 |
|

31-08-2008, 09:21 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 05
Bảy lạng bông, một chiếc mặt nạ
Cái tên Kim Thất Lượng không phải là không có lai lịch. Bởi vì đấy chẳng phải là tên của y, mà là trác hiệu.
Trong giang hồ ai ai cũng có trác hiệu, tên thì có thể không ra gì, nhưng trác hiệu nhất định phải có lai lịch.
Lục Tiểu Phụng không phải tiểu cÅ©ng không phải phụng, ngay cả phụng và bà vợ cá»§a phụng là hoà ng, mặt mÅ©i ra sao chà ng cÅ©ng chưa há» thấy qua, Tây Môn Xuy Tuyết đương nhiên cÅ©ng không phải tháºt sá»± là xuy tuyết.
Lý Tầm Hoan chỉ tầm phiá»n thì có, Hồ Thiết Hoa và đóa hoa bằng thiết, lấy tám cây gáºy đánh mãi cÅ©ng không ra nổi má»™t sá»± quan hệ vá»›i nhau. Nhưng Sa đại há»™ vẫn là Sa đại há»™, tiểu khiếu hóa vẫn là tiểu khiếu hóa, Vương bát đản không thể là xú ngư.
Váºy thì tại sao Kim Thất Lượng lại được ngưá»i ta gá»i là Kim Thất Lượng?
Cái tên cá»§a Kim Thất Lượng tháºt ra vốn là Kim Mãn ÄÆ°á»ng, nghÄ©a là có thể Ä‘em và ng chất đầy ra nhà , có phải là sung sướng lắm không?
Chỉ tiếc là và ng nhà y đem chất lại cũng không đầy một bô nước tiểu.
Vì váºy từ nhá» y đã Ä‘i há»c võ, trong các thứ võ công, y thÃch nhất là môn khinh công đỠtung thuáºt.
Khinh công luyện tá»›i nÆ¡i rồi, bay qua bay lại, không ai cản trở, lấy tiá»n tà i phụ nữ nhà ngưá»i ta như thò tay và o túi lấy đồ, không phải là sung sướng hÆ¡n cả nhà hoà ng kim sao?
ChÃnh vì từ nhá» y đã có chà lá»›n như váºy, do đó y quả tháºt luyện khinh công đến mức độ siêu đẳng, trong giang hồ tháºm chà có ngưá»i nói, chỉ cần Kim Mãn ÄÆ°á»ng thi triển khinh công ra, y sẽ đáp xuống đất nhẹ nhà ng như bảy lạng bông váºy. Vì váºy ngưá»i khác gá»i y là Kim Thất Lượng.
Kim Thất Lượng tuy hình dạng không oai vÅ© cao lá»›n, nhưng mặt mà y thanh tú, răng trắng môi hồng, từ nhỠđã rất dá»… thương, nếu không e chẳng có bao nhiêu đó tên phi tặc truyá»n môn khinh công cho y.
Cái lão mặt mà y và ng khè ốm nhách đó lại là Kim Thất Lượng sao? Có phải Lục Tiểu Phụng nhìn lầm ngưá»i không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta không nhìn lầm đâu, y Ä‘eo má»™t bá»™ mặt nạ da ngưá»i, tuy là m rất khéo, Ãt nhất cÅ©ng tốn Ä‘i cá»§a y và i trăm lượng bạc, nhưng không qua khá»i mắt ta được.
Chà ng bước lại, gã tú tà i nhìn chà ng lom lom, bỗng nhiên thở ra :
- Lục Tiểu Phụng, ta tháºt kỳ quái, tại sao tá»›i giá» ngươi còn chưa chết váºy? Không lẽ ngươi tháºt tình sẽ không bao giá» chết sao?
Kim Thất Lượng nhất định là má»™t ngưá»i thông minh.
Má»™t ngưá»i thông minh biết mình gạt không được ngưá»i khác, sẽ nhất định không ráng thêm.
Tháºm chà y còn kéo mặt nạ ra khá»i mặt mình.
Kim Thất Lượng nói :
- Lục Tiểu Phụng, ngươi có bản sá»± nháºn ra được ta, ta cÅ©ng chẳng nói gì, nhưng ngươi nói chiếc mặt nạ nà y chỉ có và i trăm lạng bạc, không khá»i nói quá sao.
- Sao?
Kim Thất Lượng phá»§i nhẹ chiếc mặt nạ má»ng như cánh con ve trong tay, như lão ông ôn nhu xoa trên má thiếu nữ.
Y nói :
- Äây là đồ Hồng Các chÃnh tông, ta Ä‘em má»™t bức cá»§a Ngô đạo tá» và má»™t cây Sách Hồ cao bốn thước đổi lấy. Bao nhiêu đó cÅ©ng đáng giá chừng mấy chục lần và i trăm lạng bạc.
- Tháºt sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt.
Bốn hà ng lông mi cá»§a Lục Tiểu Phụng Ä‘á»u hạ xuống, tháºm chà còn có vẻ muốn khóc.
- Nếu quả như chiếc mặt nạ của ngươi đổi bằng hai thứ đó, tốt nhất ngươi nên mau đi treo cổ là vừa.
Kim Thất Lượng vá»™i vã há»i :
- Tại sao? Không lẽ đó là đồ giả?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu không phải đồ giả, ta sẽ Ä‘i treo cổ. Nếu như ban đêm ngươi Ä‘eo mặt nạ Hồng Các chÃnh tông, chỉ sợ ngay cả thần tiên cÅ©ng khó nháºn ra ngươi.
“Hồng Các†chÃnh là biệt hiệu cá»§a Châu Äình, Châu Äình là má»™t diệu nhân, y là bạn thân cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Äiá»u nà y được nhấn mạnh ở đây, vì nó là má»™t trong những Ä‘iểm rất quan trá»ng trong câu chuyện nà y.
Bây giá» bá»™ mặt cá»§a Kim Thất Lượng hình như cÅ©ng muốn khóc luôn, bị ngưá»i gạt có lúc cÅ©ng như ăn phải cức, tức là đã ăn mất xác rồi, là m sao mà nhổ được ra?
Khóc cũng khóc không được, nhổ cũng nhổ không ra, Kim Thất Lượng chỉ thấy miệng của mình vừa khô vừa thúi.
Lục Tiểu Phụng nhìn y ra vẻ rất đồng tình, lấy bà n tay rất ấm áp vỗ và o vai y.
- Ngươi bất tất phải tức giáºn, cÅ©ng bất tất phải khó chịu, chỉ cần ngươi nói tháºt má»™t câu, ta sẽ đưa cho ngươi má»™t chiếc mặt nạ Hồng Các chÃnh tông.
Kim Thất Lượng nói :
- Nếu ngươi tháºt tình muốn há»i ta cái ngưá»i đà n bà ấy là ai, ngươi há»i nhầm ngưá»i rồi, trước giá» ta không nhìn đùi đà n bà .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta biết ngươi không nhìn. Trước giỠngươi chỉ muốn nhìn đà n ông.
Giá»ng nói cá»§a chà ng không có vẻ gì là diá»…u cợt, lịch sá» từ xưa đến giá», đà n ông thÃch đà n ông, đà n bà thÃch đà n bà , cÅ©ng là chuyện bình thưá»ng.
Nhất là trong thá»i thái bình thịnh thế, trong giai cấp sÄ© đại phu, chuyện ấy còn phổ thông hÆ¡n.
Kim Thất Lượng bỗng nhiên thay đổi thái độ ngay.
Thứ đồ tinh phẩm Hồng Các chÃnh tông không là m y động tâm, cái nhìn cá»§a Lục Tiểu Phụng vá» chuyện đó là m y cảm động, là m cho y mất Ä‘i cái cảm giác tá»± ti, và cÅ©ng là m cho y có cảm giác đã gặp tri ká»·.
Cái thứ cảm giác đó khó dấu được lắm, Lục Tiểu Phụng đương nhiên nhìn ra, do đó chà ng láºp tức há»i tá»›i :
- Ta nghĩ chắc ngươi biết Liễu Thừa Phong?
Kim Thất Lương đáp :
- Ta biết, y lại đây năm ngoái, chẳng những váºy, còn chết ở đây.
- Y chết như thế nà o?
- Bị ngưá»i đâm má»™t nhát Ä‘ao trong hẽm tối.
Thần tình của Kim Thất Lượng bỗng nhiên biến ra thảm đạm :
- Giống như ta đâm cháu cá»§a Äiá»n Bát thái gia má»™t Ä‘ao trong hẽm tối váºy, Ä‘á»u chẳng có nguyên do gì cả.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Có phải ngươi giết Tiểu Tiểu Äiá»n mà phải chạy trốn lại đây không?
Kim Thất Lượng buồn rầu nói :
- Giết ngưá»i không nên giết hoặc không thể giết, chỉ còn đưá»ng chạy trốn, ngà y tháng cá»§a những kẻ vong mệnh trôi qua không được thoải mái lắm, thế nà o cÅ©ng có ngà y ngưá»i khác sẽ lò mò lại tìm.
- Tại sao?
Kim Thất Lượng nói :
- Giết ngưá»i rồi, tâm hoảng ý loạn, thế nà o cÅ©ng để lại dấu vết. Bất kể khinh công cao siêu tá»›i đâu, bất kể chạy trốn lẹ là ng tá»›i đâu, chỉ cần để lại tà manh mối, là cÅ©ng sẽ có ngưá»i lại tìm.
- Ngưá»i giết Liá»…u Thừa Phong có để lại manh mối gì không?
- Y để lại một cây đao, một cây đao rất đặc biệt.
Trong con mắt ngưá»i giang hồ, Ä‘ao là đao, cÅ©ng như ngưá»i là ngưá»i, ngưá»i nà o cÅ©ng giết được, Ä‘ao nà o cÅ©ng giết được ngưá»i.
Ngưá»i sá» Ä‘ao, Ä‘ao giết ngưá»i, ngưá»i bị giết, cứ như gà đẻ trứng, trứng sinh ra gà , gà lại sinh ra trứng, rất tá»± nhiên, đơn giản như má»™t là má»™t, hai là hai, ba là ba.
Äạo lý trong giang hồ, vốn vẫn là váºy.
Nếu bá»n há» nói cây Ä‘ao nà y rất đặc biệt, thì cây Ä‘ao nà y nhất định đặc biệt phi thưá»ng.
Kim Thất Lượng chÃnh là má»™t ngưá»i trong giang hồ, y đã nói như váºy, Lục Tiểu Phụng đương nhiên muốn há»i :
- Cây đao ấy có gì đặc biệt?
Câu trả lá»i cá»§a Kim Thất Lượng rất kỳ quái, câu trả lá»i cá»§a y tháºm chà không ra vẻ câu nói ngưá»i trong giang hồ sẽ thốt.
Y nói :
- Cây đao ấy chẳng thể nói là một cây đao.
Tai cá»§a Lục Tiểu Phụng không Ä‘iếc, thần trà cÅ©ng còn rất thanh tỉnh, ngà y hôm nay, tá»›i giá» chà ng vẫn chưa uống giá»t rượu nà o trong bụng.
Chà ng nghe rõ mồn má»™t, má»™t chữ cÅ©ng không mất : “Cây Ä‘ao ấy chẳng thể nói là má»™t cây Ä‘ao.â€
Kim Thất Lượng nói như váºy đó.
Kim Thất Lượng chẳng há» nói dối, cây Ä‘ao ấy quả tháºt không thể gá»i là đao, chẳng qua chỉ là má»™t cây chá»§y thá»§ thế thôi. Không những chế tạo rất là tinh xảo, giá trị chắc chắn là vô cùng quý báu.
Cái cán là m bằng tượng ngà voi đẽo thà nh hình thiếu nữ khá»a thân, đưá»ng nét sống động, nếu ai nhìn trừng trừng và o đó, sẽ thấy mi mắt nà ng ta cÅ©ng Ä‘ang nhìn mình, tháºm chà còn muốn lăn và o lòng ngưá»i đó.
Mà u sắc cá»§a ngà voi cÅ©ng như da thịt cá»§a thiếu nữ, má»m mại ấm áp trÆ¡n láng.
Có Ä‘iá»u, nếu có ai nhè nhẹ nhấn và o ngá»±c nà ng má»™t cái, cán Ä‘ao sẽ láºp tức báºt ra má»™t lưỡi chá»§y thá»§, lóng lánh ánh sáng Ä‘á», đỠnhư máu tươi vừa Ä‘á»ng lại. Cây chá»§y thá»§ nà y má»—i bá»™ pháºn hiển nhiên Ä‘á»u được tay hảo thá»§ là m ra, chẳng những váºy, hình như cÅ©ng đã có tuổi lắm.
Sa đại há»™ lấy trong má»™t ngăn bà máºt phÃa sau tá»§ sách trong thư phòng cá»§a y ra má»™t cây chá»§y thá»§, nhẹ nhà ng nhấn nút cÆ¡ quan, chá»§y thá»§ báºt ra, lưỡi Ä‘ao láºp lò, mà u đỠnhư máu.
Sa đại hộ nói :
- Äây là hung khà đã giết chết Liá»…u đại hiệp, cỡ thứ Ä‘ao sắc bén như thế nà y, dÄ© nhiên ta phải cất nó Ä‘i má»›i yên tâm, nÆ¡i nà y cá»§a ta Ãt nhất cÅ©ng an toà n hÆ¡n cái tiệm bán quan tà i nhiá»u.
Y lại nói :
- Tháºt tình ta không muốn nó lạc vao tay ai khác, bởi vì ta muốn tá»± tay giao nó cho ông.
Äây cÅ©ng không phải là lá»i nói dối, bây giá» y đã là m như váºy.
Lục Tiểu Phụng cầm cây đao cán ngà voi lên, bỗng nhiên thở ra, nói với Sa lão đại :
- Xem ra con ngưá»i ông quả tháºt là má»™t con ngưá»i tốt, Ãt nhất là tốt hÆ¡n tôi nhiá»u lắm. Nếu tôi mà là ông, tôi nhất định sẽ không giao má»™t thứ lợi khà như thế nà y cho ngưá»i ta khÆ¡i khÆ¡i như váºy.
Chà ng lại cưá»i lên má»™t tiếng :
- Nếu ông biết giá trị và lai lịch của nó, không chừng ông đã không giao nó cho tôi.
- Sao?
- Cây chá»§y thá»§ nà y là má»™t thứ cổ váºt! Tuổi tác cá»§a nó so vá»›i tổ phụ cá»§a tổ phụ tôi còn muốn già hÆ¡n nhiá»u lắm.
- Äiá»u đó ta cÅ©ng có nháºn ra.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngưá»i có lai lịch, Ä‘ao cÅ©ng có, ông có nháºn ra lai lịch cây Ä‘ao nà y không?
- Ta không nháºn ra.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cây chá»§y thá»§ nà y báºt ra từ trong cán, thợ nổi tiếng Trung thổ Ãt ngưá»i chịu là m loại chá»§y thá»§ thế nà y, không phải thợ giá»i cÅ©ng là m không được lưỡi bén nhá»n như váºy, do đó, ta có thể Ä‘oán chắc nó từ Ba Tư lại.
Sa đại há»™ há»i :
- Ba Tư? Không phải ngưá»i Ba Tư Ä‘á»u dùng loan Ä‘ao cả sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i :
- Äây là đao?
Äây không phải Ä‘ao, chỉ bất quá là má»™t cây chá»§y thá»§, Sa đại há»™ chỉ còn nước cưá»i khổ.
Cái tên khốn kiếp nà y tại sao cứ muốn cho ngưá»i khác cầm đá tảng nện và o chân cá»§a mình.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi đã từng bị kẹt cứng trên biển cả má»™t thá»i gian, đánh bạn vá»›i má»™t số bạn bè, chỉ cần nÆ¡i nà o có biển là bá»n há» Ä‘á»u Ä‘i tá»›i, xa nhất là chân trá»i góc biển. Tôi rất tin và o lá»i há» nói, những ngưá»i ấy tuy không phải kẻ tốt, vừa hung dữ vừa độc ác, hoạnh há»e, nhưng đối vá»›i bạn bè há» không há» nói láo.
Những ngưá»i đó không phải Ä‘á»u là cướp biển.
Bạn bè cá»§a Lục Tiểu Phụng có ngưá»i là cướp biển, chẳng ai lấy đó là m ly kỳ. Nếu bạn bè cá»§a chà ng Ä‘á»u là quân tá», đó má»›i là chuyện quái sá»±.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trong bá»n há» có má»™t vị thuyá»n trưởng, già đến ná»—i chẳng còn nhá»› tên tuổi cá»§a mình là ai bao nhiêu. Lão ta cÅ©ng có má»™t cây chá»§y thá»§ như váºy.
Vị thuyá»n trưởng nà y dÄ© nhiên không phải là thuyá»n trưởng cá»§a má»™t thuyá»n đánh cá, ở mặt biển Ba Tư, những chiếc thuyá»n giăng cá» hoà ng gia không thiếu, và bá»n há» cÅ©ng không khá»i có lúc đụng và o bá»n cướp biển.
Cây chá»§y thá»§ cá»§a lão thuyá»n trưởng từ đâu ra? Äại khái cÅ©ng không khó Ä‘oán lắm.
Ngay cả lão ta cÅ©ng không phá»§ nháºn :
- Những loại chá»§y thá»§ nà y thông thưá»ng chỉ thấy trong hoà ng cung.
Trong hoà ng cung, hoà ng tá» tranh quyá»n, phi tần tranh sá»§ng ái, lá»™ng thần sà m tấu, là những tình huống thưá»ng xảy ra từ xưa tá»›i giá», không phân biệt nÆ¡i nà o nước nà o.
Vì tranh quyá»n tranh sá»§ng, chuyện gì cÅ©ng là m được, ám sát, hạ độc, Ä‘á»u là chuyện bình thưá»ng.
Nếu có má»™t vị hoà ng tá» bá»—ng nhiên bạo bệnh mà chết, má»™t vị phi tần bá»—ng nhiên mất tÃch, láºp tức sẽ có những tay lá»™ng thần, cáºn thị, cấm vệ xúm lại tìm cách che Ä‘áºy kÃn mÃt, nhất định không thể để lá»™ ra ngoà i, cà ng không được để hoà ng đế hiểu được ná»™i tình, không thể có tai tiếng xảy ra trong hoà ng tá»™c.
Nếu có ngưá»i muốn Ä‘i Ä‘iá»u tra, y không những phạm và o đại kỵ, mà còn là kẻ địch chung cá»§a má»i ngưá»i.
Vì bảo vệ tÃnh mạng cá»§a mình, cÅ©ng vì để đối phó, hạ thá»§ trước địch nhân, Ä‘a số các hoà ng tỠđương quyá»n và các phi tần đương sá»§ng Ä‘á»u nuôi dưỡng má»™t đám mưu thần tá» sÄ© thÃch khách.
Lão thuyá»n trưởng nói :
- Có Ä‘iá»u, trong hoà ng cung đương nhiên không được Ä‘eo vÅ© khà ra và o, do đó cái thứ má»›i nhìn như đồ chÆ¡i là chá»§y thá»§ ấy bèn biến thà nh thứ quý giá cá»§a thÃch khách.
Những thứ lợi khà như váºy dÄ© nhiên không phải dá»… dà ng gì mà có.
Lão thuyá»n trưởng còn nói :
- Những lúc tình hình không được ổn định trong hoà ng cung, những loại chủy thủ nà y từng trị giá lên tới năm ngà n năm trăm lạng và ng.
Lão ta lại nói cho Lục Tiểu Phụng biết :
- ÄÆ°Æ¡ng thá»i ở ngoà i chợ bán nô lệ, má»™t ngưá»i nữ nô tóc và ng đắt giá nhất cÅ©ng chỉ có bảy tám lạng và ng, nếu không phải là xá» nữ, còn Ãt hÆ¡n má»™t ná»a.
Năm ngà n lạng hoà ng kim, má»™t cây chá»§y thá»§. Cái thứ chá»§y thá»§ cổ kÃnh giá trị liên thà nh nà y, tại sao lại xuất hiện ở má»™t nÆ¡i xa xôi bần cùng như thế nà y?
Nó thuộc vỠai? Tại cái tiểu trấn nhỠbé nà y, ai có tư cách là m chủ nó? Ai có thể có tư cách ở trong hoà ng cung Ba Tư?
Chỉ có má»™t hạng ngưá»i có tư cách đó, cÅ©ng chỉ có má»™t hạng ngưá»i xứng đáng dùng thứ khà giá»›i nà y.
Hạng ngưá»i nà y là hạng ngưá»i nà o?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là hạng ngưá»i có thể dùng nó được hiệu quả nhất, có thể dùng nó đúng thá»i cÆ¡ nhất, đánh ra không bao giá» thất thá»§ lần nà o.
Những hạng ngưá»i ấy thưá»ng thưá»ng có khà chất và nét đặc biệt, ngưá»i khác có há»c cÅ©ng há»c không được, không giống những hạng đâm giết ngưá»i ngoà i phố chợ.
Bởi vì bá»n há» thưá»ng thưá»ng qua lại trong hoà ng cung.
Vì váºy khà chất cá»§a há» thưá»ng thưá»ng Ä‘á»u rất ưu nhã, muốn bồi dưỡng cái khà chất đó, đương nhiên phải có há»c thức, tu dưỡng và phẩm cách.
Những ngưá»i há» tiếp xúc dÄ© nhiên Ä‘á»u là bá»n quý tá»™c.
Chỉ có những hạng thÃch khách như váºy má»›i có thể đứng ung dung trong đám hoà ng tá»™c trong cung Ä‘iện, giết ngưá»i trong chá»›p mắt, thoát thân như kẻ không hình bóng.
Những hạng thÃch khách đó không đồng dạng vá»›i những tay sát thá»§ trong giang hồ.
Những tay sát thá»§ trong giang hồ nhất định phải là ngưá»i bình thưá»ng, mặt mà y nhất định phải không có Ä‘iểm gì đặc biệt để ngưá»i khác khó quên, cÅ©ng không được có chút gì đặc biệt vá» khà chất và cá tÃnh, là m cho ngưá»i khác để ý đến há».
Nếu không biết có má»™t ngưá»i như váºy ở đó, thì là m gì để ý đỠphòng há»?
Trong nghỠđó, đã có má»™t hà ng tiá»n bối từng thốt ra má»™t câu danh ngôn :
- Nếu ngươi muốn đi giết một tên Vương Bát, trước hết ngươi phải biến mình ra thà nh một Vương Bát mới được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bây giá» chúng ta đã biết không Ãt chuyện vá» cây chá»§y thá»§ nà y, thứ nhất, chúng ta biết cây chá»§y thá»§ nà y rất quý giá, chẳng những váºy, còn là thứ cổ váºt trong hoà ng cung Ba Tư, dù là ở đó, e cÅ©ng khó mà thấy được, má»™t nÆ¡i đà y Ä‘á»a ở trung thổ nà y lại cà ng khó kiếm.
Lấy kiến văn quảng bác, giao du rá»™ng rãi cá»§a chà ng, mà chỉ thấy có hai lần trong Ä‘á»i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngưá»i sá» dụng cây Ä‘ao nà y, thân pháºn dÄ© nhiên không thấp kém, võ công cÅ©ng không nhược, mà ra tay còn rất nhanh. Nếu không thể có cÆ¡ há»™i đánh ra được mà vẫn cứ muốn Ä‘i giết ngưá»i, là rõ rà ng đã hạnh phụ bảo váºt.
