 |
|

24-07-2008, 08:09 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi Thứ Sáu
Äánh Vương Tiển, Nhạc Cưá»ng bá» mạng.
Cá»± Viên Äạt, Mông Äằng thác oan.
Nói vá» Nhạc Cưá»ng Ä‘ang ngồi nÆ¡i soái phá»§, bá»—ng nghe gia tướng báo nói: "Có thánh chỉ đến". Liá»n hối dá»n bà y hương án, vá»™i và ng mặc áo, đội mão, bước ra rước và o trung đưá»ng. Trầm Tưởng Ä‘á»c thánh chỉ rồi. Nhạc Cưá»ng tạ Æ¡n tiếp lấy thánh chỉ, bèn cùng Trầm Tưởng ra mắt, phân chá»§ khách mà ngồi, trà nước xong xuôi, Nhạc Cưá»ng nói: "Tôi hằng mang Æ¡n nhà nước, dẫu nát mình cÅ©ng không trả đặng, song tôi còn có chút mẹ già , khó vâng theo lá»i chỉ dạy". Trầm Tưởng nói: "Nguyên soái phân như váºy, chẳng là sai rồi, sách có nói rằng: Vua lo thì tôi nhục, vua nhục thì tôi thác; há»… là m đấng nhÆ¡n thần, mà chẳng khứng cùng nước nhà chia lo, ấy là ngưá»i bất trung". Hai ngưá»i Ä‘ang nghị luáºn, gia Ä‘inh bẩm rằng: "Có Thái phu nhân ra". Trầm Tưởng day lại, thấy sau bình phong, bước ra má»™t ngưá»i, đầu bạc như sương, có và i đứa tỳ nữ theo phò, ra đến trung đưá»ng, liá»n vá»™i và ng đứng dáºy là m lá»….Thái phu nhân má»i Trầm Tưởng ngồi, còn Nhạc Cưá»ng thì đứng hầu má»™t bên, Thái phu nhân há»i: "Chẳng hay thánh thượng có việc chi, đòi con tôi và o triá»u?" Trầm Tưởng nghe há»i, bèn Ä‘em việc binh Tần đánh phá ải Giái Bà i cha con Tôn Tháo bị từ tráºn, nay binh Tần phá»§ vây thà nh Dịch Châu, ná»™i triá»u không ai dám cá»±, thuáºt hết cho Thái phu nhân nghe. Thái phu nhân nói vá»›i Nhạc Cưá»ng rằng: "Con chá»› tưởng việc mẹ già mà lo lắng, vốn há» Nhạc ta cả Ä‘á»i mang Æ¡n nước há để váºy ngồi mà ngó sao? Xưa nay há»… táºn trung, thì không táºn hiếu, thà là m tôi trung thần, ấy cÅ©ng là táºn hiếu đó, con phải mau theo đại phu và o triá»u, ra mắt thánh thượng, lãnh binh lui giặc, ấy là cái may cá»§a xã tắc nhân dân, thì mẹ cÅ©ng đặng vinh hoa, con hãy sắm sá»a Ä‘i cho mau". Nhạc Cưá»ng bẩm rằng: "Không phải con chẳng muốn hết lòng trung, Ä‘á»n Æ¡n nước nhà , song mẹ tuổi cao tác lá»›n, vả chăng việc binh Ä‘ao là nÆ¡i hiểmđịa, vì váºy nên con không muốn ra tráºn". Thái phu nhân nạt rằng: "Mi chá»› nói báºy, hãy theo Trầm đại phu và o triá»u cho chóng, nếu mi còn lưu luyến thân già , thì ta quyết chết trước mắt mi, cho khá»i lòng bịn rịn".
Nói rồi đứng dáºy, vừa bước xuống thá»m, Ä‘áºp đầu tá»± váºn. Nhạc cưá»ng thất kinh quỳ xuống đất, bẩm rằng: "Mẫu thân xin bá»›t cÆ¡n giáºn dá»—i, để cho con ra dẹp giặc". Thái phu nhân nghe nói rất mừng mà rằng: "Nếu đặng váºy thì má»›i phải là con nhà há» Nhạc ta". Rồi bà kiếu Trầm Tưá»ng trở và o háºu dinh, Trầm Tưá»ng cÅ©ng từ giã vá» trà o phụng mạng. Nhạc Cưá»ng đưa Trầm Tưá»ng ra phá»§, liá»n dạy gia tướng thắng ngá»±a tuốt xuống háºu đưá»ng, lạy từ mẫu thân và từ biệt vợ con, dẫn Ãt tên gia tướng thẳng tá»›i Ngá» môn. Lúc ấy Chiêu Vương lâm triá»u. Huỳnh môn quan tâu rằng: "Có Nhạc Cưá»ng đến, còn ở ngoà i ngá» môn hầu chỉ". Chiêu Vương truyá»n lệnh má»i và o.
Chiêu Vương truyá»n cho ngồi, mà nói rằng: "Trẫm chẳng may bị binh Tần vây khốn, cha con Tôn đô úy Ä‘á»u thác hết, khi hôm Tôn Yên lại qua Lâm Tri cầu cứu, tuy có bắn tên lá»a là m hiệu lịnh, song cả đêm đèn Ä‘uốc sáng trá»i, tiếng quân la dáºy, bây giá» không biết chiết sống thế nà o, nên má»i khanh và o triá»u lãnh mạng soái ấn, dẹp lui binh Tần, ấy là cái may cá»§a nước nhà đó". Nhạc Cưá»ng vá»™i và ng đứng dáºy, tâu rằng: "Xin bệ hạ cho tôi bói má»™t quẻ, thì rõ việc Tôn tướng quân thế nà o?" Chiêu Vương cả mừng khấn vái. Nhạc Cưá»ng bói má»™t quẻ, coi rồi tâu rằng: "Tôn tướng quân đã ra khá»i trùng vây, qua Äông Tá» cầu cứu rồi. Nghe xong vương cả mừng, liá»n sai ngưá»i đến phá»§ Äô úy báo tin, đặng cho an lòng Yên ÄÆ¡n công chúa, rồi nói vá»›i Nhạc Cưá»ng rằng: "Nếu quẻ bói cá»§a khanh quả có ứng nghiệm, thiệt cÅ©ng rất may cho trẫm". Bèn truyá»n chỉ vá» bà y yến cùng Nhạc Cưá»ng ăn mừng.
Nói vá» KimTá» Lăng, ngà y thứ lên trướng, chúng tướng ra mắt, Tá» Lăng nói: "Khi hôm Tôn Yên tuy thoát khá»i lưới ráºp, song bây giá» trong thà nh nó không ngưá»i ngăn cá»±, váºy có vị tướng quân nà o dám ra đánh chăng?" Nói chưa dứt lá»i, bá»—ng thấy Vương Tiển bước ra xin Ä‘i. Tá» Lăng rất mừng dạy Vương Tiển dẫn năm trăm binh ra dinh khiêu chiến. Vương Tiển lãnh lệnh, kéo binh tá»›i Dịch châu thà nh kêu đánh, Khuất Sảng liá»n sai quân và o triá»u tâu cùng Thánh thượng. Lúc ấy Ä‘ang tiệc rượu chưa tan. Nhạc Cưá»ng nghe báo, liá»n đứng dáºy tâu rằng: "Tôi tuy bất tà i, xin lãnh binh ra thà nh đối địch". Chiêu Vương cả mừng, bản thân kÃnh ba chung ngá»± tá»u. Nhạc Cưá»ng uống rồi, tạ Æ¡n, ra đến thà nh Dịch Châu, phát pháo mở cá»a thà nh, giục ngưạ xông qua Ä‘iếu kiá»u, xem thấy má»™t tướng dừng ngá»±a, cầm mâu, mặt mà y Ä‘en hắc, Vương Tiển nhắm Nhạc Cưá»ng má»™t hồi, thấy va anh hùng xuất chúng, tướng mạo kinh nhÆ¡n,mình cỡi ngá»±a hồng, tay cầm Xáng kim Ä‘ao, coi rất oai nghiêm, bèn nạt rằng: "Tướng kia, ngươi có biết sức mạnh Äiện Tây hầu là Vương Tiển chăng? Hãy thông tên cho ta rồi chịu chết". Nhạc Cưá»ng nói rằng: "Váºy mi là Vương Tiển đó sao? Mi chẳng biết ta là cn Kim Thai đại nguyên soái, nay ta nối chức cha là m Nguyên soái, tên Nhạc Cưá»ng, mi có tà i sức bao nhiêu, hòng dám lãnh binh mà giao chiến". Vương Tiển nói: "Té ra mi là con cá»§a Nhạc Nghị, tên Nhạc Cưá»ng, ta cÅ©ng từng nghe danh, song mi mạnh là mạnh vá»›i nước Yên mà thôi, nếu dám đánh cùng ta bốn mươi hiệp thì ta cho mi là hảo há»›n". Nhạc Cưá»ng nổi giáºn, hươi Ä‘ao nhắm ngay đầu chém xuống. Vương Tiển vá»™i và ng rước đánh, đánh đến năm mươi hiệp, Nhạc Cưá»ng nghÄ© thầm rằng: "Thằng Vương Tiển nà y thương mã thuần thục, quả là má»™t tên dõng tướng, vả lại thưá»ng nghe ngưá»i nói, há»c vá»›i tiên nhân, có bá»u kiếm giết ngưá»i, nếu ta lấy sứcmạnh mà đánh, thì ắt không hÆ¡n nó được, chi bằng ta xuống tay trước thì xong". NghÄ© rồi chém báºy má»™t Ä‘ao, quay ngá»±a bá» chạy. Vương Tiển giục ngá»±a rượt theo, Nhạc Cưá»ng quay đầu ngó lại thấy rất mừng, liá»n giắt Kim Ä‘ao, thò tay trong cẩm nang, lấy thần sa (thần sa là cát thần), miệng niệm lâm râm, nhắm ngay mặt Vương Tiển vãi ra. Vương Tiển thấy má»™t vầng mây đỠbay đến rất mau, tránh không kịp, bị thần sa đánh nhằm mặt, choáng váng gần té, liá»n quay ngá»±a bá» chạy. Nhạc Cưá»ng thấy thần Sa đánh Vương Tiển không rá»›t xuống ngá»±a, thì giáºn lắm, nạt rằng: "Vương Tiển mi chạy đâu". Liá»n giục ngá»±a Ä‘uổi nà theo. Lúc ấy Vương Tiển tuy bị Thần sa đánh choáng váng, song trong lòng còn tỉnh, nghe sau lưng có tiếng lạc ngá»±a reo vang, thì biết là Nhạc Cưá»ng rượt theo, bèn lén lấy ra má»™t ngá»n bá»u kiếm, liệng giữa thinh không, bay theo Nhạc Cưá»ng, nhắm ngay đầu rá»›t xuống, bên kia Nhạc Cưá»ng Ä‘ang rượt theo Vương Tiển đâu có mà rõ được, liá»n bị bá»u kiếm chém nhà o xuống ngá»±a.
Thương thay:
Những tưởng trong nhà xưng con hiếu.
Nà o hay ngoà i ải đấng trung thần.
Khi ấy gia tướng Nhạc Cưá»ng, thấy chá»§ mình rá»›t xuống ngá»±a, thì hồn vÃa mất hết, áp ra má»™t lượt giá»±t lấy thây, chạy vá» Dịch Châu. Vương Tiển bị Thần sa, rồi cÅ©ng thâu binh vá» dinh. Quân và o báo cho Khuất Sảng hay rằng: "Nhạc Cưá»ng tá» tráºn". Khuất Sảng cả kinh, láºt Ä‘áºt sai binh tiếp ứng, Ä‘em thây và o thà nh liá»n tả bốn chương, sai ngưá»i dâng cho Triệu Vương, Triệu Vương xem xong rụng rá»i, thở dà i nói rằng: "Trá»i dứt nước Yên ta rồi". Bèn truyá»n chỉ Ä‘em thi hà i Nhạc Cưá»ng vá» soái phá»§, dùng theo lá»… hầu mai táng.
Nói vá» Tôn Yên, Ban Báo, hai ngưá»i từ lúc ra khá»i núi Kinh Kha, Ä‘i luôn cả đêm ngà y, đến Äông Tá» Lâm Tri, tá» bà y các việc, có quan giữ thà nh, dẫn hai ngưá»i và o đến Ngá» môn hầu chỉ. Ngà y ấy Tá» Tương Vương lâm triá»u (Vua nà y nguyên là con vua Mẫn Vương, hà m ân là Pháp Chương, bị An Phi là m hại, bá» nước chạy trốn mấy năm, may nhá» có Tôn Tẩn phụ giúp, khôi phục giang sÆ¡n, mà giết Nhạc Nghị, đến sau cùng vá»›i nước Yên hòa hảo, nay là m vua đã hai mươi năm, trong nước tuy không được mạnh già u cho lắm, song lê thứ cÅ©ng an cư lạc nghiệp), Ä‘ang buổi chầu sá»›m mai, quan Huỳnh môn và o tâu rằng: "Nước Yên có sai cháu cá»§a Nam Quáºn Vương, tên là Tôn Yên, Ä‘em văn thư đến cầu cứu, còn đứng ngoà i Ngá» môn hầu chỉ". Tương Vương nghe tâu, truyá»n chỉ cho và o. Tôn Yên và o đến thượng Ä‘iện, lạy ra mắt xong rồi bèn rút thư nÆ¡i lưng, hai tay dâng lên, nói rằng: "Tôi là Tôn Yên vâng mệnh chúa tôi, Ä‘em thư đến cầu cứu". Tương Vương truyá»n chỉ cho ngồi, tả hữu quan tiếp lấy văn thư dâng lên, Tương Vương xem thư, liá»n biến sắc nói rằng: "Binh Tần như lang tợ hổ, nay muốn thâu gồm sáu nước, trước phá Dịch Châu, sách có chá» rằng: "Thần vong xỉ hà n (môi mất thì răng phải lạnh) có lẽ nà o không phát binh cứu sao? Song nước Tá» ta bị giặc giã má»›i yên, bây giá» tướng hèn binh yếu, biết là m sao mà giúp đặng". Tôn Yên nghe nói, cúi đầu tâu rằng: "Thánh thượng cùng chúa tôi, đồng thá» giao hảo, cÆ¡n tai nạn cứu nhau, lúc binh Ä‘ao hùa giúp, vả chăng chú tôi là Tôn Tẩn, có công vá»›i thánh thượng rất nhiá»u, nay mẹ Tôn Tẩn Ä‘ang ở nước Yên, sợ e binh Tần đánh phá Dịch Châu, thì ắt tánh mạng chẳng toà n, xin thánh thượng rá»™ng lòng Ä‘oái tưởng". Tương Vương nói: "Ngá»± đệ, trẫm há chẳng biết, mẹ cá»§a à phụ (cÅ©ng như cha đẻ váºy) ở nước Yên sao? Nhưng vì binh hèn tướng yếu gìn giữ trong không xong rồi, có đâu mà giúp được". Tôn Yên nghe nói, cuối đầu khóc lóc cầu xin. Tương Vương ngồi trên bá»u Ä‘iện, Ä‘ang lúc khó ná»—i định phân, bá»—ng thấy trong ban bước ra má»™t viên đại thần, tâu rằng: "Tôi tuy bất tà i, xin lãnh binh đến Dịch Châu giải vây". Tương Vương xem lại ngưá»i ấy:
Gót trắng già y thêu tốt lạ lùng,
Lưng mang Ä‘ai báu ngá»c lung linh.
Äầu beo mắt lá»›n như hung ác,
Râu đỠmặt chà m rất oai phong.
Tiếng hét nghe vang dưá»ng sấm dáºy,
Bộ đi mạnh dạn thiệt anh hùng.
Muốn nghe ngưá»i ấy tên chi đó,
Viên Äạt Toà n SÆ¡n gá»i Giả Long.
Biết là Viên Äạt, thì trong lòng chẳng đẹp, nghỉ thầm rằng: "Nay va đòi Ä‘i thì mình là m sao ngăn cản được, vả chăng tánh va như lá»a đốt, ưa khen chẳng ưa chê, nếu ta nói binh Tần mạnh mẽ, Vương Tiển tà i năng, thì chắc là va quyết Ä‘i, chá»› chẳng chịu thôi". Ngẫm nghÄ© hồi lâu, rồi nói rằng: "Bảo Quốc Công, nay khanh lãnh binh đến giải vây nước Yên, thì ắt là mã đáo thà nh công rồi, vả chăng trong nước được thái bình, cÅ©ng nhá» có hoà ng huynh oai trấn đất Lâm Tri nà y, nếu nay hoà ng huynh Ä‘em binh đến giải cứu Yên Châu, thoảng như nước Tần hay được, phát binh tá»›i đánh nước ta, chừng đó trẫm biết dùng ai ra mà đối địch, hoà ng huynh hãy tạm lui, để cho trẫm sai ngưá»i khác thì xong".
Viên Äạt vá»™i và ng tâu rằng: "Tá» vá»›i Yên, hai nước vốn kết hòa hảo cùng nhau, nay nước Yên bị khốn, lý đến cứu cho mau má»›i phải, vả lại tướng Tần anh hùng mạnh mẽ, như Chương Hà ng, Vương Tiển, là tướng có danh trên Ä‘á»i, nếu tôi không đỠbinh đến đó, để sai ngưá»i khác, e khi đánh không lại mà phải thua", Tương Vương nói: "Trẫm dá»… chẳng biết sao? Song hoà ng huynh tuổi tác già yếu, thoảng có sÆ¡ thất tá»· như cái bình phong trong nước, đã mất rồi thì trẫm biết là m sao? Váºy hoà ng huynh chá»› Ä‘i thì hay hÆ¡n". Viên Äạt nghe mấy lá»i nói ấy thì râu Ä‘á», tóc đỠdá»±ng lên, tâu rằng: "Tướng Tần tà i sức bao nhiêu, tôi há Ä‘i sợ nó sao? Nếu bệ hạ chẳng cho Ä‘i, thì tôi nguyện chết nÆ¡i dưới thá»m". Bá»—ng thấy trong ban, bước ra má»™t viên đại thần, tâu rằng: "Bệ hạ sợ Bảo Quốc Công, tánh tình nóng nảy mà có sa cÆ¡ thất thế Ä‘i chăng? Váºy tôi là Lý Mục đây, xin cùng Quốc Công đồng tá»›i Dịch châu giải cứu". Tương Vương thấy Lý Mục thì lòng thêm bất bình, bèn nghỉ thầm rằng: "Nước Tá» ta duy có hai ngưá»i đó mà thôi, nay lại xin Ä‘i hết song trước mặt Tôn Yên khó bá» ngăn trở". Rồi đáp rằng: "Nếu có Há»™ Quốc Công Ä‘i cùng Bảo Quốc Công, thì trẫm má»›i an lòng. Song các việc chi, phải tiểu tâm cẩn tháºn, không nên khinh giặc". Hai ngưá»i Ä‘á»u tâu rằng: "Chúng tôi xin vâng lá»i dạy". Tá» Vương truyá»n chỉ bà y yến nÆ¡i đại Ä‘iện, đặng đưa hai vị Quốc Công lên đưá»ng, giây phút yến diên donï ra xong rồi, Viên Äạt cùng Lý Mục, Tôn Yên tạ Æ¡n và o tiệc, Ä‘ang ăn uống, Tương Vương xem thấy Tôn Yên dung nghi tuấn nhã, nÆ¡i thiên đưá»ng (chá»— giữa khoảng chÆ¡n mà y) no đủ, địa đốc (dưới cằm) vuông bằng, môi son, răng trắng, tai xuống tá»›i vai, tay dà i khá»i đầu gối, có tướng mạo đế vương, thì há»i các việc Tôn Yên tuy tuổi nhá», song tánh rất thông minh, há»i đâu đáp đó, xuôi như nước chảy. Tương Vươnglòng rất thương mến, tiệc xong rồi, ba ngưá»i tạ Æ¡n ra khá»i triá»u. Tương Vương truyá»n chỉ cho Binh mã ty, tuyển chá»n ba ngà n ngưá»i ngá»±a saÜn sà ng, rồi lui triá»u vá» cung, lúc ấy mặt trá»i gần lặn. Viên Äạt vá» phá»§, bà y tiệc. Tôn Yên bèn Ä‘em việc xông vây bị khốn, mà thuáºt lại má»™t hồi, anh em Viên Äạt rất khen ngợi, đêm ấy Tôn Yên ở trong phá»§ Bảo Quốc Công, mà an nghỉ. Qua ngà y thứ, và o triá»u lạy tạ Tương Vương. Tôn Yên nói vá»›i Viên Äạt, Lý Mục rằng: "Hai vị Quốc Công xin Ä‘i trước, hãy còn mắc việc khác, chưa vỠđặng". Viên Äạt, Lý Mục và o Ä‘iện từ giã, Tương Vương bổn thân kÃnh má»—i ngưá»i ba chung ngá»± tá»u, hai ngưá»i uống rồi, tạ Æ¡n lui ra Ngá» môn, kéo binh thẳng qua Dịch Thá»§y. Tương Vương ngó thấy Tôn Yên còn đứng nÆ¡i Ä‘iện, thì há»i rằng: "Trẫm đã phát binh đến cứu nước Yên rồi, sao ngá»± đệ hãy còn ở lại đây mà là m chi?" Tôn Yên qùy tâu rằng: "Tôi vâng mạng chúa tôi, cùngtổ mẫu tôi, má»™t là đến cầu cứu, hai là thỉnh chú tôi là Tôn Tẩn trở vá» nước Yên". Tương Vương cưá»i rằng: "Chú cá»§a ngá»± đệ, từ lúc giúp trẫm lên ngồi, thì trở vá» núi chá»› chẳng có ở đây". Tôn Yên há»i rằng: "Chẳng hay núi tiên cá»§a chú tôi ở chá»— nà o? Xin thánh thượng chỉ giùm". Tương Vương nói: "Lúc nỠá phụ ra Ä‘i, chưa rõ núi Thiên Thai ở chổ nà o". Tôn Yên nói: "Núi Thiên Thai thì có lẻ đâu Thánh thượng không biết xin Thánh thượng sai ngưá»i dẫn chỉ giùm đưá»ng cho tôi". Tương Vương nói: "Nếu trẫm biết phương hướng, thì đã sai ngưá»i tá»›i rước vỠđây, có đâu chỠđến ngá»± đệ há»i cho nhiá»u lá»i". Vua tôi còn Ä‘ang chuyện vãn, bá»—ng có quan Thượng Quốc Khanh tên Bốc Thương, bước ra qùy tâu rằng: "Lúc nỠá phụ cùng tôi chia biệt, thì ngưá»i có cho tôi má»™t phong thÆ¡, dặn rằng: "Mưá»i năm nữa, có ngưá»i muốn đến núi Thiên Thai mà thỉnh ta, chừng đó ngươi sẽ giở thÆ¡ ấy ra, thì biếtđưá»ng Ä‘i, nay Tôn tướng quân đến đây vừa nhằm kỳ mưá»i năm, váºy tôi Ä‘i vá»›i Tôn tướng quân, tìm núi Thiên Thai mà rước á phụ". Tương Vương nghe tâu rất mừng, nói: "Váºy để trẫm tả phong thÆ¡ đặng Quốc Khanh Ä‘i cùng ngá»± đệ". Nói rồi truyá»n Ä‘em văn phòng tứ bá»u, viết má»™t phong thÆ¡, giao cho Bốc Thương má»i Tôn Yên vá» phá»§ mình, sắm sá»a đồ hà nh lý, và lấy phong thÆ¡ để và o túi, nói vá»›i Tôn Yên rằng: "à phụ có dặn tôi chừng ra khá»i hoà ng thà nh năm mươi dặm sẽ giở thÆ¡ ra coi, váºy ta phải y theo lá»i dặn". Hai ngưá»i dùng bữa cÆ¡m sá»›m mai xong rồi, dẫn và i mươi gia tướng, cùng Ban Báo lên ngá»±a ra khá»i Lâm Tri nhắm cá»a Äông môn Ä‘i tuốt.
