Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 6: Dạ tiệc từ thiện ( Trung).
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Sau khi biểu diễn văn nghệ kết thúc, còn có một tràng party. Những việc như thế này đương nhiên trở thành quy tắc của giới giải trí. Đơn vị tổ chức cũng lấy việc này tự cấp mặt mũi cho mình. Những người trong bữa tiệc cũng nhân cơ hội tiếp xúc với nhiều nhân vật nổi tiếng.
Lúc bắt đầu tiệc rượu, cũng là lúc mọi người hàn huyên chúc tụng. Ân Huyên Vũ dưới sự dẫn dắt của nhân viên đi xuyên qua đám người. Nàng được rất nhiều người ở đây vây lại mời rượu. Nàng chỉ có thể mỉm cười lấy lệ. Nhưng nhiều người như vậy, thay nhau mời rượu, cho dù nàng chỉ tiếp chút ít thì cũng khiến cho đầu óc choáng váng.
- Ân tiểu thư, tôi xin mời cô một ly.
La Thế Hàn thấy thời cơ chín muồi, lập tức bưng một ly rượu đỏ đi tới, một bên nháy mắt với Lại Ba Cường.
- Xin lỗi, tôi không thể uống được nữa.
Ân Huyên Vũ lại thấy có người mời rượu, vội vàng xua tay cự tuyệt.
- Việc này… Ân Huyên Vũ tiểu thư không nể mặt tôi sao? Chẳng lẽ ở đây trong mắt tiểu thư tôi không thể so sánh được với ai sao?
La Thế Hàn ra vẻ không vui nói.
- Việc này…
Ân Huyên Vũ không ngừng kêu khổ. Nàng nhận ra La Thế Hàn, nàng biết lần này không thể tránh được rượu mời của La Thế Hàn. Thực sự là hết cách, trước mặt mọi người không thể không nể mặt La Thế Hàn.
- Như vậy đi, Ân tiểu thư. Tôi thực ra là có một ý kiến hay.
Lại Ba Cường bất ngờ xuất hiện trước mặt Ân Huyên Vũ cùng La Thế Hàn:
- Thiện ý của La tiên sinh thật không thể chối từ, Ân tiểu thư cũng phải nể mặt anh ta. Theo suy nghĩ nông cạn của tôi, La tiên sinh uống chén rượu mà Ân tiểu thư lấy trà thay rượu. Không biết La tiên sinh có đồng ý hay không?
- Được, cứ như vậy đi.
La Thế Hàn đồng ý nói.
Ân Huyên Vũ cảm kích Lại Ba Cường, thấy hắn giúp mình, mà bản thân nàng cũng nhân cơ hội thoát khỏi La Thế Hàn. Nhưng nàng không biết đã rơi vào âm mưu của hai người này.
Lại Ba Cường mở ra một bình trà xanh, rót cho Ân Huyên Vũ một chén.
Nói xong hắn một hơi uống cạn ly rượu đỏ trên tay.
Ân Huyên Vũ vì nhanh muốn tránh La Thế Hàn, không nói hai lời cũng cầm ly trà xanh trên tay một hơi uống cạn.
Thấy Ân Huyên Vũ mắc mưu của mình, La Thế Hàn cùng Lại Ba Cường nhìn nhau cười, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Một lát sau, Ân Huyên Vũ cảm thấy choáng váng đầu óc, mi mắt càng ngày càng nặng, đi lại lảo đảo, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Một người phục vụ tiến lên phía trước hỏi:
- Ân tiểu thư, cô có cần giúp gì không ạ.
- Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, giúp tôi chuẩn bị một căn phòng được không?
Ân Huyên Vũ hỏi.
- Vâng. Trên lầu có phòng VIP đặc biệt chuẩn bị cho cô, để tôi đưa cô lên.
Phục vụ ân cần nói.
Tần Nhị Bảo thấy Ân Huyên Vũ có chút khác biệt, đuổi lên phía trước hỏi:
- Cô cảm thấy có gì không thoái mái à. Có cần tôi đưa cô về hay không?
- Anh hả?
Ân Huyên Vũ tuy rằng đầu nặng trĩu, nhưng đối với Tần Nhị Bảo, nàng vẫn không quên nói:
- Thôi đi, tôi có thể lên lầu nghỉ ngơi một chút.
Tần Nhị Bảo biết nàng chướng mắt với mình, cũng không nói nhiều:
- Vậy được. Nếu có chuyện gì, thông báo một tiếng.
Dứt lời, xoay người nói với hai bảo tiêu khác:
- Lý Lương, Lưu Bảo, hai người giúp Ân tiểu thư đi lên, tôi cùng tiểu Trương chờ ở dưới.
Lý Lương, Lưu Bảo gật gật đầu, thấy Ân Huyên Vũ đã sắp té xỉu, liền mỗi người một bên dìu nàng, đi theo người phục vụ ngồi lên trên thang máy.
Người phục vụ đưa đám người Ân Huyên Vũ tới một gian phòng, khi đi đến cửa liền xoay người nói:
- Okie, tới đi.
Sau khi hắn chuẩn bị rời đi, mà Lý Lương, Lưu Bảo chuẩn bị dìu Ân Huyên Vũ vào cửa, thì có cảm giác phía sau có người dùng roi điện dí vào lưng hai người, lập tức ngất đi.
- Thuận Tử, lần này làm rất tốt.
La Thế Hàn sau khi khen ngợi, còn không quên dặn dò:
- Còn nữa, chuyện này bất luận không được nói với ai. Cẩn thận không là tôi không khách khí đâu.
Người phục vụ tên Thuận Tử vội vàng gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, đúng vậy, nhất định tôi sẽ không để lộ tin tức.
Sau khi nói xong, liền một đường chậm rãi rời đi. Mà lúc này vẻ mặt Ân Huyên Vũ hốt hoảng, nàng còn chưa hoàn toàn hôn mê, thấy cảnh này kinh hoàng hỏi:
- Anh… Các anh… Rốt cuộc muốn làm gì? (Làm gì nhỉ )
- Muốn làm gì?
La Thế Hàn hèn mọn cười cười:
- Một lát nữa cô em sẽ biết!
- Anh…
Ân Huyên Vũ chưa nói ra miệng, đã bị ngất đi.
La Thế Hàn cùng Lại Ba Cường nhìn nhau cười. Lại Ba Cường xử lý hai bảo tiêu, mà La Thế Hàn lại ôm Ân Huyên Vũ hôn mê bất tỉnh đi vào một phòng khác.
Ở ngoài yến hội, Tần Nhị Bảo thấy Lưu Bảo, Lý Lương sau khi đưa Ân Huyên Vũ lên phòng, lâu lâu không thấy quay lại, liền cảm gác có chút không ổn. Hắn nói với Trương Bình Sơn:
- Anh gọi điện thoại cho Ân tiểu thư, hỏi xem cô ấy có vấn đề gì không?
Trương Bình Sơn gật gật đầu, bấm số Ân Huyên Vũ, tuy nhiên máy của nàng đã tắt.
- Nhất định là cô ấy ngủ sợ quấy rầy, nên đã tắt máy.
Trương Bình Sơn nói với Tần Nhị Bảo, nhưng trong lòng Tần Nhị Bảo có chút bất an, nói với Trương Bình Sơn:
- Nếu không anh bấm số của tiểu Lưu, hỏi tình huống xem sao?
