 |
|

09-09-2008, 12:26 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 6
Từ văn phòng viện trưởng Ä‘i ra, Phi được những đồng nghiệp chà o há»i. Chà ng chưa có việc gì phải là m, nên đến chợ Äà i Bắc để tìm thăm má»™t và i bạn bè.
Chà ng vừa thay y phục bước ra, xem má»™t và i sinh viên má»›i và o thá»±c táºp công việc. Chà ng thấy các anh tân sinh viên nà y lá»™ vẻ lo lắng vô cùng, má»—i việc Ä‘á»u nghe theo y tá.
Chà ng không thể cưá»i gì há», chỉ vì chà ng là kẻ đến trước, khi má»›i đến, chà ng cÅ©ng nếm mùi khó nhá»c như thế chá»› không khác gì há». Chà ng nhá»› lại lúc bấy giá» toà n y viện gần như xa lạ đối vá»›i chà ng. Hoà ng Thiên Phú tuy và o y viện trước, nhưng đối vá»›i chà ng cÅ©ng chưa quen biết, có lẽ Phú báºn rá»™n vá»›i công việc nên chẳng giúp chà ng gì được.
Chà ng cÅ©ng rất lo lắng, không biết là m việc gì trước. Bởi những sở há»c trong trưá»ng Ä‘á»u xa lạ vá»›i thá»±c tế. Äến lúc chà ng bắt đầu thá»±c táºp, bác sÄ© Trưởng hướng dẫn chà ng đến phòng bệnh, từ giưá»ng nà y đến giưá»ng khác, chà ng chẳng biết phải là m việc gì, vị bác sÄ© Trưởng bảo:
- Xin ông tra cứu lịch biểu của mỗi bệnh nhân. Bệnh nhân nà y cần ăn nho, ông bảo y tá lo cho hỠdùng.
Chà ng chỉ biết vâng, dạ, phải mà thôi, ngoà i ra không biết chi nữa cả. Nhưng, dần dần lòng chà ng được nhẹ nhà ng hÆ¡n. Không còn lo sợ như khi má»›i và o, Phi rất thÃch công việc cá»§a mình. Khi mặc chiếc áo y sÄ© mà u trắng và o, chà ng thấy má»—i bệnh nhân nhìn mình bằng đôi mắt kÃnh nể và mong chá».
Tuy còn trong vòng thá»±c táºp, nhưng chà ng có cảm giác mình đã trở thà nh má»™t y sÄ© chánh tông rồi. NÆ¡i chà ng thá»±c táºp là bệnh viện thần kinh, nên chà ng phải đỠphòng, vì ngưá»i bệnh lắm lúc há» phát Ä‘iên lên, há» nổi cÆ¡n như muốn giết ngưá»i đốt nhà . Nhưng khi chà ng tiếp xúc vá»›i há» thì há» rất có lá»… độ.
Hiện giá» chà ng nhìn thấy hai y sinh má»›i và o thá»±c táºp, chà ng nhá»› lại mình hồi má»›i và o trước đây hai năm. GiỠđây chà ng đã chánh thức thà nh y sÄ©, nhưng không dám coi thưá»ng buông lung, má»—i công việc nà o chà ng cÅ©ng hết lòng cẩn tháºn. Thượng Äế nắm quyá»n cả muôn loà i, còn y sÄ© nắm quyá»n sinh tá» cá»§a từng bệnh nhân.
Phi bước ra vưá»n hoa, dưá»ng như chà ng vừa thưởng thức má»™t đóa hoa đẹp, nhưng tâm tư chà ng Ä‘ang lo cho những bệnh nhân. Sau cùng, chà ng trở và o y viện xem có bệnh nhân nà o khác lạ không. Khi chà ng vừa và o đến phòng bệnh thì bá»—ng có hai cô sinh viên má»›i và o cúi đầu chà o chà ng. Chà ng cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lá»…, Hoà ng Thiên Phú từ trong Ä‘i ra. Sau khi chà o Phú, Phi nói:
- Tôi muốn đi một vòng để thăm các bệnh nhân.
- ÄÆ°á»£c rồi, để anh hướng dẫn chú mà y Ä‘i.
- Nếu Phú báºn công tác thì để tôi tá»± Ä‘i cÅ©ng được.
- Công việc của anh đã xong, muốn đi theo Phi để bà n và i câu chuyện.
- Trông anh vui vẻ lạ.
Phú kéo tay Phi Ä‘i ra khá»i phòng bệnh vừa nói:
- Tiểu Lê anh rất cám ơn em.
- Việc gì mà phải cám ơn tôi?
- Chẳng phải công em đã tiến cỠanh đến trị bệnh cho Tố Tố đó sao?
Lê Dịch Phi trừng mắt nhìn Hoà ng Thiên Phú, trong lòng chà ng lấy là m lạ. Vừa rồi chà ng và Khưu viện trưởng bà n qua câu chuyện đó, là m thế nà o Phú lại biết được? Bỗng nhiên chà ng hiểu rõ bèn vỗ vai Phú nói:
- Tháºt em nghÄ© không sai lầm!
- Phi nói gì anh không hiểu chi cả?
- Có phải Tiểu Phương TỠđã cho anh biết? Cô gái đó đối vá»›i anh có cảm tình nhiá»u rồi đó.
Phú cưá»i cưá»i phá»§ nháºn:
- Äừng nói xà m.
- Nếu anh nháºn tôi là bạn thân thì đừng dối tôi là m gì. Hãy nói rõ xem anh vá»›i nà ng đã đến giai Ä‘oạn nà o rồi?
Phú nhá» giá»ng tá» vẻ chân tháºt:
- Sá»± thá»±c thì có gì mà nói, chỉ thưá»ng nói chuyện suông mà thôi.
- Chắc nà ng gá»i Ä‘iện thoại đến phòng bệnh cho anh chá»› gì?
- Nà ng chỉ nói sÆ¡ qua không được rõ lắm, bởi nà ng không hiểu tưá»ng táºn câu chuyện bà n luáºn giữa Phi và viện trưởng, anh chỉ muốn nghe tưá»ng thuáºt rõ, em vá»›i viện trưởng đã bà n luáºn những gì?
- Tháºt ra em không bà n luáºn gì cả, chẳng qua viện trưởng nói chuyện bệnh cá»§a Tố Tố nhân đó em đỠcáºp đến anh thôi.
Phi Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện thuáºt rà nh cho Phú nghe, đồng thá»i chà ng cÅ©ng biết chà ng chưa được viện trưởng sắp xếp cho công tác.
- Chú mầy sao lo quá, ông ấy tiếc gì chưa có thể giao y viện lại cho chú mà y là m chủ chớ còn gì nữa.
Phi dừng bước nhìn thẳng và o Phú thà nh tháºt nói:
- Anh à , chúng ta nói chÆ¡i thì nói, chá»› anh vẫn biết ý em mà , chỉ hy vá»ng sao mình có được công tác để tá»± mình là m lấy. Em không bao giá» ngồi chá» ngưá»i khác ban bố ân huệ, em tin rằng, viện trưởng cÅ©ng không bao giá» nghÄ© như anh vừa nói.
Phú tỠra không bằng lòng, chà ng nói:
- Chú mà y yên chà lớn đi, trừ anh ra, không ai dám dùng chú mà y là m đỠtà i trà o lộng đâu mà lo.
- Hiện giá» anh có báºn là m việc hay không?
Phú vỗ vỗ và o chiếc áo trắng nói:
- Trừ khi lá»™t chiếc áo nà y ra. Anh không thể rá»i y viện được. Hôm nay đến phiên anh trá»±c nữa.
- Không phải em kéo anh rá»i bệnh viện, theo ý em nếu anh rảnh thì cùng vá»›i em đến má»™t phòng có bệnh nhân mang bệnh nặng.
- Chắc chú mà y muốn đi thăm bệnh nhân phòng số 7?
- Em muốn biết má»™t việc, đồng thá»i cÅ©ng nhá» anh giúp đỡ cho được rõ rà ng hÆ¡n, em sợ, sau khi anh Ä‘i rồi, em không thÃch tiếp xúc vá»›i bệnh nhân đó.
- À, có thể ngà y mai nà y anh phải đi rồi.
- Anh đừng quá hy vá»ng thế đó, đến ná»—i quá say mê Tố Tố mà bá» quên Phương Tá», rồi giao lại cho em gánh không nổi đâu nhé.
- Chú mà y nhìn kỹ, có phải Tố Tố thÃch chú mà y không?
- Anh có nháºn xét khá đấy, nhưng nên tá»± xét lại má»™t lần thá» xem có đúng không?
Cả hai cùng cưá»i, đồng dắt nhau đến gian phòng bệnh sau cùng. Há» vừa đến gian phòng đó bèn dừng lại. Trước mặt há» là má»™t cá»a rà o sắt. Trong vòng rà o nà y là gian phòng bệnh nặng. Trong y viện gá»i là trại số 7. Bệnh nhân tuy không nhiá»u, nhưng má»—i ngưá»i Ä‘á»u ở cách nhau, vì má»—i bệnh nhân Ä‘á»u có đặc tÃnh nguy hiểm. Lúc hai ngưá»i đến, ngưá»i gác cá»a lấy chìa khóa mở cá»a cho há» và o, sau đó liá»n khóa lại.
Những bệnh nhân nà y được canh gác kỹ lưỡng không khác nà o tá»™i nhân, gian phòng nà y có má»™t dẫy hà nh lang rá»™ng chừng bốn, năm thước, hai bên có hai dẫy phòng bệnh chạy dà i hai phòng tuy nằm cạnh nhau nhưng cách nhau bằng má»™t tấm vách gạch, không thông đồng nhau được. Má»—i gian phòng Ä‘á»u khóa chặt, phÃa trên có má»™t cá»a sổ, nhìn và o trong có thể thấy tất cả.
Trại số 7 nà y đã có từ khi Lê Dịch Phi má»›i và o thá»±c táºp, nhưng chà ng chưa có dịp bước chân đến. Bởi nÆ¡i đây do mấy vị bác sÄ© chuyên khoa Ä‘iá»u trị. Những sinh viên má»›i thá»±c táºp không được và o đây. Má»™t số bệnh nhân biết có ngưá»i lạ đến tinh thần há» thay đổi nên khó Ä‘iá»u trị. Khi hai ngưá»i vừa đến, tinh thần cá»§a Phi như sắp phải mang má»™t trách nhiệm nặng ná». Chà ng thầm nghÄ©, há» là ngưá»i bệnh, có tá»™i tình gì mà khóa chặt há» lại như tá»™i phạm.
Tuy chà ng không đủ khả năng cứu tất cả các bệnh nhân mang chứng thần kinh nầy. Vì má»—i ngưá»i bệnh Ä‘á»u có má»™t dÄ© vãng chua cay, khiến cho thâm tâm há» mất Ä‘i sá»± bình thưá»ng. Äối vá»›i những bệnh nhân nà y nếu không thể Ä‘iá»u trị dứt, thì đối vá»›i xã há»™i có nhiá»u Ä‘iá»u tai hại không phải nhá». Sá»± thá»±c, thuốc thang chỉ là m giảm cÆ¡n bệnh chá»› không thể trị là nh căn bệnh cá»§a hỠđược. Y sÄ© có trách nhiệm, khi tìm hiểu chứng bệnh cá»§a há» Ä‘i nữa, không thể nà o dùng thuốc mà trị tuyệt căn cho được. Nếu y sÄ© tìm được phương pháp trị là nh những chứng bệnh tinh thần nà y, xem như hỠđã thá»±c hiện được thiên chức cá»§a há».
NghÄ© đến đây, chà ng thở dà i. Phú nghe Phi thở dà i bèn kéo nhẹ cánh tay Phi há»i nhá»:
- Tới những căn phòng của những bệnh nhân nà y nên lưu tâm một chút.
- Anh bảo lưu tâm Ä‘iá»u gì?
- Không nên dá»±a và o cá»a sổ.
Phi liếc sang Phú gáºt đầu. Nhưng trong lòng chà ng rất chua xót và lo lắng. Phú thấy Phi tá» vẻ không tin:
- Bá»™ chú mà y không tin sao? Trước đây má»™t ngưá»i thân cá»§a bệnh nhân đến thăm, bà nà y đứng gần cá»a sổ, bị bệnh nhân kéo đầu tóc khiến cho bà ta sợ gần chết Ä‘i được.
- Em tin lắm, nhưng mình sắp sá»a để tiếp nháºn trách nhiệm nầy. Không phải em vì hiếu kỳ mà và o đây, nhưng sá»± tháºt và o đây để táºp dần sá»± khó khăn.
- Bá»™ chú mà y muốn xin và o đây để lãnh những sá»± ghê sợ và khó nhá»c nà y à ? Anh khuyên em chá»› nên gánh vác những Ä‘iá»u khổ sở nà y. Chúng ta là bạn há»c vá»›i nhau, anh khuyên em: không nên phà sức mình gánh vác những việc khó có thể gây thà nh tÃch sáng chói được.
- Nếu mình tá»± tin thì chắc chắn sẽ gây được nhiá»u thà nh tÃch. Bởi thà nh tÃch là sá»± khó khăn, nếu vượt qua sá»± khó khăn đó thì chắc chắn sẽ gây nên thà nh tÃch.
- Tiểu Lê, anh đồng ý vá»›i sá»± suy luáºn cá»§a Phi, nhưng muốn thá»±c hà nh để gây thà nh tÃch thì vô cùng nguy hiểm, thứ nhất, ngưá»i khác không xem trá»ng những hà nh động cá»§a em, thứ nhì, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể gặp hiểm nguy, bởi đại Ä‘a số bệnh nhân Ä‘á»u có tánh chất nguy hiểm.