Nói vá» Viên Äạt, Lý Mục, hai ngưá»i dẫn ba ngà n binh Tá», suốt đêm nhắm Dịch Châu thẳng tá»›i, Ä‘i Ãt ngà y đến sông Dịch thá»§y, cách dinh Tần chẳng xa, xảy có quân thám thÃnh đến báo. Viên Äạt truyá»n lịnh an dinh láºp trướng. Lý Mục há»i Viên Äạt rằng: "Chúng ta đóng binh đây, mà giao chiến, hay là và o thà nh thông tin". Viên Äạt nói: "Chẳng cần và o thà nh thông báo là m chi, để mai chúng ta dẹp lui binh Tần, rồi sẽ và o thà nh cÅ©ng chẳng muá»™n gì". Lúc ấy quân thám bên Tần, phi báo vá»›i Chương Hà ng. Chương Hà ng vá»™i và ng và o Huỳnh la bá»u trướng, tâu cùng Thá»§y Hoà ng rằng: "Nay có nước Tá», sai Viên Äạt, Lý Mục Ä‘em binh đến giải vây cho nước Yên, xin Bệ hạ liệu định". Thá»§y Hoà ng nghe nói, thất kinh mà rằng: "Toà n sÆ¡n Viên Äạt, sức mạnh vô cùng, các nước Ä‘á»u nghe danh, nay dẫn binh đến đây mà giải vây, e tướng Tần ta không phải tay đối thá»§ vá»›i nó, vả lại ta đánh thà nh Dịch Châu, luôn mưá»i mây ngà y mà phá không đặng, nay nó có cứu binh, thì là m sao mà lấy cho đặng?" Lúc ấy có viên đại tướng, nói lá»›n tiếng rằng: "Bệ hạ cá»› sao lại giương chi khà cá»§a ngưá»i, mà dẹp cái oai phong mình Ä‘i váºy, tiểu thần tuy bất tà i, ngà y mai xin ra ngá»±a đặng chém đầu Viên Äạt dâng lên". Thá»§y Hoà ng coi lại ngưá»i ấy, mà Mông Äằng, thì nói rằng: "Tướng quân tuy võ nghệ cao cưá»ng, song Viên Äạt có sức mạnh muôn ngưá»i, váºy phải dùng trà mà đánh, chá»› không nên dùng sức, tướng quân hãy lui ra, để trẫm cùng quân sư toan mưu bắt nó má»›i xong". Mông Äằng nói: "Äể mai tôi ra tráºn, sẽ dùng kế mà bắt thằng thất phu ấy, chẳng cần gì nhá»c sức quân sư". Thá»§y Hoà ng túng phải ừ theo, rồi truyá»n chỉ ba quân, đêm ấy phải canh tuần nghiêm nhặt, ngưá»i không lìa giáp, ngá»±a chẳng xa yên và dá»± phòng binh TỠđến cướp trại. Chương Hà ng lãnh lệnh ra Ä‘i, truyá»n rao khắp hết quân binh, giữ gìn nghiêm nhặt. Qua ngà y thứ Mông Äằng nai nịt và o soái tướng, xin binh ra đánh. Chương Hà ng phát cho năm trăm binh mã. Mông Äằng ra tráºn, xông tá»›i dinh Tá» khiêu chiến, binh Tá» và o báo. Viên Äạt láºt Ä‘áºt nai nịt lên ngá»±a phát pháo ra dinh, xông tá»›i tráºn. Lúc ấy Mông Äằng ngồi trên ngá»±a ngó thấy binh Tá» xông ra má»™t viên đại tướng giống như má»™t vị thần thầu, tay cầm búa, mặt xanh, râu Ä‘á», hình dung hung ác, tướng mạo dữ dằn, giống như Há»—n thế ma vương lâm phà m, chẳng khác linh thần xuống thế, bèn nạt lá»›n rằng: "Bá»› Viên giả long, có ta là Mông tướng quân chỠđây đã lâu". Viên Äạt nghe nói ngước mặt xem thấy má»™t viên tướng Tần, đội mão hổ đầu, mặc giáp kim tiêu, ngồi ngá»±a hồng sa, tay cầm đại Ä‘ao, ở trước tráºn diá»…u võ giương oai, thì cưá»i mà nói rằng: "Tần cẩu, mi có oai danh gì? Sao không xuống ngá»±a đầu phứt cho rồi, còn đợi chừng nà o nữa?" Mông Äằng nổi giáºn nạt rằng: "Thất phu, mi ù chạy đâu". Nói rồi nhắm ngay đầu Viên Äạt chém xuống. ViênÄạt dùng búa đỡ hất cây Ä‘ao, là m cho hổ khẩu tay xé tét. Mông Äằng nghỉ thầm rằng: "Thằng thất phu nà y, rất mạnh bạo, quả danh bất hư truyá»n". Viên Äạt cho luôn má»™t búa nữa, Mông Äằng thấy búa xuống rất nặng ná», thì ráng hết sức bình sanh, hai tay hươi Ä‘ao lên đỡ, Viên Äạt chặt bồi má»™t búa nữa, đỡ không nổi, té nhà o xuống ngá»±a.
|

24-07-2008, 08:13 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi Thứ Bảy
Trúng bá»u kiếm, Viên Äạt thác oan
Bị loạn tiá»…n, Lý Mục tá»± váºn
Nói vá» Viên Äạt chặt Mông Äằng luôn ba búa, té nhà o xuống ngá»±a, binh Tần không dám ra giá»±t lấy thây, ùn ùn nhắm bổn dinh chạy tuốt. Viên Äạt chẳng rượt theo, dừng ngá»±a lại kêu lá»›n rằng: "Tần binh chá»› sợ, ông chẳng rượt đâu, bây hãy vá» báo vá»›i Nguyên soái bây, phải sai tướng giá»i ra tráºn, chá»› sai đồ vô dụng ra là m cho nhá»c công ông chém". Lúc ấy binh Tần không kể đến rượt cÅ©ng chẳng rượt, cứ cong lưng chạy dà i như gió thổi mây tan, vỠđến bổn dinh bẩm cùng Nguyên soái. Chương Hà ng nghe báo giáºn lắm, há»i chúng tướng rằng: "Có ai dám ra tráºn mà bắt Viên Äạt, trả thù cho Mông tướng quân chăng?" Nói dứt lá»i, thấy Vương Tiển, Vương Bôn bước ra, ứng tiếng rằng: "Cha con tôi xin lãnh mạng". Chương Hà ng cả mừng, liá»n dạy hai cha con Vương Tiển dẫn năm trăm binh, ra dinh đối địch. Cha con Vương Tiển lãnh lệnh, đội mão, mặc giáp, kéo binh ra dinh. Vương Bôn nói vá»›i Vương Tiểnrằng: "Äại nhân hãy dừng ngá»±a, ở đây lược tráºn, để cho con ra mà đánh nó". Nói rồi giục ngá»±a xông tá»›i trước tráºn, xem thấy Viên Äạt quả nhiên hung ác, thì nạt lá»›n rằng: "Ngươi có phải là Toà n sÆ¡n Viên Äạt đó chăng?" Viên Äạt nghe há»i, ngước mặt xem thấy má»™t tướng thiếu niên anh hùng, bèn nạt lại rằng: "Mi đã biết tên ông, ngà y nay khai sát giá»›i, chẳng luáºn già trẻ, cÅ©ng chẳng siêu sanh, hãy thông tên cho rồi mà chịu chết". Vương Bôn nổi giáºn, nạt rằng: "Viên Äạt, ngươi chá»› nói phách, ta là tướng cá»§a Chương Nguyên soái, chức Tiêu hà nh quan tên Vương Bôn đây, hôm nay nếu không bắt sống được ngươi, mà trả thù cho Mông tướng quân, thá» chẳng là m ngưá»i". Nói dứt lá»i hươi Ä‘ao chém tá»›i. Viên Äạt hươi búa đỡ ra rồi đánh đến mưá»i hiệp, Vương Bôn khen thầm rằng: "Viên Äạt quả nhiên anh hùng xuất chúng, mạnh mẽ vô song". Viên Äạt cÅ©ng khen Vương Bôn tuổi trẻ tà i cao, hai ngưá»i đánhđến sáu chục hiệp, đánh chừng nà o, Viên Äạt búa cà ng lẹ, ngá»±a cà ng mau. Vương Bôn thấy Viên Äạt đánh chừng nà o mạnh chừng nấy, thì nghÄ© thầm rằng: "Thằng thất phu nà y quả nhiên võ nghệ cao cưá»ng, chi bằng ta dùng thế Huê Ä‘ao đưa nó xuống ngá»±a rồi". Bèn ráng sức tinh thần đổi Ä‘ao pháp, nạt rằng: "Viên đạt, hôm nay ta chẳng chém đầu ngưá»i, thá» chẳng vá» dinh". Viên Äạt thấy Vương Bôn ráng sức tinh thần đổi Ä‘ao pháp thì cưá»i lá»›n rằng: "Vô danh tiểu tướng, mi có tà i nghệ chi thì Ä‘em ra cho hết, nếu ta dung cho mi đánh và i hiệp nữa, thì chẳng xưng là Toà n sÆ¡n hảo há»›n". Hai ngưá»i đánh luôn đến mưá»i hiệp nữa. Viên Äạt vốn là tướng từng quen đánh giặc, tuy đã năm mươi, nhưng mà khà lá»±c chưa suy, đánh vá»›i Vương Bôn hÆ¡n trăm hiệp, cÅ©ng không thấy Vương Bôn ra tà i chi lạ hết. Viên Äạt hai tay hươi búa, dùng thế nhắm ngay đầu Vương Bôn đánh xuống, và nạt lá»›n rằng: "Vương Bôn coibúa". Vương Bôn thấy búa xuống rất nên mạnh bạo, liá»n ráng sức bình sanh mà chạy xá»›t ngang, đở ra, hổ khẩu tay rúng động, Viên Äạt quà y ngá»±a dùng cán búa nhắm ngay vế bên hữu cá»§a Vương Bôn mà vÃt hất lên, là m cho Vương Bôn té nhà o xuống ngá»±a. Vương Tiển xem thấy nói: "Không xong rồi". Bèn láºt Ä‘áºt lắp tên bắn vãi, khi ấy Viên Äạt thấy Vương Bôn rá»›t xuống ngá»±a thì cả mừng giục ngá»±a hươi Ä‘ao búa tá»›i chém, xảy nghe tiếng cung bắn liá»n ngước mặt xem, thấy tên bay tá»›i rất gần, giÆ¡ tay bắt lấy mÅ©i tên, không dè Vương Tiển có tà i bắn liên châu tiá»…n, mÅ©i thứ nhứt bắn rồi, mÅ©i thứ nhì vừa đến, Viên Äạt bắt không kịp bị trúng nhằm kiếng há»™ tâm, mặt mà y thất sắc, chẳng dám xông tá»›i, liá»n quà y ngá»±a chạy trở vá» dinh.
Vương Tiển chẳng rượt theo, cứu Vương Bôn Ä‘em vá», bên kia Viên Äạt kéo binh vá» dinh, Lý Mục ra dinh nghinh tiếp, há»i rằng: "Chẳng hay nhÆ¡n huynh ngà y nay ra tráºn thắng bại thế nà o?" Viên Äạt bèn Ä‘em việc chém Mông Äằng vÃt Vương Bôn, rồi bị tên mà thuáºt lại má»™t hồi. Lý Mục nói: "Như váºy thì oai phong cá»§a anh đã là m cho ngưá»i Tần vỡ máºt rồi, để mai chúng ta ra má»™t lượt, cả phá binh Tần má»›i xong". Viên Äạt rất mừng, Lý Mục dạy bà y tiệc cùng huynh trưởng khánh công. Äang ăn uống, Lý Mục há»i: "Hôm nay tuy chém đặng tướng Tần song còn thua nó má»™t mÅ©i tên, đêm nay chỉ cho khá»i nó đến mà cướp dinh ta, váºy ta phải phòng bị trước thì má»›i xong. Viên Äạt nói: "Hiá»n đệ phân rất phải, váºy đêm nay, hai ta mai phục ngoà i dinh, chá» nó đến mà đánh má»™t tráºn, cho rõ tà i ta lợi hại." Tiệc rồi, hai ngưá»i chia nhau dẫn binh mai phục hai bên dinh, chỠđến canh ba, quả thấy má»™t đạo binh Tần, kéo đến cướp dinh, Viên Äạt, Lý Mục rất mừng, phát pháo đánh ra, phá»§ vây binh Tần, lúc Ä‘ang đánh, thình lình sau dinh lá»a dáºy sáng trá»i, binh Tần vô số, ở sau dinh đánh tá»›i, lại nghe pháo nổ vang rân, quân la hét dáºy, binh Tần áp lại phá»§ vây bịt bùng. Viên Äạt giáºn lắm, hươi búa qua lại đánh giết tưng bừng, ngặt vì binh Tần đông lắm, Viên Äạt, Lý Mục tuy có sức mạnh, song quả bất địch chúng, binh mã lần lần chết hết. Lý Mục nói vá»›i Viên Äạt rằng: "Váºy ta bảo há»™ quân binh, bá» dinh đánh ra má»›i xong". Viên Äạt nói: "Phải. Váºy em Ä‘i trước, để anh ở sau ngăn cá»± binh nó". Rồi hai ngưá»i phá vây đánh ra, binh Tần ở sau rượt theo, Viên Äạt xem thấy nổi giáºn, hét lên má»™t tiếng, quà y ngá»±a đánh thẳng và o đội binh Tần, hươi búa tá»›i đâu, đầu rÆ¡i tá»›i đó. Vương Tiển thấy váºy giáºn lắm, áp lại phá»§ vây, thương đâm Ä‘ao chém, đánh đỡ nhá»™n nhà ng. Viên Äạt chẳng sợ, đánh má»™t hồi lâu, rồi giụcngá»±a xông vây mà ra, chẳng ai dám cá»±, như và o chá»— không ngưá»i, bá»n Vương Tiển cà ng thêm giáºn rồi giục ngá»±a xông tá»›i. Viên Äạt nổi giáºn, quà y ngá»±a đánh và o, rồi đánh ra, là m như váºy luôn đến ba lần. Vương Tiển muốn dùng bá»u kiếm, sợ e đêm hôm chẳng tiện, trở lại chém nhằm binh mình, còn Ä‘ang suy tÃnh, thì Viên Äạt đã Ä‘i xa rồi, phải thâu binh trở vá», đánh má»™t tráºn ấy, binh Tần tuy cướp đặng dinh Tá», song bị chết rất nhiá»u.
Nói vá» Viên Äạt, Lý Mục bảo há»™ binh Tá», chạy khá»i bảy dặm, rồi thâu nhóm binh tà n lại, lúc ấy trá»i đã sáng. Viên Äạt giáºn hét lên như sấm, mà rằng: "Nếu ta chẳng đạp phá binh Tần cho tan nát, thá» chẳng là m ngưá»i". Bèn truyá»n lệnh ba quân trở lại chá»— cÅ© đóng dinh. Viên Äạt lên ngá»±a xông tá»›i dinh Tần khiêu chiến, binh Tần và o báo. Chương Hà ng nghe báo nói rằng: "Viên Äạt thiệt mưu kế rất nhiá»u, váºy bổn soái phải ra mà đánh vá»›i nó má»›i xong". Bá»—ng thấy Vương Tiển bước ra bẩm rằng: "Khi hôm tiểu tướng muốn dùng bá»u kiếm mà giết nó, ngặt vì đêm hôm tăm tối chẳng tiện, bữa nay Viên Äạt lại đến khiêu chiến nữa, ấy là nó muốn đến mà nạp mình đó, xin cho tiểu tướng ra ngá»±a, đặng chém đầu thằng thất phu ấy cho rồi". Chương Hà ng rất mừng bèn cho Ä‘i. Vương Tiển từ biệt Nguyên soái, dẫn binh ra tráºn, Viên Äạt nhìn biết là ngưá»i bắn mình hôm qua, bèn nạt lá»›n rằng: "Mạttướng kia, hãy xông lên đặng có lãnh má»™t búa cho rồi". Vương Tiển nói: "Ta là Thá»§y Hoà ng giá hạ là m quan Äiện tây hầu, gia phong Chánh ấn tiên phong, ông đây há» Vương tên Tiển, mi biết ông lợi hại mau xuống ngá»±a chịu trói cho rồi". Viên Äạt cưá»i lá»›n rằng: "Té ra mi là Vương Tiển đó sao? Nếu như mi xưng là hảo há»›n, thì hôm qua chá»› dùng tên bắn lén ta, ông đây muốn kiếm cho đặng mi, má»™t là trả thù tên bắn lén hôm qua, hai nữa vì cha con há» Tôn rá»a oán". Nói dứt lá»i hươi búa chém nhầu, Vương Tiển thấy búa xuống rất mạnh, hai tay cá» bát xà mâu lên đỡ, hổ khẩu tay rúng động, trong lòng nghÄ© thầm rằng: "Thằng nà y thiệt là mạnh dữ". Rồi đánh vá»›i Viên Äạt hÆ¡n mưá»i hiệp, Vương Tiển muốn dùng bá»u kiếm, nên gượng đánh và i hiệp nữa, quà y ngá»±a bá» chạy. Viên Äạt kêu nói rằng: "Khi má»›i ra, coi bá»™ anh hùng như váºy, té ra ngá»±a chưa đổ mồ hôi đã chạy dà i". Nói rồi giục ngá»±a Ä‘uổi nà theo. Vương Tiển rất mừng, miệng niệm thần chú, lấy bá»u kiếm liệng lên, giây phút thấy vầng mây đỠchá»— cây gươm, nhắm ngay đầu Viên Äạt bay lại, rồi Vương Tiển kêu lá»›n rằng: "Viên Äạt, hãy coi gươm ta chém đầu mi". Viên Äạt ngước mặt lên, ngó thấy má»™t ngá»n gươm, trên vầng mây bay xuống ngay đầu, thì kêu rằng: "Bá»› thằng đạo nhá», mi nói là ta không biết chạy sao?" Nói dứt lá»i quà y ngá»±a bá» chạy, Vương Tiển cưá»i ha hả rằng: "Viên Äạt, mi muốn chạy cho thoát khá»i, phải kiếm mẹ khác đầu thai má»›i đặng". Liá»n niệm chú tức thì bá»u kiếm rượt theo. Viên Äạt ngó lại thấy bá»u kiếm cách đầu chẳng xa, láºt Ä‘áºt hươi búa lên đỡ, song đỡ sao cho lại nghe chặt má»™t tiếng đầu rÆ¡i xuống ngá»±a. Viên Äạt sống đặng năm mươi bốn tuổi, ngưá»i sau có là m thÆ¡ than rằng:
Chiếm núi Toà n sơn đã rạng danh
Oai phong lẫm liệt quỷthần kinh.
