 |
|

21-09-2008, 07:58 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 5
MƯU SÂU KẾ HIỂM
Vì cái tang cá»§a Trác Nhị Thư mà phải sau bốn mươi chÃn ngà y, Tây Môn Khánh má»›i tá»›i được nhà Vương bà nhá» lo chuyện mối manh, rồi nói:
- Nếu bà lo việc nà y cho thà nh, tôi xin tặng mưá»i lạng bạc.
Vương bà nói:
- Cái đó đã đà nh, nhưng vá»›i đám nà y, không những tôi phải cá»±c nhá»c lo liệu, mà Äại quan nhân cÅ©ng phải đủ năm Ä‘iá»u kiện thì má»›i được. Thứ nhất là phải đẹp trai, thứ nhì là phải sà nh sá»i, thứ ba là phải có tiá»n, thứ tư là phải chịu khó kiên nhẫn chỠđợi, thứ năm là phải mất nhiá»u công phu. Có đủ năm Ä‘iá»u ấy thì việc má»›i thà nh. Tây Môn Khánh nói:
- Tưởng cái gì thứ năm Ä‘iá»u ấy thì tôi có đủ. Thứ nhất, như bà đang thấy đây, diện mạo tôi đâu phải xấu xa; thứ nhì, tôi từ nhỠđã ra và o đủ chốn ăn chÆ¡i nên cÅ©ng tạm hiểu Ä‘á»i, thứ ba, tôi chẳng già u sang nhưng cÅ©ng đủ sống, thứ tư, tôi rất kiên nhẫn chịu đựng; thứ năm, tôi bằng lòng tốn nhiá»u công phu, nếu không tôi tá»›i lui nÆ¡i nà y là m gì. Cho nên bà cứ ráng lo giùm cho xong việc Ä‘i, tôi cam Ä‘oan háºu tạ. Vương bà nói:
- Tuy Äại quan nhân có đủ năm Ä‘iá»u đó, nhưng tôi vẫn còn e ngại má»™t Ä‘iá»u. Tây Môn Khánh vá»™i há»i:
- Còn e ngại Ä‘iá»u gì nữa ? Vương bà đáp :
- Chuyện nà y cá»±c kỳ khó khăn, cần đến tiá»n bạc nhiá»u, nhưng từ trước đến nay tôi nghe nói Äại quan nhân là ngưá»i hà tiện lắm. Tôi cứ tháºt tình mà nói, xin đừng để bụng má»›i được.
Tây Môn Khánh hơi ngượng:
- Thì trong vụ nà y, tiá»n bạc thế nà o tôi cứ theo đúng lá»i bà là được chứ gì ?
Vương bà bảo:
- Nếu Äại quan nhân dã chịu chi tiá»n thì để tôi nói cho ngà i nghe diệu kế cá»§a tôi, nhỠđó ngà i có thể gặp mặt trò chuyện vá»›i cô ta.
Tây Môn Khánh mừng lắm há»i:
- Kế gì váºy?
Vương bà cưá»i khanh khách bảo:
- Äại quan nhân cứ Ä‘i vá», chừng dăm tháng ná»a năm nữa, tá»›i đây tôi sẽ nói cho mà nghe.
Tây Môn Khánh khẩn khoản:
- Bà đừng đùa nữa chứ, giúp tôi cho xong, tôi Ä‘á»n Æ¡n xứng đáng.
Vương bà nói:
- Kế cá»§a tôi thần tình lắm, Äại quan nhân đã tháºt lòng thì tôi xin nói. Cô nà y tuy xuất thân từ gia đình nghèo khó nhưng trăm phần lanh lợi, đà n hát giá»i, nữ công thêu thùa cÅ©ng khá, lại biết Ä‘á»c sánh, ngâm thÆ¡, đánh cá», uống rượu, cái gì cÅ©ng hay. Cô ta tên là Kim Liên, con cái nhà há» Phan, trước cư ngụ Ở Nam môn. Lúc trước bị bán cho Trương Äại Há»™, tại đây cô ta được há»c vỠâm nhạc đà n ca. Khi Äại Há»™ sắp chết thì Ä‘em gả cho anh chà ng Võ Äại, từ đó tá»›i nay cô ta buồn khổ lắm, thưá»ng than thở vá»›i tôi. Nhà bên đó có chuyện gì cÅ©ng thưá»ng má»i tôi sang giúp. Cô ta cÅ©ng nháºn tôi là m mẹ nuôi. Hà ng ngà y, Võ Äại Ä‘i bán bánh từ sá»›m, nếu Äại quan nhân theo kế cá»§a tôi thì trước hết hãy mua má»™t xấp lụa xanh, má»™t xấp lụa trắng Ä‘em tá»›i cho tôi sẽ đưa qua bên đó, nói là muốn may quần áo, nhá» cô ta lá»±a ngà y gá»i giùm má»™t thợ may tá»›i may. Nếu cô ta từ chối thì việc coi như bá». Còn nếu cô ta vui vẻ bảo là để cô ta may cho mà không cần gá»i thợ may, như váºy là việc đã được má»™t phần. Rồi tôi sẽ má»i cô ta sang đây may cho tôi, nếu cô ta bằng lòng tức là việc được hai phần. Tôi sẽ dá»n tiệc rượu nhá» má»i cô ta. Nếu cô ta từ chối, lấy cá»› là bất tiện, để cô ta Ä‘em vá» nhà may, thì thôi. Mà nếu cô ta im lặng, tức là nháºn lá»i, như thế là việc được ba phần. Hôm đầu, ngà i đừng đến, đợi mấy hôm sau, và o khoảng giá» Ngá», ngà i ăn mặc chải chuốt tá»›i đây, đứng ngoà i đằng hà nh cho tôi biết, rồi vá» nói là lâu không tá»›i uống trà , tôi sẽ ra má»i ngà i và o phòng, nếu cô ta thấy ngà i và o mà đứng dáºy Ä‘i vá» thì tôi cÅ©ng chẳng có cách gì giữ lại, như váºy thì thôi. Còn nếu cô ta cứ ngồi yên, thì như váºy là việc được bốn phần. Lúc đó tôi sẽ nói rằng ngà i chÃnh là ngưá»i có lòng rá»™ng rãi mua lụa cho tôi để may quần áo, rồi nhân đó khoa trương cho ngà i. Ngà i sẽ tiếp lá»i tôi mà há»i chuyện nà ng, nếu cô ta không chịu trả lá»i thì thôi. Còn nếu cô ta tiếp chuyện ngà i, tức là việc đã được năm phần. Sau đó tôi má»›i khoe tà i giá»i giang cá»§a cô ta, ngà i má»›i bá» tiá»n ra há»i mua những đồ may vá, nếu cô ta không chịu mà bá» vá» thì thôi, còn nếu cô ta ngồi yên tức là việc đạt được sáu phần. Rồi tôi giả vá» ra ngoà i mua món gì, tôi nói vá»›i cô ta là ở nhà tiếp ngà i giùm tôi má»™t chút, nếu cô ta không chịu mà đứng dáºy bá» vá» thì thôi, còn nếu cô ta ngồi yên không nói gì tức là đã bảo bảy phần thà nh công rồi. Äến khi tôi mua các thứ trở vá», bà y tiệc rượu trên bà n, má»i cô ta cùng uống vá»›i ngà i, nếu cô ta không chịu đối ẩm vá»›i ngà i mà bá» vá» thì thôi, còn nếu cô ta ngần ngừ không quyết liệt từ chối, tức là đã tám phần thà nh công. Rồi lúc rượu được và i tuần, cô ta vui vẻ chuyện trò, tôi giả vá» nói là hết rượu, ngà i má»›i lấy tiá»n ra khẩn khoản nhá» tôi Ä‘i mua thêm rượu và các món đồ ăn, tôi bèn Ä‘i ra và khóa cá»a ngoà i lại, nhốt hai ngưá»i trong nhà tôi, nếu cô ta sợ hãi đứng dáºy đòi vá» thì đà nh thôi, còn nếu cứ ngồi yên tức là đã chÃn phần thà nh công chỉ còn má»™t phần nữa là hoà n toà n:
Phần sau chót nà y má»›i khó ngà i đừng vá»™i vã hấp tấp mà hư việc, trước hết phải dùng lá»i ngá»t ngà o mà tán tỉnh, sau đó thì má»›i dùng tá»›i tay chân mà dò xét, chẳng hạn ngà i đùng tay áo gạt rÆ¡i đôi đũa xuống đất rồi vá» cúi xuống nhặt lên, đồng thá»i lấy tay vuốt nhẹ chân cẳng cô ta, nếu cô ta giẫy nảy lên mà là m ồn thì tôi đứng ngoà i sẽ và o ngay để can thiệp là m dịu chuyện, sá»± việc như váºy là dà nh tạm ngừng ở đó váºy. Còn nếu cô ta không nói gì tức là công việc mưá»i phần hoà n hảo. Lúc đó thì ngà i muốn là m gì không được. Nhưng sau đó thì ngà i trả công nho tôi thế nà o ?
Tây Môn Khánh mừng lắm, hớn hở nói:
- Tháºt là diệu kế, nhưng có vẻ khó khăn quá.
Vương bà bảo:
- Khó khăn mà được má»›i thÃch chứ, lúc đó thì đừng quên mưá»i lạng bạc cá»§a tôi đấy nhé.
Tây Môn Khánh bảo:
- Tôi đâu phải ngưá»i vô Æ¡n bạc nghÄ©a mà bà sợ, nhưng chừng nà o má»›i thi hà nh diệu kế nà y ? Vương bà đáp:
- Chỉ chiá»u tối nay là có tin tức. Bây giá» nhân lúc Võ Äại chưa vá» tôi sẽ sang ngay nói chuyện dò ý xem sao. Ngà i nên sai ngưá»i Ä‘em lụa tá»›i ngay, đừng cháºm trá»….
Tây Môn Khánh đứng dáºy nói:
- Äây là việc cá»§a tôi, cháºm trá»… sao được.
Nói xong cáo từ, ra phố mua mấy xấp lụa Ä‘em vá» nhà , sai Äại An đưa tá»›i ngay cho Vương bà .
Vương bà mừng lắm, mở cổng sau qua bên Kim Liên, được Kim Liên má»i lên lầu ngồi nói chuyện. Vương bà mở đầu:
- Sao mấy hôm nay không thấy cô qua bên tôi uống trà nói chuyện ?
Kim Liên đáp:
- Mấy hôm nay tôi không được khá»e nên lưá»i biếng, chẳng muốn Ä‘i đâu.
Vương bà nói:
- Nhà có lịch không cô ? Tôi muốn mượn vỠđể chá»n ngà y tốt may Ãt quần áo mặc cho có vá»›i ngưá»i ta.
Kim Liên há»i lại:
- May quần áo gì váºy?
Vương bà đáp:
- Tôi già rồi, chẳng biết sống chết lúc nà o nên phải có cái quần cái áo, rá»§i thình lình nằm xuống thì cÅ©ng có mà mặc, vả lại hiện giỠở nhà chẳng có ai. Kim liên há»i:
- À mà anh nhà đi đâu, mấy hôm nay không thấy ? Vương bà đáp:
- Thằng con trai tôi Ä‘i theo há»c buôn bán là m ăn ở xa rồi, từ hôm nó Ä‘i tá»›i nay tôi cÅ©ng chẳng nháºn được tin tức gì cả, tôi tháºt sốt ruá»™t quá Ä‘i mất. Kim liên lại há»i:
- Chẳng hay anh nhà năm nay bao nhiêu rồi ? Vương bà đáp:
- Nó hãy còn nhá», má»›i mưá»i bảy. Kim Liên nói:
- Mưá»i bảy thì cÅ©ng lá»›n rồi, sao ma ma không kiếm con dâu để đỡ đần tay chân? Vương bà nói :
- Thì tôi cÅ©ng nghÄ© váºy, nhà thì neo ngưá»i nên tôi cứ báºn rá»™n tối mắt tối mÅ©i suốt ngà y, để lần nà y nó vá» sẽ tÃnh. Mấy ngà y nay tôi cÅ©ng thấy mệt má»i, toà n thân Ä‘au như dần mà mà lại húng hắng ho, đêm không ngá»§ được nên lo sợ lắm, phải chẩn bị Ãt quần áo má»›i. CÅ©ng may là có má»™t vị quan nhân cá»± phú vẫn thưá»ng hay tá»›i nhà tôi dùng trà , thấy hoà n cảnh tôi như váºy thì thương tình cho Ãt lụa quý để may quần áo, cho nên định sang đây há»i ngà y tốt rồi gá»i thợ tá»›i nhà may quần áo. NghÄ© lại thân tôi tháºt khổ hết sức. Kim Liên nghe xong cưá»i bảo:
- Chỉ sợ là tôi vụng vá», may không vừa ý ma ma, chứ nếu ma ma không chê tôi vụng vá» thì cứ để đó tôi may cho, hồi nà o tôi cÅ©ng rá»—i rãi, chẳng biết là m gì cho qua thì giá». Vương bà khấp khởi mừng thầm, cưá»i bảo:
- Tháºt ra thì tôi không dám là m phiá»n, nhưng nếu được cô thương mà trổ tà i khéo may cho, để lúc tôi nhắm mắt có cái áo mà mặc thì có chết Ä‘i tôi cÅ©ng được an á»§i. Chỉ sợ là đại gia ở nhà không bằng lòng.
Lần trước cũng chỉ vì vụ may áo mà tôi vô tình là m khổ cô. Kiêm Liên sốt sắng:
- Không hỠgì, tôi đã hứa là là m. Ma ma cứ dám lịch vỠlựa ngà y hoà ng đạo để tôi may quần áo cho. Vương bà nói:
- Tôi là m sao mà coi lịch được, có gì lại phải Ä‘i nhá» ngưá»i khác. Cô đây là ngưá»i giá»i chữ nghÄ©a, biết ngâm thÆ¡ Ä‘á»c sách thì má»›i coi được chứ tôi là m sao coi.
Kim Liên mỉm cưá»i cầm cuốn lịch láºt ra coi má»™t lúc rồi bảo:
- Ngà y mai là ngà y phá nháºt, ngà y kia cÅ©ng không tốt, Ãt nhất phải ngà y kìa má»›i được.
Vương bà tiếp lấy cuốn lịch, để lại lên tưá»ng rồi nói:
- ÄÆ°á»£c cô đây nháºn lá»i may giùm là phúc đức cho tôi lắm rồi, cho nên nghÄ© lại cÅ©ng chẳng cần phải chá»n ngà y là m gì. Tôi cÅ©ng má»›i há»i, ngưá»i ta bảo là ngà y mai là ngà y phá nháºt, nhưng tôi thì chẳng cần kiêng kỵ gì cả.
Kim Liên nói xuôi:
- Thì có kiêng cũng vẫn hơn chứ.
Vương bà nói:
- Nếu quả cô đã có lòng nháºn lá»i may giùm thì ngà y mai xin má»i cô quá bá»™ sang bên tôi.
Kim Liên há»i:
- Äể tôi may ở nhà cÅ©ng được chứ gì ?
Vương bà nói:
- Nhưng tôi thì lại thÃch được ngồi nhìn cô may, mà bên tôi thì chẳng có ai coi sóc nhà cá»a cả.
Kim Liên bảo:
- Nếu váºy thì để ngà y mai, ăn cÆ¡m xong tôi sẽ sang.
Vương bà mừng quá, hết lá»i cảm tạ rồi cáo từ, xuống lầu mà vá».
Tối hôm đó, Vương bà nhá» ngưá»i đến báo tin cho Tây Môn Khánh biết, hạn là cách má»™t ngà y thì tá»›i.
Sáng hôm sau Vương bà dáºy sá»›m, dá»n dẹp căn phòng bên trong cho đẹp đẽ rồi chuẩn bị trà nước kim chỉ rồi ngồi đợi Kim Liên sang. Vá» phần Võ Äại ăn sáng xong thì Ä‘em bánh Ä‘i bán như thưá»ng lệ. Chồng Ä‘i rồi, Kim Liên buông mà nh trước xuống, đóng cá»a ngoà i lại, dặn Nghênh Nhi coi nhà rồi theo cổng sau mà sang nhà Vương bà .
Vương bà vui mừng khôn xiết, niá»m nở má»i và o phòng rồi pha trà Hồ Äà o Tùng má»i uống. Sau đó Ä‘em mấy xấp lụa ra đạt trên bà n. Kim Liên bắt đầu Ä‘o cắt. Vương bà đứng bên hết lá»i khen ngợi:
- Tháºt khéo quá chừng, tôi đã sáu bảo chục tuổi rồi mà cả dá»i chưa từng gặp má»™t ngưá»i tà i khéo như cô. Kim Liên mỉm cưá»i không đáp, yên lặng cắt may. Tá»›i gần trưa, Vương bà dá»n cÆ¡m tháºt ngon má»i Kim Liên ăn. CÆ¡m xong, nghỉ ngÆ¡i chuyện vãn má»™t lúc, Kim liên lại tiếp tục công việc. Tá»›i gần chiá»u má»›i cáo từ mà vá». CÅ©ng may, vừa vá» tá»›i nhà thì Võ Äại cÅ©ng vá» gá»i cá»a. Kim Liên vá»™i ra mở cá»a, Võ Äại bước và o, thấy sắc mặt vợ hÆ¡i hồng bèn há»i:
- Nà ng Ä‘i đâu vá» váºy ? Kim Liên đáp:
- Vương ma ma nhá» tôi sang may giùm Ãt quần áo để dùng và o háºu sá»±, lại má»i tôi ăn cÆ¡m, tôi má»›i ở bên đó vá». Võ Äại bảo:
- Sang là m giúp thì được, nhưng đáng lẽ không nên ăn cÆ¡m bên đó má»›i phải. Mình nhá» ngưá»i ta nhiá»u rồi, bây giá» ngưá»i ta nhá» lại thì mình là m giúp, sao lại ăn uống để là m phiá»n ngưá»i ta, vá» nhà ăn không được sao ? Sáng mai nà ng có sang đó may quần áo thì nhá»› lấy Ãt tiá»n hoặc mua Ãt đồ ăn gì mà trả lá»… cho ngưá»i ta. Tục ngữ có câu "bán anh em xa mua láng giá»ng gần", mình đừng để hà ng xóm phiá»n lòng.
Nếu ngưá»i ta không chịu cho nà ng trả lá»… thì nà ng Ä‘em vải vá» nhà mà may, miá»…n sao may đẹp thì thôi chứ gì. Kim Liên gáºt đầu.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong Võ Äại lại Ä‘em bánh Ä‘i bán. Vương bà chá» cho Võ Äại Ä‘i khá»i, vá»™i Ä‘Ãch thân sang đón Kim Liên. Kim liên may tá»›i gần trưa thì lấy ba trăm quan tiá»n đưa cho Vương bà mà bảo:
- Ma ma cầm lấy mua gì vỠmình cùng ăn. Vương bà giẫy nảy lên:
- Chết chá»a, sao lại ngược Ä‘á»i thế nà y ? Già nhá» cô nhá»c công là m giúp, có lý nà o lại nhặn tiá»n cá»§a cô ?
Kim Liên bảo:
- Thì ông chồng tôi dặn váºy lại còn nói rằng nếu ma ma không chịu nháºn tiá»n để mua đồ ăn thì tôi phải Ä‘em vải vá» nhà may chứ không được sang đây nữa. Vương bà nghe xong, sợ há»ng chuyện, đà nh phải nháºn tiá»n, nhưng bù và o đó là những món ăn rất thịnh soạn. Hai ngưá»i ăn uống chuyện trò vui vẻ. Ä‚n xong, Kim Liên chỉ nghỉ ngÆ¡i má»™t lát rồi tiếp tục là m việc. Tá»›i gần chiá»u thì vá» nhà . Ngà y thứ ba, sau khi chá» cho Võ Äại ra khá»i nhà , Vương bà tá»›i cổng sau gá»i:
- Cô ơi, tôi sang đón cô đây.
Kim Liên từ trên lầu ngó đầu xuống bảo:
- Tôi sang bây giỠđây.
Hai ngưá»i cùng và o phòng Vương bà . Vương bà đem trà lại, Kim Liên bắt đầu là m việc ngay.
Vương bà ngồi bên thỉnh thoảng nói và ca tụng.