Phi cưá»i cưá»i và lắc đầu nói:
- Äiểm thứ nhất là em không cần lưu tâm tá»›i Ä‘iá»u nguy hiểm. Äiểm thứ hai là mình phải có tinh thần thương mến bệnh nhân, hết lòng tìm cách trị liệu cho há» là nh bệnh. Vì đại Ä‘a số bệnh nhân Ä‘á»u bị nhiá»u hoà n cảnh kÃch thÃch, nên há» xem ai cÅ©ng là thù nghịch, mình nên táºn dụng tình thương đối vá»›i há», đó là món thuốc duy nhất trị là nh bệnh tinh thần.
Hoà ng Thiên Phú không nói gì. Chà ng nghÄ©, luáºn Ä‘iệu cá»§a Phi chÃnh là luáºn Ä‘iệu cá»§a chà ng trước đây má»™t năm, rất tháºt tình nhưng không thá»±c tế. Chà ng láºp luáºn thì nghe dá»… dà ng như váºy, khi đụng và o thá»±c tế nó sẽ xoay chiá»u hướng khác.
Khi ngưá»i giữ cá»a mở cá»a cho đôi bạn và o, thân tâm cá»§a Phi cảm thấy nặng ná». Trong những phòng bệnh rất ồn à o, nhiá»u tiếng động và âm thanh khác nhau. Từ má»™t cá»a sổ chà ng nhìn và o, thấy má»™t bệnh nhân ôm chiếc má»n ngồi tại góc tưá»ng, đôi mắt thất thần hướng ra cá»a sổ mà nhìn trá»i. Cá»a sổ đã nhá» lại cao, song sắt rất lá»›n, trong phòng không có má»™t váºt gì khác. Chà ng cÅ©ng biết trong phòng không nên để váºt gì, bởi ngưá»i bệnh thưá»ng hay Ä‘áºp phá đồ đạc, hoặc dùng những dụng cụ nà y là m khà giá»›i để tá»± há»§y hoại thân há».
Chà ng đứng nhìn giây lát, bệnh nhân hướng đôi mắt và o Phi, mà dưá»ng như không để ý gì đến chà ng, chà ng biết bệnh nhân ấy Ä‘ang yên tÄ©nh, trong miệng anh ta nói lầm thầm những gì không nghe rõ, dưá»ng như niệm kinh, nhưng nghe kỹ không hiểu là anh ta nói những gì.
Phi biết ngưá»i bệnh nà y không phải thuá»™c và o hạng nguy hiểm. Nhưng, chà ng chỉ Ä‘oán thế thôi, chá»› đâu có khám nghiệm mà biết. Chà ng đứng giây lát, bèn bước sang phòng bệnh nhân Ä‘ang kêu hét vang lên. Bệnh nhân nà y là đà n ông trạc tuổi trung niên, tinh thần cá»§a anh ta không yên, tuy gian phòng hẹp, nhưng anh ta vẫn chạy tá»›i chạy lui, dùng nắm tay đấm mạnh và o tưá»ng, kêu la vang rân như má»™t con mãnh thú rÆ¡i xuống giếng.
Khi chà ng đến gần phòng bệnh thì bệnh nhân nhìn chà ng vá»›i vẻ mặt hung tợn, từ trong dùng nắm tay thá»t ra cá»a sổ. Nếu anh ta đánh tá»›i được thì sẽ cho Phi má»™t quyá»n. Phi nhìn bệnh nhân mà lắc đầu, chà ng lui má»™t bước, bá»—ng nhiên chà ng nghe tiếng cưá»i vang dá»™i sau lưng. Chà ng giáºt mình quay lại, thì ra sau lưng chà ng là cánh cá»a sổ cá»§a phòng bệnh khác, má»™t bệnh nhân Ä‘ang nhìn chà ng cưá»i rÅ© rượi, dưá»ng như có cảm tình vá»›i Phi.
Khi thấy Phi quay nhìn lại, bệnh nhân nói:
- Ông là thầy thuốc hả?
Phi gáºt đầu nói:
- Phải, ông muốn cần tôi giúp gì?
- Tui rất thÃch nhìn ông vì ông là y sÄ© dá»… thương, tui rất chán những thằng thầy thuốc trước đây, bá»n há» tháºt không phải là thầy thuốc, chỉ đến đây để cho vay và đòi nợ thôi.
- Hà nh động của hỠra sao mà ông cho là đòi nợ?
Bệnh nhân như thất vá»ng lắc đầu:
- Ông cÅ©ng không phải là má»™t thầy thuốc giá»i, đầu óc cá»§a ông cÅ©ng tháºt thà đáng tức cưá»i, có thể ông không biết gì cả.
- Ông nói chúng tôi có thái độ không tốt phải không?
- Phải rồi, tôi nhất định sẽ hết sức giúp đỡ ông.
Ngưá»i bệnh cưá»i ngất:
- Hay lắm, ông hãy mở cá»a thả tôi ra Ä‘i, được không?
Phi không ngỠgặp phải chuyện khó giải quyết, chà ng chỉ nói:
- Xin lá»—i, việc giữ ông tại đây là thân nhân cá»§a ông yêu cầu. Tôi chỉ là m bổn pháºn khám bệnh, nếu ông có thể xuất viện được thì chúng tôi còn cầm ông lại mà là m gì.
Sắc mặt tươi cưá»i cá»§a bệnh nhân đã biến mất, hắn nói:
- Tui đã biết rõ rồi, bá»n các ngưá»i trong bệnh viện nà y toà n là bá»n chó chết! Các ngưá»i đồng lõa ăn hiếp tui, các ngưá»i toà n là bá»n khốn kiếp!
Phi nhìn bệnh nhân với vẻ mặt nghiêm nghị và khoan dung, chà ng nói:
- Äể chúng tôi khám xem ông quả tháºt mạnh chưa. Không phải chúng tôi chỉ biết thâu tiá»n cá»§a thân nhân cá»§a các ông, mà phải cố hết sức để phục vụ cho bệnh nhân.
Bệnh nhân gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, nếu ông là má»™t thầy thuốc hay, có thể ông sẽ thấy rõ, tui không há» có bệnh gì cả.
Phi nhìn tên bệnh nhân trên cá»a, chà ng gáºt đầu nói:
- Tôi nhá»› tên ông là Vương Cách, trưa mai sẽ đến đà m luáºn vá»›i ông được không?
- ÄÆ°á»£c, tui sẵn sà ng chỠông.
Bá»—ng nghe tiếng gá»i cá»§a bệnh nhân phòng kế bên:
- Thầy thuốc, thầy thuốc!
Hoà ng Phú Thiên bước đến há»i:
- Ông gá»i chuyện gì?
Ngưá»i bệnh hét lá»›n:
- NÆ¡i đây là phòng bệnh hay nÆ¡i để nuôi thú váºt?
- Ông muốn nói gì, đương nhiên đây là phòng bệnh.
Bệnh nhân lá»™ vẻ giáºn dữ, chỉ và o tưá»ng nói:
- Phòng bệnh tại sao chẳng Ä‘áºp mấy con chó Ä‘iên nà y cho chết hết đỉ Nếu là phòng bệnh sao lại nhốt chúng tôi như là chó váºy?
Hoà ng Thiên Phú không đủ can đảm chịu đựng như Lê Dịch Phi, khi nghe bệnh nhân nói thế liá»n rảo bước rá»i nÆ¡i đây.
Lê Dịch Phi lại Ä‘i thêm mấy phòng bệnh nữa, có bệnh nhân thì Ä‘ang cưá»i ngất, có bệnh nhân Ä‘ang khóc sướt mướt. Sau cùng, chà ng chú ý đến má»™t bệnh nhân, thấy gian phòng nà y không dÃnh má»™t chút bụi báºm, mùng nệm sắp xếp rất đà ng hoà ng, bệnh nhân ăn mặc rất sạch sẽ, hướng vá» cá»a sổ mà hà nh lá»….
Bệnh nhân nà y là m cho Dịch Phi thấy hiếu kỳ, chà ng đứng lại đây hÆ¡n mấy phút đồng hồ. Bệnh nhân chẳng để ý bên ngoà i có ngưá»i hay không, ông ta cứ tá»± nhiên cá» hà nh lá»… và lâm râm khấn cầu.
Phú bèn kéo tay Phi đến má»™t gian phòng bệnh khác, bên trong có má»™t bệnh nhân thân thể khô gầy như que cá»§i, má»™t ná»a mặt nám Ä‘en, chỉ còn má»™t ná»a bên mặt nguyên vẹn. Trên tưá»ng và trên ván Ä‘á»u có vẻ số Ả Ráºp. Phi chú ý nhìn, thấy hà ng số 12, 13. Bệnh nhân lại tiếp tục vẽ thêm. Chà ng nhìn kỹ bá»—ng nhiên giáºt mình nổi ốc! Thì ra bệnh nhân dùng ngón tay mà vẽ và o vách, và o ván, khiến cho da thịt rách lở, máu chảy rà n rụa, có ngón tay đã nức nẻ lầy lụa, khiến ngưá»i nhìn và o bắt rùng mình.
Hoà ng Thiên Phú nhá» giá»ng:
- Hãy xem tên hỠcủa hắn.
Phi xem tấm bảng trên cá»a đỠba chữ Trương Láºp Dân. Chà ng như sá»±c tỉnh quay đầu lại nói:
- Thì ra hắn là viên phi công của chiếc phi cơ ngộ nạn.
Phú kéo tay Phi rá»i khá»i phòng bệnh. Phi vừa Ä‘i vừa thở dà i. Thá»±c ra, xem bệnh nhân chừng nà o chà ng cà ng bất nhẫn chừng nấy. Bệnh nhân Ä‘á»u là những ngưá»i bất hạnh trên thế gian nà y, há» chẳng may mất Ä‘i sức khá»e và trà nhá»›. Nhá» có y viện mà há» còn sống tại đây, nhá» y sÄ© để giúp đỡ những ngưá»i bất hạnh nà y. Nhưng là m cách nà o để cứu hỠđược trở lại mạnh là nh, khôi phục lại trà nhá»›?
Hai ngưá»i ra đến hoa viên, ánh dương quang chiếu rá»i khắp vưá»n, hoa cá» xinh tươi, bướm ong bay lượn nhởn nhợ Nhưng ánh dương quan không thể soi thấu lòng những ngưá»i bất hạnh, há» chỉ ngồi bó gối má»—i ngưá»i trong má»™t tiểu giang san, chá» ngà y cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Hoà ng Thiên Phú không hiểu tâm trạng cá»§a Phi, vừa Ä‘i vừa há»i:
- Äối vá»›i những bệnh nhân nà y, chú mầy phải giải quyết sao đây?
Phi lắc đầu lá»™ vẻ suy nghÄ© tháºn trá»ng.
Phú nói tiếp:
- Theo anh kinh nghiệm, nếu xem há» nhiá»u lần chừng nà o, chẳng những không giải quyết được gì, mà cà ng xem cà ng khó chịu hÆ¡n.
- Tôi Ä‘ang suy nghÄ©, muốn há»i thăm má»™t bệnh nhân đấy chá»›.
- Bệnh nhân nà o?
- Bệnh nhân ăn mặc chỉnh tá», Ä‘ang quỳ lạy cầu khẩn đó.
- Không phải ông ấy má»›i quỳ bái hôm nay, mà ná»a năm trước đây anh cÅ©ng đã thưá»ng chú ý đến lão. Dưá»ng như ông ta mắc phải bệnh bị khá»§ng hoảng nặng ná», chỉ ở nÆ¡i vắng vẻ cầu khẩn suốt ngà y thì lão má»›i an lòng. Có lần dá»i lão sang nÆ¡i khác, khi lão nhìn thấy ngưá»i thì tá» vẻ sợ hãi, ông ta nói, bao nhiêu bệnh nhân Ä‘á»u bị Diêm vương sai Ngưu đầu mã diện đến để bắt Ä‘em Ä‘i.
- Äiá»u đó chắc có nguyên nhân thầm kÃn?
- Thân nhân cá»§a ông ta không muốn cho y sÄ© tra cứu bệnh căn. Há» nói, ông ấy đã gây oan nghiệt kiếp trước, nên hồn oan vấn vÃt bên mình.
- Anh có tin những láºp luáºn cá»§a thân nhân lão không?
Hoà ng Thiên Phú như chẳng thÃch tìm hiểu, chà ng lắc đầu:
- Viện trưởng chưa há» phái anh đến Ä‘iá»u trị há», nên từ trước đến giá» anh chưa từng há»i má»™t bệnh nhân nà o. Chú mầy cÅ©ng biết, vị y sÄ© đã trị bệnh nầy cÅ©ng chẳng mấy hà i lòng.
- Còn bệnh nhân tên Vương Cách thì sao?
- À, anh biết hắn là má»™t công nhân kỹ thuáºt, bị giám đốc công xưởng khai trừ. Anh ta thất nghiệp má»™t thá»i gian dà i, Ä‘i ra bên ngoà i thưá»ng gây tai há»a, hắn mắc phải chứng thần kinh nên đưa và o bệnh viện.
- Vì sao anh ta bị xưởng khai trừ váºy?
Hoà ng Thiên Phú chỉ cưá»i cưá»i không đáp.
Phi há»i tiếp:
- Em biết anh không thể hiểu lý do, nhưng thế nà o anh cÅ©ng há»i vị y sÄ© trị bệnh ấy chứ.
- Äó chỉ là má»™t vấn Ä‘á», ngoà i ra còn vấn đỠkhác nói ra dà i dòng lắm, khi nà o rảnh sẽ cho Phi biết thêm.
