NỮ HẦU TƯỚC BRANHVILIÊ
(1676)
Và o khoảng cuối năm 1665, trong má»™t buổi chiá»u thu đẹp, có má»™t đám ngưá»i khá đông táºp trung ở phÃa cầu Má»›i Ä‘i xuống phố Äôphin. Giữa đám đông má»i ngưá»i Ä‘ang xem, là má»™t cá»— xe ngá»±a cá»a đóng kÃn và má»™t sÄ© quan Ä‘ang cố gắng mở, trong khi đó bốn ngưá»i lÃnh Ä‘i theo sÄ© quan thì hai ngưá»i nắm lấy cương ngá»±a bắt dừng lại và hai ngưá»i nữa Ä‘ang ghìm ngưá»i đánh xe, hắn cứ giả Ä‘iếc mặc những lá»i hò hét, cứ cho ngá»±a phóng lên. Cuá»™c giằng co ấy tiến hà nh được má»™t lúc, bá»—ng nhiên cánh cá»a xe mở tung ra và má»™t ngưá»i thanh niên mặc quân phục đại úy kỵ binh từ trong xe nhẩy xuống đưá»ng và đóng nhanh cánh cá»a xe lại, nhưng cÅ©ng không thể nhanh bằng cặp mắt cá»§a những ngưá»i đứng gần đấy. HỠđã nhìn thấy trong xe có má»™t phụ nữ khoác chiếc áo măng tô, mặt phá»§ má»™t chiếc khăn voan như muốn giấu kÃn không ai nhìn thấy mặt mình.
Ngưá»i trẻ tuổi vừa nhẩy trong xe ra đứng giữa đưá»ng nói vá»›i viên sÄ© quan, giá»ng ngạo mạn:
- Thưa ông, tôi chắc ông chỉ có việc vá»›i mình tôi. Tôi yêu cầu ông cho biết, nhân danh gì mà ông giữ cá»— xe nà y lại? Và bây giá» tôi không ở trong xe nữa, váºy yêu cầu ông ra lệnh cho quân cá»§a ông để cho xe tiếp tục cuá»™c hà nh trình cá»§a nó chứ.
Viên sÄ© quan chẳng há» nao núng trước những lá»i lẽ trịch thượng ấy, ra lệnh cho quân cá»§a mình cứ tiến hà nh như Ä‘ang là m rồi nói:
- Trước hết yêu cầu ông trả lá»i những câu há»i cá»§a tôi đã.
- Tôi nghe đây! - Ngưá»i thanh niên nói và lá»™ rõ vẻ cố gắng giữ thái độ bình tÄ©nh.
- Ông có phải là hiệp sĩ Gôđanh đỠXanhcroa? - Vâng.
- Váºy thì nhân danh Äức Vua, tôi bắt giữ ông. - Ông căn cứ và o chiếu chỉ nà o?
- Tôi căn cứ và o chiếu chỉ tróc nã đây!
Hiệp sÄ© đưa mắt liếc nhanh lên tá» giấy và nháºn ngay thấy chữ ký cá»§a ông chánh máºt thám. Anh chỉ còn nghÄ© tá»›i ngưá»i phụ nữ ngồi trong xe nữa thôi nên nhắc lại đỠnghị cá»§a anh lúc nãy:
- Vâng, được thôi! Nhưng chiếu chỉ nà y chỉ ghi có má»™t mình tên tôi, váºy xin nhắc lại là ông không có quyá»n để cho ngưá»i phụ nữ ngồi trong xe vá»›i tôi phải phÆ¡i mặt ra trước những cặp mắt tò mò cá»§a công chúng như ông Ä‘ang là m đây. Váºy tôi yêu cầu ông ra lệnh cho quân cá»§a ông để cho xe nà y được tiếp tục lên đưá»ng. Còn tôi thì tùy ông muốn dẫn tôi đến đâu tùy ý.
Yêu cầu đó có vẻ hợp lý, viên sÄ© quan ra lệnh cho quân để cho cá»— xe được tá»± do. Nó láºp tức rẽ đám đông lao lên mang theo ngưá»i phụ nữ mà hiệp sÄ© có vẻ rất quan tâm đến.
Vá» phÃa mình, như đã hứa, Xanhcroa không phản kháng gì cả, anh Ä‘i theo tốp lÃnh giữa đám đông. Má»i tò mò Ä‘á»u chú ý và o anh. Rồi tá»›i má»™t góc phố, ngưá»i đội dẫn anh tá»›i má»™t cá»— xe, anh trèo lên. Viên sÄ© quan cÅ©ng trèo lên xe ngồi xuống bên cạnh. Hai ngưá»i lÃnh ngồi đằng sau xe, còn hai ngưá»i lÃnh kia, sau khi bảo ngưá»i đánh xe: “Vá» ngục Basty†liá»n rút lui.
Hiệp sÄ© Gôđanh đỠXanhcroa, ngưá»i ta không biết tông tÃch như thế nà o. Ngưá»i thì nói hắn là con đẻ hoang cá»§a má»™t lãnh chúa, trái lại, má»™t số ngưá»i lại nói hắn là con má»™t gia đình nghèo. Nhưng không chịu đựng được má»™t nguồn gốc tối tăm như váºy, hắn thÃch má»™t Ä‘iá»u sỉ nhục tô son hÆ¡n, hắn đã đội má»™t lốt khác. Tất cả những gì ngưá»i ta biết được rõ rà ng vá» hắn là hắn sinh trưởng ở Môngtôbăng, hiện là đại uý trong quân Ä‘oà n Traxy.
Xanhcroa và o thá»i kỳ bắt đầu câu chuyện nà y, tức là và o cuối năm 1665, trạc 28, 30 tuổi. Hắn đẹp trai, vẻ mặt sáng sá»§a. Hắn là má»™t ngưá»i bạn ăn chÆ¡i thoải mái và là má»™t đại úy dÅ©ng cảm. Hắn vui cái vui cá»§a ngưá»i khác, dá»… dà ng yêu đương, ghen tuông đến Ä‘iên cuồng dù chỉ là má»™t ả giang hồ miá»…n là hắn thÃch. Hắn tiêu phá phung phà như má»™t đế vương mặc dù chẳng biết dá»±a và o đâu. Sau cùng, hắn rất nhạy cảm vá»›i những lá»i thá»a mãn như tất cả những ai ở trong tình trạng đặc biệt luôn luôn nghÄ© là má»i ngưá»i biết nguồn gốc cá»§a mình nên chá»i xá».
Năm năm vá» trước, tức năm 1660, trong quân đội, hắn là m quen vá»›i má»™t hầu tước tên là Branhviliê, sÄ© quan trong quân Ä‘oà n NoócmăngÄ‘i. Hai ngưá»i gần bằng tuổi nhau, cùng ngà nh nghá», ưu khuyết Ä‘iểm cÅ©ng giống nhau. Từ chá»— quen biết thưá»ng, há» trở thà nh thắm thiết đến độ sau khi hết nghÄ©a vụ quân sá»±, Branhviliê giá»›i thiệu Xanhcroa vá»›i vợ và thu xếp cho bạn ở trong nhà mình.
Mối thân máºt ấy chẳng bao lâu đã Ä‘em lại những kết quả tất yếu.
Bà hầu tước Branhviliê hồi đó cÅ©ng trạc hai mươi tám tuổi. ChÃn năm vá» trước, bà lấy hầu tước Branhviliê, má»™t ngưá»i hà ng năm hưởng thụ lợi tức ba mươi nghìn livrÆ¡. Bà cÅ©ng mang thêm và o hai trăm nghìn livrÆ¡ cá»§a hồi môn, chưa kể hi vá»ng còn được chia phần gia tà i. Bà tên là Mary Nađơien, bà có hai anh và má»™t em gái. Cha bà , ông ÄÆ¡Ä‘ôbray là hà m sÄ© quan trong pháo đà i ở Pari.
Sắc đẹp cá»§a bà hầu tước Branhviliê đến độ rá»±c rỡ nhất và o năm bà hai mươi tám tuổi, thân hình bà nhá» nhắn nhưng hoà n toà n cân đối, đưá»ng nét cá»§a bà đá»u đặn như má»™t pho tượng sống.
Má»›i gặp nhau lần đầu, Xanhcroa và bà hầu tước đã mê nhau ngay và chẳng bao lâu đã trở thà nh nhân tình, nhân ngãi cá»§a nhau. Còn vá» phần ông hầu tước, hoặc vì ông là đồ đệ cá»§a môn triết há»c vợ chồng thá»i bấy giá», hoặc vì ông mải vui chÆ¡i mà chẳng rá»—i thì giỠđể nháºn thấy sá»± việc Ä‘ang xẩy ra ngay trước mắt ông. Ông chẳng há» ngăn cản mối quan hệ quá suồng sã ấy và ông cứ tiếp tục ăn chÆ¡i thoải mái, mặc dù ông đã là m cho gia tà i mình vì thế mà ngà y cà ng khánh kiệt. Chẳng bao lâu công việc cá»§a ông báºn bịu quá đến ná»—i bà hầu tước chán ngấy ông và say sưa trong mối tình má»›i. Bà hầu tước muốn được tá»± do hÆ¡n nữa nên yêu cầu ly thân và được chấp thuáºn. Từ đó bà lìa bá» gia đình chồng và không còn dè dặt gì nữa, Ä‘i đâu cÅ©ng cặp kè vá»›i Xanhcroa.
Mối quan hệ đó, dù sao cũng đã được phép do những tấm gương của các vị đại chúa công, không gây một tác động nà o đối với ông hầu tước Branhviliê. Ông vẫn tiếp tục tự phá sản một cách vui vẻ, chẳng hỠthắc mắc vỠhà nh vi của vợ mình.
Nhưng không thể như thế được đối vá»›i ông ÄÆ¡Ä‘ôbray, ông vẫn giữ được ná»n nếp gia giáo, ông sợ những câu chuyện lá»™n xá»™n cá»§a con gái sẽ ảnh hưởng đến thanh danh mình. Ông xin được má»™t chiếu chỉ cho phép bắt giữ Xanhcroa bất kỳ ở đâu. Sá»± việc tiến triển ra sao chúng ta đã được biết, ngay khi Xanhcroa Ä‘ang ngồi trong xe vá»›i bà hầu tước Branhviliê mà hẳn các bạn độc giả đã nháºn ra ở ngưá»i phụ nữ cố tình giấu mặt ở phần trên.
Ngưá»i ta đã hiểu rằng vá»›i đặc tÃnh cá»§a Xanhcroa, hắn đã phải cố gắng biết bao để khá»i là m liá»u vì bị bắt ở giữa phố. Tuy nhiên, hắn cÅ©ng giữ được bình tÄ©nh khi bước qua cánh cá»a buồng giam và trả lá»i những câu há»i thông thưá»ng cá»§a viên giám đốc ngục. Giá»ng nói cá»§a hắn vẫn thản nhiên, và khi ngưá»i ta đưa cho quyển sổ ngục, hắn không khá»i không run tay lúc ký và o đấy. Láºp tức tên cai tù, theo lệnh cá»§a giám ngục, ra hiệu bảo hắn Ä‘i theo. Và sau má»™t và i chá»— quanh co cá»§a hà nh lang lạnh lẽo và ẩm ướt, nÆ¡i mà ánh sáng đôi khi có dá»™i và o, còn không khà thì không bao giá», tên đó mở má»™t cá»a buồng, Xanhcroa vừa bước và o đã nghe tiếng cánh cá»a đóng sáºp sau lưng.
