 |
|

12-09-2008, 01:02 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 4:
Thá»i gian cứ trôi qua, công việc cà ng lúc cà ng nhiá»u, ngoà i những giá» buôn bán, va chạm ngoà i xã há»™i tôi má»›i thấy con nguá»i sao lắm nhiá»u khuôn mặt, chẳng ai giống ai, tốt xấu lẫn lá»™n và tôi thì tháºt là nhá» bé, nhưng tôi luôn tá»± ngưỡng má»™ là ở trong lòng mình, trong suy nghÄ© mình đã có hà ng tá»· khuôn mặt, cứ má»—i khi nhà n rá»—i, hay chỉ còn riêng tôi thì những khuôn mặt vô hình cứ tìm vá», và tôi tha hồ mà dùng bút Ä‘iểm trang niá»m vui, ná»—i buồn cá»§a há», trong tim tôi là cả má»™t thế giá»›i sinh sôi nảy nở vá»›i nhiá»u cuá»™c sống, nhiá»u số pháºn bao la đến bất táºn.
Cứ má»—i khi cầm bút là tôi quên mất mình, cái tên Trần Phạm Bảo Bình chợt trở nên lạ lẫm, mà tôi giá» là má»™t cô gái nghèo khó, rồi ngẫu nhiên má»™t lúc lại hoá thà nh má»™t thiên kim tiểu thư, sau đó thà nh bà cụ tóc bạc, là má»™t đứa thất tình, là má»™t ngưá»i thá»§ Ä‘oạn...Ôi, Tôi có thể mang hà ng tá mặt nạ, tôi có quá nhiá»u tình yêu, quá nhiá»u số pháºn, mà tất cả chỉ qua từng suy nghÄ©, từng cảm xúc, trà tưởng tượng, sá»± hư cấu đã tạo ra sợi dây liên kết mở đưá»ng cho tôi tìm tá»›i hạnh phúc cá»§a má»™t đứa con gái vừa há»c dốt lại vụng vá», thấy rõ mình tồn tại vá»›i Ä‘á»i quả tháºt quá khó
Lúc nà y tôi Ä‘ang viết cuốn truyện Chuổi Tương Tư, giá» Ä‘á»c lại thấy lá»i văn tháºt non trẻ, tình yêu mình viết sao thấy giản đơn quá, Ä‘á»c là hiểu chứ chẳng cần nghiá»n ngẫm như các báºc tiá»n bối lão luyện, có lẽ trà khôn cá»§a tôi lúc đó còn tà tẹo chưa đủ nháºn thức vá» chuyện tình cảm, giá» thì khác rồi tôi đã yêu, đã biết Ä‘au vì tình phụ, nhưng tôi vẫn thầm nuôi hy vá»ng ngưá»i ấy sẽ trở vá» bên tôi, và tôi thì vẫn vì ngưá»i ấy mà không ngừng ná»— lá»±c, không ngừng phấn đấu, biết đâu nhá» có sá»± sinh tồn cá»§a tôi mà tình yêu ngưá»i ấy còn hiện diện thì sao
Tôi cÆ¡ hồ lãng mạn, bay bá»—ng, chỉ thÃch viết văn như ngưá»i ta thÃch ăn cÆ¡m má»—i ngaỳ, và tình yêu tháºt sá»± đúng nghÄ©a cá»§a tình yêu đối vá»›i tôi mà nói thì chỉ như tình yêu cá»§a đứa trẻ Ä‘ang tá»± bà y trò chÆ¡i cho mình
Tôi mưá»i tám đầy ắp Ä‘am mê, tôi mưá»i tám vá»›i tuổi xuân phÆ¡i phá»›i, mối tình đầu há»c sinh giá» như mây bay gió thoảng, tình cảm lấp lững dà nh cho Nam ngà y nà o bây giá» tôi có thể khẳng định đó là tình bạn, dÄ© nhiên ká»· niệm vá» Nam, những lá»i thiết tha cá»§a Nam tôi vẫn ghi nhá»›, không sao quên được
Rồi cÅ©ng chÃnh độ tuổi mưá»i tám xinh như hoa, ngây thÆ¡, hồn nhiên mang nhiá»u khát vá»ng và hoaì baõ, tôi lại mang lấy má»™t vết nhÆ¡ đáng tiếc, má»™t vết nhÆ¡ ngu ngốc mà ngưá»i khác đã có chá»§ ý mưu hại tôi, ngưá»i khác lại là má»™t lão già năm mươi mốt, ngưá»i mà tôi phải khó khăn lắm má»›i cất nổi tiếng gá»i Dượng tư
Sở dỉ tôi gá»i Dượng tư là tại vì cô Thạnh cá»§a tôi là con thứ tư cá»§a bà ná»™i, nghÄ©a là sau ngưá»i bác thứ năm và má»™t ông chú thứ sáu thì bà ná»™i má»›i cho ra Ä‘á»i ba tôi, dượng tư như lúc đầu tôi đã giá»›i thiệu, là má»™t ngưá»i bá» ngang thừa, mà bá» dà i thiếu, quen biết cô tôi từ má»™t giáo viên dạy anh văn, còn dượng lúc đó chỉ là má»™t tà i xế xe ôm, há» quen biết nhau cÅ©ng từ sá»± đưa rước trong công việc rồi má»›i tá»›i hôn nhân, đám cưới thứ hai cá»§a cô nghe đâu được tiến hà nh lén lút, bởi bà ná»™i tháºt sá»± không thể chấp nháºn được việc là m sai trái mất tư cách nầy, há» cưới nhau rồi thuê nhà ở trá», cô tôi bắt đầu bước và o nghá» buôn bán cÅ©ng do dượng dẫn dắt.
Ban đầu là chỉ bán máy chụp hình, vá» sau có tà vốn mở ra bán thêm đồ gia dụng, công việc là m ăn thuáºn lợi thì kinh doanh qua mặt hà ng kim khà điện maý, cứ thế cà ng ngà y cà ng phất, nhưng số không có nhà nên cô cứ phải thuê nhà gần nhà ông bà ná»™i để tiện bá» qua laị, mà đứa con gái là chị há» cá»§a tôi vẫn có Ä‘iá»u kiện há»c hà nh
Rồi tá»›i cái ngà y không còn bình yên trong tâm hồn đứa con gái mưá»i tám, cái ngà y giông gió là m tôi Ä‘iêu đứng, lịch sá» cá»§a Ä‘á»i tôi được ghi laị, đánh dấu sá»± tan thương, oan uổng ngay chÃnh giữa mùa Hạ, ngà y 23 tháng 2 năm 2001
Tôi không muốn láºt lại cái ngà y ấy. Tôi không muốn đối diện vá»›i ná»—i Ä‘au naỳ, nhưng cái ngà y ấy lại nằm trong má»™t phần cuá»™c Ä‘á»i tôi, tôi không muốn đánh mất sá»± chân tháºt khi viết vá» Hồi Ký.
Và cái ngà y đáng ghét ấy hiện ra, là má»™t buổi sáng trá»i trong xanh, là má»™t buổi trưa nắng gay rắt, là má»™t buổi chiá»u á»§ dá»™t, là má»™t ngà y vô cùng khá»§ng khiếp. Hôm ấy quâỳ hà ng di động chúng tôi có lịch trình bán ở Việt Thắng, vì ngà y đó cÅ©ng là ngà y lãnh lương ứng cá»§a công nhân ở đấy
Công ty Việt Thắng nằm tuốt ở Thá»§ Äức, chúng tôi tá»›i nÆ¡i cÅ©ng đến lúc trá»i cao nắng, công việc đầu tiên là đem hà ng hóa ra khá»i thùng xe, những thùng hà ng to đùng, tôi và cô tôi phải khệ nệ lắm má»›i nhấc xuống được, còn ông dượng và gã tà i xế cÅ©ng hì hục khiêng vá»›i nhau, khi hà ng hóa được xếp yên má»™t chá»— cố định thì ba ngưá»i chúng tôi bắt đầu dá»±ng rạp, che tấm bạc, sau đó thì trình bà y mặt hà ng sao cho mát mắt, mà không kém phần sang trá»ng
Mãi đến muá»i má»™t giá» ba mươi lăm phút công nhân má»›i bắt đầu lục tục kéo ra. Äây là lần thứ sáu tôi tá»›i đây, cÅ©ng là lần thứ sáu tôi chứng kiến cảnh mua bán náo nhiệt, cảnh thuáºn mua vừa bán, cảnh tranh cãi vỠđơn giá, cảnh khen chê vá» sức bá»n cá»§a món hà ng, và cô tôi thì cứ không ngá»›t khua môi đánh lưỡi, nói sao cho vừa lòng khách tá»›i, cho đẹp lòng khách Ä‘i quả là khó, tôi cÅ©ng bán phụ và i món lặt vặt. Khi công nhân và o là m ca chiá»u quâỳ hà ng tôi chợt yên ắng, giữa đồng hoang hiu quạnh lại có má»™t xà nghiệp má»c lên kể cÅ©ng hay, cô tôi ngồi kiểm tra sổ sách và tiá»n bạc xem bán có nhiá»u hÆ¡n hay Ãt hÆ¡n, ông dượng có vẽ thư thả ngồi phì phèo đốt hết Ä‘iếu thuốc naỳ, lại Ä‘iếu thuốc khác, rung rung Ä‘uì, thỉnh thoảng có liếc nhìn tôi soi moÃ, không biết ông ta Ä‘ang toan tÃnh gì mà tá»± cưá»i má»™t cách bà hiểm
Ông ta tá»›i rá»§ rÄ© rù rì vá»›i cô tôi chuyện gì đó, linh tÃnh tôi chợt nhiên cÅ©ng bất an, rồi hai giá» trưa cô tôi bảo cần phải Ä‘i giao hà ng cho má»™t bà khách chắc tÆ¡i tối mịt má»›i xong, nhá» dượng và tôi bán luôn ca chiá»u rồi tá»± thu dá»n vá», tôi cà ng bất an nhiá»u hÆ¡n, Khi cô tôi chuẩn bị Ä‘i, lại ghé và o tai dượng thì thaò, rồi nhìn tôi dè dặt. Không biết hỠđã nói những gì, nhưng tôi dám chắc là sẽ có chuyện không hay xảy đến vá»›i mình
Quả tháºt linh tÃnh tôi trúng phóc, ca chiá»u bán không được nhiá»u như ca sáng, khi không còn má»™t bóng công nhân, tôi và ông ta thu dá»n hà ng cho và o thùng đóng băng keo niêm phong, thu dá»n gần xong thì bác tà i xế xe tải cÅ©ng vừa kịp tá»›i, đột nhiên ông ta bảo tôi mở tá»§ tiá»n xem còn xót đồng nà o không, tôi ngoan ngoản là m theo mà đâu biết mình Ä‘ang dần sa và o cạm bẫy cá»§a loaì ác tặc.
