 |
|

10-09-2008, 09:36 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ năm
Vương tú tà i bà n láºp vợ hầu
Nghiêm giám sinh thá» chung chÃnh tẩm.
Những ngưá»i Hồi giáo nghe nói tri huyện Thang đã gông chết thầy cá»§a há», bèn nổi lên vây chặt lấy nha môn, má»™t giá»t nước cÅ©ng không lá»t. Má»i ngưá»i cứ gà o lên đòi đưa Trương TÄ©nh Trai ra đánh chết. Tri huyện hoảng hốt tra xét ở trong nha môn, má»›i biết có ngưá»i đã để lá»t việc ấy ra ngoà i. Tri huyện nói:
- Ta thì không sợ gì. Ta là chá»§ má»™t huyện. Nó dám là m gì ta? Nhưng nếu há» và o đây mà thấy ông Trương thì không biết ra thế nà o. Phải có cách gì đưa ông Trương ra khá»i nÆ¡i nà y má»›i được.
Y bèn vá»™i và ng gá»i mấy ngưá»i tâm phúc đến nha môn cùng nhau bà n bạc. May sao phÃa sau nha môn ở sát phÃa bắc thà nh. Mấy sai nhân bèn lẻn ra ngoà i thà nh lấy dây thừng thả Phạm Tiến, Trương TÄ©nh Trai xuống, thay đổi y phục, mặc đồ xanh, đội mÅ© cói, Ä‘i già y cá», theo má»™t con đưá»ng nhá», chạy như con chó nhà có tang, như con cá vừa lá»t lưới, chạy suốt cả đêm má»›i vỠđến tỉnh thà nh.
Trong lúc đó, bá»n quan lại ở đấy ra an dân, dá»— ngon dá»— ngá»t. Dân Hồi má»›i dần dần tan Ä‘i. Tri huyện Thang Ä‘em tình hình ấy viết tá» bẩm vá»›i án sát. Ãn sát viết giấy gá»i tri huyện lên. Tri huyện Thang thấy án sát thì cất mÅ© sa, để đầu trần cúi đầu chịu tá»™i, án sát há»i:
- Việc nà y thực ra, quan huyện là m quá đáng. Gông nó là đủ rồi cần gì phải lấy thịt chồng lên gông. Như thế còn ra hình pháp gì! Nhưng cái thói xấu xa nà y thì phải trị ngay không thể để lan rộng. Ta phải bắt mấy thằng đầu sỠra mà trị hết. Ông cứ vỠnha. Từ nay là m việc gì cũng nên châm chước, chớ có là m quá đáng.
Tri huyện Thang lại cúi đầu nói:
- Việc đó là con là m sai, mong Æ¡n quan lá»›n bảo toà n cho, tháºt như là ơn cha mẹ. Việc sai lầm con xin chữa. Sau khi quan lá»›n đã xét minh bạch, xin quan cho phép con trị bá»n cầm đầu để cho con được thể diện.
Ãn sát bằng lòng. Tri huyện cảm tạ vá» Cao Yếu. Sau má»™t thá»i gian, quả nhiên năm ngưá»i Hồi giáo cầm đầu ở Cao Yếu bị khép và o tá»™i bức bách quan trên, theo luáºt bị đóng gông giao cho quan huyện răn dạy. Tri huyện thấy công văn đến thì ra lệnh bắt, và sáng sá»›m hôm sau ra công đưá»ng Ä‘em mấy ngưá»i Hồi giáo ra trị tá»™i.
Tri huyện Thang sắp Ä‘i và o nhà trong thì thấy hai ngưá»i đến kêu oan, bèn đến há»i. Má»™t ngưá»i là Vương Tiểu Nhị. Vương Tiểu Nhị là láng giá»ng sát nách cá»§a Nghiêm cống sinh. Tháng ba năm ngoái, má»™t con lợn cá»§a Nghiêm chạy lạc và o nhà Vương. Vương vá»™i và ng Ä‘em lại trả. Nghiêm nói “Lợn đã chạy đến nhà ngưá»i ta, bây giá» lấy vá» tháºt là không mayâ€. Bèn bắt Vương mua con lợn kia giá tám đồng cân bạc. Nay nhà Vương nuôi con lợn đã hÆ¡n má»™t trăm cân, không ngá» lại chạy sang nhà Nghiêm. Nghiêm đóng cá»a lại. Anh cá»§a Tiểu Nhị là Vương Äại đến nhà Nghiêm đòi lợn. Nghiêm nói: “Lợn là cá»§a tôi, anh muốn bắt nó vá» thì phải trả cho đúng giá, cứ Ä‘em mấy lạng bạc đến đây để đưa nó vá»â€.
Vương Äại là ngưá»i nghèo, là m gì có tiá»n, má»›i cãi mấy câu, đã bị mấy đứa con trai cá»§a Nghiêm cống sinh rút cái then cà i cá»a ra đánh gần chết, gãy cả đùi, Ä‘ang nằm liệt ở nhà . Vì váºy Tiểu Nhị đến để kêu oan.
Tri huyện quay vá» phÃa ngưá»i thân oan thứ hai. Ngưá»i nà y đã năm sáu mươi tuổi.
Tri huyện há»i: - Tên anh là gì. Ngưá»i kia bẩm:
- Tên con là Hoà ng Má»™ng Thống, ở nhà quê. Năm ngoái tháng chÃn, con lên huyện ná»™p thuế nhưng thiếu tiá»n, có nhá» ngưá»i vay ông Nghiêm hai mươi lạng bạc, má»—i tháng lá»i ba phân. Con đã viết văn tá»± để lại nhà ông ta, nhưng con chưa lấy tiá»n ông ta, vì lúc Ä‘i ra phố con gặp má»™t ngưá»i bà con nói rằng ông ta có thể cho con vay số tiá»n, còn thiếu bao nhiêu thì há»i vay anh em trong là ng. Ông ta khuyên con chá»› há»i vay nhà ông Nghiêm. Con giao tiá»n thuế xong, cùng ngưá»i bà con vá» nhà . Việc đó xảy ra đã ná»a năm. Nay con nhá»› lại việc cÅ©, đến xin ông Nghiêm trả lại tá» văn tá»±. Ông ta đòi phải trả tiá»n lá»i mấy tháng nay. Con nói: “Tôi không vay vốn thì là m sao phải trả tiá»n lá»i.†Ông Nghiêm bảo “giá anh lấy lại tá» văn tá»± ngay từ bấy giá» thì tôi đã có thể cho ngưá»i khác vay để lấy lãi rồi. Vì anh không lấy lại văn tá»±, thà nh ra hai mươi lạng bạc cá»§a tôi vẫn phải để yên mà bá» mất tiá»n lá»i ná»a năm. Cái đó Ä‘á»u là do anh cảâ€. Con tá»± nghÄ© là có lá»—i, nhá» ngưá»i trung gian nói xin Ä‘em rượu thịt đến để lấy lại tá» văn tá»±. Ông Nghiêm không chịu. Ông ta lấy mất con lừa và bao gạo cá»§a con, nhưng vẫn không chịu trả cho con tá» văn tá»± kia. Xin quan lá»›n xét cho con nhá».
Tri huyện nghe váºy nói:
- Má»™t anh cống sinh, đã dá»± và o hà ng thân sÄ©, thế mà ở trong là ng xóm không là m nên việc gì tốt, lại cứ lừa dối ngưá»i ta, tháºt là tệ hại!
Bèn phê chuẩn hai tỠđơn kêu cá»§a hai ngưá»i kia, và bảo há» chỠđợi ở ngoà i. Nhưng đã có ngưá»i Ä‘em việc nà y báo vá»›i Nghiêm cống sinh. Nghiêm hoảng hốt nghÄ© bụng, những việc nà y Ä‘á»u là việc thá»±c cả. Nếu mà xét ra thì ta còn mặt mÅ©i nà o nữa. “Ba mươi sáu chước, chước gì là hÆ¡nâ€. Bèn thu xếp hà nh lý chạy ra tỉnh.
Tri huyện chuẩn y hai tỠđơn kiện, sai ngưá»i đến nhà Nghiêm để đòi há»i thì Nghiêm không có ở nhà nữa. HỠđến nhà ngưá»i em cá»§a Nghiêm. Ngưá»i nà y tên là Nghiêm Äại Dục, tá»± là Trà Hòa. Còn ngưá»i anh thì tá»± là Trà Trung. Hai ngưá»i là anh em ruá»™t, nhưng không ở cùng má»™t nhà . Trà Hòa là má»™t anh giám sinh nhà già u hà ng chục vạn. Sai nhân ở huyện Ä‘em việc nà y nói lại vá»›i Trà Hòa. Trà Hòa tuy già u nhưng nhát gan. Thấy anh không ở nhà , y không dám khinh nhá»n há», liá»n giữ há» lại đãi má»™t bữa cÆ¡m rượu, biếu hai nghìn đồng tiá»n cho há» Ä‘i. Rồi sai thầy tá»›i má»i hai ông cáºu đến bà n công việc.
Hai ngưá»i nà y há» Vương, má»™t ngưá»i là Vương Äức, má»™t ngưá»i là Vương Nhân. Há» là sinh viên có há»c bổng ở trưá»ng huyện. Há» Ä‘á»u có tiếng trong việc dạy há»c và kiếm được nhiá»u tiá»n. Nghe em rể má»i, cả hai Ä‘á»u đến. Trà Hòa kể lại việc nà y và nói:
- Hiện nay đã có giấy đòi, ta phải là m thế nà o? Vương Nhân nói:
- Anh cá»§a dượng thưá»ng ngà y vẫn khoe là quen thân cụ Thang, nhưng tại sao hôm nay má»›i có thế đã bá» chạy?
- Chuyện nói không bao giá» hết. Nhưng anh tôi hôm nay Ä‘i rồi, bá»n sai nhân thì cứ đến đây kêu gà o đòi bắt. Tôi là m sao mà bá» việc nhà đi tìm anh tôi cho được.
- Ông ta nhất định không chịu vỠđâu.
Vương Nhân nói:
- Ai lo việc nấy. Việc nà y liên quan gì đến dượng? Vương Äức nói:
- Chú không biết đấy thôi. Bá»n sai nhân thấy nhà dượng có bát ăn, nên chúng sinh sá»± để mong kiếm chác “hay kẻ có tóc không hay kẻ trá»c đầuâ€. Nếu dượng bá» mặc thì chúng sẽ là m ra lẽ đấy. Bây giá» chi bằng ta dùng kế “rút cá»§i dưới nồiâ€. Nhá» ngưá»i trung gian đến nói vá»›i những ngưá»i viết đơn kiện được vừa lòng. Sau đó ta có thể viết giấy báo quan huyện rằng công việc đã thu xếp xong. Như thế tránh được những việc xảy ra sau nà y.
Vương Nhân nói:
- Không cần nhá» ngưá»i ngoà i. Anh em ta cứ Ä‘i tìm Vương Tiểu Nhị và Hoà ng Má»™ng Thống, đến nhà há» nói cho há» rõ. Ta Ä‘em lợn trả cho nhà há» Vương, cho ngưá»i bị đánh gãy đùi má»™t Ãt tiá»n. Tìm tá» văn tá»± trả cho há» Hoà ng. Việc đã qua thì bá» hết.
Nghiêm Trà Hoà :
- Cáºu nói thế không được! Bà chị tôi là ngưá»i không biết Ä‘iá»u, mấy thằng cháu lại toà n là đồ như lang như sói, chúng nó không chịu nghe đâu. Äá»i nà o chúng nó lại chịu trả lợn và trả văn tá»± cho ngưá»i ta!
Vương Äức nói:
- Dượng nói thế không được. Nếu bác gái và các cháu vẫn cứ cố chấp thì đó là điá»u không may. Dượng phải bá» ra và i lạng bạc theo giá con lợn để trả cho nhà há» Vương. Còn vá» văn tá»± nhà há» Hoà ng thì chúng tôi sẽ là m trung gian viết má»™t tá» cho há» Hoà ng để huá»· tá» văn tá»± kia Ä‘i. Chỉ có thế má»›i giải quyết được công việc và dượng má»›i khá»i tai tiếng.
Bà n bạc xong, má»i việc Ä‘á»u thu xếp ổn thá»a. Nghiêm Trà Hòa tốn mất mưá»i mấy lạng bạc. Việc ở nha môn xong xuôi. Sau mấy hôm, Nghiêm là m má»™t bữa rượu, má»i hai ông cáºu đến ăn để cảm Æ¡n. Hai ông tú tà i nà y muốn là m bá»™ không chịu Ä‘i. Nghiêm bèn dặn đầy tá»› đến nói:
- Mợ ở nhà mệt, nay nhân có bữa rượu mợ muốn nói vá»›i hai cáºu má»™t và i việc.
Hai ngưá»i nghe váºy má»›i đến.
Nghiêm má»i và o phòng khách rót trà , gá»i đầy tá»› đến bảo vá»›i vợ là khách đã đến. Má»™t a hoà n ra má»i hai ngưá»i và o phòng. Hai ngưá»i thấy em gái là Vương thị da và ng, gầy gò ốm yếu, Ä‘i không vững, Ä‘ang chuẩn bị bóc hạt dưa, bóc hạt dẻ, lo kẹo bánh. Thấy anh đến, Vương thị bá» tất cả ra chà o. Ngưá»i vú em tay bế đứa con trai nhá» cá»§a nà ng hầu má»›i ba tuổi cổ mang kiá»ng bạc, mặc áo quần đỠra kêu “cáºu, cáºuâ€. Hai ngưá»i uống trà xong. Má»™t a hoà n đến nói:
- Cô Triệu ra chà o hai cáºu. Hai ngưá»i vá»™i và ng nói:
- Không dám.
Hai ngưá»i nói chuyện nhà qua loa, lại nói bệnh em gái. Há» bảo:
- Äó chẳng qua là hư nhược, cần phải có nhiá»u thuốc bổ.
Ở ngoà i đã dá»n tiệc xong. Nghiêm má»i ra dá»± tiệc. Trong khi nói chuyện há» lại nhắc đến chuyện Nghiêm Trà Trung. Vương Nhân cưá»i há»i Vương Äức:
- Nà y anh, tôi tháºt không hiểu ông ta viết lách như thế mà cÅ©ng thi đỗ được là tại là m sao?
- Äó là sá»± việc ba mươi năm trước đây. Lúc bấy giá» ngưá»i chấm thi toà n là ngá»± sá». Há» là lại Ä‘iển xuất thân có biết văn chương là cái gì!
- Ông ta cà ng ngà y cà ng quái lạ! Chúng ta là thân thuá»™c, má»™t năm má»i ông ta mấy lần, thế mà chúng ta chưa bao giỠđược uống má»™t chén rượu cá»§a nhà ông ta. Nhá»› lại chỉ có năm ngoái khi đỗ cống sinh, dá»±ng cá»™t cá» trước nhà thì ông ta có má»i tôi ăn má»—i lần.
Vương Äức cau mà y nói:
- Lúc đó tôi không Ä‘i! Ông ta đỗ cống sinh, bắt ngưá»i ta góp tiá»n Ä‘i mừng.
Cả thôn trưởng và má»i ngưá»i Ä‘á»u phải mất tiá»n. Ông ta lấy được đến má»™t hai trăm quan tiá»n. Nhưng tiá»n nhà bếp, tiá»n hà ng thịt thì đến nay vẫn chưa trả. Cứ hai tháng má»™t lại có má»™t lần hỠđến là m ồn, tháºt là xấu.
Nghiêm Trà Hòa nói:
- Nói ra, không tiện, nhưng thá»±c ra không giấu gì hai cáºu: Nhà tôi có má»™t Ãt ruá»™ng, gia đình bốn miệng ăn, nhỠđó sống qua ngà y. Thịt lợn thì tôi không dám mua má»™t cân. Chỉ khi nà o thằng cháu vòi ăn, tôi má»›i mua cho cháu bốn tiá»n thịt chÃn. Anh tôi tấc đất cắm dùi cÅ©ng không có; nhà thì lắm miệng ăn, thế mà trong khoảng ba ngà y mua tá»›i năm cân thịt. Thịt nấu rồi chỉ ăn luôn má»™t bữa. Äến bữa chiá»u lại mua chịu cá. Lúc đầu má»›i chia gia tà i thì ruá»™ng vưá»n như nhau cả. Bây giá» thì ăn sạch hết. Äến cả ghế gá»— hoa lê trong nhà cÅ©ng lén đưa ra cá»a sau đổi lấy thịt. Các cáºu xem việc nhà như thế nà y là m sao cho tiện?
Hai ngưá»i cưá»i khanh khách. Cưá»i xong lại nói:
- Chúng ta cứ nói chuyện nà y mãi quên cả ăn uống. Äâu mau Ä‘em các hạt xúc xắc ra.
Nghiêm đưa các hạt xúc xắc cho các cáºu, nói:
- Chúng ta thả xúc xắc lấy trạng nguyên chơi! Ai thả được trạng nguyên thì phải uống một chén rượu.
Vương Äức, Vương Nhân lần lượt thả được trạng nguyên. Má»—i ngưá»i uống mấy chục chén rượu. Có má»™t Ä‘iá»u lạ: Con xúc xắc kia hình như Ä‘oán được việc ngưá»i. Nghiêm thả mấy cÅ©ng không trúng trạng nguyên. Hai ngưá»i vá»— tay cưá»i vang. ChÆ¡i mãi đến hết canh tư hai ngưá»i say lảo đảo, phải kiêng vá» nhà .
Từ đấy bệnh cá»§a Vương thị cà ng ngà y cà ng nặng. Má»—i ngà y bốn năm thầy thuốc đến. Thuốc thì toà n là nhân sâm, phụ tá». Nhưng không thấy hiệu quả, cứ nằm liệt giưá»ng. Ngưá»i thiếp có con trai là Triệu thị đứng bên cạnh lo thuốc thang hết sức chu đáo. Thấy Vương thị không khá»i, chiá»u nà o Triệu thị cÅ©ng mang con đến chân giưá»ng mà khóc. Khóc mấy lượt như váºy. Má»™t hôm Triệu thị nói:
- Tôi chỉ cầu trá»i pháºt sao cho tôi chết thay để bà chị khá»i bệnh.
- Em điên rồi! Ai có số nấy, không thể thay được!
- Bà chị không nên nói như váºy! Tôi chết thì có nghÄ©a là gì. Nhưng nếu bà chị có mệnh hệ nà o, thì ông nhà nhất định lấy bà lá»›n: Ông nhà đã hÆ¡n bốn mươi tuổi rồi, chỉ có thằng bé nà y! Lại lấy thêm bà lá»›n nữa thì bà ta chỉ lo đến con bà ta thôi. Từ xưa đã có câu: “Mấy Ä‘á»i dì ghẻ có thương con chồngâ€. Nếu như váºy thì con tôi không sống lâu được và tôi cÅ©ng chết mất thôi. Chi bằng bây giá» tôi chết thay bà chị thì còn cứu được mạng con tôi!
Vương thị nghe nói không đáp. Triệu thị nước mắt lưng tròng ngà y lo thuốc thang cÆ¡m cháo, không rá»i ná»a bước. Má»—i buổi tối Triệu thị Ä‘i hồi lâu không thấy vá», Vương thị há»i a hoà n:
- Cô Triệu đi đâu?
- Äêm nà o cô cÅ©ng thắp hương ở ngoà i sân, khóc lóc cầu trá»i phù há»™ bà và xin nguyện chết thay cho bà . Chiá»u nay thấy bệnh bà nặng cho nên Ä‘i ra cầu nguyện sá»›m hÆ¡n ngà y thưá»ng.
Vương thị nghe nói, ná»a tin ná»a ngá». Hôm sau buổi tối, Triệu thị lại vừa khóc vừa nói những lá»i kia. Vương thị nói:
- Thế sao cô em không nói vá»›i ông nhà , nay mai ta chết Ä‘i, thì Ä‘em em là m vợ chÃnh?
Triệu thị vá»™i và ng má»i Nghiêm đến và kể lại những lá»i Vương thị vừa nói, Nghiêm nghe váºy thÃch lắm, vá»™i nói ngay:
- Như thế thì sáng mai má»i hai cáºu đến đây bà n việc ấy để cho có bằng cá»›.
Vương thị lấy tay ra hiệu nói:
- Cái đó tùy ông.
Sáng hôm sau Nghiêm Trà Hòa cho má»i hai cáºu đến. Sau khi xem lại đơn thuốc và bà n việc tìm danh y, Nghiêm đưa há» và o phòng vợ nằm, kể lại ý định cá»§a Vương thị cho há» nghe và nói:
- Hai cáºu cứ thá» há»i nhà tôi!
Hai ngưá»i đến bên giưá»ng Vương thị giá» nói không được nữa, lấy tay chỉ và o đứa con nÃt gáºt đầu. Hai ngưá»i cáºu thấy váºy mặt buồn thiu, không nói được ná»a lá»i. Lát sau Nghiêm má»i hai ngưá»i và o thư phòng dùng cÆ¡m. Há» không nói gì đến việc đó nữa. Ä‚n xong lại má»i và o phòng riêng kÃn đáo, Nghiêm nói đến việc Vương thị bệnh nặng, vừa nói vừa chảy nước mắt:
- Lệnh muá»™i vá» nhà tôi hai mươi năm nay quả là ngưá»i ná»™i trợ tốt cá»§a tôi. Nay bá» tôi Ä‘i, tôi là m thế nà o bây giá». Hôm trước có nói vá»›i tôi rằng cần phải sá»a chữa phần má»™ cá»§a nhạc phụ, nhạc mẫu. Nhà tôi có dà nh được chút Ãt gá»i lại hai cáºu là m kỉ niệm. - Nói rồi, bảo đầy tá»› ra ngoà i, còn mình Ä‘i mở má»™t cái tá»§ lấy hai gói bạc ra, má»—i gói má»™t trăm lạng, đưa cho hai ngưá»i và nói:
- Xin hai cáºu chá»› từ chối.
