12-09-2008, 09:41 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 6
Sáng sá»›m hôm ấy, Oanh mếu máo cho Sương hay là Trần đã bịnh. Sương lo lắng vô cùng, nà ng biết có lẽ vì quá Ä‘au đớn nên Trần cứ ở trong gian nhà ấy tá»›i khuya lắm má»›i vá». Nà ng cÅ©ng hÆ¡i hối háºn vì mình đã bá» mặc chà ng đêm qua nhưng nhá»› tá»›i những việc xảy ra đêm qua, nà ng cÅ©ng phải rùng mình. Chà ng đã ngã bịnh vì kinh hoảng tinh thần? Nà ng không sao hiểu được Ä‘iá»u đó, nhưng nà ng biết hoà n cảnh không cho phép nà ng quá chú ý đến Trần. Sương há»i Oanh:
- Ba cháu bịnh ra sao?
- Dạ cháu không biết, bác tà i đã Ä‘i má»i bác sÄ©. Từ mấy năm nay bác tà i lo chăm sóc cháu và ba cháu rất chu đáo. Sương lo quá không thể lÆ¡ là được:
- Cháu thấy chưa?
- Dạ thấy aỉ Bác sĩ Lưu hả cô?
- Không, ba cháu.
- Dạ ba cháu sốt nhiá»u lắm. Cứ nằm trăn trở mãi. Sương thở dà i nhìn ra cá»a sổ. Con ngưá»i có lẽ yếu á»›t hÆ¡n tất cả loà i váºt vì phải chịu Ä‘au khổ không những vá» váºt chất mà còn tinh thần nữa. Tại sao? Tại sao Trần lần mò đến nÆ¡i hoang tà n đó để tìm hình bóng Mai? Má»™t ngưá»i đã chết. Và bây giá» chắc chà ng tin chắc rằng mình đã gặp được vợ đêm qua, có lẽ chà ng cho rằng mình gặp hồn ma cá»§a Mai. Tại sao? Tại sao tình cảm chà ng vẫn Ä‘áºm đà trong má»™t khoảng thá»i gian suốt mưá»i năm vá»›i má»™t ngưá»i đã mất. Có tiếng Oanh:
- Thưa cô... Cô là m sao thế? Sương giá»±t mình, nà ng cảm thấy mình cần phải dứt khoát tình cảm vá»›i Trần, như thế vừa đúng nhưng cÅ©ng vừa Ä‘au khổ. Nà ng vẫn cứng rắn, mạnh dạn trước những quyết định nhưng lần nà y nà ng cảm thấy mình bị giao động mạnh. NghÄ© như váºy, nà ng khẽ rùng mình rồi ra dáng can cưá»ng quả quyết ngồi thẳng lưng dáºy:
- Oanh, sá»a soạn Ä‘i cháu. Trưa rồi. Oanh ấp úng:
- Con... Con nghỉ một bữa nghen cô? Nó vừa nói vừa lo lắng nhìn vỠphòng Trần. Sương lắc đầu:
- Ở nhà có chị Châu, cả bác Du lo cho ba rồi, cháu đừng lo lắng nhiá»u, ba chỉ bịnh sÆ¡ sà i mà thôi. Rồi nà ng dẫn Oanh tá»›i trưá»ng. Nhưng hôm ấy, tinh thần nà ng cứ ngẩn ngÆ¡, nhiá»u lúc quên lá»ng cả bà i Ä‘ang giảng. Chưa đến giá» tan há»c, nà ng đã cho Oanh vá» sá»›m để xem chừng bịnh tình cá»§a Trần. Bác sÄ© cho biết là Trần chỉ cảm lạnh, và bị xúc động mạnh, nhiệt độ cao nhưng không mấy nguy hiểm. Tánh tình Trần trở nên gắt gá»ng, chà ng không muốn cho ai và o phòng thăm mình cả. Sương hÆ¡i lo ngại:
- Bác sĩ có bảo là cần nằm nhà thương không?
- Dạ bác Lưu bảo không cần lắm, mà ba cháu cÅ©ng không chịu nằm đâu. Sương cà ng hối háºn hÆ¡n, nà ng biết tất cả Ä‘á»u do mình mà ra cả, bây giá» tình hình má»—i lúc má»™t khó khăn hÆ¡n. Trước kia, nà ng đã dặn lòng không nên dÃnh lÃu và o ná»™i vụ cá»§a gia đình nà y, nhưng giỠđây, không biết nà ng có thể nà o thoát ra được nữa không. Buổi trưa hôm ấy, khi tan há»c, nà ng cùng Oanh vá» nhà , Sương hÆ¡i ngạc nhiên vì có cả Lan đứng trong phòng khách. Bà ta đứng dá»±a cá»a sổ, tay cầm Ä‘iếu thuốc, mắt ngó mông ra khoảng đồng ruá»™ng mênh mông phÃa trước. Äây là lần thứ nhất Sương thấy Lan hút thuốc. Bà ta không trang Ä‘iểm tỉ mỉ, dáng ngưá»i hốc hác, mắt thâm quầng có lẽ vì đêm qua mất ngá»§. Thấy Lan, Oanh hÆ¡i sợ, nó rụt rè:
- Thưa má. Lan quay lại liếc mắt nhìn hai ngưá»i, ánh mắt tuy chẳng niá»m nở gì nhưng cÅ©ng không có nét thù địch hay hằn há»c như trước. Có lẽ trong lòng bà đang mang nặng những tâm tư gì đó. Bà khẽ gáºt đầu chà o Sương rồi bảo Oanh:
- Oanh, con và o thăm ba con má»™t chút rồi há»i ba muốn ăn gì. Sương cà ng ngạc nhiên hÆ¡n nữa khi thấy Lan đổi thái độ quá bất thình lình như váºy. Lan buồn rầu khô héo có phải vì Trần bịnh không? Lan có phải là con ngưá»i tà n nhẫn vô tình như nà ng tưởng chăng? Những cuá»™c tình trắc trở chưa hẳn do ngưá»i đà n bà gây nên. Biết đâu khi trước vì má»™t lý do nà o đó khiến Lan mất quân bình trong não trà rồi ảnh hưởng đến đạo vợ chồng. Oanh lên lầu gõ cá»a phòng Trần. Vì không có khóa nên nó đẩy nhẹ bước và o. Trong phòng tối om, mà n cá»a che kÃn mÃt, Trần Ä‘ang nằm dà i trên giưá»ng mắt lim dim như ngá»§. Sương vừa định kéo Oanh trở ra bá»—ng nghe Trần há»i:
- Ai váºy? Sương trả lá»i ngay:
- Tôi và Oanh định đến thăm ông, ông cho phép. Giây phút sau, Trần mới đáp:
- Xin má»i và o. Oanh chạy vá»™i đến bên cha rồi kêu lên:
- Ủa, tay ba nóng quá. Trần thở dà i, chà ng quá cô độc mà không có ngưá»i thân nà o ká» cáºn để an á»§i, săn sóc. Sương thấy mấy bao thuốc trên giưá»ng và má»™t ly nước. Nà ng cầm bao lên xem thấy ngoà i bao có ghi thuốc uống má»™t giá» má»™t viên và uống trong ba ngà y, nhưng trong bao còn đến 11 viên.
- Sao ông không uống theo lá»i bác sÄ©? Trần nói giá»ng chán nản:
- Uống là m gì? Tôi không uống nữa. Sương định nói gì, nhưng lại thôi. Nà ng miá»…n cưỡng gượng cưá»i:
- Tôi tạm là m khán há»™, má»i ông uống viên thuốc. Oanh đỡ cha ngồi dáºy, Sương trao cho Trần viên thuốc rồi bưng tách nước ká» táºn môi chà ng. Trần bưng luôn tách nước uống má»™t hÆ¡i tháºt dà i rồi nằm xuống thở hà o hển, mồ hôi vã ra ướt trán. Chà ng lẩm bẩm như trong cÆ¡n mê:
- Tôi khát quá, khát đã mưá»i năm nay rồi! Sương cÅ©ng thấy trong lòng chua xót, Ä‘au đớn vô cùng. Nà ng nhìn chà ng, gương mặt Trần hốc hác, mắt lá» Ä‘á», thái độ chà ng đúng là thái độ cá»§a má»™t ngưá»i tuyệt vá»ng hoà n toà n. Nà ng nghẹn ngà o, thấy Ä‘au đớn trong từng là n da, từng thá»› thịt. Chà ng Ä‘au nặng như váºy mà nà ng cÅ©ng không hay. Sương bá»—ng ngạc nhiên, không hiểu những ngưá»i trong nhà nà y ở đâu mà lại bá» Trần khát như váºy. Bá» nằm đây má»™t mình thuốc không cho uống, có lẽ chà ng đói cÅ©ng chẳng ai cho ăn.Ãt ra cÅ©ng phải để má»™t ngưá»i bên cạnh săn sóc chà ng chứ!
- Oanh à . Nà ng dặn nhỠđứa bé:
- Cháu chạy xuống dưới bảo chị Châu nấu cháo cá hay cháo gì cho ba ăn, bịnh cũng phải cho ăn cho mau là nh chứ.
- Dạ. Oanh chạy nhanh xuống lầu, Sương bước tá»›i mở cá»a sổ toang ra, nhưng vẫn để mà n rÅ© cho chắn bá»›t gió. Căn phòng vẫn còn tối. Sương báºt thêm đèn, nà ng thấy dá»… chịu hÆ¡n, định quay lại nhìn Trần xem chà ng có vừa lòng không. Nhưng nà ng chợt nhá»› ra là ánh sáng chẳng có giá trị gì vá»›i chà ng cả. Bước lại gần giưá»ng, nà ng sá»a soạn giưá»ng chiếu cá»§a Trần lại cho ngay ngắn đà ng hoà ng. Bá»—ng tay nà ng bị má»™t bà n tay nóng bá»ng nắm chặt và o. Sương giá»±t mình kêu nhá»:
- Ông Trần... Chuyện gì váºy? Trần phá»u phà o:
- Cô... Cô là ai? Sương vừa rút nhẹ tay ra vừa trả lá»i:
- Thì tôi là ... Trần bỗng nắm chặy tay nà ng:
- Mai... Äúng là Mai rồi, không ai khác hÆ¡n nữa... Sương giá»±t mình... Không... Nà ng không thể để cảnh ấy diá»…n ra nữa được. Nà ng rút mạnh tay, giá»ng hÆ¡i nghiêm khắc:
- Tôi là Sương, ngưá»i mà ông nhá» tá»›i kèm con Oanh. Tôi không quen vá»›i ai tên Mai cả, ông lầm rồi. Trần nhÃu mà y, như cô tìm trong ký ức tên Sương:
- Sương... Bỗng chà ng lắc đầu:
- Không... Äừng nói đến cái tên xa lạ đó... Mai Æ¡i hãy trở lại vá»›i anh, anh chá» em lâu quá rồi... Chà ng đưa tay ra phÃa trước quá» quạng tìm tay Sương, Sương vá»™i lùi lại mấy bước, nà ng nghẹn ngà o chua xót cho Trần vô cùng. Trần gượng ngồi dáºy, tìm chiếc ly nước trên bà n, nhưng chà ng đụng là m ly nước ngã xuống, nước trà n ướt cả áo.
- Mai Æ¡i... Tiếng kêu thất vá»ng cá»§a chà ng như má»™t mÅ©i dao đâm thẳng và o lòng Sương. Sương thở dà i, vừa định bước tá»›i thì thấy bà Lan đã đứng trước cá»a phòng nhìn và o, nét mặt lạnh lùng. Lan nhìn Trần vá»›i đôi mắt sâu sắc vô cùng, trong khi đó, Trần vẫn lẩm bẩm trong mê sảng:
- Mai Æ¡i... Mai... Em ở đâu, anh van em mà ... Bao lâu nay anh Ä‘au khổ quá rồi... Lan bước tá»›i cưá»i lạnh lùng, nhưng tháºt buồn, bà đỡ Trần ngồi xuống má»™t cách dá»ng dưng như giúp má»™t ngưá»i xa lạ, rồi quay sang Sương:
- Chán tháºt, cứ bao nhiêu đó hà . Suốt ngà y cứ Mai Æ¡i, Mai hỡi, thức cÅ©ng như ngá»§... Sương nhìn bà Lan. Tá»›i bây giá» nà ng má»›i hiểu được bà , tháºt cÅ©ng không trách chi bà khó chịu khi phải sống vá»›i má»™t ngưá»i chồng như thế suốt mưá»i năm. Nà ng nói nhá»:
- Thưa bà , ông đang sốt.
- Tôi biết, ổng sốt suốt mưá»i năm nay rồi, sốt vì con quá»· cái đó! Bất giác, Sương quay lại nhìn Trần, chà ng lắc lư đầu, hai tay quá» quạng, miệng lẩm bẩm:
- Dang ra... Dang ra... Chà ng lắp bắp:
- Kìa... Nó đã đến, nó đến rồi. Mai Æ¡i... Äừng quấy rầy ta... Rõ rà ng ta trông thấy nó... Chà ng thở hà o hển, hai tay vẫn quá» quạng trên không:
- Nó đã đến rồi, đừng giấu ta nữa... Mai Æ¡i hãy đến bên anh, đừng Ä‘i đâu cả... Lan chán nản quay đầu sang phÃa khác:
- Anh nên chết Ä‘i là hÆ¡n, tôi xem bá»™ anh sống còn Ä‘au khổ hÆ¡n chết nhiá»u. Rồi bà quà y quả bước ra, gá»i vá»ng xuống nhà dưới:
- Bác tà i Æ¡i, sá»a soạn xe gÃm tôi nghen, tôi Ä‘i à . Còn chị Châu lo giúp tôi xếp đồ đạc và o va li Ä‘i. Sương bước theo, nà ng định nói vá»›i Lan và i lá»i, nhưng nà ng lại thôi, chẳng biết tại sao. Nà ng quay lại giưá»ng Trần, gương mặt hốc hác và những lá»i mê sảng thảm thương cá»§a chà ng là m nà ng lo ngại. Oanh từ bên ngoà i chạy nhanh và o phòng, thái độ cá»§a cha là m nó sợ vô cùng. Nó mếu máo:
- Cô Æ¡i... Ba con là m sao váºy cô... Ba con có chết không cô? Sương cau mà y, gạt Ä‘i:
- Nói báºy, ba cháu chỉ lên cÆ¡n sốt má»™t chút chứ có gì đâu. Nà ng hối Oanh Ä‘i lấy khăn và má»™t thau nước, rồi nà ng thấm khăn đắp lên đầu Trần, thỉnh thoảng lại thay. Nhá» thế mà cÆ¡n sốt cá»§a Trần dịu lần xuống, chà ng bá»›t nói nhảm và đã nằm yên. Khoảng má»™t tiếng đồng hồ sau, Trần má»›i ngá»§ được. Nhưng Sương biết giấc ngá»§ cá»§a chà ng cÅ©ng gây khổ sở cho chà ng qua những lá»i nói lảm nhảm và những cÆ¡n giá»±t mình cá»§a Trần trong khi ngá»§. Lan lo sắp xếp váºt dụng và o va li, có cả kem đáng răng. Sương biết là bà ta Ä‘i Ãt nhất là đôi ba bữa. Nà ng lắc đầu, không ngá» Lan có thể bá» Trần Ä‘i trong khi chà ng bịnh nặng như thế nà y. Chị Châu đứng ká» bên bà , liếc mắt nhìn Sương thở dà i chán nản, còn bác tà i thì nét mặt lầm lì, Ãt khi để lá»™ thái độ gì ra ngoà i, vì bác ta là ngưá»i rất sâu sắc. Sau bữa ăn chiá»u, Oanh và Sương lại lên lầu. Nà ng định cho Trần ăn và i muá»—ng cháo, nhưng nhiệt độ chà ng vẫn chưa giảm và chà ng vẫn mê man nên Sương đà nh chịu. Äến 9 giá» thì Oanh đã mệt má»i ra mặt, Sương bắt nó phải Ä‘i ngá»§ mặc dầu nó không muốn. Lan đã Ä‘i từ trưa rồi. Gian nhà chìm trong sá»± im lặng lạ thưá»ng, đầy vẻ thê lương. Sương vẫn canh chừng bên cạnh Trần để thỉnh thoảng thay khăn đắp trên chán chà ng. CÆ¡n sốt cá»§a Trần hạ lần, Trần có vẻ dá»… chịu hÆ¡n nhưng chà ng vẫn cá»±a mình mãi và cứ nói lảm nhảm. Lâu lắm, chà ng má»›i tỉnh, chà ng phá»u phà o:
- Ai đó?
- Dạ tôi, Sương đây. Trần gượng mở mắt ra nhìn vỠhướng nà ng:
- Cô Sương... Tôi là m phiá»n cô nhiá»u quá! Sương nhân lúc ấy, lấy cháo ra cho Trần ăn, vì nà ng biết chà ng sẽ trở lại trạng thái hôn mê trong giây phút sau. Trần lần mò nắm tay nà ng, cảm động:
- Tôi... Tôi tháºt không biết nói sao... Rồi chà ng lại chìm và o trong cÆ¡n mê mệt. Có lúc chà ng đã la:
- Mai... Äừng Ä‘i, ban đêm nguy hiểm lắm, trá»i Æ¡i... Chà ng gá»i tháºt thảm thiết, hai tay chá»›i vá»›i phÃa trước mặt. Sương nghẹn ngà o đưa tay giữ chặt tay chà ng. Trần vẫn mê sảng:
- Mai... Anh đã bảo đừng Ä‘i mà . Em là ngưá»i vợ thuần háºu nhứt cá»§a anh, không ai có thể cướp em cá»§a anh được... Äừng Ä‘i nghen Mai, Mai cá»§a anh... Rồi chà ng đưa bà n tay nóng bá»ng vuốt ve trên má, trên trán nà ng. Sương khẽ gỡ đôi kÃnh trên mặt xuống, nà ng thở dà i, không nỡ gạt tay chà ng ra. Chà ng vẫn thá»u thà o:
- Anh van em mà , đừng Ä‘i nghen Mai... Em muốn mắng chá»i, đánh Ä‘áºp hay giết anh cÅ©ng được... Nhưng đừng Ä‘i. Em Ä‘i tức em mang theo mạng sống cá»§a anh theo luôn đó... Trá»i Æ¡i, đừng Ä‘i mà Mai... Mai... Mai, em ở đâu rồi, em đâu rồi...? Chà ng nắm tay nà ng cà ng lúc cà ng chặt như sợ nà ng sẽ bá» Ä‘i. Chà ng nắm chặt đến ná»—i Sương thấy nhức nhối tay mình. Nhưng nà ng vẫn không rút ra, cứ ngồi trân mình để chà ng mẩn mê trên mái tóc, trên là n da... Hai dòng lệ chạy dà i trên má nà ng rÆ¡i xuống gối chà ng, nà ng không dám cỠđộng sợ chà ng tỉnh cÆ¡n mê. Rồi Trần bá»—ng buông xuôi hai tay xuống, miệng thì thầm tháºt nhá» không còn nghe được gì nữa. Nà ng thở dà i nhìn mặt Trần, chà ng lim dim đôi mắt, hÆ¡i thở nặng nhá»c trên má»™t giấc ngá»§ nặng ná». Sương gỡ má»™t chiếc khăn ướt trên trán chà ng và rá» thá», trán chà ng đã bá»›t nóng nhiá»u. Thấy gối Trần ướt đẫm nước trong khăn, nước mắt nà ng và mồ hôi cá»§a chà ng. Sương trở vá» phòng lấy chiếc gối cá»§a mình cho chà ng kê đầu thay cho chiếc gối ướt. Sương ngồi trên ghế, mãi tá»›i lúc quá má»i mòn rồi thiếp Ä‘i lúc nà o không biết. Khi nà ng thức giấc trá»i đã sáng rồi, nà ng đứng báºt dáºy và ngạc nhiên khi thấy ai đã đắp cho mình chiếc chăn bông. Nhìn lên giưá»ng thấy Trần đã tỉnh táo, chà ng há»i nhá»:
- Cô thức rồi à ?
- Dạ. Nà ng liếc nhìn đồng hồ rồi hoảng hốt:
- Chết, mưá»i giá» 5 rồi... Váºy là mất cả buổi dạy sáng cá»§a tôi rồi còn gì?
- Tôi đã bảo Oanh xin phép cho cô nghỉ dạy buổi sáng. Mặc dầu chà ng vẫn còn xanh xao, nhưng tinh thần có vẻ tỉnh táo lại như thưá»ng rồi. Nà ng lúng túng không biết là m gì, ấp úng nói:
- Ông đã khá»e, tôi rất mừng, hôm qua xem chừng ông nặng quá, tôi lo hết sức. Trần mỉm cưá»i:
- Cám Æ¡n cô, bây giá» tôi thấy khá»e lắm nhất là sau khi ăn chén cháo mà cô đã dặn nấu sẵn cho tôi. Sương chợt đỠbừng má. Chết rồi, nà ng ngá»§ mê thế nà y thì chẳng những Oanh mà cả chị Châu chắc cÅ©ng đã thấy nà ng ngá»§ trong phòng nà y lúc bưng cháo lên cho Trần rồi. Nà ng vá»™i đứng lên:
- Ông nên uống thuốc cho đúng kỳ, tôi để trên bà n đó, bây giỠuống được rồi ông à . Nà ng vừa nhóm bước thì nghe Trần nói:
- Xin cô vui lòng đưa giúp tôi. Sương hÆ¡i do dá»± rồi bước tá»›i đỡ Trần lên cho chà ng uống thuốc. Trần vô tình ká» mặt sát mái tóc nà ng, chà ng có vẻ ngạc nhiên, suy nghÄ© má»™t lúc tháºt lâu. Sương vừa định bước ra thì Trần lại nói:
- Cô Sương, nếu đêm qua có gì phiá»n...
- Không có gì cả, tôi chỉ lo sợ cho ông váºy thôi.
- Không, tôi muốn nói trong cÆ¡n mê sảng, tôi có Ä‘iá»u gì quấy rầy cô xin cô bá» qua cho. Sương ngáºp ngừng:
- Không... Không có chi cả ông à . Thôi, chà o ông. Nà ng bước ra mà vẫn còn nghe tiếng Trần nói nhỠngoà i sau:
- Tôi cám Æ¡n cô vô cùng. Trở vá» phòng riêng, Sương lấy hÆ¡i là m lạ khi vừa nháºn ra khi nãy Trần có vẻ vui hÆ¡n bình thưá»ng. Rá»a mặt xong, Sương đứng bên gương chải tóc, nhưng nét mệt má»i, ngẩn ngÆ¡ đã in nhiá»u nét quầng nhạt dưới mắt nà ng. Sương thở dà i rồi cầm lược chải đầu. Nà ng bá»—ng nhá»› tá»›i lá»i Oanh:
- "Cô mà chải đầu hay uốn tóc theo lối má»›i, mặc đồ đẹp, bá» cặp mắt kÃnh xuống thì cô đẹp lắm". GiỠđây, Sương chải đầu theo lối má»›i thá», kÃnh nà ng chưa mang, nà ng cÅ©ng nháºn thấy là mình đẹp. Nhưng vẻ đẹp nà ng không giống Lan má»™t chút nà o. Lan đẹp sắc sảo, còn nà ng đẹp má»™t cách hòa nhã, không thể so sánh được. Rồi nà ng lại giá»±t mình, không ngá» mình lại lá»t và o trong hoà n cảnh hiện tại như thế nà y. Má»™t hoà n cảnh hoà n toà n không thÃch hợp vá»›i nà ng, nhưng lại lôi cuốn nà ng. Äáng lẽ nà ng phải ra ngoại quốc, nà ng phải lấy J... Rồi sanh con đẻ cái vá»›i chà ng ta, sống cuá»™c Ä‘á»i bình thưá»ng như bao ngưá»i khác. Nhưng tại sao nà ng lại không muốn? Ngay từ buổi chiá»u đầu tiên tá»›i đây, nà ng đã bị ngôi Hoà ng Mai Trang thu hút, rồi nà ng như bị mê hoặc vá»›i hoà n cảnh kỳ dị cá»§a chá»§ nhân nó, rồi nà ng tiếp tục bước và o sá»± khó khăn. Vừa chải đầu vừa suy nghÄ©, Sương ngồi chải mãi như chẳng bao giá» xong. Nà ng thấy thảnh thÆ¡i khi nghỉ được má»™t buổi sáng, đáng lẽ nà ng phải Ä‘i dạy như hôm nay. Sương quấn mái tóc ra sau, rồi dùng kẹp lại cho chỉnh tá» rồi lấy kÃnh trắng Ä‘eo lên... Rõ rà ng là má»™t cô giáo đứng đắn, uy nghiêm vá»›i lÅ© trẻ. Có tiếng gõ nhẹ ngoà i cá»a phòng:
- Cô Sương... Nháºn ra tiếng chị Châu, Sương mỉm cưá»i:
- Và o đi chị. Chị Châu tay cầm một đóa hoa hồng bước và o:
- Ông bảo tôi ghé chợ mua hoa nà y rồi mang và o cho cô. Hình như cô thÃch thứ hoa nà y?
- Thế à ? Cám Æ¡n chị nghen... Chị Châu mỉm cưá»i bước tá»›i bình cắm hoa, gỡ bá» hoa cÅ© rồi thay nước, cắm hoa má»›i. Sương bước tá»›i, cắt mấy cà nh hoa hồng, cà nh dà i cà nh ngắn. Nà ng rất chú ý đến nghệ thuáºt cắm hoa, nhất là cá»§a Nháºt Bản nên nà ng cắm rất tà i. Nà ng nhá»› khi mình má»›i đến đây, trong phòng cÅ©ng có sẵn má»™t bình hoa hồng. Như thế, chứng tá» tuy Trần mù loà , nhưng tâm trà chà ng thì rất sáng suốt. Chị Châu say sưa nhìn nà ng cắm hoa, chị rất kÃnh mến Sương. Chị thấy từ ngà y nà ng vỠđây thì gia đình nà y như ấm cúng hÆ¡n, như thấy còn có sinh lá»±c chứ không hoà n toà n u tối như lúc trước. Chị vô tình nói:
- Äêm qua chắc cô mệt lắm. Sương đỠmặt ấp úng:
- Tại... Không có ai săn sóc cho ông. Chị Châu đáp:
- Dạ... Tại hôm qua tôi cÅ©ng bị cảm, buổi chiá»u tối tôi mê man thà nh ra không giúp gì cho cô được. Mà từ lúc cô vỠđây, gia đình nà y như vui lên váºy đó. Sương ngạc nhiên:
- Váºy sao?
- Ờ... Oanh nó mạnh khá»e hÆ¡n trước, ông còn có lúc tươi cưá»i và bà thì Ãt gây gổ hÆ¡n. Rồi chị bước ra ngoà i:
- Thôi, tôi xuống bếp nghen cô, hôm nay có khách... Phải là m cÆ¡m chiá»u, khách ông má»i mà .
- Ủa, ông Trần bịnh sao còn má»i khách?
- Dạ, tôi cÅ©ng chẳng biết. Hồi sáng ông có bảo ông Du lái xe Ä‘i má»i rồi. Tôi nghe ông Du nói như thế.
- À... Sương im lặng. Như thế thì trong nhà nà y bắt đầu xảy ra những chuyện khác lạ rồi đây. Nà ng mong cho bác tà i xế Du đừng thấy nà ng ngá»§ trong phòng Trần suốt đêm qua. Còn chuyện má»i khách? Trần bịnh mà má»i chứng tá» ngưá»i khách nà y quan trá»ng. Chắc có lẽ bạn bè gì hùn hạp cá»§a chà ng trong chuyện là m ăn hà ng ngà y đây. Sương cắm xong bình hoa, nà ng rá»a tay rồi ngồi ngó mong ra cá»a sổ. Ãnh nắng như mang lại cho căn phòng vẻ ấm áp vui tươi. Sương bước suống lầu, định ra vưá»n hoa dạo má»™t lúc cho vui. Nhưng khi Ä‘i ngang phòng Trần nà ng thấy chà ng nằm im trên giưá»ng, có lẽ ngá»§, mà tấm mà n che cá»a sổ lại vén lên cao, ánh nắng trà n gần tá»›i đầu chà ng. Nà ng bước và o định buông mà n che lại. Nhưng vừa tá»›i bên cá»a sổ nà ng đã nghe tiếng Trần gá»i:
- Cô Sương. Nà ng giựt mình quay đầu lại, hơi lúng túng:
- Dạ... Dạ ông còn thức à ?
- Äêm qua, tôi ngá»§ được má»™t giấc tháºt ngon. Chà ng ngưng lại má»™t chút rồi tiếp:
- Cô có thể giúp tôi một việc nhỠđược không? Sương ấp úng:
- Việc gì váºy ông? Trần hÆ¡i ngáºp ngừng rồi nói:
- Cô có thể khép cá»a phòng kÃn lại không? Tôi chỉ nhá» cô má»™t việc nhá» thôi. Sương do dá»±.
- Có gì cô phải ngại đâu... Cả đến một thằng mù như tôi cô cũng chẳng tin được nữa sao? Sương hơi cau mà y:
- Thưa ông... Äâu có... Trần thở dà i:
- Tôi biết cô bực mình vì tôi lắm, nhưng tôi chỉ yêu cầu cô một việc nhỠthôi. Cô là m ơn... Sương đà nh nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi khép đây. Nà ng bước lại cá»a phòng khép kÃn, rồi bước đến bên Trần:
- Ông cần chi?
- Cô vui lòng Ä‘á»c cho tôi nghe và i trang sách. Sương không hiểu ra sao cả:
- Äá»c gÃm ông à ?
- Phải, từ khi mù dế giá», tôi dâu còn dá»c đươc nưa, xin cô vui lòng giúp tôi.
- Tôi sẵn sà ng. Trần lần mò trên dầu giưá»ng rút má»™t xâu chìa khóa trao cho nà ng.
- Cô lấy giúp tôi má»™t chiếc há»™p nhá» trong ngăn tá»§ trái đà ng kia. Chiếc chìa khóa nhá» nhất đấy. Sương thắc mắc nhìn Trần. Nà ng mong rằng Trần vẫn sáng suốt cho nà ng đỡ rắc rối. Nà ng mở ngăn tá»§, thấy má»™t chiếc há»™p nhá». Nà ng hÆ¡i lăng ngưá»i Ä‘i khi thấy chiếc há»™p chạm toà ng những hoa hồng tháºt khéo. Cầm đến bên đầu giưá»ng Trần, Sương đưa chiếc há»™p:
- Thưa đây, ông ạ. Trần nói hÆ¡i run giá»ng, dưá»ng như chà ng Ä‘ang xúc động:
- Cô mở ra gÃm tôi. Sương hÆ¡i do dá»± trước khi mở chiếc há»™p, nà ng ngạc nhiên vô cùng khi thấy má»™t trong hai ngăn há»™p chứa toà n những nữ trang, phần lá»›n là há»™t soà n, còn má»™t bên là má»™t quyển sách nhá» bìa nhung Ä‘en, gáy Ä‘á». Có tiếng Trần:
- Cô lấy quyển sách ra rồi đóng há»™p gÃm cho tôi.
- Dạ.
- Những váºt trong há»™p là những đồ duy nhất còn lại sau tai nạn ấy, cô cất trả và o tá»§ Ä‘i. Xong cô hãy ngồi xuống ghế trên đầu giưá»ng Ä‘á»c gÃm tôi những trang sách ấy. Sương là m như má»™t cái máy. Nà ng ngồi lại ghế nhìn Trần tháºt nhanh rồi bắt đầu láºt từng trang sách. Äầu nà ng nặng ná», cÆ¡n mệt má»i kéo đến nhắc nhở nà ng đêm qua thiếu ngá»§. Sương thở ra cho bá»›t mệt rồi Ä‘á»c hà ng chữ ngoà i bìa: "Di cáo cá»§a Mai, ngưá»i vợ yêu quà cá»§a anh". Trần nói như hối thúc:
- Äá»c tiếp Ä‘i cô, hình như cô không được khá»e à ?
- Dạ, tôi hÆ¡i mệt vì đêm qua ngá»§ Ãt. Trần van nà i:
- Nhưng cô giúp tôi má»™t chút nghen. Sương không đáp, nà ng nhìn và o trang sách. Trước mắt nà ng là những dòng chữ tháºt đẹp, uyển chuyển in lên trên ná»n giấy hồn nhạt, lá» má» từng đóa hoa hồng. Sương Ä‘á»c nho nhá»: "Buổi gặp gỡ đầu anh đã nói tha thiết yêu em rồi. Tiếp theo những buổi gặp gỡ dưới ánh trăng, em cÅ©ng nói chỉ yêu anh. Anh vừa lòng chứ? Nhưng không biết sao đêm nay nằm gần bên nhau, em lại thấy hình như mình xa cách, mặc dầu anh vẫn luôn thì thầm: Anh chỉ yêu em mãi mãi... Sống chung mà xa cách Thà xa cách còn hÆ¡n". Sương khẽ liếc nhìn Trần, chà ng duá»—i thẳng chân trên giưá»ng, hai tay Ä‘an sau ót là m gối. Nà ng bá»—ng thấy nặng ná» trong tâm tư khi nhìn những dòng chữ cá»§a má»™t ngưá»i nà ng có thiện cảm, dù biết ngưá»i đã chết! Nà ng có cảm giác như Trần bắt buá»™c nà ng là m má»™t việc gây Ä‘au đớn cho nà ng. Sương báºt khóc, nhưng nà ng rán giữ không cho Trần nghe tiếng mình. Nà ng biết mình không thể để tình cảnh như vầy mãi được rồi. Cà ng biết mình giấu giếm má»i ngưá»i, và dối luôn cả mình không được rồi! Sương nghẹn ngà o Ä‘á»c tiếp những nét chữ quen thuá»™c: "Em còn nhá»› má»™t buổi chiá»u nóng bức như bao ngà y khác trong cuá»™c Ä‘á»i nghèo nà ng, côi cút cá»§a em, như má»™t đóa hoa không hương không sắc, cô đơn nhưng sung sướng vì chẳng phải má»™ng, phải mÆ¡, không chút ảo tưởng nên không Ä‘au khổ. Chiá»u đó, em thắt nÆ¡ mà u xanh tháºt tươi, và rồi em gặp anh, cuá»™c Ä‘á»i em hoà n toà n biến đổi. " Sương nghẹn lá»i, những dòng chữ năm xưa như nhảy múa tháºt nhanh trước mặt nà ng, nà ng báºt khóc. Trần nghe tiếng khóc, nhưng giả vá» ngạc nhiên:
- Sao cô không Ä‘á»c nữa. Sương đứng nhanh dáºy, bá» cuốn sách lên giưá»ng Trần:
- Xin lá»—i ông, tôi mệt quá... Tôi không thể nà o Ä‘á»c tiếp nữa. Dứt lá»i, không để ý đến Trần nữa, nà ng bước tháºt nhanh ra cá»a như để chạy trốn. Trần chắc đã hiểu phần nà o rồi. Khép cánh cá»a phòng Trần. Sương đứng tháºt im, mắt lim dim cố trấn định lại tinh thần. Nà ng đã cố trấn định âm thầm từ bao lâu nay nhưng bây giá» chắc không được nữa... Khi nà ng mở mắt ra thì thấy bác tà i đã đứng trước mặt mình nhìn chăm chú như tìm hiểu. Bất giác nà ng buá»™t miệng:
- Bác là m tôi hết hồn hoà i. Bác tà i lặng Ä‘i giây lát, kiểu nói và giá»ng nói nà y bác nhá»› là đã từng nghe ở má»™t ngưá»i nà o bác mến lắm. Nhưng lâu rồi... Bác cúi đầu cung kÃnh:
- Dạ, xin lỗi cô. Bác đưa cho Sương một mảnh giấy.
- Có Ä‘iện tÃn cho ông.
- Bác Ä‘á»c cho ông nghe à ? Bác Du ngáºp ngừng:
- Hay cô Ä‘á»c gÃm ông nghen. Sương vừa bước nhanh lên thang vừa nói:
- Dạ... Không... Sương rất sợ ánh mắt nhìn như soi mói cá»§a bác tà i... Buổi chiá»u, Sương Ä‘i dạy như cÅ©. Oanh không Ä‘i chung vá»›i nà ng, nó bảo là và i phút sau nó Ä‘i ngay. Nhưng vô há»c cả gần mưá»i phút má»›i thấy Oanh ôm cặp bước và o lá»›p. Giá» chÆ¡i, Oanh nói là ba nhắc cô, ba nhắn cô tan há»c vá» sá»›m ba có chuyện cần thiết... Sương há»i lại:
- Chuyện gì váºy Oanh?
- Dạ con không biết. Sương thắc mắc vô cùng, Trần cứ quanh co mãi thế nà y, hay là chà ng muốn bà y thêm trò má»›i. Hay là Trần chưa biết gì, hoặc biết rồi mà sợ nà ng giáºn dá»—i bá» nhà đi luôn chăng? Ngồi trên bà n, nà ng giảng bà i gần như theo phản ứng tá»± nhiên thà nh thói quen cá»§a nghá» giáo, còn tâm tư cứ nghÄ© đâu đâu... Trần đã bạc tình mà . Mai ngà y xưa trong nà ng không biết đã đủ can đảm nối lại duyên xưa không. Nà ng phân vân lắm, vì bấy lâu nay nà ng cố xem gia đình Trần như xa lạ vá»›i mình và nhất là vá»›i Oanh, nà ng đã cố hạn chế tình thương rất nhiá»u lần. Bất giác, Sương cầm phấn viết tháºt nhá» trên bà n hai câu đầu cá»§a bà i thÆ¡ trong sách nà ng vừa Ä‘á»c cho Trần nghe:
- "DÄ© vãng qua rồi nhá»› là m chi Ân tình, thù háºn, nước cuốn mây bay Sống chung mà xa cách Thà xa cách còn hÆ¡n" Viết xong, Sương thấy mặt mà y choáng váng nhÅ©ng gì ở quá khứ đã hoà n toà n khắc phục được nà ng. Nà ng không thể phá»§ nháºn nó được nữa. Sương cho há»c trò viết táºp Ä‘oc. Rồi bước đến cá»a sổ nhìn ra ngoà i ruá»™ng mênh mông cho khuây khá»a bá»›t ná»—i lòng. Giá» ra vá», nà ng im lặng không nói vá»›i Oanh má»™t lá»i, nà ng linh cảm như Ä‘á»i mình sắp thay đổi má»™t lần quan trá»ng nữa. Vừa bước và o sân, nà ng thấy bác tà i Du Ä‘ang lau chiếc Dauphine đầy bụi cát, chứng tÃch do bụi đưá»ng xa gây nên. Thấy Oanh, bác tà i mỉm cưá»i:
- Oanh, chú Cao tới kìa. Oanh mừng rỡ:
- A... Chú Cao... Chú Cao... Oanh nhảy nhót tưng bừng, buông tay Sương chạy nhanh lên phòng khách miệng cưá»i hà há»ng. Trong khi đó thì Sương thở dà i:
- Thế là mình không còn giấu được ai nữa rồi... Cao... Cao... Nà ng đứng trân ngưá»i ra đấy, đầu óc rối bung, không biết phải quyết định thế nà o. Nà ng chưa biết phải là m sao thì đã nghe tiếng cưá»i nói huyên thuyên cá»§a Oanh, và tiếng nói sang sảng cá»§a má»™t giá»ng đà n ông quen thuá»™c:
- Cháu dá»… thương lắm Oanh, ngoan nữa. Äâu, cháu dẫn chú giá»›i thiệu vá»›i cô cháu Ä‘i. Sương bá»—ng quyết định:
- Không được, mình phải rá»i khá»i nÆ¡i nà y. Nhưng đã trá»…, nà ng vừa quay lưng đã nghe tiếng nói cá»§a Oanh ngoà i sau lưng mình:
- Cô... Chú Cao cá»§a cháu nè... Sương biết mình không thể tránh đâu được nữa, chắc chắn không thể phá»§ nháºn thá»±c tế nữa. Sương đà nh quay lại ngưá»i đà n ông ấy, giữ vẻ mặt lạnh lùng, bước tá»›i chìa tay:
- Hân hạnh được biết ông. Cao đứng sững lại, chăm chú nhìn nà ng, quên cả việc bắt tay. Sương mỉm cưá»i lặp lại:
- Rất hân hạnh được biết ông. Nụ cưá»i nà ng tháºt lạnh lùng, Cao bá»—ng mỉm cưá»i, thái độ tá»± nhiên:
- Dạ không dám, tôi cũng rất hân hạnh được biết... Cô Sương. Chà ng quay sang Oanh:
- Cháu ra ngoà i xe lấy gói kẹo đi.
