 |
|

08-06-2008, 07:22 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 5
Ngưá»i thần bà hạ sát thư sinh
Äịa Ngục thư sinh hững há» nói :
- Tại hạ e rằng tôn giá phải thất vá»ng mất.
Ngưá»i trong kiệu nói vá»ng ra :
- Ngươi chỠđó mà coi sẽ rõ.
Mấy luồng kình phong rÃt lên veo véo như xé bầu không khà từ trong kiệu bắn ra.
Äịa Ngục thư sinh vá»t ngưá»i sang mé bên xa tám thước để né tránh. Äá»™ng tác cá»§a
chà ng nhanh như Ä‘iện chá»›p, nhưng thá»§ pháp cá»§a ngưá»i trong kiệu lại mau lẹ không
biết đến thế nà o mà nói. Nó tuyệt diệu ở chỗ dự đoán được phương hướng mà đối
phương né tránh. Cùng một lúc, mấy luồng kình phong bắn xéo ra.
Äịa Ngục thư sinh tuy né tránh, mà vẫn bị kình phong bắn trúng ngưá»i chà ng
không thiên lệch má»™t chút nà o. Chà ng cảm thấy toà n thân chấn động, khà huyết láºp
tức trồi ngược lên. Khắp trong thân chà ng tựa hồ bị ngà n con rắn cắn và o, khiến
chà ng nhức nhối đau khổ vô cùng, không bút nà o tả xiết.
Äịa Ngục thư sinh mồ hôi trán nhá» giá»t, bá»™ mặt anh tuấn cá»§a chà ng không giữ được
nguyên hình. Ngưá»i chà ng run lên bần báºt và co quắp lại. Chà ng nghiến chặt hai hà m
răng để mà chịu đựng, chứ không báºt lên tiếng rên la. Hai mắt chà ng đỠsá»ng, tưởng
chừng như sắp phun máu ra, bổng hoa lên dần dần rồi tối sầm lại.
Huỵch ! Chà ng ngã lăn xuống đất, giẫy giụa mấy cái, rồi chà ng lại gắng gượng lồm
cồm đứng dáºy. Chà ng muốn lá»›n tiếng thóa mạ, mà không thốt ra lá»i. Ngưá»i chà ng run
rẩy, loạng choạng, giáºt từng cÆ¡n đùng đùng tá»±a hồ mắc chứng động kinh.
Ngưá»i trong kiệu lại lên tiếng há»i :
- Ngươi đã chịu nói chưa ?
Äịa Ngục thư sinh hằn há»c, gắng gượng lên tiếng :
- Không !... Không...
Huỵch ! Chà ng lại ngã lăn ra.
Äịa Ngục thư sinh mấy phen gắng gượng đứng lên rồi lại té xuống. Sau ngưá»i
chà ng co quắp, hơi thở hồng hộc, mũi miệng ứa máu tươi đỠlòm.
Ngưá»i trong kiệu cÅ©ng căm háºn đến cá»±c Ä‘iểm, xẳng giá»ng há»i :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ta không ngá» ngươi đối vá»›i bản thân cÅ©ng tà n nhẫn đến thế !
Äịa Ngục thư sinh ráng đỠtụ khà lá»±c rú lên thê thãm :
- Ta mà ... không chết... thì thỠrằng... quyết giết ngươi.
Ngưá»i trong kiệu quát bảo thuá»™c hạ :
- Thá» lục tìm trong ngưá»i gã xem có thấy cái gì để chứng minh thân thế gã không ?
Má»™t lão gà áo Ä‘en vâng dạ tiến ra. Lão đến bên Äịa Ngục thư sinh cúi xuống, đưa
tay ra sỠsoạng. Bỗng lão rú lên một tiếng:
- Úi chao !
Rồi ngã ngữa vá» phÃa sau. Lão giẫy đà nh đạch mấy cái rồi tắt thở.
Diá»…n biến nà y, khiến cho má»i ngưá»i trong không trưá»ng Ä‘á»u táng đởm kinh hồn.
Chẳng ai hiểu vì sao mà lão già áo đen kia lại bị chết một cách mau lẹ đến thế.
Má»™t tiếng hắng giá»ng đầy vẻ căm phẫn, khiến ngưá»i nghe thấy Ä‘á»u phải sợ hãi
rụng rá»i.
Bức rèm kiệu vén lên. Má»™t luồng cương phong vá»t ra như cÆ¡n gió lốc, cuống ngưá»i
Äịa Ngục thư sinh tung lên cao hÆ¡n trượng, rồi lại hất xuống đất đánh binh má»™t
tiếng. Chẳng ai nghe thấy chà ng phát ra một tiếng la, tiếng rú, chỉ thấy chà ng yên
lặng mà không nhút nhÃch.
Ngưá»i trong kiệu thét lên để ra lệnh :
- Lột xác gã đi !
Láºp tức hai tên áo Ä‘en chống kiếm nhảy xổ ra...
Bỗng có tiếng quát :
- Hãy dừng tay !
Hai gã áo Ä‘en nghe tiếng quát, giáºt mình đứng ngẫn ra. Má»™t bóng ngưá»i hạ xuống
nhanh như chá»›p, má»i ngưá»i định thần nhìn lại, thì ra má»™t ngưá»i đà n bà ăn mặc rất
diêm chúa.
Ngưá»i trong kiệu quát há»i :
- Ai đó ?
Ngưá»i má»›i đến đáp cá»™c lốc :
- Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Ngưá»i trong kiệu há»i :
- Mục Ä‘Ãch ngươi đến đây là m chi ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ hững hỠđáp :
- Tôn giá là m như váºy, chẳng là quá quắt lắm ư ?
Ngưá»i trong kiệu lại há»i :
- Váºy ngươi tÃnh thế nà o ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Äịa Ngục thư sinh tÃnh tìng ngang chướng, nhưng không phải cốt cách kẻ tiểu
nhân. Chẳng khi nà o y giết ngưá»i, mà không chịu nháºn.
Ngưá»i trong kiệu cưá»i há»i :
- Phải chăng ngươi cùng một phe phái với gã ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Lai lịch y thế nà o tại hạ cÅ©ng không biết. Có Ä‘iá»u y cùng tại hạ chia tay chưa đầy
ná»a khắc. Tại hạ vừa thấy gã và o trong miếu, rồi tôn giá cùng Ä‘oà n tùy tùng bất chợt
đến ngay. Tôn giá thá» tưởng tượng trong khoảng thá»i gian chưa uống cạn chén trà , mÃ
đã có thể hạ sát được má»™t chà ng thiếu niên cao thá»§, võ công địch nổi trăm ngưá»i ư ?
Ngưá»i trong kiệu đáp :
- Vấn đỠnà y không phải là vấn đỠthá»i gian, mà là vì gã đã giết ngưá»i má»™t cách tà n
nhẫn.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Bản nhân là m chứng cho y. Kẻ giết ngưá»i quyết không phải là y.
Ngưá»i trong kiệu xẳng giá»ng :
- Váºy ngươi có dÃnh lÃu và o vụ nà y chăng ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ tức giáºn, nét mặt xám xanh, nà ng rÃt hai hà m răng lại, lá»›n tiếng
há»i :
- Phải chăng tôn giá á»· mình võ công cao cưá»ng, mà nói đặt để nên Ä‘iá»u ?
Ngưá»i trong kiệu lạnh lùng đáp :
- Nếu ngươi có dự phần, thì không trốn thoát đâu. Nội vụ nà y sẻ được tra xét minh
bạch.
Äịa Ngục thư sinh bá»—ng cá»±a mình má»™t cái.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đưa mắt nhìn chà ng ra chiá»u Ä‘au xót. Nà ng quay lại bảo thiếu nữ
áo hồng :
- Cô nương ! Chắc cô chưa quên y đã cứu cô thoát khá»i bà n tay sứ giả ở NgÅ© Lôi
cung ?
Thiếu nữ áo hồng biến sắc đáp :
- Tại hạ vẫn nhá»›, không bao giá» quên được. Nhưng hÆ¡n trăm mạng ngưá»i...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngắt lá»i :
- Sự thực chưa có gì chứng minh là y đã hạ thủ.
Thiếu nữ áo hồng nói :
- Hiện chỉ có mình y ở đây. Hơn nữa, vị nà y vừa táng mạng, mà hình dạng cũng
chẳng khác gì những ngưá»i kia. Chẳng lẽ như váºy còn chưa đủ chứng minh, trừ phi
tôn giá có cách giải thÃch nà o khác.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cương quyết đáp :
- Bản nhân chẳng có gì giải thÃch. Nhưng tin chắc không phải y hạ thá»§. Bản nhân
bảo đảm như váºy...
Ngưá»i trong kiệu ngắt lá»i bằng má»™t giá»ng khinh miệt :
- Thứ như ngươi không xứng đáng để bảo đảm.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ giÆ¡ tay lên há»i :
- Bằng cứ và o cái nà y được chăng ?
Nà ng cặp má»™t phiến ngá»c to bằng ná»a bà n tay và o khe ngón tay giữa và ngón tay
trá». Giữa phiến ngá»c có dùi thá»§ng ba lá»—.
Ngưá»i trong kiệu kinh hãi la lên :
- Tam Chỉ Quyết !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lạnh lùng há»i lại :
- Phải rồi ! Tôn giá có nháºn biết váºt nà y ư ?
Ngưá»i trong kiệu ngáºp ngừng há»i :
- Ngươi là ... truyá»n nhân cá»§a lão nhân gia đó ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp cá»™c lốc :
- Phải !
Thế rồi hai bên không nói gì nữa. Sau má»™t khắc trầm lặng, ngưá»i trong kiệu lên
tiếng bằng má»™t giá»ng trịnh trá»ng :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Ta nể ngươi có tÃn váºt đó, mà tạm thá»i buông tha cho gã. Nhưng không
phải có thế là xong đâu...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ liá»n nói ngay :
- Nếu sau nà y quả nhiên Äịa Ngục thư sinh có dÃnh lÃu đến vụ công án nà y, thì tại
hạ sẽ phụ trách việc đưa y đến đây để tôn giá tùy tiện xá» trÃ.
Ngưá»i trong kiệu nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Bây giá» ngươi có thể đưa gã rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngáºp ngừng :
- Nhưng huyệt đạo y đã bị kiá»m chế.
Ngưá»i trong kiệu đáp :
- Gã được giải khai rồi. Nếu không thì mạng y cũng chẳng còn nữa.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lá»™ vẻ rất phức tạp. Nà ng ngẫn ngưá»i ra má»™t lúc, rồi đột nhiên cúi
xuống toan ôm chà ng lên.
Lúc nà y, Äịa Ngục thư sinh mở mắt ra. Chà ng cất giá»ng run run :
- Äừng đụng và o tại hạ !
Tay phải chà ng chống xuống đất, lảo đảo đứng lên.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vẻ mặt sá»ng sá» tá»±a hồ như oán háºn. Nà ng máy môi toan nói gì lại
thôi.
Äịa Ngục thư sinh đảo cặp mắt oán há»n, căm háºn, hết nhìn cổ kiệu diêm chúa lại
nhìn bá»n ngưá»i áo Ä‘en. Chà ng lại ngó thiếu nữ áo hồng má»™t lúc, rồi quay lại nói vá»›i
Thiên Äà i Ma CÆ¡ :
- Món ân tình nà y, tại hạ xin ghi và o tâm khảm.
Chà ng nói xong, loạng choạng bước Ä‘i ra ngoà i cá»a miếu.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ biến sắc thà nh rất khó coi. Vẻ lạnh lùng cá»§a Äịa Ngục thư sinh
là m tổn thương đến lòng tá»± ái cá»§a nà ng. Nà ng ngẫn ngưá»i ra má»™t lúc, rồi cất bước rượt
theo.
Ngoà i miếu, trăng sao đầy trá»i chiếu ánh sáng huyá»n ảo xuống cả má»™t vùng. Tuy
hiện Ä‘ang tiết trá»ng xuân và ngá»n gió đêm vẫn còn thổi mạnh.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ theo sau Äịa Ngục thư sinh má»™t lúc. Nà ng không nhịn được nữa,
lên tiếng :
- Hiá»n đệ ! Hiá»n đệ bị ná»™i thương nặng lắm đó, cần phải tìm cách Ä‘iá»u trị ngay Ä‘i !
Äịa Ngục thư sinh dù có lạnh lùng đến đâu, cÅ©ng không thể là m lÆ¡ trước tấm lòng
tha thiết ân cần cá»§a nà ng. Chà ng liá»n dừng bước lại nói :
- Äa tạ cô nương có dạ quan hoà i. Tại hạ hiểu rồi !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Bên kia có nhà nông há»™, chúng ta và o đó nhá» há», để trị thương được chăng ?
Äịa Ngục thư sinh ngáºp ngừng đáp :
- Tại hạ... đầy mình máu me, không khá»i khiến cho ngưá»i ta phải kinh hãi. Và o đó
không tiện.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lưỡng lá»± má»™t lát rồi nói :
- Váºy... chúng ta và o khu rừng trước mặt kia.
Äịa Ngục thư sinh hững hỠđáp :
- Tại hạ không dám quấy nhiễu cô nương nữa, và xin cho cáo biệt.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đưa mắt nhìn Äịa Ngục thư sinh bằng con mắt há»n giáºn. Nà ng
lạnh lùng há»i :
- Huynh đệ không thèm đi với ta ư ?
Äịa Ngục thư sinh lạt lẽo đáp :
- Không phải thế. Tại hạ không muốn nợ ai quá nhiá»u.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ hằn há»™c há»i :
- Váºy ra ta hay giây và o những việc không đâu ư ?
Äịa Ngục thư sinh đáp :
- Cô nương đã nói váºy, thì tại hạ chẳng biết phải trả lá»i thế nà o được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ xẵng giá»ng :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi tưởng ta hạ tiện lắm phải không ? Hừ !...
Giá»ng nói đầy vẻ oán há»n, nà ng trở gót Ä‘i ngay. Chá»›p mắt đã biến và o trong bóng
đêm mỠảo.
Äịa Ngục thư sinh toan gá»i nà ng đứng lại, nhưng rồi chà ng nhẫn nại không lên
tiếng. Chà ng đã biết rõ tâm ý nà ng, nhưng chà ng không ưa tÃnh nết kiá»u mỵ, lãng mạn
của nà ng.
Äịa Ngục thư sinh lắc đầu mấy cái, rồi lại Ä‘i và o khu rừng ráºm gần đó.
Chà ng bị ná»™i thương nghiêm trá»ng, lại khốn ná»—i khà huyết trồi ngược, không sao
chống nổi. Nếu không có lòng cao ngạo, thì chà ng đã không cỠđộng được nữa rồi.
Hiện giá», Ä‘iá»u cần cấp nhất là phải trị thương, ngoà i ra nhất thiết chà ng không nghÄ©
tới việc gì nữa.
Äịa Ngục thư sinh tổn thất rất nhiá»u hÆ¡i sức má»›i loạng choạng Ä‘i tá»›i được khu
rừng. Ngồi xuống dưới bóng cây, chà ng tưởng chừng như mình đã dùng đến hơi sức
cuối cùng. Toà n thân rã rá»i, chà ng có cảm giác xương thịt bị tan nát hết.
Äịa Ngục thư sinh thở hồng há»™c má»™t lúc, rồi móc lấy hai viên thuốc chữa thương
uống, đoạn nhắm mắt hà nh công.
Bất thình lình, má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n như quá»· mị chuồn và o trong rừng. Hắn đảo
mắt nhìn quanh má»™t lượt, rồi tiến vá» phÃa Äịa Ngục thư sinh.
Äịa Ngục thư sinh Ä‘ang hà nh công đến chá»— khẩn yếu, nên có ngưá»i tiến và o mÃ
chà ng cũng không hay.
Ngưá»i kia đột nhiên dÆ¡ tay lên nhằm đánh và o Äịa Ngục thư sinh...
Lúc nà y, hắn chỉ khẽ đưa ngón tay má»™t cái là chà ng bị tẩu há»a nháºp ma hay bị chết
liá»n.
Äịa Ngục thư sinh sắp mất mạng vá» tay con ngưá»i thần bà thì xảy chuyện bất ngá»,
khiến bóng ngưá»i nà y thu tay vá». Dưá»ng như có Ä‘iá»u gì suy nghÄ©, ngưá»i đó đứng yên
lặng một lúc rồi lại dơ tay lên lần thứ hai...
- HÃ HÃ !...
Má»™t tiếng cưá»i lạt vá»ng lại. Bóng ngưá»i nà y phản ứng rất mau lẹ. Hắn xoay mình
nhảy xổ vá» phÃa phát ra thanh âm nhanh như chá»›p, đồng thá»i cất tiếng há»i :
- Ai ?
Tiếp theo má»™t bóng ngưá»i tha thướt từ sau má»™t gốc cây xuất hiện. Ngưá»i thần bà ra
chiá»u kinh ngạc la lên :
- Hừ ! Thiên Äà i Ma CÆ¡ !
- Äúng rồi ! Các hạ là cao nhân phương nà o ?
Nguyên Thiên Äà i Ma CÆ¡ tức mình bá» Ä‘i rồi. Thá»§y chung nà ng vẫn chẳng yên
lòng, liá»n lén lén quay trở lại thì gặp ngưá»i thần bà nà y Ä‘ang hạ thá»§ gia hại Äịa Ngục
thư sinh.
Nà ng sợ là m chà ng kinh động mà bị tẩu há»a nháºp ma, nên báºt lên tiếng cưá»i lạt dẫn
dụ ngưá»i thần bà dá»i xa chà ng.
Nhá» có bóng trăng, Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhìn qua kẽ lá thấy có bóng ngưá»i che mặt
mặc áo cẩm bà o.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ bị đối phương gá»i trúng tên hiệu, mà nà ng lại không nháºn ra đối
phương là ai, nên tâm thần nà ng không khá»i chấn động.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o cất tiếng hung dữ :
- Con nha đầu kia ! Lão phu là ai ngươi bất tất phải há»i là m chi, vì chÃnh ngươi
đừng hòng sống mà rá»i khá»i nÆ¡i đây nữa.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cưá»i khanh khách há»i :
- Tại sao váºy ?
