Mặc cho chuyện cô Đường hay cô Muối gì đó có đến hay không. Khởi Hiên cứ vác cái bức thư mà ban tối đã mày mò viết, sang nhà Vạn Lý.
Sau khi nghe Khởi Hiên trình bày. Vạn Lý vỗ tay nói:
- Thấy chưa! Tao đã đoán trúng mà. Tao biết là mọi chuyện chưa thể kết thúc. Nào bây giờ làm gì nữa? Có phải là mi nhờ ta đưa hộ thư này cho Viên Lạc Mai không? Tao nói cho mi biết đàn bà con gái đẹp bao giờ cũng như là Á phiện... lơ mơ là ta sẽ trở thành nô lệ của họ ngay... Mà cũng lạ... Tại sao bọn con trai chúng mình lại thích được làm nô lệ cho họ quá hử?
Vạn Lý nói mà nhún vai, nhưng rồi anh chàng lại quay qua chỉ Khởi Hiên nói:
- Điển hình là mi đây. Trước kia thì như rồng như cọp. Còn bây giờ đầu bù tóc rối, thẫn thờ như kẻ điên... Bây giờ mi là con lừa mũi đỏ. Mi ngu thật. Tại sao cứ húc đầu vào đá? Biết chẳng đạt được mục đích mà vẫn lao vào... Ta như mi, bỏ hết!
Mặc cho Vạn Lý lải nhải. Khởi Hiên vẫn ngồi yên. Anh chàng giống như pho tượng đồng buồn bã. Vạn Lý nói một lúc mỏi miệng. Anh ta nhìn lên trời trợn mắt.
- Bây giờ tao tin mình cũng điên theo... Chắc tao phải giúp mầy bắt cho được con chim bồ câu đang bay trên trời...
Khởi Hiên ngạc nhiên.
- Sao là con chim bồ câu?
Vạn Lý bực dọc nói:
- Thì con chim bồ câu để nó đưa thư. Chớ còn cách nào khác? Ta nói cho mi nghe, lần này mà mi định trao thơ cho Hùng Đạt để hắn chuyển dùm thì cũng có nghĩa là mi muốn cho lá thư đó vào bếp lò hay sọt rác lúc đó Viên Lạc Mai chẳng những không nhận được một miếng tro tàn, chứ đừng nói là nhận được thư.
Khởi Hiên ngẫm nghĩ. Vạn Lý nói hoàn toàn có lý, nhưng mà...
- Thế ngươi có biết huấn luyện để chim bồ câu đưa thư không?
Khởi Hiên ngây thơ hỏi. Vạn Lý hậm hực:
- Biết cái con khỉ gì? Tại sao tao lại có cái thằng bạn cù lần vậy? Thế mà cứ lụy nó. Cứ phải vì nó mà đánh lộn, canh chừng, hộ vệ, rồi bây giờ phải làm nghề huấn luyện bồ câu đưa thư. Bồ câu thì dễ bắt nhưng còn dạy đưa thư thì... không dễ đâu nghe.
Khởi Hiên sa sầm nét mặt:
- Vậy thì... Tôi sẽ tìm biện pháp khác. Không cần!
Khởi Hiên đứng dậy định bỏ đi. Vạn Lý vội chận lại.
- Mi làm sao thế, ta chỉ giỡn chơi thôi. Đừng nghi kỵ lòng tốt của ta chứ?
- Từ nào đến giờ mi không biết Dương Vạn Lý này là con người thế nào ư? Vì bạn bè. Ta sẵn sàng làm mọi thứ. Cho chim câu đưa thư, chẳng nghĩa lý gì, vào chuồng cọp tao cũng sẵn sàng cơ mà? Thiệt đấy! Ta không đùa đâu!
Thái độ thành khẩn của Vạn Lý làm Khởi Hiên nguôi ngoai.
- Xin lỗi, ban nãy vì rối rấm quá nên ta tưởng mi đùa cợt trên sự đau khổ của tao?
Vạn Lý nói:
- Đùa cợt? Không đâu. Nhưng ta nghĩ là mi nên tìm một biện pháp khác thích hợp thì hơn là dùng chim câu.
Khởi Hiên yên lặng nhìn bạn, rồi đầu chợt lóe ra tia sáng. Đúng rồi... Khởi Hiên nhớ ra. Hai lần trước gặp Lạc Mai ở hội chợ làng Tứ An, Khởi Hiên thấy Lạc Mai có một a đầu luôn đi theo đấy là A đầu Tiểu Bội, vậy thì...
Buổi chiều hôm ấy, khi Lạc Mai đang ngồi một mình trong phòng riêng, ngắm bức vải thêu con chồn lông trắng, thì Tiểu Bội bước vào con bé có vẻ hớt hải. Nói nói cho Lạc Mai biết là ban nãy khi ra chợ, mua giùm xì dầu cho Má Dương thì đụng mặt hai người lạ lắm. Một người họ Dương, còn một người họ Hà. Không biết tại sao họ biết tên là Tiểu Bội, mà lạ hơn nữa biết cô nó là Lạc Mai... Rồi nhét một phong thư vào tay, bắt con phải mang về cho cô...
Tiểu Bội nói thêm.
- Cái anh chàng mặt mày hung dữ họ Dương còn đe... bảo là đừng có cho dượng dì biết biết chuyện này mà vạ lây cả cô và con, còn cái anh chàng họ Hà thì dễ chịu hơn chỉ yêu cầu con kín đáo mang thư về cho cô... Họ là ai, mãi giờ này con cũng không biết.
Lạc Mai giật mình.
- Thư đâu? đưa đây xem?
Tiểu Bội mần mò trong chiếc áo lấy bức thư ra, nói:
- Đây này! Đây này... con phải cất kỹ thế này... Con sợ dì dượng mà hay được thì chết.
Cầm lá thư trên tay, Lạc Mai bảo Tiểu Bội ra đứng canh cửa, rồi mới chậm rãi đưa lên... Cảm giác vừa sợ hãi, lo lắng vừa hồi hộp Lạc Mai không biết có nên mở ra xem không? Nếu xem thì... Lạc Mai cũng nhận thấy là... Mọi chuyện đã diễn biến đến nước chẳng đặng dừng được nhưng nếu kéo dài, hậu quả sẽ ra sao?
Cuối cùng rồi cũng phải dứt khoát. Lạc Mai quyết định mở thư ra xem trong thư nói gì? Trang giấy được mở rộng trước mắt. Lạc Mai Lạc Mai có biết là cái hôm trên sườn núi nhỏ sau chùa Phổ Minh. Lạc Mai nói “Mối thù giết cha là mối thù bất cộng đái thiên” câu nói ấy đã làm tôi đau khổ nhường nào không? Lòng tôi như vỡ ra từng mảnh. Và tôi thấy giữa tôi và Mai có một bức tường ngăn cách quá lớn, một hố sâu, nên mấy ngày qua. Tôi cứ như khủng hoảng. Rồi tôi chợt có cái ý nghĩ kỳ cục là đem trút tất cả đao kiếm, thù hận xuống cái hố sâu kia, rồi mang đạo đức, lễ giáo, ân oán, tình thân... Cột chặt lấy mình rồi quên hết. Sau đó tự hỏi. Mình làm như vậy là đúng chưa, phải chưa. Nhưng cũng chỉ thấy bế tắc... Bởi vì cuối cùng ngộ ra. Chưa đủ? Tôi không thể chối bỏ tất cả, nhất là... Em! Tôi cần có em! Thế là tôi vùng dậy... Lột bỏ hết mọi thứ... Nhưng rồi lại thấy mình bị treo lủng lẵng trên hố sâu kia... nếu không có em... Em không ra tay cứu giúp thì có lẽ... Tôi rồi sẽ rơi xuống đấy. Sẽ bị những mũi đao nhọn kia đâm thẳng vào tim. Sẽ chết thảm. Không lẽ em đành lòng không ra tay? Em phải cứu sống anh chứ? Vậy thì... Ngày mai cũng vào buổi chiều, cũng ở địa điểm cũ, nơi sườn núi sau chùa Phổ Minh, Tôi sẽ chờ em. Khởi Hiên
Bức thư màu xanh, những hàng chữ thảo như những cọng cỏ xanh bên bờ hồ. Mỗi một chữ đều xanh muớt quyến rũ. Lạc Mai đọc đi đọc lại nhiều lần. Và cuối cùng Lạc mai phát hiện những chữ đó nhòe đi vì những giọt nước mắt mình rơi xuống.
Phải làm sao đây? Lạc Mai thẫn thờ. Trong thơ Khởi Hiên đã bảo cần có Lạc Mai! không thể sống thiếu Lạc Mai... vậy thì... Nhưng mà nếu Lạc Mai chấp nhận, thì cũng có nghĩa là Lạc Mai đã phản bội cha, nuốt lời hứa với mẹ... Lạc Mai phải làm sao đây? Có một con xoáy dữ giữa hai người nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn hút. Hai người ở hai bên bờ vực... Làm sao đây?
Tới hôm ấy... Lạc Mai hoàn toàn mất ngủ.
Hôm sau. Chờ gần suốt buổi chiều ở phía sau vườn núi sau chùa Phổ Minh mà Khởi Hiên chẳng thấy bóng của Lạc Mai đâu. Đến lúc gần tối, mới thấy Tiểu Bội chạy đến, vừa hổn hển thở, vừa nói.
- Hà tiên sinh này... Cô tôi bảo là cô tôi không thể ra đây được, ông đừng có đợi mất công... Ông hãy về đi... Còn tôi... Bây giờ tôi phải quay ngay về nhà.
Nói xong không chờ Khởi Hiên lên tiếng nó quay người lại bỏ đi thật. Khởi Hiên hoàn toàn thất vọng. Vạn Lý chụp giữ Tiểu Bội lại, rồi quay qua Khởi Hiên nói:
- Mi làm gì mà chết đứng thế? Sẵn đây có gì muốn nhắn mi cứ nói để Tiểu Bội chuyển lại cho Lạc Mai cũng được vậy?
Khởi Hiên lắc đầu. Suốt đêm qua không ngủ, một đêm chờ đợi, để đổi lại một kết quả lạnh lùng thế này. Khởi Hiên còn biết tính sao?
Tiểu Bội bị Vạn Lý giữ, nó vùng vẫy sắp khóc.
- Ông phải buông tôi ra, tôi phải về ngay. Tiểu thơ tôi đã dặn tôi như vậy, nếu ông không buông tôi la lên bây giờ.
Vạn Lý trợn mắt một cách hung dữ:
- Đừng có ồn ào! Đứng yên không? Ta cũng nào có làm gì ngươi... ta chỉ muốn giữ ngươi lại để mi nghỉ mệt, một lúc sẽ đi nhanh và khỏe hơn biết không, đồ khỉ?
Tiểu Bội nhìn Vạn Lý sợ hãi. Anh chàng này hung dữ dễ sợ quá... Nhưng mà Tiểu thơ hẳn nóng lòng lắm, người đang chờ... ngay lúc đó Tiểu Bội nghe Vạn Lý nói:
- Mi hãy quay về nói với Tiểu thư ngươi là...
Vạn Lý chỉ về phía Khởi Hiên tiếp:
- Anh ta phải cỡi xe đạp từ nhà đến đây mất bốn tiếng đồng hồ... Đâu phải dễ. Vì vậy anh ta sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Anh ta nói là sẽ đứng ở đây chờ... Chờ tối mò. Lúc đó mà cỡi xe quay về nhà thì như cô cháu nhà ngươi phải biết đó... Đường xá tối om không nói chi... Trên đường còn phải vượt qua biết bao nhiêu núi đồi, khe suối, cầu khỉ, rừng cây, dốc đá... Rồi những khúc đường bị mưa lớn sói mòn, lở đất... Xe tuột xuống hố sâu như chơi mà lúc đó tính mạng chỉ là mành treo chuông, đùa với tử thần. Mười phần thì chín phần chết. hẳn mi hiểu ta nói gì chứ?
Vạn Lý vừa nói vừa khoa tay khoa chân, làm Tiểu Bội căng thẳng.
- Dạ biết... Dạ biết... Ông muốn nói là đường về trong đêm tối sẽ hết sức nguy hiểm, đất lở, ổ gà... Vực thẵm...
- Ờ... ờ... Đất lở làm đường mòn nhỏ hẹp khó đi hơn. Nó giống như cái ruột ngựa cong cong queo queo thế này...
Vạn Lý vừa nói vừa diễn tã.
- Có những con đường như vậy thật à?
- Sao lại không?
Vạn Lý nói rồi nhìn thái độ ngơ ngác của Tiểu Bội, anh ta đưa hai tay lên trời, quay qua Khởi Hiên nói:
- Thôi tao chịu thua, thế này thì đành quay về nhà huấn luyện chim câu, nhờ nó đưa thư đi còn hay hơn vậy.
Nhưng Khởi Hiên ngẫm nghĩ điều gì đó, rồi móc túi lấy mảnh giấy ra. Chàng vội vã viết mấy chữ, xếp lại rồi đưa cho Tiểu Bội.
- Hãy mang cái này về cho Tiểu thơ của ngươi
Xong chàng đứng tựa người vào thân cây cạnh đó. Tiểu Bội đã đi xa rồi. Hiên nhắm mắt lại. Nỗi thất vọng làm Khởi Hiên giống như một quả bóng xì hơi... Khởi Hiên mệt mỏi... Nhưng lòng bảo lòng.
“Không được! Không được! Ta không có quyền nản chí buông xuôi... Phải kiên nhẫn... Con đường tuy có dài... Đêm tối có nguy hiểm... Có phải tan xương nát thịt... Cũng phải chờ phải đợi một kết quả. Tất cả vì Lạc Mai. Không thể thối lui được, như điều Khởi Hiên vừa viết ban nãy: Tôi vẫn đợi... Vẫn chờ em... Hôm nay... Ngày mai... Tôi sẽ chờ mỗi ngày. Tôi đợi câu trả lời của em...”
o0o
Rõ là Lạc Mai đã khônng để cho Khởi Hiên chờ đợi lâu, vừa nhận được mảnh giấy. Lạc Mai đã bất chấp mọi thứ nàng chạy băng ra khỏi nhà đến ngay điểm hẹn, đến trước mặt Khởi Hiên.
- Anh muốn... có lời giải đáp? Vậy thì tôi đã đến đây.
Lạc Mai rưng rưng nước mắt nói.
- Anh muốn tôi cùng rơi xuống tận cùng vực sâu, cho tan xương nát thịt, anh mới hài lòng chứ?