Tá»›i gần trưa thì Tây Môn Khánh mang theo Ãt lạng bạc, ăn mặc chỉnh tá», tay cầm quạt Kim Xuyến thong thả tá»›i trước nhà Vương bà , đằng hắng mấy tiếng rồi gá»i và o:
- Vương ma ma có nhà không ? Hồi nà y sao không thấy đến tôi chơi ?
Vương bà giả vỠđứng dáºy há»i:
- Ai gá»i tôi ngoà i đó váºy ?
Tây Môn Khánh đáp :
- Tôi đây mà .
Vương bà ra mở cá»a rồi cưá»i bảo:
- Tưởng ai, té ra là Tây Môn Äại quan nhân, ngà i tá»›i tháºt đúng lúc, xin má»i và o.
Nói xong dắt Tây Môn khánh và o phòng rồi nói với Kim Liên:
- Äây là vị quan nhân đã có lòng cho tôi mấy xấp lụa đó.
Tây Môn Khánh ngắm Kim Liên, nà ng mặc chiếc áo lụa bạch, chiếc quần hồng, nhan sắc muôn phần xinh đẹp. Kim Liên thấy Tây Môn Khánh và o thì cúi mặt xuống. Tây Môn Khánh liá»n bước tá»›i thi lá»…. Kim Liên vá»™i đặt đồ may xuống, thẹn thùng đáp lá»…. Vương bà chỉ Kim Liên bảo:
- Mấy xấp lụa mà Äại quan nhân cho già , chẳng biết nhá» ai may giùm, cÅ©ng may là có cô đây ở ká» bên nhà , rất giá»i nữ công, lại có lòng nháºn lá»i may giúp. Tháºt là trá»i giúp già nà y. Cô đây may cá»±c khéo, tháºt ở Ä‘á»i khó có ngưá»i nà o khéo léo như thế. Äại quan nhân bước tá»›i mà coi nà y. Tây Môn Khánh hiểu ý, bước tá»›i gần Kim Liên, cầm tấm áo Ä‘ang may dở lên coi, xuýt xoa khen ngợi rồi nói:
- Nương tỠđây quả là tuyệt khéo, tiên nữ trên thượng giá»›i cÅ©ng chỉ khéo đến thế nà y mà thôi. Kim tiên cúi đầu mÃm cưá»i thá» thẻ:
- Quan nhân quá khen. Tây Môn Khánh vá» há»i:
- Ma ma à , tôi quả là đưá»ng đột, nhưng xin mạo muá»™i há»i nương tỠđây chẳng hay từ đây tá»›i váºy? Vương bà bảo:
- Thì Äại quan nhân thá» Ä‘oán xem. Tây Môn Khánh đáp:
- Kẻ hèn nà y là m sao đoán được.
Vương bà cưá»i khanh khách:
- Thì xin thỉnh Äại quan nhân cứ ngồi xuống Ä‘i đã rồi tôi nói.
Tây Môn Khánh bèn ngồi xuống, đối diện với Kim Liên. Vương bà bảo:
- Äể tôi nói cho mà nghe, nương tỠđây chÃnh là ngưá»i vô tình buông tấm mà nh khiến Äại quan nhân đụng đầu đó.
Tây Môn Khánh vỠngạc nhiên:
- À thì ra nương tỠđây, tháºt là hân hạnh cho tôi được tình cá» tái ngá»™. Chuyện hôm ná» quả tôi chẳng bao giá» quên được.
Kim Liên vẫn cúi đầu cưá»i thưa:
- Hôm nỠlà tôi vô tình lỡ tay, tôi cũng đã xỉn lỗi rồi, xin quan nhân đừng để tâm. - Tây Môn Khánh vội nói:
- Tôi đâu dám váºy.
Vương bà nói:
- Äây là Võ Äại nương ở ngay cạnh nhà tôi đấy.
Tây Môn Khánh nói:
- Nếu váºy thì hôm nay tôi đưá»ng đột thất kÃnh quá.
Vương bà lại há»i:
- Nương tá» Ã , nương tá» có nháºn ra Äại quan nhân đây không ?
Kim Liên đáp:
- Thưa quả là tôi không nháºn ra, và cÅ©ng chưa có hân hạnh quen biết Vương bà nói:
- Äại quan nhân đây là Tây Môn Äại quan nhân, má»™t cá»± phú trong huyện nà y, Huyện quan vẫn thưá»ng cùng Äại quan đây giao hảo thân máºt lắm. Äại quan nhân đây quả là tiá»n muôn bạc vạn, lai có cá»a hiệu dược phẩm lá»›n nhất trong huyện. Nhà cá»a thì ôi thôi và ng bạc châu báu chất đầy. Vị Äại nương cá»§a Äại quan nhân đây cÅ©ng là do tôi là m mối, đó là tiểu thư cá»§a gia đình Ngô Thiên há»™. Äại nương quả là má»™t ngưá»i hiá»n đức đảm Ä‘ang.
Äoạn quay sang há»i Tây Môn Khánh:
- Sao hồi nà y không thấy Äại quan nhân tá»›i đây uống trà .
Tây Môn Khánh đáp:
- Trong nhà cÅ©ng nhiá»u chuyện báºn rá»™n, vả lại tiện nữ ở nhà cÅ©ng có ngưá»i tá»›i há»i. Do đó cÅ©ng không được rảnh.
Vương bà nói:
- Äại thư ở nhà đã hứa hôn vá»›i gia đình nà o váºy ? Sao không để tôi là m mối cho ?
Tây Môn Khánh nói:
- Chúng tôi đã thuáºn gả tiện nữ vá» là m dâu cá»§a Dương ÄỠđốc, chỉ huy Tháºp bát vạn cấm quân cá»§a Äông Kinh. Ngưá»i con trai tên KÃnh T ế, má»›i mưá»i bảy tuổi, cÅ©ng hãy còn Ä‘i há»c. Sở dÄ© không dám nhá» tá»›i ma ma là vì trong gia đình chúng tôi đã có Văn tẩu nhi và Tiết tẩu nhi đứng ra lo giùm, tuy nhiên nếu ma ma chịu giúp thêm và o thì để tôi vá» nhà dá»n tiệc rượu má»i ma ma tá»›i. Vương bà cưá»i:
- Nói là nói váºy mà thôi chứ chuyện đã xong rồi thì còn cần đến tôi là m gì, bây giá» tôi chỉ còn đợi đến ngà y đám cưới cá»§a Äại thư thì tá»›i uống chén rượu mừng nói câu chúc tụng mà thôi.
Hai ngưá»i nói thêm và i câu chuyện nữa, trong khi đó Kim Liên vẫn tiếp tục may áo. Vương bà và o trong Ä‘em ra hai chung trà bốc khói, má»™t cho Tây Môn Khánh, má»™t cho Kim Liên rồi bảo. - Nương tá» Ã , xin dùng vá»›i quan nhân đây má»™t chén trà cho vui.
Nói xong liếc nhìn Kim Liên rồi lại nhìn Tây Môn Khánh mà giÆ¡ bà n tay lên. Tây Môn Khánh ngầm hiểu là việc đã năm phần thà nh công. Tháºt đúng vá»›i câu trà là gợi chuyện, rượu là ông mai". Sau khi khoa trương Tây Môn Khánh má»™t hồi. Vương bà nói:
- Nếu Äại quan nhân không tá»›i đây thì già cÅ©ng chẳng bá» nhà mà đi má»i được. Nay Äại quan nhân tá»›i tháºt là đúng lúc, thế má»›i biết miếng ăn miếng uống cÅ©ng là duyên tiá»n định. Tục ngữ có nói "má»™t ngưá»i khách không là m phiá»n tá»›i hai ngưá»i chá»§, váºy mà Äại quan nhân đây thì bá» tiá»n ra mua lụa cho tôi, còn nương tỠđây thì nhá»c công may áo cho tôi, má»™t bên có cá»§a má»™t bên có công, cả hai Ä‘á»u là ngưá»i Æ¡n cá»§a tôi cả, tháºt là má»™t mình tôi mà má»™t lúc là m phiá»n tá»›i hai ngưá»i. Hôm nay chẳng gì cÅ©ng là gặp gỡ vui vẻ, tôi đỠnghị là Äại quan nhân nên bá» tiá»n ra để tôi mua rượu thịt vá» là m tiệc má»i nương tỠđây cùng dá»± cho vui.
Äại quan nhân tÃnh sao ? Tây Môn Khánh đáp:
- Tôi quả là vụng vá», không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó, tiá»n bạc thì có sẵn đây. Nói xong móc hầu bao lấy ra má»™t lạng bạc đưa cho Vương bà . Kim liên thấy váºy vá»™i lắc đầu bảo:
- Chết! Tôi không dám váºy đâu. Tuỵ nói váºy nhưng vẫn ngồi yên, tay mân mê tấm áo may dở. Vương bà thấy váºy yên bụng lắm, bèn cầm tiá»n mà bảo:
- Thôi dể tôi Ä‘i mua bán cho sá»›m nhé, phiá»n nương tỠở nhà tiếp Äại quan nhân đây giùm tôi.
Vừa nói vừa bước từ từ ra phÃa cá»a nhưng không quên theo dõi phản ứng cá»§a Kim Liên. Kim Liên thấy Vương bà đi bèn nói:
- Ma ma à , trá»i cÅ©ng trưa rồi xin cho tôi vá». Tuy miệng nói váºy nhưng vẫn ngồi yên, tiếp tục may áo. Vương bà đi thẳng ra cá»a, khóa trái cá»a lại, rồi đứng ngoà i cá»a theo dõi tình hình.
Trong nà y, Tây Môn Khánh say sưa ngắm Kim Liên. Kim Liên thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tây Môn Khánh rồi lại tiếp tục cúi xuống khâu áo.
Vương bà thấy có vẻ êm, vá»™i Ä‘i mua gà vịt, thịt lợn thịt dê và các thứ hoa quả vá», là m má»™t bữa tiệc linh đình, rồi dá»n ngay tại bà n trong phòng. Tiệc dá»n xong xuôi. Vương bà bảo:
- Nương tỠà , dẹp chuyện khâu vá lại đi, dùng chén rượu đã. Kim Liên đáp:
- Ma ma ngồi tiếp Äại quan nhân Ä‘i, tôi không dám đâu.
Vương bà nói:
- Bữa tiệc nà y là cá»§a Äại quan nhân đây đãi nương tá» mà , nói váºy sao được.
Nói xong rót rượu ra. Kim Liên miá»…n cưỡng nháºp tiệc. Tây Môn Khánh nâng chung rượu lên bảo:
- Ma ma à , là m sao phải má»i nương tỠđây uống cho tháºt tình má»›i được.
Kim Liên vội nói:
- Thưa tôi uống Ãt lắm, uống nhiá»u không được đâu.
Vương bà khẩn khoản:
- Già nà y biết nương tá» uống được mà , xin mở lòng uống Ãt chén cho khá»i phụ lòng Äại quan nhân đây.
Nói xong nâng chung đưa cho Kim Liên. Kim Liên tiếp lấy chung rượu, hướng vá» hai ngưá»i chúc câu vạn phúc. Tây Môn Khánh cầm má»™t đôi đũa đưa cho Vương bá mà bảo:
- Xin ma ma thay tôi tiếp đồ ăn cho nương tá».
Vương bà bèn lá»±a nhưng món ngon nhất gắp đầy bát cho Kim Liên. Má»i ngưá»i vui vẻ ăn uống. Qua và i tuần rượu Vương bà và o trong hâm lấy thêm rượu. Ngoà i nà y Tây Môn Khánh đặt đũa xuống há»i:
- Kẻ hèn nà y mạo muội, xin nương tỠthứ lỗi, chẳng hay năm nay thanh xuân nương tỠbao nhiêu ?
Kim Liên cúi đầu đáp là nhÃ:
- Thưa tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi. Tây Môn Khánh bảo:
- Như váºy nương tỠđây đồng canh vá»›i tiện ná»™i ở nhà . Tiện ná»™i tôi tuổi Canh Thìn, tức là tuổi con rồng, sinh đúng và o ngà y rằm tháng tám. Kim Liên đỠbừng đôi má:
- Chết, Äại quan nhân Ä‘em gà mà so vá»›i phượng như váºy đâu được Là m váºy tôi mang tá»™i. Vương bà từ trong ra nghe váºy liá»n bảo:
- Nương tá» quả là ngưá»i rất má»±c tinh tế, thảo nà o cái gì cÅ©ng giá»i, từ chuyện nữ công may vá, cho đến cầm kỳ thi tá»u Ä‘á»u xuất sắc hÆ¡n ngưá»i. Tây Môn Khánh nói:
- Ngưá»i như nương tỠđây quả là hiếm có. Vương bà tiếp lá»i:
- Tôi nói tháºt, xin Äại quan nhân bá» lá»—i cho, đây là chổ thân tình nên tôi má»›i nói. Äại quan nhân già u sang tá»™t bá»±c, ở nhà thê có, thiếp có, tuy toà n là ngưá»i hiá»n là nh đẹp đẽ, nhưng quả tình là không có ai được như nương tỠở đây đâu. Tây Môn Khánh thở dà i là m bá»™ buồn rầu:
- Tôi quả là ngưá»i bạc phúc bạc phần, tuy có tiá»n nhưng không có được lấy má»™t ngưá»i tâm đầu ý hợp. Vương bà há»i:
- Còn vị Äại nương ngà y trước thì sao ? Tây Môn Khánh đáp:
- Ngưá»i vợ trước cá»§a tôi, lúc còn sinh tiá»n đâu có giống như ngưá»i vợ hiện nay, tuy ở nhà mà như nhà vô chá»§ chẳng biết quán xuyến gia đình gì cả.
Vương bà nói:
- Lâu quá tôi cÅ©ng quên Ä‘i, Äại nương ngà y xưa quả là đảm Ä‘ang lắm. Tây Môn Khánh đáp:
- Äúng váºy, ngưá»i vợ trước cá»§a tôi há» Trần, tuy xuất thân gia đình nghèo khó nhưng giá»i giang lanh lợi lắm, thay tôi lo được hết má»i việc trong ngoà i. Chẳng may mất Ä‘i đã được ba năm rồi Tiện ná»™i cá»§a tôi hiện nay phần cÅ©ng vì hay Ä‘au yếu nên không coi sóc nổi việc nhà . Má»—i lần nhắc tá»›i chuyện gia đình, tôi tháºt khổ tâm quá.
Vương bà cưá»i:
- Äại quan nhân đừng giáºn, tôi nói tháºt, cả Äại nương lúc trước lẫn Äại nương cÅ©ng không ai đẹp đẽ tà i giá»i như nương tỠđây đâu.
Tây Môn Khánh gáºt gù:
- Ma ma nói rất đúng.
Vương bà lại cưá»i há»i:
- Tôi nghe nói hình như Äại quan nhân có nhà riêng ở ngoà i vá»›i má»™t bà nà o nữa phải không ? Sao không cho tôi biết ?
Tây Môn Khánh đáp:
- À đó là ca nữ Trương TÃch Xuân đó mà , nhưng nà ng ta là loà i ca kỹ, tôi đâu thÃch gì ?
Vương bà há»i tiếp:
- Tôi cÅ©ng nghe nói là Lý Kiá»u Nhi cÅ©ng được nhá» vả Äại quan nhân nhiá»u lắm phải không ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Lý Kiá»u Nhi thì tôi đã cưới vá» rồi, nếu nà ng tá» ra đảm Ä‘ang tháo vát biết quán xuyến công việc nhà thì tôi sẽ nâng lên hà ng chÃnh thất.
Vương bà lại há»i:
- Còn Trác Nhị Thư coi váºy mà vắn số nhỉ ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Trác Nhị Thư thì cÅ©ng chẳng nên nhắc tá»›i nữa. Từ hồi được tôi cưới vá» là m đệ tam phòng thì cứ Ä‘au yếu luôn, gần đây bệnh tình trầm trá»ng mà qua Ä‘á»i. Vương bà há»i:
- Giả dụ như bây giá» có má»™t ngưá»i cá»±c xinh đẹp mà lại giá»i giang tháo vát, rất hợp ý Äại quan nhân thì Äại quan nhân tÃnh sao. Tây Môn Khánh đáp:
- Có lẽ cái duyên số tôi nó chẳng ra gì, bây giá» còn biết mong má»i và o đâu được nữa. Tây Môn Khánh và Vương bà cứ vừa ăn uống vừa nói chuyện như váºy. Lát sau Vương bà vỠđứng lên bảo:
- Nguy rồi, hồi nãy quên mua rượu, bây giỠhết rượu rồi là m sao ? Thôi để già chạy đi mua thêm rượu nhé.
Tây Môn Khánh lại móc hầu bao ra, lấy chừng ba bốn lạng bạc vụn đưa cho Vương bà mà bảo:
- Ma ma cầm lấy mà mua rượu, còn dư bao nhiêu thì cứ cất Ä‘i. Vương bà hết lá»i cảm tạ, liếc nhìn thấy Kim Liên cúi đầu không nói gì thì mừng lắm, cầm tiá»n đứng dáºy bảo:
- Già tá»›i đưá»ng Äông Nhai mua rượu ngon, lại phiá»n nương tá» nhá»c công tiếp Äại quan nhân giùm, bình trên bà n cÅ©ng còn Ãt rượu đó.
- Thôi, nếu còn rượu thì ma ma đừng Ä‘i nữa, bấy nhiêu đó Äại quan nhân uống đủ rồi, tôi thì không uống rượu được nữa đâu.
Vương bà bảo:
- Có gì đâu mà ngại, Äại quan nhân đây cÅ©ng là chá»— thân tình mà . Kim Liên nói:
- Không được đâu...
Tuy miệng nói váºy nhưng vẫn ngồi yên. Vương bà thấy váºy vá»™i Ä‘i ngay ra cá»a, đóng cá»a, khóa kỹ lại rồi đứng ở ngoà i mà nghe ngóng. Trong nà y, Tây Môn Khánh đăm dăm nhìn Kim Liên rồi há»i:
- Hồi nãy ma ma có nói nhưng tôi quên mất, dám há»i nương tá» há» gì ? Kim Liên cúi đầu mỉm cưá»i đáp:
- Há» Võ Tây Môn Khánh vá» há»i lại:
- Há» Äá»— à ? Kim Liên cưá»i, liếc Tây Môn Khánh mà bảo:
- Quan nhân có đôi tai không được tốt lắm. Tôi há» Võ. Tây Môn Khánh cưá»i bảo:
- Tôi lãng tai tháºt sao ? Nhưng há» Võ thì ở huyện Thanh Hà nà y Ãt lắm, chỉ có anh chà ng bán bánh ngưá»i lùn tịt tên là Võ Äại, thưá»ng gá»i là Võ Äại lang mà thôi. Chẳng hay nương tá» có há» hà ng gì vá»›i Võ Äại lang chăng ?
Kim Liên má»›i nghe thì đỠbừng mặt, nhưng sau đó thì mỉm cưá»i đáp:
- Chồng tôi đó.
Tây Môn Khánh im lặng giây lát rồi là m bá»™ thở dà i. Kim Liên liếc Tây Môn Khánh tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Quan nhân không buồn khổ, không oan ức thì tại sao lại thở dà i ?
Tây Môn Khánh đắm đuối nhìn Kim Liên đáp:
- Tôi thở dà i vì nương tỠđó.
Äoạn giở hết lá»i ngon tiếng ngá»t rót và o Kim Liên. Kim Liên im lặng ngồi nghe, đôi má đỠbừng, tay mân mê gấu áo. Lát sau Tây Môn Khánh cởi áo ngoà i đưa cho Kim Liên mà bảo:
- Xin cảm phiá»n nương tá» dể giùm tôi cái áo nà y lên giưá»ng kia.
Kim Liên không nháºn, chỉ cưá»i mà nói nhá»:
- Sao quan nhân không là m lấy mà lại sai ngưá»i khác ?
Tây Môn Khánh cưá»i bảo:
- Nếu nương tỠkhông chịu giúp tôi thì tôi phải là m lấy chứ sao ?
