16-10-2008, 05:13 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 6
Henrique
Chúng ta hãy trở lại bang Kentucky, vá» nhà cá»§a những ngưá»i mà chúng ta đã lâu không nhắc tá»›i, trong túp lá»u cá»§a bác Tom.
Äó là má»™t buổi chiá»u, má»™t chiá»u mùa hè...
những cánh cá»a ra và o và cá»a sổ phòng khách Ä‘á»u mở rá»™ng, má»i ngưá»i chỠđón là n gió mát là m dịu không khÃ. ông Shelby Ä‘ang ngồi trong má»™t phòng rá»™ng thông vá»›i phòng khách. ông ngả ngưá»i trên ghế dá»±a, hai chân duá»—i ra bắt chéo nhau: ông Ä‘ang hút xì gà sau bữa tối. Bà Shelby ngồi bên cá»a sổ ra và o gian phòng và bà đang khâu vá. Rõ rà ng là bà có Ä‘iá»u gì định nói và đang đợi má»™t thá»i Ä‘iểm thÃch hợp. Cuối cùng bà bảo: - Anh có biết là bác Chloé đã nháºn được má»™t bức thư cá»§a bác Tom không? - Hả? Tháºt à ? Thế bác ấy ra sao, bác già Tom tá»™i nghiệp? - Bác ấy được má»™t gia đình tuyệt vá»i mua, bác ấy được đối xá» tá» tế và bác ấy chả có việc gì nhiá»u nhặn để là m.
- Cà ng tốt, cà ng tốt, Ä‘iá»u đó là m anh rất hà i lòng. - ông Shelby nói. - Anh cho là bác ấy không nghÄ© đến việc quay vỠđây nữa.
- Ngược lại, bác ấy há»i xem chúng ta đã sắp chuá»™c lại bác ấy chưa? - Anh không biết nữa, công việc là m ăn không khá lên. ôi! Những cái hóa đơn! - Em tưởng chúng ta có thể cố gắng là m gì đó, như bán lÅ© ngá»±a, hoặc má»™t trong số các trang trại cá»§a chúng ta chẳng hạn...
- Äiá»u em nói tháºt là ná»±c cưá»i. Em là ngưá»i phụ nữ dá»… thương nhất Kentucky, nhưng em chả hiểu gì vá» công việc là m ăn cả.
- Anh có thể giải thÃch đôi Ä‘iá»u cho em hiểu vá» công việc cá»§a anh ra sao không? Em sẽ xem xem liệu em có thể chi tiêu tiết kiệm hay giúp đỡ anh được gì chăng.
- Thôi cứ để má»i việc đấy, không đơn giản đến thế đâu, chúng mình không nói vá» chuyện ấy nữa, anh nhắc lại là em chả hiểu gì vá» chuyện là m ăn cả.
Và ông Shelby thấy bÃ, bèn cao giá»ng để kết thúc cuá»™c tranh luáºn..Bà Shelby im tiếng và thở dà i. Bà có má»™t trà thông minh rà nh mạch, thá»±c tế, và má»™t tÃnh cách mạnh mẽ hÆ¡n chồng. Bà có rất nhiá»u năng lá»±c mà chồng bà không hình dung được. Bà muốn giữ lá»i hứa vá»›i bác Tom và bác gái Chloé bằng tất cả sức lá»±c cá»§a mình, và bà thấy những váºt cản dá»±ng lên trước bà như má»™t bức tưá»ng thá»±c sá»±.
Bà nói tiếp: - Bác Chloé tá»™i nghiệp, bác ấy chỉ nghÄ© đến việc đó! - Tháºt đáng tiếc, tốt hÆ¡n cả là báo trước cho bác ấy phải quen Ä‘i thôi. Bác Tom chắc hẳn sẽ lấy má»™t ngưá»i vợ khác, và cả bác gái cÅ©ng phải nghÄ© đến việc tái giá.
- Anh à , em sẽ không bao giá» cho bác Chloé má»™t lá»i khuyên như thế, vì em cho rằng, và cả hai bác ấy cÅ©ng cho rằng cuá»™c hôn nhân cá»§a há» cÅ©ng thiêng liêng như cá»§a chúng ta váºy. Em cảm thấy mình bị rà ng buá»™c bởi lá»i hứa mà chúng ta đã nói vá»›i những con ngưá»i bất hạnh đó. Em sẽ Ä‘i dạy nhạc, và như thế em sẽ tá»± mình gom góp đủ số tiá»n cần thiết để chuá»™c bác Tom vá».
- Nhưng anh không đồng ý em lại hạ thấp mình đến như thế! - Hạ thấp mình ư? Nhưng không giữ lá»i hứa thì còn thấp kém hÆ¡n.
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang vì bác gái Chloé xuất hiện ở lối và o hiên.
Bác muốn nói vá»›i bà chá»§ vá» món thịt gà , nhưng bà Shelby ngá» rằng bác đã không bá» sót má»™t lá»i nà o cá»§a câu chuyện giữa ông và bà .
- Thưa bà Shelby, tại sao lại giữ trong nhà quá nhiá»u miệng ăn như thế? - Bác nghÄ© rằng tôi phải cho thuê nô lệ sao? Và bác Ä‘ang nghÄ© đến ai thế? - Cháu có nói gì đâu, thưa bà , chỉ có Ä‘iá»u cáºu Samuel nói rằng ở Louisville có những xưởng há» trả bốn đô la má»™t tuần cho ai biết là m bánh ngá»t và các loại bánh kem.
- Rồi sao? - Váºy thì, có Sally, ngưá»i vẫn luôn giúp cháu, giỠđã thạo như cháu rồi. Và cháu có thể nháºn việc kia ở xưởng.
- Thế bác bỠcác con của bác mà đi sao? - Chúng đã đủ lớn để là m việc rồi, và Sally sẽ trông nom đứa út.
- Tôi đồng ý, bác Chloé, tất cả số tiá»n bác kiếm ra sẽ để dà nh chuá»™c lại chồng bác.
- ôi! Bà chá»§ tháºt quá nhân từ! - Bác Chloé thốt lên mừng rỡ..- Bác sẽ mất bốn, năm năm để dà nh dụm số tiá»n ấy, nhưng bác đừng lo, tôi cÅ©ng sẽ thêm tiá»n cá»§a tôi và o nữa. Khi nà o bác tÃnh ra Ä‘i.
- Cháu đã thu xếp đồ đạc rồi, ngà y mai cháu có thể đi được ạ.
- ÄÆ°á»£c, tôi mong rằng ông Shelby sẽ không phản đối việc nà y.
Bác Chloé chạy vá» căn lá»u cá»§a bác để chuẩn bị má»i thứ cho việc ra Ä‘i.
- Cáºu George, mai tôi Ä‘i rồi, tôi sắp kiếm được bốn đô la má»™t tuần để chuá»™c ông lão nhà tôi vá»! - Bác Tom sẽ rất hà i lòng khi biết tin tức cá»§a bác. Tôi sẽ Ä‘i kiếm má»±c và giấy và tôi sẽ kể cho bác ấy nghe tất cả chuyện nà y.
