Tiếng nói non nớt của Phương Minh Viễn ở trong sân tuy không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm vang trong lòng ông bà Phương. Bà liền ôm Phương Minh Viễn vào trong lòng, mắt đã ứa lệ.
- Thằng nhỏ này, thật là hiếu thuận. Tuổi còn nhỏ, làm sao đã biết phải kiếm tiền cho ông bà nội dưỡng già rồi! Ông nó, hai chúng ta thương yêu nó cũng không uổng, phải không ông?
Ông Phương cũng không ngừng cay cay nơi sống mũi, nó nói gì cũng không dự đoán được, cháu nội có thể trả lời như vậy khiến ông vô cùng ấm áp trong lòng.
- Tiểu Viễn đã nghĩ muốn kinh doanh cái gì chưa?
Giọng nói của ông Phương có mang chút khác thường, tuy rằng khi nói ông đã cố gắng hết sức mình để giữ giọng được bình thường.
- Thầy giáo đã dạy, dân lấy ăn làm đầu! Đói bụng là khó chịu nhất! Cháu nghĩ bà nội làm bánh bao ngon như vậy, chỉ cần dạy cho chú Út biết làm, chú Út lại ra ngoài đẩy xe đi bán nhất định sẽ kiếm được tiền! Ông nội, ông xem mỗi sáng, bày một quán nhỏ bên đường sớm một chút, người đông như vậy, cháu mua bát sữa đậu còn phải lâu muốn chết!
Trong lòng Phương Minh Viễn muốn nói , người đã 30 tuổi rồi, lại muốn nắm bắt giọng điệu của đứa trẻ 6, 7 tuổi để nói, thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
Ông Phương giật mình, tuy nói rằng cả nhà Ông Phương mỗi ngày ba bữa đều ăn ở nhà, nhưng gia đình Phương Thắng vì do hai vợ chồng có khi phải làm ba ca, Phương Minh Viễn có khi chỉ có thể ra ngoài ăn sáng, nói không chừng cũng đúng. Đối với tay nghề của bà lão bạn đời của mình, ông Phương rất tin tưởng, ai không biết họ Phương khéo tay, tuy rằng một năm không làm bánh bao được mấy lần, nhưng mùi vị thì khỏi phải nói, làm bạn ăn một lần rồi lại muốn ăn nữa. Nói như vậy, đây cũng có thể là con đường kiếm tiền. Hơn nữa bà xã năm nay chẳng qua cũng mới ngoài năm mươi, cũng không phải đi làm, làm buôn bán nhỏ cũng không mệt gì.
- Vậy tại sao phải lôi kéo chú Út làm nữa?
Ông Phương hỏi tiếp.
- Thì chú Út rảnh mà, không phải ông bà nội vì công việc của chú ấy đều lo lắng đến bạc đầu sao? Hơn nữa bố và bác đều có việc làm, ông bà nội tuổi thì đã cao rồi, chú Út không làm thì ai đi làm đây? Cháu muốn chú Út kiếm tiền giúp đỡ ông bà, chứ không phải để ông bà kiếm tiền nuôi chú út!
Phương Minh Viễn làm ra vẻ không hiểu, hỏi lại với vẻ mặt ngây thơ
- Thực ra cháu có thể giúp bán bánh bao, nhưng cháu không biết làm bánh!
Ông bà Phương đều không đừng được bật cười thằng nhỏ này, còn dám nói, làm gì có đứa trẻ 6 tuổi nào đi bán bánh bao.
- Ông nó này, ông cảm thấy ý của Tiểu Viễn như thế nào?
Bà nội có chút dao động trong lòng. Khi còn trẻ, vì có nhiều con, việc trong nhà cũng nhiều, bà từ sáng đến tối bận đến nỗi chân trước đá chân sau. Bây giờ con cái đều trưởng thành rồi, cũng đều đã đi làm rồi, ông xã cũng nghỉ hưu rồi, cháu nội cũng chỉ có một đứa là Phương Minh Viễn, cho nên nghe được Phương Minh Viễn đưa ra ý muốn buôn bán, chính mình lại có thể có việc làm, trong lòng có chút dao động.
Ông Phương hơi do dự một chút, để bà xã làm quán hàng ăn nhỏ, đây vốn dĩ không có gì, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, chính mình cũng có thể giúp đỡ, con cái trong nhà cũng có thể góp một tay, nhưng để Phương Bân đi làm việc này, nó sẽ không tránh khỏi có chút thiếu tự tin trong lòng. Dẫu sao bây giờ mới là thời kỳ đầu cải cách mở cửa, mọi người vẫn còn coi trọng việc ăn cơm nhà nước, cầm bát cơm sắt. Bây giờ cách tự mưu sinh, làm ăn theo hộ cá thể phần đông là người từ trong nhà tù ra làm, chuyện này mà truyền ra ngoài, không tránh khỏi khiến thể diện của ông Phương có chút tổn hại.
- Làm một quán bán đồ ăn vặt thì không có gì, cũng có thể trợ giúp một ít trong nhà, nhưng để Phương Bân đi, có được không?
- Ông nội, chú Út bây giờ cũng không có việc làm, ông nhất thời cũng không tìm việc cho chú ấy được, để chú ấy làm việc một chút không tốt sao? Không phải chú thím thường nói, cưỡi lừa tìm ngựa sao?
Phương Minh Viễn thổ lộ ra những điều trong lòng, kéo tay ông Phương nói
- Nếu như có công việc thích hợp, để chú Út đi làm trở lại cũng không muộn mà?
Phương Minh Viễn đã có chủ ý từ trước, trong lúc này, muốn để bố mẹ đi biển rõ ràng là không thực tế, quen bưng bát cơm sắt rồi họ không nhìn rõ hiện thực, chưa thấy con đường cùng trước mắt, nói gì thì cũng không đồng ý. Hơn nữa dù cho có ý muốn đi biển, trước mắt trong nhà cũng không có vốn khởi nghiệp, trong lòng hắn có vô số ý tưởng kiếm tiền, nhưng không bột đố gột nên hồ, hơn nữa hắn mới là đứa trẻ 6 tuổi. Ngược lại ông trời cho mình một cơ hội, chú Út bây giờ đã thành người không có việc làm, vừa lúc khi mọi người đều còn đang lưỡng lự, chiếm thị trường trước, kiếm lấy thùng vàng trước nhất đã, đợi đến khi mọi người đều biết đi biển có thể kiếm được tiền, khi đó thì đã muộn rồi!
Chỉ cần chú Út làm được quán bán hàng ăn vặt, Phương Minh Viễn mới không sợ. Chỉ cần lên thuyền của mình rồi, thì đừng nghĩ đến việc nhảy xuống nữa. Hơn nữa việc này đối với chú Út mà nói, cũng là một việc lớn để thay đổi cuộc đời. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, về sau công việc của chú Út của rất bất trắc, khi bố mẹ chuyển đến Yên Kinh, vẫn chưa vững chắc, vẫn là làm công cho người khác.
- Cưỡi lừa tìm ngựa sao?