Nói xong nhoà i ngưá»i liệng cái áo và o giưá»ng, rồi cố ý gạt rÆ¡i đôi đũa cá»§a mình xuống đất. Khéo là m sao, đôi đũa rÆ¡i ngay cạnh chân Kim Liên. Tây Môn Khánh giả vở không biết, liệng áo xong, rót rượu má»i Kim Liên rồi nhá»›n nhác nhìn quanh trên bà n để tìm đôi đũa cá»§a mình. Kim Liên thấy váºy tức cưá»i bảo:
- Có phải đũa cá»§a quan nhân đây không ? Vừa nói vừa chỉ ngay xuống chân mình. Tây Môn Khánh nghe váºy bèn đứng dáºy, Ä‘i vòng sang phÃa Kim Liên rồi ngồi thụp xuống, nhưng không nhặt đũa lên, mà lại sá» và o đôi hà i cá»§a Kim Liên. Kim Liên cưá»i bảo:
- Cái gì lạ váºy ? Tôi kêu lên bây giá». Tây Môn Khánh sợ há»ng việc, vì thấy việc đã thà nh công tá»›i chÃn phần mưá»i, vá»™i đứng dáºy cưá»i bảo:
- Tôi thá»±c lòng yêu mến nương tá» lắm, xin nương tá» thương tình mà đá»n đáp cho phần nà o. Kim Liên ngẩng lên mỉm cưá»i tình tứ há»i:
- Quan nhân nói váºy nghÄ©a là thế nà o ? Tây Môn Khánh bèn cúi xuống ôm lấy Kim Liên, nà ng định đẩy ra nhưng Tây Môn Khánh đã nói:
- Xin nương tá» thương tôi, từ hôm gặp mặt nương tá», tôi không ăn không ngá»§ được, lúc nà o cÅ©ng chỉ mÆ¡ tưởng đến nương tá» mạ thôi. Kim Liên nói trong vòng tay Tây Môn Khánh:
- Quan nhân đừng lừa dối tôi, chẳng qua quan nhân uống rượu rồi nói váºy mà thôi. Tây Môn Khánh ká» sát tai Kim liên mà nói:
- Nếu nương tá» quả vô tình thì chắc tôi không sống nổi. Nói xong lại xiết mạnh vòng tay. Kim Liên khẽ nhoà i ngưá»i ra, ngước nhìn Tây Môn Khánh mà bảo:
- Äây là nhà cá»§a Vương ma ma, vả lại bây giá» Ä‘ang lúc thanh thiên bạch nháºt, thế nà y coi sao được? Tây Môn Khánh đáp:
- Hiện tại trong nhà chỉ có hai đứa mình, ma ma đâu có thể vá» ngay, có gì mà ngại ? Kim Liên mỉm cưá»i không nói chỉ đưa sóng mắt Ä‘a tình đắm Ä‘uối nhìn ngưá»i tình má»›i. Tây Môn Khánh dìu Kim Liên và o giưá»ng, rồi quay ra khép cá»a phòng lại... Qua phút mây mưa, hai ngưá»i Ä‘ang thá» non hẹn biển, trao đổi những lá»i ân ái keo sÆ¡n thì bá»—ng cá»a phòng sịch mở, cả hai Ä‘á»u kêu lên kinh ngạc. Vương bà bước và o, chỉ ngay mặt Kim Liên mà mắng:
- Ãi già , giá»i tháºt, tôi má»i cô sang đây là để may quần áo cho tôi, váºy mà cô dám là m chuyện trên bá»™c trong dâu thương phong bại lý như thế nà y hay sao ? Rồi Võ Äại lang biết được thì là m sao tôi tránh khá»i liên lụy, chi bằng tôi tìm gặp Võ Äại lang nói trước là hÆ¡n.
Nói xong là m bá»™ quay ra. Kim Liên mặt đỠbừng vá»™i chạy nÃu áo Vương bà mà nói:
- Ma ma, xin đừng vội...
Rồi cúi đầu không nói được gì nữa. Vương bà đứng lại bảo:
- Nếu muốn yên thì cô phải nghe tôi đây. Từ nay, những lúc có Võ Äại ở nhà , má»—i lần Äại quan nhân đây muốn gặp thì không được trái ý. Gá»i lúc nà o phải sang ngay lúc đó, nếu trái lá»i, tôi sẽ nói hết cho Võ Äại nghe.
Kim Liên vừa hổ thẹn vừa buồn rầu, muốn nói mà không nói nên lá»i. Vương bà há»i:
- Thế nà o ? Cô có chịu như váºy không ?
Kim Liên gáºt đầu. Vương bà quay sang Tây Môn Khánh:
- Như váºy là công việc đã tháºp phần hoà n hảo, không sai lá»i tôi nói má»™t ly. Quan nhân hứa những gì, xin đừng thất hứa. Nếu không, tôi cÅ©ng sẽ nói hết vá»›i Võ Äại.
Tây Môn Khánh đáp:
- Ma ma cứ yên tâm, là m sao thất hứa được. Vương bà bảo:
- Lá»i nói thì không lấy gì là m bằng cá»›, xin cả hai ngưá»i cùng để lại cho tôi má»™t váºt gì là m tin.
Tây Môn Khánh rút cây kim cà i khăn ra đưa cho Vương bà . Kim Liên định cắt tay áo hoặc để lại váºt gì, nhưng sợ vá» nhà Võ Äại thấy mất sẽ sinh nghi nên cứ do dá»± chưa quyết. Vương bà má»™t mặt hối thúc, má»™t mặt cầm kéo cắt luôn má»™t mẩu thắt lưng cá»§a Kim Liên, sau đó vui vẻ má»i cả hai trở lại bann tiệc. Ba ngưá»i lại ăn uống như cÅ©, nhưng không khà đã nhạt nhẽo. Lát sau Kim Liên đứng dáºy cáo từ, theo cổng sau mà vá» nhà . Từ đó, ngà y nà o Kim Liên cÅ©ng gặp gỡ Tây Môn Khánh tại nhà Vương bà , ân ái mặn nồng, keo sÆ¡n gắn bó. Nhưng ngưá»i xưa đã nói "Việc tốt chỉ biết trong nhà . việc xấu tá»± khắc bay xa ngà n trùng", cho nên chỉ sau đó chừng ná»a tháng là hầu như cả huyện Thanh Hà dá»u biết chuyện Tây Môn Khánh tư tình vá»›i vợ Võ Äại lang. Chỉ riêng mình Võ Äại là vẫn không há» hay biết... Trong huyện Thanh Hà có má»™t thiếu niên há» Kiá»u, lúc đó khoảng mưá»i sáu tuổi, là m nghỠđẩy xe nên còn có tên là Váºn Ca, nhà chỉ còn cha già . Ngoà i giỠđẩy xe, Váºn Ca chỉ quanh quẩn tại mấy cao lâu tá»u Ä‘iếm trước huyện để má»i ngưá»i sai vặt, kiếm thêm tiá»n. Váºn Ca thưá»ng dược Tây Môn Khánh sai bảo luôn.
Má»™t hôm Váºn Ca có má»™t giá» tuyết lê, Ä‘ang định Ä‘i tìm Tây Môn Khánh để bán thì gặp má»™t ngưá»i có tiếng là lắm chuyện, vừa cưá»i vừa bảo:
- Váºn ca à , ngươi muốn tìm Tây Môn Äại quan nhân phải không ? Äể ta chỉ cho.
Váºn Ca đáp:
- Nếu váºy thì còn gì bằng, xin chú chỉ giùm. Ngưá»i nhiá»u chuyện bảo:
- Từ ngà y Tây Môn quan nhân tằng tịu vá»›i vợ Võ Äại tá»›i giá» thì ngà y nà o hai ngưá»i cÅ©ng hẹn hò gặp gỡ nhau bên trong quán nước cá»§a mụ há» Vương. Giá» nà y chắc là Tây Môn quan nhân Ä‘ang ở đó, ngươi cứ tá»›i là gặp. Váºn Ca cảm Æ¡n rồi xách giá» tá»›i quán nước cá»§a Vương bà , thấy Vương bà đang ngồi trong nhà liá»n đặt giá» tuyết lê xuống mà gá»i:
- Ma ma à . Vương bà nhìn ra:
- Váºn Ca đấy hả, ngươi tá»›i đây là m gì váºy ? Váºn Ca cưá»i đáp:
- Tôi tá»›i tìm Äại quan nhân để kiếm Ãt tiá»n vá» nuôi cha già .
Vương bà vỠbảo:
- Ở đây là m gì có Äại quan nhân nà o.
Váºn Ca ỡm á»:
- Thì Äại quan nhân nà o cÅ©ng được.
Vương bà khó chịu:
- Nhưng Äại quan nhân nà o thì cÅ©ng phải có há» có tên chứ.
Váºn Ca đáp:
- Äại quan nhân nà y, há» có hai chữ.
Vương bà há»i:
- Hai chữ gì ?
Váºn Ca cưá»i:
- Thì hai chữ "Tây Môn" chứ hai chữ gì nữa, thôi ma ma cho tôi và o gặp Äại quan nhân nhé.
Nói xong xồng xộc đi và o. Vương bà vội chạy ra nắm lại mà mắng:
- Thằng khỉ nà y hay nhỉ, Ä‘i đâu mà cứ xồng xá»™c và o nhà ngưá»i ta váºy ?
Váºn Ca đáp:
- Thì tôi và o tìm Tây Môn Äại quan nhân.
Vương bà mắng át:
- Äừng có nói láo, nhà tao mà là m gì có Äại quan nhân nà o.
Váºn Ca cưá»i:
- Sao lại ngăn cản tôi ? Ma ma kiếm cÆ¡m thì cÅ©ng phải cho tôi kiếm chút cháo chứ ? Bá»™ coi thưá»ng tôi sao ?
Vương bà mắng:
- Thằng chết đâm kia, mà y là cái gì mà tao phải...
Váºn Ca chặn lá»i:
- Chẳng là cái gì hết, nhưng nếu tôi nói chuyện nà y với anh bán bánh thì ma ma nghĩ thế nà o ?
Vương bà giáºn tÃm gan mắng:
- Mà y là thằng chết đâm...
Váºn Ca tiếp ngay:
- Còn bà là quân chết bầm...
Vương bà tức giáºn, bèn túm Váºn Ca mà đánh. Váºn Ca la lên:
- Tôi là m gì mà bà đánh tôi ? Vương bà buông tay ra mắng:
- Thằng giặc non chết đâm kia, mà y mà nói hở gì ra thì biết tay bà ...
Váºn Ca đối đáp:
- Mụ giặc già chết bầm kia, tôi là m gì mà mụ đánh tôi ? Vương bà vá»›i tay lấy cây gáºy đánh Ä‘uổi Váºn Ca chạy ra đưá»ng, lại liệng cả giá» tuyết lê ra đưá»ng, những trái tuyết lê ngon là nh giỠđây lăn lóc khắp mặt đưá»ng. Váºn Ca vừa khóc vừa chá»i mắng Vương bà , lại vừa lom khom chạy nhặt những trái tuyết lê. Sau đó má»™t tay xách giá» lê, má»™t tay chỉ và o Vương bà mà bảo:
- Mụ giặc già kia, chống mắt lên mà xem. Tôi sẽ nói chuyện nay cho Võ ca ca nghe rồi xem mụ còn ngồi đó mà ăn tiá»n được không ? Nói xong hầm hầm bỠđị..
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:29 AM.
|

23-09-2008, 06:35 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 6
CÃI CHẾT ÄAU THÆ¯Æ NG
Váºn Ca tay xách giá» lê nhưng quên cả bán lê, chỉ Ä‘i hết đưá»ng nà y đưá»ng nỠđể tìm Võ Äại. Sau má»™t hồi tìm kiếm, Váºn Ca trông thấy Võ Äại gánh bánh từ xa Ä‘i tá»›i. Váºn Ca đứng lại chá» Võ Äại tá»›i gần rồi há»i:
Lâu nay tôi không gặp ca ca, hồi nà y coi bá»™ ca ca máºp ra đấy.
Võ Äại đặt gánh xuống đáp:
- Tao thì lúc nà o cÅ©ng gầy gò ốm yếu như thế nà y mà thôi, là m sao mà máºp ra được.
Váºn Ca bảo:
- Tôi Ä‘ang cần Ãt lúa nuôi gà , nghe ngưá»i ta nói là ca ca có.
Võ Äại cưá»i:
- Tao đâu có nuôi gà vịt gì mà có lúa trong nhà .
Váºn Ca bảo:
- Ca ca cÅ©ng như con gà con vịt, ăn nhiá»u quá chỉ máºp ra mà hóa ngu Ä‘i, chẳng trách vợ ca ca bá» ca ca mà đi vá»›i ngưá»i khác là phải.
Võ Äại nổi giáºn:
- Thằng oắt kia, sao tự nhiên mà y lại mắng tao, so sánh tao với gà vịt ? Vợ tao đâu có ngoại tình.
Váºn Ca cưá»i khảy:
- Phải, bà chị không ngoại tình thì cũng tình ngoại.
Võ Äại chỉ và o mặt Váºn Ca mà bảo:
- Nà y, đừng có nói láo!
- Ca ca chỉ biết lấy ta chỉ và o mặt tôi, mà không biết chỉ và o nhà bên cạnh.
Võ Äại ngẫm nghÄ© rồi đổi giá»ng:
- Em Æ¡i, mà y biết gì thì nói cho tao nghe Ä‘i, tao cho mà y mưá»i cái bánh. Váºn Ca bÄ©u môi:
- Mưá»i cái bánh mà ăn thua gì, ca ca muốn biết thì phải đãi tôi má»™t tiệc rượu má»›i được. Võ Äại bảo:
- Nếu chú mà y biết uống rượu thì theo tao. Nói xong quảy gánh Ä‘i trước, dẫn Váºn Ca và o má»™t quán rượu nhá» gần đó, gá»i rượu thịt, lại lấy thêm Ãt bánh trong gánh ra, má»i Váºn Ca ăn uống, rồi bảo:
- Nà o chú em, nói cho ta nghe Ä‘i. Váºn Ca đáp:
- Ca ca đừng gấp, để tôi ăn uống đã. Mà tôi nói xong thì ca ca đừng buồn khổ, tôi đã có cách. Nói xong cắm cúi nhồm nhoà m ăn uống. Võ Äại uống rượu cháºm chạp để chỠđợi. Khi thấy Váºn Ca ăn xong. Võ Äại giục:
- Bây giá» thì nói Ä‘i chứ ? Váºn Ca nói:
- Ca ca nghe tôi nói đây. Hôm nay tôi có má»™t giá» tuyết ê, định Ä‘i tìm Tây Môn Khánh Äại quan nhân để bán, nhưng tìm khắp nÆ¡i không thấy. Có má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng bảo là Tây Môn Khánh Äại quan nhân ngà y nà o cÅ©ng hẹn hò gặp gỡ vá»›i tẩu tẩu tại bên trong quán nước cá»§a Vương bà . Tôi bèn tìm tá»›i để bán giá» tuyết lê cho Tây Môn Äại quan nhân kiếm Ãt tiá»n mua gạo, nà o ngá» con mụ há» Vương khốn kiếp đã không cho tôi và o gặp Tây Môn Äại quan nhân, lại còn đánh Ä‘áºp chá»i mắng tôi và hất cả giá» tuyết lê cá»§a tôi ra đưá»ng. Tôi tức quá nên má»›i tìm ca ca để nói cho ca ca biết. Võ Äại há»i lại:
- Chuyện đó có tháºt chăng? Váºn Ca vá»— tay xuống bà n:
- Lại còn phải há»i nữa. Tôi nói cho ca ca biết là hà ng ngà y, ca ca vừa ra khá»i nhà là hai ngưá»i đã hú hà vá»›i nhau bên nhà con mẹ há» Vương rồi. Sá»± việc đã như thế mà còn ở đó há»i tháºt vá»›i không tháºt. Chẳng lẽ tôi đánh lừa ca ca hay sao ? Mà lừa như váºy để là m gì ?
Võ Äại bảo:
- Chú em à , tao rất tin lá»i mà y. Vợ tao ngà y ngà y sang bên nhà Vương ma ma để may quần áo, má»—i lần vá» nhà , mặt lại đỠlên. Äứa con riêng cá»§a tao thì bị đánh mắng tối ngà y. Tao xem vợ tao mấy hôm nay hình như tinh thần há»—n loạn, thấy tao vá» cÅ©ng chẳng ra vui mừng gì, tao đã nghi lắm. Bây giá» nghe mà y nói váºy thì không cần phải nghi ngá» gì nữa. Có Ä‘iá»u là tao muốn bắt tại tráºn thì phải là m thế nà o bây giá» ?
Váºn Ca nói:
- Ca ca đã lá»›n tuổi rồi mà chẳng hiểu biết gì hết. Mụ giặc già Vương lợi hại lắm, ca ca là m sao thắng nổi. Mụ ta chắc là có ám hiệu riêng rồi, ca ca và o bắt vợ thì mụ đã kịp thá»i giấu Ä‘i má»™t chổ. Rồi Tây Môn Khánh sẽ kiếm chuyện vá»›i ca ca, liệu ca ca có chịu nổi má»™t tráºn đòn cá»§a Tây Môn Khánh không ? Thằng cha đó lại có tiá»n bạc thế lá»±c, tất cả sẽ láºt lá»ng tố cáo ngược lại, như váºy ca ca là m sao tránh khá»i tù tá»™i ? Và o tù rồi không ai chăm nom săn sóc, liệu ca ca có sống nổi không ?
Võ Äại buồn rầu:
- Chú em à , những lá»i mà y vừa nói rất đúng, nhưng tao phải là m sao bây giá» ?
Váºn Ca nói:
- Tôi bị con chó nhà há» Vương đánh chá»i mà cÅ©ng chưa biết là m sao đây nà y, cho nên việc cá»§a ca ca khó lắm. Tuy nhiên, hôm nay ca ca vá» nhà , cứ tá»± nhiên như thưá»ng, đừng để lá»™ tà gì cả, rồi những hôm sau nữa cÅ©ng đừng nói gì cả. Ca ca cứ sáng ra Ä‘i bán bánh như thưá»ng, tôi sẽ đợi ở đầu đưá»ng, nếu Tây Môn Khánh tá»›i, đợi nó và o xong, tôi sẽ báo cho ca ca biết. Tiếp đó, tôi tá»›i gây chuyện vá»›i mụ Vương, mụ tất sẽ đánh tôi, tôi sẽ nhân đó cầm chân mụ ta, rồi liệng cái giá» ra đưá»ng là m hiệu, ca ca hãy láºp tức xông và o trong phòng mà bắt ngưá»i vợ trắc nết hư thân. Ca ca thấy thế nà o ?
Võ Äại đáp:
- Kế đó cÅ©ng hay, nhưng phiá»n chú mà y quá, đây tao tạ Æ n chú mà y hai quan tiá»n, sáng mai nhá»› tá»›i đó sá»›m giùm tao. Nói xong lại gói mấy cái bánh cho thêm, Váºn Ca cầm tiá»n và bánh Ä‘i. Võ Äại trả tiá»n rượu, rồi Ä‘i bán má»™t lúc nữa, chá» tá»›i giá» thưá»ng lệ má»›i vá» nhà . Tá»›i nhà , Võ Äại vẫn giữ vẻ bình thưá»ng, không để lá»™ gì cả. Kim Liên há»i:
- Chà ng có uống rượu không ? Võ Äại đáp:
- Thôi, má»›i uống mấy chén vá»›i ngưá»i bạn ở ngoà i phố rồi.