- Chẳng tại sao cả.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Dù hạng cùng hung cá»±c ác đến đâu, khi giết ngưá»i cÅ©ng phải có duyên cá»›. Sao
các hạ...
Ngưá»i mặc áo cẩm bà o ngắt lá»i :
- Äừng rưá»m lá»i nữa. Lão phu muốn giết ai là giết, chả cần phải mượn cá»› nà y có
ná». Hiện giá» lão phu nháºn thấy cần phải giết ngươi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ dương cặp mà y liá»…u lên há»i :
- Phải chăng các hạ nháºn thấy tại hạ là m trở ngại việc hạ sát Äịa Ngục thư sinh cá»§a
các hạ.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o đáp :
- Có thể như váºy.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Äịa Ngục thư sinh dùng thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn, giết ngưá»i không để vết tÃch, thì các
hạ giết y để trừ hại cho bạn giang hồ cÅ©ng là má»™t việc đưá»ng hoà ng, tưởng các hạ chả
cần phải giết kẻ khác để bịt miệng...
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o cưá»i ha hả ngắt lá»i :
- Con tiện tỳ kia ! Mi coi lão phu là hạng ngưá»i nà o ? Mi tha thiết vá»›i thằng lõi kia,
mà gã đối vá»›i mi lại quá vô tình. Vừa lúc nãy, mi ôm mối tá»§i háºn bá» Ä‘i, rồi quanh trở
lại phải không.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ biến đổi sắc mặt. Nà ng tá»± há»i :
- Xem chừng con ngưá»i thần bà nà y đã biết rõ hết bao nhiêu việc vừa xảy ra, nhưng
mình không hiểu hắn cố tình hạ sát Äịa Ngục thư sinh vì mục Ä‘Ãch gì ?
Nà ng biết rằng có há»i hắn cÅ©ng chẳng thèm trả lá»i, nhưng nà ng cố ý kéo dà i thá»i
gian, hy vá»ng Äịa Ngục thư sinh đến lúc tÄ©nh lại đã xong việc hà nh công. Nà ng liá»n
tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Tại hạ coi chừng các hạ là con ngưá»i có tâm huyết thì phải ?
Ngưá»i thần bà lạnh lùng đáp :
- Cái đó đã dÄ© nhiên. Hà tất mi còn phải há»i ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Coi bá» ngoà i các hạ không phải bá»n tầm thưá»ng, thì tất trong võ lâm hẳn có địa vị
tương đương, tưởng các hạ chẳng đến ná»—i nhân lúc ngưá»i ta nguy ngáºp mà động thá»§
gia hại.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o báºt lên tiếng cưá»i hung dữ đáp :
- Mi lầm rồi ! Lão phu không tÃnh đến chuyện đó.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i khÃch :
- Ồ ! Phải chăng các hạ sợ y tĩnh lại, không địch nổi y hay sao ?
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o cưá»i khẩy đáp :
- Mi cho là thế cÅ©ng không sao. Có Ä‘iá»u cả mi lẫn thằng lõi kia Ä‘á»u đáng chết.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ không có biện pháp nà o nữa. Nà ng cho là con ngưá»i thần bà nà y
tà n nhẫn vô cùng, dù có nói gì cÅ©ng bằng phà lá»i.
Chợt nẫy ra một ý nghĩ, nà ng nói :
- Các hạ nên lưu danh lại để tại hạ có chết cũng biết mình chết vỠtay ai ?...
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o quắc mắt lên đáp :
- Tiểu tiện nhân ! Mi là con quỉ hồ đồ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cÅ©ng xẵng giá»ng :
- Các hạ nên lịch sá»± má»™t chút. Äừng mở miệng mắng ngưá»i má»™t Ä‘iá»u tiện nhân, hai
Ä‘iá»u tiện nhân.
Lão già che mặc cưá»i gằn há»i :
- Phải chăng mi định kéo dà i thá»i gian. Ha Ha !...
Lão vừa nói vừa giÆ¡ tay ra chụp xuống Thiên Äà i Ma CÆ¡. Chiêu trảo cá»§a lão nhanh
như điện chớp, mà kỳ dị vô cùng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đã chuẩn bị từ trước. Nà ng thấy bóng ngưá»i đối phương chuyển
động, liá»n giÆ¡ tay lên ném ra má»™t nắm kim nhá» như mưa tưới xuống. Thứ ám khà nà y
nhá» như lông trâu, bao trùm má»™t phạm vi đưá»ng kÃnh dà i chừng má»™t trượng. Ngưá»i
đứng cách gang tất dÄ© nhiên là không khá»i bị thương.
Tuy nhiên, lão già che mặt mặc áo cẩm bà o vẫn lỠđi như không biết, và vẫn tiếp
tục đưa ngón tay ra chụp tới.
Lão già che mặt mặc áo cẩm bà o bị đến hÆ¡n phân ná»a đám kim bắn trúng, nhưng
cổ tay Thiên Äà i Ma CÆ¡ bị lão nắm chặt.
Lão già che mặt mặc áo cẩm bà o rùng mình một cái. Bao nhiêu mũi kim nhỠtới tấp
rớt xuống đất.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sợ hết hồn, vì thứ ám khà cá»§a nà ng đó là Tố nữ thần châm,
ngưá»i võ lâm nghe tiếng Ä‘á»u phải kinh hồn táng đỡm. Má»—i lần nà ng có thể phóng ra
từ mưá»i mÅ©i đến má»™t trăm mÅ©i không chừng. Ai bị trúng ám khà nà y, thì thần châm
theo máu chu lưu trong ngưá»i. Nếu không cứu trị kiệp thá»i, ngưá»i đó sẽ bị xuyên
thủng trái tim mà chết. Từ ngà y nà ng bôn tẩu giang hồ đến nay, đây là lần đầu tiên
nà ng gặp phải tay đối thủ không bị thương vỠthần châm. Nà ng cà ng kinh hãi hơn, vì
đối phương run ngưá»i má»™t cái là m cho những mÅ©i thần châm đã trúng và o ngưá»i lại
rá»›t xuống được. Äó là điá»u nà ng không thể tưởng tượng được.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o nắm được tay Thiên Äà i Ma CÆ¡ rồi bóp mạnh má»™t
cái. Láºp tức nà ng cảm thấy chân khà mất hết, không đỠtụ ná»™i lá»±c được nữa.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o báºt lên trà ng cưá»i quái gở.
Tiếng cưá»i the thé, thêm và o mục quang kỳ dị cá»§a lão, khiến cho Thiên Äà i Ma CÆ¡
cảm thấy lão là con ngưá»i thần bà sặc mùi tà dâm, lòng nà ng không khá»i run sợ.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o đưa tay ra vuốt má Thiên Äà i Ma CÆ¡, nhìn nà ng
bằng con mắt tà dâm.
Sau khi hắn nhìn thân thể nà ng từ trên xuống dưới, rồi miệng lẩm bẩm :
- Giết thị Ä‘i chẳng là phà cá»§a trá»i lắm ư ? Trá»i đã sinh ra vưu váºt, mình nên hưởng
thụ một phen mới phải...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sắc mặt lợt lạt.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o ra chiá»u đắc ý nói :
- Con tiểu hồ ly nà y ! Tuy lão phu tuổi đã lục tuần, nhưng cách thù tiếp nam nữ
dám tự khoe mình là tay cao thủ đệ nhất thiên hạ. Mi không tin thì thỠnếm mùi sẽ
biết lá»i nói cá»§a lão phu không sai sá»± thá»±c. Ha Ha !...
Giá»ng nói tà dâm, tiếng cưá»i bỉ ổi chẳng khác gì những roi đòn đánh và o trái tim
Thiên Äà i Ma CÆ¡. Nhưng nà ng đã tá»± xưng Ma CÆ¡, thì không phải là chuyện ngẫu
nhiên. DÄ© nhiên nà ng phải có bản lãnh gì. Nà ng liá»n nở má»™t nụ cưá»i rất quyến rÅ© há»i :
- Có tháºt thế không ?
Äầu mà y cuối mắt nồng nà n, khoé mắt lẵng lÆ¡ khiến cho ngưá»i ta phải tiêu hồn.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o cưá»i rá»™ đáp :
- DÄ© nhiên là thế. Sá»± thá»±c sẽ chứng minh Ä‘iá»u đó.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ liá»n nói :
- Váºy các hạ hãy buông tay ra !
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o lại cưá»i ha hả nói :
- Cái đó thì không được đâu. Lão phu coi ngưá»i đã nhiá»u rồi, có lý đâu còn không
biết con hồ ly quỉ mỵ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói :
- Các hạ sợ, không dám buông tay ư ?
Lão già che mặt đáp :
- Lão phu hãy phế trừ võ công cá»§a mi và thu tháºp thằng lõi kia, xong rồi sẽ cùng
mi... Ha ! Ha !...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lá»›n tiếng :
- Lão phà bỠcông lực ta thì thà rằng giết ta đi còn hơn.
Lão già che mặt lại nói :
- Muốn chết không bằng ghét sống. Mi cỠyên tâm, xong việc rồi lão phu đằng nà o
cũng phải giết ngươi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngáºp ngừng :
- Lão mà buông tha ta, thì nhất thiết Ä‘iá»u gì ta cÅ©ng nghe hết...
Lão già che mặt cưá»i khằng khặc nói :
- Cái đó không được đâu. Mi theo hay không chẳng phải là quyá»n ở mi.
Lão vừa nói vừa phóng ngón tay Ä‘iểm và o ngưá»i Thiên Äà i Ma CÆ¡ rồi buông tay
ra.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngồi phệt ngay xuống.
Lão già che mặt mặc áo cẩm bà o xoay mình tiến vá» phÃa Äịa Ngục thư sinh.
Äịa Ngục thư sinh có biết đâu tá» thần đã vương tay ra sắp nắm lấy chà ng lôi Ä‘i.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ thấy váºy, mắt muốn toé lữa. Nà ng đưa ngón tay lên Ä‘iểm và o
mấy chỗ huyệt đạo để tự giải khai, rồi xoay mình đứng lên nhẩy xổ và o lão che mặt
mặc áo cẩm bà o...
Cùng má»™t lúc, bá»—ng nghe tiếng rú thê thãm vang lên. Äịa Ngục thư sinh bị hất ra
ngoà i một trượng.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o nghiên ngưá»i Ä‘i, thì gặp lúc Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhẫy
vá»t đến. Lão báºt tiếng la hoãng : Ãi chà ! rồi vung chưởng đánh ra.
Huỵch má»™t tiếng ! Thiên Äà i Ma CÆ¡ bị hất té ngược lại. Bên kia Äịa Ngục thư sinh
không thấy động tÄ©nh gì nữa. Dưá»ng như chà ng đã chết rồi.
Lão già che mặt run lên nói :
- Con hồ ly nà y ! Té ra mi không sợ điểm huyệt...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ dÆ¡ tay lên. Má»™t váºt lấp loáng có ánh sáng, vá»t ra khá»i tay nà ng
bay tá»›i trước mặt ngưá»i mặc áo cẩm bà o. Lão kinh hãi la lên :
- Thất Toà n phi nhạn.
Lão vừa la vừa vá»t ngưá»i Ä‘i. Ãnh sáng lấp loáng kia đột nhiên liệng vun vút trên
không thà nh đưá»ng cánh cung, rồi vẽ thà nh má»™t vòng tròn, hai vòng tròn, ba vòng
tròn... vòng tròn nà y chưa tiêu tan thì vòng thứ hai đã xuất hiện. Những vòng tròn kết
hợp thà nh những vòng ánh sáng dầy đặc và báºc lên những tiếng vo vo như xé bầu
không khÃ, khiến ngưá»i nghe không khá»i kinh tâm động phách.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o né tránh và o khe hở cá»§a những vòng ánh sáng.
Lão rú lên má»™t tiếng thì đồng thá»i những vòng ánh sáng kia cÅ©ng tiêu tan. Tấm
khăn bịt mặt lão đỠlá»m má»™t miếng. Trên đầu rõ rà ng có má»™t vết máu rá»™ng đến ba tấc.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lá»›n tiếng quát :
- ThỠmột lần nữa xem sao ? Ta không tin là mạng lão lại lớn đến thế.
Nà ng vừa quát vừa giơ tay lên...
Last edited by dth_abcd; 09-06-2008 at 09:17 PM.
|

08-06-2008, 07:26 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 6
Bị mỉa mai nữ hiệp đau lòng
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o thá»§ pháp còn mau lẹ hÆ¡n Thiên Äà i Ma CÆ¡, nà ng
chưa kịp phóng Thất toà n phi nhạn ra, thì hắn đã vá»t ngưá»i nhẩy lên cao nhanh như
chớp, phóng song chưởng từ trên không đánh xuống.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vừa phóng phi nhạn ra, thì luồng kình lá»±c cá»§a đối phương nặng
hà ng vạn cân đã đánh tá»›i ngưá»i nà ng.
Huỵch ! Nà ng ngã lăn ra.
Ngá»n phi nhạn Ä‘ang vạch trên không thà nh hình cánh cung, mà ngưá»i che mặt
mặc áo cẩm bà o đã vá»t ra ngoà i phạm vi tia sáng. Phi nhạn Thất toà n tá»± nhiên rá»›t
xuống đất.
Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o tiến gần lại chá»— Thiên Äà i Ma CÆ¡, thì thấy miệng
mũi nà ng đã ứa máu ra và đã tắt hơi rồi.
Hắn ngÆ¡ ngẫn má»™t lúc, rồi cất giá»ng trầm trầm :
- Con tiện tỳ nà y ! Mi xuống dưới âm phủ mà kết mối uyên ương với thằng lõi kia.
Dứt lá»i, hắn vá»t mình Ä‘i luôn.
Trong rừng tịch mịch quạnh quẻ, âm thầm chết chóc.
Chỉ có tiếng gió thổi lá cây rì rà o cà ng tăng thêm vẻ thần bà rùng rợn.
Chừng ná»a khắc sau, hai tên áo Ä‘en Ä‘i tuần và o rừng. Má»™t tên la hoảng :
- Hãy coi kìa ! Cái gì đó ?
Chúng băng mình vá»t lại, tên kia nói :
- Ủa ! Té ra lại là thằng lõi đó !
Gã kia lại há»i :
- Ai váºy ?
Gã nà y đáp :
- Äịa Ngục thư sinh.
Cả hai gã cùng kinh hãi lùi lại hai bước. Chúng ngưng thần nhìn một lúc không
thấy động tÄ©nh gì, má»™t gã lá»›n máºt lại tiến và o. Gã quan sát má»™t lúc nữa, rồi đánh bạo
đưa tay ra sá». Gã kinh hãi la lên :
- Hắn chết rồi !
Gã kia nói :
- á»’ ! Bên nà y là Thiên Äà i Ma CÆ¡... Thị cÅ©ng chết rồi.
- Lạ thiệt ! Cả hai cùng chết trong khu rừng nà y, chẳng hiểu ai đã hạ thủ ?
- Hay là lão...
Gã kia chặn lá»i :
- Câm miệng đi ! Ngươi muốn chết hay sao mà dám lẽo mép ?
Tên nà y cưá»i má»™t cách rất khả ố, nói :
- Hì hì ! Ngươi coi đó. Mụ nà y tuy tắt hơi rồi. Nhưng...
- Nhưng là m sao ?
- Hà hà !... Thiệt khiến cho ngưá»i ta không ngăn nổi cõi lòng.
Gã kia quát mắng :
- Lý nhị ! Má má mi vô phước hay sao, mà mi lại có ý nghĩ đoạn tỠtuyệt tôn như
váºy.
- Lão Vương ! Tình thực mà nói, khi thị còn sống, dù ngươi có muốn ngữi hơi cũng
không được...
Gã được kêu bằng lão Vương há»i :
- Ngươi muốn gian dâm cả xác chết nữa chăng ?
Lý nhị nhăn nhó cưá»i đáp :
- Hà hà ! Cái đó... sỠsoạng thị một lúc cũng hay lắm rồi.
Gã liá»n tiến lại bên Thiên Äà i Ma CÆ¡, cúi lom khom, dÆ¡ tay ra...
- Úi chao !
Tiếng rú thê thãm rợn ngưá»i, như xé bầu không khà tịch mịch lúc đêm khuya. Lý
nhị ngã ngữa ngưá»i ra, mặt mÅ©i gã biến thà nh má»™t đống máu thịt bầy nhầy, gã chết
ngay láºp tức.
Lão Vương hồn vÃa lên mây. Gã tá»± há»i :
- Chẳng lẽ xác chết còn giết ngưá»i được ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đột nhiên lù lù đứng dáºy. Gã áo Ä‘en được kêu bằng lão Vương
thục mạng chạy trối chết.
Gã chạy đến trước khu rừng, thì có tiếng lạnh lùng quát lên :
- Äứng lại !
Gã áo Ä‘en lại má»™t phen bá» vÃa, lông tóc đứng dá»±ng cả lên. Gã nhìn ra thì ngưá»i
đứng trước mặt là Thiên Äà i Ma CÆ¡, miệng mÅ©i nà ng còn đầy vét máu đỠlòm.
Gã áo đen hai chân nhũn ra, ngồi phệt ngay xuống. Gã há miệng cứng lưỡi hồi lâu
má»›i thốt ra được câu há»i :
- Ngươi... là ngưá»i hay là ma quỉ ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp bằng má»™t giá»ng lạnh lùng ghê rợn :
- Ngưá»i vá»›i quỉ chẳng khác nhau mấy.
Gã áo đen sợ hết hồn, ấp úng :
- Chẳng lẽ... Ngươi chưa chết ư ? Nhưng... rõ rà ng ngươi đã... tắt hơi rồi kia mà ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cưá»i khằng khặc đáp :
- Thiên Äà i Ma CÆ¡ mà chết dá»… như váºy, thì cái danh hiệu Ma CÆ¡ đốt quách Ä‘i cho
rồi !
