Một tuần sau thì Vương Quốc về
Tôi đã quen với sự lạnh nhạt của anh, cho dù có mừng đến nhảy múa anh cũng vẫn hờ hững, tôi chỉ biết ngồi yên mà nhìn. Chuyến lưu diễn này anh có vẻ gầy đi. Không biết có phãi vì xa nhau khá lâu hay là do ấn tượng, tôi thấy anh có vẻ trầm lặng hơn, nghiêm khắc hơn. Có lẽ thái độ đó ah chỉ dành cho tôi
Tôi mang ly nườc vào phòng cho Vương Quốc, anh gật đầu một cách lịch sự:
- Cám ơn
Tôi rụt rè:
- Anh có muốn ăn gì không? Em dọn cho anh
Vương Quốc đang cầm xấp thư, xem lướt qua từng địa chỉ. Anh có vẻ không nghe tôi nói. Tôi kiên nhẫn hỏi lại:
- Anh có muốn ăn gì không
Anh quay lại, nói gọn:
- Không, cảm ơn em
Thấy có ở lại cũng chỉ làm phiền anh. Tôi ráng bắt mình rời khỏi phòng. Chợt nghe tiếng anh gọi lại:
- Mỹ Thuyền này
Tôi lập tức quay lại:
- Dạ!
Vương Quốc đến bàn lấy gói quà chìa về phía tôi:
- Tặng em
- Cám ơn anh
Một ý nghĩ chợt thoáng qua đầu tôi. Tự nhiên tôi hồi hộp đến kỳ lạ. Tôi mím môi:
- Anh Quốc, em nói chuyện với anh một chút được không?
Vương Quốc đang cúi xuống tìm gì đó trong ngăn kéo, anh nói mà không nhìn tôi:
- Tôi có ít thời gian lắm
- Nhưng chuyện này rất quan trọng, nó liên quan đến chị Thanh, và em không muốn anh…
Vương Quốc ngẩng lên, vẻ mặt thoáng nghiêm lại:
- Nếu có liên quan đến Thanh Thanh thì tôi sẽ hỏi cô ấy
Tôi hoảng sợ:
- Không, em không muốn bị anh hiểu lầm như lần trước, chắc chắn chị ta sẽ nói những điều kinh khủng về em. Lúc ấy. . .
Vương quốc cắt ngang:
- Đủ rồi Thuyền. Hôm nay em lại bắt đầu nói xấu Thanh Thanh à. Đừng để tôi phải có quyết định dứt khoát với em chứ. Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn mà thôi, em nghe chưa?
Và anh quay mặt đi nhìn ra cửa sổ, như muốn chấm dứt câu chuyện. Tôi biết nếu càng nói thì sẽ càng bị ác cảm mà thôi. Tôi đành lặng lẽ về phòng mình
Tôi biết chắc lát nữa anh sẽ đến nhà Thanh Thanh. Hình dung những gì cô ta sẽ nói và cơn giận của Vương Quốc, tôi thấy chán nản cùng cực. Và tôi chỉ còn biết trân người chờ đợi cái gì sẽ đến
Vương Quốc đi suốt đêm. Đến gần trưa hôm sau mới về. Tôi đang ngồi trước đàn. Từ sáng giờ tôi cố chơi nhạc để trấn áp sự căng thẳng, nhưng tôi không tài nào tập trung được. Cho nên nghe tiếng chân anh ngoài sân là tôi nhận ra ngay
Tôi ngồi im, nhìn chăm chăm quyển nhạc trước mặt, chờ đợi
Cử chỉ của tôi có lẽ gây ấn tượng lắm. Vương Quốc đi thẳng đến đứng trước mặt tôi. Chúng tôi đối diện nhau qua thùng đàn. Anh nhìn tôi chăm chăm, cái nhìn khinh bỉ đến mức tôi thấy mình chỉ là đồ bỏ đi trong mắt anh. Tôi nghe giọng anh vang lên như một quan toà:
- Nhìn cử chỉ của em, tôi biết em cũng tự hiểu mình đã làm chuyện xấu xa, nhưng em có hình dung được sự độc ác ghê gớm mà em gây ra cho chúng tôi không Thuyền?
Tôi nuốt nước miếng ngồi im. Bây giờ tôi còn biết làm gì khác hơn là chịu đựng. Vương Quốc nói tiếp giọng như quát:
- Em có biết vì em mà chúng tôi mất một đứa con không?
- Cái gì?
Tôi kêu lên, choáng váng, giọng tôi lạc đi:
- Anh và chị ấy có con?
- Đúng và em đã gián tiếp làm chết nó rồi
Tôi muốn hoá điên vì hãi hùng:
- Em không có giết con anh. Em thề là không. Em không biết anh và chị ấy đã có con, em. . .
Giọng tôi tắt nghẽn, đầu óc choáng váng. Tôi đột nhiên thấy mình không còn biết gì nữa
Không biết là bao lâu, ý thức chậm chạp trở về. Tôi mở mắt, và thấy mình đang nằm trên giường:
- Tỉnh rồi
Giọng của Luân Đức thật gần bên tai tôi. Tôi quay lại, anh đang ngồi bên tôi, Vương Quốc đứng ở dưới chân giường, im lìm nhìn ra cửa sổ
Tôi chống tay ngồi lên nhìn hai người, lạ lùng. Tôi không hiểu tại sao Luân Đức lại có mặt trong phòng tôi. Chuyện gì vậy?
Giọng anh như lo điên lên:
- Em làm sao vậy Thuyền? Tại sao mất bình tĩnh đến ngất đi như vậy. Đừng sợ, nói thật với anh đi
Vương Quốc lên tiếng:
- Anh không cần hỏi Mỹ Thuyền như vậy. Không cần phải che chở cho cổ, tôi không có ý định ăn thịt cổ đâu
Tôi quay lại nhìn Vương Quốc. Luân Đức cũng quay phắt lại, nói như quát:
- Anh đừng dùng kiểu nói như vậy trước mặt tôi. Nói cho anh biết, hôm nay Mỹ Thuyền có chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho anh đâu
Vương Quốc chặn lại:
- Khoan nổi nóng. Anh cho rằng tôi ức hiếp Mỹ Thuyền có nghĩa là anh xúc phạm tôi đấy. Tôi không yêu cổ. Nhưng cũng không vì vậy mà ngược đãi cổ đâu
- Không ngược đãi mà cổ ra nông nỗi vậy hả? Nếu anh ra mặt thô bạo, chắc cổ chỉ có nước chết thôi. Tôi hỏi anh, nếu không yêu thì anh cưới cổ làm gì, anh định giở trò gì vậy?
Vương Quốc không trả lời,anh bước qua ngồi, xuống ghế, và ra dấu cho Luân Đức:
- Anh ngồi đi. Chúng ta nói chuyện lâu đó
Luân Đức vẫn ngồi yên trên giường:
- Trước hết, tôi yêu cầu anh giải thích lý do làm Mỹ Thuyền ngất xỉu. Nếu tôi không đến đúng lúc thì anh sẽ còn làm gì cổ nữa
Vương Quốc không trả lời. Anh cứ nhìn mãi điếu thuốc trên tay như suy nghĩ. Luân Đức cười khẩy:
- Không dám trả lời phải không?
Vương Quốc quay sang, trầm tĩnh:
- Lúc nãy tôi bảo em làm chết con của chúng tôi thì có hơi quá rồi. Nhưng ở mức độ nào đó chuyện xảy ra như vậy. Thanh Thanh có thai gần hai tháng, cổ bị sẩy thai rồi
Tôi nhắm mắt lại đau đớn. Dù lúc nãy nghe anh nói tôi cũng đã kinh hoàng lắm rồi. Luân Đức kêu lên:
- Thật là ghê gớm. Anh có thể cư xử với vợ mình như vậy sao?
Vương Quốc như không quan tâm đến phản ứng của Luân Đức, chỉ tiếp túc nhìn tôi:
- Khi em xô ngã Thanh Thanh, em có nghĩ tới hậu quả mà mình gây ra không?
Tôi kêu lên thảng thốt:
- Tôi không tin, tôi không cố ý
- Tôi cũng nghĩ em chưa đến nỗi mất hết nhân tính, nhưg dù em có vô tình hay cố ý, thì em cũng đã làm khổ cổ rồi. Đó cũng là hình thức gián tiếp làm khổ tôi
"Anh yêu cô ta đến vậy sao? Sao tim tôi như bị ai đâm mạnh thế này". Tôi gục mặt trong tay, cố dằn cảm giác oằn oại, xé nát. . .
Luân Đức gằn giọng:
- Có thật cô ta có thai không? Tôi nghi ngờ lắm. Phụ nữ có thai mà dám đi nhảy đầm. Hừ, nếu cô ta không bị té thì cô ta cũng phải bị xảy thai thôi
Vương Quốc quay phắt lại nhìn Luân Đức im lặng. Luân Đức nói một cách châm biếm:
- Anh có tận mắt nhìn thấy cổ trong vũ trường chưa? Nếu thấy rồi thì anh sẽ hiểu. Tôi đã nhìn cô ta nhảy say sưa với một người bạn của tôi. Bây giờ nghe nói cô ta có thai, tôi hoài nghi lắm. Cổ hiền thục đến mức không hiểu bổn phận riêng thiêng liêng của người mẹ sao?
Hình như càng nói càng thấy tức. Luân Đức đứng dậy đến ngồi trước mặt Vương Quốc:
- Từ lâu tôi đã muốn nói chuyện với anh. Nhưng khó quá đấy. Bây giờ chuyện đã đến mức thế này, thì nói cho sáng tỏ luôn đi
Vương Quốc dụi tàn thuốc vào gạt. Tôi thấy anh khẽ nhướng mắt. Tôi tưởng sẽ nghe anh gạt ngang Luân Đức như đã từng gạt ngang khi thấy tôi muốn nói. Nhưng anh chỉ nghiêm nghị:
- Tôi cũng đã đoán anh sẽ nói chuyện với tôi. Anh cứ nói cho hết ý đi, tôi nghe đây
Luân Đức m** mai:
- Anh có đủ kiên nhẫn nghe kể tội của mình không đấy?
Vương Quốc cười bình thản:
- Cứ nói thoải mái
Luân Đức quay lại nhìn tôi,rồi nhìn qua VƯơng Quốc:
- Được vậy anh trả lời với tôi ra sao về việc bỏ bê Mỹ Thuyền? Anh không yêu cổ thì cưới cổ làm gì? Nếu thấy cần một người vợ, mà Thanh Thanh thì không đủ tiêu chuẩn của anh, thì anh dứt khoát với cổ đi, anh phải chọn một trong hai người chứ. Anh trả lời chuyện này ra sao?
Vương Quốc không trả lời, chỉ điềm tĩnh:
- Anh nói tiếp đi
- Không anh trả lời đi
Vương Quốc cười từ tốn:
- Tôi đang chờ nghe cho hết ý của anh. Còn giải thích thì dĩ nhiên là bổn phận của tôi rồi. Vì tôi biết anh sẽ có trách nhiệm với Mỹ Thuyền. Nhưng ở góc độ khác chứ không như anh nghĩ bây giờ đâu
- Được rồi, vậy thì anh nghe đây. Anh có biết đối với một cô gái còn chưa hiểu đời nhiều như Mỹ Thuyền, thì việc anh và Thanh Thanh áp đặt cô ta nó nặng nề ra sao không? Sống bên anh mà cổ cứ có cảm giác tủi nhục, sợ hãi thì cuộc sống có phải là địa ngục không
Vương Quốc quay lại tôi:
- Đến mức như vậy lận sao Thuyền. Tôi đã làm gì để em bị áp lực như vậy?
Luân Đức chặn lại:
- Anh bận săn sóc hco người yêu rồi. Còn thời gian nào để nghĩ về việc làm của mình
Vương Quốc nhíu mày, rồi phẩy tay:
- Thôi được, anh nói tiếp đi
- Được vậy thì nói tiếp. Anh vô tâm đến mức biết tôi đưa Mỹ Thuyền đi chơi mà cũng không hề hỏi đến cổ, không cần biết tôi đối với cổ ra sao. Anh đã không cần đến Mỹ Thuyền thì nên chia tay với cổ đi
Tôi bàng hoàng nhìn Luân Đức,
- Anh nói gì vậy?- Tôi kêu lên: - Không em không muốn
Luân Đức nhìn tôi như khuyến khích:
- Đừng sợ như vậy Thuyền. Đã đến lúc em phải mạnh dạn lên rồi
- Không em. . .
Nhưng Luân Đức đã quay qua Vương Quốc, nhấn mạnh:
- Cho nên tôi đề nghị anh ly dị với Mỹ Thuyền đi, sống với tôi, cổ sẽ không phải ngày một héo rũ như sống với anh đâu
Tôi vùng ngồi dậy, la lên:
- Không em không muốn, em không bao giờ nghĩ đến chuyện này
Vương quốc nhìn tôi một cái, rồi lướt qua Luân Đức. Giọng anh thật trầm tĩnh, cương quyết:
- Điều đó không thể được đâu, hoàn toàn không thể được
Tôi giương mắt ngó Vương Quốc ngạc nhiên vì thấy anh không đồng ý. Có phải anh vui mừng quá không cố kiềm chế không?
Luân Đức có vẻ nóng nảy:
- Tại sao không thể được? Anh định là khó tôi phài không?
- Không hoàn toàn không phải làm khó vì không thể được. Anh có thể yêu và cưới ai cũng được nhưng với Mỹ Thuyền thì không được phép
- Tại sao?
- Vì cổ là em của anh đó. Em cùng cha khác mẹ
Cái gì? Tôi sửng sốt nhìn Vương Quốc. Nói một chuyện kinh khủng mà anh có thể điềm nhiên vậy sao? Tôi gần như chạy đến trước mặt anh la lên:
- Anh nói gì vậy? Anh muốn làm nhục em phải không? Em đã làm gì có lỗi mà anh nói một chuyện tày trời như vậy?
Thấy Vương Quốc ngồi yên, tôi nhìn sang Luân Đức, thấy anh không bị cú sốc như tôi. Chỉ sững sờ ngó Vương Quố chăm chăm:
- Tôi không tin anh lộng ngôn đến mức như vậy. Vậy thì chuyện ra sao? Anh giải thích đi, tôi muốn biết tại sao anh lại biết chuyện này?
- Thầy Hoan nói với tôi
- Ba tôi nói với anh à? Anh quan trọng với ba tôi đến mức ông ấy dám để cho anh biết bí mật của gia đình tôi à?
Vương Quốc đứng dậy, tay anh vô tình bám chặt cạnh bàn, như một cử chỉ cố kềm chế. Tôi không hiểu tại sao anh có vẻ bất ổn như thế. Người bất ổn chỉ là tôi với Luân Đức mà thôi. Anh thì ảnh hưởng gì chứ
Thật lâu Vương Quốc nói như buông một tiếng thở dài:
- Việc tôi cưới Mỹ Thuyền là một cách giải thích rồi, anh không thấy sao?
- Tôi hiểu rồi, ba tôi giao bí mật này cho anh vì muốn anh che chở cổ, thật ra anh cũng cao thượng đấy
- Có cần phải m** mai như vậy không?
- Tôi không m**
Tôi nhìn Luân Đức chăm chăm, có nghĩ là anh tin như vậy. Nghe cách hai người nói chuyện, tôi hoang mang ghê gớm. Tôi nhìn qua Vương Quốc, anh đứng tựa lưng vào cạnh tủ, nhìn cả hai chúng tôi một cách thông cảm
- Tôi biết nói ra điều này sẽ làm hai người ngỡ ngàng. Nhưng im lặng khác nào tôi làm ngơ trước chuyện. . . không hay. Bây giờ. . . hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra cho Mỹ Thuyền
Thấy tôi và Luân Đức im lặng. Anh nói tiếp:
- Khi thầy yêu cầu tôi nhận Mỹ Thuyền, tôi đã đấu tranh ghê gớm. Cuối cùng thì tôi đã làm theo lương tâm. Tôi cứ nghĩ từ từ rồi thì tôi và Thanh Thanh cũng quên được nhau. Nhưng càng ngày tôi càng hiểu điều đó không thể được
Anh bước đến trước mặt tôi:
- Em có biết tôi và Thanh Thanh đã đau khổ đến mức nào không? Vậy mà đổi lại em đã đối xử với Thanh Thanh thế nào? Em dồn cổ vào chân tường, bắt cổ đau khổ từ tinh thần đến cả thể xác. Em có biết làm như vậy là gián tiếp giết chết tôi không?
Tôi nhắm mắt, nước mắt chảy lặng lẽ trên mặt. Vương Quốc nói một cách căm giận:
- Tôi không bỏ rơi em, vì không nỡ để em sống không người thân thích, và vì thấy em đáng tội quá. Tôi cố chịu đựng, lo cho em học, lo cho em việc làm đến lúc em vững vàng, đến lúc ấy tôi sẽ. . .
Tôi thì thào:
- Lúc ấy anh sẽ chia tay với em?
- Đúng, vì tôi không còn cách nào khác. Tôi không thể sống mà cứ làm khổ Thanh Thanh và gượng ép tình cảm của mình
Anh chợt đi về phía Luân Đức:
- Tôi nói điều này trước mặt anh, vì anh là anh của cổ. Tôi không tin khi biết điều này anh sẽ bỏ mặc cổ. Còn cho bác và hai cô em biết hay không thì tuỳ anh. Anh cứ tuỳ tình cảm của mỗi người mà quyết định nói hay tiếp tục im lặng
Tôi nhìn Luân Đức chăm chăm. tôi rất muốn biết thái độ của anh sẽ ra sao đối với tôi. Tôi sợ run lên, nếu Luân Đức ghét tôi. Vì mẹ tôi là người làm khổ mẹ anh. Nếu ngay cả anh cũng ghét tôi thì tôi còn ai để thương mình nữa. Có lẽ tôi phải trở về trốn trong tình thương của cô Thuý thôi
Luân Đức cứ ngồi im trầm mặc. Không hiểu anh đang nghĩ gì. Anh chợt đứng dậy:
- Tôi về!
Không nhìn đến ai, anh bỏ đi ra cửa. Tôi nhìn theo với cảm giác thất vọng ghê gớm. Bây giờ thì tôi hiểu mình thật sự mất hết rồi
Vương Quốc cũng bỏ đi ra. Còn lại một mình trong phòng, tôi ngồi xuống giường, lặng lẽ suy nghĩ một mình. Tôi không biết bây giờ mình đang ở trong trạng thái nào. Nhưng có một điều làm tôi cảm nhận rất rõ, rằng mình đã cứng rắn lên rất nhiều sau biến cố vừa xảy ra
Bây giờ Vương Quốc có ly dị hay không, tôi cũng không lấy đó làm kinh hoàng nữa, không phải đó là lẽ sống chết nữa. Bởi vì biết Thanh Thanh đã có thai với anh, tôi còn hy vọng gì được nữa. Tôi cũng còn tự ái chứ
Tôi đứng dậy đi qua phòng Vương Quốc. Anh đang viết gì đó sau bàn. Tôi đến trước mặt anh:
- Tôi muốn nói chuyện một chút, được không?
VƯơng Quốc buông biết xuống nhìn tôi. Tôi nói mà không nhìn anh:
- Tôi biết anh sẽ không muốn ghe, nhưng lần này hy vọng anh không gạt ngang như những lần trước. Vì tôi không có ý định thanh minh cho mình hay phê phán chị Thanh Thanh. Tôi chỉ muốn nói cho rõ ràng tình trạng bây giờ
Thái độ bình tĩnh của tôi hình như làm Vương Quốc ngạc nhiên, anh chỉ chiếc ghế:
- Em ngồi đó đi
Tôi ngồi xuống trước mặt anh, im lặng suy nghĩ một lát. Rồi tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt anh:
- Nãy giờ tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta. Tôi xin lỗi đã vô tình làm chị Thanh bị chấn thương. Thật tình là tôi không ngờ là anh chị đã thân đến mức như vậy. Tôi cảm thấy mình không còn gì để yếu đuối nữa. Đúng hơn là không được yếu đuối, vì tôi đã đi đến đường cùng rồi
- Em nghĩ được những chuyện gì vậy?
Tôi lặng thinh một lát, rồi cười nhẹ:
- Nghe cách nói của anh,tôi biết anh xem thường tôi. Từ trước giờ vẫn vậy, nhưng tôi không thể trách anh, cũng không thể trách khi chị Thanh ra mặt coi thường tôi. Vì suy cho cùng, tất cả là tại tôi
Tôi lại nín lặng một lát, rồi ngước lên:
- Những ngày sống với anh, tôi chỉ là con bé ăn bám không hiểu biết, không có khả năng gì nổi bật, và tệ hại nhất là quê mùa. Mọi người khinh bỉ tôi cũng đúng thôi. Nhưng anh có biết tại sao tôi đã quỵ luỵ anh, chịu đựng bị anh sỉ nhục không?Tại vì tôi. . . tôi yêu anh quá, yêu đến mức mù quáng, đến mức để mất lòng tự trọng của mình. Chỉ để được một điều duy nhất là không bị mất anh
Vương Quốc có vẻ chú ý nghe, anh ngồi thẳng người lên. Tôi nói mà không nhìn anh:
- Tôi biết anh và chị Thanh nghĩ rằng tôi cố trơ lì bám vào anh để có một nơi ở sang trọng, để trốn chạy cuộc sống tẻ nhạt ở đồng ruộng. Chị ấy đã nói với tôi nhiều lần như vậy. Cuối cùng thì tôi không thể im lặng được nữa. Anh có biết tại sao hôm ấy tôi xô chị Thanh ra không? Vì chị ấy bức bách tôi quá, tôi phải phản ứng để tự vệ chứ. Vì suy cho cùng, tôi cũng là một con người. Con giun bị kéo mãi còn phải oằn mà, huống hồ gì tôi là con người
Tôi im lặng một lát, gom góp tất cả nghị lực để nói ra cái điều kinh khủng nhất của mình:
- Cho nên bây giờ tôi đồng ý li dị. Anh hãy nói với chị Thanh để chị ấy yên tâm. Và anh cũng không cần phải tội nghiệp tôi
Vương Quốc ngả người dựa ra sau, vẻ mặt không một cảm xúc:
- Em quyết định như vậy có vội vàng quá không?
VƯơng Quốc nhìn tôi chăm chú:
- Em chưa biết Luân Đức cư xử với em ra sao đâu. Đừng quyết định đột ngột
Cách nói của VƯơng Quốc làm tôi bị xúc phạm ghê gớm. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
- Chị Thanh đã từng bảo tôi yêu cầu anh Đức lo cuộc sống cho tôi. Tôi đã căm ghét chị ấy vì bị đánh giá thấp, không ngờ cả anh cũng vậy
Tôi ngừng lại, giọng run lên:
- Anh nghĩ rằng tôi bám được vào anh Đức rồi mới chịu buông anh ra sao. Anh lầm rồi, tôi chưa bao giờ yêu ảnh, cũng chưa khi nào có ý định lợi dụng. Điều tôi dựa vào anh Đức vì anh ấy là người duy nhất ở đây xem tôi như bạn, lo lắng cho tôi cuộc sống tinh thần và không hề khinh miệt tôi
- Em nghĩ tôi khinh miệt em à?
- Anh chưa bao giờ nói. Nhưng cách đối xử của anh làm tôi hiểu như vậy. Và tôi cũng hiểu mình không nên sống bám vào người khác nữa. Để hai người rẻ rúng mình cũng là quá đủ rồi. Tôi sẽ tìm một việc làm, sau đó tìm một nơi để ở. Tuyệt đối tôi sẽ không làm phiền anh nữa
Vương Quốc chợt cười như nghe chuyện của trẻ con. Nụ cười của anh làm tôi hiểu ra rất nhiều rằng anh đã quen xem tôi như con nít. Một đứa con nít chẳng có khả năng và vô vị. Tôi đau lắm, nhưng cũng cố bình thản:
- Thật tình là bây giờ tôi chưa tìm được việc làm, cho nên tôi xin anh một thời gian. Hãy nói để chị Thanh Thanh yên tâm, tôi sẽ ráng tìm việc và sẽ ra đi trong thời gian ngắn nhất. Anh hãy lo thủ tục ly dị, vì thật tình tôi không biết làm cái đó ra sao cả
Vương Quốc ngồi yên như suy nghĩ. Lần đầu tiên tôi thấy anh để ý và suy nghĩ những lời tôi nói. Thật buồn cười cho mình. Tôi đã để một ấn tượng thấp kém trong mắt anh bao nhiêu lâu rồi, mà mãi đến giờ mới biết. Tiếc rằng khi nhận ra thì muộn quá
Tôi đứng dậy:
- Nói bao nhiêu đó đủ rồi, xin lỗi nãy giờ đã làm phiền anh
Và tôi đi ra ngoài. Ra đến cửa tôi quay lại. Vương Quốc gõ gõ cây viết trên bàn. Anh có vẻ suy nghĩ rất nhiều. Lạ thật, tôi mà cũng làm anh nghĩ ngợi nhiều vậy sao?
*************
Mấy hôm nay tôi lang thang suốt ngày ngoài đường tìm việc làm. Bây giờ tôi mới hiểu, giữa tôi nói và việc làm là một khoảng cách xa lắc và không phải bao giờ người ta cũng thực hiện ý nghĩ của mình một cách dễ dàng
Cũng như tôi đang vô cùng khổ sở khi tìm cho mình dù chỉ một việc làm nhỏ nhặt. Tôi đi xin việc theo cách hiểu biết ngô nghê của mình. Thấy nhà nào có vẻ giàu là tôi vào hỏi xin giúp việc. Ban đầu tôi không hiểu tại sao người ta từ chối, và thấy nản ghê gớm. nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc. Tôi bị thôi thúc một ý muốn thoát khỏi cuộc sống buồn tủi trước đây, chỉ một ý nghĩ đó thôi cũng đủ để tôi bắt mình cố gắng.
Buổi sáng, tôi chuẩn bị thức ăn cho Vương Quốc, xong mọi việc tôi lại đi ra đường. Vương Quốc vẫn như mọi khi, rất ít ở nhà. Mà nếu có ở nhà thì anh cũng làm việc trong phòng riêng. Anh không để ý sinh hoạt của tôi nên tôi có thể đi đâu tuỳ thích
Điều đáng buồn là Luân Đức cũng biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Muốn nhờ anh tìm một việc làm cũng không được. Chưa bao giờ tôi ý thức được mình bơ vơ đến như vậy.
Thật là kinh khủng khi nhận ra rằng trong cuộc đời mình, tôi chỉ có được duy nhất tình thương của cô Thuý. Trong khi mọi cô gái trang lứa tôi có được một gia đình, một tình yêu và một tương lai hứa hẹn. Tôi không biết mình sẽ làm gì cho tương lai từ một con số không to tát như vậy
Sáng nay, tôi vào một căn nhà rất đẹp, rất vắng người. tôi gặp một người phụ nữ khá lớn tuổi từ nhà trong đi ra. Thấy tôi, bà ta có vẻ ngạc nhiên:
- Cô là ai vậy? Đi tìm ai ở đây?
Tôi rụt rè:
- Dạ cho hỏi ở đây có mướn người làm không?
- Chi vậy?
- Dạ con hỏi để xin làm? Con biết nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, ai bảo cái gì con làm cái nấy
Người phụ nữ không nói gì, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi lắc đầu:
- Nhà tôi không cần người làm, với lại biết lai lịch cô ra sao mà dám mướn
- Dạ nhà con cũng ở đây. Con hứa sẽ không làm gì bậy đâu. Dì làm ơn. . .