Kim Liên dá»n cÆ¡m chiá»u lên. Võ Äại ăn uống như thưá»ng. Sáng hôm sau, Võ Äại chỉ bà y và i cái bánh lên phÃa trên mặt thúng mà gánh Ä‘i. Kim Liên lòng dạ chỉ nghÄ© tá»›i Tây Môn Khánh nên chẳng để ý gì. Chồng vừa Ä‘i khá»i là Kim Liên đóng cá»a lại, rồi theo cổng sau sang bên phòng Vương bà chá» TâyMôn Khánh. Võ Äại Ä‘i tá»›i đưá»ng Tá» Thạch gặp Váºn Ca xách giá» từ xa Ä‘i tá»›i bèn há»i :
- Thế nà o ? Váºn Ca tá»›i gần nói nhá»:
- Bây giá» còn sá»›m quá, ca ca cứ Ä‘i bán má»™t vòng Ä‘i đã, nhưng chỉ nên Ä‘i quanh quẩn gần đây thôi, để tôi kiếm cho dá»…, tên đó hôm nay thế nà o cÅ©ng tá»›i. Võ Äại nghe lá»i, Ä‘i bán má»™t vòng rồi quay lại thì gặp Váºn Ca cÅ©ng vừa Ä‘i tá»›i. Váºn Ca bảo:
- Thằng cha đó và o nhà rồi, bây giá» ca ca đứng và o má»™t chổ khuất, nhá»› theo dõi cái giá» cá»§a tôi đấy nhé. Há»… thấy tôi ném cái giá» ra giữa đưá»ng thì ca ca phải chạy và o láºp tức, cháºm trá»… e bị con chó già ngăn cản đó. Võ Äại gáºt đầu. Váºn Ca xách giá» Ä‘i thẳng tá»›i quán nước cá»§a Vương bà rồi bước và o chỉ mặt Vương bà mà mắng:
- Mụ giặc già kia, tại sao hôm qua đánh tao ? Vương bà nhảy choi choi mà mắng:
- Thằng chết đâm kia, bà vá»›i mà y không thù oán gì, tại sao sáng sá»›m mà y dám tá»›i đây nói láo ? Váºn Ca láºp tức mồm năm miệng mưá»i chá»i mắng Vương bà bằng đủ các con váºt xấu xa. Quả nhiên Vương bà nổi giáºn đùng đùng túm lấy Váºn Ca mà đánh. Láºp tức, Váºn Ca ném ngay cái giá» ra giữa đưá»ng, rồi ôm chặt lấy Vương bà . Vương bà già yếu, bị giữ chặt, không sao thoát ra được, chỉ biết vùng vẫy mà chá»i rá»§a om xòm. Váºn Ca không nói không rằng, chỉ quyết giữ chặt Vương bà mà thôi. Trong khi đó Võ Äại thấy cái giá» bị liệng ra đưá»ng, láºp tức chạy thẳng và o nhà Vương bà . Vương bà thấy sợ quá, muốn chạy tá»›i ngăn cản nhưng bị Váºn Ca liá»u chết giữ lại. Vương bà không biết là m sao, chỉ kêu lên:
- Võ Äại tá»›i, Võ Äại tá»›i.
Lúc dó Tây Môn Khánh cùng Kim Liên Ä‘ang thầm thì âu yếm trong phòng. Nghe Vương bà kêu thất thanh là có Võ Äại đến, cả hai Ä‘á»u hốt hoảng. Kim Liên từ giưá»ng nhảy xuống đứng nép và o sau cánh cá»a, còn Tây Môn Khánh thì vá»™i chui xuống gầm giưá»ng. Võ Äại chạy tá»›i cá»a phòng, nhưng cá»a phòng đóng kÃn, lấy sức mà xô cÅ©ng không ra, bèn Ä‘áºp rầm rầm, gá»i Kim Liên bắt mở cá»a. Kim Liên đứng bên trong nói vá»ng ra:
- Anh là ngưá»i yếu Ä‘uối nhút nhát, trói gà không chặt, thấy con hổ giấy cÅ©ng sợ, bây giá» là m gì được ai.
Kim Liên cố ý nói váºy là rõ rà ng muốn cho Tây Môn Khánh ra đánh Võ Äại lấy đưá»ng mà chạy. Tây Môn Khánh chợt hiểu, bèn bò dáºy, thình lình mở cá»a, phóng chân đá trúng ngay ngá»±c Võ Äại. Võ Äại lảo đảo chưa kịp phản ứng gì thì Tây Môn Khánh đã cướp đưá»ng mà chạy. Váºn Ca Ä‘ang giữ chặt Vương bà , thấy Tây Môn Khánh chạy ra thì biết là chuyện khó thà nh, bèn buông Vương bà ra mà chạy. Vương bà chạy và o, thấyVõ Äại nằm gần cá»a phòng, bèn nâng dáºy thì thấy Võ Äại trúng tương thổ huyết, mặt xanh như tà u lá, bèn bảo Kim Liên và o trong lấy thau nước lau mặt cho Võ Äại rồi cả hai hì hục khiêng Võ Äại theo cổng sau vá» nhà , đặt lên giưá»ng. Hôm sau Tây Môn Khánh không nghe động tÄ©nh gì, lại tá»›i nhà Vương bà , cùng Kim Liên vui thú.
Trong khi đó Võ Äại trúng thương ngã bệnh, nằm li bì năm bảy ngà y, muốn uống thuốc cÅ©ng không có, miếng cháo miếng nước cÅ©ng không. Gá»i vợ thì vợ không trả lá»i, chỉ thấy ngà y ngà y trang Ä‘iểm đẹp đẽ ra khá»i nhà , lúc vá» thì mặt mÅ©i hồng hà o tươi tỉnh. Kim Liên lại cấm không cho Nghênh Nhi tá»›i gần săn sóc cho cha. Nhiá»u khi Võ Äại gá»i lâu quá, mệt mà ngất Ä‘i. Má»™t hôm Võ Äại nằm trên giưá»ng réo gá»i Kim Liên mà bảo:
- Tất cả những chuyện mụ là m, ta Ä‘á»u biết rõ. Ta Ä‘Ãch thân tá»›i bắt thì mụ lại ngăn trở để cho tên gian phu đả thương ta đến ná»—i dở sống dở chết như thế nà y. Bây giá» thì mụ được yên là nh, tên gian phu được thá»a thÃch, ta có chết thì các ngưá»i cÅ©ng không thèm biết tá»›i, ta chết bởi vì ta không thể thắng các ngưá»i. Nhưng Võ Tòng vỠđây, tÃnh nết nó thế nà o các ngưá»i đã biết đó, liệu nó có để cho các ngưá»i yên hay không ? Bây giá» nếu mụ có thương ta thì chịu khó săn sóc cho ta mau mạnh, lúc em ta vá», ta sẽ không nói gì tá»›i mụ cả, còn nếu mụ cứ bá» mặc ta thì em ta vỠđây, ta sẽ nói hết vá»›i nó. Kim Liên nghe xong không nói gì, chỉ chạy sang to nhá» thuáºt lại vá»›i Vương bà . Vương bà lại nói lại vá»›i Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh nghe xong như bị gáo nước lạnh, vò đầu bứt tai than vá»›i Kim Liên:
- Khổ quá, nếu biết Võ Äô đầu, ngưá»i đả hổ ở núi Cảnh Dương, là em ruá»™t cá»§a Võ Äại thì tôi đâu quyến luyến nà ng là m gì. Bây giá» thì biết tÃnh sao đây, tháºt khổ quá Ä‘i mất thôi. Vương bà cưá»i nhạt:
- Lạ tháºt, ngà i như ngưá»i ngồi trong thuyá»n, tôi má»›i là ngưá»i lái thuyá»n, tôi chưa sợ mà ngà i đã cuống cả lên là thế nà o ? Tây Môn Khánh bảo:
- Tôi chẳng gì cÅ©ng là má»™t trang hảo hán, váºy mà bây giá» rối trà không biết tiến lui là m sao thì kể cÅ©ng đáng hổ thẹn tháºt, nhưng việc đã thế nà y thì ma ma có cách gì cứu chúng tôi má»™t phen. Vương bà há»i:
- Nếu hai ngưá»i muốn tôi cứu thì tôi xin há»i hai ngưá»i muốn là m vợ chồng vá»›i nhau lâu hay mau.
Tây Môn Khánh há»i lại:
- Là m vợ chồng ]âu hay mau là thế nà o ?
Vương bà nói:
- Nếu muốn là m vợ chồng mau thì xa nhau từ bây giá» Ä‘i, rồi sang van xin Võ Äại. Khi Võ Tòng vá», Võ Äại không nói gì là yên. Nhưng Võ Äại bảo gì thì phải nghe, sai thì phải là m. Còn nếu muốn là m vợ chồng lâu dà i thì trước hết cứ tiếp tục vui vầy vá»›i nhau, không việc gì phải lo sợ cả. Tôi sẽ có diệu kế, có Ä‘iá»u là khó nói vá»›i các ngưá»i.
Tây Môn Khánh nói:
- Ma ma cố giúp chúng tôi, chúng tôi muốn là m vợ chồng lâu dà i thôi. Ma ma nói gì chúng tôi cũng nghe.
Vương bà nói:
- Ôi dà o, trá»i sinh thì trá»i diệt. Cái kế nà y cá»§a tôi cần dùng tá»›i má»™t thứ mà không ai có, chỉ ngà i có mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Cái gì nhà tôi có mà ngưá»i khác không có ?
Vương bà nói:
- Bây giá» tên lùn đó Ä‘ang bệnh tháºp tá» nhất sinh, mình nhân đó mà hạ thá»§ là hay nhất. Muốn váºy thì tá»›i hiệu dược phẩm cá»§a ngà i mà lấy vá» Ãt bá»™t Tỳ Sương, là chất bá»™t cá»±c độc, đưa cho Äại nương hòa vá»›i thuốc cho tên lùn đó uống. Uống và o thì bụng Ä‘au như thắt mà chết. Sau đó mình Ä‘em các tang váºt mà há»a thiêu trong nhà , như váºy là vô tông vô tÃch. Tên Võ Tòng vá» thì nương tỠđây lá»±a lá»i mà nói. Äợi tá»›i lúc nương tá» mãn tang chồng thì ngà i cưới vá» nhà mà sống vá»›i nhau trá»n Ä‘á»i. Như váºy chẳng là là m vợ chồng lâu dà i hay sao? Ngà i thấy kế đó thế nà o ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Kế đó cực hay, không còn cách nà o khác nữa.
Vương bà cưá»i:
- Nếu váºy thì quan nhân vá» Ä‘i, rồi sai ngưá»i mang ngay thứ Tỳ Sương đó tá»›i đây, già sẽ chỉ cách cho nương tỠđây hạ thá»§. Việc xong rồi thì nhá»› Ä‘á»n Æ¡n già nà y cho xứng đáng đấy nhé. Tây Môn Khánh cÅ©ng cưá»i:
- Cái đó là lẽ tự nhiên, không cần ma ma phải nhắc.
Nói xong đi thẳng ra tiệm dược phẩm, đem vỠmột gói bột Tỳ Sương đưa cho Vương bà , Vương bà bảo Kim Liên:
- Nương tá» Ã , để tôi dặn nương tá» cẩn tháºn má»›i được, nếu không tức là cứu hắn ta sống đấy.
Nương tá» Ä‘em gói thuốc độc nà y vá», đợi lúc hắn gá»i Ä‘em thuốc đến, nương tá» hãy hòa bá»™t nà y và o thuốc mà cho hắn uống. Khi thuốc ngấm thì ruá»™t Ä‘au như cắt, hắn sẽ phải lăn lá»™n kêu la, nương tá» phải lấy má»™t cái chăn mà trùm kÃn hắn lại để ngưá»i ngoà i đừng nghe thấy. Nương tá» cÅ©ng nên cẩn tháºn là thứ thuốc độc nà y mạnh lắm, có thể là m cho mồm mÅ©i tai ứa máu, cho nên nhá»› đừng để má»™t vết máu nà o dÃnh ra ngoà i.
Sau đó, khi hắn đã chết hẳn rồi thì đã có tôi sang chỉ cách sao cho mau chóng gá»n gà ng. Kim Liên nói:
- Ma ma nói váºy thì hay quá rồi, nhưng chỉ sợ tay chân tôi yếu Ä‘uối, không là m nổi, lỡ có gì sÆ¡ suất chăng ? Vương bà bảo:
- Cái đó không khó, sẽ có tôi sang giúp mà . Tây Môn Khánh đứng dáºy bảo:
- Hai ngưá»i phải nên tháºn trá»ng, canh năm ngà y mai tôi sẽ trở lại. Nói xong ra vá». Kim Liên cÅ©ng nháºn gói bá»™t Tỳ Sương mà vá». Và o tá»›i phòng, thấy Võ Äại nằm thiêm thiếp, hÆ¡i thở bằn bặt chẳng khác nà o ngưá»i đã chết rồi, bèn tá»›i giưá»ng giả vá» khóc. Võ Äại mở mắt há»i:
- Là m sao mà khóc váºy ? Kim Liên gạt nước mắt đáp:
- Tôi nhất thá»i nhẹ dạ là m Ä‘iá»u sằng báºy khiến chà ng bị đả thương, tôi hối háºn lắm, Ä‘i há»i khắp nÆ¡i má»›i tìm được thứ thuốc rất công hiệu. Tôi đã mua vỠđể cho chà ng uống đây. Võ Äại bảo:
- Nếu nà ng cứu sống. ta, ta sẽ bỠqua hết. Võ Tòng vỠta cũng sẽ không nói gì cả. Nà ng hãy mau lấy thứ thuốc đó cho ta uống đi. Kim Liên nói:
- Thứ thuốc nà y quý lắm, có lá»i dặn cá»§a thái y là chỉ được uống và o ná»a đêm, uống xong phải đắp và i ba cái chăn dầy cho ra mồ hôi, hôm sau có thể dáºy được rồi.
Võ Äại mừng lắm bảo:
- Nếu váºy thì đêm nay nà ng nhá»› thức dáºy và o lúc ná»a đêm để cho ta uống thuốc.
Kim Liên đáp:
- Chà ng cứ yên tâm ngá»§ sá»›m cho khá»e, tôi sẽ thức để đợi chá» giá» cho chà ng uống thuốc. Lúc đó trá»i đã tối. Kim Liên đốt đèn trong phòng Võ Äại, rồi quay và o trong chuẩn bị má»i thứ đúng theo lá»i dặn cá»§a Vương bà .
Trống canh ba vừa Ä‘iểm, Kim Liên đổ bá»™t Tỳ Sương và o chén, rót thuốc nóng và o cho tan rồi bưng ra phòng Võ Äại gá»i:
- Chà ng Æ¡i, thuốc đây, dáºy uống Ä‘i.
Võ Äại bảo:
- Nà ng mau Ä‘em lại cho ta uống. Kim Liên má»™t tay đỡ chồng dáºy, má»™t tay đổ thuốc và o miệng chồng. Võ Äại má»›i uống được má»™t há»›p thì ngừng lại nhăn mặt bảo:
- Thuốc gì mà khó uống quá.
Kim Liên bảo:
- Khó uống cÅ©ng phải uống chứ, thuốc đắng dã táºt mà .
Võ Äại vừa má»›i há miệng ra định uống thì Kim Liên đã vá»™i đổ hết chén thuốc và o miệng. Võ Äại uống không kịp, chút nữa thì sặc Vừa uống khá»i miệng, Võ Äại đã bảo:
- Lạ tháºt, thuốc gì vừa uống và o đã Ä‘au bụng quá thế nà y ? Chết cha, Ä‘au quá...
Kim Liên không nói không rằng, lấy hai ba cái chăn dầy ra phá»§ lên ngưá»i Võ Äại rồi cuá»™n tròn lại.
Võ Äại ú á»› trong chăn.
- Thôi bỠra đi, ngạt thở quá.
Kim Liên vừa cuá»™n chặt ngưá»i Võ Äại lại vừa bảo:
- Thái y đã dặn rồi mà , uống thuốc xong là phải đắp tháºt nhiá»u chăn cho ấm để ra mồ hôi.
Võ Äại Ä‘ang muốn nói nữa thì Kim Liên sợ Võ Äại ngấm thuốc giẫy giụa la hét, bèn leo lên giưá»ng, ngồi lên mình Võ Äại mà túm tháºt chặt các góc chăn, không cho tuá»™t ra. Võ Äại giẫy giụa ú á»› má»™t hồi rồi im lìm. Kim Liên xuống giưá»ng, vén chăn vạch mặt Võ Äại ra coi thấy hai hà m răng nghiến chặt và o nhau, cắn cả và o môi chảy máu, tai mÅ©i và cả mắt Ä‘á»u ứa máu ròng ròng, biết là đã chết hẳn rồi, bèn chạy ra sau nhà đằng hắng. Vương bà chá» sẵn biết là Võ Äại đã chết, vá»™i theo cổng sau mà sang. Kim Liên đón và o nhà , Vương bà há»i:
- Xong rồi chứ ? Kim Liên đáp:
- Thì xong chứ sao không xong. Có Ä‘iá»u là tay chân tôi yếu Ä‘uối mà hồi nãy hắn dãy dụa mạnh quá.
Bây giỠthì sao đây ? Vương bà đáp:
- Bây giá» thì không khó gì nữa, có tôi sang đây giúp rồi. Nói xong tiến và o phòng Võ Äại, lau sạch những vết máu, xem xét lại các dấu vết khả nghi, rồi cùng Kim Liên kéo xác Võ Äại ra sau nhà , đội mÅ© Ä‘i già y cho tá» tế, lấy khăn phá»§ lên mặt cho Võ Äại rồi cả hai cùng ngồi khóc. Tháºt là ná»±c cưá»i, trong hoà n cảnh nà y mà hai ngưá»i ngồi khóc được. Cho hay khi ngưá»i đà n bà khóc thì phải phân biệt ba trưá»ng hợp. Khóc thà nh tiếng và có nước mắt, gá»i là "khốc". Khóc không thà nh tiếng mà có nước mắt, gá»i là "khấp". Còn không có nước mắt mà chỉ nghe tiếng kể lể thở than, thì chỉ là gà o mà thôi. Ở đây Vương bà và Kim Liên chỉ gà o cho lấy có. Cách năm hôm sau, trá»i chưa sáng rõ, Tây Môn Khánh đã mò tá»›i há»i tin tức. Vương bà thuáºt lại đầu Ä‘uôi, Tây Môn Khánh lấy bạc ra thưởng cho Vương bà và đỠnghị mua quan tà i tống táng đà ng hoà ng, rồi gá»i Kim Liên sang bà n tÃnh. Kim Liên nói:
- Võ Äại đã chết, váºy là từ nay tôi chỉ còn biết trông cáºy và o chà ng mà thôi, nhưng chẳng hiểu là có nhá» cáºy được lâu không.
Tây Môn Khánh bảo:
- Sao lại báºn tâm vá» chuyện đó. Kim Liên há»i:
- Rồi nay mai chà ng phụ rẫy tôi thì sao ?
Tây Môn Khánh thá»:
- Tôi mà phụ rẫy nà ng thì cÅ©ng như Võ Äại váºy.
Vương bà bảo:
- Äại quan nhân à , cứ lo việc bây giá» trước đã. Mình phải tẩm liệm cho sá»›m, nếu cháºm trá»… lỡ bị quan cho ngưá»i đến khám nghiệm thi thể thì sao ? Mình có thể gá»i Hà Cá»u tá»›i tẩm liệm giùm, nhưng không biết hắn có chịu là m không ?
Tây Môn Khánh bảo:
- Không sao, Hà Cá»u thì tôi nói má»™t tiếng là được, nó không dám trái lá»i tôi đâu. Vương bà bảo:
- Nếu váºy thì ngà i Ä‘i gá»i hắn ngay Ä‘i, không nên cháºm trá»….
Tây Môn Khánh đứng dáºy bước ra đưá»ng...
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:30 AM.
|

23-09-2008, 06:37 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 7
NHỮNG NGÀY VUI THÚ
Tây Môn Khánh Ä‘i thì trá»i cÅ©ng đã sáng, Vương bà vá»™i Ä‘i mua quan tà i và đèn nhang và ng giấy, rồi vá» giúp Kim Liên bà y bà n thá» VÕ Äại. Xóm giá»ng hay tin Ä‘á»u tá»›i phúng Ä‘iếu thăm há»i. Kim Liên vá» che mặt mà kêu khóc. Có ngưá»i há»i:
- Chẳng hay đại lang bị bệnh gì mà qua Ä‘á»i váºy ? Kim Liên đáp:
- Nhà tôi mắc chứng Ä‘au bụng lâu ngà y, chữa chạy mãi cÅ©ng không khá»i mà cứ má»—i ngà y thêm nặng. Nhưng không ngá» hôm qua Ä‘au bụng dữ dá»™i rồi tá»›i canh ba thì từ trần. Tháºt khổ hết sức. Nói xong lại kêu khóc. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghi ngá» vá» cái chết không rõ rà ng cá»§a Võ Äại nhưng không ai tiện nói ra, mà chỉ khuyên:
- Dù sao thì ngưá»i chết cÅ©ng đã chết rồi, khóc thương cÅ©ng không sống lại được, chỉ mong cho ngưá»i sống được yên vui mà thôi, Äại nương cÅ©ng chẳng nên thương cảm quá độ mà có hại tá»›i sức khá»e. Kim Liên vá» hết lá»i cảm tạ. Lát sau thì hà ng xóm vá» hết, Vương bà cÅ©ng chở quan tà i vá». Hà Cá»u cÅ©ng được gá»i tá»›i tẩm liệm. Má»i thứ cần dùng cho tang lá»… cÅ©ng được chuẩn bị đầy đủ. Lại má»i hai vị tăng từ chùa Báo ân tá»›i tụng kinh trước linh cữu. Hà Cá»u Ä‘i tá»›i đưá»ng Tá» Thạch thì gặp Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh há»i:
- Bây giỠđi đâu đây ?