- Dạ. Oanh nhảy nhót vui mừng, chạy thẳng ra ngoà i. Nụ cưá»i biến nhanh trên mặt Cao, chà ng nghiêm trang nhìn Sương má»™t lúc rồi nói:
- Tháºt tôi cÅ©ng chẳng dám tin nữa chị Mai ạ. Sương gáºt đầu:
- ChÃnh tôi cÅ©ng chẳng tin.
- Chị Mai, anh Trần tháºt sáng mắt.
- Cần từ mưá»i năm trước nữa kia. Lá»i nói cá»§a nà ng tháºt thản nhiên. Cao thở dà i:
- Chị thay đổi nhiá»u lắm.
- Má»™t oan hồn từ cõi khác trở vá» dÄ© nhiên là phải thay đổi rồi. Cao mỉm cưá»i:
- Chị khéo lắm, nhưng vá»›i mái tóc cao, vá»›i đôi kÃnh trắng bệ vệ, thằng Cao nà y vẫn biết chị là chị Mai. Sương cưá»i chua chát:
- Bây giá» tên Mai không còn nữa, cô Mai cá»§a ngà y trước đã chết, cách đây mưá»i năm rồi. Cao lắc đầu, giá»ng xúc động:
- Không, chị vẫn là Mai... Chị không thể nà o bá» tên Mai ấy được, chị là Mai mãi mãi... Sương đứng im... Danh từ Mai, má»™t danh từ đã nằm yên mưá»i năm nay bây giá» lại được khẳng định lên ngưá»i nà ng má»™t lần nữa, ngưá»i mang tên Mai lại là nà ng. Phải, nà ng vẫn là Mai mà . Mai, Mai đã sống lại rồi, vừa má»›i sống sau những lá»i cá»§a Cao nói, sau mưá»i năm tháºt dà i... Có tiếng chân từ trên lầu bước xuống.
- Ba... Oanh từ bên ngoà i chạy lại Trần, chà ng há»i Cao:
- Cao... Phải váºy không? Sương nhìn Trần nói:
- Không... Ông lầm rồi, Mai đã bị ông giết cách đây mưá»i năm rồi... Ông nghe không... Nà ng nghe đầu mình nhức buốt rồi qụy xuống đất, mê luôn...
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:31 PM .
12-09-2008, 09:43 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 7
Mùa hạ nóng như thiêu đốt... Trần ngừng xe ngoà i cá»a hiệu rồi bước nhanh và o trong. Mùi trà ngà o ngạt loang nhẹ nhà ng và o trong phòng. Trần hÃt và o khoan khoái, hÆ¡i nóng như bị hương thÆ¡m lùa tháºt nhanh ra ngoà i. Trong tiệm mát lạnh, nhưng và o trong là chá»— xấy trà , nóng hừng há»±c, nhân viên nhá»… nhãi mồ hôi. Trong nữa là phòng là m việc cá»§a Trần, gần phòng cá»§a các thÆ¡ ký và cuối cùng là phòng ăn trưa cá»§a tất cả nhân viên trong tiệm. Vừa ngồi và o bà n thì ngưá»i quản lý phòng bên bước ra trao má»™t xấp giấy cho chà ng:
- Thưa ông, hiệu trà ở quáºn C... ÄÆ°a đơn đặt hà ng, đặt loại ngon nhất cá»§a mình.
- Bao nhiêu?
- Dạ, má»™t ngà n thùng. Trần gáºt đầu:
- Váºy thì tốt, chừng nà o giao hà ng?
- Dạ há» bảo gấp quá, thá»i hạn đúng ba tháng phải giao hà ng để kịp bán tết. Tôi sợ mình trồng gấp thì trá»… mà tồn kho lại không đủ.
- Gá»i anh Cao qua đây gÃm tôi.
- Dạ. Má»™t chút sau, thêm má»™t thanh niên có nước da Ä‘en mạnh mẽ, dong dá»ng cao bước và o phòng:
- Thưa ông bảo chi?
- Trà ở Äà Lạt chừng nà o mang xuống đây? Có chá»— há» má»›i đặt má»™t ngà n thùng, anh liệu là m kịp trong vòng hai tháng không? Cao có vẻ suy nghiõ má»™t lúc:
- ÄÆ°á»£c rồi. Trần há»i lại:
- Chắc không? Mình phải giữ tÃn nhiệm vá»›i ngưá»i ta. Cao mỉm cưá»i:
- Từ trước đến nay ông có thấy tôi lần nà o hứa mà là m không được đâu. Nếu là m không được, thì tôi không hứa rồi. Dưới chà ng, Cao là ngưá»i đóng vai quan trá»ng nhất trong công ty cá»§a chà ng.
- Váºy thì hay lắm, thôi chiá»u nay mình gặp nhau.
- Dạ... À, mà bác dặn chiá»u nay ông vá» nhà ăn cÆ¡m.
- À... Cám Æ¡n anh. Quay sang ngưá»i quản lý, Trần gáºt đầu:
- Váºy anh trả lá»i cho ngưá»i ta là mình nháºn để há» khá»i phải chá», trả lá»i ngay Ä‘i.
- Dạ... Vừa bước ra, ông còn nói với vẻ hà i lòng:
- Cáºu Cao tháºt khá quá, gặp ngưá»i khác trong vòng năm tháng cÅ©ng chẳng được nữa à . Trần chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì nên gá»i ông:
- Khoan đã, ông Triệu.
- Dạ...
- Ông là m Æ¡n coi lại gÃm tôi nÆ¡i phòng sấy trà đó. Ông kêu thợ là m thêm ống thông hÆ¡i và đặt quạt máy nhiá»u nhiá»u và o. Nhân viên ở đó chịu đựng mãi đâu có được.
- Dạ, tôi cÅ©ng định thưa vá»›i ông dùm há», nhưng quên hoà i.
- Ông cho tôi biết chi phà việc đó mau nhé.
- Dạ. Ông Triệu mỉm cưá»i:
- Nếu được như váºy thì nhân viên sấy trà không phải hiếm nữa, há» còn cầu được vô nữa à . Trần mỉm cưá»i nhìn theo ông rồi láºt lại mấy tá» hợp đồng coi sÆ¡ qua Ä‘oạn coi qua sổ chi thu, cuối cùng chà ng nghiên cứu việc phát triển sở trồng trà do Cao đỠnghị. Trong lúc đó, chà ng nghe phÃa ngoà i có tiếng ngưá»i nhốn nháo nên vá»™i bước ra xem. NÆ¡i phòng sấy trà , nhiá»u ngưá»i bu đông nghẹt. Trần há»i má»™t ngưá»i nữ công nhân Ä‘ang chạy ngang qua mình:
- Chuyện gì váºy chị?
- Dạ, má»™t chị là m ở phòng sấy bị xỉu. Trần vá»™i chạy lại phòng sấy, cà ng gần chà ng cà ng thấy nóng hừng há»±c chẳng khác lò lá»a. NÆ¡i đây cứ hai giá» phải thay má»™t ê kÃp má»›i nhưng như thế má»i ngưá»i cÅ©ng chẳng ai muốn là m. Trần nói lá»›n:
- Lui bá»›t ra gÃm Ä‘i anh chị em. Tắt há»™ mấy cái lò lá»a. Ngưá»i xỉu mà không khoảng khoát có hại lắm. Chà ng xem sÆ¡ qua ngưá»i nữ công nhân, thấy chưa có gì nguy hại thì vá»™i bồng nà ng Ä‘em ra nÆ¡i khoảng khoát hÆ¡n. Nháºn thấy chỉ có phòng mình tốt hÆ¡n cả, chà ng quay lại nói vá»›i Ông quản lý Triệu:
- Ông vặn hết ga máy lạnh trong phòng tôi Ä‘i. Chà ng để cô ấy nằm dà i trên sa lon rồi nhúng nước khăn đắp trên trán cô ta. Chà ng bá»—ng nháºn thấy tuy xanh xao, ốm yếu, nhưng ngưá»i nữ công nhân nà y có má»™t vẻ đẹp thanh cao vô cùng.
- Cô nà y tên chi váºy ông? Quản lý Triệu lắc đầu:
- Dạ tên Mai. Mới xin và o là m có ba ngà y. Tôi thấy ốm yếu quá bảo không nên là m nhưng cô ấy nhất quyết đòi là m, cổ bảo cổ có đủ sức.
- Sao không để cổ ở bên sở hong trà phải đỡ hơn không?
- Dạ sợ ngưá»i ta nói, cổ má»›i và o mà .
- À... Trần bảo:
- Bác gá»i gÃm ông y tá trong hãng tá»›i ngay.
- Dạ. Sau mÅ©i thuốc khá»e, và nằm trong không khà mát lạnh cá»§a gian phòng, ngưá»i nữ công nhân lần lần tỉnh lại. Nà ng thở hắt ra, chân mà y hÆ¡i nhÃu lại trước khi mở mắt ra nhìn láo liêng, ngÆ¡ ngác. Ông Triệu thở ra:
- May quá, cô ấy tỉnh lại rồi. Trần lắc đầu:
- CÅ©ng không có gì đáng lo. Thôi, ông vá» văn phòng tiếp tục là m việc còn cô nếu chưa khá»e cứ nằm đây má»™t chút nữa Ä‘i. Ông Triệu bước ra khá»i phòng. Trần lại ngồi trên sa lon móc thuốc châm hút. Chà ng hÆ¡i ngạc nhiên khi thấy dáng cá»§a ngưá»i công nhân không phải là dáng ngưá»i lao động, và mặt nà ng có vẻ là ngưá»i trà thức lắm. Mai mấp máy đôi môi rồi thở dà i. Nà ng đã tỉnh hẳn dáºy. Nà ng lúng túng:
- Dạ... Thưa ông... Giá»ng nà ng trong trẻo, lá»… độ. Trần khoát tay:
- Cô vừa bị xỉu đó, cô cứ nằm yên cho khá»e. Nhưng nà ng cÅ©ng chống tay ngồi dáºy, đầu hÆ¡i cúi xuống, tay mân mê tà áo, ngượng vì đã nằm dà i trước mặt ngưá»i đà n ông xa lạ. Mai lúng túng hồi lâu má»›i nói được:
- Dạ... Tại tôi... Tôi tháºt vô dụng phải không ông? Là m việc gì cÅ©ng chẳng được. Trần im lặng nhìn nà ng, có lẽ nà ng gặp hoà n cảnh sa sút hoặc rá»§i ro gì đó nên má»›i và o đây là m đại, chứ dáng ngưá»i xanh xao cá»§a nà ng đâu hợp vá»›i việc là m sấy trà .
- Tôi sẽ cho cô là m việc nơi khác dễ chịu hơn, chắc cô chịu không nổi không khà nóng bức nơi sấy trà đâu.
- Dạ... Ông giám đốc quá lo cho tôi... GiỠđây nà ng má»›i thấy rõ tánh tình cá»§a ngưá»i giám đốc trẻ, ngưá»i mà nà ng thấy kÃnh mến ngay từ khi gặp chà ng lần đầu tiên, ngà y nà ng và o là m việc. Tánh tình như thế thảo nà o má»i ngưá»i trong hãng ai ai cÅ©ng kÃnh trá»ng chà ng cả. Nà ng nói nhá»:
- Nhưng... Tôi không dám đâu. Äâu lẽ tôi má»›i và o là m lại được may mắn như thế, sợ ngưá»i khác...
- Không sao, tôi không phải thiên vị gì cô. Tôi chỉ muốn nhân viên tôi là m theo khả năng cá»§a há». Chà ng hút má»™t hÆ¡i thuốc trước khi há»i tiếp:
- Ai giới thiệu cô và o đây?
- Dạ... Má»™t ngưá»i hà ng xóm cá»§a tôi, cÅ©ng là m trong chá»— sấy trà . Trần suy nghÄ© má»™t chút rồi nói:
- Dầu sao công việc ở đây cũng không hợp với cô. Cô không thể nà o tiếp tục là m nơi cũ nữa. Mai có vẻ hơi lo lắng:
- Thưa ông... Xin ông cho tôi là m việc tiếp... Tôi đang lúc khó khăn.
- Không, tôi chỉ muốn nói là khả năng cá»§a cô không xứng vá»›i việc sấy trà , còn việc tiếp tục là m hay không là tùy nÆ¡i cô và hạnh kiểm cá»§a cô. Sấy trà là việc nhá»c nhằn nhất trong hãng. Mai thở dà i, đôi mắt xa xăm:
- Tôi đã từng là m những việc nhá»c nhằn hÆ¡n, nhá»c nhằn tinh thần... Trần tò mò:
- Việc chi thế, thưa cô? Nà ng hÆ¡i lúng túng trước những vẻ khiêm tốn cá»§a Trần, chà ng nói chuyện vá»›i nà ng như má»™t ngưá»i ngang hà ng mình. Nà ng đáp:
- Những việc không đáng cho ông chú ý. Nhưng đại khái là công việc ở đây nhẹ nhà ng vá» tinh thần nghÄ©a là tôi thấy khoan khoái hÆ¡n những việc tôi đã là m khi trước. Trần cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên, qua những lá»i nói cá»§a Mai, chà ng biết chắc là nếu không phải há»c lá»±c cao, hẳn kiến thức Mai cÅ©ng chẳng phải hẹp. Chà ng há»i:
- Xin lá»—i, há»c lá»±c cô đã đến đâu?
- Dạ tú tà i.
- Tú tà i. Chà ng không ngá» nà ng đã có tú tà i lại Ä‘i là m công nhân trong sở trà , lại giữ việc thấp nhất. Chà ng suy nghÄ© mãi cÅ©ng không hiểu nổi ngưá»i nữ công nhân trước mặt. Cô nà y đến đây để sống má»™t thá»i gian trong vai má»™t công nhân hầu đầy đủ chi tiết thá»±c hiện má»™t quyển tiểu thuyết gì đây chăng? Hay là nà ng muốn thá»a mãn tÃnh phiêu lưu...
- Nếu đã có tú tà i sao cô lại Ä‘i là m việc nà y? Cô có thể tìm má»™t việc khá hÆ¡n nhiá»u. Mai gáºt đầu, giá»ng có vẻ buồn:
- Dạ tôi đã tìm rồi... Và cũng có là m rồi. Nà ng thở dà i tiếp:
- Và nhỠđó tôi cÅ©ng biết được mảnh bằng tú tà i chẳng có giá trị nếu mình vô thế lá»±c, chẳng tà i sản và muốn giữ mãi đạo đức tối thiểu cá»§a con ngưá»i. Tôi đã từng là m nữ thư ký. Nhưng nghỠấy không cần há»c khá mà chỉ cần biết chiá»u ông chá»§ nên tôi nghỉ. Rồi nghá» bán hà ng, chép sổ sách, cÅ©ng toà n những nghá» cần có sắc đẹp chứ há»c thức là vấn đỠphụ.
- Cuối cùng cô lại chá»n nghá» nà y?
- Dạ nó là nghá» hạ lưu, tuy mang danh là không cần đến trà óc, nhưng nó cÅ©ng chẳng cần đến bá» ngoà i. Có Ä‘iá»u là tiá»n bạc kém cá»i hÆ¡n thôi. Trần im lặng, chà ng không ngá» trong xã há»™i nà y lại còn có những ngưá»i nói ra câu nói ấy. Những câu nói cá»§a má»™t con ngưá»i còn đáng gá»i là trà thức đúng nghÄ©a. Nhưng hoà n cảnh há» thì lại thảm quá. Có tiếng Mai:
- Tôi phải là m cá»±c nhá»c để trả nợ ông à .
- Cô nợ vì hai bác à ?
- Không, cha mẹ tôi mất từ lâu rồi.
- À... Xin lá»—i cô... Mai thở dà i, nà ng buồn rầu chống tay lên cằm đôi mắt nhìn mông lung và o khoảng không xuyên qua khung cá»a sổ.
- Cha mẹ tôi qua Ä‘á»i hồi tôi còn nhá», bây giá» tôi không thể nà o mưá»ng tượng được hình ảnh cá»§a hai ngưá»i. Hồi đó, tôi được má»™t ngưá»i bà con xa Ä‘em vá» nuôi dưỡng, cho Ä‘i ăn há»c đến tú tà i thì đòi gả tôi cho con trai cá»§a chÃnh ngưá»i ấy, má»™t ngưá»i con trai khùng khùng. Ông thá» nghÄ© là m sao tôi đồng ý được. HÆ¡n nữa, giữa tôi và ngưá»i ấy đã có má»™t phần huyết thống vá»›i nhau! Nà ng cưá»i chua chát trước khi tiếp:
- DÄ© nhiên là ân tình giữa tôi và gia đình đó chấm dứt ngay sau lá»i từ chối cá»§a tôi, và tôi phải Ä‘i nÆ¡i khác, kiếm tiá»n để trả mó nợ cÆ¡m áo trên mưá»i năm nuôi nấng cá»§a há». Trần nhÃu mà y:
- Tại sao lại có chuyện vô lý đó. Cô còn nợ bao nhiêu?
- Dạ 300 ngà n. Trần lộ vẻ khó nghĩ:
- Lương cô chỉ có 4 ngà n 2, bá»™ cô tÃnh trả suốt 15 năm luôn sao? Mai im lặng. Trần nhìn nà ng, thương hại vô cùng.
- Mai, cô không phải trả số nợ ấy. Vì trước kia, tự ý hỠmuốn nuôi dưỡng chứ mình đâu năn nỉ hay cam kết gì. Mai lắc đầu:
- Tôi cÅ©ng biết trên pháp luáºt tôi không vướng báºn gì vá»›i há» cả, nhưng tôi cÅ©ng biết dù sao há» cÅ©ng có công vá»›i tôi nhiá»u, dù há» nhá» nhen, nhưng nếu không có há» tôi đâu ra cái giống gì. Trần cưá»i gằn:
- Hừ, ân nghÄ©a gì vá»›i há». Há» nuôi cô chỉ vá»›i dụng ý là kiếm vợ cho thằng con trai khùng cá»§a mình. Mai vẫn giữ ý mình:
- Nhưng há» vẫn có công đối vá»›i mình, tôi không thể phá»§ nháºn công Æ¡n hỠđược. Tôi nháºn thấy mình có trách nhiệm phải trả lần số nợ mà mình đã nợ há». Äó là trách nhiệm tinh thần. Trần hÆ¡i bá»±c tức nhưng chà ng nghÄ©:
- "Ủa, chuyện cá»§a ngưá»i ta sao tá»± dưng mình bá»±c tức, dù sao cô nà y cÅ©ng hÆ¡n mình vá» tinh thần." Chà ng lại bá»—ng thấy thÃch thú, không ngá» trong đám công nhân cá»§a mình lại có má»™t ngưá»i như thế nà y. Chà ng mỉm cưá»i nói:
- Thôi, chuyện ấy cá»§a cô tôi không dám xen vô. Bây giá» cô là ngưá»i có há»c thức mà hãng tôi Ä‘ang thiếu má»™t chân thư ký văn phòng, xem và ghi lại những Ä‘iá»u quan trá»ng giúp tôi. Cô có thể... Mai bá»—ng lắc đầu:
- Thưa ông, tôi không dám. Trần ngạc nhiên:
- Tại sao lạ váºy? Nà ng bá»—ng đứng dáºy lắc đầu:
- Dạ thưa... Tôi không dám đâu. Rồi nà ng bước nhanh ra cá»a. Trần ngạc nhiên nhìn theo. Câu nói như thế lại chạm tá»± ái cá»§a nà ng rồi sao? Trần thấy xúng động lạ, xúc động kỳ lạ nhất mà chà ng má»›i gặp lần đầu tiên trong Ä‘á»i. O0o Mai nằm dà i trên chiếc giưá»ng trong phòng, nà ng lấy tay gối đầu, nhìn lên trần nhà . Không khà nóng ná»±c như trong lò lá»a, mà n cá»a như khô dòn lại dưới sức nóng cá»§a mặt trá»i. Không má»™t chút gió, mình Mai mướt mồ hôi. Nà ng quay qua lại, nhưng chá»— nà o trên giưá»ng cÅ©ng hừng há»±c như nhau. Nà ng hất mái tóc ra sau, thở má»™t hÆ¡i tháºt mạnh như trút bá»›t những nóng bức trong ngưá»i ra. Nhìn ra cá»a sổ cho khoảng khoát, nhưng Mai lại khó chịu vì ánh mất chạm phải má»™t cao ốc má»›i má»c sÆ¡n mà u xám xịt trông Ä‘en nhức đầu. Hôm nay không Ä‘i là m việc, rồi ngà y mai, ngà y mốt... Những ngà y sắp tá»›i sẽ như thế nà o? Trần đã bảo rằng nà ng không thể là m công việc ấy được và nếu là m thư ký cho hãng chà ng, nà ng lại không muốn vì thấy mình lại phải sống nhá» và o lòng thương hại cá»§a kẻ khác nữa rồi. Nà ng không muốn có tình cảm trong những nấc thang bước lên đỉnh Ä‘á»i cá»§a nà ng, nhất là tình cảm cá»§a đà n ông dà nh cho mình. Có lẽ nà ng phải tìm má»™t chá»— là m việc khác rồi. "Phải, nà ng phải tìm cách khác mà sống." Má»™t câu tháºt đơn giản, nhưng lại đầy những phức tạp, những khó khăn mà nà ng đã từng nếm. Hiện tại nà ng là gì? Nà ng chỉ là má»™t ngưá»i thất nghiệp trong má»™t ngõ hẻm lầy lá»™i bẩn thỉu. Mai chống tay ngồi dáºy, cố tìm chút gió nà o cho khô bá»›t mồ hôi dầm dá» trên lưng. Nà ng bá»—ng nhá»› đến hai câu thÆ¡ cá»§a Tô Thức:
- "Băng cÆ¡, ngá»c cốt, tá»± thanh hương, vô hạn." NghÄ©a là :
- "Ngưá»i đẹp, da mát như băng, xương trong như ngá»c thì thanh thoát, không bao giá» có mồ hôi." Tô Thức chưa chắc đã hoà n toà n sai khi nói câu ấy. Thá»i cá»§a ông là m gì có những buyn
- Ä‘inh dá»nh dà ng, những xóm lao động lúc nhúc như má»™t bầy dòi, thì ngưá»i đẹp là m sao má»›i đổ mồ hôi. Nhưng nếu bây giá» cho ngưá»i đẹp nà o cá»§a Tô Thức đã mô tả và o đây ngồi chung vá»›i nà ng má»™t chút chắc chắn cÅ©ng sẽ ướt đẫm mồ hôi. Mai khẽ mỉm cưá»i, hÆ¡i cay đắng, giá» nà y mà mình còn nghÄ© đến thÆ¡ đến nhạc trước lÅ© quá»· nghèo nữa à ? Mai đứng lên bước ra sau, tá»›i cái giếng nước sau nhà . Tháºt ra phải nói cái phòng nà ng cất trên miếng đất thừa để xây giếng má»›i đúng, gian phòng chỉ đủ kê chiếc giưá»ng, má»—i tháng 500 đồng tiá»n thuê. Nà ng kéo nước lên, mang và o nhà , ngâm mặt và o rồi nhúng khăn lau tay lau chân, nà ng cảm thấy khá»e hÆ¡n đôi chút. Mai cầm chiếc gương lên nhìn, đầu tóc nà ng rối bù, gương mặt xanh xao. Nà ng khẽ thở dà i, ném chiếc gương lên giưá»ng. Nà ng thấy cảnh nghèo như Ä‘ang Ä‘e dá»a mình, Ä‘ang muốn xô đẩy mình tá»›i chá»— chấp nháºn má»i sá»±. Bất giác, nà ng chụp cây viết trên bà n cạnh đấy viết nhanh và o mảnh giấy trên giưá»ng: "Nghèo cà ng tá»± trá»ng, hèn cà ng tá»± tôn, yếu cà ng giữ mình." Nà ng ném viết, mỉm cưá»i nhìn những chữ vừa viết. Má»™t lúc Mai đứng lên, thay đồ, chải sÆ¡ lại mái tóc định Ä‘i lang thang cho khuây khá»a. Vừa bước tá»›i cá»a, nà ng hÆ¡i lùi ra sau khi thấy má»™t ngưá»i đà n ông đã đứng đấy rồi. Nà ng đưa tay nén lên ngá»±c, hết hồn.
- Cô ở đây tháºt "Dá»… tìm." Mai vừa đáp vừa thở hà o hển:
- Ông Trần... Ông là m tôi giựt mình.
- Xin lá»—i cô nghen, cô cho phép tôi và o nhà chứ. Không đợi nà ng trả lá»i, chà ng bước và o trong, mặt vẫn thản nhiên không chú ý đến những vẻ thiếu thốn cá»§a gian phòng.
- Sao ông biết nhà ... Mai?
- Tôi há»i thăm và i ngưá»i bạn cá»§a cô. Mai rót nước mang đến cho chà ng.
- Ông dùng đỡ nước lạnh... Tại... Trần gáºt đầu nói ngay:
- Cám Æ¡n cô. Trần đổi giá»ng nghiêm há»i:
- Sao hôm nay cô không đi là m? Chà ng liếc mắt nhìn nà ng, nà ng ấp úng:
- Dạ... Tôi xin ông cho tôi nghỉ việc. Trần im lặng nhìn nà ng. Mai thấy trong ánh mắt ấy có cả má»™t sá»± giáºn há»n, trách móc. Trần gõ gõ tay xuống bà n, chà ng liếc nhìn tá» giấy nà ng vừa viết má»™t lúc rồi quay lại nhìn nà ng:
- Tôi có thể há»i cô và i chuyện được chứ?
- Dạ, ông cứ há»i. Mai cố lấy giá»ng tá»± nhiên nhưng dưá»ng như nà ng thấy hÆ¡i mất bình tÄ©nh khi đứng trước mặt chà ng. Nà ng ngồi xuống cạnh giưá»ng đối diện vá»›i Trần vì chà ng đã ngồi chiếc ghế duy nhất trong phòng.
- Tại sao cô muốn nghỉ việc? Mai im lặng một chút rồi nói:
- Dạ, như ông biết, công việc ấy không hợp với tôi.
- Phải cô cho rằng tôi đưa cô và o văn phòng là m vì tôi thấy cô đẹp, muốn là m tươi văn phòng của mình nên mướn cô như chưng một bình hoa chăng? Hoặc cô nghĩ tôi là m thế vì một ý khác, có vụ lợi một cách khốn nạn? Mai cúi đầu:
- Dạ, ông đã nghÄ© oan cho tôi, tôi đâu dám thế. Nhưng... Nhưng tôi thấy không cần sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i khác trong khi... Trần ngắt lá»i nà ng:
- Cô lầm, tôi má»i cô là m thư ký cho tôi cÅ©ng có má»™t phần muốn nâng đỡ cô, nhưng tôi Ä‘ang thiếu thư ký. Tháºt ra, thì không phải là thiếu, nhưng Ãt ai được như cô. Tôi nói tháºt. Cô nên suy nghÄ© lại xem. Mai lúng túng:
- Thưa ông... Nói như thế là ông muốn buá»™c tá»™i tôi à ? Trần nghiêm giá»ng:
- Không, cô hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ muốn nói là thái độ cá»§a cô khiến tôi có cảm giác như mình đã phạm má»™t lá»—i gì đối vá»›i cô. Mai im lặng, nà ng thấy tháºt khó cãi lại vá»›i Trần.
- Tôi xin há»i lại, cô vui lòng nháºn giúp tiếp công việc vá»›i tôi không?
- Dạ, tôi... Nhưng tôi không muốn là m ông phiá»n lòng.
- Tôi sẽ phiá»n lòng khi bị má»™t ngưá»i khác không tin lòng thà nh tháºt cá»§a mình.
- Dạ... Nhưng... Nhìn thái độ cá»§a Mai, Trần báºt cưá»i:
- Cô cứ nhưng vá»›i tôi mãi... Nhưng chà ng nghiêm sắc mặt lại ngay, chà ng biết lúc nà y Mai có thể hiểu lầm mình. Mai im lặng, nà ng có cảm giác như mình bị bắt buá»™c, nhưng trong sá»± thoải mái. Nà ng thấy mình không thể nà o từ chối lá»i Trần, vì chà ng đưa ra những Ä‘iá»u có lợi cho mình không, mà chà ng còn nói vá»›i giá»ng thà nh tháºt như thế. Trước mặt chà ng nà ng thấy mình nhá» bé, yếu á»›t quá. Có tiếng Trần:
- Cô hãy trả lá»i tôi Ä‘i. Công việc kế toán, lương tháng tôi có thể trả cô 9 ngà n không kể số phụ cấp khác nếu cô biết đánh máy.
- Tôi biết đánh máy... Nà ng vụt im lặng, suy nghÄ© mãi không biết trả lá»i thế nà o. Trán Trần đã lấm tấm mồ hôi vì không khà nóng bức cá»§a gian phòng, chà ng nhìn Mai ngồi bên cạnh giưá»ng, đầu hÆ¡i cúi xuống, trông nà ng tháºt đẹp, đẹp như má»™t bức tranh, hay má»™t tác phẩm Ä‘iêu khắc đầy nghệ thuáºt thoát phà m. Chà ng thấy lòng mình bá»—ng xao xuyến trước ngưá»i con gái nà y.
- Sao, cô nghĩ thế nà o? Cô Mai? Mai ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Trần đang nhìn mình, nà ng lúng túng lẩn tránh, đưa ánh mắt sang hướng khác:
- Dạ... Ông đã nói như váºy thì là m sao tôi có thể từ chối được. Tôi không thể từ chối những ưu đãi cá»§a ông đã dà nh cho tôi. Không ká»m chế được sá»± vui mừng, Trần mỉm cưá»i vui vẻ, chà ng thấy mình như có cảm giác lúc còn bé được cha mẹ cho má»™t món gì tháºt đẹp, tháºt đặc biệt. Chà ng nhìn Mai. Trong Ä‘á»i chà ng, chà ng vừa thấy được má»™t ngưá»i con gái, hiện tại rất hoà n toà n trước mắt mình, và mình cÅ©ng không có gì không xứng đáng vá»›i nà ng. Chà ng hy vá»ng nà ng là má»™t con ngưá»i hoà n toà n tháºt sá»±, hy vá»ng là mình nháºn xét đúng ngưá»i chứ không phải bị nà ng lôi cuốn. Tháºt sá»±, Trần đã bị lôi cuốn má»™t phần nà o, nhưng Mai cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i không hoà n toà n. Rồi những ngà y tiếp theo sau khiến Trần biết mình nháºn xét đúng. Mình đã nhìn ra viên ngá»c quý trong đống cát. Mai chứa đựng nhiá»u sáng kiến hay, kiến thức rá»™ng và tà i năng nà ng rất dư thừa đối vá»›i công việc là m thư ký. Má»›i ngà y đầu, nà ng sắp xếp các hồ sÆ¡, giấy tá» trong văn phòng tháºt thứ tá»±, rồi xem xét lại các thư từ giao thiệp trước khi đánh máy tóm tất để đưa cho Trần. Nà ng cÅ©ng kiểm Ä‘iểm lại các chương mục ở ngân hà ng rồi đưa cho Trần ký tên. Cà ng ngà y nà ng cà ng là m việc thông thạo hÆ¡n. Trần có thêm má»™t ngưá»i tiếp sức tháºt đắc lá»±c. Nhiá»u công việc mà Trần là m cả tuần má»›i xong như giấy tá» bá» bá»™n, nhưng vá»›i Mai, chỉ chút xÃu là đâu và o đấy. Cà ng ngà y, ánh mắt cá»§a Trần dà nh cho Mai cà ng thêm nhiá»u thiện cảm hÆ¡n, cà ng lúc chà ng cà ng thấy nhiá»u ưu Ä‘iểm cá»§a nà ng hÆ¡n, trong lòng Trần hÆ¡i tá»± hà o vì mình đã dùng đúng ngưá»i. Mai nghiá»…m nhiêm trở thà nh nhân váºt đáng chú ý nhất trong hãng cá»§a Trần, từ má»™t nữ công, nà ng trở thà nh thư ký riêng cá»§a ông Giám Äốc, chỉ má»™t ngà y. Nhiá»u câu chuyện vá» nà ng được đám công nhân và các nhân viên trong sở nói đến, cả quản lý Triệu nữa. Nhưng há» chỉ nói vá» sá»± may mắn cá»§a nà ng và nhìn nà ng bằng cặp mắt hÆ¡i dè dặt chứ không ai phê bình nà ng. Nhiá»u ngưá»i đã nói:
- CÅ©ng chả trách ông Giám Äốc mình, còn trẻ tuổi là m sao kiêng được cái sắc đẹp tươi như hoa ấy. Cà ng lúc má»i ngưá»i cà ng thấy Trần là m việc nhanh chóng hÆ¡n, tánh tình vui vẻ hÆ¡n. Sá»± việc vá» sau sẽ ra sao chưa ai nghÄ© được. Nhưng chắc chắn nà ng công chúa ngá»§ trong lá»›p công nhân Ä‘ang thức dáºy nhá» hoà ng tá» cá»§a nà ng đến lại vá»›i nà ng. Trần cÅ©ng biết trong hãng Ä‘ang có nhiá»u ngưá»i nói vá» chà ng và Mai nhưng chà ng vẫn không để ý. Mai cÅ©ng áy náy trong mấy ngà y đầu, nhưng và i ngà y sau, nà ng lại bình thản, tá»± nhiên. Tuy trút bá» bá»™ đồng phục công nhân, mặc đồ đứng đắn theo lối thư phòng, Mai trông xinh hẳn lên, oai hÆ¡n, nhưng đối vá»›i các bạn công nhân cÅ©, nà ng vẫn vui tươi như trước, đối vá»›i ngưá»i già trong hãng, nà ng vẫn kÃnh trá»ng như xưa nên má»i ngưá»i có cảm tình vá»›i nà ng ngay, má»i câu chuyện vá» nà ng cÅ©ng được đổi hướng. Ngưá»i cai hồi trước cá»§a nà ng thưá»ng nói vá»›i giá»ng vui vẻ:
- Cổ hồi má»›i và o tôi đã biết là ngưá»i trà thức rồi, ông Giám Äốc mình dùng ngưá»i đúng lắm. Äâu phải cái hạng mà được áo má»›i ném áo cÅ© đâu. Trông thấy cà ng ngà y Mai cà ng được cảm tình cá»§a ngưá»i trong hãng hÆ¡n, Trần cà ng thấy mến nà ng. Má»™t hôm, công việc giấy tá» dồn dáºp là m Mai phải bá» cả buổi nghỉ trưa cá»§a nà ng, vừa ăn bánh mì vừa là m việc. Äến giá» tan sở, Trần bảo vá»›i nà ng trong khi nà ng lúi húi sắp giấy tá», chi phiếu và o tá»§:
- Cô Mai, hôm nay Ä‘i dùng cÆ¡m vá»›i tôi nghen. Mai do dá»± có ý ngần ngại. Trần cưá»i:
- Tôi má»i mà , kiếm ý từ chối khéo không tá»™i nghiệp tôi sao? Mai báºt cưá»i:
- Sao ông không ra lệnh?
- Tôi đâu dám. Nà ng mỉm cưá»i lặng thinh, là m việc chung vá»›i Trần trong má»™t thá»i gian, nà ng biết tánh Trần rất thu hút ngưá»i đối diện, không ai có thể thản nhiên từ chối má»™t lá»i đỠnghị nà o cá»§a chà ng. Trần lái xe ra ngoại ô, Ä‘i má»™t lát đã thấy gió mát trong là nh thổi và o xe, hất mái tóc Mai bay phất phá»›i. Má»™t lúc sau, thà nh phố bị bá» hẳn ra sau lưng, trước mặt và xung quanh chỉ là đồng ruá»™ng bao la. Mai lim dim mắt, dá»±a trên nệm xe tháºt thoải mái, nà ng thấy dá»… chịu sau những giá» bù đầu vá»›i những hà ng chữ, những con số chi chÃt. Trần mỉm cưá»i:
- Cô không há»i tôi sẽ đưa cô Ä‘i đâu à ? Mai cưá»i:
- Thì dÄ© nhiên đến má»™t chá»— tháºt đẹp, tháºt vui có phải không ông?
- Mai đoán đúng, tôi định đưa Mai và o lãnh vực của tôi. Mai ngạc nhiên:
- Lãnh vực của ông?
- Phải... Nà ng nhìn chà ng chăm chú trong khi chà ng nhá» giá»ng hÆ¡n:
- Má»—i cá nhân Ä‘á»u có lãnh vá»±c riêng cá»§a mình, khó tìm được ngưá»i hoà hợp vá»›i mình, nhưng tôi... Mai mỉm cưá»i:
- Äã chắc gì tôi thấy lãnh vá»±c cá»§a ông là đẹp.
- Bởi váºy tôi hy vá»ng là được cô nhìn vá»›i cặp mắt cảm tình. CÅ©ng như khu đồng lúa bao la trước mặt. Chà ng trở nên mÆ¡ mà ng hÆ¡n:
- Äó, tôi nhìn lãnh vá»±c cá»§a cô như khu đồng chưa khai hoang nhưng chứa đầy mầm sống nếu ta gieo đúng giống lúa và o.
- Nhưng chưa chắc cánh đồng đã thÃch hợp vá»›i giống lúa, biết đâu nó chỉ cho cá» má»c xanh rì, bụi gai tươi tốt, còn lúa thì không. Nà ng nói tiếp:
- Nhưng có lẽ ông lầm rồi, lãnh vá»±c cá»§a tôi chỉ là má»™t vùng khô cằn toà n sá»i đá.
- Thế à ? Nà ng nhún vai, nhưng giá»ng vui vẻ:
- Hình như váºy.
- Cô có thể cho tôi là m nhà trồng trá»t thá» không? Tôi sẽ cố gắng biến nó thà nh mảnh đất phì nhiêu mà u mỡ, bằng những chất hoá há»c mang công thức tình cảm...
- Chỉ sợ ông phà công vô Ãch đó thôi. Trần mỉm cưá»i:
- Nhưng hữu chà cánh thà nh phải không cô?
- Thá»i gian sẽ trả lá»i ông váºy. Trần nhìn nà ng, nà ng nở nụ cưá»i tươi, nhìn ánh nắng và ng sắp tắt bên ngoà i mà u nắng trở nên dịu nhạt trước khi mất hẳn, cảnh hoang dã trở nên đẹp hÆ¡n. Hai ngưá»i dừng chân trước má»™t quán ăn nổi tiếng ở ngoại ô, quán là m theo kiểu thôn quê, kiến trúc tháºt đơn giản nhưng tháºt đẹp trang trà bằng những cây trúc, tre bóng loáng, trông má»™c mạc, đơn sÆ¡ nhưng sang trá»ng vô cùng. Trần nhìn Mai:
- Quán nà y trang trà khéo tháºt hả Mai?
