Cũng như mọi lần, bữa nay Ngọc Quí lại thích đi ăn hàng rong. Tuy nhiên, nhỏ không thể gạ gẫm được ai để theo đuôi. Rủ thằng Quyền đi ư ? Nó làm quái gì mà có tiền, rồi lại phải bao nó nữa. Từ trong nhà, Ngọc Quí nhóng mắt nhìn ra đường phố chiều thứ bảy tấp nập mà cõi lòng nhấp nhổm. Tuy chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ kết mô đen với một đứa bạn để có thể đi chơi chung nhưng Ngọc Quí cũng thích vui lắm! mà làm sao nhỏ ngồi nhà xem tivi được kia chứ khi hai người anh trai đã trốn nhỏ để đi chơi với bạn gái. Còn thằng Quyền thì cứ túc trực mãi bên chiếc máy điện thoại nói chuyện rì rầm với một đứa bạn nhóc tì nào đấy. Rõ là buồn chán khi phải ngồi ở nhà trong lúc này, nó thấy cả một “cõi lòng trống vắng”. Ngọc Quí đi ra đi vào rồi quyết định thay quần áo. Cô bé diện một bộ đồ trông thật bụi, lén đẩy “con chiến mã” của thằng Quyền ra khỏi nhà rồi ngồi lên đạp đi. Nhìn Ngọc Quí lúc này giống y con trai với cái đầu tóc tém và dáng dấp hơi nghịch ngợm. Nhỏ thong dong dạo vài vòng trên phố rồi tấp vào một tụ điểm ca nhạc có quản cáo rầm rộ các thần tượng mà nhỏ đang ái mộ. Chen lấn trong lớp người đông đảo, Ngọc Quí cố nhóng mắt xem có thấy ai trong hai ông anh của mình không. Bởi cô bé biết họ rất mê nhạc, nhất là Quân. Tìm mãi, mỏi cổ lại khác nước Ngọc Quí đành lần mò ra bên ngoài mua một hộp sữa đậu nành uống. Trong lúc đang giải khát, cô bé bổng sáng mắt khi trông thấy một đôi trai gái đi qua. Chẳng phải là ông anh thư hai của nhỏ đó sao? Bám theo ngay đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh” rồi. Không chần chờ, Ngọc Quí vất vỏ hộp sữa đang nhẹ tên rồi len lỏi trong rừng người đang mỗi lúc một đông. Rất khó khăn, nhỏ mới bắt kịp “đối tượng” thì… ô hay không phải là anh Quân mà người nào đó có nét mặt rất giống. Ngọc Quí khựng lại rồi chưng hửng với một chút hổ thẹn. Suýt chút nữa thì quê mặt giữa đám đông nếu như nhỏ không kềm chế được tiếng kêu. Chẳng còn lòng dạ nào để nghe nhạc nữa, Ngọc Quí rời khỏi tụ điểm tiếp tục đạp xe một mình trên các ngã đường mà nhỏ muốn đi qua. Ðến chỗ bán gỏi cuốn, nhỏ cảm thấy thèm nên tấp vô xơi liền một hơi hơn nửa chục khiến khi đứng dậy nhỏ nghe no căng cả bụng.
Bây giờ thì cô bé không muốn đi đến bất cứ một nơi nào nữa mà chỉ thích về nhà nằm dài trên salon cãi lộn với thằng Quyền. Có thể giờ này nó vẫn còn đang trực chiếc máy điện thoại để tán gẫu cùng đám bạn vì không biết phải làm gì khi ở nhà một mình. Ngọc Quí vừa nghĩ đến thằng em, vừa điều khiển chiếc xe theo lộ trình trở về nhà. Ngang qua một khúc đường hơi vắng nhỏ chợt bị tốp con tai chận lại. Thằng có bộ mặt đáng ghét nhất tới trước đầu xe của Ngọc Quí hất hàm:
- Ê… có tiền không? Móc túi đưa đây.
Biết mình gặp phải bọn côn đồ trấn lột. Ngọc Quí không dám tỏ ra bướng bỉnh như vốn có. Nhỏ ấp úng:
- Tui không có.
Một tên với vóc dáng nhỏ thó, nhưng trông cũng rất cô hồn cười nham nhở, chống nạnh một bên hông:
- Không có tiềm mà cũng đi dạo phố nữa sao. Mày là con gái … hay con trai.
Không đợi cho Ngọc Quí kịp đáp lại, một tên nữa đưa tay lên má nhỏ, rờ nhanh một cái:
- Hề… hề… mịn màng như vầy thì phải là con gái rồi, nhưng sao mày lại ăn mặc giống con trai quá vậy? Bộ tính giả làm pêđê hả?
Bị xúc phạm nặng nề cơn giận của Ngọc Quí đùng đùng nổi lên, nhưng cô bé đã kịp nén nó lại khi đảo mắt nhìn thấy chung quanh có tới bốn, năm thằng “đầu trâu, mặt ngựa”. Liệu một mình Ngọc Quí có chống cự nổi với chúng nếu như nhỏ động thủ? Chẳng lẽ mang võ nghệ đầy người lại để bị ăn hiếp hay sao? Những ý nghĩ dằng co làm cô bé không biết phải phản ứng ra sao? Trong lúc đó thì bọn du thử, du thực kia lại chẳng để cho Ngọc Quí có thời gian đối phó. Chúng xúm vào nắm lấy ghi đông xe như thể muốn cướp nó khỏi tay cô bé:
- Không tiền thì để chiếc xe này lại đây. Chắc đem cầm cũng được một hai trăm ngàn gì đó.
Nghe nói, Ngọc Quí tái mặt hét ầm lên:
- Cướp… cướp…
Tức thì cô bé bị lãnh một cái tát như trời giáng vào má phải té ngồi bệt xuống đường, cùng chiếc xe đạp đè lên người. Trước nguy cơ ập đến bất ngờ này, Ngọc Quí chỉ còn biết run rẩy mà quên mất việc mình có thể đem võ nghệ ra mở đường thoát. Trong lúc Ngọc Quí thầm than khổ thì bỗng đâu xuất hiện cứu tinh. Ðó là một tốp nam, nữ khoảng gần chục người vừa đi học ngoại ngữ về nghe tiếng kêu của nhỏ liền chạy đến cứu nguy. Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, Ngọc Quí nhận ra một nét mặt hơi quen. Nhưng vì không kịp định thần nhớ mà chỉ nói được mỗi tiếng “cám ơn” khi các ân nhân của mình quay đi.
Ðạp xe nhanh về nhà với bộ y phục bị dấy bẩn, Ngọc Quí còn **ng mặt thằng em trai ở trước sân. Nó hoạch họe:
- Sao chị lại “đánh cắp” chiếc xe của tui làm phương tiện nãy giờ.
Ðang bực bội, Ngọc Quí nói dấm dẳng:
- Tao mà thèm đánh cắp à. Làm như chiếc xe của mày quý lắm vậy, nó xui xẻo bỏ mẹ đi.
Thằng Quyền trợn mắt lên:
- Tại bà là con gái ngồi lên nên nó mới không gặp hên đó! Liệu chiếc xe của tui có còn đàng hoàng như cũ không?
Vừa hỏi, thằng Quyền vừa chộp lấy chiếc xe của mình xem xét. Mặc dù ngọn đèn ở trước sân không được sáng nhưng nó vẫn phát hiện ra điều bất bình thường của chiếc xe.
- Sao cái cổ của nó méo xẹo qua một bên vậy? Lại còn bị trầy mấy chỗ nữa.
Trước thái độ khá căng thẳng cuả thằng em, Ngọc Quí bèn tìm cách nói dối:
- Thì tại ta chạy xẻ của nhà mi không quen nên bị té. Hư hỏng chút xíu có gì là quan trọng lắm đâu.
Nói rồi Ngọc Quí nguây nguẩy bỏ đi vô nhà, nhưng nhỏ đã bị thằng Quyền kéo lại. Nó ra mặt bắt đền:
- Quang trọng hay không chị cũng phải đem sửa lại cho tui.
- Nhưng bây giờ tối rồi đâu còn tiệm nào mở cửa.
- Thì sáng mai… chị mà trốn chạy trách nhiệm tui quyết không để yên.
Thấy thằng em cứ khăng khăng làm khó mình, Ngọc Quí tức tối để rơi ra vài giọt nước mắt. Nhỏ đưa tay lên quẹt ngang chỗ bị tát đau hồi nãy.
- Hừm… chiếc xe của mi mà đáng giá bằng cái mạng của ta sao.
Lúc này thằng Quyền mới chợt lưu tâm đến hình hài của chị. Nó chớp mắt lia lịa:
- Mạng của chị thì bị làm sao chứ?
Thốt nhiên Ngọc Quí nức nở lên vì nhớ lại những sự kiện mà mình vừa trải qua ngoài đường phố. Ðã có bao giờ nhỏ bị tát đau đến thế chứ! Vậy hồi nãy cái thằng khốn kiếp ấy dám ban cho Ngọc Quí một bạt tai, đến giờ vẫn còn rát bỏng cả má. Chưa hết, nhỏ còn bị xô té... còn bị chúng buông lời xàm xỡ… Ôi, nếu không gặp được những người tốt bụng giải cứu thì chẳgn biết giờ này cô bé có về được đến nhà không? Thế mà thằng em út của Ngọc Quí còn tỏ thái độ dửng dưng… Ồ, không… nó đâu có biết được những điều mà chị nó không thể nói thật ra.
Ðưa bàn tay lên má, Ngọc Quí cố che để thằng Quyền đừng nhìn thấy dấu vết vẫn còn in đỏ ở nơi đó. Nhỏ mong muốn thoát khỏi cặp mắt nó để biến nhanh về phòng:
- Mi thấy ta còn đi được bằng cả hai chân là may mắn lắm rồi. Không mừng hộ cho ta còn ở đó mà thắc mắt hả. Chắc mi muốn ta bị què chân chăng?
Thấy chị gái khóc thằng Quyền cũng không nỡ làm khó nữa, nó nhìn Ngọc Quí bằng ánh mắt dịu hơn:
- Ai mà muốn chị gặp nạn hồi nào đâu. Toàn nghĩ oan cho người ta… Chẳng qua là tại em nóng ruột chiếc xe chứ bộ.
Vì muốn cho im chuyện, Ngọc Quí đành phải hứa: gio no ca di oie
- Sáng mai mi cứ dắt nó đi sửa, tốn bao nhiêu ta sẽ chi tiền ra.
Không biết nghĩ sao, thằng Quyền bỗng xua tay:
- Thôi không bắt đền chị nữa đâu, em tự sửa được rồi.
Nét mặt Ngọc Quí tươi hơn được một chút:
- Ta cám ơn lòng tốt của nhà mi trước đó. Có dịp ta sẽ rủ nhà mi đi ăn.