Hà Cá»u đáp:
- Tôi tá»›i tẩm liệm cho anh chà ng Võ Äại bán bánh.
Tây Môn Khánh bảo:
- Tới đây ta cần nói câu chuyện.
Nói xong dẫn Hà Cá»u và o má»™t quán rượu nhá» gần đó, lên gác tìm má»™t chá»— khuất mà ngồi. Tây Môn Khánh kéo ghế bảo:
- Má»i lão Cá»u ngồi đây.
Hà Cá»u rụt rè:
- Tiểu nhân hèn hạ đâu dám để phiá»n lòng Äại quan nhân như váºy ?
Tây Môn Khánh bảo:
- Thì cứ ngồi tự nhiên đi, chấp nhặt là m gì nữa.
Tây Môn Khánh gá»i rượu ngon. Tá»u bảo mang đồ nhắm tá»›i và hâm rượu ngon Ä‘em tá»›i. Hà Cá»u trong lòng nghi ngá», nghÄ© thầm:
"Xưa nay Tây Môn Khánh có bao giá» má»i mình Ä‘i uống rượu đâu, hôm nay là m váºy hẳn là có ý gì đây ?" Äang nghÄ© ngợi thì thấy Tây Môn Khánh rút ra má»™t đĩnh bạc Tuyết Hoa để lên bà n mà bảo:
- Lão Cá»u à , cầm tạm chá»— nà y Ä‘i, đừng chê Ãt, ngà y mai ta sẽ háºu tạ thêm. Hà Cá»u ngạc nhiên, xoa tay nói:
- Tiểu nhân quả không có công gì, là tn sao dám nháºn ? Äại nhân cần sai bảo Ä‘iá»u gì, tiểu nhân cÅ©ng không dám từ nan.
Tây Môn Khánh bảo:
- Thì cứ cầm lấy Ä‘i đã, đừng để cho ngưá»i ngoà i thấy. Hà Cá»u nói:
Äại quan nhân cần gì xin cứ chỉ dạy.
Tây Môn Khánh nói:
- CÅ©ng chẳng có chuyện gì, lát nữa tá»›i liệm xác cho Võ Äại thì nhá»› kỹ lưỡng giùm, đừng sÆ¡ sót Ä‘iá»u gì.
Hà Cá»u nói:
- Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó là việc là m thưá»ng ngà y cá»§a tôi, tôi đâu đám nháºn tiá»n thưởng nà y cá»§a Äại quan nhân.
Tây Môn Khánh lạnh lùng:
- Nếu không nháºn tức là đã từ chối đó.
Hà Cá»u vốn sợ Oai Tây Môn Khánh, nghe nói váºy vá»™i cất đĩnh bạc và o áo rồi rót rượu mà uống. Tây Môn Khánh gá»i tá»u bảo lại, dặn ghi tiá»n rượu và o sổ rồi nói thêm:
- Hôm nà o mang sổ ra tiệm cá»§a ta mà lấy tiá»n. Nói xong dẫn Hà Cá»u xuống đưá»ng, ra tá»›i đưá»ng, Tây Môn Khánh bảo:
- Lão Cá»u à , Ä‘iá»u tôi dặn, nhá»› đừng quên, thấy có gì lạ cÅ©ng không được tiết lá»™ vá»›i ai. Sau nà y sẽ có tiá»n thưởng thêm.
Nói xong bá» Ä‘i. Hà Cá»u vừa Ä‘i vừa nghÄ© bụng:
"Không hiểu có chuyện gì ở trong vụ nà y mà Tây Môn Äại quan nhân không chịu nói ra, chỉ cho bạc là là m sao? Có lẽ tá»›i nhà Võ Äại sẽ biết". Trong khi đó thì Vương bà nóng lòng sốt ruá»™t chỠđợi Hà Cá»u.
Tá»›i cổng nhà Võ Äại, Hà Cá»u há»i nhá» má»™t ngưá»i:
- Võ Äại lang bị bệnh gì mà chết váºy ? Ngưá»i nà y đáp:
- Nghe đâu là đau bụng dữ dá»™i rồi chết. Hà Cừu không nói gì, vén mà nh và o nhà . Vương bà niá»m nở? - Äợi lâu quá, sao lão Cá»u bây giá» má»›i tá»›i ? Hà Cá»u đáp:
- Tôi cÅ©ng báºn và i chuyện riêng nên tá»›i hÆ¡i trá»…. Äang nói thì Kim Liên từ trong mặc tang phục bước ra khóc lóc kêu gà o. Hà Cá»u chà o rồi bảo:
- Äằng nà o thì đại lang cÅ©ng thà nh ngưá»i thiên cổ rồi, xin Äại nương chá»› quá thương cảm mà có hại. Kim Liên vá» gạt nước mắt nói:
- Khổ thân tôi, chồng tôi Ä‘au bụng có má»™t cÆ¡n mà chết, bá» tôi lại má»™t mình, bây giá» tôi biết nhá» cáºy và o đâu ! Hà Cá»u để ý nhìn Kim Liên từ đầu tá»›i chân rồi nghÄ© thầm "Mình vẫn nghe má»i ngưá»i đồn Võ Äại có vợ tuyệt đẹp, bây giá» má»›i thấy. Bây giá» mình cÅ©ng tạm hiểu tại sao Tây Môn Khánh lại cho mình má»™t lúc cả mưá»i lạng bạc". Vương bà kéo Hà Cá»u và o trong. Lúc đó tăng sÄ©, đạo sÄ© đã tạm nghỉ tụng kinh, cá» phướn đã được dá»±ng lên. Hà Cá»u bước và o phòng trong, giở tấm vải phá»§ thi thể ra thì để ý thấy các ngón tay Võ Äại xanh lè, miệng méo Ä‘i và tÃm bầm, còn da mặt thì và ng khè, hai tròng mắt lồi rạ.. Hà Cá»a biết ngay Võ Äại đã trúng độc mà chết. Mấy ngưá»i phu đám ma và o theo để giúp Hà Cá»a, thấy váºy nói:
- Là m sao mà mặt lại có chá»— và ng chá»— tÃm, môi thì bị cắn rách ra, còn miệng thì giá» nà y vẫn ứa máu?
Hà Cá»u át Ä‘i:
- Äừng có nói vá»› vẩn, mấy hôm nay thá»i tiết nóng ná»±c, thi thể biến đổi là chuyện thưá»ng.
Nói xong vá»™i vã bắt tay và o việc tẩm liệm rồi cho nháºp quan. Sau đó dùng thứ Ä‘inh tháºt lá»›n mà đóng nắp quan tà i. Xong việc, Vương bà đem và o Ãt tiá»n, nói là để chia cho mấy ngưá»i phụ việc. Hà Cá»u nháºn tiá»n rồi há»i:
- TÃnh chừng nà o thì đưa đám ?
Vương bà đáp:
- Äại nương đây định là chỉ để linh cữu ở nhà ba ngà y thôi, rồi Ä‘em ra nghÄ©a trang ở ngoại thà nh mà là m lá»… há»a táng.
Äang nói thì Kim Liên và o má»i Hà Cá»u ra ngoà i uống rượu.
Hôm sau Vương bà má»i thêm bốn vị tăng tá»›i tụng kinh. Ngà y thứ ba, từ canh năm má»i việc đã chuẩn bị xong. Äám tang kéo ngoà i thà nh, mấy ngưá»i hà ng xóm cùng má»™t số bạn hà ng cá»§a Võ Äại theo đưa đám. Kim Liên ngồi trong má»™t cá»— kiệu nhá» mà theo linh cữu, suốt dá»c đưá»ng giả vá» kêu gà o thê thảm.
Tá»›i nghÄ©a trang ở ngoại thà nh, quan tà i được đưa ngay và o chá»— há»a thiêu, tro tà n được chôn ngay trong nghÄ©a địa. Má»i việc rất mau lẹ êm thắm vì Tây Môn Khánh đã bá» tiá»n ra lo liệu hết cả. Vá» tá»›i nhà , Kim Liên láºp bà n thá» chồng trên lầu, giữa có bà i vị ghi là "Vong phu Võ Äại lang chi linh" bà n thá» có ngá»n dèn nhá» và Ãt và ng giấy. Nhưng cÅ©ng từ đó, Kim Liên và Tây Môn Khánh không gặp nhau bên Vương bà nữa, mà kéo nhau lên lầu nhà Võ Äại, mặc tình vui thú ngay trước bà n thá» Võ Äại Hai ngưá»i nghiá»…m nhiên sống như vợ chồng. Má»›i đầu Tây Môn Khánh còn ngại hà ng xóm đà m tiếu, nên má»—i lần tá»›i, Ä‘á»u và o nhà Vương bà trước ngồi má»™t lúc rồi má»›i theo cổng sau mà sang bên nhà Kim Liên. Nhưng sau thì nhiá»u khi sang thẳng nhà Kim Liên luôn. Nhiá»u hôm ở lỳ không vá» nhà , chuyện nhà ra sao không cần biết, khiến gia sá»± rối loạn, má»i ngưá»i trong nhà đá»u khó chịu. Thá»i gian qua mau, thắm thoắt Tây Môn Khánh dan dÃu vá»›i Kim Liên đã được hÆ¡n ba tháng. Hôm đó nhằm tiết Äoan Dương, Tây Môn Khánh tá»›i nhà Vương bà . Vương bà vá»™i dá»n trà rượu ra rồi há»i:
- Äại quan nhân từ đâu tá»›i đây? Äã qua thăm nương tá» chưa ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Hôm nay nhân ngà y lễ, tôi cũng mới từ miếu vỠđây. Vương bà nói:
- Hôm nay có Phan bà , thân mẫu cá»§a nương tá» tá»›i đây. Äể tôi chạy qua xem còn ở bên đó không.
Nói xong theo cổng sau mà sang. Kim Liên Ä‘ang ngồi tiếp rượu cho mẹ, thấy Vương bà sang, vá»™i má»i ngồi rồi cưá»i bảo:
- Ma ma sang tháºt đúng lúc, xin dùng chén rượu vá»›i mẹ tôi. Uống rượu và o cho khá»e ngưá»i và trẻ ra.
Vương bà cưá»i:
- Tôi già quá rồi, uống gì và o cÅ©ng không trẻ lại được nữa, chỉ những ngưá»i như nương tá» má»›i cần chăm sóc tuổi trẻ mà thôi Kim Liên cưá»i:
- Thế ngưá»i ta nói "lão bạng sinh châu" thì sao ?
Vương bà nhìn Phan bà rồi nói:
- Äó bà xem, con gái quý cá»§a bà bảo tôi là "lão bạng" đó.
Phan bà cưá»i:
- Nó từ nhá» vẫn có cái táºt lẻo mép đó, bà chấp là m gì.
Vương bà cưá»i bảo:
- Bà có con gái xinh đẹp lanh lợi như thế nà y là có phúc lắm, nay mai thế nà o chẳng lá»t và o gia đình danh giá già u sang.
Phan bà cÅ©ng cưá»i:
- ÄÆ°á»£c váºy thì còn gì bằng, nhưng trăm sá»± cÅ©ng phải nhá» bà cả.
Nói xong rót rượu má»i Vương bà , Kim Liên thì tiếp đồ ăn. Vương bà uống và i chén rượu, rồi sợ Tây Môn Khánh bên đó chá» lâu, bèn đưa mắt cho Kim Liên rồi đứng dáºy cáo từ mà vá». Kim Liên biết là Tây Môn Khánh Ä‘ang chá» bên nhà Vương bà , bèn tiếp cho mẹ ăn mau rồi hối thúc mẹ vá». Sau đó dá»n dá»n nhà cá»a, dá»n tiệc má»›i thịnh soạn, rồi gá»i Tây Môn Khánh theo cổng sau sang. Kim Liên lẳng lÆ¡ má»i và o phòng, rồi mắng yêu:
- Con ngưá»i phụ bạc kia, sao hai hôm nay không thấy lại ? Hay là lại vui vầy vá»›i ngưá»i nà o rồi ? Bá» tôi lạnh lùng vò võ như thế nà y hay sao ?
Tây Môn Khánh cưá»i đáp:
- Chỉ nói báºy, mấy hôm nay nhiá»u việc nên không tá»›i được. Hôm nay nhân tiết Äoan Dương, tá»›i miếu rồi Ä‘i mua Ãt quần áo và đồ trang sức cho nà ng đây.
Nói xong đưa cho Kim Liên má»™t túi lá»›n, Kim Liên mừng lắm, cảm tạ hết lá»i rồi gá»i Nghênh Nhi rót trà má»i Tây Môn Khánh, sau đó má»i Tây Môn Khánh qua bà n tiệc, Tây Môn Khánh nói:
- Thôi, nà ng khá»i phải báºn tâm. Tôi đã đưa tiá»n cho Vương bà rồi, bên đó đã sá»a soạn sẵn cả rồi, định má»i nà ng dùng rượu nhân tiết Äoan Dương. Hồi nãy có ai trong nhà váºy?
Kim Liên đáp:
- Äó là mẹ tôi, hồi nãy tôi cÅ©ng có dá»n tiệc má»i mẹ tôi. Bây giỠđể tôi má»i chà ng.
Nói xong rót rượu, tình tứ nâng lên môi Tây Môn Khánh. Trong khi đó thì Vương bà xách giá» Ä‘i mua đồ ăn vá» là m tiệc cho Tây Môn Khánh và Kim Liên ăn. Lúc đó là đầu tháng Năm, trá»i mưa lá»›n mà lại thình lình. Thưá»ng thưá»ng, trá»i Ä‘ang nắng thì bá»—ng nhiên mây Ä‘en kéo tá»›i mù mịt, rồi giông gió nổi lên, mưa đổ à o ạt Cho nên lúc Vương bà đi thì trá»i đẹp, lúc mua xong đồ ăn thì cuồng phong nổi lên, mưa à o xuống, phải đứng núp và o mái hiên cá»§a má»™t nhà bên đưá»ng. Tuy nhiên gió tạt nên quần áo cÅ©ng ứớt hết. Ãt sau thì mưa bá»›t há»™t, Vương bà ba chân bốn cẳng chạy vá» nhà , Ä‘em đồ ăn xuống bếp rồi sang nhà Kim Liên, thấy hai ngưá»i Ä‘ang chuốc rượu cho nhau vô cùng âu yếm thì cưá»i khanh khách mà bảo:
- Äại quan nhân và nương tỠđã có tiệc rượu bên nà y rồi, váºy mà còn bắt tôi phải lặn lá»™i ướt hết cả thế nà y, Äại quan nhân phải bồi thưá»ng cho tôi má»›i được. Tây Môn Khánh cưá»i:
- Bồi thưá»ng gì mà khôn thế ? Vương bà cÅ©ng cưá»i:
- Chẳng khôn gì cả, nhưng Äại quan nhân phải Ä‘á»n cho tôi má»™t xấp lụa Äại Hải Thanh để tôi may quần áo. Kim Liên bảo:
- Ma ma và o đây uống chén rượu cho khá»i lạnh, chứ cứ đứng đó mà nói hay sao ? Vương bà kéo ghế ngồi ké né má»™t bên, uống và i chén rồi nói:
- Quần áo tôi ướt hết, để tôi vá» thay đã. Nói xong trở vá» nhà , thay quần áo rồi xuống bếp là m món ăn. Tiệc dá»n xong, vô cùng thịnh soạn, bèn má»i Tây Môn Khánh và Kim Liên qua nhà mình dá»± tiệc. Hai ngưá»i nắm tay nhau mà sang, đồ ăn ngon, rượu tốt, cặp già nhân ngãi non vợ chồng nà y say sưa đối ẩm. Trong lúc uống rượu, Tây Môn Khánh chợt nhá»› là trong phòng Kim Liên có treo má»™t cây đà n tỳ bà , bèn bảo:
- Từ lâu tôi nghe nói nà ng có tà i đà n tỳ bà , hôm nay nhân buổi tiệc vui, xin nà ng đánh lên và i khúc cho tôi được thưởng thức tà i nghệ. Kim Liên cưá»i đáp:
- Từ nhá» tôi cÅ©ng đã có há»c chút Ãt, nhưng tà i nghệ còn kém lắm, đánh lên chỉ sợ chà ng cưá»i. Tây Môn Khánh không nói gì, chạy qua nhà Kim Liên lấy cây đà n tỳ bà sang đưa cho Kim Liên, lại bảo nà ng ngồi lên đùi mình mà so giây nắn phÃm. Kim Liên dạo má»™t khúc đà n rồi cúi đầu hát rằng:
Xưa kia lưá»i biếng Ä‘iểm trang,
Bây giá» tóc đã ngả sang mà u chiá»u,
Kim Thoa ngà y trước
Cà i tóc yêu kiá»u
Bây giỠở chốn thanh tiêu xa vá»i
Mở rương cũ
Gá»i Mai Hương
Lấy ra má»™t bá»™ y thưá»ng
Mặc và o y hệt tiên nương khác gì
Nà y Mai Hương
Cuốn cho chị chiếc mà nh Tương
Rồi đốt miệng trầm hương đêm dà i.
Tiếng hát đứt, Tây Môn Khánh hết lá»i khen tặng rồi bảo:
- Tháºt không ngá» nà ng đà n giá»i hát hay như váºy. Tôi thưá»ng len lá»i khắp nÆ¡i, kể cả những ca kỹ để nghe đà n hát, nhưng tất cả Ä‘á»u còn thua nà ng rất xa.
Kim Liên cưá»i:
- Cảm tạ chà ng quá khen, chỉ mong rằng sau nà y đừng quên em mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng cứ nói váºy hoà i là thế nà o ? Ta bao giá» mà quên được nà ng.
Nói xong cúi xuống, tháo chiếc hà i nhá» xÃu cá»§a Kim Liên ra, đổ rượu và o đầy chiếc hà i rồi ká» miệng mà uống.
Kim Liên cưá»i sung sướng, nhưng vá» bảo :
- Ngưá»i ta cứ bảo đôi chân cá»§a em nhá» xinh, nhưng em chẳng thấy xinh chút nà o...
Hai ngưá»i cứ vui vầy bên nhau như váºy, cho tá»›i tối thì Tây Môn Khánh đưa cho Kim Liên Ãt bạc vụn để chi dùng rồi đứng dáºy vá». Kim Liên lưu giữ thế nà o cÅ©ng không được.
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:31 AM.
|

23-09-2008, 06:40 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 8
VUI DUYÊN MỚI
Trong khi đó thì ở nhà , má»i ngưá»i không biết Tây Môn Khánh Ä‘i đâu, muốn tìm cÅ©ng không biết tìm ở đâu. Tiết tẩu nhi biết Äại An là gia nhân thân tÃn cá»§a Tây Môn Khánh, bèn gá»i và o há»i:
- Có biết Äại quan nhân hiện ở đâu không ? Äại An đáp:
- Chắc gia gia Ä‘ang ở ngoà i tiệm, cùng Phó nhị thúc tÃn tÃnh toán tiá»n bạc chứ gì.
Tiết tẩu bèn tá»›i tiệm dược phẩm, thì thấy Tây Môn Khánh Ä‘ang cùng viên quản lý tÃnh tiá»n bèn gáºt gáºt đầu gá»i ra. Tây Môn Khánh vá»™i bước ra, cùng Tiết tẩu tá»›i má»™t nÆ¡i văng vẻ để nói chuyện. Tây Môn Khánh há»i:
- Có chuyện gì không ? Tiết tẩu đáp:
- Tôi muốn nói vá»›i Äại quan nhân vá» chuyện hôn nhân, Äại quan nhân Ä‘ang muốn có má»™t vị tam nương chứ gì ? Tây Môn Khánh há»i:
- Nhưng ngưá»i nà o váºy ? Tiết tẩu đáp:
- Vị nương tá» nà y chắc là Äại quan nhân cÅ©ng biết hoặc đã nghe nói. Äó là vị nương tá» trong gia đình há» Dương ở cá»a Nam. Gia đình có tiá»n lại có cÆ¡ sở là m ăn buôn bán ở Nam Kinh nữa. Nương tỠđó có tá»›i bốn năm chiếc rương toà n và ng bạc châu báu và đồ nữ trang, còn tiá»n mặt thì trong tay hiện nay có trên ngà n lạng. Ngưá»i chồng đã chết ở xa, nương tỠở góa đã hÆ¡n má»™t năm nay rồi, lại không có con cái gì cả, hiện chỉ và o khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu là cùng, mà nhan sắc xinh đẹp, cốt cách phong lưu lắm. Lại còn lanh lợi hoạt bát, giá»i quán xuyến gia đình, có tà i ná»™i trợ nữ công, giá»i chÆ¡i đà n nguyệt. Cô ta vốn há» Mạnh, là con thứ ba trong nhà , gia đình bên mẹ hiện ngụ tại ngõ Xú Thá»§y. Äại quan nhân nghÄ© thế nà o ?