Trương Bình Sơn bấm số điện thoại của bọn hắn nhưng cũng không có ai bắt máy. Lần này Tần Nhị bảo càng có cảm giác không ổn, nói với Trương Bình Sơn:
- Dựa vào tình huống trước mắt, dường như có gì không ổn. Chúng ta nhanh nhanh chóng tìm tên phục vụ kia, hỏi hắn xem Ân Huyên Vũ đang ở phòng nào mới được.
Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn lập tức đi tìm người phục vụ kia. Nhưng khách sạn có hơn mười tầng, hơn nữa thời gian cấp bách, bọn họ không thể tìm ra ngày, lập tức gặp phải khó khăn.
Nhưng thật khéo trùng hợp, đang lúc bọn Tần Nhị Bảo mặt mày cau có, thì người phục vụ tên Thuận Tử kia vừa vặn từ trên lầu đi xuống, muốn từ cửa sau trốn đi, vừa vặn đụng vào bọn họ ở ngoài cửa.
Thuận Tử là kẻ có tật giật mình, nhìn thấy hai người liền nhanh chân bỏ chạy, đầu cũng không dám quay lại. Trương Bình Sơn vỗ vai Tần Nhị Bảo nói:
- Anh xem, kia không phải là người chúng ta muốn tìm sao?
Lúc này, Tần Nhị Bảo còn đang cúi đầu suy nghĩ, nghe Trương Bình Sơn nói như thế, ngẩng đầu nhìn hô lớn:
- Tiểu tử, mày đứng lại cho tao.
Ai ngờ càng kêu, Thuận Tử chuồn càng nhanh. Nhưng dù sao thể chất không thể so sánh với đám người Tần Nhị Bảo. Hắn chạy một lúc, thở không ra hơi, chỉ chốc lát đã bị Tần Nhị Bảo tóm gọn.
Trương Bình Sơn bật người đem Thuận Tử đánh ngã, sau đó bẻ tay hắn lớn tiếng nói:
- Nói ngay, Ân đại tiểu thư ở chỗ nào?
Thuận Tử tuy rằng bị Trương Bình Sơn củ hành như vậy, đau đến chảy mồ hôi hột. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, một chút đau này còn không chết được người. Nếu hắn bán rẻ La thiếu gia, với tính cách của La thiếu gia, kết cục không cần suy nghĩ cũng biết .
Cho nên Thuận Tử vừa nghĩ vẻ mặt máu lạnh của La thiếu gia, hắn liền rùng mình một cái. Cho dù đau đớn đến đâu, hắn thủy chung không hé nửa lời. Trong lòng hắn luôn nghĩ, chỉ cần mình không nói, bọn hắn bế tắc, sẽ tự thả mình ra. ( thằng này có lối suy nghĩ thật là :)
Trong lòng Trương Bình Sơn có chút lo lắng, Ân tiểu thư ở chỗ nào, Thuận Tử một câu cũng không nói. Cứ thế này cho đến nửa ngày chắc cũng không có kết quả gì.
Tần Nhị Bảo thấy hai người bất phân thắng bại, hắn hiểu được thời gian lúc này rất quý giá, mỗi phút đồng hồ, Ân tiểu thư càng tăng thêm một phần nguy hiểm, vì thế hắn vỗ nhẹ Trương Bình Sơn nói:
- Để đó cho tôi, anh nghỉ ngơi chút đi.
Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói thế, liền dừng tay, xoa xoa mồ hôi trên đầu:
- Tiểu tử này miệng còn hơn con hến, mỏi hết cả tay với hắn.
- Không có việc gì. Đối phó với loại người như thế này, tôi có biện pháp.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 7: Dạ tiệc từ thiện ( Hạ).
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Thuận Tử tạm thời thở ra. Hắn tuy rằng thực chật vật, nhưng chứng kiến Trương Bình Sơn không có chút biện pháp, trong lòng có chút đắc ý không nói lên lời, càng thêm tin tưởng bọn hắn thực sự bất lực.
Tần Nhị bảo ngổi xổm trước mắt Thuận Tử, trên mặt mỉm cười nói:
- Người anh em, đừng cố gắng chống đối nữa. Như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta.
- Mày làm gì được tao?
Vẻ mặt Thuận Tử khinh thường nhìn nhìn. Hắn thấy Tần Nhị Bảo vẫn chỉ là tên ranh con, liền không để vào mắt, hờ hững nói:
- Lấy điếu thuốc mời đại gia đây, có thể tao suy nghĩ lại.
Tần Nhị Bảo vẫn mỉm cười làm theo những lời Thuận Tử nói. Mà hắn làm như vậy càng làm cho Thuận Tử càng đắc ý, hắn hít sâu một hơi rồi phun lên trên mặt Tần Nhị Bảo:
- Muốn biết sao? Ta còn lâu mới nói.
- Vậy à? Mày xác định?
Tần Nhị Bảo vẫn mỉm cười hỏi.
Thuận Tử tưởng Tần Nhị Bảo là một tên yếu nhược, liền không để ý đến hắn nói:
- Tao… A.
Nói còn chưa dứt lời, liền thảm thiết kêu lên, mở to mắt, hoảng sợ nhìn Tần Nhị Bảo vẫn mỉm cười như cũ.
Trương Bình Sơn ở một bên cẩn thận nhìn coi hành động của Tần Nhị Bảo, trong lòng thầm nghĩ:
- Người này làm việc thật dứt khoát, nói khổ liền khổ, không một chút vô nghĩa nào.
- Hiện tại mày muốn thế nào?
Tần Nhị Bảo từ bàn ăn lấy ra con dao gọt hoa quả, vẫn tươi cười hỏi.
Thuận Tử bị Tần Nhị Bảo chọc vào đùi, máu chảy ròng ròng, đau đớn không nói ra lời. Nhưng hắn như cũ vẫn cố chống đỡ:
- Có bản lĩnh thì giết chết tao đi.
- Mày đã yêu cầu như thế, thì tao sẽ cho mày được toại nguyện.
Sắc mặt Tần Nhị Bảo lạnh lùng, đôi mắt lộ ra hung quang.
- Mày đã không chịu nói, suốt đời mày sẽ không thể nói.
Dứt lời hắn liền giơ đao muốn đâm.
Thấy Tần Nhị Bảo miệng nói giết người nhẹ nhàng như thế, làm cho Thuận Tử không còn chút máu, hắn nghĩ thầm: " La thiếu gia mặc dù tàn nhẫn nhưng không thể so sánh với người này. Hắn giống như là Tu La dưới địa ngục. Lúc này bảo vệ mạng sống là quan trọng hơn. " Hắn lập tức cầu xin tha thứ:
- Đại ca, tha mạng. Tôi cái gì cũng nói hết.
- Sớm như vậy thì có phải là không phải chịu khổ không.
Tần Nhị Bảo lúc này lại khôi phục bộ dáng cợt nhả. Ánh mắt, khuôn mặt biến hóa rất nhanh, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Hắn giống như là bằng hữu của Thuận Tử, ngữ khí bình thản nói:
- Nói cho tao biết, Ân tiểu thư giờ đang ở đâu? Còn nữa, chuyện này do ai sai khiến mày làm?
- Ân tiểu thư ở phòng 1308. Là La thiếu gia sai khiến tôi, tôi chỉ phụ trách dẫn Ân tiểu thư tới đó, ngoài ra cái gì tôi cũng không làm.
- Tốt lắm.