Vừa dứt lá»i, nà ng phóng chưởng đánh ra.
Gã áo Ä‘en má»›i kêu lên được ná»a tiếng đã chết nhăn thây ra rồi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ trở gót chạy và o rừng, đến trước thi thể Äịa Ngục thư sinh. Nước
mắt chan hòa, miệng lẩm bẩm :
- Ngươi kết thúc cuá»™c Ä‘á»i thế nà y ư ?
Nà ng ngồi phệt xuống, đưa tay ra...
Bất thình lình có thanh âm lạnh lẽo quát lên :
- Äừng đụng và o ngưá»i gã !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ giáºt mình rụt tay lại. Nà ng nhẩy vá»t Ä‘i, thì thầy má»™t mụ đà n bÃ
đứng tuổi, vẻ mặt hiá»n từ, đứng cách nà ng không đầy năm thước.
Ngưá»i đà n bà nà y đến đây từ lúc nà o Thiên Äà i Ma CÆ¡ không phát giác ra được, thì
đã biết công lực mụ cao thâm vô hạn.
Nà ng nhá»› lại Äịa Ngục thư sinh cÅ©ng đã ngăn trở nà ng đừng đụng chạm và o ngưá»i
chà ng. Bây giá» mụ nà y đến đây má»™t cách đột ngá»™t, cÅ©ng không cho nà ng đụng và o tá»
thi cá»§a Äịa Ngục thư sinh là nghÄ©a là m sao ? Mụ nà y là ai ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cà ng ngẫm nghÄ© lại cà ng nghi hoặc, nà ng cất tiếng há»i :
- Cách xưng hô tiá»n bối thế nà o đây ?
Ngưá»i đà n bà kia đáp :
- Bất tất nhắc đến tên hỠta mà là m chi nữa.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngạc nhiên há»i :
- Sao tiá»n bối lại ngăn trở vãn bối đừng đụng và o y.
- Hừ !
- Tại sao váºy ?
Ngưá»i đà n bà đứng tuổi không trả lá»i, mụ từ từ bước tá»›i đưa tay ra sá» soạng và o
ngưá»i Äịa Ngục thư sinh...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ không nhịn được nữa, liá»n nói ngay :
- Lúc y Ä‘ang hà nh công trị thương, liá»n bị má»™t ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o là m
chấn động tâm mạch mà chết.
Ngưá»i đà n bà đứng tuổi buồn rầu thở dà i. Hai hạt lệ từ khoé mắt ứa ra. Mụ nói
bằng má»™t giá»ng thê lương :
- Tháºt là tá»™i nghiệp !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ trợn mắt lên nhìn đối phương ra chiá»u kinh dị há»i :
- Tiá»n bối có nháºn biết y ư ?
Ngưá»i đà n bà đứng tuổi buồn bã đáp :
- Há chỉ phải quen biết mà thôi. Y là ...
Mụ ngừng lại không nói nữa. Thiên Äà i Ma CÆ¡ liá»n há»i :
- Giữa tiá»n bối và y có mối liên quan gì.
Ngưá»i đà n bà đứng tuổi thở dà i đáp :
- Ôi ! Còn nhắc đến là m chi nữa ?
Lá»i nói úp mở cá»§a ngưá»i đà n bà khiến cho Thiên Äà i Ma CÆ¡ rất khó chịu.
Tuy Äịa Ngục thư sinh đã chẳng yêu, chẳng được câu nói lấy lòng nhưng nà ng yêu
chà ng bằng một mối tình tha thiết.
Mối tình cá»§a con ngưá»i ta tháºt khó mà biết đưá»ng mò. Thiên Äà i Ma CÆ¡ chÃnh
mình cũng không hiểu tại sao đối với anh chà ng cụt tay thần bà lại chung tình đến thế
! Phải chăng tÃnh cách hai ngưá»i có chá»— thông cảm nhau ? Hoặc giả Äịa Ngục thư
sinh có chá»— đáng để cho đà n bà yêu mến. Nói rút lại, Thiên Äà i Ma CÆ¡ đã vừa ý Äịa
Ngục thư sinh. Bây giỠchà ng chết đi, nà ng tưởng chừng như bị vở mộng, một giấc
mộng cực kỳ ngắn ngủi.
Nà ng một tự chủ được, bất giác buột miệng la lên :
- Vãn bối phải báo thù cho y !
Ngưá»i đà n bà trung niên chăm chú nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Ngươi định báo thù cho y ?
- Phải rồi !
- Khó lắm ! Khó lắm !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Tiá»n bối có biết lai lịch ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o không ?
Ngưá»i đà n bà kia thở dà i nói :
- Hởi ôi ! Äây là má»™t mối oan nghiệt còn nói chi nữa ? Ngươi cùng thằng lõi nà y...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhăn nhó cưá»i ngắt lá»i :
- Giữa vãn bối va y không có mối quan hệ chi hết, chỉ là bèo nước gặp nhau mÃ
thôi.
- Có thế thôi ư ?
- Äúng váºy đó.
Ngưá»i đà n bà kia laị há»i :
- Dưá»ng như ngươi cÅ©ng mất mạng rồi ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngắt lá»i :
- Nhưng vãn bối đã sống lại.
- Sư phụ ngươi là ai ?
- Gia sư ngăn cấm không được nhắc nhỡ đến tên huý.
Ngưá»i đà n bà đứng tuổi lại sá» thi thể Äịa Ngục thư sinh hết má»™t lượt, rồi nói :
- Äây là số mệnh, chết là giải thoát được bao nhiêu mối oan kết. Hởi ôi ! Gã không
nên chết...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i :
- Tại sao gã không nên chết ? Còn gì mà không chết ?
Ngưá»i đà n bà nói :
- Sinh cÆ¡ gã chưa mất hết. Có Ä‘iá»u...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ động tâm há»i :
- Y còn hy vá»ng sống được không ?
Ngưá»i đà n bà đáp :
- Có chứ ! Nhưng ta chỉ biết là sinh cơ của gã chưa hoà n toà n tiêu diệt.
- Tại sao váºy, khắp thiên hạ chỉ có... cái đó là hoà n hồn cho gã được thôi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cặp mắt sáng lên, nà ng không chỠđược nữa nóng nảy há»i ngay :
- Cái đó là váºt gì ?
Ngưá»i đà n bà kia hững hỠđáp :
-Thôi chẳng nói nữa. Những cá»§a báo trong trá»i đất tá»± nhiên mà gặp chứ không thể
cầu được. Huống chi, một chút sinh cơ của gã sắp tuyệt diệt đến nơi rồi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Xin tiá»n bối cứ nói rõ cho nghe.
Ngưá»i đà n bà ngáºp ngừng đáp :
- Cái đó là Thạch Long huyết tương. Ta cÅ©ng chỉ nghe đồn nó là má»™t váºt dị hảo...
Thiên Äà i Ma CÆ¡, trong lòng xúc động, miệng lẩm bẩm câu :
- Thạch Long huyết tương... Thạch Long huyết tương...
Ngưá»i đà n bà đứng tuổi lại trà o lệ ra. Vẻ mặt vô cùng thê thãm, mụ nói :
- Cô nương ! Tuy cô không thừa nháºn có mối liên quan vá»›i gã, nhưng nét mặt cá»§a
cô nương đã tố cáo sá»± thá»±c vá»›i ta rồi. Ta không thể ở đây lâu được. Váºy cô liệu mÃ
chôn cất cho gã. Có Ä‘iá»u cô phải nhá»› kỹ Ä‘iá»…m nà y, là chá»› có đụng và o ná»a ngưá»i bên
trái gã. Cô phải nhớ kỹ đừng quên. Ta đi đây !
Mụ nói xong, từ từ đứng dáºy, mắt mụ bá»—ng đăm đăm nhìn và o thi thể Äịa Ngục thư
sinh. Mụ sa nước mắt nói :
- Hà i tỠ! Lượng thứ cho ta... ta...
Äoạn dưới mụ nghẹn ngà o nói không ra tiếng.
Bóng ngưá»i thấp thoáng mụ Ä‘i vun vút như quỉ mỵ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ giáºt mình la lên :
- Tiá»n bối đừng Ä‘i vá»™i !
Nhưng tiếng la cá»§a nà ng không có phản ứng gì. Ngưá»i đà n bà đứng tuổi bà máºt kia
đã đến đột ngột mà ra đi cũng đột ngột.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại ngồi bên Äịa Ngục thư sinh, ngÆ¡ ngẫn xuất thần.
Äá»™t nhiên nà ng nghiến răng nói :
- Ta hãy là m thế thỠcoi.
Nà ng liá»n vén tay áo để lá»™ cánh tay trắng như búp măng và đánh bạo dùng móng
tay bấm đứt huyết quản. Máu tươi trong huyết quản chảy ra. Má»™t tay nà ng cáºy hà m
răng Äịa Ngục thư sinh, nà ng để cổ tay và o miệng chà ng cho máu tươi chảy và o,
nà ng lại lắc đầu Äịa Ngục thư sinh cho máu trôi xuống cổ há»ng.
Trong khoảng thá»i gian chừng uống cạn ná»a chén trà , Äịa Ngục thư sinh nuốt
xuống mưá»i há»›p máu tươi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ thở phà o má»™t cái, ngăn máu lại không cho chảy ra nữa, rồi nhắm
mắt dưỡng thần.
Nà ng Ä‘iá»u dưỡng chừng ná»a giá», mở mắt nhìn Äịa Ngục thư sinh thì vẫn là tấm
thân lạnh cứng, tuyệt vô động tÄ©nh, nà ng không khá»i tuyệt vá»ng thở dà i lẩm bẩm :
- Xem chừng không cách nà o cứu vãn được nữa rồi.
Giữa lúc ấy, Äịa Ngục thư sinh đột nhiên cá»±a quáºy. Nà ng tưởng mình mắt hoa,
ngưng thần nhìn kỹ lại thì quả nhiên thấy ngực cháng hơi thoi thó. Nà ng mừng rỡ vô
cùng, đưa tay ra sỠngực chà ng.
Äá»™t nhiên nà ng nhá»› tá»›i lá»i cảnh cáo cá»§a ngưá»i đà n bà đứng tuổi lúc ra Ä‘i, nà ng vá»™i
rụt tay vỠđưa lên sá» mÅ©i thì quả nhiên thấy hÆ¡i thở pháºp phù.
Nà ng lẩm bẩm :
- Y sống lại rồi ! Thạch Long huyết tương quả nhiên có thể cải tỠhồi sinh mà sao
mình không nghÄ© tá»›i. Nếu không có ngưá»i đà n bà thần bà kia nhắc nhỡ, thì y bị chết
oan rồi.
Giá»ng nà ng nói run run. Nét mặt nà ng như đóa hoa xuân thoáng lá»™ mầu sắc khác
lạ. DÄ© nhiên Äịa Ngục thư sinh không cảm giác được thái độ cá»§a nà ng, chà ng chưa
sống lại hẳn, còn nà ng đã cảm thấy trong lòng phấn chấn vô cùng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ muốn Ä‘em chân nguyên cá»§a mình để trợ lá»±c cho Äịa Ngục thư
sinh mau tÄ©nh, nhưng nà ng nhá»› tá»›i lá»i trung cáo cá»§a ngưá»i đà n bà thần bÃ, không dám
tiếp xúc thân thể với chà ng, mà chỉ chỠchà ng tự mình phục hồi dần dần.
Tại sao không thể đụng và o ná»a ngưá»i bên trái cá»§a Äịa Ngục thư sinh ? Chà ng có
tà môn công phu gì mà giết ngưá»i không để dấu vết ? Những chi tiết nà y đối vá»›i nà ng
hoà n toà n bà máºt.
Thá»i gian lặng lẽ trôi rất cháºm chạp, mà lòng ngưá»i nóng nẩy vô cùng !
Những chòm sao di chuyển dần dần, ngá»n gió lạnh thấu tâm can báo cho biết trá»i
sắp sáng rồi.
Äịa Ngục thư sinh mở bừng mắt ra, chà ng thấy bên mình có bóng ngưá»i lá» má». Äầu
óc chà ng vẫn còn mê man, bà ng hoà ng, như có như không.
Lại má»™t lúc lâu, bóng ngưá»i trước mắt chà ng dần dần rõ rệt. Chà ng đã phục hồi ý
thức, miệng lẫm bẩm :
- Äúng y rồi.
Chà ng chống tay ngồi dáºy.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ mững rỡ khôn xiết nói :
- Huynh đệ ! Ngươi sống lại rồi...
Äịa Ngục thư sinh đầu óc bần thần, chà ng chỉ nhá»› được mình và o rừng chữa ná»™i
thương rồi đột nhiên gặp ngưá»i đến táºp kÃch. Còn vá» sau chà ng không nhá»› gì nữa. Ba
chữ sống lại rồi khiến cho chà ng kinh dị vô cùng. Chà ng lên tiếng há»i :
- Sao ? Cô nương bảo tại hạ sống lại rồi ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Äúng thế ! Huynh đệ đã chết Ä‘i má»™t lần.
Äịa Ngục thư sinh sá»ng sốt há»i :
- Vụ nà y là thế nà o đây ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Huynh đệ Ä‘ang hà nh công, thì đột nhiên có ngưá»i cao lá»›n che mặt, mặc áo cẩm
bà o...
Äịa Ngục thư sinh há»i xen và o :
- Ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Äúng thế !
Äịa Ngục thư sinh thúc giục :
- Rồi sau sao nữa ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Hắn toan nhằm huynh đệ hạ thủ, lần thứ nhất thì ta vừa chạy tới nơi. Ta dẫn dụ
hắn ra xa. Nhưng... ta không phải là đối thủ của hắn. Cả môn ám khà rất lợi hại của ta
là Tố nữ thần trâm cũng vô hiệu...
Äịa Ngục thư sinh ngắt lá»i :
- Úi chà ! Hắn là nhân váºt thế nà o ?
- Hắn không chịu nói rõ lại lịch, mà cũng chẳng cho hay vì nguyên nhân gì, hạ độc
thủ gia hại huynh đệ...
Äịa Ngục thư sinh thấy Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngừng lại, liá»n giục :
- Rồi sau sao nữa ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Hắn kiá»m chế ta rồi Ä‘iểm và o tà n huyệt, may mà ta tá»± giải huyệt xung mạch được,
nên không bị hại...
Äịa Ngục thư sinh lại giục :
- Còn gì nữa ?
- Lần thứ hai hắn hạ thủ, nhưng ta giải huyệt xung mạch không kịp, nên không
ngăn trở hắn được. Song ta có một thứ ám khà khác đả thương được hắn, trên đầu hắn
còn lại vết tÃch. Hắn quay lại nhắm ta hạ độc thá»§. Ta liá»n dùng thuáºt bế huyệt phong
mạch trá tỠđể gạt hắn...
Äịa Ngục thư sinh xen và o há»i :
- Cô nương có bị thương không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Ta bị thương trà mạng, nhưng chỉ trong nháy mắt là khá»i được ngay.
Äịa Ngục thư sinh đứng lên há»i bằng giá»ng mỉa mai :
- Cổ tÃch cá»§a cô nương đã nói hết chưa ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghe giá»ng nói có Ä‘iá»u khác lạ, nà ng biến sắc há»i :
- Cổ tÃch nà o ? Huynh đệ há»i thế là có ý gì ?
Äịa Ngục thư sinh thản nhiên đáp :
- Chuyện cổ tÃch rất ly kỳ, rất động tâm. Chà ! Tại hạ đêm qua nhá» Æ¡n đại thư tiếp
viện, sau nà y sẽ có ngà y báo đáp. Tưởng cô nương chẳng nên theo dõi tại hạ...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sá»ng sốt há»i :
- Ta... theo dõi hà nh tung ngươi ?
Äịa Ngục thư sinh nói :
- Äó là tại hạ đã nói má»™t cách lịch sá»±.
- Nếu không lịch sự thì sao ?
- Cô nương đừng giây dưa vá»›i tại hạ nữa. Äối vá»›i cô nương tại hạ chẳng có chút
cảm giác hứng thú nà o.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ tức quá, ngưá»i run bần báºt, sắc mặt lợt lạc.
Äịa Ngục thư sinh lại tiếp :
- Cô nương nói là có ngưá»i cao lá»›n che mặt, mặc áo cẩm bà o, thì ngưá»i ấy tại hạ
nháºn biết...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm há»i :
- Ngươi quen biết hắn ?
- Hừ ! Chẳng những quen biết mà thôi, lại còn có mối quan hệ sâu xa nữa. Lão giÃ
mặc Thiên cẩm y không sợ Ä‘ao kiếm, lại kỵ cả ám khÃ, nước, lữa, nên Tố hoa thần
châm của cô nương không đả thương được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ấp úng...
- Ủa ! Ngươi...
Äịa Ngục thư sinh cưá»i lạt ngắt lá»i :
- Nói trắng ra cho cô hay, ngưá»i đó chÃnh là phụ thân cá»§a tại hạ. Phụ thân mà giết
con ư ? Thế là câu chuyện cổ tÃch cá»§a cô nương không cần đánh và o đã tá»± vỡ rồi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ loạng choạng lùi lại mấy bước. Nà ng run lên há»i :
- Hắn là ... Phụ thân ngươi ?
- Äúng thế !
- Nhưng hắn cố ý giết ngươi thiệt...
Äịa Ngục thư sinh ngắt lá»i :
- Cô nương bất tất phải nói nữa.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sắc mặt lợt lạc, nà ng lại lạc hẳn giá»ng Ä‘i nói :
- Äịa Ngục thư sinh ! Lá»i ta nói đây là sá»± thá»±c, còn tin hay không là quyá»n ở ngươi.
Biết đâu ngưá»i nà y chẳng cải trang là m lệnh tôn, hay ăn mặt giống lệnh tôn.
Äịa Ngục thư sinh cưá»i ruồi đáp :
- Trong thiên hạ Ãt khi có sá»± trùng hợp như váºy.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ tức mình há»i :
- Ta còn để lại dấu vết trên đầu hắn thì sao ?
