Vậy mà hôm ấy... Mưa đã ngọt ngào. Cáí mưa làm cho không khí dịu hẳn. Và trận mưa đã chấm dứt. khi cuộc xuất phát bắt đầu. Bầu trời vẫn âm u nặng trĩu như nỗi lòng của Ngọc
Chí Mẫn lái xe, Chí Huyên và mẹ ngồi ở băng sau. Bích Ngọc thì ngồi cạnh Mỹ. Bốn người đàn bà yên lặng chẳng ai nói với ai lời nào. Hình như cả bầu trời cũng muốn khóc.
Xuất phát từ cây số tám mươi bảy, xe lăn bánh gần hai tiếng đồng hồ mới đến được gần khu mộ của Hào.
Xe dừng lại dưới chân đồi. Mọi người theo con đường nhỏ băng đất đi lên đỉnh. Mới có một cơn mưa mà đường đã lầy lội... Khung cảnh ở đây thê lương quá. Vì là ngày thường nên chẳng thấy một bóng người. Vừa đến nơi, mẹ của Chí Hào đã buống tiếng khóc.
Bích Ngọc đi bên cạnh mắt đỏ hoẹ Ngọc biết trong những người đến đây ngoài nàng ra tình cảm nặng nhất là mẹ của Hào.
Đến nơi rồi. Chí Hào an nghỉ nơi đây. Người giữ mộ làm việc khá nghiêm túc, nên nơi đây chẳng thấy một cọng cỏ dại. Hôm nay là ngày giỗ. Nhưng mọi thứ điều giản tiện. Chỉ là một sự tưởng niệm thôi, Chí Mẫn bày ra một ít trái cây, hoa quả lên mộ. Đốt một nén hương. Rồi trong cái khói hương lan tỏa kia. Mọi người cúi đầu mặc niệm.
Người mẹ lên tiếng, giọng âm u.
- Lúc sống Chí Hào nó cũng ít ở bên mẹ. Muốn nói chuyện với nó khó khăn... Bây giờ nó nằm đây, nhưng cũng nào có nói được gì? Nó đã chết... Nó đã ở một thế giới thật xa...
Nước mắt của Bích Ngọc tuôn dài.
Vâng, lúc còn sống. Chí Hào sống xa gia đình, nên làm sao gần được mẹ? Hào họ Anh. Nhưng Hào gống như một người khách ở nhà họ Anh... Đi dã một thời gian mới quay về nhưng chưa nóng chỗ đã đi. Người mà Hào gần gũi nhất phải nói là Bích Ngọc.
Tình yêu, ôi tình yêu! Có thế nào. Vui buồn, hờn giận. Đau khổ say mê... Cái thời gian ngắn ngủi đó, mặc dù chỉ vỏn vẹn có mười năm. Nhưng đầy ngâp ý nghĩ. Ngọc yêu Hào, Hào cũng yêu Ngọc. Một sự cảm thông, tri âm... Tiếc quá... Sao không tồn tại mà chấm dứt sớm vậy?
Không phải chỉ có yêu. Bích Ngọc đã từng giận, từng hận Hào. Nhưng không yêu làm sao có hận chứ? Có lẽ chỉ là một sự căm tức, đau xót. Nhưng rồi sau đó,... ngọn lửa tình lại càng cuồng nhiệt hơn, thiêu cháy hơn... và Bích Ngọc đã phải sống một cách vất vả, căng thẳng như vậy gần mười năm trời. Để rồi khi hiểu rõ ra thì Hào đã đi mất. Bỏ đi mất!
Vâng, lòng Bích Ngọc đau như dao cắt. Hào bỏ đi một cách vô tình, dễ dàng như vậy. Không một đắn đo.
Bích Ngọc nghe người mẹ nói:
- Thằng Hào nó sống cũng không vui sướng gì... Ngày trước thầy bói nói số mẹ không thể có con trai... Mẹ thì cứ đến chùa miếu cầu xin... Để rồi có nó... Bắt nó phải có mặt trên cõi đời đau khổ này... Cuối cùng rồi cũng phải để nó đi...
Chịu khổ.Vâng có lẽ... Hào có mặt trên cõi đời này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Những cuộc sống quá xúc tích đủ mọi bi kịch...
Người mẹ chợt quay sang Bích Ngọc.
- Con nói đi. Liệu Hào nó có trách mẹ không?
Bích Ngọc chỉ nghẹn ngào. Trách hay không? Trách gì? Ngọc làm sao biết được Hào đã mang theo xuống đáy mồ... Chí Mẫn thấy mẹ có vẻ xúc động quá nói:
- Mẹ này, Sao mẹ lại như vậy? Chết là giải thoát rồi, mẹ còn nghĩ đến nó làm gì?
Chí Huyên cũng góp ý:
- Mẹ đừng buồn khổ như vậy, mà em con nó không yên nghỉ được dưới tuyền đài;
Lời của Huyên và Mẫn làm Ngọc khóc to hơn. Có thật không anh Hào. Chết là giải thoát là yên nghỉ. Thế anh có nghĩ giùm cho những người đang còn sống?
Ngọc lấy khăn tay lau mắt. Chợt nhiên nàng nghe có tiếng chân người từ phía sau đang tiến tới. Tiếng chân không phải của một người. Bích Ngọc chợt hiểu ra, nàng cảm thấy máu trong người như đông cứng lại Ngọc không dằn được quay quạ Trước mắt nàng là một đôi nam nữ trẻ đang dìu lấy một người đàn bà tóc bạc phơ, họ đang tiến đến.
Bích Ngọc run rẩy, nói như hét.
- Đừng! Đừng cho họ tiến đến gần! Tôi không muốn nhìn thấy mặt họ.
- Bích Ngọc! Chí Mẫn giữ chặt lấy Bích Ngọc nói - Em phải bình tĩnh, em không được làm như vậy, vì họ cũng đến chỉ viếng mộ của Hào thôi.
- Không, em không chọ Em không muốn gặp, họ là ma quỷ, là những kẻ sát nhân... Hãy kêu họ đi đi! Đi di!
Bích Ngọc lớn tiếng khóc... Chí Huyên tái mặt nói:
- Bích Ngọc! Không nên như vậy. Họ đến đây với thiện ý, chuyện này không có liên quan gì đến họ cả.
- Không, không. Mấy người đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt mấy người!
Bích Ngọc vẫn hét. Nhưng những người đến cũng không bỏ đi.
Họ bình thản đốt hương, dâng hoa... Người nhà họ Anh đứng gần đây, không chào không hỏi, nhưng cũng không ngăn cản để mặc họ muốn làm gì thì làm. Chỉ có tiếng khóc của Bích Ngọc là như một sự phản đối.
Rồi họ cũng lặng lẽ rút lui.
Mưa bắt đầu quay trở lại, những hạt mưa phùn nhỏ rứt.
Cả một bãi tha ma bây giờ chỉ còn lại. bốn người đàn bà, Chí Mẫn đánh tan cái không khí nặng nề.
- Thôi bây giờ mình về.
Không ai lên tiếng phản đối. Mọi người lặng lẽ xuống đồi. Mưa càng lúc càng tọ Mưa bám lên tóc, lên mặt, lên áo mỗi người, mưa thê lương trong trái tim người sống.
Lên xe, rời khỏi nghĩa trang. Bãi tha ma đã mất hút phía sau, vậy mà nỗi buồn vẫn còn vương vấn trong lòng mọi người.
Chí Mẫn là chị cả, đề nghị:
- Chúng ta đi tiệm dùng cơm nhé?
Chí Huyên quay qua hội ý Bích Ngọc.
- Thế nào?
Ngọc lắc đầu.
- Em chỉ muốn về nhà thôi.