Tôi kéo há»™c tá»§ tiá»n thì thấy còn sót ba tá» giấy hai chục ngà n, tôi vá»™i mang ra giao cho gã, gã giá»±t lấy rồi vá» sá» sá» túi áo sÆ¡ mi, sau đó thá»c sâu và o túi quần cá»§a y, y chợt kêu lên:
-Không biết cô mà y có mang chìa khóa nhà đi theo không nữa? Bình mau mở túi xách xem có chìa khóa nhà trong ấy không?
Ông ta bảo bằng cái giá»ng ra lệnh, tôi cứ tưởng là thiệt, ông ta cần tìm chìa khóa thiệt, nên cÅ©ng láºt Ä‘áºt chạy đến mở túi và lục tìm, nhưng chẳng thấy gì cả ngoaì má»™t xấp giấy bạc đủ mà u xanh Ä‘á»,tôi chẳng để ý gì tá»›i xấp giấy bạc ấy. không phải tiá»n cá»§a mình thì không cần quan tâm, nhưng tôi đâu ngá» cái mình không quan tâm lại chÃnh là dây thòng lá»ng vô hình tá»± treo cổ mình
Không bắt gặp chià khóa nà o cả, tôi la lớn:
-Không thấy chìa nà o trong nà y cả dượng à !
Tôi quay ngưá»i định láºp lại câu nói thì thấy ông ta to nhá» vá»›i ngưá»i tà i xế, tay thì không ngá»›t chỉ và o tôi, tôi há hốc khi ông ta Ä‘i nhanh vá» phÃa tôi, và cất cái giá»ng nữa đùa nữa tháºt:
-Bình, có phải mà y định lấy tiá»n trong giõ không?- Tôi ngá»› ngưá»i chưa hiểu, hắn tiếp- Tao đã thấy tất cả rồi mà y tháºt quá lắm
-Quá lắm chuyện gì? tôi ngá» nghệch há»i. Dượng tư bảo con tìm chìa khóa nhà mà , nhưng con không thấy, con...
Ông ta sẵn giá»ng lấn lướt tôi, và nói chắc như bắp:
-Tao kêu mà y tìm chìa khóa, chứ đâu có kêu mà y trá»™m tiá»n
Trá»i, tôi tái mặt, rồi ông ta không cho tôi nói thêm lá»i nà o, vá»™i tống tôi lên xe, buông thá»ng má»™t lá»i độc địa -Mà y cứ vá» nhà đi, chá» cô mà y giải quyết, thứ con gái tham lam vô há»c
Tôi giáºn run ngưá»i nhưng không biết phải là m gì vá»›i ông ta, tôi giáºn sôi gan đến độ ú á»›, lá»i lẽ không còn tá»›i má»™t từ, má»™t câu để kháng cá»±, và ông ta thì cưá»i đắc thắng. Tôi là con thỠđã sa bẫy má»™t tên thợ săn ác nhÆ¡n, cứ thế tôi mang tâm trạng bị thương, sầu thảm vá» tá»›i nhà , nhưng trong ý nghÄ© nhất thá»i tôi tá»± trấn an mình: Bình Æ¡i sẽ không có chuyện gì to tát đâu ,mi chẳng là m gì xấu việc gì phải sợ hắn, cứ đối diện vá»›i ông ta, trắng Ä‘en thị phi cho rõ rà ng, mi hãy nghÄ© tá»›i cha mẹ và danh dá»± cuả mi, Bình Æ¡i...
Khi xe đỗ tá»›i trước cá»a nhà tôi, thì tôi vá»™i vã mở nhanh cá»a, chạy à o và o cá»a sau, tôi hà nh động máy móc, tôi không hiểu sao mình phải vá»™i và ng, chắc tại thần trà tôi mụ mẫm có phần rối rắm, nên hà nh động hÆ¡i kỳ quặc
Tôi và o nhà , nét mặt cá»§a tôi tái nhợt, việc đầu tiên mà tôi là m là đi tắm, tôi cảm thấy sá»± việc quá nhÆ¡ nhá»›p, chỉ có tắm má»›i xem ra mình còn sạch sẽ, thế là tôi Ä‘i tắm, sau đó là m cho mình tháºt gá»n rà ng, mặc cho mẹ tôi có há»i vá» công việc hôm nay, tôi cÅ©ng chẳng mà ng trả lá»i, mặc buổi cÆ¡m trên bà n nóng hôi hổi tôi cÅ©ng chẳng mà ng chú ý. Tôi lại vá»™i vã lao xuống nhà , vá»™i vã dắt xe đạp ra khá»i ngõ, rồi vá»™i vã phóng như bay tá»›i nhà ông ta
Khi tôi tá»›i nÆ¡i thì tôi thấy xe tải đã Ä‘áºu trước cá»a nhà , và ông ta cÅ©ng vừa chạy xe tá»›i, thấy tôi và chiếc xe đạp, ông ta đằng hắn giá»ng, há»i má»™t cách khó ưa:
-Xe đạp ở đâu đây, bá»™ mà y má»›i vá» nhà à Bình - Tôi chưa kịp phản ứng, ông ta đã buông giá»ng cưá»i đểu cáng và tiếp luôn - chắc phi tan hết tiá»n bạc, giấu nhẹm Ä‘i rồi phải không con, nghèo túng quá mà ...
Dượng...Tôi cứng há»ng, đôi bà n chân tôi nhÅ©n ra, đôi tay tôi thừa thaỉ, tôi không biết phải là m gì ngoaì việc nắm chặt chấn song, tôi định hét lên là tôi vô tá»™i, tôi không biết gì cả, tôi không phải kẻ trá»™m mà kẻ trôm tháºt sá»± là ông, là ông....giá»ng tôi tháºt yếu khó mà cất lên thà nh lá»i đà nh xếp gá»n và o cuống há»ng, bá»±c tức đến độ nghẹn ngaò, hai dòng nước mắt trà o ra, ngay lúc ấy cô tôi vá» tá»›i, thấy tôi và dượng, cô trố mắt há»i:
-Hai dượng cháu sau đứng đây, mau Ä‘em hà ng và o nhà đi chứ, cho bác tà i còn vá» nữa? quay sang tôi, cô nhìn ngạc nhiên - á»§a Bình bá»™ vá» nhà tắm rá»a à , hôm nay lại giở chứng gì đây?
Ông ta cưá»i bà hiểm, nắm tay cô tôi giục
-Thôi em mở cá»a mau Ä‘i, có gì và o nhà noÃ, chuyện gia đình cả thôi, mắc công con Bình nó lại xấu hổ
Xấu hổ, sao tôi lại phải xấu hổ, mà kẻ đáng xấu hổ là ông ta, má»™t đạo diá»…n kiêm diá»…n viên tà i ba, mà tôi hiện là con rối Ä‘ang bị ông ta Ä‘iá»u khiển. Tôi không thể nhịn ông ta được nữa, tôi cần phải lên tiếng, tôi... tôi chợt vụt tá»›i nắm chặt cổ áo cô tôi, mặt đối mặt, và tôi nói liên hồi không ngừng nghÄ©
-Cô Æ¡i hãy tin chaú, cháu không có là m gì xấu cả, cháu hoà n toà n bị mưu haị, cháu thá», cháu thá» là cháu trong sạch, chaú...cháu hoà n toà n trong sạch - tôi má»™t tay chỉ và o mặt ông ta và hét loạn - chÃnh dượng, dượng là kẻ xấu, dượng cuá»—m tiá»n rồi đỗ lên đầu chaú, dượng..dượng...
-Bình mà y bị thần kinh rồi - Ông ta lôi tôi ra khá»i cô, cô thì bất ngỠđến độ thụt lùi vá» sau, nhưng rồi cô tôi lấy lại bình tÄ©nh, cô lục tìm trong giõ lấy chìa khóa nhà tra và o ổ, cá»a mở cô đẩy tôi và o trong và cả ông dượng, cô tôi lại chạy bay và o nhà , mở há»™c tá»§, rồi lại chạy trở ra dúi và o tay tôi xấp giấy bạc má»™t trăm rưỡi ngà n, rồi baá»:
-Äi, Ä‘i vá» Ä‘i nhà đi Bình, có gì ngà y mai cô cháu mình nói chuyện, đây là tiá»n công mấy ngà y cá»§a chaú, nếu qua tháºt cháu trong sạch...à , mà thôi để cô há»i dượng rõ rà ng, sau đó thì sẽ tá»›i lượt cháu
-Không, cô phải tin chaú, cháu bị mưu haị, ông ta tất cả, tất cả Ä‘á»u do ông ta...
Tôi cà ng nói nhiá»u, thì cô tôi cà ng khoác tay ngụ ý bảo tôi Ä‘i vá», và tôi bước ra khá»i cá»a, láºp tức cá»a được đóng laị, tôi đạp xe vá» nhà trong Ä‘au đớn tá»™t cùng, ngà y mai, ngà y mai rồi chuyện gì sẽ xảy ra, vở kịch tồi tệ nà y tôi tham gia sẽ còn những việc kinh hoà ng gì nữa, ôi tôi tháºt ngu ngốc, lòng dạ con ngưá»i sao mà thâm độc quá, tôi sợ sệt nhìn chiếc bóng cá»§a mình in trên đưá»ng, chiếc bóng gầy còm ngã dà i trên lá»™ nà y là con bé ngây thÆ¡ được ngưá»i ta chá»n và o vai kẻ trá»™m tháºt ngoạn mục.
Äoạn đưá»ng vá» nhà tôi khá ngắn mà sao hôm nay tôi thấy xa xôi dịu vợi, lòng tôi nặng ná» và bá»™n bá» suy nghÄ©, tôi mệt má»i rÅ© rượi, và má»™t đêm dà i tôi không sao chợp mắt được, tôi Ä‘ang chá», chá» cái ngà y mai...
|

12-09-2008, 01:03 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 5:
Sáng tinh mÆ¡, khi sương còn chưa tan, ông mặt trá»i chưa tháºt sá»± tỉnh táo, chỉ có má»™t chút tia sáng lá» má» nhen nhúm phÃa chân trá»i, khung cảnh dưá»ng như còn yên ả chỉ vì má»™t sá»± chấn động nhá» mà trở nên ồn à o
Cô tôi hùng hổ dùng tay Ä‘áºp mạnh cá»a nhiá»u lần, tiếp theo sau là hà ng loạt tiếng kêu cá»a, hết gá»i tên ba tôi lại gá»i tên mẹ tôi, cả bà ná»™i tôi hôm ấy cÅ©ng bị má»™t phen trá»i long đất lỡ, chú thÃm tôi cÅ©ng giáºt nhảy nhá»m ngưá»i, chỉ riếng tôi là nhắm nghiá»n mắt, bịt chặt hai tai, phá»§ chăn trùm toà n thân, nằm trong mùng.