Nhưng Lạc Mai chưa dứt lời thì Khởi Hiên đã giang tay ôm Lạc Mai vào lòng. Bao nhiêu ngày thương nhớ đợi chờ... Nỗi buồn thảm bị đè nén tận đáy lòng như được giải phóng. Lạc Mai không còn nén được nữa, nàng buông tiếng khóc lớn... Vạn Lý đứng cách đấy không bao xa. Trông thấy cảnh đó biết điều bỏ đi, nhưng lòng khấp khởi cho bạn. Tình yêu quả thật kỳ diệu!
Ở đây, Khởi Hiên nâng cằm Lạc Mai lên, những dòng nước mắt chảy dài trên má làm Khởi Hiên đau lòng.
- Chúng ta sẽ không bị tan thương nát thịt, nếu chúng ta đứng cùng một phía chuyến tuyến. Rồi chúng ta sẽ vượt qua...
Khởi Hiên nói an ủi Lạc Mai mà cũng an ủi chính mình.
- Mặc dù trước mắt còn có bao nhiêu trở ngại. Nhưng anh thấy trở ngại quan trọng nhất ở đây là mẹ em. Nếu vượt qua được là chẳng còn gì phải lo nữa.
Lạc Mai ngỡ ngàng.
- Anh nói vậy là thế nào?
- Bây giờ anh với em cùng về, cùng thú tội với mẹ và năn nỉ người.
Lạc Mai nghe nói giật mình, buông Khởi Hiên ra, lùi ra sau.
- Không được! Không được! Không thể làm như vậy được!
Khởi Hiên bức tới trấn an:
- Em đừng sợ! Đương nhiên lúc đầu mẹ em sẽ phản ứng giận dữ, mãnh liệt, nhưng chẳng sao đâu. Anh cũng sẽ kiên nhẫn. Nếu hôm nay mẹ em không chấp thuận, thì ngày mai, ngày mốt, anh sẽ kiên trì, đến bao giờ mẹ em không còn phản đối nữa, thì thôi, em thấy có đúng không?
Lạc Mai lắc đầu một cách sợ hãi:
- Không! Anh chẳng hiểu mẹ em đâu. Mối thù hận mẹ dành cho họ Kha nhà anh quá sâu sắc, chẳng làm sao xóa được. Mẹ em mà dễ xiêu lòng thì mấy năm trước khi cha anh sang tạ lỗi, người đã tha rồi, làm gì để cho đến ngày nay?
- Em nói cũng đúng, nhưng mà hoàn cảnh ngày nay đã khác... Có thể là mẹ em không khoan nhượng với cha mẹ với anh, nhưng mẹ em thương em quý em. Mẹ em vì hạnh phúc của em nên sớm muộn sẽ thay đổi. Dĩ nhiên là sẽ không tức thời, nhưng chúng ta cũng cần phải để cho người biết là, nếu không được sống với nhau thì chúng ta cũng sẵn sàng chết.
Lời Khởi Hiên như một thứ mệnh lệnh, một dứt khoát làm Lạc Mai kinh sợ. Nhưng Lạc Mai biết không thể không đối diện với sự thật. Mấy ngày qua, vắng Khởi Hiên. Rõ ràng là Lạc Mai đã sống trong cái cảnh vô vị và khổ sở khôn cùng. Cái dư vị cay đắng đó chứng minh một điều Lạc Mai không thể sống hạnh phúc nếu thiếu Khởi Hiên. Nhưng mà... nếu muốn được sống cạnh Khởi Hiên thì... Còn phải đối phó với bao nhiêu phong ba bão táp? Bão dữ chứ không lành... Bởi vì Lạc Mai biết tính mẹ... Khi mẹ mà nghe được điều này... chuyện gì sẽ xảy ra?
Lạc Mai ngước lên nhìn Khởi Hiên với ánh mắt âu lo.
- Thồi thì thế này vậy... Để em tìm dịp thưa trước với mẹ, rồi sau đó anh hãy ra mặt.
Khởi Hiên ngạc nhiên:
- Sao vậy? Đây là một cuộc chiến tranh cân não, gay go, chứ không đơn giản. Anh không thể để em một mình xuất trận... Anh muốn cùng em bên nhau chiến đấu...
Cái thái độ của Khởi Hiên làm Lạc Mai xúc động nhưng sự tỉ dụ của chàng làm Lạc Mai phật lòng.
- Anh nói gì kỳ cục vậy? Nói chuyện với em mà anh làm như đánh trận với kẻ thù. Không được! Để em một mình nói chuyện với mẹ, em sẽ tìm cách, lựa lời cho mẹ chấp nhận. Em không muốn có sự tranh luận hay cãi nhau. Mẹ dù gì cũng là mẹ, đấng sinh thành của em... Chỉ có thể van xin, năn nỉ chỉ có cách đó mới có thể lay động lòng người, mới xoay chuyển được tình thế...
Khởi Hiên bước tới một bước.
- Em có chắc là sẽ nói được, sẽ thuyết phục được mẹ em không?
Lạc Mai gật đầu:
- Thế thì bao giờ em bắt đầu?
Khởi Hiên nôn nóng, làm Lạc Mai bực dọc... Bởi vì nội chuyện bảo Tiểu Bội canh chừng, rồi chạy ra đây gặp Khởi Hiên đã là một sự liều mạng nguy hiểm. Chuyện gì cũng phải từ từ chứ? Đâu thể gấp gáp được?
- Anh định bức bách tôi phải làm chuyện đó ngay ư? Anh có biết là ngay bây giờ đây lòng tôi đang rối như tơ không?
Lạc Mai nói như khóc, Khởi Hiên vội dỗ dành.
- Thôi được rồi, được rồi... Em đừng có giận. Anh không có ý bức bách gì em. Chẳng qua anh cũng đang bối rối, nôn nóng... Anh không biết là em có quyết tâm như anh không? Anh biết chỉ có em... mới có thể thuyết phục được mẹ. Nhưng em cũng là đứa con hiếu thảo, chắc chắn em sẽ không muốn để mẹ mình đau buồn. Vì vậy nếu... Cuối cùng, em bị đau khổ, dằn vặt... Thì anh làm sao yên tâm?
Khởi Hiên nhìn vào mắt người yêu thăm dò, rồi tiếp:
- Anh hỏi thật... Có chắc là em sẽ chuyến đấu đến cùng hay là buông xuôi? Có khi nào em bị thuyết phục ngược không? Em có cảm thấy không thể sống thiếu anh chứ?
Khởi Hiên lại nghi ngờ! Chàng không tin tưởng ta.
Lạc Mai bực hơn. Cái hành vi mạo hiểm bỏ nhà ra đây gặp Khởi Hiên chưa đủ chứng minh cho tình yêu ta dành cho chàng ư? Lạc Mai run rẩy nói.
- Anh... tại sao anh lại có thể hỏi em câu đó? Khi em đứng đây đối diện với anh là em đã phạm phải tội tày trời không chuộc được... vậy mà anh còn nghi ngờ quyết tâm của em được cơ. Anh rõ là...
Lạc Mai chưa kịp nói tiếp thì Khởi Hiên đã ôm ghì lấy người yêu.
- Xin lỗi! Xin lỗi! Anh bậy quá! Hồ đồ quá... Anh nói bậy. Hãy tha thứ cho anh. Thật ra thì, em cũng nên thông cảm cho anh. Bao nhiêu thứ chuyện xảy ra, làm anh nghi ngờ tất cả, kể cả chính mình. Anh không còn niềm tin... Em cũng thấy đó... Mỗi lần chúng ta gặp nhau đều gấp gáp, không đủ thời gian. Anh nghi ngờ... Chẳng qua vì quá yêu em, sợ mất em... Anh bị sự đau khổ vì lo lắng đó dày dò... Chớ anh không hề có ý nghĩ bậy... Hãy tin anh... Thời gian rồi sẽ chứng minh cho em thấy điều đó...,. Em sẽ thấy Khởi Hiên này hoàn toàn xứng đáng để em tin yêu!
Khởi Hiên xiết chặt Lạc Mai trong vòng tay, như sợ người mình yêu tan biến. Thực ra thì, đó chỉ là một sự âu lo không đâu... Bởi vì Lạc Mai hiện nay sống với Khởi Hiên mà có bị rơi xuống vực thẳm tan xương nát thịt. Lạc Mai cũng hài lòng. Vì đó mới hạnh phúc thật sự.
Lạc Mai lắc đầu, vừa khóc vừa nói:
- Anh không cần phải làm gì để chứng minh cả. Anh có biết là ngay từ cái hôm lễ hội bên làng anh. Khi anh tháo bỏ chiếc mặt nạ để lộ khuôn mặt thật của anh... Thì hình bóng anh nó đã in sâu vào tim em và không còn xóa đi được nữa không?
Lời Lạc Mai như con gió mát lùa vào. Khởi Hiên không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ Khởi Hiên mới thấy mình mới thật đầy tội lỗi... đa nghi... Chàng cuối xuống hôn lên má, lên môi Lạc Mai như muốn chuộc lại lỗi lầm.
Lạc Mai đứng yên, mặc cho Khởi Hiên muốn hôn thế nào thì hôn. Hạnh phúc vội vàng bao giờ cũng quý báu. Hồn Lạc Mai như bay bổng, thần trí mơ hồ như lạc cõi tiên. Và rồi trời sụp tối lúc nào không hay. Khi Lạc Mai nhớ sực ra mới giật mình.
- Thôi em phải về ngay!
Vâng. Không còn sớm nữa. Đây là phút chia tay. Nhưng Khởi Hiên vẫn thấy bịn rịn... Giống như người đang mơ thấy giấc mơ đẹp, muốn được ngủ tiếp... Nhưng Lạc Mai đã dứt khoát, nàng quay mặt đi nói:
- Ba ngày nữa, anh hãy ra đây chờ. Tuy là không dám hứa là kết quả tốt nhưng lúc đó em sẽ cho anh biết cụ thể sự việc diễn biến ra sao...
Lời của Lạc Mai đánh thức Khởi Hiên. Vâng, còn biết bao trở ngại cần giải quyết.
- Được rồi, ba hôm nữa anh sẽ ra đây chờ em. Anh bao giờ cũng giữ đúng hẹn!
Lạc Mai nhìn người yêu quyến luyến.
- Nhớ nhé... Lúc đạp xe đạp quay về nhà. Trời tối đường khó đi, phải cẩn thận... Nghe Tiểu Bội nói đường xấu lắm lại có hố sâu, trơn trợt nữa, anh...
Khởi Hiên cười nói:
- Em hãy yên tâm! Đừng lo lắng gì cả, bởi vì anh đã có cái hẹn gặp em. Ba ngày nữa... Thì làm sao anh lại không cố giữ mình chứ?
Lạc Mai cũng cười nụ cười thật tươi, thật hiếm thấy mà Khởi Hiên được thấy Lạc Mai cười.
Khởi Hiên định bước tới hôn lên nụ cười đó, nhưng Lạc Mai đã vội vã bỏ đi nhanh về hướng nhà mình.
Về tới nhà với trái tim căng thẳng. Lạc Mai sau khi hội ý với Tiểu Bội còn đứng gác cửa phía sau vườn hoa nhà, thấy không có chuyện gì xảy ra. Lạc Mai mới yên tâm cùng cô tớ vào nhà.
Cả hai đi rón rén về phòng mình như sợ kinh động người khác. Nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào Lạc Mai đã ngạc nhiên.
Bà Ánh Tuyết có mặt ở đấy từ bao giờ. Bà ngồi quay mặt vào trong. Nghe tiếng cửa mở, vẫn không quay mặt ra. Bà như pho tượng đá.
Lạc Mai ấp úng gọi:
- Mẹ ơi mẹ!... Mẹ vào phòng con từ bao giờ vậy?
Và lần đầu tiên Lạc Mai nói dối.
- Nãy giờ con và Tiểu Bội ra sau vườn cho cá ăn.
Bà Ánh Tuyết vẫn ngồi yên. Lạc Mai hồi hộp đến gần:
- Mẹ!
Lạc Mai gọi, và đưa tay định đặt lên vai mẹ, nhưng cũng ngay lúc đó. Nàng phát hiện thấy bức thư mà Khởi Hiên viết cho mình đang nằm trên tay mẹ. Trái tim Lạc Mai muốn ngưng đập ngay.
- Có phải con vừa đi gặp hắn không?
Bà Ánh Tuyết hỏi. Lạc Mai yên lặng. Biết nói gì nữa bây giờ? Lúc đó người mẹ mới từ từ quay lại. Khuôn mặt bà trắng bệch, bà nhìn con... Vẫn nuôi một tia hy vọng yếu ớt:
- Chắc không đúng đâu con?
Lạc Mai cắn môi, nhìn xuống. Sự thật rõ ràng, như vậy làm sao chối cãi... Bà Ánh Tuyết vò nát lá thư Khởi Hiên gởi cho Lạc Mai trong tay.
Thấy thái độ giận dữ của mẹ. Lạc Mai nói:
- Mẹ! Xin mẹ hãy nghe con nói này!
Nhưng bà Ánh Tuyết không nghe. Bà đứng bật dậy, bước đến bên tủ đựng quần áo của Lạc Mai, lùa hết quần áo ra ngoài, và nói:
- Ta phải đưa con rời khỏi đây ngay! Đi thật xa. Trước khi mọi tai họa đến! Trước khi con hư đốn!
Hư đốn? Lạc Mai nghe nói giật mình. Lạc Mai nắm lấy tay mẹ cố giải thích.
- Con xin mẹ. Mẹ đừng nói như vậy... Chẳng qua vì con lỡ yêu một người không nên yêu thôi...
Bà Ánh Tuyết quay lại trừng mắt:
- Yêu à? Như vậy mà con dám bảo là “yêu”? Sa vào địa ngục thì có!
Rồi cơn thịnh nộ như sóng cuồn dâng lên.
- Cái thằng Khởi Hiên kia nó chẳng qua là một con quỷ nó quyến rũ, làm ô uế con! Để con không còn trinh khiết, không còn là con nhà lành nữa!
Và trong cơn giận dữ, bà nắm chặt lấy tay con gái lôi đi.
- Nào... nào bây giờ hãy theo mẹ về phòng mẹ... Chúng ta sẽ mang bài vị của cha con, rồi rời khỏi nơi này, lập tức! Ta sẽ đi ngay!
Tiểu Bội nãy giờ đứng như trời trồng, thấy cảnh đó mới giật mình. Nó vội vã chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa la lớn.
- Lão gia! Thái thái ơi! Tiểu thư sắp bị đưa đi rồi nè! Mau mau... Mau mau đến cứu...
Nếu không có sự can thiệp cấp thời của Tiểu Bội thì có lẽ bà Ánh Tuyết đã đưa Lạc Mai ra khỏi nhà.
Khi ông Bá Siêu và bà Thục Bình chạy đến. Thì hai mẹ con họ đã sẵn sàng. Bà Ánh Tuyết trong cơn xúc động tuyệt độ. Đã muốn đưa Lạc Mai lặng lẽ bỏ đi.