Tần Nhị Bảo cười nói:
- Hai người đi cùng Ân tiểu thư thì sao?
- Bọn họ bị roi điện làm cho hôn mê, hiện tại bị một người tên là Lại Ba Cường kéo tới phòng 1306.
- Được rồi, mày có thể đi, đi càng xa càng tốt.
Tần Nhị Bảo nói với Thuận Tử:
- Thừa dịp tao chưa đổi ý, mau cút nhanh đi.
Thuận Tử hoảng sợ nhìn Tần Nhị Bảo giống như Tu La, bất chấp đau đớn đứng lên khập khiễng bước đi. Mà Trương Bình Sơn ở một bên đối với thủ đoạn của Tần Nhị Bảo lại càng trợn mắt há mồm, nói không lên lời.
- Tiểu Trương.
Tần Nhị Bảo nói với Trương Bình Sơn.
- Có tôi.
Trương Bình Sơn bị Tần Nhị Bảo gọi, lập tức hồi phục tinh thần nói:
- Có gì phân phó?
- Chúng ta phân công nhau hành động, anh trước tiên tới phòng 1306 xem tiểu Lưu cùng tiểu Lý thế nào, tôi tới phòng 1308 cứu Ân tiểu thư.
- Được.
Hai người bắt đầu phân công nhau hành động. Mà lúc này tại phòng 1308, La Thế Hàn đang tham lam ngắm nhìn Ân Huyên Vũ hôn mê. Với hắn mà nói, Ân Huyên Vũ lúc này đã là con mồi trong tay, nên hắn cứ thả thê mà thưởng thức, không việc gì phải vội.
Hắn mở camera lên, muốn ghi lại thời khắc tuyệt vời này. Hắn làm như thế đều có mục đích của hắn, dù sao loại chuyện ám muội này, vạn nhất Ân Huyên Vũ có vạch mặt, muốn tìm hắn tính sổ, hắn còn dựa vào cái này để cho nàng khó nói ( tung lên Youtube cho ta coi với ). La Thế Hàn đắc ý nhìn Ân Huyên Vũ đang hôn mê, nuốt nước miếng nói:
- Con quỷ nhỏ này, ngay cả tư thế ngủ cũng thực phong tao, mới chỉ nhìn thôi mà nhiệt huyết sôi trào.
Dứt lời, liền không chịu nổi nữa, hắn chồm lên chuẩn bị hưởng thụ nàng.
Đang lúc La Thế Hàn muốn tiến lên thì cửa phòng đột nhiên tung ra. Cú đánh này làm cho La Thế Hàn trợn mắt há mồm, giống như cái cộc gỗ đứng ngay ngốc ở đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đang đứng ngoài cửa.
Ngay khi ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn Tần Nhị Bảo, hắn từ ngoài cửa đi vào, nhìn Ân Huyên Vũ đang hôn mê trên giường, biết tiểu tử họ La này chưa có đắc thủ, tâm tình liền buông lỏng. Nhưng chứng kiến hắn có quay camera trong lòng liền cảm thấy phẫn nộ, đối với hành động của La Thế Hàn vô cùng khinh bỉ:
- Trông mày thế này, mà lại làm những chuyện vô sỉ hạ lưu, thực con mẹ nó ghê tởm.
- Đừng… Đừng… Lại đây!
La Thế Hàn thấy ánh mắt muốn giết người của Tần Nhị Bảo, run sợ nói.
- Câm miệng.
Tần Nhị Bảo khinh miệt liếc mắt nhìn La Thế Hàn:
- Mày nghĩ rằng tao sẽ đánh mày sao? Đánh mày chỉ làm bẩn tay tao.
- Mày…
La Thế Hàn thấy Tần Nhị Bảo nói mình như vậy, thực nhục nhã. Nhưng trừ bỏ mấy lời mắng chửi trong lòng, trước mặt Tần Nhị Bảo ngay cả cái rắm cũng không dám phóng.
Tần Nhị Bảo cũng không nói nhảm nhiều với hắn, tiến lên đá cho La Thế Hàn một cước nói:
- Lăn qua một bên.
La Thế Hàn bị Tần Nhị Bảo đột nhiên tặng cho một cước như vậy, lập tức cút vào cạnh góc tường, đau điếng. Hắn lầm bầm nói:
- Không phải nói oánh tao sẽ bẩn tay, như thế nào vẫn còn đánh?
- Đánh mày bẩn tay, tao mới dùng chân.
Tần Nhị Bảo kiên nhẫn trả lời.
-….
La Thế Hàn không nói gì nhìn Tần Nhị Bảo, cũng không dám nói gì sợ Tần Nhị Bảo cho thêm cước nữa. Hắn cứ như vậy nhìn Tần Nhị Bảo mang Ân Huyên Vũ đang hôn mê rời đi, trong lòng ai thán nói: “ Ai… Con vịt được nấu chín rồi cứ như vậy bay đi.”
Không bao lâu, cảnh sát liền đi tới, Tần Nhị Bảo trước đó đang đem Ân Huyên Vũ rời đi. Còn Trương Bình Sơn, Lý Lương cùng Lưu Bảo lưu lại trả lời tình huống cho cảnh sát. Sau khi xác nhận, cảnh sát liền mang La Thế Hàn cùng Lại Ba Cường lên đồn.
Bở vì La Thế Hàn là người chủ mưu, liền không làm ầm lên mà bí mật bắt hắn cùng Lại Ba Cường. Sau khi cha mẹ La Thế Hàn biết chuyện này thì cũng đã muộn, nhưng cũng chỉ có thể nuốt quả đắng trong bụng. Ân Thế Bình biết chuyện này cũng không truy cứu nhiều, dù sao, con gái cũng chỉ bị hôn mê, chưa có bị thương tổn gì. Hơn nữa những kẻ chủ mưu đều đã bị xử theo pháp luật, cũng không cần phải tính toán nhiều. Dù sao có nhiều kẻ thù, cũng không phải là chuyện tốt gì, điều này hắn hiểu rất rõ.
Sóng gió cứ như vậy vô thanh vô tức tiêu tán, nhưng có nhiều người không thể tiêu tan nổi, nhất là đối với La gia.
……………….
- Lão đại!
Tại tổng bộ Long Thăng Bang, trên mặt Đao Ba Nam cung kính hô.
- Sự việc tiến hành thế nào?
Vẻ mặt lão đại không chút thay đổi.
- Việc này.
Đao Ba Nam có chút không biết nên trả lời thế nào, nhưng hắn không dám giấu diếm nói:
- Sự tình không thể hoàn thành.
- Không hoàn thành?
Lão đại có chút kỳ quái hỏi Đao Ba Nam. Trong khoảng thời gian này, có lẽ những việc bọn hắn làm quá mức thuận lợi, cho nên đối với kế hoạch tự cho là chu đáo lần này, việc không hoàn thành có cảm giác ngoài ý muốn.
Đao Ba Nam nghe ngữ khí của lão đại, nơm nớp lo sợ trả lời:
- Vốn vừa định xuống tay, lại có người chen ngang, cho nên…
- Tốt lắm.
Lão đại nghe được Đao Ba Nam trả lời, lại có chút không để ý, bình tĩnh nói:
- Tôi biết rồi, cậu lui xuống đí.
- Thực ra là…
Đao Ba Nam thấy sau khi lão đại biết kết quả, biểu hiện còn bình tĩnh như thế cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Hắn muốn hỏi lại nhưng không dám hỏi, mang theo nhiều nghi vấn lui ra.