Chà ng hững há» há»i Sa đại há»™ :
- Ông thỠxem, nơi đây có ai có đủ tư cách dùng thứ vũ khà nà y?
Sa đại há»™ cưá»i khổ nói :
- Theo tôi nghÄ©, nÆ¡i đây chỉ có má»™t ngưá»i có thể sá» dụng nó. Ngưá»i đó hình như là tôi.
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Ông nói không sai, chuyện nà y xem ra có vẻ như váºy, chỉ tiếc là chỉ “xem ra†thôi.
Sa đại há»™ hình như muốn nổi giáºn lại :
- Tại sao? Không lẽ ông cho là tôi không đủ tư cách?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu nói chuyện sá» dụng chá»§y thá»§ thôi, dÄ© nhiên ông đủ tư cách, đại khái cÅ©ng khá đấy, còn nếu nói ông dùng chá»§y thá»§ để đâm chết Liá»…u Thừa Phong trong tÃch tắc, thì xin lá»—i váºy.
Sa đại lão bản nổi nóng lên :
- Xin lỗi là nghĩa là m sao? Ông cho là tôi là m không được?
- Không phải ông là m không được, mà không ai có thể là m được.
Giá»ng cá»§a Lục Tiểu Phụng rất khẳng định :
- Khắp gầm trá»i nà y, không ai có khả năng đâm chết Liá»…u Thừa Phong từ trước mặt.
Sa đại lão bản trừng mắt nhìn chà ng cả ná»a ngà y, bá»—ng nhiên thò tay ra nhanh như chá»›p, Ä‘oạt lấy cây Ä‘ao trên tay Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng ngẩn ngưá»i ra, Sa đại há»™ cưá»i lá»›n.
- Luc Tiểu Phụng, lần nà y ông sai rồi, Liá»…u Thừa Phong chÃnh là bị ta dùng cây chá»§y thá»§ nà y đâm chết, ông có tin không?
Lục Tiểu Phụng biến hẳn sắc mặt, là m như bá»—ng nhiên thấy trên mÅ©i cá»§a má»™t ngưá»i má»c ra má»™t đóa hoa.
Dáng Ä‘iệu như váºy cá»§a chà ng cà ng là m cho Sa đại há»™ thêm tức giáºn, y hét lên má»™t tiếng, cây chá»§y thá»§ trong tay đã nhanh như chá»›p đâm thẳng và o ngá»±c Lục Tiểu Phụng.
Y ra tay dÄ© nhiên còn cháºm hÆ¡n tia chá»›p má»™t tÃ, có Ä‘iá»u muốn giết má»™t ngưá»i gần như váºy, là chuyện quá dá»… dà ng.
Cái chiêu đó cũng bất ngỠcho Lục Tiểu Phụng, xem ra mũi đao đã sắp đâm thủng và o tim của chà ng.
ChÃnh cái khoảnh khắc nhá» vô cùng ấy, bá»—ng nhiên có hai ngón tay thò ra.
Chẳng ai nhìn thấy hai ngón tay ấy từ đâu thò ra, là m như má»c từ chá»— trái tim ra váºy, chụp dÃnh cây chá»§y thá»§, tiếp theo cái chá»›p mắt, cây chá»§y thá»§ đã nằm trong tay Lục Tiểu Phụng.
Lần nà y Sa đại lão bản là ngưá»i biến sắc mặt, Lục Tiểu Phụng thì Ä‘ang cưá»i.
- Lúc nãy ông há»i tôi có tin Liá»…u Thừa Phong bị ông giết hay không, bây giá» tôi có thể trả lá»i ông. Câu trả lá»i là : Tôi không tin. Nếu nói ông chỉ má»™t Ä‘ao đã giết được Liá»…u Thừa Phong, thì tôi chỉ cần thổi má»™t hÆ¡i là có thể thổi má»™t con trâu bay tá»›i Ba Tư (chú thÃch: xuy ngưu, thổi con trâu Ä‘i, có nghÄ©a bóng là khoác lác).
Sa đại lão bản lại đứng nhìn trừng trừng cả ná»a ngà y, gương mặt Ä‘ang vốn tức giáºn đỠkè, bá»—ng nhiên lá»™ ra má»™t nụ cưá»i :
- Lục Tiểu Phụng, ông giá»i lắm, tôi tháºt phục ông.
Y nói :
- Tôi chỉ có một điểm không phục.
- Äiểm gì?
Sa đại há»™ há»i Lục Tiểu Phụng :
- Ông nói khắp thiên hạ không có ai đâm chết Liễu Thừa Phong trước mặt, nhưng Liễu Thừa Phong rõ rà ng đã bị một đao đâm chết trước mặt.
Lục Tiểu Phụng không suy nghÄ© gì láºp tức trả lá»i :
- Äấy chẳng qua tại vì ngưá»i giết y là má»™t ngưá»i mà y nhất định không bao giỠđỠphòng, là má»™t ngưá»i bạn rất thân vá»›i y.
- Tôi cũng là bạn của y.
- Nhưng ông còn chưa thân với y đủ.
Sa đại lão bản há»i :
- Muốn sao mới là bạn thân đủ với y?
- Tháºt ra ông cÅ©ng biết, má»™t ngưá»i là m cho má»™t ngưá»i đà n ông không đỠphòng, thưá»ng thưá»ng không phải là bạn cá»§a y, cÅ©ng không phải đà n ông.
- Không phải bạn bè thì là hạng ngưá»i gì?
- Má»™t ngưá»i tình cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông, thưá»ng thưá»ng chắc không phải là má»™t ngưá»i đà n ông.
Sa đại lão bản ngớ mặt ra :
- Không lẽ ông cho là Liá»…u Thừa Phong có má»™t tình nhân bà máºt ở đây?
Câu há»i nà y cÅ©ng thừa.
Má»™t ngưá»i đà n ông chỉ cần tá túc má»™t đêm ở nÆ¡i nà o, Ä‘á»u có thể có má»™t tình nhân bà máºt, bất kỳ nguá»i đà n ông nà o cÅ©ng váºy, ngay cả Liá»…u Thừa Phong cÅ©ng không ngoại lệ.
Vấn đỠlà , tình nhân cá»§a y là ai nhÄ©? Có phải là bà chá»§ tiệm tạp hóa mà ngưá»i nà o cÅ©ng muốn xáp và o không?
Trong lòng cá»§a Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên không được thoải mái lắm, nếu chà ng đã nghÄ© đến Ä‘iểm đó, dù lấy cây Ä‘ao ká» má»™t bên trái cổ há»ng cá»§a chà ng, chà ng cÅ©ng nhất định không đụng và o má»™t sợi lông trên ngưá»i bà ta.
Sa đại lão bản hình như cÅ©ng có chá»— không được thoải mái như chà ng váºy.
... Có phải bởi vì y cũng đã từng lăng nhăng với bà chủ quán phong tao ấy chăng?
Nghĩ đến điểm đó, trong lòng của Lục Tiểu Phụng lại cà ng không thoải mái.
Những đưá»ng dây quan hệ tá»›i cái chết cá»§a Liá»…u Thừa Phong mà chà ng lần mò tá»›i giá», không đưa được đến bao nhiêu sá»± kiện so vá»›i kỳ vá»ng.
Trước đó chà ng cứ ngỡ má»—i ngưá»i Ä‘á»u có chá»— đáng hoà i nghi, bất kỳ ngưá»i nà o cÅ©ng có thể dẫn được đến hung thá»§.
Có Ä‘iá»u chà ng đã tá»± mình bác bá» hết tất cả thứ đáng hoà i nghi cá»§a má»—i ngưá»i.
Chà ng mới đến tiểu trấn nà y, đầu tiên là gặp tên ăn mà y.
Tên ăn mà y tÃnh tình quái dị, vÅ© công quái dị, mặt mà y lấm la lấm lét, cứ rón rén Ä‘i là m chuyện mỠám gì đâu không, còn có lúc chui xuống giưá»ng chà ng, không biết là m gì dưới đó.
Sau khi Lục Tiểu Phụng lại tiểu trấn nà y, ngưá»i gặp đầu tiên là hắn, mà ngưá»i phát giác ra thi thể cá»§a Liá»…u Thừa Phong cÅ©ng là hắn.
Hắn là ngưá»i đáng bị hoà i nghi nhất, dù không phải chá»§ hung, chắc cÅ©ng là bang hung.
Nhưng hắn bá»—ng hóa thà nh đệ tá» Ä‘Ãch truyá»n cá»§a Cái bang là nÆ¡i rất thân thuá»™c vá»›i Lục Tiểu Phụng.
Thi thể của Liễu Thừa Phong ở trong tiệm bán quan tà i, hung khà giết y cũng ở trong đó.
Ông chá»§ tiệm quan tà i là m sao thoát khá»i bị tình nghi?
Có Ä‘iá»u hung khà chẳng còn thấy đâu, xem ra y cÅ©ng không giống má»™t kẻ giết ngưá»i.
Bà chá»§ gặp ngưá»i là xông và o, ai bà ta cÅ©ng xáp lại được, có Ä‘iá»u đó là dụ ngưá»i, không phải giết ngưá»i.
Cặp đùi của bà ta cũng không phải cặp đùi đó.
Vương Äại Nhãn tháºt ra chỉ là má»™t gã mù mắt thế thôi, bà vợ mình Ä‘i dụ dá»— ngưá»i ta lão còn không thấy.
Nếu nói lão ấy má»™t Ä‘ao đâm chết Liá»…u Thừa Phong phÃa trước mặt, đó má»›i là quái sá»±.
Sa đại lão bản có đủ tư cách giết được Liá»…u Thừa Phong, y có tiá»n, có vÅ© công, cÅ©ng có ngưá»i Ä‘i là m chuyện đó cho y, hung khà giết ngưá»i cÅ©ng nằm trong tay cá»§a y.
Chỉ tiếc là y còn có cái dáng điệu ta đây của một tay đại lão bản.
Cái Ä‘iểm trá»ng yếu nhất là , những ngưá»i ở đây chẳng có ân oán gì, quan hệ gì vá»›i Liá»…u Thừa Phong, chẳng có lấy má»™t động cÆ¡, lý do thúc đẩy há» giết y. Cà ng xui nữa là , Liá»…u Thừa Phong cứ bị chết tại nÆ¡i đây. Ai đã giết y? Vì chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng biết trong đó nhất định có má»™t then chốt rất trá»ng yếu mà không ai có thể tưởng tượng ra.
Núp trong má»™t góc kÃn mÃt nà o đó trong tư tưởng con ngưá»i.
Cái lối suy nghĩ của chà ng không sai tà nà o.
Chỉ tiếc là lúc tư tưởng chà ng len lá»i tá»›i cái góc kÃn mÃt đó, tìm ra được cái then chốt cá»§a vấn Ä‘á», chà ng đã bị chết.
Lục Tiểu Phụng là m sao chết được?
|

31-08-2008, 09:21 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 06
Xuân đến cháºm, hình như ngà y xuân còn Ä‘ang bị mắc kẹt ở Giang Nam, không biết chừng nà o má»›i đến được nÆ¡i đây, tuy váºy, trên dãi đất mênh mông, cÅ©ng bắt dầu có tà xuân ý.
Từ trang viện cá»§a Sa đại há»™ vỠđến tiệm tạp hóa cá»§a lão Vương, phải qua má»™t con đưá»ng cát và ng dà i ngoằn. Tuyết Ä‘ang tan ra, là m cho con đưá»ng lầy lá»™i, ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng, sẽ bị bê bết bùn dưới chân.
Cảm giác đó là m nguá»i ta không được ung dung tà nà o.
Lục Tiểu Phụng lại không thÃch thi triển khinh công. Chà ng muốn thưởng thức xem cái xuân trong sa mạc rốt cuá»™c ra là m sao, không khà trong là nh, cÅ©ng rất có lợi cho việc suy nghÄ©.
Chà ng láºp tức nghÄ© ra được má»™t cách có lợi cho cả hai bá».
Chà ng Ä‘i tìm cà nh cây chắc chắn má»™t tý, lấy chá»§y thá»§ cắt thà nh hai cây côn, Ä‘eo và o chân, láºp tức Ä‘i trong bùn lầy thoải mái.
Äây là lần đầu tiên chà ng dùng chá»§y thá»§.
Bây giỠđại khái là giữa trưa, gió thổi trên ngưá»i chà ng đã có vẻ muốn ấm áp, trong đầu chà ng hiện giá» tuy có vô số vấn đỠkhông giải quyết được nhưng chà ng vẫn cảm thấy thư thái.
Chà ng là hạng ngưá»i không phải lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến tiá»n tà i, lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến phiá»n não.
Chà ng thưá»ng nói :
- Phiá»n não giống như tiá»n tà i, cà ng quăng sạch nhanh chừng nà o cà ng tốt chừng đó.
Má»™t cÆ¡n gió thổi lại, bên đưá»ng, những cà nh cây trên cao còn chưa đâm mầm non ra, đụng và o nhau kêu xà o xạc.
Lục Tiểu Phụng vẫn tiếp tục Ä‘i, đầu thì ngẩng lên nhìn, chà ng bá»—ng gá»i to :
- Kim Thất Lượng.
- Lục Tiểu Phụng.
Kim Thất Lượng Ä‘ang ở trên đầu ngá»n cây, quả nhiên trông giống hệt má»™t miếng bông nặng bảy lượng.
Y cúi đầu xuống nhìn Lục Tiểu Phụng, cưá»i ngặt nghẽo không ngá»›t. Y nói :
- Kỳ thá»±c ta không nên gá»i ngươi là Lục Tiểu Phụng, ngươi xem tháºt giống má»™t con chim, ngươi tháºt giống má»™t con chim nhá» xÃu.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng báºt cưá»i.
Chà ng cÅ©ng thấy mình bắc hai cây gá»— và o chân, trông tháºt giống con chim. Chà ng vừa cưá»i vừa nói :
- Kim Thất Lượng, ngươi là m gì ở đây? Ngươi rượt theo ta đến đây?
Kim Thất Lượng nói :
- Ta mà có rượt theo thì Ãt nhất cÅ©ng phải rượt má»™t con chim mái, rượt theo con chim Lục Tiểu Phụng là m quái gì? Ta không là m cách gì khác được, ta buá»™c phải chạy lại đây, không chạy không được.
- Ai bắt ngươi?
- Ngưá»i không bắt được ta, chỉ có tức má»›i là m được váºy.
- Tức ai?
Kim Thất Lượng nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là đại lão bản. CÅ©ng chỉ có Ä‘i tức đại lão bản má»›i ra nông nổi váºy.
- Äại lão bản Ä‘ang tức giáºn?
- Không những tức giáºn, mà tức còn muốn chết ngưá»i.
- Y Ä‘ang tức giáºn ai?
Kim Thất Lượng nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tức nhà ngươi, ông ta đã dặn sẵn nhà bếp, chuẩn bị rượu thịt đâu đó hẳn hòi, ngươi không chịu ở lại ăn, nếu ngươi là ông ta, ngươi có tức không?
Lục Tiểu Phụng trả lá»i :
- Ta không tức, không những không tức mà còn sung sướng muốn chết đi được.
- Sung sướng?
- Ta chẳng ở lại ăn cÆ¡m, bá»›t Ä‘i được tốn kém rượu thịt cá»§a y, tại sao không sung sướng mà lại Ä‘i tức giáºn?
Kim Thất Lượng cưá»i khổ :
- Äại khái là ngươi chẳng phải ông ta nên ngươi má»›i nói như váºy. Cái lão chá»§ nhà chúng ta là ngưá»i rất trá»ng thể diện. Lục Tiểu Phụng đã lại địa bà n nhà ông ta, còn không chịu ở lại ăn má»™t bữa thì đối vá»›i ông ta, đấy chÃnh là kỳ sÄ© đại nhục, so vá»›i chuyện ăn trá»™m bà vợ cá»§a ông ta còn đáng tức hÆ¡n nhiá»u lắm. Do đó ta cÅ©ng chẳng ở được nÆ¡i đó.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Do đó ngươi đà nh phải rón rén chạy ra đây, có phải ngươi Ä‘ang tÃnh xin ta má»™t bữa ăn không?
Kim Thất Lượng báºt cưá»i.
- Ta Ä‘ang tÃnh thỉnh ngươi Ä‘i ăn cÆ¡m, nhưng nếu ngươi muốn má»i, ta cÅ©ng không đến ná»—i muốn là m ngươi mất mặt.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i :
- Ta cÅ©ng tháºt tình Ä‘ang tÃnh má»i ngươi, chỉ tiếc là nÆ¡i đây, ngay cả má»™t quán ăn cÅ©ng không có, dù ta muốn má»i cÅ©ng không có cách gì khác.
Kim Tháºt Lượng láºp tức nói liá»n :
- Có chứ, chỉ cần ngươi chịu bá» tiá»n ra là ta có cách, nếu ngay cả chuyện tiêu tiá»n dùm cho ngưá»i khác còn không được, ta chẳng phải là Kim Thất Lượng, ta là Kim Thổ Cẩu.
Quả nhiên là có phương pháp.
ÄÆ°a mưá»i lượng bạc cho Vương Äại Nhãn, không quá má»™t tiếng đồng hồ, rượu thịt đã bà y ra ê há» trong phòng Lục Tiểu Phụng.
Rượu tuy không ra gì lắm nhưng mấy món ăn là m tháºt tuyệt, nhất là món gà xà o, xà o tháºt tươi má»m mà hợp vị, ngay cả Lục Tiểu Phụng trước giá» rất kén ăn cÅ©ng phải khen.
- Không ngá» bà chá»§ lại có tà i nghệ quá như váºy.
- Äây không phải bà ấy nấu, đây là ông chá»§ nấu đấy.
Kim Thất Lượng đưa cặp mắt rất ấm áp nhìn Lục Tiểu Phụng :
- Không những váºy, hình như cái gì ngươi cÅ©ng ăn được.
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước nhìn lom lom và o thịt gà .
Kim Thất Lượng nhìn chà ng, y vốn Ä‘ang muốn cưá»i sặc sụa, váºy mà còn cố ý thở ra, y nói :
- Ngưá»i khác ở trong tiệm cá»§a ông ta, ăn trá»™m má»™t trái trứng gà , ông ta còn thấy rõ rà ng, ăn trá»™m bà vợ mà ông ta lại không thấy sao? Ngươi có biết có câu nói rất thông hà nh ở cái tiểu trấn nà y không?
Lục Tiểu Phụng tuy muốn biến thà nh má»™t ngưá»i bị Ä‘iếc tạm thá»i cÅ©ng là m không xong, phải nối lá»i :
- Câu gì?
Kim Thất Lượng nói :
- Triệu Hạt Tá» là tên mù nhìn gì cÅ©ng thấy, Vương Äại Nhãn thì là tên mù có con mắt mở trừng trừng.
Kim Thất Lượng lại cố ý cưá»i lá»›n lên, là m như y vừa nói má»™t câu gì buồn cưá»i nhất dưới vòm trá»i nà y. Chỉ tiếc là y cưá»i không được bao lâu vì miệng cá»§a y đã bị tắc nghẽn vì má»™t miếng thịt gà trong cổ há»ng.
Chỉ cần nói đến bà chá»§ là Lục Tiểu Phụng láºp tức tìm cách đổi qua chuyện khác.
Không ngá» lần nà y, ngưá»i nói qua chuyện khác lại không phải là chà ng mà là Kim Thất Lượng. Y nói :
- Lục Tiểu Phụng, nói tháºt cho ngươi biết, chúng ta gặp nhau chưa được nhiá»u, nhưng ta vẫn xem ngươi như bạn thân, dù ngươi không xem ta là bạn, ta cÅ©ng xem ngươi là bạn.
Tá»u lượng cá»§a y hình như không cao lắm, chỉ uống có mấy ly mà đã có vẻ say sưa rồi.
Kim Thất Lượng nói :
- Ta biết ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái là tại sao ta chạy trốn đến chỗ nà y.
Trá»i đất mênh mông như váºy, Kim Thất Lượng ta đây không chạy Ä‘i nÆ¡i nà o khác, nÆ¡i nà o mà không đón tiếp ta như má»™t ngưá»i khách quý, lại Ä‘i chui đầu và o đây là m khách má»™t tên thổ cẩu trá»ng cái bản mặt như váºy.
Má»™t và i ly rượu để lâu, tức khà xông lên, đại lão bản đã thà nh thổ cẩu ngay, cái câu mắng chá»i nà y, Lục Tiểu Phụng đã nghe quen lắm rồi. Những chuyện như váºy chà ng cÅ©ng đã thấy qua nhưng đối vá»›i chuyện y vừa nêu ra, chà ng còn chưa hiểu được. Do đó, chà ng nhịn không nổi muốn há»i :
- Thế thì tại sao ngươi tìm nơi đây mà đến?
Kim Thất Lượng trả lá»i :
- Vì má»™t con rắn, vì má»™t con rắn còn độc hÆ¡n con xÃch luyện xà má»™t trăm lần.
Con rắn nà y chắc không phải là con rắn tháºt, thế giá»›i nà y không có thứ rắn nà o độc hÆ¡n má»™t trăm lần con xÃch luyện xà , do đó Lục Tiểu Phụng láºp tức nghÄ© ra :
- Ngươi nói cái con rắn nà y, đại khái không phải là rắn mà là má»™t ngưá»i. Ngươi nói ngưá»i nà y, đại khái chÃnh là Xà Lang Quân.
Xà Lang Quân tuổi tác chắc không còn nhá», hai mươi lăm năm trước, bảy tỉnh miá»n Nam, sáu tỉnh miá»n Bắc, Tổng tiêu đầu cá»§a tổng cá»™ng mưá»i ba tỉnh là Ổn Như Thái SÆ¡n Khổng Thái SÆ¡n đã phát thiệp truy nã y, không những váºy, mà còn “giết ngay chẳng thaâ€.
Chuyện nà y ngưá»i trong giang hồ ai ai cÅ©ng biết.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không biết tại sao Khổng lão tổng tiêu đầu lại Ä‘i hằm hè cái gã thiếu niên má»›i xuất hiện giang hồ không được bao lâu nà y dữ váºy.
Có Ä‘iá»u má»i ngưá»i Ä‘á»u tin tưởng cỡ hạng ngưá»i như Khổng lão tổng, là m chuyện gì cÅ©ng phải có lý do. Bất cứ ai là m tá»›i lão tổng thì là m chuyện gì cÅ©ng có lý do cá»§a y, y muốn giết Xà Lang Quân, nhất định là Xà Lang Quân đáng chết lắm lắm.
Kim Thất Lượng nói :
- Cái tên nà y không những còn độc hÆ¡n rắn, mà còn trÆ¡n tuá»™t hÆ¡n cả rắn nữa, ta theo dÃnh hắn đã bảy tám tháng, cho tá»›i lúc gần đây má»›i nghe ngưá»i ta nói hắn có mặt ở con đưá»ng nà y. Ta cÅ©ng nghe nói nÆ¡i đây có má»™t vị Sa đại lão bản, bất kỳ ai, chỉ cần có tà tiếng tăm trên giang hồ lại đây, dù mang án trên mình có nặng đến bao nhiêu, y cÅ©ng chịu thu lưu.
- Do đó ngươi nghĩ rằng gã con rắn đó đang núp trong nhà Sa đại hộ tránh nạn?