Ông Bá Siêu sau khi nghe rõ tự sự cũng bất ngờ. Ông không ngờ chuyện của Lạc Mai và Khởi Hiên lại phát triển nhanh chóng, lại sâu đậm như thế. Và trong cái tình thế này. Ông chẳng biết làm sao hơn là khuyên giải. Nhưng bà Ánh Tuyết vẫn cương quyết.
- Anh chị không nên nói gì, cũng không nên ngăn chặn, bây giờ em chẳng còn mặt mũi nào để lưu lại đây nữa... Chỉ vì cái tay Kha Khởi Hiên mà con gái em nó muốn thân bại danh liệt, hạ thấp phẩm giá mình... Nó làm hoan ố gia phong của nhà họ Hàn. Vậy thì còn ở lại làm gì?
- Em phải đưa nó ra khỏi đây càng nhanh càng tốt... Anh chị đừng lo cho bọn em. Chẳng sao đâu, mọi thứ rồi em sẽ liệu định được. Bây giờ trước hết cần phải đưa nó đi thật xa... Hoặc cho nó vào chùa quy y cửa phật, xa lánh tất cả, càng tốt!
Lời của bà Ánh Tuyết khiến mọi người giật mình. Thục Bình không tin:
- Em nói gì? Em định... làm thật à?
- Không phải vì giận dỗi nhất thời mà em nói vậy.
Bà Ánh Tuyết ôm bài vị chồng trong lòng, buồn thảm nói.
- Em nói thật đấy... Chuyện nó làm em chết cả cõi lòng... Anh chị phải biết có một đứa con gái không ra gì đau khổ ra sao? Uổng công em nuôi dưỡng, dạy dỗ nó bấy lâu nay. Mọi hy vọng em đặt vào nó đã tan thành mây khói.
Nãy giờ đứng cúi đầu yên lặng, bây giờ Lạc Mai mới nhìn lên, nhưng Lạc Mai vẫn không nói gì. Hùng Đạt đứng gần đó vội vã can thiệp.
- Lạc Mai! Sao em ngu vậy? Giải thích cho mẹ biết đi chứ? Em cho me thấy là mình hoàn toàn thụ động, bị Khởi Hiên lợi dụng. Và em đi gặp hắn, chẳng qua là để nói dứt khoát. Nói đi! Đừng để bị hàm oan!
Lạc Mai vẫn yên lặng, buồn bã... Hùng Đạt dục lần thứ hai. Lạc Mai mới lên tiếng, nhưng lần này khác hẳn những gì Hùng Đạt muốn Lạc Mai nói:
- Mẹ! Mẹ biết đấy, con yêu mẹ biết dường nào. Tình cảm giữa mẹ con ta chưa bao giờ không hay. Nhưng con không ngờ lại có ngày hôm nay... Để con bị mẹ chửi mắng bằng những lời không nên có... Những lời của mẹ như những nhát dao cắt mạnh vào tim... Trái tim con đang rỉ máu đây... Nhưng mẹ nên hiểu giùm. Con nào có muốn để mẹ đau lòng nói con như vậy? Con biết là mẹ không muốn. Con cũng không muốn. Con không thích bội phản lại lời đã thề thốt của mình. Cũng như con không muốn làm trái ý của mẹ. Ngàn lần không muốn! Mẹ hãy tin con! Con đã cố tìm đủ trăm cách vạn cách, để khống chế và cảnh giác mình, nhưng mà con vẫn không làm được.
Rồi Lạc Mai úp mặt vào đôi tay, khóc không thành tiếng.
- Đến cái phút cuối cùng... Con bị lôi cuốn và không giữ lòng được nữa.
Cả nhà nghe Lạc Mai nói ngẩn ra. Hùng Đạt kinh ngạc không kém. Lạc Mai tiếp tục:
- Con biết là mình không phải đối với cha, với mẹ với tất cả những người trong gia đình này... Nhưng mà trái tim yếu mềm của con đã lỡ... yêu, làm sao cứu vãn được? Con nghĩ là bây giờ dù có cạo đầu đi tu chưa hẳn là lòng sẽ yên nơi cửa phật... mà nó sẽ mãi mãi ở lại hồng trần, con rồi sẽ nhớ anh Kha Khởi Hiên!
Bà Ánh Tuyết choáng váng trước lời của Lạc Mai, bà run rẩy.
- Đứng trước mặt những người thân trong gia đình, mà mi dám nói những lời như vậy à? Mi rõ là đứa vô liêm sỉ!
Lời của mẹ làm Lạc Mai đau như cắt. Nhưng Lạc Mai vẫn không từ bỏ cái ý niệm ban đầu.
- Con biết là... thù hận mà mẹ dành cho nhà họ Kha là bất cộng đái thiên, là sâu như hố thẳm. Nhưng con biết mẹ cũng yêu con quý con hơn cả bản thân mình... Cái chuyện cũ dù gì cũng qua rồi. Sao mẹ không thể xếp lại? Mẹ thương con của mẹ thì chịu lùi một bước... Vả lại nhà họ Kha họ cũng đã biết lỗi, đã sang cầu lành... Mẹ... mẹ hãy nghĩ lại đi... Có khi sự hỉ xả của mẹ... sẽ khiến mẹ cảm thấy lòng thanh thản hơn...
“Lòng thanh thản hơn?”. Bà Ánh Tuyết nghe nói mà mắt tối sầm lại. Trời ơi! con bà sao có thể ngu muội vậy? Chỉ mới nghe người ta rót mấy câu mật ngọt vào tai... là đã quên đi mối thù “bất cộng đái thiên” lại nghĩ đến chuyện thanh thản?
- Hừ hay thật! Đứa con gái mà tôi cưng như trứng, hứng như hoa. Từng yêu quý hơn bản thân mình lại có thể vô tích sự đến độ này.
Bà Ánh Tuyết hổn hển nói:
- Con tôi nó đã đứng về phía bên kẻ thù, nó đã cầm đao kề cổ uy hiếp tôi... Nó muốn tôi phải chứng minh là yêu nó nên có thể làm bất cứ điều gì, dù là chống lại luân thường đạo lý... Bằng không có nghĩa là tôi cũng ghét bỏ nó...
Rồi bà lắc đầu, bắt đầu khóc.
- Lạc Mai... Con đúng là không hiểu ta! Con nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu của ta dành cho con... Có hận ta cũng được... Nhưng ta vẫn mãi mãi yêu con... Không bao giờ ghét bỏ con cả con ạ... Ta có chết đi cũng thế...
Bà nói mà lòng tan nát bà xúc động đến độ ôm lấy bài vị của chồng, rồi xông về phía hòn giả sơn. Dĩ nhiên là để kết thúc mọi thứ. May là Hùng Đạt nhanh chân chận lại. Bi kịch được ngăn kịp thời!
Lạc Mai hồn phi phách tán... Chuyện đến nước này thì đành chịu thua... Mười tám năm qua. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Nếu bây giờ mẹ vì hận nàng mà chết. Thì không những cái oan khiêng với nhà họ Kha không những không rửa được mà nàng... sống cũng chẳng còn cái ý nghĩa gì. Trái lại...
Vâng đúng là oan nghiệt... Khi biết rõ thân thế của Kha Khởi Hiên... Cuộc đời Lạc Mai như biến thành một sợ dây thừng mà một đầu đã bị Khởi Hiên nắm lấy, đầu còn lại là mẹ. Hai lực lượng phản nhau cứ kéo mạnh về hai phía, kéo căng đến độ Lạc Mai muốn phát điên lên... Mai chẳng còn biết phản ứng ra sao nữa. Hai đầu dây đều tình thân. Một bên là máu mủ, cốt nhục. Một bên là tình yêu... Theo đầu nào, bỏ đầu nào? Bây giờ, mẹ lại cương quyết tìm đến cái chết... Mai chẳng còn sự chọn lựa nào khác hơn.
- Mẹ! Con xin mẹ! Mẹ đừng chết... Con hứa sẽ bỏ hết tất cả, chỉ cần mẹ khỏe mạnh...
Rồi Lạc Mai ôm mẹ khóc ngất.
- Từ đây về sau... Con hứa với mẹ là... Cuộc đời con sẽ không còn cái hình bóng của Kha Khởi Hiên nữa...
Lạc Mai vừa dứt lời là có cảm giác như vừa nghe một tiếng “Bựt”. Sợi dây thừng đã đứt và nàng loạng choạng ngã xuống.
o0o
Cuộc gặp đã cắt đứt, nhưng nỗi nhớ lại không nguôi. Đến ngày hẹn ba ngày sau. Lạc Mai nhờ Hùng Đạt ra điểm hẹn gặp Khởi Hiên nhắn lại chàng biết là. Đôi bên không duyên nợ. Từ đây về sau đoạn tình, miễn gặp nhau và hãy bảo trọng lấy thân.
Khởi Hiên nghe tin như sét đánh. Chàng muốn xông đến nhà họ Hàn ngay lập tức, tìm Lạc Mai hỏi cho ra lẽ. Vạn Lý thấy thái độ gần như muốn điên lên của bạn, không thể không can ngăn.
- Kha Khởi Hiên này. Bình tĩnh một chút nào? Mi suy nghĩ cho kỹ đi. Người ta vì con mà định tự sát. Vậy thì mi đến đấy sẽ gặp phản ứng ra sao? Họ đang căm thù mi... Đến đấy chỉ tổ đập đầu vô đá... Họ hận mi đến độ muốn ăn tươi nuốt sống mi chứ chẳng vừa...
Hùng Đạt nghe Vạn Lý nói, phản kháng:
- Mi làm gì hình dung dì của ta hung dữ như vậy?
Vạn Lý nhún vai.
- Đó là mi nói chứ không phải ta.
Hùng Đạt nhìn về phía Khởi Hiên đang ngồi dưới đất.
- Đừng có đến đấy... Dì ta sẽ giết ngươi đấy!
Vạn Lý nói với Hiên:
- Đấy mi có nghe chưa? Đến đấy một là mi một sống một chết, hai là đứng yên để mẹ Lạc Mai muốn xử thế nào thì xử. Cả hai cùng đưa đến một kết quả xấu thôi... Lạc Mai chỉ còn nước đi tự vẫn...
Khởi Hiên nghe lòng đau nhói. Lời của Vạn Lý tuy phóng đại, nhưng không phải là không có lý.
- Tôi... Tôi không có ý định làm Lạc Mai khó xử. Tôi chỉ muốn nói cho nàng biết là... trái tim tôi mãi mãi không thay đổi.
Và Khởi Hiên quay qua Hùng Đạt.
- Thôi... Như vậy thì tôi không đến đấy. Tôi sẽ viết một lá thư nhờ anh chuyển cho Lạc Mai giùm, tôi không quên ơn anh.
Hùng Đạt trợn mắt:
- Cám ơn! Nhưng mi hại một người còn chưa đủ sao? Chính vì mi nhờ Tiểu Bội chuyển thư, mới đưa tới nông nỗi nầy. Bây giờ mi lại nhờ ta. Muốn ta chết nữa à?
Vạn Lý chen vào:
- Vậy thì khỏi cần viết thư, nhắn miệng thôi nhé? Như vậy không có vết tích.
Hùng Đạt liếc nhanh về phía Khởi Hiên.
- Không, ta không làm việc trung gian nữa đâu.
- Nhưng mà ban nãy mi cũng đã chuyển lời cho Lạc Mai rồi?
Vạn Lý nói khiến Hùng Đạt lúng túng:
- Hai thứ khác nhau chứ bộ?
Và định bỏ đi, Vạn Lý nói khích.
- Đúng là thứ nhát gan.
Hùng Đạt tức khí quay lại:
- Mi nói ai thế? Mi bảo ai nhát gan?
Vạn Lý chậm rãi:
- Bởi vì ngươi thấy người ta yêu nhau thắm thiết là ganh tức. Anh hùng gì lạ vậy? Tuy vậy cũng có người trước mặt cô em họ thì hay tỏ ra mình anh hùng khoan dung đại lượng, khẳng khái chuyển lời, nhưng đến nơi rồi lại làm khó làm dễ. Sợ trách nhiệm, hỏi vậy chứ không phải là nhát gan là sao?
Hùng Đạt nổi nóng:
- Trượng phu như ta chưa hề biết sợ là gì cả!
Vạn Lý gài độ:
- Thật không, nếu vậy thì cứ cách ba ngày mi hãy ra đây một lần... Chúng ta trao đổi tin tức nhau. Được chứ!
Hùng Đạt mắc kế, trợn mắt. Chưa kịp nói gì thì Vạn Lý đã bước đến, vỗ mạnh lên vai hắn.
- Nhất mi thật! Tuy còn trẻ mà khí khái hơn người. Ta thích kết làm bằng hữu với người như vậy.
Khởi Hiên đứng gần đấy, nhưng nào có để tâm đến chuyện Vạn Lý với Hùng Đạt. Mắt mải mê theo dõi tận cuối đường mòn... Trong đầu Khởi Hiên... Hình ảnh Lạc Mai ba hôm trước còn hiện rõ... Cái bóng dáng vội vã của Lạc Mai khi bỏ đi... Lần đó... Ngập đầy hy vọng vậy mà bây giờ sao chỉ còn là khoảng trống hư vô?
Trên đời thường có chuyện lạ chẳng hạn như cái không hay không vui, thường tới một cách dồn dập.
Ngày hôm qua trời mưa suốt đêm. Cái không khí ẩm thấp hay làm cho người già đau khớp. Kha lão phu nhân bực dọc khó chịu, vậy mà còn phải chịu đựng cái khuôn mặt gần như lúc nào cũng dàu dàu của thằng cháu trai...
Cái chứng đau khớp xương thì cũng dễ trị. Nhất là khi có con a đầu Tử Yên. Không biết nó học ở đâu mà được cái bí quyết. Lấy muối rang nóng bỏ vào bọc rồi chà sát mạnh lên mấy khớp xương. Chẳng mấy chốc cái cơn đau hịu hẳn đi, còn cái bệnh của thằng cháu bà thì...
Kha lão phu nhân ngồi trên ghế dựa, để Tử Yên quỳ bên cạnh phục vụ. Hết khớp tay, khớp chân, nói lại xoa lên thái dương làm bà thấy đầu cũng nhẹ hẳn. Bà bắt đầu vui vẻ nói:
- Nhà chúng ta kinh doanh nghề muối đã bao đời nay. Nhưng ngoài chuyện dùng muối để ăn chưa có ai biết là muối còn có khả năng trị bệnh như vầy đâu?
Rồi bà vỗ nhẹ lên tay Tử Yên nói:
- Này cái con ranh con đáng yêu. Mi có được bao nhiêu bí quyết nữa chứ? Để mai ta cho họp mặt lũ a đầu trong nhà này lại, cho mi mở lớp dạy chúng nhé?
