 |
|

23-08-2008, 06:43 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 6
M ối tình không cân sức giữa tôi vá»›i nhá» Hồng có lẽ là sai lầm duy nhất cá»§a tôi năm lá»›p mưá»i. Sau vụ đó, tôi thá» không thèm nhìn mặt bất cứ đứa con gái nà o trong lá»›p. Tôi vốn không ưa tụi con gái, nhá» Hồng cà ng khiến tôi thù tụi nó táºn xương tá»§y.
Dạo trước, hồi tôi còn táºp tá»…nh là m thÆ¡, Ngữ có Ä‘á»c cho tôi nghe câu ca dao "Chưa chồng Ä‘i dá»c Ä‘i ngang. Có chồng cứ thẳng má»™t đà ng mà đi". Äó là lá»i ngưá»i mẹ dạy con gái. Tôi là con trai, tôi cÅ©ng... chưa có chồng, nhưng tôi tuân thá»§ lá»i dạy đó răm rắp. Má»—i ngà y, từ nhà đến trưá»ng và từ trưá»ng vá» nhà , tôi cứ "thẳng má»™t đà ng mà đi", không thèm trông ngang liếc dá»c. Thấy con gái, mặt tôi trÆ¡ ra, chỉ thiếu má»—i chuyện lần trà ng hạt và niệm "Nam mô, bần tăng là kẻ tu hà nh" nữa thôi.
Nhá» sống khổ hạnh như váºy, tôi dần dần quên Ä‘i mối háºn tình năm nà o. Năm lá»›p mưá»i trôi qua êm ả, thái bình. Tôi đã là m đúng lá»i dặn dò cá»§a ba tôi "đừng yêu đương nhăng cuá»™i". Chuyện nhá» Hồng là chuyện "thương chÆ¡i" chẳng đáng kể là m gì. Tôi coi nó như là ... đất sét!
Năm lá»›p mưá»i má»™t bắt đầu bằng má»™t sá»± gia tăng sÄ© số. Nhá» Gia Khanh ở đâu ngoà i Há»™i An chạy vô, nháºp và o lá»›p tôi. Äám con gái tăng lên mưá»i ba mống. Nhưng mưá»i ba hay má»™t tỉ ba trong trưá»ng hợp nà y đối vá»›i tôi chẳng có ý nghÄ©a gì. Tất cả chỉ là con số không to tướng.
Chỉ có tụi thằng Ngữ là xôn xao. Ngay hôm đầu tiên Gia Khanh xuất hiện, Ngữ đã trầm trồ:
- Trá»i, con bé dá»… thương ác!
Hòa lé buông thõng một câu:
- Tiên giáng trần!
Nghị Ä‘iá»m đạm hÆ¡n. Sau má»™t hồi trầm tư, nó phát biểu vá»›i vẻ lo âu:
- Nguy rồi! Sao chổi Halley xuất hiện! Năm hạn đã tá»›i! Huynh đệ tương tà n! Tránh sao khá»i cảnh nồi da xáo thịt!
Hòa liếc Nghị:
- Äá»c thần chú gì đó mà y?
Còn Ngữ thì nhăn mặt:
- Nói gì thì nói đại ra cho rồi, cứ bà y trò máºt mã hoà i!
Bá từ đầu đến giá» ngồi im không tham gia và o câu chuyện, bá»—ng báºt cưá»i ha hả:
- Thằng Nghị nó nói váºy mà tụi mà y không hiểu, chứng tá» tụi mà y bị em Gia Khanh "há»›p hồn" nên đầu óc mụ mẫm hết rồi!
Bị xỠxiên, Ngữ nổi cáu vặc lại:
- Chứ mà y thì sao? Mà y có hiểu gì không?
Bá thản nhiên:
- Sao lại không hiểu! Thằng Nghị nó và em Gia Khanh như sao chổi Halley, má»—i lần xuất hiện là đem lại tai há»a...
Hòa lé vá»t miệng:
- Tai há»a gì?
Bá cưá»i hì hì:
- Thì tai há»a thằng Nghị nói đó! Huynh đệ tương tà n! NghÄ©a là vì già nh nhau ngưá»i đẹp, mà y và thằng Ngữ sẽ đánh nhau u đầu sứt trán, đứa và o nhà thương, đứa và o nhà ... xác!
Hòa bĩu môi:
- Xì! Là m gì có chuyện đó!
Bá gục gặc đầu:
- Ừ, để rồi coi!
Rồi Bá quay sang tôi, xuýt xoa:
- Như thằng Khoa váºy mà khá»e. Suốt Ä‘á»i giữ lòng thanh tịnh, không để nữ sắc quấy rầy, ăn ngá»§ Ä‘iá»u độ, há»c hà nh tiến bá»™, cha mẹ vui mừng, bạn bè mến má»™...
- Thôi, thôi, đủ rồi mà y! - Tôi vá»™i vã cắt ngang - Tao khá»i cần mà y là m thÆ¡ tán dương "công đức" tao nữa!
Bá trợn mắt:
- À, tao khen mà y mà mà y không cho hén! ÄÆ°á»£c rồi, để hôm nà o tao xúi em Gia Khanh quyến rÅ© mà y, xem mà y có tu thà nh chánh quả được không!
Nghe váºy, Hòa nhảy dá»±ng lên:
- Äừng! Mà y đừng có chÆ¡i ác như váºy! Thằng Khoa tu luyện mấy nghìn năm nay rồi, nó sắp thà nh Pháºt, mà y đừng có "hại" nó! Có muốn "hại" thì mà y "hại" tao đây nè! Mà y cứ xúi em Gia Khanh quyến rÅ© tao Ä‘i, tao chịu tất!
Bá nhìn Hòa, lắc đầu hắng giá»ng:
- Cỡ như mà y, có muốn "hại" cÅ©ng không ai thèm "hại"! Mắt mà y so le, nhìn đâu tráºt đó, Ä‘i vá» nhà còn sai địa chỉ, ai mà dám trao thân gởi pháºn cho mà y! Mà y có nhìn đắm Ä‘uối em Gia Khanh suốt buổi, em cÅ©ng sẽ tưởng mà y Ä‘ang "thôi miên" con Hồng "chà -và " ngồi cạnh, là m sao em bắt được "tÃn hiệu" cá»§a mà y!
Hòa tức muốn nổ đom đóm mắt. Nó nghiến răng ken két và thu nắm tay lại dứ dứ trước mặt:
- Nè, nè, mà y đừng có bôi bác thằng bạn quý cá»§a mà y nghe chưa! Mắt tao là mắt lé, nhưng thuá»™c diện... lé kim, dá»… thương hết biết! Tụi con gái thưá»ng kháo nhau "nhất mắt lé kim, nhì má đồng tiá»n". Mà y là "giáo sư" mà mà y cóc biết gì hết!
Nghe Hòa ca tụng nhan sắc mình, Ngữ húng hắng ho:
- Thằng Hòa nói đúng! Thằng Bá là thằng có đôi mắt bình thưá»ng, giống như thiên hạ, chẳng có gì đặc biệt nên nó tức nó ghen tị vá»›i thằng mắt lé.
Biết Ngữ chÆ¡i xá» mình nhưng Hòa phá»›t lá». Nó tỉnh bÆ¡ triết lý:
- Äá»i là váºy! Tao cÅ©ng chẳng thèm chấp là m gì!
Mặc dù Hòa nói chẳng thèm chấp nhưng tôi biết nó tức Bá lắm. Nhưng trong chuyện tình táºp thể nà y, Bá có vẻ như muốn đứng ngoà i nên Hòa chẳng tìm ra cá»› để cà khịa đối thá»§. Nó đà nh phải dằn mặt Bá bằng cách ra sức chứng minh sá»± duyên dáng và tÃnh hiệu quả cá»§a đôi mắt lé kim được thương đế ưu ái ban cho kia.
Thế là kể từ hôm đó, gặp Gia Khanh đâu là Hòa láºp tức đưa mắt tống tình. Trên đưá»ng Ä‘i, trước cổng trưá»ng và trong lá»›p há»c, há»… có dịp là Hòa phát tÃn hiệu vá» phÃa đối phương. Äôi mắt nó hoạt động không mệt má»i, hệt như đà i truyá»n hình phát sóng.
Bá cưá»i thầm và o tai tôi:
- Tao đã nói rồi mà nó không chịu nghe. Bá»™ pháºn thông tin liên lạc cá»§a nó đã bị há»ng, không xà i được. Äể mà y coi, nó có phát sóng cả Ä‘á»i cÅ©ng cóc có ăng-ten nà o bắt được.
Quả như lá»i Bá nói, tôi thấy thằng Hòa "pha" suốt má»™t tuần nhưng nhá» Gia Khanh là m như chẳng "ăn đèn". Nó cứ tỉnh khô. Tháºm chà nó còn không biết có ngưá»i Ä‘ang để ý nó.
Tụi tôi để yên cho thằng Hòa hoạt động đúng bảy ngà y. Qua ngà y thứ tám, Bá bắt đầu trêu:
- Sao mà y? Mấy bữa nay tao thấy mà y bắn tia la-de veo véo, trái tim em đã mẻ miếng nà o chưa?
Hòa chưa kịp đáp, Ngữ đã khịt mũi:
- Thằng Bá nà y há»i lạ! Bánh Ãt có Ä‘i thì bánh qui có lại chứ! Nó nhìn em muốn rách võng mạc, lẽ nà o em chẳng động lòng!
Thoạt đầu, Hòa tÃm mặt định phản đòn, nhưng sau thấy mình bị kẹt giữa hai gá»ng ká»m, nó biết há»… nhúc nhÃch là bị Ä‘áºp phá»§ đầu ngay. Nó đà nh nuốt giáºn, chống chế:
- Muốn "đánh đổ" má»™t em như em Gia Khanh phải... trưá»ng kỳ kháng chiến. Tao má»›i ra tay có má»™t tuần, chưa hết thá»i kỳ chạy rô-Ä‘a, bảo em đầu hà ng liá»n sao được!
Nghị ngồi cưá»i mÃm chi:
- Thế mà y định "trưá»ng kỳ" đến bao giá»?
Hòa ngần ngừ:
- Ãt ra cÅ©ng phải đến... cuối năm há»c.
Bá nheo mắt:
- Là m gì lâu dữ váºy?
- Thì đã bảo "trưá»ng kỳ" mà lại!
Hòa vừa đáp vừa cưá»i há» há».
Tôi không biết từ nay cho đến cuối năm, thằng Hòa sẽ Ä‘i theo con đưá»ng đặc biệt nà o để len lá»i và o trái tim cá»§a Gia Khanh. Chứ hoạt động "phát sóng" thì kể từ hôm bị bạn bè trêu chá»c, nó đã tạm ngưng... vô thá»i hạn. CÅ©ng có thể nhìn lâu má»i mắt, mà chẳng được tÃch sá»± gì, nó không buồn khai thác ưu thế "lé kim" cá»§a nó nữa.
Trong khi Hòa lui vá» thế thá»§, tạm thá»i án binh bất động để nghÄ© kế, thì nhà thÆ¡ Nguyá»…n Văn Ngữ bắt đầu mở chiến dịch.
Trước nay, lá»›p tôi có bao nhiêu con gái thì Ngữ thương hết bấy nhiêu. Bây giá» thêm đứa thứ mưá»i ba, Ngữ đòi thương luôn cho đủ bá»™, cÅ©ng chẳng có gì là lạ. Tôi chỉ ngạc nhiên ở chá»— từ trước đến giá» Ngữ thưá»ng rêu rao đối vá»›i tụi con gái trong lá»›p nó chỉ thương chÆ¡i nhưng lần nà y thì tôi e rằng nó... thương tháºt.
Xưa nay, dưới các bà i thÆ¡, bao giá» Ngữ cÅ©ng đỠtên tháºt. Nhưng lần nà y, Ngữ phá lệ. Nó chá»n má»™t bút hiệu má»›i: Thanh Khương. Khi bà i thÆ¡ "Từ độ em vá»" cá»§a Thanh Khương xuất hiện trên mặt báo, cả lá»›p láºp tức xôn xao. Äá»c bà i thÆ¡ tá» tình trắng trợn đó, đứa nà o cÅ©ng biết tác giả cá»§a nó muốn rao bán trái tim cá»§a mình cho Gia Khanh. Ngữ viết:
Từ độ em vá», sầu đã lại
Lòng tôi mơ mãi bóng hình em
Tình tôi năm trước còn hoang vắng
Em đến, mùa xuân Ä‘áºu xuống thá»m...
Bà i thÆ¡ nói bóng gió, nhưng ý nghÄ©a lại quá lá»™ liá»…u, khá» khạo như tôi Ä‘á»c thoáng qua đã biết, huống gì những bá»™ óc vÄ© đại như Nghị hoặc "giáo sư" Bá. Äã váºy, thằng Ngữ còn sợ Gia Khanh không hiểu "thông Ä‘iệp" cá»§a nó, nó "đóng dấu" thêm cái bút hiệu Thanh Khương lên bà i thÆ¡ má»™t cách sá»— sà ng.
DÄ© nhiên má»i ngưá»i Ä‘á»u biết nhà thÆ¡ Thanh Khương Ä‘ang "thương Khanh" nhưng không ai Ä‘oán ra Thanh Khương là đứa liá»u mạng nà o. Ngữ chÆ¡i kế "kim thiá»n thoát xác", bên cạnh bà i thÆ¡ bốc lá»a cá»§a Thanh Khương, nó đăng má»™t bà i khác cá»§a nhà thÆ¡ Nguyá»…n Văn Ngữ tả cảnh mùa xuân chim ***c.
Cả khối đứa bị lừa. Giá» ra chÆ¡i, tụi nó cứ túm tụm lại vá»›i nhau truy tìm lý lịch cá»§a tên bợm Thanh Khương. Äám con gái thì xúm xÃt chá»— hai dãy bà n đầu, thì thầm to nhá» và chốc chốc lại cưá»i rúc rÃch. Tôi liếc Gia Khanh, thấy nó ngồi gục đầu trên bà n. Chắc tụi con gái trêu nó dữ lắm! Tôi áy náy nhá»§ thầm và lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi cảm thấy lòng mình nao nao.