- Vá» Ä‘iểm nà y, tại sẽ Ä‘iá»u tra cho biết rõ.
- Còn nữa !...
Äịa Ngục thư sinh gạt Ä‘i :
- Xin lá»—i cô nương ! Tại hạ còn có nhiá»u việc gấp phải là m ngay, không đủ thì giá»
nhà n rỗi để bồi tiếp cô nương được nữa !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ muốn kể lại câu chuyện ngưá»i đà n bà đứng tuổi thần bà xuất hiện,
nhưng bị Äịa Ngục thư sinh nói mấy câu lạnh nhạt, vô tình khiến nà ng căm háºn đầy
ruột. Và nh mắt đỠhoe, nà ng thét lên :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi chỉ là má»™t giống động váºt có máu lạnh, tuyệt không
má»™t chút nhân tÃnh...
Äịa Ngục thư sinh hắng giá»ng má»™t tiếng, lạnh lùng nói :
- Dù như váºy cÅ©ng không sao. Xin chà o cô nương.
Dứt lá»i, ngưá»i chà ng đã vá»t ra xa mấy trượng. Hai lần thấp thoáng rồi bóng ngưá»i
mất hút.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ khác nà o cà nh hoa gió dáºp mưa vùi, mắt nà ng trợn lên muốn
rách cả mà ra. Nà ng đã liá»u mạng cứu Äịa Ngục thư sinh, Ä‘em máu mình để vãn hồi
kiếp sống cho chà ng. Nà ng không ngá»i lại Ä‘i đến kết quả nà y. Ná»—i oán háºn trong lòng
không bút nà o tả xiết, nà ng tung mình vá» phÃa chà ng vừa mất hút, dáºm chân hét lên :
- Ta mà không giết được ngươi, thì quyết chẳng là m ngưá»i nữa.
Nhắc lại Äịa Ngục thư sinh vá»t ngưá»i Ä‘i như bay. Trong thâm tâm chà ng cÅ©ng cảm
thấy mình đối vá»›i Thiên Äà i Ma CÆ¡ có Ä‘iá»u quá tệ. Nhưng chà ng bản tÃnh lạnh lùng
cao ngạo, không muốn đối vá»›i ngưá»i khác bằng bá»™ mặt giả dối lấy lòng ai.
Äịa Ngục thư sinh thấy Thiên Äà i Ma CÆ¡ kể chuyện có ngưá»i che mặt mặc áo cẩm
bà o muốn giết chà ng, thì chà ng động tâm cho ngay là nà ng muốn đạt tới một mục
Ä‘Ãch gì, nên bịa đặt ra má»™t thiên cổ tÃch. Thiên cổ tÃch nà y hoà n toà n không hợp tình
lý, mà nà ng lại nói chắc như đóng đinh. Nà ng còn bảo trên đầu đối phương còn lưu lại
vết thương, thì đây là má»™t Ä‘iá»u then chốt còn phải Ä‘iá»u tra để chứng minh. Nếu quả
đúng có vụ nà y, thì con ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o kia là má»™t kẻ vô sỉ nà o đó đã
giả mạo phụ thân chà ng.
Trên thế gian là m gì có chuyện cha giết con thì cả ngà n lần không ai tin được.
Äêm tà n canh cạn, trá»i đã sáng bạch.
Äịa Ngục thư sinh xuống khe suối rá»a mặt và gá»™t rá»a những vết máu trên quần áo,
rồi chà ng tiếp tục thượng lộ.
Bụi bốc tung bay ! Mấy ngưá»i kỵ mã Ä‘ang phóng nước đại Ä‘i tá»›i. Äịa Ngục thư
sinh liá»n tránh sang bên đưá»ng. Tiếng ngá»±a hà vang, vó ngá»±a dồn dáºp. Mấy ngưá»i kỵ
mã Ä‘i tá»›i bên chà ng thì dừng lại. Má»™t ngưá»i cất tiếng há»i :
- Có phải Từ Văn đó chăng ?
Äịa Ngục thư sinh kinh hãi hết chá»— nói. Từ ngà y chà ng len lá»i và o chốn giang hồ,
chưa má»™t ai kêu tên gá»i há» chà ng. Trong võ lâm, có thể nói là không má»™t ai biết rõ
tÃnh danh chà ng. Bất giác chà ng ngẩng đầu trông ra. Chà ng sợ hết hồn như con hưu
lạc lõng đâm quáng đâm quà ng.
Ngưá»i đó chẳng phải ai xa lạ, mà chÃnh là má»™t nhà giầu nhất ở phá»§ Khai Phong, tên
gá»i Tưởng Úy Dân. Có thể gá»i hắn là Trung Nguyên nhất bá. Tuy đã lâu ngà y không
gặp, nhưng chà ng vẫn nhớ bộ mặt hống hách của hắn, nhất là bộ râu dà i chùm xuống
bụng thì chẳng bao giỠchà ng quên được.
Äịa Ngục thư sinh chuyến nà y đưá»ng xa diệu vợi, đến để cầu thân. Nhưng chà ng
gặp thiếu nữ áo hồng rồi cãi biến lòng dạ. Chà ng chẳng hiểu đối phương có biết vụ
nà y không, nếu lão há»i tá»›i thì khó mà ứng phó được.
Chà ng vừa nghĩ, vừa tiến lại thi lễ nói :
- Tiểu diệt là Từ Văn. Xin vấn an Tưởng thúc thúc.
Tưởng Úy Dân cưá»i khanh khách nhẩy xuống ngá»±a. Theo sau lão là tám tên gia
Ä‘inh Ä‘á»u võ phục cÅ©ng hấp tấp xuống ngá»±a.
Tưởng Úy Dân liá»n há»i :
- Hiá»n khế ! Cáºn nháºt lệnh tôn có mạnh giá»i không ?
- Nhá» trá»i gia phụ vẫn bình yên.
Tưởng Úy Dân lại nói :
- Thấm thoát đã năm sáu năm trá»i ! Hiá»n khế đã trưởng thà nh rồi. Ô hay ! Hiá»n
khế...
Äịa Ngục thư sinh Từ Văn bất giác lùi lại má»™t bước, trong lòng hồi hợp há»i ngay :
- Tưởng thúc thúc có Ä‘iá»u chi chỉ giáo ?
- Cánh tay Hiến khế...
- Tiểu diệt luyện công sơ ý bị hư rồi.
- Hư rồi ! Sao lại thế được ?
Từ Văn không trả lá»i. Lòng chà ng rất nao núng, chỉ sợ đối phương há»i rõ căn
nguyên.
Tưởng Úy Dân nhìn tay áo trái Từ Văn bay phất phơ, lão biến sắc mặt, miệng lẩm
bẩm :
- Vụ nà y là m sao ? Vụ nà y là m sao ?
Bá»—ng lão trừng mắt lên nhìn thẳng và o mặt Từ Văn, trầm giá»ng há»i :
- Sao hiá»n khế má»™t mình Ä‘i trên đưá»ng Khai Phong nà y ?
Từ Văn ấp úng đáp :
- Một là đi du lịch cho rộng kiến văn... Hai là ... để là m một việc riêng...
- Táºp võ phải không ?
- Äúng thế !
- Lệnh tôn ngà y trước đặt tên cho hiá»n khế là Văn là có ý bá» võ theo văn, không
ngá» hiá»n khế lại biến đổi tâm trạng.
- Mục Ä‘Ãch cá»§a gia phụ cÅ©ng muốn cho tiểu diệt táºp chút ká»· thuáºt để phòng thân.
Thá»±c ra...
Một tên gia đinh la lên :
- ChÃnh y đó.
Last edited by dth_abcd; 09-06-2008 at 09:16 PM.
|

08-06-2008, 07:51 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 7
Giã bị mê và o trong hổ huyệt
Tưởng Úy Dân quay lại mắng tên gia đinh :
- Quân vô lá»… nà y ! Có chuyện chi mà ngươi hốt hoảng như váºy ?
Tên gia đinh sợ hãi cúi đầu xuống, miệng ấp úng :
- Tiểu nhân mấy bữa nay nghe tin đồn đại rất nhiá»u vá» má»™t nhân váºt tướng mạo
giống Từ công tá»...
Tưởng Úy Dân há»i :
- Nhân váºt nà o váºy ?
- Äịa Ngục thư sinh !
Tưởng Úy Dân sá»ng sốt :
- Sao ? Äịa Ngục thư sinh ư ?
Tên gia đinh khép nép đáp :
- Äúng thế ! Xin lão gia tha tá»™i cho tiểu nhân đã vô ý lỡ lá»i.
Tưởng Úy Dân cặp lông mà y nhăn tÃt lại, lão đảo mắt nhìn Từ Văn, run lên há»i :
- Äịa Ngục thư sinh là hiến khế ư ?
Từ Văn sá»ng sá» má»™t chút, rồi thà nh thá»±c đáp :
- ChÃnh phải !
Tưởng Úy Dân phưỡng bá»™ râu dà i ra, hồi lâu không nói gì. Bốn chữ Äịa Ngục thư
sinh chẳng khác gì yêu ma quỉ quái là m cho lão ngơ ngác. Lão nguyên là một nhân
váºt hà nh vi quang minh chÃnh đại, nhân nghe danh hiệu chà ng không khá»i chấn động.
Lão không ngá» anh chà ng Từ Văn mà lão đã lá»±a là m rể đông sà ng lại là Äịa Ngục thư
sinh, má»™t thanh niên ưa dùng thá»§ Ä‘oạn khá»§ng khiếp để giết ngưá»i.
Từ Văn đứng đối diện má»™t báºc ngang hà ng cha mẹ, chà ng cảm thấy như ngồi trên
đống gai, song cÅ©ng miá»…n cưởng nở má»™t nụ cưá»i nói :
- Nếu Tưởng thúc thúc không còn Ä‘iá»u chi chỉ giáo, thì tiểu Ä‘iệt xin cáo từ.
Tưởng Úy Dân ra chiá»u kinh ngạc há»i lại :
- Hiá»n khế không đến tệ xá ư ?
Äịa Ngục thư sinh đáp :
- Äể ngà y khác, tiểu Ä‘iệt sẽ xin đến bái yết.
Tưởng Úy Dân chú ý nhìn Từ Văn. Lão muốn nói gì nhưng lại thôi. Hồi lâu lão vẫy
tay bảo chà ng :
- Váºy hiá»n khế Ä‘i Ä‘i !
Từ Văn khom lưng thi lá»… chạy Ä‘i, tá»±a hồ tên tù phạm được lệnh phóng thÃch. Chà ng
bụng bảo dạ :
- Lão không đỠcặp đến việc hôn nhân la may. Xem chừng hôn sự mà lão đã chủ
động từ sáu năm trước đây, có thể kể như là kết thúc rồi. Trước đây sáu năm, mình lÃ
một chà ng thiếu niên anh tuấn, tà i hoa phong nhã, nhưng ngà y nay mình đã thà nh
ngưá»i cụt tay, thêm và o cái ngoại hiệu chói tay. May mình Ä‘i đến giữa đưá»ng kịp thay
đổi chủ ý, nếu cứ đến cầu thân thì không chừng đã bị một phen bẽ mặt.
Thiếu nữ áo hồng, con ngưá»i tươi đẹp, lại hiện ra trong đầu óc Từ Văn, Bất giác
chà ng báºt lên tiếng cưá»i vô vị. Chà ng không phân biệt được cảm giác cá»§a mình nên
vui hay là nên buồn. Lại còn vụ bà máºt vá» Thạch Pháºt khiến chà ng xiết ná»—i nghi ngá».
Từ Văn liên tưởng đến mấy ngưá»i Ä‘i theo mình là Tổng quản Phương Äại Khánh
cùng ba tên gia đồng. Bây giỠchắc hỠvỠđến nhà rồi. Không hiểu phụ thân chà ng khi
được tin nà y sẽ phản ứng bằng cách nà o.
Từ Văn nhá»› đến phụ thân, chà ng liên tưởng đến Thiên Äà i Ma CÆ¡. Theo lá»i nà ng,
thì ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o đúng là phụ thân chà ng. Má»—i khi lão gia ra ngoà i
vẫn ăn mặc như váºy. Nếu lá»i Thiên Äà i Ma CÆ¡ đúng sá»± thá»±c, thì khó mà đoán được vì
lẽ gì lão gia lại có hà nh động như váºy.
Chà ng cho là má»™t câu chuyện buồn cưá»i, tất nhiên không phải sá»± thá»±c. Chà ng tá»±
há»i :
- Trên chốn giang hồ có nhân váºt nà o khác mặc áo cẩm bà o ? Hắn là ai ? Tại sao
lại nhân lúc mình đang ở trong hoà n cảnh nguy nan mà hạ độc thủ ?
Từ Văn vừa Ä‘i vừa ngẩm nghÄ©, ngổn ngang trăm mối trong lòng. Bất giác chà ng bá»
đưá»ng quan đạo Ä‘i và o giữa cánh đồng rá»™ng mông mênh, chung quanh không có
ngưá»i ? Bá»—ng chà ng giáºt mình tÄ©nh táo lại, liá»n dừng bước.
Mặt trá»i đã lên cao ba sà o. Ãnh dương quang chói mắt. Chà ng nháºn định phương
hướng, toan trở gót quay trở vỠđưá»ng quan đạo, thì bất thình lình má»™t cổ kiệu nhá»
còn cách mấy chục trượng Ä‘ang à o à o Ä‘i tá»›i. Những ngưá»i khiêng kiệu hiển nhiên lÃ
những tay cao thủ trong võ lâm.
Từ Văn tâm thần chấn động. Nhớ tới hôm trước ở trong chùa Thanh Nguyên, chà ng
cùng thiếu nữ áo hồng đã thấy cổ thái kiệu. Không hiểu có phải là cổ kiệu nà y chăng ?
Thá»§ pháp cá»§a ngưá»i trong kiệu khiến chà ng phải kinh hãi. Äồng thá»i mối háºn trong
lòng cũng bốc lên ngùn ngụt. Chà ng nghĩ đến kẻ thù trước mắt mình không địch nổi,
nhưng cÅ©ng phải Ä‘iá»u tra cho biết lai lịch đối phương.
Äồng thá»i chà ng vẫn không quên mối tình vá»›i ngưá»i thiếu nữ áo hồng. Chà ng liá»n
băng mình rượt theo.
Vượt hết má»™t khu đồng ná»™i. PhÃa trước hiện ra má»™t khu rừng xanh om, ráºm rạp.
Chiếc kiệu nhỠkia đã chuồn và o trong rừng mất hút.
Từ Văn cÅ©ng chạy và o trong khu rừng nà y. Trong rừng đầy bụi ráºm chông gai, dây
leo chằng chịt tá» ra đã hoang vắng lâu ngà y, Ãt có ngưá»i lui tá»›i. Giữa rừng thấp thoáng
có má»™t Ä‘oạn đưá»ng đổ nát.
Từ Văn tá»± há»i :
- Phải chăng đây là má»™t phân chi bà máºt cá»§a bang phái nà o trên giang hồ ?
Chà ng nghÄ© ngay, nếu mình mạo muá»™i xông và o là điá»u tối kỵ trên chốn giang hồ.
HÆ¡n nữa, chà ng lại không phải là tay đối thá»§ cá»§a ngưá»i trong kiệu. Nhưng đã tá»›i đây,
lại trở vỠkhông thì chà ng chẳng chịu cam lòng.
Giữa lúc ban ngà y ban nặc, nếu trong rừng có bố trà cơ quan canh gác, thì dĩ nhiên
hình tÃch chà ng đã lá»t và o mắt há». Như váºy là biến thà nh cuá»™c xâm nháºp đưá»ng
hoà ng mà không phải là cuộc ngấm ngầm dỠthám. Chà ng chẳng thể không nghĩ đến
háºu quả.
Bản tÃnh cuồng ngạo, Từ Văn Ãt khi suy nghÄ© đắn Ä‘o. Sau má»™t lúc lo âu, chà ng lại có
chủ quan đắc thắng, cất bước đi và o...
Khu rừng nà y âm u tịch mịch, không có đến cả má»™t con đưá»ng nhá». Chà ng dẫm lên
cá» ráºm dây leo mà tiến.
Giữa rừng là má»™t tòa cổ miếu, tưá»ng đổ ngói vỡ cá» cao ngáºp mắt. Bất giác chà ng la
thầm :
Lạ tháºt ! Cổ kiệu nhá» rõ rà ng tiến và o khu rừng nà y, mà sao không thấy vết chân
ngưá»i ? Váºy cổ kiệu Ä‘i vỠđâu ? Xem chừng trong vụ nà y có Ä‘iá»u chi ngoắt ngoéo ?
Sau má»™t lúc ngần ngừ, chà ng vá»t mình và o trong miếu, thì thấy Ä‘iện đà i lệch lạc,
tượng thần vỡ lỡ, khắp nÆ¡i mà ng nhện chằn chịt, cát bụi ngáºp đến mắt cá chân. Tháºt
là một cảnh hoang tà n rùng rợn.
Từ Văn lại tiến và o tầng nữa, mắt chà ng bá»—ng sáng lên. Trong bụi cá» ráºm, có đặt
má»™t cổ kiệu nhá», nhưng cổ kiệu nà y không phải là cổ thái kiệu mà chà ng đã gặp ở
chùa Thanh Nguyên hôm qua. Lòng chà ng đã bá»›t được ná»a phần xao xuyến, nhưng
lại nẩy ra nhiá»u mối nghi ngá». Chà ng tá»± há»i :
- Äã có cổ kiệu, tất phải có ngưá»i. Nhưng ngưá»i hiện ở đâu ? Sao lại không thấy có
cuá»™c phòng bị ngưá»i ngoà i xâm nháºp ?
Từ Văn động tÃnh hiếu kỳ muốn dò la cho biết rõ ngá»n ngà nh. Chà ng chạy lại bên
kiệu vén rèm lên coi, thì ra là chiếc kiệu bỠkhông. Nhưng trong kiệu vẫn thoang
thoảng mùi hương xạ. Chà ng Ä‘oán ngay la cổ kiệu cá»§a ngưá»i đà n bà . Không còn nghi
ngỠgì nữa.