- Äẹp lắm, má»™t vẻ đẹp tiá»m tà ng, tháºt lá»™ng lẫy bên trong cái đơn giản má»™c mạc bên ngoà i. Mai thở ra khoan khoái, nà ng hÃt mạnh má»™t hÆ¡i và o như để hưởng cái không khà vui tươi, trong là nh chung quanh mình. Hai ngưá»i ngồi và o trong má»™t góc quán. Trần liếc nhìn Mai, nà ng đẹp gấp mưá»i lần hình thức cá»§a quán nà y, tuy vẻ đẹp cá»§a nà ng cÅ©ng tương tá»±, nghÄ©a là chỉ ẩn bên trong, bên ngoà i tháºt đơn sÆ¡ nhưng không ai có thể bảo là xấu được. Äâu ai ngá» trước đây chưa đầy má»™t tháng, nà ng đã ngất xỉu trong bá»™ đồ công nhân thấp nhất trong hãng, nÆ¡i phòng là m việc cá»§a những ngưá»i mạnh khá»e. Trần nghe lòng mình má»™t cảm giác lâng lâng khó tả. Mai thấy lòng mình nhẹ nhà ng, khoan khoái, nà ng ngâm nho nhá» má»™t bà i thÆ¡ cổ.
- Mai thÃch thÆ¡ và đá»c nhiá»u thÆ¡ lắm à ? Mai gáºt đầu:
- ThÆ¡ đã là má»™t ngưá»i bạn cá»§a Mai, giúp Mai thanh thản phần nà o trong những ngà y bÆ¡ vÆ¡, thất nghiệp. Trần thở dà i tháºt nhá», má»™t ngưá»i con gái có vẻ đẹp như thế, có tâm hồn tốt như thế, mà hoà n cảnh cá»§a nà ng lại khắc nghiệt vô cùng, nà ng có lẽ đã nếm biết bao gian khổ rồi. Chà ng nhất định sẽ là m cho vùng tâm linh khô khan cá»§a nà ng thà nh má»™t mảnh đất mà u mỡ, đầy hoa thÆ¡m.
- Mai...
- Dạ.
- Em nháºn thấy anh thế nà o? Mai có vẻ suy nghÄ©:
- Anh... Ông là má»™t thanh niên nhiá»u nghị lá»±c nhiá»u kinh nghiệm nhưng tình cảm rất sâu sắc, ngưá»i thanh niên đặc biệt nhất mà Mai má»›i gặp lần thứ nhất. Chà ng thấy vui vui trong lòng:
- Tháºt không em? Nà ng khẽ gáºt đầu:
- Mai nói tháºt. Trần ngáºp ngừng:
- Như thế... Em có thể cho anh được vun trồng trong mảnh đất tâm linh của em không? Mai có vẻ bối rối:
- Mai... Mai chưa thể trả lá»i anh được... Rồi nà ng nhìn ra ngoà i:
- Em thÃch được như loà i hồng, loà i hoa em thÃch nhất. Hương hoa rất thÆ¡m, nhưng cá»™i rá»… cá»§a nó, xung quanh nó là những cây gai tua tá»§a, vô tình... Nà ng nói giá»ng xa xôi:
- Em thÃch nhất là mình sẽ có má»™t ngôi nhà nhá», má»™t vưá»n hồng, mà hoa hồng mà u và ng, mà u em thÃch... Trần mỉm cưá»i:
- Hai chúng ta cùng có, vưá»n hồng sẽ cá»§a hai chúng ta cÅ©ng như căn nhà nhá» mà em mÆ¡ ước. Mai lặng thinh, Trần mỉm cưá»i:
- Äừng nói sang chuyện khác nữa, hãy trả lá»i câu há»i cá»§a anh Ä‘i. Nà ng ấp úng:
- Em đã bảo... Em chưa thể trả lá»i ngay được mà . Bồi bà n đã mang thức ăn lên, nà ng nói:
- Thôi, mình ăn Ä‘i anh, em đói rồi. Trần nhìn thẳng và o mặt nà ng. Mai nhá»en miệng cưá»i tươi, thấy Trần cứ chăm chú nhìn mình thì nà ng lúng túng cúi đầu xuống, giả vá» sắp lại chén dÄ©a cho hai ngưá»i. Trần rót rượu đưa nà ng. Mai lắc đầu:
- Em không biết uống rượu.
- Váºy thì phải trả lá»i câu há»i cá»§a anh ngay, má»™t là em uống hết chai rượu nà y, hai em trả lá»i, em chá»n cái nà o. Sao em cứ thÃch nhìn anh Ä‘au khổ, anh đã chỠđợi để được há»i em câu đó từ lâu lắm rồi, bây giá» em định cho anh đợi nữa à ? Nà ng nhìn xuống bà n, tay vu vÆ¡ đùa nhẹ vá»›i chiếc đũa. Giây lát, Mai ngẩng lên:
- Em không bao giá» dám là m cho anh Ä‘au khổ đâu. Vá»›i em, anh là uy quyá»n, má»™t uy quyá»n chi phối em trong bất cứ lúc nà o, em kÃnh và mến anh lắm, có thể anh là ngưá»i em mến nhất Ä‘á»i, nhưng em chưa thể quyết Ä‘oán đó là ... Tình yêu được.
- à em là sao? Mai có vẻ buồn buồn:
- Em không muốn sau nà y anh hối háºn vì đã chá»n em. Nếu sau nà y anh gặp má»™t ngưá»i con gái khác... Trần nghiêm giá»ng:
- Em còn nghi ngá» anh à ? Anh như vầy mà không thể nắm chắc được lòng mình sao? Anh nói tháºt là anh từng rung động trước nhiá»u vẻ đẹp cá»§a những ngưá»i con gái. Nhưng đó chỉ là cái rung động cá»§a má»™t ngưá»i trước vẻ đẹp. NghÄ©a là cái rung động có chút tham lam muốn chiếm Ä‘oạt. Còn vá»›i em, anh biết rõ lòng mình lắm. Mai nói nhá»:
- Nhưng em chưa nắm chắc được lòng mình. Chà ng nhìn thẳng và o mặt nà ng:
- Em... Em trả lá»i... Mai cháºn ngang lá»i chà ng:
- Anh không thể cho em má»™t thá»i gian suy nghÄ© sao? Trần im lặng. Chà ng thấy buồn buồn nhưng đồng thá»i cÅ©ng thấy giá trị cá»§a Mai vá»t lên cao hÆ¡n nữa. Chà ng thở ra:
- Thôi, thì tùy em váºy. Anh đâu thể ép buá»™c em. Chà ng lắc đầu:
- Nhưng xin em nhá»› rằng câu chuyện anh nói ra hôm nay nó sẽ ảnh hưởng suốt cuá»™c Ä‘á»i anh. Mai có vẻ không yên lòng khi thấy Trần mất vui:
- Anh... Em xin lá»—i anh... Trần cưá»i:
- Thôi, bá» chuyện đó qua bên Ä‘i. Bây giá» mình ăn uống chứ, kiến cắn bụng rồi. Trần ngồi trên sa long, Ä‘á»c báo, nhưng chà ng Ä‘á»c không được chữ nà o vì mắt cứ nhìn Mai Ä‘ang ngồi sau bà n viết. Nà ng Ä‘ang đánh máy những bức thư có liên quan tá»›i chuyện là m ăn cá»§a Trần. Tóc nà ng loà xoà xuống trán, thỉnh thoảng nà ng mÃm môi có vẻ suy nghÄ©, rồi lại đánh tiếp bản đỠnghị trả lá»i. Má»™t lát, nà ng ngưng lại, thở ra, để viết xuống rồi thẫn thá» nhìn ra cá»a sổ. Trần bá» tá» báo xuống, đứng lên. Mai giá»±t mình, nhìn chà ng cưá»i gượng.
- Mệt không Mai, nếu mệt nghỉ chút rồi tiếp tục viết. Mai nhìn Trần lắc đầu:
- Dạ, tôi tiếp tục được. Trần chỉ sa lon:
- Ngồi đây Ä‘i, lấm tấm mồ hôi rồi kìa. Mai mỉm cưá»i:
- Ông Giám Äốc ra lệnh?
- Phải. Nà ng đứng lên bước lại sa long, nhìn chà ng chỠđợi. Trần bước đến bên Mai há»i nhá»:
- Em tÃnh treo má» anh đến bao giá»? Mai chá»›p mắt:
- Mai... Treo má» anh hồi nà o? Trần nghiêm giá»ng:
- Äừng giỡn nữa Mai. Mai mở to mắt:
- Tôi... Tôi đâu dám treo mỠai. Trần giở cằm nà ng lên:
- Em quên gì không?
- Em đâu biết.
- Anh lặp lại nghen. Mai im lặng. Trần nói tiếp:
- Anh yêu em, em nghe chưa? Em muốn lẩn tránh câu há»i cá»§a anh hoà i sao Mai? Mai nhìn xuống sa long, lá»™ vẻ bối rối, nà ng run giá»ng:
- Dạ... Tôi... Em chưa biết... Quyết định thế nà o... Trần ngồi xuống bên nà ng:
- Bây giá» anh đặt thẳng vấn đỠnè, anh xin cưới em đó, chánh thức cưới em, em liệu sao? Mai thấy tim mình Ä‘áºp mạnh hÆ¡n. Trần đã nắm lấy tay nà ng. Mai run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn im lặng. Trần há»i, giá»ng vẫn nghiêm trang:
- Hay là ... Anh đã trá»…? Mai há»i nhá»:
- Trễ chuyện gì?
- Anh đến sau má»™t ngưá»i đà n ông? Mai đỠmặt:
- Mai... Äâu biết ai... Mai chưa yêu ai mà . Mai cứ vòng vo, Trần há»i tiếp, gằn từng tiếng:
- Hay Mai muốn cự tuyệt với tôi? Tôi không xứng đáng với Mai xin Mai cứ nói, việc là m không liên quan tới tình cảm. Mai lắc đầu:
- Anh nghÄ© sai rồi, chÃnh Mai má»›i không xứng đáng vá»›i anh, có biết bao cô gái gấp mấy lần Mai Ä‘ang chạy theo anh.
- Nhưng chỉ có má»™t ngưá»i tôi muốn được là m chồng, ngưá»i đó là Mai, Mai hiểu chưa? Tôi không bồng bá»™t gì đâu. Mai im lặng, Trần nói tiếp:
- Thế nà o? Mai bằng lòng không?
- Dạ... Trần há»i dồn:
- Thế nà o? Mai ấp úng:
- Dạ... Dạ... Không! Trần sựng lại:
- Hả? Em nói gì? Mai nhìn chà ng như van lơn:
- Anh... Không thể được anh à . Anh đừng bức bách em... Anh Trần, em không thể trả lá»i anh ngay được. Trần thở dà i, im lặng má»™t lúc lâu rồi đứng lên móc thuốc ra hút, chà ng nói tháºt cháºm:
- Mai đã nói vá»›i tôi như thế, tôi đâu còn lý do nà o mà gạn há»i thêm nữa. Nhưng xin Mai nhá»› là tôi vẫn chá» Mai, chỠđến khi nà o Mai bằng lòng. Còn nếu có gì tan vỡ thì chắc do Mai gây ra. Tôi sẽ bảo vệ chuyện tôi và Mai, dù đó là mối thất vá»ng cá»§a tôi. Mai cúi đầu, Trần hút thuốc, phà ra từng hÆ¡i khói phiá»n muá»™n, Mai trở lại cúi mặt viết giấy tá». Ba ngà y trôi qua, Mai bá»—ng dưng lạnh lùng vá»›i chà ng, thỉnh thoảng nà ng má»›i há»i chà ng và i việc liên quan đến tiá»n bạc. Hoặc liếc mắt nhìn chà ng chứ không nói chuyện. Trần cÅ©ng không nhắc đến chuyện cÅ©. Chà ng muốn nà ng dà nh thì giỠđể suy nghÄ© vá» câu chuyện đó. Nhưng ba ngà y đã trôi qua, Mai vẫn lặng thinh không nói gì, nà ng lại trở nên lạnh lùng hÆ¡n trước nữa. Trần chỠđợi mãi đến lúc không còn chịu được nữa, chà ng nhất quyết phải há»i Mai cho ra lẽ. Chiá»u hôm đó, khi tan sở, Trần bước tá»›i bên nà ng:
- Tôi đưa giúp cô vá» cho. Nghe giá»ng nghiêm trang cá»§a chà ng, nà ng ấp úng:
- Dạ... Mai vỠmột mình được. Chà ng lắc đầu:
- Anh có chuyện cần nói vá»›i em, đừng từ chối dà i dòng, anh bảo lên xe Ä‘i. Tá»± nhiên Mai ngoan ngoãn bước lên xe, nà ng cúi đầu, im lặng không nói gì. Trần cÅ©ng im lặng lái xe vá» nhà Mai tháºt nhanh. Không khà giữa hai ngưá»i tháºt nặng ná». Äến đầu hẻm, Trần mở cá»a xe cho Mai rồi bước xuống Ä‘i chung vá»›i nà ng. Mai im lặng, không từ chối cho chà ng đưa mình và o đến táºn nhà . Äến cá»a, nà ng vừa mở khoá vừa quay đầu lại:
- Dạ, Mai cám Æ¡n anh. Trần lắc đầu đẩy cá»a bước và o trong vá»›i Mai rồi đóng lại, Mai đứng bối rối không biết là m thế nà o. Trần bước tá»›i, ôm nà ng và o lòng, nà ng hết hồn vùng vẫy nhưng Trần vẫn ôm cứng nà ng và hôn nhanh lên môi nà ng. Mai thở hổn hển, nà ng cố sức đẩy chà ng ra nhưng không kịp. Chiếc hôn nóng bá»ng cá»§a Trần đã truyá»n và o môi nà ng má»™t niá»m khoái cảm đê mê. Mai xiết lấy chà ng lúc nà o không hay. Nà ng lim dim đôi mắt, say sưa hôn đáp lại chà ng. Trần thì thầm:
- Mai... Hãy nói đi. Mai hà o hển:
- Anh... Anh Trần...
- Em yêu anh không? Yêu bằng anh yêu em không? Vòng tay nà ng xiết chặt hÆ¡n. Tâm tư Mai như chìm trong cảnh mông lung. Những lá»i nói từ trong tiá»m thức được dịp phá ra.
- Anh Trần... Em yêu anh... Em yêu anh...
- Mai... Trần cÅ©ng thấy xúc động mạnh, chưa bao giá» chà ng hưởng được những phút giây sung sướng thế nà y. Chà ng hôn lấy hôn để lên môi, lên cổ và ngá»±c Mai, miệng thá»u thà o trong sung sướng:
- Mai... Anh sung sướng lắm, anh chỠđợi câu nói đó của em không biết đã bao lâu rồi... Chà ng say sưa trong những cỠchỉ nồng nhiệt của Mai, tinh thần như bay bổng lên cao.
- Chúng mình sẽ thà nh hôn nghen Mai... Mai loáng thoáng bên tai hai tiếng thà nh hôn. Nà ng bỗng giựt mình, trở vỠvới hiện tại ngay. Nà ng hoảng hốt đẩy chà ng ra:
- Không thể được... Không thể nà o được cả. Trần ngạc nhiên, chà ng không ngỠMai lại phản ứng bất ngỠnhư thế. Nà ng đã bảo là yêu chà ng rồi kia mà . Mai thụt lùi mấy bước, mắt nhìn chà ng sợ sệt. Chà ng bước tới nhìn ngay mặt nà ng.
- Mai... Mai nói sao? Mai lạc giá»ng:
- Tôi không thể ưng ông được. Trần lặng thinh giây lát rồi đặt tay lên vai nà ng:
- Mai... Sao Mai nói váºy? Tại sao váºy? Mai cho rằng anh không yêu Mai tháºt lòng à ? Nà ng cúi đầu:
- Không... Trái lại, nhưng không thể được. Trần nhÃu mà y:
- Tại sao váºy? Mai vẫn cúi đầu, giá»ng nghẹn ngà o:
- Kết hôn rồi chúng ta sẽ không có hạnh phúc đâu... Em không đồng ý bởi vì... Bởi vì... Em không xứng đáng vá»›i anh đâu. Trần gằn giá»ng:
- Mai nghĩ sai rồi... Sai hoà n toà n. Chà ng nói tiếp:
- Trong tình yêu địa vị không xứng đáng, vá» tinh thần tôi chỉ cần tìm má»™t ngưá»i vợ như thế thôi... Còn nếu bảo hạnh phúc thì không có Mai thá» há»i Ä‘á»i tôi hạnh phúc không? Mai ôm lấy mặt:
- Trá»i Æ¡i... Tôi khổ quá... Nà ng quay đầu sang phÃa khác, báºt khóc:
- Anh, đừng nói nữa... Em van anh, em bảo là em yêu anh... Nhưng không thể được... Trần lắc đầu:
- Mai, nhìn anh nè. Chà ng nhìn thẳng và o mặt Mai:
- Em nói với anh như thế được sao Mai? Chà ng nói từng tiếng một:
- Em phải là vợ anh, nghe không Mai? Mai lắc đầu, nước mắt rà n rụa:
- Không... Không thể được anh à .
- Tại sao váºy? Tại sao Mai cứ nói thế? Hãy nói vá»›i anh tại sao lại không được.
- Còn thanh danh cá»§a anh nữa, em không muốn ngưá»i ta dị nghị anh vì em...
- Không, anh bất chấp, anh không cần gì ngoà i em cả. Mai dụi đầu và o ngực chà ng:
- Anh Æ¡i, em Ä‘au khổ quá... Em không xứng đáng vá»›i anh nữa... Vá» tất cả má»i phương diện... Trần cau mà y:
- Anh đã bảo là không quan hệ mà .
- Còn... Còn quá khứ của em. Trần vẫn thản nhiên:
- Sao?
- Em... Em... Không còn như anh tưởng đâu...
- Nghĩa là sao? Mai khóc một lúc lâu, Trần im lặng nhìn nà ng một lúc, Mai ngồi nói trong nấc nghẹn:
- Trước khi đến là m công trong xưởng cá»§a anh em từng là m thư ký cho má»™t hãng kia lá»›n lắm và cÅ©ng được ông giám đốc nâng đỡ. Nhưng không phải như anh, chÃnh ổng cho tiá»n em trả cho ngưá»i nuôi em. Em mến ổng lắm. Nhưng tất cả sá»± tháºt Ä‘á»u nghịch lại tình cảm em cÅ©ng biến đổi hẳn đối vá»›i ông ta sau cái đêm ông ta chuốc rượu em... Mai nhìn Trần, nà ng biết nói ra 9 phần 10 nà ng sẽ mất chà ng. Nhưng nà ng không muốn giấu giếm vá»›i ngưá»i như chà ng. Trần thở dà i:
- Rồi sao? Em thoát khá»i phải không? Mai ôm mặt:
- Không... Em bây giá» không còn xứng đáng vá»›i anh nữa. Trần nhắm nghiá»n đôi mắt lại. Váºy là sá»± tháºt quá rõ rà ng, không còn hy vá»ng gì nữa. Chà ng lặng ngưá»i Ä‘i tháºt lâu, giây lát, Trần móc thuốc ra hút rồi thả ra từng hÆ¡i khói trầm tư. Mai vẫn ngồi nức nở. Nà ng thấy Ä‘au khổ tá»›i táºn cùng khi phải nhìn ngưá»i yêu Ä‘i lần ra xa mình. Lâu lắm Trần má»›i đứng lên:
- Mai... PhÅ© phà ng quá phải không em? Nhưng anh hy vá»ng đây chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng mà thôi, hay là má»™t thá» thách mà anh Ä‘ang phân vân chưa dám vượt qua... Nhưng dù sao anh cÅ©ng cám Æ¡n em đã cho anh biết sá»›m Ä‘iá»u nà y. Tinh thần em cao thượng lắm. Chà ng thở dà i tiếp:
- Thôi, anh vá». Chuyện chúng mình phải tÃnh lại... Chà ng hôn nhẹ lên mái tóc nà ng rồi thẫn thá» bước ra xe. Mai ngã váºt lên giưá»ng, khóc rưng rức...
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:34 PM .
12-09-2008, 09:44 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương8
Mùa hạ nóng như thiêu đốt... Trần ngừng xe ngoà i cá»a hiệu rồi bước nhanh và o trong. Mùi trà ngà o ngạt loang nhẹ nhà ng và o trong phòng. Trần hÃt và o khoan khoái, hÆ¡i nóng như bị hương thÆ¡m lùa tháºt nhanh ra ngoà i. Trong tiệm mát lạnh, nhưng và o trong là chá»— xấy trà , nóng hừng há»±c, nhân viên nhá»… nhãi mồ hôi. Trong nữa là phòng là m việc cá»§a Trần, gần phòng cá»§a các thÆ¡ ký và cuối cùng là phòng ăn trưa cá»§a tất cả nhân viên trong tiệm. Vừa ngồi và o bà n thì ngưá»i quản lý phòng bên bước ra trao má»™t xấp giấy cho chà ng:
- Thưa ông, hiệu trà ở quáºn C... ÄÆ°a đơn đặt hà ng, đặt loại ngon nhất cá»§a mình.
- Bao nhiêu?
- Dạ, má»™t ngà n thùng. Trần gáºt đầu:
- Váºy thì tốt, chừng nà o giao hà ng?
- Dạ há» bảo gấp quá, thá»i hạn đúng ba tháng phải giao hà ng để kịp bán tết. Tôi sợ mình trồng gấp thì trá»… mà tồn kho lại không đủ.
- Gá»i anh Cao qua đây gÃm tôi.
- Dạ. Má»™t chút sau, thêm má»™t thanh niên có nước da Ä‘en mạnh mẽ, dong dá»ng cao bước và o phòng:
- Thưa ông bảo chi?
- Trà ở Äà Lạt chừng nà o mang xuống đây? Có chá»— há» má»›i đặt má»™t ngà n thùng, anh liệu là m kịp trong vòng hai tháng không? Cao có vẻ suy nghiõ má»™t lúc:
- ÄÆ°á»£c rồi. Trần há»i lại:
- Chắc không? Mình phải giữ tÃn nhiệm vá»›i ngưá»i ta. Cao mỉm cưá»i:
- Từ trước đến nay ông có thấy tôi lần nà o hứa mà là m không được đâu. Nếu là m không được, thì tôi không hứa rồi. Dưới chà ng, Cao là ngưá»i đóng vai quan trá»ng nhất trong công ty cá»§a chà ng.
- Váºy thì hay lắm, thôi chiá»u nay mình gặp nhau.
- Dạ... À, mà bác dặn chiá»u nay ông vá» nhà ăn cÆ¡m.
- À... Cám Æ¡n anh. Quay sang ngưá»i quản lý, Trần gáºt đầu:
- Váºy anh trả lá»i cho ngưá»i ta là mình nháºn để há» khá»i phải chá», trả lá»i ngay Ä‘i.
- Dạ... Vừa bước ra, ông còn nói với vẻ hà i lòng:
- Cáºu Cao tháºt khá quá, gặp ngưá»i khác trong vòng năm tháng cÅ©ng chẳng được nữa à . Trần chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì nên gá»i ông:
- Khoan đã, ông Triệu.
- Dạ...
- Ông là m Æ¡n coi lại gÃm tôi nÆ¡i phòng sấy trà đó. Ông kêu thợ là m thêm ống thông hÆ¡i và đặt quạt máy nhiá»u nhiá»u và o. Nhân viên ở đó chịu đựng mãi đâu có được.
- Dạ, tôi cÅ©ng định thưa vá»›i ông dùm há», nhưng quên hoà i.
- Ông cho tôi biết chi phà việc đó mau nhé.
- Dạ. Ông Triệu mỉm cưá»i:
- Nếu được như váºy thì nhân viên sấy trà không phải hiếm nữa, há» còn cầu được vô nữa à . Trần mỉm cưá»i nhìn theo ông rồi láºt lại mấy tá» hợp đồng coi sÆ¡ qua Ä‘oạn coi qua sổ chi thu, cuối cùng chà ng nghiên cứu việc phát triển sở trồng trà do Cao đỠnghị. Trong lúc đó, chà ng nghe phÃa ngoà i có tiếng ngưá»i nhốn nháo nên vá»™i bước ra xem. NÆ¡i phòng sấy trà , nhiá»u ngưá»i bu đông nghẹt. Trần há»i má»™t ngưá»i nữ công nhân Ä‘ang chạy ngang qua mình:
- Chuyện gì váºy chị?
- Dạ, má»™t chị là m ở phòng sấy bị xỉu. Trần vá»™i chạy lại phòng sấy, cà ng gần chà ng cà ng thấy nóng hừng há»±c chẳng khác lò lá»a. NÆ¡i đây cứ hai giá» phải thay má»™t ê kÃp má»›i nhưng như thế má»i ngưá»i cÅ©ng chẳng ai muốn là m. Trần nói lá»›n:
- Lui bá»›t ra gÃm Ä‘i anh chị em. Tắt há»™ mấy cái lò lá»a. Ngưá»i xỉu mà không khoảng khoát có hại lắm. Chà ng xem sÆ¡ qua ngưá»i nữ công nhân, thấy chưa có gì nguy hại thì vá»™i bồng nà ng Ä‘em ra nÆ¡i khoảng khoát hÆ¡n. Nháºn thấy chỉ có phòng mình tốt hÆ¡n cả, chà ng quay lại nói vá»›i Ông quản lý Triệu:
- Ông vặn hết ga máy lạnh trong phòng tôi Ä‘i. Chà ng để cô ấy nằm dà i trên sa lon rồi nhúng nước khăn đắp trên trán cô ta. Chà ng bá»—ng nháºn thấy tuy xanh xao, ốm yếu, nhưng ngưá»i nữ công nhân nà y có má»™t vẻ đẹp thanh cao vô cùng.
- Cô nà y tên chi váºy ông? Quản lý Triệu lắc đầu:
- Dạ tên Mai. Mới xin và o là m có ba ngà y. Tôi thấy ốm yếu quá bảo không nên là m nhưng cô ấy nhất quyết đòi là m, cổ bảo cổ có đủ sức.
- Sao không để cổ ở bên sở hong trà phải đỡ hơn không?
- Dạ sợ ngưá»i ta nói, cổ má»›i và o mà .
- À... Trần bảo:
- Bác gá»i gÃm ông y tá trong hãng tá»›i ngay.
- Dạ. Sau mÅ©i thuốc khá»e, và nằm trong không khà mát lạnh cá»§a gian phòng, ngưá»i nữ công nhân lần lần tỉnh lại. Nà ng thở hắt ra, chân mà y hÆ¡i nhÃu lại trước khi mở mắt ra nhìn láo liêng, ngÆ¡ ngác. Ông Triệu thở ra:
- May quá, cô ấy tỉnh lại rồi. Trần lắc đầu:
- CÅ©ng không có gì đáng lo. Thôi, ông vá» văn phòng tiếp tục là m việc còn cô nếu chưa khá»e cứ nằm đây má»™t chút nữa Ä‘i. Ông Triệu bước ra khá»i phòng. Trần lại ngồi trên sa lon móc thuốc châm hút. Chà ng hÆ¡i ngạc nhiên khi thấy dáng cá»§a ngưá»i công nhân không phải là dáng ngưá»i lao động, và mặt nà ng có vẻ là ngưá»i trà thức lắm. Mai mấp máy đôi môi rồi thở dà i. Nà ng đã tỉnh hẳn dáºy. Nà ng lúng túng:
- Dạ... Thưa ông... Giá»ng nà ng trong trẻo, lá»… độ. Trần khoát tay:
- Cô vừa bị xỉu đó, cô cứ nằm yên cho khá»e. Nhưng nà ng cÅ©ng chống tay ngồi dáºy, đầu hÆ¡i cúi xuống, tay mân mê tà áo, ngượng vì đã nằm dà i trước mặt ngưá»i đà n ông xa lạ. Mai lúng túng hồi lâu má»›i nói được:
- Dạ... Tại tôi... Tôi tháºt vô dụng phải không ông? Là m việc gì cÅ©ng chẳng được. Trần im lặng nhìn nà ng, có lẽ nà ng gặp hoà n cảnh sa sút hoặc rá»§i ro gì đó nên má»›i và o đây là m đại, chứ dáng ngưá»i xanh xao cá»§a nà ng đâu hợp vá»›i việc là m sấy trà .
- Tôi sẽ cho cô là m việc nơi khác dễ chịu hơn, chắc cô chịu không nổi không khà nóng bức nơi sấy trà đâu.
- Dạ... Ông giám đốc quá lo cho tôi... GiỠđây nà ng má»›i thấy rõ tánh tình cá»§a ngưá»i giám đốc trẻ, ngưá»i mà nà ng thấy kÃnh mến ngay từ khi gặp chà ng lần đầu tiên, ngà y nà ng và o là m việc. Tánh tình như thế thảo nà o má»i ngưá»i trong hãng ai ai cÅ©ng kÃnh trá»ng chà ng cả. Nà ng nói nhá»:
- Nhưng... Tôi không dám đâu. Äâu lẽ tôi má»›i và o là m lại được may mắn như thế, sợ ngưá»i khác...
- Không sao, tôi không phải thiên vị gì cô. Tôi chỉ muốn nhân viên tôi là m theo khả năng cá»§a há». Chà ng hút má»™t hÆ¡i thuốc trước khi há»i tiếp:
- Ai giới thiệu cô và o đây?
- Dạ... Má»™t ngưá»i hà ng xóm cá»§a tôi, cÅ©ng là m trong chá»— sấy trà . Trần suy nghÄ© má»™t chút rồi nói:
- Dầu sao công việc ở đây cũng không hợp với cô. Cô không thể nà o tiếp tục là m nơi cũ nữa. Mai có vẻ hơi lo lắng:
- Thưa ông... Xin ông cho tôi là m việc tiếp... Tôi đang lúc khó khăn.
- Không, tôi chỉ muốn nói là khả năng cá»§a cô không xứng vá»›i việc sấy trà , còn việc tiếp tục là m hay không là tùy nÆ¡i cô và hạnh kiểm cá»§a cô. Sấy trà là việc nhá»c nhằn nhất trong hãng. Mai thở dà i, đôi mắt xa xăm:
- Tôi đã từng là m những việc nhá»c nhằn hÆ¡n, nhá»c nhằn tinh thần... Trần tò mò:
- Việc chi thế, thưa cô? Nà ng hÆ¡i lúng túng trước những vẻ khiêm tốn cá»§a Trần, chà ng nói chuyện vá»›i nà ng như má»™t ngưá»i ngang hà ng mình. Nà ng đáp:
- Những việc không đáng cho ông chú ý. Nhưng đại khái là công việc ở đây nhẹ nhà ng vá» tinh thần nghÄ©a là tôi thấy khoan khoái hÆ¡n những việc tôi đã là m khi trước. Trần cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên, qua những lá»i nói cá»§a Mai, chà ng biết chắc là nếu không phải há»c lá»±c cao, hẳn kiến thức Mai cÅ©ng chẳng phải hẹp. Chà ng há»i:
- Xin lá»—i, há»c lá»±c cô đã đến đâu?
- Dạ tú tà i.
- Tú tà i. Chà ng không ngá» nà ng đã có tú tà i lại Ä‘i là m công nhân trong sở trà , lại giữ việc thấp nhất. Chà ng suy nghÄ© mãi cÅ©ng không hiểu nổi ngưá»i nữ công nhân trước mặt. Cô nà y đến đây để sống má»™t thá»i gian trong vai má»™t công nhân hầu đầy đủ chi tiết thá»±c hiện má»™t quyển tiểu thuyết gì đây chăng? Hay là nà ng muốn thá»a mãn tÃnh phiêu lưu...
- Nếu đã có tú tà i sao cô lại Ä‘i là m việc nà y? Cô có thể tìm má»™t việc khá hÆ¡n nhiá»u. Mai gáºt đầu, giá»ng có vẻ buồn:
- Dạ tôi đã tìm rồi... Và cũng có là m rồi. Nà ng thở dà i tiếp:
- Và nhỠđó tôi cÅ©ng biết được mảnh bằng tú tà i chẳng có giá trị nếu mình vô thế lá»±c, chẳng tà i sản và muốn giữ mãi đạo đức tối thiểu cá»§a con ngưá»i. Tôi đã từng là m nữ thư ký. Nhưng nghỠấy không cần há»c khá mà chỉ cần biết chiá»u ông chá»§ nên tôi nghỉ. Rồi nghá» bán hà ng, chép sổ sách, cÅ©ng toà n những nghá» cần có sắc đẹp chứ há»c thức là vấn đỠphụ.
- Cuối cùng cô lại chá»n nghá» nà y?
- Dạ nó là nghá» hạ lưu, tuy mang danh là không cần đến trà óc, nhưng nó cÅ©ng chẳng cần đến bá» ngoà i. Có Ä‘iá»u là tiá»n bạc kém cá»i hÆ¡n thôi. Trần im lặng, chà ng không ngá» trong xã há»™i nà y lại còn có những ngưá»i nói ra câu nói ấy. Những câu nói cá»§a má»™t con ngưá»i còn đáng gá»i là trà thức đúng nghÄ©a. Nhưng hoà n cảnh há» thì lại thảm quá. Có tiếng Mai:
- Tôi phải là m cá»±c nhá»c để trả nợ ông à .
- Cô nợ vì hai bác à ?
- Không, cha mẹ tôi mất từ lâu rồi.
- À... Xin lá»—i cô... Mai thở dà i, nà ng buồn rầu chống tay lên cằm đôi mắt nhìn mông lung và o khoảng không xuyên qua khung cá»a sổ.
- Cha mẹ tôi qua Ä‘á»i hồi tôi còn nhá», bây giá» tôi không thể nà o mưá»ng tượng được hình ảnh cá»§a hai ngưá»i. Hồi đó, tôi được má»™t ngưá»i bà con xa Ä‘em vá» nuôi dưỡng, cho Ä‘i ăn há»c đến tú tà i thì đòi gả tôi cho con trai cá»§a chÃnh ngưá»i ấy, má»™t ngưá»i con trai khùng khùng. Ông thá» nghÄ© là m sao tôi đồng ý được. HÆ¡n nữa, giữa tôi và ngưá»i ấy đã có má»™t phần huyết thống vá»›i nhau! Nà ng cưá»i chua chát trước khi tiếp:
- DÄ© nhiên là ân tình giữa tôi và gia đình đó chấm dứt ngay sau lá»i từ chối cá»§a tôi, và tôi phải Ä‘i nÆ¡i khác, kiếm tiá»n để trả mó nợ cÆ¡m áo trên mưá»i năm nuôi nấng cá»§a há». Trần nhÃu mà y:
- Tại sao lại có chuyện vô lý đó. Cô còn nợ bao nhiêu?
- Dạ 300 ngà n. Trần lộ vẻ khó nghĩ:
- Lương cô chỉ có 4 ngà n 2, bá»™ cô tÃnh trả suốt 15 năm luôn sao? Mai im lặng. Trần nhìn nà ng, thương hại vô cùng.
- Mai, cô không phải trả số nợ ấy. Vì trước kia, tự ý hỠmuốn nuôi dưỡng chứ mình đâu năn nỉ hay cam kết gì. Mai lắc đầu:
- Tôi cÅ©ng biết trên pháp luáºt tôi không vướng báºn gì vá»›i há» cả, nhưng tôi cÅ©ng biết dù sao há» cÅ©ng có công vá»›i tôi nhiá»u, dù há» nhá» nhen, nhưng nếu không có há» tôi đâu ra cái giống gì. Trần cưá»i gằn:
- Hừ, ân nghÄ©a gì vá»›i há». Há» nuôi cô chỉ vá»›i dụng ý là kiếm vợ cho thằng con trai khùng cá»§a mình. Mai vẫn giữ ý mình:
- Nhưng há» vẫn có công đối vá»›i mình, tôi không thể phá»§ nháºn công Æ¡n hỠđược. Tôi nháºn thấy mình có trách nhiệm phải trả lần số nợ mà mình đã nợ há». Äó là trách nhiệm tinh thần. Trần hÆ¡i bá»±c tức nhưng chà ng nghÄ©:
- "Ủa, chuyện cá»§a ngưá»i ta sao tá»± dưng mình bá»±c tức, dù sao cô nà y cÅ©ng hÆ¡n mình vá» tinh thần." Chà ng lại bá»—ng thấy thÃch thú, không ngá» trong đám công nhân cá»§a mình lại có má»™t ngưá»i như thế nà y. Chà ng mỉm cưá»i nói:
- Thôi, chuyện ấy cá»§a cô tôi không dám xen vô. Bây giá» cô là ngưá»i có há»c thức mà hãng tôi Ä‘ang thiếu má»™t chân thư ký văn phòng, xem và ghi lại những Ä‘iá»u quan trá»ng giúp tôi. Cô có thể... Mai bá»—ng lắc đầu:
- Thưa ông, tôi không dám. Trần ngạc nhiên:
- Tại sao lạ váºy? Nà ng bá»—ng đứng dáºy lắc đầu:
- Dạ thưa... Tôi không dám đâu. Rồi nà ng bước nhanh ra cá»a. Trần ngạc nhiên nhìn theo. Câu nói như thế lại chạm tá»± ái cá»§a nà ng rồi sao? Trần thấy xúng động lạ, xúc động kỳ lạ nhất mà chà ng má»›i gặp lần đầu tiên trong Ä‘á»i. O0o Mai nằm dà i trên chiếc giưá»ng trong phòng, nà ng lấy tay gối đầu, nhìn lên trần nhà . Không khà nóng ná»±c như trong lò lá»a, mà n cá»a như khô dòn lại dưới sức nóng cá»§a mặt trá»i. Không má»™t chút gió, mình Mai mướt mồ hôi. Nà ng quay qua lại, nhưng chá»— nà o trên giưá»ng cÅ©ng hừng há»±c như nhau. Nà ng hất mái tóc ra sau, thở má»™t hÆ¡i tháºt mạnh như trút bá»›t những nóng bức trong ngưá»i ra. Nhìn ra cá»a sổ cho khoảng khoát, nhưng Mai lại khó chịu vì ánh mất chạm phải má»™t cao ốc má»›i má»c sÆ¡n mà u xám xịt trông Ä‘en nhức đầu. Hôm nay không Ä‘i là m việc, rồi ngà y mai, ngà y mốt... Những ngà y sắp tá»›i sẽ như thế nà o? Trần đã bảo rằng nà ng không thể là m công việc ấy được và nếu là m thư ký cho hãng chà ng, nà ng lại không muốn vì thấy mình lại phải sống nhá» và o lòng thương hại cá»§a kẻ khác nữa rồi. Nà ng không muốn có tình cảm trong những nấc thang bước lên đỉnh Ä‘á»i cá»§a nà ng, nhất là tình cảm cá»§a đà n ông dà nh cho mình. Có lẽ nà ng phải tìm má»™t chá»— là m việc khác rồi. "Phải, nà ng phải tìm cách khác mà sống." Má»™t câu tháºt đơn giản, nhưng lại đầy những phức tạp, những khó khăn mà nà ng đã từng nếm. Hiện tại nà ng là gì? Nà ng chỉ là má»™t ngưá»i thất nghiệp trong má»™t ngõ hẻm lầy lá»™i bẩn thỉu. Mai chống tay ngồi dáºy, cố tìm chút gió nà o cho khô bá»›t mồ hôi dầm dá» trên lưng. Nà ng bá»—ng nhá»› đến hai câu thÆ¡ cá»§a Tô Thức:
- "Băng cÆ¡, ngá»c cốt, tá»± thanh hương, vô hạn." NghÄ©a là :
- "Ngưá»i đẹp, da mát như băng, xương trong như ngá»c thì thanh thoát, không bao giá» có mồ hôi." Tô Thức chưa chắc đã hoà n toà n sai khi nói câu ấy. Thá»i cá»§a ông là m gì có những buyn
- Ä‘inh dá»nh dà ng, những xóm lao động lúc nhúc như má»™t bầy dòi, thì ngưá»i đẹp là m sao má»›i đổ mồ hôi. Nhưng nếu bây giá» cho ngưá»i đẹp nà o cá»§a Tô Thức đã mô tả và o đây ngồi chung vá»›i nà ng má»™t chút chắc chắn cÅ©ng sẽ ướt đẫm mồ hôi. Mai khẽ mỉm cưá»i, hÆ¡i cay đắng, giá» nà y mà mình còn nghÄ© đến thÆ¡ đến nhạc trước lÅ© quá»· nghèo nữa à ? Mai đứng lên bước ra sau, tá»›i cái giếng nước sau nhà . Tháºt ra phải nói cái phòng nà ng cất trên miếng đất thừa để xây giếng má»›i đúng, gian phòng chỉ đủ kê chiếc giưá»ng, má»—i tháng 500 đồng tiá»n thuê. Nà ng kéo nước lên, mang và o nhà , ngâm mặt và o rồi nhúng khăn lau tay lau chân, nà ng cảm thấy khá»e hÆ¡n đôi chút. Mai cầm chiếc gương lên nhìn, đầu tóc nà ng rối bù, gương mặt xanh xao. Nà ng khẽ thở dà i, ném chiếc gương lên giưá»ng. Nà ng thấy cảnh nghèo như Ä‘ang Ä‘e dá»a mình, Ä‘ang muốn xô đẩy mình tá»›i chá»— chấp nháºn má»i sá»±. Bất giác, nà ng chụp cây viết trên bà n cạnh đấy viết nhanh và o mảnh giấy trên giưá»ng: "Nghèo cà ng tá»± trá»ng, hèn cà ng tá»± tôn, yếu cà ng giữ mình." Nà ng ném viết, mỉm cưá»i nhìn những chữ vừa viết. Má»™t lúc Mai đứng lên, thay đồ, chải sÆ¡ lại mái tóc định Ä‘i lang thang cho khuây khá»a. Vừa bước tá»›i cá»a, nà ng hÆ¡i lùi ra sau khi thấy má»™t ngưá»i đà n ông đã đứng đấy rồi. Nà ng đưa tay nén lên ngá»±c, hết hồn.