Tây Môn Khánh ngẫm nghÄ© rồi há»i:
- Nếu váºy thì chừng nà o có thể há»™i kiến vá»›i cô ta được ?
Tiết tẩu nói:
- Việc gặp mặt chưa cần thiết, cần phải xem Äại quan nhân có chịu không, rồi lại còn tÃnh toán trước đã. Hiện Mạnh tam nương ở bên nhà chồng, gia đình chồng thì chỉ có má»™t cô chồng là Dương cô nương là đáng kể, lại còn có ngưá»i cáºu là Trương Tứ, Dương cô nương lúc trước có chồng há» Tôn, ngụ tại nhà cá»§a Từ công phÃa bắc huyện đây nà y, nhưng sau chồng chết, ở váºy ba bốn chục năm nay, con cái không có, chỉ nhá» vả đám cháu. Äại quan nhân muốn thà nh việc thì phải tá»›i cầu cạnh bà ta. Bà ta đặc biệt là chỉ thÃch tiá»n tà i mà thôi, chuyện gì cÅ©ng váºy, miá»…n có tiá»n là được. Äại quan nhân trong nhà hiện còn Ãt lụa quý, có thể lấy ra rồi mua thêm Ãt lá»… váºt gì đó, ngà y mai thân tá»›i gặp bà ta, lại cho thêm Ãt lạng bạc thì xong. Nếu bà ta đứng ra lo chuyện nà y thì gia đình bên chồng cá»§a Mạnh tam nương không ai dám đứng ra phản đối cả.
Tây Môn Khánh nghe xong mừng lắm, hẹn rằng ngà y mai nhân tốt ngà y, sẽ mang lá»… váºt tá»›i gặp Dương cô nương. Sau đó hai ngưá»i chia tay, Tây Môn Khánh lại trở và o tiệm để tÃnh tiá»n, gần khuya má»›i vá» nhà .
Sáng hôm sau, Tây Môn Khánh dáºy sá»›m, lấy ra má»™t xấp lụa quý lại mua thêm Ãt lá»… váºt, giao cho Tiết tẩu mang. Tây Môn Khánh cưỡi ngá»±a cháºm chạp mà đi, Tiết tầu và và i gia nhân Ä‘i bá»™ theo sau. Tá»›i nÆ¡i, Tiết tẩu và o trước thưa vá»›i Dương cô nương rằng:
- Có má»™t vị đại tà i chá»§ ở gần đây muốn tá»›i kết thân. Tôi nói rằng trong gia đình há» Dương nà y thì có co nãi nãi là toà n quyá»n quyết định, nên mạo muá»™i dẫn vị đại tà i chá»§ tá»›i đây yết kiến cô nãi nãi. Hiện vị đó còn Ä‘ang đứng hầu ở ngoà i. Dưong bà xuýt xoa:
- Ãi dà , váºy sao không nói trước ? Xin má»i và o Ä‘i.
Äoạn quay lại bảo các a hoà n sá»a soạn trà nức. Tiết tẩu kÃnh cẩn bà y các lá»… váºt lên bà n rồi lui ra gá»i Tây Môn Khánh và o. Tây Môn Khánh mặc cá»±c sang, bước và o sụp lạy bốn ạy, Dương bà không biết là m sao, chỉ vá»™i và ng trả lá»…, nhưng Tây Môn Khánh không chịu, nhất định bắt Dương bà phải ngồi nháºn lạy.
Dương bà không từ chối dược, phải nháºn hai lạy rồi phân chá»§ khách má»i ngồi, rồi há»i:
- Chẳng hay Äại quan nhân phương danh quý tÃnh là gì ? Tiết tẩu đứng bên đỡ lá»i:
- Dạ thưa đây là Tây Môn đại quan nhân, cá»± phú nhất nhì trong huyện mình đó, Äại quan nhân có mở tiệm dược phẩm lá»›n nhất huyện, trong nhà tiá»n muôn bạc vạn, nhưng hiện chưa có ngưá»i quán xuyến gia đình, nên hôm mạo muá»™i tá»›i đây yết kiến cô nãi nãi để xin được kết thân. Dương bà vui vẻ nói:
- Nếu quả quan nhân đây có lòng Ä‘oái hoà i tá»›i cháu dâu tôi thì xin cứ tá»›i nói chuyện, việc gì phải uổng tiá»n mua lá»… váºt tốn kém như thế nà y ? Khiến cho già nà y từ chối thì hóa ra phụ lòng mà nháºn thì lại hổ thẹn. Tây Môn Khánh chưa gì đã gá»i Dương bà bằng cô:
- Dạ thưa, cô nương là bá» trên, dù tá»›i đây không có chuyện gì cÅ©ng phải có lá»… váºt để tá» lòng hiếu kÃnh huống gì là ... Nói tá»›i đây thì cưá»i mà bá» lá»§ng. Dương bà bèn đứng dáºy vái tạ hai vái rồi sai a hoà n cất lá»… váºt Ä‘i, sau đó má»i Tây Môn Khánh uống trà . Sau má»™t tuần trà , Dương bà nói:
- Chẳng giấu gì Äại quan nhân, cháu trai tôi lúc sinh thá»i cÅ©ng có chút Ãt tiá»n cá»§a, nhưng chết Ä‘i tiá»n cá»§a và o cả tay cháu dâu tôi. Chẳng biết cá»§a cải nó có bao nhiêu nhưng bạc mặt thì cÅ©ng trên ngà n lạng.
Quan nhân cho là già u hay nghèo thì tôi không biết, tôi chỉ sá»± tháºt mà nói, miá»…n sao quan nhân thá»±c lòng Ä‘oái tưởng tá»›i nó là được. Tôi thì cÅ©ng chẳng đòi há»i gì, đến ngay cả cá»— quan tà i tôi cÅ©ng không xin quan nhân đâu. Tuy nhiên tôi cÅ©ng không hoà n toà n quyết định được việc nà y, để tôi nói qua vá»›i cáºu cá»§a nó là Trương Tứ xem sao đã.
Tây Môn Khánh cưá»i thưa:
- Xin lão cô nương yên lòng, chuyện già u nghèo mà kể là m gì, chỉ xin cô nương đứng ra tác thà nh cho là quý rồi. Còn bổn pháºn là con là cháu phải Ä‘á»n Æ¡n xứng đáng thì đó là chuyện tất nhiên. Äoạn quay lại bảo gia nhân đưa má»™t cái há»™p, mở ra trong đó có sáu đỉnh bạc tuyết hoa sáng ngá»i, để lên bà n rồi nói:
- Chá»— nà y tuy chẳng đáng gì nhưng xin đưa trước để lão cô nương dùng và o việc trà nước, chừng nà o xong việc thì tiểu nhân nà y xin Ä‘á»n Æ¡n xứng đáng.
Dương bà mắt sâng lên cưá»i tÃt mà bảo:
- Quan nhân xỠthế nà y quả là là m già khó nghĩ quá, việc chưa tới đâu cả, mà ... mà ...
Tiết tẩu đứng bên đỡ lá»i:
- Xin cô nãi nãi đừng quá báºn tâm như váºy, Äại quan nhân chúng tôi đây không bao giỠđể ý tá»›i chuyện tiá»n tà i, mà chỉ má»™t lòng muốn xin được kết thân mà thôi, xin cứ nháºn cho Äại quan nhân chúng tôi được vui. ChÃnh vì Äại quan nhân chúng tôi đây là ngưá»i hà o phóng nên các tướng công Tri phá»§ Tri huyện lai vãng là thưá»ng lắm.
Äôi bên trò chuyện như pháo ran. Sau má»™t tuần trà nữa thì Tây Môn Khánh đứng dáºy cáo từ, Dương bà lưu giữ thế nà o cÅ©ng không được. Tiết tẩu nói:
- Hôm nay được may mắn diện kiến bà cô, để mai mốt thì xin cho Äại quan nhân chúng tôi được diện kiến Äại nương.
Dương bà cưá»i:
- Chuyện đó thì lúc nà o chả được. Già tin rằng nó cÅ©ng mừng lắm, vì được má»™t ngưá»i như Äại quan nhân đây để mắt tá»›i mà còn không chịu thì chịu ai bây giá» ?
Tây Môn Khánh vái chà o rồi lui ra. Dương bà nói:
- Hôm nay quả là già không hỠđược biết Äại quan nhân quang lâm tá»›i đây nên việc đón tiếp không được chuẩn bị trước, váºy có gì sÆ¡ sót thì xin dà nh chữ đại xá cho già nhá». Nói xong theo ra đưa tiá»…n, nhưng Tây Môn Khánh ngăn lại. Ra tá»›i cổng. Tiết tẩu nói:
- Äại quan nhân thấy không ? Tôi nói có sai đâu. Bây giá» Äại quan nhân cứ vá» trước Ä‘i, tôi còn ở lại đây bà n tÃnh cho rõ rà ng, rồi ngà y mai mình tá»›i xem mặt Tam nương. Tây Môn Khánh lấy má»™t lạng bạc ra tặng Tiết tẩu rồi lên ngá»±a vá» nhà . Tiết tẩu ở lại nói chuyện vá»›i Dương bà tá»›i tối hôm đó má»›i vá». Sáng hôm sau, Tây Môn Khánh mÅ© áo cá»±c kỳ sang trá»ng, cưỡi bạch mã mà tá»›i cá»a Nam, có Tiết tẩu và hai gia nhân là Äại An và Bình An cưỡi lừa theo hầu. Tá»›i nhà há» Dương, Tây Môn Khánh nhìn kỹ má»›i thấy nhà cá»a đồ sá»™ nguy nga. Tiết tẩu má»i Tây Môn Khánh xuống ngá»±a Ä‘i bá»™ và o. Hai bên đưá»ng từ cổng và o là những hà ng trúc xanh biếc, giữa sân rá»™ng là má»™t hòn giả sÆ¡n đồ sá»™ và các loại cây cảnh quý giá. Lên tá»›i phòng khách, Tiết tẩu vén mà nh, má»i Tây Môn Khánh và o ngồi. Trong phòng trần thiết rất huy hoà ng, đồ đạc toà n loại quý. Tiết tẩu và o trong rồi trở ra ghé tai Tây Môn Khánh nói nhá»:
- Ngưá»i ta còn trang Ä‘iểm Äại quan nhân chịu khó ngồi chá» má»™t chút. Gia nhân nhà há» Dương Ä‘em trà ra, Tây Môn Khánh vừa uống trà vừa nghe Tiết tẩu nói:
- Äại quan nhân không biết, nương tá» nà y giá»i giang lắm, má»™t tay quán xuyến việc nhà đâu ra đấy, lại có riêng má»™t nam gia nhân và hai a hoà n, a hoà n lá»›n năm nay chừng mưá»i lăm tuổi, tên là Lan Hương, a hoà n nhá» tên là Tiểu Loan, má»›i mưá»i hai tuổi, tất cả sẽ theo nương tá» vá» nhà mình sau nà y đó. Tôi cố gắng lo cho xong vụ nà y để rồi cÅ©ng có Ãt tiá»n là m nhà mà ở chứ. Tây Môn Khánh bảo:
- Chuyện đo có gì phải gấp. Tiết tẩu nói:
- Năm ngoái Äại quan nhân hứa cho tôi Ãt xấp vải để thưởng công tôi Ä‘i mua dược phẩm, váºy mà cÅ©ng chẳng thấy cho, bây giá» lại định không thưởng gì cho tôi trong vụ nà y sao ?
Äang nói chuyện thì má»™t a hoà n chạy ra gá»i Tiết tẩu. Lát sau nghe tiếng chân bước nhẹ, rồi mùi lan xạ phảng phất đâu đây, Tiết tẩu vén rèm lên. Mạnh tam nương yểu Ä‘iệu bước ra. Tây Môn Khánh ngẩn ngưá»i ra mà nhìn. Nà ng quả đẹp tuyệt trần, khổ ngưá»i thon nhá», dáng Ä‘i tha thướt, mặt hoa da phấn, sóng mắt phượng long lanh, tháºt là muôn phần diá»…m lệ. Nhìn những bước chân Ä‘i, gấu quần lá»™ ra đôi hà i nhá» xÃu tháºt dá»… thương. Tây Môn Khánh má»›i nhìn qua đã tháºp phần đắc ý. Tam nương bước tá»›i thi lá»… rồi ngồi xuống. Tây Môn Khánh đáp lá»… xong cứ ngồi ngây ra mà ngắm, Tam nương hÆ¡i cúi đầu e thẹn. Tây Môn Khánh mở lá»i:
- Thưa nương tá», tôi chẳng may chÃnh thất không còn, muốn được nương tá» rá»§ lòng thương vá» giúp tôi quán xuyến gia đình, chẳng hay tôn ý thế nà o?
Tam nương liếc nhìn, thấy Tây Môn Khánh diện mạo thanh tú, quả là trang phong nhã hà o hoa, trong lòng tháºp phần ưng ý, bèn quay sang há»i Tiết tẩu:
- Quan nhân đây năm nay niên ká»· bao nhiêu ? Äại nương ở nhà quy tiên đã được bao lâu rồi ?
Tiết tẩu chưa kịp đáp thì Tây Môn Khánh đã nói:
- Dạ thưa, tiểu nhân đây năm nay hai mươi tám, tiện ná»™i khuất núi cÅ©ng đã hÆ¡n má»™t năm rồi. Tiện đây cÅ©ng xin mạo muá»™i há»i thanh xuân nương tá» là bao ?
Tam nương đáp nhá»:
- Năm nay tôi đã ba mươi.
Tây Môn Khánh nói:
- Như váºy tức là hÆ¡n tôi hai tuổi.
Tiết tẩu vội nói:
- Äại quan nhân không nghe ngưá»i ta nói "gái hÆ¡n hai trai hÆ¡n má»™t" hay sao ? Vợ hÆ¡n chồng hai tuổi là m ăn má»›i khá. A hoà n Ä‘em thứ trà ngon ra. Tam nương tá»± tay nâng má»™t chén lên má»i Tây Môn Khánh, rồi chúc câu vạn phúc. Trong khi Tam nương đứng lên má»i trà thì gấu quần lá»™ ra đôi hà i nhá» xÃu, không quá ba tấc.
Tiết tẩu ngầm chỉ cho Tây Môn Khánh thấy, Tây Môn Khánh gáºt đầu mỉm cưá»i hà i lòng lắm, rồi vá»™i đỡ lấy chén trà mà nói lá»i cảm tạ. Tam nương lại cầm chén trà thứ nhì má»i Tiết tẩu, rồi ngồi xuống uống trà tiếp chuyện. Tây Môn Khánh gá»i Äại An đưa lên hai xấp gấm, má»™t đôi thoa ngá»c, sáu chiếc nhẫn và ng, tất cả để trên má»™t chiếc mâm son, đặt lên bà n. Tiết tẩu nhắc Tam nương thâu nháºn và cảm tạ, rồi há»i Tây Môn Khánh:
- Äại quan nhân định là m lá»… và o ngà y nà o để tôi còn chuẩn bị. Tây Môn Khánh đáp:
- Nếu được nương tỠđây rá»§ lòng chấp thuáºn thì ngà y hai mươi bốn tháng nà y là m lá»… há»i, rồi mồng hai tháng sau xin là m lá»… cưới.
Tam nương cúi đầu nói:
- Nếu váºy thì để tôi sai ngưá»i lên thưa vá»›i cô nương tôi. Tiết tẩu vá»™i nói:
- Hôm qua Äại quan nhân chúng tôi đã tá»›i gặp cô nãi nãi thưa chuyện xong xuôi cả rồi. Tam nương ngẩng lên há»i:
- Cô nương tôi nói sao ? Tiết tẩu cưá»i đáp:
- Cô nãi nãi nghe Äại quan nhân tôi thưa chuyện xong thì vui mừng lắm, bảo là nương tá» không bằng lòng đại quân nhân chúng tôi thì còn bằng lòng ai được nữa. Tam nương nói:
- Nếu váºy tức là cô nương tôi bằng lòng rồi, như váºy cà n tốt.
Ba ngưá»i nói và i câu chuyện nữa rồi Tây Môn Khánh đứng dáºy cáo từ. Tiết tẩu đưa Tây Môn Khánh ra tá»›i cổng rồi há»i:
- Thấy mặt rồi đó, Äại quan nhân thấy thế nà o ? Tây Môn Khánh gáºt đầu rồi cưá»i bảo:
- Tháºt nhá»c công tẩu tẩu quá. Tiết tẩu bảo:
- Bây giá» thì Äại quan nhân cứ vá» trước Ä‘i, tôi còn ở lại bà n tÃnh cho xong đã. Tây Môn Khánh gáºt đầu, lên ngá»±a dẫn gia nhân vá».
Tiết tẩu trở và o và nói với Tam nương:
- Thế nà o ? Nương tá» có hà i lòng Äại quan nhân chúng tôi không ?
Tam nương há»i:
- Nhưng không biết trong nhà hiện thá»i có thê thiếp gì không ?
Tiết tẩu cưá»i:
- Có hay không thì cÅ©ng chẳng thà nh vấn Ä‘á», ăn thua là ở Äại quan nhân mà thôi. ÄÆ°á»£c ngưá»i chồng già u có như váºy là quý rồi. Không phải tôi nói khoe, nhưng quả là Äại quan nhân chúng tôi già u nhất nhì huyện Thanh Hà nà y đó. Lại toà n chÆ¡i Tri phá»§, Tri huyện, má»›i đây lại thông gia vá»›i quan ÄỠđốc chỉ huy Tháºp bát vạn cấm quân ở Äông Kinh. Danh giá thế thần như váºy thì huyện nà y còn ai bằng nữa. Tam nương gá»i a hoà n dá»n cÆ¡m rượu ra đãi Tiết tẩu. Äang ăn gia nhân cá»§a Dương bà đem má»™t quả đồ ăn và bánh trái tá»›i mà thưa:
Nãi nãi sai tôi tá»›i biếu Äại nương, lại há»i rằng chuyện hôn nhân, Äại nương đã quyết định chưa ?
Tam nương bảo:
- VỠthưa là ta cám ơn cô nãi nãi, lại thưa rằng chuyện đó ta cũng đã quyết định xong rồi.
Tiết tẩu nhắc:
- Xin cho cô nãi nãi biết rõ ngà y giỠđi.
Tam nương thưởng cho gia nhân mấy quan tiá»n rồi bảo:
- Nhá»› thưa thêm là ngà y hai mươi bốn tháng nà y thì là m lá»… há»i, rồi mồng hai tháng sau là m lá»… cưới.
Gia nhân vâng lá»i cáo lui. Tiết tẩu nói:
- Cô nãi nãi bên đó cho những gì váºy ? Xin bá»›t cho tôi chút đỉnh, gói vá» cho đám trẻ nó mừng.
Tam nương sai a hoà n gói cho Tiết tẩu Ãt bánh trái. Ä‚n xong, Tiết tẩu cáo từ mà vá».
Nói vá» ngưá»i cáºu cá»§a Tam nương là Trương Tứ, chỉ muốn gả bán Tam nương cách nà o để chiếm được cá»§a cải, nay nghe tin Tây Môn Khánh tá»›i cầu hôn thì vừa lo sợ vừa tức giáºn, suy Ä‘i tÃnh lại, chỉ có cách phá đám là tốt hÆ¡n cả, bèn tá»›i bảo Tam nương:
- Äừng nên thuáºn là m vợ Tây Môn Khánh, mà nên nghe ta vá» là m kế thất cá»§a Thượng Cá» nhân, con trai Thượng Äại gia là hÆ¡n. Ngưá»i ta là con nhà thi lá»…, lại có tà i sản ruá»™ng nương đâu có thua gì Tây Môn Khánh. Còn Tây Môn Khánh ở nhà đã có chÃnh thất là con gái cá»§a Ngô Thiên Há»™, ai cÅ©ng biết. Vá» là m vợ cá»§a Tây Môn Khánh thì chỉ là m bé mà thôi. Hiện trong nhà Tây Môn Khánh lại còn mấy ngưá»i vợ bé nữa, như váºy thì cháu là vợ bé thứ mấy ? Như váºy thì còn ra cái gì nữa ?