Äá»™t nhiên phÃa sau chà ng có tiếng động nhá» nhẹ. Chà ng giả vá» như không nghe
thấy gì. Một thanh âm chói tai lên tiếng :
- Ông bạn cao hứng nhỉ ? Phải chăng tòa pháp miếu nà y đã khiến ông bạn nổi lên
mối u tình luyến tiếc thá»i xưa.
Từ Văn thá»§ng thẳng quay mình lại, thì thấy trước mặt mình xuất hiện má»™t lão giÃ
mình mặc áo đen, thân hình gầy khẳng gầy kheo, tưởng chừng như những đầu xương
muốn lộ hết ra ngoà i. Mặt lão đầy vẻ âm thầm nhan hiểm.
Lão già áo Ä‘en vừa nhìn rõ mặt Từ Văn đã biến sắc, cất giá»ng run run há»i :
- Phải chăng ông bạn là ...
Từ Văn lạnh lùng ngắt lá»i :
- Tại hạ là Äịa Ngục thư sinh.
Lão già áo Ä‘en Ủa ! lên má»™t tiếng, rồi lùi lại má»™t bước há»i :
- Ông bạn đến đây có việc chi ?
Từ Văn không trả lá»i. Chà ng há»i lại :
- Cách xưng hô các hạ thế nà o đây ?
Lão già lạnh lùng đáp :
- Lão phu là Thi Nhất Hạo.
Từ Văn lại há»i :
- Äây là phương nà o ?
Lão già ngáºp ngừng :
- Äây là má»™t tòa phá miếu...
Từ Văn cưá»i lạt nói :
- Sá»± tháºt không phải chỉ có thế...
Lão già ngắt lá»i :
- Váºy ông bạn cho nÆ¡i đây là cái gì ?...
Từ Văn há»i :
- Ngưá»i trong kiệu đâu rồi ?
Lão già áo Ä‘en mở má»™t nụ cưá»i bà máºt, há»i lại :
- Ngưá»i trong kiệu nà o ?
Từ Văn châu mà y nói :
- Các hạ đừng bắt tại hạ phải động thá»§ giết ngưá»i. Nói rõ Ä‘i là hÆ¡n.
Lão già áo Ä‘en biến sắc, há»i lại :
- Giữa ông bạn và ngưá»i trong kiệu có mối liên quan gì ?
Từ Văn hÆ¡i xẵng giá»ng :
- Cái đó các hạ bất tất phải há»i là m chi. Tại hạ chỉ cần biết y hiện ở đâu mà thôi.
Lão già áo Ä‘en ngáºp ngừng :
- Ông bạn là ...
Từ Văn gạt phứt đi :
- Äừng rưá»m lá»i nữa !
Lão già áo Ä‘en đưa tay lên sá» cái đầu đã trụi tóc đến quá ná»a. Lúc lão giÆ¡ tay lên
thì một mùi thơm khác lạ bỗng xông và o mũi Từ Văn.
Từ Văn hắng giá»ng má»™t tiếng. Chà ng giÆ¡ tay lên toan phóng chưởng, nhưng trong
đầu óc vụt qua má»™t ý nghÄ©, chà ng lại thu tay vá». Ngưá»i chà ng lảo đảo hai cái, rồi sắc
mặt lộ vẻ bâng khuân.
Lão già áo Ä‘en lùi lại hai bước, nhìn Từ Văn chòng chá»c má»™t lúc. Äá»™t nhiên lão báºt
lên trà ng cưá»i khanh khách há»i :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi đã biết đây là đâu chưa ?
Từ Văn ngây mặt ra, miệng ấp úng há»i lại :
- Äây là ... đâu ?
Lão già đáp :
- Äây là Tụ Bảo Há»™i.
Từ Văn bần thần ngáºp ngừng :
- Tụ Bảo Hội... ư ?... Tại sao tại hạ nhức đầu quá ?...
Lão già nói :
- Ông bạn hãy theo ta !
Lão nói xong, cất bước đi trước. Lão đi và o trong điện bụi cát dầy đến một tất.
Từ Văn chân bước loạng choạng, dưá»ng như chà ng phải khó nhá»c má»›i lê gót Ä‘i
được. Miệng chà ng nói lảm nhảm :
- Các hạ !... Các hạ !... ÄÆ°a tại hạ Ä‘i đâu đây ?... Lạ quá ! Chẳng lẽ tại hạ mắc bệnh
rồi ư ?
Mấy tiếng lách cách vang lên ! Chiếc bà n thá» trước khán xÃch ra má»™t bên, đễ lá»™ má»™t
cái cá»a tối om. Bên trong thấp thoáng có những báºc đá.
Từ Văn bà ng hoà ng tiến và o trong cá»a, theo báºc đá mà đi xuống chừng ba trượng lÃ
hết. Trước mắt chà ng đột nhiên có ánh minh châu sáng rực như ban ngà y. Tất cả
những cảnh váºt, dù nhá» bé đến đâu, ở trong đưá»ng hầm do những phiến đá xếp thà nh
Ä‘á»u trông rất rõ không sót mảy may.
Cứ cách mấy trượng lại có hai tên áo Ä‘en tay cầm trưá»ng kiếm đứng hai bên. Sá»±
canh phòng rất là nghiêm cẩn.
Những tay kiếm thá»§ áo Ä‘en thấy lão già đi qua Ä‘á»u nâng kiếm thi lá»….
Chỉ trong chá»›p mắt đã hết quảng đưá»ng hầm sáng sá»§a, tá»›i trước má»™t khuôn cá»a Ä‘en
sì. Äứng ngoà i trông và o thấy những cây cá»™t đá thẳng tấp cùng những cá»a đá trùng
điệp. Không ai ngỠở dưới tòa phá miếu nà y lại có tòa nhà mà cách kiến trúc vĩ đại
đến thế.
Trên cá»a khảm vô số hạt minh châu soi rõ ba chá» lá»›n Tụ Bảo Há»™i.
Trước cá»a, mưá»i hai tên kiếm thá»§ đứng hai dẫy thà nh hình chữ bát. Tên nà o cÅ©ng
mắt xếch, mà y ráºm, trông tá»±a như tám pho tượng đá.
Một chà ng thiếu niên trạc hai mươi tuổi, mình mặc áo trắng, dong mạo thoát tục,
xuất hiện đứng bên cá»a.
Lão già áo đen vội chắp tay thi lể nói :
- Thỉnh an Thiếu Hội chủ.
Gã thiếu niên áo trắng ngó Từ Văn từ trên xuống dưới một lượt, rồi nói :
- Gã là ai váºy ?
Lão già áo đen đáp :
- Gã là Äịa Ngục thư sinh.
Gã thiếu niên áo trắng ra chiá»u kinh hãi há»i :
- Sao ? Gã là Äịa Ngục thư sinh ư ?
- ChÃnh gã !
- Gã đến đây là m chi ?...
- Gã nói là vì muốn kiếm ngưá»i trong kiệu mà tá»›i đây. Ty tòa xin đưa và o để tùy
Thiếu Hội chủ phát lạc.
- ÄÆ°á»£c rồi ! Thi đưá»ng chúa ! ÄÆ°á»ng chúa Ä‘em gã và o phòng máºt thứ hai để thẩm
vấn.
Lão già áo đen khom lưng nói :
- Ty tòa xin tuân lệnh !
Gã thiếu niên áo trắng lại đảo mắt nhìn Từ Văn lần nữa, rồi trở gót quay đi.
Lão già áo đen vẫy Từ Văn nói :
- Ông bạn hãy theo ta !
Từ Văn trợn cặp mắt ngÆ¡ ngẫn nhìn lão già áo Ä‘en rối cất bước Ä‘i theo. Hai ngưá»i
Ä‘i vòng vèo mấy dẫy hà nh lang đến trước má»™t gian thạch thất cá»a đóng kÃn mÃt.
Lão già áo Ä‘en gõ cá»a ba cái. Cánh cá»a sắt từ từ mở ra.
Bầu không khà trong căn nhà có vẻ kỳ bà khác thưá»ng. Trước mặt kê má»™t chiếc
công án. Sau công án là một bà già chừng năm mươi tuổi ngồi đó. Mụ nà y ăn mặc rất
diêm chúa xa hoa diá»…m lệ. Äứng bên mụ là gã thiếu niên áo trắng vừa rồi được kêu lÃ
Thiếu Há»™i chá»§. Äối diện vá»›i công án đặt bốn cái ghế. Trên ghế thứ ba má»™t thiếu nữ
váºn cung trang, mặt mÅ©i thất sắc, tuổi chừng mưá»i bảy mưá»i tám. Dung nhan thiếu nữ
tháºt xứng vá»›i bốn chữ nguyệt thẹn hoa nhưá»ng.
PhÃa sau thiếu nữ là hai gã hán tỠáo Ä‘en khoanh tay thị láºp.
Trước tình trạng nà y, Từ Văn biết là nÆ¡i pháp đưá»ng thẩm vấn phạm nhân.
Lão già áo Ä‘en cúi đầu khom lưng Ä‘i và o. Lão cung kÃnh thi lá»… trước mặt phụ nhân
nói :
- Ná»™i đưá»ng là Thi Nhất Hạo xin tham kiến Há»™i chá»§ !
Mụ kia ừ một tiếng rối đưa cặp mắt âu yếm nhìn Từ Văn. Mụ nói tiếp :
- Ngươi để gã ở đây cho bản tòa thân hà nh xỠtrị, còn ngươi có thể rút lui.
Lão già áo đen dạ một tiếng rồi rút lui.
Thi Nhất Hạo vừa ra khá»i thì cánh cá»a sắt tá»± động đóng lại.
Từ Văn ngÆ¡ ngẫn đứng ở phÃa trong cá»a.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ đảo cặp mắt sắc như dao nhìn Từ Văn há»i :
- Ngươi là Äịa Ngục thư sinh ư ?
Từ Văn bâng khuân gáºt đầu.
Tụ Bảo Hội chủ lại nói :
- Ngươi hãy ngồi xuống đó !
Từ Văn ngây ngưá»i ra như tượng gá»— ngồi xuống chiếc ghế bên thiếu nữ váºn cung
trang.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ lại há»i :
- Ngươi vì nà ng mà lại đến đây ư ?
Từ Văn ngÆ¡ ngác há»i lại :
- Nà ng ư ?
- Giữa ngươi với nà ng có mối quan hệ gì ?
- Nà ng... Tại hạ không quen biết.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ lá»™ vẻ ngạc nhiên, giá»±t giá»ng há»i :
- Thế nà y là nghĩa là m sao ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Tại hạ... vì động tánh hiếu kỳ mà đi theo cổ kiệu và o đây.
- Ủa !
Tụ Bảo Há»™i chá»§ nghiên đầu nhìn gã thiếu niên áo trắng, gáºt đầu nói :
- Chúng ta hãy tiếp tục xỠtrà con nhỠnà y đã.
Thiếu nữ váºn cung trang từ lúc Từ Văn và o nhà đến giá» vẫn không ngảnh đầu nhìn
ra.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ vẻ mặt hiá»n hòa nhìn thiếu nữ váºn cung trang há»i :
- Cô nương ! Cô nương tên gá»i Tưởng Minh Châu ư ?
Thiếu nữ đáp :
- ChÃnh phải !
Tụ Bảo Há»™i chá»§ há»i :
- Cô nương là con một của Tưởng Úy Dân phải không ?
Thiếu nữ đáp :
- ChÃnh phải !
Từ Văn không khá»i chấn động tâm thần. Ngưá»i chà ng hÆ¡i phát run, nhưng không
một ai hay biết.
Gã thiếu niên áo trắng xen và o :
- Tưởng cô nương ! Ta khuất tất cô nương ở đây mấy bữa, nhưng bảo đảm cho cô
không ai được đụng đến má»™t chân lông, sợi tóc cá»§a cô cả. Cô nương là hòn ngá»c báu
trên tay một nhà giầu nhất phủ Khai Phong. Phụ thân cô chắc chả tiếc gì năm hạt
minh châu, một trăm đỉnh và ng đem đến đây để chuộc cô an toà n trở vỠnhà .
Từ Văn lại run lên, nhưng nét mặt không lộ vẻ gì cả.
Tưởng Minh Châu buồn rầu há»i :
- Thế ra các vị bắt ngưá»i để đòi tiá»n chuá»™c ư ?
Tụ Bảo Há»™i chá»§ cưá»i khanh khách đáp :
- Cô nương Æ¡i ! Bản tòa nhất sinh ngoà i châu báu ra không thÃch gì hết. Tôn chỉ cá»§a
bản há»™i là như váºy, nên má»›i kêu là Tụ Bảo Há»™i. Váºy cô bảo ta bắt ngưá»i đòi tiá»n
chuộc kể ra cũng đúng.
Tưởng Minh Châu đưa đẩy cặp mắt thất thần, môi hồng mắp máy, nhưng không nói
gì.
Tụ Bảo Hội chủ nhìn gã thiếu niên bảo :
- Äem thị xuống, và nhá»› rằng đừng đụng đến thị. Äó là lá» luáºt cá»§a bản há»™i. Ngươi
đã biết rồi không được phạm và o.
Gã thiếu niên đáp :
- Hà i nhi xin tuân lệnh !
Gã quay lại bảo mấy tên hán tỠáo đen :
- Các ngươi ở lại đây. Bản thiếu chủ thân hà nh đưa thị đi.
Äoạn gã tiến lại hai bước, bảo Tưởng Minh Châu :
- Không còn việc gì nữa, cô nương hãy theo tại hạ.
Từ Văn lạnh lùng lên tiếng :
- Khoan đã !
Thanh âm chà ng tuy trầm trầm, nhưng nghe choang choảng, tỠra nội lực rất thâm
háºu, mà hoà n toà n không phải là tiếng nói cá»§a ngưá»i thần trà thất thưá»ng. Ngoại trừ
má»™t mình Tưởng Minh Châu vẫn hoang mang ngÆ¡ ngác, còn bốn ngưá»i kia Ä‘á»u cả
kinh thất sắc.
Gã thiếu niên áo trắng cặp mắt tròn xoe nhìn Từ Văn chòng chá»c há»i :
- Ngươi... nói gì váºy ?
Nét mặt Từ Văn lại ra chiá»u ngá»› ngẩn. Chà ng cất giá»ng lạnh lùng như trước đáp :
- Tại hạ nói là hãy khoan lại má»™t chút để há»i cho rõ.
Gã thiếu niên ngạc nhiên há»i :
- Há»i rõ chuyện gì ?
Từ Văn buông thá»ng :
- Chẳng lẽ bản nhân đến đây mất công không ư ?
- Ngươi !...
Tụ Bảo Hội chủ run lên nói :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi giả vá» khéo đấy !...
Từ Văn đột nhiên đứng dáºy, đảo mắt nhìn khắp trong phòng má»™t lượt rồi nói :
- Vẻn vẹn một chút chất độc mê thần thì là m gì được tại hạ.
Nguyên lúc và o miếu, lão già áo Ä‘en kia nghe tiếng Äịa Ngục thư sinh đã đủ run sợ
không dám động thá»§ vá»›i chà ng, lão liá»n tung thuốc độc mê thần ra. Chà ng giả vá»
trúng độc đẻ trà trá»™n và o hang cá»p. Chà ng không bao giá» ngá» tá»›i ngưá»i thiếu nữ bị
cướp kia lại là Tưởng Minh Châu mà chà ng phải vâng lệnh cha đi cầu thân.
Chỉ trong khoảnh khắc, Từ Văn đã nhìn rõ nà ng một cách chân thiết. VỠdung nhan,
nà ng là ngưá»i diá»…m lệ phi thưá»ng, nhưng hình ảnh thiếu nữ áo hồng đã in xâu và o tâm
khảm từ trước và giỠchủ vị mất rồi, nên chà ng đối với sự phế bỠviệc hôn nhân nà y
chẳng lấy gì là m hối tiếc. HÆ¡n nữa dá»c đưá»ng đã gặp Tưởng Úy Dân. Lão thấy chà ng
bị cụt má»™t tay liá»n tá» vẻ lãnh đạm, nên ý định thoái hôn cà ng cương quyết. Có Ä‘iá»u
hai bên đã là thông gia, trên đạo nghĩa chà ng chẳng thể ngồi nhìn mà không cứu viện.
Tưởng Úy Dân không phải hạng tầm thưá»ng, thế mà Tụ Bảo Há»™i dám cướp con gái
lão là m con tin, để bắt lão Ä‘em má»™t số lá»›n và ng bạc châu báu đến chuá»™c vá» thì tháºt lÃ
má»™t vụ động trá»i.
Hai gã hán tỠáo Ä‘en len lén đến phÃa sau Từ Văn đưa tay ra toan chụp...
Tụ Bảo Há»™i chá»§ liá»n quát lên :
- Không được động thủ !
Nhưng đã cháºm mất rồi. Từ Văn vừa quay lại, thì má»™t tiếng rú thê thảm vang lên.
Hai gã hán tỠáo Ä‘en ngã ngá»a ngưá»i ra, chết ngay láºp tức. Trên ngưá»i chúng tuyệt
không có má»™t vết thương tÃch. Chẳng ai nhìn rõ Từ Văn hạ thá»§ bằng cách nà o.
Gã thiếu niên áo trắng la lên một tiếng kinh hoảng.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ Ä‘áºp bà n quát :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi dám và o táºn đây giết ngưá»i ư ?
Từ Văn hắng giá»ng má»™t tiếng rồi đáp :
- Là m gì mà dám với chẳng dám. Bản nhân xin cảnh cáo tôn giá đừng có đụng và o
Tưởng Úy Dân.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ rÃt lên the thé :
- Mi đã chết đến gáy mà còn nói khoác, sao không biết nhục ? Ta cho mi hay chỗ
nà y với địa ngục chẳng khác gì nhau.
- Úi chao !
Tiếng la chưa dứt, Từ Văn đã dùng thủ pháp chớp nhoáng nắm được cổ tay gã thiếu
niên áo trắng.