Phi chẳng hà i lòng vá»›i câu trả lá»i cá»§a Phú, nhưng chà ng cÅ©ng không há»i thêm nữa. Chà ng biết, nếu há»i thêm cÅ©ng chẳng Ãch gì. Chà ng tá»± xét, nếu là má»™t y sÄ© thì phải lặng lẽ và lạnh nhạt mãi sao? Dưá»ng như chà ng nhìn thấy những y sÄ© đã thà nh danh thẩy Ä‘á»u lạnh lùng và lặng lẽ, khiến cho ngưá»i ngoà i trông và o có cảm giác cao thâm không lưá»ng. Phải chăng thá»i gian tạo cho lòng ngưá»i chai đá, nó biến cho con ngưá»i mất cả tình cảm?
Theo Hoà ng Thiên Phú có thể cho rằng chà ng là ngưá»i thương tưởng viá»…n vông, có những hà nh vi đáng trà o lá»™ng? Nhưng chà ng tá»± cho mình không mất hẳn sá»± cảm thông đối vá»›i bệnh nhân. Có lẽ sá»± nhiệt tâm cá»§a mình sẽ gây phiá»n phức cho ngưá»i đồng nghiệp. Nhưng chà ng không cần suy xét nhiá»u, miá»…n tâm mình được yên thì thôi.
Last edited by phongvan; 09-09-2008 at 12:59 PM.
|

09-09-2008, 12:59 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 7
Hoà ng Thiên Phú và Lê Dịch Phi chia tay nhau tại hoa viên, Phú vỠđến phòng mình, chà ng rá»a tay và thay đổi y phục, má»›i vừa ngồi xuống thì má»™t nữ nhân viên và o cho chà ng biết Khưu viện trưởng cho má»i chà ng. Chà ng rất mong ước được viện trưởng phái Ä‘i trị bệnh cho Hùng Tố Tố. Chà ng chỉ mong sá»›m được thá»±c hà nh công tác đó.
Chà ng đến văn phòng cá»§a viện trưởng, Lý Phương Tá» nhìn thấy chà ng, bèn dùng má»™t ngón tay để trên môi, nhẹ bước đến chà ng. Phú nhìn và o phòng chẳng thấy ai, bèn đưa tay kéo nà ng lại gần hôn và o bà n tay nà ng. Äôi má Phương TỠđỠbừng, nà ng mắng nhá»:
- Chết bầm nà !
Tuy mắng chà ng, nhưng nà ng không há» chống lại sá»± thân máºt cá»§a chà ng, đôi mắt nà ng vẫn nhìn thẳng và o mặt chà ng, đôi tay nà ng như bất động. Phú không dám Ä‘i xa hÆ¡n nữa, chà ng buông nà ng ra, há»i nhá»:
- Viện trưởng cho đòi anh có việc gì váºy?
- Chắc là vì căn bệnh của cô Hùng Tố Tố, vừa rồi viện trưởng đã nói chuyện trong điện thoại với Hùng xưởng trưởng.
- Em có biết hỠnói những gì không?
- Dưá»ng như nghiên cứu bệnh tình cá»§a cô ấy, sau đó thì tôi không chú ý.
- Äiện đà m xong thì viện trưởng cho gá»i anh hả?
Phương Tá» gáºt đầu. Chà ng há»i tiếp:
- Trong văn phòng có khách hả?
Nà ng lắc đầu, sau đó ká» miệng gần tai chà ng nói nhá»:
- Em nghi viện trưởng sẽ phái anh đi, chắc anh sẽ bị bệnh nhân trẻ đẹp quyến rũ.
Phú đưa tay bẹo má cá»§a Phương Tá», miệng chà ng cưá»i cưá»i quay mình bước Ä‘i. Thá»±c ra Khưu viện trưởng không phải là má»™t lão hổ theo ngưá»i ta tưởng, trái lại tÃnh tình cá»§a lão rất ôn hòa và tôn trá»ng những ý kiến cá»§a ngưá»i khác. Tại y viện ông Ãt hay nói cưá»i, các y sinh trong viện phần lá»›n là há»c trò cá»§a ông, bá»n há» Ãt hay gần gÅ©i ông nên không hiểu rõ ông. Thiên Phú và o đến văn phòng chà o viện trưởng, ông ta chỉ ghế má»i chà ng ngồi.
Viện trưởng buông ống bÃp xuống, nhìn chà ng há»i:
- Vừa rồi Phú đã dắt Phi đến trại số 7 à ?
- Dạ, Dịch Phi muốn hiểu rõ tình hình nạn nhân trong trại 7.
- Hay lắm, tháºt ra Phi nó rất có nhiệt tâm, nhưng phương pháp cá»§a nó không được thá»±c tế. Các anh là bạn há»c lá»›p lá»›n, nhá» các anh chỉ dẫn và giúp đỡ cho Phi.
- Viện trưởng khá»i lo, chúng tôi rất tháºt tâm vá»›i Phi.
- Sáng nay Phi tiến cỠanh đi trị bệnh cho Hùng Tố Tố, nó đã nói cho anh nghe chưa?
Phú giả vỠphớt lỠnói:
- Chúng tôi có bà n sÆ¡ qua, nhưng căn bệnh cá»§a cô Tố Tố chưa đến ná»—i nghiêm trá»ng lắm.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© như thế, chỉ vì Tố Tố là con gái má»™t cá»§a bạn thân, trên phương diện tình cảm, tôi phải gánh lấy trách nhiệm nặng ná». Hùng xưởng trưởng xem bệnh đó rất quan trá»ng, nên giao con gái cho tôi Ä‘iá»u trị.
- Thưa viện trưởng, căn bệnh của Tố Tố do tinh thần xúc động mạnh mà ra, phải từ từ tìm cách nà o cho nà ng thay đổi tâm trạng, dùng biện pháp từ trước e rằng không công hiệu.
- Äà nh váºy, nhưng phải cần đòi há»i má»™t thá»i gian dà i má»›i mong thay đổi tâm trạng được, nếu chữa quá gấp, sợ sẽ gây ra háºu quả không tốt.
- Dạ.
Hoà ng Thiên Phú tuy vâng dạ, nhưng anh ta không đồng ý vá»›i láºp luáºn cá»§a thầy. Viện trưởng hút má»™t hÆ¡i thuốc, Ä‘oạn suy nghÄ© giây lâu nói:
- Vừa rồi tôi có Ä‘iện đà m cùng Hùng xưởng trưởng để nghiên cứu vấn đỠtrị bệnh, ông ta chỉ phó thác cho mình, chá»› không có ý kiến. Nhưng tôi xét ra trong y viện nà y công tác cá»§a anh rất quan trá»ng nên không thể để anh Ä‘i được.
Hoà ng Thiên Phú đứng ngẩn ngÆ¡, chà ng không ngá» lại biến chuyển đột ngá»™t ngoà i dá»± liệu cá»§a chà ng, tuy vô cùng thất vá»ng, nhưng chà ng không há» biểu lá»™ ra ngoà i mặt. Chà ng bình tÄ©nh nói:
- Tôi hy vá»ng cố gắng trị bệnh cho cô Tố Tố, mặt khác, cô ấy cÅ©ng là bạn há»c, chẳng qua viện trưởng...
- Tôi nghÄ© kỹ, nên cho Dịch Phi Ä‘i thì hay hÆ¡n, bởi nó Ä‘ang rảnh rang. HÆ¡n nữa sức khá»e cá»§a Phi chẳng được dồi dà o, sợ giao công tác tại bệnh viện nó là m không tròn.
Hoà ng Thiên Phú vô cùng thất vá»ng, chà ng không thể phụ há»a theo viện trưởng cÅ©ng không thể phản đối được, chỉ còn mong đợi ông ta nói tiếp. Nhưng Khưu viện trưởng không nói tiếp chuyện nà y nữa, há»i thăm Phú việc Ä‘iá»u trị những bệnh nhân ông giao phó mấy hôm naỵ Bởi ông ta rất tin tưởng cách trị bệnh cá»§a chà ng, trừ những lá»i khen ngợi chà ng, ông ta chỉ gáºt đầu tá» vẻ thuáºn theo chà ng chá»› không nói gì khác. Phú không thể ngồi lại lâu hÆ¡n nữa, chà ng đợi viện trưởng nói hết lá»i liá»n cáo từ ra Ä‘i.
Phương Tá» Ä‘ang chá» Phú, nhưng khi thấy sắc mặt cá»§a anh ta biến đổi, nà ng lo lắng há»i:
- Vừa rồi em báºn Ä‘i công chuyện, nên không nghe câu chuyện giữa anh và viện trưởng, sao, chuyện thế nà o?
Phú chỉ lắc đầu, không trả lá»i. Nà ng bước đến há»i nhá»:
- Äiá»u nầy không lấy gì là m quan trá»ng, em không muốn anh rá»i khá»i bệnh viện nà y. Chiá»u mai tại nhà cá»§a má»™t bạn há»c có tổ chức vÅ© há»™i, em má»i anh cùng Ä‘i vá»›i em được không?
- Äiá»u nà y sáng mai sẽ trả lá»i.
Chà ng vỠđến phòng mình, thấy Phi Ä‘ang ngồi tại bà n viết cá»§a anh, nghiên cứu má»™t chồng hồ sÆ¡ bệnh nhân. Phú há»i:
- Phi đang tìm lịch biểu của bệnh nhân nà o đó?
- KÃnh mừng anh.
- Phi mừng tôi những gì?
- Không phải viện trưởng đã phái anh đi trị bệnh cho Hùng Tố Tố sao?
Phú chỉ gượng cưá»i, không phá»§ nháºn cÅ©ng chẳng thừa nháºn, chà ng lại há»i Phi:
- Phi Ä‘ang tìm lịch biểu cá»§a bệnh nhân nà o váºy?
- Äang nghiên cứu mấy bệnh nhân nặng.
Phú bước đến xem, Phi Ä‘ang nghiên cứu hồ sÆ¡ cá»§a bệnh nhân Trương Láºp Dân, là viên phi công phụ trong tại nạn phi cÆ¡ vừa qua:
- Ngưá»i nà y Phi cÅ©ng nên nghiên cứu lại.
- Em còn tra cứu bệnh nhân tên Vương Cách. Em đã hứa trưa mai đến trả lá»i cho ông ta.
- Phi nên nghiên cứu chÃnh chắn bệnh trạng cá»§a Trương Láºp Dân, vì đối vá»›i Phi rất cần thiết.
Phi ngước mặt lên há»i:
- Sao viện trưởng muốn cho em đến trị bệnh cho hắn hả?
- Chắc viện trưởng sẽ phái Phi đến trị bệnh cho Tố Tố!
Phi vừa cưá»i vừa xếp bệnh lịch biểu lại:
- Tôi đã nói, tôi không há» cướp cái công tác anh Ä‘ang mong muốn. Thá»±c ra, anh nháºn lãnh công tác đó rất hợp.
- Những lá»i đó Phi nên nói trước vá»›i viện trưởng Ä‘i, nếu anh không lầm, giây lát đây ông sẽ gá»i em đến mà bà n vấn đỠđó.
- Tháºt hay đùa?
Phú bèn đem hết đầu đuôi nói lại cho Phi nghe. Phi vẫn lắc đầu nói:
- CÅ©ng lạ, nếu đúng váºy, tại sao sá»›m mai nà y em gặp viện trưởng, ông không nói cho em nghe?
Phú rùn vai nói:
- Äiá»u cần thiết là Phi nên đến há»i viện trưởng ông sẽ trả lá»i rõ hÆ¡n.
Phi vẫn lắc đầu nói:
- Em không muốn đến há»i viện trưởng, em đối vá»›i các bệnh nhân mang bệnh nặng ở đây cÅ©ng cảm thấy thÃch thú rồi. Nếu đến viện trưởng mà há»i chuyện, khác chi mình gián tiếp yêu cầu ông ban bố công tác.
- Phi nên cố gắng là m thá» xem, danh ngôn có câu "Bất đáo hoà ng hà tâm bất tá»" (chẳng đến sông Hoà ng hà lòng mình chưa chết hẳn), theo anh nghÄ© câu nói đó cÅ©ng có lý chá»›.
- Äúng rồi, rất có lý.
Phú thay cho Phi sắp xếp những lịch biểu của bệnh nhân và nói:
- Phi vì những chuyện không đâu mà là m mệt cân não, viện trưởng đã cho phép Phi nghỉ xã hÆ¡i hai ngà y, sao không Ä‘i du ngoạn cho khá»e thân?
- Anh thỠnghĩ, đi đâu bây gi�
- Tôi thì không thể Ä‘i được, nếu tôi là Phi thì tôi sẽ Ä‘i chÆ¡i đến quên cả tên tuổi, quên bệnh viện, quên cái gì gá»i là bệnh nhân!
Phi cưá»i lá»›n, Ä‘oạn kéo tay Phú ra khá»i văn phòng, vừa Ä‘i vừa khẽ há»i:
- Chắc anh đã sẵn có tiết mục rồi?
Phú lắc đầu:
- Thôi đi, tôi chưa bao giỠdám dẫn dụ "phụ lão" nhà là nh, trách nhiệm to lớn lắm.
- Anh Phú, đừng để em kéo anh đi nhé.
Hai chà ng cùng Ä‘i đến đưá»ng ra ngoà i bệnh viện, gần đó không có bóng ngưá»i. Phú vừa cưá»i vừa há»i:
- Sao Phi biết tôi đã có tiết mục?
- Nếu không váºy, anh kéo tôi ra đây là m gì?
- Anh có thể cho Phi biết má»™t tin, nhưng không phải trao hồng thiệp má»i đâu.
- Có hỠgì, em chỉ là m khách bất ngỠlà xong chuyện.
- Tối mai nhà cá»§a bạn há»c Phương Tá» có tổ chức vÅ© há»™i.
- Anh có nhiá»u bạn gái, nên rá»§ há» Ä‘i.
- Bạn vũ thì tự Phi tìm, anh không thể phụ trách việc đó.
- Giúp nhau thì phải giúp cho cùng, anh biết, nÆ¡i đây em đâu có quen vá»›i nà ng nà o mà má»i há».
