Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 24-04-2008, 10:52 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 6




Như ta đã thấy, Gryphus không đồng ý với con gái tỠra ân cần với cậu con đỡ đầu của Cor-neille de Witt.
Hàng ngày, hắn vào buồng giam cá»§a Van Baerle ba lần, hy vá»ng bắt được anh phạm lá»—i, nhưng anh khôn ngoan không viết thư, gá»­i thư từ ngày anh có bên cạnh cô nhận thư cần mẫn.
Thật vậy, Rosa đã hứa hàng ngày sẽ đến nói chuyện vá»›i anh và ngay tối đầu tiên, cô đã giữ lá»i hứa.
Hôm sau, cÅ©ng như hôm trước, cô hết sức thận trá»ng bước lên cầu thang. Cô bắt đầu đưa qua lưới thép ba cá»§ mầm hoa vẫn luôn luôn được bá»c kỹ trong giấy.
Nhưng Ä‘iá»u làm Rosa hết sức ngạc nhiên là Van Baerle dùng đầu ngón tay đẩy bàn tay trắng muốt cá»§a cô ra..Chàng trai đã suy nghÄ©.
- Em nghe đây, chúng ta liá»u lắm đấy! - Anh nói. - Chúng ta quá mạo hiểm để cả gia tài cá»§a chúng ta vào má»™t gói. Em nghÄ© xem, công việc cá»§a chúng ta là có được má»™t bông hoa tuylíp Ä‘en. Äây, tôi tính bằng cách nào ta sẽ Ä‘i được đến đích đó.
- Em nghe đây.
- Em có thấy trong pháo đài này má»™t mảnh vưá»n nhá» hay nếu không, má»™t góc sân, má»™t vạt mái hiên cÅ©ng được?
- Có má»™t cái vưá»n rất đẹp. - Rosa trả lá»i.
- Em có thể mang đến cho tôi má»™t ít đất ở mảnh vưá»n đó không? Em lấy má»™t ít ở chá»— bóng râm, má»™t ít ở chá»— có nắng để tôi xem chúng tốt xấu thế nào.
- ông yên tâm, em sẽ làm được.
- Äất tôi chá»n nếu cần sẽ thay đổi nó Ä‘i má»™t chút cho thích hợp, ta chia làm ba phần cho ba mầm, em lấy má»™t phần để ươm má»™t mầm giống.
Nó sẽ ra hoa nếu em làm đúng những Ä‘iá»u tôi chỉ dẫn.
- Em không lơ là chút nào.
- Em đưa cho tôi má»™t mầm tôi trồng ngay trong buồng này. Tôi ít hy vá»ng ở mầm này, tôi thú thá»±c như vậy, tôi coi nó như đã bị hy sinh vì sá»± ích ká»· cá»§a tôi. Còn mầm thứ ba em giữ lấy, đỠphòng trưá»ng hợp cả hai mầm trên thất bại. Bằng cách đó, em Rosa thân mến, không thể chúng ta không kiếm được má»™t trăm nghìn florins cá»§a hồi môn cho em.
- Em hiểu rồi, ngày mai em sẽ mang đất đến đây, ông chia phần cho em và cho ông.
- ồ chúng ta không vá»™i gì, mầm hoa cá»§a chúng ta không được trồng trước đây má»™t tháng trá»n. Như vậy chúng ta còn đủ chán thì giá», có Ä‘iá»u muốn trồng mầm giống cá»§a phần em, em phải theo những chỉ dẫn cá»§a tôi má»™t cách thật đầy đủ.
- Em xin hứa.
- ÄÆ°á»£c, cám Æ¡n em Rosa! Em sẽ là tất cả nguồn vui cá»§a tôi.
Vì Baerle đưa môi đến gần lưới sắt cÅ©ng nồng nàn như hôm qua vả lại cÅ©ng đã đến giá» Rosa phải ra vá», cô liá»n hất đầu ra sau nhưng nhẹ nhàng đưa bàn tay vào gần lưới sắt.
Van Baerle hôn thắm thiết lên đầu các ngón tay Rosa. Có phải vì trong bàn tay cô gái có ba mầm giống quý giá của anh hay vì bàn tay ấy là của Rosa, vì Rosa?
Dù thế nào Ä‘i nữa, từ lúc đó trở Ä‘i, Ä‘á»i sống cá»§a ngưá»i tù trở nên yên ổn và tràn đầy niá»m vui.
Rosa đưa cho anh má»™t trong ba cá»§ mầm giống..Má»—i buổi tối, cô mang đến cho anh má»™t nắm đất lấy ở góc vưá»n mà anh cho là thích hợp nhất.
Một cái hũ lớn có quai, anh khéo ghè thành một cái chậu lý tưởng, anh đổ nước đến nửa. Rồi vào đầu tháng tư, anh đặt vào đó mầm giống thứ nhất.
Không có ngày nào Rosa không đến nói chuyện với anh.
Hoa tuylíp luôn là ná»™i dung câu chuyện, nhưng dù cho hay đến mấy ngưá»i ta không thể nói mãi má»™t chuyện hoa tuylíp được.
Há» nói chuyện khác vá»›i nhau và ngưá»i trồng hoa tuylíp xưa ngạc nhiên biết mấy khi thấy há» nói chuyện vá»›i nhau vá» rất nhiá»u vấn Ä‘á».
Äiá»u làm anh lo lắng không kém gì các mầm hoa là Rosa hoàn toàn phụ thuá»™c vào ngưá»i cha cá»§a cô.
Má»™t sáng nào đó con ngưá»i ấy có thể thấy ở chá»— này buồn, không khí không tốt, cây bách xà chẳng tươi liá»n có ý bá» lại pháo đài và mang con gái Ä‘i, thế là Cornélius và Rosa má»™t lần nữa sẽ phải xa nhau.
- Thế thì cần gì phải có chim câu đưa thư nữa, - Cornélius nói vá»›i cô gái. - Bởi vì Rosa ạ, em không biết Ä‘á»c thư tôi viết cho em cÅ©ng như em không thể viết thư trả lá»i tôi.
Rosa trong lòng rất sợ phải xa Cornélius cÅ©ng như Cornélius sợ xa Rosa, cô liá»n trả lá»i:
- Thế thì ông hãy dạy em viết, em Ä‘á»c Ä‘i, bằng cách ấy ông và em chẳng bao giá» xa nhau trừ khi tá»± ý.
- ồ! Thế thì chúng ta vĩnh viễn có nhau! -Cornélius kêu lên.
Rosa mỉm cưá»i và khe khẽ nhún vai.
- ông sẽ ở mãi nhà lao ư? - Rosa há»i. - Hoàng thân không trả lại tá»± do cho ông sao? Má»™t khi được tá»± do và đã giàu, ông có còn Ä‘oái hoài đến con bé Rosa, đứa con gái viên cai ngục gần như là tên Ä‘ao phá»§ này nữa không?
Cornélius định phản đối, nhưng cô gái ngăn lại.
- Khi nào chúng ta bắt đầu há»c?
- Ngay bây giá».
- Thôi, ngày mai.
- Tại sao ngày mai?
- Vì hôm nay đến giá» rồi, em phải vá».
- Vá» rồi kia à, nhưng chúng ta sẽ há»c sách nào nhỉ?
- ồ! Em có má»™t quyển. - Rosa nói. - Em hy vá»ng nó giúp được chúng ta.
- Vậy mai nhé?
- Vâng, ngày mai..Ngày hôm sau, Rosa trở lại với quyển Kinh Thánh của Corneille de Witt.
Ghisê là cánh cá»­a duy nhất cho phép há» tiếp cận được vá»›i nhau lại quá cao. Cô gái phải kiá»…ng chân, nghẹo cổ, giÆ¡ sách lên phía ánh sáng cá»§a chiếc đèn mà Cornélius có sáng kiến lấy mùi soa buá»™c vào má»™t khung thép. Từ đó, Rosa có thể nhìn rõ được các chữ và vần mà Cornélius, dùng má»™t cá»ng rÆ¡m và chá»c qua mắt lưới, chỉ cho Rosa nhận mặt chữ và đánh vần.
Trí óc của cô gái mở mang rất nhanh nhỠvào sự dạy bảo thông minh của Cornélius. Trở vỠnhà, cô tự lấy sách ra ôn một mình.
Má»™t tối ná» cô đến chậm hÆ¡n má»i lần ná»­a tiếng.
- ôi! ông đừng mắng em! - Cô gái nói. - Lá»—i không phải tại em. Gần đây, bố em má»›i tiếp má»™t ngưá»i trước kia ở La Haye vẫn thưá»ng đến nhà em để xin bố em cho vào thăm nhà tù Buytenhof.
- Em không biết gì thêm vá» ngưá»i đó ư? -Cornélius ngạc nhiên há»i.
- Không, em không biết! - Cô gái trả lá»i.
- ồ! - Cornélius nói. - Có lẽ là má»™t tên do thám nào đó thuá»™c loại ngưá»i ta vẫn gá»­i đến các pháo đài để giám sát tù nhân đồng thá»i giám sát cả cai ngục nữa.
- Em không tin, - Rosa mỉm cưá»i nói. - nếu kẻ đó đến dò xét ai thì không phải là dò xét cha em.
- Vậy dò xét ai?
- Em chẳng hạn.
- Dò xét em.
- ở La Haye ngưá»i ấy đã nhiá»u lần đến Buyten-hof, đúng vào thá»i kỳ ông bị giam. Khi em ra ngoài, hắn không để ý đến, bây giá» em ở đây, hắn lại xuất hiện.
- Trông hắn có trẻ, có đẹp trai không?
Van Baerle nhìn thẳng vào mắt Rosa, lo lắng chá» cô trả lá»i.
- Trẻ ư? Äẹp ư? - Rosa vừa nói to vừa lá»›n tiếng cưá»i. - Trông mặt hắn gá»›m khiếp, lưng thì gù, tuổi thì xấp xỉ năm mươi. Hắn không dám nhìn thẳng vào mặt em, không dám nói to.
- Tên hắn là gì?
- Jacob Gisels.
- Dù sao hắn yêu em, Rosa ạ, Ä‘iá»u đó có thể lắm, vì nhìn em tức là yêu em, em không yêu hắn chứ?
- ồ, không, lẽ đương nhiên rồi. à nhân tiện em há»i ông, mầm hoa cá»§a ông ra sao rồi? - Rosa, em Ä‘oán xem tôi vui sướng đến nhưá»ng nào; sáng nay tôi thấy mầm lá đầu tiên nhú lên, bằng mÅ©i kim Rosa ạ, tim tôi muốn vỡ ra vì vui sướng đấy.
- Còn em, bao giỠđến lượt em phải trồng?
- Äến ngày nào thích hợp, tôi sẽ nói vá»›i em, nhưng em không được để lá»™ bí mật cho bất cứ ai nhé.
- Xin ông đừng lo. Bây giỠđến lúc em phải vỠđây.
- VỠrồi kia à?
- Phải vỠthôi ạ.
- Em đến thì rất muộn, vỠlại rất sớm!
- Bố em có thể lo lắng khi thấy em chưa vá»; kẻ si tình kia có thể nghi ngá» mình có tình địch.
Cô bá»—ng dá»ng tai nghe, vẻ lo lắng.
- Chuyện gì thế? - Van Baerle há»i.
- Hình như có tiếng động, như tiếng chân lên cầu thang.
Rosa Ä‘i xuống. Äúng vậy, ngưá»i ta nghe thấy tiếng cánh cá»­a khép vá»™i trước khi ngưá»i con gái bước hết khoảng mưá»i bậc thang đầu tiên.
Cornélius hết sức chú ý đến sự việc này, nhưng với anh, đó mới chỉ là một sự khởi đầu.