Cám thương hà o khà nay đâu mất,
Ngá»n cá» dà u dà u khuất má»™ linh.
Lúc ấy binh Tá» thấy Viên Äạt nhà o xuống ngá»±a, thì la lên, áp ra má»™t lượt giá»±t thây, khiêng chạy vá» dinh, khi ấy có quân lược tráºn và o phi báo. Lý Mục than dà i má»™t tiếng té xỉu xuống đà i, tả hữu áp lại phò cứu, giây lâu định tỉnh, khóc nói rằng: "Sóng lá»›n muôn ngà n anh qua khá»i được, không dè bị chìm nÆ¡i rạch nhá» nà y, như váºy thì chẳng khiến em thương mà chết sao?". Kế binh Tá» Ä‘em thây Viên Äạt và o dinh. Lý Mục tay ôm thây khóc ròng, mà kêu lá»›n rằng: "Huynh trưởng ôi! Anh hết lòng trung vì nước, mà muốn báo cừu cho tổ sư (là cha cá»§a thầy), ngà y nay bị thác chốn nà y, thì em biết là msao mà trả cái thù cho được". Nói dứt lá»i khóc rống lên, bèn dáºy quân sắm quan quách tẩn liệm, lại khiến tám viên phó tướng, đưa quan cá»u vá» nước Tá», rồi ngồi má»™t mình nÆ¡i trướng nghÄ© rằng: "Nay binh Tần đông tháºp bá»™i binh ta, thiệt khó ná»—i trở đưá»ng, muốn rút binh trở vá», lại e các nước chê cưá»i, muốn cùng binh Tần, định quyết hÆ¡n thua, thì sợ bá»u kiếm cá»§a Vương Tiển rất lợi hại, muốn cá»± thì cá»± không lại, muốn lui thì khó ná»—i lui, trong lòng bối rối khó phân, má»›i sanh ra má»™t kế: "Chi bằng đêm nay ta phá dinh Tần, đặng và o thà nh, cùng vua nước Yên cố thá»§ Dịch châu, chá» cứu binh đến thì hay hÆ¡n". Bà n tÃnh xong rồi, truyá»n lệnh ba quân cÆ¡m nước no nê, sá»a soạn cướp dinh.
Nói vá» Vương Tiển chém được Viên Äạt, đánh trống thắng tráºn kéo binh vá» dinh, quân và o phi báo. Chương Hà ng dẫn chúng tướng ra dinh nghinh tiếp. Vương Tiển xuống ngá»±a, hai ngưá»i dắt tay và o trướng, Chương Hà ng nói: "Chúc mừng cho Äiện tây hầu, giết được Toà n SÆ¡n Viên Äạt, tiếng vang thiên hạ, láºp được công lao rất lá»›n". Vương Tiển kÃnh nhưá»ng, đáp rằng: "Ấy cÅ©ng nhá» phước lá»›n cá»§a chúa ta, oai phong Nguyên soái". Rồi Chương Hà ng bà y tiệc ăn mừng, và sai ngưá»i đến báo cho Thá»§y Hoà ng hay. Thá»§y Hoà ng truyá»n vá»›i Nguyên soái, cùng Tiên Phong và o trướng. Hai ngưá»i lãnh chỉ cho ngồi, nói rằng: "Vương huynh ngà y nay chém được Viên Äạt, mà láºp cái công lá»›n trót Ä‘á»i, quả nhân chẳng biết lấy chi kÃnh tặng, nên cùng quân sư bà y yến thưởng công". Vương Tiển tạ Æ¡n. Vua tôi và o tiệc ăn uống. Thá»§y Hoà ng truyá»n chỉ rằng: "Ngà y nay ăn mừng công lá»›n, chúng tướng chá»› câu nệ, hãy uống vùi chovui". Còn Ä‘ang ăn uống, Kim Tá» Lăng thấy cây cá» nhá» nÆ¡i trướng phÃa Tây, bị gió gãy lìa, bèn vá»™i và ng lần tay Ä‘oán quẻ, đứng dáºy tâu rằng: "Tôi má»›i Ä‘oán quẻ, đêm nay ắt có binh TỠđến cướp dinh ta". Thá»§y Hoà ng nói: "Phép Bát quái cá»§a tiên sinh rất đúng, ắt chẳng sai đâu, váºy Nguyên soái kÃp ra dinh, bà i trà cho saÜn". Chúng tướng nghe nói, Ä‘á»u tạ Æ¡n lui ra, mà đến trướng Nguyên soái chá» lệnh. Chương Hà ng lên trướng, nói vá»›i chúng tướng rằng: "Nước Tá», Lý Mục dõng quân ba quân cÅ©ng như Viên Äạt, chẳng phải tầm thưá»ng, đêm nay đến cướp dinh ta, ắt có má»™t tráºn đại chiến, chúng tướng phải ráng sức má»›i thà nh công được". Liá»n rút má»™t cây lệnh tiá»…n, sai Mông Äiá»m, Triệu Cao mai phục trong dinh và đà o má»™t cái hầm, dá»± bị câu móc cho saÜn, lại sai Yên Dịch, Vương Bôn, dẫn má»™t ngà n quân cung tên, mai phục hai bên dinh, chá» cho Lý Mục phá dinh trở ra, sẽ dùng tên bắn nó, chá»› chochạy thoát, bằng trái lệnh thì cứ theo quân pháp trị tá»™i, lại sai Bạch Khỉ, Hồ Hoán, Ä‘em ba ngà n lýnh mai phục trong dinh, đặng vây binh Tá», và sai Vương Tiển Ä‘em má»™t ngà n binh đóng trước dinh, phòng giữ binh Yên tiếp ứng, và bốn mươi đại tướng ở nÆ¡i ngá»± dinh cùng vá»›i Quân sư bảo giá, sắp đặt xong xuôi, bổn thân dẫn binh mai phục.
Ấy là :
Dưới đất đà o hầm chỠhổ báo,
Trên trá»i bá»§a lưới bắt giao long.
Bên kia Lý Mục rõ cÆ¡ mưu, chỠđến canh ba, lén dẫn binh TỠđến cách dinh Tần chẳng xa, xem thấy trong dinh, đèn Ä‘uốc không có, chiêng trống chẳng canh, lòng rất mừng thầm, truyá»n lệnh chúng binh phát pháo đánh và o, bá»—ng nghe má»™t tiếng vang rân, dưá»ng như trá»i tan đất lở, những binh TỠở trước Ä‘á»u sa xuống hầm, lại nghe trong dinh Tần, nổ lên má»™t tiếng pháo, bốn phương đèn Ä‘uốc sáng tợ ban ngà y. Triệu Cao, Mông Äiá»n kéo binh bá»c ngoà i đánh vô, Chương Hà ng ở trong đánh ra, Bạch Khỉ, Hồ Hoán hai bên đánh giáp lại, Ä‘ao thương nhá»™n nhà ng, chiêng trống vang rân, đánh nhau má»™t tráºn rất hung, song binh Tần nhiá»u hÆ¡n binh Tá» gấp mưá»i. Lúc ấy binh Tá» lòng đã rối loạn, ai lo mạng nấy, kiếm đưá»ng thoát thân, lòng đã loạn cà ng thêm bối rối, bị binh Tần giết như cắt dưa, chặt chuối, nghe tiếng than khóc rá»n trá»i. Còn Lý Mục thì dẫn và i mươi gia tướng, tả xung hữu đột, đánh ra không khá»i, xem thấy bốn phÃa Ä‘á»u là tướng giặc, tay cầm binh khÃ, ngưá»i nà o cÅ©ng Ä‘á»u hăm hở hung hăng, vây như tang môn, dữ tợ bạch hổ, không đưá»ng ra được, trong lòng hoảng kinh nói: "Không xong, phen nà y mạng ta hết rồi". Bèn ngước mặt ngó qua Lâm Tri kêu lá»›n rằng: "Bệ hạ Æ¡i! Äêm nay tôi quyết liá»u chết, mà đá»n Æ¡n cho nước!" Lại kêu chúng tướng nói rằng: "Chúng ngươi hãy theo ta đánh giải vây mà ra". Nói rồi hươi cặp roi đánh nhà u, xem thấy bốn phÃa khà lên nghi ngút, tám hướng khói lá»a mịt mù, chân ngá»±a nhá»™n nhà ng, Ä‘ao kiếm xăng văng, lá»›p thì roi đánh, lá»›p thì thương đâm, Ä‘ao chém, búa chặt chết thôi dồn cục.
Ấy là :
Äánh Bắc dẹp Nam vì nhà nước,
Chúng quân lo sợ mãi can qua.
Dẫu như lấy được nhiá»u thà nh quách,
Nỡ khiến ngá»±a ngưá»i máu chảy sa.
Nguyên tà i Lý Mục chẳng phải tầm thưá»ng, mưá»i phần mạnh mẽ, roi đánh Hồ Hoán, ngá»±a rượt Vương Bôn, thương đâm Bạch Khỉ, tên bắn Triệu Cao, má»™t mình đánh đỡ bốn phÃa tưng bừng, gần thoát khá»i trùng vây, xảy đâu âm vân mù mịt, hiện ra má»™t viên đại tướng, mặt xanh râu Ä‘á», kim giáp kim khôi, tay cầm búa gia cang, kêu lá»›n rằng: "Hiá»n đệ, có nhìn được anh chăng? Anh ở đây chá» em đã lâu, ngà y nay đến ngà y em phải quy thiên? Hãy theo anh mà vá» trá»i cho chóng". Lý Mục nghe nói, ngước mặt xem thấy, nhìn biết là Toà n SÆ¡n Viên Äại, bèn kêu lá»›n rằng: "Nhân huynh hãy chá» em má»™t chút". Lúc ấy nÆ¡i mình Lý Mục đã bị và i vết thương, liệu bá» ra khá»i vòng vây được, thì tánh mạng cÅ©ng không còn, nếu để ngưá»i Tần bắt được, thì há chẳng mất oai danh ngà y trước Ä‘i sao? Ngẫm nghÄ© rồi, rút gươm cắt cổ mà thác, vốn Lý Mục đến chổ nà y mạng phải vá» trá»i, cắt má»™t cái đầu rÆ¡i xuống đất, thâychết còn ngồi trên ngá»±a, rồi con ngá»±a ấy chở thây chá»§ nhân chạy tuốt ra ngoà i vòng vây, binh Tần lắp tên áp bắn vãi ra, giây phút ngưá»i và ngá»±a cả mình đầy những tên, Vương Tiển đốc binh rượt theo, đặng lấy thá»§ cấp, đến lúc rượt tá»›i gần, thì thấy trên cổ không có đầu, Vương Tiển lấy là m hồ nghi, sai ngưá»i Ä‘i bốn phÃa kiếm tìm, khắp nÆ¡i chẳng thấy, bèn báo cùng Chương Hà ng, Chương Hà ng cÅ©ng không biết là m sao, rồi thu binh, đốt những thây chết trong dinh. (Nguyên vì Lý Mục thấy Viên Äạt đến kêu mình, liá»n tá»± vẫn mà thác, thây ngồi trên ngá»±a, đầu rÆ¡i xuống đất. Lúc ấy có tên gia tướng trung nghÄ©a, lấy áo chiến bà o, gói thá»§ cấp Lý Mục, mà đem vá», vì hồn Lý Mục anh linh chẳng chịu Ä‘em đầu treo nÆ¡i dinh Tần, cho nên ám trợ gia tướng, trốn ra khá»i trùng vây, chạy vá» Lâm Tri báo tin).
Nói vá» quân thám thÃnh bên Yên Châu, thám nghe rõ rà ng, vá» báo cùng Khuất Sảng hay, là m cho Khuất Sảng chân run láºp cáºp, cả mình phát lạnh, nói: "Ta tưởng lại Viên Äạt, Lý Mục, là tướng lão thà nh, dõng quán tam quân nay Ä‘á»u thác nÆ¡i tay ngưá»i Tần, rất nên thương tiếc". Liá»n tả bổn chương, sai ngưá»i và o triá»u dâng lên. Chiêu Vương xem thấy bổn chương hãi kinh té ngá»a trên ghế, tả hữu láºt Ä‘áºt cứu tỉnh, khóc rống lên nói rằng: "Hai vị Há»™ quốc công, thá»§a nay không ngưá»i địch thá»§ oai rúng các nước, nay Ä‘á»u thác nÆ¡i tay Tần, thì ắt giang sÆ¡n trẫm chẳng còn". Nói rồi khóc oà như mưa. Lúc ấy có quan thượng đại phu tên Trầm Tưởng, vá»™i và ng tâu rằng: "Ngưá»i đã thác thì không sống được, xin chúa công hãy bá»›t lòng thương xót, đặng lo toan việc nước. Nay binh TỠđã thua rồi, thì nước ta không có cứu binh, lòng quân kinh sợ, e binh Tần ra sức đánh phá thà nh trì, ắt là phải khốn, xin bệ hạmau mau lên thà nh, má»™t là binh tướng bá»›t lòng lo sợ, hai nữa là m cho dấy nức lòng dân, hãy chá» Tôn tướng quân, cùng Nam quáºn vương đến đây thì lui được binh Tần". Chiêu Vương nghe Trầm Tưởng tâu có lý, thì láºt Ä‘áºt truyá»n lệnh gát xe, bổn thân lên thà nh ngăn giữ, Khuất Sảng tiếp rước lên thà nh qua ngà y thứ, quả nhiên binh Tần áp ra bốn phÃa hãm thà nh, Chiêu Vương cùng Khuất Sảng hết sức giữ gìn, binh Tần bắt thang trèo lên, trên thà nh tên bắn đá lăn, binh Tần lên không được, đánh luôn hai ngà y hai đêm, mà phá thà nh không nổi. (Nguyên Dịch Châu nà y, là chá»— đế đô nước Yên cho nên thà nh hà o bá»n chắc, vả lại trên thà nh đánh xuống rất tiện cho nên binh Tần trở lại bị thương tÃch rất nhiá»u). Chương Hà ng không biết là m sao, bèn vây chặt bốn phÃa thà nh, nước chảy đặng thông. Còn Chiêu Vương luôn cả đêm ngà y Ä‘á»u ở trên thà nh, tuần do gìn giữ chẳng dám nghỉ ngÆ¡i, má»—i đêm má»—i đốt nhan cầu khẩn vái trá»i đất xin cho Tôn Tẩn xuống núi giải vây.
Nói vá» núi Thiên Thai, Tôn Tẩn lão tổ Ä‘ang ngồi trên bồ Ä‘oà n, trong lòng hồi há»™p xót xa, bèn lần tay Ä‘oán quẻ, biết rõ nguồn cÆ¡n, hai hà ng nước mắt nhá» sa, kêu lá»›n rằng: "Môn đồ Æ¡i! Khá thương ngưá»i anh hùng cái thế, hôm nay phải chết nÆ¡i bá»u kiếm, ta lấy mắt ngó mà không cứu ngươi đặng, khá thương ngươi theo ta uống thuốc tiên, ngỡ là bá» chốn hồng trần, kiếm nÆ¡i danh sÆ¡n thắng địa (núi lá»›n đất tốt), tu luyện tâm tánh, thì cÅ©ng thà nh báºc địa tiên, không dè ngươi tham luyến ngôi cao mà chẳng bỠđược hai chữ danh lợi, đến phải thác nÆ¡i sa trưá»ng, tuy là mạng trá»i đã định, song cÅ©ng có sức ngưá»i trở lòng trá»i được, có lẽ nà o mà chẳng khá»i đại nạn".
Lúc ấy Lý Tòng cùng vá»›i Thanh Phong, Minh Nguyệt, đứng hầu má»™t bên, thấy lão tổ không cá»› chi mà khóc và nói má»™t mình thì lấy là m hồ nghi, nghÄ© thầm rằng: "Có khi lão đạo sÄ© nà y mắc bệnh Ä‘iên chăng?". Lý Tòng vá»™i và ng bước tá»›i thưa rằng: "Chẳng hay lão sư cá»› chi bi lụy như thế?". Tôn Tẩn nói: "Sư huynh cá»§a mi chết rồi, bảo ta đừng khóc sao được". Lý Tòng nghe nói trong lòng má» mịt không rõ, bèn há»i rằng: "Chẳng hay sư huynh cá»§a tôi là ai, vì là m sao mà chết?". Tôn Tẩn nói: "Äại sư huynh cá»§a mi, là Viên Äạt đó". Lý Tòng nói: "Tôi có nghe ngưá»i thuáºt chuyện, Viên Äạt sức mạnh muôn ngưá»i, chẳng ai dám cá»±, há»… là m tướng dấy binh đánh nước lá»›n, thì nước lá»›n phải đầu hà ng, có đánh nước nhá», thì nước nhá» phải nhưá»ng ngôi, có ai dám cá»± chống, bây giá» Ä‘ang là m quan nước Tá», phong đến tước công, vì là m sao mà chết, nÆ¡i tay ngưá»i nà o?". Tôn Tẩn nói: "Chết nÆ¡i tay tướng Tần là Vương Tiển, nguyên vì Yên Chiêu vương sai cháu là Tôn Yên, phá vây qua Lâm Tri cầu cứu, Lý Mục cùng sư huynh mi, đồng lãnh binh TỠđến Yên Châu giải vây, bởi váºy nên má»›i chết nÆ¡i tay ngưá»i Tần, bây giá» binh Tần lại phá thà nh Dịch Châu rất gấp, váºy để ta ra núi, đặng phụ giúp cho nước Yên má»™t chút". Nói rồi chống gáºy ra cá»a Thiên Thai ngó xuống Dịch Châu, miệng niệm thần chú, lấy cây hạnh huỳnh kỳ chỉ luôn ba cái, tức thì nÆ¡i thà nh Dịch Châu tuyết xuống mù mịt, ba ngà y má»›i có mặt trá»i. Lúc ấy tuyết tan, thà nh trÆ¡n như mỡ. Tôn Tẩn là m phép xong rồi, bèn trở và o động, xảy đâu má»™t luồng gió thổi qua. Tôn tẩn nhượng cho đầu gió qua khá»i, tiếp Ä‘uôi gió mà nghe, thì nói: "Không xong, mau mau và o động, đại há»a tá»›i rồi". Lý Tòng nghe nói chẳng rõ cÆ¡ chi, láºt Ä‘áºt phò Tôn Tẩn và o động.
|

24-07-2008, 08:18 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Bốc Hồi Thứ Tám
Chỉ đưá»ng mê, Mao Toại phá mây,
Phạm sát giới, Tôn Tẩn xuống núi.