- ÄÆ°á»£c rồi, để tìm Phương Tá» thương lượng, nhưng không thể định trước được.
- Hay lắm, xin cám ơn anh trước.
Một cô y tá từ sau đi tới, hướng và o Phú nói:
- Thưa ông, bệnh nhân phòng số 1 không đặng khá»e, nhỠông đến lo giúp.
Phú dừng bước, nhìn cô y tá gáºt đầu nói:
- Tôi sẽ đến ngay.
- Anh nên đi lo công viện đi.
- Còn Phi đi đâu?
- Có lẽ em còn viết hai bức thư rồi mới ra đi.
Phú mỉm cưá»i nói:
- Phải chá»›, nên quên những lịch biểu nhức đầu cá»§a bệnh nhân Ä‘i, nghe nói sân váºn động tại Äạm Thá»§y vui lắm, anh chưa có dịp xem qua.
Thiên Phú đưa tay chà o Phi, và o thay y phục bệnh viện và dụng cụ chẩn mạch. Phi trở lại ký túc xá thay đồ và ra Ä‘i. Nhưng chà ng không thể Ä‘i được, vì cô công nhân đã đến tìm chà ng, trao cho chà ng má»™t tấm thiệp má»i, do Hùng xưởng trưởng má»i chà ng dùng cÆ¡m trưa.
Cô công nhân còn nói tiếp:
- Viện trưởng cÅ©ng Ä‘i nữa, ông ấy hẹn đúng mưá»i má»™t giá» Lê tiên sinh cùng Ä‘i vá»›i viện trưởng luôn thể.
- Còn có ai nữa không váºy cô?
Cô ta lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết nữa.
- ÄÆ°á»£c rồi, cám Æ¡n cô.
Phi cÅ©ng không lấy là m lạ, vì bữa trước ngẫu nhiên gặp Tố Tố, nên ông ta má»i khách để tạ Æ n. Gặp lá»i má»i nà y khiến cho chương trình chà ng Ä‘i váºn động trưá»ng Äạm Thá»§y phải gác lại. Chà ng ngồi xuống viết thư gởi cho bè bạn trong quân ngÅ© biết chà ng đã vỠđến nhà được bình yên, và đang là m việc tại y viện. Nhưng khi chà ng cầm viết lên, không biết viết những gì. Chà ng chưa nháºn công tác nà o, từ khi vỠđến Äà i Bắc nên không có vấn đỠgì đáng viết.
Bởi Phi đã có thói quen là m việc, khi rảnh rang là m chà ng rất khó chịu. Tá»± nÆ¡i chà ng cÅ©ng chưa biết mình phải sắp đặt thế nà o cho chÃnh mình. Do đó, chà ng không hy vá»ng mình được nghỉ ngÆ¡i. Chà ng nhá»› lại cÅ©ng có phần hứng thú vá»›i việc Ä‘i thăm Hùng Tố Tố, có đôi chút ý nghÄ© vá» nà ng, những ý nghÄ© cá»§a má»™t y sÄ© đối vá»›i bệnh nhân. Chà ng biết Hoà ng Thiên Phú Ä‘ang lo săn sóc bệnh nhân nên chà ng không và o khuấy phá anh tạ Chà ng cÅ©ng nghÄ© đến bữa tiệc nà y chắc chắn sẽ có Phú đến dá»±. Äến lúc đó, chà ng sẽ thừa dịp đỠcáºp đến vấn đỠPhú trị bịnh Tố Tố.
|

09-09-2008, 01:01 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 8
Äúng mưá»i hai giá», Phi cùng ngồi xe vá»›i Khưu viện trưởng đến Kiến Thà nh Hóa Há»c công xưởng. Chà ng má»›i hay Hoà ng Thiên Phú không được má»i. Äây là má»™t công xưởng đại quy mô, chiếm má»™t khu đất rá»™ng gần mé sông Äạm Thá»§y, bốn phÃa Ä‘á»u xây tưá»ng bao bá»c. Trong xưởng không có gì đặc sắc. Vá»›i chiếc ống khói cao ngất và tấm bảng, đứng ngoà i đưá»ng cái cÅ©ng trông thấy rõ.
Hùng xưởng trưởng tiếp rước khách và o ngồi xong giây lát sau, lão bèn dắt khách Ä‘i xem cách trang bị trong xưởng. Trá»i đã trưa, nhưng công nhân trong xưởng vẫn còn là m việc. Khưu viện trưởng đã xem qua mấy lần rồi. Lần nầy ông ta xem thêm mấy cÆ¡ sở má»›i trang bị, và há»i thăm má»™t Ãt vấn Ä‘á». Phi đối vá»›i cÆ¡ xưởng không mấy hứng thú, nhưng không lẽ là m mất sá»± niá»m nở cá»§a chá»§ nhân. Chà ng trông thấy vẻ mặt cá»§a Hùng xưởng trưởng rất tá»± mãn vá»›i cÆ¡ nghiệp cá»§a mình, ông ta má»i khách Ä‘i xem là dụng ý khoe sá»± thà nh công rá»±c rỡ cá»§a ông. Do đó, chà ng cÅ©ng giả vá» há»i thăm chá»— nà y chá»— kia không mấy liên can gì nhau hết, chà ng chỉ gây cho chá»§ nhân thÃch thú, cÅ©ng là cÆ¡ há»™i để gây thiện cảm vá»›i chá»§ nhân.
Äến má»™t giá» chà ng và Khưu viện trưởng lên xe trở lại văn phòng cá»§a Hùng xưởng trưởng, khách chỉ có chà ng và Khưu viện trưởng. Chà ng muốn đỠcáºp đến việc Hoà ng Thiên Phú trị bịnh cho Hùng Tố Tố, nhưng không nghe Khưu viện trưởng nói nên chà ng cÅ©ng không có dịp đỠcáºp đến.
Nhân đó, Phi bèn nghÄ© thầm: có lẽ ông chá»§ cÅ©ng có má»i Thiên Phú, nhưng chà ng quá báºn nên không Ä‘i được. Tại sao ông ta má»i khách lại không má»i vá» nhà mà lại má»i đến cÆ¡ xưởng?
Vấn đỠđó là m chà ng hÆ¡i suy nghÄ©. Bữa cÆ¡m trưa chỉ có ba ngưá»i, không ai lạ cả. Dùng cÆ¡m xong, thị nữ Ä‘em trà ra, ba ngưá»i cùng uống. Hùng xưởng trưởng hút xì gà , Khưu viện trưởng thì hút ống bÃp, Phi cÅ©ng lấy Ä‘iếu thuốc thÆ¡m phì phà cho có lệ chá»› chà ng không thuá»™c hạng ghiá»n.
Mấy ngưá»i cùng chuyện trò những việc không liên can và o đâu cả, sau đó Hùng xưởng trưởng hướng và o Dịch Phi nói:
- Cáºu Phi, hôm qua tôi mang Æ¡n cáºu vô cùng.
- Chúng tôi cũng rất vui vẻ gặp xưởng trưởng và cô Tố Tố.
- Do đó hôm nay tôi má»i cáºu đến, Ä‘iá»u hy vá»ng lá»›n là nhá» cáºu chỉ giáo má»™t và i việc, có lẽ cáºu biết rõ bệnh trạng cá»§a Tố Tố?
Phi không vá»™i đáp, chà ng liếc nhìn Khưu viện trưởng, ông ta cÅ©ng Ä‘ang nhìn chà ng bằng đôi mắt khuyến khÃch, Phi nói:
- Thưa viện trưởng tôi chưa dám định bệnh cá»§a cô Tố Tố, theo tình hình hôm qua, tôi nghÄ© chưa đến đỗi nghiêm trá»ng lắm, chỉ cần tÄ©nh dưỡng là điá»u kiện cần.
Khưu viện trưởng nhìn Phi gáºt đầu:
- Phi hôm qua đã thuáºt lại cho anh Phú nghe, tôi thấy nhãn quang cá»§a Phi nhìn bệnh rất đúng.
Phi được khuyến khÃch, chà ng nhìn Hùng xưởng trưởng nói:
- Theo ý tôi, căn bệnh của cô Tố Tố cần phải thay đổi hoà n cảnh, gây cho cô có một tâm trạng mới, lần lần sẽ mạnh được.
Hùng xưởng trưởng gáºt đầu nói:
- Äúng váºy, vấn đỠchánh là Tố Tố nó nhìn sá»± váºt Ä‘á»u không thÃch chi cả, đã thá» má»™t và i biện pháp Ä‘á»u thất bại cả.
- Vấn đỠnà y rất cần nhiá»u thá»i gian và nhẫn nại. Theo ý tôi, nên lần lần tìm những biện pháp thÃch hợp, thay đổi hoà n cảnh, thay đổi sá»± váºt sẽ gây cho cô cảm thấy hứng thú, lần lần sẽ phai nhạt chuyện cÅ© trong ký ức cá»§a cô.
Hùng xưởng trưởng và Khưu viện trưởng nhìn nhau. Hai ông không có ẩn ý phản đối, nhưng hai ngưá»i nhìn nhau như ngụ ý thá»a thuáºn. Hùng xưởng trưởng chỉ há»i thăm Phi vá» bệnh trạng cá»§a con gái mình để biết thế thôi. Thá»±c ra ông cÅ©ng nghÄ© cách chữa trị như váºy.
Hùng xưởng trưởng dụi điếu xì gà , nói:
- Khó có thể chúng ta cùng đồng ý như nhau, nhưng theo anh Phi chúng ta phải thá»±c hà nh vấn đỠnà o trước. Tôi và anh Äông Vượng đã thảo luáºn mấy lần trong Ä‘iện thoại, thẩy Ä‘á»u có má»™t quyết định má»i Phi đến đây...
Trước khi Hùng xưởng trưởng mở lá»i há»i thăm chà ng, thì chà ng đã chuẩn bị ý kiến sẵn, chà ng đã biết dụng ý cá»§a Hùng xưởng trưởng má»i chà ng đến đây có mục Ä‘Ãch gì. Khi Hùng xưởng trưởng chưa nói dứt, chà ng đã biết rõ. Há» cần dùng chà ng chữa bệnh cho Tố Tố chá»› không phải là Hoà ng Thiên Phú.
Khưu viện trưởng nhìn thẳng và o mặt Phi nói:
- Äối vá»›i những ngưá»i bệnh nặng tại y viện, tôi cÅ©ng muốn phân công cho Phi Ä‘iá»u trị há», nhưng anh Kiến Phương đã mấy lần thương lượng, hy vá»ng Phi sẽ đến Ä‘iá»u trị cho căn bệnh cá»§a Tố Tố. Tôi vẫn biết các ngưá»i vốn là bạn há»c cÅ© vá»›i nhau, xúc tiến những biện pháp Ä‘iá»u trị cÅ©ng rất dá»… dà ng. Nếu ngưá»i không quen trước thì tinh thần cá»§a Tố Tố sẽ khó chịu, sá»± Ä‘iá»u trị cà ng khó khăn hÆ¡n.
Hùng xưởng trưởng lại tiếp lá»i:
- Chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i nhà , Tố Tố và Bân Bân là bạn thiết vá»›i nhau, Bân Bân bao giá» cÅ©ng lo lắng cho Tố Tố.
Lá»i nói ấy khiến cho Dịch Phi đôi má nóng bừng. Tuy ngưá»i ta thẩy Ä‘á»u biết chà ng là rể tương lai cá»§a Khưu viện trưởng, nhưng trước mặt viện trưởng chà ng vẫn má»™t lòng kÃnh sợ Ông ta như má»™t thầy há»c khi trước, nên má»i phương diện chà ng Ä‘á»u mất tá»± nhiên, vì thế nên, chà ng không biết trả lá»i thế nà o cho phải.
Phi chẳng dám ngó ngay Khưu viện trưởng, chà ng chỉ nói theo lá»i cá»§a lão Phương:
- Dạ phải rồi, đương nhiên tôi phải cố gắng, nhưng...
- Phi đừng lo lắng chi, tôi và anh Äông Vượng đã bà n bạc vá»›i nhau rất kỹ. Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho Phi biết. Tôi đã quyết định chá» Tố Tố nó là nh mạnh, cho mẹ con nó sang Nháºt bổn du lịch má»™t thá»i gian, đồng thá»i cho Tố Tố tiếp tục há»c hà nh ở đó. Váºy nay tôi giao nó cho Phi lo Ä‘iá»u trị giúp cho...
Hùng xưởng trưởng nói đến đây liếc sang Khưu viện trưởng. Viện trưởng lấy ống bÃp ra nói tiếp:
- Vấn đỠchữa trị Ä‘á»u do tôi phụ trách. Phi vá»›i danh nghÄ©a dạy đà m thoại thêm Anh văn cho Tố Tố thôi, bất cứ lúc nà o cÅ©ng bầu bạn và theo dõi tình trạng biến đổi cá»§a Tố Tố, Phi là m bất cứ việc gì để gây thiện cảm vá»›i Tố Tố, đồng thá»i cÅ©ng khuyến khÃch nó cố gắng để trị bịnh cho mau là nh, Phi cÅ©ng không phải lo thá»i gian trị liệu lâu hay mau, miá»…n là trị là nh thì thôi chá»› không phải gấp rút cho lắm.
Phi ngồi nghe hai ngưá»i đà m thoại, trong đầu óc chà ng có nhiá»u biến chuyển. Chà ng biết rõ biện pháp cá»§a hai ông là tìm má»™t giáo sư để dạy kèm hÆ¡n là tìm má»™t y sÄ© để trị bệnh. Chà ng là bạn trai cá»§a Bân Bân nên hai ông đồng ý giao Tố Tố cho chà ng chữa trị, nguyên nhân đó là điểm then chốt không giao nà ng cho Hoà ng Thiên Phú.