Trong mùng tôi nghe thấy hà ng loạt tiếng bước chân chạy xuống nhà , tôi nghe giá»ng bà ná»™i tôi giục ba tôi xuống xem chuyện gì, mẹ tôi thì mau mở cá»a, còn cô tôi vì mất giấc ngá»§ ngon mà lầm bầm trong miệng câu gì đó, tôi nghe không rõ, mà tôi cÅ©ng chẳng còn chút tâm trà nà o mà nghe ngóng, khi tôi nghe tiếng mẹ tôi gá»i giáºt tên tôi
-Bình, Bình mau thức dáºy, cô tư có chuyện há»i thăm con đó! không đợi tôi lên tiếng mẹ đã giở mùng và mở tung chiếc chăn ra, để lá»™ má»™t khuôn mặt trắng xanh, tôi gượng ngưá»i dáºy, vá» há»i:
-chuyện gì hả mẹ? tôi giáºt bắn ngưá»i linh tÃnh bảo tôi phải ngước mắt nhìn lên. Cô tôi vá»›i khuôn mặt hốc hác, vá»›i đôi mắt thâm quầng Ä‘ang khoanh tay nhìn chòng chá»c và o tôi, ánh nhìn như có lá»a là m lòng tôi nóng hôi hổi, tôi thừa biết vở kịch lại sắp chuyển cảnh và diá»…n viên bất đắc dÄ© lại phải lên sân khấu trong tấn tuồng ô nhục
-Bình. Cô tôi cất cao giá»ng gá»i, bà ná»™i tôi tò mò nên cÅ©ng tá»›i gần xem thá»±c hư, không chỉ có bà ná»™i, mà ba mẹ, chú thÃm cÅ©ng quây quần xung quanh tôi, những ánh mắt hiếu kỳ như những mÅ©i dao **c khoét trái tim tôi
-Bình. Cô lại gá»i, cô nói sau hÆ¡i thở dồn dáºp-Có phải tất cả tiá»n bạc trong giá» là do con lấy không Bình
-Trá»i, không! con không có lấy. Tôi vá»™i phản kháng- con không há» lấy cô hãy tin con
-Tin mà y. Cô tôi hét toáng- tin mà y để rồi nuôi ong tai áo, nuôi khỉ dòm nhà à , tao không ngá», không ngá» mà y hư đốn như váºy Bình à , sao mà y phải là m váºy- cô tôi rươm rướm lệ, tôi biết cô tôi Ä‘ang xót xa vì đồng tiá»n mồ hôi nước mắt, mà còn xót xa vì tình thương quyến thuá»™c bị rạn nứt- Mà y cần tiá»n lắm à , mà y nhắm mà y ăn nổi những đồng tiá»n xương máu mà không bị ray rứt, dằn vặt lương tâm không, tao đâu có bạc đãi gì mà y mà mà y lại đối xá» vá»›i tao như váºy, mà y...
-Con không lấy tiá»n gì cả, cô đừng hồ đồ, đừng vá»™i kết án, ông ta má»›i là kẻ xấu, ông ta má»›i tháºt là tên trá»™m. Tôi cắt ngang lá»i cô tôi bằng những tiếng gà o bi thương
Bà ná»™i tôi nghiêm mặt há»i cô tôi:
-Chuyện gì váºy Thạnh, cháu nó là m tá»™i tình gì mà con tá»›i đà n áp tinh thần nó dữ váºy, tiá»n bạc mất ra sao con nói rõ cho má nghe xem?
Cô tôi bù lu bù loa, vừa khóc, vừa vói tay ngắt nhéo tôi, ba tôi vội ngăn cản bằng cách lôi cô tôi ra, mẹ tôi thì ôm chầm lấy tôi che chắn, tôi cũng khóc ngất khi nghe cô tôi kể lại diễn tiến quá trình sự việc cho nội tôi nghe qua sự nghe lại từ chiếc miệng thêu dệt của ông dượng, cô tôi đau khổ nói:
-Mẹ xem đó, con Bình nó cả gan lấy hết tiá»n bạc con bán được, chồng con bảo nhá» nó Ä‘i lấy chìa khóa nhà , ảnh không há» biết chìa khoá nhà con giữ, trước khi Ä‘i con đã có nói rồi, váºy mà ảnh con sai bảo nó, ảnh kÃch thÃch lòng tham lam cá»§a nó, má»™t đứa từ nhá» thiếu thốn đủ thứ như nó, thấy tiá»n là mắt sáng rỡ, ảnh bảo nó đã ẳm trá»n số tiá»n cho và o túi quần cá»§a nó, nó...
-Trá»i đất, có chuyện nà y sao Thạnh- bà ná»™i sa sầm nét mặt - thế con mất bao nhiêu?
-Hai triệu đồng- cô tôi nói nhanh- toà n tỠnăm mươi, với một trăm không à , mẹ, mẹ kêu nó trả cho con đi
Bà ná»™i nhìn tôi, bà không tin tôi là đứa cháu hư há»ng, nên nói lá»i bênh vá»±c:
-Chắc con đùa rồi, là m sao nó có thể lấy số tiá»n lá»›n như thế, có lấy giá»i lắm và i ba chục là hết sức, còn hai triệu chắc không thể nà o đâu!
Chú thÃm tôi lắc đầu, ba tôi nhìn tôi thương hại, mẹ vẫn ôm chặt lấy tôi, anh chị tôi ngá» nghệch, câu chuyện vẫn chưa rõ rà ng, câu chuyện mÆ¡ hồ đến khó mà tin, tôi cảm thấy mệt má»i, thần kinh tôi căng thẳng, mắt tôi nổ Ä‘om đóm, má»i váºt trong nhà xoay mòng mòng, choáng voáng và ...tôi ngất Ä‘i không rõ chuyện gì xảy ra kế tiếp
Khi tôi tỉnh dáºy thì đã quá mưá»i hai giá», tôi thấy mình vẫn còn nằm trên chiếu, toà n thân vẫn còn phá»§ chăn bông, đầu tôi nặng trịch, mắt tôi hÆ¡i ươn ướt, có lẽ tôi đã khóc cả khi ngất, và má»i việc ban sáng dần trở vá» trong trÃ, tôi nhá»› lại tất cả, tôi rùng mình sợ haÄ©, trán và bà n tay tôi Ä‘á»u toát mồ hôi lạnh, xung quanh tôi yên ắng đến lạ thưá»ng, thá»i gian lẳng lặng trôi qua, tôi không muốn hồi tưởng lại câu chuyện, nhưng cà ng muốn xoá Ä‘i thì cà ng nhá»› nhiá»u hÆ¡n, mệt má»i quá tôi lại thiếp Ä‘i
-Bình, Bình...-Tiếng mẹ tôi goị, bà n tay mẹ lay nhẹ vai tôi, tôi từ từ mở mắt, những tia sáng yếu á»›t cuối cùng cá»§a buổi chiá»u lá»t và o mắt tôi chói loà , mẹ tôi dùng má»™t tay sá» trán tôi, má»™t tay thì đỡ nữa thân ngưòi tôi ngồi dáºy, mẹ baá» - Con ăn tà cháo thịt Ä‘i cho khoẻ ngưá»i, nằm ì má»™t chá»— cÅ©ng đâu giải quyết được chuyện gì!
Mẹ tôi, ngưá»i thở dà i thừơn thượt, nghe giá»ng nói cá»§a ngưá»i mà tôi thấy xót xa quá, bất giác tôi xúc động mạnh, tôi vòng tay ôm tháºt chặt mẹ, tôi nói qua là n sóng lệ:
-Mẹ Æ¡i, mẹ hãy tin con, con không phải là đứa xấu xa đâu? con không bao giá» là m má»™t việc để mình bị ngưá»i khác rẽ rúng đâu? con bị ngưá»i ta haị...ngưá»i ta vu thống con, mẹ, mẹ hãy tin con, con hoà n toà n trong sạch...
Mẹ đưa tay lau mắt tôi, hôn lên mái tóc dà i đen mựơt của tôi:
-Tội nghiệp, tội nghiệp con tôi!
Mẹ cÅ©ng khóc, ngưá»i vá»™i lấy chén cháo từ chiếc khai đặt kế bên rồi đút từng muá»—ng, tôi ăn, chén cháo nóng bốc khoÃ, thÆ¡m hương hà nh lá và mùi tiêu cay nồng, tháºt ấm áp, chợt đứa em gái bé xÃu má»›i lên mưá»i cá»§a tôi từ ngoà i Ä‘i vaò, nó nhìn tôi tròn xoe đôi mắt, hình như nó cÅ©ng khóc, nó rụt rè noÃ, nó nói từng chữ má»™t như sợ tôi nghe chẳng rõ:
-Ba, muốn gặp chị!
Thì ra nó đến là để truyá»n khẩu lệnh, tôi hÆ¡i ái ngaị, nhưng mẹ tôi chợt baá»:
-Ä‚n cháo xong con cứ mạnh dạng ra gặp ba, chắc ba con ...à , mà thôi đừng nghÄ© ngợi lung tung, ăn ngoan cho khoẻ mà còn ra gặp ba, đừng sợ gì cả, ba con là ngưá»i hiểu chuyện mà !
Tôi gáºt nhẹ đầu bình tâm, nhưng trong lòng cÅ©ng mang nhiá»u ngổn ngang, lo lắng. Má»i lo lắng chợt tan Ä‘i là khi tôi bắt gặp nụ cưá»i cá»§a ba, nụ cưá»i hà m ý trấn an, nụ cưá»i xua tan má»i suy nghÄ© vẩn vÆ¡, và đó là lần đầu tiên tôi nghiêm túc nói chuyện vá»›i ba:
Ba tôi, ngưá»i chỉ há»i vá» quá trình sá»± việc bị mất trá»™m, tôi thà nh tháºt kể lại hết không bá» xót chi tiết naò, ba tôi nghe xong ngưá»i chỉ phán má»™t câu chắc nịch:
-Ba tin con trong sạch Bình à !
Thế rồi ngưòi bá» Ä‘i, khi ba tôi trở vá» thì trá»i đã khuya, ba tôi uống rất nhiá»u rượu, rượu là m ba tôi Ä‘iên loạn, ba buông ra những lá»i mắng nhiếc, nhục mạ cô tôi, bảo cô tôi là ngưòi đà n bà không đứng đắn, ngoại tình, phản bá»™i chồng, và ba tôi chá»i rÅ©a luôn cả ông dượng, nói ông ta là quá»· râu xanh, phưá»ng dụ dá»—, là thứ chẳng ra gì, trá»™m cắp... tóm lại ba tôi là m mẹ, bà và anh em tôi hoảng hốt, em gái tôi khóc ngất, anh tôi thì can gián, mẹ là ngưòi lăn xăn, hết chạy Ä‘i tìm khăn khô nhúng nứơc lau mặt ba, thì lại chạy xuống bếp vắt chanh giã ruợu, chỉ riêng bà tôi tâm trạng có tà nặng ná», tôi thấy bà có vẻ buồn phiá»n, không buồn phiá»n sao đựơc khi chị em trong nhà lại mất hoà khÃ, mà tất cả Ä‘á»u bắt nguồn từ má»™t đứa cháu gái khá» khạo
|

12-09-2008, 01:03 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 6:
Những ngà y nối tiếp theo Ä‘á»i sống, tôi có nhiá»u biến động, những tuần lá»… dà i tôi sống trong niá»m Ä‘au, tôi không còn cái tâm trạng ngồi hà ng giá» sáng tác văn, tôi không còn vẽ vá»i và ca hát tiêu khiển, mà thá»i gian cho tôi chỉ là nhá»ng khoảnh khắc mặt á»§ mà y dá»™t, bà cô và ông dượng cứ như là hai ngôi sao quả tạ chiếu và o sá»± vô tư cá»§a tôi. Tôi không còn vô tư nữa, tôi đã ý thức được đâu là tháºt thà , đâu là dối trá, cái gá»i là tình nghÄ©a má»™t nhà hoà n toà n sáo rá»—ng
Há» cứ cách hai ngà y là lại tá»›i tìm tôi, không mắng nhiếc tháºm tệ, thì lục lạo đồ đạc, há» bá»›i xốc hết má»i cái tá»§ cá»§a gia đình tôi, há» hết há»i bà tôi vá» má»™t ngà y cá»§a tôi là m gì? thì lại há»i cô tôi, tôi có mua sắm gì đắt tiá»n không? tôi có gì khác thưá»ng không? tôi có ra ngoaì mà vá» muá»™n không? há» tá»± há»i và há» tá»± kết án bằng má»™t câu cay cú, bà cô bảo vá»›i ông dượng:
-Chắc tiá»n bạc nó Ä‘em mua và ng, nữ trang rồi gởi nhà bạn hết mình Æ¡i!