- Cảm Æ¡n cáºu, George, và sau đó chúng ta hãy cùng ăn vá»›i nhau má»™t lần cuối! ở phương Nam, cuá»™c sống cá»§a bác Tom trôi Ä‘i ngà y nà y tiếp ngà y kia. Bác phải xa cách tất cả những ngưá»i bác yêu quÃ, và bác luôn nhá»› vá» quá khứ. Mặc dù váºy, ngưá»i ta không thể nói rằng bác bất hạnh. Bác đã há»c được cách bằng lòng vá»›i số pháºn cá»§a mình.
George đã trả lá»i bức thư cá»§a bác bằng má»™t bức thư viết chữ rất đẹp mà bác Tom có thể tá»± mình Ä‘á»c lấy. Bức thư đã cho bác biết tin tức vá» trang trại, vá» vợ và các con cá»§a bác. Thư cÅ©ng giải thÃch rằng số tiá»n bác gái Chloé kiếm được sẽ dà nh để chuá»™c lại bác. Căn lá»u cá»§a bác Tom tạm thá»i đóng cá»a, nhưng George kể rất hà o hứng vá» những sá»± thay đổi và mở rá»™ng mà cáºu sẽ tiến hà nh sau khi bác Tom trở vá».
Äối vá»›i bác Tom, đó là bức thư hay nhất trên Ä‘á»i, và tháºm chà bác muốn đóng khung treo nó lên tưá»ng trong phòng bác.
Tình thân giữa bác Tom và bé Eva cÅ©ng ngà y cà ng lá»›n thêm. Bác Tom yêu quà Eva như má»™t cái gì mong manh và thần tiên. Bác chiêm ngưỡng cô bé vá»›i tình âu yếm và niá»m kÃnh cẩn.
Cái nóng cá»§a mùa hè đã trở nên hầm háºp. Vì váºy tất cả gia đình đã chuyển đến má»™t biệt thá»± thuá»™c sở hữu cá»§a Saint-Clare ở ven hồ Pontchar-train.
Là n gió nhẹ cá»§a hồ là m cho không khà dịu Ä‘i. Ngôi nhà giống như những trang viên nhá» miá»n Äông ấn.
Vầng dương tá»a ngợp chân trá»i những tia sáng chan hòa. Mặt hồ vằn vện những ánh mà u tÃa và và ng rá»±c. Äó là má»™t chiá»u chá»§ nháºt - Eva và bác Tom ngồi trên má»™t nệm rêu ở trong vưá»n.
- Bố Tom Æ¡i, - Cô bé nói vá»›i ngưá»i nô lệ, -cháu sắp Ä‘i đến đó rồi! - Äi đâu kia, cô Eva?.Evangéline đứng dáºy và chỉ lên trá»i. Những tia nắng chiá»u tà vá»n trên mái tóc và ng óng cá»§a cô.
- Vâng, cháu sẽ đi đến đó, chẳng bao lâu nữa.
Bác Tom già tá»™i nghiệp cảm thấy bị chấn động khá»§ng khiếp. Bác nhá»› lại rằng rất nhiá»u lần, từ sáu tháng nay, bác đã để ý thấy đôi bà n tay nhá» bé cá»§a Evangéline trở nên mảnh mai hÆ¡n, trong suốt hÆ¡n, và hÆ¡i thở cá»§a em ngắn hÆ¡n... Bác nhá»› lại cô bé đã mệt rất nhanh khi em chạy chÆ¡i trong vưá»n. Bác đã nghe thấy cô Ophélia nói đến má»™t chứng ho mà các thầy thuốc chẳng thể chữa khá»i... Và giỠđây, hai bà n tay và đôi má cá»§a em Ä‘ang nóng bá»ng lên vì cÆ¡n sốt... ấy váºy mà , bác Tom chưa bao giá» hình dung ra má»™t tai há»a đến thế lại có thể xảy ra! Cuá»™c trò chuyện bị cô Ophélia ngắt quãng: - Eva! Và o nhà nhanh lên, sương Ä‘ang xuống, cháu sẽ bị nhiá»…m lạnh đấy! Eva và bác Tom vá»™i vã Ä‘i và o nhà .
Cô Ophélia đã quan sát thấy chứng ho khan cá»§a cô bé, đôi má đỠá»ng cá»§a em. Cô lo ngại và đã chia xẻ những mối lo âu cá»§a cô vá»›i Augustin.
Anh gạt những Ä‘iá»u đó Ä‘i vá»›i vẻ vui đùa và vô tâm vốn có.
- Äó là má»™t bước khá»§ng hoảng để phát triển, ở lứa tuổi nà y bá»n trẻ bao giá» cÅ©ng yếu hÆ¡n! - Còn bệnh ho cá»§a nó! - Chắc hẳn con bé đã bị cảm... Chị đừng lo đến mức ấy! Hãy chăm sóc nó cẩn tháºn, giữ cho nó tránh không khà lạnh và ẩm lúc vá» chiá»u, và đừng để nó chÆ¡i đùa quá mạnh. Rồi má»i chuyện sẽ ổn thôi.
Äó là những gì Saint-Clare nói, nhưng thá»±c ra anh rất lo âu. Hà ng ngà y anh chú ý quan sát con gái. Dưá»ng như anh không rá»i nó ra nữa, anh cưỡi ngá»±a đưa nó Ä‘i dạo. Äiá»u là m anh lo ngại hÆ¡n nữa, đó là sá»± chÃn chắn già dặn cá»§a Eva, không bình thưá»ng đối vá»›i má»™t đứa trẻ ở tuổi nó. Nó vẫn chÆ¡i đùa như trẻ con, rồi đột nhiên thốt ra và i câu nói nghiêm trang và sâu sắc... Äiá»u đó là m ngưá»i cha ôm nó trong lòng bá»—ng rùng mình.
Má»™t hôm, Eva bảo vá»›i mẹ: - Mẹ Æ¡i, tại sao chúng ta không dạy cho ngưá»i da Ä‘en Ä‘á»c và viết? - Äiá»u đó chả có Ãch gì cho há» cả. Há» sẽ chả là m việc tốt hÆ¡n, mà há» sinh ra chỉ để là m lụng.
- Nhưng cô Ophélia đã dạy Topsy mà .
- Con đã thấy kết quả rồi! Äó là má»™t con bé tai ác nhất mà mẹ từng thấy! Nà o, hãy quên chuyện đó Ä‘i, rồi đây con sẽ không có thá»i gian mà quan tâm đến bá»n nô lệ nữa, con cần phải trang Ä‘iểm và bước và o thế giá»›i thượng lưu. Hãy xem những đồ trang sức mà mai kia mẹ sẽ cho con. Äây là chiếc.vòng cổ bằng kim cương mẹ đã Ä‘eo và o buổi vÅ© há»™i đầu tiên. Mẹ đã thà nh công biết bao! - Nó đáng giá nhiá»u tiá»n lắm, phải không mẹ? - ừ, cả má»™t gia sản đấy.
- Con muốn đổi nó lấy tiá»n. Con sẽ mua má»™t trang trại ở những bang tá»± do, con sẽ mang tất cả những ngưá»i nô lệ cá»§a chúng ta đến đó và con sẽ dạy cho há» Ä‘á»c và viết.