Hai ngưá»i đỡ tay đổ lấy. Nghiêm lại nói:
- Xin hai cáºu chá»› báºn tâm. Sau nà y, nếu cúng tế mà cần tiá»n thì tôi xin chịu tất cả. Xin hai cáºu cứ sang là m lá»…. Mai tôi sẽ cho kiệu rước hai mợ đến. Nhà tôi cÅ©ng có má»™t Ãt đồ trang sức muốn biếu hai mợ là m quà .
Xong việc há» lại ra nhà ngoà i.Ở ngoà i có ngưá»i khác đến. Nghiêm ra tiếp khách. Lúc trở và o thấy hai ngưá»i cáºu khóc đỠcả mắt, Vương Nhân nói:
- Lúc nãy dượng vừa nói vá»›i anh tôi rằng ngưá»i em gái chúng tôi tháºt là má»™t đấng trượng phu trong nữ giá»›i. Quả là má»™t Ä‘iá»u may mắn cho há» Vương, nhưng chỉ sợ trong lòng dượng không nghÄ© như thế. Nếu dượng còn ngá» vá»±c thì tháºt là không xứng vá»›i kẻ nam nhi.
Vương Äức nói
- Dượng có biết việc láºp Triệu thị là m vợ chÃnh là liên quan đến cả tam đại nhà dượng không? Nếu em chúng tôi chết, dượng lấy má»™t ngưá»i khác, thì ngưá»i nà y sẽ giết đứt thằng cháu ngoại cá»§a chúng tôi. Cha mẹ dượng ở trên trá»i không yên, mà linh hồn cha mẹ chúng tôi cÅ©ng không yên được.
Vương Nhân vỗ bà n nói:
- Chúng ta là ngưá»i Ä‘á»c sách, phải theo nghÄ©a cương thưá»ng. Nếu là m văn chương thay lá»i Khổng Tá», cÅ©ng phải là m như thế má»›i được. Dượng không nghe thì chúng tôi không đến nhà nữa
Nghiêm nói:
- Nhưng sợ hỠnội nhà tôi nói ra nói và o.
- Có hai chúng tôi là m chá»§! Việc nà y phải là m to! Dương đưa tôi thêm mấy lạng. Ngà y mai mặc chúng tôi, cứ là m mưá»i mấy mâm má»i há» hà ng đến. Trước mặt em gái chúng tôi hai ngưá»i sẽ cùng lạy trá»i đất, tổ tiên, láºp Triệu thị là m vợ chÃnh. Xem ai còn nói và o đâu!
Nghiêm lại đưa thêm cho hai ngưá»i năm mươi lạng bạc. Hai ngưá»i Ä‘i ra tá» vẻ như đã là m được việc nghÄ©a.
Sáng ngà y thứ ba. Vương Äức, Vương Nhân đến nhà Nghiêm, chá»n ngà y tốt viết mấy mươi tá» thiếp má»i bà con thân thuá»™c. Tất cả Ä‘á»u đến, trừ năm ngưá»i cháu ở nhà sát vách là nhà Nghiêm Trà Trung không đến. Ä‚n cÆ¡m sáng xong má»i ngưá»i đến trước giưá»ng Vương thị, viết tá» di chúc láºp Triệu thị là m vợ chÃnh. Hai ông cáºu là Vương Ư Cứ và Vương Ư Y Ä‘á»u kà và o. Nghiêm giám sinh đội mÅ© vuông, mặc áo lam, tay áo lụa Ä‘á», Triệu thị mặc áo rá»™ng Ä‘á», đội mÅ© xÃch kim. Hai ngưá»i lạy trá»i đất, lạy tổ tiên. Vương Ư Y có há»c rá»™ng, là m há»™ má»™t bà i văn cáo tổ tiên rất lâm ly.
Cáo tổ tiên xong, tất cả rá»i khá»i bà n thá». Hai ông cáºu bảo a hoà n má»i hai bà mợ ra. Bốn vợ chồng là m lá»… vá»›i vợ chồng Nghiêm. Vợ chồng Nghiêm cÅ©ng là m lá»… đáp lại. Bà con đến mừng theo thứ tá»± lá»›n nhá». Rồi đến những ngưá»i trong nhà từ quản gia đến gia nhân, a hoà n, tôi tá»›, mấy mươi ngưá»i Ä‘á»u ra chà o ông chá»§ bà chá»§.
Triệu thị lại má»™t mình và o phòng lạy Vương thị, gá»i là chị. Bấy giá» Vương thị đã mê rồi. Là m lá»… xong thì ở nhà lá»›n, hai nhà nhá», nhà trong, nhà ngoà i, toà n là khách cả. Dá»n hÆ¡n hai mươi mâm rượu. Ä‚n đến canh ba, Nghiêm giám sinh đương ngồi ở nhà lá»›n tiếp khách, ngưá»i vú em chạy ra hốt hoảng báo:
- Bà đã tắt thở!
Nghiêm giám sinh vừa khóc vừa chạy và o. Chỉ thấy Triệu thị đứng bên giưá»ng Ä‘áºp đầu và o giưá»ng mà khóc ngất. Má»i ngưá»i cạy răng đổ nước và o miệng má»›i tỉnh lại. Vừa tỉnh dáºy, đầu tóc rÅ© rượi, lại lăn ra đất khóc trá»i, khóc đất. Nghiêm không biết là m thế nà o.
Trong lúc quản gia ở nhà khách, những đà n bà ở nhà trong lo việc khâm liệm thì ở trong buồng chỉ có hai bà mợ. Nhân khi má»i ngưá»i báºn rá»™n, hai bà mợ vét sạch tất cả áo quần, và ng bạc, châu báu, trang sức. Thấy cái mÅ© và ng cá»§a Triệu thị lăn ra đất, má»™t ngưá»i giấu luôn và o bá»c.
Nghiêm giám sinh vá»™i và ng bảo mụ vú đưa cáºu bé đến. Lấy má»™t cái áo trắng cho mặc. Lúc bấy giá» những thứ khâm liệm, săng hòm Ä‘á»u đã có sẵn.
Liệm xong trá»i má»›i sáng.
Linh cữu để và o nhà giữa. Má»i ngưá»i đến thăm viếng xong ra vá». Hôm sau, má»—i nhà bà con nháºn má»™t cặp áo tang.
Ngà y thứ ba thà nh phục. Triệu thị muốn mặc áo gai để tá» lòng hiếu, nhưng hai ông cáºu nhất định không cho, nói “danh bất chÃnh tắc ngôn bất thuáºnâ€. Bà là chị em rồi. Äã là em thì chỉ có chịu phục cho chị má»™t năm, chỉ mặc áo vải má»ng và cái chụp vải trắng mà thôi.
Lá»… nghi định xong, ngà y đưa ma đã đến. Việc ma chay tống táng mất tất cả bốn năm nghìn lạng bạc, kéo dà i ná»a năm, không cần phải nói. Triệu thị cảm kÃch hai ông cáºu đến táºn xương tuá»·. Äến lá»… cÆ¡m má»›i, Triệu thị biếu má»—i nhà hai mươi đấu gạo, hai mươi đấu rau, giò lợn thui má»—i nhà bốn chiếc, gà vịt thì không tÃnh hết.
Äêm ba mươi tết, sau khi lạy trá»i và tổ tiên, Nghiêm ngồi ăn cá»— vá»›i vợ là Triệu thị. Mụ vú bế đứa con trai ngồi ở má»™t đầu bà n. Uống và i chén rượu xong, Nghiêm chỉ và o cái tá»§ và nói vá»›i Triệu thị:
- Hôm qua ngưá»i ngoà i phố đưa đến ba trăm lạng tiá»n lá»i. Äó là tiá»n riêng cá»§a Vương thị, năm nà o cuối tháng chạp hỠđưa đến cÅ©ng giao cho bà ta số tiá»n nà y, muốn dùng và o việc gì thì dùng. Năm nay tiá»n có đây, nhưng không có ai nháºn!
Triệu thị nói:
- Tiá»n cá»§a chị không dùng và o việc thì cÅ©ng không phải. Tôi thấy chị vẫn Ä‘em tiêu chứ! Nhá»› lại năm nà o, gặp ngà y lá»… thì sư cô biếu quả há»™p, ngưá»i bán hoa bán đồ trang sức, lại có cô xẩm đánh đà n tỳ bà ba dây ở ngoà i cá»a không chịu Ä‘i đâu, ai mà chẳng chịu Æ¡n cá»§a chị? Chị lại là ngưá»i từ tâm, thấy ai thân thÃch nghèo đói, chị không có ăn cÅ©ng cứ cho hỠăn; chị không có mặc cÅ©ng cứ cho ngưá»i ta áo quần. Như thế thì số tiá»n kia thấm và o đâu. Có nhiá»u nữa cÅ©ng tiêu hết ngay. Chỉ có hai ông cáºu là không lấy cá»§a chị má»™t đồng nà o. Theo ý tôi thì tốt nhất vẫn là giữ số tiá»n ấy đến sang năm tiêu và o việc là m phúc thay cho chị. Còn thừa Ãt nhiá»u, ta Ä‘em cho hai cáºu là m tiá»n Ä‘i đưá»ng, vì sang năm là năm có khoa thi. Như thế là tốt nhất.
Nghiêm Ä‘ang nghe Triệu thị nói, thì thấy con mèo ở dưới bà n cà o và o đùi. Nghiêm đá nó má»™t cái. Con mèo sợ hãi nhảy và o phòng trong, nhảy lên đầu giưá»ng là m rÆ¡i má»™t cái giá» mây. Thắp Ä‘uốc xem thì ra con mèo chết tiệt nà y đã đá đổ má»™t miếng ván đầu giưá»ng là m má»™t cái giỠđổ ra, đến gần xem thấy táo Ä‘en đổ ra cùng vá»›i rượu. Cái giá» nằm nghiêng, hai ngưá»i dá»±ng giá» dáºy thì thấy ở dưới đáy có từng gói bá»c tất cả năm trăm lạng bạc. Nghiêm thở dà i:
- Tôi đã nói bà không dùng hết tiá»n, cho nên hà ng năm má»›i chất chứa lại như thế nà y, để khi tôi có việc gì gấp thì Ä‘em ra dùng. Nhưng nay thì bà đã Ä‘i đâu? - Nói rồi lại khóc. Nghiêm gá»i ngưá»i nhà đến quét sạch nhà . Lại bà y má»™t đĩa táo cùng Triệu thị đặt lên bà n thá», quỳ trước bà n thá» khóc má»™t tráºn. Vì váºy đầu năm má»›i, Nghiêm không Ä‘i thăm ai mà chỉ ở nhà sùi sụt than khóc, lúc nà o cÅ©ng khóc. Tinh thần há»—n loạn hoảng hốt không yên.
Sau ngà y lá»… chÆ¡i đèn, Nghiêm thấy tim nhức nhối. Lúc đầu vẫn xem thưá»ng, có đêm thức đến canh ba để tÃnh toán. Nhưng sau dần dần ăn uống không được, ngưá»i gầy như que cá»§i, song vẫn không dám bá» tiá»n ra để mua nhân sâm. Triệu thị khuyên:
- Tâm ông không yên! Không nên lo công việc nữa. Nghiêm nói:
- Con tôi còn nhỠdại, nà ng bảo tôi giao cho ai? Tôi còn sống ngà y nà o thì còn phải lo ngà y ấy.
Không ngá» và o cuối mùa xuân, bệnh Nghiêm cà ng nặng, phải nằm liệt giưá»ng, má»—i ngà y chỉ húp hai bát cháo loãng. Äến lúc trá»i ấm, bệnh hÆ¡i đỡ, Nghiêm cố gắng ăn được và i ba miếng cÆ¡m và dáºy ra trước nhà đi lại. Nhưng qua mùa hạ rồi và o láºp thu, thì bệnh lại nặng thêm, phải nằm liệt giưá»ng, lại tưởng đến mùa thu Ä‘i lúa sá»›m, sai tôi tá»› Ä‘i xuống là ng thì trong lòng áy náy không yên.
Má»™t hôm, uống thuốc buổi sáng xong, nghe tiếng lá rụng xà o xạc ngoà i cá»a sổ, trong lòng thấy rá»n rợn, thở dà i má»™t tiếng, quay mặt và o tưá»ng. Triệu thị ở phòng ngoà i cùng hai ông cáºu và o thăm bệnh trước khi đến từ biệt lên tỉnh để Ä‘i thi hương. Nghiêm bảo ngưá»i tá»› gái đỡ mình cố gắng ngồi dáºy. Vương Äức và Vương Nhân nói:
- Äã lâu không đến thăm dượng, bây giá» dượng gầy quá. CÅ©ng may tinh thần còn khá.
Nghiêm giám sinh má»i há» ngồi xuống, chúc há» thi đỗ và giữ lại trong phòng ăn Ä‘iểm tâm. Lại Ä‘em chuyện đêm ba mươi tết ra nói. Nghiêm bảo Triệu thị đưa ra hai gói bạc, chỉ Triệu thị mà nói:
- Äây là ý định cá»§a nhà tôi nói rằng chị nó để lại cái nà y, nên Ä‘em biếu hai cáºu là m tiá»n lá»™ phÃ. Nay bệnh tôi đã nặng quá, đến khi hai cáºu trở vá» không biết có được gặp nhau không. Sau khi tôi chết Ä‘i, hai cáºu trông nom đến đứa cháu ngoại, dạy cho nó há»c để cho nó thi đỗ, khá»i phải như tôi cứ bị anh tôi bắt nạt.
Hai ngưá»i cầm lấy tiá»n, má»—i ngưá»i bá» hai gói và o bá»c, cảm Æ¡n và nói mấy lá»i an á»§i, rồi chà o ra vá».
Từ đó bệnh Nghiêm má»—i ngà y má»™t nặng. Thân thuá»™c Ä‘á»u đến thăm, năm ngưá»i cháu thay nhau tiếp các ông lang. Äến sau tết Trung thu thì thầy thuốc không cho thuốc nữa. Gia nhân trông nom các trang trại Ä‘á»u được gá»i vá». Bệnh nặng, ba ngà y liá»n không nói được. Buổi chiá»u, nhà đầy cả ngưá»i. Trên bà n có má»™t đĩa đèn dầu. Trong cổ há»ng Nghiêm nghe tiếng Ä‘á»m cứ sò sè mãi không thôi nhưng y không chết, cứ giÆ¡ hai ngón tay ra. Cháu trai lá»›n chạy lại há»i:
- Chú hai! Chắc còn hai ngưá»i thân chưa đến để gặp mặt sao?
Nghiêm lắc đầu hai ba cái.
Cháu trai thứ hai chạy lại:
- Chú hai! Có phải chú có hai gói bạc ở đâu mà chưa chỉ chỗ giấu?
Y trợn mắt tròn xoe, lắc đầu. Ngón tay lại giÆ¡ ra gấp hÆ¡n. Mụ vú bế cáºu bé lại xen và o má»™t câu:
- Ông nhà nghÄ© đến hai cáºu chưa vá» nên là m như váºy.
Y nghe thế lại lắc đầu, ngón tay run run không động. Triệu thị vá»™i và ng gạt nước mắt ra trước giưá»ng nói:
- Ông Æ¡i! Má»i ngưá»i nói Ä‘á»u không đúng ý ông. Chỉ có tôi hiểu ý ông mà thôi. Chỉ nhân việc ấy, khiến cho: gia tà i tranh Ä‘oạt, ở trong cốt nhục nổi gươm Ä‘ao; kế tá»± lôi thôi đến cá»a quan tư gây kiện tụng.
Muốn biết Triệu thị nói cái gì xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 01:05 PM.
|

10-09-2008, 09:38 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ sáu
Hương thân trở bệnh rộn nhà đò
Quả phụ ngáºm oan kiện bác cả.
Nghiêm giám sinh hấp hối cứ giÆ¡ hai ngón tay ra ngoà i, không chịu tắt thở. Mấy đứa cháu trai và ngưá»i nhà cứ bà n tán gạn há»i không hiểu ý Nghiêm muốn nói cái gì. Ngưá»i thì cho là hai ngưá»i, ngưá»i cho là hai việc, ngưá»i lại nói hai mảnh ruá»™ng. Má»—i ngưá»i nói má»™t cách, nhưng y cứ lắc đầu hoà i. Triệu thị lách và o chạy đến trước mặt nói:
- Ông ơi chỉ có tôi mới hiểu ý của ông thôi. Trên cái đĩa đèn dầu có hai cái bấc, ông không yên sợ tốn dầu. Tôi gạt một cái bấc đi là được.
Nói xong vá»™i và ng gạt Ä‘i má»™t cái bấc. Má»i ngưá»i xem mặt Nghiêm thì thấy Nghiêm gáºt đầu, buông tay xuống thở hÆ¡i cuối cùng. Cả nhà khóc than rối rÃt, chuẩn bị khâm liệm. Linh cữu để và o gian giữa nhà thứ ba.
Buổi sáng mấy ngưá»i thầy tá»› chạy khắp phố báo tang. Tá»™c trưởng là Nghiêm Chấn Tiên dẫn má»i ngưá»i trong hỠđến Ä‘iếu. Há» Ä‘á»u được giữ lại ăn uống và lấy vải tang vá». Triệu thị có ngưá»i em là Triệu Lão Nhị, là m việc trong hiệu bán gạo, ngưá»i cháu là Triệu Lão Hán là m nghá» thụt bá»… ở trong hiệu thợ bạc, cÅ©ng Ä‘em lá»… váºt đến Ä‘iếu. Thầy tăng treo trước nhà má»™t cái cá» phan dà i, Ä‘á»c kinh cầu hồn. Triệu thị dẫn con ra trước linh cữu kêu khóc. Bá»n tôi tá»›, gia nhân, a hoà n Ä‘á»u chịu tang. Cá»a nhà cÅ©ng quấn vải trắng.
Äến ngà y thứ bảy, Vương Äức, Vương Nhân Ä‘i thi vỠđến Ä‘iếu, ở lại đây má»™t ngà y. Ba bốn ngà y sau Nghiêm cống sinh cÅ©ng thi ở tỉnh vá», mấy đứa con Ä‘ang lo việc tang lá»… bên nhà chú em.
Sau khi cởi hà nh lý, Trà Trung ngồi vá»›i vợ, sắp rá»a mặt, thì thấy ngưá»i vú em cá»§a Triệu thị đưa má»™t ngưá»i đầy tá»› tay bưng má»™t cái quả há»™p và má»™t cái gói đến thưa:
- ThÃm hai nghe tin bác đã vá», nhưng vì có tang không sang được. Nhân có bá»™ áo quần và mấy lạng bạc là cá»§a chú hai dặn đưa biếu bác, và xin bác sang.
Nghiêm cống sinh mở ra xem thì thấy hai cái áo đoạn mới tinh, với hai trăm lạng bạc, trong lòng mừng rỡ, quay lại bảo vợ đưa ra tám phân bạc thưởng cho mụ vú và nói:
- Nhá» nói lại vá»›i thÃm hai tôi có lá»i cảm Æ¡n. Tôi sẽ sang ngay bây giá».
Sau khi vú em và ngưá»i đầy tá»› đã Ä‘i, y thu áo quần và tiá»n bạc rồi há»i vợ thì biết rằng vợ và bá»n con Ä‘á»u được quà biếu. Còn cái nà y thì chỉ dà nh riêng cho y thôi. Há»i xong y thay khăn áo, mang má»™t cái áo vải trắng có thắt lưng vải và sang nhà Triệu thị. Äến trước linh cữu, y hô mấy tiếng “chú hai†khà n khà n rồi lạy hai lạy. Triệu thị mang áo tang ra lạy tạ. Lại gá»i đứa con ra lạy bác rồi vừa khóc vừa nói:
- Chúng tôi tháºt khổ! Nhà tôi ná»a đưá»ng bá» chúng tôi. Nay cháu hoà n toà n nhá» cáºy bác là m chá»§!
Nghiêm cống sinh nói:
- ThÃm hai, ngưá»i ta ai cÅ©ng có số. Chú hai nay quy tiên rồi. Nhưng thÃm thì Ä‘ang còn cháu đây, phải lo nuôi nấng nó, buồn là m gì?
Triệu thị cảm Æ¡n má»i và o thư phòng ăn cÆ¡m, lại cho má»i hai cáºu đến tiếp.
Má»™t lát hai cáºu đến, Vương Äức nói:
- Dượng cháu thưá»ng ngà y thân thể tráng kiện. Là m sao đột nhiên lại mắc bệnh không dáºy được? Chúng tôi chà thân mà không được thấy mặt, tháºt là rất buồn!
Nghiêm cống sinh nói:
- Nà o có riêng gì hai cáºu. Ngay tôi là anh em ruá»™t đây mà cÅ©ng không thấy mặt trước khi mất! Nhưng xưa đã có câu: “Lo việc công quên việc tư, lo việc nước quên việc nhà â€. Chúng ta là bá»n phải lo việc khoa cá» triá»u đình. Tôi và các cáºu phải lo việc triá»u đình, còn việc tư thì cÅ©ng đà nh sao lãng, vì váºy mà không áy náy gì.
Vương Äức nói:
- Bác ở tỉnh đến ná»a năm đấy nhỉ? Nghiêm cống sinh:
- Vâng! Chỉ vì trước đây ông Chu, là m giám khảo chấm tôi đỗ, có ngưá»i bà con nhà ở tỉnh, là m tri huyện ở Sà o huyện, cho nên tôi lên tỉnh thăm. Không ngá» má»›i gặp mà như ngưá»i quen đã lâu, ông ta giữ tôi lại mấy tháng, lại muốn kết thông gia vá»›i tôi. Hai ba lần muốn gả cô con gái thứ ba cho thằng hai nhà tôi.