Nói vá» Tôn Tẩn là m má»™t tráºn tuyết lá»›n vừa xong, xảy thấy luồng gió thổi qua, thì nói đại há»a đến rồi, mau mau trở và o động, liá»n dạy tiểu đồng khóa cá»a động lại, rồi hóa phép niêm phong cá»a động. Lý Tòng thấy thầy láºt Ä‘áºt trở và o, mặt mà y thất sắc, bèn nói rằng: "Chẳng hay có việc chi mà thầy kinh sợ, phải đóng cá»a động như váºy?". Tôn Tẩn nghe há»i, than dà i má»™t tiếng nói rằng: "Äệ tá» không rõ: Vì nước Tần Ä‘ang đánh phá Dịch Châu, Tôn Yên đến nước Tá» cầu cứu, thì nó biết Viên Äạt, Lý Mục không phải là ngưá»i đối thá»§ cá»§a Vương Tiển, nên trước mặt vua Tương Vương năn nỉ muốn đến ra mắt thầy, nhân vì lúc thầy từ biệt vá» núi, thì có để lại má»™t phong thÆ¡ cho quốc sư là Bốc Thương, vả chăng va là ngưá»i hiá»n lương, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u cung kÃnh, lúc ná» thầy có ý muốn độ cho va vá» cõi tiên, nên để phong thÆ¡ lại, ngà y sau va tỉnh ngá»™, tá»›i đây mà tìm ta, không dè tình cá»gặp việc như váºy, mà trở lại mắc lấy há»a căn, nay Bốc Thương cùng Tôn Yên đến núi Thiên Thai, đốc thỉnh thầy xuống núi, song thầy tưởng đến cái cừu cha anh, và thù cá»§a thầy trò, thì lẽ đâu không trả đặng, nguyên Vương Tiển vốn là cá»u thiên ứng ngươn lôi thanh phổ hóa thiên tôn giáng thế, há»c trò cá»§a Hải Triá»u thánh nhÆ¡n ở nước Ảo Ly, động Vân Quang, vả lại nó vâng chỉ Ngá»c đế, và pháºt Ä‘iệp, phò tá Thá»§y Hoà ng gồm thâu sáu nước, mà nay nước Yên khà số hết rồi, dẫu có tà i phép hÆ¡n trá»i Ä‘i nữa, cÅ©ng không cứu đặng. Nếu cho Tôn Yên và o thì ắt bị nó khóc lóc năn nỉ, là m cho ta phải quyến luyến xiêu lòng, bá» núi xuống chốn hồng trần, mà khai sát giá»›i, ắt là tai há»a chẳng nhá», nên phải niêm phong cá»a động, lánh cÆ¡n tai nạn". Lý Tòng nói: "Nếu mà bá»n nó tá»›i đây thì có lẽ nà o kiếm không đặng cá»a động, như kiếm đặng ở ngoà i gõ cá»a om sòm, thì mình là m sao mà không mở". Tôn Tẩn nói: "Thầy đã ra phép dùng mây trắng che bÃt cá»a động bá»n nó biết đâu mà tìm đặng". Lý Tòng nghe rồi, miệng tuy chẳng nói, trong lòng nghÄ© thầm rằng: "Rất chướng cho lão đạo sÄ© nà y, cái cừu cá»§a cha anh, cùng há»c trò, mà chẳng trả, trở lại khoe khoang lá»— miệng doạ ngưá»i, ngà y thưá»ng là m việc chi thì không là m cứ khoe rằng: "Có tà i hay lên trá»i đổi mặt nhá»±t, hôm nay sánh vá»›i má»™t tên tướng Tần là Vương Tiển mà khiếp sợ, chẳng dám xuống đánh, thôi ta chẳng nghe theo lão, há»… có ngưá»i đến gõ cá»a thì mở ra cho hắn và o, coi thá» lão là m sao cho biết". NghÄ© rồi bèn bước xuống Tam Thanh Ä‘iện Ä‘i tuốt.
Nói vá» núi Thanh Bạch, động Nhà n Am, có vị chÆ¡n nhÆ¡n, há» Mao tên Toại, sanh ra hình dung ngÅ© Ä‘oản (là tay ngắn, chân lùn, mình cụt, cổ thấp, đầu nhá») tướng Ä‘i như ngá»—ng, chân bước như vịt, mắt và ng, mà y Ä‘á», tánh tình khôn khéo, tay chân nhanh lẹ, nguyên Ä‘á»i xuân thu đắc đạo thà nh tiên, thưá»ng chÆ¡i bá»i kết thân vá»›i Mạnh thưá»ng quân là Äiá»n Văn, bảo há»™ Mạnh thưá»ng quân ba phen qua nước Sở, trá»™m áo hồ cừu, cứu Mạnh thưá»ng quân, và lại nÆ¡i ải Kê Minh, giả tiếng gà , gạt mở cá»a ải là m cho Mạnh thưá»ng quân ra khá»i cá»a ải rồi, bá» hồng trần, lên núi tu tiên, đến sau tá»›i núi Thiên Thai kết là m anh em vá»›i Tôn Tẩn, lúc ná» Bà ng Quyên dùng Ä‘inh đầu đầu thất tiá»…n thÆ¡ là m hại Tôn Tẩn, cÅ©ng nhá» va cướp lấy hình nhân bằng cá», cứu khá»i Tôn Bá Linh (là tên chữ Tôn Tẩn), đến sau Nhạc Nghị đầu Yên, Ä‘em binh đánh Tá», Huỳnh Bá Dương xuống núi, láºp ra cái tráºn kêu là Âm Hồn tráºn, cÅ©ng nhá» có va cứu Tôn Tẩn. Ngà y kia ở trong động Nhà n Âm, Ä‘á»c sách xong rồi, chẳng có việc chi, xảy nhở đến núi Thiên Thai, bèn dạy tiểu đồng mở cá»a động, mình cỡi trên mây nhắm núi Thiên Thai thẳng tá»›i, đến trước núi, bay xuống, xem thấy cá»a động mây trắng phá»§ che, thì nghÄ© thầm rằng: "Tam ca ngà y nay không có ở trong động chẳng biết Ä‘i đến động nà o, váºy ta tá»›i động khác rồi sẽ trở lại". Bèn cỡi mây Ä‘i tuốt.
Nói vá» Bốc Thương cá»§a Tôn Yên, dẫn và i mươi gia tướng, ra khá»i Äông môn, nhắm phÃa sau thẳng tá»›i, Ä‘i luôn bảy ngà y và o quán nghỉ ngÆ¡i. Bốc Thương bèn lấy thÆ¡ Tôn Tẩn để lại, giở ra xem thấy có đỠÃt hà ng chữ nhá» như vầy:
Muốn tới núi Thiên Thai,
PhÃa Äá»™ng năm trăm dặm,
Giai cảnh thiệt tên là ng,
Qua Tây Bắc thăm thẳm,
Äi luôn đôi ba ngà y,
Thấy rừng tòng như cặm,
Khá»i rừng có cái cầu,
Qua cầu tua vịn nắm,
Gặp cội phải trở quanh,
ÄÆ°á»ng Thiên Thai xa lắm.
Bốc Thương cùng Tôn Yên xem thấy rất mừng, bèn kêu tên quân đến há»i rằng: "Chẳng hay gần đây chá»— nà o, kêu là là ng Giai cảnh chăng?". Tên quân bẩm rằng: "Cách đây sáu chục dặm kêu là Giai cảnh thôn, thuá»™c vá» Äông Tá» ta cai trị, nÆ¡i ấy sÆ¡n minh thá»§y tú, xem chÆ¡i vui lắm, tướng gia cùng tướng quân tá»›i đó dạo chÆ¡i, phong cảnh rất đẹp, hôm nay trá»i đã tối rồi, không Ä‘i được, để mai tôi sẽ dẫn đưá»ng cho tướng gia Ä‘i". Bốc Thương nói: "Thôi ta chẳng cần mi dẫn đưá»ng là m chi, bá»n ta đến đó, không phải du ngoạn đâu, tá»›i nÆ¡i đó, rồi lên núi Thiên Thai". Tên quân nghe nói thì không biết núi Thiên Thai ở chá»— nà o, cÅ©ng chẳng dám chỉ bà y, bèn trở xuống dá»n bà n rượu cÆ¡m khoản đãi, hai ngưá»i ăn uống xong rồi, ngá»§ nÆ¡i quán má»™t đêm qua ngà y thứ ra Ä‘i, cứ theo đưá»ng tên quân chỉ, Ä‘i ná»a ngà y, vừa đến Giai cảnh thôn, quả nhiên phong cảnh đẹp đẽ, hai ngưá»i không lòng xem chÆ¡i, tìm nhà và onghỉ, cho ngá»±a ăn uống, rồi coi theo trong thÆ¡ mà đi, ngà y đêm dong ruá»—i bá»—ng thấy hòn núi tòng ráºm sum suê, hai ngưá»i dẫn gia tướng Ä‘i ngang qua núi ấy, quả nhiên u nhãn, thiệt khiến cho ngưá»i vui vẻ tấm lòng, dưá»ng như Ä‘i sông biển, tiếng sóng vang tai, Ä‘i hÆ¡m ná»a ngà y, qua vừa khá»i núi, xem thấy núi cao vòi vá»i, đứng sững giữa trá»i, khắp núi cá» cây chẳng có lá úa nhà nh khô, gió thổi phất qua, tiếng suối cùng tiếng cây reo như giá»ng đèn cầm ăn nhịp. Bốc Thương xuống ngá»±a ngồi trên hòn đá. Tôn Yên cÅ©ng bước xuống ngá»±a. Bốc Thương nói: "Từ xưa kẻ ở ẩn, thì nương mình nÆ¡i chốn núi non, tuy quý đến bá»±c Vương hầu, già u có bốn biển, cÅ©ng không dá»i chÃ, ta thấy chá»— nà y rất nên vui vẻ, khiến cho lòng ta ái má»™, nghÄ© lại trong cuá»™c công danh, thiệt chẳng xiết ná»—i nhá»c nhằn". Tôn Yên há»i rằng: "Chẳng hay chá»— nà o cách núi Thiên Thai, còn xa hay gần". Bốc Thương cưá»i rằng: "Tướng quân, ta đâu biết được, ta cÅ©ng chưa từng Ä‘i đến". Tôn Yên nói: "Nếu váºy thì ta chẳng nên ở đây, mà cho trá»… nãi ngà y giá», hãy lên núi Thiên Thai là việc cần kÃp". Bốc Tương bèn lên ngá»±a ra Ä‘i, chưa đặng và i dặm, xem thấy má»™t cây cầu đá lá»›n, qua khá»i cầu thì thấy má»™t khoảng đất trống cây tùng vô số, chim kêu thảnh thót, chẳng thấy dạng ngưá»i, qua vừa khá»i rừng, có má»™t cái khe nhá», trước mặt núi non chất ngất, chẳng thấy tiá»u phu, rồi coi trong thư mà đi, giây lâu gặp cây cối, Ä‘i quanh theo đưá»ng tắt, lần lần mặt trá»i đà chen lặng, non núi cháºp chùng, gió thổi tiếng nghe như rồng ngâm cá»p rống, may vì dưới cây, bóng trăng rá»i sáng, xem thấy đưá»ng Ä‘i chúng nhân chẳng dám nghỉ ngÆ¡i, cứ việc Ä‘i hoà i. Lúc ấy trá»i vừa hừng sáng, ngước mặt xem thấy má»™t tòa núi cao lá»›n, bốn mùa bông hoa chẳng rụng, hạc kêu, vượn hú, rông ngâm cá»p ré. Tháºt là :
Tùng xanh liá»…u tÃa che trá»i nắng,
Cây gấm hoa thÆ¡m á»ng dạng mây.
Chúng nhân lên núi dạo xem phong cảnh, xảy thấy má»™t tấm bia đá, đứng sá»±ng như vách, có khắc ba chữ Thiên Thai sÆ¡n, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u vui mừng, la: "Tá»›i rồi, tá»›i rồi". Tôn Yên nói vá»›i Bốc Thương rằng: "Chúng ta hãy xuống ngá»±a, kiếm tìm cá»a động". Rồi chúng nhân phò Bốc Thương Ä‘i bá»™ lên núi, kiếm má»™t hồi lâu, xem thấy khà mù nghi ngút, chẳng có động phá»§, Tôn Yên nói vá»›i Bốc Thương rằng: "Ông có thấy động Thiên Thai chăng?" Bốc Thương nói: "Tôi không thấy, song tưởng lại chá»— nà y đã kêu là Thiên Thai sÆ¡n, thì ắt có Thiên Thai động tướng quân chá»› nên nóng nảy, váºy bá»n ta ra sức tìm kiếm". Nói rồi bèn dẫn chúng nhân Ä‘i khắp má»™t vòng nữa, cÅ©ng không thấy cá»a động. Bốc Thương vốn là ngưá»i tuổi lá»›n, tuy co gia đình vịn đỡ, song Ä‘i giáp má»™t vòng, mệt thở hà o hển, cứ nói: "Lạ kỳ, lạ kỳ núi đã tá»›i rồi, là m sao không thấy cá»a động". Tôn Yên thấy Bốc Thương mệt, đã thở dốc, thìnói rằng: "Lão quốc khanh, hãy tạm ngồi đây mà nghỉ, để tôi chia nhau tìm kiếm, có khi Ä‘i chung má»™t tốp không Ä‘á»c kỹ lưỡng chăng?". Bốc Thương nói: "Tướng quân phân rất phải". Rồi Tôn Yên cùng chúng nhân, chia nhau bốn phÃa kiếm tìm, giây phút chúng nhân Ä‘á»u tá»±u vá» chá»— cÅ©, nói rằng: "Nguyên núi nà y bốn phÃa, Ä‘á»u là đưá»ng xuống dưới chân núi, chá»› không thấy chá»— nà o có hang hố chi cả, tuy rằng cao lá»›n mặc dầu, song núi đứng sững, chúng tôi bắt từ trên chót mà kiếm tá»›i dưới chân, rồi bắt từ dưới chân mà kiếm lên chót, cÅ©ng chẳng thấy cá»a động, đến ná»—i má»™t cái hang lá»›n cÅ©ng không có". Lúc ấy Tôn Yên lòng như dao cắt, chẳng xiết lo phiá»n, bá»—ng nghe Ban Báo nói: "Phải rồi a, có khi núi Thiên Thai khác, còn động Thiên Thai khác nữa chăng, chá»› không phải ở chung má»™t chổ". Bốc Thương nghe nói cưá»i rằng: "Có lẽ đâu váºy, trong thư nói rõ rà ng, há»… đến núi Thiên Thai thì là động Thiên thai đó, đâu có ở riêng má»™t chá»— khác". Tôn Yên nạt Ban Báo rằng: "Mi chá»› nói xà m, tam thúc ta để thư lại cho Lão quốc khanh, có lẽ nà o Ä‘i nói dối sao". Còn Ä‘ang chuyện vãn, cãi lẫy om sòm, bá»—ng nghe tiếng trâu rống, chúng nhân Ä‘á»u sá»ng sốt. Bốc Thương nói: "Váºy chá»› không phải tiếng trâu rống đó sao? Chắc là trâu cá»§a tam thúc ngươi đó, váºy chúng bây hãy Ä‘i kiếm má»™t vòng nữa". Chúng nhân vâng lệnh ra Ä‘i, giây lâu trở lại nói: "Trâu ở đâu không thấy hình dạng chi hết". Nói dứt lá»i thì nghe trâu kêu luôn hai tiếng nữa, Bốc Thương nói: "Quả thiệt là tiếng trâu Bà n đốc Thanh ngưu chẳng sai". Tôn Yên nói: "Äã có tiếng Thanh ngưu kêu, thì có khi cá»a động ở gần đây, là m sao mà tìm kiếm không được". Bốc Thương ngẫm nghÄ© hồi lâu, rồi nói rằng: "Hể là tiếng kêu trong núi nghe lá»›n mà lại xa, chúng ta chẳng cần Ä‘i báºy là m chi cho mệt, các ngưá»i cứ pháp hiệu cá»§a tamthúc, mà kêu lá»›n thì trong ấy ngưá»i nghe tiếng, ắt sai ra dắt chúng ta và o, cÅ©ng chưa biết chừng". Tôn Yên nói: "Phải". rồi dạy chúng nhân kêu réo om sòm, tiếng vang dáºy núi.
Nói vá» Mao Toại, lúc ná» Ä‘i tá»›i núi khác chÆ¡i rồi, trở lại núi Thiên Thai, Ä‘ang bay trên mây, xảy nghe tiếng ngưá»i réo gá»i đạo hiệu Tôn Tẩn liá»n ngó xuống xem thấy dưới núi, có má»™t tốp ngưá»i Ä‘i đưá»ng và và i mươi con ngá»±a, trên hòn đá ngồi má»™t ông già , má»™t ngưá»i trẻ, ăn mặc đồ quan, trong lòng không rõ cá»› chi, má»›i tÃnh rằng: "Äể ta xuống há»i thá» coi'. Bèn bay xuống đất, nhắm trong nhóm đông ngưá»i mà đi và o. Lúc ấy có tên gia nhân, mắt lẹ, ngó thì nói rằng: "Chúng ngươi, hãy coi đó mà coi, trong núi chạy ra má»™t váºt chi chi, rất lạ kỳ, có khi yêu tinh hay là ma quá»· gì đó chăng?". Có ngưá»i nói lại: "Vốn là ngưá»i lùn, chá»› không phải yêu quá»· đâu". Tôn Yên nghe nói quay đầu, quả thấy má»™t ngưá»i lùn, chạy lăng xăng mà đi lại, trong lòng rất mừng nói: "Có ngưá»i đến đây, mình há»i thăm đưá»ng đặng, chúng bây chá»› là m cho ngưá»i kinh sợ". Còn Ä‘ang nói thì ngưá»i ấy đã tá»›itrước mặt, coi kỹ lại, té ra là má»™t ngưá»i ăn mặc đạo phục.
Cặp mắt lộ ra sáng tựa sao,
Mình hơn ba thước kể bỠcao.
Ão xanh dà y dạn dưá»ng mây chói,
Râu tóc còn xanh mặt trắng phau.
Lúc ấy Bốc Thương cùng Tôn Yên bước tá»›i, xá nói rằng: "Chà o đạo trưởng tá»›i đây". Mao Toại cÅ©ng xá đáp lá»… lại. Bốc Thương há»i rằng: "Chẳng hay đạo trưởng ở đâu mà đến đây váºy?" Mao Toại nói: "Vốn tôi trước ở núi nà y, Ä‘i ngang qua đây, vì muốn kiếm má»™t ngưá»i anh em bạn, đặng nói chuyện chÆ¡i, chẳng hay liệt vị ở đâu đến đây, có việc chi chăng? Vì là m sao mà kêu réo Tôn Bá Linh như váºy? Có khi ở trong núi, mất ngưá»i ấy chăng?" Bốc Thương nói: "Không phải, tôi là ngưá»i nước Tá», là m quan Quốc Khanh, tên Bốc Thương, còn vị nà y là Hoà ng thân nước Yên, cháu Thoại lăng quân, con cá»§a Chánh tổng nhung Tôn Long, vốn là cháu cá»§a Quản văn tiên tỠở núi Thiên Thai, động Thiên Thai, vả chăng ông cha ngưá»i, cùng vá»›i nước Tần giao binh, bị chết nÆ¡i tay Vương Tiển, nay binh Tần Ä‘ang vây thà nh Dịch Châu, cho nên ngưá»i lãnh thÆ¡ vua nước Yên, qua Lâm Tri cầu cứu, và vâng mạng Yên ÄÆ¡n côngchúa, đến núi Thiên Thai, thỉnh Quản văn tiên tá», nguyên vì mưá»i năm trước, Quản văn tiên tá» có để lại cho tôi má»™t phong thÆ¡, dặn rằng: "Ngà y sau muốn lên núi Thiên Thai, thì giở cái thÆ¡ ấy ra, sẽ rõ đưá»ng Ä‘i, nay chúa tôi gởi cho má»™t phong thÆ¡, sai tôi cùng Tôn tướng quân ra Ä‘i, cứ theo phong thÆ¡, Ä‘i liá»n chá»— nà y, thấy dưới núi có má»™t tấm bia đá, khắc ba chữ Thiên Thai sÆ¡n, tìm kiếm hÆ¡n ná»a ngà y, chẳng thấy cá»a động, nếu đạo trưởng biết xin ra Æ¡n chỉ giùm, tôi sẽ trá»ng đáp". Mao Toại nghe nói, trong lòng nghÄ© thầm rằng: "Nguyên lại có cá»› sá»± như váºy, lão cụt chân nà y, sợ cháu đến mà là m cho mất công, nên dùng mây trắng, phong niêm cá»a động, là m cho nó kiếm tìm không được, song há»… là đúng con ngưá»i, thì coi cha mẹ anh em là trá»ng, nếu ngưá»i không chịu xuống núi báo thù, thì há chẳng để tiếng nhÆ¡ muôn thuở". NghÄ© rồi bèn đáp rằng: "Té ra liệt vị quý nhân muốn tá»›i núi Thiên Thai, đặng cố thỉnh Tôn quản văn, vì tôi biết chá»— động Thiên Thai ấy, thôi để tôi chỉ giùm cho, song không nên nói vá»›i ai rằng tôi chỉ đưá»ng". Chúng nhân cả mừng, nói: "Xin vâng theo lá»i đạo trưởng, song chẳng rõ Ä‘i theo đưá»ng nà o tá»›i được". Mao Toại lấy tay chỉ nói: "Äi vòng theo đưá»ng bên tả thì ngó thấy". Tôn Yên cưá»i: "Chúng tôi đã qua lại nÆ¡i ấy năm sáu lần, mà không thấy động chi hết". Mao Toại cưá»i nói: "Tôn tướng quân hãy y theo lá»i nói cá»§a tôi, tá»± nhiên kiếm được". Tôn Yên chẳng biết là m sao, rồi dẫn kẻ tùng nhân, cứ theo đưá»ng Mao Toại chỉ, Ä‘i vừa Ãt bước, quay đầu lại không thấy Mao Toại, ai nấy thất kinh, nói vá»›i nhau rằng: "Ngưá»i đạo nhân khi nãy, Ä‘i đâu mất rồi, không thấy nữa, có khi thần tiên đến chỉ đưá»ng cho ta chăng?" (Nguyên Mao Toại dùng phép ẩn thân theo sau lưng mấy ngưá»i đó vừa Ä‘i vừa niệm chú cho tan mây, cho trống cá»a động). Lúc bá»n Tôn Yên Ä‘i đặng và i trăm bước, xảy thấy bên núi ló ra má»™t cái cá»a động, trên cá»a có treo má»™t tấm biển, đỠba chữ Thiên Thai động, chúng nhÆ¡n xem thấy rất mừng. Thiệt là :
Äi mòn già y sắt không tìm đặng,
Xảy gặp thình lình chẳng tốn công.