- Mở má»™t trưá»ng há»c ư! Trá»i Æ¡i là trá»i! Quả thá»±c, con chỉ là má»™t đứa trẻ thôi. Nà o, thôi để mẹ yên, con là m mẹ Ä‘au đầu rồi đấy.
Trong thá»i gian nà y, em trai cá»§a Augustin Saint-Clare đến ở chÆ¡i và i ngà y tại biệt thá»± bên hồ Pontchartrain.
Cáºu con trai mưá»i hai tuổi cá»§a anh tên là Hen-rique.
Vừa đến biệt thá»±, cáºu đã mê tÃt Eva.
Eva có má»™t con ngá»±a nhá» trắng như tuyết, cÅ©ng hiá»n hòa như cô chá»§ cá»§a nó.
Má»™t gã trai trẻ lai da Ä‘en dẫn đến cho Henrique má»™t con ngá»±a Aráºp Ä‘en tuyá»n. Henrique rất kiêu hãnh vá» váºt sở hữu má»›i cá»§a nó. Lúc nắm dây cương, nó xem xét kỹ con ngá»±a rồi bảo gã lai da Ä‘en: - Nà y, Dodo! Sáng nay mà y không chải lông cho con ngá»±a cá»§a tao phải không? - Có đấy chứ ạ, thưa cáºu chá»§, nhưng bụi...
- Im mồm, đồ lưá»i nhác! - Cáºu chá»§, cháu...
Dodo vừa mới mở miệng thì Henrique đã lấy roi vụt nó và vặn tay để ấn nó quỳ xuống.
- Cái nà y sẽ dạy cho mà y cách trả lá»i! - Thưa cáºu, - bác Tom xen và o, - nó chỉ muốn nói vá»›i cáºu rằng con ngá»±a, có tÃnh nóng nẩy, đã lăn xuống đất khi ra khá»i chuồng... ChÃnh vì thế nên mình ngá»±a đầy bụi...
- Bác im Ä‘i, tôi có há»i bác đâu! - Henrique trả lá»i.
- Sao cáºu lại có thể tà n nhẫn vá»›i Dodo tá»™i nghiệp thế? - Eva thốt lên.
- Chị thân mến, chị không biết nó đấy thôi! - Äừng có gá»i tôi là chị thân mến khi cáºu xá» sá»± như thế. Bác Tom đã bảo cáºu rằng đó là má»™t chuyện không may, và bác Tom bao giá» cÅ©ng nói tháºt.
- Nếu Ä‘iá»u đó là m chị không thÃch, thì em sẽ không đánh nó trước mặt chị nữa.
Eva không hà i lòng vá»›i câu trả lá»i đó chút nà o, nhưng cô bé hiểu rằng chẳng bõ chia sẻ ý nghÄ© cá»§a mình vá»›i cáºu em há». Henrique lịch sá»± đỡ cô chị há» lên ngá»±a và đặt dây cương và o tay cô. Nhưng Eva lại cúi xuống phÃa bên kia con ngá»±a nÆ¡i Dodo Ä‘ang đứng..- Dodo, anh là má»™t chà ng trai trung háºu, ta cảm Æ¡n anh nhé.
Tưởng rằng là m vui lòng cô chị há», Henrique quẳng cho gã nô lệ má»™t đồng tiá»n. Dodo ứa nước mắt. Những lá»i nói dịu dà ng cá»§a Eva là m gã vui thÃch hÆ¡n là đồng tiá»n Henrique ném cho nhiá»u! Hai đứa trẻ cưỡi ngá»±a dạo chÆ¡i.
Hai ông bố đã chứng kiến toà n bộ cảnh tượng trên.
Augustin bất bình. Nhưng ngưá»i em trai cá»§a anh, cha cá»§a Henrique, không tá» vẻ bất bình tà nà o.
- Thằng Dodo là má»™t thằng bé hư, phạt đòn chả có gì hại cho nó đâu. Không phải má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»± do và bình đẳng. Những ngưá»i già u, có há»c thức, được giáo dục tốt phải có quyá»n bình đẳng vá»›i nhau. Nhưng những kẻ khác thì không! - Không nên nói như thế. Há» có được giáo dục, nhưng chúng ta không biết đến sá»± giáo dục ấy. Chế độ hiện thá»i cá»§a chúng ta tháºt tà n ác và man rợ.
Chúng ta đã biến những con ngưá»i đó thà nh con váºt! Má»™t ngà y nà o đó, há» sẽ phát chán vì bị mua bán như thế và há» sẽ nổi dáºy! - Chuyện vá»› vẩn! Dù thế nà o Ä‘i nữa, nếu em nghÄ© giống anh, thì em sẽ dạy dá»— và giáo dục những nô lệ cá»§a em! - Nhưng hỠđã bị chế độ xã há»™i cá»§a chúng ta đè bẹp! CÅ©ng như thể đặt lên lưng há» má»™t trái núi và bảo há» hãy đứng thẳng dáºy! Muốn cho hỠđược giáo dục, thì Nhà nước ta cần phải là m Ä‘iá»u gì đó.
- Augustin trả lá»i.
Hai anh em Ä‘ang chÆ¡i cá» thì nghe thấy có tiếng vó ngá»±a trở vá».
Hai đứa trẻ trông tháºt thÃch mắt. Henrique vá»›i những búp tóc xoăn Ä‘en nhánh, bóng láng Ä‘ang cưá»i vui vẻ. Eva mặc má»™t bá»™ quần áo Ä‘i ngá»±a mà u xanh da trá»i. Cuá»™c dạo chÆ¡i đã khiến đôi má cô bé á»ng hồng và là m rõ thêm sá»± trong suốt cá»§a sắc da và mái tóc và ng óng.
- Xinh quá! - Alfred nói vá»›i ngưá»i anh trai. -Con bé mai kia sẽ là niá»m tá»± hà o cá»§a anh đấy! - Hoặc là ná»—i tuyệt vá»ng cá»§a tôi. - Augustin trả lá»i vá»›i má»™t giá»ng kỳ lạ.
Và anh đi đến gần cô con gái đang xuống ngựa.
- Sao con chạy nhanh thế, con yêu quÃ? Con có vẻ rất mệt đấy! Äiá»u đó không tốt lắm cho con đâu! - Con vui quá Ä‘i mất! - Eva trả lá»i.
Ngưá»i cha bế con gái đến ghế xôpha và nắm lấy tay nó. Dần dần, Eva lấy lại sức và hai ngưá»i cha lại tiếp tục đánh cá»..- Tháºt đáng tiếc là em và bố em chỉ ở lại có hai ngà y! - Henrique nói vá»›i cô chị há». Nếu em ở cùng chị, có thể em sẽ trở nên tốt hÆ¡n, em sẽ không đánh Dodo nữa. Nói cho cùng thì nó cÅ©ng khá sung sướng đấy chứ.
- Cáºu có thể sung sướng được không nếu xung quanh cáºu chẳng có ai yêu thương cáºu? - ồ không! - Cáºu đã bắt Ä‘i cá»§a Dodo những ngưá»i yêu thương anh ta, anh ta không còn nháºn được tình âu yếm nữa, thế nên cáºu phải yêu thương anh ta.
- Yêu thương nó ư! Nhưng em không thể nà o yêu má»™t đứa nô lệ được! Thế chị có yêu những ngưá»i nô lệ cá»§a chị không? - Hẳn rồi.