Nói xong, Ngọc Quí biến nhanh lên cầu thang mà không đợi thằng Quyền kịp tỏ thái độ gì thêm nữa.
Lúc này chuông đồng hồ vô tình thong thả điểm bảy tiếng. Nó cảm nhận sự vô tư đến kỳ diệu trong khoảnh khắc đó và lòng nó chợ dịu lại, quên hết mọi chuyện phiền muộn xảy ra hồi chiều.
Lần đầu tiên trong đời Ngọc Quí bắt bộ não của mình phải suy nghĩ thật nhiều. Sau cái sự kiện bị cô bé chọc ghẹo trên đường phố, Ngọc Quí thấy mình như đã thực sự lớn hẳn, không còn bày ra trò nghịch ngợm để vòi tiền hoặc “theo đuôi” làm vướng bận các anh. Ngay cả việc cãi nhau với thằng Quyền cũng không xảy ra dù trước đó hai chị em đấu khẩu nhau như cơm bữa. Hằng ngày sau những giờ cần cho việc học và phụ giúp mẹ công việc vặt vãnh trong nhà thì Ngọc Quí lại thu mình vào một nơi nào đó với thái độ suy tư lạ lẫm chưa từng có. Dường như cô bé đang cố nhớ lại buổi tối mình bị bọn côn đồ mắt nạt. Và trong tốp người giải thoát cho Ngọc Quí có một giọng quen thuộc mà nhỏ không thể nhớ mình đã từng gặp ở đâu. Bóp trán, động não mãi tới ngày vài ngày sau cô bé mới dám khẳng định đó chính là kẻ mà mình đã một lần “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” giữa đường phố dạo nào.
Nhưng sau bữa đó Ngọc Quí thấy hắn phản công lại mấy tên trấn lột kia dữ dội lắm mà. Hắn ra tay làm việc nghĩa dù bộ dạng trông rất thư sinh, yếu đuối. Bằng chứng là hắn đã đích thân lao tới kéo Ngọc Quí đứng lên khỏi cái chỗ mà nhỏ bị xô té. Còn dựng cả chiếc xe đạp bị ngã đổ rồi trấn an bằng tia mắ rất hiền lành. Nghĩa cử ấy làm sao mà Ngọc Quí có thể quên cho đành, nhỏ thấy day dứt chuyện mình đã đối xử không tốt với kẻ đó ngày trước để giờ phải chịu nhận ân người. Ðúng là một câu chuyện rất buồn cười, kẻ bị Ngọc Quí đánh lại ra tay cứu cô bé. Mà dường như Ngọc Quí còn biết được tên của hắn nữa. Cô bé nhớ không nhầm đã nghe ai đó gọi hắn là Tuấn… một cái tên nghe đâu có vẻ là yếu đuối gì. Nhưng sao hắn lại để cho Ngọc Quí đánh giữa đường? Một sự nhường nhịn đáng khen đây, hay còn một nguyên cớ nào khác nữa?
Không thể lý giải được, Ngọc Quí bèn thở dài gây chú ý cho anh trai. Quân đang đọc sách gần đó ngước lên hỏi:
- Ðang thương nhớ ai mà ngó mặt khờ khạo vậy em gái?
Ngọc Quí giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Nhỏ cười ngượng với anh trai:
- Ðâu có. Em đang đ»ng não sáng tác một bài thơ.
Quân nhìn em gái bằng ánh mắt lạ lẫm:
- Anh có nghe lầm không đó nhỏ?
- Không lầm đâu. Em nói thiệt mà.
- Nhưng em có ý muốn làm thi sĩ tự bao giờ? Anh nhớ em gái anh vẫn luôn ưa những hoạt động về tay chân mạnh mẽ kia mà!
Ngọc Quí cắn móng tay tỏ vẻ e thẹn mà xưa nay chưa từng thấy ở cô bé.
- Thì cũng có lúc em nhớ mình là con gái chứ anh.
Quân lộ nét ngạc nhiên:
- Một sự kiện lạ vừa xảy ra trong năm hai ngàn đó nghe.
Quí mắc cỡ quay mặt đi:
- Cái anh này kì cục thiệt. Chuyện có thế mà cũng làm người ta quê.
Quân bẹo cắm Ngọc Quí:
- Kẻ kì cục là em chứ không phải là anh đâu. Ðang khi không là con gái lại khăng khăng phản đối đòi làm con trai, để né tránh công việc nội trợ. Giờ bỗng nhiên lại muốn trở về làm con gái… Nè, có phải em vừa phát hiện ra một tên tiểu tử nào đó dễ thương nên sực nhớ lại mình…?
Chưa hiểu ý anh muốn nói gì, song Ngọc Quí đã la ầm lên:
- Anh trông gà hoá cuốc rồi… Làm chi mà hạch sách em dữ vậy? Em là con gái thì muôn thuở vẫn là con gái có gì đâu.
- Thôi đừng có đánh trống lãng nữa cô nương ơi, không qua mặt được các anh đâu. Nào… nói nghe coi, vấn đề gì đang làm em thay đổi.
Tự nhiên bị anh trai gạn hỏi, Ngọc Quí chẳng biết phải dấu diếm cách nào nên nói ấp a ấp úng như người đang ngậm kẹo:
- Anh… anh tò mò…v ừa thôi. Em thay đổi gì đâu ngoài… dự tính làm mấy câu thơ gởi dự thi “Mực Tím”.
Có lẽ thấy ý định của em gái hợp gu với sở trường của mình nên ánh mắt Quân lóe lên mơ màng:
- Vậy nhỏ đã làm được chưa? Có cần phải gợi ý hay không?
Ngọc Quí khẽ gõ nhẹ tay lên bờ môi, cõi lòng như bị gió cuốn, mây trôi.
- Em đã làm được một bài ngũ ngôn tứ tuyệt rồi, nhưng chẳng biết có thể gởi đi được không?
Quân động viên:
- Ðọc cho anh nghe đi. Nếu sai anh sẽ sửa dùm cho.
Nhưng Ngọc Quí đã lắc đầu nguây nguẩy không chịu:
- Thôi mắc cỡ lắm! Lỡ không hay anh lại cười nhạo em làm sao.
- Không có chuyện đó đâu, anh là anh của em chứ bộ.
- Nhưng em sợ rằng…
- Sợ cái gì? Nếu muốn làm thi sĩ thì trước tiên phải cho mọi người thưởng thức tài năng của mình.
Ngọc Quí vội lè lưỡi:
- Eo ôi!
Quân vuốt mũi em gái mắng.
- Làm việc gì cũng phải bạo dạn lên thì mới có thể thành công được. Ðừng có nửa gan rồi nửa nhát sẽ bị con ma nó theo đuôi phá hỏng nhỏ đó.
Rồi cậu khuyến khích thêm:
- Nếu không đọc thì hãy viết ra giấy cho anh xem đi.
Ðến đây thì Ngọc Quí thật sự bối rối vì cái tội nói dóc. Bởi đã có bao giờ cô bé nặn ra được câu thơ nào đâu chứ, ngay cả chính một đoạn văn xuôi Ngọc Quí còn phải copy bạn mình nữa là… Ôi, biết điều chỉnh lại lời nói thế nào? Cô bé cắn môi một cái thật đau và chợt nhớ ra câu thơ vừa đọc đâu đó trong tờ mực tím lúc ban sáng. Cô bé khẽ đẩy ra giọng ngâm thơ:
“Tuổi hồn nhiên biến mất
Lòng thiếu nữ bâng khuâng
Tim hồng đêm thổn thức
Giấc mộng thấy bóng người…”
Vừa dứt câu Ngọc Quí đã bật hỏi anh:
- Thế nào hả anh Quân, không đến nỗi ẹ lắm chứ?
Quân nhìn em gái trân trân:
- Không ẹ. Nhưng ý tứ của bốn câu thơ này không phù hợp với tâm trạng của lứa tuổi như em.
Vì còn rất trẻ con nên Ngọc Quí trề môi:
- Anh khó tính. Không chê cũng không khen… thì đòi làm giám khảo thế nào được. Bài thơ hay như vậy mà…
Quân bỗng hỏi vặn lại:
- Em thấy hay ở chỗ nào?
Ngọc Quí tỏ ra sành sõi:
- Ở chỗ… mà thôi khó nói lắm! Ai lại đem phơi bày ruột gan của mình ra cho kẻ khác thấy bao giờ.
Không ngờ Quân chộp lấy câu trả lời lập lờ ấy:
- Nói mau lên! Hãy khai nhận để được sự cảm thông đi.
- Nhưng em có làm gì…?
- Ai dám tin nếu như nhỏ đích thị là tác giả của bài thơ hồi nãy.
- Thì sao nào?
Quân nói mạch lạc rõ ràng:
- Thường thì cảm hứng vẫn đi đôi với tâm trạng. Theo anh, em đang bắt đầu xâm nhập vào thế giới của người lớn rồi phải không?
Ðôi má Ngọc Quí thoáng ửng hồng lên, nhỏ không dám nhìn anh mà quay mặt đi hướng khác:
- Em không biết.
Quân khai thác dịu dàng:
- Chẳng phải từ nãy giờ em đã để lộ ra những bí mật của lòng mình rồi sao Ngọc Quí?
Biết không thể giữ kín được những gì đang xoáy động trong tâm tư, Ngọc Quí đành phải chọn người anh này để thố lộ sau cái lườm thật dài:
- Thôi đừng có “hỏi cung” em liên tục nữa mà. Ðể em nói…
Quân đưa bàn tay lên chận lại:
- Không cần thiết nếu như em miễn cưỡng.
Ngọc Quí xìu mặt xuống, giọng đã có phần bướng.
- Miễn cưỡng em cũng nói…
- Anh không muốn nghe đâu.
- Em sẽ hết lớn vào tai anh
- Anh đã thủ sẵn hai cục bông gòn thật to nhét lại rồi.
- Bộ em không biết gỡ nó ra quăng hả?
Ðấu khẩu tới đây thì hố mắt của Ngọc Quí đã long lanh giọt nước khiến Quân phải dừng lại dỗ dành:
- Coi… bản lĩnh em lúc trước đã vất đâu hết rồi. Ðừng có khóc nghe chưa nhỏ, anh đã bỏ bông gòn ra rồi đây.
Ngọc Quí sát lại bên anh trai như sợ có người nghe lỏm:
- Anh Quân nè, nếu mình hay nghĩ tới một người nào đó có phải là…
- Nan y… rồi…
Quân chận lời ngang bằng tiếng kêu thảng thốt khiến Ngọc Quí phải thót tim lo sợ. Cô bé lắc tay anh lia lịa:
- Anh nói cái gì ghê gớm vậy?
Quân lăm lăm ánh mắt quan sát em:
- Không phải chỉ là ghê gớm đâu mà còn khủng khiếp nữa. Năm nay nhỏ được bao nhiêu tuổi?
