17-09-2008, 04:23 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 6
Dá»c đưá»ng, bao giá» tôi và Hà Lan cÅ©ng rẽ và o rừng Sim. Ở đó, chúng tôi Ä‘i thÆ¡ thẩn giữa mà u hoa tÃm, chÆ¡i trò trốn tìm sau các bụi cây và chạy nhảy trên những mô đất y như hồi nhá». ChÃnh giữa những trò chÆ¡i nghịch ngợm và hồn nhiên đó, tôi được nghe lại tiếng cưá»i khanh khách vô tư cá»§a Hà Lan, tiếng cưá»i tưởng chỉ có thể bắt gặp trong những giấc mÆ¡ vá» quá khứ. Những lúc ấy, lòng tôi vui lạ lùng.
Và lần nà o cÅ©ng váºy, trước khi ra vá», tôi không là m sao cưỡng được ý định rá»§ Hà Lan Ä‘i xuyên qua mé rừng bên kia, đứng trầm ngâm trước cánh đồng cá» xanh để ngắm vẻ huy hoà ng cá»§a mặt trá»i Ä‘ang chìm dần xuống thung lÅ©ng mù sương.
Những tối ở là ng, bao giỠtôi cũng xuống chơi nhà Hà Lan. Tôi lại được ăn món canh nấu bằng hoa thiên lý. Tôi lại được ngồi dưới già n hoa lấp lánh ánh trăng, hát cho Hà Lan nghe những bản tình ca tôi mới viết.
Lá»i ca cá»§a tôi dạo nà y đã thôi u uất. Tôi gõ đà n, hát những lá»i nồng nà n, trong trẻo:
Có má»™t mặt trá»i
Trong ngá»±c em
Mỗi ngà y
Em mỗi sớm mai lên
Lòng anh buổi ấy
Tương tư nắng
Không phải hoa quì
Vẫn hướng dương
Tôi lại hát:
Tại sao em cứ mưá»i ba
Mà không mưá»i bốn hay là mưá»i lăm
Như trăng kia chẳng chịu rằm
Ãể cho bụi trúc đứng dầm sương khuya
Hà Lan nghe xong, nói:
- Năm nay Hà Lan mưá»i bốn, sắp mưá»i lăm tuổi .
Tôi cưá»i:
- Bản nhạc nói vỠchuyện cũ. Chuyện năm ngoái .
Và tôi hát:
Dưới già n thiên lý
Một mình anh đang ngồi
Không dưng em bưới tới
Anh bỗng thà nh song đôi
Khi tôi buông đà n, ngoảnh lại, Hà Lan đã biến mất. Nó bá» và o nhà . Cho tôi hết hà há»ng. Song đôi đâu mà song đôi !
Những bản nhạc tôi viết cuối năm lá»›p chÃn Ä‘á»u như thế, vui tươi và yêu Ä‘á»i . Chỉ đến lúc nghỉ hè, những bản tình ca cá»§a tôi má»›i đượm buồn.
Vừa nghỉ hè xong, Hà Lan ra thà nh phố liá»n. Nó ra sá»›m, ở nhà bà cô, Ä‘i há»c hè. Còn tôi mãi má»™t tháng rưỡi sau má»›i Ä‘i . Buổi tối trước hôm Hà Lan rá»i khá»i là ng, tôi và Hà Lan lại ngồi bên nhau dưới già n hoa thiên lý đầy ká»· niệm. Tôi buồn hiu hắt, chẳng thiết nói gì. Hà Lan há»i, tôi trả lá»i nhát gừng. Ãêm đó, trước lúc chia tay, tôi chỉ tâm sá»± vá»›i Hà Lan bằng tiếng hát.
Bản tình ca đầy lo âu:
Có một ngà y
Ãừng có má»™t ngà y
Bà n tay không nắm nữa bà n tay
Ãể hai mươi ngón
Buồn xa vắng
Cuộc sống rồi như tiếng thở dà i
Tôi nghe tiếng Hà Lan thở dà i bên cạnh. Và tôi thẫn thỠhát:
Sẽ có một ngà y như thế không
Ôi câu há»i lạnh đến nao lòng
Chiá»u nay
Phượng nở rồi em ạ
Cháy đỠlòng anh
Bao nhá»› mong
Và tôi tự trấn an:
Phải chăng
Không có ngà y như thế
Ở hiá»n
Chắc sẽ gặp là nh thôi
Lòng anh
Dù rộng dà i như bể
Vắng cánh buồm em
Cũng lẻ loi
Chẳng hiểu sao, trước ngà y Hà Lan lên đưá»ng, lòng tôi vô cùng thấp thá»m và hoảng hốt, mặc dù tôi cố không để lá»™ ra ngoà i . Phải chăng tôi đã quen có nó bên cạnh, tôi chưa bao giá» xa nó ? Hay vì má»™t Ä‘iá»u gì khác? Tôi không biết. Tôi chỉ biết lòng tôi hoang mang bất định. Tôi khấn thầm ông bà và thà nh hoà ng là ng tôi "ở hiá»n gặp là nh". Tôi rất mong được nghe Hà Lan nói Ä‘iá»u gì đó.
Hà Lan nói . Nhưng nó không trả lá»i những lo lắng cá»§a tôi . Nó chỉ chép miệng:
- Bản nhạc buồn quá.
Nó nói váºy, tôi cà ng buồn hÆ¡n. Tôi gảy đà n, hát vá» mùa hè:
Lặng lẽ chiá»u nay
Lặng lẽ mùa hè
Sân trưá»ng vắng
Muốn tặng em
Một chùm phượng thắm
Tôi nhỠmùa hè
Bẻ hộ tôi
Trước mắt tôi là trưá»ng huyện tiêu Ä‘iá»u . Các lá»›p há»c đóng cá»a im ỉm. Thầy cô và bạn bè Ä‘i đâu vỠđâu, tôi chẳng biết. Chỉ có hà ng dương liá»…u đứng ngá»§ mê trong nắng.
Bẻ hộ tôi
Má»™t ná»—i nhá»› xa vá»i
Cắm xuống đất
Ãể má»c lên trái đắng
Chút tình tôi thầm lặng
Hát thà nh lá»i ve kêu
Tôi bá»—ng hóa thà nh con ve sầu, cất giá»ng nỉ non và nghe trái tim mình Ä‘áºp trong tiếng hát:
Gá»i mùa hè
Giữ hộ chút tình yêu
Khi chia xa
Vẫn nhớ ngà y gặp lại
Lúc ấy
Em có là cô gái
Ãốt tôi bằng ngá»n lá»a
Của riêng em?
Tôi há»i, và tôi không tìm ra câu trả lá»i . Vá»›i ngá»n lá»a rá»±c rỡ cá»§a mình, hẳn Hà Lan sẽ đốt tôi . Nhưng nó sẽ đốt ấm lòng tôi hay đốt rụi Ä‘á»i tôi, ai biết được. Tôi lại cà ng không biết. Tôi chỉ biết được má»—i má»™t Ä‘iá»á»¥ Ngà y mai Hà Lan sẽ xa tôi . Nó sẽ rá»i là ng.
Những ngà y thiếu vắng Hà Lan là những ngà y buồn tẻ. Tôi chẳng Ä‘i chÆ¡i đâu . Suốt ngà y tôi chúi mÅ©i và o ôn táºp. Ôn táºp chán, tôi lục lá»i rương sách ông tôi để lại, lôi truyện Tà u ra Ä‘á»c giải sầu .
Truyện Tà u chán ngắt. Trương Phi, Hà n TÃn chỉ mải đánh nhau, chẳng yêu iếc và mong nhá»› như tôi . Trong cả kho sách cá»§a ông tôi, tôi chỉ chấm má»—i chuyện Phạm Lãi mê nà ng Tây Thi giặt lụa . Chuyện Phạm Lãi an á»§i tôi rất nhiá»u . Xa cách ngưá»i yêu hai mươi năm, khi gặp lại, tóc đã hoa râm mà lòng không thay đổi . Tôi chỉ xa cách Hà Lan hÆ¡n má»™t tháng, lẽ nà o má»i thứ đổi thay !
NghÄ© váºy, mặt tôi tươi lên được má»™t chút. Nhưng tôi chỉ tươi được má»™t ngà y . Qua hôm sau, tôi lại lá»™ vẻ bồn chồn khắc khoải . Cô Thịnh há»i tôi:
- Ngạn có chuyện gì buồn phải không?
Tôi chối phắt:
- Ngạn có buồn gì đâu !
Cô Thịnh nhìn sâu và o mắt tôi:
- Ngạn nói dối . Cô biết Ngạn buồn.
Câu nói cá»§a cô Thịnh khiến tôi phân vân quá thể. Tôi không biết có nên bà y tá» ná»—i lòng vá»›i cô hay không. Mùa hè năm nay, cô Thịnh vá» nghỉ ở là ng. Cô vừa thi đỗ tú tà i má»™t, sang năm lên lá»›p mưá»i hai . Lẽ ra năm nay cô và o đại há»c nhưng năm ngoái cô thi rá»›t tú tà i, phải há»c đúp thêm má»™t năm lá»›p mưá»i má»™t. Chị Nhưá»ng thi rá»›t hai năm liên tiếp, nghỉ há»c luôn. Bác tôi cấp vốn cho chị ở lại thà nh phố, mở hà ng vải . Sau bà tôi, cô Thịnh là ngưá»i gần gÅ©i tôi nhất. Ngay từ bé, cô đã rất thương tôi . Cô chăm sóc tôi nhiá»u hÆ¡n so vá»›i những đưá cháu khác. Khi bà tôi mất, tôi nghÄ© cô là ngưá»i duy nhất mà tôi có thể tâm sá»±. Nhưng má»i chuyện không hoà n toà n như váºy . Cà ng lá»›n lên, cô Thịnh cà ng Ãt quan tâm đến tôi . Cô quan tâm đến những má»™ng ước vừa chá»›m nở cá»§a cô hÆ¡n. Những tháng năm cô Ä‘i há»c xa, khoảng cách giữa cô và tôi ngà y cà ng lá»›n. Cô Ãt vá» là ng. Những lần vá», gặp tôi, cô chỉ khen tôi mau lá»›n. Ngoà i ra, cô chẳng nói gì hÆ¡n. Tôi cứ mong cô há»i thăm vá» Hà Lan, tôi sẽ có dịp tỉ tê vá»›i cô . Nhưng cô chẳng há»i . Tôi không biết cô có còn nhá»› Hà Lan là ai không. Tôi ngá» rằng cô đã quên. Và tôi bà ng hoà ng nháºn ra rằng cô không thể nà o thay được bà . Bà là duy nhất. Bà mất, tôi bÆ¡ vÆ¡ .
Nếu cô Thịnh thá»±c sá»± đã quên Hà Lan, tôi buồn lòng ghê gá»›m. Nhưng tôi sẽ không trách cô . Tôi đủ lá»›n để hiểu rằng, má»—i năm thế giá»›i má»—i đổi thay và lòng ngưá»i cÅ©ng khác. Tuổi ấu thÆ¡ chỉ có má»™t con đưá»ng để cùng nhau chung bước. Khi lá»›n lên, trước mắt ta có lắm nẻo đưá»ng Ä‘á»i, bao nhiêu số pháºn là bấy nhiêu ngã rẽ, là m sao ngưá»i chẳng quên ngưá»i .
Tôi không trách cô Thịnh. Nhưng tôi cÅ©ng chẳng buồn thổ lá»™ vá»›i cô những Ä‘iá»u thầm kÃn cá»§a tôi, Ä‘iá»u trước đây tôi hằng mong má»i . Trước sá»± dò há»i cá»§a cô, tôi tìm cách chối quanh:
- Ngạn không buồn. Tại Ngạn lo đấy thôi .
- Ngạn lo gì ?
- Ngạn lo ra thà nh phố há»c, Ngạn sẽ đứng bét lá»›p.
Cô Thịnh cưá»i:
- Ngạn há»c giá»i mà sợ gì !
Rồi cô trấn an tôi:
- Ở thà nh phố, chỉ có số Ãt há»c giá»i thôi . Còn phần lá»›n thÃch ăn chÆ¡i hÆ¡n là thÃch há»c.
Cô Thịnh tưởng là tôi lo buồn vá» chuyện há»c tháºt, cô say sưa truyá»n đạt kinh nghiệm há»c táºp cá»§a cô cho tôi . Cô vừa đỗ tú tà i nên giá»ng cô rất tá»± tin. Cô bảo tôi phải thức khuya đến mấy giá», dáºy sá»›m từ mất giá», khi buồn ngá»§ phải nhúng đầu và o thau nước ra là m sao . Tôi ngồi nghe, chán muốn chết. Tôi vốn ghét kiểu há»c gạo cá»§a bá»n con gái, dù đó là kiểu há»c cá»§a cô tôi .
Cô Thịnh chỉ bảo nhiệt tình nên tôi không dám bá» Ä‘i, sợ cô buồn. Tôi ngồi nghe há» hững và đợi cô nói xong là vá»™i và ng tót ra cá»a .
Một tay cầm đà n, một tay lái xe, tôi trốn và o rừng Sim. Ở đó, có lá reo và chim hót. Ở đó, có kỷ niệm. Tôi tha hồ thả hồn theo mây gió. Tôi tha hồ nhớ đến Hà Lan.
Hà Lan tháºt tệ. Suốt má»™t tháng trá»i ra thà nh phố, nó chỉ vá» thăm là ng có má»—i má»™t lần. Lần nó vá», trông nó lạ hoắc. Lối ăn mặc dung dị ngà y nà o đã biến mất. Bây giá», nó mặc quần tây ống bó và chiếc áo tay phồng vá»›i đủ thứ thêu ren. Mái tóc cá»§a nó cÅ©ng đã được cắt ngắn, gá»n gà ng hÆ¡n nhưng cÅ©ng kiểu cá» hÆ¡n. Má»—i khi nhá»› đến mái tóc dà i thưá»ng xõa tung trong gió thuở xưa, tôi cứ thở dà i thưá»n thượt, y như Nguyá»…n BÃnh ngà y nà o:
Hôm qua em Ä‘i tỉnh vá»
Hương đồng gió ná»™i bay Ä‘i Ãt nhiá»u
Chỉ có đôi mắt Hà Lan là không thay đổi, vẫn đẹp lạ lùng. Ãôi mắt đó nhìn tôi nói:
- Chừng nà o Ngạn mới đi ?
- Khoảng hai mươi ngà y nữa .
HÃ Lan khoe:
- Chừng nà o ra thà nh phố, Ngạn sẽ thấy . Thà nh phố đẹp tuyệt vá»i . Ãẹp hÆ¡n là ng mình nhiá»u . Ãẹp gấp nghìn lần phố huyện.
Nghe Hà Lan chê là ng Ão Ão, tôi buồn lắm. Và giáºn nữa . Tôi định nói "Không ở đâu đẹp bằng là ng mình" nhưng sợ Hà Lan cụt hứng, tôi cố nén. Tôi chỉ nói:
Là ng mình cũng đẹp. Nhưng đẹp kiểu khác.
Lần đó, tôi nói vá»›i Hà Lan là từ khi nó ra Ä‘i, tôi rất nhá»› nó. Và tôi hát cho nó nghe những bản tình ca tôi viết trong những ngà y xa cách. Nghe xong, nó chỉ cưá»i . Tôi hồi há»™p đợi xem Hà Lan có nói nó nhá»› tôi không. Nhưng tôi chỉ hoà i công. Hà Lan chẳng nói gì vá» chuyện đó. Nó chỉ khen thà nh phố, và chê là ng. Rồi bá» Ä‘i .
Chỉ còn lại tôi, má»™t mình khi chiá»u xuống.
Rồi cÅ©ng đến ngà y tôi khăn gói ra thà nh phố, chuẩn bị cho năm há»c lá»›p mưá»i .
Ãúng như Hà Lan mô tả, thà nh phố đẹp nguy nga và lá»™ng lẫy . Tôi tò mò ngắm nghÃa những đại lá»™ thênh thang, những tòa nhà cao vút, những cá»a hà ng bóng lá»™n và chất đống hà ng hóa . Tôi như thằng ngố khi đứng trước các bảng Ä‘iện nhấy nháy muôn mà u cá»§a các rạp chiếu bóng và các vÅ© trưá»ng.
Sau và i ngà y Ä‘i dạo quanh thà nh phố, tôi chắc chắn rằng nó già u sang hÆ¡n cái là ng nghèo khó cá»§a tôi gấp hà ng tỉ lần. Tuy nhiên, tôi không chắc rằng nó có đẹp hÆ¡n là ng tôi hay không. Nó quá ồn à o, lại lắm rác rến và bụi bặm, Ä‘iá»u không há» có ở là ng Ão Ão .
Thà nh phố vắng bóng những cây xanh. Ở trên cao, bầu trá»i bị chia cắt thà nh từng mảng nhá» và tầm mắt tôi luôn luôn bị chặn lại bởi những dãy cá»™t Ä‘iện. Ở thà nh phố, khó lòng nhìn ngắm những đám mây bay, những đêm trăng sáng. Tôi không thể nà o bắt gặp vẻ rầu rÄ© huy hoà ng cá»§a mặt trá»i lúc từ giã trá»i xanh. Ãó là những Ä‘iá»u Hà Lan không há» nhắc tá»›i khi kể vá»›i tôi vá» thà nh phố.
Tôi không ở chung vá»›i cô Thịnh. Cô Thịnh ở nhà chị Nhưá»ng. Nhà chị Nhưá»ng rá»™ng mà hóa cháºt. PhÃa trước là cá»a hà ng, phÃa sau là nhà kho, thỉnh thoảng tá»›i chÆ¡i, tôi vẫn phải len lá»i giữa những cây vải chất thà nh từng đống, choán hết lối Ä‘i .
Tôi ở trá» nhà cáºu Huấn. Cáºu Huấn là anh ruá»™t bác gái tôi . Xét ra, tôi vá»›i cáºu chẳng bà con gì. Nhưng tôi vẫn gá»i cáºu bằng cáºu . Tôi bắt chước chị Nhưá»ng.
Nhà cáºu Huấn rất già u, cáºu có cá»a hiệu thuốc tây . Thoạt tiên, thấy nhà cáºu sang quá, tôi không dám ở. Nhưng bác tôi nằng nặc dẫn tôi đến đó. Bác trấn an tôi: "Cáºu Huấn già u nhưng sống giản dị, lại biết trá»ng kẻ sÄ©". Tôi chỉ là cáºu há»c sinh lá»›p mưá»i, nhưng bác tôi vẫn liệt tôi và o hạng... kẻ sÄ©. Và bác dắt tôi đến ra mắt cáºu Huấn. Tôi ở trá» nhà cáºu Huấn từ đó.
Cáºu Huấn có ba ngưá»i con. Nhá» nhất là thằng Liêm, Ä‘ang há»c lá»›p bảy . Chị kế thằng Liêm là nhá» Mai, bằng tuổi tôi . Nhá» Mai há»c hết lá»›p chÃn, nghỉ ngang, ra bán ngoà i hiệu thuốc tây, chuẩn bị là m bà chá»§ tương lai . Lá»›n nhất là DÅ©ng, bạn bè thưá»ng gá»i nó là DÅ©ng Thanh Lâm. Thanh Lâm là tên hiệu thuốc cá»§a cáºu Huấn. DÅ©ng không thÃch tên đó, nó bảo nghe giống kép cải lương. DÅ©ng tá»± đặt biệt hiệu cho mình: DÅ©ng Marcel. Và , bắt chước Jo Marcel, nó thưá»ng nhún nhảy và rên rỉ hát "Thôi, em đừng khóc, em đừng khóc, đừng khóc nữa là m gì..." nghe rầu muốn chết.