Vương Nhân nói:
- Ông lên tỉnh thì ở nhà ông ta sao?
- Tôi ở nhà ông Trương TÄ©nh Trai. Ông ta trước cÅ©ng đã là m tri huyện và là cháu cá»§a cụ Thang. Tôi biết ông ta khi cùng ăn tiệc ở nhà cụ Thang, cho nên quen nhau. Việc thông gia vá»›i nhà cụ Chu Ä‘á»u do ông ta xếp đặt cả đấy.
Vương Nhân nói:
- Có phải ông ta năm nà o cùng ông Phạm nà o đấy đến huyện không?
Nghiêm cống sinh nói:
- Äúng đấy.
Vương Nhân liếc mắt nhìn anh nói:
- Nà y anh, anh có nhá»› việc há» sinh sá»± vá»›i những ngưá»i Hồi giáo không?
Vương Äức cưá»i nhạt.
Rượu bưng lên, há» vừa uống vừa nói chuyện, Vương Äức nói:
- Năm nay cụ Thang không chấm thi. Vương Nhân nói:
- Anh không biết sao? Vì lần trước đây cụ chấm đỗ cá» nhân, toà n lấy thứ văn chương cÅ© rÃch không hợp thá»i, cho nên lần nà y cụ không chấm thi. Năm nay quan trưá»ng toà n là tiến sÄ© trẻ tuổi, chuyên lấy những ngưá»i tà i giá»i vá» văn chương.
Nghiêm cống sinh nói:
- Cái đó không phải. Có tà i thi cÅ©ng phải có phép tắc, nếu mà không theo đầu bà i, viết bừa bãi thì tà i năng gì! Như ông Chu thầy cá»§a tôi tháºt là ngưá»i tinh Ä‘á»i. Ông lấy ai hạng nhất là đá»u những ngưá»i viết văn có lá» lối cả. Năm nay lại cÅ©ng những ngưá»i nà y Ä‘áºu thôi.
Nghiêm nói thế vì hai anh em Vương Ä‘á»u bị ông Chu cho đỗ và o hà ng thứ hai. Hai ngưá»i hiểu ý, bèn thôi không bà n nữa.
Tiệc rượu sắp xong, hỠlại bà n việc quan ngà y trước:
- Cụ Thang đã nổi giáºn, may mà dượng ấy thu xếp ổn thá»a.
Nghiêm cống sinh nói:
- Äó vì chú hai là m sai! Tôi ở nhà thi chỉ nói vá»›i cụ Thang má»™t câu là hai đứa Vương Tiểu Nhị, Hoà ng Má»™ng Thống có gãy đùi cÅ©ng chịu thôi! Má»™t ngưá»i hương thân mà lại để cho bá»n bách tÃnh là m bừa bãi như thế à !
Vương Nhân nói:
- Việc gì cũng giữ đạo đức một chút thì phải hơn. Mặt Nghiêm cống sinh đỠnhư gấc.
Há» cùng nhau uống mấy chén rượu, thì vú em bế cáºu bé và o:
- ThÃm há»i bác và hai cáºu bao giá» thì chôn? Không biết năm nay hướng má»™ phÃa nà o lợi, có nên cùng chôn nÆ¡i má»™ tổ hay tìm đất khác? Nhá» bác bà n há»™ giúp vá»›i hai cáºu.
Nghiêm cống sinh nói:
- Nhá» nói vá»›i thÃm rằng ta không ở nhà lâu. Ta còn phải lên tỉnh lo đám cưới cá»§a thằng hai vá»›i con gái cụ Chu. Còn việc cá»§a chú ở nhà thì cứ nhá» hai cáºu lo liệu. Chôn vá»›i tổ tiên thì không được, nên tìm đất khác. Äợi ta vá» hãy bà n. Nói xong đứng dáºy chà o. Hai ngưá»i kia cÅ©ng ra vá».
Và i ngà y sau quả nhiên Nghiêm Ä‘em con thứ hai cá»§a mình lên tỉnh. Triệu thị ở nhà trông nom việc nhà . Tháºt là tiá»n như núi, gạo đầy kho, tôi tá»› đông đúc, trâu ngá»±a hà ng đà n, hưởng phúc sung sướng vô cùng. Không ngỠông trá»i không có mắt, không giúp ngưá»i thiện. Äứa bé lên Ä‘áºu mùa, thầy thuốc Ä‘á»u bảo mắc chứng nguy hiểm. Thuốc dùng tê giác, hoà ng liên, răng ngưá»i, nhưng không ăn thua. Triệu thị vá»™i và ng chạy Ä‘i khấn vái thần pháºt, nhưng Ä‘á»u vô hiệu. Sáng ngà y thứ bảy đứa bé bụ bẫm trắng trẻo kia chết. Triệu thị lần nà y khóc lóc hÆ¡n là lần bà chÃnh mất, còn hÆ¡n cả lần chồng chết, khóc đến khi không còn nước mắt. Khóc đến ba ngà y ba đêm má»›i Ä‘em chôn. Bảo ngưá»i nhà má»i hai ông cáºu đến bà n. Thị muốn láºp đứa con thứ năm cá»§a Nghiêm cống sinh là m thừa tá»±. Hai ông cáºu chần chừ nói:
- Việc nà y chúng tôi không thể cả quyết được. Vả chăng ông bác còn chưa vỠnhà , con là con ông ta, cần phải có ông ta bằng lòng, chúng tôi quyết định sao được.
Triệu thị nói:
- Nhà tôi lại có Ãt tiá»n cá»§a. Nay đứa con trai cá»§a tôi đã mất, tôi lo không có ai là m chá»§, việc láºp tá»± là việc không thể hoãn được. Không biết bao giá» thì bác ấy vá»? Äứa cháu thứ năm ở cạnh nhà năm nay mưá»i hai tuổi, nếu tôi láºp tá»± cháu ấy thì ai cÅ©ng chắc tôi chăm sóc lo lắng cho cháu chu đáo. Mẹ cá»§a nó nghe nói thế chắc cÅ©ng kà cả hai tay. Khi bác vá» chắc cÅ©ng không nói năng gì. Các cáºu sao lại không giúp được?
Vương Äức nói:
- Thôi được, chúng tôi cũng qua nhà nói hộ một chút. Vương Nhân nói:
- Sao anh lại nói thế, việc láºp tá»± là việc hệ trá»ng, chúng ta là ngưá»i há» ngoại, thì quyết định cái gì? Nay nếu cô lo gấp như váºy thì hai ngưá»i chúng ta sẽ viết Ãt chữ, cô có thể nhá» ngưá»i Ä‘i ngay đêm nay lên tỉnh đưa cho ông ta để ông ta vá» bà n.
Vương Äức nói:
- Như thế thì tốt nhất! Sau nà y ông ta có vỠthì không nói và o đâu.
Vương Nhân lắc đầu nói:
- Anh nói thế để rồi xem!... Nhưng không có cách gì khác.
Triệu thị nghe nói không biết là m thế nà o, chỉ có cách viết má»™t phong thư nhá» ngưá»i nhà là Lai Phú Ä‘i ngay đêm lên tỉnh má»i Nghiêm cống sinh.
Lai Phú lên tỉnh há»i chá»— ở cá»§a Nghiêm, thì biết y ở đưá»ng Cao Äể. Äến nÆ¡i thì thấy bốn năm ngưá»i đội mÅ© đỠtay cầm roi đứng ngoà i cá»a. Lai Phú sợ quá, không dám và o. Äứng má»™t hồi thấy ngưá»i đầy tá»› cá»§a Nghiêm là Tứ Äẩu Tá» Ä‘i ra đưa y và o. Äi và o trong nhà thấy má»™t cái kiệu gấm, bên kiệu có để má»™t cái tà n, ở trên có má»™t cái thiếp trên đỠchức vụ cá»§a Nghiêm. Tứ Äẩu Tá» và o má»i Nghiêm ra. Nghiêm đầu đội mÅ© sa, mình mặc áo lá»…, chân Ä‘i già y Ä‘en đế trắng.
Lai Phú đến trước cúi đầu đưa thư. Nghiêm nháºn thư xem xong nói:
- Ta biết rồi! Nhưng cáºu hai cá»§a ta hiện nay có việc vui, mà y hãy cứ ngồi đợi đây đã.
Lai Phú xuống bếp, thấy ở dưới bếp ngưá»i ta Ä‘ang lo dá»n tiệc. Phòng cô dâu ở trên lầu trang hoà ng mà u xanh, mà u lục. Lai Phú không dám lên. Äợi đến lúc mặt trá»i xế vá» tây, cÅ©ng không thấy má»™t ngưá»i thổi sáo nà o đến. Cáºu hai đầu đội mÅ© vuông má»›i, mặc áo hồng, trên đầu cà i hoa, Ä‘i Ä‘i lại lại, xem bá»™ nóng ruá»™t. Cáºu há»i bá»n thổi sáo sao không ai đến cả. Nghiêm ngồi trong phòng khách gá»i Tứ Äẩu Tá» mau mau Ä‘i gá»i bá»n thổi sáo đến, thì Tứ Äẩu Tá» nói:
- Hôm nay là ngà y tốt. Có nhiá»u đám cưới cho ngưá»i ta tám đồng cân bạc, há» cÅ©ng không Ä‘i. Ông chỉ cho há» có hai đồng cân bốn phân lại bá»›t há» Ä‘i hai phân, rồi bảo phá»§ Trương bắt hỠđến, thì Ä‘á»i nà o há» lại đến. Không biết hôm nay há» Ä‘ang Ä‘i thổi ở những nhà nà o? Bây giá» tìm là m sao hỠđến được?
Nghiêm nổi giáºn nói:
- Äồ chó! Mầy Ä‘i ngay! Vá» mà cháºm tao vả và o mặt! Tứ Äẩu Tá» bước ra cà u nhà u:
- Từ sáng đến giá», không cho ăn má»™t miếng cÆ¡m! Khéo bà y trò thối tha!
Nói rồi, lại đi.
Äến khi đèn thắp rồi vẫn chưa thấy Tứ Äẩu Tá» trở vá». Ngưá»i rước kiệu cô dâu và những ngưá»i mang mÅ© Ä‘en, viá»n đỠlại giục giã cuống quýt.
Ở trong nhà khách có ngưá»i nói:
- Thôi bất tất phải đợi ngưá»i thổi sáo! Giá» tốt đã đến ta Ä‘i đón cô dâu Ä‘i thôi.
Và phe phẩy cái quạt đứng dáºy. Bốn ngưá»i đội mÅ© Ä‘en viá»n đỠđi đầu. Lai Phú chạy theo kiệu đến nhà há» Chu. Nhà khách cá»§a Chu rất lá»›n, tuy đèn lồng đã thắp nhưng ngoà i sân vẫn còn tối mò mò. Ở đây vẫn không thấy ngưá»i thổi sáo đâu cả. Chỉ thấy bốn ngưá»i đội mÅ© Ä‘en viá»n Ä‘á», gá»i nhau trong bóng tối giữa sân. Lai Phú thấy thế, bảo há» thôi gá»i nhau.
Trong nhà ông Chu có ngưá»i ra nói:
- NhỠthưa với ông Nghiêm, chưa có kèn trống thì kiệu chưa đi, có kèn trống thì kiệu mới đi.
Äang lúc ồn à o thì Tứ Äẩu TỠđưa ban nhạc hai ngưá»i đến. Má»™t ngưá»i thổi tiêu, má»™t ngưá»i đánh trống, đánh và thổi lá»™n xá»™n chẳng thà nh âm Ä‘iệu gì. Ngưá»i nghe nhịn cưá»i không được. Nhà há» Chu ồn à o má»™t hồi, nhưng rồi cÅ©ng đà nh để cho cô dâu Ä‘i. Cô dâu vá» nhà trai, việc không cần nói nữa.
Sau mưá»i ngà y, Nghiêm gá»i Lai Phú và Tứ Äẩu Tá» thuê hai chiếc thuyá»n Ä‘i Cao Yếu. Thuyá»n nà y là thuyá»n cá»§a ngưá»i thuá»™c huyện Cao Yếu. Thuê hai thuyá»n lá»›n, giá bạc là mưá»i hai lạng, đến nÆ¡i má»›i trả tiá»n. Má»™t thuyá»n cho cô dâu, chú rể. Má»™t thuyá»n thì Nghiêm ngồi. Nghiêm chá»n ngà y tốt từ biệt thông gia lại mướn cái bà i chữ và ng “Sà o huyện chÃnh đưá»ngâ€, má»™t cái bà i “túc tÄ©nhâ€, “hồi tị†bằng phấn trắng, bốn cái dáo giắt ở trên thuyá»n. Lại còn gá»i má»™t bá»n nhạc đánh thanh la, mang lá»ng, cá» nhạc để tiá»…n xuống thuyá»n. Ngưá»i chèo thuyá»n sợ sệt, hết lòng lo săn sóc, suốt dá»c đưá»ng không dám nói năng gì.
Hôm ấy sắp đến huyện Cao Yếu, cách chừng hai ba mươi dặm, Nghiêm cống sinh ngồi trên thuyá»n, đột nhiên đầu quáng mắt hoa, miệng má»a ra toà n Ä‘á»m xanh. Lai Phú và Tứ Äẩu Tá» má»—i ngưá»i má»™t bên vá»±c dáºy. Nghiêm chỉ sợ ngã nói:
- Chết mất! Chết mất!
Nghiêm bảo Tứ Äẩu Tá» nấu cho y má»™t Ãt nước nóng và để y nằm xuống. Tứ Äẩu Tá» vá»™i và ng nấu nước vá»›i mấy ngưá»i chèo thuyá»n, rồi Ä‘em nước và o khoang thuyá»n. Nghiêm cống sinh lấy chìa khóa mở rương lấy độ hÆ¡n mươi miếng kẹo hạt đà o, ăn mấy miếng, rồi bóp và o bụng, đánh rắm hai cái, rồi thấy khá»e ngay. Còn má»™t Ãt kẹo để sau khoang hồi lâu không ngó đến. Ngưá»i lái quá thèm, tay trái giữ lái, tay phải lấy từng miếng má»™t bá» và o miệng. Nghiêm giả vá» không thấy.
Má»™t lát thuyá»n đến bến, Nghiêm bảo Lai Phú gá»i ngay hai kiệu đến để đưa cáºu hai và cô dâu vá» nhà trước. Lại gá»i những ngưá»i ở bến mang rương hòm lên và đem tất cả hà nh lý lên bá». Chá»§ thuyá»n và mấy ngưá»i chèo thuyá»n đến đòi tiá»n thưởng. Nghiêm quay lại và o thuyá»n, giương mắt nhìn quanh má»™t lượt, và há»i Tứ Äẩu Tá»:
- Thuốc của tao ở đâu rồi?
- Thuốc nà o?
- Cái thuốc tao vừa ăn xong, rõ rà ng là để ở mạn thuyá»n, đầu lái!
Ngưá»i lái thuyá»n nói:
- Có phải mấy miếng kẹo hạt đà o ấy không? Tôi tưởng ông không dùng nên tôi mạn phép ăn mất rồi!
- Ăn kia! Chà chà ! Anh biết nó là m bằng gì không mà ăn?
Ngưá»i lái thuyá»n:
- Kẹo chẳng qua là là m bằng qua nhân, há»™t đà o, đưá»ng, bá»™t mì chứ gì?
- Äồ chó! Ta hằng ngà y mắc chứng chóng mặt, mất mấy trăm lạng bạc má»›i chế được liá»u thuốc nà y. Sâm là do cụ Trương lúc là m quan ở Thượng Äảng mua vá», hoà ng liên là do cụ Chu là m quan ở Tứ Xuyên Ä‘em vá». Mà y là đồ khốn! Trư Bát Giá»›i ăn nhân sâm thì biết mùi gì. Nói dá»… lắm. Kẹo hạt đà o! Kẹo hạt đà o! Mấy miếng vừa ăn đây không biết mất mấy mươi lạng bạc rồi, mà y ăn mất cả thuốc cá»§a tao rồi! Sau nà y tao mắc chứng chóng mặt, lấy thuốc ở đâu? Äồ khốn! Mà y giết tao!
Y gá»i Tứ Äẩu Tá» lại mở tráp lấy thiếp ra viết, Ä‘em tên nà y đến phá»§ cụ Thang, đánh và i mươi roi đã sau hãy bà n!
Ngưá»i cầm lái hoảng sợ, nhăn nhó nói:
- Tôi ăn thấy nó ngòn ngá»t, không biết là thuốc tưởng là kẹo.
Nghiêm cống sinh nói:
- Lại kẹo! Lại kẹo! Tao tát cho má»™t cái bây giá»!
Nghiêm vừa nói vừa lấy thiếp ra viết đưa cho Tứ Äẩu Tá». Tứ Äẩu Tá» vá»™i và ng chạy lên bá». Những ngưá»i khuân hà nh lý giúp chá»§ thuyá»n can ngăn Nghiêm. Những ngưá»i trong hai thuyá»n Ä‘á»u lo sợ.
Má»i ngưá»i nói:
- Cụ Nghiêm! Thá»±c ông ta đã là m báºy, ăn mất thuốc cá»§a cụ, nhưng ông ta là ngưá»i cùng khổ, nếu bán cả thuyá»n Ä‘i cÅ©ng không lấy gì đủ mấy mươi lạng để Ä‘á»n cụ. Bây giá» mà có Ä‘em lên huyện, thì ông ta chịu sao nổi. Nay xin cụ là m Æ¡n bá» quá Ä‘i cho.
Nghiêm cống sinh lại cà ng giáºn dữ Ä‘iên cuồng.
Mấy ngưá»i khuân hà nh lý lại nói vá»›i những ngưá»i trên thuyá»n:
- Việc nà y là do ngưá»i trên thuyá»n ông là m sai. Nếu các ông không đòi tiá»n thưởng thì ông Nghiêm đã lên kiệu mà đi rồi. Chỉ vì các ông giữ ông ta lại, nên ông ta má»›i há»i đến thuốc! Bây giá» biết lá»—i ở mình thì phải đến cúi đầu xin lá»—i ông ta Ä‘i. Các ông đã không Ä‘á»n được thuốc ông Nghiêm thì Ä‘á»i nà o ông Nghiêm lại trả tiá»n cho các ông nữa.
Má»i ngưá»i bắt ngưá»i lái thuyá»n cúi đầu mấy cái. Nghiêm cống sinh quay lại nói:
- Thôi được! Các ông đã nói thì ta cÅ©ng tha cho. Ta còn phải lo việc vui cá»§a cáºu hai! Hãy để nó đó đã! Nó có chạy đằng trá»i đâu mà lo!
Mắng nhiếc xong Nghiêm lên kiệu. Ngưá»i mang hà nh lý và tôi tá»› Ä‘i theo.
Ngưá»i chở thuyá»n trố mắt nhìn há» Ä‘i.
Nghiêm vỠđến nhà , bảo con giai và con dâu ra lạy tổ tiên. Lại bảo vợ ra cho há» cùng lạy. Vợ ở trong nhà đang còn loay hoay. Nghiêm há»i:
- Báºn cái gì thế?
- Ông không biết nhà ta cháºt như cái hÅ© à ? Chỉ có má»™t cái phòng khá rá»™ng thôi. Con dâu má»›i vá» lại con nhà đại gia thì phải ở đấy chứ?
- Ờ! Ta tÃnh cả rồi tháºt bà là mù! Nhà chú hai cao ráo rá»™ng rãi, ở đấy không được sao?
- Nhà cá»§a ngưá»i ta là m sao ngưá»i ta lại cho con ông ở?
- Chú hai không cần láºp tá»± à ?
- Không được, thÃm đã xin đứa con trai thứ năm rồi.
- Nó có quyá»n gì đấy! Nó là ngưá»i thế nà o! Ta láºp tá»± cho chú hai thì can gì đến nó.
Vợ nghe váºy không hiểu gì. Chỉ thấy Triệu thị cho ngưá»i nhà đến nói:
- ThÃm hai thấy bác vá», má»i bác sang nói chuyện. Hai cáºu Ä‘á»u ở bên ấy cả.
Nghiêm liá»n qua thấy Vương Äức, Vương Nhân. Sau khi chà o há»i qua loa, y bảo gia nhân:
- Quét dá»n cái nhà giữa, ngà y mai cáºu hai và cô dâu đến ở!
Triệu thị nghe thế tưởng rằng y muốn Triệu thị láºp ngưá»i con thứ hai là m thừa tá»±, nên nói vá»›i các ông cáºu:
- Nà y cáºu. Bác vừa nói cái gì váºy? Nếu cháu dâu sang thì lẽ tá»± nhiên là phải ở nhà sau, tôi phải ở nhà trước như cÅ©, như thế má»›i trông nom được nó. Tại sao lại bảo tôi sang nhà sau? Con dâu ở gian giữa, mẹ chồng lại ở gian bên, thì còn trá»i đất nà o nữa!
Vương Nhân nói:
- Äừng hoảng hốt, để xem ông ta nói thế nà o! Cố nhiên là phải bà n định chứ.
Nói xong Ä‘i ra, bà n vá»›i nhau mấy câu, rồi uống trà . Má»™t ngưá»i đầy tá»› nhà há» Vương lại nói:
- Có ngưá»i bạn há»c đợi ở nhà để Ä‘i há»p là m văn. Hai ngưá»i bèn cáo từ ra vá».