Chà ng có cảm giác khó chịu. Bởi hy vá»ng cá»§a chà ng là m thế nà o trở thà nh má»™t y sÄ© tà i giá»i. Nhưng hiện giá», chà ng phải hà nh nghá» y sÄ© tư cho má»™t gia đình quý phái. Chà ng tưởng thế, nhưng có Ä‘iá»u không thể nói ra là lão Khưu và lão Hùng trước khi tìm chà ng thì hỠđã thảo luáºn kỹ cà ng rồi. Không trá»±c tiếp nói rõ, nhưng ra lệnh cho chà ng đến, há» xá» dụng chà ng má»™t cách đột ngá»™t để cho chà ng không kịp phản ứng, chà ng vẫn biết rõ Ä‘iá»u đó. Nếu chà ng chưa quen biết Hùng Tố Tố, đương nhiên chà ng sẽ cá»± tuyệt. Vì sau khi gặp Tố Tố, chà ng đã có ấn tượng tốt vá»›i nà ng. Khi nghÄ© đến nà ng thì chà ng cảm thấy thương hại, thêm và o đó, vá»›i đôi mắt van cầu cá»§a ngưá»i cha, khiến cho chà ng không đà nh từ chối.
Thế là chà ng phải nháºn nhiệm vụ ngoà i ý muốn:
- Tôi muốn hiểu rõ, không biết cô Tố Tố biết tôi là y sĩ hay không?
Khưu viện trưởng trả lá»i:
- Äiá»u đó không thà nh vấn Ä‘á», miá»…n là Phi đừng trá»±c tiếp nói mình là y sÄ© cho Tố Tố biết. Nếu sau nà y Tố Tố biết thì Phi sẽ nói gia đình má»i mình vá»›i tư cách giáo sư hÆ¡n là y sÄ©.
- Dạ.
- Nhưng Phi đối vá»›i Tố Tố tháºt sá»± là má»™t y sÄ© chá»› không phải là giáo sư dạy Anh văn. Phi tùy lúc xem xét bệnh tình cá»§a Tố Tố, và tìm cách hướng dẫn cho Tố Tố tin tưởng và o y há»c. Phi cÅ©ng tùy cÆ¡ mà đỠnghị phương pháp trị bệnh cho Tố Tố. Do đó, Phi bất tất phải cố gắng dạy Anh văn, mà chỉ thưá»ng xuyên tiếp xúc để hướng dẫn Ä‘iá»u trị bệnh tình.
Phi từ từ gáºt đầu nói:
- Dạ, giá» tôi đã biết ra Ä‘iá»u đó.
Hùng xưởng trưởng vô cùng vui thÃch, sá»± kiện má»›i bà n thảo đến đây, nhưng tâm trạng cá»§a ông xem như con gái mình đã mạnh là nh phân ná»a rồi. Ông cho chà ng biết thêm:
- Tôi sẽ giao chiếc xe nhà cho Phi tùy tiện xá» dụng bất cứ lúc nà o. Kể cả Ä‘i hứng gió, dạo chÆ¡i ngoại á»™ Vấn đỠtiêu xà i, Phi cÅ©ng khá»i cần lo lắng, tôi giao cho Phi má»™t xấp ngân phiếu...
Dịch Phi ngắt lá»i:
- Äiá»u đó không cần thiết lắm, tôi chi dụng chẳng bao nhiêu.
- Tốt lắm, Phi đừng e ngại, chúng ta cùng là ngưá»i nhà , tùy lúc Phi cần dùng cứ cho tôi biết.
Khưu viện trưởng tiếp lá»i:
- Chúng ta tÃnh đến đây kể như xong. Sau nà y có Ä‘iá»u gì sẽ nghiên cứu thêm.
Hùng xưởng trưởng hướng và o Khưu viện trưởng mà cưá»i lá»›n:
- Xin lá»—i, tôi đã quên anh thưá»ng có giấc trưa.
- Một hôm không ngủ cũng chưa đến nỗi nà o.
Tuy lão Khưu nói thế, nhưng lão vẫn ngáp dà i. Chá»§ nhân cÅ©ng không cầm khách thêm nữa, bèn theo đưa khách ra cá»a, hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện:
- Lão đệ Dịch phi, bao giá» dá»n đến nhà tôi?
Phi ngẩn ngÆ¡ há»i lại:
- À, xưởng trưởng cần chừng nà o có mặt tôi tại quà phủ?
- Tôi thấy cà ng sớm cà ng tốt.
Khưu viện trưởng cÅ©ng tiếp lá»i:
- Theo ý tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy.
Phi không biết nói gì hÆ¡n, chỉ đáp lá»i:
- ÄÆ°á»£c rồi, chiá»u mai tôi sẽ dá»n đến.
- Hay lắm, tôi sẽ phái lão Vương đến rước Phi.
Phi gáºt đầu đồng ý, sau đó, chà ng theo Khưu viện trưởng lên xe ra vá». Trên đưá»ng Ä‘i, Phi nhìn Khưu viện trưởng nói:
- Tôi muốn cầu xin viện trưởng cho phép tôi là m một công tác gì tại y viện.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, nhưng đây là má»™t sá»± bất đắc dÄ©, tôi tin rằng thá»i gian Phi đến trị bịnh cho Tố Tố không lâu đâu, Phi cố gắng giúp cho lão Hùng, vì lão là bạn thân cá»§a tôi.
Phi biết mình nói chưa hết lá»i, chà ng bèn tiếp theo:
- Tôi phải cố gắng, nhưng theo ý kiến tôi muốn viện trưởng cho tôi má»™t công việc tại y viện, má»—i ngà y nhân lúc rảnh, tôi sẽ trở vá» công tác để khá»i phải gián Ä‘oạn công việc tại y viện.
Khưu viện trưởng gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, chiá»u nay tôi sẽ thảo luáºn vá»›i y sÄ© trưởng, nhỠông ta sắp đặt cho Phi má»™t chân trong y viện.
- Cám ơn viện trưởng.
- Tôi hy vá»ng Phi lợi dụng thá»i gian rảnh rang mà đá»c sách thêm, chá» sau khi thá»±c hiện xong công tác nà y, tôi sẽ dà nh cho Phi má»™t há»c bổng để xuất ngoại du há»c thêm.
Xe ngừng ở y viện, Dịch Phi má»™t mình vá» ký túc xá, chà ng nghÄ© đến việc tìm Hoà ng Thiên Phú để cho chà ng rõ sá»± tình. Chà ng cần giải thÃch rõ, nếu không thì Phú sẽ hiểu lầm chà ng cướp công tác. Sá»± thá»±c, sau khi chà ng suy nghÄ© kỹ, chà ng xét thấy hai lão già tÃnh rất có lý. Tại y viện không nên để má»™t y sÄ© giá»i hay già u kinh nghiệm bá» phà thá»i giá». Hùng xưởng trưởng cÅ©ng không yên lòng giao con gái mình cho má»™t ngưá»i trai trẻ lạ. Do đó, lão tÃnh như thế tháºt rất thÃch hợp.
Thiên Phú không ở tại ký túc xá, cÅ©ng chẳng có ở tại phòng bệnh. Theo các y tá nói lại, Hoà ng Thiên Phú sau khi dùng cÆ¡m trưa xong bèn ra Ä‘i. Phi nghÄ© lại cÅ©ng chẳng gấp gì, chá» Thiên Phú vá» sẽ cho anh ta biết. Lúc bây giá» chà ng chỉ quan tâm đến chuyện du há»c ngoại quốc, từ trước chà ng chưa bao giá» nghÄ© đến, nhưng Khưu viện trưởng nói vá»›i chà ng trên xe, khiến cho lòng chà ng Ä‘ang bình lặng bá»—ng nhiên xao xuyến lạ thưá»ng.
|

09-09-2008, 01:03 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 9
Phi ngá»§ má»™t giấc trưa, sau khi chà ng thức dáºy, Hoà ng Thiên Phú cÅ©ng chưa vá». Chắc chiá»u nay Phú rảnh việc nên đã Ä‘i Äà i Bắc. Phi quyết định là m những công việc sá»›m mai còn Ä‘á»ng lại, nên chà ng đến văn phòng tìm phiếu theo dõi bệnh trạng cá»§a Vương Cách và Trương Láºp Dân.
Nguyên bịnh tình cá»§a Trương Láºp Dân vô cùng phức tạp, chỉ vì anh ta là ngưá»i duy nhất sống sót trong chiếc phi cÆ¡ ngá»™ nạn, đương lúc phi cÆ¡ đụng và o núi thì chÃnh chà ng cầm lái. Phi tin rằng, do anh ta lầm lá»—i nên tinh thần cảm thấy bất an. Anh ta bị cháy hết ná»a bên mặt, biến thà nh má»™t ngưá»i tà n phế, tinh thần cá»§a anh trở nên thất thưá»ng. Do đó, ná»™i tâm cá»§a anh bị dao động, ngoà i việc nhá»› lại tai nạn khá»§ng khiếp ấy ra, anh chẳng còn nhá»› gì nữa. Thái độ cá»§a anh ta tá» ra chịu hợp tác vá»›i y sÄ©, từ trước chưa má»™t lần nà o là m ồn cả. Anh ta đã từng tá»± sát má»™t lần nhưng được phát giác kịp thá»i, sau đó anh ta không tá»± vẫn nữa. Anh ta rất tá»± ty, không há» tiếp xúc vá»›i má»™t bệnh nhân nà o khác. Tuy đồng ý hợp tác vá»›i y sinh, nhưng sá»± Ä‘iá»u trị đối vá»›i anh ta không há» lưu tâm đến. Hằng ngà y anh ta chỉ dùng ngón tay vẽ số à Ráºp trên vách. Có lúc, anh ta không vẽ số, bèn hướng và o cá»a sổ mà khẩn cầu lâm râm và vẽ dấu tháºp tá»±.
Sau khi Dịch Phi trông thấy, tinh thần cá»§a Phi rất lo lắng. Tuy anh ta không Ä‘á»c qua báo chà tưá»ng thuáºt, chưa biết tình hình tai nạn phi cợ Nhưng, chà ng tin rằng, Trương Láºp Dân vẫn biết trách nhiệm do mình gây ra, tai nạn xẩy ra là ngoà i ý muốn, bằng không thì công ty hà ng không đâu để cho anh ta được yên.
Trương Láºp Dân không có thân thuá»™c tại Äà i Loan, trừ những đồng nghiệp ra, không ai quan tâm đến anh ta cả. Anh ta nguyên là má»™t phi hà nh viên quân sá»±, sau khi mãn dịch bèn xin gia nháºp và o hà ng không dân sá»±. Anh ta chưa có vợ con, chỉ má»™t mình sống tại ký túc xá cá»§a công tỵ Nên khi anh ta nháºp viện, trừ những đồng nghiệp cÅ©, rất Ãt ngưá»i đến thăm.
Phi tin rằng, đó cÅ©ng là má»™t trong những nguyên nhân khiến cho Trương Láºp Dân cà ng lặng lẽ thêm. Chà ng Ä‘ang tìm cách là m thế nà o để trị bịnh cho Trương Láºp Dân? Thá»±c ra, chà ng lưu tâm đến bịnh trạng cá»§a Trương Láºp Dân là vì bịnh trạng cá»§a anh ta có liên quan đến căn bịnh cá»§a Hùng Tố Tố, bằng không thì anh chẳng lưu tâm đặc biệt đến má»™t bịnh nhân là m gì? Do đó, Hoà ng Thiên Phú đùa cợt chà ng, nếu muốn trị hết bịnh cho Trương Láºp Dân thì nên trị cho hết bịnh cá»§a Hùng Tố Tố. Äó là điá»u nói chÆ¡i, nhưng thâm tâm cá»§a Phi cÅ©ng đã nghÄ© như váºy.
Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, chà ng không tìm ra sá»± kiện nà o do Trương Láºp Dân có liên can vá»›i căn bịnh cá»§a Hùng Tố Tố. Trương Láºp Dân sẽ chết tại y viện, hoặc anh ta thoát chết mà xuất viện, những Ä‘iá»u đó đối vá»›i Tố Tố không liên can chi cả, Tố Tố không quan tâm đến Trương Láºp Dân, cÅ©ng như gia đình không đồng ý cho nà ng Ä‘i đến tìm Trương Láºp Dân.
Sau đó, chà ng tìm đến bịnh lịch biểu cá»§a Vương Cách. Anh nầy là má»™t quân nhân giải ngÅ©, xin và o là m việc trong má»™t công xưởng, nhân bị khai trừ, anh ta bị thất nghiệp lưu linh tại Äà i Bắc má»™t thá»i gian. Anh ta gây tai há»a không ngá»›t, dùng đá liệng và o hai chiếc xe hÆ¡i, bởi hai chiếc xe nà y là m văng dầu nhá»›t và o mình anh ta, đánh lá»™n cùng đám lưu manh, trong lúc hăng máu, hắn đánh luôn má»™t vị thân sÄ©. Bị cảnh sát bắt, kết tá»™i khuấy rối trị an. ÄÆ°a hắn và o bịnh viện, sau khi khám nghiệm y viện cho biết, hắn đã mắc chứng thần kinh suy nhược, nên hắn bị đưa và o bệnh viện thần kinh để Ä‘iá»u trị.