Bà ta chợt mỉm cười, rồi nói nửa đùa nửa thật:
- Tôi có hai thằng con trai, nhận cô vào làm không khéo chúng nó bỏ học hành để nói chuyện với cô, thôi đi
Cách nói chuyện cởi mở của bà ta làm tôi khấp khởi hy vọng, tôi nói vội:
- Dạ nếu con của dì nói chuyện với con thì con sẽ đi chỗ khác, con sẽ không nói chuyện với chúng nó
Bà ta bật cười:
- Trời đất, tụi nó lớn hơn cô ít nhất cũng vài tuổi không phải là con nít đâu
Tôi đứng im, rổi vụt hiểu ra. Thì ra bà ấy sợ. . . thế này thì tôi biết nói gì bây giờ. Bà ta nói như gợi ý:
- Cô đẹp thế này, sao không xin vào mấy nhà hàng mà làm tiếp viên?
Tôi lí nhí:
- Ở đó lớn quá, con sợ người ta không nhận
- Ôi dào, nếu cô xin thì thế nào cũng nhận thôi, ngoại hình thế này là thừa tiêu chuẩn rồi.
Như hối hận đã nói ra điều ấy, bà ta cười giả lả:
- Tôi chỉ nói chơi với cô vậy thôi, con gái đàng hoàng thì tìm chỗ làm đâu có khó. Thôi cô về đi nghe, tôi phải đi công chuyện đây
Tôi đành rời khỏi nhà bà ấy. Nhưng tâm trạng không thấy thất vọng nữa. Dù sao bà ấy cũng đã chỉ cho tôi một nơi dễ xin hơn. Cứ như được gặp may vậy
Tôi lại đi lang thang trên v** hè, đọc hết cả bảng hiệu bên đường để tìm một nhà hàng thật sang trọng. Tôi rụt rè đến bên người bảo vệ đang đứng ở cửa:
- Anh làm ơn cho tôi vào gặp bà chủ, được không ạ?
Anh ta cũng nhìn tôi từ đầu đến chân như người phụ nữ lúc nãy rồi cười:
- Cô tìm bà chủ chi vậy?
- Dạ, tôi xin vào làm tiếp viên
- Vậy hả ! Ờ, cô cũng đến đúng lúc, ở đây đang cần hai tiếp viên, chắc thế nào bà chủ cũng nhận cô
Và anh ta chỉ đường cho tôi đi lên lầu, tôi gõ cửa và vào một căn phòng rất đẹp, có vẻ như phòng riêng của bà chủ. Bà ta đang ngồi trang điểm, chỉ liếc nhìn tôi trong gương:
- Em tới xin làm hả. Ngồi xuồng đi
- Dạ !
- Nhà ở đậu vậy cưng?
- Dạ ở thành phố này nè
- Nói rõ hơn là ở đâu
Chợt nhớ ra, nếu chỉ nhà thật sợ bà ấy sẽ biết Vương Quốc, tôi đành nói dối:
- Dạ, con ở quê lên ở nhà trọ, nằm dài trong hẻm khó tìm lắm
Bà ta chợt cười:
- Hỏi thăm để biết cô ở đâu thôi, chứ tôi tìm nhà cô làm gì
Tôi thở phào nhẹ nhỏm, bà ấy còn hỏi tôi mấy câu nữa rồi quyết định
- Tôi nhận cô rồi đó, chiều mai tới làm nghe
Bà ta quay lại nhìn nhìn bộ đồ tôi:
- Đi làm ở đây em phải mặc đồ thật hiện đại, ăn mặc thế này không hợp đâu. Nếu em ngại thì cứ mặc bình thường, rồi đem đồ vào đây thay. Em mới lảm việc này lần đầu phải không?
- Dạ !
- Được rồi, từ từ sẽ biết nhiều thôi. Vào đây tôi bảo tụi nó hướng dẫn cho
- Dạ
Hôm sau tôi trở lại thật sớm, tôi đến nhà hàng trong chiếc đầm mà Luân Đức mua cho tôi hôm đến vũ trường. Khi tôi tìm gặp bà chủ, bà ấy nhìn tôi một lượt:
- Được rồi đó, em đi theo tôi
Bà ta đưa tôi qua một phòng khác, ở đây toàn là các cô gái ai cũng mặc đồ đẹp. Họ đang ngồi trang điểm nhìn rất thành thạo. Bà chủ gọi một cô đang ngồi ở góc phòng:
- Lại đây Lan, hướng dẫn cho em này nghe, cổ mới vô đó
Nói xong bà ta đi ra, tôi đứng im lìm nhìn mọi người. Họ cũng nhìn tôi tò mò, rồi quay lại công chuyện của mình. Cô gái tên Lan kéo tôi lại góc phòng:
- Công nhận bồ đẹp thật. Sao biết mà xin vô đây vậy?
- Dạ em thấy chỗ này và xin vô đại, không ngờ em được nhận
Cô ta cười lớn:
- Đẹp thế này thì được nhận quá đi chứ. Mà nè, kêu mình bằng tên đi, khỏi chị em gì hết nghe già lắm
- Dạ !
Cô quay ra ngắm nghía móng tay của mình. Những ngón tay sơn màu đỏ chói, và bàn tay cô ta thì đeo đầy nhẫn. Tôi cúi xuống ngắm óng tay mình, tôi không biết sơn móng và trừ chiếc nhẫn cưới ra, tôi không mang thứ gì khác. Thấy mình không giống mọi người tôi hơi hoang mang. Tôi hỏi cô ta:
- Em không có nhiều đồ đẹp như mấy chị, có sao không hả chị? Bà chủ có nói gì không?
Cô ta phì cười:
- Thích thì đeo không thích thì thôi. Đâu có ai bắt buộc, sao khờ thế
Cảm thấy yên tâm, tôi ngồi im. Rồi lại mon men hỏi thăm:
- Mình làm công chuyện gì vậy chị, sao chưa ra làm?
- Chưa có khách mà làm gì - Cô ta chợt giễu cợt - Bộ nôn lắm hả?
- Dạ hồi hộp lắm. Từ đó giờ em chưa đi làm lần nào, làm tiếp viên có khó không chị
Cô ta trả lời lấp lửng:
- Khó mà dễ, dễ mà khó, tuỳ mình thôi
- Vậy hả?
Tôi ngồi im suy nghĩ. Quả thật là tôi không hình dung làm tiếp viên nó ra làm sao. Nhưng tôi sẽ làm hết mình để được việc. Nếu không thì trước mắt là bị đuổi và Vương Quốc sẽ khinh tôi. Nghĩ đến đó tôi thấy căng thẳng lạ lùng. Tôi sợ mình không được việc
Tôi khẽ vịn tay cô bạn mới, nói như năn nỉ:
- Chị dạy em làm giùm nghe. Nếu em không biết cái gì chị chỉ giùm, em cảm ơn chị lắm
Lần này cô ta không cười nữa, mà có vẻ thông cảm:
- Ở đâu mới tới hả? Sao nhìn còn nhát quá vậy?
- Dạ em ở quê lên
- Vậy hả? ờ có gì chỉ cho, đừng sợ
Được cô ta hứa, tôi thấy yên tâm hơn, tôi không nhớ tôi nói chuyện với cô ta bao lâu. Rồi cô ta kéo tay tôi đứng dậy:
- Ra tiếp khách đấy
Tôi lóng ngóng đi theo cô ta, hình như mấy cô gái kia cũng ra ngoài hết. Tôi đi theo cô ta đến một bàn có mấy người khách, toàn là đàn ông. Tôi vừa ngạc nhiên vừa ngại ngại. Còn đang nhìn nhìn những cử chỉ của cô thì một cánh tay đã kéo tôi:
- Ngồi đây đi em
Tôi vội ngồi xuốngchiếc hế trống, và đưa mắt nhìn người đàn ông vừa kéo tay mình. Tôi chưa kịp hiểu gì thì ông ta đã bẹo má tôi:
- Em đẹp lắm!
Tôi cứng người, ngồi chết sững nhìn ông ta. Cử chỉ của tôi làm người kia cười rần lên và nói gì đó thật ồn. Tôi rối rắm quá nên không nghê được họ nói gì. Rồi Lan kéo tay tôi ra hơi xa:
- Đừng có làm như vậy, nếu không quen thì mời họ uống bia đi. Ráng cười lên, nhớ là nếu người ta làm gì thì đừng phản ứng nghe, coi chừng bị đưổi làm đấy, cũng không đến nỗi gì lắm đâu
Hai chữ bị đuổi làm tôi như tỉnh ra. Tôi riu ríu đi theo cô ta trở lại bàn. Bắt chước cô ta, tôi mới người đàn ông kia uống bia. Tôi nghe giọng Lan vui vẻ:
- Nhỏ bạn em mới vào làm lần đầu đó, còn đi học nên khờ lắm. Mấy anh thông cả nương tay giùm nha
Không hiểu sao ai cũng tập trung nhìn tôi. Có người bảo tôi đẹp, người đàn ông đưa ly bia bảo tôi uống. Tôi lí nhí:
- Dạ con không biết uống. Chú uống một mình đi
- Trời đất, bộ anh già lắm sao mà gọi bằng chú lận. Anh thôi cưng
Lan vội đỡ cho tôi:
- Nó chưa biết uống bia, để em uống với anh nghe. Mời anh
Cô ta chạm ly với người đàn ông rồi uống một hơi. Và lại rót bia ra ly mời người bên cạnh cô ta. Tôi muốn làm theo nhưng sợ quá tôi ngồi im thin thít, mặt cúi gằm xuống. Xung quang tôi mọi người vẫn cười nói ồn ào. Ban đầu thì không có gì, nhưng khá lâu sau người đàn ông chợt ôm ngang vai tôi và cúi xuống hôn một cái. Tôi sợ run cả người, vội đứng dậy lắp bắp:
- Tôi không ngồi nữa đâu, để tôi về. Tôi sợ lắm, ông này làm gì kỳ quá
Hình như cử chỉ của tôi khác lạ lắm, nên chẳng những cả bàn nhìn tôi mà mấy bàn kia cũng quay lại. Mặc cho họ nhìn, tôi hấp tấp chạy quýnh quáng chạy xuống lầu, rồi ra tuốt ngoài đường
Ra đến ngoài rồi tôi cảm thấy an toàn hơn. Tôi đi dọc trên lề, tim đập loạn xạ vì sợ, và vì chạy. Đến giờ tôi mới biết tiếp viên là việc gì. Đó không phải là công việc, mà là. . . là gì thì có trời mới hiểu được. Lần đầu tiên tôi thấy cuộc sống thật phức tạp, có quá nhiều mà tôi không làm sao tưởng tượng nổi. Thì ra trên đời này có những chuyện như vậy nữa sao? Những người lạ hoắc gặp nhau, có thể cười giỡn và muốn ôm hôn mình lúc nào cũng được. Tại sao có những điều kỳ cục như vậy chứ?
Tôi về đến nhà thì thấy đèn sáng trưng trong phòng khách. Vương Quốc ngồi ở salon, tôi gật đầu chào anh và đi như chạy lên lầu. Vương Quốc gọi giật lại:
- Em đi đâu về vậy Thuyền, sao về khuya quá vậy
Tôi nhìn anh một cách sợ hãi. Tôi cảm tưởng anh đã biết tôi làm gì, điều đó làm tôi lạnh toát cả người:
- Em đâu có làm gì đâu. Không có
Và tôi bỏ chạy lên phòng, cài cửa lại. Tôi sợ Vương Quốc vào tra hỏi. Lúc ấy tôi làm sao mà giấu được nữa. Thà không cho anh vào vẫn hơn.
Nhưng Vương Quốc không vào tìm tôi, tôi nghe tiếng chân anh ngoài hành lang, tiếng đóng cửa ở phòng anh. Thế là Vương Quốc đã về phòng. Lần đầu tiên thái độ nhạt nhẽo của anhkhông làm tôi thấy tủi thân nữa, mà là như được thoát nạn
Suốt cả đêm không ngủ được, tôi chập chờn trong cảm giác nửa thức nửa ngủ. Tôi hình dung lại lúc bị người lạ nọ hôn. Cảm giác ghê sợ làm tôi bất an thức suốt đêm một mình
Cú xốc đó làm tôi mất hai ngày mới bình tĩnh lại được. Và khi cơn sợ đi qua, tôi lại nghĩ về tình trạng thực tại. Quả thật là bây giờ tôi không còn chịu nổi tình trạng của mình. Ý muốn giải thoát không lúc nào ngừng thúc bách tôi. Điều đó đồng nghĩa với cảm giác bất lực tức tối. Vì tôi biết tìm đâu ra việc làm bây giờ. Chắc chắn tôi không trở lại làm tiếp viên rồi. Đó thật là một công việc kinh khủng
Nghĩ mãi cũng không biết làm được gì hơn. Cuối cùng tôi đành trở lại nhà hàng nọ. Tôi đứng một góc đến tận khuya chờ Lan. Hôm ấy cô đã thật tình giúp tôi. Tôi chỉ còn biết nhờ vào cô ta mà thôi
Đến khuya mời thấy Lan đi ra. Tôi vội chay đến cô ta, rụt rè:
- Chị Lan !
Cô ta tròn mắt ngạc nhiên:
- Ủa, tìm mình đó hả. Có gì không? Nè sao hôm đó tự nhiên nghĩ luôn vậy?
- Tại em không dám làm chuyện đó, em sợ lắm
- Sợ sao hôm đó xin vô làm. Bồ tự xin mà
Tôi thở dài:
- Em đâu có biết tiếp viên là làm như vậy. Tại hôm nó có một người nói em, em chỉ nhớ loáng thoáng họ bảo em xin làm tiếp viên, thế là em xin làm
- Bộ bồ không biết làm tiếp viên là vậy à?
- Dạ không
- Chưa thấy ai khờ hơn bồ. Bây giờ tìm mình chi vậy?
Tôi hơi lúngtúng:
- Em định đến nhờ chị, chị biết ở đâu có việc làm chỉ giùm em với. Miễn là đừng như hôm ấy thôi
Lan có vẻ hơi tự ái, nhưng cô ta xua tay như bỏ qua. Cô ta trầm ngâm:
- Bồ biết được cái gì, nói thử xem
- Em biết chơi đàn ghi- ta, dương cầm, múa và hát. À quên, biết khiêu vũ nữa
Đôi mắt cô ta tròn xoe:
- Trời biết mấy thứ đó hả? Vậy bồ là dân quí tộc rồi chứ dân quê gì
- Không em ở quê lên thật mà
- Biết mấy cái đó thì bồ xin vào nhà văn hoá là hợp nhất. Bồ có thể xin dạy hợp đồng. Nhưng mình không có quen với ai ở đó hết. Mấy chỗ đó. . .
Tôi thất vọng nhìn cô ta, vậy là niềm hy vọng cuối cùng đã tiêu tan. Tôi buồn đến muốn khóc. Thấy vẻ mặt tôi, cô ta hình như tội nghiệp
- Thôi đừng có buồn, để mình hỏi giùm cho. Nhưng mà làm ở mấy nhà hàng nghe. Mấy chỗ khác mình không biết
Tôi hoài nghi:
- Có nghĩa là. . .
- Không phải, mình xin cho bồ đàn dương cầm hay hát gì đó tuỳ chỗ
Tôi mừng rối rít:;
- Em cảm ơn chị lắm
Lan cặp kè với tôi, đi dọc theo v** hè:
- Nói thật nghe, bồ biết bồ có một lợi điểm rất lớn là gì không? Là ngoại hình đó. Bồ đẹp dễ sợ dư sức chụp hình lịch luôn. Ráng mà tận dụng ưu điểm của mình
- Dạ
- Bồ hát hay không, hát thử mình nghe xem
Tôi hơi mắc cở, nhưng cũng hát cho Lan nghe. Tôi chỉ hát nửa bài, rồi ngừng lại:
- Em hát được không hả chị?
- Hát hay lắm đó, công nhận bồ có tài thật. Mình khen thật chứ không phải nịnh đâu
Lan chợt ngừng lại:
- Khuya rồi mình về đi. Quên nữa, mai mốt tìm được việc làm sao mà nhắc bồ đây?
- Nhà em có điện thoại. Có gì chị gọi giùm em nha
Rồi tôi ghi số phone của mình cho Lan. Cô ta không ngớt nhìn tôi:
- Công nhận là bồ thiệt nha. Nhìn bồ tôi cũng nghĩ bồ dân tiểu thư. Sao phải đi làm dữ vậy. Mà thôi, không tò mò nữa,về nghe
- Dạ
Rồi cô ta quay trở lại lấy xe, tôi cũng hối hả đi về. Giờ này khuya quá rồi, tôi sợ về sau Vương Quốc lắm
Vậy mà tôi về sau anh thật. Lần này tôi bị chận lại ở cầu thang:
- Lần thứ hai thấy em về khuya, em đi đâu vậy Thuyền?
Tôi lúng túng giương mắt nhìn anh,Vương Quốc kiên nhẫn hỏi lại:
- Tôi hỏi em đi đâu về vậy?
Không thể nói thật, tôi lách qua anh định chạy lên cầu thang. Nhưng anh giữ tôi lại:
- Em định tránh câu trả lời hả?Thái độ của em lạ thật. Thật ra em có chuyện gì vậy
- Không có gì cả. Tôi chỉ đi tìm một người bạn thôi
- Em có bạn ở đây hả? Tìm làm gì vậy?
Tôi nói một cách khó khăn:
- Tôi có công việc
- Việc gì?
- Anh Quốc này, xin anh đừng có hỏi chuyện của tôi. Việc của anh có bao giờ tôi hỏi được đâu
Vương Quốc khẽ nhướng mắt nhìn tôi:
- Hình như lúc này em biết chống đối tôi rồi đó. Tôi hỏi không phải chỉ tò mò, mà vì tôi là người có trách nhiệm với em, hiểu không?
Tôi vịn tay trên lan can:
- Khỏi đi anh Quốc, tôi mệt mỏi vì trách nhiệm của anh lắm rồi. Anh cứ xem như từ đó giờ chưa có tôi ở đây. Tìm được việc làm rồi tôi sẽ ra khỏi đây ngay. Anh không phải bận tâm về tôi nữa, và cũng đừng hỏi chuyện riêng của tôi được chưa?
Giọng Vương Quốc thoáng chút giễu cợt:
- Chuyện riêng của em à? Có nghiêm chỉnh lắm không, em nói hết chưa?
- Anh hỏi chi vậy?
Vương Quốc khoanh tay dựa người vào lan can. Anh nghiêng đầu nhìn tôi:
- Em cũng biết đối đáp lắm đấy. Tôi cứ tưởng em hiền lắm chứ? Nhưng tôi nói cho em biết, đã không hiểu biết về cuộc sống thì đừng có làm gì lung tung. Mất công tôi phải điên đầu vì em. Chuyện lúc trước thôi cũng đủ lắm rồi
Tôi mím môi, chiếu tia căm ghét nhìn anh. Tôi bỏ đi nhanh lên lầu. Tôi không hiểu tại sao tôi lại chịu khó tức giận anh nữa. Trong khi tôi chỉ muốn xem họ như những người hoàn toàn xa lạ với mình
Tôi đi lên phòng, mệt mỏi nằm xuống giường. Không biết mệt vì công việc hay vì căng thẳng. Nhưng quả thật là khó chịu vô cùng
Liên tiếp mấy ngày sau tôi chỉ loay hoay chờ điện thoại của Lan. Trưa nay chị ấy gọi điện hẹn gặp tôi vào buổi chiều, dĩ nhiên là vẫn ở nhà hàng cũ. Còn dặn hãy diện lên nữa, bây giờ nghe ai dặn mặc đồ đẹp là tôi dị ứng lắm
Tôi đứng lóng ngóng ngoài đường chờ Lan khá lâu mới thấy chị ta đến. Chị ta nhìn lướt qua tôi, rồi nhận xét:
- Bố ít diện quá há !
Tôi lo lắng:
- Thế em ăn mặc thế này người ta nhận không chị?
Lan cười lớn:
- Mình đã nói rồi, sắc đẹp là giấy thông hành đêr đi đến nơi mà. Ăn mặc thì dễ khắc phục thôi
Tôi làm thinh đứng chờ chị ấy tìm cái gì đó trong giỏ, không hiểu sao chị ấy chủ quan thế. Lần này Lan đưa tôi đến một nhà hàng khác. Có lối kiến trúc rất ngộ nghĩnh, có cả sân khấu nhỏ và ở tầng trên cũng có thể nhìn xuống sân khấu. Hình như nhà hàng này không giống như nơi tôi đã làm
Ông chủ là một ngưới cao lớn, có vẻ nghiêm chứ không nói nhiều như bà chủ bên kia. Khi ông ta hỏi tôi trước kia hát ở đâu, tôi còn đang ngắc ngứ thì Lan đã nhanh nhẹn nói một hơi những tụ điểm mà tôi không biết. Tôi thấy ông ta nhìn tôi như không tin, nhưng cũng gật đầu:
- Ngày mai cô đến hát thử xem
Tim tôi như nhảy lên vì mừng. Tôicảm ơn ông ấy rồi rít đến nỗi Lan phải bấm tay tôi và kéo đi nhanh. Ra đến đường, chị ấy nói như rên rỉ:
- Trời ơi, khờ gì mà khờ dữ vậy không biết. Làm gì mà cảm ơn rối rít vậy. Như vậy chẳng khác nào lạy ông con ở bụi này
Tôi không hiểu, và giương mắt ngó Lan. Chị ta lắc đầu:
- Mình đã lăng xê bồ như vậy, bồ không biết làm cao thì thôi, đằng này lại còn cám ơn tíu tít. Một ca sĩ chuyện nghiệp không ai tỏ vẻ cần chỗ làm như bồ đâu, dù trong bụng người ta có muốn như vậy đi nữa. Phải biết giấu ý nghĩ của mình chứ, bài học đấy nhớ chưa?
Tôi im lặng suy nghĩ, đúng rồi phải biết giấu ý nghĩ thật của mình, đừng để người ta biết điểm yếu của mình. Hay quá tôi sẽ áp dụng điều này với Vương Quốc
Ờ, chữ ca sĩ của Lan làm tôi thấy sao ấy. Tự nhiên tôi liên tưởng tới Thanh Thanh. Trời ơi, tôi mà là ca sĩ như Thanh Thanh sao. Có phải đó là giấc mơ không, tại sao tôi không vươn lên để bằng cô ta chứ
Chia tay với Lan, tôi vội vã về nhà. Tôi lên cài cửa lại và bắt đầu tập hát một mình. Tôi tập với cây đàn ghi- ta, tôi rất vững nhạc lý nên đi theo nhịp không phải là khó. Với lại lúc đi học tôi đã quen diễn văn nghệ ở trường. Không biết hát ở nhà hàng có khó hơn thế không. Thôi tuỳ tình hình mà đối phó vậy
Hôm sau tôi đến nhà hàng khá trễ, thật xui xẻo cho tôi vì tối nay Vương Quốc không đi đâu. Tôi loay hoay trong phòng đợi anh đi, nhưng chờ mãi anh vẫn ở trong phòng, tôi đành xuống nhà dưới rồi đi ra đường
Đến nhà hàng thì trời đã tối,khách rất đông. Tôi cố nén hồi hộp định đi tìm ông chủ thì đã thấy Lan ngồi ở chiêc bàn ngay lối đi. Chị ấy cũng thấy tôi và ngoắt lại:
- Sao đi trễ vậy cô nương?
- Dạ, tại em bận công chuyện
Tôi nhìn về phía sân khấu. Một cô gái khá đẹp đang hát một ca khúc của Trịnh Công Sơn. Tôi nhìn cô ta chăn chú, từ điệu bộ đến giọng hát đều không có gì đặc sắc lắm. Nếu chỉ yêu cầu như vậy thì tôi làm được
Lan chợt khều tay:
- Chờ nhỏ kia nữa là tới phiên bồ rồi đó. Lúc nãy mình đã đăng ký cho bồ rồi
- Ôi vậy hả? Hát là phải đăng ký nữa hả chị?
- Chứ sao nữa, cũng phải sắp xếp một tí chứ. Bộ ai muốn hát là nhảy lên sân khấu liền sao
- Ủa vậy hôm nay chị đến đây chơi với em đó hả?
- Ừ, sợ bồ lóng ngóng như hôm qua người ta cười bồ tội nghiệp. Hôm nay nghỉ một đêm, xem như đi chơi vậy mà
Tôi cảm động vô cùng, tôi muốn nói nhiều rằng tôi rất biết ơn chị ấy, rằng chị ấy là người thứ hai rất tốt với tôi. Nhưng nói dài dòng thì có vẻ cải lương quá, tôi nói nhỏ:
- Em cám ơn chị nhiều nghe
- Có gì đâu, tại thấy bồ hiền quá mình tội nghiệp. Để mai mốt mình hỏi thêm giùm mấy chỗ khác cho. Hát chỗ này thử sức coi sao - Lan chợt đẩy vai tôi - Lên đi tới phiên bồ rồi đó. Bình tĩnh nghe!
Tôi đứng dậy lên sân khấu, tôi hát một ca khúc trữ tình của Trịnh Công Sơn. Sau đó là một bài không tên của Vũ Thành An. Cả hai bản nhạc đều trầm trầm sướt mướt. Hát một lúc tôi nhận ra hình như không ai nhận ra, mình hát chỉ cho mình nghe vậy
Tôi bước xuống sân khấu, đi về phía Lan. Chị ta kéo tôi ngồi xuống, khen rồi rít:
- Trời ơi, không ngờ bồ hát hay vậy. Giọng bồ trong vắt luôn, mình không có rành về nhạc, nhưng nghe bồ hát mình còn thấy mê luôn muốn nghe hoài. Bồ ăn đứt mấy con nhỏ kia luôn
Tôi hoài nghi:
- Thật không? Sao em thấy không ai muốn nghe hết vậy? Họ chỉ lo nói chuyện thôi, em quê quá
Lan xua tay:
- Hát ở nhà hàng là vậy đó, hơi đâu mà để ý, miễn là mình có tiền thôi
- Nhưng không ai xem ông chủ mướn mình làm gì?
- Ai biết đâu họ, chuyện kinh doanh của họ mình biết làm gì, miễn là họ chịu nhận mình là được rồi. Đến nhận tiền đi rồi về
- Ủa nhận tiền liền hả? Chứ không phải đến cuối tháng mới có lương hả?
- Điên quá, càng hỏi càng thấy bồ khờ
Lan kéo tôi đến quầy, người thanh niên đứng sau quầy đưa tiền cho tôi. Anh ta nhìn tôi thật lâu rồi mỉm cười:
- Cô hát hay quá, một phong cách lạ đó. Sao tôi lại không biết cô nhỉ, tên gì vậy?
- Dạ Mỹ Thuyền
- Đúng là tôi chưa từng nghe tên cô. Này nếu cô được lăng xê, cô sẽ là ngôi sao đó. Nhìn cách cô biểu diễn tôi thích lắm
- Cám ơn anh
Tôi gật đầu chào anh rồi kéo tay Lan đi ra ngoài:
- Đi, đi ăn kem với em, lần đầu tiên em có lương, em với chị sẽ xài kỳ hết tiền này
Lan cười tủm tỉm:
- Đừng có chịu chơi như vậy, tiền cát sê của em không bằng một góc người ta boa cho tui nữa. Phải biết để dành chứ
Tôi bướng bỉnh:
- Thì mai mốt để dành, bây giờ mình đi
Hai chúng tôi đi ra, vừa đến cửa thì Vương Quốc và Thanh Thanh cũng đang đi vào. Tim tôi đập cuồng loạn vì cảm giác ghen giận. Vương Quốc có vẻ kinh ngạc khi thấy tôi ở đây. Còn Thanh Thanh thì cười nham hiểm như cố ý để chạm mặt nhau. Cô ta định nói gì đó, nhưng tôi đã quay ngoắt người đi nhanh ra đường. Lan chạy theo phía sau:
- Cái gì vậy Thuyền, sao tự nhiên bồ đi nhanh vậy?