Ngọc Quí đáp như máy:
- Gần mười sáu…
- Cân nặng bao nhiêu ký?
Ngó bộ dạng nghiêm trọng của anh Ngọc Quí không dám chần chờ:
- Bốn mươi lắm kí, chiều cao một mét sáu mươi…
Tới đây thì Quân phá lên cười, điệu bộ khá khôi hài:
- Hà… hà… mới bây nhiêu mà đã bày đặt nghĩ tới người khác rồi ư ? Phạm vào tội hình sự không ai cứu được đâu cô bé.
Biết anh đùa nên Ngọc Quí cãi lời tới tấp:
- Oan cho em lắm “nhị ca” ơi! Em chưa hề phạm tội… mà có phạm tội thì cũng nhẹ hều à.
Quân làm bộ quát tướng:
- Mau kể ra cho anh biết đường mà phán quyết. Cấm giấu một điều gì.
Rồi cậu tỏ thái độ rất ân cần với Ngọc Quí khiến cô bé tuần tự kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Từ vụ đánh người tới việc bị người đánh, Ngọc Quí đã can đảm thố lộ hết. Cô bé liền bị anh khiển trách:
- Những việc xảy ra đều do em gây nên. Lẽ ra là con gái em phải mềm mỏng, thuỳ mị, không ra đường một mình vào ban đêm để rồi gặp sự cố.
Biết lỗi, Ngọc Quí khẽ cúi đầu lí nhí:
- Anh đừng có nói lại những chuyện về em cho một ai biết nhé! Nhất là thằng Quyền, nó sẽ có cớ để mà trêu chọc em suốt ngày luôn đó.
Vốn ít nói nhất trong số anh em trong nhà nên Quân chỉ thoáng cười:
- Anh không hứa nhưng anh cũng không phải là người lẻo mép.
Ngọc Quí thở nhẹ nhàng:
- Thế là em yên tâm rồi.
- Chưa yên đâu nhỏ ơi! Từ nay đi đâu thì phải nên cẩn trọng đó. Nhớ là đừng có đem mấy đường quyền học được để đi ăn hiếp người ta nữa nghe chưa. Không phải ai cũng biết nhường nhịn như tên con trai nào đó đâu!
Lời nhắc nhở làm cho Ngọc Quí thấy hổ thẹn vô kể bởi những hành động đã trót gây ra. Nhất là khi gặp lại tên con trai nhỏ đã bị đánh một thoi, chẳng biết hắn có nhận ra được Ngọc Quí hay vô tình rồi quên béng. Một nỗi buồn nữa lại ập đến làm gương mặt khá xinh của cô bé khẽ chau lại. Quân chú ý quan sát nên phát hiện được bèn thọc sâu dòng suy nghĩ nông cạn của em:
- Nếu anh đoán không sai thì nhỏ em gái nghịch ngợm của anh đang bị kẻ nào đó khống chế về tư tưởng.
Ngọc Quí tròn mắt đáp:
- Anh dùng từ gì mà nghe kinh khiếp vậy. Em chỉ thấy áy náy việc đánh người rồi lại thọ ân thôi.
- Nhưng bây giờ sự thể đã rồi… Em hãy làm những điều tốt mà bù đắp lại.
- Anh Quân à, em muốn gặp tên con trai ấy để xin lỗi.
Giọng nói của Quân hơi dí dỏm:
- Cứ chờ đợi. Bởi vì trái đất tròn…và thành phố này cũng không rộng lắm đâu.
- Không biết hắn có giận em không?
Quân bèn nhạo:
- Hắn đã được em đền bù cho thoi kẹo, ăn xong rồi còn giận cái gì.
Ngọc Quí chợt đặt ra câu hỏi:
- Nếu anh ở trong tình cảnh của hắn lúc ấy, anh có hiền như vậy không?
Quân hóm hỉnh:
- Còn hơn hắn gấp mười lần. Anh sẽ đưa mặt cho cô gái đó đấm thoải mái, chừng nào cô ta cảm thấy không thể xuất chiêu được mới thôi.
- Như vậy thì bộ mặt anh tan nát như tương rồi con gì.
- Nhường nhịn con gái là một thứ hạnh phúc đấy.
- Hành động của anh đạt kỉ lục thế giới rồi đó anh Ba ạ.
Câu chuyện của Quân và Ngọc Quí lọt vào tai thằng Quyền từ bao giờ chẳng biết. Nó từ phòng ăn thò đầu sang với quả bom to tướng trên tay:
- Chuyện cơ mật mà sao nói lớn quá vậy? Làm thằng nhỏ này nghe hết rồi.
Quân mắng thay cho Ngọc Quí:
- Nghe hết rồi thì đóng nút tai lại. Là con trai cũng đừng nên lắm điều.
Thằng Quyền vừa nhai bom rào rào vừa to tiếng:
- Bữa nay anh bênh “bà chằng lửa” này quá ha. Em nhớ ngày mùng tám tháng ba qua rồi mà…
Quân vẫn luôn là người cưng Ngọc Quí nhất nhà nên tìm lời đối đáp:
- Không phải chỉ có ngày tám tháng ba mới nể nang phụ nữ. Nếu em đã nghe rõ câu chuyện rồi thì nên bắt chước tên con trai lịch thiệp ấy đi.
Nhưng thằng Quyền đã nuốt chửng miếng bom trong miệng rồi bĩu môi:
- Còn lâu em mới học đòi. Có là thằng ngu mới đưa mặt cho người ta đánh đấm. Con gái thời nay không phải là loại dễ thương đâu…
Không tranh cãi với thằng Quyền như mọi khi, Ngọc Quí bỏ đi lên lầu thì **ng phải anh trai cả đang đi xuống. Nhìn mái tóc được chải chuốt nhưng bóng mượt của Quang, cô bé không ngăn được câu nói:
- Em đoán không sai hôm nay anh lại có hẹn với chị Huệ.
- Trật lất rồi nhỏ ạ. Anh đang có việc cần đây. – Quang xua tay, tỏ ra vội vã.
Vì đang muốn nhờ anh mua dùm đôi giày nên Ngọc Quí đã chận đường.
- Khoan đi đã anh Quang.
- Gì nữa đây?Bộ muốn xin tiền hả?
Tự ái, lớp da mặt của Ngọc Quí nóng ran lên. Cô bé nói lẫy:
- Hứ. Cứ hễ muốn gặp anh là nhất thiết phải xin tiền hả?
Thấy em gái có vẻ giận. Quang vội cười xòa:
- Thì anh rút kinh nghiệm ở những lần trước mà.
Ngọc Quí quay ra nhìn sang hướng khác, môi cong lên hờn giận:
- Nhưng hôm nay em không có ý định để xin xỏ.
Quang đứng dựa người vào thành cầu thang, khẽ chớp mắt ngó em:
- Vấn đề gì khiến cho “muội” giữ chân huynh?
Ðang ấm ức, Ngọc Quí chẳng thể nào cười được nên bộ mặt rất khó nhìn:
- Bây giờ thì… không cần.
Vì vội việc riên không có thời gian năn nỉ, Quang quay lưng vừa đi vừa nói:
- Không cần thì để lúc khác anh em mình trò chuyện vậy. Anh vừa nhận được tin báo qua điện thoại là…
Ngọc Quí hét toáng lên chận đứng câu chuyện của anh trai:
- Là trời sấp anh cũng không thể coi thường em như thế được.
Quang ngơ ngác trước những biến đổi bất ngờ này.
- Nhưng trời có sập đâu, và anh cũng có coi thường em hồi nào đâu. Chỉ tại em biểu không cần.
Ngọc Quí giãy nảy trên thang lầu:
- Con trai các anh quả là chẳng hấp thụ được chút thông minh, tinh tế nào của trời đất. Hèn chi, không ai hiểu được tính tình con gái.
Tự nhiên bị chê bai, Quang không thể không phản ứng. Cậu giả làm mặt nghiêm:
- Nè nhỏ. Không được láo với các anh như vậy. Liệu cái đầu của em có lớn hơn người khác không?
Niềm kiêu hãnh trong Ngọc Quí trỗi lên. Tuy nhiên cô bé cũng dè chừng anh.
- Nếu như ở lứa tuổi em, em cam đoan chẳng thua ai.
Quang đá lông nheo:
- Trả lời cũng khôn đấy. Tưởng em không nể mặt cả hai ông anh thì có họa lớn rồi. Mà thôi…nhỏ hãy để cho anh đến nhà Huệ coi sao. Nghe nói thằng em trai của cô ấy bị một tốp du côn trả thù đến phải nằm bệnh viện.
Câu chuyện của Quang vừa thố lộ gây nỗi tò mò tột độ cho Ngọc Quí. Nhưng cô bé cố làm bộ dửng dưng:
- Thế ư? Chuyện xảy ra đã lâu chưa?
Quang sốt ruột nhìn đồng hồ:
- Mới tối hôm qua, trong lúc đi học ở trung tâm ngoại ngữ về.
Ngọc Quí hơi bạnh miệng:
- Chắc em của chị Huệ thuộc thành phần cá biệt, hay đánh lộn ngoài đường.
- Ngược lại với lời suy đoán của của em rồi. Anh không bênh vực, nhưng thật sự em trai của Huệ rất ngoan và dễ mến. Nếu có dịp… anh sẽ đưa em tới làm quen.
Ý tốt của Quang bị em gái trùm chăn lên, cô ngủng nghỉnh lắc lư cả thân hình:
- Thôi em không thèm…
- Ðừng có nói vậy kẻo sau này ân hận đó!Cậu Tuấn rất là tốt…
Ngọc Quí dấn thêm một câu nghe thật chói tai:
- Con trai là cái đinh trong mắt của con gái, ai dại gì mà vướng phải?
Nói tới đây cô bé láu lỉnh mới chịu buông tha cho anh trai trở về phòng với những suy nghĩ với vẩn của mình. Ồ, lúc nãy anh của mình vừa mới bảo em của chị Huệ tên là gì cà? Hình như… có vẻ giống tên kẻ đã cứu mình trên phố. Nhưng sao lại trùng lặp như thế nhỉ? Ôi… mình đã nghĩ nhiều đến hắn để làm chi. Ngọc Quí gạt phăng mọi tư tưởng không đâu, song cô bé chẳng thể ôm gối nằm im được vì những câu nói của anh trai cứ lởn vởn trong đầu. “Em của chị Huệ bị một tốp du côn đánh trả thù…”. “Nhưng hắn làm cái gì để đến nông nỗi như thế chứ?” “nguy hiểm đến độ phải vào nằm bệnh viện hay sao?”. Rõ đáng đời…cho những kẻ thích dùng sức mạnh. Ngọc Quí chưa kịp hả hê với câu mắng thầm trong bụng thì chợ nhớ lại trước kia mình cũng đã từng sai phạm một lần. Ðiều khó thể giải thích là cô bé thuộc vào hạng quần thoa, thế mà vấn đề trái mắt ấy lại xảy ra biết phân bua làm sao chứ! May mà câu chuyện chỉ qua đường, chứ nếu không Ngọc Quí sẽ quê mắt tới chừng nào.