Phi có ý rất tốt vá»›i Vương Cách, chà ng quyết Ä‘i tìm Vương Cách để nói chuyện cùng anh tạ Khi đà m đạo má»™t và i lần, có thể khám thá» căn bịnh cá»§a anh tạ Rất khó mà đoán định ngưá»i có mang bịnh tinh thần hay không, Ä‘á»u cần thiết phải nhá» khoa há»c hổ trợ và quan sát luôn luôn má»›i có thể phán Ä‘oán được. Nhưng, má»™t y sÄ© lưu tâm đến bịnh nhân, Ä‘iá»u cần nhất là an á»§i và khuyến khÃch há». NghÄ© đến đây, chà ng bèn mặc chiếc áo y sÄ© cá»§a Hoà ng Thiên Phú và o, má»™t mình đến trại số 7. Chà ng căn dặn công nhân mở cá»a phòng bệnh cá»§a Vương Cách cho chà ng và o, công nhân vừa mở khóa vừa nói nhá»:
- Y sÄ© nên lưu tâm má»™t chút, bịnh nhân nà y thưá»ng hay vô cá»› đánh ngưá»i lắm.
Phi cưá»i cưá»i há»i:
- Anh sợ bị hắn đánh hả?
Ngưá»i công nhân đưa cánh tay gân guốc lên nói:
- Tôi không hỠsợ mà chỉ sợ cho ông thôi.
- Tôi không sợ đâu, tôi là y sÄ© đến trị bịnh cho hắn. Anh hãy ra Ä‘i, có lẽ tôi cùng hắn đà m luáºn và i câu chuyện và khám nghiệm bịnh trạng cá»§a hắn.
- Tôi đứng tại cá»a đây, nếu có bá» nà o tôi kịp thá»i đến giúp y sÄ©.
Phi đưa tay ra hiệu cho ngưá»i công nhân Ä‘i ra. Ngưá»i công nhân giao chìa khóa cho Phi, anh ta ra Ä‘i trong tiếng khóc, cưá»i và tiếng gà o thét há»—n độn.
Phi mở cá»a phòng bịnh, khi và o rồi bèn nhè nhẹ khép cá»a lại. Vương Cách nghe tiếng cá»a mở, từ trong góc tưá»ng anh ta đứng dáºy, nắm chặt bà n tay, đôi mắt nhìn trừng trừng xem ai và o phòng. Khi thấy Phi vui cưá»i bước và o, sá»± thù nghịch cá»§a hắn lần lần tiêu tan.
- Chà , y sÄ© là ngưá»i rất thá»§ tÃn.
- Tôi hứa trưa mai má»›i đến anh, nhưng ngà y mai báºn, nên phải đến sá»›m hÆ¡n.
Vương Cách vẫn ôm ấp hy vá»ng há»i:
- Ông đến để thả tôi ra hả?
Phi lắc đầu:
- Không, tôi đến để nói chuyện cùng anh, nếu anh thấy bịnh nÆ¡i nà o, nên để tôi khám mà điá»u trị cho anh.
Vương Cách lá»™ vẻ thất vá»ng, anh ta cúi đầu xuống, dá»±a mình và o tưá»ng, Phi an á»§i:
- Anh đừng lo lắng, nếu tôi khám thấy anh không có bịnh, tôi sẽ đỠnghị viện trưởng thả anh ra, hoặc thay phòng khác cho anh nghỉ ngÆ¡i. Hiện giá» tôi hy vá»ng anh hợp tác vá»›i tôi.
Vương Cách quay mặt lại nói:
- Tôi cảm thấy trong mình rất khá»e khoắn, không má»™t nÆ¡i nà o bịnh hoạn cả.
Phi cưá»i cưá»i nói:
- Äể cho y sÄ© phán Ä‘oán má»›i chắc được. Lại đây, tôi Ä‘o áp huyết cá»§a anh thá» xem.
Vương Cách lặng thinh Ä‘i đến trước mặt Phi để cho chà ng Ä‘o thỠáp huyết, Phi xem xét toà n thân bịnh nhân chỉ thấy áp huyết hÆ¡i thấp má»™t chút, ngoà i ra không có Ä‘iá»u gì lạ thưá»ng.
- Thế nà o, y sÄ© xem trong mình tôi thấy tôi bình thưá»ng chá»›?
Phi gáºt đầu, lấy bao thuốc thÆ¡m ra trao cho chà ng má»™t Ä‘iếu, tá»± mình lấy ra má»™t Ä‘iếu châm lá»a đốt và trả lá»i:
- Äể hiểu rõ tình hình bịnh trạng cá»§a anh tôi đã khám thấy bịnh anh không gá»i là nghiêm trá»ng, tôi hy vá»ng hiểu rõ nguyên nhân anh và o bịnh viện nà y.
Vương Cách hÃt má»™t hÆ¡i thuốc, tá» ra anh ta quá ghiá»n, Ä‘oạn cháºm rãi trả lá»i:
- Ông đúng là má»™t thầy thuốc tốt, không giống loại "thầy thuốc Mông Cổ" chỉ chuyên dá»a nạt bịnh nhân.
Phi tức cưá»i há»i:
- Thấy thuốc Mông Cổ? Anh nói ai là thầy thuốc Mông Cổ?
- Trong y viện nà y có được mấy vị thầy thuốc tốt như ông, chắc ông mới đến nên không rõ hỠcho lắm.
- Phải rồi, tôi mới đến y viện nà y.
- Xin lỗi, thầy hỠgì?
- HỠLê.
Vương Cách gáºt đầu tá» ra rất hiểu biết:
- Má»™t há» vá»›i Lê Nguyên Hồng? Là vị Äại Tổng Thống năm đầu chế độ Dân quốc nà y chá»› gì?
- Phải, tuy cùng má»™t há», nhưng tôi không bà con gì vá»›i ông Tổng Thống đó, tôi vá»›i ông ấy ở cách nhau hà ng mấy ngà n dặm.
- Không hỠgì, riêng tôi cùng quê hương với ổng.
- Hiện giỠxin anh cho biết nguyên do nà o anh và o y viện nà y?
Vương Cách ho lên một tiếng nói:
- Lúc đầu tôi phục vụ trong hà ng ngũ lục quân, sau đó được giải ngũ.
- Nhá» ngưá»i ta giá»›i thiệu anh và o là m việc trong má»™t công xưởng phải không?
- Tôi khá»i cần nói rõ tên công xưởng đó, chắc ông đã biết.
- Tôi không biết.
- Lê y sĩ, chắc ông đã biết rõ việc riêng của tôi?
- Tôi không được biết rõ lắm, cÅ©ng như không tin ai nói lại, hy vá»ng tá»± anh kể lại cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh thì rõ hÆ¡n.
- Tôi Ãt hay dối trá, nhưng nói ra thì chẳng ai tin, váºy, biết là m sao đây?
- Tôi thì tin anh, chá»› không tin ngưá»i khác thuáºt lại, dầu cho há» nói tháºt hay dối.
Vương Cách hÃt má»™t hÆ¡i thuốc nói tiếp:
- Tôi và o má»™t công xưởng, là m việc đâu được má»™t năm, vị chá»§ xưởng rất tÃn nhiệm tôi, cÅ©ng như đồng nghiệp đối xá» rất tốt. Vấn đỠbắt đầu là tôi để ý và yêu má»™t nữ công nhân.
- Anh yêu má»™t nữ công nhân là lẽ thưá»ng, trừ phi anh dùng thá»§ Ä‘oạn không tốt thôi.
- Tôi không bao giá» dùng thá»§ Ä‘oạn. Tôi yêu nà ng nhất định không hại nà ng. Xưởng trưởng cá»§a chúng tôi gia đình rất sung túc, tánh ông rá»™ng rãi, đối vá»›i công nhân rất ngay thẳng và dạy dá»— đà ng hoà ng, hay giúp đỡ kẻ khốn cùng. Do đó, toà n thể công nhân Ä‘á»u kÃnh nể, cho ông là má»™t vị chánh nhân quân tá».
- ÄÆ°á»£c váºy thì tốt quá rồi. Äiá»u đó có quan hệ gì vá»›i vấn đỠanh yêu má»™t nữ công nhân?
- Ông hãy nghe tôi nói, vấn đỠtình yêu nẩy nở là tại nÆ¡i đó chá»›. Có lần bạn gái tôi Ä‘au, tôi đến thăm nà ng. Äến nÆ¡i thấy nà ng Ä‘ang khóc, tôi há»i gì nà ng cÅ©ng không nói. Sau đó tôi nghe bạn bè thuáºt lại, nà ng bị xưởng trưởng dụ dá»— nên mang thai.
- Lại có việc đó sao?
- Tôi tức giáºn Ä‘i tìm xưởng trưởng mà chất vấn, nhưng ông ta vẫn má»™t má»±c phá»§ nháºn. Tôi quá tức đến văn phòng ông ta là m loạn lên má»™t mách.
- Anh là m nhục ông ta cũng phải, tiếc gì anh quá nóng nẩy.
- Sau nà y tôi má»›i biết là m váºy sai lầm, tôi bèn má»i các ký giả báo chà đến nói rõ chuyện xấu cá»§a ông ta.
- Phải lắm, là m như váºy là đúng.
- Sau nà y tôi ăn năn cÅ©ng không kịp. Tôi bị cảnh sát canh tại xưởng bắt Ä‘i, khi ra khá»i thì nà ng đã mất tÃch.
- Có gì mà chẳng kịp, sao anh không tìm ngưá»i bạn gái cá»§a anh là m nhân chứng?
Vương Cách nhìn lên trần nhà nói:
- Lê y sÄ©, đã cháºm mất rồi. Khi đến pháp đình là m thá»§ tục khởi tố thì không má»™t ai đứng vá» phÃa tôi.
- Còn bạn gái của anh, không tìm được nà ng sao?
- Nà ng ra trước pháp đình nhưng không dám tố cáo. Bởi mẹ nuôi cá»§a nà ng nháºn má»™t số tiá»n to, nà ng cÅ©ng sợ bị thất nghiệp. Do đó nà ng chẳng dám là m chứng.
- Cái bà o thai của nà ng cũng đủ là m chứng rồi.
Äôi mắt Vương Cách lấp loáng hai dòng lệ:
- Sau đó tôi nghe bạn bè thuáºt lại, mẹ nuôi nà ng lãnh má»™t số tiá»n, rồi tìm nÆ¡i mướn ngưá»i phá thai.
Phi lộ vẻ bực tức:
- Tháºt há» không coi đạo lý và o đâu cả.
- Tôi chỉ còn có cách đại náo pháp đình một phen, kết quả hỠbắt tôi mà đưa và o đây.
Phi lắc đầu tỠvẻ cương quyết:
- Y viện không bao giỠđứng vá» bên phe ác. Nếu đúng theo lá»i anh nói, thì y sÄ© không thể cho rằng anh mắc bịnh thần kinh.
- Phải rồi, y viện đối xá» rất công bằng, y sÄ© chứng minh tinh thần cá»§a tôi rất bình thưá»ng, nên chẳng chịu thâu tôi và o. Vì thế bị pháp đình kêu án ná»a năm. Ở mãn ná»a năm tù, tôi được thả ra.
- Rồi thế nà o anh lại trở và o đây?
- Ra khá»i ngục tôi bị thất nghiệp. Suốt ngà y thả rong đầu đưá»ng cuối ngõ, tối lại ngá»§ trên kệ thịt, trạm xe, các băng ngồi tại công viên. Có rất nhiá»u thì giá» quan sát các lá»›p ngưá»i trên xã há»™i nà y, tôi phát hiện ra rất nhiá»u thà nh phần xấu. Nếu tôi có quyá»n lá»±c gì thì tôi lá»™t tất cả mặt nạ giả nhân giả nghÄ©a cá»§a bá»n chó má đó, rồi truyá»n lịnh tống bá»n nó và o đây, bá»n đó má»›i đúng là mắc chứng thần kinh.
Phi tức cưá»i, cho rằng bịnh nhân nà y có tư tưởng rất đặc biệt. Chà ng há»i:
- Sao anh không tìm công việc nơi khác? Tại công xưởng đó anh là m việc gì?
- Là m tà i xế cho xưởng trưởng. Nhưng, từ nay ai dám mướn kẻ đánh ngưá»i đến ná»—i ở tù?
- Sau đó anh còn đánh nhiá»u ngưá»i khác và dùng đá ném và o xe cá»§a há» nữa à ?
- Tôi biết mình không có quyá»n lá»±c nà o trừ khá» bá»n ngưá»i xấu, nhưng tôi có đôi nắm tay có thể thoi và o mặt chúng được. Nếu bá»n đó ngồi trên xe mà chá»c đến, tôi dùng đá chá»i lên đầu nó.
- Vì những chuyện nà y mà hỠđưa anh và o bịnh viện?
- Phải rồi, cảnh sát bắt tôi đưa và o pháp đình, buộc tội quấy phá an ninh công cộng. Kết quả pháp đình đưa tôi và o đây để khám nghiệm, một vị y sĩ "Mông cổ" đồng nghiệp với ông cho rằng tôi mắc bịnh thần kinh nên gây ra tội trạng.
- Anh Vương, anh không nên có quan niệm như thế, không phải tất cả y sÄ© Ä‘á»u có ác ý vá»›i anh, tôi tin rằng, những đồng nghiệp cá»§a tôi, há» sẽ hết lòng giúp đỡ anh.
- Tháºt ra, tôi không há» giáºn các ông, chỉ vì các công nhân canh gác tại đây tôi xem không thuáºn mắt thế thôi.
- Chắc anh đã đánh h�
Vương Cách lắc đầu nói:
- Không, tôi chỉ nhìn há» không thuáºn mắt thôi, chá»› chưa há» liệt há» và o hạng xấu. Tôi chỉ đánh bá»n ngưá»i xấu thôi.
Phi đứng dáºy nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta đã nói chuyện vá»›i nhau đủ rồi, tôi sẽ Ä‘i tìm y sÄ© trưởng và viện trưởng để thảo luáºn, nếu há» nháºn thấy anh đã là nh bịnh thì tôi sẽ xin cho anh xuất viện.