Thấy tiếng khóa cá»a, Xanhcroa quay lại: tên cai ngục chỉ để lại cho mình không gì khác ngoà i chút ánh trăng luồn qua chiếc cá»a sổ có chấn song sắt cao mưá»i piê và chiếu xuống má»™t mảnh giưá»ng nằm tồi tà n, còn tất cả trong buồng Ä‘á»u tối như bưng. Tù nhân đứng dừng lại má»™t lúc nghe ngóng, rồi nghe thấy tiếng bước chân xa dần và mất hẳn. Hắn nguyá»n rá»§a trá»i đất và gá»i kêu đủ má»i thế lá»±c, dù là thế lá»±c nà o, miá»…n là mang lại được cho hắn tá»± do và báo thù.
Ngay lúc ấy, và như thể được những lá»i nói đó lôi từ lòng đất lên, má»™t ngưá»i gà y gò xanh xao, tóc dà i, mặc áo chẽn Ä‘en, từ từ bước và o vòng ánh sáng xanh từ trên cá»a sổ chiếu xuống và đi lại chân giưá»ng Xanhcroa Ä‘ang nằm. Hắn vá»™i ngồi nhổm ngay dáºy và theo thói quen đưa tay và o chá»— chuôi gươm mà cách đây hai giá» nó có ở đấy. Cứ má»—i bước mà nhân váºt kỳ dị và bà hiểm ấy tiến lại phÃa hắn, hắn lại cảm thấy tóc mình dá»±ng ngược lên và má»™t giá»t mồ hôi lạnh ngắt chảy xuống mắt. Cuối cùng bóng ma ấy dừng lại, nó và tù nhân nhìn nhau trừng trừng má»™t lát, rồi nhân váºt bà hiểm ấy lên tiếng nói trước:
- Nà y anh bạn trẻ, anh đã kêu xin địa ngục cho anh má»™t biện pháp để báo thù những kẻ đã giam cầm anh và để chống lại Chúa Trá»i đã bá» rÆ¡i anh. Biện pháp đó tôi có và tôi mang lại cho anh đây. Anh có can đảm tiếp thu không?
- Nhưng ông là ai đã?
- Anh cần gì biết tên tôi khi anh kêu gá»i tôi đến và mang lại cho anh cái mà anh yêu cầu?
- Mặc dù thế - Xanhcroa đáp vì vẫn nghÄ© rằng mình Ä‘ang gặp phải má»™t con ngưá»i phi thưá»ng. - Khi ngưá»i ta muốn hiệp ước vá»›i nhau ngưá»i ta vẫn muốn biết ngưá»i ta là m việc vá»›i ai.
- Thôi được, nếu anh muốn biết: Tôi là ngưá»i Ã, tên là Exili.
Xanhcroa cảm thấy rùng cả mình, vì hắn vừa chuyển từ má»™t ảo ảnh ma quỉ sang má»™t thá»±c tế khốc liệt. Quả tháºt là cái tên mà hắn vừa được nghe là má»™t cái tên nổi tiếng má»™t cách kinh khá»§ng, không những khắp nước Pháp mà còn khắp nước à nữa. Bị trục xuất khá»i La Mã vì bị mang tiếng là đã tham gia nhiá»u vụ đầu độc mà ngưá»i ta không thể tìm ra được bằng chứng, Exili đến Pari và chẳng bao lâu đã bị các nhà chức trách để ý đến. Má»™t sắc lệnh truy nã hắn ban ra và thế là hắn bị bắt đưa vá» ngục Basty trước Xanhcroa sáu tháng. Thá»i kỳ đó tù nhân rất đông nên ngưá»i ta phải giam ngưá»i má»›i và o vá»›i ngưá»i cÅ©, thế là ngưá»i ta đã táºp trung Xanhcroa và o vá»›i Exili mà không nghÄ© rằng như váºy là liên kết hai con quỉ và o vá»›i nhau.
Exili không phải là má»™t tên đầu độc tầm thưá»ng, hắn là má»™t nhà nghệ thuáºt vá» thuốc độc như những Mêđixit và Boocgia. Äối vá»›i hắn, giết ngưá»i là má»™t nghệ thuáºt, hắn khống chế nó bằng những công thức nhất định và chắc chắn, do đó hắn Ä‘i tá»›i Ä‘iểm không phải vì lợi Ãch mà là vì say mê thà nghiệm không thể cưỡng được.
Xanhcroa lưỡng lá»± má»™t lúc, nhưng rồi cuối cùng hắn cÅ©ng phải khuất phục trước những lá»i chế giá»…u cá»§a tù nhân cùng buồng. Exili lên án ngưá»i Pháp còn có cả thiện ý trong những tá»™i ác cá»§a há», trong những cuá»™c trả thù há» lại cùng nhau chịu chết vá»›i kẻ thù mà đáng lẽ há» có thể sống sót được để mà cưá»i và o mÅ©i cái chết. Hắn nêu lên cho Xanhcroa nghe tên những thứ thuốc bá»™t, thuốc nước, thứ thì âm ỉ và phát huy hiệu quả rất cháºm là m cho bệnh nhân phải rên xiết rất lâu; thứ thì mạnh và nhanh, nó giết ngưá»i như tiếng sét, nạn nhân không kịp kêu má»™t tiếng.
Dần dần Xanhcroa thÃch thú thứ trò chÆ¡i ấy, nó đặt cuá»™c sống cá»§a nhiá»u ngưá»i và o tay má»™t ngưá»i. Hắn bắt đầu há»c há»i những kinh nghiệm cá»§a Exili, vá» sau hắn cÅ©ng đủ khéo léo để tá»± động là m lấy má»™t mình. Và má»™t năm sau, hết hạn tù, hắn ra khá»i ngục Basty, há»c trò đã ngang tà i vá»›i thầy giáo.
Xanhcroa lại bước và o xã há»™i đã có lúc đầy Ä‘á»a hắn, vá»›i má»™t sức mạnh khá»§ng khiếp. Nhá» có nó hắn có thể trả thù xã há»™i má»i ná»—i bất hạnh mà hắn đã phải nháºn. Ãt lâu sau Exili cÅ©ng được ra khá»i tù, không rõ vì lý do gì và đến tìm ngay Xanhcroa. Xanhcroa thuê cho hắn má»™t căn phòng đăng ký tên ngưá»i quản gia cá»§a hắn là Mactanh Äá»brÆ¡i.
Ngưá»i ta không rõ trong thá»i gian hắn ở ngục Basty, bà hầu tước Branhviliê có tá»›i thăm hay không, chỉ biết là ngay sau khi hắn ra khá»i ngục, cặp tình nhân ấy lại tìm gặp nhau và đắm Ä‘uối vá»›i nhau hÆ¡n bao giá» hết. Tuy nhiên há» cÅ©ng đã có kinh nghiệm cần phải biết đỠphòng. Do đó há» quyết định phải thà nghiệm ngay thứ khoa há»c mà Xanhcroa đã thu lượm được và ông Äôbray được chÃnh con gái mình chá»n là m nạn nhân thứ nhất vì ông là má»™t chướng ngại cho những cuá»™c truy hoan cá»§a chúng, đồng thá»i mụ hầu tước lại còn được thừa hưởng gia tà i cá»§a cha để bù lại gia tà i cá»§a mình đã bị chồng phá gần hết.
Nhưng má»™t đòn như váºy phải là má»™t đòn quyết định, cho nên mụ hầu tước muốn thà nghiệm thứ thuốc độc cá»§a Xanhcroa và o ai khác trước khi và o cha mình. Do đó má»™t hôm ngưá»i hầu phòng cá»§a mụ tên là Frăngxoa Rútxen và o buồng mụ sau bữa ăn trưa, mụ liá»n đưa cho chị má»™t khúc Jămbông cùng vá»›i má»™t Ãt mứt máºn để cùng ăn tráng miệng vá»›i mụ nhân thể. Chị hầu phòng không nghi ngá» gì cả liá»n ăn ngay mấy thứ cá»§a bà chá»§ đưa cho. Những ngà y sau đó chị bị Ä‘au bụng và cảm thấy như có ngưá»i cầm kim châm và o tim mình, nhưng chị không bị chết. Mụ hầu tước thấy là món thuốc độc đó cần phải tăng thêm liá»u lượng. Xanhcroa liá»n pha chế thứ thuốc khác, mấy hôm sau đưa lại cho mụ.
Thá»i cÆ¡ sá» dụng thứ thuốc đó đã đến. Ông Äôbray sau má»™t thá»i gian là m việc căng thẳng, cần phải vá» nghỉ hè tại lâu đà i Ofêmông cá»§a ông. Mụ hầu tước tình nguyện Ä‘i theo phục vụ cha. Ông Äôbray tưởng con gái mình đã cắt đứt mối quan hệ xấu vá»›i Xanhcroa, ông sung sướng nháºn lá»i.
Ông Äôbray ra Ä‘i cùng vá»›i con gái và má»™t ngưá»i đầy tá»›. Chưa bao giá» mụ hầu tước lại chăm sóc cha đến như váºy, mụ có những quan tâm đặc biệt trong suốt cuá»™c hà nh trình ấy. Mụ luôn luôn ở bên cạnh cha, ngá»§ buồng bên cạnh buồng cha, ăn cùng vá»›i cha như không muốn ai khác phục vụ cha mình. Vá»›i cái vá» bá» ngoà i đó, má»™t buổi tối mụ bưng cho cha má»™t bát xúp nóng có bá» thuốc độc. Ông Äôbray cầm lấy từ tay con gái, cặp mắt mụ theo dõi cho và o đến táºn trong lồng ngá»±c ông. Mặt vẫn lạnh như tiá»n, lòng mụ không má»™t chút xao xuyến. Rồi sau khi ông Äôbray đã uống hết, mụ đỡ lấy cái bát cha đưa cho, tay mụ không há» run. Mụ rút lui vá» buồng riêng, chỠđợi và nghe ngóng.
Hiệu quả cá»§a thuốc tháºt là nhanh, mụ hầu tước nghe thấy cha rên lên và i tiếng, rồi rên la liên tục. Sau đó, vì không chịu đựng được những cÆ¡n Ä‘au bụng, ông phải lên tiếng gá»i con gái. Mụ hầu tước và o.