Mẫn nói:
- Nhưng trước khi về phải kiếm cái gì ăn chứ? Bằng không lại ngã bệnh bây giờ.
- Em không đói. Ngọc nói - Ban nãy em không được bình tĩnh. Xin lỗi nhé.
Mẹ của Hào nghe vậy lại khóc.
- Chí Hào nó vô phúc nên không cưới được con...
Chí Mẫn can ngăn:
- Mẹ này kỳ quá... Bích Ngọc nó vừa mới nín khóc được cơ mà.
- Tại sao con cản ngăn không để mẹ nói, Bích Ngọc nó hận nhà họ Vương kia đâu có gì sai? Chính họ đã giết chết Chí Hào, vậy mà còn giả nhân giả nghiã đến đốt nhang trước mộ Hào nữa chứ...
- Mẹ! Chí Mẫn nghiêm túc nói - Không phải toàn thể gia đình họ Vương đều là sát nhân, người gây tội cũng đã đền tội rồi cơ mà...
Nhưng người mẹ lại kêu lên:
- Bất công lắm! Tại sao nó giết người mà quan tòa lại không lên án tử hình. Mạng phải đền mạng chứ?
Bích Ngọc nắm lấy tay mẹ Hào xúc động.
- Bác ơi! Ban nãy vì con xúc động quá... Chứ thật ra con biết thì nhà họ Vương họ cũng đau khổ không kém gì mình đâu. Kẻ giết người không lãnh án tử hình, nhưng ở trong tù họ còn đau khổ hơn gấp trăm lần là bị giết.
- Nhưng họ vẫn còn được sống?
- Thôi bây giờ thù hận mãi nào có nghĩa lý gì? Chí Huyên nói - Lúc còn sống chưa hẳn là Chí Hào hoàn toàn đúng.
- Có sai thì cũng nào đáng tội chết chứ?
- Mẹ!
Chí Mẫn thở dài, không biết phải khuyên can làm sao.
Bích Ngọc chợt nói:
- Thôi mình đi ăn cơm đi chị Mẫn. Hôm nay phải để tôi mời. Vì ngày mai này tôi đã quay về nước.
- Mai về rồi sao? Ở lại thêm vài hôm nữa đi con.
Người mẹ nắm lấy tay Bích Ngọc nói. Bà lưu luyến vì nhìn Ngọc, bà nhớ đến Chí Hào.
- Con còn khá nhiều việc ở nhà. Để lần sau con sang đây ở lâu hơn. Hay là bác về quê chơi với con đi?
Nhưng Chí Mẫn nói.
- Để mẹ đi một mình, bọn này không yên tâm. Được rồi, để kỳ hè tới đây, chị sẽ đưa mẹ chị về.
Bích Ngọc được cô chiêu đãi viên hàng không đánh thức và cho biết là phi cơ đang chuẩn bị hạ cánh. Ngọc liếc sang Khả Di ngồi cạnh. Cô nàng dáng hãy còn ngái ngủ. Ngay từ lúc lên phi cơ ở New York, Ngọc đã thấy mệt mỏi, nhưng không làm sao chợp mắt được. Mãi đến lúc máy bay đến không phận của Nhật, Ngọc biết nếu mình không chợp mắt một chút thì đến nhà sẽ đột quạy ngaỵ Vì vậy Ngọc đã cố nhắm mắt dưỡng thần, và rồi Ngọc đã ngủ say bao giờ không haỵ Có thể là vì giấc ngủ chưa thẳng giấc, cũng có thể vì rượu. Ngọc đã tỉnh mà thấy đầu còn choáng. Có tiếng của Khả Di.
- Đến rồi. Vậy là một chuyến du lịch đã kiết thúc.
- Lần sau chúng mình đi Nhật nhé?
- Chắc còn lâu. Khả Di nói - Từ nay cuối năm mình đã hết phép. Mà mình cũng thích làm việc hơn...
Sau chuyến đi, Khả Di có vẻ vui. Có sự hiện diện của Triết chăng? Tình yêu rõ là nhiệm mầu.
Ngọc nói:
- Lần này, về, mình phải nghỉ ngơi ba hôm.
Khả Di nói:
- Đúng đấy, tôi thấy Ngọc hơi xuống sắc, có lẽ đến sân bay mình phải đưa Ngoc về nhà trước.
Ngọc thú nhận:
- May là cũng ngủ được ba tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn chưa lại sức.
Triết nhìn sang.
- Lần sau bạn đừng đến New York nữa, mất nhiều sức quá.
Nhưng Khả Di nói:
- Không ngăn được đâu, Bích Ngọc đến New York có mục đích mà.
Triết lắc đầu.
- Cái gì đã qua rồi cho qua luôn hay hơn. Cứ dằn vặt mình thì chỉ tự khổ thôi.
Bích Ngọc cười buồn.
- Nhưng biết làm sao hơn? Khi mà nó đã ấn dấu trong đời, chỉ còn cách chấp nhận.
- Cô nào phải type người mềm yếu đó?
Bích Ngọc lắc đầu.
- Chẳng qua vì bản chất cố chấp thôi. Đã có nhiều người họ cho là tôi điên. Nhưng mà tôi nghĩ là cái gì nó cũng có cái nguyên nhân của nó.
Triết ngồi yên, chàng biết là tốt nhất không nên góp ý nữa.
Rồi phi cơ đáp xuống. Mọi người rời khỏi máy bay đi vào phố cảng. Những thủ tục hải quan bình thường nhanh chóng trôi qua.
Ra khỏi sân baỵ Đang định tìm môt chiếc taxi trống, thì đã thấy Thiên Bạch lái xe dừng lại. Rồi anh chàng không nói không rằng, chất hết hành lý của mọi người vào thùng sau xe.
Khả Di cười hỏi:
- Ai thông báo mà ông biết để đón chúng tôi vậy?
Thiên Bạch liếc nhanh vào kính chiếu hậu vì Bích Ngọc ngồi ở phía sau.
- Tôi hỏi thăm bác gái, mẹ của Bích Ngọc. Bích Ngọc đi lần này có vẻ mệt mỏi quá.
Bích Ngọc ngồi yên. Khả Di phải nói.
- Mệt thật đấy, mệt đến độ không muốn nói năng với ai cả.
Thiên Bạch có vẻ quan tâm.
- Vậy để tôi đưa Ngọc về nhà trước, để có ấy tắm rửa nghỉ ngơi, rồi đưa hai người về sau nhé.
Khả Di giả vờ.
- Vậy là anh thiên vị quá, nhà chúng tôi gần hơn Bích Ngọc cơ mà.
Thiên Bạch cười.
- Nhưng ở đây mấy người những hai người cơ mà.
Và rồi Thiên Bạch đưa Bích Ngọc về trước thật. Không những đến nhà, mà còn mang dùm cả hành lý lên lầu. Bích Ngọc thành thật nói với Bạch.
- Hôm nay tôi mệt mỏi quá, chắc không tiếp anh được...
- Tôi hiểu.
Bạch nói rồi quay người đi. Ngọc nói theo.
- Đợi hai ba hôm nữa khỏe một chúc tôi sẽ gọi dây nói đến anh nhé.
Bạch gật đầu. Chàng đi xuống lầu. Bạch hiểu Ngọc muốn nói gì. Có nghĩa là đừng đến cho đến bao giờ có dây nói của Ngọc
Đến bãi đậu xe. Bạch đã nghe Khả Di giải thích.
- Anh phải hiểu cho Ngọc, cô ấy đến New York đã gặp nhiều điều không vui.
- Không vui?
- Vâng, vì cô ấy đã gặp người nhà họ Vương.
Thiên Bạch ngỡ ngàng.
- Sao vậy? Sao lại để gặp họ? Thật là bậy. Ai xấp đặt kỳ cục vậy chứ?