- Tháºt rồ dại! Chẳng ai như chị cả, Eva! Eva không trả lá»i, đôi mắt cô bé đầy lệ.
- Nhưng vì chị, chị yêu quÃ, em có thể yêu bất kỳ ai, vì chị là ngưá»i dá»… thương nhất mà em từng thấy! Henrique đỠmặt. Nhưng Eva nháºn lá»i khen vá»›i vẻ giản dị.
- Tôi hy vá»ng cáºu sẽ giữ lá»i hứa. Cô bé đáp.
Tiếng chuông báo ăn tối kết thúc cuộc trò chuyện.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
16-10-2008, 05:14 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 7
Cái chết
Hai ngà y sau, Afred và Henrique rá»i nhà Augustin. Vì cáºu em, Eva đã có những hoạt động quá sức, và sức khá»e cá»§a cô bé bắt đầu giảm sút.
Saint-Clare quyết định cho má»i thầy thuốc.
Marie Saint-Clare chẳng để ý gì đến con vì còn mải báºn tâm đến việc cá»n con cá»§a bản thân cô ta.
Cô Ophélia đã nhiá»u lần cố thá» lôi kéo sá»± chú ý cá»§a cô ta.
- Cái chứng ho vặt ấy, và con bé thở rất ngắn hơi nữa...
- Äó chẳng qua là do kÃch động! - Nhưng nó hay ra mồ hôi trá»™m ban đêm.
- Tôi đã từng bị ra mồ hôi như thế trong mưá»i năm ròng! Nhưng bệnh tình cá»§a Eva trở nên ngà y cà ng rõ rà ng. Thế là Marie bắt đầu ta thán, nhắc lại vá»›i bác Mammy rằng số pháºn đã ra sức là m khổ cô ta, và cô ta là ngưá»i mẹ bất hạnh nhất..- Marie, đừng nói thế, không phải tất cả hy vá»ng đã mất hết! - Augustin nói vá»›i vợ. - Äiá»u là m con mệt má»i là cái nóng cá»§a mùa hè. Thầy thuốc nói là còn có hy vá»ng.
- Giá mà em có được tinh thần bình thản như anh. - Marie trả lá»i chồng.
Sau mưá»i lăm ngà y được chăm sóc, sức khá»e cá»§a Eva có tiến triển tốt rõ rà ng. Cô bé vẫn Ä‘i dạo được trong vưá»n, chạy quanh các hà nh lang, chÆ¡i đùa, cưá»i, và bố cô phát Ä‘iên lên vì sung sướng tuyên bố vá»›i má»i ngưá»i là cô bé đã bình phục hoà n toà n. Chỉ có thầy thuốc và cô Ophélia là không chia sẻ niá»m phấn khởi nà y. Có má»™t trái tim khác cÅ©ng không lầm lẫn vá» Ä‘iá»u đó, ấy là trái tim tá»™i nghiệp cá»§a bé Eva.
Cô bé nghÄ© rất nhiá»u đến bố, ngưá»i mà cô sắp phải từ biệt. Cô bé cÅ©ng tiếc nuối những ngưá»i nô lệ rất tốt và rất trung thà nh cá»§a mình. Những ná»—i Ä‘au do chế độ gây ra đã in dấu ấn lên cô từng ná»—i Ä‘au má»™t. Cô bé muốn là m Ä‘iá»u gì đó cho tất cả những ai Ä‘ang Ä‘au khổ như há».
Má»™t hôm cô nói vá»›i bác Tom: - Cháu rất muốn cái chết cá»§a cháu có thể giúp được việc gì đó để chấm dứt cảnh khổ Ä‘au mà những ngưá»i nô lệ Ä‘ang phải sống. - Cô vừa nói vừa đặt bà n tay nhá» thanh mảnh lên tay bác Tom.
Bác Tom nhìn cô bé vá»›i vẻ ngưỡng má»™. Saint-Clare gá»i con gái, và bác Tom vừa nhìn theo cô bé vừa lau mắt.
Một giây sau bác gặp bác Mammy.
- Tôi có cảm tưởng là kết cục sắp đến rồi. -Bác bảo bác Mammy.
- Vâng, - bác Mammy vừa trả lá»i vừa giÆ¡ hai tay lên trá»i, - tất cả chúng ta Ä‘á»u thấy Ä‘iá»u đó...
Evangéline chạy đến gặp bố trong phòng tranh.
Cô bé mặc váy trắng, mái tóc và ng óng phÆ¡ phất, đôi má hồng hà o và cÆ¡n sốt là m cặp mắt ngá»i lên má»™t ánh sáng siêu phà m.
Dáng vẻ cá»§a cô bé là m bố cô sững sá» vì má»™t niá»m xúc động mạnh và đau buồn. Ngưá»i bố ôm cô bé và o lòng và quên mất Ä‘iá»u anh định nói vá»›i con gái.
- Eva, con thấy khá hÆ¡n phải không? - Bố Æ¡i, - Eva nói vá»›i bố vẻ quả quyết. - Äã từ lâu con muốn nói vá»›i bố má»™t Ä‘iá»u. Và con muốn là m trước khi con trở nên quá yếu.
Saint-Clare cảm thấy run lên.
Eva ngồi và o lòng bố và nói: - Không cần phải chăm sóc con như thế nữa, bố ạ, con biết là con sắp ra đi, chẳng bao lâu nữa.
Con không khá»e lên. Nhưng con không căng thẳng, con không để mình bị suy sụp. Nếu con không phải.rá»i bá» những ngưá»i mà con yêu quÃ, thì con sẽ hoà n toà n sung sướng.
- Thế tại sao con lại lo âu, Eva? Cái gì là m cho con khổ sở? - Có những việc diễn ra ở đây hà ng ngà y là m lòng con tan nát.
- Việc gì nà o? - Những ngưá»i nô lệ cá»§a chúng ta! Con muốn hỠđược tá»± do.
- Nhưng ở vá»›i chúng ta há» rất sung sướng mà ! - Vâng, thưa bố, nhưng nếu có Ä‘iá»u gì xảy ra vá»›i bố thì há» sẽ ra sao? Có rất Ãt ngưá»i được như bố, bố ạ. Có thể trả lại tá»± do cho tất cả bá»n hỠđược không? - Äiá»u đó rất khó con ạ. ChÃnh bố cÅ©ng lên án chế độ nô lệ. Bố luôn mong không còn má»™t ngưá»i nô lệ nà o trên trái đất nữa, nhưng bố không biết phải là m thế nà o để đạt được Ä‘iá»u đó.
- Bố hãy nói chuyện vá»›i má»i ngưá»i, và khi con chết Ä‘i, bố hãy là m tất cả những gì có thể để giúp đỡ những ngưá»i nô lệ.
- Thiên thần yêu quà của bố, đừng nói đến cái chết nữa, bố hứa với con sẽ là m tất cả những gì bố có thể.
- Thế thì, bố ơi, xin bố hứa với con sẽ giải phóng cho bác Tom.
- Bố hứa, con yêu quÃ.
Äêm đã tá»›i... Augustin bế con gái và o phòng cá»§a cô bé và ôm con và o lòng, anh ru con cho đến khi cô bé ngá»§ say.