DÅ©ng lá»›n hÆ¡n tôi ba tuổi, nhưng trên giấy tá» nó bằng tuổi tôi . Nó phải khai sụt tuổi để trốn quân dịch. DÅ©ng hát hay, nhảy giá»i nhưng há»c dở ẹc. Mải vui chÆ¡i, đà n đúm, nó quảng sách vở và o xó nhà , chấp nháºn ở lại lá»›p nhìn Ä‘á»i trôi qua . Vì váºy, khi và o lá»›p mưá»i, tôi há»c chung lá»›p vá»›i nó. Ngay hôm đầu tiên, cáºu Huấn đã bảo tôi: "Cáºu nghe nói cháu há»c giá»i, có gì cháu chỉ cho thằng DÅ©ng vá»›i . Nó lưá»i lắm!". Tôi gáºt đầu .
Tôi nháºn lá»i vá»›i cáºu Huấn nhưng tôi chẳng là m tròn. Thằng DÅ©ng là chúa lưá»i, đúng như cáºu Huấn nháºn xét. Má»—i lần tôi kêu nó há»c, nó Ä‘á»u lảng Ä‘i chá»— khác. Nó chỉ khoái má»—i khoản cóp-pị Ở lá»›p, tôi và nó ngồi kế nhau, nó chép bà i cá»§a tôi tha hồ. Nhá» có tôi, lần đầu tiên DÅ©ng không phải há»c đúp lại lá»›p mưá»i . Cuối năm, nó hà há»ng khoe vá»›i cáºu Huấn nó được lên lá»›p. Cáºu Huấn mừng lắm và cáºu cảm Æ¡n tôi rối rÃt. Cáºu tưởng tôi đã "cải tạo" được thằng DÅ©ng.
DÅ©ng chẳng lo há»c. Nó thưá»ng tụ táºp vá»›i những đứa nhà già u khác thà nh má»™t băng và rá»§ nhau phóng honda à o à o trên phố hoặc chạy Ä‘ua ra táºn ngoại ô . Nó chÆ¡i billard rất thiện nghệ . Tôi đã từng lác mắt khi xem nó biểu diá»…n những cú đánh gom bi cá»±c khó. Nó cÅ©ng mê đà n hát xướng. Trong phòng cá»§a nó có hai cây guitar Ä‘iện và má»™t bá»™ trống. Ngà y nà o đám bạn cá»§a nó cÅ©ng kéo tá»›i chÆ¡i nhạc ầm Ä© khiến tôi không tà i nà o há»c bà i được. Những lúc đó, tôi phải ôm táºp xuống phòng nhá» Mai và thằng Liêm ngồi há»c.
Hôm má»›i dá»n đến, thấy trong hà nh lý cá»§a tôi có cây guitar, DÅ©ng nheo mắt há»i:
- Mà y cũng chơi đà n nữa hả ?
Tôi cưá»i cưá»i . DÅ©ng nói:
- Mà y đà n nghe coi!
Tôi đà n. Dũng chăm chú nghe, và chê:
- Cổ điển quá!
Tôi không hiểu:
- Cổ điển là sao ?
- Là ... là nhà quê !
Câu nói của Dũng khiến tôi đỠmặt. Tôi buông đà n xuống ngồi im. Dũng chẳng thèm để ý đến vẻ sượng sùng của tôi, nó bước lại góc phòng, cầm lên cây guitar điện, hà hoáy so dây .
DÅ©ng dạo tưng tưng và i nốt rồi nhìn tôi, há»i:
- Mà y biết chơi trống không?
Thấy tôi lắc đầu, DÅ©ng khẽ so vai . Rồi nó bắt đầu hát. Bản "Beautiful Sunday". DÅ©ng vừa hát vừa lắc ngưá»i, hệt những ca sÄ© biểu diá»…n trên ti-vi . Giá»ng nó khá hay, vang và ấm. Trước má»™t khán giả quê mùa và ngá» nghệch như tôi, DÅ©ng cao hứng hát liá»n tù tì ba bà i . "L'amour c'est pour rien". Rồi "Aline". Hát xong, nó há»i tôi:
- Hay không?
Tôi gáºt đầu:
- Hay .
Dũng khoái lắm. Nó vỗ vai tôi:
- Nếu mà y thÃch, tao sẽ kéo mà y và o chÆ¡i chung vá»›i bá»n tao .
DÄ© nhiên tôi từ chối . DÅ©ng hát hay . Những bản nhạc cÅ©ng hay . Nhưng tất cả chẳng ăn nháºp gì đến tâm trạng cá»§a tôi . Tôi thÃch những bản nhạc "cổ Ä‘iển" cá»§a tôi hÆ¡n. Chúng đánh thức trong tôi những ká»· niệm xôn xao cá»§a là ng quê yêu dấu . Chúng thá»§ thỉ vá»›i tôi vá» tình yêu thầm lặng. Chúng luôn hướng vá» ngưá»i tôi thương.
Ngưá»i tôi thương ở nhà bà cô . Cô Hà Lan là ngưá»i chị cả trong dòng há». Sau cô, đến ba Hà Lan, rồi má»›i đến ông chú chạy xe đò. Há» hà ng bên ná»™i Hà Lan hầu hết Ä‘á»u Ä‘i là m ăn xa, chỉ có ba Hà Lan là ở lại là ng.
Chồng cô là thương gia cỡ lá»›n, chá»§ hãng sản xuất vá» xe ô-tô . Nhưng hai vợ chồng lại không có con. Khi Hà Lan ra thà nh phố há»c, đến ở nhà cô, hai vợ chồng mừng như bắt được và ng.
Hà Lan ở nhà cô y như ở trên thiên đưá»ng. Ãồ ăn, thức uống, áo quần, già y dép, kể cả tiá»n tiêu vặt, Hà Lan không thiếu má»™t thứ gì. Bà cô chiá»u chuá»™ng Hà Lan như chiá»u chuá»™ng má»™t thiên thần. Bạn Hà Lan cÅ©ng được cưng lây . Má»—i lần tôi đến chÆ¡i, cô đón tôi như đón khách quÃ. Cô dá»n bánh biscuit má»i tôi ăn. Cô mở tá»§ lạnh, khui cocacola bắt tôi uống. Tôi xấu hổ chÃn ngưá»i . Cô là m như tôi chết đói chết khát đến nÆ¡i .
Biết tôi ngượng, Hà Lan cầm bánh nhét và o tay tôi, dá»— như dá»— con nÃt:
- Ngạn ăn đi, đừng ngại!
Không phải tôi ngại, nhưng tôi cảm thấy không được tá»± nhiên. Căn phòng khách sang trá»ng nà y hình như không thÃch hợp vá»›i tôi . Tôi cảm thấy lúng túng và gò bó khi ngồi và o chiếc ghế bà nh to tướng. Tôi thÃch như ngà y xưa hÆ¡n. Má»—i lần đến chÆ¡i nhà Hà Lan, chúng tôi thưá»ng ngồi bên nhau trên những khúc gá»— đặt dưới già n thiên lý. Giữa khung cảnh đơn sÆ¡ mà gần gÅ©i đó, chúng tôi trò chuyện vá»›i nhau thoải mái và thân máºt biết bao . Còn ở đây, má»i chuyện đâm ra khác hẳn. Tôi nói năng cứ ngượng nghịu thế nà o . Nhìn những chùm đèn lấp lánh treo lÆ¡ lá»ng trên trần nhà và những dãy tá»§ kÃnh sang trá»ng kê dá»c tưá»ng, tôi xụi lÆ¡, hết muốn nói chuyện. Những câu chuyện mà tôi định nói, những câu chuyện vá» phiên chợ là ng, vá» mùa thị chÃn, vá» những buổi chiá»u len lá»i trong rừng tìm bông dá»§ dẻ, tá» ra chẳng thÃch hợp trong khung cảnh choáng lá»™n nà y má»™t chút nà o . Chúng trở nên lạc lá»ng là m sao .
Những lúc như váºy, lòng nguá»™i lạnh, tôi ăn qua loa và i miếng bánh rồi vá»™i cáo từ. Cô Hà Lan đưa tôi ra đến táºn cá»a, và dặn: "Ngà y mai, cháu đến chÆ¡i nhé!". Tôi gáºt đầu, và ngà y hôm sau tôi chẳng đến. Tôi thÃch gặp Hà Lan ở ngoà i phố hÆ¡n.
Từ hồi lên lá»›p mưá»i, tôi và Hà Lan không còn há»c chung trưá»ng như trước. Hà Lan há»c trưá»ng Nữ, toà n con gái . Chiá»u chiá»u, sau giá» tan há»c, tôi thưá»ng đạp xe qua trưá»ng Hà Lan, đứng lóng ngóng trước cổng, đợi nó ra . Hồi đó, không chỉ mình tôi đứng nghệt mặt trước cổng trưá»ng con gái và o má»—i buổi chiá»u . Có cả khối đứa lởn vởn như tôi, mặt đứa nà o đứa nấy lấm lét như kẻ trá»™m.
Trưá»ng Nữ giá» tan há»c là má»™t kỳ quan đối vá»›i bá»n con trai chúng tôi . Mãi vá» sau nà y, tôi vẫn không thể nà o quên hình ảnh thÆ¡ má»™ng cá»§a những tà áo trắng lững lá» trôi ra khá»i cổng trưá»ng như má»™t dòng sông nghi ngút sương mù. Dòng sông ảo ảnh đó đã có má»™t thá»i cuốn theo nó bao nhiêu mắt nhìn ngây ngất, những mối tình vẫn vÆ¡ và thầm lặng, đã sản sinh ra bao nhiêu thi sÄ© và những kẻ viết tình ca nổi tiếng và vô danh cá»§a cuá»™c Ä‘á»i .
Tôi chong mắt vá» phÃa cổng trưá»ng, dáo dác nhìn. Tìm Hà Lan giữa má»™t biển áo trắng mênh mông chẳng khác nà o tìm má»™t hạt cát giữa đại dương. Nhưng bằng lòng kiên trì không mệt má»i, cuối cùng bao giá» tôi cÅ©ng tìm ra hạt cát cá»§a tôi và bao giá» tôi cÅ©ng nhìn thấy nó trước khi nó nhìn thấy tôi . Và chỉ cần nó liếc tôi cưá»i má»™t cái, bao nhiêu mệt nhá»c cá»§a tôi trong lúc chỠđợi bay biến đâu mất.
Tôi lẳng lặng đạp xe theo Hà Lan, cách má»™t quãng xa . Suốt má»™t chặng đưá»ng dà i . Hà Lan đạp xe lững thững phÃa trước, tôi đạp xe lẽo đẽo phÃa sau, y như hai kẻ xa lạ. Chưa rá»i xa trưá»ng Nữ, tôi chưa dám tiến lên Ä‘i song song vá»›i Hà Lan. Tôi đã nghe tụi bạn cùng lá»›p kháo nhau đủ chuyện vá» nữ sinh trưá»ng nà y . Chuyện nà o cÅ©ng động trá»i . Nà o là tụi trưá»ng Nữ từng vác guốc đánh nhau vá»›i tụi nam sinh trưá»ng Hoà ng Diệu . Chiếc guốc nà o cá»§a tụi nó cÅ©ng đóng Ä‘inh lởm chởm, phang trúng là tét đầu . Ãánh nhau má»™t hồi, tụi Hoà ng Diệu chạy vắt giò lên cổ. Nà o là tụi nó từng nắm tay giăng hà ng ngang trước cổng trưá»ng, chặn má»™t đám lÃnh biệt động quân lá»› ngá»› Ä‘i qua đó, đòi tịch thu mấy chiếc mÅ© nâu là m... ká»· niệm. Trước bầy nữ quái dữ dằn nà y, mấy tay lÃnh biệt động súng ống đầy mình nhÅ©n như con chi chi, đà nh bá» nón chạy lấy ngưá»i . Tôi không biết hư thá»±c ra sao nhưng nghe riết các mẩu giai thoại rùng rợn kiểu đó, tôi đâm ngán. Tụi bạn còn dá»a: "Ãứa nà o vô phúc Ä‘i ngang trưá»ng Nữ má»™t mình coi như Ä‘i và o ... tỠđịa".
Tôi không muốn Ä‘i và o tỠđịa . Tôi chỉ đến đón Hà Lan và o những lúc đông ngưá»i . Và trên đưá»ng vá», đợi cho Hà Lan Ä‘i tháºt xa, đến lúc nó rẽ ngoặt và o góc phố, tôi má»›i dấn xe lên. Tôi không dám Ä‘uôi theo Hà Lan ngay còn vì má»™t lẽ khác. Tôi sợ gặp cô Thịnh. Cô Thịnh há»c chung trưá»ng vá»›i Hà Lan, lá»›p mưá»i hai . Cô đã bắt gặp tôi lang thang ở đây má»™t lần. Lần đó, tôi giáºt bắn ngưá»i khi Ä‘ang Ä‘uổi Hà Lan bá»—ng nghe có tiếng gá»i sau lưng:
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-09-2008, 04:25 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 7
- Ngạn ơi, đi đâu đó ?
Tôi quay lại và nháºn ra cô Thịnh. Tôi dừng xe, ấp úng đáp:
- Ngạn đi chơi .
Cô Thịnh nhìn tôi ná»a tin ná»a ngá»:
- Ãi chÆ¡i mà đi má»™t mình?
Tôi lúng túng chỉ tay vá» phÃa trước:
- Ngạn đi với thằng bạn cùng lớp. Nó chạy đằng kia kìa!
Cô Thịnh nhìn theo tay chỉ cá»§a tôi . Cô không biết trong đám con trai Ä‘ang chạy xe giữa đưá»ng có đứa nà o là bạn tôi không. Nhưng cô không há»i, chỉ cưá»i cưá»i:
- Chứ không phải Ngạn đang chạy theo cô bé nà o à ?
Tôi đỠmặt:
- Ãâu có.
Tôi chối biến. Tôi không muốn cô Thịnh biết chuyện tình cảm cá»§a tôi vá»›i Hà Lan. Từ ngà y tôi nháºn ra khoảng cách giữa tôi và cô, tôi không muốn tâm sá»± vá»›i cô nữa . Tôi thấy xấu hổ. Còn cô, sau lần đó cô cÅ©ng không bao giá» há»i thăm vá» "cô bé" cá»§a tôi . Không hiểu cô đã biết gì chưa .
Lần đầu tiên tôi đến đón Hà Lan, khi thấy tôi cả tiếng đồng hồ sau má»›i đạp xe lên, Hà Lan ngạc nhiên há»i:
- Ngạn hư xe hả ?
- Ãâu có.
- Sao bây giỠNgạn mới tới ? Hà Lan thấy Ngạn từ nãy .
- Tôi sợ bạn cá»§a Hà Lan chá»c.
- Tụi nó không chá»c đâu .
Tôi liếm môi:
- Tôi không biết. Tôi nghe ngưá»i ta nói há»c sinh trưá»ng Nữ ghê lắm.
- Ghê sao ?
Tôi kể cho Hà Lan nghe những chuyện tôi nghe được vá» há»c sinh trưá»ng Nữ. Nghe xong, Hà Lan mỉm cưá»i:
- Ngưá»i ta bịa đó. Tụi bạn Hà Lan hiá»n thấy mồ.
Hà Lan nói, tôi tin ngay . Tôi chưa thấy há»c sinh trưá»ng Nữ giở trò gì ghê gá»›m, chỉ toà n nghe đồn. Tôi không tin ngôi trưá»ng dịu dà ng mà cô Thịnh và Hà Lan Ä‘ang theo há»c lại đầy rẫy nguy hiểm như tụi con trai vẫn hay kể. Dù váºy, má»—i lần đến đón Hà Lan, tôi vẫn Ä‘i tụt lại đằng sau nó suốt má»™t chặng đưá»ng dà i . Tôi quen như váºy . Tôi sợ cô Thịnh nhìn thấy .
Thưá»ng, tôi đưa Hà Lan vá»táºn nhà . Nhưng tôi không và o . Tôi ngồi trên xe cưá»i vá»›i Hà Lan và đợi cho nó Ä‘i khuất sau cánh cá»a, tôi má»›i lững thững đạp xe Ä‘i .
Hà Lan Ãt vá» là ng, dù chú nó chạy xe trên tuyến đưá»ng nối liá»n thà nh phố và huyện lị. Má»—i lần tôi rá»§, nó Ä‘á»u bảo báºn ở lại há»c thêm. Hà Lan có Ä‘i há»c thêm tháºt, nhưng nó phải vì váºy mà nó không có thì giá» vá» thăm là ng hay không thì tôi chẳng rõ. Không có Hà Lan, tôi vá» là ng má»™t mình. Tháng nà o tôi cÅ©ng vá». Tôi ngồi xe đò ngá»§ gà ngá»§ gáºt. HÆ¡n ná»a ngà y trá»i, xe má»›i vỠđến huyện. Từ huyện, tôi đạp xe vá» là ng, trên con đưá»ng năm nà o tôi và Hà Lan vẫn thưá»ng Ä‘i bên nhau những chiá»u thứ bảy . Con đưá»ng cÅ© chẳng có gì thay đổi, chạy dá»c hai ven đưá»ng vẫn những cây bông gòn cao vút, những cây keo tây nÆ¡i trú ẩn cá»§a những con cánh quýt tuyệt đẹp, những cây sầu đông xÆ¡ xác và những hà ng rà o dâm bụt đỠchói . Xa hÆ¡n nữa là những cánh đồng ráºp rá»n sóng lúa, mà u xanh trải dà i đến táºn lÅ©y tre xa .
Cảnh váºt vẫn thế, chỉ khác là chiá»u nay, trên đưá»ng vá» dằng dặc chỉ có mình tôi lặng lẽ đạp xe Ä‘i .
Ãi ngang rừng Sim, tôi không ghé, dù tim tôi Ä‘áºp từng hồi rá»™n rã. Tôi sợ ká»· niệm nÃu chân tôi . Tôi sợ ngồi má»™t mình giữa rừng Sim, lòng tôi sẽ ngáºp đầy lá rụng.
Hôm đầu tiên vá» là ng, tôi ngạc nhiên thấy là ng tôi khang khác. Má»i váºt vẫn ở nguyên chá»— cÅ© nhưng khoảng cách giữa chúng dưá»ng như có ai đó thu ngắn lại . Tôi Ä‘i từ giếng Cây Duối vá» chợ Ão Ão, thấy Ä‘oạn đưá»ng sao mà ngắn ngá»§i, má»™t chá»›p mắt đã tá»›i nÆ¡i . Khoảng cách giữa chợ Ão Ão và nhà tôi cÅ©ng váºy, gần nhau đến buồn cưá»i . Tôi nhìn và o chợ, thấy chợ bé Ä‘i nhiá»u . Cây bà ng già không còn cao ghê gá»›m như tôi hằng tưởng. Má»›i Ä‘i khá»i là ng có mấy tháng, khi trở vá», tôi như ngưá»i khổng lồ trong câu chuyện bà kể. Nếu bà còn sống hẳn tôi sẽ há»i: "Bà ơi, ai đã thu nhá» là ng mình lại hở bà ?". Hẳn là bà sẽ đáp: "Không ai cả, cháu ạ. Tại vì cháu lá»›n lên đó thôi . Khi lá»›n lên, ngưá»i ta thưá»ng thấy má»i thứ dưá»ng như bé Ä‘i!". Nhưng bà tôi đã không còn để tôi há»i và nghe bà âu yếm trả lá»i . Tôi chỉ nghe thấy cuá»™c trò chuyện kia trong trà tưởng tượng cá»§a tôi thôi .
