Phong trở về bệnh viện đi thẳng tới văn phòng của chàng . Mở computer lên rồi vô trong database , danh sánh của những người đang chờ đợi thay tim . Phong type cái gì đó, chàng đặt tay lên nút enter ngập ngừng phân vân.
- Phong! Anh đã về tới à.
Tiếng của Lập Văn làm Phong giật mình , quơ đổ cái ly xuống đất.
- Tại sao lại không gõ cửa.
- Tôi có gõ, tại anh không nghe đó thôi. Thấy đèn sáng nên tôi vô coi thử. Mấy hôm nay anh đã đi đâu?
- Tôi đã ra biển. Bây giờ tôi có chuyện quan trọng cần phải làm, có gì cần bàn thì lát nữa hãy nói với tôi.
Thái độ và sắc mặt lạ lùng của Phong làm Lập Văn nghi ngờ.
- Anh đang làm gì đó?
- Không có gì.
Lập Văn không tin hỏi lại.
- Thật không có gì sao ?
Phong cáu gắt.
- Tôi đã nói không có gì , còn gì khác không, nếu không thì hãy trở ra ngoài.
Bạn già với nhau, Lập Văn hiểu rõ tâm trạng của Phong lúc này nên dù bị Phong gắt gỏng , Lập Văn cũng không giận những lời nóI , và thái độ vừa rồi của Phong . Ngược lại , linh tinh báo cho chàng biết có một chuyện gì đó không tốt đang xảy ra . Lập Văn không trở ra mà bước lại gần bàn của Phong , chàng thấy trên màn ảnh computer là database ngày tháng thứ tự yêu tiên của những người đang chờ đợi thay tim.
- "Không le... Phong đinh... không thể nào ."
Lập Văn cầu mong điều chàng đang suy nghĩ trong đầu chỉ là sự mẫn cảm , không phải là sự thật.
- Tôi nghĩ anh không phải tính thay đổi ngày tháng nộp đơn để Diễm có thể thay tim sớm hơn chứ ?
Phong không phủ nhận . Chàng chẫm rãi.
- PhảI , tôi đang định làm như vậy.
- Đó là phạm pháp , anh có biết mình đang làm gì hay không ?
- Tôi biết , tôi càng biết tôi không thể để cho Diễm chết . Ngoài cách này ra tôi đã không còn cách nào khác , anh có hiểu không ? Nếu còn coi tôi là bạn bè , thì bây giờ hãy ra ngoài , coi như không thấy gìhết.
- Phong à, tâm trạng của anh bây giờ tôi rất hiểu được . Tôi có thể xem như không biết gì , trở ra ngoài để anh thay đổi ngày tháng . Nhưng tôi không thể không nhắc nhở anh , chúng ta là bác sỹ , không thể phạm lỗi lầm này . Huống chi anh là Chief of ER , anh được giao trọng trách nắm tất cả các hồ sơ nộp đơn thay tim trong tay , sự sống chết của một người nằm trong tay của anh thì anh lại càng phải công bằng , coi tất cả mạng sống đều quan trọng như nhau.
Phong cười nhạt
- Công bằng ? Nói thì nghe dễ dàng lắm , vì người đó không phải là vợ của anh , anh không cần phải đương đầu nhìn thấy người thân yêu nhất đang chờ chết , mà mình thì lại bó tay không làm gì được.
- Anh nói đúng , tôi chưa ở trong hoàn cảnh của anh nên lời nói của tôi có lẽ không có giá trị . Nhưng anh hãy nhìn bác sỹ Trương đi . Chúng ta ai cũng biết Quỳnh Chi , cô con gái duy nhất của ông ta đã chết vì không kịp chờ thay gan . Bác sỹ Trương nắm quyền cao , không ai có thể nghi ngờ tới danh dự và uy tín của ông ta , cho dù ông ta có thay đổi hồ sơ đi nữa thì cũng không ai biết . Nhưng tại sao ông ta không làm như vậy . Còn nữa , ba vợ của anh cũng là bác sỹ , năm xưa ông ta làm bác sỹ cấp cứu trong nhà thương , cũng có cơ hội để thay đổi hồ sơ , tại sao ông ta lại không làm . Tôi tin chắc không phải là vì họ không thương con , mà vì họ hiểu được họ là bác sỹ và vai trò của họ , mỗi một con người đã có số riêng , họ không thể lạm dụng quyền hành của mình để đóng vai thương đế.
Bây giờ anh thay đổi ngày tháng để cho Diễm được thay tim , anh có biết vì ích kỷ của bản thân anh có thể cướp đi mạng sống của một người , người đó có thể là một bà người mẹ có bốn đứa con , chồng của bà ta đã qua đời để lại bốn đứa con đang mong chờ bà ta khoẻ lại để chăm sóc cho họ. Hơn nữa cho trên thế gian này không có gì là bí mật , trừ khi là chúng ta không có làm . Nếu như không sớm muộn cũng sẽ bị phát giác ra . Đến lúc đó anh sẽ bị tù , mất hết tương lai . Diễm biết chuyện sẽ đau lòng biết mấy . Cô ta cũng sẽ không được thay tim , rồi những ngày tháng ở trong tù , ai sẽ lo lắng chăm sóc cho cô ấy.
Phong ôm đầu.
- Đừng có nói nữa.
- Tôi không phải nói để khiến anh cảm thấy khó chịu . Nhưng vì chúng ta là bạn thân nên tôi không thể không nói , sự thật đôi lúc rất chói tai và tàn nhẫn . Phong à , anh cũng biết rồi , còn không thì chúng chỉ còn cách chờ đợi , biết đâu vài tháng sau , y học sẽ có phương cách mới có thể cứu Diễm cũng không chừng . Chưa đến phút cuối cùng , thì cũng đừng nên tuyệt vọng.
Phong bỗng ngước lên.
- Anh vừa nói gì ?
- Tôi nói chưa đến phút cuối cùng , thì cũng đừng nên tuyệt vọng.
- Không phải, là câu trước ?
- Trừ những trường hợp người hiến tim ghi rõ tên người nhận , con...
- Đúng vậy , tại sao tôi lại không nghĩ ra . Cám ơn anh đã nhắc nhở tôi.
Phong mỉm cười.
Lập Văn cảm thấy không yên.
- Anh đang suy nghĩ gì ?
- Không có gì , nói tóm lại là tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu . Yên tâm đi.
- Anh đã nghĩ suốt rồi.
- Phải ,
Phong tắt máy computer , chàng đứng dậy.
- Tôi phải đi thăm vợ của tôi , anh cũng nên trở xuống làm đi.
- Anh thật sự đã nghĩ suốt ?
- Phải , làm ơn đừng dài giòng quá được không ?
Bước vào phòng , Phong không khỏi ngạc nhiên khi ngoài Diễm ra , không còn một ai khác . Bịch nước biển cũng đã chảy gần hết , nếu để không khí lọt vào thì nguy . Phong vội chạy ra ngoài lấy bịch khác vô thay . Chàng thầm trách mình đã quá ỷ y nơi ba của Diễm cũng là bác sỹ , họ sẽ biết cách chăm sóc thật tốt cho Diễm . Thật không ngờ họ vô tâm đến thế , an tâm để Diễm ở đây một mình . Thường ngày họ không phải vô ý như vậy , thật ra họ bỏ về hết để làm gì ? Nếu biết như thế này thì chàng đã không bỏ đi hôm đó.
Phong sửa lại sợi giây cho ngay ngắn , khi nước biển bắt đầu nhỏ đều từng giọt thì chàng mới thấy an tâm ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường . Phong cầm bàn tay của Diễm áp lên má của mình , yên lặng nhìn nàng . Chỉ mới mấy hôm thôi , mà Diễm đã ốm đi thật nhiều.
- Anh Phong..Anh Phong.
- Anh ở đây , anh ở đây nè.
Diễm chỉ là đang gọi mớ trong giấc ngủ , nhưng tiếng của Phong đã làm cho nàng thức giấc . Diễm từ từ mở mắt . Thấy mặt Phong , nàng vội nắm chặt lấy tay của chàng.
- Anh đã đến . Anh đã đến thật sao ? Em không phải đang nằm mơ chứ ?
- Không phải , anh đang ở bên cạnh , nói chuyện với em đây mà.
Nước mắt của Diễm trào ra.
- Anh có biết , lúc em tỉnh lại không thấy anh , em tưởng rằng em đã chết rồi . Anh đã đi đâu ?
- Xin lỗi em...
- Đừng có nói xin lỗI , em là vợ của anh , em hiểu anh mà . Có phải vì phẩu thuật không thành công khiến cho anh cảm thấy chán nản , có phải không ? Anh đừng có bao giờ tự trách mình . Em biết anh đã ráng hết sức của mình . Là ý trời thôi.
- Anh có phải vô dụng lắm không , ngay cả vợ của mình cũng không cứu nổi ?
- Không đâu , không bao giờ đâu , anh rất là tài giỏi . Từ trước cho đến giờ , anh ở trong lòng của em luôn luôn là một con người hoàn toàn nhất . Em lúc nào cũng thần tượng anh lắm , anh có biết không ? Anh có thương em thật hay không ?
- Sao lại hỏi như vậy ? Em đã biết tình anh đối với em sâu không có đáy đâu.
- Như vậy là em đã thoa? mản , đủ lắm rồi.
Diễm ráng gượng nở một nụ cười.
- Em không có sao đâu , em chấp nhận được mà . Anh cũng đừng vì em mà buồn , mà chán nản . Còn sống một năm thì một năm , đáng lẽ ra em không thể sống qua 13 tuổi . Sống được cho đến bây giờ , thì em cảm thấy mình đã lời rất nhiều rồi . Có nhiều người , có thể lát nữa ra đường bị tai nạn , rồi chết đi không biết chuyện gì , chưa trăn trối cũng chưa làm được những chuyện mình muốn làm . Còn em , dù sao em cũng biết mình còn lại một năm , có thể đi làm hết những chuyện em muốn làm . Không phải em may mắn lắm hay sao ? Huống chi , con người khi già thì da sẽ nhăn nheo , sẽ xấu xí lắm , em không muốn anh thấy tướng xấu xí của em lúc đó đâu . Chết bây giờ , thì em mới có thể để lại một hình ảnh đẹp trong lòng của anh . Ông trời cũng đã tốt với em lắm rồi , đã cho em một cuộc sống rất hạnh phúc . Cho em được có anh . Anh hứa với em , sau này khi em chết rồi , thì anh phải sống cho thật tốt , không được buồn , không được buông suôi . Anh hứa với em đi , hứa với em được không ?
- Anh không thể hứa với em , em nhất định sẽ không có sao đâu.
Một giọt nước mắt chảy xuống tay của Diễm.
- Anh đã rơi nước mắt ? Xưa nay anh chưa hề rơi nước mắt mà , anh nói đàn ông khóc rất là khó coi . Đừng có vì em mà chảy nước mắt.
Hơi thở của Diễm bắt đầu khó khăn , nàng đặt một tay lên ngực như muốn đè nén cơn đau.
- Đừng có nói chuyện nữa . Sức khỏe của em còn yếu lắm . Hãy nhắm mắt lại ngủ đi.
- Anh có bỏ đi hay không ? Đừng có bỏ em một mình.
- Anh không đi đâu hết . Anh sẽ ngồi đây với em , được không ? Ngủ đi.
Phong kéo tấm chăn lên . Chàng nói ở trong lòng.
- Đừng có trách anh , anh không thể không làm như vậy . Sau này không có anh ở bên em , thì em cũng phải sống thật vui vẻ.
Phong đang ngồi viết phân tích bịnh lý của một người bệnh nhân tuần sau sẽ mổ thì Lập Văn cầm hai tờ giấy gì đó hớt hải chạy vào.
- Phong! Cái này là cái gì ?
Phong ngẩn lên nhìn rồi cuối xuống viết tiếp , chàng điềm tỉnh đến lạ thường.
- Những chữ trên đó anh đọc hiểu mà , đâu cần phải hỏi tôi.
- Phải tôi đọc được , một tờ nếu anh bị tai nạn , bị coma thì anh không muốn tiếp tục trị liệu , anh muốn được quyền chết . Còn tờ kia là giấy certified làm organ donor , khi anh có chuyện gì thì trái tim của anh sẽ hiến cho vợ của anh . Tại sao ?
- Có gì là tại sao ? Tôi đã không làm được gì nữa , bây giờ chỉ hy vọng là tôi chết trước để cứu vợ của tôi thôi . Đâu phải là chuyện phạm pháp , tôi nghĩ tôi có quyền này mà phải không ? À phải , những thứ này là confidential , tại sao lại có thể đến tay của anh ?
- Tôi làm sao có được chuyện đó vốn không quan trọng . Chuyện quan trọng bây giờ là anh đã điên rồi . Anh thật sự chỉ là mong anh chết trước , không phải tính làm chuyện dại dột để cho vợ của anh trái tim hay sao ? Tôi không tin . Người nhà của anh có biết chuyện này hay không ? Không được , tôi phải đi nói lại với gia đình của anh.
Lập Văn quay bước định trở ra.
- Đứng lại . Không được đi.
Phong đứng dậy , đến bên Lập Văn.
- Chúng ta qua bên kia ngồi nói chuyện đi.
Phong thở dài.
- Tôi biết đời sống tình cảm của anh rất là mẫu mực . Anh không bay bướm như Vỹ Kiệt , không bỏ mặc tất cả như Trọng Hiền . Nhưng anh đã có bao giờ yêu thương một người đến tận xương tủy . Từng nhịp đập , từng hơi thở để tiếp tục sống , cũng đều là vì người đó . Nếu một ngày nào đó , người đó không còn ở bên cạnh anh thì cuộc sống của anh cũng không còn ý nghĩa . Mỗi một ngày trôi qua đều chỉ là sự tẻ nhạt , buồn chán . Không có người đó thì cuộc đời cũng đã hết . Anh đã có từng yêu ai như vậy không ? Nếu có thì anh sẽ hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ.