Và o má»™t buổi trưa chá»§ nháºt, Saint-Clare nằm duá»—i mình trên má»™t chiếc ghế dà i và hút thuốc dưới hiên nhà . Anh bá»—ng nghe thấy tiếng kêu cá»§a cô Ophélia. Má»™t lát sau, cô xuất hiện kéo Topsy theo sau.
- Lại đây! - Cô nói - Ta sẽ mách ông chủ.
- Lại chuyện gì nữa thế? - Augustin há»i.
- Tôi không thể chịu đựng nổi cái con ranh nà y nữa. Tôi vừa cho nó má»™t bà i thánh ca để nó há»c, mà nó thì chả là m gì hay hÆ¡n là lấy những đồ trang trà trên mÅ© để trong tá»§ cá»§a tôi và cắt ra may quần áo cho con búp bê cá»§a nó. Trá»i ạ! Nếu tôi có thể thì tôi sẽ quáºt cho nó má»™t tráºn! - Các bà chả là m tôi ngạc nhiên đâu, - Saint-Clare chế giá»…u, - các bà lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng Ä‘áºp cho chết má»™t con ngá»±a hay má»™t đứa nô lệ! - Cáºu thì lúc nà o cÅ©ng giá»…u cợt, Augustin! nhưng quả tháºt tôi đã kiệt sức rồi.
- Thế để cháu thỠxem sao? - Eva đỠnghị.
Và em dẫn Topsy và o phòng Ä‘á»c sách..- Tôi phải Ä‘i xem chúng nó Ä‘ang là m gì. -Saint- Clare nói.
Và anh nhón chân Ä‘i theo hai đứa. Nhấc tấm rèm che cá»a kÃnh lên, anh ra hiệu cho cô Ophélia khẽ khà ng lại gần.
Hai đứa trẻ Ä‘ang ngồi bệt xuống đất. Äôi mắt to cá»§a Eva đầy lệ.
- Tại sao em không thỠngoan xem, Topsy? Em không yêu ai cả ư? - Tôi yêu kẹo lắm.
- Nhưng em cũng yêu bố mẹ nữa chứ? - Tôi có biết hỠđâu.
- Thế em không có ai khác nữa à ? - Không, chẳng anh chị, chẳng cô dì, chẳng ai hết.
- Chúa Æ¡i, là m gì bây giá»? - Eva há»i.
- Giá mà tôi là ngưá»i da trắng...
- Nhưng không phải vì em là ngưá»i da Ä‘en mà ngưá»i ta không thể yêu em! Nếu em ngoan ngoãn, cô Ophélia sẽ yêu em! - Không, bà ấy không chịu được tôi vì tôi là ngưá»i da Ä‘en. Bà ấy thà đụng và o má»™t con cóc, còn hÆ¡n là chạm và o tôi. Chả ai yêu ngưá»i da Ä‘en cả.
Và Topsy bèn huýt sáo.
- Topsy, nhưng ta, ta yêu em! Và ta muốn em trở lên ngoan. Topsy à , ta sắp chết đây, ta không còn ở với em bao lâu nữa. Thế nên, vì tình yêu đối với ta, ta muốn em cố gắng ngoan lên nhé.
Những giá»t nước mắt chứa chan đôi mắt cá»§a con bé nô lệ da Ä‘en. Từng giá»t từng giá»t rÆ¡i lên bà n tay nhá» trắng ngần cá»§a Eva.
Saint-Clare buông tấm rèm xuống.
- Nó là m tôi nhớ đến mẹ tôi. - Anh nói với cô Ophélia.
- Tôi không thể chịu được việc chạm và o tay nó, nhưng tôi nghÄ© rằng nó không nháºn thấy Ä‘iá»u đó.
- Ngưá»i ta chẳng giấu được trẻ con Ä‘iá»u gì.
- Eva vừa cho tôi má»™t bà i há»c tháºt hay! - Chắc đây không phải lần đầu tiên má»™t đứa trẻ dạy cho má»™t lão há»c trò! - Saint-Clare trả lá»i.
Phòng ngá»§ cá»§a Eva rất rá»™ng. Saint-Clare đã chi tiêu rất nhiá»u để cho căn phòng là m vừa lòng con gái. Các cá»a sổ căng rèm bằng sa mà u trắng và hồng.
Tấm thảm viá»n hình cà nh lá và những nụ hoa hồng.
Giưá»ng và ghế được trau chuốt tinh xảo. PhÃa đầu giưá»ng chạm hình má»™t thiên thần dang rá»™ng đôi cánh và chìa má»™t vòng hoa. Từ vòng hoa nà y những tấm rèm the má»ng mà u hồng kẻ kim tuyến rá»§ quanh.giưá»ng che cho cô bé khá»i bị muá»—i đốt. Những chiếc ghế sô pha bằng tre có gối dá»±a bằng gấm hồng. ChÃnh giữa phòng có má»™t chiếc bình tinh xảo luôn cắm đầy hoa. Bên trên lò sưởi có hai bình khác, việc cắm hoa và o những cái bình nà y má»—i buổi sáng là má»™t niá»m vui sướng đối vá»›i bác Tom.
Äâu đâu, cÅ©ng chỉ thấy sá»± bình yên và vẻ đẹp.
Sức lá»±c mà Eva dưá»ng như tìm lại được đã tan biến. Hiếm khi ngưá»i ta nghe thấy tiếng bước chân cô bé ngoà i hà nh lang, và cà ng ngà y ngưá»i ta cà ng hay thấy em nằm trên ghế dà i gần cá»a sổ mở.
Má»™t buổi trưa, Eva nghe thấy tiếng mẹ cao giá»ng giáºn dữ: - Mà y lại là m gì nữa thế? Tiếp theo là tiếng má»™t cái tát.
- Nhưng, thưa bà chá»§, đây là để tặng cô Eva đấy ạ, - Giá»ng Topsy trả lá»i.
- Cô Eva không cần cái thứ nà y.
Eva rá»i ghế sôpha và đi ra hà nh lang.
- ôi, mẹ Æ¡i, đưa cho con những bông hoa ấy, con muốn có chúng biết bao! - Nhưng phòng con đã đầy ắp những hoa rồi còn gì! - Chả bao giá» là quá nhiá»u hoa đâu, Topsy, đưa những bông hoa ấy cho ta. Bó hoa đẹp quá! Em biết cách bó hoa đấy, Topsy ạ, Em có thể cắm hoa và o trong cái bình nà y và hái hoa cho ta hà ng ngà y nếu em muốn.
Topsy có vẻ hân hoan.
- Mẹ thấy không, con biết là Topsy muốn là m má»™t Ä‘iá»u gì tốt cho con mà .
- Không đâu, lúc nà o nó cÅ©ng chỉ muốn là m Ä‘iá»u xấu thôi, nó biết là không nên hái hoa.
- Mẹ ơi, con tin rằng giỠđây Topsy đang cố ngoan lên đấy.
- Sẽ mất nhiá»u thá»i gian! - Mẹ Æ¡i, con muốn cắt tóc Ä‘i, cắt tháºt ngắn.
- Sao lại thế? - Äể con tặng những búp tóc cho các bạn con.