Ngà y hôm sau, vừa và o lá»›p, tôi đã Ä‘á»c thấy trên bảng lá»i rao "tìm trẻ lạc" không biết đứa nà o nghịch ngợm "tương" lên. Cả lá»›p Ä‘ang xúm Ä‘en xúm đỠtrước tấm bảng, cưá»i nói ầm Ä©.
Tôi bước lại gần, tò mò Ä‘á»c: "Bé trai Thanh Khương, mưá»i bảy tuổi, bị bệnh si tình, nhát gan, hà nh động lén lút, ưa sá» dụng tên giả, Ä‘i lạc sáng thứ bảy tuần rồi. Khi ra Ä‘i, ở trần mặc quần... xà lá»n, đặc Ä‘iểm nháºn dạng: ốm o, gầy mòn, ngưá»i đầy ghẻ, ai thấy ở đâu, xin dẫn vỠđịa chỉ sau đây: nhóm nữ sinh 11C trưá»ng trung há»c Sao Chổi, sẽ có háºu tạ".
Tôi vừa Ä‘á»c vừa cưá»i bò. Tôi nghi thằng Bá là tác giả cá»§a lá»i rao tinh quái trên. Giá»ng Ä‘iệu khôi hà i độc địa nà y Ä‘Ãch thị là giá»ng cá»§a nó. Cái thằng, nó viết chuyện vui cưá»i thì dở mà viết những Ä‘iá»u nhảm nhà chá»c phá thiên hạ, nó lại viết trÆ¡n tru quá xá!
Tôi há»i Bá, Bá nháºn ngay:
- Ừ, tao viết. Tao chá»c cho nó ra mặt.
Tôi cưá»i:
- Mà y chá»c kiểu đó, nó trốn luôn chứ sức mấy nó dám ra mặt.
Bá ngẩn ngưá»i ra:
- Ừ hén, tao quên khuấy Ä‘iá»u đó!
Rồi nó tặc lưỡi há»i tôi:
- Thanh Khương là đứa nà o mà y biết không?
Tôi lắc đầu:
- Không.
Bá nhìn tôi vẻ nghi ng:
- Xạo Ä‘i mà y! Mà y là há»a sÄ© trình bà y, sao mà y không biết?
Tôi gãi đầu:
- Thì tao chỉ trình bà y thôi! Là m sao tao biết nó là đứa nà o!
Bá hừ mũi:
- Äá»c bản thảo, mà y phải nháºn ra nét chữ cá»§a ai chứ! - Rồi nó thình lình há»i - Thằng Ngữ phải không?
Bá chÆ¡i đòn trấn áp tinh thần. Nó đột ngá»™t "độp" má»™t phát khiến tôi sững sá» mất mấy giây. Nhưng tôi kịp trấn tÄ©nh. Khi đưa bà i thÆ¡ "Từ độ em vá»" cho tôi nắn nót chép lên báo, Ngữ đã dặn dò cẩn tháºn. Nó còn bắt tôi thá» sẽ không hé môi vá»›i bất cứ ai vá» thân thế và tiểu sá» tác giả. Vì váºy, dù Bá Ä‘oán ngay ***c, tôi vẫn phải giả bá»™ đần độn:
- Tao đã nói tao không biết mà ! Bản thảo đánh máy chứ đâu phải chép tay mà tao nháºn ra nét chữ!
Bá tưởng tôi đần độn tháºt. Nó gáºt gù:
- ÄÆ°á»£c rồi! Tao sẽ há»i thằng Ngữ!
Nhưng Ngữ cÅ©ng chối biến. Trước sá»± dò há»i cá»§a Bá, Ngữ ngÆ¡ ngác:
- Tao đâu có biết. Tụi nó gá»i bà i cả xấp, là m sao tao biết đứa nà o vô đứa nà o!
Rồi Ngữ nhún vai, nói thêm:
- Nhưng dù có biết Thanh Khương là ai, tao cÅ©ng không thể tiết lá»™ vá»›i mà y được. Äó là nguyên tắc nghá» nghiệp.
Thấy Ngữ ra vẻ trịnh trá»ng, lại Ä‘em "nguyên tắc" ra hù mình, Bá tức lắm. Nó bÄ©u môi:
- Thôi Ä‘i mà y Æ¡i! Mà y đừng có là m bá»™ bà máºt! Tụi tao biết tá»ng Thanh Khương là đứa nà o rồi!
Ngữ giáºt nảy ngưá»i. Nhưng nó cố giữ vẻ thản nhiên:
- Äứa nà o?
- Mà y chứ ai?
Vừa nói, Bá nhìn đối thá»§ lom lom. Nhưng Ngữ đóng kịch tháºt tà i. Nó khinh khỉnh:
- Tao mà thèm là m thơ cho nhỠGia Khanh!
- Mà y đừng có là m bá»™! - Bá cưá»i khẩy - Ai mà chẳng biết mà y chuyên môn là m thÆ¡ cho tụi con gái!
Ngữ hắng giá»ng:
- Tao là m thÆ¡ cho tất cả má»i đứa, nhưng vá»›i nhá» Gia Khanh thì không!
Bá há»i, giá»ng nghi hoặc:
- Sao váºy? Mà y lúc nà o cÅ©ng khen em rối rÃt kia mà !
Ngữ gáºt gù:
- Khen là một chuyện, còn là m thơ là một chuyện khác!
- Tao không tin! - Giá»ng Bá khăng khăng.
Ngữ lạnh lùng:
- Tin hay không, tùy mà y! TÃnh tao không thÃch già nh giáºt. Thằng Hòa đã nhảy vô, tao không muốn **ng độ vá»›i nó.
- À, hóa ra váºy! - Bá gục gặc đầu - Thì ra mà y sợ lá»i tiên tri cá»§a thằng Nghị sẽ ứng nghiệm!
Ngữ quên bẵng câu chuyện bữa trước. Nó nhìn Bá, ngạc nhiên:
- Lá»i tiên tri nà o?
Bá cưá»i há» há»:
- Mà y mau quên quá! Hôm trước thằng Nghị chẳng đã nói nếu cuộc "chiến tranh tình cảm" xảy ra giữa hai đứa mà y thì thằng Hòa sẽ đi nhà thương, còn mà y sẽ đi nhà xác là gì!
Bị Bá hoạnh há»e má»™t hồi, Ngữ đã bá»±c mình. Bây giá» lại bị "xá»" thêm má»™t câu, Ngữ sầm mặt "hứ" má»™t tiếng và quay lưng bá» Ä‘i thẳng.
Bá nói với tôi:
- Thằng Ngữ nói mưá»i tao không tin được má»™t. Cái giá»ng õng ẹo trong bà i "Từ độ em vá»" rõ rà ng là cái giá»ng cá»§a nó, tao còn lạ gì, váºy mà nó cứ chối leo lẻo!
|

23-08-2008, 06:44 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 7
S á»± dò há»i cá»§a Bá khiến Ngữ chá»™t dạ. Nó không dám ký bút hiệu Thanh Khương nữa.
Trên tá» báo tưng tháng kế tiếp, cái tên Thanh Khương biến mất, không kèn không trống. Những ngà y tá» báo sắp ra, cả lá»›p nôn nao chá» xem lần nà y tên Thanh Khương lì lợm kia sẽ giở những trò lăng nhăng gì nữa. Nhưng khi tá» báo được treo lên, dò tìm má»i mắt không thấy nhà thÆ¡ Thanh Khương tái xuất giang hồ, đứa nà o đứa nấy thất vá»ng ra mặt.
Ngữ giả vỠxuýt xoa:
- Em Thanh Khương teo rồi!
Láºp tức, má»™t đứa khác phụ há»a:
- Sau khi Ä‘á»c lá»i thông báo "tìm trẻ lạc" trên bảng, hắn trốn luôn rồi! Chắc hắn sợ bị bắt "giải giao" vá» cho em Hồng "chà -và " trị tá»™i!
Äứa vừa thốt lên lá»i "phạm thượng" kia là thằng Châu. Châu là tay trống cá»§a lá»›p, cùng ban văn nghệ vá»›i Hòa lé. Nó ngưá»i ốm nhom ốm nhách mà cái miệng thì rá»™ng quá mang tai, lúc nà o cÅ©ng bô lô ba la không thua gì thằng Bá. May mà hôm tá» báo "phát hà nh", nhá» Hồng nghỉ há»c, chứ nếu không nó đã xé xác thằng Châu rồi.
Hôm đó, mặc cho tụi bạn nhao nhao bà n tán, tôi chỉ ngồi cưá»i ruồi. Có lẽ ngoà i Ngữ ra, tôi là ngưá»i duy nhất biết được tông tÃch cá»§a nhà thÆ¡ Thanh Khương quái quỉ kia. Hắn chẳng trốn Ä‘i đâu sất. Hắn vẫn xuất hiện sá» sá» trên mặt báo, trước mắt má»i ngưá»i. Có Ä‘iá»u, hắn đội má»™t cái tên khác.
Lần nà y, Ngữ ký bút hiệu má»›i: Ngu Kha. Khi Ngữ đưa bà i thÆ¡ cá»§a Ngu Kha cho tôi minh há»a, tôi nháºn ra ngay tuồng chữ cá»§a nó. Lúc đó, không hiểu sao tôi lại dại dá»™t buá»™t miệng:
- Tao thấy cái tên nà y nó đần đần là m sao!
Ngữ "độp" tôi liá»n:
- Có mà y đần thì có! Cái bút hiệu thâm thúy như váºy mà mà y dám chê!
Tôi giương mắt ếch:
- Thâm thúy chỗ nà o đâu?
Ngữ há»i lại, giá»ng ranh mãnh:
- Mà y có biết chữ Ngu Kha mang ý nghĩa gì không?
Tôi nhÃu mà y nghÄ© ngợi má»™t hồi vẫn chẳng lần ra cái ý nghÄ©a thâm thúy Ngữ giấu trong đó. Tôi chỉ thấy nó có vẻ... ngu ngu. Nhưng tôi không dám nói.
- Tao chịu! - Cuối cùng, tôi lắc đầu.
Ngữ xÃch sát lại bên tôi và nó kê miệng nó và o tai tôi, thì thầm nói:
- Ngu Kha tức là Ngữ Khanh, hiểu chưa thằng ngốc!
HÆ¡i thở cá»§a Ngữ phả và o tai tôi nhá»™t quá chừng. Nhưng lá»i giải thÃch cá»§a nó còn khiến tôi "nhá»™t" hÆ¡n. Tôi trố mắt, bà ng hoà ng há»i:
- Mà y dám ghép tên nhỠKhanh và o tên mà y?
Ngữ cưá»i hì hì:
- Sợ gì mà không dám?
Chuyện tà y trá»i váºy mà nó bảo không sợ. Tá»± dưng tôi thấy lo giùm cho Ngữ.
- Tụi nó biết sao?
Ngữ nheo mắt, giá»ng tinh quái:
- Là m sao tụi nó biết được! Tao cắt Ä‘uôi, bá» dấu cẩn tháºn chứ có để tên tháºt đâu mà sợ! Vả lại, kỳ nà y tao đâu có giở giá»ng "anh anh em em". Tao là m thÆ¡ vá» tình thầy trò, có tà i thánh má»›i hòng Ä‘oán ra!
Dòm vẻ mặt dương dương tá»± đắc cá»§a Ngữ, tôi đâm nể nó quá xá. Hóa ra nó đã tÃnh trước cả chục nước Ä‘i, hệt như các cao thá»§ cá» tướng. Nó "bịt đầu mối" kiểu đó, đố đứa nà o lần ra nổi.
Nhưng khi sá»± khâm phục lắng xuống, lòng tôi lại dáºy lên ná»—i băn khoăn. Tôi nhìn Ngữ, phân vân há»i:
- Nhưng như váºy là mà y thương tháºt chứ đâu phải thương chÆ¡i! Thương chÆ¡i, ai ghép tên là m chi?
Lần đầu tiên tôi thấy Ngữ lúng túng trước mặt tôi. Có lẽ nó không ngá» má»™t đứa khá» khạo như tôi cÅ©ng có khi há»i được má»™t câu cắc cá»› như váºy. Ngữ ấp úng má»™t hồi rồi gượng gạo đáp:
- ChÆ¡i hay tháºt gì... cÅ©ng váºy thôi! Miá»…n là tao có cảm hứng để là m thÆ¡.
Cái thằng, má»›i hôm nà o đây, khi "táºp huấn" cho tôi vá» phương pháp sáng tác, nó ca tụng cái mô hình "thương chÆ¡i" hết lá»i, váºy mà bây giá», bắt đầu Ä‘iên đảo vì nhá» Gia Khanh, nó lại nói khác!
Nghe cái giá»ng tiá»n háºu bất nhất cá»§a Ngữ, tôi đâm ra ngá» ngợ nó không phải là cái thằng Ngữ trước đây. Nó đã thay đổi lắm rồi. Nó không còn là Ngữ. Bây giá» nó là nhà thÆ¡ Ngu Kha.
Quả như Ngữ dự kiến, cái tên Ngu Kha không tạo nên một ấn tượng nà o. Chẳng ai mà ng để ý đến tên tiểu tốt vô danh đó. Trước đây, tụi trong lớp là m ầm ĩ vỠ"hiện tượng" Thanh Khương bao nhiêu thì lần nà y chúng tỠra thỠơ với tác giả Ngu Kha bấy nhiêu. Ngay cả thằng Bá quỉ quái cũng không hỠmảy may ngỠvực.
Tôi vá»— vai Ngữ, nịnh ná»t:
- Chúc mừng mà y!
- Chúc mừng gì? - Ngữ ngạc nhiên há»i lại.
Tôi cưá»i cưá»i:
- Thì chuyện bà i thÆ¡ cá»§a Ngu Kha đó. Äúng như mà y phán Ä‘oán, chẳng đứa nà o biết Ngu Kha là mà y.
Tôi tưởng tôi khen nó, nó sẽ khoái phổng mũi. Nà o ngỠNgữ nổi dóa:
- Chúc mừng cái con khỉ! Tao đang rầu thúi ruột vỠchuyện đó đây nè!