Tụ Bảo Hội chủ lại quát lên :
- Buông tay ra !
Từ Văn thản nhiên nói :
- Äâu có chuyện dá»… dà ng thế được ?
- Mi... định là m gì y ?
- Là m gì ư ? Tôn giá có đưa bản nhân cùng Tưởng cô nương rá»i khá»i nÆ¡i đây, thì
bản nhân má»›i trả lại ngưá»i sống.
Gã thiếu niên áo trắng đã được nhìn rõ hai tên thủ hạ vừa bị mất mạng bằng một
thá»§ pháp thần bà cá»§a đối phương thì hồn vÃa lên mây. Mặt gã không còn há»™t máu.
Tụ Bảo Hội chủ vừa chuyển động thân hình đã nắm được tay Tưởng Minh Châu.
Mụ nói :
- Äịa Ngục thư sinh ! Nếu mi muốn cho nà ng sống, thì láºp tức phải buông tay ra.
Last edited by dth_abcd; 09-06-2008 at 09:14 PM.
|

08-06-2008, 07:58 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 8
Bởi thất tình ma cÆ¡ uất háºn-
Từ Văn không kịp đỠphòng đối phương ra tay một cách đột ngột. Chà ng ngẫn
ngưá»i ra má»™t chút rồi trong đầu óc chà ng lóe lên má»™t tia sáng. Chà ng quyết định Ä‘i
má»™t nước cá» kỳ tuyệt. Chà ng liá»n giả vá» không để ý gì, đáp ngay :
- Nếu Há»™i chá»§ cho là cuá»™c tÃnh toán hợp lý, thì chúng ta thá»±c hà nh má»™t việc trao
đổi.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ há»i lại :
- Trao đổi thế nà o ?
Từ Văn đáp :
- Công tỠđây với tiểu thư hỠTưởng kia giá trị ngang nhau...
Tụ Bảo Há»™i chá»§ ngắt lá»i :
- Thế thì là m sao ?
Từ Văn đáp :
- Lấy mạng đổi mạng.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ biến sắc há»i :
- Mi muốn cho nà ng phải chết chăng ?
Từ Văn thản nhiên đáp :
- Y chết, thì lệnh công tỠcũng không sống được.
- Äịa Ngục thư sinh ! còn chÃnh mi nữa thì sao ?
Từ Văn thản nhiên đáp :
- Tại hạ không nghĩ gì đến chuyện sống chết.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ há»i :
- Nếu lại thêm một mạng của mi nữa thì chẳng hóa ra cuộc giao dịch nà y mi bị lỗ
vốn hay sao ?
Từ Văn thản nhiên đáp :
- Dù bị lỗ vốn, tại hạ cũng ưng chịu.
Tụ Bảo Hội chủ nghiến răng nói :
- Ta cho mi thắng cuộc, nhưng núi cao sông rộng, bản tòa còn có lúc đòi món nợ
nà y.
Từ Văn cưá»i khằng khặc đáp :
- Tại hạ sẵn sà ng đón tiếp tôn giá bất cứ lúc nà o.
Tụ Bảo Hội chủ nói :
- Váºy ngươi buông tha y ra và lãnh ngưá»i Ä‘em Ä‘i.
Từ Văn há»i lại :
- Tôn giá lấy gì là m bảo chứng cho tại hạ ?...
Tụ Bảo Hội chủ tức mình nói :
- Chà ! Äịa Ngục thư sinh ! Mi coi thưá»ng ta quá. Chẳng lẽ bản tòa lại thất tÃnh vá»›i
mi chăng ?
- Váºy thì hay lắm !
Chà ng vừa nói vừa buông tay thiếu niên áo trắng ra.
Gã thiếu niên vá»t mình lại phÃa sau, rồi lá»›n tiếng quát :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi nhất định phải chết.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ liá»n quát lên :
- Không được bạo động ! Äể cho chúng Ä‘i !
Thiếu niên áo trắng hằn há»c nhìn Từ Văn chòng chá»c, nhưng không nói gì nữa.
Tụ Bảo Há»™i chá»§ cÅ©ng buông tha Tưởng Minh Châu, mụ đẩy nà ng vá» phÃa Từ Văn
nói :
- Ngươi chá»› quên rằng món nợ nà y là cả hai mạng ngưá»i đó.
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Nếu tại hạ có là ngưá»i mau quên, thì tôn giá nhắc nhở cÅ©ng được chứ sao.
Tụ Bảo Hội chủ thét lên :
- ÄÆ°a bá»n chúng ra Ä‘i !
Câu nói nà y, mụ có ý sai bảo gã thiếu niên áo trắng. Gã miá»…n cưởng ra mở cá»a sắt.
Từ Văn toan đưa tay ra dắt Tưởng Minh Châu, nhưng lại rụt tay vỠnói :
- Tưởng cô nương ! Chúng ta đi thôi.
Tưởng Minh Châu chẳng có chá»§ ý gì, nà ng thấy Từ Văn bảo Ä‘i, liá»n cất bước chạy
ngay không ngần ngừ gì cả.
Ra khá»i nhà đại sãnh đã thấy lão già áo Ä‘en, tức Ná»™i đưá»ng đưá»ng chúa Thi Nhất
Hạo chá» sẵn ở ngoà i cá»a đưá»ng hầm. Lão giÆ¡ tay ra nói :
- Má»i hai vị theo lão phu.
Hai ngưá»i Ä‘i theo Thi Nhất Hạo. ÄÆ°á»ng Ä‘i vòng vèo, khác vá»›i lối Ä‘i và o.
Chẳng bao lâu đã nghe tiếng nước chảy róc rách. Trước mắt Từ Văn hiện ra một
lạch nước rộng lớn đến hơn trượng. Nước chảy réo lên. Bên lạch nước đã buộc sẵn
má»™t con thuyá»n nhá».
Thi Nhất Hạo trá» và o con thuyá»n nói :
- Má»i hai vị xuống thuyá»n Ä‘i !
Từ Văn nhìn xuống khe nước chau mà y há»i :
- Lạch nước nà y đi tới đâu ?
Thi Nhất Hạo đáp cộc lốc :
- Thông với nhân gian !
Từ Văn mắt đầy sát khÃ, chà ng nói gằn từng tiếng :
- Lão hỠThi kia ! Tại hạ có giết lão chỉ dễ như trở bà n tay.
Thi Nhất Hạo bất giác lùi lại một bước, dựng mặt lên nói :
- Äịa Ngục thư sinh ! Nếu bản há»™i không muốn tha ngươi, thì dù ngươi có bản lãnh
nghiêng trá»i cÅ©ng đừng hòng rá»i khá»i bà cung trong lòng đất nà y.
Từ Văn đã biết trong tòa nhà dưới lòng đất nà y bố trà rất nhiá»u cÆ¡ quan nguy hiểm,
mà chà ng muốn giỠcho Tưởng Minh Châu được an toà n nên phải cố nhẫn nại, nếu
không thì chà ng đã động thủ rồi. Bây giỠchà ng phải cố nén lòng, và trước tình thế
cấp bách, không thể câu nệ đưá»ng lối nam nữ thá» thá» bất thân. Chà ng nắm lấy tay
Tưởng Minh Châu nhẩy xuống thuyá»n.
Thi Nhất Hạo cởi dây cho con thuyá»n nhá» thuáºn giòng trôi Ä‘i.
Lạch nước trong lòng đất khúc rá»™ng, khúc hẹp, lại Ä‘i vòng vèo. Hai ngưá»i chỉ nghe
thấy tiếng nước chảy róc rách mà giÆ¡ bà n tay cÅ©ng không trông rõ ngón. Con thuyá»n
nhá» buá»™c và o má»™t sợi dây lá»›n, thả cho chảy xuôi giòng nên không sợ bị láºt úp.
Hai ngưá»i ngồi đối diện trong con thuyá»n nhá». Bốn đầu gối cÆ¡ hồ chạm nhau. Mùi
u hương cá»§a thiếu nữ đưa ra từng cÆ¡n khiến cho Từ Văn không khá»i đầu óc bâng
khuân. Trước đây hai ngà y, nếu chà ng không thay đổi chủ ý thì ngay bây giỠnà ng đã
thà nh vợ chà ng rồi, mà hiện nay thà nh thế má»—i ngưá»i má»™t ngã. Sỡ dÄ© chà ng cứu nà ng
là chỉ vì đạo nghĩa.
Giã tá»· Tưởng Minh Châu ở và o trạng thái thông thưá»ng, thì hoà n cảnh không giống
thế nà y. Nhưng nà ng lại bị thuốc mê như ngây như dại, khiến cho Từ Văn cũng tránh
được những sá»± phiá»n nhiểu vô vị.
Không hiểu lạch nước dưới lòng đất nà y dà i bao nhiêu, mà cÅ©ng chẳng hiểu Ä‘i vá»
phương hướng nà o. Má»™t lúc lâu má»›i phát hiện ra ánh sáng lá» má».
Ùm má»™t tiếng ! Con thuyá»n nhá» vá»t ra cá»a lạch nước. Từ Văn ở trong bóng tối đã
lâu, bây giỠgặp ánh dương quang khiến chà ng lóe mắt. Chà ng phải nhắm mắt lại một
lúc rồi má»›i mở ra, thì thấy con thuyá»n nhỠđã tá»±a và o bá» má»™t con sông lá»›n. PhÃa sau
chà ng là cá»a lạch nước ngầm. Nếu không chÃnh mình Ä‘i trên lạch nước nà y, thì chẳng
ai ngá» nó lại là đưá»ng giao thông cá»§a má»™t bang phái giang hồ.
Từ Văn nhắm tay Tưởng Minh Châu nhẩy lên bá». Con thuyá»n nhá» lại từ từ được
kéo ngược giòng vỠtrong động rồi mất hút.
Tưởng Minh Châu đưa cặp mắt lỠđỠnhìn Từ Văn, nhưng nà ng vẫn không nói câu
nà o.
Từ Văn dắt nà ng đến má»™t gốc cây ráºm rạp, rồi lấy má»™t viên thuốc mầu hồng đưa
cho nà ng nói :
- Cô nương hãy uống thuốc nà y đi !
Tưởng Minh Châu ngÆ¡ ngẩn đón lấy viên thuốc há»i :
- Thuốc gì đây ?
Từ Văn đáp :
- Thuốc giải.
Tưởng Minh Châu tần ngần há»i lại :
- Thuốc... giải... ư ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi ! Cô nương trúng phải thuốc mê thần của Tụ Bảo Hội. Thuốc nà y có thể
giải được. Váºy cô nương uống Ä‘i !
Tưởng Minh Châu dưá»ng như hÆ¡i có chút cảm giác. Nà ng gáºt đầu bá» thuốc và o
miệng nuốt đi.
Từ Văn lẳng lặng đứng bên để xem phản ứng.
Chẳng bao lâu, Tưởng Minh Châu đã biến sắc mặt, vẻ ngẩn ngơ dần dần mất đi.
Cặp mắt trong sáng bắt đầu long lanh. Nà ng ngó Từ Văn, trước còn kinh hãi nghi ngá»,
sau chìm đắm và o những mối suy nghĩ mung lung...
Từ Văn biết thuốc giải đã sinh hiệu lá»±c, liá»n lên tiếng há»i :
- Tưởng cô nương ! Cô còn nhớ những việc đã qua không ?
Tưởng Minh Châu chau mà y ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
- Ta chỉ nhớ mang máng. Phải chăng công tỠđã cứu ta ?
Từ Văn đáp :
- Äó chẳng qua là sá»± ngẫu nhiên mà thôi.
Nà ng liá»n chắp tay xá dà i nói :
- Tiểu nữ xin kÃnh tạ Æ¡n đức cứu mạng !
Từ Văn cũng thi lễ đáp :
- Cô nương bất tất phải khách sáo. Việc nhá» má»n nà y có chi đáng kể. Tại hạ đã nói
là một chuyện ngẫu nhiên mà thôi.
- Công tá» thiệt quá khiêm. Xin cho biết cao tÃnh đại danh.
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Tại hạ... bị ngưá»i ta khoác cho cái ngoại hiệu bất nhã là ... Äịa Ngục thư sinh.
Tưởng Minh Châu bất giác buột miệng la lên :
- à ! Phải rồi ! Phải rồi ! Lúc ở trong bà thất tiểu nữ nhá»› mang máng bá»n hỠđã xưng
hô công tá» như váºy.
Từ Văn lại há»i :
- Cô nương còn có chỗ nà o khó chịu nữa không ?
Tưởng Minh Châu đáp :
- Bây giỠkhá lắm rồi.
- Tại sao cô nương lại lá»t và o tay Tụ Bảo Há»™i ?
Tưởng Minh Châu ra chiá»u căm phẫn, hằn há»c đáp :
- Bữa trước đây gặp tiết Thanh Minh tiểu nữ Ä‘i tảo má»™. Äang lúc thưởng ngoạn hoa
cá» trong vưá»n thì đột nhiên thấy hai ngưá»i áo Ä‘en xuất hiện. Tiểu nữ chưa kịp há»i lai
lịch, thì mÅ©i ngá»i thấy má»™t mùi khác lạ rồi mê Ä‘i chẳng biết gì nữa, để mặc chúng
muốn là m gì thì là m.
Từ Văn gáºt đầu nói :
- Thá»§ Ä‘oạn cá»§a bá»n Tụ Bảo Há»™i tháºt khiến cho ngưá»i ta rất căm tức ! Mục Ä‘Ãch cá»§a
bá»n chúng là nhằm lấy châu báu trong tôn phá»§. Hiện giá» chắc đối phương đã đưa tin
đến lệnh tôn rồi. Váºy cô nương nên vá» ngay Ä‘i.
Tưởng Minh Châu đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi nói :
- NÆ¡i đây còn cách phá»§ Khai Phong chừng hÆ¡n trăm dặm, xin má»i công tá» dá»i gót
ngá»c đến tệ xá để gia phụ được tạ Æ¡n.
Từ Văn vội đáp :
- Tại hạ hiện có việc gắp đang chỠđợi. Xin để ngà y khác hãy đến quấy nhiễu.
Tưởng Minh Châu ngÆ¡ ngác há»i :
- Công tỠkhông chịu chiếu cố cho ư ?
Từ Văn đáp :
- Sao cô nương lại nói thế ? Tình thá»±c là như váºy.
Tưởng Minh Châu đảo mắt nhìn thấy tay áo bên trái Từ Văn phất phÆ¡, liá»n thà nh
thá»±c há»i:
- Tay trái công tá»...?
Từ Văn gượng cưá»i đáp :
- Tại hạ luyện công thà nh tà n táºt.
- Äó là má»™t Ä‘iá»u bất hạnh cho ngưá»i võ sÄ©.
Từ Văn lại giục :
- Cô nương ! Chúng ta thượng lộ đi thôi !
Tưởng Minh Châu lại há»i :
- Công tỠkhông chịu đến tệ xá bà ng hoà ng mấy bữa ư ?
Thực tình tại hạ có việc cấp bách. Tấm thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh
là đủ.
Tưởng Minh Châu há»i bằng má»™t giá»ng rất ân cần :
- Công tỠđi vỠphương nà o, liệu có thể cho tiểu nữ hay được chăng ?
Từ Văn ngẫn ngưá»i ra má»™t chút, rồi buá»™t miệng đáp :
- Tại hạ qua sông Hoà ng Hà ngược lên phÃa Bắc.
Tưởng Minh Châu nói :
- Tiểu nữ có chút váºt má»n kÃnh tặng để tá» tấc thà nh, mong công tỠđừng từ chối.
Nà ng nói xong, tháo chiếc vòng ngá»c má»™t bên tay rồi tiếp :
- Dá»c hai bá» Nam Bắc sông Hoà ng Hà , công tá» lấy cái nà y là m hiệu, thì bất luáºn
đưa tá»›i đâu cÅ©ng lấy được tiá»n.
Từ Văn lùi lại một bước đáp :
- Tại hạ đã Ä‘em đủ tiá»n chi dụng. Hảo ý cá»§a cô nương xin tâm lãnh mà thôi.
- Công tỠkhách khà đến thế ư ?
- Tại hạ chẳng có lý do nà o để tiếp nháºn háºu lá»… nà y được.
- Gá»i là chút lòng thà nh, sao công tá» lại nở từ chối ?
Từ Văn cương quyết đáp :
- Tại hạ xin tâm lãnh mà thôi !
Tưởng Minh Châu liá»n há»i :
- Váºy tiểu nữ xin để là m ká»· niệm được chăng ?
Trong lòng Từ Văn đã quyết định không nháºn tặng váºt cá»§a đối phương, nhưng lại
sợ cá»± tuyệt hoà i khiến cho nà ng phải phiá»n lòng. Chà ng đâm ra ngần ngừ.
Tưởng Minh Châu tay cầm chiếc vòng tay cũng ở và o tình trạng tiến thoái lưỡng
nan. Má»™t nà ng thiếu nữ đã tặng váºt cho chà ng trai chưa từng quen biết má»™t váºt gì Ä‘eo
ở trong ngưá»i, chẳng nhiá»u thì Ãt cÅ©ng là có tác dụng.
Giữa lúc ấy má»™t bóng ngưá»i xuất hiện đột ngá»™t. ChÃnh là Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Từ Văn chau mà y chưa kịp lên tiếng, thì Thiên Äà i Ma CÆ¡ đã cưá»i khanh khách
há»i:
- Huynh đệ ! Cô nương đây là ai ?
Nà ng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tưởng Minh Châu đầy vẻ ghen tức.
Linh cảm mau lẹ cá»§a đà n bà con gái là theo ánh mắt. Tưởng Minh Châu dưá»ng như
biết ý, vá»™i há»i :
- Công tỠ? Vị nà y là ...
Từ Văn xúc động tâm linh, chợt nghÄ© ra má»™t kế liá»n tá»§m tỉm cưá»i nói theo :
- Vị nà y là Thiên Äà i Ma CÆ¡, thanh danh lừng lẫy trên chốn giang hồ.