Khả Di nói:
- Chuyện đó không tránh được. Có lý gì để cấm người ta đến viếng mộ trong ngày giỗ người chết chứ?
Thiên Bạch không vui.
- Phải biết vậy tôi đã cùng đi. Ngọc có dồng ý không, tôi cũng đi vì ít ra như vậy tôi cũng giúp Ngọc được phần nào... Nhà họ Anh ở Mỹ lại toàn là đàn bà con gái.
Triết nói:
- Đàn bà con gái thì cũng có quan hệ gì? Tính của Ngọc khá cứng cỏi. Có điều cô ấy cũng không làm gì được. Người ta cũng nào có lỗi.
- Nhưng có tôi dù gì cũng đỡ hơn.
- Anh cũng chẳng làm được gì đâu. Khả Di nói - Tôi thấy thì trong chuyện này anh cần phải khoan dung một chút.
Thiên Bạch lắc đầu.
- Chuyện này tôi đã chịu đựng lâu rồi. Tất cả chỉ vì Bích Ngọc thôi.
- Anh phải chịu nhiều thiệt thòi.
- Nhưng tôi nghĩ... chẳng có gì để buồn, bởi vì nếu Bích Ngọc không chấp nhận tôi thì có nghĩa là... Ngọc cũng không chấp nhân người khác vì... Chí Hào đã chiếm cả trái tim của cô ấy.
- Vậy à?
Khả Di nói. Chưa hẳn như vậy. Di biết nhưng Di không muốn làm tổn thương tự ái của Bạch
- Di biết không, tôi sống gần Ngọc từ thuở nhỏ... Tất cả những gì đến với cô ấy tôi biết rõ... Từ thời đi học, tình yêu, đau khổ. Vì vậy tôi chấp nhận.
- Mong là Ngọc hồi tâm để anh còn gặp vận may.
- Tôi cũng mong vậy. Bạch nói - tôi thấy thì ông trời cư xử với tôi cũng không đến đỗi nào, tôi đã thành công trên mọi phương diện chỉ trừ tình yêu.
Triết chen vào.
- Có ai được hoàn toàn như ý đâu.
- Tôi biết chuyện đó chứ? Thiên Bạch nhìn Triết nói - à, chuyến đi vừa qua có vui không?
Triết liếc nhanh ra sau nói:
- Nơi nào có Khả Di là hạnh phúc ở đấy.
Bạch cười.
- Tôi hoàn toàn mơ ước được như cậu.
Triết lắc đầu.
- Cậu tưởng như vậy chứ thật ra thì tôi cũng có nỗi khổ riêng tư... Có điều phương châm sống của tôi là... Hãy cố nghĩ đến hạnh phúc và không nên tự dằn vặt mình.
Thiên Bạch nghĩ ngợi.
- Nhưng liệu cậu có kéo dài được như vậy suốt đời không?
- Tôi không dám nghĩ xa quá. Triết nói - Có điều tôi cố gắng để không phụ lòng Khả Di.
- Anh có vẻ can đảm đấy. Thiên Bạch nói - Thế còn chuyện bà xã và hai đứa con thì sao?
Triết nghiêm nghị nói:
- Tôi chăm sóc họ kỹ càng, đấy là trách nhiệm.
Thiên Bạch cười.
- Cậu có phúc đấy. Có cô vợ hiền lành an phận, lại cả hồng nhan tri kỷ như Khả Dị Còn ai hơn nữa chứ?
Triết lắc đầu.
- Tôi vẫn chưa hài lòng. Bởi vì chưa mang lại được cho Khả Di một vị thế chính thức.
Thiên Bạch liếc ra sau:
- Khả Di cũng cần cái đó?
Di chỉ cười không đáp.
Đã đến nhà của Dị Xe ngừng và Di lấy hành lý của mình rồi chào hai người đi vào trong nhà. Di là người biết người biết ta nên không bao giờ để Triết vào nhà.
Trên xe bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông.
Triết nói:
- Tôi không muốn về nhà ngay bây giờ, mình đi kiếm cái gì uống nhé.
Cả hai đến quán cà phê quen thuộc, chọn một góc vắng ngồi xuống.
- Anh có nghĩ thật là Khả Di không cần cái danh xưng chính thức không?
- Tôi nghĩ là... Con người Di phóng khoáng như vậy hẳn không chú ý tiểu tiết, ngoài ra, cô ấy đã sống thế này khá lâu rồi.
Triết có vẻ lo lắng.
- Tôi thì không rõ, vì Di không hề đề cập hay tỏ ý. Có điều chuyện này cũng làm cho tôi bứt rứt...
- Anh có nghĩ đến chuyện li dị vợ không?
- Có nghĩ, nhưng không biết phải mở lời như thế nào? Triết nói - Anh cũng thấy đấy vợ tôi quá hiền lành, cô ấy lúc nào cũng ngoan ngoãn chiều chuộng... Đương nhiên nếu tôi ngỏ ý, cô ấy sẽ đồng ý ngay... Nhưng mà... Tôi làm sao mở lời được chứ?
Thiên Bạch lắc đầu.
- Vợ anh lại là một trường hợp khó hiểu... Tôi không biết cô ấy thế nào, không lẽ... Sống mà chẳng cần tình yêu?
- Tôi cũng không biết.
- Nhưng nếu tôi không lầm thì... Ngày xưa hai người cũng đã yêu nhau rồi mới lấy nhau cơ mà?
- Đúng, nhưng lúc đó... Không biết đó có thể gọi là tình yêu không. Bởi vì nếu so sánh với bây giờ thì tôi cho là... Giữa tôi và Khả Di hiện nay mới là tình yêu. Còn Mỹ? Trời sinh ra để phục vụ.
- Anh nói mà tôi càng thấy rối rắm. Tình yêu cũng nằm trong hai chữ hy sinh đó nhé.
- Nghĩa là sao?
- Tôi cũng không biết giải thích thế nào
- Còn trường hợp giữa anh với Bích Ngọc
- Ở đây nó giống như một trò chơi cút bắt. Ngay từ lúc Bích Ngọc còn nhỏ tôi đã yêu nàng, nhưng Ngọc lại không để ý đến tôi. Trái tim lại hướng về Chí Hào.
- Có phải đấy là nợ không?
- Có lẽ... Chắc kiếp trước tôi nợ Ngọc, còn Ngọc thì lại nợ Chí Hào. anh biết không lúc Hào còn sống. Ngọc đã đau khổ rất nhiều, phải nói là buồn nhiều hơn vui.
Triết tỏ vẻ suy nghĩ.
- Thật ra thì tình yêu tuổi trẻ... Hay có những dỗi hờn bất chợt hay giày vò, dằn vặt nhau.. Nhưng đó cũng là tình yêu.
- Tôi không biết điều đó có đúng không. Vì với tôi, tình yêu chỉ là một sự đơn phương... Tôi chưa thật sự được yêu.
Triết nhìn Bạch một lúc nói:
- Thiên Bạch này, sao cậu không thử yêu một người đàn bà khác xem sao? Trong cái tình trạng này. Tôi sợ Ngọc không mang lại được hạnh phúc cho cậu đâu.
Thiên Bạch suy nghĩ rồi nói:
- Tôi không làm được, nhưng mà cái cảm giác theo đuổi, hy vọng sẽ được đáp lại tình yêu cũng là một niềm vui... Vì vậy tôi không sơ... chuyện không có hạnh phúc.
- Cậu có vẻ thoáng đấy.
Thiên Bạch cười.
- Thoáng gì, chẳng qua trái tim đang rỉ máu thôi.
- Anh dám nói thẳng cảm nghĩ này với Bích Ngọc không?