Mẹ có muốn gá»i cô Ophélia đến để cắt tóc cho con không? Marie gá»i cô Ophélia.
ý muốn của cô bé bệnh nhân là m cô ngạc nhiên.
- Äừng là m há»ng mái tóc cá»§a cháu quá nhiá»u, chị hãy cắt ở bên trong thôi, như thế má»i ngưá»i sẽ không nháºn thấy gì hết. Cháu nó có những búp tóc xinh tuyệt! - Saint-Clare dặn dò cô Ophélia.
- ôi, bố! - Eva buồn rầu nói..- Bố muốn con giữ những búp tóc xinh đẹp nà y cho đến hôm chúng ta Ä‘i thăm cáºu em há» Hen-rique cá»§a con.
- Con sẽ không bao giỠđi được nữa đâu, bố ơi, con đang yếu đi từng ngà y.
- Sao con lại muốn bố phải tin má»™t Ä‘iá»u tà n nhẫn đến thế? - Ngưá»i bố trả lá»i cô bé.
- Bởi vì đó là sá»± tháºt, bố ạ, và chúng ta chuẩn bị cho Ä‘iá»u đó thì tốt hÆ¡n.
Saint-Clare buồn bã nhìn những búp tóc của con gái giỠđây đang nằm trên đầu gối cô bé.
Marie ngả ngưá»i trên ghế sôpha và lấy chiếc khăn tay vải mịn che mặt.
Äôi mắt xanh biếc và trong veo cá»§a Eva buồn rầu nhìn hết ngưá»i nà y sang ngưá»i khác. Cô bé cảm thấy toà n bá»™ sá»± khác biệt giữa hai ngưá»i. Cô ra hiệu cho bố, anh liá»n đến ngồi cạnh cô.
- Bố ơi, con biết là chẳng bao lâu nữa con sẽ chết, và có những việc con nhất định muốn là m.
Con muốn táºp hợp tất cả những gia nhân cá»§a chúng ta. Con có và i Ä‘iá»u muốn nói vá»›i há».
- ÄÆ°á»£c. - Saint-Clare nói giá»ng trầm đục.
Tất cả những ngưá»i nô lệ đến ngay.
Eva nằm dà i trên đệm. Tóc em lòa xòa quanh khuôn mặt, đôi má bừng đỠtương phản vá»›i nước da trắng. Äôi mắt to nhìn đăm đăm từng ngưá»i má»™t.
Những ngưá»i nô lệ rất xúc động. Khuôn mặt đẹp đẽ nà y, những lá»n tóc bị cắt nà y, ngưá»i mẹ Ä‘ang thổn thức khóc, ngưá»i cha Ä‘ang che mắt... Má»™t sá»± im lặng sâu thẳm.
Bác Tom hết sức đau buồn.
- Tôi cho má»i các bạn đến đây, các bạn cá»§a tôi, bởi vì tôi yêu các bạn, vâng, tất cả các bạn, và tôi muốn nói vá»›i các bạn và i Ä‘iá»u sau nà y các bạn cần nhá»›. Và i ngà y nữa, tôi sẽ từ biệt các bạn. Các bạn đã luôn luôn tá» tế đối vá»›i tôi. Vì váºy tôi muốn tặng các bạn má»™t thứ, nó sẽ là m các bạn nghÄ© đến tôi khi bạn nhìn thấy nó. Tôi sẽ tặng tất cả các bạn má»™t búp tóc cá»§a tôi. Äừng bao giá» quên là tôi yêu các bạn. Tôi hy vá»ng sẽ gặp lại các bạn ở trên thiên đưá»ng.
Tiếp theo là má»™t cảnh buồn kinh khá»§ng. Tất cả xúm xÃt bên Eva mắt ướt lệ nháºn lấy món quà cá»§a cô bé. Những ngưá»i nhiá»u tuổi nhất nói vá»›i cô và i lá»i âu yếm, cầu nguyện ban phước là nh cho cô.
Cô Ophélia nhẹ nhà ng đưa há» ra ngoà i khi hỠđã nháºn món quà cá»§a mình.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại bác Tom và bác Mammy..- Cầm lấy nà y bác Tom, đây là má»™t món tóc đẹp dà nh cho bác. ôi! Cháu rất sung sướng biết rằng cháu sẽ gặp lại bác trên thiên đà ng! Và bác nữa, bác Mammy hiá»n háºu yêu quÃ! - Cô bé nói và giÆ¡ tay ôm lấy cổ bác.
- ôi, cô Eva, không có cô tôi là m sao mà sống được? Cô Ophélia dịu dà ng đẩy há» ra ngoà i và Eva tưởng rằng tất cả Ä‘á»u đã Ä‘i ra hết. Cô bé quay lại và trông thấy Topsy.
- Tôi biết tôi là một con bé hư, nhưng liệu tôi cũng có thể được một món tóc của cô không? - Có chứ, Topsy, như thế thì cả em nữa, em cũng sẽ nhớ đến ta.
- Cảm ơn cô Eva! - Cô bé da đen vừa nói vừa siết chặt búp tóc và o ngực.
Và nó rá»i căn phòng. Trong khi diá»…n ra cảnh nà y cô Ophélia đã lau Ä‘i nhiá»u giá»t nước mắt. Cô lo sợ tất cả những Ä‘iá»u nà y tác động lên cô bé.
Saint-Clare ngồi im phăng phắc, lấy tay che mắt.
- Bố Æ¡i, bố yêu quÃ! - Eva nói vá»›i bố.
- Con chưa cho bố búp tóc nà o ư. - Saint-Clare nói vá»›i má»™t nụ cưá»i buồn bã.
- Tất cả những búp tóc còn lại là dà nh cho bố và mẹ, bố sẽ tặng cô Ophélia bao nhiêu búp tùy cô muốn.
Eva yếu Ä‘i rất nhanh. Căn phòng đẹp đẽ cá»§a cô bé chỉ còn là má»™t phòng bệnh nhân. Suốt ngà y đêm, cô Ophélia trông nom cô bé. Trong tình huống hiện thá»i, cô quả là ngưá»i không ai thay thế được.
Bác Tom đến thăm ngưá»i bệnh bé nhá» thưá»ng xuyên. Buổi sáng, Eva khá hÆ¡n má»™t chút, bác Ä‘i dạo vá»›i cô bé trong vưá»n dưới bóng những cây cam, hoặc há» ngồi và Tom hát cho em nghe má»™t trong những bà i thánh ca mà em ưa thÃch.
Tất cả những ngưá»i nô lệ Ä‘á»u cố gắng là m Ä‘iá»u gì đó cho cô chá»§ bé nhá» cá»§a há».
Eva không đau đớn. Em chỉ cảm thấy một kiểu suy nhược bình lặng, mỗi ngà y một tăng lên. Em rất dịu dà ng, rất cam chịu và rất xinh đẹp, thà nh thỠem đã tạo nên một bầu không khà an bình và thơ ngây.
Bác Tom không muốn ngá»§ trong phòng cá»§a bác; bác ngá»§ qua đêm ở trước cá»a phòng Eva để có thể có mặt ngay khi cần đến.