Kim Thất Lượng nói :
- Bất kỳ ai cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© váºy, chắc ngươi đại khái cÅ©ng nghÄ© rằng cái tên ná»a đà n bà ná»a đà n ông ngươi tìm nà y, nhất định cÅ©ng là má»™t trong những tên vong mạng là m khách trong nhà Sa đại lão bản.
- Äúng váºy.
- Nhưng ngươi sai rồi.
Lục Tiểu Phụng láºp tức há»i :
- Tại sao ngươi biết ta sai rồi, tại sao ngươi biết ngưá»i mà ta Ä‘ang tìm không có trong bá»n là m khách nhà Sa đại há»™?
Kim Thất Lượng nói :
- Bởi vì bá»n há» Ä‘á»u cho rằng ta có giết Tiểu Tiểu Äiá»n, cho rằng Äiá»n Bát thái gia nhất định phải giết ta, do đó chuyện gì bá»n há» cÅ©ng không kỵ mặt ta, bá»n hỠđã xem ta như là ngưá»i đồng bá»n, chẳng ai biết ta chẳng qua chỉ là ngưá»i giả trang thế thôi.
- Ngươi muốn giết má»™t tên Vương Bát, phải trước hết là m cho mình trở thà nh Vương Bát, ngươi muốn há»—n nháºp và o trong má»™t ổ rùa mò mẩm bà máºt cá»§a há», đương nhiên cÅ©ng phải biến thà nh rùa Ä‘en.
Kim Thất Lượng nói :
- Sa đại lão bản ưa là m vẻ thần bà cáo tố tên tuổi ngưá»i khác, trong nhà ông ta có bao nhiêu tay đại đạo vong mạng trong giang hồ, ngẫu nhiên y là m bá»™ sÆ¡ ý để lá»™ má»™t và i tên ra, ta nghe cÅ©ng Ä‘á»u là những tay vang bóng má»™t thá»i. Nhìn phản ứng cá»§a những ngưá»i đó, Sa đại lão bản chắc là cÅ©ng khoái chà lắm.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i. Chà ng nói :
- Giấu diếm được những tay hiển hách trong giang hồ trong nhà , cÅ©ng là má»™t chuyện đáng khoái trá, không những y cảm thấy đả ngứa, mà ngưá»i khác còn thấy y rất có máu mặt.
Kim Thất Lượng thở ra :
- Äại lão bản Ä‘á»u là những ngưá»i trá»ng thể diện, chẳng qua, cái vị Sa đại lão bản nà y hÆ¡i quá má»™t chút xÃu thôi.
- Quá chút xÃu là m sao?
- Ông ta trá»ng thể diện quá đến ná»—i muốn mất luôn cả thể diện luôn.
- Tại sao?
Kim Thất Lượng nói :
- Bởi vì ông ta oa tà ng những tên đại đạo lừng danh ấy, toà n là những tên giả mạo, bá»n há» biết tÃnh khà cá»§a ông ta, do đó mà nịnh đúng chá»—, có tên thì khoe là từng hoà nh hà nh Giang Hoà i, có tên tá»± xưng đã giết ngưá»i như ngóe vân vân. Kỳ tháºt thì sao?
Y cưá»i khổ nói tiếp :
- Kỳ tháºt bá»n há» chỉ là những thứ hạ lưu đầu đưá»ng xó chợ đâu đó, không những chẳng có thứ nhân váºt như Xà Lang Quân, ngay cả má»™t ngưá»i có chút gì danh tiếng cÅ©ng không thấy đâu.
Y há»i Lục Tiểu Phụng :
- Trong cái đám ham ăn ham uống nói năng báºy bạ tiểu vương bát đản ấy, ngươi tìm sao cho ra ngưá»i ngươi muốn tìm?
Lục Tiểu Phụng đớ ngưá»i ra.
Nghe nói váºy, đương nhiên chà ng cÅ©ng muốn cưá»i sằng sặc lên, có Ä‘iá»u chà ng cưá»i không muốn nổi.
Những tên vong mệnh ấy, vốn là những ngưá»i tình nghi lá»›n nhất, cÅ©ng là đưá»ng giây manh mối quan trá»ng nhất, bây giá» lại đứt mất cả rồi.
Hung thá»§ giết chết Liá»…u Như Cương, hình như đã biến Ä‘i đâu mất tiêu, tháºm chà hình như không tồn tại trên thế gian nà y.
Kim Thất Lượng hiển nhiên rất hiểu rõ tâm tình của chà ng, đưa ly lên miệng, uống cạn trước.
- Lục Tiểu Phụng, ngươi không cần phải khó chịu, có khó chịu thì phải là ta đây.
Y rót rượu dùm cho chà ng :
- Xem ra chúng ta Ä‘á»u như nhau, chạy Äông chạy Tây má»™t hồi rốt cuá»™c chẳng được gì, chi bằng rá»§ nhau vá» nhà thôi.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên phì cưá»i :
- Chá»— nà y thÃch thú như váºy, ta Ä‘i sao cho đà nh?
Lần nà y Kim Thất Lượng đớ mặt.
- Ngươi nói nÆ¡i nà y thÃch thú?
Lục Tiểu Phụng trả lá»i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, thÃch thú cá»±c kỳ.
Chà ng không nói láo tà nà o.
Cà ng nguy hiểm, cà ng kÃch thÃch lại cà ng trở nên thÃch thú, vấn đỠcà ng giải thÃch không ra, cà ng là m cho Lục Tiểu Phụng thêm hứng thú Ä‘i tìm.
Äấy vốn là tác phong cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Có Ä‘iá»u, lúc chà ng Ä‘ang nói váºy, chỉ sợ chà ng nằm má»™ng cÅ©ng không nghÄ© ra, mình không bao lâu nữa sẽ chết tại nÆ¡i đây.
Nhưng lúc nà y, Lục Tiểu Phụng còn chưa biết mình chết, chà ng cÅ©ng còn chưa tuyệt vá»ng.
- Trừ những tên mạo nháºn ra, không lẽ những ngưá»i còn lại Ä‘á»u là sinh trưởng nÆ¡i đây?
Kim Thất Lượng suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Hình như váºy, hình như chỉ có má»™t ngưá»i là không phải.
- Ai? Ai không phải?
- Cung Tố Tố.
Äây là lần đầu tiên Lục Tiểu Phụng nghe đến cái tên nà y, cái tên nà y nà y hiển nhiên rất ưu nhã đẹp đẻ, rất dá»… là m đà n ông hiếu kỳ, bất kỳ ai cÅ©ng không thể Ä‘em quà ng cái tên nà y vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà bán thịt heo.
Do đó Lục Tiểu Phụng láºp tức há»i tá»›i :
- Cô ta là má»™t ngưá»i ra sao?
Kim Thất Lượng cố ý thở ra :
- Nà ng ta là má»™t ngưá»i đà n bà , không những là giá»i phi thưá»ng, há»c thức cÅ©ng phi thưá»ng, cái nhìn rất đặc biệt, ăn nói rất ưu nhã, chẳng những váºy, cầm kỳ thi há»a Ä‘á»u rất tinh tưá»ng. Nà ng ta chỉ có má»™t thứ không tốt.
Lục Tiểu Phụng vá»™i vã há»i :
- Chỗ nà o?
Kim Thất Lượng ra vẻ ngần ngừ nói :
- Nà ng ta thÃch uống rượu. Có lần ta chÃnh mắt trông thấy, trong bữa ăn, nà ng ta uống má»™t hÆ¡i má»™t vò Liên Hoa Bạch mà mặt chẳng thay đổi tà nà o.
Y lại hạ giá»ng thấp xuống, ra vẻ thần bà nói vá»›i Lục Tiểu Phụng :
- Nếu ngươi muốn há»i ta, hạng ngưá»i như váºy, tại sao lại lá»t và o chá»— nà y thì ta sẽ nói cho ngươi hay là nà ng ta không phải tá»± mình lại đây mà muốn Ä‘i cÅ©ng Ä‘i không được.
- Tại sao?
Kim Thất Lượng lại cà ng hạ giá»ng thấp hÆ¡n :
- Bởi vì nà ng ta vốn là má»™t ái cÆ¡ cá»§a má»™t thân vương trong triá»u, bởi vì phạm tá»™i, là m vương gia nổi giáºn má»›i bị đà y lại xứ nà y.
Bốn hà ng lông mà y của Lục Tiểu Phụng đã bắt đầu hạ xuống, chà ng thở ra nói :
- Ta biết, ta biết ngươi đang hại ta.
Kim Thất Lượng hình như Ä‘ang bị oan ức rất nhiá»u :
- Ta đang hại ngươi? Ta hại ngươi là m sao?
Lục Tiểu Phụng trả lá»i :
- Ngươi hiểu con ngưá»i ta quá rõ, ta mà nghe có hạng đà n bà như váºy ở đây, nếu chưa gặp mặt cô ta, sẽ ăn ngá»§ không yên. Bây giá» ngươi bảo ta phải là m gì đây?
Kim Thất Lượng nói :
- Là m gì đây? Là m quá còn gì nữa, ngươi muốn gặp nà ng ta, ta đưa ngươi lại, không những váºy còn kêu nà ng ta má»i ngươi uống rượu.
Lúc bá»n há» Ä‘i ra khá»i tiệm, gương mặt bà chá»§ xem ra như má»™t tấm thiết bản, lạnh lùng nhìn chăm chăm và o Lục Tiểu Phụng mà hình như là háºn không bóp cổ cho chà ng chết ngay tại đó. Lục Tiểu Phụng ngay cả nhìn cÅ©ng không dám nhìn bà ta.
|

31-08-2008, 09:22 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 07
Cá»u Thiên tiên nữ hạ phà m trần
Giáºu bằng trúc, cá»a phên, hoa mai nở rá»™ cả ná»a sân, từ giáºu trúc, già n mai nhìn qua, có thể thấy hai ba gian nhà gá»—.
Trong trà tưởng tượng cá»§a Lục Tiểu Phụng thì má»™t vị vương phi, dù có bị đà y, chá»— ở cÅ©ng phải khà phái hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nÆ¡i đây.
Cái vị vương phi nà y hiển nhiên không phải là má»™t ngưá»i ham mê bá» ngoà i, cÅ©ng không phải là má»™t ngưá»i trá»ng thể diện như Sa đại lão bản, nà ng chỉ cần sống má»™t Ä‘á»i an tÄ©nh, thư thái là đã thá»a chà lắm rồi.
Do đó, Lục Tiểu Phụng chưa gặp mặt nà ng mà đã có rất nhiá»u hảo cảm.
Má»™t vị vương phi bị đà y, má»™t tấm thân băng cÆ¡ ngá»c cốt như hoa mai, má»™t khoảng Ä‘á»i quá khứ không ai hiểu dùm, má»™t cÆ¡n má»™ng cÅ© không bao giá» quên, biết bao là thần bÃ, biết bao là lãng mạn.
Lục Tiểu Phụng không say mà hình như đã quá say, Kim Thất Lượng nãy giỠvẫn lưu ý đến những biểu hiện trên gương mặt của chà ng, bỗng nhiên thở ra :
- Bây giỠta mới phát giác ra, ta không nên đem nhà ngươi lại đây.
- Tại sao?
Kim Thất Lượng nói :
- Ta sợ ngươi thấy nà ng ta rồi sẽ đâm ra thất thố, trước mặt hạng ngưá»i như nà ng, nếu ngươi nói lỡ má»™t lá»i, ngươi hại ngưá»i ta đấy.
Lục Tiểu Phụng vỗ vỗ và o vai y :
- Ngưá»i cứ yên tâm, ai mà ta chẳng đã gặp qua.
Kim Thất Lượng còn chưa yên tâm, y vẫn còn đang than thở.
- Ta cÅ©ng biết ngươi đã gặp qua bao nhiêu ngưá»i, hạng ngưá»i nà o ngươi cÅ©ng có gặp, chỉ tiếc là cái ngưá»i ngươi sẽ gặp đây tháºt tình không phải là má»™t con ngưá»i.
- Không phải là con ngưá»i? Là thứ gì?
- Là Cá»u Thiên tiên tá» lạc xuống trần.
Dưới mái hiên có treo má»™t cái chuông nhá», chuông ngân lên má»™t hồi tháºt lâu, má»›i có ngưá»i ra chà o.
Ngưá»i ra chà o không phải là đồng tá», mà là má»™t lão bà , đầu tóc bạc phÆ¡, cả ngưá»i như muốn xiêu vẹo, răng trong miệng chỉ còn thừa đâu dăm ba cái.
Kim Thất Lượng vẫn ra vẻ cung kÃnh há»i thăm rất khách khà :
- Bà bà , tôi há» Kim, tôi có lại má»™t lần chắc là bà còn nhá»›, lần trước bà có mở cá»a dùm cho tôi.
Bà lão tÃt mắt nhìn y, cÅ©ng không biết có nhá»› hay không nhá»› đã gặp y bao giá», cÅ©ng không biết có nghe rõ y nói gì không, tháºm chà ngay cả chuyện có thấy ngưá»i trước mắt hay không cÅ©ng không nhất định.
Kim Thất Lượng vẫn là m ra vẻ rất thân thiết, choà ng qua vai Lục Tiểu Phụng, nói với bà ta :
- Äây là bạn cá»§a tôi, y tên là Lục Tiểu Phụng, tôi Ä‘em y lại đây gặp Cung chá»§. Phiá»n bà bà đi bẩm dùm Cung chá»§, nhất định là cho y ăn má»™t bữa cho đãû, uống và i ly rượu tháºt ngon.
Lão bà còn ra chiá»u mê hoảng nhìn y không biết chuyện gì, Kim Thất Lượng thì là m như đã xong chuyện rồi.
Y nói với Lục Tiểu Phụng :
- Lục Tiểu Phụng, ngươi bảo trá»ng, vạn sá»± như ý, chúng ta chia tay nÆ¡i đây.
Lục Tiểu Phụng là m như bị ngưá»i vừa lấy cây chùy gai đánh và o mông Ä‘Ãt, ngưá»i muốn nhảy cẩng lên, chà ng há»i Kim Thất Lượng :
- Có phải ngươi muốn nói, bây giá» ngươi sẽ rá»i khá»i nÆ¡i đây?
- Äúng váºy.
- Bây giỠsao ngươi đi được?
Kim Thất Lượng nói rất tỉnh :
- Bây giá» tại sao ta không Ä‘i được? Ngươi muốn gặp Cung Tố Tố, bây giá» ta đã Ä‘em ngươi lại rồi, chẳng những váºy còn kêu nà ng ta má»i ngươi ăn cÆ¡m, uống rượu.
Y lại nói :
- Những gì ta hứa, ta đã là m hết rồi, bây giỠkhông đi, còn chỠlúc nà o nữa?
Y nói Ä‘i quả tháºt là đi liá»n, Ä‘i còn nhanh hÆ¡n gió.
Lão bà còn Ä‘ang nhăn mặt tÃt mắt đứng cháºn trước cá»a, không có tý dáng Ä‘iệu gì sẽ nhưá»ng cho Lục Tiểu Phụng Ä‘i qua.
Nếu ngưá»i đứng trước cá»a là má»™t đại hán oai vÅ© ngưá»i cao tám thước, hung mãnh dị thưá»ng, Lục Tiểu Phụng may ra còn có tám trăm cách đối phó, nhưng đối vá»›i bà lão đã rụng gần hết răng, Lục Tiểu Phụng chẳng có lấy má»™t cách nà o.
Lão bà xem ra đã hạ quyết tâm, không để Lục Tiểu Phụng bước và o, Kim Thất Lượng nói gì lúc nãy, hình như bà ta cÅ©ng có nghe, nhưng Ä‘á»u bị coi là đánh rắm.
Lục Tiểu Phụng hiểu rõ điểm đó.
Trong tình huống như thế nà y, những kẻ biết Ä‘iá»u Ä‘á»u mau mau bá» Ä‘i cho xong, Lục Tiểu Phụng không phải là ngưá»i không biết Ä‘iá»u, chẳng qua, trá»i sinh chà ng cái tÃnh không đến táºn nÆ¡i không bá» Ä‘i ý định.
Chẳng những váºy, chà ng còn cho đó là cách hiệu quả nhất đối phó vá»›i đà n bà , đà n bà chỉ cần gặp chà ng má»™t lần, là giống như Trư Bát Giá»›i ăn nhân sâm váºy, ngÆ¡ ngÆ¡ ngẫn ngẫn, ngay cả đông tây nam bắc cÅ©ng phân biệt không ra, đà n bà từ tám tuổi tá»›i tám chục tuổi cÅ©ng váºy.
Bây giỠchà ng phấn khởi tinh thần, chuẩn bị lại đối phó với lão bà , trong lòng chà ng cũng có đã có ý định.
Muốn đối phó vá»›i bà già , cách tốt nhất là coi bà ta như má»™t cô bé, cÅ©ng như là , đứng trước má»™t cô bé, không nên nói rằng cô ta còn bé. ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng cÅ©ng đã chuẩn bị má»™t câu cho bà lão, bá»—ng nhiên, chà ng phát giác ra, có ngưá»i Ä‘ang đứng ở đầu ngõ nhìn chà ng trừng trừng ra chiá»u tức tối.
Äó là má»™t ngưá»i đà n bà , tuổi tác đại khái chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy, lấy tiêu chuẩn bình thưá»ng, nà ng cÅ©ng không còn nhá» tuổi, đã xa cái tuổi thanh xuân ngá»c nữ lắm.
Có Ä‘iá»u Lục Tiểu Phụng tin chắc là ngưá»i đà n bà ấy dù có mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, cÅ©ng không ai sẽ nghÄ© rằng nà ng ta là mưá»i lăm mưá»i sáu, bởi vì nà ng ta sinh ra đã có cái vẻ già dặn như váºy rồi. Gương mặt thưá»ng thưá»ng đã hằm hằm, là m như ngưá»i thế gian nà y ai ai cÅ©ng thiếu nợ nà ng ta má»™t món tiá»n nà o đó chưa trả.
Lục Tiểu Phụng bình sinh sợ nhất là thứ đà n bà đó, chà ng chỉ cần thấy mặt hỠmột lần là đầu đã nặng chịch như búa bổ.
Ngưá»i đà n bà nà y vẫn còn Ä‘ang nhìn chà ng lom lom, từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, cặp mắt vừa Ä‘en vừa sáng lạnh lẽo như lấy từ trong băng đá ra.
Nà ng ta Ä‘ang há»i Lục Tiểu Phụng, cái giá»ng thà nh thị, nghe ra rất dá»… nghe :
- Ấy, gã kia, ngươi lại đây là m gì thế?
Lục Tiểu Phụng đã bị nà ng ta nhìn muốn nổ cả ngưá»i ra, nhưng không thể không trả lá»i :
- Tôi lại đây để gặp cung chá»§, tôi có ngưá»i bạn nhắn cung chá»§ nhất định sẽ gặp tôi.
- Bạn cá»§a ngươi là thứ gì? Còn ngươi là thứ gì? Dá»±a và o đâu mà xông lại đây ngang nhiên váºy?
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Tôi chẳng phải thứ gì, tôi là ngưá»i, câu ấy tôi đã nói không biết bao nhiêu lần, tại sao không ai nhìn ra được Ä‘iểm đó?
- May mà ta nhìn ra.
- Nhìn ra Ä‘iá»u gì?
- Nhìn ra ngươi chẳng phải thứ tốt là nh gì, do đó, ngươi tốt hÆ¡n nên Ä‘i đâu xa xa chút xÃu, khá»i mất công ta tức giáºn.
Lục Tiểu Phụng cưá»i thoải mái nói :
- Tôi Ä‘ang tÃnh Ä‘i đấy, nếu cô là cung chá»§, tôi đã bá» Ä‘i từ lâu. May mà tôi cÅ©ng nhìn ra được.
- Nhìn ra được gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Xem ra cô không phải là cung chá»§, toà n thân cô trên dưới không giống cung chá»§ má»™t Ä‘iểm tý xÃu nà o.
Gương mặt bằng phẳng không đặc biệt gì lắm cá»§a ngưá»i đà n bà ấy bá»—ng nhiên đỠcả lên vì tức giáºn, ánh mắt nà ng ta như muốn nổ Ä‘om đóm ra, như hai trái cầu đã nhen nhúm lá»a lên.
Lục Tiểu Phụng còn Ä‘ang muốn chá»c nà ng ta thêm.
- Tháºt ra, tôi cÅ©ng không trách gì cô, nãy giá» cô la lối om xòm vá»›i tôi, tôi cÅ©ng tha thứ cho cô.
Giá»ng nói cá»§a Lục Tiểu Phụng quả tháºt đầy vẻ đồng tình và rá»™ng lượng :
- Bởi vì tôi biết má»™t ngưá»i tuổi tác đến chừng đó khó mà lấy được chồng, tÃnh tình không khá»i nóng nảy tý đỉnh.
Nếu phản ứng cá»§a Lục Tiểu Phụng hÆ¡i cháºm Ä‘i má»™t tý, câu nói ấy chÃnh là câu cuối cùng trong Ä‘á»i chà ng.
Một cây đoản đao dà i một thước ba tấc, xém chút nữa đã xuyên qua trái tim của chà ng.
Con Ä‘ao đâm lại quá nhanh, tháºm chà nhanh còn hÆ¡n trà tưởng tượng cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Cái ngưá»i đà n bà bị Lục Tiểu Phụng chá»c tức bán sống bán chết đó, vốn Ä‘ang đứng đầu ngõ cách chừng hÆ¡n trượng, bá»—ng nhiên đã đứng trước mặt chà ng, trong tay còn có thêm má»™t cây Ä‘ao, lưỡi Ä‘ao thình lình đã tá»›i sát giữa ngá»±c Lục Tiểu Phụng.
Nà ng ta sá» Ä‘ao thá»§ pháp không những nhanh, mà còn quái dị, chá»— đâm cÅ©ng rất đặc biệt ngụy bÃ.
Cái chiêu đó tháºt tình rất Ãt ai tránh nổi, do đó Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không tránh né.
Chà ng chỉ thò hai ngón tay ra, nhẹ nhà ng kẹp lại. Hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng, rốt cuộc là hai ngón tay bằng gì? Có phải hai ngón tay ấy đã được thần linh phù trợ, quỷ thần là m bùa chú?
Ngón tay ấy phải chăng có một thứ ma lực gì đó xâm và o?
Không ai biết được.
Có Ä‘iá»u ngưá»i trong giang hồ, ai ai cÅ©ng biết, hai ngón tay ấy có giá trị không thể tưởng tượng, nghe nói đã từng có ngưá»i đòi mua nó vá»›i giá năm mươi vạn lượng.
Bởi vì, chà ng chỉ thò hai ngón tay đó ra nhẹ nhà ng kẹp má»™t cái, trên Ä‘á»i nà y không có thứ gì không bị kẹp dÃnh, dù là lưỡi Ä‘ao bén nhá»n nhanh như chá»›p cÅ©ng Ä‘á»u bị chà ng kẹp dÃnh.
Nghe nói, hai ngón tay ấy đã hoà n toà n tương thông với tâm ý của chà ng, đã từng kẹp gãy không biết bao nhiêu lợi khà trong tay của những võ lâm tuyệt đỉnh cao thủ, đã cứu chà ng không biết bao nhiêu lần.
Lần nà y đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Lần nà y lưỡi Ä‘ao cÅ©ng bị kẹp cứng ngắc, ngưá»i đà n bà cầm Ä‘ao thấy rõ rà ng lưỡi Ä‘ao trong tay cá»§a mình đã sắp đâm và o tim cá»§a Lục Tiểu Phụng, nà ng ta đối vá»›i Ä‘ao pháp và tốc độ xuất Ä‘ao cá»§a mình cÅ©ng rất tá»± tin, con Ä‘ao ấy lẽ ra không cách nà o tráºt được.