Lần nà y thì nét mặt mụ lá»™ rõ vẻ rất lo lắng, chÃnh ông Äôbray lại phải an á»§i con gái. Ông bị nôn thốc nôn tháo kèm theo là những cÆ¡n Ä‘au bụng dữ dá»™i không thể chịu được, ông phải nhượng bá»™ con gái cho ngưá»i Ä‘i tìm cứu viện. Tám giá» sáng hôm sau má»™t vị thầy thuốc tá»›i. Tất cả những dấu vết vá» thuốc độc Ä‘á»u đã biến hết. Thầy thuốc chỉ thấy lá»i khai cá»§a ông Äôbray những triệu chứng vá» má»™t bệnh khó tiêu, ông liá»n kê đơn thuốc rồi trở vá» Cômpi.
Cả ngà y hôm đó mụ hầu tước không rá»i bệnh nhân. Äêm đến mụ sai kê giưá»ng sang cùng buồng cha và tuyên bố chỉ mình mụ chăm sóc.
Hôm sau thầy thuốc lại tá»›i, bệnh tình ông Äôbray nặng hÆ¡n, ông không nôn nữa nhưng lại rất Ä‘au bụng. Ông thấy như có lá»a đốt trong lòng. Thầy thuốc phải lệnh đưa ông vá» Pari Ä‘iá»u trị.
Trên đưá»ng Ä‘i, ông Äôbray phải nằm trong xe, đầu tá»±a lên vai con gái. Cuối cùng ông cÅ©ng tá»›i được Pari. Tất cả Ä‘á»u tiến hà nh theo đúng ý nguyện cá»§a mụ hầu tước. Sân khấu cá»§a tấm kịch đã thay đổi, ngưá»i thầy thuốc đã được chứng kiến những triệu chứng sẽ không nhìn thấy cÆ¡n hấp hối, nghiên cứu sá»± phát triển cá»§a bệnh tình, không má»™t con mắt nhà y là nh nghá» nà o phát hiện được nguyên nhân, sợi dây dò xét đã bị đứt ở quãng giữa, bây giá» thì hai phần xa nhau quá, khó mà có thể nối lại vá»›i nhau.
Mặc dù được chăm sóc rất khẩn trương và chu đáo, bệnh tình cá»§a ông Äôbray tiếp tục xấu Ä‘i. Mụ hầu tước rất trung thà nh vá»›i nhiệm vụ không rá»i cha ra má»™t giá» nà o. Cuối cùng, sau bốn ngà y hấp hối, ông Äôbray trút hÆ¡i thở cuối cùng trong tay con gái, miệng ông lẩm bẩm cầu phúc cho kẻ đã ám sát mình.
Thế là ná»—i Ä‘au đớn cá»§a mụ hầu tước nổ ra thà nh những tiếng khóc than nức nở trá»i sầu đất thảm là m cho tình cảm cá»§a những anh em mụ phải trở thà nh giá lạnh bên cạnh mụ. Cuối cùng không có ai nghi ngá» là má»™t tá»™i ác nên không cần mổ xẻ, và nấm mồ đóng kÃn lại không để má»™t vấn vương má»™t chút nghi ngá» nà o.
Tuy váºy, mụ hầu tước cÅ©ng chỉ má»›i đạt được má»™t ná»a nguyện vá»ng, mụ được tá»± do hÆ¡n trong yêu đương, còn việc thừa hưởng gia tà i cá»§a cha không được nhiá»u như mụ tưởng. Phần lá»›n di sản cùng vá»›i trách nhiệm Ä‘á»u thuá»™c vá» ngưá»i anh cả và anh thứ, hai ngưá»i anh nà y Ä‘á»u là cố vấn cá»§a Quốc há»™i. Váºy là tình trạng gia tà i cá»§a mụ chẳng thay đổi được mấy tÃ.
Còn Xanhcroa, hắn sống rất phong lưu sung sướng, mặc dù ngưá»i ta thấy hắn chẳng có gia tà i gì, thế mà hắn thuê má»™t quản gia tên là Mactanh, ba đầy tá»› tên Jooc, Lapie và Lasôtxtê. Thêm nữa, lại còn có má»™t cá»— xe ngá»±a trang bị đầy đủ và những ngưá»i phu khiêng vác để phục vụ cho những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i đêm cá»§a hắn.
Trong những cuá»™c giao du, hắn đánh bạn vá»›i nhiá»u ngưá»i, hoặc trong giá»›i quà tá»™c, hoặc trong những ngưá»i già u sang. Trong số những ngưá»i già u, có má»™t ngưá»i tên là RêchpÆ¡nôtê là m giám thu phái giáo sÄ© và thá»§ quÄ© ở LănggÆ¡nốc, má»™t nhà triệu phú.
Hắn chung nhau kinh doanh vá»›i má»™t ngưá»i tên là Alibe, viên tham tá đầu tiên cá»§a hắn, ông nà y bá»—ng nhiên trúng phong chết. Cái chết ấy được Pênôtê biết trước khi gia đình biết. Những giấy tá» cá»§a công ty ấy bị mất hết, ngưá»i ta không hiểu vì sao. Thế là vợ con ngưá»i chết bị phá sản.
Anh vợ cá»§a ngưá»i chết tên là Matđơlen tá» vẻ nghi ngá» vá» cái chết ấy và muốn Ä‘i sâu tìm hiểu. Nhưng trong khi Ä‘ang tìm tòi, bá»—ng nhiên cÅ©ng lăn ra chết nốt.
Trong khi đó, mối quan hệ giữa Xanhcroa và mụ hầu tước Branhviliê sau thá»i kỳ để tang lại nối lại mãnh liệt như xưa. Hai ông anh cá»§a mụ khuyên bảo em gái vá» mối quan hệ ấy. Mụ phát hiện ra là trước khi chết, cha mụ đã dặn các anh mụ là phải trông nom đến hà nh vi cá»§a em gái.
Như váºy tá»™i ác giết cha cá»§a mụ coi như không tác dụng mấy. Mụ muốn thoát khá»i những cuá»™c cản trở và được thừa hưởng toà n vẹn gia tà i. Nhưng cái gia tà i ấy, trừ phần cá»§a các ông anh, đến tay mụ không đủ để mụ trả nợ. Những sá»± phản đối lại được tái sinh từ cá»a miệng các ông anh, má»™t ông là hà m thiếu úy, ông có đủ quyá»n lá»±c để chia rẽ mụ vá»›i nhân tình má»™t lần nữa.
Cần phải đỠphòng trước vấn Ä‘á». Tên đầy tá»› Lasôtxê Ä‘ang là m việc vá»›i Xanhcroa bá»—ng dưng thôi việc và ba tháng sau thấy hắn và o là m việc trong nhà ông cố vấn Quốc há»™i do môi giá»›i cá»§a mụ hầu tước. Ông cố vấn ở cùng má»™t nhà vá»›i em trai là hà m thiếu úy.
Lần nà y không phải là thứ thuốc độc chết nhanh như đã dùng cho ông Äôbray, vì trong cùng má»™t gia đình mà xẩy ra hai vụ chết giống nhau có thể là m ngưá»i ta nghi ngá». Ngưá»i ta là m lại thà nghiệm, không phải là trên súc váºt vì tầm vóc khác nhau có thể cho những kết quả khác nhau mà là trên con ngưá»i thá»±c sá»±.
Mụ hầu tước vốn được tiếng là má»™t phụ nữ đức hạnh và có lòng từ thiện. Äôi khi mụ thưá»ng giúp đỡ các bà phước trong việc chăm sóc ngưá»i ốm trong những bệnh viện mà mụ vẫn gá»i rượu và thuốc men đến tặng. Như váºy, ngưá»i ta không lấy là m lạ vá» sá»± có mặt cá»§a mụ ở bệnh viện. Lần nà y mụ mang đến bánh bÃch qui và kẹo mứt cho những ngưá»i Ä‘ang dưỡng sức. DÄ© nhiên là quà cá»§a mụ được tiếp nháºn vá»›i lòng nhiệt liệt biết Æ¡n.
Má»™t tháng sau, mụ hầu tước Branhviliê quay lại bệnh viện và há»i thăm sức khá»e cá»§a má»™t số bệnh nhân mà mụ quan tâm đến. Mụ được biết sức khá»e cá»§a há» bị giảm sút và bệnh tình cá»§a há» thay đổi có tÃnh chất nặng hÆ¡n. Äó là má»™t sá»± chết dần chết mòn má»™t cách kỳ dị. Mụ há»i các thầy thuốc, các thầy thuốc chẳng biết thế nà o mà trả lá»i. Thứ bệnh đó há» chưa thấy, khoa há»c đà nh bó tay.
Mưá»i lăm ngà y sau mụ lại đến, má»™t và i bệnh nhân đã chết, số còn lại vẫn sống, nhưng trong cÆ¡n hấp hối tuyệt vá»ng, những bá»™ xương biết cỠđộng chỉ còn tiếng nói qua cái nhìn và hÆ¡i thở.
Hai tháng sau tất cả Ä‘á»u chết. Y há»c mù tịt, trong khoa mổ xẻ cÅ©ng như trong khoa Ä‘iá»u trị.
Thà nghiệm như váºy là đủ yên tâm rồi. Do đó Lasôtxê Ä‘i nháºn nhiệm vụ má»›i.
Má»™t hôm ông hà m thiếu úy rung chuông, Lasôtxê bước và o chá» lệnh. Hắn thấy ông Ä‘ang là m việc vá»›i ngưá»i thư ký riêng tên là Cuttê, ông Äôbray cần má»™t cốc nước và rượu. Má»™t lát sau Lasôtxê mang và o.
Ông Äôbray nâng cốc lên, nhưng vừa má»›i uống hụm đầu ông đã bá» xuống và mắng:
- Thằng khốn kiếp kia, mi đưa cho tao nước gì váºy? Mi muốn đầu độc tao hay sao đấy? Nà y anh Cuttê, anh thá» xem trong nà y có cái gì váºy?
Nói xong ông đưa cốc nước cho viên thư ký, anh nà y lấy má»™t thìa cà phê múc lên và i giá»t rồi đưa lên mÅ©i ngá»i và nếm, nó có mùi và vị đắng cá»§a chất lưu toan. Cùng lúc đó Lasôtxê tiến lại viên thư ký, vừa Ä‘i vừa nói hắn biết là chất gì rồi. Má»™t ngưá»i hầu hôm nay bị ốm nên đã uống thuốc lúc buổi sáng, có lẽ vô tình hắn đã lấy phải cốc cá»§a ngưá»i ốm. Nói xong hắn cầm lấy cốc đưa lên môi giả vá» nếm má»™t Ãt rồi nói rằng đúng như váºy, hắn cÅ©ng nháºn ra mùi, rồi hắt cốc nước và o lò sưởi.
Vì ông Äôbray uống chưa nhiá»u nên không việc gì và rồi ông quên ngay vụ đó. Còn Xanhcroa và mụ hầu tước coi đó là đòn đánh hụt. Chúng quyết tâm chá» cÆ¡ há»™i khác.
Ba tháng đã trôi qua mà cơ hội đó chưa đến.
Nhưng rồi và o những ngà y đầu tháng tư năm 1670, ông hà m thiếu úy đưa ông cố vấn vá» dá»± lá»… phục sinh trên đất cá»§a ông ở VinlÆ¡quay. Lasôtxê Ä‘i theo chá»§, và lúc Ä‘i hắn lại nháºn được những chỉ thị má»›i.