Tôn Yên liá»n bước tá»›i mà kêu cá»a.
Nói vá» trong động, Lý Tòng nghe có tiếng ngưá»i kêu đạo hiệu thầy mình, thì rất mừng nói: "Quả nhiên ngưá»i đã đến rồi, để ta coi lão đạo sÄ© nà y chốn đâu cho khá»i". Chá» má»™t hồi lâu, cÅ©ng nghe tiếng kêu réo om sòm, mà chẳng thấy gõ cá»a, trong lòng nóng nảy nói rằng: "Có khi mấy ngưá»i nà y Ä‘ui hết chăng, cái cá»a động lá»›n như váºy, mà không gõ, cứ ở ngoà i kêu réo là m chi". à muốn mở cá»a Ä‘i ra, lại e thầy quở trách, xảy nghe có tiếng gõ cá»a, thì chẳng xiết nổi mừng, bèn tuốt ra mở hoác cá»a động. Tôn Yên xem thấy má»™t ngưá»i:
Mình cao trượng sáu rất oai phong,
Mắt lớn đầu beo khà khái hùng.
Tướng mạnh thêm râu coi quá mạnh,
Tiếng vang như tiếng đánh chuông đồng.
Tôn Yên xem rồi, có ý khen thầm. Lý Tòng há»i rằng: "Chúng ngươi ở đâu mà đến đây, có việc chi chăng?" Tôn Yên bèn tá» hết nguồn cÆ¡n. Lý Tòng nói: "Ngưá»i là thế đệ đó sao? Váºy hãy ở đây chá» má»™t chút, đặng tôi và o thông báo". Nói rồi tuốt và o trong Tam thanh Ä‘iện, bẩm rằng: "Ngoà i cá»a có Tôn Yên ở nước Yên, Bốc Thương ở nước Tá», xin và o ra mắt sư phụ". Tôn Tẩn nổi giáºn quở rằng: "Ai bảo mi là m khôn ra mà mở cá»a". Lý Tòng nói: "Ngưá»i đến kêu cá»a, mà là m sao không mở cho đặng". Tôn Tẩn nói: "Thằng chết bầm, sao không Ä‘i xuống cho rồi". Bèn đứng dáºy chống gáºy trầm hương, bước xuống Ä‘iện, và dạy đồng nhi dá»n bà y hương án. Lúc ấy Tôn Yên cùng Bốc Thương và o động, còn Mao Toại cÅ©ng và o động, rồi tuốt lên Tam Thanh Ä‘iện, Tôn Yên cùng Bốc Thương và o đến Thiên đà i, xem thấy má»™t ngưá»i đạo nhân, trên Ä‘iện bước xuống, mặt như trăng tròn, mắt sáng tợ sao, đội mão tam sa, Ä‘i già y da cá, mặc áo bà o xanh, cá»™t dây Ä‘ai và ng, thắt lưng cây Hạnh huỳnh kỳ, tay cầm gáºy trầm hương. Bốc Thương nhìn biết Tôn Tẩn, trong lòng rất mừng, ngó thấy Tôn Tẩn bước tá»›i và i bước cúi đầu lạy rằng: "Chá»› chi hay thánh chỉ Chúa thượng, cùng là thÆ¡ mẫu thân đến đây, thì phải ra nghinh tiếp, nay đến đây cháºm xin cam tá» tá»™i". Nói rồi cúi đầu lạy bốn lạy, đứng dáºy,tiếp lấy thánh chỉ, trở lên Tam thanh Ä‘iện, để trên ghế giữa, rồi Bốc Thương cùng Tôn Yên, ra mắt Tôn Tẩn. Tôn Tẩn má»™t tay thì nắm Bốc Thương, má»™t tay thì đỡ Tôn Yên đứng dáºy, má»i cả hai ngưá»i ngồi, rồi xem kỹ Tôn Yên, ngó thấy mắt lá»™ sáng ngá»i, long cốt rất cao, biết là có pháºn mấy năm hoà ng đế, vùng đến nhá»› cha anh, bèn sa nước mắt dầm dá». Tôn Yên quỳ xuống đất, khóc ròng Tôn Tẩn nói: "Cháu ôi, hãy bá»›t bi thương, đặng cố Ä‘em việc nước Yên thế nà o, mà thuáºt lại cho chú rõ". Tôn YênÄ‘em việc nước Yên thế nà o, mà thuáºt lại cho chú rõ". Tôn Yên Ä‘em việc binh Tần phạm cõi, thuáºt lại má»™t hồi, Tôn Tẩn bèn quay lại Bốc Thương bái nói rằng: "CÅ©ng vì tôi mà là m cho Lão quốc khanh tuổi ngoà i chÃn chục phải trèo non vượt suối đến chá»— núi hoang". Bốc Thương nói: "Vâng mạng vua, lẽ phải như váºy, chá»› không phải là nhân việc riêng mà đến đây, nay hoà ng thượng sá»›m trông tối nhá»›, dạy tôi đến cầu thỉnh Nam quáºn vương xuống núi, cho vua tôi gặp mặt". Tôn Tẩn nói: "CÅ©ng chẳng khó gì". Bèn bước lại ghế giở thÆ¡ ra xem, thấy ngoà i bao để rằng: "ThÆ¡ cá»§a Yên ÄÆ¡n gởi cho Tôn Tẩn xem tưá»ng". Tôn Tẩn ngó thấy thì rÆ¡i lụy nói rằng: "Mẫu thân, xin thứ tá»™i con trẻ bất hiếu". Bèn xé thÆ¡ ra coi, lúc chưa xem thì hãy còn khá, đến khi xem thấy thÆ¡ rồi, chẳng những sa nước mắt mà thôi, đến ná»—i phải chết giấc, Tôn Yên xem thấy tình hình như váºy, lòng rất vui mừng, vì là m cho Tôn Tẩn động lòng, chắc là m sao cÅ©ng phải xuống núi, bèn láºt Ä‘áºt bước lại đỡ, Tôn Tẩn nước mắt như mưa. Tôn Yên há»i rằng: "Chẳng hay chú chịu Ä‘i hay không". Tôn Tẩn nói: "Äi đâu bây giá»?". Tôn Yên nói: "Má»i chú tá»›i Dịch Châu, đặng giúp sức, bắt thằng Vương Tiển trả thù cho cha, ông". Tôn Tẩn nói: "Ta Ä‘i không được, phải chi ta Ä‘i được, thì có đâu mà chá» cháu đến đây, cái cừu giết cha anh, lẽ phải xuống núi mà trả thù, song nay ta vâng ngá»c chỉ, sắc phong chức Tuần thiên đô úy sứ, vả lại Vương Tiển chẳng phải là việc tư ká»· cá»§a nó, vốn nó vâng Äiệp pháºt cùng sắc ngá»c đế gồm thâu sáu nước, ông cha và chú mà y số trá»i đã định, ngưá»i phải thác nÆ¡i tay Vương Tiển, thì là m sao mà trái trá»i, Ä‘i trả thù cái thù riêng cho được". Tôn Yên cùng Bốc Thương nghe nói thất kinh, vá»™i vã nói rằng: "Xin Nam quáºn vương mở lòng từ bi, xuống núi cứu mạng nhân dân, và cứu vua tôi hai nước". Tôn Tẩn nói: "Nếu tôi xuống núi cÅ©ng phải chết, thì là m sao mà cứu được". Tôn Yên nói: "Nay chú không Ä‘i mà tôi trở vá» Dịch Châu và chẳng khác lên trá»i rất khó, mặt mÅ©i nà o trở lại, chi bằng chết phức chốn nà y cho rồi". Nói dứt lá»i, xăn quần vén áo, vừa bước xuống thá»m mà đáºp đầu, bá»—ng thấy sau lưng Tôn Tẩn, có ngưá»i lên tiếng kêu rằng: "Không nên liá»u mình".
Coi lại ngưá»i ấy là Mao Toại. (Nguyên va đứng sau lưng Tôn Tẩn, xem thấy thÆ¡ cá»§a Yên ÄÆ¡n rõ rà ng, mà Tôn Tẩn không chịu Ä‘i, thì trong lòng cả giáºn, lại thấy Tôn Yên khóc lóc, khẩn cầu hết sức, và muốn dáºp đầu mà chết, thì nÃn không được, nên phải hiện ra). Tôn Tẩn thấy Mao Toại, liá»n xoay mình ra mắt, há»i rằng: "Hiá»n đệ đến bao giá» váºy?". Mao Toại nói: "Tôi vừa má»›i đến đây, chẳng hay vị lão quan nà y là ai đó?". Tôn Tẩn nói: "Ngưá»i nước Tá», là m chức Quân khanh tên Bốc Thương". Mao Toại nói: "Tôi biết mặt, song từ ngà y cách biệt đến nay, hÆ¡n hai mươi năm cÅ©ng đã quên Ä‘i rồi". Bốc Thương biết là Mao Toại, bèn tá»›i là m lá»…, Ä‘á»u tá» lòng thương mến. Mao Toại lại há»i rằng: "Chẳng hay vị nhá» nà y là ai?". Tôn Tẩn nói: "Cháu cá»§a tôi, tên Tôn Yên". Bèn kêu Tôn Yên lạy ra mắt Mao Toại. Mao Toại há»i: "Váºy chá»› hai ngưá»i nà y đến có việc chi cùng chăng?". Tôn Tẩn bèn tá» hết sá»± tình. Mao Toại há»i rằng: "Váºy chá»› tam ca Ä‘i hay là không Ä‘i?". Tôn Tẩn nói: "Em lại dá»… chẳng biết, Vương Tiển là há»c trò cá»§a Hải Triá»u thánh nhÆ¡n sao? Ta không phải là ngưá»i đối thá»§ cá»§a nó đâu". Mao Toại cưá»i rằng: "Tam ca, thôi chá»› khiêm nhưá»ng, há»… con ngưá»i mà không có cha mẹ anh em, thì có khác chi loà i cầm thú, nay anh không xuống núi trả cái thù ấy, thì há chẳng để tiếng xấu cho muôn Ä‘á»i sao?". Tôn Tẩn nói: "Anh cÅ©ng đã biết rồi, song chẳng hay trà nghịch lòng trá»i được". Äang lúc chuyện văn, xảy nghe tiếng dưới thá»m có tiếng nói: "Có lý nà o đâu váºy!". Tôn Tẩn vá»™i há»i rằng: "Ngưá»i ấy là ai?". Tôn Yên nói: "Tên gia tướng là Ban Báo đó?" Tôn Tẩn nói: "Dám cả gan cho thằng đầy tá»›, mi nói giống chi váºy?" Ban Báo nói: "Chẳng phải là tôi dám cả gan, vì ông không chịu xuống trả thù cho thái thái lão gia, cùng đại lão gia, nhị lão gia, là m con ngưá»i nỡ lòng như váºy, mà xưngrằng: Thần tiên gì?". Tôn Tẩn nạt rằng: "Thằng cẩu nô, sao mi dám trước mặt ta khi dá»… ta lắm váºy?". Liá»n hối Ä‘uổi nó ra cho rồi. Ban Báo giáºn hầm hầm, quà y quả trở ra, vừa Ä‘i vừa nói: "Äể ta ra Ä‘em lá»a đốt động nà y, đặng coi ngưá»i có ra cùng không ra cho biết". Bèn bẻ cà nh khô, chất lên cá»a động, vừa muốn dùng ká»a đốt lên, Lý Tòng xem thấy rất mừng, láºt Ä‘áºt chạy và o đại Ä‘iện, nói: "Không xong rồi, thằng Ban Báo Ä‘i ra khi nãy, bây giỠở ngoà i cá»a, Ä‘em lá»a đốt động". Tôn Tẩn nghe nói cưá»i rằng: "Cả gan cho thằng thất phu, dám tá»›i động ta mà là m Ä‘iá»u vô lá»… như váºy? Tôn Yên, hãy kêu nó và o đây". Tôn Yên bèn kêu Ban Báo trở và o, xem thấy Ban Báo hùng khà ngang ngang, đứng thẳng chẳng chịu quỳ. Tôn Tẩn nạt rằng: "Ban Báo, mi đốt động ta, sao dám khi chá»§ váºy?" Ban Báo nói lá»›n rằng: "Như ông xuống mà trả thù thì tá»± nhiên có pháºn chá»§ tá»›, nếu không xuống là ngưá»i bấtnghÄ©a, ai nhìn đến ông mà là m chi?" Mao Toại nói: "Ngưá»i nà y nói tuy lá»— mãng song có nghÄ©a khà khá dùng, váºy anh xuống núi má»›i phải cho". Tôn Tẩn nói: "Anh cÅ©ng muốn Ä‘i, duy sợ Hải Triá»u thánh nhÆ¡n, nếu có sai lầm, thì biết lấy ai mà cứu giúp". Mao Toại nói: "Anh chá»› lo chi Ä‘iá»u đó, nếu anh mà xuống, có khi khốn khó, tôi là Mao Toại đây, không cứu anh, thì ngà y sau phải chết dưới mÅ©i gươm Ä‘ao". Tôn Tẩn nói: "Mấy thuở được em có lòng tốt như váºy, thì ta lo gì". (Nguyên vì Tôn Tẩn muốn cho Mao Toại giúp mình, nên cố ý không chịu Ä‘i, để cho Mao Toại ép Ä‘i, đặng ngà y sau Mao Toại phải giúp). Bèn dặn Lý Tòng thắng con thanh ngưu cho thầy xuống núi. Mao Toại nói: "Như váºy thì phải rồi". Bèn từ biệt vỠđộng.
Nói vá» Lý Tòng thắng thanh ngưu, và sắm đồ hà nh lý cá»§a mình rồi trở và o Ä‘iện nói vá»›i thầy rằng: "Tôi xin Ä‘i theo cùng thầy, mà giúp đỡ tay chân". Tôn Tẩn gáºt đầu cho Ä‘i, rồi dặn dò đồng nhi gìn giữ động môn, bèn dắt chúng môn ra cá»a động, là m phép chẳng đầy má»™t khắc, đưa chúng nhÆ¡n đến cá»a bên Äông thà nh Lâm Tri, quân binh và o phi báo. Tương Vương hối gát xe đặng ra nghinh tiếp. Tôn Tẩn thấy dạng xa xa, liá»n láºt Ä‘áºt bước xuống thanh ngưu. Tôn Yên phò Tôn Tẩn Ä‘i bá»™, bên kia Tương Vương thấy Tôn Tẩn, liá»n cÅ©ng xuống xe cúi mình nói rằng: "à phụ cách biệt đã lâu, là m cho trẫm thương nhá»› khôn cùng". Tôn Tẩn vá»™i và ng cúi lạy, Tương Vương đỡ dáºy, rồi dắt tay và o cá»a ngá» môn, thẳng tá»›i đại Ä‘iện. Tôn Tẩn lại muốn là m lá»… vua tôi, Tương Vương từ chối chẳng chịu bèn má»i ngồi, nói rằng: "Ngà y trước ngá»± đệ đến đây cầu cứu, trẫm đã sai Viên Äạt, Lý Mục, qua Dịch Châu giải vây, đến nay chưa thấy tấu chương vá», chẳng biết sá»± thể thế nà o". Tôn Tẩn sa nước mắt tâu rằng: "Hai ngưá»i Ä‘á»u tá» tráºn hết, mà báo Æ¡n tri ngá»™ cho bệ hạ". TươngVương nghe nói ná»a tin ná»a nghi, bá»—ng có quan Huỳnh môn và o tâu rằng: "Bảo quốc công thác nÆ¡i tráºn, Há»™ quốc công cướp dinh bá» mình, nay quan quách Ä‘em vá» còn để ngoà i thà nh". Tương Vương nghe tấu khóc rống lên, Tôn Tẩn khuyên giải má»›i thôi, liá»n hạ chỉ đòi con Viên Äạt là Viên Cang, con Lý Mục là Lý Huân, Ä‘á»u và o Ä‘iện, mà nối chức cha. Hai ngưá»i tạ Æ¡n lui ra. Tôn Yên quỳ xuống trước mặt Tương Vương tâu rằng: "Dịch Châu trông chá» cứu binh như cứu lá»a, xin chúa thượng ra Æ¡n, kÃp phát cho má»™t đạo binh mã đến cá»a Dịch Châu". Tương Vương nghe tâu, bèn há»i Tôn Tẩn rằng: "Chẳng hay à phụ Ä‘i đây, muốn dùng bao nhiêu ngưá»i ngá»±a?" Tôn Tẩn nói: "Ba ngà n nhÆ¡n mã đủ dùng, mà tôi xin chúa thượng cấp sai chúng tướng núi Toà n sÆ¡n, đặng Ä‘ivá»›i tôi". Tương Vương từ chịu, liá»n đòi chúng tướng và o Ä‘iện. Chúng tướng và o lạy xưng hô xong rồi, ra mắt Tôn Tẩn. Tương Vương truyá»n chỉ cho binh mã ty, tức tốc Ä‘iểm chá»n ba ngà n quân binh ròng, tá»›i ngá» môn hầu chỉ. Rồi dạy bá quan tiệc cùng à phụ tiá»…n hà nh. Tôn Tẩn uống ba chung ngá»± tá»u, cúi đầu tạ Æ¡n, rồi dắt Tôn Yên cùng chúng tướng Toà n sÆ¡n, lạy từ Tương Vương ra Ä‘i. Tương Vương dẫn văn võ quan viên, đưa ra khá»i cá»a triá»u môn.
|

24-07-2008, 08:38 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi Thứ ChÃn
Nam quáºn vương dấy binh đánh giặc,
Tôn Thoại Ba bị kiếm bỠmình
Nói vá» Tá» Tương Vương dẫn bá quan đưa ra triá»u môn, Tôn Tẩn tâu rằng: "Xin bệ hạ trở lại, sách có chữ rằng:Tống quán thiên lý chúng tu nhứt biệt". (NghÄ©a là đưa ngưá»i ngà n dặm, thì phải biệt nhau). Tương vương nói: "à phụ có Ä‘i hãy vá» cho chóng, kẻo trẫm đợi trông". Nói rồi dạy quân quà y xe trở lại. Tôn Tẩn thót lên thanh ngưu, dẫn mưá»i hai tên há»c trò, kéo ba ngà n binh ròng, ra khá»i Lâm Tri, nhắm Dịch Châu thẳng tá»›i.