Bà Phương ánh mắt sáng lên, nét mặt vui mừng nói
- Ông nó, nghe xem, Tiểu Viễn nói thật hay, cưỡi lừa tìm ngựa, trước tiên để tên ngốc kia đừng làm mấy việc tồi tệ, không cần biết kiếm nhiều hay ít, ít nhất nó sẽ không đến thị trấn đi lang thang, cũng giảm tụ tập cùng bọn lưu manh cả ngày cùng nhau quấy rối! Ngày sau có cơ hội thích hợp, ông lại nghĩ cách cho nó vào nhà máy, vậy là tốt rồi.
Ông Phương nhìn Phương Minh Viễn, trong ánh mắt tưởng như là đều phát sáng láp lánh, đứa cháu nội này của mình, thật đúng là không phải người bình thường, lời nói này nếu như là con cả nói ra, thì không có gì là kỳ lạ, nhưng đứa trẻ 6 tuổi có thể nghĩ được việc này, như vậy rất đỗi không bình thường.
- Dạ, ông nội!
Phương Minh Viễn quyết định giải thích thêm cho ông Phương, trong dự tính của hắn nhất định phải có chú Út, nói gì thì nói lần này cũng phải thúc đẩy :
- Trong câu truyện xưa thầy giáo có kể cho chúng cháu nghe có nói rằng, không nên để toàn bộ trứng trong một chiếc giỏ xách, làm như vậy nếu một khi có điều bất trắc thì sẽ không bị vỡ hết. Ông xem bố cháu, còn có bác nữa đều vào nhà máy làm việc, như vậy nếu một ngày nào đó không phát lương nữa, như vậy thì có gì tốt? Nếu như chú Út có thể làm được việc này, tới khi đó nhà chúng ta cũng có con đường rút lui.
Ông Phương kinh ngạc há to miệng, tuy nói rằng nó không cho rằng nhà máy to như thế sẽ có ngày không trả lương, nhưng một đứa trẻ nhỏ có thể nhận thức để lại con đường rút lui cho mình, thật khiến ông kinh ngạc.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Buổi nói chuyện của Phương Minh Viễn cuối cùng cũng đã thuyết phục được hai vợ chồng ông bà Phương, mà đã có được sự ủng hộ của ông Phương, vợ chồng Phương Thắng và hai cô của Phương Minh Viễn tuy nói rằng đối với kết quả này trong lòng còn hoài nghi, nhưng ở nhà họ Phương, ông Phương vẫn có khí thế của chủ gia đình, những việc mà ông quyết định, thì không dễ gì thay đổi được. Đương nhiên rồi, do Phương Minh Viễn kiên trì, hai vợ chồng ông Phương không hề tiết lộ với các con trai gái, ảnh hưởng của Phương Minh Viễn trong việc này.
Qua sự cân nhắc kỹ của ông Phương, quyết định để Phương Bân mở quán ăn sáng ở gần cổng của nhà máy, bán bánh bao và cháo trước, xem tình hình như thế nào rồi mới quyết định bước tiếp theo. Đã quyết định để Phương Bân làm ăn riêng, vậy thì ít nhất cũng phải chào hỏi mọi người trong nhà máy, ông Phương quyết định để Phương Thắng ra mặt, mời mấy người chủ chốt có liên quan trong nhà máy đi uống rượu, cũng coi như tạo mối quan hệ cho Phương Bân, như vậy sau này khi làm, trong nhà máy cũng ít có cản trở. Thời năm 1983, vùng nhỏ giống như Hải Trang thì có thể có quán ăn nào ngon chứ, cho nên chỗ uống rượu lần này quyết định ở nhà Phương Thắng. Phương Thắng mua thêm ít đồ nhắm, lại bảo Bạch Bình và mẹ làm thêm mấy món, như vậy cũng được coi là thịnh soạn.
- Anh Phương, đồ ăn có lẽ đã đầy đủ rồi! Tay nghề của chị dâu và bác gái thật là giỏi, hôm nay có lẽ em được hưởng lộc ăn rồi.
Người đầu tiên vào cửa là Chu Hồng Quân láng giềng của Phương Thắng, dáng người cao to, chừng một mét tám mấy. Anh ta làm ở đồn công an trong thị trấn, không lớn không nhỏ nhưng cũng rất được coi trọng, với mọi người trong nhà máy đều rất thân thiết, vợ của anh ta làm công nhân xưởng cán ép, mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, lần này mời anh ta, cũng có ý để anh ta giúp cho bảo vệ mấy phần.
- Tiểu Chu, ngồi đi!
Ông Phương tủm tỉm cười chỉ vào bao thuốc khỉ lông vàng trên bàn nói
- Hai nhà chúng ta thân quen, cứ tự nhiên nhé, đừng khách khí.
Ánh mắt Chu Hồng Quân sáng lên, thuốc lá khỉ lông vàng này ở thời điểm năm 1983, ở tỉnh Tần Tây cũng được coi là loại thuốc lá ngon rồi. Chu Hồng Quân cũng không khách sáo, tiện tay rút một điếu, hút hai hơi thuốc ngon, lúc này mới nói
- Bác ạ, lần này bác rộng rãi vậy, thế này tiêu hết bao nhiêu tiền, lương hưu tháng này của bác đều được ném vào trong đó hết à.
Ông Phương gật gật đầu vẻ mặt bất lực, thở dài nói:
- Tiểu Chu, không phải tại tiểu tử nhà tôi phá phách không biết nhịn, lại xử sự thành thật, giờ không có tiền mà tiêu, thì có phải đi làm cái này không?
Hai nhà thân quen, nói ra những điều tự nhiên này cũng không có gì kiêng dè cả. Chu Hồng Quân gật gật đầu, về tình hình của Phương Bân, mấy tháng gần đây, theo lời của Phương Thắng anh ta cũng tìm hiểu bảy tám phần, đương nhiên hiểu được dụng ý của ông Phương.
- Ha ha, bác à, bác đừng quá lo lắng, cháu nói với bác, cháu cảm thấy thế nào nhé, đây cũng không thể khẳng định là việc xấu.
Chu Hồng Quân lại hút thêm hai hơi, lúc này mới nói tiếp:
- Tính cách của Phương Bân khá chính trực, nếu như vào nhà máy rồi, e rằng cũng phải lăn lộn rất lâu. Hơn nữa nói với bác, việc này tuy nói rằng mệt một chút, nhiều việc một chút, có chút mạo hiểm, nhưng làm tốt, cũng tuyệt đối là một con đường! Cửa hàng thịt Lừa nhà họ Tôn ở cổng nhà máy, trong một tháng, ít nhất thu nhập một trăm tám tệ! Bình quân ra, thu nhập tháng của mỗi người trong nhà họ cao gấp ba lần lương tháng của cháu! Nói thật, ngoài bắt người ra, cái gì chúng cháu cũng không biết, cháu cũng thấy dao động. Bác nói xem lương tháng này là hai mươi ba tệ rưỡi, có thể làm được gì? Anh Phương thường nói với cháu rồi, nói thật, cháu rất khâm phục bác, có thể hạ quyết tâm này, quả thật không dễ dàng.
Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng ông Phương cũng yên tâm hơn. Chu Hồng Quân làm việc ở đồn công an nhiều năm, lời nói nhất định không phải là những lời nói suông.
Chu Hồng Quân nhìn mọi người bên ngoài bận rộn, lúc này mới hạ thấp giọng xuống nói với ông Phương:
- Bác ạ, nói một câu khó nghe, Phương Bân có việc làm, cũng là một việc tốt. Cả ngày loanh quanh ở trong thị trấn, khó tránh khỏi xảy xa việc gì đó. Cháu nói bác biết, gần đây bác nên chú ý đến nó, đừng gây chuyện sinh sự gì. Thờì gian gần đây cháu cảm thấy là người tốt bị ức hiếp, người xấu gặp thời, cảnh sát thì nhụt chí. Bọn lưu manh lớn nhỏ hoành hành khắp quê nhà, rêu rao khắp nơi, không chuyện ác nào không làm, độc bá một phương, ức hiếp dân chúng. Quần chúng nhân dân tức giận mà không dám nói ra, cảnh sát cũng chỉ có thể tuỳ việc mà xét, vụ án này chưa kết thúc, lại có vụ án khác, đúng là làm phía đông rồi không làm được phía tây. Nhưng tình hình này cháu cảm thấy không thể tiếp tục duy trì lâu dài, chính phủ không thể khoan nhượng để tồn tại loại hiện tượng này. Cháu cảm thấy có thể trong thời gian sắp tới mà làm không tốt thì cấp trên sẽ có hành động gì đó. Hy vọng chúng ta không xảy ra việc gì!
Phương Minh Viễn ở buồng trong nghe được trong lòng không tránh khỏi dao động, bất chợt nhớ tới, hành động đàn áp tiếng tăm lừng lẫy năm 1983 để lại cho hậu thế!
Những năm về sau năm 1978, trị an xã hội của Trung Quốc hình thành một vấn đề nổi bật. Tháng 6 năm 1983 có án giết người đặc biệt lớn , tám phần tử phạm tội liên tiếp gây án hơn mười tiếng, bọn họ giết chết hai mươi bảy người dân vô tội, trong đó nam giới là mười chín người, nữ giới là tám người, trong đó có nhiều trẻ nhỏ. Nhiều cô gái trẻ bị cưỡng hiếp. Nhóm này còn có hành vi phạm tội cướp bóc, nổ mìn và các hành vi phạm tội khác. Tháng bảy, bộ trưởng công an lúc đó báo cáo với lãnh đạo nhà nước về tình hình trị an nghiêm trọng, lãnh đạo nhà nước lập tức chỉ ra: “Đối với các loại phạm tội hình sự nghiêm trọng trước mắt phải nghiêm khắc trấn áp”, ngay sau đó, tháng 8 năm 1983, từ Yên Kinh ra ‘quyết định về nghiêm khắc trấn áp tội phạm hình sự’, từ những tuần đầu tháng 8 năm 1983 đến tháng 7 năm 1984, cơ quan công an các nơi nhanh chóng triển khai hoạt động nghiêm khắc trấn áp tội phạm hình sự, hình như vẫn còn một nhóm tội phạm để lại cho nhân dân hình ảnh tội danh lưu manh.
Lúc ấy, vì trấn áp phạm tội, bảo đảm cục diện xã hội đoàn kết ổn định, chưa đầy 4 tháng từ tháng 8 năm 1983 đến cuối năm, các ngành liên quan tiêu diệt hơn 7 vạn nhóm tội phạm, thu được hơn 18.000 khẩu súng, hơn 420.000 viên đạn. Cuộc đàn áp này được gọi là phong trào nhân dân thanh thế lẫy lừng, đầu mối do nhân dân cung cấp đạt 1.500.000 vụ, phần tử phạm tội bị quần chúng nhân dân bắt giao cho cơ quan công an là hơn 47.000 người. Với uy lực mạnh như vậy, nhiều phần tử phạm tội tự đến cơ quan công an đầu thú. Phần tử phạm tội hung hăng càn quấy trong thời gian mấy tháng đã bị dập tắt, từ trong các bản tin không chỉ có thể thấy trị an ở các nơi công cộng tốt, ngay cả nữ công nhân đi làm ca đêm hoặc tan ca, học sinh nữ chập tối tự đi học về cũng không cần người nhà đưa đón nữa. Tiếng tăm của cuộc đàn áp, ngay cả một vài con em quan chức lúc đó đều bị kết án, thậm trí còn bị tử hình.
Nhưng ở trong thời đại bùng nổ thông tin, Phương Minh Viễn cũng biết, năm này bắt đầu đàn áp, đồng thời nghiêm khắc trấn áp các loại phạm tội, cũng có một chút là cường điệu sự việc, cũng có người về sau phát hiện thực chất là bị án oan. Thậm chí Phương Minh Viễn vẫn còn ấn tượng ở trong hành động đàn áp năm 1983, nếu như bạn ăn mặc thiếu vải, cũng phải nhận án tù từ 10 đến 20 năm. Khi đó có một anh thanh niên vì bạn gái chụp vài bức ảnh ăn mặc mát mẻ, kết quả nam thanh niên đó bị kết án tử hình, cô gái bị phán tù có thời hạn!
Có một chàng trai dân tộc Nạp Tây họ Vương ở Lô Châu Tứ Xuyên, trên đường đi cùng đồng nghiệp đánh cuộc dám hôn môi con gái không? Kết quả là hôn một cô gái đi qua đường thật. Sau khi bị bắt, còn bị phán tử hình, rồi xử bắn. Chấn động địa phương. Qua nhiều năm sau, nghe nói công an bồi thường người nhà 200 tệ là xong chuyện. Ở nơi nọ có một thanh niên, chẳng qua là ở trên đường phố trêu ghẹo chặn đường một cô gái, kết quả là bị xử bắn. Có thanh niên nọ bởi vì uống nhiều đã đi tiểu bên đường liền bị định tội là lưu manh đưa đi Tân Cương.
Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn không khỏi toàn thân toát mồ hôi lạnh, không hiểu làm sao bản thân đã quên mất sự việc đàn áp năm 83 rồi. Tính thời gian, nếu hôm nay đã là tháng 6, cách ngày bắt đầu đàn áp không đến hai tháng nữa!
Tuy nói rằng ở kiếp trước chú Út bình an vượt qua năm 83, thế nhưng hắn có thể tái sinh, ai dám đảm bảo một cánh bướm đập không ảnh hưởng tới chú ấy!
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng cười vui của mọi người.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Mọi người rất nhanh đã đến đầy đủ, ông cụ Phương tthì hiển nhiên không nhường cái ghế ngồi chủ nhà của mình, ở nhà máy cũng vậy, tuy là bây giờ ông đã nghỉ làm, nhưng những người bạn làm chung năm xưa, học trò vẫn còn rất nhiều người. Phương Thắng giờ làm ở phân xưởng cũng khá tốt, cho nên những người đứng đầu nhà máy, đối với việc nhà họ Phương có ý định mở một quán ăn trước cửa nhà máy, tự nhiên là đều bật đèn xanh. Dù sao thì ở thị trấn này mở một cái quán nhỏ, bán đồ ăn sáng, phần lớn là những ngươi nông dân trong thị trấn, những người trong nhà máy đều không muốn làm công việc này. Nhà họ Phương có ý muốn làm, vậy cứ để họ làm, coi như chiếu cố cho con em của nhà máy. Hơn nữa, ông Phương lại dọn ra một bàn tiệc rượu phong phú, trước khi về mỗi người lại được nhét thêm mấy bao thuốc khỉ lông vàng, và cũng khiến mấy người cảm thấy rất thể diện. Vì vậy, chuyện Phương Bân lập một cái quán trước cửa nhà máy liền suôn sẻ.