Ông dượng gáºt đầu đồng tình. Hai vợ chồng ngoaì trung niên kẻ hò ngưá»i xướng, mẹ và anh em tôi chỉ biết câm nÃn, ba thì mấy ngà y nà y lại Ä‘i là m xa thà nh thá» chỉ có tôi chịu tráºn, bà và mấy dì có nói lá»i bênh vá»±c thì Ä‘á»u bị cô móc miếng cho là tôi đã chia phần nên má»›i khư khư bảo vệ má»™t đứa ăn cắp
Rồi cÅ©ng đến lúc tôi không còn chịu đựng được nữa, cÆ¡n giáºn trong tôi bùng nổ, như ngá»n núi lá»a phun phùn phụt, tôi đã quên mất cái đạo nghÄ©a kÃnh ná»… bá» trên, tôi đã quên Ä‘i cái phép tắc cá»§a pháºn là m con chaú, tôi đối diện há», trong đôi mắt cá»§a tôi hôm đó há» chẳng khác gì loaì ma quaà ăn thịt ngưá»i, và tôi để tá»± cứu lấy mình tôi phải tá»± chống trả, tôi biết mình cứ nhún nhưá»ng mãi sá»›m muá»™n gì mình cÅ©ng tức mà chết, nên tôi đã ngạo nghá»… ngẩn cao đầu, tôi không còn biết sợ là gì, tôi chỉ và o há», tôi nói như tát nước:
-Tôi không có ăn cắp, kẻ ăn cắp không phải là tôi, mà chÃnh là ông ta, ông ta đã lợi dụng sá»± tháºt thà cá»§a tôi mà dá»±ng lên vở kịch hoà n hão, sao cô không chịu hiểu cho tôi cÆ¡ chứ, cô cố tình bức tôi, dồn ép tôi, cô...cô là ngưá»i hồ đồ
Bà ta cũng không vừa, cũng hét như tát nước và o mặt tôi:
-Cái con ranh nà y lấy trá»™m tiá»n tao mà còn là m dữ nữa à ? Mà y tưởng tao tin những lá»i biện minh cá»§a mà y à , chÃnh chồng tao đã thấy mà y lấy tiá»n nhét và o tuÃ, như váºy còn giả được sao, đồ con gái hư há»ng, vô há»c, mất daỵ, dù gì tao cÅ©ng là cô mà y chứ..
-Nếu bà là cô tôi thì không bao giá» Ä‘i bênh ngưá»i ngoaì, bà cÅ©ng không tốt là nh gì đâu mà có quyá»n vu khống tôi
Nghe tôi trả treo cô tôi tức sôi maú, nhưng cô tôi biết là mình đang và o thế bị yếu, cô tôi sợ là m dữ nữa thì thế nà o tôi cũng huỵch tẹt hết cái quá khứ của cổ thì không hay, cô tôi chợt òa khóc, rồi quay sang cầu cạnh nội:
-Mẹ, mẹ xem nó kià , nó hung dữ với con kià , đúng là nó không có ai dạy dỗ mà ..
Bà ná»™i tôi hÆ¡i mệt, bà khó chịu trong ngưá»i, nhưng cÅ©ng gắng giữ được cái nét mặt nghiêm, bà lá»›n giá»ng:
-Mẹ mệt lắm rồi con à , chuyện cá»§a chúng con thì tá»± mà lo giải quyết, quay sang tôi ná»™i lưá»m -còn Bình, con khôn thì con nhá», mà dại thì con chiụ
Ná»™i quaỳ quả bá» Ä‘i và o buồng, và má»i chuyện cứ tiếp diá»…n từng ngà y , nhà tôi lúc nà o cÅ©ng như cái chợ bát nhaó, đến độ mẹ tôi thấy sá»± việc cà ng lúc cà ng phức tạp, mẹ không chịu nổi áp lá»±c, nên má»™t ngà y ná» mẹ đã kéo tôi và o lòng, nói lên sá»± toan tÃnh cá»§a mình
-Bình, cứ tiếp tục day dưa thế nà y không hay ho gì cả con à , mẹ nghÄ© hay là để mẹ mượn tiá»n trả phức cho bà ta
Tôi bất ngá», dÄ© nhiên tôi không chiụ, tôi không đồng ý, tôi vá»™i vã noÃ, vá»™i vã can gián, vá»™i vã chứng minh sá»± suy nghÄ© cá»§a mẹ là sai lầm:
-Không, mẹ là m thế chẳng khác nà o lạy ông tôi ở bụi nà y, lòng tá»± trá»ng cá»§a con và danh dá»± cá»§a mẹ...là m sao con có thể ngẩn cao đầu nhìn Ä‘á»i, mẹ là m như váºy con cà ng khổ tâm, mà bà ta còn cho rằng con đã ăn cắp, mẹ là m váºy vô tình cho ông ta má»™t mẻ lợi lá»›n, hạng ngưá»i như ông ta không há» biết ray rứt lương tâm đâu mà ông ta còn được thể cưá»i và o mặt mẹ con mình ngu xuẩn
-Nhưng mà mẹ không muốn con bị há» dà y vò, là m phiá»n mãi
-Con hiểu mẹ muốn tốt cho con, mẹ thương con, nhưng mẹ sẽ tháºt sá»± vÄ© dại hÆ¡n ở lòng con là ngưá»i mẹ luôn tin con, luôn đứng vá» phÃa con
Mẹ tôi gáºt gù, tôi biết ngưá»i vẫn nhiá»u rối rắm, nhưng tôi thà chết vinh còn hÆ¡n sống nhục, tôi tin cây kim trong bá»c lâu ngà y rồi cÅ©ng lòi ra, sá»± tháºt rồi sáng toả, trá»i cao có mắt, tất cả nên tuân theo tá»± nhiên
Rồi má»i chuyện cÅ©ng dần lắng xuống, bởi cô tôi chẳng tìm được má»™t tà gì thay đổi ở tôi, ông dượng tôi cà ng lúc cà ng nháºp vai tốt hÆ¡n, ông ta luôn chứng tá» mình là ngưá»i chồng gương mẫu, và quan trá»ng là ông ta thà nh công trong việc chiếm trá»n niá»m tin cá»§a cô tôi, riêng vá» tôi ngà y má»™t cà ng sầu muá»™n, tôi Ãt cưá»i, thỉnh thoảng hay thở daì. Tôi bắt đầu há»c nữ công gia chánh, thá»i gian nhà n rá»—i thì chăm sóc em, dá»n dẹp nhà cá»a...khi còn má»™t mình tôi hay ngồi bên khung cá»a sổ, mà những lúc chỉ có má»™t mình thì con ngưá»i ta luôn tìm vá» dÄ© vãng, tôi trở vá» thá»i thÆ¡ ấu, thá»i mẹ tôi còn là con gaÃ, rồi tá»›i lúc lấy chồng, sinh ra ba anh em chúng tôi, chịu trăm đắng ngà n cay, khổ aỉ, tất cả như khúc phim chiếu cháºm.
Qua lá»i kể cá»§a mẹ tôi thì mẹ tôi là trưởng nữ trong gia đình, bà ngoaị và ông ngoaị thôi nhau vá»›i lý do sống không hạnh phúc, Ãt lâu sau bà ngoaị tái giá vá»›i má»™t ngưá»i già u có, ngưá»i chồng sau có máu cá» bạc nên sá»± sản dần tiêu hao, sống vá»›i ông ngoaị má»›i, bà ngoaị hạ sinh thêm ba nam, và má»™t nữ, tuy cùng mẹ khác cha, nhưng không hiểu sao mấy chị em cá»§a mẹ thương yêu nhau và hòa thuáºn vá»›i nhau lắm. Năm mẹ mưá»i má»™t tuổi thì bà ngoaị qua Ä‘á»i, mẹ nghÄ© há»c ở nhà chăm sóc em, gánh nặng gia đình Ä‘á»u trút lên vai mẹ. Năm mẹ mưá»i bốn tuổi thì cha cá»§a mẹ rước mẹ vá» sống bên chú thÃm, anh chị em từ đó ly tán, nhưng vẫn giữ liên lạc vá»›i nhau cho đến táºn bây giá».