Rồi chà ng quay lại giới thiệu :
- Cô nương đây là thiên kim tiểu thư cá»§a Tưởng tiá»n bối ở phá»§ Khai Phong.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ toan báºt lên tiếng ái chà , thì Từ Văn đã cướp lá»i :
- Thư thư ! Tiểu đệ đang định đi kiếm thư thư.
Tiếng gá»i thư thư khiến cho Thiên Äà i Ma CÆ¡ nức lòng hởi dạ. Những vẻ lạnh
lùng, cùng thái độ vô tình của Từ Văn bữa trước nà ng quên sạch. Nà ng hớn hở tươi
cưá»i há»i :
- Huynh đệ định kiếm ta ư ?
- ChÃnh thế !
- Có việc chi váºy ?
- Äể lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.
Tưởng Minh Châu đưa mắt nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡ rồi hai tay nâng vòng ngá»c đưa
lên nói :
- Xin công tá» nháºn cho.
Từ Văn lùi lại một bước đáp :
- Tại hạ đã nhất định không khi nà o dám nháºn.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ chẳng hiểu đầu Ä‘uôi câu chuyện ra sao, bất giác sắc mặt biến đổi.
Tưởng Minh Châu vẫn nằng nì. Nà ng nói :
- Công tá» Æ¡i ! ÄÆ°a tay ra dá»…, mà đưa vá» rất khó.
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc, bụng bảo dạ :
- Tưởng Minh Châu khi vỠtới nhà , kể lại chuyện với phụ thân nà ng là Tưởng Úy
Dân, nà ng chỉ nói ra bốn chữ Äịa Ngục thư sinh là thân thế mình đã bị bại lá»™. Chiếc
vòng tay nà y là tÃn váºt để Ä‘i lấy tiá»n khắp hai mặt nam bắc sông Hoà ng Hà thì tháºt lÃ
cá»§a báu, đáng giá liên thà nh. Mình chỉ vô tình mà cứu nà ng, có lý đâu lại thu nháºn
được ?
Nhưng câu nói đưa tay ra dễ, rụt tay vỠkhó khiến cho chà ng khó nổi chối từ, là m
cho chà ng khó nghÄ©. Chà ng tÃnh rằng muốn cho đối phương hạ đà i gấp rút, chi bằng
hãy tạm thu nháºn rồi hãy sai ngưá»i nhà đi suốt ngà y đêm để trả lại cÅ©ng chẳng sao.
NghÄ© thế rồi, chà ng vừa đưa tay ra đón lấy vòng ngá»c vừa nói :
- Cô nương đã táºn tình cố chấp, tại hạ đà nh tạm thâu nháºn.
Tưởng Minh Châu láºt Ä‘áºt lên tiếng cáo biệt, rồi băng mình chạy vụt Ä‘i... Coi thân
pháp nà ng, thì bản lãnh cÅ©ng không phải tầm thưá»ng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i bằng má»™t giá»ng chua cay :
- Huynh đệ thu nháºn ká»· váºt cá»§a y ư ?
Từ Văn sá»ng sốt đáp :
- Ká»· váºt gì đâu ? Tiểu đệ đã bảo tạm thá»i thu nháºn, rồi sẽ tìm cách trả lại cho y.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ bỉu môi nói :
- Chà ! Äâu lại có chuyện kỳ đến thế được ? Ai Ä‘á»i trai gái tặng váºt cho nhau rồi
còn đem trả lại bao giỠ?
Từ Văn đổi giá»ng :
- Äó là việc riêng cá»§a tại hạ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nghiến răng há»i :
- Vừa rồi ngươi bảo tìm ta có việc gì ?
Từ Văn trắng trợn đáp :
- Chẳng có việc chi hết. Mục Ä‘Ãch cá»§a tại hạ là tống khứ nà ng Ä‘i cho xong.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sá»ng sốt há»i :
- Tống khứ y ư ? Ngươi đã thu nháºn váºt ká»· niệm cá»§a y rồi...
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Xin lỗi cô nương ! Tại hạ phải đi trước.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ mà y liểu dá»±ng ngược, nà ng đứng chắn trước lối Ä‘i há»i :
- Ngươi là m thế nà y là có ý gì ?
- Chẳng có ý gì cả.
- Phải chăng ngươi có ý tìm ta để chế diễu ?
- Äó là cô nương tá»± ý đến đây chứ tại hạ có má»i đâu. Tại hạ xin há»i cô nương tá»›i
đây là m chi ?
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi khinh ngưá»i quá tệ !
Và nh mắt đỠhoe, cổ há»ng dưá»ng như bị tắc nghẽn, nà ng không nói thêm được nữa.
Trong lòng Từ Văn không khá»i có chút hối háºn. Chà ng tá»± trách đã vì đối phó vá»›i
Tưởng Minh Châu mà gá»i Thiên Äà i Ma CÆ¡ bằng thư thư. Tuy nhiên ngoà i mặt vẫn
lạnh như tiá»n. Chà ng hững há» há»i :
- Cô nương định là m gì ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ tức giáºn, run lên bần báºt. Nà ng nghiến răng nói :
- Ta muốn giết ngươi !
- Liệu cô nương có là m được không ?
- Ngươi hãy thỠcoi sẽ biết.
Nà ng giơ bà n tay nhỠnhắn lên nhằm đánh trúng trước ngực Từ Văn.
Binh! Từ Văn lùi lại một bước. Chà ng chịu đựng phát chưởng của đối phương,
không né tránh mã cÅ©ng không phản kÃch.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nà o phải hạng tầm thưá»ng. Phát chưởng cá»§a nà ng đánh cho Từ
Văn hoa mắt, khà huyết đảo ngược, chà ng không khá»i nổi sát khÃ, cất giá»ng lạnh lùng
há»i :
- Ngươi không biết đưá»ng tiến thoái ư ?
- Ngươi bảo sao ?
- Ngươi đừng tưởng ta không dám giết ngươi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vẻ mặt Ä‘au khổ vô cùng. Bây giá» chỉ thấy nà ng oán háºn chứ
không còn vẻ kiá»u mỵ mê hoặc nữa.
Äây là lần đầu tiên Từ Văn phát giác ra nà ng đẹp vô cùng, đẹp đến nổi là m cho
ngưá»i ta phải rung động. Nếu bảo thiếu nữ áo hồng là má»™t đóa hoa bách hợp, thì
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cÅ©ng là má»™t bông mai côi nở nhụy. Cái đẹp cá»§a nà ng có vẻ kÃch
thÃch, nhưng chỉ thoáng qua má»™t cái là đã mất tiêu.
Bỗng thấy tấm thân tha thướt của nà ng băng ra xa hai trượng. Hai tay nà ng nắm hai
thứ ám khÃ, nà ng cất giá»ng Ä‘au khổ quát há»i :
- Äịa Ngục thư sinh ! Chúng ta đứng cách nhau bấy nhiêu, chắc ngươi không thể
giết ngưá»i được nữa. Ngươi có xác nháºn Ä‘iá»u đó không ?
Từ Văn chấn động tâm thần đáp :
- Ngươi hãy thỠđi coi.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ mặt đầy sát khÃ. Nà ng giÆ¡ hai tay lên nói :
- Ngươi không còn cơ hội nữa đâu. Ta nói cho ngươi hay, ngươi không tà i nà o trốn
thoát được hai thứ lợi khà giết ngưá»i cá»§a ta là Tố nữ thần châm và Thất toà n phi
nhạn cùng phóng ra một lúc.
Từ Văn trong lòng xao xuyến vô cùng. Thực tình, ở khoản cách xa nà y, chà ng
không có cách nà o để hạ thá»§ giết ngưá»i được, mà nà ng phóng ám khà lại rất vừa tầm.
Ãm khà Tố nữ thần châm đã từng khiến cho vệ đội thống lãnh Bạch Sát Thần Trịnh
Côn phải ôm thương chạy trốn, chÃnh mắt Từ Văn đã trông thấy. Còn Thất toà n phi
nhạn theo lá»i nà ng, lại là má»™t thứ lợi khà đã đả thương ngưá»i che mặt mặc áo cẩm
bà o. Nếu ngưá»i đó chÃnh là phụ thân chà ng mà còn bị thương, thì quyết nhiên chà ng
không thể đối phó được.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu óc chà ng là phải hạ thủ trước mới thắng được.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại nói :
- Äịa Ngục thư sinh ! Chẳng phải ta muốn kể ân huệ vá»›i ngươi, nhưng nếu không
có ta thì ngươi đã bị giết chết vá» tay ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o rồi, chứ đâu còn
được sống đến bây giá»... Váºy mà ngươi không có lấy má»™t chút lòng thá»§y chung...
Từ Văn lại một phen chấn động tinh thần, vì nà ng nói ra vẻ thà nh thực, chứ không
có gì giả trá hết. Bất luáºn ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o lai lịch ra sao, nhưng nà ng
đối vá»›i chà ng đã có Æ¡n cứu mạng là chuyện tháºt.
Từ Văn nghÄ© váºy, bao nhiêu sát khà đá»u tiêu tan hết. Chà ng trầm giá»ng há»i :
- Chẳng lẽ chuyện đó có tháºt ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Tin hay không là tùy ở ngươi. Ta không có ý kể công với ngươi đâu.
Từ Văn há»i :
- Ta muốn có bằng chứng xác thực thì là m thế nà o ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Ngươi Ä‘i kiếm ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o sẽ rõ. Nhưng...
- Nhưng là m sao ?...
- Ta e rằng ngươi không còn có cơ hội nà o nữa.
- Tại sao váºy ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lá»›n tiếng đáp :
- Vì ta đã quyết tâm giết ngươi.
Từ Văn lại nổi sát khÃ. Chà ng nhẩy xổ đến nhanh như Ä‘iện chá»›p...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vung tay má»™t cái, má»™t tráºn mưa kim nhá» như lông tÆ¡ chụp xuống
mặt Từ Văn. Chà ng Ä‘au nhức tá»±a hồ như bị ong đốt. Chân lá»±c phát tiết hết. Ngưá»i
chà ng ngã lăn ra.
Véo ! Má»™t váºt sáng loáng bay tá»›i. Thiên Äà i Ma CÆ¡ phóng Thất toà n phi nhạn ra.
Lại vù một tiếng ! Phi nhạn xoay quanh yết hầu Từ Văn. Chà ng cúi đầu xuống.
Lưỡi phi nhạn lướt qua đầu chà ng. Từ Văn vừa kịp phát giác thì lưỡi phi nhạn thứ hai
bay đến rÃt lên veo véo.
Last edited by dth_abcd; 09-06-2008 at 09:13 PM.
|

08-06-2008, 08:07 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 9
Giữ lá»i hứa hà o kiệt cứu cừu nhân-
Từ Văn hồn vÃa lên mây. Ngưá»i chà ng đã trúng phải mấy mÅ©i Tố ná» thần châm
khà huyết bị ngăn trở lưu thông nên không đỠtựu chân lực được. Chà ng dương mắt lên
nhìn vòng ánh sáng sắp quà ng tới nơi mà không có cách nà o né tránh được, chứ đừng
nói đến chuyện đỡ gạt...
Giữa lúc sống chết chỉ còn chừng sợi tóc, thì lưỡi phi nhạn bất ngá» lại bay trở vá»
trong tay Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lạnh lùng nói :
- Äịa Ngục thư sinh ! Ngươi đã trải qua má»™t lần chết rồi đó.
Từ Văn sợ quá mồ hôi ướt đầm, nhưng vẫn giở giá»ng cuồng ngạo há»i :
- Sao ngươi còn chưa hạ thủ ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Hừ ! Ngươi tưởng khó chết lắm ư ? Ngươi đã trúng phải Tố nữ thần châm,
nguyên một món đó cũng đủ là m cho ngươi mất mạng rồi.
Từ Văn gượng cưá»i đáp :
- Nếu ta không chết thì ta phải giết ngươi...
Dứt lá»i, chà ng xoay mình loạng choạng bước Ä‘i.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lá»›n tiếng há»i :
- Ngươi muốn chết thiệt ư ?
Từ Văn lá» Ä‘i như không nghe tiếng. Chà ng gắng gượng chạy vá» phÃa trước...
CỠđộng như váºy, những mÅ©i thần châm sẽ theo máu lưu thông đâm và o tâm mạch,
chá»c thá»§ng trái tim mà chết.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại quát :
- Äứng lại !
Nà ng vừa quát vừa vá»t ngưá»i lên trước cháºn đưá»ng.
Từ Văn đà nh dừng bước lại, run lên há»i :
- Ngươi định là m gì ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i lại :
- Ngươi muốn chết ư ?
Từ Văn cưá»i lạt há»i :
- Thế là nghĩa gì ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ thá»™n ngưá»i ra, nét mặt xám xanh, nà ng nói :
- Äể ta lấy thần châm ra cho ngươi.
Từ Văn rất nỗi ngạc nhiên, nhưng chà ng vẫn lạnh lùng đáp :
- Ta không cần !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ hừ má»™t tiếng. Nà ng vung chưởng Ä‘áºp má»™t cái. Từ Văn láºp tức té
liá»n.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đưa tay phải ra. Nà ng váºn công lá»±c, lòng bà n tay nổi lên sắc tÃa.
Nà ng để cách không ba tấc, soi khắp ngưá»i Từ Văn. Những mÅ©i kim nhá» như lông
trâu trắng từ ngưá»i Từ Văn dần dần bị hút ra lòng bà n tay nà ng.
Công việc nà y chỉ trong khoảnh khắc là xong.
Äang lúc Thiên Äà i Ma CÆ¡ phát huy công lá»±c kỳ môn hút thần châm trong ngưá»i
Từ Văn ra, chà ng đột nhiên tÄ©nh lại. Vừa ngó thấy Thiên Äà i Ma CÆ¡ cúi xuống bên
mình, chà ng quát lên :
- Ngươi muốn chết chăng ?
Chà ng co ngưá»i lại rồi đứng lên.
- Úi chao !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ rú lên má»™t tiếng thê thãm, rồi ngã lăn ra.
Từ Văn thấy trong ngưá»i thoải mái, chân khà lưu thông như trước. Những ná»—i Ä‘au
đớn như kiến đốt ong châm Ä‘á»u mất hết. Chà ng đưa mắt nhìn thấy lòng bà n tay Thiên
Äà i Ma CÆ¡ có thần châm dÃnh và o, bất giác toà n thân chấn động. Chà ng buá»™t miệng
la lên :
- Ta lầm rồi !
Äoạn chà ng giÆ¡ ngón tay ra Ä‘iểm và o ngưá»i Thiên Äà i Ma CÆ¡. Lúc ngón tay sắp
chạm và o con ngưá»i rất hấp dẫn nà y, chà ng ngẫn mặt ra. Ngón tay dừng lại không
điểm xuống nữa.
Bộ mặt anh tuấn của chà ng biến đổi mấy lần. Trái tim chà ng tưởng chừng như
muốn nhẩy vá»t ra ngoà i.
Chà ng không thể chần chỠđược nữa, tay điểm xuống như mưa và o khắp ba mươi
sáu đại huyệt trong ngưá»i Thiên Äà i Ma CÆ¡. Chà ng lại lấy ba hoà n thuốc trắng nhét
và o miệng nà ng, rồi nhẹ nhà ng Ä‘iểm và o huyệt hầu kết cho thuốc trôi xuống cổ há»ng.
Äá»™ng tác cá»§a Từ Văn chỉ trong khoảnh khắc, mà chán chà ng đã toát mồ hôi. Ngón
tay vừa chạm và o là n da mịn mà ng phát sinh một cảm giác vi diệu tựa hồ vẫn chưa
tiêu tan.
Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , Thiên Äà i Ma CÆ¡ thở phà o má»™t cái,
mở bừng mắt ra.
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Ngươi cũng đã trải qua một lần chết rồi đó !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đứng dáºy. Nà ng lá»™ vẻ bâng khuân, nhưng nghÄ© mãi mà không
hiểu tại sao mình lại té xuống. Nà ng chỉ còn nhá»› mang máng là ngưá»i mình bị đụng
nhẹ và o Từ Văn một chút, rồi tự nhiên mình bị mất tri giác.
Từ Văn lại nói tiếp :
- Ngươi cÅ©ng là má»™t ngưá»i chết Ä‘i sống lại dưới bà n tay bản nhân. Thế là chúng ta
chẳng ai nợ ai nữa. Thôi ta tạm biệt, sau nà y còn có ngà y gặp nhau.
Chà ng băng mình chạy đi như bay.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vẻ mặt ai oán, buông tiếng thở dà i rồi cÅ©ng bước Ä‘i.
Nhắc lại Äịa Ngục thư sinh Từ Văn chạy rất nhanh má»™t mạch. Chừng má»™t giá» thì
chà ng đến đưá»ng quan đạo, rồi chà ng Ä‘i cháºm lại. Chà ng không biết mình nên vá» nhÃ
hay là nên tiếp tục đi nữa ?
Thân hình, tướng mạo chà ng, cùng cách phục sức như váºy mà đi trên đưá»ng quan
đạo tháºt khiến cho ngưá»i phải chú ý, nhưng chà ng cÅ©ng chẳng quan tâm đến, chỉ nghÄ©
đến tâm sự mình.
Bất thình lình có tiếng rên la lá»t và o tai Từ Văn, bất giác chà ng đảo mắt nhìn ra thì
thấy dưới gốc cây tùng bên đưá»ng, má»™t ngưá»i áo Ä‘en nằm đó. Ngưá»i nà y đội nón
và nh rá»™ng che hết cả đầu lẫn mặt. Tiếng rên la chÃnh ở miệng hắn phát ra.
Từ Văn cho là má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng ngẫu nhiên bị cấp bệnh má»›i ngã lăn ra bên
đưá»ng rên rỉ. Chà ng đưa mắt ngó ngưá»i áo Ä‘en má»™t cái rồi tiếp tục tiến vế phÃa trước.
Tiếng rên la cà ng thê thãm hÆ¡n, dưá»ng như hắn Ä‘au khổ vô cùng.