Hôm sau vỠđến quê nhà , trong bữa ăn, ngưá»i ta phục vụ món chim câu quay. Bẩy ngưá»i ăn món đó đã bị khó chịu trong ngưá»i, còn ba ngưá»i không ăn không việc gì.
Trong những ngưá»i bị chất độc có ông hà m thiếu úy, ông cố vấn và ông hiệp sÄ© tuần phòng. Có thể là ông hà m thiếu úy ăn nhiá»u hÆ¡n nên ông là ngưá»i đầu tiên bị nôn má»a. Hai giá» sau ông cố vấn cÅ©ng bị như váºy. Còn ông hiệp sÄ© và mấy ngưá»i kia và i ngà y sau má»›i thấy Ä‘au bụng dữ dá»™i, nhưng bệnh tình cá»§a há» không nặng như cá»§a hai anh em Äôbray.
Lần nà y cÅ©ng như các lần trước, y há»c chịu bó tay. Ngà y 12 tháng 4 tức là năm ngà y sau vụ đầu độc, hai anh em Äôbray trở vá» Pari. Hai ông hoà n toà n thay đổi, nghÄ©a là ngưá»i ta tưởng hai ông vừa má»›i bị má»™t tráºn ốm dà i và ác liệt. Mụ hầu tước lúc đó ở quê nhà và không trở vá» suốt thá»i gian hai ông anh bị bệnh.
Cuá»™c chẩn Ä‘oán bệnh ông hà m thiếu úy đầu tiên, các thầy thuốc không đạt được kết quả gì, cÅ©ng là những triệu chứng cá»§a ông Äôbray bố trước kia. Ngưá»i ta cho là chứng bệnh di truyá»n nhưng không hiểu là bệnh gì.
Tình trạng các bệnh nhân ngà y cà ng xấu Ä‘i, hai ông rất sợ thịt và các cÆ¡n nôn má»a không chấm dứt. Ba ngà y cuối cùng trong Ä‘á»i ông hà m thiếu úy, ông kêu như có má»™t lò lá»a bên trong Ä‘ang hun đúc ông, như phụt ra từ cặp mắt ông là cÆ¡ quan độc nhất trong ngưá»i còn sống sót, các bá»™ pháºn khác Ä‘á»u đã là cá»§a thây ma. Sau cùng, ngà y 17 tháng 6 năm 1670, ông thở hÆ¡i cuối cùng. Thuốc độc đã phát huy tác dụng trong ngưá»i ông bảy mươi hai ngà y liá»n.
Những mối hoà i nghi bắt đầu nảy nở, thi thể ông hà m thiếu úy được Ä‘em ra mổ xẻ và biên bản được thà nh láºp. Cuá»™c mổ xẻ được tiến hà nh vá»›i sá»± tham gia cá»§a các ông Äuyprê và Duyrăng, thầy thuốc ngoại khoa và do ông Basô thá»±c hiện. Ngưá»i ta thấy dạ dà y và hoà nh tá trà ng bị Ä‘en và rÆ¡i ra từng mảng, gan bị hư và cháy.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u công nháºn rằng đó là do thuốc độc gây nên. Nhưng vì sá»± có mặt cá»§a má»™t số dịch thể cÅ©ng có thể gây nên những hiện tượng như váºy, cho nên chẳng ai dám kết luáºn cái chết đó không được tá»± nhiên, và thế là thi thể được chôn cất bình thưá»ng. Sau đó không còn má»™t cuá»™c xét nghiệm nà o nữa.
Còn Lasôtxê thì không những không bị nghi ngá» mà lại còn được ông cố vấn di chúc lại cho má»™t trăm đồng êcu để trả Æ¡n hắn đã săn sóc ông trong những ngà y ông ốm Ä‘au. Hắn lại còn nháºn được thêm má»™t nghìn frăng tiá»n tưởng cá»§a Xanhcroa và cá»§a mụ hầu tước.
Trong thá»i gian đó Xanhcroa là m quen vá»›i ông Xanh Lôrăng, chÃnh là ngưá»i mà Pênôtê đỠnghị được thay chân mà không được. Pênôtê là bạn cá»§a Xanhcroa, đã được thừa hưởng rất nhiá»u cá»§a cải cá»§a ông bố vợ má»›i bị chết má»™t cách đột ngá»™t và o lúc không ai ngỠđến nhất. Nhưng Pênôtê vẫn thèm muốn địa vị cá»§a ông Xanh Lôrăng, má»™t nhân viên thu nháºp cá»§a giáo phái.
CÅ©ng trong trưá»ng hợp nà y, sá»± tình cá» lại giúp cho Xanhcroa. Và i ngà y sau khi ông Xanh Lôrăng nháºn má»™t ngưá»i đầy tá»› má»›i cÅ©ng do Xanhcroa giá»›i thiệu, tên hắn là Jooc, ông cÅ©ng bị bệnh. Bệnh tình cá»§a ông chẳng bao lâu cÅ©ng thể hiện những đặc tÃnh trầm trá»ng như cá»§a ba cha con ông Äôbray, chỉ khác là nó phát triển nhanh hÆ¡n, chỉ trong hai mươi bốn giá».
Cuối cùng, cÅ©ng như các ông kia, ông Xanh Lôrăng chết sau những cÆ¡n Ä‘au dữ dá»™i. Cùng ngà y hôm đó má»™t sÄ© quan trong triá»u tá»›i thăm ông, bảo ngưá»i nhà kể lại những chi tiết vá» cái chết cá»§a bạn ông. Nghe xong ông yêu cầu ông chưởng lý Xanh Frây cho mổ tá» thi xét nghiệm. Má»™t giá» sau tên đầy tá»› Jooc biến mất, không nói vá»›i ai và cÅ©ng chẳng đòi tiá»n công. Những hoà i nghi lại tăng lên, nhưng cÅ©ng chỉ mÆ¡ hồ. Cuá»™c mổ xẻ chỉ nêu lên được những hiện tượng thông thưá»ng, không có gì cụ thể vá» má»™t vụ đầu độc, chỉ có bá»™ ruá»™t mà chất độc chưa đủ thì giá» phá há»§y như trưá»ng hợp ba cha con ông Äôbray bị những nốt đỠnhư ráºn cắn.
Tháng sáu năm 1669, Pênôtê nháºn nhiệm vụ cá»§a ông Xanh Lôrăng quá cố.
Tuy nhiên, tin đồn vá» những vụ chết đột ngá»™t lạ lùng lan trà n khắp Pari là m dân chúng khiếp sợ. Xanhcroa vẫn cứ hà o hoa phong nhã. Hắn nghe được những lá»i đồn đại ấy trong các phòng khách mà hắn tham gia và có phần lo lắng. Tuy chưa có má»™t mối hoà i nghi nà o đối vá»›i hắn, nhưng đỠphòng vẫn là hÆ¡n. Hắn nghÄ© đến má»™t địa vị cần phải có để tránh ná»—i lo âu ấy. Có má»™t vị trà bên cạnh đức vua sắp sá»a bị khuyết, nó phải tốn đến trăm nghìn êcu. Như chúng tôi đã nói, Xanhcroa chẳng có má»™t nguồn tà i chÃnh nà o, nhưng ngưá»i ta lại đồn hắn sẽ mua vị trà ấy.
Hắn bèn cầu cạnh đến Pênôtê, nhưng vấn đỠgặp phải má»™t số khó khăn vá» phÃa Pênôtê. Món tiá»n lá»›n quá, vả lại Pênôtê cÅ©ng chẳng cần gì đến Xanhcroa nữa, hắn liá»n thẳng tay từ chối.
Xanhcroa liá»n vá» nhà nghiên cứu má»™t thứ thuốc độc rất nháºy, chỉ cần ngá»i phải hÆ¡i cá»§a nó cÅ©ng đủ chết ngưá»i. Hắn đã nghe nói đến chiếc khăn tay tẩm thuốc độc mà ngưá»i anh cả cá»§a SaclÆ¡ VII đã dùng lau tay trong má»™t ván chÆ¡i cầu và đã bị chết. Những câu chuyện kể vá» những chiếc găng tay cá»§a Jan Äanbret, những bà máºt đó đã mất Ä‘i rồi nhưng Xanhcroa vẫn hy vá»ng sẽ tìm được.
ChÃnh do đó mà đã xẩy ra những hiện tượng lạ lùng, không phải là má»™t tai nạn tình cá», mà hình như là má»™t sá»± trừng phạt cá»§a Thượng đế. Lúc Xanhcroa cúi đầu và o trong lò để nhìn liá»u thuốc Ä‘ang Ä‘i đến độ Ä‘áºm đặc nhất thì chiếc mặt nạ bằng thá»§y tinh mà hắn dùng để bịt mặt phòng tránh hÆ¡i thuốc xông lên bá»—ng rÆ¡i ra là m Xanhcroa ngã bổ nhà o như bị sét đánh.
Tá»›i giỠăn, vợ hắn không thấy chồng ra, bèn tá»›i phòng là m việc cá»§a hắn gõ cá»a, chẳng thấy trả lá»i. Bà gá»i các gia nhân tá»›i phá cá»a, má»i ngưá»i nhìn thấy Xanhcroa nằm chết thẳng cẳng bên cạnh lò, chiếc mặt nạ thá»§y tinh vỡ tan nằm bên cạnh hắn.
Không thể nà o che mắt được má»i ngưá»i trưá»ng hợp cái chết lạ lùng và bất ngá» nà y. Những gia nhân đã trông thấy xác chết có thể sẽ tố cáo. Ông chánh cẩm Pica cho niêm phong phòng là m việc và ngưá»i vợ góa cá»§a Xanhcroa chỉ có thể thá»§ tiêu được cái lò và chiếc mặt nạ thuá»· tinh vỡ.
Chẳng bao lâu sá»± kiện đó lan ra khắp thá»§ đô Pari. Xanhcroa rất được má»i ngưá»i biết đến, và tin hắn sắp mua má»™t chức vụ trong triá»u lại cà ng là m hắn nổi danh. Lasôtxê là ngưá»i đầu tiên biết vá» số pháºn cá»§a chá»§ hắn và biết rằng ngưá»i ta đã niêm phong phòng là m việc, hắn liá»n viết má»™t tá» kháng cáo.