Có Ä‘iá»u, con Ä‘ao ấy cứ đứng yên ở đó, hình như đã đụng phải má»™t cục đá cứng ngắc, bá»—ng nhiên bị kẹt cứng.
Sau đó gương mặt nà ng ta trắng bệch ra.
Nà ng ta vÄ©nh viá»…n không thể tưởng tượng ra được rằng, con Ä‘ao ấy sẽ bị ngưá»i ta dùng ngón tay kẹp cứng, mà còn kẹp cứng trong má»™t tÃch tắc.
Chuyện như váºy vốn không thể nà o có thể xảy ra.
Nà ng ta dùng sức rút đao ra, rút không ra, nà ng ta lại dùng sức đâm và o, đâm cũng không và o.
Con Ä‘ao ấy hình như Ä‘ang má»c rá»… giữa hai ngón tay cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Nà ng ta dùng sức đá bên trái, đá không nhúc nhÃch vai, mắt không chá»›p, đá không má»™t triệu chứng báo trước, hiển nhiên sá» dụng cú đá rất khó luyện táºp là Vô Ảnh cước.
Vì váºy chân cá»§a nà ng láºp tức nằm trong bà n tay cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Nà ng ta Ä‘ang mang đôi hà i không có đế, bó sát và o chân, vì váºy, nếu có ngưá»i nà o nắm chặt lấy bà n chân, cảm giác ấy sẽ cÅ©ng như Ä‘ang mang chân trần.
Vì váºy gương mặt cá»§a nà ng ta lại đỠhẫng lên, ngay cả hÆ¡i thở cÅ©ng cấp xúc cả lên.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên cảm thấy cái nét khó nhìn, khó ưa cá»§a nà ng ta lúc nãy biến Ä‘i đâu mất, tháºm chà nà ng ta đã bắt đầu có vẻ kiá»u mỵ hẳn ra, quyến rÅ© hẳn ra.
Giá»ng cá»§a nà ng ta vẫn còn rất hung :
- Ngươi tÃnh là m gì?
- Chẳng là m gì cả.
- Tại sao ngươi chụp bà n chân của ta?
- Bởi vì cô muốn đá ta.
- Ngươi thả ra.
- Tôi không thể thả được.
- Tại sao?
- Bởi vì tôi không muốn bị cô đá chết.
Bên cạnh đó, lão bà rụng hết răng Ä‘ang cưá»i tÃt mắt nhìn bá»n há», như Ä‘ang xem diá»…n hý, Lục Tiểu Phụng cứ ngỡ bà ta là ngưá»i câm, không ngỠđến lúc đó, bá»—ng nhiên nghe bà ta cưá»i tÃt mắt há»i :
- Ngươi không dám thả chân nà ng ta ra, không lẽ ngươi tưởng cầm chân ngưá»i ta, cầm cả Ä‘á»i đấy sao?
Gương mặt đã đỠlại cà ng đỠthêm, tim cà ng Ä‘áºp mạnh thêm, xem ra không đến nổi khó nhìn lắm.
ChÃnh ngay lúc đó, trong căn nhà nhá» táºn trong cùng, có ngưá»i nói :
- Cung Bình, ngươi không được há»—n vá»›i Lục công tá», sao còn không mau má»i y và o nhà thôi.
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i đó không những ưu nhã, mà còn rất ôn nhu ngá»t ngà o, ngưá»i nói là hạng ngưá»i nà o, có thể nghÄ© mà biết.
Gương mặt của Lục Tiểu Phụng cũng có vẻ đỠlên.
Chụp chân má»™t đại cô nương đứng ngay giữa đưá»ng, bất kể là trong tình huống nà o, cÅ©ng không phải là hà nh vi cá»§a má»™t báºc quân tá».
Cái lão bà bà rụng hết răng kia giá» phút nà y lại cứ cưá»i tÃt mắt nói vá»›i chà ng :
- Tiểu tá» kia, ta mà là ngươi thì ta nhất định không buông ra, ta bảo chứng vá»›i ngươi, nếu bà n tay ngươi buông ra, bụng ngươi sẽ ăn má»™t đá ngay láºp tức.
Bà n tay của Lục Tiểu Phụng cũng phải buông ra.
Äối vá»›i chà ng, nếu cái bụng bị ngưá»i ta đá cho má»™t cái, cÅ©ng không quan hệ gì lắm, dù đá bảy tám cái cÅ©ng không đến ná»—i chết, bị má»™t ngưá»i đà n bà vừa cao quý vừa xinh đẹp vừa biết uống rượu khinh khi, đấy má»›i là chết ngưá»i.
Lão bà bà nhìn chà ng, cưá»i cà ng nhăn tÃt cả mặt lên :
- Lục Tiểu Phụng, quả nhiên ngươi không phải là thứ gì, bây giỠngay cả lão bà muốn mù cả mắt như ta đây còn nhìn ra.
Cung Bình không những không đá và o bụng Lục Tiểu Phụng, mà hình như còn không dám nhìn cả chà ng, chỉ cắm cúi Ä‘i phÃa trước dẫn đưá»ng.
Lục Tiểu Phụng bèn Ä‘i theo phÃa sau.
Trên Ä‘á»i nà y có hai loại đà n bà , má»™t loại đà n bà đi đứng như má»™t cá»— quan tà i di chuyển, còn loại đà n bà kia lúc Ä‘i đứng, eo lưng lắc qua lắc lại như má»™t đóa hoa đùa qua đùa lại trong gió.
Cung Bình thuá»™c loại thứ hai, có Ä‘iá»u nà ng ta lại cố ý khống chế mình, buá»™c mình Ä‘i theo cái kiểu thứ nhất, nhất định không cho bá»™ pháºn từ eo xuống dưới cá»§a mình lắc lư má»™t tý gì, nhất định không để cho ngưá»i Ä‘i theo mình thấy gì.
Chỉ khả tiếc, dáng Ä‘iệu cá»§a má»—i ngưá»i dù mình có muốn che dấu cách mấy, cÅ©ng không cách nà o che dấu nổi, không ai có thể biến má»™t cá»— quan tà i thà nh má»™t đóa hoa, cÅ©ng không ai biến được má»™t đóa hoa thà nh má»™t cá»— quan tà i.
Äiá»u đó là m cho Lục Tiểu Phụng Ä‘i sau lưng lại cà ng khoan khoái, từ lúc đến cái xứ chim không sinh trứng nà y, tâm tình cá»§a chà ng chưa bao giá» thÃch thú bằng lúc nà y.
Có Ä‘iá»u đợi đến lúc chà ng gặp mặt Cung Tố Tố, cảm giác cá»§a chà ng so vá»›i chuyện bị ngưá»i ta đá và o bụng má»™t cái, còn muốn khó chịu hÆ¡n nhiá»u.
Trong phòng không có hoa, cÅ©ng không có đốt hương trầm, nhưng đượm đầy mùi hoa lá cây cá» Ä‘ang nở rá»™, má»™t ngưá»i đà n bà mặc chiếc trưá»ng bà o mà u tÃm, lưng quay lại vá»›i cá»a, Ä‘ang đứng trước má»™t bức Thu Äinh Hà nh Lạp Äồ.
Trên bức há»a vẽ má»™t vị vương giả, cưỡi trên lưng má»™t con bạch mã cao lá»›n thần tuấn, cung trong tay, tiá»…n Ä‘eo trong bá»c tên sau lưng, con chim ưng trên vai, tùy tòng phÃa sau Ä‘ang la ó trợ oai, chó săn Ä‘ang nhảy cẩng sá»§a vang bên cạnh.
Trá»i trong vắt muôn dặm, hà o khà cá»§a vị vương giả hiện rõ trên nét bút.
Ngưá»i đứng xem bức há»a thân hình rất đơn bạc, Lục Tiểu Phụng Ä‘ang than thở.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng đã Ä‘oán ra, vị vương giả trong bức há»a ấy là ai, đương nhiên chà ng biết ngưá»i Ä‘ang xem bức há»a chÃnh là ngưá»i chà ng Ä‘ang muốn gặp, Cung Tố Tố.
Hai ngưá»i nà y, má»™t ngưá»i trong tranh, má»™t ngưá»i trong má»™ng, má»™ng cÅ© như mây khói, triá»n miên như hôm qua, tình và cừu lẫn lá»™n nhau, ái và háºn quyện vá»›i nhau, ngưá»i trong tranh có quên, ngưá»i xem tranh là m sao bây giá»?
Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên có cảm giác mình không nên lại đây quấy nhiễu nà ng trong lúc nà y, nhưng lại vẫn phải nhịn không nổi muốn nhìn nà ng một lần.
Cái thứ cảm giác ấy là m cho chà ng háºn không thể tát cho mình hai cái bạt tai.
Äợi đến lúc nà ng ta quay đầu lại, trong lòng cá»§a Lục Tiểu Phụng chỉ còn có má»™t cảm giác. Cảm giác là mình tháºt tình quả là má»™t con chim ngu ngốc nhất thế gian.
Cái vị Cung chá»§ nà y nhất định không phải là ngưá»i chà ng muốn tìm.
Tuy đầu tóc bà ta còn rất Ä‘en nhánh, thân hình vẫn còn giữ được xinh xắn như xưa, phong tư vẫn còn cao quý ưu nhã, có Ä‘iá»u tuổi xanh đã qua Ä‘i từ lâu lắm rồi.
Tuổi tác của bà ta hầu như đủ để là m mẹ của Lục Tiểu Phụng.
Má»™t ngưá»i đà n bà như váºy, bất cứ ai cÅ©ng không thể liên tưởng bà ta tá»›i má»™t kẻ hung thá»§.
Lục Tiểu Phụng lại Ä‘i hà m hồ xông lại nÆ¡i đây, không những váºy, còn nhất định phải gặp bà ta, là m như không được gặp là chỉ còn cách chết thôi váºy.
Bây giỠLục Tiểu Phụng không có cả can đảm để nhìn bà ta.
Cung Tố Tố thì Ä‘ang nhìn chà ng, Ä‘ang mỉm má»™t nụ cưá»i rất cao nhã.
- Lục công tá», chúng ta chưa há» qua lại bao giá», ông nhất định muốn gặp tôi, chắc là có má»™t Ä‘iá»u chi đặc biệt lắm?
Lục Tiểu Phụng vội vã nói :
- Không có gì cả. Ngay một điểm đặc biệt cũng không có.
- Nếu váºy, ông nhất định gặp tôi có chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng không thể nói cho ngưá»i ta biết, chà ng đã bị “má»™t ngưá»i bạn†lừa gạt lại đây, lại cà ng không thể nói được, chà ng lại đây để Ä‘iá»u tra má»™t vụ hung án, có lúc ngay cả nói dối chà ng cÅ©ng nói không được.
Chà ng chỉ còn nước đứng ngá»› mặt như ngưá»i ngốc ở đó, xem ra giống má»™t đứa bé là m chuyện gì đó không phải, bị thầy giáo bắt gặp quả tang.
Ãnh mắt cá»§a Cung Tố Tố bá»—ng nhiên lá»™ vẻ đồng tình và hiểu biết :
- Ta hiểu cảm giác cá»§a ông, bây giá» tâm lý cá»§a ông rất thất vá»ng, bởi vì ông không ngá» ta đã già đến thế.
Bà ta cưá»i rất ôn nhu :
- Ngưá»i đà n bà lá»›n tuổi, cÅ©ng như rượu đã nhạt vị, Lục công tá» sẽ không thấy hứng thú gì đâu.
Bây giá» Lục Tiểu Phụng chỉ háºn không moi được má»™t cái lá»— để chui và o trốn, hoặc Ä‘i tìm má»™t chá»— không có ngưá»i, lấy đầu đụng và o tưá»ng mấy cái.
Bây giá», nếu Kim Thất Lượng còn Ä‘ang lẩn quẩn đâu đây, nhất định sẽ bị chà ng lấy má»™t dây thừng tháºt dà i treo tòng teng trên cây, treo cho chà chết má»›i thôi.
Cung Tố Tố lại cưá»i nụ nói :
- Chẳng qua, đại danh cá»§a Lục công tá», ta cÅ©ng có nghe từ lâu, ông đã đến đây, ta cÅ©ng xin má»i ông ly rượu. Có Ä‘iá»u ta cÅ©ng biết, ly rượu nà y ông uống cÅ©ng không được ngon lắm.
Bà ta tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà rất hiểu đà n ông, không những váºy còn rất ôn nhu, hạng đà n bà như váºy vốn đã không nhiá»u, bây giá» cà ng ngà y lại cà ng Ãt Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn bà ta, cố gắng lắm mới nói được :
- Tôi cÅ©ng tÃnh nói và i lá»i, nhưng không biết có nên nói hay không.
- Ông nói đi.
Lục Tiểu Phụng nhìn bà ta nói :
- Bất kể tuổi tác cá»§a bà bao nhiêu, bà tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà ôn nhu và khả ái nhất mà tôi đã từng gặp. Äấy là lá»i nói tháºt tình, không biết bà có tin hay không.
Cung Tố Tố trả lá»i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta tin.
Bà ta bá»—ng nhoẽn miệng cưá»i :
- Dù ông nói váºy chỉ để ta vui lòng, ta cÅ©ng nên tin là váºy.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i, nụ cưá»i đã hồi phục lại được cái nét thoải mái sảng khoái đặc biệt cá»§a chà ng.
- Tôi cÅ©ng hy vá»ng cung chá»§ lúc nãy nói tháºt, sẽ má»i tôi ở đây uống má»™t ly rượu.
- Nếu là lá»i nói tháºt lòng?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu váºy tôi hy vá»ng cung chá»§ nói ly rượu đây, không phải chỉ có má»™t ly rượu. ÄÆ°á»£c cùng má»™t vị mỹ nhân như Cung chá»§ uống rượu, Ãt nhất tôi cÅ©ng phải nên uống năm ba trăm ly.
Gương mặt tươi cưá»i cá»§a Cung Tố Tố hình như muốn đỠhồng lên như thiếu nữ, ánh mắt cà ng rá»±c sáng!
- Thảo nà o ngưá»i ta Ä‘á»u nói rằng Lục Tiểu Phụng là má»™t ngưá»i đà n ông rất khả ái, ngay cả lão bà bà như ta còn thÃch, huống gì là các cô nhá».
Uống rượu hiển nhiên là má»™t chuyện sung sướng trên Ä‘á»i, bởi váºy thế gian nà y vÄ©nh viá»…n luôn luôn có ngưá»i uống rượu, chẳng những váºy, so vá»›i ngưá»i không uống sợ không Ãt hÆ¡n.
Ngưá»i uống rượu lại có thể chia ra là m hai hạng.
Có hạng ngưá»i, uống và o là say, uống và o là má»a, nói năng bừa bãi, bò lăn bò cà ng, ở truồng tung tăng giữa phòng, tháºm chà còn phóng lá»a đốt nhà , chuyện gì cÅ©ng là m được.
Có hạng ngưá»i lại không dá»… gì say, dù có say, ngưá»i khác cÅ©ng không biết, bất kể uống bao nhiêu, không những không má»a không bà y trò lăng nhăng, mà còn không thay đổi sắc mặt, có lúc uống rượu và o trong ngưá»i, lại tỉnh táo hÆ¡n cả lúc không uống, ngay cả phản ứng cÅ©ng nhanh hÆ¡n bình thưá»ng rất nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng chÃnh là hạng ngưá»i nà y.
ChÃnh chà ng cÅ©ng không phá»§ nháºn, lúc vừa đến nÆ¡i đây, đầu não cá»§a chà ng quả tháºt không mấy rõ rà ng cho lắm.
... Thanh bảo Ä‘ao Ba Tư giá trị liên thà nh, vụ án mÆ¡ hồ, thêm và o đó cái vị vương phi bị đà y đầy những tÃnh chất truyá»n kỳ lãng mạn, đầu óc cá»§a chà ng bị những thứ lạp tạp đó tắc nghẽn đầy má»™t chá»—, đợi cho đến lúc chà ng luôn má»™t hÆ¡i cạn bảy tám ly Trúc Diệp Thanh và o rồi, má»›i Ä‘em má»™t đám linh tinh ấy tẩy sạch sà nh sanh.
Tư tưởng cá»§a chà ng bá»—ng nhiên trở nên thanh tỉnh lại, có thứ lúc nãy chà ng không há» chú ý tá»›i, bá»—ng nhiên lại xuất hiện trong đầu não, không những váºy, còn là những Ä‘iểm trá»ng yếu phi thưá»ng.
Äiá»u trước tiên chà ng nghÄ© đến là cái chân và cái đùi cá»§a Cung Bình.
Lúc chà ng nắm chân cá»§a nà ng ta, láºp tức cảm thấy được cái đà n tÃnh truyá»n từ đùi cá»§a nà ng ta lại, cái kình lá»±c, cái cỠđộng cá»§a bắp thịt.
Lúc đó, lẽ ra chà ng phải nên liên tưởng tá»›i cặp đùi rất kiên thá»±c dưới chiếc quần mà u tÃm.
Lúc đó, lẽ ra chà ng phải nên tìm cách nhìn cặp đùi của Cung Bình.
Lần đầu tiên gặp má»™t ngưá»i đà n bà , bèn tÃnh xem đùi nà ng ta, tuy rất là điên cuồng, nhưng vì cái chết cá»§a má»™t ngưá»i bạn thân, dù có Ä‘iên cuồng tý đỉnh cÅ©ng tha thứ được.
Lục Tiểu Phụng lại nghÄ© đến giá»ng nói cá»§a Cung Tố Tố.
Giá»ng nói cá»§a bà ta rất ôn nhu ưu nhã, chỉ có má»™t ngưá»i thục nữ danh môn có giáo dục kỹ lưỡng cá»±c kỳ, má»›i có giá»ng nói quyến rÅ© như váºy.
Lục Tiểu Phụng nghe giá»ng cá»§a bà ta lần đầu tiên, lúc chà ng còn Ä‘ang ở trên lối và o, giá»ng cá»§a bà từ trong căn nhà gá»— vá»ng ra.
- Cung Bình, ngươi không được há»—n vá»›i Lục công tá», sao còn không mau má»i y và o nhà thôi.
Lúc ấy bá»n há» còn chưa gặp nhau, tại sao bà ta biết được ngưá»i bên ngoà i là Lục Tiểu Phụng.
Căn nhà gá»— và lối Ä‘i cách nhau má»™t khoảng đưá»ng, giá»ng nói ôn nhu ngá»t ngà o ấy chắc không phải là gà o thét lên rồi.
Có Ä‘iá»u bà ta nhẹ nhà ng thốt ra, Lục Tiểu Phụng ở đằng xa lại nghe rõ mồn má»™t, nghe rất rõ rà ng từng chữ, là m như ngưá»i Ä‘ang nói đứng gần má»™t bên chà ng.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên phát hiện ra, cái tên bạn không ra bạn ấy, gạt chà ng lại đây, không phải hoà n toà n là không có lý do.
Có lúc, uống chút rượu là m cho ngưá»i ta trở nên tỉnh táo hẳn ra. Chỉ tiếc là những lúc ấy không được lâu lắm.
Uống rượu đến khoảng thá»i gian ấy, so vá»›i uống say thông thưá»ng cÅ©ng không bao xa nữa. Có lúc thấy mình tỉnh táo như Hà n TÃn váºy, dùng binh như thần, liệu địch tất trúng. Có Ä‘iá»u, bá»—ng nhiên lại say ngất ngư, ngay cả mình cÅ©ng không biết mình Ä‘ang lảm nhảm gì, Lục Tiểu Phụng hình như Ä‘ang ở trong tình huống nà y.
Cung Bình nãy giá» Ä‘ang đứng hầu bên cạnh Cung Tố Tố, Lục Tiểu Phụng cứ nhìn chăm chăm và o đùi nà ng ta, Cung Bình bị chà ng nhìn mặt mà y tức giáºn trắng bệch, chà ng vẫn còn Ä‘ang nhìn vá»›i cặp mắt hi hÃ.
- Bình cô nương, tôi thấy cô mặc quần không đẹp bằng lúc mặc váy, nếu không mặc quần lại cà ng đẹp hơn nữa.
Äây là lá»i nói tục tằn gì váºy?
Cung Bình bỗng nhiên xuất thủ, từ dây nịt trên eo lưng, nà ng ta rút ra một cây nhuyễn đao bằng thép ròng, vung lên một cái, đao quang lấp lánh, cây đao nhắm cặp mắt của Lục Tiểu Phụng đâm lại.
Rất nhiá»u ngưá»i cho rằng cặp mắt cá»§a Lục Tiểu Phụng nên bị móc ra cho rồi.
Nếu chà ng bị mù, nhất định sẽ không còn cách nà o thò hai ngón tay quá»· quái kia ra kẹp vÅ© khà ngưá»i khác.
Nếu chà ng bị mù, bà máºt cá»§a rất nhiá»u ngưá»i sẽ được bảo toà n, những thứ bá»n há» không muốn bị ngưá»i khác nhìn thấy, sẽ không bị chà ng nhìn thấy.
Chỉ tiếc là kiếp sống con ngưá»i, mưá»i chuyện đã hết tám chÃn chuyện không như ý mình, ông trá»i là m những chuyện thưá»ng thưá»ng không chìu theo ý con ngưá»i.
Vì váºy Lục Tiểu Phụng không bị mù mắt.
Do đó, chà ng thấy lúc Cung Bình rút Ä‘ao, má»™t khối ngá»c bá»™i rá»›t từ eo lưng cá»§a nà ng ta ra.
Thấy khối ngá»c bá»™i đó, gương mặt cá»§a chà ng bá»—ng nhiên biến ra như bị ngưá»i ta đâm cho má»™t cây Ä‘ao, không những váºy, còn đâm và o chá»— yếu hại.
Lưỡi đao rất ngắn, chừng bảy tấc bảy phân, sỠdụng phương pháp cũng giống như chủy thủ, chiêu thức biến đổi nhanh nhẹn cực kỳ, xuất thủ rất hung hiểm, đấy vốn là nguyên tắc sỠdụng đoản đao.
Cung Bình cầm ngược đao lại, lấy ngón tay cái xoay cán đao, đâm không trúng, lưỡi đao xoay ngang, xẹt qua mặt Lục Tiểu Phụng.
Xem thá»§ pháp nà ng ta biến hóa nhanh như váºy, muốn há»a má»™t dấu tháºp ngay trên mặt đối phương cÅ©ng không phải chuyện khó, muốn đâm má»™t Ä‘ao và o giữa ngá»±c đối phương, cÅ©ng không phải là chuyện khốn nạn lắm.
Xem nà ng ta xuất thá»§ hiểm độc như váºy, không má»™t chút do dá»±, hiển nhiên những chuyện đó trước đây nhất định không phải là chưa từng xảy ra.
Chỉ tiếc là lần nà y, cây Ä‘ao cá»§a nà ng ta vẫn không đâm ra được, tháºm chà muốn đẩy thêm ra ná»a tấc cÅ©ng không xong.
Bởi vì cây Ä‘ao cá»§a nà ng ta bá»—ng nhiên lại bị hai ngón tay kẹp dÃnh.
Nà ng ta vẫn đỠphòng hai ngón tay cá»§a chà ng nãy giá», đã có má»™t lần giáo huấn, nà ng ta tá»± tin lần nà y nhất định sẽ không đạp và o dấu xe cÅ©.