Bích Ngọc ngồi nhà suốt mấy ngày liền. Nhưng càng ở nhà càng ủ rũ. Cuối cùng rồi Khả Di và Triết cũng đến giải tỏa cho nàng. Họ đến cái phòng trà Karaokê quen thuộc.
Triết nói:
- Buổi chiều Thiên Bạch có phôn cho tôi nói là mấy ngày liền Ngọc không ra khỏi nhà.
Ngọc nói:
- Ngày mai đã hết phép. Tôi sẽ quay về với công việc, mong là công việc sẽ giúp tôi quên nhiều thứ.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
- Anh Thiên Bạch thì lại hay quan trọng hóa vấn đề.
- Tại ông ấy quan tâm đến Ngọc.
Khả Di nói và để làm cho không khí quấy động hơn. Triết nói:
- Vậy để tôi lên sân khấu hát một bản cho Ngọc giải sầu nhé? Ngọc thích gì, nhạc mới hay là cổ nhạc?
Ngọc nhìn lên sân khấu cười:
- Cô ca sĩ đang hát kia nghe cũng hay chán, cần gì anh biểu diễn.
Khả Di nói:
- à, sẵn ở đây mình nghe thử xem có tay nào hát hay mình mời về đài làm một chương ttình tạp lục chơi.
Triết cười:
- Em định tuyển chọn mầm non ca nhạc à?
Anh chàng ca sĩ nửa vời kia vừa bước xuống thì một cô gái khác nhảy lên.
Lần này thì những tiếng hét chói tai hơn là lời hát. Khả Di lắc đầu.
- Tại sao có nhiều người không chịu lượng sức mình? Hát vậy mà cũng hát.
Bích Ngọc nhìn lên sân khấu thông cảm.
- Thật ra thì cũng không trách được, họ nào có nghĩ như mình? Chỉ thấy thích là nhảy lên hát. Hát là một thú vui. Có khi họ nghĩ là họ hát hay hơn chán vạn người sao?
- ít ra phải có người cho họ biết sự thật chứ?
- Nhưng làm vậy là tàn nhẫn. Bích Ngọc nói - Sự thật sẽ làm mất niềm vui của người ta.
- Nhưng sợ mất niềm vui của một người rồi bắt bao nhiêu người khác phải chịu đựng ư?
- Chịu đựng chỉ có mấy phút, còn để cô ta thất vọng cả một đời ư?
Lời của Ngọc không hiểu sao làm Triết và cả Khả Di yên lặng.
Và để thay đổi không khí, Khả Di nói:
- Thiên Bạch cũng biết hôm nay mình đến đây đấy.
Ngọc hỏi:
- Thế sao không thấy anh ấy lại:
Triết cười:
- Cô không điện thoại, ông ấy làm sao dám đến.
Ngọc lắc đầu.
- Tôi đã tạo cái ấn tượng hung dữ như vậy ư? Nhưng anh Thiên Bạch không đến hay hơn vì quý vị biết không, sự hiên diện của anh ấy nhiều lúc làm tôi thấy khó xử làm sao ấy.
- Tại sao lại khó xử?
- Tôi không chịu được cái cư xử quá đẹp của anh ấy. Vì tôi biết là mình sẽ không bao giờ trả được
- Sao không nói thẳng chuyện đó với Bạch?
- Nói anh ấy cũng không hiểu. Bích Ngọc thở dài nói - Anh ấy làm sao biết nếu không có sự hiện diện của Chí Hào thì cũng chưa hẳn có phần của anh ấy. Bởi vì tôi thấy... tính khí giữa tôi và anh Bạch không hợp nhau.
- Tôi biết, tính của Thiên Bạch rất kiên định
- Vì vậy, nhiều lúc thấy anh ấy, tinh thần tôi đột ngột như sa sút không tự nhiên.
Khả Di thăm dò.
- Sau cái chết của Chí Hào, liệu Ngọc còn tình yêu chăng?
- Không biết, bởi vì tôi thấy mình còn trẻ, mà làm sao dự đoán được chuyện tương lai chứ?
- Nếu vậy là còn hy vọng, đúng không?
- Co lẽ... Ai lại chết héo lúc còn non bao giờ? Bích Ngọc cười nói - Tôi cũng biết... Chí Hào qua đời... Có nghĩa là anh ấy sẽ không bao giờ quay lại. Vì vậy phải thực tế... Có lẽ rồi tôi sẽ lại yêu. Nhưng người sắp đến đó không phải là Thiên Bạch
Triết nhìn Khả Dị Họ biết Ngọc nói thật, và như vậy, họ sẽ không giúp đỡ được gì cho Thiên Bạch cả.
Khả Di nói:
- Vậy thì để hôm nào... mình lời khuyên Bạch xem.
Triết lắc đầu.
- Vô ích. Bản tính ông ấy cố chấp như đá đấy.
Bích Ngọc thở ra.
- Tôi sợ rồi một bi kịch khác lại xảy đến... à, cái số tôi nó làm sao đấy. Nó chỉ mang đến cái xui xẻo cho mọi người... Đàn ông nào gặp tôi đều phải khổ.
Khả Di không đồng ý.
- Nói sai rồi. Chuyện anh Chí Hào lỗi ra đâu phải ở Ngọc đâu?
Cô gái trên sân khấu sau khi hát xong hai bản nhạc đã bỏ xuống. Vậy mà cũng có người vỗ tay, Bích Ngọc nói:
- Đấy thấy không? Hát hay dở không biết nhưng được tán thưởng đã vui rồi.
Triết cười.
- Cái tiếng vỗ tay kia chưa hẳn là cổ vũ. Nhiều lúc người ta coi như một trò nhố nhăng thôi. Cảm ơn vì thấy cô ta chịu xuống.
Ngay lúc đó, có một thanh niên từ dưới bước lên. Anh chàng có vóc dáng to lớn. Mà cái dáng dấp lại khiến cho Bích Ngọc giật mình. Sao lại có một sự giống nhau lại lùng vậy? Nhìn anh ta Ngọc liên tưởng ngay đến Chí Hào.
Anh chàng mang cả đàn gui-ta lên sân khấu. Bích Ngọc khều Di chỉ?
- Xem kìa.
Và Triết cùng Khả Di nhìn theo. Hai người cũng có vẻ ngạc nhiên.
- Anh ta là ai vậy?
Không ai biết. Chỉ thấy gã thanh niên kia dạo nhạc rồi hát. Đấy là một bản nhạc Rock của Mỹ. Giọng thanh niên ấm và lạ âm thể trầm. Anh ta lại mang kính đen, nên khó nhận ra cảm xúc.
Ngọc nói:
- Giống quá phải không?
- Vâng - Khả Di chau mày - Cả cái thái độ lạnh lùng cũng giống.
Triết nói:
- Nhưng trẻ hơn nhiều, chỉ thoảng trên hai mươi.
Khả Di đứng dậy.
- Để em đi hỏi xem anh ta tên gì?
Rồi Di đi đến bàn quản lý, nhưng một lúc quay lại
- Ông quản lý cũng không biết, vì lần đầu tiên anh ta đến đây.
- Thôi hỏi làm gì cho mất công.
Khả Di nói:
- Hỏi cho biết, nếu nhắm được thì mời cộng tác cũng nào có gì thiệt thòi, mà người giống như vậy, Ngọc không tò mò à?
- Tò mò cũng vô ích. Vì anh ta nào phải là Chí Hào?
- Đồng ý là không phải, nhưng mà... Như ban nãy Ngọc đã nói. Sau Chí Hào tình yêu nào phải là đã chết đâu?
Bích Ngọc chau mày rồi nói:
- Mong là chuyện mấy người tìm hiểu hắn với mục đích tìm người hợp tác mà thôi.