Má»™t buổi sáng ná», Cornélius mải ngắm mầm cây đã như má»™t lá nhá», trong xanh như má»™t bóng đèn tí hon nên không nghe thấy tiếng chân cá»§a Gryphus bước lên thang gác - hôm ấy trá»i lại gió to - cá»­a bá»—ng bật mở, Cornélius bị bắt quả tang, cái hÅ© ươm cây vẫn còn Ä‘ang đặt trên đầu gối.
Gryphus nhảy xổ đến còn nhanh hơn con chim cắt lao xuống quắp mồi.
- Anh có gì đấy? - Hắn kêu to lên. - A! Tôi tóm được anh rồi nhá.
Nói đoạn, hắn sục tay vào chỗ đất.
- Äể cá»§ tuylíp đấy cho tôi! - Van Baerle kêu lên.
Gryphus thá»c sâu vào đất, moi lên cá»§ tuylíp Ä‘en, vứt lên sàn đá rồi lấy chân giẫm nát.
Van Baerle nhìn cá»§ giống chỉ còn là má»™t nhúm cùi lầy nhầy bê bết đất và cảm thấy vẻ vui thích tàn bạo ở tên cai ngục, anh thốt lên má»™t tiếng kêu tuyệt vá»ng.
ý định giết tên ôn vật kia Ä‘i lóe lên trong đầu ngưá»i trồng hoa tuylíp. Hai tay nắm chiếc hÅ© còn.nặng nguyên số đất không dùng đến nữa, anh nâng lên khá»i đầu. Thiếu chút nữa, anh đập tan nó trên cái đầu hói cá»§a tên cai ngục.
Một tiếng kêu làm anh ngừng tay, đó là tiếng kêu của Rosa đứng sau tấm lưới sắt ở cửa ghisê.
Cornélius buông tay, chiếc hũ vỡ thành muôn ngàn mảnh.
- Tên chết tiệt! Tên chết tiệt! - Trong sá»± tuyệt vá»ng cao độ, Cornélius kêu lên. Ngón tay run run, anh ra gảy gảy từng miếng cùi nhá» sót lại cá»§a cá»§ mầm giống, bao hy vá»ng cá»§a anh chứa đựng trong đó đã tiêu tan.
- Ngày mai, ta sẽ trồng củ khác, thưa ông Cornélius quý mến. - Rosa nói nhỠvới anh.
Äến tối, ngưá»i con gái trở lại.
Câu đầu tiên cô nói là từ nay trở đi cha cô không cấm anh trồng hoa nữa.
- Chuyện xảy ra thế nào mà lại thế? - Ngưá»i tù há»i.
- Chả là vào bữa ăn tối, ngưá»i bạn cá»§a cha em há»i, ông kể lại chuyện xảy ra vì cây tuylíp, nói đúng hÆ¡n vì cá»§ mầm hoa, ông kể ông đã giẫm nát nó hùng hổ đến thế nào.
Cornélius thở dài như một tiếng rên rỉ.
- Giá mà lúc ấy ông thấy ông Jacob nhỉ! - Rosa nói tiếp. - Thá»±c ra khó có ai cư xá»­ má»™t cách tồi tệ như vậy đối vá»›i cha em. Nhưng vá» phía ông ta, hình như có Ä‘iá»u gì bị thất vá»ng thá»±c sá»±, ông luôn mồm kêu: "Xéo nát, cá»§ mầm bị xéo nát. ôi! Trá»i Æ¡i! Trá»i Æ¡i, bị xéo nát." Rồi quay vá» phía em ông há»i: "Nhưng đó không phải là cá»§ duy nhất hắn có phải không? Thưá»ng là hắn có ba cá»§ đấy.
- Ba củ! - Cornélius kêu lên. - Hắn nói rằng tôi có ba củ?
- Chính câu há»i đó cÅ©ng làm em sá»­ng sốt.
- Rosa... - Cornélius tái mặt nói.
- Cái gì kia ạ?
- Không phải là hắn yêu em đâu.
- Vậy là ai kia ạ?
- Hắn theo sát dấu vết củ mầm giống của tôi, chính củ hoa tuylíp mới là cái hắn say mê.
- A! Äiá»u đó có thể thế lắm. - Rosa nói to.
- Em có muốn biết chắc không?
- Bằng cách nào?
- Ngày mai em hãy vào vưá»n; em làm thế nào cho hắn biết việc đó, làm cho hắn Ä‘i theo, em vá» làm như vùi cá»§ giống thá»±c sá»±, rồi em quay vá», nhưng sau đó em nhìn qua cá»­a sổ, em sẽ thấy Ä‘iá»u gì xảy ra..- Vâng! Nhưng sau đó ta làm gì?
- Sau đó, chúng ta hành động.
- A! - Rosa nhún vai nói. - ông chỉ biết yêu hoa của ông thôi, ông Cornélius ạ.
Ngưá»i tù thở dài nói:
- Thá»±c ra từ khi cha em xéo nát cá»§ hoa giống cá»§a tôi, hình như má»™t phần cuá»™c sống cá»§a tôi đã bị tê liệt. Ngày mai chúng ta sẽ quyết định vá» cá»§ hoa giống chia cho em; em sẽ trồng theo sá»± chỉ dẫn cá»§a tôi. Còn cá»§ thứ ba, - Cornélius hít mạnh má»™t hÆ¡i. - Còn cá»§ thứ ba, em cất vào tá»§! Em hãy giữ lấy nó như kẻ hà tiện giữ đồng tiá»n vàng đầu tiên hay cuối cùng cá»§a hắn, như ngưá»i mẹ giữ lấy đứa con, như kẻ bị thương giữ lấy giá»t máu cuối cùng trong huyết quản cá»§a mình; em hãy giữ lấy nó đến cùng, em Rosa.
Càng nói càng hăng, anh nói tiếp:
- Ngay cả trưá»ng hợp em cảm thấy em bị theo dõi, công việc em làm bị rình mò thì em Rosa, em hãy hy sinh ngay bản thân anh Ä‘i, anh, ngưá»i chỉ còn có mình em trên Ä‘á»i, hy sinh anh Ä‘i, đừng đến thăm nom anh nữa.
Rosa cảm thấy lòng mình thắt lại. Cô òa lên khóc:
- Em biết, em biết anh chỉ yêu hoa tuylíp thôi nên trong tim anh không còn chỗ cho một tình yêu khác.
Nói rồi cô vụt chạy biến đi.
Sau khi cô gái biến Ä‘i, đêm hôm ấy Van Baerle qua má»™t trong những đêm khổ sở nhất trong Ä‘á»i.
Còn Rosa tự nhốt mình trong phòng không thể hiểu nổi Cornélius mơ cái gì và nghĩ đến ai.
Bởi vậy, trong cái đêm ghê gớm ấy, cô nhất quyết từ nay trở đi không lai vãng đến chốn ấy nữa.
Nhưng cô biết Cornélius rất muốn biết tin tức vá» mầm hoa tuylíp cá»§a cô, nên cô quyết chí tập Ä‘á»c và tập viết má»™t mình, may thay cô há»c tập có nhiá»u tiến bá»™ nên không nhất thiết phải có thầy dạy.
Cornélius khi tỉnh dậy thấy mình yêu Rosa hơn bao giỠhết.
Tuy nhiên, một nỗi lo lắng mơ hồ theo đuổi anh suốt ngày, anh sợ đêm nay Rosa lại không đến.
Vì thế tối đến, tim anh đập rất mạnh. Bảy giá», tám giá», rồi chín giá». Anh để tay lên ngá»±c để nén trái tim Ä‘ang đập rá»™n ràng, anh lắng tai nghe..Äêm ấy không có tiếng động nào đến phá sá»± tÄ©nh lặng ở dãy hành lang; đồng hồ chỉ chín giá» rưỡi, rồi mưá»i giá».
Rosa thưá»ng tạm biệt anh vào giỠấy. GiỠđã quá rồi mà Rosa vẫn chưa đến. Như vậy những linh cảm cá»§a anh không phải là sai.
- ồ! Mình thật đáng kiếp! - Anh tự nhủ. - Cô ấy không đến, cô ấy có lý; vào địa vị mình, mình cũng làm như vậy.
Nói thế thì nói, Cornélius vẫn lắng tai nghe, vẫn chá», vẫn đợi và vẫn hy vá»ng. Anh lắng nghe, vẫn chá» cho đến ná»­a đêm, nhưng qua giá» phút đó, anh hết hy vá»ng, anh để nguyên quần áo vật mình xuống giưá»ng.
Ngày hôm sau trôi Ä‘i thật dài và buồn tẻ. Tối đến, ngưá»i tù lại hy vá»ng trở lại, nhưng cÅ©ng như đêm qua, giá» phút lặng lẽ trôi Ä‘i và Rosa thì không đến.
Ngày thứ ba, sá»± tuyệt vá»ng cá»§a Cornélius trở thành ná»—i u buồn trầm lặng. Sá»± vắng thiếu Rosa đè nặng lên tâm trí anh, khiến có lúc anh định chạy há»i Gryphus tin tức cô gái, nhưng há»i thế nào cho hắn không nghi ngỠđược? Bên cạnh ná»—i Ä‘au đó còn có má»™t mối lo sợ khác: thá»i Ä‘iểm trồng cá»§ giống đã đến. Nếu Rosa để qua mất thá»i Ä‘iểm đó thì thế nào? Bên cạnh ná»—i Ä‘au không được gặp cô gái còn có ná»—i Ä‘au thấy cá»§ giống thối há»ng do trồng quá chậm hay do cả quên không trồng nó nữa thì sao?
Khi xét hai ná»—i Ä‘au ấy gá»™p lại thì biết ngưá»i ta sẽ mất ăn mất ngá»§ đến thế nào. Äó là việc xảy ra vào ngày thứ tư.
Äến tối, Gryphus bưng bữa ăn trưa và bữa ăn tối cá»§a Cornélius Ä‘i; anh chỉ nhấm nháp má»™t miếng gá»i là.
Ngày hôm sau anh không động tới món gì và nằm cả ngày không dậy.
Khi xem xét xong lần cuối và đi xuống cầu thang Gryphus lẩm bẩm:
- Thôi được, tốt, chắc là mình sắp được thoát nợ rồi đây. Hắn không ăn, không uống, không ngồi dậy nữa, thế thì được.
Rosa thẫn thỠnhư sắp chết. Cô nghĩ, anh ấy lo lắng cho cây hoa tuylíp đây.
Cô ngồi dậy, lo lắng nặng trĩu trong lòng, cô vào buồng lấy giấy mực tập viết chữ suốt đêm.
Hôm sau, Cornélius thấy có tá» giấy đút dưới khe cá»­a. Anh chạy đến lấy, mở ra và Ä‘á»c, thấy má»™t.nét chữ khó nhận ra là cá»§a Rosa vì trong bảy ngày qua cô tiến bá»™ rất nhiá»u:
"Xin ông yên tâm, cây hoa cá»§a ông rất khá»e khoắn" Ra thế, Rosa không ốm. Cô chỉ bị tổn thương lòng tá»± ái.
Anh biết cô gái Ä‘ang chá» trả lá»i. Nhưng cô chỉ nhận được trả lá»i vào ban đêm. Do vậy anh viết trên má»™t mảnh giấy như mảnh giấy anh nhận được:
- Tôi ốm không phải vì lo lắng cho cây hoa, tôi ốm vì buồn không được gặp em.
Tối đến anh đẩy miếng giấy ra ngoài khe cửa và nghe ngóng.
Anh không nghe thấy tiếng bước chân cũng không thấy tiếng sột soạt của vải áo.
Anh chỉ nghe thấy một tiếng nói nhẹ nhàng như hơi thở, êm ái như một cái vuốt ve, qua cửa ghisê:
- Mai nhé!
Ngày mai là ngày thứ tám. Tám ngày, Cornélius và Rosa không gặp nhau.
Tài sản của tarta12a