Tử Yên õng ẹo:
- Dạ không được đâu. Con mà dạy cho bọn chúng biết hết nghề, thì ai cũng giống con, như vậy làm sao con còn được bà thương chứ?
Lão phu nhân cười nói:
- Mi đúng là tinh ranh! Nhưng mà chúng nó có thông minh thì cũng làm sao hơn được mồm mép của ngươi chứ?
Tử Yên giả vờ hỏi, rồi bước đến bên kỷ trà, bưng một chén yến sào đến, cười nói:
- Thiệt vậy ư bà? Vậy thì để thưởng con, bà ăn hết giùm con chén cháo bổ này đi!
Kha lão phu nhân nhìn chén cháo, chợt do dự.
- Để chút nữa hãy ăn vậy.
Tử Yên hơi bất ngờ, nhìn tô cháo rồi nói.
- Để chút nữa nguội mất, sợ ăn không ngon...
Lão phu nhân nói:
- Nếu vậy khỏi ăn cũng được. Không hiểu sao mấy bữa rày cái bụng ta thế nào đấy, nó cứ đau rêm rêm, ăn gì cũng chẳng ngon, uống thuốc cũng không giảm.
Tử Yên có vẻ suy nghĩ, rồi lẳng lặng đặt chén cháo lên kỷ trà.
Lão phu nhân lại thở ra.
- À... Người già như ta quả vô dụng...
Tử Yên vừa xoa vai cho lão phu nhân, vừa nói:
- Bà đừng nói vậy. Nếu chỉ là những bệnh thông thường thì có gì phải lo, con sẽ giúp trị liệu mau hết cho bà.
Lão phu nhân cảm động.
- Phúc là ta có con an ủi nên cũng không đến đỗi. Ngày tháng như tươi hơn. Ít bận tâm hơn... À... Mà con có biết không, từ cái hôm con vào nhà này đến giờ cái thông minh lanh lợi của con làm ta liên tưởng đến một người. Một con a đầu cũng rất trung thành với ta...
Rồi bà thở dài, nói.
- Nó tên là Phường Cô.
Hình như Tử Yên giật mình, nhưng lúc đó có lẽ vì đang đắm chìm trong câu chuyện cũ, nên lão phu nhân chẳng để ý.
- Cái con a đầu đó, nó cũng giống như con, ngoan ngoãn dễ thương, lanh lợi... Làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, không cần phải chỉ bảo. Nó lại rất được lòng ta... Ta rất quý nó...
Một cái gì khó hiểu hiện lên trên nét mặt Tử Yên, nói hỏi:
- Thế rồi sau đấy? Chuyện gì xảy ra?
Bà lão không đáp. Con người bà đang thả hồn ngược về dĩ vãng. Về mười tám năm về trước, khi gia đình họ Kha còn ngụ tại Hàn Tùng Viên.
o0o
Phường Cô rõ là một cô gái ngoan, dễ thương được lòng nhiều người lại có sắc... Và chính vì vậy mà Phường Cô đã lọt vào mắt xanh của Thiếu Triển, một người cháu của Kha lão phu nhân.
Thiếu Triển không phải là người đứng đắn, hắn chơi bời lêu lổng, ăn chơi sa đọa tuy gia đình sa sút, vẫn không từ thói ăn chơi. Đến đâu là nhậu nhẹt, trái gái đến đó... Phường Cô xinh đẹp đương nhiên là không thoát khỏi hắn... Và trong lúc Phường Cô chân tình, thì hắn lại chỉ là một tên Sở Khanh.
Khi Phường Cô đã cấn thai, hắn lẩn tránh chối bỏ hết trách nhiệm. Và ở thời phong kiến còn đậm mùi như bấy giờ. Con gái không chồng mà chửa, là cả một nỗi nhục lớn. Trong khi cái bào thai nào có chờ đợi, nó cứ lớn dần theo thời gian, khó che đậy được với mọi người... Và là cả một khổ tâm lớn, Phường Cô không còn cách nào khác hơn là cầu cứu với Kha lão phu nhân... Phường Cô sẵn sàng làm thiếp cho Thiếu Triển cũng được. Miễn sao đứa bé sinh ra được danh chánh ngôn thuận, có tên tuổi đàng hoàng... Ở lúc bấy giờ chuyện chủ nhà nạp đầy tớ làm thê thiếp cũng bình thường. Nhưng không may lúc đó. Thiếu Triển lại sắp cưới vợ. Mà đàng gái lại là gia đình có máu mặt ở địa phương. Ho đâu dễ dàng chấp thuận chuyện con gái chưa vào nhà chồng thì chồng đã có thiếp mà lại đang có chửa? Vì vậy chuyện bình thường lại thành bế tắc.
Kha lão phu nhân qua nhiều ngày tính toán thấy chỉ còn một cách duy nhất. Đấy là cho Phường Cô một số tiền, đẩy Phường Cô rời khỏi Hàn Tùng Viên. Rồi sao khi sanh nở xong, sẽ tính sau.
Nhưng với đứa như Phường Cô. Tuy là A đầu nhưng đâu phải là hạng mèo mả gà đồng? Thất thân, có thai, bị tình nhân hất hủi đã là một nỗi khổ. Bây giờ, người mà cô gái hằng quý trọng tin yêu, xem như chỗ dựa, lại cũng ơ hờ, chẳng chịu hiểu nỗi khổ của nàng, lại còn lấy cớ đuổi đi. Cái tình cảm chủ tớ lâu nay chỉ là bọt nước. Lúc quý thì ân cần, khi hữu sự... Phường Cô thấy mình giống như một chiếc giẻ rách, lấm dơ, hư mục, người ta xài xong muốn vứt bỏ đi. Cái cảm giác vừa nhục vừa tuyệt vọng đó, làm Phường Cô nghĩ đến cái chết nhưng chưa thực hiên được.
Và trong thời gian còn lưu lại nhà họ Kha. Lúc quá xúc động, Phường Cô có nhiều cử chỉ, thái độ bấn loạn, phát ngôn bừa bãi khiến Kha lão phu nhân dù thương yêu Phường Cô, nhưng vì để bảo vệ thanh danh gia đình. Nên phải nghĩ cách càng sớm đưa Phường Cô ra khỏi nhà càng tốt và dịp ấy đã đến. Trong một bữa gây náo loạn. Phường Cô bị đuổi ra khỏi nhà. Kha lão phu nhân còn ra lệnh bắt đầu từ đấy không cho Phường Cô léo hánh đến cửa. Mọi liên hệ với nhà họ Kha coi như cắt đứt và còn mạnh hơn là bà tuyên bố “ai nói giúp cho Phường Cô cũng bị đuổi luôn”.
Hôm đó trước khi đi, Phường Cô đã nói:
- Nhà họ Kha các người sống vô tình, vô nghĩa như vậy rồi một ngày nào đó sẽ bị báo ứng. Chắc chắn như thế, mấy người hãy chờ xem, oán sẽ được trả bằng oán, ơn bằng ơn...
o0o
Đấy là một câu chuyện nguyền rủa! Tuy bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà cái ảnh Phường Cô vừa khóc vừa hét kia vẫn hiện rõ trong đầu. Kha lão phu nhân nghĩ đến rùng mình hình ảnh của Phường Cô. Cái đôi mắt trợn trừng, tóc tai rối rắm, rồi những lời nguyền rủa ác độc của cô gái... Bất giác lão bà đưa tay ra, nắm lấy tay Phường Cô, như muốn cứu vãn một tội lỗi...
- Thưa lão phu nhân... Phu nhân cần chi!
Tiếng nói làm Kha lão phu nhân giật mình. Thì ra là Tử Yên chứ không phải là Phường Cô. Bà vội buông tay Tử Yên ra, dựa người ra sau ghế, lẩm bẩm.
- Không có gì cả... Ta cũng không sao cả!
Tử Yên như hiểu ra, nói:
- Xin lỗi... Đúng ra con không nên hỏi. Thôi bà cũng đừng nhắc lại chuyện cũ làm gì...
- Không sao, không sao đâu! Ta cũng định kể lại với con...
Kha lão phu nhân chồm người tới trước, nắm lấy tay Tử Yên.
- Ta muốn nói cho con biết là... chuyện tuy xảy bao nhiêu năm qua rồi... Nhưng ta vẫn không hề quên... Ta vẫn yêu nó... Lúc đó nó còn trẻ quá đâu biết mình sai, còn ta... Ta thì đang giận dữ... vì vậy, nó đã rời khỏi nhà ta... Sau đấy khi nghĩ lại, ta chợt thấy hối hận vô cùng, nhưng ta cứ nghĩ là... Nó rồi sẽ còn quay lại... để năn nỉ ta, không ngờ. Cái con A Đầu đó cứng cổ, không chịu hạ mình... Nó đi và đi luôn không trở về nữa...
Chuyện giữa Phường Cô và Thiếu Triển ngoài người nhà trong nhà ra chẳng ai biết. Bởi vì chuyện đó cũng nào có hay ho gì tiết lộ ra người ngoài họ cười cho vì vậy. Bí mật giữ kín cho mãi đến hôm nay... chỉ có những khi xúc động thế này... Bà mới tiết lộ nhất là với con a đầu cưng như Tử Yên.
Kha lão phu nhân nắm chặt lấy tay Tử Yên.
- Tử Yên này... Phường Cô vốn mồ côi, không nơi nương tựa chẳng khác con hiện nay chút nào. Vì vậy, khi nó rời khỏi gia đình ta. Không biết nó đã đi đâu, nó sống thế nào?... Có một khoảng thời gian dài, ta chẳng yên tâm, ta có cho người đi dò la tin tức, nhưng chẳng ai biết cả. Vì vậy có muốn tiếp tế cho nó cũng đành chịu... Hừ! Mà cái con a đầu này, hình dong nó nào đâu phải là đứa bạc mệnh nên ta hy vọng, ra ngoài rồi nó sẽ gặp được người tốt bụng cho nó một chỗ dựa bền vững... Không để nó phải sống lang thang... Ta chẳng an tâm...
Nói đến đây, bà không cầm được nước mắt.
- Có lúc ta chờ đợi và hy vọng, một lúc nào đó, cái con Phường Cô kia lại xuất hiện. Nó trở về thăm ta. Chủ tớ sẽ xóa hết chuyện cũ. Những cái không vui cũ ta sẽ kể cho nó nghe nỗi lòng mình, để nó thấy rằng ta đã hối hận thế nào...
Rồi Kha lão phu nhân buông tay Tử Yên ra, lấy khăn chặm nước mắt.
- Khônng hiểu vì sao đột nhiên rồi... Bữa nay ta lại kể cho mi nghe chuyện này. Nhưng mà chuyện ta đã kể, bây giờ ta thấy lòng mình cũng thanh thản vô cùng...
Tử Yên yên lặng một cách kỳ cục. Bà lão hơi ngạc nhiên. Bà nhìn lên nhưng bất ngờ, bà thấy Tử Yên cũng đang khóc. Bà cảm động.
- Xem kìa! Cái con a đầu khờ dại này. Sao vậy? Mi cũng khá nước mắt, ta hết khóc rồi... Mi còn vì chuyện của ta mà xúc động ư?
Nhưng Tử Yên chỉ đứng yên, lặng lẽ khóc. Cái con bé đa cảm, nó dễ cảm động quá... Kha lão phu nhân nghĩ. À! Đúng rồi! Có lẽ vì hoàn cảnh sống của nó, nó gặp nhiều khó khăn, bi thương trên đường đời, nên dễ liên tưởng, dễ hòa nhập nỗi đau buồn của người khác với mình.
Bà không muốn để chuyện buồn tiếp tục, nên cười, và lái câu chuyện qua chỗ khác.
- Này, vai của ta hết mỏi rồi! Nghề xoa bóp của con hay quá... Và bây giờ ta cũng thấy đói bụng rồi... Con hãy mang chén cháo yến ban nãy của con nấu lại đây, ta muốn ăn!
Nhưng Tử Yên lắc đầu.
- Thôi bà đừng ăn nữa, nguội cả rồi!
Kha lão phu nhân nói để làm vui lòng Tử Yên:
- Nguội cũng không sao đâu! Cháo mà con nấu, có nguội ta ăn vẫn thấy ngon. Con cứ mang qua ta ăn liền!
Tử Yên bước tới bên kỷ trà, nhưng vẫn không động đến tô cháo Lão phu nhân ngạc nhiên nói:
- Tử Yên này! Sao còn chưa mang lại?
Nhưng chưa kịp nói thêm thì Tử Yên đã cầm tô cháo lên rồi tạt mạnh ra ngoài sân. Khi nó quay lại, nó phủ phục dưới chân Kha lão phu nhân, vừa khóc vừa nói.
- Tô cháo ban nãy... nó nguội quá... Con sợ bà ăn vào, đau bụng... nên con phải đổ đi... bà tha cho con.
- Ồ cái con a đầu này... Nhưng sao nó lại làm như vậy? Phải rồi... Có lẽ vì cái câu chuyện ban nãy làm nó xúc động quá thôi.
Lão phu nhân thấy lòng dâng lên một thứ tình cảm ấm áp. Bà cúi xuống, ôm con bé vào lòng. Con của ta! Con thật là ngoan ngoãn đáng yêu!
Không phải mãi bây giờ, mà ngay khi từ lúc Lạc Mai mới lên mười lăm, nhiều người đã cho mai mối đến dạm hỏi. Nhưng bà Ánh Tuyết không chịu. Trước hết là vì với bà... Lạc Mai còn nhỏ quá. Phải được ở cạnh bà để dạy dỗ thêm vài năm. Cạnh đó bà còn thấy chưa có đám nào môn đăng hộ đối, lọt vào mắt xanh bà.
Nhưng mấy hôm gần đây. Chẳng hiểu sao bà Ánh Tuyết lại thấy Lạc Mai mau lớn quá. Nó gần như sắp vượt khỏi tầm tay bà. Và nếu giữ nó mãi trong nhà... Không khéo chẳng có phúc mà là... tai họa
Vì vậy sau nhiều đêm trăn trở không ngủ... dù đã được Lạc Mai hứa là sẽ không qua lại với tay Kha Khởi Hiên nữa... Nhưng mà ở chỗ riêng tư bà Ánh Tuyết lại lo làm sao kiểm soát được. Nếu chuyện đó cứ tiếp tục thì sao?
Cứ nhìn vào cái sắc mặt dàu dàu kém vui của Lạc Mai, bà Ánh Tuyết biết... hình bóng của anh chàng đáng ghét kia chưa phai mờ trong tim con gái bà. Nếu trong một phút bất đồng, kém suy nghĩ nào đó... Nó lại hành động dại dột. Thì làm sao? Một tiểu thư con nhà khuê các không thể để mang tiếng xấu. Có vết nhơ trước khi lấy chồng. Và như vậy bà sẽ mất tất cả... Bà lỗi cả với cha của nó...