Má»—i lần vá» là ng, tôi chỉ ở chÆ¡i được hai ngà y . Tôi dà nh má»™t ngà y để Ä‘i thăm thầy cô và bạn bè thuở nhá». Thầy Cải đã nghỉ dạy hẳn. Cô Thung vẫn dạy lá»›p ba và vẫn còn than khát nước giữa giá» há»c. Lá»›p vỡ lòng cá»§a thầy Phu vẫn đông há»c trò và cÅ©ng giống như bá»n tôi hồi trước, lÅ© nhóc sau nà y bị thầy phạt nhảy cóc phá» ngưá»i . Ãến trưá»ng thăm thầy Phu, ngoái nhìn vá» cuối lá»›p, chá»— ngà y xưa tôi và Hà Lan ngồi há»c cạnh nhau, lòng tôi không khá»i bâng khuâng tiếc nhá»›.
Tôi đứng trước cổng vưá»n ông Cá»u Hoà nh, bồi hồi nhìn cây thị năm nà o . Cây thị vẫn như xưa, nó chẳng chịu già đi dù dưới gốc ngáºp đầy lá rụng. Những trái thị và ng nằm lẫn trong đám lá chắc đã bị bá»n há»c trò trưá»ng thầy Phu nhặt Ä‘i hết rồi . Lát nữa đây, sau giá» há»c, hẳn sẽ có đứa dán những mảnh vá» thị lên bà n để tưởng tượng đó là hoa quì hoa cúc. Hệt như tôi hồi nhá». Lòng tôi xao xuyến, tôi bứt má»™t chiếc hoa lồng đèn cạnh hà ng rà o, ngáºm trên môi và rảo bước vá» nhà .
Bao giá» vá» là ng, tôi cÅ©ng đến chÆ¡i nhà Hà Lan, có khi tôi ở đó trá»n ngà y . Tôi lôi khoai lang trong góc nhà ra, lùi và o bếp trấu và trong khi chá» khoai chÃn, tôi leo lên võng nằm Ä‘á»c sách. Mùi khoai chÃn dá»… biết, thÆ¡m nức mÅ©i . Nhưng lắm khi nằm Ä‘u đưa trên võng, gió ngoà i hè thổi và o mát rượi, tôi ngá»§ khì. Khi giáºt mình thức dáºy, khoai đã cháy khét lẹt.
Mẹ Hà Lan vẫn đãi tôi món canh nấu bằng hoa thiên lý. Canh ngon, mà sao tôi nuốt không trôi . Nhìn tô canh quen thuá»™c, bá»—ng dưng tôi nhá»› Hà Lan qúa chừng. Ná»—i nhá»› khiến cổ tôi như nghẹn lại . Tôi vừa uể oải và cÆ¡m vừa trả lá»i những câu há»i cá»§a mẹ Hà Lan. Bao giá» bà cÅ©ng trò chuyện trong bữa ăn. Bà thÃch váºy . Nhưng lần nà y mẹ Hà Lan không kể vá» chuyện ông tôi đã cưú bà như thế nà o nữa . Mà bà há»i:
- Sao cháu không rủ Hà Lan vỠchơi ?
Giá»ng bà buồn buồn. Tôi không dám nói là tôi có rá»§ nhưng Hà Lan không vá». Tôi chỉ đáp:
- Hà Lan báºn há»c thêm, bác ạ!
Mẹ Hà Lan nhìn tôi:
- Còn cháu thì sao ? Cháu không báºn há»c thêm à ?
Câu há»i có vẻ gì trách móc khiến tôi bối rối . Tôi đáp, giá»ng lúng túng:
- Cháu cÅ©ng có há»c. Nhưng cháu há»c ngà y khác.
Mẹ Hà Lan không há»i nữa . Bà nhìn ra ngoà i sân nắng, vẻ xa vá»i . Tôi thầm há»i bà đang nghÄ© ngợi Ä‘iá»u gì. Bà có nhá»› Hà Lan như tôi Ä‘ang nhá»› hay không.
Rất nhiá»u năm vá» sau nà y tôi thưá»ng tá»± trách mình tại sao hồi đó tôi không nói thẳng vá»›i Hà Lan là tôi yêu nó. Nếu tôi nói ra Ä‘iá»u đó, hẳn cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chúng tôi đã rẽ sang hướng khác, sáng sá»§a hÆ¡n và Ãt xây xát hÆ¡n. Nhưng thá»i gian cà ng lùi xa, tôi hiểu rằng Ä‘iá»u đó tháºt ra không cần thiết như tôi nghÄ©. Tôi đã viết những bản tình ca và hát chúng lên. Ãó là lá»i tá» tình cá»§a tôi . Trong những ngà y tháng đó, Hà Lan đã nhìn thấu đáy lòng tôi như ngưá»i là ng Ão Ão nhìn thấu những viên sá»i phÆ¡i mình dưới lòng suối Lá và o những mùa nước cạn. Váºy thì, tôi cần gì phải nói ra những Ä‘iá»u đã không còn là bà ẩn vá»›i cả hai đứa tôi . Và liệu có Ãch gì nếu tôi nói Hà Lan rằng tôi yêu nó và được nghe nó nói nó cÅ©ng yêu tôi, khi mà tất cả những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u có thể đổi thay trong má»™t sá»›m mai nà o ?
Vả lại, đã muá»™n mất má»™t năm nếu tôi định là m cái chuyện tá» tình ngá»› ngẩ đó. Năm lá»›p chÃn thuáºn lợi hÆ¡n nhiá»u . Nếu muốn, tôi có hà ng đống cÆ¡ há»™i . Năm lá»›p mưá»i, má»i chuyện đã khác. Tôi không thể vừa chạy xe vừa đảo mắt canh chừng cô Thịnh lại vừa nói yêu Hà Lan. Tôi cÅ©ng không thể hé môi má»™t Ä‘iá»u gì trong phòng khách sang trá»ng ở nhà cô Hà Lan. HÆ¡n nữa, tôi rất Ãt đến đó. Ngược lại, Hà Lan cÅ©ng chẳng đến tôi . Từ hồi tôi ở trá» nhà cáºu Huấn, nó chẳng ghé thăm lấy má»™t lần. Hà Lan không ghé, tôi cà ng mừng. Nhà cáºu Huấn tuy không sang bằng nhà cô Hà Lan, tôi vẫn thấy tù túng và lạc lõng. Tôi không muốn bạn bè đến đó chút nà o .
Chỉ có gần đây, Hà Lan má»›i ghé qua má»™t lần. Ãang ôn thi cuối năm, thiếu tà i liệu, nó đến há»i mượn cuốn "L'art de conjuguer".
Hôm đó, tôi Ä‘ang ngồi há»c bà i, bá»—ng thấy thằng DÅ©ng thò đầu và o:
- Ai đang tìm mà y kìa!
- Ai váºy ?
Dũng nháy mắt:
- Má»™t con bé xinh tháºt xinh!
Tôi bước ra cá»a và ngạc nhiên khi nhìn thấy Hà Lan.
- Hà Lan Ä‘i đâu váºy ? - Tôi bồi hồi há»i .
- Hà Lan đi mượn sách.
- Sách gì ?
- Cuốn "L'art de conjuguer". Ngạn có không, cho Hà Lan mượn đi!
Tôi gáºt đầu:
- Có. Hà Lan đợi một chút, tôi và o lấy .
à tôi không muốn má»i Hà Lan và o nhà . Nhưng thằng DÅ©ng đứng bên cạnh lại phá bÄ©nh. Nó liếc tôi:
- Sao không má»i khách và o nhà chÆ¡i, mà y ?
Rồi không đợi tôi trả lá»i, DÅ©ng quay sang Hà Lan, niá»m nở:
- Hà Lan và o nhà ngồi chơi đi!
- Thôi, Hà Lan đứng đây được rồi! - Hà Lan đáp với vẻ bẽn lẽn.
Dũng vẫn khăng khăng:
- Ai lại đứng đây! Tá»›i chÆ¡i, đứng ngoà i cá»a coi sao được!
Không biết là m sao, Hà Lan đà nh bước và o nhà .
Tôi chạy lên lầu lấy sách Ä‘em xuống thấy DÅ©ng và Hà Lan Ä‘ang ngồi trò chuyện vui vẻ ở phòng khách. Cả hai Ä‘ang nói vá» các bản nhạc thá»i thượng và các Ä‘iệu nhảy Ä‘ang thịnh hà nh. Toà n những đỠtà i tôi mù tịt. Hà Lan nói chuyện má»™t cách say sưa, dưá»ng như nó quên mất nó tá»›i đây là m gì. Tôi cầm cuốn sách lóng ngóng trên tay, không biết có nên đưa Hà Lan hay không. Tôi sợ là m nó cụt hứng. Thế là tôi đà nh ngồi xuống bên cạnh, đợi .
Mãi đến lúc ra vá», Hà Lan má»›i chợt nhá»› tá»›i mục Ä‘Ãch cá»§a nó. Nó chìa vá» phÃa tôi:
- Sách của Hà Lan đâu ?
Tôi lặng lẽ đưa cuốn sách cho nó. Hà Lan cầm lấy cuốn sách và mỉm cưá»i nhìn tôi:
- Ngạn cho Hà Lan mượn lâu lâu chút nghen!
Tôi gáºt đầu .
DÅ©ng rảo bước lên trước tôi, già nh tiá»…n Hà Lan ra táºn cá»a . Nó là m như Hà Lan là bạn nó. Tá»± nhiên tôi thấy buồn buồn. Tôi chẳng buồn DÅ©ng, mà buồn Hà Lan. Nó đến đây, chẳng thèm nói chuyện vá»›i tôi . Nó chẳng há»i thăm vá» là ng quê . Nó bá» tôi ngồi má»™t mình. Trong khi tôi có biết bao Ä‘iá»u muốn nói vá»›i nó. Tôi muốn kể vá»›i nó rằng thầy Cải đã nghỉ dạy, thầy ở nhà đi câu và đan giá» sống qua ngà y . Tôi muốn kể vá»›i nó vá» cÆ¡n gió dữ vừa thổi qua là ng tháng trước suýt xô ngã cây bà ng già giữa chợ và đã thổi Ä‘i đâu mất những tổ chim chà o mà o trên ngá»n tre sau nhà nó. Và cả mẹ nó nữa, tôi cÅ©ng muốn kể chuyện mẹ nó chá» nó vỠăn khoai lang luá»™c ra sao, nó không vá», mẹ nó đà nh phải xắt khoai Ä‘em phÆ¡i khô để dà nh tháng nà y qua tháng khác.
Nhưng tôi chẳng nói được gì. Những câu chuyện của tôi cứ hoà i hoà i ấp ủ.
DÅ©ng quay và o, gáºt gù nhìn tôi:
- Mà y có con bạn dễ thương ác!
Tôi chỉ cưá»i . DÅ©ng lại há»i:
- Bồ mà y hả ?
Tôi chúa ghét chữ "bồ", tôi thÃch chữ "ngưá»i yêu" hÆ¡n, nhưng tôi cứ gáºt đầu đại . Tôi có linh cảm nếu tôi không thừa nháºn Ä‘iá»u đó, DÅ©ng sẽ không buông Hà Lan. Nhưng DÅ©ng trâng tráo hÆ¡n tôi nghÄ© nhiá»u, nó nháy mắt ranh mãnh:
- Mà y nhưá»ng nó cho tao Ä‘i!
Tôi lại cưá»i, không cưá»i thì biết là m gì. DÅ©ng bước lại gần, đặt tay lên vai tôi:
- Ãồng ý hén ?
Tôi ngước lên, nhăn nhó:
- Anh nói nghe kỳ cục quá!
DÅ©ng lá»›n tuổi hÆ¡n tôi, lại là vai anh cá»§a chị Nhưá»ng, nên tôi vẫn gá»i nó bằng anh mặt dù tôi ngán nó tá»›i táºn cổ. Trước thái độkhó chịu cá»§a tôi, nó thản nhiên nhún vai:
- Có gì đâu kỳ cục! Tại sao thấy nó có vẻ khoái tao hơn là khoái mà y!
Giá»ng Ä‘iệu trịnh thượng cá»§a DÅ©ng khiến tôi tá»± ái đỠmặt. Tôi nói, cố giữ giá»ng bình thản:
- Nếu anh thấy váºy thì anh cứ việc!
DÅ©ng hà há»ng:
- Váºy là mà y chịu rồi hén?
Ở đây không có vấn đỠchịu hay không chịu! - Tôi nói - Nếu quả tháºt Hà Lan thÃch anh thì đó là quyá»n cá»§a cô ấy . Tôi chịu hay không chịu liệu có ý nghÄ©a gì !
Dũng nắm chặt tay tôi, lắc lắc:
- Tốt! Mà y xứng đáng là một thằng đà n ông!
Nói xong, nó bỠđi mất.
Tôi ngồi lại, buồn nản vô cùng. DÅ©ng vai anh, nhưng nó cÅ©ng như bạn tôi . Thế là từ nay tôi mất má»™t ngưá»i bạn.
Chiá»u hôm sau, tôi lá»c cá»c đạp xe đến trưá»ng Hà Lan. Ãúng như tôi nghÄ©, DÅ©ng đã có mặt ở đó. DÅ©ng Ä‘i chiếc Yamaha Ä‘á», diện kẻng từ đầu tá»›i chân, mắt Ä‘eo kÃnh râm dù trá»i chiá»u nhạt nắng. Khi tôi tá»›i, DÅ©ng Ä‘ang ngồi trong quán nước trước cổng trưá»ng, mắt đăm đăm nhìn vá» bên kia con đưá»ng nên nó không trông thấy tôi .
Tôi tấp xe và o lá», ngồi nép sau má»™t xe nước mÃa . Tôi muốn xem thá» nó giở trò gì.
Lát sau, Hà Lan ra . Nhác thấy DÅ©ng, Hà Lan tá» vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nó lại nhoẻn miệng cưá»i . Tá»± dưng, tôi thấy lòng nhói buốt. Tôi tá»± nhá»§ má»™t nụ cưá»i thì đâu có nghÄ©a lý gì, nhưng ý nghÄ©a đó vẫn chẳng giúp tôi thanh thản chút nà o .
Hà Lan không nhìn thấy tôi . Nó thong thả đạp xe đi . Dũng vội và ng phóc lên chiếc Yamaha, nổ máy rượt theo . Hà Lan đi xe đạp nên Dũng không phóng nhanh được. Nó chạy rỠrỠbên cạnh. Nó mưu toan chiếm chỗ của tôi .
Tôi chạy má»™t mình phÃa sau, buồn thỉu buồn thiu . Trước mặt tôi là má»™t đám nữ sinh nghịch ngợm Ä‘ang chạy giăng hà ng ngang giữa đưá»ng. Nhá» lẩn khuất sau những tà áo trắng, tôi không bị Hà Lan và DÅ©ng phát hiện dù cả hai thỉnh thoảng vẫn ngoái cổ nhìn lại đằng sau .
Tôi cứ lẽo đẽo bám theo như thế, vừa đạp xe vừa tá»± nguyá»n rá»§a hà nh động lố bịch cá»§a mình. Tôi bảo tôi: Ä‘uổi theo há» là m gì, đây chỉ là trò tản tỉnh lăng nhăng cá»§a thằng DÅ©ng, có gì phải thấp thá»m lo âu! NghÄ© váºy, nhiá»u lúc tôi muốn bá» vá» quách. Nhưng tôi không Ä‘iá»u khiển được tay lái cá»§a mình. Tôi vẫn lẵng nhẵng bám theo, hoang mang và buồn nản.
Tá»›i nhà cô Hà Lan, DÅ©ng và Hà Lan chia tay nhau . Khi Hà Lan khuất sau cánh cá»a, tôi thở phà o và quay xe vá». Tôi đã thôi bần thần. Tôi thấy lòng nhẹ nhõm. Và tôi tá»± cưá»i thầm những ý nghÄ© vá»› vẫn cá»§a mình. Tôi giống như chà ng trai cả ghen trong thÆ¡ Nguyá»…n BÃnh. Nguyá»…n BÃnh tháºt tà i . Ông biết hết ý nghÄ©a trong đầu tôi, va ` ông nói há»™ :
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cưá»i
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai
Ãừng hôn dù thấy đóa hoa tươi
Ãừng ôm gối chiếc đêm nay ngá»§
Ãừng tắm chiá»u nay bể lắm ngưá»i
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thưá»ng xức chẳng bay xa
Chẳng là m ngây ngất ngưá»i qua lại
Dẫu chỉ qua đưá»ng khách lại qua
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn khuất bên cô
Bằng không tôi muốn cô đừng gặp
Chà ng trẻ trai nà o trong giấc mơ
Tôi muốn là n hơi cô thở nhẹ
Ãừng là m ẩm áo khách chưa quen
Chân cô in vết trên đưá»ng bụi
Chẳng bước chân nà o được dẫm lên
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
Và nghĩa là cô là tất cả
Cô là tất cả của riêng tôi
Ãúng, tôi như thế đấy! Ãến bây giá», khi tình yêu cá»§a tôi bắt đầu bị Ä‘e dá»a, tôi má»›i nháºn ra tôi đã yêu Hà Lan biết chừng nà o . Tình yêu cá»§a tôi vá»›i Hà Lan hẳn đã hình thà nh từ những ngà y thÆ¡ ấu và gắn bó vá»›i bao nhiêu ká»· niệm ngá»t ngà o, những ká»· niệm đã không ngừng vượt qua không gian và thá»i gian để lúc nà o cÅ©ng cháy rá»±c rỡ trong tôi như những ngá»n nến hồng. Những ká»· niệm tươi đẹp đã nuôi dưỡng tình yêu tôi như đất Ä‘ai nuôi cây trái, đợi má»™t ngà y cà nh biếc sẽ ra hoa . Và tôi, tôi đã đợi .
Lặng thầm, tôi đợi . DÅ©ng thổi qua Ä‘á»i tôi như má»™t cÆ¡n gió dữ. Nhưng cÅ©ng như cÆ¡n gió dữ dạo nà o thổi qua là ng, chỉ lay động nhưng không là m sao xô ngã cây bà ng già giữa chợ Ão Ãá» CÅ©ng đến, rồi Ä‘i . Như nó sắp sá»a Ä‘i khá»i nhà Hà Lan, chẳng được tÃch sá»± gì. Như dã trà ng xe cát.
Tôi ngoảnh đầu lại, và ngạc nhiên thấy con dã trà ng vẫn còn ở đó, không chịu nhúc nhÃch lấy má»™t li . DÅ©ng ngồi trên xe, chân chống đất và bình thản hút thuốc. Như thể đợi chá» ai .
Quả nhiên, má»™t lát sau Hà Lan bước ra trong bá»™ váy đầm tuyệt đẹp. Tôi trông nó lạ lẫm quá chừng. Nếu bất chợt bắt gặp Hà Lan ngoà i phố trong bá»™ cánh như thế, chắc tôi không nháºn ra . Tôi đã quen nhìn thấy Hà Lan trong chiếc áo nữ sinh thướt tha và giản dị. Tôi đã quen vá»›i hình ảnh gần gÅ©i và dịu hiá»n cá»§a nó từ thá»i hai đứa rá»i là ng Ä‘i há»c ngoà i phố huyện, sao bây giá» nó chẳng giống hồi xưa . Tôi nhắm mắt lại, và nghe tiếng Yamaha nổ máy . Khi mở mắt ra, tôi chỉ kịp nhìn thấy chiếc váy hồng thấp thoáng trên ngá»n đèn lái chá»›p đỠphÃa sau .
Tôi thẫn thỠđạp xe đi và nghe lòng quặn thắt. Trái tim tôi bỗng run lên khúc hát ngà y nà o:
Gá»i mùa hè
Giữ hộ chút tình yêu
Khi chia xa
Vẫn nhớ ngà y gặp lại
Lúc ấy
Em có là cô gái
Ãốt tôi bằng ngá»n lá»a
Của riêng em?