Ngay khi được tin vá» vụ nà y, mụ hầu tước Branhviliê là ngưá»i biết rất rõ những Ä‘iá»u bà máºt trong căn buồng là m việc ấy, mụ vá»™i chạy ngay đến nhà ông chánh cẩm. Mặc dù lúc bấy giỠđã mưá»i giỠđêm, mụ cÅ©ng cứ yêu cầu được gặp ông. Nhưng khi được ngưá»i hầu cá»§a ông là Pie trả lá»i ông chá»§ đã ngá»§, mụ khẩn khoản đỠnghị đánh thức ông dáºy để mụ xin má»™t chiếc hòm con riêng mụ gá»i trong phòng là m việc cá»§a Xanhcroa mà mụ không muốn nó phải mở ra trước mặt má»i ngưá»i. Má»™t lát sau ngưá»i hầu lại Ä‘i xuống trả lá»i Ä‘iá»u đó không thể được vì ông chá»§ đã ngá»§ rồi. Mụ Branhviliê thấy có nà i cÅ©ng vô Ãch đà nh rút lui và hẹn hôm sau sẽ cho ngưá»i đến lấy. Quả nhiên sáng hôm sau ngưá»i đó đến và nhân danh mụ hầu tước xin biếu ông chánh cẩm năm mươi đồng Luy nếu ông trả cho cái hòm. Nhưng ông chánh đáp lại hòm đó đã niêm phong rồi và nó sẽ được công khai mở ra. Nếu đồ váºt bên trong quả là cá»§a mụ hầu tước, nó sẽ được trả cho mụ má»™t cách nguyên vẹn.
Câu trả lá»i đó là má»™t đòn sét đánh đối vá»›i mụ hầu tước. Không thể cháºm trá»… nữa, ngay buổi tối hôm đó mụ bá» Ä‘i, lên xe Ä‘i LiejÆ¡. Hai hôm sau tá»›i nÆ¡i, mụ và o má»™t nhà tu kÃn.
Ngưá»i ta niêm phong phòng là m việc cá»§a Xanhcroa ngà y 31 tháng 7 năm 1672 và bóc niêm phong ngà y 8 tháng 8 năm 1672. Ông chánh Pica trá»±c tiếp mở cá»a. Má»™t cuá»™n giấy nhá» rÆ¡i xuống, bên ngoà i có đỠmấy chữ “Bản sám hối cá»§a tôiâ€. Tất cả những ngưá»i có mặt ở đấy Ä‘á»u chưa có má»™t lý do gì để coi Xanhcroa là kẻ có tá»™i. Má»i ngưá»i Ä‘á»u quyết định không Ä‘á»c táºp giấy đó. Ngưá»i thay mặt ông chưởng lý được há»i ý kiến cÅ©ng tán thà nh. Thế là bản sám hối cá»§a Xanhcroa được Ä‘em đốt Ä‘i ngay.
Sá»± việc thuá»™c vá» lương tâm đó thá»±c hiện xong, ngưá»i ta bắt đầu kiểm kê. Má»™t trong những váºt đầu tiên là m các nhà chức trách phải chú ý là chiếc hòm nhá» mà mụ Branhviliê yêu cầu rất khẩn khoản, do đó ngưá»i ta mở nó trước để xem bên trong có những gì. Chúng tôi xin để cho tá» biên bản nói lên vì không có gì mạnh mẽ và ghê gá»›m bằng những giấy tá» chÃnh thức.
“Trong buồng là m việc cá»§a Xanhcroa có má»™t chiếc hòm nhá» hình vuông má»™t piê, mở nắp ra thấy má»™t tá» giấy, phÃa góc trên đỠchữ â€Di chúc cá»§a tôi" vá»›i những dòng chữ sau:
“Tôi trân trá»ng đỠnghị tất cả những ông bà nà o thấy cái hòm nà y, tá»± tay Ä‘em trao trả nó táºn tay bà hầu tước Branhviliê ở phố Xanhpôn má»›i, vì tất cả các thứ đựng bên trong Ä‘á»u là cá»§a bà ấy cả. Vả lại chúng cÅ©ng không có tác dụng gì đối vá»›i bất cứ ai. Trong trưá»ng hợp bà ấy chết trước tôi, đỠnghị Ä‘em thiêu há»§y nó cùng vá»›i tất cả các thứ bên trong và không mở ra.
“Là m tại Pari ngà y 25 tháng 5 năm 1672.
“Ký tên: Xanhcroaâ€.
“Và phÃa dưới có viết hà ng chữ sau:
“Chỉ có má»™t cái gói đỠtên ông Pênôtê là gá»i cho ông ấy.â€.
Ngưá»i ta cÅ©ng hiểu rằng má»™t sá»± mở đầu như váºy chỉ là m tăng thêm lòng hiếu kỳ cá»§a má»i ngưá»i. Những lá»i bà n tán nổi lên, rồi yên lặng trở lại. Tá» biên bản tiếp tục như sau:
“Có một cái gói đóng tám dấu ấn khác nhau, trên đó viết:
“Trưá»ng hợp tôi chết, những giấy tá» nà y cần phải đốt Ä‘i, nó không có tác dụng gì đối vá»›i ai cả. Tôi khẩn khoản đỠnghị những ai mà nó rÆ¡i và o tay, phải đốt nó Ä‘i ngay và nhất thiết không mở nó ra. Trong đó có chứa hai liá»u thuốc bá»™tâ€.
“Má»™t gói nữa niêm phong chÃn dấu ấn khác nhau, trên đó cÅ©ng ghi dòng chữ như gói trên, trong gói có chứa má»™t liá»u thuốc bá»™t khác nặng ná»a livrÆ¡.
“Má»™t gói nữa niêm phong sáu dấu ấn khác nhau, trên đó cÅ©ng viết dòng chữ như váºy. Trong đó chứa ba gói nhá»: má»™t gói đựng ná»a ôngxÆ¡ thuốc bá»™t, gói khác đựng hai ôngxÆ¡ chất lưu toan la mã, và gói thứ ba chất lưu toan nung khô.
“Trong hòm có má»™t cái chai to hình vuông đầy nước trong mà theo nháºn xét cá»§a thầy thuốc Morô thì cần phải Ä‘em xét nghiệm má»›i biết được là chất gì.
“Má»™t cái chai nữa chừng ná»a lÃt nước trong, dưới đáy có lắng cặn trắng. Ông Morô cÅ©ng nói như vá»›i chai trên.
“Một cái lỠbằng sứ trong đựng hai ba viên thuốc phiện.
“Một tỠgiấy gấp lại, trong đựng một thứ thuốc ăn mòn bằng bột.
“Thêm nữa, má»™t chiếc há»™p nhá», đựng má»™t hòn đá có tên là đá địa ngục.
“Thêm nữa, má»™t tá» giấy gói má»™t Ãt thuốc phiện. “Thêm nữa, má»™t cục ăngtimoan.
“Thêm nữa, má»™t gói bá»™t trên viết mấy chữ â€Äể cầm máu cho phụ nữ". Ông Morô nói là hoa và nụ cây má»™c qua phÆ¡i khô.
“Ngoà i các váºt nói trên, ngưá»i ta còn thấy có hai tá» phiếu trả tiá»n cho ngưá»i mang nó, má»™t phiếu cá»§a bà hầu tước Branhviliê, cái kia cá»§a Pênôtê. Cái thứ nhất vá»›i số tiá»n là ba mươi nghìn frăng, cái thứ hai mưá»i nghìn. Cái thì trùng vá»›i thá»i gian ông Äôbray chết, cái thì vá»›i cái chết cá»§a ông Xanh Lôrăng. Sá»± chênh lệch giữa hai món tiá»n cho thấy Xanhcroa có má»™t bảng giá: giá má»™t vụ giết cha đắt hÆ¡n giá má»™t vụ ám sát ngưá»i thưá»ngâ€.
Như váºy là khi chết, Xanhcroa di tặng lại những món thuốc độc cá»§a mình cho nhân tình và cho bạn. Trong quá khứ nó thấy chưa gây đủ tá»™i ác, nó còn muốn đồng lõa vá»›i những kẻ gây tá»™i ác trong tương lai.
Công việc đầu tiên cá»§a các nhà chức trách là đưa cho phân tÃch các chất đó và thà nghiệm lên trên các loà i váºt. Kết quả cho thấy Xanhcroa là má»™t nhà hóa há»c sâu sắc, đồng thá»i cÅ©ng là m cho ngưá»i ta nghÄ© rằng hắn lao và o những công cuá»™c nghiên cứu đó không vụ lợi sao? Ngưá»i ta liá»n nhá»› đến những vụ chết bà hiểm và đột ngá»™t, đến những tá» ngân phiếu cá»§a mụ hầu tước Branhviliê và cá»§a Pênôtê như những món tiá»n trả cho máu. Nhưng vì mụ kia vắng mặt, gã nà y giầu, có thần thế, không thể bắt mà không có chứng cứ cụ thể. Ngưá»i ta liá»n nhá»› đến tá» kháng cáo cá»§a Lasôtxê.
Trong tá» kháng cáo đó nói rằng Lasôtxê đã là m việc vá»›i Xanhcroa trong bảy năm liá»n, váºy thì thá»i kỳ Lasôtxê chuyển sang là m việc vá»›i ông Äôbray không thể coi là gián Ä‘oạn được. Cái túi đựng má»™t nghìn đồng pittôn và ba tá» ngân phiếu má»—i tá» má»™t trăm livrÆ¡ được tìm thấy ở nÆ¡i tá» kháng cáo đã ghi, váºy là Lasôtxê biết rất rõ má»i chá»— trong phòng. Nếu hắn biết phòng đó hắn phải biết cái hòm, hắn không thể vô tá»™i được.
Những chứng cứ đó đủ để bà góa Äôbray phát đơn kiện hắn. Lasôtxê bị bắt và ngưá»i ta khám thấy trong ngưá»i hắn có chứa thuốc độc. Hắn chối cãi kịch liệt. Ngưá»i ta phải Ä‘em hắn ra tra tấn kiểu “đi á»§ngâ€, nghÄ©a là má»—i chân bị kẹp và o hai tấm ván rồi ghép và o vá»›i nhau bởi má»™t vòng sắt, rồi đóng những cái nêm và o giữa hai tấm ván ở giữa, thông thưá»ng thì bốn cái nêm, còn đặc biệt là tám cái.
Äến cái thứ ba, Lasôtxê xin được nói. Ngưá»i ta tháo kẹp ra, khiêng hắn để lên má»™t cái nệm ở gần phòng. Vì hắn quá yếu, hắn xin phép được nghỉ ná»a giá» trước khi khai. Sau đây là trÃch trong biên bản lá»i khai cá»§a hắn:
“... Hắn khai hắn có tá»™i, Xanhcroa đã bảo hắn bà Branhviliê sẽ đưa cho hắn thuốc độc để đầu độc các anh bà . Hắn đã bá» thuốc độc đó và o cốc nước và bát xúp cá»§a hai anh em ông Äôbray...â€.
Trong khi đó, mụ hầu tước Branhviliê vẫn ở LiezÆ¡. Mặc dù mụ đã và o tu viện, mụ vẫn không dứt bỠđược thói giao du cá»§a mụ được. Xanhcroa mà mụ đã yêu say đắm như thế tưởng có thể chết được vì hắn, thế mà hắn chết chưa ráo mồ, mụ đã tìm được kẻ kế tục hắn tên là Tiêra mà chúng tôi không có má»™t chút tà i liệu nà o ngoà i cái tên được nhắc nhiá»u lần trong bản án.
Như ngưá»i ta đã thấy, má»i tá»™i lá»—i Ä‘á»u lần lượt rÆ¡i xuống đầu mụ, do đó ngưá»i ta quyết định truy Ä‘uổi mụ cho đến táºn nÆ¡i trú ẩn mà mụ coi là an toà n.