- Lẩn thẩn chán, cô bé chớp mắt được một hồi, song tiếng chuông điện thoại đổ bên ngoài đã đánh thức Ngọc Quí. Toan nhổm dậy, nhưng thấy thằng Quyền nhấc máy, Ngọc Quí lại nằm xuống. Cô bé nghe nó nói chuyện oang oang như cãi nhau thì lại bực mình.
- Làm ơn giảm bớt âm thanh lại giùm ta đi thằng ranh.
Nhưng có ý trêu Ngọc Quí, thằng Quyền càng vặn lớn khiến bà chị nó phải nổi giận rời giường đến giành lấy chiếc điện thoại úp xuống:
- Không nói năng gì hết, muốn thủng cả tai của ta rồi.
Bị cắt ngang câu chuyện đàm thoại với bạn, thằng Quyền không thể lặn yên. Nó chống nạnh ngang hông rồi la:
- Sao dạo này bà chị của tui khó tính, khó nết vậy?Cứ như là…
Không để cho thằng em ví von mình, Ngọc Quí nhét “con cóc” vào miệng nó:
- Im họng ngay kẻo ta đây không nể tình mi là tiểu đệ đâu. “ Nọc ong” dạo này độc lắm đó!
Như mọi khi thằng Quyền không biết điều, song hôm nay nó dễ dàng bị khống chế:
- Thôi “ong” đã bay ra thì tui không nói nữa.
- Tốt. Cho mi cây kẹo chocolate này, ăn đi để nó khỏi có rỗi rãi cái mồm.
Thằng Quyền lấy cây kẹo nhưng ra ý chưa hài lòng, nó xòe bàn tay phía bên kia:
- Chị có tiền không?Cho tiểu đệ xin ít ngàn đi.
Ngọc Quí nhướng xếch một bên mắt:
- Mi xin lầm chỗ rồi. Ta có phải là cái kho đựng bạc đâu. Hãy đi mà “móc túi” anh cả với anh hai…
Nghe chị nói, thằng Quyền nhóng mắt nhìn xuống lầu bên dưới rồi lộ ra vẻ thất vọng:
- Chẳng thấy bóng ai cả. Ði hết sạch sành sanh rồi.
Thái độ của thằng em ưa chống đối làm Ngọc Quí phải bị miệng mà cười. Cô bé lặp lại chất giọng đầy chế cợt:
- Ði hết rồi thì ráng mà ngồi đợi. Giữa mi và ta không thể chia xẻ được điều gì cả.
Thằng Quyền ngó chị gái ngần ngừ:
- Chuyện này là do chị tự gây ra. Từ nay chị đừng có mong đệ giúp đỡ.
Những tưởng Ngọc Quí sẽ kéo lại năn nỉ, nên thằng Quyền quay phắt đi. Nào ngờ nó bị bà chị dửng dưng đưa mắt nhìn khiến lòng tự trọng phải phình lên to tướng. Nó bắt buộc bước thẳng xuống bên dưới mà không thể ngoảnh đầu lại dù rất muốn được nghe một tiếng gọi dừng chân.
Sáng nay vừa thức dậy lại thấy anh cả đứng trước gương, Ngọc Quí không thể bỏ qua nỗi thắc mắc:
- Sao dạo này anh làm dáng quá thể vậy?Lại có việc bận phải không?
Nhìn bóng em gái được tấm kiếng phản lên trước tầm mắt, Quang không giấu được cái thót người:
- Nhỏ đã dậy rồi à?Em làm anh lo quá, chỉ sợ phá đám.
Nếu không nghe những lời ghép tội như thế Ngọc Quí đã chẳng quan tâm đến vì hôm nay cô bé có rất nhiều bài vở phải làm. Ðằng này, Quang lại tự đưa mình vào cái rọ của em. Ngọc Quí đứng chống tay ngắm nghía anh:
- Mới sáng sớm mà đã hẹn với bạn gái rồi ư?
Không muốn cho Ngọc Quí hiểu lầm rồi phá đám mình, Quang phân bua thật sự:
- Không phải hẹn mà là anh đi thăm người bệnh. Em của Huệ bị thương trầm trọng lắm nhỏ à.
Thoáng rung động vì một chút tình người, Ngọc Quí làm bộ tỉnh:
- Em thấy anh chưa đi làm rể mà đã có vẻ quan tâm, gắn bó với người nhà người ra nhiều rồi đấy.
Quang liền cười để khỏa lấp:
- Thì chỗ…tình cảm đậm đà mà.
Bất ngờ Ngọc Quí có ý định:
- Cho em đi thăm “nạn nhân” đặc biệt của anh với.
Quang vội chối:
- Bệnh viện không phải là nhà hàng đặc sản đâu mà đòi theo.
Bờ môi Ngọc Quí khẽ bĩu ra:
- Hứ. Cứ làm như lúc nào người ta cũng đòi ăn uống vậy.
- Thì anh nói theo kinh nghiệm thu nhập được, chứ không hề nghĩ xấu về em.
Ngọc Quí vẫn bắt bẻ:
- Không xấu nhưng cũng chẳng tốt được chút nào.
Quang búng vào chiếc mũi khá cao của em gái mình một cái, giọng vui vẻ:
- Lý sự vừa thôi cô nương ạ. Ðể yên cho anh đi thăm em của Huệ, khi về nhất định sẽ có quà cho em.
- Không thèm.
- Chuyện lạ đó!Thế nhỏ muốn gì?
Ngọc Quí đưa hai ngón tay lên:
- Vừa muốn đi ăn mà cũng vừa muốn có cả quà.
Quang kêu trời:
- Vậy mà còn không chịu nhận là xấu hả. Bí mật cho nhỏ biết dạo này túi tiền của anh “hẻo” lắm rồi.
Không thèm thương, Ngọc Quí còn lườm ngọt:
- “Hẻo” hay không em không cần biết. Anh “trùm sò” hơn cả anh Quân nữa.
Quang vội vàng đính chính.
- Nó có tiền bởi nó là nghệ sĩ, đã làm ra được tiền nên lập được tài khoản riêng… còn anh…
Thấy khó nghe, Ngọc Quí bèn gạt ngang đi:
- Thôi đừng có mà phân bua nữa ông anh. Anh học kinh tế nhưng cũng được ba má chu cấp tiền sài dài dài đó.
Quang cố gắng giải thích:
- Nhỏ cũng phải biết thông cảm cho anh chứ. Anh đã lớn, lại có nhiều bạn bè nên cần phải giao thiệp rộng để mở mang kiến thức sau này con giúp cho ba má trong việc kinh doanh.
- Sao anh không kể ra luôn cái khoản đi chơi với bạn gái để chinh phục tình cảm? Em đoán không sai thì chuyện này cũng tốn kém vô cùng.
Câu nói mát của Ngọc Quí làm cho Quang phải xoa cười trừ:
- Biết rồi còn la lớn chi vậy cưng?Anh phải công nhận là quen con gái phiền phức không kể xiết. Nào giận hờn, lúc khóc, lúc cười… lúc mùa xuân, lúc lại ấp đến mùa đông… lẫn lộn… khiến con trai tụi anh chẳng biết đâu mà lần.
Cử chỉ của Quang làm Ngọc Quí cười hinh hích. Nhỏ hứng chí nói tiếp:
- Thế có khi nào anh phải điên lên vì bạn gái hay không?
Vô tình, Quang thú nhận:
- Tất nhiên là có rồi. Ðó là cái lần Huệ bị em cho uống nước “chanh muối” tại nhà mình. Ôi, thật là khổ sở…
Ngọc Quí lộ nét ngượng:
- Bũa ấy chị ăn vạ anh dữ lắm hả?
Quang bứt bứt lỗ tai:
- Thì nhỏ hay thử hình dung xem cơn phẫn nộ của Huệ ra sao?Cũng may là trời đất, thiên hạ vẫn còn nguyên.
Ngọc Quí buông giọng dí dỏm:
- Xí, anh cứ làm như bạn gái của anh có tài đảo lộn cả trời đất này như Tôn Ngộ Không khi xưa vậy.
- Tuy chẳng giỏi như thế, nhưng anh có cảm tưởng khi ấy trái đất chúng ta đang đứng cũng lắc lư theo cơn giận của “nàng”.
Tiếng gõ binh…bong…của chiếc đồng hồ dưới nhà làm Quang Sực nhớ đến mục đích của mình sáng nay. Cậu vội vã:
- Thôi để anh đi kẻo trễ. Lúc nào rảnh rỗi anh em mình lại mổ xẻ vấn đề này. Còn bây giờ, anh đã hẹn đón Huệ vào bệnh viện.
Nhưng Ngọc Quí đâu dễ để anh trai thoát đi mà chưa có sự đồng tình. Nhất là khi cô bé đang nảy ra ý định phải “theo đuôi” Quang thêm một chuyến.
- Này anh Hai. Anh chưa được cấp giấy phép rời khỏi nhà đâu.
Cặp chân mày của Quang khẽ chau lại rồi giãn ra. Cậu vội dáo dác nhìn lại chiếc chìa khóa xe trong túi áo nhưng nó đã không còn nằm ở vị trí cũ. Thì ra Ngọc Quí nhanh tay chộp từ bao giờ.
- Trong nhà này anh chỉ ngán có mỗi mình em thôi. – Quang lắc đầu.
Nắm phần thắng trong tay, Ngọc Quí cười tươi như hoa:
- Biết thế thì ngồi đây để em đi thay quần áo.
- Ðể làm gì?
- Ðể theo anh đi vào bệnh viện.
- Nhưng anh thấy không cần thiết.
Ngọc Quí đã chu miệng nguýt:
- Không cần em cũng cứ đi.
Quang nhăn nhó gãi đầu:
- Chẳng có vấn đề gì hấp dẫn đâu.
- Em chỉ cần xem mắt tên em trai của chị Huệ thôi.
- Thế thì được. Nhưng em phải hứa là không gây khó dễ gì cho anh.
Trong lúc Ngọc Quí gật đầu thì Quang nghĩ tới chuyện trêu em:
- Nè, có tính nhờ anh ga lăng em của Huệ hay không?
Ngọc Quí vươn cao cổ:
- Ai mà thèm hắn.
Nói rồi cô bé phóng vội lên cầu thang biến mất sau khi đã ngoảnh lại nói lớn:
- Chờ em năm phút nhé!