Chữ ký của tarta12a
:2 (48)::2 (48)::2 (48):[SPOILER][CENTER][COLOR="Black"][COLOR="Lime"]“…. Khi ánh sáng bị chôn vùi bởi đêm đen

và lòng tham phủ mỠlí trí

Cảnh thanh bình no ấm chỉ còn lại trong những lá»i ca


Là lúc má»™t thá»i đại má»›i bắt đầu .


Thá»i đại cá»§a những cuá»™c chiến tranh khốc liệt trải dài hàng thế kỉ…

Thá»i đại cá»§a máu , cá»§a nước mắt , cá»§a những thân xác vất vưởng nÆ¡i đồng hoang lạnh lẽo hay thành quách nguy nga
CÅ©ng là thá»i đại cá»§a những chiến công lẫy lừng thiên hạ

Hay những tội ác nhuộm máu thế gian



Và, những kẻ viết lên lịch sá»­ cho thá»i đại ấy ,

Dù, độc ác hơn rắn rết quỷ ma

Hay, thánh thiện hơn những thiên thần

Äá»u,

xứng với hai tiếng… [/COLOR][/COLOR]


[SIZE="6"][COLOR="Red"]Anh-Hùng[/COLOR][/SIZE]. †[/CENTER][/SPOILER]:2 (48)::2 (48)::2 (48):
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #7  
Old 24-04-2008, 10:52 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 7