Tôi cắn răng giữ cho giọng mình đừng run:
- Không có gì hết. Tại em muốn đi nhanh chơi thôi, em không biết chỗ nhiều, chị dẫn em đến chỗ nào vui vui đi chị Lan
- Chỗ vui hả, vậy thì vào Đầm Sen đi
Tôi đi theo Lan mà như người mất hồn. Dù biết Vương Quôc và Thanh Thanh là gì của nhau rồi, nhưng tôi vẫn thấy đau đớn khi nhìn thấy họ đi chung. Nhất là trong lúc này, tôi mang tâm trạng bẽ bàng của người không ai màng tới. Trong khi tôi trắng tay bắt đầu cuộc đời mình bằng việc làm kém cỏi thì họ quấn quýt bên nhau trên đỉnh vinh quang. Họ có tất cả những gì tôi mơ ước, tình yêu,sự nghiệp. Bên cạnh sự nổi tiếng của họ, tôi càng thấy mình thấp kém đến chính mình cũng chán bản thân mình
Lan dắt tôi đến những điểm vui chơi mà có lần Luân Đức đã đưa tôi đến. Nhìn lại những gì mà lúc trước mình náo nức say mê, tôi càng thấy cảm giác bẽ bàng. Một người anh tránh xa mình bì ghét bỏ. Rốt cuộc tôi chỉ có một mình với cuộc đời nhỏ nhoi
Tôi chán nản đòi về, Lan cũng không phản đối. Chúng tôi chia tay nhau ở cổng, tôi lơ mơ nghe chị ấy dặn đủ thứ chuyện. Tôi về nhà mà cứ có cảm tưởng đi về một nơi nào heo hút không người. Chỉ duy nhất một cảm giác cô đơn
Tôi thay đồ, ngồi bó gối trên giường buồn bã. Một lát sau tôi nghe tiếng chân Vương Quồc trên hành lang, cửa phòng tôi bị đẩy nhẹ, rồi mở rộng ra. Vương Quốc bước vào:
- Em chưa ngủ hả Thuyền, sao có vẻ buồn quá vậy?
Tôi ngước lên nhìn anh, rồi cúi xuống áp mặt vào gối. Vương Quốc đến ngồi gần tôi, im lặng. Một lát anh lên tiếng:
- Em với cô bạn ấy hay đến đó lắm hả?
- Không
Anh lại ngồi im hình như anh muốn nói gì đó an ủi tôi. Hình như anh cũng thấy chuyện gặp lúc nãy có gì đó bất ổn. Thấy như vậy là còn tôn trọng tôi lắm rồi, thật là buồn cười, buồn cười đến rơi nước mắt
Vương Quốc lại lên tiếng:
- Tôi không ngờ lúc nãy lại gặp em. Em nghĩ gì vậy?
Tôi vẫn không ngước lên:
- Anh hỏi chi vậy? Chuyện tôi nghĩ gì đâu có liên quan đến anh, lúc nãy tôi có làm gì quá đáng không, tôi hứa là mai mốt có gặp tôi cũng không nói gì cả. Tôi sợ anh chị lắm rồi, hy vọng lúc nãy chị ấy không bảo anh về gây với tôi
Vương Quốc ngẩng lên nhìn tôi:
- Trong mắt em, tôi thuộc mẫu người dễ cho người khác điều khiển lắm sao?
Tôi lặng thinh, điều đó thì rõ ràng quá rồi, anh còn hoài nghi về mình thì lạ thật.
Vương Quốc nhắc lại:
- Em trả lời đi, có đúng là em nghĩ vậy không?
- Hơn như vậy nữa
Vương Quốc ngồi yên nhìn tôi chằm chằm. Tôi úp mặt vào gối không muốn thấy cái nhìn của anh, tôi sợ mình bị rung động:
Rồi tôi nghe tiếng anh nghiêm nghị:
- Nếu thật sự như vậy thì em có thấy mình bất hạnh lắm không?
- Khi tôi quyết định ly dị thì tôi đã thấm thía điều đó lắm rồi
- Nói lớn lên đi, tôi không nghe
Tôi ngước lên, nhắc lại lớn hơn. Tôi thấy anh ngồi yên, môi mím chặt như suy nghĩ. Tôi cũng ngồi yên nghĩ về thái độ của anh tối nay. Lần đầu tiên anh vào phòng tôi, nói chuyện với tôi như người bạn, như trao đổi. Tôi đã quá quen bị đối xử lạnh nhạt rồi. nên sự thay đổi này làm tôi thấy ngạc nhiên kinh khủng
Không biết anh và Thanh Thanh có mưu tính gí mới không, có thể lắm chứ!
Nghĩ vậy tôi vội lên tiếng:
- Tôi đã bằng lòng ly dị rồi, không có gì trở ngại để anh và chị ấy đám cưới đâu. Nếu hai người có ý đồ gì với tôi thì bỏ ý định đó đi
- Em đề phòng tôi đến mức vậy sao?
- Vì tôi bị chà đạp quá nhiều rồi, phải biết không hơn chứ
- Lúc này em thay đổi lắm rồi đó. Biết đối đáp và phán xét người khác, nhưng coi chừng sự phán xét sai lệch của mình đó
Tôi không để ý những lời nói của anh, tôi nói như thông báo
- Tôi đã tìm được việc làm rồi, và sẽ tìm được một nơi ở. Anh nói với Thanh Thanh để chị ấy vui mừng. Thế anh đã làm thủ tục ly dị chưa, anh làm đi vì tôi không biết mấy cái đó
Vương Quốc nheo mắt:
- Em làm gì vậy, ở đâu?
- Đó là chuyện của tôi
- Chuyện của em à? Hay lắm, hy vọng em không làm gì sai để phiền đến mọi người. Dù sao tôi cũng là người chịu trách nhiệm về em đấy
Tôi nhăn mặt:
- Khỏi đi, tôi sợ trách nhiệm của anh lắm rồi. Nó làm tôi thấy mình không phải là con người nữa
Vương Quốc giơ tay như chặn lại:
- Tôi sẽ không thanh minh hay giải thích việc làm của mình. Nhưng em nghe đây, tôi đề nghĩ em bỏ ý định đi làm và quay lại lo học thi cho đàng hoàng. Đừng làm cô Thuý lo
Anh ngừng lại một chút, nói với giọng đặc biệt:
- Cũng đừng có phụ lòng ba em, nếu suy nghĩ một chút thì em sẽ hiểu ba em lo cho em đến mức nào, hơn cả Mỹ Hân và Mỹ Hà nữa
Tôi lặng yên ngồi im, nhớ tới cô Thuý tôi có cảm giác như mình đã làm một điều gì đó không đúng. Nếu biết những gì tôi đã làm, chắc chắn cô ấy sẽ phát khóc lên vì buồn khổ. Cô ấy lo cho tôi ra sao thì chỉ có tôi mới hiểu ghết điều đó
Thấy tôi ngồi im,Vương Quốc hơi cười:
- Tôi hy vọng em thông minh một chút nữa. Đừng có bướng bỉnh chống đối tôi, chỉ có hại cho em thôi
Anh giơ tay nhìn đồng hồ, rồi đứng lên:
- Khuya rồi, em ngủ đi
Tôi ngồi im lìm nhìn Vương Quốc đi ra, rồi gọi giật lại:
- Anh Quốc
Anh quay lại:
- Chuyện gì nữa?
- Anh làm đơn ly dị chưa vậy?
Vương Quốc không trả lời, chỉ khẽ nhún vai rồi đi ra cửa. Tôi nhìn theo hoang mang, cử chỉ đó là thế nào? Một cách trả lời không bận tâm về câu hỏi của tôi
Tôi với tay tắt đèn rồi nằm chuồi xuống giường, chẳng bao lâu thì ngủ thiếp đi. Tôi định suy nghĩ về chuyện nhà hàng một chút, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì đã ngủ mất rồi.
Hôm sau tôi ở suốt ngày trong phòng nghiên cứu những bản nhạc vui nhộn và tập những động tác thích hợp. Tôi không muốn hát những bản nhạc trữ tình sướt mướt vì như thế chẳng khác nào mình hát cho mình nghe như hôm qua, quê lắm.
Tối nay tôi đến nhà hàng một mình và chọn một góc đứng quan sát những cô gái hát trước. Đúng là họ hát những bản nhạc không có gì sôi nổi, phong cách biểu diễn cũng bình thường. Cũng đúng thôi, trước những khán giả thờ ơ như vậy, ai mà hứng thú biểu diễn. Muốn người ta chú ý đến mình thì phải tự tạo nguồn cảm hứng thôi
Tôi mang tâm trạng chinh phục khán giả khi bước ra sân khấu. Và quyết bắt mọi người phải chú ý tới mình
Tôi chọn một ca khúc của Liên Xô, quá xưa đến mức có thể người ta không nghĩ đến chuyện hát nó. Nhưng rất vui nhộn, tôi vừa hát vừa nhảy theo điệu nhạc. Ban đầu giàn trống đàn còn chơi một cách bình bình. Nhưng rồi cuốn hút bởi phong cách sôi nổi của tôi, mọi người như hứng lên, chơi hết mình làm thành một không khí náo nức
Không phải chỉ một vài bàn, mà tất cả khách trong nhà hàng đều nhướng mắt về sân khấu, thậm chí có bàn còn vỗ nhịp hát theo. Tôi vui cười thích thú và đi về phía bàn họ, họ đứng lên vây lấy tôi vừa vỗ tay vừa nhảy. Họ huýt sáo tán thưởng. Cử chỉ của họ làm tôi vui sướng vô cùng. và tôi hứng khởi hát một cách cuồng nhiệt. Cả nhà hàng thật sự bị cuốn theo không khí vui vẻ mà tôi khơi lên
Tôi chơi liền bốn năm bài theo yêu cầu của họ. Đến lúc mệt phờ mới thôi. Khi tôi trở lại sân khấu thì có rất nhiều người đưa tiền cho tôi. Họ mỉm cười nhìn tôi vẻ vui thích:
- Tặng em
Tôi quê đến đỏ mặt, vội rụt tay lại:
- Thôi tôi không nhận đâu. Cám ơn!
Và tôi đi lên sân khấu trả lại micrô. Khi tôi đến quầy nhận tiền, ông chủ cười với tôi như hài lòng
- Hôm nay cô Thuyền hát hay lắm, cô làm khách của tôi chịu lắm đó
Ông ta đưa tôi một xấp tiền:
- Đây là tôi thưởng thêm cho cô, tối mai cô chuẩn bị mấy tiết mục nhộn nhộn như lúc nãy vậy nhé
- Dạ
Tôi cám ơn ông ta rồi ra về, tối nay mệt hết sức là mệt. nhưng vui chưa từng có, lâu lắm rồi tôi mới có một buổi tối vui đến thế. Tôi đã nghĩ rồi mà, nhạc như thế thì ngay cả ông già cũng phải nhảy thôi.
Sáng nay đi chợ thì Luân Đức tới, tôi gặp anh ở cửa. Ngạc nhiên và mừng quýnh quáng, tôi hét lên:
- Á anh Đức
Luân Đức mỉm cười, vỗ đầu tôi:
- Em tính đi đâu vậy?
- Em định đi chợ nhưng thôi bây giờ không đi nữa, ở nhà chơi với anh
Tôi kéo anh ấy đến ngồi xuống salon, nói một hơi:
- Hôm đó nay em buồn dễ sợ, em nghĩ anh ghét em với mẹ em. Em nghĩ chắc cả nhà anh cũng sẽ ghét em. Em buồn không thể tưởng được, anh có ghét em không anh Đức? Anh nói thật đi, em không buồn đâu
Anh Đức ngồi trầm ngâm thật lâu, rồi quay lại cười với tôi:
- Tại sao anh phải ghét Thuyền? Em có lỗi gì đâu mà ghét
- Tại vì ba anh thương mẹ em, vì em là con riêng của ba anh
- Anh không ích kỷ đến vậy đâu, em yên tâm
- Vậy là anh không ghét em thật chứ? Thế còn mấy chị?
- Anh chưa nói với ở nhà, vì lúc này mẹ anh đang nằm bệnh viện, ở nhà rối lắm
- Sao thế anh, em có đi thăm được không?
- Không được đâu, em đừng nghĩ tới chuyện đó nữa
Anh nhìn vào nhà:
- Chồng em có nhà không?
- Không có
- Anh thấy em nên tìm hiểu công chuyện của chồng nhiều hơn, đừng có vô tư như vậy nữa, không hay cho em đâu
Tôi lắc đầu nói như khoe:
- Em không nghĩ tới chuyện đó nữa đâu. Em có chỗ làm rồi, nhiều tiền lắm, em tìm được cả chỗ ở nữa, tuần tới dọn đấy
Anh Đức nhìn sững tôi, kinh ngạc:
- Em tính bỏ nhà đi hả, đi đâu?
- Đi chỗ khác ở, đó là nhà trọ bạn em tìm giùm đó. Em đi hát ở nhà hàng. Ban đầu thì ít tiền nhưng sau đó thì nhiều lắm
- Trời đất, em làm công chuyện như vậy hả Thuyền, rồi anh Quốc có biết không?
- Không biết, em không có nói
Anh ấy lắc đầu thở dài:
- Mới hơn một tháng mà em đã làm được đủ thứ chuyện, mà toàn những chuyện không nên làm. May là anh đến đúng lúc, nếu không thì không biết em làm tới những chuyện gì nữa
Tôi nhìn anh Đức, mắt mở lớn:
- Anh không thấy em làm như vậy là hay sao? Em đã quyết định rồi, em sẽ tự lập và li dị với anh Quốc. Dù sao cũng không thể làm chiếc bóng của người ta mãi được, họ khinh mình lắm
- Càng nghe em nói anh càng thấy em tự ái không đúng. Em tưởng công việc của em như vậy là hay lắm hả Thuyền. Còn chuyện li dị thì càng ngốc nghếch. Thuyền, trả lời thật với anh đi, em còn yêu anh Quốc không?
- Em ghét ảnh muốn chết được
- Nghe cách nói của em, anh thấy em còn trẻ con quá. Nếu giận mà làm theo tự ái, sau này em sẽ hối hận đó
- Không bao giờ. Tại em chịu đựng hết nổi rồi, với lại bây giờ có việc làm em vui lắm
- Có thật vậy không? Hay lúc thật sự mất chồng rồi em mới thấy đau khổ
Tôi nhăn mặt định nói thì anh ấy chặn lại:
- Em đừng phản đối nữa, và nghe lời anh. Bỏ việc làm ấy đi. Em phải lo thi đại học, sau này ra trường rồi anh sẽ tìm cho em việc làm xứng đáng hơn
- Anh đừng lo, em sẽ vừa học vừa đi hát
- Nhưng rồi em sẽ chỉ mê một thứ là kiếm tiền. Cuộc sống đó sẽ làm hư em đấy Thuyền.
Tôi ngồi im không phản đối, nhưng không phản đối không có nghĩa là đồng ý. Anh Đức nói cũng giống như Vương Quốc thôi. Làm sao anh ấy hiểu tôi đã hận họ đến mức nào. Tôi muốn vùng lên, muốn trả đũa cho những khinh rẻ mà họ đối xử với tôi. Tôi sẽ nổi tiếng hơn cả Thanh Thanh cho Vương Quốc sáng mắt
Có lẽ tưởng đã thuyết phục được tôi, anh Đức bắt đầu nói qua chuyện khác:
- Thật tình là lúc biết mình là anh em, anh đã ngạc nhiên và xấu hổ đến mức không đủ can đảm tới gặp em. Anh thấy mình thật là bậy, ai lại đi có tình cảm như vậy với chính em gái của mình chứ
- Nhưng anh đâu có biết mình là anh em
- Cho dù là vậy đi nữa anh cũng không thể bình thản. Tại sao anh không có linh cảm nào vậy, thật là lệch lạc. Rất may là em không giống anh
- Hì. . . Hì. . . em mà như vậy nữa chắc anh tức cười lắm nhỉ
Anh Đức nhìn nhìn tôi, rồi khẽ lắc đầu cho bản tính vô tư của tôi:
- Anh có thích xem em hát không, tối nay đi với em. Anh không biết chứ, em hát hay lắm đó. Nhiều người bảo như vậy lắm
- Thôi được, anh cũng muốn xem khả năng của em ra sao
Nói rồi anh ấy cứ nhìn nhìn tôi, điệu bộ trầm ngâm. Tôi mở lớn mắt:
- Anh định nói gì với em hả?
- Em bỏ ý định li dị đi Thuyền. Cái gì có trong tay thì phải biết giữ, anh Quốc tốt với em lắm đó. Nếu hiểu ra em sẽ thấy ít có người đàn ông nào cao thượng như vậy. Bảo anh hy sinh như ảnh chắc anh không làm nổi đâu
- Nhưng ảnh đâu phải là của em mà giữ
Tôi nhăn mặt:
- Đang nói chuyện của em sao tự nhiên anh bắt qua chuyện đó vậy, em không thích nghe đâu
Anh Đức nói như nhận xét:
- Em bắt đầu khác lúc trước rồi đó Thuyền. Cái gì không chịu là phản ứng liền, anh nhớ lúc trước em rất nhu mì, không khi nào có ý kiến gì cả. Thật ra em cũng có cá tính đấy chứ
Hình như anh Đức nói rất giống Vương Quốc. Cả hai người đều bảo tôi nổi loạn. Tôi không biết có phải như vậy không. Nhưng bảo phải cúi đầu cam chịu như ngày trước thì tôi không làm được nữa
Buổi tối chờ mãi không thấy anh Đức đến tôi đành đến nhà hàng một mình. Tôi có cảm giác anh ấy tránh mặt để phản đối việc làm của tôi. Dĩ nhiên là tôi cũng hơi hoang mang. Nhưng ý nghĩ đó chỉ làm tôi khó chịu một chút, rồi lại thôi. Từ bây giờ cho đến về sau, tôi chỉ làm theo ý thích của mình mà thôi
Tôi đến nhà hàng hơi muộn và được đón tiếp nhiệt tính qua nụ cười thân thiện của ông chủ, của mấy anh chàng chơi nhạc và của cả khách quen. Đó là những niềm vui nhỏ nhỏ nhưng không thể thiếu được với tôi. Nó làm tôi có tâm trạng phấn khởi để hát, không cần phải tự tạo hưng phấn cho mìnhnữa
Tôi nhận thấy sau này đa số khách của nhà hàng là những người trẻ tuổi. Những thanh niên có vẻ chịu chơi. Họ ủng hộ tôi rất nhiệt tình. Nên mỗi khi họ đến, bao giờ tôi cũng xuống bàn của họ. Thế là chúng tôi nhảy hết cỡ, vui như điên
Tối nay tôi chọn nhạc pop để biểu diễn. Tôi biến không khí ăn uống của nhà hàng thành buổi biểu diễn ca nhạc sôi động đến cuồng nhiệt. Dĩ nhiên là trong phạm vi vài bản nhạc, nhưng như thế cũng đủ để chúng tôi vui vẻ với nhau rồi. Và nhất là vì tôi không còn nghĩ mình chỉ có bổn phận hát để kiếm tiền. Người ta thích tôi mới là quan trọng
Tôi đứng hát ở một bàn giữa phòng. Một lát sau thì phát hiện anh Đức đang ngồi ở bàn trong góc với một người bạn của anh ấy. Cả hai nhìn tôi cười, tôi cũng vẫy tay với họ, muốn đi đến bàn đó, nhưng những người khác đã đứng dậy nhảy trước mặt tôi. Bàn ghế trở nên chật chội, đến nỗi có người phải lách qua một bên nhìn, thật buồn cười!
Hát xong, tôi đến bàn anh Đức và ngồi xuống cạnh anh. Người bạn cùng ngồi với anh ấy vẫn không ngừng quan sát tôi. Anh Đức giới thiệu:
- Đây là anh Quân, Quốc Quân đạo diễn chuyện dựng các bộ phim ca nhạc. Em làm quen với anh ấy đi
Tôi quay về phía Quốc Quân, gật đầu chào. Câu đầu tiên tôi nghe anh ấy nói là:
- Mỹ Thuyền xuất sắc lắm, ngoại hình thì khỏi nói rồi, phong cách biểu diễn của em tuyệt lắm. Mới lạ và độc đáo, nếu anh Đức không nói, anh không tin em mới bước vào nghề đâu
Tôi cười sung sướng:
- Thật hả anh Quân, anh đừng có vẽ em nghe
Anh Quân lắc đầu:
- Tôi không có thói quen nịnh đầm đâu cô bé, tôi nói rất thật
- Anh với anh Quân đã bàn rồi, anh Quân sẽ quay cho em một băng video ca nhạc, một hình thức lăng xê em đấy. Sau đó sẽ tính sau
- Ý thật hả? Một mình em một chương trình hả. Trời ơi!
- Cái gì vậy Thuyền, sợ hay mừng?
- Cả hai. Úi, em không tưởng tượng nổi em sẽ có một băng nhạc, em đâu phải là ca sĩ
Anh Quân nháy mắt:
- Em đừng lo, trước sau gì anh Đức cũng sẽ giúp em trở thành ngôi sao ca nhạc thôi.
Tôi quay sang anh Đức, có vẻ không tin, không biết anh ấy nói đùa hay thật. Mới lúc sáng anh ấy còn bản tôi đừng nên hát và lo học thi đại học mà
Tôi còn chưa kịp nói thì anh Đức đã nhìn anh Quân:
- Bây giờ quyết định sẽ mời Thế Hùng hay Phan Văn
Anh Quân gõ gõ tay lên bàn,suy nghĩ:
- Thế Hùng thì ca chuẩn hơn. Nhưng sợ thấp hơn Mỹ Thuyền
- Có gì đâu, thì sử dụng kỹ thuật quay
Anh Quân mỉm cười:
- Có lẽ mời Phan Văn hay hơn. Hắn khá đẹp trai, xứng với Mỹ Thuyền cho bộ phim có vẻ lãng mạn hơn
Tôi ngồi im nghe, rồi ngơ ngẩn:
- Phan Văn là ai thế anh?
Anh Quân giải thích:
- Em không biết ca sĩ Phan Văn hả. Hắn là ngôi sao ca nhạc được yêu thích nhất đó
- Thế mời ảnh chi vậy?
Anh Đức xen vào:
- Em sẽ hát chung với hắn. Vì hắn nổi tiếng tên hắn sẽ thu hút khán giả hơn, còn em mới quá đâu có ai biết tên em mà xem. Đó là hình thức lăng xê em đó
- Vậy hả?
Để trở thành một ca sĩ nổi tiếng sao phức tạp quá nhỉ. Phải có đủ thứ hình thức quảng cáo, vậy mà tôi cứ nghĩ chỉ cần tài năng là đủ
Khi chia tay vời anh Quân rồi tôi tư lự nhìn anh Đức hỏi lưỡng lự:
- Anh Đức này, thế chị Thanh Thanh có phải là ngôi sao được yêu thích nhất không?
Anh Đức vỗ nhẹ tay tôi như thông cảm:
- Em đừng để ý Thanh Thanh, em có những ưu điểm của mình, đừng có mặc cảm như vậy
- Không, em không có so sánh với chị ấy đâu, chỉ muốn biết thôi
- Đúng, Thanh Thanh là ca sĩ được ái mộ. Nhưng cô ấty đang trên đà tự đánh mất chính mình đấy
- Là sao kia?
Anh Đức nói như phân tích:
- Mỗi ca sĩ đều có thế mạnh của mình, khán giả thích mình vì cái gì thì mình phải ráng giữ phong cách đó. Đừng đua đòi bắt chước phong cách nước ngoài, mình sẽ bị đào thải ngay. Em nhớ kỹ bài học này nghe Thuyền
- Dạ
- Còn nữa, thực ra cách biểu diễn của em chưa đạt trình độ điêu luyện như một số ca sĩ chuyên nghiệp đâu. Nhưng em có nét ngộ nghĩnh dễ thương, thơ ngây. Còn phong cách riêng không giống ai, kỵ nhất là em đừng bắt chước người khác. Nhất là đừng rập khuôn như Thanh Thanh, em sẽ rơi đài đó
Tôi phản đối:
- Sao anh cứ nghĩ em muốn bắt chước Thanh Thanh không vậy, em có cái tôi của em, và em sẽ sử dụng cái gì là của mình thôi
- Vậy thì tốt
Bất ngờ anh ấy choàng qua siết vai tôi thân mật:
- Anh không ngờ mình còn có một cô em gái dễ thương như vậy. Lúc trước anh cứ ngạc nhiên về tư chất của em. nhưng bây giờ thì không có gì lạ, em được thừa hưởng những tinh hoa của ba mẹ em. Anh biết chắc rồi đây em sẽ thành công và anh sẽ làm hết sức để đưa em lên đỉnh cao, chỉ cần em cố gắng là đủ
- Thế bây giờ anh còn muốn em bỏ hát để lo thi không?
- Em không được bỏ học nghe Thuyền. Một người nổi tiếng mà có học thức vẫn có giá trị hơn, em hiểu không? Như Vương Quốc đấy, ảnh có bằng đại học kiến trúc và kinh tế nữa. Nếu không là nghệ sĩ ảnh vẫn có thể ở đỉnh cao khác, nếu muốn xứng đáng với chồng thì em phải ráng vươn lên.
Tôi ngó anh Đức chằm chằm, rồi quay người ngồi im suy nghĩ. Tôi không thiếu nhạy cảm đến nỗi không hiểu sự thương yêu lo lắng của anh Đức dành cho tôi. Tôi đã có một người anh tận tuỵ với mình, đó là hạnh phúc lớn nhất của tôi bây giờ. Nếu không biết trân trọng thì tôi phải là con người nữa không?
Tôi nói một cách thành thật ;
- Em sẽ nghe lời anh tuyệt đối, vì em cảm thấy nếu không biết quí cái gì anh khuyên,thì sau này em sẽ hối hận, em sợ như vậy lắm
Anh Đức vỗ nhẹ đầu tôi:
- Nghĩ được như vậy là tốt rồi, bây giờ nghỉ làm ở nhà hàng đi. Mai mốt em còn phải cọ nhạc với nhạc sĩ Hoài Phong, rồi lo quay phim và học bài thi. Không còn thời giờ làm mấy chuyện này đâu
Anh ấy nhìn tôi một cách ý nghĩa:
- Em lo bận rộn với công việc thì hay hơn. Đừng để ý chuyện Vương Quốc và Thanh Thanh nữa
- Dạ
Tôi quay lại nhìn về sân khấu, một cô ca sĩ đang đứng hát một cách lẻ loi giữa nhà hàng. Tự nhiên tôi thấy tiếc, như hiểu ý tôi anh Đức mỉm cười:
- Buồn lắm hả? Nghĩ lại anh thấy em giỏi đó Thuyền. Hát ở nhà hàng mà gây được sự chú ý của mọi người, không phải đơn giản đâu. Nếu làm được như em thì ai cũng đã nổi tiếng hết rồi
Tôi vui vẻ nhìn anh Đức, được khen thật là thích. Nếu anh ấy không nói thì tôi cũng không biết là mình hay thật. Điều đó giúp tôi tự tin ở mình hơn
*******
Đúng như anh Đức nói, thời gian này tôi bận rộn suốt ngày. Buổi sáng học thanh nhạc với nhạc sĩ Hoài Phong. Buổi trưa và chiều quay phim với Phan Văn. Có khi ***g tiếng đến tối, khuya còn phải học bài thi. Đúng là không còn thời gian để thở
Lúc này tôi thật sự không còn thời giờ mà khổ sở chuyện tình cảm. nhưng lúc tôi không cần Vương Quốc thì chính anh ấy lại là người quấy rầy tôi
Sáng nay thay đồ xong, tôi chạy xuống đến cửa tôi gặp Vương Quốc về. Tôi định đi lách qua anh thì anh giữ tay tôi lại:
- Em đi đâu vậy?