Vậy thì không gì tốt hơn... Trước khi những thứ không hay đó xảy đến... Phải ra tay trước... Và biện pháp tốt nhất không gì hơn là tìm chỗ gả Lạc Mai ngay! Càng sớm càng hay!
Nghĩ vậy... bà Ánh Tuyết lặng lẽ tiến hành... Bà nghiên cứu tât cả đối tượng có thể được với Lạc Mai... Rà xoát... Cuối cùng bà nhận thấy... Hùng Đạt là xứng đáng nhất. Hắn tuy không xuất sắc, nhưng được cái thật thà, lại là bạn từ nhỏ của Lạc Mai đương nhiên cả hai đã có tình cảm. Hắn sẽ bảo vệ Lạc Mai tốt, như bảo vệ một đứa em gái.
Chuyện này chắc không gặp khó khăn. Bởi vì... Thật ra... đã có mấy lần Thục Bình, chị của bà, trong những lần vui vẻ đã nửa đùa nửa thật với cái ý định kết thân cho Hùng Đạt và Lạc Mai.
Được như vậy thì càng hay? Mối dây liên hệ hai bên sẽ bền vững hơn nữa. Bà Ánh Tuyết nghĩ trong lúc này. Trong cái thời điểm bức bách này... Nhưng mà... liệu Lạc Mai có chịu hồi tâm thật sự không? Hùng Đạt có chấp nhận quên những gì không hay xảy ra không? Bởi vì chỉ có như vậy chúng mới có hạnh phúc...
Và đúng như điều bà Ánh Tuyết đã tiên liệu. Khi đem chuyện ra nói với ông Bá Siêu và bà Thục Bình thì...
Bà Thục Bình sau giây phút đắn đo, đã nói.
- Cái chuyện nầy trước kia chị cũng mong như vậy. Nhưng với tình thế bây giờ... Chị thấy tốt hơn, em nên hỏi lại ý kiến của mấy đứa nhỏ...
Ông Bá Siêu cũng nói:
- Vâng... Với tình hình của Lạc Mai hiện nay tôi nghĩ là nói chuyện hôn nhân với nó thì cũng tương rợ như một cưỡng ép buộc.
Bà Ánh Tuyết còn chưa biết làm sao thì Hùng Đạt từ bên ngoài bước vào, anh chàng lớn tiếng.
- Vâng, không phải với Lạc Mai, mà cả với con cũng vậy... Đó không còn là một tự nguyện, mà là một sự miễn cưỡng.
Ba người lớn cùng ngạc nhiên nhìn lên. Hùng Đạt tiếp.
- Dì Tuyết ơi! Nếu cách đây mấy tháng mà dì báo cho con biết là muốn gả Lạc Mai cho con thì con sẽ sụp xuống lạy dì ngay, con sung sướng nhận ngay cái ý tốt đó, nhưng còn bây giờ, họ đã yêu nhau thắm thiết rồi... con chen vào như một vật thừa... Chen vào làm gì chứ?
Bà Thục Bình liếc nhanh về phía bà Ánh Tuyết thấy khuôn mặt em gái mình tái hẳn vì giận, vội quay qua trách con.
- Này cái thằng chết tiệt! Chuyện của người lớn đang bàn trong này, mầy chen vào làm gì chứ?
Hùng Đạt lớn tiếng cãi:
- Không chen vào sao được! Chuyện có liên hệ cả đời của con cơ mà... Cha mẹ và dì Tuyết có thể lấy tư cách người lớn để ép buộc Lạc Mai, muốn Lạc Mai không thương Khởi Hiên... Có thể thành công, nhưng đừng kéo con vào chuyện... Ở đây con xin trịnh trọng tuyên bố... Mặc dù con thích Lạc Mai thật đấy... Nhưng con không muốn là kẻ thừa nước đục thả câu. Con không thích làm tiểu nhơn...
Bà Thục Bình sợ bà Ánh Tuyết buồn, quay qua chồng.
- Ông nói vô vài câu đi. Sao lại để nó phát ngôn bừa bãi vậy?
- Hừ?
Nhưng ông Bá Siêu lại chăm chú nhìn con trai, rồi chậm rãi.
- Đúng! Con như vậy mới là đàn ông con trai.
Bà Ánh Tuyết giận tái mặt, trái tim bà rướm máu. Đúng là vô phúc. Cái số thế nào đó. Đứa con gái đẹp như hoa như ngọc của bà. Vậy mà nay bị chê. Hùng Đạt như vậy, thì người khác tài hơn giỏi hơn đâu ai đụng đến? Đó là chưa nói, nếu chuyện giữa Lạc Mai và Khởi Hiên mà đồn ra ngoài, kể như... Càng nghĩ bà càng thấy bối rối. Bây giờ phải làm sao? Thôi thì hãy nhìn thấp xuống một chút vậy...
bà Ánh Tuyết quay qua hỏi ý kiến anh chị
- Anh Chị thấy thế nào? Vậy thì con trai nhà họ Hạ nhé? Gia đình họ tuy không được khá giả lắm, nhưng đó là một gia đình lễ giáo có học chẳng đến nỗi nào. Hoặc là gia đình họ Vương, nếu họ Vương cũng không thành, thì còn họ Trần...
Hùng Đạt đứng đấy không dằn được, chen vào.
- Tại sao dì không hỏi ý kiến Lạc Mai?
Bà Ánh Tuyết trừng mắt.
- Bây giờ nó đâu còn tư cách gì để chọn lựa. Hõng cả rồi!
Lời của bà Ánh Tuyết làm ông Bá Siêu và bà Thục Bình đưa mắt nhìn nhau. Mọi người còn chưa biết phản ứng ra sao, thì Lạc Mai xuất hiện trước cửa.
Hùng Đạt ngạc nhiên.
- Lạc Mai!
Nhưng Lạc Mai như khôing nghe thấy, nàng đi thẳng đến trước mặt mẹ, quỳ xuống, run rẩy.
- Mẹ ơi, con van mẹ! Mẹ đừng gả con đi! Con xin được ở lại nhà này để hầu hạ mẹ, hầu hạ dì dượng...
Không khí trong phòng đột ngột căng thẳng. Hình như sắp có cơn bão to xảy ra đến. Mọi người không hẹn cùng hướng mắt về phía bà Ánh Tuyết.
Bà Ánh Tuyết lạnh lùng nói:
- Ta giữ mi lại để làm gì? Giữ mi lại nhà này để mi gây rắc rối, cho gia đình dì dượng mi thêm ư? Để mi cứ tiếp tục lén lút liên hệ vớ tay Kha Khởi Hiên đó? Để rồi có một ngày nào đó bụng mi to lên cho xấu hổ mọi người à? Hừ... Dì dượng mi đã bỏ ra suốt mười tám năm cưu mang ngươi, bây giờ còn phải gánh họa...
Hùng Đạt không dằn được, cắt ngang.
- Dì Tuyết!
Nhưng lời của bà Ánh Tuyết đã tuôn ra hốt lại không được nữa. Rõ ràng đấy là những lời quá cay nghiệt. Lạc Mai bị choáng như vừa lãnh một tát tay nẩy lửa. Đôi vai run rẩy. Ông Bá Siêu bất mãn, không dằn được, ông nói:
- Lời của dì thật là quá đáng... Tại sao dì có thể nói với con những lời như vậy được chứ?
Nhưng bà Ánh Tuyết vẫn như chưa hả cơn giận, bà nói:
- Một chút cũng không quá đáng! Mấy người nào có phải là cha mẹ ruột của nó đâu mà có sự căm tức như tôi. Vâng tôi phải xử dụng những ngôn ngữ nặng nề như vậy... Bởi vì... Mấy người cũng đừng quên chuyện năm cũ. Cha nó đã chết như thế nào... Nếu bây giờ Lạc Mai nó lại bị tan đời dưới tay họ Kha nữa. Thì mấy người thử xem. Anh Hoài Ngọc của tôi thế nào? Có phải là sẽ chết một lần thứ hai dưới suối vàng không?
- Mẹ đừng nói,... Con van mẹ đừng nói như vậy!...
Lạc Mai như một chiếc lá rụng giữa cơn giông bão, trái tim tan nát từng mảnh.
- Nếu mẹ không tin tưởng con... Thì mẹ cứ tự ý xem con như một món hàng ném ra ngoài chợ bán... Bây giờ con không biết phải nói thế nào... Phải thề với mẹ thế nào... Để mẹ tin con... Mẹ cứ làm đi... Mẹ muốn thế nào con sẽ hoàn toàn tuân theo ý mẹ... Con chỉ tha thiết mong mẹ một điều... Hãy để con được giữ mình... Thì mẹ muốn gì con cũng chịu.
Bà Ánh Tuyết lớn tiếng:
- Con nói gì? giữ mình à? giữ mình cho ai? Mi định ở như ta ư? Hừ! Ai dạy mi nói điều đó? Mi thủ tiết cho ai chứ?
Lạc Mai thú nhận:
- Vâng con xin thú thật... Con không muốn lấy chồng là vì anh Kha Khởi Hiên... Con thủ tiết vì anh ấy!
Bà Ánh Tuyết giận run, thóa mạ.
- Đúng là thứ vô liêm sỉ nói mà không biết hổ thân.
Lạc Mai xuống nước, năn nỉ.
- Mẹ hãy thông cảm, thương hại con. Con đã quyết định rồi, nếu kiếp này con không được kết hôn với anh Kha Khởi Hiên, thì con sẽ không lấy ai nữa. Bởi vì con đâu còn yêu? Lấy chi cho khổ, cho mang tiếng là phản bội; là bất trung. Không lẽ mẹ muốn con như vậy? Mẹ đã từng yêu, từng biết. Chuyện mẹ ở vậy mười tám năm qua là vì yêu cha con. Mẹ muốn trung trinh suốt đời với người mình yêu thì mẹ nên để con cũng được như vậy. Con van mẹ, mẹ hãy thương hại con.
Lời Lạc Mai khiến mọi người trong phòng cảm động, trừ bà Ánh Tuyết.
- Mày còn dám đem chuyện của mày ra so sánh với ta nữa à?
Bà Ánh Tuyết trừng mắt, bà giận tột độ:
- Sao lại có chuyện so sánh hồ đồ như vậy? Cha mày lấy tao là do mai mối đàng hoàng, có sự đồng ý của cha mẹ. Tao hoàn toàn vâng theo lời mẹ cha, đặt đâu ngồi đấy... Lễ cưới hỏi có kiệu hoa... có đủ mọi nghi lễ trước bàn thờ tổ tiên... Đến lúc hợp cẩn hoa chúc, ta mới thấy được mặt cha mi... Sau lễ cưới tương kính như tân, tình yêu mới dần dần vun đắp. Còn mày? Chưa gì đã học thói trăng hoa lãng mạn của bọn gái lăng loàn, dám yêu thương lén lút, khi chưa có phép tắc của cha mẹ... Vậy thì con người mầy đâu có trinh khiết, tâm hồn đã hoen ố... Nó gần đồng nghĩa với thất tiết. Vậy mà còn dám lớn tiếng đòi thủ thân như ngọc, giữ gìn trung trinh... Mi không thể so sánh với ta như vậy. Nếu mi nói thế là mi muốn hạ nhục tình yêu của ta với cha mi vậy.
Lời bà Ánh Tuyết làm Lạc Mai càng thấy như mình rơi sâu xuống đáy vực, mắt tái không còn giọt máu. Bà Thục Bình thấy vậy, bước tới nắm lấy tay bà Ánh Tuyết.
- Thôi đủ rồi! Đủ rồi... Chị không ngờ em lại có thể nặng lời như vậy với Lạc Mai...
Ngay lúc đó, những uẩn ức trong lòng Lạc Mai sau những đè nén quá tải, như bùng nổ, Lạc Mai cũng lớn tiếng không kém.
- Vâng mẹ nói đúng. Con là thứ gái lăng loàn, mất nết vô liêm sỉ! con là thứ dơ bẩn! Dưới mắt con người trinh tiết như mẹ, con chẳng là cái gì cả... Chính vì vậy mà mẹ nào có thèm để ý đến những gì con nghĩ đâu? Phải rồi! Chỉ có anh Kha Khởi Hiên... Anh ấy là tốt với con! Mặc anh ấy là gì... Con chỉ yêu có một mình anh ấy!
Bà Ánh Tuyết giận đến độ không còn kềm chế được, bà đẩy bà Thục Bình qua một bên, và xông tới đứa con gái. Một tát tai như trời giáng tung ra. Lạc Mai loạng choạng ngã nhào xuống đất. Mọi diễn biến xảy ra quá nhanh. Mọi người chỉ kịp ồ lên. Hùng Đạt vội bước tới đỡ Lạc Mai dậy.
Mặc dù có tiếng là giáo dục con một cách nghiêm khắc, nhưng đây là lần đầu tiên. Bà Ánh Tuyết đánh con. Đứa con gái ngoan ngoãn mà bà hằng yêu thương từ trước đến nay. Lần đầu ăn đòn nặng như vậy. Lạc Mai ngoan, nhưng vẫn hưởng cái gien di truyền cứng cỏi, cố chấp của mẹ. Vì vậy bị đánh ngã. Lạc Mai đẩy Hùng Đạt ra. Lạc Mai ngồi ngay dậy lấy tay xoa lên vết đỏ nóng bỏng trên má mình. Đau khổ, tuyệt vọng nhìn mẹ.
Lạc Mai không nói gì cả. Nhưng ánh mắt của Lạc Mai làm bà Ánh Tuyết đau như cắt, nhưng rồi điều đó làm bà giận dữ lên.
- Được rồi! Mày hay lắm! Mày lại dùng cái ánh mắt thù hận kia nhìn tao ư? Vậy thì có gì khó đâu... Cứ cắt đứt tình cảm mẹ con của tao với mầy ngay từ bây giờ! Cắt đứt liền ngay!
Bà Ánh Tuyết hổn hển thở nói:
- Tao, Lý Ánh Tuyết này, xem như chẳng hề có một đứa con như mầy. Cái con Viên Lạc Mai nó đã chết! Không hề tồn tại... và bây giờ mày hãy đi đi! Hãy đi tìm cái tay Kha Khởi Hiên kia đi... Và đừng liên hệ gì đến ta nữa.
Rồi bà xông tới, nắm lấy tay Lạc Mai lôi xệch ra ngoài cổng. Cả nhà ồn lên, đuổi theo, ngăn chận. Nhưng chẳng ai làm gì được. Bà dùng cả sức mạnh, và khi đẩy Lạc Mai ra khỏi cổng rồi. Bà khép cổng lại lấy thanh cài, cài qua. Đứng chận ở đó, tiếp tục thở.