Tuổi thÆ¡ mẹ thuở nhỠđến lúc là thiếu nữ thì trãi qua không biết bao nhiêu thăng trầm biến cố, mẹ từng Ä‘i là m mướn, từng ăn nhỠở Ä‘áºu, từng giữ em cho ngưá»i ta, rồi đủ tuổi Ä‘i là m thì xin và o là m công nhân may ở xà nghiệp may Hòa Bình, sống nhá» nhà cô bạn và nháºn mẹ cá»§a bạn là m mẹ cá»§a mình. Cuá»™c Ä‘á»i mẹ đã thiếu thốn tình thương ruá»™t thịt, nên mẹ luôn trân trá»ng tình thương cá»§a bạn bè. Mẹ tôi đẹp lắm, nét đẹp giản đơn, những nét đẹp giản đơn thì thưá»ng không đơn giản, bởi mẹ tôi có quá nhiá»u ngưá»i theo Ä‘uổi, nhưng định mệnh khiến xuôi mẹ gặp ba để rồi trở thà nh số pháºn
Ba tôi ngà y đó hiá»n là nh, tuy có hÆ¡i xà trai nhưng xem ra là ngưá»i tá» tế, ba tôi là bạn cá»§a gia đình cô bạn mà mẹ tôi ở Ä‘áºu ăn nhá», Ä‘ang lúc tình cảm chÃn mùi thì đột nhiên ông Ngoaị tôi Ä‘i Pháp vá»›i ngưá»i vợ kế, ông muốn Ä‘em cả mẹ tôi Ä‘i theo, và ba tôi đã kiên quyết dà nh lấy mẹ, đã thá» thốt hứa hẹn sẽ bảo toà n tốt cuá»™c sống cho mẹ, thế là mẹ quyết định ở lại quê nhà , ông ngoaị tôi biết không còn cách nà o khác, đà nh yêu cầu ba tôi phải là m đám cưới vá»›i mẹ ngay trước ngà y ông xuất cảnh
Thế là mẹ tôi lên xe hoa (nói xe hoa cho sang, chứ tháºt ra chiếc xe hoa ba dà nh đón mẹ là chiếc xe lam) gia đình ná»™i bảo Ä‘i xem tuổi tuổi ba mẹ không hạp, thầy bảo rước dâu bằng xe lam, ông ngoaị tôi nhìn mẹ Ä‘i vá» nhà chồng mà không khá»i xót xa, trước ngà y ông Ä‘i, ông cầm tay mẹ gởi gắm ông bà ná»™i vá»›i nghÄ©a cá» chân tình
Mẹ tôi vá» là m dâu, mẹ tôi bá» việc là m công nhân may, mà ngoan ngoãn ở nhà là m ná»™i trợ, gia đình ná»™i trên duá»›i tá»›i hai mươi mấy nhân khẩu, nên má»—i bữa cÆ¡m mẹ tôi Ä‘á»u phải rữa rất nhiá»u chén bát, má»—i ngà y giặt rất nhiá»u cháºu áo quần, các cô chú tôi hồi ấy Ä‘á»u là sinh viên, há»c sinh, ham chÆ¡i, nhát công việc nhà , nên má»i việc lá»›n nhá» Ä‘á»u đùng đẩy hết cho mẹ tôi, ba tôi dẫu có hay cÅ©ng phá»›t lá», bởi ngưá»i cho đó là bổn pháºn đạo là m dâu
Rồi anh em tôi chà o Ä‘á»i, anh tôi lá»›n hÆ¡n tôi hai tuổi, vì là con trai đầu lòng nên được cả nhà tâng tiu lắm,ngà y ấy gia đình ná»™i còn khá giả, nên anh tôi được chiá»u chuá»™ng, từ quần áo tá»›i đồ chÆ¡i Ä‘á»u đầy đủ, vả lại ông ngoaị bên Pháp cÅ©ng hay gởi tiá»n vá» nên cÅ©ng ấm no, sung túc.
Mùa thu, ngà y 27 tháng 8 năm 1984, tôi cất tiếng khóc chà o Ä‘á»i, mẹ cha ai cÅ©ng mừng vì tôi là con gaÃ, thế là tiên đồng, ngá»c nữ Ä‘á»u đầy đủ, trong nhà đầy tiếng cưá»i, tiếng khóc trẻ thÆ¡. Nhưng sá»± chà o Ä‘á»i cá»§a tôi đã là m thay đổi bá»™ mặt gia đình, ông ná»™i là m ăn lụng baị, cha tôi thì vướng và o rượu chè, còn các chú, các dì má»—i ngưá»i má»™t hướng. Tôi giống như khắc tinh cá»§a dòng há», và cách cư xá» cá»§a dòng há» dà nh cho má»™t khắc tinh là phải Ä‘em tôi Ä‘i tháºt xa, thế là má»™t cuá»™c xung đột giữa mẹ và gia đình chồng tranh chấp, mẹ tôi vì thương tôi mà không đồng ý Ä‘em tôi Ä‘i gởi cho bà con, nhưng đó lệnh cá»§a ông ná»™i, ông cho rằng nếu tôi biến mất thì phong thá»§y nhà cá»a lại như xưa. Ba tôi cÅ©ng lâm và o tình thế khó sá»±, bên tình bên hiếu biết là m sao cho vẹn toà n. Giữa cảnh rối ren đó mẹ tôi đã can đảm đứng lên, mẹ thu dá»n hà nh lý và quyết mang tôi vá» sống vá»›i bà ngoaị nuôi ở Phạm Thế Hiển
Lúc mẹ tôi bồng tôi rá»i nhà chồng, có hai ngưá»i con trai Ä‘au khổ, má»™t là ba, hai là anh, ba tôi im lặng, còn anh tôi thì khóc cứ gá»i mẹ tôi maÄ©, trách mẹ sao không thương con, bá» con, anh tôi trông tháºt đáng thương, mẹ tôi hết lá»i dá»— dà nh, mẹ bảo sẽ vá» thăm anh, sẽ nhá»› anh nhiá»u lắm, vì hoà n cảnh chứ mẹ tôi nà o muốn, chá»n ai bá» ai. Nhưng trong đôi mắt và sá»± suy nghÄ© cá»§a trẻ con, đứa trẻ lên năm cái suy nghÄ© bao giá» cÅ©ng non ná»›t chưa thà nh hình, nhưng anh tôi đã biết căm ghét tôi lại là sá»± tháºt. Äó cÅ©ng là lý do chÃnh đáng mà anh em chúng tôi tá»›i giá» vẫn không hạp nhau.
Cuá»™c hà nh trình cá»§a mẹ con tôi đầy gian nan, và vất vả, chịu nhiá»u thiệt thoì, sống trong nghèo túng và thiếu thốn. Ba tôi vẫn thưá»ng xuyên ghé thăm, rồi ngá»§ lại nhà bà ngoaị, mẹ tôi vẫn hay lẻn vá» nhà bà ná»™i, tằn tiện tiá»n bạc mẹ dà nh dụm mua quà bánh cho anh.
Thá»i gian trôi qua, tôi lên baá»·, độ tuổi tá»›i trưá»ng, tôi không giống như những đứa trẻ khác má»—i lần nghe đến trưá»ng là sợ, trái lại tôi tá»›i trưá»ng bằng cả niá»m hạnh phúc. ChÃnh giá»a cái ngà y tôi bước chân và o ngưỡng cá»a tiểu há»c thì mẹ tôi nháºn được bức thư cá»§a ông ná»™i, từ tay ba tôi, trong thư ông viết là đã hối háºn và ăn năn, ông muốn được nhìn thấy cháu gaÃ, và mong mẹ hãy bá» qua tất cả, cho gia đình, chồng con còn sum há»p, Ä‘oà n tụ.
Mẹ tôi vẫn còn giáºn ông ná»™i, nhưng nghÄ© còn có anh tôi, còn ba tôi nên nén thương tổn, uất nghẹn mà quay trở vá».
Lần đầu tiên tôi bước vá» má»™t ngôi nhà lá»›n, có lầu cao, có cá»a rá»™ng, khác hẳn vá»›i nhà bà ngoaị nuôi vách lá nghèo nà n, ná»n tráng xi măng, váºt dụng toà n gá»— tre, ở đây thì ná»n lót gạch bông, váºt dụng bằng nhôm, đồ dùng bằng sà nh, sứ, kiểu cỠđủ cả, nhưng sao tôi chẳng cảm nháºn được sá»± thân thương ấm áp, mà trong lòng lúc nà o cÅ©ng quay quắt nhá»› vá» căn nhà vách lá cá»™t xiêu, nhá»› ngoaị, nhá»› các buổi cÆ¡m dung dị không thịt cá, chỉ tương chao, nhá»› đến phát khóc, những ngà y đầu tôi cứ khóc vì nhá»›, cứ đòi quay vá» vá»›i ngoaị, mặc má»i ngưá»i dá»— ngá»t, dụ dá»— cÅ©ng không là m dịu cái nhá»› ở lòng tôi
Bản tánh trẻ con là bản tánh mau quên, vô tư, sống lâu thì sẽ quen, nên chỉ và i tháng sinh hoạt, là m quen môi trưá»ng má»›i, gặp bạn bè đồng trang lứa chÆ¡i chung, nên tôi không còn đòi vá» vá»›i ngoaị nữa, tôi táºp thÃch nghi vá»›i cuá»™c sống, và cuá»™c sống cÅ©ng vì tôi mà mỉm cưá»i. Tôi vô tư vá»›i caà thế giá»›i cá»§a trẻ con, đâu hay biết sá»± vô tư cá»§a mình lại là cái gai trong đôi mắt ngưá»i anh trai
Anh em tôi cứ cãi vã suốt, dù không có chuyện gì anh ấy cÅ©ng cố gây chuyện cãi vã, chá»c cho tôi khóc thét lên thì anh ấy cưá»i đắc ý, anh ấy nghênh ngang á»· có ông ná»™i bênh vá»±c nên má»—i khi có dịp thuáºn tiện là cứ ăn hiếp tôi không thương tiếc, có lần anh ấy là m tôi khóc, bị ba thấy, ba đánh đòn Ä‘au anh, anh cắn răng chịu đựng, rồi đợi ba Ä‘i vắng anh ấy trút hết con giáºn lên tôi
Trẻ con thưá»ng không thù dai như ngưá»i lá»›n, má»i chuyện rồi cÅ©ng ổn, anh tôi lên cấp hai là há»c sinh giá»i nên lo há»c hÆ¡n là chÆ¡i, anh chẳng còn thá»i gian nà o mà phá rối tôi nữa, anh cà ng giá»i thì tôi cà ng dỡ, đó là sá»± tương phản trong nhà chúng tôi, anh cà ng sáng chói bao nhiêu vá» thà nh tÃch bằng khen, thì tôi cà ng lu mÆ¡ vì há»c kém, vụng vá» và hay lÆ¡ đểnh, anh tôi cà ng khá»e mạnh như chim tung cánh, cà ng vươn cao trên bầu trá»i, thì tôi sức khá»e yếu, hay Ä‘au bệnh, lúc nà o cÅ©ng ra dáng tiểu thư, cÅ©ng cần phải được chăm sóc, bảo vệ.