Tôi chưng há»ng:
- Sao kỳ váºy? Tụi nó có nghi mà y đâu!
Mặt Ngữ vẫn quạu quá»:
- Thì không nghi. Cả lớp không đứa nà o nghi. Em Gia Khanh cũng không nghi nốt.
Tôi cà ng ngơ ngác:
- Váºy là tốt chứ sao! Mà y chẳng muốn váºy là gì!
- Chỉ có thằng ngốc thì má»›i muốn váºy! - Ngữ sẵng giá»ng - Còn tao, tao muốn khác!
Tôi liếm môi:
- Mà y muốn sao?
Ngữ nuốt nước bá»t:
- Tao muốn cả lớp không biết nhưng riêng Gia Khanh thì... biết.
Äến đây thì tôi sá»±c hiểu. Thằng Ngữ Ä‘ang đứng nhăn nhó trước mặt tôi là thằng Ngữ "thương thiệt", đôi lúc tôi quên khuấy Ä‘i mất, tôi cứ tưởng nó là thằng Ngữ "thương chÆ¡i" ngà y xưa.
- À, à , thì ra váºy! - Tôi gáºt đầu và nói bằng giá»ng hiểu biết - Nếu Gia Khanh không biết Ngu Kha là mà y thì nó đâu có biết được tình ý cá»§a mà y.
Thấy tôi đột nhiên sáng dạ, Ngữ mừng lắm. Nó Ä‘áºp Ä‘áºp tay lên vai tôi:
- Mà y hiểu ra vấn đỠrồi đấy! Cái bút hiệu Ngu Kha cÅ©ng giống như con tà u váºn tải, nó chuyên chở tình cảm cá»§a tao đến vá»›i em Gia Khanh. Nhưng nếu em không biết được cái ý nghÄ©a thâm trầm cá»§a hai chữ đó, coi như tà u tao không cặp bến, nó cứ lênh đênh suốt Ä‘i ngoà i biển. Tình cảm cá»§a tao không ai tiếp nháºn, không ai bốc dỡ, nó sẽ thối rữa Ä‘i. Thế là tao sẽ... lăn đùng ra chết!
Ngữ hù tôi chết khiếp. Nó là m tôi lo âu quá chừng. Tôi hoang mang há»i lại:
- Trước đây, trong những bà i thơ thất tình của mà y, lúc nà o tao cũng thấy mà y tuyên bố là mà y sắp chết đến nơi. Nhưng rồi mà y có chết quái gì đâu!
Ngữ thở dà i:
- Hồi đó khác, bây gi khác. Hồi đó tao chỉ thương chÆ¡i, nên có chết cÅ©ng là chết... giỡn. Còn bây giá»...
Ngữ không nói hết câu. Nhưng cái giá»ng não nuá»™t cá»§a nó khiến tôi xốn xang quá thể. Tôi chá»›p mắt:
- Váºy là m sao bây giá»?
Thấy tôi có vẻ động lòng, Ngữ há»›n hở ra mặt. Hình như từ nãy đến giá», nó chỉ đợi có thế. Vì váºy, tôi há»i vừa dứt câu, nó đáp liá»n:
- Chỉ có một cách!
Vừa nói, Ngữ vừa nhìn tôi bằng ánh mắt ma mãnh, tháºt khác xa vá»›i vẻ ai oán khi nãy. Tôi tò mò há»i, không biết Ngữ Ä‘ang giăng bẫy:
- Cách gì?
Ngữ hấp háy mắt:
- Mà y phải giúp tao là m cho em Gia Khanh hiểu ra Ä‘iá»u đó.
Lá»i đỠnghị cá»§a Ngữ khiến tôi kêu lên sá»ng sốt:
- Tao? Tao giúp mà y?
Ngữ thản nhiên:
- Thì váºy chứ sao?
- Mà y giỡn chÆ¡i hả Ngữ? - Tôi tiếp tục kêu lên, giá»ng vẫn chưa hết thảng thốt - Là m sao tao có thể giúp mà y được? Mà y thừa biết là tao không thèm nhìn mặt tụi con gái kia mà ...
Ngữ nóng nảy cắt ngang lá»i từ chối cá»§a tôi:
- Mà y đừng có giả vá»! Mấy hôm nay tao thấy mà y "nhìn mặt" em Gia Khanh rõ rà ng. Không những "nhìn mặt" mà còn trò chuyện nữa. Tao thấy hết. Mà y đừng có hòng lấy vải thưa che mắt thánh!
Tôi đỠmặt:
- Tao nói chuyện với Gia Khanh hồi nà o?
Ngữ "xì" một tiếng:
- Thôi đừng là m bộ mà y ơi! Mà y không nói chuyện với nó sao nó quay xuống chỗ mà y hoà i?
- À, - Tôi nhá»› ra - đó là nó há»i mượn tao cây thước kẻ.
Trong lá»›p, nhá» Gia Khanh ngồi ngay trước mặt tôi. Nó ngồi giữa nhá» Hồng và nhá» Äan Tâm. Hồi nà o đến giá», đối vá»›i tụi con gái trong lá»›p, tôi "lạnh lùng" nổi tiếng. Ngoà i biệt danh "Tam Tạng", "thánh sống" tụi thằng Bá đặt cho tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe tụi con gái kêu tôi là ... ngưá»i mặt sắt. Xưa nay, ngưá»i mặt sắt cóc thèm trò chuyện vá»›i bá»n tiểu thư, ngược lại tụi nó cÅ©ng tẩy chay ngưá»i mặt sắt.
Nhá» Gia Khanh má»›i chuyển vá» nên không biết "thông lệ" đó. Nó bắt chuyện vá»›i tôi tỉnh bÆ¡. Tháºt ra ná»™i dung giao tiếp chẳng có gì ghê gá»›m. Gia Khanh chỉ "tâm sá»±" vá»›i tôi toà n chuyện... mượn đồ. Thỉnh thoảng nó quay xuống chá»— tôi, há»i:
- Khoa cho Gia Khanh mượn cây thước kẻ chút nghen.
- Khoa có cục gôm không?
Tôi không hiểu sao Gia Khanh không há»i mượn những đứa ngồi kế bên tôi mà nó cứ nhè ngay tôi mà há»i. Chắc là nó thấy tôi mặt mà y hiá»n là nh, ngá» nghệch, không có vẻ gì là ... nhà thÆ¡ Thanh Khương, mắt cÅ©ng không chiếu "yêu khÃ" như Hòa lé, nên nó "tÃn nhiệm" tôi chăng!
Nó há»i mượn, chẳng lẽ tôi từ chối. Tôi đà nh phải đưa thước, đưa gôm cho nó. Nó há»i thứ gì, tôi đưa thứ đó, mép không nhÃch má»™t tà ti. Gia Khanh không buồn quan tâm đến thái độ lạnh nhạt cá»§a tôi. Nó cứ quay xuống mượn đồ cá»§a tôi hoà i. Và má»—i khi đưa trả, bao giá» nó cÅ©ng mỉm cưá»i thân thiện:
- Cảm ơn Khoa nghen!
Nó cưá»i, chẳng lẽ tôi khóc. Thế là tôi đà nh phải nhe răng "hì" má»™t cái cho đúng phép lịch sá»±.
Quan hệ giữa tôi và Gia Khanh truá»›c sau chỉ có thế, mong manh và há»i hợt. Váºy mà thằng Ngữ ngồi tÃt ở bà n ***t dãy bên kia lại biết rõ mồn má»™t. Chắc và o lá»›p nó không lo há»c mà suốt buổi ngồi chong mắt theo dõi nhất cá» nhất động cá»§a nhá» Gia Khanh.
Thấy tôi xác nháºn Gia Khanh có quan hệ "há»i-mượn" vá»›i tôi, mắt Ngữ sáng rỡ:
- Váºy là mà y thừa nháºn rồi hén?
- Thừa nháºn gì?
- Thừa nháºn mà y có nói chuyện vá»›i em Gia Khanh.
Tôi nhún vai:
- Chỉ có nó nói thôi. Còn tao, tao chỉ cưá»i ruồi.
Ngữ tiếp tục gạ:
- Mà y chưa nói thì bây giỠmà y nói.
- Nói chuyện gì? - Tôi tròn mắt.
Ngữ cưá»i tá»§m tỉm:
- Mà y há»i xem nó có biết ý nghÄ©a cá»§a bút danh Ngu Kha không?
Tôi giáºt thót:
- Thôi Ä‘i mà y! Tá»± nhiên ai lại Ä‘i há»i chuyện đó!
- Sao lại tự nhiên? - Ngữ nhướng mắt - Mà y phải nghĩ ra một cái cớ gì chứ!
- Cớ gì?
- Thì mà y nghĩ đi!
Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
- Tao chịu.
- Mà y dở quá! - Ngữ hắng giá»ng phê bình - Có cái cá»› cá»n con mà mà y nghÄ© cÅ©ng không ra!
Rồi nó cháºm rãi hiến kế:
- Trước tiên mà y phải há»i nó đã Ä‘á»c tá» báo tưá»ng cá»§a lá»›p chưa. Nó bảo Ä‘á»c rồi, mà y phải há»i tiếp nó có Ä‘á»c bà i thÆ¡ cá»§a thi sÄ© Ngu Kha không. Nó bảo có. Mà y lại há»i "Thế Gia Khanh có biết Ngu Kha nghÄ©a là gì không?"...
Ngữ mưu kế như thần. Nó nói tá»›i đâu, tôi dá»ng tai tiếp thu đến đó. Theo như kế hoạch nó vừa vạch ra thì việc tôi giúp nó cÅ©ng không đến ná»—i khó lắm. Chỉ kẹt má»™t ná»—i, trước nay tôi không có thói quen trò chuyện vá»›i tụi con gái, bây giá» mở miệng há»i nà y há»i ná», tôi cảm thấy lúng túng và ngượng ngáºp là m sao! Tôi nói Ä‘iá»u đó vá»›i Ngữ. Nó không buồn để ý đến ná»—i khổ tâm cá»§a tôi, mà nghiêm giá»ng há»i:
- Há»a sÄ© chÃnh cá»§a tá» báo tưng lá»›p mình là ai hén?
Tôi không hiểu tại sao Ngữ lại há»i má»™t câu ngá»› ngẩn như váºy. Nhưng tôi vẫn trả lá»i, giá»ng không giấu vẻ hoang mang:
- Tao... chứ ai!
Vừa đáp, tôi vừa nhìn Ngữ lom lom. Nhưng nó ngó lÆ¡ chá»— khác, thản nhiên há»i tiếp:
- Nhá» ai mà mà y được cất nhắc lên cái chức vụ quan trá»ng đó hén?
Tá»›i đây thì tôi biết là Ngữ muốn đòi "hối lá»™". Nó muốn chÆ¡i trò "ân Ä‘á»n oán trả". Nó muốn "hại" tôi.
- Thì nhá»... mà y. - Tôi đáp và nghe thấy tim mình như thót lại.
Trong khi đó, mặt Ngữ tươi hÆ¡n há»›n. Nó cưá»i duyên:
- Váºy đến lượt tao nhá» mà y, mà y có giúp không?
Tôi bị Ngữ "chiếu bÃ". Con tướng bị xe pháo kẹp chết đứng, dòm dáo dác chung quanh thấy hết đưá»ng chạy, đà nh rầu rÄ© gáºt đầu:
- Giúp.
Miệng tôi nói "giúp" nhưng bụng tôi chá»i thằng Ngữ tÆ¡i bá»i hoa lá. Tháºt tôi chưa thấy ai "nhá» bạn" sá»— sà ng như nó. Mà đang ở dạng "thương chÆ¡i", tá»± nhiên nó "chuyển hệ" qua "thương thiệt" là m gì cho khổ tôi không biết! Cứ Nguyá»…n Văn Ngữ như xưa nay là được rồi, tá»± dưng lại bà y đặt Ngu Kha! Dá»m Æ¡i là dá»m!
|

23-08-2008, 06:45 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 8
S ố thằng Ngữ là số xui. Kể từ hôm tôi hứa giúp nó, nhỠGia Khanh không quay xuống mượn đồ của tôi nữa. Gia Khanh mua một cây thước và một cục gôm. Nó kẻ rẹt rẹt. Nó gôm rà o rà o. Toà n bằng đồ của nó.
Tôi ngồi nhấp nhá»m trên ghế suốt ba ngà y, chá» Gia Khanh quay xuống để chÆ¡i trò "đố vui để há»c" theo kịch bản cá»§a Ngữ. Nhưng tôi chỉ hoà i công.
Ngữ thất vá»ng ra mặt. Sốt ruá»™t theo dõi mấy ngà y liá»n, thấy tôi chưa "phá»ng vấn" Gia Khanh được câu nà o, nó nhăn mặt trách móc:
- Tháºt tao chưa thấy ai vô tÃch sá»± như mà y! Chiến trưá»ng gì mà im ru bà rù, không bên nà o nổ được má»™t phát súng!
Tôi thở dà i:
- Nó không quay xuống là m sao tao "nổ"? Chẳng lẽ tao bắn lén sau lưng?
Nghe tôi phân trần, Ngữ tặc lưỡi, không nói gì. Chắc nó nháºn ra nó vừa trách oan tôi.
Hai đứa lặng lẽ nhìn nhau, đầu loay hoay nghÄ© kế. Má»™t lát, Ngữ chép miệng nói, giá»ng trầm ngâm:
- Thôi, tụi mình ráng chá» thêm và i hôm nữa! Nhiệm vụ cá»§a mà y vẫn như cÅ©. Cứ "canh" em tháºt sát, há»… em quay đầu xuống là mà y "nổ" liá»n!
Chuyện tình cảm mà thằng Ngữ nó nói nghe phát á»›n, nghe cứ như máu chảy đầu rÆ¡i tá»›i nÆ¡i! Tôi bâng khuâng há»i lại:
- Nhỡ nó không quay xuống thì sao?
Ngữ khịt mũi:
- Em sẽ quay! Nhất định em sẽ quay! Em sẽ há»i mượn mà y má»™t cái gì đó!
Tôi trố mắt:
- Một cái gì là một cái gì? Thước, gôm bây gi nó đã có đủ, nó có cần mượn tao nữa đâu!