- Cô ở đây tháºt "Dá»… tìm." Mai vừa đáp vừa thở hà o hển:
- Ông Trần... Ông là m tôi giựt mình.
- Xin lá»—i cô nghen, cô cho phép tôi và o nhà chứ. Không đợi nà ng trả lá»i, chà ng bước và o trong, mặt vẫn thản nhiên không chú ý đến những vẻ thiếu thốn cá»§a gian phòng.
- Sao ông biết nhà ... Mai?
- Tôi há»i thăm và i ngưá»i bạn cá»§a cô. Mai rót nước mang đến cho chà ng.
- Ông dùng đỡ nước lạnh... Tại... Trần gáºt đầu nói ngay:
- Cám Æ¡n cô. Trần đổi giá»ng nghiêm há»i:
- Sao hôm nay cô không đi là m? Chà ng liếc mắt nhìn nà ng, nà ng ấp úng:
- Dạ... Tôi xin ông cho tôi nghỉ việc. Trần im lặng nhìn nà ng. Mai thấy trong ánh mắt ấy có cả má»™t sá»± giáºn há»n, trách móc. Trần gõ gõ tay xuống bà n, chà ng liếc nhìn tá» giấy nà ng vừa viết má»™t lúc rồi quay lại nhìn nà ng:
- Tôi có thể há»i cô và i chuyện được chứ?
- Dạ, ông cứ há»i. Mai cố lấy giá»ng tá»± nhiên nhưng dưá»ng như nà ng thấy hÆ¡i mất bình tÄ©nh khi đứng trước mặt chà ng. Nà ng ngồi xuống cạnh giưá»ng đối diện vá»›i Trần vì chà ng đã ngồi chiếc ghế duy nhất trong phòng.
- Tại sao cô muốn nghỉ việc? Mai im lặng một chút rồi nói:
- Dạ, như ông biết, công việc ấy không hợp với tôi.
- Phải cô cho rằng tôi đưa cô và o văn phòng là m vì tôi thấy cô đẹp, muốn là m tươi văn phòng của mình nên mướn cô như chưng một bình hoa chăng? Hoặc cô nghĩ tôi là m thế vì một ý khác, có vụ lợi một cách khốn nạn? Mai cúi đầu:
- Dạ, ông đã nghÄ© oan cho tôi, tôi đâu dám thế. Nhưng... Nhưng tôi thấy không cần sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i khác trong khi... Trần ngắt lá»i nà ng:
- Cô lầm, tôi má»i cô là m thư ký cho tôi cÅ©ng có má»™t phần muốn nâng đỡ cô, nhưng tôi Ä‘ang thiếu thư ký. Tháºt ra, thì không phải là thiếu, nhưng Ãt ai được như cô. Tôi nói tháºt. Cô nên suy nghÄ© lại xem. Mai lúng túng:
- Thưa ông... Nói như thế là ông muốn buá»™c tá»™i tôi à ? Trần nghiêm giá»ng:
- Không, cô hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ muốn nói là thái độ cá»§a cô khiến tôi có cảm giác như mình đã phạm má»™t lá»—i gì đối vá»›i cô. Mai im lặng, nà ng thấy tháºt khó cãi lại vá»›i Trần.
- Tôi xin há»i lại, cô vui lòng nháºn giúp tiếp công việc vá»›i tôi không?
- Dạ, tôi... Nhưng tôi không muốn là m ông phiá»n lòng.
- Tôi sẽ phiá»n lòng khi bị má»™t ngưá»i khác không tin lòng thà nh tháºt cá»§a mình.
- Dạ... Nhưng... Nhìn thái độ cá»§a Mai, Trần báºt cưá»i:
- Cô cứ nhưng vá»›i tôi mãi... Nhưng chà ng nghiêm sắc mặt lại ngay, chà ng biết lúc nà y Mai có thể hiểu lầm mình. Mai im lặng, nà ng có cảm giác như mình bị bắt buá»™c, nhưng trong sá»± thoải mái. Nà ng thấy mình không thể nà o từ chối lá»i Trần, vì chà ng đưa ra những Ä‘iá»u có lợi cho mình không, mà chà ng còn nói vá»›i giá»ng thà nh tháºt như thế. Trước mặt chà ng nà ng thấy mình nhá» bé, yếu á»›t quá. Có tiếng Trần:
- Cô hãy trả lá»i tôi Ä‘i. Công việc kế toán, lương tháng tôi có thể trả cô 9 ngà n không kể số phụ cấp khác nếu cô biết đánh máy.
- Tôi biết đánh máy... Nà ng vụt im lặng, suy nghÄ© mãi không biết trả lá»i thế nà o. Trán Trần đã lấm tấm mồ hôi vì không khà nóng bức cá»§a gian phòng, chà ng nhìn Mai ngồi bên cạnh giưá»ng, đầu hÆ¡i cúi xuống, trông nà ng tháºt đẹp, đẹp như má»™t bức tranh, hay má»™t tác phẩm Ä‘iêu khắc đầy nghệ thuáºt thoát phà m. Chà ng thấy lòng mình bá»—ng xao xuyến trước ngưá»i con gái nà y.
- Sao, cô nghĩ thế nà o? Cô Mai? Mai ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Trần đang nhìn mình, nà ng lúng túng lẩn tránh, đưa ánh mắt sang hướng khác:
- Dạ... Ông đã nói như váºy thì là m sao tôi có thể từ chối được. Tôi không thể từ chối những ưu đãi cá»§a ông đã dà nh cho tôi. Không ká»m chế được sá»± vui mừng, Trần mỉm cưá»i vui vẻ, chà ng thấy mình như có cảm giác lúc còn bé được cha mẹ cho má»™t món gì tháºt đẹp, tháºt đặc biệt. Chà ng nhìn Mai. Trong Ä‘á»i chà ng, chà ng vừa thấy được má»™t ngưá»i con gái, hiện tại rất hoà n toà n trước mắt mình, và mình cÅ©ng không có gì không xứng đáng vá»›i nà ng. Chà ng hy vá»ng nà ng là má»™t con ngưá»i hoà n toà n tháºt sá»±, hy vá»ng là mình nháºn xét đúng ngưá»i chứ không phải bị nà ng lôi cuốn. Tháºt sá»±, Trần đã bị lôi cuốn má»™t phần nà o, nhưng Mai cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i không hoà n toà n. Rồi những ngà y tiếp theo sau khiến Trần biết mình nháºn xét đúng. Mình đã nhìn ra viên ngá»c quý trong đống cát. Mai chứa đựng nhiá»u sáng kiến hay, kiến thức rá»™ng và tà i năng nà ng rất dư thừa đối vá»›i công việc là m thư ký. Má»›i ngà y đầu, nà ng sắp xếp các hồ sÆ¡, giấy tá» trong văn phòng tháºt thứ tá»±, rồi xem xét lại các thư từ giao thiệp trước khi đánh máy tóm tất để đưa cho Trần. Nà ng cÅ©ng kiểm Ä‘iểm lại các chương mục ở ngân hà ng rồi đưa cho Trần ký tên. Cà ng ngà y nà ng cà ng là m việc thông thạo hÆ¡n. Trần có thêm má»™t ngưá»i tiếp sức tháºt đắc lá»±c. Nhiá»u công việc mà Trần là m cả tuần má»›i xong như giấy tá» bá» bá»™n, nhưng vá»›i Mai, chỉ chút xÃu là đâu và o đấy. Cà ng ngà y, ánh mắt cá»§a Trần dà nh cho Mai cà ng thêm nhiá»u thiện cảm hÆ¡n, cà ng lúc chà ng cà ng thấy nhiá»u ưu Ä‘iểm cá»§a nà ng hÆ¡n, trong lòng Trần hÆ¡i tá»± hà o vì mình đã dùng đúng ngưá»i. Mai nghiá»…m nhiêm trở thà nh nhân váºt đáng chú ý nhất trong hãng cá»§a Trần, từ má»™t nữ công, nà ng trở thà nh thư ký riêng cá»§a ông Giám Äốc, chỉ má»™t ngà y. Nhiá»u câu chuyện vá» nà ng được đám công nhân và các nhân viên trong sở nói đến, cả quản lý Triệu nữa. Nhưng há» chỉ nói vá» sá»± may mắn cá»§a nà ng và nhìn nà ng bằng cặp mắt hÆ¡i dè dặt chứ không ai phê bình nà ng. Nhiá»u ngưá»i đã nói:
- CÅ©ng chả trách ông Giám Äốc mình, còn trẻ tuổi là m sao kiêng được cái sắc đẹp tươi như hoa ấy. Cà ng lúc má»i ngưá»i cà ng thấy Trần là m việc nhanh chóng hÆ¡n, tánh tình vui vẻ hÆ¡n. Sá»± việc vá» sau sẽ ra sao chưa ai nghÄ© được. Nhưng chắc chắn nà ng công chúa ngá»§ trong lá»›p công nhân Ä‘ang thức dáºy nhá» hoà ng tá» cá»§a nà ng đến lại vá»›i nà ng. Trần cÅ©ng biết trong hãng Ä‘ang có nhiá»u ngưá»i nói vá» chà ng và Mai nhưng chà ng vẫn không để ý. Mai cÅ©ng áy náy trong mấy ngà y đầu, nhưng và i ngà y sau, nà ng lại bình thản, tá»± nhiên. Tuy trút bá» bá»™ đồng phục công nhân, mặc đồ đứng đắn theo lối thư phòng, Mai trông xinh hẳn lên, oai hÆ¡n, nhưng đối vá»›i các bạn công nhân cÅ©, nà ng vẫn vui tươi như trước, đối vá»›i ngưá»i già trong hãng, nà ng vẫn kÃnh trá»ng như xưa nên má»i ngưá»i có cảm tình vá»›i nà ng ngay, má»i câu chuyện vá» nà ng cÅ©ng được đổi hướng. Ngưá»i cai hồi trước cá»§a nà ng thưá»ng nói vá»›i giá»ng vui vẻ:
- Cổ hồi má»›i và o tôi đã biết là ngưá»i trà thức rồi, ông Giám Äốc mình dùng ngưá»i đúng lắm. Äâu phải cái hạng mà được áo má»›i ném áo cÅ© đâu. Trông thấy cà ng ngà y Mai cà ng được cảm tình cá»§a ngưá»i trong hãng hÆ¡n, Trần cà ng thấy mến nà ng. Má»™t hôm, công việc giấy tá» dồn dáºp là m Mai phải bá» cả buổi nghỉ trưa cá»§a nà ng, vừa ăn bánh mì vừa là m việc. Äến giá» tan sở, Trần bảo vá»›i nà ng trong khi nà ng lúi húi sắp giấy tá», chi phiếu và o tá»§:
- Cô Mai, hôm nay Ä‘i dùng cÆ¡m vá»›i tôi nghen. Mai do dá»± có ý ngần ngại. Trần cưá»i:
- Tôi má»i mà , kiếm ý từ chối khéo không tá»™i nghiệp tôi sao? Mai báºt cưá»i:
- Sao ông không ra lệnh?
- Tôi đâu dám. Nà ng mỉm cưá»i lặng thinh, là m việc chung vá»›i Trần trong má»™t thá»i gian, nà ng biết tánh Trần rất thu hút ngưá»i đối diện, không ai có thể thản nhiên từ chối má»™t lá»i đỠnghị nà o cá»§a chà ng. Trần lái xe ra ngoại ô, Ä‘i má»™t lát đã thấy gió mát trong là nh thổi và o xe, hất mái tóc Mai bay phất phá»›i. Má»™t lúc sau, thà nh phố bị bá» hẳn ra sau lưng, trước mặt và xung quanh chỉ là đồng ruá»™ng bao la. Mai lim dim mắt, dá»±a trên nệm xe tháºt thoải mái, nà ng thấy dá»… chịu sau những giá» bù đầu vá»›i những hà ng chữ, những con số chi chÃt. Trần mỉm cưá»i:
- Cô không há»i tôi sẽ đưa cô Ä‘i đâu à ? Mai cưá»i:
- Thì dÄ© nhiên đến má»™t chá»— tháºt đẹp, tháºt vui có phải không ông?
- Mai đoán đúng, tôi định đưa Mai và o lãnh vực của tôi. Mai ngạc nhiên:
- Lãnh vực của ông?
- Phải... Nà ng nhìn chà ng chăm chú trong khi chà ng nhá» giá»ng hÆ¡n:
- Má»—i cá nhân Ä‘á»u có lãnh vá»±c riêng cá»§a mình, khó tìm được ngưá»i hoà hợp vá»›i mình, nhưng tôi... Mai mỉm cưá»i:
- Äã chắc gì tôi thấy lãnh vá»±c cá»§a ông là đẹp.
- Bởi váºy tôi hy vá»ng là được cô nhìn vá»›i cặp mắt cảm tình. CÅ©ng như khu đồng lúa bao la trước mặt. Chà ng trở nên mÆ¡ mà ng hÆ¡n:
- Äó, tôi nhìn lãnh vá»±c cá»§a cô như khu đồng chưa khai hoang nhưng chứa đầy mầm sống nếu ta gieo đúng giống lúa và o.
- Nhưng chưa chắc cánh đồng đã thÃch hợp vá»›i giống lúa, biết đâu nó chỉ cho cá» má»c xanh rì, bụi gai tươi tốt, còn lúa thì không. Nà ng nói tiếp:
- Nhưng có lẽ ông lầm rồi, lãnh vá»±c cá»§a tôi chỉ là má»™t vùng khô cằn toà n sá»i đá.
- Thế à ? Nà ng nhún vai, nhưng giá»ng vui vẻ:
- Hình như váºy.
- Cô có thể cho tôi là m nhà trồng trá»t thá» không? Tôi sẽ cố gắng biến nó thà nh mảnh đất phì nhiêu mà u mỡ, bằng những chất hoá há»c mang công thức tình cảm...
- Chỉ sợ ông phà công vô Ãch đó thôi. Trần mỉm cưá»i:
- Nhưng hữu chà cánh thà nh phải không cô?
- Thá»i gian sẽ trả lá»i ông váºy. Trần nhìn nà ng, nà ng nở nụ cưá»i tươi, nhìn ánh nắng và ng sắp tắt bên ngoà i mà u nắng trở nên dịu nhạt trước khi mất hẳn, cảnh hoang dã trở nên đẹp hÆ¡n. Hai ngưá»i dừng chân trước má»™t quán ăn nổi tiếng ở ngoại ô, quán là m theo kiểu thôn quê, kiến trúc tháºt đơn giản nhưng tháºt đẹp trang trà bằng những cây trúc, tre bóng loáng, trông má»™c mạc, đơn sÆ¡ nhưng sang trá»ng vô cùng. Trần nhìn Mai:
- Quán nà y trang trà khéo tháºt hả Mai?
- Äẹp lắm, má»™t vẻ đẹp tiá»m tà ng, tháºt lá»™ng lẫy bên trong cái đơn giản má»™c mạc bên ngoà i. Mai thở ra khoan khoái, nà ng hÃt mạnh má»™t hÆ¡i và o như để hưởng cái không khà vui tươi, trong là nh chung quanh mình. Hai ngưá»i ngồi và o trong má»™t góc quán. Trần liếc nhìn Mai, nà ng đẹp gấp mưá»i lần hình thức cá»§a quán nà y, tuy vẻ đẹp cá»§a nà ng cÅ©ng tương tá»±, nghÄ©a là chỉ ẩn bên trong, bên ngoà i tháºt đơn sÆ¡ nhưng không ai có thể bảo là xấu được. Äâu ai ngá» trước đây chưa đầy má»™t tháng, nà ng đã ngất xỉu trong bá»™ đồ công nhân thấp nhất trong hãng, nÆ¡i phòng là m việc cá»§a những ngưá»i mạnh khá»e. Trần nghe lòng mình má»™t cảm giác lâng lâng khó tả. Mai thấy lòng mình nhẹ nhà ng, khoan khoái, nà ng ngâm nho nhá» má»™t bà i thÆ¡ cổ.
- Mai thÃch thÆ¡ và đá»c nhiá»u thÆ¡ lắm à ? Mai gáºt đầu:
- ThÆ¡ đã là má»™t ngưá»i bạn cá»§a Mai, giúp Mai thanh thản phần nà o trong những ngà y bÆ¡ vÆ¡, thất nghiệp. Trần thở dà i tháºt nhá», má»™t ngưá»i con gái có vẻ đẹp như thế, có tâm hồn tốt như thế, mà hoà n cảnh cá»§a nà ng lại khắc nghiệt vô cùng, nà ng có lẽ đã nếm biết bao gian khổ rồi. Chà ng nhất định sẽ là m cho vùng tâm linh khô khan cá»§a nà ng thà nh má»™t mảnh đất mà u mỡ, đầy hoa thÆ¡m.
- Mai...
- Dạ.
- Em nháºn thấy anh thế nà o? Mai có vẻ suy nghÄ©:
- Anh... Ông là má»™t thanh niên nhiá»u nghị lá»±c nhiá»u kinh nghiệm nhưng tình cảm rất sâu sắc, ngưá»i thanh niên đặc biệt nhất mà Mai má»›i gặp lần thứ nhất. Chà ng thấy vui vui trong lòng:
- Tháºt không em? Nà ng khẽ gáºt đầu:
- Mai nói tháºt. Trần ngáºp ngừng:
- Như thế... Em có thể cho anh được vun trồng trong mảnh đất tâm linh của em không? Mai có vẻ bối rối:
- Mai... Mai chưa thể trả lá»i anh được... Rồi nà ng nhìn ra ngoà i:
- Em thÃch được như loà i hồng, loà i hoa em thÃch nhất. Hương hoa rất thÆ¡m, nhưng cá»™i rá»… cá»§a nó, xung quanh nó là những cây gai tua tá»§a, vô tình... Nà ng nói giá»ng xa xôi:
- Em thÃch nhất là mình sẽ có má»™t ngôi nhà nhá», má»™t vưá»n hồng, mà hoa hồng mà u và ng, mà u em thÃch... Trần mỉm cưá»i:
- Hai chúng ta cùng có, vưá»n hồng sẽ cá»§a hai chúng ta cÅ©ng như căn nhà nhá» mà em mÆ¡ ước. Mai lặng thinh, Trần mỉm cưá»i:
- Äừng nói sang chuyện khác nữa, hãy trả lá»i câu há»i cá»§a anh Ä‘i. Nà ng ấp úng:
- Em đã bảo... Em chưa thể trả lá»i ngay được mà . Bồi bà n đã mang thức ăn lên, nà ng nói:
- Thôi, mình ăn Ä‘i anh, em đói rồi. Trần nhìn thẳng và o mặt nà ng. Mai nhá»en miệng cưá»i tươi, thấy Trần cứ chăm chú nhìn mình thì nà ng lúng túng cúi đầu xuống, giả vá» sắp lại chén dÄ©a cho hai ngưá»i. Trần rót rượu đưa nà ng. Mai lắc đầu:
- Em không biết uống rượu.
- Váºy thì phải trả lá»i câu há»i cá»§a anh ngay, má»™t là em uống hết chai rượu nà y, hai em trả lá»i, em chá»n cái nà o. Sao em cứ thÃch nhìn anh Ä‘au khổ, anh đã chỠđợi để được há»i em câu đó từ lâu lắm rồi, bây giá» em định cho anh đợi nữa à ? Nà ng nhìn xuống bà n, tay vu vÆ¡ đùa nhẹ vá»›i chiếc đũa. Giây lát, Mai ngẩng lên:
- Em không bao giá» dám là m cho anh Ä‘au khổ đâu. Vá»›i em, anh là uy quyá»n, má»™t uy quyá»n chi phối em trong bất cứ lúc nà o, em kÃnh và mến anh lắm, có thể anh là ngưá»i em mến nhất Ä‘á»i, nhưng em chưa thể quyết Ä‘oán đó là ... Tình yêu được.
- à em là sao? Mai có vẻ buồn buồn:
- Em không muốn sau nà y anh hối háºn vì đã chá»n em. Nếu sau nà y anh gặp má»™t ngưá»i con gái khác... Trần nghiêm giá»ng:
- Em còn nghi ngá» anh à ? Anh như vầy mà không thể nắm chắc được lòng mình sao? Anh nói tháºt là anh từng rung động trước nhiá»u vẻ đẹp cá»§a những ngưá»i con gái. Nhưng đó chỉ là cái rung động cá»§a má»™t ngưá»i trước vẻ đẹp. NghÄ©a là cái rung động có chút tham lam muốn chiếm Ä‘oạt. Còn vá»›i em, anh biết rõ lòng mình lắm. Mai nói nhá»:
- Nhưng em chưa nắm chắc được lòng mình. Chà ng nhìn thẳng và o mặt nà ng:
- Em... Em trả lá»i... Mai cháºn ngang lá»i chà ng:
- Anh không thể cho em má»™t thá»i gian suy nghÄ© sao? Trần im lặng. Chà ng thấy buồn buồn nhưng đồng thá»i cÅ©ng thấy giá trị cá»§a Mai vá»t lên cao hÆ¡n nữa. Chà ng thở ra:
- Thôi, thì tùy em váºy. Anh đâu thể ép buá»™c em. Chà ng lắc đầu:
- Nhưng xin em nhá»› rằng câu chuyện anh nói ra hôm nay nó sẽ ảnh hưởng suốt cuá»™c Ä‘á»i anh. Mai có vẻ không yên lòng khi thấy Trần mất vui:
- Anh... Em xin lá»—i anh... Trần cưá»i:
- Thôi, bá» chuyện đó qua bên Ä‘i. Bây giá» mình ăn uống chứ, kiến cắn bụng rồi. Trần ngồi trên sa long, Ä‘á»c báo, nhưng chà ng Ä‘á»c không được chữ nà o vì mắt cứ nhìn Mai Ä‘ang ngồi sau bà n viết. Nà ng Ä‘ang đánh máy những bức thư có liên quan tá»›i chuyện là m ăn cá»§a Trần. Tóc nà ng loà xoà xuống trán, thỉnh thoảng nà ng mÃm môi có vẻ suy nghÄ©, rồi lại đánh tiếp bản đỠnghị trả lá»i. Má»™t lát, nà ng ngưng lại, thở ra, để viết xuống rồi thẫn thá» nhìn ra cá»a sổ. Trần bá» tá» báo xuống, đứng lên. Mai giá»±t mình, nhìn chà ng cưá»i gượng.
- Mệt không Mai, nếu mệt nghỉ chút rồi tiếp tục viết. Mai nhìn Trần lắc đầu:
- Dạ, tôi tiếp tục được. Trần chỉ sa lon:
- Ngồi đây Ä‘i, lấm tấm mồ hôi rồi kìa. Mai mỉm cưá»i:
- Ông Giám Äốc ra lệnh?
- Phải. Nà ng đứng lên bước lại sa long, nhìn chà ng chỠđợi. Trần bước đến bên Mai há»i nhá»:
- Em tÃnh treo má» anh đến bao giá»? Mai chá»›p mắt:
- Mai... Treo má» anh hồi nà o? Trần nghiêm giá»ng:
- Äừng giỡn nữa Mai. Mai mở to mắt:
- Tôi... Tôi đâu dám treo mỠai. Trần giở cằm nà ng lên:
- Em quên gì không?
- Em đâu biết.
- Anh lặp lại nghen. Mai im lặng. Trần nói tiếp:
- Anh yêu em, em nghe chưa? Em muốn lẩn tránh câu há»i cá»§a anh hoà i sao Mai? Mai nhìn xuống sa long, lá»™ vẻ bối rối, nà ng run giá»ng:
- Dạ... Tôi... Em chưa biết... Quyết định thế nà o... Trần ngồi xuống bên nà ng:
- Bây giá» anh đặt thẳng vấn đỠnè, anh xin cưới em đó, chánh thức cưới em, em liệu sao? Mai thấy tim mình Ä‘áºp mạnh hÆ¡n. Trần đã nắm lấy tay nà ng. Mai run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn im lặng. Trần há»i, giá»ng vẫn nghiêm trang:
- Hay là ... Anh đã trá»…? Mai há»i nhá»:
- Trễ chuyện gì?
- Anh đến sau má»™t ngưá»i đà n ông? Mai đỠmặt:
- Mai... Äâu biết ai... Mai chưa yêu ai mà . Mai cứ vòng vo, Trần há»i tiếp, gằn từng tiếng:
- Hay Mai muốn cự tuyệt với tôi? Tôi không xứng đáng với Mai xin Mai cứ nói, việc là m không liên quan tới tình cảm. Mai lắc đầu:
- Anh nghÄ© sai rồi, chÃnh Mai má»›i không xứng đáng vá»›i anh, có biết bao cô gái gấp mấy lần Mai Ä‘ang chạy theo anh.
- Nhưng chỉ có má»™t ngưá»i tôi muốn được là m chồng, ngưá»i đó là Mai, Mai hiểu chưa? Tôi không bồng bá»™t gì đâu. Mai im lặng, Trần nói tiếp:
- Thế nà o? Mai bằng lòng không?
- Dạ... Trần há»i dồn:
- Thế nà o? Mai ấp úng:
- Dạ... Dạ... Không! Trần sựng lại:
- Hả? Em nói gì? Mai nhìn chà ng như van lơn:
- Anh... Không thể được anh à . Anh đừng bức bách em... Anh Trần, em không thể trả lá»i anh ngay được. Trần thở dà i, im lặng má»™t lúc lâu rồi đứng lên móc thuốc ra hút, chà ng nói tháºt cháºm:
- Mai đã nói vá»›i tôi như thế, tôi đâu còn lý do nà o mà gạn há»i thêm nữa. Nhưng xin Mai nhá»› là tôi vẫn chá» Mai, chỠđến khi nà o Mai bằng lòng. Còn nếu có gì tan vỡ thì chắc do Mai gây ra. Tôi sẽ bảo vệ chuyện tôi và Mai, dù đó là mối thất vá»ng cá»§a tôi. Mai cúi đầu, Trần hút thuốc, phà ra từng hÆ¡i khói phiá»n muá»™n, Mai trở lại cúi mặt viết giấy tá». Ba ngà y trôi qua, Mai bá»—ng dưng lạnh lùng vá»›i chà ng, thỉnh thoảng nà ng má»›i há»i chà ng và i việc liên quan đến tiá»n bạc. Hoặc liếc mắt nhìn chà ng chứ không nói chuyện. Trần cÅ©ng không nhắc đến chuyện cÅ©. Chà ng muốn nà ng dà nh thì giỠđể suy nghÄ© vá» câu chuyện đó. Nhưng ba ngà y đã trôi qua, Mai vẫn lặng thinh không nói gì, nà ng lại trở nên lạnh lùng hÆ¡n trước nữa. Trần chỠđợi mãi đến lúc không còn chịu được nữa, chà ng nhất quyết phải há»i Mai cho ra lẽ. Chiá»u hôm đó, khi tan sở, Trần bước tá»›i bên nà ng:
- Tôi đưa giúp cô vá» cho. Nghe giá»ng nghiêm trang cá»§a chà ng, nà ng ấp úng:
- Dạ... Mai vỠmột mình được. Chà ng lắc đầu:
- Anh có chuyện cần nói vá»›i em, đừng từ chối dà i dòng, anh bảo lên xe Ä‘i. Tá»± nhiên Mai ngoan ngoãn bước lên xe, nà ng cúi đầu, im lặng không nói gì. Trần cÅ©ng im lặng lái xe vá» nhà Mai tháºt nhanh. Không khà giữa hai ngưá»i tháºt nặng ná». Äến đầu hẻm, Trần mở cá»a xe cho Mai rồi bước xuống Ä‘i chung vá»›i nà ng. Mai im lặng, không từ chối cho chà ng đưa mình và o đến táºn nhà . Äến cá»a, nà ng vừa mở khoá vừa quay đầu lại:
- Dạ, Mai cám Æ¡n anh. Trần lắc đầu đẩy cá»a bước và o trong vá»›i Mai rồi đóng lại, Mai đứng bối rối không biết là m thế nà o. Trần bước tá»›i, ôm nà ng và o lòng, nà ng hết hồn vùng vẫy nhưng Trần vẫn ôm cứng nà ng và hôn nhanh lên môi nà ng. Mai thở hổn hển, nà ng cố sức đẩy chà ng ra nhưng không kịp. Chiếc hôn nóng bá»ng cá»§a Trần đã truyá»n và o môi nà ng má»™t niá»m khoái cảm đê mê. Mai xiết lấy chà ng lúc nà o không hay. Nà ng lim dim đôi mắt, say sưa hôn đáp lại chà ng. Trần thì thầm:
- Mai... Hãy nói đi. Mai hà o hển:
- Anh... Anh Trần...
- Em yêu anh không? Yêu bằng anh yêu em không? Vòng tay nà ng xiết chặt hÆ¡n. Tâm tư Mai như chìm trong cảnh mông lung. Những lá»i nói từ trong tiá»m thức được dịp phá ra.
- Anh Trần... Em yêu anh... Em yêu anh...
- Mai... Trần cÅ©ng thấy xúc động mạnh, chưa bao giá» chà ng hưởng được những phút giây sung sướng thế nà y. Chà ng hôn lấy hôn để lên môi, lên cổ và ngá»±c Mai, miệng thá»u thà o trong sung sướng:
- Mai... Anh sung sướng lắm, anh chỠđợi câu nói đó của em không biết đã bao lâu rồi... Chà ng say sưa trong những cỠchỉ nồng nhiệt của Mai, tinh thần như bay bổng lên cao.
- Chúng mình sẽ thà nh hôn nghen Mai... Mai loáng thoáng bên tai hai tiếng thà nh hôn. Nà ng bỗng giựt mình, trở vỠvới hiện tại ngay. Nà ng hoảng hốt đẩy chà ng ra:
- Không thể được... Không thể nà o được cả. Trần ngạc nhiên, chà ng không ngỠMai lại phản ứng bất ngỠnhư thế. Nà ng đã bảo là yêu chà ng rồi kia mà . Mai thụt lùi mấy bước, mắt nhìn chà ng sợ sệt. Chà ng bước tới nhìn ngay mặt nà ng.
- Mai... Mai nói sao? Mai lạc giá»ng:
- Tôi không thể ưng ông được. Trần lặng thinh giây lát rồi đặt tay lên vai nà ng:
- Mai... Sao Mai nói váºy? Tại sao váºy? Mai cho rằng anh không yêu Mai tháºt lòng à ? Nà ng cúi đầu:
- Không... Trái lại, nhưng không thể được. Trần nhÃu mà y:
- Tại sao váºy? Mai vẫn cúi đầu, giá»ng nghẹn ngà o:
- Kết hôn rồi chúng ta sẽ không có hạnh phúc đâu... Em không đồng ý bởi vì... Bởi vì... Em không xứng đáng vá»›i anh đâu. Trần gằn giá»ng:
- Mai nghĩ sai rồi... Sai hoà n toà n. Chà ng nói tiếp:
- Trong tình yêu địa vị không xứng đáng, vá» tinh thần tôi chỉ cần tìm má»™t ngưá»i vợ như thế thôi... Còn nếu bảo hạnh phúc thì không có Mai thá» há»i Ä‘á»i tôi hạnh phúc không? Mai ôm lấy mặt:
- Trá»i Æ¡i... Tôi khổ quá... Nà ng quay đầu sang phÃa khác, báºt khóc:
- Anh, đừng nói nữa... Em van anh, em bảo là em yêu anh... Nhưng không thể được... Trần lắc đầu:
- Mai, nhìn anh nè. Chà ng nhìn thẳng và o mặt Mai:
- Em nói với anh như thế được sao Mai? Chà ng nói từng tiếng một:
- Em phải là vợ anh, nghe không Mai? Mai lắc đầu, nước mắt rà n rụa:
- Không... Không thể được anh à .
- Tại sao váºy? Tại sao Mai cứ nói thế? Hãy nói vá»›i anh tại sao lại không được.
- Còn thanh danh cá»§a anh nữa, em không muốn ngưá»i ta dị nghị anh vì em...
- Không, anh bất chấp, anh không cần gì ngoà i em cả. Mai dụi đầu và o ngực chà ng:
- Anh Æ¡i, em Ä‘au khổ quá... Em không xứng đáng vá»›i anh nữa... Vá» tất cả má»i phương diện... Trần cau mà y:
- Anh đã bảo là không quan hệ mà .
- Còn... Còn quá khứ của em. Trần vẫn thản nhiên:
- Sao?
- Em... Em... Không còn như anh tưởng đâu...
- Nghĩa là sao? Mai khóc một lúc lâu, Trần im lặng nhìn nà ng một lúc, Mai ngồi nói trong nấc nghẹn:
- Trước khi đến là m công trong xưởng cá»§a anh em từng là m thư ký cho má»™t hãng kia lá»›n lắm và cÅ©ng được ông giám đốc nâng đỡ. Nhưng không phải như anh, chÃnh ổng cho tiá»n em trả cho ngưá»i nuôi em. Em mến ổng lắm. Nhưng tất cả sá»± tháºt Ä‘á»u nghịch lại tình cảm em cÅ©ng biến đổi hẳn đối vá»›i ông ta sau cái đêm ông ta chuốc rượu em... Mai nhìn Trần, nà ng biết nói ra 9 phần 10 nà ng sẽ mất chà ng. Nhưng nà ng không muốn giấu giếm vá»›i ngưá»i như chà ng. Trần thở dà i:
- Rồi sao? Em thoát khá»i phải không? Mai ôm mặt:
- Không... Em bây giá» không còn xứng đáng vá»›i anh nữa. Trần nhắm nghiá»n đôi mắt lại. Váºy là sá»± tháºt quá rõ rà ng, không còn hy vá»ng gì nữa. Chà ng lặng ngưá»i Ä‘i tháºt lâu, giây lát, Trần móc thuốc ra hút rồi thả ra từng hÆ¡i khói trầm tư. Mai vẫn ngồi nức nở. Nà ng thấy Ä‘au khổ tá»›i táºn cùng khi phải nhìn ngưá»i yêu Ä‘i lần ra xa mình. Lâu lắm Trần má»›i đứng lên:
- Mai... PhÅ© phà ng quá phải không em? Nhưng anh hy vá»ng đây chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng mà thôi, hay là má»™t thá» thách mà anh Ä‘ang phân vân chưa dám vượt qua... Nhưng dù sao anh cÅ©ng cám Æ¡n em đã cho anh biết sá»›m Ä‘iá»u nà y. Tinh thần em cao thượng lắm. Chà ng thở dà i tiếp:
- Thôi, anh vá». Chuyện chúng mình phải tÃnh lại... Chà ng hôn nhẹ lên mái tóc nà ng rồi thẫn thá» bước ra xe. Mai ngã váºt lên giưá»ng, khóc rưng rức...
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:36 PM .
12-09-2008, 09:47 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 9
Ngà y tháng trôi qua. Mai như cây kim nhỠđã rÆ¡i và o đáy biển, mất hút, không còn tăm tÃch. Trần tìm kiếm nà ng khắp nÆ¡i, há»i thăm các bạn cÅ© cá»§a nà ng, các ngưá»i trong hãng. Chà ng đăng báo, mượn ngưá»i trong khóm, phưá»ng dò xem danh sách những ngưá»i di chuyển. Nhưng vẫn vô Ãch. Chà ng nhá»› đến lá»i cá»§a nà ng khi trước. Cha mẹ nuôi nà ng, đúng rồi, có lẽ nà ng vỠđó. Nhưng chà ng có biết nÆ¡i đó ở đâu mà tìm. Chưa bao giá» chà ng há»i Mai chuyện đó cả. Chà ng đăng báo từ má»™t cá»™t lên hai cá»™t, rồi ba cá»™t luôn. Liên tiếp cả tuần như thế. Nhưng dù dùng hết má»i cách, Trần cÅ©ng chẳng được kết quả gì vá» tung tÃch cá»§a Mai. Chà ng cà ng lúc cà ng xanh xao, không thấy hứng thú trong cuá»™c sống nữa, ăn ngá»§ không được nên ốm lần lại. Tinh thần chà ng không bình tÄ©nh nổi nên suốt ngà y Trần cứ thá» thẫn mãi, Ãt khi đến hãng. Tất cả những cá» chỉ thất thưá»ng cá»§a Trần đã không qua khá»i mắt cá»§a bà Hai, mẹ chà ng và Cao, má»™t ngưá»i bà con và là má»™t ngưá»i cá»™ng sá»± đắc lá»±c nhất cá»§a Trần. Cao ở miá»n quê, chạy lên Sà i Gòn vừa là m vừa há»c. Chà ng đã há»c trung há»c chung vá»›i Trần, lên đại há»c cÅ©ng há»c chung, và cùng Ä‘i má»™t ngà nh kinh tế nên khi ra trưá»ng, Trần má»i Cao giúp mình liá»n. Chà ng ở luôn tại nhà Trần, giúp Trần rất đắc lá»±c trong công việc là m ăn thưá»ng ngà y. Chiá»u hôm ấy, Trần vá» nhà đúng lúc bà Hai và Cao trò chuyện vá» việc sá»a soạn lại phòng khách. Trần không để ý, ăn cÆ¡m qua loa rồi Ä‘i lại trong phòng như kẻ mất hồn. Bà Hai lo lắng nhìn con:
- Con có sao không con? Trần giựt mình, nhìn mẹ ngơ ngác:
- Dạ... Bà Hai ngẫm nghÄ© rồi há»i:
- Chỉ vì má»™t ngưá»i đà n bà mà con đến đỗi như váºy sao hả Trần? Trần như sá»ng sốt:
- Sao mẹ biết? Bà mẹ mỉm cưá»i:
- Mẹ biết tất cả rồi con à , con bé nà y không phải ngưá»i tốt đâu con à , nó không thÃch hợp vá»›i con và cả vá»›i gia đình mình nữa. Con coi chừng nó cho Ä‘i tà u bay giấy đó. Trần bá»±c dá»c:
- Sao má nói thế? Má chưa biết Mai mà . Bà Hai cưá»i gằn:
- Má biết rõ lắm con Æ¡i, thứ con Mai đó má không dám mướn rá»a già y cho con nữa, không xứng đáng gì đâu con. Không lẽ con như thế Ä‘i lấy má»™t con bé nữ công nhân à ?