Nghiêm cống sinh trở lại, ngồi trên má»™t cái ghế, gá»i mưá»i mấy ngưá»i nhà đến bảo:
- Cáºu hai cá»§a ta đến mai sang ăn thừa tá»±, tức là ông chá»§ má»›i cá»§a bay, bay cần phải hết lòng hầu hạ. Cô Triệu không có con cái thì cáºu hai chỉ xem là thiếp cá»§a cha thôi, không có là do gì mà giữ lấy nhà giữa. Nói vá»›i bá»n a hoà n dá»n dẹp hai gian phòng, dá»n đồ đạc cô ta sang đó để dà nh nhà giữa cho cáºu hai ở. Äể cho hai bên khá»i hiá»m nghi nhau thì cáºu hai sẽ gá»i cô là “côâ€, cô gá»i cáºu hai là “ông†và gá»i cô dâu là “bà â€. Má»™t hai hôm nữa cô dâu đến ở thì Triệu thị phải ra vái chà o trước. Sau đó cáºu hai má»›i đáp lá»…. Chúng ta là con nhà hương thân, việc lá»… nghi không thể bá» qua được. Chúng bay phải lo việc ruá»™ng nương nhà cá»a, lá»i lãi bao nhiêu tÃnh toán sổ sách cho xong rồi phải đưa trình, ta sẽ xem xét kÄ© cà ng trước khi giao cho cáºu hai kiểm tra. Không được là m như lúc chú hai còn sống, cứ giao tất cả cho nà ng hầu và cứ để chúng bay là m gì thì là m. Từ rà y vá» sau há»… dối trá cái gì thì ta đánh cho má»—i đứa ba mươi gáºy, và sai dẫn đến cụ huyện Thang bắt trả tiá»n đấy.
Má»i ngưá»i vâng dạ, Nghiêm trở vá» nhà .
Bá»n gia nhân trai gái cứ nghe lá»i Nghiêm bắt Triệu thị phải dá»n phòng, Triệu thị chá»i mắng má»™t tráºn, há» không dám là m gì, vì hà ng ngà y hỠđã thấy Triệu thị là m mưa là m gió. Bá»n nà y lại kéo nhau và o phòng bà n:
- Ông bác nói như váºy chúng ta dám trái sao được? Vì thá»±c ra ông ta là chá»§. Nếu ông ta nổi giáºn thì chúng ta là m thế nà o?
Triệu thị khóc trá»i, kêu đất, vừa khóc vừa mắng, là m ồn à o cả đêm. Hôm sau Ä‘i kiện lên huyện, vừa gặp lúc tri huyện Thang ở công đưá»ng nên đến kêu oan. Tri huyện bảo viết đơn lên. Hôm sau cho chữ “Má»i há» hà ng đến phân xá» và phúc trìnhâ€.
Triệu thị dá»n tiệc má»i trưởng tá»™c là Nghiêm Chấn Tiên là ngưá»i giữ khoán cá»§a khu mưá»i hai trong thà nh và há» hà ng đến. Nhưng tất cả há» hà ng hà ng ngà y vẫn sợ Nghiêm. Chấn Tiên đến đây chỉ nói:
- Tôi tuy là trưởng tá»™c, nhưng việc nà y là việc riêng, chứ không phải việc há», tôi chỉ có thể nói vá»›i quan như váºy thôi.
Hai ngưá»i cáºu là Vương Äức, Vương Nhân ngồi như tượng gá»—, không biết nói gì. Ngưá»i bán gạo là Triệu Lão Nhị và ngưá»i thụt bá»… là Triệu Lão Hán, thưá»ng ngà y không được ai quý trá»ng, má»—i lần muốn nói thì mắt Nghiêm lại trừng trừng nhìn và mắng át Ä‘i nên há» không dám thở ra má»™t câu. Hai ngưá»i tá»± an á»§i:
- Cô nó hằng ngà y chỉ lo kÃnh trá»ng anh em há» Vương, xem ta không ra gì. Chúng mình không có là do gì là m ông Nghiêm mất lòng. “Vuốt râu hùm†là m gì? Tốt hÆ¡n là đừng nói năng gì cả.
Triệu thị ở sau bình phong cuống cuồng như con kiến trên nồi nóng, thấy má»i ngưá»i đến không nói năng gì, liá»n há»i ý cụ Dương Chấn Tiên và đem chuyện ngà y xưa ra kể, kể rồi lại khóc, khóc rồi lại kể.
Nghiêm cống sinh nghe váºy không chịu nổi nói:
- Cái con ** nà y là con nhà bần tiện! Chúng ta hạng ngưá»i cao quý đâu có cái lối thế nà y! Mà y mà trêu tức tao thì tao kéo đầu ra đánh má»™t tráºn, rồi gả quách cho thằng nà o Ä‘i cho xong!
Triệu thị lại cà ng khóc mắng già . Tất cả là ng xóm Ä‘á»u nghe. Thị muốn xông ra nắm lấy xé lão Nghiêm nhưng đầy tá»› gái giữ lại.
Má»i ngưá»i thấy việc không hay, dắt Nghiêm vá». Rồi má»i ngưá»i vá» nhà .
Ngà y sau há» bà n nhau là m bản phúc trình quan. Vương Äức, Vương Nhân nói:
- Là m ngưá»i há»c hà nh, không bà n việc kiện tụng. Và không chịu kà tên và o tá» phúc trình.
Nghiêm Chấn Tiên chỉ có cách nói nước đôi:
“Triệu thị là thiếp đã được láºp là m vợ chÃnh. Việc đó có thá»±c. Nhưng Nghiêm cống sinh cho là không đúng luáºt không cho con gá»i bằng mẹ thì cÅ©ng có lÃ. Nhá» quan xét xá»â€.
Tri huyện Thang vốn là con má»™t ngưá»i thiếp, thấy tá» phúc trình thì nói:
- Luáºt lệ đặt ra là má»™t việc, nhưng cốt là thuáºn nhân tình. Anh cống sinh nà y khéo lắm chuyện!
Bèn phê: “Triệu thị đã là m vợ chÃnh rồi thì không xem là thiếp nữa. Nghiêm cống sinh không muốn cho con mình thừa tá»±, váºy tùy ý Triệu thị muốn láºp ai thì láºpâ€.
Nghiêm cống sinh xem lá»i phê nà y đầu nóng như lá»a, liá»n viết đơn lên phá»§. Tri phá»§ cÅ©ng có ngưá»i thiếp, cho đó là việc vặt, giao cho tri huyện Cao Yếu xét. Khi tri huyện xét đầu Ä‘uôi câu chuyện thì phê: “như lá»i trình trướcâ€.
Nghiêm lại cà ng tức, đệ đơn lên quan Ãn sát. Ãn sát phê: “Việc nhá» má»n, giao cho tri phá»§ và tri huyện xétâ€.
Nghiêm không biết là m sao, đột nhiên nhớ:
“Chu há»c đạo là cùng há» vá»›i ông Chu thông gia cá»§a ta, ta phải lên kinh Ä‘em việc nà y tìm Chu há»c đạo ở bá»™ mà ná»™p đơn kiện má»›i ra lẽ. Chỉ nhân chuyến Ä‘i nà y là m cho: kẻ túc nho lại chiếm cao khoa, ngưá»i anh tuấn đỗ lên thượng đệ.
Muốn biết Nghiêm cống sinh kiện cáo có được chuẩn y không, hãy đợi hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 01:05 PM.
|

10-09-2008, 09:39 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ bảy
Phạm há»c đạo khảo hạch báo Æ¡n thầy,
Vương viên ngoại ở triá»u đãi nghÄ©a bạn.
Nghiêm cống sinh Ä‘em việc láºp tá»± lên kiện ở huyện, ở phá»§ Ä‘á»u thua. Quan không xét đến, y chỉ còn cách Ä‘i lên kinh, tưởng đâu rằng có thể mạo nháºn là bà con vá»›i Chu há»c đạo để nhỠông ta. Nhưng lên đến kinh thì biết tin Chu há»c đạo đã được bổ là m tư nghiệp Quốc tá» giám. Y bèn liá»u mạng viết má»™t cái thiếp đỠlà “thông gia†nhá» ngưá»i đầy tá»› đưa và o. Chu Tiến xem trong lòng nghi hoặc, vì mình không có ngưá»i thông gia nà o tên như thế cả. Äang trầm ngâm suy nghÄ© thì má»™t ngưá»i nhà đưa và o má»™t cái thiếp chỉ viết hai chữ “Phạm Tiếnâ€. Chu Tiến nhá»› đây là ngưá»i mình đã lấy đỗ ở Quảng Äông, nay đã thi đỗ ở tỉnh, lên kinh thi há»™i. Chu Tiến bèn bảo má»i ngay và o. Phạm Tiến và o, miệng chà o rối rÃt, cứ sụp xuống lạy mãi. Chu Tiến giÆ¡ hai tay ra đỡ dáºy, má»i ngồi và há»i ngay:
- Cùng đồng hương vá»›i anh có ai há» Nghiêm đỗ cống sinh không? Ông ta vừa má»›i đưa thiếp và o đây, tá»± xưng là thông gia vá»›i ta. Ngưá»i giữ cá»a há»i thì ông ta bảo là ngưá»i Quảng Äông, nhưng ta không có ai là thông gia ở đấy cả.
- Con vừa thấy ông ta. Ông ta ngưá»i huyện Cao Yếu, thông gia vá»›i ngưá»i cÅ©ng há» Chu như thầy, nhưng không biết có là bà con cá»§a thầy không?
- Tuy cùng là hỠChu đấy nhưng không phải bà con gì hết!
Chu Tiến bèn bảo ngưá»i đầy tá»›:
- Mà y ra nói vá»›i ông Nghiêm cống sinh kia rằng quan báºn việc công không muốn gặp và trả thiếp lại cho ông ta.
Ngưá»i đầy tá»› vâng dạ Ä‘i ra. Chu Tiến nói vá»›i Phạm Tiến:
- Trước đây ta xem bảng tỉnh Quảng Äông thấy anh đỗ cao, ta mong đợi gặp anh ngay ở kinh. Không ngá» mãi đến nay anh má»›i và o thi. Sao lại cháºm thế?
Phạm Tiến kể lại việc mình phải chịu tang mẹ. Chu bùi ngùi nói:
- Anh há»c vấn súc tÃch, tuy có lâu ngà y láºn Ä‘áºn, nhưng lần nà y thi há»™i thì nhất định đỗ. Vả lại, ta vẫn thưá»ng khen anh vá»›i các quan có thế lá»±c ở đây, nên ai cÅ©ng muốn lấy anh là m môn hạ. Anh cứ yên tâm vá» nhà trá» xem lại văn chương cho kÄ©. Nếu tiá»n bạc có thiếu thốn đôi chút thì ta sẵn lòng giúp cho.
- Con suốt Ä‘á»i xin đội Æ¡n thầy.
Phạm Tiến nói chuyện má»™t lát, ở lại ăn cÆ¡m rồi từ biệt. Thi há»™i xong, quả nhiên Phạm Tiến đỗ tiến sÄ©, được bổ là m ngá»± sá». Và i năm sau, khâm mạng ra là m giám khảo ở SÆ¡n Äông. Ngà y được lệnh ra Ä‘i, Phạm Tiến đến gặp
Chu Tiến, Chu Tiến nói:
- SÆ¡n Äông tuy là quê hương ta, nhưng ta không có gì là m phiá»n anh. Ta chỉ nhá»› thá»i dạy há»c ở là ng, có má»™t đứa há»c trò là Tuân Mai, bấy giá» bảy tuổi. Nay đã hÆ¡n mưá»i năm thì chắc nó đã lá»›n. Nhà nó là nhà cà y cấy, không biết há»c hà nh đã khá và đã Ä‘i thi chưa. Nếu nó thi thì anh lưu ý há»™ cho. Có chá»— nà o khá thì lấy nó đỗ, đó là điá»u ta mong ước.
Phạm Tiến nghe váºy ghi nhá»› Ä‘inh ninh, y Ä‘i đến SÆ¡n Äông nháºm chức. Việc thi cá» kéo dà i hÆ¡n ná»a năm, sau đó má»›i đến Duyện Châu. Thà sinh thì đông, ở cả ba nhà , là m y quên mất lá»i dặn cá»§a Chu. Ngà y sắp công bố kết quả, y sá»±c nhá»›:
- Ta là m ăn như thế nà y à ! Thầy ta bảo ta lưu ý đến tên Tuân Mai ở huyện Vấn Thượng. Ta đâu dám trái lá»i. Tháºt là lÆ¡ đễnh quá.
Phạm Tiến bèn vá»™i và ng giở danh sách thà sinh ra xem má»™t lượt, không thấy có tên Tuân Mai, y lại dò tất cả sáu trăm quyển thi há»ng ở các phòng ra, xem từng quyển má»™t, vẫn không thấy quyển nà o là cá»§a Tuân Mai hết.
Lòng y buồn bã nói:
- Vô lÃ! Nó không thi sao? Phạm Tiến lại nghÄ©:
- Nếu tên nó ở đây mà tìm không ra thì mai sau còn mặt mũi nà o nhìn thầy ta nữa. Ta phải xem kĩ! Dầu mai có hoãn công bố kết quả cũng được.
Trong bữa ăn vá»›i những ngưá»i mạc khách(Ngưá»i giúp việc). Phạm Tiến chỉ nghÄ© đến việc ấy không sao yên tâm được, những mạc khách cÅ©ng vì váºy mà bồn chồn không yên.
Má»™t ngưá»i mạc khách trẻ tuổi tên là Cừ Cảnh Ngá»c nói:
- Thưa ngà i, việc nà y giống như má»™t việc cÅ©. Mấy năm trước, có má»™t ông được cá» Ä‘i chấm thi ở Tứ Xuyên. Má»™t hôm ông ta Ä‘ang uống rượu vá»›i ông Hà Cảnh Minh, lúc rượu say ông Cảnh Minh nói lá»›n: “Văn chương ở Tứ Xuyên như Tô Thức(Tô Thức là Äông Pha, má»™t thi hà o lá»›n nhất Ä‘á»i Tống) thì đáng xếp hà ng thứ sáuâ€. Ông ta nhá»› lá»i nói đó. Ba năm sau, ông ta rá»i bá» Tứ Xuyên trở vá». Gặp ông Hà , ông ta nói: “Con đến ở Tứ Xuyên ba năm, tìm khắp nÆ¡i nhưng không thấy ai là Tô Thức Ä‘i thi cả, có lẽ là ông ta tránh không Ä‘i thi chăng?â€
Cảnh Ngá»c nói xong, lấy ống tay áo che miệng cưá»i, rồi lại nói:
- Không biết Chu tư nghiệp nói vá»›i ngà i vá» việc Tuân Mai trong trưá»ng hợp nà o?
Phạm Tiến là ngưá»i thá»±c thà , không hiểu y nói đùa nên cau mà y:
- Nếu văn chương Tô Thức kém, tìm cÅ©ng không ra thì thôi! Chứ Tuân Mai là ngưá»i thầy há»c bảo tôi cất nhắc, tìm không được tháºt không tiện chút nà o.
Má»™t ngưá»i nhiá»u tuổi là Ngưu Bố Y nói:
- Ngưá»i huyện Vấn Thượng à ? Sao không Ä‘em mấy chục quyển cá»§a những ngưá»i đỗ ra mà xem? Nếu văn ông ta khá thì đã lấy đỗ trước rồi cÅ©ng nên.
Phạm nói:
- Phải đấy, phải đấy!
Phạm vá»™i và ng xem lại mưá»i mấy quyển những ngưá»i đã lấy đỗ. Khi xem kÄ© thì thấy ngưá»i đứng đầu là Tuân Mai. Phạm thấy thế vui mừng nở mà y, nở mặt. Bao nhiêu buồn bã cả ngà y mất đâu hết.
Hôm sau Ä‘á»c danh sách những ngưá»i thi đỗ. Trước tiên Ä‘á»c tên những ngưá»i đỗ tú tà i, rồi đến hạng nhất, hạng nhì, hạng ba. Äá»c đến hạng tư, thì ngưá»i đứng đầu là Mai Cá»u ở huyện Vấn Thượng Ä‘ang quỳ nghe Ä‘á»c văn mình. Phạm là m vẻ giáºn nói;
- Văn chương là nghá» nghiệp chÃnh cá»§a ngưá»i đỗ tú tà i, tại sao văn chương anh lại kém thế nà y. Thế là ngà y thưá»ng anh không lo đến công việc cá»§a mình, chỉ nghÄ© việc đâu đâu. Ta định cho đứng bét, nhưng nay khoan hồng chỉ chiếu lệ phạt roi mà thôi.
Mai Cá»u nói:
- Con hôm ấy mắc bệnh, nên văn chương lộn xộn. Xin thầy là m ơn bỠquá cho!
- Triá»u đình có phép, ta cÅ©ng không là m sao được. Tả hữu đâu, kéo ra ghế, đánh theo đúng phép tắc cá»§a triá»u đình!
Nói xong, má»™t ngưá»i lôi y ra. Mai Cá»u sợ hãi kêu lên.
- Xin ngà i nể mặt thầy con mà tha cho con!
- Thầy anh là ai?
- Là Chu Khoái Hiên, hiện đang là m tư nghiệp Quốc tỠgiám.
- Ngưá»i cÅ©ng là môn sinh cá»§a thầy ta à ! Thế thì hãy tạm tha cho.
Phạm Tiến bèn ra lệnh tha cho y. Mai quỳ trước mặt, Phạm Tiến dặn:
- Anh đã là há»c trò cá»§a cụ Chu, lại cà ng phải ra sức há»c hà nh má»›i được. Văn chương như thế là m nhục cả thầy! Từ nay vá» sau phải cố gắng mà chữa lá»—i. Ta chấm thi mà còn thấy thế thì quyết không tha đâu!
Nói xong thét:
- ÄÆ°a anh ta ra.
Bấy giỠđến lượt gá»i những ngưá»i má»›i đỗ. Äến huyện Vấn Thượng thì ngưá»i được gá»i đầu tiên là Tuân Mai. Má»™t ngưá»i thiếu niên ở trong đám đông ra nháºn quyển. Phạm Tiến nói:
- Anh có phải là bạn há»c vá»›i Mai Cá»u không?
Tuân Mai không hiểu câu há»i ấy, nên trả lá»i không được. Phạm Tiến lại há»i:
- Có phải anh là há»c trò cụ Chu không?
- Cụ là thầy dạy vỡ lòng cho con.
- Äúng rồi! Ta cÅ©ng là há»c trò cụ Chu. Lúc ta ở kinh vỠđây, thầy có dặn ta để ý đến quyển thi cá»§a anh. Không ngá» lúc tìm thì thấy anh đã đỗ đầu. Anh tuổi trẻ tà i cao như váºy, thá»±c không phụ công dạy dá»— cá»§a cụ. Từ nay phải chăm lo há»c hà nh má»›i tiến lên được.
Tuân Mai quỳ xuống cảm tạ.
Sau khi đã xem quyển xong và tiếng trống, tiếng kèn đưa má»i ngưá»i ra, Phạm Tiến quay trở và o nhà .
Tuân Mai vừa má»›i Ä‘i ra thì gặp Mai Cá»u Ä‘ang đứng ở ngoà i cá»a. Tuân Mai há»i ngay:
- Ông Mai! Ông há»c cụ Chu bao giá»?
- Anh là háºu sinh là m sao biết được việc đó. Khi ta há»c cụ thì anh còn chưa đẻ kia mà ! Bấy giá» cụ Ä‘ang dạy ở huyện. NÆ¡i dạy thì toà n là những nha lại trong huyện. Mãi sau, cụ má»›i xuống là ng. Khi anh há»c thì ta đã thi đỗ rồi, cho nên anh không biết đấy thôi. Cụ thÃch ta nhất vì cụ cho ta có văn tà i, nhưng phải cái không theo quy cá»§. Vừa rồi, cụ há»c đà i phê quyển cá»§a ta cÅ©ng hệt như váºy. Rõ rà ng những tay sà nh văn chương Ä‘á»u có ý kiến như nhau, không sai nhau má»™t sợi tÆ¡, sợi tóc. Cụ có thể cho ta đỗ và o giữa hạng ba. Nhưng nếu không răn dạy thì không thể gặp mặt, cho nên cụ cho ta đỗ và o hạng thứ tư, để có thể răn dạy và nhắc đến chuyện cụ Chu, nhân đó tá» rõ tình riêng. Anh mà được lấy đầu cÅ©ng là vì thế. Chúng ta là ngưá»i là m văn chương cần phải biết ý tế nhị cá»§a ngưá»i ta, chá»› có bá» qua.
Hai ngưá»i nói chuyện suông má»™t lát rồi trở vá» nhà trá». Hôm sau hỠđến tiá»…n Phạm Tiến rồi thuê ngá»±a cùng vá» là ng Tiết huyện Vấn Thượng.
Bấy giỠcụ Tuân đã chết chỉ còn bà mẹ ở nhà . Tuân Mai vỠchà o mẹ, mẹ mừng rỡ nói:
- Từ khi thầy con mất Ä‘i mùa mà ng kém, nhà cá»a ruá»™ng vưá»n dần dần bán hết; nay con thi đỗ sau nà y có thể dạy há»c kiếm tiá»n sinh sống.
Thân Tưá»ng Phá»§ đã già , cÅ©ng chống gáºy lại mừng. Ông ta cùng bà n vá»›i Mai Cá»u quyên tiá»n trong là ng để mừng Tuân Mai. Quyên được hai ba mươi quan tiá»n và mượn am Quan Âm để ăn tiệc.
Sáng hôm ấy, Mai Cá»u và Tuân Mai đến trước. Hòa thượng ra tiếp. Hai ngưá»i và o lá»… Pháºt, rồi vái chà o hòa thượng. Hòa thượng nói:
- Mừng ông Tuân nay đã thi đỗ cao. Tháºt là không phụ cụ Tuân ngà y xưa trung háºu là m nhiá»u việc tốt đối vá»›i đức Pháºt, nên được nhiá»u âm đức. Lúc ông há»c ở đây còn bé lắm, đầu còn để chá»m.
Lại chỉ cho hai ngưá»i xem:
- Äây là cái bà n thá» sống cụ Chu!