Khả Di cười vỗ vỗ lên vai bạn. Sau đó hướng mắt về phía sân khấu lắng nghe gã thanh niên hát. Dáng dấp hấp dẫn. Lạnh và cao ngạo. Giọng hát tạm được. Sau bản nhạc, dưới có tiếng vỗ tay, anh chàng quay về bàn. Khả Di nhìn theo, chỉ có mỗi một mình bia.
Triết đứng dậy nói:
- Để tôi qua đấy xem.
Rồi chàng đi về phía bàn gã thanh niên kia. Lúc đầu gã có vẻ ngạc nhiên. Triết đưa danh thiếp ra. Sau đấy không biết nói thêm điều gì mà gã đồng ý và cùng Triết quay lại bàn Ngọc
- Đây là cô Bích Ngọc và Diệp Khả Di, còn đây là anh Thù Chiến.
Thù Chiến! Nghe cái tên cũng khá đặc biệt
Gà thanh niên gật đầu chào, rồi ngồi xuống cạnh Triết. Gã vẫn không tháo kính xuống. Chợt nhiên hắn nhìn Ngọc hỏi:
- Hình như tôi đã gặp cô ở đâu?
Câu hỏi của gã làm Ngọc giật mình.
- Vậy à?
- Có lẽ... tôi từ nước Mỹ mới quay lại đây hai tháng naỵ Gã nói - Xa nước mới bốn năm mà nhiều thứ thay đổi quá.
Khả Di hỏi:
- Anh sang đấy học à?
- Có thể nói như vậy. Thù Chiến đáp. Sang đấy tôi không phải chỉ đi học mà còn làm nhiều việc khác. Nhưng mà tôi không thích nước Mỹ, nên quay về đây.
- Tại vì gia đình anh ở đây chứ gì?
- Không gia đình tôi chẳng còn ai ở đây.
- Vậy sao anh không ở luôn bên Mỹ?
- Vâng, vì đây là quê hương tôi. Thù Chiến tiếp - Lúc ở Mỹ tôi đã tốt nghiệp đại học, đã nhập quốc tịch Mỹ, nhưng tôi vẫn yêu không khí phương Đông này.
- Thế anh định về đây làm gì? Tìm người yêu à?
- Người yêu, nàng đã chết rồi.
- Vậy à? Xin lỗi nhé.
- Đấy là một cô gái cứng cỏi, nhưng không may... à cô ấy cũng có dáng dấp như cô.
Thù Chiến chợt hướng mắt về phía Bích Ngọc nói làm Ngọc ngạc nhiên.
- Giống tôi à?
- Vâng, nhưng người yêu tôi cứng cỏi chứ không mều yếu.
- Ban nãy anh bảo là anh đã gặp tôi ở đâu rồi à?
- Vâng, tôi cảm thấy như vậy. Thù Chiến lại nói thêm - Tôi đến đây được hơn hai tháng, có lẽ tôi đã gặp cô ở ngoài phố không chừng.
- Có lẽ.
Bích Ngọc gật gù và chợt nhiên Ngọc có cái cảm giác lo lắng vu vơ.
Khả Di nói với Thù Chiến.
- Giọng hát của anh khá đặt biệt. Anh có muốn lên truyền hình không?
Thù Chiến hỏi lại.
- Nhưng có tiền không chứ?
Triết cười.
- Dĩ nhiên là phải có thù lao. Không có chuyện hát chùa đâu?
- Vậy thì được. Chiến nói - Tôi là người thực tế nên cái gì cũng phải rõ ràng.
Khả Di đưa tay ra.
- Chúng tôi cũng vậy... Và hôm nay hân hạnh được biết anh. Anh là một người khá đặc biệt
- Tôi cũng vậy. Rất hân hạnh được biết các bạn.
Triết hỏi:
- Thế bây giờ anh đã tìm được việc làm chính thức nào chưa?
- Chưa. Thù Chiến nói - Nhưng có lẽ không khó kiếm đâu vì ngành học của tôi là ngành tin học. Một ngành thông dụng nhất hiện nay.
- Vâng, Khả Di chợt quay sang Bích Ngọc
- Ồ, Bích Ngọc, ngân hàng của chị có cần chuyên viên điện toán không?
- Để tôi về hỏi xem.
Thù Chiến nghe vậy quay quạ nhận xét: - Cô tên Bích Ngọc à? Nhưng hình như cô không được tươi lắm.
Bích Ngọc cười:
- Vâng làm sao tôi tươi được khi mà vị hôn phu của tôi qua đời đã ba năm quạ Anh ấy bị người ta ám sát bằng súng... Tôi không làm sao quên được...
Khả Di kêu lên:
- Ồ! Jade!
Thù Chiến như hiểu ra, bứt rứt.
- Ồ! Xin lỗi. Tôi không ngờ chuyện lại đau lòng như vậy... tôi cứ nghĩ chuyện xa nhau giữa hai người chỉ là một sự không hợp ý.
- Anh có vẻ đánh giá phụ nữ chúng tôi thấp quá!
- Tôi lấy làm tiếc.!
Chiến nói, và để cho không khí nhẹ một chút Bích Ngọc cười nói:
- Tôi cũng vừa sang Mỹ dự lề giỗ ba năm của vị hôn phu mới về, vì vậy chưa làm sao tươi tỉnh được như điều anh nhận xét.
Thù Chiến hỏi:
- Cô buồn vì cái chết của anh ấy hay vì sự mất mát tình yêu?
Câu hỏi của Chiến làm Bích Ngọc ngẩn ra. Nàng chưa hề phân tích điều đó, Thù Chiến lại nói:
- Cô hãy suy nghĩ kỹ đi, bởi vì chuyện xảy ra đã hơn ba năm rồi. Không thể để tình cảm của mình xuống dốc mãi.
- Anh nghĩ là tôi sẽ cả đời như vậy?
- Nếu thế càng không thực tế. Thù Chiến nói - Chúng ta không thể hy sinh đời mình vì cái chết của một người khác. Tôi quan niệm như vậy.
- Nhưng đó chỉ là quan điểm của riêng anh.
- Đúng, nhưng co nghĩ kỹ đi. Có ích lợi gì khi phải tự làm khổ mình.
Bích Ngọc yên lặng. Anh chàng xa lạ này, tại sao lại quan tâm đến mình như vậy.
Vừa tan sở bước ra ngoài. Bích Ngọc đã trông thấy xe của Bạch. Bạch giải thích:
- Khả Di mới nói cho tôi biết là quý vị vừa mới khám phá ra một tài năng ca nhạc mới và sắp thu hình phải không?
Bích Ngọc chợt nhớ đến Thù Chiến. Người có dáng dấp giống Chí Hào.
Thế là Ngọc ngồi vào xe, để Bạch đưa thẳng đến Đài truyền hình. Đến nơi, Ngọc bước xuống nhưng thấy Bạch vẫn ngồi trên xe.
- Ủa, anh không vào đấy à.
Thiên Bạch khoát tay.
- Thôi, tôi bận, xong việc tôi sẽ đến đây.
Vào cổng, Ngọc đã thấy Khả Di cho người ra đón. Ngọc được đưa ngay vào phòng thu âm, thu hình. Ở đây có mặt đông đủ mọi người.
Bích Ngọc hỏi Khả Di:
- Mấy người làm thực à?
Di nhún vai.
- Chúng tôi không bỏ qua một tài năng trẻ nào. Nên thử cả Thù Chiến.
Triết nói:
- Ban nãy đã thử thu hết một Screen, được lắm. Anh chàng trình diễn với tác phong của Animals đấy.
- Ban The Animals? Bích Ngọc cười - Mấy người mà lăng xê kiểu này là chẳng bao lâu anh ta sẽ nổi tiếng cho xem.
Khả Di nói:
- Trong giới ca nhạc chỉ có hai con đường. Một là nổi tiếng hai là chìm chứ không thể lấp lửng được.