Tôi phủi tay Vương Quốc ra:
- Đi công chuyện
- Công chuyện gì?
Tôi nhăn mặt:
- Sao anh tò mò thế? Không phải chuyện của anh
- Nói nghe hay lắm, nhưng bất cứ chuyện gì của em cũng có liên quan đến tôi. Em không được nói ngang như vậy nghe chưa
- Tội không thèm nghe anh nói đâu, làm ơn tránh qua giùm đi
- Nếu em không giải thích thì không được đi đâu hết. Trở vào nhà đi
Tôi giương mắt nhìn Vương Quốc. Thật là không tin anh độc tài đến vậy, tôi xù lông lên:
- Cái gì? Anh ra lệnh cho ai vậy? Tôi chứ không phải chị Thanh Thanh nhé, nếu anh độc đoàn với tôi, tôi sẽ. . .
Vương Quốc nheo mắt:
- Sẽ thế nảo?
- Tôi sẽ không chịu thua anh đâu
- Đừng nói nhiều nữa, tốt hơn hết em hãy giải thích công chuyện của em là gì. Lúc này hầu như em đi suốt ngày, có khi đi đến khuya. Em làm cái gì vậy?
Tôi nhìn Vương Quốc, sao anh biết tôi đi suốt ngày nhỉ? Anh có ở nhà thường đâu
Vương Quốc khẽ nhún vai:
- Đừng có nhìn tôi nữa, tốt hơn hết là ngồi xuống kia trả lời cho tôi biết lúc này em làm gì?
Vừa nói Vương Quốc vừa đóng cửa lại và kéo tôi đến salon, ấn tôi ngồi xuống. Tôi cố đẩy anh ra, nhưng vẻ mặt lầm lầm của anh làm tôi thấy ngán. Vương Quốc gằn giọng:
- Mấy ngày nay em đi đâu vậy?
Tôi mím môi không trả lời, anh cười nhếch môi:
- Tôi hỏi mấy ngày nay em đi đâu?
Tôi vẫn ngồi im, nhất định không nói. Vương Quốc vẫn kiên trì:
- Có nghĩa là em làm chuyện gì đó mờ ám lắm. Nếu không thì tại sao phải giấu. Nói đi, em đi làm ở đâu và làm gì, cô Thuý có biết không?
- . . .
- Nếu em không nói, tôi sẽ hỏi cô Thuý
- . . .
- Em liệu có giấu mãi không? Đừng để đến lúc mọi chuyện đi quá đà đấy Thuyền
- . . .
Vương Quốc như hết kiên nhẫn nổi, anh đập tay xuống bàn:
- Em dùng cách này để chống tôi phải không?
Tôi mím chặt môi, nhất định ngồi im. Vương Quốc nói như quát:
- Không ngờ em cứng đầu như vậy. Em làm trò quỷ gì vậy?
- . . .
- Được rồi, nếu không muốn nói thì cũng không được đi đâu hết. Ở nhà đi
Nói rồi anh ngồi ngửa ra nệm, nhìn tôi với ánh mắt như dao. Tôi nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, giờ này có đi học cũng trễ rồi. Thế là mất toi buổi học, thật là nổi giận
Tôi đứng dậy, đùng đùng bỏ đi lên phòng. Tôi giậm chân đến mức chính tôi cũng điếc tai vì tiếng giày của tôi, tôi cố ý mang luôn giày lên phòng để chọc tức Vương Quốc. Nhưng anh không hề có phản ứng nào ngoài việc ngồi yên
Tôi ngồi xuống giường, cảm thấy tức vì tại sao tôi lại sợ Vương Quốc đến vậy. Chỉ cần một cử chỉ nghiêm khắc là đã bị khuất phục rồi. Thật là tự ái
Nhất định phải làm cho anh khốn đốn vì đã dám bức bách tôi mới đươc
Tôi đứng dậy bật cassette mở volume đến hết mức. Tiếng nhạc ầm ĩ như muốn vỡ tan căn phòng của tôi. Tôi bịt tai lại cho đỡ nhức đầu, thật là khó chịu. Nhưng mặc, ráng chịu một chút, miễn là làm cho Vương Quốc khổ sở lên để hiểu thế nào là chọc giận Mỹ Thuyền.
Thật lâu rồi mà không thấy anh có phản ứng gì. Tôi nhức đầu muốn chết được, nhưng cũng nhất định không tắt. Một lát tôi nghe tiếng cửa bị đẩy nhẹ. Giọng anh tỉnh bơ như không có chuyện gì
- Em nghe xong chưa? Bao nhiêu đó là đủ rồi chứ?
Rõ là anh không hề bị khiêu khích. Tự nhiên tôi thấy mất hứng, tôi chợt kêu lên:
- Anh không được tắt
Và tôi lao đến mở máy, nhưng Vương Quốc cứ thản nhiên đến rút dây điện. Anh cười như giễu cợt:
- Để chọc tức người ta mà mình phải khổ sở như vậy thì thật là dại. Tôi thấy em nên tìm hình thức khác hay hơn
- Sao anh biết tôi khổ sở? Không hề gì đâu
- Em tưởng tôi không thấy em đã bịt tai ra sao à? Đừng có trẻ con như vậy
Tôi ngọ nguậy trên ghế, cảm thấy khó chịu vì từ trẻ con của anh. Tôi đang tự khẳng định mình để trở thành người lớn trong mắt mọi người. Tôi muốn anh và Thanh Thanh phải sợ tôi một chút, vậy mà trong đầu của anh tôi vẫn không thay đổi bao nhiêu. Hứ! Tôiquắc mắt lên:
- Tôi ghét nhất ai nói mình trẻ con, nếu anh còn nhìn tôi như vậy nữa thì anh sẽ hối hận đấy
- Ghê vậy sao?
Tôi phẩy tay, không thèm trả lời. Vương Quốc đến đứng trước mặt tôi, cúi xuống:
- Nếu em không muốn nói chuyện của em thì tôi không ép. Nhưng nhớ là đừng để cô Thuý buồn, vậy là được rồi
- Cám ơn lời nhắc nhở
Vương Quốc nhìn tôi một cái, rồi đi ra. Tôi gọi lại:
- Anh Quốc
- Chuyện gì nữa
Tôi đến trước mặt anh:
- Tôi khuyên một câu nhé, anh nên bỏ bớt tính độc tài với người khác đi. Nếu không coi chừng đến lượt chị Thanh cũng không chịu nổi anh đâu
Vương Quốc quay hẳn lại, đối mặt với tôi:
- Ai dạy em nói năng như vậy?
- Tự tôi nghĩ ra chứ không cần ai phải dạy. Nhưng tôi nói có đúng không? Sống với anh tôi rút ra bài học như vậy đấy
Vương Quốc lừ mắt nhìn tôi:
- Cô không hiểu thì đừng nói bậy, chỉ được cái ăn nói lung tung
Anh hừ một tiếng rồi đi một mạch ra ngoài. Hình như là rất bực tôi, bực tôi vì tôi quá cứng đầu. Vì tôi không chịu nói với anh tôi làm gì. Sao anh tò mò thế, chuyện tôi làm gì thì mắc mớ gì đến anh
Tôi cứ loay hoay trong phòng, đến trưa cũng không ra ăn cơm. Không phải vì không đói, mà vì bực mình quá chịu không nổi. Đã hẹn với nhóm quay phim lúc một giờ, thế mà bây giờ còn ngồi đây. Sao tự nhiên Vương Quốc nổi hứng quan tâm tôi như vậy. Mà lại quan tâm cái kiểu độc đoán, tức muốn chết được
Tôi đứng dậy định ra ngoài xem Vương Quốc làm gì thì gặp anh ở cửa. Có lẽ anh định vào phòng tôi, tôi hầm hầm nhìn anh. Vương Quốc nhíu mày:
- Em định tuyệt thực để chống đối tôi hả? Sao không ra. . .
Tôi ngắt lời:
- Tôi không thèm ăn
- Tức đến mức như vậy hả?
Tôi nguẩy đầu chỗ khác, không thèm trả lời. Vương Quốc nhướng mắt:
- Chỉ cần em cho tôi biết công việc của em để tôi yên tâm. Nếu thấy không có gì quá đáng tôi sẽ để em hoàn toàn tự do
- Không nói - Tôi chợt la lên - Nhưng tôi làm gì thì ảnh hưởng gì đến anh, công việc của anh tôi có xen vào đâu, tò mò quá
Vương Quốc điềm tĩnh:
- Tôi quan tâm chứ không phải tò mò. Nếu em làm gì bậy thì tôi sẽ mang tai tiếng, chưa kể là cô Thuý lo cho em, và nếu. . .
Tôi lại ngắt lời:
- Về khoản tai tiếng thì anh khỏi lo đi
- Nếu vậy thì tại sao em giấu việc làm của mình
- Trước sau gì anh cũng biết thôi
Thấy Vương Quốc không nói gì, tôi hếch mặt lên:
- Nếu anh không cho tôi đi, tôi sẽ bỏ ăn, và sẽ mách cô Thuý là anh ngược đãi tôi
Vương Quốc phì cười:
- Có cần làm vậy không, em nghĩ cô Thuý tin em hơn tôi sao?
Thật là bực mình hết chịu nổi, nói gì cũng không áp đảo được anh cả. Tôi lườm anh một cái:
- Xí
Rồi tôi ngoe nguẩy bỏ vào phòng
Đến trưa tôi khoác giỏ lên vai,đi qua gõ cửa phòng Vương Quốc. Anh đứng chống tay ngang cửa, nhướng mắt nhìn tôi chứ không hỏi. Tôi cũng nhướng mắt lại nhìn anh, mặt hếch lên:
- Tôi đi làm đây. Ok
Vương Quốc nhún vai không trả lời. Tôi cũng nhún vai để đáp lễ rồi đàng hoàng bỏ đi. Đến đầu cầu thang, tôi quay lại xem Vương quốc còn đứng đó không, thấy anh vẫn chống tay vào tường nhìn theo, tôi rụt rè le lưỡi rồi chạy nhanh xuống mấy bậc thang. không hiểu sao Vương Quốc không phản ứng gì hết. Chắc là chịu thua tôi rồi, như thế càng hay. Chứ làm gì mà cũng có người cản trở thì bực mình lắm
************
Tôi đến Tao đàn hơi sớm, hôm nay có cảnh quay với Phan Văn. Đang quay giữa chừng thì đạo diễn có điện thoại nhắn về gấp. Thế là mấy người quay phim lục tục thu dọn máy, Phan Văn rủ rê:
- Đi uống cà phê không Thuyền?
Tôi gật đầu:
- Đi, anh có rảnh không?
- Chi vậy?
- Tôi muốn rủ thêm nhỏ bạn, ba người đi chơi đến chiều về
- Cũng được, nhưng cổ ở đâu và làm gì?
- Không nói cho anh biết đâu, gặp rồi biết cũng đâu có muộn
Phan Văn nhún vai:
- Nghe cô nói tôi thấy tò mò quá. Chắc bạn cô đẹp lắm hả?
- Sao anh đoán vậy?
- Tại vì mấy cô đẹp thường hay chơi với nhau như vậy mới không có sự so sánh
- Anh có vẻ rành tâm lý con gái quá há
- Sơ sơ
Tôi cười khúc khích khi thấy vẻ hơi tếu của Phan Văn. Anh ta đúng như anh Quân nói, khá đẹp trai và có vẻ công tử. Ban đầu tôi không ưa cái tật nói nhiều và hay đùa của anh ta, nhưng nói chuyện quen thì lại thấy thích. Mặc dù chênh lệch nhau đến bốn tuổi, mối quan hệ giữa hai người vẫn có vẻ trang lứa với nhau hơn là anh em. Chắc tại vì Phan Văn có vẻ láu táu quá, tôi xem anh ta như con nít quen rồi. Còn tôi thì khoái chí khi làm người lớn
Chúng tôi đi đến chỗ lấy xe, và quyết định đi xe của Phan Văn, còn xe tôi thì lát nữa trở lại lấy. Ngồi phía sau anh ta, tôi tiếp tục câu chuyện
- Bộ anh có nhiều bạn gái lắm hả?
- Hỏi chi vậy, ghen à?
- Anh này giỡn hoài, tôi hỏi thật chứ bộ
- Ừ tôi chơi với bạn gái hợp hơn. Nhưng không phải là nhiều chuyện đâu nghe
- Bộ con gái nhiều chuyện lắm hả?
- Chứ gì nữa
- Hừm
Tôi giơ tay về phía trước, đe doạ:
- Muốn ăn đấm không?
Phan Văn hơi né đầu một bên, có vẻ ngạc nhiên anh ta quay lại nhìn tôi:
- Chà Mỹ Thuyền cũng dữ quá hả, tưởng cô hiền lắm chứ
Tôi chưa kịp trả lời thì đã đến ngõ hẻm nhà Lan, tôi giật áo Phan Văn:
- Ngừng lại đi, nhà bạn tôi đây nè
Anh ta thắng một cái, làm tôi ngã chúi vào anh ta. Tôi trả đũa anh ta bằng một cái đấm, rồi chạy vào hẻm
Tôi gõ cửa đứng chờ mãi mới thấy một cô gái đi ra, tôi mỉm cười:
- Có chị Lan ở nhà không chị?
- Lan hả, đi đâu rồi. Tìm nó có chuyện gì không?
- Dạ, em đến rủ chị ấy đi chơi
Cô gái nọ nhìn tôi từ đầu đến chân:
- Bồ làm chung với nó hả?
- Dạ đâu có
Thấy cái nhìn soi mói của cô ta, tôi vội rút lui. Phan Văn chờ tôi ở đầu đường:
- Bạn cô ở đâu?
- Không có ở nhà
- Bây giờ đi đâu đây?
- Tìm một quán cà phê nào đó ngồi chơi
Phan Văn đưa tôi đến một quán cà phê bên bờ sông. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, anh ta nói nửa đùa nửa thật:
- Có khi nào mai mốt tôi với cô không cần phải ngồi thế này không? Như vậy có vẻ xa cách quá
Tôi không để ý lới của Phan Văn, nghĩ về chuyện của Lan tôi tư lự:
- Anh biết không, tôi rất quí nhỏ bạn lúc nãy. Nhỏ đó là người bạn duy nhất đã giúp tôi, lo cho tôi. Nếu không có nó thì tôi không được như bậy giờ đâu. Vậy mà bây giờ tôi khá hơn, còn nó thì cứ làm nghề cũ
Phan Văn có vẻ chú ý:
- Cô ta giúp cô cái gì?
- Nó giúp tôi hát ở nhà hàng. nhờ vậy tôi mới biết mình có khả năng đó
- Vậy là cô bắt đầu sự nghiệp từ nhà hành hả?
- Nói sự nghiệp thì nghe kêu quá, nhưng thật tình là hát ở đó tôi thích lắm. À anh Văn này:
- Hả?
- Anh có biết tại sao anh quân mời anh hát chung với tôi không?
- Ban đầu tôi không biết, nhưng sau đó mới hiểu. Ảnh muốn dùng tên tuổi của tôi để lăng xê cô đấy. Nhưng đó là lúc đầu thôi, tôi tin là sau này cô sẽ sáng chói, cô có nhiều khả năng lắm đó. Tôi không nịnh đâu
Tôi tò mò:
- Vậy trước tôi, có ai nhờ anh như vậy không?
- Có Thanh Thanh
- Thanh Thanh?
- Có gì mà ngạc nhiên vậy?
- Tôi thấy chị ấy nổi tiếng quá, sao lại. . .
- Thì cũng giống như cô bây giờ thôi. Có điều nó đi lên bằng con đường không được sạch sẽ lắm. Và khi nổi tiếng rồi thì kênh kiệu với bạn bè không chịu được. Tôi ghét mấy người như vậy lắm
- Không sạch sẽ là sao kia?
Phan Văn nhún vai, nói trắng trợn:
- Nó ngủ với ông Quân để được lăng xê, chuyện đó tôi rành quá. Nhỏ đó ai không biết là lầm chết. Nhìn điệu bộ tiểu thư quý phái vậy chứ nát bét rồi
Tôi sững sờ nhìn Phan Văn:
- Anh có nói quá không vậy? Anh hiểu về chị Thanh rành vậy sao?
Phan Văn tỉnh bơ:
- Trong giới ca sĩ, hỏi về nhỏ đó ai cũng rành sáu câu vọng cổ. Vậy mà nó hên, vớ được ông nghệ sĩ piano vừa giàu vừa nổi tiếng. Nhưng nghe nói cũng có vợ rồi
Tôi nhìn Phan văn chằm chằm, nếu biết vợ của ông nghệ sĩ nổi tiếng ấy ngồi trước mặt mình, không biết anh ta phản ứng ra sao nhỉ?
- Làm gì cô nhìn tôi dữ vậy? Coi bộ cô còn thơ ngây quá đấy Mỹ Thuyền. Chuyện đó đâu phải hiếm, bộ cô chưa nghe nói lần nào hả?
Tôi thành thật:
- Tôi chưa bao giờ nghe, và cũng không tưởng tượng nổi có chuyện như vậy
Mắt hắn lấp lánh tinh quái:
- Tại ông Quân nể anh Đức có chỗ làm ăn, với lại cô là em của anh Đức, nếu không thì cô chết với ổng rồi
Tôi chống cằm, tay vẽ lên bàn:
- Anh làm tôi thấy cuộc sống này đáng sợ quá
Phan Văn khoa tay, nói như triết lý:
- Để được nổi tiếng, người ta đi bằng nhiều con đường khác nhau. Có người vươn lên bằng tài năng, có người dùng thủ đoạn hoặc đem chính mình để đổi lấy danh vọng. Tôi nói như vậy cô hiểu không?
- Tôi hiểu
Tôi nói như trong mơ:
- Không ngờ chị Thanh là như vậy, vậy mà trước đây tôi thần tượng chị ấy một cách mù quáng. Anh không biết tôi đã khổ sở thế nào đâu?
Phan Văn có vẻ không hiểu:
- Cái gì mà khổ sở vì thần tượng. Cô nói cái gì tôi không hiểu
Tôi lắc đầu:
- Có nói anh cũng không hiểu đâu
- Ê, bây giờ cô còn thần tượng nữa không?
- Hết rồi
Tôi nhìn Phan Văn, thật tình là tôi không thích cách nói của anh ta, dù anh ta đã vô tình giúp tôi hiểu bí mật xấu xa của Thanh Thanh
Con trai mà nói xấu con gái thì chẳng hay ho gì. Đó có phải là lòng dạ hẹp hòi không? Tôi không nghĩ Phan Văn nhiều chuyện, nhưng thật tình là rất khó chịu khi thấy anh ta nói xấu người khác, nhất là người đó là con gái
Chia tay với Phan Văn ở Tao Đàn, tôi về nhà một mình, suy nghĩ mãi về điều bí mật của Thanh Thanh. Tự nhiên cô ta trở nên vô cùng tầm thường trong mắt tôi, tôi không hiểu nổi tại sao một người tinh tế như Vương Quốc lại không nhận ra được tính xấu của cô ta. Anh ta đúng là mù quáng!
Buổi tối ngồi đối diện với Vương Quốc bên bàn ăn, tôi không nén được cái nhìn tò mò về anh. Không hiểu Vương Quốc có biết quá khứ của Thanh Thanh không. Nếu biết mà vẫn yêu thương thì đúng là quá nông cạn. Còn không biết thì thật là tội nghiệp cho anh. Cũng giống như bị lừa vậy
Vương Quốc bỏ chén xuống bàn, nhìn tôi:
- Hôm nay tôi có gì lạ?
- Đâu có gì đâu
- Vậy à. Từ nãy giờ chịu đựng cái nhìn quan sát của em. Tôi chờ đến lúc em nói ra nhận xét của mình, nhưng chờ lâu quá nên phải nhắc chuyện gì vậy?
- Không có gì. À có nhưng tôi không nói với anh đâu
- Bí mật đó có nghe ghê gớm lắm không?
- Với tôi thì như vậy là ghê gớm. Nhưng có thể anh thì không thấy như vậy. Yêu mà, chuyện gì lại không tha thứ được
Vương Quốc rút một điếu thuốc châm lửa. Anh hỏi tôi mà mắt nhìn theo vòng khói:
- Em triết lý chuyện gì vậy?
Tôi hếch mặt lên:
- Có cần phải nói với anh không?
Và tôi đứng dậy thu dọn bàn ăn. Vương Quốc cũng đứng dậy giúp tôi, tôi bèn bỏ mặc một mình anh dọn dẹp và chạy tuốt lên phòng. Tôi chợt nhận ra rằng hình như lúc này anh ở nhà thường hơn. Lúc trước anh rất ít có mặt bên bàn ăn. Đúng không nhì?
Tôi quay trở xuống và gặp Vương Quốc cũng đang đi lên. Tôi đứng vịn lan can:
- Anh Quốc này, hình như lúc này anh hay ở nhà hơn lúc trước phải không?
- Sao có chuyện gì?
- Không có gì cả, tự nhiên tôi nhớ ra, thấy lạ nên hỏi thôi
Vương Quốc nhìn tôi chằm chằm:
- Em hỏi vì tò mò hay vì cái gì khác nữa?
- Đâu có gì đâu, bộ lúc này anh ít công chuyện lắm hả. Hay là. . . mà thôi không nói nữa đâu
Và tôi quay lại lững thững đi về phòng mình. Cũng may là tôi dừng đúng lúc, chứ hỏi về chuyện của họ mất công lại bảo là nhiều chuyện
Tôi ngồi vào bàn học, thật kỳ lạ không hiểu sao tôi cứ nhớ chuyện gia đình của Thanh Thanh. Biết cô ta tệ hại đến vậy mà vẫn không thể nói. Tôi thấy mình cứ ấm ức mãi mà vẫn không lý giải được tại sao.
Hôm sau tôi dậy thật muộn, nhìn ra cửa sổ tôi thấy nắng lung linh ngoài vườn. Không khí yên lặng của thôn quê thật dễ chịu. Tôi có cảm tưởng mình như ngày trước, như chưa bao giờ sống xa nhà và cũng chẳng có gì thay đổi. Tôi chợt nhận ra đã thật lâu mình không được tâm trạng bình lặng như bây giờ. Thật là kinh khủng!
Nằm chán, tôi nhảy phịch xuống giường đi ra ngoài. Trong nhà yên lặng, chỉ có mình Vương Quốc đang ngồi đọc báo, thấy tôi, anh ngẩng lên:
- Mới có chín giờ, sao em không ngủ nữa?
Tôi không trả lời, đi ra nhà sau tìm cô Thúy, Vương Quốc nói với theo:
- Cô Thúy đi đám giỗ rồi, trưa mới về.
Vậy là chỉ có mình tôi với anh ở nhà. Tôi ra sân nước rửa mặt, rồi đi lên mở tủ tìm thức ăn. Tôi biết thế nào cô Thúy cũng để dành cho tôi cái gì đó. Xôi chẳng hạn.
Đúng là xôi, còn hai dĩa trong tủ. Tôi định lấy chiếc muỗng thì Vương Quốc đi xuống:
- Cho anh ăn với, sáng giờ chờ em đói quá!
Tôi nhìn anh ngạc nhiên. Không phải ngạc nhiên vì anh chịu ăn xôi, mà là tôi không quen cách thân mật của anh.
Chúng tôi ngồi vào bàn, nhìn cách ăn ngon lành của Vương Quốc, tôi thấy anh có vẻ đói thật. Cái gì làm anh kiên nhẫn chờ tôi vậy nhỉ. Dĩ nhiên là tôi chưa quên cuộc cãi vã hôm qua. Tôi tin anh cũng không quên không lẽ anh không còn giận.
Vương Quốc đã ăn hết dĩa xôi, thấy tôi còn ngồi nhấm nháp, anh nheo mắt:
- Lâu rồi anh mới được ăn thứ này. Cũng lạ, hồi ở nhà buổi sáng em thường ăn gì Thuyền?
- Không nhớ nổi, anh hỏi chi vậy?
- Nói chuyện với em một chút, không được sao?
Tôi buông muỗng xuống, đẩy dĩa xôi ra:
- Tôi không tin là anh đã quên chuyện hôm qua.
Vương Quốc có vẻ ngạc nhiên:
- Chuyện gì?
- Hôm qua chúng ta nói chuyện chẳng mấy gì nhẹ nhàng, sau đó anh đuổi tôi đi. Tôi không hiểu sao anh mau quên quá vậy.
Vương Quốc chỉnh lại:
- Em có thể nói chính xác được không, anh không hề đuổi em. Cụ thể hơn là em chưa hiểu gì đã làm ầm ĩ lên.
Anh ngưng lại một chút, khẽ nhún vai:
- Không ngờ một cô gái xinh xắn lại nóng tính đến vậy. Có nói em cũng không thấy đâu.
- Nếu tôi cư xử với anh giống như anh đã làm với tôi, thì chắc anh không lịch sự nổi đâu.
- Người ta cũng có thể thay đổi lắm chứ Thuyền. Em thật là ngốc nghếch mới không nhận ra điều đó.
Tôi nhìn Vương Quốc gườm gườm. Đúng là anh có thay đổi, thời gian sau này anh có vẻ cởi mở với tôi hơn, gần gũi tôi hơn. Nhưng tôi không vì vậy mà thấy sung sướng. Không bao giờ tôi quên được sự thật anh không phải là của tôi, không hề yêu tôi và thậm chí coi tôi như gánh nặng.
Bây giờ nhớ lại sự yếu đuối của mình hôm qua, tôi thấy mình thật buồn cười. Trong lòng tôi giờ chỉ còn sự đố kỵ, nổi loạn. Và tôi không cần anh nữa, tại sao tôi phải cần thiết một người không hề yêu thương mình chứ?
Vương Quốc chống tay lên bàn, mỉm cười nhìn tôi:
- Em có thể nhìn anh dịu dàng hơn một chút không? Nhìn cách em gườm anh như vậy, người ngoài sẽ tưởng lầm mình đó em.
- Tưởng lầm cái gì.
Vương Quốc nói một cách từ tốn:
- Vợ chồng không ai nhìn nhau như vậy cả.
- Anh cũng thừa biết mình không phải là vợ chồng.
- Có thể, nhưng trên danh nghĩa mình đã là như vậy.
Tôi nhăn mặt:
- Tôi chán danh nghĩa đó lắm rồi, bây giờ tôi chỉ muốn thoát ra thôi. Tôi không muốn mình có một gia đình nửa vời như vậy.
- Vậy bây giờ em muốn gì?
- Hôm qua anh quyết định ra sao thì bây giờ cứ làm như vậy. Lát nữa cô Thúy về anh nói hết với cô đi. Sau đó về thành phố làm thủ tục ly dị, chấm dứt càng sớm càng tốt. Tôi không muốn kéo dài tình trạng này nữa.
- Tại sao vậy?
- Anh còn hỏi như vậy sao? Anh thừa biết tôi không muốn chung sống với anh nữa. Không phải tôi sợ chị Thanh đâu, mà tôi nghĩ tôi sẽ tự do và có thể yêu một người nào đó, sẽ có một gia đình đúng nghĩa chứ không phải gia đình kỳ cục như bây giờ.