Ngữ vẫn khăng khăng:
- Nhưng em sẽ há»i mượn má»™t cái khác! Má»™t cái gì đó!
Rồi thấy mặt mà y tôi vẫn ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác, Ngữ hùng hồn giải thÃch:
- Mà y cóc hiểu tâm lý con ngưá»i ta gì hết! Cái đứa nó đã không thÃch mượn đồ thì có cho và ng nó cÅ©ng không hé môi há»i mượn. Còn cái đứa có thói quen mượn đồ ngưá»i khác như em Gia Khanh thì trước sau gì em cÅ©ng sẽ lại há»i mượn. Không mượn cái nà y thì mượn cái khác. Không mượn em chịu không được.
Sau khi lên lá»›p cho tôi má»™t bà i vá» "khoa tâm lý... mượn đồ", Ngữ bá» Ä‘i mất. Tôi không biết Ngữ có tin lá»i mình nói hay không, nhưng nhìn theo dáng Ä‘i thất thểu cá»§a nó, tôi Ä‘oán rằng nó chẳng phấn khởi bao nhiêu.
Tôi buồn không thua gì Ngữ. Những ngà y vừa qua đối vá»›i tôi là những ngà y trống vắng. Khi Gia Khanh quay xuống há»i mượn cái nà y cái ná», mặt tôi lầm lì nhưng bụng lại thấy vui vui. Äến khi nó là m lÆ¡, tá»± dưng tôi cảm thấy thiếu thiếu má»™t cái gì. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi trải qua má»™t cảm giác lạ lùng như váºy. Tâm trạng thẫn thỠđó khiến tôi cảm thấy bất an quá chừng.
Gia Khanh không giống như tụi con gái mà tôi vẫn dè chừng trước nay. Nó xinh đẹp và dịu dà ng. Lại hiá»n háºu nữa. Nhìn vẻ mặt âm u cá»§a tôi, nó không quay mặt Ä‘i, nhổ nước bá»t và lẩm bẩm "đồ... mặt sắt" như những đứa khác. Nó vẫn tươi tỉnh như không. Má»—i khi trả đồ nó còn thân ái cảm Æ¡n tôi bằng cái giá»ng ngá»t ngà o và du dương như hát. Sau nà y tôi má»›i vỡ lẽ ra là Gia Khanh hát rất hay và nó nhanh ***ng trở thà nh giá»ng nữ chÃnh cá»§a ban văn nghệ lá»›p tôi.
Trong những ngà y bá»nh bồng đó, tá»± nhiên tôi đâm ra nghi ngá» những câu "châm chÃch... ngôn" trong sổ tay cá»§a tôi. Suốt mấy năm qua, tôi vẫn tin tưởng tuyệt đối và o những lá»i và ng ngá»c dà nh cho đà n ông đó. Váºy mà chỉ cần ba ngà y Gia Khanh không há»i mượn đồ, niá»m tin đó láºp tức lung lay như cây non gặp bão. Bây giá», ngay cả "kinh" cÅ©ng không răn được tôi nữa. Kinh Talmud từng nói cái lưỡi đà n bà là má»™t trong những sai lầm khó chịu nhất cá»§a tạo hóa. Trước đây, kinh dạy sao, tôi nghe váºy. Nhưng từ khi sao chổi Gia Khanh xuất hiện, tôi lại nghÄ© khác: chỉ kinh sai lầm thì có, chứ tạo hóa chẳng sai lầm tà ti ông cụ nà o! Cái lưỡi cá»§a Gia Khanh là cái lưỡi tuyệt vá»i, lá»i ăn tiếng nói cá»§a nó má»›i êm ái là m sao!
Trong khi chỠđợi Gia Khanh quay xuống há»i mượn "má»™t cái gì đó", như lá»i dá»± Ä‘oán cá»§a Ngữ, tôi tẩn mẩn lục tìm trong sách báo và vô cùng ngỡ ngà ng khi phát hiện ra vô số câu thà nh ngữ và vô số nhà thông thái không tiếc lá»i tán dương phụ nữ. Há» ca ngợi "kẻ thù" cá»§a tôi lên táºn mây xanh. Nà o là "Trên Ä‘á»i nà y chỉ có hai cái đẹp: phụ nữ và hoa hồng", nà o là "Phụ nữ là nhà giáo dục đầu tiên", nà o là "Phụ nữ được tạo dá»±ng nên để là m dịu sá»± hung hãn trong tÃnh cách cá»§a ngưá»i đà n ông", ôi thôi đủ thứ! Ngay cả đại văn hà o như ông Balzac cÅ©ng "bÆ¡m" phụ nữ hết biết: "Rung cảm, yêu, chịu Ä‘au khổ, hy sinh: những chữ nà y mãi mãi dệt nên trang Ä‘á»i cá»§a phụ nữ". Nếu phụ nữ "tuyệt diệu" như ông nói thì đặt quách há» lên bà n thá» mà lạy cho rồi! Hẳn lòng ông nghÄ© thế nhưng ông ngại nói thẳng ra đấy thôi! Chả bù vá»›i ông Legouver! Ông nà y thì nói huỵch toẹt, không úp mở: "Bạn hãy quì dưới chân những ngưá»i cùng phái vá»›i mẹ bạn!". Ôi, nghe ông xúi mà tôi phát khiếp!
Tôi chưa há» quì dưới chân bất cứ má»™t đứa con gái nà o, nhưng tôi đã từng bị con quá»· Mỹ Hạnh gạt cho tôi quì dưới chân... bảng Ä‘en suốt má»™t buổi ê ẩm trước hà ng chục cặp mắt xoi mói cá»§a bạn bè. Mối thù đó, tôi nhá»› Ä‘á»i. Và từ đó, tôi không bao giá» tưởng tượng được có má»™t ngưá»i đà n ông nà o trên cõi Ä‘á»i nà y lại Ä‘iên khùng mở miệng Ä‘i khen ngợi phụ nữ. Hóa ra, sá»± thể không giống như tôi nghÄ©. Những câu danh ngôn"xu nịnh" phụ nữ kia cà ng giúp tôi hiểu sâu sắc hÆ¡n câu ca dao "Ở đâu cÅ©ng có anh hùng, ở đâu cÅ©ng có thằng khùng thằng Ä‘iên". Và tôi cÅ©ng hiểu thêm rằng những nhà thông thái không phải lúc nà o cÅ©ng tá» ra thông thái. Hoặc giả, có hai loại ngưá»i thông thái khác nhau. Thoạt đầu, có lẽ há» cÅ©ng Ä‘oà n kết vá»›i nhau trong má»™t khối thuần nhất và rắn chắc. Kể từ khi bá»n đà n bà con gái xuất hiện, bá»n nà y má»›i chia há» ra thà nh hai phe. Phe yêu, phe ghét.
Sá»± khám phá muá»™n mà ng và bất ngá» nà y khiến tôi bối rối vô kể. Trước nay, tôi thuá»™c phe ghét. Năm ngoái, tôi lỡ yêu má»™t lần, cÅ©ng chỉ "yêu chÆ¡i". Nhưng từ hôm Gia Khanh nháºp há»c đến nay, tôi bá»—ng nghiệm ra tụi con gái rắc rối hÆ¡n tôi tưởng nhiá»u. Không phải đứa nà o trong bá»n chúng cÅ©ng đáng ghét như nhá» Mỹ Hạnh hay nhá» Hồng. CÅ©ng có những đứa dịu dà ng mà tụi con trai chúng tôi hoà n toà n có thể thương... thiệt.
NghÄ© ngợi vẩn vÆ¡ má»™t hồi, tôi chợt giáºt mình. Tôi cảm tưởng tôi Ä‘ang lây bệnh cá»§a thằng Ngữ. Mấy hôm nay, nó chuyển qua "thương thiệt", nó nhá» tôi giúp. Tôi giúp nó chưa xong, lại Ä‘i bắt chước nó, chắc má»i sá»± rối tung. NghÄ© váºy, tôi hãi quá. Tôi ra sức giữ gìn. Tôi cố dằn lòng tụng niệm. Tôi là thầy Tam Tạng. Thiên Trúc Ä‘i gần tá»›i nÆ¡i, đừng bắt tôi ná»a đưá»ng "chuyển hệ" thà nh... Trư Bát Giá»›i, há»… thấy con gái là mê tÃt thò lò.
Ngữ chẳng nghi ngá» gì tôi. Ngà y ngà y nó vẫn ngồi thấp thá»m quan sát tráºn địa từ xa. Nó chong mắt chá» Gia Khanh quay xuống há»i mượn tôi "má»™t cái gì đó".
Trong khi tôi Ä‘inh ninh lá»i tiên Ä‘oán cá»§a Ngữ sẽ không bao giá» xảy ra thì bá»—ng má»™t hôm, Gia Khanh há»i mượn đồ cá»§a tôi tháºt. DÄ© nhiên, nó không mượn thước, mượn gôm. Lần nà y, nó há» mượn viết:
- Khoa có viết đỠkhông, cho Gia Khanh mượn đi!
Tôi Ä‘ang xà i cây viết hai mà u, mà u xanh và mà u Ä‘á». Tôi liá»n nhanh nhẹn đưa cho nó, miệng kèm theo má»™t nụ cưá»i tháºt tươi. Trước đây, trong những trưá»ng hợp như thế nà y, tôi không bao gi cưá»i. Gia Khanh há»i món gì, tôi là m thinh đưa món đó, mặt lạnh như tiá»n. Nhưng lâu nay nó không quan hệ "há»i-mượn" vá»›i tôi, tôi thấy nhá»› nhá»›. Vì váºy, sáng nay vừa bắt gặp đôi mắt long lanh quen thuá»™c quay xuống, tôi nghe tim mình Ä‘áºp thình thịch và láºp tức nhoẻn miệng cưá»i.
Khi Gia Khanh quay lên, tôi liếc xuống chỗ Ngữ ngồi. Nó đang nhìn tôi, nháy nháy mắt, mặt mà y rạng rỡ như hoa mùa xuân. Chắc hẳn nó vui lắm! Tội nghiệp, nó đâu có biết tôi vui hơn nó gấp tỉ lần.
Lát sau, Gia Khanh lại quay xuống. Nó trả viết cho tôi và như thưá»ng lệ, nó cảm Æ¡n tôi bằng cái giá»ng êm ái như ru.
Còn tôi, khác vá»›i thưá»ng lệ, lần nà y Gia Khanh chưa kịp quay lên, tôi đã đánh bạo "nổ" trước:
- Gia Khanh... nè!
Tôi thấy Gia Khanh giáºt nẩy ngưá»i. Có lẽ hiện tượng "cóc mở miệng" khiến nó vô cùng sá»ng sốt. Sau má»™t thoáng bà ng hoà ng, Gia Khanh chá»›p mắt nhìn tôi và há»i bằng giá»ng ngạc nhiên:
- Khoa nói gì?
Tá»± nhiên tôi cảm thấy lúng túng. Sau má»™t thá»i gian dà i cắt đứt quan hệ vá»›i tụi con gái, bây giá» chá»§ động gợi chuyện, tôi không biết phải bắt đầu như thế nà o.
Äang bối rối, sá»±c nhá»› đến những lá»i Ngữ dặn, tôi ấp úng há»i:
- Gia Khanh đã Ä‘á»c tá» báo tưá»ng cá»§a lá»›p mình chưa?
Trong khi tôi Ä‘ang cố nhá»› câu há»i tiếp theo là câu gì thì Gia Khanh lắc đầu, tỉnh khô:
- Chưa.
Gia Khanh là m tôi chưng há»ng. Tá» báo treo lên đã mưá»i ngà y nay rồi, nó báºn chuyện gì mà chưa Ä‘á»c không biết! Mà nó chưa Ä‘á»c thì là m sao tôi giúp Ngữ được! Chẳng biết nói gì, tôi bần thần há»i lại:
- Gia Khanh chưa Ä‘á»c tháºt à ?
- Tháºt! - Gia Khanh gáºt đầu, rồi nó chép miệng nói tiếp - Gia Khanh chỉ má»›i Ä‘á»c lướt qua mấy bà i thÆ¡!
á»’, váºy là được rồi! - Tôi mừng quýnh, nhá»§ bụng - Thằng Ngữ cÅ©ng chỉ cần có thế thôi! Và tôi sốt sắng há»i tiếp:
- Gia Khanh có Ä‘á»c bà i thÆ¡ cá»§a Ngu Kha không?
Gia Khanh không biết tôi định dẫn nó Ä‘i đến đâu nhưng nó vẫn tháºt thà đáp:
- Có. Bà i thơ viết vỠtình thầy trò chứ gì?
- Ừ.
Gia Khanh buột miệng xuýt xoa:
- Bà i thơ cảm động ghê!
Gia Khanh khen bà i thÆ¡ cá»§a Ngu Kha là m tôi tức anh ách. Tôi Ä‘ang giúp Ngữ, nhưng thấy nó sắp sá»a thà nh công, tôi lại đâm ra ghen tị, bứt rứt. Nhưng đã lỡ hứa vá»›i nó, tôi phải gắng là m tròn trách nhiệm. Tôi liếm môi, há»i câu quyết định:
- Thế Gia Khanh có biết Ngu Kha là ai không?
- Là m sao Gia Khanh biết được!
Gia Khanh đáp vá»›i vẻ ngỡ ngà ng. Và chẳng hiểu nó đã rõ âm mưu Ä‘en tối cá»§a bá»n tôi chưa mà nó bá»—ng há»i lại, giá»ng cảnh giác:
- Nhưng Ngu Kha là ai, việc đó đâu có dÃnh dáng gì đến Gia Khanh?
Tôi cưá»i chúm chÃm:
- Có đấy! Tại Gia Khanh không biết đó thôi!
Rồi thấy Gia Khanh vẫn chưa hiểu, tôi bèn giải thÃch:
- Chữ Kha tức là tên Khanh đấy!
- Kha sao lại là Khanh?
- Ừ, đó là tên Khanh bỠchữ "nh".