- Má chưa biết, ngưá»i ta cÅ©ng có há»c, hết tú tà i rồi. Mà nhân công cÅ©ng đâu phải hèn, nghá» nà o lại chẳng có cái cao cả riêng. Thiếu gì nhân váºt nổi danh xuất thân từ giá»›i bần hà n. Bà Hai cưá»i lạt:
- Ờ... Äúng lắm đó con, chưa gì mà thấy con bé nhân công đó sắp thà nh bà chá»§ rồi. Trần cau mà y:
- Má nói thế chứ cô ấy đâu có mà ng gia tà i hay địa vị. Bằng chứng là vì con xúc phạm tự ái của cổ mà cổ đã bỠđi mất rồi. Bà Hai vẫn giữ ý mình:
- Rồi nó cÅ©ng chưá»ng mặt ra hà , nó muốn cho con khó khăn vấn đỠgiá trị nó cao hÆ¡n chứ gì. Trần, má không muốn con suy nghÄ© vì hạng như thế, và má cÅ©ng không muốn dâu má từng là m nhân công. Trần lặng thinh, bà Hai có vẻ giáºn Ä‘i thẳng lên lầu, chà ng nhìn theo mẹ thở dà i. Cao mồi má»™t Ä‘iếu thuốc trao cho Trần:
- Hút Ä‘i mà y. Trần thẫn thá» nháºn Ä‘iếu thuốc từ tay bạn, ngồi bệt xuống sa lon, đưa tay vá»— trán. Cao cÅ©ng đốt thuốc, cháºm rãi nói:
- Chuyện thế nà o mà y nói cho tao nghe coi, chắc tao sẽ giúp mà y được phần nà o. Trần đưa mắt nhìn Cao rồi hút má»™t hÆ¡i thuốc tháºt dà i, thở ra rồi nhìn từng là n khói lá» lững. Chà ng cau mà y nói:
- Cao, tại sao mẹ tao biết chuyện đó?
- Bác gá»i Ä‘iện thoại cho thằng quản lý, cha Triệu nó hết cho bả nghe, nhưng cÅ©ng vô tình thôi chá»› không cố ý chÆ¡i mà y đâu. Cha đó cÅ©ng tốt chá»› không đến ná»—i nà o. Cao há»i tiếp:
- Mai Ä‘i rồi hả mà y? Trần cúi đầu lặng thinh, Cao hút thuốc nhìn bạn, không há»i thêm cÅ©ng không hối thúc. Hồi lâu, Trần cháºm rãi nói:
- Tại tao tất cả mà y ạ, tá»™i nghiệp Mai. Tháºt tao má»›i thấy lần đầu tiên má»™t ngưá»i có tinh thần tốt và trong sạch như thế. Nhưng khi trước tao lại câu nệ phần thể xác... Rồi chà ng thuáºt lại tất cả cho Cao nghe, không giấu giếm má»™t Ä‘iá»u nhá» nhặt nà o. Chà ng báºt ngá»a ngưá»i dá»±a trên thà nh sa long, thả khói nhè nhẹ lên trần nhà .
- Bây giá» bất cứ giá nà o, tao cÅ©ng tìm lại Mai. Tao sẵn sà ng đánh đổi tất cả để được Mai trở lại. Cao lặng thinh, chà ng không muốn nói nhiá»u nhưng chẳng là m được bao nhiêu. Tánh chà ng rất tháºn trá»ng chỉ đỠnghị khi nà o thấy đỠnghị ấy đúng hÆ¡n 80 phần trăm. Lát sau, Cao vụt nói:
- Theo tao, mà y nên lại Thá»§y Tiên Ä‘i, tao có má»™t em ở đó, hôm qua nó bảo có má»™t con bé má»›i và o, xem coi trà thức lắm, nhưng thất tình thất tiết chi đó má»›i là m vÅ© trưá»ng như thế. Trần cau mà y:
- Không lẽ... Cao thở dà i:
- Trong những lúc Ä‘au khổ đến tuyệt đối, ngưá»i ta thưá»ng có những ý nghÄ© ngông cuồng thiếu xuy xét. Trán Trần lấm tấm mồ hôi:
- Trá»i Æ¡i... Rá»§i nà ng liá»u lÄ©nh...
- Có lẽ thế... Tao coi bá»™ Mai có chà lắm. Nhưng có lẽ mà y đã là m Mai mất hết tất cả ý chà đó. Trần nhìn Cao má»™t lúc rồi đứng lên, im lặng bước ra cá»a, không nói thêm má»™t lá»i. Cao há»i:
- Mà y đi đâu?
- Thá»§y Tiên vÅ© trưá»ng. Cao bước theo bạn tá»›i ngưỡng cá»a, nhìn chiếc Renault nổ máy trước khi chạy nhanh ra cổng. Cao lắc đầu nhá»§ thầm:
- "Mai cÅ©ng tháºt đáng thương, nà ng cao cả lắm má»›i dám cho Trần biết. Nhưng Trần dở hÆ¡i quá!" Trần ngồi yên trong má»™t góc vÅ© trưá»ng Thá»§y Tiên, nhìn thiên hạ nhảy nhót tưng bừng xung quanh má»™t cách há» hững. Rồi chà ng mừng rỡ khi gặp Mai vừa bước ra sà n nhảy vá»›i má»™t thanh niên. Trông nà ng đã đổi khác hẳn. Mặt mà y tay chân Ä‘á»u lấp lánh nữ trang. Nhưng Trần cÅ©ng nháºn ra ngay khi nhìn phá»›t qua. Lòng Trần hồi há»™p lạ lùng, tay chân chà ng Ä‘á»u run run. Chà ng vẫy tay gá»i má»™t vÅ© nữ. Cô gái á»n ẻn:
- Anh ngồi nãy giá», ngưá»i ta chá» tá»›i bây giá» má»›i gá»i, bá»™ tÃnh tiá»n nãy giá» má»›i thấy đủ à ? Trần không chú ý đến lá»i cá»§a cô ta, chà ng móc 500 dúi và o tay cô ta, chỉ vá» Mai:
- Cô kia tên gì váºy em?
- Em hả?
- Không, cô kia kìa. Cô vũ nữ nguýt chà ng:
- Gá»i ngưá»i ta cứ há»i ngưá»i khác không à . Con bé đó má»›i vô, cù lần lắm, nhát hÃt hà . Trần khó chịu:
- Em không muốn nháºn tiá»n cá»§a anh biếu à ?
- Sao lại không? Nhưng em nói trước con đó khó chÆ¡i lắm, không phải dân nghá» như em đâu. Nó má»›i vô mà , nghe nói tên Mai mốt gì đó. Trần hất hà m ra dấu cho cô ta Ä‘i chá»— khác. Cô gái nhìn Trần như con quái váºt rồi hứ nhá» trước khi bước Ä‘i. Trần lại quầy mua tất cả phiếu cá»§a Mai khiến cho ngưá»i quản lý cÅ©ng ngạc nhiên nhìn Trần trân trân. Không chú ý, chà ng cháºm rãi trở lại bà n, đốt Ä‘iếu thuốc rồi gá»i rượu ra chỠđợi. Má»™t ngưá»i đà n bà ngồi xuống ghế đối diện vá»›i chà ng, nà ng cất giá»ng quen thuá»™c:
- Anh đã mua vé của tôi? Trần im lặng ngẩng mặt lên. Mai đưa tay lên ngực suýt kêu lên thảng thốt, nà ng không ngỠgặp lại Trần ở đây. Trần trao ly rượu cho nà ng:
- Uống Ä‘i em, uống xong rồi nghe anh. Mai run run cầm lấy ly rượu, Trần chăm chú nhìn nà ng. Mai đã tiá»u tụy hÆ¡n trước rất nhiá»u. Mai đặt ly rượu xuống bà n, mặt nà ng đã thay đổi, không còn vẻ hoảng hốt, sợ sệt nữa. Trần nắm tay nà ng:
- Mai, em có biết anh đã tìm em khắp nơi không? Mai im lặng, sắc mặt lạnh lùng, Trần tiếp:
- Em nên... Nà ng ngắt lá»i:
- Ông mua hết vé cá»§a tôi chi váºy? Tôi má»›i và o đây nhảy còn kém lắm, ông muốn nhảy chăng? Trần cau mà y:
- Mai... Nà ng nhún vai, chà ng thấy bồi hồi, chua xót vô cùng. Trần nói giá»ng thiết tha:
- Mai... Em không nên nói vá»›i anh như thế. Anh tìm để xin lá»—i em, và anh đến đây... Mai cưá»i:
- Äể giải trà phải không, thưa ông? Trần thiểu não:
- Không, anh đến để đón em, Mai à . Mai gáºt đầu ngay:
- Äón tôi, sẵn sà ng, ông muốn Ä‘i đâu? Ciné? Äi ăn? Tôi có thể rảnh rang vì ông đã mua hết vé. Nà ng đứng lên nói tiếp:
- Äi bây giá» Ã ? Trần im lặng đứng lên, lòng Ä‘au khổ vô cùng. Mai đã giữ vá»›i chà ng má»™t khoảng cách rồi, dù chà ng đã tạo ra khoảng cách ấy, nhưng bây giá» nà ng lại không muốn chà ng là m khoảng cách ấy thâu ngắn lại hÆ¡n hầu hai ngưá»i tÃnh tá»›i mai sau. Thái độ cá»§a nà ng cho chà ng biết là nà ng không muốn tiếp tục cuá»™c tình đó nữa. Nà ng lạnh lùng:
- Mình Ä‘i chứ ông? Sao cứ đứng ì ra đấy hay muốn khiêu vÅ©, muốn thì mình nhảy tá»™i gì bá». Chà ng cắn chặt môi rồi từ từ đứng dáºy.
- Ra khá»i chá»— nà y, chúng ta sẽ nói chuyện. Mai cầm sắc tay lên, Trần choà ng ngang lưng nà ng, dìu ra cá»a vÅ© trưá»ng. Nà ng không kháng cá»± cá» chỉ cá»§a chà ng nhưng Trần lại thấy nà ng dá»ng dưng quá, như bất cần tất cả. Lên xe, nà ng há»i:
- Mình đi đâu? Chà ng thở dà i:
- Hiện nay Mai ở đâu?
- Cũng gần đây.
- Mình vá» nhà Mai nghen? Mai gáºt đầu không do dá»±:
- Nếu ông muốn. Mai không nói thêm gì. Nà ng cứ lặng thinh, co ro trong chiếc áo choà ng trước ngá»n gió đêm lạnh buốt. Bất giác, Trần vòng tay ôm lấy nà ng, nà ng ngã và o lòng chà ng má»™t cách dá»… dà ng nhưng lạnh lùng như bất cứ má»™t cô gái là m tiá»n chuyện nghiệp nà o mà Trần đã gặp. Nhưng Trần cÅ©ng thấy trong cá» chỉ đó có má»™t sá»± gượng gạo cá»§a Mai. Hình như Mai là m thế nà y để cho chà ng chán nản chấm dứt luôn cuá»™c tình giữa hai ngưá»i, chứ không phải nà ng đã đổi thay hoà n toà n. Äi được má»™t Ä‘oạn đưá»ng dà i, nà ng chỉ tay cho Trần quay và o má»™t ngõ hẻm tối tăm, lụp xụp bên đưá»ng. Mai đưa Trần lên thang gác bằng má»™t cầu thang riêng nà ng mở và tay lúi húi mở khóa. Gian phòng nhá» nhưng đầy đủ tiện nghi và trang trà rất đẹp khác hẳn vá»›i gian nhà nhá» xÃu ẩm ướt trước kia. Trong nhà có tá»§ rượu nhá» gần 10 chai rượu Pháp, có máy pick up loại lá»›n, cùng bá»™ sa lon tuyệt đẹp. Trần ngá»ng mặt nhìn quanh, thấy như ai vừa đánh và o mà ng tai mình má»™t cái tháºt mạnh. Äây đúng là gian phòng cá»§a những vÅ© nữ chuyên nghiệp, có lẽ Mai cÅ©ng sắp hay Ä‘ang thà nh rồi. Nhưng chà ng lại nói:
- Phòng... Äẹp quá.
- Thế à ? Tôi mướn luôn vá»›i tất cả tiện nghi nà y, tôi chưa há» mua thêm hay thay đổi má»™t món gì cả. Nếu là phòng tôi, tôi sẽ chá»n nhiá»u đồ mà u tÃm, phòng ngá»§ thì nhiá»u mà u trắng, mà u và ng, mỡ gà và mà u hồng nhạt, đó là những mà u dịu mắt. Nà ng chỉ ghế sa lon:
- Ngồi đi anh. Lấy hộp xì gà cùng dĩa gạt tà n thuốc, nà ng đặt lên bà n:
- Hút thuốc đi anh. Trần lắc đầu:
- Cám ơn.
- Váºy thì uống Ãt rượu nhé. Nà ng bước lại tá»§ rượu:
- Tôi có champange xưa lắm, hay anh uống whiskey cho khá»e, cho hăng hái hÆ¡n? Trần lắc đầu lia lịa:
- Không... Tôi không uống gì cả. Mai vẫn giữ giá»ng cá»§a vÅ© nữ:
- Váºy thì anh cÅ©ng uống cái gì chá»›... Tôi không tÃnh tiá»n gì thêm đâu, hôm nay anh tốn vá»›i tôi nhiá»u tiá»n rồi. Tôi nói tháºt đó, tôi đãi anh tất cả mà , không moi thêm tiá»n là m gì. Trần vụt đứng dáºy bước tá»›i bên Mai, nắm vai nà ng quay mạnh, bắt buá»™c Mai phải đối diện vá»›i mình. Nhìn thẳng và o mặt Mai, Trần lắc đầu:
- Bao nhiêu đó đủ rồi Mai, anh biết anh sai lầm nhiá»u. Nhưng đừng là m anh khổ thêm. Chà ng nắm vai nà ng chặt hÆ¡n:
- Em giáºn anh, anh sẵn sà ng nháºn tất cả những hình phạt cá»§a em dà nh cho anh, nhưng em Æ¡i, em đừng dùng những cá» chỉ lạnh lùng, xa vắng và những lá»i nói kia để là m khổ anh... Mai vùng tay Trần, lùi lùi và o vách, nhìn chà ng trân trân, miệng lắp bắp:
- Anh... Nói gì váºy? Anh bá» tiá»n ra thì tôi chiá»u anh chứ tôi có là m khổ anh gì đâu. Hừ... Tôi chỉ là má»™t con vÅ© nữ, nãy giá» tôi chưa là m gì có thể nói là lạnh lùng vá»›i anh mà . Lá»i nói cá»§a nà ng y hệt như má»™t ngưá»i xa lạ. Trần thở dà i.
- Em biết không? Anh đã hối háºn lắm rồi. Suốt mấy tháng nay, anh không là m gì ngoà i việc tìm kiếm em. Mai, hãy nghe anh nè, anh yêu em... Yêu em tháºt, anh sẽ cưới em, bất chấp tất cả. Mai sững sá» má»™t chút, nhìn sững Trần, nhưng rồi nà ng lại cúi đầu, giá»ng buồn nhưng vẫn xa cách:
- Nếu anh muốn cưới tôi, tôi xin nói thẳng ra quyết định cá»§a tôi là tôi sẽ không nháºn lá»i. Trần kêu lên:
- Mai... Chà ng bước tới cầm tay nà ng:
- Anh biết, em giáºn anh, háºn anh... Anh đã hiểu rõ tất cả... Nhưng dù em có cá»± tuyệt như thế nà o anh cÅ©ng xin em nên suy nghÄ© lại má»™t lần chót... Anh van em, Mai Æ¡i!
- Không... Không thể được. Nà ng quay mặt sững sá» nhìn ra phÃa ngoà i cá»a sổ:
- Ông... đã khinh tôi, ông xem tôi như má»™t kẻ dÆ¡ bẩn, tôi không thể là m vợ má»™t ngưá»i khinh tôi được... Thưa ông, tôi đã nói, tôi không xứng đáng vá»›i ông...
- Mai Æ¡i, em không nên nói như thế nữa... ChÃnh anh má»›i là kẻ tầm thưá»ng, hẹp hòi, Ãch ká»·, giỠđây anh đã hiểu... Äã bỠđược cái hẹp hòi, tầm thưá»ng ấy, hy vá»ng sẽ xứng đáng vá»›i em... Chuyện bất hạnh đã xảy ra không há» tổn hại đến vẻ đẹp hoà n toà n cá»§a em cả. Tại anh tối tăm, hẹp hòi, giỠđây không có gì có thể cản trở chúng ta cả. Chà ng thở dà i tiếp:
- Anh không bao giá» nghÄ© đến dÄ© vãng hay hoà n cảnh, gia đình cá»§a em. Hiện tại trong tâm tư anh, vÄ©nh viá»…n em là má»™t ngưá»i hoà n toà n. Anh thỉnh cầu em, em hãy vui lòng kết hôn vá»›i anh, đừng cá»± tuyệt anh nữa, hãy tha lá»—i cho anh... Nà ng khẽ rùng mình, nhưng đôi mắt vẫn còn nhìn ra phÃa ngoà i song cá»a, rồi nà ng nghẹn ngà o, lệ trà n lên đôi mi... Nà ng mấp máy đôi môi và sau cùng gượng cưá»i:
- Nếu trước đây, ông nói được như thế... Mai buồn rầu tiếp:
- Thì lúc đó tôi sẽ quỳ dưới chân ông... Nhưng bây giá»... Tôi đã trở vá» vá»›i nếp sống tối tăm, vá»›i những chuá»—i ngà y Ä‘au khổ... Tôi phải can đảm nhìn và o sá»± tháºt... Không chiêm bao, không má»™ng mị nữa, tôi không thể vá» vá»›i ông được, ông Trần à . Nà ng nghẹn lá»i má»™t lúc:
- Nhưng... ông có tiá»n, ông có thể đến vÅ© trưá»ng "Mua" thể xác tôi, bao lâu cÅ©ng được. Trần lắc đầu:
- Mai ơi... Chà ng nắm vai nà ng:
- Anh không thể nà o để em ở đây được. Anh phải Ä‘em em ra khá»i chốn nà y, cưới em...
- Không... Trần vẫn kiên nhẫn:
- Em mắng anh, hay là m gì cÅ©ng được... Nhưng đừng đối xá» vá»›i anh tà n nhẫn như váºy. Nà ng vẫn nhìn ra ngoà i:
- Thưa ông, chÃnh ông má»›i tà n nhẫn. Nà ng vụt quay lại nhìn chà ng, hai dòng lệ chảy dà i trên mi...
- Tôi van ông, xin ông vui lòng buông tha gÃm tôi... Mai khóc rưng rức. Trần Ä‘au nhói táºn tâm can. Chà ng đã cầm tay nà ng, kéo quay vá» phÃa mình rồi hôn lên những dòng lệ nà y:
- Em tha thứ cho anh... Trá»i... Mai Æ¡i... Anh sai lầm, tối tăm, hẹp hòi là m cho em khổ sở...
- Không... Tôi không còn khổ sở nữa, hay đúng hơn tôi không còn biết khổ sở là gì. Trần tha thiết:
- Em để cho anh có cÆ¡ há»™i chuá»™c lại lá»—i lầm đó. Anh sẽ Ä‘á»n bù lại tất cả những gì em đã bị anh là m thương tổn, em hãy chấm dứt cuá»™c sống khổ sở nà y để sống cuá»™c Ä‘á»i đầy hạnh phúc, cuá»™c Ä‘á»i xứng đáng vá»›i tâm hồn cá»§a em. Mai im lặng. Trần tiếp:
- Mai... Em đồng ý đi... Anh sẽ cưới em. Nà ng lắc đầu, nghẹn ngà o:
- Rồi sau nà y ông sẽ ăn năn và một ngà y nà o đó, tôi cũng phải trở lại kiếp sống nà y.
- Không... Không bao giá» có chuyện ấy cả. Anh đã suy nghÄ© nhiá»u lắm rồi, anh không bồng bá»™t đâu.
- Tôi tin rằng có vì trong thâm tâm ông vẫn còn vẩn vÆ¡ những ý nghÄ© nghiêm khắc cá»§a tôn giáo cho những ngưá»i vô hạnh như tôi. Biết đâu sau nà y, có việc gì xảy ra, những ý nghÄ© cÅ© sẽ hiện lại trong trà ông, lúc đó thân tôi sẽ ra sao? ... Thưa ông, tôi không dám kết hôn vá»›i ngưá»i cao quý như ông... Mai ôm mặt khóc... Äôi vai run run, từng dòng lệ chảy dà i theo kẽ ngón tay nà ng... Nà ng lắc đầu lia lịa, tiếp lá»i:
- Ông buông tha cho tôi, để tôi sống theo hoà n cảnh cá»§a tôi, tôi van ông, xin ông đừng theo Ä‘uổi tôi, đừng dùng tôi là m trò giải trà như bao ngưá»i khác sắp sá»a giải trà trên ngưá»i tôi trong những ngà y sắp tá»›i. Tôi không muốn ông có trong những ngưá»i đó... Mai nghẹn ngà o không nói thêm được má»™t lá»i nà o. Trần đã gỡ tay nà ng, nhìn gương mặt xanh xao cá»§a nà ng vá»›i vẻ Ä‘au xót chân thà nh. Chà ng đã hiểu vì mình chạm đến lòng tá»± ái cá»§a nà ng quá mạnh là m cho nà ng nhục nhã rồi khiếp sợ, nhìn cuá»™c Ä‘á»i vá»›i cặp mắt nghi ngá», không còn chút tin tưởng. Chà ng biết nà ng như thế cÅ©ng vì nà ng đã quá yêu mình... Trần sững sá» giây lát rồi ôm chặt lấy nà ng và o lòng:
- Mai Æ¡i... Nếu anh có lá»—i gì thì em cứ trách anh, mắng anh cho nguôi ngoai Ä‘i cÆ¡n giáºn, em là m gì anh cÅ©ng vui lòng vì anh đã có lá»—i quá nhiá»u đối vá»›i em... Anh đã từng dối chÃnh anh khi muốn xa em, lá»—i tất cả tại anh, anh biết... Chà ng cúi xuống hôn lên đôi môi nà ng, nà ng vẫn còn khóc, vừa khóc vừa choà ng tay qua vai ôm chặt lấy chà ng. Nà ng nói trong tiếng nức nở:
- Anh... Anh có tháºt muốn kết hôn vá»›i em không? Trần đáp giá»ng quả quyết:
- Chắc chắn anh đã yêu em và không thể phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó. Ta yêu nhau thì ta sẽ kết hôn chứ gì. Chà ng đổi giá»ng cố ý là m cho nà ng vui vẻ:
- Ngà y mai anh sẽ cho chuẩn bị hôn lá»…, lo hoà n lại cha mẹ nuôi em số nợ và thu xếp vá»›i vÅ© trưá»ng để em nghỉ việc. Mai, em không thể sống khổ sở như thế nà y mãi được. Anh hứa sẽ bảo vệ cho em suốt trong kiếp nà y và cả kiếp sau nếu trá»i còn cho chúng ta gần nhau trong háºu kiếp.
- Anh... Nói dối em!
- Chỉ cần em bằng lòng là em sẽ thấy.
- Nhưng... Em không xứng đáng... Chà ng đưa tay bụm miệng nà ng:
- Em vẫn là cô gái đẹp nhất vá» thể chất cÅ©ng như tinh thần, là ngưá»i lý tưởng cá»§a anh. Mai chá»›p chá»›p mắt, ngẩng mặt nhìn Trần qua ngấn lệ:
- Anh sẽ ăn năn vá» sau không? Trần mỉm cưá»i:
- Không bao giá», anh chỉ ăn năn là đã là m trá»… mất má»™t khoảng thá»i gian suýt là tan vỡ tình yêu cá»§a chúng mình. Anh đâu phải là con nÃt để hấp tấp là m rồi hối háºn. Mai cúi đầu lặng thinh.
- Mai, em tha thứ cho anh không? Nà ng chỉ lặng thinh, hai tay xiết chặt vai chà ng, đầu tá»±a sát và o ngá»±c chà ng, nước mắt trà o ra vì sung sướng... O0o Buổi sáng hôm đó, trá»i tháºt đẹp, ngoà i khung cá»a chim ca hót lÃu lo, giá»ng trong veo, lanh lảnh hÆ¡n bất cứ ngà y nà o. Mai không nằm nướng để táºn hưởng thêm dư vị cá»§a má»™t giấc ngá»§ ngon là nh. Nà ng từ từ mở mắt, ánh nắng thu không nóng bức cÅ©ng không lạnh lùng trà n ngáºp gian phòng... Nhìn đồng hồ tay, thấy đã 8 giá» 30 phút, đã đến lúc phải thức dáºy rồi. Trần sẽ đến đón nà ng và o 10 giỠđúng. Nà ng còn đủ thì giỠđể sắp đặt nhà cá»a và trang Ä‘iểm chá» chà ng. Nà ng Ä‘ang sống trong hạnh phúc, có cảm tưởng như hạnh phúc thấm sâu và o xương tá»§y, khiến nà ng nhẹ như lông hồng, lâng lâng bay đến tuyệt đỉnh cá»§a sung sướng. Nà ng cÅ©ng chưa dám chắc chắn là câu chuyện hôm nay là chuyện thá»±c đã xảy ra. Äêm qua nà ng nằm thao thức tá»›i gần sáng, không hiểu tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế. Má»›i có mấy hôm mà Trần đã báo cho nà ng biết má»™t chút nữa đây nà ng sẽ chánh thức là vợ cá»§a chà ng. Tháºt không khác gì má»™t giấc má»™ng, má»™t ảo tưởng khó xảy ra. Sau khi được Trần hứa hẹn, tuy có tin chà ng nhưng nà ng tưởng thá»i gian chỠđợi sẽ lâu lắm hay có thể là sẽ không bao giá» có đám cưới giữa nà ng và Trần. Nhưng nà ng đâu ngá» là hôm nay nà ng đã được bước lên xe hoa vá»›i Trần rồi. Nà ng khẽ liếc mắt nhìn chiếc áo cưới máng bên cạnh giưá»ng... Chiếc áo mà u trắng tinh như tuyết. Mai ngồi nhổm dáºy, hôm nay là má»™t ngà y má»›i, má»™t ngà y vui vẻ và báºn rá»™n nhất trong Ä‘á»i nà ng. Rá»a mặt xong, đứng trước gương to, nà ng nhìn kỹ mình. Äôi mắt sáng, long lanh, không má»™t vẻ gì mệt má»i vì mất ngá»§ cả, gương mặt hồng hồng tươi tỉnh, nhất là đôi môi đỠmá»ng... Nà ng bây giỠđầy vẻ đà i các thượng lưu. Nà ng thở ra, nhá»§ thầm:
- "Trần đã nói những ngà y khổ cá»±c cá»§a ta qua hẳn rồi, không biết rồi đây có đúng như thế hay không? " Từ rà y trở Ä‘i, nà ng sẽ bước lên con đưá»ng thênh thang, đầy hoa thÆ¡m cá» lạ, vá»›i những tháng ngà y dà i êm Ä‘á»m đầy má»™ng đẹp. Mai cầm chiếc lược cháºm rãi chải má»› tóc óng mượt... Nà ng mÆ¡ hồ thấy trong gương không phải là mình nữa mà là Trần. Trần... Cái danh từ ấy êm dịu là m sao, giá»ng nói cá»§a chà ng đêm qua mang đầy chất ngá»t ngà o như còn văng vẳng bên tai nà ng:
- Chúng ta cần cỠhà nh hôn lễ ngay, cà ng sớm cà ng tốt, anh không thể để bất cứ việc gì ngăn cản chúng ta.
- Nhưng bá»™ có Ä‘iá»u gì ngăn trở chúng ta sao mà anh nói như thế? Nà ng đã nhìn chà ng cưá»i tươi như hoa, Trần thấy đê mê cả tâm hồn, chà ng nhìn nà ng sung sướng:
- Không, mà dầu có sao anh cũng chấp hết, anh đã yêu em thì sẽ nhất quyết cưới được em. Chà ng nắm chặt tay nà ng tiếp:
- Anh muốn ta kết hôn ngay, anh sợ thá»i gian lắm. Mai lắc đầu:
- Anh không mất em đâu, không bao giá», trừ khi nà o anh bá» em. Nà ng mỉm cưá»i tiếp:
- Ngoà i Ä‘iá»u đó ra thì không có việc gì có thể là m chúng ta xa cách nhau được. Trần vụt há»i:
- Anh muốn biết em thÃch hôn lá»… cá»§a chúng mình như thế nà o? Long trá»ng, và tháºt linh đình nghen. Mai lắc đầu:
- Tùy anh, nhưng theo em thì chỉ nên giản dị nếu chỉ có hai chúng ta không thì sướng biết mấy. Chúng ta sẽ tá»± do lắm, em sợ nhất cái cảnh đầy nhóc khách khứa trong nhà , mình phải chạy đầu nà y, tá»›i đầu kia, chứ không rồi há»c sẽ hiểu lầm mình lung tung. Thà là đơn giản, đơn giản được chút nà o hay chút nấy anh à . Trần thở ra nhẹ nhà ng:
- Em tháºt giản dị quá.
- Anh không muốn thế à ? Trần lắc đầu:
- Trái lại, ý anh cÅ©ng thế, còn vấn đỠhôn thú em muốn chúng ta là m không? Mai nhìn Trần mỉm cưá»i:
- Tùy anh cả, nhưng theo em thì cũng nên là m. Trần vui tươi:
- Thôi, chánh quyá»n dở lắm, mình thà nh vợ chồng trước rồi là m hôn thú sau há» cÅ©ng cho là hợp lệ nữa, theo anh thì phải là m hôn thú trước, thà nh vợ chồng sau. Như thế má»›i đúng chá»›. Váºy bây giá» tụi mình Ä‘i là m hôn thú ngay. Mai mỉm cưá»i:
- Em chưa tá»›i tuổi pháp định, cuối tháng nà y má»›i được. Trần báºt cưá»i:
- Váºy cô dâu còn nhá» quá, là m sao bây giá»? Mai đỠbừng cả đôi má trông nà ng đẹp vô cùng. Trần hôn nhẹ lên mái tóc nà ng:
- Giám hộ của em là cha mẹ nuôi?
- Dạ phải.
- HỠbằng lòng ký tên cho chúng mình không?
- Chắc hỠbằng lòng, vì em đâu để hỠlỗ trong vấn đỠgì đâu.
- Như thế chúng ta sẽ cá» hà nh hôn lá»… trong tuần nà y, vấn đỠtuổi tác ăn nhằm gì. Chà ng cưá»i bà máºt tiếp:
- Xong rồi anh sẽ đưa em vỠnhà , chừng đó cho em mặc sức ngạc nhiên. Nà ng ấp úng:
- Sao anh không cho em ra mất mẹ sớm?
- Thì sớm muộn gì lại không được? Trần đứng lên:
- Thôi, anh phải Ä‘i sắp xếp và i công việc, em cứ tin tưởng là trong tuần nà y, chúng ta sẽ thà nh vợ chồng chánh thức. Anh mong chá» ngà y ấy sẽ đến tháºt nhanh. Và hôm nay chÃnh là ngà y ấy. Mai nhìn mình trong gương, tinh thần nà ng như ngÆ¡ ngÆ¡, ngẩn ngẩn vì quá xúc động. Nà ng đã để Trần lo sắp đặt hết má»i việc, nà ng tin tưởng ở chà ng. Nà ng đã Ä‘i vá»›i chà ng sắm áo cưới, nữ trang. Nhưng khi thấy chà ng mua mấy món đắt tiá»n, nà ng ngà i ngại:
- Anh... Trần đã cưá»i nà ng:
- Có gì đâu, bà Giám Äốc mà . Mai gượng cưá»i:
- Anh muốn táºp cho em xà i lá»›n hả?
- Äâu, anh chỉ nuông chiá»u em, vì em sanh ra để cho anh nuông chiá»u cÅ©ng như anh sanh ra để nuông chiá»u em váºy. Mai đã trải qua những giá» phút tháºt say sưa, êm ái. Từ trước đến nay chưa bao giá» nà ng được sung sướng đến thế. Nà ng không há» há»i Trần phải trang trà nhà cá»a như thế nà o và cÅ©ng không há»i sau ngà y hôn lá»…, hai ngưá»i sẽ sắp đặt cuá»™c sống ra sao? Nà ng chỉ tin tưởng và phó mặt hết tất cả cho chà ng. Nà ng bằng lòng Ä‘em cả cuá»™c Ä‘á»i mình giao trá»n cho ngưá»i nà ng yêu nhất Ä‘á»i mà không phải suy nghÄ© đắn Ä‘o gì cả. GiỠđây, nà ng sắp thà nh vợ Trần rồi, nghÄ© đến đó nà ng sung sướng vô cùng. Chải xong mái tóc, nà ng nhìn mình trong gương mỉm cưá»i. Thá»i gian trôi qua không biết đã bao lâu. Nà ng vụt nhá»› ra nhìn đồng hồ thấy chỉ còn má»™t giá» nữa thôi, nếu cứ chần chá» mãi có thể trá»… giá» hẹn vá»›i Trần. Mai vá»™i lo trang Ä‘iểm. Trần có ý định má»i và i ngưá»i bạn tá»›i giúp nà ng nhưng nà ng từ chối, nà ng biết như thế chỉ là m báºn rá»™n và phiá»n phức thêm cho hai ngưá»i mà thôi. Mai ước ao má»™t hôn lá»… tầm thưá»ng, đúng nghÄ©a là hôn lá»… chứ không phải là má»™t buổi tiệc cho má»i ngưá»i ăn uống đã Ä‘á»i. Mai trang Ä‘iểm không rưá»m rà , nà ng cÅ©ng không ra tiệm chải tóc, mặc áo cưới, cà i bông hoa lên mái tóc là xong. Nà ng nhìn mình lần cuối trước gương theo thói quen. Là n lụa trắng bao quanh nà ng như là n mây nhẹ và nà ng cÅ©ng thấy mình nhẹ nhà ng như đứng trên mây. Tâm thần dáºt dá» bay bổng theo là n gió hạnh phúc. Bên ngoà i có tiếng còi xe... Mai đứng báºt dáºy, kêu nhá»:
- Trần đã đến. Mai sung sướng đứng dáºy chỠđợi.
- "Hôm nay chà ng lái xe hay ai lái? " Mai cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên khi thấy mình nghÄ© nhiá»u đến chuyện vặt vạnh như thế. Tiếng chân ngưá»i bước đã tá»›i cá»a ngoà i... Rồi cánh cá»a báºt mở, Trần ôm đóa hoa tươi cho cô dâu bước và o. Chà ng đứng sững lại, ngắm Mai tháºt lâu:
- Trá»i Æ¡i... Em đẹp như tiên váºy! Nà ng mỉm cưá»i:
- Em không phải là tiên nữ mà cũng chẳng muốn là m tiên nữ, em chỉ muốn là m bà Trần thôi.
- À... Vợ anh... Chà ng bước tới hôn nà ng:
- Em Æ¡i... đố em, ai yêu nhiá»u hÆ¡n ai?
- Em... Nà ng cưá»i:
- Em yêu anh hÆ¡n cả Ä‘á»i em nữa. Trần sung sướng vô cùng:
- Chá»› anh hổng giống váºy sao? Chà ng nhìn sâu và o đáy mất nà ng, lòng nhất quyết từ đây vá» sau sẽ hết sức bảo vệ mang lại hạnh phúc cho nà ng. Trần nắm chặt tay Mai:
- Em là má»™t bảo váºt mà trá»i chỉ ban riêng cho anh. Anh nguyện giữ gìn, chăm sóc suốt Ä‘á»i. Trần thò tay và o túi:
- À, chúng ta phải Ä‘i ngay, nhưng... Mai mỉm cưá»i:
- Nhưng gì?
- Anh muốn em xem chiếc nhẫn cưới cá»§a em trước đã. Trần đưa Mai chiếc há»™p nhá». Mai mở ra và ngạc nhiên khi thấy há»™t kim cương trên chiếc nhẫn quý lá»›n. Nà ng cưá»i:
- Anh mua chi món đắt tiá»n nà y?
- 5 ly đó. Nà ng cau mà y:
- Anh mua là m gì dữ váºy? Em đâu thÃch kim cương. Chà ng nhìn nà ng:
- Kim cương má»›i xứng đáng vá»›i em thôi, vì em cÅ©ng chÃnh viên kim cương cá»§a anh đó... Chà ng lại hôn nà ng:
- Thôi, mình Ä‘i... Äể Cao chỠđợi lâu quá!
- Anh Cao hả anh?
- Phải... Anh có nói cho em biết rồi. Ãnh là m ngưá»i chứng cho cuá»™c hôn nhân cá»§a chúng ta. Trần nhìn quanh trong nhà :
- Em đã dá»n dẹp xong xuôi chưa? Tiá»n nhà đã thanh toán rồi à ?
- Dạ... Nà ng chỉ hai chiếc va ly lớn:
- Em chỉ có bấy nhiêu thôi...
- ÄÆ°á»£c rồi, thôi mình Ä‘i... Hai ngưá»i vừa bước ra tá»›i cá»a bá»—ng nhiên chà ng đứng khá»±ng lại nhìn nà ng:
- Em à ... Em đừng buồn, anh tổ chức quá đơn giản. Anh không má»i khách mà cÅ©ng không báo tin mừng cho ai hay. Không phải là anh không chú trá»ng đến cuá»™c hôn lá»… nà y... Mai mỉm cưá»i:
- Em hiểu ý anh, chÃnh em từng nói vá»›i anh nên là m đám cưới cá»§a chúng mình như thế. Hai ngưá»i xuống thang gác, Trần xách luôn hai chiếc va ly cho Mai xuống tá»›i đưá»ng. Cao mỉm cưá»i chà o hai ngưá»i rồi lấy hai chiếc va ly chất và o cốp xe. Chà ng mở cá»a xe nhìn Mai mỉm cưá»i:
- Cô dâu lên xe ngay Ä‘i, trong xóm hỠùa ra nhìn đó. Mai đỠbừng đôi má, nà ng khẽ liếc mắt nhìn Cao. Äây là lần thứ nhất nà ng quen vá»›i chà ng ấy, đó là má»™t chà ng thanh niên dong dá»ng cao, nước da rám nắng, tánh khôi hà i vui vẻ. Cao vừa cho xe chạy, Trần chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì:
- Trá»i Æ¡i, tôi quên giá»›i thiệu cho đôi bên biết nhau...