Hôm sau, thật vậy, vào đúng giá» thưá»ng lệ, Cornélius thấy có tiếng gại gại ở cá»­a ghisê.
Rosa cầm đèn đứng đợi, cô phải giật mình khi thấy ngưá»i tù xanh xao đến thế.
- Thưa ông Cornélius, ông ốm phải không?
- Vâng, thưa cô, tôi ốm.
- Cha em nói là ông đau không dậy được; em vội viết thư cho ông để ông yên tâm vỠcây hoa tuylíp, vì số phận nó thế nào là việc ông quan tâm đến nhất.
Rosa nói mấy câu ấy một cách lạnh nhạt khiến Cornélius chột dạ.
Anh nói nho nhá»:
- ôi, em hãy còn giận, hãy còn giận tôi ư Rosa?
Trá»i Æ¡i! Anh không nói vá»›i em rằng anh chỉ nghÄ© đến em, anh chỉ thương nhá»› em thôi ư?
Rosa mỉm cưá»i buồn bã:.- Hoa cá»§a ông vừa qua má»™t cÆ¡n hiểm nghèo làm sao.
Cornélius giật mình và thế là anh rơi vào tròng.
- Má»™t cÆ¡n nguy hiểm, trá»i Æ¡i, nguy hiểm thế nào?
Rosa nhìn anh tỠvẻ thương hại:
- Vâng, ông đã đoán đúng, cái kẻ rình mò, cái kẻ si tình, cái lão Jacob ấy đến không phải vì em, lão đến vì hoa tuylíp.
- ôi! - Cornélius tái mặt kêu lên.
Sá»± việc này không qua được mắt cô gái, má»™t nụ cưá»i buồn bã hiện lên chốc lát trên đôi môi nàng.
- Con ngưá»i ấy làm ông hoảng hốt vào cái ngày em đến thăm ông lần cuối vừa rồi, và ông nói vá»›i em...
Anh nói to:
- Rosa, một lần nữa anh xin lỗi em. Anh thật là có lỗi đã nói với em cái đêm hôm đó. Bây giỠem có tha thứ cho anh không?
- Hôm sau, - Rosa nói tiếp. - em bẫy Jacob như Ä‘iá»u ông vá»›i em đã thá»a thuận.
- Sau thế nào? - Cornélius há»i.
- Em Ä‘i xuống vưá»n, đúng như Ä‘iá»u ông Ä‘oán, hắn vừa Ä‘i vừa lẩn để theo em. Äến luống ươm em ngồi xuống vá» như trồng cá»§ rồi em núp sau cánh cá»­a để theo dõi hắn.
- Tên khốn nạn làm gì? - Cornélius thở gấp há»i.
- Hắn đứng nghe ngóng má»™t lúc có lẽ để biết chắc là em không quay lại nữa; hắn nhẹ nhàng bước khá»i chá»— nấp, Ä‘i loanh quanh mãi rồi má»›i đến luống ươm; đến trước chá»— đất má»›i xá»›i, hắn dừng lại làm ra vẻ thản nhiên như không, nhìn ngó xung quanh, chú ý từng xó vưá»n, từng cá»­a sổ các nhà bên cạnh tá»›i khi tưởng chỉ còn mình hắn, hắn má»›i cúi xuống, thá»c tay vào đống đất má»m, bốc lấy má»™t nắm để trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gảy gảy xem có mầm cá»§ trong đó không, hắn làm Ä‘i làm lại ba lần, má»—i lần má»™t vá»™i vàng và cẩn trá»ng hÆ¡n, sau cùng hắn hiểu hắn đã bị mắc lừa. Hắn vá»™i lấy cào, san bằng chá»— đất, tiu nghỉu quay vá» vá»›i dáng Ä‘i cá»§a má»™t ngưá»i vô tá»™i Ä‘i dạo vá».
- Tên khốn kiếp, ta đoán ra ngay mà. - Cornélius lẩm bẩm. - Còn củ giống, em đã làm gì, Rosa? Bây giỠtrồng hơi muộn rồi đấy. - Cornélius nói.
- Em đã trồng sáu ngày nay rồi..- Thế nào? - Cornélius kêu lên. - ở đâu? Trên chỗ đất nào? Có đủ nắng hay không? Liệu nó có bị tên Jacob lấy cắp mất không?
- Không, nó không thể bị lấy cắp trừ khi lão phá cửa vào buồng em.
- Thế thì được rồi, anh lo quá.
- Em trồng trong cái hÅ© to bằng cái hÅ© trước ông trồng. Äất trồng gồm ba phần là đất thưá»ng, lấy ở chá»— tốt nhất trong vưá»n, má»™t phần là đất thô.
vì em nghe ông giải thích và cả lão bỉ ổi Jacob, như ông gá»i lão thế, cho biết hoa tuylíp tốt nhất phải trồng ở thứ đất nào nên em biết má»i cách như ngưá»i làm vưá»n chính cống ở Harlem ấy!
- Bây giỠđến chỗ để, chỗ phơi. Em đặt nó ở chỗ nào, Rosa?
- Lúc này, suốt ngày em để nó ra ánh nắng.
Nhưng đến khi nó nhú lên khá»i mặt đất, em sẽ đặt nó ở cá»­a sổ hướng đông từ tám giá» sáng đến mưá»i má»™t giá» trưa và ở cá»­a sổ hướng tây từ ba giá» chiá»u đến năm giá».
- Äúng rồi! - Cornélius thốt lên. - Em là má»™t ngưá»i làm vưá»n tuyệt vá»i. Nhưng anh nghÄ© rồi, trồng hoa tuylíp làm mất thì giá» cá»§a em nhiá»u lắm đấy.
- Äúng vậy! - Rosa đáp. - Nhưng không sao, hoa tuylíp cá»§a anh là con gái cá»§a em. Khi em là mẹ nó, em không còn là tình địch cá»§a nó nữa, em biết thế mà.
- Rosa, em không thích là anh cũng yêu hoa sao?
- Không phải là không thích, có Ä‘iá»u là em buồn khi thấy anh yêu hoa hÆ¡n anh yêu em.
- Rosa! - Cornélius kêu lên. - Em Rosa, em hãy bá»­a đôi cá»§ tuylíp Ä‘en ấy Ä‘i, em hãy cắt bá» hy vá»ng anh đặt trong hoa đó Ä‘i, em hãy vứt bông hoa đáng ghen tị cá»§a các loài hoa khác ấy Ä‘i, nhưng xin em đừng bá» anh để anh không còn được trông thấy hình bóng cá»§a em, để anh được cảm nhận cái ấm áp, dịu hiá»n trong giá»ng nói cá»§a em, xin em đừng lÆ¡i mắt nhìn anh để anh khá»i mất ánh sáng soi đưá»ng. Rosa Æ¡i, anh yêu em, anh chỉ yêu má»—i mình em.
- Yêu sau hoa tuylíp Ä‘en, anh nhỉ. - Cô gái thở dài nói. Äôi bàn tay má»m mại cá»§a cô lần này chịu để yên trên lưới sắt cho Cornélius hôn.
- Không phải thế, yêu em trước tất cả má»i thứ...
- Có cần em phải tin anh?
- Có, như em tin Thượng đế.
- Yêu em, anh không bị gì ràng buá»™c chứ?.- Không, rất ít em ạ, nhưng yêu anh, em bị ràng buá»™c nhiá»u lắm đấy.
- Em bị ràng buá»™c bởi cái gì cÆ¡? - Nàng há»i.
- Trước tiên em không được lấy chồng.
- Anh quên việc anh buộc em làm rồi sao?
- Việc gì nào?
- Việc anh viết chúc thư trên sách kinh thánh cá»§a ông Corneille de Witt, anh quên rồi sao? Em thì không quên đâu! Nay em biết Ä‘á»c rồi, ngày nào em chẳng Ä‘á»c nó, đúng hÆ¡n, ngày Ä‘á»c hai lần kia.
Trong chúc thư, anh buộc em phải yêu và lấy một chàng trai trẻ đẹp tuổi từ hai mươi sáu đến hai mươi tám đấy thôi.
- à! Rosa, anh viết chúc thư khi anh tưởng chắc chắn anh phải chết, nhưng may quá nhá» trá»i anh còn sống.
- Vậy là em không phải đi tìm chàng trai trẻ hai mươi sáu, hai mươi tám tuổi ấy nữa nên em đến thăm anh.
- Rosa, em Rosa, em cứ đến, cứ đến.
- Vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Anh chấp nhận ngay.
- Trong ba ngày chúng ta sẽ không nói chuyện hoa tuylíp đen nữa.
- Không bao giỠnói nữa, nếu em yêu cầu.
- ồ không, không nên đòi há»i cái không thể được. - Ngưá»i con gái nói.
Rồi làm như không để ý, nàng áp má mình rất gần tấm lưới thép nên Cornélius có thể đặt nụ hôn lên đấy.
Äêm đó rất tốt lành, ngày hôm sau còn tốt lành hÆ¡n.
Khoảng chín giá», Rosa đến; nhưng không mang theo đèn. Rosa không cần đèn nữa, Rosa biết Ä‘á»c rồi. Vá»›i lại ánh đèn có thể làm lá»™ Rosa. Cô cảm thấy cô bị Jacob theo dõi ghê quá. Sau cùng ánh đèn sẽ làm ai thấy má nàng đỠkhi nàng e thẹn.
Äêm ấy, hai ngưá»i bạn trẻ nói vá»›i nhau những chuyện gì nhỉ?
Äá»§ má»i thứ chuyện trừ hoa tuylíp.
Äến mưá»i giá» như thưá»ng lệ há» tạm biệt nhau.
Cornélius sung sướng, chẳng khác gì má»™t ngưá»i hết lòng chăm hoa tuylíp sung sướng khi vào má»™t lúc nào đó có ai nói chuyện hoa tuylíp vá»›i mình.
Hôm sau, Rosa đến đúng giá» như ngày hôm trước. Còn Cornélius thì can đảm chịu nhận hình phạt, không vá»™i nói đến chuyện hoa. Rosa lại hiểu rất rõ khi yêu cầu mặt này căng thì mặt kia phải ná»›i lá»ng. Cô để yên bàn tay, để yên cho ai ấy hôn lên làn tóc qua lưới thép khung cá»­a ghisê..Cô bé cảm thấy khổ sở. Tất cả các trò chÆ¡i đó nguy hiểm cách khác vá»›i cô hÆ¡n là nói chuyện hoa tuylíp. Cô nhận ra Ä‘iá»u đó khi trở vá» nhà, tim cô đập mạnh, má nóng ran.
Bỗng nhiên cô nói:
- Nó má»c rồi!
- Cái gì má»c? - Cornélius há»i, không dám tin Rosa giảm bá»›t hình phạt.
- Hoa tuylíp ấy. - Rosa nói.
- Thế nào, em cho phép nói vá» nó rồi ư? -Cornélius há»i.
- Vâng! - Rosa trả lá»i dịu dàng như ngưá»i mẹ âu yếm nói vá»›i đứa con.
- Rosa, em hãy chăm sóc cẩn thận, em sẽ thấy nó chóng lớn biết chừng nào.
- Anh còn phải nói thế với em. - Rosa nói. -Em chỉ nghĩ đến nó thôi.
- Chỉ nghĩ đến nó thôi hả Rosa? Em cẩn thận nhé, đến lượt anh phải ghen đây này.
- Anh phải biết rằng nghÄ© đến nó là nghÄ© đến anh. Không lúc nào em rá»i mắt khá»i nó.
- Em nói có lý, đó là của hồi môn của em, em biết đấy.
- Vâng, nhá» nó em sẽ cưới được ngưá»i chồng trẻ hai mươi sáu hay hai mươi tám tuổi mà em yêu.
- Anh xin em, sao em ác thế.
Äêm hôm ấy, Cornélius là ngưá»i hạnh phúc nhất Ä‘á»i. Rosa để cho anh nắm tay đến thích thì thôi, còn anh thì nói chuyện tuylíp thoải mái đến cùng.
Từ đó trở Ä‘i, tình yêu giữa hai ngưá»i và sá»± phát triển cá»§a hoa Ä‘á»u tiến bá»™ vượt bậc. Lúc này thì lá chồi, lúc khác thì hoa chúm chím.
Hai ngày sau, Rosa báo tin hoa hé nở.
- Hé nở! - Cornélius kêu lên. - ôi! Bông hoa mong đợi cá»§a tôi đã hé nở! Ngưá»i ta đã có thể phân biệt được màu sắc.
Anh bỗng im, thở hổn hển.
- Vâng. - Rosa đáp. - Ngưá»i ta có thể phân biệt được má»™t tia màu khác mảnh mai như sợi tóc.
- Màu cá»§a nó thế nào? - Cornélius lo lắng há»i.
- Rất sẫm.
- Màu nâu ư?
- Sẫm hơn màu nâu.
- Sẫm hơn màu nâu, sẫm hơn màu nâu! Sẫm như gỗ mun, sẫm như....- Sẫm như thứ mực em viết thư cho anh.
Cornélius sung sướng như điên kêu lên:
- Rosa, hoa tuylíp của anh sắp nở, hoa tuylíp của anh sắp nở màu đen! Rosa, tạo hóa sinh ra em hoàn hảo nhất trên trái đất này!
- Vẫn là sau hoa tuylíp.
- Em im đi, em ác quá. Thương anh em hãy đừng nói thế. Rosa, em hãy nói lại anh nghe có phải chậm nhất hai hay ba ngày nữa hoa sẽ nở, phải không em?
- Vâng, mai hay ngày kia hoa sẽ nở.
- Thế mà anh không được trông thấy nó. -Cornélius kêu lên tiếc rẻ.
- Nếu anh muốn em sẽ ngắt đến cho anh.
- Không! Không! Khi hoa nở em để ngay vào chá»— bóng mát, đồng thá»i em báo ngay cho ông Chá»§ tịch Há»™i làm vưá»n ở Harlem biết là hoa tuylíp Ä‘en đã nở. Anh tin Ä‘iá»u này là rất kỳ diệu nên ông chá»§ tịch chắc chắn sẽ đích thân đến xem hoa tuylíp ấy.
Hôm sau, Rosa cảm thấy lòng nhẹ nhõm, cô đến thăm anh vào giá» thưá»ng lệ.
- Thế nào em? - Anh há»i.
- Má»i việc rất tốt đẹp. Äêm nay nhất định hoa tuylíp cá»§a anh sẽ nở!
- Thành màu đen chứ?
- Toàn Ä‘en như hạt huyá»n, không có pha má»™t chấm màu nào khác.
- Rosa, em nói làm anh sung sướng quá.
Má»™t nụ cưá»i rá»™ng lượng pha lẫn má»™t chút trào phúng thoáng hiện trên khuôn mặt ngưá»i con gái, còn Cornélius bá»—ng trở nên nghiêm trang.
- Nếu hoa nở đêm nay, em phải viết thư ngay, nhất là phải nghÄ© ngay ai sẽ là ngưá»i mang thư Ä‘i Harlem.
- Em nghÄ© đến chuyện đó rồi anh ạ. Khi em bảo, ngưá»i đưa thư sẵn sàng Ä‘i ngay.
- Ai thế em? Liệu có phải là ngưá»i chắc chắn không?
- Chắc hoàn toàn, em đảm bảo. Má»™t ngưá»i mê em, dân chở thuyá»n ở LÂwestein, rất nhanh nhẹn, quãng hai mươi nhăm hay hai mươi sáu tuổi ấy mà.
- Rõ khỉ!
- Anh yên tâm! - Rosa cưá»i nói. - Vả lại anh ta chưa đến tuổi anh quy định trong chúc thư kia mà!.- Rosa, anh dặn này, chá»› cho ai xem trước khi ông chá»§ tịch đến và làm biên bản xác nhận nhé.
Má»™t florin ngưá»i ta còn ăn cắp huống hồ đây là má»™t trăm nghìn florins? Em nhá»› nhé! Khi hoa nở phải báo ngay ông chá»§ tịch.
Rosa thở dài nhưng không phải thở dài cay đắng mà thở dài như ngưá»i phụ nữ bắt đầu hiểu những sá»± yếu Ä‘uối cá»§a con ngưá»i.
- Em trở vỠxem hoa đây, anh Van Baerle ạ; nếu nó nở em báo tin anh ngay.
- Rosa, anh không biết ví em vá»›i sá»± kỳ diệu nào cá»§a trá»i hay cá»§a đất đây?
- Anh hãy ví em với bông hoa tuylíp đen của anh, được thế em đã lấy làm mãn nguyện lắm rồi.
Chúng ta tạm biệt nhau nhé, anh Cornélius.
- Nói thế này hơn! Tạm biệt anh yêu quý! -Cornélius nói.
- Tạm biệt anh yêu quý! - Cô gái nhắc lại.
Cornélius thấy mình đã có phần được an ủi.
- Nói: anh rất yêu quý của em.
- Khiếp, anh yêu...
- Rất yêu, anh van em đấy, rất yêu, rất yêu phải không em?
- Vâng, rất yêu, rất yêu! - Ngưá»i con gái sung sướng nói.
- Anh chỉ còn thiếu một thứ thôi.
- Thứ gì hả anh?
- Cái má, cái má tươi mát của em. Anh yêu cầu em đấy, hãy ghé má lại gần anh, chớ làm như vô tình, đi em!
Thế đấy, mÆ¡ ước đã hiện thành sá»± thá»±c trong tiếng thở dài sung sướng: đôi môi cá»§a ngưá»i tù đã chạm vào đôi môi ngưá»i con gái.
Nàng vội chạy đi ngay vì thẹn thùng.
Cornélius sung sướng đến ngạt thở. Anh mở cá»­a sổ ngắm nhìn lên khoảng trá»i xanh thẫm trong đêm và ánh trăng bạc loang loáng trên dòng sông.
Gần hết đêm anh ngồi bên song sắt cửa sổ nhà tù.
- Rosa ở đằng kia, - anh nói. - có lẽ lúc này Ä‘ang nâng cuống hoa lên, có lẽ ngay lúc này đây, ngưá»i và hoa, hai tình yêu cá»§a ta, Ä‘ang vuốt ve trò chuyện vá»›i nhau trong sá»± khoan dung bao la cá»§a Thượng đế và cá»§a Trá»i.
Mấy phút sau, như để cụ thể hóa giấc mÆ¡ cá»§a anh, Cornélius nghe có tiếng chân ngưá»i nhẹ bước trên cầu thang..Cornélius nhảy má»™t bước từ cá»­a sổ đến ghisê, lần này nữa đôi môi cá»§a anh gặp đôi môi mấp máy cá»§a Rosa, cô nói vá»›i anh trong nụ hôn:
- Hoa nở rồi, nó màu đen, đây này, anh.
Một tay Rosa giơ cao chiếc đèn ló nhỠlên cửa ghisê, một tay nàng giơ bông hoa kỳ diệu. Cornélius kêu to một tiếng, tưởng như ngất lịm. Anh lẩm bẩm:
- Trá»i Æ¡i! Trá»i đã bù đắp cho con vô tá»™i phải chịu tù đày bằng cách cho nở hai bông hoa xinh đẹp này ngay trước cá»­a nhà tù cá»§a con.
- Anh thơm hoa đi. - Rosa nói. - Như lúc nãy em đã thơm hoa.
Cornélius nín thở đặt nhẹ môi hôn lên đầu một cánh hoa.
Bông hoa đẹp, rất đẹp, lá»™ng lẫy, tráng lệ, tuyệt vá»i, cuống dài hÆ¡n mưá»i tám phân; nó vươn lên giữa bốn chiếc lá xanh tươi láng bóng, thẳng và nhá»n như bốn mÅ©i mác, cánh hoa má»™t màu Ä‘en tuyá»n, rất Ä‘en, sánh vá»›i hạt huyá»n.
- Rosa này, - Cornélius hổn hển nói. - ta không được để chậm một phút, phải viết thư ngay đi thôi.
- Em đã viết rồi, anh yêu quý của em ạ. Khi hoa đang nở, em viết ngay, em không muốn để phí một phút nào.
Cornélius cầm lấy bức thư Ä‘á»c.
"Kính gá»­i ngài chá»§ tịch, Bông hoa tuylíp Ä‘en có lẽ đã nở trong mưá»i phút nữa. Khi hoa nở, tôi sẽ cá»­ ngay ngưá»i đến chá»— ngài, yêu cầu ngài đích thân đến pháo đài LÂwestein chứng kiến. Tôi là con gái ông Gryphus cai ngục ở pháo đài này. Vì tôi bị ngăn cấm, cÅ©ng chẳng kém mấy tù nhân bị giam cầm cá»§a cha tôi, nên tôi không tá»± tay mang hoa đến chá»— ngài được.
Tôi đưá»ng đột viết thư này yêu cầu ngài đích thân đến lấy hoa vá».
ý nguyện của tôi là nó được đặt tên: Rosa Baer-laensis.
Thưa ngài, nó vừa nở xong: nó hoàn toàn một màu đen.
Mong ngài đến cho.
Nữ đày tá»› hèn má»n cá»§a ngài Rosa Gryphus - Äúng rồi, đúng rồi. Thư này viết thật tuyệt.
Anh không thể viết hay như thế được, vừa giản dị vừa lịch sự.
- ông chủ tịch tên là gì nhỉ?
- ÄÆ°a thư anh đỠđịa chỉ cho. Ai cÅ©ng biết tên ông ấy. Äó là ông Van Systens, thị trưởng thành phố Harlem... ÄÆ°a anh thư, đưa anh....Tay run run, Cornélius viết lên phong bì:
Kính gá»­i ngài Van Systens, thị trưởng và chá»§ tịch Há»™i làm vưá»n thành phố Harlem.
- Rosa, bây giỠem hãy chạy đi, chạy đi mau lên! - Cornélius nói. - Chúng ta hãy chịu ơn Chúa từ trước đến giỠvẫn chăn dắt chúng ta rất chu đáo.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #8  
Old 24-04-2008, 10:52 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 8