Tôi thường hay suy nghĩ , có rất nhiều người suốt cả đời cũng chưa từng thương yêu , chưa từng biết tình yêu là như thế nào . Họ đám cưới , sinh con đẻ cáI , sống một cuộc đời rất là bình thản . Có người nghĩ những người như vậy là hạnh phúc . Chỉ cần không biết tình yêu , thì không bao giờ biết đến cái đau khổ của tình yêu là gì , đau khổ đến tận xương tủy , đau khổ đến tận tim óc . Anh có nghĩ bốn chữ nào hay hơn bốn chữ này để hình dung sự đau khổ này hay không ?
Nhưng tôi không cảm thấy đó là hạnh phúc . Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của tôi đó là gặp được Diễm , lấy cổ làm vợ . Chỉ có cổ mới có thể cho tôi biết cái gì là định nghĩa của hai chữ "thương yêu" và cái gì là mong một đời một kiếp bên nhau . Nếu như ông trời chỉ cho một trong hai chúng tôi tiếp tục sinh tồn , thì tôi mong người đó là Diễm . Tôi sẵn sàng chấp nhận hy sinh tất cả , để đổi lấy tánh mạng cho nàng.
Xưa nay Lập Văn vẫn biết Phong rất yêu vợ , nhưng chàng không ngờ Phong lại yêu vợ đến thế . Những thứ Phong vừa nói tại sao chàng chưa bao giờ cảm giác được . Chàng im lặng một hồi lâu.
- Tôi biết cho dù tôi có nói thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được anh . Anh đã quyết định rồi . Nhưng anh thấy đây là phương cách hay nhất hay sao ?
- Đó đương nhiên không phải là phương cách hay nhất . Nhưng mà là phương cách duy nhất . Nếu như Diễm qua đờI , thì tôi cũng không tiếp tục sống nữa đâu , tôi sẽ đi chung với cổ . Nên anh đừng ngăn cản tôi , hãy để cho tôi làm những chuyện mà tôi muốn làm . Đừng nói chuyện hôm nay cho ai biết . Hãy giữ bí mật này cho tôi được không ?
- Nếu anh đã quyết định rồi , tôi cũng không còn gì để nói nữa . Anh có quyền làm những gì mà anh muốn làm mà . Nhưng anh có nghĩ tớI , khi Diễm biết chuyện , biết anh đã vì cổ ma... thì cổ có thể tiếp tục vui sống hay không ?
- Chuyện đó anh không cần phải lo . Tôi sẽ có cách khiến cho cô ta suốt cuộc đời cũng không bao giờ còn nhớ đến tôi.
Hai tuần lễ rốt cuộc cũng trôi qua . Hôm nay là ngày Diễm xuất viện . Đáng lẽ ra Diễm có thể xuất viện từ tuần trước , nhưng bố của Diễm bảo ở nhà thương vẫn tốt hơn , có gì cần thì có ngay bác sỹ và những dụng cụ tối tân nên nhất định bắt Diễm phải ở lại cho đến khi thật khoẻ hẳn rồi mới được về . Diễm cho dù không muốn thì cũng không còn cách nào hơn , đành phải chịu khó ở lại thêm một tuần lễ nữa.
Từ lúc sáng sớm , thì Diễm đã hối bố ký giấy làm thủ tục xuất viện . Trong lòng Diễm nóng như lửa đốt , muốn ra khỏi liền nơi này để đi gặp Phong hỏi chàng chuyện gì đã xảy ra . Buổi tối hôm đó , Phong đã hứa là sẽ không đi , ở bên cạnh nàng , nhưng lúc gần sáng khi Diễm thức dậy thì đã không thấy Phong . Sau hôm đó , chàng cũng chỉ ghé đến thăm vài lần , mỗi lần chỉ ghé lại vài phút coi sơ tình trạng sức khoẻ của Diễm rồi vội vã bỏ đi . Diễm gọi phone cho Phong thì một là chàng không trả lời , còn không thì cũng nói chàng đang bận không thể trò chuyện được . Trong lòng Diễm thấy buồn lắm nhưng nàng vẫn tự an ủi mình chắc Phong thật sự đang rất bận , dù sao chàng cũng là bác sỹ trưởng , còn Diễm dù sao cũng còn có bố chăm sóc , bố của Diễm cũng là bác sỹ vậy thì có Phong ở đó hay không thì cũng vậy thôi . Phong tốt với nàng lắm , chàng đâu phải là một con người vô tâm . Nghĩ như vậy , nhưng hôm nay Diễm xuất viện , nàng vẫn thật mong là cho dù Phong có bận đến mấy thì cũng phải đến đón nàng về.
Diễm cứ chờ đợi , mọi người ở trong phòng cũng sốt ruột , Bình cứ đi tới đi lui như bộ rất bực bội . Đến lúc mặt trời sắp lặn thì Bình hết còn kiên nhẫn.
- Sao ? Mình có thể về được chưa ?
- Anh ba , mình đợi thêm chút nữa được không ? Chắc là anh Phong đang tới đó.
Bình chịu hết nổi . Chàng hơi lớn tiếng.
- Đầu óc của em đâu có vấn đề gì tại sao lại không chịu động não suy nghĩ . Phong rõ ràng biết hôm nay em xuất viện , nếu tới đón em thì đã tới từ sáng rồi . Phong sẽ không có tới đâu . Có hiểu hay không ?
Mẹ mắng Bình
- Tại sao lại la em , bố biết con sốt ruột , nếu con bận gì thì đi trước đi . Em vừa mới khoẻ lại thôi , không thấy nó đang buồn hay sao , lại còn lớn tiếng như vậy.
Bình dịu lại.
- Con không có ý đó đâu.
Quay sang Diễm chàng nói.
- Xin lỗi em . Anh không có cố ý lớn tiếng với em đâu ? Đừng có buồn anh nha.
- Không có đâu anh ba , em biết anh và mọi người đều lo lắng và quan tâm cho em mà.
- Diễm à . Hay con về nhà bố mẹ đi . Về nhà có cái gì thì cũng có bố mẹ lo cho con.
Diễm vội từ chối.
- Không cần đâu me . . Con đã khoẻ lại nhiều rồi mà , có thể đi lại chạy nhảy được . Bố cũng nói vậy mà , con không có gì đâu , không cần phải có người chăm sóc . Con có thể tự lo cho mình mà.
Mẹ của Diễm ái ngại
- Như vậy làm sao được ?
- Được mà mẹ . Con đâu phải ở một mình . Còn có anh Phong lo cho con nữa mà.
Bình cười nhạt
- Ngay cả tới đón em xuất viện cũng không tới , anh nghĩ em đừng đặt hy vọng nhiều ở người ta sẽ biết chăm sóc cho em.
- Bình !
Bố khẻ mắng Bình . Bố của Diễm nãy giờ yên lặng , bây giờ mới lên tiếng . Bố buồn buồn.
- Con không muốn về nhà bố mẹ thì cũng được . Ở đây có phone mà , đi đâu cũng có xe nên rất là mau . Có gì thì con gọi phone , bố mẹ sẽ qua ngay . Ngày mai bố mẹ sẽ cho chị Thu qua giúp đở việc cho con cho đến khi nào con khoẻ hẳn . Quyết định như vậy , con không thể phản đối nữa . Như vậy là bố mẹ đã chiều ý con lắm rồi.
Thái độ của bố đã rất dứt khoát , Diễm đành gật đầu . Bố của Diễm ngưng giây lát rồi tiếp tục , ông đến bên cạnh Diễm , giọng ông buồn buồn.
- Con à , Phong làm việc ở tầng dưới thôi . Cho dù có bận đến mấy thì cũng có lúc nghỉ , cho dù không thể đưa con về thì cũng có thể đến đấy nói với chúng ta một tiếng . Anh ba của con đã gọi phone cho nó nhiều lắm rồI , nó cũng không trả lời . Nếu tới thì đã tới từ lâu rồi . Cho dù con có tiếp tục chờ thì nó cũng không đến . Con đừng có chờ nữa . Mình đi về nha con.
Lời của bố nói thật có lý . Diễm không phải không nhận ra điều đó nhưng nàng vẫn có tìm kiếm lý do bào chữa cho Phong.
- Không phải đâu bố . Anh Phong coi khoa cấp cứu , hơn nữa nhà thương thì đương nhiên lúc nào cũng có người đưa vô làm sao bỏ đi . Nhưng , thôi mình đi về đi.
- Bình à , xách đồ đi con.
- Da.
Nghe nói tới về là Bình như tỉnh ngủ , chàng vui vẻ nhanh nhẩu trở lại.
Còn Diễm bước từng bước đi như một kẻ mất hồn . Một mặt Diễm bào chữa cho Phong , tự nói với bản thân là Phong đang bận . Một mặt khác Diễm không thể nào coi như không có chuyện gì xảy ra . Như lời bố nóI , cho dù bận đến mấy thì cũng có thể nhắn vài câu với nàng mà . Diễm cảm thấy thật buồn và thất vọng.
"Phong! Không lẽ anh lại có thể quên chúng ta chỉ có một năm thời gian , để bên nhau hay sao ?"
Trước khi bước vào trong xe , Diễm vẫn còn ngần ngừ chưa chịu đi . Nàng quay đầu lại nhìn như hy vọng rằng Phong sẽ xuất hiện ngay bây giờ . Nàng nào hay biết là Phong sẽ nhất định không đến đâu , vì từ cửa sổ một căn phòng trong bệnh viện , Phong đang đứng lặng lẽ nhìn theo chiếc xe chở nàng mãi cho đến khi chiếc xe mờ hút trong bóng tối . Phong khẻ thở dài , một tiếng thở dài thật não nuột , chất chở những sự đấu tranh với bản thân và đau đớn , đang đè nặng trong lòng.
Diễm về đến nhà thì đã sáu giờ tối . Cứ hết người này đến thăm , rồi nghe phone của người kia , mãi đến 11 giờ thì căn nhà mới thật sự trở lại sự yên tĩnh của nó . Phong vẫn còn chưa về đến . Diễm gọi Lập Văn thì biết Phong đã về từ lâu , nhưng rồi chàng đã đi đâu ?
Những lời Diễm tự an ủi mình đã không còn công dụng nữa mà biến thành một ngọn lửa tức giận , tựa như một trái bóng đang muốn nổ tung . Show comedy "Suđenly Susan" trên TV lúc 11:30 đã hết từ lâu thì Phong rốt cuộc mới về đến . Diễm trách móc.
- Anh có biết đối với một người bịnh , mong mỏi nhất của họ là được gặp người thân nhất của mình không ? Những ngày em ở bệnh viện , anh không đến thăm em , em cũng không có trách anh . Em có thể tự nói với mình là công việc của anh rất bận rộn . Nhưng hôm nay em xuất viện , anh không thể dành vài phút trong thời gian của anh cho em hay sao ? Anh không thể tới đón em thì ít ra anh cũng nên ghé tới nói với em một tiếng . Như vậy cũng mất nhiều thời gian lắm sao ?
- Xin lỗI , anh đã quên mất.
Phong dửng dưng lạnh nhạt như chẳng có gì quan trọng xảy ra . Chàng bước đi lên lầu . Diễm tức đến muốn nổ tung.
- Anh khoan đi đã.
Phong dừng quay lại , chàng quát
- Còn có chuyện gì ? Anh đã nói xin lỗi em rồI , em còn muốn sao nữa ?
Diễm sửng sốt đến độ không nói ra tiếng , Phong chưa bao giờ nói nặng Diễm một tiếng , Diễm không thể nào ngờ được Phong lại có thể lớn tiếng la lối mình khi đó là lỗi của chàng . Chắc là đã có chuyện gì xảy ra . Nàng nhỏ nhe.
- Có phải hôm nay anh có chuyện gì không vui phải không ?
Phong sẵng giọng đáp.
- Không có . Tôi còn có chuyện phải làm , đi ngủ đi.
Nói rồI , Phong bỏ lên lầu vô phòng làm việc của chàng . Cánh cửa đóng một cái rầm . Diễm đứng đó chết lặng , nước mắt ứa ra , tuôn rơi trên khuôn mặt . Nàng không hiểu mình đã làm sai điều gì hay đã có gì xảy ra trong những ngày nàng nằm ở bệnh viện đã khiến Phong trở nên như vậy.
Diễm đi lên lầu , đến trước cửa phòng mà không dám gỏ cửa . Nàng đứng đó chờ đợi Phong dịu lại , trở ra . Còn Phong ở trong phòng ủ rũ , chàng bịt tai lại để không nghe những tiếc nấc nhỏ nhỏ bên ngoài . Nếu Diễm đau khổ , thì chàng càng đau khổ hơn nàng gấp trăm ngàn lần.
Phong đã không còn nghe tiếng khóc bên ngoài nữa , chàng nghĩ chắc Diễm đã đi ngủ . Khoảng nửa đêm chàng trở ra tính lấy ly nước , Phong không ngờ thấy Diễm đang ngồi ngủ gục trước cửa phòng . Trái tim chàng đau khổ tan nát từng mảnh.
Phong phải nắm chặt lấy thành cửa để kềm chế mình không chạy tới ôm Diễm vô lòng.
- Trời ơ !. Tôi phải làm như thế nào đây ?
Phong cởi chiếc áo khoác của chàng , tính khoác lên cho Diễm nhưng rồi chàng ngưng lại . Phong giật lùi.
- Không . Tôi không thể làm như thế được . Tôi cần phải tàn nhẫn để Diễm thù ghét tôi . Phải , tôi cần làm như vậy.
Phong nhè nhẹ trở vô phòng đóng cửa lại . Chàng tựa lưng vô cánh cửa nhắm mắt lại thở dài.
- Xin lỗi em , hãy tha thứ cho anh.