- Như vậy là sao?
- Có thể là... Một bắt đầu chói sáng như quả bom nổ, cũng có thể là lần duy nhất Thù Chiến được lên màn hình.
Bích Ngọc chợt thấy hồi hộp.
- Vây thì bắt đầu chưa?
- Đủ ánh sáng là bắt đầu. Khả Di nói - Thật ra lúc đầu, bọn này cũng định cho anh ta trực tiếp ra mắt mà không phải chuẩn bị chương trình, nhưng sau đó không biết Triết có cái tình cảm gì mà lại nói, thôi hãy tạo cho anh ta một cơ hội... Cứ thu sẵn và như vậy mọi chuyện sẽ nghiêm túc hơn. Anh ta sẽ có xác suất nổi tiếng cao hơn. Bích Ngọc lắc đầu.
- Tại sao mấy người có vẻ ưu đãi với một người tình cờ gặp như vậy?
Triết và Khả Di không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau Khả Di mới nói:
- Có lẽ vì hắn có cái nét của Chí Hào. Bọn này không thể giải thích.
Bích Ngọc nghĩ ngợi.
- Ở đây ai cũng biết Thù Chiến là Thù Chiến chứ đâu phải Chí Hào.
Thôi thì một cách giúp đỡ người khác vậy.
- Nhưng mà mấy người không có quyền xem hắn là Chí Hào nhé.
- Vâng, điều đó chúng tôi biết.
Triết nói.
Sau đó chuyện thu hình thật sự bắt đầu. Đây không phải lần đầu tiên Ngọc đến phòng thu, nhưng không hiểu sao Ngọc vẫn thấy căng thẳng.
Thù Chiến dạo đàn rồi bắt đầu hát. ánh sáng tập trung. Máy quay di chuyển, thu hình mọi góc độ. Chiến vẫn sở trường môn nhạc Rock. Tác phong biểu diễn và giọng hát thật lạ, thật lôi cuốn.
Bích Ngọc ngồi đấy nhìn. Bây giờ thì nàng có quyền chăm chú nhìn. Và như Triết nói, nhiều lúc Chiến lại giống như một ấn bản của Chí Hào.
Sau khi hát xong một bản. Chiến không vào ngay, mà ban nhạc chợt thay đổi âm điệu. Một bản nhạc khác giật hơn, nhanh hơn. âm thanh như những cơn gió xoáy. Và rồi Chiến quay cuồng. Với những tiếng hát hoang dại, âm vang của thời tiền sử. Giống như Triết đã nhận định! Một Animal! Một động vật thời hồng hoang!
Thù Chiến đã trình diễn liên tục một năm ca khúc. Có cả ca khúc mà mọi người biết đến. Nhưng cách trình diễn của anh chàng khác lạ, đặc biệt khác lạ hơn những ca sĩ khác nên vẫn cuốn hút.
Rồi buổi thu hình cũng kết thúc. Khả Di nói qua micrô:
- Thù Chiến này, anh ở đây nhé. Bọn này sẽ xuống ngay.
Thù Chiến từ sân quay nhìn lên gật đầu.
Khi đám Triết, Khả Di và Ngọc đến nơi thấy Chiến đang đứng yên lặng ở một góc, Di nói:
- Anh hát được lắm đấy.
- Mong là vậy. Thù Chiến đáp - Lần đầu tiên lên đài truyền hình nhưng tôi hết sức bình thản, tôi chẳng cảm thấy căng thẳng tí nào.
- Nhờ vậy mà anh thành công.
Thù Chiến hướng mắt về phía Ngọc
- Tôi cũng biết khuyết điểm của mình là giọng còn hơi nhỏ. à hôm nay cũng có sự hiện diện của cô nữa à?
Khả Di nói:
- Tôi mới nhờ người nhắn cô ấy đến. Vì tối nay chúng tôi có một bữa cơm thân mật
Thù Chiến vội đứng dậy.
- Vậy thì tôi xin rút lui vậy
- Đâu được. Bữa cơm có cả phần của anh. Khả Di nói - nhưng mà này nếu sau này anh có nổi tiếng thì nhớ đừng quên mời chúng tôi làm ông bầu nhé?
Thù Chiến lắc đầu.
- Làm gì có chuyện nổi tiếng.
- Tại sao anh lại bi quan vậy?
- Đâu phải ai cũng chấp nhận cái lối trình diễn của tôi? Mặc dù tôi biết là mình hát cũng không tồi lắm.
- Anh đã đánh giá thấp khán giả quá. Coi chừng lầm đấy. Vả lại chúng tôi làm nghề phụ trách này... Chúng tôi cũng dự đoán được sắc suất thành công chứ?
- Nhưng phong cách trình diễn của tôi chưa thích hợp với thị hiếu của khán giả hiện tại.
- Cái đó cũng dễ. Mình có thể thay đổi.
- Cô nhắm tôi có thể làm được điều đó không?
Triết nói:
- Thì đợi bao giờ chương trình phát ra anh xem sẽ biết ngay cơ mà. Xác suất thành công khá lớn đấy.
- Mong là như vậy
- Anh sợ càng hy vọng dễ thất vọng chứ gì?
Thù Chiến yên lặng. Ngay lúc đó Thiên Bạch từ ngoài xăm xăm đi vào.
- Tôi không đến trễ lắm chứ?
Bạch hỏi nhưng rồi trông thấy Thù Chiến. Anh chàng chựng lại ngay, mắt tròn xoe.
- Anh này là...
Khả Di lên tiếng:
- Để tôi giới thiệu. Đây là Thù Chiến mà chúng tôi đã nói. Vừa thu hình xong. Còn đây là anh Thiên Bạch, một người bạn rất thân của chúng tôi.
- à, anh Thù Chiến đây à. Thiên Bạch như choàng tỉnh, vội đưa tay ra - Ban nãy nhìn anh, tôi tưởng mình vừa trong thấy một người khác.
Triết nói:
- Đầy dủ mặt cả rồi, bây giờ chúng mình đi được rồi chứ? Tôi đã thấy đói meo.
Năm người chất lên chiếc xe của Triết đi thẳng đên nhà hàng. Mọi chuyện diễn biến tốt đẹp, nhưng ít nói. Sau bữa cơm Triết đề nghị:
- Chúng ta tìm chỗ nào uống cà phê?
Chẳng ai phản đối, chỉ có Chiến nói:
- Tôi có tí việc riêng, xin phép rút lui trước.
- Cùng được, chúng tôi sẽ liên lạc với anh sau. Khả Di cười nói - Mong là chương trình vừa rồi của anh sẽ thành công.
- Tôi cũng mong như thế.
Chiến nói rồi chào mọi người, bỏ đi. Thiên Bạch nhìn theo không dằn được hỏi:
- Hắn từ đâu xuất hiện vậy?
Di đáp:
- Từ cái quán rượu có Karaokê.
Thiên Bạch liếc nhanh về phía Ngọc.
- Nhưng mà hắn...
Di cười:
- Anh thấy hắn giống Chí Hào quá phải không?
- Đúng giống thật. Thiên Bạch lắc đầu nói - Ban nãy vừa trông thấy hắn tôi đã giật mình tưởng là... -
- Tưởng gì? Khả Di cắt ngang - Đừng có nói bậy nhé. Tuy là giống nhưng mà hắn đâu có phải là Chí Hào.
- Đúng chỉ có hình dáng thôi. Triết nói - Chứ còn bản chất, tính tình thì hoàn toàn khác hẳn.
- Anh ta...
Nhưng Bích Ngọc đã lên tiếng.