Hai ngưá»i xem bà n thá», có lư hương, đèn sáp? Trên có bà i vị chữ và ng viết: “Bà i vị sống cá»§a cụ Chu, đỗ tiến sÄ© là m ngá»± sỠở Quảng Äông, nay được bổ là m tư nghiệp Quốc tá» giámâ€. Bên trái có má»™t hà ng chữ nhá»: “Dân là ng Tiết và tăng nhân am Quan Âm cùng phụng thá»â€.
Hai ngưá»i trông thấy bà i vị cá»§a thầy mình, Ä‘á»u lạy mấy lạy rất cung kÃnh. Há» lại cùng hòa thượng Ä‘i ra nhà sau xem chá»— cụ Chu dạy há»c ngà y trước. Phòng ở sát mé sông, hai cánh cá»a mở toang, bên kia sông lõm Ä‘i má»™t Ãt, bên nà y lại bồi thêm má»™t Ãt. Ba gian nhà lau lách, nay không dùng để dạy há»c nữa. Gian bên phải có má»™t ngưá»i ở Giang Tây ở, ngoà i cá»a treo cái biển:
“Trần Hòa Phá»§, ngưá»i hữu ngạn Trưá»ng Giang, cầu tiên, xem tướngâ€. Ông nà y không có ở nhà , nên phòng đóng kÃn. Chỉ thấy ở giữa nhà treo má»™t đôi câu đối cá»§a cụ Chu, giấy đỠvì lâu ngà y mà u đã bạc thếch. Ở trên có mưá»i chữ: “Chinh thân dÄ© sỹ thá»iâ€, “Thá»§ ká»· nhi luáºt váºt†(Ngay tấm thân để chá» cÆ¡ há»™i; giữ phẩm hạnh là m gương má»i ngưá»i).
Mai Cá»u nói vá»›i hòa thượng:
- Chữ nà y chÃnh tay cụ Chu viết! Ông không nên treo ở đây. Ông lấy nước lã dấp và o câu đối, bóc Ä‘i, cất giữ cho kÄ©.
Hoà thượng vâng dạ, vá»™i và ng lấy nước lá»™t đôi câu đối. Má»™t lát Thân Tưá»ng Phá»§ Ä‘em má»i ngưá»i đến, ăn uống má»™t ngà y má»›i tan.
Bà cụ Tuân dùng mấy mươi quan tiá»n để chuá»™c Ãt đồ dùng, mua và i đấu gạo, còn bao nhiêu giao lại cho Tuân Mai để là m tiá»n ăn đưá»ng Ä‘i thi hương. Năm sau, Tuân Mai lại đỗ đầu kì thi dá»± bị Ä‘i thi hương. Quả tháºt ngưá»i tà i thì ngay lúc còn trẻ cÅ©ng tà i. Khi lên tỉnh thi lại đỗ cao. Tuân Mai vá»™i và ng đến nha môn quan Bố chÃnh lÄ©nh chén, mâm, mÅ©, cá», để lên kinh thi há»™i. Tuân lại đỗ tiến sÄ© đệ tam danh.
Theo lệ triá»u Minh, ai đỗ tiến sÄ© thì ngưá»i ta bà y ra má»™t nÆ¡i công đưá»ng, ông tiến sÄ© lên ngồi ở đấy và những ngưá»i ty thuá»™c sắp hà ng cúi đầu.
Trong khi là m lá»… ở bên ngoà i có ngưá»i đưa thiếp và o nói:
“Ngưá»i đồng khoa đồng hương há» Vương xin và o chà oâ€. Tuân Mai bảo ngưá»i nhà cất dá»n ghế, còn mình thì ra má»i và o. Thấy Vương Huệ râu tóc bạc phÆ¡ Ä‘i và o, Vương cầm tay Tuân Mai mà nói:
- Tình bạn bè giữa tôi vá»›i ông là do trá»i định, không phải như tình đồng khoa thông thưá»ng.
Hai ngưá»i chà o nhau cùng ngồi. Vương Huệ nhắc tá»›i giấc má»™ng ngà y xưa nói:
- Cho hay tôi vá»›i ông Ä‘á»u có tên trên bảng trá»i. Sau nà y chúng ta cùng là m việc và có gì thì cùng giúp đỡ nhau.
Tuân Mai từ nhỠcó nhớ mang máng câu chuyện ấy nhưng không rõ lắm. Nay nghe Vương nói mới vỡ lẽ.
Bèn nói:
- Tiểu đệ Ãt tuổi may mà được cùng bảng vá»›i tiên sinh, lại là ngưá»i đồng hương, má»i việc mong tiên sinh chỉ giáo!
- Ông anh ở đây à ?
- Vâng.
- Ở đây cháºt quá, lại ở xa triá»u đình, không tiện. Không dám giấu gì ông anh, tôi cÅ©ng có bát ăn có mua được ngôi nhà ở Kinh. Ông anh cứ đến đấy ở. Nay mai Ä‘iện thà tiện hÆ¡n nhiá»u.
Ngồi chÆ¡i má»™t lát, Vương ra vá». Hôm sau, Vương cho ngưá»i mang hà nh lý cá»§a Tuân tiến sÄ© đến phố Giang Má»… để cùng ở vá»›i mình. Ngà y xướng danh Ä‘iện thÃ, Tuân Mai đỗ nhị giáp, Vương Huệ đỗ tam giáp, Ä‘á»u bổ là m chá»§ sá»±. Sau đấy Ä‘á»u được bổ là m viên ngoại.
Má»™t hôm hai ngưá»i Ä‘ang ngồi trong nhà , thì có ngưá»i đưa má»™t tá» danh thiếp đỠtrên đỠ“Vãn sinh Trần Lá»… xin và o lạyâ€. Ở trong danh thiếp có chua “Trần Lá»… tá»± là Hoà Phá»§ ở huyện Nam Xương Giang Tây, giá»i xem tướng số và cầu tiên đã từng hà nh đạo ở am Quan Âm, tại là ng Tiết huyện Vấn Thượngâ€.
Vương viên ngoại há»i:
- Nà y anh, anh có biết ông nà y là ai không? Tuân viên ngoại đáp:
- Ông ta rất giá»i nghá» cầu tiên. Ta nhỠông ta cầu tiên lên há»i việc công danh xem sao?
Bèn bảo ngưá»i nhà cho má»i và o.
Trần Hòa Phá»§ và o. Y trạc độ năm mươi tuổi, đầu đội mÅ© hình miếng ngói, mặc áo lụa, thắt lưng tÆ¡, râu lốm đốm bạc. Thấy hai ngưá»i y liá»n chà o:
- Xin hai vị ngồi để cho kẻ sÆ¡n nhân nà y bái kiến. Hai ngưá»i hai ba lần nhưá»ng, rồi cùng ngồi, để y ngồi hà ng đầu.
Tuân viên ngoại há»i:
- Trước đây lúc ông ở am Quan Âm là ng tôi, rất tiếc tôi không có dịp may được gặp.
Trần cúi mình đáp:
- Hôm đó vãn sinh biết ngà i đến am. Vì ba ngà y trước Thuần Dương lão tổ có giáng. Ngà i viết hôm ấy và o giá» ngá», khắc thứ ba, thì có má»™t vị quý nhân đến. Lúc bấy giá» ngà i còn chưa đỗ cao, thiên cÆ¡ chưa thể tiết lá»™ được, cho nên vãn sinh cố tránh:
Vương viên ngoại nói:
- Phép cầu tiên cá»§a ông do ai truyá»n? Ông chỉ má»i được
Thuần Dương lão tổ hay có thể má»i được tất cả các vị tiên? Trần nói:
- Vị tiên nà o cÅ©ng má»i được. Äến vương, khanh tướng, thánh hiá»n, hà o kiệt, Ä‘á»u có thể má»i được cả. Không giấu gì hai ngà i, vãn sinh mấy mươi năm nay không hà nh đạo ở chốn giang hồ nữa mà chỉ ở nÆ¡i vương phá»§, và ở nÆ¡i nha môn cá»§a các vị đại thần. Nhá»› năm Hoằng Trị thứ mưá»i ba, vãn sinh cầu tiên ở nhà cụ Lưu là m thượng thư bá»™ công. Nhân việc cụ Lý Má»™ng Dương bị bá» ngục vì tham dá»± việc là m cá»§a Trương quốc cữ, nên cụ Lưu bảo tôi cầu tiên để xem may rá»§i thế nà o. Hôm ấy lại chÃnh Chu Công lão tổ giáng. Ngà i phê bốn chữ lá»›n “Bảy ngà y hết hạnâ€. Bảy ngà y sau, quả nhiên cụ Lý được tha, chỉ phải phạt có ba tháng lương. Sau đó, cụ Lý lại bảo tôi cầu nhưng cầu không lên. Vá» sau lên viết má»™t bà i thÆ¡, hai câu sau là “Má»™ng đến Giang Nam thăm miếu cÅ©, biết ai là kẻ ở kinh xưa?†Những ngưá»i ở đây Ä‘á»u không hiểu vị tiên đó là ai. Chỉ có cụ Lý hiểu được lá»i thÆ¡ liá»n đốt hương lạy ở dưới đất há»i: “Vị vua nà o giáng?†Bấy giá» cái bút viết: “Trẫm là Kiến Văn hoà ng đếâ€. Má»i ngưá»i sợ hãi, quỳ xuống lạy. Cho nên vãn sinh nói đế vương, thánh hiá»n cÅ©ng có thể cầu được.
Vương viên ngoại há»i:
- Ông thực cao minh như thế không hiểu có thể biết được việc quan tước sau nà y của chúng tôi chăng?
Trần Hòa Phủ nói:
- Cái gì lại bói không được? Äại phà m việc già u nghèo, sống chết cá»§a ngưá»i ta Ä‘á»u có thể bói được cả. Cái nà o cÅ©ng ứng nghiệm phi thưá»ng.
Hai ngưá»i thấy nói chắc chắn như thế bèn há»i:
- Hai chúng tôi muốn được tiên dạy bảo xem việc là m quan như thế nà o?
- Hai ông thắp hương lên! Hai ngưá»i kia nói:
- Hãy khoan! Chúng ta ăn cơm đã!
Ä‚n cÆ¡m xong sai đà y tá»› vá» nhà Hòa Phá»§ mang đến má»™t mâm cát, má»™t cái sá»t. Tất cả Ä‘á»u được bà y ra, Trần nói:
- Hai vị khấn nhỠthôi!
Hai ngưá»i khấn xong đặt sá»t đâu và o đấy.
Trần lại lạy, đốt má»™t đạo bùa để cầu tiên xuống. Má»i hai ngưá»i ngồi hai bên cầm sá»t. Y lại Ä‘á»c mấy câu chú, đốt má»™t đạo bùa để má»i tiên, thì thấy cái sá»t dần dần chuyển động! Trần gá»i ngưá»i nhà rót má»™t chén trà rồi quỳ xuống, hai tay nâng chén trà má»i tiên uống. Sá»t vẽ mấy vòng. Trần lại đốt má»™t đạo bùa bảo má»i ngưá»i im lặng. Tất cả ngưá»i nhà đá»u ra ngoà i.
Má»™t lát sau cái sá»t viết bốn chữ “Ông vương nghe phánâ€. Vương viên ngoại vá»™i và ng bá» sá»t, quỳ xuống lạy bốn lạy. Lại há»i:
- Không biết tiên ông quý danh là gì?
Há»i xong lại cầm sá»t. Sá»t chạy như bay viết má»™t hà ng:
“Ta là Phục Ma đại đế quan thánh đế quân(Quan VÅ© thá»i tam quốc)†Trần ở sau cÅ©ng lạy như tế sao. Lại nói:
- Hôm nay hai vị có lòng thà nh má»›i được ngà i giáng đà n, đó là má»™t việc không dá»… có. Tháºt là phúc cho hai vị! Cần phải hết sức tôn kÃnh! Nếu có chút gì sÆ¡ suất thì tôi không chịu trách nhiệm.
Hai ngưá»i sợ toát mồ hôi, tóc dá»±ng ngược, buông sá»t lạy bốn lạy. Lại cầm sá»t.
Trần nói:
- Khoan, mâm cát nhá», sợ ngà i viết nhiá»u không đủ, lấy má»™t tá» giấy ra đây để tôi ghi lá»i tiên phán!
Bèn lấy ra má»™t tá» giấy, để Trần chép lại. Hai ngưá»i lại cầm như lúc nãy. Sá»t chạy như bay viết:
“Khen mà y công danh Hạ háºu, bẻ má»™t cà nh hoa tươi hồng. Mịt mù sóng khói phá»§ trên sông. Hai ngà y nhà và ng long trá»ng. Chỉ nói hoa lưu mở lối; vốn là thiên phá»§ Quỳ Long(Quỳ, Long: hai vị đại thần Ä‘á»i vua Tuấn) cầm sắt tỳ bà gặp lạ lùng, má»™t chén rượu nồng Ä‘au bụng.
Viết xong lại viết năm chữ lá»›n “theo Ä‘iệu tây giang nguyệtâ€. Ba ngưá»i Ä‘á»u không hiểu ý muốn nói gì. Vương viên ngoại nói:
- Tôi chỉ hiểu câu đầu. Công danh Hạ háºu là đá»i Hạ háºu má»—i ngưá»i cà y năm mươi mẫu và ná»™p thuế cống, ý nói tôi cÅ©ng năm mươi tuổi thi đỗ cống sinh. Như váºy là nghiệm. Còn mấy câu dưới thì tôi không hiểu gì cả.
Trần nói:
- Ngà i không có lừa ai bao giá»! Ông cứ nhá»› lấy sau nà y sẽ nghiệm. Trong bà i thÆ¡ có câu “Thiên phá»§ Quỳ Long†tức là ông sẽ là m mãi đến Tể tướng.
Vương nghe nói đúng ý cá»§a mình trong lòng vui sướng. Nói xong, Tuân viên ngoại lại cúi xuống lạy xin cho biết ngà i phán như thế nà o. Nhưng sá»t vẫn không chuyển. Cầu mãi thì sá»t chỉ viết “thôiâ€. Trần xoá cát bằng để xin chữ thì chỉ thấy chữ “thôiâ€. Xoá ba lần liên tiếp cÅ©ng chỉ có chữ “thôi†rồi sá»t không chuyển động nữa.
Trần nói:
- Ngà i chắc đã vá» trá»i, không nên là m phiá»n nữa.
Trần bèn đốt má»™t đạo bùa để tiá»…n, rồi Ä‘em sá»t, hương, mâm cát cất Ä‘i. Hai ngưá»i biếu Trần năm đồng cân bạc, lại viết má»™t phong thư tiến cá» vá»›i cụ Phạm vừa má»›i thăng là m Thông chÃnh tư. Trần bái tạ Ä‘i ra.
Äến chiá»u ngưá»i nhà và o báo:
- Có ngưá»i nhà ông Tuân đến.
Ngưá»i nhà cá»§a Tuân Mai mang đồ tang phục đến cúi đầu quỳ bẩm:
- Ngà y hai mươi mốt tháng tư cụ nhà đã vá» chầu trá»i rồi!
Tuân viên ngoại nghe váºy, khóc ngã lăn ra đất.
Vương viên ngoại chữa chạy giỠlâu mới tỉnh. Tuân Mai định viết đơn xin vỠnhà chịu tang thì Vương Huệ cản lại mà nói:
- Anh hãy khoan, chúng ta bà n lại đã! Nay đã đến lúc tuyển ngưá»i có khoa mục ra là m quan. Tôi và anh Ä‘á»u có hy vá»ng cả. Nếu mà báo tin rằng ở nhà có tang thì phải chá» mất ba năm. Như thế thì uổng lắm. Chi bằng hãy tạm giấu Ä‘i, chá» khi được bổ là m quan rồi hẵng hay.
Tuân viên ngoại nói:
- Ông nói như thế tháºt là yêu quý tôi hết sức, nhưng sợ việc nà y giấu không được(1).
- Anh bảo ngay ngưá»i nhà cởi đồ tang ra, không được lá»™ tin cho ai biết. Sáng mai, tôi sẽ có cách.
Sáng mai má»i Kim Äông Nhai là m trưởng ấn bá»™ lại đến bà n.
Kim nói:
- Äã Ä‘i là m quan lại còn giấu việc tang thì không được! Trừ phi ông là m chức vụ trá»ng yếu bắt buá»™c phải ở lại bá»™ thì có thể hoãn việc chịu tang. Nhưng muốn váºy lại phải có quan trên che chở chứ chúng tôi thì không là m sao được. Nhưng nếu việc nà y đưa lên bá»™ thì cố nhiên tôi sẵn lòng giúp, cái đó không cần phải nói.
Hai ngưá»i nhá» Kim Äông Nhai giúp. Kim ra vá». Buổi chiá»u Tuân Mai mặc áo xanh, đội mÅ© thưá»ng đến tìm hai ông thầy là Chu Tiến và Phạm Tiến để cầu xin che chở. Cả hai Ä‘á»u nói:
- Việc nà y châm chước được. Nhưng ba ngà y sau há» Ä‘á»u đáp:
- Chức quan ông nhá», không thể nà o theo lệ hoãn việc chịu tang được. Muốn hoãn thì phải là Tể tướng hay là Cá»u khanh. Hay nếu là m quan ở biên cương thì cÅ©ng được phép là m thế. Nhưng viên ngoại bá»™ Công là má»™t chức quan rảnh cho nên việc che chở thà nh ra khó khăn.
Tuân viên ngoại chỉ còn một cách là m đơn xin vỠchịu tang. Vương Huệ nói:
- Lần nà y chắc tốn kém nhiá»u. Anh là há»c trò nghèo lấy tiá»n đâu mà tiêu và o việc nà y? Vả chăng, tôi thấy anh cÅ©ng chẳng thÃch gì cái trò phiá»n phức nà y. Theo ý tôi, tốt nhất là tôi cÅ©ng xin nghỉ và cÅ©ng vá» nhà vá»›i anh. Phà tổn và i trăm lạng tôi xin giúp. Như thế má»›i được.
- Việc tôi lỡ đã đà nh, nhưng không lẽ vì việc của tôi lại là m lỡ cả việc tuyển bổ của anh nữa sao?
- Có bổ bán gì thì cÅ©ng đến sang năm! Ông phải chá» cho hết tang thì má»›i lỡ, chứ tôi xin nghỉ thì nhiá»u lắm chỉ ná»a năm, Ãt thì ba tháng, vẫn còn kịp chán.
Tuân Mai không thể chối từ. Hai ngưá»i cùng vá» nhà lo tang lá»…. Luôn bảy ngà y, các quan khách ở tỉnh, phá»§, huyện Ä‘á»u đến Ä‘iếu, là m náo động cả là ng Tiết. Con trai, con gái ngoà i trăm dặm Ä‘á»u đến xem Tuân viên ngoại lo việc tang. Trưởng thôn Thân Tưá»ng Phá»§ đã chết. Con trai là Thân Văn Khánh là m trưởng thôn thay cho bố vợ là ông Hạ, lăng xăng đến giúp đỡ. Việc tống táng mất hai tháng má»›i xong. Vương Huệ cho Tuân Mai mượn tất cả trên hai ngà n lạng bạc và từ giã vá» kinh. Tuân Mai tiá»…n ra khá»i là ng, cảm tạ mãi. Vương viên ngoại Ä‘i má»™t mạch vá» kinh. Chợt thấy má»™t ngưá»i mang giấy báo đến báo tin mừng. Nháºn tin báo nà y khiến cho: “Những đấng lương thần phút chốc thà nh ngưá»i bá»™i nghịch, mấy ông quan lá»›n trá»n Ä‘á»i là m khách lênh đênhâ€.
Không biết Vương viên ngoại có tin mừng gì hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 01:06 PM.
|

10-09-2008, 09:41 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ tám
Vương quan sát gặp ngưá»i tốt lúc đưá»ng cùng;
Lâu công tỠtiếp bạn nghèo nơi là ng cũ
Vương Huệ vừa vá» kinh thì thấy ngưá»i nhà và o báo có ngưá»i mang tin mừng đến. Vương Huệ há»i có việc gì vui mừng, ngưá»i báo tin cúi đầu trình tá» giấy báo như sau:
“Tuần VÅ© Giang Tây trình tâu: cần ngưá»i có tà i để giữ nÆ¡i trá»ng yếu. Hiện nay khuyết chức tri phá»§ Nam Xương. Nam Xương là nÆ¡i ở ven sông, trá»ng yếu, cần má»™t vị quan có tà i năng để đảm nhiệm. Vì váºy là m bản tấu xin lấy má»™t ngưá»i ở trong Bá»™ ra để là m việc ấy. ÄÆ°á»£c chỉ bảo rằng: Nam Xương khuyết tri phá»§, cho viên ngoại bá»™ công là Vương Huệ là m chức ấy. Khâm thá»â€.
Vương Huệ má»i ngưá»i báo tin uống rượu để thưởng công cho y. Vương tạ Æ¡n nhà vua, chỉnh đốn hà nh lý Ä‘i nháºn chức ở Giang Tây. Và i ngà y sau Vương vỠđến Giang Tây. Quan phá»§ Giang Tây trước là Cừ thái thú ngưá»i phá»§ Gia Hưng, tỉnh Chiết Giang, ông xuất thân tiến sÄ©, nay đã cáo bệnh vá» già và đã ra khá»i nha môn. Công việc ấn tÃn giao cho ngưá»i thông phán(Má»™t viên quan giúp quan phá»§) giữ. Vương thái thú đến chà o và Vương Ä‘i đáp lá»…. Nhưng việc bà n giao còn có đôi Ä‘iểm hai bên chưa thá»a thuáºn, nên Vương thái thú chưa chịu nháºn ngay.