- Ha ha…
Lão đại cười cười, nói với Đao Ba Nam:
- Đao tử, không nên gấp gáp, trò chơi giờ mới bắt đầu.
- Trò chơi?
Bị lão đại gọi làm hắn kỳ quái hỏi lại:
- Lão đại…
- Tốt lắm.
Lão đại cắt đứt lời nói cảu hắn:
- Đao tử, có một số việc cậu chỉ thực hiện, còn về phần tại sao, sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, hiểu chưa.
- Tôi biết rồi.
Đao tử biết hắn lắm mồm liền lui ra ngoài. Lão đại nhìn theo Đao tử, khóe miệng hiện lên nụ cười âm hiểm.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 8: Đừng cho là tôi sẽ biết ơn anh.
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa kính bệnh viện chiểu thẳng vào khuôn mặt Ân Huyên Vũ:
- Sao chói mắt như vậy, không biết ai lại đem kéo bực màn che lại thế.
Ân Huyên Vũ nhỏ giọng lầm bầm một câu, nàng khẽ mở mắt, liền nhìn thấy Tần Nhị Bảo. Nhìn khuôn mặt đáng ghét, nàng hoảng sợ cuống quít hỏi:
- Anh… Anh… Muốn làm gì?
- Tôi muốn làm gì?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt vô tội nói:
- Tôi ở đây bảo vệ cho cô.
- Bảo vệ?
Ân Huyên Vũ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, trên mặt tràn ngập nghi vấn nói:
- Anh vừa rồi làm cho tôi hoảng sợ. Nếu như anh bảo hộ như vậy, e rằng sớm muộn gì tôi cũng bị hù chết.
-….
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyên Vũ nói vậy, không muốn tranh cái với nàng. Thực sự cả một đêm không ngủ, hắn không có tinh thần nhiều lời với một cô gái vừa tỉnh ngủ. Hắn duỗi lưng một cái nói:
- Cô không có việc gì là okie rồi. Tôi đi ngủ.
Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo không giống với mọi ngày, nàng nhìn xung quanh, ngẩng đầu kỳ quái hỏi:
- Đây là chỗ nào mà nhìn không giống với khách sạn vậy?
- Đây là bệnh viện.
Tần Nhị Bảo lười nhác trả lời.
- Bệnh viện?
Ân Huyên Vũ kỳ quái nhìn Tần Nhị Bảo hỏi:
- Tại sao tôi lại đến bệnh viện? Này, đứng lại cho tôi hỏi. Anh làm gì mà như ma đuổi thế?
Tần Nhị Bảo không muốn tiếp tục cùng nàng nói chuyện tào lao, thấy tinh thần nàng tốt như vậy, nên không muốn tranh cãi cùng với nàng. Hắn biết dược lực trong người nàng đã tiêu tan, hơn nữa chung quanh đã được Ân Thế Bình phái người tới, giống như cái lồng sắt xung quanh. Biết không có việc gì, liền không nhiều lời với Ân Huyên Vũ, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
- Tần Nhị Bảo, anh đứng lại cho tôi, anh dám không coi lời tôi nói ra gì à?
Ân Huyên Vũ bên trong hét to, nhưng Tần Nhị Bảo đã đem cửa phòng đóng nhanh lại, như trút được gánh nặng, than thở một hơi:
- Nha đầu này thật khó chơi, sau này ít chọc vào tổ kiến một chút mới tốt.
- Chàng trai. Good morning.
Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo từ trong phòng đi ra, nhiệt tình tiến lên bắt chuyện.
- Chào chú, chú Ân.
Tần Nhị Bảo đúng mực hồi đáp.
Ân Thế Bình nhiệt tình tiến lên nói:
- Ngày hôm qua vất vả cho cháu.
- Không có gì.
Tần Nhị Bảo thản nhiên đáp:
- Đây là bổn phận cháu phải làm.
- Được rồi, tốt lắm.
Ân Thế Bình qua chuyện này, hoàn toàn tin tưởng vào Tần Nhị Bảo. Qua những lời hồi báo lại, hắn đã nhận thức được Tần Nhị Bảo là cao thủ giấu nghề. Trong lòng tự nhủ, lão đầu tử không có tiến cử nhầm người.
Tần Nhị Bảo thấy Ân Thế Bình lặng yên không nói gì, lúc này hắn đang buồn ngủ, vặn vặn người nói:
- Chú Ân. Cháu một đêm không ngủ, có chút mệt nhọc, hiện cháu muốn đi ngủ một giấc bồi bổ thể lực.
- Được, cháu đi đi. Những chuyện khác giao cho người khác, cháu không cần lo lắng.
Ân Thế Bình nói.
Tần Nhị Bảo cười cười chào Ân Thế Bình, sau đó cúp đuôi chuồn thẳng. Ân Thế Bình thấy hắn như vậy, cũng không để ý quá nhiều, đứng lại một chút, sau đó đẩy cửa phòng đi vào.
Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo hờ hững với mình, rất là căm tức, nàng nóng lòng biết rõ ràng rốt cuộc phát sinh cái gì. Ngày hôm qua rõ ràng mình đang ở trong khách sạn Đông Giang, mà hôm nay vừa tỉnh dậy lại ở trong giường bệnh của bệnh viện. Đang bực mình thì cửa phòng bị đẩy ra, nàng bực mình hét lớn:
- Đi ra ngoài cho tôi.
- Ai làm cho tiểu bảo bối của cha giận thế?
Ân Thế Bình nhẹ nhàng trách Ân Huyên Vũ, nhưng không có tức giận, tâm tình lúc này rất tốt nên nói giỡn:
- Nói cho cha biết, cha đi thu thập anh ta.
- Cha. Sao lại là cha?
Ân Huyên Vũ thấy mình mắng nhầm người, có chút xấu hổ:
- Con xin lỗi. Con không biết là cha.
- Ha ha…
Ân Thế Bình nở nụ cười, nhìn con gái bảo bối không nói gì.
Ân Huyên Vũ thấy cha không có trách mình, liền ôm cổ hắn, tiến lên làm nũng:
- Cha, con chỉ cầu xin cha một việc.
Ân Thế Bình cười cười ôn nhu nhìn con gái:
- Chuyện gì?
- Có thể cho đổi cho con bảo tiêu khác được không?
Ân Huyên Vũ hơi cong cái miệng nhỏ nhắn lên:
- Cái người tên Tần Nhị Bảo này, cả ngày chẳng làm cái gì, suốt ngày cãi nhau với con, vừa nhìn thấy anh ta đã ghét.
- Ha ha…
Ân Thế Bình nghe con gái nói như vậy nở nụ cười, không trực tiếp trả lời vấn đề, hỏi ngược lại:
- Con có còn nhớ rõ đêm qua có chuyện gì xảy ra không?
Ân Huyên Vũ nghe cha mình hỏi như vậy, bắt đầu cẩn thận nhớ lại tình hình tối qua. Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên diện mạo xấu xa của La Thế Hàn, không khỏi kêu to lên:
- Con nghĩ ra rồi, con rơi vào âm mưu của La Thế Hàn.
Vừa nghĩ đến La Thế Hàn làm gì với mình, nàng cảm thấy có chút không an tâm.
Ân Thế Bình thấy con gái chuyển từ tức giận sang kinh hoảng liền an ủi:
- Đừng quá lo lắng, mọi việc cha đã sắp xếp xong xuôi. La Thế Hàn bị cảnh sát bắt, sẽ không còn hại người được nữa.