Cả buổi chiá»u, Eva có vẻ linh hoạt hÆ¡n thưá»ng lệ. Em ngồi rất lâu trên giưá»ng ngắm nhìn các đồ trang sức và những món đồ quà giá xinh xinh, dặn dò má»i ngưá»i tặng món nà o cho ai. Cô bé nói vá»›i giá»ng tá»± nhiên hÆ¡n và tá» ra hà o hứng hÆ¡n. Sau khi ôm hôn con gái, bố cô nói vá»›i cô Ophélia: - Có lẽ chúng ta sắp cứu được nó rồi! Nó khá lên! Và anh Ä‘i ra lòng nhẹ nhõm hÆ¡n.
Khoảng ná»a đêm, cô Ophélia mở cá»a phòng Eva và gá»i bác Tom: - Gá»i thầy thuốc mau, bác Tom, đừng để cháºm má»™t phút nà o! Cô gõ cá»a phòng ngưá»i em há»: - Lại đây, chị xin em! Há» lặng lẽ đứng bên giưá»ng cô bé.
Bác Tom trở lại ngay cùng thầy thuốc.
Marie, tỉnh dáºy khi thầy thuốc tá»›i, hốt hoảng bước và o.
- Anh Augustin, chị Ophélia, chuyện gì thế? - Khẽ thôi. - Ngưá»i chồng trả lá»i.
Bác Mammy nghe thấy tiếng Augustin và chạy Ä‘i đánh thức những ngưá»i nô lệ. Rất nhanh, tất cả má»i ngưá»i trong nhà đá»u sẵn sà ng túc trá»±c. Saint-Clare không nghe thấy gì cÅ©ng chẳng nhìn thấy gì.
Anh chẳng còn thấy gì nữa ngoà i khuôn mặt của con gái.
Anh cúi xuống bên cô bé.
- Eva Æ¡i, Eva! Cô bé mở mắt, mỉm cưá»i, gắng nói và gắng giÆ¡ hai tay lên ôm cổ bố. Rồi hai cánh tay lại rÆ¡i xuống.
Em gắng sức thở và giÆ¡ hai cánh tay bé nhá» vá» phÃa trước.
Bác Tom nắm tay ông chá»§ giữa hai bà n tay cá»§a bác. Những giá»t nước mắt lăn trên khuôn mặt Ä‘en bóng cá»§a bác.
- Tất cả đã hết, thưa ông chủ thân yêu, ông hãy nhìn cô nhà .
Äứa trẻ nằm ngả đầu trên gối. Trên gương mặt em ngưá»i ta thấy má»™t vẻ rạng rỡ hân hoan đến mức dẹp yên những tiếng nức nở.
- Eva! - Saint-Clare gá»i.
Cô bé không nghe thấy nữa..
Tà i sản của quykiemtu
16-10-2008, 05:15 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 8
Äồn Ä‘iá»n sông Äá»
Những bước tượng nhá» và những bức tranh trong phòng Eva được phá»§ bằng voan trắng. Ngưá»i ta chỉ nghe thấy những tiếng thì thầm, những tiếng thở dà i và tiếng bước chân rón rén... ánh sáng lá»t qua những tấm mà nh buông xuống.
Chiếc giưá»ng nhá» nÆ¡i cô bé an nghỉ phá»§ vải nệm trắng. Eva mặc bá»™ váy áo trắng giản dị cô vẫn hay mặc thưá»ng ngà y. ánh sáng mà u hồng, lá»c qua những tấm rèm trong phòng, tá»a tia ấm áp lên chiếc giưá»ng tang tóc.
Cá»a phòng mở ra và Topsy, đôi mắt sưng má»ng vì nước mắt xuất hiện ở cá»a. Nó cầm má»™t nụ hồng trà đem đặt xuống chân giưá»ng. Äá»™t nhiên, gà o lên má»™t tiếng, nó lăn mình xuống sà n và òa lên khóc nức nở.
- Äứng lên nà o, con. - Cô Ophélia dịu dà ng nói.
- Cháu không bao giỠcòn thấy cô chủ nữa! Cô đã bảo là cô yêu cháu! - Nó đáp.
- Topsy, con cá»§a ta, đừng quá Ä‘au buồn thế, cả ta cÅ©ng có thể yêu quà con... Ta không nhân từ bằng cô Eva, nhưng ta đã há»c được ở cô bé rất nhiá»u Ä‘iá»u, ta sẽ yêu quà con và sẽ giúp con trở thà nh má»™t cô gái ngoan.
Giá»ng cá»§a cô Ophélia nói lên nhiá»u hÆ¡n là những lá»i lẽ cá»§a cô. Kể từ sau giây phút đó, cô có ảnh hưởng không bao giá» bị mất đối vá»›i tâm hồn cá»§a đứa trẻ nà y.
Marie nằm dà i trên giưá»ng, khóc nức nở và rá»n rÄ© than vãn. Cô ta là m cho tất cả các gia nhân Ä‘á»u phải quan tâm đến mình.
Sau đám tang, Saint-Clare chẳng còn hơi sức nà o nữa. Anh bước đi khó khăn, ánh mắt tắt ngấm.
Bác Tom không rá»i anh ra má»™t giây nà o. Äối vá»›i bác, trong đôi mắt bất động và không má»™t giá»t lệ nà o cá»§a anh, có nhiá»u ná»—i Ä‘au hÆ¡n là trong những lá»i rá»n rÄ©.
Ãt lâu sau, gia đình Saint-Clare trở vá» thà nh phố.
Cuá»™c sống vẫn tiếp diá»…n, tuy thế Saint-Clare đã trở thà nh má»™t ngưá»i khác hẳn. Anh có những ý nghÄ© là nh mạnh hÆ¡n vá» quan hệ vá»›i những ngưá»i.nô lệ. Vừa trở lại Orléans, anh bắt đầu là m những thá»§ tục pháp lý để giải phóng cho bác Tom trở thà nh ngưá»i tá»± do. Anh cà ng ngà y cà ng gắn bó vá»›i bác.
- Bác Tom ạ, - má»™t hôm anh bảo bác, - tôi Ä‘ang tiến hà nh việc là m cho bác thà nh ngưá»i tá»± do.
Bác hãy chuẩn bị hà nh lý để trở vỠKentucky.
Niá»m vui sướng tá»a sáng trên khuôn mặt bác Tom.
- Chúa lòng là nh! - Bác kêu lên mừng rỡ.
Saint-Clare rất ngạc nhiên.
- ở đây bác không khổ lắm, tôi không hiểu sao được ra Ä‘i bác lại mừng như váºy? - Tôi sắp được là m má»™t ngưá»i tá»± do! - Bác Tom nà y, bây giá» bác chẳng hạnh phúc hÆ¡n là nếu bác được tá»± do hay sao? - ôi, không ạ.
- Bác chẳng bao giỠđi là m công mà có thể được cơm no áo ấm như ở nhà tôi đâu.
- Hẳn là thế, thưa ông chủ, ông rất tỠtế.
Nhưng tôi thÃch thà nghèo mà được tá»± do hÆ¡n.
- ÄÆ°á»£c, bác Tom, bác sẽ được ra Ä‘i sau má»™t tháng nữa! - Saint-Clare trả lá»i bác bằng má»™t giá»ng đã vui vẻ hÆ¡n.
Và anh đứng dáºy.