Thật vậy, đôi bạn trẻ khốn khổ cần có sá»± che chở cá»§a Chúa hÆ¡n bao giá» hết. Chưa bao giá» há» thấy tuyệt vá»ng bằng lúc này, khi há» tưởng sắp được hạnh phúc đến nÆ¡i.
Nếu Rosa giả vá» trồng cá»§ ở vưá»n để thá»­ Jacob và đã thấy rõ bụng dạ xấu xa cá»§a hắn thì tên khốn nạn này lại rón rén Ä‘i theo cô gái vào hành lang nhà tù và nghe trá»™m được hết cuá»™c chuyện trò cá»§a đôi trai gái.
Jacob không ai khác chính là Isaac Boxtel, biết rõ ràng là Rosa trồng hoa tuylíp Ä‘en trong buồng cá»§a cô và ngày lại ngày hắn trông thấy sá»± tiến triển cá»§a bông hoa. Hắn thuê ngay má»™t căn buồng trước mặt pháo đài và hắn lại dùng chiếc kính viá»…n vá»ng xưa theo dõi cây tuylíp má»c ra sao khi Rosa đặt nó ra nắng trên bá» cá»­a sổ.
Boxtel nhận thấy cô gái được Van Baerle hướng dẫn chăm sóc cây một cách hoàn hảo; hắn quyết.định chỠhoa nở hắn mới chiếm lấy bằng cách đánh cắp.
Äánh cắp là quyết định cuối cùng cá»§a hắn.
Nhưng muốn ăn cắp phải chá» Rosa ra khá»i buồng.
Bởi vậy, Boxtel vui sướng thá»±c sá»± khi thấy đôi trai gái có những cuá»™c gặp gỡ thưá»ng lệ vào các buổi tối.
Hắn thừa cơ lúc Rosa vắng mặt đến nghiên cứu cửa ra vào ở buồng cô.
Cửa đóng chặt đấy, khóa hai vòng quay nhưng bằng một cái khóa đơn giản và Rosa giữ chìa.
Boxtel có ý định ăn cắp chìa khóa cá»§a Rosa; nhưng việc thò tay vào túi cô gái mà moi chìa khóa đã là má»™t chuyện khó, còn chuyện khó khác là Rosa thấy mất chìa khóa sẽ Ä‘i đánh chìa khóa khác; cô sẽ không rá»i khá»i buồng khi khóa chưa được thay chìa: như vậy có phải là Boxtel sẽ uổng công không?
Tốt hơn hết là dùng cách khác.
Boxtel thu thập hết các chìa khóa hắn có thể tìm kiếm được; trong khi Rosa và Cornélius trò chuyện vui vẻ với nhau ở cửa ghisê, hắn đem tất cả chìa khóa đến thử.
Có hai chìa lá»t được vào ổ khóa, má»™t trong hai chìa xoay được má»™t vòng, tắc ở vòng thứ hai.
Việc làm tiếp theo với chiếc chìa này dễ thôi.
Boxtel bôi má»™t lá»›p sáp má»ng lên chiếc chìa và Ä‘em thá»­ lại.
Äến khi chiếc chìa gặp chá»— tắc, Ä‘iểm nghẽn để lại dấu vết trên sáp.
Boxtel chỉ việc lấy má»™t chiếc giÅ©a má»ng như má»™t lưỡi dao giÅ©a theo vết dấu để lại.
Hai ngày sau, Boxtel làm xong chiếc chìa khóa một cách hoàn hảo.
Mở cửa buồng Rosa một cách dễ dàng, không kêu, không phải nặng tay; Boxtel đứng ở trong phòng, một mình với bông hoa tuylíp.
Hành động phạm pháp đầu tiên cá»§a Boxtel là trèo qua tưá»ng nhà Rosa vào vưá»n bá»›i tìm cá»§ giống; lần thứ hai là trèo qua cá»­a sổ vào buồng sấy cá»§a Cornélius; lần này là mở cá»­a buồng Rosa bằng má»™t chìa khóa giả.
Các bạn thấy đấy, sá»± thèm muốn đã đẩy Boxtel dấn sâu vào con đưá»ng tá»™i lá»—i.
Boxtel một mình với bông hoa tuylíp.
Nếu là má»™t kẻ trá»™m bình thưá»ng hắn sẽ thá»§ ngay chậu hoa Ä‘em Ä‘i..Nhưng Boxtel không phải là tên trá»™m bình thưá»ng nên hắn còn suy nghÄ©.
Lấy chiếc đèn ló ra soi, hắn thấy bông hoa chưa nở hết nên chưa chắc chắn nó đã là màu Ä‘en tuyá»n mặc dầu bá» ngoài là thế.
Hắn suy nghÄ© thấy rằng nếu hoa không phải là màu Ä‘en, hoặc có má»™t vết màu nào khác lẫn vào thì việc hắn ăn trá»™m là công toi. Lúc ấy tin đồn vá» vụ trá»™m sẽ truyá»n Ä‘i, ngưá»i ta sẽ căn cứ vào những gì xảy ra ở khu vưá»n để nghi ngá» ai là kẻ trá»™m, ngưá»i ta sẽ Ä‘iá»u tra, rồi mặc dầu hắn giấu kỹ lưỡng cây hoa, ngưá»i ta vẫn có thể mò ra được.
Hắn suy nghÄ© rằng dù hắn giấu kỹ cây hoa khiến ngưá»i ta không tìm thấy thì khi chuyển nó Ä‘i vẫn có thể xảy ra những chuyện chẳng lành.
Bởi hắn đã có trong tay chìa khóa buồng Rosa nên có thể tùy ý ra vào lúc nào cÅ©ng được, nên sau cùng hắn thấy Ä‘iá»u tốt nhất là hãy chỠđến độ hoa nở, lấy trá»™m trước má»™t giá» hay sau má»™t giá» nó nở; rồi tức tốc đến Harlem, ở đấy nếu có kẻ nào khiếu kiện hắn đã có hoa ngay trình tòa.
Vậy cô hay cậu nào sau này có khiếu nại sẽ bị Boxtel khép tội ăn cắp.
Äó là cả má»™t kế hoạch được xếp đặt chu đáo và xứng đáng vá»›i đức tài cá»§a kẻ lập ra nó.
Vậy là tối nào cũng vậy, trong lúc đôi bạn trẻ chuyện trò vui vẻ trước cửa ghisê nhà tù, thì Boxtel lẻn vào buồng cô gái để theo dõi hoa tuylíp.
Vào cái đêm kể trên, Boxtel sắp sá»­a vào buồng cá»§a Rosa như má»i đêm khác. Nhưng như chúng ta thấy, hai bạn trẻ má»›i trao đổi vá»›i nhau vài câu, Cornélius đã giục Rosa vỠđể trông cây tuylíp.
Khi thấy Rosa sau mưá»i phút Ä‘i đã quay vá», Boxtel biết ngay là hoa tuylíp đã nở hay sắp sá»­a nở.
Chính vào đêm đó hắn sẽ Ä‘i nước cá» quyết định. Boxtel đến chÆ¡i nhà Gryphus vá»›i món quà gấp đôi thưá»ng lệ.
Nghĩa là mang theo hai chai rượu bách xù ở hai bên túi.
Gryphus say thì Boxtel sẽ làm chủ ngôi nhà hay gần như thế.
Äến mưá»i má»™t giá», Gryphus say má»m chẳng biết trá»i đất là gì. Äến hai giá» sáng, Boxtel thấy Rosa ra khá»i nhà, tay xách vật gì xem dáng thận trá»ng lắm. Vật đó không còn nghi ngá» gì nữa, là hoa tuylíp Ä‘en sắp nở.
Nàng sẽ làm gì với cây hoa ấy?
Nàng có mang hoa đi ngay Harlem lúc này không?
Má»™t cô gái không thể dám liá»u mình Ä‘i đêm xa như vậy.
Hay nàng chỉ mang hoa đến cho Cornélius xem không thôi? Có thể như thế.
Hắn bỠgiày và bước trên các đầu ngón chân đi theo Rosa.
Hắn thấy cô gái tiến đến gần cửa ghisê.
Hắn nghe thấy cô khẽ gá»i Cornélius.
NhỠánh sáng cây đèn ló của Rosa, hắn nom thấy bông hoa tuylíp nở, đen như đêm tối.
Hắn nghe thấy Cornélius và Rosa bàn bạc cá»­ ngưá»i Ä‘i Harlem báo tin.
Hắn thấy đôi trai gái hôn nhau và tiếng Cornélius giục Rosa vá». Rosa tắt cây đèn ló và rón rén trở vá» buồng.
Hắn trông thấy Rosa bước vào buồng.
Rồi năm phút sau, cô đi ra, đóng cửa cẩn thận và khóa hai vòng xoay.
Tại sao Rosa phải đóng cửa cẩn thận, ấy là vì đằng sau cánh cửa, cô giữ kín bông hoa tuylíp đen.
Boxtel nấp ở bậc nghỉ cầu thang gác trên nhà, hắn nhìn thấy hết hành động vừa rồi của Rosa ở tầng dưới; hắn bắt đầu theo bậc thang nhà hắn xuống nhà thì Rosa cũng bước trên bậc thang nhà cô xuống sân.
Thành thử khi Rosa bước nhẹ nhàng xuống bậc thang cuối cùng cũng là lúc Boxtel lẹ làng chạm tay vào xoay khóa buồng của Rosa.
Trong tay hắn, nhất định như ai cũng hiểu, có chiếc chìa khóa giả mở dễ dàng chẳng kém gì chìa khóa thật của Rosa.
Bởi thế ở đầu chương này chúng tôi má»›i viết là đôi bạn trẻ khốn khổ kia cần có sá»± che chở trá»±c tiếp cá»§a Äức Chúa Trá»i.
Äôi bạn trẻ tạm biệt nhau má»›i gần ná»­a tiếng và những tia nắng ban mai đầu tiên má»›i rá»i vào buồng giam thì Cornélius giật mình nghe thấy những bước chân lên cầu thang. Gần như cùng má»™t lúc bá»™ mặt tái mét và hốc hác cá»§a Rosa hiện lên ở cá»­a ghisê.
- Anh Cornélius, cây hoa tuylíp... - Cô hổn hển kêu lên..- Làm sao? - Cornélius lo lắng há»i.
- Em biết nói làm sao bây gi� Nó bị đánh cắp mất rồi.
- Mất cắp! - Cornélius bàng hoàng nhắc lại. -Thế là thế nào? Em nói rõ xem nào.
- ôi! Lỗi không phải tại em anh ạ.
Khổ thân Rosa! Cô không dám xưng hô vói Cornélius: "Anh yêu quý của em" nữa.
- Em không trông nó chứ gì? - Cornélius than thở.
- Äúng, có má»™t lúc thôi, khi em Ä‘i gá»i ngưá»i báo tin cách xa có vài bước, trên bá» sông Wahal.
- Và lúc đó em để quên chìa khóa ở cửa, khổ chưa!
- Không, thế má»›i lạ chứ! Rõ ràng em khóa chặt cá»­a, chìa khóa em còn giữ đây. Khi trở vá», cá»­a vẫn còn khóa nguyên nhưng cây tuylíp thì biến mất.
Nhất định tên ăn trộm phải có chìa khóa giả.
Cô thổn thức, những cái nấc chẹn lấy há»ng cô.
Cornélius đứng yên như mất hồn, nghe mà không hiểu, chỉ biết lẩm bẩm:
- Trộm! Trộm! Trộm! Thế là hết.
- ôi! Anh Cornélius, xin anh tha tội! Xin anh tha tội cho em. - Rosa kêu lên. - Em chết mất.
Cornélius nắm lấy tay cô bóp thật mạnh:
- Rosa! - Anh nói to. - Ta bị ăn cắp, đúng thế, nhưng có thể lấy lại được. Chúng ta biết kẻ ăn trá»™m là ai. Äó là tên bất lương Jacob. Này Rosa, ta phải cho ngưá»i Ä‘uổi theo hắn, phải Ä‘uổi kịp hắn.
- Làm thế nào được hả anh?
- Rosa, em hãy mở cánh cửa này ra cho anh; em cứ mở ra xem anh có đuổi bắt được nó không; xem anh có phát hiện ra nó được không, xem anh có buộc nó phải khai ra tội ác của nó không!
- Trá»i Æ¡i! Xin anh nói khẽ chứ!
Tức điên đến cực độ, Cornélius hét to:
- Nếu em không mở, anh sẽ đẩy đổ các chắn song này, anh sẽ phá, anh sẽ giết hết những gì anh gặp trên đưá»ng Ä‘i.
Ngưá»i tù bất hạnh, sức lá»±c được tăng lên gấp mưá»i lần do tức giận, ra sức lay cánh cá»­a ầm ầm bằng đôi bàn tay cứng như thép.
Van Baerle thét lên:
- Tao sẽ giết mày, hỡi tên lưu manh Gryphus; tao sẽ giết chết mày như mày đã giết chết cây hoa tuylíp Ä‘en quý giá cá»§a tao..Con ngưá»i khổ sở kia bắt đầu hóa Ä‘iên.
Rosa run rẩy:
- Vâng, em xin mở cửa, nhưng trước tiên anh phải bình tĩnh lại đã, anh Cornélius!
Cô không nói tiếp được vì một tiếng thét bên cạnh cắt ngang câu nói của cô.
- Chết chưa! cha em! - Rosa kêu lên.
Van Baerle gầm lên:
- A! Gryphus, tên gian ác, mày đây rồi à?
Giữa những tiếng ầm ĩ ấy, lão già Gryphus lên gác không ai nghe thấy.
Hắn tóm chặt lấy cổ tay cô gái:
- à! Mày lấy chùm chìa khóa cá»§a tao! - Hắn tức Ä‘iên lên nói. - A! Cái thằng mưu phản đáng treo cổ là thằng Cornélius cá»§a mày đây! A! Mày thông đồng vá»›i các tù nhân Nhà nước. ÄÆ°á»£c. - Hắn chuyển từ giá»ng tức giận bừng bừng sang giá»ng trào phúng lạnh lùng. - A! ông bạn trồng hoa tuylíp ngây thÆ¡, a! Nhà thông thái hiá»n lành, a! Ngài sẽ giết tôi kia đấy! Tốt lắm! Chỉ cần thế thôi! Lại còn đồng lõa vá»›i con gái tôi nữa! Sáng nay ngài thống đốc tỉnh sẽ biết hết chuyện; ngày mai, Hoàng thân Altesse sẽ biết tin. Cút xuống, đứa con gái mất giống này. Còn ngài thông thái, xin chào tạm biệt ngài, xin ngài yên tâm, chào ngài!
Rosa vừa sợ, vừa tuyệt vá»ng làm hiệu gá»­i ngưá»i bạn trai má»™t chiếc hôn; rồi như vừa nảy ra má»™t ý kiến, nàng chạy xuống cầu thang nói:
- Chưa phải đã là mất tất cả, anh hãy tin ở em, anh Cornélius ạ.
Ngưá»i cha hét lên Ä‘uổi theo nàng.
Còn ngưá»i trồng hoa tuylíp trẻ, anh ná»›i lá»ng dần dần các ngón tay nắm các chấn song hãy còn giật giật vì tức giận; đầu anh nặng trÄ©u, mắt anh trợn trừng trong hốc mắt trÅ©ng; anh nặng ná» ngã vật xuống sàn nhà, miệng lẩm bẩm:
- Mất cắp, bị mất cắp!
Trong khi đó, Boxtel ra khá»i lâu đài bằng lối cá»­a do chính tay Rosa mở lúc nãy, Boxtel vá»›i cây tuylíp Ä‘en bá»c trong áo măng tô rá»™ng, nhảy vá»™i vào má»™t chiếc xe nhá» chá» sẵn ở Gorcum; hắn biến mất, không báo má»™t câu cho ông bạn cố tri Gryphus vá» cuá»™c ra Ä‘i vá»™i vã này.
Hắn cho xe chạy từ từ, không ai lại cho xe chạy nhanh với một cây tuylíp đen quý giá trên tay mà không sợ nguy hại gì cho nó.
Boxtel sợ rằng đến Harlem không được nhanh nên đã cho đặt làm trước ở Delft một chiếc hộp xung quanh đệm rêu tươi mát; cây hoa đặt trong.đó được tựa tứ phía vào các nắm rêu êm ái, lại có lỗ thông hơi ở phía trên nên không sợ bị hư hại ngay cả khi xe ngựa phi nước đại.
Sáng hôm sau hắn tá»›i Harlem, bÆ¡ phá» nhưng thắng lợi, hắn thay đổi chậu để xóa hết vết tích đất cÅ©; hắn đập tan chiếc chậu sành, vứt mảnh xuống má»™t dòng sông; hắn viết thư cho ông chá»§ tịch Há»™i làm vưá»n báo cho ông biết hắn đã đến Harlem vá»›i má»™t cây hoa tuylíp hoàn toàn Ä‘en; hắn yên trí nghỉ ngÆ¡i trong má»™t nhà hàng sang trá»ng vá»›i cây hoa nguyên vẹn cá»§a hắn.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #9  
Old 24-04-2008, 10:53 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 9