Ân Huyên Vũ được cha mình an ủi, trong lòng nhất thời bình thường trở lại, lại nghĩ lại hỏi:
- Ngày hôm qua là ai từ tay tên La bại hoại cứu con ra thế?
- Ha ha ha…
Ân Thế Bình nghe con gái hỏi như vậy, đột nhiên cười to. Mà Ân Huyên Vũ thấy cha mình cười như vậy, ngược lại càng không biết nói gì, sau một lúc đột nhiên tỉnh ngộ nói:
- Không phải là tên hỗn đản đó chứ?
- Chính là tên hỗn đản đó đấy.
Ân Thế Bình mỉm cười nhìn con gái mình, đùa giỡn nói:
- Con lại muốn cha đuổi cậu ta, việc này làm cho cha rất khó giải quyết.
- …?
Ân Huyên Vũ còn muốn nói gì, nhưng không biết mở miệng thế nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn cha mình.
Ân Thế Bình cười cười nhìn con gái, ôn nhu nói:
- Con tiếp tục nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa y tá cho người kiểm tra lại. Nếu không có việc gì thì Vương Bá sẽ cho người lo thủ tục xuất viện. Công ty còn một số việc phải xử lý, cha sẽ không giúp con. Con cần phải ngoan ngoãn, trong khoảng thời gian này nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài chạy lung tung, biết không?
Dứt lời xoay người rời đi.
Ân Huyên Vũ từ lời nói của cha mình biết được, người cứu mình ngày hôm qua chính là kẻ đáng ghét kia. Lúc này nàng cảm giác đầu thật lộn xộn, không biết nên làm thế nào mởi phải. Nếu là trước kia, có ai cứu nàng, nhất định nàng phải cảm tạ. Nếu mà gặp phải anh chàng đẹp trai biết chừng nàng có thể còn lấy thân báo đáp . Nhưng tình huống lần này lại là tên đáng ghét kia cứu nàng. Lúc này nàng không biết phải làm thế nào bây giờ?
Nghĩ vậy, nàng cảm giác có chút khó chịu. Nhất thời không có buồn ngủ, nàng bước ra khỏi phòng bệnh. Nàng không có mục đích gì bước đi lang thang trong hành lang. Đang đi thì gặp Tần Nhị Bảo nằm dài trên ghế ở đại sảnh ngáy khò khò. Dường như hắn cũng không quan tâm người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt thế nào.
- Anh ta như vậy cũng thật khó nhìn.
Ân Huyên Vũ khẽ cắn môi tự nhủ:
- Cũng không sợ làm trò cười cho thiên hạ.
Ân Huyên Vũ lộ vẻ do dự, không biết có nên gọi hắn một tiếng hay không. Nhưng cứ nghĩ đến bộ dạng đáng ghét của hắn, nàng liền muốn xoay người rời đi. Nhưng mà người ta vừa mới cứu mình, nhân lúc không có ai nói với hắn lời cám ơn. Cuối cùng nàng cũng có cảm giác thiếu nợ người này, cho nên nàng quyết định vỗ nhẹ vào vai Tần Nhị Bảo đang ngủ say.
Nhưng tay nàng còn chưa chạm vào người Tần Nhị Bảo, hắn đã cảnh giác tỉnh lại, ánh mắt rất cảnh giác làm cho Ân Huyên Vũ giật mình, đứng khựng lại, nói không ra lời.
Tần Nhị Bảo thấy Ân đại tiểu thư, thu hồi ánh mắt sắc bén vừa rồi, bộ dạng uể oải hỏi:
- Ân đại tiểu thư tìm tôi có việc gì muốn làm?
- Tôi…
Ân Huyên Vũ bị hắn làm cho giật mình, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp định thần, trả lời theo phản xạ:
- Tại sao? Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?
- Đương nhiên là có thể. Nhưng mà lần sau lúc tôi ngủ đừng quấy rầy tôi. Làm phiền giấc mộng đẹp của người khác thật là thiếu đạo đức.
- Cái gì? Thiếu đạo đức.
Ân Huyên Vũ bị Tần Nhị Bảo nói như vậy, tính tình đại tiểu thư lại tái phát, tức giận nói:
- Đừng tưởng rằng anh đã cứu tôi, là có thể dùng loại miệng lưỡi này nói chuyện cùng với tôi.
- Tốt lắm, tôi cũng không muốn cùng nói chuyện như vậy mới cô, cho nên mời cô rời đi.
Bị Tần Nhị Bạo nói vậy, Ân Huyên Vũ cảm giác mất hết mặt mũi, không quan tâm lớn tiếng nói:
- Tần Nhị Bảo. Anh đừng cho là tôi sẽ cảm kích anh. Anh đi chết đi.
Dứt lời, thở phì phì xoay người rời đi.
- Thế này là thế nào? Thực sự không hiểu gì hết.
Nhìn bộ dáng thở phì phì của Ân Huyên Vũ, Tần Nhị Bảo tự nhủ. Đối với hắn mà nói, để cho Ân đại tiểu thư cao hứng, còn không bằng đại mộng xuân thu của hắn. Vì vậy hắn tiếp tục nằm xuống bắt đầu công việc nhắm mắt để đấy.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 9: Biến khéo thành vụng.
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Quản gia Vương Bá xin giấy xác nhận xuất viện cho Ân Huyên Vũ sau khi nàng đã không còn việc gì. Thủ tục xuất viện hoàn thành, trong lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Tần Nhị Bảo cũng từ trên ghế lổm ngổm bò dậy, cùng đi theo mọi người trở về. Trên đường, Ân Huyên Vũ mang vẻ mặt tức giận nhìn hắn. Tần Nhị Bảo thì không để ý đến nàng. Dọc đường nàng không tranh cãi với hắn, ngược lại làm cho hắn cảm thấy thanh tĩnh.
Cuối cùng mọi người về đến biệt thự cao cấp Ân gia, Tần Nhị Bảo xuống xe, bắt đầu vươn vai uốn lưng, tự nhủ:
- Phải ngủ ở trên ghế dài thật không quen, làm mình đau hết cả lưng.
- Tránh ra, anh chắn đường của tôi.
Ân Huyên Vũ cuối cùng nói được câu đầu tiên từ lúc xuất viện, ngữ khí cũng rất lạnh như băng.
- Tiểu thư, mời.
Tần Nhị Bảo giả bộ một bộ dạng phong độ nói.
- Hừ.
Ân Huyên Vũ trong đám bảo tiêu vây quanh, không để ý đến Tần Nhị Bảo, lập tức trở về gian phòng của mình.
Nhìn bóng dáng đáng yêu của nàng, Tần Nhi Bảo bất đắc dĩ tự nhủ:
- Chẳng lẽ mình ở bệnh viện nói những lời nào làm cho nàng mất hứng?
Tần Nhị Bảo cũng không phải là sợ nàng tức giận, rồi sau đó đuổi việc mình. Đối với những kẻ có tiền mướn mình làm bảo tiêu, không phải là ý thích của hắn. Nếu như lão đầu tử không nhõng nhẽo cứng rắn buộc hắn tới, thì ở nhà còn có Tiểu Phương đang tha thiết mong chờ hắn. Nếu như bị đuổi việc thì hắn thực sự mừng còn không hết. Làm bảo tiêu cho người ta, không khác gì một người hầu, là việc hắn thực không muốn.