Phương Minh Viễn lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm, việc buôn bán này nếu thực hiện, thì chú giống như con ngựa đã được cột chặt, thì lúc đó nhất định sẽ toàn tâm mà làm việc, trong một khoảng thời gian ngắn chú ấy sẽ không còn tinh lực để quậy tung cái trấn này nữa. Đợi đến tháng tám bắt đầu triển khai hành động trấn áp tội phạm, chú thì không phải là kẻ ngốc, tự nhiên sẽ biết tự điều chỉnh hành vi của chính mình, như vậy sẽ không xảy ra chuyện.
Trong nháy mắt, thời gian đã tới tháng bảy rồi, Phương Minh Viễn lại đến kỳ nghỉ. Kỳ thi cuối năm, hắn không ngờ là đạt được hai điểm một trăm, ổn định thành tích “ngôi vàng” hạng nhất cả năm. Nhưng đáng tiếc là không chỉ riêng hắn, mà còn có ba bạn khác cũng đạt được thành tích rạng rỡ như vậy. Trong đó, Phùng Thiện vì gần quan được ban lộc, được Phương Minh Viễn chỉ bảo nên cũng nằm trong số người đạt thành tích cao. Kết quả này, làm cho tất mọi người trong nhà họ Phương và họ Phùng rất vui vẻ.
Mà cùng lúc đó, Phương Bân, vất vả một tháng trời cũng đạt được hồi báo vô cùng hậu hĩnh. Bởi vì chỗ hắn tốt, ngay trước cửa lớn của nhà máy, mỗi ngày ước tính có đến bảy mươi phần trăm công nhân đều đi ngang qua, thêm vào đó bà nội nhà họ Phương tay nghề thật sự cao, bánh bao vừa ngon giá rẻ, lượng tiêu thụ mỗi ngày một tăng, mỗi tháng doanh thu ước đạt hơn trăm tệ. Mà trong số người nhà họ Phương, thì chỉ có bà nội và Phương Bân là chịu tập trung sức lực để đem lại nguồn thu nhập chính, còn lại những người khác thì chỉ dành nửa tiếng hoặc đến một tiếng đồng hồ để phụ giúp việc kinh doanh. Tính như vậy, Phương Bân và bà nội mỗi tháng mỗi người thu nhập có thể lên tới bốn mươi tệ, khiến những người trong nhà đều vui vẻ, càng khiến ông cụ Phương cảm thấy sung sướng, hạnh phúc. Ban đầu, Phương Bân còn có chút nghi ngờ đối với việc kinh doanh này, nhưng khi mà y đã xác định được mục tiêu, thì y tràn đầy hy vọng tốt đẹp về tương lai. Nhìn thấy đứa con từ lúc bị đuổi về nhà tới giờ, lần đầu tiên để lộ ra ngoài sự hân hoan, trong lòng ông Phương cảm thấy rất là vui sướng.
- Cha, theo con thấy, việc buôn bán của gia đình chúng ta còn có thể làm lớn hơn, hiện tại chúng ta chỉ bán điểm tâm sáng, mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu như chúng ta bán luôn bữa trưa và bữa tối, thì chẳng phải càng kiếm được nhiều tiền sao? Con muốn gần trước cửa nhà máy thuê một mặt bằng, bán luôn ba bữa, con nghĩ rất nhanh chóng sẽ lấy lại vốn!
Phương Bân đã nói với giọng điệu hưng phấn, tự tin. Trong gia đình anh ta là nhỏ nhất, nhưng bây giờ anh ta lại trở thành người thu nhập cao nhất tháng, chính vì thế, làm sao mà không khiến anh ta cảm thấy hãnh diện, một tháng mà kiếm được tới bốn mươi đồng tiền lận, vậy là còn thu nhập hơn cả cán bộ trong nhà máy.
- Chú ơi! Vậy không được!
Ông Phương còn chưa nói gì, từ cổng đã truyền tới một giọng trẻ con non nớt, Phương Minh Viễn đi đến.
- Tiểu Viễn à, đến đây, đến đây, nghe nói năm học này cháu xếp hạng nhất, lấy được hai điểm một trăm, chú thưởng cho cháu!
Phương Bân cười hì hì và móc từ trong túi ra một chồng một tệ, từ đó đếm được mười tờ, nhét vào trong túi của Phương Minh Viễn. Lần đầu tiên có được nhiều tiền như vậy, anh ta cho ông cụ Phương hai mươi tệ, giữ lại cho mình hai mươi tệ. Mười tệ tiền thưởng đã tương đương với nửa tháng tiền lương của Phương Thắng! Ông Phương thấy sự việc trước mặt, cũng không ngăn cản.
- Chỉ cần cháu năm nào cũng giành hạng nhất, thì chú sẽ luôn luôn thưởng cho cháu, đợi mai mốt cháu lớn thêm tý nữa, chú sẽ tặng cho cháu một chiếc xe đạp!
Phương Bân khẽ vỗ vào đầu hắn cười nói. Ở thời đại này, xe đạp là một chuyện lớn, khi kết hôn, nếu mà nhà ai có được chiếc xe đạp thì có thể sánh với ô tô con rước dâu ở những năm 90, vô cùng hãnh diện. Nếu như không phải Phương Bân tin tưởng tương lai của chính mình, thì anh ta sẽ không nói những câu hứa hẹn như thế.
Đối với việc chú thưởng tiền, Phương Minh Viễn đương nhiên là không e ngại gì khi tiếp nhận. Hiện giờ trong đầu hắn có vô vàn phương pháp để kiếm tiền, nhưng trong tay hắn căn bản là không có tiền, căn bản là không cách nào thay đổi, cho nên hắn còn khát tiền hơn nhiều so với những đứa bạn cùng tuổi. Đừng nói là mười tệ, nếu là ngàn trăm, hắn cũng sẽ không e ngại khi nhận lấy. Về sau những chỗ cẩn tiêu tiền sẽ ngày càng nhiều, không có tiền, làm sao mà thúc đẩy hắn kế hoạch lớn kiếm tiền của hắn chứ?
- Tiểu Viễn à, nói xem, tại sao cháu lại nói đề xuất của chú cháu là không được vậy?
Ông Phương lúc này rất là tin tưởng vào tài năng của đứa cháu mình. Phương Bân sở dĩ có được như ngày hôm nay, không phải là không có sức đóng góp của đứa cháu. Phương Bân khẽ lướt nhìn bố với thái độ ngạc nhiên, không hiểu tại sao bố lại tỏ ra hứng thú với việc không đồng tình của Phương Minh Viễn. Một đứa bé sáu bảy tuổi, có thể có cách nhìn nhận độc đáo gì đối với sự việc này chứ?
