Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 01-06-2008, 11:28 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 006 - Không Bắt Ngưá»i Giá»­ Kiếm Làm Tin


Cảnh Vạn Chung lắc đầu nói:

-Không phải đâu. Lốt chân gã Ä‘i trên mặt tuyết lúc xuống núi sau còn thấy rõ rệt. Nói ra lại mắc cở. Bá»n tại hạ bao nhiêu ngưá»i lá»›n mà không bắt nổi má»™t đưa con nít má»›i mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi. Tệ sư phụ quả có ý má»i hai vị đến thành Lăng Tiêu để thương lượng việc này.

Thạch Thanh nói:

-Nói qua nói lại cÅ©ng chỉ là muốn bắt tiểu đệ phải Ä‘á»n mạng Bạch cô nương mà thôi. Vương sư huynh bảo còn hai mạng ngưá»i gá»­ilại phải chăng là có ý nghÄ©a như vậy ?

Vương Vạn Nhân đáp:

-Tại hạ vừa nói mưá»i tám tên đệ tá»­ chia làm hai: Má»™t toán chín ngưá»i Ä‘i xuống Giang Nam. Còn toán nữa thì do Cảnh sư huynh dẫn đầu Ä‘i tìm các nÆ¡i ở Trung Nguyên xem lệnh lang lạc lá»ng nÆ¡i đâu thì lại gặp chuyện ngá»™ độc chết ngưá»i. Thếmá»›i biết há»a vô đơn chí .

Cảnh Vạn Chung ngắt lá»i:

-Vương sư đệ ! Sư đệ bất tất phải nói nữa, vụ ngộ độc đó không liên quan gì đến Thạch trang chúa.

Vương Vạn Nhân cãi:

-Sao lại không liên quan ? Nếu không vì thằng nhỠđó thì Tôn sư ca cá»§ng Chá»­ sư đệ đâu đến nổi phải uổng mạng má»™t cách mập má». HÆ¡n nữa, kẻ đối đầu đã hạ độc thá»§ là ai, chúng ta vẫn chưa biết. Rồi đây vá» trại Cảnh sư huynh sẽ bẩm lại vá»›i sư phụ như thế nào ? Sư phụ mà nổi cÆ¡n thịnh ná»™ thì e rằng cánh tay cá»§a sư huynh khó mà bảo toàn được vợ chồng Thạch trang chúa giao du khắp thiên hạ. Mình nói ra để hai vị Ä‘i nghe ngóng tin tức giùm có phải hÆ¡n không ?

Cảnh Vạn Chung nhá»› tá»›i Phong sư huynh bị cái thảm chặt tay, liá»n nghÄ© ngay đến mình không có cách nào để phục mệnh cùng sư phụ. Hắn cÅ©ng cho rằng nhá» vợ chồng Thạch Thanh Ä‘i dò la tin tức cÅ©ng là lối thoát.

Hắn nghĩ vậy bèn đáp:

-ÃÆ°á»£c rồi ! Sư đệ muốn thuật chuyện cùng hai vị trang chúa thì kể Ä‘i !

Vương Vạn Nhân nhìn Thạch Thanh nói:

-Thạch trang chúa ! Trước đây ba bữa, bá»n tại hạ được tin gã há» Ngô lấy được Huyá»n Thiết Lệnh ẩn náu trong bán bánh nướng tại Hầu Giám Tập ngoài thành Biện Lương. Bá»n anh em tại hạ chín ngưá»i liá»n ngấm ngầm thương lượng vá»›i nhau Ä‘á»u cho việc tróc nã Thạch Trung Ngá»c rất là má» mịt, khó lòng Ä‘i đến kết quả. Vòm trá»i bát ngát, thiên hạ bao la biết tìm đâu cho thấy ? Nếu cả mưá»i năm không tìm thấy gã thì bá»n anh em tại hạ cÅ©ng không dám trở vá» thành Lăng Tiêu nữa. Nhưng lấy được Huyá»n Thiết Lệnh thì dù không bắt được lệnh lang, cÅ©ng còn có chút công để ra mắt sư phụ. Trong lúc bàn định không khá»i có ngưá»i thóa mạ lệnh lang tuổi còn nhá» mà đã gây nên những việc tầy đình, tá»™i thật đáng chết. Giữa lúc anh em bàn định đột nhiên có tiếng má»™t lão già cưá»i ồm ồm, nói vá»ng vào: Hay lắm !

Hay lắm ! Thiếu niên như thế má»›i là thiếu niên ! Trên Ä‘á»i khó mà tìm được con ngưá»i như gã !

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu đưa mắt nhìn nhau nghĩ bụng:

-Bây giá» còn có ngưá»i tán dương con mình như vậy, khiến mình nghe phải khô tâm hÆ¡n là nghe lá»i thóa mạ.

Vương Vạn Nhân kể tiếp:

-Thạch trang chúa ! Bá»n tại hạ nói chuyện vá»›i nhau trong phòng má»™t khách Ä‘iếm, bốn mặt Ä‘á»u là tưá»ng gạch. Thế mà thanh âm kia lá»t qua tưá»ng vào nghe rất rõ ràng chẳng khác chi ngưá»i ngồi đối diện nói ra. Cả chín ngưá»i bá»n tại hạ lại nói rất khẽ mà không hiểu sao lão nghe được ?

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu giật mình nghĩ thầm:

-Bá»n há» nói chuyện bên này còn cách má»™t tưá»ng gạch mà ngưá»i trong phòng bên kia nghe rõ, phải chăng là bức tưá»ng này có lổ hổng hay khe hở thông sang ? Nếu không thì có ngưá»i ngồi dưới cá»­a sổ nghe để nghe lá»m. Có khi bá»n này dứt lác om sòm mà há» lại tá»± cho là nói khẽ thì cÅ©ng chẳng lấy chi làm kỳ. Nhưng kỳ ở chổ ngưá»i bên kia tưá»ng nói mà bên này nghe rõ mồn má»™t. Tất nhiên công lá»±c lão già phát âm đó phải thâm hậu vô cùng ! Bá»n này nếu lại gặp cao nhân thì thật là vận xui: Tá»™i gà chưa xong, vạ vịt lại đến.

Kha Vạn Quân xen vào thuật lại:

-Bá»n tại hạ nghe thấy có thanh âm ngưá»i nói vá»ng sang Ä‘á»u ngẩn ra.

Vương sư ca liá»n quát lên:

-Thế này thì chịu làm sao được ? Ai Ä‘á»i lại có nkẻ Ä‘i nghe lén chuyện ngưá»i ta bao giá» ?

Vương sư ca vừa quát lên thì bên kia im bặt không còn có âm thanh gì nữa. Sau đó lão già lại lên tiếng:

-A ÃÆ°Æ¡ng ! Bá»n này Ä‘á»u là ngưá»i phái Tuyết SÆ¡n. Sư phụ bá»n há» là má»™t kẻ mà gia gia bình sinh vẫn ghét cay ghét đắng. Nay bá»—ng có má»™t thằng lá»i mà làm cho lão và phái Tuyết SÆ¡n phải chia lìa vợ con, nhà tan ngưá»i chết, thế có thú không ?

Bá»n tại hạ nghe há» nói thế, thì muốn nổi xung ngay lập tức, nhưng Cảnh sư ca vá»™i xua tay ra hiệu cho má»i ngưá»i đừng lên tiếng để theo dõi xem há» nói gì nữa.

Bá»—ng nghe thanh âm má»™t đứa con gái còn nhá» tuổi bật lên tiếng cưá»i hích hích nói:

-Thú quá ! Thú quá ! Nhưng có Ä‘iá»u đáng tiếc là chưa làmm cho lão tức chết Ä‘i được thì cÅ©ng chưa phải là tuyệt thú.

Lão già kia ho lên mấy tiếng rồi nói:

-Nếu lão tức quá mà chết Ä‘i thì lại chẳng có gì thú nữa vì khi gia gia rảnh việc dắt ngươi đến thành Lăng Tiêu núi Ãại Tuyết, để chính gia gia chá»c tức cho lão ta phải chết má»›i thiệt là thú !

Lão già đó nói tiếng 'lão' còn hai tiếng sau thì hạ rất thấp giá»ng, bên này nghe không rõ. Chắc là lúc lão ta nhắc đến tên sư phụ bá»n tại hạ còn có ý e dè nên nói rất khẽ không để thanh âm lại qua bên này.

Thạch Thanh nói:

-Ngưá»i đó thế thì thiệt là vô lá»…, dám ngạo mạn cả Bạch sư bá. Chắc y có chổ nào để á»· thế. Chúng ta không thể buông tha hắn được.

Vương Vạn Nhân nói:

-Ãúng thế ! lão già đó đã dưới mắt không ngưá»i, chúng ta phải liá»u mạng vá»›i hắn.

Ãoạn Vương kể tiếp:

-Bá»n tại hạ Ä‘ang tức giận thì nghe phòng bên có tiếng kẹt cá»­a. Hai ngưá»i tiến vào trong viện. Bá»n tại hạ Ä‘á»u rút kiếm ra cÅ©ng muốn xông vào trong viện ngay,nhưng Cảnh sư ca lại khoát tay bảo anh em đừng nóng nảy. Bá»—ng nghe lão tặc kia

lại nói:

-A ÃÆ°Æ¡ng ! Bữa nay ta phải giết mấy ngưá»i chÆ¡i.

Con bé tiểu quá»· tên gá»i A ÃÆ°Æ¡ng gì đó cưá»i hì hì nói:

-Giết một tên thôi nhé !

Lão già há»i lại:

-Vậy bao giỠmới giết hai tên nữa ?

Thạch Thanh bỗng 'Ồ' lên một tiếng rồi la lên:

-Nhất Nhật Bất Quá Tam !

Giá»ng nói cá»§a y ra chiá»u kinh hãi cấp bách.

Cảnh Vạn Chung vẫn ngồi yên, để hai gã Vương Vạn Nhân và Kha Vạn Quân kể chuyện, bây giá» má»›i cất tiếng há»i:

-Thạch trang chúa ! Trang chúa có biết lão già đó ư ?

Thạch Thanh lắc đầu đáp:

-Tại hạ cÅ©ng không biết hắn, nhưng có được nghe Tiên phụ đỠcập đến: Trong võ lâm có má»™t nhân vật như vậy. Ngoại hiệu lão là Nhất Nhật Bất Quá Tam. Má»™t ngày nhiá»u lắm là chỉ được giết ba ngưá»i. Sau khi lão giết ngưá»i thứ ba rồi, thì ruá»™t gan lão tá»± nhiên bá»§n rá»§n dù muốn hạ thá»§ giết ngưá»i thứ tư cÅ©ng không thể được nữa.

Vương Vạn Nhân ra chiá»u tức tối, chá»­i tục:

-Mẹ kiếp ! Má»™t ngày giết ba ngưá»i còn chưa đủ ư ? Quân gian ác như vậy mà còn để hắn sống đến ngày nay thì thật là kỳ !

Thạch Thanh lẳng lặng không nói gì nữa. Y nghĩ thầm trong bụng:

-Nghe nói lão há» Ãinh này (tức lão Nhất Nhật Bất Quá Tam) hành động không hẳn ra phái Tà mà cÅ©ng không phải phái Chính. Tuy lão tàn nhẫn hiếu sát, nhưng những ngưá»i lão giết Ä‘á»u là đáng tá»™i. Mình chưa từng nghe nói lão đã gia hại má»™t ngưá»i chính nhân quân tá»­ bao giá».

Thạch Thanh chỉ nghĩ vậy thôi, vì câu này nói ra là mạo phạm đến phái Tuyết Sơn, nên y đành kín tiếng.

Cảnh Vạn Chung lại há»i:

-Không hiểu lão tặc đó tên hỠlà gì ? Thuộc môn phái nào ?

Thạch Thanh đáp:

-Tại hạ nghe nói lão há» Ãinh, tên thiệt là gì tại hạ cÅ©ng không biết rõ mà chỉ biết ngoại hiệu lão là Nhất Nhật Bất Quá Tam. Các vị tiá»n bối gá»i tắt là Ãinh Bất Tam.

Kha Vạn Quân phẫn hận nói:

-Lão tặc đó đúng là thằng cha Bất Tam Bất Tứ.

Thạch Thanh lại nói:

-Ãịa vị lão Ãinh trong võ lâm không phải tầm thưá»ng. Chắc Bạch sư bá có Ä‘iá»u chi xích mích vá»›i lão nên không đỠcập tên tuổi lão bao giá». Vì thế mà các vị sư huynh không biết đến.

Thạch Thanh lại há»i:

-Thế rồi sao nữa ?

Vương Vạn Nhân kể tiếp:

-Bá»—ng nghe lão tặc thúi mồm thúi miệng đó há»i:

-Có tên nào là Tôn Vạn Niên đó không ? Lại còn tên nữa là Chá»­ Vạn Xuân đâu ? Hai ngươi chưá»ng mặt ra đây ! Còn những kẻ khác không phạm tá»™i đại ác thì dù có ra ná»™p mạng, gia gia đây cÅ©ng không thèm giết.

Nghe lão hống hách như vậy thì bá»n tại hạ còn nhẫn nại làm sao được ? Cả chín ngưá»i liá»n nhảy xổ vào.

Nhưng lạ thay ! Trong viện chẳng có lấy má»™t ngưá»i. Má»i ngưá»i tìm khắp bốn mặt, nhảy cả lên nóc nhà dòm ngó mà vẫn không thấy bóng má»™t ai hết. Kha sư đệ thấy cá»­a phòng khách chỉ khép há» liá»n xông vào .

Vương Vạn Nhân hắng giá»ng rồi kể tiếp:

-Trong phòng này có thắp má»™t ngá»n đèn cầy đặt trên bàn mà chẳng thấy má»™t ma nào má»›i lạ chứ. Bá»n tại hạ còn Ä‘ang nghi hoặc thì nghe căn phòng bên có tiếng ngưá»i và chính là thanh âm lão tặc kia. Hắn nói:

-Tôn Vạn Niên ! Ngươi ở Lan Châu thế nào, thế nào ? Chử Vạn Xuân ! Ngươi ở Lương Châu làm sao, làm sao ? Như vậy thì các ngươi còn uổng gì nữa ? Mau ló mặt ra đây !

Tôn sư ca và Chử sư ca càng nghe càng cáu giận, sùng sục chống kiếm vào phòng.

Cảnh sư ca la lên:

-Phải cẩn thận đấy ! Chúng ta xông cả vào đi !

Trong phòng đèn lửa tắt hết mà không thấy động tỉnh chi cả.

Vương Vạn Nhân ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

-Tại hạ trong lòng vẫn còn hồi há»™p liá»n lá»›n tiếng gá»i : Tôn sư ca ! Chá»­ sư ca !.

Nhưng vẫn không thấy hai ngưá»i đáp lại mà trong phòng cÅ©ng không có tiếng khí giá»›i va chạm nhau. Bá»n tại hạ Ä‘á»u á»›n lạnh xương sống, vá»™i bật lá»­a lên coi thì thấy hai vị sư ca quỳ ngay ngắn dưới đất, thanh trưá»ng kiếm để má»™t bên. Cảnh sư ca và tại hạ vá»™i tiến vào để dắt hai ngưá»i dậy. Nhưng vừa đụng đến thì hai ngưá»i đã ngã lăn đùng. Té ra Tôn sư ca và Chá»­ sư ca đã tắt thở chết rồi ! Tại hạ sá» hai ngưá»i thấy hãy còn nóng và khắp mình không má»™t vết thương. Chẳng hiểu lão tặc kia đã dùng bùa phép ma quá»· gì hạ sát hai vị sư ca. Nói ra lại thêm mắc cở. Từ đầu đến cuối bá»n tại hạ không thấy bóng lão tặc và con lá»i lúc nào hết, mà bên mình bị chết hai nhân mạng.

Vương Vạn Nhân nói xong, má»i ngưá»i Ä‘á»u lặng lẽ.

Thạch Thanh há»i:

-Cảnh huynh ! Thằng súc sinh đã gây nên đại há»a ở thành Lăng Tiêu vào ngày nào vậy ?

Cảnh Vạn Chung đáp:

-Mồng 9 tháng 12.

-Bữa nay là ngày 12 tháng 3. Thế là Bạch sư huynh dá»i khá»i thành Lăng Tiêu đã ba tháng. Vậy bây giá» chắc y đốt Huyá»n Tố trang rồi. Cảnh huynh ! Vợ chồng tại hạ Ä‘i tìm thằng tiểu súc sinh. Nếu bắt được nó sẽ trói Ä‘em vá» thành Lăng Tiêu để thỉnh tá»™i cùng Bạch sư bá và Phong sư huynh. Ãồng thá»i tại hạ dò la tin tức lão Nhất Nhật Bất Quá Tam xem lão Ä‘i đâu ? Vợ chồng tiểu đệ nếu không làm gì được lão thì sẽ báo tin cho Bạch sư bá hay để sư bá thân hành đối phó lão. Tiểu đệ xin cáo từ.

Thạch Thanh nói xong chắp tay thi lá»… cùng má»i ngưá»i toan trở gót ra Ä‘i thì Kha Vạn Quân há»i:

-Trang chúa tưởng nói qua quít vài câu thế là xong rồi vỗ tay đi ngay được ư ?

Thạch Thanh há»i:

-Kha sư huynh còn bảo gì nữa ?

Kha Vạn Quân đáp:

-Chúng ta không kiếm được thằng con Trang chúa thì má»i Trang chúa cùng đến thành Lăng Tiêu để há»™i kiến vá»›i sư phụ ta.

Thạch Thanh nói:

-DÄ© nhiên là tiểu đệ phải lên thành Lăng Tiêu, nhưng cần tìm ra manh mối má»i việc rồi sẽ liệu.

Kha Vạn Quân hết nhìn Cảnh Vạn Chung lại nhìn Vương Vạn Nhân. Gã hằn há»c nói:

-Sư phụ biết là chúng ta gặp vợ chồng Thạch trang chúa mà không má»i được hai vị lên núi thì chẳng hóa ra

Thạch Thanh đã biết ý gã cậy nhiá»u ngưá»i để thá»§ thắng, bắt buá»™t vợ chồng mình phải lên núi Ãại Tuyết. Vì há» bắt không được thằng con mình thì mình phải đến thưá»ng mạng.

Y nghÄ© vậy liá»n nói:

-Sư bá là ngưá»i đức cao trá»ng vá»ng, oai danh lừng lẫy cõi Tây thùy. Tiểu đệ đối vá»›i lão gia trước nay vẫn má»™t lòng tôn kính như bậc sư trưởng. Giả tá»· tiểu đệ gặp Bạch sư ca ở đây, và y vâng mệnh Bạch sư bá kêu tiểu đệ đến thành Lăng Tiêu thì nhất định tiểu đệ phải tuân mệnh. Thôi bây giỠđành thế này vậy.

Thạch Thanh vừa nói vừa cởi cả kiếm lẫn vỠở sau lưng ra rồi nhìn Mẫn Nhu nói:

-Nương tử ! Nương tử cũng cởi kiếm ra đi !

Mẫn Nhu y lá»i cởi kiếm đưa cho Thạch Thanh.

Thạch Thanh để kiếm gác ngang trên lòng hai bàn tay đưa cho Cảnh Vạn Chung nói:

-Cảnh huynh ! Xin Cảnh huynh giữ lấy khí giới này của vợ chồng tiểu đệ.

Cảnh Vạn Chung vốn biết đôi Hắc Bạch song kiếm này là những thứ khí giá»›i hãn hữu trên thế giann. Vợ chồng Thạch Thanh quý nó như là tính mạng. Bây giá» y đã cởi kiếm ra nạp thì phái Tuyết sÆ¡n gỡ được thể diện nhiá»u lắm rồi. Mình đã giữ đôi kiếm thì nhất định y sẽ phải đến thành Lăng Tiêu để lấy vá».

Cảnh Vạn Chung Ä‘ang muốn nói mấy lá»i khiêm tốn rồi thu lấy kiếm, thì Kha Vạn Quân lại lá»›n tiếng nói:

-Tiểu Ä‘iệt nữ phải thác oan, Phong sư ca bị chặt má»™t cánh tay. Sư nương xuống núi, Bạch sư tẩu phát Ä‘iên lại thêm Chá»­ sư ca và Tôn sư ca, phải uổng mạng. Thế mà hai thanh kiếm đủ để Ä‘á»n bồi hay sao ? Cảnh sư ca có giao tình vá»›i Trang chúa, cái đó Kha má»— không cần biết. Há» Thạch kia ! Bữa nay ngươi phải vá» thành Lăng Tiêu má»›i được, không Ä‘i không xong.

Thạch Thanh tá»§m tỉm cưá»i nói:

-Thằng tiểu súc sinh con tại hạ đã gây nên tá»™i ác cá»±c kỳ, nhưng ngoài cách tạ tá»™i, tại hạ cÅ©ng không còn biết nói thế nào cho được. Kha sư huynh là má»™t nhân vật có nhiá»u tương lai nhất trong phái Tuyết SÆ¡n. Bản lãnh cá»§a Kha sư huynh tuy tại hạ chưa được biết qua, nhưng thanh danh cá»§a Kha sư huynh thì tại hạ đã ngưỡng má»™ từ lâu, nay má»›i được gặp mặt thật lấy làm may mắn.

Thạch Thanh nói xong, hai tay y vẫn nâng hai thanh trưá»ng kiếm để chá» Cảnh Vạn Chung đưa tay ra đón lấy.

Kha Vạn Quân bụng bảo dạ:

-Nếu bây giá» bá»n mình bắt vợ chồng Thạch Thanh phải lên Ãại Tuyết SÆ¡n thì khó lòng tránh khá»i má»™t cuá»™c ác đấu. Hắn đã chịu đưa hai thanh bảo kiếm thì cÅ©ng chẳng khác gì mình đã nắm mạng sống cá»§a hắn vào trong tay rồi, thế thì còn gì hay hÆ¡n nữa. Không trách ngưá»i ta nói: Trá»i gieo vạ thì còn có thể tha thứ, chính mình gây nên tá»™i nghiệt thì còn sống làm sao được ?

Gã nghÄ© vậy đã toan vươn tay ra chụp lấy hai thanh bảo kiếm, vì gã sợ Thạch Thanh đột nhiên thay đổi ý định lại thu kiếm vá». Gã liá»n tiến lên môt bước, ra chiêu cầm nã cá»§a bản môn nắm chặt lấy hai thanh kiếm rồi nói:

-Vậy thì tại hạ hãy tạm giữ binh khí của Thạch trang chúa.

Gã toan cầm kiếm rồi rụt tay vá» thì đột nhiên trong lòng bàn tay Thạch Thanh dưá»ng như có má»™t luồng hấp lá»±c rất mãnh liệt khiến cho hai thanh kiếm dán chặt vào không thể nào kéo ra được.

Kha Vạn Quân cực kỳ kinh hãi. Gã vận kình lực vào hai cánh tay quát lên một tiếng, giựt mạnh một cái.

NgỠđâu, hấp lá»±c trong lòng bàn tay Thạch Thanh tá»± nhiên biến mất. Hai thanh kiếm tá»±a hồ để há» trên lòng bàn tay mà Kha Vạn Quân lại vận công lá»±c đến tá»™t độ bằng ngưá»i kéo má»™t khối nặng mấy trăm cân. Vì thế mà luồng kình lá»±c cá»§a chính gã hất ngược lại, làm cho gã phải trẹo tay. Gã la lên má»™t tiếng:

-Úi chao !

Mưá»i ngón tay lại ná»›i ra. Hai thanh kiếm lại rá»›t xuống lòng bàn tay Thạch Thanh.

Những ngưá»i đứng bàng quang trông thấy rõ ràng hai bàn tay Thạch Thanh vẫn để yên, cả ngòn tay cÅ©ng không nhúc nhích, thế mà luồng kình lá»±c cá»§a Kha Vạn Quân giá»±t mạnh quá khiến cổ tay gã tưởng chừng như đứt rá»i.

Kha Vạn Quân vừa mắc cở vừa đau đớn. Gã nổi hung phóng chân đá vào bụng Thạch Thanh.

Cảnh Vạn Chung vội la lên:

-Không được vô lễ !

Ãồng thá»i hắn nắm lấy lưng Kha Vạn Quân kéo lùi lại phía sau thành ra chân gã không đá trúng vào ngưá»i Thạch Thanh được.

Cảnh Vạn Chung biết ná»™i lá»±c Thạch Thanh cá»±c kỳ lợi hại. Kha Vạn Quân không đá trúng là may. Giả tá»· chân gã chạm vào ngưá»i Thạch Thanh thì tất nhiên bị luồng cưá»ng lá»±c ghê gá»›m trong ngưá»i y rất có thể làm cho gã phải gãy chân.

Vá» võ công cÅ©ng như vá» kiến thức, Cảnh Vạn Chung còn cao hÆ¡n Kha Vạn Quân rất nhiá»u. Hắn hít má»™t hÆ¡i dài, vận ná»™i kình vào mưá»i đầu ngòn tay rồi từ từ đưa ra bắt lấy hai thanh kiếm. Mưá»i đầu ngón tay hắn vừa đụng vào kiếm thì toàn thân hắn đã run bắn lên như bị Ä‘iện giật, rồi má»™t luồng nhiệt khí truyá»n vào trong ngá»±c. Hắn biết rằng Thạch Thanh đã dồn ná»™i lá»±c vào hai thanh kiếm truyá»n Ä‘i làm cho mình phải chấn động ruá»™t gan ! Gã la thầm:

-Nguy quá ! Không Thạch Thanh lại bày ra trò này để đưa mình vào vòng tỷ đấu nội lực với y.

Ãối vá»›i những ngưá»i đã từng luyện võ thì cuá»™c tá»· đấu lá»±c là rất nguy hiểm. Kẻ mạnh hÆ¡n má»›i sống được, còn kẻ yếu tất là phải chết không có cách nào tránh được. Trưá»ng hợp hai ngưá»i ná»™i lá»±c tương đương đã lâm vào cuá»™c tá»· đấu ná»™i lá»±c thì đến chết cả đôi má»›i ngừng. Ãang đấu dở dang mà muốn nhưá»ng nhịn hay muốn rút lui cÅ©ng không thể được.

Cảnh Vạn Chung vừa thấy ná»™i lá»±c cá»§a đối phương truyá»n vào mình, hắn vá»™i vận ná»™i lá»±c để chống lại. Không ngá» ná»™i lá»±c cá»§a hai bên vừa đụng vào nhau thì lập tức Cảnh Vạn Chung bị hất ngược trở lại.

Bấy giá» Thạch Thanh má»›i từ từ xoay tay lại đặt hai thanh kiếm vào lòng bàn tay Cảnh Vạn Chung, rồi cưá»i nói:

-Chúng ta đã là chổ thân tình như anh em ruột thịt. Có lúc giỡn nhau chơi một chút thì được, chứ khi nào lại để tổn thương đến hòa khí ?

Cảnh Vạn Chung mồ hôi đã toát ra như tắm. Hắn tự lượng nội lực của mình so với Thạch Thanh hãy còn kém xa lắm. Hắn lẩm bẩm:

-Vừa rồi nội lực của mình mới đụng vào nội lực của y mà đã bị hất văng ra thì còn đối địch với y thế nào được. Y không làm cho mình đến nổi phải bị thương là cố ý giữ thể diện cho mình.

Cảnh Vạn Chung không khá»i ngấm ngầm cảm Æ¡n Thạch Thanh. Hắn cầm lấy hai thanh kiếm đứng ngẩn ngưá»i ra. Vẻ mặt bàng hoàng, không biết nói thế nào cho phải.

Thạch Thanh quay lại bảo Mẫn Nhu:

-Nương tử ! Bây giỠchúng mình vào thành Biện Lương.

Mẫn Nhu vành mắt còn đỠhoe. Trong lòng nàng vừa thương xót một đứa con đã chết lại vừa lo lắng vì một đứa con gây nên bao tội lỗi thì trong lòng đau đớn vô cùng. Nhưng nàng bản tính rất chìu chồng, không muốn cho chồng vì mình mà buồn rầu lây. Nàng cố trấn tỉnh, ngập ngừng nhắc Thạch Thanh:

-Tướng công ! Hai đứa con của chúng ta .

Thạch Thanh lắc đầu ngắt lá»i:

-Nương tá»­ lo nghÄ© làm chi quá độ ? Ta nghÄ© rằng như Kiên nhi bị ngưá»i ta chém chết còn dá»… chịu hÆ¡n là thằng tiểu súc sinh gây ra những chuyện tầy đình để chúng ta phải thẹn mặt vì gã.

Mẫn Nhu không thể nào nhẫn nại được nữa. Hai hàng lệ trào ra như mưa, nàng nghẹn ngào nói:

-Tướng công ! Tướng công !

Thạch Thanh không để nàng nói hết, thò tay ra nắm lấy tay nàng dắt đến bên ngựa.

Mẫn Nhu vì quá Ä‘au lòng, ngưá»i nàng nhÅ©n ra không còn đủ sức để lên ngá»±a nữa.

Thạch Thanh cÅ©ng rất thương vợ, thấy tình trạng nàng như vậy y không khá»i thương tâm, liá»n đỡ cho nàng ngồi lên yên.

Bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n thấy Mẫn Nhu là con ngưá»i hồng nhan yểu Ä‘iệu. Lúc nàng sợ sệt Ä‘i không lướt cá», tưởng chừng nàng là ngưá»i rất yếu Ä‘uối. Nếu bá»n há» chưa mắt thấy nàng động thá»§ thì không thể nào tim được con ngưá»i thướt tha đó lại là Băng Sương thần kiếm, oai danh lừng lẫy trên chốn giang hồ.

Hoa Vạn Tá»­ từ lúc theo lá»i Cảnh Vạn Chung lảng tránh ra xa vì hắn muốn giữ ý không để nàng đứng gần nghe câu chuyện dâm đãng mà hắn thuật lại cho vợ chồng Thạch Thanh hay. Nàng vẫn đứng ở phía xa xa để ngó vá» chổ má»i ngưá»i tụ há»™i. Bây giá» nàng thấy bóng Huyá»n Tố song kiếm (tức vợ chồng Thạch Thanh)

cưỡi ngá»±a sóng vai mà Ä‘i. Nàng liá»n quay vá» chá»— cÅ©.

Hoa Vạn Tử thấy Vương Vạn Nhân đang chữa chỗ cổ tay bị thương cho Kha Vạn Quân. Còn Kha Vạn Quân thì đang ngoác miệng văng tục, chửi bới.

Nàng há»i biết đầu Ä‘uôi rồi, bất giác chau mày nói:

-Cảnh sư ca ! Vụ này e rằng không ổn mất rồi.

Cảnh Vạn Chung ngạc nhiên há»i:

-Có Ä‘iá»u chi không ổn ? Ãối phương công lá»±c cao quá. Dù bá»n ta có hợp lá»±c bảy ngưá»i cÅ©ng chẳng giữ được vợ chồng y. Hiện giá» mình đã nắm được binh khí cá»§a há», thì có thể Ä‘em vá» thành Lăng Tiêu để phúc trình sư phụ.

Hắn vừa nói vừa rút thanh kiếm ra khá»i vá». Thanh Bạch kiếm trắng như tuyết, thanh Hắc kiếm Ä‘en như má»±c. Hai thanh kiếm tá»a ra những luồng hàn khí rùng rợn, tưởng chừng như xẻo da thịt làm cho tê nhức. Quả là hai thanh bảo kiếm rất

quý, bình sinh chưa thấy trên Ä‘á»i.

Cảnh Vạn Chung cho là Hoa Vạn Tá»­ sợ mình mắc lừa Thạch Thanh, liá»n nói:

-Hoa sư muội coi đó. Cặp kiếm này có lý đâu còn giả được. Việc gì mà không ổn?

Hoa Vạn Tử lắc đầu đáp:

-Không phải tiểu muội lo vỠvấn đỠkiếm giả hay kiếm thật.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #7  
Old 01-06-2008, 11:29 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 007 - Bảo Kiếm Vào Tay Liá»n Bị Ãoạt


Cảnh Vạn Chung vốn biết Hoa Vạn Tá»­ tuy còn nhá» tuổi nhưng thông minh hÆ¡n ngưá»i. Hắn thấy nàng không lo vá» kiếm thật hay kiếm giả thì chắc là có Ä‘iá»u gì quan trá»ng lắm. Hắn liá»n sững sốt há»i:

-Vậy sư muá»™i lo Ä‘iá»u chi ?

Hoa Vạn Tử đáp:

-Chúng ta đã không giữ được ngưá»i thì tiểu muá»™i e rằng khó lòng giữ vững được hai thanh bảo kiếm cá»§a há». Chúng ta chẳng lạ gì há» quý hai thanh kiếm này chẳng kém gì tính mạng.

Cảnh Vạn Chung giật mình há»i lại:

-Theo ý Hoa sư muội thì có thể xảy ra chuyện gì ?

Hoa Vạn Tử đáp:

-Tiểu muá»™i nhá»› năm ngoái có má»™t hôm tiểu muá»™i ngồi rá»—i nói chuyện vá»›i Bạch sư tẩu có đỠcập đến bảo Ä‘ao cùng bảo kiếm trong thiên hạ. Lúc ấy thằng giặc non Thạch Trung Ngá»c cÅ©ng đứng bên há»›t lẻo. Gã khoe song thân gã là Hắc bạch song kiếm có má»™t món lợi khí vào bậc nhất thiên hạ. Gã còn nói, song thân gã cho gã lên há»c nghỠở núi Ãại Tuyết SÆ¡n này ba năm không nhìn thấy thì còn được. Chứ đối vá»›i cặp kiếm đó thì song thân gã không bao giá» chịu rá»i má»™t ngày. Cảnh huynh! Con ngưá»i ta ở Ä‘á»i còn gì yêu quý cho bằng con ruá»™t ? Thế mà vợ chồng Thạch trang chúa coi bảo kiếm hÆ¡n cả con mình. Bây giá» há» chịu giao bảo kiếm vào tay chúng ta thì biết đâu chỉ trong vòng mấy bữa bằng cách này hay cách khác há» phải lấy cắp cho bằng được. Há» lấy cặp kiếm rồi má»›i đến thành Lăng Tiêu đòi chúng ta thì thiệt khó mà trả lá»i được.

Kha Vạn Quân nóng nảy đáp:

-Bá»n anh em mình bảy ngưá»i lúc nào cÅ©ng giương mắt ra mà nhìn thì hai thanh bảo kiếm kia có má»c cánh cÅ©ng không bay Ä‘i nổi.

Cảnh Vạn Chung trầm ngâm một lúc rồi nói:

-Lá»i Hoa sư muá»™i không phải là quá đáng. Thạch Thanh là nhân vật phi thưá»ng.

Chúng ta phải gia tâm đỠphòng mới được, không thì có lúc bị ngã bổ chửng với hỠđó.

Vương Vạn Nhân cũng nói:

-Ãá» phòng cẩn thận là chuyện rất đúng. Bắt đầu từ hôm nay, bá»n trai chúng mình sáu ngưá»i phải luân lưu mà trông nom gìn giữ bảo kiếm, chá»› để xảy chuyện bất trắc.

Vương Vạn Nhân ngừng má»™t chút rồi há»i:

-Cảnh sư ca ! Vợ chồng thằng cha hỠThạch đó bây giỠxuống thành Biện Lương. Chúng mình có nên đi không ?

Cảnh Vạn Chung lấy làm khó nghÄ©. Nếu mình nói rằng không Ä‘i thì tá» ra khiếp nhược. Ãã xuống Trung Nguyên mà không vào thành Biện Lương thì thật vô lý, chẳng khác chi qua cá»­a mà không vào nhà. Sau này anh em nhắc tá»›i chuyện này thì thật là mất mặt. Nhưng gã biết rõ vợ chồng Thạch Thanh hiện ở thành Biện Lương mà mình cứ Ä‘em bảo kiếm vào thành thì thật nguy hiểm vô cùng.

Cảnh Vạn Chung còn đang trầm ngâm chưa quyết, bỗng nghe có tiếng quát tháo om sòm.

Trên đưá»ng lá»›n, má»™t đội quan binh Ä‘i tá»›i. Trong đám này có bốn tên kiệu phu khiêng má»™t cổ kiệu lá»›n rèm xanh. Ãúng là kiệu quan sở tại rồi.

Cảnh Vạn Chung ngó thấy má»™t xác chết còn nằm lăn ra đó liá»n nghÄ© ngay:

-Ãây là má»™t chứng cá»› rất có thể phiá»n phức cho bá»n mình đối vá»›i quan nha.

Hắn liá»n đưa mắt nhìn má»i ngưá»i rồi nói:

-Chúng ta đi thôi !

Bảy ngưá»i toan lánh Ä‘i cho mau thì má»™t tên sai nha đã lá»›n tiếng la:

-Quân cưá»ng đạo giết ngưá»i kia đừng chạy nữa ! Các bạn hãy bắt lấy bá»n cưá»ng đạo này.

Cảnh Vạn Chung không thèm nói gì vá»›i bá»n sai nha, vẩy tay cho đồng bá»n Ä‘i mau.

Bỗng lại nghe tiếng sai nha la lên:

-Hung thá»§ giết ngưá»i là Bạch Tá»± Tại, chính là thằng cha chưởng môn bất tá»­ cá»§a phái Tuyết SÆ¡n. Hắn là má»™t đứa vô oai vô đức chỉ chuyên cướp cá»§a giết ngưá»i. Thế mà mang tên Bạch Tá»± Tại, sao không biết thẹn ?

Bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n nghe vậy thì vừa kinh hãi vừa tức giận.

Ta nên biết rằng Uy Ãức tiên sinh Bạch Tá»± Tại chính là sư phụ bá»n này. Bây giá» bị má»™t tên sai nha địa vị nhá» bé dám mở miệng nói những gì vô uy vô đức cùng là chuyên cướp cá»§a giết ngưá»i thì há» còn nín nhịn làm sao được.

Vương Vạn Nhân rút thanh trưá»ng kiếm ra khá»i vỠđánh soạt má»™t cái, thét lá»›n:

-Gã cẩu quan vô lá»… kia ! Sao mi dám khinh ngưá»i ? Ta phải xẻo lưỡi mi Ä‘i rồi sẽ tính.

Cảnh Vạn Chung vội cản ngăn:

-Vương sư đệ hãy khoan ! Bá»n quan nha làm gì biết được ngoại hiệu cùng danh húy sư phụ ? ta chắc sau lưng chúng còn có ngưá»i sai khiến.

Hắn nói vậy rồi băng mình tiến ra chắp ty há»i:

-Không hiểu đại giá vị quan trưởng nào tới đây ?

Ãá»™t nhiên véo má»™t tiếng ! Từ trong kiệu bay ra má»™t trái ám khí bắn trúng vào huyệt Phục chấn bên đùi Cảnh Vạn Chung.

Aùm khí này rất nhỠbé mà luồng lực đạo cực kỳ mãnh liệt.

Cảnh Vạn Chung vừa bị ám khí bắn trúng chân đã má»m nhá»§n, ngã lăn ra. Nhưng hắn là má»™t tay cao đồ dưới trướng phái Tuyết SÆ¡n thì không thể má»›i bị chiêu đã mất hết sứ chống chá»i.

Tuy hắn ngã rồi, nhưng tay vẫn rút trưá»ng kiếm ra liệng vào trong kiệu đánh vù má»™t tiếng.

Chiêu này kêu bằng 'Hạc phi cá»­u thiên' vừa độc địa lại vừa trúng đích. Thanh trưá»ng kiếm xuyên qua rèm kiệu đâm vào, hiển nhiên đã trúng ngưá»i vừa phóng ám khí.

Cảnh Vạn Chung mừng thầm trong bụng. Hắn thấy bốn tên kiệu phu vẫn khiêng kiệu như bay.

Bá»—ng thấy má»™t chiếc roi ngá»±a từ trong kiệu tung ra quét vào chân Vương Vạn Nhân giá»±t mạnh má»™t cái. Ngưá»i Vương Vạn Nhân bị hất tung Ä‘i. Thanh Hắc kiếm ở trong tay gã bị roi ngá»±a cuốn mất.

Hoa Vạn Tá»­ la lên há»i:

-Có phải Trang chúa đó không ?

Nàng rút thanh Bạch kiếm ra khá»i vỠđể khá»u lấy roi ngá»±a.

Bỗng véo một tiếng vang lên ! Từ trong kiệu lại bay ra một hạt ám khí đánh vào cổ tay nàng.

Hoa Vạn Tá»­ cổ tay tê nhức, đánh rá»›t thanh Bạch kiếm xuống đất. Má»™t gã sư huynh đồng môn liá»n đưa chân ra đạp lên thanh kiếm.

Ãá»™t nhiên trong kiệu lại bay ra má»™t vật chụp lấy đầu gã này. Gã giật mình kinh hãi, mắt tối sầm lại. Gã vá»™i co chân nhảy lùi lại phía sau. Ãồng thá»i thò tay lên đầu lá»™t vật đó ra liệng xuống đất. Gả ngó lại thì đó là má»™t cái chóp mÅ© cá»§a quan binh.

Chiếc roi ngựa lại từ trong kiệu vung ra cuốn lấy thanh Bạch kiếm vào trong kiệu.

Bá»n Kha Vạn Quân hô nhau rượt theo. Trong kiệu lại liệng ra vô số ám khí. Bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n kẻ bị ám khí liệng trúng mặt, ngưá»i bị trúng lưng, không ai tránh thoát.

Những thứ ám khí này tuy không trúng vào huyệt mạch trá»ng yếu đến chết ngưá»i, nhưng há» cÅ©ng bị Ä‘au đớn vô cùng. Má»i ngưá»i ngó lại món ám khí đó thì không khá»i thá»™n mặt ra vì toàn là khuy áo bằng đồng mà hiển nhiên vừa má»›i tháo

ở áo ra.

Các đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n biết rõ võ công ngưá»i ngồi trong kiệu còn cao thâm hÆ¡n bá»n mình nhiá»u lắm. Dù có Ä‘uổi theo động thá»§ thì đến vỡ mặt sứt mày, chưa chắc đã ăn thua gì. Há» Ä‘á»u nghi cho Thạch Thanh đã dở trò này.

Kha Vạn Quân tính nón như lửa. Gã tức quá thét lên:

-Thằng cha hỠThạch thiệt là một đứa tiểu nhân vô liêm sĩ ! Hắn vừa giao binh khí để làm tin mà mới chớp mắt đã cướp lại rồi.

Vương Vạn Nhân cÅ©ng trá» tay vá» phía sau lưng bá»n quan nha thóa mạ:

-Quân chó đẻ ! Phương đê tiện !

Cảnh Vạn Chung liá»n lên tiếng:

-Vụ này mà đồn đại ra ngoài thì anh em mình chẳng đẹp mặt gì đâu. Chúng ta im đi là hơn. Bây giỠhãy quay vỠbẩm rõ với sư phụ rồi sẽ tính.

Cổ kiệu kia Ä‘i được mấy dặm rồi liá»n rẽ vào con đưá»ng nhá».

Bá»n phu khuân kiệu chạy trối chết. Chúng mệt nhoài nhưng hể hÆ¡i Ä‘i thong thả lại má»™t chút là liến bị roi ngá»±a từ trong kiệu vung ra veo véo đập vào lưng. Tên nào sau lưng cÅ©ng rướm máu chảy đầm đìa, chằng chịt vết roi. Hai tên phu kiệu đàng trước càng sợ hÆ¡n phải thục thân mà chạy, không dám trùng trình chút nào.

Hai tên khiêng đằng sau cÅ©ng phải liá»u mạng chạy theo.

Từ lúc rẽ vào đưá»ng nhá» rồi, bá»n phu kiệu lại chạy thêm bốn năm dặm nữa, thì ngưá»i trong kiệu lên tiếng bảo chúng:

-Hay lắm ! Các ngươi dừng lại đã !

Bốn tên phu kiệu nghe lệnh này ban ra thì chẳng khác gì được nhà vua ban lệnh đại xá. Chúng thở hồng hộc hạ kiệu xuống.

Rèm kiệu vừa vén lên má»™t lão già tay dắt gã ăn xin bước ra. Lão chính là Tạ Yên Khách, chá»§ nhân Huyá»n Thiết Lệnh.

Tạ Yên Khách nhìn mấy tên sai quan lớn tiếng quát:

-Các ngươi quay vá» bảo cho lão cẩu quan là vụ hôm nay không được phao đồn ra ngoài. Nếu lão gia mà thấy các ngươi đồn đại vá» vụ này thì cái đầu cá»§a bá»n ngươi sẽ không còn ở trên cổ nữa. Lão gia còn lấy cả ấn tín cá»§a lão cẩu quan đó liệng xuống sông Hoàng Hà.

Mấy tên sai nha lạy như tế sao luôn miệng kêu van:

-Dạ ! Dạ ! bá»n tiểu nhân không dám rỉ răng. Dù có bị quan ôn Hà bá tra khảo cÅ© ng đành chịu chết chứ chẳng dám cung khai, xin lão gia cứ yên lòng thá»§ng thẳng mà Ä‘i, đừng e ngại chi hết.

Tạ Yên Khách cưá»i khà khà nói:

-Những tên chó má này gá»›m thật ! Bá»n ngươi xui ta Ä‘i thong thả để rồi kêu quan binh đến tróc nã ta phải không ?

Bá»n sai nha vá»™i đáp:

-Không dám ! Không dám ! Dù ông cha bá»n tiểu nhân có sống lại xui giục, bá»n tiểu nhân cÅ©ng không dám .

Tạ Yên Khách quắc mắt lên há»i chúng:

-Ta dặn bá»n mi vá» nói gì vá»›i lão cẩu quan bá»n mi đã nhá»› chưa ?

Bá»n sai nha đáp ngay:

-Bá»n tiểu nhân đã thuá»™c lòng rồi. Bây giá» bá»n tiểu nhân vá» trình quan là đã chính mắt mình trông thấy lão lưng gù bán bánh nướng tại Hầu Giám Tập bị má»™t lão già tên gá»i Bạch Tá»± Tại giết chết. Hung khí là thanh đơn Ä‘ao hãy còn vết máu.

Nhân chứng và tang vật hãy còn đủ cả. Chắc quan huyện không còn há»i vào đâu được nữa.

Bá»n sai nha kể ra những hung khí cùng nhân chứng là cốt ý để lấy lòng Tạ Yên Khách.

Bá»n sai nha này đã bị lão Tạ Yên Khách đánh Ä‘au trước lúc hành sá»± nên chúng sợ vỡ mật, không dám hổn hào vá»›i lão. Cả đến thanh Ä‘ao mà bá»n chúng định dùng làm hung khí cÅ©ng do bá»n sai nha lại trong huyện đưa ra hết.

Tạ Yên Khách cưá»i há»i:

-Nhưng lão hỠBạch kia lại sử kiếm chứ không dùng đao ?

Sai nha đáp ngay:

-Dạ ! Dạ ! hung phạm tay cầm má»™t cây kiếm thanh cương. Bá»n tiểu nhân sẽ lấy má»™t thanh kiếm đâm vào lưng lão gù ở Hầu Gíám Tập và nói là má»i ngưá»i trông thấy rõ ràng.

Tạ Yên Khách thấy bá»™ Ä‘iệu cá»§a bá»n sai nha thì không khá»i cưá»i thầm trong bụng. Lão lẩm bẩm:

-Uy Ãức tiên sinh Bạch Tá»± Tại muốn giết Ngô Ãạo Nhất bằng thứ binh khí gì ta cÅ©ng cóc cần.

Lão không lý gì đến bá»n sai nha nữa. Má»™t tay lão dắt gã ăn xin, má»™t tay cầm đôi Hắc Bạch song kiếm cá»§a vợ chồng Thạch Thanh băng mình Ä‘i luôn, vẻ mặt ra chiá»u đắc ý.

Nguyên Tạ Yên Khách từ lúc Ä‘em gã ăn xin Ä‘i rồi, trong lòng lão vẫn áy náy và Ä‘em lòng ngá» vá»±c vợ chồng Thạch Thanh cùng bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n sẽ ngấm ngầm bày mưu thiết kế để làm Ä‘iá»u bất lợi cho mình.

Lão đi được mấy dặm thì điểm huyệt gã ăn xin rồi giấu vào trong bụi cỠrậm.

Ãoạn lão theo dõi bá»n kia để lén nghe xem há» bàn định những gì.

Võ công Tạ Yên Khách so vá»›i vợ chồng Thạch Thanh cÅ©ng cao thâm hÆ¡n nhiá»u,chứ không cần nói đến bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n.

Lão đứng nấp sau má»™t gốc cây mà Thạch Thanh và Mẫn Nhu Ä‘á»u là những tay khinh công hÆ¡n Ä‘á»i cÅ©ng không phát giác ra, thì bá»n Cảnh Vạn Chung biết thế nào được.

Tạ Yên Khách thấy Thạch Thanh giao song kiếm cho Cảnh Vạn Chung liá»n nảy ra quyết tâm Ä‘oạt hai thanh kiếm này, má»™t là để vợ chồng Thạch Thanh mất bảo kiếm thì cÅ©ng chẳng khác gì ngưá»i bị chặt tay, hai là để gieo mối nghi ngá» giữa vợ chồng há» vá»›i bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n.

Tạ Yên Khách vừa quyết định chá»§ ý xong quay lại bụi rậm giải khai huyệt đạo cho gã ăn xin, rồi dắt gã ra Ä‘i, thì may gặp đúng lúc viên tri huyện dẫn sai nha đến mở cuá»™c Ä‘iá»u tra vá» vụ án mạng xảy ra tại Hầu Giám Tập.

Lão liá»n hất quan huyện ra, uy hiếp bá»n sai nha và bắt buá»™c những tên kiệu phu khiêng lão cùng gã ăn xin Ä‘i Ä‘oạt song kiếm.

Bá»n Cảnh Vạn Chung không nhìn thấy mặt Tạ Yên Khách thì cho ngay đây là thá»§ Ä‘oạn cá»§a vợ chồng Thạch Thanh.

Tạ Yên Khách dắt gã ăn xin tìm má»™t nÆ¡i vắng vẻ. Lão ra đến bá» má»™t con sông nhá» thấy bốn bá» vắng vẻ chẳng có má»™t ai, liá»n đặt gã ăn xin xuống. Lão cầm thanh Bạch kiếm cá»§a Mẫn Nhu ká» vào cổ gã, lá»›n tiếng quát há»i:

-Mi đã chịu sai khiến cá»§a ai ? Phải nói thật, nếu sai ngoa ná»­a lá»i là lão sẽ giết mi ngay tức khắc.

Lão nói xong vung thanh Bạch kiếm lên đánh vù má»™t tiếng chặt vào má»™t gốc cây nhá».

Má»™t tiếng chát chúa vang lên ! Cái cây lập tức đứt thành hai khúc. Ná»­a ngá»n có cả cành lá rá»›t xuống sông đánh rầm má»™t cái rồi theo dòng nước trôi Ä‘i.

Gã ăn xin sợ cuống quýt, miệng nói lắp bắp:

-Cháu ... cháu ... cái gì .. sai khiến ..

Tạ Yên Khách lấy tấm Huyá»n Thiết Lệnh ra há»i:

-Ai giao cho mi cái này ?

Gã ăn xin sợ líu lưỡi lại đáp:

-Cháu .. cháu .. ăn bánh .. lòi ra ...

Tạ Yên Khách tức quá xoay tay trái lại nhắm đánh xuống mặt gã. Nhưng cưá»m tay chưa chạm tá»›i thì đột nhiên lão nhá»› tá»›i lá»i thỠđộc ngày trước là quyết không bao giá» dùng chưởng, chỉ đánh chết ngưá»i nào đã giao tấm Huyá»n Thiết Lệnh vào tay mình. Lão vá»™i ngừng tay lại quát há»i:

-Mi nói hươu nói vượn gì thế ? làm sao mà ăn bánh lại lòi miếng sắt này ra ?

Lão dằn từng tiếng há»i tiếp:

-Ta há»i mi cái này ai đã giao cho mi ?

Gã ăn xin đáp:

-Cháu lượm tấm bánh ở dưới đất lên cắn ăn. Suýt nữa , cháu cắn phải nó , cơ hồ gãy cả hàm răng.

Tạ Yên Khách tâm cÆ¡ cá»±c kỳ linh mẫn liá»n nghÄ© thầm:

-Chẳng lẽ Ngô Ãạo Nhất lại Ä‘em lệnh bài này nhét vào trong tấm bánh nướng ?

Rồi lão tá»± há»i:

-Sao thiên hạ lại có chuyện quái dị đến thế ? Thằng cha Ngô Ãạo Nhất nắm được tấm lệnh bài này thì hắn phải quý hÆ¡n cả tính mạng má»›i đúng. Có lý đâu lại nhét vào trong tấm bánh nướng ?

Lão có hiểu đâu gặp tình trạng khẩn cấp, Ngô Ãạo Nhất thấy bá»n ngưá»i ngá»±a trại Kim Ãao kéo đến má»™t cách đột ngá»™t vây kín cả bốn mặt tám phương Hầu Giám Tập, hắn cuống quýt không còn đủ thì giỠđể giấu diếm cho cẩn thận, nên má»›i nhét vá»™i vào trong tấm bánh nướng như đã nói ở trên.

Tạ Yên Khách lại nghĩ rằng:

-Dù gặp lúc cấp bách không kịp trở tay, Ngô Ãạo Nhất vá»™i vàng quá nhét bừa vào tấm bánh nướng rồi liệng vào bụi cá», góc tưá»ng hay bất luận má»™t chổ nào cÅ©ng không còn được, vì bá»n trại chúng trại Kim Ãao đã bá»­a ra từng tấm má»™t để khám xét.

Tạ Yên Khách nghÄ© vậy liá»n tìm cách dò há»i cẩn thận lại gã ăn xin. Lão quắc mắt lên nhìn gã lá»›n tiếng quát:

-Tên tuổi mi là chi ?

Gã ăn xin đáp:

-Cháu .. cháu tên là Cẩu Tạp Chủng.

Tạ Yên Khách rất lấy làm kỳ há»i:

-Sao tên mi là Cẩu Tạp Chủng ư ?

Rồi lão bật lên tràng cưá»i ha hả nói luôn:

-Trong thiên hạ sao lại có thứ tên tuổi gì mà kỳ vậy ?

Gã ăn xin đáp :

-Ãúng đấy ! má cháu vẫn kêu cháu là Cẩu Tạp Chá»§ng.

Tạ Yên Khách vốn là con ngưá»i thâm hiểm độc địa. Quanh năm lão bận tâm lo mưu này bày kế khác, nét mặt lúc nào cÅ©ng lầm lỳ đăm chiêu, hay cáu kỉnh, chả mấy khi lão bật lên tiếng cưá»i. Bá»­a nay má»™t là lão đã thu vỠđược tấm Huyá»n Thiết Lệnh cuối cùng, hai là lão nghe gã ăn xin nói vậy thì không nhịn được phải ôm bụng mà cưá»i.

Lão nghĩ bụng:

-Ở Ä‘á»i lắm ngưá»i tin nhảm thưá»ng đặt con nít lúc má»›i sinh những cái tên xấu xa bần tiện. Há» cho rằng có như thế thì đứa nhá» má»›i không bị ma quá»· ám ảnh quấy nhiá»…u và mạnh khoẻ hay ăn chóng lá»›n. Ãó cÅ©ng chẳng có chi là lạ. Những cái tên như A Cẩu, A Ngưu, Trư Xỉ, Xư Miêu , mình thưá»ng nghe thấy luôn. Nhưng thằng nhá» này tên là Cẩu Tạp Chá»§ng má»›i thật là kỳ lạ hÆ¡n nữa lại là chính má má gã đã đặt tên cho.

Tạ Yên Khách cưá»i ngặt nghẹo. Gã ăn xin chẳng hiểu gì, thấy lão cưá»i rá»™ cÅ©ng bá»™ mặt ngá»› ngẩn ra mà cưá»i hì hì.

Tạ Yên Khách hết cÆ¡n cưá»i rồi lại, há»i:

-Vây gia gia mi tên hỠlà gì ?

Gã ăn xin lắc đầu đáp:

-Gia gia cháu ư ? Cháu làm gì có gia gia ?

Tạ Yên Khách lại hoi:

-Trong nhà mi có những ai ?

Gã ăn xin đáp:

-Nhà cháu có cháu là một, má cháu là hai và A Hoàng nữa là ba.

Tạ Yên Khách há»i :

-A Hoàng là ngưá»i thế nào ?

Gã ăn xin đáp :

-A Hoàng có phải là ngưá»i đâu. Nó là con chó vàng. Má cháu Ä‘i rồi không thấy vá». Cháu phải Ä‘i tìm má, thì A Hoàng cÅ©ng Ä‘i theo. Sau chắc nó đói quá Ä‘i đâu kiếm cái gì ăn rồi mất hút. Cháu tìm quanh tìm quẩn mải mà không thấy nó đâu nữa.

Tạ Yên Khách há»i :

-Mi muốn yêu cầu ta .

Lão toan há»i: Mi muốn cầu ta Ä‘iá»u gì nhưng má»›i nói ná»­a câu thì đột nhiên dừng lại vì lão nghÄ© thầm:

-Nếu mình há»i gã yêu cầu cần Ä‘iá»u gì, biết đâu thằng lá»i ngá»› ngẩn này lại chẳng bắt mình tìm má nó hay tìm A Hoàng cho nó thì biết đầu mà tìm kiếm. Má má nó chắc là đã Ä‘i theo ai rồi. Còn con A Hoàng có khi bị ngưá»i ta giết ăn thịt rồi

cÅ©ng chưa biết chừng. Mình tá»™i gì mà rước lấy cái khó nhá»c vào thân. Chẳng thà gã bảo mình Ä‘i hạ sát mươi tay cao thá»§ võ lâm còn dể hÆ¡n là Ä‘i kiếm má má nó hay con A Hoàng.

Tạ Yên Khách trầm ngâm má»™t lúc sá»±c nghÄ© ra má»™t kế liá»n nói:

-Hay lắm ! Ta nói rõ cho mi biết bất luận là ai có tra há»i giữa mi vá»›i ta đã nói chuyện gì vá»›i nhau thì mi cÅ©ng không được kể lại. Nếu mi tiết lá»™ má»™t câu gì giữa chúng ta đây thì ta sẽ chặt đầu mi đó. Mi có biết không ?

Ta nên nhá»› lại rằng vụ gã ăn xin giao tấm Huyá»n Thiết Lệnh lại cho Tạ Yên Khách chẳng bao lâu đã đồn đại khắp võ lâm, khách giang hồ Ä‘á»u biết tiếng. Lão sợ có ngưá»i bày mưu cho gã ăn xin cầu khẩn lão má»™t việc nan giải mà lão không thể khước từ được, vì đã có lá»i thá» ngày trước.

Gã ăn xin thấy Tạ Yên Khách hăm dá»a mình liá»n gật đầu đáp:

-Xin vâng !

Tạ Yên Khách vẫn chưa yên lòng, lại há»i:

-Mi đã nhớ chưa ? Ta dặn mi thế nào thử nhắc lại cho ta nghe !

Gã ăn xin đáp ngay:

-Ông bảo hể có ai há»i cháu đã nói chuyện vá»›i ông những gì thì cháu không được mở miệng. Cháu chỉ nói má»™t câu là ông giết ngay lập tức.

Tạ Yên Khách nói:

-Phải rồi ! Thằng lá»i này tuy ngây ngô nhưng không đến nổi ngu ngốc. Nếu ngươi quả là đứa si ngốc thì khó mà nhá»› được. Bây giá» mi hãy theo ta !

Dứt lá»i, lão dá»i khá»i nÆ¡i hẻo lánh trở lại đưá»ng quan lá»™. Hai ngưá»i Ä‘i chẳng mấy chốc thì đến má»™t quán bán bánh bên đưá»ng.

Tạ Yên Khách mua hai tấm bánh bò rồi há miệng ra cắn ăn, tỠvẻ ngon lành.

Ãồng thá»i lão liếc mắt nhìn gã ăn xin thá»­ xem gã có mở miệng xin mình cho ăn không ?

Tạ Yên Khách vừa ăn vừa khen ngon luôn miệng. Một tay lão cầm bánh ăn, còn tay nữa lão với lấy thêm một tấm bánh bò thứ hai đưa qua đưa lại trước mặt gã ăn xin, nghĩ thầm trong bụng:

-Thằng lá»i này Ä‘i ăn xin đã quen rồi. Gã thấy mình ăn bánh bò, có lý đâu gã không thèm đến chảy nước miếng ? Gã mà mở miệng xin mình tấm bánh này là mình đã giữ trá»n lá»i thỠđối vá»›i tấm Huyá»n Thiết Lệnh và từ đây mình sẽ được tiêu

dao tự tại, không còn phải băn khoăn vỠvụ này nữa.

Lão nghÄ© đến chuyện thu tấm Huyá»n Thiết Lệnh vá» là má»™t việc vô cùng trá»ng đại mà chỉ mất tấm bánh bò để giải quyết thì thật dể như trò đùa.

Lão chắc mẩm đối vá»›i má»™t gã ăn xin thì chỉ má»™t tấm bánh nướng hay thá»i bánh bò là xong việc.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #8  
Old 01-06-2008, 11:31 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 008 - Gã Ăn Xin Chẳng Chịu Xin Ăn


Gã ăn xin vừa đưa mắt nhìn tấm bánh bò, vừa nuốt nước miếng không ngớt, nhưng thủy chung gã vẫn không mở miệng xin ăn.

Tạ Yên Khách ăn xong một cái rồi. Lão thấy thằng nhỠchỉ nhìn mà không nói gì thì trong lòng nóng nảy.

Lão liá»n má»™t tay cầm bánh thứ hai đưa lên cá»­a miệng còn tay kia thò tay vào quầy bánh lấy thêm má»™t tấm nữa.

Bây giá» dưá»ng như gã ăn xin đã thèm quá rồi, nhưng gã vẫn không xin Tạ Yên Khách mà quay vào bảo chá»§ quán:

-Cháu cũng ăn hai tấm.

Rồi gã không chá» chá»§ quán trả lá»i, tá»± ý thò ngay tay vào tá»§ bánh cầm lấy.

Chá»§ quán đưa mắt nhìn Tạ Yên Khách như há»i ý lão có thuận cho thằng nhỠăn không.

Tạ Yên Khách mừng thầm trong bụng. Lão chỉ gật đầu một cái chứ không nói gì.

Cái gật đầu cá»§a lão đối vá»›i chá»§ quán vừa có nghÄ©a là ưng thuận vừa để lúc tính tiá»n vẫn có thể bắt chẹt thằngnhá» phải mở miệng xin má»›i cho tiá»n trả. Trong bụng lão lấy làm đắc ý, miệng lẩm bẩm:

-Thử xem lát nữa mi có yêu cầu ta không ?

Gã ăn xin ăn xong một tấm bánh bò lại lấy tấm thứ hai ra ăn. Gã thấy bánh ngon mà trong bụng hãy còn đói thì cứ lấy cái một ăn dần. Ăn hết cái thứ tư gã mới nói:

-Thôi no rồi không ăn nữa.

Tạ Yên Khách ăn hết hai cái bánh rồi cứ ngồi chá» cho gã ăn xin ăn xong má»›i quay lại há»i chá»§ quán:

-Bao nhiêu tiá»n nhỉ ?

Chủ quán đáp:

-Hai đồng má»™t tấm. Cả thảy sáu tấm, cá»™ng là mưá»i hai đồng.

Tạ Yên Khách đáp:

-Không thể được. Phần ai ăn ngưá»i nấy trả tiá»n. Ta ăn hai tấm vậy ta phải trả bốn đồng thôi.

Lão nói xong thò tay vào bá»c toan móc tiá»n ra trả, nhưng lão sá» Ä‘i sá» lại mà chẳng còn má»™t đồng nào.

Nguyên sáng hôm nay, lão vào thành Biện Lương ăn uống, có ít bạc lẻ lão đã xài hết rồi. Trong mình lão có mang nhiá»u vàng lá, nhưng lúc còn ở thành Biện Lương lão lại quên chưa đổi ra bạc vụn. Cái quán cá»n con ở giữa nÆ¡i hoang dã này

thì lấy đâu ra tiá»n mà đổi vàng ?

Tạ Yên Khách chưa biết giải quyết cách nào thì gã ăn xin đã móc trong bá»c ra má»™t đỉnh bạc đưa cho chá»§ quán nói:

-Tất cả mưá»i hai đồng để cháu trả cho.

Chá»§ quán cầm lấy đỉnh bạc rồi thối tiá»n lại cho gã ăn xin.

Tạ Yên Khách chưng há»­ng há»i:

-Sao ? Té ra bữa nay mi lại tiá»n má»i khách ư ?

Gã ăn xin cưá»i đáp:

-Ông không có tiá»n mà cháu có thì má»i ông ăn vài tấm bánh bò phá»ng có đáng kể gì ?

Chủ quán cũng lấy làm kỳ, hết nhìn gã ăn xin lại nhìn Tạ Yên Khách.

Gã ăn xin thu tiá»n cất vào bá»c.

Tạ Yên Khách bất giác nở má»™t nụ cưá»i chua chát.

Trước lão yên chí là mình sẽ giải quyết xong vụ này má»™t cách chóng vánh và dể dàng. NgỠđâu lại xảy biến diá»…n này. Tuy đó chỉ là má»™t chuyện nhá» mà lòng lão không khá»i băn khoăn. Lão băn khoăn vì hai lý do : Má»™t là việc tấm Huyá»n Thiết Lệnh, vẫn chưa giải quyết xong, hai là vì bản tính lão cố chấp. Trước nay dù là miếng ăn, miếng uống cÅ©ng không chịu Æ¡n ai. Không ngá» bữa nay lão lại phải ăn bám hai tấm bánh bò cá»§a gã ăn xin.

Tạ Yên Khách cất giá»ng buồn buồn há»i:

-Sao mi biết ta không có tiá»n ?

Gã ăn xin cưá»i đáp:

-Má»—i khi cháu vào chợ, thấy ngưá»i ta thò tay vào túi lấy tiá»n ra lẹ lắm. Ãó là những ngưá»i có tiá»n. Còn kẻ nào ăn hàng rồi đến lúc lấy tiá»n ra trả thì móc lên móc xuống, tìm hết túi này đến túi kia vẫn không thấy má»™t cắc. Ãó là hạng ngưá»i

không tiá»n muốn ăn lưá»ng cá»§a ngưá»i ta, nên làm bá»™ quên không mang tiá»n.

Tạ Yên Khách lại nở nụ cưá»i gượng gạo, nghÄ© thầm:

-Chắc mi cÅ©ng tưởng ta là kẻ toan ăn lưá»ng chứ gì ?

Nhưng lão để mặc gã muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không giải thích chi cả, chỉ hỉ lại:

-Ãỉnh bạc đó mi ăn cắp được ở đâu ?

Gã ăn xin đáp:

-Sao lại ăn cắp được ? Vừa rồi má»™t vị phu nhân mặc áo trắng có lẽ là Ãức Phật Bà Quan Âm hiện thân đã cho cháu.

Tạ Yên Khách há»i lại:

-Bà nào mặc áo trắng mà lại là hiện thân cá»§a Ãức Phật Bà Quan Âm ?

Nhưng rồi lão hiểu ngay đó chính là Mẫn Nhu liá»n lẩm bẩm:

-Con mụ ấy lại làm hư việc của mình rồi.

Tạ Yên Khách cùng gã ăn xin dá»i khá»i quán bánh sóng vai mà Ä‘i. Hai ngưá»i Ä‘i chừng vài chục trượng thì Tạ Yên Khách lại cầm thanh Bạch kiếm cá»§a Mẫn Nhu giÆ¡ lên nói:

-Thanh kiếm này sắc lắm. Vừa rồi ta chỉ khẽ phất một nhát đã chặt được cái cây làm hai đoạn, mi cũng nhìn thấy đó. Mi có thích không ? Nếu mi thích thì chỉ cần mở miệng xin ta một câu là ta cho ngay.

Thực ra Tạ Yên Khách cũng chẳng ưa gì gã ăn xin này mà lẩn quẩn mãi với gã.

Lão chỉ mong cho gã mở miệng xin mình má»™t Ä‘iá»u gì cho lão xong nợ là lão mãn nguyện lắm rồi.

Không ngơ gã ăn xin lắc đầu quây quậy đáp:

-Cháu không lấy đâu. Thanh kiếm này là cá»§a Ãức Phật Bà Quan Âm. Ngài là đấng đại từ bi, ngài bố thí cho chút gì đã là đại phúc lắm rồi. Có lý đâu cháu lại còn xin ngài thứ này thứ ná».

Tạ Yên Khách lại rút thanh hắc kiếm ra vung lên tiện tay chém vào má»™t góc cây khá lá»›n cho đứt làm hai rồi há»i:

-Tốt lắm ! Mi không dám xin thanh kiếm cá»§a Ãức Phật Bà Quan Âm. Vậy mi có xin thanh Hắc kiếm này ta cÅ©ng cho.

Gã ăn xin lại lắc đầu đáp:

-Thanh Hắc kiếm đó tuy không phải là cá»§a Ãức Phật Bà Quan Âm nhưng là cá»§a Hắc y tướng công. Hắc y tướng công đã cùng Ä‘i vá»›i Ãức Phật Bà Quan Âm thì cÅ©ng theo má»™t đưá»ng vá»›i ngài. Cháu chẳng thể lấy cá»§a tướng công được.

Tạ Yên Khách cưá»i phì má»™t tiếng rồi nói:

-Cẩu Tạp Chủng ! Mi cũng có nghĩa khí lắm nhỉ !

Gã ăn xin không hiểu há»i lại:

-Nghĩa khí là thế nào hở ông ?

Tạ Yên Khách chỉ hắng giá»ng má»™t tiếng chứ không trả lá»i. Lão lẩm bẩm:

-Mi đã chẳng hiểu cái cóc gì thì có nói cũng bằng vô ích.

Gã ăn xin lại nói:

-Té ra ông không thích chuyện nghĩa khí, nên ông không nói đến nghĩa khí nữa.

Tạ Yên Khách cả giận sắc mặt xám xanh, lão vung chưởng lên toan đập xuống đỉnh đầu gã ăn xin.

Nhưng Tạ Yên Khách thấy gã ăn xin bản tính thá»±c thà liá»n thu tay vá» nghÄ© thầm:

-Thằng nhỠnày đã chẳng biết gì bvỠnghĩa khí thì đương nhiên không phải gã mỉa mai mình. Mình bất tất phải hạ sát gã làm chi.

Lão thu tay vá» rồi há»i lại:

-Sao mi bảo ta không nói chuyện nghĩa khí. Ta thích chuyện nghĩa khí lắm chứ !

Gã ăn xin lại ngá»› ngẩn há»i:

-Nói nghĩa khí có tốt không ông ?

Tạ Yên Khách đáp:

-Nghĩa khí là hay lắm. Vậy nói chuyện nghĩa khí hiển nhiên là việc tốt.

Gã ăn xin lại nói theo:

-Cháu biết rồi ! Làm việc tốt là ngưá»i tốt, làm việc tàn ác là ngưá»i tàn ác. Như ông làm việc tốt thì nhất định ông là ngưá»i rất tốt.

Giả tỉ má»™t ngưá»i nào khác nói câu này thì Tạ Yên Khách nhận ra ngay là lá»i trào phúng và tất lão vung chưởng đánh chết tươi không cần suy nghÄ© gì nữa. Nhưng đối vá»›i gã ăn xin là má»™t đứa nhá» thÆ¡ ngây chất phác, thì lão lại có quan niệm khác hẳn.

HÆ¡n nữa suốt Ä‘á»i, lão chưa nghe ai khen mình là ngưá»i tốt, mà bây giá» lão thấy thằng nhá» này khen mình thì lão cÅ©ng cảm thấy thích thú. Kể ra trong Ä‘á»i, đôi khi ngẫu nhiên lão làm được má»™t việc gì tốt thì trong lòng cÅ©ng thấy thá»a mãn lắm.

Tạ Yên Khách nghÄ© lại lá»i nói chân thành cá»§a gã ăn xin, lão không biết mình nên cưá»i hay nên khóc. Lão lẩm bẩm:

-Thằng nhá» này ăn nói như đứa ngu ngốc lẫn lá»™n, gã đã bảo mình không thích nói nghÄ©a khí mà bảo mình là ngưá»i tốt. Giả tỉ câu chuyện này mà lá»t vào tai kẻ đối đầu vá»›i mình thì chẳng bá» há» cưá»i cho thúi óc ư ? Ta phải mau mau kết thúc vụ này để xa gã ngay là hÆ¡n. Nếu còn quanh quẩn vá»›i gã thì chẳng khá»i sinh ra lắm chuyện buồn cưá»i.

Tạ Yên Khách thấy gã ăn xin không muốn lấy Hắc Bạch song kiếm, liá»n lấy má»™t tấm vải xanh bá»c kiếm lại Ä‘eo vào sau lưng. Lão tá»± há»i:

-Bây giá» mình phải dẫn dụ gã yêu cầu mình Ä‘iá»u gì cho được đây.

Lão còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, chợt trông qua bên đưá»ng thấy có ba cây táo lá»›n. Cây nào cÅ©ng đầy những quả chín đỠhồng. Lão liá»n trá» vào cây táo nói:

-Những trái táo kia thiệt là ngon !

Lão thấy mấy trái táo rất cao và chỉ mong gã ăn xin yêu cầu mình ngắt trái cho thì đó cũng là một yêu cầu thoát nợ.

Lão có ngỠđâu gã ăn xin chẳng những không khẩn cầu lão ngắt trái cho, mà gã còn há»i lại:

-Ông tốt bụng ơi ! Ông thích ăn những trái táo đó phải không ?

Tạ Yên Khách há»i lại:

-Sao mi lại kêu ta là ông tốt bụng ?

Gã ăn xin đáp:

-Cháu vừa nói ông là ngưá»i rất tốt, nên cháu kêu ông là ông tốt bụng.

Tạ Yên Khách sịu mặt xuống há»i:

-Có ai kêu ta là ngưá»i tốt bụng đâu ?

Gã ăn xin liá»n trở giá»ng:

-Ông đã không phải là ngưá»i tốt bụng thì tất nhiên phải là ngưá»i xấu bụng.

Tạ Yên Khách đáp:

-Ta cÅ©ng không phải là ngưá»i xấu bụng.

Gã ăn xin há»i:

-Sao ông lại kỳ thế ? Ông đã không phải là ngưá»i tốt bụng mà cÅ©ng không phải là ngưá»i xấu bụng. Vậy ông là ngưá»i thế nào ? À thôi cháu biết rồi ! Ông không phải là ngưá»i !

Tạ Yên Khách tức giận há»i:

-Mi bảo sao ?

Gã ăn xin không hiểu vì chuyện gì mà lão nổi giận, gã sợ hãi không dám nói gì nữa, chỉ thè lưỡi ra một cái rồi đột nhiên chạy lại gốc táo. Gã nhảy lên nắmlấy một cánh táo rồi hai chân đạp xuống đất đu mạnh lên.

Tạ Yên Khách thấy gã tuy không hiểu võ công, nhưng chân tay rất linh hoạt, gã thoăn thoắt trèo lên cây rồi lá»±a những trái táo chín má»ng rất lá»›n ngắt lấy nhét vào bá»c.

Chỉ trong khoảng khắc, bụng gã to lên như cái trống, gã liá»n tuá»™t xuống hai tay ôm má»™t nắm đưa cho Tạ Yên Khách nói:

-Này ! Ông ăn táo Ä‘i ! Ông không phải ngưá»i ! Ông cÅ©ng không phải ma quá»·.

Chẳng lẽ ông là thần tiên hay bồ tát ? Cháu chẳng biết ông là ông gì mà trông dáng ông cÅ©ng chẳng giống hạng ngưá»i nào.

Tạ Yên Khách để mặc cho gã ăn xin muốn nói gì thì nói. Lão cầm mấy trái táo bá» vào miệng ăn. Táo này rất nhiá»u nước và ngá»t lừ. Thật là thứ táo thượng phẩm.

Lão vừa ăn vừa nghĩ thầm:

-Té ra gã chưa yêu cầu mình Ä‘iá»u gì mà mình đã phải yêu cầu gã.

Lão liá»n chụp lấy cÆ¡ há»™i há»i ngay:

-Mi có biết ta là ai không ? Nếu mi muốn biết thì chỉ xin ta một tiếng là được.

Mi không biết nói thì ta dạy cho: Xin ông nói vá»›i cháu má»™t Ä‘iá»u, ông cho cháu hay ông là ai ? Ông có phải thần tiên hay bồ tát không ? Chỉ có bấy nhiêu là mi sẽ được như ý sở cầu.

Gã ăn xin lại lắc đầu đáp:

-Cháu không cầu ai hết.

Tạ Yên Khách giật mình vá»™i há»i:

-Sao mi lại không cầu ai ?

Gã ăn xin đáp:

-Má má cháu thưá»ng bảo cháu rằng: Cẩu Tạp Chá»§ng kia ! Suốt Ä‘á»i ngươi đừng Ä‘i cầu cạnh ai cái gì hết. Khi ngưá»i ta muốn cho ngươi cái gì thì chẳng xin há» cÅ©ng cho. Nếu ngưá»i ta không chịu cho thì dù ngươi có van lÆ¡n năn nỉ cÅ©ng bằng vô ích, lại còn để cho ngưá»i ta ghét cay ghét đắng nữa là khác.

Gã ăn xin ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Từ đó cháu không xin má má cái gì nữa. Má»™t hôm cháu thấy má má Ä‘ang ăn cái gì có vẻ ngon lành lắm. Má má cháu vừa ăn vừa giÆ¡ ra cho cháu thèm. Cháu thèm lắm nhưng biết rằng có mở miệng xin, má má cháu cÅ©ng chẳng cho, không chừng còn bị ốm đòn nữa. Vì thế mà cháu đã quyết định không xin xá» bất cứ ai má»™t Ä‘iá»u gì cả.

Nghe gã ăn xin nói vậy, Tạ Yên Khách vừa thất vá»ng lại vừa lấy làm kỳ. Lão tá»± há»i:

-Thằng lá»i này đã quyết định không cầu cạnh má»™t ai bất luận là thứ gì. Vậy bây giá» biết làm thế nào để giải quyết vấn đỠmà lòng mình vẫn băn khoăn ? Mẫu thân gã này không chừng là má»™t mụ Ä‘iên. Ai Ä‘á»i thằng con xin miếng ăn lại đè ra đánh bao giá» ?

Dưá»ng như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, lão há»i vặn:

-Mi đã là má»™t đưa ăn xin, vậy mà mi không xin tiá»n xin cÆ¡m thì làm thế nào ?

Gã ăn xin vẫn lắc đầu đáp:

-Cháu chẳng xin bao giá». Ngưá»i ta đưa gì cho thì cháu cầm lấy. Có lúc ngưá»i ta không cho nhưng há» vừa xoay mình Ä‘i và không để ý là cháu lấy luôn rồi dông tuốt.

Tạ Yên Khách bật cưá»i nói:

-Nếu vậy thì mi không phải là một đứa ăn xin mà là một thằng ăn cắp.

Gã ăn xin ngá»› ngẩn há»i:

-Ăn cắp là thế nào hở ông ?

Tạ Yên Khách há»i lại:

-Mi không hiểu thật hay là mi giả vỠ?

Gã ăn xin đáp:

-Cháu không hiểu thật nên má»›i há»i ông. Sao ông lại bảo là cháu giả vá» ? Vậy giả vá» là thế nào ?

Tạ Yên Khách chăm chú nhìn gã ăn xin thì thấy mặt gã lem luốc đầy bùn lầy

nhÆ¡ nhá»›p. Nhưng cặp mắt nó Ä‘en lay láy, không có vẻ gì là má»™t đứa ngu xuẩn. Lão liá»n nói:

-Mi chẳng phải là đứa con nít lên ba. ´t ra cÅ©ng được mưá»i mấy tuổi rồi mà sao chẳng hiểu má»™t cái gì cả ?

Gã ăn xin đáp:

-Má má cháu không ưa nói chuyện vá»›i cháu. Ngưá»i biểu hể thấy mặt cháu là phát ghét lên rồi. Thưá»ng khi hàng mưá»i ngày, ngưá»i chẳng nhìn nhá»i gì đến, hay chẳng nói má»™t câu nào. Cháu chỉ thích nói chuyện vá»›i con A Hoàng. Con A Hoàng chỉ biết nghe chứ không biết nói. Chẳng bao giá» nó bảo cháu là thằng ăn cắp hay đứa giả vá» chi hết.

Tạ Yên Khách thấy gã ăn xin cũng không có vẻ gì là đứa giảo quyệt. Lão nghĩ bụng:

-Xem thái độ thằng lá»i này thì quả nó không có ý gì ăn nói quanh co để thóa mạ mình cả. Cứ trông cặp mắt nó dưá»ng như có vẻ tinh lanh, nhưng không có ẩn ý xá» xiên hay thâm hiểm gì hết.

Lão lại há»i:

-Trong nhà có hai ngưá»i mà má má mi không muốn nói chuyện vá»›i mi thì sao mi không nói vá»›i hàng xóm, lại Ä‘i nói chuyện vá»›i con A Hoàng, thì nó còn biết gì nữa.

Gã ăn xin lại ngÆ¡ ngác há»i:

-Hàng xóm là gì hả ông ?

Tạ Yên Khách thá»±c chán ngấy, nhưng lão cÅ©ng trả lá»i cho qua:

-Hàng xóm là những ngưá»i ở gần mình.

Gã ăn xin nói:

-Gần nhà cháu ư ? Gần nhà cháu chẳng có ma nào hết chỉ có mưá»i má»™t cây tùng lá»›n. Trên cây có rất nhiá»u chuá»™t còn trong đồng cá» thì có gà rừng có thá» ná»™i. Hàng xóm cá»§a cháu chỉ có bấy nhiêu. Bá»n chúng miệng chỉ chí chóe hay kêu o ó chứ không biết nói.

Tạ Yên Khách lại há»i:

-Mi đã lá»›n bằng từng ấy rồi, chẳng lẽ ngoài má má mi ra, mi không nói năng vá»›i ai má»™t Ä‘iá»u gì hết hay sao ?

Gã ăn xin đáp:

-Nhà cháu ở trên núi, cháu chẳng xuống núi bao giá», nên ngoài má má cháu ra cháu cÅ©ng không gặp ai để nói chuyện. Mấy bữa trước đây cháu không thấy má má đâu nữa. Lúc cháu hốt hoảng chạy Ä‘i tìm thì từ trên núi té nhào xuống. Rồi con A Hoàng cÅ©ng chẳng thấy đâu nữa. Cháu gặp ngưá»i nào là há»i há» má cháu Ä‘i đâu ? A Hoàng Ä‘i đâu ? Thì má»i ngưá»i Ä‘á»u trả lá»i là không biết. Như vậy cÅ©ng chẳng khác gì há» không nói.

Tạ Yên Khách bụng bảo dạ:

-Té ra gã này ở chốn hoang sÆ¡n hẻo lánh không có vết chân ngưá»i. Thế mà mẫu thân gã lại không nói năng gì vá»›i gã, chẳng trách gã không biết má»™t tí gì cả.

Tạ Yên Khách sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì liá»n há»i:

-Thế cÅ©ng kể là ngưá»i ta đã nói vá»›i mi rồi đó. Sao mi lại biết dùng tiá»n để mua bánh bò ăn ?

Gã ăn xin đáp:

-Hôm qua cháu đã thấy ngưá»i ta mua rồi`, chắc bây giỠông không có tiá»n mà cháu lại có tiá»n, ông muốn lấy phải không ? Ông muốn lấy thì cháu cho ông.

Gã vừa nói vừa đưa tay vào bá»c lấy mấy đồng bạc vụn mà chá»§ quán bánh vừa thối lại cho gã đưa vào tay Tạ Yên Khách.

Tạ Yên Khách lắc đầu đáp:

-Ta không lấy đâu.

Lão lẩm bẩm:

-Thằng lá»i này ngá»› ngẩn như mán rừng mà khí tượng nó không phải là nhá».

Lão càng nói chuyện lâu vá»›i gã càng thấy yên tâm. Bây giá» thì lão tin chắc không phải gã chịu lá»i sai khiến cá»§a ai hết và lão không lo bị kẻ khác bố trí đưa mình vào cạm bẫy nữa.

Gã ăn xin dưá»ng như chợt nhá»› lại câu nói cá»§a Tạ Yên Khách, liá»n há»i:

-Ông vừa bảo cháu không phải là đứa ăn xin mà là thằng ăn cắp. Vậy cháu là đứa ăn xin hay thằng ăn cắp ?

Tạ Yên Khách không thể nhịn được liá»n nhếch mép cưá»i giải thích:

-Mi không có gì để ăn thì phải xin ngưá»i ta cho tiá»n hay cho cÆ¡m. Ngưá»i ta có bằng lòng Ä‘em cho ngươi má»›i lấy, thế là ăn xin. Còn nếu ngưá»i ta không nói gì hoặc không muốn cho mà ngươi lén thò tay ra lấy thì là ăn cắp.

Gã ăn xin ngẹo cổ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

-Cháu chưa từng há»i xin ai cái gì bao giá». Nhưng bất cứ ngưá»i ta có chịu cho hay không cháu cÅ©ng lấy ăn. Vậy thì cháu là thằng nhỠăn cắp. Phải rồi ! Cháu là thằng nhỠăn cắp mà ông là lão già ăn cắp !

Tạ Yên Khách giật mình kinh hãi làm mặt giận há»i:

-Sao ? Mi bảo ta là gì ?

Gã ăn xin ngÆ¡ ngác há»i lại:

-Cháu bảo ông là lão già ăn cắp không đúng hay sao ? Vừa rồi cháu thấy hai thanh kiếm cá»§a ngưá»i ta, rõ ràng há» không muốn đưa cho mà ông cứ cướp lấy. Ông lại không phải là đứa nhá», ông già rồi, nên cháu má»›i kêu ông là lão già ăn cắp.

Tạ Yên Khách gạt đi:

-Mi chẳng hiểu gì cả chỉ nói nhăng thôi. Không được kêu ta là lão già ăn cắp nghe chưa ?

Gã ăn xin cũng vênh mặt lên nói:

-ÃÆ°á»£c rồi ! Ông không cho cháu kêu ông là lão già ăn cắp thì cháu cÅ©ng không cho ông kêu cháu là thằng ăn cắp.

Tạ Yên Khách nghe gã nói vậy thì hết giận ngay mà lại bật cưá»i nói:

-Ba chữ thằng ăn cắp dùng để chá»­i mắng ngưá»i ta, mà lão ăn cắp cÅ©ng là chá»­i mắng. Mi không được tùy tiện mắng ngưá»i.

Gã ăn xin há»i ngay:

-Thế sao ông mắng cháu ?

Tạ Yên Khách đáp:

-ÃÆ°á»£c rồi ! Ta không mắng mi nữa. Mi chẳng phải là đứa ăn xin, cÅ©ng không là thằng ăn cắp. Ta kêu mi là Tiểu nhai nhi, ngươi kêu ta bằng lão bá bá má»›i được.

Gã ăn xin lắc đầu đáp:

-Cháu không phải là Tiểu nhai nhi gì hết. Cháu chỉ là Cẩu Tạp Chủng thôi.

Tạ Yên Khách vỗ vỠgã:

-Tiếng Cẩu Tạp Chá»§ng khó nghe lắm. Má má mi kêu mi như vậy thì được còn ngưá»i ngoài không thể kêu mi như vậy. Ta không hiểu sao má má mi lại kỳ cục đến thế. Trên Ä‘á»i chẳng có ngưá»i nào kêu con mình bằng Cẩu Tạp Chá»§ng bao giá».

Gã ăn xin nói:

-Cẩu Tạp Chá»§ng có gì không tốt đâu ? Con A Hoàng cá»§a cháu cÅ©ng là con cẩu đấy mà. Nó Ä‘i vá»›i cháu, cháu thấy khoái lắm. Có lẽ còn khoái hÆ¡n là cháu Ä‘i vá»›i ông. Có Ä‘iá»u con A Hoàng chưa bằng ông ở chổ nó không biết nói. Nó chỉ sá»§a gâu gâu còn ông thì nói được.

Gã vừa nói vừa đưa tay lên vuốt ve sau lưng Tạ Yên Khách, ra chiá»u yêu mến lão lắm. Chắc là gã nhá»› tá»›i lúc vuốt ve con chó cá»§a gã.

Tạ Yên Khách lâm vào tình trạng không biết nên cưá»i hay nên khóc. Nếu để câu chuyện thằng nhá» vuốt ve mình như vuốt ve con chó cá»§a nó đồn đại ra ngoài võ lâm thì còn chi là thể thống.

Lão liá»n vận má»™t luồng kình lá»±c ra sau lưng.

Gã ăn xin vừa đụng vào ngưá»i lão đã giật bắn ngưá»i lên tá»±a như sá» phải miếng than hồng. Gã vá»™i buông tay ra. Gã cảm thấy ruá»™t gan nhá»™n nhạo cá»±c kỳ khó chịu cÆ¡ hồ phải nôn á»e ra.

Tạ Yên Khách cưá»i ná»­a miệng ngó gã ăn xin lẩm bẩm:

-Ai bảo mi vô lễ với ta ? Một vố này đủ cho mi biết thân rồi.

Gã ăn xin vuốt ngực nói:

-Lão bá bá ! Ngưá»i bá bá nóng quá rồi mau lại gốc cây kia nghỉ má»™t lúc. Cháu Ä‘i lấy nước vá» cho bá bá uống. Lão bá bá thấy chổ nào khó chịu ? Ngưá»i bá bá nóng ghê lắm, cháu e rằng bá bá lâm trá»ng bệnh mất rồi.

Gã nói bằng má»™t giá»ng thành thá»±c và rất quan thiết. Gã lại đưa tay ra định dắt lão vào gốc cây ngồi nghỉ.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #9  
Old 01-06-2008, 11:33 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 009 - Quyết Chẳng Cam Tâm Thấy Bất Bằng


Tạ Yên Khách dù là kẻ tàn ác đến đâu, nhưng thấy gã ăn xin đối đãi với mình một cách chân thật như vậy cũng không tiện vận nội lực để hại gã.

Lão lạnh lùng nói:

-Ta vẫn mạnh khá»e như thưá»ng, có bệnh tật gì đâu ? Này ! Mi hãy coi đây ! Có phải cÆ¡n nóng cá»§a ta lui rồi không ?

Lão nói xong cầm lấy bàn tay gã ăn xin đặt lên trán mình.

Gã ăn xin sỠtrán lão thấy mát lạnh, nó càng hoang mang hơn hốt hoảng la lên:

-U¨i chao ! Thiệt là nguy quá ! Lão bá bá ! Bá bá chết đến nơi rồi !

Tạ Yên Khách vừa tức giận vừa buồn cưá»i há»i:

-Thằng nhỠnày ! Sao mi toàn nói hươu nói vượn ? Làm sao mà mi bảo ta chết đến nơi rồi ?

Gã ăn xin đáp:

-Có má»™t lần má máù cháu mắc bệnh. Ngưá»i má má lúc nóng như lá»­a, lúc lại lạnh lạnh như băng. Má má cháu kêu la rầm rì: Ta chết đây! Ta chết đến nÆ¡i rồi! Ãau đớn thế này thà chết Ä‘i còn hÆ¡n! Sau quả nhiên bệnh má má cháu rất là trầm trá»ng, mấy lần chết hụt. Má má cháu nằm liệt giưá»ng hai tháng trá»i má»›i khá»i. Bây giá» cháu thấy lão bá bá cÅ©ng giống hệt như vậy. Ngưá»i bá bá vừa nóng như than hồng mà bây giỠđã lạnh toát. Cháu e bá bá sẽ chết mất không thì phải bệnh nặng mấy tháng má»›i khá»i.

Tạ Yên Khách tá»§m tỉm cưá»i nói:

-Ta khác, không giống má má mi đâu. Ta không bệnh tật chi cả. Mi bất tất phải lo ngại.

Gã ăn xin thấy Tạ Yên Khách bảo vậy thì không nói gì nữa, chỉ khẽ lắc đầu ra vẻ không tin.

Tạ Yên Khách cùng gã ăn xin lại Ä‘i má»™t hồi nữa. Bây giỠđã vào lúc đúng ngá», mặt trá»i nóng như thiêu như đốt.

Gã ăn xin chạy vào bên đưá»ng hái bảy tám chiếc lá cây lá»›n.

Tạ Yên Khách thấy vậy thì cho là gã còn tính con nít, Ä‘i hái lá để nghịch chÆ¡i nên lão cÅ©ng không há»i gì đến.

NgỠđâu gã ăn xin hái những lá cây đó vỠkết thành cái nón. Gã cầm đưa cho Tạ Yên Khách rồi nói:

-Lúc này trá»i nóng dữ mà bá bá Ä‘ang bệnh, bá bá đội chiếc nón này lên cho đỡ nắng.

Tạ Yên Khách bị gã ăn xin làm cho dở cưá»i dở khóc, nhưng lão cÅ©ng không nỡ từ chối tấm lòng tốt cá»§a gã. Lão cầm chiếc nón đội lên đầu.

Trá»i Ä‘ang nóng dữ, Tạ Yên Khách đội cái nón vào rồi cÅ©ng thấy mát mẻ hÆ¡n để đầu trần.

Hai ngưá»i Ä‘i chẳng mấy chốc lại tá»›i má»™t thị trấn nhá».

Gã ăn xin nói:

-Bá bá không có tiá»n. Không chừng bá bá sinh bệnh là vì bụng đói. Vậy bây giá» hai bác cháu mình hãy vào quán cÆ¡m ăn má»™t bữa thật no, không chừng bá bá nhẹ bệnh Ä‘i cÅ©ng nên.

Gã nói xong dắt tay Tạ Yên Khách đi thẳng vào một quán cơm gần đó.

Từ nhá» tá»›i nay, gã ăn xin chưa từng vào quán cÆ¡m bao giá», gã không biết cách gá»i nhà hàng mua bán thức ăn thế nào, liá»n thò tay vào bá»c có bao nhiêu bạc vụn cùng tiá»n đồng Ä‘á»u móc hết ra để trên bàn rồi gá»i Ä‘iếm tiểu nhị lại nói:

-Hai bác cháu ta muốn ăn má»™t bữa cÆ¡m có thịt có cá. Ngươi thu lấy tiá»n này.

Chá»— bạc đó có tá»›i dư ba lạng và đủ tiá»n làm má»™t mâm cá»— thịnh soạn.

Ãiếm tiểu nhị cả mừng. Gã bảo nhà bếp giết gà nấu thịt hầm cá.

Chẳng bao lâu, một mâm cơm đầy thức ăn bày ra.

Tạ Yên Khách lại kêu tiểu nhị lấy hai cân rượu trắng.

Gã ăn xin trước nay chưa biết mùi rượu là gì nên tưởng ai cũng uống được. Gã thấy Tạ Yên Khách rót rượu ra chén uống, gã cũng làm bừa theo rồi bưng chén rượu lên uống một hớp. Nhưng rượu vừa uống vào, đã phải nhổ ra ngay rồi kêu lên:

-Trá»i Æ¡i! Cay quá! Cay quá! Thứ này không ăn được.

Thế rồi gã chỉ ăn cơm ăn thịt chứ không dám uống rượu nữa.

Tạ Yên Khách bụng bảo dạ:

-Thằng nhá» này tuy ngây thÆ¡ không hiểu việc Ä‘á»i nhưng trá»i phú cho gã đức tính hào hiệp, mà trí óc cÅ©ng không đến ná»—i ngu xuẩn. Giả tỉ mà gã được dạy dá»— để huấn luyện đến nÆ¡i đến chốn tất sẽ thành má»™t nhân vật nổi danh trong võ lâm.

Nhưng rồi lão lại lẩm bẩm:

-Hỡi Æ¡i! Ngưá»i Ä‘á»i vong Æ¡n phụ nghÄ©a thì nhiá»u, còn hiếu hạnh trung hậu thì rất ít. Mình đã bị má»™t thằng đồ đệ súc sinh làm cho khốn đốn còn chưa đủ hay sao mà lại định thu đồ đệ nữa?

Lão còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì gã ăn xin đã cất tiếng há»i:

-Lão bá ơi! Lão có thấy đỡ chút nào không?

Tạ Yên Khách đáp cho yên chuyện:

-Ãỡ lắm rồi!

Miệng lão trả lá»i mà trong bụng nghÄ© thầm:

-Mi có đồng tiá»n nào Ä‘á»u dốc ra hết rồi, chỉ ăn má»™t bữa này là sạch trÆ¡n. Nếu bữa sau muốn ăn cÆ¡m mà không chịu xin ta thì lấy đâu ra tiá»n mà ăn? Mình phải tìm đến thị trấn lá»›n đổi vàng lấy tiá»n rồi sẽ tính.

Tạ Yên Khách cùng gã ăn xin uống xong, ra khá»i nhà hàng dá»i thị trấn nhìn vá» phía đông mà Ä‘i.

Tạ Yên Khách bỗng gợi chuyện:

-Tiểu nhai nhi! Má má mi hỠgì ? Y có nói với mi bao giỠkhông?

Gã ăn xin đáp:

-Má má thì là má má chớ má má còn hỠgì nữa?

Tạ Yên Khách nói:

-Ta biết thế rồi. Nhưng con ngưá»i ta ai mà chẳng có há» tên?

Gã ăn xin ngớ ngẩn nói:

-Thế cháu hỠgì?

Tạ Yên Khách đáp:

-Ta không biết nên má»›i há»i mi. Cái tên Cẩu tạp Chá»§ng khó nghe lắm. Mi có muốn ta đặt cho mi má»™t cái há» cái tên không?

Giả tỉ gã ăn xin thích chí xin lão một cái tên cái hỠthì lão mãn nguyện lắm vì đã trút xong nợ rồi.

Không ngỠgã ăn xin lại hững hỠđáp:

-Bá bá thích cháu có hỠthì cũng được nhưng cháu sợ má má cháu không chịu.

Má má cháu vẫn gá»i cháu là Cẩu tạp Chá»§ng cháu cÅ©ng quen rồi. Bây giá» cháu có đổi tên má má cháu cÅ©ng không thích đâu. Cái tên Cẩu tạp chá»§ng làm sao mà khó nghe?

Tạ Yên Khách nhíu cặp lông mày nghĩ thầm:

-Ba chữ Cẩu tạp Chủng làm sao mà khó nghe thì trong một lúc mình cũng không biết giải thích thế nào cho gã hiểu rõ được.

Giữa lúc ấy, bỗng nghe trong một khu rừng mé tả phía trước có tiếng khí giới chạm nhau lát chát.

Tạ Yên Khách là má»™t tay lão luyện trong võ lâm. Lão vừa nghe thấy giật mình kinh hãi tá»± há»i:

-Ở đây sao lại có ngưá»i đánh nhau? Hai ngưá»i này thá»§ pháp rất mau lẹ, võ công há» không phải là hạng tầm thưá»ng.

Lão liá»n ghé tai khẽ bảo gã ăn xin:

-Chúng ta vào chỗ kia xem hỠlàm gì? Ngươi nhớ ngậm miệng đừng có lên tiếng nghe không?

Rồi lão giơ tay ra cắp gã ăn xin, thi triển khinh công chạy vỠphía có tiếng khí giới vang lên.

Lão chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã đến sau một gốc cây lớn.

Gã ăn xin tưởng như mình Ä‘i trên mây thì lấy làm thích thú vô cùng! Gã muốn bật lên tiếng cưá»i khoái trá, nhưng lại nhá»› lá»i Tạ Yên Khách Ä‘inh ninh dặn bảo vá»™i đưa tay lên bịt miệng.

Tạ Yên Khách và gã ăn xin nấp sau má»™t gốc cây nhìn ra thì thấy bốn ngưá»i Ä‘ang quần nhau chiến đấu. Cuá»™c tỉ đấu lúc cá»±c kỳ khốc liệt, thành cục diện ba ngưá»i đánh má»™t. Ngưá»i bị bao vây là má»™t lão già mặt Ä‘á», râu bạc chùng xuống đến rốn.

Trong tay lão không có binh khí.

Ba gã hợp công thì một gã thân hình cao lêu nghêu mà gầy khẳng khiu. Một gã là đạo nhân mặt vàng. Còn gã nữa thì tướng mạo cực kỳ xấu xa quái dị. Trên má gã có hai vết sẹo rất lớn giao nhau thành hình chữ thập.

Gã cao gầy sá»­ thanh trưá»ng kiếm. Ãạo nhân sá»­ đồng chùy. Còn Xú hán tá»­ thì sá»­ má»™t thanh quá»· đầu Ä‘ao.

Tạ Yên Khách thấy lão già bị vây đánh đã thá» thương rồi nhưng song chưởng cá»§a lão vẫn đảo Ä‘i đảo lại phóng ra những chiêu cá»±c kỳ dÅ©ng mãnh. Lão Ä‘ang chạy quanh má»™t gốc cây tránh tả né hữu. Nhá» có gốc cây lá»›n mà lão còn chống được vá»›i khí giá»›i cá»§a ba ngưá»i bên địch. Tay trái lão ra chiêu cầm nã, còn tay phải lúc là quyá»n, lúc biến thành chưởng rất mau lẹ.

Bản lãnh lão thá»±c không phải tầm thưá»ng.

Tạ Yên Khách ở đằng xa coi mấy chiêu đã nhận ra lão là ai rồi. Lão thấy lão già kia lâm vào thế hạ phong thì ra chiá»u đắc ý lẩm bẩm:

-Mình cứ tưởng là ai? Té ra là Ãại Bi lão nhân trên đảo Bạch Kinh. Bữa nay lão lâm vào tình thế . Hùm xuống bình nguyên bị chó lá»n, xem chừng lão khó lòng thoát khá»i kiếp nạn này.

Tạ Yên Khách không nhận ra ba ngưá»i kia là ai, nhưng lão biết há» Ä‘á»u là những tay bản lãnh không phải là tầm thưá»ng, nhất là gã cao nghệu, thanh trưá»ng kiếm cá»§a gã vá»t lên những luồng kiếm quang như tuyết rÆ¡i hoa rắc. ÃÆ°á»ng kiếm chợt tả chợt hữu khiến cho đối phương không biết đâu mà lưá»ng. Những chiêu kiếm mau lẹ và mãnh lá»±c phi thưá»ng đáng vào bậc cao thá»§ hạng nhất trong võ lâm hiện nay. Ãạo nhân xá»­ cặp chuỳ cÅ©ng phóng ra những chiêu thức quái dị.

Thưá»ng thưá»ng y chạy quanh gốc cây lá»›n để đánh vào cạnh sưá»n Ãại Bi lão nhân.

Gã Xú hán tá»­ thì công lá»±c kinh hồn. Thanh quá»· đầu Ä‘ao rít lên những tiếng vù vù làm chấn động cả màng tai ngưá»i nghe.

Tạ Yên Khách ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:

-Lâu nay mình không lăn lá»™n trong giang hồ. Bây giá» má»›i biết bá»n võ lâm Trung Nguyên đã sản xuất ra vô số nhân vật xuất sắc. Sao mình lại không nhận ra chiêu số cá»§a cả ba ngưá»i này thuá»™c môn phái nào? Nếu ba tay này bản lãnh tầm thưá»ng thì Ãại Bi lão nhân đâu đến ná»—i phải hoang mang đến thế. Giả tỉ ba ngưá»i này vây đánh chính mình đây, chưa chắc mình đã nắm được phần thắng.

Bá»—ng nghe đạo nhân cất giá»ng ấm á»› nói:

-Bạch Kình đảo chúa! Bang Trưá»ng Lạc chúng ta vá»›i đảo chúa vốn không có thù hận lá»›n. Bây giỠđảo chúa cứ chịu thua Ä‘i và ưng thuận gia nhập đồng minh vá»›i bản bang thì bá»n ta lập tức cùng lão trở nên chá»— bạn thân. Như vậy chả hay hÆ¡n ư?

Tội gì mà lão phải vất vả chống đỡ, có hồi đi đến chỗ uổng mạng.

Ãại Bi lão nhân tức giận đáp:

-Ta đưá»ng đưá»ng là đấng đại trượng phu. Có lý đâu lại gia nhập vào hàng ngÅ© cá»§a bá»n đê hèn vô liêm sỉ như các ngươi? Các ngươi muốn ta gia nhập đồng minh vá»›i bá»n tà phái thì không bao giá» ta chịu đâu. Các ngươi đừng mÆ¡ tưởng hão huyá»n nữa!

Ãá»™t nhiên lão vươn tay trái ra chiêu cầm nã chụp xuống vai Xú hán tá»­.

Tạ Yên Khách la thầm:

-Chiêu 'Long trảo thủ' thật là tuyệt diệu!

Chiêu này bá» ngoài trông có vẻ chậm chạp nhưng thật ra nó thần tốc phi thưá»ng.

Gã Xú hán tử tuy thân pháp mau lẹ lún thấp vai xuống để tránh mà cũng chậm mất rồi.

Gã cao nghệu thấy vậy giật mình kinh hãi hươi trưá»ng kiếm nhằm vào mi mắt Ãại Bi lão nhân đâm tá»›i.

Ãó là kế hoạch bao vây nước Nguỵ để cứu nước Triệu, khiến cho Ãại Bi lão nhân phải vụt tay vá».

Bỗng nghe đánh roạc một tiếng! Vai áo bên hữu gã Xú hán tử bị móc rách một mảng lớn.

Ãồng thá»i máu tươi chảy đầm đìa. Chiêu 'Long trảo thá»§' cá»§a Ãại Bi lão nhân đã móc đứt má»™t miếng thịt lá»›n ở vai gã.

Ba ngưá»i nổi hung phóng chiêu ra đánh tá»›i tấp như gió táp mưa sa.

Tạ Yên Khách nghe đạo nhân tá»± xưng Bang phái mình thì ngấm ngầm kinh ngạc tá»± há»i:

-Trưá»ng Lạc là bang phái nào? Trong bang đã có những tay cao thá»§ đến thế này mà mình chưa từng nghe ai nói tá»›i là nghÄ©a làm sao?

Bá»—ng thấy bốn ngưá»i càng đánh càng hung dữ. Gã Xú hán tá»­ gầm kên má»™t tiếng vung Ä‘ao quét ngang.

Ãại Bi lão nhân né mình tránh khá»i đồng thá»i phóng quyá»n đánh tá»›i đạo nhân.

'Phập' một tiếng vang lên! Lưỡi quỷ đầu đao của gã Xú hán tử đã đâm sâu vào thân cây. Gã dùng sức mạnh cố rút ra nhưng rút không được.

Ãại Bi lão nhân, nhân cÆ¡ há»™i này hạ thấp khuá»·u tay xuống thúc vào sau lưng gã Xú hán tá»­.

Nguyên Ãại Bi lão nhân bị ba tay đại cao thá»§ vây đánh, phải chống đỡ vất vả vô cùng. Lão tá»± lượng sức mình khó lòng thoát nạn.

Giữa lúc Ä‘ang chiến đấu cá»±c kỳ khốc liệt, lão vẫn liếc mắt quan sát bốn mặt tám phương và biết rằng sau gốc cây lá»›n thấp thoáng có bóng ngưá»i ẩn nấp. Lão tưởng ngưá»i này cÅ©ng vá» phe địch nhân nên nghÄ© thầm:

-Hiện giá» má»›i có ba tên mà mình còn chưa nắm vững phần nào mà chống chá»i nổi. Nếu đối phương lại thêm cưá»ng viện thì hậu quả chưa biết đến đâu mà lưá»ng.

Ãại Bi lão nhân còn để ý biết rằng trong ba địch nhân trước mặt thì gã Xú hán tá»­ võ công tương đối sút kém hÆ¡n hai ngưá»i kia. Lão liá»n bụng bảo dạ:

-Bây giá» chỉ có đưá»ng lối duy nhất để mà thoát thân là phải mạo hiểm trừ khá»­ Ä‘i má»™t tên.

Vì thế mà lúc chuẩn bị dùng khuỷu tay huých vào lưng Xú hán tử, lão vận đến chín thành công lực.

Bỗng nghe tiếng binh một tiếng!

Khuá»·u tay Ãại Bi lão nhân huých trúng vào sau lưng Xú hán tá»­, lão mừng thầm trong bụng liá»n quanh lẹ gốc cây để toan bồi thêm má»™t đòn nữa để loại hẳn Xú hán tá»­ ra khá»i vòng chiến.

Giữa lúc ấy đạo nhân sá»­ đồng chuỳ từ phía sau gốc cây nhoài ngưá»i đánh tá»›i.

Ãại Bi lão nhân vung tay trái đến để gạt quả chuỳ thì trước mắt ánh bạch quang lấp loáng. Lão vá»™i né sang bên tả để tránh.

Không ngá» lão tuổi già lại chiến đấu đã lâu, tinh lá»±c không còn được sung mãn như ngày trẻ tuổi, lão định lạng ngưá»i Ä‘i ba thước thì vừa tránh khá»i, nhưng má»›i lạng ngưá»i ra được bảy tấc thì 'sá»™t' má»™t tiếng, mÅ©i trưá»ng kiếm cá»§a gã cao nghệu đâm vào vai bên tả Ãại Bi lão nhân và đóng chặt vào cành cây.

Biến diễn khủng khiếp và đột ngột này khiến cho gã ăn xin không nhịn được nữa buột miệng la hoảng:

-Úi chao!

Từ lúc gã thấy ba ngưá»i vây đánh má»™t lão già trong lòng gã đã rất lấy làm bất bình. Bây giá» thấy lão nhân bị kiá»m chế thì vừa kinh hãi, vừa tức giận vô cùng.

Bá»—ng nghe lão cao nghệu lạnh lùng há»i:

-Bạch Kinh đảo chúa! Thật là đảo chúa không ưa Ä‘iá»u nhẹ nhàng tá»­ tế. Trước tại hạ đã kính thỉnh đảo chúa gia nhập đồng minh nhưng đảo chúa cứ nằng nặc không ưng thuận, vậy bây giỠđã chịu đầu hàng Bang Trưá»ng Lạc chưa?

Ãại Bi lão nhân trợn cặp mắt tròn xoe, tức giận hầm hầm quát lên:

-Mi đã biết ta là Bạch Kinh đảo chúa. Chẳng lẽ Bạch Kinh đảo chúa lại phải uốn gối đầu hàng bá»n thất phu hay sao?

Lão hết sức giật mạnh ra vá»›i quyết tâm thà là chịu bá» ná»­a vai bên trái để thoát khá»i lưỡi trưá»ng kiếm, đặng liá»u mạng vá»›i gã cao nghệu.

Ãạo nhân liá»n khoa tay chùy lên nhằm đánh vào ngưá»i Ãại Bi lão nhân.

Bịch má»™t tiếng! Ãầu chùy đã đập vào ngá»±c lão má»™t đòn rất nặng. Lão nghiêng đầu Ä‘i, miêng há»™c máu tươi. Xú hán tá»­ liá»n lấy dây lòi tói ràng buá»™c Ãại Bi lão nhân vào gốc cây.

Gã ăn xin không nhẫn nại được nữa, liá»n nhảy xổ ra la lên:

-Chao ôi! Bá»n ngươi thật là đồ tồi. Ba ngưá»i đánh má»™t lão già tá»­ tế. Như thế không được.

Tạ Yên Khách nhíu cặp lông mày nghĩ thầm:

-Thằng nhá» này gây sá»± rắc rối rồi đây. Nhưng thế cÅ©ng hay. Không chừng mình lại mượn tay ba ngưá»i kia giết phứt gã Ä‘i thì dù mình có thấy gã chết mà không cứu cÅ©ng chẳng phải là phản bá»™i lá»i thá». Nếu gã không muốn chết quay đầu lại cầu cứu mình cÅ©ng là xong việc. Trong ba gã kia có má»™t gã bị trá»ng thương rồi, chỉ còn hai gã thì mình đâu có sợ há» nữa?

Tạ Yên Khách còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© suy tính thì gã ăn xin đã chạy đến bên gốc cây đứng chặn trước mặt Ãại Bi lão nhân la lên:

-Các chú dừng làm khó dễ lão bá này được không?

Gã cao nghệu từ trước đã lưu tâm thấy sau gốc cây lá»›n thấp thoáng có bóng ngưá»i ẩn núp. Gã chưa hiểu ngưá»i núp đó là bạn hay là thù nên trong lòng vẫn băn khoăn. Bây giá» gã thấy má»™t đứa nhá» từ sau gốc cây chạy ra. Gã vừa trông thấy thân pháp gã ăn xin đã biết ngay thằng nhá» này không hiểu võ công chi hết, mà sao nó dám cả gan lá»›n mật xông vào chá»— chiến trưá»ng? Vậy nhất định nó đã chịu mệnh lệnh cá»§a ngưá»i nào sai khiến.

Gã cao nghệu nghĩ vậy rồi lẩm bẩm:

-Âu là ta thá»­ hăm doạ thằng quá»· con này thì ngưá»i đứng ở sau tấm màn để giật dây nó tất nhiên phải chưá»ng mặt ra.

Quyết định chá»§ ý rồi, gã vươn tay rút lấy thanh quá»· đầu Ä‘ao ở thân cây vừa lá»›n tiếng quát há»i:

-Thăng quỷ con kia! Ai đã sai mi ra can thiệp vào việc của lão già này? Mi còn nhỠtuổi sao dám đi nghe kẻ khác xông vào chỗ gươm đao này? Ta đang định hạ sát lão già đây. Mi có cút đi không thì bảo?

Gã vừa nói vừa giơ thanh quỷ đầu đao lên tựa hồ sắp chém ngang một cái cho gã ăn xin phải đứt đôi ngay tức khắc.

Gã ăn xin vẻ mặt thản nhiên đáp:

-Lão bá đây là ngưá»i tá»­ tế. Các ngươi là ngưá»i độc ác. Ta chỉ giúp ngưá»i tá»­ tế.

Ngươi định giết ngưá»i thì ta không Ä‘i đâu.

Ãây chắc là mẫu thân gã ăn xin có lúc trong lòng vui vẻ ngẫu nhiên nói chuyện cổ tích cho gã nghe. Trong các chuyện cổ tích thì thiếu chi ngưá»i tá»­ tế cùng ngưá»i độc ác ? Tâm địa những đứa nhá» bao giá» cÅ©ng hướng vá» Ä‘iá»u thiện, ưa giúp đỡ những ngưá»i tá»­ tế và đả kích kẻ gian tà. Ãó là đức tính trá»i phú cho con ngưá»i, chẳng có chi là lạ.

Gã cao nghệu tức giận há»i:

-Mi có quen biết lão không mà bảo là ngưá»i tá»­ tế ?

Gã ăn xin đáp:

-Vừa rồi lão bá bảo các ngươi ở tà bang gì gì đó, lão bá dù chết cÅ©ng không chịu nhập bá»n vá»›i các ngươi. Thế thì dÄ© nhiên các ngươi là hạng ngưá»i tàn bạo xấu xa rồi còn gì ?

Gã nói xong quay lại toan cởi dây lòi tói cho Ãại Bi lão nhân.

Ãạo nhân xoay tay lại đánh bốp má»™t cái vào mặt gã ăn xin, khiến gã phải đầu váng mắt hoa. Má bên trái sưng vù lên và còn in năm vết ngón tay đỠửng.

Gã ăn xin thá»±c không biết trá»i cao đất dày. Hôm qua tại Hầu Giám Tập, Ngô Ãạo Nhất bị bá»n ngưá»i trại Kim Ãao đến vây đánh, má»™t là gã chưa biết Ngô Ãạo Nhất là ngưá»i tá»­ tế hay ngưá»i xấu xa, hai là, mấy ngưá»i đánh nhau trên nóc nhà, Ngô Ãạo Nhất vừa từ trên nóc lăn xuống đã bì song câu cá»§a Lý Ãại nguyên đâm vào bụng ngay. Nếu không thế thì lòng dạ nghÄ©a hiệp cá»§a anh chàng ngây thÆ¡ này không chừng cÅ©ng chạy ra can thiệp. Còn những chuyện nguy ngập xảy đến cho mình thì gã không cần hiểu tá»›i. Thá»±c ra dù gã có biết rõ là Ä‘i can thiệp vào việc ngưá»i ngoài tất nguy hiểm cho mình, nhưng bầu máu nóng đã sôi lên thì có khi biết là nguy hiểm đấy mà vẫn hiên ngang xông vào.

Gã cao nghệu thấy tên ăn xin tính khí cương cưá»ng không biết sợ hãi là gì thì không khá»i Ä‘em lòng ngá» vá»±c. Gã tá»± há»i:

-Thằng lá»i này không hiểu nó á»· vào Ä‘iểm tá»±a vững chải nào mà dám ngang nhiên ngá»— nghịch trước mặt bản hương chá»§ ở bang Trưá»ng Lạc ?

Gã cao nghệu lại ghé mắt nhìn vá» phía sau gốc cây là chá»— gã ăn xin ẩn nấp. Quả nhiên gã nhìn thấy lấp ló có bóng ngưá»i gầy ốm thì gã nghÄ© ngay tá»›i má»™t nhân vật liá»n lẩm bẩm:

-Dưá»ng như lão này ngưá»i ta vẫn đồn đại là chá»§ nhân Huyá»n Thiết Lệnh, danh hiệu lão là Ma Thiên cư sÄ© Tạ Yên Khách, chẳng hiểu có đúng không ? Nhưng coi bá»™ dạng lão thì giống lắm.

Gã liá»n giÆ¡ thanh quá»· đầu Ä‘ao lên cố ý quát to cho Tạ Yên Khách nghe tiếng:

-Ta không biết lai lịch mi ra sao ? Sư trưởng mi ở môn phái nào ? Và chỉ thấy mi là một đứa ăn xin ngu ngốc, chẳng hiểu biết gì thì ta có chém chết mi cũng chẳng sao.

Gã nói xong khoa đao lên vù vù làm bộ chém xuống đầu gã ăn xin.

Không ngỠgã ăn xin tính nết rất cương ngạnh. Gã đứng yên không nhúc nhích.

Gã cao nghệu vung Ä‘ao lên bổ xuống đỉnh đầu gã ăn xin còn cách chừng vài tấc má»›i thu Ä‘ao vá», buá»™t miệng khen:

-Thằng nhá» này giá»i đây ! Mi quả nhiên lá»›n mật !

Ãạo nhân tính nóng như lá»­a lại vung tay phải lên đánh má»™t chưởng. Chưởng này đạo nhân tát vào má bên hữu thằng nhá». Cái tát này so vá»›i lần trước còn trầm trá»ng hÆ¡n. Dù sao thì gã ăn xin cÅ©ng chỉ là má»™t đứa con nít. Gã Ä‘au quá không nhịn được khóc òa lên.

Gã cao nghệu nói:

-Ngươi đã sợ đòn thì mau mau tránh đi !

Gã ăn xin vừa khóc vừa nói:

-Các ngươi hãy bỠđi trước đừng làm khó dể gì lão bá bá đây là ta không khóc nữa.

Gã cao nghệu không nín được phải phì cưá»i.

Ãạo nhân lại vung chân đá gã ăn xin lăn xuống đất.

Gã ăn xin bây giá» sưng hết cả mặt mÅ©i. Gã lồm cồm bò dậy và vẫn đứng trước mặt Ãại Bi lão nhân để há»™ vệ cho lão.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #10  
Old 01-06-2008, 11:35 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 010 - Cảm Lòng Tri Kỹ Tặng Hình Nhân


Ãại Bi lão nhân bản tính cổ lậu nên trong Ä‘á»i lão ít gặp bạn tri ká»·. Bây giá» lão thấy gã thiếu niên này vá»›i mình chưa từng quen biết, mà quyết tâm liá»u mạng để há»™ vệ cho mình, nhất là gã chẳng hiểu chút võ công nào thì trong lòng lão xiết bao

cảm kích ! Lão liá»n nói:

-Chú em Æ¡i ! Chú liá»u mình vá»›i há» thì chỉ uổng mà thôi. Trình má»— đã đến tuổi già mà còn được kết giao bằng hữu vá»›i chú em thì Ä‘á»i ta thật không phải là uổng phí. Chú em nên tránh Ä‘i thôi. Ta dù nhắm mắt xuống suối vàng cÅ©ng vẫn ghi nhá»› trong lòng có ngưá»i bạn nhá».

Gã ăn xin nghe lão nói những gì Ä‘á»i ta chẳng uổng phí, gã chẳng hiểu ra sao hết.

Gã thấy lão thúc giục mình tránh Ä‘i liá»n lá»›n tiếng nói:

-Lão bá là ngưá»i tốt, cháu quyết không để bá»n ngưá»i xấu này giết chết lão bá.

Trong bá»n ba ngưá»i kia thì gã cao nghệu là ngưá»i tinh minh hÆ¡n hết, gã nghÄ© thầm:

-Thằng nhá» này thật là kỳ quái, mình chẳng hiểu ngưá»i đứng núp sau gốc cây kia có phải là Tạ Yên Khách hay không, nhưng mình cÅ©ng chẳng nên kết thêm nhiá»u mối oan cừu. Nhưng nếu vì thằng lá»i con má»›i nói có mấy câu mà mình đã bá» qua thì chăng hóa ra Bang Trưá»ng Lạc mình hể thấy ngưá»i là sợ ư ?

Gã nghÄ© vậy liá»n giÆ¡ thanh quá»· đầu Ä‘ao lên bảo gã ăn xin:

-Này thằng nhỠkia ! Bây giỠta tỉ thí với mi. Ta chém luôn 36 đao nếu mi vẫn đứng yên không nhúc nhích thì ta mới chịu phục. Nếu mi sợ chết thì cút đi là hơn, chứ đừng bướng bỉnh vô ích.

Gã ăn xin đáp:

-Ngươi chém đến 36 Ä‘ao liá»n thì ai mà không sợ ?

Gã cao nghệu cưá»i nói:

-Ngươi biết sợ thế là phải. Vậy thì mi tránh đi !

Gã ăn xin nói:

-Trong lòng ta tuy sợ thiệt nhưng ta không chịu bỠđi đâu.

Gã cao nghệu giơ ngón tay cái lên nói:

-Này ! Mi có giá»i thì hãy coi lưỡi Ä‘ao cá»§a ta đây !

Véo một tiếng ! Thanh đao hớt qua đỉnh đầu gã ăn xin.

Tạ Yên Khách đứng sau gốc cây nhìn ra rất rõ. Lão thấy gã cao nghệu vung lưỡi Ä‘ao phạt ngang. Thế Ä‘ao nhẹ nhàng vô cùng, gã chỉ dùng kình lá»±c ở cổ tay để ra chiêu. Ãó là lối vận Ä‘ao theo kiếm thuật. Tuy lão không biết chiêu thức đó tên là gì, nhưng thấy thanh Quá»· đầu Ä‘ao rất nặng mà tay gã xá»­ dụng coi nhẹ như không.

Nhát Ä‘ao này lướt qua sát đỉnh đầu gã ăn xin và há»›t đứt má»™t mảng tóc. Nhưng gã ăn xin rất gan dạ. Ngưá»i gã vẫn đứng thẳng, không nhúc nhích.

Tiếp theo ánh đao lấp loé tựa hồ như con rắn quanh đi co lại thè lưỡi ra rồi lại rụt vào. Tay đao của gã quét tả chém hữu mà nhát nào cũng gần sát đỉnh đầu gã ăn xin. Tóc gã bị lưỡi đao hớt đứt rớt xuống tới tấp.

Gã cao nghệu chém 32 đao rồi, bây giỠlưỡi đao từ trên bổ thẳng xuống.

Soạt má»™t tiếng ! Tay áo mé hữu cá»§a gã ăn xin bị đứt má»™t miếng. Kế tiếp tay áo bên trái cÅ©ng mất má»™t mảng. Tiếp theo là ống quần bên trái, ống quần bên phải chỉ trong nháy mắt Ä‘á»u bị cắt đứt.

Gã cao nghệu thu Ä‘ao vá». Chuôi Ä‘ao tiện đà thích vào huyệt Ãản Trung trước ngá»±c Ãại Bi lão nhân má»™t cái thật mạnh.

Ãoạn gã cưá»i ha hả nói:

-Thằng nhỠkia ! Mi thật là một đứa gan dạ !

Tạ Yên Khách thấy gã cao nghệu sá»­ Ä‘ao bằng kiếm pháp cả thảy 36 chiêu vận chuyển liên miên không ngá»›t mà không chút sÆ¡ hở nào thì không khá»i khen thầm trong bụng. Nhưng đến lúc gã dùng chuôi Ä‘ao Ä‘iểm vào tá»­ huyệt Ãại Bi lão nhân thì lẩm bẩm:

-Thằng cha này hạ thủ thiệt là thâm độc !

Gã ăn xin lúc trước đầu bù tóc rối bây giá» bị gã cao nghệu quét liá»n 32 Ä‘ao thì đầu gã trá»c lóc chẳng khác gì chú tiểu.

Gã ăn xin bị gã cao nghệu vung Ä‘ao quét liá»n ba mươi mấy nhát mà gã không nhúc nhích thì má»™t phần dÄ© nhiên là gã ráng sức thi gan để bảo vệ sinh mạng cho Ãại Bi lão nhân. Còn má»™t phần vì sợ quá mà gã đứng ngây ngưá»i ra. Có thể nói là không phải gã không thèm cá»­ động, thá»±c ra gã không biết đưá»ng nào mà cá»­ động.

Gã chỠcho gã cao nghệu thi triển xong 36 đao mới sỠlên đầu thấy còn nguyên chưa đứt, gã thở phào một cái nhẹ nhõm.

Ãạo nhân cùng Xú hán tá»­ thấy Ä‘ao pháp cá»§a gã cao nghệu cá»±c kỳ thần diệu Ä‘á»u bật tiếng hoan hô:

-Mễ hương chủ ! Kiếm pháp của Hương chủ thật là thần diệu !

Gã cao nghệu tươi cưá»i khiêm nhượng nói:

-Cái đó chẳng bá» làm trò cưá»i cho hai vị. Tại hạ xin đỠnghị. Vì tấm lòng gan dạ cá»§a chú nhỠđây mà bữa nay chúng ta nên nhượng bá»™ má»™t chút. Bây giá» chúng tay Ä‘i thôi.

Ãạo nhân cùng Xú hán tá»­ thấy Ãại Bi lão nhân đã bị nếm má»™t chuôi Ä‘ao cá»±c kỳ trầm trá»ng. Bây giá» lão còn thoi thóp thở, chỉ má»™t lát nữa là lão chết hẳn, liá»n rút lấy binh khí rồi rảo bước ra Ä‘i.

Gã cao nghệu vung tay phóng ra má»™t chưởng. Thanh trưá»ng kiếm đâm sâu vào cành cây hÆ¡n má»™t thước bị chưởng lá»±c cá»§a gã rung động bật ra ngay. Lưỡi kiếm còn dính đầy máu tươi ở trên vai Ãại Bi lão nhân chảy ra.

Gã cao nghệu đưa tay ra đón lấy thanh kiếm cưá»i vang lên má»™t lúc rồi bá» Ä‘i, không thèm để mắt nhìn đến Tạ Yên Khách đứng sau gốc cây lần nào nữa.

Tạ Yên Khách chau mày lẩm bẩm:

-Té ra gã cao nghệu này há» Má»… và là má»™t hương chá»§ ở bang Trưá»ng Lạc. Gã thi triển mấy thá»§ pháp sau này hiển nhiên là để cho mình trông thấy. Vá» kiếm pháp cá»§a gã tuy mau lẹ và hiểm độc nhưng chẳng có gì đáng kể chỉ có gã vung chưởng cho rung động cành cây mà làm bật được lưỡi kiếm ra thì thật không phải tầm thưá»ng.

Gã ăn xin day lại há»i Ãại Bi lão nhân:

-Lão bá ! Lão bá để cháu buộc vết thương cho nhé.

Gã vừa nói vừa lượm mấy mảnh áo mà gã cao nghệu đã há»›t đứt định buá»™c vết thương trên vai cho Ãại Bi lão nhân.

Ãại Bi lão nhân nhắm mắt cày cạy, gắng gượng đáp:

-Không , không cần nữa. Trong túi áo ta có một bầy tượng đất nhỠ. Ta cho ngươi đó .

Lão nói xong ngoẹo đầu ra mà chết. Thân hình cao lớn của lão từ từ tuột xuống gốc cây.

Gã ăn xin gá»i luôn mấy tiếng:

-Lão bá bá ! Lão bá bá !

Gã đưa tay ra tưởng nâng đỡ cho lão, nhưng ngưá»i Ãại Bi lão nhân co rúm lại không nhúc nhích được nữa.

Tạ Yên Khách bây giá» má»›i ra khá»i gốc cây chạy đến bên gã ăn xin há»i:

-Lúc lão này chết đã bảo gì ngươi ?

Gã ăn xin đáp:

-Lão bá bá nói là trong túi lão có tượng đất gì đó và lão bảo để cho cháu.

Tạ Yên Khách nghĩ ngay:

-Ãại Bi lão nhân là má»™t tay quái kiệt võ lâm. Bản lãnh cá»§a lão chẳng kém gì ta.

Không chừng cái vật lão Ä‘em theo bên mình đó có Ä‘iá»u gì rất quan hệ cÅ©ng nên.

Tuy lão nghÄ© vậy, hnưng bản tính cao ngạo, quyết không thèm móc túi ngưá»i chết để lấy trá»™m đồ vật, dù lão biết rõ trong mình Ãại Bi lão nhân có vật kỳ trân hiếm thấy ở Ä‘á»i.

Lão nghĩ vậy rồi không nhìn đến bỠđi ra chổ khác. Bỗng lão dừng chân quay lại dặn gã ăn xin:

-Lão đã cho ngươi thì ngươi thu lấy !

Gã ăn xin há»i lại:

-Của lão bá đây cho mà cháu lấy có phải là thằng ăn cắp không ?

Tạ Yên Khách cưá»i đáp:

-Như thế không phải là thằng ăn cắp !

Gã ăn xin thò tay vào túi áo Ãại Bi lão nhân lấy ra má»™t cái há»™p gá»—, mấy đỉnh bạc cùng 7, 8 mÅ©i ám khí. Ngoài ra còn có mấy phong thư, má»™t bức há»a dưá»ng như là tấm địa đồ.

Tạ Yên Khách muốn ngó xem trong thư viết gì và bức vẽ đó chỉ chổ nào ?

Nhưng lão lại nghĩ rằng: mình mà thò tay vào đó là mất hết địa vị một cao nhân trên chốn giang hồ.

Lão lại thấy gã ăn xin mở há»™p gá»— ra, trong há»™p có nhét bông và ba hàng đồ chÆ¡i nặn bằng đất. Má»—i hàng có sáu cái, tổng cá»™ng là 18 cái. Thứ đồ chÆ¡i này chế tạo rất tinh xảo, má»—i cái là hình má»™t ngưá»i đàn ông trần truồng bên ngoài có bôi phấn trắng và vẽ những vạch Ä‘á».

Tạ Yên Khách vừa nhìn thấy đã biết ngay là món đồ chÆ¡i này vẽ đồ phổ cá»§a hạng ná»™i công thượng thặng. Ãại khái nó là những bí quyết vá» ná»™i công cá»§a phái Bạch kinh. Ãại Bi lão nhân Ä‘em lòng cảm kích thằng nhá» liá»u mạng há»™ vệ cho

mình, dù chẳng thành công cũng là cử chỉ của bậc anh hùng nên tặng cho gã hết.

Tạ Yên Khách nghĩ thầm:

-Lão Ãại Bi này lúc chết còn nói chuyện ân tình vÆ¡ vẩn. Dù lão chẳng cho gã thì gã sá» vào tá»­ thi có cái gì mà gã chả lấy chÆ¡i.

Nhưng Tạ Yên Khách Ä‘oán thế là sai. Gã ăn xin này nào phải như kẻ khác. Gã có tính ghi nhá»› những lá»i dặn cá»§a ngưá»i lá»›n. Tá»· như mẫu thân gã dặn đừng xin ai cái gì là gã má»™t má»±c tuân theo. Vừa rồi Tạ Yên Khách đã bảo gã cái gì ngưá»i ta không cho mà lấy là ăn cắp. Nếu Ãại Bi lão nhân đã không ngá» lá»i cho gã thì dù trước nay gã sinh vào má»™t gia đình cùng khổ chẳng biết đồ chÆ¡i là gì, gã cÅ©ng quyết không thiện tiện lượm lấy làm cá»§a mình. Từ nhỠđến lá»›n gã chỉ ở chốn thâm sÆ¡n. Lần đầu tiên gã xuống núi đã được nhìn thấy tượng đất rất đẹp, đừng nói là những pho tượng linhhoạt như ngưá»i sống mà cả đến những pho tượng thô sÆ¡ gã cÅ©ng thích lắm. Gã thấy mấy pho tượng nhá» xíu thì thích quá, luôn miệng trầm trồ:

-Hay quá, hay quá ! Sao ngưá»i lại chẳng có áo quần gì thế này ? Nhưng đẹp lắm!

Tạ Yên Khách nghĩ thầm:

-Ãại Bi lão nhân vá»›i mình tuy có Ä‘iá»u xích mích. Dù sao lão cÅ©ng là má»™t nhân vật lừng danh trong võ lâm, mình chẳng nên để lão phÆ¡i thây ngoài ná»™i.

Tạ Yên Khách thấy gã ăn xin ngắm nghía nhưng hình nhân nặn bằng đất mà vui mừng lá»™ ra ngoài mặt, liá»n bảo:

-Ông bạn già của ngươi chết rồi mà ngươi không đem đi mai táng ư ?

Gã ăn xin vội đáp:

-Dạ dạ ! Nhưng mai táng thế nào đây ?

Tạ Yên Khách hững hỠđáp:

-Nếu mi có sức khoẻ thì đào má»™t cái lổ đặt lão xuống lấp đất Ä‘i. Nếu mi yếu Ä‘uối không đủ sức thì khuân đá che kín ngưá»i lão thành má»™t đống cao lên cÅ©ng được.

Gã ăn xin há»i:

-Ở đây chẳng có mai cuốc gì không thể đào lổ được.

Rồi gã Ä‘i bóc đất cùng khuân đá và lượm cành cây lá cây lấp lên thi thể Ãại Bi lão nhân.

Gã tuổi nhá» sức yếu, phải cá»±c nhá»c má»›i lấp xong xác chết. Gã mệt quá mồ hôi toát ra đầm đìa. Tạ Yên Khách đứng bên thá»§y chung vẫn không ra tay giúp gã. Lão chá» cho gã chật vật lấp xong xác chết rồi bảo:

-Chúng ta đi thôi !

Gã ăn xin há»i:

-Ãi đâu bây giá» ? Cháu mệt lắm rồi không Ä‘i vá»›i lão bá nữa.

Tạ Yên Khách há»i:

-Sao mi lại không đi với ta nữa ?

Gã ăn xin đáp:

-Cháu còn phải đi kiếm mẫu thân và a Hoàng.

Tạ Yên Khách băn khoăn trong dạ nghĩ thầm:

-Thằng lá»i này đến bây giá» vẫn chưa mở miệng xin mình má»™t Ä‘iá»u gì. Nếu nó không chịu Ä‘i theo mình nữa thì thật là má»™t Ä‘iá»u nan giải cho mình. Mình không thể dùng sức mà cưỡng bách gã Ä‘i được.

Lão tần ngần một lúc rồi lẩm bẩm:

-ÃÆ°á»£c rồi ! Ngày trước mình phát thệ chỉ nói ra miệng là khi có ngưá»i trao Huyá»n Thiết Lệnh cho mình, mình không được dùng cưá»ng lá»±c để bức bách ngưá»i đó, nhưng mình đâu có phát thệ không được lừa ngưá»i. Vậy bây giá» ta đành lừa gã là xong.

Quyết định rồi, lão nói:

-Mi cứ đi với ta. Ta đưa mi đi tìm má má và con a Hoàng.

Gã ăn xin cả mừng đáp:

-Bản lãnh lão bá rất cao, nhất định là sẽ tìm thấy má cháu cùng con a Hoàng.

Tạ Yên Khách nghĩ thầm:

-Nói lắm vô ích, may ở chổ gã cưa chính thức yêu cầu mình đi kiếm mẫu thân gã và con chó kia. Giả tỷ gã mở miệng khẩn cầu thì thật là một việc rất khó cho mình.

Tạ Yên Khách nắm lấy thằng nhỠrồi bảo gã:

-Chúng ta đi lẹ lên !

Gã ăn xin vừa đáp má»™t tiếng 'vâng' thì chợt thấy ngưá»i mình như bay bổng lên không, gã không tá»± chá»§ được để mặc tình cho Tạ Yên Khách xách mình lÆ¡ lá»­ng, chân không chấm đất mà Ä‘i rất mau. Miệng gã không ngá»›t la lên:

-Thích quá ! Thích quá !

Nguyên Tạ Yên Khách thi triển khinh công, vận nội lực xô đẩy gã đi rất nhanh.

Gã ăn xin thấy gió htổi vào mặt mát lạnh. Cây hai bên đưá»ng vèo vèo chạy lùi lại phía sau. Gã trầm trồ khen ngợi:

-Lão bá giá»i quá ! Lão bá giá»i quá ! Lão bá dắt cháu chạy nhanh thế này thì ghê thá»±c !

Hai ngưá»i Ä‘i cho đến lúc trá»i tối mà chẳng hiểu đã chạy được bao nhiêu đưá»ng đất.

Ãây là má»™t khu rừng núi âm u.

Tạ Yên Khách vừa buông tay, gã ăn xin cảm thấy cặp giò mình nhá»§n ra, ngưá»i gã loạng choạng rồi ngồi phệt xuống đất.

Gã vừa ngồi xuống một lát thì hai chân đau đớn vô cùng. Một lúc sau chân lại sưng lên đỠửng.

Gã kinh hãi la lên:

-Lão bá ! Hai chân cháu sưng lên rồi !

Tạ Yên Khách nói:

-Nếu ngươi xin ta chữa cho thì lập tức chân ngươi khá»i sưng và hết Ä‘au ngay.

Gã ăn xin đáp:

-Lão bá chịu chữa cho cháu khá»i, tá»± nhiên cháu biết Æ¡n.

Tạ Yên Khách chau mày há»i:

-Có thật từ trước tới nay ngươi chưa chịu mở miệng xin ai cái gì không ?

-Nếu lão bá muốn chữa thì hà tất cháu còn phải yêu cầu. Nếu lão không muốn thì xin xỠcũng vô ích.

Tạ Yên Khách há»i:

-Sao lại vô ích ?

Gã ăn xin đáp:

-Lão bá đã không muốn chữa thì dù cháu có khóc lên lão bá cũng không chữa mà còn làm cho lão bá khó chịu là khác.

Tạ Yên Khách hắng giá»ng nói:

-Ta chẳng lấy gì làm khó chịu hết. Thôi bây giỠngủ lại đây đi.

Bạn Ä‘á»c ! Chàng thiếu niên này đã không chịu mở miệng xin ngưá»i mà gá»i y bằng gã ăn xin thì thật không hợp lý, vậy từ đây trở xuống ta kêu y bằng 'chàngthiếu niên' cho xứng đáng.

Chàng thiếu niên tự vào gốc cây. Tuy hai chân chàng đau đớn, nhưng chàng ta đã chạy hàng nửa ngày mệt nhoài nên chẳng bao lâu chàng ngủ thiếp đi, quên cả đói khát.

Tạ Yên Khách nhảy lên ngá»n cây mà ngá»§. Lão chỉ mong ná»­a đêm có mãnh thú đến ăn thịt chàng thiếu niên này Ä‘i để giải quyết vấn đỠrắc rối giùm lão. NgỠđâu suốt đêm cả con thá» ná»™i cÅ©ng không thấy bò ra chứ đừng nói đến chuyện mãnh thú.

Tạ Yên Khách nghĩ thầm :

-Ta đành Ä‘em gã đến Ma Thiên Lãnh. Nếu gã mở miệng xin ta má»™t việc dá»… dàng thì may cho ta. Bằng không thì ta sẽ tìm cách kết quả tính mạng gã Ä‘i là xong. Có lý đâu má»™t thằng lá»i con mà mình cÅ©ng không phát lạc xong thì còn xưng

là Ma Thiên cư sĩ thế nào được ?

Sáng sá»›m hôm sau Tạ Yên Khách dắt tay chàng thiếu niên đưa Ä‘i. Chàng má»›i Ä‘i được mấy bước thì chân tá»±a hồ có hàng ngàn mÅ©i kim nhá»n đâm vào. Chàng Ä‘au quá không nhịn được phải kêu lên.

Tạ Yên Khách há»i:

-Ngươi làm sao vậy ?

Lão đã chắc mẩm là chàng sẽ yêu cầu mình ngồi nghỉ lại. Không ngỠchàng lại đáp:

-Không sao hết. Chân cháu chỉ hơi đau mà thôi. Chúng ta đi đi !

Tạ Yên Khách không biết làm thế nào. Lão tức quá lôi chàng chạy như bay.

Tạ Yên Khách Ä‘i luôn má»™t hồi chân không ngừng bước. Lúc Ä‘i qua thị trấn, tiện tay liá»n thò vào hàng bánh hàng cÆ¡m bốc bánh bốc thịt Ä‘em theo vừa Ä‘i vừa ăn.

Chàng thiếu niên được lão đưa cho cái gì ăn cái ấy mà không cho thì thôi, chứ chàng không xin xỠlần nào, luôn mấy bữa như vậy.

Ãến ngày thứ sáu, gặp phải nÆ¡i toàn núi non hiểm trở, lão vẫn tiếp tục Ä‘i luôn.

Lạ thay ! Chàng thiếu niên tuy không hiểu võ công, nhưng Tạ Yên Khách dắt chàng tá»›i đâu chàng vẫn Ä‘i tá»›i đó được. Càng chạy nhiá»u tinh thần chàng càng tăng tiến, thậm chí vá» sau chàng không thấy Ä‘au chân nữa.

Hai ngưá»i lại Ä‘i thêm má»™t ngày, đưá»ng rừng núi cá»±c kỳ gian nan chàng thiếu niên không trèo lên được. Tạ Yên Khách đành cõng chàng lên lưng. Dù gặp vách núi dá»±ng thẳng hay sưá»n đồi cheo leo, lão vẫn trèo lên má»™t cách dá»… dàng. Chàng thiếu niên thấy vậy kinh hãi vô cùng. Lắm chổ nguy hiểm quá, chàng phải nhắm mắt lại không dám nhìn đến.

Hôm ấy vào giá» Ngá», Tạ Yên Khách gặp phải chổ vách núi dá»±ng đứng, liá»n đưa tay ra nắm lấy má»™t khúc dây sắt từ trên đỉnh núi bá» thá»ng xuống để trèo lên.

Nguyên đây là má»™t núi trá»c, sưá»n núi lại trÆ¡n tuá»™t không có chổ đặt chân. Nếu không có sợi dây sắt này, thì dù vÄ© công Tạ Yên Khách có cao thâm đến đâu cÅ©ng không thể trèo lên được.

Lên đến đỉnh núi rồi, Tạ Yên Khách đặt chàng thiếu niên xuống nói:

-Ãây là Ma Thiên Lãnh. Ngoại hiệu cá»§a ta là Ma Thiên cư sÄ©. Thế là ta đã lấy tên ngá»n núi này để làm danh hiệu. Bây giá» ngươi ở đây vá»›i ta.

Chàng thiếu niên đảo mắt nhìn bốn phía thấy địa thế đỉnh núi này rất rá»™ng, mà bốn mặt mây mù bốc lên cuồn cuá»™n. Chàng tưởng như mình Ä‘ang đứng ở trong mây, bất giác trong lòng kinh hãi há»i:

-Lão bá bảo dẫn cháu đi kiếm má má cùng A Hoàng kia mà ? Sao lại lên đây ở ?

Tạ Yên Khách lạnh lùng đáp:

-Thiên hạ bao la bát ngát lá thế, ta biết đi đâu tìm cho thấy mẫu thân ngươi ?

Bây giỠchúng ta hãy chỠở đây, không chừng mẫu thân ngươi sẽ đến với ngươi.

Chàng thiếu niên tuy còn ấu thơ, chưa biết gì nhưng chàng cũng hiểu là Tạ Yên Khách có ý lừa mình, vì đã vào nơi hoang sơn hẻo lánh này thì mẫu thân biết đâu mà tìm đến và trèo lên đây làm sao được. Bất giác chàng đứng thộn mặt ra không biết nói gì nữa.

Tạ Yên Khách bảo chàng:

-Bao giỠmi muốn xuống núi thì cứ xuống đi !

Lão tự nghĩ:

-Ta không cho mi má»™t thứ gì để ăn. Lúc mi đói rã há»ng thá»­ xem mi có mở miệng cầu ta không ?

Mẫu thân chàng tuy đối vá»›i chàng lạnh nhạt, nhưng không há» lừa gạt chàng bao giá». Ãây là lần đầu tiên chàng bị lừa gạt. Nước mắt chảy quanh n hưng chàng cố giữ cho khá»i trào ra.

Chàng thiếu niên thấy Tạ Yên Khách đi vào trong sơn động. Lát sau khói đen từ trong động bốc lên nghi ngút.

Tạ Yên Khách vào trong động để nấu ăn.

Một lúc lâu, mùi thơm của thức ăn đưa ra ngào ngạt.

Chàng thiếu niên bụng đã đói meo liá»n Ä‘i vào trong động thì thấy sÆ¡n động này rất rá»™ng có thể chứa được đến mấy trăm ngưá»i.

Tạ Yên Khách cố ý bày nồi niêu thức ăn ra trước mặt chàng, khiến chàng thèm thuồng phải cầu xin mình cho ăn.

NgỠđâu, từ thuở nhá» chàng ở vá»›i mẫu thân, hai ngưá»i như má»™t. Há»… thấy mẫu thân ăn gì chàng cÅ©ng không há»i xin bao giá». Bây giá» chàng thấy trên bàn đá đặt má»™t mâm lạp sưá»n và má»™t nồi cÆ¡m nóng. Chàng liá»n tá»± mình vào lấy đũa xá»›i cÆ¡m rồi ngồi xuống ăn tá»± nhiên.

Tạ Yên Khách thộn mặt ra nghĩ thầm:

-Trên đưá»ng Ä‘i, gã đã má»i mình nào ăn bánh bò, nào uống rượu cùng ăn cÆ¡m xÆ¡i thịt, nếu bây giá» mình không cho gã ăn chẳng hóa ra mình vong ân phụ nghÄ©a ư ?

Lão nghĩ vậy, nên mặc chàng thiếu niên muốnăn gì thì ăn. Lão cũng ngồi xuống ăn mà không nói câu nào.

Chàng thiếu niên có thói quen, ăn no rồi liá»n Ä‘i rá»­a chén, bát, nồi niêu rồi Ä‘i kiếm cá»§i. Ãó là những việc thông thưá»ng mà chàng vẫn làm trong khi còn ở vá»›i mẫu thân.

Hôm ấy, chàng chặt cá»§i toan gánh vá» sÆ¡n động thì đột nhiên nghe trong bụi rậm có tiếng kêu. Má»™t con hươu nhảy ra. Chàng liá»n giÆ¡ búa lên đập xuống đầu nó.

Con vật chết ngay lập tức. Chàng đem con hươu xuống khe suối mổ rửa sạch sẽ rồi đem vỠsơn động. Chàng chặt con hươu ra làm đôi đem một nửa treo lên hong gió cho khô đi. Còn hai đùi thì chàng chặt bỠvào nồi nấu.

Tạ Yên Khách ngá»­i thấy mùi thịt hươu thÆ¡m ngon, liá»n lấy đũa gắp mấy miếng.

Lão cảm thấy phiá»n muá»™n tiêu tan.

Nguyên con hươu này thịt nó thÆ¡m ngon lắm. So vá»›i lão thì cách nấu nướng cá»§a chàng thiếu niên còn khéo hÆ¡n nhiá»u.

Tạ Yên Khách nghĩ bụng:

-Mình không ngá» thằng lá»i này là tay sành nấu nướng. Mình có gã ở đây lại được ăn ngon.

Nhưng lão nghĩ tới gã mà biết săn bắn nấu nướng thì gã không cần lão đưa xuống núi nữa, biết làm thế nào ?

Nguyên chàng thiếu niên này ở vá»›i mẫu thân, chàng há»c được cách nấu nướng sạch sẽ thÆ¡m tho, tính bà ta lại nóng nảy và lưá»i biếng. Mưá»i bữa ăn thì có hết mưá»i, ba kêu chàng thổi nấu. Khi chàng làm cÆ¡m canh không được ngon ngá»t mà

bà vui vẻ trong lòng thì chỉ bảo cho. Nếu gặp lúc giận thì bà lại đánh mắng.

Chàng thiếu niên ở trên Ma Thiên Lãnh được mấy bữa rồi, chàng chăng lưới giăng bẫy bắt chim cùng bắt dã thú. VỠnghỠnày chàng khá thạo, ngày nào cũng bắt được chim đồng thỠnội vỠnấu cùng ăn với Tạ Yên Khách. Ăn không hết thì chàng lại đem thịt ra phơi khô hoặc ướp muối. NghỠnấu nướng của chàng thật có chổ độc đáo, dù rằng ở nơi núi thẳm rừng sâu mà vẫn được ăn uống ngon lành.

Tạ Yên Khách vừa ăn vừa khen ngợi. Có lúc lão há»i đến cách nấu nướng thì chàng cÅ©ng nói là do mẫu thân dạy bảo. Tạ Yên Khách nghÄ© thầm:

-Mẹ con gã này đã biết cách nấu nướng giá»i như vậy thì tất là hạng ngưá»i thông minh lắm.
Tài sản của Cánh gà nướng

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
hiep khach hanh, ïåðâûé, òàìîæíÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™