Những ngày sau đó , Phong đã tiếp tục với vai trò trong vở bi kịch chàng sáng tác . Chàng thường hay la lối kiếm chuyện gây gỗ vô cớ . Đêm nào cũng uống say sưa , đến 1-2 giờ đêm mới về . Về đến nhà chàng giả lè nhè , la lốI , đập phá đồ . Nhưng khác dự liệu của chàng , Diễm không những không nổi giận , không bỏ về nhà bố mẹ mà còn chăm sóc chàng rất tốt , nào là khăn lạnh trà nóng để chàng tỉnh rượu . Trước mặt bạn bè hay người nhà , Diễm cười nói vui vẻ , luôn miệng khen ngợi Phong . Rồi khi không còn ai mới âm thầm rơi lệ.
Những cử chỉ này không sao thoát được ánh mắt của Phong , nhưng chàng đành giả vờ không hay biết . Một tuần , rồi một tuần trôi qua , khi thấy Diễm đã tiều tụy xanh xao đi hẳn , không phải vì căn bệnh tim mà là do tâm bệnh . Phong bắt đầu lo sợ nếu tiếp tục như thế này , sức khỏe của Diễm có thể chịu không nổi.
Không lẽ phương cách của chàng đã sai lầm ? Không thể nào , Diễm là một cô gái trong thời đại mới mang một cá tính rất bướng bỉnh cứng cỏi . Trong những talk show tâm tình trên radio của nàng , Diễm luôn luôn phản bác ý tưởng chồng chúa vợ tôi . Phong có lần nghe Diễm khuyên người ta , cho dù mình có yêu người chồng của mình đến mấy nhưng người đó đối xử không tốt với mình hay làm lỗi với mình , khiến mỗi ngày mình sống không được vui vẻ , rất buồn , rất khổ thì hãy nên chia tay , không nên tiếp tục cuộc tình đó vì nó tựa như một tấm gương đã vỡ , cho dù có dán lại khéo cách mấy thì cũng còn những đường rạn nứt , không thể trở lại nguyện vẹn như xưa.
Nhưng khi chuyện đó xảy ra trên người mình thì cách sử xự của Diễm lại làm hoàn toàn khác với lời khuyên nàng góp ý cho người ta . Phong thật không hiểu tại sao Diễm lại có thể hạ mình chịu đựng đến thế . Không lẽ phương cách của chàng thật sự đã sai hay là còn chưa đủ tàn nhẫn ? Có lẽ là chưa đủ . Chắc là như vậy.
Phong tắt máy xe rồi bước vô phòng mạch . Cũng như lúc xưa hôm nay là ngày chủ nhật , chàng dùng hôm ngày hôm nay để viết procedure cho những ca mổ trong tuần tới chứ không khám bệnh . Điều khác xưa là bây giờ chàng chỉ làm ở đây ngày thứ tư và hai ngày cuối tuần , còn những ngày khác thì chàng phải trực ở bệnh viên.
Thấy Phong , Annie gật đầu chào.
- Hi Anh Phong!
- Xin chào.
- Lúc nãy Thùy gọi phone nói có chuyện gấp ở nhà nên hôm nay sẽ không vô.
- Vậy sao ?
Phong thờ ơ , nếu như là lúc xưa thì chàng đã la ầm lên , nhưng lúc này trong lòng không được vui nên chàng cũng không còn tâm trí để ý đến những chuyện khác . Phong đi thẳng vô phòng làm việc , Annie cũng đi theo vô.
- Có chuyện gì sao ?.
- Lúc nãy Diễm có tới kiếm anh . Mắt của chị đỏ hết , hình như là đã khóc nhiều lắm.
Nghe Annie nói , Phong nghe lòng mình quặn đau , muốn chạy liền về nhà để coi Diễm ra sao . Nhưng chàng biết mình không thể làm như vậy.
- Còn có chuyện gì khác không ? Nếu không thì trở ra đi , anh còn chuyện phải làm.
Annie rất bực bội thái độ như chẳng có chuyện gì của Phong , nhưng cố gắng dằn lại nhỏ nhẹ hỏi.
- Em còn có chuyện này muốn hỏi ý kiến của anh . Có phải bản tính của đàn ông là vô tình , lạnh nhạt và tàn nhẫn hay không ? Cho nên không thể tin tưởng được vì một người lúc mới đầu mình thấy rất là tốt , là một con người mô phạm , sớm muộn gì thì cũng sẽ biến thành một tên lạnh máu có phải không ? Em thường hay nói với Thùy là em rất ngưỡng mộ chị Diễm có một cuộc sống rất hạnh phúc . Nếu chồng của em có thể tốt với em như anh tốt với chị Diễm thì hay biết mấy . Nhưng bây giờ em lại cảm thấy mình rất là may mắn vì chồng của em không tốt với em như kiểu anh tốt với chị Diễm đó.
- Em đang chỉ trích và moi móc anh à ?
- Em không dám . Em chỉ biết mới tháng trước anh vì muốn mua sợi giây chuyền cho chị Diễm đã đứng đợi trước tiệm suốt năm tiếng đồng hồ , đợi người ta mở cửa . Anh không dám bỏ đi vì sợ khi họ mở cửa , người khác sẽ mua trước mất . Còn bây giờ , em thật không thể tin là anh có thể thay đổi đến thế ? Mỗi lần gặp Diễm , đều thấy như là vừa mới khóc . Khiến một người đàn bà khóc lóc , thì chỉ có một nguyên nhân là do người chồng hay người yêu của họ . Em tin chắc chắn là lỗi nơi anh.
Phong thở dài.
- Có nhiều chuyện dù không muốn cũng không thể nào làm khác hơn được . Lúc nào em và Thùy rảnh , có thể tới chơi nói chuyện cho Diễm vui giùm anh , được không ?
Annie mỉm cười.
- Thấy hối hận à . Thôi được , em sẽ rủ Thùy đến trò chuyện với Diễm . Tụi em sẽ nói tốt cho anh.
Phong vội xua tay.
- Đừng bao giờ làm vậy , đừng bao giờ nói tốt cho anh với Diễm . Chỉ cần giúp anh khiến cho Diễm được vui thì anh cám ơn em rất nhiều . Nhớ nha , đừng bao giờ nói tốt cho anh . Muốn nói thì hãy nên nói điều xấu thôi.
Annie ngơ ngác chẳng hiểu Phong vừa nói gì . Phong rõ ràng lo lắng cho Diễm , lo ngay đến cả việc buồn vui của Diễm . Tại sao lại không muốn nàng nói tốt cho chàng trước mặt Diễm ? Đúng như Diễm nóI , gần đây Phong thật là con một người quái lạ , chẳng ai hiểu được chàng đang suy nghĩ những gì.
Annie thật giữ lờI , ngày hôm sau là đã cùng với Thùy đến nhà của Phong.
- Diễm à , ngồi xuống đi , đủ đồ ăn rồi.
- Để Diễm cắt luôn mấy trái xoài đã . Annie lên nhà ngồi đi.
- Nếu biết tới làm Diễm bận rộn như vậy Annie và Thùy sẽ không đến đâu . Tụi mình ngồi nói chuyện với nhau là được rồi.
Annie kéo tay Diễm lên nhà.
- Nhà của Diễm với anh Phong mua chi mà xa quá , làm tụi mình khó gặp nhau . Lâu lắm rồi ba đứa mình chưa có dịp đi chơi chung . Diễm lấy chồng rồi cứ núp ở nhà à , lát nữa phải bắt cóc Diễm đi chơi mới được . Phải không Thùy ?
- Đúng đó , đúng đó.
Thùy đồng tình nhưng mắt vẫn dán vào những bình hoa lan mà cái chậu trồng hoa là một cái vỏ ốc thật là lớn có nhiều vân màu.
- Có biết tụi này đang nói gì không mà cũng nói đúng hả Thùy ?
Annie hỏi.
Thùy cười bước đến ngồi với Diễm và Annie
- Thì đang nói chuyện bắt cóc chị Diễm đi chơi mà , hay đó . Chị Diễm à , mấy cái vỏ ốc trồng hoa kia đẹp quá hạ Chị mua ở đâu vậy ?
- Mấy cái đó hả , anh Phong làm đó mà . Mỗi khi anh Phong ra biển diving hay nhặt vỏ ốc về lắm , để cũng không làm gì nên anh Phong trồng hoa lan vô , để trưng trên bàn thấy cũng xinh xinh.
- Rất là cute nữa đó , còn mấy cái đồ sứ kia ?
- Cũng là của anh Phong làm hồi học đại học.
- Wow , không ngờ anh Phong là một nghệ thuật gia . Thật là có nhiều tài quá.
Thùy khen
Diễm mỉm cườI , lòng nàng cảm thấy hạnh diện.
- Anh Phong thật là giỏi lăm.Anh Phong con...
Nhắc đến Phong , bỗng Diễm nghĩ đến những chuyện trong nhà , khuôn mặt nàng chợt buồn . Annie tinh mắt nhìn thấy vội đổi đề tài.
- Thôi đừng nói đến anh Phong nữa , tính đi đâu chơi đi.
- Đi ăn kem đi hay uống smoothies cũng được . Đến Diễm Hương nha , ở đó đẹp lắm . Con...
- No way.
Thùy chưa nói hết thì Annie đã vội phản đối.
- Mấy quán cafe phức tạp lắm, hay bắn nhau . Hết chỗ đi rồi sao tới đó.
Thùy nhăn mặt
- Chưa nghe người ta chưa nói hết mà đã cắt ngang rồi . Chỗ đó không phải làquán cafe mà là quán bán kem , sinh tố , chè , trà trân châu vậy thôi . Cũng có bán cafe nhưng không phải loại quán cafe karaoke đâu . Đông người lắm , nhưng toàn là con gái hay là couple không hà , không có mấy người tóc nửa xanh nửa đỏ hay đeo đầu lâu giây xích đâu.
- Tuy vậy nhưng...
Annie vẫn còn ngần ngừ ngó Diễm như hỏi ý quyết định ra sao.
- Có phải nằm trên đường Maine không Thùy ?
Diễm hỏi.
- Đúng rồi . Chị đến tiệm đó rồi hả ?
Diễm lắc đầu.
- No , Diễm chưa có đến bao giờ , nghe mấy người bạn đến đó kể thôi . Họ nói tên tiệm đó giống tên của Diễm nên nghe Thùy nhắc tiệm đó , Diễm có chút ấn tượng.
- Ồ wow , phải ha , nãy giờ không để ý , tên của chị thật giống tên tiệm đó , như vậy nhất định phải đến mới được đó . Tiệm đó mới mở ba tháng thôi , đại khái giống như Starbuck and Jamba Juice nhưng lớn và quy mô hơn . Ông chủ ở đó còn trẻ lắm mà làm chủ tiệm này còn một tiệm furniture nữa . Giỏi ghê không . Nhưng mà nói chuyện rất là nice và vui tính nữa . Vừa đẹp trai , lại có tiền mà không có phách lối chút nào giống như mấy đứa con trai bây giờ.
Annie khúc khích cười một mình.
- Cười gì vậy ?
Thùy hỏi.
- Không , bây giờ mới hiểu tại sao Thùy nhất định muốn đến Diễm Hương . Diễm đoán ra tại sao không ?
Diễm cười.
- Diễm đoán không ra , tại sao ha ?
- Thì tại vì Thùy muốn gặp ông chủ đẹp trai mà.
Thùy đỏ mặt , đánh thùm thụp vào lưng của Annie . Annie la ơi ợi
- Cứu tôi với , có người muốn giết người bịt miệng nè.
- Ai biểu chị dám chọc em.
Annie vẫn còn chưa dứt cười.
- Ai chọc hồi nào , nói chuyện trong đáy lòng của em thôi mà . Đủ rôi..đừng đánh nữa , thôi đi đi nếu không lát nữa kẹt xe lắm.
Lần đầu tiên Diễm đến nơi này nhưng đã bị thu hút ngay vì vẻ đẹp tao nhã quyện chút gì mờ ảo mê hoạc của nó . Được trang trí theo kiểu Carribean beach , Diễm Hương được xây ngay chính giữa một bãi cát trắng thật đẹp . Hai bên đường đi vào là những cây palm thẳng tắp cao chọc trời . Vào trong tiệm , bốn bức tường như được kết làm bằng những thanh tre . Những cây dừa thấp thấp và ánh đèn màu càng làm tăng vẻ đẹp Carribean lên gấp bội.
Điều mà Diễm cảm thấy đặc biệt nhất là trên trần treo những chiếc máy bay được xếp bằng mô hình . Trên tường cũng có treo những bức tranh hình máy bay . Chủ nhân của nơi này chắc là thích máy bay lắm . Nhìn những thứ này Diễm bỗng nghĩ đến một người mà lâu nay đã quên lãng.
- Chị Diễm , chị Diễm à..
- Hở.
- Chị ngó gì mà sững người vậy , chị Annie gọi mấy lần rồi đó.
- Sorry , Diễm đang ngó mấy cái máy bay trên trần . Thật là lạ và đẹp quá , xếp mấy cái đó chắc là lâu lắm . Thùy coi kìa , cái đó là F1 , còn cái kia là F15 , ồ còn có F2 , F14 , A1 , B52 nữa kìa.
- Sao chị rành quá vậy ?
- Lúc xưa có người bạn đã dạy cho Diễm phân biệt.
- Hai người kêu nước uống đi chứ . Diễm muốn uống gì ?
Annie nhắc.
- Ồ Carribean Passion nha.
- Okay.
Annie vẫy tay gọi người hầu bàn.
- Làm ơn hai ly Carribean Passion , một ly sinh tố bơ trân châu . Cám ơn.
Trong lúc chờ đợi , Annie và Diễm ngó quanh.
- Chỗ này trang trí cũng đẹp quá ha.
Annie trầm trồ . Diễm cũng gật đầu đồng ý.
- Người trang trí chỗ này cũng có đầu óc lãng mạn lắm . Diễm muốn qua bên kia coi mấy bức hình máy bay cho rõ hơn , hai người ngồi đây được không ?
- Được chứ . Diễm đi đi.
Từ cửa bước vào một chàng thanh niên còn rất trẻ , tóc cắt ngắn , ăn mặc rất sang trọng . Thùy thầm thì với Annie.