Nhiệm vụ đó khá là khó khăn và nhất là tế nhị nữa. Má»™t sÄ© quan cảnh sát đứng ra nháºn nhiệm vụ đó. Tên anh ta là Äá»grê, má»™t thanh niên đẹp trai trạc ba mươi nhăm tuổi. Äá»grê Ä‘i đến LiezÆ¡ cùng vá»›i má»™t tốp lÃnh, kèm theo má»™t bức thư cá»§a vua Luy XIV gá»i Há»™i đồng thà nh phố yêu cầu giao tá»™i nhân Ä‘em vá» trừng trị. Sau khi đã xem xét thá»§ tục tố tụng mà Äá»grê đã cẩn tháºn mang theo, Há»™i đồng chuẩn y giao trả mụ hầu tước.
Äá»grê mặc má»™t bá»™ quần áo giáo sÄ© để tránh má»i cặp mắt tò mò nghi kỵ. Anh đến cá»a tu viện vá»›i danh nghÄ©a má»™t đồng bà o từ La Mã đến, không muốn Ä‘i qua thà nh phố Lie mà không đến chà o má»™t phụ nữ lừng danh vá» sắc đẹp và vá» những ná»—i Ä‘au khổ như bà hầu tước Branhviliê. Äá»grê có tất cả những Ä‘iệu bá»™ cá»§a má»™t chà ng công tá» con nhà khá giả, hấp dẫn như má»™t anh lÃnh ngá»± lâm. Trong buổi gặp gỡ đầu tiên, Äá»grê tá» ra có duyên và vừa thông minh vừa bướng bỉnh, đến ná»—i anh được chấp nháºn ngay má»™t cách dá»… dà ng cuá»™c gặp gỡ thứ hai.
Cuá»™c gặp gỡ nà y không phải chá» lâu, ngay ngà y hôm sau Äá»grê lại đến. Má»™t kiểu vá»™i vã như váºy chỉ Ä‘em lại khoái trá cho mụ hầu tước, do đó Äá»grê được đón tiếp nồng nhiệt hÆ¡n hôm trước. Là má»™t phụ nữ có tà i trà và có tư cách, bị thiếu thốn má»i quan hệ vá»›i nhiá»u ngưá»i trong má»™t số giá»›i, mụ hầu tước thấy lại ở Äá»grê những táºp quán cá»§a con ngưá»i Pari. Buồn thay viên giáo sÄ© đáng yêu ấy lại sắp từ biệt Lie trong và i ngà y nữa, cần phải tranh thá»§. Và cuá»™c đến thăm ngà y hôm sau mang đủ hình thức má»™t cuá»™c hẹn hò.
Äá»grê đến đúng hẹn, mụ hầu tước Ä‘ang nóng lòng đợi anh. Nhưng má»™t cuá»™c gặp gỡ vì tình như váºy, đôi ba khi bị có ngưá»i đến quấy phá thì bá»±c mình biết bao. Do đó Äá»grê cố tình phà n nà n vá» sá»± phiá»n phức ấy. Vả lại nó cÅ©ng tổn hại đến danh dá»± cá»§a hai ngưá»i. Chà ng cần phải giữ gìn cho bá»™ áo chà ng mặc. Thế là anh liá»n đỠnghị mụ hầu tước chấp nháºn cho anh má»™t cuá»™c hẹn hò ở ngoà i thà nh phố, trong má»™t công viên vắng vẻ để không bị ai nháºn ra và theo dõi. Mụ hầu tước cÅ©ng tá»± vệ đủ mức để tăng giá trị cho sá»± nháºn lá»i cá»§a mình và cuá»™c hẹn hò được ấn định và o ngay buổi tối hôm đó.
Buổi tối đến, cả hai Ä‘á»u sốt ruá»™t chỠđợi nó, nhưng má»—i ngưá»i má»™t hy vá»ng khác nhau. Mụ hầu tước gặp Äá»grê tại nÆ¡i qui định, Äá»grê dang rá»™ng hai cánh tay ra đón mụ. Rồi khi mụ đã ở gá»n trong tay anh, anh là m má»™t dấu hiệu, má»™t nhóm lÃnh xuất hiện. Ngưá»i tình liá»n tá»± lá»™t mặt nạ và Äá»grê tá»± giá»›i thiệu. Thế là mụ hầu tước Branhviliê bị tóm gá»n.
Äá»grê để bá»n lÃnh giữ mụ hầu tước, còn anh Ä‘i vá»™i đến tu viện. Lúc đó anh má»›i đưa lệnh cá»§a Há»™i đồng ra và anh bảo mở cá»a buồng mụ hầu tước. Anh tìm thấy dưới gầm giưá»ng má»™t chiếc hòm con, anh giữ lấy và đóng dấu niêm phong. Rồi anh lại đến chá»— mụ bị giữ và ra lệnh lên đưá»ng.
Mụ hầu tước trong thấy chiếc hòm con cá»§a mình trong tay Äá»grê, lúc đầu mụ tá» ra rất hoảng sợ, sau đó mụ đỠnghị cho xin lại má»™t tá» giấy trong đó mụ đã viết những lá»i sám hối cá»§a mụ. Äá»grê từ chối. Nhân lúc anh quay Ä‘i để ra lệnh cho xe tiến lên, mụ định tá»± tá» bằng cách nuốt má»™t chiếc Ä‘anh ghim. Nhưng má»™t ngưá»i lÃnh trông thấy nên giằng được từ tay mụ ra. Äá»grê láºp tức lệnh tăng cưá»ng cảnh giác đối vá»›i mụ.
Có má»™t lúc là m ra vẻ uống nước, mụ Branhviliê đưa chiếc cốc lên môi, mụ liá»n cắn vỡ nó ra miệng và toan nuốt má»™t mảnh, má»™t ngưá»i lÃnh kịp thá»i trông thấy buá»™c mụ phải lè nó ra đĩa. Thế rồi mụ dá»— ngưá»i lÃnh đó nếu cứu thoát mụ, mụ sẽ cho nhiá»u tiá»n. Ngưá»i lÃnh đó há»i mụ muốn thế phải là m thế nà o, mụ bảo cắt cổ Äá»grê. Nhưng anh ta từ chối và nói rằng dẫu sao mình cÅ©ng là cấp dưới. Thấy thế mụ liá»n đỠnghị cho mượn má»™t cái bút chì và cho xin má»™t mẩu giấy. Mụ viết mấy dòng như sau:
“Anh Tiêra thân mến, em bị Äá»grê bắt và giải từ Lie vá» Pari. Xin anh mau mau đến cứu em ngay!â€.
mẩu thư và hứa sẽ gá»i tá»›i địa chỉ, nhưng anh Ä‘em ná»™p cho Äá»grê.
Ngà y hôm sau, chắc hẳn nghÄ© rằng mẩu thư đó chưa được tác dụng lắm, mụ viết má»™t bức thư thứ hai trong đó nói rằng Ä‘oà n há»™ tống mụ gồm có tám ngưá»i, ba bốn dÅ©ng sÄ© cÅ©ng đủ đánh bại. Mụ rất trong cáºy và o hắn.
Cuối cùng không thấy có trả lá»i và hiệu quả cá»§a hai bức thư, mụ gá»i má»™t bức thứ ba cho Tiêra. Lần nà y mụ gá»i hồn mụ cho hắn. Nếu hắn không có đủ sức mạnh để tấn công Ä‘oà n há»™ tống giải thoát cho mụ, thì Ãt ra hắn cÅ©ng giết được ba bốn con ngá»±a và nhân lúc há»—n loạn phải cướp cho được chiếc hòm con cá»§a mụ và ném nó và o lá»a. Nếu không được như thế thì mụ đến chết mất.
Mặc dù Tiêra không nháºn được bức thư nà o cá»§a mụ cả vì chúng lần lượt rÆ¡i và o tay Äá»grê, hắn cÅ©ng tá»± động đến đợi ở Macttrich là nÆ¡i Ä‘oà n há»™ tống Ä‘i qua. Hắn tìm cách mua chuá»™c những ngưá»i lÃnh, hứa cho chúng chục ngà n livrÆ¡, nhưng chẳng ăn thua gì.
Tá»›i Rôcroay, Ä‘oà n áp giải gặp ông cố vấn Palco, ông được Quốc há»™i phái tá»›i để bất thần há»i cung tù nhân. Như váºy mụ không kịp thì giỠđể tÃnh toán cách trả lá»i. Äá»grê liá»n báo cáo tất cả sá»± việc đã xẩy ra và ná»™p cho ông chiếc hòm con trứ danh ấy. Ông cố vấn mở hòm ra, giữa các váºt khác ông thấy má»™t tá» giấy đỠchữ “Bản sám hối cá»§a tôiâ€.
Như ngưá»i ta đã thấy, Xanhcroa đã viết má»™t bản sám hối và đã bị thiêu há»§y. Nay đến lượt mụ hầu tước Branhviliê cÅ©ng mắc phải lá»—i khinh suất ấy. Bản sám hối cá»§a mụ gồm bảy mục và bắt đầu bằng dòng chữ như sau:
“Tôi thú tá»™i vá»›i Chúa và vá»›i cha tôiâ€. Äó là má»™t bản thú nháºn đầy đủ những tá»™i ác mụ đã phạm phải.
Mục thứ nhất: đã gây ra một tội đốt nhà .
Mục thứ hai: đã mất trinh hồi mới bảy tuổi.
Mục thứ ba: đã đầu độc giết cha.
Mục thứ tư: đã đầu độc giết hai anh ruột.
Mục thứ năm: đã có ý định giết em gái là tu sĩ ở viện Cacmêlit.
Các mục khác dà nh cho những chuyện trụy lạc lạ lùng và kinh tởm. Trong con ngưá»i ngưá»i phụ nữ xinh đẹp đó, đồng thá»i có cả Lôquyt và Metxalin(1). Từ xưa tá»›i nay chưa có ngưá»i đà n bà nà o như mụ.
Láºp tức ông Paluô mở ngay cuá»™c xét há»i. CÅ©ng vẫn may mắn cho chúng tôi khi có được những tá» biên bản thay cho câu chuyện.
- Há»i: Tại sao chạy trốn đến Lie?
- Trả lá»i: Rút ra khá»i nước Pháp vì có việc vá»›i ngưá»i chị em chồng.
- Há»i: Mụ có biết những giấy tỠđể trong hòm nhá» không?
- Äáp: Trong hòm có nhiá»u giấy tá» cá»§a gia đình mụ. Trong những giấy tỠấy có má»™t bản sám hối do mụ viết, nhưng đến khi viết thì tâm trà bị rối loạn không biết đã viết gì, đã là m gì, đầu óc bị Ä‘iên rồ, thấy mình ở trong những xứ sở xa lạ, không có viện trợ cá»§a gia đình, phải Ä‘i vay từng đồng êcu má»™t.