Tôi gá»i tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi . Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỠsân trưá»ng và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi váºy . Nó chẳng là m được những Ä‘iá»u tôi ký thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi . Trái tim tôi cháy thà nh tro, rÆ¡i vãi trên đưá»ng vá». Khuya lắc khuya lÆ¡, DÅ©ng má»›i vá» nhà . Tôi quấn chăn kÃn ngưá»i, nằm nghe ná»—i buồn rứt tóc. Tiếng đẩy cá»a cá»§a DÅ©ng khiến ngưá»i tôi như run lên. Trong má»™t thoáng, tôi cảm thấy đầu mình nóng ran. Lần đầu tiên, tôi chìm và o má»™t tâm trạng khó tả trong đó trá»™n lẫn lòng ghen tức, sá»± phẫn ná»™n và ná»—i xót xa tê dại . Tôi không biết tôi sẽ là m gì. Tôi như má»™t há»a diệm sÆ¡n vừa bị đánh thức, Ä‘ang nghÄ© xem nên phun lá»a ra đốt tan tà nh thế giá»›i hay giữ lá»a lại trong lòng để riêng đốt tình tôi .
DÅ©ng tưởng tôi chẳng biết gì. Nó và o phòng bằng những bước chân nhún nhảy, rồi vừa huýt sáo miệng nó vừa nhảy nhót liên tục quanh phòng. Nó chẳng buồn che giấu niá»m vui cá»§a mình. Dòm bá»™ tịch cá»§a DÅ©ng, tôi Ä‘oán ngay nó và Hà Lan đã Ä‘i chÆ¡i ở đâu . Nhưng tôi chẳng thèm há»i . Há»i là m gì, tôi nhá»§ bụng, biết được chỉ buồn thêm.
DÅ©ng tiếp tục nhảy nhót. Không hiểu vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng nó lại chạm và o giưá»ng tôi . Tôi cà ng thêm bức rứt. Quên phắt những gì vừa tá»± nhá»§, tôi liếc nó và o há»i bằng giá»ng cố tá» ra há» hững:
- Bộ mới đi nhảy vỠhả ?
DÅ©ng không trả lá»i thẳng câu há»i cá»§a tôi . Nó vừa nháy mắt vừa tặc lưỡi xuýt xoa, chân vẫn không ngừng nhún nhảy:
Tà i sản của quykiemtu
17-09-2008, 04:26 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 8
- Má»™t bữa tối tuyệt vá»i!
Tôi lặng lẽ quan sát DÅ©ng bằng ánh mắt ác cảm. Tôi Ä‘á»c được sá»± "tuyệt vá»i" nó nói trên vẻ mặt thá»a mãn cá»§a nó. Chiếm được ngưá»i yêu cá»§a bạn mình, chắc nó hả dạ lắm. Ãối vá»›i con ngưá»i như DÅ©ng, hẳn đó là má»™t thà nh tÃch. Nhưng tất cả không chỉ do DÅ©ng, tôi cay đắng nghÄ© thầm, vấn đỠcòn tùy thuá»™c ở Hà Lan. Hà Lan đã dẫm lên trái tim tôi bằng đôi guốc Ä‘inh nhá»n như trong giai thoại vá» há»c sinh trưá»ng Nữ. Nó giẫm lên và không há» ngoái lại . Nó chẳng buồn biết trái tim tôi còn Ä‘áºp nữa hay không. Phải chăng đã đến lúc Hà Lan rá»i bá» tôi như nó đã má»™t lần rá»i bá» mùa thị và ng và rừng Sim hoa tÃm, lòng không gợn chút bâng khuâng? Bá»—ng dưng tôi nhá»› tá»›i má»™t ca khúc cá»§a Phạm Ãình Chương:
Ngưá»i Ä‘i qua Ä‘á»i tôi
Không nhá»› gì sao ngưá»i ?
Và tôi xoay lưng nằm úp mặt vô tưá»ng, buồn muốn khóc. Tôi là m con cá nhá», bÆ¡i trong ná»—i buồn. Ná»—i buồn mênh mông như biển, tôi bÆ¡i suốt đêm vẫn chưa ra khá»i . Nhưng tôi vẫn lặng lẽ bÆ¡i, ngáºm ngùi, cô độc, thỉnh thoảng quẫy mạnh chiếc Ä‘uôi dà i là m xuất hiện những đốm bá»t mà u sữa như những ngôi sao nhá». Có ngôi sao nà o tên gá»i Hà Lan?Tôi buồn, dÄ© nhiên. Nhưng đốm lá»a hy vá»ng trong tôi chưa tắt hẳn. Nó vẫn cháy, dù là leo lét. Bản chất cá»§a tình yêu là hy vá»ng. Nhiá»u khi trước má»™t sá»± tháºt phÅ© phà ng đã rõ mưá»i mươi, ngưá»i ta vẫn tìm cách giải thÃch theo chiá»u hướng Ãt bi quan nhất. Tôi cÅ©ng váºy . Tôi cố nghÄ© rằng Hà Lan thÃch nhảy, DÅ©ng lại nhảy giá»i, Hà Lan Ä‘i chÆ¡i vá»›i DÅ©ng là chuyện tá»± nhiên. Tôi cố nghÄ© rằng Ä‘i chÆ¡i vá»›i má»™t ngưá»i và yêu ngưá»i đó là hai chuyện hoà n toà n khác. Và tôi thôi buồn. Tôi cấm tôi nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡ .
Hôm sau, tôi đến trưá»ng Hà Lan vá»›i nụ cưá»i tươi tỉnh trên môi . Không thấy DÅ©ng lảng vảng ở đó, lòng tôi nhẹ nhõm quá chừng. Nhưng rồi tôi chợt giáºt mình: hôm qua chắc nó đã hẹn hò vá»›i Hà Lan nên hôm nay nó không cần đón ở cổng trưá»ng. à nghÄ© đó vắt ngang đầu tôi như mây xám vắt ngang bầu trá»i . Niá»m vui trong lòng bá»—ng chốc bay vèo . Và như cánh chim đại bà ng trong chuyện cổ, khi bay Ä‘i nó cắp theo cả chút bình yên cuối cùng còn sót lại trong tôi .
Tôi đón Hà Lan bằng vẻ mặt hân hoan giả tạo . Hà Lan chẳng nhìn thấy gì. Nó vẫn cưá»i vá»›i tôi bằng đôi mắt biếc. Không hiểu sao khi nhìn và o đôi mắt nó, lòng tôi bá»—ng thấy nhói Ä‘au .
Trong tâm trạng rối bá»i đó, tôi chẳng còn buồn giữ khoảng cách an toà n như trước đây nữa . Hà Lan vừa dắt xe ra khá»i cổng, tôi đã xáp lại chạy song song bên cạnh. Tôi chẳng còn sợ cô Thịnh bắt gặp. Cô gặp, kệ cô . Lúc nà y tôi chẳng còn sợ gì nữa . Tôi chỉ sợ mất Hà Lan.
Hà Lan trò chuyện vá»›i tôi má»™t cách tá»± nhiên. Và tôi cÅ©ng là m ra vẻ như không biết gì, mặc dù Ä‘iá»u đó đối vá»›i tôi quả tháºt khó khăn. Suốt trên đưá»ng vá», chúng tôi chỉ nói vá»›i nhau vá» chuyện há»c táºp, vá» kỳ thi sắp tá»›i . Câu chuyện gượng gạo là m sao!
Ãến nhà cô Hà Lan, tôi không quay xe vá» như thưá»ng lệ mà nói:
- Tôi và o chơi nghen?
Hà Lan có vẻ ngạc nhiên trước thái độ khác lạ của tôi . Nó ngần ngừ:
- Lát nữa Hà Lan phải đi công chuyện...
Câu đuổi khéo của Hà Lan chẳng khác nà o một nhát dao đâm và o tim tôi . Tôi đâm bướng:
- Tôi chỉ và o chơi một chút thôi!
- Một chút thôi nghen!
Hà Lan đáp, và tôi Ä‘á»c được vẻ ngại ngần trong mắt nó.
Câu chuyện trong phòng khách diá»…n ra không khá hÆ¡n ngoà i đưá»ng chút nà o . Nó ngượng ngáºp và đứt khúc, phần lá»›n thá»i gian rÆ¡i và o sá»± im lặng nặng ná». Tôi ngồi như khúc gá»— và cá»±a mình má»™t cách khó khăn. Hà Lan thì chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ. Nó lá»™ vẻ sốt ruá»™t và nó không giấu Ä‘iá»u đó. Tháºm chà nó còn muốn tôi biết rằng nó Ä‘ang sốt ruá»™t, nó Ä‘ang vá»™i Ä‘i và rằng nếu tôi còn chút xÃu lịch sá»± thì tôi nên xéo ngay trước khi nó nói ra .
Tôi không đợi nó nói ra . Vì váºy, tôi đứng dáºy cáo từ:
- Thôi tôi vá»!
Hà Lan tiá»…n tôi ra cá»a, mặt mà y tươi tỉnh:
- Ừ, Ngạn vá»! Mai mốt ghé chÆ¡i!
Tôi phóng xe Ä‘i, không buồn ngoái lại . Mai mốt là ngà y nà o ? Là mai, là mốt hay không ngà y nà o hết? Tôi rẽ ngoặt xe ở má»™t góc phố và không biết mình Ä‘ang rá»i bá» má»™t con đưá»ng hay Ä‘ang rá»i bá» má»™t giấc mÆ¡ .
Tôi vỠđến nhà đúng lúc Dũng vừa dắt xe ra .
Tôi không cố tá»± đánh lừa mình nữa . Tôi hiểu Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra và cố đón nháºn nó bằng má»™t thái độ bình tÄ©nh như đón nháºn má»™t vết thương cá»§a số pháºn. Tôi cÅ©ng tá»± nhá»§ tôi đừng trách Hà Lan. Rằng nó có quyá»n chá»n lá»±a con đưá»ng cá»§a riêng nó. Rằng tôi không thể buá»™c nó phải gắn bó lòng mình vá»›i những ká»· niệm cá»§a má»™t thá»i thÆ¡ ấu dà i lâu . Tôi không thể bắt Hà Lan phải giống tôi .
Tôi khác. Không ai bắt tôi phải hoà i vá»ng ká»· niệm. Không ai bắt tôi phải nhá»› da diết cái là ng nhá» xa xăm cá»§a mình má»—i khi chiá»u xuống. Không ai bắt tôi đêm nà o cÅ©ng phải mÆ¡ thấy bóng trăng tuổi thÆ¡ treo lÆ¡ lá»ng trên đưá»ng là ng và rÆ¡i từng giá»t và ng xuống già n hoa thiên lý. Những Ä‘iá»u đó xảy đến má»™t cách tá»± nhiên, cÅ©ng giống như hồi há»c lá»›p chÃn, má»™t hôm nhìn và o mắt Hà Lan, lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình dáºy sóng. Mà chẳng hiểu vì sao .
Bây giá» thì tôi hiểu . Và cÅ©ng lại hiểu rằng, vá»›i Hà Lan bây giá», DÅ©ng hấp dẫn hÆ¡n tôi nhiá»u . So vá»›i DÅ©ng, tôi chỉ là má»™t thằng con trai quê mùa . Quê mùa từ lối sống, từ cách ăn mặc đến cách tá» tình. Bây giá» chẳng còn ai tá» tình bằng cách bõ công ngồi gảy đà n và rụt rè hát lên những lá»i bóng gió. Hệt như má»™t thằng ngốc. Tôi cứ bắt chước Trương Chi, hèn gì hồn tôi chết Ä‘uối . Mà những bản tình ca cÅ©ng chẳng ra gì, ngay từ đầu DÅ©ng đã liệt và o loại "cổ Ä‘iển" vứt Ä‘i .
Tôi chẳng trách Hà Lan. Nhưng tôi không buồn gặp nó nữa . Tôi giã từ con đưá»ng chạy ngang qua trưá»ng Nữ. Chiá»u chiá»u, tôi lững thững đạp xe ra ngoại ô, ngồi má»™t mình trên bãi cá» chân cầu nhìn nước chảy . Và tôi ôm đà n tỉ tê cùng sông nước:
Má»™t ngưá»i bá» má»™t ngưá»i Ä‘i
Một bà i thơ dở dang vì
Lãng quên
Giữa trá»i
Sao má»c lênh đênh
Một đà n cá lội
Buồn tênh chân cầu
Má»™t ngưá»i
Ãi mất từ lâu
Ãể ngưá»i kia hát
VỠđâu hỡi ngưá»i
Hoa bâng khuâng
Rụng không lá»i
Chim bay ngơ ngác
Cuối trá»i hoà ng hôn
Tôi ngẩng đầu lên và thấy ở cuối chân trá»i xa, chim bay ngÆ¡ ngác. Chúng là chim gì, chim én hay chim sẻ, mà ở đằng sau những đôi cánh thấp thoáng kia dãy ráng đỠcứ cháy lên thảng thốt?Suốt ngà y suốt đêm, tôi viết nhạc. Tôi viết ngoà i giấy . Tôi viết trong đầu . Ná»—i khổ Ä‘au khiến tôi ngá»› ngẩn. Ná»—i khổ Ä‘au tuôn trà o như thác, ngáºp lụt cả lòng tôi . Trong những ngà y u ám đó, nếu không có âm nhạc, tôi đã không ngoi lên nổi, tôi đã không còn là tôi .
Âm nhạc đã dìu tôi qua đèo cao vá»±c sâu . Bằng đôi cánh dịu dà ng và bay bổng, nó đã nhấc tôi lên khá»i ná»—i mê đắm xanh xao, phiá»n muá»™n. Tôi viết những bản tình ca buồn bã và rung chúng lên trên sáu dây đà n để nghe lòng vÆ¡i Ä‘i sầu nhá»›. Khi ná»—i Ä‘au đã thoát được ra ngoà i, sức công phá mãnh liệt. Tôi ngồi giữa hoà ng hôn, bên chân cầu sóng vá»—, nhắn cùng mây gió:
Ai vá» qua chá»— ngưá»i thương
Ãứng giùm tôi
Trước cổng trưá»ng ngà y xưa
Ướt giùm tôi
Chút cơn mưa
Ãể nghe trên tóc
Hương vừa bay đi ...
Khi hát, tôi thấy tôi trở vá». Tôi thấy tôi bồn chồn đứng trướng cổng trưá»ng Nữ, má»i mắt tìm Hà Lan trong dòng sông áo trắng. Thấy tôi, Hà Lan mừng rỡ. Và nó trách:
- Ngạn đi đâu mà mất biệt?
Tôi cưá»i:
- Tôi báºn há»c.
- Xì! Hà Lan không tin.
Tôi lại cưá»i . Tôi chẳng buồn thanh minh. Chỉ cần nhìn và o đôi mắt nó, tôi biết rằng nó đã biết tất cả. Tôi rá»§ Hà Lan vá» là ng, nó gáºt đầu ngay . Tôi thấy tôi và Hà Lan ngồi trên chiếc xe đò cá»§a ông chú nó. Xe chạy từ sáng sá»›m, đến chiá»u thì vá» tá»›i phố huyện. Từ huyện, tôi và Hà Lan đạp xe vá» là ng. Hệt như ngà y xưa .
Và cÅ©ng hệt như ngà y xưa, vá» ngang rừng Sim ven là ng, chúng tôi rá»§ nhau ghé và o hái sim và tìm bông dá»§ dẻ. Tôi lại trèo lên cây trâm hái từng chùm trái tÃm thẫm ném xuống cho Hà Lan. Sau đó hai đứa tôi len lá»i qua mé rừng bên kia để ngồi ngắm hoà ng hôn trên phiến đá năm nà o . Trong giây phút êm Ä‘á»m đó, tôi bá»—ng thấy tôi quên hết khổ Ä‘au . Tôi đã thôi buồn. Trong tôi chỉ còn lại má»™t niá»m vui rá»™ng lá»›n và tinh khôi, như chưa há» vẩn đục. Hà Lan ngồi bên cạnh, co chân lên phiến đá, nom dịu dà ng và dá»… thương như má»™t con mèo nhá». Tôi tưởng nó chưa bao giỠđặt chân ra thà nh phố. Nó vẫn là nó ngà y nà o .
Lòng trà n ngáºp hạnh phúc, tôi kể cho Hà Lan nghe những câu chuyện ngà y xưa bà kể. Những câu chuyện tuyệt vá»i đã nuôi dưỡng tôi từ tấm bé. Hà Lan ngồi nghe, có chuyện biết, có chuyện chưa biết, nhưng đôi mắt nó bao giá» cÅ©ng ngẩn ngÆ¡ và say đắm.
Ãang say sưa kể chuyện "Ä‚n khế trả và ng", tôi chợt giáºt mình khi nghe tiếng còi xe quen thuá»™c vá»ng lại từ ngoà i bìa rừng. Tôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Hà Lan đã nhá»m ngưá»i dáºy và vá»™i vã bá» Ä‘i . Tôi hốt hoảng gá»i to nhưng Hà Lan không quay lại . Nó Ä‘i má»™t mạch, tà áo thấp thoáng sau những bụi sim già . Khi tôi Ä‘uổi theo ra đến ven rừng thì Hà Lan đã mất hút. TÃt đằng xa, chiếc Yamaha đỠlẩn khuất sau đám bụi má»...
Tôi chá»›p mắt và nhìn ra sông nước. Những hình ảnh không đâu sao cứ ám ảnh tôi hoà i . Có bao giá» Hà Lan vá» lại rừng Sim, sao tôi cứ cá»±c lòng mong má»i . Cánh chim đã bay Ä‘i, ai biết buổi chim vá». Ngà y nà o chim ăn khế ở vưá»n tôi, may túi ba gang, chim không há» dặn. Chim ăn khế, chim chẳng trả và ng. Chim chỉ trả buồn Ä‘au cho lòng tôi Ä‘ong đầy sầu muá»™n. Tôi nghe sáu dây đà n cùng lúc rung lên:
Lòng tôi là cây khế
Em là chim vỠchơi
Và ng kia em chẳng trả
Chỉ nhả hạt xuống thôi
Hạt rớt xuống thà nh cây
Cây cũng toà n cây khế
Từ khi em đi rồi
Vưá»n tôi thà nh lặng lẽ
Biết bao giỠtrở lại
Cánh chim em ngà y nà o
Lòng tôi hoa khế rụng
Xuống nỗi buồn nôn nao ...
Tôi nhìn xuống bà n tay mình, xem năm đầu ngón tay có ngón nà o rá» máu . Tôi sợ tôi giống như nà ng Kiá»u . Nhưng dòm dá» má»™t hồi, tôi chẳng thấy gì. Dù sao ná»—i buồn cá»§a tôi cÅ©ng đã được ngân lên, đã được sẻ chia . Dù là vá»›i cá» cây . Dù là vá»›i ngà n trùng sông nước.Tôi không gặp Hà Lan má»™t thá»i gian dà i . Tôi tránh nó. Và nó cÅ©ng tránh tôi . Có lẽ nó đã biết tôi biết chuyện nó và DÅ©ng. Bất chợt gặp nhau ngoà i đưá»ng, tôi và Hà Lan chỉ mỉm cưá»i chà o nhau và há»i han qua loa dăm ba câu rồi đưá»ng ai nấy Ä‘i . Gặp mà như không gặp.
Tôi cố dìm tình cảm của mình xuống đáy lòng. Tôi cố chôn chặt kỷ niệm. Tôi muốn quên Hà Lan, quên hết. Khi nỗi nhớ dâng lên, tôi ôm đà n ngồi hát. Tôi hát, và gởi tâm sự của mình cho gió cuốn mây trôi .
Tôi đang muốn quên. Thì Hà Lan lại tới .