Nói vá» Tần Thá»§y Hoà ng ngà y kia lên trướng, chúng tướng liá»n bái xong rồi, Thá»§y Hoà ng há»i rằng: "Quốc sư có kế chi phá được thà nh Yên Châu chăng?" Kim Tá» Lăng tâu rằng: "Nước Yên không tướng, nên chẳng dám ra đánh, duy chỉ chá» binh cá»§a Tôn Yên cầu cứu, bây giá» Viên Äạt, Lý Mục chết rồi, thì vua tôi chúng nó thảy Ä‘á»u vỡ máºt, nay ta chẳng đánh thì thôi, nết đánh ắt lấy thà nh dá»… lắm". Thá»§y Hoà ng nghe tâu rất mừng, bèn truyá»n lệnh cho Vương Tiển kéo binh đến thà nh giao chiến, phải lấy cho được tá» hà ng biểu (lá cá» nước Yên xin hà ng) nước Yên, mà đem vỠđây. Vương Tiển lãnh mạng đỠmâu lên ngá»±a kéo binh đến thà nh kêu lá»›n rằng: "Bá»› quân tuần thà nh hãy và o báo cùng Chiêu vương, mở cá»a thà nh, dâng biểu quy hà ng cho sá»›m, thì muôn việc Ä‘á»u xong, nếu mà cháºm trá»… đến lúc ta đánh phá thà nh, ăn năng sao kịp". Quân giữ thà nh chạy và o địch lầu phi báo. Chiêu Vương nghe báo thất kinh, nói: "Nay ta binh hèn tướng yếu, còn Tôn Yên cầu cứu cÅ©ng chưa vá», bặt không tin tức, bây giỠđánh hay là giữ, hai lẽ khó phân, chi bằng nạp biểu xưng thần, thì quân dân khá»i đồ thán". Khuất Sảng tâu rằng: "Nước ta má»›i thua má»™t tráºn, há chịu khuất ngưá»i sao?" Tuy binh Tần oai thế mạnh mẽ, song lương thảo còn được và i năm binh mã mưá»i muôn, cÅ©ng đủ giữ thà nh, tôi liệu Tôn Yên cầu cứu, tối sá»›m đây ắt vá», như có Tôn Tẩn đến, thì phá Vương Tiển chẳng khó chi, dẫu binh Tần bá vạn Ä‘i nữa, cÅ©ng chẳng lo gì, nếu chịu quy hà ng, chẳng những thiên hạ chê cưá»i mà thôi, tôi tiếc vì cÆ¡ nghiệp tổ tông sáng tạo nhá»c nhằn, nay phải vá» tay ngưá»i khác, như váºy thì há chẳng Ä‘au đớn lắm sao?" Chiêu Vương nói: "Lá»i Thừa tướng nói nghe rất phải, song bây giá» Vương Tiển Ä‘ang khiêu chiến, là m sao lui nó được?" Khuất Sảng nói: "Váºy phải treo tạm miá»…n chiếu bà i, , còn trên thà nh gìn giữnghiêm ngặt, đặng chá» cứu binh, kế ấy rất hay". Chiêu Vương y theo lá»i tấu, truyá»n lệnh treo miá»…n chiếu bà i, chẳng bao lâu quân và o báo nói: "Vương Tiển Ä‘áºp bể miá»…n chiếu bà i, còn Ä‘ang ở ngoà i kêu đánh". Chiêu Vương láºt Ä‘áºt truyá»n lệnh bốn phÃa cá»a thà nh, thêm binh gìn giữ, và để cây, gá»—, đá, gạch cho nhiá»u, phòng giữ binh Tần hãm thà nh.
Nói vá» Yên ÄÆ¡n công chúa Ä‘ang ngồi trên Ngân an Ä‘iện, nhá»› đến cha con Äô úy, ba ngưá»i liá»u mình vì nước, mà chết nÆ¡i sa trưá»ng thì lụy nhá» tuôn rÆ¡i, Ä‘ang lúc buồn rầu, bá»—ng thấy gia tướng hÆ¡ hãi chạy và o, quỳ xuống bẩm rằng: "Ngà y trước tiểu chá»§ qua Äông Tá», xin binh cứu viện, Tá» Tương Vương sai bảo Quốc công, Há»™ quốc công, hai vị lãnh binh đến phụ giúp, chẳng dè binh Tần đón đánh, hai quốc Ä‘á»u tá» vong phi mạng, nay Vương Tiển kéo binh đến đánh, Ä‘áºp bể miá»…n chiến bà i, mưá»i phần nguy cấp, nên tôi phải và o thông báo". Công chúa nghe báo thất kinh, ngẫm nghÄ© rằng: "Viên Äạt, Lý Mục xưng bá núi Toà n SÆ¡n, anh hùng vô địch, vì là m sao mà chết nÆ¡i tay Tần tặc, nay Vương Tiển lại đánh thà nh, không ngưá»i cá»± địch, nếu có sÆ¡ thất, ắt là vua tôi phải mang lấy hại". Còn Ä‘ang ngồi than thở má»™t mình, không kế chi tÃnh được, bá»—ng thấy Tôn Thoại Hoa quỳ xuống bẩm rằng: "Hôm nay Vương Tiển đánh thà nh rất gấp, ca ca cầu cứu chưa vá», nếu binh Tần phá được thà nh trì, thì chẳng những cái cừu tổ phụ, không trả được mà thôi, lại là m cho trăm há» cả thà nh, phải mang tai há»a, cháu tuy bất tà i, xin ra ngá»±a bắt Vương Tiển mà trả thù cho tổ phụ, cầu xin tổ mẫu nháºn lá»i". Công chúa nghe nói nạt lá»›n rằng: "Mi là con nÃt tuổi chẳng bao nhiêu, ăn chưa biết no đói, ngá»§ còn lăn lá»™n không hay, vả lại mi là con gái, có tà i cán chi bông nói phách". Tiểu thÆ¡ cúi đầu bẩm rằng: "Xin tổ mẫu bá»›t lòng giáºn dữ, cháu ngà y trước nhá» bà Thánh mẫu ở núi Lê SÆ¡n dạy truyá»n võ nghệ, chẳng phải cháu dám khoe khoang, như luáºn theo việc Ä‘ao mã, thì có sợ chi thằng thất phu Vương Tiển, nay thà nh trì bị khốn, nước nhà nghiêng ngá»a, cÅ©ng như lá»a cháy lông mà y, thì nóng tá»›i mắt, cháu quyết ý ra thà nh lui giặc, nếu tổ mẫu chẳng cho, đến lúc thà nh trì bị phá rồi ngá»c đá cháy tan, cÅ©ng không khá»ichết, thì mạng nà y dẫu sống cÅ©ng không Ãt gì". Nói rồi rút gươm đâm há»ng. Công chúa láºt Ä‘áºt cản lại nói rằng: "Cháu không nên lá»— mãng, để bà cho cháu Ä‘i". Thoại Hoa bá» gươm quỳ xuống, cúi đầu tạ Æ¡n.
Công chúa nói: "Cháu muốn ra tráºn, váºy hãy theo bà và o triá»u, tâu cùng thánh thượng, tuyển chá»n má»™t đạo binh ròng, rồi sẽ ra tráºn". Thoại Hoa nói: "Cháu chẳng dùng binh mã cho nhiá»u là m chi, có năm trăm gia tướng đủ rồi". Công chúa dạy đánh trống nhóm tướng, tức thì nÆ¡i Ngân an Ä‘iện, trống vang như sấm, giây phút chúng tướng mang giáp đội mão, và o Ä‘iện đứng phân hai hà ng chầu chá»±c. Công chúa nói: "Sách có chữ rằng: "Dưỡng quân thiên nháºt, dụng tại nhất triêu (nghÄ©a là nuôi quân ngà n ngà y, dùng quân má»™t thuở.), ta nghÄ© lại Thái lão gia, cùng nhị vị lão gia cá»§a chúng ngươi, Ä‘á»u chết Æ¡i tay Tần tặc, thì há» Tôn ta hết trung Ä‘á»n nợ nước, thiệt rất thảm thương, hôm nay cô chúng ngươi là Thoại Hoa, muốn cùng tổ phụ trả thù, váºy ta khuyên các ngươi, khi ra tráºn nhá»› Æ¡n lão gia ngà y thưá»ng nuôi dưỡng, mà hết lòng bảo há»™ cô bây, chá»› nên sÆ¡ thất, nếu đắc thắng vỠđây, ta sẽ trá»ng thưởng". Chúng tướng Ä‘á»u ráºp lên rằng: "Chúng tôi nguyện ra sức chết, bắt cho được Vương Tiển, mà trả cái thù Thái lão gia". Lúc ấy tiểu thÆ¡ trở và o Hưá»ng phòng nai nịt tá» chỉnh lên Ä‘iện lạy từ Tổ mẫu, cùng Mẫu thân đỠđao lên ngá»±a, dẫn năm trăm gia tướng, ra khá»i phá»§ môn. Công chúa xem thấy tiểu thÆ¡ oai dõng phi phà m, trong lòng có ý mừng thầm, liá»n vá»™i vã gát xe và o triá»u, tâu cùng Chiêu Vương. Chiêu Vương nói: "Chẳng dè tôn sanh nữ (là cháu gái kêu bằng cáºu.) lại có tà i năng như váºy. Váºy hãy dạy gát xe để trẫm cùng ngá»± muá»™i lên địch lầu xem coi".
Nói vá» Vương Tiển nghe tiếng pháo nổ, cá»a thà nh mở hoác thì biết là tướng Yên ra tráºn, bèn lui ngá»±a và i bước, ngước mặt lên xem thấy hai cây cá» trắng, má»™t đội binh phò má»™t viên nữ tướng, mặt mà y xinh tốt, lịch sá»± vô song, oai phong lẫm liệt, dưá»ng như má»™t vầng tuyết trắng sa xuống đất. Vương Tiển xem rồi, nạt rằng: "Nữ tướng kia, hãy thông tên hỠđã". Bên kia tiểu thÆ¡ nghe tiếng nạt há»i, thì dừng ngá»±a lại xem, thấy trước mặt má»™t viên đại tướng, ngá»±a Ä‘en, mâu Ä‘en, mặt như lá» chảo, thì biết là cừu nhÆ¡n Vương Tiển, bèn đáp rằng: "Ta là cháu Yên SÆ¡n Äông phá»§ phò mã công, con gái Phó tổng binh, há» Tôn tên Thoại Hoa, thằng Ä‘en, mi có phải là Vương Tiển chăng? Mi giết tổ phụ ta ba mạng, cái cừu ấy chẳng đội chung trá»i". Nói dứt lá»i, hai tay hươi Ä‘ao chém sả, Vương Tiển cá» mâu lên đỡ; cưá»i lá»›n tiếng rằng: "Cô nương hãy dừng tay lại, ta xem cô nương tuổi còn thÆ¡ ấu, diện mạo nhưthế, lẽ thì ở sâu mà n thêu, tém mà y cà i tóc, sao Ä‘i lá»™ mặt chán chưá»ng, Ä‘em thân và ng ra mà chịu chết, há chẳng uổng lắm sao?" Tiểu thÆ¡ nghe nói mặt mà y hổ thẹn, nạt rằng: "Tần tặc, chá»› nói báºy". Liá»n giục ngá»±a lướt tá»›i, nhắm ngay đầu Vương Tiển chém xuống. Vương Tiển hươi mâu đỡ khá»i, rồi đánh vùi đến tám mươi hiệp, Thoại Hoa liệu bá» dùng sức khó hÆ¡n, bèn chém báºy má»™t Ä‘ao, quà y ngá»±a bá» chạy, Vương Tiển rượt nà theo, tiểu thÆ¡ quay đầu ngó thấy Vương Tiển ở sau rượt tá»›i, trong lòng rất mừng bèn dừng Ä‘ao, vói trên tóc rút má»™t cây trâm kêu là Tú Huê trâm, để trên bà n tay, niệm thần chú, tức thì bá»u bối bay bổng trên không, lá»›n như miệng chén, nhắm ngay đầu Vương Tiển bay xuống, tiểu thÆ¡ nạt rằng: "Thằng Ä‘en, chá»› á»· tà i mạnh, hãy coi bá»u bối cá»§a ta". Lúc ấy Vương Tiển Ä‘ang rượt theo, nghe tiếng kêu nói, thì thất kinh, ngước mắt ngó thấy bá»u bối, hà o quang chói sáng, nhắm ngay đầu chém xuống, trở không kịp, bị bá»u bối đánh nhằm vai, té nhà o xuống ngá»±a, hôn mê bất tỉnh. Tiểu thÆ¡ thấy Vương Tiển rá»›t xuống rất mừng, liá»n quà y ngá»±a hươi Ä‘ao tá»›i chém. Lúc ấy Vương Bôn lược tráºn, xem thấy nghÄ©a phụ mình bị té, láºt Ä‘áºt dẫn tám tên phó tưá»ng xông ra giá»±t thây Vương Tiển, mà đem vá». Tiểu thÆ¡ giáºn lắm, hươi Tú lang Ä‘ao giục ngá»±a đà o huê, dẹp đông, đánh tây, phá nam, giết bắc, binh Tần bốn phÃa vỡ tan, rồi rượt đến dinh Tần. Chiêu Vương cùng Yên ÄÆ¡n công chúa ở trên địch lầu, xem thấy rất mừng nói: "Ngá»± sanh nữ quả nhiên mạnh mẽ, thiệt là má»™t đấng trượng phu con gái". Yên ÄÆ¡n nói: "Nhá» phước chúa thượng, chá»› chi nó đánh chết được Vương Tiển, má»›i trả cái thù cha con Äô uý".
Nói vá» Thá»§y Hoà ng Ä‘ang cùng Kim Tá» Lăng thương nghị phá thà nh, bá»—ng nghe quân báo nói: "Tiên hà nh quan ra tráºn, bị viên nữ tướng dùng bá»u bối đánh nhà o xuống ngá»±a, đã khiêng vá» dinh, mà tên nữ tướng ấy, rất nên lợi hại, đánh luôn tám viên phó tướng, Ä‘á»u thua, và phó tiên hà nh quan cá»± không nổi, bị má»™t roi chạy dà i, bây giỠđánh đến cá»a dinh không ai dám cá»±, xin bệ hạ định". Thá»§y Hoà ng nghe báo mặt mà y thất sắc ngÆ¡ ngẩn hồi lâu, Kim Tá» Lăng há»i rằng: "Có ai dám ra giặc chăng?" Lúc ấy có má»™t tướng, ứng tiếng xin Ä‘i, Kim Tá» Lăng coi ngưá»i ấy là phó tướng Lý Thuáºn thì nói: "Tướng quân có ra tráºn phải giữ gìn cẩn tháºn". Lý Thuáºn vâng lệnh, đỠđao lên ngá»±a phát pháo ra dinh. Thoại Hoa xem thấy má»™t đội quân mã xông ra nạt lá»›n rằng: "Tướng kia hãy thông tên há»". Lý Thuáºn nói rằng: "Ta là phó tướng Lý Thuáºn, mi tà i cán bao nhiêu mà dám ở trước dinh hung hăng như thế?" Tiểu thÆ¡ nghe nói giáºn lắm, nạt rằng: "Tặc tướng, sức mi chẳng mấy lăm hÆ¡i, sao dám khi dá»… cô nương lắm váºy?" Nói rồi hươi Ä‘ao chém tá»›i, Lý Thuáºn vá»™i và ng rước đánh, đánh chưa mấy cháºp, thương đà lết bết, cẳng ngá»±a thối lui, rồi bị Thoại Hoa cho má»™t Ä‘ao té nhà o xuống ngá»±a, tiểu thÆ¡ bèn dừng ngá»±a, dạy gia tướng kêu đánh. Thá»§y Hoà ng nghe báo ná»™ khà xung thiên, nói rằng: "Äứa con gái nhá», mà đánh không lại, váºy chá»› nói bình phục sáu nước gì?" Tá» Lăng tâu rằng: "Xin bệ hạ giảm cÆ¡n thịnh ná»™, vả chăng nữ tướng nà y, có tà thuáºt hại ngưá»i, không ai đánh lại xin tạm treo miá»…n chiến bà i chá» cho Tiên hà nh quan dấu thương là nh mạnh, rồi sẽ toan mưu bắt nó, cÅ©ng chẳng muá»™n chi". Thá»§y Hoà ng túng phải nghe theo, Ä‘em miá»…n chiến bà i treo lên cá»a dinh. Tiểu thÆ¡ xem thấy thâu binh vá» thà nh. Chiêu Vương cùng công chúa rất mừng, bà y yến thưởng công, rồi tiểu thÆ¡ cùng tổ mẫu vá» phá»§.
Nói vá» Vương Tiển bị cái Tú huê trâm cá»§a Thoại Hoa đánh nhằm vai nhà o xuống ngá»±a, chúng tướng khiên vá» dinh, mê sảng chẳng biết chi hết, Thá»§y Hoà ng láºt Ä‘áºt hối cởi giáp, coi nÆ¡i dấu thương lá»›n như miệng chén, sưng cao ba tấc, dấu thương rất nặng, Tá» Lăng tâu rằng: "Chúa thượng chá»› lo, lúc tôi xuống núi có Ä‘em theo má»™t hưá»n linh đơn, có thể cứu đặng". Thá»§y Hoà ng rất mừng nói: "Nếu có linh đơn, thì hãy Ä‘iá»u trị cho mau". Kim Tá» Lăng dạy Ä‘em nước, hòa thuốc linh đơn, đặt nÆ¡i dấu thương, còn ná»a hưá»n, thì cạy răng cho uống, giây phút tâm thần chuyển động, dấu thương là nh như cÅ©, ngồi dáºy ngó thấy Thá»§y Hoà ng, cùng quân sư, nguyên soái, thì láºt Ä‘áºt quỳ lạy tạ Æ¡n, Thá»§y Hoà ng há»i rằng: "Vì sao mà Tiên hà nh quan bị nữ tướng là m hại như váºy". Vương Tiển nói: "Con liá»…u đầu Thoại Hoa tuổi tuy còn nhá», mà đao mã tinh nhuần, lại có bá»u bối rất nên lợi hại, lúc ná» tôi Æ¡ há», cÅ©ng chẳng đỠphòng, nên lầm tay địch thá»§". Nguyên soái nói: "Lúc Tiên hà nh quan bị thương, còn Vương Bôn bị roi thua chạy, con liá»…u đầu rất nên dữ tợn, Ä‘ao chém Lý Thuáºn, đánh giết ba quân vỡ máºt, nên phải treo miá»…n chiến bà i, nó má»›i chịu kéo binh trở vá»". Vương Tiển nghe nói, giáºn lắm hét lên như sấm mà rằng: "Xin thánh thượng hãy mau truyá»n dẹp cái miá»…n chiến bà i, để cho tôi ra bắt con tiện tỳ liá»…u đầu, chặt là m muôn khúc, má»›i hết nư giáºn". Thá»§y Hoà ng nói: "Tướng quân trong mình má»›i mạnh, hãy an dưỡng tinh thần là m trá»ng". Rồi truyá»n bà y tiệc, ăn mừng Tiên hà nh quan đạng sống lại, vua tôi ăn uống đến khuya má»›i tan. Qua ngà y thứ, Vương Tiển từ biệt Thá»§y Hoà ng, nai nịt hẳn hòi, đỠmâu lên ngá»±a, ra dinh kêu quân tuần thà nh nói rằng: "Chúng bây mau và o báo vá»›i Chiêu Vương, hãy sai liá»…u đầu Thoại Hoa ra mà chịu chết". Quân nhân và o báo, Chiêu Vương nghe báo thất kinh, truyá»n đến phá»§Yên SÆ¡n Thỉnh Yên ÄÆ¡n công chúa cùng Thoại Hoa đến đây, giây phút công chúa và tiểu thư Ä‘á»u đến Äịch lầu lạy ra mắt. Lạy ra mắt xong rồi, Chiêu Vương nói: "Hôm qua trẫm cùng ngá»± muá»™i lược tráºn, ngó thấy Vương Tiển trúng bá»u bối té nhà o xuống ngá»±a, trẫm kể chắc thằng giặc ấy mưá»i phần đã chết hết chÃn, không dè nó chẳng há» chi, nay lại đến kêu thà nh, chỉ quyết Tôn sanh nữ ra tráºn, nên má»i ngá»± muá»™i đến mà thương nghị". Thoại Hoa tâu rằng: "Xin chúa thượng chá»› lo, chẳng phải tôi dám khoe khoang lá»— miệng, nếu phen nà y tôi ra tráºn, thì ắt bắt sống Vương Tiển mà đem vỠđây". Công chúa nói: "Cháu có Ä‘i, phải giữ gìn cho cẩn tháºn". Chiêu Vương truyá»n Ä‘em rượu, bổn thân kỉnh ba chung ngá»± tá»u, tiểu thÆ¡ cúi đầu tạ Æ¡n, uống rồi từ giã dẫn gia tướng phát pháo ra thà nh. Vương Tiển xem thấy xông ra má»™t đạo quân mã, bèn nạt lá»›n rằng: "Bá»› tiện tỳ có ta chỠđây đã lâu, sao mi khôngxuống ngá»±a chịu trói cho rồi, khá»i nhá»c công ta ra sức". Tiểu thÆ¡ giáºn lắm, mắng rằng: "Thằng giặc thua, mi không biết cô đây lợi hại thế nà o hay sao? Còn dám đến diệu võ giương oai, hãy coi ta lấy đầu mi". Nói dứt lá»i, giục ngá»±a xông tá»›i, múa Tú loan Ä‘ao mau như chá»›p, nhắm ngay mặt Vương Tiển đâm tá»›i. Vương Tiển hươi mâu hất ra, cả hai đánh nhau má»™t tráºn, thiệt là kỳ phùng địch thá»§, tướng ngá»™ lưỡng tà i, đánh đến sáu mươi hiệp chưa định hÆ¡n thua. Thoại Hoa lòng khôn trà xảo, liệu dùng sức khó hÆ¡n, liá»n quà y ngá»±a thối lui và i bước, dùng thế diệp lý tà ng huê, Vương Tiển xốc tá»›i nhắm ngay bụng đâm qua, tiểu thÆ¡ dùng Ä‘ao gạt khá»i, ngá»±a mau ngưá»i lẹ, đánh Vương Tiển má»™t roi rất mạnh, nhằm vai đứt giáp. Vương Tiển hoảng kinh, quà y ngá»±a bá» chạy, Thoại Hoa Ä‘uổi theo, Vương Tiển quay lại ngó thấy Thoại Hoa rượt tá»›i, bèn lấy bá»u kiếm, kêu lá»›n rằng: "Tiện tỳ, mi chá»› hung hăng, hãy coibá»u kiếm cá»§a ta chém đầu". Tiểu thÆ¡ Ä‘ang giục ngá»±a rượt theo, nghe nói, ngước mặt lên, thấy má»™t vầng mây có cây bá»u kiếm sáng ngá»i, nhằm ngay đầu bay lại, vừa muốn tránh, mà tránh không kịp, bị chém đầu rÆ¡i xuống ngá»±a, năm trăm gia tướng ngó thấy, Ä‘á»u la lá»›n lên áp giá»±t thây, khiêng chạy vá» thà nh, còn Vương Tiển bị má»™t roi, chẳng dám đánh nữa, kéo binh vá» dinh.