- Thôi miá»…n Ä‘i. Cao nhìn sang Mai mỉm cưá»i:
- Chúng tôi đã biết nhau từ trước rồi, phải không cô Mai và tôi cÅ©ng là ngưá»i cuối cùng được ra lệnh cho chị Mai đó... Lát nữa chị Mai là chị Trần rồi. Mai cúi đầu lặng thinh, e thẹn. Äến toà đô chÃnh thì đã thấy trưa, ngưá»i kế toán đã đứng chá» sẵn, nhìn thấy Trần và Mai, ông tươi cưá»i bước lại chà o. Lúc ấy, Mai má»›i chợt hiểu ra, Trần má»i ngưá»i nhân viên kế toán nà y để là m ngưá»i chứng thứ hai... Äây là má»™t cuá»™c hôn lá»… giản dị đúng theo nghÄ©a cá»§a nó, ngoà i đôi tân nhân ra, hai chứng nhân và đại diện chánh quyá»n là m thá»§ tục láºp hôn thú, không còn má»™t ngưá»i khách nà o khác... Thá»§ tục xong, chà ng và nà ng đứng đối diện nhìn nhau tinh thần hoang mang như Ä‘ang sống trong giấc má»™ng. Äôi mi Mai ươn ướt nhìn Trần thiết tha trìu mến:
- Bây giá», em là sở hữu cá»§a anh... Nà ng vừa dứt lá»i, Trần đã cầm tay nà ng lên hôn. Mai e thẹn xô nhẹ Trần ra:
- Anh kỳ... Ngưá»i ta kìa... Cao nhìn chăm chú Mai, chẳng trách gì Trần si mê quyến luyến ngưá»i đẹp ấy. Má»™t nét đẹp thanh cao, trang nhã. Nà ng quả tháºt là má»™t ngưá»i hiếm có vá» vẻ đẹp đặc biệt ấy. Trần nói:
- Thôi, chúng mình vá» nhà ! Nghe hai tiếng vá» nhà , Mai có những cảm giác kỳ lạ nà ng chưa biết rõ nhà Trần như thế nà o vì chà ng giữ kÃn đáo, không há» cho nà ng biết trước gì cả. Tháºt ra, nà ng không há» chú ý đến vấn đỠăn ở, có được má»™t ngôi nhà , đó cÅ©ng là tổ ấm cho hai ngưá»i rồi. Nà ng chỉ ước vá»ng có má»™t nÆ¡i dung thân, không cần gì phải sang trá»ng đẹp đẽ, gần 20 năm qua, nà ng như má»™t cánh chim lạc loà i giữa cÆ¡n dông bão, giỠđây có má»™t chá»— nghỉ ngÆ¡i nà ng đã thá»a mãn lắm rồi. Ra ngoà i, Trần bảo ngưá»i kế toán:
- Ông vá» cho anh em trong xưởng hay hôm nay tôi kết hôn vá»›i Mai, cho anh em nghỉ má»™t ngà y ăn lương cho vui chung. Ngưá»i kế toán mỉm cưá»i rồi Ä‘i nhanh vá» xưởng. Chà ng và nà ng lên xe, Cao lái chầm cháºm. Mai vẫn mặc chiếc áo cưới, tay ôm bó hoa tươi, đôi môi nở nụ cưá»i xinh như má»™ng... Chà ng choà ng tay qua lưng nà ng, lòng trà n trá» hạnh phúc. Chiếc xe rồi khá»i thà nh phố ra ngoại ô, chạy ngay đến đầu cầu sắt, gió bất đầu thÆ¡m mùi đồng ná»™i. Cao cho xe ra ruá»™ng rồi ghìm cháºm xe lại, móc thuốc ra đốt hút rồi quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trang.
- Thưa bà Trần, đây không đâu xa lạ những ruá»™ng lúa nà y cá»§a gia đình bà đó. Diện tÃch cà ng ngà y cà ng tăng hÆ¡n. Äó là do ông Trần mua cho cà ng lúc cà ng già u hÆ¡n. Trần mỉm cưá»i:
- Nhá» có anh giúp đỡ má»™t phần đó Cao. Mai nhìn ra phÃa trước, cánh đồng chạy mút thả xa, được hạn chế bằng những hà ng dừa và những rặng tre. Nà ng cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên trước tình bạn thân máºt cá»§a hai ngưá»i: Trần và Cao. Nà ng nhìn Cao trong khi chà ng đáp lá»i Trần:
- Chứ nếu không có anh, tôi chết đói rồi sao? Ba ngưá»i cùng cưá»i, giây lát, Cao thắng xe trước má»™t con đưá»ng và o má»™t ngôi biệt thá»± gần chợ Thá»§ Äức. Chà ng nhìn Trần:
- Sao... Trần? Trần cau mà y, Mai ngơ ngác nhìn Cao:
- Chuyện gì thế anh?
- Ờ... Ờ... Trần bỗng nắm tay nà ng, kéo nà ng đối diện vô mình vẻ mặt nghiêm trang:
- Em... Anh xin lá»—i em, anh cần phải cho em biết trước má»™t chuyện quan trá»ng. Mai biến sắc:
- Chuyện gì váºy anh? Anh... Anh vá»›i anh Cao đừng đùa em, em sợ lắm mà , tá»™i nghiệp... Trần nói nhanh:
- Không, anh không đùa và cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả, tin tưởng nơi anh là được.
- Nhưng... Chuyện gì? Trần vỗ vai trấn an nà ng:
- Äám cưới cá»§a chúng mình anh không há» báo cho ngưá»i bà con thân thuá»™c hay. Mai kêu lên:
- Sao váºy?
- Vì... Vì anh ngại một trở lực... Mẹ anh... Nà ng mở to mắt nhìn chà ng, nét mặt tái xanh...
- Như thế anh giấu mẹ luôn?
- Phải, đám cưới chúng ta chỉ có hai ngưá»i ngoà i là Cao và anh kế toán cá»§a anh biết thôi. Mai muốn khóc:
- Mẹ muốn ngăn trở anh, hả anh? Trần lặng thinh, chà ng cầm tay nà ng:
- Những ý nghÄ© cá»§a ngưá»i lá»›n tuổi không giống chúng ta được. HÆ¡n nữa, anh là con má»™t nên mẹ anh kiểm soát tháºt gắt gao, tỉ mỉ, nhiá»u lúc đến quá lố.
- Nhưng... Trần cắt lá»i nà ng:
- Cũng chưa chắc là mẹ anh phản đối. Nhưng anh chỉ sợ mẹ cau có nên không cho mẹ hay. Mai nhìn Trần lo ngại:
- Nhưng anh là m thế anh cà ng sai lầm hÆ¡n rồi. Anh gấp quá mà ... Anh đưa em vá» nhà thình lình như vầy là m sao mẹ chấp nháºn được. Anh không bà n vá»›i em trước chi váºy? Nà ng quay qua Cao:
- Bây giỠlà m sao? Không lẽ đương không chạy và o ra mắt mẹ? Trần nói:
- Em đừng lo, bây giá» và o nhà anh sẽ lên lầu, thưa lại vá»›i mẹ, nhất định mẹ sẽ mến em, rồi chấp nháºn em... HÆ¡n nữa... Chà ng mỉm cưá»i cho Mai vui:
- Anh cưới vợ cho anh chứ đâu cho mẹ. Mai cúi đầu lo lắng, nà ng hy vá»ng má»i việc sẽ êm xuôi. Nà ng giáºn chà ng lắm, nhưng không dám là m cho chà ng buồn. Mai cắn chặt đôi môi, lòng thấy nghẹn ngà o. Nà ng thoáng thấy rắc rối đã tá»›i rồi, những ngà y sắp tá»›i không phải trà n trá» hạnh phúc như nà ng đã tưởng. Thấy hai ngưá»i bà n bạc vá»›i nhau, Cao cho xe chạy từ từ tá»›i trước, cà ng tá»›i gần nhà , Mai cà ng thấy bối rối hÆ¡n. Khi chiếc xe ngừng lại trước hai cổng sắt, Mai quả quyết ngẩng mặt lên. Nà ng nói vá»›i giá»ng đầy hy vá»ng:
- Anh hà nh động đúng, anh cứ yên tâm, em sẽ tìm đủ má»i cách để cho mẹ vui lòng... Cao khẽ liếc mắt nhìn, chà ng thấy thái độ nà ng tháºt quả quyết và bình tÄ©nh, chà ng biết nà ng đã có ý chà sẽ tìm đủ má»i cách là m cho bà Hai vui lòng và mến nà ng. Gương mặt thùy mị Ä‘oan trang ấy tháºt cÅ©ng dá»… mến, chưa kể tánh tình hiá»n háºu, dịu dà ng cá»§a nà ng. Chà ng cảm thấy Trần đã lá»±a chá»n đúng:
- Chị Trần, chị nhìn qua ngôi nhà má»™t lần xem, từ nay nó là nhà cá»§a chị nữa đó. Nà ng mỉm cưá»i:
- Anh cứ gá»i tôi là Mai được rồi. Mai nhìn lên phÃa ngoà i, trên cá»™t cụ cổng sắt, má»™t phiến đá to có khắc ba chữ "Hoà ng Mai Trang" má»›i tinh. Nà ng vừa ngạc nhiên vừa mừng:
- Anh lấy tên nhà có tên em nữa. Trần mỉm cưá»i:
- Vì nó là của em... Chà ng nhìn nà ng:
- Nhà cá»§a em, hoa viên cá»§a em, tất cả Ä‘á»u cá»§a hai đứa mình đó Mai, anh đã sắp đặt những gì em thÃch trong nhà rồi. Mai chá»›p chá»›p đôi mi, nà ng nghẹn ngà o vì sung sướng. Cổng sắt mở, mùi hương hoa hồng thoang thoảng bay ra, Mai mỉm cưá»i vui vẻ. Trần lấy má»™t bao thư dúi và o tay ngưá»i gác cổng:
- Biếu anh, hôm nay ngà y vui cá»§a chúng tôi. Mai Ä‘ang trố mắt nhìn ngôi nhà hai tầng tháºt đẹp tháºt trang nhã phÃa trước trồng toà ng hoa hồng, loại đại Ä‘oá, cánh hai mà u, phÃa dưới trắng muốt bên trên và ng tươi. Mai bước ra khá»i xe, đứng ngẩn ngÆ¡ trước cảnh đẹp đó... Trần thì thầm bên tai nà ng:
- Em từng nói là muốn có má»™t vưá»n hoa hồng, bây giá» em bằng lòng không? ChÃnh tay anh và Cao chá»n hoa đó! Mai quay lại, nà ng quên hết sá»± có mặt cá»§a má»i ngưá»i xung quanh, bá cổ chà ng hôn nhẹ lên vai chà ng:
- Anh... Chu đáo vá»›i em quá. Nà ng rÆ¡i lệ vì sung sướng và không há» nghÄ© rằng trong ngôi nhà nà y, bao nhiêu dông bão Ä‘ang chỠđợi nà ng. Äể Mai trong phòng khách, Trần Ä‘i thẳng lên lầu. Äứng tháºt lâu trước cá»a phòng mẹ, cố trấn tÄ©nh tinh thần. Má»™t lúc, Trần gõ nhẹ cá»a:
- Thưa mẹ... Từ trong phòng, giá»ng nói nghiêm nghị vá»ng ra:
- Và o Ä‘i. Trần xô nhẹ cá»a bước và o, trong phòng bà Hai đã mở hai cánh cá»a sổ từ đó có thể nhìn thấy tất cả những việc dưới hoa viên... Trần hồi há»™p, tim Ä‘áºp mạnh. Như thế có lẽ mẹ chà ng đã nhìn thấy tất cả sá»± việc nãy giá» rồi, còn giải thÃch, trình bà y gì nữa. Chà ng ấp úng:
- Thưa mẹ, con... Bà Hai im lặng nhìn chà ng nét mặt lạnh lùng vô cùng. Trần bước lại:
- Thưa mẹ, con xin mẹ tha thứ và cÅ©ng xin mẹ nháºn lấy vợ con là m dâu, con cá»§a mẹ. Bà Hai cưá»i gằn:
- Con đã lấy vợ rồi đó à ? Thế mà mẹ đâu hay biết, con có thưa vá»›i mẹ tiếng nà o đâu. Bà run giá»ng, giáºn dữ:
- Con... Con bắt mẹ tiếp rước dâu chứ gì? Trần ngẩng lên:
- Thưa mẹ, con đã biết lá»—i. Xin mẹ tha thứ cho con. Ãnh mắt chà ng không còn vẻ sợ sệt như hồi còn bé nữa, tuy cÅ©ng đầy vẻ cung kÃnh, tôn trá»ng tuyệt Ä‘Ãch, nhưng bà Hai nháºn ra trong đấy vẻ thâm trầm, sâu sắc rồi... Bà chợt biết là Trần không còn như má»™t đứa bé chạy quanh gối mẹ nữa, chà ng đã thà nh nhân... Äã lá»›n rồi! Giá»ng chà ng tuy hoà dịu vá»›i bà vô cùng, nhưng nó cÅ©ng có má»™t sức mạnh riêng cá»§a nó. Chà ng tiếp:
- Thưa mẹ, mẹ hiểu gÃm con, con phải cưới Mai... Vì thế con phải hà nh động như vầy để khá»i mất nà ng. Con cố ý là m như vầy để khá»i bị mẹ cá»± tuyệt. Bà Hai trừng mắt nhìn con, bà hiểu thâm tâm Trần. Bà nhá»§ thầm:
- "Hừ, mầy chịu mất mẹ chớ không muốn mất vợ à ? " Bà bực tức lắm:
- "Con cái thá»i nay là váºy. Rồi mình sẽ thối lui, thối lui mãi để nhưá»ng chá»— cho con ấy. Vì bây giá» Trần đã bất đầu không cần bà , bà sẽ không còn quyá»n hạn gì nữa!" Vá»›i thái độ ấy, vá»›i ánh mắt ấy, bà nháºn thấy Trần chỉ để cho bà má»™t con đưá»ng là phải tiếp nháºn con dâu. Bà Hai nhếch mép cưá»i:
- Vợ con quan trá»ng hÆ¡n mẹ hả Trần? Bà cưá»i gằn:
- Tháºt con có hiếu lắm. Trần cúi đầu:
- Thưa mẹ, xin mẹ hãy nháºn Mai, con dám chắc rồi mẹ sẽ có cảm tình vá»›i nà ng, rồi mẹ sẽ thấy nà ng rất xứng đáng. Bà Hai lạnh lùng:
- Mẹ không dám tin là mẹ có phước như thế. Hay mẹ sẽ dá»i chá»— ở để hai con có hạnh phúc. Trần im lặng không đáp. Bà Hai há»i tiếp:
- Vợ con tên gì?
- Dạ, tên Mai.
- À... Mai, Hoà ng Mai Trang phải cá»§a con Mai, mẹ phải rá»i khá»i chốn nà y, rá»i khá»i gia đình nà y để khá»i là m vướng chân, gây khó chịu cho con và nó. Trần bước tá»›i cầm lấy tay mẹ, vừa nghiêm trang vừa tha thiết:
- Mẹ... Mẹ thương con, xin mẹ hãy thương Mai. Hồi trước, chắc mẹ đã yêu, tình yêu qua ba con là thế nà o rồi, con xin mẹ cho Mai ra mắt mẹ, mẹ là ngưá»i biết xét Ä‘oán ngưá»i khác, mẹ sẽ thấy Mai rất đáng mến. Mẹ hãy ở lại đây vá»›i chúng con, cho Mai và con được phụng dưỡng mẹ Xin mẹ đừng buồn con. Ba Hai vẫn má»™t giá»ng:
- Mẹ có giáºn con bao giỠđâu. Mẹ chỉ buồn cho pháºn mình thôi. Không bao giá» mẹ phản đối việc hôn nhân cá»§a con, mẹ chỉ khuyên con tìm ngưá»i xứng đáng, con có nhá»› không? Trần cÅ©ng giữ ý mình:
- Dạ, theo con thì Mai tuy không phải là giai cấp già u sang nhưng tình yêu đâu phân biệt giai cấp, mẹ... Con yêu nà ng qua tánh tình nà ng và tâm hồn nà ng hoà hợp với tâm hồn con... Bà Hai bĩu môi:
- Xứng đáng lắm...
- Dạ, theo con là thế.
- Hừ, chỉ một đứa là m công.
- Dạ phải, Mai từng Ä‘i là m công. Chà ng thấy bị kÃch động mạnh tâm thần:
- Dạ, nà ng Ä‘i là m công nhưng không có Ä‘iá»u gì trái vá»›i đạo đức cả, hà m nhai thì tay là m như bao nghá» khác thôi. Còn bây giá», Mai là bà Trần chứ không phải là cô là m công. Bà Hai nhìn thẳng và o mặt Trần:
- Thì nó thà nh bà chá»§ rồi. Trần gáºt đầu:
- Dạ phải, nhưng thưa mẹ, Mai không phải vỠvới con vì ham cái địa vị ấy đâu. Sắc mặt Trần hơi thay đổi:
- Và mẹ nên biết là con đã tốn nhiá»u công lao má»›i được nà ng, nà ng không mà ng đến váºt chất đâu mẹ.
- Ờ... Mẹ cũng ráng tin như thế. Bà thở ra nói:
- Thôi, sá»± việc đã như váºy rồi không thể là m khác hÆ¡n nữa, con đưa vợ con và o đây cho mẹ biết mặt.
- Dạ. Trần ngẩng lên nhìn mẹ nhưng cũng chưa đi. Bà Hai mở to mắt:
- Sao con chưa đi? Mẹ muốn biết mặt nó mà .
- Dạ... Dạ để con đưa Mai lên. Chà ng nhìn mẹ hạ giá»ng tiếp:
- Nhưng con xin mẹ vui lòng đừng là m nà ng buồn. Trong Ä‘á»i nà ng đã gặp quá nhiá»u Ä‘au khổ rồi, con hy vá»ng nà ng tìm được mái nhà và má»™t ngưá»i từ mẫu để dung thân trong gia đình ta. Nà ng đã bạc phước đã mồ côi từ bé... Mẹ Æ¡i, con van mẹ hãy thương nà ng. Bà Hai nhìn sững Trần, chưa bao giá» bà nghe giá»ng nói cá»§a chà ng tha thiết nhưng quả quyết như vừa rồi. Qua lá»i nói và giá»ng nói nà y, bà có cảm tưởng ngay là nếu mình còn cứng rắn mãi sẽ mất luôn đứa con trai nà y. Bà mÃm môi suy nghÄ© rồi dịu dá»ng:
- Con đưa vợ con lên Ä‘i. Trần vá»™i và ng chạy nhanh xuống phòng khách, Mai Ä‘ang đứng bên dưới sốt ruá»™t chá» chà ng. Nhìn thấy Trần, nà ng lo lắng há»i:
- Mẹ có giáºn không anh?
- Không... Em cứ yên tâm. Trần gượng cưá»i nắm tay nà ng:
- Mẹ sẽ thÃch em hÆ¡n... Bây giá», mẹ muốn gặp em đó. Mai liếc mắt nhìn Trần, trong lòng hÆ¡i hoà i nghi nhưng nụ cưá»i tươi cá»§a Trần khiến nà ng yên bụng. Nà ng nắm chặt tay chà ng bước lên thang, đến trước cá»a phòng cá»§a bà Hai, ngưá»i mà nà ng bắt đầu gá»i là "Mẹ." Trần gõ và o nhè nhẹ rồi mở ngay ra, Mai nhìn và o, bà Hai Ä‘ang ngồi trong chiếc ghế hình bán nguyệt, quay lưng vá» phÃa cá»a sổ, nhìn vá» hướng hai ngưá»i. Khi ánh mắt nà ng chạm phải ánh mắt cá»§a bà Hai, nà ng rùng mình cúi mặt tháºt nhanh như tránh. Bà Hai cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên, bà không ngá» trong các công nhân lại có má»™t ngưá»i đẹp và không kém vẻ đà i các nhưng hiá»n từ như Mai, đứa con dâu bất đắc dÄ© cá»§a bà . Trần mỉm cưá»i:
- Thưa mẹ... Mai đây. Trần quay lại khép cá»a rồi kéo Mai lại gần mẹ. Mai rụt rè bước tá»›i:
- Thưa mẹ... Bà Hai ngạc nhiên thêm lần nữa, giá»ng nói cá»§a nà ng quá êm ái và trong trẻo.
- Lại đây con. Mai bước tá»›i chắp tay cúi đầu, bà Hai đưa tay cầm tay nà ng, đôi tay dịu má»m như thế nà y đâu phải là bà n tay cá»§a dân lao động. Bà nhìn kỹ Mai, vóc ngưá»i thon thon mảnh mai, tháºt trang nhã trong bá»™ áo cưới trắng tinh. Nà ng có vẻ e thẹn, dịu hiá»n và khiêm nhượng, khiến bà nhìn và o có cảm tưởng như nà ng thiết tha van lÆ¡n, như muốn trút cả tâm sá»± trong lòng ra cầu khẩn bà . Lúc bây giá» bà má»›i hiểu tại sao con ngưá»i như Trần lại bị con con gái nà y là m Ä‘iên đảo. Nhưng bà lại nghÄ©:
- "Váºy là đối thá»§ cá»§a mình rất lợi hại". Bà luôn luôn đặt Mai đối địch vá»›i mình... Tuy váºy, giá»ng bà cÅ©ng dịu ngá»t:
- Con tên Mai hả? Mai cung kÃnh đáp:
- Dạ thưa mẹ phải. Mai nhìn bà Hai, đôi mắt sắc bén đầy nghị lá»±c thâm trầm sâu sắc khiến nà ng không biết bà đang đặt mình và o địa vị cá»§a ngưá»i đối địch hay con dâu. Dù sao nà ng cÅ©ng biết bà không phải là má»™t ngưá»i tầm thưá»ng. Giá»ng nói cá»§a bà Hai vẫn dịu dà ng:
- Con đến vá»›i mẹ bất ngá» quá, mẹ không ngá» hôm nay mình có dâu nên không chuẩn bị kịp. Mai đỠbừng đôi má, nà ng cúi đầu nói nhá»:
- Dạ... Xin mẹ tha thứ cho chúng con... Hai chữ chúng con Mai dùng được bà Hai nghÄ© khác Ä‘i, bà cho rằng có thể vụ qua mặt bà không phải tá»± Trần nghÄ© ra mà có Mai dÃnh dáng và o phần nà o. Nhưng bà vẫn ôn tồn:
- Tại hai con sợ quá nên má»›i là m thế chứ gì. Mẹ biết mà nhưng giấu là m gì cho mất công. Nói tháºt, mẹ cưới vợ cho con trai chứ đâu cưới cho mẹ. Nếu mẹ biết trước thì mẹ đâu có để hôn lá»… sÆ¡ sà i đến như váºy. Mấy con cứ có cảm tưởng là mẹ chồng ghét con dâu lắm nhưng mẹ thì mẹ lại mong có con dâu. Mai lặng thinh và cúi đầu xuống thấy hÆ¡n nữa.
- Dù sao Ä‘i nữa, bây giá» con cÅ©ng là dâu cá»§a gia đình nà y rồi. Mẹ mong gia đình mình sẽ hoà thuáºn, êm ấm, rồi từ từ con ở lâu con sẽ thấy là mẹ không khó. Mai đáp:
- Dạ thưa mẹ... Con nguyện sẽ là m vui lòng mẹ. Nà ng gá»i tiếng mẹ tháºt tá»± nhiên khiến bà Hai mỉm cưá»i:
- Thôi, con vá» phòng nghỉ Ä‘i, mấy ngà y nay mẹ thấy là m lạ vì Trần nó dá»n dẹp nhà cá»a tỉ mỉ, ai ngá» nó dá»n phòng hoa chúc. Thôi, các con cứ tá»± do. Các con cứ tá»± nhiên nghen. Mẹ không muốn vì mẹ mà các con mất tá»± do, dù mất phần nà o thôi. Trần tiếp lá»i mẹ:
- Dạ, chúng con cám ơn mẹ. Chà ng cầm tay Mai:
- Thôi chúng ta ra ngoà i để mẹ nghỉ. Mai cúi đầu:
- Thưa mẹ con vá». Bà Hai tươi cưá»i:
- À... Con tá»± nhiên. Lúc ra khá»i cá»a, Trần cưá»i:
- Em thấy không, mẹ đâu khó khăn như em tưởng. Mai nói:
- Như thế tại sao anh giấu mẹ chuyện hôn nhân cá»§a chúng mình cho đắc tá»™i vá»›i mẹ? Nà ng sung sướng vô cùng vì có được má»™t ngưá»i mẹ chồng như bà Hai theo nà ng tưởng lúc ấy... Trần đưa Mai vá» phòng riêng. Cá»a phòng đóng kÃn, chà ng quay lại:
- Em nhắm mắt lại Ä‘i! Nà ng chẳng hiểu ra sao cả, nhưng cÅ©ng ngoan ngoãn vâng lá»i. Rồi bá»—ng nhiên nà ng bị chà ng xốc lên, ôm trá»n và o lòng, nà ng giá»±t mình mở mắt ra thì đã nghe chà ng thì thầm bên tai:
- Anh phải ẵm cô dâu má»›i và o phòng hoa chúc. Em à ... Em hãy nhìn kỹ căn nhà nà y, nhìn kỹ căn phòng riêng cá»§a em. Mai nhìn quanh, nà ng sung sướng đến muốn nghẹt thở... Nà ng thở má»™t hÆ¡i dà i và không dám tin trước mắt mình là sá»± tháºt. Dưới đất trải thảm tháºt êm, mà n cá»a sổ mà u rất dịu tất cả dụng cụ trong phòng Ä‘á»u mà u trắng ngà ... Mà u sắc chung quanh phối hợp lẫn nhau trông rất đẹp và dịu mắt. Trên chiếc tá»§ đầu giưá»ng nho nhá» xinh xinh lại có má»™t bình hoa hồng rất tươi... Trước bà n phấn lại có má»™t tượng đá cẩm thạch nhá» tạc hình má»™t đôi trai gái Ä‘ang quyến luyến nhau. Trần chỉ pho tượng:
- Äó là tượng cá»§a má»™t đôi tình nhân trong thần thoại, hỠđã gặp nhiá»u chông gai trên đưá»ng tình nhưng hết sức cố gắng vượt qua và sau cùng tìm được hạnh phúc... Chà ng cúi xuống hôn nà ng.
- Gian phòng trang trà như thế nà y có hợp ý em không? Nà ng thì thầm:
- Em thÃch lắm, tại sao anh lại hiểu rất rõ ý thÃch cá»§a em?
- Em quên rồi sao? ChÃnh em đã nói vá»›i anh... Em chỉ thÃch những mà u mát dịu... Nà ng chá»›p chá»›p mắt nhìn chà ng:
- Em nói gì anh cÅ©ng Ä‘á»u nhá»› tất cả?
- Nhớ từng câu, từng chữ... Không bao giỠquên... Chà ng say sưa nhìn thẳng và o đôi mắt nà ng:
- Trải qua biết bao khó khăn, khổ sở, rồi sau cùng chúng ta cÅ©ng được gần nhau... Mai yêu qúi cá»§a anh Æ¡i! Chà ng cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nà ng. Mai lim dim đôi mắt, cổ há»ng như bị nghẹt thở, nà ng như bị chìm ngáºp luôn dưới là n sóng hạnh phúc, nà ng say sưa như không còn thấy cảnh váºt gì xung quanh mình nữa... Rồi đôi dòng lệ chạy dà i trên má nà ng, nà ng lẩm bẩm:
- Äây là ngưá»i duy nhất mà mình hiến trá»n cả thân tâm. Từ nay trở Ä‘i, dù cho có gặp sóng gió ba đà o gì trên con đưá»ng Ä‘á»i, mình phải vÄ©nh viá»…n theo sát bên mình anh, và vÄ©nh viá»…n không bao giá» có ý nghÄ© bá»™i phản... Nà ng choà ng tay ôm chặt chà ng, mùi hương hoa hồng bay thoang thoảng, gian phòng như chìm luôn trong cõi hư vô... Ba đêm tân hôn đã trôi qua, đối vá»›i Trần và Mai, đó là ba ngà y sống trong cảnh má»™ng thần tiên, và dưá»ng như hỠđã quên hết tất cả cuá»™c Ä‘á»i thá»±c tế xung quanh mình. Trong suốt thá»i gian ấy, Trần không đến văn phòng là m việc. Má»—i buổi sáng, khi vừa tỉnh giấc là Mai láºt Ä‘áºt ra vưá»n hái hoa hồng, Trần cÅ©ng lẽo đẽo theo bên nà ng phụ hái hoa vá»›i nà ng... Có lúc nà ng cầm đóa hoa nhìn chà ng mỉm cưá»i:
- "Thiếp xin há»i thỠý chà ng, hoa nà y vá»›i thiếp, hoa nà o đẹp hÆ¡n? " Äôi mắt sáng long lanh, nụ cưá»i như e thẹn, duyên dáng, ngưá»i nà ng thanh nhã, có má»™t sức quyến rÅ© siêu phà m... Chà ng ôm chặt nà ng và hôn nhẹ lên má... Nà ng xô nhẹ:
- Coi anh kìa, ban ngà y ban mặt ngưá»i ta nhìn thấy... Có lúc hai ngưá»i Ä‘i dạo cho đến xế má»›i vá», Ä‘i ngang chiếc cầu cây cÅ© kỹ, Mai thÃch chà ngồi lại hồi lâu để thưởng thức cảnh nước chảy dưới cầu như những nhà thÆ¡ cổ. Nà ng thưá»ng bảo Trần:
- Nếu cầu nà y bằng xi măng hay bằng sắt thì mất cả thú vị... Chà ng và nà ng cÅ©ng đến ngôi chùa cổ gần đó, và thà nh tâm đốt hương khấn vái trước bà n Pháºt. Nà ng quỳ trước pho tượng Quan Thế Âm chắp tay khấn vái:
- Xin Pháºt Bà hãy phù há»™ cho chúng tôi được vÄ©nh viá»…n hoà thuáºn, không bao giá» hiểu lầm, giáºn nhau, để cho chúng tôi được sống trong cảnh gia đình êm ấm... Khấn xong, nà ng đứng dáºy. Chà ng nắm tay nà ng:
- Em à , anh hứa vá»›i em trước mặt Pháºt, Trá»i nếu ngà y nà o đó anh có phụ em thì Trá»i, Pháºt sẽ đà y Ä‘á»a cho anh sa xuống 18 tầng địa ngục! Nà ng vá»™i đưa tay bụm miệng chà ng:
- Em tin anh... Anh không nên nói như thế. Äêm xuống, thá»i gian cá»§a những cặp tình nhân đã tá»›i, há» dạo hoa viên dưới ánh trăng, gần khóm hoa và ngồi ká» bên nhau đếm từng ánh sao khuya lạc lõng. Sau cùng, chà ng ôm chặt nà ng:
- Em trông kìa, bóng em đã biến mất... Em đã bị anh nuốt chá»ng mất rồi... Nà ng thì thầm:
- Thân xác, tâm trà em và cÆ¡ thể cá»§a anh như tan biến và o nhau... Ba ngà y trôi qua, há» sống trong má»™ng, xa cách hẳn vá»›i cuá»™c Ä‘á»i. Trong những ngà y ấy, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u tìm cách lánh xa, không nỡ là m quấy rầy há». Cho đến bà Hai, mẹ Trần bà cÅ©ng thưá»ng ở luôn trong phòng cho nà ng được tá»± do... Äiá»u đó là m cho chà ng và nà ng cảm động. Há» không còn e dè cẩn tháºn gì nữa trong khi cùng chung nhau ly rượu ái tình ngá»t lịm, say sưa. Sau ba ngà y táºn hưởng thú tân hôn, đêm thứ tư Trần bắt đầu tÃnh Ä‘i là m trở lại. Mấy ngà y qua, những công việc ứ Ä‘á»ng, dồn lại là m chà ng giải quyết không rảnh tay. Ba ngà y sống trong má»™ng đẹp đã qua... Äêm hôm thứ tư khi Mai thức dáºy thì Trần đã Ä‘i mất tá»± hồi nà o. Nà ng ngạc nhiên ngồi phát dáºy rồi gá»i nho nhá» giá»ng ngạc nhiên vô cùng:
- Anh Trần... Anh Trần Æ¡i... Không má»™t tiếng trả lá»i, Mai vá»™i khoác chiếc áo ngá»§ bước xuống giưá»ng rồi liếc mắt nhìn bình hoa hồng trên chiếc tá»§ nhá». Dưới bình có tá» giấy nhá» nét chữ cá»§a Trần: "Mai, Em ngá»§ tháºt say, anh gá»i không dáºy. Có ông quản lý công ty gá»i Ä‘iện thoại xuống cho hay có nhiá»u việc ở sở cần giải quyết ngay anh phải lo cho xong. Trưa nay, anh không vỠăn cÆ¡m. Äến chiá»u, lối 5 giá», anh sẽ vá»... Äợi anh. Hôn em 100 cái. Trần" Mai mỉm cưá»i, nà ng đưa tá» giấy lên môi hôn nhẹ nét chữ ký cá»§a chà ng. Nà ng ngá»§ tháºt là say, chà ng đã thức dáºy ra Ä‘i mà nà ng không hay biết gì cả. Có lẽ chà ng đã Ä‘i rón rén Ä‘i tá»›i Ä‘i lui không dám là m có tiếng động lá»›n là m nà ng thức dáºy. Mai thở má»™t hÆ¡i dà i nhẹ nhõm, sung sướng và vươn vai cho thoải mái. Váºy mà Trần đã đỠtrong thÆ¡ là đã kêu nà ng. Không có Trần, nà ng không biết hôm nay phải là m gì ngoà i việc luôn luôn nghÄ© đến chà ng. Phải đợi đến 5 giá» chiá»u chà ng má»›i vá»... Thá»i gian dà i là m sao! Nhất là phải đợi chá». Rá»a mặt xong, nà ng cầm kéo cất mấy nhánh hoa má»›i định thay bình hoa để trong phòng... Hôm ấy trá»i tháºt đẹp. Ãnh nắng chan hoà khắp trên đầu cây ngá»n cá». Mai rất thÃch mấy cây liá»…u rÅ© ngoà i hoa viên, cà nh cây cúi xuống như u buồn, lá liá»…u dà i như mái tóc cá»§a các cô gái trẻ... Cà nh liá»…u lại đẹp và trang nhã, cÅ©ng lại có vẻ đà i các nên thÆ¡. Má»—i khi chiá»u và ng xuống, ánh hoà ng hôn ngất ngưởng trên ngá»n liá»…u trông đẹp vô cùng nhất là khi có là n gió nhẹ, cà nh liá»…u lao xao như má»™t bản nhạc êm Ä‘á»m... Qua khá»i gốc liá»…u, Mai bước trên con đưá»ng trải đá trắng, giá»t sương Ä‘á»ng trên cánh hoa chưa khô, long lanh dưới ánh nắng ban mai như những hạt kim cương... Nà ng cất Ä‘oá hoa hồng tháºt đẹp, khi ngẩng đầu lên lại thấy Cao đứng ngoà i cổng Ä‘ang trò chuyện vá»›i mấy ngưá»i là m vưá»n. Nhìn thấy Mai chà ng ngá»ng mặt lên... Trong vưá»n hoa, dưới ánh nắng, Mai đẹp như má»™t tiên nữ giáng trần. Cao khẽ mỉm cưá»i chà o:
- Chà o chị... Nà ng mỉm cưá»i:
- Anh Trần đã bảo anh nhiá»n lần cứ gá»i tôi là Mai, bá»™ anh quên rồi sao? À... Anh Ä‘ang là m gì đó?
- Äang lo đối phó vá»›i sâu đây chị. Cao lấy má»™t cà nh hồng trên tay Mai nhìn kỹ rồi chỉ má»™t Ä‘iểm trắng nhá» cho nà ng xem.
- Chị xem kỹ, trứng nó đây nè, loại sâu nà y đáng ghét lắm, để tôi chỉ cho bác Trương trừ nó, trứng nó do loà i kiến tha đi trà n lan tai hại mới to.
- Ủa, kiến tha trứng sâu đi trà n lan là m gì anh?
- Loại sâu nà y tiết ra má»™t chất ngá»t loà i kiến rất thÃch, thế nên kiến muốn sâu sống trà n lan và tìm đủ má»i cách để bảo há»™ nó... Mai mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Cao, dáng Ä‘iệu nà y trông tháºt khả ái vô cùng. Cao lại há»i:
- Anh Trần bắt đầu là m việc rồi hả chị?
- Dạ. Mai bẻ bớt mấy nhánh hồng có gai rồi tiếp:
- Chiá»u ảnh má»›i vá»...
- Nếu chị ở nhà không là m gì, có buồn thì chị theo chúng tôi xem săn sóc hoa và hái hoa, vui thÃch lắm chị à !
- Bây giỠđang lo hái hoa đó hả anh?
- Phải, lúc nà y phải hái nhanh để ướp trà cung cấp cho khách hà ng. Mai vui như là một đứa trẻ:
- Tôi Ä‘i hái vá»›i anh, anh chỉ cho tôi cách hái, hái là m sao cho giá»i cho mau. Cao cưá»i:
- Mệt lắm chị ạ, chị dang nắng sao nổi?
- Tại sao anh biết? Hôm nay bắt đầu hái phải không anh?
- Phải. Cao nhìn đồng hồ đeo tay:
- Chà o chị, tôi phải ra vưá»n ngay. Mai còn há»i vói:
- Có nữ công nhân là m nhiá»u không anh?
- Chừng và i mươi ngưá»i.
- Phải hái mấy ngà y mới xong?
- Chừng ba, bốn, năm hôm liên tiếp, nếu chị thÃch thì ra chÆ¡i, hôm nay chúng tôi bắt đầu hái hoa vưá»n gần nhà .
- ÄÆ°á»£c, tôi Ä‘i vá»›i... Mai mỉm cưá»i, vừa định nói gì thêm. Bá»—ng đâu chị Lan từ trong nhà bước ra:
- Thưa mợ, bà cho gá»i mợ, bà đang đợi trong nhà . Mai giá»±t mình lo ngại, bà mẹ chồng má»i nà ng và o, đây là lần thứ nhất từ ngà y hôn lá»… tá»›i giá», chắc có chuyện gì quan trá»ng lắm. Nà ng hÆ¡i lo lắng, nhưng nà ng lại chợt nhá»› ra nà ng không có Ä‘iá»u gì lầm lá»—i. Trong khi chồng Ä‘i là m việc đây là má»™t cÆ¡ há»™i tốt để nà ng gần gÅ©i thân máºt vá»›i mẹ chồng, vì thế nà ng quay lại mỉm cưá»i bảo Cao:
- Dạ... Äể lát nữa tôi ra. Mai quay lưng Ä‘i nhanh và o nhà , lên lầu, nà ng Ä‘em bó hoa hồng để và o phòng mình, sá»a sang y phục lại cho chỉnh tá» rồi má»›i bước qua phòng bà Hai gõ cá»a nhè nhẹ. Bên trong có tiếng bà Hai nói vá»ng ra:
- Cứ và o. Mai xô nhẹ cá»a bước và o, trên môi nở má»™t nụ cưá»i dịu hiá»n. Bà Hai Ä‘ang đứng gần bên cá»a sổ, mặt nhìn ra hoa viên, lưng quay vá» phÃa Mai. Nghe tiếng chân nà ng bước và o, bà không há» quay lại, Mai hÆ¡i thấp thá»m lo ngại:
- Dạ thưa mẹ.
- Äóng cá»a kÃn lại. Giá»ng bà Hai trầm trầm, lạnh lùng như gáo nước lạnh xối trên lưng, nụ cưá»i trên môi nà ng biến mất. Nà ng khép cá»a nhè nhẹ rồi đứng khép nép nhìn bà Hai. Bà quay lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng và o mặt Mai là m cho nà ng khẽ rùng mình, ánh mắt bà Hai không khác gì hai lưỡi dao nhá»n đâm thẳng và o tim nà ng. Bà Hai kéo ghế ngồi xuống, nét mặt vẫn nghiêm khắc, lạnh lùng...
- Con lại đây, mẹ muốn nói chuyện với con một lát... Mai rụt rè bước tới, sắc mặt nà ng không còn chút máu. Nà ng chơm chớp đôi mi vừa lo ngại vừa sợ sệt.
- Thưa mẹ, con có lầm lá»—i Ä‘iá»u chi? ... Bà nhìn thẳng và o mặt Mai:
- Con có lá»—i rất nhiá»u. Mai lo ngại:
- Dạ...
- Bây giá» tôi nói thẳng cho cô biết, trước mặt thằng Trần thì là con con mẹ mẹ được, vì tôi không muốn để cho nó buồn, còn khi vắng mặt, cô chỉ nên gá»i tôi là bà ... Cô nghe rõ chưa? Mai nghẹn ngà o, sắc mặt nà ng cà ng nhợt nhạt hÆ¡n.