Mặt Gia Khanh thoạt á»ng Ä‘á». Tôi tưởng nó sẽ quay phắt Ä‘i. Nhưng không, Gia Khanh mỉm cưá»i, láu lỉnh:
- Thế còn chữ Ngu? Ngu là gì?
Tôi hắng giá»ng:
- Ngu là tên ngưá»i... khác.
- Ngưá»i khác là ai?
Gia Khanh há»i thẳng là m tôi đâm hoảng. Mục Ä‘Ãch cá»§a cuá»™c "đối thoại" hôm nay là là m cho Gia Khanh hiểu được tình ý cá»§a Ngữ. Từ nãy đến giá», tôi phải cất công dệt từng mắt lưới để giăng bẫy Gia Khanh, nhưng đến khi nó rÆ¡i và o tròng rồi, tôi lại đâm ra lóng ngóng, không biết xá» lý ra sao. Thái độ Ä‘iá»m tÄ©nh cá»§a Gia Khanh khiến tôi không đủ can đảm khai tên thá»§ phạm. Tôi đà nh nói vòng vo:
- Thì Gia Khanh thá» Ä‘oán coi! Lá»›p mình đâu có mấy ngưá»i "ngu"!
Chá»i xá» thằng Ngữ được má»™t câu, tôi khoái lắm. Còn Gia Khanh thì không nói gì. Nó khẽ nhÃu mà y và lặng lẽ quay lên. Chắc nó Ä‘ang nát óc tìm xem cái đứa "ngu" trong lá»›p là đứa nà o!
Trưa đó, trên đưá»ng vá», Ngữ chạy lại bá vai tôi, rối rÃt há»i:
- Sao? Mà y nói gì với em chưa?
- Rồi.
- Mà y nói sao?
- Thì những gì mà y đã dặn.
Ngữ có vẻ sốt ruá»™t trước những câu trả lá»i lừng khừng cá»§a tôi. Nó nhăn nhó:
- Nhưng cụ thể là sao chứ? Mà y tưá»ng thuáºt tỉ mỉ nghe coi!
Tôi liá»n "tưá»ng thuáºt tỉ mỉ". Vừa nói, tôi vừa liếc Ngữ. Mặt nó căng ra như mặt trống, cặp mắt thì thao láo, tai dá»ng lên như tai mèo, Ä‘iệu bá»™ nom hà i hước dị dạng quá chừng.
Kể đến chá»— chữ Ngu, tôi bá»—ng ngáºp ngừng. Ngữ chá»™t dạ:
- Mà y là m gì ấp a ấp úng váºy? Em có biết Ngu là tao không?
Tôi gáºt đầu:
- Biết.
- Mà y nói hả?
Tôi lắc đầu:
- Tao không nói. Tao chỉ bảo nó tự đoán lấy. Mà lớp mình thì chỉ có một mình mà y "ngu" chứ đâu còn ai "ngu" nữa!
Lâu nay, tôi luôn luôn bị "lép vế" trước mặt Ngữ, bây giá» lợi dụng thá»i cÆ¡ nghìn năm có má»™t, tôi chá»i nó chÆ¡i. Tưởng Ngữ sẽ nổi khùng cá»± lại, nà o ngá» bữa nay nó hiá»n khô. Không những nó không giáºn tôi mà còn ngoác miệng ra cưá»i:
- Cho mà y chá»i! Mà y cứ giúp tao táºn tình và o, rồi muốn chá»i bao nhiêu cÅ©ng được! Tha hồ!
Ngữ là m tôi kinh ngạc thá»±c sá»±. Thá»i nó còn "thương chÆ¡i", tôi má»›i **ng nó má»™t câu, nó nói lại mưá»i câu. Bây giá» "thương thiệt", nó tá»± dưng từ bi bác ái quá chừng. Chẳng lẽ đó là triệu chứng cá»§a bệnh... yêu sao?
Tôi tá»± há»i và không trả lá»i được. Ngữ chắc thừa sức giải đáp, nhưng tôi không tiện há»i. Lúc nà y, Ngu Kha báºn bù đầu. Ngà y nà o nó cÅ©ng sáng tác cả chục bà i thÆ¡. Nó hút thuốc và ng tay. Tối, nó thức khuya lÆ¡ khuya lắc, tẩy tẩy xóa xóa. Sáng ra mắt nó đỠkè.
Dòm nó, tôi không hiểu rốt cuộc thì "thương thiệt" là ngu hay khôn!
|

23-08-2008, 06:45 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 9
H òa lé lại vùng lên.
Sau má»™t thá»i gian "bại liệt", nó bắt đầu gượng dáºy và táºp tá»…nh Ä‘i tiếp con đưá»ng tình dang dở. Nó có vẻ quyết tâm thá»±c hiện lá»i hứa "trưá»ng kỳ" cá»§a mình.
Nhưng lần nà y, Hòa rút kinh nghiệm. Nó không dám sá» dụng tia phóng xạ cá»§a đôi mắt nó và o mục Ä‘Ãch tình cảm nữa. Nó xà i vÅ© khà cao cấp hÆ¡n: âm nhạc!
Ngay từ năm lá»›p mưá»i, vá»›i chất giá»ng trầm ấm, mượt mà , Hòa đã là giá»ng ca và ng và là niá»m tá»± hà o cá»§a lá»›p tôi trong những cuá»™c thi văn nghệ toà n trưá»ng. Năm nay, lại thêm Gia Khanh hát cặp vá»›i nó. Tháºt hạnh phúc hết biết!
Thoạt đầu, khi xây dựng hoạt cảnh "Trầu Cau" chuẩn bị tham gia liên hoan văn nghệ tất niên của các khối lớp, ban văn nghệ lớp tôi định "kéo" Gia Khanh và o để là m... king. Không đứa nà o biết Gia Khanh hát hò ra sao nhưng thằng Châu, trưởng ban văn nghệ kiêm đánh trống, cứ nằng nặc đòi phải "chiêu mộ" cho bằng được Gia Khanh. Theo nó, Gia Khanh không cần hát. Chỉ cần Gia Khanh đứng trên sân khấu và mấp máy môi theo những đứa khác là đạt yêu cầu "biểu diễn" rồi.
Châu là chúa ba hoa. Nghe nó lý luáºn má»™t hồi, mấy đứa kia bùi tai nghe theo liá»n. Hòa lé thì đồng ý ngay từ đầu. Nó còn tán thêm:
- Há»… Gia Khanh xuất hiện , sân khấu nó "sáng" liá»n! Tiết mục cá»§a mình Ä‘oạt giải là cái chắc!
Khi má»i Gia Khanh tham gia, dá»± định cá»§a ban văn nghệ là như váºy. Không ngá» lúc táºp dượt, Gia Khanh má»›i hát thá» và i câu, cả đám đứng chết sững.
Hóa ra Gia Khanh hát hay tuyệt vá»i.
Giá»ng nó trong trẻo, má»m mại và truyá»n cảm đến mức sau nà y nhà thÆ¡ Ngu Kha phải là m tổng cá»™ng đến mưá»i bà i lục bát và sáu bà i tứ tuyệt để ca ngợi mà vẫn cảm thấy "không lá»™t tả hết" như tác giả bất lá»±c thú nháºn.
Thằng Châu thì chẳng cần thÆ¡ thẩn gì. Vừa nghe Gia Khanh thá» giá»ng má»™t, hai câu, nó rùng mình nức nở khen:
- Tháºt bất ngá»! Äây là tiếng hát vượt... bức tưá»ng âm thanh!
Tiếp đó, ban văn nghệ xúm và o, má»—i ngưá»i khen má»™t câu.
Riêng Hòa lé chẳng bình luáºn gì. Nó ngồi im trên bục gá»— lặng lẽ cưá»i ruồi. Chỉ có đôi mắt nó là long lanh tinh quái. Chắc nó hiểu: dịp may đã đến!
Kể từ lúc đó Hòa lĩnh xướng bên nam, Gia Khanh lĩnh xướng bên nữ. Và cả hai bao giỠcũng đứng cặp với nhau trong những tiết mục song ca.
Khách quan mà nói, đó là đôi song ca sáng giá nhất trưá»ng. Từ khi đứng chung vá»›i nhau, Hòa và Gia Khanh Ä‘em vá» cho lá»›p hết giải thưởng nà y đến giải thưởng khác.
Thà nh công vang dội đó khiến cho hầu hết thà nh viên của lớp nở mà y nở mặt. Dĩ nhiên, bên cạnh đa số hân hoan vẫn lấp ló những khuôn mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Như nhà thơ Ngu Kha chẳng hạn.
Xem Hòa và Gia Khanh biểu diá»…n trên sân khấu, Ngữ hừ mÅ©i bình luáºn:
- Thằng Hòa nó cà giựt cứ y như khỉ mắc phong!
Thấy Hòa đứng sát rạt Gia Khanh, tôi bá»±c bá»™i không thua gì Ngữ, liá»n cay cú đế thêm:
- Nó còn **ng cả và o tay Gia Khanh nữa kìa!
Như lá»a được đổ thêm dầu, Ngữ sầm mặt rÃt qua kẽ răng:
- Äồ ma giáo!
Một lát, tôi lại kêu lên:
- Trá»i, coi cặp mắt nó kìa! Hát không lo hát, nó cứ liếc Gia Khanh hoà i!
Ngữ lại cau mặt:
- Äồ... đồ... lé kim!
Hòa không biết tôi và Ngữ Ä‘ang thi nhau chá»i nó. Nó lại nhoẻn miệng cưá»i duyên và nghiêng đầu vá» phÃa Gia Khanh má»™t cách tình tứ. Tôi vá»™i bấm Ngữ:
- Trá»i Æ¡i, coi nó ngả ngá»›n chưa kìa!
Ngữ nghiến răng và thu nắm tay lại. Nhưng lần nà y không tìm ra từ ngữ cay độc nà o để gán cho Hòa, Ngữ cứ cà lăm:
- Äồ... đồ... đồ...
Ngữ cứ "đồ" hoà i khiến tôi sốt cả ruột. Mãi một lúc lâu, Ngữ mới xổ được nỗi ấm ức:
- Äồ... xướng ca vô loà i!
Tôi giáºt mình liếc Ngữ:
- Quan niệm đó cổ lỗ rồi mà y!
Ngữ nhún vai:
- Cổ lá»— nhưng áp dụng và o trưá»ng hợp thằng Hòa thì đúng ***c! Nó lợi dụng chuyện hát há»ng để tán tỉnh em Gia Khanh. Nó là m vẩn **c sá»± thánh thiện cá»§a âm nhạc. Tao phải... móc mắt nó!
Tôi tái mặt:
- Giỡn chơi mà y!
Thấy tôi hốt hoảng, Ngữ nhe răng cưá»i:
- Thì giỡn chơi chứ sao! Tao không móc mắt, nhưng tao sẽ "ngáng chân" nó. Rồi mà y coi, nó sẽ ngã nhà o!
Tôi thở phà o. Ngữ không đòi móc mắt Hòa, tôi cảm thấy yên tâm. Ngữ dá»a "ngáng chân" Hòa, tôi lại cà ng phấn khởi.
Từ ngà y được thượng đế sắp xếp đứng cạnh Gia Khanh, Hòa bắt đầu sá»a tướng. Ra sân khấu, nó là m Ä‘iệu hết biết. Má»—i lần nhìn nó õng a õng ẹo, tôi thấy xốn con mắt quá chừng. Äã váºy, mặt nó lúc nà o cÅ©ng nhÆ¡n nhÆ¡n tá»± đắc, là m như trái tim cá»§a Gia Khanh đã ở sẵn trong túi nó váºy. Äang bá»±c mình, chưa nghÄ© ra cách nà o để "hại" thằng Hòa bá»—ng nghe Ngữ xung phong đòi "phá đám", tôi á»§ng há»™ liá»n. Mặc dù suy cho cùng, Ngữ cÅ©ng chẳng tốt là nh gì hÆ¡n Hòa. Nó trách Hòa dùng lá»i ca tiếng hát để phục vụ cho những ý đồ "hắc ám" trong khi nó lén lút sá» dụng thi ca và o những mục Ä‘Ãch cÅ©ng "hắc ám" không kém. Nhưng tôi không buồn thắc mắc, vặn vẹo. Trước nguy cÆ¡ Ä‘ang đến từ âm nhạc, tôi cần phải chung lưng đấu cáºt vá»›i Ngữ. Tôi nói:
- Ừ, mà y ngáng chân nó đi!
Ngữ gáºt gù:
- Tao sẽ ngáng.
Tôi không nén được tò mò:
- Mà y ngáng bằng cách nà o?
Ngữ liếm môi:
- Cách nà o à ? Hừm, dĩ nhiên là bằng... thơ.
Tôi há hốc miệng:
- Thơ?
- Thì thÆ¡ chứ sao! Äó là vÅ© khà sở trưá»ng cá»§a tao mà !
Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Nhưng thơ là m sao "ngáng" được?
Ngữ khoát tay:
- ÄÆ°á»£c tuốt!
- ÄÆ°á»£c tuốt?
- Ừ. Tao sẽ là m thơ, ký tên Ngu Kha.
Tôi thất vá»ng ra mặt:
- Hừ! Tưởng sao! Thì trước nay mà y vẫn đăng thÆ¡ cá»§a Ngu Kha váºy!
Ngữ tặc lưỡi:
- Mà y ngốc quá! Thơ đó thì ăn thua gì! Muốn "ngáng chân" thằng Hòa, tao phải đăng những bà i thơ tình thống thiết của Ngu Kha. Trước nay Ngu Kha sợ bạn bè bắt thóp nên chỉ dám "công bố" những bà i thơ vỠtình bạn, tình thầy trò hoặc những bà i tả cảnh vớ vẩn. Lần nà y Ngu Kha sẽ xuất hiện với gương mặt tình yêu.
- Mà y không sợ tụi kia biết?
Ngữ khịt mũi:
- Mặc tụi nó! Tình thế đã đến nước nà y, tao đà nh phải liá»u. HÆ¡n nữa, em Gia Khanh đã biết Ngu Kha là tao, tao không thể câm miệng hến mãi.
Tôi nhìn Ngữ, băn khoăn:
- Nhưng liệu những bà i thơ của mà y có ngáng cẳng được thằng Hòa không?