Năm lên tám tôi bị sốt bại liệt hai chân, cha mẹ chạy chữa khá»i bệnh,Năm lên chÃn, mẹ tôi hạ sanh má»™t tiểu công chúa, thì năm lên mưá»i gần thi tốt nghiệp tiểu há»c tôi bị sốt xuất huyết, tưởng không qua khá»i thì nhá» trá»i gia há»™ nên tôi lại tiếp tục sống, rồi má»—i khi trá»i trái gió, nhất là mùa đông tôi hay bệnh phong thấp, thỉnh thoảng bệnh thiếu máu lại xuất hiện dà y vò tôi. Mẹ tôi Ä‘i mua tá» vi cho tôi, thì trong tá» vi bảo số tôi Ä‘oản mệnh...Rốt cuá»™c tuổi thÆ¡ tôi vui Ãt buồn nhiá»u, không êm Ä‘á»m bằng phẳng, nhưng bù lại tôi có năng khiếu, tôi vẽ rất đẹp, tôi khéo tay có thể tá»± là m ra đồ chÆ¡i cho mình...tá»›i khi hiểu chuyện, biết mÆ¡ má»™ng, yêu đương...tôi mưá»i lăm biết là m thÆ¡ tình, muá»i sáu Ä‘am mê tiểu thuyết nên bắt chước ngưá»i ta viết văn, câu chuyện tôi viết chẳng có độc giả, chẳng lá»i phê bình, chỉ có tôi má»™t mình tá»± viết, tá»± Ä‘á»c, thà nh thá» tôi thất baị, văn tôi viết chẳng có hồn, đơn giản và ấu trÄ©. Nhưng tôi luôn ná»— lá»±c và cố gắng, mong sao Ä‘i trá»n vẹn con đưá»ng mình đã chá»n. Thế thôi!
|

12-09-2008, 01:03 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 7:
Tôi vì chuyện yêu đương mà thi há»ng tốt nghiệp năm lá»›p chÃn, hai năm nằm nhà nếu không viết thÆ¡ là m văn thì tôi quả tháºt rất vô dụng. Nhá» viết văn mà tôi má»›i tìm thấy lẽ sống cá»§a Ä‘á»i ngưá»i. Tôi thưá»ng bảo vá»›i hai đấng sinh thà nh cá»§a mình rằng:
-Nếu con không viết văn, không sáng tác thơ thì con sẽ không tồn tại
Câu nói ấy tôi đã phát biểu cái tôi cá»§a chÃnh mình, cha mẹ tôi cứ lắc đầu trước cái tÃnh gà n dở cá»§a tôi, dù không ai hiểu tôi, á»§ng há»™ chà hướng tôi, nhưng tôi biết sẽ có má»™t ngưá»i sẵn sà ng dìu tôi Ä‘i tá»›i thiên đà ng cá»§a ước mÆ¡, ngưá»i đó lại chÃnh là bản thân tôi. Thượng đế có thể tạo ra những chiếc cầu, nhưng không thể dắt há» qua những chiếc cầu ấy! nên tốt hÆ¡n hết là mình tá»± bước Ä‘i bằng chÃnh sức cá»§a mình
Dòng hồi ức khép laị, vụ án trá»™m tiá»n rồi cÅ©ng chìm dần, kẻ trá»™m tháºt sá»± tá»›i giá» vẫn chưa lá»™ chân tướng. Công việc má»—i ngà y tôi phải là m là nấu má»™t bữa cÆ¡m trưa sao cho ngon, thá»i gian rãnh thì nghiá»n ngẫm má»™t cuốn tiểu thuyết naò đó cá»§a Quỳnh Dao, khi tâm hồn ngáºp trà n cảm xúc thì bà y giấy viết, và viết tháºt nhiá»u, niá»m vui vá»n vẹn được nghe má»™t đĩa nhạc sến, tháºt buồn, tháºt trữ tình.
Có nhiá»u bạn bè hoỉ: Tại sao tôi lại chá»n bút danh Trưá»ng Phi Bảo? bút danh giống tên cá»§a kiếm khách thá»i cổ, nghe hay hay...Tôi nghÄ© việc đặt bút danh cho má»™t ngưá»i sáng tác tháºt ra cÅ©ng rất quan trá»ng, đòi há»i phải có ý nghiã, phải có hoa từ, mỹ nghệ, sao cho xứng vá»›i tà i năng cá»§a mình, sao cho má»™t khi ngưá»i ta Ä‘á»c có thể liên tưởng được con ngưá»i ấy. Nhưng vá»›i tôi thì không, Tôi thấy thÆ¡ mình chẳng có gì đặc biệt, vã lại chắc gì thÆ¡ mình sẽ được đăng trong vô số các bà i thÆ¡ hay khác, mà bút danh mang ý nghÄ©a để là m chi, khi chÃnh bản thân mình đã từ lâu má»i ngưá»i cho là sống vô nghÄ©a, há»c hà nh không tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn, khá» khạo đến đáng thương, lại mắc chứng bệnh hoang tưởng...tôi trong con mắt cá»§a gia đình trừ ba mẹ tôi ra, tôi cÆ¡ hồ chỉ như hạt cát nhá» nhoi, là con vịt xấu xÃ.
Tôi lấy bút danh Trưá»ng Phi Bảo chẳng qua vì tôi ngưỡng má»™ hai giá»ng ca trong nước và ngooà i nước. Ca sÄ© Äan Trưá»ng và Phi Nhung, má»™t giá»ng ca ngá»t ngà o sâu lắng vá» quê hương, má»™t giá»ng ca trữ tình lãng tá» rất trẻ trung, hai giá»ng ca đã má»™t thá»i tôi mê qua những bà i hát Hôn Môi Xa, Emai tình yêu, Ảo Má»™ng tình yêu...Bông Äiên Äiển, Tình ngăn đôi bá», Hoà ng hôn mà u tÃm...ngoà i nghe hai giá»ng ca nà y ra thì tôi chẳng nghe giá»ng ca nà o nữa, chÃnh vì váºy tôi lấy tên hai ngưá»i ghép laị, chữ Bảo chÃnh là ám chỉ cuá»™c Ä‘á»i tôi giông Bão và biết bao giá» giông bão má»›i tan Ä‘i.
Trong những lúc lòng tôi trống trãi, thì hình ảnh chiếc áo dà i trắng cứ bay vá»n trong trÃ, tôi nhá»› bạn bè, nhá»› trưá»ng lá»›p, nhá»› tuổi hoa niên, nhá»›...nhiá»u ná»—i nhá»› quay quắt, và cái khát khao được cắp sách bùng lên mãnh liệt. Tôi không há»c được ở phổ thông, thì há»c ở bổ túc. Tôi cắt bá» mái tóc daì, để tóc ngắn, tôi mang cặp kÃnh cáºn tô Ä‘iểm cái khuôn mặt bầu bÄ©nh má»™t nét đáng yêu
Cuá»™c Ä‘á»i tôi lại bước sang trang khác.
Việc há»c má»›i bằng đầu đựơc và i tháng, thì mẹ tôi đùng má»™t cái thất nghiệp, bởi mẹ không chịu nổi sá»± áp bức, bóc lá»™t cá»§a bà chá»§ nguá»i Hoa. Mẹ tôi là ngưá»i có thừa lòng tá»± trá»ng, tá»± ái và luôn là ngưá»i sẵn sà ng từ bá» má»™t thứ gì đó không hợp vá»›i lòng mình. Cha tôi cÅ©ng gặp váºn xuôi, là m ăn thua lá»—, ông uống ruợu hầu như cả ngà y không biết chán.
Kinh tế gia đình tôi lâm và o khá»§ng hoảng trầm trá»ng, má»—i bữa ăn trở nên sÆ¡ sà i, má»™t bó rau muống, và i ba trứng vịt luá»™c giầm nuá»›c nắm cÅ©ng ăn ngon, khi gạo gần hết thì nấu cháo trắng ăn vá»›i khô vẹt cÅ©ng đắc ý. Hết tiá»n thì Ä‘i mựơn từ các cô chú và i ba chục để tằn tiện chi tiêu, nói chung cuá»™c sống thì thiếu thốn, phải lo cho ba đứa con ăn há»c là cả má»™t vấn đỠto tát
Năm đó tôi Ä‘áºu tốt nghiệp lá»›p chÃn hệ bổ túc, kỳ thi thầy cô gác cÅ©ng ná»›i tay nên nhóm chúng tôi ai cÅ©ng Ä‘áºu hết. Nhóm chúng tôi gồm chÃn ngưá»i, tuổi tác không ai bằng ai. Ngưá»i lá»›n tuổi nhất nhóm là cô Mai, cô hiện công tác ở bệnh viện chấn thương chỉnh hình ngoà i quáºn Nhất, cô độ khoảng ba mươi mấy tuổi, có chồng và hai đứa con gái, kế tiếp là anh VÅ©, anh ấy từ VÅ©ng Tà u lặn lá»™i lên đất Sà i Gòn mưu sinh, tôi quý anh lắm, mà anh cÅ©ng quý tôi nữa, anh hai mươi chÃn tuổi, ngoà i ra thì con có Trinh, Tuấn lá»›n hÆ¡n tôi hai tuổi, Hà n My có lẽ nhá» tuổi nhất nhóm, nhưng là cô bé linh động và sống hết mình vá»›i bạn bè. Nhóm chúng tôi hoà đồng, thân thiết như gia đình, thưá»ng tụ há»p những ngà y nghÄ© Ä‘i chÆ¡i, hoặc sang nhà cô Mai bà y biện Ä‘i chợ rồi vá» nấu ăn.
Ai cÅ©ng có công ăn việc là m ổn định cả, Hà n My cÅ©ng thế, chỉ có tôi còn nằm trong giai cấp chìa tay, nên nhiá»u lúc Ä‘i chÆ¡i thấy ai cÅ©ng bá» tiá»n ra khao mình, tôi thấy mặc cảm lắm, nhưng má»i ngưá»i hiểu tôi, chẳng ai là m tôi buồn hết
Chúng tôi Ä‘áºu tốt nghiệp má»™t phần cÅ©ng do ná»— lá»±c, còn má»™t phần phải nói là may mắn. Thi Ä‘áºu rồi thì Ä‘i ăn mừng thế là chúng tôi chá»n nÆ¡i tổ chức vẫn là nhà cô Mai. Hôm ấy Hà n My không tá»›i dá»±, nhá» vá»™i vã vá» nhà báo tin vá»›i cha mẹ, thà nh thá» chỉ có tám ngưá»i. Äang nháºp tiệc vui vẽ đột nhiên anh VÅ© há»i:
-Sao không thấy anh Thanh váºy? tôi có má»i anh ấy mà , anh ấy gáºt đầu, sao giá» lại không thấy?
-Chắc ngưòi ta báºn vá» vá»›i vợ con hÆ¡i đâu mà đi chÆ¡i vá»›i lÅ© trẻ ranh, con nÃt không ra con nÃt, ngưá»i lá»›n không ra ngưá»i lá»›n như chúng mà y - cô Mai đáp lá»i anh bằng giá»ng pha trò, cả bá»n cưá»i sặc sụa
Tháºt ra thì anh Thanh là ngưòi đã có gia đình, có Ä‘iá»u chưa có con, vợ anh ấy là giáo viên mầm non, anh là m việc ở Bưu Ä‘iện, anh tá»›i vá»›i việc há»c do cÆ¡ quan yêu cầu, anh thi há»ng năm ngoái, năm nay anh chỉ và o ôn, để thi laị, trong lá»›p tôi có lúc để mắt tá»›i anh, bởi anh có khuôn mặt như tà i tá», má»—i lúc anh cưá»i thì phải nói là tôi đứng tim, vì nụ cưá»i anh sáng ngá»i, răng anh trắng như ngà và rất Ä‘á»u đặn, anh lúc ấy cÅ©ng chẳng có chú ý tá»›i tôi đâu, nhưng vá» sau thì anh là má»™t định mệnh đầu tiên đến vá»›i cuá»™c Ä‘á»i tôi
Nhắc tá»›i hai chữ Äịnh-Mệnh lòng tôi Ä‘au quặn thắt, nhưng mà tôi không há» muốn chối bỠđịnh mệnh, tôi xem định mệnh như má»™t cái gì đó rất tá»± nhiên, có Ä‘iá»u định mệnh đến vá»›i tôi bao giá» cÅ©ng ngắn ngÅ©i
Tôi há»c lá»›p mưá»i, vẫn ngôi trưá»ng bổ túc, vẫn thầy cô lá»›p cÅ© dạy, và vẫn khối bạn bè chênh lệch tuổi tác ngồi chung vá»›i nhau, vẫn nụ cưá»i rạng rỡ, tôi vẫn nháºn được nhiá»u sá»± chăm sóc cá»§a mấy anh chị trong nhóm. Äó là điểm hoà n toà n khác biệt vá»›i trưá»ng phổ thông, há»c xong má»™t lá»›p là tan đà n xẻ nghé, mà tụi bạn Ãt khi nà o quan tâm, bảo ban nhau cùng tiến như thầy cô và mấy anh chị ở đây, táºn tụy và nhiệt tình
Nhóm chúng tôi giá» có thêm ngưá»i gia nháºp từ chÃn ngưá»i thì giá» thà nh mưá»i má»™t, đó là Châu, Hà , và ...anh Thanh.