- Anh Chí Hào là một người toàn thiện, anh ấy có đầy đủ mọi thứ từ gia thê, hoàn cảnh sống đến gia đình. Một người mà cuộc đời giống như con thuyền thuận buồm xuôi gió trên biển lặng... Một người hạnh phúc... Vậy mà lại không chịu hưởng, lại qua đời quá sớm. Còn cái anh chàng này, thì chẳng có gì cả. Trưởng thành từ gian lao. Đứng lên bằng đôi chân của mình. Nhưng lại có một tương lai khá sáng lạn. Cả hai hoàn toàn khác nhau.
Mọi người yên lặng, không hiểu tai. sao Bích Ngọc lại nói như vậy?
Ngọc thấy mọi người nhìn mình hỏi:
- Đó không phải là sự thật sao mà mấy người nhìn tôi thế?
Khả Di lắc đầu.
- Chuyện của Chí Hào là chuyện đã qua rồi, tốt nhất ta không nên nhắc lại ở đây. Và tôi thấy thì Ngọc cũng không nên để cho tình cảm của mình cứ bị ray rứt mãi.
Bích Ngọc nhìn Di định nói gì đó lại thôi. Nàng biết bạn bè tốt với mình. Lúc nào cũng muốn vực nàng dậy. Vì vậy Ngọc cười rồi nói:
- Thôi được. Từ đây về sau tôi sẽ không nhắc chuyện đó nữa, tôi sẽ cố gắng lật một trang sử mới cho đời mình.
Triết vỗ tay.
- Vậy thì hay lắm. Để lật một trang sử mới. Tôi mời mọi người chầu rượu hôm nay vậy.
- Uống rươu nữa à? Ngọc lắc đầu. Không được đàn bà con gái chúng tôi mà cứ uống rượu mãi trông giống ai?
Khả Di cười, nàng cũng đã thấy mệt mỏi, nói:
- Nếu vậy thì... Chúng ta giải tán ở đây vậy, mạnh ai về nhà nấy.
o0o
- Có sẵn xe, sao không về chung?
Khả Di nói:
- Em muốn đi bộ một đoạn, anh cùng đi với em được không nào?
Triết nhìn Di như hiểu ý. Trong khi Thiên Bạch quay sang Bích Ngọc với một chút căng thẳng.
- Tôi đưa Bích Ngọc về nhà nhé.
- Được. Bích Ngọc nhìn theo bóng Triết và Khả Di - Họ có vẻ hạnh phúc quá.
Nhưng Thiên Bạch nói:
- Anh nghĩ không hẳn như vậy. Họ cũng có những khổ tâm, căng thẳng của riêng họ.
- Ai lại không có điều đó? Bích Ngọc thở dài - Nhưng miễn sao hạnh phúc có thể làm họ quên lãng được khổ tâm là được.
Nắng xuyên qua cửa sổ, làm Khả Di thức giấc. Khi định quay người lại, chợt phát hiện Triết đang nằm bên cạnh. Nàng vội nằm yên nàng không muốn đánh thức Triết.
Không còn buồn ngủ nữa. Khả Di đưa mắt nhìn quanh. Một căn phòng xa lạ. Như vậy đây là ở khách sạn. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong người.
Khả Di quen Triết bao nhiêu năm quạ Vậy mà cả một không gian nhỏ dàng riêng cho hai người cũng không có. Mỗi lần muốn gặp nhau phải vào khách sạn, vào quán trọ. Tuy là yêu Triết, yêu một cách tha thiết, bất chấp mọi thứ, Nhưng cái khung cảnh quán trọ vẫn mang đến cho Di một cảm giác bứt rứt như phạm tội.
Cái mặc cảm đó tồn tại lâu rồi. Có điều Di không nói ra. Nàng sợ những ý nghĩ đó lại ảnh hưởng đến Triết. Triết lúc nào cũng bận bịu công việc. Chàng quá nhiều trọng trách. Không nên để Triết phải khó khăn hơn.
Di thì không biết Triết có bị mặc cảm như nàng không. Có thể là không. Bởi vì đàn ông họ thường ít quan tâm đến những tiểu tiết đó.
Di nhớ có một lần. Lần đầu tiên cùng Triết vào khách sạn thì đúng hơn. Lần đó... Di có cảm giác như tất cả những cặp mắt ở đấy họ đều đổ dồn đến nhìn nàng. Những đôi mắt như chê bai, oán trách. Vì Di đã phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.
Mấy năm trôi qua rồi. Gia đình Triết vẫn bình yên. ít ra là trên cái dáng vẻ bên ngoài. Và Di vẫn phải lặng lẽ đứng bên lề cái gia đình đó.
Nhưng có thế nào thì Di cũng là người thứ ba trong gia đình Triết. Mà người thứ ba thường là kẻ phá hoại chứ không phải là kẻ xây dựng. Vậy thì ai là kẻ bị thiệt thòi? Không biết. Di chỉ biết là mình yêu Triết, yêu một cách vô điều kiện. Và người thiệt thòi kia là Mỹ hay là nàng?
Di nhẹ trở mình. Triết vẫn ngủ saỵ Giấc ngủ với những người làm việc như Triết rất quan trọng... Triết có nhiều lý do để vắng mặt cả đêm không về nhà. Vì vậy Mỹ cũng không trách... Dù Mỹ biết bên cạnh đó còn có nguyên do khác, đó là sự hiện diện của Di, nhưng Mỹ là người vợ phương Đông an phận đúng nghĩa. Mỹ yên lặng cố giữ hạnh phúc gia đình trọn vẹn.
Di biết, nếu có sự hoán vị, chưa hẳn là Di chấp nhận như vậy.
Phải chăng vì Mỹ đã được giáo dục bằng cái khuôn sáo nho giáo nhuần nhuyễn. Hay vì Mỹ là con người độ lượng? Di cũng không biết. Mỹ chẳng những biết cách chiều chuộng chồng mà cả người đàn bà mà chồng ưa thích, Mỹ cũng chiều chuộng nốt. Bằng chứng là thỉnh thoảng Mỹ đã làm những thức ăn mà Di thích rồi mời cả Di đến nhà ăn... Điều này đôi lúc làm Di nhột nhạt, Di có cảm giác như Mỹ ở tận trên cao và nàng không dám nhìn thẳng vào mặt Mỹ.
Nhưng rồi... Có lẽ vì tình yêu. Di yêu Triết và ngược lại, nên Di phải tảng lờ với mọi thứ... Mà thái độ của Mỹ làm Di không dám hành động quá lố... Thế là cứ phải giữ mãi cái tình trạng lững lờ này.
Họ không dám công khai ra mặt dù ai ai cũng đều biết... Không dám mướn cả một căn hộ để sống chung. Có chăng nơi gần gũi chỉ là khách sạn và quán trọ.
Và điều này làm Di nhiều lúc ray rứt.
Bởi vì ngoài tình yêu ra. Chuyện Di vào khách sạn với Triết cũng nào có khác gì bao nhiêu cô gái sống bằng thân xác khác? Và mỗi lần nghĩ đến điều đó. Di lại thấy ngờ vực tình yêu.
Không, không nên nghĩ sâu quá... Được gặp nhau thì đã là tình yêu rồi. Đã mấy năm qua chứ nào phải mới đây? Sao lại đặt chuyện này thành vấn đề?
Triết không phải là người đàn ông đẹp trai. Khả Di yêu Triết không phải ở cái vóc dáng mà là toàn bộ con người chàng, từ cá tính trình độ đến cái cách thức làm việc...
Nhưng tại sao mãi đến hôm nay, Di vẫn chưa gột rửa được mặc cảm, mặc dù rất yêu Triết?
Có lẽ là không phải, đấy chẳng qua chỉ vì cái ác cảm với khung cảnh của khách sạn thôi, chứ tình yêu thì không hề phai mờ.