Ngữ trợn mắt:
- Äừng **ng chạm đến tá»± ái anh em, mà y! Chẳng lẽ má»™t nhà thÆ¡ như tao lại không có sức thu hút hÆ¡n thằng Hòa lé! Chắc chắn khi Ä‘á»c được những vần thÆ¡ tá» tình ướt át cá»§a tao, em Gia Khanh sẽ bá» mặt thằng Hòa đứng lẻ loi má»™t mình trên sân khấu. Em sẽ chạy bổ vá» phÃa tao và thổn thức kêu lên "hỡi hoà ng tá» cá»§a lòng em, anh chÃnh là ngưá»i mà em tìm kiếm bấy lâu nay...". Sau đó em sẽ âu yếm ngã và o...
Giá»ng Ngữ ná»a đùa ná»a tháºt. Ngôn ngữ cá»§a nó hồ quảng pha cải lương. Nhưng dù nó đùa hay tháºt, lòng tôi vẫn thấy nhói Ä‘au. Trước đây, thấy Hòa cặp kè vá»›i Gia Khanh, tôi rầu đứt ruá»™t. Vì váºy, khi Ngữ tuyên bố "ngáng cẳng" Hòa, tôi liá»n hăng hái a dua theo. Lúc đó tôi không kịp nghÄ© đến những diá»…n biến quá»· quái tiếp theo. Chứ nếu biết Ngữ định đẩy Hòa ra khá»i trái tim Gia Khanh để nhảy vô già nh vị trà béo bở đó, còn tôi thì nó "bố trÃ" cho đứng bên ngoà i... vá»— tay lược tráºn, thì tôi đâu vá» hùa vá»›i nó là m gì. Cà ng nghÄ© cà ng tức, không đợi cho Ngữ ba hoa hết câu, tôi cà khịa liá»n:
- Mà y bảo mà y ngáng cẳng thằng Hòa, sao Gia Khanh lại ngã? Hay là mà y ngáng lộn?
Ngữ không ngá» tôi kê tá»§ đứng và o miệng nó. Nó cụt hứng, quắc mắt sẵng giá»ng:
- ChÆ¡i trò gì dá»… xa nhau váºy mà y? Hay mà y là gián Ä‘iệp cá»§a thằng Hòa?
Tôi bĩu môi:
- Báºy! Tao mà thèm vá» phe vá»›i nó!
Mặt Ngữ dãn ra. Nó lấy lại vẻ tươi tỉnh, há»i:
- Váºy là mà y luôn luôn đứng vá» phÃa tao chứ gì?
Tôi gáºt đầu:
- Ừ.
Tôi "ừ" xạo mà Ngữ đâu có biết. Nó lại há»i:
- Mà y phe tao sao còn "chơi" tao?
- "Chơi" gì đâu?
- Khi nãy đó. Tao đang thao thao bất tuyệt, mà y nhảy vô miệng tao mà y ngồi... chồm hổm. Mà y là m tan vỡ giấc mơ đẹp của tao.
Thấy Ngữ chưa hết giáºn dá»—i, tôi cưá»i cưá»i hạ giá»ng:
- Tao xin lỗi mà y. Khi nãy tao giỡn.
Ngữ nghiêm giá»ng:
- Lần sau không được giỡn như váºy nữa nghen! Cùng phe mà giỡn kiểu gì nghe muốn... tăng huyết áp!
Tội nghiệp thằng Ngữ, nó cứ tưởng tôi là đồng minh của nó. Nó đâu có biết tôi chẳng đứng vỠphe Hòa, cũng chẳng đứng vỠphe nó. Tôi chỉ đứng vỠphe... tôi.
Từ lâu tôi đã lén lút cởi áo cà sa. Tôi đã thôi lần trà ng hạt. Tôi chẳng buồn qua Tây phương thỉnh kinh nữa. Nói tóm lại, tôi chán là m pháºt. Là m pháºt, suốt ngà y ngồi xếp bằng má»™t mình trên tòa sen, buồn chết được. Dạo nà y, tôi thÃch nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡ hÆ¡n.
Những ngà y gần đây, Gia Khanh thưá»ng len lá»i và o giấc mÆ¡ tôi. Tôi không biết nó lẻn và o bằng cách nà o, nhưng há»… chợp mắt là tôi thấy nó. Äây là lần thứ hai tôi mÆ¡ thấy "kẻ thù" cá»§a tôi. Lần trước là nhá» Hồng. Nhưng nhá» Hồng chỉ xuất hiện trong giấc mÆ¡ tôi có má»—i má»™t lần. Còn Gia Khanh thì lui tá»›i thưá»ng xuyên như... Ä‘i chợ.
Tất cả những giấc mÆ¡ vá» Gia Khanh Ä‘á»u là những giấc mÆ¡ đẹp. Khác vá»›i vẻ hung hăng cá»§a nhá» Hồng, Gia Khanh đến vá»›i tôi đằm thắm và dịu dà ng. Nó không mang theo bá»m sư tá» và những chiếc nanh nhá»n. Nó cÅ©ng không tá» vẻ gì muốn ngoạm đứt đầu tôi. Nó chỉ mỉm cưá»i thân thiện:
- Khoa cho Gia Khanh mượn cây thước kẻ chút nghen.
Gia Khanh là m tôi ngạc nhiên quá chừng. Tôi tròn mắt:
- Gia Khanh có thước rồi mà ?
Gia Khanh gáºt đầu:
- Ừ. Nhưng Gia Khanh thÃch kẻ bằng thước cá»§a Khoa hÆ¡n.
Tôi đoán mò:
- Thước của Gia Khanh bị cong hả?
- Sao Khoa biết? - Gia Khanh chớp mắt nhìn tôi.
Tôi liếm môi:
- Khoa chỉ Ä‘oán váºy thôi!
- Khoa giá»i ghê!
Vừa nói, Gia Khanh vừa cưá»i chúm chÃm. Còn tôi thì mặt mà y đỠá»ng. Nhưng tôi mặc kệ. Khi sung sướng ai mà chẳng đỠmặt.
Nhưng cây thước dá»… ghét cá»§a Gia Khanh chỉ cong trong giấc mÆ¡. Sáng ra, nó thẳng trở lại. Vì váºy đến lá»›p, Gia Khanh đâu có buồn quay xuống mượn thước tôi.
Bởi những lẽ đó mà tôi thÃch gặp Gia Khanh trong giấc mÆ¡ hÆ¡n. Trong những giấc mÆ¡ ma mãnh cá»§a tôi, thước cá»§a nó bao giá» cÅ©ng cong, gôm cá»§a nó bao giá» cÅ©ng mất. Và tôi được dịp phÆ¡i bà y lòng hà o hiệp. Tiếc rằng trên thá»±c tế, ngưá»i ta Ãt đầu tư và o việc sản xuất những cây thước phế phẩm và bá»n há»c trò chúng tôi lại tá» ra đứng đắn quá đáng khi không chịu đánh cắp những cục gôm cá»§a nhau.
Tất nhiên tôi không hà i lòng hoà n toà n vá» những chi tiết trong giấc mÆ¡. Chẳng hạn, Gia Khanh không bao giá» xuất hiện má»™t mình. Lúc thì nó Ä‘i vá»›i Hòa lé, lúc thì nó Ä‘i vá»›i thằng Ngữ. DÄ© nhiên, Gia Khanh không Ä‘i chung vá»›i hai tên si tình kia. Gia Khanh Ä‘i trước cả mấy chục thước, Hòa lẽo đẽo theo sau. Mắt nó chiếu hà o quang như đèn pha xe hÆ¡i, sáng trưng cả... dương gian, địa phá»§. Nhà thÆ¡ Ngu Kha cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì. Khi Gia Khanh trò chuyện vá»›i tôi, nó đứng lấp ló tÃt đằng xa, mồm lẩm nhẩm Ä‘á»c thÆ¡.
Tôi không nghe rõ những lá»i thì thầm tha thiết cá»§a Ngữ nhưng tôi Ä‘oán nó Ä‘ang Ä‘á»c bà i thÆ¡ "Chùa Hương" cá»§a Nguyá»…n Nhược Pháp. Hẳn là Ngữ Ä‘ang rên rỉ: "Em Ä‘i, chà ng theo sau. Em không dám Ä‘i mau. Sợ chà ng chê hấp tấp. Số gian nan không già u". Äó là đoạn thÆ¡ ưa thÃch cá»§a Ngữ và được nó Ä‘em ra sá» dụng thưá»ng xuyên. Bao giá» cÅ©ng váºy, há»… tò tò Ä‘i sau lưng tụi con gái (tất nhiên trong trưá»ng hợp vắng mặt nhá» Hồng) là Ngữ gân cổ rống lên bốn câu ác liệt đó.
Má»i khi, thấy Ngữ Ä‘á»c thÆ¡, Ä‘á»c vè chá»c tụi con gái, tôi thưá»ng mỉm cưá»i a dua vá»›i nó. Nhưng lần nà y, mặt tôi cau lại. Không những tôi cưá»i không nổi mà tôi còn muốn nhặt đá ném cho nó má»™t phát bể đầu chÆ¡i. Nhưng tôi không tà i nà o tìm được lấy má»™t viên đá nhá», tháºm chà ngay cả má»™t hạt bụi cÅ©ng không. Trong giấc mÆ¡ tôi, chỉ lung linh má»™t đóa hồng tươi thắm: đóa hồng đến từ má»™t xứ sở xa xôi
|

23-08-2008, 06:46 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 10
N hững bà i thÆ¡ tống tình cá»§a Ngu Kha chẳng ép phê tà ti ông cụ nà o. Ngữ chẳng hất cẳng nổi Hòa như lá»i nó quả quyết vá»›i tôi, mặc dù lần nà y nó không buồn ỡm bóng gió. Ngữ lả lÆ¡i trắng trợn:
Äầu năm em và o há»c
Lòng anh bỗng bâng khuâng
Có bao Ä‘iá»u muốn nói
Mà sao vẫn ngại ngần
Bà i thơ như chiếc lá
Má»c lên từ chồi xanh
Em là chim xứ lạ
Có hiểu tình anh không?
Khi bà i thÆ¡ cá»§a Ngữ xuất hiện trên báo tưá»ng, lá»›p há»c Ä‘ang yên ả bá»—ng dáºy lên bão táp phong ba. Tụi bạn lại xúm xÃt bà n tán và thấp thoáng đây đó những ánh mắt nghi ngá», xoi mói.
Thằng Châu oang oang giữa lớp:
- Lại thêm một con thiêu thân đòi "thanh khương" nữa! Lớp mình loạn rồi!
Thằng Bá bình luáºn cay độc:
- Nhà thÆ¡ Ngu Kha ngà y nay vá»›i nhà thÆ¡ Thanh Khương trước kia hẳn là má»™t ngưá»i! Tưởng nó biết Ä‘iá»u, nà o ngá» "đánh chết cái nết không chừa"!
Há»a sÄ© Vinh buồn bã:
- Ngu Kha ơi hỡi Ngu Kha.
Thương mà giấu mặt cũng như là ... không thương!
Trước những lá»i chá»c ghẹo cá»§a bạn bè, Ngữ phá»›t tỉnh. Không ai biết Ngu Kha là nó, nó chẳng sợ. Nó bình tÄ©nh ngồi yên nÆ¡i cuối lá»›p, âm thầm quan sát thái độ cá»§a Gia Khanh. Ngữ bảo tôi:
- Thế nà o em cÅ©ng phát tÃn hiệu trả lá»i!
Nhưng Gia Khanh chẳng động tÄ©nh gì. Tôi thấy nó cưá»i nói tỉnh khô. Lần trước khi nhà thÆ¡ Thanh Khương tấn công nó, nó còn xấu hổ gục mặt xuống bà n. Lần nà y, không hiểu sao nó trÆ¡ trÆ¡. Chắc nó đã quen mùi... tráºn mạc. Nó không thèm để ý đến những lá»i tán tỉnh nhăng nhÃt cá»§a Ngữ, tôi sung sướng nhá»§ bụng.
Trong khi tôi hà há»ng trước thất bại cá»§a Ngữ thì nó buồn thiu. Tuy nhiên, Ngữ vẫn không chịu thừa nháºn thá»±c tế cay đắng đó. Nó phân tÃch:
- Tụi con gái đứa nà o cÅ©ng váºy! Khi yêu, chúng không bao giỠđể lá»™ ra ngoà i mặt. Tình cảm cá»§a chúng kÃn đáo hÆ¡n tụi mình.
Khi thất bại trong tình yêu, ngưá»i ta dá»… trở thà nh... triết gia. Có ai đó đã nói như váºy. Câu nói thiên tà i đó hoà n toà n đúng vá»›i tình trạng hiện nay cá»§a Ngữ. Nó lý luáºn thì có vẻ sâu sắc nhưng giá»ng nói lại thiếu dõng dạc khiến tôi ngá» rằng nó không thá»±c sá»± tin và o những Ä‘iá»u nó nói. Nó không tin, là m sao tôi tin được.
HÆ¡n nữa, bà i thÆ¡ "ngáng cẳng" Ngữ vừa tung ra chỉ là m chấn động những đứa vô can. Còn đối vá»›i thằng Hòa, vÅ© khà cá»§a Ngữ chẳng là m rụng cá»§a nó lấy má»™t... sợi lông chân, nói gì đến chuyện ngáng cho nó té. Bằng cá»› là mối quan hệ giữa Hòa và Gia Khanh cà ng ngà y cà ng tá» ra máºt thiết, bất chấp lá»i nhắn há»i não nùng cá»§a Ngữ "Em là chim xứ lạ, có hiểu tình anh không?". Hẳn là Gia Khanh không hiểu. CÅ©ng có thể nó hiểu nhưng nó chÆ¡i cái tình "vá»". Äằng nà o thằng Ngữ cÅ©ng chết, tôi khoan khoái nghÄ© thầm. Bạn bè thì bạn bè, trong cái vụ "sao chổi Halley" nà y, "chết" được đứa nà o hay đứa đó!