- Há»i: Vá» mục thứ nhất trong bản sám hối, mụ đã đốt nhà nà o.
- Äáp: Không là m việc ấy, lúc viết tâm trà bị rối loạn.
- Há»i: Sáu mục khác trong bản sám hối.
- Äáp: Không biết gì cả và cÅ©ng không nhá»› gì cả.
- Há»i: Mụ có đầu độc giết cha và anh không?
- Äáp: Không biết gì vá» vấn đỠđó.
- Há»i: Có phải Lasôtxê đã đầu độc hai anh mụ.
- Äáp: Không biết gì vá» vấn đỠđó.
- Há»i: Mụ không biết rằng em gái mụ không còn sống được lâu nữa vì đã bị đầu độc.
- Äáp: Mụ đỠphòng em gái mụ cÅ©ng sẽ là chướng ngại váºt như hai ngưá»i anh, mụ đã mất cả trà nhá»› lúc viết bản sám hối, thú nháºn đã ra khá»i đất Pháp theo những lá»i khuyên cá»§a há» hà ng.
- Há»i: Tại sao những lá»i khuyên đó lại là cá»§a những ngưá»i há» hà ng.
Äáp: Do nguyên nhân những vấn đỠcá»§a các ông anh. Thú nháºn có gặp Xanhcroa lúc hắn được ra khá»i ngục Basti.
- Há»i: Xanhcroa có dụ dá»— mụ giết cha không?
- Äáp: Không nhá»› nữa, không nhá»› cả việc có đưa cho mụ thuốc bá»™t và thuốc khác, cÅ©ng không nhá»› cả việc Xanhcroa đã nói hắn biết cách là m cho mụ trở nên giầu có.
- Há»i: Tại sao mụ lại phải cầu cứu Tiêra để cướp cái hòm cá»§a mụ.
- Äáp: Mụ không hiểu đó là vấn đỠgì.
- Há»i: Tại sao viết cho Tiêra lại nói là mụ sẽ chết mất nếu không cướp chiếc hòm cá»§a mụ.
- Äáp: Không nhá»› gì cả.
- Há»i: Trong chuyến Ä‘i vá» Opfêmông mụ có nháºn thấy những triệu chứng đầu tiên vá» bệnh táºt cá»§a cha mẹ không?
- Äáp: Không nháºn thấy cha mình bị bệnh năm 1666 trong chuyến du hà nh Ä‘i Opfêmông cả chuyến Ä‘i lẫn chuyến vá».
- Há»i: Có quan hệ buôn bán gì vá»›i Pênôtê không?
- Äáp: Chỉ quan hệ vá»›i hắn vá» món tiá»n ba chục ngà n livrÆ¡ thôi.
- Há»i: Tại sao Pênôtê lại nợ món tiá»n ba chục ngà n livrÆ¡.
- Äáp: Hai vợ chồng đã cho hắn vay mưá»i ngà n êcu và hắn đã trả món tiá»n đó. Sau khi trả xong không còn quan hệ vá»›i Pênôtê nữa.
Mụ hầu tước Branhviliê thu mình và o trong má»™t sá»± hoà n toà n phá»§ nháºn. Tá»›i Pari bị nhốt trong nhà giam, mụ vẫn tiếp tục như thế. Nhưng chẳng bao lâu, để thêm và o những chứng cá»› ghê gá»›m ấy, lại có những bằng chứng má»›i.
- Cô gái Etmê Huyê khai: Ngà y nà o cÅ©ng thấy Xanhcroa đến nhà Branhviliê. Trong má»™t hòm nhá» cá»§a bà ấy, cô trong thấy hai cái há»™p con chứa thuốc bá»™t và thuốc nhão. Äiá»u đó cô biết rõ vì cô là con nhà bà o chế. Cô còn khai thêm: bà Branhviliê ăn bữa trưa ở nhà cô. Bà rất vui vẻ, bà đưa cô xem má»™t chiếc há»™p con và nói vá»›i cô: “Äây là thứ để báo thù, nó tuy nhá» nhưng lại đầy những thừa tá»±â€. Bà mân mê chiếc há»™p trong tay, nhưng rồi bá»—ng nhiên như bừng tỉnh, bà kêu lên: “Trá»i Æ¡i! Ta vừa nói gì vá»›i em váºy? Em đừng nhắc lại vá»›i bất cứ ai nhé!â€.
Lôrăng là m việc tại nhà báo chế khai: Anh thưá»ng gặp má»™t bà do Xanhcroa dẫn đến nhà chá»§ anh, má»™t ngưá»i đầy tá»› bảo anh đó là hầu tước Branhviliê và hắn còn đánh cuá»™c vá»›i anh là hỠđến để bà o chế thuốc độc. Khi đến, hỠđể xe ngá»±a tại há»™i chợ Xanh Giec Manh.
Mary, ngưá»i hầu phòng cá»§a mụ Branhviliê khai: Từ sau cái chết cá»§a ông cố vấn Äôbray, Lasôtxê thưá»ng lui tá»›i nhà Branhviliê và hai ngưá»i thì thầm riêng vá»›i nhau. Branhviliê có nói vá»›i chị rằng bà ấy đã là m chết nhiá»u ngưá»i lương thiện và hằng ngà y hắn vẫn phải dùng má»™t Ãt thuốc linh tinh vì sợ bị lây chất độc, và có lẽ vì cẩn tháºn như váºy nên đến bây giá» vẫn còn sống được, nhưng lại sợ bị đâm chết vì bà chá»§ đã nói cho hắn bà máºt cá»§a mình vỠđầu độc.
Äá»grê sÄ© quan cảnh sát khai: chấp hà nh chỉ thị cá»§a vua, anh đã bắt giữ mụ Branhviliê ở tỉnh Lie. Anh đã tìm thấy dưới gầm giưá»ng cá»§a mụ má»™t chiếc hòm nhá», anh đã niêm phong lại. Mụ khẩn khoản đòi lại anh má»™t tá» giấy ở trong đó là bản sám hối cá»§a mụ. Nhưng anh đã từ chối. Trên dá»c đưá»ng vá» Pari, mụ đã nói vá»›i anh là mụ cho rằng chÃnh Clase đã cung cấp thuốc độc cho Xanhcroa, rằng má»™t hôm Xanhcroa đã nói vá»›i mụ đến Xanh Onôrê, hắn sẽ cho mụ xem bốn cái chai và nói: “Clase đã gá»i cho tôi những thứ nà y đâyâ€. Mụ há»i xin má»™t chai, hắn đáp thà chết còn hÆ¡n cho mụ. Còn khai thêm ngưá»i lÃnh Angtoan đã ná»™p cho anh ba bức thư cá»§a mụ Branhviliê viết gá»i cho Tiera.
Sau cùng Frăngxoa Rutxen khai: chị là ngưá»i hầu cá»§a mụ Branhviliê. Má»™t hôm mụ đã cho chị ăn mứt máºn. Sau khi ăn xong thấy khó chịu ngay. Mụ lại còn cho chị ăn thêm má»™t lát Jămbông, từ đó chị bị Ä‘au dạ dà y nặng. Chị cảm thấy như bị ngưá»i ta châm và o tim mình. Äã ba năm nay như váºy, chị nghÄ© rằng mình cÅ©ng bị đầu độc.
Tháºt là khó mà cứ tiếp tục phá»§ nháºn như thế mãi trước những bằng chứng cụ thể như váºy, thế mà mụ Branhviliê vẫn cứ ngoan cố mãi là mụ không có tá»™i. Má»™t vị trạng sư nổi danh thá»i bấy giá», tên là Niven nháºn cãi cho mụ.
Trạng sư Niven đã phá lần lượt từng bằng chứng má»™t. Ông công nháºn những vụ tình ái đồi trụy giữa Xanhcroa và Branhviliê nhưng ông phá»§ nháºn sá»± tham gia cá»§a mụ và o những vụ giết ngưá»i đầu độc mấy cha con ông ÄÆ¡bray, và ông qui những tá»™i đó và o Xanhcroa vì hắn muốn trả thù. Còn vá» bản sám hối là bằng chứng mạnh nhất và theo ông độc nhất mà ngưá»i ta có thể kết tá»™i mụ hầu tước, ông tấn công và o sá»± hữu hiệu cá»§a má»™t bằng chứng như váºy bằng những sá»± việc thá»±c tế trong những trưá»ng hợp tương tá»±, trong đó bằng chứng tố cáo không được công nháºn căn cứ và o pháp chế cá»§a câu thà nh ngữ “Non audutur perire volemaâ€. Ông kể ra hai và dụ mà chúng tôi xin chép nguyên văn như sau:
- Và dụ thứ nhất: Äôminicut Xôtô là má»™t nhà thông thạo kinh Ä‘iển và rất giá»i vá» thần há»c. Ông là má»™t giáo sÄ© nghe xưng tá»™i cá»§a SaclÆ¡ Canh và là ngưá»i đã dá»± những buổi đầu tiên cá»§a Há»™i nghị Tôn giáo TrăngtÆ¡ dưới thá»i Pôn III, ông trình bà y vấn đỠvá» việc má»™t ngưá»i đánh mất má»™t tá» giấy trong đó viết bản sám hối cá»§a mình. Có má»™t vị quan tòa cá»§a Giáo há»™i tìm thấy tá» giấy đó, ông muốn dá»±a và o đấy để Ä‘iá»u tra vá» ngưá»i đã viết ra nó. Vị quan tòa ấy bị cấp trên trừng phạt, lý do vì bản sám hối là thiêng liêng mà ngay cả ngưá»i viết ra nó cÅ©ng phải chôn nó và o trong im lặng vÄ©nh cá»u.
- Và dụ thứ hai: Và o năm 1579, có má»™t ngưá»i chá»§ quán má»™t mình giết chết má»™t ngưá»i lạ mặt. Cả nhà không ai hay biết gì. Hắn Ä‘em chôn xác nạn nhân xuống dưới hầm nhà . Tên sát nhân bị lương tâm già y vò, hắn phải xưng tá»™i vá» vụ ám sát, vạch rõ cảnh ngá»™ và nói rõ nÆ¡i chôn giấu xác vá»›i giáo sÄ© nghe xưng tá»™i. Gia đình ngưá»i bị chết, sau khi lùng kiếm khắp nÆ¡i mà không được tin tức gì bèn thông báo ở ngoà i tỉnh sẽ thưởng má»™t món tiá»n lá»›n cho ngưá»i nà o phát hiện được tung tÃch.
Bị món tiá»n thưởng quá lá»›n quyến rÅ©, vị giáo sÄ© đã nghe xưng tá»™i báo tin cho gia đình biết Ä‘iá»u bà máºt. Theo lá»i chỉ dẫn, gia đình tìm thấy xác. Tên chá»§ quán bị tống giam, bị tra tấn và phải thú nháºn tá»™i lá»—i. Nhưng trong lá»i thú hắn khẳng định là chỉ có giáo sÄ© nghe xưng tá»™i má»›i biết được việc nà y và đã phản hắn.