- Lê y sÄ©, ông đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi không hỠđòi há»i ra khá»i chá»— nà y, trái lại tôi rất thÃch ở lại đây. Bởi tại đây Ãt có hạng ngưá»i xấu, cÅ©ng không có loại ngụy quân tá». Vì ngưá»i ở đây há» rất tá»± nhiên, muốn mắng chá»i ngưá»i cứ chá»i mắng, không ai can thiệp cả. Vì thế mà tôi không muốn xuất viện.
Phi đứng lại há»i:
- Vừa rồi anh không đòi há»i xuất viện là gì?
- Theo ý tôi là chỉ ngay và o phòng nà y thôi. Tôi hy vá»ng được ở lại bịnh viện. Tôi mong được là m má»™t việc gì tại y viện.
Phi tá» vẻ thÃch thú:
- Trừ việc đánh ngưá»i ra.
- Không phải tôi tùy tiện muốn đánh ai thì đánh. Tôi chỉ không thÃch gian phòng giam nà y, vá»›i bá»™ quần áo nà y.
Vương Cách vừa nói vừa chỉ và o bá»™ y phục mình Ä‘ang mặc. Bởi chà ng vẫn mặc y phục như các bịnh nhân khác, bằng vải bố to, mà u xám tro, vừa rá»™ng vừa dà i, không giống quần áo thưá»ng, sau lưng lại may và o má»™t hà ng chữ mà u đỠ"Khưu thị thần kinh bịnh viện" khiến ngưá»i ngoà i trông và o rất chướng mắt.
Phi không thÃch bá»™ y phục nà y, khi chà ng má»›i và o thá»±c táºp, chà ng cÅ©ng đã được y sÄ© trưởng giáo huấn vá» bá»™ đồ nà y. Chà ng giảng giải:
- Äây là quy định trang phục cá»§a bịnh viện, má»—i ngưá»i bịnh Ä‘á»u phải mặc nó và o.
- Lê y sĩ, bây giỠông tin tôi có bịnh hoạn gì không?
- Tôi thì không tin, nhưng phải chỠy sĩ chữa bịnh cho anh xem xét lại mới được.
- Mặc bá»™ đồ nà y và o, ngưá»i nà o cÅ©ng cho rằng tôi mang bịnh thần kinh, nhưng tôi mang chứng háºn Ä‘á»i là đúng hÆ¡n.
Phi chỉ cưá»i cưá»i chá»› chẳng nói gì thêm, chà ng đưa tay ra bắt tay cá»§a Vương Cách, anh ta trông thẳng và o Phi nói:
- Lê y sÄ©, tôi rất cám Æ¡n ông đã lưu tâm đến tôi, tôi không là m rá»™n nữa, chỉ không thÃch mặc bá»™ đồ nà y và gian phòng giam tôi thôi.
Phi vừa bước ra cá»a, bá»—ng thấy ngưá»i công nhân lúc nãy Ä‘ang đứng dá»±a cá»a, khi thấy chà ng bước ra anh ta má»›i thở phà o nhẹ nhõm. Phi nhìn ngưá»i gác cá»a cưá»i cưá»i và bước ra khá»i cá»a phòng.
Chà ng đi ngang qua phòng nghỉ của ban trực, thấy Lý Phương TỠtừ trong ấy đi ra, chà ng bèn bước theo nà ng. Khi đến phòng trực, chà ng thấy Hoà ng Thiên Phú đang đứng nói chuyện với một cô y tá.
Phi bước và o cưá»i hì hì nói:
- Không ngỠlại gặp anh ở đây.
Phú liếc Phi và cưá»i nói:
- Phi mặc bộ đồ đó vừa vặn quá.
Má»™t cô y tá Ä‘ang xúc rá»a những dụng cụ chÃch thuốc, cô quay lại nhìn Phi mà khen ngợi:
- Lê y sĩ đẹp quá!
Phi vừa cưá»i vừa chà o há»i má»i ngưá»i. Chà ng để ống chẩn mạch xuống bà n cô y tá, sau đó lá»™t mÅ© y sÄ© máng lên móc. Những y tá rà nh nghá» thưá»ng gần gÅ©i những y sÄ©, còn những ngưá»i má»›i và o thì nhá» há» chỉ dạy. Y sÄ© má»›i đến cÅ©ng như y tá thẩy Ä‘á»u kÃnh nể những y sÄ© cÅ©. Thà nh phần nổi danh rồi chẳng những xem thưá»ng y sÄ© táºp sá»±, lại còn lạnh lùng đối vá»›i há» nữa là khác. Cho nên thấy các y sÄ© nổi danh đến thì tay chân há» quýnh lên.
Thiên Phú cưá»i cưá»i há»i:
- Tiểu Lê, là m sao biết mình ở đây váºy?
Phi nhìn cô y tá đứng gần bên, nên chà ng không thể nói gì, bèn đùa:
- Khứu giác của mình rất nhạy, nên đánh hơi chồn được.
- Chắc là mũi chó rồi đa!
- Mũi chó đâu đánh hơi được chồn.
Cô y tá bèn cưá»i lên. Tại y viện, Phú nổi danh là y sÄ© hay khôi hà i, chà ng hay đùa cợt và vui tánh. Cô y tá vừa cưá»i vừa nói:
- Hoà ng y sĩ đã gặp phải đối thủ rồi.
Tuy má»›i đến, nhưng Phi thấy trong y viện rất quen biết chà ng nhiá»u, mặc dù chà ng không biết tên há» cho hết. Nên gặp há» chà ng chỉ chà o há»i bằng nụ cưá»i. Phi há»i Phú:
- Vừa rồi anh Ä‘i đâu váºy?
- Äi Äà i Bắc có chuyện cần, khi vá» thì nghe nói Phi vừa đến trại số 7, Ä‘i tìm ai váºy?
- Äi thăm bịnh nhân.
Cô y tá dá»n rá»a dụng cụ chÃch thuốc xong, bèn cúi chà o hai ngưá»i rồi bước Ä‘i. Phi trông theo bóng cô y tá vừa khuất, há»i:
- Cô nà y hỠgì, trông như quen quen mà không nhớ ra tên.
- Cô ta há» Phùng, trong y viện nà y cô là y tá giá»i và hoạt bát nhất. Tôi thay Phi má»i cô ngà y mai là m bạn vÅ© vá»›i Phi đó, được hôn?
Phi lắc đầu nói:
- Hạ hồi phân giải chuyện nà y, bây giỠrảnh không, tôi có việc cần bà n cùng anh.
- Mình muốn viết một phong thư, nhưng thôi cũng được.
- Không gấp gì, anh viết đi.
Phú nắm vai Phi xô nhẹ và o phòng nghỉ, nói:
- Phi nên biết, mình rất sợ viết thá»± Má»—i lần cầm viết lên, mong có ngưá»i đến phá khuấy hay là m ồn thì hay lắm.
Hai ngưá»i Ä‘i đến hoa viên, Phi nói:
- Mình tìm Phú quá lâu rồi.
- Biết rồi, ba cá»§a Hùng Tố Tố má»i Phi phải không?
- Phú, anh vẫn biết trước là tôi đã tiến cá» anh, viện trưởng lại nói anh rất báºn vì nhiệm vu...
Phú cưá»i cưá»i nói:
- Tại số mạng của mình khổ, muốn thanh nhà n một chút cũng không được.
- Äừng bi quan, ai bảo là m cá»™t trụ trong y viện chi.
- ÄÆ°á»£c rồi, Phi được ngưá»i giao phó thì cứ lãnh nhiệm vụ.
- Chiá»u nay mình má»i Phú Ä‘i dùng cÆ¡m tối, chúng ta cần nói nhiá»u chuyện cần hÆ¡n.
- Nói chuyện Hùng Tố Tố hả?
- Còn chuyện Vương Cách, bịnh nhân ở trại số 7.
- Vương Cách? Hắn thưá»ng đánh ngưá»i đó mà .
- Tôi nói chuyện với anh ta gần một tiếng đồng hồ, hắn đâu có đánh tôi. Chúng mình vỠphòng, tôi thay y phục rồi đi.
- Quan tâm quá váºy.
- Nếu Phú ước hẹn cùng Ä‘i má»™t đưá»ng vá»›i Phương Tá» thì mình hoan nghinh lắm.
- Äừng nhiá»u chuyện, mau thay đồ Ä‘i. Mình ở văn phòng chá» Phi chiá»u nay.
Phi Ä‘i má»™t mạch vá» ký túc xá, nhưng khi chà ng đến sân ký túc xá, bị cảnh sắc hấp dẫn chà ng. Phi dừng bước trông ra ngoà i biển. Lúc ấy vầng thái dương Ä‘ang treo lÆ¡ lá»ng trên biển cả thoạt trông như má»™t trái cầu lá»a, ráng chiá»u chói chang xuống nước, nhẩy múa theo từng đợt sóng. Mây trá»i như biến thà nh mà u đỠthẳm.
Vầng dương bị mây chiá»u che khuất ánh sáng cố nhoai ra thà nh muôn bức lụa và ng. Mặt biển không còn mà u xanh biếc, ánh ráng chiá»u nhuá»™m thà nh nhiá»u sắc. Trên mặt biển những cánh buồm trắng thấp thoáng, từ xa vá» bến. Tất cả thà nh má»™t bức há»a đẹp tuyệt vá»i không thể mô tả được. Phi đứng thẫn thá» cho đến khi mặt trá»i lặn.
|

09-09-2008, 01:06 PM
|
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 10
Trong má»™t quán nhá» trên bá» sông Äạm Thá»§y, Phú và Phi cùng ngồi đối ẩm bên má»™t chiếc bà n, Phú uống rượu rất sà nh, Phi không biết uống nhưng cÅ©ng thÃch lai rai vá»›i rượu. Quán tuy nhá», nhưng khách và o ăn uống khá đông, tiếng khách nói cưá»i ồn à o như những khúc nhạc thá»i trang. Ngoà i đưá»ng, nà o là tiếng kèn xe hÆ¡i, chuông xe xÃch lô nghe Ä‘inh óc, Phú vừa nhìn Phi nói:
- Tiểu Lê, việc của Vương Cách đã yên, Phi đừng động đến là m gì.
- Theo ý Phú sau khi hắn ra khá»i y viện sẽ đánh ngưá»i nữa à ?
- Không thể nói chuyện với hắn một lần mà phán đoán được.
- Mình không cần lắm. Mình đã cho hắn biết là hắn mắc chứng bịnh thần kinh phân tán, đã chẩn Ä‘oán nhiá»u phen rồi. Riêng mình xem dáng Ä‘iệu cá»§a hắn, đúng là tinh thần bất bình thưá»ng.
- Ạ, Phú xem hắn hồi nà o váºy? Má»›i trông qua thì thấy hắn rất bình thưá»ng, nói chuyện có đạo lý, nhưng hắn nói hắn thÃch sống chung vá»›i những ngưá»i mắc bịnh loạn trÃ, thÃch há» kêu la khóc cưá»i tùy ý.
- Äúng rồi, má»™t ngưá»i thưá»ng thì không thể chịu nổi sá»± á»’n à o cá»§a bịnh nhân. Trước kia có má»™t gã mắc chứng thần kinh phân tán, ông ta ở bịnh viện rất lâu, bá»—ng má»™t hôm, ông ta hô hoảng kêu y sÄ©, ông ta nói có cảm giác những ngưá»i chung quanh đây Ä‘á»u là rắn, ông ta nói đã lạc và o hang rắn, yêu cầu cho ông ta được rá»i bịnh viện. Y sÄ© mừng cho rằng căn bịnh ông ta đã hết, có thể xuất viện. Nhưng Vương Cách nói chưa muốn xuất viện, anh ta còn gây phiá»n cho chúng ta khá nhiá»u.
- Phú hãy nói Ä‘i, tôi rất thÃch thú giải thÃch vá» anh ta.
- Äúng ra Vương Cách mắc chứng tinh thần phân tán, bình trạng là anh ta thưá»ng có ảo tưởng ngưá»i khác khi dá»… mình, ngưá»i ta Ä‘oạt tất cả những gì cá»§a mình, như ngưá»i ta cướp bạn gái cá»§a anh ta, nên sau nà y nẩy sinh ra lắm phiá»n phức.
- Thiên Phú, có lẽ anh ta nói ông xưởng trưởng nà o đó cướp tình nhân cá»§a anh ta, đó là ảo tưởng chó không phải sá»± tháºt sao?
Phú há»›p má»™t há»›p rượu, cưá»i ngất nói:
- Tiểu Lê, có lẽ hắn không cho chú biết ai đoạt tình nhân của hắn sao?
- Không, anh ta chỉ nói ông chủ xưởng của hắn đã phục vụ, mà không nói ông chủ xưởng nà o.
- Tôi cÅ©ng tin chú mà y không biết ông chá»§ xưởng đó là ai, nếu Phi biết sẽ há»i phăng thêm những sá»± đã qua nhiá»u hÆ¡n nữa.
- Rốt cuộc là ai? Anh ta nói, nếu gặp mặt ông chủ xưởng đó ở đâu thì đánh tại đó.
Phú cố ý kéo dà i, tay nâng ly lên nói:
- Nà o, hãy uống cạn ly đi, mình sẽ nói cho Phi nghe.
Phi cùng nâng ly, hai ngưá»i uống cạn, Phú má»™t mặt cầm chai rượu để rót thêm, má»™t mặt nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, chúng ta gặp ngưá»i nà o cÅ©ng không thể tin bá» ngoà i cá»§a há», má»—i cá nhân Ä‘á»u có nếp sinh hoạt riêng. Có thể má»™t mình tôi biết, cÅ©ng có thể má»™t số Ãt ngưá»i được biết.
- Äúng váºy, vá» sinh hoạt tinh thần và sinh hoạt thể chất cả hai không mấy giống nhau.