Anh Thanh và tôi quen nhau cÅ©ng do việc mượn bà i vỡ lẩn nhau, tôi hôm ấy lại quên chép bà i há»c lý, cô Mai cÅ©ng không có chép nốt vì hôm trước cô Ä‘i trá»±c ban, nên tôi đà nh mượn cá»§a anh Thanh. Anh Thanh biết tôi khá môn văn nên há»i tôi vá» phần bà i táºp, tôi nhiệt tình giảng giải. Chúng tôi quen nhau trên phương diện há»c táºp, anh Thanh ngồi ở bà n sau lưng tôi, không hiểu vì lý do gì mà hôm sau anh chuyển chá»— ngồi cạnh tôi, anh bảo: ngồi gần dá»… trao đổi sẽ tiếp thu bà i tốt hÆ¡n, há»c thà y không tà y há»c bạn mà .
Tôi thấy lòng vui vui, và kể từ hôm ấy cho tá»›i những ngà y sau anh Thanh và tôi cà ng lúc cà ng khắn khÃt, những môn tÃnh toán tôi luôn nhá» anh giúp đỡ, giảng há»™, hay tìm kiếm má»™t phương trình phức tạp, còn ngược lại tôi giúp anh yêu thÃch môn văn há»c, tôi thưá»ng cho anh xem mấy quyển thÆ¡ chép tay cá»§a tôi, hay Ä‘á»c má»™t bà i thÆ¡ tôi thÃch cho anh nghe. Anh Thanh bắt đầu thÃch thú sá»± lãng mạn, cái dạt dà o cá»§a đôi lứa yêu nhau, có những lúc buồn buồn tôi thưá»ng hay trêu anh:
-Anh đã qua thá»i đó rồi, còn lưu luyến ná»a sao?
Anh trả lá»i rất tá»± nhiên:
-Anh không lưu luyến, anh chỉ hoà i niệm.
Tôi bất giác nhìn thấy được cái vẻ đà n ông cá»§a anh Ä‘ang suy tư vá» thá»i tuổi trẻ cá»§a mình. Tôi há»i trong khi chuông đỗ tiết bắt đầu:
-Anh đang suy nghĩ gì thế?
-Không có gì, chỉ là thấy em sến như con hến
-Trá»i- tôi phì cưá»i- em sến váºy còn ai chịu ngồi yên lặng nghe em Ä‘á»c thÆ¡ váºy ta
-Anh nghĩ chỉ có anh thôi, vì chẳng còn ai có thể chìu ý em
-Tại sao?
-Tại trên thá»±c tế thÆ¡ văn vốn tẻ nhạt, ngưá»i ta chạy Ä‘ua theo cuá»™c sống, thá»i gian là tiá»n bạc, chứ đâu có ngồi hà ng giá» trước má»™t tá» giấy nặn từng chữ, hay nghe ngâm má»™t Ä‘oạn thÆ¡ mà xúc động đến rÆ¡i lệ
Nghe anh nói là m tôi thoáng buồn, nhưng vẫn cố tìm lá»i để nói:
-Nhưng em tin vẫn có ngưá»i ngoại lệ
-Dĩ nhiên, nhưng rất hiếm, cô nhóc của tôi à !
Tôi ngẩn ngưá»i bởi cách xưng hô cá»§a anh, và bất thần đỠmạnh, nhịp tim cÅ©ng rá»›t mất và i nhịp, cô dạy hóa bước và o, tôi má»›i lắc đầu xua Ä‘uổi má»i thứ vẫn vÆ¡ mà chăm chú và o bà i giảng Sá»± tuần hoà n cá»§a chuổi biến hóa, thiệt chán phèo!
Anh Thanh Ä‘i há»c thất thưá»ng lắm, vì có khi anh là m thêm giỠở cÆ¡ quan, những buổi anh nghÄ© há»c tôi luôn cố chép đầy đủ bà i để cho hôm sau anh còn có bà i mà chép lại, anh Thanh cÅ©ng hay Ä‘i trá»… nữa, và tôi cÅ©ng thế, anh Thanh tá»›i lá»›p trá»… vì công việc, vì gia đình, còn tôi tá»›i muá»™n vì sợ khảo bà i, nhất là những giá» toà n, thá»i gian dà i đẳng đẳng, dà i lê thê, tôi sợ thầy gá»i lên bảng sá»a bà i, những lúc ấy tôi đứng như trá»i tròng, mấy phương trình nó nhìn tôi cưá»i nhạo báng, mấy cái luỹ thừa, số căn biết tôi, mà tôi thì hoà n toà n xa lạ vá»›i chúng, thiệt xấu hổ, nhưng lần nà o anh Thanh và má»i ngưá»i cÅ©ng động viên tôi cố gắng, nhất là lá»›p trưởng, sau tá»›i lá»›p phó, mà những giá» chúng tôi Ä‘i trá»… thì phải có má»™t ngưá»i tá»›i trước dà nh chá»— cho ngưá»i chưa tá»›i, bởi chá»— ngồi cá»§a há»c sinh bổ Túc như tụi tôi không thống nhất, thÃch chá»— nà o thì ngồi chá»— đó, có khi phải ngồi ở bà n chót, không may thì ngồi bà n đầu, gặp ánh mắt cá»§a thầy cô là lòng tôi tê cứng.
Thế rồi, tôi trở lại vá»›i cái nụ cưá»i hồn nhiên, tôi mạnh mẽ dấy và o trong lá»›p tôi má»™t phong trà o yêu thÆ¡, yêu văn nghệ, Châu, Hà và cả Hà n My cứ mượn thÆ¡ tôi Ä‘á»c mãi, Châu, Hà chỉ biết khen, còn Hà n My thì luôn góp ý và nà ng hay giúp tôi sữa khiếm khuyết cá»§a bà i sao cho thÆ¡ trá»n vẹn. Trong lá»›p tôi và nhá» là đôi bạn tranh đấu kịch liệt ở môn văn, Bởi nhá» cÅ©ng rất giá»i văn mà , toán và các môn khác Hà n My cÅ©ng há»c rất xuất sắc, cả anh VÅ© lá»›p trưởng cÅ©ng phải chà o thua
|

12-09-2008, 01:04 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 8:
Tôi hạnh phúc và thá»a mãn vá»›i môi trưá»ng sống má»›i. Tôi hòa đồng vá»›i tất cả má»i ngưá»i. Phút chốc những chuyện Ä‘au lòng, buồn phiá»n không còn tồn taị, vá»›i má»™t đứa con gái chưa là m ra đồng nà o như tôi thì luôn nháºn sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i khác, nhiá»u lúc đâm ra ái ngaị, nhiá»u lúc cÅ©ng ra mặt từ chối, nhưng...tấm chân tình cá»§a má»i ngưá»i quá lá»›n, thà nh thá» tôi nháºn nhiá»u hÆ¡n cho, mà nháºn đồng nghÄ©a vá»›i mắc nợ, món nợ tình cảm tôi biết trả là m sao cho thá»a đáng
Anh Thanh cÅ©ng rất tốt vá»›i tôi, lúc nà o cÅ©ng nuông chìu, chăm sóc tôi, và còn dạy tôi nhiá»u thứ, như cách cư xá» ngoà i xã há»™i nè, uy tÃn bao giá» cÅ©ng đứng đầu nè, khi là m việc thì phải linh hoạt, năng động, cưá»i nhiá»u hÆ¡n nói. Anh bảo tôi cần nên sống thá»±c tế, dù thá»±c tế có phÅ© phà ng cÅ©ng phải biết chấp nháºn. Tóm lại anh Thanh đến vá»›i tôi như má»™t giấc mÆ¡, anh vẽ lên cuá»™c Ä‘á»i tôi nhiá»u mà u sắc má»›i lạ. Tôi rất thÃch được gần gÅ©i anh, sá»± hiểu biết cá»§a anh rá»™ng lá»›n hÆ¡n tôi nghÄ©. Những giá» ra chÆ¡i tôi tranh thá»§ tâm sá»± vá»›i anh, chỉ mưá»i lăm phút ngắn ngá»§i cÅ©ng giải tá»a bá»›t phần nà o áp lá»±c. Tôi kể anh nghe vá» chứng bệnh thiếu máu cá»§a mình, anh khuyên tôi chịu khó bồi bổ, hạn chế việc nặng óc là m thÆ¡. Tôi lại nhắc vá» Nam, kể vá» mối tình đầu thuở còn há»c phổ thông. Tôi nói rõ rà ng, tưá»ng táºn, chẳng giấu giếm, anh chuyên chú lắng nghe, và mắt anh long lên vì giáºn, khi tôi kể chuyện tôi từng bị tình nghi là kẻ trá»™m...Anh đã xoa đầu tôi, anh hết lá»i an uỉ, động viên tôi.
-Hãy cố gắng nổ lá»±c thêm nữa em à , đó chẳng qua chỉ má»™t sá»± va chạm rất Ä‘á»i thưá»ng, ai mà không có lúc ngu khá», dại dá»™t, bị vấp té, thì cần biết gượng đứng dáºy, anh tin rồi má»i chuyện sáng tá»a, trá»i pháºt không phụ ngưá»i hiá»n
Tôi mỉm cưá»i, trêu anh:
-Thá»±c tế như anh, mà cÅ©ng tin trá»i pháºt nữa ư?
-Tin chứ em, cái gì đáng tin thì nên tin,nếu không có trá»i Pháºt thì ta đâu cần thiết phải Ä‘i lá»… chuà , rồi thá» cúng má»—i ngaỳ, em thấy như váºy đâu có hợp tình, đúng không?
-Dạ đúng, anh nói lá»i nà o cÅ©ng thấm thÃa lòng em.