Tam nương nghe xong thì biết là Trương Tứ định phá cuộc hôn nhân nà y, bèn nói:
- Nếu quả ngưá»i ta đã có chÃnh thất thì cháu bằng lòng là m em. Vả lại dù có năm thê bảy thiếp Ä‘i nữa thì cÅ©ng ăn thua ở ngưá»i chồng, chồng yêu quý mình thì chẳng có gì đáng ngại. Xin đừng lo gì cho cháu cả. Trương Tứ bảo:
- Không phải chỉ có chuyện vợ lá»›n vợ bé mà thôi đâu. Tây Môn Khánh còn là con ngưá»i có má»›i ná»›i cÅ©, hà nh động không tình nghÄ©a gì cả. Lúc nà o chán thê chán thiếp thì gá»i ngưá»i mai mối tá»›i để bán cho ngưá»i khác. Cháu liệu có chịu nổi cảnh đó không ? Tam nương lắc đầu:
- Cữu cữu à , ngưá»i đà n ông dù có tà n nhẫn thế nà o thì cÅ©ng không bao giá» phụ rẫy được ngưá»i vợ cần mẫn đảm Ä‘ang. Vá» bên đó, cháu sẽ quán xuyến việc nhà , trổ tà i tháo vát để ngưá»i chồng phải quý nể cháu. Trương Tứ lại nói:
- Ta lại còn biết là Tây Môn Khánh còn đứa con gái mưá»i bốn tuổi, cái cảnh dì ghẻ con chồng nó phiá»n phức lắm đấy. Tam nương nói:
- Có ngại gì Ä‘iá»u ấy, ăn thua ở mình, ăn ở sao cho lá»›n ra lá»›n, nhá» ra nhá», mình lại thương yêu nó thì có gì đáng ngại đâu. Như váºy thì chồng cÅ©ng vui lòng mà con chồng đối vá»›i mình cÅ©ng phải hiếu thuáºn.
Äừng nói là có má»™t đứa con chồng, dù có tá»›i mưá»i đứa con chồng, cháu cÅ©ng không quan tâm.
Trương Tứ lại nói:
- Nhưng còn chuyện nà y, Tây Môn Khánh là ngưá»i háo sắc, tÃnh tình không đứng đắn, thưá»ng lai vãng ăn nằm vá»›i những bá»n liá»…u ngõ hoa tưá»ng, ai cÅ©ng biết, cháu vá» là m vợ nó rồi không biết ra sao.
Tam nương nói:
- Cái đó thì không há» gì. Ngưá»i ta còn trong tuổi thanh niên, có theo bạn bè chÆ¡i bá»i đây đó thì cÅ©ng là chuyện thưá»ng tình, có gì mà phải lo. Vả lại chuyện nhân duyên là số pháºn tiá»n định, xin cữu cữu khá»i nhá»c lòng để ý.
Trương Tứ không còn cách gì thuyết phục Tam nương, nói câu nà o cÅ©ng bị Ä‘uối lý, bèn hầm hầm ra vá», vừa buồn vừa thẹn. Vá» tá»›i nhà , Trương Tứ bà n tÃnh vá»›i vợ, sau cùng hai vợ chồng đồng ý là nhỠđứa cháu tên là Dương Tông Bảo tìm cách Ä‘oạt mấy rương và ng bạc cá»§a Tam nương.
Ngà y mai hai mươi bốn tháng đó, lá»… há»i diá»…n ra. Sau đó thì Trương Tứ tá»›i gặp Tam nương mà bảo:
- Chồng trước cá»§a cháu là Dương Tông TÃch, em chồng cá»§a cháu là Dương Tông Bảo, Ä‘á»u là cháu cá»§a ta. Chẳng may thằng anh mất Ä‘i, bao nhiêu tiá»n bạc nó dà nh dụm là m ăn bây giá» má»™t mình cháu giữ.
Thằng em bây giá» là do ta nuôi nấng. Nó còn nhá» dại, nó lại là em cùng mẹ vá»›i chồng trước cá»§a cháu. Bây giá» cháu bước Ä‘i bước nữa, chẳng lẽ cháu không để lại cho nó phần nà o hay sao ? Bây giá» thì cháu phải mở các rương cá»§a cải ra, ta đã má»i nhiá»u ngưá»i tá»›i đây chứng kiến.
Tam nương nghe váºy thì khóc mà nói:
- Cữu cữu và các vị nghÄ© coi, lúc trước chồng cháu mất Ä‘i, cháu đã mang tiếng là mưu sát chồng để Ä‘oạt cá»§a cải, bây giỠđầu còn xanh tuổi còn trẻ, cháu phải bước Ä‘i bước nữa, thì lại bị nghi là đem theo cá»§a cải Ä‘i. Tháºt ra thì cá»§a cải có gì ? Có được Ãt lạng bạc thì vẫn cất trong phòng, cháu ra Ä‘i quả không mang theo chút gì cả, nhất nhất Ä‘á»u để lại cho em chồng cháu. Còn Ãt trăm lạng ngưá»i ta còn nợ thì cháu cÅ©ng xin giao lại cả cho cữu cữu. Như váºy thì còn tiá»n bạc cá»§a cải ở đâu nữa ? Trương Tứ bảo:
- Trước mặt má»i ngưá»i đây cháu nói là không có tiá»n bạc cá»§a cải gì, váºy cháu cứ mở các rương ra xem có hay không. Nếu có thì cháu cứ việc mang Ä‘i, ta cÅ©ng không nói gì đâu. Tam nương nói:
- Cháu đã nói không có là không bạc, việc gì phải mở ra. Äang lúc má»i ngưá»i ồn à o thì Dương bà từ trong bước ra. Má»i ngưá»i im lặng. Dương bà , má»i má»i ngưá»i ngồi, gá»i gia nhân Ä‘em trà ra rồi nói:
- Thưa vá»›i các vị đây Ä‘á»u là hà ng xóm láng giá»ng cá»§a chúng tôi, hẳn Ä‘á»u biết tôi là cô chồng cá»§a nó.
Chồng nó dù chết rồi cÅ©ng vẫn là cháu cá»§a tôi, cháu tôi nó có để lại tiá»n bạc cá»§a cải hay không thì các vị cÅ©ng không cần nên biết là m gì. Tôi không hiểu tại sao Trương Tứ cữu lại muốn ngăn trở việc hôn nhân nà y, ngăn trở để là m gì. Äám hà ng xóm Ä‘á»u bảo:
- Là bà nói có lý. Dương bà nói tiếp:
- Hay là những tiá»n bạc cá»§a cải đó là do bên ngoại cá»§a nó Ä‘em đến ? Nếu không phải váºy thì không cần biết. Tôi cÅ©ng xin nói là con cháu dâu tôi đây là ngưá»i có nhân có nghÄ©a, ôn nhu hòa thuáºn, không có biết tÃnh toán lợi hại như ai đâu.
Trương Tứ lưá»m Dương bà rồi bảo:
- Phải, nó không biết tÃnh toán nhưng đã có ngưá»i khác tÃnh toán cho nó. Dương bà bị chạm ná»c thì giáºn lắm, mặt mÅ©i đỠrần lên, chỉ Trương Tứ mà mắng:
- Trương Tứ, ngươi không được ăn nói há»—n xược hà m hồ. Ta tuy không phải là được hưởng hương há»a cá»§a nhà há» Dương nhưng ngươi thì phải nhá» gia đình há» Dương mà sống. Trương Tứ cÅ©ng giáºn nói:
- Tôi tuy không phải há» Dương, nhưng cả hai đứa cháu tôi Ä‘á»u do chÃnh chị ruá»™t tôi mang nặng đẻ Ä‘au và đÃch thân nuôi dưỡng. Còn mụ thì tuy là há» Dương mà không biết giữ gìn cá»§a cho há» Dương, lại Ä‘em dâng cho ngưá»i ngoà i, không biết xấu hổ hay sao ?
Dương bà nổi giáºn đùng đùng mắng:
- Äồ vô liêm sỉ kia, cháu dâu tao đầu còn xanh tuổi còn trẻ, sao ngươi lại muốn giữ nó ở nhà là m gì ?
Có phải ngươi định loạn luân để nghÄ© chuyện báºy bạ rồi Ä‘oạt tà i sản cá»§a nó không ?
Trương Tứ quát:
- Câm mồm Ä‘i, đừng có vu oan giá há»a, ta già rồi, chỉ nghÄ© đến tương lai cháu ta là Dương Tông Bảo mà thôi, nay mai nó lá»›n cần phải có tiá»n bạc lo cho nó, đâu như mụ, cháu ruá»™t không thương, lại Ä‘i thương ngưá»i ngoà i.
Dương bà nhảy lên Ä‘á»ng đảnh mà xỉa xói:
- Thằng già hỠTrương kia, chuyện là chuyện gia đình tao, ngươi đừng có can thiệp, ngươi ăn không nói có thì lúc chết xuống âm ty địa ngục, quỷ sứ nó xé xác ngươi ra.
Trương Tứ cũng không vừa:
- Con mụ già kia, ngươi lúc trẻ thì dâm đãng, lúc già lại tham lam, thảo nà o trá»i Pháºt trừng phạt, ngươi không có được má»™t mụn con, tháºt là cái đồ tuyệt dòng tuyệt giống. Hay hay dở thì nó lòi ra đấy.
Tình hình mỗi lúc một gay go thêm, đám hà ng xóm phải xúm lại khuyên giải:
- Lão cữu à , thôi nhưá»ng lão cô đây và i câu cho êm chuyện Ä‘i. Trong khi đó, Tiết tẩu dẫn và i gia nhân cá»§a Tây Môn Khánh sang để dá»n đồ đạc giùm Tam nương vá» trước, thấy váºy bèn hối thúc gia nhân lẹ chân lẹ tay dá»n hết rương hòm đồ đạc cá»§a Tam nương vá».
Trương Tứ thấy váºy giáºn quá, mắt mở trừng trừng mà không nói được lá»i nà o. Äám hà ng xóm khuyên giải thêm Ãt lá»i rồi giải tán.
Tá»›i ngà y mồng hai tháng Sáu, Tây Môn Khánh cưỡi ngá»±a, dẫn theo má»™t cá»— kiệu lá»›n sang rước Tam nương vá». Em chồng Tam nương là Dương Tông Bảo, năm đó má»›i khoảng mưá»i tuổi cÅ©ng cưỡi ngá»±a tiá»…n chân chị dâu tái giá. Tây Môn Khánh mến lắm, tặng cho lụa và bạc. Các a hoà n lan Hương, Tiểu Loan và mấy gia nhân thân tÃn cá»§a Tam nương cÅ©ng hà nh lý Ä‘i theo chá»§. Hôm sau Dương bà dẫn hai ngưá»i chị cá»§a Tam nương sang nhà Tây Môn Khánh, hai ngưá»i chị đó là Mạnh đại tẩu và Mạnh nhị tẩu, Tây Môn Khánh tạ Æ n cho Dương bà bảy chục lạng bạc, hai xấp lụa quý. Tam nương được ở riêng tại ba gian nhà ở phÃa tây, và trở thà nh vợ thứ ba cá»§a Tây Môn Khánh, được đặt hiệu là Ngá»c Lâu. Từ đó lá»›n bé trong nhà đá»u gá»i là Tam nương. Tây Môn Khánh cưới được Tam nương vá» thì ngà y đêm quấn quÃt không rá»i, ái ân đằm thắm không sao kể xiết...
|

23-09-2008, 06:43 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 9
TAI VÃCH MẠCH RỪNG
Tây Môn Khánh từ khi có Mạnh Ngá»c Lâu thì say mê lắm, tối ngà y quanh quẩn ở nhà , hai ngưá»i gắn bó chẳng rá»i. Äến ngà y mưá»i hai tháng đó thì bên quan ÄỠđốc ở Äông Kinh cho ngưá»i tá»›i báo tin là sẽ là m đám cưới để rước con gái Tây Môn Khánh. Do đó Tây Môn Khánh, phần vì mê mệt Ngá»c Lâu, phần thì báºn rá»™n chuẩn bị đám cưới cá»§a con gái, nên liá»n trong mấy tháng không tá»›i được nhà Kim Liên, khiến Kim Liên má»i mòn chỠđợi, suốt ngà y chỉ đứng ngoà i cá»a mà mong ngóng. Lại nhá» Vương bà tá»›i nhà Tây Môn Khánh dò há»i. Äám gia nhân gác cổng nhà Tây Môn Khánh thấy Vương bà tá»›i, biết là do Phan Kim Liên nhá» tá»›i, lại nhân khi Tây Môn Khánh có vợ má»›i đẹp già u, bèn tìm cách xua Ä‘uổi. Kim Liên thấy Vương bà trở vá» không kết quả lại sai con ghẻ là Nghênh Nhi Ä‘i lang thang ngoà i đưá»ng, hoặc tá»›i những nÆ¡i Tây Môn Khánh thưá»ng lai vãng để tìm kiếm. Nhưng Ä‘i khắp nÆ¡i cÅ©ng không thấy, lại không dám tá»›i nhà Tây Môn Khánh, đà nh phải quay vá», để rồi bị Kim Liên chá»i mắng hết lá»i, sau đó thì bị quỳ gối và nhịn đói...
Lúc đó thá»i tiết nóng ná»±c, hà ng ngà y Kim Liên Ä‘á»u sai Nghênh Nhi xách nước hầu hạ tắm cho mình, tắm xong thì cho chuẩn bị rượu thịt, rồi mặc má»™t cái áo lụa má»ng manh, ngồi ngóng ra đưá»ng, chá» Tây Môn Khánh. Chá» mãi không thấy thì chá»i rá»§a Tây Môn Khánh là loại phụ bạc, vô tình vô nghÄ©a, rồi lại lẩn thẩn lấy bà i ra bói toán, đến khi chán chưá»ng mệt má»i thì lăn ra giưá»ng mà ngá»§. Má»™t hôm trong giấc ngá»§ cháºp chá»n Kim Liên nằm mÆ¡ thấy Tây Môn Khánh cưới ngưá»i vợ tháºt đẹp tháºt già u, rồi đánh Ä‘uổi mình. Äang lúc kêu khóc thì chợt tỉnh dáºy, trong lòng vừa lo sợ vừa buồn giáºn. Nghênh Nhi thấy Kim Liên đã thức bèn bước tá»›i há»i:
- Nước đã có sẵn rồi, dì có tắm bây giá» hay không để tôi sá»a soạn ?
Kim Liên há»i qua chuyện khác:
- Mấy cái bánh giò nà y đã luá»™c chÃn chưa ? Äem ra đây tao coi Nghênh Nhi vá»™i chạy xuống bếp Ä‘em mâm bánh lên, Kim Liên đếm từng cái rồi há»i:
- Ba chục cái cả thảy, sao bây giá» chỉ còn hai mươi chÃn cái ?
Nghênh Nhi đáp:
- Quả tình tôi cũng không biết có bao nhiêu cái, có thể dì đếm lầm chăng ? Kim Liên đếm lại lần nữa rồi bảo:
- Tao đếm lần hai rồi, ba chục cái ban nãy là để đợi gia gia đến ăn, sao mà y dám ăn vụng mất má»™t cái rồi bây giá» còn chối ? Con khốn nạn kia, mà y chỉ giá»i ăn hại thôi, rồi mà y biết tay tao.
Nói xong sấn tá»›i lá»™t quần áo Nghênh Nhi ra, rồi lấy roi mâ quất túi bụi mấy chục roi liá»n, vừa đánh vừa nói:
- Mà y ăn vụng mà không chịu nháºn thì bà đánh mà y trăm roi cho mà y chết.
Nghênh Nhi hoảng quá, chắp tay van lạy rồi nói:
- Dì ơi, xin ngừng tay, tôi đói quá lỡ ăn mất một cái, xin dì tha cho.
Kim Liên cưá»i gằn.
- Tao biết ngay mà , không mà y thì còn ai và o đây, tháºt la thân lừa ưa nặng, nhưng tao há»i mà y, mà y ăn vụng, sao lại dám bảo là tao đếm lá»™n ? Má»›i nứt mắt ranh mà đã ăn không nó có. Con khốn nạn, tao đánh cho mà y phải bá» nhà nà y mà đi hoặc mà y chết thì thôi. - Nói xong lại nghiến răng mà đánh, Nghênh Nhi kêu khóc ầm ỹ. Lúc Kim Liên đánh đã má»i tay thì thân thể Nghênh Nhi đã chá»— tÃm chá»— xanh rướm máu, lúc đó Kim Liên má»›i chịu ngừng tay, cho Nghênh Nhi được mặc quần áo rồi bắt ngồi quạt cho mình. Lát sau, Kim Liên và o trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy rồi ra đứng ở trong rèm ngóng đợi Tây Môn Khánh. Chợt thấy Äại An vai Ä‘eo má»™t cái túi lá»›n, cưỡi ngá»±a Ä‘i qua. Kim Liên vá»™i gá»i lại há»i:
- Có việc gì mà đi ngang đây váºy ?
Äại An lúc trước vẫn thưá»ng theo Tây Môn Khánh tá»›i nhà Kim Liên, lại thưá»ng được Kim Liên cho tiá»n, nên nghe gá»i, bèn xuống ngá»±a bước lại đáp:
- Gia gia tôi sai tôi Ä‘i biếu Ãt quà cho ngưá»i ta.
Kim Liên má»i Äại An và o nhà rồi há»i:
- Ở nhà có chuyện gì không mà suốt mấy tháng nay ta không thấy mặt gia gia ngươi đâu cả. Hay là đã có bà cô nà o khác rồi ? Äại An đáp:
- Gia gia tôi có bà nà o cô nà o đâu, chẳng qua là trong nhà nhiá»u chuyện báºn rá»™n quá nên không rảnh mà tá»›i thăm nương tỠđược thôi.
Kim Liên nói:
- Dù là nhà có việc báºn thì cÅ©ng phải cho ngưá»i tá»›i báo tin cho ta biết chứ, sao lại mất mặt mất mÅ©i mà lại bặt vô âm tÃn luôn như váºy ? Ta tháºt không được yên lòng chút nà o. Äại An không biết trả lá»i sao đà nh im lặng.
Kim Liên lại há»i:
- Mà ở nhà chuyện gì báºn rá»™n quá váºy ? Ngươi nói ta nghe. Äại An chỉ cưá»i hì hì mà không đáp. Kim Liên nghi ngá» lắm, há»i dồn:
- Chuyện gì váºy ? Sao ngươi không chịu nói ?
Äại An cưá»i đáp:
- Thì cÅ©ng là chuyện báºn rá»™n trong nhà , nương tá» xoi mói là m gì ?
Kim Liên bảo:
- Nà y, ta nói tháºt, ngưá»i không nói thì ta sẽ oán ngươi suốt Ä‘á»i đó.
Äại An ngần ngại:
- Nhưng nếu tôi nói cho nương tỠnghe thì nương tỠkhông được cho gia gia tôi biết mới được.
Kim Liên bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, ta quyết chẳng nói đâu.
Äại An bèn Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện Tây Môn Khánh cưới Mạnh tam nương, kể cho Kim Liên nghe. Khi Äại An kể xong thì nước mắt Kim Liên đã dầm dá» từ bao giá». Äại An lo sợ nói:
- Äó là nương tỠép tôi nói chứ quả tình là tôi đâu có muốn nói Kim Liên lảo đảo dá»±a và o cá»a gạt nước mắt thở dà i than - Thảo nà o ta nằm mÆ¡ thấy gia gia ngươi cưới vợ, quả là không sai sá»± tháºt. Äại An à , ta vá»›i ngươi dù sao bấy lâu nay cÅ©ng là có tình có nghÄ©a, cho nên ta cÅ©ng cám Æ¡n ngưá»i đã cho ta biết chuyện vừa rồi.
Nói xong nước mắt lại lã chã tuôn rÆ¡i. Äại An ái ngại nói Nương tá» Ã , nương tỠđừng khóc là m gì.
Nương tá» có thể viết và i chữ để tôi Ä‘em vá», thế nà o gia gia tôi cÅ©ng tá»›i đây.