Ngữ "chết". Nhưng còn Hòa. Thằng Hòa sống nhăn răng, mà lại sống khá»e, sống... hạnh phúc má»›i khổ cho thiên hạ chứ. Dạo nà y, nó Ä‘eo dÃnh Gia Khanh như hình vá»›i bóng. Trên sấn khấu, nó đứng cạnh Gia Khanh đã đà nh. Äến khi rá»i sân khấu, bước xuống... cuá»™c Ä‘á»i, can cá»› gì mà nó cứ lẽo đẽo Ä‘i theo Gia Khanh hoà i. Hòa tham lam hệt như những ngưá»i xếp hà ng già nh chá»— mua vé cải lương. Nó không chịu lùi bước nhưng cho ai lấy má»™t phút, dù ngưá»i đó là nhà thÆ¡ như Ngữ hay là "kẻ tu hà nh" như tôi.
Thấy Hòa độc chiếm ngưá»i đẹp, Ngữ gai mắt giở giá»ng cà khịa:
- Là m gì mà mà y cứ bám em Gia Khanh hoà i váºy?
Hòa khinh khỉnh:
- Tụi tao Ä‘i táºp văn nghệ, việc gì đến mà y?
Lối ăn nói trịch thượng cá»§a Hòa khiến Ngữ tái mặt. Nhưng biết mình yếu thế, Ngữ đà nh ngáºm bồ hòn là m ngá»t. Sá»ng cổ cãi lại, Ngữ sợ bị ghép và o tá»™i trạng "ghen tị". Ghen tị thì chẳng hay ho gì. Vì váºy, Ngữ lầm lÅ©i bá» Ä‘i. Nó Ä‘i xa lắc xa lÆ¡ mà tôi còn nghe tiếng nó nghiến răng ken két.
Tôi lặng lẽ chứng kiến cuá»™c đối thoại ngắn ngá»§i nhưng đầy kịch tÃnh giữa hai đối thá»§. Và tôi bá»—ng phát hiện ra so vá»›i âm nhạc, thÆ¡ ca chẳng là cái quái gì. ThÆ¡ ca chỉ là tép riu. Nhà thÆ¡ Ngu Kha **ng đâu há»ng đó trong khi ca sÄ© Hòa lé chẳng cần sá» dụng đến đôi mắt lé cá»§a mình vẫn chinh phục được ngưá»i đẹp Halley.
Tôi vừa ghen ghét Hòa vừa ngưỡng má»™ nó. Thi sÄ©, văn sÄ©, há»a sÄ©, triết gia rốt lại chẳng bằng cái anh ca sÄ©. Ca sÄ© được lên sân khấu, được biểu diá»…n trước hà ng ngà n cặp mắt, lại còn được hát... song ca. Từ giá» phút đó, tôi mÆ¡ ước trở thà nh ca sÄ©. Tôi thèm địa vị cá»§a Hòa. Tôi sẽ tham gia và o ban văn nghệ cá»§a lá»›p.
Quyết định xong, tôi vá»™i vã Ä‘i tìm Bá, thằng bạn thân nhất cá»§a tôi. Tôi phải há»i ý kiến nó, xem tôi có nên trở thà nh má»™t ngôi sao ca nhạc hay không.
Bá ngồi xếp bằng trên giưá»ng nghe tôi nói. Nghe xong, nó khẽ đẩy cái gá»ng kÃnh trên sống mÅ©i rồi nhìn tôi chăm chăm:
- Mà y nói tháºt hay nói chÆ¡i đó?
Tôi rụt rè đáp:
- Nói tháºt.
Bá vẫn dán mắt và o mặt tôi:
- Mà y muốn trở thà nh ca sĩ?
- Ừ.
- Lý do?
Bá há»i tôi bằng cái giá»ng cá»§a công an Ä‘iá»u tra tá»™i phạm khiến tôi đâm ra lúng túng. Tôi ngáºp ngừng trả lá»i:
- Tại tao thấy tao có... máu văn nghệ.
Bá cưá»i hô hố:
- Mà y có máu văn nghệ?
- Ừ, tao Ä‘oán váºy! - Tôi ấp úng đáp.
Bá nhún vai:
- Äoán cái khỉ mốc! Mà y đâu có hát được!
- ÄÆ°á»£c! - Tôi quả quyết - Tao hát hoà i!
Bá tỠvẻ nghi ng:
- Xạo đi mà y! Mà y hát hoà i sao tao không nghe?
Tôi hừ giá»ng:
- Là m sao mà y nghe được! Tao thưá»ng hát... má»™t mình!
Bá nhướng mắt:
- Váºy bây giá» mà y hát thá» tao nghe coi!
Trước đỠnghị cá»§a Bá, tá»± dưng tôi đâm lúng túng. Tôi lắc đầu nguầy nguáºy:
- Thôi, kỳ lắm!
- Hừm, thằng nà y lạ! Hát trước mặt tao, mà y còn mắc cỡ, là m sao mà y hát được trước bao nhiêu ngưá»i được? Váºy mà cÅ©ng đòi là m ca sÄ©!
Sợ Bá nổi sùng gạt ngang, vả lại nháºn thấy nó nói cÅ©ng có lý, tôi đà nh chép miệng:
- ÄÆ°á»£c rồi, tao sẽ hát.
Vừa nói, tôi vừa loay hoay nghÄ© xem nên hát bà i gì. Thá»±c ra tôi chỉ biết vá»n vẹn dăm ba bà i nhạc. Má»—i bà i tôi lại thuá»™c lõm bõm và i Ä‘oạn, chẳng bà i nà o thuá»™c trá»n. Trước nay, những khi ngồi câu cá hoặc Ä‘i dạo má»™t mình, tôi thưá»ng thuáºn miệng lẩm nhẩm và i câu cho đỡ buồn.
Vốn liếng âm nhạc cá»§a tôi chỉ có thế, nay Bá bắt tôi phải "trình diá»…n" trước mặt nó để nó "kiểm tra", là m sao tôi không chá»™t dạ được. Äắn Ä‘o má»™t lát, tôi lấy hết can đảm hắng giá»ng và rụt rè cất tiếng hát. Tôi hát bà i "Hạ trắng" cá»§a Trịnh Công SÆ¡n.
Tôi nghe tiếng mình vút lên, đầm ấm lạ thưá»ng: "Gá»i nắng trên vai em gầy, đưá»ng xa áo bay, nắng qua mắt buồn, lòng hoa bướm say...". Bản nhạc bảo là hoa bướm say nhưng tôi lại thấy chÃnh tôi say. Tôi ngất ngây theo Ä‘iệu nhạc. Tôi ngất ngây nghÄ© đến Gia Khanh, nghÄ© đến ngà y tôi thế chá»— thằng Hòa để hát cặp vá»›i nó. Cà ng mÆ¡ tưởng đến giây phút huy hoà ng đó, giá»ng tôi cà ng uốn éo. Lá»i ca tôi lên thác xuống ghá»nh. Tôi có cảm giác tôi hát hay nhất... thế giá»›i. Lúc Ä‘ang "biểu diá»…n", thấy Bá trố mắt dòm, tôi tưởng nó ngạc nhiên và thán phục trước giá»ng ca và ng cá»§a tôi. Tôi tưởng nó sắp xin ảnh tôi để là m ká»· niệm. Thế là tôi lại ngoác mồm, tăng "ga" rống hết cỡ.
Trước nhiệt tình quá đáng của tôi, Bá có vẻ hết chịu đựng nổi. Nó vội vã bịt hai tai lại, năn nỉ:
- Thôi, thôi, đủ rồi! Hát váºy đủ rồi!
Tôi liá»n tốp và đưa tay lau mồ hôi trán, ngÆ¡ ngác há»i:
- Äá»§ rồi là sao?
Bá thở hắt ra:
- Äá»§ rồi có nghÄ©a là tao đã biết mà y hát hay như thế nà o rồi!
Bá khen là m tôi sướng phổng mÅ©i. Tôi thấy lòng tôi triệu đóa hoa hồng. Tôi thấy tôi bay tuốt lên chÃn tầng mây.
Ngồi trên mây, tôi cúi đầu xuống, thấp thá»m há»i:
- Hay hơn thằng Hòa không?
Bá đúng là má»™t thằng bạn tốt. Nó gáºt đầu ngay:
- Hay hÆ¡n nhiá»u!
- Tháºt không?
- Tháºt! Tao xạo mà y là m gì! Giá»ng thằng Hòa chỉ phục vụ cho ngưá»i lá»›n, còn giá»ng mà y phục vụ được cho cả thiếu nhi.
Tôi không rõ lắm ý nghÄ©a trong lá»i tán dương cá»§a Bá. Nhưng tôi vẫn khoái. Há»… có ngưá»i khen là tôi khoái. Tôi nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến:
- Giá»ng ca cá»§a tao "ghê gá»›m" như váºy sao?
- Chứ gì nữa! Giá»ng thằng Hòa thì ăn thua gì! Giá»ng mà y tụi con nÃt má»›i... sợ! Äang khóc, nghe mà y hát, mấy đứa nhá» nÃn liá»n. Có đứa còn tè cả ra quần. Chúng tưởng cá»p rống!
Hóa ra thằng Bá là cái đứa ác nhÆ¡n ác đức. Tôi má»›i khen thầm nó đây, nó đã chÆ¡i tôi má»™t vố Ä‘au Ä‘iếng. Nó xô tôi má»™t phát là m tôi té lá»™n cổ từ trên mây xuống mặt đất, thiếu Ä‘iá»u muốn há»™c máu mÅ©i. Tôi là con cò ở trong câu ca dao. Tôi Ä‘áºu phải cà nh má»m, lá»™n cổ xuống ao. Cà nh má»m ở đây tức là cái lưỡi không xương cá»§a thằng Bá. Nó lắt léo trăm đưá»ng.
Tôi bò lóp ngóp dưới ao, ngẩng đầu lên trách:
- Bá»™ hết ngưá»i "chÆ¡i" rồi sao mà mà y nỡ "chÆ¡i" đến tao!
Bá nghiêm nghị:
- Không phải là tao "chÆ¡i" mà y! Tao là m váºy là để cho mà y bá» cái ý tưởng viển vông đó Ä‘i! Tao không muốn mà y là m trò cưá»i cho thiên hạ!
Tôi tự ái:
- Mà y nói quá! Tao hát cũng đâu đến nỗi nà o!
- Nếu không tin lá»i tao thì hôm nà o mà y thu thá» giá»ng hát cá»§a mà y và o chiếc cassette cá»§a thằng Nghị rồi mở ra nghe. Tao đánh cuá»™c vá»›i mà y là mà y không đủ can đảm ngồi "thưởng thức" giá»ng ca cá»§a mà y quá ba mươi giây.
Giá»ng Ä‘iệu chắc nịch cá»§a Bá khiến niá»m tin cá»§a tôi bị lung lay dữ dá»™i. Nếu quả tháºt tôi còn không dám nghe tôi hát thì ma nà o mà thèm nghe. Hẳn là Bá nói đúng. Tôi hát dở nhất lá»›p. Suýt chút nữa tôi đã bá»™p chá»™p xin và o ban văn nghệ và bị tụi thằng Châu cưá»i cho thúi đầu. Nhưng còn Gia Khanh? Chẳng lẽ tôi nhục nhã rút lui, bá» mặc Gia Khanh cho thằng Hòa độc quyá»n "quản lý"? Tháºt là tấn thoái lưỡng nan!
Chợt mắt tôi sáng lên. Tôi nói với Bá:
- Tao sẽ luyện giá»ng.
Bá tròn xoe mắt:
- Luyện giá»ng?
- Ừ. Muốn hát hay phải luyện giá»ng.
- Nhưng mà y luyện giá»ng bằng cách nà o?
- Ra biển. Hà ng ngà y ra trước biển đứng hú. Có ngưá»i bảo váºy. Äến chừng nà o tiếng hú át được tiếng sóng là mình thà nh tà i.
- Nhưng biển xứ mình xa lắc xa lơ, là m sao mà y mò ra đó nổi!
- Ừ hén.
Tôi thở dà i thất vá»ng. Nhưng tôi sá»±c nhá»› ra:
- Tao sẽ luyện giá»ng cách khác.
- Cách nà o nữa?
Tôi hà há»ng khoe:
- Còn một cách. Tao sẽ thò đầu vô lu nuớc.
- Chi váºy?
- Hú.
Bá giáºt mình:
- Lại hú?
- Ừ, muốn hát hay thì phải... hú hay. Ngưá»i ta bảo váºy. Không hú được ngoà i biển thì hú trong lu.
Bá lừ mắt nhìn tôi:
- Nhưng mà y thì không luyện giá»ng kiểu đó được.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao váºy?
- Lu sẽ bể.
Tôi cưá»i:
- Tao có trèo hẳn vô lu đâu mà lu bể. Tao đứng bên ngoà i, chỉ có cái đầu là thò vô thôi.
- Thì váºy! Tao có nói là mà y trèo hẳn vô lu đâu. Chỉ cần mà y thò đầu vô hú, cái lu bể tan liá»n.
- Sao bể được?
- Sao không được! Giá»ng mà y "êm" như... lá»±u đạn nổ, lu nà o chịu nổi!
Nói xong, Bá cưá»i toe toét. Nó hà o hứng khoe đủ ba mươi hai cái răng... đưá»i ươi. Trong khi đó, tôi ngồi chết trân, không thốt được má»™t lá»i.
Cưá»i đã, ngoảnh lại thấy mặt tôi ỉu xìu như bánh Ä‘a nhúng nước, Bá có vẻ động lòng. Nó dịu dà ng khuyên:
- Thôi đừng buồn nữa! Hát hay không bằng hay hát... một mình!
Cái thằng! Nó an á»§i mà cứ y như nó chá»c quê tôi! Nhưng tôi phá»›t lá». Äang rầu rÄ©, tôi chẳng buồn chá»i nhau vá»›i nó. Tôi chỉ nói, giá»ng ngáºm ngùi:
- Tao có buồn gì đâu!
Bá khăng khăng:
- Có! Dòm mặt mà y tao biết mà y đang... đứt từng khúc ruột!
Sợ Bá khám phá ra tâm sá»± u uẩn cá»§a mình, tôi vá»™i nhoẻn miệng cưá»i:
- Äứt đâu mà đứt! Tao cưá»i nè!