Hắn nhảy lên ghế, vừa tung tẩy chân vừa nói:
- Ông nội, chú, hiện tại chúng ta mới làm chưa tới một tháng mà hai người đã muốn mở rộng việc buôn bán, như vậy là quá gấp gáp. Cháu xem sách viết, làm bất cứ việc gì cũng phải có cơ sở và nền tảng vững chắc, giống như trẻ con học đi cũng vậy, chúng ta không được mới biết đi đã đòi học chạy, như vậy chắc chắn sẽ ngã u đầu!
Ông Phương tỏ ra hài lòng mà gật gật đầu, đứa nhỏ này xem ra rất biết nhìn xa trông rộng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cách nhìn nhận sự việc của nó thì không tệ tý nào.
- Sở dĩ chúng ta có được một tháng thật thuận lợi như vậy, là nhờ có ông và chú đã sớm sắp đặt mọi thứ ổn thỏa, mà chủ yếu nhất cũng bởi vì mọi người cũng không muốn xem đây là một nghề thật sự, vẫn xem việc làm ở nhà máy mới là nghề chính. Nếu như chúng ta mới làm một tháng liền mở tiệm cơm, chắc sẽ làm cho nhiều người phải ganh tị, việc này sẽ làm cho chúng ta có nhiều đối thủ cạnh tranh. Cho nên cháu nghĩ rằng, việc trước tiên chúng ta phải làm, là chúng ta cứ làm tốt việc này đã, để cho chú và các cô tin tưởng nghe theo. Về sau chúng ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để mở rộng việc kinh doanh. Như thế sẽ tránh được sự chú ý của mọi người. Thầy cháu đã từng nói, người sợ nổi tiếng, lợn sợ nhất béo mà.
Một câu nói này của Phương Minh Viễn, làm cho Phương Bân phải mở to hai mắt ra, anh ta không thể không thừa nhận, những lời nói của cháu trai là hợp tình hợp lý, rất có logic, giống như người lớn vậy.
- Thằng nhóc ranh, có nghe hay không? Một trăm tệ đã làm cho mày kênh kiệu lên rồi! Lời của tiểu Viễn nói mới đúng!
Ông Phương với điệu bộ cá không ăn muối cá ươn gõ vào Phương Bân nói:
- Đầu của mày còn không bằng đứa trẻ sáu bảy tuổi! Tiếp theo, mày hãy toàn tâm toàn ý bán bánh bao cho tao, không được tiếp tục giao du với đám bạn hư hỏng nữa. Anh Chu mày đã nói, gần đây có thể sẽ tiến hành chỉnh đốn an ninh thị trấn, đến lúc đó nếu mà bị nhốt vào đồn công an, thì sẽ không có ai cứu mày đâu!
Phương Bân có thể nói là cực kỳ hứng thú khi đến, buồn bã ủ rủ khi đi, đi ra ngoài mua đồ ăn với vẻ mặt đau khổ.
Phương Minh Viễn cười thầm trong lòng, tuy rằng nói như vậy có phần chạm tới lòng tự ái của chú, nhưng để sau này hắn có thể điều khiển được chú, làm anh ta trở thành một trợ thủ tiên phong đắc lực của hắn, tạo nên hình tượng của mình là điều cần thiết và quan trọng. Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn, không khỏi có một chút chán nản - khoảng cách chính mình trở thành người lớn còn ít nhất mười năm nữa để có thể tự làm chủ.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Quán ăn nhỏ của chú Út Phương Bân rất nhanh đã đi vào nề nếp, bởi vì Phương Minh Viễn ở đằng sau lưng hướng dẫn, ông Phương bắt Phương Bân mỗi ngày khi bán bánh bao phải mặc áo dài trắng, đội mũ trắng, mà hàng ngày phải giặt sạch trắng tinh hai thứ này. Hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị cho gã một cái cặp để đựng tiền, yêu cầu trong lúc bán bánh bao, bất kể là nhận tiền hay là thối tiền, thì tay không được phép chạm vào tiền! Khi lấy bánh bao cho khách, phải dùng găng tay nhựa bao tay lại, hoặc phải lấy đồ kẹp, không được dùng tay bốc trực tiếp. Hơn nữa xe dùng để bán bánh bao, bàn ăn, ghế dựa, những dụng cụ dùng để bán, mỗi ngày đều phải rửa sạch kỹ lưỡng. Mấy ngày đầu, Phương Bân còn chưa quen, thỉnh thoảng lại làm qua loa quên lời dặn của ông Phương, sau này ông đích thân đi kiểm tra, Phương Bân cứ mỗi lần làm sai, thì bị trừ đi một tệ, hai ngày liên tục, tội nghiệp cho Phương Bân, đã bị trừ đi tới mười hai tệ, đau xót vì bị trừ tiền, lúc này Phương Bân mới chịu nhớ trong lòng hai chữ vệ sinh.
Với tiêu chuẩn vệ sinh cao như vậy, tại một thị trấn vào năm 1983, có thể nói khiến người ngoài nhìn vào thấy nể phục, và nếu so sánh với tiêu chuẩn vệ sinh của quán ăn khác gần đó, thì dáng vẻ một người “Đầu bếp” mặc bộ trang phục trắng tinh của Phương Bân đứng trước cửa nhà máy quả thật giống như một con hạc đứng giữa đàn gà hỗn tạp. Hợp vệ sinh, giá cả phải chăng, bánh bao lại ngon, với những yếu tố này hợp lại, quán ăn của Phương Bân tự nhiên càng ngày càng đông khách, đến nỗi bánh bao không đủ để bán, thường là trong một tiếng đồng hồ là bán sạch hết, số lượng bánh bao để bán cũng tự nhiên mỗi ngày mỗi tăng. Chỉ trong vòng nửa tháng, doanh thu đã đạt gần bằng với tháng trước, kết quả này khiến cho Phương Bân mỗi ngày đều rất vui mừng. Đối với việc mở quán cơm, y tỏ ra vô cùng hăm hở.
Phương Minh Viễn lại lén lút ra ý kiến với ông Phương, mở quán cơm trước cửa nhà máy, theo hắn nghĩ, trước mắt chưa phải lúc, tuy rằng căn tin trong nhà máy không chú trọng việc bán bữa ăn sáng cho công nhân, nhưng đối với bữa ăn trưa và bữa ăn tối thì họ rất coi trọng, bộ phận hậu cần của nhà máy cán ép Tần Tây, một doanh nghiệp nhà nước, là một vị trí vô cùng béo bở, có thể chiếm giữ vị trí này, thì phải có chỗ dựa vững chắc trong nhà máy mới được. Sự nghiệp của nhà họ Phương tuy chỉ mới bắt đầu, nhưng đã bị một số kẻ ghen tị, châm ngòi nói xấu, khiến cho người chủ trong căn tin hiểu lầm nhà họ Phương cạnh tranh không lành mạnh, giành khách của họ, do đó ảnh hưởng tới những người khác trong nhà họ Phương đang làm việc tại nhà máy, như thế là rất bất lợi. Nhưng nếu không thể mở quán cơm ở trước cửa nhà máy, thì cũng không thể ngăn được việc bánh bao nhà họ Phương làm cơm trưa cho người trong nhà máy.