Lạc Mai hoàn toàn băng hoại trước hành động và lời nói của me. Mọi thứ trở thành vô nghĩa. Vừa đẩy ra khỏi cổng. Trước mặt Lạc Mai tối sầm, Lạc Mai xông về phía trước không nghĩ gì cả mặc chân muốn đưa đến đâu thì đến thôi...
Hùng Đạt đứng trong nhà gọi với theo:
- Lạc Mai! Em hãy ở lại, đừng đi đâu hết!
Bà Ánh Tuyết thì chắn lối ra. Bà Thục Bình chỉ còn nước năn nỉ:
- Ánh Tuyết! Em hãy mở cửa ra... Trong tình hình này em để Lạc Mai nó chạy ra ngoài, rủi có chuyện gì không hay xảy ra thì sao?
- Dì làm gì kỳ cục vậy? Đã đuổi Lạc Mai ra khỏi nhà, lại còn đứng chắn nơi cửa không cho ai đuổi theo nó... vậy thì dì còn coi tôi ra gì. Tôi là chủ nhà mà chẳng có một quyền gì sao?
Bà Ánh Tuyết vẫn đứng bất động. Hình như bà đã trở thành một bộ phận của đôi cánh cổng đó. Ai nói, ai làm gì cũng không cần thiết. Đôi mắt ráo hoảnh, hư vô... Nhưng rồi mọi thứ như xoay tròn trong đầu quá khứ... Đám người thân trước mặt... Anh chị... Những người cùng sống chung dưới một mái nhà hơn mười tám năm qua. Nhưng có thể nào họ cũng chỉ là thân thích... Còn trên đời này... Bà chỉ có một núm ruột... Đứa con gái duy nhất mà bà mới đuổi nó ra khỏi nhà. Hối hận chăng?
Bà Ánh Tuyết nhắm mắt lại. Bất giác hai dòng lệ nóng chảy xuống... Vâng. Bà hối hận đấy, hối hận vì hành vi nông nổi vừa rồi của mình
o0o
Lạc Mai bị đẩy ra khỏi cổng. Lòng tan nát. Lạc Mai không còn biết gì nữa. Trời đất bao la này... sẽ đưa ta về đâu? Lạc Mai thục mạng chạy một cách vô thức. Lạc Mai vừa khóc vừa chạy về phía làng Vụ Sơn.
Có lẽ một phần vì rối loạn tình cảm. Cũng có thể vì nước mắt làm nhòa hướng nhìn. Lạc Mai chỉ chạy được một khúc đường, qua con hẻm núi nơi mưa lớn đêm qua làm sạt lở thì chân Lạc Mai đã lạc xuống hố cạn Lạc Mai rơi tỏm xuống đó...
Khi bà Ánh Tuyết chịu đứng qua một bên, Ông Bá Siêu cho người mở cửa tung ra khắp nơi tìm. Nhưng chẳng ai tìm thấy Lạc Mai chỉ có Hùng Đạt lanh trí. Hùng Đạt nghĩ đến Vụ Sơn... Và lần về hướng đó. Kết quả là tìm được Lạc Mai đang nằm hôn mê dưới chân núi Đan Phương.
Rồi Lạc Mai được đưa về nhà, vẫn ở trạng thái mê man, Một vết tét dài trên trán. Máu thấm ướt cả vai. Ngoài ra hơi thở yếu ớt ra, không còn một biểu hiện nào của sự sống. Mấy thầy thuốc được đưa đến bắt mạch, đều lắc đầu.
Màn không khí bi thảm bao trùm cả nhà. Lúc đó bà Ánh Tuyết có vẻ tỉnh táo hơn. Bà ngồi mép giường và chỉ biết có khóc.
- Lạc Mai! Tại sao con lại nông nổi như vậy?
Bà Ánh Tuyết vừa vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của con vừa thút thít nói.
- Nếu con mà có mệnh hệ gì, thì mẹ làm sao sống nổi? Làm sao mẹ có đủ can đảm để gặp lại cha con chứ?
Mi mắt Lạc Mai rung động nhẹ. Bà Ánh Tuyết mừng rỡ.
- Lạc Mai! Mẹ ở đây này... Con hãy mở mắt ra nhìn mẹ đi?
Lạc Mai có mở mắt ra, nhưng ánh mắt lại không hồn.
- Đừng... Đừng... Đừng có đụng vào người tôi! Mặc tôi!
Nó đã tỉnh dậy! Bà Ánh Tuyết mừng, nhưng cũng đau lòng.
- Điên nào! Mẹ làm sao để mặc con cho được?
Và bà nắm lấy tay con gái.
- Mẹ muốn con bình an khỏe mạnh... Mẹ rồi bỏ hết những lời khi giận dữ đã nói. Chẳng có gì cả. Con yên tâm, mẹ vẫn là mẹ của con.
Người trong nhà nghe Lạc Mai đã tỉnh dậy, chạy vội đến. Bà Thục Bình cúi xuống cô cháu gái hỏi:
- Lạc Mai, con cảm thấy thế nào? Không có gì phải sợ nữa. Con đã được cứu về đây. Bây giờ con đang nằm trên giường mình, trong phòng mình, rất an toàn con ạ.
Đến người khác... Người người tranh nhau nói...
Không khí ồn ào. Nhưng Lạc Mai vẫn nhìn mọi người với đôi mắt thất thần. Ông Bá Siêu can thiệp.
- Nào... Nói nhỏ một chút. Con bé nó mới tỉnh dậy mà?
Chợt nhiên Lạc Mai kêu lên:
- Đừng đừng! Anh Khởi Hiên! Chúng ta không thể sống bên nhau... Không được! Em không muốn cha mẹ em buồn... em không thể anh ạ...
Tiếng hét của Lạc Mai làm mọi người ngẩn ra, yên hẳn. Chỉ có tiếng Lạc Mai lải nhải...
- Thôi được rồi... Được rồi. Anh muốn vậy cũng được... Chúng ta sẽ cùng chết... Cùng tan xương nát thịt... Cùng xuống tận cùng đáy giếng...
Thì ra Lạc Mai chưa tỉnh... Đó chẳng qua chỉ là những tiếng nói nhảm trong cơn mê.
Bà Ánh Tuyết ôm mặt òa khóc lớn!
Đến bữa hẹn. Trông mãi mà Hùng Đạt không đến. Vạn Lý cũng nôn nóng. Nhưng chưa kịp mở lời với Khởi Hiên để hai người đến nhà họ Hàn trông ngóng động tịch xem sao. Thì đã thấy Khởi Hiên đi xăm xăm về phía đó.
Vạn Lý chỉ còn biết lắc đầu đi theo.
Trên con đường mòn dẫn đến tới nhà họ Hàn. Có một bóng người. Nhìn kỹ, thì ra là Hùng Đạt. Họ bước tới. Định hỏi. Không ngờ. Hùng Đạt thấy họ lại giật mình, muốn né tránh, cuối cùng thấy không xong. Hùng Đạt đành thú nhận.
- Tất cả cũng tại dì Tuyết của mình. Chợt nhiên rồi nổi cơn điên. Muốn bắt Lạc Mai gả bán. Lạc Mai năn nỉ, van xin, khóc lóc thế nào cũng không được. Cuối cùng. Dì Tuyết giận dữ, muốn dứt tình mẹ con với Lạc Mai, không nhận Lạc Mai là con nữa, đuổi nó ra khỏi nhà... Mọi người phải đổ xô đi tìm để rồi sau cùng thấy nó nằm trên con đường mòn về phía làng Vụ Sơn của các anh.
Hùng Đạt nói không rõ ràng lắm, nhưng Vạn Lý cũng đoán ra sự việc chẳng lành lo lắng.
- Rồi sau đó thế nào? Mi nói nhanh cho ta biết xem!
Hùng Đạt chẳng đáp ngay, quay qua Khởi Hiên.
- Tôi nghĩ, cô ấy định sang Vụ Sơn tìm anh, nhưng khi đến đoạn đường núi Đan Phương thì vì bất cẩn nên sẩy chân, rơi xuống núi.
Khởi Hiên tái mặt. Lặng người một chút, hỏi khẽ.
- Cô ấy... cô ấy chết rồi à?
Hùng Đạt lắc đầu.
- Cô ấy bị vỡ đầu. Ói mửa rồi mê sảng chưa biết sống chết ra sao?
Khởi Hiên nhắm mắt lại...
- Cảm ơn trời! Dù gì thì Lạc Mai cũng còn sống.
Hùng Đạt tiếp:
- Trong cơn mê... Lạc Mai cứ gọi tên cậu luôn!
Khởi Hiên nghe nói càng đau lòng hơn. Và không suy nghĩ gì cả. Anh chàng ba chân bốn cẳng chạy về hướng nhà họ Hàn. Mặc cho Vạn Lý gọi giật căn ngăn và không biết làm sao hơn là chạy theo.
Lạc Mai đã gặp tai nạn... Lạc Mai đang ở bên bờ vực nguy hiểm. Khởi Hiên phải gặp Lạc Mai... Phải có mặt bên cạnh... Dù ai đó có cấm đoán, có dùng dao chận cổ. Khởi Hiên cũng sẵn sàng để họ chém miễn sao có mặt cạnh nàng!
Nhà có chuyện, người ra vào tấp nập, nên đôi cánh cổng mọi khi khép kín nay cũng chỉ khép hờ. Do đó khi Khởi Hiên đến, chàng đã không khó khăn lắm lọt vào trong.
Nhà rất rộng, Khởi Hiên không rành nhưng thấy người lăng xăng đi về phía trong Khởi Hiên đoán có lẽ phòng Lạc Mai ở đấy. Khởi Hiên đi theo và xác định dễ dàng nhờ thấy a hoàn Tiểu Bội ngoài thềm với nước mắt đầm đìa.
Khởi Hiên chẳng đắn đo xông vào ngay vào đến bên giường Lạc Mai, Khởi Hiên gọi lớn, làm mọi người có mặt ở đấy giật mình nhìn lên.
Bà Ánh Tuyết đang ngồi bên giường con. Thấy Kha Khởi Hiên xuất hiện bất chợt bao nhiêu cơn giận dữ, buồn phiền, chợt bùng lên.
- Mày là tên giết người! Đao phủ thủ! Mày đã hại Lạc Mai đến nước này, còn dám mò đến đây nữa à?
Rồi bà Ánh Tuyết đứng dậy xông tới. Bà đấm thùm thụp vào người Khởi Hiên.
- Cha mày đã giết chồng tao! Mày còn hãm hại cả con gái của tao! Vậy thì tao phải liều mạng, sống mái một phen với mầy... Con gái tao mà có mệnh hệ gì... Thì cả nhà bọn bây phải chết hết... Đồ giết người! Bọn sát thủ!...
Nếu lúc đó mà trên tay bà Ánh Tuyết mà có con dao có lẽ bà đã không ngần ngại gì chém chết Khởi Hiên... Và vì Khởi Hiên lúc nầy chỉ tập trung tâm trí vào Lạc Mai nên mặc cho bị đánh đấm. Khởi Hiên không chống trả. Những người đứng chung quanh bấy giờ mới bu lại, họ ra sức can ngăn, kéo bà Ánh Tuyết ra xa.
Bà Ánh Tuyết bị ngăn cản, bực tức, bà vừa khóc vừa hét.
- Tại sao mấy người còn bênh nó? Không tống cổ nó ra ngoài? Hãy đuổi nó đi!
Khởi Hiên chẳng để ý đến những gì đang xảy ra chung quanh. Chàng cúi xuống nhìn khuôn mặt tái bệch của Lạc Mai. Đôi mắt nhắm nghiền, bất động, mà đau lòng. Khởi Hiên nhớ, lần trước gặp nhau trên sườn núi trước khi bỏ đi, Lạc Mai còn cười nói với chàng. Còn bây giờ? Lạc Mai chẳng khác nào một cái xác chết! Bất giác không kềm chế được lòng. Khởi Hiên quay lại nhìn bà Ánh Tuyết.
- Bác nói ai? Bác bảo ai là kẻ giết người? Chính bác! Vâng chính bác mới là thủ phạm!
Lời của Khởi Hiên làm bà Ánh Tuyết run rẩy. Bà ngưng khóc và chợt nhiên. Một nỗi sợ len lỏi trong đầu. Bà xua đuổi ngay.
- Hãy im mồm!
Nhưng Khởi Hiên không yên, anh ta tiến tới trước mặt bà Ánh Tuyết.
- Bác nói đi! Từ đầu chí cuối, cháu đã làm gì để gây hại, gây khổ cho Lạc Mai? Không! Cháu chưa hề làm điều đó... Chỉ có bác. Bác đem ân oán cũ đời trước ra gây áp lực với Lạc Mai, đe dọa Lạc Mai... Bác còn định đem gả bán Lạc Mai nữa!
Khởi Hiên như nhắc nhở bà Ánh Tuyết những xung đột giữa hai mẹ con bà trước đó không hề có, bà trả đủa.
- Vâng, nhưng tất cả những cái đó, cũng đều do cậu mà ra cả. Trên đời này đâu phải không còn đàn bà con gái? Tại sao cậu cứ lựa con Lạc Mai của tôi mà dụ dỗ... Cậu chia cắt tình mẹ con của chúng tôi... Muốn cướp con Lạc Mai trên tay tôi...
Khởi Hiên kích động nói:
- Đúng ra tôi phải làm chuyện đó lâu rồi! Tôi phải kéo Lạc Mai ra khỏi vòng kềm tỏa của bác từ lâu... Nhưng mà tôi ngây thơ quá. Tôi cứ tưởng là bằng tình cảm tôi có thể làm bác cảm động. Tôi nể vì bác, vì Bác là mẹ của Lạc Mai. Bác đã trải qua bao đau khổ. Mất chồng, ở vậy nuôi con. Bác đã dành cái tình thương của mình cho Lạc Mai, đứa con gái duy nhất của bác. Và với tôi, những người đàn bà cứng cỏi, kiên định như vậy là những người đàn bà vĩ đại... Chớ đâu có ngờ bác lại tàn nhẫn, vô tình, ngoan cố thế này. Bác đã bức bách đẩy Lạc Mai vào con đường chết. Bác ác như vậy đó!
Khởi Hiên nói liền một hơi, làm bà Ánh Tuyết bối rối.
- Cậu... cậu...
Rồi bà quay qua nhìn đám người chung quanh, thấy tất cả yên lặng, bà phản ứng.
- Tại sao các người đứng yên thế? để mặc hắn muốn làm gì thì làm à? Muốn đổi trắng thay đen thế nào cũng được ư? Hắn còn dám phê phán ta...
Khởi Hiên quay qua nhìn Lạc Mai nằm thiêm thiếp, rồi quay lại tiếp.