Vương Quốc suy nghĩ khá lâu, rồi ngước lên giọng thật nghiêm nghị:
- Em cho anh thêm thời gian được không?
- Thời gian gì, chi vậy?
- Nói với em bây giờ còn sớm quá, nhưng anh cần có thời gian giải quyết chuyện riêng của anh với Thanh Thanh. Sau đó anh sẽ dành trọn vẹn cho em hơn.
Tôi nhìn Vương Quốc, nghi ngờ và ngạc nhiên. Anh muốn nói cái gì vậy? Nghe cách nói của anh, tôi có cảm tưởng anh không muốn ly dị. Lúc trước thì là vì tội nghiệp tôi, điều đó tôi biết. Nhưng bây giờ tôi có gì đáng thương hại đâu. Bây giờ anh muốn gì đây chứ.
Tôi nói một cách tự tin:
- Tôi không biết anh và chị ta có ý đồ gì. Nhưng nếu hai người muốn hãm hại tôi thì không được đâu. Tôi không còn khờ đâu đấy nhé.
Vương Quốc hơi cau mặt:
- Em đừng nghi ngờ anh được không Thuyền. Anh không hiểu sao lúc nào em cũng đề phòng anh như vậy?
Anh bước qua đứng phía sau tôi, cúi xuống gần mặt tôi. Giọng anh hơi bướng:
- Nói thật với anh đi, em còn yêu anh không? Anh biết em hận anh, nhưng tình yêu của em có vì vậy mà biến mất hay không?
Tôi lập tức né người, đứng dậy. Vương Quốc cũng đứng thẳng lên nhìn tôi chờ đợi. Tôi hất mặt lên:
- Tại sao tôi phải yêu một người từng coi rẻ tôi? Tôi đâu phải là người mù quáng.
Nói rồi tôi bỏ đi vào phòng cô Thúy, tôi cài cửa lại ngồi một mình, không hiểu tại sao mình lại nói vậy, làm vậy. Tôi không cần biết Vương Quốc nghĩ gì, nhưng quả thật những gì anh nói với tôi thì không thể không nghĩ. Tại sao anh hỏi tôi có yêu anh không nhỉ? Anh muốn biết chuyện đó để làm gì.
Tôi úp mặt vào gối, nghĩ ngợi lan man. Đã lâu rồi tôi không còn cham bám vào tình cảm với Vương Quốc, bây giờ tôi cũng không biết mình còn yêu không nữa. Tôi đã quen với ý nghĩ anh với Thanh Thanh mới thật sự là vợ chồng. Đã nghĩ được như vậy rồi thì làm sao mà đủ kiên nhẫn giữ mãi tình cảm một chiều của mình.
Buổi chiều tôi lững thững đi ra vườn một mình. Nhìn cảnh vật tôi lại nhớ như in những ngày đầu tiên Vương Quốc xuống nhà. Cứ như là chuyện xảy ra gần đây, chứ không phải đã hơn một năm rồi.
Tôi ngồi xuống một nhánh cây là là mặt đất. Tay ngắt vớ vẩn chiếc lá, lần đầu Vương Quốc xuống tôi đã trốn ra đây, ngồi ngay chỗ này. Lần đầu tôi và anh biết mặt nhau cũng là ở đây. Nhưng cuộc gặp lúc đó thi vị chứ không như bây giờ.
Nhớ lại thời gian đó, tôi thấy mình thật quá trẻ con, quá trong sáng và nhút nhát. Không ngờ chỉ hơn một năm sau tôi đã trưởng thành như vậy. Tôi đã sống một năm đầy biến cố mãnh liệt. Một năm có sức năng bằng mười mấy năm của tuổi thơ để mà già. Vương Quốc đã biến tôi thành một người khác rồi, tôi hiểu mình không còn là Mỹ Thuyền thơ ngây, rụt rè như xưa nữa.
Có tiếng giày lao xao trên lá. Tôi quay lại, Vương Quốc đang đi về phía tôi, anh thọc tay vào túi quần một tay vịn cành cây nhìn xung quanh:
- Hình như lần đầu tiên anh thấy em là ở chổ này, lúc đó em trốn ra đây vì sợ anh.
Tôi lặng lẽ gật đầu. Vương Quốc cười khẽ:
- Còn bây giờ thì em ra đây để tránh mặt anh và anh cũng vẫn là người tìm kiếm. Cứ như là một cuộc rượt đuổi vậy.
- Chỉ khác là lúc đó tôi đã mơ mộng toàn những chuyện lãng mạn, còn bây giờ thì tỉnh mộng rồi.
- Em cần có thể tiếp tục lãng mạn đó chứ, nếu em không quá cố chấp.
Tôi không trả lời, và lững thững đi về phía vườn hồng. Vương Quốc cũng đi theo bên cạnh. Tôi ngồi xuống chiếc xích đu, yên lặng nghe không gian tĩnh mịch của buổi chiều. Nắng đã bắt đầu tắt, vài tia mong manh còn rớt lại trên những chiếc lá. Và gió rung rinh. Tôi nhìn Vương Quốc, anh cũng vô tình ngồi xuống bục xi măng bên cạnh tôi. Thật giống như buổi chiều năm trước, cứ như một giấc mơ được lập lại.
Tôi nhìn Vương Quốc đăm đăm, anh cũng vẫn giữ dáng ngồi ấy. Dáng dấp một thời làm tôi rung động ngày đêm. Chỉ khác là lúc đó tôi tự xem mình là lọ lem bên cạnh hoàng tử. Còn bây giờ thì tôi nổi loạn chống lại hoàng tử của mình.
Vương Quốc đưa tay ngắt một bông hồng, chìa trước mặt tôi:
- Tặng em.
Tôi lịch sự cầm lấy:
- Cám ơn anh.
Vương Quốc nhìn nhìn bông hồng trên tay tôi, cười khẽ:
- Em biết ý nghĩa của hoa hồng không?
- Biết.
- Vậy mà em nhận nó giống như nhận một món đồ không có giá trị. Hình như em thấy buồn cười lắm.
Tôi nói thờ ơ:
- Lúc trước cũng có một lần rồi, tôi đã sung sướng ra sao anh biết không? Sau đó mới biết mình bị gạt.
- Đừng nói chuyện đó nữa Thuyền, bây giờ có giải thích em cũng không tiếp nhận liền được đâu.
Tôi không trả lời, Vương Quốc cũng không nói gì nữa. Hai chúng tôi im lặng nhìn buổi chiều trong vườn, tôi nhìn cảnh thơ mộng xung quanh mình mà thấy buồn buồn, tiếc tiếc một cái gì đó thật mơ hồ. Tôi đâu phải là đá mà không biết mơ mộng được ngồi bên người trong buổi chiều thế này. Nhưng biết bao giờ tôi mới thật sự có một tình yêu như mình mong muốn đây.
Tôi đi phía sau Vương Quốc, rụt rè bước vào phòng khách. Đây là lần thứ hai tôi trở lại ngôi nhà này. Lần đầu tiên là đến dự sinh nhật chị Mỹ Hà. Bây giờ chính Vương Quốc lại đưa tôi đến để ra mắt gia đình của ba, vì má lớn bảo như vậy.
Hình như cả nhà đang chờ tôi. Tôi thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách. Thấy chúng tôi, chị Mỹ Hà liền đứng dậy đi đến ôm ngang người tôi.
- Tới rồi kìa, ở nhà chờ em nãy giờ đó, em đến chào má đi Thuyền.
- Dạ.
Mỹ Hà kéo tôi đến bên má lớn, khẽ huých tay tôi:
- Em gọi bằng mẹ đi, mẹ chị muốn như vậy đó, đừng sợ.
Tôi rụt rè:
- Thưa mẹ con mới tới.
Má lớn cười dịu dàng:
- Sao tới trễ vậy con, con ngồi xuống đi. Mấy anh chị trong nhà con quen hết rồi, đừng ngại nghe con.
- Dạ.
Tôi nhìn sang anh Đức, anh ấy cười như khuyến khích tôi. Tự nhiên tôi thấy dạn dĩ, tôi cười làm quen với chị Mỹ Hân. Chị ấy cũng cười lại với tôi.
- Hồi lúc mới gặp Mỹ Thuyền, chị thấy giống Mỹ Hà ghê mà không nghĩ ra. Nếu anh Đức không nói thì không biết bao giờ mới nhận chị em được.
Chị ấy quay sang Vương Quốc, nói như trách.
- Còn anh nữa, biết vậy mà cứ im lặng suốt luôn. Tội của anh lớn lắm đó nghe.
Vương Quốc chỉ hơi cười chứ không trả lời. Chị Hà, chị Hân thay nhau nói không ngớt về lần gặp lúc đám cưới. Tôi ngồi im nghe, thấy vui sướng hơn bao giờ. Rồi chị Mỹ Hà chạy lên phòng lấy album xuống. Chúng tôi xúm lại xem, tôi nhìn những tấm hình chụp trong gia đình của ba, rồi nhìn mãi một mình ba. Nhớ lại lúc nhỏ bác Hoàn hay xuống chơi với tôi, tôi cảm thấy bàng hoàng khi bây giờ tôi ngồi giữa gia đình của ba như một đứa con trong nhà. Thật hạnh phúc đến trào nước mắt.
Tự nhiên tôi mũi lòng khóc sụt sịt, mọi người mỉm cười cảm động. Không khí trong gia đình tự nhiên lặng im, chỉ có mỗi tiếng khóc của tôi. Rồi chị Hà cười phá lên:
- Trời ơi, mít ướt dễ sợ.
Chị Hân can thiệp:
- Thôi đừng chọc Mỹ Thuyền nữa, nó mắc cở bây giờ.
Tôi cố nín khóc và ráng cười, nhưng miệng tôi méo xệch và nước mắt lại chảy giọt xuống mặt. Cảm giác xúc động và sung sướng làm tôi không thể nào cầm được nước mắt. Vương Quốc chợt rút khăn lau mắt cho tôi mỉm cười:
- Nín đi Thuyền, em làm mấy chị khóc theo bây giờ.
Anh Đức cũng đứng phía sau tôi, vò vò đầu tôi như đứa trẻ:
- Khóc đã chưa, mẹ làm cơm tối sẵn chờ em kìa. Định bắt mọi người nhịn đói sao, cười lên đi chứ.
Tôi hơi ngượng, vội lau mắt và ráng cười. Má lớn dịu dàng:
- Con nhỏ coi vậy mà dễ khóc quá. Thôi, vào ăn cơm đi con, đồ ăn nguội hết rồi kìa.
Tôi theo sau chị Mỹ Hà vào phòng ăn. Chị ấy ấn tôi ngồi xuống cạnh má lớn, rồi ngồi xuống bên tôi. Tôi nhìn bàn ăn thịnh soạn mà thấy cảm động nghẹn cả cổ. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình được đón tiếp thế này, như hiểu ý nghĩ của tôi má lớn nói một cách rộng lượng.
- Dù sao thì con cũng là chị em với mấy anh chị trong nhà, mẹ cũng không hẹp hòi gì mà không nhận con. Nếu con chưa chồng thì mẹ sẽ đón con về ở với mẹ. Còn có nhà riêng rồi thì thỉnh thoảng về chơi xem như thăm nhà của con. Con hứa với mẹ không?
- Dạ hứa.
Chị Hà huých tay tôi:
- Sao không ăn gì đi nhỏ, xem mẹ nấu có ngon không?
Rồi chị ấy gắp thức ăn cho tôi đầy cả chén đến nỗi tôi chỉ còn biết nuốt cho nhanh. Chị ấy nói huyên thuyên:
- Anh Quốc này nuôi vợ tệ lắm nghe. Mỹ Thuyền ốm nhom gió thổi muốn bay vậy đó, mai mốt anh mà ăn hiếp nó là không xong với em đâu, em sẽ đến…
Anh Đức giơ tay chận lại:
- Thôi, stop đi nhỏ.
Chị Hà le lưỡi cười một mình, tôi hoang mang nhìn chị ấy. Hình như chị ấy cũng biết chuyện của Vương Quốc. Hình như là vậy…
Tôi nhìn Vương Quốc, nãy giờ anh không ngớt nhìn tôi. Không biết anh nghĩ gì khi tôi đã tìm được một mái ấm gia đình. Tự nhiên tôi nghĩ, nếu chia tay với anh chắc tôi sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn. Tôi sẽ về sống ở đây như thời con gái. Có chị em và có một công việc yêu thích. Tôi sẽ không phải mòn mỏi vì cuộc hôn nhân bi kịch của mình. Ôi, sao bây giờ tôi thèm được sống ở đây đến vậy. Mọi người tốt với tôi ngoài sức tưởng tượng. Tại sao tôi phải kéo lê cuộc sống vô vị ở nhà Vương Quốc chứ.
Ăn xong, mọi người lại ra phòng khách nói chuyện. Tôi ở lại đến khuya mới về. Anh Đức đi theo tôi ra cửa, tôi đứng nán lại với anh, anh Đức hỏi tôi với vẻ quan tâm.
- Hôm trước em về nhà vui không?
- Vui, gặp cô Thúy dĩ nhiên là em vui rồi.
- Anh thấy lúc này Vương Quốc có vẻ săn sóc em lắm đấy.
Tôi cười khẽ:
- Lúc trước cũng vậy, trước mặt mọi người ảnh đâu có ngược đãi gì em đâu.
Thấy Vương Quốc chờ ngoài xe, anh Đức khoát tay:
- Em về đi, hôm nào rảnh anh ghé.
- Dạ.
Tôi đi ra xe, Vương Quốc nhoài người đến mở cửa cho tôi. Chạy một đoạn, anh lên tiếng:
- Tối nay em có thấy vui không?
- Có - Tôi trả lời hững hờ.
- Miễn là vui là anh yên tâm rồi.
Tôi nhìn Vương Quốc một cái:
- Anh nghĩ về tôi nhiều như vậy sao?
- Nếu anh nói là hơn thế nữa. Rằng em rất quan trọng đối với anh.
Tôi m** mai:
- Có quan trọng bằng chị Thanh không?
Vương Quốc không trả lời, anh mím môi nhìn thẳng phía trước. Hình như anh rất giận câu hỏi của tôi, tôi khẽ nhún vai, nhìn ra ngoài. Nếu thấy không thích cách trả lời của tôi thì anh cứ việc giận. Tôi không có ý kiến.
Về đến nhà, tôi đi về phòng mình thay đồ, tôi vừa nằm xuống giường thì Vương Quốc gõ nhẹ cửa.
- Anh vào được không Thuyền.
- Vào đi.
Tôi ngồi dậy bật đèn, Vương Quốc đi vào, anh vẫn mặc nguyên sơ mi như lúc nãy. Tôi lạ lùng nhìn anh:
- Có chuyện gì không?
- Em buồn ngủ lắm hả?
- Cũng hơi hơi, nhưng anh định nói gì vậy?
Vương Quốc chợt đến ngồi xuống cạnh giường, anh gần như cúi sát vào mắt tôi:
- Anh muốn biết ý nghĩ thật của em. Có phải từ tối giờ em có ý nghĩ thoát ly không. Em ao ước được sống ở nhà anh Đức, vì em không chịu nổi cuộc hôn nhân của mình.
- Sao anh nghĩ vậy?
- Nhìn mặt em anh biết.
- Vâng, đúng là có. Và tôi nghĩ bất cứ ai ở trường hợp tôi cũng muốn như vậy.
Vương Quốc ngồi im, tôi nghe anh thở mạnh rồi anh nắm vai tôi quay cả người tôi lại đối diện với anh.
- Nếu thật sự như vậy, thì em nên bỏ ý định đó đi. Đó không phải là nhà em đâu. Em đừng sống một nơi mà cứ nhìn một nơi khác rồi nghĩ ở đó sẽ tốt hơn. Anh xin em đó Thuyền, hãy chăm chú cái gì mình có, đừng nghĩ xa xôi nữa.
Tôi mở lớn mắt nhìn Vương Quốc, như nghe một chuyện khôi hài:
- Sau này tôi phát hiện anh rất tham lam. Tôi không biết anh nghĩ gì về tôi. Nhưng hình như anh muốn có cùng một lúc hai người. Tôi không ngốc đến độ không thấy anh có vẻ săn sóc tôi. Có phải vì anh cần một người vợ có thể nổi tiếng không? Anh giữ tôi như một món đồ trang sức, đồng thời cũng có thể giữ được tình yêu của anh. Anh xem tôi…
- Đủ rồi, đừng nói nữa.
Vương Quốc chợt quát lên, rồi buông tôi ra:
- Không ngờ cô coi thường tôi đến như vậy. Tôi không tha thứ cô ý nghĩ đó đâu.
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng dậy bỏ ra ngoài. Tôi ngồi yên nhìn theo, hình như anh bị xúc phạm ghê gớm, sao vậy nhỉ?
Bị nói đúng ý nghĩ đen tối của mình nên anh phản ứng để áp đảo tôi chứ gì. Không biết cuối cùng rồi tôi với anh sẽ ra sao. Càng ngày tôi càng bị vướng vào chuyện phiền toái. Sao anh không bỏ mặc tôi như lúc trước chứ.
Tôi nghĩ lan man một lát, rồi ngủ thiếp đi. Nửa đêm thức dậy tôi thấy phòng Vương Quốc còn để đèn, hình như anh không ngủ như tôi.
*************
Những ngày sau anh rất ít ở nhà, và hầu như không muốn nói chuyện với tôi. Thái độ xa cách của anh làm tôi thấy bực mình. Nhưng rồi tôi cho qua bằng một cái nhún vai, anh ghét hay thích tôi thì cũng vậy thôi.
Sáng nay vừa ra khỏi phòng tôi gặp anh cũng vừa mở cửa. Bộ complet trên người anh làm tôi hiểu anh lại đi đâu đó. Tôi định hỏi thì anh đã quay lại, nghiêm nghị:
- Bây giờ tôi phải ra phi trường, có thể tuần sau sẽ về.
- Anh đi đâu vậy?
- Đi dự hội nghị ở Đức, có gì không?
Tôi đứng im, tự nhiên tôi muốn theo anh ra nước ngoài chơi. Nhưng hình như anh đã không có ý định rủ tôi. Tôi tự ái không hỏi nữa, chỉ buông một câu khách sáo:
- Thượng lộ bình an.
- Cám ơn.
Tôi vào phòng, đến đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân. Ở dưới đường có một chiếc xe chờ sẵn. Vương Quốc đến mở cửa xe, và chợt ngước lên cửa sổ phòng tôi. Tự nhiên tôi vẫy tay chào anh. Anh đáp lại bằng một cái gật đầu, rồi ngồi vào xe. Tôi nhìn theo đến lúc chiếc xe mất hút. Sao tự nhiên sáng nay tôi thấy buồn quá.
Tôi ở nhà suốt ngày, buổi chiều không biết đi đâu, tôi gọi điện rủ Phan Văn đi chơi. Giọng anh ta có vẻ thích thú:
- Tưởng cô quên tôi rồi chứ, đang làm gì đấy?
- Không làm gì cả. Còn anh?
- Bây giờ thì rảnh, nhưng lát nữa đi hát ở vài tụ điểm. Này cô muốn đi hát với tôi không, thử xuất hiện thử xem.
Tôi phân vân:
- Nhưng họ đâu có mời.
- Cô hát thử một lần họ sẽ mời ào ào thôi. Vậy nghe, ở nhà chờ đi.
Tôi gác máy rồi đi thay đồ, gần nửa tiếng sau Phan Văn mới tới. Anh ta nhìn thoáng qua tôi gật gù:
- Cô biết tôi thích cái gì ở cô không?
- Nói.
- Cô ăn mặc đẹp mà giản dị. Tôi ngán nhất phụ nữ nổi đình nổi đám và hở hang.
- Anh là ca sĩ mà không tiếp nhận nổi model à?
Phan Văn nhún vai:
- Bộ nhất thiết ca sĩ là phải ăn mặc khác người hả? Cô biết không nhìn một phụ nữ ăn mặc quá model là tôi đâm ra sợ, mình khó tìm được cảm giác gần gũi ở họ.
- Anh khó tính như ông cụ.
- Nhưng cô có công nhận với tôi không?
- Thì anh nói đúng, chính tôi cũng không chịu nổi mấy người khác thường. Này, anh hát có lâu không?
- Tại nhiều sô, chạy đầu này đầu kia mất thời giờ, chứ nếu gom một chỗ thì chỉ khoảng một tiếng. Lát nữa cô hát với tôi đi.
- Đồng ý.
Phan Văn đưa tôi đến tụ điểm khá lớn, có sân khấu ngoài trời. Tôi và anh ta hát một bài ăn ý nhất, bài này đã quay trong phim. Và ngoài dự đoán của tôi, khán giả yêu cầu chúng tôi hát lại đến ba lần. Chúng tôi được hoan hô ầm ĩ. Có cả hoa tặng và vài cô bé xin chữ ký, tôi cũng rất thích xin chữ ký những thần tượng của mình.
Tôi đi theo Phan Văn đến cái nơi nữa. Kết thúc mấy sô của anh ta thì cũng đã khuya, chúng tôi rủ nhau đi ăn sô và uống bia. Đúng là một buổi tối vui vẻ đối với cả hai. Tôi phát hiện Phan Văn cũng thích đi chơi lê la trên phố như tôi. Có một người bạn như vậy thật thú vị.
Mấy ngày tiếp theo, hầu như tối nào tôi và Phan Văn cũng đều hát chung với nhau. Sau đó đi chơi lung tung đến tận khuya, cũng như tôi Phan Văn chỉ thích ăn ở những xe đẩy dọc đường, hoặc một gánh gì đó trên v** hè, rồi chạy rong và kể chuyện tiếu lâm cho nhau nghe. Chúng tôi cười đau cả bụng mà cứ huyên thuyên kể mãi, nói mãi. Có lúc Phan Văn nói nghiêm chỉnh giữa hai trận cười:
- Nếu mình sống chung nhà thì chuyện gì sẽ xảy ra hả Thuyền?
- Thì hàng xóm sẽ dọn đi chỗ khác vì không chịu nổi tiếng ồn của anh.
- Bộ cô không ồn hả?
- Có, nhưng ít hơn anh.
Giọng Phan Văn đùa đùa thật thà:
- Mỹ Thuyền này, có khi nào có thử tưởng tượng mình yêu nhau không?
Tôi cũng đáp tung tung:
- Thì tôi đang yêu anh đây, còn tưởng cái gì nữa.
- Nghiêm chỉnh thử xem.
- Thì nghiêm chỉnh.
Phan Văn không hề cười mà quay lại phía tôi:
- Tôi chưa thấy cô gái nào có tính cách như cô cả. Cô vui vẻ, dễ gần và đôi lúc ngốc nghếch như một đứa con nít, chịu chơi nữa. Có lúc tôi nghĩ, nếu không gặp cô thì tôi không biết được thế nào là cảm giác vô tư. Hình như tôi phải lòng cô rồi đó Mỹ Thuyền.
- Thì tôi cũng phải lòng anh rồi đấy.
- Thật không?
Tôi nói bông lơn:
- Tính tôi dễ chịu lắm, ai yêu tôi thì tôi lập tức yêu lại. Anh mà yêu tôi thì tôi cám ơn lắm, thưa ân nhân.
Nói rồi tôi cười ngặt ngoẽo, Phan Văn cũng bật cười. Anh ta thắng xe trước cổng nhà tôi, nhưng không về mà cứ ngồi yên trên xe:
- Vậy thì tôi hỏi thật lòng nhé. Cô nghĩ gì về tôi vậy?
Nãy giờ đang nói chuyện vui vẻ, lại thêm men bia lâng lâng, tôi bốc lên rồi nên không để ý thái độ nghiêm chỉnh của Phan Văn. Tôi cười khanh khách:
- Tôi nghĩ anh là một người yêu lý tưởng, vừa đẹp trai vừa viết chữ bự. Bộ không tin sao hỏi hoài vậy? Ê, ngày mai đi chơi vượt thác nhé. Lâu quá rồi tôi không chơi trò đó. Bay lên cao rồi trượt cái rẹt xuống, vui kinh khủng.
- Nói lại chuyện này đi Thuyền. Đang bàn chuyện tình cảm sao cô đâm nói ngang vậy.
Tôi đập lên vai anh ta:
- Anh này làm tôi mất hứng, hồi nãy bàn chuyện gì vậy?
Phan Văn ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêng đầu nhìn tôi:
- Thôi không nói nữa. Tối nay cô cứ suy nghĩ những gì tôi đã nói với cô. Tôi thật lòng đó Thuyền, cô đừng nhìn vấn đề như trò đùa nữa. Hẹn mai gặp lại.
Tôi khẽ giơ tay lên vẫy:
- Bye.
- Nhớ suy nghĩ những gì tôi nói nghe.
- Tối nay tôi sẽ thức suốt đêm mà suy nghĩ.
Vừa nói tôi vừa cười khúc khích. Rồi chạy đến cổng, tôi lôi chìa khóa ra định mở cửa. Nhưng ổ khóa biến đâu mất. Vậy là có người về trước tôi. Vương Quốc về rồi sao?
Trong phòng khách còn sáng đèn, tôi đóng cửa tắt đèn rồi đi về phòng mình. Vừa mở cửa tôi chợt khựng lại khi thấy Vương Quốc đứng đó. Anh khoanh tay, tựa lưng vào cửa sổ lầm lì nhìn tôi:
- Đêm nào cô cũng đi khuya như vậy à?
- Sao anh biết?
- Không cần hỏi, cô trả lời đi.
- Thì đúng, đêm nào cũng đi.
- Với một mình hắn?
Tôi trả lời bằng cái gật đầu, rồi che miệng ngáp:
- Mệt quá, anh về hồi nào vậy?
Vương Quốc không trả lời, anh nhìn tôi khuôn mặt nghiêm lại một vẻ nghi ngờ:
- Phan Văn đưa cô đi đâu?
Tôi nhăn mặt:
- Đề nghị miễn trả lời đi, anh tò mò quá.
Vương Quốc gằn giọng:
- Tôi hỏi cô và anh ta đi đâu, cô biết mấy giờ rồi không?
Biết không nói cũng không xong, tôi miễn cưỡng:
- Ảnh rủ tôi đi hát ở mấy tụ điểm, xong rồi đi lung tung chơi.
- Còn gì nữa không?
- Thì đi ăn quà.
Vương Quốc đứng sát vào tôi:
- Chỉ ăn quà thôi mà người cô đầy mùi bia như vậy à?
- Bộ uống bia là có tội à?
Thấy khuôn mặt sắc lạnh của anh, tôi bực mình đến mức muốn hét lên. Bao nhiêu hưng phấn lúc nãy bay đâu mất, tôi hếch mặt nhìn lại Vương Quốc:
- Tôi không hiểu sao anh lại khó chịu như vậy. Bộ anh chưa từng đi chơi khuya sao, thậm chí có lúc đi suốt đêm mà tôi có nói gì đâu. Đến phiên tôi đi thì lại tra hỏi, anh độc đoán quá đi.
- Bộ cô tưởng đi khuya như vậy là hay lắm sao. Tôi tuyệt đối không đồng ý kiểu đi chơi như vậy. Cô dẹp trò đó đi.
- Cái gì? Anh lấy quyền gì mà cấm tôi, có bao giờ anh cho tôi những cuộc vui như vậy chưa mà cấm. Anh Văn thì dễ chịu và vui vẻ chứ không phải lúc nào cũng khó khăn như anh. Và ít nhất ảnh cũng biết yêu tôi.