Quang nhìn theo bóng em khẽ chắc lưỡi:
- Con nhỏ này thiệt là nghịch ngợm hơn cả con trai.
Biết không thể bỏ đi được Quang đành phải ngồi chờ trong tâm trạng thấp thỏm.
Mãi cho tới khi Ngọc Quí xuất hiện, cậu mới có thể tươi lên được:
- Nào, chúng ta đi.
Ngọc Quí chưa chịu nhanh chóng mà còn chỉ vào bộ quần áo bụi đang mặc hỏi:
- Anh coi, em diện như vậy được hay không?
Vì quá nôn nóng rời khỏi nhà nên Quang chẳng có thời gian ngắm nhìn em gái mà gật bừa:
- Ðẹp rồi cô nương ạ.
Nhưng cô bé quá quắt đâu chịu nghe tiếng khen suông. Ngọc Quí bắt anh trai phải nhìn thẳng vào người mình:
- Phải nhìn em đây nè.
Cực chẳng đã, Quang đành phải chiều theo để mau chóng được thoát:
- Xinh lắm, em gái của anh mi nhon lắm.
- Liệu em có hơn chị Huệ của anh không?
Bị hỏi khó, Quang nhăn nhó:
- Con nhỏ này chuyên môn làm khó cho kẻ khác. Em là em, còn Huệ là Huệ… cớ sao phải so sánh làm chi. Muốn theo đuôi thì phải nhanh lên đi, anh không còn kiên nhẫn được rồi đó.
Bây giờ Ngọc Quí mới tỏ ra biết điều:
- Tuân lệnh “đại huynh”
Trả cái chìa khóa xe lại cho anh trai, Ngọc Quí nở một nụ cười hóm hỉnh ung dung theo sao Quang mặc cho cậu tha hồ bực dọc. Mà làm sao có thể vui cho được khi bên cạnh có một đứa em gái luôn bày trò phá phách người khác. Nếu lát nữa bạn gái của cậu mà trông thấy Ngọc Quí, chắc chắn cô nàng sẽ rất khớp. Bởi lẽ…đã từng bị uống “chanh muối” một lần rồi còn gì?
Cho xe chạy vòng vèo qua mấy con đường Quang chợt dừng lại trước một chợ bán trái cây, cậu bảo với Ngọc Quí:
- Mau xuống lựa dùm anh mốt chục cam thiệt ngon đi nhỏ.
Nhưng Ngọc Quí vẫn ngồi lì trên xe:
- Anh hãy xuống mà lựa cho vừa ý.
Quang bèn rầy:
- Nhờ một chút mà nhỏ cũng không giúp được sao.
Ngọc Quí đánh nhịp chân ở phía sau:
- Em không phải là con bé khờ khạo đâu. Từ trước tới giờ ba má vẫn thường khen em là thông minh nhất nhà, bộ anh không nhớ à?
Thầm thán phục sự cảnh giác của nhỏ em song Quang cố tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Anh chỉ nhờ em mỗi việc mua cam mà em nói năng lung tung gì vậy?
Cái miệng duyên dáng đã tỏ ra vẻ nữ tính của Ngọc Quí khẽ mỉm cười:
- Không lung tung đâu anh Hai à. Em cảnh giác tối đa vì có linh cảm mình sắp bị… cắt đuôi.
- Trời.
- Sao tự nhiên anh kêu ổng bầt tử vậy?
Quang dí ngón tay vào trán nhỏ em:
- Anh muốn kiện ổng là tại sao nhỏ Ngọc Quí lại khôn hết phần của anh. Thôi nhỏ coi xe, để anh đi lựa cam. Thăm người ta thì ohải có quà chứ.
Khoái chí vì không bị mắc mưu anh trai, Ngọc Quí hớn hở ngồi lên xe, bụng nhủ thầm: “Con nhỏ này không dễ bị xí gạt đâu ông anh…Ðừng coi thường mà sẽ bị nhiều phen chọc nữa đó!”. Chờ một lát thì Quang trở lại với bọc cam to tướng. Ngọc Quí liếc xéo anh.
- Chỉ thăm em của bạn gái anh thôi mà anh phải tốn chừng này quà.
Quang cười che bớt ngượng:
- Chỉ có hơn chục quả cam, đâu đáng bao nhiêu tiền.
Ngọc Quí chu môi ra một chút:
- Như vậy mà ít hả? Sao anh không bê luôn một thúng trái cây cho nó nhiều.
Rất bực em, nhưng ở ngoài đường nên Quang chẳng tỏ thái độ gì. Chỉ hạ giọng:
- Làm ơn cho anh sống với nhỏ. Một lát nữa về anh chở em đi ăn phở.
Ngọc Quí chẳng thèm nhìn:
- Món ấy sáng nào mà em không điểm tâm mà anh phải mang ra dụ.
- Hay anh cho nhỏ tiền?
- Bao nhiêu lận?
- Ðủ ăn hàng là được rồi.
Nhưng Ngọc Quí đã chộp lấy thời cơ và vòi vĩnh thứ có giá trị. Cô bé chỉ vào một cái shop quần áo bên đường.
- Em đang thích một đôi giày thể thao kiểu mới nhưng chưa có tiền mua.
Ðòi hỏi của nhỏ quậy làm cho Quang phải đưa tay sờ những cọng râu còn rất măng trên mép:
- Mình đang nói chuyện ăn chứ có phải nói chuyện mặc đâu. Nhỏ chỉ giỏi làm người khác khó xử.
- Nếu khó xử thì thôi vậy. Em không cần nữa đâu. – Ngọc Quí xịu mặt.
Thế là Quang phải tốn thêm thời giờ để năn nỉ nhỏ em trái tính vì dợ bày trò trả đũa.
- Em muốn mua đôi giày thì mua. Anh không cản.
Nhìn nét mặt đã tươi lên của Ngọc Quí, cậu mới dám thở dài:
- Ôi chỉ mỗi một đứa em gái mà đã khổ như vậy, nếu như có hai ba đứa chắc mình phải điên lên quá.
Lời than vãn của Quang khiến Ngọc Quí không nín nổi tiếng cười. Nhỏ dùng tay để che miệng để anh trai khỏi ngượng. Cho đến khi chiếc xe tiếp tục chạy, cô bé mới rũ ra ở phía sau.
- Ha… ha… có anh trai cũng dễ ăn hiếp quá. Chỉ tiếc là…
Không kịp nói vì chiếc xe đã đưa hai anh em đến trước cổng bệnh viện mà họ đang muốn tới. Quang cho xe chạy vào bãi gởi rồi bảo em:
- Tới nơi rồi, làm ơn đừng có “đả thương” anh nghe chưa nhỏ.
Giả bộ ngây thơ như không hiểu, Ngọc Quí hỏi:
- Anh muốn em giúp đỡ điều chi?
Quang chỉ tay vào miệng em”
- Anh mong em ít nói dùm.
- Một yêu cầu nhỏ nhặt. Ðấu khẩu với anh nãy giờ em cũng mỏi miệng lắm rồi. – Cô bé so vai lại.
- Thế thì tốt. Ðể anh gởi xe xong rồi mình cùng vào trong đó.
Thời gian đứng chờ anh, Ngọc Quí đã tự lên kế hoạch để lát nữa có thể quậy. Nhưng cô bé chẳng hành động được gì khi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy em trai của bạn gái anh mình. Ôi…, sao lại là… Gương mặt của Ngọc Quí hết sức ngỡ ngàng khi nhận ra kẻ nằm trên giường bệnh với cái đầu bị thương quấn băng trắng xóa chính là… Tuấn, tên con trai từng bị Ngọc Quí đánh và cũng là người từng cứu nguy cho cô trên phố nào. Trong lúc Ngọc Quí còn đang đứng chôn chân tự hỏi không biết anh trai mình có dẫn đi lầm phòng hay không thì Quang đã bước lại giường bệnh lên tiếng:
- Vết thương của cậu có sao không?
Tên con trai nhìn anh em Ngọc Quí bằng tia mắt gợn lên chút ngạc nhiên pha lẫn sự đau đớn của vết thương mang lại. Tuy nhiên giọng nghe thật ấm:
- Anh Quang em không sao.
Quang khẽ khom người để quan sát vết thương, nét mặt hơi nhăn lại:
- Như thế này mà cậu biểu không sao hả. Xem ra cũng trầm trọng lắm đây.
Tên con trai khẽ liếc mắt về phía Ngọc Quí rồi gượng nói:
- Thì tai nạn ập đến bất ngờ tất nhiên phải đau thân xác. Chúng còn chưa đánh em què đã là điều may…
- Nhưng nguyên nhân chính là do đâu mà bọn côn đồ lại nhằm vào cậu mà trả thù?
Câu hỏi của Quang làm tên con trai bối rối, có lẽ vì sự hiện diện của Ngọc Quí chăng? Ngập ngừng một chút em trai của Huệ cũng phải nói:
- Chúng đánh em là do em nhúng tay vào can thiệp việc làm xấu của chúng.
Vì vẫn chưa hiểu chuyện nên Quang lại hỏi tiếp:
- Cậu có quen biết với chúng không?
- Ồ, không ạ. Em chỉ vô tình cứu một bạn gái đang bị chúng hành hung, trấn lột trong lúc cùng các bạn đi học Anh văn buổi tối về.
- Từ bao giờ?
- Cách đây độ một tuần.
- Và chúng đã trả thù cậu đến nông nỗi này chăng?
Tên con trai gượng cười, mắt vẫn hướng về Ngọc Quí như để thăm dò phản ứng.
- Như anh thấy.
Vẻ mặt Quang hơi lo lắng:
- Liệu có bị chấn thương chỗ nào trầm trọng không?
Ðến đây thì tên con trai khôn đáp, có lẽ là do không tiện. Lúc này Quang mới vụt quay nhìn em gái, sực nhớ là mình chưa giới thiệu nên nắm tay Ngọc Quí kéo vô đứng giữa phòng:
- Ðây là nhỏ Ngọc Quí, cô công chúa của nhà anh. Còn đây là cậu Tuấn… em trai của Huệ đó.
Lời Quang vừa dứt thì Ngọc Quí đã buộc miệng:
- Không cần anh giới thiệu, em cũng biết người ta rồi.
Ngạc nhiên, Quang đưa mắt ngó Tuấn và cũng nghe cậu ta nói:
- Tưởng ai lạ, chứ em anh thì…
- Thì sao?
Vốn vẫn tính khí cũ, Ngọc Quí nóng nảy khiến Tuấn phải lúng túng hồi lâu mới nói được câu trả lời.
- Thì… mình đã… **ng… mặt nhau hai lần rồi.
Quang ngó hai đứa bật cười:
- Nói gì mà khó hiểu vậy hả cô “ấm” cậu “chiêu”? Bộ cả hai **ng xe nhau tới mấy lần rồi hả?