- Bác là người đã tạo ra bi kịch trước mắt. Sự phải đối vô lý của bác là cánh tay vô tình, đã đẩy Lạc Mai rơi xuống núi suýt mất mạng đó!
Bà Ánh Tuyết liếc nhanh về phía Lạc Mai, yếu ớt.
- Con gái ta nó còn chưa...
Cái tiếng “ chết “ bà kịp thời không nói ra, bà trừng mắt với Khởi Hiên.
- Mi định nguyền rủa con ta à?
Nhưng giọng nói thấp hằn. Hình như bao nhiêu thành lũy chống đối trong người bà sụp đổ cả. Bà chỉ còn là một người đàn bà đáng thương.
Khởi Hiên bình tĩnh nói:
- Không phải là nguyền rủa. Chuyện đó với tôi rất tự nhiên. Nếu Lạc Mai chết, con sẵn sàng chết theo, vì lúc đó chẳng còn ai chia cắt chúng con được nữa. Như vậy chuyện chết đâu phải là chuyện đáng sợ? Hẳn bác lúc đó cũng sẽ đau khổ. Nhưng bác thì bác đã trả được cái hận thù xưa... Cái thù mà thật ra không đáng thù hận. Một tai nạn chẳng ai muốn lại là cái cớ để thù. Mặc gia đình con đã làm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm. Vẫn không được chấp nhận. Tại sao bác lại cố chấp như thế? Con nghĩ đó cũng không phải là điều bác trai mong muốn.
Những lời của Khởi Hiên, làm cả phòng yên lặng. Bà Ánh Tuyết thì run rẩy đi về phía Lạc Mai nằm. Bà đứng yên nhìn con gái, rồi đột ngột ôm mặt khóc.
Vạn Lý lúc đó cũng có mặt ở trong phòng, bước tới vỗ vai Khởi Hiên.
- Bạn đừng thất vọng, dù gì cũng còn có tôi nhé!
Và quay sang đám đông; Vạn Lý tự giới thiệu:
- Tôi tên là Dương Vạn Lý, là một thầy thuốc, tuy tuổi tôi còn trẻ, nhưng đã học y từ năm mười lăm, nên có khá nhiều kinh nghiệm trong việc trị liệu. Xin quí vị hãy cho phép tôi được xem mạch, bốc thuốc cho Lạc Mai.
Hùng Đạt đứng gần đấy lên tiếng hổ trợ cho Vạn Lý:
- Đúng! Đúng! Đúng! Nhà anh này đã hành nghề y đã năm đời, nên có khá nhiều kinh nghiệm trong việc trị bệnh... Hãy để anh ấy bắt mạch cho Lạc Mai thử xem!
Không có sự hổ trợ của Hùng Đạt, thì Vạn Lý muốn bắt mạch cho Lạc Mai chắc cũng khôeng bị ai phản đối. Vì mãi đang ở trong cái tình huống khá nguy kịch đã có mấy y sĩ lắc đầu. Thứ đến là cái tác phong chững chạc của Vạn Lý. Sau khi xem mạch. Vạn Lý lại giải thích bệnh trạng của Lạc Mai cho mọi người nghe một cách thuyết phục. Vết thương trên đầu là một phần nguyên nhân của chứng mê sảng.
- Bệnh không nặng lắm, nếu trị đúng cách thì có thể khỏi thôi.
Tuyên bố của Vạn Lý làm mọi người nhẹ nhõm không ít. Sau đó Vạn Lý ra toa để người nhà họ Hàn đi bốc thuốc. Ông Bá Siêu bước đến bày tỏ sự cảm ơn. Vạn Lý vội đứng dậy nói:
- Xin đừng khách sáo. Đây là thiên chức của tôi. Thứ nữa là vì tình cảm với Khởi Hiên, nên tôi có bổn phận phải tận lực cứu Lạc Mai. Và mong rằng, khi nào Lạc Mai hồi phục, xin bác giúp đỡ cho họ vuông tròn.
Khi ông Bá Siêu biết Vạn Lý là bạn thân của Khởi Hiên ông chợt áy náy. Vạn Lý như hiểu ra trấn an.
- Xin bác hãy tin tưởng, có thế nào tôi cũng đặt thiên chức hành nghề y lên tất cả. Ở trong tình hình này, tôi nghĩ là sự có mặt của Khởi Hiên bên cạnh Lạc Mai rất cần thiết. Có thể giúp Lạc Mai lành bệnh sớm. Vì vậy tạm thời bác nên để hắn ở lại đây.
Ông Bá Siêu suy nghĩ thấy có lý, nên nói:
- Được rồi tôi đồng ý mọi chuyện có tôi lo liệu.
o0o
Thế là Khởi Hiên được lưu lại
Và như Vạn Lý đã định mệnh. Lạc Mai tuy mê sảng nhưng lại không hoàn toàn mất đi cái cảm xúc về sự hiện diện của Khởi Hiên...
Khi Lạc Mai ói mửa, mọi người bó tay, thì chỉ có Khởi Hiên là giúp Lạc Mai trở lại được trạng thái an tĩnh. Chính vì vậy mà Khởi Hiên được tạm chấp thuận được ở lại họ Hàn. Khởi Hiên đã ngồi bên giường bệnh người yêu suốt ngày chăm sóc. Rồi theo dõi từng diễn biến trên khuôn mặt người yêu.
Cái thái độ của Khởi Hiên làm mọi người cảm động bà Ánh Tuyết hình như cũng có sự lay chuyển. Nhưng bà cố nén không để lộ ra.
Buổi tối hôm ấy, chợt có mấy người khách lạ xuất hiện ở nhà họ Hàn. Khi Hùng Đạt đưa họ đến phòng của Lạc Mai. Khởi Hiên đã bất ngờ đứng dậy, kêu:
- Ồ nội! Cha mẹ! Có phải Vạn Lý đã về nhà báo tin để nội và cha mẹ đến đây không?
Những người có mặt trong phòng bấy giờ mới giật mình thì ra nhà họ Kha đã tới, họ nghe Kha lão phu nhân nói:
- Xin lỗi, thật là mạo muội khi đột ngột ghé qua. Nhưng có lẽ các vị không chấp. Bởi vì khi nghe Vạn Lý về nói là Lạc Mai trên đường chạy sang làng chúng tôi, đã bị té và bị thương. Già này chợt thấy tội cho nó quá... Nên dù có thế nào, cũng phải sang đây xem thử nó bây giờ thế nào...
Cái phong thái trưởng thượng phúc hậu của bà khiến cho mọi người e dè kính nể. Ông Bá Siêu hướng mắt về phía bà Ánh Tuyết, thấy bà vẫn im lặng, nên quay qua đáp lễ.
- Dạ thật phiền hà... Hiện nay cháu Lạc Mai nó còn mê man chưa tỉnh. Vậy cho phép chúng tôi đại diện cho nó cảm ơn bà.
Lễ tất. Kha lão phu nhân bước tới nhìn Lạc Mai, rồi ra lệnh cho Tử Yên mang giỏ thuốc mà Vạn Lý đã bốc đưa cho người họ Hàn. Dặn cách uống, cách trị liệu. Tử Yên là đứa ý tứ. Nó còn làm dấu trên từng gói thuốc rõ ràng. Bà Thục Bình và Di quân thấy nhà họ Kha chu đáo như vậy cảm ơn. Nhưng Tử Yên đã khoát tay.
- Đừng khách sáo! Cháu chỉ làm nhiệm vụ. Tất cà chỉ vì muốn Lạc Mai tiểu thơ sớm bình phục thôi.
Kha lão phu nhân nói:
- Chắc chắn là nó sẽ bình phục! Ở đây bây giờ có mặt đông đủ nhà họ Hàn, họ Viên và cả họ Kha chúng tôi nữa. Tất cả chúng tôi đều cầu mong cho Lạc Mai khỏe mạnh thì không lẽ trời xanh không thuận à?
Ngưng lại một chút, bà tiếp:
- Sẵn đây xin hỏi. Mẹ ruột của Lạc Mai là vị nào?
Bà Ánh Tuyết nãy giờ ngồi yên, nghe hỏi giật mình. Bà không muốn ra mặt, nhưng mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía bà, nên tuy bà không lên tiếng. Kha lão phu nhân vẫn phát hiện và bước tới.
- Bà là Ánh Tuyết đây phải không?
Rồi lão phu nhân chăm chú nhìn người đàn bà trước mặt, tuy tiều tụy, nhưng vẫn đẹp, bà gật gù.
- Đúng ra tôi nên đến đây sớm hơn để gặp cô, nhưng không có dịp. Còn nhớ khi chuyện không hay xảy ra. Mấy năm đầu chúng tôi đã từng đến đây tạ lỗi nhưng không được cảm thông. Tôi là mẹ. Tôi rất hiểu tánh của thằng Sĩ Bằng. Nếu mà chuyện đó bây giờ lập lại. Tôi chắc chắn là nó đã phản ứng bằng cách vung đao tự sát.
Ông Sĩ Bằng đứng gần đấy nghe mẹ nhắc lại chuyện cũ giật mình. Kha lão phu nhân liếc nhanh về phía con trai, rồi tiếp:
- Điều đó con trai tôi không nói ra, nhưng tôi biết. Tôi nói. Và còn rất nhiều chuyện đáng nói nữa... Tôi thật ra không nên câu nệ chuyện gặp cô. Bởi vì, với tư cách một người từng làm mẹ, nói chuyện với người mẹ. Một người vợ nói chuyện với người vợ. Cũng có thể là một người mẹ nói chuyện với con. Chúng ta dễ nói với nhau hơn, dễ cảm thông và hòa giải những oán và hận hơn. Nếu tôi đã làm được điều đó thì bây giờ tôi nào có phải đau lòng mà đến đây, buồn bực mà đến. Chúng ta hẳn đã vui vẻ hạnh phúc với tư cách thông gia gặp nhau rồi.
Bà Ánh Tuyết như bị lay chuyển. Nhưng bà vẫn cố gắng bền chí, Kha lão phu nhân nói tiếp.
- Người xưa nói. Kẻ trước trồng cây, kẻ sau hưởng. Chúng ta những người đi trước lại không làm được vậy, trái lại còn bắt lũ trẻ dọn dẹp đống gạch đổ nát mình tạo ra. Cái cầu ân oán còn đó, ta cứ ngơ để lũ trẻ khóc than hết nước mắt. Xa hơn nữa còn muốn cướp đi cả mạng sống của chúng. Thật là xấu hổ! Làm cha làm mẹ mà có thể như vậy được sao?
Những người lớn đưa mắt nhìn nhau. Bà Ánh Tuyết thì đau lòng như cắt. Kha lão phu nhân tiếp.
- Năm tay tôi cũng đã trên bảy mươi tuổi rồi. Tôi có nói năng gay gắt một chút, quý vị cũng thông cảm nên hiểu là xuất phát từ lòng thành mà lượng thứ cho. Tôi nghĩ mình có quyền nói thế. Tóm lại, đời người mà bình an hạnh phúc. Cuộc sống phẳng lặng... thì phải nói là phúc thần. Nếu không được như vậy. Có một ít sóng gió, thù hận thì cũng nên hóa giải cho xong, để thảnh thơ thoải mái. Đời mà... Sinh ra đã khóc, vui sao chẳng cười? Ta đừng đòi hỏi nhiều quá.
Tử Yên đứng gần nghe lão bà nói nó có vẻ cảm động. Nước mắt nó rưng rưng. Nó bắt đầu nhìn xuống, thút thít.
Giọng Kha lão phu nhân lại đều đều.
- Quí vị nếu thấy lời của lão già này có lý, thì xin bắt đầu từ giây phút này,... Hãy biến hận thù thành tình thương. Đừng để cho Lạc Mai nằm trên giường mà vẫn không yên ổn.
Rồi bà hướng mắt về phía Lạc Mai:
- Quí vị đừng tưởng nó nằm trên giường, mê man như vậy mà chẳng biết gì hết. Nó nghe hết đấy. Và để cho lũ trẻ hạnh phúc sau này. Những người lớn chúng ta nên xóa hết mọi ân oán cũ. Phúc tuy chưa đến, nhưng họa cần phải sớm xóa đi... Chúng ta cần phải đồng tâm một lòng vì hạnh phúc của con trẻ.
Mọi người yên lặng. Trong phòng chỉ có tiếng khóc nhỏ. Ông Sĩ Bằng bấy giờ không dằn được, ông bước tới trước mặt bà Ánh Tuyết.
- Bây giờ xin chị hãy cho phép tôi được đốt một nén hương trước bài vị của anh Hoài Ngọc... Đã bao nhiêu năm qua rồi, tôi mong mỏi được làm cái việc này. Tôi muốn được anh ấy tha thứ... Và bây giờ tôi cũng muốn anh ấy về phù hộ để bệnh Lạc Mai dữ hóa lành... Tôi chân thành mong mỏi như vậy...
Trong phút giây... Bà Ánh Tuyết không biết phải xử trí thế nào. Bà đưa mắt về phía ông Bá Siêu cầu cứu. Nhưng chỉ thấy ông Bá Siêu lắc đầu.
- Dì đừng có nhìn tôi như vậy. Bây giờ tất cả là do dì quyết định chứ? Dì là chủ mà.
Vâng. Ân oán thù hận... Nó giống như một cuộn chỉ rối, Người cầm kéo trong tay là bà Ánh Tuyết. Bà muốn giải quyết thế nào, cắt đứt hay vẫn kết là tùy bà...
Sau một phút giây suy nghĩ. Bà Ánh Tuyết quay qua ông Sĩ Bằng. Lần đầu tiên nhìn ông với ánh mắt không thù hận.
- Bài vị của anh Hoài Ngọc ở trong phòng tôi. Nếu anh muốn, tôi sẽ đưa anh sang đấy.
Câu nói của bà Ánh Tuyết làm mọi người thấy nhẹ nhõm. Kha lão phu nhân gật đầu hài lòng. Bà lớn tiếng nói:
- Tử Yên đâu, đưa ta, Diên Phương, Khởi Hiên... Cả nhà họ Kha chúng ta cùng sang đấy dâng hương cho cha của Lạc Mai chứ?
o0o
Suốt buổi lễ dâng hương, ông Sĩ Bằng cố kềm chế. Nhưng rồi khi cả ba đời nhà họ Kha làm lễ xong tất. Ông Sĩ Bằng không còn dằn được. Ông chỉ nghẹn ngào đọc mấy chữ “Anh Hoài Ngọc ơi!”... Là òa lên khóc lớn.
Cái kết u ẩn suốt mười tám năm được dịp vỡ tan... Nỗi hận lòng như được giải phóng theo nước mắt tuôn tràn.
Bà Ánh Tuyết đứng gần đó, lặng lẽ... Nhưng cái khung cảnh kia cũng không làm bà lạnh cho được. Hai dòng nước mắt nóng cũng tuôn dài xuống má...