Tôi ngạc nhiên khi thấy nó xuất hiện, cà ng ngạc nhiên hÆ¡n khi thấy mắt nó đỠhoe . Tôi bồn chồn há»i:
- Có chuyện gì váºy, Hà Lan?
- Anh Dũng...
Hà Lan ngáºp ngừng đáp và cúi mặt xuống. Thấy nó ngừng bặt, tôi lại há»i, giá»ng hồi há»™p:
- Anh Dũng sao ?
Sau một thoáng phân vân, Hà Lan ngước nhìn tôi, sụt sịt nói:
- Ảnh tệ quá!
Hà Lan là m tôi lo lắng quá chừng. Nó nói kiểu đó, tôi chẳng biết đưá»ng nà o mà lần. Tôi Ä‘oán già đủ thứ vẫn không biết DÅ©ng "tệ" vá»›i Hà Lan là "tệ" như thế nà o .
Cuối cùng, tôi đà nh hạ giá»ng há»i:
- Dũng "tệ" sao ?
Hà Lan lại ngáºp ngừng. Có lẽ nó cảm thấy khó nói . Tôi động viên:
- Hà Lan nói Ä‘i! Ãừng ngại!
Hà Lan chớp mắt:
- Lâu nay, ảnh không đến... Hà Lan.
Tôi cố nén má»™t tiếng thở dà i . Hóa ra Hà Lan buồn vì chuyện đó. Chuyện cá»n con váºy mà nó phải quýnh lên. Tôi nhìn nó, chép miệng:
- Biết đâu DÅ©ng báºn chuyện gì!
Hà Lan cắn môi:
- Chẳng có chuyện gì đâu! Ảnh báºn Ä‘i chÆ¡i vá»›i BÃch Hoà ng!
À! thì ra thế! Tá»± dưng lòng tôi dâng lên má»™t cảm giác thÃch thú kỳ lạ và tôi thấy hổ thẹn vì Ä‘iá»u đó. Tôi há»i, cố trấn áp niá»m vui cay độc trong lòng:
- BÃch Hoà ng là ai ?
Hà Lan nhún vai:
- Ngạn không biết đâu! Cô ta là con ông Thanh Ãạm.
Tôi không biết BÃch Hoà ng. Nhưng tôi biết tiệm bánh Thanh Ãạm ở ngã tư Thái Bình Dương. Con nhà Thanh Lâm cặp kè vá»›i con nhà Thanh Ãạm, má»™t sá»± kết hợp chẳng lấy gì là m kỳ quái . Tôi nghÄ© trong đầu như váºy nhưng không nói ra, sợ Hà Lan buồn thêm. Tôi nhìn Hà Lan và thấy sá»± Ä‘au khổ ánh lên trong mắt nó, bèn nói, giá»ng không được tá»± tin lắm:
- Tôi có thể giúp cho Hà Lan được gì ?
Hà Lan khẽ lắc đầu:
- Hà Lan chẳng muốn là m phiá»n Ngạn. Hà Lan chỉ kể cho Ngạn nghe váºy thôi .
Nói xong, Hà Lan bá» vá», buồn thỉu buồn thiu . Nhìn nó lầm lÅ©i đạp xe Ä‘i, lòng tôi sao quá đỗi bùi ngùi .
Thoạt tiên, nghe DÅ©ng bá» rÆ¡i Hà Lan, tôi mừng khấp khởi . Như váºy tôi sẽ có cÆ¡ há»™i thá»±c hiện giấc mÆ¡ tình cảm cá»§a mình, cái cÆ¡ há»™i mà tôi luôn âm thầm chỠđợi và có lúc tưởng đã Ä‘á»i Ä‘á»i vuá»™t thoát. Bây giá» thì nó đã trở vá». Tôi đã nhìn thấy đôi cánh xanh biếc cá»§a con chim hạnh phúc thấp thoáng trước hiên ngoà i . Tôi còn tìm thấy trong mối tình đổ vỡ cá»§a Hà Lan má»™t khoái cảm thầm kÃn khác, Ãch ká»· hÆ¡n và hèn má»n hÆ¡n. Ãó là niá»m vui chứng kiến cảnh Hà Lan rÆ¡i và o Ä‘au khổ. Nó rÆ¡i và o đúng ná»—i Ä‘au khổ mà trước đây nó đã gây cho tôi . Hà Lan đã bá» tôi để đến vá»›i DÅ©ng. Mà chẳng được gì. Bây giỠđến lượt DÅ©ng bá» nó để Ä‘i chÆ¡i vá»›i BÃch Hoà ng. Hà Lan đã hất há»§i tôi, đã khiến tôi chịu đựng khổ sở như thế nà o thì giỠđây nó cÅ©ng chịu đựng những khổ sở y hệt như váºy . Tháºm chÃ, Hà Lan còn ray rứt hÆ¡n tôi . Bởi ná»—i khổ cá»§a nó do chÃnh nó gây ra . Nó má» mắt trước vẻ phong lưu cá»§a DÅ©ng. Nó tá»± đưa đẩy nó đến tình cảnh hiện thá»i . Ãáng Ä‘á»i nó. Tôi nghe những lá»i phán xét thì thầm, hà há»ng và cay nghiệt không ngá»›t vang lên trong lòng. Tôi cÅ©ng nghe ả giá»ng Ä‘iệu uất ức và giáºn dá»—i cá»§a chúng, những buồn thương đè nén lâu ngà y .
Nhưng khi sá»± phấn khÃch ban đầu qua Ä‘i, niá»m vui trong lòng tôi vụt tắt. Tôi trở lại là tôi yếu Ä‘uối má»m lòng. Tôi không thể dá»ng dưng trước ná»—i buồn cá»§a Hà Lan. Tôi yêu nó, tôi không Ä‘ang tâm nhìn nó khổ sở. Và nó, hẳn phải khổ sở ghê lắm, nó má»›i đến tìm tôi . Ra thà nh phố chưa đầy má»™t năm, bạn bè chẳng nhiá»u, lại chẳng thân, Hà Lan đâu biết tâm sá»± cùng ai . Ở nhà bà cô sung sướng đầy đủ má»i bá» nhưng những chuyện như thế nà y lại không thể sẻ chia .
Xét cho cùng, chỉ còn có mình tôi, ngưá»i bạn thuở thiếu thá»i . Chỉ còn có mình tôi, ngưá»i con trai quê mùa, yêu chẳng được yêu, Ä‘au hoà i má»™t ná»—i Ä‘au thầm lặng. Tìm đến tôi, tìm đến mối tình ngà y nà o nó đã quay lưng, hẳn Hà Lan dằn vặt vô cùng, hẳn lòng nó rối bá»i đến mức không thể không má»™t phút giãi bà y . Tá»™i nghiệp nó ghê!
Ngà y hôm sau, tôi bảo Dũng:
- Tôi muốn nói chuyện với anh.
- Chuyện gì váºy ? - DÅ©ng há»i, vẻ ngạc nhiên.
Tôi trầm tĩnh đáp:
- Chuyện liên quan đến anh.
Dũng hất hà m:
- Váºy thì nói Ä‘i !
- Không thể nói ở đây được! Ãi chá»— khác!
Dũng nheo nheo mắt:
- Nhưng mà chuyện gì váºy ?
- Lát nữa tôi sẽ nói . Bây giỠtụi mình đi !
- Ãi đâu ?
- Ra ngoại ô .
DÅ©ng không há»i nữa . Nó lặng lẽ dắt xe ra .
Khi thấy tôi cầm lấy ghiđdông xe đạp, nó khoát tay:
- Khá»i ! Mà y ngồi lên đây, tao chở Ä‘i !
Tôi không muốn ngồi lên chiếc Yamaha của nó chút nà o . Hà Lan đã bao lần ngồi lên đó. Nhưng rồi cuối cùng, thấy đi xe đạp bất tiện, tôi đà nh leo lên ngồi đằng sau Dũng.
Dá»c đưá»ng, hai đứa tôi không nói má»™t lá»i .
Ra tới ngoại vi thà nh phố, Dũng ngoảnh cổ, nói:
- Tới ngoại ô rồi! Tìm một quán nước nghen!
Tôi trầm giá»ng:
- Quán nước không tiện.
Dũng nhún vai:
- Thằng nà y lạ ! Váºy Ä‘i đâu ?
- Ra cầu Ãá.
Cầu Ãá là nÆ¡i má»—i chiá»u tôi vẫn ra ngồi ngắm lục bình trôi và thả hồn theo khói sóng. DÅ©ng không nói không rằng, nó lạnh lùng phóng xe vá» phÃa bá» sông.
Tới nơi, đợi Dũng dựng xe bên thà nh cầu, tôi dẫn nó đến bãi cỠquen thuộc.
- Sao phải ra đây ? - DÅ©ng há»i .
- Ở đây yên tĩnh! - Tôi đáp, cố tỠra bình thản.
Không đợi tôi bắt đầu, DÅ©ng Ä‘i thẳng và o Ä‘á»:
- Mà y muốn nói với tao chuyện gì ?
Tôi mÃm môi:
- Chuyện Hà Lan.
Dũng nhếch mép:
- Hà Lan không dÃnh dáng gì đến mà y nữa! Mà y đã nói vá»›i tao là mà y không can thiệp kia mà !
Tôi nhìn thẳng và o mắt DÅ©ng, gằn giá»ng:
- Anh đừng giả vá». Anh thừa biết tôi muốn gì rồi . Tôi chỉ không can thiệp nếu anh Ä‘em lại hạnh phúc cho Hà Lan. Còn anh là m cho cô ta Ä‘au khổ, tôi sẽ không bá» qua cho anh đâu!
Thái độ cứng rắn của tôi khiến Dũng chột dạ. Nó vỠvịt:
- Tao có là m khổ Hà Lan hồi nà o đâu!
- Nói láo! Anh đang gây ra đau khổ cho Hà Lan!
Dũng tặc lưỡi:
- Như váºy chắc là có hiểu lầm gì đây!
-Chẳng có hiểu lầm gì ở đây hết! - Tôi hừ mÅ©i - Anh Ä‘ang bá» rÆ¡i Hà Lan để chạy theo BÃch Hoà ng! Anh là đồ sở khanh! Tôi không cho phép anh là m như váºy!
Dũng bắt đầu tự ái . Nó nghiến răng:
- Ãá»§ rồi! Hôm nay mà y ăn nói vá»›i tao như váºy là đủ rồi! Tao nhắc cho mà y nhá»›, tao yêu ai, đó là chuyện cá»§a tao! Chuyện cá»§a tao, mà y rõ chưa!
- Anh yêu ai thì mặc anh, nhưng anh không được là m cho Hà Lan khổ... - Tôi kêu lên bi phẫn.
DÅ©ng quắc mắc, giá»n đểu cáng:
- Nếu mà y sợ nó khổ thì mà y Ä‘i mà yêu nó! Tao nhưá»ng lại cho mà y đó!
Trong má»™t thoáng, mắt tôi bá»—ng hoa lên. Cảnh váºt chung quanh trở nên cháºp chá»n. Má»™t sá»± phẫn ná»™ khá»§ng khiếp dâng trà o trong tôi, lan ra khắp ngưá»i, táºn các đầu ngón tay . Trong cÆ¡n giáºn mù mịt đó, tôi đã giang tay tống má»™t quả trá»i giáng và o bụng DÅ©ng. Tôi không ý thức được cú đánh cá»§a mình. Ngà y xưa xa lắc, khi thằng Hòa con thầy Phu dẫm lên đôi chân bé bá»ng cá»§a Hà Lan, tôi đã trừng trị nó bằng má»™t cú đánh dồn nén như váºy . Bây giá», đến lượt DÅ©ng. DÅ©ng không dẫm lên chân, nó dẫm lên trái tim cá»§a ngưá»i tôi thương. Nó đáng bị ăn đòn.
Nhưng DÅ©ng khác Hòạ Thằng Hòa cáºy oai phong cá»§a thầy Phu . DÅ©ng cáºy những ngón đòn karaté cá»§a mình. Nó là võ sinh đệ nhất đẳng huyá»n Ä‘ai cá»§a võ đưá»ng Ãnh Sáng. Cú đánh bất ngá» cá»§a tôi khiến nó nhăn nhó và cúi gáºp ngưá»i xuống. Nhưng chỉ má»™t lát sau, nó lại đứng dáºy được. Và vừa xoa bụng, nó vừa gáºt gù nhìn tôi:
- ÃÆ°á»£c lắm! Nếu mà y muốn, tao sẽ cho mà y biết thế nà o là đánh nhau!
Nói xong, DÅ©ng lao và o tôi . Má»™t cú đá trúng quai hà m khiến tôi ngã lăn ra bãi cá». Nhưng tôi chẳng thấy sợ, cÅ©ng chẳng thấy Ä‘au . Ná»—i căm giáºn giúp tôi thêm sức mạnh. Tôi lồm cồm bò dáºy và lăn xả và o đối thá»§.
Trên bãi cá» hoang vắng bên bá» sông, tôi và DÅ©ng lặng lẽ quần nhau đến táºn tối mịt. Không ai hé môi má»™t lá»i . Chúng tôi câm nÃn ra đòn.
DÄ© nhiên, tôi ăn đòn nhiá»u hÆ¡n. Hồi nhá» tôi là chúa đánh nhau . Nhưng đã lâu rồi tôi giã từ đánh đấm. Vả lại, tôi chỉ biết võ... rừng, ăn nhau chá»— gan lì và sức mạnh. Trong khi đó, DÅ©ng đánh bà i bản. Nó ra đòn nhanh và chÃnh xác. Ãánh nhau má»™t hồi, ngưá»i tôi bầm tÃm. Lẽ ra tôi đã gục ngay từ đầu . Nhưng lòng phẫn uất và sá»± gan góc đã giúp tôi đứng vững. DÅ©ng có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi cầm cá»± dai dẳng. Nó vừa đánh vừa khen:
- Khá lắm!
Nhưng tôi chỉ "khá" được đến thế. Tôi không thể chịu đựng đến giây cuối cùng. Tráºn đấu kết thúc bằng cảnh tôi nằm bẹp dà trên cá», thở hổn hển, mặt mà y sưng vù.
Dũng đứng bên cạnh, chống nạnh nhìn tôi:
- Thôi nghen!
Tôi nằm im không đáp. Không hiểu sao tôi chẳng thấy Ä‘au đớn dù ngưá»i đầy thương tÃch. Lúc nà y, lòng tôi chỉ là má»™t ná»—i trống vắng mênh mông.
Dũng lại nói:
- Ngồi dáºy tao chở vá». - Anh vá» trước Ä‘i! Lát tôi vá» sau! - Tôi đáp và không buồn nhúc nhÃch.
DÅ©ng lếch thếch quay lại chá»— thà nh cầu . Nhìn bá»™ dạng xÆ¡ xác cá»§a nó, tôi Ä‘oán nó cÅ©ng ê ẩm không kém gì tôi . Bất giác tôi thở dà i và cảm thấy mình tháºt là điên. Liệu tất cả những chuyện vừa xảy ra có Ä‘em lại cho Hà Lan Ä‘iá»u gì tốt đẹp?
Tôi cứ nằm yên như thế, bất động và suy tư . Bãi sông hoang lạnh như má»™t bãi tha ma, bóng đêm phá»§ dà y và trên bầu trá»i Ä‘en thẳm những vì sao bắt đầu lấp lánh.
Ãến khi ngưá»i tỉnh hẳn, những dư âm cá»§a tráºn đánh đã qua Ä‘i, tôi má»›i nhá» ngưá»i dáºy và lần mò xuống bá» sông rá»a mặt. Nước sông mát lạnh khiến lòng tôi bá»—ng chốc trở nên thư thái mặc dù các vết thương dần dần nhức nhối . Tôi vốc nước bằng cả hai tay . Có khi tôi vùi đầu và o mặt sông. Ãể nghe sông nước vá»— vá». Ãể nghe trong má»™t phút, trong má»™t giây, lòng bá»—ng lênh đênh như những vì sao Ä‘ang bá»nh bồng trên lá»›p sóng kia .
Tôi nghỉ há»c cả tuần lá»…. Tôi không thể đến lá»›p vá»›i bá»™ mặt như thế. Cáºu Huấn há»i, tôi bảo tôi bị đụng xe . Nhìn ánh mắt cáºu, tôi biết cáºu không tin. Nhưng cáºu không gặng há»i . Cáºu vốn trá»ng kẻ sÄ©. Má»™t khi kẻ sÄ© không chịu giải thÃch nguyên nhân các vết bầm trên mặt mình hẳn là có Ä‘iá»u gì uẩn khúc.
Nhá» Mai và thằng Liêm há»i, tôi cÅ©ng đáp như thế. Tụi nó nói:
- Váºy anh phải bắt ngưá»i ta bồi thưá»ng!
Tôi cưá»i:
- Ngưá»i ta chạy mất tiêu !
Năm ngà y sau, Hà Lan ghé.
Tà i sản của quykiemtu
17-09-2008, 04:28 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 9
Thấy mặt tôi, nó la hoảng:
- Trá»i Æ¡i! Ngạn sao váºy ?
Tôi tặc lưỡi:
- Té.
-Té ở đâu ghê váºy ?
Tôi bịa:
- Té ở nhà chứ đâu! Lăn từ trên cầu thang xuống!
Hà Lan tháºt khá», nó tin ngay . Và nó vá»™i vã lục lá»i trong túi xách lấy ra chai dầu, nói:
- Ãể Hà Lan xức dầu cho Ngạn nghen!
Rồi không đợi tôi có ý kiến, Hà Lan dốc dầu ra tay và xoa lên các vết bầm trên má tôi .
Tôi khẽ nhắm mắt lại và có cảm giác những ngón tay dịu dà ng và má»m mại cá»§a Hà Lan Ä‘ang mÆ¡n man lên trái tim tôi . Chúng như Ä‘ang an á»§i và xoa dịu ná»—i Ä‘au trong lòng tôi bằng sá»± âu yếm lặng thầm. Hệt như ngà y xưa, thuở còn há»c ở trưá»ng là ng. Thuở ấy, Hà Lan luôn luôn ở bên cạnh tôi trong những tráºn đánh nẩy lá»a và sá»± lo lắng săn sóc cá»§a nó bao giá» cÅ©ng Ä‘em lại cho tôi má»™t sá»± êm ái tuyệt vá»i .
Bây giá» cÅ©ng váºy . Tôi Ä‘ang chìm và o má»™t trạng thái êm Ä‘á»m ngây ngất. Những ngón tay mượt mà cá»§a Hà Lan Ä‘ang lướt nhẹ trên má tôi đã đánh thức trong tôi những xúc cảm quen thuá»™c, những xúc cảm mà tôi tưởng đã mãi mãi thuá»™c vá» ká»· niệm. Và tôi bồi hồi há»i:
- Dầu ở đâu váºy ?
- Cá»§a HÃ Lan.
- Bộ lúc nà o Hà Lan cũng bỠtheo chai dầu hả ?
Há»i xong, tôi chợt mỉm cưá»i . Tôi nháºn ra tôi đã há»i Hà Lan đúng cái câu ngà y xưa tôi đã há»i, lúc tôi trèo lên đầu hồi tìm trứng chim cho Hà Lan và bị ngã u đầu . Tôi nghe Hà Lan đáp:
- Ừ.
Và tôi lại bâng khuâng há»i:
- Bá» theo chi váºy ?
Hà Lan cưá»i:
- Ãể xức chứ chi! Tối Ä‘i chÆ¡i không xức dầu, dá»… trúng gió lắm...