- Dạ, ý mẹ là ...
- Hừ...à cá»§a tôi à ? Tôi không thÃch cô! Bà nhìn thẳng và o mặt Mai:
- Tôi đã biết rõ dÄ© vãng cá»§a cô hết rồi... Ban đầu tôi chỉ ngỡ thằng Trần chỉ cưới má»™t con là m công, nhưng nà o ngá» cô còn tệ hÆ¡n má»™t đứa là m công... Thằng Trần tháºt là dại, nhè Ä‘i lấy má»™t cô chÆ¡i bá»i. Cô cÅ©ng có nhiá»u thá»§ Ä‘oạn tháºt tà i tình nên má»›i bắt xác được nó má»™t cách dá»… dà ng như thế. Mai cà ng mở to đôi mắt hÆ¡n... Môi nà ng run run tái ngắt trong phút giây ấy, cổ như bị nghẹn, nà ng không nói lên được má»™t lá»i nà o cả, cảnh váºt xung quanh nà ng như chìm trong mông lung và thế giá»›i đầy hạnh phúc cá»§a nà ng cÅ©ng sụp đổ tan tà nh trong nháy mắt. Bà Hai tiếp:
- Cô là ngưá»i thông minh, cô chiếm hữu được thằng Trần, nhưng cô đừng nghÄ© rằng cô chiếm luôn được cả tôi. Khi cô vừa đặt chân tá»›i nhà nà y, tôi đã biết cô là ngưá»i như thế nà o rồi... Cô Mai à , cô không xứng đáng vá»›i con tôi đâu. Mai nhìn thẳng và o mặt bà Hai nhưng tháºt ra nà ng cÅ©ng chẳng thấy gì cả vì lệ đã trà n đầy mi. Tay chân nà ng lạnh buốt, toà n thân run run, từ má»™t đỉnh cao hạnh phúc nà ng bị vất luôn xuống má»™t vá»±c sâu thăm thẳm, và giỠđây nà ng vẫn còn bị rÆ¡i rÆ¡i mãi chưa đến lúc nà o đứng lại được.
- Thôi, khóc lóc là m gì. Giá»ng bà Hai lạnh lùng vang lên nhức óc:
- Nước mắt để dà nh khóc vá»›i đà n ông, bây giá» tôi muốn cô cho tôi biết trước khi cô vá» vá»›i thằng Trần cô có trong sạch không? Mai lặng thinh không nói má»™t lá»i:
- Ủa... Cô có nghe tôi há»i không? Tại sao cô là m thinh váºy? Mai mở to đôi mắt nhìn bà Hai như van lÆ¡n cầu khẩn. Nà ng nghẹn ngà o:
- Con không trong sạch tất cả anh Trần Ä‘á»u biết trước.
- A... Tất cả nó Ä‘á»u biết trước, thằng gan tháºt mà , cái thằng khó tánh kén vợ gặp ai cÅ©ng chê rồi bây giá» lại cưới "Cùi chuối thúi." Bà Hai trợn mắt nhìn Mai giáºn dữ, gương mặt hiá»n hoà xanh xao, đôi mắt luôn luôn long lanh ngấn lệ đó là những vÅ© khà sắc bén Mai đã dùng chinh phục đà n ông, cà ng nghÄ© bà Hai cà ng tức:
- Cô chá»n chá»— lầm rồi cô Mai à . Äáng lẽ cô không nên và o gia đình nà y, vì còn có tôi... Cô không giở trò gì được đâu. CÆ¡ thể Mai như rã rá»i, nà ng loạng choạng muốn té. Nà ng phá»u phà o như má»™t kẻ đã bị trá»ng thương kiệt sức:
- Dạ... Thưa mẹ, bây giỠmẹ muốn con phải như thế nà o? Con không được ở đây nữa chăng? Bà Hai trừng mắt nhìn nà ng:
- Cô không muốn ở đây nữa? Mai nhìn bà Hai, chân nà ng rã rá»i... Nà ng má»p xuống đất, ngá»ng mặt lên nhìn bà vá»›i đôi mắt van lÆ¡n cầu khẩn:
- Mẹ ơi! Mẹ đừng đuổi con tội nghiệp. Con biết con không xứng đáng, con là kẻ ô nhục, tì tiện, nhưng con yêu anh ấy mà ảnh cũng yêu con. Con van mẹ, mẹ đừng đuổi con tội nghiệp.
- Hừ... Tôi biết mà , cô là m sao bỠnhà nà y được! Bà nhướng đôi mắt lên:
- Hoà ng Mai Trang! Hừ... Hoà ng Mai Trang... Cô đã chiếm được một phần lớn sản nghiệp nà y rồi...
- Dạ... Thưa mẹ...
- Äừng gá»i tôi bằng mẹ nữa. Nà ng nghẹn ngà o:
- Dạ. Mai giơ tay bụm miệng lại như cố không cho tiếng khóc vang ra:
- Dạ... Mẹ hiểu lầm con... Con không bao giá» nghÄ© đến sản nghiệp tiá»n bạc gì cả. Bà Hai cưá»i lạt:
- Chuyện đó ai mà biết! Thôi cô đừng biện bạch mà là m gì vô Ãch... Tôi đã biết rõ cô lắm rồi... Cô cứ yên tâm Ä‘i, tôi không Ä‘uổi cô đâu vì Ä‘uổi cô không khác nà o Ä‘uổi con tôi. Nó đương mê cô, nhưng tôi xin khuyên cô, ở trong nhà nà y, trước mặt tôi, cô đừng giở trò giả dối, cô nghe rõ chưa? Tôi còn sống ngà y nà o thì cô phải kiêng ngà y ấy. Cô đừng nghÄ© đến việc động chạm tá»›i tà n sản nà y. CÅ©ng đừng mong chiếm Ä‘oạt sá»± nghiệp cá»§a thằng Trần. Mai Ä‘au đớn:
- Dạ... Thưa mẹ... Con... Bà Hai chắn ngang:
- Cô cÅ©ng phải nhá»› thêm Ä‘iá»u nà y, đừng nên méc thót gì vá»›i thằng Trần vô Ãch. Mai ôm mặt khóc oà . Bà Hai gằn từng tiếng:
- Nhá»› là cô đừng nói gì trước mặt chồng cô cả... Cô nghe rõ chưa? Bà hăm dá»a:
- Nếu cô còn muốn ở đây nữa, thì cô không nên tìm cách phá hoại tình cảm giữa mẹ con tôi. Bằng không cô đừng trách! Mai nghẹn ngà o khóc lớn:
- Dạ con xin vâng lá»i, con không nói, không nói má»™t lá»i nà o cả. Bà Hai quay mặt qua phÃa khác:
- Thôi được rồi, cô Ä‘i Ä‘i nhưng phải nhá»› kỹ lá»i tôi dặn. Mai gượng đứng dáºy, giÆ¡ tay bụm miệng quay đầu láºt Ä‘áºt bước ra ngoà i nhưng vừa bước tá»›i cá»a bá»—ng bà Hai hắng giá»ng:
- Äứng lại đó! Mai giáºt mình đứng khá»±ng lại đó, bà Hai quắt mắt nhìn sang:
- Từ nay vá» sau, cô phải biết yên pháºn sống trong nhà nà y, tôi biết các cô chÆ¡i bá»i lắm, luôn luôn muốn Ä‘i rong không thể nà o ở nhà được cả. Cáºu Cao là ngưá»i còn trẻ, giá»i dắn là m việc, đừng lân la sanh sá»± vá»›i y là m gì. Cô phải nhá»› kỹ đừng cắm sừng và o thằng con tôi Ä‘a! Mai nghẹn ngà o:
- Dạ... Con... Nà ng không nói thêm được má»™t lá»i, nước mắt đã thấm ướt cả vạt áo nà ng. Mai quay đầu lại Ä‘i nhanh ra ngoà i như chạy trốn. Nà ng Ä‘i thẳng luôn vá» phòng mình, khép cá»a lại rồi ngã váºt lên giưá»ng, vùi đầu và o gối khóc nức nở, tâm can như bị ai vò nát, xé tung ra là m muôn mảnh. Cho đến giá» cÆ¡m trưa hôm ấy, Mai má»›i ra khá»i phòng, mặt tái xanh, hai mắt sưng húp, ngồi trên bà n ăn nà ng thẫn thá» như má»™t kẻ mất trÃ. Cao từ ngoà i vưá»n trở và o, da chà ng ram nắng đôi mắt long lanh. Chà ng nhìn Mai, chưa nháºn ra được vẻ gì:
- Chị Mai... Chị hứa là sẽ Ä‘i hái hoa vá»›i chúng tôi rồi không tá»›i hé, là m chá» lâu quá... Sợ dang nắng Ä‘en à ? Mai nở má»™t nụ cưá»i miá»…n cưỡng trên môi, rồi nét mặt nà ng trở lại vẻ dà u dà u như cÅ©. Nà ng lặng thinh không nói gì, chỉ cúi đầu như má»™t kẻ mất trÃ. Cao ngạc nhiên nhìn nà ng không hiểu sao Mai lại buồn thình lình như thế. Xem ra, y như nà ng từ dưới địa ngục nhô lên. Cao khẽ liếc mắt nhìn bà Hai, nét mặt bà lạnh lùng khó hiểu. Từ trước đến nay bà vẫn giữ vị thế tôn nghiêm cá»§a mình, tá» vẻ cao quý nhất trong nhà . Nét mặt bà luôn luôn trang trá»ng, không bao giá» có vẻ dá»… dãi, dịu hiá»n vá»›i ai cả. Hay là bà Hai đã là m gì cho Mai buồn? Cao chợt nghÄ© ra như thế, chà ng liá»n quay lại nhìn Mai, nà ng cúi xuống thấp hÆ¡n, chén cÆ¡m vẫn còn nguyên trước mặt nà ng. Hoà ng hôn vừa xuống, Mai lững thững bước ra ngoà i đưá»ng, con đưá»ng đá Ä‘á», bước chầm cháºm vá» phÃa đầu là ng. Nà ng Ä‘i thất thểu, không chú ý đến những ngưá»i hái hoa hai bên đưá»ng Ä‘ang thu dá»n dụng cụ để trở vá», miệng chuyện trò vui vẻ. Những ngưá»i ấy phần đông là nhân công, ăn mặc không khác gì nà ng mấy cá»§a má»™t Mai khi trước, cÅ©ng đội nón lá, mặc đồng phục nhầu cÅ© bằng kaki. Bất giác, nà ng lại chú ý lại những ngưá»i ấy, nhìn và o đám nữ nhân công Ä‘ang trò chuyện hồn nhiên. Trước kia, nếu nà ng không bị ngất xỉu trong phòng là m việc cá»§a Trần thì bây giá», chưa chắc gì nà ng khác gì những ngưá»i ấy. Nà ng đưa tay vuốt tóc, rá» lại mặt mình. Nà ng thấy phải chi mình được như những ngưá»i nà y thì tháºt là thảnh thÆ¡i, sung sướng. Há» tuy nghèo khổ nhưng sống thảnh thÆ¡i, không ai có thể nhục mạ, chá»i mắng hỠđược. Nhưng nà ng lại nghÄ©, con ngưá»i trong hoà n cảnh xã há»™i hiện nay, biết bao kẻ già u sang có cái nhục cá»§a ngưá»i già u sang, ngưá»i thấp hèn cÅ©ng có cái hãnh diện cá»§a ngưá»i thấp kém. Nà ng khẽ lắc đầu:
- "Con ngưá»i, má»™t loà i động váºt kỳ lạ nhất, tà n nhẫn, quá»· quyệt hÆ¡n tất cả loà i động váºt khác. Các loà i khác chỉ giết nhau vì miếng ăn, giết vì không biết suy nghÄ©. Còn loà i ngưá»i, há» có thể giết nhau vì bất cứ má»™t lý do nhá» má»n nà o". Từ trong vưá»n, má»™t ngưá»i bước ra nhìn nà ng mỉm cưá»i:
- Chị ra trá»… quá, giá» nà y chúng tôi sá»a soạn vá» rồi. Ngưá»i ta Ä‘ang thu dá»n Ä‘i vá» kìa. Mai lắc đầu:
- Không, tôi chỉ Ä‘i đón anh Trần. Cao nhìn thẳng và o mặt Mai rồi há»i:
- Bác đã là m gì chị buồn rồi à ? Nà ng giựt mình lắc đầu lia lịa:
- Không... Không có đâu... Má tôi thương tôi lắm... Cao gáºt đầu mỉm cưá»i:
- Váºy thì chị Ä‘i đón anh Trần Ä‘i. Chà ng mỉm cưá»i tiếp:
- Anh Trần tháºt là hên à nghen, trong số nhân công cá»§a tôi, tôi chá» mãi mà chẳng ai thèm ngất xỉu cả. Mai mỉm cưá»i gượng gạo. Những lá»i cá»§a Cao chỉ loáng thoáng bên tai nà ng, tâm trà nà ng hiện tại như để đâu đâu. Thấy gương mặt cá»§a nà ng cứ dà u dà u mãi, Cao lo ngại. Chà ng thầm nhá»§ trong lòng:
- "Tân hôn cá»§a nà ng qua theo hạnh phúc sao? Tại sao mình không thấy được con ngưá»i mảnh mai, yếu Ä‘uối đáng thương nà y có hạnh phúc lâu dà i, dù là chỉ má»™t tuần lá»…." Mai cúi đầu cắm cúi Ä‘i tá»›i. Hoà ng hôn đã xuống bóng tối lá» má». Dáng nà ng thất thểu như má»™t bóng ma. Cao nhìn theo bá»—ng dưng rùng mình. Chà ng có linh cảm như sắp có chuyện chẳng là nh sắp xảy ra. O0o Mai lắc đầu lia lịa:
- Không, anh không nên vì em mà là m trở ngại công tác của anh. Nà ng nhìn chà ng:
- Anh cho em cùng Ä‘i là m việc vá»›i anh, em sẽ giúp anh được rất nhiá»u việc.
- Em thÃch như thế sao?
- Dạ...
- Äi là m cá»±c, mà em lại vui sao? Mai cúi đầu lặng thinh. Chà ng gáºt đầu:
- Thôi được, váºy thì Ä‘i là m vá»›i anh, y như trước là m thư ký riêng cho anh. Nà ng nhướng mà y mỉm cưá»i thÃch chà rồi ôm chặt vai chà ng hôn lấy hôn để... Chiá»u hôm ấy, nà ng như con chim nhá» liến thoắng lÃu lo, nhưng hạnh phúc chỉ đến vá»›i nà ng có má»™t đêm thôi. Sáng hôm sau, trong bữa ăn sáng, bà Hai đổi kế hoạch tấn công. Bà giả vỠôn tồn há»i:
- Ủa, tại sao con Mai nó Ä‘i là m việc, như thế ngưá»i ngoà i sẽ xem gia đình ta như thế nà o? HÆ¡n nữa, con Mai ở nhà có thể bầu bạn vá»›i mẹ cho vui, đà n bà thì phải ở nhà săn sóc gia đình, là m việc thì dà nh phần cho đà n ông, mẹ thấy con nên ở nhà thì phải hÆ¡n. Mai khẽ liếc mắt nhìn bà Hai, cho đến lúc ấy, nà ng đã thấy rõ nhứt định bà Hai không tha nà ng, còn nà ng, nà ng cÅ©ng biết mình vÄ©nh viá»…n sẽ không thoát khá»i tay bà . Bà Hai nhìn Mai vá»›i vẻ mặt thương yêu, trìu mến để cho Trần nhìn thấy. Trần quay sang phÃa nà ng:
- Thế nà o em ở nhà vá»›i mẹ được không? Mai cúi đầu nói nho nhá»:
- Dạ... CÅ©ng được... Em xin vâng lá»i mẹ và anh. Nà ng nhìn thấy rõ nét mặt lá»™ vẻ thắng lợi cá»§a bà Hai và cÅ©ng nháºn thấy rõ đôi mắt sung sướng cá»§a Trần, và cÅ©ng thấy thái độ như đồng minh, như thương cảm cá»§a Cao. Mai gằm đầu xuống ăn cho đến hết bữa, không nói thêm má»™t lá»i nà o cả. Rồi ngà y tháng nặng ná» trôi qua, Mai cà ng ngà y cà ng tiá»u tụy hÆ¡n là m cho Trần sốt ruá»™t lo lắng. Chà ng má»i thầy thuốc xem bịnh cho nà ng, nhưng không tìm ra bịnh gì, và nà ng cứ xanh xao, gầy mòn thêm mãi. Có đêm, Mai nằm trong lòng chồng, chà ng cảm thấy Mai gầy như que cá»§i, chà ng thiết tha lo lắng:
- Mai à , tại sao em cứ gầy mòn xơ xác mãi như thế nà y? Em cho anh biết đi. Mai chui rúc và o trong lòng chà ng, thì thầm:
- Em vẫn mạnh khá»e, không có gì lạ cả đâu anh à , chỉ cần anh yêu em là đủ rồi. Chà ng lắc đầu thở ra:
- Nhưng anh yêu em vẫn không là m cho em mạnh khá»e được. Chà ng nhìn nà ng như cố tìm hiểu táºn trong tâm tư thầm kÃn. Rồi cÅ©ng bắt đầu từ đấy, bà Hai bắt đầu nói xấu Mai vá»›i Trần.
- Con à , con Mai không phải là má»™t ngưá»i đà n bà quen sống trong gia đình. Có lẽ trước kia nó sống hoạt động, Ä‘i đó Ä‘i đây nhiá»u và không chừng nó có tâm sá»± gì ở trong lòng, nên tối ngà y mặt mà y nhăn nhó không vui. Mẹ nghÄ© rằng nó không quen sống trong gia đình.
- Chắc không phải váºy đâu mẹ à . Ngưá»i Mai trở nên yếu Ä‘uối thêm, không đầy đủ sức khá»e như má»i ngưá»i. ... Äã qua má»™t mùa xuân, mưa bắt đầu rÆ¡i lất phất, Mai lại cÅ©ng trầm mặc hÆ¡n trước, hà ng ngà y nà ng cÅ©ng chỉ ngồi dá»±a bên lan can, ngẩn ngÆ¡ nhìn mà n mưa mà u đục trên đồng ruá»™ng mênh mông. Có lúc nà ng vừa cắt hoa, mà vừa rÆ¡i nước mắt. Chiá»u hôm ấy, sau khi Trần vá» nhà , chà ng nhìn nà ng, thấy nà ng Ä‘ang ngồi thừ ngưá»i bên song cá»a như má»™t pho tượng, trên gối có để má»™t tá» giấy. "Mắt đầy ngấn lệ Há»i hoa, hoa không nói Tâm sá»± nà y biết tá» nÆ¡i ai... " Trần ngá»ng mặt lên nhìn nà ng, nà ng cÅ©ng Ä‘ang nhìn chà ng vá»›i đôi mắt buồn buồn. Trong giây phút đó, bá»—ng nhiên chà ng hiểu được má»™t phần nà o tâm sá»± cá»§a nà ng, phải rồi ngôi nhà sang trá»ng, trang nhã nà y, đối vá»›i nà ng không khác gì má»™t chiếc lồng son. Chà ng cầm tay nà ng, ngồi xuống ká» bên:
- Em à , chúng mình Ä‘i du lịch má»™t chuyến giải trà cho vui có được không em? Nà ng như giáºt mình:
- Tháºt thế hả anh? Mặt nà ng lá»™ sắc vui.
- Tháºt mà , anh để cho ông Triệu lo lắng sắp xếp công việc hà ng ngà y trong xưởng, chúng mình Ä‘i chÆ¡i và i ngà y, Ä‘i cấp, Ä‘i Äà Lạt, chừng má»™t tuần, có được không em? Nà ng ôm chặt vai chà ng, mặt rà n rụa nước mắt rồi thì thầm như trong giấc má»™ng:
- Dạ... Em cũng muốn đi chơi và i ngà y cho tinh thần được thơ thới.
- Ngà y Mai anh sẽ sắp đặt trước má»i việc trong công ty rồi mình sẽ Ä‘i cuối tuần, nghen em? Mai gáºt đầu sung sướng:
- Dạ. Nhưng ngay ngà y hôm sau, bà Hai gá»i nà ng và o phòng riêng nói giá»ng tháºt nghiêm khắc:
- Hừ, sao cô không để cho nó yên tâm là m ăn mà còn bà y đặt Ä‘i chÆ¡i Ä‘i đùa gì nữa. May là má»›i có đám cưới chưa bao lâu mà đã thấy ngứa tay, ngứa chân rồi đó, sau nà y còn đến mức nà o? Rồi bà đổi giá»ng mỉa mai:
- Hừ, hạng ngưá»i như cô váºy mà và o được gia đình nà y là may mắn lắm rồi, phải sá»a đổi lại đôi chút chứ, đừng để gia đình tôi phải xấu hổ vá»›i má»i ngưá»i thêm. Vì thế, chiá»u hôm ấy, Mai phải tìm cách từ chối vá»›i chồng vá» việc Ä‘i chÆ¡i ấy. Nà ng cố gắng nói:
- Anh à , em không muốn đi chơi nữa, mình nên ở nhà lo việc là m ăn thì hay hơn. Trần ngạc nhiên:
- Sao váºy?
- Dạ... Dạ không có gì cả. Mai quay mặt sang hướng khác, không muốn cho Trần thấy mình đang khóc.
- Em... Em chỉ không muốn Ä‘i thôi anh à . Trần cau mà y nhìn vợ không hiểu ra sao cả. Cà ng ngà y, nà ng cà ng khó hiểu hÆ¡n. Hà ng ngà y, nà ng như ẩn mình trong chiếc vá» kÃn, là m cho chà ng không sao Ä‘oán nổi tâm tư nà ng. Và trong khi đó, má»™t khoảng cách cà ng lúc cà ng đẩy chà ng Ä‘i xa nà ng hÆ¡n, Trần chưa nháºn rõ Ä‘iá»u nà y. Chà ng bá»±c bá»™i:
- Thôi được, tùy em váºy. Nhưng em có biết là suốt ngà y hôm nay anh báºn rá»™n lo cho việc Ä‘i chÆ¡i nà y, bây giá» nhá» em mà chẳng còn ra cái giống gì hết. Mai cắn chặt môi, nghẹn ngà o, lệ trà n ướt mi. Nà ng cứ quay lưng lại chà ng nhìn ra ngoà i cá»a sổ lặng thinh. Thái độ đó lại bị Trần hiểu lầm là lãnh đạm khiến chà ng cà ng thấy bá»±c tức hÆ¡n. Chà ng im lặng thay y phục rồi lên giưá»ng trùm má»n ngá»§ má»™t mình, không nói vá»›i nà ng nữa. Mai lại ngồi bên cạnh giưá»ng nhìn chà ng lệ tuôn chảy dà i trên đôi má gầy gầy. Trần như thế nà y mãi thế nà o cÅ©ng nguy hiểm đến hạnh phúc cá»§a hai ngưá»i. Nhưng nà ng nà o có lá»—i gì đâu! Mai thấy lòng mình như bị ai xé nát, nhưng nà ng không dám khóc thà nh tiếng, chỉ im lặng để mặc cho nước mắt tuôn trà o. Trá»i sáng, Mai vẫn còn ngồi bất động. Trần trở mình rồi ngạc nhiên cầm tay nà ng:
- Mai, Mai... Em là m sao thế? Chà ng dụi mắt rồi nhìn thấy vẻ mệt má»i trên mặt nà ng cùng đôi má đầy lệ.
- Em không ngá»§ à ? Em sao thế hả Mai? Nà ng nhìn chà ng nghẹn lá»i không nói được. Má»™t lúc nà ng má»›i gục đầu và o vai chà ng khóc lá»›n:
- Anh Æ¡i... Anh đừng giáºn em tá»™i nghiệp... Bây giá» em không còn gì cả, chỉ còn có mình anh nếu anh giáºn em thì em chẳng thiết gì nữa... Em mà mắt anh chắc em... Chết, em không sống nữa đâu...
- Mai... Chà ng ôm chặt vợ:
- Em đừng nghÄ© vẩn vÆ¡, anh không bao giá» phiá»n giáºn em cả, đừng lo gì cả Mai à , không gì ngăn cách được mình ra đâu. Chà ng hôn nà ng qua ngấn lệ mặn nồng... Mấy hôm sau, chà ng mua cho nà ng má»™t số nữ trang đựng trong chiếc há»™p bên ngoà i có chạm mấy cánh hoa hồng tháºt đẹp. Mặc dầu rất thÃch nhưng Mai không dám Ä‘eo thưá»ng vì biết bà Hai thấy được sẽ kiếm chuyện rầy la. Nà ng thÃch nhất là sợi dây chuyá»n hình quả tim có nút nhá» bấm ló ra hình chà ng và nà ng chụp chung. Thỉnh thoảng nà ng lấy sợi dây chuyá»n ra Ä‘eo nhưng không dám cho bà Hai trông thấy. Dầu chuyện hiểu lầm được giải quyết êm thắm nhưng chà ng và nà ng cÅ©ng thấy mất mát Ãt nhiá»u trong tình chồng vợ. Ná»™i nhà chỉ có Cao là hiểu rõ được những ná»—i khổ tam cá»§a Mai, má»™t ngưá»i đáng thương... ChÃnh Cao đã chứng kiến táºn mắt những thái độ không đẹp cá»§a bà Hai đối vá»›i Mai, và chÃnh chà ng cÅ©ng đã nghe rõ những lá»i Ä‘ay nghiến cay độc cá»§a bà . Vì thế, chà ng không lấy là m lạ khi cà ng ngà y Mai cà ng trầm mặc, lạnh lùng hÆ¡n. Buổi chiá»u hôm ấy, Mai lại bị bà Hai gá»i và o phòng riêng, rầy mắng vì và i lý do không đâu. Khi nà ng mở cá»a bước ra ngoà i thì thấy Cao đứng sẵn ngoà i hà nh lang từ bao giá». Chà ng há»i nhá»:
- Chị báºn chi không? Mai cố giữ giá»ng mình cho không nghẹn ngà o:
- Không có chi anh à .
- Chị xuống dưới nhà , tôi có nhiá»u chuyện cần bà n vá»›i chị. Mai gáºt đầu, Ä‘i xuống phòng khách ngồi trên sa lon, Cao đứng đối diện vá»›i nà ng. Chà ng há»i vá»›i giá»ng trách móc:
- Tại sao chị không nói hết sá»± tháºt cho anh Trần biết? Chị định chịu đựng tá»›i lúc nà o? Mai ngẩng lên:
- Tôi... Tôi không thể nà o là m như váºy được. Cao nhÃu mà y:
- Tại sao không chứ? Mai thở dà i:
- Dù sao đối vá»›i anh Trần và gia đình anh ấy tôi chỉ là phụ thôi, tôi không muốn có sá»± bất hoà giữa anh Trần và mẹ vì tôi, tình mẫu tá» cá»§a gia đình nà y không thể bị suy suyển vì tôi. Tôi không muốn có sá»± chá»n lá»±a giữa tôi và mẹ cho anh Trần. Cao gằn giá»ng:
- Như váºy chị chấp nháºn cho bác dằn vặt, hà nh hạ mãi mãi sao? Chị bằng lòng à ? Mai thở dà i:
- Chứ tôi là m sao hơn nữa được? Cao khó chịu:
- Nhưng bá»™ chị không thấy tình yêu cá»§a hai ngưá»i cÅ©ng lần lần bị bác há»§y hoại đó sao? Mai im lặng má»™t lúc rồi cất giá»ng buồn buồn:
- Có lẽ váºn mạng tôi như thế. Cao hừ má»™t tiếng:
- Váºn mạng gì mà váºn mạng chứ! Chà ng cưá»i chua chát:
- Chị Mai, sá»± hiá»n háºu cá»§a chị đáng quý lắm, nhưng chị đã hiá»n đến độ nhu nhược, tôi là kẻ bà ng quan tôi đã thấy nhiá»u nghe nhiá»u rồi. Tôi bất bình cho hoà n cảnh cá»§a chị lắm. Chị đâu có lá»—i lầm gì mà phải chịu khổ chứ. Chị đừng tá»± ti quá, không thể cúi đầu chịu đựng mãi được, gặp ngưá»i khác thì há» không bao giá» chịu tá»›i mức ấy đâu. Chị phải thẳng thắn bảo vá»›i bác biết... Mai ấp úng:
- Nhưng háºu quả... Nà ng chá»›p chá»›p mắt:
- Bao giá» bà chịu nhịn tôi. Chắc chắn như thế sẽ có má»™t cuá»™c xáo trá»™n trong gia đình và ngưá»i Ä‘au khổ lại là anh Trần, tôi không muốn ảnh Ä‘au khổ anh à . Thà tôi chịu Ä‘au khổ má»™t mình, tôi sẵn sà ng hy sinh vì tôi yêu ảnh.
- Sá»± cao thượng có thể thá»±c hiện khi ngưá»i ta cÅ©ng có má»™t Ãt gì cao thượng. Cao bá»±c dá»c tiếp:
- Chị soi ngưá»i trong gương xem chị gầy gò xanh xao lắm rồi, không thể như thế nà y mãi được. Mai im lặng, Cao nhìn nà ng lắc đầu:
- Chị đã không cho anh Trần hay thì tôi cho ảnh biết. Tôi chỉ nói những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe cá»§a tôi. Như thế thì má»i chuyện do tôi chứ đâu ăn nhằm gì chị. Mai hết hồn:
- Không... Anh đừng là m thế. Anh có biết đâu là anh Trần luôn ngỡ rằng mẹ ảnh rất thương tôi. Ãnh là đứa con hiếu thảo mà ảnh lại rất yêu tôi. Nếu có chuyện gì chắc chắn ảnh khó xá» lắm. HÆ¡n nữa, mẹ tôi buồn vì... Tôi không là m ngưá»i vui được mà . Cao trừng mắt nhìn Mai. Chà ng nhá»§ thầm:
- "Trần mà để mất ngưá»i vợ thuần háºu nà y thì nó tháºt là thằng Ä‘iên, thằng ngu nhất thế giá»›i". Chà ng lặng thinh bước tá»›i bước lui, không nói má»™t lá»i. Mai há»i lại:
- Tôi van anh đó anh Cao, đừng nói cho Trần biết nghen. Cao nhìn Mai thở dà i:
- Bây giỠtôi còn biết nói gì nữa. Mai cúi đầu:
- Tôi rất đội Æ¡n anh. Bá»—ng trên thang lầu có tiếng động. Hai ngưá»i vá»™i ngẩng mặt nhìn lên trên ấy. Bà Hai Ä‘ang đứng trên đầu thang trừng mắt nhìn má»™t ngưá»i, nét mặt lầm lỳ. Mai biến sắc, thối lui ngồi xuống sa lon, nét mặt trắng nhợt...
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:49 PM .
12-09-2008, 09:49 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 10
Tháng ngà y cứ lặng lá» trôi qua, mùa hái hoa là i cÅ©ng vừa xong thì mùa đông cÅ©ng đã gần ká». Mưa muá»™n vẫn còn bay lất phất. Lúc nà y là lúc Cao rảnh rang nhất vì chà ng thưá»ng là m trước công việc để nghỉ sá»›m trong năm, còn Trần lại báºn rá»™n nghiên cứu phẩm lượng cá»§a hà ng hóa để chuẩn bị trong dịp tết bán cho nhiá»u. Chà ng còn tÃnh kế hoạch mở rá»™ng thêm xưởng để phát triển sá»± nghiệp mình ngà y cà ng lá»›n rá»™ng hÆ¡n. Trần mua luôn và i căn nhà ká» cáºn, mở rá»™ng thêm diện tÃch đó, mua máy móc má»›i, mướn thêm chuyên viên. Mình chà ng đứng ra lo những việc ấy, nên báºn rá»™n suốt ngà y. Có lúc gần Mai, chà ng vuốt ve nà ng:
- Em mang đến cho anh nhiá»u Ä‘iá»u may mắn trên đưá»ng sá»± nghiệp, em đúng là hạnh phúc, là thà nh công cá»§a anh. Mai nhìn chà ng mỉm cưá»i, nà ng mong sao cho chà ng say sưa trong công việc, ná»— lá»±c mở mang sá»± nghiệp. Còn nà ng, dù có Ä‘au khổ chịu đựng cách mấy cho chà ng được vui, nà ng cÅ©ng cam lòng. Còn bà Hai thì vẫn không buông tha nà ng, bà gá»i nà ng lên phòng riêng má»—i ngà y để may vá, Ä‘an áo, không để ngưá»i là m công mà bắt Mai phải là m. Hoặc bà bảo nà ng Ä‘á»c truyện kiếm hiệp cho bà nghe. Bà nói thẳng cho Mai biết:
- Cô phải ở luôn bên cạnh tôi để gìn giữ danh dự của con trai tôi, của gia đình tôi. Mai cúi đầu:
- Dạ... Bà Hai xua tay:
- Cô đừng nói gì cả, tôi hiểu cô nhiá»u lắm rồi, tôi hiểu cô là hạng thế nà o mà . Mai lặng thinh không biện bạch gì cả. HÆ¡n nữa, thá»i gian qua, nà ng cảm thấy từ tinh thần đến thể xác Ä‘á»u mệt má»i. Thôi thì cứ phó mặc cho số mệnh... Nà ng luôn luôn vâng lá»i bà Hai. Không buồn cãi, không biện bạch minh oan gì cả. Trong những khi Trần vắng nhà , nà ng như thà nh má»™t cái máy, má»™t bóng ma thá» thẫn. Mai mặc tình để bà Hai nhiếc mắng, rầy la, nà ng cứ để nhiên tai là êm xuôi cả. Nhưng không giản dị thế. Vì không phản ứng mà vô tình nà ng là m cho bà Hai tức giáºn thêm. Bà cho rằng Mai là ngưá»i lỳ lợm, mặt dầy mà y dạn, không biết xấu hổ... Nhưng dầu sao Ä‘i nữa, cùng lắm là Mai chỉ thở dà i, cúi đầu rồi thôi, không than oán chi cả. Phần bà Hai thì cà ng thấy mình bị xem thưá»ng bị khinh khi. Như thế thì Mai xem bà đâu có giá trị gì? Không xứng đáng để cho nà ng trả lá»i nữa hay sao? Rồi bà đi đến chá»— tà n tệ là tiết lá»™ chuyện xấu trong nhà . Tháºt ra chuyện cÅ©ng chẳng có chi là xấu cả, nhưng bà lại cố tá»± khuấy ra rồi ngồi lê đôi mách. Bà thưá»ng than vá»›i bạn hà ng xóm:
- Dâu chị thế là phước lắm rồi, còn con dâu tôi, trá»i Æ¡i có mượn gì thì như tượng gá»— nói nó như nói vá»›i ngưá»i Ä‘iếc. Thế mà khi gặp đà n ông lại tÃa lia như két mẹ. Sau nà y há»i ra tôi má»›i biết nó thuá»™c và o hạng chÆ¡i bá»i trước kia đó. Äối vá»›i những lá»i như thế, Mai vẫn cứ mắt lấp tai ngÆ¡. Nhưng những lá»i đồn đãi vô tình lại không thể ngÆ¡ lấp như nà ng, cà ng ngà y chúng cà ng truyá»n ra xa mãi. Vì gia đình Trần là cá»± phú trong vùng nên có chuyện gì má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý bà n tán rùm beng má»™t thà nh mưá»i, mưá»i thà nh trăm, ai cÅ©ng tá» ra ta đây biết nhiá»u nên cứ thêm mắm muối vô. Nhất là chuyện vợ chồng trai gái thì há» cà ng thÃch rỉ tai nhau thì thầm hÆ¡n nữa. Vì thế chỉ và i tháng là cả là ng Ä‘á»u biết. Qua năm sau, các nhân công trong hãng đã có má»™t huyá»n thoại vá» Mai, há» nói lung tung lên cả, là m như Mai là má»™t nhân váºt huyá»n hoặc má»™t công chúa trong vÅ©ng bùn được hoà ng tá» vá»›t lên. CÅ©ng may là má»i ngưá»i chỉ bà n tán nhưng chẳng có chút ác ý nà o vá»›i nà ng, chỉ xem nà ng như tượng trưng cho sá»± may mắn nên Mai cÅ©ng chẳng phải để ý đến. HÆ¡n nữa, còn má»™t chuyện khác là m nà ng sung sướng vô cùng, quên được tất cả má»i chuyện khác. Nà ng đã có thai... Biết tin Mai có thai, Trần mừng đến Ä‘iên được. Chà ng đã ngoà i 30 tuổi, từng tuổi ấy ai cÅ©ng mong có má»™t đứa con đầu lòng nho nhỠđể nuông chiá»u. Chà ng cưng Mai hÆ¡n nữa. Chà ng luôn chiá»u ý nà ng và không cho nà ng là m những việc nặng sợ có hại cho đứa bé. Trần cÅ©ng để ý thấy nà ng không còn buồn vẩn vÆ¡ như lúc trước mà thưá»ng cưá»i tươi, da dẻ hồng hà o, đôi mắt trong sáng. Chà ng tá»± nhá»§:
- "Sau khi sanh rồi, chắc nà ng còn vui vẻ và mạnh khá»e hÆ¡n xưa, lúc đó không biết Mai đẹp tá»›i chừng nà o". Nhưng trái lại, bà Hai nghe tin ấy chẳng những không vui gì mà cà ng thấy Mai gần Trần hÆ¡n. Bà tìm cách nói vá»›i Trần:
- Con phải coi chừng vợ con đấy. Trần ngạc nhiên:
- Coi chừng thế nà o hả mẹ? Con luôn luôn không cho nà ng là m việc nặng, không cho Ä‘á»c sách hồi há»™p và tìm thuốc bổ, thuốc dưỡng thai cho nà ng, con ngỡ đã đủ rồi chứ. Bà Hai lắc đầu:
- Không phải, má muốn nói con coi chừng coi có phải...
- Phải cái gì hả má? Bà là m bộ nói nhanh:
- Con thì báºn rá»™n suốt ngà y ở công ty, trong khi vợ con hiu quạnh ở nhà má»™t mình, mà trong nhà lại có má»™t chà ng thanh niên hoạt bát và đà o hoa nữa. Trần cau mà y:
- Mẹ muốn nói gì? Bà Hai nhún vai:
- Mẹ chỉ muốn cho con chú ý thôi... Trần thắc mắc hết sức:
- Nhưng chú ý cái gì?
- Thì chuyện con Mai đó... Bà cưá»i gằn:
- Má sợ nó quen đưá»ng cÅ©...
- Nà ng có là m gì quấy chăng mẹ? Bà Hai nói tháºt khôn khéo:
- Thì con chú ý lần lần sẽ biết, chứ mẹ không muốn mang tiếng là ngưá»i Ä‘i thá»t ra nói và o cho vợ chồng con. Trần nóng nảy:
- Chuyện gì mẹ cứ nói cho con biết ngay đi. Bà là m bộ nói phớt qua:
- Tháºt ra thì cÅ©ng chẳng có chuyện gì, má chỉ má»›i thấy há» nắm tay nhau nói chuyện thôi. Trần há»i gằn lại:
- Nắm tay nhau trò chuyện?
- Có sao đâu? Bà là m như không mấy quan tâm đến chuyện mà chÃnh bà đã tá»± đặt ra. Bà tiếp:
- CÅ©ng có thể là chúng con bây giá» xem chuyện ấy chẳng có chi quan trá»ng. Cao là bạn cá»§a con thì cÅ©ng là bạn cá»§a vợ con, nắm tay nhau trò chuyện đúng phép xã giao chứ gì. Trần im lặng, bà Hai bồi thêm:
- HÆ¡n nữa, chúng cÅ©ng có những ý thÃch giống nhau! Trần lẩm bẩm:
- à thÃch giống nhau?