Có Ä‘iá»u, chẳng biết vì nguyên do gì, hai ngón tay ấy bá»—ng từ đâu thò ra, kẹp cứng cây Ä‘ao cá»§a nà ng ta, là m như trong không trung bá»—ng nhiên má»c ra hai ngón tay váºy.
Lại cà ng nguy nữa là lần nà y Lục Tiểu Phụng chẳng còn khách khà như lúc trước, chà ng lấy ngón cái và ngón trá» kẹp và o lưỡi Ä‘ao, bà n tay trái đã bóp ngay và o cổ há»ng cá»§a nà ng ta.
Chân cá»§a chà ng cÅ©ng láºp tức chặn ngay chân cá»§a nà ng ta, chỉ trong chá»›p mắt đã chế ngá»± nà ng ta không còn chá»— nhúc nhÃch.
Cung Bình tức quá cặp mắt muốn bắn ra cả lá»a, nhưng lại cứ đỠngưá»i ra không cỠđộng được. Cung chá»§ Ä‘ang thở ra :
- Lục công tá», ta từng nghe đồn công tá» là má»™t ngưá»i rất thương hương tiếc ngá»c, có Ä‘iá»u, bây giá» ta thấy dáng Ä‘iệu cá»§a công tá» hình như không xứng đáng lá»i xưng tụng ấy.
Bà ta lại thở ra thêm lần nữa nói tiếp :
- Ông tháºt tình là m ta thất vá»ng.
Lục Tiểu Phụng cũng đang thở ra :
- Tháºt tình mà nói, ngay cả tôi cÅ©ng rất thất vá»ng vá»›i chÃnh tôi.
- Theo tôi thấy, một gã gánh phân, đối với một thiếu nữ còn có thái độ đẹp hơn ông một chút.
- Theo tôi thấy, đại khái không chỉ có má»™t chút thôi, Ãt nhất cÅ©ng phải bảy tám chÃn mưá»i chút.
Cung Tố Tố há»i :
- Nếu váºy tại sao ông lại là m như váºy? Có phải ông uống say rồi chăng?
Lục Tiểu Phụng rất chững chạc nói :
- Tôi không say, tôi có thể bảo đảm, tôi còn tỉnh bảy tám chÃn chục lần hÆ¡n má»™t gã gánh phân.
- Ông là m như váºy, rốt cuá»™c là có ý gì?
Lục Tiểu Phụng trá» môi cưá»i má»™t tiếng nói :
- Tháºt ra tôi cÅ©ng chẳng muốn là m gì cả, chẳng qua chỉ muốn má»i nà ng ta kéo váy xuống má»™t nhoáng, cho tôi xem đùi má»™t tÃ.
Äây là lá»i nói tục tằn gì váºy? Còn thúi hÆ¡n cả lá»i nói tục bảy tám chÃn chục lần.
Ngưá»i nà y có phải là tên Ä‘iên?
Chà ng không bị Ä‘iên, ngưá»i tức muốn Ä‘iên lên là Cung Bình.
Cung Tố Tố đưa cặp mắt kinh ngạc vô cùng đó nhìn chà ng cả ná»a ngà y, má»›i thở ra nói :
- Bây giỠta mới hiểu ra chuyện như thế nà o.
- Sao?
- Lục Tiểu Phụng nhất định không thể nà o là m được chuyện nà y, ông đã là m như váºy, chắc ông không phải là Lục Tiểu Phụng.
- Tôi không phải là Lục Tiểu Phụng? Tôi là thứ đồ chơi gì?
Cung Tố Tố hững hỠnói :
- Ông cũng không phải là thứ đồ chơi gì, ông chỉ là một gã si hoa thế thôi.
Bà ta nói :
- Nếu ngưá»i đà n bà si hoa, đà n ông không chừng cÅ©ng có thể thÃch thú, đà n ông mà si hoa thì không váºy, đà n bà gặp phải, chỉ còn má»™t cách đối phó gã.
Lục Tiểu Phụng còn ra vẻ rất hứng phấn há»i :
- Cách gì?
Cung chủ gằn từng tiếng một :
- ChÃnh là cách nà y.
Câu nói ấy có bốn chữ, đợi bốn chữ thốt xong, đã có năm thứ đồ nhắm và o ngưá»i Lục Tiểu Phụng bay lại.
Một cặp đũa, một ly rượu, một dĩa đựng tương, và một tô đựng canh.
Tô canh bay lại trước, bởi vì trong tô còn có hÆ¡n má»™t ná»a nước măng gà , tô canh bay ra, nước bắn tung tóe, dù không dÃnh và o mặt má»§i Lục Tiểu Phụng, cÅ©ng che mất Ä‘i thị tuyến cá»§a chà ng. PhÃa sau bao nhiêu thứ kế tiếp, chà ng sẽ không nhìn rõ rà ng nữa.
Sau đó ly rượu bay lại, lúc ra khá»i tay đã thà nh bảy tám mảnh, như bảy tám thứ ám khà có góc nhá»n mà không có hình dạng quy tắc.
Hai cây đũa như hai cây đinh, một chiếc nhắm và o bà n tay kẹp đao, một chiếc nhắm và o eo lưng của chà ng.
Cái dÄ©a đựng tương Ä‘ang xoay vòng vòng như con vụ, chẳng ai rõ mục tiêu cá»§a nó Ä‘ang nhắm và o đâu, rốt cuá»™c là chá»— nà o trên ngưá»i Lục Tiểu Phụng.
Cái dÄ©a hình tròn, xoay tÃt, ai mà nhìn ra phương hướng cá»§a nó ở đâu?
Lục Tiểu Phụng không há» nhìn lầm. Cái vị vương phi văn tú kiá»u nhược kia, quả nhiên là má»™t tay cao thá»§ mình đầy tuyệt kỹ.
Rõ rà ng là nói chuyện từ xa mấy trượng, mà ngưá»i ta nghe như ở bên cạnh, đấy có phải là chuyện ai ai cÅ©ng là m được đâu.
Bà ta vừa ra tay, cà ng thấy rõ rà ng không phải ai ai cÅ©ng là m được váºy.
Rõ rà ng là năm thứ dụng cụ ăn uống thưá»ng ngà y, đến tay bà ta, chợt biến thà nh những thứ vÅ© khà giết ngưá»i, không những váºy, vừa xuất thá»§, đã phong kÃn hết đưá»ng thoái lui cá»§a đối phương.
Má»™t vị vương phi thất sá»§ng bị đà y, là m sao lại có được má»™t tuyệt kỹ giết ngưá»i trong chá»›p mắt như váºy? Xuất thá»§ sao mà chÃnh xác sát rạt như váºy?
Có phải vì kinh nghiệm giết ngưá»i cá»§a bà ta so vá»›i sá»± tưởng tượng cá»§a ngưá»i khác còn phong phú hÆ¡n nhiá»u?
Xem bà ta xuất thá»§, có thể thấy những lần trước bà ta giết ngưá»i không há» bị sẩy tay bao giá», lần nà y bà ta xuất thá»§ cÅ©ng rất chắc ăn.
Má»—i góc độ, má»—i tình huống, bà ta đã tÃnh rất kỹ, chỉ có má»™t thứ bà ta chưa tÃnh.
Bà ta chưa tÃnh tô canh gà .
Cái nhìn cá»§a má»—i ngưá»i vá» canh gà không giống nhau, canh gà đối vá»›i má»—i ngưá»i lại rất bình đẳng.
Canh gà đựng trong tô, mình ăn nó, là canh gà , ngưá»i khác ăn nó cÅ©ng là canh gà .
Canh gà bắn tung tóe ra, tung tóe đầy mặt mÅ©i ngưá»i ta, dÄ© nhiên là có thể che mất Ä‘i thị tuyến cá»§a Lục Tiểu Phụng, nhưng Cung Tố Tố cÅ©ng bị ảnh hưởng y như váºy.
Äợi đến lúc tô canh gà như mưa rà o khắp trá»i đó đã rá»›t hết xuống đất, Cung Tố Tố bá»—ng nhiên phát giác ra, Lục Tiểu Phụng đã biến đâu mất.
Lục Tiểu Phụng đã biến đâu mất còn chẳng sao, ngay cả Cung Bình cÅ©ng không thấy đâu, tháºm chÃ, miếng ngá»c bá»™i lúc nãy rá»›t trên mặt đất cÅ©ng không còn hình bóng.
Còn chết ngưá»i hÆ¡n nữa là , cặp đùi Lục Tiểu Phụng nhất tâm nhất ý muốn nhìn, vẫn còn ở trên ngưá»i Cung Bình.
|

31-08-2008, 09:23 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 08
Ngá»c bá»™i có Ä‘i được không?
Má»™t ngưá»i Ä‘i đâu, có nhiá»u thứ không cần phải Ä‘em theo, tháºm chà ngay cả lá»— tai, lá»— mÅ©i, mắt miệng, cánh tay cá»§a y có thể để lại, chỉ có cặp chân cá»§a y là không mang theo không được.
Không có chân, là m sao đi được.
Lần nà y dÄ© nhiên Cung Bình cÅ©ng Ä‘em cặp chân cá»§a nà ng ta theo, có Ä‘iá»u tình hình có chá»— không giống.
Lần nà y nếu không có cặp chân, nà ng ta vẫn Ä‘i được như thưá»ng, bởi vì nà ng ta được Lục Tiểu Phụng ôm Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên sẽ không để lại cặp chân của nà ng ta.
Tháºm chà chà ng có thể để lại tất cả các bá»™ pháºn khác trên ngưá»i nà ng ta, có Ä‘iá»u, cặp chân ấy nhất định không mang theo không được.
Äối vá»›i má»™t số ngưá»i đà n bà , cặp đùi tháºm chà còn quan trá»ng hÆ¡n cái đầu.
Äầu tuy là má»™t bá»™ pháºn trá»ng yếu nhất trên thân thể con ngưá»i, trên đầu có não có mặt có mÅ©i có mắt có miệng có tai.
Nhưng có những ngưá»i đà n bà quan niệm rằng, chá»— quan trá»ng nhất trong thân thể cá»§a nà ng ta không ở trên đầu.
Cung Bình khép hai cái đùi lại tháºt chặt, nà ng ta đã hạ quyết tâm phải bảo vệ cái chá»— đó, thà chết cÅ©ng không cho ngưá»i nà o xâm phạm và o, thà chết cÅ©ng không để cho váy quần rá»›t ra.
Chỉ tiếc là chÃnh nà ng ta cÅ©ng biết mình không còn sức để là m chuyện gì, bởi vì lúc nà ng ta nghe cung chá»§ nói câu “ChÃnh là cách nà yâ€, nà ng ta phát hiện ra Lục Tiểu Phụng đã Ä‘iểm trên ngưá»i mình bốn năm chá»— huyệt đạo, tuy không phải là chá»— trà mạng, nhưng cÅ©ng là m ngưá»i ta rất khó chịu.
Má»™t ngưá»i như nà ng ta, bá»—ng nhiên mất Ä‘i sức phản kháng, đấy là má»™t chuyện khó chịu vô cùng.
Tháºt ra, lúc nà ng ta nghe tá»›i chữ “ChÃnh là â€, nà ng ta đã bị Ä‘iểm huyệt đạo.
Äến chữ “cách nà yâ€, ngưá»i cá»§a nà ng ta đã nằm trên vai Lục Tiểu Phụng.
Sau đó nà ng ta có cảm giác mình Ä‘ang ở trên lưng má»™t con phụng hoà ng vá»— cánh bay trên chÃn tầng trá»i.
Nà ng ta đã từng nghe nhiá»u ngưá»i nói, khinh công giá»i nhất trong giang hồ là Thiên Hạ Äệ Nhất Thần Thâu, tùy lúc có thể hóa thân là m đủ hạng ngưá»i, Tư Không TrÃch Tinh. Nà ng ta cÅ©ng từng nghe nhiá»u ngưá»i nói, ngưá»i vừa má»›i quáºt khởi giang hồ gần đây, Äại Tuyết sÆ¡n Ngân Hồ, trong dãy núi đầy những tuyết, thi triển môn khinh công độc môn cá»§a y, má»™t hÆ¡i ngà n dặm, phút chốc đã biến mất tăm mất dạng, dù có là phi tiên cÅ©ng không hÆ¡n được.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng có ngưá»i nói, Võ ÄÆ°Æ¡ng danh túc là Má»™c đạo nhân, du hà trong giang hồ Lão Thá»±c hòa thượng, mắt mù mà tâm không mù Hoa Mãn Lâu, Ä‘á»u có thể xưng bá trong giang hồ vá» môn khinh công, trừ kẻ kiếm thuáºt thông thần, không cần phải á»· và o khinh công là Tây Môn Xuy Tuyết ra, trong giang hồ Ãt nhất cÅ©ng có ba mươi ngưá»i được ngưá»i khác xưng tụng là đệ nhất khinh công.
Những chuyện truyá»n thuyết ấy không phải là không có căn cứ.
Có Ä‘iá»u bây giá» Cung Bình má»›i biết thiên hạ đệ nhất khinh công là ai, không những thế mà chÃnh nà ng ta còn tá»± mình kinh nghiệm lấy, không phải nghe truyá»n thuyết từ ngưá»i khác.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang chạy như bay, thì nà ng ta có cảm giác như mình Ä‘ang cưỡi trên mây trên gió váºy.
Xuyên qua song cá»a bằng giấy, lướt qua sân nhá», băng qua cổng tre, cảm giác cá»§a Cung Bình vẫn đồng dạng như váºy.
Thân thể bị xốc ngược, cảm giác bị mất trá»ng tâm là m cho ngưá»i bị hụt hẫng, gió lạnh cắt và o mặt như Ä‘ao, Ä‘au đớn như bị kim châm và o cốt tá»§y, bao nhiêu thứ đó cá»™ng lại đủ là m cho ngưá»i ta hứng phấn kÃch thÃch.
Má»™t ngưá»i đà n bà vốn Ä‘ang đầy tá»± tin và o bản lãnh cá»§a chÃnh mình, bá»—ng nhiên mất Ä‘i hết lá»±c lượng cá»§a bản thân, như má»™t con dê non nằm trong tay má»™t ngưá»i đà n ông như hổ đói, chỉ còn để mặc y là m gì thì là m.
Tình cảnh ấy dÄ© nhiên là rất bi thảm, có Ä‘iá»u cÅ©ng có lúc lại là m cho má»™t số ngưá»i đà n bà kÃch thÃch cả ngưá»i muốn run lên.
Tốc độ dÄ© nhiên cÅ©ng là má»™t thứ kÃch khÃch.
Ở trên vai Lục Tiểu Phụng, lướt qua bao nhiêu đó chặng đưá»ng, Cung Bình đã qua bao nhiêu cảm giác, Ä‘á»u là những thứ kÃch thÃch, má»—i thứ kÃch thÃch Ä‘á»u là m cho ngưá»i ta xung động lên, tháºm chà có thể là m cho má»™t ngưá»i đà n bà kiêu ngạo ngoan cố bảo thá»§ xung động lên.
Má»—i thứ kÃch thÃch Ä‘á»u có thể khÃch phát dục vá»ng nguyên thá»§y trong thân thể nà ng ta.
Cái thứ dục vá»ng ấy thưá»ng thưá»ng đà n bà không muốn để ngưá»i khác biết được, tháºm chà ngay cả chÃnh nà ng ta cÅ©ng không chịu thừa nháºn là mình có.
Cung Bình tuy đã dùng hết sức khép hai cái đùi cá»§a mình chặt lại, có Ä‘iá»u ngay cả nà ng ta cÅ©ng cảm thấy được toà n thân mình đã mất hết sức lá»±c.
Nà ng đã hai mươi chÃn tuổi đầu.
Nà ng đã thà nh má»™t ngưá»i đà n bà trưởng thà nh, trên ngưá»i má»—i má»™t bá»™ pháºn Ä‘á»u đã phát triển rất mỹ mãn, không những váºy còn đã biết chuyện.
ChÃnh vì nguyên do đó mà nà ng ta thưá»ng thưá»ng dùng những phương pháp gian khổ nhất để mà i dÅ©a mình, là m cho mình tiêu hao Ä‘i bá»›t lá»±c khÃ.
DÄ© nhiên nà ng còn phải má»—i đêm lạnh lẽo, Ä‘i tắm bằng nước tháºt lạnh.
Má»™t ngưá»i đà n bà hai mươi chÃn tuổi, nếu chưa có đà n ông, dù cho ban ngà y rất dá»… Ä‘i đánh đấm nà y ná», có Ä‘iá»u ban đêm, đến lúc trá»i bắt đầu tối, thì giá» trôi qua vẫn rất là khó chịu.
Cái tình cảnh đó, lúc ngưá»i đà n bà lên mưá»i sáu tuổi đã bắt đầu khởi sinh, đến hai mươi mốt tuổi là được má»™t giai Ä‘oạn, đến năm hai mươi chÃn tuổi, lại là má»™t giai Ä‘oạn, đến năm ba mươi lăm tuổi lại là má»™t giai Ä‘oạn, đến năm bốn mươi lăm tuổi, là có thể Ä‘em tất cả các giai Ä‘oạn cá»™ng lại thanh toán thà nh kết cục.
Nếu không có má»™t ngưá»i đà n ông hiểu biết, bất kỳ ngưá»i đà n bà nà o trong những giai Ä‘oạn đó Ä‘á»u cảm thấy má»™t sá»± thống khổ trống rá»—ng.
Trái tim cá»§a ngưá»i đà n bà quả tháºt rất khó biết đâu mà mò, quả tháºt là cây kim dưới đáy biển, không những ngưá»i đà n ông nghÄ© váºy, chÃnh ngưá»i đà n bà cÅ©ng nghÄ© không khác bao nhiêu.
ChÃnh Cung Bình cÅ©ng không nghÄ© mình sẽ nghÄ© những chuyện như váºy trong những lúc như váºy, nà ng ta chỉ cảm thấy mình Ä‘ang phiêu phiêu dưởng dưởng không má»™t sức kháng cá»± gì, bá»—ng nhiên Ä‘i mÆ¡ má»™ng những chuyện mà mình lâu rồi chưa mÆ¡ má»™ng.
Äợi đến lúc nà ng ta tỉnh táo lại, nà ng ta phát hiện ra Lục Tiểu Phụng Ä‘ang nhìn mình vá»›i cặp mắt phi thưá»ng kỳ quái.
Nà ng ta bỗng nhiên thấy mặt mình nóng lên.
Lục Tiểu Phụng cưá»i lên, cưá»i cà ng thấy muốn tà khÃ, mặt Cung Bình cà ng nóng lên, trái tim nà ng ta Ä‘áºp mạnh quá chừng.
Cái tên quỷ quái nà y có phải đã nhìn thấy tâm lý mình đang nghĩ gì?
Cà ng là m cho nà ng ta lo lắng là , cái tên quá»· quái nà y rốt cuá»™c tÃnh là m gì nà ng đây?
- Cung cô nương, nếu cô cho là tôi sẽ có hà nh vi không có quy củ với cô, cô nghĩ sai rồi.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang mỉm cưá»i nói :
- Cô nhất định phải tin tôi, trước giá» tôi là má»™t ngưá»i rất đà ng hoà ng.
Cung Bình vốn đã hạ quyết tâm không nói chuyện với tên quỷ quái nà y, nhưng lại cứ nhịn không nổi :
- Nếu ông quả tháºt là ngưá»i đà ng hoà ng, tại sao lại bó ta Ä‘em lại nÆ¡i nà y?
NÆ¡i đây quả tháºt là má»™t chá»— ám muá»™i, bốn bá» không thấy ngưá»i, lại rất là u ám.
Má»™t ngưá»i đà n ông nếu muốn khi phụ má»™t ngưá»i đà n bà , nÆ¡i đây quả tháºt rất là hợp tình cảnh, bất cứ ngưá»i đà n bà nà o cÅ©ng Ä‘á»u cảm thấy sợ hãi.
Nếu chỉ có sợ hãi không thôi, thì chẳng nói gì, kỳ quái là , trừ sợ hãi ra, còn có tà hứng phấn và kÃch thÃch.
Chỉ có ngưá»i đà n ông hiểu rõ đà n bà phi thưá»ng lắm, má»›i biết trong hoà n cảnh đó thú vị ra là m sao.
Vì váºy Lục Tiểu Phụng má»›i cưá»i.
- Cung cô nương, tôi gặp cô lần đầu tiên, không thấy cô là sao cả, có Ä‘iá»u má»—i lúc tôi gặp cô má»™t lần, Ä‘á»u cảm thấy cô có gì khác vá»›i lần trước, cà ng gặp cô nhiá»u lần, cà ng thấy cô dá»… thương.
Lúc Tiểu Phụng nói :
- Tôi tin là Liá»…u tiên sinh cách nhìn cÅ©ng giống tôi váºy.
- Liễu tiên sinh là ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Liá»…u tiên sinh tuy bây giá» chỉ còn là xác chết, có Ä‘iá»u lúc y còn sống, y là má»™t nhân váºt rất siêu quần.
- Y siêu quần tới mức nà o?
- Ãt nhất là chắc chắn không bị ngưá»i ta đâm cho má»™t Ä‘ao trước ngá»±c trong ngõ tối, trừ phi ngưá»i đó là ngưá»i y thương mến nhất.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tháºm chà yêu mến đến độ Ä‘em ngá»c bá»™i tùy thân cá»§a mình trao tặng ngưá»i ta.
- Ngưá»i ông Ä‘ang nói hình như là má»™t ngưá»i đà n bà ?
- Hình như váºy.
- Ngưá»i ông Ä‘ang nói hình như là ta.
- Hình như váºy.
- Khối ngá»c bá»™i ông nói, hình như mảnh ngá»c từ trong ngưá»i cá»§a ta rá»›t ra.
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Cung cô nương, không phải tôi tâng bốc cô, cô quả tháºt thông minh hÆ¡n tôi tưởng tượng nhiá»u.
Cung Bình cũng thở ra :
- Lục thiếu gia, không phải tôi tâng bốc ông, ông quả tháºt ngu xuẩn hÆ¡n tôi tưởng tượng nhiá»u.
Ảo tưởng của tình dục, rất dễ dà ng tiêu tan nguội lạnh, bởi vì nó đến rất nhanh, mà đi cũng nhanh không kém.
Giá»ng nói và thái độ cá»§a Cung Bình dã biến ra rất bình tÄ©nh lạnh lùng.
- Tôi biết ông nói Liá»…u tiên sinh đây chÃnh là Liá»…u Như Cương, ông nhất định cho là khối ngá»c bá»™i nà y do y tặng cho tôi, do đó tôi có giao tình rất máºt thiết vá»›i y, vì váºy y má»›i không đỠphòng tôi, do đó tôi má»›i có thể dùng thanh chá»§y thá»§ tôi quen xà i đâm lén y chết trong ngõ tối.
Nà ng ta há»i Lục Tiểu Phụng :
- Có phải ông nghÄ© như váºy không?
- Äúng váºy.
- ChÃnh vì ông nghÄ© như váºy, vì váºy má»›i bắt cóc tôi Ä‘em lại nÆ¡i đây, vì váºy tôi má»›i phát hiện ra, ông là má»™t tên ngốc.
- Sao?
- Nếu tôi quả tháºt giết chết Liá»…u Như Cương, tôi sao tôi lại giắt ngá»c bá»™i cá»§a y trong ngưá»i mình là m gì? Không lẽ tôi sợ ông không biết tôi chÃnh là hung thá»§ giết bạn cá»§a ông?