Má»™t hôm Cừ thái thú sai ngưá»i đến bẩm:
- Äáng lý, thái thú phải thân hà nh đến bà n giao vá»›i ngà i nhưng vì tuổi già lắm bệnh, tai nghe không rõ, nên ngà y mai sẽ sai cáºu cả thay mặt đến đây. Má»i việc Ä‘á»u nhá» ngà i giúp đỡ cho.
Vương Huệ gáºt đầu. Nha môn bà y cÆ¡m rượu chá» Cừ công tỠđến. Quả nhiên, sau bữa cÆ¡m sá»›m, có má»™t cái kiệu nhỠđến. Trên tá» danh thiếp đỠviết: “Vãn sinh là Cừ Cảnh Ngá»c đến chà oâ€.
Vương thái thú sai mở cá»a má»i và o. Vương thấy Cừ công tá» dáng ngưá»i phong nhã, cá» chỉ khác thưá»ng. Hai ngưá»i thi lá»… xong má»i nhau ngồi. Vương thái thú nói:
- Tôi rất mong được gặp cụ nhà ta. Hôm nay nghe tin cụ không được mạnh, trong lòng tôi lấy là m áy náy.
- Thầy tôi tuổi già , mắc bệnh phổi, không là m việc được nhiá»u, tai nghe lại không rõ, ngà i biết cho thế thá»±c là may lắm.
- Không dám. Năm nay ông bao nhiêu tuổi?
- Cháu ba mươi bảy.
- Thế từ trước đến nay ông vẫn đi theo cụ nhà ta hay sao?
- Khi thầy tôi là m tri huyện thì tôi hãy còn nhá». Tôi vẫn theo cụ Phạm là m đốc há»c SÆ¡n Äông để há»c và xem các quyển thi giúp cụ. Từ khi thầy tôi là m thái thú quáºn Nam Xương không có ai giúp việc cho nên tôi má»›i vỠđây được mấy năm nay thôi.
- Cụ nhà tinh thần còn vượng lắm, tại sao lại vá»™i và ng rút lui như váºy?
- Thầy tôi thưá»ng nói: “Bá» hoạn phong ba, khó mà ở lâuâ€. Vả chăng khi đỗ tú tà i thì thầy tôi đã có Ãt mẫu ruá»™ng có thể lo cÆ¡m cháo, nhà đã có cá»§a tổ tiên để lại có thể tránh nắng mưa. Lại có chén rượu, lò hương, cây hoa, Ä‘iệu nhạc, thì cÅ©ng đủ tiêu khiển. Cho nên, ngay trong lúc phong trần thầy tôi cÅ©ng vẫn nghÄ© đến việc vá» nÆ¡i rừng núi cá» cây. Nay được dịp thì từ quan để vá».
- Từ xưa đã có câu: “Chuyện vá» hưu không nên bà n vá»›i conâ€. Nay tôi thấy ông cao thượng như váºy, má»›i biết cụ nhà ta treo ấn từ quan má»™t cách vui sướng là có lý lắm.
Vương cưá»i, nói tiếp:
- Khi nà o ông đỗ đạt cao, chắc cụ lại cà ng vui sướng hơn nữa!
- Thưa ngà i, ngưá»i ta sinh ra hiá»n hay bất tiếu không phải ở khoa mục. Tôi chỉ muốn thầy tôi mau mau vá» nhà lo ruá»™ng vưá»n, để tôi có thể phụng dưỡng rau cháo cho thầy tôi vui lòng, đó là điá»u vui thú nhất trên Ä‘á»i.
- Nếu váºy lại cà ng đáng kÃnh!
Uống ba chén trà xong, hai ngưá»i cởi áo ngoà i rồi cùng ngồi bà n giao. Thấy Vương thái thú có vẻ là m khó dá»…, Cừ công tá» nói:
- Ngà i bất tất phải phiá»n lòng. Thầy tôi ở đây mấy năm ăn mặc xuá»nh xoà ng chẳng khác má»™t ngưá»i nho sÄ©, nhá» váºy mấy năm bổng lá»™c để dà nh được hÆ¡n hai nghìn lạng bạc. Nếu như số thóc, số ngá»±a, đồ đạc vặt vãnh có gì thiếu, thì xin cứ lấy đó mà bù và o. Thầy tôi biết ngà i mấy lâu là m quan ở kinh chắc là thanh bần quyết không dám phiá»n đến ngà i.
Vương thái thú thấy y nói rá»™ng rãi dá»… dãi như váºy, trong lòng mừng rỡ, niá»m vui sướng lá»™ ra nét mặt. Lát sau rượu Ä‘em lên. Hai ngưá»i cùng ngồi, Vương cháºm rãi há»i:
- Nhân tình ở đây như thế nà o? Có những sản váºt gì? Thưá»ng kiện nhau vá» những việc gì?
- Ngưá»i Nam Xương tÃnh tình quê mùa, không lèo lá gì. Còn chuyện sản váºt và chuyện kiện tụng ở đây thì thầy tôi không để ý đến. Trừ phi có việc gì quan hệ đến cương thưá»ng đạo lý thì thầy tôi má»›i xét. Còn việc ruá»™ng nương, hôn nhân, Ä‘á»u giao cho các huyện là m. Thầy tôi chỉ cốt sao cho nhân dân rảnh rang để cùng há» nghỉ ngÆ¡i. Còn cái chá»— kiếm lợi lá»™c thì thầy tôi quả không để ý đến, hay nếu có để ý đến thì tôi cÅ©ng không biết được. Ngà i há»i tôi việc đó cÅ©ng như “há»i anh mù vỠđưá»ng Ä‘i†mà thôi!
Vương thái thú cưá»i và nói:
- Cho hay cái câu: “Ba năm tri phá»§ thanh liêm. Mưá»i vạn lạng bạc số tiá»n cÅ©ng to†nay đã không đúng lắm rồi. Uống xong và i tuần rượu, Cừ công tá» thấy Ä‘iá»u Vương
Huệ há»i toà n là chuyện bỉ ổi nên nói:
- Thầy tôi ở đây không là m được việc gì hay, chỉ được cái Ãt kiện tụng. Cho nên ty thuá»™c rảnh rang chỉ có ngâm vịnh mà chÆ¡i. Tôi còn nhá»› quan án trước đây có nói vá»›i thầy tôi: nghe nói ở quý phá»§ có ba thứ tiếng phải không?
Vương thái thú há»i:
- Ba thứ tiếng gì?
- Tiếng ngâm thÆ¡, đánh cá» và tiếng hát. Vương thái thú cưá»i vang:
- Ba thứ tiếng ấy là cái thú vị nhất trên Ä‘á»i rồi!
- Sau nà y ngà i là m quan ở đây chỉ sợ thay ba tiếng khác và o.
- Ba tiếng gì?
- Tiếng bà n cân, tiếng bà n toán và tiếng roi.
Vương Huệ không hiểu Cừ nói xá» mình nên trả lá»i:
- Vâng! Chúng ta là m việc triá»u đình thì phải là m ra trò chứ! Không như thế không được.
Cừ công tá» tá»u lượng rất cao. Vương thái thú cÅ©ng là tay rất thÃch rượu. Hai ngưá»i uống mãi đến chiá»u má»›i thôi. Việc bà n giao như thế là xong. Vương nháºn bà n giao. Cừ công tá» từ biệt. Và i ngà y sau, quả nhiên Cừ thái thú đưa đến má»™t số tiá»n và Vương thái thú viết giấy bà n giao. Cừ thái thú Ä‘em con và gia quyến vá» Gia Hưng mang theo ná»a thuyá»n tranh ảnh sách vở.
Vương Huệ tiá»…n Cừ thái thú ra khá»i thà nh má»›i trở vá». Äúng như lá»i Cừ công tỠđã nói, Vương lấy má»™t cái cân quá mức, gá»i tất cả thư biện cá»§a sáu phòng đến há»i xem cái gì có lợi mà còn thừa lại thì không cho giấu giếm, y vÆ¡ vét tất cả vá» mình và cứ dăm ba hôm lại xét má»™t lượt như váºy. Vương dùng thứ roi tháºt lá»›n. Vương lại Ä‘em hai cái roi và o phòng riêng để cân. Cái nà o nhẹ cái nà o nặng Ä‘á»u đánh dấu và o đấy. Khi ra công đưá»ng Vương bảo dùng roi nặng. Há»… thấy dùng roi nhẹ ra đánh thì Vương biết là lÃnh lệ đã được cá»§a đút và Vương lại lấy roi lá»›n ra đánh lÃnh lệ. Cứ là m như váºy, nha lại, nhân dân Ä‘á»u bị đánh tả tÆ¡i, hồn xiêu phách tán.
Tất cả phá»§ Ä‘á»u sợ ông phá»§ như sợ cá»p, đêm nằm chiêm bao vẫn còn sợ. Quan trên nghe đến, lại cho Vương là ngưá»i có năng lá»±c nhất tỉnh Giang Tây. Là m được ba năm, đâu đâu cÅ©ng khen ngợi.
Vừa lúc ấy Ninh Vương nổi loạn ở Giang Tây, tất cả các nÆ¡i có lệnh giá»›i nghiêm. Triá»u đình thăng Vương lên là m quan đạo Nam Cống đốc thúc việc quân nhu. Vương thái thú cầm giấy vá»™i và ng Ä‘i đến Nam Cống để nháºn chức.
Äến đó Ãt lâu, Vương Ä‘i xe bốn ngá»±a để tra xét các trạm, ngà y Ä‘i đêm nghỉ. Hôm ấy, đến má»™t nÆ¡i, trú tại công quán. Công quán nà y trước là nhà cá»§a má»™t nhà già u, Vương ngẩng đầu lên xem thấy treo má»™t cái biển: trên biển có tá» giấy đỠviết bốn chữ “Hoa lưu khai đạo†(ngá»±a hoa, ngá»±a lưu Ä‘i đầu).
Vương thấy thế trong lòng rá»n rợn. Vương và o nhà ngồi. Tuỳ tùng lăng xăng lo cÆ¡m nước. Äá»™t nhiên má»™t cÆ¡n gió thổi, tá» giấy đỠrÆ¡i xuống đất, ở sau xuất hiện má»™t tá» giấy lục chữ và ng để bốn chữ lá»›n “thiên phá»§ quỳ long†Vương lại cà ng sợ hãi má»›i biết lá»i Quan Äế Ä‘oán rất nghiệm. Y má»›i hiểu cái câu “lưỡng nháºt hoà ng đưá»ng†tức là chữ Nam Xương vì chữ xương là gồm hai chữ nháºt chồng lên nhau. Má»›i hay má»i việc Ä‘á»u có định sẵn. Vương ngồi yên không nói gì. Sau khi xem xét công việc Vương trở vá» nhà .
Năm sau, Ninh Vương Ä‘em quân đánh tan quân triá»u đình ở Nam Cống. Dân chúng mở cá»a thà nh ôm đầu chạy như chuá»™t, tán loạn bốn phương. Vương chống đỡ không lại, Ä‘ang đêm gá»i má»™t chiếc thuyá»n bá» chạy. Thuyá»n Ä‘ang Ä‘i giữa sông Trưá»ng Giang thì gặp hÆ¡n má»™t trăm chiếc thuyá»n cá»§a Ninh Vương, quân sÄ© áo giáp mÅ© sắt sáng loáng. Trên thuyá»n có ngà n vạn bó Ä‘uốc. Khi Ä‘uốc chiếu thấy chiếc thuyá»n con thì có má»™t tiếng hô: Bắt lấy.
Mấy mươi quân sÄ© nhảy và o trong thuyá»n bắt sống Vương Huệ trói cặp cánh lại, Ä‘em lên thuyá»n lá»›n. Những ngưá»i Ä‘i theo, ngưá»i bị giết, ngưá»i sợ quá nhảy xuống sông chết Ä‘uối cả. Vương Huệ sợ run cầm cáºp. Dưới ánh Ä‘uốc sáng, thấy Ninh Vương ngồi ở trên, Vương không dám ngẩng đầu lên. Ninh Vương thấy Vương vá»™i và ng đứng dáºy thân hà nh cởi trói gá»i lấy áo cho Vương mặc và nói:
- Ta nay phụng chỉ cá»§a thái háºu Ä‘em binh giết bá»n gian thần. Ngươi là quan có năng lá»±c ở Giang Tây, nếu ngươi hà ng theo ta thì sẽ được thăng chức ngay.
Vương Huệ run sợ cúi đầu lạy:
- Con xin tình nguyện theo hà ng. Ninh Vương nói:
- Nếu đã hà ng thì để ta thân hà nh rót cho ngươi một chén rượu.
Bấy giỠVương bị trói, ngực đau như dần, quỳ xuống đón rượu uống một hớp cạn hết, ngực hết đau, y lại gục đầu lạy tạ.
Ninh Vương phong cho y là m án sát Giang Tây, từ đó Vương theo quân cá»§a Ninh Vương. Nghe nói Ninh Vương là con thứ tám cá»§a nhà vua, Vương Huệ má»›i hiểu Quan thánh đế quân phán: “Cầm sát tỳ bà trên đầu có tám chữ vươngâ€, thá»±c không có câu nà o là không nghiệm.
Ninh Vương náo động hai năm thì bị Tân Kiến Bá là Vương Thá»§ Nhân(Vương Thá»§ Nhân tức Vương Dương Minh nhà chÃnh trị đồng thá»i là triết gia Ä‘á»i Minh) đánh bại và bị bắt. Bá»n ngụy quan ngưá»i thì bị giết ngưá»i thì chạy trốn. Vương ở nhà không kịp thu tháºp gì chỉ lấy má»™t cái tráp con trong có mấy quyển sách cÅ© và mấy lạng bạc, cải trang mặc áo xanh, đội mÅ© thưá»ng Ä‘ang đêm chạy trốn. Äang lúc hoảng hốt, y không biết chạy Ä‘i đâu. Äi mấy ngà y đưá»ng bá»™ y lại Ä‘i thuyá»n. Äi miết đến Ô Trấn tỉnh Chiết Giang. Tối hôm ấy thuyá»n dừng lại. Má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i ăn Ä‘iểm tâm. Vương Huệ cÅ©ng lấy mấy đồng tiá»n lên bá». Chá»— ăn nà o cÅ©ng cháºt nÃch ngưá»i, chỉ còn má»™t bà n có má»™t ngưá»i trẻ tuổi ngồi riêng ở đó. Vương Huệ thấy ngưá»i kia phảng phất giống má»™t ngưá»i mình quen nhưng không nhá»› ra ai. Ngưá»i chá»§ quán nói:
- Ông khách! Má»i ông ngồi lại đầu bà n vá»›i ông khách kia.
Vương Huệ lại ngồi đối diện vá»›i ngưá»i kia. Ngưá»i thanh niên đứng dáºy rồi cÅ©ng ngồi xuống. Vương Huệ nháºn không ra bèn há»i:
- Xin cho biết ông ở đâu?
- Ở Gia Hưng.
- HỠlà gì?
- HỠCừ.
- Trước đây có vị quan hỠCừ là m thái thú Nam Xương có phải là bà con với ông không?
Ngưá»i thanh niên kinh ngạc:
- Äó là ông ná»™i tôi đấy, là m sao mà ông biết?
- Thế thì ông là cháu cụ Cừ rồi, tôi xin thất lễ.
- Nhưng tôi chưa hỠbiết hỠngà i là gì và quê quán ở đâu?
- Cái đó nói ở đây không tiện, thuyá»n cá»§a ông ở đâu?
- Ở ngoà i bá».
Trả xong tiá»n, hai ngưá»i dắt nhau ra ngồi ngoà i thuyá»n.
Vương Huệ nói:
- Trước đây, tôi có gặp Cừ công tỠở Nam Xương, ông tên là Cảnh Ngá»c, có phải là chú cá»§a ông không?
- Äó là thân sinh cá»§a tôi nay đã qua Ä‘á»i! Vương Huệ kinh ngạc:
- Là thân sinh của ông! Thảo nà o mà diện mạo giống như đúc, nhưng sao? Ông nhà đã quy tiên rồi ư?
- Ông tôi năm ấy ở Nam Xương vá» hưu. Năm sau thân sinh tôi bất hạnh qua Ä‘á»i.
Vương Huệ nghe nói nước mắt già n giụa. Lại nói:
- Năm trước tôi ở Nam Xương được ông thân sinh ông coi tôi như tình ruá»™t thịt! Không ngá» nay đã ra ngưá»i thiên cổ! Năm nay ông bao nhiêu tuổi?
- Tôi má»›i mưá»i bảy. Nhưng mãi giá» tôi vẫn không biết tên và chá»— ở cá»§a ông.
- Có ai ở trong thuyá»n không?
- Há» Ä‘á»u lên bá» cả rồi.
Vương Huệ ghé tai thì thầm:
- Tôi là Vương Huệ là m tri phủ Nam Xương sau cụ cố. Cừ ngạc nhiên:
- Nghe nói ngà i đã thăng là m quan đạo Nam Cống kia mà . Là m sao lại cải trang đi một mình như thế nà y?
- Ninh Vương là m phản, tôi treo ấn bá» trốn vì thà nh bị vây cho nên không lấy được tiá»n Ä‘i đưá»ng.
- Bây giỠông đi đâu?
- Cùng đưá»ng lưu lạc, còn biết Ä‘i đâu!
Nhưng Vương Huệ giấu không nói đến việc mình đầu hà ng Ninh Vương.
Cừ nói:
- Nay ông đã không giữ được biên cương, lại không tiện ra trình diện, chỉ còn cách lênh đênh bốn biển, tiá»n nong thiếu thốn, bây giá» là m thế nà o? Tôi vâng lệnh ông ná»™i tôi thu tiá»n những ngưá»i quen ở Hà ng Châu. Hiện nay trong thuyá»n có Ãt tiá»n, tôi xin biếu ông là m lá»™ phÃ. Ông phải tìm má»™t nÆ¡i hẻo lánh để an thần má»›i được.
Nói xong lấy ra bốn túi bạc đưa cho Vương Huệ, tất cả đến hai trăm lạng. Vương Huệ cảm tạ quỳ xuống nói:
- Hai bên thuyá»n Ä‘á»u sắp nhổ neo, không thể ở lâu, tôi xin cáo biệt. Việc ông lo lắng đến tôi, tôi xin báo đáp, đến chết cÅ©ng không quên.
Vương quỳ xuống. Cừ cũng vội và ng quỳ xuống lạy mấy lạy.
Vương Huệ lại nói:
- Ngoà i hà nh lý chăn gối, tôi không còn gì, chỉ có má»™t cái tráp trong có mấy quyển sách cÅ©. Lần nà y trôi nổi lênh đênh, nếu ngưá»i ta nháºn ra được váºt nà y, sợ xảy nên chuyện. Nay xin giao lại cho ông, để tôi Ä‘i trốn tránh cho nhẹ mình.
Cừ gáºt đầu. Vương láºp tức lại thuyá»n đưa tặng gói sách. Hai bên gạt nước mắt từ biệt.
Vương Huệ nói:
- Xin là m Æ¡n thưa vá»›i cụ cố: kiếp nà y không được gặp mặt, kiếp sau xin là m trâu ngá»±a để Ä‘á»n Æ¡n.
Sau khi chia tay, Vương Huệ tìm đưá»ng Ä‘i Thái Hồ, đổi há» tên, cắt tóc, mặc áo Ä‘en Ä‘i tu.
Trở vỠGia Hưng, Cừ nói lại với ông nội việc gặp Vương thái thú. Cừ thái thú thất kinh:
- Ông ta đầu hà ng Ninh Vương rồi!
- Ông ta không nói gì vá»›i cháu việc ấy, chỉ nói là treo ấn từ quan, lại nói không mang má»™t đồng tiá»n nà o.
- Tuy ông ta phạm tá»™i vá»›i triá»u đình nhưng là chá»— bạn cÅ© vá»›i ta, sao không lấy số tiá»n đã thu được đưa cho ông ta?
- Cháu đã đưa rồi.
- Tất cả bao nhiêu?
- Chỉ thu được hai trăm lạng, cháu đưa ông ta hết. Thái thú vui mừng khôn xiết.
- Mà y tháºt là con cá»§a thầy mà y!
Rồi đem việc ngà y xưa Cừ công tỠbà n giao với Vương Huệ như thế nà o kể lại một lượt.
Cáºu Cừ nói chuyện vá»›i ông xong, lại và o phòng nói chuyện vá»›i mẹ là Lưu thị. Lưu thị há»i việc Ä‘i đưá»ng an á»§i mấy câu. Cừ và o phòng nghỉ.
Hôm sau Cừ nói với ông nội:
- Trong tráp của Vương thái thú có mấy quyển sách. Và đưa ra cho ông nội xem.
Thái thú xem thì toà n là sách chép tay, nói chung là sách thông thưá»ng không có gì hay chỉ có má»™t quyển “Cao Thanh Khâu táºp thi thoạiâ€( Cao Thanh Khâu tức Cao Khải thi nhân nổi tiếng thá»i Minh vì có tá»™i nên bị Chu Nguyên Chương giết). Tất cả hÆ¡n trăm trang chÃnh tay tác giả viết rất công phu.
Thái thú nói:
- Sách nà y đã giấu ở ná»™i phá»§ mấy chục năm nay, bao nhiêu ngưá»i muốn xem mà không được. Trong thiên hạ không có bản thứ hai. Nay cháu may mắn được quyển nà y thá»±c là trá»i cho, cháu phải cất giữ cho khéo chá»› nên đưa cho ngưá»i ta xem má»™t cách dá»… dà ng.
Cáºu Cừ nghe váºy nghÄ© bụng:
- Sách nà y trong thiên hạ đã không có quyển thứ hai nà o, thì sao không đem in nó ra đỠtên của ta và o đó. Như thế là nổi danh ngay.