Kim Liên đau khổ nói:
- Thôi, là m như váºy chỉ phiá»n ngươi mà thôi. Hôm nay ta cám Æ¡n ngươi lắm, hôm nà o ngươi tá»›i đây, ta khâu má»™t đôi hà i tặng ngươi. Mấy hôm nay ta chá» gia gia ngươi tá»›i mà không thấy, ta có là m sẵn Ãt bánh cho gia gia ngươi, bây giá» thì ta má»i ngươi ăn váºy Nói xong gá»i Nghênh Nhi lấy bánh ra, bóc đặt trên đĩa má»i Äại An ăn. Trong khi đó, không hiểu nghÄ© sao, Kim Liên lại và o phòng lấy giấy hoa và bút má»±c ra viết như sau:
Ai kia đã rõ lòng ta.
Giá» ta xin mượn giấy hoa tá» lá».
Trước kia như đũa có đôi.
Rộn rà ng kết tóc, bồi hồi trao khăn.
Lòng ai giỠđã nguội dần.
Thì xin trả lại tấm khăn ngà y nà o.
Viết xong, niêm phong lại, bước ra đưa cho Äại An mà bảo:
- Nhá» ngươi đưa giùm cho gia gia, ta ở đây từng ngà y từng giá» trông đợi, hy vá»ng rằng gia gia ngươi sẽ tá»›i. Äại An cÅ©ng vừa ăn xong, nháºn thư rồi cáo từ lên ngá»±a, Kim Liên dặn:
- Ngươi vá» nói vá»›i gia gia rằng ta oán giáºn lắm, nếu gia gia ngươi không chịu tá»›i đây thì ngươi nói thêm là nay mai ta sẽ Ä‘Ãch thân ngồi kiệu tá»›i nhà :
Nói xong tặng Äại An Ãt tiá»n. Äại An nói:
- Nương tỠcứ yên tâm, tôi sẽ hết lòng.
Äoạn giục ngá»±a mà đi.
Từ đó Kim Liên đứng ngồi chỠđợi, hết ngà y ná» sang ngà y kia mà vẫn không thấy bóng dáng Tây Môn Khánh đâu. Má»™t hôm dưá»ng như không còn kiên nhẫn được nữa, Kim Liên chá» từ sáng tá»›i tối mà chẳng thấy gì thì hai hà m răng ngá»c nghiến chặt, đôi mắt phượng lệ trà o, gá»i Vương bà dá»n tiệc rượu, hai ngưá»i cùng ngồi ăn uống rồi rút cây trâm bạc trên đầu, tặng Vương bà , sa lệ nhá» Vương bà tá»›i nhà Tây Môn Khánh má»i đến cho mình gặp mặt. Vương bà bảo:
- Bây giỠtối rồi, sợ là không lại đâu. Thôi để sáng mai tôi đi sớm cho.
Kim Liên nói:
- Tôi tặng ma ma cây trâm bạc nà y mà , ma ma cứ Ä‘i giùm ngay Ä‘i. Vương bà là loại ngưá»i "máu tham há»… thấy hÆ¡i đồng thì mê", tiếc cây trâm bạc nên ngần ngừ má»™t chút rồi đứng dáºy Ä‘i.
Sáng hôm sau tỉnh dáºy, vá»™i gá»i Nghênh Nhi, sai sang há»i tin tức bên Vương bà . Nghênh Nhi trở vá» thưa là Vương bà đi đâu từ sáng sá»›m rồi. Trong khi đó Vương bà đang ở ngoà i cổng nhà Tây Môn Khánh, há»i đám gia nhân thì chúng trả lá»i là không biết gì cả. Vương bà không biết tÃnh sao, bèn ngồi ngoà i đưá»ng mà chá». Lát sau, chợt thấy viên quản lý tiệm dược phẩm là Phó Nhị từ trong bước ra, Vương bà vá»™i chặn lại chà o rồi há»i:
- Xin cho tôi há»i thăm má»™t chút, chẳng hay Äại quan nhân có nhà không ?
Phó Nhị đứng lại bảo:
- Bà từ đâu tá»›i há»i Äại quan nhân có chuyện gì sá»›m quá váºy? Hôm qua là ngà y sinh nháºt cá»§a Äại quan nhân. Tối qua trong nhà đãi tiệc, cả ngà y hôm qua Äại quan nhân ở nhà tiếp khách, tá»›i tối thì cùng bạn bè Ä‘i chÆ¡i, suốt đêm không vá» nhà . Mà bà tá»›i tìm Äại quan nhân có chuyện gì váºy ?
Vương bà không đáp, chỉ vái chà o rồi Ä‘i. Tá»›i đầu đưá»ng Vương bà chợt trông thấy Tây Môn Khánh cưỡi ngá»±a từ xa Ä‘i tá»›i theo sau có hai đứa gia nhân, vá»™i chạy tá»›i giáºt giá»ng mà gá»i Äại quan nhân! Cho tôi há»i cái nà y đã Nói xong chạy tá»›i giữ cương ngá»±a mà nÃu lại. Tây Mô Khánh ăn chÆ¡i uống rượu suốt đêm qua, giỠđó cÅ©ng chưa hết hÆ¡i men, nghe váºy bèn lè nhè há»i:
- Có phải Vương bà đấy không ? Chắc là Phan thị nhỠbà tìm ta chứ gì ?
Vương bà nghển cổ lên nói nhá» mấy câu. Tây Môn Khánh bảo Hôm qua gia nhân có vá» nói cho tôi nghe rồi. Tôi biết Phan thị Ä‘ang oán giáºn tôi lắm. ÄÆ°á»£c rồi, để tôi tá»›i đó ngay bây giá».
Nói xong trở đầu ngựa đi. Vương bà đi theo, thỉnh thoảng lai nói với Tây Môn Khánh và i câu. Tới nơi, Vương bà chạy và o bảo:
- Nương tá» Æ¡i, tôi Ä‘em được Äại quan nhân tá»›i đây rồi. Mừng nhé.
Kim Liên như ngưá»i chết sống lại, vá»™i chạy ra cá»a đón tiếp Tây Môn Khánh xuống ngá»±a, tay phe phẩy cái quạt mà bước và o. Kim Liên chà o há»i rồi bảo:
- Lâu quá chẳng thấy Äại quan nhân lại. Chắc là vui vầy gắn bó vá»›i tân nương nên quên cả tôi chứ gì ? Phải rồi, tôi bâ giá» còn đáng gì cho quan nhân để mắt tá»›i nữa.
Tây Môn Khánh nói:
- Nà ng đừng có nghe lá»i thiên hạ, là m gì có tân nương nà o. Chẳng qua là đám cưới con gái tôi nên trong nhà báºn rá»™n quá không rảnh rang mà đến vá»›i nà ng được đó thôi.
Kim Liên bảo:
- Bây giá» mà chà ng còn nói dối sao ? Nà y, con ngưá»i có má»› ná»›i cÅ© thì sau nà y rồi không ra gì đâu.
Bây giỠchà ng phải thỠđộc thì tôi mới tin. Tây Môn Khánh nói:
- Tôi mà phụ nà ng thì trá»i hại tôi, bắt tôi bệnh táºt khổ sở mà chết... Kim Ijiên nghiến răng:
- Äồ phụ bạc, giá» nà y mà còn nói được như váºy hay sao.
Nói xong, sấn tá»›i giáºt chiếc khăn trên đầu Tây Môn Khánh liệng xuống đất. Vương bà vá»™i cúi xuống nhặt lên bà n mà bảo:
- Kìa, nương tá» sao lại là m váºy ? Coi sao được ?
Kim Liên lại sấn tá»›i rút chiếc kim cà i tóc cá»§a Tây Mô Khánh xuống coi. Chiếc kim nà y là do Mạnh Ngá»c Lâu tặng, nhưng Kim Liên không biết, chỉ nghÄ© là cá»§a má»™t kỹ nữ nà o mà thôi, bèn giấu và o tay áo rồi nói:
- Nếu quả chà ng không có thay lòng đổi dạ thì tôi sẽ trả lại cho, không mất được đâu.
Tây Môn Khánh chỉ biết than:
- Là m cái gì mà kỳ cục váºy không biết. Cái đồ cà i tóc đó chÃnh là cá»§a nà ng. Hôm trước ta giấu Ä‘i, nà ng tìm mãi không thấy đó bây giá» quên rồi sao ?
Kim Liên xỉa xói:
- Nà y, đừng có nói láo, đứa trẻ lên ba cũng không nghe được, ai mà tin.
Nói xong, thấy trong tay Tây Môn Khánh có cái quạt rất đẹp, bèn giá»±t lại mà coi, thấy có đỠbà i thÆ¡ thì nghi là cá»§a ngưá»i đẹp nà o cho, kiá»n nghiến răng bẻ gãy ngay là m đôi. Tây Môn Khánh bất bình nói:
- Cái quạt đó là do ngưá»i bạn cá»§a tôi là Bốc Chà Äạo tặng cho tôi, tôi không dám dùng, cứ cất Ä‘i, mãi hôm qua má»›i lấy ra, vì hôm qua là ngà y sinh nháºt cá»§a tôi. Váºy mà nà ng lại bẻ Ä‘i là thế nà o ?
Kim Liên hÆ¡i hối háºn vì cảm thấy mình hÆ¡i quá, chưa biết tÃnh sao thì Nghênh Nhi bưng trà ra. Kim Liên bèn má»i Tây Môn Khánh ngồi uống trà rồi quỳ ngay xuống mà khóc. Vương bà mỉm cưá»i:
Nói cho hả rồi bây giỠlại ở đó mà khóc. Thôi để tôi xuống bếp.
Kim Liên cÅ©ng đứng dáºy cùng Nghênh Nhi dá»n dẹp bà n ghế để dá»n tiệc đãi Tây Môn Khánh. Lại lấy ra những tặng váºt nhỠđể dà nh tặng Tây Môn Khánh nhân ngà y- sinh nháºt, gồ má»™t đôi hà i thêu hạt cưá»m mà u huyá»n, hai đôi tất thêu, má»™t xấp khăn tay thêu, và má»™t chiếc trâm cà i tóc có gắn hai bông sen và ng, trên có khắc mấy câu thÆ¡ như sau:
Thiếp có bông sen tịnh dế.
Tặng cho chà ng để cà i đầu.
Ước mong sao chà ng giừ mãi.
Äể thiếp không còn khổ Ä‘au.
Tây Môn Khánh xem các tặng váºt, trong lòng cÅ©ng hÆ¡i xúc động. Kim Liên quay và o gá»i Nghênh Nhi Ä‘em rượu ra, rót má»i Tây Môn Khánh rồi sụp xuống lạy bốn lạy chúc thá» Tây Mô Khánh. Tây Môn Khánh vá»™i đỡ dáºy. Hai ngưá»i ká» vai uống rượu, muôn phần đằm thắm. Vương bà cÅ©ng được má»i lên nhưng uống và i chén rượu xong thì Vương bà cáo từ mà vá». Sau và i tuần rượu, Tây Môn Khánh cho gia nhân Ä‘em ngá»±a vá», còn mình thì ở lại vá»›i Kim Liên đêm đó...
Nói vá» Võ Tòng, rá»i huyện Thanh Hà vượt đưá»ng đến Äông Kinh, và o Chu thái phá»§, đưa thư và lá»… váºt, ở lại và i hôm rồi cầm thư trả lá»i, quay vá» Thanh Hà . ÄÆ°á»ng Ä‘i vất vả gian nan, lúc Ä‘i thì trá»i bắt đầu nóng ná»±c, lúc vá» thì trá»i chuyển sang mưa dầm, liên miên không dứt. Lúc Ä‘i thì và o đầu hạ khi vá» thì đã sang thu. Vừa Ä‘i vừa vá» cÅ©ng mất tá»›i bốn tháng. Suốt thá»i gian trên đưá»ng thiên lý, những lúc ăn ngá»§ nằm ngồi, Võ Tòng Ä‘á»u thấy lòng dạ bồn chồn, tâm thần hoảng hốt không yên, bèn sai má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a giá»i, chá»n má»™t con ngá»±a tháºt tốt, cướp đưá»ng vá» trước, báo tin cho Tri huyện an lòng, lại viết má»™t phong thư bảo đưa cho anh mình, còn mình sẽ vá» sau.
Ngưá»i kỵ sÄ© tá»›i huyện Thanh Hà và o trình vá»›i Tri huyện trước rồi trở ra tìm nhà Võ Äại. Tá»›i nÆ¡i thấy cá»a đóng, bèn gá»i cá»a. Lúc đó Vương bà cÅ©ng Ä‘ang đứng ở cá»a nhà , thấy váºy bèn bước sang há»i:
- Chú há»i ai váºy ?
Ngưá»i kỵ sÄ© đáp:
- Tôi là ngưá»i cá»§a Võ ÄÔ đầu. Äô đầu sai tôi vá» trước đưa thư cho ngưá»i anh.
Vương bà hÆ¡i giáºt mình vá»™i bảo:
- Võ Äại lang Ä‘i vắng rồi, có thư gì chú cứ đưa cho tôi, bao giá» Võ Äại lang vá» thì tôi đưa lại cho cÅ©ng được chứ gì. Ngưá»i kỵ sÄ© ngần ngừ giây lát rồi móc thư ra đưa cho Vương bà , sau đó lên ngá»±a Ä‘i ngay.
Vương bà vá»™i quay và o nhà , theo cổng sau sang nhà Kim Liên. Kim Liên và Tây Môn Khánh vui vầy hoan lạc gần suốt đêm qua nên giá» nà y vẫn chưa dáºy. Vương bà đáºp cá»a phòng rầm rầm mà bảo:
- Äại quan nhân Æ¡i, nương tá» Æ¡i, dáºy mau, dáºy mau! Võ Tòng sai ngưá»i Ä‘em thư vá» trước cho Võ Äại đây nà y. Tôi đã nháºn thư giùm đây nà y. Dáºy mau Ä‘i, không nên cháºm trá»….
Tây Môn Khánh đã thức giấc nhưng chưa dáºy, còn Ä‘ang nằm cạnh Kim Liên, nghe Vương bà nói váºy thì lạnh toát ngưá»i, vá»™i đánh thức Kim Liên dáºy, mở cá»a má»i Vương bà và o. Vương bà đưa thư cá»§a Võ Tòng cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh lấy ngay ra Ä‘á»c thấy trong thư nói là trá»… lắm thì ngà y Trung Thu sẽ vá» tá»›i. Kim Liên cÅ©ng tá»›i bên ghé mắt Ä‘á»c thư. Äá»c xong hai Ä‘á»u cuống lên. Tây Môn Khánh run giá»ng bảo:
- Ma ma à , như thế nà y là nguy đến nÆ¡i rồi. Ma ma có cách nà o che giấu giùm cho chúng tôi, chúng tôi hứa sẽ trả Æ¡n xứng đáng, chứ bây giá» chúng tôi khó thể xa nhau. Mà thằng Võ Tòng vỠđây thì chúng tôi tất phải xa nhau, như váºy đâu được.
Vương bà cưá»i bảo:
- Xin cứ bình tÄ©nh, có gì đâu mà phải cuống lên thế ? Ngưá»i ta thưá»ng nói, "lúc nhá» lấy chồng thì do cha mẹ, lúc lá»›n lấy chồng thì do chÃnh mình", chú bác anh em cÅ©ng chẳng là m gì được. Bây giá» thì cÅ©ng gần tá»›i trăm ngà y cá»§a Võ Äại rồi, nương tá» nên thỉnh mấy vị hòa thượng tá»›i láºp đà n cầu siêu cho Võ Äại rồi Ä‘em bà i vị Võ Äại ra là m lá»… há»a thiêu. Sau đó nhân lúc Võ Tòng chưa vá» tá»›i, Äại quan nhân tổ chức ngay má»™t lá»… cưới nhá», dem má»™t chiếc kiệu tá»›i rước nương tá» vá» là m vợ là yên. Võ Tòng vỠđây thì hai ngưá»i đã thà nh vợ thà nh chồng rồi, nó cÅ©ng chẳng nói gì được nữa. Mà có gì thì lúc đó mình cÅ©ng dá»… ăn dá»… nói. Như váºy không phải là diệu kế hay sao ? Tây Môn Khánh bảo:
- Ma ma nói phải lắm, chỉ còn cách đó mà thôi. Sau đó mấy ngưá»i bà n định là đến ngà y mồng sáu tháng tám là trăm ngà y cá»§a Võ Äại, là m lá»… xong thì đến tối mồng tám sẽ cưới Kim Liên... Thấm thoắt đã đến ngà y mồng sáu tháng Tám, Tây Môn Khánh sai Ä‘em Ãt bạc vụn tá»›i đưa cho Vương bà , nhá» tá»›i chùa Báo Ân má»i sáu vị hòa thượng tá»›i cầu siêu cho Võ Äại rồi đến tối thì là m lá»… thiêu kinh. Vương bà báºn rá»™n suốt ngà y hôm đó, đến tối, khi cuá»™c lá»… xong xuôi thì Tây Môn Khánh nghỉ đêm vá»›i Kim Liên. Trước đó, lúc là m lá»… đốt linh vị, hòa thượng sai ngưá»i và o má»i Kim Liên ra lạy bà n thá». Lúc đó Kim Liên Ä‘ang ngá»§ dáºt dá»±a trong phòng, miá»…n cưỡng bước ra thắp hương hà nh lá»…. Sáu vị hòa thượng nhìn thấy Kim Liên thì lòng dạ rối bá»i, quên ca tụng niệm, mất hết cả thiá»n tâm Pháºt tÃnh. Lá»… xong thì Tây Môn Khánh cÅ©ng vừa tá»›i, Kim Liên bèn quay và o dá»n tiệc trong phòng, vui thú cùng Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh bảo Vương bà :
- Má»i chuyện ở ngoà i, xin ma ma cứ tùy nghi giải quyết. không phải gá»i nương tá» ra nữa. Vương bà cưá»i khanh khách bảo:
- Tôi biết rồi, cứ để đấy tôi lo cho.
Nói xong cưá»i toe toét mà bước ra. Bên ngoà i, các vị hòa thượng Ä‘ang thu dá»n đồ đạc, nhưng vì chưa hết ngẩn ngÆ¡ trước sắc đẹp cá»§a Kim Liên nên cứ nấn ná chưa vá». Má»™t vị hòa thượng bước tá»›i thau nước gần cá»a sổ để rá»a tay, bá»—ng nghe bên trong có tiếng đà n bà cưá»i khúc khÃch, rồi lại nghe như có tiến đà n ông trò chuyện, bèn ngừng rá»a tay, im lặng nghe ngóng. Nguyên phòng ngá»§ cá»§a Kim Liên chỉ ngăn cách vá»›i phòng ngoà i bằng má»™t bức tưá»ng má»ng, giữa có cá»a sổ che rèm, đứng gần cá»a sổ có thể nhìn và o trong và nghe rõ má»i chuyện. Vị hòa thượng vá»™i đứng nép và o má»™t bên cá»a sổ rồi hé mắt nhìn và o thấy Kim Liên và Tây Môn Khánh Ä‘ang khúc khÃch đùa giỡn trên giưá»ng. Cạnh giưá»ng, tấm rèm bằng lụa sa xanh vô tình được kéo sang má»™t bên, đầu giưá»ng có đôi gối uyên ương, cuối giưá»ng có má»™t cái chăn bá»c lụa hồng được xếp lại gá»n ghẽ. Tây Môn Khánh và Kim Liên hoà n toà n không hay biết là có ngưá»i Ä‘ang nhìn và o phòng, nên cứ tá»± nhiên như không. Ngoà i nà y hòa thượng nhìn má»™t lát rồi quay ra rỉ tai cho vị hòa thượng khác, chỉ phút chốc là cả sáu vị hòa thượng Ä‘á»u biết chuyện ong bướm nhÆ¡ bẩn bên trong. Sau dó các vị dá»n dẹp đồ đạc rồi cáo từ vá» chùa, khi kéo nhau ra vá», các vị cưá»i vang khó hiểu. Tây Môn Khánh trong phòng nghe được, chợt giáºt, mình, vá»™i gá»i ngayVương bà và o, bảo lấy Ãt bạc ra chạy theo tặng cho các hòa thượng.
Các vị nháºn bạc rồi định trở và o để cảm tạ Kim Liên, nhưngVương bà gạt Ä‘i. Các vị bảo nhau:
- Thôi, đừng là m phiá»n thà chá»§ nữa.
Äoạn nhìn nhau cưá»i mà đi. Tháºt là :
Bên tưá»ng có mắt có tai,.
Song sa cÅ©ng có ngưá»i ngoà i đứng trông.
|
 |
|
| |