Khả Di khẽ thở dài, không ngờ Triết lại giật mình tỉnh dậy.
- à, em đã thức rồi đấy à?
- Vâng.
Khả Di hơi lúng túng, nhưng thái độ của Di đã không lọt khỏi ánh mắt của Triết.
- Chuyện gì vậy?
Di đáp lấp liếm:
- à! Nằm mơ thôi. Một cơn ác mộng.
Triết xoa nhẹ người Di rồi nói:
- Giữa hai ta không có gì giấu giếm nhau cả. Em nói thật đi, bằng không ngày hôm nay anh sẽ không làm việc được.
Di nghe nói vậy, đành nói:
- Chẳng qua là... em nghĩ bâng quơ thôi.
- Vậy thì em hãy đem cái bâng quơ đó nói cho anh nghe xem thế nào?
Triết nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Và Di suy nghĩ, rồi nói:
- Chẳng qua vì... em sợ cái không khí ở khách sạn thôi.
Triết vuốt tóc Di
- Chỉ có vậy thôi à? Anh hiểu, anh đã bất công với em.
- Không phải là bất công. Di lắc đầu nói - Cùng chẳng có gì, nhưng cái không khí khách sạn làm em liên tưởng đến chuyện khác.
- Anh hiểu, anh hiểu chứ!
- Chuyện cũng không có gì là quan trọng anh không nên để tâm.
Triết không nói gì, ngồi dậy.
- Thôi mình dậy đi! Dậy sớm đi bộ một lúc cho khỏe.
Rời khỏi khách sạn. Cả hai đi trên đường phố. Trời mới sáng nên không khi tươi màu.
Triết nói:
- Những người làm cái nghề như chúng ta thường ít có được những buổi sáng thế này.
Di hỏi:
- Anh có cần về nhà thay áo không?
- Thế còn em?
Di lắc đầu. Nàng không muốn quay về nhà lúc này vì Di biết sẽ phải đối diện với anh Cả và ánh mắt thất vọng của mẹ.
- Nếu em không thì anh cũng không cần,. Thôi mình tìm một cái quán cóc nào đấy dùng điểm tâm đi?
- Vâng. Khả Di nói - Nhưng anh cũng phải điện về nhà báo cho Mỹ biết một tiếng chứ?
Triết gật đầu, chàng thích thái độ sòng phẳng của Di như vậy.
Ngồi trong quán cóc, Di ăn trước, còn Triết đi gọi dây nói, một chút sau mới quay lại.
- Thế nào, chị ấy nói sao?
- Anh nói với cô ấy là phải thu hình suốt đêm nên không về được, Mỹ khuyên anh chiều nay nên về sớm nghỉ ngơi.
Di yên lặng. Mỹ hoàn toàn tin Triết. Hay chỉ giả vờ? Di nghĩ và có chút mặc cảm phạm tội.
Triết hiểu nắm lấy tay Di nói:
- Đừng có nghĩ ngợi lung tung gì cả nhé?
- Không đâu. Di lắc đầu nói - Lúc gần đây anh có vẻ mẫn cảm quá vậy?
- Không phải là mẫn cảm, vì đây là sự thật. Anh đã bất công với em nhiều.
- Em không cảm thấy như vậy là được.
Triết suy nghĩ rồi nói:
- Anh đang nghĩ. Bây giờ là lúc phải quyết định rồi.
- Anh Triết!
Di kêu lên, nhưng Triết nói:
- Em yên tâm, anh biết cách tính toán... Chuyện này không thể kéo dài mãi thế này...
Khả Di lắc đầu..
- Em không có ý bức bách anh, em cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của chị Mỹ. Anh nên nhớ là... Anh còn có con cái...
Triết nhìn Di:
- Nhưng nếu bây giờ mà không dứt khoát, kéo dài chỉ làm khổ thêm thôi.
Di trịnh trọng nói:
- Anh đừng lo phần em... Em chấp nhận... Và không đòi hỏi gì cả.
- Nhưng chuyện em không đòi hỏi không có nghĩa là anh chẳng có trách nhiệm. Khả Di em nên biết... Anh là đàn ông... Anh phải hiểu biết.
- Nhưng mà chị Mỹ và mấy đứa nhỏ nếu không có anh sẽ sống ra sao?
Triết hỏi ngược lại:
- Thế tình trạng bây giờ cũng vậy thôi. Mẹ con Mỹ nào có cần sự hiện diện của anh?
- Anh đừng có tàn nhẫn như vậy.
- Em đừng quan trọng như vậy. Em phải biết là chưa hẳn Mỹ yếu đuối như em nghĩ đâu.
- Làm sao biết?
Triết lắc đầu.
- Chuyện này anh cũng chịu. Mà lạ thật. Mỹ sống với anh gần mười năm qua mà mãi đến bây giờ anh vẫn không hiểu hết về cô ấy.
Khả Di nói:
- Em thì thấy chị ấy là một mẫu mực vợ hiền mẹ tốt phương Đông. Một hình thức phục tòng kiểu mấy bà vợ Nhật
- Có thể... Hình thức bên ngoài là vậy. Triết nói - Nhưng bên trong tận cùng trái tim cô ấy nghĩ gì thì anh không biết.
- Tại anh không chịu tìm hiểu thì có.
Triết suy nghĩ:
- Anh không có thời gian.
- Vậy là bất công. Khả Di lắc đầu nói - Phần lớn thời gian anh dành cho công việc rồi cho em. Anh còn thời gian đâu dành cho vợ con anh ở nhà.
Triết yên lặng. Khả Di tiếp:
- Em nghĩ là... Cứ để việc tiến triển một cách bình thường như thế này... Bởi vì nếu anh hành động. Chỉ vì nghĩ đến quyền lợi em... thì có thể... Em sẽ bứt rứt đấy.
- Nhưng mà để tình trạng thế này mãi anh cũng nào có yên tâm?
- Hiện giờ chúng ta cũng hạnh phúc chán cơ mà?
- Em nói thật đấy chứ?
Triết hỏi, Di không nhìn Triết, có vẻ nghĩ ngợi rồi nói:
- Hay là... Chúng ta cần có một khoảng thời gian xa nhau?
- Xa nhau à?
- Vâng, xa nhau để bình tĩnh, khách quan mà suy nghĩ?
- Không được, anh sẽ không chịu được chuyện đó. Bởi vì có ích lợi gì khi dằn vặt nhau?
- Tại anh quan trọng hóa như vậy, chứ em thấy thì...
- Em đừng nói gì cả. Anh cương quyết không chấp nhận... Em hãy đợi đấy, một thời gian ngắn thôi, anh sẽ có cách giải quyết.
- Không được. Khả Di cương quyết - Em không cho phép anh làm bất cứ điều gì gây khổ cho mẹ con chị Mỹ.
Hai người nhìn nhau thật lâu rồi Triết thở dài:
- Một cuộc thảo luận chẳng đưa đến đâu cả. Tại sao chúng ta không dứt khoát được chứ?
- Làm sao có chuyện đó được. Khả Di nói - Anh đừng quên là... Con cái là núm ruột là máu mủ của anh nhé?
- Nhưng chúng nó là chúng nó. Triết nói - Anh cũng còn có hạnh phúc và cuộc đời riêng của anh nữa chứ?
Di đứng dậy
- Em không muốn tranh luận chuyện này nữa. Chỉ vô ích thôi - May mắn một điều là chúng ta còn có sự nghiệp, công việc tốt.
Cả hai đi ra ngoài, Triết chợt hỏi:
- Hay là thế này. Chúng ta đi dến một vùng trời nào khác để lập nghiệp đi?
- Anh định trốn lánh à? Di cười - Chuyện đó cũng chẳng giải quyết được gì, mà còn có vẻ trẻ con nữa anh ạ!