Ngọc Quí muốn giải thích cho anh hiểu nhưng cảm giác ngương nghịu về chuyện cũ đã làm cho cô bé phải lặng thinh đứng khoanh tay về một phí. Còn Tuấn, trước hiểu lầm của Quang cũng chưa biết tìm lời nào đính chính thì lại tiếp tục nghe:
- Hèn chi… cách đây ít lâu anh có thấy thằng Quyền nó ca cẩm xin tiền đi sửa xe. Nó biểu với anh rằng chính nhỏ làm hư.
- Mặc dù sự kiện chiếc xe bị hỏng của thằng em trai là có thật, nhưng Ngọc Quí cũng không chịu bị ghép tội mà bào chữa bằng cách chuyển lỗi cho kẻ khác:
- Chính hắn đấy! Anh bắt đền dùm em đi.
- Thế là sự hiểu lầm của Quang bỗng nhiên cần giải quyết. Cậu giương mắt trông thật ngộ.
- Ối… ông trời. Sao lại đẩy con vào tình thế khó xử này?
May thay Huệ đến từ bao giờ, bước vào phòng với nụ cười khẽ đùa:
- Phen này để anh coi anh giải quyết thế nào đây. Cấm không được thiên vị bên nặng bên nhẹ đấy nhé!
Quang cũng đang làm bộ gãi đầu, bứt tóc ra dáng vẻ khổ sở:
- “Bao công” ơi! Ông sống lại cứu tui.
Trò hề của Quang làm tất cả phải phì cười. Riêng Tuấn, tuy không lộ ra ngoài nhưng trong lòng tên con trai này thật ấm ức. Tại sao cô bé ấy lại không chịu nhìn nhận sự thật chứ? Rõ ràng là mình lại cứu nó nên mới lãnh hậu quả đau đớn thế này. Thậ là…cái thứ vô ơn mà. Tuấn thở mạnh nhưng để trút đi sự bất mãn xuất phát từ bên trong. Mặc dù vết thương nơi đầu đang làm cho cậu phải choáng váng, Tuấn vẫn cố gắng ngồi bật dậy nhìn chăm chăm vào Ngọc Quí nói thật cứng rắn khác với lần đầu họ gặp nhau:
- Hãy mang số cam kia về đi. Tôi không thích sự dối trá của kẻ khác.
Phải nói rằng quá bất ngờ cho mọi người trước tình huống này. Nhưng lúc này lại chẳng có ai giải thích vì Ngọc Quí sau ít giây đã bỏ ra ngoài, còn Tuấn thì ngồi xuống với bộ mặt thật cau có. Huệ chộp lấy tay em trai lắc:
- Sao kì vậy hả Tuấn?
Tên con trai ngoảnh đầu vô trong vách, môi mím chặt vẻ giận hờn…
Đuổi theo Ngọc Quí về đến nhà nhưng Quang lại không thấy bóng dáng nhỏ em đâu. Cậu hỏi Quân đang ngồi gần đấy:
- Này, ngươi có thấy con bé nghịch ngợm nhà mình đâu không?
Quân ngẩng lên, ánh mắt nghệ sĩ thật vô tư:
- Em cũng không để ý nữa. Hình như…
Nghe câu đáp bâng quơ của em trai, Quang buông mình xuống ghế thở dài:
- Thật là khổ với con bé Ngọc Quí này. Có nó ở đâu thì trước sau gì cũng bị hỏng chuyện cả.
Thấy anh trai than vãn, Quân lộ đôi chút ngạc nhiên:
- Sao? Bộ Ngọc Quí lại phá phách anh chuyện gì chăng?
Quang uống một hớp trà nóng Quân vừa rót, giọng không kém phần bực tức:
- Lần này thì nó không phá, nhưng thái độ thì mất lịch sự chẳng ai bằng.
Quân cười xoa dịu anh:
- Nó còn con nít lắm, hơi đâu mà anh chấp nhất.
Quang vẫn chưa thể hạ cơn nóng.
- Mười sáu tuổi rồi còn bé bỏng lắm hả? Chỉ tại nhà ngươi và ba má cứ luôn chìu chuộng nó, riết sinh hư.
Tự nhiên bị anh trai đổ lỗi song Quân vẫn bình thản như bản tính vốn có:
- Sao anh lại nói thế! Chẳng qua Ngọc Quí chỉ nghịch ngợm chứ đâu có làm điều gì quá đáng đến nỗi anh phải khắt khe.
- Nhưng em có biết lúc nãy theo anh đến bệnh viện nó đã gây ra điều gì không?
Quân dí dỏm:
- Nó chọc ghẹo bác sĩ hả?
Quang thở phì một cái:
- Nếu chỉ có thế thì đã đơn giản, đằng này nó… nó…
- Nó gây nên chuyện nghiêm trọng rồi phải không?
Quang lắc đầu:
- Cũng không phải chuyện nghiêm trọng, mà là rắc rối, rắc rối to…
Cách diễn giải của Quang càng làm cho Quân chẳng hiểu được gì cứ ngây người ra:
- Anh làm ơn nói rõ hơn đi.
Quang bộc lộ một cách khó khăn:
- Là thế này… thế này…
Khi đã rõ câu chuyện gây khó xử cho anh trai, Quân buông cây đàn lên tiếng:
- Ngọc Quí làm vậy là không được. Dẫu cho cậu Tuấn có gây nên điều chi phật ý thì cũng chờ dịp khác hãy khui ra.
Quang lại uống tiếp một hớp trà vì cảm thấy cổ họng mình khô đắng:
- Con bé ấy nó làm cho anh khổ sở quá. Bây giờ biết nói làm sao với chị em chị Huệ đây.
Trong lúc Quân và Quang còn đang ngồi nghĩ ngợi ở dưới nhà thì trên sân thượng Ngọc Quí cũng thừ người ra với những suy tư dồn dập. Cô bé nhớ lại cái đầu quấn băng trắng xóa và những vết thương bầm tím trên người Tuấn cùng câu nói: “Em bị chúng đánh trả thu là do cứu một bạn gái đang bị chúng trấn lột, hành hung… cách đây độ một tuần…”. Phải chăng đó chính là cái lần Tuấn cứu mình? Và bọn côn đánh hắn nên thương tích cũng là lũ mất dạy đã từng làm cho nhỏ một phen khiếp vía? Nếu tính thời gian thì quả đúng như dự đoán… Ôi, thế thì thái độ của Ngọc Quí vừa rồi thật đáng trách vô cùng. Người ta đã phải chịu đau đớn vì mình mà. Cớ sao lúc ấy mình lại không thốt nên lời nói nào nghe cho lọt vào tai. Thật là một con bé kiêu kỳ… Ngọc Quí tự trách mắng mình và nghĩ tới tình cảm anh trai. Chắc chắn anh Quang sẽ bị mắc vạ lây, bởi theo nhỏ biết được thì bạn gái của ảnh rất hay giận. Mà những cử chỉ, lời nói vừa rồi của Ngọc Quí lại chẳng ra gì. Ôi… biết phải làm gì để cứu vãn tình cảm cho anh Hai của mình đây? Mình đâu có ý định phá anh ấy mà không hiểu sao lại gây nên tình huống trớ trên đến độ khó có thể bào chữa được. Bây giờ nghĩ lại Ngọc Quí ân hận. Cô bé cảm giác mình không còn mặt mũi nào để nhìn anh. Đó là chưa nói đến chuyện nếu như Quang biết được Tuấn đã từng cứu Ngọc Quí, song lại bị phủ nhận. Không biết điều gì sẽ xảy ra cho cô bé khi Ngọc Quí chẳng có sức chịu đựng bất kì một khung hình phạt nào? Nhất là sự lạnh lùng… Chỉ nghĩ tới đó Ngọc Quí đã cảm thấy sợ hãi vô cùng. Ôi, …thà bị đánh đòn còn hơn là phải sống và bị cô lập về tình thương. Cô bé biết chắc là mình sẽ không chịu nổi sự thiếu vắng quan tâm của người khác. Thế thì phải làm sao để được tha thứ?Tìm đến bệnh viện để xin lỗi tên con trai đó… Ồ, không… không đời nào Ngọc Quí chịu hạ mình trước mặt hắn. Có thể gặp bạn gái anh Quang nhờ nói giúp. Nhưng họ là người cùng trong một gia đình, lòng tốt không bị xem kẽ đâu.Chỉ có thể…phải can đảm đối diện với anh Quang rồi dẹp bỏ tự ái dí dỏm của mình tường thuật lại toàn bộ sự việc. Chắc anh Hai sẽ không nỡ dùng biện pháp cứng rắn áp dụng với đứa em gái độc nhất vô nhị này.
Dòng suy nghĩ của Ngọc Quí đã thôi thúc cô bé mau phục thiện quay trở lại xuống dưới nhà. Nhưng vừa **ng mặt Quang, Ngọc Quí đã thấy ngay tảng băng trong mắt anh:
- Đã tới nhà rồi đó à?
Ngọc Quí cố trấn an lòng can đảm để bước tới:
- Anh Hai à…
Nhưng Quang đã ngoảnh mặt quay đi:
- Không dám nhận chức ấy đâu. Từ nay đừng gọi thằng này là anh nữa.
Nói xong Quang đứng lên bỉ về phòng với bộ mặt khó coi vì chưa nguôi cơn giận. Còn Ngọc Quí ở lại nơi phòng khách ôm nỗi mong muốn được giải bày và ngã nhào vào lòng Quân khóc nức nở lên:
- Anh Ba ơi! Anh Hai ghét em rồi…hu…hu
Tiếng nức nở của đứa em làm người có tâm hồn nghệ sĩ như Quân không thể dửng dưng được dù cậu xét thấy Ngọc Quí có lỗi rất nhiều. Nhưng không thể để nó bị xoay tròn trong sự sai phạm khi nó đã chợt nhận thức ra điều cần phải sửa. Quân cố làm tròn trách nhiệm một người anh, dùng tay vỗ nhẹ lên đầu em:
- Khóc không phải là biện pháp phục thiện đâu. Nếu em đã biết mình sai thì hãy đi mà nhận lỗi.
Ngọc Quí nấc lên:
- Nhưng anh Hai đâu có muốn nhìn mặt em.
Giọng Quân thật ôn tồn:
- Bởi tại em đã làm cho anh Hai phải bể mặt nhiều lần. Nếu là anh, anh cũng giận như thế.
Ngọc Quí tự khai lỗi mà không cần Quân hỏi:
- Em đâu biết em trai chị Huệ là kẻ đã cứu em bữa hôm nào trên đường phố chứ.
- Thật vậy ư? Anh nhớ em có kể cho anh nghe về sự kiện này.
- Và hành động dũng cảm ấy đã bắt hắn trả giá là phải vào bệnh viện như anh đã biết.
- Thì ra là tại em mà Tuấn gặp vạ lây.