- Cô nói gì, nói lại xem - Vương Quốc quắc mắt.
Tôi sợ nhưng cũng đáp bừa:
- Thì anh nghe rồi, hỏi làm gì. Nói thật, đi chơi với một người yêu mình, đùa giỡn với mình thú vị gấp mấy lần nếu giam mình với một người khó khăn như anh, chán không chịu được.
Tôi chưa nói hết câu đã bị Vương Quốc xô mạnh xuống giường. Anh giận dữ kéo mặt tôi lại, tôi hoảng hồn hét lên một tiếng. Nhưng không có gì hết, Vương Quốc buông tay xuống, lắc đầu ngán ngẩm:
- Cô đã như vậy rồi, có giết chết cũng không thuyết phục được, tại sao tôi phải ghen cho mất thể diện chứ.
Anh ngồi yên, hai tay ôm đầu như chán nản vô cùng cực. Tôi loay hoay ngoi lên, nhìn anh một cách tò mò. Anh cứ như một người khác, tuyệt vọng, mệt mỏi, chứ không phải một con người lạnh lùng khe khắt vừa hỏi tội tôi mới đây.
Nhưng một điều làm tôi bàng hoàng nhất là sự thú nhận ghen tuông của anh. Lần đầu tiên tôi có cảm giác tự ái được mơn trớn, và tôi không hề hối hận đã nói chuyện Phan Văn. Tôi mà cũng làm cho anh đau khổ được sao?
Vương Quốc chợt ngẩng lên, bình thản:
- Cô ngủ đi, khuya rồi.
Anh đi ra ngoài, và khép nhẹ cửa lại. Tôi ngồi yên ngó theo, tự nhiên tôi thấy một chút hụt hẩng. Không biết có thật sự anh bị tôi chi phối đến mức không chấp nhận tôi yêu người khác. Đó là tự ái hay vì tình yêu vậy.
Thật bồn chồn không ngủ được, tôi lần mò xuống phòng khách định đánh đàn. Nhưng nhớ ra bây giờ đã khuya, tôi lại ngồi xuống salon, im lặng một mình trong bóng tối.
Không biết tôi như vậy bao lâu, đến lúc có tiếng người bên cạnh tôi mới giật mình ngẩng lên. Vương Quốc nghiêng đầu nhìn tôi:
- Không ngủ được hả?
- Không.
- Sao vậy? Có phải vì chuyện lúc nãy không?
- Không phải.
- Hy vọng là em nói dối.
Tôi quay lại nhìn Vương Quốc, nhưng trong bóng tối tôi không thấy gì, không cảm nhận được gì ngoài mùi thuốc lá từ hơi thở của anh. Thật không thể nào tôi bị xao xuyến với sự gần gũi này. Lần đầu tiên tôi và anh gần nhau đến như vậy. Trong không khí này tôi không muốn chống đối anh nữa. Và tôi thể hiện tình cảm của mình bằng sự lặng yên.
- Bỏ qua mấy câu nói của anh lúc nãy đi Thuyền. Đúng là anh không nên hỏi em như vậy. Em thấy anh thô bạo lắm phải không?
- Lúc nào anh cũng vậy, tôi quen rồi.
- Anh xin lỗi, thật ra anh không muốn như vậy đâu. Em biết suốt mấy ngày ở Đức anh đã nghĩ gì không?
- Anh nghĩ gì?
- Anh cứ suy nghĩ mãi về chuyện của mình và tự hỏi anh còn cơ hội để quay về với em không? Đúng là ngày trước anh đã đi xa quá, cứ ngày càng gây cho em ấn tượng bị phản bội. Trong khi tình yêu thì cứ đến trầm lặng trong lòng anh. Tới lúc anh phát hiện em mới thật sự quan trọng đối với anh, thì cũng là lúc em chán nản muốn chấm dứt. Anh có hy vọng giữ em lại không Thuyền?
Tôi nói thận trọng:
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì.
Vương Quốc kiên nhẫn:
- Anh biết em muốn chấm dứt cuộc hôn nhân gượng ép này. Nhưng em khoan nghĩ tới sự giải thoát được không? Nếu đổ vỡ gia đình thì cả hai sẽ cùng đau khổ. Sao em không thử đón nhận anh, xem đây mới thật sự là gia đình của mình. Em cứ mơ mộng đi tìm một cuộc sống mà em cho là hạnh phúc, còn hạnh phúc trong tay thì em lại từ chối. Như vậy có lãng phí không?
Tôi chậm chạp lắc đầu:
- Nhưng tôi không muốn thứ hạnh phúc nửa vời như vậy. Nếu trước đây được nghe anh nói yêu tôi, chắc tôi đã sung sướng và chỉ cần vậy là đủ. Nhưng bây giờ tôi lớn rồi, và tôi không muốn đem tuổi trẻ của mình lãng phí trong cuộc hôn nhân kỳ cục thế này.
- Tại sao gọi là lãng phí?
- Thế anh có thấy tình cảm nào tồn tại giữa ba người chưa.
Vương Quốc trầm ngâm im lặng, tôi hiểu tôi đã đẩy anh vào tình thế khó xử. Tự nhiên tôi nản vô cùng, nản đến mức muốn bỏ mặc tất cả. Tôi đứng dậy:
- Nói nhiều cũng vậy thôi, tôi đi ngủ đây.
- Ngồi xuống đi Thuyền.
Vừa nói anh vừa kéo tay tôi. Tôi rơi xuống trong lòng anh, anh giữ tôi ngồi yên:
- Em nghĩ anh vô trách nhiệm đến mức như vậy sao?
- Anh không vô trách nhiệm, mà là tham lam.
- Không phải như vậy, thật tình là càng ngày anh càng thấy không thể sống hết mình cho Thanh Thanh. Ngày trước anh kêu gọi sự hy sinh của cổ. Vì anh nghĩ rằng khi nào em thành đạt, hai đứa sẽ chia tay. Nhưng rồi dần dần anh nhận ra anh với cổ không hợp.
- Sao vậy?
- Em cho phép anh giữ điều bí mật này cho riêng mình, được không? Không phải anh không thành thật với em, mà vì nói ra chẳng hay gì cho cả hai người.
Tôi ngọ nguậy cố thoát khỏi Vương Quốc:
- Tôi không đồng ý, tính tôi cố chấp lắm. Anh buông tôi ra đi.
Vương Quốc càng ghì chặt tôi vào người anh. Tôi cảm thấy những ngón tay anh luồng trong tóc tôi, anh ngửa mặt tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi:
- Đừng như vậy Thuyền, nếu em tự tin như đã từng hiểu mình thì em sẽ không thèm quan tâm đến Thanh Thanh đâu, trong lòng anh cổ không phải là đối thủ của em.
Tôi nằm im, không thể và cũng không đủ sức để phản ứng. Rồi tôi cảm thấy mình được nhấc bổng lên, an toàn và lãng mạn trong vòng tay rắn chắc của anh. Lần đầu tiên tôi hiểu được cảm giác thi vị mà tình yêu mang đến. Đó là nỗi rung động mà có thể đến suốt cuộc đời người ta cũng không thể quên được.
Nhà hàng Lạc Hoa tối nay lại dành cả lầu một để trình chiếu bộ phim ca nhạc mới của Mỹ Thuyền. Lần này không phải Luân Đức đứng ra tài trợ mà là một nhà làm phim ký hợp đồng với cô. Khách mời hầu hết là giới ca sĩ và nhạc sĩ của thành phố. Có cả giới báo chí. Từ sau bộ phim đầu tiên, Mỹ Thuyền thường xuất hiện trên tivi, cô được biết đến như một ngôi sao mới với tính cách độc đáo.
Hầu hết khách đã đến đông đủ, chỉ còn vài nhân vật chưa xuất hiện. Họ đứng từng nhóm với nhau rồi nói về bộ phim. Trong số khách chỉ có một cô ca sĩ đứng yên một góc. Cô không buồn nhìn đến ai, vẻ mặt lẳng lơ không một cảm xúc. Đó là Thanh Thanh, ngôi sao ca nhạc được giới trẻ yêu thích, cũng là đề tài bàn tán về sự tranh chấp tình cảm với ca sĩ Mỹ Thuyền.
Giới ca nhạc hầu như không ai không biết chuyện tình tay ba này. Người ta theo dõi một cách tò mò và thú vị, họ muốn biết kết thúc ra sao giữa ba nhân vật nổi tiếng. Bởi và cả hai nàng ca sĩ đều có những hào quang thu hút sự chú ý của mọi người.
Gần bảy giờ Mỹ Thuyền mới tới, hầu như mọi người đều quay lại nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện bên cạnh Vương Quốc. Trước đây người ta đã quen với hình ảnh cặp Vương Quốc, Thanh Thanh. Sự xuất hiện của anh tối nay bên cạnh Mỹ Thuyền như một sự lựa chọn dứt khoát. Điều đó làm mọi người thấy thú vị.
Thanh Thanh quên cả sự dòm ngó xung quanh. Cô tái mặt nhìn Vương Quốc đi bên cạnh Mỹ Thuyền. Anh điềm tỉnh cười chào bạn bè, bắt tay với các nhà làm phim. Rõ ràng là anh chỉ chú ý đến nghi thức xã giao, chứ không còn bận tâm về sự chạm mặt với cô.
Khi mắt họ giao nhau. Vương Quốc khẽ gật đầu chào cô. Như anh cũng không quen biết với cô nhiều hơn bất cứ ai trong phòng. Thanh Thanh nhìn qua Mỹ Thuyền bên cạnh Vương Quốc nhìn cô có vẻ trẻ con, trong sáng và tin cậy. Tất cả những nét đáng yêu đó như một áp lực đè nặng trong lòng Thanh Thanh. Làm cô phừng lên cơn căm giận điên tiết. Cô cười gằn một mình nụ cười đầy vẻ đe dọa. Rồi chủ động đi đến trước mặt Vương Quốc, không thèm chào Mỹ Thuyền cười cười tươi như vui vẻ:
- Anh Quốc, em có chuyện muốn nói mình lại đằng kia đi anh.
Cô quay qua Mỹ Thuyền, khiêu khích:
- Xin lỗi nghe Mỹ Thuyền, chúng tôi có việc riêng cần bàn, phiền cô ra chỗ khác.
Và không cần đợi phản ứng, cô kéo tay Vương Quốc đi. Mỹ Thuyền mím môi:
- Hai vị cứ tự nhiên.
Rồi cô bỏ đi chỗ khác, Vương Quốc nhìn theo cô rồi quay lại Thanh Thanh nghiêm nghị:
- Em muốn nói gì? Tại sao em lại làm như vậy?
- Vậy tại sao anh làm như vậy, anh có biết tối nay mọi người sẽ cười vào mũi tôi không. Rõ ràng là hai người muốn khiêu khích tôi, hai người biết có tôi mà cứ quấn quýt nhau trước mặt tôi, thật là quá quắt lắm.
Vừa nói cô vừa nhìn quanh, một vài ánh mắt lập tức ngó chỗ khác như không để ý đến họ. Cử chỉ đó làm Thanh Thanh thấy tức:
- Anh xem đi, người ta bảo tôi bị bỏ rồi đấy, thật là mất mặt, anh muốn tối nay tôi làm trò cười cho thiên hạ phải không?
Vương Quốc không nhìn đến ai, anh giữ nét mặt trầm tĩnh như không có chuyện gì. Chỉ có ánh mắt nhìn Thanh Thanh đầy vẻ lạnh lùng:
- Em có biết tối nay ra mắt phim của Mỹ Thuyền, anh không thể không đến. Và cũng không thể có ý tuyên bố cái gì hết. Em đã biết trước và có thể tránh mặt. Anh đã nói mình không thể tiếp tục như trước kia. Sao em tự ràng buộc mình vậy Thanh?
- Anh im đi, anh có biết mọi người đang nhìn tôi không. Anh và nó muốn bôi nhọ tên tuổi tôi phải không?
- Em đừng quan tâm đến dư luận nữa. Và cách hay nhất để giữ thể diện là em hãy bình thường như mọi người. Lôi kéo như thế này không hay đâu Thanh Thanh.
Thanh Thanh nghiến răng:
- Tôi mặc kệ, nhưng tối nay tôi không cho phép anh đi với nó, anh phải đứng bên cạnh tôi. Tôi không đồng ý cho mấy phóng viên chụp hình anh với nó đâu.
Vương Quốc cau mặt:
- Em có ý muốn độc đoán quá, anh không thể chiều ý em được.
Nói rồi anh đi về phía bàn, nhưng Thanh Thanh ghì tay anh lại:
- Anh không được đi, nếu không có tôi ở đây anh làm gì cũng được, nhưng bây giờ thì không. Mọi người sẽ cười tôi anh biết không?
Vương Quốc nghiêm nghị:
- Em đừng quên đây là chỗ đông người, nếu em sợ dư luận và báo chí thì đừng có cử chỉ như vậy. Trên thực tế anh với Mỹ Thuyền là vợ chồng. Anh không thể làm khác được, đừng làm cho anh khó xử.
Mọi người đã ngồi vào bàn, chỉ còn có Thanh Thanh và Vương Quốc đứng riêng với nhau, làm trung tâm cho mọi sự chú ý. Vương Quốc nói một cách cương quyết.
- Em lại đăng ký đi và tốt hơn là đừng làm gì quá đáng nữa.
Anh đến ngồi vào một chỗ còn trống. Thanh Thanh tức đến tím mặt. Nhưng biết mình đang là đầu đề của mọi lời xầm xì, cô đành nén giận đi về phía bàn.
Nãy giờ Mỹ Thuyền ngồi bên cạnh Phan Văn. Xung quanh cô là gia đình Luân Đức cả bà Mỹ Hương cũng đến dự. Bà rất quan tâm đến công việc của Mỹ Thuyền. Cũng như mọi người, bà cũng thấy thái độ lôi kéo của Thanh Thanh là chướng mắt, nhưng không có ý kiến.
Mỹ Thuyền nhìn lên màn hình, nhưng không thể chú ý được gì. Thái độ của Vương Quốc và Thanh Thanh làm cô cảm thấy chán nản kỳ lạ. Rốt cuộc thì đối với mọi người, họ bao giờ cũng có mối quan hệ khắng khích. Những gì Vương Quốc hứa hẹn bỗng trở thành giả dối đối với cô. Vậy mà cô lại dại dột tin vào anh, cô có thể tiếp tục ngu ngốc được sao.
Phan Văn chợt nghiêng đầu qua cô:
- Không hiểu Thanh Thanh nó muốn gì, đáng lẽ tối nay nó đừng nên đến đây. Níu kéo như vậy coi không được chút nào.
Mỹ Thuyền mím môi:
- Anh có biết tại sao không?
Phan Văn nhún vai:
- Nó biết không còn giữ được anh Quốc. Nhưng tối nay có mặt ba người thì nó làm vậy để đối phó với dư luận. Dở quá, không tới thì hay hơn.
Tôi chán quá, tự nhiên tôi thấy mình lố bịch vô cùng. Giá như trước kia, đừng ai biết tôi là vợ ảnh, có lẽ vậy mà hay hơn.
Phan Văn nói như an ủi:
- Nhưng dù sao mọi người cũng ủng hộ cô hơn, vậy là được rồi. Này, Mỹ Thuyền, cô có thấy phim này vượt xa cả phim trước không. Cô đúng là ngôi sao sáng chói đấy nhé.
- Tôi không vui đâu anh Văn. Thật tình là tôi thấy chán mọi thứ.
Phan Văn im lặng một lát, rồi thận trọng:
- Mỹ Thuyền này, chuyện tôi nói với cô hôm đó cô bỏ đi nhé, xem như tôi không hề nói gì cả.
Mỹ Thuyền ngơ ngác:
- Anh nói chuyện gì?
- Mà thôi, cô không nhớ thì hay hơn. Bỏ đi Thuyền.
Cách nói lấp lửng của Phan Văn làm Mỹ Thuyền không hiểu. Nhưng đang khổ sở chuyện Vương Quốc, nên cô không bận tâm lắm. Cô giận Vương Quốc và ghét Thanh Thanh đến hết mức. Thanh Thanh đặt cô vào tình thế lố bịch mà cô không thể phản ứng. Vì nếu phản ứng thì giống hai đứa trẻ giành một món đồ. Ở đây có đủ tai mắt cô không dám làm gì ngoài sự im lặng.
Hết phim, mọi người đứng dậy đi tán thành từng nhóm. Vương Quốc đến bên Mỹ Thuyền, anh nhìn cô với một nụ cười đặc biệt và nói nhỏ vào tai cô:
- Xem cách dàn dựng như vậy em hài lòng không? Nãy giờ em vui không?
- Không!
Mỹ Thuyền nói ngắn ngủn, rồi quay mặt đi. Vương Quốc hiểu cô đang giận, anh định giải thích thì một phóng viên đã đến trước mặt họ, anh cười chào Vương Quốc rồi quay lại Mỹ Thuyền:
- Tôi thấy phim này còn vượt xa cả bộ phim trước. Xin chúc mừng cô.
- Cám ơn anh.
- Rất ít khi được gặp cả anh Quốc và Mỹ Thuyền. Anh Quốc cho phép hỏi vài câu chứ?
Vương Quốc mỉm cười:
- Không sao, tôi không phản đối. Anh cứ hỏi tự nhiên.
- Tôi thấy có tiết mục Mỹ Thuyền biểu diễn piano rất thành công, vậy anh có đóng góp gì trong những tiết mục đó không? Anh là nghệ sĩ piano, chắc hẳn ít nhiều cũng là thầy dạy nhạc cho cô.
Mọi người hướng cặp mắt tò mò nhìn Vương Quốc, vì câu trả lời của anh cũng sẽ là cách công bố tình cảm thật sự đối với Mỹ Thuyền. Vương Quốc hình như hiểu tâm lý đó, anh nói thành thật:
- Tôi rất thích Mỹ Thuyền học nhạc, và hướng dẫn cổ từ những bản nhạc đầu tiên. Tôi ít có cô học trò nào thông minh như vậy. Dĩ nhiên thành công của cổ cũng là thành công của tôi.
Anh nhà báo có vẻ thú vị:
- Nói như vậy là anh rất nâng đỡ Mỹ Thuyền trong nghề nghiệp?
- Một phần nhỏ thôi, vì thành công của cô ở lĩnh vực khác. Tôi chỉ là người đóng góp nhỏ so với khả năng của cô.
- Nhưng nhiệt tình?
- Tất nhiên, vì hạnh phúc của cô cũng là hạnh phúc của tôi mà.
Anh nhà báo nói như nhận xét:
- Có một phu quân như vậy, cô Mỹ Thuyền thật là hạnh phúc nhỉ.
Thấy mọi người nhìn mình, Mỹ Thuyền cười gượng:
- Vâng, tôi cũng thấy vậy.
- Như vậy cô đã đạt được những điều mà không phải ai cũng dung hòa được. Đó là sự toại nguyện trong nghề nghiệp và gia đình. Cô có thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc không?
Mỹ Thuyền nói một cách máy móc:
- Tôi cũng thấy điều đó.
- Một câu hỏi có tính chất nghề nghiệp nữa nhé. Cô vui lòng cho biết cô bắt đầu đến với sân khấu như thế nào?
Nãy giờ không ai để ý Thanh Thanh đã đứng lên cạnh Vương Quốc. Nghe câu hỏi, cô lập tức xen vào với giọng khiêu khích:
- Điệu này chắc anh không ngờ đâu. Ngôi sao ca nhạc Mỹ Thuyền bắt đầu sự nghiệp vĩ đại từ sân diễn của nhà hàng. Nữ ca sĩ đã từng lê micro đến từng bàn để nhận tiền boa của khách và được khách nhậu nhẹt rất ái mộ.
Đúng là thái độ mất dạy. Một phong cách thô thiển thiếu giáo dục.
Hầu như ai cũng nghĩ như vậy và mọi người nhìn cô với vẻ phê phán không đồng tình. Vương Quốc nghiêm nghị quay mặt chỗ khác. Đối với cách cử xử tầm thường của cô, anh chọn sự im lặng để trả lời.
Nhưng Mỹ Thuyền còn quá non nớt với phong cách giao tiếp xã hội. Bị nhục mạ một cách cố ý. Cô giận run lên và quyết định không nhịn nữa. Mặt cô đỏ bừng lên, cô nói một hơi:
- Vâng, tôi đã từng hát ở nhà hàng, nhưng điều đó có gì là xấu, những bản nhạc tôi hát cũng là do sự luyện tập và tôi coi đó là hình thức lao động chân chính. Mà đã là lao động thì sân khấu, là nhà hàng hay nhà hát đối với tôi cũng không khác nhau mấy. Vươn lên như vậy dù sao cũng sạch sẽ hơn là sự quan hệ mờ ám với đạo diễn để được lăng xê.
Phản ứng của Mỹ Thuyền làm mọi người ngạc nhiên và hết sức bất ngờ. Vương Quốc định ra hiệu cho cô im lặng nhưng anh chưa kịp làm gì thì Thanh Thanh đã quắc mắt lên, hoàn toàn mất bình tĩnh:
- Mày nói ai quan hệ mờ ám với đạo diễn, đạo diễn nào nêu tên ra đi. Đồ mất dạy! Nói năng không bằng không chứng là coi chừng ra tòa bồi thường danh dự đó nghe chưa.
Mỹ Thuyền bị xúc phạm đến mức không thể kiềm chế, giọng cô run lên:
- Mối quan hệ giữa chị với đạo diễn Quốc Quân có lẽ tôi là người thứ hai biết được đấy. Chị có cần tôi nói cụ thể hơn không?
Mặt Thanh Thanh xanh mét vì tức giận cuồng nộ. Cô hét lên và xấn tới Mỹ Thuyền. Nhưng Vương Quốc đã giữ tay cô lại:
- Bình tĩnh đi Thanh, cô quá đáng làm rồi đó.
Anh quay lại Mỹ Thuyền:
- Em đừng nói nữa, như vậy không hay đâu.
Mỹ Thuyền đang giận nên không thèm nghe, cô ngẩng đầu ngó nơi khác. Anh nhà báo cũng đâm ra bối rối trước tình huống bất ngờ. Vương Quốc định kéo Mỹ Thuyền ra nơi khác. Nhưng Thanh Thanh đang trong tâm trạng hoàn toàn mất tự chủ. Cô kéo áo Mỹ Thuyền lại, hung hăng:
- Mày muốn bôi nhọ tao phải không đồ hèn, tối nay tao không nhịn mày nữa đâu.
Một góc phòng bỗng chốc trở thành chiến trường ầm ĩ. Vương Quốc đứng chắn ngang Mỹ Thuyền như bảo vệ cho cô. Cử chỉ đó làm Thanh Thanh càng điên tiết, mặc kệ mọi lời can ngăn, cô sấn tới nhất định ăn thua với Mỹ Thuyền. Mỹ Hà và một cô bạn vội kéo cô đi chỗ khác.
- Bình tĩnh lại đi Thanh, làm vậy kỳ lắm.
- Không kỳ gì cả, mày có nghe nó vu khống tao chưa, ở đây khách khứa đông như vậy mà nó sỉ nhục tao. Buông ra đi, tao sẽ cho nó một trận biết thân.
Mỹ Hân vẫn đẩy cô đi:
- Nhưng mày khiêu khích Mỹ Thuyền trước mà phóng viên đang phỏng vấn nó mày phá ngang như vậy ai mà không tức. Với lại mày miệt thị người ta quá đáng, mày có lỗi trước mà. Về đi Thanh. Tối nay mày gây một xì- cang- đăn nổi đình nổi đám rồi đó.
Bị kéo đi, Thanh Thanh tức giận cố vùng vẫy thoát ra, cô la lối um sùm làm khách ở tầng dưới tò mò đi lên. Vương Quốc không còn cách nào khác, anh nắm tay Mỹ Thuyền.
- Mình về đi.
Cả hai rẽ qua cửa hông đi xuống lầu. Khách cũng tản mạn đi về bàn. Chỉ còn Thanh Thanh đứng một góc với nhóm bạn vây quanh khuyên nhủ.
Về nhà, Mỹ Thuyền đi một mạch lên phòng. Cô ngồi xuống ôm chiếc gối vào lòng, mặt hầm hầm vì giận. Cô còn thấy uất ức vì không trả đũa được thái độ nhạo báng xấc xược của Thanh Thanh. Cô tức run cả người khi nhớ cô ta bảo cô từng lê la đến từng bàn xin tiền khách. Như vậy chẳng khác nào một người ăn xin. Thật là quá đáng.
Vương Quốc ngồi xuống cạnh cô. Nhìn khuôn mặt bừng bừng của cô, anh nói điềm đạm:
- Em bình tĩnh lại chưa? Nghe anh nói một chút được không?
Mỹ Thuyền quay lại nhìn anh, mặt vẫn lầm lì vì tức. Vương Quốc điềm tỉnh nhìn cô:
- Thái độ của Thanh Thanh lúc nãy đúng là không chấp nhận được. Nhưng tại sao em phản ứng như vậy. Anh đã khuyên em im lặng, nhưng em vẫn cố chấp làm theo ý của em, em có biết trả đũa như vậy là dở lắm không?
Môi Mỹ Thuyền mím lại, cô đứng bật dậy:
- Đến lúc này anh còn bênh vực cô ta sao? Vợ anh bị mắng nhiếc anh cũng không hề có thái độ phản ứng, đã vậy bây giờ lại trách móc tôi. Thì ra anh vẫn còn nghĩ về cô ta đến như vậy, lúc nào cũng chỉ bảo vệ cô ta. Thật không ngờ tôi ngốc đến mức tin anh. Tôi ghét anh lắm, anh cút đi cho khuất mắt tôi. Anh ra khỏi phòng tôi ngay.
Vừa nói tôi vừa quăng chiếc gối xuống giường, quay ngoắt người bỏ đi. Vương Quốc đi nhanh một bước đến chắn ngang cô:
- Em nói cái gì vậy? Em hiểu anh khuyên em cái gì không?
- Mặc kệ anh, tôi không muốn nghe, tôi ghét anh lắm.
Cô đẩy Vương Quốc qua một bên, nhưng anh cũng ráng giữ vai cô lại:
- Em định đi đâu vậy? Cũng là tật cũ, nói cái gì không vừa ý là bỏ đi phải không? Anh không cho phép em ngông nghênh vậy đâu.
- Tôi ngông nghênh?
Vương Quốc ấn cô ngồi xuống giường, anh nói một cách kiên nhẫn:
- Em làm sao vậy Thuyền? Sao bỗng nhiên em trẻ con và đố kỵ như vậy. Tính vị tha của em đâu rồi? Cho là em xem Thanh Thanh như kẻ thù, nhưng có cần phải trả đũa như vậy không?
- Thế tại sao trước đám đông và báo chí, cô ta lại tìm cách hạ nhục tôi. Tôi không thể không phản ứng để tự bảo vệ mình hay sao?
- Nhưng phản ứng như vậy đâu có hay. Chỉ cần lúc nãy em im lặng và anh có cách bảo vệ uy tín cho em rồi, em nóng nảy quá nên anh không nói được gì hết.
- Anh mà cũng nghĩ đến tôi nữa sao?
Vương Quốc bỏ qua câu nói nghi ngờ của cô, anh nói dịu dàng:
- Em hình dung thử xem, nếu anh ta viết bài báo tường thuật lại cuộc gây gỗ giữa hai người, dư luận sẽ đánh giá em ra sao. Chắc chắn là em ngang với Thanh Thanh rồi. Vậy tại sao em không im lặng với thái độ bỏ qua. Em càng vị tha thì cách cư xử của Thanh Thanh càng trở nên tầm thường. Em hiểu điều đó không?