Trong lúc mê sảng, Lạc Mai đã nằm mơ, những giấc mơ thật dài nối tiếp. Khi ẩn khi hiện lúc đầy như tình, khi là ác mộng. Có khi như chiếc bóng đổ bên dòng nước. Khi là áng mây lãng đãng trên không. Khi là cánh một hoa rơi trôi theo dòng.
Rồi như dưới ánh đèn chói sáng của hội chợ đêm. Lạc Mai tìm kiếm Khởi Hiên. Họ gặp lại, chỉ mới nói được đôi câu, thì dòng người đông quá. Dòng người đã cuốn trôi mất Hiên. Mặc cho Lạc Mai, kêu gào, gọi tên, vật vã... Khởi Hiên vẫn mất hút...
Rồi như... Trước bài vị thờ cha, Mẹ lại lui cui với mảnh vải màu đỏ. Có lẽ người đang cắt gì đó. Lạc Mai hỏi: Mẹ làm gì vậy mẹ? Mẹ không nhìn lên lạnh lùng đáp:
- Ta đã đồng ý gả mi cho thằng Vương mặt rỗ rồi, mi quên ư? Ta đang cắt áo cưới cho mi đây! Lạc Mai nghe nói khóc ngất, không chịu. Thế là mẹ chẳng nói chẳng rằng, đâm ngay cái mũi kéo vào ngực tự vẫn. Máu đỏ bắn ra thành vòi. Lạc Mai sợ hãi chồm tới ôm mẹ. Nhưng người mẹ vẫn quỳ đó, bình thản nói “Con đã giết ta! Con đã giết ta rồi, con có biết không...?”
Hình như... Trên con đường mòn về phía làng Vụ Sơn, Lạc Mai đã chạy một cách vất vả. Vừa chạy vừa vấp té, lồm cồm ngồi vậy chạy tiếp. Lạc Mai nôn nóng muốn gặp Khởi Hiên. Nhưng nước mắt đã làm nhòa đi khung cảnh trước mặt và đột nhiên Lạc Mai lại vấp ngã. Lần này Lạc Mai thấy có bàn tay màu đen lông lá kéo Lạc Mai xuống đáy giếng đen ngòm.
Nước giếng lạnh thấu xương, nó làm tê cứng cả người Lạc Mai. Lạc Mai muốn cử động thế nào cũng không được... và mặc cho tóc biến thành rong, mi mắt biến thành rêu. Nước phân rã cơ thể tách rời phần thể xác và hồn của mình...
Thời gian cứ thế kéo dài không biết bao lâu... Cái giếng sâu kia chợt hiện ra một cánh cửa... có ánh sáng lọt vào, lúc tỏ lúc mờ... Lạc Mai cố tập trung tâm trí... Nhìn thẳng về phía cửa. Hình ảnh hiện rõ hơn... Cái đôi mắt của Khởi Hiên... Ồ! Cuối cùng rồi ta cũng tìm được chàng... Lạc Mai sung sướng. Thì ra chàng vẫn đứng dưới ánh đèn hội chợ chờ ta... Chàng đứng rất gần... Gần đến đỗi chỉ cần đưa tay là đụng phải. Nhưng mà đôi mắt chàng... Tại sao lại sâu hoắm, buồn rầu như vậy... Lạc Mai định đưa tay lên sờ... Nhưng không hiểu sao không làm được. Người Lạc Mai cứng như đá. Lạc Mai định lớn tiếng kêu. Nhưng có mở miệng to thế nào cũng chỉ thều thào.
- Anh Khởi... Hiên!
Khởi Hiên cúi người xuống, đôi mắt bán tín bán nghi rồi mừng rỡ.
- Lạc Mai! Em tỉnh rồi! Em tình rồi phải không?
Lạc Mai ngơ ngác nhìn Khởi Hiên chưa hiểu chuyện gì, thì một khuôn mặt khác lại hiện ra trước mặt. Khuôn mặt của mẹ. Hốc hác mệt mỏi? Nhưng cũng như reo vui.
- Lạc Mai! Lạc Mai! Con có nhìn thấy mẹ không? Mẹ đây này? Con gọi mẹ đi, trả lời mẹ đi!
Mẹ và Khởi Hiên lại đứng cạnh nhau? Làm gì có chuyện đó? Lạc Mai chăm chú nhìn, rồi buồn bã nhắm mắt lại tự nhũ.
- Rõ ràng là ta đang nằm mơ!
Bàn tay Khởi Hiên nắm ngay lấy tay Lạc Mai, xúc động:
- Không! Không phải mơ đâu! Em nghe anh nói này. Em đã rớt xuống hố, em bị thương... Nhưng mà em đã được cứu... Anh và mẹ đã túc trực cạnh em, để chăm sóc cho em... Ai cũng mong là em sớm hồi phục, sớm tỉnh lại... Em đã mê sảng mấy ngày đêm rồi, Lạc Mai! Bây giờ em hãy mở mắt ra, nhìn xem. Để mọi người tin là em đã tỉnh, đi em! Nghe em!
- Con của mẹ!
Lời của mẹ nghẹn nước mắt. Lạc Mai cũng cảm thấy tay mẹ đang lướt trên mặt mình:
- Sự thật là như vậy đó! Mẹ và Khởi Hiên hiện đang đứng trước mặt con. Rất hòa nhã, không có sự tranh cãi, bực dọc... Con có nghe rõ chưa... Mẹ sẽ không bức bách gì con nữa... Bây giờ con được phép có cả tình yêu của mẹ và của Khởi Hiên... Tất cả chuyện cũ qua rồi, con hãy yên tâm tĩnh lại... Mọi chuyện tốt đẹp đang chờ con...
Tay của Khởi Hiên thì đang nắm tay Lạc Mai, còn tay của mẹ thì đang vuốt ve trên mặt... Lạc Mai lúc đầu cũng không tin nhưng sau đó cũng cảm nhận được sự thật... Nhưng Lạc Mai cũng không dám mở ngay mắt ra. Yên lặng hưỡng thụ cái hạnh phúc mong manh hiếm có. Bởi vì nếu mở mắt ra. Nó chỉ là mơ chứ không phải là thật thì sao? Cái hạnh phúc quý giá quá! Bất chợt hai dòng nước mắt chảy dài xuống má Lạc Mai.
Nếu thật đây chỉ là mơ, thì Lạc Mai mong là mình sẽ mãi mãi được mê sảng như thế này.
Và... Cuộc đời có những khúc quanh kỳ diệu.
Mọi thứ đã đổi khác. Tháng sau khi Lạc Mai hoàn toàn hồi phục. Thì cuộc đính ước mười tám năm trước cũng được phục hồi.
Họ làm lễ đính hôn trước sự chúc phúc của họ hàng hai bên. Và chỉ còn chờ trên ba tháng nữa họ sẽ chính thức làm lễ cưới. Lúc đó theo sự sắp xếp Bà Ánh Tuyết và Tiểu Bội sẽ có mặt trong đám đưa dâu và qua ở hẳn nhà họ Kha. Còn họ Kha thì ngay từ ngày lễ đính hôn, đã lo chuẩn bị mọi thứ khá bận rộn. Một sự bận rộn vui vẻ phải sắp xếp, bố trí phòng cho đôi tân nhân, rồi in thiệp cưới, sắm sửa chăn mền, mùng màn. Rồi đặt kiệu hoa, dự trù bàn tiệc. Ông Sĩ Bằng còn dự định mời cả phường hát, rồi ban nhạc, đội kèn trống... Đây là đám cưới thằng con trai út. Mọi thứ phải xôm tụ đến nơi đến chốn, chứ không thể xuề xòa được. Kha lão phu nhân rất tin cậy Tử Yên, bà giao chìa khóa cho Tử Yên, Tử Yên xem xét trong nhà ngoài cửa. Coi còn thiếu món gì, cần trang trí thêm thì cứ mang ra trang trí.
Phải nói là Lạc Mai là tốt phúc, vừa là hột ngọc của nhà học Hàn, sắp tới lại được tâng tiu ở nhà họ Kha. Còn đòi hỏi gì hơn? Nhà họ Kha rất chu đáo. Tuy sức khỏe của Lạc Mai đã hồi phục nhưng sau cơn sốc nặng, sức khỏe còn yếu, nên mặc dù nhà họ Hàn có tẩm bổ đủ thứ cho Lạc Mai, họ vẫn cử Vạn Lý mỗi ngày sang bắt mạch, rồi dạy cả Lạc Mai thái cực quyền... Vạn Lý cực nhọc như vậy mà về đến làng còn bị Khởi Hiên chất vấn:
- ''Sao cô ấy thế nào? Khỏe không? Hôm nay ăn được mấy chén mặc áo gì...?”
Vạn Lý phải đáp nhiều lần, đến độ có lần chàng than vãn.
- Từ đầu đến cuối, ta chỉ là một thứ đàn kéo quân bên ngươi. Vậy mà tình yêu của ngươi lại cuốn hút, ảnh hưỡng cả tình cảm của ta. Mi khiến ta phải đau khổ, bực dọc, sung sướng rơi lệ, hồi họp... Những gì mi bị ta đều lãnh đủ, ta như một kẻ ốm nghén giùm.
Khởi Hiên vỗ mạnh lên vai người bạn thân thiết của mình, với ánh mắt biết ơn nói:
- Ồ! Vạn Lý, anh bạn của tôi. Bạn phải hiểu cho là. Tình yêu mà không phải trải qua đau khổ thì làm sao cảm nhận được mật ngọt của tình yêu? Không có nước mắt làm sao biết được cái quý của nụ cười? Nầy ta cho bạn biết nhé. Chỉ có biết những người biết yêu, mới thấy cuộc đời hạnh phúc, đáng sống.
Vạn Lý trừng mắt với Khởi Hiên, rồi nhún vai nói:
- Vậy ư? Nhưng mà đâu phải trong những câu chuyện tình sôi nổi nào, cũng phải có một thầy thuốc khổ thân như tôi? Có để người ta “sống nổi” còn không có, chắc “sống không nổi”.
Khởi Hiên nhìn bạn thăm dò.
- Hình như mình vừa nghe phải một câu “chán chường”?
Vạn Lý hơi lúng túng một chút thú nhận.
- Vâng cậu nói đúng! Chán chường đấy... Như cậu tình yêu đến bằng vị đắng trước vị ngọt sau... Tiếng khóc trước mới tới nụ cười. Cậu thích thú gì cuối cùng có một kết quả viên mãn. Nhưng đâu phải ai cũng được như cậu. Họ chẳng được gì cả. Chẳng hạn như...
Vạn Lý ngần ngừ một chút, vỗ ngực tự thú.
- Như tôi đây, chẳng hạn!
Lời của Vạn Lý làm Khởi Hiên giật mình. Hiên nhìn bạn với ánh mắt dò xét. Vạn Lý có cảm giác như mình bị lột trần. Vạn Lý nói:
- Thú thật với bạn, mình cũng thích Lạc Mai. Bạn có kinh ngạc không? Bạn tưởng mình là một người vô tư hồn nhiên lắm ư? Vì muốn giúp đỡ bạn, cứu bạn, mình đã cùng bạn nhảy vào cơn lốc, kết quả, đầu mình cũng quay cuồng. Bây giờ bạn hạnh phúc bạn có người đẹp còn mình? Tay không! Vậy mà bạn chẳng chịu an ủi mình lấy một câu.
Khởi Hiên lắc đầu, định nói một câu bông đùa nhưng không hiểu sao chẳng nói được. Khởi Hiên giả lả.
- Thật không ngờ, con người sắt đá như người mà cũng biết động tình... Hừ... Hừ đó cũng giống như kim loại mà cũng nở hoa.
Rồi Khởi Hiên nghiêm chĩnh nhìn Vạn Lý hỏi:
- Bao giờ vậy? Có phải lúc nhà ngươi dạy Lạc Mai đánh thái cực quyền phải không? Hai người gần gũi cười nói nhau thì tình cảm dễ nảy sinh lắm.
Và Khởi Hiên đấm thật mạnh vào vai Vạn Lý:
- Tao biết ngay mà để lửa gần rơm không tốt. Mi thật là con người nguy hiểm! Vậy thì phải làm lễ cưới sớm mới được. Ta phải đích thân chăm sóc cho Lạc Mai.
Tục lệ Trung Quốc lúc bấy giờ, khi con trai làm lễ đính hôn. Thì từ hôm đó, đến lúc cưới mới được gặp nhau. Khởi Hiên vì bị ngăn cách, nhớ người yêu nên dễ ghen, dễ hờn.
Vạn Lý thấy đùa như vậy thì đủ rồi, nên cười lởi sởi.
- Thôi đi ông, đừng có ghen ẫu. Tôi mà có nguy hiểm cỡ nào cũng thua ông. Cái cô Lạc Mai của ông từ đầu đến cuối chỉ có biết có ông, Tôi vừa định mon men thì đã bị chận lại chỉ công cóc! Chắc tôi chỉ mong ở kiếp sau thôi!
Khởi Hiên cũng cười, nhưng nói:
- Ông bạn lầm rồi... Không phải chỉ kiếp này mà kiếp sau và kiếp sau nữa... Mãi mãi và mãi mãi... Lạc Mai cũng là của tôi! Của tôi! Tôi thề có trời đất, trăng sao chứng minh. Đời đời kiếp kiếp, tôi chỉ biết có Lạc Mai, chúng tôi sẽ chung thủy với nhau mãi đến lúc bạc đầu!
Và cái không khí hòa hợp cởi mở chan hòa. Gần như ai ai cũng vui vẻ. Nhưng người cảm thấy êm ấm và hạnh phúc nhất là Lạc Mai. Cô gái suốt ngày giam mình trong phòng thêu thùa chờ đợi. Sau cơn mưa, trời lại sáng, một kết thúc tốt lành. Từ đây Lạc Mai và Khởi Hiên sẽ không bao giờ bị chia cách nữa. Chẳng có cái sức mạnh nào có thể phan chia hai người... Lễ cưới rồi sẽ diễn ra... Những ngày mới đầy hứa hẹn sẽ bắt đầu. Không những Lạc Mai mà ai cũng không nghi ngờ đều đó.
Nhưng trên đời này, đâu phải tất cả sự việc đều diễn biến một cách suông sẻ đâu? Chuyện không ngờ thường đến một cách đột ngột và chuyện vui chưa kịp tới thì bi kịch đã bắt đầu...
Bi kịch đến một cách đột ngột không ngờ...
Một buổi tối cách lễ đính hôn không lâu. Nhà họ Kha đột nhiên bị phát hỏa.
Đám cháy rất lớn. Không gì dập tắt được và chỉ sau một đêm... mọi thứ tan thành mây khói...