Tối nà o tan há»c vá», những chuyện giữa anh và tôi, bao giá» tôi cÅ©ng thuáºt lại cho Hà n My nghe má»™t cách chi tiết, và lần Hà n My cÅ©ng có chút ganh tỵ, dá»—i há»n, nà ng hoỉ:
-Nếu giả dụ bạn và mình hai đứa Ä‘á»u té sông, thì bạn nghÄ© anh ấy sẽ nhảy cứu ngưá»i nà o trước
-Anh ấy sẽ cứu cả hai - tôi trả lá»i qua loa
-Bạn sai rồi- Hà n My chỉ tay và o tôi- mà là Bình ấy, tình cảm giữa Bình và anh Thanh có mối quan hệ tốt. Không phải chỉ riêng mình thấy mà cô Mai và má»i ngưá»i ai cÅ©ng thấy. Anh Thanh hay chăm sóc và chìu chuá»™ng Bình. Anh Thanh thương bạn như em gaÃ
-Ừh. Tôi cưá»i buồn, cố lấp liếm nói vá»›i Hà n My- mình mong mình và anh ấy được là m anh em ở kiếp nà y, chỉ kiếp nà y thôi.
Hà n My không hiểu tâm trạng tôi Ä‘ang bị vò nát, bởi sá»± vô tư cá»§a nà ng, khi tôi gần tá»›i hẽm nhà My, My như nhá»› ra Ä‘iá»u gì, nên vá»™i há»i:
-Bình nè, ngà y mai đi ăn lẩu chứ?
-Ăn lẩu? Với ai?
-Thì vá»›i má»i ngưá»i trong nhóm
-Ngà y mai cô Sứ ( giáo viên dạy hoá lá»›p tôi) mắc công chuyện nghÄ© hai tiết cuối, nhóm mình quyết định Ä‘i quáºy.
Tôi hơi lưỡng lự, Hà n My vội tiếp:
-Äừng từ chối à nghen, rá»§ thêm anh Thanh nữa cho xôm tụ hi hi
Tôi gáºt nhẹ đầu, tôi biết mình không thể từ chối, vì lần nà o Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhóm, cÅ©ng Ä‘á»u có mặt tôi, không lẽ kỳ nà y lại vắng, vả lại vá» nhà sá»›m chẳng có việc gì là m, nên tôi Ok! cho Hà n My vui
Món lẩu, là món khoái khẩu nhất cá»§a nhóm chúng tôi. Nhóm chúng tôi thưá»ng tá»›i là ng lẩu, nằm trên đưá»ng Tùng Thiện Vương. Ở nÆ¡i đây nằm dá»c suốt con phố Ä‘á»u có quán lẩu. Chúng tôi chá»n cái quán quen như má»i lần. Khi chuông vừa kết thúc hai tiết há»c đầu là nguyên nhóm đã tá» tá»±u trước cổng trưá»ng đông đủ, tôi có má»i cả anh Thanh. Anh hứa vá»›i tôi chắc tá»›i, nhưng sẽ hÆ¡i muá»™n.
Chá»n má»™t bà n dà i nằm ở giữa, anh VÅ© đã láºt Ä‘áºt chá»™p lấy Menu. Tánh anh như trẻ con, các cuá»™c Ä‘i chÆ¡i cá»§a nhóm bao giá» anh VÅ© cÅ©ng năng nổ, trẻ trung, hay pha trò mặc dù gần sắp bước tá»›i tuổi ba mươi. Anh và chị Trinh vừa xem Menu, vừa chỉ trá» những món ăn, không biết nên chá»n món naò. Hà n My gá»i thức uống. Tuấn vá»›i Khánh Hà thì sắp bà y chén Ä‘uã, cả Châu và Ngá»c Hà cÅ©ng thế, cô Mai chuyện trò cùng tôi, cô than phiá»n bệnh táºt cá»§a chồng mình, và sá»± ngá»— nghịch cá»§a đứa con gái út...
Khi bà n tiệc bắt mắt, đâu đã và o đấy. Äà n ông dùng bia, phụ nữ uống nước ngá»t. Má»™t phần lẩu Thái dà nh cho năm ngưá»i,cá»™ng thêm phần lẩu sống lá»›n nữa, vì anh VÅ© ăn cay không được
Äang lúc má»i ngưá»i nâng ly cụng cốc cốc, hò dô Ä‘iếc cả tai, chỉ có tôi hÆ¡i thá» Æ¡, tôi cứ dõi mắt vá» hướng cá»a, chỠđợi...chỠđợi, rồi cuối cùng ngưá»i ta cÅ©ng xuất hiện, nụ cưá»i tôi chưa kịp hé, đã vá»™i khép chặt, bởi sau lưng anh Thanh, theo sau có má»™t ngưá»i phụ nữ. Anh Thanh chá»n chá»— ngồi đối diện tôi. Qua lá»i giá»›i thiệu cá»§a anh ấy, thì ngưá»i phụ nữ đó là vợ cá»§a ảnh. Chị tên Hà Phương!
Không hiểu sau ngá»±c tôi Ä‘au nhói, đầu tôi cÅ©ng hÆ¡i choáng, nhưng tôi cố tá» ra bình thưá»ng. Tôi gắng nở nụ cưá»i vá»›i vợ anh. Anh Thanh nhìn tôi rồi quay sang chị Hà Phương, anh giá»›i thiệu:
-Giá»›i thiệu vá»›i em, đây là cô em gái tốt nhất cá»§a anh, giúp đỡ anh trong lá»›p cÅ©ng nhiá»u, lại là nhà thÆ¡ nữa, tên nhá» là Bảo Bình
-Oh, thế à . Chị Phương gáºt nhẹ đầu-Ông xã nhà chị hay kể vá» em lắm, anh ta bảo em xinh, ngoan hiá»n...còn nhiá»u chuyện khá nữa, mà anh ấy rất hâm má»™ thÆ¡ em viết đó hi hi
Tôi nghe ***g ngá»±c muốn vỡ tung, những lá»i chị Phương nói tôi thấy cả sá»± săm soi, tôi không biết phải nói gì cho thÃch hợp vá»›i cuá»™c tương ngá»™ bất ngá» naỳ, Hà n My đã kêu to, nà ng vô tình giải vây cho tôi, kể cÅ©ng may.
-Em không chịu đâu-Hà n My cong môi-sao anh Thanh chỉ giá»›i thiệu Bình, còn em nữa chi, em cÅ©ng đẹp, cÅ©ng há»c giá»i nè!
Anh Thanh phì cưá»i, nụ cưá»i anh rạng rỡ, đẹp lạ thưá»ng, anh lai bảo vá»›i chị Phương:
-À, anh quên, còn cô bé nà y nữa chứ, cô bé tên Hà n My, có tà i há»c gioỉ, mà trên hết luôn thÃch tám
Cả nhóm khoái chà cưá»i, tôi cÅ©ng vá» cưá»i theo há», Hà n My đỠmặt, bất ngá» chị phương đỠnghị:
-Sẳn dịp quen biết hiếm có nà y, nhóm các bạn có thể tự giới thiệu vỠmình không?
Bắt đầu từ cô Mai, rồi anh VÅ©, sau đó là Trinh, Tuấn, Hà ...lần luợt kể vá» bản thân, cá tÃnh, chị Phương rất lấy là m thú vị, chị tiếp tục nêu ra đỠnghị, lần nà y đối tượng là tôi, chị yêu cầu:
-Bình à , để ká»· niệm ngà y chị em mình biết nhau, anh Thanh xem em như em gái thì em cÅ©ng phải xem chị như chị gái à nha, nghe anh Thanh hay khen tà i thÆ¡ cá»§a em, chị chợt nhiên muốn được nghe má»™t bà i, em vui lòng Ä‘á»c chứ?
-Hay quá-anh VÅ© và má»i ngưá»i vá»— tay, anh VÅ© pha trò - Chị Phương nà y, chị mà nghe nhà thÆ¡ lá»›p em Ä‘á»c thÆ¡ rồi, bảo đảm không buồn má»›i lạ
Tôi ngồi yên lặng mất và i phút, tôi nhìn khắp lượt má»i ngưá»i, đột nhiên tôi cướp lấy ly bia cá»§a anh VÅ©, và há»›p má»™t ngụm, nhằm tạo chút bÄ©nh tỉnh, nhưng tôi đâu ngá» bia lại khó uống đến như váºy, đắng nghét mà còn cay nữa, tôi nhăn mặt, lè lưỡi, thái dá»™ kỳ dị cá»§a tôi vừa kịch tÃnh vừa hà i hước, nên cả nhóm lại cưá»i vang. Tôi bá» mặc xung quanh, tôi bắt đầu lục tìm trong đầu mình xem còn nhá»› bà i thÆ¡ nà o không, những ý nghÄ© xoay tròn, bất giác môi tôi Ä‘á»c khẽ. Hôm nay vì không phải ngà y chá»§ nháºt nên quán gia cÅ©ng thưa khách. Tôi Ä‘á»c bà i thÆ¡ " Yêu Ngưá»i Trong Má»™ng " tôi viết bà i nà y lâu rồi. Bà i thÆ¡ tôi dà nh tặng cho Hiển (bạn trai thá»i phổ thông) cứ ngỡ bà i thÆ¡ đã trôi và o quá khứ, mà sao Ä‘á»c lại như má»i thứ chỉ má»›i hôm qua.
"Anh đã đến với tôi
Dù chỉ là tình cá»
Chuyện trò trong giây lát
Anh lại Ä‘i hững há»
Anh đã đến với tôi
Từng đêm trăng rực rỡ
Một hôm trăng thay áo
Anh ngõ lá»i yêu tôi
Tưởng tình xanh mãi maĩ
Tưởng anh mãi nhớ tôi
Nà o ngỠmấy bữa nay
Sao tôi chẳng thấy ngưá»i?
Cháºp chá»n, ôi! giấc má»™ng
Tôi đã yêu tháºt rồi
Yêu một chà ng trong mộng
Äố Ä‘á»i còn yêu ai! "
Bà i thơ kết thúc tự nhiên mà vô tư, chị Phương xuýt xoa:
-Bà i thơ dễ thương quá!
Anh Thanh và cả nhóm vá»— tay tán dương, mắt tôi không hiểu sao chợt cay cay, không hiểu sao tôi lại cố nuốt cái thứ bia đắng, lạt lẽo ấy tá»›i cạn, anh Thanh lo lắng giá»±t lại ly bia (giỠđã trống không) anh noÃ:
-Bình không biết uống thì đừng có táºp, con gái uống bia không tốt đâu, hôm nay em bị sao váºy?
Tôi nhìn anh Thanh, tôi thấy không chỉ má»™t anh Thanh, mà trong mắt tôi rất nhiá»u ảnh anh Thanh, tôi cưá»i mê sảng, tôi nhá»› là mình Ä‘á»c rất nhiá»u bà i thÆ¡, anh VÅ© gắp rất nhiá»u thức ăn cho tôi, nhưng tôi không ăn miếng nà o, chỉ cưá»i và đá»c thÆ¡ suốt, tôi nghe loáng thoáng cô Mai bảo tôi say rồi, Hà n My thì tá»± trách sao lại cho tôi uống bia, anh Thanh và chị Phương ngưá»i ra tiếng và o lo cho tôi...cuối cùng tôi cảm thấy đầu nhức như búa bổ, tôi ngã ngưá»i và o anh Thanh, và ...tôi tháºt sá»± chẳng còn biết trá»i trăng mây gió gì nữa
|
 |
|
| |