Nói vá» Chiêu Vương cùng Yên ÄÆ¡n công chúa, ở trên Äịch lầu Ä‘ang nghị luáºn việc binh tình, bá»—ng nghe Huỳnh môn quan và o tâu rằng: "Thoại Hoa bị chết nÆ¡i bá»u kiếm cá»§a Vương Tiển rồi". Vương Tôn nghe nói khóc ngất, Chiêu Vương cÅ©ng sa nước mắt, khuyên giải nói rằng: "Chết rồi đâu có sống lại, thôi chá»› ưu bi". Công chúa dạy Ä‘em thây tiểu thÆ¡ vá» phá»§, sắm quan quách tẩn liệm, để nÆ¡i chái Ä‘iện chánh. Cao, Ly hai vị phu nhân hay đặng khóc ròng. Chiêu Vương sai quan đến tế.
Nói vá» Nam Quáºn vương Tôn á phụ, đái lãnh ba ngà n ngưá»i ngá»±a, cùng Tôn Yên và các tướng núi Toà n SÆ¡n, nhắm Dịch Châu tuốt đến, Ä‘i và i ngà y, tá»›i cá»a Tây môn nước Yên, cách thà nh mưá»i dặm, an dinh hạ trại xong rồi, Tôn Tẩn lên trướng, các tướng ra mắt, đứng hầu hai bên. Tôn Tẩn nói: "Chúng ta vì cứu viện, nên má»›i đến đây, trong thà nh chưa hay tin tức, có ai dám và o thà nh thông báo chăng?" Tôn Yên nói: "Tiểu Ä‘iệt xin Ä‘i". Bá»—ng thấy sau lưng má»™t ngưá»i ứng tiếng lên nói: "Tôi xin Ä‘i cùng tiểu chá»§ tôi". Tôn Tẩn ngó lại nói rằng: "Mi Ä‘i là m chi?" Ban Báo bước tá»›i, quỳ xuống bẩm rằng: "Tôi là gia tướng cá»§a há» Tôn, tên Ban Báo, xin bảo há»™ tiểu chá»§ và o thà nh thông tin". Tôn Tẩn nói: "Mi Ä‘i không được đâu, vì nÆ¡i ấn đưá»ng cá»§a mi có dạng hắc khÃ, nếu Ä‘i thì ắt hung nhiá»u kiết Ãt". Ban Báo nói: "Tam lão gia ôi! Tôi sanh có giá», chết có ngà y, chá»› nói hắc khà bạch khà gì, dẫu Ä‘ao ká» trên cổ, tôi chẳng rùng mình, lúc ná» tôi bảo há»™ tiểu chá»§, đánh ra trùng vây mà đi cầu cứu, nay cÅ©ng nguyện theo tiểu chá»§ xông qua dinh Tần, và o thà nh báo tin, cho trá»n thá»§y trá»n chung, kiết hung hai chữ, tôi chẳng lo gì". Nói rồi lui ra nai nịt, theo Tôn Yên và o trướng bái từ, lên ngá»±a mà đi, ra và i dặm. Tôn Yên quay lại há»i Ban Báo rằng: "Bây giá» Ä‘i đưá»ng quanh, hay là đưá»ng thẳng?" Ban Báo nói: "Äi đưá»ng quanh và o cá»a Nam môn xa hÆ¡n, còn Ä‘i đưá»ng thẳng và o cá»a Tây môn rất gần". Tôn Yên nói: "ÄÆ°á»ng xông qua dinh Tần, ắt chẳng khá»i má»™t tráºn đại chiến". Ban Báo nói: "Lúc trước lãnh thÆ¡ ra Ä‘i còn đạp phá dinh nó đặng, huống chi nay cầu cứu vỠđây, lại sợ gì, thôi hãy Ä‘i đưá»ng thẳng cho gần". Tôn Yên nói: "Phải, váºy ta Ä‘i trước dẹp đưá»ng ngươi theo sau nối gót". Nói rồi quất ngá»±a chạy tá»›i dinh Tần, kêu lá»›n rằng: "Các ngưá»i tránh ta Ä‘i thì sống, cá»± ta thì chết". Hai ngưá»i và o nÆ¡i ngà n quân muôn ngá»±a, như cá»p tuôn và o bầy dê, đến đâu tan đó, xa thì thương đâm, gần thì già n đánh, đánh nhầu má»™t tráºn, binh Tần ngã lăn, than khóc vang trá»i, vỡ tan chạy ráo, quân và o phi báo. Vương Tiển hét lên rằng: "Cả gan cho thằng Tôn Yên, dám phá dinh ta, không biết nó Ä‘i thỉnh ai vỠđó, váºy ta ra coi thá» thế nà o". Nói rồi nai nịt đỠmâu lên ngá»±a, dẫn chúng tướng xông ra đại binh, vừa gặp Tôn Yên Ä‘ang đánh tưng bừng. Vương Tiển ngó thấy giáºn lắm quất ngá»±a lướt tá»›i, hươi mâu chỉ mà há»i rằng: "Tướng kia có phải là Tôn Yên không? Mi khà lá»±c bao nhiêu mà dám phá binh ta?" Lúc ấy Tôn Yên Ä‘ang đánh cướp đưá»ng mà đi, nghe có tiếng ngưá»i kêu há»i, xem thấy má»™t tướng mão Ä‘en, giáp Ä‘en, mâu Ä‘en, thì biết là Vương Tiển đón ngăn đưá»ng Ä‘i, cừu nhÆ¡n lại gặp cừu nhÆ¡n, bèn nạt lá»›n rằng: "Thằng Ä‘en, có phải là Vương Tiển chăng? Ta quyết kiếm cho đặng mi, chém là m muôn khúc, mà rá»a lòng há»n, mi lại muốn đến ngăn đưá»ng ta sao?" Nói rồi hươi thương đâm tá»›i, Vương Tiển láºt Ä‘áºt rước đánh, đánh đến hai chục hiệp chẳng phân hÆ¡n thua, Ban Báo kêu lá»›n rằng: "Vương Tiển chá»› chạy có ông mi tá»›i đây". Nói rồi giục ngá»±a hươi giản đánh nhầu, Vương Bôn thấy Ban Báo rất nên hung dữ, bèn dẫn chúng tướng ra má»™t lượt, áp lại phá»§ vây. Ban Báo mạnh bạo vô cùng, cặp giản đánh Vương Bôn cùng tám viên phó tướng, cả thua chạy dà i, dinh trại tan hoang. Ban Báo quà y ngá»±a bắt sau lưng đánh tá»›i, Vương Tiển cá»± không nổi, đâm báºy má»™t mâu quà y ngá»±a bá» chạy. Tôn Yên, ở sau rượt tá»›i, Vương Tiển quay đầu ngó thấy nói rằng: "Tiểu oan gia không biết sống chết thế nà o, cứ rượt theo ta hoà i váºy, thôi để ta lấy bá»u kiếm giết nó cho rồi, song nó hai đứa rượt theo mà cây gươm nà y giết đặng má»™t chá»› không giết đặng hai, nếu chém Tôn Yên rồi, thì Ban Báo dữ tợn, đâu khứng bá» qua". Còn Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng thấy Tôn Yên rượt đến rất gấp, bèn liệng bá»u kiếm lên, nạt rằng: "Tôn Yên hãy coi bá»u kiếm ta giết mi".
|

24-07-2008, 08:41 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i
à gươm linh giết tan Yên tướng,
Dùng phép ma đá liệng binh Tần.
Nói vá» Tôn Yên nghe nói bá»u kiếm, thì biết là lợi hại, bèn dừng ngá»±a ngước mặt lên xem, ngó thấy bá»u kiếm nhắm ngay đầu bay lại, hồn phi phách tán, Ban Báo chạy sau kêu lá»›n rằng: "Tiểu chá»§ sao không quất ngá»±a vá»t tá»›i, mà bắt sống thằng Tần tặc, đặng có trả thù cho thái lão gia, vì sao mà dừng ngá»±a đứng ngó trân trân đó váºy". Tôn Yên nói: "Bá»u kiếm tá»›i kìa, mạng ta phải chết trước rồi". Ban Báo nói: "Sợ gì, bá»u kiếm ở đâu bây giá»?". Tôn Yên lấy tay chỉ nói: "Kia kìa, không phải bá»u kiếm hay sao?" Ban Báo ngước mặt lên, thấy trong vầng mây, có ngá»n bá»u kiếm sáng ngá»i, cách đầu chẳng xa, liá»n nói không xong rồi thôi phải chạy cho mau. Tôn Yên nói: "Phải, há»… là phép thuáºt tà ma, chạy khá»i trăm bước thì không há» chi". Bèn quà y ngá»±a nhắm cá»a thà nh Dịch Châu chạy tuốt. Ban Báo quất ngá»±a chạy theo. Lúc ấy bá»u kiếm ở giữa thinh không xoay vần nhắm ngay Tôn Yên rá»›txuống. (Vốn Tôn Yên là sao kim tinh trên thượng giá»›i đầu thai có mạng là m vua ba năm sáu tháng, nÆ¡i nước Triệu đất Hà ng Äang, thì là m sao hại va cho đặng) Lúc ấy bá»u kiếm bay xuống tá»›i đầu Tôn Yên, tức thì nÆ¡i nê hưá»n hiện ra má»™t con rồng và ng năm móng, mà đỡ cây gươm, vẫn gươm ấy là như ý bá»u bối, bị rồng và ng ngăn đỡ, liá»n bay vẹt ra, xảy đâu Ban Báo chạy tá»›i, vừa gặp ngá»n gươm chặt má»™t cái đứt là m hai Ä‘oạn. Tôn Yên nghe sau lưng có tiếng vang rân, xoay đầu ngó thấy Ban Báo bị bá»u kiếm té nhà o xuống đất, lòng rất thương xót, nước mắt như mưa, khá tiếc thay má»™t viên hảo há»›n, chết nÆ¡i tay Tần tặc, Tôn Yên chẳng dám diên trì, giục ngá»±a chạy qua Ä‘iếu kiá»u, kêu quân giữ thà nh mở cá»a, quân tuần thà nh nhìn biết Tôn Yên, liá»n chạy và o báo cùng Chiêu Vương, nhứt Ä‘iện cho và o.
Nói vá» Chiêu Vương cùng Khuất Sảng ở nÆ¡i Äịch lầu, Ä‘ang lo kế giữ thà nh, bá»—ng nghe nói Tôn Yên vỠđến, Khuất Sảng đến thà nh tiếp rước. Tôn Yên ngó thấy Chiêu Vương, bèn quỳ lạy ra mắt. Chiêu Vương rất mừng nói: "Ngá»± sanh hãy đứng dáºy, chẳng hay việc cầu cứu ra thế nà o?" Tôn Yên tâu rằng: "Nhá» hồng phước chúa thượng, tiểu thần lên núi Thiên Thai, thỉnh đặng chú tôi là Tôn Tẩn xuống núi, dẫn binh đến giúp, bây giá» còn đóng Ä‘inh ngoà i thà nh, nÆ¡i phÃa Tây, nên tôi và o thông báo". Chiêu Vương nghe nói mừng lắm, liá»n dạy gát xe vá» trà o, các quan theo và o kim loan Ä‘iện; Chiêu Vương lên Ä‘iện, Khuất Sảng viết chỉ má»i Tôn Tẩn, và sai tám viên đại thần cùng năm trăm ngá»± lâm quân, theo Tôn Yên ra cá»a phÃa Nam, Ä‘i vòng qua dinh, thỉnh Tôn Tẩn và o thà nh.
Nói vá» Vương Tiển đắc thắng vá» dinh, ra mắt Nguyên soái nói rằng: "Nay Tôn Yên qua Lâm Tri cầu cứu, và lên núi Thiên Thai thỉnh Tôn Tẩn. Tôn Tẩn dẫn binh đến giúp, còn đóng binh ngoà i cá»a Tây mô thà nh Dịch Châu, khi nãy Tôn Yên phá dinh mà đi, bị tôi dùng bá»u kiếm giết tên gia tướng đó, còn Tôn Yên thua chạy và o thà nh, nên phải đến bẩm cùng Nguyên soái". Chương Hà ng nghe nói thất kinh, mồ hôi ra ướt áo, ngÆ¡ ngẩn hồi lâu. Vương Tiển há»i rằng: "Vì là m sao Nguyên soái nghe Tôn Tẩn đến, mà thất sắc như váºy?" Chương Hà ng nói: "Tướng quân chưa rõ, nguyên Tôn Tẩn lên núi Vân Tịch, há»c đặng ba cuốn thiên thÆ¡, hay biết việc vị lai quá khứ, thần thông quảng đại, Ä‘ao pháp vô cùng, các nước nghe danh Ä‘á»u vỡ máºt, ta vá»›i ngươi không bằng cái móng tay ngưá»i, chi bằng tâu cùng Thánh Thượng, thâu binh trở vá» cho khá»i ba quân bị khốn". Vương Tiển cưá»i rằng: "Nước Tần ta ứng váºn đương hưng, dẹp an sáu nước, há»… chánh thiên tá» thì có bá linh phò giúp, Tôn Tẩn há là m hại đặng sao? Xin Nguyên soái chá»› lo, để cho tôi đánh nó má»™t tráºn, định quyết hÆ¡n thua". Nói rồi từ biệt vá» dinh.
Nói rồi Tôn Yên lãnh chỉ dẫn tám viên đại thần, năm trăm ngá»± lâm quân, Ä‘i đến trước dinh, xuống ngá»±a và o dinh, ra mắt Tôn Tẩn, mà thưa rằng: "Có chiếu chỉ cá»§a vua đến, xin chú hãy kÃp ra cho mau, đặng tiếp chỉ". Tôn Tẩn nghe nói láºt Ä‘áºt truyá»n bà y hương án, mở hoác cá»a dinh, bước ra nghinh tiếp để chiếu lên bà n hương án, cúi đầu quỳ lạy, rồi cùng chúng vị đại thần ra mắt, truyá»n lệnh nhổ dinh, Ä‘i theo đưá»ng quanh và o thà nh, giây phút đến cá»a Nam môn, quan quân mở cá»a tiếp rước. Tôn Tẩn dẫn chúng tướng và o thà nh đến cá»a Ngá» môn, bước xuống thanh ngưu, chúng tướng cÅ©ng Ä‘á»u xuống ngá»±a, theo Nam quân vương và o đến Kim loan Ä‘iện. Chiêu Vương xem thấy, vá»™i và ng dẫn bá quan bước xuốn đơn trì. Tôn Tẩn quỳ lạy. Chiêu Vương lấy tay đỡ dáºy, dắt lên đại Ä‘iện má»i ngồi. Tôn Tẩn tạ Æ¡n. Tôn Yên, Lý Tòng cùng chúng tướng tung hô dưới thá»m. Chiá»u Vương ngó xuống, thấy chúng tướng ngưá»igiáp Ä‘á», kẻ giáp xanh, mạnh tợ thiên thần dữ như lang hổ, bèn há»i: "Mấy ngưá»i nà y ở đâu mà đến đây?" Tôn Tẩn nói: "Chúng tướng ở bên Lâm Tri". Chiêu Vương truyá»n chỉ cho dạy, rồi dạy bà y yến chay nÆ¡i chùa Quan Lá»™c, đặng tiếp đãi Tôn Tẩn, còn chúng tướng thì đãi riêng nÆ¡i thiá»n Ä‘iện, giây phút vua tôi và o tiệc, rượu đến ba tầng. Chiêu Vương nói: "Nước trẫm binh hèn tướng Ãt, nay bị vua Tần khi nhục, dấy binh xâm phạm, xin nhá» Ngá»± sanh (Tôn Tẩn) phụ giúp, nếu bắt được Vương Tiển mà lui binh Tần, thì trẫm háºu báo". Tôn Tẩn nói: "Các nước hưng suy Ä‘á»u do mạng trá»i, má»™t là nhá» chúa thượng hồng phước, hay nữa tôi ra tà i phép, là m cho lê thứ thà nh Dịch Châu khá»i cÆ¡n đồ thán, như muốn bắt Vương Tiển thì chẳng khó chi". Nói rồi vua tôi uống vùi má»™t tiệc, Tôn Tẩn cáo từ, ra cá»a Triá»u môn, cầm gáºy thót lên lưng trâu, chúng tướng theo sau, Ä‘i đến Yên ÄÆ¡n phá»§. Thừa phụng quan và othông báo. Yên ÄÆ¡n công chúa cùng hai vị phu nhân, Ä‘ang lúc thương nhá»› buồn rầu, bá»—ng nghe Thừa phụng quan bẩm rằng: "Nay thiếu chá»§ qua Lâm Tri cầu cứu, và lên núi Thiên Thai thỉnh tam lão gia xuống giúp, còn ở ngoà i cá»a, nên tôi phải và o thông báo". Yên ÄÆ¡n nghe nói, đổi rầu là m vui. Cao, Lý hai vị phu nhân, vá»™i và ng phò công chúa bước xuống Ngân an Ä‘iện, ngó thấy Tôn Tẩn chống gáºy Ä‘i và o, đội mão tam sa, mặc áo bà o sanh, lưng giắt cá» và ng, tay chống gáºy trầm hương. Công chúa xem thấy hình dung như váºy, nước mắt chảy tuôn. Tôn Tẩn thấy mẹ tóc bạc như sương, lòng rất thương cảm, quỳ xuống nói rằng: "Con bất hiếu là Tôn Tẩn vỠđây lạy ra mắt mẹ". Công chúa hai tay ôm lấy Tôn Tẩn khóc rống lên, kêu: "Con ôi! Mẹ không có tá»™i chi vá»›i con, tình nuôi dưỡng con không tưởng đến, vì sao con bá» mẹ mà đi tu hà nh". Cao, Lý hai vị phu nhân thấy Tôn Tẩn thì khóc oà , nÆ¡i Ngân an Ä‘iện,tiếng khóc nghe thảm thiết, cả phá»§ không ai mà chẳng rÆ¡i lụy. Hai vị phu nhân khuyên giải hồi lâu, Tôn Tẩn lau nước mắt, bước tá»›i linh cữu, nghiêng mình cúi lạy, ngó thấy ba cái linh cữu má»™t hà ng, lòng như dao cắt, dưỡng tánh cao sÆ¡n, đâu rõ cha, anh thác trốn sa trưá»ng, nhá» có Tôn Yên lên núi cầu cứu, nay con Ä‘em binh vỠđây, quyết bắt Vương Tiển chém là m muôn khúc, mà trả cái cừu sâu, xin hồn linh cha, anh, thứ tá»™i bất hiếu cho con. Tôn Tẩn khóc ròng má»™t hồi, cúi đầu xuống đất, bất tỉnh như say ngất, Tôn Yên bước tá»›i đỡ dáºy, khuyên giải rằng: "Chú không nên qúa bi thương, e động lòng tổ mẫu". Tôn Tẩn nghe nói, bèn lau nước mắt, Tôn Yên quay đầu ngó thấy nÆ¡i chái phÃa Äông, để má»™t cái quan tà i, lòng rất hồ nghi, há»i tồ mẫu rằng: "Cái quan cữu ấy cá»§a ai váºy?" Công chúa nghe há»i rÆ¡i lụy nói: "Từ lúc cháu Ä‘i cầu cứu rồi, Tần tặc Vương Tiển thưá»ng đến phá thà nh, em cháu lòng cưu trung hiếu, muốn trả thù cho tổ phụ, không dè ra đánh bị chết nÆ¡i gươm Vương Tiển". Nói rồi khóc oà , Tôn Yên nghe nói, nước mắt chảy tuôn: "Hiá»n muá»™i ôi! Lúc anh Ä‘i thì em trước Ä‘iện đưa anh, nay anh vá» lại xa cách". Bèn hét lên má»™t tiếng rằng: "Rất giáºn thay Vương Tiển giết cả nhà ta bốn mạng, thiệt cừu sâu như biển, oán lá»›n tợ non, đâu giết nó đặng, cÅ©ng chưa phỉ lòng". Khóc vùi và đấm bụng dáºm chân. Yên ÄÆ¡n công chúa nói: "Cháu hãy bá»›t lòng thương xót, mạng số em cháu đến đó mà thôi, dẫu khóc cÅ©ng không sống lại". Kế thấy chúng tướng núi Toà n SÆ¡n kéo và o ra mắt. Công chúa xem khắp hai bên, chẳng thấy Ban Báo, bèn há»i Tôn Yên rằng: "Ban Báo ở đâu không thấy?" Tôn Yên nói: "Ban Báo quả thiệt anh hùng, theo cháu và o xông pha dinh Tần, nÆ¡i núi Kinh Kha giải khá»i trùng vây, lên núi Thiên Thai, thỉnh chú tôi, vỠđến Dịch Châu, rồi theo cháu và o thà nh báo tin,xảy gặp Vương Tiển, đánh má»™t tráºn bị nó dùng bá»u kiếm, cháu may thoát khá»i, còn lúc ấy Ban Báo ở sau, chết nÆ¡i bá»u kiếm, khá tiếc thay ngưá»i chung dÅ©ng như váºy, mà tá» vu phi mạng". Công chúa lấy là m thương tiếc, rồi dạy bà y tiệc khoản đãi Tôn Tẩn. Tôn Tẩn nói: "Khi nãy con đã có dùng yến nÆ¡i triá»u rồi". Công chúa nói: "Như váºy thì Ä‘em trà đây, đặng ta cùng con ta uống, mà chuyện vãn". Khi ấy mẹ con bà y tá» chuyện nhà . Qua ngà y thứ, Tôn Tẩn thức dáºy và o cung thăm mẹ, nói rằng: "Con xin và o triá»u lo toan việc nước". Công chúa nói: "Tốt lắm song má»—i việc con phải tiểu tâm cẩn tháºn". Tôn Tẩn vâng lá»i, lạy từ mẫu thân cùng hai chị dâu, dẫn mưá»i hai tên há»c trò, và o triá»u ra mắt Chiêu Vương, xin ra há»™i chiến, Chiêu Vương an á»§i má»™t phen. Tôn Tẩn dẫn chúng tướng và má»™t muôn binh ròng, ra cá»a phÃa Tây thà nh Dịch Châu, phát ba tiếng pháo, an dinh hạ trại, xây dá»±ng thà nh sa đạitrướng. Tôn Tẩn ngồi giữa, chúng tướng đứng hầu hai bên. Tôn Tẩn truyá»n các tướng canh giữ nghiêm trang, kẽo Tần binh ám toán, rồi các tướng ai vá» dinh nấy.