- Mình không chỉ và o dục vá»ng hoặc tinh thần mà nói, ở đây mình chỉ nói vá» sinh hoạt thá»±c tế. Má»™t ngưá»i có hình dáng đạo mạo dưá»ng như thần thánh cÅ©ng không dám xâm phạm, nhưng thá»±c ra bá» trong cá»§a ông ta là má»™t thằng Ä‘iếm, má»™t gã lưu manh lưá»ng gạt. CÅ©ng như má»™t cô gái, ban ngà y có vẻ trang nghiêm thục nữ, đêm đến cô ta là má»™t vÅ© nữ hoặc má»™t gái Ä‘iếm cÅ©ng không chừng.
Phi gáºt đầu đồng ý:
- Äúng rồi, nhưng chúng ta luáºn những chuyện Ä‘á»i đó, nó có ăn nháºp gì đến đỠtà i cá»§a mình Ä‘ang bà n đây?
- Mình nói đây là nói vị xưởng trưởng của Vương Cách để cho Phi biết đó chớ.
- Phú chưa cho kẻ nà y biết ông chủ xưởng là ai?
Phú cưá»i cưá»i nói:
- Trưa hôm nay và tối hôm qua Phi Ä‘á»u gặp ông ta.
Phi như không tin, chà ng trợn tròn đôi mắt há»i:
- Hùng xưởng trưởng hả?
- Không phải Hùng xưởng trưởng mà là ba cá»§a Hùng Tố Tố, hiện giá» Phi có thể tin Vương Cách nói đó là sá»± tháºt hay chưa?
Phi chỉ lắc đầu chá»› không đáp lại. Phú há»i tiếp:
- Phi sợ Vương Cách vu khống hả? Không tin hắn thì chẳng nên tin tên nà y luôn thể.
- Tôi có cảm giác như đang sống trong cơn mê.
- Tóm lại, Phi không tin lá»i cá»§a bịnh nhân, bởi trong óc cá»§a há» chứa đấy ảo tưởng, trừ khi là m cho tin không phải có thá»±c mà là ảo tưởng, như thế thì bịnh hỠđã bá»›t nhiá»u.
- Äúng rồi, Ä‘iá»u đó là nguyên nhân trị là nh bịnh.
- Tiểu Lê, mình đứng trên phương diện bạn bè chá»› không phải phương diện thầy thuốc mà cho Phi biết, đừng quan tâm đến Vương Cách là m gì nữa, bởi hắn không phải là ngưá»i để cho Phi lưu tâm. Nếu Phi sắp Ä‘i đến nhà há» Hùng mà tiếp xúc nhiá»u vá»›i Vương Cách sẽ sanh ra phản cảm. Äá»i nà y ngưá»i như Vương Cách rất nhiá»u, nếu gặp má»—i ngưá»i thế đó, Phi lại lưu tâm đến thì không tránh khá»i phiá»n phức.
- Mình rất mang Æ¡n Phú khuyên tháºt tình.
- Mình vẫn biết rõ Phi không bao giá» tin theo lá»i mình khuyên, nhưng dần dần Phi sẽ thấy rõ Ä‘iá»u nà y là sá»± tháºt. Thầy thuốc là thầy thuốc chá»› không phải thầy thuốc là má»™t nhà từ thiện. Muốn trở thà nh má»™t y sÄ© giá»i phải già u lòng vị tha, nhưng trong đầu óc luôn luôn phải lạnh nhạt. Phân tách sá»± váºt, quan sát chân tướng tuyệt đối phải dùng lý trÃ, đừng để cho tình cảm len lá»i và o. Như khi cầm con dao giải phẫu thì nên chú ý và o vấn đỠgiải phẫu, đừng kể nó là đầu con chuá»™t bạch hay là đầu con thá» trắng đáng yêu.
Phi gáºt đầu nói:
- Vá» phương diện đó Phú yên chà đi, không bao giá» tôi để cho tình cảm che má» lý trÃ.
- Hay lắm, Phi đừng cho tôi là m thầy Ä‘á»i. Chỉ vì mình đến trước Phi đôi chút, nên rút kinh nghiệm mà bà n luáºn vá»›i Phi.
- Biết rồi, cám ơn Phú lắm.
Phú lại uống cạn má»™t ly nữa, mỉm cưá»i nói:
- Mình Ä‘á»c qua chuyện cá»§a má»™t triết nhân nà o đó, ông ta nói, chúng ta bước và o Ä‘á»i, khi đụng chạm nhiá»u, có thể tim ta nhỠđó mà rắn chắc, có thể tim ta phải tan nát. Mình tin rằng, quả tim cá»§a mình đã rắn chắc rồi, mình rất lo cho Phi, sợ quả tim cá»§a Phi quá má»m, e cho nó sẽ bị nghiá»n nát.
Phi vừa uống theo Phú vừa cưá»i nói:
- Mình không đến ná»—i váºy đâu. Nà o, chúng ta dùng thêm gì?
- No rồi, rượu cÅ©ng đủ rồi, uống nữa thì say chá»› Ãch gì.
Phi nhìn bầu rượu trên bà n đã cạn, nói:
- Một bình rượu không đủ một mình Phú uống, huống chi tôi đã uống hết một phần bạ Lâu quá, chúng ta nên say nhừ một bữa đi.
- Rất tiếc ngà y mai nhà ngươi Ä‘i đến nhà Tố Tố rồi, việc cá»§a nhà ngươi sắp là m như câu thÆ¡: "Hầu môn nhất nháºp thâm tợ hải... (Khi và o cá»a công hầu thấy nó sâu xa như biển cả).
- Äiểm thà dụ đó không hợp, phải phạt rượu má»›i được.
- Phi nên tỉnh táo chút đi, mình không uống theo Phi nữa đâu.
- Ngà y khác có cơ hội sẽ uống nữa. Tôi còn thiếu nợ anh.
- Tố Tố đáng yêu lắm. Phi nên để dà nh mà say sưa với nà ng.
Phi lấy thuốc ra sá»a soạn châm lá»a đốt, nghe Phú nói thế, chà ng báºt cưá»i lên:
- Mình chưa đi mà Phú đã đổ ghè tương rồi sao?
- Mình không đổ ghè tương đâu, chỉ sợ nà ng từ Äông Kinh vá», nà ng sẽ đổ ghè tương chá»›, chuẩn bị lo chuyện phiá»n phức nó sẽ tá»›i.
- Yên chà đi, không bao giá» có chuyện phiá»n phức.
- Äừng nói cứng, khi gặp chuyện phiá»n phức sẽ vô phương giải quyết cho mà coi.
HÆ¡n má»™t năm qua, trong y viện Ä‘á»u cho rằng Phi và Bân Bân là đôi bạn tình, hai ngưá»i thư tÃn vá»›i nhau rất thân máºt. Nhưng chà ng không muốn cho ngưá»i ngoà i đỠcáºp đến Bân Bân, có lẽ chà ng và nà ng chưa yêu nhau sâu Ä‘áºm cho lắm, nên khi nghe ngưá»i ta nói đến là thẹn thùa. Có lẽ thâm tâm chà ng tá»± ty, tuy biết Bân Bân tháºt tâm yêu chà ng, nhưng chà ng không muốn ai đỠcáºp đến. Chà ng muốn dùng nghị lá»±c và há»c thức cá»§a mình mà tá»± láºp.
Äiá»u đó không dá»… gì bắt ngưá»i khác hiểu được. Có rất nhiá»u ngưá»i há»c rá»™ng tà i cao, nhưng ngưá»i ta vẫn có ý kiếm đưá»ng Ä‘i tắt: tìm má»™t cô có tiá»n để kết hôn, sau khi thà nh vợ chồng rất dá»… có má»™t tòa y viện, chừng đó được cả danh lẫn lợi. Thá»±c ra cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i tÃnh thế nhưng không thà nh.
Có lẽ vì nguyên nhân tá»± láºp đó, Phi không muốn nhìn thẳng mối cảm tình vá»›i Bân Bân. Äồng thá»i chà ng cÅ©ng Ãt hay gần gÅ©i vá»›i Khưu viện trưởng. Sá»± tháºt, lòng chà ng muốn váºy, chá»› không phải chà ng cố tạo ra.
Äiá»u đó khiến chà ng khó giải thÃch cho ngưá»i khác nghe. Dùng cÆ¡m xong, chà ng và Phú trở vá» y viện. Chà ng quyết định không lưu tâm đến chuyện đó nữa, chừng nà o đến đâu hay đó, không suy nghÄ© là m gì cho mệt cân não. Trên đưá»ng Ä‘i, chà ng và Phú bà n việc công tác tại nhà Hùng xưởng trưởng. Chà ng khó nói rõ tâm trạng cá»§a mình:
- Tôi nháºn công tác ở đây rất trái vá»›i ý mình, không phải là má»™t y sÄ©, mà là má»™t giáo sư trong gia đình nà y.
Phú cưá»i cưá»i nói:
- Gá»i là là m bạn cho công chúa Ä‘á»c sách đỡ buồn thì đúng hÆ¡n.
- Äó là điá»u tôi Ä‘ang lo đây, nà ng thì há»c vá» văn há»c, trình độ Anh văn cá»§a tôi chưa chắc bằng nà ng.
- Phi là m giám khảo thi hay sao mà sợ. Nà ng tuy há»c vá» văn há»c, chắc gì nà ng giá»i vá» ngoại ngữ. Có ngưá»i khi gặp dân ngoại quốc thì cuống cuồng lên, nói chẳng ra lá»i.
- Tôi hy vá»ng sá»›m kết thúc công tác dở cưá»i dở khóc nà y cho rồi.
- Äừng nghÄ© váºy, chúng mầy nên nghÄ© Hùng xưởng trưởng và viện trưởng cá»§a mình là bạn thân, đối vá»›i tương lai cá»§a chú mà y rất quan trá»ng. Phi phải cố gắng hết sức mình, đừng miển cưỡng mà không nên.
- Mình phải cố gắng hết sức chá»›. Không phải vì lo là m theo hai ông chá»§, mà là vì căn bịnh cá»§a Tố Tố, miá»…n sao bịnh nà ng khá»i lương tâm mình má»›i được an.
- Lòng dạ chú mà y cÅ©ng khá lao chao, lẽ ra ý nghÄ© đó nên dấu kÃn trong lòng má»›i phải.
Phi cưá»i lá»›n nói:
- Cho anh biết có há» gì, Phú nà o phải ngưá»i lạ. Bá»™ tôi công bố vá»›i các ký giả hay sao?...
Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện, không mấy chốc đã đến bãi biển. Trăng lên rất sáng, biển vẫn lặng yên, mặt biểt tắm ánh trăng như má»™t dãi lụa trắng trải dà i. Từ lâu Phi và Phú chưa từng hưởng thú trăng thanh biển lặng, đêm nay đôi bạn bước từng bước thân máºt trên bãi biển. Phi bá»—ng nhiên nhá»› đến Lý Phương Tá», chà ng há»i:
- Phú à , tôi xem Phương TỠđối vá»›i anh rất ngá»t, sao anh không đáp lá»i nà ng?
Phú cưá»i cưá»i vẻ thần bà há»i lại:
- Phi thay chúng tôi mà là m chủ đi?
- Tôi xem cô bé đó đối với anh thân tình quá!
- Phi lại thà nh táºt rồi, đừng trông và o bá» ngoà i mà vá»™i và ng kết luáºn như váºy.
- Yêu nhau nà o phải là chứng bịnh.
- Có lẽ phức tạp hơn bịnh một chút.
- Nói thế, ngoà i nà ng còn vấn đỠgì khác nữa, hoặc chà ng còn đang xét lại chớ gì?
- Cũng phải, mà cũng không phải.
- Nói gì nghe mÆ¡ mà ng quá váºy?
- Không phải váºy đâu, hiện giá» bà n đến chuyện nà y e quá sá»›m, không biết là nà ng hay là mình còn trong vòng tÃnh toán.
- Chắc Phú sợ trách nhiệm là m chồng chớ gì?
- Tiểu Lê, sá»± nghiệp cá»§a chúng ta má»›i khởi đầu. Chú mầy muốn gánh nặng hà nh trang Ä‘i trên đưá»ng dà i không?
- Khi cần có thể gánh nặng hơn cũng được nữa.
- Trừ phi như tình cảm của chú mà y, mang thêm già y vớ mà ngồi trên phi cơ phản lực thì có sao đâu.
- Váºy anh thay tôi Ä‘i.
- Mình không cần thay chú mầy, cÅ©ng có ngưá»i là m chá»§ cho chú mầy rồi. Chú mầy muốn nhẩy ra khá»i chiếc vòng nà y cÅ©ng không thể được.
Phi cưá»i nhạt, không nói gì nữa. Chà ng xét thấy các bạn Ä‘á»u có ý nghÄ© như váºy cả. Khi đỠcáºp đến vấn đỠhôn nhân thì há» chỉ thấy hoà n cảnh cá»§a mình mà là m đỠtà i. Có ngưá»i thì khen ngợi, có ngưá»i thì ghen ghét, khiến cho chà ng không mấy gì vui vẻ. Chà ng không thể giải thÃch, nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu thêm.
Má»™t ngưá»i, không thể đồng cùng má»™t lúc chạy theo hai con đưá»ng. Tuy sức lá»±c ngưá»i khác có khá»e đến đâu chăng nữa, cÅ©ng không phải quyết định cho mình được. Tương lai cá»§a mình chỉ có mình má»›i quyết định được, dù ngưá»i khác nói gì, hoặc nghÄ© như thế nà o, miá»…n sao tâm mình được yên thì thôi.
Má»—i khi nghÄ© đến, Phi cảm thấy sá»± khó khăn trong lòng mình được nhẹ nhà ng hÆ¡n. Khi chà ng không thể giải thÃch cho ngưá»i khác tin, chỉ còn cách duy nhất là yên á»§i mình phần nà o là đủ rồi.
|
 |
|
| |