Sau một thời gian chuẩn bị, ông Phương dẫn theo Phương Minh Viễn, mang theo hai bình rượu Phượng Tường, lại cầm thêm hai tút thuốc Hồng Tháp Sơn, tìm đến cửa nhà chủ căn tin Triệu Kiến Quốc.
Người mở cửa là một phụ nữ tầm chừng ba mươi tuổi, dáng người rất đẹp, có thể đoán là con dâu của Triệu Kiến Quốc, sau khi ông Phương tự giới thiệu, người phụ nữ này khẽ nhìn người đứng phía sau ông, chính là Phương Minh Viễn, cô liền lập tức nở nụ cười nói:
- Thì ra là ông Phương, chắc đây là cháu nội ông, Phương Minh Viễn. Xin mời ông vào nhà ngồi chơi, cha cháu vừa ăn xong cơm đang đi ra ngoài hóng gió một lát rồi tí nữa sẽ về ngay. Tiểu Nhã, mau ra đây con, bạn học của con, Phương Minh Viễn đến chơi!
Nghe tiếng gọi của người phụ nữ, từ trong rèm cửa buồng, có một cô bé liền chạy ra, vừa thấy Phương Minh Viễn lập tức kêu lên vui mừng.
Nói ra thì cũng thật trùng hợp, Triệu Nhã cháu gái của Triệu Kiến Quốc cũng học tại trường tiểu học cho con em trong nhà máy, lại học cùng lớp với Phương Minh Viễn. Chẳng qua, hắn từ trước đến nay không thích người Đại Lý. Nhưng là trẻ nhỏ với nhau, thì sẽ có cảm tình với những bạn có thành tích học tập tốt. Nhất là những bạn giống như hắn, có thể ngủ trong lớp, nhưng tuyệt đối không bị thầy giáo phê bình, kỳ thi cuối năm lại có thể đạt được thành tích hạng nhất “Xuất sắc”, quả thật đáng để ngưỡng mộ. Mẹ của Triệu Nhã chắc hẳn cũng nghe không ít lời khen từ cô con gái về người bạn học đặc biệt này, cho nên đối với cái tên Phương Minh Viễn cô đã nghe quen từ rất lâu rồi. Đồng thời, đối với Phương Minh Viễn cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Cho nên vừa nghe nói là ông nội của Phương Minh Viễn đến chơi, thì tự nhiên sẽ nồng nhiệt đón cả hai ông cháu. Thật ra điều này đã nằm trong tính toán của Phương Minh Viễn, trước lúc đến, hắn đã tìm hiểu trước, cháu gái của Triệu Kiến Quốc là bạn học cùng lớp với hắn, yếu tố này góp thêm phần thành công cho hắn.
Khi mà Triệu Kiến Quốc từ ngoài trở về nhà, thấy bạn đời già đang cùng ông Phương tán gẫu, mẹ con Triệu Nhã thì cùng Phương Minh Viễn đánh cờ, chỉ có điều khả năng đánh cờ của hai mẹ con thì rõ ràng không bằng Phương Minh Viễn, nhìn thế cờ trên bàn thì bị Phương Minh Viễn bỏ rất xa.
Hai bên chào hỏi nhau một lúc, chủ nhà mời khách ngồi xuống. Triệu Kiến Quốc chú ý thấy Phương Minh Viễn ngưng đánh cờ cùng mẹ con Triệu Nhã, liền chạy đến ngồi kế bên ông Phương, tỏ dáng vẻ lắng nghe, mà ông Phương cũng không phản đối hành động của hắn, thì trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm thấy một chút gì đó kỳ lạ. Lại thêm việc đứa cháu gái thường nhắc tới Phương Minh Viễn, lại càng làm ông thêm tò mò.
Ông Phương giờ mới giải thích nguyên nhân của cuộc viếng thăm. Phương gia dự định bán bánh bao cho căn tin, hơn nữa mỗi tháng có thể trích 10% thu nhập nộp lại cho căn tin coi như phí quản lý. Triệu Kiến Quốc trầm ngâm suy nghĩ một lát, bánh bao Phương gia gần đây cũng coi như là có chút danh tiếng rồi, ông ta cũng ăn mấy lần, hương vị đích thật không tệ, hơn nữa làm cho ông ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là khâu vệ sinh sạch sẽ của bánh bao, nhìn thấy tác phong sạch sẽ của Phương Bân mỗi ngày, rồi nhìn lại tác phong của nhân viên mình tại căn tin, ông thấy không hài lòng chút nào.
- Ông Triệu, thấy cha cháu và mọi người nói, ở căn tin không thường bán bánh bao, có những lúc số người ăn tại căn tin quá đông, sẽ xảy ra trường hợp không còn đồ ăn để bán, vậy những cô chú đến trễ, chắc chắn sẽ không có gì để ăn. Có phải như vậy không ạ?
Phương Minh Viễn cố tình hỏi một cách ngây thơ. Tuổi còn nhỏ cũng có cái lợi, nếu lỡ nói gì đó không đúng, người lớn cũng không vì đó mà trách mắng.
Triệu Kiến Quốc gật đầu, cho ra sự việc này không có gì đáng để che giấu, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây có hai khu nhà máy trên núi và dưới núi, khu nhà máy dưới núi có hơn ba ngàn công nhân viên chức, nếu như tính luôn những người về hưu và cả người nhà bọn họ, cũng gần cả ngàn người, lượng người vào ăn cơm trong căn tin mỗi ngày dao động rất lớn. Hiện giờ là mùa hè, mà tủ lạnh lại là một thứ vật dụng rất xa xỉ vào những năm một chín tám ba, cho nên những căn tin ở nhà máy như thế này sẽ không có tủ lạnh, cho nên bọn họ thà bán ít, chứ tuyệt đối không để dư thức ăn, nếu không thì cũng chỉ là vứt bỏ. Cho nên việc công nhân không mua được cơm cũng là chuyện bình thường. Vả lại loại thức ăn như bánh bao, khi làm cần rất nhiều nhân công, lấy đâu ra nhiều nhân công mà làm, cho nên thỉnh thoảng cũng chỉ có thể cung cấp được một ít.
- Như vậy có thể nói rằng việc buôn bán bánh bao của nhà cháu chẳng có gì đụng chạm đến công việc kinh doanh tại căn tin của ông Triệu, căn tin của ông thật ra bán rất ít bánh bao, còn nhà cháu thì chuyên bán bánh bao, như thế, chẳng phải trên thực đơn của ông Triệu lại được bổ sung thêm một món hay sao, như vậy sẽ rất thuận lợi cho những cô chú đến mua cơm, hơn nữa ông Triệu chỉ cần làm thêm một cái cửa sổ, không cần tăng thêm chi phí quản lý, vẫn có thể thu lại lợi nhuận, chẳng phải là một mũi tên trúng ba con nhạn à, lúc đó mọi người sẽ vui mừng thôi?