Nhưng dù sao mình cũng đắc tội người ta trước, người ta giận mình cũng đúng. Nhưng mà vừa nghĩ tới mình phải đi xin lỗi nàng thì hắn lại không làm được, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm cho nàng vui hơn chút là okie rồi.
- Nếu không thì mình sẽ dùng cách đã dụ dỗ được tiểu Phương. Mình không tin Ân đại tiểu thư kia có thể không tươi cười. Tần Nhị Bảo an ủi chính mình:
- Bất kể là thế nào, mình cũng phải cố gắng thử qua.
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, cảm thấy bên cạnh có một làn gió thơm thổi quá, làm cho suy nghĩ của hắn dừng lại. Hắn ngước mắt lên nhìn không khỏi hóa đá. Vừa nhìn thấy một thiên thần giống như búp bê, đôi mắt đen nhánh to tròn trên khuôn mặn trắng mịn màng, bộ dáng vô cùng khả ái.
- Đây là một tiểu la lỵ.
Tần Nhị Bảo không hiểu giả bộ hiểu nghĩ, nhưng hắn cũng không có quá để ý. Trong khoảng thời gian này, mỹ nữ hắn cũng gặp qua kha khá. Ngay khi bắt đầu xuống nhà ga người đón hắn chính là mỹ nữ thư ký cao cấp Liễu An Kỳ, sau đó là Ân Huyên Vũ trong biệt thự này.
Hai ngày nay hắn cảm giác mình rèn luyện coi như có chút định lực, nhưng tất cả chuyện này đều không trọng yếu, quan trọng là…, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, tiểu la lỵ này tại sao lại dậy thì sớm như vậy, bộ ngực thì đồ sộ, làm cho ánh mắt hắn bắt đầu nhìn đăm đăm.
- Xem ra mình cần phải tiến lên thưởng thức chút. À quên hỏi chút.
Tần Nhị Bảo tự cho mình suy nghĩ đúng, lúc này hắn tự an ủi: “ Kỳ thực hắn làm một bảo tiêu tất phải phụ trách an toàn cho ngôi biệt thự này. Đối với người lạ, vẫn phải hỏi rõ ràng, việc này hoàn toàn bình thường, không phải ý đồ gì cả.
Nghĩ như vậy, hắn bước nhanh tới phía trước:
- Xin hỏi vị tiểu tư này, cô cần tìm ai?
Dứt lời, hắn nở nụ cười mà hắn tự cho là anh tuấn.
Tiểu la lỵ mở to ánh mắt:
- Tôi, anh cũng không nhận ra? Anh mới tới?
- Đúng vậy. Tôi mới tới.
Tần Nhị Bảo dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, ngây người nói:
- Làm sao cô biết.
Tiểu la lỵ thấy Tần Nhị Bảo trông ngô ngố, liền khanh khách nở nụ cười, làm cho khuôn mặt già nua của Tần Nhị Bảo không khỏi đỏ nên. Tiểu la lỵ cười một chút nói:
- Tôi đến tìm chị của tôi Ân Huyên Vũ,chị ấy có ở đây không?
- Ồ, thì ra là tiểu thư.
Tần Nhị Bảo ân cần nói:
- Nàng có nhà, để tôi dẫn cô tới.
Tiểu la lỵ không có từ chối, đi theo Tần Nhị Bảo vào biệt thự. Ai ngờ mới vừa tới phòng khách, Ân Huyên Vũ đang nằm dài trên ghế sa lon, nhàn nhã uống cà phê, đọc tạp chí Bát Quái.
- Chị.
Tiểu la lỵ nhìn thấy Ân Huyên Vũ lập tức bước nhanh lại, ngọt ngào hô.
Ân Huyên Vũ quay đầu vừa nhìn, nở nụ cười nói:
- An Kỳ Nhi, hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm chị thế?
- Em nghe người ta nói chị xảy ra chuyện, nên đã đến chỗ này thăm chị.
An Kỳ Nhi nói.
- Biểu hiện lần này tốt lắm.
Ân Huyên Vũ vừa định cùng An Kỳ Nhi nói thêm cái gì, nhìn thấy Tần Nhị Bảo trong lòng liền bốc hỏa, xoay mặt nói với An Kỳ Nhi:
- Chúng ta lên lầu tán gẫu.
- Vâng.
An Kỳ Nhi gật đầu đáp ứng, đang muốn đi theo Ân Huyên Vũ lên lầu, chợt nghe nàng nói với Tần Nhị Bảo:
- Lưu manh.
Kỳ thật khó trách Ân Huyên Vũ mắng hắn. Hai mắt Tần Nhị Bảo cứ dán chặt vào bộ ngực của An Kỳ Nhi, không một khắc nào rời khỏi. Đối với Ân Huyên Vũ đánh giá, Tần Nhị Bảo đã vượt qua thử thách, tuy miệng Ân Huyên Vũ nói như vậy, nhưng cũng không để trong lòng.
Ngược lại khuôn mặt hắn tươi cười trả lời Ân Huyên Vũ:
- Ngài nói quá đúng. Tôi chưa từng nghe lời nói nào chuẩn xác đến như vậy
Thấy Tần Nhị Bảo không có đối đáp mạnh mẽ với mình như trước, lập tức làm cho Ân Huyên Vũ không biết nên nói cái gì cho phải. Lần này cái kiểu trả lời của hắn làm cho nàng có cảm giác là lạ, một lúc lâu mới thốt ra được một câu:
- Bệnh thần kinh.
Tần Nhị Bảo thấy Ân Huyên Vũ nói như vậy, lại vỗ mông ngựa:
- Ngài nói rất đúng. Giống như thày bói nói vậy.
Ân Huyên Vũ hiểu lầm, nàng tưởng Tần Nhị Bảo đang lấy cách thức này nhục mạ nàng. Lúc này không còn kiên nhẫn nói thêm gì với Tần Nhị Bảo, giơ thẳng cánh tay nói:
- Cút ngay.
Tần Nhị Bảo nghe thấy Ân Huyên Vũ nói vậy, giống như nhận được mệnh lệnh bình thường, đem thắt lưng cố gắng đứng thẳng tắp, giống như quân nhân hướng Ân Huyên Vũ trả lời:
- Tuân mệnh.
Dứt lời, hắn thực sự bắt đầu lăn trên mặt đất.
Tần Nhị Bảo cảm giác mình vì Ân Huyên Vũ mà phải cố hết sức. Hơn nữa vì để cho đại tiểu thư cao hứng, hắn thực sự lăn lộn trên mặt đất, toát cả mồ hôi nghĩ thầm: “ Ân tiểu thư lần này chắc chắn sẽ không còn tức giận mình nữa.
Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo làm trò như vậy, thầm nghĩ hắn cố ý làm mình khó chịu, nàng giận điên lên, kéo mạnh cánh tay An Kỳ Nhi nói:
- Đi, chúng ta đi nhanh lên lầu, không cần để ý đến tên thần kinh này.
An Kỳ Nhi ở bên cạnh, cười đến đau cả bụng thầm nghĩ: “ Người kia thật biết điều.” Sau đó nàng đi theo Ân Huyên Vũ lên lầu, cũng không để ý đến Tần Nhị Bảo.
Tần Nhị Bảo ra sức làm trò như vậy, không nghĩ tới lại thành ra kết quả này. Thái độ của Ân đại tiểu thư không giống với tiểu Phương. Lúc trước hắn làm cho tiểu Phương vui vẻ chuẩn bị đem nàng lên giường, cũng phương pháp này lại làm cho Ân Huyên Vũ càng thêm tức giận.