Khi tạm biệt Cornélius, Rosa thỠsẽ tìm trả lại anh cây hoa vừa bị Jacob đánh cắp hoặc không được sẽ không bao giỠgặp lại anh nữa.
Cô gói má»™t ít quần áo cần thiết Ä‘em theo, lấy ra ba trăm florins tiết kiệm, lục tìm trong đống quần áo viá»n đăng ten má»m mại cá»§a mình cá»§ mầm giống thứ ba cất trong đó, Ä‘em giấu vào yếm ngá»±c cẩn thận, khóa kỹ hai vòng khóa cá»­a để ngưá»i ta phát hiện chậm việc cô bá» trốn, má»i việc chuẩn bị xong, cô xuống cầu thang. Ra khá»i nhà tù, cô đến nhà má»™t ngưá»i cho thuê ngá»±a há»i thuê má»™t xe ngá»±a nhá».
Cô hy vá»ng Ä‘uổi kịp ngưá»i đưa thư và nếu gặp được chàng trai tá»­ tế và tốt bụng ấy, cô sẽ Ä‘i cùng, anh sẽ vừa là ngưá»i dẫn đưá»ng cho cô, vừa là ngưá»i cô có thể dá»±a dẫm được..Thật vậy, Ä‘i chưa đầy má»™t dặm, cô đã trông thấy anh từ xa Ä‘ang rảo bước trên má»™t con đưá»ng chạy dá»c theo bá» sông.
Cô cho ngựa chạy nước kiệu và đuổi kịp anh.
Hai ngưá»i Ä‘i từ năm giá» sáng, đã vượt qua tám dặm đưá»ng mà ngưá»i cha vẫn chưa há» biết rằng con gái mình đã rá»i khá»i pháo đài.
Trong khi ông bố còn tưởng Rosa run sợ hay nằm dá»—i trong buồng, thì cô gái đã Ä‘i thêm được má»™t Ä‘oạn đưá»ng. Và khi Gryphus bắt đầu lo lắng vá» sá»± vắng mặt cá»§a cô con gái, Rosa đã tá»›i được Rotterdam cùng vá»›i ngưá»i bạn đưá»ng.
Buổi tối, cô nghỉ lại ở Delft và hôm sau cô tới Harlem sau Boxtel bốn tiếng.
Cô há»i thăm ngay đến nhà ông chá»§ tịch làm vưá»n tức ngài Van Systens.
Cô xưng danh xin gặp, nhưng tên cô dù rằng rất kêu, ông chủ tịch vẫn không biết cô là ai, ông từ chối không cho cô gặp.
Rosa không nản chí. Cô nói:
- Xin các ông báo giùm với ông chủ tịch tôi đến vì chuyện cây hoa tuylíp đen.
NhỠnhững từ đó, cô vào được tận phòng làm việc của ông chủ tịch; ông chủ tịch thật là phong nhã, tiếp đón cô rất lịch sự. ông nói to:
- Thưa cô, cô nói đến đây vì chuyện cây hoa tuylíp đen, có phải thế chăng?
- Thưa vâng, cháu đến ít ra là để thưa vá»›i ông vá» chuyện đó. - Rosa trả lá»i.
- Cây má»c khá»e khoắn chứ cô? - Van Systens mỉm cưá»i há»i vá»›i má»™t nét mặt kính trá»ng dá»… thương.
- Thưa ông, cháu không biết nói thế nào. -Rosa trả lá»i.
- Thế nào? Có chuyện gì không hay xảy ra?
- Thưa ông, có đấy ạ. Chuyện không xảy ra đối với hoa, nhưng đối với cháu đấy ạ. HỠđã ăn cắp hoa của cháu.
- Thế nào, cháu gái, cháu nói khó hiểu quá.
Có lẽ cháu muốn nói ngưá»i ta đã đánh cắp cây hoa cá»§a ông chá»§ cháu là ông Boxtel phải không?
- Thưa ông, không ạ. Cháu không biết ông Box-tel; đây là lần đầu tiên cháu nghe thấy nói.
- à ra thế! Lúc nãy tôi tưởng cháu là ngưá»i giúp việc cho ông ta. Cháu không quen ông Boxtel và cháu cÅ©ng có má»™t cây hoa tuylíp Ä‘en hay sao?
- Còn có má»™t cây khác nữa, thưa ông? - Rosa ngạc nhiên há»i.
- Của ông Boxtel, đúng thế.
- Nó thế nào ạ?.- Äen tuyá»n, không má»™t màu nào khác, không pha má»™t vết nhá» tí nào.
- Và ông có nó ở đây, nó được gửi ở đây phải không?
- Không, nhưng nó sẽ được trưng bày ở đây cho hội đồng chấm thi xem trước khi trao giải thưởng.
Rosa kêu lên:
- Thưa ông, cái ông Boxtel ấy tự xưng là chủ sở hữu cây hoa tuylíp đen...
- Äúng như vậy.
- Thưa ông, đó có phải là má»™t ngưá»i gầy còm?
- Äúng.
- Hói đầu.
- Äúng.
- Có một con mắt ngơ ngác?
- Tôi cho là như thế.
- Vẻ mặt lo lắng, lưng còng, chân khèo, có phải không ạ?
- Äúng như vậy, cháu tả chân dung ông Boxtel đúng từng nét má»™t.
- Thưa ông, đó là hoa của cháu, đó là tài sản của cháu, cây hoa bị đánh cắp. Thưa ông cháu đến đây khiếu nại vỠviệc ấy.
- ồ! ồ! - ông Van Systens nhìn chằm chằm Rosa nói. - Thế nào! Cô đến đây để kiện ông Boxtel vỠviệc cây tuylíp bị mất cắp? Hay đấy! Cô bạo mồm thật. Cô hãy tìm gặp ông Boxtel ở khách sạn Thiên Nga trắng, cô dàn xếp với ông ấy.
- Trá»i Æ¡i! Thưa ông! Thưa ông! - Rosa rên rỉ.
- Có Ä‘iá»u, con ạ, - ông Van Systens nói tiếp.
- con hãy còn trẻ, ta coi con chưa đến ná»—i hoàn toàn hư há»ng đâu, con hãy nghe đây lá»i khuyên cá»§a ta: Con hãy thận trá»ng trong việc này vì chúng ta có tòa án và có nhà tù ở Harlem, hÆ¡n nữa chúng ta rất dá»… nổi giận vá»›i ai động chạm đến danh giá hoa tuylíp cá»§a chúng ta. Thôi Ä‘i Ä‘i, ông Isaac Boxtel nghỉ ở khách sạn Thiên Nga trắng đấy.
Ná»­a mừng ná»­a sợ khi đã tìm ra manh mối cây hoa, Rosa cuống cuồng Ä‘i đến khách sạn Thiên Nga trắng, theo sau phò tá cô vẫn là anh đưa thư khá»e mạnh tỉnh Frise, mình anh có thể nuốt tươi mưá»i gã Boxtel.
Nhưng khi tới Grote-Markt, Rosa bỗng nhiên đứng lại, một ý nghĩ vừa thoáng qua.
- Trá»i Æ¡i! - Cô thầm thì nói. - Mình đã phạm phải má»™t sai lầm lá»›n. Mình đã báo động cho há» biết, há» sẽ nghi ngá». Mình chỉ là má»™t cô gái, há».là đàn ông liên kết chống lại mình, thế là mình chỉ có thua, chết mất.
Má»™t lúc sau Ä‘iá»m tÄ©nh lại cô nghÄ©:
- Nếu mình đến chá»— ở cá»§a Boxtel và giả dụ là mình không quen biết hắn, nếu Boxtel đó không phải là tên Jacob nhà mình, mà lại là má»™t ngưá»i chÆ¡i hoa khác cÅ©ng tìm ra được loại hoa tuylíp Ä‘en...
Mặt khác, nếu mình nhận ra tên Boxtel là tên giả Jacob thì chuyện gì sẽ xảy ra? ôi! Xin Äức Mẹ Äồng trinh hãy phù há»™ cho con! Äây là số phận cá»§a con, là số phận cá»§a ngưá»i tù lúc này Ä‘ang chết dần vì sầu muá»™n trong nhà tù, xin đức Mẹ Äồng trinh hãy phù há»™ độ trì cho chúng con.
Khi đó có tiếng ầm ầm ở đầu đằng kia phố Grote-Markt. Thiên hạ chạy đến, các cửa nhà mở tung, Rosa, một thân một mình, không nghe thấy gì, không trông thấy gì trong sự chuyển động đó của đám đông.
Cô thầm thì:
- Mình phải quay lại chỗ ông chủ tịch thôi.
Rosa khó khăn lắm má»›i lá»t được vào chá»— ông chá»§ tịch, lúc này vẫn như lúc trước, ông cảm thấy rất hồi há»™p khi nghe cái từ đầy ma thuật: hoa tuylíp Ä‘en.
Khi nhìn thấy cô gái, ông nghĩ ngay là một con bé điên, tệ hơn nữa, ông nổi nóng định tống khứ cô ra.
Cô chắp tay lại nói vá»›i má»™t giá»ng rất thành thật làm má»§i lòng má»i ngưá»i nghe:
- Thưa ông, vì Chúa, ông đừng xua Ä‘uổi cháu; xin ông hãy nghe cháu giãi bày; nếu ông không làm cho ngưá»i ta phải công nhận quyá»n lợi cá»§a cháu thì ít ra ông hãy nghe cháu nói để má»™t ngày kia, đứng trước mặt Chúa, ông không phải hối hận vì đã tòng phạm vá»›i má»™t việc làm xấu xa.
Ông Van Systens sốt ruá»™t; đó là lần thứ hai ông bị quấy rầy trong lúc Ä‘ang soạn thảo má»™t diá»…n văn yêu cầu văn phong phải lưu loát, đàng hoàng xứng danh má»™t ông thị trưởng thành phố kiêm chá»§ tịch Há»™i làm vưá»n Harlem.
- Tôi còn phải viết báo cáo chứ! - ông nói to.
- Báo cáo vá» hoa tuylíp Ä‘en! Các ngưá»i có biết không?
Rosa nói tiếp vững tâm vỠtính trung thực và sự vô tội của mình:
- Thưa ông, nếu ông không nghe cháu nói thì báo cáo cá»§a ông chỉ dá»±a trên những sá»± kiện gian ác hoặc dối trá thôi. Cháu van ông, xin ông cho dẫn ông Boxtel tá»›i đây, xem ông ấy có phải là ông.Jacob đóng giả không. Xin thá» trước Chúa, cháu sẽ công nhận quyá»n sở hữu khám phá ra hoa tuylíp Ä‘en là cá»§a ông ấy, nếu như hoa tuylíp Ä‘en đó không phải là cá»§a cháu.
- Hay đấy nhỉ! ÄÆ°a việc ra trước hay đấy nhỉ!
- ông nói thế nghĩa là thế nào ạ?
- Tôi há»i chị nhé, còn chứng tỠđược Ä‘iá»u gì nữa khi chị đã thừa nhận hết hai Ä‘iá»u trên là cá»§a chị rồi?
- Thưa ông, ông là má»™t ngưá»i chính trá»±c. -Rosa nói. - Nếu ông trao giải cho má»™t ngưá»i vì má»™t công trình không phải là cá»§a ngưá»i đó, tồi tệ hÆ¡n, vì má»™t công trình Ä‘i ăn cắp được thì...
Giá»ng nói cá»§a Rosa hình như đã làm rung động trái tim ông Van Systens; ông sắp sá»­a trả lá»i cô gái má»™t cách dịu dàng hÆ¡n bá»—ng nghe ở ngoài đưá»ng có tiếng động.
Những tiếng hoan hô ầm ĩ làm rung chuyển cả căn nhà.
- Chuyện gì thế? - ông thị trưởng kêu lên. -Chuyện gì thế? Thế có được chăng hay tôi nghe nhầm?
Ông chạy vỠphía phòng đợi để mặc Rosa ở phòng làm việc của ông.
Vừa tá»›i bậc cá»­a, ông kêu lên má»™t tiếng ngạc nhiên khi thấy má»™t cảnh tượng ít thấy bày ra trước mặt: cầu thang lên gác nhà ông đông cứng những ngưá»i.
Äám đông kéo nhau Ä‘i theo má»™t ngưá»i trai trẻ ăn mặc giản dị Ä‘ang lên cầu thang má»™t cách chậm rãi trông thật quý phái.
Hai sĩ quan đi sau, một thuộc binh chủng hải quân, một thuộc kỵ binh.
Van Systens bảo gia nhân dẹp chá»— rồi ông ra cúi chào ngưá»i má»›i đến. ông nói:
- Xin kính chào Hoàng thân! Hoàng thân quá bộ đến thăm!
- ông Van Systens thân mến. - Guillaume d’Orange nói má»™t cách thanh thản, sá»± thanh thản ở ông là thay cho nụ cưá»i. - ở Leyde tôi nghe nói thành phố Harlem có hoa tuylíp Ä‘en; sau khi há»i lại cho chắc chắn, mặc dầu vẫn còn chưa tin, tôi đến há»i ông chá»§ tịch Há»™i làm vưá»n Harlem xem thế nào.
- ôi! Thưa Hoàng thân, - Van Systens hể hả nói. - quý hóa quá, sung sướng quá, thật vinh dá»± lá»›n cho Há»™i làm vưá»n chúng tôi được Hoàng thân để mắt tá»›i..- ông có hoa để ở đây không? - ông Hoàng cắt ngang câu nói cá»§a Van Systens, có lẽ ông lấy làm tiếc mình đã nói quá nhiá»u.
- Dạ, bẩm không, nó không có ở đây.
- Nó ở đâu?
- Dạ! ở nhà chủ nó ạ.
- Chủ nó ở đâu?
- Dạ! ở khách sạn Thiên Nga trắng ạ. Tôi xin cho ngưá»i Ä‘i gá»i ạ. Trong khi chỠđợi, xin Hoàng thân sang phòng khách tạm nghỉ; biết Hoàng thân ở đây, thế nào ngưá»i đó cÅ©ng phải mang hoa đến ngay để Hoàng thân thưởng thức ạ.
- ÄÆ°á»£c rồi, gá»i anh ta đến.
- Bẩm vâng ạ, thưa Hoàng thân, có Ä‘iá»u là...
- Có gì cơ?
- Dạ, bẩm không có gì quan trá»ng cả ạ.
- Không có gì là không quan trá»ng, ông Van Systens ạ.
- Dạ, có vấn đỠlà chá»§ nó đến kiện đòi lại quyá»n sở hữu ạ. Äúng là nó có giá má»™t trăm nghìn florins.
- Thế là má»™t trá»ng tá»™i rồi còn gì, đúng không ông Van Systens?
- Äúng thế đấy ạ.
- ông có bằng chứng gì vỠsự lừa đảo đó không?
- Bẩm không, kẻ thủ phạm, dạ, tôi muốn nói là cô gái đến kiện hãy còn ngồi đây kia, dạ, ở buồng bên cạnh đó ạ.
- ở buồng bên cạnh? ông nghĩ thế nào vỠchuyện đó, ông Van Systens?
- Lúc nãy tôi chuẩn bị xét há»i cô ta thì Hoàng thân đến.
- Hãy nghe cô ta khai, ông Van Systens ạ, hãy nghe cô ta; tôi là viên quan đứng đầu đất nước, tôi sẽ nghe và phân xử nghiêm minh.
- Hoàng thân là vua Salomon phục sinh! -Van Systens vừa nói vừa cúi ngưá»i xuống và chỉ lối Ä‘i cho Hoàng thân.
Hoàng thân định đi trước nhưng nghĩ thế nào đứng lại nói:
- ông Ä‘i trước Ä‘i và đừng gá»i tôi là Hoàng thân nữa.
HỠvào phòng làm việc.
Rosa vẫn đứng nguyên má»™t chá»—, trán tì vào kính cá»­a sổ và mắt nhìn xuống vưá»n:
- A! A! Một cô gái tỉnh Frisonne. - ông Hoàng nói khi nhìn thấy cái mũ vàng và bộ váy đỠcủa Rosa.
Thấy động, cô gái quay đầu lại và chỉ kịp nhìn ông Hoàng ra ngồi ở góc tối nhất trong buồng.
Van Systens cÅ©ng ngồi xuống, sung sướng và hãnh diện vá» vai trò quan trá»ng cá»§a mình:
- Cháu gái kia! - ông nói. - Cháu hứa là nói đúng sự thực vỠcây hoa tuylíp, có đúng không nào?
- Thưa ông, đúng.
- Vậy cháu hãy nói trước mặt ông đây; ông cÅ©ng là má»™t thành viên cá»§a Há»™i làm vưá»n.
- Thưa ông, - Rosa nói, - cháu không biết nói gì hÆ¡n ngoài những Ä‘iá»u cháu đã nói vá»›i ông rồi - Nói hết cho chúng tôi.
- Cháu nói lại lá»i yêu cầu cháu đỠđạt vá»›i ông.
- Yêu cầu gì?
- Yêu cầu cho ông Boxtel đến đây với cây hoa tuylíp; nếu cháu thấy không đúng là của cháu, cháu sẽ nói thẳng ra; nhưng nếu cháu nhận đúng là của cháu, cháu sẽ đòi lại, dù có phải đi đến Hoàng thân stathouder cháu cũng đi.
Van Systens đưa mắt nhìn ông Hoàng. Khi nghe Rosa thốt ra những tiếng đầu tiên, ông Hoàng Ä‘ang thá»­ cố nhá»› xem có má»™t ká»· niệm gì vì hình như đây không phải lần đầu tiên ông nghe giá»ng nói êm ái như thế.