Nói vá» Nguyên soái nước Tần là Chương Hà ng, vì nghe Tôn Tẩn đóng dinh cá»a Tây, trong lòng buồn bá»±c chẳng vui, Vương Tiển bẩm rằng: "Nguyên soái mặc chá»› lo lưá»ng, tôi tuy bất tà i, xin ra tráºn đầu thám coi binh nó hư thiệt thế nà o?" Chương Hà ng nói: "Tôn Tẩn Ä‘ao pháp cao cưá»ng, lại hay sai thần khiến quá»·, sai Ä‘áºu thà nh binh, thuở trước Bà ng Quyên nÆ¡i đưá»ng mã lục, bị loạn tên cá»§a va mà chết, bảy nước phân thây, còn Nhạc Nghị là ngưá»i anh hùng bá»±c nà o, mà chẳng khá»i là m con quá»· bị tên. Tiên hà nh quan có sức mạnh, song không phải là tay đối thá»§ vá»›i va". Vương Tiển nghe nói giáºn lắm đáp rằng: "Mai tướng bất tà i, xin ra cùng Tôn Tẩn giao chiến, như Nguyên soái muốn bắt sống thì tôi dẫn nó vá» dinh, còn muốn cho nó chết, thì tôi cắt thá»§ cấp dâng lên".
Nói rồi quà y trở xuống, dẫn bá»™ hạ, đỠmau lên ngá»±a, xông tá»›i dinh Yên, xem thấy trong dinh gươm Ä‘ao chÆ¡m chởm, sâu hà o cao lÅ©y, binh tuy chẳng có bao nhiêu, song rất tá» chỉnh nghiêm trang, coi rồi có ý khen thầm, bèn dạy quân đến dinh khiêu chiến, quân binh vâng lệnh, xông tá»›i cá»a dinh kêu lá»›n rằng: "Bá»› quân tuần thà nh, hãy báo cho Nam quáºn vương biết, biểu nói mau mau ra dinh đưa cổ chịu chém cho rồi". Quân và o phi báo, Tôn Tẩn nghe báo nổi giáºn nói rằng: "Cả gan cho Vương Tiển khi ngưá»i thái quá, ta má»›i đến hôm qua, nay nó lại khiêu chiến". à muốn sai tướng ra đánh, sợ bá»u kiếm rất nên lợi hại, bèn cúi đầu suy tÃnh, Tôn Yên xem thấy Tôn Tẩn là m thinh, không sai tướng cÅ©ng chẳng phát binh, thì nÃn không đặng, vá»— tay dáºm cẳng, đứng ngồi chẳng yên, kế thấy quân và o báo nữa, nói Vương Tiển ở ngoà i dinh chá»i mắng om sòm, Tôn Tẩn truyá»n lệnh Tôn Yên, Lý Tòng cùng Toà n SÆ¡n chúng tướng, đến nghe lệnh dạy, chúng tướng rất mừng, ngỡ là sai mình ra tráºn, ngưá»i ngưá»i hăm hở bước ra, bẩm rằng: "Chẳng hay sư phụ đòi chúng tôi, sai khiến việc chi?" Tôn Tẩn nói chúng ngươi hãy vá» dinh an nghỉ, không hiệu lệnh ta đòi, thì chẳng đặng và o trướng, bằng trái lệnh cứ theo quân pháp trị tá»™i". Chúng tướng nghe nói trong lòng rất đỗi buồn bá»±c, kéo nhau trở vá» dinh. Tôn Tẩn thấy chúng tướng vá» hết, thì đứng dáºy và o háºu dinh, chân đạp la hẩu, lấy cây Hạnh Huỳnh kỳ chỉ qua phÃa Nam miệng niệm thần chú, xảy thấy quan TrÄ© nháºt công tao đến cúi mình há»i rằng: "Tôn sư đòi tiểu thần đến có việc chi sai khiến chăng?" Tôn Tẩn nói: "Nếu không có việc, thì đâu dám nhá»c đến tôn thần". Rồi ká» tai nói: "Xin phiá»n tôn thần là m như vầy...như vầy...có Ä‘i hãy vá» cho chóng". Công tà o lãnh mạng, chẳng dám cháºm trá»… tuốt và o trong núi, nÆ¡i mã ngưá»i xưa, lấy má»™t cái hình ngưá»i bằng đá, giây phút Ä‘em đến. Tôn Tẩn dùng phép mà bắt tay ấn, chỉ nÆ¡i cái hình nhân, mà nạt lên má»™t tiếng, vùng biến ra má»™t viên đại tướng, thót lên ngá»±a, xông ra trước dinh. Lúc ấy Vương Tiển Ä‘ang đứng trước dinh, chá»i mắng om sòm, bá»—ng thấy cá»a dinh mở hoác, xông ra má»™t viên thiếu niên đại tướng, ngá»±a trắng, kÃch trắng, lướt tá»›i coi kỹ lại thì là Tôn Yên, Vương Tiển nghÄ© thầm rằng: "Thằng tiểu tặc nà y, tuổi tuy còn nhá», nhưng mà mạnh mẽ vô song, lúc nÆ¡i núi Kinh Kha cả đánh má»™t đêm, giết binh Tần vô số, đại tướng rúng sợ, nay nó lại ra đánh nữa, như thắng đặng nó thì thôi, đánh bằng không lại, sẽ dùng bá»u kiếm mà giết nó cho rồi, là m như váºy má»›i tuyệt dòng há» Tôn". NghÄ© rồi giục ngá»±a lướt tá»›i hươi mâu chỉ Tôn Yên, nạt rằng: "Có ta ở đây đã lâu". Tôn Yên ngước mặt lên mà chẳng đáp lại, hươi kÃch đâm nhầu, Vương Tiển cá» mâu đỡ khá»i, rồi đánh đến sau chục hiệp. Vương Tiển nghÄ© thầm rằng: "Tà i Tôn Yên nay khác rất xa, không phải mạnh mẽ như lúc ná» chi bằng ta bắt sống nó thì hay hÆ¡n".
Äang lúc suy tÃnh, bá»—ng thấy kÃch Tôn Yên đâm tá»›i ngay bụng. Vương Tiển lại láºt Ä‘áºt tránh khá»i, lại đảo ngá»±a qua, vá»›i tay xá»›t nắmchặt dây nịt Tôn Yên, bắt sống để qua lưng ngá»±a, trong lòng rất mừng, đánh trống thắng tráºn, kéo binh vá» dinh. Lúc ấy có Vương Bôn tiếp ứng, bắt Tôn Yên trói lại, dẫn và o đại trướng báo công. Chương Hà ng rất mừng, coi Tôn Yên môi sen răng trắng, rõ rà ng má»™t viên dõng tướng còn nhá», bèn nạt lá»›n rằng: "Cả gan cho Tôn Yên, nay đã bị bắt rồi, sao ngươi đứng sững chẳng chịu quỳ. Nạt luôn ba phen cÅ©ng là cá mắc trong lưới, sao dám khi ta lắm váºy". Truyá»n lệnh Ä‘em Tôn Yên ra đánh, hai bên gia tướng xông ra, dẫn Tôn Yên Ä‘em ra trước thá»m dè xuống đất, quân cầm hèo giÆ¡ lên vừa đánh, không ngá» Tôn Tẩn đã niệm chú thâu phép, tên quân ấy hươi hèo đánh xuống má»™t cây, dá»™i lại tê tay, Tôn Yên nằm dưới đất, không há» nhúc nhÃch, tên quân thất kinh la lên nói: "Cha chả! Cái thằng sao Ä‘Ãt cứng như đá gá»—, đánh xuống dá»™i lại tê tay". Lúc ấy có tên quân còn trẻ, đứng gần má»™t bên, trong lòng chẳng phục, nói: "Ngưá»i già khà lá»±c bao nhiêu, ta chẳng tin, có Ä‘Ãt gì cứng lắm như váºy kìa!" Nói rồi giá»±t lấy cây hèo, đứng rùn hai chân, ra sức đánh má»™t cây rất mạnh, tiếng nghe rang rảng, hèo gãy lìa hai Ä‘oạn, là m tên quân thất kinh láºt Ä‘áºt chạy và o trướng, quỳ xuống bẩm rằng: "Ngưá»i bị đánh đó, không phải Tôn Yên đâu, vốn là ngưá»i ta bằng đá". Chương Hà ng nghe nói lấy là m lạ, đứng dáºy xem coi, quả thiệt ngưá»i bằng đá, Vương Tiển ngó thấy, phừng phừng nổi giáºn nạt lên như sấm, nói rằng: "Tức chết ta chưa, khi nãy rõ rà ng là Tôn Yên, sao bắt và o dinh, lại đổi hình như váºy". Bèn truyá»n lệnh cho gia tướng, chẳng luáºn gì Tôn Yên, ngưá»i đá chi, phải Ä‘áºp cho nát má»›i hết nư giáºn, gia vương vâng lệnh, kẻ thì xách búa, ngưá»i lại cầm chùy áp Ä‘áºp áp Ä‘áºp hình đá, bể ra tan nát. Tôn Tẩn biết rồi, liá»n niệm chú lấy cây Hạnh huỳnh kỳ, chỉ phÃa Tây Bắc, còn kêu rằng: "Thần phong bá, lúc nà y chẳng là m gió, còn đợi chừng nà o?". Nói dứt lá»i, bá»—ng nghe dông gió ầm ầm, cây nhánh gãy lìa, muôn và n đá cục, đánh động và o dinh Tần như luồng mưa à o tá»›i. Lúc ấy những đá hình nhân Ä‘áºp bể, quăng ném tưng bừng, bay lên mù mịt, trong đánh ra, ngoà i liệng và o, binh Tần nÆ¡i không trốn núp, chết thôi thây nằm đầy đất, giây phút mưá»i muôn binh, bị đánh khóc kêu vang trá»i. Kim Tá» Lăng, Chương Hà ng láºt Ä‘áºt chạy và o bá»u trướng, tâu cùng Thá»§y Hoà ng, còn Triệu Cao, Cam La thì dẫm quân Ngá»± lâm, cầm bia che năm dặm. Bên kia Tôn Tẩn niệm chú đưa thần phong bá trở vá», tức thì gió lặng đá êm, Thá»§y Hoà ng vá» trướng, sai Trương Hà m tra Ä‘iểm binh mã chết hÆ¡n hai muôn, còn bị thương không xiết kể, ngá»±a chết và i ngà n, Thá»§y Hoà ng cả giáºn,truyá»n chỉ: "Bắt Tiên Hà nh Quan trói lại Ä‘em đây".
Quân binh vâng lịnh bắt Vương Tiển trói chặt, dẫn và o dưới trướng, Thá»§y Hoà ng ngó thấy vá»— án nạt rằng: "Cả gan cho Vương Tiển, ngươi dám dối khoe lá»— miệng rằng: Ngươi có tà i dẹp trừ sáu nước, nay má»›i đến nước Yên, bị má»™t đứa con gái nhá», thua luôn hai tráºn, lại mắc mưu Tôn Tẩn, là m hại quân binh, chết hết và i muôn, đồ bại quân nhục quốc, còn dùng là m chi. Truyá»n quân Ä‘ao phá»§ dẫn ra chém, mà bêu đầu răn chúng". Kim Tá» Lăng vá»™i và ng quỳ xuống tâu rằng: "Xin bệ hạ bá»›t cÆ¡n lôi đình, nay bệ Ä‘em Vương Tiển ra mà chém, thì cÅ©ng đã đà nh, song ngà n quân dá»… kiếm, chá»› má»™t tướng khó tìm, xin bệ hạ rá»™ng dung cho Tiên Hà nh Quan, tha tá»™i chết cho va, dạy va phải láºp công chuá»™c tá»™i, ra tráºn má»™t lần nữa bắt cho đặng Tôn Tẩn mà đem vỠđây, thì công ấy chuá»™c tá»™i kia, như va thua nữa, chừng đó sẽ là m tá»™i va". Thá»§y Hoà ng nghe theo bèn tha Vương Tiển, Vương Tiển mặc áo, đội mão, và o trướng tạ Æ¡n chẳng giết. Thá»§y Hoà ng nói: "Trẫm vì lòng Quân sư mà nhiêu dung tá»™i chết cho ngươi, nếu bắt đặng Tôn Tẩn thì muôn việc Ä‘á»u xong, như bắt không đặng chá»› trông vá» thấy mặt trẫm". Vương Tiển cúi lạy lui ra, bụng giáºn hầm hầm, đỠmâu lên ngá»±a, cùng Vương Bôn dẫn binh ra dinh, giục ngá»±a như bay, tuốt đến dinh Yên, kêu quân giữ cá»a nói rằng: "Quân bay và o báo cho Tôn Tẩn hay, biểu ra đây mà nạp mình". Tôn Tẩn nghe báo, truyá»n lịnh đánh trống, chúng tướng nghe trống vang rân, ngưá»i ngươi nai nịt giáp mão rõ rà ng, kẻ cầm thương, ngưá»i cầm giản, Ä‘á»u tá»±u dưới trướng, ra mắt xong rồi. Tôn Tẩn nói: "Nay Tần tặc đến đánh, nếu ta không ra mà đánh cùng nó, té ra không tà i năng". Nói rồi thót lên thanh ngưu dẫn chúng tướng phát ba tiếng pháo, ra khá»i cá»a dinh. Vương Tiển Ä‘ang đứng trước dinh khiêu chiến, xảy thấy cây cá» bên tả, đỠchữ rằng: Vân tịch thá»§y liêm tằng há»c nghệ, câycá» bên hữu đỠrằng:Liá»…u nhất chÆ¡n nhÆ¡n Tôn Bá Linh, sau lưng có má»™t đội tướng quân, Ä‘ao thương nhấp nháng, khôi giáp rỡ rà ng, phò má»™t ngưá»i đạo nhÆ¡n, đội mão tam sa, mặc áo bà o xanh, cầm gáºy cỡi trâu, tiên phong đạo cốt. Vương Tiển coi rồi cưá»i rằng: "Nghe danh chẳng bằng thấy mặt, lâu nay ta nghe tiếng đồn như sấm vang tai, nay thấy mặt, thì cÅ©ng bất quá như bá»n ta mà thôi, có chi khác lạ hÆ¡n ngưá»i". Nói rồi giục ngá»±a lướt tá»›i, hươi mâu chỉ nói rằng: "Thằng cụt chân, có ông chỠđây". Tôn Tẩn nghe nói dừng trâu, cung tay há»i rằng: "Tướng quân có phải là Vương Tiển chăng?". Vương Tiển nói: "Phải, ta nghe ngươi ở chốn cao sÆ¡n tu luyện, vốn ngưá»i cao minh đạo đức, lẽ thì rõ biết mạng trá»i, hưng suy có định, thì phải khuyên vua nước Yên, nạp đất quy hà ng, trên thuáºn lòng trá»i, dưới an lê thứ, như váºy má»›i gá»i là ngưá»i sáng khôn giữ mình, vì sao trở lại dùng việc tà ma, sát hạinhân mã cá»§a ta hÆ¡n và i muôn mạng, nay trước mặt ta còn diệu võ giương oai, láºp bà y tráºn thế, muốn là m chi đó".
Tôn Tẩn cưá»i rằng: "Ta nay xuống núi, vốn là nhân việc nhà mà đến đây, lòng ngươi độc ác như lang, là m Ä‘iá»u thái quá, há chẳng biết nhân sá»± thắng thiên (ngưá»i hÆ¡n trá»i đặng), sao còn lấy mạng trá»i còn nói sà m, nay ngươi mau xuống ngá»±a chịu trói cho rồi, đặng ta Ä‘em vá» nước Yên mà lãnh công". Vương Tiển cả giáºn hươi mâu chém nhầu, Tôn Tẩn cá» gáºy lên đánh, hai ngưá»i đánh đến mưá»i hiệp chưa định hÆ¡n thua. Vương Tiển hươi mâu đâm tá»›i, Tôn Tẩn tay tả hươi gáºy gạt ra, tay hữu nhắm ngay đầu Vương Tiển đánh xuống, Vương Tiển tránh khá»i, hươi búa xà mâu, qua lại đánh vùi nhấp nháng, như chá»›p giăng trước mặt, trên đỡ cho ngưá»i, dưới che cho ngá»±a, Tôn Tẩn hươi cặp gáºy trầm hương, chẳng khác hai con giao long quanh lá»™n, gió nghe vùn vụt, hai ngưá»i đánh đến tám mươi hiệp. Vương Tiển đâm báºy má»™t mâu, quà y ngá»±a bá» chạy. Tôn Tẩn cưá»i rằng: "Vương Tiển, ngươi chạy đây cho thoát, ta quyết theo bắt cho được mi mà đem vá»". Nói rồi quất Thanh ngưu rượt theo.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äèñêè, àêöèÿ, èãðóøêè, êëóáíè÷êà, êîòòåäæ, hoi thu 12, ïåñíÿ, ïåðååçä, ìåðñåäåñ, ïèñüêè, ìèòñóáèñè, íîóòáóê, ïðîäâèæåíèå, phong kiem xuan thu 4vn, phong kiem xuan thu.4vn  |
| |