Lục Tiểu Phụng không nói được ra lá»i.
Những lá»i Cung Bình nói ra không phải là không có đạo lý.
Nhưng khối ngá»c bá»™i tùy thân cá»§a Liá»…u Như Cương rõ rà ng là ở trong ngưá»i nà ng ta.
- ÄÆ°á»£c, tôi xin nháºn tôi là ngưá»i ngu xuẩn, có Ä‘iá»u, cô có thể nói dùm tôi nghe, khối ngá»c bá»™i nà y là m sao chạy từ ngưá»i Liá»…u Như Cương tá»›i ngưá»i cô không?
- Lại sai nữa.
Cung Bình lấy giá»ng má»™t kẻ Ä‘ang chiếm thượng phong nói :
- Ngá»c bá»™i là m sao biết chạy?
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ, ngá»c bá»™i dÄ© nhiên không thể chạy.
- Váºy thì khối ngá»c bá»™i là m sao ở trong ngưá»i cô?
- Dĩ nhiên là có đạo lý.
- Äạo lý gì?
- Ngá»c bá»™i không chạy được, tôi không phải ăn trá»™m nó, váºy thì nó từ đâu ra bây giá»?
Cung Bình nói :
- Tháºt ra ông nên biết má»›i phải, chỉ cần ông nghÄ© má»™t chút, nhất định sẽ hiểu ra.
- Sao?
- Trên ngưá»i má»—i ngưá»i đà n bà dá»… thương, Ä‘á»u có những thứ lai lịch không rõ rà ng, tại sao váºy nhỉ?
Cung Bình tá»± mình trả lá»i :
- Bởi vì có rất nhiá»u đà n ông, tuy vừa nghèo vừa nhá» nhen, muốn y má»i bạn bè ăn má»™t bữa cÆ¡m, là m như muốn mạng sống cá»§a y không bằng, nhưng đụng tá»›i ngưá»i đà n bà y thÃch, ngưá»i đà n bà ấy muốn gì, y cÅ©ng sẽ đưa ngay.
- Tôi hiểu ý của cô rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Khối ngá»c bá»™i nà y nhất định là do ngưá»i nà o đó tặng cho cô.
- Äà n ông tặng đà n bà món đồ, là chuyện thiên kinh địa nghÄ©a.
Cung Bình lạnh lùng nói :
- Tôi nháºn món đồ y tặng, y đã cao hứng muốn chết Ä‘i được rồi.
- Äúng đúng đúng! Äúng đúng đúng! Trên Ä‘á»i nà y quả tháºt có Ä‘a số đà n ông như váºy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi chỉ bất quá muốn biết ngưá»i tặng cô khối ngá»c bá»™i là ai thôi.
- Ông không biết y đâu.
- Tại sao?
- Bởi vì tôi không muốn nói cho ông nghe.
Lục Tiểu Phụng không lá»™ vẻ tý gì sẽ bức bách nà ng ta, tháºm chà ngay cả nét tức giáºn cÅ©ng không có.
- Tôi hiểu ý cá»§a cô rồi, cô không muốn nói cho tôi biết, bởi vì cô không thÃch, không những váºy, còn không cao hứng.
Chà ng há»i Cung Bình :
- Äúng không?
- Äúng.
Nếu có ngưá»i đà n bà nà o dùng phương pháp đó cá»± tuyệt đà n ông, Ä‘a số đà n ông Ä‘á»u chỉ còn nước trừng mắt nhìn nà ng ta mà thôi.
Cung Bình nói :
- Lý do lá»›n đến đâu cÅ©ng không ngoà i hai chữ cao hứng, má»™t ngưá»i đà n bà nếu không cao hứng là m chuyện gì, chẳng ai là m gì được nà ng ta.
- Cô sai rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trên Ä‘á»i nà y nếu có đà n bà không giảng lý, thì cÅ©ng có đà n ông chuyên môn Ä‘i đối phó há».
Chà ng nhÆ¡n nhÆ¡n chỉ ngón tay và o mÅ©i mình mỉm cưá»i nói :
- Và dụ như, tôi chÃnh là hạng đà n ông đó.
Cung Bình cưá»i nhạt :
- Ông? Ông tÃnh là m gì tôi?
- Dĩ nhiên tôi chẳng là m gì được cô, tối đa chỉ bất quá muốn cởi váy cô ra thế thôi.
Phương pháp ấy đã cÅ© kỹ lắm rồi, mà còn có vẻ tục khÃ, nhưng Ä‘em ra đối phó vá»›i đà n bà , lại là vạn lần thá», vạn lần linh nghiệm, bất kể ngưá»i đà n bà nà o cÅ©ng Ä‘á»u như váºy.
Cung Bình đã có vẻ biến sắc, nhưng còn là m mặt trấn tĩnh nói :
- Ông chẳng cần phải dá»a, tôi chẳng bị ông dá»a được đâu.
- Sao?
- Bất kể ra sao, ông cÅ©ng là má»™t ngưá»i còn muốn giữ thể diện, sao ông dám là m chuyện đó.
Nà ng ta nhất định muốn rà ng buá»™c Lục Tiểu Phụng và o chuyện thể diện, không ngá» Lục Tiểu Phụng nói ra cà ng có đạo lý hÆ¡n nà ng ta nhiá»u :
- Là m váºy thì có gì là không đúng?
Chà ng là m mặt nghiêm trang há»i Cung Bình :
- Nếu cô là thầy thuốc, muốn xem thương thế trên đùi bệnh nhân ra sao, có phải cô phải cởi váy quần y ra trước không?
Câu trả lá»i dÄ© nhiên là phải rồi.
- Tôi cũng thế thôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu tôi không cởi váy quần cô ra, là m sao tôi xem thương thế cho cô được?
Cung Bình nhẫn nhịn cơn tức, nà ng ta phải ráng hết sức mới nhịn được :
- Ông có phải là thầy thuốc không?
- Không phải.
- Ông không phải thầy thuốc, đùi của tôi cũng không bị thương, ông vịn và o đâu dám xem đùi của tôi?
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i lắc đầu thở ra, là m như vừa má»›i nghe má»™t đứa bé Ä‘ang há»i má»™t vấn đỠtháºt ấu trÄ©. Chà ng há»i ngược lại Cung Bình :
- Lúc nãy tôi có nói nhất định phải cần thầy thuốc má»›i thấy đùi ngưá»i khác được không?
Chà ng không há» nói như váºy.
- Váºy thì tôi lại há»i cô, tôi có nói má»™t ngưá»i nhất định phải chỠđến lúc bị thương má»›i để ngưá»i khác nhìn đùi cá»§a y không?
Hình như chà ng cÅ©ng chưa nói váºy bao giá».
- Vì váºy bây giá» cô cÅ©ng nên biết rõ, má»™t ngưá»i đà n ông muốn xem đùi má»™t ngưá»i đà n bà , chẳng cần phải có lý do gì cả.
Lục Tiểu Phụng nhơn nhơn nói :
- May mà tôi không phải là hạng ngưá»i không biết giảng lý.
Cung Bình bị chá»c tức muốn Ä‘iên lên, nà ng ta cắn chặt răng nhìn Lục Tiểu Phụng lom lom má»™t hồi, rốt cuá»™c vẫn còn muốn há»i :
- ÄÆ°á»£c, váºy thì tôi há»i ông, ông có lý do gì?
Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên thay đổi thái độ thà nh nghiêm túc :
- Bởi vì, tôi nhất định phải truy ra hung thá»§ giết Liá»…u Như Cương là ai, chỉ tiếc là , cho đến bây giá», tôi chỉ có hai đưá»ng dây để truy lùng, khối bá»™i ngá»c là má»™t, còn đưá»ng kia chÃnh là cặp đùi cá»§a má»™t ngưá»i.
DÄ© nhiên chà ng còn phải giải thÃch thêm :
- Vì chuyện nà y, tối hôm qua, tôi suýt chết má»™t lần, chết dưới tay má»™t ngưá»i đà n bà . Gương mặt nà ng ta đã được dị dung thay đổi, không ai có thể biết mặt tháºt nà ng ta ra sao, nhưng lúc vô ý, đã để cho tôi thấy được cặp đùi cá»§a nà ng ta.
- Bây giỠông còn nháºn ra được cặp đùi đó?
- DÄ© nhiên là nháºn ra.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cặp đùi như váºy, đà n ông chỉ nhìn má»™t lần là không thể quên được, nhất là cỡ má»™t ngưá»i đà n ông có kinh nghiệm như tôi.
Cặp mắt của chà ng đã bắt đầu nhìn đăm đăm và o cặp đùi của Cung Bình, là m như hai cái đùi ấy đang lộ trần trụi ra.
- Cô đã không chịu nói cho tôi biết lai lịch cá»§a ngá»c bá»™i, tôi chỉ còn nước nhìn cặp đùi cá»§a cô thôi.
Chà ng lại há»i Cung Bình :
- Nếu tôi không cởi váy cô ra, là m sao tôi nhìn thấy được đùi của cô nhỉ?
Cung Bình không nói gì nữa, bây giá» nà ng ta đã hiểu cái gã Lục Tiểu Phụng Ä‘iên Ä‘iên dở dở nà y, chẳng những không Ä‘iên chút nà o mà cÅ©ng không say tà nà o, y Ä‘ang nói đây là má»™t vụ hung án, quan hệ đến má»™t mạng ngưá»i, không những là má»™t ngưá»i rất trá»ng yếu, mà còn là má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a y.
Má»™t ngưá»i đà n ông như Lục Tiểu Phụng, trong hoà n cảnh như váºá»µ nếu có thể nắm trong tay má»™t manh mối gì, nhất định sẽ không buông tha, Lục Tiểu Phụng nãy giá» vẫn quan sát nét mặt cá»§a nà ng ta, bây giá» má»›i nói :
- Nếu cô hiểu được ý của tôi, cô nên biết cái váy của cô không cởi ra không được.
Lần nà y Cung Bình không thấy tức giáºn gì, cÅ©ng chẳng thấy trở mặt, nà ng ta chỉ nói :
- Äúng váºy, tôi hiểu ý cá»§a ông lắm, nếu như ngưá»i không phải là Lục Tiểu Phụng, váy quần cá»§a tôi chỉ sợ đã bị cởi ra từ lâu.
Lục Tiểu Phụng chưng há»ng, hình như không tin câu nói đó từ miệng cá»§a ngưá»i đà n bà nà y nói ra.
Cung Bình dÄ© nhiên cÅ©ng thấy biểu tình trên gương mặt chà ng không giống lúc nãy, vì váºy nhịn không nổi bèn há»i chà ng :
- Tại sao ông nhìn ra như váºy?
- Bởi vì, tôi tháºt tình không ngá» rằng cô là má»™t ngưá»i đà n bà biết giảng lý.
Cung Bình nhoẻn miệng cưá»i.
- Äà n bà không phải là ai ai cÅ©ng không biết giảng lý.
Nà ng ta nói cho Lục Tiểu Phụng biết :
- Chỉ cần ông nói đúng đạo lý, tôi tuyệt đối tâm phục khẩu phục.
- Váºy thì quá tốt rồi, tháºt là quá tốt rồi.
Lục Tiểu Phụng quả tháºt cảm thấy rất khoan khoái, trên thế giá»›i nà y còn có má»™t ngưá»i đà n bà biết giảng lý, tháºt là má»™t chuyện rất khoan khoái.
Vì váºy chà ng nói vá»›i Cung Bình bằng má»™t giá»ng rất thà nh tháºt :
- Nếu cô giúp được tôi tìm ra hung thá»§ giết Liá»…u Như Cương, tôi vÄ©nh viá»…n sẽ cảm kÃch cô vô và n.
- Tôi biết.
Lục Tiểu Phụng dÄ© nhiên láºp tức há»i ngay :
- Khối bá»™i ngá»c trên ngưá»i cá»§a cô từ đâu ra?
Chà ng nằm má»™ng cÅ©ng không ngá» rằng Cung Bình trả lá»i y như lúc nãy, nà ng ta vẫn cứ nói :
- Tôi không muốn nói cho ông nghe, tôi cũng không thể nói cho ông nghe.
Lục Tiểu Phụng la lối lên :
- Có Ä‘iá»u cô má»›i nói tức thì là cô muốn giúp tôi.
- Äúng váºy, tôi đã nói váºy, không những thế, tôi còn nhất định sẽ là m cho được.
Cung Bình cất giá»ng rất dá»… thương cá»§a Cung chá»§ nói vá»›i Lục Tiểu Phụng :
- Xem tình hình như váºy, tôi chỉ còn cách để cho ông cởi váy tôi ra thôi.
Lục Tiểu Phụng sững sá».
Chà ng bá»—ng nhiên phát giác ra, ngưá»i đà n bà nà y không còn là ngưá»i đà n bà mà chà ng gặp lần đầu tiên, trong má»™t khoảng thá»i gian, nà ng ta hình như đã thay đổi bảy tám lần, có lúc rất Ä‘iêu ngoa, có lúc rất giảng lý, có lúc giống như má»™t lão bà , có lúc như má»™t con hồ ly nhá».
Lục Tiểu Phụng gặp nà ng ta lần đầu tiên, chà ng cảm thấy ngưá»i đà n bà nà y không có tý gì hấp dẫn mình cả, sở trưá»ng duy nhất cá»§a nà ng ta là đi chỉnh lý đà n ông, vì váºy, bất cứ ngưá»i đà n ông nà o thấy nà ng ta, là láºp tức quất ngá»±a chạy như bay ngay.
Có Ä‘iá»u bây giá», cảm giác cá»§a Lục Tiểu Phụng không còn giống váºy.
Má»™t ngưá»i đà n bà trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i đã biến đổi mình thà nh bao nhiêu hình dạng, không những váºy, còn có thể thay đổi được cảm tưởng cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông như Lục Tiểu Phụng.
Ngưá»i đà n bà ấy là hạng ngưá»i đà n bà nà o nhỉ?
Lục Tiểu Phụng vỠsau nói với bạn bè mình :
- Các ngươi Ä‘á»u không há» thấy qua nà ng ta, vì váºy ta bảo đảm vá»›i các ngươi, các ngươi nhất định không thể suy Ä‘oán ra được nà ng ta thuá»™c hạng ngưá»i nà o.
Ngưá»i đà n bà nà y tháºt tình có chá»— không giống ngưá»i đà n bà khác, không chừng không phải chỉ có má»™t chá»— không thôi.
Vì váºy nà ng ta lại dùng má»™t thứ biểu tình là m như vì Lục Tiểu Phụng mà tiếc rẻ, nói vá»›i chà ng :
- Lục Tiểu Phụng, tôi biết ông nổi danh thiên hạ đã mưá»i năm nay, trừ khinh công và hai ngón tay cá»§a ông ra, ông cÅ©ng rà nh vá» phương diện đà n bà lắm.
Cung Bình nói :
- Bởi vì ai cÅ©ng cho rằng ông rất rà nh rá»t vỠđà n bà .
Nà ng ta thở ra :
- Có Ä‘iá»u bây giá» tôi biết trình độ hiểu biết cá»§a ông vỠđà n bà , không hÆ¡n má»™t ngưá»i đà n ông thưá»ng thưá»ng bao nhiêu.
Bốn hà ng lông mà y của Lục Tiểu Phụng xem ra có vẻ xếch ngược lên, nếu đem mấy chữ “phùng mang trợn mắt†ra để diễn tả điệu bộ của chà ng, có lẽ cũng không đến nỗi quá đáng.
Bây giá» chà ng biến thà nh bá»™ dạng như váºy, cÅ©ng không quá đáng.
Cả Ä‘á»i chà ng chưa bao giá» nghe má»™t ngưá»i đà n bà nà o nói vá»›i chà ng như váºy.
Cung Bình lại cứ muốn tiếp tục :
- Tôi biết ông không chịu phục đâu, thân trải trăm tráºn Lục Tiểu Phụng đây, sao lại không hiểu đà n bà được.
Giá»ng cá»§a nà ng ta lại biến ra đồng tình :
- Có Ä‘iá»u, quả tháºt ông đối vá»›i đà n bà , không có tà gì là hiểu biết, tôi không nói láo ông đâu, nếu không, ông nhất định sẽ không là m chuyện như váºy vá»›i tôi đâu.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng nhịn không nổi há»i nà ng ta :
- Tôi sẽ là m chuyện gì với cô?
Câu trả lá»i cá»§a Cung Bình là m cho không má»™t ngưá»i đà n ông nà o phản đối được gì cả, nà ng ta nói :
- Lúc tôi chết cũng không chịu, ông tìm đủ trăm phương ngà n kế bắt tôi tin là ông sẽ phải cởi quần tôi ra.
Cung Bình nói :
- Tôi tin rồi, bởi vì tôi là ngưá»i biết giảng lý mà , không những váºy còn thấy ông có lý lắm.
Lục Tiểu Phụng hình như nghe mình nói hà m hồ một câu :
- Tôi vốn rất có lý mà .
- Vì váºy, bây giá» tôi má»›i cam tâm tình nguyện bằng lòng cho ông cởi ra, ông bá»—ng nhiên lại quên Ä‘i mất chuyện đó.
Cung Bình cÅ©ng há»c bá»™ Ä‘iệu lắc đầu mỉm cưá»i thở ra cá»§a Lục Tiểu Phụng :
- Ông nói thá», ông là m như váºy là có ý gì?
Nà ng ta há»i Lục Tiểu Phụng :
- Ông có bao giỠnghĩ tới, chuyện đó đối với đà n bà , là một chuyện sĩ nhục rất lớn không?
Câu nói ấy là m cho bất kỳ ngưá»i đà n ông nà o cÅ©ng không biết nói gì được hÆ¡n.
Chuyện nên là m thì không là m, không nên là m thì cứ Ä‘i là m, như váºy là ra là m sao?
Má»™t ngưá»i đà n bà nói Ä‘iá»u đó thẳng ra mặt ngưá»i đà n ông, có khác gì tát cho y má»™t cái bạt tai đâu?
Kỳ quái là , biểu tình trên mặt của Lục Tiểu Phụng không những không giống như vừa bị tát tai, mà lại giống như cao hứng lên lắm.
- Cám ơn cô.
Chà ng nói với Cung Bình :
- Cô tháºt là dá»… thương, tôi tháºt tình cám Æ¡n cô lắm lắm.
Cung Bình bị thái độ bá»—ng nhiên thay đổi đó cá»§a chà ng là m cho thắc mắc lên, nhịn không nổi muốn há»i :
- Ông có ý gì váºy? Tại sao ông lại Ä‘i cám Æ¡n tôi?
- Bởi vì cô khÃch lệ tôi nãy giá».
- Tôi khÃch lệ ông?
Cung Bình há»i :
- Tôi khÃch lệ ông chuyện gì?
- KhÃch lệ tôi Ä‘em cặp đùi cá»§a cô giải cứu ra khá»i váy quần cá»§a cô.
Nói váºy nghÄ©a là sao? Chẳng có nghÄ©a lý gì cả, nhưng ý tứ cá»§a câu nói, ai ai cÅ©ng hiểu được, không những váºy, bất kể ra sao, so vá»›i câu “tôi muốn cởi quần cô ra†nghe còn văn nhã hÆ¡n tà đỉnh.
Äem má»™t câu không văn nhã tý nà o nói thà nh má»™t câu rất văn nhã, cÅ©ng cần má»™t thứ há»c vấn rất vÄ© đại.
- Tôi vốn tháºt tình không là m được chuyện như váºy, ngay cả cô cÅ©ng thừa nháºn tôi là ngưá»i rất trá»ng thể diện.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có Ä‘iá»u bây giá» cô cứ mãi khÃch lệ tôi là m Ä‘i, thà nh ra đương nhiên tình cảnh có chá»— thay đổi.
Bà n tay của chà ng đã bắt đầu đi là m động tác của cái chuyện “tình cảnh thay đổi†đó.
Trong hoà n cảnh “thay đổi†đó, má»—i ngưá»i đà n bà đá»u có má»—i cảm giác có chá»— không giống nhau.
... Không chừng không phải chỉ có một chỗ.
Lúc nà y câu chuyện chắc chắn đã bước đến chá»— nguy hiểm nhất, vi diệu nhất rồi, trong hoà n cảnh như váºy, bất cứ chuyện gì cÅ©ng có thể xảy ra.
Chỉ cần ngưá»i ta tưởng tượng ra tá»›i đâu, sá»± việc sẽ tùy tiện có thể xảy ra tá»›i đó, váºy thì cứ tưởng tượng ra xem, sá»± việc sẽ phát sinh ra thế nà o?
Nếu là má»™t ngưá»i có đầu óc tưởng tượng phong phú, thì chuyện y tưởng tượng ra sẽ là m cho ngưá»i ta rất xung động, rất kÃch thÃch.
Có Ä‘iá»u, chắc chắn là không ai sẽ nghÄ© Lục Tiểu Phụng và Cung Bình lúc nà y Ä‘ang ở chá»— nà o, bởi vì chẳng có ai Ä‘i nghÄ© tá»›i chuyện đó.
Hạng ngưá»i như hai ngưá»i đó, bất kỳ ở chá»— nà o, Ä‘á»u cÅ©ng như nhau thôi.
Bất cứ ở nÆ¡i nà o, bá»n há» Ä‘á»u là m má»™t chuyện như nhau.
Vì váºy nÆ¡i chốn không phải là má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng.
Äiá»u quan trá»ng là , bá»n há» rốt cuá»™c đã là m chuyện gì? Kết quả ra sao?
Bá»n há» chẳng là m gì cả, Lục Tiểu Phụng chỉ bất quá chạm và o dải thắt lưng cá»§a Cung Bình, rồi sau đó chẳng còn là m gì được nữa.
Bởi vì chÃnh ngay lúc đó, chà ng bá»—ng nghe có ngưá»i ở bên ngoà i nói :
- Nà ng không thể nói cho ông biết ngá»c bá»™i do ai đưa cho nà ng, bởi vì ngưá»i đưa ngá»c bá»™i cho nà ng chÃnh là ta.
- Ta là ai?
- Ta tin là ông nhất định bây giỠđã biết ta là ai?
Ngưá»i đó nói :
- Cho dù ông chưa thấy ta, ông đã nháºn ra giá»ng nói cá»§a ta.
Lục Tiểu Phụng không thể phá»§ nháºn, bất kể trong tình cảnh nà o, chà ng Ä‘á»u có thể nháºn ra giá»ng nói ngưá»i đó.
Bởi vì giá»ng nói ôn nhu, cao quý, ưu nhã cá»§a nà ng, đà n ông chỉ cần nghe qua má»™t lần là không thể quên được, chÃnh như cặp đùi vừa dà i vừa thẳng vừa rắn chắc đầy những đà n tÃnh đó là m cho đà n ông không thể quên được.
Ngưá»i đưa ngá»c bá»™i tùy thân cá»§a Liá»…u Như Cương cho Cung Bình, dÄ© nhiên chÃnh là vị vương phi bị đà y đó.
Cung chủ chẳng qua chỉ là một loại xưng hô thế thôi, ở đây là m gì có cung? Cái nơi chim còn đẻ không nổi trứng, là m gì có cung? Không có cung thì ở đâu ra Cung chủ?
Có Ä‘iá»u, vương phi là có tháºt chắc chắn.
Má»™t vị vương phi có tháºt và má»™t Liá»…u Như Cương thần bà phiêu lãng giang hồ hà nh tung bất định, là m sao lại có liên hệ vá»›i nhau?