- Ai…
Tần Nhị Bảo liên tục thở dài nói:
- Con gái thành thị giống như ánh trăng trong giếng, thực khó đoán. Thôi quên đi, mình trở về phòng làm một giấc cho nhẹ người.
……………………..
- Đao tử.
Lão đại Long Thăng Bang hét lớn.
Nam tử bị hắn gọi là Đao tưr, chính là Đao Ba Nam lần trước hành động thất bại, nghe lão đại vẫy gọi lập tức chạy tới:
- Đại ca cho gọi em.
- Đúng vậy. Tao cần hỏi mày một vấn đề, mày phải thành thật trả lời.
Đao tử không khỏi khẩn trương đáp:
- Đại… Đại ca mời nói.
- Mày có biết tập đoàn Ân thị mời riêng một vị bảo tiêu không?
- Không biết.
Đao tử thành thật trả lời, kỳ quái hỏi:
- Bảo tiêu? Ân thị không phải vẫn có bảo tiêu sao?
- Đúng vậy? Đây là lý do tại sao chứ?
Lão đại hỏi ngược lại.
Đao tử nhìn lão đại một chút, bật người phản ứng trả lời:
- Được, em sẽ điều tra.
- Tốt.
Lão đại đối với phản ứng của Đao tử rất hài lòng, ra lệnh:
- Lần này mà… tiếp tục hỏng việc, đừng trách tao không khách khí.
- Tuân mệnh.
Đao tử lu ra ngoài, khóe miệng lão đại hiện lên một tia cười lạnh.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 10: Nhiệm vụ.
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Trời tờ mờ sáng, Tần Nhị Bảo lổm ngổm từ trên giường bò dậy, sau đó tìm chỗ nào trống trải luyện ít quyền cước. Mới vài ngày, hắn cảm thấy chỗ này thật là khó chịu. Nơi đây không có lão đầu tử cùng các huynh đệ tỷ muội ở chung, hơn nữa quy củ lại nhiều làm cho người không an phận như hắn có chút trói chân trói tay. Luyện chút quyền cước, làm cho thân thể xuất ra ít mồ hôi, tâm tình cũng có chút sảng khoái.
Quyền càng múa càng nhanh, chân càng đá càng mạnh mẽ, Tần Nhị Bảo lúc này hoàn toàn không có bộ dạng thiếu dinh dưỡng như bình thường. Từng đường quyền trong tia nắng ban may thực đẹp mắt. Lúc này là thời tiết tháng bảy, cho dù là sáng sớm, vẫn làm cho người ta có cảm giác nóng bức. Tần Nhị Bảo cả người ướt đẫm, tâm tình lại vô cùng vui sướng, chỉ một lúc toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Đang lúc hắn chuẩn bị thu quyền, chợt bên tai nghe tiếng vỗ tay. Theo âm thanh quay đầu nhìn lại, thì ra là Ân Thế Bình đang nhìn hắn đi tới khích lệ:
- Bộ này là trường quyền phái Võ Đang. Nhìn từng đường quyền của cháu linh hoạt sinh động như nước chảy mây trôi, có thể thấy căn cơ võ thuật tuyệt đối không tầm thường.
- Cái này chú cũng biết?
Tần Nhị Bảo mở to ánh mắt nhìn Ân Thế Bình hỏi.
- Chỉ hiểu sơ sơ thôi.
Ân Thế Bình khẽ cười:
- Cháu trước tiên tắm rửa một cái, sau đó đến thư phòng của chú, chú có việc muốn tìm cháu.
- Vâng.
Tần Nhị Bảo lên tiếng, không hề hỏi nhiều, trở về phòng mình. Mấy năm nay học nghệ với lão gia tử, cái gì nên hỏi và không nên hỏi đã thành thói quen. Ân Thế Bình mỉm cười nhìn theo bóng lưng hắn, tán dương gật gật đầu.
Ân Thế Bình trở lại thư phòng của mình đợi Tần Nhị Bảo, hồi tưởng lại một màn vừa rồi, lại nghĩ tới nhiệm vụ mình cần giao cho Tần Nhị Bảo, ngay từ đầu mình hoài nghi năng lực của hắn, thực sự cảm thấy hổ thẹn.
- Chú Ân, chú tìm cháu?
Tần Nhị Bảo đối với Ân Thế Bình cũng không có nhiều hảo cảm. Nhưng dù sao cũng là thuộc hạ của người ta, cũng phải khách khí xưng hô với Ân Thế Bình cho cho hợp lễ nghĩa.
- Ồ, chàng trai, cháu đã đến rồi.
Ân Thế Bình nhiệt tình đứng lên đối đáp, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh phòng trà nói:
- Chúng ta ngồi chỗ này nói chuyện.
Vừa mới ngồi, Ân Thế Bình nhiệt tình đối với Tần Nhị Bảo. Hắn rót chén trà, hòa ái hỏi:
- Cháu đã quen với cuộc sống ở đây chưa?
Tần Nhị Bảo nhận lấy chén trà trong tay Ân Thế Bình trả lời:
- Tạm được.
- Con gái của chú làm phiền cho cháu.
Ân Thế Bình thực tình xin lỗi:
- Đứa con gái này thực sự rất hư.
- Kỳ thực Ân tiểu thư tâm địa không xấu.
Tần Nhị Bảo thực sự không có nói nhảm. Lúc ở bệnh viện hắn cũng đã nhìn ra được, Ân đại tiểu thư thật tâm đến chỗ hắn nói lời cám ơn, cho nên hắn cố ý trêu chọc nàng, làm cho nàng tức giận. Vì chuyện này, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút áy náy. Nhưng ngày hôm qua hắn cố ý lấy lòng lại không có hiệu quả, mà hoàn toàn ngược lại.
Nhưng mà, với tiềm lực kinh tế cùng với quyền thế của Ân gia, nếu như mời bảo tiêu Trung Nam Hải cũng không phải là việc khó gì ( Mời Lý Liên Kiệt luôn đi :oni023). Nhưng mà Ân Thế Bình rất khách sáo, lại còn mời bảo tiêu đến giải thích điều này làm cho Tần Nhị Bảo cảm thấy bất ngờ. Tuy rằng hắn đọc sách không nhiều lắm nhưng cái đạo lý dễ hiểu kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, người con gái làm dáng vì kẻ yêu mình(*) hắn có thể minh bạch
(*) Nguyên văn: Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung
Dự Nhượng người nước Tấn sống vào cuối đời Xuân Thu Trung Quốc có câu: “Ta hồ! Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung. Kim Trí Bá tri ngã, ngã tất vi báo thù nhi tử, dĩ báo trí bá, tắc ngô hồn phách bất quý hĩ. - Than ôi! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con gái làm dáng vì kẻ yêu mình. Nay Trí Bá biết ta, ta phải liều chết báo thù để đền ơn, có thế hồn phách ta mới khỏi xấu hổ!” Cái đạo lý này chắc t/g lấy ở đây ra
Đương nhiên, hắn cũng biết Ân Thế Bình đứng ở bị trí tối cao của tập đoàn Ân thị, mỗi ngày trăm công ngàn việc, không có khả năng cùng ngồi với hắn nói chuyện tào lao, hắn không nhiều lời đi thẳng vào vấn đề:
- Ân tổng, chú lần này tìm cháu có việc gì cần sai khiến?
- Ha ha…
Ân Thế Bình có chút thích chàng trai này, cười nói:
- Là chuyện về con gái của chú.
- Mời nói.
- Cháu có biết có một tập đoàn bắt cóc, lúc trước gọi điện thoại cho chú nói sẽ bắt cọc con gái của chú?
Tần Nhị Bảo gật gật đầu. Hắn đối với hành động của tâp đoàn bắt cóc này, ngoại trừ cái từ hung hăng càn quấy, cũng không thực sự có thêm thông tin nào nữa. Nhưng hắn cũng không nói gì. Hắn đang chờ Ân Thế Bình tiếp tục nói vấn đề chính.
Ân Thế Bình đương nhiên cũng không để hắn chờ lâu:
- Chú muốn cháu giúp chú điều tra xem rốt cuộc ai có lá gan dám làm như thế.
- Vâng.
Tần Nhị Bảo đối với nhiệm vụ lần này cũng không ngoài ý, trực tiếp hỏi:
- Vậy thì có tư liệu nào để cho cháu biết được nên bắt đầu điều tra từ đâu.
Ân Thế Bình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, hắn đi đến bàn đọc sách lấy ra một xấp tài liệu nói:
- Chú lúc trước cũng có điều tra qua, nhưng không biết vì sao, tra lên tra xuống thì manh mối liền bị cắt đứt. Vì vậy chú hi vọng cháu có thể tiếp tục hoàn thành. Còn con gái của chú thì cháu không cần lo lắng, mấy ngày này nó sẽ ở nhà nghỉ ngơi.
Tần Nhị Bảo tiếp nhận tập tư liệu trong tay Ân Thế Bình, tùy ý lật đi lật lại vài trang. Ân Thế Tiến thừa dịp Tần Nhị Bảo đang coi tư liệu, giới thiệu:
- Long Thăng bang là một bang phái mới xuất hiện tại Đông Giang, nhưng phát triển vô cùng mạnh. Nhiều vụ án bắt cóc gần đây đều có liên quan đến bọn chúng. Vì vậy chú luôn hoài nghi, sau lưng bọn chúng có người ủng hộ. Nói cách khác, với một bang phái mới thành lập như vậy, tuyệt đối không dám có những hành động lớn như thế.
- Đúng vậy.
Tần Nhị Bảo nhìn vào tư liệu, chỉ một tấm hình nói:
- Đây là lão đại Long Thăng bang.
Ân Thế Bình gật đầu:
- Tấm hình này chú thực vất vả mới kiếm được, nghe nói đó là lão đại Long Thăng bang. Nhưng mà cũng chưa xác nhận được thực giả, cần phải yêu cầu lão đại tới nghiệm chứng.
- Việc này chú cứ giao cho cháu.
Tần Nhị Bảo đem tư liệu thu lại, đáp ứng sau đó chuẩn bị cáo từ.
- Xin chờ một chút.
Ân Thế Bình gọi Tần Nhị Bảo lại, lấy một tờ giữ lại nói:
- Cháu giúp chú làm việc, chú tất nhiên không thể bạc đãi cháu. Đây là một trăm vạn, coi như chú trả thù lao cho cháu. Nếu không đủ lúc nào cháu cũng có thể tìm chú. Còn chuyện kia thì cũng đừng có gấp, hết thảy đều phải bàn bạc kỹ.
- Nhiều tiền như vậy?
Tần Nhị Bảo ở nông thôn, trong tích tắc không thể rõ ràng một trăm vạn là cái khái niệm gì. Nhưng mà hắn nhớ rõ lão đầu tử có nói một con trâu có giá trị năm ngàn. Như vậy với một trăm vạn tối thiểu cũng có giá trị hai trăm con trâu. Tính toán như vậy, trong lòng Tần Nhị Bảo có chút không thích ứng.
Lập tức biến thành kẻ có tiền, hơn nữa xưa nay hắn không tiêu tiền bao giờ. Lúc này đột nhiên có số tiền lớn như vậy, ai cũng không chịu nổi. Với số tiền lớn như thế này bảo hắn làm gì đây? Chẳng lẽ thực sự đem tiền đi mua trâu? Đừng đùa.
Hắn vừa định từ chối, Ân Thế Bình lại dùng ánh mắt ngăn cấm, Tần Nhị Bảo nghĩ thầm: “ Thôi cứ cầm tạm lấy vậy, sau này không được thì nghĩ cách trả cho ông ta vậy.” Sau đó không nói gì nữa, đem tiền thu lại.
Ân Thế Bình thỏa mãn khẽ cười nói:
- Đợi chút. Chú nhờ Liễu thư ký đi mua giúp cháu ít quần áo. Người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang. Sau khi ra ngoài làm việc, mấy bộ quần áo này không thể mặc được. Dù sao ăn mặc chỉnh tề đối với người khác cũng là một loại tôn trọng.
Tần Nhị Bảo bị Ân Thế Bình không nặng không nhẹ gõ cho vài câu. Hắn cũng biết trang phục lần đầu hắn đến thực sự quá gây ấn tượng, đến giờ toàn bộ người trong Ân gia không ai quên được. Vì vậy Ân Thế Bình thực ra có ý tốt, cũng không có chối từ, gật đầu thụ giáo.
Ân Thế Bình nói xong, cũng không nói gì nữa mà gọi điện thoại cho Liễu Thần Đình ( Không biết có nhầm lẫn gì không, lần đầu cô nàng này tên là Liễu An Kỳ hay sao ý ), nhờ nàng dẫn Tần Nhị bảo đến cửa hàng mua quần áo, dùng ánh mắt chuyên nghiệp của mình thay đổi hình tượng của Tần Nhị Bảo.
Liễu Thần Đình nhận được điện thoại của Ân Thế Bình, cảm giác áp lực của mình thật lớn. Lúc trước ở nhà ga đón Tần Nhị Bảo, hắn để lại cho nàng ấn tượng quá khủng khiếp. Giờ bắt nàng thay đổi hình tượng của hắn thực sự là quá khó khăn. Lúc mới nhận được mệnh lệnh của Ân tổng, nàng vội nói ánh mắt cũng chỉ có tiêu chuẩn nông dân, muốn chối từ. Nhưng Ân Thế Bình đã mở miệng, hơn nữa không thay đổi chủ ý, cuối cùng nàng chỉ còn cách đáp ứng.
Một lát sau, Liễu Thần Đình lái xe đi vào biệt thự, Tần Nhị Bảo đã đứng trong đại sảnh chờ nàng. Thấy Liễu Thần Đình cũng không khách khí nói:
- Ngày hôm nay đã làm phiền cô giúp tôi ra ngoài đi dạo, để cho tôi từ nông thôn tới mở mang kiến thức.
- ….
Liễu Thần Đình vẻ mặt đau khổ nhìn Tần Nhị Bảo trêu chọc. Thực sự không thể tìm được câu trả lời nào thích hợp, chỉ có thể làm ra dấu mời, thỉnh hắn đi trước mình đi sau.
Liễu Thần Đình giống như đang chịu hình. Vừa vặn Ân Huyên Vũ cũng bắt gặp cảnh này, nàng cảm thấy cha mình đối với hắn thực sự quá tốt. Nàng có chút nghĩ không thông, vì vậy quyết định tìm cha mình nói chuyện một chút cho rõ ràng.