Mỹ Thuyền ngồi im một lát rồi thở dài:
- Có lẽ anh là người từng trải, anh đã quen với những giao tiếp xã hội nên biết cách ứng xử còn tôi thì không.
- Không phải anh từng trải, mà đó là phản ứng hay nhất nếu bị rơi vào tình huống như vậy.
- Tôi biết mình đã nông nổi khi trả đũa. Nhưng không vì vậy mà tôi tha thứ cho cô ta. Trong đời mình, nếu có người nào làm tôi ghét nhất thì đó là cô ta.
Vương Quốc cúi đầu ngồi im, anh hiểu sự căm hận sâu xa của Mỹ Thuyền. Điều đó làm anh thấy bất lực. Bây giờ dù anh có yêu thương cô đến mấy cũng không thể xóa bỏ được nỗi buồn của quá khứ. Càng yêu cô anh càng chán chường nhận ra mình đã làm khổ cô đến mức tàn nhẫn. Tình cảm của Mỹ Thuyền bây giờ rất mong manh nên anh sợ có bất cứ biến động nào. Nhất là những gì có liên quan đến Thanh Thanh.
Thấy Mỹ Thuyền có vẻ chán nản, anh nhấc cô ngồi vào lòng, áp mặt vào mặt cô:
- Đừng buồn nữa Thuyền, cứ coi như lúc nãy không xảy ra chuyện gì, được không em.
Anh cúi xuống môi cô, ngay lúc đó, tiêng chuông vang lên phía bàn. Mỹ Thuyền đứng dậy đến cầm máy. Rồi cô quay lại, hờn giận:
- Của anh.
Cô lẳng lặng đi thay đồ. Vương Quốc đứng bên bàn, anh khẽ cau mày khi nhận ra giọng Thanh Thanh, anh nói thật nhỏ:
- Chuyện gì vậy?
- Nhiều chuyện lắm. Tôi đang muốn chết đi cho rồi, tại sao lúc nãy anh đối xử với tôi như vậy?
Vương Quốc liếc về phía Mỹ Thuyền. Cô đang ngồi vào bàn phấn, có vẻ như không quan tâm đến anh. Vương Quốc nghiêm giọng:
- Đừng nói chuyện đó nữa, anh mệt lắm. Và từ đây về sau chúng ta cũng không có gì để nói, chào em.
Anh bỏ máy xuống, quay lại nhìn Mỹ Thuyền:
- Em đang nghĩ gì vậy?
Mỹ Thuyền buông xuôi tay trong tư thế buồn chán:
- Tôi đang nhớ đêm đầu tiên sau đám cưới, lúc đó tôi vui vẻ và náo nức cho một cái gì đó hứa hẹn. Nhưng rồi cô ta gọi điện tới và anh bỏ đi. Bao giờ cô ta cũng tồn tại xung quanh tôi. Lúc nãy cũng vậy, tôi không biết mình sẽ chịu đựng đến bao giờ.
Vương Quốc không trả lời, anh kéo cô đứng dậy ôm ngang người cô:
- Em vẫn còn tư tưởng muốn giải thoát khỏi anh, có đúng không, đừng như vậy Thuyền. Em còn tư tưởng đó anh thấy căng thẳng quá.
Mỹ Thuyền gỡ tay anh ra, đến ngã người xuống giường nhắm mắt lại như ngủ. Vương Quốc đến tắt đèn. Anh ngồi yên trong bóng tối, lặng lẽ suy nghĩ.
Ở dưới nhà có tiếng chuông vọt lên. Vương Quốc đến cửa sổ nhìn xuống đường. Anh cau mặt khi nhận ra Thanh Thanh đang đứng dưới cổng. Cô nhấn chuông liên tục như quyết tâm phải vào nhà cho bằng được. Vương Quốc nhìn qua Mỹ Thuyền. Có vẻ như cô đã ngủ và không hề bị đánh thức. Anh đi nhanh xuống nhà dưới rồi ra mở cổng.
Khuôn mặt Thanh Thanh như bừng bừng cơn thịnh nộ. Cô mím môi nhìn Vương Quốc chằm chằm. Anh hỏi một cách từ tốn:
- Em đi đâu vậy?
- Tôi đến để nói chuyện lúc nãy, anh đừng mong tránh né tôi. Nếu không cho tôi vào nhà, tôi sẽ la ầm lên cho cả xóm nghe, lúc đó thì đẹp mặt cho anh lắm đấy.
Vừa nói cô vừa xô mạnh Vương Quốc qua một bên, đi băng băng vào nhà. Cô toan phóng lên cầu thang. Nhưng Vương Quốc đã đi nhanh đến giữ tay cô lại.
- Em đi đâu vậy? Có lẽ em tự do quá mức rồi đó Thanh.
Thanh Thanh giằng tay ra:
- Tôi tìm Mỹ Thuyền, anh gọi nó xuống đây đối chất với tôi, tôi không bỏ qua chuyện này đâu.
Vương Quốc nghiêm nghị:
- Bây giờ tối rồi, em về đi. Và anh khuyên em quên chuyện lúc nãy đi. Em làm bậy bao nhiêu đó là đủ rồi.
- Tôi làm bậy chuyện gì? Trước mặt mọi người anh để nó nhục mạ tôi như vậy mà không thấy lương tâm cắn rứt. Tại sao anh cư xử với tôi như vậy chứ?
Vương Quốc hất mặt về phía salon:
- Nếu muốn nói chuyện đàng hoàng thì em ngồi xuống đi. Và nhớ đừng có la hét ầm ĩ. Nếu không anh sẽ không lịch sự với em đâu.
Anh đến ngồi một góc, bình tĩnh nhìn Thanh Thanh hậm hực quăng xắc tay xuống bàn :
- Mỹ Thuyền đang ngủ, em có thể nhẹ nhàng một chút không ?
Thấy cô trừng mắt định nói. Anh giơ tay chận lại :
- Thật ra em muốn gì vậy? Em trách anh điều gì? Em đã hành động ngông nghênh thiếu văn hoá như vậy, anh còn có thể làm gì khác được. Em còn muốn được bênh vực sao ?
- Phải rồi, ngày trước thì anh sẵn sàng che chở tôi mọi thứ. Nhưng bây giờ thì phải chăm chút cô vợ cưng của anh. Anh coi tôi là cái gì vậy, một món đồ thừa phải không ?
- Đủ rồi Thanh
- Không, anh không được tránh né như vậy. Tối nay vì anh mà tôi bị mất mặt. Nếu bài báo đó thuật lại chuyện tay ba giữa chúng ta thì tôi còn gì là danh dự chứ?
- Em thừa biết báo chí bây giờ không đăng những mẩu tin như vậy. Còn đối với dư luận thì tự em phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Tại sao anh ta đang phỏng vấn Mỹ Thuyền mà em ngang nhiên xen vào? Đã vậy còn đem chuyện của cổ ra soi mói. Em muốn mọi người cười Mỹ Thuyền, nhưng em có nghĩ như vậy là thiếu tế nhị không?
- Nếu lúc đó tôi thiếu tế nhị, sao anh không tìm cách giữ thể diện cho tôi?
- Xin lỗi em, anh không làm nổi chuyện đó. Nói bao nhiêu đó đủ rồi Thanh, em về đi
Thanh Thanh gào lên:
- Không về, anh không được đuổi tôi. Anh không được cư xử với tôi như vậy, tôi không chịu thua đâu
- Vậy bây giờ em muốn gì?
- Anh thừa biết rồi, còn hỏi nữa sao ?
- Chuyện đó anh đã nói dứt khoát với em rồi, anh không muốn nhắc lại nữa
- Nhưng em không chịu được, em muốn biết có phải Mỹ Thuyền bắt buộc anh chia tay với em không?
Vương Quốc lắc đầu mệt mỏi:
- Khi đã không hợp nhau rồi, có Mỹ Thuyền hay không mình cũng phải chia tay thôi.
- Không phải, anh nói dối, anh bị nó quyến rũ nên chán tôi. Có dám thừa nhận điều đó không?
Vương Quốc chợt ngẩng mặt lên:
- Đúng, em đã hiểu như vậy rồi thì anh cũng không còn gì để giấu em. Thú thật là anh không chịu nổi những lời đay nghiến của em. Em làm anh ngạt thở vì tình yêu ích kỷ và sự dối trá thường xuyên, đến nỗi ở bên em mà anh cứ hoang mang không biết đâu mới là bản chất thật sự của em. Em làm cho anh thèm được những phút vô tư khi ở cạnh Mỹ Thuyền. Cô ấy trong sáng thật sự chứ không phải là vẻ dịu dàng nguỵ tạo như em. Xin lỗi vì anh có hơi tàn nhẫn, nhưng không nói ra ý nghĩ thật của mình thì chẳng khác nào anh lừa dối em. Em tự suy nghĩ sẽ hiểu ra điều đó
Mặt Thanh Thanh cứng đơ như pho tượng. Cô ngồi lặng đi. Cuối cùng thì Vương Quốc cũng nói ra ý nghĩ thật của anh, một điều mà cô đã nghi ngờ từ lâu. Rốt cuộc thì anh không còn chịu đựng cô được nữa. Nghĩa là anh đã hết yêu cô chứ không phải vì trách nhiệm với Mỹ Thuyền. Giọng cô lạc đi:
- Có nghĩa là anh yêu Mỹ Thuyền thật sự đúng không ?
Vương Quốc không trả lời, sự thừa nhận của anh làm Thanh Thanh phẫn nộ hét lên:
- Anh đúng là đồ đểu, đồ gạt gẫm tình yêu. Tôi thù anh lắm!
- Bình tĩnh lại đi Thanh, em có biết bây giờ khuya lắm rồi không?
- Tôi không thèm bình tĩnh. Tôi sẽ nói cho mọi người biết anh là đồ nói láo
- Anh dối em chuyện gì vậy? Tại sao em bắt anh phải nói ra điều anh không muốn nói chứ? Em giấu anh về quan hệ giữa em với anh Quân.Vậy mà anh có trách em đâu. Tại sao em không nhìn lại em đã đối xử với anh như thế nào?
Thanh Thanh ngắc ngứ ngồi im, rồi cô chợt đứng dậy, cặp mắt sáng quắc :
- Rồi anh sẽ hối hận vì chuyện này. Tôi sẽ không để cho hai người yên ổn đâu
Cô bỏ chạy ra ngoài.Vương Quốc ngồi im nhìn theo, anh gục xuống hai tay ôm đầu một cách chán chường
Ở ngoài đường có tiếng hét hãi hùng của Thanh Thanh.Vương Quốc ngẩng lên, rồi đứng dậy đi nhanh ra cổng. Ngay trước nhà anh, một chiếc Dream ngã cồng kềnh trên mặt đường. Gần đó là Thanh Thanh nằm bất động. Người ta bắt đầu đứng lại đông nghịt. Vương Quốc muốn điên lên vì lo anh bồng Thanh Thanh lên, áp mặt vào ngực cô. Giọng anh khàn đi gấp rút khi nói với một người đi đường:
- Làm ơn gọi giúp tôi xe cấp cứu
Một lát sau tiếng còi cấp cứu inh ỏi góc đường. Đám đông dạt ra, người ta giúp Vương Quốc đặt Thanh Thanh vào xe
Mỹ Thuyền đứng yên bên đường nhìn theo. Nãy giờ cô đã đứng ở cầu thang nghe hết câu chuyện của hai người. Cô thấy lòng mình là đủ thứ cảm giác khác nhau nhưng trên hết là sự chán chường
Cô lặng lẽ trở vào nhà. Ngồi thu mình trong phòng khách, cô hình dung nỗi lo của Vương Quốc mà không biết mình buồn hay vui. Thậm chí nếu Thanh Thanh có bị cái gì trầm trọng, chắc người ân hận cũng là cô
Có tiếng chuông reo, Mỹ Thuyền cũng không buồn nhấc máy. Cô biết đó là điện của Vương Quốc bảo là anh sẽ không về đêm nay
Vẽ mặt lo thất thần của Vương Quốc cứ mãi ám ảnh cô. Nếu không còn tình yêu sâu đậm chắc anh sẽ không hốt hoảng đến vậy. Bây giờ Thanh Thanh bị nạn, cô không ích kỷ đến mức ghen với cô ta. Nhưng thái độ của Vương Quốc làm cô có cảm giác mình bị lừa. Anh bảo yêu cô, nhưng thật ra trong lòng anh chỉ tồn tại Thanh Thanh. Cô phải làm gì bây giờ?
Thanh Thanh ngồi dựa thành giường, im lìm nhìn ra cửa sổ. Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô không hề nói chuyện với Vương Quốc. Thậm chí phủ nhận cả sự săn sóc của anh. Chiếc chân băng bột làm cô bực bội.
Suốt ngày cộng với cơn giận của buổi tối ở nhà anh, cô thấy hận anh đến mứa muốn dày xéo đay nghiến cho hết mức. Nhưng đây là bệnh viện, không thể la hét được. Cô hằn học với anh trong từng cử chỉ và hoàn toàn không mềm lòng trước những cố gắng săn sóc của anh.
Chiều nay trong phòng chỉ còn hai người. Bạn bè đến thăm cô với nhiều quà. Vương Quốc kiên nhẫn sắp xếp chiếc bàn thật gọn khi mọi người đã về. Thanh Thanh nhìn những cử chỉ của anh với vẻ lạnh lùng khó khăn, cố gắng phớt lờ vẻ khó chịu của cô, giọng anh dịu dàng:
- Em thấy đói chưa, có muốn ăn gì không?
- Không, cám ơn.
Vương Quốc im lặng xếp lại mấy tờ báo bừa bộn trên giường, nhưng cô giằng lại cáu kỉnh:
- Tôi chưa đọc xong, đừng có **ng vào đồ của tôi
Không dằn được, cô bắt đầu đay nghiến:
- Tối nay tụi nó ra Vũng Tàu diễn, còn tôi thì phải chịu ngồi đây. Tại ai mà tôi khổ sở thế này đây hả? Anh vừa lòng chưa?
- Anh có thể nói xin lỗi không?
- Xin lỗi rồi chân tôi có lành được không? Ai mượn anh vô đây lo cho tôi? Khi tôi còn có thể đi đứng vui vẻ sao anh không lo. Đồ nguỵ quân tử!
Vương Quốc im lặng nhìn cô một cái. Nhưng cô không nhận ra sự vô lý của mình. Ngược lại, thái độ chịu đựng của anh chỉ làm cô thịnh nộ:
- Tôi biết anh chán tôi lắm rồi, bây giờ trong lòng anh chỉ có Mỹ Thuyền là hoàn hảo. Đến nỗi trước mặt bạn bè nó hạ thấp tôi anh cũng xem là chuyện hiển nhiên. Tại hai người mà tôi ra nông nổi thế này. . .
- Mình đừng nhắc lại chuyện cũ được không Thanh, anh không muốn nghe nhắc đến Mỹ Thuyền nữa
- Không muốn thì kệ anh, nhưng tôi muốn nói cho đến chết tôi cũng không quên thái độ của anh buổi tối đó đâu
Vương Quốc thở dài và cố gắng xoa dịu sự phẫn nộ của cô:
- Anh biết em rất giận anh, nhưng chuyện gì đã qua thì nên cho qua. Em ráng chịu đau một chút. Anh biết thế này làm em khó chịu lắm. nhưng mai mốt chân em lành lại rồi, em sẽ không nhớ chuyện đó nữa đâu, nghĩ chuyện khác đi Thanh
- Làm sao mà nghĩ khác được, anh biết tôi hận anh cái gì không, tôi biết trong lòng anh bây giờ chỉ cô Mỹ Thuyền thôi. Anh thay đổi giống hệt một tên sở khanh, nếu còn yêu tôi thì buổi tối đó anh đã không cư xử như vậy
- Nếu không còn nghĩ tới em thì mấy ngày qua anh đã không có mặt ở đây, tại sao em không hiểu sự cố gắng của anh, em chỉ biết. . .
Vương Quốc chợt im bặt khi thấy cô y tá bước vào. Anh nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy:
- Anh về nhà một chút, lát nữa anh trở vào với em
Thanh Thanh nguẩy đầu không thèm nghe. Cô rất bực mỗi khi anh về nhà. Nhưng lúc này cô không nói gì được, đành nhìn theo một cách bực tức.
Vương Quốc về nhà, Mỹ Thuyền đang dọn bàn ăn trong bếp. Thấy anh giọng cô bình thản:
- Anh có ăn bây giờ không, em chờ
- Anh muốn tắm một chút
Nói rồi anh đi lên phòng, nằm ngả người xuống giường một cách mệt mỏi. Hơn một tuần, suốt ngày ở cạnh lo Thanh Thanh, anh thấy mệt mỏi và căng thẳng đến mức không đủ sức để nói chuyện với Mỹ Thuyền. Những lần về nhà ngắn ngủi anh chỉ trao đổi những gì cần thiết. Thanh Thanh đã làm anh kiệt sức vì những cơn phẫn nộ thường xuyên của cô.
Vương Quốc ngồi lên đi qua phòng tắm. Nước lạnh làm anh thấy dễ chịu lại. Những ý nghĩ quanh quẩn và cảm giác chịu đựng lúc ở bệnh viện tạm quên lãng. Ý nghĩ của anh lại quay về Mỹ Thuyền. Anh cảm nhận được sự tĩnh lặng không bình thường của cô. Anh biết cô phải chịu đựng cú sốc như anh. Có điều cô nghĩ gì anh không hiểu cụ thể
Vương Quốc đi xuống phòng ăn, Mỹ Thuyền vẫn còn chờ anh. Cô chống cằm, ngón tay vể những đường vô nghĩa trên mặt bàn. Dáng điệu rầu rĩ của cô làm Vương Quốc nhói tim. Anh cúi xuống, gục mặt trong cổ cô
- Em nghĩ gì vậy Thuyền? Nhìn em sầu thảm quá. Tại anh phải không?
Mỹ Thuyền vẫn ngồi yên. Thật lâu cô mới lên tiếng:
- Anh ăn cơm đi. Tối nay có phải vào đó không?
Vương Quốc đứng thẳng lên, im lặng. Anh khó mà nói được với cô điều hiển nhiên này. Dù rất khổ tâm khi phải làm khổ Mỹ Thuyền, anh vẫn không thể làm khác được. Không thể bỏ mặc Thanh Thanh với thương tích và tâm trạng oán giận. Anh sợ Thanh Thanh sẽ làm điều gì đó kinh khủng để thoả mãn cơn giận của cô
Mỹ Thuyền ngước lên nhìn anh:
- Em hỏi làm anh khó xử quá phải không? Nhưng em chỉ hỏi vậy thôi. Anh ăn đi
Cô đẩy nhẹ chén về phía Vương Quốc nhưng anh vẫn ngồi yên:
- Mấy hôm nay em nghĩ gì vậy Thuyền?
Mỹ Thuyền lặng thinh. Nếu nói về ý nghĩ của mình thì có lẽ cô sẽ nói đến tối. Vương Quốc có thời giờ để nghe không?
Cô mím môi thở nhẹ:
- Em nghĩ nhiều thứ lắm. Và em đã quyết định rồi, nhưng em đợi khi nào chị ấy ra viện và có thể rảnh rỗi nghe em nói
Vương Quốc nhíu mày suy nghĩ:
- Tại sao không thể nói bây giờ, anh muốn biết em đang nghĩ gì, hy vọng không phải là ý nghĩ giải thoát?
"Đến lúc như vậy rồi thì không thể im lặng được nữa". Mỹ Thuyền nghĩ thầm. Cô ngước mắt lên một vẻ vừa dịu dàng vừa cứng rắn trên nét mặt:
- Em có kết quả thi đại học rồi, tháng sau bắt đầu nhập học
Vương Quốc nhướng mắt nhìn cô, anh lắc đầu như ân hận:
- Chuyện quan trọng như vậy mà anh cũng không hay, đáng lẽ anh phải đưa em đi coi điểm. Giận anh không Thuyền?
- Chuyện nhỏ mà anh
Vương Quốc nhìn cô chăm chú. Mỹ Thuyền bắt đầu khách sáo với anh lúc nào vậy? Hơn một tuần nay anh hầu như đã không quan tâm cô sống ra sao. Thật là nghịch lý, anh yêu cô sâu đậm mà trên thực tế lại chẳng làm gì để biểu hiện tình cảm của mình. Tội nghiệp Mỹ Thuyền, cô luôn nhận ở anh những sự phiền muộn. Càng nghĩ càng thấy ân hận. Anh choàng tay qua người Mỹ Thuyền, ôm siết cô vào lòng:
- Em không biết là anh ân hận đến mức nào đâu. Ráng đi Thuyền, khi nào Thanh Thanh khoẻ hẳn, anh sẽ không còn quan hệ với cô nữa
Mỹ Thuyền nhìn đăm đăm xuống mặt bàn, cô nói đều đều:
- Anh không cần hứa hẹn vậy đâu. Với em bây giờ anh yêu hay không yêu em không quan trọng nữa
Vương Quốc nhìn cô sững sờ, anh buông cô ra, im lặng chờ Mỹ Thuyền nói tiếp:
- Những lúc anh vắng nhà, em đã nghĩ đủ thứ. Đến lúc có kết quả đại học, em mới hiểu ra mình cần làm gì, mình chia tay đi anh
Vương Quốc vẫn lặng yên nhỉn cô, vẻ mặt choáng váng. Cái nhìn dữ dội của anh làm Mỹ Thuyền hơi chùng lại nhưng cô ngẩng mặt lên, cương quyết:
- Anh bảo là yêu em nhưng thật ra tình cảm và trách nhiệm của anh đối với chị Thanh đã sâu đậm quá rồi, anh không thể nào quên chị ấy được đâu
Vương Quốc lầm lì:
- Điều gì làm khẳg định như vậy?
- Có thể anh không biết nhưng em thì thấy hết. Em thấy vẻ chết đứng của anh lúc chị ấy nằm bất động ngoài đường và trong suốt tuần qua anh không hề đến nhạc viện dạy. Em biết anh huỷ bỏ chuyến lưu diễn ở Ý mà không cần biết đến tổn thất ra sao. Nếu tâm trí anh không đặt hết vào chị Thanh, liệu anh có sao lãng công việc của anh không?
Cô ngừng lại quan sát Vương Quốc, sự im lặng của anh làm tim cô đau nhói. Và vì vậy nó càng làm cô cứng rắn hơn:
- Tình cảm đối với chị ấy đã chi phối mọi ý nghĩ của anh rồi. Như vậy anh sẽ không bao giờ dứt bỏ được mối quan hệ đó. Còn em thì chỉ là người đến sau, làm sao anh có thể yêu hết mình được. Chỉ còn cách là chúng ta chia tay
- Đó là ý nghĩ thường xuyên trong đầu em chứ không phải mới đây
- Có thể, nhưng bây giờ đến lúc phải quyết định rồi. Em sẽ về nhà má lớn, sẽ lo học và sống yên ổn với tình cảm gia đình. Em nghĩ cảm giác đó sẽ êm dịu hơn là cứ đeo đuổi tình yêu của anh. Chị Hà và anh Đức cũng đã đồng ý như vậy, cho nên em tin là mình không sai lầm
- Em có đủ can đảm huỷ bỏ cuộc hôn nhân của mình sao?
- Vâng, vì em không muốn phải khổ sở suốt đời
- Anh đâu phải là hung thần của em, càng không hề đày đoạ em
- Nhưng trên thực tế anh đã làm như vậy
Vương Quốc cắn chặt răng:
- Trong hoàn cảnh này anh không thể bỏ mặc Thanh Thanh, cũng không thể viện lý do để giải thích với em được. Nhưng anh xin em, cho anh một cơ hội đi Thuyền
- Không, em không tin anh sẽ bỏ được chị ta. Em đã nghĩ kỹ rồi và tự nguyện rút lui. Miễn cho em phải nghe giải thích đi anh Quốc
Mỹ Thuyền đứng dậy bỏ đi lên lầu. Vương Quốc ngồi yên nhìn theo cô. Anh biết có năn nỉ cũng vô ích. Cô đã quyết định rồi, còn anh trong tình thế này thì còn có thể giải thích điều gì bây giờ.
Vương Quốc dằn mạnh tay xuống bàn. Anh cắn chặt răng, cảm giác bất lực làm anh nổi giận mà không biết trút vào đâu. Cuối cùng rồi anh cũng không giữ được Mỹ Thuyền, chưa bao giờ anh thấy mọi thứ vô vị như bây giờ
*****************
Mỹ Thuyền đứng tựa lan can, đôi mắt buồn bã nhìn về phía bờ sông. Nơi đó Phan Văn và Thanh Thanh đang nắm tay đi bên nhau với vẻ hạnh phúc. Cô nhìn thật lâu, rồi cúi đầu âm thầm bỏ đi
- Cắt
Mỹ Thuyền đứng lại, Quốc Quân đi đến bên cô:
- Được rồi đó Mỹ Thuyền. Nhưng nét mặt buồn thêm chút nữa. Diễn lại nghe
Mỹ Thuyền trỏ lại vị trí. Lần nảy cô diễn đạt hơn. Nhưng phải quay thêm vài lần vì ở đàng kia Thanh Thanh phải sửa lại tư thế đứng.
Cuối cùng thì cảnh quay cũng xong.
Mỹ Thuyền rời vị trí diễn. Cô đến băng đá ngồi xuống, thờ ơ nhìn bờ sông. Cảm giác khó chịu lại xâm chiếm lấy cô. Lần này vô tình cô và Thanh Thanh cùng có mặt trong bộ phim ca nhạc của Quốc Quân. Trên suốt chuyến xe từ thành phố đến đây cả hai cùng tránh nhìn nhau như không nhận ra sự có mặt nhau. Với Mỹ Thuyền thì dù cố gắng đến mấy cô cũng không thể dập tắt được sự khổ sở khi thấy mặt cô ta
Có tiếng chân đi lại gần. Mỹ Thuyền quay lại, mắt thoáng vẻ ngạc nhiên khi nhận ra Thanh Thanh. Cô nhích ra đầu bên kia. Thanh Thanh tự nhiên ngồi xuống:
- Trời nắng quá
Mỹ Thuyền không trả lời. Thanh Thanh cũng im lặng một lát, rồi lên tiếng:
- Không ngờ mình gặp nhau ở đây
- Hình như chị không thích lắm
- Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều không thích gặp nhau, đúng không?
Mỹ Thuyền thờ ơ:
- Tuỳ chị nghĩ
Thanh Thanh chợt cười khan ;
- Cảnh lúc nãy cũng giống như chuyện ba chúng ta nhỉ? Có điều thực tế cả tôi lẫn cô đều không giữ được Quốc. Như vậy cũng công bằng thật
Mỹ Thuyền vẫn nhìn thẳng phía trước:
- Chị nói gì tôi không hiểu
Thanh Thanh quay lại, cô chợt đổi giọng:
- Tôi nghĩ bây giờ mình không có lý gì để xem nhau như kẻ thù nữa. Thà cứ nói thẳng một lần rồi hết. Tôi chán cái cảnh mình có nhiều kẻ thù lắm rồi
- Tôi không hiểu chị nói gì - Mỹ Thuyền lặp lại
Thanh Thanh khó chịu nhìn vẻ lạnh lùng của Mỹ Thuyền, rồi cô nhếch miệng:
- Cô có hay liên lạc với anh Quốc không? Đừng lo, tôi không vì vậy mà nổi khùng lên đâu, dù gì ảnh cũng đi rồi, tôi không giữ được ảnh thì ảnh quen với ai là tuỳ. Một năm nay tôi đã quen được ý nghĩ mình sẽ đi tìm tình cảm khác rồi.