Nếu bá»n há» có liên hệ, liên hệ lại ra là m sao?
Không ai biết được câu trả lá»i cho những vấn đỠtrên, chẳng qua Lục Tiểu Phụng biết được má»™t Ä‘iá»u.
Cung Bình chết cÅ©ng không nói ra lai lịch khối ngá»c bá»™i, chẳng qua chỉ vì muốn bảo vệ Cung chá»§ cá»§a nà ng ta thế thôi.
Nà ng ta không muốn Cung chá»§ cá»§a nà ng ta bị liên lụy và o vụ án, giữa bá»n há» vá»›i nhau dÄ© nhiên cÅ©ng có má»™t liên hệ nà o đó khác.
Cái thứ liên hệ ấy rốt cuá»™c ra là m sao, Lục Tiểu Phụng không những không muốn há»i, mà cÅ©ng chẳng buồn nghÄ© đến.
Ngưá»i cứ muốn Ä‘i vạch trần Ä‘á»i tư cá»§a kẻ khác ra, giống như chó cứ muốn Ä‘i ăn phẩn, không ai Ä‘i quen biết vá»›i những ngưá»i cứ Ä‘i thám thÃnh Ä‘á»i tư ngưá»i khác, cÅ©ng như không ai thèm biết chó cứ muốn Ä‘i ăn phẩn.
Hạng ngưá»i ấy và những thứ chó ấy, Lục Tiểu Phụng ghét cay ghét đắng, vì váºy chà ng chỉ há»i má»™t chuyện :
- Khối ngá»c bá»™i ấy, rốt cuá»™c từ đâu ra?
Chà ng chỉ há»i có câu đó, vì câu đó là điểm trá»ng yếu nhất trong vụ án.
Cung Tố Tố không há» cá»± tuyệt trả lá»i câu há»i, chẳng qua câu trả lá»i cá»§a bà ta vượt qua sức tưởng tượng cá»§a chà ng.
Cung Tố Tố trả lá»i, dÄ© nhiên cÅ©ng giống như Cung Bình.
- Trên ngưá»i má»—i ngưá»i đà n bà , Ä‘á»u có những thứ lai lịch không rõ rà ng, những thứ đó Ä‘á»u do đà n ông tặng cho thôi.
Bà ta tháºm chà cÅ©ng nói ngang như Cung Bình :
- Äà n ông tặng đà n bà má»™t món đồ, vốn là chuyện thiên kinh địa nghÄ©a, ngay cả hạng đà n ông như ông, đôi khi cÅ©ng tặng cho đà n bà thứ nà y thứ kia.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ.
DÄ© nhiên chà ng có tặng, không những là đôi khi, mà là thưá»ng thưá»ng, cái gì cÅ©ng tặng.
Chỉ có một món đồ chà ng không thể tặng.
Món đồ cá»§a ngưá»i chết, chà ng không thể tặng, nhất là ngưá»i đó đã chết trong tay chà ng. Nếu như Ä‘em món đồ đó tặng cho má»™t ngưá»i đà n bà khả ái, không những là vô lá»… mà còn là vô sÄ©.
Nếu Ä‘em tặng cho má»™t ngưá»i đà n bà đáng ghét, lại là ngu xuẩn không thể nói, trên Ä‘á»i nà y có bao nhiêu ngưá»i đà n bà biết giữ bà máºt? Ngưá»i đà n ông có kinh nghiệm phải biết Ä‘iểm đó, giết được Liá»…u Như Cương dÄ© nhiên không phải là ngưá»i không có kinh nghiệm.
Nếu khối ngá»c bá»™i đó không phải y tặng, thì Cung Tố Tố Ä‘ang nói dối.
Äạo lý đó đơn giản cÅ©ng như má»™t cá»™ng má»™t là hai.
Lục Tiểu Phụng trước giá» rất Ãt vạch trần lá»i nói dối cá»§a đà n bà , có Ä‘iá»u hôm nay, chà ng phải phá lệ má»™t lần.
Không ngá» Cung Tố Tố lại nói tiếp những lá»i là m tắc nghẽn miệng chà ng :
- Tháºt ra, dù ông không há»i, tôi cÅ©ng nên cho ông biết, khối ngá»c bá»™i ấy là cá»§a Liá»…u Như Cương tặng cho tôi đấy.
Cung Tố Tố nói.
- Sao?
- Y má»›i đến nÆ¡i nà y, láºp tức biết lai lịch cá»§a tôi, hôm ấy lại tấu xão là sinh nháºt cá»§a tôi, vì váºy ông ta tặng cho tôi tà quà , và tôi cÅ©ng có má»i ông ta uống tý rượu.
Cung Tố Tố cưá»i vá»›i Lục Tiểu Phụng :
- Những ngưá»i đến chá»— tôi lần đầu tiên, thông thưá»ng Ä‘á»u tặng tôi tà lá»… váºt gì đó, hình như cÅ©ng Ãt thấy ngưá»i ngoại lệ.
Lục Tiểu Phụng không những nói không ra lá»i, mặt cÅ©ng đỠcả lên.
Không những chà ng không có lá»… váºt gì, mà còn ăn ngưá»i ta má»™t bữa cÆ¡m, không những váºy, còn bắt cóc ngưá»i trong nhà ngưá»i ta Ä‘i, dù là ngưá»i có mặt dà y đến đâu, cÅ©ng sẽ cảm thấy thẹn thùng vô cùng, may mà lúc nà y đã có ngưá»i Ä‘ang muốn giải vây cho chà ng, Cung Bình hình như muốn nói đở cho chà ng và i lá»i.
Bất hạnh là Cung Bình còn chưa nói gì cả, bởi vì ngay lúc đó, bên ngoà i song cá»a bá»—ng có mưá»i mấy Ä‘iểm sáng lạnh xuyên song bắn và o, lá»±c lượng má»—i thứ không bằng nhau, từ má»™t góc độ không giống nhau, nhắm và o những chá»— yêu hại khác nhau trên ngưá»i nà ng ta.
Những thứ ám khà đó mà u sắc và hình dáng cũng khác nhau.
Tình cảnh nà y cũng giống y như hôm ấy Triệu Hạt TỠđã bị trong cái tiệm quan tà i của y.
Không giống ở chá»—, lần nà y hoà n cảnh cá»§a Cung Bình còn hung hiểm hÆ¡n nhiá»u.
Nà ng ta đã bị Ä‘iểm huyệt đạo, không động Ä‘áºy được tý nà o.
May mà hoà n cảnh cá»§a bá»n há» còn có má»™t Ä‘iểm giống nhau, bên cạnh bá»n há» Ä‘á»u có Lục Tiểu Phụng.
Cung Bình cũng biết Lục Tiểu Phụng nhất định không thể đưa mắt nhìn nà ng ta chết, nhưng ngay cả nà ng ta cũng không biết Lục Tiểu Phụng sẽ là m cách nà o để cứu mình.
Nà ng ta chỉ cảm thấy má»™t tráºn gió mãnh liệt thổi à o qua ngưá»i mình, phảng phất nhìn thấy má»™t thứ binh khà má»m hình dạng rất quái dị chưa thấy bao giá».
Nà ng ta chỉ biết thứ binh khà đó quả tháºt hữu dụng phi thưá»ng.
Ãm khà xuyên qua song cá»a xé gió bay và o, mưá»i ba mưá»i bốn thứ đã bị cuốn và o trong tráºn gió, tháºm chà rất có thể đã bị nát bẹp trong cái thứ binh khà má»m hình dạng quái dị đó.
Còn lại hai ba thứ, Lục Tiểu Phụng thò hai ngón tay ra, như chụp ruồi, ám khà đã lá»t và o giữa ngón tay chà ng.
Sau đó nà ng ta nghe Lục Tiểu Phụng cưá»i nhạt :
- Quả nhiên là trò hý lộng ở tiệm quan tà i, chơi lại những đồ sét rỉ.
Cung Bình không hiểu, do đó láºp tức há»i :
- Ông biết ngưá»i ám toán tôi là ai không?
- Äại khái biết tý đỉnh.
- Có phải là hai ngưá»i ám toán Triệu Hạt Tá» không?
- Äại khái chắc là váºy.
- Ông Ä‘ang truy lùng bá»n há» Ä‘ang ở đâu, bây giá» bá»n hỠđã xuất hiện, sao ông không rượt theo?
Cung Bình há»i câu đó rất hợp lý, bất cứ ai cÅ©ng Ä‘ang kỳ quái vá» Ä‘iểm đó.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng nên có lý do hữu lý để trả lá»i, kỳ quái là chà ng chỉ trả lá»i đơn giản có má»™t câu :
- Tôi có rượt ra cũng chẳng kịp đâu.
Câu nói ấy cÅ©ng có thể là câu trả lá»i rất hữu lý, nhưng nhất định không giống từ miệng Lục Tiểu Phụng nói ra.
Lục Tiểu Phụng không phải là hạng ngưá»i như váºy.
Rõ rà ng là chuyện không là m được, chà ng vẫn cứ đi là m, những chuyện đó chà ng đã là m không biết bao nhiêu lần. Lần nà y, nguyên do gì đã cản trở chà ng không là m?
Cung Bình không há»i thêm, vì sau đó nà ng ta mở to mắt, ấp úng há»i :
- Ông... ông Ä‘ang cầm trong tay thứ gì váºy?
DÄ© nhiên nà ng ta đã nhìn ra rõ rà ng Lục Tiểu Phụng Ä‘ang cầm gì trong tay, má»™t ngưá»i đà n bà là m sao không nháºn ra được thắt lưng trên ngưá»i mình?
Nhưng Lục Tiểu Phụng hình như đã biến thà nh má»™t tên ngốc, chà ng còn Ä‘ang giải thÃch :
- Äây là dải thắt lưng là m bằng lụa, vừa rồi Ä‘ang thắt trên ngưá»i cô đó.
Cung Bình hình như cÅ©ng đã biến thà nh má»™t cô ngốc, nà ng ta hình như còn không nghÄ© ra cái thứ binh khà má»m hình dạng quái dị ấy là giải thắt lưng, vì váºy mà gương mặt nà ng ta đỠlên.
Lục Tiểu Phụng hình như cũng đỠmặt lên.
Bất kể ra sao, giải thắt lưng nà y là do chà ng má»›i gỡ từ ngưá»i nà ng ta ra.
Bất kể vì lý do gì, chuyện ấy vẫn cứ đã xảy ra, lúc nà y hai ngưá»i trong lòng Ä‘ang cảm thấy gì.
Không ngá» Cung Bình lúc đó lại la lối lên, bởi vì, nà ng ta phát hiện ra, trong phòng bá»—ng nhiên thiếu Ä‘i mất má»™t ngưá»i.
- Cung chủ đâu?
- Hình như bà ta đã đi rồi.
- Äi lúc nà o?
- Mới đi.
- Mới đi là lúc nà o?
- Mới đi tức là ...
Lục Tiểu Phụng nhìn nhìn dải thắt lưng :
- Tức là lúc đó.
Câu trả lá»i ấy tháºt là hà m hồ, nhưng cÅ©ng nói rõ lúc ấy chÃnh là lúc giải thắt lưng bị gỡ ra, cÅ©ng chÃnh là cái khoảnh khắc sinh tá» sống còn Cung Bình đã trải qua.
- Ông thấy bà ta đi?
Cung Bình há»i :
- Ông biết tại sao bà ta bỠđi không?
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ :
- Tại sao cô lại Ä‘i há»i tôi? Là m sao tôi biết?
Cung Bình thở nhẹ ra :
- Dĩ nhiên là ông không biết, nhưng tôi biết.
Nà ng ta nhìn Lục Tiểu Phụng, nét mặt bá»—ng biến ra ôn nhu lạ thưá»ng, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i dịu dà ng nói :
- Bây giỠcái gì tôi cũng biết.
Cung Bình không những không ngu, mà là thông minh tuyệt đỉnh, vì váºy những chuyện nà ng ta biết còn hÆ¡n Lục Tiểu Phụng tưởng tượng nhiá»u.
- Ông không Ä‘uổi theo ngưá»i ám toán tôi, vì ông muốn bảo vệ tôi, không những sợ bá»n há» lại xuất thá»§ lần nữa, mà còn sợ ngưá»i khác hại tôi.
- Ngưá»i khác là ai?
Lục Tiểu Phụng há»i.
- Ngưá»i khác dÄ© nhiên là ngưá»i đối xá» rất tá» tế vá»›i tôi mấy năm nay, Cung Tố Tố.
Cung Bình nói :
- Ãt nhất là tôi cứ ngỡ là bà ta đối xá» rất tốt vá»›i tôi.
- Sao bà ta hại cô được?
Cung Bình thở ra.
- Tôi biết ông cố ý há»i tôi câu đó.
Nà ng ta nói :
- Ông biết còn nhiá»u hÆ¡n tôi.
Lục Tiểu Phụng không thừa nháºn, cÅ©ng không phá»§ nháºn, vì váºy Cung Bình chỉ còn nước nói tiếp :
- Tôi cứ ngỡ bà ta nhất định sẽ không hại tôi, nhưng bây giá»...
Cung Bình ngáºp ngừng má»™t hồi tháºt lâu má»›i nói :
- Bây giá» tháºm chà tôi còn nghi ngá», ngưá»i vừa rồi ám toán tôi, có liên hệ vá»›i bà ta, tháºm chà có thể là tay sát thá»§ bà ta mướn lại.
- Cô nghĩ bà ta có lý do giết cô?
- Có.
- Lý do gì?
- Tôi là ngưá»i duy nhất biết ai là ngưá»i tặng khối ngá»c bá»™i cho bà ta.
Cung Bình nói :
- Vì váºy bà ta muốn giết tôi để bịt miệng.
Chỉ có ngưá»i chết má»›i có thể giữ bà máºt, từ xưa đến giá», đấy là má»™t trong những lý do mạnh mẻ nhất mà loà i ngưá»i muốn giết nhau.
Lục Tiểu Phụng còn có một điểm nghi vấn :
- Nếu bà ta đã biết khối ngá»c bá»™i nà y là manh mối rất trá»ng yếu trong vụ án, tại sao lại đưa cho cô?
Cung Bình trả lá»i rất đơn giản mà hợp lý :
- Thứ nhất, lúc ấy bà ta không ngá» rằng có ngưá»i không nỠđưá»ng xa tìm lại đây truy xét vụ án, lại cà ng không ngá» ngưá»i đó là ông.
Nà ng ta nói :
- Thứ hai, bởi vì bà ta biết khối bá»™i ngá»c từ ngưá»i chết lấy ra, là váºt bất tưá»ng, tấu xão gặp lúc tôi nhìn thấy và rất thÃch, vì váºy mà bà ta thuáºn tay trao cho tôi. Từ Ä‘iểm đó, có thể chứng minh được, không những bà ta biết lai lịch cá»§a khối ngá»c bá»™i, còn có liên hệ rất máºt thiết vá»›i kẻ hung thá»§ đã giết Liá»…u Như Cương.
Bây giá» chỉ còn má»™t vấn Ä‘á».
Khối ngá»c bá»™i nà y từ đâu ra?
Sá»± tình đã phát triển đến đây, vấn đỠnà y dÄ© nhiên sắp có đáp án ngay bây giá».
Cung Bình nói :
- Khối ngá»c bá»™i nà y dÄ© nhiên không phải do chÃnh Liá»…u Như Cương tặng cho bà ta, cho tá»›i lúc ông ta chết, ông ta còn Ä‘eo ngá»c bá»™i trên ngưá»i.
- Váºy thì khối ngá»c bá»™i nà y ai tặng cho bà ta?
- ChÃnh là Sa đại há»™.
Không ai nghÄ© rằng Kim Thất Lượng là má»™t ngưá»i tháºt thà , có Ä‘iá»u Lục Tiểu Phụng đã chứng minh Ä‘uợc lần thứ hai, những lá»i y nói Ä‘á»u rất đúng.
Những tay siêu cấp côn đồ mà Sa đại há»™ thu lưu, quả nhiên không có tay nà o hữu dụng, nếu không Lục Tiểu Phụng muốn Ä‘i và o táºn phòng ngá»§ cá»§a Sa đại há»™ không phải là má»™t chuyện dá»… dà ng gì, nhưng bây giá» chà ng cứ ra và o thoải mái, như chá»— không ngưá»i, dù chà ng muốn lên giưá»ng Sa đại há»™ nằm ngá»§, cÅ©ng không phải là chuyện khó khăn gì.
Có Ä‘iá»u Lục tiên sinh cá»§a chúng ta là má»™t ngưá»i quân tá», Ãt nhất là còn quân tá» hÆ¡n đại Ä‘a số các báºc tá»± cho là quân tá» rất nhiá»u.
Chà ng còn biết giữ tà lá»… mạo, Ãt ra còn hiểu được phải gõ cá»a, trước khi bước và o phòng riêng cá»§a ngưá»i ta.
Huống gì, trong phòng ngá»§ cá»§a Sa đại há»™ hình như còn có tiếng cá»§a má»™t ngưá»i nà o khác... tiếng thở hổn hển cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà .
Äối vá»›i má»™t hạng ngưá»i như Lục Tiểu Phụng mà nói, cái loại thở đó không phải là xa lạ.
Äối vá»›i má»™t hạng ngưá»i như Sa đại lão bản mà nói, trong phòng ngá»§ vốn phải có thứ tiếng động đó, nếu không có má»›i là chuyện lạ.
Do đó Lục Tiểu Phụng bèn dứng chỠở ngoà i cả ná»a ngà y, đợi đến lúc tiếng thở hổn hển ấy ngừng lại, má»›i đưa tay gõ cá»a.
Chà ng vừa gõ hai cái, đã nghe có tiếng Sa đại lão bản chá»i mắng phÃa trong, chá»i hết các thứ xấu xa trên Ä‘á»i, cuối cùng vẫn là :
- Cút, bất kể ngươi là ai, bất kể ngươi lại là m gì, tốt nhất là cút cho ta, khá»i mất công ta đá văng mẹ hết trứng ngươi Ä‘i luôn.
Lục Tiểu Phụng không cút, chà ng còn Ä‘ang gõ cá»a, cóc cóc cóc, gõ rất có âm Ä‘iệu, rất dá»… nghe.
Cá»a phòng bá»—ng nhiên báºt tung ra, Sa đại lão bản Ä‘ang trần trùng trục xuất hiện ngay trước cá»a.
Không ai hình dung ra được biểu tình trên gương mặt y.
Có Ä‘iá»u tôi tin là rất nhiá»u ngưá»i có thể tưởng tượng ra được, dù không nhìn mặt cÅ©ng tưởng tượng ra được.
Lục Tiểu Phụng không muốn tưởng tượng, cÅ©ng không muốn nhìn, chà ng chỉ mỉm cưá»i, dùng má»™t tư thế hà nh lá»… rất nhẹ nhà ng chà o y.
- Xin lá»—i.
Chà ng nói :
- Tôi tháºt có lá»—i quá, nhưng tôi thá», tôi không cố ý lại là m phiá»n ông.
Sa đại lão bản là m như bị tắc đầy một bãi cức chó và o trong miệng, tuy muốn nhổ lại ngay và o mặt Lục Tiểu Phụng, nhưng có chỗ không dám.
- Cà ng có lá»—i lắm là tôi chẳng có trứng gà , trứng vịt gì cả, vì váºy chẳng có trứng gì cho ông đá văng ra.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi đến đây, là muốn há»i ông má»™t chuyện.
Sa đại lão bản rốt cuộc cũng phun ra được hai chữ :
- Chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng thò tay ra, giữa hai ngón tay lừng danh thiên hạ đó, có má»™t sợi chỉ Ä‘á», đầu bên kia lá»§ng lẳng má»™t khối ngá»c bá»™i.
- Tôi muốn há»i ông, trước giỠông đã từng thấy món đồ nà y bao giá» chưa?
Sa đại lão bản là m cho Lục Tiểu Phụng giáºt nẩy mình lên, bởi vì y chẳng do dá»± gì nói ngay :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là đã thấy qua, không những váºy, còn Ä‘em tặng cho cung chá»§ Tố Vân cung là m lá»….
Lục Tiểu Phụng ngớ mặt ra.
Äối vá»›i chà ng, đó là má»™t manh mối rất quan trá»ng, má»™t đưá»ng dây rất trá»ng yếu, dẫn đến vụ án cá»±c kỳ thần bÃ.
Không ngá» Sa đại lão bản nói ra nghe hững há», không những váºy, chẳng có vẻ gì là kinh hoảng cả.
Có Ä‘iá»u cÆ¡n giáºn cá»§a y không phải chỉ có má»™t tý, mà là má»™t há»a lò Ä‘ang phun lá»a phừng phá»±c lên.
- Nếu như chỉ vì há»i ta chuyện nà y, mà ngươi xông và o phòng ta ná»a đêm như thế, ta cho ngươi biết, bất kể ngươi là ai, ngươi đừng hòng ra khá»i nÆ¡i nà y đầy đủ đồ đạc trong ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ thở ra :
- Trong tình cảnh nà y, tôi chỉ còn nước há»i ông thêm má»™t chuyện.
- Chuyện gì?
- Khối ngá»c bá»™i nà y vốn có phải là cá»§a ông không?
Sa đại lão bản vẫn không há» do dá»± suy nghÄ© trả lá»i ngay :
- Không phải, ta thưá»ng tặng lá»… ngưá»i ta, ngưá»i ta cÅ©ng thưá»ng tặng lá»… lại.
Y hằn há»c nhìn Lục Tiểu Phụng :
- Ngươi còn muốn há»i, ai đã tặng cho ta ngá»c bá»™i?
- Vâng.
- Nếu ta không nói cho ngươi biết, ngươi tÃnh là m gì?
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Váºy thì chuyện sẽ trở thà nh không hay chút nà o.
Chà ng dùng một thái độ rất bình tĩnh nói với Sa đại lão bản :
- Bây giá» nếu tôi buông tay ra, khối ngá»c bá»™i nà y sẽ rá»›t xuống đất, lúc tôi nói xong câu nà y, tôi sẽ buông tay ra.
- Váºy rồi sao?
- Chẳng sao cả.
Ngá»c bá»™i giữa hai ngón tay cá»§a Lục Tiểu Phụng Ä‘ang lúc lắc :
- Chẳng qua lúc ngá»c bá»™i rá»›t xuống đất, ông sẽ trở thà nh má»™t ngưá»i đã chết.
Lục Tiểu Phụng trước giá» Ãt giở giá»ng Ä‘iệu đó ra dá»a ngưá»i ta, nếu chà ng đã nói ra, nhất định không phải chà ng Ä‘ang dá»a.
Sa đại lão bản cũng hiểu rõ điểm đó.
Y đã biến hẳn sắc mặt, ngá»c bá»™i cÅ©ng sắp rá»i khá»i ngón tay cá»§a Lục Tiểu Phụng.
ChÃnh ngay lúc đó, hoà n cảnh bá»—ng nhiên thay đổi đột ngá»™t, Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên nghe có tiếng má»™t ngưá»i đà n bà nói :
- Khối ngá»c bá»™i nà y do ta tặng cho y đấy.
Má»™t ngưá»i đà n bà , trần truồng nhảy từ trong má»n ở trên giưá»ng Sa đại lão bản xuống, hai tay chống nạnh, đứng ngay trước mặt Lục Tiểu Phụng :
- Äây là cá»§a ông chồng ta cho ta, ta thÃch cho ai ta cho, trừ lão chồng rùa Ä‘en cá»§a ta ra, chẳng ai có quyá»n xÃa và o, dù ta có Ä‘i tằng tịu vá»›i ai, cÅ©ng chẳng ai được xÃa và o.