Ãang nói, Hà Lan bá»—ng im bặt. Và ngó lÆ¡ chá»— khác. Còn tôi, trong má»™t thoáng, bá»—ng sá»±c tỉnh và nhanh chóng rÆ¡i ra khá»i giấc mÆ¡ ngá»t ngà o cá»§a quá khứ. Cảm giác dịu dà ng mà Hà Lan Ä‘em lại không còn lừa phỉnh tôi được nữa . Và tôi cay đắng nháºn ra sá»± thay đổi cá»§a số pháºn. Hà Lan trước mặt tôi không còn là cô bạn bé bá»ng ngà y nà o . Nó bá» chai dầu theo ngưá»i không phải vì "Ngạn chuyên môn đánh nhau, lại chúa hay té" như trước đây nữa mà vì những buổi tối Ä‘i chÆ¡i vá»›i DÅ©ng. Tối nà o cÅ©ng Ä‘i nhong nhong ngoà i đưá»ng, nó sợ trúng gió.
Từ lúc biết được Ä‘iá»u đó, Hà Lan cà ng xức dầu, tôi cà ng thấy Ä‘au . Và tôi nằm im như khúc gá»—, u sầu và giáºn dá»—i . Hà Lan cÅ©ng lặng thinh. Xức dầu cho tôi xong, nó lặng lẽ ra vá», không nói má»™t lá»i . Nó biết câu nói vô ý cá»§a nó đã là m tôi thương tổn. Hà Lan yêu DÅ©ng, Ä‘iá»u đó chấp nháºn được, dẫu chẳng dá»… dà ng gì. Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi khi nghe bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì thuá»™c vá» "chi tiết" cá»§a mối quan hệ đó.
Hà Lan vá», tôi không tiá»…n. Tôi nằm trên giưá»ng nhìn nó biến mất sau khung cá»a . Và thở dà i . Hẳn nó đến đây không phải để săn sóc tôi . Nó đâu biết tôi bị ... té cầu thang. Chắc Hà Lan tìm tôi để tâm sá»±, để sụt sùi, và để trút ná»—i khổ cá»§a nó lên ná»—i khổ cá»§a tôi .
Tôi nhìn lên trần nhà , tôi nhìn lên mặt phẳng nằm ngang, và thầm nói:
Ừ, em hãy đi đi
Vá»›i niá»m vui và ná»—i hân hoan choáng ngợp trong lòng.
Em hãy tìm đến bất kỳ nÆ¡i nà o em thÃch
Ãừng tìm đến anh
Ãừng tìm đến anh là m gì
Dẫu trong hạnh phúc của em
Anh chẳng được dự phần
Thì anh cũng chẳng nỠhà gì là m một kẻ đứng ngoà i
Tham dá»± và o số pháºn cá»§a em bằng những lá»i chúc tụng
Hãy cứ nghĩ như em từng nghĩ
Anh có là gì đâu
Anh chỉ mong em hãy đến với anh
Khi nà o em không còn bất kỳ nơi nà o để đến
Khi nà o đôi chân quen nhún nhẩy của em
Ãã bắt đầu thất thểu
Dưới gánh nặng của khổ đau
Bấy giỠanh sẽ ở bên em
Với một ước muốn nhỠnhoi
ÃÆ°á»£c chia sá»›t cùng em
Một phần cơ cực.
Những lá»i thì thầm cứ vang lên trong lòng tôi, ngáºm ngùi, thanh thảnh, trở Ä‘i trở lại như má»™t Ä‘iệp khúc tưởng vá»ng. Chúng không tan, suốt má»™t tuần.Cô Thịnh đến và o lúc tôi chẳng mong đợi chút nà o . Cô đến vá»›i chị Nhưá»ng, tay ôm má»™t chục cam. Vừa bước và o phòng, cô Thịnh á»i liá»n:
- Ngạn bị đụng xe sao váºy ?
Tôi trả lá»i lấp lá»ng:
- Thì đụng chứ đụng sao! Hai xe đâm và o nhau, ngã lăn quay! - Rồi tôi nhìn cô Thịnh, tò mò há»i - Ai nói cô biết Ngạn bị đụng xe ?
- Thằng Liêm. Nó nói vá»›i Nhưá»ng. Nhưá»ng nói lại vá»›i cô .
Hóa ra là thằng Liêm lẻo mép! Nó thương tôi thà nh ra hại tôi . Tôi muốn giấu nhẹm má»i chuyện, bây giá» lại tung tóe ra . Cô Thịnh đâu phải là Hà Lan, tôi đừng hòng bịp cô được. Ãúng như tôi nghÄ©, nhìn lướt qua tôi má»™t cái, cô Thịnh biết liá»n.
Cô trách:
- Ngạn nói dối . Không phải Ngạn bị đụng xe .
Tôi giáºt thót, vá»™i quả quyết:
- Ngạn bị đụng xe tháºt mà !
Cô Thịnh nhìn tôi chằm chằm. Rồi lắc đầu:
- Ãụng xe phải xây xát, trầy trụa ghê lắm! Ở đây chỉ toà n những vết bầm. Chắc là Ngạn đánh nhau vá»›i ai!
Cô Thịnh nói trúng phóc, tôi đà nh ngồi im.
- Ngạn đánh nhau vá»›i ai váºy ? - Cô Thịnh lại há»i .
Tôi gãi đầu:
- Với ... thằng bạn cùng lớp.
- Bạn cùng lớp mà đánh nhau ?
Tôi lại bối rối:
- Ừ, chuyện nhỠthôi . Do hiểu lầm.
Tôi cố tình giải thÃch máºp má». Nhưng cô Thịnh chẳng há»i nữa . Cô chỉ thở dà i:
- Hồi nhá» Ngạn là chúa đánh nhau . Lá»›n lên, tưởng Ngạn thay đổi, ai ngá» vẫn váºy . Hư quá!
Cô Thịnh trách tôi rõ là oan. Nhưng tôi không thể thanh minh. Tôi ngáºm bồ hòn. là m ngá»t.
Chị Nhưá»ng không trách tôi . Thấy tôi bị đánh, chị vừa thương vừa tức, bèn xúi:
- Ãứa nà o đánh Ngạn, Ngạn nhá» anh DÅ©ng trả thù giùm cho! Anh DÅ©ng có Ä‘i há»c võ đấy!
Tôi dở khóc dở cưá»i, chưa biết nói sao, cô Thịnh đã nạt:
- Nhưá»ng đừng có xúi báºy! Không có chuyện đánh nhau nữa!
Rồi cô quay sang tôi, đe:
- Ngạn còn đánh nhau lần nữa, cô méc ba Ngạn liá»n.
Tôi gáºt đầu, buồn xo . Cô là m như tôi ham đánh nhau lắm. Cô chẳng hiểu gì tôi .
Ãợi cho cô Thịnh và chị Nhưá»ng ra vá», tôi uể oải ngồi dáºy . Tôi vá»› lấy cây đà n và lướt khẽ những đầu ngón tay lên dãy phÃm để nghe những âm thanh rung lên bồi hồi . Tôi tì cằm và o thùng đà n. Cằm tôi Ä‘au nhói . Nhưng tôi mặc xác. Những vết bầm trên mặt. Anh chẳng kể là m gì. Trái tim nhiá»u xây xát. Má»›i khó lòng quên Ä‘i ...
Dũng quay vỠvới Hà Lan.
Tôi đón nháºn tin đó ná»a vui ná»a buồn. Tôi yêu Hà Lan, tôi muốn DÅ©ng quay lại để Hà Lan nguôi Ä‘au khổ. Nhưng cÅ©ng vì yêu Hà Lan, trong thâm tâm tôi cầu mong DÅ©ng Ä‘i luôn. Nó và BÃch Hoà ng cứ dắt nhau tếch Ä‘i đâu thì tếch, khuất mắt cà ng tốt. Tôi không rõ giữa hai ước muốn trái ngược đó, cái nà o mạnh hÆ¡n. Chúng mạnh ngang nhau, tôi cà ng chết. Chúng mạnh ngang nhau, tôi cứ phải tá»± dà y vò: rốt cuá»™c thì bản chất tình yêu là gì, vị tha hay Ãch ká»·. Tôi há»i, và tôi không trả lá»i được. Ãó là má»™t trong những câu há»i mà mãi mãi vá» sau tôi vẫn không thể tìm ra câu trả lá»i chÃnh xác.
Tôi cÅ©ng không rõ DÅ©ng quay vá» vá»›i Hà Lan vì lý do gì. Có phải vì tráºn đánh kinh hồn trên bá» sông hôm ná»? Tôi chẳng biết. DÅ©ng chỉ ngắn gá»n:
- Con BÃch Hoà ng chỉ được cái mẽ ngoà i, chán bá» xừ!
Sau đó, nó phóng xe đến chỗ Hà Lan. Nó sẽ chở Hà Lan đi chơi . Hà Lan sẽ rất hớn hở, và khi ra đi trong túi xách hẳn không quên bỠtheo chai dầu gió.
Hà Lan không quên chai dầu gió. Nó chỉ quên tôi .
Từ ngà y Dũng quay trở lại, Hà Lan chẳng buồn đến tìm tôi nữa . Khi đau khổ, nó mới cần đến tôi .
Tôi chẳng giáºn Hà Lan. Tôi lại nhìn lên trần nhà . Tôi nhìn lên mặt phẳng nằm ngang. Và điệp khúc lại thì thầm:
Ừ, em hãy đi đi
Vá»›i niá»m vui và ná»—i hân hoan choáng ngợp trong lòng
Em hãy tìm đến bất kỳ nÆ¡i nà o em thÃch
Ãừng tìm đến anh
Ãừng tìm đến anh là m gì
Ãừng tìm đến anh là m gì. Cứ để tôi ngồi đây, lẻ loi, cô độc, và thấy lòng bá»—ng bao dung như trá»i bể. Sá»± độ lượng bao giá» cÅ©ng Ä‘em lại niá»m vui tinh thần cao quÃ. Như kẻ ngoan đạo Ä‘ang đắm mình trong đức tin, tôi thấy lòng nhẹ không. Lòng tôi Ä‘ang rÅ© sạch bụi trần.
Không, vẫn còn sót lại một hạt bụi cuối cùng. Nó rơi và o mắt tôi khiến mắt tôi cay xè. Khiến tôi ngạc nhiên thấy lòng vui quá xá vui mà trên môi sao có gì mặn chát. Có phải muối đấy không?
Mùa hè năm đó dà i đằng dặc đối với tôi .
Như không phải là ba tháng, mà ba năm, hay lâu hơn thế nữa . Tôi có cảm tưởng như đã biến mất những mùa thu, những mùa đông, những mùa xuân trên trái đất. Khắp trần gian chỉ có mỗi mùa hè. Hoa phượng nở lê thê từ tháng giêng đến tháng chạp, kép theo những tiếng ve gầy .
Tôi vỠlà ng đủ đầy ba tháng ve kêu .
Hà Lan chỉ ở có hai mươi ngà y . Nó cắt mùa hè ra là m hai phần không Ä‘á»u nhau . Phần lá»›n nhất nó dà ng cho thà nh phố. Ở đó có vui chÆ¡i, có há»™i hè, có DÅ©ng. Nó chỉ dà nh cho là ng Ão Ão có hai mươi ngà y Ãt á»i .
Trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i đó, tôi chỉ đến chÆ¡i và i lần. Chẳng lần nà o giống như ngà y xưa . Chúng tôi vẫn ngồi cạnh nhau dưới già n hoa thiên lý, vẫn tinh nghịch Ä‘ong đưa chân trên những khúc gá»— tròn, nhưng niá»m hà o hứng ngà y nà o đã bá» Ä‘i đâu . Dưá»ng như giữa chúng tôi chẳng còn gì để nói, cứ má»—i lần cất lá»i là má»—i lần nháºn thấy mình ngượng ngáºp. Giữa trưa hè ngá»™t ngạt, chúng tôi ngồi lặng thinh, trống vắng, ở bên nhau mà nghìn trùng xa cách. Ãôi mắt biếc ngà y nà o, khi dõi theo những cánh chuồn chuồn Ä‘ang ngẩn ngÆ¡ bay bên hà ng giáºu đổ, em có chạnh lòng tiếc nuối tuổi thÆ¡ qua ?
Tôi ra vá» lầm lÅ©i . Tôi hiểu rằng từ nay chỉ có má»™t mình tôi giữa bốn bá» phượng vÄ©. Hà Lan vá» là ng nhưng lòng nó chẳng theo vá». Lòng nó đã thôi tÃm hoa sim, thôi và ng hoa thị và có lẽ hình ảnh những phiên chợ đêm giăng mắc ánh đèn dá»c quãng Ä‘á»i tuổi nhá» cÅ©ng đã từ lâu thôi lấp lánh.
Tôi vá» má»™t mình. Hè nà y, cô Thịnh không vá». Cô ở lại nhà chị Nhưá»ng ráo riết ôn táºp chuẩn bị thi tú tà i hai . Chắc cô lại thức khuya lắc khuya lÆ¡ và dáºy từ khi trá»i còn má» mịt. Chắc cô lại thưá»ng xuyên nhúng đầu và o thau nước trong lúc há»c bà i để cho tỉnh ngá»§. Chắc cô chả nhá»› đến tôi .
Suốt mùa hè, hầu như chiá»u nà o tôi cÅ©ng và o chÆ¡i trong rừng Sim. Tôi Ä‘i má»™t mình, ngay cả thá»i gian Hà Lan còn ở là ng. Tôi lững thững đặt chân trên những lối mòn quen thuá»™c, nghe tiếng lá khô vỡ dưới gót già y, lòng cứ ngỡ chiá»u Ä‘i xà o xạc. Tôi ngồi trên phiến đá năm nà o, lạnh má»™t bên vai, chá»— trống má»™t ngưá»i trong thoáng mắt đã ngáºp đầy lá rụng.
Tôi ngồi lặng thinh giữa hoà ng hôn vây bá»c, mÆ¡ mà ng hoà i niệm vá» những ngà y xưa cÅ©. Mà cÅ©ng chẳng xưa cÅ© gì, má»›i đây thôi . Mùa hè năm ngoái, trước ngà y giã từ phố huyện, tiếng đà n tôi chẳng giấu giếm Ä‘iá»u gì:
Lòng anh
Dù rộng dà i như bể
Vắng cách buồm em
cũng lẻ loi
Lúc ấy, tôi chẳng lẻ loi . Hà Lan ở bên tôi . Nó đón nháºn tình tôi, dẫu chẳng hứa hẹn Ä‘iá»u gì. Nhưng chỉ cần váºy thôi, trái tim tôi đã reo vui và hồn tôi trang hoà ng bao nhiêu là mÆ¡ má»™ng. Váºy mà , tất cả đã xa, mù khÆ¡i, thăm thẳm. Tôi chẳng bao giá» ngá» chỉ cần má»™t khoảng cách ngắn ngá»§i giữa hai mùa hè, má»i thứ trên Ä‘á»i Ä‘á»u có thể bị đẩy lùi và o quá khứ chẳng chút xót thương. Má»i thứ, trừ tình yêu cá»§a tôi .
Hà Lan tưởng có thể thổi tắt tình yêu cá»§a tôi dá»… dà ng như thổi tắt má»™t ngá»n nến. Nó lầm. Nó chẳng hiểu lòng tôi . Từ rất lâu, lòng tôi đã hứa, như tôi đã má»™t lần thổ lá»™ vá»›i bà khi còn sống: "Lá»›n lên cháu sẽ cưới nó là m vợ, bà ạ!". Tôi đã nói, và tôi mãi mãi không quên. Hà Lan chẳng biết Ä‘iá»u đó. Chẳng ai biết Ä‘iá»u đó. Trừ bà . Bà là ngưá»i nắm giữ sức mạnh cá»§a các câu chuyện cổ. Bà hiểu rõ Ä‘iá»u kỳ diệu cá»§a tình yêu, lòng nhân ái, tÃnh giản dị và sá»± trong trẻo cá»§a tâm hồn. Không cần phải suy nghÄ©, chỉ bằng trá»±c giác, bà đã hiểu ngay Ä‘iá»u tôi muốn bà hiểu: đối vá»›i tôi, Hà Lan chÃnh là hóa thân yêu kiá»u cá»§a tuổi thÆ¡ rá»±c rỡ, cá»§a đất Ä‘ai quê xứ. Nó mang và o mối tình tôi má»™t niá»m hoà i vá»ng không nguôi .
Những ngá»n nến tình yêu trong lòng tôi không tắt. Dù Hà Lan cứ thổi, thổi hoà i . Chúng không tắt, chúng chỉ má» Ä‘i . Chúng cháy láºp lòe, kiên trì và buồn bã, và đợi mong.
Tôi đợi mùa hè sắp tá»›i . Tôi đợi má»i sá»± đổi thay . Nếu sang năm chẳng có tin vui, tôi sẵn lòng đợi thêm mấy mùa phượng Ä‘á». Hẳn trái tim Hà Lan sẽ có buổi quay vá», hẳn thế! Lẽ nà o nó chẳng nghe thấy tiếng đà n tôi ngáºm ngùi tan Ä‘i trong gió, dẫu nó Ä‘ang ở táºn đâu trong xa thẳm mịt mù:
Mùa hè nà o gặp gỡ
Mùa hènà o chia ly
Mùa hè nà o hội ngộ
Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ
Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu ?
Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi
Xin trả lại cho ngưá»i yêu tôi
Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô
Ấy chÃnh là mùa hè cá»§a tôi
Ngủ quên trong nách lá
Những ngá»t bùi tôi đã nếm trải
Những đắng cay tôi đã nếm trải
Những mùa hè bá»ng rát sau lưng
Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại
Tôi đi đâu ngoà i tầm mắt tôi tìm?
Tôi sẽ đi tìm mùa hè tươi đẹp của tôi
Tôi sẽ không bao giá» tìm thấy nếu Hà Lan nhất quyết giấu mùa hè đằng sau lưng nó. Nó và DÅ©ng sẽ đứng che khuất mùa phượng đỠmà tôi ngóng đợi . Nó mặc tôi tìm kiếm lang thang trong cuá»™c Ä‘á»i . Nó mặc tình yêu tôi dãi nắng dầm mưa, trái tim tôi sốt ba mươi chÃn độ. NghÄ© váºy, tôi buồn quá, chẳng thèm hát há»ng. Tôi buông đà n xuống và ngồi im. Ngồi im vui hÆ¡n.
Lên lá»›p mưá»i má»™t, tôi há»c vùi đầu . Cuối năm thi tú tà i má»™t, rá»›t là vô lÃnh, đứa nà o cÅ©ng ngán. DÅ©ng ngoại lệ, nó Ä‘i chÆ¡i tà tà . Chắc nó nghÄ© đằng nà o nó cÅ©ng thi rá»›t, trước khi bị đẩy ra chiến trưá»ng, ăn chÆ¡i xả láng cho sướng thân.
Dũng xả láng bằng cách cặp bồ lung tung. Nó đi chơi hết cô nà y đến cô khác, báo hại Hà Lan khóc sưng cả mắt. Và , cũng như năm ngoái, Hà Lan lại tìm đến tôi, kể khổ. Lần nà y, nó không buồn giữ kẽ. Nó không rơm rớm nước mắt, mà gục đầu lên vai tôi, khóc vùi .
Hà Lan khóc mà tôi ướt áo . Nước mắt nó cháy bá»ng da thịt tôi, như a-xÃt. Nếu nó khóc vì tôi, hẳn tôi sẽ xúc động ghê gá»›m. Hẳn tôi sẽ má»§i lòng khóc theo . Nhưng đằng nà y, nó khóc vì DÅ©ng. Nó khóc thằng sở khanh đó, trái tim tôi chai lì.