Mỹ Thuyền mở lớn mắt:
- Thật tình là tôi không hiểu chị muốn ám chỉ gì. Tôi nghĩ khi tôi rút lui thì hai người đã có hạnh phúc. tại sao chị lại cay cú với tôi
- Tôi nói thật đấy chứ. Anh ấy đã rũ bỏ tôi như vậy, tôi còn hy vọng gì mà chờ đợi, thật ra người khổ nhất là ảnh chứ không phải tôi đâu. Cô có thấy vậy không?
- Tôi không hiểu sao chị lôi tôi vào giữa hai người. Tôi đã rút lui như vậy chị vẫn không vừa ý à, chẳng lẽ chị muốn tôi biến mất trên đời này chị mới bằng lòng sao?
Thanh Thanh có vẻ không quan tâm đến lời nói của Mỹ Thuyền. Nếu là trước đây hẳn cô đã nổi xung lên vì cách châm biếm như vậy. Nhưng bây giờ, có lẽ thời gian đã làm mòn ngọn lửa trong lòng cô. Nhưng không phải vậy mà cô đã bớt đi sự thù hận đối với Mỹ Thuyền:
- Cô đừng giả vờ nữa, cứ nói như thể cô không biết gì hết vậy. Nhưng cô thấy đấy, cô có trong sáng đến đâu thì cũng không giữ được ảnh đâu. Không chừng giờ này ảnh đã cưới một cô vợ ngoại quốc và có một gia đình hạnh phúc, chứ không phải như chúng mình. Phụ nữ mà, bao giờ cũng thiệt thòi hơn phải không?
Mỷ Thuyền nhìn Thanh Thanh không chớp mắt:
- Chị nói như vậy nghĩa là anh ấy…...
Thanh Thanh khó chịu:
- Chẳng lẽ cô không biết anh Quốc qua Đức rồi sao? Người ta mời ảnh dạy. Có lẽ ảnh sẽ không về Việt Nam nữa đâu, có gì để ảnh luyến tiếc chứ
Mỹ Thuyền nghẹn lời ngồi im. Không ngờ Vương Quốc đã bỏ đi như vậy. Dù cố gắng tự bảo điều đó không liên quan đến mình, cô vẫn thấy một sự đau khổ kỳ lạ. Anh bỏ đi mà không đến từ giã cô. Như vậy là trong lòng anh cô đâu có quan trọng
Thấy đôi mắt sưng sưng của Mỹ Thuyền, Thanh Thanh nói một cách đắc thắng:
- Vậy ra cô không biết chuyện gì hết. Khi chia tay ảnh chỉ đến từ giã tôi. Cô thấy đấy, dù sao thì tôi cũng có ảnh hưởng với ảnh hơn cô
- Chúc mừng sự ảnh hưởng của chị
Mỹ Thuyền nói rồi đột ngột đứng dậy bỏ đi. Cô đang chới với trong tâm trạng hụt hẫng bất ngờ, nên không biết cử chỉ của mình làm Thanh Thanh khoan khoái với ý nghĩ bao giờ cô cũng là người thua cuộc.
Trên đường trở về thành phố, cô ngồi im lìm trong góc xe, ý nghĩ Vương Quốc vĩnh viễn ra đi làm cô thấy đau khổ kỳ lạ. Một năm qua cô chưa bao giờ thôi nghĩ đến anh. Còn anh thì vừa chia tay đã lập tức quay lưng với tình cảm. Cuối cùng thì Thanh Thanh mới thật sự là quan trọng với anh. Cô ta rất đúng khi hãnh diện về điều đó
**************
Ba năm sau
Hôm nay là ngày nhận bằng tốt nghiệp của Mỹ Thuyền. Làm lễ xong các sinh viên túa ra khỏi hội trường rủ nhau chụp hình, làm không khí huyên náo hẳn lên. Mỹ Thuyền chưa chụp xong đã bị đẩy qua một bên làm cô suýt té. Chợt có một cánh tay đưa ra đỡ lấy cô. Mỹ Thuyền nhận ra Phan Văn. Cô ngạc nhiên:
- Anh Văn sao anh lại ở đây?
Phan Văn không trả lời, mà chìa bó hoa ra:
- Xin chúc mừng cô tân cử nhân
- Cám ơn nha, anh làm tôi bất ngờ quá. Sao anh biết hôm nay tôi tốt nghiệp vậy?
- Tôi biết rõ thời gian biểu của cô mà
- Vậy hả, anh lại đây ngồi đi, lát nữa mẹ tôi và anh Đức cũng đến nữa
Phan Văn gật đầu:
- Lúc nãy tôi có gặp bác ngoài cổng
Cả hai đứng nói chuyện mà không để ý nãy giờ mọi người tò mò nhìn Phan Văn. Rồi một cô bạn mỹ Thuyền đến đứng trước mặt anh, nhún chân:
- Chụp với anh một kiểu được không?
Phan Văn nhìn Mỹ Thuyền khẽ nhướng mắt. Cô gật đầu:
- Đừng có làm cao nghe. Định đợi bạn tôi năn nỉ hả
- Không dám
Và anh mỉm cười choàng tay lên vai hai cô gái đứng bên cạnh. Một kiểu rồi hai kiểu, trong phú chốc anh trở thành nhận vật chính của nhóm bạn Mỹ Thuyền. Cô đứng một bên nhìn. Chợt thấy bà Mỹ Hương và Mỹ Hà đi vào, cô vội chạy ra đón. Mỹ Hà giơ bó hoa lên:
- Chúc mừng cô cử nhân
Mỹ Thuyền ôm lấy bó hoa, cười hớn hở:
- Thank you. Chị Hân và anh Đức đâu chị
Cô vừa hỏi xong là thấy Luân Đức lững thững đi vào. Cũng một bó hoa. Cô đặt vào tay bà Mỹ Hương một bó, rồi kéo mọi người lại chụp hình. Chưa lúc nào cô thấy thích chụp hình và chụp một cách vui vẻ như vậy
Cô đang đứng ôm vai Mỹ Hà thì Phan Văn đến bên cô:
- Nãy giờ chưa được chụp hình với cử nhân, tôi khiếu nại đó
Mỹ Hà đẩy Mỹ Thuyền đứng sát Phan Văn, dài giọng:
- Thì đó, chụp đi, làm thấy hgê quá
Chụp hình xong, mọi người đứng tụ quanh Mỹ Thuyền. Bà Mỹ Hương đề nghị:
- Trưa nay bác có làm bữa tiệc nhỏ mừng Mỹ Thuyền. Sẵn có Phan Văn ở đây bác mời đến nhà chơi luôn
Thấy Phan Văn lưỡng lự, Mỹ Thuyền giục:
- Đồng ý há, đến chơi cho vui
Phan Văn cười lưỡng lự:
- Dạ được
Anh quay qua Mỹ Thuyền:
- Cô còn đi đâu không?
Mỹ Thuyền lắc đầu. Mỹ Hà cười rồi kéo tay bà Mỹ Hương:
- Mình về trước đi mẹ, lát nữa Thuyền nó về sau
Khi mọi người ra cổng, Phan Văn quay lại Mỹ Thuyền:
- Sáng nay cô dành hết buổi cho tôi được không? Lâu rồi mình không đi lang thang đó Thuyền
Mỹ Thuyền mỉm cười:
- Tối nay bọn tôi sẽ đi chơi suốt đêm. Anh có muốn tham gia không? Bây giờ thì tôi không muốn đi đâu hết
- Bọn tôi là ai thế?
- Là hết lớp tôi. Xem như đi chơi lần cuối để chia tay vậy mà
Phan Văn ngần ngừ:
- Cô đi với lớp cô, có tôi xen vào sợ mọi người không thích
- Bạn tôi thích hay không là tuỳ thái độ anh thôi. Đi chơi mà mặt mày ủ dột thì ai mà kết cho nổi
- Bộ nhìn tôi thảm não lắm hả?
- Ừ, nãy giờ anh có vẻ lạ lắm đó. Không thoải mái như thường ngày. Anh có chuyện gì vậy?
Phan Văn trầm ngâm:
- Có đấy. Chuyện rất quan trọng
Mỹ Thuyền đi đến một chiếc băng đá ở góc sân ngồi xuống. Phan Văn cũng miễn cưỡng ngồi theo:
- Mình có thể đi chỗ khác được không Thuyền?
Mỹ Thuyền hờ hững đưa tay ngắt chiếc lá trong bó hoa, giọng cô rời rạc:
- Tôi không thích đi đâu hết chỉ muốn ngồi đây. Anh có hình dung được tâm trạng của một người ra trường không? Quiyến luyến lắm. Ngồi đây chơi cũng vui vậy
- Tôi chiều ý cô vậy
Phan Văn liếc nhìn xung quanh. Sân trường đã thưa hơn, nhưng vẫn còn người qua lại. Và ai cũng nhìn chằm chằm khi nhận ra anh, ca sĩ Phan Văn. Anh thấy khó mà thoải mái khi ở đây. Nhưng Mỹ Thuyền có vẻ không muốn đi đâu nên anh đành chịu
Mỹ Thuyền chợt quay lại:
- Lúc nãy anh bảo có chuyện quan trọng hả? Chuyện gì vậy?
- Tôi không nói
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Phan Văn, cô tò mò:
- Chuyện gì vậy anh Văn, có gì buồn à? Nói với tôi đi?
Mặt Phan Văn không tươi lên được hơn, anh lầm lì nhìn bó hoa trên tay Mỹ Thuyền, rồi buột miệng:
- Cô có biết tại sao tôi mua hoa tặng cô không?
Mỹ Thuyền nói như chọc:
- Thì mừng lễ tốt nhiệp là phải tặng hoa. Hay là anh đổi ý muốn tặng thứ khác, một con chuột chẳng hạ, thôi tôi không nhận đâu nghe
Phan Văn chợt cười, khuôn mặt đỏ ảm đạm hơn. Anh nói như lưu ý:
- Nhưng đây là hoa hồng
- Thì tôi có nói là vạn thọ đâu
- Cô đừng đùa nữa được khôg Thuyền? Tôi không biết cô giả vờ hay là không hiểu thật. Tôi không tin là cô không hiểu ý nghĩa của hoa hồng
Mỹ Thuyền chợt im lặng. Thái độ của cô làm Phan Văn thêm lúng túng, anh nhắm mắt nói bừa:
- Không lẽ cô không hiểu là tôi. . . tôi rất thích cô, dĩ nhiên là không phải như bạn bè.
Mỹ Thuyền lên tiếng:
- Tôi hiểu rồi, nhưng không được đâu anh Văn
Phan Văn lặng người đi. Anh im lặng như không còn biết nói gì, cuối cùng anh quả quyết:
- Tại sao? Có phải tại cô nhớ anh Quốc?
Mỹ Thuyền ngó chỗ khác:
- Đừng nhắc tới anh Quốc nữa, tôi quên rồi
- Mỹ Thuyền này cô có biết tại sao tôi nói lúc này không? Không phải là tôi buột miệng cho vui đâu, thật ra tôi đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi. Thời điểm này nói ra sẽ ý nghĩa hơn
- Anh nghĩ vậy hả?
- Tôi nghĩ bây giờ cô có thể nghĩ tới tương lai rồi. Tôi không tin cô không muốn có người yêu
Mỹ Thuyền đặt bó hoa trên chân:
- Thật tình là tôi không nghĩ đến chuyện đó, hoàn toàn không
- Chẳng lẽ cô không quên được anh Quốc?
- Tôi không biết. Nhưng chuyện của mình thì có dính dáng gì đến ảnh, mình làm bạn hay hơn anh Văn. Đi chơi với anh tôi thích lắm, anh nói chuyện cũng hợp với tôi. Nhưng chỉ có vậy thôi, đi xa hơn nữa tôi sẽ dị ứng ngay
- Rốt cuộc thì bao giờ tôi cũng là người đi bên lề cuộc sống của cô
Thấy Mỹ Thuyền ngọ nguậy, Phan Văn chận lại:
- Để tôi nói cho hết. Từ đó giờ đối với cô, tôi chỉ suy nghĩ thôi chứ không được nói gì cả. Lúc đầu quay phim chung, tôi không biết cô là vợ anh Quốc. Và tôi tự nhiên chinh phục cô. Cô còn nhớ có lần tôi đưa cô về nhà tôi đã nói yêu cô không? Lúc đó cô tưởng tôi nói đùa. Nhưng như vậy mà lại hay hơn, vì sau đó ít ngày thì cô xuất hiện với Vương Quốc ở buổi trình chiếu. Phải nói là lúc đó tôi choáng váng cả người. Tôi đành phải ngậm miệng luôn. Nhưng bây giờ thì. . . không lẽ tôi không có quyền hy vọng hả Thuyền? Anh Quốc đâu còn ở đây nữa
Mỹ Thuyền cười xa vắng:
- Sao anh cứ nhắc ảnh hoài vậy? Chuyện quá khứ mà
Phan Văn nói như thuyết phục:
- Không chừng bên đó ãnh đã có vợ con rồi. Cô thấy không, rốt cuộc thì họ cũng đã ổn định cho mình,chỉ có cô là vẫn như vậy
- Nhưng tôi bằng lòng như vậy mà. Có thể một ngày nào đó tôi cũng sẽ có gia đình, nhưng chưa phải là bây giờ
- Vậy tôi có thể hy vọng không? Tôi sẽ chờ cô, bao lâu cũng được
Mỹ Thuyền nghiêm trang:
- Đừng chờ tôi Phan Văn, tôi nói thật, tôi mến anh lắm, nhưng chỉ là một người bạn thôi. Nếu có thể yêu được thì điều đó đã xảy ra lâu rồi. Anh hiểu không?
Phan Văn cắn chặt răng, mặt cúi gầm như thất vọng. Mỹ Thuyền liếc nhìn anh. Thật kỳ lạ, cô không hề thấy tội nghiệp, chỉ có cảm giác hụt hẫng. Tình cô không thích nửa vời. Vì vậy tình yêu của anh không làm cô có một thoáng giao động. Chỉ tiếc vì từ đây về sau mối quan hệ này sẽ không còn trong sáng nữa
Cô nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- Trưa nay mẹ tôi sẽ có một buổi tiệc nhỏ cho tôi, anh tới nhà tôi chơi nghe. Bây giờ mình về để mẹ tôi chờ
Phan Văn miễn cưỡng đứng lên theo cô, anh lắc đầu với vẻ ngán ngẩm:
- Bây giờ tôi phải đi công chuyện, để tôi đưa cô về
Mỹ Thuyền không từ chối cũng không cố giữ Phan Văn lại. Khi ngừng trước cổng nhà, anh cười với cô và vẫn không giấu vẻ ảm đạm:
- Chúc cô vui vẻ. Bye nghe!
Rồi anh phóng xe đi. Mỹ Thuyền đứng nhìn theo rồi chậm chạp đi vào nhà. Cô có cảm giác mình chia tay với một ai đó xa lạ chứ không phải là Phan Văn. Bình thường trong mắt cô, Phan Văn là một người bạn vui vẻ, hay nói đùa và có chút gì đó hời hợt. Chứ không phải là gã con trai thất tình với tâm trạng buồn sâu sắc như vậy
Cô vào phòng khách. Mọi người đã có mặt đông đủ như chờ cô. Hôm nay Mỹ Hà và Mỹ Hân cũng dẫn con về. Hai đứa chạy giỡn quanh phòng khách làm cho căn nhà náo nhiệt hẳn lên, mất hẳn vẻ yên lặng hàng ngày.
Thấy Mỹ Thuyền, ai cũng quay qua nhìn cô. Một cái nhìn vui vẻ đặc biệt. Bà Mỹ Hương lên tiếng:
- Về rồi kìa, đi rửa mặt đi con. Nãy giờ ở nhà chờ con đó
Mỹ Hà đi đến Mỹ Thuyền,cười một cách ý nghĩ:
- Có một món quà trên phòng em đấy, lên xem đi
Rồi cô đẩy Mỹ Thuyền lên cầu thang. Mỹ Thuyền lững thững đi lên phòng. Cô tò mò nhiều hơn là náo nức. Nhận quà mừng của bạn bè là điều cô đã quen rồi. Cô đến bên bàn, một bó hoa đặt ở góc lộng lẫy và trang trọng. Cô ngồi xuống cầm bó hoa lên và phát hiện tờ danh thiếp cài trong đó. Cô nhắm mắt lại, tim đập loạn trong ***g ngực khi thấy cai tên quen thuộc. Tự nhiên cô bật khóc
Mỹ Thuyền cũng không biết mình khóc vì cái gì, nhưng cảm nhận anh đang nhớ tới cô cũng đủ làm tim cô thắt lại, xúc động mãnh liệt. Cô chợt nhận ra thái độ dửng dưng từ trước đến giờ là hoàn toàn dối lòng. Thật ra tình cảm đó vẫn dai dẳng một cách âm thầm. Nó làm cô khước từ những người con trai khác một cách không bận tâm. Cô chỉ còn biết chờ thời gian để mà quên lãng
Quên mất mọi người đang chờ mình,Mỹ Thuyền ngồi thẫn thờ trước bàn học, tay mân mê những cánh hoa mịn màng. Chợt tiếng chuông reo làm cô như tỉnh ra. Cô với tay nhấc ống nghe. Hình như dưới nhà có ai đã cầm máy, nhưng lại bỏ xuống. Mỹ Thuyền lên tiếng, giọng đầy hồi hộp:
- Alô
- Mỹ Thuyền phải không, anh đây?
Cô nhắm mắt lại, thở nhẹ:
- Vâng
- Em nhận ra giọng anh không?
- Em có nhận ra, anh Quốc ạ
- Em khoẻ không? Hôm nay chắc em sẽ bận rộn suốt ngày nhỉ?
- Sao anh biết?
- Lễ tốt nghiệp của em mà. Anh gọi để chúc mừng em
"Chỉ có vậy thôi sao?" Mỹ Thuyền thoáng thất vọng
- Cảm ơn anh
Bên kia im lặng. Mỹ Thuyền tưởng tượng anh Quốc đã gác máy. Cô chờ một lát, định bỏ máy xuốngthì Vương Quốc lại lên tiếng:
- Em không hỏi anh đang ở đâu sao?
- Vâng, anh đang ở đâu vậy?
Giọng Vương quốc thật đặc biệt:
- Anh ở nhà
Tim Mỹ Thuyền như ngừng đập, cô hỏi như trong mơ:
- Vậy là anh về nước rồi, bao giờ vậy? Thế khi nào anh đi nữa?
- Tuỳ ở em, điều đó sẽ do em quyết định
Lại một cái gì đó như cảm giác nhói trong tim. Mỹ Thuyền lặp lại:
- Do em quyết định?
- Đúng. Tất cả là tuỳ ở em đó Thuyền. Em hiểu không?
Mỹ Thuyền im lặng. Cô hạnh phúc quá đến mức không biết nói gì. Bên kia đầu dây, giọng Vương Quốc xao xuyến:
- Anh đang ở nhà, và lúc nào cũng chờ em. Tối nay anh sẽ chờ em đến suốt đêm. Em cứ đi chơi với bạn rồi sau đó ghé anh. Nếu em đến thì có nghĩa là em trở về với nhà mình. Còn không. . . anh sẽ tự hiểu và rút lui, vĩnh viễn không bao giờ làm em bận lòng nữa. Em hãy suy nghĩ đi
- Vâng
- Đừng quên lúc nào anh cũng chờ em. Thôi chào em
Mỹ Thuyền buông máy xuống mà tâm trạng cứ lơ mơ. Cô có cảm tưởng mình vừa rơi vào một giấc mơ đột ngột. Một giấc mơ lãng mạn không có khúc dạo đầu, nó đến nhanh quá đến nỗi cô choáng váng không biết mìnhphải làm gì
Có tiếng gõ cửa phòng, rồi Luân Đức nói vọng vào:
- Anh vào được không Thuyền?
Mỹ Thuyền đi ra mở cửa. Luân Đức bước vào anh nhìn bó hoa trên bàn mỉm cười:
- Em thấy thế nào? Anh có thể nói chúc mừng được không?
Mỹ Thuyền thành thật:
- Em bị bất ngờ quá anh Đức. Anh Quốc gọi cho em đấy
- Anh biết. Thế nào? Ý anh muốn hỏi em sẽ đồng ý hay từ chối?
- Em cũng không biết. Vì em đâu có biết bây giờ ãnh ra sao
- Anh Quốc trở về đúng vào ngày em ra trường. Chẳng phải là ảnh đã nói với em nhiều thứ lắm hay sao? Anh khuyên em nhé, đừng có cố chấp, sau này em sẽ ân hận đấy
Thấy vẻ trầm ngâm của cô, anh cười như thông cảm, rồi vỗ nhẹ vai cô:
- Thôi, xuống ăn đi, cả nhà chờ em đó. Em còn nhiều thời giờ để suy nghĩ mà, đúng không?
Mỹ Thuyền dạ một cách ngoan ngoãn rồi đi theo Luân Đức xuống dưới nhà. Cô ngồi vào bàn, cảm thấy rất vui vì lâu lâu cả nhà mới đông đủ như hôm nay. Nhưng trên hết là cảm giác hồi hộp kỳ lạ khi cô nghĩ Vương Quốc đã trở về. Cô có cảm tưởng đời mình sẽ bước sang một bước ngoặc mới, sẽ đầy sôi động chứ không phải là cuộc sống lặng buồn như bốn năm của đại học.
Buổi tối cô giữ lời hứa đi chơi vời bạn bè trong lớp. Nhưng giữa chừng cuộc vui, cô lặng lẽ bỏ về và đến nhà Vương Quốc
Cổng không đóng, Mỹ Thuyền đẩy cửa bước vào. Cô đi vào phòngkhách. Căn phòng tối đen chỉ có ánh sáng lờ mờ của ánh nến. Một sự im lặng lạ lùng làm cô hoang mang. Cô còn đang nhìn quanh thì chợt nghe tiếng Vương Quốc gọi, giọng anh thật trầm
- Lại đây Thuyền
Mỹ Thuyền đi về phía góc phòng. Vương Quốc đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ. Trên bàn là ngọn nến nhỏ và hai ly champagne. Xung quanh anh không khí đầy huyền hoặc, bí ẩn. Tự nhiên Mỹ Thuyền thấy muốn khóc. Cô đi về phía anh, cả hai đứng đối diện nhau, im lặng thật lâu. Bóng tối làm cô không nhìn được Vương Quốc, nhưng cử chỉ của anh làm cô có cảm giác anh trầm lặng hơn ngày trước rất nhiều. Cô nhìn mãi vào khuôn mặt anh rồi đột nhiên ngả vào lòng anh, cô khóc nấc lên:
- Em nhớ anh quá !
Vương Quốc cũng ôm chặt cô, anh vùi mặt trong tóc cô:
- Anh cũng vậy, không lúc nào không nhớ đến em, bốn năm rồi phải không? Em sống ra sao?
Mỹ Thuyền gục mặt trên vai Vương Quốc. Cô hít mũi:
- Em chỉ lo học thôi, thỉnh thoảng đi hát. Thời gian đó em buồn lắm, cuộc sống hoàn toàn vô vị. Có lúc em cứ tưởng anh với chị Thanh Thanh sống hạnh phúc lắm
- Nói như vậy là em đã biết anh với cổ chia tay, phải không?
- Em biết. Nhưng em nghĩ anh sẽ không trở về nữa, và anh có gia đình rồi
- Em nghĩ anh còn còn thể yêu ai khác được sao?
Mỹ Thuyền không trả lời. Cô ngước lên thì thầm:
- Chừng nào anh đi nữa?
- Anh đã nói rồi, điều đó tuỳ thuộc vào em - Anh nhìn cô dăm đăm rồi tiếp - Liệu anh có thất vọng không em?
Mỹ Thuyền lắc đầu:
- Nếu anh đã trở về thì em không cho anh đi đâu, em nhớ anh lắm
Cô ngừng lại, rồi nói thì thào:
- Sao mà em yêu anh đến vậy chứ?
Vương Quốc nhắm mắt lại, anh càng siết cô vào người hơn:
- Anh biết là em rất chung thuỷ mà
Mỹ Thuyền buông rời vòng tay trên cổ anh, cô đến ngồi xuống cạnh bàn:
- Có cả rượu nữa hả? Vậy là anh chờ em nãy giờ đấy à?
- Em đoán thử xem bao lâu?
Mỹ Thuyền giương mắt nhìn anh như một dấu hỏi. Vương Quốc ngồi xuống đối diện với cô:
- Anh chờ em suốt ngày nay. Và sẽ đến suốt đêm, nếu tối nay em không về đây
Anh nhấn giọng:
- Về nhà của mình
Mỹ Thuyền cầm ly lên:
- Anh muốn em say lắm hã?
- Say chút có sao đâu. Để em nhớ lâu một chút
Vừa nói anh vừa nâng ly lên, chạm nhẹ vào ly Mỹ Thuyền:
- Mừng em mới tốt nghiệp
Anh uống một ngụm, Mỹ Thuyền cũng bắt chước uống theo, rồi cô nhăn mặt:
- Không ngon lành gì hết
- Nhưng nếu để ý, em sẽ thấy vị của nó rất ngọt
Anh bỏ ly xuống bàn, kéo tay Mỹ Thuyền:
- Qua đây với anh
Mỹ Thuyền ngồi trên chân anh. Vòng tay cô quấn quýt qua cổ anh. Sự gần gũi làm cô thấy dễ chịu hơn bao giờ hết,Vương Quốc hình như cũng cảm nhận được ý nghĩ của cô, anh dịu dảng:
- Nói cho anh biết đi, em đã nhớ anh ra sao?
Mỹ Thuyền tư lự:
- Nhiều lắm, bây giờ em không diễn tả được, nhưng em nhớ có những buổi chiều đi học về, em nhớ anh quay quắt cả người. Có lúc nữa đêm em thức dậy cứ tưởng anh ở bên phòng đối diện giống như lúc trước. Chừng nhớ ra em buồn ghê lắm. Còn anh?
- Ở nước ngoài anh không giao thiệp với ai, chỉ sống với những kỷ niệm về em. Anh theo dõi báo chí xem có viết gì về em không, em ra cuộn băng nào anh cũng mua về. Mỗi lần xem em hát anh nhớ em như điên. Phải uống thật say để quên
Anh chợt kéo tay cô đứng dậy:
- Lên đây, em muốn nhìn lại phòng của em không?
Mỹ Thuyền theo anh đi lên lầu. Cô vào phòng mình và đứng lặng nhìn quanh. Mọi thứ vẫn còn nguyên, không có gì thay đổi như cô đã nghĩ. Cô quay qua Vương Quốc:
- Lúc dọn đi, em cứ nghĩ sau này Thanh Thanh sẽ bỏ hết mọi thứ đồ của em, lúc đó em buồn ghê gớm.
Vương Quốc đứng tựa cửa sổ lặng lẽ quan sát cô. Mỹ Thuyền cũng nhìn anh. Dưới đèn sáng cô có dịp nhìn kỹ Vương Quốc hơn. Anh cũng không khác trước nhiều lắm. Dáng dấp quen thuộc của anh làm cổ cô nghẹn lại vì xúc động. Cô đến đứng bên anh. Vòng tay thân quen của anh choàng qua người cô. Cả hai đứng yên nhìn xuống đường. Trong căn phòng biệt lập này, người này cảm nhận người kia cũng sung sướng như mình. Điều đó đối với hai người thật quý giá. Vì hạnh phúc bây giờ ai cũng phải có với một giá thật đắt!