Má»™t viên sÄ© quan được phái Ä‘i tìm Boxtel còn ông Van Systens tiếp tục xét há»i:
- Cô dựa vào đâu để nói rằng cô là chủ nhân của bông hoa đó? - ông nói.
- ÄÆ¡n giản là tá»± tay cháu ươm và trồng ở trong buồng cá»§a cháu.
- Trong buồng của chị, buồng của chị ở đâu?
- ở LÂwestein ạ.
- Chị ở LÂwestein?
- Vâng, cháu là con gái ông cai ngục ở pháo đài.
Ông Hoàng cựa quậy như muốn nói:
- A! Thôi đúng rồi, mình nhớ ra rồi.
Rồi má»™t mặt làm ra Ä‘ang Ä‘á»c báo, má»™t mặt ông nhìn Rosa chăm chú hÆ¡n trước.
- Và chị thích hoa? - ông Van Systens há»i tiếp.
- Thưa ông, vâng ạ.
- Chị là má»™t nhà bác há»c vá» hoa à?
Rosa lưỡng lá»± má»™t chút rồi bằng má»™t giá»ng như xuất phát tá»± đáy lòng, cô nói:
- Thưa các ông, cháu nói ở đây có phải là nói với các ngài có chữ tín, chữ nghĩa không ạ?
Giá»ng cô rất thật nên Van Systens và ông Hoàng Ä‘á»u gật đầu cùng má»™t lúc công nhận..- Vậy cháu xin nói: không, không phải cháu là má»™t nhà bác há»c nghiên cứu vá» hoa, không phải đâu ạ, cháu chỉ là con ngưá»i bình thưá»ng, là má»™t cô gái quê tỉnh Frise trước đây ba tháng còn chưa biết Ä‘á»c, biết viết. Không, không phải cháu là ngưá»i tìm tòi, sáng tạo ra hoa tuylíp Ä‘en.
- Thế ai tìm ra nó?
- Äó là má»™t ngưá»i tù khốn khổ ở LÂwestein.
- Má»™t ngưá»i tù ở LÂwestein. - ông Hoàng nhắc lại.
Nghe giá»ng nói ấy, lần này đến lượt Rosa thảng thốt.
Ông Hoàng nói tiếp:
- Là má»™t ngưá»i tù Nhà nước vì ở LÂwestein chỉ giam những tù nhân Nhà nước.
Ông tiếp tục Ä‘á»c hay đúng hÆ¡n, giả vá» Ä‘á»c báo.
Rosa run bắn ngưá»i vì sợ, lẩm bẩm nói:
- Vâng, vâng, má»™t ngưá»i tù Nhà nước tìm ra nó.
Van Systens tái mặt khi nghe thấy má»™t lá»i thú nhận như vậy trước má»™t nhân chứng vÄ© đại nhưá»ng kia.
- Theo lá»i chị nói, hình như chị lợi dụng chị là con gái ông cai ngục và chị liên hệ vá»›i tên tù để trồng hoa, có đúng không?
Rosa đầm đìa nước mắt:
- Thưa ông, vâng ạ. Cháu buộc lòng phải thú thực hàng ngày cháu vẫn gặp anh ấy.
- Khốn nạn! - ông Van Systens nói to.
Ông Hoàng ngửng đầu nhìn Rosa đang sợ hãi và mặt ông chủ tịch tái xanh.
Bằng má»™t giá»ng rõ ràng và nhấn mạnh, ông nói:
- Äiá»u vừa rồi không liên quan đến các thành viên Há»™i trồng vưá»n. Nói tiếp Ä‘i, cô gái, nói tiếp Ä‘i.
Ông Van Systens mạnh dạn nhìn ông thành viên má»›i cá»§a Há»™i làm vưá»n và cám Æ¡n ông, nhân danh các bông hoa tuylíp.
ÄÆ°á»£c lá»i khích lệ cá»§a ngưá»i lạ mặt, Rosa kể lại tất cả những gì đã diá»…n ra trong ba tháng nay, tất cả những gì cô đã làm, tất cả những gì cô phải chịu đựng. Cô kể những việc làm tàn ác cá»§a Gryphus, giày xéo lên mầm cá»§ thứ nhất, vá» ná»—i Ä‘au thương cá»§a ngưá»i tù trồng hoa, những chăm sóc thận trá»ng cho mầm cá»§ thứ hai được nảy mầm và trổ hoa, sá»± kiên nhẫn cá»§a ngưá»i tù, những lo lắng cá»§a anh khi hai ngưá»i xa nhau; việc anh nhịn ăn.cho chết vì không được tin tức vá» cây hoa cá»§a anh; sá»± vui mừng khi há» tái hợp sau cùng là sá»± tuyệt vá»ng cá»§a cả hai ngưá»i khi bị mất chậu hoa chỉ sau má»™t tiếng đồng hồ hoa nở.
Tất cả những Ä‘iá»u đó được nói lên rất thành thá»±c, đúng sá»± thật, nhưng ông Hoàng vẫn thản nhiên như không, ít ra là bá» ngoài, nhưng trái lại có tác động đến ông Van Systens.
- Cô má»›i quen biết ngưá»i tù đó chứ? - ông Hoàng há»i.
Rosa mở to mắt nhìn ngưá»i lạ mặt nhưng ngưá»i này thụt vào bóng tối như muốn tránh cái nhìn cá»§a cô.
- Thưa ông, sao ông há»i thế? - Rosa há»i.
- Bởi ông cai ngục cùng cô con gái mới đến ở LÂwestein có bốn tháng...
- Thưa ông, đúng như vậy.
- ít ra là cô không yêu cầu thuyên chuyển cho cha cô để Ä‘i theo má»™t ngưá»i tù nào đó được chở từ La Haye vá» LÂwestein...
- ông! - Rosa đỠmặt kêu lên.
- Cô nói tiếp đi.
- Thú thá»±c cháu có quen ngưá»i tù đó ở La Haye.
- Diá»…m phúc thay cho anh ấy! - ông Guillaume mỉm cưá»i nói.
Lúc đó, viên sÄ© quan được cá»­ Ä‘i gá»i Boxtel bước vào báo cáo Hoàng thân là Boxtel đã đến cùng vá»›i chậu hoa.
Báo cáo vừa dứt thì Boxtel bước vào phòng khách của ông Van Systens.
Ông Hoàng được báo liá»n Ä‘i vào phòng khách, ngắm nhìn má»™t lúc, không nói năng gì lại trở ra ngồi vào chá»— cÅ© trong bóng tối trên chiếc ghế bành chính lúc nãy ông đã ngồi.
Trống ngá»±c đánh thình thịch, mặt tái mét, tinh thần đầy khiếp sợ, cô gái chỠđến lượt mình được gá»i vào nhận mặt hoa. Äúng lúc ấy cô nghe thấy tiếng nói cá»§a Boxtel.
- Chính nó rồi! - Cô kêu lên.
Ông Hoàng ra hiệu cho cô hãy đứng nhìn vào phòng khách qua cánh cửa hé mở.
- Chính hoa của cháu! - Rosa kêu lên. - Hoa của cháu, cháu nhận đúng hoa của cháu.
Cô òa lên khóc.
Ông Hoàng đứng dậy, Ä‘i ra cá»­a rồi đứng má»™t lúc ở chá»— sáng..Rosa để mắt nhìn kỹ. HÆ¡n lúc nào hết cô tin chắc không phải lần đầu tiên cô gặp ngưá»i xa lạ này.
- ông Boxtel, ông vào đây. - ông Hoàng nói.
Boxtel vội vàng chạy tới, đứng trước mặt Guil-laume d’Orange.
- Lạy Hoàng thân! - Hắn vừa nói vừa lùi.
- Hoàng thân! - Rosa choáng váng nhắc lại.
Nghe tiếng thốt kinh ngạc ở bên tai, Boxtel quay sang thì thấy Rosa.
Hắn giật mình.
Ông Hoàng lẩm bẩm:
- Hắn lúng túng rồi.
Boxtel trấn tĩnh lại được.
- ông Boxtel này, - Guillaume há»i. - hình như ông tìm ra được bí mật cá»§a hoa tuylíp Ä‘en đấy nhỉ?
- Thưa Hoàng thân, vâng. - Boxtel trả lá»i, giá»ng xem ra hÆ¡i lo lắng.
Sá»± lúng túng có thể là do hắn nhận ra ngưá»i đứng trước mặt là Guillaume.
Ông Hoàng nói tiếp:
- á»! Nhưng đây là cô gái cÅ©ng nhận mình tìm ra bí mật ấy.
Boxtel nhún vai và mỉm cưá»i khinh bỉ.
Guillaume theo dõi tất cả các cử chỉ của hắn một cách tò mò và quan tâm rõ rệt.
- Như vậy là ông không biết ngưá»i con gái này phải không?
- Bẩm Hoàng thân, không.
- Còn cô, cô có biết ông Boxtel không?
- Bẩm không, nhưng cháu biết ông Jacob.
- Cô muốn nói gì?
- Cháu muốn nói là ở LÂwestein ông Isaac Boxtel gá»i là ông Jacob.
- ông Boxtel, ông trả lá»i thế nào?
- Bẩm Hoàng thân, cô ấy nói sai.
- ông chối chưa bao giỠở LÂwestein phải không?
Boxtel ngập ngừng. ông Hoàng xói mắt nhìn hắn khiến hắn không dám nói bậy.
- Con không phủ nhận con đã ở LÂwestein nhưng con không ăn cắp hoa tuylíp.
- Chính ông là đồ ăn cắp! - Rosa tức giận kêu to.
- Tôi không ăn cắp.
- ông nghe đây, ông có không nhận đã theo tôi vào vưá»n hôm tôi giả vỠươm cá»§ giống không?
Ông có không nhận đêm hôm ấy ông nhảy vào vưá»n đến chá»— ông tưởng sẽ tìm thấy cá»§ giống tôi trồng.không? ông có không nhận ông lấy tay bá»›i đất tìm kiếm nó không? ông nói Ä‘i, ông nói Ä‘i, ông có phá»§ nhận tất cả những Ä‘iá»u đó không?
Boxtel cho là không nên trả lá»i thẳng vào những câu há»i đó. Hắn nói:
- Bẩm Hoàng thân, hai mươi năm nay con theo nghỠtrồng hoa tuylíp ở Dordrecht. Trong nghệ thuật trồng hoa, con đã được một chút danh tiếng.
Cô gái này biết con đã tìm ra giống tuylíp Ä‘en liá»n cùng vá»›i anh bạn tù nào đó ở pháo đài LÂwestein...
Tên tù đó, bẩm Hoàng thân, là một tên tội phạm Nhà nước, một lần bị xử án tử hình.
- Tên hắn là gì?
Rosa hai tay ôm đầu tuyệt vá»ng.
- Hắn tên là Cornélius Van Baerle. - Boxtel đáp. - Hắn là con đỡ đầu của tên khốn kiếp Cor-neille de Witt đấy ạ, bẩm Hoàng thân.
Ông Hoàng giật mình. Con mắt bình thản cá»§a ông bá»—ng nảy lá»­a, má»™t tá»­ khí lạnh lẽo lan tá»a trên mặt ông.
- Nói tiếp đi! - ông Hoàng nói với Boxtel.
- Con không còn gì nói nữa, Hoàng thân biết rõ cả rồi. Có Ä‘iá»u lúc này con không muốn nói là để cô này không phải hổ thẹn vì sá»± vô Æ¡n cá»§a cô.
Con đến LÂwestein là có công việc; ở đấy con quen ông già Gryphus, con yêu con gái ông ta và con xin há»i cô ấy làm vợ; con nghèo, không có nhiá»u tiá»n nhưng con đã dại dá»™t kể vá»›i cô gái hy vá»ng sắp kiếm được món tiá»n lá»›n má»™t trăm nghìn florins; muốn chứng minh Ä‘iá»u đó, con cho cô ta xem cây hoa tuylíp Ä‘en cá»§a con. Ngưá»i tù, bạn trai cá»§a cô ấy ở Dordrecht đã từng giả vá» làm ngưá»i trồng hoa tuylíp để che đậy những âm mưu làm phản cá»§a hắn thì ở LÂwestein anh ta cùng cô gái này đã âm mưu làm hại con.
Hoàng thân quay sang Rosa nói:
- Cô làm thế là không tốt và ngưá»i bạn trai cá»§a cô sẽ bị trừng trị vì đã khuyên cô làm Ä‘iá»u bậy bạ. Suýt nữa cô phạm má»™t tá»™i ác, tôi không trừng phạt cô nhưng tôi nghiêm trị tên thá»§ phạm chính, hắn sẽ gánh phạt cho cô. Má»™t ngưá»i trong cái dòng hỠấy có thể âm mưu này khác, ngay cả phản bá»™i...
nhưng không được ăn cắp.
- †n cắp ư! - Rosa kêu lên. - ôi! Thưa Hoàng thân, anh ấy sẽ phẫn uất đến chết khi nghe từ ấy.
Nếu có chuyện ăn cắp thì con xin thỠvới Hoàng thân chính là anh này.
- Bằng chứng đâu? - Boxtel lạnh lùng nói.
- ÄÆ°á»£c, nhá» Æ¡n Chúa, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy.
Rồi quay sang Boxtel, cô gái trá»±c tiếp há»i:.- Hoa tuylíp kia thật là cá»§a anh?
- Phải.
- Anh có bao nhiêu củ giống?
Boxtel ngập ngừng má»™t chút, sau anh hiểu cô gái sẽ không há»i vậy nếu chỉ có hai cá»§ giống.
- Ba cá»§. - Boxtel trả lá»i.
- Chúng nó bây giá» thế nào? - Rosa há»i.
- Thế nào ấy ư?... Thì má»™t cá»§ há»ng, má»™t cá»§ cho ra hoa màu Ä‘en...
- Còn củ thứ ba?
- Cá»§ thứ ba ở nhà tôi. - Boxtel lúng túng trả lá»i.
- Anh nói bậy rồi! - Rosa kêu lên. - Cô lần ở trong yếm ra cá»§ thứ ba và nói tiếp: - Cá»§ thứ ba đây, cùng bá»c trong má»™t tá» giấy vá»›i hai cá»§ trước.
Khi anh Cornélius Van Baerle sắp lên đoạn đầu đài, anh đưa cả gói cho con, con đưa trình Hoàng thân xét ạ.
Rosa mở tá» giấy bá»c ra đưa cá»§ giống thứ ba cho Hoàng thân. ông cầm lấy ngắm nghía.
- Thưa Hoàng thân, cô gái này không thể cÅ©ng ăn cắp nó như cây hoa cá»§a con hay sao? - Boxtel lắp bắp nói. Hắn lo lắng khi thấy Hoàng thân chăm chú xem xét cá»§ giống, nhất là khi thấy Rosa chăm chú Ä‘á»c mấy dòng ghi trên tá» giấy bá»c cô còn cầm trong tay.
Mắt cô gái bỗng sáng rực lên. Cô nói:
- Kính thưa Hoàng thân, xin Hoàng thân Ä‘á»c, xin Hoàng thân Ä‘á»c ạ!
Guillaume má»›i Ä‘á»c lướt, sắc mặt đã đượm má»™t ná»—i Ä‘au và thương xót vô hạn. Tá» giấy mà Rosa đưa cho ông là trang sách thánh cá»§a Corneille de Witt xé ra viết và nhá» Craeke mang đến Dordrecht cho Van Baerle yêu cầu anh đốt ngay tập thư quan hệ vá»›i Louvois.
Chúng ta hãy nhớ lại lá thư đó có mấy dòng chữ sau đây:
"Con thân yêu, Con hãy đốt gói bá»c cha gá»­i. Con đốt ngay không mở, không xem để nó luôn luôn là Ä‘iá»u không biết đối vá»›i con. Những bí mật cá»§a nó đủ giết ngưá»i cất giữ nó. Con hãy đốt Ä‘i và như vậy là con cứu cha Corneille và bác Jean cá»§a con đấy.
Vĩnh biệt con.
Con hãy thương cha.
Corneille de Witt 22-8-1672"Tá» giấy đó chứng tá» Van Baerle vừa là ngưá»i vô tá»™i, vừa là ngưá»i có cá»§a khi nói vá» ba cá»§ hoa giống kia. Rosa và ông stathouder cÅ©ng nhìn nhau vẻ hiểu biết.
Ông Hoàng gạt má»™t giá»t mồ hôi lạnh ngắt vừa chảy từ trán ông xuống má. Mặt ông và ý nghÄ© cá»§a ông đắm sâu nhìn vào cái vá»±c thăm thẳm, cái vá»±c không đáy ấy gá»i là sá»± hối hận và hổ thẹn đối vá»›i quá khứ.
Má»™t lúc sau ông mệt nhá»c ngẩng đầu lên. ông nói:
- Thôi đi, ông Boxtel, công lý đã được phân giải.
Quay sang ông chủ tịch, ông nói tiếp:
- ông Van Systens thân mến, ông giữ cô gái và bông hoa ở lại đây. Xin chào đồng bào.
Má»i ngưá»i cúi đầu chào kính cẩn; ông Hoàng Ä‘i ra khá»i phòng khách, những tiếng hoan hô cá»§a đám đông vang dậy khua động không gian.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #10  
Old 24-04-2008, 10:53 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 10