Mắt Phương Minh Viễn tỏ ra sáng ngời khi nói.
Lời nói lần này của hắn đã làm cho Triệu Kiến Quốc rất ngạc nhiên, tuy rằng, gã đã từng nghe qua con dâu và cháu gái nói về Phương Minh Viễn, là một cậu học sinh rất thông minh trong lớp, lúc ở trên lớp thì thầy cô cũng không để ý hắn làm bất cứ việc gì, nhưng mỗi lần thi hắn đều đạt hạng nhất. Phải chính tai nghe những lời nói của Phương Minh Viễn, thì mới có cách nhìn hoàn toàn khác. Nếu nói không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà có thể tin rằng những lời nói như vậy xuất phát từ một cậu bé sáu bảy tuổi? Ngay cả những người trẻ mới vào làm tại nhà máy, e là không có ai có thể nhìn nhận và nói ra vấn đề một cách đơn giản và dễ hiểu như vậy, hơn nữa lại còn chỉ ra được điểm quan trọng của vấn đề, quả thật, chuyện này đối với Triệu Kiến Quốc mà nói, đúng là chỉ có lợi mà không có hại, thậm chí còn có thể giúp cho người thân làm công nhân viên chức của nhà máy sau này có thanh danh tốt hơn. Việc gì mà không làm?
Triệu Kiến Quốc nhìn ông Phương đang ngồi vững chắc ở đối diện, vẻ mặt tươi cười, xem ra ông đã quen với cách nói không tầm thường của cháu mình, nếu không làm sao để cho hắn tùy ý mà nói chen vào.
- Phương Minh Viễn à, ông Triệu nghe nói cháu rất thông minh, nếu như cháu có thể trả lời được mấy câu hỏi của ông Triệu đặt ra, thì ông sẽ đồng ý với các yêu cầu của nhà cháu vừa nói, cháu thấy thế nào?
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
hương Minh Viễn một đời tái sinh sao có thể sợ lời khiêu chiến về các kiến thức của trẻ em này, tự nhiên không chút do dự mà đồng ý. Trong lòng Triệu Kiến Quốc cũng cân nhắc một lát, một đứa bé sáu bảy tuổi, hỏi vấn đề “Cao thâm” của lớp ba bốn năm, chẳng phải là cố ý ức hiếp đứa bé sao, chuyện này mà này truyền đi đối với thanh danh mình cũng không tốt. Nhưng nếu hỏi câu hỏi của lớp một, hai, ở trường học đứa bé này nổi tiếng là không nghe bài giảng mà vẫn có thể lấy đủ hai trăm điểm, chỉ sợ không làm khó được hắn. Tuy nhiên gần đây ông ta thấy được vài câu hỏi thú vị ở mấy kỳ thi trí lực, có thể dùng để hỏi đứa bé này.
- Ừ, Phương Minh Viễn cháu hãy nghe cho kỹ nhé, có ba người đi thuê phòng trọ, 30 tệ một gian ba phòng, thế là ba người này mỗi người trả 10 tệ. Qua nửa giờ, ông chủ hiện tại của nhà trọ muốn chấn hưng hoạt động, nên ưu đãi giá phòng chỉ có 25 tệ, vì thế gọi nhân viên phục vụ tới đưa 5 tệ trả lại cho ba người này, nhân viên phục vụ cầm tiền nghĩ dù sao 5 tệ ba người cũng không thể chia, vì thế hắn liền lấy đi 2 tệ, còn lại 3 tệ giao cho 3 người kia, mỗi người 1 tệ. Vấn đề ở đây, lấy lại 1 tệ, tương đương ba người này mỗi người chi ra 9 tệ 3x9 =27, 27 tệ, mà nhân viên phục vụ lấy đi 2 tệ tương đương 29 tệ, như vậy cháu có thể nói cho ta biết, còn lại 1 tệ ở đâu?
Nghe Triệu Kiến Quốc nói câu hỏi với Phương Minh Viễn khiến ông Phương, còn có mẹ con Triệu Nhã đứng bên cạnh đều nhíu mày, đúng vậy, sao lại thiếu 1 tệ?
Ngược lại trong lòng Phương Minh Viễn rất mừng rỡ, kiểu câu hỏi cần suy nghĩ này đến đời sau có một thời gian trở nên rất thịnh hành. Nhưng hiện tại hắn đã xem qua không ít loại câu hỏi này. Sở dĩ vừa nghe thì hắn đã biết được sự kỳ diệu ở trong đó.
- Ông Triệu, ông cố ý dùng lời nói của ông để hướng cháu vào suy nghĩ sai phải không? Sổ sách đâu có tính giống như cách của ông, nếu nói theo phép tính của ông, chẳng phải là nhân viên phục vụ kia lấy hai tệ tính hai lần? Ba người kia nộp 9 tệ tiền phòng thì cũng đã bao gồm 2 tệ nhân viên phục vụ lấy đi! Hơn nữa bọn họ cầm về 3 tệ, vừa đúng 30 tệ!
Phương Minh Viễn gần như vừa nghe giọng nói của Triệu Kiến Quốc thì liền đưa ra đáp án. Mà những người khác, thì vẫn còn đang suy nghĩ về câu hỏi của Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt đã tràn đầy kinh ngạc, nếu không phải chính mắt thấy, có nói gì thì ông ta cũng không tin, chính mình cũng phải mất mấy phút mới suy nghĩ ra vấn đề, thì không ngờ Phương Minh Viễn ngay lập tức có được đáp án. Xem ra nếu như mình không ra câu hỏi khó thì thật khó để mà gây trở ngại cho hắn.
- Ừ, câu hỏi thứ hai, có một người thanh niên cùng với em anh ta đi nước ngoài du lịch, ăn cơm tối xong thì đi dạo bờ hồ, đột nhiên em của anh ta rơi xuống sông, người thanh niên đó liền vội vàng nhảy xuống nước tìm, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy em của anh ta, vì thế anh ta rất đau lòng đi khỏi nơi đó. Vài năm sau, người thanh niên này quay trở về, cũng đến chính bờ sông này, nhìn thấy một ông cụ đang câu cá, nhưng mà mấy con cá cụ câu lên đều không có dính bèo hay rong, người thanh niên này bỗng có chút kỳ lạ, liền hỏi cụ vì sao trên những con cá không có dính một chút bèo hay rong, cụ liền nói con sông này trước giờ chưa từng có bèo. Nói đến đây, người nam thanh niên đó đột nhiên nhảy xuống sông tự sát. Phương Minh Viễn, cháu có thể nói cho ông biết lý do là tại sao không?
Đây là một câu hỏi khó mà Triệu Kiến Quốc mới vừa biết, lúc sáng sớm ở căn tin, ông ta đã làm cho tất cả mọi người phải suy nghĩ. Vừa nghĩ đến vẻ mặt những cấp dưới đang tập trung đầu óc suy nghĩ, ngày mai mới biết được câu trả lời, thì trong lòng Triệu Kiến Quốc liền cảm thấy thích thú vô cùng.