- Người đó là ông chủ ở đây đó.
- Trẻ quá ha . Chắc là tiệm của gia đình rồi bây giờ để cho anh ta coi phải không ?
- Không phải đâu , nhà của anh ấy lúc xưa nghèo lắm , là do anh ấy mới mấy năm nay tự mình làm ra thôi . Hình như là trúng stock đó.
Thấy Thùy hấp tấp phân bua giải thích để chứng tỏ người con trai đó tài giỏi càng làm Annie càng muốn chọc Thùy hơn.
- Ê hỏi nhỏ , bộ Thùy muốn làm bà chủ ở đây hay sao mà biết rõ lý lịch của người quá vậy ?
Thùy vội bịt miệng Annie rồi béo Annie một cái đau điếng.
Người con trai hay nói đúng hơn là ông chủ ghé đến quầy tính tiền dặn dò gì với mấy người hầu bàn rồi đi đến bàn của Thùy và Annie đang ngồi . Anh ta vui vẻ ký đầu của Thùy.
- Trốn học tới đây ăn kem hả cô bé ?
- Xí , làm như kem của anh ngon lắm hay sao mà phải trốn học tới đây ăn . Hôm nay là thứ bảy mà . Mà anh lớn lắm sao mà dám gọi người ta là cô bé.
- Dù sao cũng lớn hơn em mà . Thầy cô có khoẻ không ?
- Cũng oka y.
- Thầy cô ?
Annie nhìn Thùy thắc mắc . Thấy vậy Thùy vội giải thích.
- Ồ quên để em giới thiệu , Chị Annie , người chị xinh đẹp dịu dàng của em , nhưng anh hết cơ hội đeo đuổi rồi , vì chị đã đám cưới . Còn đây là anh Michael , ông chủ trẻ tuổi tài ba , năm nay 25 tuổi còn chưa có vợ đó.
Michael bật cười khoác tay.
- Đủ rồi , đủ rồi , làm ơn đi . Anh không trả tiền quảng cáo cho em đâu.
Thùy cũng cười.
- Tiền quảng cáo thì không cần , nhưng em không tính trả tiền sinh tố cho anh đâu.
- Cũng đóan biết vậy mà.
Michael vui vẻ đùa.
Quay sang Annie , Thùy giải thích thêm.
- Anh Michael lúc ở bên Việt Nam là học trò thân nhất của ba em . Năm ngoái mới gặp lại thôi . Lúc ở bên Vietnam anh Michael còn là bạn trai của chị em nữa.
- Ồ vậy sao.
- Ê thôi đủ rồi.
Michael có vẻ ngượng khi chuyện xưa của mình bị người ta khai thác . Nhưng Thùy phớt lờ cứ thao thao kể tiếp.
- Em cũng coi ảnh là anh rể rồi ,..nhưng có người qua Mỹ trước rồi thay lòng , yêu người khác . Nhưng rốt cuộc bị người ta bỏ . Đáng đời.
Annie không ngờ Thùy lại nói ra những lời đó , thấy khuôn mặt Michael chùng lại buồn buồn , Annie thấy chút bức rức ái ngại mình đã nhiều chuyện quá.
- Xin lỗi nha.
Michael cười lại.
- Không cần nói xin lỗI , tôi không có ngại đâu . Ê con bé kia , đã nói đủ chưa.
- Thì hôm nay coi như tạm đủ nha . Hôm nay hình như là ngày may mắn của anh đó , mấy bức hình tào lao anh chụp khi coi flight show ở San Francisco có người chăm chú thưởng thức đó.
- Ai vậy ?
- Coi kìa . Người đó là bạn của em.
- Có thật không ? Sao phẩm vị cao hơn em nhiều quá vậy.
Thùy tức quá đá mạnh vô chân của Michael.
Michael né , chàng cười.
- Đủ rồi , thôi không giỡn nữa . Có người biết thưởng thức ảnh của tôi , phải đi chào hỏi người ta mới đước.
Michael đi đến nơi Diễm đang đứng . Diễm đang ngắm bức hình chụp sáu chiếc F15 đang bay thành hình cung tên.
- Đó là bức hình mà tôi thích nhất trong cuộc đời của tôi.
Tiếng nói sau lưng làm Diễm giật mình , nàng vội quay lại . Diễm giật lùi lại vài bước . Cái phone trên tay của Diễm rơi xuống đất . Còn Michael đứng chết trân tại chổ . Một lát Diễm lên tiếng trước.
- Lâu quá không gặp ?
- PhảI , cũng đã hơn hai năm rồi . Không ngờ gặp được Diễm ở đây . Em khá chứ ?
- Khá lắm . Còn anh ?
- Cũng đở hơn trước.
- Thật không ngờ anh là ông chủ ở đây.
- Nếu biết anh là ông chủ , em sẽ không đến có phải không ?
Diễm im lặng không biết nói sao . Michael tưởng Diễm ái ngại vì câu nói của mình.
- Anh nói đùa thôi . Trông em xanh xao quá , em không được khoẻ à.
- Không phải . Mấy hôm nay em thiếu ngủ nên như vậy thôi.
- Anh vẫn còn đi học chứ ?
- Anh vẫn như xưa , tin tưởng muốn làm cái gì thì cũng cần có bằng cấp , bây giờ anh lại càng tin tưởng sự quan trọng của cái bằng đến như thế nào.
- Em nghe Thùy nói anh còn một tiệm furniture , như vậy thời gian đâu nghỉ ngơi.
- Muốn kiếm tiền thì phải ráng mà.
Diễm nhìn đồng,thấy đã năm giờ rồi.
- Thôi em phải về rồi..
- Còn sớm mà.
- Em còn phải nấu cơm nữa , hôm nay thứ bảy , anh Phong sẽ về sớm hơn thường ngày . Anh cho em gởi lời hỏi thăm bác và bé Ngọc.
Diễm đi đến bên bàn gọi Thùy và Annie.
- Diễm phải đi về , hai người về chưa ?
Thùy còn chưa muốn đi.
- Ngồi thêm chút nữa rồi mình đi luôn nha chị Diễm.
- Thôi Diễm phải về trước . Bye you guys , bye anh Tiến.
- Bye bye.
Michael khẻ nóIi.
- Rảnh thì tới đây chơi nha Diễm , chỗ này lúc nào cũng rất hoan nghênh em đến.
Diễm gật đầu rồi đi ra . Tiến đứng dõi nhìn theo . Diễm đã ốm đi nhiều . Khuôn mặt đã mất đi vẻ tươi vui tràn đầy nhựa sống năm xưa . Chàng chợt nghĩ những người mới lấy chồng một năm là như vậy hay sao . Cổ có sao không ?..
- Anh Michael , Michael.
- Chuyện gì ?
Michael giật mình.
Thùy thắc mắc.
- Sao chị Diễm biết tên Việt của anh , sao chị biết anh tên Tiến . Ồ mới gặp đã nói cho người ta biết tên Việt của mình rồi , nhưng chị Diễm đã đám cưới rồi , chồng của chị còn là bác sỹ nữa . Anh đừng có ảo tưởng.
- Đừng có nói bậy bạ . Chúng tôi là bạn bè xưa.
Giọng của Tiến buồn buồn
- Anh có chuyện phải làm , hai người ngồi chơi đi nha.
Tiến đã bỏ đi , Thùy nói Annie
- Đang vui tự nhiên buồn , người gì mà lạ quá vậy ?
- Ai mà biết.
Annie đáp , nhưng trong lòng nàng đang suy nghĩ một điều khác . Nhìn cái dáng thờ thẩn mất hồn bước đi của Tiến , ánh mắt nhìn theo Diễm lúc nãy . Còn cái tiệm này nữa , Tiến đã đặt tên là Diễm Hương giống như tên của Diễm , Phạm Diễm Hương . Đây là một sựtrùng hợp hay mang một ý nghĩa khác . Lúc xưa , họ chỉ là bạn bè thôi sao ?.
- Anh Phong à , không còn gì nữa thì em đi trước nha.
Phong ngẩn đầu lên , đưa cho Annie một tờ giấy.
- Không được , đánh luôn bản này fax qua cho bác sỹ giùm anh rồi hãy đi.
Annie dùng dằng.
- Nhưng em đã hẹn với Diễm rồi , thôi kệ để Diễm chờ đi . Đưa đây.
- Thôi không cần em nữa , anh tự làm được rồi , em đi đi.
Annie khúc khích cười.
- Nói đi với vợ của anh thì mới cho đi còn không bắt làm chết người ta . Anh thật là một ông chủ tốt qúa đó ha.
Phong khẻ cười.
- Đi mau đi , sao còn nói nhiều quá vậy.
- Okay , vậy bye bye anh Phong.
Annie đi ra đến ngoài rồi trở vô lại.
- Có chuyện gì à ?
Phong hỏi.
Annie kéo cái ghế ngồi trước mắt Phong.
- Không thấy còn hơi sớm nên muốn trò chuyện với anh thôi . Nói mấy lờI , không phiền anh viết procedure chứ.
Phong ngừng viết , chàng đùa.
- Nếu anh nói là phiền đó , em có trở ra hay không ?
Annie bật cười.
- Cho dù có thì cũng phải làm mất anh mấy phút . Chỗ này là phòng mạch không phải là nhà ở đâu . Anh không thể ở đây cả ngày lẫn đêm.
- Hình như chỗ này anh làm chủ mà . Anh muốn ở lại thì có vấn đề gì ?
- Không có nếu như là anh cần làm việc . Nhưng em thấy hình như anh muốn mượn chỗ này để tránh mặt Diễm . Thật ra giữa hai người đã xảy ra vấn đề gì.
Phong im lặng không nói gì.
- Nếu như anh thương Diễm , thì hãy tốt với Diễm một chút , sự chịu đựng nhẫn nhịn của người đàn bà cũng chỉ đến một mức độ nào thôi . Em không muốn anh sau này phải hối tiếc . Em không phải hăm doa. anh , nhưng ngoài anh ra còn có nhiều người khác yêu Diễm anh biết không ? Hôm bữa đi ăn kem với tụi em , Diễm tình cờ gặp lại người bạn xưa . Một người đã dùng tên của Diễm đặt cho tiệm của mình đó . Anh biết sợ chưa ?
Phong chỉ cười.
- Vậy sao , người đó tên gì ?
- Tên Tiến đó.
- Tiến à ?
Phong bỗng đổi sắc mặt . "Tiến" Phong vẫn nhớ chữ này , anh chàng sửa xe chàng đã gặp mặt hai lần . Năm xưa , dù Tiến chỉ là một người thợ sửa xe nhưng Phong biết Diễm rất yêu Tiến . Cho dù bố mẹ nàng có giúp chàng ngăn cản cấm buộc cuộc tình của Diễm và Tiến thì nàng cũng không khuất phục . Những ngày tháng đó chàng còn nhớ rất rõ ràng . Tuy rằng sau ngày chàng và Diễm cặp bồ , Diễm đã vui vẻ một lòng một dạ bên chàng . Cho dù khi biết Tiến không phải là người ham tiền như nàng nghĩ , Diễm vẫn chọn ở bên chàng . Lúc đó Phong cảm thấy hạnh phúc lắm , vì người Diễm yêu là mình . Nhưng rồi tối hôm đó ở nhà Diễm về , nằm trên giường Phong chợt nghĩ đến có phải vì ngày mai là ngày kết hôn , mọi việc đã quá trể rồi nên Diễm vì không muốn chàng bị mất mặt nên đã đám cưới với chàng . Nếu như Diễm biết sớm hơn , có phải nàng sẽ không chịu lấy chàng hay không ? Sự mâu thuẩn đó làm cả đêm Phong không ngủ được . Nhưng rồi chàng quyết định , tình yêu là phải ích kỷ . Chỉ có chàng mới có thể đem đến hạnh phúc cho nàng . Cho dù lòng của Diễm không chỉ có riêng chàng thì cũng không sao . Chàng nhất định sẽ làm một người chồng thật tốt , sớm muộn sẽ có một ngày lòng của Diễm hoàn toàn thuộc về chàng . Tuy vậy , nhiều lúc ngồi một mình vẫn vơ suy nghĩ , Phong chợt nghĩ nếu như lúc đó Tiến không bỏ cuộc , thì bây giờ có lẽ Diễm và Tiến là một cặp chứ không phải là chàng và Diễm.
Tại sao họ lại gặp nhau trong lúc này . Có lẽ họ thật sự có duyên phận . Ông trời đã an bài như vậy hay sao . Nghĩ như vậy lòng của Phong thoáng một chút buồn vui ghen tương lẫn lộn . Chàng ghen vì đó là bản tánh tự nhiên của người đàn ông khi biết mình đang gặp tình địch . Một mặt khác chàng thấy vui vì sau này khi chàng không còn ở đây , đã có người thay thế chàng chăm sóc Diễm.
- Anh Phong! Sao như mất hồn vậy . Bộ biết sợ rồi hả ? Thấy lo rồi phải không ?
Phong cười nhe.
- Đừng có tào lao nữa . Mau đi đi , đừng để cho Diễm đợi.
- Vậy thôi em đi.
Annie đứng dậy đi ra ngoài.
Phong nghe tiếng của nàng bên ngoài nói vọng vô.
- Anh Phong , có bác sỹ Phương đến nè.
Cánh cửa mở ra , Lập Văn bước vào . Phong vui ve?
- Lập Văn . Ngồi đi , sao tốt vậy đến thăm tôi.
- Tôi đi ngang qua khu này nên sẵn vô coi anh ra sao . Với lại cũng có chút chuyện muốn nói với anh.
- Chuyện nhà thương à ?
- Không phải , là chuyện của Diễm . Hôm qua tôi có gặp cổ . Tôi thật không tưởng tượng ra Diễm lại ốm và tiều tụy đến thế . Tinh thần rất là suy sụp . Người khác và gia đình của cổ cứ nghĩ là do căn bệnh gây ra . Nhưng tôi và anh đều hiểu là vì lý do khác . Tôi chỉ sợ anh chỉ hoài công vô ích , anh chưa thực hiện được ý định của mình thì Diễm đã xảy ra chuyện . Anh cứ làm như vậy không sợ Diễm sẽ bị heart stroke hay sao ?.