Thế là Nghị viện nổi giáºn vá» con đưá»ng đã Ä‘i để tìm thấy sá»± tháºt, tuyên bố tên chá»§ quán vô tá»™i cho đến khi nà o ngưá»i ta tìm được những bằng chứng khác ngoà i sá»± tố cáo cá»§a giáo sÄ© nghe xưng tá»™i. Còn vị giáo sÄ© nà y bị kết án treo cổ và xác bị ném và o lá»a.
Mặc dù ảnh hưởng mà trạng sư chỠđợi ở hai câu chuyện và dụ ấy, hoặc là các vị quan tòa phá»§ nháºn chúng, hoặc là ngoà i bản sám hối còn có đủ những bằng chứng khác, má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy rõ mụ hầu tước Branhviliê sẽ bị xá» tá»™i.
Äúng như váºy, Ãt lâu sau mụ bị gá»i đến lấy khẩu cung. Bắt đầu ngưá»i ta đặt những câu há»i lâu đến năm giá», mụ hầu tước chối không có ai là đồng bá»n và xác nháºn mụ không biết gì vá» pha chế thuốc độc. Rồi cuá»™c lấy khẩu cung chấm dứt, các vị tòa thấy không moi thêm được gì khác ở mụ, bèn ký trát tống giam.
Mụ nghe Ä‘á»c trát không chút sợ hãi và má»m yếu. Nghe Ä‘á»c xong, mụ nói:
- Thưa ông lục sá»±, xin ông là m Æ¡n Ä‘á»c lại cho. Sá»± việc nó đến đột ngá»™t quá là m cho tôi không còn nghe được Ä‘oạn sau nữa.
Ông lục sá»± Ä‘á»c lại tá» lệnh và mụ biết rằng từ giá» phút nà y mụ thuá»™c vá» ngưá»i thừa hà nh. Mụ nháºn ngay ra ngưá»i đó vì thấy tay cầm sợi dây thừng. Láºp tức mụ chìa tay ra và lạnh lùng nhìn ngưá»i đó từ đầu đến chân không nói má»™t lá»i. Rồi các vị tòa rút lui dần từng ngưá»i má»™t, và lúc Ä‘i ra để lá»™ dần những dụng cụ tra tấn. Mụ hầu tước đưa cặp mắt rắn Ä‘anh nhìn những cái giá, cái vòng khiếp đảm kia đã từng là m giãn căng biết bao cánh tay, thốt ra biết bao tiếng thét. Rồi khi nhìn thấy ba xô nước dà nh cho mình, mụ quay lại phÃa viên lục sá»±, chứ không muốn nói vá»›i ngưá»i Ä‘ao phá»§, mỉm cưá»i nói.
- Thưa ông, muốn cho tôi chết Ä‘uối hay sao mà các ông táºp trung lắm nước thế kia! Vì vá»›i thân hình cá»§a tôi như thế nà y nuốt là m sao hết chá»— nước đó?
Ngưá»i Ä‘ao phá»§ không trả lá»i, bắt đầu lá»™t áo khoác cá»§a mụ rồi lần lượt tất cả các áo khác cho đến khi mụ hoà n toà n trần truồng rồi đưa mụ đến sát tưá»ng, cho mụ ngồi lên má»™t cái giá, dụng cụ tra tấn bình thưá»ng, chỉ cao chừng hai piê.
Äến đây ngưá»i ta há»i mụ tên những đồng bá»n và thuốc độc là những loại gì. Mụ trả lá»i có gì mụ đã nói hết rồi và chỉ nói thêm:
- Nếu các ông không tin ở những lá»i tôi nói thì thân thể tôi ở trong tay các ông, tha hồ các ông hà nh hạ.
Thấy trả lá»i như váºy, viên lục sá»± ra hiệu cho ngưá»i Ä‘ao phá»§ là m việc. Hắn bắt đầu buá»™c hai chân mụ và o hai vòng sắt đóng sát nhau dưới sà n trước mặt mụ rồi bắt mụ ngá»a ngưá»i vỠđằng sau và buá»™c hai tay mụ và o hai cái vòng sắt đóng ở tưá»ng, cái ná» cách cái kia gần ba piê. Như váºy chân và đầu ở độ cao bằng nhau, còn thân mình bị cái giá gá»— tạo thà nh má»™t hình cong như nằm ngá»a trên cái và nh bánh xe. Äể là m cho tứ chi căng thêm ra nữa, ngưá»i Ä‘ao phá»§ chỉ việc quay cái tay quay hai vòng là m cho hai chân xÃch lại cái vòng gần thêm.
Tá»›i đây chúng tôi lại chép nguyên văn tá» biên bản. Trên giá gá»—, trong khi bị kéo căng, mụ kêu lên nhiá»u lần:
- Trá»i Æ¡i! Tôi đã nói hết sá»± tháºt rồi, váºy mà ngưá»i ta còn giết tôi!
Dòng nước và o mồm, mụ quằn quại và nói những câu sau:
- Các ông giết tôi mất thôi!
Thét bảo mụ khai tên đồng bá»n, mụ trả lá»i không có ai khác ngoà i má»™t ngưá»i mà mưá»i năm vá» trước đã xin mụ thuốc độc để giết vợ, nhưng ngưá»i đó đã chết.
Lại tá»ng nước, hÆ¡i cá»±a quáºy và quằn quại nhưng không muốn nói.
Lại tá»ng nước, hÆ¡i cá»±a quáºy và quằn quại nhưng rõ rà ng là không muốn nói.
Lại tá»ng nước nữa, quằn quại mạnh, nhưng chỉ nói vá» vấn đỠđó đã nói hết rồi, nếu nói thêm nữa chỉ là m lương tâm cắn rứt.
Kiểu tra tấn thông thưá»ng đã hết cách, mụ hầu tước đã phải nuốt má»™t ná»a số nước mà mụ đã cho là đủ để là m mụ chết Ä‘uối. Ngưá»i Ä‘ao phá»§ ngừng lại để chuyển sang kiểu đặc biệt. Hắn thay cái giá con bằng cái cao hÆ¡n má»™t piê nữa là m cho thân hình phải cong thêm, tay chân căng thêm đến mức dây thừng siết và o cổ tay và cổ chân là m báºt máu. Cuá»™c tra tấn lại tiếp tục ngay, nó chỉ ngừng khi viên lục sá»± há»i và phạm nhân trả lá»i. Còn những tiếng rên la thì hầu như không nghe thấy.
Trên cái giá cao và trong lúc kéo căng, mụ nhiá»u lần nói:
- Lạy Chúa tôi! Các ông rứt đứt chân tay tôi ra mất rồi! Lạy Chúa! Xin Chúa hãy thương lấy con!
Nhiá»u lần thét há»i, nhiá»u lần tá»ng nước thêm, cÅ©ng không moi được câu nà o thêm.
Cuối cùng hết cách phải cởi trói mụ ra và đặt mụ ngồi và o gần lá»a theo thưá»ng lệ.
.......................
Và sau đây là đoạn chót của câu chuyện lúc hà nh hình mụ hầu tước Branhviliê:
... Ngưá»i Ä‘ao phá»§ rút tấm ván ra và kéo mụ hầu tước ra khá»i xe bò. Hai ngưá»i cùng Ä‘i vá» phÃa Ä‘oạn đầu đà i. Mụ theo ngưá»i Ä‘ao phá»§ bước lên thang, lúc lên tá»›i mặt bục mụ phải quì xuống. Ngưá»i Ä‘ao phá»§ lá»™t mÅ© mụ ra, cắt tóc phÃa sau gáy và ở hai bên thái dương, bắt mụ phải quay đầu Ä‘i quay đầu lại, đôi khi hÆ¡i tà n nhẫn. Và mặc dù cuá»™c trang Ä‘iểm ấy lâu chừng ná»a giá», mụ không há» thốt ra má»™t lá»i kêu ca và chỉ biểu lá»™ ná»—i Ä‘au đớn cá»§a mình bằng những giá»t nước mắt âm thầm.
Cắt tóc xong hắn xé cổ áo mụ để lá»™ ra hai vai. Sau cùng hắn bịt mắt mụ và lấy tay nâng cằm mụ lên dặn phải giữ cho thẳng đầu. Mụ tuân theo tất cả không má»™t chút phản đối, mụ vẫn cứ nghe những lá»i cầu nguyện cá»§a vị giáo sÄ© và thỉnh thoảng cÅ©ng Ä‘á»c theo. Trong lúc đó tên Ä‘ao phá»§ nhìn xuống tấm áo khoác cá»§a hắn, nÆ¡i lá»™ ra chuôi má»™t thanh kiếm dà i mà hắn đã cẩn thẩn che kÃn không để cho phạm nhân trông thấy lúc theo hắn bước lên thang.
Rồi vị giáo sÄ© nghe thấy má»™t tiếng âm thầm và nặng ná» như má»™t tiếng chặt và o da thịt và tiếng cầu kinh ngưng bặt. Lưỡi dao đã Ä‘i quá nhanh đến ná»—i giáo sÄ© cÅ©ng không nhìn thấy ánh chá»›p cá»§a nó nữa. Ông cÅ©ng dừng lại, tóc dá»±ng ngược lên, trán đẫm mồ hôi, ông tưởng tên Ä‘ao phá»§ đã chém trượt vì ông không nhìn thấy đầu rÆ¡i và sẽ phải chém lại. Nhưng ná»—i lo ấy chỉ rất ngắn, vì ngay lúc ấy cái đầu đã nghiêng vá» phÃa trái, trượt xuống vai rồi từ vai tuá»™t xuống đằng sau, trong khi đó thân mình ngã vỠđằng trước.
Khi vị giáo sÄ© Ä‘á»c xong bà i kinh, ông ngẩng đầu lên và nhìn thấy đằng trước mình là tên Ä‘ao phá»§ Ä‘ang chùi mặt, hắn nói vá»›i giáo sÄ©:
- Thưa cha, cha có thấy nhát chém ấy tuyệt không? Trong những trưá»ng hợp như thế nà y, con phải cầu cứu đến Chúa Trá»i và Chúa đã chứng giám cho con. Từ mấy ngà y nay mụ đà n bà nà y cứ ám ảnh con mãi, nhưng con đã cầu kinh Misa sáu buổi và con đã cảm thấy tâm hồn và đôi cánh tay cá»§a con được vững và ng.
Nói xong hắn lục trong túi áo lấy ra má»™t chai rượu, tu má»™t hÆ¡i, rồi má»™t tay cắp cái thây cụt còn mặc nguyên quần áo, tay kia xách cái đầu còn bịt mắt, hắn ném cả hai thứ ấy lên đống cá»§i và châm lá»a đốt.
Hôm sau, bà Xêvinhê nói, có nhiá»u ngưá»i Ä‘i kiếm những chiếc xương cá»§a hầu tước Branhviliê, vì dân chúng đồn rằng mụ là Thánh.
****
(1) Locusta: mụ chuyên đầu độc khét tiếng của La Mã, là công cụ của Agrippine chống lại Claude và của Neron.
- Méssaline, nữ hoà ng La Mã nổi tiếng vì trụy lạc (N. D).
|