Trong khi những sự việc trên diễn ra thì Van Baerle ở LÂwestein phải khốn khổ chịu đựng hình phạt của Gryphus, tên cai ngục đã biến thành đao phủ.
Không nhận được má»™t tin tức nào cá»§a Rosa hay cá»§a Jacob, hắn tin chắc rằng má»i tai há»a đổ xuống nhà hắn là do quá»· sứ gây nên mà Van Baerle là tên há»c trò cá»§a nó đứng ra thá»±c hiện ở trên trần này.
Kết quả cá»§a sá»± suy nghÄ© đó là vào má»™t buổi sáng ná», ngày thứ ba Rosa và Jacob biệt tăm, hắn xăm xăm bước vào buồng giam tức giận hÆ¡n lúc nào hết.
Tiến lại gần ngưá»i tù trẻ tuổi, hắn nói:
- Mày có biết tao đã giết hơn năm chục con gà trống chân đen bằng con dao này rồi không?
Tao sẽ giết mày, đồ quỷ sứ ạ, tao sẽ giết mày như tao đã giết chúng, chỠđấy, mày hãy chỠđấy..Cornélius mắng lại:
- Äồ vô lại, mày định giết tao thật ư?
- Tao muốn phanh ngực mày ra xem mày giấu con tao ở chỗ nào?
Trong cơn hoảng loạn, Gryphus sấn sổ vào đâm Cornélius, anh chỉ còn kịp nhảy ra sau chiếc bàn tránh cái đâm đầu tiên.
Gryphus vừa chá»­i vừa giÆ¡ dao dá»a nạt.
Cornélius không để mất thá»i cÆ¡, tóm được cổ tay cầm dao cá»§a hắn, bẻ quặt lại sau, Gryphus ngã nhào xuống đất. Chàng trai giận ngay chân mình lên ngưá»i hắn.
Gryphus tỠvẻ còn muốn chống cự, Cornélius tức thì ra tay.
Anh nện tên cai ngục vô hồi kỳ trận, hắn buá»™c phải xin tha, tiếng kêu dữ dá»™i cá»§a hắn làm náo động cả nhà giam. Hai ngưá»i chuyên giữ chìa khóa các buồng giam, má»™t viên thanh tra và bốn lính gác cùng má»™t lúc xuất hiện ở ngưỡng cá»­a.
Nhìn thấy tất những ngưá»i làm chứng đó, Cornélius biết mình đã thất bại. Thật vậy, tất cả những cái bá» ngoài chống lại anh.
Biên bản được lập ngay tại chỗ, ghi rõ tất cả những đòn đánh đập ông cai tù, hắn ta yêu cầu các từ dùng trong biên bản phải thật mạnh mẽ, cay độc.
Trong lúc lập biên bản, bốn ngưá»i lính gác khóa giữ Cornélius tá» lòng nhân hậu bảo cho anh biết ká»· luật ở LÂwestein.
Há» kể cho anh biết ká»· luật này đã được áp dụng như thế nào vào năm 1668, nghÄ©a là năm năm trước đây đối vá»›i má»™t ngưá»i tù tên là Mathias đã có hành động chống đối còn nhẹ hÆ¡n nhiá»u so vá»›i hành động vừa rồi cá»§a Cornélius. Chuyện kể chưa xong đã nghe có tiếng chân Ä‘i lên cầu thang.
Những ngưá»i lính gác đứng tránh ra cho má»™t viên sÄ© quan Ä‘i.
Ngưá»i này bước vào phòng giam cá»§a Cornélius trong lúc viên thÆ¡ lại ở LÂwestein còn Ä‘ang lập biên bản.
- Có phải đây là buồng giam số 11 không? -Viên sÄ© quan há»i.
- Báo cáo đại úy, đúng buồng số 11! - Má»™t hạ sÄ© quan trả lá»i.
- Có phải là buồng giam phạm nhân Cornélius Van Baerle không?
- Thưa ông, tôi là Cornélius Van Baerle đây ạ!
- Cornélius mặc dầu can đảm vẫn tái mặt, đáp.
Lần này viên sÄ© quan há»i trá»±c tiếp ngưá»i tù:
- Anh là Cornélius Van Baerle?
- Thưa vâng..- Vậy theo tôi.
- ạ! ạ! - Cornélius kêu lên, tim thắt lại vì lo sợ trước cái chết đang đến.
Tuy nhiên anh vẫn ngẩng cao đầu Ä‘i theo viên sÄ© quan, anh há»i:
- Xin ông cho biết, ông dẫn tôi đi đâu?
Viên sĩ quan chỉ cho anh thấy chiếc xe bốn ngựa kéo, gợi anh nhớ tới chiếc xe như vậy, trong một tình huống tương tự anh thấy ở Buytenhof.
- Lên xe! - Viên sÄ© quan nói gá»n lá»n.
Rosa chưa nhận được một tin tức nào của ông stathouder trước cái đêm cô được gặp ông.
Vào buổi tối, má»™t sÄ© quan thừa lệnh Hoàng thân đến nhà ông Van Systens, má»i Rosa lên tòa thị chính.
Cô được dẫn vào má»™t phòng há»p rá»™ng lá»›n, nÆ¡i Hoàng thân Ä‘ang ngồi viết.
Ông ngồi một mình, một con chó săn to lớn, giống chó tỉnh Frise, nằm dưới chân ông.
Mắt không nhìn lên, ông nói:
- Cô lại đây.
Rosa đi vài bước tới bàn.
- Con chào Hoàng thân. - Cô dừng bước nói.
- Chào cháu, cháu ngồi xuống. - ông nói.
Trong khi đó, con chó nhá»m dậy, tiến lại trước Rosa, nhìn cô rồi vẫy Ä‘uôi xoắn xít.
Guillaume nói với con chó:
- Mày biết rõ là ngưá»i nhà mà. Mày nhận ra mà.
Rồi ông quay vá» phía Rosa, nhìn cô chăm chú như dò há»i, mắt đượm buồn:
- Cha cháu ở LÂwestein phải không?
- Bẩm vâng.
- Cháu không yêu cha cháu sao?
- Vâng, hay ít ra, thưa Hoàng thân, cháu không yêu cha cháu như bổn phận ngưá»i con phải làm đối vá»›i ngưá»i cha.
- Con không yêu cha là không tốt, nhưng cháu không giấu giếm Hoàng thân là Ä‘iá»u hay.
Hoàng thân cúi đầu nhìn xuống.
- Vì lý do gì cháu không yêu cha cháu?
- Cha cháu độc ác lắm.
- Äá»™c ác như thế nào?
- ông hay ngược đãi tù nhân.
- Cháu không trách ông ngược đãi đặc biệt má»™t ngưá»i nào hay sao?
- Äặc biệt là anh Van Baerle.
- Là ngưá»i đồng lõa vá»›i cháu?
Rosa lùi lại má»™t bước..- Là ngưá»i cháu yêu, thưa Hoàng thân. - Cô tá»± hào đáp.
- Nhưng yêu má»™t ngưá»i mà số phận phải sống và chết trong tù thì ích gì cho cháu?
- Kính thưa Hoàng thân, nếu anh ấy phải sống và chết trong tù thì cháu vẫn yêu và sẽ giúp anh ấy sống được và chết được trong tù.
- Như vậy là cháu đồng ý lấy má»™t ngưá»i tù?
- ÄÆ°á»£c lấy anh ấy, cháu vô cùng tá»± hào và sung sướng nhất, nhưng...
Rosa mỉm cưá»i, xoắn tay.
- Cháu hy vá»ng ở ta. - Hoàng thân nói.
- Vâng ạ, thưa Hoàng thân.
- Hừ!
Hoàng thân gắn xi bức thư má»›i viết và gá»i má»™t sÄ© quan đến.
- ông Van Deken, ông hãy mang lệnh này đến LÂwestein; ông sẽ biết lệnh nào tôi ra cho ông tỉnh trưởng, lệnh nào thuộc phần ông, ông thi hành ngay.
Ngưá»i sÄ© quan cúi chào; má»™t lúc sau ngưá»i ta nghe thấy tiếng vó ngá»±a âm vang dưới mái nhà.
- Này cháu gái, - Hoàng thân nói tiếp. - chủ nhật là ngày hội hoa tuylíp, mà chủ nhật là ngày kia đấy. Cháu hãy ăn mặc đẹp vào. Ta cho cháu năm trăm florins để sắm sửa vì ta muốn đêm đó phải là đêm hội lớn của cháu.
- Thưa Hoàng thân, ông muốn cháu ăn mặc đẹp như thế nào? - Rosa đỠmặt nói lí nhí.
- Cháu hãy mặc áo cô dâu kiểu các cô gái Frise, trông cháu sẽ rất xinh. - Guillaume nói.
Vào cái giá» phút trang trá»ng, vang dậy những tiếng hoan hô vị hoàng tá»­, có má»™t chiếc xe chạy bên lá» rừng; xe chạy chậm vì vướng trẻ con theo ngưá»i lá»›n hoan hỉ dồn cả ra đưá»ng. Chiếc xe đó, bụi bám đầy, như đã mệt nhá»c vì đưá»ng xa, là xe chở Van Baerle.
Äám đông dân chúng, tiếng động cùng những cái lá»™ng lẫy huy hoàng óng ánh như có má»™t tia chá»›p lá»t vào chiếc xe làm lóe mắt ngưá»i tù.
Mặc dầu ngưá»i sÄ© quan áp tải ít hào hứng trả lá»i, Baerle vẫn thá»­ há»i xem vì sao có nhiá»u tiếng ồn ào mà anh phải coi, hay có thể coi như hoàn toàn xa lạ đối vá»›i anh.
- Cái gì thế, thưa ông đại tá? - Anh há»i.
- à, đó là ngày há»™i. - ông đại tá trả lá»i.
- à! Ngày há»™i. - Cornélius nói bằng má»™t giá»ng dá»­ng dưng nghe đến thảm cá»§a má»™t ngưá»i mà từ lâu không má»™t thứ vui nào trên Ä‘á»i này còn thuá»™c vá» mình nữa..Má»™t lúc yên lặng và trong khi chiếc xe tiếp tục chạy, anh há»i:
- Thưa ông, có phải là ngày chợ hoa ở Harlem không ạ, vì tôi thấy có rất nhiá»u hoa.
- Äúng, là ngày chợ hoa ở Harlem.
- ôi! Hương mới thơm làm sao. ôi! Những màu sắc mới đẹp làm sao! - Anh thốt kêu lên.
- Này bác đánh xe, hãy dừng cái đã, cho ông này xem má»™t tí. - Viên sÄ© quan nói giá»ng thương tình nhẹ nhàng thưá»ng chỉ thấy ở những con nhà lính.
- ôi! Cám ơn ông! - Van Baerle buồn rầu đáp.
- Nhưng thôi xin ông thứ cho thú vui đó. Vì cái vui cá»§a ngưá»i khác là ná»—i buồn cá»§a tôi, mong ông hiểu cho.
- ÄÆ°á»£c, bác đánh xe, tiếp tục Ä‘i thôi. Tôi bảo dừng xe vì thấy anh có vẻ yêu hoa, nhất là đối vá»›i thứ hoa hôm nay ngưá»i ta mở há»™i tôn vinh.
- Hoa nào đó, thưa ông?
- Hoa tuylíp.
- Hoa tuylíp! - Van Baerle reo lên. - Hôm nay là ngày hội hoa tuylíp, thưa ông?
- Äúng thế, nhưng anh không thích thì thôi ta Ä‘i.
Cornélius ngăn ông lại, một ý nghĩ thoáng qua đầu anh.
- Thưa ông, có phải hôm nay ngưá»i ta trao giải thưởng. - Anh há»i, giá»ng run run.
- Phải, giải thưởng trao cho bông hoa tuylíp màu Ä‘en. - Ngưá»i sÄ© quan đáp.
Má Cornélius nóng bừng, sống lưng anh ớn lạnh, mồ hôi vã trên trán.
Nhưng nghÄ© rằng thiếu anh và hoa tuylíp anh sáng tạo, há»™i chợ hoa sẽ phải hẫng do không có ngưá»i và hoa để tôn vinh, anh than thở:
- Chao ôi! Tất cả bà con Ä‘i dá»± há»™i hoa kia không mấy gặp may vì há» sẽ thấy há»™i hoa không được trang trá»ng như hỠđược má»i đến, hay ít ra há» sẽ thấy nó còn có phần chưa hoàn hảo.
- Anh nói thế là thế nào?
Cornélius ngả ngưá»i ra sau thành xe nói:
- Tôi muốn nói trừ má»™t ngưá»i tôi biết, chưa có ai tìm ra được hoa tuylíp màu Ä‘en.
Viên sÄ© quan trả lá»i:
- Thế thì ngưá»i anh biết, đã tìm thấy rồi đấy, vì tất cả bà con thành phố Harlem đến đây lúc này là để xem bông hoa có màu Ä‘en mà chưa ai tìm thấy.
- Hoa tuylíp đen! - Van Baerle thò đầu ra ngoài cửa xe kêu lên. - Nó ở đâu? Nó ở đâu?
- Kia, trên giá cao kia, anh thấy không?
- Tôi thấy..- Thôi, thế thôi, ta đi thôi.
- Thưa ông, xin ông gia Æ¡n, ông đừng cho xe Ä‘i vá»™i, ông cho tôi nhìn thêm chút nữa! Thế nào, bông hoa tôi nhìn thấy kia là bông hoa tuylíp Ä‘en, Ä‘en tuyá»n... ÄÆ°á»£c sao? ôi! Thưa ông, ông đã thấy nó chưa? Nó hẳn phải có màu khác pha lẫn, nó không hoàn toàn Ä‘en, có lẽ nó bị nhuá»™m Ä‘en đấy thôi! ôi! Nếu tôi có đấy, tôi sẽ phân biệt được rõ ràng; thưa ông, ông hãy cho phép tôi xuống, cho tôi đến gần, tôi xin ông, tôi van ông.
- Anh điên hay sao đấy, tôi cho phép được ư?
- Tôi xin lạy ông!
- Anh quên anh bị tù à?
- Äúng, tôi là má»™t ngưá»i tù nhưng tôi cÅ©ng là ngưá»i biết trá»ng danh dá»±. Tôi xin thá» vá»›i ông, tôi không chạy trốn. Tôi không tìm cách chạy trốn đâu. Xin ông cho phép tôi lại gần nhìn hoa!
- Thế tôi không phải thi hành lệnh à?
Má»™t lần nữa ngưá»i sÄ© quan định ra lệnh cho ngưá»i đánh xe cho ngá»±a chạy.
Cornélius van xin ông lần nữa.
- ôi! Xin ông hãy yên tâm, xin ông hãy rá»™ng lượng, cả cuá»™c Ä‘á»i tôi lúc này dá»±a vào lòng trắc ẩn cá»§a ông. Trá»i Æ¡i! Thưa ông, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi chắc hẳn không còn dài nữa. ôi! ông không biết tôi Ä‘au khổ vì đâu; ông không biết Ä‘iá»u gì vật lá»™n trong đầu tôi, trong trái tim tôi đâu; vì sau rốt, - Cornélius nói tiếp má»™t cách tuyệt vá»ng, - bông hoa tuylíp cá»§a tôi có phải là bông hoa Rosa bị đánh cắp đấy không?
Xin ông hiểu cho rằng đó là một bông hoa hoàn hảo, nó là một kiệt tác vừa của nghệ thuật vừa của tạo hóa; khi nghĩ rằng nó bị mất, tôi bị mất nó vĩnh viễn, tôi phát điên lên. Tôi phải xuống, thưa ông, tôi phải xuống, tôi phải được nhìn nó, thấy nó tận mắt, sau đó ông có giết tôi, tôi xin vui lòng, nhưng tôi phải nhìn nó, tôi phải trông thấy nó.
- Anh có im ngay không, thụt ngay đầu vào trong đi, đoàn cận vệ của Hoàng thân stathouder ngang qua xe ta đây này; nếu Hoàng thân thấy có gì khả nghi là thôi đừng nói gì nữa, anh và tôi đi đứt.
Van Baerle lo thay cho ông sÄ© quan hÆ¡n là lo cho bản thân mình, liá»n thụt vào trong nhưng không ngồi yên được ná»­a phút; hai chục kỵ mã đầu tiên vừa vượt khá»i xe anh, anh đã thò đầu ra cá»­a xe, vừa giÆ¡ tay ra hiệu, vừa van xin stathouder lúc xe ông Ä‘i tá»›i. Guillaume bình thản và giản dị, như thưá»ng lệ đến quảng trưá»ng để làm nhiệm vụ cá»§a ngưá»i đứng đầu quốc gia. ông cầm trong tay má»™t ống cuá»™n giấy vê-lanh trắng, nó trở thành cái gậy chỉ huy cá»§a ông trong đêm há»™i lá»›n này..Nhìn thấy có ngưá»i khua tay, cầu xin và có lẽ cÅ©ng nhìn thấy ngưá»i sÄ© quan Ä‘i theo áp tải, ông Hoàng stathouder lệnh cho xe dừng lại.
Ngay lúc đó, có tiếng ngựa hí hãm đứng ngay sau xe chở Baerle.
- Cái gì thế? - ông Hoàng há»i viên sÄ© quan được lệnh cá»§a stathouder vá»™i nhảy xuống xe chạy đến kính cẩn báo cáo:
- Bẩm Hoàng thân, đó là ngưá»i tù Nhà nước, tôi đến tìm ở LÂwestein và dẫn vỠđây theo lệnh cá»§a Hoàng thân.
- Hắn muốn gì?
- Hắn xin cho được dừng chân một lúc ở đây.
Van Baerle chắp tay nói vá»ng ra:
- Con xin được xem hoa tuylíp Ä‘en; má»™t khi con được thấy nó rồi, má»™t khi con đã được biết Ä‘iá»u con cần biết, thì dầu phải chết con cÅ©ng xin chết, nhưng trước khi chết con sẽ ca ngợi Hoàng thân đã giúp cho công trình cá»§a con được thành đạt và quang vinh.
Thật là má»™t cảnh tượng kỳ lạ: hai ngưá»i, má»—i ngưá»i đứng ở cá»­a xe cá»§a mình, chung quanh là lính gác, má»™t ngưá»i đầy quyá»n lá»±c, má»™t ngưá»i khốn khổ; má»™t ngưá»i sắp lên ngôi vua, má»™t ngưá»i tưởng mình sắp lên Ä‘oạn đầu đài.
Guillaume lạnh lùng nhìn ngưá»i trai trẻ và đã nghe thấy lá»i thỉnh cầu thiết tha cá»§a anh ta.
Ông há»i ngưá»i sÄ© quan:
- Có phải đây là tên tù nổi loạn định giết ngưá»i cai ngục ở LÂwestein không?
Cornélius cúi đầu thở dài, nét mặt dịu dàng và chân thật của anh cùng một lúc ửng đỠrồi tái mét.
Những lá»i nói cá»§a Hoàng thân - cái tế nhị cá»§a má»™t bá»™ óc do đã được má»™t thông tin nào đó bí hiểm mà không má»™t ngưá»i nào khác có được mách bảo, đã biết tá»™i ác cá»§a anh - những lá»i nói cá»§a Hoàng thân đã báo trước cho anh biết không những má»™t hình phạt chắc chắn mà còn là sá»± từ chối thẳng thừng.
Anh không tìm cách đấu tranh, anh không tìm cách tá»± bảo vệ; anh chỉ làm cho Hoàng thân thấy được má»™t cảnh tuyệt vá»ng Ä‘au lòng, rất dá»… hiểu và cảm động.
- Cho tù nhân xuống! - Ngài stathouder nói. -Cho hắn ít ra một lần được xem hoa tuylíp đen rất đáng xem của hắn.
- ôi! - Cornélius kêu lên, gần như ngất xỉu vì vui mừng và anh lảo đảo đứng trên bậc lên xuống cá»§a xe. - ôi! Thế kia ạ, thưa Hoàng thân..Anh trượt chân, không có ngưá»i sÄ© quan đỡ có lẽ anh đã quỳ, đầu rạp xuống đất để cám Æ¡n vị Hoàng tá»­.
Truyá»n lệnh xong, ông Hoàng tiếp tục cuá»™c hành trình giữa những tiếng hoan hô dậy trá»i cá»§a quần chúng.
Một lúc sau, ông bước lên bục cao.
Súng thần công nổ ở phía chân trá»i.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
ïðåññà, ñäàòü



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™