Từ Văn Ä‘i được mấy trượng rồi không ngăn nổi tÃnh hiếu kỳ, chà ng trở gót quay lại
đến bên ngưá»i đó.
Ngưá»i áo Ä‘en dưá»ng như đã phát giác ra có ai tá»›i gần, liá»n ngừng lại không rên
nữa. Song hắn vẫn giẫy giụa không ngớt, hiển nhiên hắn cố nhịn đau.
Từ Văn cất tiếng há»i :
- Ông bạn ! Vụ nà y là thế nà o đây ?
Ngưá»i áo Ä‘en cất giá»ng run run há»i lại :
- Phải chăng tôn giá là khách Ä‘i đưá»ng ?
Từ Văn đáp :
- Äúng thế !
Ngưá»i áo Ä‘en bá» cái nón và nh rá»™ng che mặt Ä‘i. Hắn dương cặp mắt thất thần lên
ngó Từ Văn má»™t lúc, rồi lại lấy nón Ä‘áºy lên mặt.
Từ Văn chỉ ngó qua má»™t cái cÅ©ng đã nháºn ra ngưá»i nà y tuổi chừng năm chục. Má
bên phải lão có má»™t vết sẹo lá»›n bằng ná»a bà n tay, Ä‘áºp và o mắt chà ng.
Äá»™ng tác cá»§a lão áo Ä‘en khiến cho Từ Văn không nhẫn nại được nữa. Chà ng toan
trở gót bỠđi...
Lão áo Ä‘en lại cất tiếng há»i :
- Tiểu hữu là ai ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ là Äịa Ngục thư sinh.
Lão áo Ä‘en sá»ng sốt :
- Sao ?... Tôn giá là Äịa Ngục thư sinh ư ?
Từ Văn thản nhiên đáp :
- Äúng thế !
Lão áo đen nói :
- Váºy xin má»i tôn giá tùy tiện.
Từ Văn rất lấy là m kỳ. Câu nà y phản lại, đã là m tiêu tan ý định ra đi. Chà ng muốn
gặn há»i cho biết rõ :
- Các hạ nói thế là nghĩa là m sao ?
Ngưá»i áo Ä‘en đáp :
- Äã không đồng đạo, thì không thể mưu sá»± vá»›i nhau được.
Từ Văn lại há»i :
- Phải chăng các hạ tá»± coi mình là báºc chÃnh nhân quân tá» ?
Ngưá»i áo Ä‘en không trả lá»i. Nhưng lão hắng giá»ng má»™t tiếng dưá»ng như có sá»± gì
đau khổ.
Từ Văn nói lãng sang chuyện khác há»i :
- Các hạ bị bệnh hay là bị thương ?
Ngưá»i áo Ä‘en nghiến răng ken két, lạnh lùng đáp :
- Tiểu hữu nên tùy tiện đi thôi !
- Tại hạ mà muốn đi, thì các hạ không giữ được. Còn tại hạ không muốn đi, thì các
hạ có thúc giục cũng bằng thừa.
Ngưá»i áo Ä‘en há»i lại :
- Váºy tiểu hữu định thế nà o ?
Từ Văn đáp :
- Các hạ có danh hiệu gì không xin cho biết rõ ?
Ngưá»i áo Ä‘en đáp :
- Không có !
Từ Văn nổi nóng. Chà ng vung tay má»™t cái, hất chiếc nón che mặt cá»§a ngưá»i áo Ä‘en
ra xa mấy trượng, há»i bằng má»™t giá»ng lạnh như băng :
- Phải chăng các hạ cho rằng không đáng nói với tại hạ ?
Ngưá»i áo Ä‘en mắt trợn tròn xoe ra chiá»u căm háºn đến cá»±c Ä‘iểm. Lão lồm cồm bò
dáºy, nhưng chưa ngồi yên được thì lại té xuống.
Từ Văn đảo mắt nhìn ngưá»i áo Ä‘en rồi buá»™c miệng :
- Các hạ trúng phải chất kịch độc là m cho thủng ruột.
Ngưá»i áo Ä‘en kinh ngạc miệng há hốc ra, hồi lâu má»›i thốt nên lá»i :
- Sao tiểu hữu lại biết được ?
Từ Văn đáp :
- Các hạ trúng phải chất kịch độc nà y mà không bá» mạng ngay đương trưá»ng thì
nội lực cao thâm ghê gớm lắm...
Ngưá»i áo Ä‘en ngÆ¡ ngác :
- Tiểu hữu...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Các hạ bất tất phải kinh dị. Tại hạ có hiểu được Ãt nhiá»u vá» các chất độc.
Ngưá»i áo Ä‘en sá»ng sốt :
- Ủa. Tiểu hữu...
Từ Văn há»i ngay :
- Tuy các hạ váºn động ná»™i lá»±c để chặn đứng chất độc không cho xông và o tâm
mạch, song cÅ©ng không sống được lâu. Chỉ trong vòng ná»a khắc là các hạ trở vá» Tây
Thiên. Các hạ bị trúng độc bao lâu rồi ?
- Năm ngà y.
- Năm ngà y rồi ư ?
Từ Văn run lên. Äối phương trúng độc năm ngà y không chết đã ra ngoà i sá»± phá»ng
đoán của chà ng.
Ngưá»i áo Ä‘en lẩm bẩm :
- Ta... cÅ©ng tá»± biết là không xong rồi. Trá»i Æ¡i ! Chết mà không nhắm mắt ! Chết mÃ
không nhắm mắt !
Từ Văn vá»™i há»i :
- Các hạ bị ai hạ thủ ?
Ngưá»i áo Ä‘en đáp :
- Kẻ thù.
- Ai váºy ?
- VỠđiểm nà y thứ cho bản nhân không thể nói được.
Từ Văn cuối xuống lấy tay sỠkinh mạch đối phương. Rồi chà ng lại trợn mắt, toà n
thân run bần báºt lùi lại mấy bước. Lòng chà ng nẩy ra mấy ý nghÄ© quái dị. Chà ng nháºn
thấy đây là thá»§ pháp cá»§a phụ thân chà ng mà đối phương lại bảo là kẻ thù. Váºy hắn đã
có thù gì vá»›i phụ thân mình ? Mình có nên giết hắn để tiêu diệt kẻ thù không, hay lÃ
để mặc cho chất độc phát tác rồi tự nhiên hắn chết.
Má»™t ý nghÄ© khác vụt tá»›i, chà ng tá»± há»i :
- Hay là ta cứu hắn.
Rồi chà ng lại báºt cưá»i lẩm bẩm :
- Sao mình có ý nghĩ kỳ khôi đi cứu mạng cho kẻ thù của phụ thân ?
Chà ng có biết đâu rằng sở dĩ chà ng nẩy ra ý nghĩ nà y vì chà ng biết phụ thân mình
không phải là hạng chÃnh nhân quân tá», hoặc vì ngưá»i áo Ä‘en kia vô tá»™i, hoặc vì má»™t
duyên cá»› nà o khác vỠân oán. Con nhà võ, thì chẳng ai thoát khá»i cái vòng ân oán.
Từ Văn tÃnh tình lạnh nhạt, quáºt cưá»ng cÅ©ng do hoà n cảnh gây nên. Nhưng phÃa sau
tÃnh cách nà y vẫn ẩn dấu bản chất thiện lương trá»i sinh. Cái bản chất thiên nhiên đó bị
tÃnh cách háºu thiên kiá»m chế, song cÅ©ng có lúc tá»± nhiên bá»™c lá»™ ra ngoà i. Cái đó là m
cho chà ng thà nh ngưá»i thiện ác lẫn lá»™n, nhiá»u khi mình tá»± mâu thuẫn vá»›i mình. DÄ©
nhiên là cái mâu thuẫn không lá»™ ngoà i, nên ngưá»i ngoà i khó mà phát giác được. Nếu
không thế, thì chà ng đã chẳng bị bạn giang hồ khoác cho cái ngoại hiệu Äịa Ngục
thư sinh.
Trong con mắt các bạn đồng đạo, chà ng đã thà nh má»™t nhân váºt đáng khá»§ng khiếp.
Vừa rồi ngưá»i áo Ä‘en đã bảo chà ng không phải bạn đồng đạo thì không mưu việc vá»›i
nhau để tả thân thế chà ng.
Từ Văn không nhịn được nữa lại há»i :
- Kẻ thù cá»§a các hạ là má»™t nhân váºt đáng sợ lắm phải không ?
Ngưá»i áo Ä‘en nghiến răng đáp :
- Hắn là má»™t tên ác ma hèn hạ đê tiện. Cả ngưá»i ta lẫn quỉ thần Ä‘á»u căm phẩn. Hắn
không đáng là m ngưá»i.
Từ Văn khác nà o bị má»™t đòn nặng đánh và o trái tim, chà ng lại há»i :
- Các hạ bảo chết không nhắm mắt được là vì có thù háºn gì váºy ?
Ngưá»i áo Ä‘en đáp :
- Ta bất tất phải nói vá»›i tiểu hữu Ä‘iá»u đó.
Từ Văn nói :
- Các hạ nói ra biết đâu chẳng có lợi cho mình.
Ngưá»i áo Ä‘en đáp :
- Ta cÅ©ng chẳng thấy chi có lợi khi phải trông cáºy và o ngươi.
Từ Văn há»i :
- Giã tá»· tại hạ chữa được chất độc trong ngưá»i các hạ thì sao ?
Ngưá»i áo Ä‘en mắt sáng lên, cất giá»ng run run há»i :
- Tiểu hữu có thể giải được chất kịch độc nà y ư ?
Từ Văn đáp :
- Äúng thế ! Tại hạ giải độc cho các hạ cÅ©ng dá»… như giết các hạ váºy.
Ngưá»i áo Ä‘en ngẫn mặt ra. Trong mắt lão có những tia sáng van xin rất mãnh liệt.
Miệng lão lẩm bẩm :
- Ta cần phải sống nữa... Ta cần phải sống nữa...
Từ Văn quyết định rồi há»i :
- Các hạ hãy nói rõ nguyên nhân, rồi tại hạ giải độc cho...
Ngưá»i áo Ä‘en lại há»i :
- Äiá»u kiện chỉ có thế thôi ư ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi ! Cái đó cÅ©ng coi như là điá»u kiện.
Ngưá»i áo Ä‘en nói :
- Váºy bản nhân nói cho tiểu hữu hay : Kẻ thù cá»§a bản nhân là Bảo chúa Thất Tinh
Bảo.
Từ Văn run lên há»i :
- Phải chăng là Thất Tinh Bảo chúa Từ Anh Phong ?
- Phải rồi ! ChÃnh là lão thất phu đó.
Từ Văn lại há»i :
- Các hạ có thù gì với y ?
Ngưá»i áo Ä‘en nghiến răng đáp :
- Mối thù cướp vợ, tuyệt đưá»ng nối dõi.
Từ Văn bất giác lùi lại má»™t bước. Mối thù cướp vợ diệt đưá»ng nối dõi là thù chẳng
đội trá»i chung. Chà ng nghÄ© tá»›i phụ thân đã là m những việc quỉ thần cÅ©ng phải căm
phẫn, thì trong lòng lại nổi lên những Ä‘iá»u mâu thuẫn : Cứu lão nà y, tức là bảo toà n
cho kẻ thù đáng sợ cá»§a nhà mình, mà giết lão thì trái lại vá»›i Ä‘iá»u mình đã hứa giải độc
cho lão. Hai ý nghĩ xung đột nhau khiến chà ng phải đau khổ. Chà ng không hiểu tại
sao đột nhiên mình lại nảy ra tấm lòng từ thiện mà không quyết tâm hạ sát ngưá»i áo
đen nà y ?
Từ Văn cất tiếng há»i :
- Tôn danh các hạ là gì ?
Ngưá»i áo Ä‘en đáp :
- Thượng Quan Hoà nh !
Từ Văn nhắc lại :
- Thượng Quan Hoà nh ! Thượng Quan Hoà nh !
Lão già áo đen nói :
- Tiểu hữu ! Nếu tiểu hữu giải được chất kịch độc cho bản nhân, thì bản nhân tất có
ngà y báo đáp.
Từ Văn trợn mắt lên đáp :
- Tại hạ phải giết tôn giá...
Ngưá»i áo Ä‘en bắp thịt giáºt đùng đùng, dương mắt lên đăm đăm ngó Từ Văn, dưá»ng
như lấy là m lạ là sao ngôi hung tinh nà y lại biến đổi ý kiến chóng thế ?
Từ Văn lại nói tiếp :
- Nhưng tại hạ đã hứa lá»i giải độc cho tôn giá thì phải giữ lá»i. Thuốc giải độc đây,
tôn giá hãy cầm lấy.
Từ Văn vừa nói vừa lấy má»™t viên thuốc trắng ra, đưa qua cho ngưá»i áo Ä‘en.
Ngưá»i áo Ä‘en đón lấy viên thuốc cầm trong tay nói :
- Tiểu hữu ! Bản nhân xin ghi nhớ món ân tình nà y.
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Tôn giá bất tất phải nhớ ơn là m chi. Lần sau gặp mặt, tại hạ sẽ đòi mạng tôn giá
đó.
Ngưá»i áo Ä‘en chưng há»ng. Nhưng lão cÅ©ng cầm viên thuốc bá» và o miệng nuốt
xuống.
Từ Văn ngá»ng đầu trông lên trá»i, bụng bảo dạ :
- Bây giỠmình biết là m thế nà o đây ? Tại sao mình lại cứu kẻ thù ? Vụ nà y nếu đồn
đại ra và o chốn giang hồ há chẳng thà nh chuyện khó tin ư ?
Ngưá»i áo Ä‘en bây giỠđã ngồi dáºy được. Lão váºn động ná»™i công để trục xuất chất
độc ra ngoà i. Từ Văn đảo cặp mắt nhìn quanh, tự nhủ :
- Bây giỠta giết lão vẫn còn kịp.
Chà ng tiến gần lại chỉ còn cách ngưá»i áo Ä‘en chừng má»™t vá»›i tay... Chà ng giÆ¡ tay
lên, nhưng rồi lại hạ xuống...
Bất thình lình trong chá»— cà nh lá ráºm rạp ngay trên đầu chà ng, có tiếng ngưá»i húng
hắng ho.
Từ Văn giáºt mình kinh hãi, vá»™i nhảy vá»t Ä‘i, lùi lại ba trượng.
Bá»—ng thấy má»™t bóng Ä‘en từ ngá»n cây rá»›t xuống đánh huỵch má»™t tiếng. Chà ng định
thần nhìn lại, tâm thần cực kỳ chấn động.
Má»™t lão già quái dị đầu bạc, ngưá»i tròn á»§ng như quả cầu thịt Ä‘ang lảo đảo đứng lên.
Lão vừa phá»§i bụi vừa nhìn Từ Văn nhe răng ra cưá»i há»i :
- Tiểu tỠ! Ngươi đã cứu y, sao còn muốn giết y ?
Quái nhân nà y là Táng Thiên Ông lừng lẩy tiếng tăm trên chốn giang hồ sáu chục
năm vá» trước. Lão quái ẩn thân trên ngá»n cây mà Từ Văn không phát giác ra được.
Chà ng ngÆ¡ ngác há»i :
- Việc nà y có liên quan gì đến các hạ ?
Táng Thiên Ông cưá»i khanh khách đáp :
- Thằng lá»i con giá»i thiệt ! Ngươi dám đối lá»i vá»›i lão gia ư ? Nếu lão gia không
nghÄ© tình ngươi đã cứu y, thì lão gia Ä‘áºp chết ngươi đó. Thôi ! Ngươi Ä‘i Ä‘i !
Từ Văn thấy quái nhân nói váºy thì lá»a giáºn bốc lên đùng đùng. Chà ng ngạo nghá»…
há»i lại :
- Nếu bản nhân không đi thì sao ?
Táng Thiên Ông dằn giá»ng đáp :
- Lão gia đã muốn ngươi đi, thì ngươi muốn đứng lại cũng không được đâu.
Dứt lá»i Táng Thiên Ông vung bà n tay ngắn ngá»§n và to tướng ra quạt má»™t cái. Má»™t
là n cuồng phong ầm ầm xô tá»›i. Từ Văn bị đẩy mạnh loạng choạng ngưá»i Ä‘i, phải lùi
lại bảy tám bước mới đứng vững.
Bản tÃnh quáºt cưá»ng bị khÃch động, Từ Văn vừa đứng vững lại, nhẩy xổ vá» phÃa
Táng Thiên Ông.
Táng Thiên Ông vẫn đứng yên má»™t chá»— không nhúc nhÃch...
Lúc hai ngưá»i sắp đụng mạnh và o nhau, không hiểu Táng Thiên Ông chuyển động
thế nà o mà ngưá»i lão đã thay đổi phương vị như ma quỉ xuất hiện.
Từ Văn chưa kịp tấn công, thì bóng ngưá»i đã mất hút. Chà ng còn Ä‘ang xoay chuyển
ý nghÄ©, bá»—ng má»™t luồn kình lá»±c từ phÃa sau xô lại.
Binh ! Từ Văn bị hất té ra ngoà i ba trượng, nhưng chà ng không bị thương. Chà ng
xoay mình đứng phắt dáºy, mắt muốn tóe lá»a.
Giữa lúc ấy, ngưá»i áo Ä‘en đã đứng dáºy được. Hắn thấy Táng Thiên Ông đứng bên
vội thi lễ nói :
- Lão tiá»n bối ! Äây là lần thứ hai vãn bối trở lại là m ngưá»i trên thế gian.
Táng Thiên Ông há»i :
- Kết quả thế nà o ?
Ngưá»i áo Ä‘en đáp :
- Vãn bối theo dõi hai ngà y đêm mà không Ä‘uổi kịp. Chẳng ngá» sau mưá»i năm
không gặp mặt, hắn đã há»c được nghá» dùng độc. Vãn bối đột nhiên trúng phải chất
độc, nên đễ hắn tẩu thoát mất.
Last edited by dth_abcd; 09-06-2008 at 08:49 PM.
|
 |
|
| |