Bá quan sát tôi một hồi rồi gục gặc đầu:
- Váºy là tốt! Nhưng mà nè... - Bá bá»—ng há»i, mắt vẫn nhìn tôi đăm đăm - Mà y thú tháºt Ä‘i, tại sao tá»± dưng mà y lại khoái và o ban văn nghệ?
Câu chất vấn thình lình cá»§a Bá khiến tôi giáºt nẩy ngưá»i. Sau khi tằng hắng hai, ba cái để "hoãn binh" nghÄ© kế, tôi giả bá»™ ngây thÆ¡, đáp:
- Tao hả? Tao thÃch và o ban văn nghệ bởi vì tao muốn... đóng góp má»™t cái gì đó cho lá»›p...
Tôi chưa nói dứt câu, Bá đã ngã lăn ra giưá»ng, cưá»i sằng sặc:
- Ha ha! Äóng góp cho lá»›p! Mà y tưởng tao là con nÃt hả Khoa?
Tôi đỠmặt:
- Tao nói tháºt mà !
Bá chá»i tay ngồi dáºy và nhếch mép nhìn tôi:
- Tháºt cái khỉ mốc! Mà y nói kiểu đó có ma má»›i tin mà y! - Rồi Bá nghiêm giá»ng nói - Chá»— anh em, mà y cứ nói tháºt Ä‘i! Tao chứ có phải tụi thằng Nghị đâu mà mà y giấu! Sao? Tại sao mà y khoái và o ban văn nghệ?
Bá là m tôi phân vân quá chừng. Thoạt đầu tôi chỉ định há»i ý kiến nó vá» chuyện tôi có nên trở thà nh... ca sÄ© hay không. Tôi giấu nhẹm chuyện tôi "thương" Gia Khanh. Tôi sợ nó cưá»i và o mÅ©i tôi. Nhưng đến nước nà y, tôi chẳng buồn giữ bà máºt nữa. Tôi đã không trở thà nh ca sÄ©, coi như hết đưá»ng tiếp cáºn... sao chổi Halley. Nếu không liá»u mạng bà y tá» ná»—i niá»m cùng Bá, cứ giữ mãi ná»—i nhá»› thương trong bụng, sẽ có ngà y tôi bị ung thư bao tá». Bá là đứa ma mãnh, thổ lá»™ tâm sá»± vá»›i nó, biết đâu nó chẳng chỉ được và i "chiêu" đối phó vá»›i Ä‘á»i.
NghÄ© lợi nghÄ© hại má»™t hồi, tôi đà nh ngần ngừ thú tháºt:
- Tao muốn và o ban văn nghệ bởi vì... bởi vì...
Thấy tôi ấp a ấp úng lâu lắc, Bá sốt ruột:
- Bởi vì sao? Là m gì mà y cà lăm hoà i váºy?
Tôi nuốt nước bá»t:
- Bởi vì... tao muốn được như thằng Hòa.
Bá xá» ngá»t:
- Tức là mà y muốn có một... đôi mắt lé?
- Không phải chuyện mắt mũi! - Tôi liếm môi và nói một cách khó khăn - Tao muốn được hát... song ca!
Câu trả lá»i cá»§a tôi khiến Bá ngẩn ngÆ¡. Nó giương mắt ếch:
- Hát song ca? Chi váºy?
Rồi như sá»±c hiểu, Bá vá»— đùi đánh "độp" má»™t phát và không đợi tôi trả lá»i, nó sá»ng sốt kêu lên:
- Hay là mà y cũng mê em Gia Khanh?
Tôi không dám nhìn Bá. Tôi ngó lÆ¡ chá»— khác và bẽn lẽn gáºt đầu.
Bá như không tin và o mắt mình. Nó giÆ¡ hai tay lên trá»i, tru tréo:
- Trá»i Æ¡i là trá»i! Tam Tạng mê gái! Loạn rồi!
Tôi đưa tay lên miệng "suỵt" khẽ:
- NhỠnhỠchút mà y! Coi chừng tụi thằng Nghị nghe thấy, chết tao!
Bá khịt mũi:
- Mà y khá»i lo! Tụi nó Ä‘i chÆ¡i billard hết rồi! Nhưng mà nè, mà y mết em Gia Khanh tháºt hả?
- Thì tháºt! - Tôi ngượng ngùng đáp.
Bá tròn xoe mắt:
- Sao lạ váºy? Trước nay mà y ghét tụi con gái lắm mà ?
- Ừ. Nhưng đó là hồi trước. Bây giỠkhông hiểu sao tao lại... hết ghét.
- Mà chuyển qua thương? - Giá»ng Bá tinh quái.
- Ừ.
Tôi đáp và cảm thấy mặt mình đỠlên.
Bá tặc lưỡi:
- Ngộ quá hén! Không hiểu em Gia Khanh có bùa ngải gì mà tụi mà y đứa nà o cũng đổ xô và o thương nó!
Rồi nó gáºt gù, tá»± giải thÃch:
- Nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu thôi! Xét vá» nhan sắc lẫn tÃnh tình, Gia Khanh xứng đáng là hoa khôi cá»§a lá»›p. Äệ tá» nhà pháºt như mà y mà còn mê nó, huống gì những đứa khác!
Tôi nhìn Bá, há»i dò:
- Còn mà y?
- Tao sao?
- Mà y có mê Gia Khanh không?
Bá nhún vai:
- Tao là trưá»ng hợp đặc biệt! Tao không có máu mê gái như tụi mà y! Tao chỉ khoái là m... giáo sư!
- Muốn là m giáo sư thì phải có... há»c trò! - Tôi gà i bẫy - Tao tình nguyện là m há»c trò mà y!
- Chi váºy? - Bá nheo mắt, há»i giá»ng ngá» vá»±c.
Tôi cưá»i toe:
- Äể nh mà y chỉ giáo và i đưá»ng đặng đối phó vá»›i tụi thằng Ngữ, thằng Hòa chứ chi!
Tá»± dưng được tôi tôn là m sư phụ, Bá khoái lắm. Nó gáºt đầu, hà o phóng:
- ÄÆ°á»£c, được! Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì đâu có khó! Mà y yên chÃ, tao sẽ giúp mà y đánh bạt tụi... Anh văn!
Thấy Bá nổi máu cục bá»™ "Anh văn" - "Pháp văn", tôi mừng rÆ¡n, liá»n giở giá»ng ai oán đế thêm:
- Tao chỉ sợ Gia Khanh nó há»c Anh văn, nó chê tụi Pháp văn mình.
Äúng như tôi nghÄ©, nghe **ng đến "tụi Anh văn mình", Bá sừng sá»™ liá»n:
- Sức mấy mà nó dám chê! Tụi con trai Anh văn là cái thá gì! Tụi nó đứa nà o đứa nấy mặt mũi trông phát ớn. Chả bù với tụi Pháp văn mình! Tụi mình đứa nà o cũng đẹp trai!
Nói xong, tá»± nhiên Bá nhe răng cưá»i hì hì và đưa tay lên gãi cổ, vẻ lấp liếm. Chắc nó sá»±c nhá»› đến thằng Quang sún răng và há»a sÄ© Vinh mặt rá»— trong phe Pháp văn "tụi mình".
Äể đỡ lúng túng, Bá vá»™i vã chuyển sang "bươi móc" chuyện há»c táºp:
- HÆ¡n nữa, tụi Pháp văn mình đứa nà o há»c cÅ©ng khá, tụi Anh văn thua xa! Tụi nó suốt ngà y cứ rong chÆ¡i, pÃc-nÃc, có lo há»c hà nh gì đâu!
Lần nà y thì Bá nói đúng được phân ná»a. Phe Pháp văn quả tháºt há»c không đến ná»—i tệ. Tháng vừa rồi, tôi đứng hạng ba, còn Bá đứng hạng sáu. Nhưng phe Anh văn cÅ©ng chẳng kém gì, tháºm chà tụi nó còn "siêu" hÆ¡n tụi tôi. Hai vị trà nhất và nhì vừa qua Ä‘á»u thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a phe Anh văn. Váºy mà Bá dám bảo tụi Anh văn thua xa. Nó đúng là chúa khoác lác.
Thấy Bá bắt đầu cao hứng ba hoa, tôi bá»—ng đâm lo. Nếu cứ theo cái đà nà y, lát nữa "tham mưu" cho tôi chuyện tình cảm, dám nó chỉ đâu há»ng đó. Tôi liá»n vá»™i vã can gián:
- Thôi, thôi, chuyện há»c táºp để đó tÃnh sau! Bây gi mà y chỉ tao cách chống chá»i vá»›i tụi thằng Hòa, thằng Ngữ Ä‘i! Má»™t chống hai, là m sao tao địch lại?
Bá hừ mũi:
- Mà y ngốc quá! Mà y đang lâm và o tình huống một chống ba chứ không phải là chống hai!
- Chống ba? - Tôi chưng há»ng.
- Chứ sao!
- Äứa nà o nữa váºy?
- Thằng Nghị.
- Nghị? - Tôi kêu lên kinh ngạc.
Bá thản nhiên:
- Nó chứ ai!
Tiết lá»™ cá»§a Bá khiến tôi sững sá». Tôi ấp úng nói:
- Tao có thấy nó... là m gì đâu!
Bá cưá»i khẩy:
- ChÃnh nó không là m gì má»›i nguy hiểm! Thằng Nghị hÆ¡n ngưá»i là ở chá»— đó. Nó không phÆ¡i gan phÆ¡i ruá»™t ra ngoà i như tụi mà y. Tụi mà y là lá»a. Nó là than. Lá»a cháy má»™t hồi rồi tắt. Còn than thì cứ ngun ngún cháy hoà i. Chừng nà o nó đốt em Gia Khanh thà nh... tro, nó má»›i thôi cháy!
Chuyện tình yêu mà thằng Bá nó nói nghe như chuyện ngưá»i ta hốt cốt há»a thiêu. Tôi rùng mình há»i lại:
- Nó "đốt" Gia Khanh sao tao không biết?
Bá nhếch mép:
- Äần độn như mà y là m sao biết nổi! Phải thông minh như tao má»›i thấy được mưu mô cá»§a thằng Nghị. Trong tụi mình, chỉ có nó là có xe Honda. Äó là má»™t lợi thế vô song. Nếu mà y tinh ý mà y sẽ thấy trong tất cả các cuá»™c Ä‘i chÆ¡i cá»§a tụi Anh văn, bao giá» thằng Nghị cÅ©ng già nh chở em Gia Khanh. Mà ông bà mình thì lại nói "Lá»a gần rÆ¡m lâu ngà y cÅ©ng bén"!
Thoạt đầu, nghe thằng Bá chá»i tôi đần, tôi giáºn tÃm ruá»™t. Nhưng sau khi nghe nó "phân tÃch tình hình" má»™t hồi, tôi quên hết giáºn há»n. Trong lòng tôi chỉ dáºy lên má»—i ná»—i lo thằng Nghị. Nghị tẩm ngẩm tầm ngầm, còn nguy hiểm gấp mấy lần Hòa và Ngữ. Váºy mà trước nay tôi không đỠphòng nó. Tôi chỉ lo rình ráºp hai tên thi sÄ© và ca sÄ© phổi bò kia. Ngu Æ¡i là ngu!
Tôi nói, cố tự trấn an:
- Nhưng đâu phải thằng Nghị chở Gia Khanh đi một mình! Còn thằng Ngữ, thằng Hòa đi chung nữa chi!
Bá bĩu môi:
- Thằng Ngữ, thằng Hòa thì là m được quái gì! Tụi nó đạp xe lếch thếch đằng sau, chỉ tổ hÃt bụi!
Bá nói đúng. Xe thô sÆ¡ là m sao chá»i lại xe cÆ¡ giá»›i. Tôi còn tệ hÆ¡n Hòa và Ngữ. Tôi không có nổi má»™t chiếc xe đạp. Má»—i lần Ä‘i đâu xa, tôi toà n nhá» Bá đèo Ä‘i. Còn từ nhà đến trưá»ng, tôi lẽo đẽo cuốc bá»™. Nếu thằng Nghị nổi hứng chở Gia Khanh lượn qua trước mặt tôi, tôi sẽ hÃt bụi mệt nghỉ. Phổi tôi sẽ dÆ¡ bẩn, vi trùng lúc nhúc. Tôi sẽ ho ra máu. Rồi đến má»™t ngà y đẹp trá»i nà o đó, tôi sẽ... lăn đùng ra chết. Ngưá»i ta sẽ đốt thi hà i cá»§a tôi ra tro hệt như thằng Nghị lén lút đốt trái tim cá»§a Gia Khanh ra tro váºy. Còn Gia Khanh, nó sẽ không bao giá» biết tôi chết chÃnh là vì nó. Vì nó khoái ngồi trên xe thằng Nghị mà không chịu leo xuống đất Ä‘i bá»™ cùng tôi cho... má»i cẳng chÆ¡i.
Những hình ảnh u ám đó cứ lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi xụi lơ. Tôi thở dà i nói với Bá:
- Váºy bây giá» tao phải là m gì?
Bá cắn môi, trầm ngâm:
- Äể tao nghÄ© đã!
- Nghĩ lẹ lẹ đi!
Mặc cho tôi nóng nảy thúc giục, Bá cháºm rãi lắc đầu:
- Tao không nghÄ© ngay được đâu! Äây là chuyện nghiêm túc, đòi há»i phải có thá»i gian nghiá»n ngẫm! Tao hẹn mà y ba ngà y.
Bá đã nói váºy, tôi không dám giục nó nữa. Giục nó, nó sẽ cho tôi là không "nghiêm túc", nó sẽ chẳng thèm là m sư phụ tôi nữa. Mà tôi, trong thá»i Ä‘iểm nà y tôi cần có sư phụ biết bao! Tôi Ä‘ang tầm sư há»c đạo. DÄ© nhiên, không phải là đạo pháºt cá»§a má»™t thá»i ghét cay nhan sắc, mặc dù đạo hiệu cá»§a tôi bây giá» vẫn được bắt đầu bằng chữ "ThÃch". Äệ tá» là ThÃch... Gia Khanh!
|
 |
|
| |