NghÄ© thế bèn khắc quyển sách đó ra ở trên đỠtên Cao Quý Äịch, ở dưới đỠCừ Dáºt Phu ở Gia Hưng sưu táºp. Khắc xong, in ra mấy trăm quyển gá»i tặng bà con thân thÃch. Ai xem cÅ©ng không rá»i tay. Cả quáºn miá»n tây Chiết Giang Ä‘á»u hâm má»™ danh tiếng cá»§a Cừ Dáºt Phu. Thái thú biết váºy thì việc đã rồi. Từ đó thưá»ng dạy Cừ là m thÆ¡ và khuyến khÃch y là m thÆ¡ vá»›i các danh sÄ©.
Má»™t hôm ở ngoà i cá»a có ngưá»i và o bẩm:
- Có hai ông ở phá»§ Lâu đến. Thái thú bảo ngưá»i cháu:
- Các cáºu mà y ở phá»§ Lâu đến đây! Mà y ra mà má»i và o. Cáºu Cừ chạy ra đón. Hai ngưá»i nà y là con cá»§a Lâu thượng thư. Thượng thư ở triá»u hai mươi năm. Sau khi mất Ä‘i, nhà vua cho hiệu bụt(1) là Văn Khác. Ngưá»i con trưởng là m thông chÃnh tư. Hai ngưá»i nà y là con thứ ba tên là Bổng tá»± là Ngá»c Äình, Ä‘áºu hiếu liêm, ngưá»i con thứ tư tên là Toản tá»± là Sắt Äình Ä‘ang há»c ở trưá»ng Giám. Há» Ä‘á»u là cháu gá»i Cừ thái thú bằng dượng.
Cáºu Cừ theo hai ngưá»i và o. Thái thú mừng rỡ, ra ngoà i phòng khách, đợi trên thá»m. Hai ngưá»i kia đến lạy chà o. Cừ thái thú đỡ há» dáºy bảo Cừ Dáºt Phu chà o hai cáºu rồi má»i ngồi uống trà .
Hai công tỠhỠLâu nói:
- Từ khi từ biệt đến nay thấm thoắt đã mưá»i hai năm nghe nói dượng treo ấn từ quan, không ai không phục là cao thượng. Nay đến đây, thấy dượng đầu đã bạc phÆ¡. Cho hay nghá» là m quan quả tháºt nhá»c nhằn!
- Dượng vốn không thÃch là m quan. Ở Nam Xương mấy năm cÅ©ng không là m nên trò trống gì chỉ ăn hại cá»§a cải cá»§a triá»u đình, chi bằng vá» hưu là hÆ¡n. Không ngá» má»›i vá» nhà má»™t năm thì đứa con lại mất. Lòng lại cà ng thêm nguá»™i lạnh. Xét ra đó là báo ứng vì mình đã là m quan mà thôi.
Lâu Bổng nói:
- Anh Cảnh Ngá»c tà i cao lá»—i lạc, ai ngá» không được thá». Nhưng nay đã có cháu lá»›n hầu hạ dưới gối thì dượng cÅ©ng đỡ buồn.
Lâu Toản nói:
+ Tên đặt cho ngưá»i khi đã chết.
- Nghe tin anh Cảnh Ngá»c mất, cháu nhá»› lại thá»i nhá» cùng chÆ¡i bá»i vá»›i nhau, không ngá» giữa đưá»ng lại chia tay. Lúc mất Ä‘i, lại không có má»™t lá»i từ biệt. Cháu và anh Bổng Ä‘au xót như Ä‘iên như dại. Còn anh cả cháu thì khóc suốt cả ngà y.
Thái thú nói:
- Anh ấy là m quan có khá không? Hai công tỠđáp:
- Thông chÃnh tư là chức quan thanh đạm, chẳng qua là chìm nổi vá»›i Ä‘á»i tiêu dao ngà y tháng, chứ không có bổng lá»™c gì. Hai cháu ở kinh buồn quá bà n nhau vá» là ng. Ngồi má»™t lát, thay y phục, hai ngưá»i và o thăm chị dâu. Cáºu Cừ đưa há» và o phòng. Äằng trước có má»™t cái vưá»n hoa nhá». Có cả đà n, lư hương, ghế trúc, đá, chim, cá xem rất xinh. Thái thú cÅ©ng mặc áo nhà quê chống gáºy song ra ngồi tiếp chuyện. CÆ¡m rượu xong, há» uống trà và nói chuyện suông. Câu chuyện chuyển đến việc Ninh Vương là m phản, thái thú nói:
- Tháºt là nhá» Tân Kiến Bá tà i giá»i láºp nên công trạng to lá»›n, trừ được cái nạn lá»›n nà y.
Lâu Bổng nói;
- Công trạng cá»§a Tân Kiến Bá tháºt không ai sánh kịp! Lâu Toản nói:
- Theo em, việc là m cá»§a Ninh Vương cÅ©ng không khác việc là m cá»§a Thà nh Tổ(Thà nh Tổ con thứ tư cá»§a Thái Tổ nhà Minh cướp ngôi cháu năm 1403 niên hiệu là VÄ©nh Lạc). Chỉ khác má»™t Ä‘iểm là Thà nh Tổ thì gặp may. Bây giá» ngưá»i ta gá»i là thánh là thần. Còn Ninh Vương thì không gặp, bây giá» gá»i là tù là giặc. Tháºt không công bằng!
Thái thú nói:
- Kẻ tầm thưá»ng hay lấy việc được thua mà đánh giá ngưá»i. Nhưng đó là việc lá»›n cá»§a triá»u đình. Chúng ta là tôi con ăn nói phải cẩn tháºn.
Lâu Toản không dám nói năng gì nữa. Má»›i hay hai ngưá»i nà y lắng đắng trong việc khoa cá», không thi đỗ ở tỉnh, không được và o hà n lâm, nên trong lòng bá»±c bá»™i. Há» thưá»ng nói: Từ khi VÄ©nh Lạc cướp ngôi cháu đến nay triá»u Minh tháºt không ra trò gì(1). Má»—i khi uống rượu say lại nói như váºy. Thông chÃnh tư không chịu được, sợ có việc gì xảy ra, bắt vá» Chiết Giang.
Mấy ngưá»i nói chuyện má»™t hồi, hai công tá» há»i độ nà y việc há»c cá»§a cháu như thế nà o? Việc hôn nhân thì thế nà o rồi?
- Không giấu gì hai cháu, dượng chỉ có má»™t đứa cháu. Từ nhá» cưng nó. Dượng thấy mấy ông thầy đồ dạy há»c trò không dạy mấy tÃ. Há» chỉ là m ra vẻ động má»™t chút là chá»i mắng. Dượng thương cháu không muốn cho cháu há»c ai. Khi thầy cá»§a cháu còn sống có dạy cháu má»™t Ãt kinh sá». Từ dạo thầy cháu mất Ä‘i, dượng lại cà ng thương cháu hÆ¡n, nên đã mua cho cháu má»™t chức giám sinh. Việc cá» nghiệp thì cháu không há»c. Gần đây, dượng rá»—i có dạy là m thÆ¡, ngâm vịnh để cháu biết Ä‘iá»u vui trá»i, theo mệnh, cùng sống vá»›i dượng là m vui.
Hai công tỠnói:
- Tháºt là dượng có ý định rất hay. Tục ngữ có câu:thà là m má»™t anh nho thông có âm đức còn hÆ¡n là m má»™t ông tiến sÄ© tổn hại đến nguyên khÃ! Nói như váºy tháºt là đúng. Thái thú gá»i Cừ Ä‘em mấy bà i thÆ¡ là m hằng ngà y cho hai cáºu xem. Hai ngưá»i xem, tán tụng mãi. Hai ngưá»i ở lại bốn năm ngà y rồi từ biệt ra vá».
Thái thú thết rượu tiá»…n, trong lúc uống rượu bà n đến việc hôn nhân cá»§a cáºu Cừ. Thái thú nói:
- Mấy nhà già u ở đây cÅ©ng có bắn tin vá» việc đó. Nhưng dượng là ngưá»i quan nghèo, sợ hỠđòi sÃnh lá»… nhiá»u, nên phải cháºm. Các cháu ở Hồ Châu nếu thấy có đám nà o trong bà con thân thÃch thì để ý giúp. Có nghèo cÅ©ng không ngại gì.
Hai ngưá»i vâng dạ. Hôm ấy tiệc tan.
Sáng hôm sau, hai ngưá»i thuê thuyá»n. Hà nh lý mang Ä‘i rồi, thái thú bảo Cừ tiá»…n há» lên thuyá»n, và thân hà nh tiá»…n ra khá»i nhà , nói:
- Các cháu vá»›i dượng là chá»— chà thân; ở đây mấy ngà y cÅ©ng xem như ngưá»i trong nhà . Chắc các cháu chả nghÄ© chi Ä‘iá»u đó. Khi trở vá» phá»§, đến thăm phần má»™ cá»§a cụ
Thái Bảo và cụ Văn Khác, các cháu nhớ nhắc đến tên dượng và thưa rằng dượng già yếu quá không sao đến viếng mộ các cụ được.
Hai ngưá»i nghe váºy kÃnh cẩn vái chà o. Thái thú cầm tay tiá»…n ra cổng. Cáºu Cừ đã chá» sẵn ở ngoà i thuyá»n, vái chà o hai ngưá»i, đợi thuyá»n Ä‘i, rồi má»›i trở vá».
Hai ngưá»i ngồi trong thuyá»n vá»›i má»™t Ãt hà nh lý. Nhìn hai bên bá» hà ng dâu san sát, chim chóc réo vang. Äi chừng ná»a dặm thì đến má»™t cái bến nhá» thấy má»™t chiếc thuyá»n chở ngó sen ở trong lạch Ä‘i ra. Hai ngưá»i nói:
- Mấy năm nay chúng ta sống trong cảnh phồn hoa đô há»™i là m gì có cảnh thanh u như thế nà y! Ngưá»i Ä‘á»i Tống có câu: “Xét ra chỉ có vá» là phải!†Tháºt là đúng váºy! Äúng váºy!
Trá»i tối, hỠđến má»™t cái là ng thấp thoáng có ánh đèn ở sau hà ng dâu chiếu sáng mãi đến bá» sông. Hai ngưá»i nói:
- Bảo thuyá»n dừng lại đây! Ở đây có nhà trá» ta lên đó uống rượu và nghỉ má»™t đêm.
Ngưá»i lái thuyá»n vâng dạ, cho thuyá»n cáºp bến. Hai ngưá»i uống rượu say tÃt nói chuyện cổ kim. Sáng sau, chá»§ thuyá»n là m cÆ¡m trong thuyá»n. Hai ngưá»i lên bá»™ Ä‘i chÆ¡i thì thấy má»™t ngưá»i chạy đến và vái chà o rất cung kÃnh:
- Lâu công tá» nháºn được con không?
Nhân ngưá»i nà y lại khiến cho, công tá» ham khách kết giao những báºc danh nho; tướng phá»§ tiệc tùng, nhóm há»p mấy ngưá»i hà n sÄ©.
Muốn biết ngưá»i ấy là ai xin xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 01:07 PM.
|

10-09-2008, 09:43 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ chÃn
Lâu công tá» Ä‘em và ng chuá»™c ngưá»i bạn;
Lưu Thủ Bị mạo hỠđánh nhà đò.
Hai ngưá»i Ä‘ang Ä‘i chÆ¡i trên bá» sông bá»—ng thấy má»™t ngưá»i chạy đến cúi đầu lạy chà o. Hai ngưá»i vá»™i và ng đỡ dáºy há»i:
- Anh là ai? Tôi không nháºn ra. Ngưá»i kia nói:
- Hai công tá» không nháºn được con sao? Hai công tá» nói:
- Mặt thì quen, nhưng không nhớ ra.
- Con là Trâu Tam con ông Trâu Cát Phá»§ ngưá»i giữ má»™ cho gia đình hai công tỠđây mà !
- Sao mà anh lại ở đây?
- Sau khi nghe cụ nhà thăng chức và o kinh, cha con giữ gìn lăng má»™, là m ăn khá giả, có táºu thêm được má»™t Ãt ruá»™ng ở ngoà i má»™. Bây giá» không ở nhà cÅ© nữa, gia đình con má»›i mua má»™t ngôi nhà ở phÃa đông là ng. Cái nhà cÅ© thì giao cho chú con ở. Sau đó, mấy anh em con Ä‘á»u lấy vợ. Nhà ở phÃa đông là ng, chỉ có anh con, chị con, anh hai, chị hai ở thôi, con cô ngưá»i chị lấy chồng ở Tân Thị Trấn. Chồng chết, chị con má»i thầy con và mẹ con cùng vỠđấy ở. Con cÅ©ng theo vỠđấy.
Hai ngưá»i há»i:
- Như thế thì việc lăng mộ không có ai coi sóc sao? Trâu Tam nói:
- Äâu dám thế! Các quan phá»§, huyện Ä‘i qua đây Ä‘á»u đến vái, cúi đầu. Má»™t cây cá» cÅ©ng không ai dám đụng đến cÆ¡!
- Cha mẹ anh bây giỠở đâu! Trâu Tam nói:
-Cùng ở vá»›i chị con ở đầu thị trấn, không xa đây mấy bước. Cha con cứ luôn luôn nhắc đến công đức hai công tá», tiếc không sao được gặp.
Lâu Bổng nói với Lâu Toản:
- Chúng mình cùng nhớ đến ông Trâu Cát Phủ. Nhà ông ta gần đây, chúng mình cùng đi thăm một chút cũng được chứ sao?
Lâu Toản nói:
- Phải đấy.
Há» bèn dẫn Trâu Tam vá» thuyá»n bảo đà y tá»›, dặn chá»§ đò. Sau đó, Trâu Tam dẫn hỠđến đầu thị trấn. Thấy bảy tám gian nhà lụp xụp, cá»a liếp bằng tre, ná»a khép ná»a mở. Trâu Tam chạy và o nói:
- Thưa cha, ông Ba và ông Tư đến đây rồi! Trâu Cát Phá»§ ở trong há»i:
- Ai đấy?
Và chống gáºy Ä‘i ra. Nhìn thấy hai ngưá»i, Cát Phá»§ mừng rỡ như ngưá»i được cá»§a, má»i hai ngưá»i và o nhà , thả gáºy sụp xuống lạy. Hai ngưá»i vá»™i và ng cản lại nói:
- Ông già rồi, lạy lục là m gì?
Hai ngưá»i kéo ông ta ngồi xuống. Trâu Tam Ä‘em nước chè ra. Trâu Cát Phá»§ bưng lên má»i hai ngưá»i uống. Lâu Bổng nói:
- Chúng tôi ở kinh vá». Äịnh đến nhà rồi phải Ä‘i tảo má»™ tổ tiên và như thế sẽ có dịp đến thăm ông. Nay nhân việc Ä‘i chÆ¡i Gia Hưng thăm Cừ thái thú, vô tình đến đây, không ngá» gặp cáºu con nói ông ở đây nên má»›i được gặp. Cách nhau mưá»i năm, nay thấy ông lại cà ng khoẻ ra. Vừa má»›i nghe nói hai cáºu con ông Ä‘á»u có vợ lại có thêm mấy cháu nữa... Thế nà o? Bác gái có ở nhà không?
Vừa lúc ấy, má»™t bà cụ tóc bạc, ra chà o hai ngưá»i. Hai ngưá»i đáp lá»…. Trâu Cát Phá»§ nói:
- Bà mà y mau và o bảo các cháu dá»n cÆ¡m má»i hai công tỠở lại ăn cÆ¡m cho vui!
Bà cụ đi ra. Trâu Cát Phủ nói:
- Hai vợ chồng tôi không quên ơn cụ nhà và hai ông. Nhà tôi mỗi ngà y thắp một que hương ở dưới mái hiên chúc các ông sẽ là m quan nhất phẩm. Chắc ngà y nay ông cả nhà ta là m quan to rồi!
Lâu Toản nói:
- Anh tôi vắng nhà đã lâu không giúp được gì cho ông cả. Ông cứ nói váºy thì chúng tôi ngượng lắm!
Lâu Bổng nói:
- Vả chăng, việc lăng mộ nhỠông trông coi mấy lâu. Chúng tôi phải cảm ơn ông chứ, ông nói thế sao phải!
Trâu Cát Phủ nói:
- Cụ Cừ đã xin vá» hưu rồi, ông con lại chết sá»›m, không biết cáºu nhá» bây giỠđã lá»›n chưa?
Lâu Bổng nói:
- Anh ấy năm nay mưá»i bảy tuổi, tư chất thông minh. Trâu Tam bưng cÆ¡m ra: có gà , cá, thịt, thịt vịt, bà y biện rất sạch sẽ gá»n gà ng lại có nhiá»u thứ rau. Trâu Tam đặt cÆ¡m lên bà n má»i hai ngưá»i ăn, Trâu Cát Phá»§ không dám ngồi tiếp. Hai ngưá»i hai ba lần kéo cùng ngồi nhưng không được. Trâu Cát Phá»§ rót rượu và nói:
- Rượu nà y là rượu nhà quê, sợ hai ông dùng không quen.
Lâu Toản nói:
- Rượu nà y cũng khá đấy chứ!
Trâu Cát Phủ nói:
- Tôi chẳng hiểu sao cả! Nhân tình bây giá» bạc bẽo thế nà o ấy! Rượu cÅ©ng nhạt thếch. Tôi nghe thầy nói ngà y trước thá»i Hồng VÅ© cái gì cÅ©ng tốt. Hai đấu nếp mà đem nấu ra được hai mươi cân rượu tốt. Sau nà y VÄ©nh Lạc chiếm lấy giang sÆ¡n, thì không hiểu sao mà cái gì cÅ©ng thay dổi cả! Hai đấu nếp chỉ nấu được mưá»i lăm cân rượu thôi! Nà y xem rượu nà y, tôi pha rất Ãt nước, thế mà nó vẫn nhạt như nước lã.
Lâu Bổng nói:
- Tá»u lượng chúng tôi kém. Rượu nà y đã ngon lắm rồi! Trâu Cát Phá»§ nâng chén:
- Không giấu gì hai ông, tôi thì đã già không là m được việc gì nữa! Nhưng nếu ông trá»i còn thương đến, cho con cháu tôi được sống lại cái thá»i Hồng VÅ© thì tôi chết cÅ©ng thá»a.
Lâu Toản nghe váºy, nhìn Lâu Bổng mà cưá»i. Trâu Cát
Phủ nói:
- Tôi nghe nói triá»u ta đáng lý cÅ©ng chẳng thua gì Ä‘á»i Chu, Ä‘á»i Khổng Tá». Nhưng vì ông VÄ©nh Lạc là m há»ng hết cả, việc đó có phải không?
Lâu Bổng nói:
- Ông là ngưá»i nhà quê, là m sao biết chuyện ấy? Ai nói cho ông nghe?
- Thá»±c ra tôi cÅ©ng chẳng hiểu gì việc ấy đâu. Vì ở trên thị trấn có cá»a hà ng muối. Hiệu bán muối thưá»ng rảnh nên ông bán muối hay đến sân Ä‘áºp lúa nhà tôi, hay là ngồi dưới cây liá»…u nói những chuyện đó cho nên tôi biết.
Hai ngưá»i ngạc nhiên:
- Ông ta tên hỠlà gì?
- Ông ta há» Dương, ngưá»i hết sức trung thá»±c, lại thÃch xem sách. Trong ống tay áo lúc nà o cÅ©ng có má»™t quyển sách, lúc rảnh thì xem. Ông ta má»—i lúc ăn cÆ¡m xong, thưá»ng hay đến đây chÆ¡i, nhưng nay thì muốn gặp cÅ©ng không gặp được nữa!
- Ông ta ở đâu?
- Tôi không còn hiểu trá»i đất ra sao nữa! Ông Dương tuy xuất thân nhà buôn nhưng không để ý gì đến việc sổ sách. Lúc rảnh thì ông Ä‘i chÆ¡i. Lúc ở trong hiệu, ông cÅ©ng cứ buông rèm xem sách, giao má»i công việc cho ngưá»i giúp việc. Vì váºy, ngưá»i trong hiệu Ä‘á»u gá»i ông ta là “chà ng ngốcâ€. Chá»§ hiệu biết ông ngay thẳng nên giao cho ông trông coi hiệu buôn. Sau thấy ông ngá» nghệch, má»›i thân hà nh kiểm tra sổ sách, thì thấy thiếu mất bảy trăm lạng! Khi há»i ông không biết tiá»n chạy Ä‘i đâu, nhưng nhất định không chịu cho rằng mình sai, cứ hoa tay múa chân nói những câu gì trong sách. Chá»§ hiệu giáºn lắm, là m đơn đưa lên huyện Äức Thanh. Quan huyện thấy việc nà y liên quan đến việc buôn muối, liá»n cho ngưá»i bắt ông ta bá» và o ngục, cho đến khi bồi thưá»ng đủ số tiá»n má»›i tha. Ông ta ở trong ngục đã gần má»™t năm rưỡi nay.
Lâu Bổng nói:
- Nhà ông ta không có gì để chuộc sao?
- Nếu có thì đã xong rồi! Nhà ông ta ở cổng là ng, cách đây bốn dặm. Hai đứa con là hai thằng ngốc không là m ăn gì, lại không Ä‘á»c sách, cứ ăn bám cha. Thế thì còn chuá»™c và o cái khổ nà o nữa!
Lâu Toản nói với Lâu Bổng:
- NÆ¡i xóm là ng hẻo lánh nghèo nà n nà y, lại có má»™t ngưá»i quân tá» như váºy! Như thế mà lại bị tiá»n tà i là m nhục thì tháºt là m cho ngưá»i ta tức giáºn Ä‘iên cuồng. Chúng ta hãy tìm cách cứu ông ta Ä‘i.
Lâu Bổng nói:
- Ông ta chẳng qua là thiếu nợ chứ không phải phạm pháp. Bây giá» cho ngưá»i đến huyện há»i rõ đầu Ä‘uôi, giả nợ cho ông ta là xong, khó khăn gì Ä‘iá»u đó.