- Không đâu , tôi đã coi kỹ rồi , bệnh của Diễm không thể trở chứng đứng tim hay stroke đâu . Nhưng nếu cứ buồn phiền thì đương nhiên là nó sẽ làm sức khoẻ cổ yếu đi rất nhiều . Tôi cũng nhận ra điều đó.
- Anh cũng nhận thấy à . Vậy đừng có tiếp tục nữa Phong , hãy suôi theo ý trời đi có được không . Hãy để cho Diễm sống những ngày còn lại thật là vui vẻ và hạnh phúc.
- Không được . Tôi không thể ngưng được , bây giờ ngay cả ông trời cũng giúp cho tôi đó.
- Anh nói gì ? Cái gì là ông trời cũng giúp anh ? Chuyện gì đã xảy ra ?
- Không có gì . Nói tóm lại là tôi biết tôi đang làm gì . Anh chỉ cần giữ bí mật cho tôi . Tôi bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Lập Văn thở dàI.
- Tôi cũng hy vọng là anh biết mình đang làm gì . Và càng hy vọng anh sẽ thay đổi ý định của mình.
Tiến mở tủ lấy xuống cuốn album bằng gỗ . Ngón tay chàng chậm chạp lật từng trang . Nhìn từng tấm hình , những kỷ niệm xưa như hồi nhớ lại trong đầu . Tiến rút tấm hình chụp ở bãi biển Santa Cruz ra , tiếng nói của ai chợt văng vẳng trong đầu : "nếu anh không còn thích em mà muốn chia tay thì em đành chịu . Nhưng nếu vì gia đình em thì em không đồng ý đâu . Em không cần biết anh giàu hay nghèo , em yêu anh vì anh là Tiến thôi . Xin anh đừng có mặc cảm ."
Tiến nhắm mắt lại thở dài . Hai năm đối với người khác có lẽ là mau lắm . Nhưng đối với chàng thì hai năm nay thật không dễ qua chút nào . Bề ngoài chàng như chẳng có gì , nhưng trong nội tâm mỗi ngày đều bị sự đau khổ và những hối tiếc dằn vặt . Chàng tự trách mình tại sao lại vì một chút tự ái để rồi đánh mất đi hạnh phúc cả đời không tìm lại được . PhảI , chàng vẫn tưởng mình can đảm lắm . Nhưng ngày hôm đó , từ một góc len lén đứng nhìn theo chiếc xe hoa chở nàng đi thì chàng mới cảm giác được sự đau đớn xé nát ruột gan là như thế nào.
Tiến vẫn nghĩ là mình có thể quên . Thì ra chàng làm không được điều đó . Suy nghĩ lúc nào cũng dể dàng hơn nhiều khi phải thực hành . Chàng càng xua đuổi hình bóng của nàng trong đầu thì lại càng thương nhớ đến nàng nhiều hơn . Đen tình thì đỏ bạc , Tiến cũng chẳng biết mình làm chỉ biết cuộc sống mỗi ngày đã không còn ý nghĩa . Trong một lúc say rượu , chàng đem hết tiền của mình dành dụm bấy lâu đi mua stock , không ngờ lại lên cao đến thế . Như người ta đã nóI , muốn xây một căn nhà thì trước tiên phải có nền móng , những việc sau đó thì rất dễ dàng . Quả thật là như vậy , tiền lại đẻ ra tiền . Chỉ trong hai năm , chàng không còn anh thợ sửa xe nghèo năm xưa nữa , mà là một người có tiền , có rất là nhiều tiền.
Công việc làm ăn mỗi ngày phải tiếp xúc với nhiều ngườI , chàng càng nhận rõ người ta không ai coi trọng tánh tình của mình ra sao . Họ chỉ nhìn rồi nể phục mình qua bộ quần áo hiệu trứ danh và chiếc xe mới toanh láng cóng mình đang láI . Đó là bản tính của con ngườI . Hôm qua mình không có tiền người ta gọi mình bằng thằng , hôm nay mình có tiền thì là khúm núm chào anh hay thưa ông . Còn ngày mai thì chưa biết được , có thể là thằng , cũng có thể là ông . Đời là như thế đó , người khi có tiền được thế thì vênh vang , còn cho dù ngheò thì cũng có gì phải xấu hổ , phải biết nhịn nhục lời ăn tiếng nói cho quen để rồi mai mốt cố gắng làm nên . Tự ái không đưa mình đi đến đâu chỉ biến mình thành một con người cô lẻ.
Lúc xưa nếu chàng chịu nghe lời của nàng , chịu khó trau chuốt bên ngoài hay cứ lì mặt một tí thì có thể sự việc đã không như hôm nay . Bây giờ chàng ăn mặc sang trọng , có nhà đẹp , xe đua như ai . Ra đường khiến các cô mê mệt , biết bao nơi muốn làm mai mối cho chàng nhưng tất cả vẫn không thể lấp đi sư mất mát , lổ hổng trong tim của chàng . Nếu như thời gian có thể quay trở lại , thì chàng thà là mình không có tiền như xưa , nhưng có nàng bên cạnh . Chàng nhất định cho dù là thế nào thì sẽ cũng không bao giờ buông nàng ra . Nhưng thời gian làm sao có thể quay trở lại . Bây giờ dù có hối tiếc như thế nào đi nữa thì cũng đã muộn màng . Nàng đã là vợ của người ta . Nếu như hai đứa không có duyên phận thì còn cho gặp lại nhau để làm gì . Để rồi ngọn lửa thương yêu đang từ từ nhỏ dần lại trong lòng lại bùng cháy trở lại.
Tiến thở dàI , chàng lắc đầu thật mạnh để xua tan đi hết những chuyện trong đầu . Nhưng không được . Chàng cần phải rời khỏi nơi đây , rời khỏi những tấm hình kỷ niệm này thì tình cảm trong lòng mới có thể lắng đọng được . Tiến đến bên tủ lấy chiếc áo khoác rồi đi xuống nhà . Chàng gỏ cửa phòng của bé Ngọc em chàng nhưng không bước vào . Chàng nói vọng vô.
- Nói với mẹ anh đi lễ , chiều nay anh không về nhà ăn cơm đâu.
Tiến đến nhà thờ thì còn 30 phút nữa mới vô lễ . Thường thì chàng chỉ đi lễ sáng cũng không rành thời gian lễ buổi chiều . Tiến chưa vội vô mà đi dạo xung quanh khuôn viên của nhà thờ . Tiến bỗng dừng lại , dưới chân tượng Đức Mẹ chàng thấy Diễm đang qùy cầu nguyện gìđó . Tiến bước lại gần.
- Diễm!
Diễm vội đứng dậy quay lại , Tiến nhìn thấy những giọt nước mắt còn đọng trên mặt của nàng.
- Có chuyện gì vậy Diễm ?
Diễm vội lau nước mặt. Nàng vội cườI.
- Đâu có gì , tại cát bay vô mắt của em thôI . Sao ngộ vậy ?
Dù rằng Diễm cười vui vẻ , nhưng đó là một nụ cười gượng gạo , còn ánh mắt của nàng nữa , nó đã bán rẻ nàng . Người ta nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn , tất cả buồn vui của một người đều lộ ra trong đôi mắt . Thật vậy , nhìn đôi mắt của Diễm , Tiến biết nàng chẳng được vui.
- Em phải đi về.
Nói rồi Diễm vội đi . Chiếc xe đằng sau chạy tớI , Tiến vội nắm cánh tay của Diễm kéo nàng lại.
- Anh xin lỗI.
Tiến vội buông cánh tay Diễm ra.
- Em hãy để ý đường một chút . Em có chuyện gì vậy ?
- Không có , thật sự là không có , em... em phải đi về.
- Em không phải đến để đi lễ hay sao ? Lễ còn chưa bắt đầu sao em lại cần phải về . Em có chuyện gì phải không ? Hay là em sợ anh . Đừng có sợ anh , chúng ta không thể làm người tình thì cũng có thể làm bạn bè mà.
Diễm lắc đầu.
- Không liên quan tới anh đâu.
- Vậy thì chuyện gì , em gây gổ với chồng à ?
Diễm im lặng không nói gì , Tiến biết chàng đã đoán trúng . Chàng cũng hiểu là mình không nên hỏi tiếp về vấn đề này nữa.
Diễm gượng cườI.
- Em không có gì đâu , cám ơn anh . Lúc nãy em chợt nhớ ở nhà có chuyện chưa làm xong nên phải về coi lại . Thôi em đi.
- Diễm à khoan đi đã . Có thể giúp anh chuyện này không ?
- Chuyện gì vậy ?
- Em hãy tự chăm sóc cho em thật tốt , đừng để mình rơi lệ nữa , có được không ?
Diễm mỉm cười rồi bước đi , trong lòng thoáng chút cảm động.
Suốt buổi tối Diễm ngồi chờ đợi Phong về , nàng thiếp ngủ đi lúc nào không hay. Khi thức giấc thì đã là 9 giờ sáng. Vậy là thêm một đêm nữa Phong không có về nhà.
- "Có thể là đêm qua chàng trực đêm , một lát nữa sẽ về đến ," Diễm tự an ủi mình.
Nàng lục **c đi nấu đồ ăn sáng để lát Phong về ăn thì nghe tiếng điện thoại reng.
- Hello - Xin hỏi có anh Phong ở nhà không ?
Giọng bên kia giây là một người con gáI.
- Anh Phong , không chưa có về đến , cô muốn nhắn lại gì không ?
- Ồ vậy hả , cô chắc là em gái của anh Phong phải không ?
- Không phải tôi lạ.
Diễm chưa kịp giải thích thì người con gái bên kia đầu giây đã cắt ngang.
- Khi anh Phong về cô nhắn giùm với ảnh là Trang có chuyện bận tối nay không đi coi phim với ảnh được. Nói anh không cần đến đón Trang tan sở. Còn nữa , nói với anh lạ..
Chưa nghe hết câu thì cái phone Diễm cầm đã rơi xuống đất. Toàn thân của Diễm run rẩy toát lạnh.
- Thì ra Phong đã có người đàn bà khác bên ngoài nên mới đối sử với mình như vậy. Không đâu , không thể nào đâu. Chàng không phải là loại người như thế. Chắc chắn là có người ganh tị chọc phá để chia rẻ tình cảm của mình và Phong. Chắc chắn là như vậy.
Miệng thì nói như vậy nhưng trái tim của Diễm cảm thấy đau nhói. Còn nước mắt thì cứ tuôn chảy dù rằng nàng bảo mình đâu có chuyện gì để phải khóc.
Diễm chạy ra khỏi nhà leo lên xe phóng đi thật nhanh. Đầu óc hoang mang quay cuồng. Xe cộ phía trước như nhòa trước mắt. Diễm chẳng biết mình đang lái đi đâu và ở đâu , cũng chẳng biết tại sao nàng lại đến trước cửa của Diễm Hương.
Tiến hết sức ngạc nhiên khi thấy Diễm bước vào. Chàng tươi cườI.
- Thật là một bất ngờ đó. Trời ơI , lạnh đến như vậy mà em ra đường không mang theo áo lạnh ?.
- Lúc sáng em ra khỏi nhà vội quá nên quên mang theo áo lạnh. Em đi ngang qua khu này , bỗng thấy nhức đầu quá nên ghé vô đây ngồi một chut..Ách xị.Ách xì.
- Em đã bịnh rồi đó.
Tiến choàng cái áo của chàng lên vai của Diễm làm Diễm ngượng ngùng vội từ chốI.
- Không cần đâu anh , em không có thấy lạnh.
Mặc kệ Diễm từ chốI , Tiến vẫn cứ khoác lên cho nàng.
- Em không thấy lạnh thật sao ? Em hãy coi khuôn mặt của em đã tím lại vì lạnh rồi đó , còn nói không được sao ? Ngồi chơi chút đi , để anh đi pha một ly hot apple cider cho em.
Tiến trở lại thật mau.
- Nóng lắm đó , cẩn thận nha.
- Cám ơn anh.
Tiến ngồi xuống cái ghế đối diện Diễm.
- Mặt mày của em hốc hác và nhợt nhạt quá , em đã gặp phải chuyện gì ?
Chúng ta là bạn bè , anh hy vọng là có thể giúp được cho em.
- Anh vẫn như xưa , không thay đổi chút nào.
- Thật sao ?
Diễm gật đầu.
- Ý em nói là anh vẫn là một người thật tốt , lúc nào cũng nhiệt tâm giúp đỡ người khác.
- Như vậy hôm nay anh có giúp được cho em không ?
- Em nghĩ chuyện của em , không có ai giúp được em đâu.
- Thôi được. Nếu như em không muốn nói thì anh cũng không ép em. Có điều là Diễm à , con người của em thường không biết bảo vệ mình , chuyện gì cũng làm em dễ cảm động. Hãy nghĩ đến mình nhiều một chút.
Diễm cười buồn.
- Anh đừng diễn tả em vĩ đại như vậy mà. Thật sự là lúc này có những chuyện không vui đã xảy ra. Nhưng em biết phải giải quyết như thế nào. Em sẽ không có bỏ cuộc đâu. Anh không cần bận tâm đến em. À phảI , anh nói em thì anh cũng phải nghĩ đến mình nhiều một chút , anh vừa đi học , lo công việc làm ăn , còn giúp ở trường viet ngữ , ở nhà thờ. Còn thời gian đâu để mà cặp kè. Coi chừng người ta giận đó. Chừng nào mới giới thiệu cho em quen hả ?
- Mai mốt nha , nhưng anh nghĩ không gặp thì tốt hơn.
- Tại sao ?
- Cho gặp em rồi lỡ lây cái tánh tiểu thơ của em thì anh thảm thương lắm.
Diễm bật cườI , nàng đánh nhẹ vô tay của Tiến. Cả tháng trời mới thấy Diễm mới cười thoải mái và vui vẻ lại như bây giờ.
- Hứ , dám nói em như vậy hả ? Bộ em khó chịu dễ ghét lắm hay sao Phải rồI , bạn gái của anh có phải là người em gặp lúc đó không ?
- Là người nào ?
- Thì cô gái anh dẫn đến trường gặp em đó.
- Ồ , không phải đâu , cô đó là một người em họ của anh thôi.
Những chuyện xưa lại trở về trong đầu của Tiến. Chàng buồn buồn.
- Xin lỗi nha Diễm.
- Tại sao lại nói xin lỗi em.
- Chuyện xưa kiạ.. ngày hôm đọ.xin lỗi em.
Diễm hiểu ý Tiến muốn nói gì.
- Chuyện xưa em đã quên hết rồI , anh còn nhớ làm gì. Cũng đừng có nên nhớ , tại nhắc lại thì em cũng phải xin lỗi anh cái tát hôm đó.
- Ồ phải ha , nhắc lại mới nhớ. Em có biết anh lớn đến tuổi đó , lần đầu tiên bị người ta tát vô mặt. Đâu có thể một câu xin lỗi dễ dàng như vậy được.
- Vậy anh muốn sao ? Muốn đánh em lại hả ? chắc không đâu , anh đâu phải là một người tàn nhẫn.
Tiến bật cườI.
- Không chừng em đóan sai đó , bộ trên trán của anh có khắc chữ người tốt hay sao ?
- Không có. Nhưng em biết anh là một người tốt.
- Có hứng thú đi coi những món đồ điêu khắc của anh không ? Ở bên kia thôI.
- Được chứ.
- Đi nha.
Dự báo thời tiết hôm nay là sẽ mưa rất lớn cả ngày. Ban tối sẽ có gió mạnh , vì cơn bão mới thật sự tới nơi làm Diễm lo lắng ngồi đứng không yên. Trời mưa đường sẽ rất trơn ướt. Phong lại lái xe đua , khi chở nàng thì Phong mới lái chậm lại , còn khi một mình thì chàng phóng rất nhanh. Diễm lo lắng cầu trời Phong đừng có bị gì. Trời càng lúc càng tối hơn , bên ngoài vẫn mưa thật lớn khiến Diễm càng nóng lòng suốt ruột. Khoảng hơn 9 giờ thì Diễm nghe tiếng chuông , nàng vội chạy ra mở cửa. Thì ra là Lập Văn đưa Phong về.
- Chào anh.
- Hi. Phong đã say quá nên tôi đưa anh về. Giao lại cho em.
Phong phản đốI.
- Ai nói tôi say chứ. Tôi chưa có say đâu. Chúng ta đi uống tiếp đi.
- Hôm nay chúng ta đã uống đủ rồi Phong , ngày mai nha. Anh vô nghỉ đi. Thôi tôi về , bye bye.
- Cám ơn anh.
- Sao anh lại uống nhiều quá vậy ? Để em đở anh.
- Không cần. Anh đã nói là anh không có say mà.
Phong nghiêng qua nghiêng lại đi vào một mình , chàng ngã người ra sofa. Diễm vội chạy vô buồng tắm lấy cái khăn nhúng vô nước nóng , vắt cho ráo rồi hấp tấp chạy ra. Nàng đã thấy trên tay Phong đang cầm chai rượu khác. Diễm giựt lại.
- Anh đã say lắm rồi , đừng có uống nữa.
Diễm đắp cái khăn lên trán cho Phong , nhưng chàng vất xuống.
- Ai nói là anh say , anh đâu có say. Hôm nay anh thật là vui lắm. Em có biết không ?
Phong kéo tay Diễm ngồi xuống bên cạnh chàng. Chàng choàng tay ôm nàng.
- Trên đời này anh chỉ yêu có mình em thôi Trang à. Vợ của anh sắp chết rồi , chừng khi đó anh sẽ làm đám cưới với em , chúng ta không cần lén lúc nữa.
Diễm đẩy mạnh Phong ra , chai rượu trên tay nàng rơi xuống đất vỡ vụn cũng như trái tim của nàng bây giờ. Thì ra đó là sự thật. Phong thật sự có người đàn bà khác , chỉ là nàng lâu nay ngu ngốc tự lừa dối mình. Mình thật là ngu quá , ngu quá , Diễm nhìn Phong bằng ánh mắt đau khổ. Trái tim nàng tan nát. Phong thật là tàn nhẫn. Nước mắt ràn rụa trên mặt , Diễm vùng chạy ra khỏi nhà.
Nghe tiếng cửa xập lại , Phong ngồi dậy. Thì ra chàng chỉ giả say. Phong thở dài. Rốt cuộc kế hoạch đã thành công. Thì ra đàn bà có thể chịu đựng tất cả , nhưng họ không thể chịu đựng chồng của mình có người đàn bà khác. Nếu biết trước như thế này , thì chàng đã không cần phải giở nhiều trò đến thế , cứ làm như thế này ngay từ đầu thì Diễm đâu cần phải đau khổ , tiều tụy đi nhiều đến thế.
Đột nhiên khuôn mặt Phong biến sắc , chàng bật đứng dậy xuống lấy xe phóng đi thật nhanh trong mưa. Trời mưa bão đường thật khó đi. Diễm đang buồn , nàng có nhìn đường hay không ? Nếu Diễm xảy ra chuyện gì thì là chính chàng đã hại nàng. Cũng may từ nhà của Phong ra con đường chính cũng là một khoảng dài , Phong đã bắt kịp , chàng nhìn thấy xe của Diễm phía trước. Phong theo ở đằng sau nhưng Diễm hoàn toàn không biết , rồi chiếc xe của nàng chạy vào một bãi parking ghi hàng chữ Diễm Hương Parking. Thì ra người mà nàng nghĩ đến đầu tiên chính là hắn.
Tiến nhìn lên đồng hồ , thì ra đã trễ đến như vậy rồI. Chàng đóng cuốn sổ lợi tức hàng tháng lại , rồi tắt đèn đóng cửa đi về. Vừa xập lại cánh cửa chưa kịp khoá thì chàng thấy có cô gái đứng ở chỗ cây palm.
- Trời mưa lớn như thế này mà đứng ở đó , có bị điên hay không ?" Tiến lẩm bẩm vội chạy lại. Thấy là Diễm , Tiến hốt hoảng.
- Diễm! Tại sao em lại đứng trong mưa như thế này. Sao lại không gõ cửa. Đi, mau vô trong tiệm đi.
Diễm không nhúch nhích , nước mắt ràn rụa trên mặt.
- Đã hết rồI , tất cả đều đã hết rồi.
- Đã xảy ra chuyện gì ?
- Thế giới đẹp và mộng mơ của em , tất cả đã tan nát hết rồi. Hạnh phúc của em , chỉ được có một năm thôi.
- Hãy nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra , em như thế này khiến cho anh lo lắng lắm , em biết không ?
Diễm ôm lấy Tiến , gục đầu trên vai chàng nghẹn ngào trong tiếng khóc.
- Tại sao ảnh lại phải làm như vậy ? Tại sao lại phá nát đi tất cả ? Em thấy đau , khó chịu quá.
Thấy Diễm đau khổ như thế này , trái tim của Tiến cũng đau nhói. Tuy Diễm không nói rõ , nhưng chàng cũng lờ mờ hiểu được liên quan tới chồng của nàng. Diễm tội nghiệp quá. Phải làm như thế nào thì mới giúp được cho nàng ?
Nhìn qua vai của Diễm , Tiến thấy chiếc xe màu bạc nãy giờ đậu bên kia chạy đi , chiếc xe chạy ngang qua Tiến nhìn thấy là Phong. Thôi chết , có kiến Phong hiểu lầm hay không ? Họ đã có vấn đề , bây giờ có phải như đổ thêm dầu vào lửa hay không ?
Diễm khóc một hồI , thì nàng cũng dịu lại được đôi chút. Nàng buông Tiến ra.
- Khiến anh phải đứng ngoài mưa bị ướt như vậy xin lỗi anh.
- Đừng có khóc nữa. Có chuyện gì vậy Diễm. Chồng của em đối xử không tốt với em phải không ?
Nước mắt của Diễm lại ứa ra.
- Anh Phong anh... ảnh.
Diễm không nói tiếp , nàng chỉ sụt sùi khóc.
- Lúc nãy em và ảnh đã gây gỗ. Em không thể về nhà , em không muốn bố mẹ phải lo lắng nên đã đến đây. Em đã làm quấy anh nhiều quá , em thấy ngại lắm.
- Đừng có nói như vậy. Chúng ta là bạn bè mà. Cho dù em có chuyện gì , có khó khăn đến mấy thì anh cũng sẽ giúp cho em.
- Thôi em đi nha.
- Em không về nhà bố mẹ của em , vậy em đi đâu hả ?
- Em về nhà , lúc nãy em làm rớt chai rượu , trong nhà nhiều mảnh sành lắm. Anh Phong , ảnh đã say chắc không để ý đâu. Em phải về thu dọn.
Tiến bực tức.
- Bây giờ em như thế này còn nghĩ đến chăm sóc cho người ta hay sao. Em hãy chăm sóc cho em trước đi.
- Con đường này là do em tự chọn , cho dù là buồn hay vui thì em cũng phải chấp nhận mà thôI. Có lẽ số mạng của em là như vậy.
Diễm buồn bã bước đi. Tiến đứng nhìn theo bóng chiếc xe. Chàng thở dài.
- Nếu như năm xưa anh không có bỏ cuộc , thì bây giờ em không phải chịu khổ đến như vậy. Tất cả cũng tại anh." Diễm về đến nhà thì không thấy Phong , chiếc xe cũng không có ở đó. Diễm thu dọn xong những mảnh sành rồi vô ngồi trong phòng đàn. Bây giờ đã bình tĩnh lại nàng phải đối diện với vấn đề không muốn nghĩ tớI.
"Mình phải làm như thế nào đây ? Những lời nói đó là trong cơn say của Phong , chàng chắc không biết là mình đã biết. Khi chàng trở về có nên hỏi chàng cho rõ ràng hay không ? Hay là làm như không biết gì , không có chuyện gì xảy ra ? Nhưng rõ ràng là đã có chuyện xảy ra , chàng đã lường gạt mình thì làm sao có thể tha thứ. Tại sao mình lại phải tha thứ cho một kẻ lường gạt." Diễm nhắm mắt lại , lòng của nàng rối như tơ vò , thật là phiền não. "Phong , anh đã đi đâu rồI !" Suốt cả đêm Phong lái xe lang thang trên đường phố. Mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch , còn khá hơn sự tượng của chàng. Chàng phải vui mới đúng chứ , nhưng khi thấy Diễm ngả vào vai của Tiến , chàng lại thấy rất đau lòng. Thì ra người mà nàng yêu chính là Tiến. Sự cố gắng hai năm nay của chàng cũng không thể làm nàng quên đi được Tiến. Nhưng dù sao , những thứ đó đối với chàng bây giờ đều đã không còn quan trọng nữa. Có lẽ như vậy lại càng tốt hơn.
Trời bắt đầu hừng sáng , Phong cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Diễm chắc không ở nhà đâu, nghe những lời nói đó tối hôm qua của chàng , Diễm cho dù có nhẫn chịu đến mấy thì cũng không thể chịu đựng được. Nghĩ vậy Phong lái xe về nhà.
Bước vào nhà Phong đứng sững lại khi thấy Diễm đang ngồi đợi chàng ở phòng khách. Thái độ của nàng điềm tĩnh , không khóc lóc , cũng không la lối. Phong còn chưa biết phải ứng xử ra sao thì Diễm đã nhỏ nhẹ lên tiếng.
- Anh có thể ngồi xuống trò chuyện với em vài phút được không ?
Phong ngồi xuống ghế.
- Có chuyện gì ?
Chàng tỏ vẻ lạnh nhạt.
Diễm vẫn ôn tồn.
- Anh có cảm thấy gần đây tình cảm của chúng ta dường như có vấn đề hay không ? Đối với em , anh đối xử em còn xa lạ hơn là người ngoài nữa. Có phải em đã làm sai điều gì khiến cho anh buồn bực bội em có phải không ? Chỉ cần anh nói với em , thì em sẽ thay đổi. Anh a.
Diễm nắm lấy tay của Phong , nhưng chàng hất tay nàng ra. Tại sao chàng đã đóng vở kịch đến giai đoạn đó mà nàng còn có thể nhịn được , làm như chẳng có gì xảy ra. Cứ tiếp tục trò chơi này thì chắc là chàng sẽ điên mất. Không được , phải chấm dứt nó , phải chấm dứt nó ngay bây giờ.
- Chúng ta hãy ly dị đi.
- Ly di.
Khuôn mặt nàng trắch bệch, có lẽ Diễm không chuẩn bị tâm lý Phong sẽ nói câu này.
- Em không hiểu .. Tại sao ?
- Chúng ta đã không còn tình cảm nữa. Tôi đã hết tình cảm với cô rồi.
- Không đâu , em không tin đâu. Anh chỉ nói chơi với em thôi phải không ?
- Tôi nói thật đó , tôi đã không còn yêu cô nữa. Tôi đã yêu người khác. Cô ta tên Trang , là y tá làm bệnh viện của tôi. Khi nào rảnh tôi sẽ giới thiệu cô quen biết. Cô cũng đừng nên buồn. Cô không phải không biết lúc xưa tôi ra sao mà. Tôi không phải là kẻ chung tình , càng là không phải một kẻ có thể sống với một người suốt một đời. Cô cũng phải đóan biết được điều này mà. Chúng ta ở với nhau cũng coi như là lâu lắm rồi. Tôi đã chán ngấy cuộc sống này , chia tay đi. Hơn nữa , chia tay đối với cả hai chúng ta đều có lợi. Tôi có thể ở chung với người tôi yêu thích còn cô có thể ở chung lại với người tình xưa của cô. Cả hai chúng ta đều có lợi mà.
Diễm đứng bật dậy - Anh nói người tình xưa gì ?
- Đừng giả bộ không biết trước mặt của tôi. Lâu nay cô ở bên cạnh tôI , mà lòng ở bên người khác. Cô và tên Tiến đã lén lút tư tình sau lưng tôi bộ tưởng tôi không biết hay sao.
Diễm giơ tay lên tính tát Phong , nhưng nàng bỏ tay xuống. Nước mắt của nàng ứa ra. Trái tim của nàng tan nát. Đã không còn hy vọng gì nữa. Nàng đã cố nhận nhục coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng từng chữ từng câu vừa rồi của Phong đã là con dao cắt đứt đi tất cả sự hy vọng của nàng.
- Anh đổ oan cho em. PhảI , em đã gặp lại anh Tiến , nhưng em chưa hề làm lỗi với anh. Em đối với anh như thế nào không lẽ anh không hiểu hay sao. Cho dù lúc này anh đối em thật lạnh nhạt và tệ bạc thì em cũng không hề mở miệng than trách anh. Cho dù biết anh có người đàn bà khác bên ngoài thì em cũng làm như không biết , tha thứ cho anh. Em đã ráng hết sức mình để cứu vãn hôn nhân của chúng ta. Nhưng anh một cơ hội cho chúng ta anh cũng không có nghĩ đến. Anh không hề có một chút hối hận gì về việc làm của mình , anh muốn ly dị thôI , tại sao lại phải đổ oan cho em. Bây giờ tôi mới thấy rõ con người của anh.
- Được , chúng ta ly dị , tôi toại nguyện cho anh. Cao Hạo Phong , tôi hận anh , tôi hận anh cho đến chết.
Diễm vùng bỏ chạy ra khỏi nhà , Phong ngồi ở đó đau khổ tan nát cả cõi lòng.
Diễm ngồi tự lự ngơ ngáo như một kẻ mất hồn. Tiến đập nhẹ lên vai nàng.
- Diễm à. Nước chanh nè.
Diễm đở ly nước trên của Tiến.
- Cám ơn anh , anh thấy em còn chưa đủ chua chát hay sao mà còn cho em uống nước chanh.
Tiến bối rối , - Xin lỗi anh thấy em không được khoẻ nên nói họ làm nước chanh cho em. Để anh đổi ly khác cho em.
Diễm gượng cười.
- Không cần đâu. Nước gì thì bây giờ đối với em cũng không có ngọt được.
- Diễm à , anh có nghe Thùy kể chuyện của em. Hai người đến nông nỗi này hay sao ?
- Phải, chúng tôi đã quyết định ly di.
- Có phải là tại anh không ?
- Không phải đâu , anh đừng nghĩ vậy. Thật ra giữa em và anh Phong đã xảy ra nhiều vấn đề từ trước. Ảnh chỉ là muốn kiếm một cái cớ mà thôi. Đám cưới một năm thì đã phải ly dị. Anh thấy em có phải là một người thất bại lắm hay không ?
- Diễm , đừng có suy nghĩ như vậy mà.
- Anh đi làm việc của anh đi , không cần ngồi đây với em đâu.
- Ờ Tiến ngần ngừ. Ngay lúc đó thì người hầu bàn vẫy tay muốn nói gì với Tiến. Tiến đứng dậy.
- Đợi anh chút nha.
Khi Tiến trở lại thì Diễm đã bỏ đi mất. Tiến chạy ra ngoài thì thấy Diễm ngơ ngơ ngáo ngáo đang đá cát trên sân , nhìn thấy mà đau lòng.
- Không được" Tiến tự bảo mình.
- Mình phải làm cái gì , nếu cứ tiếp tục như vậy , Diễm sẽ điên mất.
Nghĩ như vậy ngày hôm sau Tiến tìm đến gặp Phong . Chàng cảm thấy mâu thuẩn lắm , mấy năm nay trong lòng chàng vẫn mong có một ngày Diễm và Phong sẽ ly dị , rồi chàng sẽ lấy Diễm . Nhưng khi thấy Diễm ủ rũ buồn bã , như một người đã mất đi linh hồn thì chàng rất đau lòng . Có người con gái nào trên đời này khi đám cưới không hy vọng cuộc hôn nhân đó sẽ là một đời một kiếp . Diễm rõ ràng còn tiếc nuốI , không muốn cuộc hôn nhân này phải chấm dứt , nếu không thì nàng đã không đau buồn đến như vậy . Chuyện của chàng và Diễm đã là dĩ vãng , cho dù buông không được thì cũng phải buông . Có trách chàng chỉ trách mình đã bỏ lỡ cơ hội . Còn bây giờ , chàng chỉ mong được thấy Diễm vui vẻ , huống chi sự việc đến nông nỗi ngày hôm nay cũng là do chàng mà ra.
Tiến còn đang ngần ngừ thì may quá Phong từ phòng mạch đi ra với một người . Tiến vội xuống xe . Phong thấy Tiến có vẻ ngỡ ngàng , không ngờ Tiến lại đến gặp mình . Tiến nhỏ nhẹ chứng tỏ cho Phong biết chàng có thành ý không phải đến gây chuyện.
- Tôi có thể nói chuyện riêng với anh một lát không ?
- Xin lỗi , tôi rất bận . Có gì thì anh nói thẳng ra ở đây đi.
- Vậy được , anh có biết Diễm không được khỏe hay không Tinh thần của cổ rất là suy sụp.
- Vậy thì sao ? Nói với tôi làm gi?
Phong thờ ơ . Tiến thấy máu nóng trong người bắt đầu dâng lên nhưng chàng ráng đè nén.
- Diễm bị như vậy là cũng chính vì chuyện ly dị . Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi , chúng tôi vốn không có gì . Phải , lúc xưa chúng tôi đã từng cặp kè , nhưng đó đã là dĩ vãng . Người bây giờ mà Diễm yêu chính là anh . Chúng tôi chỉ là tình cờ mới gặp lại đây thôi . Nếu anh không tin thì có thể hỏi Thùy thư ký của anh . Ly dị không phải là một trò đùa , không nên vì một phút nóng giận hay hiểu lầm rồi làm chuyện không thể cứu vãn . Tôi mong anh suy nghĩ lại đi.
- Nói hết rồi chứ . Tôi cho anh biết , hai người có gì cũng được hay không có gì cũng được , tôi không cần biết . Tôi đã hết cảm giác với cô ta rồi , cho dù cô ta có khóc cho đến chết đi nữa thì tôi cũng không thay đổi ý định đâu . Làm ơn đừng có đến nói với tôi những chuyện dư thừa này . Có biết một giờ của tôi là bao nhiêu tiền không ?
Mặt của Tiến bắt đầu nóng phừng phừng.
- Xin lỗi , đã làm mất thời của anh . Tôi không nên tới đây khuyên hai người đừng ly dị . Có một người chồng bạc bẽo như anh mà phải đợi đến bây giờ mới ly dị thật là tội nghiệp cho Diễm . Anh không xứng đáng để được cổ . Tôi thật hối hận năm xưa đã để Diễm lấy anh.
Phong cười đểu gia?
- Phải , con người tôi rất tệ bạc và bạc bẽo . Nếu anh lo cho cô ta như vậy , thì hãy lấy cô ta đi.
- Tôi nhất định mà . Có một người vợ tốt như vậy mà anh không biết qúy mến , sau này anh sẽ hối hận . Tôi tuy không có tiền không có địa vị bằng anh , nhưng tôi nhất định sẽ khiến cổ được sống vui vẻ , không cần mỗi ngày phải rửa mặt bằng nước mắt đâu.
- Tôi cũng mong là anh làm được . Không chỉ là nói bằng cái miệng thôi.
Tiến hầm hầm bỏ đi . Lập Văn đập lên vai của Phong
- Không những cho vợ của mình sinh mạng , mà còn lo lắng cuộc sống sau này cho cổ nữa , tôi nghĩ trên đời này người vĩ đại nhất là anh đó.
Phong cười buồn không nói gì.
- Thôi đi đi , Vỹ Kiệt với Trọng Hiền đang đợi mình đó.
- Ờ , tôi chợt nhớ có chuyện phải làm . Tôi không đi được.
- Chuyện gì nữa . Ngày mai làm không được sao ?
- Không được , quan trọng lắm.
- Vậy thôi tôi đi , ngày mai gặp ở nhà thương.
- Okay , bye bye
Từ phòng mạch Phong lái xe thẳng đến nhà bố mẹ của Diễm , chàng đậu xe cách nhà nàng vài căn để tránh khỏi gặp người nhà của nàng . Phong biết hy vọng gặp được Diễm đi ra thật rất mong manh . Biết nàng ở trong đó mà không thể vô gặp được , ngoài cách ở ngoài này chờ đợi , chờ đợi một cơ hội để thoáng thấy dáng nàng vài giây thì chàng lại có thể làm được gì bây giờ.
- Giờ này em đang làm gì ? Có được vui vẻ hay không hay lại đang nằm khóc trên giường.
Phong bâng khuâng thở dài.
- Xuống xe. Xuống xe.
Phong giật mình , thì ra là Nam.
- Anh đến đây để làm gì ?
- Tôi... tôi..
Phong ngập ngừng.
- Diễm như thế nào , cổ có khoẻ không ?
- Cái gì ? Tôi không nghe lầm chứ ? Anh còn biết quan tâm con Diễm có khoẻ hay không à . Cám ơn . Nó còn chưa có chết.
- Xin lỗi.
- Xin lỗi với tôi làm gì . Một câu xin lỗi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra hay sao . Tôi thật hối hận hôm xưa đã hùa nhau tác hợp anh với Diễm . Nếu anh không yêu em của tôi thì lấy nó làm gì . Tôi đã từng có một đứa em rất hoạt bát , vui vẻ yêu đời , còn bây giơ... bây giờ nó giống như một các xác biết đi . Anh có biết ngày hôm qua nó suýt nữa bị xe cán hay không ?
- Cô ta có sao không ?
- Cũng may là không sao , anh mong nó có sao hay sao . Anh có biết chúng tôi đau lòng đến độ nào khi nhìn thấy nó như vậy hay không ? Tôi thật không bao giờ tưởng tượng được anh bỗng nhiên lại thay đổi nhiều đến như vậy . Có biết tôi muốn đánh anh lắm hay không ?
- Nếu đánh tôi khiến anh thấy dễ chịu hơn thì đánh đi , tôi không né đâu.
Nam nắm chặt tay lại giơ lên rồi chàng bỏ xuống.
- Tôi là luật sư , tôi không biết luật phạm luật đâu . Tôi không đánh anh đâu . Anh hãy đi , đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa . Đừng để Diễm thấy mặt của anh . Nó đã nói lầm lỗi lớn nhất của nó là đã gặp anh , suốt cuộc đời này nó cũng không muốn gặp anh nữa.
- Diễm hận tôi đến như vậy , cổ hận tôi đến như vậy thật sao ?
- Phải , tôi cảnh cáo anh đừng để tôi thấy nữa.
- Anh an tâm , biết cổ hận tôi đến như vậy , tôi an tâm lắm , tôi bảo đảm từ nay anh sẽ không còn thấy mặt của tôi đâu . Hãy lo lắng cho Diễm thật tốt.
Nói rồi Phong lên xe lái đi mất . Nam đứng đó ngơ ngác , Phong thật ra đang làm cái trò gì . Nam cảm thấy Phong dường như đã biến thành một người khác , một người thật kỳ lạ , khó hiểu chứ không phải là người bạn già chàng quen biết từ nhỏ.
Diễm ngồi trong phòng của mình viết nhật ký mà nước mắt rơi xuống làm mực loang cả trang giấy . Diễm không ngờ lại trở về căn phòng củ của mình , ở đây cái gì cũng giống như xưa , riêng chỉ có nàng là không còn giống như xưa nữa . Trái tim của nàng , cõi lòng của nàng đã có một vết thương không thể hàn gắn lại được.
- Dì à , dì khóc hả ?
Diễm ôm bé Trân vô lòng , bàn tay nhỏ bé của nó lau những giọt nước trên mặt Diễm.
- Dì đừng có khóc mà , ai đã bắt nạt dì vậy ?
Diễm lắc đầu.
- Dì đau khổ , khó chịu ghê lắm.
- Khó chịu ? dì bị bịnh phải hông ?
- Phải , dì bị bịnh , căn bịnh này bề ngoài nhìn không ra , vì là ở trong tim trong óc . Dì thương một người mà không nên thương , muốn quên lại quên không được.
- Sao bịnh của dì khó hiểu quá à . Dì đừng có sợ , đừng có khóc , ông cậu là bác sỹ , ông cậu giỏi lắm , nói với ông cậu , ông cậu sẽ chữa cho dì.
- Không! Đừng nói có nói cho ông cậu biết , nếu không dì chết ngay đó.
- Ộ.biết rồi.
- Diễm à , Diễm!
Nghe tiếng của Nam , Diễm vội lau nước mắt , dặn bé Trân.
- Đừng có nói với cậu Nam là dì khóc đó biết không ?
- Tại sao ?
- Đừng có hỏi nhiều , có nghe lời của dì không ? Nếu không mai mốt dì không chở con đi chơi đâu đó.
- Anh Nam , em ở trong này!
- Ồ em ở đây , làm anh kiếm nãy giờ.
- Chào cậu.
- Ủa sao con bé này ở đây ?
- Hôm nay chị Trâm Anh với anh Hùng xếp hàng đi mua nhà , nên đem con Trân qua đây chơi với em.
- Lại đi sớm xếp hàng à . Tuần trước họ không phải đi rồi sao ?
- Tuần trước ảnh chị đi trễ người ta lựa trước hết rồI . Cái kiểu chị Trâm Anh thích mỗi đợt ra có năm năm căn thôI . Hôm nay ảnh chị đi xếp hàng sớm lắm , chắc mua được mà nên giờ còn thấy chưa về.
- Rồi hai dì cháu làm gì cả ngày ?
- Lúc sáng dì dẫn cháu đi shopping.
Bé Trân xen vào.
- Rồi đi đâu nữa ?
- Rồi đi coi movie , đi nhiều nơi lắm.
- Em đã không sao à ?
- Em đâu có gì . Đã suy nghĩ kỹ rồi , bây giờ có thiếu gì người ly dị . Em cứ khóc chỉ hại mình em thôI , ảnh cũng như vậy thôI . Sao hôm nay anh về sớm quá vậy ?
- Anh tính về coi em ra sao , à em biết lúc nãy trước cửa nhà của mình anh gặp ai không ?
- Ai vậy ?
- Thằng Phong.
- Ảnh đến để làm gì ?
- Muốn biết em có khoẻ hay không ?
- Nói cái gì ! Muốn biết em có khoẻ hay không ? Như vậy mà cũng hỏi được hay sao ? Trên đời này tại sao lại có người giả dối đến thế , tại sao lại cho em gặp phải chứ . Con người này em không bao giờ muốn gặp nữa , anh cũng đừng bao giờ nhắc cái tên này trước mặt em . Con người đó không đáng để em nhớ tơi , em sẽ không buồn không khóc nữa đâu . Anh hãy coi , em sẽ sống thật vui vẻ , vui vẻ hơn xưa gấp ngàn lần.
- Thấy em suy nghĩ được như vậy anh thấy an tâm lắm . Vậy đỡ quá , cái này không cần đến nữa.
Nam rút trong túi ra tấm check ghi hai ngạn
Diễm giựt.
- Cái gì đây.
- Không , anh tính cho em đi du lịch giải buồn , nhưng bây giờ em không có gì rồI , đỡ quá khỏi tốn . Trả lại cho anh.
- Còn khuya đó . Đưa ra rồi không có được đòi lại . Không đi du lịch thì đi shopping cũng được mà.
- Hai anh em ở đây à ?
- Bố! Sao bố cũng về sớm quá vậy.
- Chắc bố cũng tính về khuyên em chứ gì.
Nam cười.
- Sao , hôm nay thấy con như vui vẻ lắm , mà sao mắt lại đỏ hết vậy hả ?
Bố thật là tỉ mỉ . Cái gì cũng không qua được mắt của bố.
- Tại đêm qua con thức khuya quá nên lúc sáng dậy mắt bị đỏ thôi . Con đã hết chuyện rồi . Bố có phải về để an ủi khuyên con hay không ?
- Thấy con bình thản như vậy cho dù bố có hàng ngàn lời khuyên thì cũng để dành lại mai mốt mới nói.
- Bố không cần để dành lại mai mốt mới nói đâu , con hổng cần lời khuyên , con cần cái gì thực tế hơn một chút.
- Là cái gì ?
- Thì giống như vậy nè.
Diễm xoè cho bố coi tấm check của Nam.
- Ộ.sao ra nặng tay quá vậy Nam , ít khi đó.
- Nên bây giờ con đang hối hận nè . Đau lòng quá đi.
Nam nhăn nhó đùa.
Chị Thu chạy vô báo ba mẹ Phong đến.
- Thưa ông , ông bà xui gia đến.
- Ồ được tôi xuống ngay , Diễm à , con có muốn gặp hay không ? Nếu không muốn thì ở đây đi không cần xuống đâu.
Diễm hiểu ý của bố . Diễm mới hơi đỡ lại một tí , bây giờ ba mẹ của Phong đến , bố sợ họ nhắc đến chàng làm cho Diễm buồn . Nhưng xưa nay họ tốt với Diễm lắm . Cho dù có ghét có hận Phong đến mấy nhưng Diễm vẫn yêu mến ho.
- Dù sao họ cũng là ba mẹ chồng của con , con phải xuống chào hỏi.
Bố nhìn Diễm cười ra vẻ đồng ý.
- Con đã hiểu biết chuyện hơn xưa rất là nhiều đó.
- Nhưng bố xuống trước đi , con đi thay cái áo khác đã.
- Chào anh , chào chi...
- Ủa... hôm nay anh ở nhà à ?
- Không , hôm nay tôi về sớm chút coi con Diễm.
Ba của Phong buồn buồn.
- Tôi không ngờ chuyện lại xảy ra đến nước này , gặp mặt anh tôi thấy ngượng lắm , nhưng Lan cứ lo lắng không biết Diễm ra sao , nên đành phải vác mắt mặt qua đây.
- Anh đừng có bao giờ nói như vậy . Chuyện của tụi nhỏ đâu có liên quan tới chúng ta . Tình bạn mấy chục năm không nên để chuyện này làm ảnh hưởng.
- Diễm hôm nay như thế nào ?
- Mấy hôm trước nó cứ nằm trong phòng khóc . Tôi với mẹ nó lo lắm . Vân còn tính đưa nó qua Pháp một thời gian để cho khuây khoa? . Hôm nay thì như là nó đã vui hơn . Anh Hoàng , sắc mặt của anh tệ lắm , anh không khoẻ à ? Đã đi coi bác sỹ chưa , hay lát để tôi coi cho anh.
Ba của Phong thở dài.
- Có thằng con bất hiếu như vậy tôi chưa bị vỡ mạch máu não thì coi như đã may mắn lắm rồi . Hôm qua tôi bảo nó không được ly dị nếu không từ nay đừng gọi tôi là ba . Anh có biết nó trả lời như thế nào với tôi không ? Nó nói xin lỗi tôi , "ba cứ coi như là không có con đi" . Tôi thấy thật chán quá . Cũng tại tôi không biết dạy con , còn hại luôn đến con Diễm.
Diễm xuống tới cầu thang , nàng nghe được lời ba của Phong vừa nói . Trái tim đang tan nát giờ lại càng vụn vỡ hơn .. " Phong , anh thật tuyệt tình đến như vậy sao ? Không lẽ trong lòng của anh không còn một chút có em hay sao ?"
Một giọt nước mắt lăn xuống , Diễm lau vội rồi bước xuống nhà.
- Thưa ba , thưa me.
- Ộ.con..
Mẹ của Phong đứng dậy , nắm tay kéo ngồi bên cạnh mình
- Con có khỏe không ? Con ốm và xanh xao nhiều quá.
- Con khoẻ lắm . Mẹ không cần lo cho con đâu.
- Con muốn ăn gì , để mẹ nấu đem tới cho con.
- Không cần đâu mẹ . Ở đây có chị Thu ngày nào cũng hầm đồ bổ cho con.
- Diễm à.
Ba của Phong lên tiếng.
- Con đừng có lo . Ba sẽ nói chuyện với thằng Phong , ba không để tụi con ly dị đâu . Ngoài con ra , ba và mẹ không chấp nhận ai hết.
Diễm cười buồn.
- Cám ơn ba đã lo cho con . Nhưng con với anh Phong đã không còn trở lại được nữa đâu . Con cũng đã chấp nhận rồi , con thật rất mệt mỏi , con không muốn tiếp tục giằng co nữa . Anh Phong có quyền chọn lựa hạnh phúc và lối sống của mình . Ba mẹ đừng có vì chuyện của tụi con mà làm ảnh hưởng tình cảm trong nhà , nhất là làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của mình . Huyết áp của ba bị Cao , ba đừng có nổi giận , ba hãy coi chừng sức khoẻ của mình . Con với anh Phong có ra sao đi nữa con lúc nào cũng tôn kính , coi hai người là ba mẹ của con.
Mẹ của Phong ôm Diễm vào lòng , bà chảy nước mắt.
- Mẹ thật không biết thằng Phong đang suy nghĩ cái gì . Con tốt như vậy mà nó không biết quý.
Lúc đó mẹ của Diễm về tới . Bà bước vào vui vẻ.
- Anh Hoàng , chị Lan , ở lại đây ăn cơm nha.
- Ợthôi đừng.
- Ba mẹ Ở lại đây ăn cơm đi.
Diễm năn ni?
- Con không còn bao nhiêu ngày được ăn cơm với ba mẹ đâu . Ở lại đi mà . Mẹ à, để con giúp mẹ với chị Thu.
Ba mẹ của Phong ái ngại nhìn nhau , phải chăng nếu gia đình của Diễm đừng qúa nhiệt tâm , mà la mắng họ thì có lẽ trong lòng của họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Diễm có thể thật sự quên đi Phong hay không thì chỉ có nàng mới biết , nhưng trông theo bề ngoài thì dường như Diễm đã làm được điều nàng nói . Nàng không còn ủ rũ khóc lóc mà lúc nào cũng cười nói luôn miệng , như chừng nàng vui vẻ lắm . Diễm vẫn đi làm ở đài phát thanh , khi rảnh thì đi shopping , đi xem phim , chọc phá bạn bè như lúc nàng chưa lấy chồng Lúc này Diễm thường hay gặp Tiến , giúp chàng lo buổi tiệc Charity Ball cho trẻ em mồ côi . Buổi tiệc sẽ được tổ chức tại Thánh Đường Tự Do.
Thấy Diễm bước vào , Tiến ngừng tay.
- Em ăn gian nha , đợi mọi người làm xong mới tới.
- Không , không phải đâu . Em... chiều nay đột nhiên em thấy nhức đầu lắm nên mới tới trể.
- Ồ thì ra vậy... bộ Macýs lúc này có bác sỹ chữa bịnh nhức đầu ở đó hay sao ?
Tiến đùa . Diễm đánh nhẹ Tiến.
- Dám bắt bẻ em hả . Bánh su này anh không có phần đâu.
- Không nhỏ nhặt vậy chứ.
Diễm cười . Nàng để mấy hộp bánh lên bàn.
- Mọi người nghỉ một lát ăn bánh đi nè . Phải rồi anh Tiến , mọi thứ đã gần xong hết chưa ? Anh nghĩ tối mai có okay không ?
- Anh nghĩ cũng okay mà , thật ra thì là Charity Ball , bề ngoài trang hoàng ra sao không có quan trọng lắm đâu vì người đến đây mục đích là để làm từ thiện mà.
- Anh nói đúng lắm , em đồng ý với anh.
- Ở đây cũng gần xong hết rồi , thôi được , em có cần phải đi làm chuyện gì lát nữa không ?
Diễm lắc đầu.
- Chắc là không mà.
- Vậy đi theo anh , anh đưa em đi đến nơi này.
- Đi đâu hả ?
- Lát nữa tới đó em sẽ biết.
- Hiếu!. Nói lại giùm với cha Văn Chi tôi với Diễm đi trước nha.
- Được tôi sẽ nói lại . Hai người đi đi.
- Cám ơn nha.
Tiến lái xe khoảng 20 phút rồi chàng tắp vô bên đường.
- Tới rồi.
Tiến nói.
Diễm nhìn quanh ngơ ngác.
- Anh vội vã đưa em tới đây hả ? Ở đây đâu có gì đâu!
- Em còn nhớ chỗ này hay không ?
Nghe Tiến hỏI , Diễm nhìn kỹ lại con đường , cố moi trong óc mình chỗ này là chỗ nào . Cây tùng đó , căn nhà trắng đó , buổi trưa hôm đó , chính là nơi này . Trong lòng của Diễm có chút bất ổn . Tại sao Tiến lại đưa mình đến lại nơi đây.
- Đây là chỗ chúng ta lần đầu tiên gặp nhau . Em còn nhớ không ?
Diễm gật đầu . Buổi trưa hôm đó, chính ở nơi này , bánh xe của nàng bị xì hơi, Tiến đã thay giùm cho nàng , rồi nàng đã quen biết Tiến.
- Đúng ra thì không phải ở đây , nhưng ở đây em đã nói cho anh biết em tên Diễm , cũng chính nơi này anh biết được cái gì là chỉ gặp một lần rồi nhớ mãi . Em có biết không , anh không tin là có thể vừa gặp một người là đã có thể yêu , cho đến khi gặp em , thì suy nghĩ của anh hoàn toàn bị lật đổ.
Tiến rút trong túi của chàng ra một cái hộp . Chàng mở nắp ra , trong đó có rất nhiều nhẫn.
- Từ cái buổi trưa hôm đó , thì anh đã yêu em . Rồi được em đáp lại mối tình của anh , anh rất mừng . Anh đã mua chiếc nhẫn này , tính một ngày sẽ tặng cho em.
Tiến cầm cái nhẫn trơn bằng vàn g.
- Nhưng anh đã không dám tặng cho em .. Anh rất sơ... Em là cô gái nhà giàu còn anh là ai chứ . Anh không là ai cả , hai bàn tay trắng lem luốc xăng nhớt . Cái duy nhất anh còn có được chính là lòng tự ái của mình . Anh trách mình không bằng người ta , không cho em được cuộc sống sung sướng , rồi anh đã làm một chuyện điên rồ nhất trong cuộc đời của mình.
- Anh cứ tưởng anh sẽ quên được em , nhưng thì ra anh làm không được . Anh sống những ngày tháng chản chán nản , đần độn , u tốI , và hối tiếc . Anh mở ra Diễm Hương , để tưởng tượng rằng em như vẫn còn ở bên cạnh anh . Càng muốn quên em thì anh lại càng nhớ đến em . Và mỗi khi nhớ đến em , thì anh lại đi mua một chiếc nhẫn . Hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện , một ngày nào đó anh sẽ có thể tặng cho em.
Tiến lấy ra một chiếc nhẫn hột xoàn khác.
- Có lẽ ông trời đã tội nghiệp anh , cho chúng ta gặp lại . Cái nhẫn này lúc sáng anh đã đi mua đó . Hai năm trước anh đã bỏ lỡ cơ hội , nhưng lần này anh quyết không bỏ lỡ nữa đâu . Tuy rằng đã có chút chậm trễ , nhưng chúng ta hãy quên hết những chuyện không vui . Chúng ta hãy làm lại từ đầu nha em . Lấy anh nha , hãy để cho anh được lo lắng chăm sóc cho em suốt cuộc đời naỵđược không ?