Mẹ của Triệu Nhã hơi nhíu nhíu mày, với một đứa nhỏ sáu bảy tuổi sao lại nói chuyện tự sát làm cái gì, dường như là không thích hợp. Ít nhất cô đã nhìn ra, con gái của mình thật ra không hiểu rốt cuộc ông nội đang nói cái gì. Nhưng quay đầu lại thì liền thấy phiền phức, cô bé khẳng định phải biết được ngọn ngành của vấn đề. Nhưng những câu hỏi như thế này làm sao thích hợp nói cho con gái? Giọng oán trách một cách nhỏ nhẹ :
- Cha, đều là trẻ nhỏ mà, cha nói chuyện này để làm gì?
Lúc này Triệu Kiến Quốc mới phản ứng lại, trước mặt còn có hai đứa bé, câu hỏi sinh tử này đích thực có phần không hợp ý, mặt ông ta đỏ lên, cười phá lên một cái ha ha nói:
- Ông nhầm rồi, ông nhầm rồi, vậy là không được, vậy phải đổi một câu hỏi khác, đổi một câu hỏi khác.
Thực ra Ông Phương cảm thấy không sao cả, đứa cháu cưng của ông, ngay cả truyện Tam Quốc Chí và Thủy Hử đều đã xem, thì chuyện này ra có là gì đâu. Ông không lo lắng chút nào là cháu mình sẽ có cảm nhận lạ thường. Tuy nhiên, nếu mẹ của Triệu Nhã đã đưa ra lời phản đối thì tự nhiên Phương Minh Viễn sẽ không dám nói thêm nữa. Dù sao thì chuyện này nghe ra cũng làm cho người ta cảm thấy nhức đầu, không có được câu trả lời tốt.
Phương Minh Viễn nhảy từ trên ghế xuống, làm những người lớn không khỏi hết hồn, không rõ hắn muốn làm gì. Phương Minh Viễn chạy đến trước mặt Triệu Kiến Quốc, ngoắc tay ra hiệu Triệu Kiến Quốc cúi thấp người xuống tiếp chuyện, hành động này có vẻ vô lễ, nhưng mà ai lại trách một đứa nhỏ chưa đến bảy tuổi cơ chứ. Phương Minh Viễn nói vào tai Triệu Kiến Quốc đang thấp người, khuôn mặt ngạc nhiên lúc đầu của Triệu Kiến Quốc sau đó lập tức thay đổi.
- Ông Phương, cháu của ông thật đúng là không đơn giản! Không thể tưởng tượng được câu hỏi này đã làm cho tất cả những người trong nhà ăn của tôi không trả lời được nhưng mà cháu ông thì nghĩ cũng không cần nghĩ. Ông đúng là có phúc thật! Thật không biết cha mẹ của Phương Minh Viễn làm sao dạy dỗ hắn, chứ không như nhà chúng tôi, Tiểu Nhã thì còn đỡ một chút, còn mấy đứa nhóc không ra gì kia, ôi, thôi đừng nhắc đến chúng nữa!
Triệu Kiến Quốc tha thiết mà than thở:
- Khó trách khi tôi nghe Tiểu Nhã nói Phương Minh Viễn ở trường không thích nghe giảng, luôn làm việc riêng trong giờ học, thầy cô thì cũng không la mắng hắn, xem ra các thầy cô đều hiểu rằng chương trình lớp một đối với Phương Minh Viễn mà nói, thật sự là quá đơn giản rồi.
Nghe Triệu Kiến Quốc vừa nói như vậy, sắc mặt ông Phương liền tươi tỉnh, vui vẻ hẳn lên. Hiển nhiên Triệu Kiến Quốc ra câu hỏi này, Phương Minh Viễn lại trả lời đúng rồi.
- Haha, trưởng khoa Triệu, đứa nhỏ này từ bé đã thích đọc sách, đọc qua không ít các loại sách, nói thật, trở thành như vậy, nhà họ Phương chúng tôi từ trên xuống dưới ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên. Đây đều chính là nỗ lực của Phương Minh Viễn cả!
Nghe được những lời nói của ông Phương, gia đình họ Triệu đối với Phương Minh Viễn lại càng ngạc nhiên hơn.
- Ông Phương, Triệu Kiến Quốc tôi từ trước đến nay nói chuyện luôn giữ lời, tôi không làm khó đứa nhỏ này, như vậy tôi đồng ý việc này, về phần nội dung cụ thể, chúng ta một lát sẽ bàn bạc tỉ mỉ hơn.
Triệu Kiến Quốc vỗ đùi nói,
- Ông Phương, những thứ này, ông hãy cầm lại toàn bộ đi, nếu như Tiểu Nhã và Phương Minh Viễn đã là bạn học với nhau, ông làm như vậy chẳng phải là đánh vào mặt Triệu Kiến Quốc này sao! Tôi không nhận cái gì cả, chỉ cần Phương Minh Viễn ở trường thường xuyên giúp đỡ Tiểu Nhã học tập là được rồi! Được không? Ông Phương.
Hiển nhiên ông Phương không phải là người không biết đối nhân xử thế, làm sao mà có thể cầm lại những thứ mà mình đã đem đi mang tặng cho người khác. Những thứ này mặc dù đắt tiền, nhưng mà có thể hoàn thành việc lớn thì hoàn toàn xứng đáng. Chỉ cần có thể bán được hàng trong căn tin của nhà máy, thì vài ngày sau số tiền đã mất sẽ kiếm lại được. Hai người khách sáo qua lại với nhau một chút, Triệu Kiến Quốc cuối cùng cũng chịu nhận, nhưng mà ông ta lại lấy từ trong phòng ra hai hộp sô-cô-la, đưa cho Phương Minh Viễn, xem như đây là quà gặp mặt lần đầu.
Ông Phương nhìn đồng hồ, đứng dậy chào tạm biệt. Gia đình Triệu Kiến Quốc tự nhiên cũng đứng dậy theo mà tiễn khách.
Lúc sắp ra cửa, Phương Minh Viễn chợt quay đầu cất cao giọng nói.
- Xem ra ông Triệu rất thích chơi kiểu trò chơi này, thầy giáo nói, nhận lễ mà không đáp lễ thì bất lịch sự, cháu cũng ra hai câu hỏi để đố ông Triệu!
Mọi người nghe vậy liền cảm thấy thú vị, ngay trước mặt con dâu và cháu gái, Triệu Kiến Quốc tự nhiên sẽ không tỏ ra vẻ yếu thế, buột miệng đồng ý.
- Câu hỏi thứ nhất, hiện tại có một người đang ở trong sa mạc, đầu bị vùi trong cát mà chết, xung quanh gã còn rơi rụng những thùng hành lý vỡ nát, có một đám người đào xác gã từ trong cát ra, mới phát hiện được tay người này còn cầm chặt nửa thanh diêm. Nhờ ông Triệu giúp cháu suy luận một chút. Người này chết như thế nào?
Câu hỏi thứ hai, nhất định là ông đã xem truyện Thủy Hử rồi, chắc là biết Lỗ Đề Hạt đánh trấn Quan Tây, câu hỏi của cháu là Trịnh Đồ bán cho Lỗ Đạt một ký thịt là bao nhiêu tiền?
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief