Hồi 9
Ngưá»i Trong Cõi Chết
Bầu trá»i xám xịt bởi những tảng mây Ä‘en phá»§ kÃn. Cùng vá»›i không gian xám xịt đó là những tiếng sấm ầm ì thỉnh thoảng lại trá»—i lên kiến tạo má»™t không gian cuồng ná»™ cá»§a trá»i và đất.
Sau má»™t hồi sấm sét chát chúa nghe buốt cả thÃnh nhÄ© thì mưa bắt đầu trút xuống. Mưa trắng xóa cả má»™t vùng, mưa chẳng khác nà o má»™t dòng thác từ đỉnh thiên hà đổ xuống ầm ầm.
Mưa xối lên ngưá»i Nguyên Thiên Phục nhưng gã vẫn cứ Ä‘i mà không mà ng đến sẽ tìm má»™t chá»— nà o đó trú mưa. Hình như Tà n Hồn Ma Äao sinh ra và sống bởi chÃnh những ý chà trong tâm tưởng gã. Khi gã đã quyết định là m việc gì thì bất kể thá»±c tại và cái háºu vá» sau sẽ như thế nà o.
Thiên Phục dấn bước và o má»™t khu bãi lầy nhầy nhụa. Y chẳng mà ng đến lá»›p bùn nhão và cÆ¡n cuồng ná»™ cá»§a trá»i đất. Có lẽ y biết mình Ä‘ang Ä‘i và chỉ biết bước. Bước Ä‘i đến cái nÆ¡i mà y cần đến. Cái nÆ¡i mà y đã được ngưá»i ta muốn y đến.
Y dừng bước trước má»™t ngôi má»™ rêu xanh đã phá»§ má»™t lá»›p dầy, chứng tá» ngôi má»™ nà y đã có lâu lắm rồi mà chẳng má»™t ai chăm sóc đến nó. Mưa vẫn nặng hạt xối lên thân pháp Tà n Hồn Ma Äao, nhưng y vẫn mặc nhiên vá»›i những hạt mưa se lạnh đó. Äôi chân mà y lưỡi kiếm cá»§a Nguyên Thiên Phục thoạt cau lại khi nhìn thấy lá»›p nước hồng nhạt khá»a quanh ngôi má»™ cổ. Lá»›p nước hồng kia là do máu quện vá»›i nước mưa tạo thà nh.
Ngưá»i đã chết lâu năm, chôn vùi dưới đất sâu mà lại đỠmáu được ư, chuyện đó e không thể nà o tin được, nhưng sá»± tháºt vẫn hiện nhiên trước mắt Nguyên Thiên Phục.
Nhưng vá»›i ai đó là điá»m quái dị khó tin, nhưng vá»›i Nguyên Thiên Phục thì lại lo lắng vô ngần. Bước nhanh đến trước cá»a ngôi má»™ cổ, Thiên Phục khẽ ấn và o má»™t phiến đá trên nóc ngôi má»™. Âm thanh rè rè phát ra và ngôi má»™ cổ trượt ra hai bên để lá»™ má»™t máºt đạo.
Không má»™t chút chần chừ, Thiên Phục len xuống máºt đạo. Hai xác chết nằm ngay báºc tam cấp, yết hầu cá»§a há» Ä‘á»u bị khoét má»™t lá»— thá»§ng vừa bằng má»™t đồng tiá»n. Äôi đồng tá» cá»§a hai cái xác đó còn mở trừng trừng chứng tá» há» quá ngạc nhiên trước má»™t cái chết đến quá nhanh như váºy.
Lần theo những báºc tam cấp, Thiên Phục và o tá»›i má»™t gian máºt thất dưới ngôi má»™ cổ.
Cánh cá»a gian máºt thất mở toang hoác, máu từ bên trong vẫn còn lan ra ngoà i.
Như đã quá quen vá»›i tòa máºt thất cổ má»™ nà y, Thiên Phục bước luôn và o trong. Mặt y lá»™ vẻ lo lắng trầm trá»ng. Ba xác lão nhân ngồi tá»±a lưng và o tưá»ng vá»›i vẻ mặt thất thần, hốt hoảng, chứng tá» hỠđã hãi hùng khi sát thá»§ xuất hiện.
Thiên Phục bước nhanh đến ba cái xác cá»§a ba vị lão nhân. Há» cÅ©ng nháºn má»™t cái chết như hai ngưá»i ở ngoà i cá»a máºt đạo. Yết hầu bị khoét má»™t lá»— thá»§ng bằng má»™t đồng tiá»n.
Thiên Phục thở dà i má»™t thở dà i, đảo mắt nhìn quanh như tìm má»™t cái gì đó. Nhưng má»i váºt dụng trong gian máºt thất chẳng nói lên Ä‘iá»u gì, tất cả Ä‘á»u vẫn ngăn nắp ngỡ như chẳng có má»™t cuá»™c đấu nà o xảy ra. Äiá»u đó chứng tá» sát thá»§ xuất hiện lấy mạng những ngưá»i trong cổ má»™ là má»™t đại cao thá»§ siêu quần quán tuyệt nên những kẻ ở đây không há» có chút phản kháng nà o.
Thiên Phục nheo mà y nhìn xác ba vị lão nhân. Y Ä‘ang tá»± suy Ä‘oán trên giang hồ ai là ngưá»i có võ công siêu quần đến độ nà y. Y khẽ lắc đầu lảm nhảm nói:
− Không biết Mộc Kiến Bình đã ra sao? Nà ng không có ở đây.
Thiên Phục chợt chú ý đến xác lão nhân ngồi giữa. Bà n tay phải cá»§a ngưá»i nà y như nắm cứng váºt gì đó. Gỡ tay cá»§a lão nhân, thì ra trong tay lão là viên ngá»c Dạ Minh Châu óng ánh. Ngắm nhìn hạt Dạ Minh Châu, Thiên Phục nhìn lại xác lão nhân.
− Khảo lão huynh, ngưá»i giết lão huynh và bắt Má»™c Kiến Bình là chá»§ nhân hạt Dạ Minh Châu nà y, phải không?
Câu há»i cá»§a Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục quá thừa, bởi là m sao má»™t xác chết có thể đáp lá»i gã.
Thiên Phục giắt viên Dạ Minh Châu và o thắt lưng, rồi khẽ buông má»™t tiếng thở dà i. Y quay bước trở ra, chợt phát giác trên vách máºt thất có mấy chữ nguệch ngoạc:
Ma Cung.
Thiên Phục cau mà y nhìn những nét chữ nguệch ngoạc đó:
− Ma Cung ư? Thất Sắc Ma Nữ Tiêu Thái Ngá»c là sát thá»§ ư? Có thể lắm.
Thiên Phục rảo bước tiến ra phÃa cá»a ngôi cổ má»™. Vừa len qua khá»i máºt đạo, Ä‘áºp và o mắt Thiên Phục là dấu chân cá»§a ngưá»i nà o đó còn in rõ trên mặt đất nhão.
Mưa đã nặng hạt chỉ còn những xác chết và không gian ảm đạm, ẩm ướt. Thiên Phục đứng trước ngôi mộ cổ một lúc rồi trở bộ rảo bước bỠđi.
Cái dáng thanh tao thư sinh cá»§a Tà n Hồn Ma Äao vừa khuất thì có má»™t ngưá»i từ trong bụi ráºm len ra. Ngưá»i đó có dáng vạm vỡ, váºn võ phục, tay cầm binh khà là chiếc búa khổng lồ nặng non trăm cân. Y dõi nhìn theo hướng Nguyên Thiên Phục vừa bá» Ä‘i. Sau khi Ä‘oán chắc là Tà n Hồn Ma Äao không quay trở lại má»›i bước nhanh đến cổ má»™ khởi động cÆ¡ quan mở máºt đạo. Y lưỡng lá»± má»™t lúc và quyết định len xuống máºt đạo, nhưng ý định đó chưa kịp thá»±c hiện thì nghe sau lưng mình má»™t giá»ng nói lạnh nhạt cất lên:
− Các hạ cÅ©ng biết cách mở cá»a cổ má»™ U Linh à ?
Gã đại hán vạm vỡ quay ngoắt lại. Y sững sá» khi nháºn ra ngưá»i lên tiếng chẳng ai khác mà chÃnh là Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Thấy Nguyên Thiên Phục, gã bất giác thối lại hai bộ, buột miệng nói:
− Ngươi đó ư? Ngươi chưa đi à ?
− Ta sao Ä‘i được khi biết có ngưá»i đến U Linh cổ má»™.
Miệng nói, mắt thì đóng Ä‘inh và o mặt gã đại hán cầm búa, Thiên Phục trầm giá»ng nói:
− Ngưá»i nà o đã lệnh cho các hạ đến U Linh cổ má»™?
− Không ai sai ta hết.
− Tại hạ không tin. Các hạ có thể giữ được cái mạng cá»§a mình bằng cách nói ra tên ngưá»i đã sai các hạ đến đây, và đến vá»›i mục Ä‘Ãch gì.
Gã đại hán cầm búa hừ nhạt một tiếng:
− Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục, ai thì sợ ngươi chứ Kinh Chỉ Luân thì sao sợ ngươi được chứ. Nếu ngươi tá»± cho mình đủ bản lÄ©nh chống lại đại ca cá»§a ta là Chữ Hà o Thiên, tổng trại chá»§ bảy mươi hai trại lục lâm thì cứ ra tay.
Thiên Phục thoạt cau mà y:
− Các hạ là ngưá»i cá»§a tổng trại chá»§ Chữ Hà o Thiên?
Kinh Chỉ Luân hất mặt:
− Còn hơn nữa, Kinh mỗ vốn là bằng hữu chi giao, thủ túc chi tình với Chữ Hà o Thiên đại ca.
Thiên Phục mỉm cưá»i:
− Váºy tổng trại chá»§ Chữ Hà o Thiên sai các hạ đến U Linh cổ má»™?
Kinh Chỉ Luân tròn mắt:
− Æ .... Y lắc đầu:
− Không phải.
− Tại hạ cÅ©ng nghÄ© như các hạ, bởi tổng trại chá»§ Chữ Hà o Thiên là m sao biết được cá»a và o U Linh cổ má»™ và cÅ©ng không có thá»§ pháp sát tá» như ngưá»i sai các hạ đến. Các hạ đến U Linh cổ má»™ vá»›i mục Ä‘Ãch gì?
Kinh Chỉ Luân hoà nh tay búa thá»§ ngang ngá»±c, gằn giá»ng nói:
− Ngươi không có quyá»n há»i Kinh má»—. Việc cá»§a Kinh má»— thì Kinh má»— là m, đưá»ng cá»§a ngươi thì ngươi Ä‘i. Nếu Tà n Hồn Ma Äao đụng đến Kinh má»— chẳng khác nà o thách thức bảy mươi hai trại lục lâm cá»§a đại ca Kinh má»—.
− Ná»±c cưá»i tháºt, tại sao ngưá»i ta chỉ muốn Nguyên Thiên Phục dụng đến Tà n Hồn Ma Äao rồi má»›i mở mắt chứ?
− Tà n Hồn Ma Äao, ngươi hù dá»a Thiên Lôi Äại Lá»±c Kinh Chỉ Luân đấy à ?
− Tại hạ nà o dám hù dá»a Thiên Lôi Äại Lá»±c Kinh Chỉ Luân.
Lá»i vừa dứt thì ảnh Ä‘ao cÅ©ng xuất hiện nhanh không thể tưởng, ngay cả Kinh Chỉ Luân mặc dù đã chuẩn bị đối phó nhưng y chỉ kịp nháºn biết có má»™t ánh chá»›p bạc lia qua mắt mình mà thôi. Khi ánh chá»›p ảnh Ä‘ao vụt tắt thì cánh tay thá»§ cây búa cá»§a y tá»± dưng mất lá»±c chẳng còn đủ sức cầm nổi binh khÃ.
Kinh Chỉ Luân buông binh khÃ.
Cây búa rơi thẳng xuống trước mũi già y Kinh Chỉ Luân.
Bịch...
Y nhìn lại cánh tay mình. Má»™t đưá»ng cắt dà i dá»c từ nách đến hổ khẩu, máu còn Ä‘ang rỉ ra. Kinh Chỉ Luân thất sắc nhìn Nguyên Thiên Phục:
− Ngươi...
Chỉ thốt được bấy nhiêu, Kinh Chỉ Luân trở bộ toan phi thân thoát đi nhưng Nguyên Thiên Phục chỉ một cái lắc vai đã cản đầu hỠKinh rồi.
Thiên Phục lạnh nhạt nói:
− Các hạ chưa Ä‘i được. Các hạ chỉ Ä‘i được khi nói cho tại hạ biết ai sai các hạ đến U Linh cổ má»™ và vá»›i mục Ä‘Ãch gì.
− Cá»› gì ngươi ép Kinh má»— nói chứ? Ta đã hứa vá»›i ngưá»i ta là không nói nếu như gặp bất cứ bất trắc nà o.
− Rất dũng lược, khà phách, nhưng các hạ không thể không nói với tại hạ.
Má»™t lần nữa ảnh ngá»n Tà n Hồn Ma Äao lại xuất hiện, trong khi Kinh Chỉ Luân chỉ đứng ngây ra như pho tượng bất động. Ảnh Ä‘ao lướt qua mang tai há» Kinh, há»›t luôn chiếc lá»— tai bên phải cá»§a gã.
Kinh Chỉ Luân cảm nháºn cái rát buốt, ôm lấy mang tai rú lên:
− Ôi cha!
Nguyên Thiên Phục nhìn Thiên Lôi Äại Lá»±c Kinh Chỉ Luân:
− Kinh các hạ nói chứ?
Kinh Chỉ Luân rÃt lên:
− Không... Ta không nói.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi Kinh Chỉ Luân thì lá»— tai bên trái cá»§a y lại rá»›t xuống đất.
Mặt mà y biến sắc như trà m đổ, Kinh Chỉ Luân lúng túng lùi lại hai bộ.
Nguyên Thiên Phục hướng mÅ©i Ä‘ao vá» phÃa Kinh Chỉ Luân:
− Các hạ nói chứ?
− Ngươi tÃnh... hà nh hạ Kinh má»— à ?
Há» Kinh vừa dứt lá»i thì ảnh Ä‘ao lại há»›t má»™t mảnh da trên má trái há» Kinh.
Kinh Chỉ Luân rú lên ôm mặt:
− Ngươi quá tà n nhẫn.
− Tại hạ không thÃch nghe những lá»i nói như váºy.
Một mảnh da thứ hai bên má trái được ảnh đao lóc ra.
Kinh Chỉ Luân gần như hoà n toà n bất lá»±c trước những chiêu Ä‘ao tà n nhẫn vô tâm cá»§a Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Mồ hôi xuất hạn tạo ra những cảm giác rát bá»ng chá»— những vết thương, y cố giương mắt nhìn Thiên Phục.
Miệng mấp máy mà không thốt được ra lá»i.
Nguyên Thiên Phục dấn đến một bộ, lạnh nhạt nói:
− Ai sai các hạ đến?
− Æ ...
Thiên Phục mỉm cưá»i:
− Các hạ chỉ còn một chiếc lỗ mũi mà thôi.
Câu nói đó khiến cột sống Kinh Chỉ Luân lạnh buốt. Y rùng mình bởi cảm giác ớn lạnh đó:
− Ta không biết, nhưng nà ng rất đẹp.
− Một giai nhân?
Kinh Chỉ Luân gáºt đầu.
Thiên Phục há»i:
− Nà ng trả cho các hạ cái gì?
Mặt Kinh Chỉ Luân đỠgấc. Y cúi gằm nhìn xuống đất. Nguyên Thiên Phục cưá»i mỉm:
− Tại hạ đã hiểu. Äã là nam nhân thì ai cÅ©ng thÃch nữ nhân, mà nữ nhân đó lại là giai nhân, còn các hạ là má»™t lục lâm thuá»™c bảy mươi hai trại.
Thiên Phục lấy hạt Dạ Minh Châu chìa đến trước mặt Thiên Lôi Äại Lá»±c Kinh Chỉ Luân:
− Nếu tại hạ đoán không lầm, các hạ đến U Linh cổ mộ để tìm hạt Dạ Minh Châu nà y?
Kinh Chỉ Luân liếc trá»™m hạt Dạ Minh Châu trên tay Nguyên Thiên Phục rồi khẽ gáºt đầu:
− Nà ng muốn tôi đến tìm hạt Dạ Minh Châu mà các hạ đang cầm.
Thiên Phục chắt lưỡi lắc đầu:
− Kinh các hạ mà chết bởi thanh Tà n Hồn Ma Äao cá»§a tại hạ thì đâu còn cÆ¡ há»™i được giai nhân tưởng thưởng. Nà ng hẹn vá»›i các hạ Ở đâu?
Kinh Chỉ Luân ấp úng:
− Kinh mỗ... Kinh mỗ...
− Äừng để thanh Tà n Hồn Äao cá»§a tại hạ lấy thêm má»™t tảng thịt trên mặt các hạ.
Kinh Chỉ Luân rùng mình, ngẩng mặt nhìn Nguyên Thiên Phục. Äối nhãn khuôn mặt anh tuấn, nhưng ngáºp những nét trầm cảm lạnh lẽo, Thiên Lôi Äại Lá»±c Kinh Chỉ Luân phải cúi gằm mặt xuống để né tránh ánh mắt cá»§a Tà n Hồn Ma Äao:
− Nà ng hẹn Kinh má»— ở... Ở Lầu Thiên Äăng.
− Lầu Thiên Äăng. Tại hạ sẽ thay các hạ đến trao lại hạt Dạ Minh Châu cho nà ng.
Äặt lưỡi Ä‘ao lên bá» vai phải cá»§a Thiên Lôi Äại Lá»±c Kinh Chỉ Luân, khà đao lạnh toát khiến cho gã thoạt rúng mình lắp bắp nói:
− Kinh má»— đã nói tất cả sá»± tháºt.
Thiên Phục mỉm cưá»i:
− Tại hạ có thể kiểm chứng từng lá»i nói cá»§a các hạ. Các hạ trở vá» NgÅ© Äà i SÆ¡n có gặp tổng trại chá»§ Chữ Hà o Thiên, cho tại hạ gá»i lá»i thăm há»i. Có cÆ¡ há»™i thì Nguyên Thiên Phục sẽ đến đối ẩm vá»›i y.
Y rút lưỡi Tà n Hồn Äao lại, rồi ung dung quấn sợi lụa đỠbá»c lưỡi Ä‘ao.
Nhìn Thiên Lôi Äại Lá»±c, Nguyên Thiên Phục từ tốn nói:
− Cáo từ.
Quay lưng, Thiên Phục điểm mũi già y cất mình thoát đi nhanh không thể tưởng. Y lướt đi mà chẳng để lại dấu già y trên mặt đất ẩm ướt, trong khi đó Kinh Chỉ Luân chỉ còn biết đưa mắt nhìn theo sau lưng Thiên Phục, buông một tiếng thở dà i.
oOo Lầu Thiên Äăng.
Tòa lầu vá»›i ba tầng tháp tá»a lạc bên bá» sông Dương Tá». Vây bá»c chung quanh nó là má»™t hoa viên vá»›i muôn ngà n loà i hoa Ä‘ua hương khoe sắc, tất nhiên đã có hoa, có hương thì phải có bướm. Những đà n bướm muôn mà u, sặc sở, cháºp chá»n bay, tạo ra má»™t cảnh sắc không sao tả được, mà chỉ có thể và khung cảnh ở lầu Thiên Äăng như má»™t bức tranh sống Ä‘á»Ã¢ng, lôi cuốn khách thi nhân.
Thiên Phục bước qua hoa viên lầu Thiên Äăng không má»™t bóng ngưá»i, đó là điểm dị kỳ mà chưa bao giá» xảy ra ở chốn nà y. Thả bước lên những báºc tam cấp, Thiên Phục tiến và o gian chÃnh sảnh.
Trong gian chÃnh sảnh có độ khoảng mươi ngưá»i. Chỉ cần rảo mắt nhìn qua những ngưá»i đó đủ biết há» là những hảo thá»§ trên giang hồ. Má»—i ngưá»i chiếm ngá»± má»™t bà n. Khi Thiên Phục bước và o, tất cả Ä‘á»u dõi mắt nhìn y. Mưá»i chiếc bà n được kê dá»c hai bên tưá»ng chừa khoảng đưá»ng Ä‘i đủ thiết láºp má»™t võ đưá»ng cho những cuá»™c quyết đấu sinh tá».
Không mà ng đến những ánh mắt Ä‘ang dõi và o mình, Thiên Phục vẫn ung dung thả bước tiến thẳng vá» phÃa cầu thang dẫn lên lầu. Má»™t giá»ng nói cá»™c lốc cất lên:
− Äứng lại!
Thiên Phục dừng bước, quay mặt nhìn vá» phÃa gã đại hán váºn trưá»ng y bằng gấm có khuôn mặt rá»— lá»— chá»— trông chẳng khác nà o má»™t tà ng ong.
Y Ä‘iá»m đạm nói:
− Các hạ vừa gá»i tại hạ?
− Không sai.
− Tại sao tại hạ lại đứng lại chứ? Mưá»i tám năm, tại hạ không gặp các hạ nhưng các hạ vẫn không thay đổi.
− Ngươi biết ta?
− Sát Nhân TỠKiếm Mã Phiệt.
Mã Phiệt Ä‘áºp tay xuống bà n:
− Ngươi dám gá»i tên tục cá»§a má»— à ?
− Các hạ vẫn kiêu ngạo như hôm nà o.
Sát Nhân TỠKiếm thở hắt ra một tiếng:
− Ngươi đến đây tìm ngưá»i?
Thiên Phục gáºt đầu:
− Tìm một giai nhân.
Thiên Phục vừa nói vừa lấy hạt Dạ Minh Châu đưa đến trước:
− Nà ng là chủ nhân của hạt Dạ Minh Châu nà y.
Mã Phiệt nhìn hạ Dạ Minh Châu, đôi chân mà y nhÃu lại. Y gằn giá»ng nói:
− Ngươi đã biết mỗ là Sát Nhân TỠKiếm Mã Phiệt, thế sao còn chưa trao hạt Dạ Minh Châu cho mỗ để mỗ trao lại cho nà ng?
Thiên Phục mỉm cưá»i, tháºt ra đó chỉ là má»™t cái nhếch mép, nhưng lại biến thà nh nụ cưá»i mỉm trên khuôn mặt khôi ngô anh tuấn:
− Mã các hạ trao cho nà ng hạt Dạ Minh Châu nà y thì sẽ được nà ng tưởng thưởng cái gì?
Mã Phiệt sượng sùng nói:
− Chuyện của ta, ngươi không cần biết.
− Tại hạ cho ngưá»i nà o bất cứ món gì cÅ©ng Ä‘á»u muốn biết ngưá»i kia sẽ dụng váºt tại hạ trao như thế nà o?
Mã Phiệt đặt tay và o đốc kiếm.
Tinh nhãn cá»§a Thiên Phục đóng Ä‘inh và o tay Mã Phiệt. Thần nhãn cá»§a Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục như có uy vÅ© vô hình, buá»™c Sát Nhân Tá» Kiếm Mã Phiệt từ từ buông tay khá»i đốc kiếm. Y sa sầm mặt e dè há»i:
− Ngươi là ai?
− Ngưá»i Ä‘i tìm giai nhân, chá»§ nhân cá»§a hạt Dạ Minh Châu nà y.
− Má»— muốn há»i ngoại danh cá»§a ngươi kìa.
− Các hạ không biết thì thôi, há»i là m gì?
Thiên Phục vừa nói vừa ôm quyá»n:
− Kiếu từ.
Thiên Phục vừa trở bộ quay lưng thì Sát Nhân TỠKiếm Mã Phiệt điểm mũi già y phi thân thoát lên cao ba trượng, băng qua đầu Nguyên Thiên Phục, đứng án ngữ ngay giữa cầu thang.
Y gằn giá»ng nói:
− Ngươi không thể đi được.
Thiên Phục nhướng mà y:
− Tại sao tại hạ không được đi?
− Ngươi chỉ có mỗi một cái mạng mà thôi.
− Ta hiểu. Ngược lại các hạ cũng chỉ có mỗi một cái mạng như ta. Thế thì là m cách gì để tại hạ có thể lên lầu gặp giai nhân?
− Ngươi không có cơ hội đó.
Mã Phiệt vừa nói vừa rút soạt thanh trưá»ng kiếm, chÄ©a mÅ©i kiếm và o mặt Nguyên Thiên Phục:
− Nếu muốn giữ mạng thì hãy trao hạt Dạ Minh Châu cho mỗ.
− Các hạ cần hạt Dạ Minh Châu đó để được giai nhân tưởng thưởng phải không?
− Nếu đúng thì sao?
− Ãt ra thì các hạ cÅ©ng đã nói tháºt vá»›i tại hạ. Tại hạ cÅ©ng phải đáp lá»…. Nếu các hạ thÃch được giai nhân tưởng thưởng thì tại hạ cÅ©ng muốn được nà ng tưởng thưởng.
Mã Phiệt hừ nhạt, cáu gắt nói:
− Ngươi muốn chết?
Thiên Phục cướp lá»i gã:
− Má»—i ngưá»i chỉ có má»™t cái mạng thôi đó.
Y trở giá»ng từ tốn nói:
− Kiếm pháp của Sát Nhân TỠKiếm rất cao siêu, một mình có thể đối phó với năm cao thủ Hoa Sơn bất phân thắng bại.
Mã Phiệt thoạt sững sá»:
− Ngươi biết váºy sao còn chưa giao hạt Dạ Minh Châu cho má»—?
Thiên Phục lắc đầu:
− Bởi tại hạ cùng má»™t ý niệm như các hạ. Vá»›i các hạ, tại hạ chỉ có thể nói má»™t Ä‘iá»u.
− Ngươi nói Ä‘i rồi chuẩn bị nháºn những sát chiêu tá» kiếm cá»§a ta.
− Kiếm pháp cà ng cao thì đối phương cà ng độc. Các hạ suy nghĩ rồi tự quyết định có nên giao thủ với tại hạ hay không.
− Äại ngôn vô lối. Má»™t gã vô danh như ngươi mà dám nói vá»›i má»— câu nói đó à ?
Thiên Phục gáºt đầu:
− Các hạ đáng mặt được chết. Ta Ä‘ang chá» các hạ xuất chiêu sát tá» sau mưá»i tám năm có tiến bá»™ gì không.
Mã Phiệt lưỡng lự:
− Mưá»i tám năm...
Chân mà y Mã Phiệt nhÃu ghịt lại vá»›i nhau. Gã cố moi trong óc mình nhưng không sao moi được ra ngoại danh cá»§a ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt mình.
Mã Phiệt rÃt lên the thé:
− Má»— há»i lại ngươi má»™t lần nữa, có trao hạt Dạ Minh Châu cho má»— không?
Thiên Phục lắc đầu:
− Tất nhiên là không.
− Ngươi quả là muốn chết.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Sát Nhân Tá» Kiếm Mã Phiệt rung thanh trưá»ng kiếm tạo ra má»™t lúc ba bông hoa kiếm, tạo thà nh hình chữ “phẩm†táºp kÃch và o vùng thượng đẳng cá»§a Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Chiêu kiếm cá»§a Sát Nhân Tá» Kiếm Mã Phiệt vừa nhanh vừa biến hóa giữa cái hư và cái thá»±c. Ba bông hoa kiếm do gã thi triển ra Ä‘á»u công kÃch và o những vùng tá» huyệt mà không biết bông kiếm nà o là hư, bông kiếm nà o là tháºt.
Y ra chiêu nhanh như váºy, nhưng kiếm ảnh còn cách Nguyên Thiên Phục hai bá»™ thì bất thình lình sợi dây lụa quấn lưỡi Tà n Hồn Äao vùn vụt bắn ra như con mãnh xà quấn ghịt lấy lưỡi trưá»ng kiếm.
Mã Phiệt sững sốt bởi sự kỳ dị đó. Y còn chưa hết ngạc nhiên thì đã lóa mắt bởi một ánh chớp bạc vừa xuất hiện rồi vụt tắt.
Sát Nhân Tá» Kiếm tối sầm mắt, chưa biết cái gì xảy ra cho mình, khi định thần thì thấy thanh trưá»ng kiếm cùng vá»›i cánh tay còn nắm chặt đốc kiếm nằm chá»…m chệ trên bà n tay cá»§a y rồi.
Sát Nhân TỠKiếm nhìn cánh tay cầm kiếm trên bà n mình, ngớ ngẩn chớp mắt liên tục.
Äến lúc nà y mà y vẫn chưa biết mình đã trở thà nh phế nhân cụt tay.
Ná»±c cưá»i hÆ¡n y còn buá»™t miệng há»i:
− Kiếm cá»§a ta, tay cá»§a ai váºy?
ChÃn gã Ä‘ao thá»§ Ä‘ang ngồi báºt đứng dáºy. Tất cả Ä‘á»u đưa mắt nhìn Nguyên Thiên Phục, trong khi y bình thản quấn lại sợi lụa bá»c lưỡi Ä‘ao.
Chợt Mã Phiến rú lên một tiếng thét lớn:
− Trá»i Æ¡i!
Y ôm bả vai còn lại vá»n vẹn má»™t khối thịt đỠau ù té chạy như bị ma Ä‘uổi.
Y vừa chạy vừa thét:
− Ma Äao... Ma Äao...
Tiếng thét hốt hoảng cá»§a Sát Nhân Tá» Kiếm Mã Phiệt kéo theo chÃn ngưá»i kia không ai bảo ai cùng rá»i bá» lầu Thiên Äăng thoát chạy ra ngoà i.
Những Ä‘ao thá»§ chỠđợi Thiên Phục đến và khi y xuất hiện qua má»™t chiêu Ä‘ao đã biến há» thà nh những con cừu tháo chạy để giữ mạng. Äâu má»™t ai dám thà mạng mình trước cây Ä‘ao Tà n Hồn để được giai nhân tưởng thưởng.
Lầu Thiên Äăng chợt trở nên vắng lặng đến lạ lùng. Sá»± im lặng phối kết cùng khung cảnh có cánh tay chá»…m chệ nằm trên bà n tạo ra má»™t không gian khá»§ng bố rá»n rợn.
Thiên Phục vẫn với một phong thái thỠơ, pha một chút ngạo mạn dấn bước lên lầu.
Khác hẳn vá»›i gian đại sảnh, tầng lầu thứ nhất ngáºp mùi thÆ¡m, thứ mùi thÆ¡m quyến rÅ© thưá»ng có trong các gian biệt phòng dà nh cho đôi uyên ương trong ngà y đầu giao hoan.
Hình như giai nhân đã chuẩn bị trước cho sá»± tiếp đón nà y. Nà ng đã biết Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục sẽ đến mà chẳng má»™t ai có thể cản được bước chân y, và cà ng biết rõ tÃnh cách cá»§a gã hÆ¡n bất cứ má»™t ngưá»i nà o khác.
Thiên Phục sững bước ngay báºc tam cấp thứ nhất dẫn lên lầu hai. Ngay trên báºc tam cấp đó là chiếc áo choà ng trắng tinh, tá»a mùi thÆ¡m dìu dịu. Mùi thÆ¡m nà y y không thể quên được. Không dằn được cảm xúc trước mùi thÆ¡m kỳ lạ kia, Thiên Phục cúi xuống nhặt chiếc áo choà ng. Y ngá»› ngẩn khi thấy cánh hoa hồng thêu tháºt tinh tế trên vạt áo.
− Nà ng chăng?
Thiên Phục rảo bước lên những báºc tam cấp. Y lại sững bá»™ khi đến lầu hai. Lầu hai đúng là má»™t vưá»n hoa hồng đỠthắm, lóa mắt ngưá»i. Những đóa hoa hồng tươi rói á»ng mà u Ä‘á», nhưng nếu chá»§ nhân nhìn kỹ và o vưá»n hồng thì ngá» ngợ những khóm hoa hồng kia là những đốm máu rưới ra từ bức tranh vẽ chân dung cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi.
Thiên Phục nheo mà y:
− Triá»u Thi Thi.
Bức tranh vẽ chân dung cá»§a Triá»u Thi Thi đáng ra phải ở Dạ Nguyệt Lâu nhưng sao nó lại ở đây? Äiá»u đó cà ng khiến cho Nguyên Thiên Phục ngạc nhiên hÆ¡n. Y có cảm tưởng ngưá»i Ä‘ang chá» mình ở lầu ba đã quá rõ vá» mình.
Thiên Phục bước đến chân cầu thang dẫn lên lầu ba. Y thoáng má»™t chút lưỡng lá»±. Linh cảm cá»§a Thiên Phục Ä‘ang mách bảo vá»›i y Ä‘iá»u gì đó rất mÆ¡ hồ mà y chỉ có thể cảm nháºn Ä‘ang bước dần và o cõi a tỳ ngáºp ngụa háºn thù và chết chóc.
Mặc kệ linh cảm đó, Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục vẫn cứ dấn bước lên những báºc tam cấp để đến tầng lầu cuối cùng cá»§a tòa Thiên Äăng.
Khác hẳn vá»›i tầng lầu thứ hai, lầu ba chỉ có bóng tối dà y đặc, đưa tay trước mặt vẫn không thể nà o thấy được. Äấy đúng là gian phòng cá»§a a tỳ địa ngục, đặc quán má»™t không khà lạnh lẽo khá»§ng bố.
Má»™t giá»ng nói trong vắt như ngá»c lưu ly va và o nhau, vừa thánh thót như tiếng chim há»a mi cất lên:
− Giai nhân đã chỠtri kỷ lâu lắm rồi.
Chỉ nghe giá»ng nói cá»§a nà ng cất lên từ bóng đêm dà y đặc kia cÅ©ng có thể suy tưởng ra má»™t giai nhân sắc nước hương trá»i mà không má»™t mỹ nữ nà o có thể sánh bằng. Giá»ng cá»§a nà ng tháºt êm ái nhu mì nhưng tiá»m ẩn bên trong là uy lá»±c vô hình khiến ngưá»i nghe phải khuất phục.
Nà ng nói tiếp:
− Huynh Ä‘em ngá»c đến trả cho muá»™i đấy à ?
− Hạt Dạ Minh Châu nà y của nà ng?
Thiên Phục vừa nói vừa xòe lòng bà n tay, trên lòng bà n tay là hạt Dạ Minh Châu tá»a hà o quang lấp lánh. Nó chẳng khác con Ä‘om đóm nháºp nhoạng trong vùng tối âm u, ma quái.
− Muá»™i không thÃch ánh sáng trong gian phòng nà y.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, má»™t âm thanh rÃt lên nghe buốt cả cá»™t sống. Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục đã từng nghe biết bao nhiêu thứ âm thanh do những binh khà tạo ra, nhưng âm thanh nà y chưa từng nghe bao giá», nhưng khi Ä‘áºp và o thÃnh nhÄ© thì xương sống cá»§a gã chợt có cảm giác nhói buốt, giá lạnh.
Vút!
Thiên Phục đứng ngây ra như pho tượng bất động. Y không sao Ä‘oán được binh khà cá»§a nà ng là thứ binh khà gì, và nó Ä‘ang táºp kÃch và o tá» huyệt nà o cá»§a mình. Y chỉ mÆ¡ hồ cảm nháºn má»™t Ä‘iá»u, mình Ä‘ang đối mặt vá»›i cổng tá» thà nh, và chỉ khoảnh khắc nữa thôi thì y đã là má»™t oan hồn vất vưởng nÆ¡i trần thế.
Ai có thể khuất phục được Tà n Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục?
Ai có thể buá»™c y phải suy tưởng đến cõi a tỳ để thúc thá»§ chấp nháºn má»™t cái chết?
Tại sao y lại đứng yên chấp nháºn má»™t cái chết bởi má»™t nữ nhân mà y chưa thấy chân diện mục?
Trước mặt Thiên Phục chỉ có bóng tối và bóng tối, ngoại trừ giá»ng nói ngá»t ngà o thanh tao bắt y liên tưởng đến Triá»u Thi Thi.
Chát!