Ngọc Quí đưa tay quẹt nước mắt miệng không ngừng kể:
- Anh Ba ơi… Tuấn cũng chính là kẻ bị em đánh cho một thoi vào mặt mà em đã từng nói với anh đó.
Nghe qua Quân phải kêu trời:
- Trời. Đúng là sự kiện hi hữu mà anh chứng kiến lần đầu. Thật tội nghiệp cho tên Tuấn này quá.
Ngọc Quí tỏ ra hối lỗi:
- Bây giờ anh biểu em phải làm gì?
Quân gõ ngón tay lên trán vài cái rồi tuyên bố:
- Quân tử dám làm thì dám chịu.
- Nhưng em là phái “yếu” chứ đâu phải “quân tử”?
Ngọc Quí vừa cãi xong liền bị anh tát nhẹ lên má, mắng:
- Con trai hay con gái không cần thiết. Cứ là người có lỗi thì phải biết sửa chữa sai lầm. Em đừng đòi hỏi sự ngoại lệ.
Biết mình không còn được các anh bênh vực như lúc trước. Ngọc Quí thấy tủi thân. Cô bé lại để bờ mi chưa ráo nước của mình trào lệ ra:
- Anh Ba… anh có thể giúp em được không?
Quân nhìn chăm chăm vào gương mặt em gái, nói giọng chế giễu:
- Nhờ anh đi xin lỗi dùm em hả?
- Không đúng. – Ngọc Quí bối rối đáp.
- Vậy chẳng lẽ rủ anh đi đánh người ta một lần nữa sao?
- Anh lại chế giễu em.
- Anh chỉ mong em sáng suốt nhìn thấy những hành động sai trái thôi Ngọc Quí. Lẽ ra lúc nãy ở bệnh viện em phải cảm ơm Tuấn thay vì gây sự. Bây giờ thì biết bao nhiêu người liên lụy vì em.
Lại bị mắng, nhưng lần này lời lẽ Quân êm dịu, nhẹ nhàng hơn chứ không gay gắt như hồi nãy:
- Ngọc Quí hãy lên phòng anh Quang nhận lỗi mình trước đi.
Ngọc Quí đứng tần ngần:
- Em... em sợ... bị ảnh… mắng.
Quân không đùa mà nghiêm mặt:
- Dẫu có đánh đòn cũng phải chịu.
Ngọc Quí cố níu kéo:
- Anh dẫn em đi nghen.
- Để chi vậy? Anh đâu phải là người làm lỗi.
Giọng Ngọc Quí bứt rứt:
- Em biết lỗi rồi mà…Em muốn có anh bên cạnh chỉ là để đỡ cho em nếu như anh Ha lại nổi giận.
Quân véo mũi em gái:
- Con nhỏ này khôn đáo để. Dẫu ở trong tình huống nào cũng nắm phần chắc cho mình.
- Bờ môi Ngọc Quí nở nụ cười dù cái miệng vẫn còn đang méo xệch. Cô bé kéo anh đi trong tâm trạng nặng trĩu nỗi lo âu về những việc mình đã làm.
Đưa tay gõ lên cửa rồi chờ đợi, Ngọc Quí thót người khi nghe tiếng nói từ bên trong vọng ra:
- Đứa nào vậy?
Không dám trả lời ngay mà cô bé vội đưa mắt hội ý với anh Quân để nhận được sự khích lệ rồi mới nói:
- Em… là Ngọc Quí.
Giọng của Quang thoát ra nghe âm điệu còn nóng nảy vô cùng:
- Tới đây làm gì? Làm phiền tui vừa thôi.
Lòng can đảm của Ngọc Quí mềm nhũn tới độ đôi chân nhỏ cũng muốn quỵ xuống. Không hiểu sao Ngọc Quí thấy sợ anh trai, nhất là phải đối mặt lúc này. Cô bé thụt lùi lại nói với Quân:
- Thôi hay để lúc khác đi anh Ba, anh Hai chưa nguôi giận.
Nhưng Quân đã đẩy lưng em, buộc phải tiến:
- Em nhắm chịu đựng được sự nặng nề này trong bao lâu?
Ngọc Quí thút thít:
- Em… không biết.
- Nếu em không dũng cảm lên thì anh chẳng can thiệp đâu.
Bị trong thế “tiến thoái lưỡng nan” Ngọc Quí đành để cho anh trai quyết định xử trí mọi vấn đề. Cô bé di động đôi chân lên phía trước, đưa tay gõ cửa phòng thêm lần nữa. Tiếng “cộc… cộc…” chưa kịp dứt thì Ngọc Quí đã nghe anh Quang mắng tới tấp:
- Làm ơn để cho tôi yên một chút. Bộ trong nhà này không còn ai khác để chọc ghẹo nữa sao?
Như khi trước Ngọc Quí sẽ đối đáp lại ngay, nhưng lúc này thi bao nhiêu sự tinh nghịch hình như đã biến mất không còn tồn tại nơi cô bé. Ngọc Quí mếu máo nói:
- Anh Hai… em vào có được không?
Một sự yên lặng rất nặng nề kéo dài tưởng chừng như không biết đến bao lâu nếu như Quân để Ngọc Quí cứ đứng mãi. Cậu hối thúc liên tục:
- “Miệng nói, chân chạy”… đẩy mạnh cửa mà vào. Anh Hai đâu có giỏi võ bằng em, lỡ bị “sút” trúng anh ở ngoài này sẽ bay lên chụp lại.
Ngọc Quí thụt nhẹ vào bụng Quân một cái rồi hăng hái làm theo. Tưởng Quang cài cửa bên trong nên cô bé dùng sức mình đẩy thật mạnh, nào ngờ cánh cửa bật mở dễ dàng kéo theo Ngọc Quí mất đà té chúi nhủi nằm một đống giữa phòng. Không có ai đỡ cô bé ngoài việc tự một mình phải lóc ngóc bò dậy, dù hai ông anh trai đang có mặt chứng kiến. Chẳng dám khóc, Ngọc Quí giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Quang bắt gặp một chút sự thương hại của anh. Tuy nhiên, nét mặt anh rất nghiêm:
- Lúc này mà vẫn còn thích quậy phá nữa sao?
Ngọc Quí khẽ cúi mặt lí nhí:
- Em đâu dám…
Quang chưa thèm ban cho em gái sự tha thứ nên hất mặt:
- Sao ngoan ngoãn đột xuất vậy?
- Bởi vì em… em đã biết lỗi của mình.
- Liệu ông trời có sắp sập không đây? “Yêu tinh” mà thành “Phật” coi bộ cũng khó lắm.
Trong lúc Ngọc Quí bối rối vì nghẹn họng thì Quân mới ra tay đỡ dùm:
- Anh Hai bỏ qua cho công chúa nhà mình lần này đi mà. Tin chắc nhỏ sẽ không bao giờ tái phạm.
Quang lia mắt nhìn Quân như thầm mắng: “Can chi đến nhà ngươi…” thì nhận được tín hiệu xin tha thứ của thằng em. Cậu thay đổi thái độ và giọng nói bớt căng hơn:
- Liệu nhà ngươi có dám đem đầu ra bảo đảm cho con nhỏ ấy không?
Quân làm bộ run:
- Chà, cũng thấy ớn lắm đây. Không biết cô em gái tui có biết thương tui không nữa?
Không nghĩ là anh đang đùa, Ngọc Quí vội lên tiếng:
- Em thương anh Ba lắm!Anh Ba bảo lãnh cho em đi!
Quân đưa tay sờ chiếc cổ của mình:
- Em phải hứa là không để cho đầu anh bị rụng… thì anh mới dám… Bởi lúc này luật pháp rất nghiêm minh.
Chẳng cất công nghĩ ngợi lâu, Ngọc Quí ôm chân Quân lay lia lịa:
- Em hứa mà anh Ba!
Lúc này cơn giận của Quang cũng hạ xuống được đôi phần nên cậu liếc mắt về Ngọc Quí buông lời trách:
- Anh không ghét em như em nghĩ, mà phải nói là anh giận em thì đúng hơn. Ngọc Quí à… sao em lại có thể…
Ngỡ là anh trai chỉ nhắc đến chuyện mình đã làm mất mặt trong lần thăm viếng nên cô bé cười xí xóa:
- Em sẽ không truy cứu hắn phải bồi thường gì hết. Em sẽ xin lỗi chị Huệ…
Nhưng nét mặt Quang không vui mà vẫn tỏ vẻ nghiêm trọng:
- Việc ấy tính sau. Bây giờ anh chỉ muốn nghe em kể những gì mà em đang muốn giấu.
Nỗi lo trong lòng Ngọc Quí phình to theo cái nhìn chờ đợi của anh trai. Nhỏ ngó sang Quân rồi nói bằng giọng muốn khóc:
- Em không có đủ can đảm để thuật lại nhiều lần. Anh Ba giúp em đi.
Được sự động viên của cả hai anh trai, Ngọc Quí phải tự mình tìm đến bệnh viện để xin lỗi Tuấn. Cô bé biết đây là một điều rất khó…nhưng muốn nhận được sự tha thứ, Ngọc Quí buộc phải chấp hành mệnh lệnh thôi.
Sáng nay, sau bữa điểm tâm chung, ai vào công việc nấy Ngọc Quí mới bắt đầu chuẩn bị. Cô bé chọn một chiếc áo đầm màu trắng có nhiều ren thật xinh xắn khác với cá tính thích mặc đồ bụi thường ngày. Chưa vừa lòng, Ngọc Quí còn rón rén sang phòng mẹ lấy bộ đồ nghề trang điểm tự làm đẹp cho mình, nhưng vì không khéo tay cô bé đã biến khuôn mặt thành “dị dạng”. Thằng Quyền từ đâu lò dò tới nhìn Ngọc Quí trừng trừng rồi la hoảng:
- Á…ăn trộm vô nhà mình…
Thất kinh Ngọc Quí vội kêu lớn:
- Ta đây chứ ăn trộm hồi nào. Bộ mắt nhà ngươi bị quáng gà hay sao?
Nghe tiếng la của chị gái, thằng Quyền lõ mắt ngó hồi lâu. Nó hở miệng ra chửi:
- “Bà” làm cái quái gì mà bữa nay giống đồng bóng quá vậy. Lại soi kiếng mặt mình xem có giống ma nào không?
Bị em chê, Ngọc Quí lướt nhẹ mắt qua kiếng kiểm tra lại:
- Ta trang điểm thế này mà mi cho là xấu hả?
Thằng Quyền trề môi ra:
- Không xấu thì đẹp với ai? Coi chừng ra đường bị công an thổi vì tội phản văn hóa đó!
Ngọc Quí làm mặt dữ:
- Hứ. Cái miệng của nhà ngươi giống như mấy đứa bán trà đá rao hàng ở bến xe quá. Xấu đẹp mặc kệ ta, không cần ngươi phải chú ý quan tâm.