Mụ ta còn trợn ngược cặp mắt ướt át lên :
- Lục Tiểu Phụng, Lục đại hiệp, Lục công tá», ông nói có đúng không? Ông nói thá» xem, ông có xÃa và o được không?
Mụ ta còn chưa nói hết câu, Lục Tiểu Phụng đã chạy biệt tăm, là m như chà ng vừa thấy ác quỷ không bằng.
|

31-08-2008, 09:24 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 09
Äao nhanh là m sao
Lúc Lục Tiểu Phụng tìm ra Vương Äại Nhãn, cái vị chá»§ tiệm tạp hóa đội sừng tổ bố nà y đã uống say nhừ ra, má»a má»™t ngưá»i đầy những lá, đôi già y trên chân cÅ©ng đầy bùn, có Ä‘iá»u y vẫn nằm ngáy phom phom trên giưá»ng, trong phòng mùi thúi có thể là m chết ngạt cả má»™t đưá»ng phố.
Cỡ hạng ngưá»i lôi thôi lếch thếch như váºy, là m sao có thể là hung thá»§ giết ngưá»i, là m sao giết được má»™t tay danh hiệp giang hồ như Liá»…u Thừa Phong?
Lục Tiểu Phụng tháºt tình không tin nổi.
Có Ä‘iá»u, bà chá»§ mình trần như nhá»™ng nhảy từ trong má»n má»™t ngưá»i đà n ông khác nhảy ra, đã nói khối ngá»c bá»™i nà y do ông chồng tặng cho, thì Lục Tiểu Phụng không thể nà o không Ä‘i há»i thỠông chá»§ xem sao.
Bất kể bà chủ đã cho ông ta bao nhiêu cặp sừng, ông chồng vẫn chỉ có một ông chồng.
Muốn má»™t ngưá»i uống say như chết tỉnh dáºy tức thì, cách tốt nhất là đổ và o đầu y má»™t thùng nước lạnh, nhất là trong thá»i tiết nà y, dùng phương pháp ấy quả tháºt rất hữu hiệu.
Có Ä‘iá»u Lục Tiểu Phụng có chá»— không nỡ lòng.
Chà ng cÅ©ng biết, ngưá»i đáng thương ắt hẳn có chá»— đáng ghét, nhưng chỉ đụng và o ngưá»i đáng thương, trái tim cá»§a chà ng sẽ biến thà nh má»m nhÅ©n.
Vì váºy chà ng tốn rất nhiá»u công phu, rất nhiá»u thì giá», má»›i lôi cái vị Vương đại gia nà y tỉnh dáºy.
Chà ng vốn tÃnh đợi thêm tý nữa cho y tỉnh lại hẳn rồi má»›i há»i lai lịch cá»§a khối ngá»c bá»™i, không ngá» Vương Äại Nhãn vừa thấy khối ngá»c bá»™i đã la lên om sòm :
- Äây là món đồ ta tặng cho bà vợ ta, tại sao lại lá»t và o tay cá»§a ngươi? Tốt nhất ngươi mau mau nói rõ ra cho ta biết.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ.
Chuyện nà y quả tháºt khó mà giải thÃch cho xong, chà ng cÅ©ng không muốn giải thÃch, vì váºy, chà ng chỉ còn nước chá»n cách đơn giản nhất, phương pháp chà ng Ãt khi Ä‘em ra xà i vá»›i má»™t kẻ đáng thương.
Phương pháp nà y đại khái có thể ép ngưá»i ta rất có hiệu quả, là m cho ngưá»i ta không thể không nói tháºt, Vương Äại Nhãn quả nhiên vá»™i vã cung khai ra ngay ngá»c bá»™i từ đâu ra :
- Äây là do tôi mua mất cả ba lượng bạc vỠđấy.
- Ai bán cho ông?
- Trừ cái tên tiểu vương bát đản ra còn có ai nữa?
Vương Äại Nhãn còn nói :
- Bình thưá»ng tên tiểu vương bát đản đó nghèo tÆ¡i tả, nhưng Liá»…u đại gia chết xong, hắn bá»—ng nhiên phát tà i ra, tôi vẫn còn cứ nghi hắn thấy cá»§a tối mắt, mưu hại ngưá»i ta.
Bất kể y nói là tháºt hay giả, phải tìm cho ra cái gã ăn mà y má»›i chứng thá»±c được.
Huống gì, cái đưá»ng dây nà y, truy tá»›i đây đã gần khúc cuối, truy thêm chút nữa sẽ lòi ra đầu dây nằm đâu.
Vì váºy, cái gã ăn mà y nhất định phải tìm cho ra, không ra không được.
Äại Nhãn tình nguyện tiên phong Ä‘i tìm vá»›i Lục Tiểu Phụng :
- Cái tên tiểu vương bát đản đó, bình thưá»ng ở đâu, tôi biết rõ hÆ¡n ai, để tôi tìm cho.
Có Ä‘iá»u y tìm không ra, tìm bảy tám chá»— rồi mà vẫn tìm không ra.
Cái tên tiểu vương bát đản đó, bá»—ng nhiên không thấy tăm tÃch ở đâu.
Má»™t ngưá»i là m sao bá»—ng dưng mất tÃch được?
Có phải là vì ngưá»i ta muốn gán bao nhiêu thứ và o đầu y, vì váºy má»›i giết y rồi há»§y diệt thi thể?
Hay là y đã biết sá»± việc đã bị truy tá»›i đầu chá»— y, vì váºy mà đà nh phải mau mau đà o tẩu?
Lục Tiểu Phụng không cách nà o xác định được.
Äến bây giá», chà ng vẫn còn chưa nắm được chứng cá»› nà o trong tay, không nắm được chuyện gì ra chuyện gì cả.
Lục Tiểu Phụng trưóc giá» không dá»… tùy tiện phán Ä‘oán, dù chà ng biết rõ rà ng ngưá»i đó là hung thá»§, nhưng trước khi có chứng cá»›, chà ng không bao giá» là m cỠđộng gì.
Bất cứ trong tình cảnh nà o, chà ng Ä‘á»u không muốn oan uổng má»™t ai cả.
Trong giang hồ, rất có nhiá»u ngưá»i nói, chà ng và má»™t ngưá»i lúc còn sống đã là nhân váºt truyá»n kỳ thần thoại Sở Lưu Hương, có nhiá»u Ä‘iểm rất tương đồng, tháºt ra, chá»— giống nhau cá»§a bá»n há» không nhiá»u.
Bá»n há» vốn là hai ngưá»i hoà n toà n khác nhau.
Sở Lưu Hương phong lưu trầm ổn, Lục Tiểu Phụng phi phà m phóng khoáng, tÃnh cách cá»§a hai ngưá»i cÆ¡ bản đã không giống nhau, cách là m việc dÄ© nhiên cÅ©ng không giống nhau.
Bá»n há» hai ngưá»i chỉ có má»™t diểm hoà n toà n giống nhau.
Bá»n há» Ä‘á»u là những ngưá»i có lý tÃnh, không bao giá» chá»c và o Ä‘á»i tư ngưá»i khác, không bao giá» phán Ä‘oán báºy bạ, không bao giá» oan uổng ngưá»i vô tá»™i.
Vì váºy, bá»n há» là m ngưá»i lúc nà o cÅ©ng thanh thản, bởi vì bá»n há» không xấu hổ vá»›i lòng mình.
Bất kể ra sao, gã ăn mà y đã trở thà nh má»™t ngưá»i bị tình nghi, nếu y có thể là kẻ hung thá»§ giết ngưá»i, thì cả thị trấn nà y, không còn tin được ai nữa.
Có Ä‘iá»u, trong thị trấn nà y, không có má»™t ngưá»i nà o có lý do gì để giết Liá»…u Thừa Phong, cÅ©ng không có ngưá»i nà o có khả năng giết y.
Bá»n há» Ä‘á»u là những ngưá»i sinh trưởng ở nÆ¡i đây, cả Ä‘á»i chưa há» ly khai khá»i nÆ¡i nà y, trước giá» cÅ©ng không há» gặp qua Liá»…u Thừa Phong.
Không chừng chỉ có má»™t ngưá»i là ngoại lệ.
Cung Tố Tố.
NghÄ© đến Cung Tố Tố, là nghÄ© tá»›i Cung Bình, Lục Tiểu Phụng láºp tức rất bồn chồn, lúc Cung Bình chia tay vá»›i chà ng, chà ng đã có chá»— hÆ¡i lo lắng.
Nà ng ta nhất định muốn trở vá» tìm Cung Tố Tố, nà ng ta nhất định muốn truy lùng cho ra đưá»ng dây ngá»c bá»™i từ đâu ra, không ai có lý do gì để ngăn cản nà ng ta.
Chà ng không yên tâm, là vì lúc đó chà ng cảm thấy Cung Tố Tố là má»™t nhân váºt rất nguy hiểm, vì váºy, bây giá» chà ng cÅ©ng quyết định Ä‘i tìm Cung Tố Tố.
Tìm ngưá»i là chuyện rất kỳ quái, có lúc không muốn tìm má»™t ngưá»i, y cứ tùy lúc lỡn vỡn trước mặt mình, đợi đến khi muốn Ä‘i tìm y, tìm hoà i không ra. Lần nà y hoà n cảnh không giống váºy.
Lúc Lục Tiểu Phụng đến chá»— bà ta ở, nÆ¡i đó chẳng còn ai cả, không những Cung Tố Tố không ở đó, Cung Bình cÅ©ng chẳng thấy đâu, tháºm chà bà già ra mở cá»a cÅ©ng không thấy đâu.
Căn phòng lúc trước bà y biện rất cao nhã thanh tĩnh, bây giỠtrở thà nh bỠbộn cả lên, là m như vừa mới bị bảy tám chục con khỉ chạy qua chạy lại khắp nơi nhảy múa loạn cà o cà o.
Trái tim của Lục Tiểu Phụng chìm hẳn xuống, ánh mắt bỗng nhiên lại sáng rực lên.
Chà ng thấy một món đồ, tuy trong phòng bỠbộn vô cùng, món đồ ấy lại lồ lộ xốn xang mắt ra.
Món đồ Lục Tiểu Phụng thấy đó, chÃnh là má»™t búi tóc.
Dây cột búi tóc là m bằng vải bố, vốn có mà u và ng, bây giỠđã biến ra đen thui, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa giặt.
Tóc vốn mà u đen, bây giỠlại biến thà nh mà u và ng, lại đầy bụi bặm, đầy bùn đất, lại đầy dầu mỡ, lại đầy những cát, hình như cả năm rồi chưa được gội rữa.
Cái má»› tóc đó, Lục Tiểu Phụng nháºn ra được.
Búi tóc đó đáng lý ra phải nằm trên đầu gã ăn mà y, bây giỠlại nằm giữa một bình lỠbị vỡ tan tà nh, và một bình thủy tinh còn nguyên vẹn.
Búi tóc ấy tuy đã bị rối tung loạn xà ngầu, nhưng chá»— bị cắt lại rất chỉnh tá».
Má»™t búi tóc dÄ© nhiên không thể nà o vô duyên vô cố rá»›t từ đầu má»™t ngưá»i xuống.
Hiển nhiên, nó bị ngưá»i ta chặt cho má»™t Ä‘ao rá»›t xuống.
Lục Tiểu Phụng lưá»m búi tóc lên nhìn chá»— bị cắt, đồng tá» bá»—ng nhiên thu nhá» lại :
- Äao nhanh là m sao.
Äao nhanh như váºy, có phải là đủ nhanh để đâm và o ngá»±c Liá»…u Thừa Phong không?
Nhát đao ấy là của ai?
Gã ăn mà y có lại nÆ¡i đây chá»— Cung Tố Tố ở? Bị má»™t kẻ không biết tuổi tác tên há» nam nữ ra sao, má»™t Ä‘ao chém rÆ¡i búi tóc, sau đó, không còn ai biết tung tÃch cá»§a y nÆ¡i đâu?
Cung Tố Tố và Cung Bình cÅ©ng không biết ở nÆ¡i nà o, vừa rồi nÆ¡i đây xảy ra chuyện gì, trừ ba ngưá»i ấy ra, không má»™t ai biết cả.
Lục Tiểu Phụng cầm trong tay búi tóc cá»§a gã ăn mà y, đứng như si như ngốc ở đó cả ná»a ngà y, bá»—ng nhiên nhá»› ra má»™t chuyện.
Không phải là ba ngưá»i, mà là bốn ngưá»i.
Trừ Cung Bình, Cung Tố Tố và gã ăn mà y ra, còn có bà lão đầu tóc bạc phơ.
Tại sao cũng không thấy bà ta đâu?
Má»™t bà lão Ä‘i đã không muốn nổi, không lẽ lại có liên hệ gì đến vụ án giết ngưá»i nà y?
Lục Tiểu Phụng tuy đặt câu há»i cho mình, nhưng trong lòng cÅ©ng biết mình không có câu trả lá»i.
ChÃnh ngay lúc đó, đồng tá» trong mắt chà ng bá»—ng nhiên lại thu nhá» lại.
Lần nà y chà ng không thấy gì xốn mắt, nhưng tiếng động xốn tai cÅ©ng có thể là m kÃch thÃch cặp mắt như váºy.
Tiếng động Lục Tiểu Phụng nghe thấy không thể gá»i là xốn tai, bởi vì, đấy chẳng qua chỉ là má»™t tiếng rên nhá».
Có Ä‘iá»u chà ng nghe tiếng rên đó, so vá»›i kim châm còn muốn Ä‘iếc cả tai hÆ¡n, bởi vì chà ng láºp tức nháºn ra, đó là giá»ng cá»§a Cung Bình.
Cung Bình còn ở đây? Tại sao nà ng ta lại phát ra tiếng rên Ä‘au đớn như váºy? Có phải là đã bị thương nặng lắm không?
Äiá»u an á»§i duy nhất là , nếu má»™t ngưá»i còn kêu ra tiếng được, ngưá»i ấy còn chưa chết.
Lục Tiểu Phụng hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, khống chế lại nhịp tim và hÆ¡i thở.
Äêm tháºt yên lặng.
Nhịp tim Ä‘áºp và hÆ¡i thở đã bị khống chế hầu như không còn tiếng động.
Vì váºy đợi đến lúc tiếng rên yếu á»›t như hÆ¡i thở cá»§a ngưá»i bình thưá»ng vang lên, Lục Tiểu Phụng đã khám phá ra nó từ hướng nà o phát ra.
Trá»i tháºt tối, bởi vì bây giá» chÃnh là lúc trước khi trá»i sáng, tối tăm nhất, không những váºy, còn không có trăng, không có sao, không có đèn Ä‘uốc gì cả.
Sân nhỠvốn rất thanh nhã, bây giỠđen như mực, thứ gì cũng không thấy.
Có Ä‘iá»u, Lục Tiểu Phụng chẳng mấy chốc đã tìm ra Cung Bình, tìm ra tại nÆ¡i không ai có thể tìm ra được nà ng ta.
Sau bức tưá»ng ở bên sân nhá», có bà y bảy tám lu nước để nuôi cá.
Nhà già u trong thà nh phố Ãt ai không nuôi cá và ng, đây là má»™t thứ táºp quán, cÅ©ng là má»™t cách để chưng bà y gia thế.
Phồn hoa ngà y nà o tuy đã thà nh má»™ng thà nh khói, cái táºp quán ấy không thể cải biến nổi.
Chỉ tiếc là cái nÆ¡i chim không sinh trứng nà y, ở đâu ra có cá và ng? Ở đâu ra có nước? Vì váºy, trong sân cá»§a cái vị vương phi năm xưa nà y, chỉ đà nh bà y mấy cái lu không.
Cung Bình nằm trong cái lu thứ ba đếm từ bên trái.
Dĩ nhiên không phải nà ng ta tự ý bò và o trong lu, không ai tự nguyện đem nhét mình và o trong lu nuôi cá và ng cả.
Nếu nà ng ta còn sức phản kháng, nà ng ta sẽ không bị ngưá»i bá» và o trong đó, chỉ tiếc là trên ngưá»i nà ng ta có thêm chÃn mÅ©i kim, má»—i mÅ©i kim Ä‘á»u cắm và o má»—i huyệt đạo trá»ng yếu.
Thá»i khắc tối mịt đã qua, trá»i đã bắt đầu sáng dần, mÅ©i kim Ä‘ang phản chiếu lấp lánh.
Bốn hà ng lông mà y của Lục Tiểu Phụng hình như vễnh ngược lên.
Chà ng nháºn ra những mÅ©i kim nà y do ngưá»i ta dùng má»™t thứ thá»§ pháp ném ám khà rất lợi hại cắm và o trong huyệt đạo cá»§a Cung Bình.
Ngưá»i phóng ám khà từ ngoà i song cá»a ám toán ông chá»§ tiệm quan tà i, chắc chắn là ngưá»i nà y không ngá» gì nữa.
Cao thá»§ ám khà tá»›i mức độ đó, ở bất cứ thá»i đại nà o Ä‘á»u không có nhiá»u.
Ngưá»i nà y là ai?
Mũi kim rút ra, Cung Bình mới mở miệng nói được.
- Tôi biết ông nhất định rất lo lắng cho tôi, nhưng chÃnh tôi chẳng lo lắng gì cả, vì tôi vẫn nghÄ© là Cung Tố Tố sẽ không là m gì tôi.
Cung Bình nói :
- Tôi nằm mộng cũng không ngỠđược rằng Hứa lão thái chỉ một chiêu đã khống chế tôi rồi.
- Hứa lão thái là ai?
- ChÃnh là lão bà hôm trước mở cá»a cho ông.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên nhá»› ra má»™t ngưá»i, trong giang hồ con số kẻ có thá»§ pháp phóng ám khà lợi hại cỡ đó không quá mưá»i ngưá»i, đà n bà tối Ä‘a chỉ có hai ba ngưá»i.
Trong đó có má»™t ngưá»i không những tinh thông ám khÃ, dị dung thuáºt, mà còn là loại thần thâu, Tam Thá»§ Tiên Cô Hứa Bát, lúc bà ta còn là “tiên côâ€, đã vang danh lừng lẫy đại giang từ Nam ra Bắc.
Cái lão bà già muốn gãy cả lưng xuống, không lẽ là Hứa Tiên Cô linh xảo như tiên tỠnăm xưa sao?
Tại sao bà ta lại đến nơi đây là m gì? Tại sao lại đi lại chỗ một vị vương phi bị đà y là m nô bộc?
Lấy vÅ© công và danh khà cá»§a bà ta, lấy thân pháºn và địa vị cá»§a bà ta trong giang hồ, trên Ä‘á»i nà y, Ä‘a số các vị vương phi chỉ đáng Ä‘i rữa chân cho bà ta.
Không ai nghÄ© được rằng, má»™t ngưá»i đã bị cầm chế bảy chá»— huyệt đạo, còn bị bá» trong lu nước, lại được ngưá»i cứu ra khá»i.
Cung Bình tháºt tình nghÄ© là mình đã chết chắc, Cung Tố Tố không giết nà ng ta, chỉ bất quá cho nà ng sống chịu tá»™i thêm tà đỉnh thế thôi.
- Có Ä‘iá»u, gã ăn mà y thì sao?
Lục Tiểu Phụng há»i Cung Bình :
- Cô có thấy gã ăn mà y ở đâu không?
Cung Bình dĩ nhiên là thấy :
- Có Ä‘iá»u trước giá» tôi không ngá» rằng y là má»™t ngưá»i như váºy, y mạo hiểm cứu tôi.
Lục Tiểu Phụng hình như cÅ©ng bị cảm động, má»™t hồi tháºt lâu má»›i há»i :
- Có phải y đã bị độc thủ rồi không?
Cung Bình buồn rầu thở ra :
- Dù bây giỠy có sống sót, cũng khó mà sống lâu được.
- Tại sao?
-... Bởi vì hình như y biết má»™t bà máºt gì đó mà ngưá»i khác không muốn ai biết.
Cung Bình nói :
- Hình như y thấy chuyện gì đó mà y không nên thấy tà nà o.
Chuyện đó và bà máºt đó hình như có liên hệ cá»±c kỳ máºt thiết vá»›i cái chết cá»§a Liá»…u Thừa Phong.
Äấy là má»™t chuyện không thể nghi ngá» gì nữa, vì váºy Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không há»i, chà ng chỉ há»i Cung Bình :
- Bây giỠgã ăn mà y đang ở đâu?
- Y đã bị áp giải đi rồi, bị Cung Tố Tố và Hứa lão thái áp giải đi.
- Tại sao bá»n há» dẫn Ä‘i y?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếu bá»n há» muốn giết y để bịt miệng, tại sao không giết quách y ở đây cho rồi?
Cung Bình há»i ngược lại Lục Tiểu Phụng :
- Nếu ông muốn giết má»™t ngưá»i, ông có chịu giết trong nhà mình không? Tôi thì tôi không chịu rồi.
- Bắt má»™t ngưá»i tá»± mình Ä‘i má»™t nÆ¡i nà o khác, có phải là dá»… dà ng hÆ¡n giết hắn Ä‘i rồi Ä‘em dá»i chá»— khác không?
- Phải.
Bây giá» Lục Tiểu Phụng đã hiểu rõ ra, gã ăn mà y đã bị Cung Tố Tố Ä‘em Ä‘i nÆ¡i nà o khác diệt tung, diệt tÃch, bịt miệng.
NÆ¡i khác dÄ© nhiên là chá»— ngưá»i ta tìm không ra, bởi vì chẳng ai biết là ở đâu.
Lục Tiểu Phụng cũng không biết luôn.
Chà ng có thể là m nhiá»u chuyện ngưá»i khác không thể là m được, chà ng uống rượu như uống trà , đùa giỡn vá»›i mạng sống như chÆ¡i bà i bạc, dùng hai ngón tay kẹp vÅ© khà trà mệnh cá»§a ngưá»i khác, nhẹ nhà ng như má»™t thiếu nữ Ä‘a tình ngịch ngợm véo mÅ©i tình nhân, trong khoảnh khắc sống chết còn nói được má»™t câu trò cưá»i như không.
Có Ä‘iá»u, chà ng rốt cuá»™c chỉ là má»™t con ngưá»i, rốt cuá»™c cÅ©ng còn vô số chuyện chà ng không thể nà o đủ sức là m được.
Trước giá» chà ng cÅ©ng không bao giá» nghÄ© tá»›i má»™t con diá»u sẽ là m cho mình nghÄ© tá»›i gì.
Trong gió lạnh ban mai, dưới ánh sáng lá» má» trong má»™t ngõ hẽm quanh co, bá»—ng có má»™t con diá»u bay lên.
Má»™t con diá»u tháºt lá»›n, lá»›n như con chim ưng trên dãy tuyệt đỉnh băng sÆ¡n.
Dưới ánh sáng ban mai còn trá»™n lẫn vá»›i mà n đêm, trên con diá»u bá»—ng nhiên lấp lánh tám chữ đại tá»± viết bằng lân tinh :
Yêu trạo há»a ương, đả phá ngư hồng.
Tạm dịch :
Nếu muốn tìm há»a, cứ phá vỡ lu nước.
Tám chữ đó cÅ©ng giống như má»™t câu trò cưá»i không ra gì.
|
 |
|
| |