Lần đầu , vụ BÃch Hoà ng còn khiến tôi Ä‘iên tiết nện nhau vá»›i DÅ©ng. Tôi là m kẻ giữa đưá»ng thấy chuyện bất bằng chẳng tha . Tôi muốn Hà Lan hạnh phúc. Nhưng cà ng vá» sau, trái tim tôi cà ng nguá»™i máu anh hùng. Tôi chẳng thiết là m Lục Vân Tiên nữa . Phong Lai trá hà ng và liên tục trở mặt khiến Lục Vân Tiên mệt má»i . Cuối cùng chịu hết nổi, tôi nói:
- DÅ©ng đã như váºy, Hà Lan nghỉ chÆ¡i luôn Ä‘i! DÃnh dáng là m gì cho khổ thân!
Thấy DÅ©ng chẳng ra gì, tôi định khuyên Hà Lan dứt áo từ lâu . Nhưng tôi ngại Hà Lan hiểu lầm. Tôi ngại nó nghi tôi yêu không được giở trò phá đám. Nhưng đến nước nà y, tôi bất chấp. Bây giá» tôi chỉ ngại má»—i má»™t Ä‘iá»u, dây dưa vá»›i DÅ©ng, Hà Lan sẽ chuốc thêm Ä‘au khổ.
Hà Lan chẳng nghe tôi . Nó lắc đầu:
- Hà Lan không thôi Dũng được!
Hà Lan nói váºy, tôi chỉ biết thở dà i . Tôi buồn cho tôi . Và tôi buồn cho Hà Lan. Tôi chẳng biết là m sao xoa dịu ná»—i Ä‘au trong lòng nó. Những lá»i an á»§i cá»§a tôi má»›i tẻ nhạt là m sao . Ãiá»u đó khiến tôi vô cùng ray rứt và tôi có cảm giác như tôi, chÃnh tôi, chứ không phải DÅ©ng, đã gây ra ná»—i bất hạnh cho Hà Lan.
Mối tình giữa Hà Lan và DÅ©ng cứ dùng dằng như váºy, suốt năm. DÅ©ng cháºp chá»n như cánh bướm, nay đóa hoa nà y, mai đóa hoa khác, thỉnh thoảng lại quay vá» vá»›i Hà Lan. Tôi nghiến răng chứng kiến cảnh đó, chẳng vui gì. Tôi thương Hà Lan đến nát ruá»™t. Và tôi cÅ©ng chá»i thầm nó tÆ¡i bá»i . Nó ngốc nghếch hệt như cô bé quà ng Ä‘á». Nó bị con sói đánh lừa mà chẳng biết. Nó cứ tưởng con sói là bà ngoại .
Hà Lan nghỉ há»c khi chỉ còn ba tháng nữa là đến hè. Nó có mang. Tin đó khiến tôi Ä‘au xót hÆ¡n là ngạc nhiên. Từ lâu, tôi đã phấp phá»ng, lo lắng. Tôi sợ Ä‘iá»u không hay sẽ xảy đến cho Hà Lan. Bây giá», nó đến, sá»›m hÆ¡n tôi nghÄ©. Nó đến khi năm há»c chưa kết thúc, tháºt ngặt nghèo .
Tôi biết được Ä‘iá»u đó không phải do Hà Lan. Hà Lan tâm sá»± vá»›i tôi đủ chuyện, trừ chuyện đó. Hai tháng gần đây, nó trốn biệt. Tôi thấy lo lo, liá»n Ä‘i tìm. Tôi đạp xe đến trước cổng trưá»ng Nữ đứng đợi suốt ba buổi chiá»u liá»n, không thấy nó. Hà Lan biến mất khá»i dòng sông áo trắng khiến lòng tôi lá»a đốt.
Tôi chạy đến nhà bà cô và bắt gặp Hà Lan ngồi lặng thầm trong phòng khách. Vẻ xanh xao trên gương mặt nó khiến tôi kinh hãi . Tôi há»i, nó bảo bịnh. Tôi há»i bịnh gì, nó bảo cúm. Tôi liá»n phóng xe đến hiệu thuốc Thanh Lâm cá»§a cáºu Huấn, kêu nhá» Mai bán cho tôi mấy vỉ aspirin.
Tôi đưa thuốc, Hà Lan không lấy . Nó bảo có rồi . Tôi nhét mấy vỉ thuốc và o tay nó, dịu dà ng nói:
- Hà Lan cứ cầm lấy! Có rồi thì để dà nh!
Nói xong, tôi vá». Hà Lan tiá»…n tôi ra cá»a bằng ánh mắt bối rối . Nó chẳng nói gì, chỉ cưá»i . Má»™t nụ buồn. Lúc đó, tôi nghÄ©: tại bịnh đó thôi!
Ba hôm sau, tôi lại ghé. Hà Lan vẫn còn xanh. Má»™t tuần sau, cÅ©ng váºy . Nó cứ xanh hoà i hoà i .
Tôi không giấu được lo âu:
- Hay là Hà Lan đến bệnh viện thỠcoi!
Hà Lan lắc đầu . Và khóc. Tiếng nức nở cá»§a nó khiến lòng tôi quặn thắt. Nhưng tôi chẳng hiểu gì. Tôi há»i gì, Hà Lan cÅ©ng chẳng nói . Tôi chỉ biết đứng nhìn nó sụt sùi và đoán mò, chắc nó lại buồn thằng DÅ©ng bá» bê .
Tôi vá», há»i DÅ©ng:
- Hà Lan bịnh, anh có biết không?
- Biết! - Dũng đáp cộc lốc, vẻ khó chịu .
Tôi phá»›t lá», há»i tiếp:
- Anh đến thăm Hà Lan chưa ?
Dũng nhăn mặt:
- Chuyện cá»§a tao, mà y há»i là m gì?
DÅ©ng lại giở cái giá»ng trịnh thượng hôm nà o . Tôi nổi khùng:
- Há»i để biết!
Dũng liếc tôi, mặt đanh lại:
- Mà y chẳng cần biết ba chuyện đó!
Nói xong, nó quay lưng bá» ra khá»i phòng. Nó không thèm nói chuyện vá»›i tôi . Nếu như trước đây, tôi đã chặn nó lại, và há»i cho ra lẽ. Nếu cần, tôi sẵn sà ng đánh nhau . Những cú đòn cá»§a nó khá»§ng khiếp tháºt, nhưng chẳng thể khiến tôi lùi bước. Nhưng đó là trước đây, còn bây giá», tôi mặc xác. Bây giá» tôi biết nó là loại ngưá»i không thể nói chuyện.
Tôi chẳng buồn gây sá»± vá»›i DÅ©ng. Nhưng nhìn nó vừa lừ lừ ra cá»a vừa nhăn nhở hát "thôi, em đừng khóc, đừng khóc nữa là m gì...", tôi lại chạnh lòng nghÄ© tá»›i Hà Lan và bụng bá»—ng tức sôi lên. Nếu có má»™t hòn đá trên tay, tôi sẽ không ngần ngại ném và o lưng nó. Tôi sẽ ném tháºt mạnh.
Trước sau, Hà Lan vẫn câm như thóc.
Thái độ cá»§a nó khiến tôi nghi ngá». Biết không thể dò há»i nó được, tôi khai thác bà cô . Thoạt đầu, cô Hà Lan định giấu, sau biết tôi sắp vá» là ng, cô sợ là m lá»™ chuyện, bè kể tháºt tất cả.
Tôi ngồi nghe, mắt mỠđi, mồ hôi chảy thà nh dòng.
Kể xong, cô dặn:
- VỠlà ng, cháu đừng nói gì với ai nghen!
Tôi gáºt đầu .
Cô lại nói:
- Mẹ Hà Lan có há»i, cháu nói là Hà Lan vẫn Ä‘i há»c bình thưá»ng nghen!
Tôi băn khoăn:
- Là m sao giấu mẹ Hà Lan được? Trước sau gì bác ấy chẳng biết!
- Chuyện ấy để cô lo . Cô sẽ tìm cách nói chuyện với mẹ Hà Lan sau .
Tôi chẳng thắc mắc nữa, mà ngồi im.
Ná»—i buồn cao như núi, kéo vỠán ngữ trái tim tôi . Ná»—i buồn như dòng nhạc Ngô Thụy Miên chảy ngáºp lòng tôi:
Dù mai đây
Ai đưa em Ä‘i đến cuối cuá»™c Ä‘á»i
Dù cho em
Em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước nghìn lá»i
Có trách má»™t Ä‘á»i
Cũng đã muộn rồi, tình ơi!
Dù sao, dù sao đi nữa
Xin vẫn yêu em...
Có phải niệm khúc cuối đấy không, mà sao Hà Lan xé nát tim tôi, tôi vẫn yêu nó vô bá»? Mà sao , dẫu trách nó má»™t Ä‘á»i, trước hôm vá» thăm là ng, tôi vẫn đến tìm nó? Tôi ngồi bên cạnh Hà Lan suốt má»™t buổi chiá»u, an á»§i nó bằng sá»± thinh lặng dịu dà ng và chia sẻ. Tôi mong sá»± cảm thông cá»§a tôi sẽ giúp nó đỡ phần nà o trống vắng. Tôi muốn là m ngá»n thu phong biết mấy, để thổi tan Ä‘i bóng mây u ám Ä‘ang bắt đầu sẫm mà u trong mắt biếc kia! Dù sao, Hà Lan có biết không, dù sao Ä‘i nữa ... Tôi buồn bã nói thầm, và chỉ có buổi chiá»u nghe thấy .
Hà Lan bảo tôi DÅ©ng sẽ cưới nó. DÅ©ng hứa như váºy . Tôi chẳng biết tôi có mong như váºy không, nhưng khi nghe tin đó, lòng tôi nhẹ nhõm.
Mưá»i bảy tuổi vá»›i đứa con trong bụng, Hà Lan dại dá»™t quá chừng. Dù sao, nếu DÅ©ng là m đám cưới, cuá»™c Ä‘á»i Hà Lan khá»i lâm và o cảnh dở dang. Tôi mừng cho nó. Dẫu rằng ngà y vui cá»§a nó hẳn sẽ để buồn cho tôi, buồn chết được!
Tà i sản của quykiemtu
17-09-2008, 04:29 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 10
Tôi ngáºm ngùi há»i:
- Chừng nà o đám cưới ?
Hà Lan đáp, nó nhìn xuống đất:
- Anh Dũng bảo đợi thi tú tà i xong.
Hà Lan nói váºy, tôi biết váºy . Tôi không há»i DÅ©ng, sợ nó tá»± ái . Nó nổi khùng lên là há»ng chuyện. Trong thá»i gian đó, tôi cố tá» ra dịu dà ng vá»›i nó. Tôi là m như tôi không biết gì hết.
Vá»›i ba mẹ Hà Lan, lại khác. Hai ngưá»i đã biết chuyện, tôi không thể giả ngây . Má»—i lần vá» là ng, ghé chÆ¡i, lòng tôi nÆ¡m ná»›p. Ba Hà Lan chẳng nói gì. Vẫn như dạo nà o, đôi mắt đẹp cá»§a ông thưá»ng xuyên hướng lên bầu trá»i, dõi theo những tia nắng và những Ä‘'am mây . Ông nghÄ© ngợi vá» thá»i tiết và mùa mà ng. Ông chẳng há»i thăm vá» Hà Lan má»™t tiếng nà o nhưng tôi Ä‘á»c thấy trong mắt ông ná»—i buồn thăm thẳm. Ông buồn như đá, khắc khổ và thinh lặng. Ãâu phải tá»± nhiên ông là ngưá»i duy nhất trong dòng há» dà nh trá»n Ä‘á»i mình cho là ng núi Ão Ão . Tôi liếc ông, lòng bá»—ng dưng xao xuyến, khôn cùng.
CÅ©ng như chồng, mẹ Hà Lan ra và o lặng lẽ. Bát canh thiên lý tôi ăn đã chẳng còn ngon miệng. Chiếc mâm gá»— tròn nằm ngÆ¡ ngác giữa trưa im. Tôi ngồi xếp bằng trên phản, lóng ngóng, vụng vá».
Bất giác, mẹ Hà Lan buộc miệng nói:
- Hà Lan ra thà nh phô, chẳng quen biết ai . Cháu thân nhất, sao chẳng bảo nó?
Câu nói ná»a than, ná»a trách, buồn hiu hắt. Chẳng biết trả lá»i sao, tôi ngồi im ngó ra cá»a . Trưa dá»™i nắng xuống già n hoa thiên lý, ánh lên mà u lá biếc, và rụng xuống mặt sân những giá»t và ng lốm cốm. Tôi chạnh nhá»› đến trưa nà o, tôi và Hà Lan ngồi chÆ¡i ô quan trước sân, trên vai áo cÅ©ng nắng và ng vương vãi, chẳng nghÄ© dòng Ä‘á»i sẽ có khúc sông quanh.
Trong khi tôi đang ngẩn ngơ với rộn rà ng xưa cũ, mẹ Hà Lan chợt chép miệng nói:
- Nhưng bác chỉ nói váºy thôi,cháu là m sao bảo nó được! Bác bảo, nó còn chẳng nghe!
Rồi bà hạ giá»ng thì thầm, như nói vá»›i chÃnh mình:
- Nó chẳng giống ông ấy! Nó rá»i là ng như cây báºt rá»…, biết bám và o đâu! Rồi nó sẽ khổ suốt Ä‘á»i!
Câu nói như gió thoảng khiến tôi bất giác rùng mình. Và trong má»™t thoáng, tôi bá»—ng nhá»› đến bà tôi . Hồi còn sống, lần đầu tiên để ý đến Hà Lan, bà đã nói "Ä‘á»i nó sẽ khổ". Lúc đó, tôi chẳng buồn quan tâm đến sá»± tiên Ä‘oán cá»§a bà . Bây giá» tôi má»›i hiểu, cÅ©ng như tôi hiểu vì sao bà mong tôi cưới Hà Lan là m vợ. Tôi cưới Hà Lan, Ä‘á»i nó sẽ tránh được bao nhiêu chông gai rắc rối . Cưới nó, tôi vừa là "rể" lại vừa là "rá»…", tôi là m sợi dây nối nó vá»›i đất Ä‘ai nguồn cá»™i dẫu cuá»™c Ä‘á»i có thổi dạt nó Ä‘i đâu . Chẳng ai ngá» má»i chuyện lại xảy ra quá nhanh, sợi dây chưa kịp buá»™c và o đã đứt tung như đà n tôi sáu sợi . Ná»—i mong má»i cá»§a bà vùi xuống đất sâu .
Tôi vẫn lặng thinh ngồi nhìn ra sân nắng. Thấy tôi buông đũa ngừng ăn, mẹ Hà Lan cÅ©ng chẳng giục giã gì. Bà cÅ©ng nhìn ra sân, nhưng tôi chắc ánh mắt u hoà i cá»§a bà chẳng trông thấy cá» cây hoa lá ngoà i kia . Ná»—i buồn kÃn đáo và sức chịu đựng phi thưá»ng cá»§a bà khiến tôi xúc động và cảm phục vô cùng. Ãá»™ lượng, kiên nhẫn, dịu dà ng, bà là ngưá»i mẹ thương con và khổ vì con. Bà giống tôi, bá» ngoà i có vẻ cháºm chạp, lẩm cẩm nhưng tâm hồn lại cá»±c kỳ sâu sắc và nhân ái . Chỉ tiếc là Hà Lan không hiểu bà . Nó đã tá»± đánh mất má»™t chá»— dá»±a tinh thần vững chắc. Nó như chú chim non nóng lòng rá»i tổ, mải mê bay theo muôn tÃa nghìn hồng, không biết cuá»™c Ä‘á»i lắm kẻ giương cung.
Mùa hè năm đó không phải là mùa hè cá»§a tôi . Mùa he cá»§a tôi không bao giá» vá» nữa . Từ ngà y Hà Lan nghỉ há»c, nó đã bá» Ä‘i luôn. Nó ra Ä‘i, mang theo hy vá»ng, lấy hết ước mÆ¡, hà nh trang giã từ chỉ để lại cho tôi mấy trang sách luyện thi tú tà i khô không khốc.
Tôi vùi đầu và o táºp, dặn lòng thôi mÆ¡ tưởng vẩn vÆ¡, thôi nhá»› vá» vÆ¡ vẩn. Tôi dặn lòng tôi, rá»›t là vô lÃnh, cầm súng ra chiến trưá»ng không biết chết cho ai . Tôi đóng chặt cá»a, ngồi nhà , tụng bà i như cầu nguyện. Cho đến ngà y Ä‘i thi, tôi không dám bước ra sân, tôi sợ trông thấy mà u hoa phượng. Mà u phượng đỠsẽ đốt cháy lòng tôi tức khắc, trái tim ra tro, tôi đâu thể há»c bà i . Tôi cÅ©ng không dám đụng đến cây đà n, sợ xưa cÅ© vá»ng vá» không sao ngăn nổi:
Lặng lẽ chiá»u nay
Lặng lẽ mùa hè
Sân trưá»ng vắng
Và lòng tôi cũng vắng
Muốn tặng em
Một chùm phượng thắm
Tôi nhỠmùa hè
Bẻ hộ tôi ...
Cà nh phượng vĩ tôi muốn tặng Hà Lan, mùa hè bao lần không bẻ được, tôi còn ngước nhìn phượng đỠlà m chi .
Thốt nhiên, tôi nhá»› đến T.T.KH. Ngưá»i yêu bà đứng dưới bóng hoa ti-gôn, vuốt tóc bà và nói:
... Hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!
Là ng tôi không có hoa ti-gôn, chỉ có hoa phượng. Hoa phượng cÅ©ng đỠtươi, cÅ©ng giống như tim vỡ. Tình tôi đã vỡ rồi, tôi chẳng sợ. Tôi chỉ sợ tim tôi có mệnh hệ nà o, tôi sẽ Ä‘i theo bà tôi, Ä‘i theo chú Hoan. Tôi sẽ ngá»§, ngá»§ hoà i . Tôi sẽ nằm má»™t mình dưới đất sâu, đêm đêm nghe côn trùng rả rÃch. NghÄ© váºy, tôi hãi quá, ở luôn trong nhà .
Tôi chỉ rá»i nhà ban đêm. Ban đêm chẳng thấy mà u phượng Ä‘á», lòng tôi đỡ xốn xang. Tôi Ä‘i tắm dưới giếng cây Duối chỉ có trăng treo .
Tôi Ä‘áºu tú tà i năm đó, hạng bình, thuá»™c loại khá. DÅ©ng rá»›t, chá» Ä‘i quân trưá»ng. Nó trốn quân dịch đã ba lần, lần nà y khó thoát.
DÅ©ng Ä‘i, tôi cÅ©ng Ä‘i . Tôi định và o Quy NhÆ¡n, há»c sư phạm, mai mốt vá» là ng dạy há»c. Ba tôi muốn tôi há»c tiếp lá»›p mưá»i hai, sang năm thi và o đại há»c nhưng tôi tìm má»i cách thoái thác. Mẹ tôi chẳng có ý kiến gì rõ rệt, nghe tôi định trở vá» là ng, ở cạnh mẹ, mẹ thÃch lắm.
Trước ngà y lên đưá»ng, tôi ghé Hà Lan. Nó có mang đã gần năm tháng, suốt ngà y mặc áo bầu rá»™ng thùng thình. Nghe tôi sắp Ä‘i xa, nó buồn thiu . Nó nói:
- Ngạn đi rồi, Hà Lan không biết trò chuyện với ai .
Vừa nói, Hà Lan vừa nhìn tôi . Ãnh mắt thăm thẳm cá»§a nó gợi nhá»› biết bao Ä‘iá»u, ká»· niệm chợt vá» vây bá»c. Tôi xao xuyến khôn tả, vá»™i nhìn ra sân, khẽ nói:
- Tôi ở xa nhưng lúc nà o cũng nghĩ đến Hà Lan. Khi nà o cần, Hà Lan cứ viết thư cho tôi .