- Nhưng “bà” là chị của tui.
- Thì có nhằm nhò gì.
- Sao lại không? Ông bà nói: “Xấu thiếp hổ chàng”…bộ chị không nhớ câu này hả?
Ngọc Quí cười chế nhạo:
- Thằng này thiệt là vô duyên hết sức. Đó là người ta ví vợ với chồng, còn ngươi là em tra của ta mà cũng áp dụng à? Đồ ngốc nghếch mà bày đặt. Đã dốt chữ còn hay sài chữ, xí!
Thằng Quyền vươn cổ cãi lại như thể nó đang bị ức vậy:
- Có chị ngốc mới đem bộ mặt ấy đến thăm kẻ khác. Tui sợ chị bị xì chó cắn thôi.
Thêm một lần nữa nghe thằng em trù ẻo Ngọc Quí rất bực mình nhưng vì không có thời gian để đấu khẩu với nó nữa, cô bé còn việc phải hoàn thành. Ờ, mà thằng Quyền mới nói gì nhỉ?Sao nó lại biết mình sắp sửa đi thăm…?Cái thằng chúa đoán mò thật dễ ghét. Không thèm phân tích lời khuyên đầy ý nghĩa của thằng em, Ngọc Quí để nguyên xi bộ mặt trang điểm rất kì cục của mình đi ra phố. Cô bé trực chỉ đến bệnh viện mà hôm trước đã từng tới sau khi bắt chước lời bày vẽ của Quang tấp ngay vào tiệm bán hoa mua một bó toàn những cánh hoa hồng nhung tuyệt đẹp.
Lần này thì cơn bấn loạn của Ngọc Quí nổi lên chứ không phải là hồi hộp vì cô bé chỉ đi một mình. Chắc chắn là phải trân mặt ra chịu trận cho hắn mắng rồi… Mà cũng đáng tội, đâu có oan gì mà kêu chứ. Ôm bó hoa, bước từng bước rất ngắn để lâu đến cái đích mà Ngọc Quí cần tìm đến. Nhưng rồi khoảng cách trăm mét kia không thể kéo dài mãi, nó bắt cô bé phải đối diện cánh cửa phòng đang khép hờ. Chỉ đưa tay đẩy nhẹ một cái thôi là Ngọc Quí có thể *****ng mặt tên con trai ấy rồi. Nhưng sự chần chờ khiến cô bé đứng mỏi chân và bó hoa là của nợ. Ngọc Quí phải nhiều lần trấn an mình phải can đảm lên, song trai tim trong ngực lại cứ nhảy loạn xạ không biết do sợ hãi hay biến cố tâm lý nào?
Chợt cánh cửa phòng mở bật ra giữa lúc Ngọc Quí đang lẩm nhẩm tìm lời nói mở đầu khiến cô bé hốt hoảng mở to đôi mắt thảng thốt, đứng chôn chân tại chỗ như pho tượng. Còn kẻ bên trong thì cũng giống như Ngọc Quí vậy, chỉ khác một điều là sau ít phút ngỡ ngàng hắn đã chống nạnh quay phắt bỏ vào trong. Đứng chờ không thấy được gọi vô, Ngọc Quí bối rối bắt mình phải tự bước. Cô bé như bị tạt nước lạnh đến ru người.
- Xin lỗi… cô đi lầm phòng rồi.
Ngọc Quí thấy da mặt mình như dày lên sau những giây phút chịu đựng.
- Tui… tui nghĩ… mình không lầm.
Đột nhiên tên con trai quay phắt lại, bộ mặt vẫn còn sưng húp và bầm tím. Giọng nói hơi nhỏ nhưng thật gay gắt.
- Nếu không lầm thì đến đây làm gì?
Ngọc Quí cố nhớ những gì đã sắp sẵn trong đầu. Cô bé đưa bó hoa lên trước:
- Tui đem nó đến tặng Tuấn.
Thái độ tên con trai chẳng chút mảy may xúc động, còn tảng lờ:
- Tính bồi thường nỗi đau thân xác của tui như lần trước nữa chứ gì?Nói cho biết, cục kẹo hồi đó tui lỡ ăn rồi nhưng bó hoa này thi tui không thèm nhận.
Không chủ định vậy mà Ngọc Quí lại buộc miệng:
- Tại sao vậy?
- Chẳng lẽ lại muốn tui phải giải thích rõ ràng, mạch lạc ra đây à?
Cô bé cố tìm cách thỏ thẻ”
- Bộ Tuấn giận tui nhiều lắm hả?
- Không dám, tui đâu dại gì mà giận người dưng.
- Không giận thì tại sao Tuấn lại quay mặt đi chỗ khác?
- Chứ nhìn người ta để bị đấm nữa ư? Tui sợ con gái thời nay lắm. Dường như ai cũng có võ nghệ đầy mình.
Chẳng biết tên con trai có ý m**** mai hay không, nhưng trong thâm tâm Ngọc Quí thì thấy hổ thẹn đến tột độ. Bởi lẽ cô bé đã từng dùng những đường quyền yếu kém của mình đi hành hung kẻ khác mà không tự bảo vệ được bản thân khi gặp lúc nguy nan. Đã vậy lại chẳng thèm biết ơn kẻ đã cứu mình, còn lật lọng nói năng hồ đồ nữa.
Biết lỗi mình không ít, Ngọc Quí chẳng dám đính chính một điều gì. Cô bé năn nỉ tên con trai:
- Tuấn bỏ qua những hành động không phải của tui đi. Nếu cần thiết thì cho tui xin lỗi.
Bờ môi Tuấn thoáng nở nụ cười nhưng cố tình làm nghiêm:
- Lỗi của cô bé nhiều lắm, biết bỏ qua vụ gì chứ?
Tự nhiên Ngọc Quí thân mật kéo tay Tuấn đưa bó hoa đang cầm vào:
- Nếu khoan dung độ lượng thì quên hết luôn.
- Ý…đâu có được. Như thế thì thiệt thòi cho tui lắm. Một cú đấm, một trận đòn đau, và một lần bể mặt…chỉ đổi được bằng một lời xin lỗi suông thì sao công bằng chứ?
Nói rồi Tuấn buông cây nạng ngồi xuống chiếc giường bệnh dùng tay chỉ vòng quanh thân thể:
- Xem tui nè, còn chỗ nào không bị thương tích chứ?
Ngọc Quí dán mắtvào một vết thương có vẻ trầm trọng hơn:
- Sao bọn côn đồ ấy biết tối hôm đó Tuấn làm anh hùng mà đánh trả thù vậy?
Tuấn đáp vừa đủ nghe:
- Thì có lạ gì nhau đâu. Toàn mấy đứa học sinh cá biệt ưa quậy phá mà tui có nhiệm vụ phải nhắc nhở trong lớp.
- Hôm Tuấn cứu tui. Tuấn có nhớ tới chuyện từng bị tui ăn hiếp không?
- Làm sao tui quên được. Đó là ấn tượng đầu tiên mà tui gặp khi dám buông lời chọc ghẹo con gái.
- Chắc Tuấn cho rằng tui dữ lắm?
- Đại loại là như thế!Bởi vì tui chưa thấy con gái nào mà dám đánh con trai.
Vẻ mặt Ngọc Quí vừa thẹn, vừa quê. Cô bé tự nhủ phải sửa đổi để không sai phạm như thế nữa. May mà Tuấn đã chịu cười với mình, nếu không… chắc Ngọc Quí đến phải bỏ cuộc trong việc tự mình đi hòa giải.
Bây giờ đến lượt Tuấn quan sát sự khác lạ ở Ngọc Quí:
- Sao bữa nay có vẻ hiền lành vậy?
- Thì người ta đã bắt đầu yểu điệu thục nữ rồi mà.
- Thế trước kia cô bé…
Ngọc Quí vội chận lời:
- Tui không chịu làm nhỏ đâu nghe.
- Vậy gọi bằng gì đây?
- Tên cúng cơm của tui là Ngọc Quí.
Tuấn lặp lại bằng âm thanh trìu mến:
- Ngọc Quí à… cái tên nghe vừa sang, vừa mạnh mẽ.
Ngọc Quí liền đề nghị:
- Thế thì đừng xưng tui với Ngọc Quí nữa ha.
Tuấn chấp nhận vui vẻ:
- Tuấn cũng vậy. Tuấn chỉ yêu cầu một điều là Ngọc Quí đừng có chằng như trước nữa. Lãnh cú đấm đầu tiên là Tuấn thấy dội rồi.
Cả hai cùng cất tiếng cười lanh lảnh. Ngọc Quí không ngờ mình được Tuấn bỏ qua những lỗi lầm mà tưởng chừng khó có thể hàn gắn lại dễ dàng đến như vậy. Tuy nhiên, thời gian thông cảm chỉ tới đấy, vì phòng bệnh đã xuất hiện thêm hai người, Quang và Huệ vừa thò đầu vô nói:
- Cô… cậu… đã quen với nhau rồi hả?
Ngọc Quí không dám lên tiếng mà nhường lời cho Tuấn. Nhỏ nghe tên con trai láu táu kể về mối quan hệ của hai đứa:
- Em và Ngọc Quí không những quen biết nhau mà còn có nhiều kỉ niệm nữa.
Quang trỏ ngón tay vào em gái:
- Con bé này ghê nhỉ. Dám qua mặt mấy ông anh cái vèo.
Rồi cậu trố mắt nhìn vào bó bông hồng đủ thứ màu lẫn lộn, hỏi em gái:
- Của em mang tới hả?
Ngọc Quí nheo mắt gật đầu nhận:
- Vâng, anh thấy có đẹp không?
- Nhưng sao lại chọn loại hoa hồng?
- Thì em thấy nó đẹp hơn tất cả loại hoa khác.
Quang tỏ ra ái ngại khi thấy em gái không hiểu, cậu kéo Ngọc Quí lại nói:
- Con bé này ngốc lắm!Em phải biết rằng bông hồng chỉ nên dùng để tặng cho người yêu thôi.
Hiểu rõ vấn đề, Ngọc Quí như té ngửa, cô bé vội lấy lại bó hoa chay bay ra khỏi phòng sau khi để lại một câu nói thật ngộ nghĩnh:
- Để em đổi lại. Đừng có ai cười đó.
Từ phía sau, Quang và Huệ nhìn nhau rồi nhoẻn miệng cười. Họ cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm khi hai đứa em đã giải hòa, không gây khó xử cho đôi bên nữa. Màu áo trắng của Ngọc Quí vừa nhí nhảnh, vừa hồn nhiên ẩn hiện ở hành lang bệnh viện, Tuấn lần bước để trông theo rồi khe khẽ lắc đầu:
- Con gái thời nay thật kỳ lạ!