- Ờ, con Mai thì có vẻ thÃch hoa hồng lắm thì phải, Cao cÅ©ng thế, nó từng nghiên cứu vá» hoa hồng hồi còn là sinh viên Nông Lâm Súc đó. Há» cùng nhau trồng hoa, xá»›i đất vui vẻ lắm, còn chuyện kia thì chắc là chuyện tầm thưá»ng, nhưng mẹ chỉ muốn lưu ý vá»›i con váºy thôi. Con không nên là m quá mà oan cho vợ con. Trần im lặng, chà ng đã bắt đầu tin lá»i mẹ, bắt đầu nghi ngá» ngưá»i vợ trung thà nh cá»§a mình. Chà ng nhá»§:
- "Chẳng trách gì nà ng cứ tư lự, buồn buồn hoà i, và có lẽ cũng có thể vì thế mà nà ng không muốn đi đâu cả." Cà ng suy nghĩ Trần cà ng thấy khó khăn, cà ng lo lắng hơn. Nhưng cuối cùng, Trần vẫn lắc đầu:
- Không, Mai là má»™t ngưá»i tốt, khó có thể có những chuyện đó được. Bà Hai nhếch mép cưá»i:
- Tất nhiên, nhưng tình cảm rất lạ lùng khó hiểu. Không thể dùng lý trà xét Ä‘oán suông được. Trần lặng thinh, trong lòng cứ lo lắng, suy nghÄ© mãi vá» câu chuyện ấy. Rồi tuy không nói hay há»i Mai Ä‘iá»u gì, nhưng tÃnh tình Trần lại thay đổi, chà ng nóng nảy, Ä‘a nghi hÆ¡n trước. Mai nháºn ra ngay sá»± thay đổi cá»§a Trần, nhưng nà ng cÅ©ng không nói gì. Má»™t vầng mây Ä‘en lại kéo tá»›i, chắn ngang giữa hai vợ chồng son. Sau thá»i gian bị hà nh hạ vì bà o thai trong bụng đầu tiên, Mai lần lần trở lại bình thưá»ng, rồi tiếp đến mùa nóng bức là m cho Mai bá»±c dá»c khó chịu. Và phần bà Hai, thì hà nh động cá»§a bà cà ng ngà y độc ác hÆ¡n. Riết rồi bà không còn giữ thể diện gì cho Mai nữa, trước mặt Cao và những ngưá»i là m công, bà mắng và o mặt nà ng như tát nước. Mai luôn luôn kiên nhẫn chịu đựng, nhưng uất ức trong lòng ngà y cứ chồng chất thêm lên, như má»™t ngá»n núi lá»a tuy bên ngoà i vẫn thưá»ng vì lá»›p đá cố nén miệng, nhưng cà ng lúc cà ng sôi sục hÆ¡n thì bắt buá»™c phải có má»™t ngà y... Má»™t hôm, và o bữa cÆ¡m trưa, bà Hai liếc nhìn Mai:
- Sao hôm nay cô không Ä‘i chÆ¡i đâu váºy? Mai thấy bá»±c tức vô cùng, cái thai đã là m nà ng khó chịu, thêm và o sá»± nóng ná»±c cá»§a khà trá»i... Nà ng cố nhịn:
- Dạ... Con ngá»§. Bà Hai cưá»i gằn:
- Cha, ngá»§... Sướng quá hé, tháºt con ngưá»i sang trá»ng có khác. Hồi tôi là m dâu tôi đâu có sướng như thế bao giá»... Mai ngẩng lên nhìn bà Hai, lòng nà ng bừng lên giáºn dữ, nhưng nà ng vẫn cố dằn, ngá»±c như bị nghẹn lại vì tức tối. Nhưng Mai chỉ trừng mắt nhìn bà Hai rồi lặng thinh. Nhưng ánh mắt đó khiến bà Hai tái mặt, bà tức quá đứng phắt dáºy la hét om sòm:
- Cô dám như thế với tôi hả? Tôi như vầy mà cô dám trừng mắt với tôi à ? Cô muốn gì? Mai cắn môi im lặng. Bà Hai vẫn không chịu yên.
- Cô muốn gì? Mai báºt nói:
- Con có gì mà muốn được chứ. Bà Hai dằn mạnh chén xuống bà n, nhìn và o mặt Mai vá»›i đôi mắt đổ lá»a căm há»n:
- Cô muốn nói gì? Mai cháºm rãi đáp rõ rà ng:
- Dạ... Thôi, những gì con muốn nói con thấy hÆ¡i thừa khi phải nói vá»›i má»™t ngưá»i "Hiá»n háºu" như mẹ. Cao liếc nhìn Mai, chà ng không ngá» nà ng phản kháng thình lình như váºy. Chà ng nhìn Mai vá»›i ánh mắt ái ngại. Bà Hai liếc nhìn hai ngưá»i, lắp bắp không thà nh tiếng rồi bá» Ä‘i thẳng lên lầu. Sau khi bà khuất thang lầu, Cao lắc đầu:
- Chị nói thế cũng phải, nhưng phải coi chừng, bác sẽ không để yên cho chị đâu. Mai thở dà i:
- Tôi biết, nhưng tôi không thể là m khác được. Cao ấp úng:
- Hay là chị để tôi nói trước với anh Trần đi, coi chừng đấy chị à , không phải chuyện chơi đâu. Mai lắc đầu:
- Thôi anh à , để tôi chịu tất cả cho. Cao thở dà i, lặng thinh... Má»™t lát sau, Trần hấp tấp trở vá» nhà , dáng Ä‘iệu tháºt vá»™i vã, bà Hai đã gá»i Ä‘iện thoại bảo chà ng vá» tháºt gấp. Sau hÆ¡n ná»a giỠở phòng bà Hai, chà ng trở vá» phòng riêng, nhìn Mai vá»›i cặp mắt khó hiểu. Mai lặng thinh, nà ng biết bà Hai đã nói thế nà o vá»›i chà ng rồi, nhưng nà ng vẫn không mở lá»i, cứ chỠđợi những lá»i trách mắng. Trần bước đến bên nà ng:
- Mai, tại sao váºy? Giá»ng chà ng nghiêm trang lạnh lùng:
- Tại sao em đối vá»›i mẹ như thế? Mẹ vẫn đối vá»›i em như bát nước đầy, vẫn săn sóc cho em từng chút má»™t, tại sao em không biết mà còn hà nh động như thế? Mai lặng thinh nhìn chồng, đôi mắt ươn ướt, nhưng nà ng vẫn chưa nói má»™t lá»i. Trần thở dà i:
- Em đổi tánh rồi sao Mai? Hai dòng lệ chảy dà i trên má Mai:
- Không, em vẫn yêu anh...
- Anh biết nhưng tánh em thay đổi đến độ không ai có thể hiểu em được nữa... Em có tâm sá»± gì không? Mai lắc đầu lặng thinh... Trần há»i tá»›i:
- Hay gia đình có gì là m cho em bất mãn hay anh có thiếu sót gì với em không? Mai ấp úng:
- Anh... Anh không hiểu được đâu...
- Tại sao? Em nói cho anh biết Ä‘i... Mai vẫn không nói, nà ng chỉ cúi đầu nước mắt chảy quanh đôi má gầy cá»§a nà ng. Trần thấy lòng mình má»m nhÅ©n trước những giá»t lệ cá»§a vợ nhưng nà ng cố nghiêm giá»ng:
- Mai, lau nước mắt đi, đến xin lỗi mẹ. Mai khe khẽ lắc đầu, Trần cau mà y:
- Äi ngay Ä‘i em! Mai nhìn chà ng, nà ng vẫn lắc đầu:
- Không... Em đâu có lỗi gì... Trần nói nhanh:
- Anh bảo em phải đi xin lỗi mẹ.
- Không... Em không Ä‘i. Trần tức giáºn:
- Em phải đi, nghe không? Mai uất ức:
- Anh đừng bức bách em, em không có lỗi gì tại sao em phải xin lỗi mẹ. Trần hất mạnh vai nà ng:
- Tôi bức bách đó, dầu ai Ä‘i nữa mẹ muốn là phải xin lá»—i, mẹ là ngưá»i lá»›n nhất trong gia đình nà y. Tôi là con trai má»™t cá»§a mẹ, tôi không thể để vợ tôi lá»™ng vá»›i mẹ tôi được, em muốn cho thiên hạ chá»i và o mặt tôi là quân bất hiếu phải không? Nếu em là má»™t ngưá»i còn biết suy nghÄ©, tôi yêu cầu em hãy Ä‘i xin lá»—i mẹ ngay. Trần quả quyết hÆ¡n:
- Chỉ còn có một cách duy nhất ấy mà thôi em phải đi xin lỗi mẹ, bằng không... Mai vụt ngẩng lên:
- Anh đã nhất quyết bắt buộc em?
- Phải... Mai mÃm môi đứng dáºy, bước tá»›i bên chà ng:
- Em sẽ xin lá»—i, sẽ là m ngược lại vá»›i em nếu anh đã muốn thế, em Ä‘i đây, em Ä‘i xin lá»—i mẹ đây. Trần hÆ¡i cau mà y, phản ứng cá»§a Mai khiến chà ng phân vân, chà ng thấy dưá»ng như nà ng bị ép buá»™c trong chuyện gì kinh khá»§ng lắm, bây giá» thì lại biến chứng ra khác hÆ¡n nữa. Mai đã bước ra tá»›i cá»a nói tiếp:
- Em cứ kể mình chỉ là má»™t cái xác, còn những lá»i em sắp nói là do xác em nói chứ không phải tá»± em, tại anh bảo. Trần nắm tay nà ng:
- Em bảo sao? Em muốn nói gì, em xin lá»—i có chết không? Mai thở dà i, nhưng giá»ng vẫn cương quyết:
- Có lẽ sau nà y anh sẽ hối háºn... Trần ngạc nhiên, toan há»i nữa thì Mai đã quay lưng Ä‘i vá» phÃa phòng cá»§a bà Hai. Nà ng bước tá»›i trước mặt bà Hai, nói giá»ng trả bà i như Ä‘ang nói vá»›i má»™t khúc gá»—:
- Thưa mẹ, con có lá»—i, xin mẹ tha thứ cho con bần tiện, khốn nạn, đã dám xúc động tá»›i mẹ, xin mẹ rá»™ng lòng tha thứ cho. Dứt lá»i, không đợi bà Hai trả lá»i, nà ng quay lưng bước tháºt nhanh trở vá» phòng mình. Nà ng hà nh động như cái máy nhưng vẫn không tránh khá»i xúc động. Từ nãy giá» nà ng vẫn thấy tức tối, chắn ngang ngá»±c đến phát tức. Vừa ra khá»i phòng, nà ng đã thấy chóng mặt, trá»i đất quay cuồng. Mai đưa tay vịn vách, nhưng không kịp nữa, nà ng đã ngã luôn xuống đất, nằm thiếp Ä‘i. Trần hốt hoảng bước tá»›i đỡ nà ng:
- Mai... Em sao thế? Ngưá»i Mai má»m nhÅ©n trong lòng Trần nà ng không còn biết gì nữa cả. Tiếp theo, liên tiếp mấy ngà y, Mai vẫn nằm liệt giưá»ng, giữa Trần và nà ng có má»™t bức tưá»ng chắn ngang, má»™t bên chỉ liếc mắt nhìn nhau, không ai nói má»™t lá»i. Mai cà ng xanh xao và tiá»u tụy hÆ¡n, nhìn trong gương nà ng thưá»ng lẩm bẩm:
- Chắc là mình phải chết, ngưá»i mình đã mất hết sá»± sống rồi. Mai thở dà i, nà ng không can tâm chết má»™t cách oan uổng. Nà ng bước xuống lầu, dưới chân thang có má»™t gian phòng riêng dùng là m phòng Ä‘á»c sách cho Trần nhưng chà ng quá lo báºn rá»™n công việc là m ăn ngoà i xưởng itù khi và o đó để Ä‘á»c sách. Mai mở cá»a bước và o lấy má»™t xấp giấy có in hình hoa hồng mà u lợt, nà ng có ý định phải viết, viết những tâm tư mình trên mặt giấy. Trên mảnh giấy đầu, nà ng viết mấy dòng chữ: "Còn nhá»› hôm ấy, chúng ta gặp nhau bên khóm hoa... Em đã thì thầm bên tai anh... " Mùa hạ nóng bức lại đến mang theo mấy đám mưa rà o, đối vá»›i Mai những ngà y đó tháºt là dà i đăng đẳng và cÅ©ng đầy giông bão như ngoà i trá»i. Bà Hai đối vá»›i nà ng như má»™t kẻ thù địch hẳn hòi, và đó cÅ©ng là nguyên nhân cá»§a những tai nạn, những Ä‘au khổ cá»§a nà ng. Bắt đầu mùa hè năm ấy, bà Hai lại nghÄ© thêm được má»™t kế để đà y Ä‘á»a và là m nhục nà ng. Bà bắt nà ng Ä‘á»c chuyện cho bà nghe, gặp Ä‘oạn nà o nói đến chuyện những ngưá»i đà n bà dâm ô, bà bắt ngưng lại, rồi nhìn nà ng chua chát:
- Cô không khác gì con đó, thế nà o cÅ©ng bị trá»i phạt cho mà coi. Rồi sau đó bà lại dạy cho nà ng cách nói năng Ä‘i đứng.
- Cô phải bá» những lối sống chÆ¡i bá»i đó Ä‘i, cô phải há»c những cách sống cá»§a những ngưá»i đà n bà sang trá»ng. Cái bản mặt cá»§a cô, há»… nhìn qua là biết ngay. Mai không chịu nổi những lá»i chua chát đó. Có lần nà ng dầm mưa chạy tuốt ra đưá»ng, Ä‘i thẳng luôn vá» phÃa cầu sắt. Sau má»—i cÆ¡n mưa lá»›n, dòng sông Ä‘en ngầu, chảy cuồn cuá»™n... Chạy đến bá» sông thì phÃa sau lưng đã có Cao chạy theo nÃu nà ng lại. Chà ng thở hà o hển:
- Chị Mai, chị là m gì váºy? Nà ng khóc oà :
- Anh để tôi đi, để tôi đi luôn, tôi không thể nà o chịu đựng nữa được. Cao nhìn nà ng:
- Chị cố gắng mạnh dạn vượt qua khó khăn gian khổ. Chà ng thở dà i tiếp:
- Chị chịu nhục nhằn Ä‘au khổ quá nhiá»u, cÅ©ng vì yêu Trần, nếu chị quẩn trà chết Ä‘i, thì những sá»± hy sinh cÅ©ng không còn giá trị gì nữa cả. Chị hãy mạnh dạn lên, chị là ngưá»i đà n bà dÅ©ng cảm nhất mà từ trước tá»›i nay tôi không bao giá» gặp được. Có má»™t ngà y nà o đó, anh Trần sẽ hiểu chị thì sẽ có những Ä‘á»n bù cho chị. Chị Mai Æ¡i! Chị hãy mạnh dạn mà sống, vì anh Trần và vì bà o thai trong bụng. Phải, vì anh Trần và vì đứa con mà Mai không thể chết được, nà ng cúi đầu thất thểu Ä‘i theo Cao vá» nhà , và cÅ©ng từ đó Cao chú ý theo dõi sát nà ng bảo há»™ nà ng. Lúc nà o rảnh rang, chà ng tìm cách cho nà ng giải khuây. Chà ng cÅ©ng không cho Trần biết chuyện nà ng có lúc quẫn trà muốn quyên sinh, vì nà ng không muốn cho Trần hiểu lầm mình thêm. Và cÅ©ng từ đó, chẳng biết từ đâu ra thêm má»™t tiếng đồn vá» sá»± thân máºt giữa chà ng và Mai. Vá» phần Mai, sau bữa dầm mưa nà ng ngã bịnh luôn mấy ngà y. Äến khi gượng ngồi dáºy được thì mình gầy như que cá»§i, bước Ä‘i lảo đảo như má»™t bóng ma, thỉnh thoảng lại bị ngất xỉu bất thình lình. Khi tỉnh dáºy nà ng bảo Cao:
- Anh đừng cho Trần biết là m gì, vì không bao giỠảnh quan tâm tá»›i tôi nữa đâu. Tháºt ra Trần cÅ©ng có chú ý tá»›i sức khá»e cá»§a Mai, chà ng thấy rõ rà ng ngà y cà ng khô héo Ä‘i, nhưng chà ng nhìn tình hình ấy vá»›i những ý nghÄ© khác lạ. Chà ng cho rằng sở dÄ© nà ng xác xÆ¡ cÅ©ng chỉ vì má»™t ngưá»i khác! Chà ng nghi ngá» nà ng, rồi chua chát, mỉa mai nà ng luôn nhưng Mai cÅ©ng chỉ lặng thinh chịu đựng. Nhiá»u lần chà ng nằm trên giưá»ng nói má»™t mình:
- Vợ vá»›i chồng... Hừ, thằng Cao không cưới mà còn hÆ¡n... Mai trà o nước mắt, nhưng nà ng không nói gì, nà ng đã hy sinh má»™t cách hÆ¡i vô lý vì Trần. Bây giá», gia đình không còn là nÆ¡i mà nà ng thưá»ng mÆ¡ ước khi nhá», không phải là nÆ¡i trà n đầy hạnh phúc mà là má»™t nÆ¡i không kém địa ngục bao nhiêu. Trần cà ng ngà y cà ng chua chát vá»›i nà ng hÆ¡n nhiá»u lúc, chà ng vá», nà ng pha nước bưng ra:
- Anh dùng nước. Trần lÆ¡ Ä‘i, thay y phục rồi bước lại lấy ly tá»± rót nước uống, không thèm nhìn tá»›i mặt nà ng. Mai nghẹn ngà o há»i:
- Anh... Sao váºy? Trần cau có:
- Tôi có sao đâu.
- Em... Em pha nước cho anh sao anh không uống? Anh lại Ä‘i rót nước uống như thế? Anh... Trần nhún vai cắt lá»i nà ng:
- Tôi tưởng cô rót nước cho ngưá»i khác chá»›!
- Nhưng thưá»ng ngà y em vẫn rót nước cho anh mà . Trần cưá»i gằn:
- Biết đâu cô rót nước cho ngưá»i khác bấy lâu nay mà tôi tưởng lầm là cho tôi? Mai kêu lên:
- Anh Trần... Trần lạnh lùng:
- Gì thế...?
- Anh... Anh... Như thế vá»›i em sao? Trần hừ nhá»:
- Tại ngưá»i ta không tốt là nh gì vá»›i tôi mà , phụ lòng tốt cá»§a tôi quá mà . Mai chưa kịp nói gì thêm thì chà ng bước sang phòng bà Hai luôn, nà ng nằm váºt lên giưá»ng, khóc rưng rức. Nà ng vẫn im lặng không nói gì vá» chuyện oan ức cá»§a mình, ná»—i uất ức trong lòng cà ng lúc cà ng tăng cao lên mãi, nhưng Mai vẫn ráng chịu má»™t mình. Nà ng không ngá» là vì yêu Trần mà nà ng là m cho vợ chồng cà ng ngà y cà ng xa cách nhau hÆ¡n, tình yêu cá»§a hai ngưá»i bây giá» chỉ mong manh như sợi tÆ¡ trước gió, Trần sẵn sà ng cắt đứt Ä‘i bất cứ lúc nà o, trong khi Mai lại quá tiêu cá»±c. Trần thì tÃnh tình quá nông nổi, chà ng xét Ä‘oán má»™t cách tháºt nông cạn vá»›i con ngưá»i, ngưá»i sâu sắc như Mai qua những lá»i ghen ghét cá»§a ngưá»i mẹ lá»—i thá»i. Chà ng lạnh lùng nhưng nhá» nhen, để ý từng cá» chỉ cá»§a vợ, thấy cà ng lúc, nà ng cà ng Ãt nói chuyện vá»›i mình hÆ¡n thì cho rằng nà ng muốn lánh xa mình. Nhưng chà ng không nhá»› rằng má»—i lần Mai nói chuyện vá»›i chà ng, Ä‘á»u được chà ng đáp trả lại bằng những lá»i nhạt nhẽo gần như tà n nhẫn như những gáo nước lạnh tạt và o mặt Mai, như thế là m sao nà ng dám nói chuyện mãi vá»›i chà ng. Rồi má»—i lần nà ng nói chuyện vá»›i Cao, bà Hai Ä‘á»u nói lại vá»›i Trần, dÄ© nhiên là không nói đúng câu chuyện bao giá», bà nói đến ná»—i Trần chắc chắn là Mai đã yêu Cao. Má»™t lần Mai chỉ nói vá»›i Cao hai câu:
- Tôi mệt má»i quá rồi, không biết còn chịu đến bao giá» nữa.
- Tôi như chị má»™t là nói vá»›i anh Trần, hai là hai ngưá»i thôi nhau, như thế còn có hạnh phúc hÆ¡n.
- Không anh à , tôi vẫn yêu ảnh như thuở nà o. Và Trần nghe được là :
- Tôi chán ảnh lắm rồi, không biết sẽ thôi lúc nà o.
- Äúng rồi, chị thôi là phải, ngưá»i gì đâu mà ngù ngá»...
- Váºy mà khi trước tôi tưởng là yêu ảnh, nếu gặp anh sá»›m thì... Toà n là những mẩu chuyện được như thế lại thì là m sao Trần giữ mãi tình yêu vá»›i Mai được. Chà ng chán đến cùng cá»±c rồi. Má»™t hôm, thấy nà ng ngồi trầm tư bên cá»a sổ, nước mắt đầm đìa. Trần bÄ©u môi ngâm nhá»:
- Háºn ai, ai không biết Giá»t lệ vắn dà i rÆ¡i... Mai vụt há»i:
- Tôi má»›i đáng là ngưá»i háºn, anh biết em háºn ai không?
- Thánh má»›i biết. Chà ng nhún vai rồi bước luôn ra ngoà i. Trần và nà ng đã cách xa nhau quá rồi. Mai ngồi bệt xuống ghế, cÆ¡ thể như chìm nghÄ©m trong Ä‘au khổ, tuyệt vá»ng, buồn rầu. Nà ng lắc đầu nhè nhẹ, miệng lẩm bẩm:
- Anh Trần... Anh không nên nói thế, anh có biết đâu, em vẫn yêu anh như thuở ban đầu. Nhưng không bao giá» Trần nghe những câu ấy vì chà ng đâu còn muốn nghe những câu yêu đương tha thiết cá»§a nà ng nữa. Ghen tuông và nghi ngá» là m cho Trần như má» mắt, Ä‘iếc tai Ä‘i phần nà o, chà ng như khép chặt cá»a lòng, bá» Mai bên ngoà i, không cho nà ng và o nữa. Trong những ngà y dà i đầy buồn rầu và đau khổ ấy, má»™t đứa bé ra Ä‘á»i khi cha mẹ chúng cách xa lòng. Vì cÆ¡ thể Mai ốm yếu, tinh thần nà ng bị khá»§ng hoảng nên Oanh rất èo uá»™t, nhá» bé, không mÅ©m mÄ©m dá»… thương như bao đứa bé khác. Mặc dầu Trần không mấy thương, nhưng chà ng cÅ©ng chú ý nhiá»u đến Oanh biết đâu nó là con chà ng tháºt. Trong khi đó, vì sá»± ghen tức vô lý, bà Hai lại tìm cách là m cho Trần ghét bá» luôn Oanh, cháu ná»™i bà . Bà thưá»ng nói xa gần:
- Con bé tháºt kỳ, con thằng Trần mà không giống cha nó má»™t chút, giòng giống nhà nà y không lẽ bị lai? Ngôn ngữ, lợi khà cá»§a con ngưá»i nÆ¡i phát ra những tiếng yêu thương đặc biệt cá»§a con ngưá»i bây giỠđược bà Hai táºn dụng để là m má»™t khà giá»›i độc hại không kém gì các loại độc dược. Lần lần Trần mất vui, vì nghi ngá» mà chà ng mất dần tình cảm đối vá»›i con, nhiá»u lúc chà ng nhìn sững Oanh, nhìn tháºt lâu xem nó giống ai, có giống mình hay không? Oanh rất khó nuôi, thưá»ng hay khóc, hay la, Trần rất bá»±c dá»c má»—i lần bị con quấy rầy. Má»—i lần Oanh khóc, chà ng nạt ná»™:
- Khóc... Khóc mãi tối ngà y, nhức đầu muốn chết.Ủ, cứ khóc nữa Ä‘i, thá» xem mà y khóc tá»›i chừng nà o. Mai rất nhạy cảm, nà ng biết ngay là chồng không thÃch con. Nà ng cà ng Ä‘au đớn hÆ¡n... Nhiá»u khi trá»i đã tháºt khuya, ôm Oanh trong lòng, nhìn ra cá»a sổ nà ng rÆ¡i nước mắt:
- Oanh Æ¡i, con sanh ra là m gì trong khung cảnh nà y, chẳng thà mẹ chịu má»™t mình còn hÆ¡n... Con thấy không, có ai thương mẹ con mình đâu, cả ba con cÅ©ng bị ngưá»i ta lung lạc mà ! Tháºt ra thì Oanh cÅ©ng có chá»— dá»… mến, nhưng vì Trần chỉ có những thà nh kiến xấu vá» con nên chà ng nhìn Oanh ở những khÃa cạnh xấu do bà Hai đưa ra. Còn Cao thì trái lại, chà ng thấy tá»™i nghiệp con bé vô cùng, chà ng vô tình lại tá» ra quá ân cần vá»›i nó, dá»— nó từng chút mà không ngá» rằng Trần và bà Hai Ä‘ang nhìn sau lưng chà ng vá»›i cặp mắt đầy nghi ngá», ghen ghét khó chịu. Bà Hai nhân cÆ¡ há»™i:
- Con Oanh cÅ©ng kỳ, nó thÃch thằng Cao ghê Ä‘i mà mẹ cÅ©ng lạ, từ trước đến nay mẹ chưa thấy thằng con trai nà o thÃch con nÃt như thằng Cao khi đứa bé không phải là con nó. Mây mù giăng mắc khắp Hoà ng Mai Trang, dông bão sẽ tà n phá hạnh phúc cá»§a gia đình nà y! Và tráºn giông bão cá»§a trá»i đất đã mở mà n cho dông bão trong gia đình cá»§a Mai và Trần. Hôm ấy, bão tháºt to, từ trước đến nay chưa bao giá» có. Nhà cá»a lung lay, cà nh cây thi nhau gãy đổ. Mưa to dông lá»›n như thế nà y cả ngà y, thiên ám Ä‘ia hôn. Mấy cà nh liá»…u ngoà i vưá»n hoa ngã rạp, lá bay tÆ¡i tả như đà n bướm xác xÆ¡. Mấy đóa hồng cÅ©ng gãy cà nh đổ lá, từng cánh bay tan tán, lăn lốc dưới mặt đất. Hoà ng Mai Trang cá»a đóng then cà i, gió vẫn luồn và o được, là m mái ngói kêu răng rắc. Trần từ ngoà i xưởng, chạy hết tốc lá»±c vá» nhà , chạy tháºt nhanh và o cho khá»i ướt. Vừa bước và o trong, chà ng thấy Cao ẵm Oanh ngồi trong phòng khách, đùa vá»›i con bé:
- Oanh đừng khóc, đừng la nữa nhé... Äừng sợ mưa gió bão dông gì cả, lá»›n lên là m nữ anh hùng má»›i được. Mai thì đứng ká» bên cầm chai sữa lắc lắc cho mau nguá»™i. Trần tức giáºn vô cùng, chà ng nhá»§ thầm:
- "Cha, hạnh phúc ghê ta!" Chà ng im lặng bước ngang qua mặt hai ngưá»i, cởi chiếc áo mưa ướt sÅ©ng quăng mạnh lên bà n ăn. Mai há»i chồng:
- Mưa lớn lắm hả anh? Trần hỠhững:
- Bộ em không thấy à ? Mai nói:
- Chị Lan nhà mình má»›i vá» nói nước sông dâng cao lắm, chắc bây giá» cầu sắt ngáºp rồi, và o là ng cÅ©ng khó. Trần lạnh lùng:
- Mặc xác nó, ngáºp cầu hay ngáºp gì cÅ©ng được đừng ngáºp gia đình nà y là xong. Mai nhìn chồng nghẹn ngà o, thấy tá»§i thân vô cùng dù nà ng chưa biết Trần cau có vá» chuyện gì. Nà ng ấp úng:
- Anh... Anh có sao không?
- Không sao hết. Nà ng cầm bình sữa đưa cho Cao, Cao vẫn còn bồng Oanh trong tay, cho nó bú. Mai nói:
- Con Oanh sợ trá»i gầm cứ khóc hoà i, em dá»— cÅ©ng không nÃn, váºy mà anh Cao bồng lên là nó nÃn khe.
- Hừ... Trần nói giá»ng chua chát:
- Váºy còn đỡ à , nếu nó gặp tôi chắc nó khóc sáºp nhà nà y quá, tháºt là chán. Con cái gì mà là m cho tôi có cảm tưởng như tôi không phải là ... Là ngưá»i nó phải kÃnh váºy. Mai cau mà y, Trần nói thêm:
- Nhưng còn Cao, lo gì. Mai nhìn chồng:
- Anh nói như thế nghĩa gì? Trần nhún vai:
- Không có gì cả, chỉ buồn cho em...
- Buồn cho em?
- Phải. Mai ngơ ngác lẫn tức tối:
- Anh nói gì em chẳng hiểu gì hết.
- Äáng lẽ em không nên chá»n anh là m chồng mà em nên chá»n... Chá»n ngưá»i mà em thÃch đó. Mai nhìn sững Trần, run giá»ng:
- Anh nói gì kỳ váºy, anh... Trần cưá»i mÅ©i:
- Váºy là kỳ đó à ? Chà ng nhìn thẳng và o mặt nà ng, Trần có vẻ giáºn dữ ghê lắm, dưá»ng như bao Ä‘iá»u giáºn há»n, nghi ngá», phẫn uất trong lòng chà ng đã bá»™c lá»™ ra hết. Chà ng nói luôn:
- Tôi mong nếu cô muốn thân máºt vá»›i Cao xin tìm chá»— khác, đừng ở trong nhà nà y, trước mặt kẻ ăn ngưá»i ở Mai, dù sao cô cÅ©ng nên giữ thể diện cho tôi má»™t chút chá»›. Mai lặng ngưá»i:
- Anh Trần... Nà ng đã uất ức đến cùng cá»±c rồi... Äôi môi run run, nà ng nghẹn ngà o uất ức:
- Anh Trần... Bá»™ anh nghi là em vá»›i anh Cao... Trá»i Æ¡i! Cho đến cả anh cÅ©ng tin những lá»i vô tình đó! Ngưá»i ta đồn đãi báºy bạ, ngưá»i ta oán ghét em mà ... Trần nạt lá»›n:
- Äồn đãi báºy bạ à ? Tôi nói là có bằng chứng chứ không bao giá» nói vô duyên cá»›.
- Bằng chứng gì?
- Mẹ thấy cô và thằng Cao Ä‘ang nắm tay nhau thân máºt nhau, anh em, em anh vá»›i nhau mà ... Trá»i Æ¡i, khốn nạn! Chà ng xiết chặt vai Mai khiến nà ng Ä‘au đớn vô cùng, ngưá»i co rúm lại, như con gà con dưới móng diá»u hâu. Trần gằn giá»ng:
- Cô nói tháºt Ä‘i, Oanh là con ai? Mai nghe như có tiếng sét vừa nổ sát bên tai nà ng, nà ng choáng váng mặt mà y, tâm can như vỡ nát. Bên ngoà i dông bão vẫn đầy trá»i, mái ngói rung rung dưới những cÆ¡n gió tháºt vô tình. Mai đứng run rẩy, nước mắt trà o ra như suối. Nà ng muốn nói nhưng nghẹn lá»i không nói được, nà ng đã biết rõ, má»™t Ä‘iá»u mà nà ng sợ nhất đã tá»›i rồi, Ä‘á»i nà ng tan nát rồi...
- Cô nói đi, nói mau lên. Mai nấc nghẹn:
- Anh Trần... Anh tệ lắm! Trần tát mạnh và o mặt Mai nà ng ngã chúi xuống đất.
- Phải, tôi tệ lắm, tôi là một thằng ngu mà , tôi biết như thế, chỉ là kẻ bị cắm sừng là m sao không tệ? Chà ng nghiến răng:
- Nhưng tôi không bần tiện. Mai ngẩng lên, cắn chặt đôi môi đến rướm máu. Nà ng run giá»ng, ấp úng nói không nên lá»i:
- Anh... Anh Trần... Tất cả cÅ©ng tại nÆ¡i anh, em vẫn luôn luôn yêu anh, vẫn tha thiết yêu anh... Nhưng trá»i Æ¡i, như vầy là hết tất cả rồi, tại anh, anh sẽ thấy..., em sẽ chứng minh... Trần hÆ¡i chùn trước những lá»i nói cá»§a nà ng nhưng chà ng nhá»› tá»›i những lá»i đốc thúc cá»§a bà Hai, chà ng lại bÄ©u môi:
- Tháºt là đồ không biết xấu hổ. Mai gượng đứng dáºy, nói vá»›i tất cả uất nghẹn trong lòng:
- Anh Trần, em xin nói với anh một lần chót, anh đã hiểu lầm tất cả rồi... Em vẫn tha thiết yêu anh... Trần lắc đầu:
- Cô phải nói là cô yêu cái tà i sản nà y má»›i đúng. Mai gục xuống, nà ng thấy tất cả đất trá»i như sụp đổ hoà n toà n. Bên phòng kia, tiếng con Oanh khóc ré lên... Nà ng cÅ©ng nghe tiếng the thé cá»§a bà Hai:
- Hai đứa bay tháºt là tệ, anh em gần như ruá»™t vá»›i nhau mà còn gây gổ vì con đà n bà trắc nết... Hừ... Mai thấy cổ mình như nghẹn lại, nà ng tối tăm mà y mặt rồi thiếp Ä‘i không còn hay biết gì nữa. Nà ng tỉnh dáºy khi trá»i đã tối mịt, khoảng 3, 4 giá» sáng chi đó. Nà ng vẫn còn nằm dưới đất, lạnh lùng. CÆ¡n dông bão bên ngoà i đã lịm dần, nhưng mưa vẫn à o à o trên mái ngói, từng dòng nước lÅ© lượt rÆ¡i xuống đất nghe tháºt buồn... Má»™t lúc lâu, nà ng vịn thà nh giưá»ng gượng đứng dáºy quá» quạng tìm công tắc rồi báºt đèn. Nà ng ngồi trên giưá»ng lặng thinh... Có lẽ má»i ngưá»i đã ngá»§ hết rồi. Cuá»™c cãi vã ấy đã đến đâu và kết thúc thế nà o nà ng cÅ©ng không há» hay biết. Còn Oanh, tá»™i nghiệp nó có là m gì nên tá»™i mà bà nó lại nhẫn tâm từ bá» nó như thế? Nà ng gượng bước ra phòng Oanh, nó Ä‘ang ngá»§ say trong nôi. Chị Lan ngáp dà i, nhìn thấy nà ng vá»™i vã đứng dáºy:
- Thưa cô... Mai nghẹn ngà o:
- Chị săn sóc nó gÃm tôi... Tá»™i nghiệp...
- Dạ... Lan tưởng đâu đó là lá»i dặn săn sóc trong đêm nà y, chị đâu có biết đó là lá»i trăn trối cá»§a ngưá»i nữ chá»§ nhân đáng mến, đáng kÃnh nà y. Mai cúi xuống hôn con tháºt lâu, nước mắt nà ng đẫm ướt cả má Oanh.
- Ông đâu rồi?
- Dạ ngủ trong phòng khách.
- Còn Cao?
- Dạ Ä‘ang thu xếp đồ đạc định ngà y mai sẽ Ä‘i luôn. Mai lặng thinh, nhìn con tháºt lâu, nước mắt bá»—ng trà o ra khoé mắt, nà ng thở dà i:
- Con... Mẹ Ä‘i... Chị Lan ngạc nhiên nhìn theo ngưá»i chá»§ dịu hiá»n bước nhanh khá»i phòng... Mai bước thẫn thá» xuống lầu, mở cá»a và o phòng Ä‘á»c sách. Nà ng kéo ngăn tá»§ riêng lấy ra chiếc há»™p nhá», bên trong là quyển nháºt ký và những món nữ trang cá»§a Trần mua cho nà ng. Mai ngồi xuống bà n, mở há»™p nữ trang lấy quyển sách đặt lên bà n đóng há»™p trở lại. Láºt quyển sách nháºt ký, nà ng xé má»™t trang giấy có nổi nhìn hoa hồng, đặt trên bìa sách viết: "Anh Trần, Em Ä‘i đây, vì chỉ có sá»± ra Ä‘i cá»§a em má»›i có thể cho anh hiểu được lòng em, trước khi Ä‘i xa vÄ©nh viá»…n cái thế giá»›i đầy Ä‘au khổ nà y, em xin được phép nói câu:
- Em háºn anh mãi mãi... Sá»± Ä‘au đớn tá»™t cùng do mẹ trá»±c tiếp gây ra cho em và gián tiếp mượn tay anh gây cho em, em không khổ sở bằng bị anh hiểu lầm em không ngá» anh thiếu suy nghÄ© đến thế. Äây là quyển nháºt ký ghi lại tất cả những gì em đã gặp, những cảm tưởng chân thà nh nhất cá»§a em, quyển nháºt ký em viết bằng má»±c pha nước mắt má»—i lần trong phòng mẹ bước ra. Xin anh nhá»› má»™t Ä‘iá»u, em vẫn yêu anh, vẫn yêu anh hÆ¡n ai hết trên Ä‘á»i nà y. Nhưng tình yêu mình đã pha uất háºn! Những món nữ trang em để lại đây là những món mà em yêu quý nhất vì chÃnh tay anh mua tặng em, nhưng em nháºn thấy mình không xứng đáng giữ qua câu nói:
- "Cô yêu gia tà i nà y thì dúng hÆ¡n." Cá»§a anh. Em xin anh giữ lại để trao cho má»™t ngưá»i đà n bà xứng đáng khác. Trước khi mượn dòng nước rá»a mối háºn trong lòng em chỉ còn má»™t nguyện ước chót là xin anh thương gÃm Oanh, nó chẳng có tá»™i tình gì cả em cÅ©ng chẳng có tá»™i. Chắc chắn là như thế, nhưng em xin nháºn tất cả hình phạt, tất cả hình phạt do mẹ và anh ban xuống, em không muốn kẻ chịu Ä‘au khổ sau em là con cá»§a chúng mình, em láºp lại là CON CỦA CHÚNG MÃNH. Vợ cá»§a anh, Mai Tuyệt bút!" Mai bá» viết xuống, cắn môi, nước mắt đã thấm ướt lá thư cuối cùng cá»§a Ä‘á»i nà ng. Nà ng đứng lên, vá»›i tay ngắt má»™t cánh hoa hồng vẫn còn tươi trong bình, gắn và o túi áo rồi mở cá»a bước ra, Ä‘i luôn ra sân. Vưá»n hoa hồng đã tan nát, cánh hoa còn trÆ¡ lại cùi xÆ¡ xác, hoa rụng đầy sân, lá»nh bá»nh trôi dưới cÆ¡n gió. Chiếc áo bay phần pháºt dưới gió đêm, Mai rút ngưá»i và o, rùng mình khe khẽ. Nà ng nhìn lại Hoà ng Mai Trang lần cuối cùng rồi thở dà i, bước Ä‘i, những bước vÄ©nh viá»…n rá»i xa... Hai giòng lệ chảy dà i, nóng hổi, vị mằn mặn hòa vá»›i nước mưa thấm ướt mặt nà ng. Trá»i vẫn mưa, mưa mãi, trong vưá»n hoa, từng cánh hồng vẫn tiếp tục rã tan, tan rã...
Tà i sản của quykiemtu
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:53 PM .