Hà Lan chẳng nói gì, nó lặng lẽ gáºt đầu . Tôi cÅ©ng ngồi im và cảm thấy không khà đột nhiên nặng ná». Tôi cố nói má»™t câu gì đó nhưng nghÄ© mãi không ra, cứ lúng túng má»™t cách khổ sở. Xét cho cùng, tôi vá»›i Hà Lan chẳng ra bạn bè, chẳng phải anh em, cÅ©ng chẳng phải tình nhân. Tôi từ giã nó như từ giã má»™t mối tình đổ vỡ, từ giã má»™t lần để mãi mãi chia tay . Sắp có chồng, sắp có con, Hà Lan trong trái tim tôi vẫn muôn Ä‘á»i là giấc mÆ¡ tuổi nhá». Nó chỉ là bóng hình trong cổ tÃch cá»§a bà xưa .
Trước lúc ra vá», tôi nhìn Hà Lan, băn khoăn há»i:
- Còn chuyện đám cưới, DÅ©ng tÃnh sao ?
Hà Lan chá»›p mắt, giá»ng bối rối:
- Ảnh bảo đợi há»c xong chÃn tháng quân trưá»ng.
Tôi giáºt mình nhá»§ bụng, như váºy đám cưới được tổ chức khi đứa bé đã được năm, sáu tháng tuổi, tháºt bất tiện. Sao DÅ©ng không là m đám cưới ngay bây giá»?
Bữa đó tôi vá», lòng không vui .
Tôi tá»›i Quy NhÆ¡n như tá»›i má»™t thế giá»›i má»›i . Con trai núi vá» thà nh phố biển, chuyến hà nh hương tuyệt vá»i cá»§a con cháu Âu CÆ¡ vá» xứ sở Lạc Long Quân gió cát đã giúp tôi nguôi ná»—i Ä‘au phượng vÄ©.
Những ngà y xa cách, lòng tôi trầm lại và tôi thương Hà Lan nhiá»u hÆ¡n. Số pháºn nó rốt lại chẳng sung sướng gì. Lúc nà o cÅ©ng lo âu, lúc nà o cÅ©ng phiá»n muá»™n, nó như tổ chim chà o mà o trên lÅ©y tre sau hè nhà nó trong những ngà y bão lá»›n, luôn pháºp phồng sợ gió cuốn bay Ä‘i . Bây giá» tôi chỉ mong Hà Lan tìm thấy hạnh phúc trong đám cưới trá»… trà ng. Tôi cÅ©ng mong hai năm sư phạm chóng qua để tôi sá»›m trở vá» là ng rừng sim hoa tÃm cá»§a tôi xưa . Qui NhÆ¡n trở thà nh những ngà y tháng đợi mong.
Lá thư đầu tiên Hà Lan gá»i cho tôi là lá thư báo tin vui . Lá thư khá vắn tắt. Nó cho biết nó vừa sinh con gái, đặt tên là Trà Long, thế thôi, ngoà i ra chẳng nói thêm chuyện gì khác. Tôi viết thư vá» thăm há»i sức khá»e hai mẹ con, Hà Lan cÅ©ng chỉ trả lá»i qua quÃt: mẹ khá»e con khá»áº¹ Nhưng đối vá»›i tôi, váºy là vui rồi . Từ nay, Hà Lan sẽ không còn cảm thấy cô đơn trong ngôi nhà mênh mông cá»§a bà cô già u có. Nó sẽ không còn thấy lẻ loi, trống vắng trong những ngà y dằng dặc đợi DÅ©ng vá». Trà Long, cháu là m ngá»n lá»a sưởi ấm lòng mẹ cháu, có phải không?
Trong những lá thư tiếp theo, tôi cÅ©ng chỉ thăm há»i hai mẹ con. Tôi không đả động gì đến DÅ©ng, mặc dù tôi rất muốn biết thái độ cá»§a DÅ©ng trước tin Trà Long ra Ä‘á»i cÅ©ng như dá»± định cá»§a nó vỠđám cưới ra sao . Hà Lan cÅ©ng không nhắc đến DÅ©ng má»™t lá»i . Nó cố ý phá»›t lá», giống như tôi .
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, giấc ngá»§ tôi đêm đêm thÆ¡m nồng vị biển. Trong giấc mÆ¡, tôi thấy thÆ¡m nồng vị biển. Trong giấc mÆ¡, tôi thấy Hà Lan dắt bé Trà Long và o Qui NhÆ¡n thăm tôi, hai mẹ con chạy nhảy trên ghá»nh đá nhấp nhô, đùa giỡn cùng sóng nước. CÅ©ng như trong những lá thư cá»§a tôi, trong giấc mÆ¡ tôi không có DÅ©ng. Nó biến đâu mất.
Nhưng đó là giấc mÆ¡ . Trong thá»±c tế, kết thúc thá»i gian huấn luyện tại quân trưá»ng, DÅ©ng trở vá».
DÅ©ng trở vá», là m đám cưới, Hà Lan báo tin cho tôi trong má»™t lá thư đầy nước mắt, không phải cưới Hà Lan, mà cưới ... BÃch Hoà ng, cô gái DÅ©ng đã từng bỉu môi nháºn xét "chỉ được cái mẽ ngoà i, chán bá» xừ". Hà Lan chỉ báo như váºy, không bình luáºn gì thêm. Nhưng tôi biết, trái tim nó Ä‘ang tan ra từng mảnh.
Tôi Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại lá thư hà ng chục lần, vẫn không hiểu sao má»i chuyện lại như váºy . Tôi như kẻ má»™ng du trôi bồng bá»nh giữa vùng khói sương hư thá»±c, lòng trải qua muôn ngà n cảm giác khác nhau, bà ng hoà ng, sá»ng sốt, phẫn ná»™, Ä‘iên cuồng và cuối cùng là ná»—i mệt má»i bao trùm.
Tôi xé vụn lá thư, vo tròn, ném qua cá»a sổ rồi uể oải đứng lên Ä‘i vá» phÃa biển. Tôi ôm theo cây đà n như ôm ngưá»i bạn nhá». Bây giá» chỉ có mà y chia sẻ cùng tao!
Ngồi trên ghá»nh đá, sóng bá»§a mịt mù, tay tôi lướt trên phÃm đà n, và tôi nghe tiếng lòng tôi vá»ng vá» cố quáºn:
Từ thá»i xa xá»a xa xưa nà o
Em tôi đã yêu ai
Ãã vô cùng hạnh phúc và vô cùng khổ Ä‘au
Ãể rồi trong buổi chiá»u ảm đạm nà o
Em tôi đã nhìn thấy tình yêu
Như vết chém
Rá»i bá» khoảng trá»i xanh mÆ¡ má»™ng
Trái tim em tôi đã trở vá»
Nằm ốm trong lồng ngực
Tiếng thở dà i như mũi tên rung.
Ở phương trá»i xa, Hà Lan mấy tiếng thở dà i sao trái tim tôi bồi hồi đến váºy . Tôi nhá»› em và tôi lại thương em. Ngà y mai tôi sẽ vá»™i vã đón xe vá». Lúc nà y, em cần có tôi bên cạnh, nương tá»±a, sẻ chia . Sức em có là bao, tôi không nỡ để mình em gánh nặng. Không có bá» vai tôi, em lấy đâu chá»— gục đầu để khóc vùi như mưa bấc, dẫu em khóc ngưá»i tình, nước mắt em cháy nám trái tim tôi, cưá»ng toan không sánh nổi .
Tôi thẫn thá» ngồi trên bãi biển suốt cả buổi chiá»u, cho đến lúc thá»§y triá»u lên. Biển Qui NhÆ¡n những ngà y nà y sấm động. Biển có biết gì không?
Tôi vá» lại Ão Ão là m ông giáo là ng. Tôi dạy ở trưá»ng tiểu há»c năm nà o và trở thà nh đồng nghiệp cá»§a cô Thung và cá»§a các thầy cô trước đây từng dạy dá»— tôi . Các thầy cô cÅ© thấy tôi vá», mừng lắm. Hôm đầu tiên, cô Thung nhìn sững tôi và kêu lên mừng rỡ:
- Ôi, thầy Ngạn đó hả ? Trông thầy khác hồi nhỠdữ a !
Cách xưng hô của cô Thung khiến tôi ngượng đỠmặt. Tôi bối rối nói:
- Cô đừng gá»i em là thầy! Cô cứ kêu em bằng em như hồi xưa! - Bá»—ng dưng tôi nhá»› tá»›i ká»· niệm ngà y nà o và buá»™c miệng - Hồi xưa em vẫn thưá»ng tranh nhau Ä‘i ... rót nước cho cô!
Cô Thung mỉm cưá»i:
- Chuyện cÅ©, thầy nhắc là m chi! Hồi xưa khác, bây giá» khác! Hồi xưa thầy Ä‘i há»c, còn bây giá» thầy Ä‘i dạy, là m sao tôi kêu thầy bằng em được!
Trước lý lẽ cứng nhắc của cô, tôi đà nh xuống nước:
- Váºy thôi, cô kêu em bằng tên! Cô đừng kêu bằng thầy, em áy náy lắm!
Cô Thung suy nghÄ© má»™t lát rồi gáºt gù:
- Váºy cÅ©ng được! Tôi sẽ kêu Ngạn là Ngạn!
Tôi mừng quýnh. Từ đó, các thầy cô trong trưá»ng Ä‘á»u bắt chước cô Thung, gá»i tôi bằng tên. Tôi là cái thằng Ngạn ngà y xưa, trùm đánh nhau, chúa bị phạt, bữa nà o Ä‘i há»c vá» cÅ©ng rách quần rách áo, bươu cổ u đầu, nay Ä‘i há»c mấy năm vá», tá»± nhiên được xếp ngang hà ng vá»›i thầy cô kÃnh mến ngà y xưa, tôi đâu dám.
Tôi nhá»› chuyện ông Các-nô ngà y xưa, là m tá»›i đại tướng, vá» là ng không quên ghé thăm thầy cÅ©. Thầy giáo già đang dạy há»c trò, thình lình thấy má»™t ông tướng oai vệ bước và o, cầu vai sáng lóe, vá»™i vã nghiêm chà o . Ông tướng liá»n ngả nón, vòng tay kÃnh cẩn: "Thưa thầy, con là há»c trò Các-nô ngà y xưa đây ạ!". Tôi cÅ©ng váºy . Tôi là trò Ngạn ngà y xưa . Bên cạnh các thầy cô thuở thiếu thá»i, tôi luôn luôn là chú há»c trò nhá». Chú há»c trò ấy, bây giá» má»›i qua tuổi hai mươi .
Khi tôi vá» là ng, trưá»ng tiểu há»c đã mở thêm lá»›p má»™t. Lá»›p má»™t hút gần hết trẻ con trưá»ng thầy Phu. Há»c trò loe hoe, thầy dạy nấn ná thêm má»™t thá»i gian, rồi đóng cá»a trưá»ng. Dù sao, thầy cÅ©ng đã già , sức khá»e không còn được như xưa. Bây giá» thầy ngồi nhà dạy kèm dăm ba đứa trẻ, sống qua ngà y.
Hôm tôi ghé thăm, thầy Phu không nháºn ra tôi. Tôi xưng tên, thầy má»›i nhá»›. Thầy kéo chiếc kÃnh lão xệ xuống sống mÅ©i, nhìn tôi trân trân, giá»ng xúc động:
- Ngạn đấy ư ? Em vỠtừø hôm nà o ?
Tôi nhìn nụ cưá»i lấp lánh những chiếc răng và ng cá»§a thầy, lòng bồi hồi khôn tả. Ngà y xưa, ngà y xưa bá»—ng hiện vá». Sao tôi cứ nhá»› mãi ngà y xưa ?
- Thưa thầy, em mới vỠ! - Tôi đáp khẽ.
Thầy đặt tay lên vai tôi:
- Em vỠchơi được bao lâu ?
Tôi chớp mắt:
- Thưa thầy, em vá» luôn. Em vá» dạy ở trưá»ng tiểu há»c là ng mình.
Nghe váºy thầy vui vẻ hẳn lên:
- Hay lắm, em chá»n nghá» dạy há»c ! Ãó là má»™t nghá» khó nhá»c nhưng cao quà em ạ !
Tôi dạ khẽ. Thầy lại gáºt gù:
- Nghe em vá» dạy há»c ở là ng, thầy rất ngạc nhiên. Khi trưởng thà nh, không phải ai cÅ©ng quay vá» chốn cÅ©. Là ng quê mình sá»i đá nhiá»u hÆ¡n thóc gạo, nghèo khó muôn Ä‘á»i !
Giá»ng thầy bâng khuâng nghe buồn da diết. Lúc má»›i và o nhà , không thấy chị Hạnh và thằng Hòa đâu, tôi định há»i. Bây giá», nghe thầy nói váºy, tôi không há»i nữa. Hai ngưá»i con thầy hẳn đã Ä‘i láºp nghiệp phương xa. Tá»± nhiên tôi nhìn thầy thương cảm. Sống cô quạnh giữa xế chiá»u cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, thầy đã mất Ä‘i vẻ quắc thước, nghiêm nghị ngà y nà o. Trước mặt tôi chỉ là má»™t tuổi già thui thá»§i, cuối Ä‘á»i ngồi lần đếm tháng ngà y qua.
Khi chà o thầy quay ra, tôi không giấu nổi tiếng thở dà i, ngáºm ngùi, u uẩn.
Tôi đến chÆ¡i nhà Hà Lan khá thưá»ng xuyên. Bây giá» trong căn nhà phên tre mái lá ấy có thêm má»™t nhân váºt má»›i: Trà Long.
Khi Trà Long được má»™t tuổi rưỡi thì Hà Lan gá»i nó vỠở vá»›i ông bà ngoại. ÃÆ°á»£c bà cô cấp vốn mở tiệm may, Hà Lan báºn bù đầu. Vừa Ä‘i há»c may, vừa chạy thuê nhà , lại phải lo chiêu má»™ thầy thợ, Hà Lan không có thì giá» chăm sóc Trà Long, đà nh giao cho bà ngoại.
Lúc tôi vá», Trà Long đã gần hai tuổi. Nó giống hệt mẹ, xinh xắn, dá»… thương, đôi mắt đẹp di truyá»n ba thế hệ. Nhá» có nó bi bô suốt ngà y, căn nhà đỡ trống vắng. Mẹ Hà Lan hẳn đã vùi xuống đáy lòng ná»—i khổ tâm năm nà o. Má»—i lần đến chÆ¡i, bao giá» tôi cÅ©ng bắt gặp bà vui vẻ đùa giỡn vá»›i cháu.
Tôi trở thà nh ngưá»i bạn trai đầu Ä‘á»i cá»§a Trà Long, như trước đây bà tôi đã từng là bạn gái cá»§a tôi. Ba Hà Lan Ãt khi ná»±ng cháu, ông có những mối quan tâm riêng. Thương Trà Long, ông chỉ biểu lá»™ tình cảm cá»§a mình bằng ánh mắt âu yếm thầm lặng. Thưá»ng thưá»ng, ông chá»c cho nó cưá»i và trong khi nó cưá»i chưa dứt, ông bá» ra sau hè vá»›i chiếc liá»m hoặc những bó mạ trên tay.
Tôi thương Trà Long vá»›i má»™t tình thương đặc biệt. Nó là hóa thân nhá» bé bá»ng cá»§a Hà Lan. Nó là sá»± nối dà i số pháºn không may cá»§a mẹ nó. Ngay từ lúc lá»t lòng, nó đã là đứa trẻ không cha và má»›i hÆ¡n má»™t tuổi đã sá»›m rá»i khá»i vòng tay mẹ. Ngôi sao bản mệnh cá»§a cháu nằm lẩn khuất nÆ¡i đâu giữa bầu trá»i thăm thẳm, đêm đêm chú má»i mắt dò tìm sao chẳng thấy ? Cứ má»—i lần ngồi lặng ngắm Trà Long dạo chÆ¡i quanh quẩn bên bá»™ ván, lòng tôi không khá»i bâng khuâng.
Trà Long khoái cỡi ngá»±a, tôi chá»i hai tay hai chân, nằm bẹp xuống ná»n nhà , bò loanh quanh cho nó ngồi ngất ngưỡng trên lưng. Trà Long khoái xem trò, tôi lấy nhá» nồi bôi đầy mặt, giả là m khỉ, là m cá»p, là m mèo. Tôi gầm gừ, tôi kêu meo meo, khá»t khẹt, nó thÃch lắm, cưá»i ngặt nghẽo.
Trà Long đòi Ä‘i chÆ¡i, tôi cõng nó trên lưng, dạo khắp là ng. Ban đêm, tôi cõng nó ra chợ, rảo khắp các hà ng quán, mua cho nó những con thú sặc sỡ bằng bá»™t để sung sướng nhìn nó nắm khư khư như những con thú trong tay vá»›i vẻ mặt thÃch thú.
Hôm nà o, bá»n ngưá»i bán thuốc dạo ghé là ng, hai chú cháu lại chen chúc giữa vòng tròn ngưá»i bao quanh gốc bà ng già giữa chợ, mải mê xem những trò biểu diá»…n kỳ quặc và đầy xúc cảm. Những lần như váºy, khi rá»i khá»i chợ bao giá» Trà Long cÅ©ng ngoẹo cổ ngá»§ trên vai tôi tá»± hồi nà o. Những lúc ấy, tôi cố Ä‘i tháºt cháºm, sợ Trà Long thức giấc và trong khi tháºn trá»ng đếm từng bước chân, tôi lại nhá»› Hà Lan ray rứt.
Lần trước tôi vá», DÅ©ng và BÃch Hoà ng đã cưới nhau được mưá»i ngà y. Gặp tôi, Hà Lan khóc như mưa, ngưá»i tôi ướt đẫm. Quê tôi lắm bão lụt, lần nà y tôi vá» ngồi bên cho nước mắt em dâng ngáºp lòng tôi.
Nước mắt dẫu đầy như biển khÆ¡i, khóc hoà i cÅ©ng hết. Khóc má»™t hồi, Hà Lan thôi nức nở, ngồi ngó tôi. Tôi nhìn nó, không nói má»™t lá»i. Tôi thấy buổi chiá»u Ä‘ang dâng lên trong mắt biếc kia. Tôi thấy hồn nó lặng thinh, câm nÃn.
Lần đó, tôi ở nhà bà cô Hà Lan suốt ba ngà y. Bấy giá» sá»± sang trá»ng hay nghèo hèn đối vá»›i tôi không còn ý nghÄ©a gì nữa. Tôi chỉ muốn Hà Lan thôi sầu tá»§i. Tôi không thể ở nhà cáºu Huấn, dù DÅ©ng không có nhà . Nó và BÃch Hoà ng đã tếch Ä‘i Ãà Lạt. Tôi cÅ©ng không thể ở nhà chị Nhưá»ng. Chị lải nhải suốt ngà y khiến tôi phát Ä‘iên:
- Sao Ngạn không vá» sá»›m dá»± đám cưới anh DÅ©ng ? Ãám cưới lá»›n lắm !
Trong ba ngà y Ãt á»i sống bên nhau đó, tôi và Hà Lan không nhắc đến DÅ©ng má»™t lá»i. Chúng tôi đùa giỡn vá»›i bé Trà Long. Tôi đưa hai mẹ con Ä‘i chÆ¡i đây đó cho khuây khá»a. Chúng tôi chỉ nói vá»›i nhau vá» chuyện há»c táºp, vá» những dá»± định tương lai. Tất cả chỉ có thế, cho đến ngà y tôi trở lại Qui NhÆ¡n. Trước lúc chia tay, tôi chỉ nói má»—i má»™t câu:
- Hà Lan hãy cố gắng ! Hãy nghĩ đến Trà Long !
Tà i sản của quykiemtu