Lâu Toản nói:
- Cũng có lý. Ngà y mai chúng ta vỠnhà sẽ bà n việc đó. Trâu Cát Phủ nói:
- A di đà pháºt! Hai ông thá»±c là ngưá»i thÃch là m việc phúc đức. Từ trước đến nay hai ông cứu vá»›t bao ngưá»i rồi!
Nay lại cứu ông Dương thì nhân dân trong trấn nà y ai lại không thán phục!
Lâu Bổng nói:
- Ông Trâu Cát Phá»§! Chá»› nói việc nà y vá»›i dân là ng nhé! Äợi khi nà o công việc xong đã.
Lâu Toản nói:
- Phải đấy! Chưa biết việc là m có được hay không mà nói ngay thì tháºt không còn thú vị gì.
Há» không uống rượu nữa. Ä‚n cÆ¡m xong, há» vá» thuyá»n. Trâu Cát Phá»§ chống gáºy Ä‘i đến thuyá»n nói:
- Chúc hai ông vỠphủ bình an. Và i hôm nữa, tôi sẽ lên phủ hầu thăm.
Trâu Cát Phá»§ bảo con mang lên thuyá»n má»™t bình rượu và mấy đĩa nhắm để hai ngưá»i ăn tối. Chá» thuyá»n Ä‘i khuất, há» má»›i trở vá».
Hai ngưá»i vá» nhà thu xếp công việc, tiếp khách trong mấy ngà y. Xong đâu đấy, gá»i má»™t ngưá»i gia nhân là Tấn Tước bảo y đến Tân thị trấn dò xét xem ngưá»i là m ở hiệu bán muối bị bắt tên là gì, thiếu bao nhiêu tiá»n, có phải là ngưá»i có há»c hay không, há»i cho minh bạch rồi vá» báo. Tấn Tước lÄ©nh mệnh, Ä‘i đến huyện. Ngưá»i lại ở huyện là bạn bè cá»§a Tấn Tước, thấy y đến há»i, vá»™i và ng mang bản án ra, lấy giấy viết má»™t bản đưa cho y để vá» thưa lại vá»›i hai công tá». Tá» giấy viết:
“Công Dụ Kỳ chá»§ hiệu muối là m đơn kiện Dương Chấp Trung tức Dương Doãn mấy năm nay ở hiệu không chịu là m ăn, cứ lo chÆ¡i bá»i, trai gái cá» bạc, tiêu lạm và o vốn bảy trăm lạng, hại đến thuế nhà nước. Chá»§ hiệu bắ t Dương Doãn trả tiá»n, nhưng Dương là ngưá»i thi đỗ cống sinh không tiện truy cứu. Muốn kết tá»™i y thì phải tước chức tước y đã. Nay hẵng tạm giam chỠđợi xét xá»â€.
Lâu Toản nói:
- Tháºt là buồn cưá»i! Äã đỗ cống sinh thì cÅ©ng là hạng áo mÅ©. Nay má»›i lấy má»™t Ãt tiá»n cá»§a nhà buôn mà lại lá»™t chức tước ngưá»i ta bắt ngưá»i ta Ä‘á»n tiá»n thì còn ra thể thống gì nữa.
Lâu Bổng há»i Tấn Tước:
- Anh có biết ông ta còn mắc lỗi gì khác nữa không?
- Tôi đã há»i kÄ©, ông ta không mắc lá»—i gì khác nữa. Lâu Bổng nói:
- Nếu thế thì anh trÃch bảy trăm lạng trong số tiá»n chuá»™c ruá»™ng cá»§a ngưá»i ở Hoà ng Gia Vu hôm trước, ná»™p và o kho há»™ ông ta. Anh lại đưa cái danh thiếp cá»§a hai chúng ta đến tri huyện Äức Thanh nói rằng Dương cống sinh là ngưá»i quen cá»§a chúng ta và nhá» quan huyện thả ông ta ra. Anh lại viết má»™t tá» bảo lÄ©nh và kà tên anh và o đấy. Là m việc đó gấp Ä‘i.
Lâu Toản nói:
- Tấn Tước! Việc nà y anh phải là m gấp chá»› có để cháºm! Khi nà o Dương Doãn ra khá»i tù thì anh không được nói gì vá»›i ông ta. Thế nà o ông ta cÅ©ng sẽ đến nhà ta.
Tấn Tước vâng dạ ra Ä‘i. Y chỉ mang theo hai mươi lạng đến gặp ngưá»i thÆ¡ lại đút cho y má»™t số tiá»n và nói:
- Tôi và ông bà n xem có cách gì gỡ cho ông Dương không?
- Nếu đã có danh thiếp ở phá»§ thái sư gá»i đến thì khó khăn gì?
Bèn viết giấy trình quan huyện như sau:
“Dương cống sinh là ngưá»i ở phá»§ Lâu. Có hai công tỠở phá»§ Lâu viết thiếp đến. Hiện nay có má»™t ngưá»i đến xin bảo lÄ©nh. Lâu phá»§ há»i: Số tiá»n nà y không phải ăn đút, ăn cắ p thì tại sao lại bắ t giam ngưá»i ta? Việc ấy xin quan xétâ€. Tri huyện nghe Lâu phá»§ nói như váºy thì hoảng sợ, nhưng không biết là m sao trả lá»i hiệu buôn muối, nên gá»i thÆ¡ lại và o cùng bà n. Tri huyện bảo y lấy Ãt tiá»n thuế muối trả cho nhà buôn. Cho Tấn Tước là m ngưá»i bảo lÄ©nh và thả ngay Dương cống sinh không cần xét xá».
Còn số tiá»n bảy trăm lạng kia thì Tấn Tước vẫn lấy. Y trở vá» báo vá»›i hai ngưá»i rằng việc đã xong. Hai ngưá»i biết Dương đã ra khá»i ngục thì tá»± nhiên sẽ đến tạ Æ¡n. Nhưng Dương Chấp Trung vẫn không hiểu vì cá»› gì mà mình được ra. Y há»i ngưá»i ta thì ngưá»i ta nói có má»™t ngưá»i là Tấn Tước bảo lÄ©nh cho y. Trong lòng y nghÄ© mãi: Cả Ä‘á»i chẳng biết ai há» Tấn cả! Cứ ngá» vá»±c mãi không ra nên cÅ©ng không nghÄ© đến việc đó nữa. Bây giá» thế là yên ổn, y lại vá» nhà đá»c sách như cÅ©.
Vợ đón y vá» nhà , mừng rỡ vô cùng. Hai thằng con ngốc nghếch thì cả ngà y đánh bạc ngoà i chợ, ná»a đêm cÅ©ng không vá». Chỉ có má»™t bà bõ già vừa ngây vừa Ä‘iếc lo cÆ¡m nước và trông nhà . Dương Chấp Trung hôm sau Ä‘i khắp là ng thăm ngưá»i quen. Trâu Cát Phá»§ vì có ngưá»i con thứ hai sinh cháu trai nên đã Ä‘i xóm đông không có nhà , cho nên không ai biết việc là m cá»§a Lâu công tá».
Má»™t tháng sau, Lâu công tỠở nhà vẫn không thấy Dương tá»›i, trong lòng lấy là m lạ. Nhá»› tá»›i câu chuyện Việt Thạch Phá»§ (Thạch Phá»§ ngưá»i nước Tá» thá»i Xuân Thu, Ãn Anh cứu ra khá»i tù nhưng vẫn không cảm Æ¡n.) ngà y xưa được ngưá»i cứu ra khá»i tù vẫn không cảm Æ¡n, trong lòng Lâu công tá» lại cà ng phục Dương Chấp Trung là ngưá»i há»c vấn hÆ¡n ngưá»i, và cà ng thêm kÃnh trá»ng. Má»™t hôm Lâu Bổng nói vá»›i Lâu Toản:
- Dương Chấp Trung không đến tạ Æ¡n chắc là ngưá»i phẩm hạnh khác thưá»ng.
- Äáng lý ra, chúng ta đã hâm má»™ ông ta, thì phải đến thăm, kết bạn, chứ đợi ông ta đến cảm Æ¡n, thì chẳng ra tầm thưá»ng sao!
- Ta cÅ©ng nghÄ© váºy, nhưng xưa có câu “là m việc tốt vá»›i ai thì phải quên Ä‘i.†Nay ta đến nhà ông ta thì hoá ra khoe công!
- Lúc gặp không nhắc tá»›i chuyện đó nữa. Bạn bè nghe tiếng nhau đến thăm là việc thưá»ng. Không có lẽ vì việc ấy mà hoá ra cách biệt không quen nhau sao?
- Nói thế thực là phải! Bà n bạc xong lại nói:
- Chúng ta phải Ä‘i thuyá»n trước má»™t ngà y để hôm sau đến nhà nói chuyện suốt cả ngà y cho thú!
Lâu Bổng bèn gá»i chiếc thuyá»n con, không Ä‘em theo ngưá»i tuỳ tùng và xuống thuyá»n buổi chiá»u hôm ấy. Thuyá»n Ä‘i được và i mươi dặm, bấy giá» và o lúc cuối thu, đầu mùa đông, ánh trăng lá» má» trên sông. Dưới ánh trăng, con thuyá»n nhá» nhấp nhô. Äêm ấy, các thuyá»n chở gạo kÃn cả sông chen nhau Ä‘i không được. Thuyá»n nà y được cái nhá» cho nên lách giữa các thuyá»n lá»›n mà đi. Äến canh hai, hai ngưá»i đương nằm nghỉ thì nghe tiếng ồn à o vang động cả khúc sông. Thuyá»n con không có đèn. Khoang thuyá»n đóng cá»a. Lâu Toản nhìn qua khe hở thấy má»™t cái thuyá»n lá»›n có hai cặp đèn lồng chiếu sáng. Trên má»—i cặp viết hai chữ “Tưá»ng phá»§â€, má»™t cặp viết “Thông chÃnh tư đại đưá»ngâ€. Ở trên thuyá»n có mấy ngưá»i đà y tá»› như lang như hổ, tay cầm roi, đánh các thuyá»n trên sông. Lâu Toản giáºt mình gá»i nhá».
- Anh Ba! Anh nhìn xem! Cái gì thế kia? Lâu Bổng nhìn nói:
- Bá»n nà y không phải ngưá»i nhà ta!
Vừa nói đến đây, thì thuyá»n kia đã đến trước mặt. Ngưá»i cầm roi đánh ngưá»i lái chiếc thuyá»n con. Ngưá»i lái nói:
- Cả má»™t con sông thế nà y, ông Ä‘i đâu chẳng được, tại sao lại đánh ngưá»i ta?
Ngưá»i kia nói:
- Äồ súc sinh! Mà y không mở mắt ra mà xem mấy chữ trên đèn lồng à ! Thuyá»n nà y cá»§a ai mà y biết không?
- Äèn lồng anh treo là cá»§a phá»§ tể tướng. Tôi biết cá»§a tể tướng nà o?
- Mà y đui à ! Cả Hồ Châu nà y trừ Lâu phủ ra thì có ông tể tướng nà o nữa!
- Lâu phủ! Ừ được! Nhưng mà ai chứ!
- Ta là thuyá»n gạo cá»§a ông Lâu Bổng mà y không biết à ! Con chó nà y còn lải nhải nữa thì trói lại để ở đầu thuyá»n. Ngà y mai Ä‘em vỠông Ba, viết giấy đưa quan huyện đánh mưá»i mấy gáºy má»›i xong!
- Ông Lâu Bồng ở trên thuyá»n tao! Mà y là m thế nà o mà đưa ra ông Lâu Bổng thứ hai được?
Hai ngưá»i nghe váºy mỉm cưá»i. Lái thuyá»n má»i Lâu Bổng ra cho bá»n kia nhìn. Lâu Bổng ra đứng trước thuyá»n. Bấy giá» trăng chưa lặn. Ãnh trăng và ánh sáng đèn chiếu rõ. Lâu Bổng nói:
- Các anh là gia nhân của ai?
Bá»n kia nháºn ra Lâu Bổng Ä‘á»u hoảng sợ sụp xuống lạy:
- Chá»§ chúng con thá»±c ra không phải là ngưá»i cùng má»™t nhà vá»›i công tá». Chá»§ chúng con há» Lưu, là m thá»§ phá»§(Thá»§ phá»§ tức là thá»§ bị, chức quan võ coi các trấn.). Nhân chở gạo tô qua đây sợ bị nghẽn trên sông, cho nên chúng con liá»u mạng treo đèn mượn quan tước cá»§a nhà công tá». Không ngá» lại gặp thuyá»n cá»§a công tỠở đây, tá»™i chúng con tháºt đáng chết!
- Chá»§ các anh không phải ngưá»i nhà ta nhưng là ngưá»i là ng thì mượn quan tước treo cÅ©ng không ngại gì. Nhưng các anh lại giở trò đánh Ä‘áºp ngưá»i ta trên sông thì không được! Các anh vá» nói vá»›i chá»§ các anh, cÅ©ng không cần kể lại việc gặp ta là m gì, nhưng chá»› để việc nà y xảy ra như thế nữa. Ta không phải vì váºy mà trị các anh đâu!
Bá»n kia nghe váºy tạ Æ¡n Lâu Bổng, tắt mấy cái đèn rồi Ä‘em thuyá»n Ä‘i nghỉ ở bên bá» sông.
Lâu Bổng và o thuyá»n nói vá»›i Lâu Toản. Lâu Toản nói:
- Nà y ông lái! Äáng lý ông đừng nói có ông Ba ở trên thuyá»n và má»i ra cho ngưá»i ta xem. Là m như thế bá»n kia mất cảm hứng.
- Không nói thì nó đánh thá»§ng cả thuyá»n! Tháºt là nó dữ tợn quá. Bây giá» má»›i lòi cái mặt ra!
Hai ngưá»i lại cởi áo Ä‘i nằm.
Thuyá»n chèo Ä‘i suốt đêm, sáng sá»›m đến bến Tân thị trấn. Hai ngưá»i lấy nước rá»a mặt, uống trà ăn Ä‘iểm tâm xong, dặn lái thuyá»n:
- Trông nom thuyá»n cẩn tháºn, đợi ở đây nhé!
Rồi bước lên bá». Äi gần đến đầu thị trấn, đến nhà Trâu Cát Phá»§ thì thấy cá»a đóng. Hai ngưá»i gõ cá»a há»i má»›i biết vợ chồng Trâu đã Ä‘i xóm đông. Ngưá»i con gái má»i há» uống nước chè, nhưng há» không ngồi lại. Hai ngưá»i ra thị trấn, Ä‘i men theo đưá»ng cái được bốn, năm dặm gặp má»™t ngưá»i Ä‘i cá»§i, há»i:
- Ông Dương Chấp Trung ở đâu? Ngưá»i Ä‘i cá»§i lấy tay chỉ:
- Nhà ông ta ở sau cái chá»— đỠrá»±c kia kìa. Äi tắt qua má»™t con đưá»ng nhá» thì đến.
Hai ngưá»i cảm Æ¡n, Ä‘i lách qua cây cỠđến má»™t cái xóm chỉ có độ bốn năm nhà . Có mấy gian nhà tranh, ở sau có hai cây phong lá»›n. Sau tráºn sương lạnh lá phong Ä‘á»u Ä‘á». Biết chắc là nhà cá»§a Dương, há» Ä‘i theo má»™t con đưá»ng nhá» tá»›i phÃa trước cổng. Trước cá»a, có má»™t cái ngòi. Bắc qua ngòi là má»™t cái cầu nhá» bằng ván. Hai ngưá»i bước qua cầu, thấy nhà cá»§a Dương đóng kÃn cá»a. Thấy có ngưá»i đến, má»™t con chó sá»§a.
Lâu Toản đến gõ cá»a. Gõ hồi lâu, má»™t bà già ở trong ra, áo quần rách rưới.
Hai ngưá»i há»i:
- Äây có phải nhà ông Dương Chấp Trung không? Há»i đến hai lần bà ta má»›i gáºt đầu:
- Phải đấy! Các ông ở đâu đến?
- Anh em chúng tôi hỠLâu ở thị trấn đến đây thăm ông Dương.
Bà già nghe không rõ, nói:
- HỠLưu à ?
- Há» Lâu. Nhá» nói vá»›i ông nhà có Äại há»c sÄ© há» Lâu thì ông ta biết.
- Chá»§ tôi không có nhà . Hôm qua Ä‘i xem đánh cá nay vẫn chưa vá». Các ông có gì nói thì hôm khác lại.
Nói xong, cÅ©ng không biết má»i khách và o uống chè nữa, cứ đóng phắt cá»a lại.
Hai ngưá»i buồn bã vô cùng, đứng má»™t lát rồi lại theo cái cầu cÅ©, theo đưá»ng cÅ© xuống thuyá»n trở vá» nhà .
Dương Chấp Trung đến chiá»u má»›i vá», bõ già kể lại:
- Hồi nãy ở thị trấn có hai ngưá»i nà o há» Liá»…u đến tìm ông nói là “đại giác tá»±â€( Tiếng Trung Quốc chữ Äại há»c sÄ© vá»›i đại giác tá»± Ä‘á»c gần giống nhau) cái gì ấy.
- Bà nói hỠthế nà o?
- Tôi nói ông Dương không ở nhà , ngà y khác lại đến. Dương Chấp Trung nghĩ bụng:
- Là m gì có ngưá»i há» Liá»…u?
Äá»™t nhiên nghÄ© đến ngưá»i sai nhân há» Liá»…u ở huyện đến bắt mình. Nhất định là hắn đến để bắt trả tiá»n! Liá»n mắng:
- Tháºt đồ chết toi! Ngốc Æ¡i là ngốc! Thằng ấy tìm tao để bắt, thì mà y nói tao không ở nhà là được. Lại còn nói hôm khác đến. Tháºt là đồ vô dụng!
Bõ già không chịu, cãi lại. Dương giáºn dữ liá»n tát cho má»™t tráºn và đạp mấy cái. Từ đó, Dương sợ có ngưá»i đến tìm, cứ sáng sá»›m đã Ä‘i biến, mãi đến chiá»u má»›i vá».
Hai ngưá»i ở Lâu phá»§ rất buồn bá»±c. Năm, sáu ngà y sau, lại Ä‘i thuyá»n đến. Há» lại đến gõ cá»a. Bõ già mở cá»a ra thấy hai ngưá»i nà y thì nổi nóng, nói ngay:
- Ông tôi không có ở nhà ? Các ông cứ đến tìm là m gì!
- Bà có nói chúng tôi là đại há»c sÄ© ở Lâu phá»§ không?
- Chứ còn nói gì nữa! Hai ông là m tôi bị đá, bị tát bây giá» còn đến đây là m gì? Ông tôi không ở nhà và i ngà y nữa má»›i vá». Tôi phải và o nấu cÆ¡m đây!
Nói xong không cần chá» hai ngưá»i há»i nữa, bà già đóng cá»a lại, chạy Ä‘i. Hai ngưá»i gõ cá»a mấy bà già cÅ©ng không thưa. Hai ngưá»i không hiểu vì sao, trong lòng vừa bá»±c lại vừa buồn cưá»i. Äứng má»™t lát thấy gá»i cÅ©ng không được, đà nh Ä‘i thuyá»n vá».
Thuyá»n lắc lư Ä‘i được và i dặm, thấy má»™t cái thuyá»n đầy cá»§ ấu. Có má»™t cáºu bé tay nÃu thuyá»n, miệng rao:
- Ai mua ấu! Ai mua ấu!
Ngưá»i lái lấy dây buá»™c thuyá»n lại và cân cá»§ ấu. Lâu Toản há»i:
- Cháu ở xóm nà o?
- Ở Tân thị trấn.
- Cháu ở má»™t thôn vá»›i ông Dương Chấp Trung váºy cháu có biết ông Dương Chấp Trung không?
- Sao lại không? Ông ta ngưá»i hiá»n là nh nhất hạng! Hôm trước ông mượn thuyá»n cháu Ä‘i xem tuồng có để rÆ¡i má»™t tá» giấy trên viết mấy chữ. Lâu Toản nói:
- Ở đâu?
- Ở trong thuyá»n!
- Lấy ra ta xem.
Cáºu bé lấy tá» giấy ra, nháºn tiá»n cá»§a ngưá»i lái rồi Ä‘i. Hai ngưá»i xem thì là má»™t tá» giấy trắng trên có má»™t bà i thÆ¡ thất ngôn tứ tuyệt:
Không dám là m gì sai việc phải.
Chẳng qua vì Ä‘á»c sách và i dòng.
Nắng nồng sương lạnh thân từng trải
Mát mẻ lá»u tranh đón gió đông.
Äằng sau có mấy chứ “ông già ở rừng phongâ€, Dương Doãn.
Hai ngưá»i xem xong nức nở khen.
- Ông nà y thá»±c là ngưá»i cao thượng, thá»±c đáng kÃnh! Lâu Toản ở trước thuyá»n, Ä‘ang nhìn ra xa ngắm cảnh non xanh nước biếc thì thấy má»™t cái thuyá»n lá»›n chạy lên trước. Trên thuyá»n có má»™t ngưá»i kêu:
- Lâu công tá» xin dừng thuyá»n lại!
Lái đò cho thuyá»n ghé sát lại ngưá»i nà y nhảy sang thuyá»n cúi đầu nhìn trong khoang nói:
- Cả ông Ba cũng ở đây sao?
Nhân gặp thuyá»n ấy khiến cho: Thiếu niên danh sÄ©, cá» hà o môn kết mối tÆ¡ duyên; tướng phá»§ nho sinh, nÆ¡i thắ ng địa má»i ngưá»i tuấn kiệt.
Muốn biết ngưá»i nà y là ai xem hồi sau sẽ rõ.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 01:08 PM.
|
 |
|
| |