- Tôi sẽ không ra Ä‘i chừng nà o ông còn ưu phiá»n... - Bác Tom nói.
- Hoan hô bác Tom! Tôi không thể giữ bác lâu đến thế đâu! Hãy vỠvới vợ và các con của bác.
Marie Saint-Clare chắc hẳn là rất buồn nhưng lại Ãch ká»· hÆ¡n bao giá» hết. Những ngưá»i hầu Ä‘á»u thương tiếc Eva ngưá»i đã che chở há» khá»i sá»± áp chế cá»§a mẹ cô. Bác Mammy khóc suốt ngà y đêm, lòng tan nát. Cô Ophélia quan tâm tÃch cá»±c hÆ¡n đến việc dạy dá»— Topsy.
Một hôm, cô Ophélia bảo chị Rosa đi tìm Topsy.
Rosa thấy nó đang cố giấu cái gì trong áo.
- Mà y ăn cắp cái gì thế? - Rosa vừa há»i vừa túm lấy tay con bé.
- BỠtôi ra! Việc gì đến chị nà o! - Topsy vừa kêu lên vừa giãy giụa.
Cuộc cãi lộn khiến cô Ophélia chú ý.
- ÄÆ°a ngay cô xem! - Cô Ophélia nói kiên quyết.
Topsy do dá»±, rồi rút từ áo khoác ra má»™t cái gói nhá».
Äó là má»™t quyển sách nhá» mà Eva đã tặng nó, vá»›i món tóc và ng cá»§a cô bé..- Trả lại cho cháu tất cả ngay đây mà . - Saint-Clare xúc động nói.
Anh gói lại như cũ và kéo cô Ophélia và o phòng khách.
- Con bé nà y đã tiến bá»™ rồi đấy, chị đặt nhiá»u hy vá»ng và o nó. - Cô Ophélia nói. - Augustin, chị muốn cáºu tặng nó cho chị má»™t cách hợp pháp. Như thế chị có thể vá» lại miá»n Bắc và đem nó đến những quốc gia tá»± do.
- ÄÆ°á»£c, được, em sẽ là m giấy tỠđó cho chị. -Anh trả lá»i.
Và anh ngồi xuống má»™t cái ghế bà nh, mở tá» tạp chÃ.
- Cần là m ngay bây giỠkia, Augustin.
- Nhưng em đã hứa vá»›i chị rồi mà ! - Augustin, em có thể bị chết, hoặc bị phá sản, và lúc ấy Topsy sẽ bị Ä‘em bán đấu giá! Saint-Clare hiểu tầm quan trá»ng cá»§a Ä‘iá»u cô Ophélia yêu cầu và viết chứng thư ngay láºp tức.
- Äây, thưa bà Vermont, xong rồi nhé! - Anh vừa nói vừa đưa giấy tá» cho cô Ophélia.
Cô cảm ơn anh rồi ngồi xuống khâu.
- Augustin, em có nghÄ© Ä‘iá»u gì sẽ đến vá»›i các nô lệ cá»§a em nếu em chết Ä‘i không? - Không. - Anh nói. - Nhưng rồi má»™t ngà y nà o đó em sẽ lo đến việc ấy.
- Khi nà o? - Sau nà y...
- Nhưng nếu em chết trước khi đó thì sao? - Chị vá»™i thế à ? Em sẽ nghÄ© đến Ä‘iá»u đó.
Saint-Clare đặt tá» báo xuống, đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i hiên.
- Em muốn đi dạo một chút. - Anh nói.
Anh lấy mÅ© và rá»i phòng khách. NghÄ© đến cái chết đã khiến anh bối rối.
Bác Tom theo anh cho đến cổng ra và o sân và há»i anh xem bác có phải Ä‘i cùng anh không.
- Không cần đâu, má»™t giá» nữa tôi sẽ vá».
Bác Tom ngồi dưới hiên. Äó là má»™t buổi tối tuyệt đẹp. Bác nghe tiếng vòi phun nước rì rà o, bác nghÄ© đến gia đình, đến ngôi nhà mà bác sắp được trông thấy lại... Bác nghÄ© đến cảnh tá»± do cá»§a mình, đến số tiá»n bác sẽ kiếm để chuá»™c lại vợ và các con bác.
Bác bị bứt ra khá»i giấc mÆ¡ bởi những tiếng búa gõ cá»a và tiếng ồn à o ngoà i cổng.
Bác chạy ra mở cổng, mấy ngưá»i đà n ông bước và o. Há» khiêng má»™t ngưá»i quấn trong áo khoác trên má»™t cái cáng. ánh sáng ngá»n đèn chiếu rõ khuôn.mặt ngưá»i ấy. Bác Tom thốt lên má»™t tiếng kêu chói tai báo nguy cho cả nhà .
Mấy ngưá»i đà n ông khiêng cáng và o táºn cá»a phòng khách nÆ¡i cô Ophélia Ä‘ang ngồi Ä‘an.
Há» kể rằng Saint-Clare và o quán cà phê để Ä‘á»c tá» báo buổi chiá»u. Có hai ngưá»i đà n ông bắt đầu cãi nhau và Saint-Clare can há» ra. Anh đã bị má»™t nhát dao đâm và o sưá»n.
Những ngưá»i nô lệ kinh hoà ng rú lên, bứt tóc, Marie lên cÆ¡n thần kinh. Cô Ophélia cho đặt Augustin lên ghế sôpha. Saint-Clare bị mất rất nhiá»u máu và đã ngất Ä‘i.
Khi hồi tỉnh lại, anh đăm đăm nhìn bức chân dung cá»§a mẹ anh. ông thầy thuốc được má»i đến tuyên bố không còn hy vá»ng nữa.
Saint-Clare đặt bà n tay lên tay bác Tom đang quì bên cạnh.
- Bác Tom, bác Tom tội nghiệp! - ông chủ ơi? - Tôi chết mất. - Saint-Clare nói.
Anh còn thì thầm: - Mẹ ơi! Và tất cả kết thúc.
Marie Saint-Clare, thần kinh vốn đã rất yếu đuối, không thể chịu được cú sốc đến như thế.
Äã có kinh nghiệm, những ngưá»i nô lệ hiểu rằng những thay đổi lá»›n sẽ diá»…n ra, khi ông chá»§ gia đình mất Ä‘i.
Có thể há» sẽ được bán cho má»™t ngươì chá»§ cÅ©ng tá» tế như Saint-Clare, mà cÅ©ng có thể cho má»™t ngưá»i chá»§ độc ác và tà n nhẫn...
Marie không biết là m gì cả. Chị há»i ý kiến những doanh nhân và quyết định là m theo lá»i khuyên cá»§a há». Cô sẽ Ä‘em bán tất cả, nô lệ cÅ©ng như đồn Ä‘iá»n. Cô chỉ giữ lại những nô lệ cá»§a riêng cô và cô sẽ mang há» vỠđồn Ä‘iá»n cá»§a cha cô.
Cô Ophélia, ngưá»i đã hết sức táºn tụy, nghÄ© đến việc trở vá» nhà mình. Cô Ophélia đối xá» tá» tế vá»›i nô lệ, và những ngưá»i nà y lo sợ những gì sẽ đến vá»›i há» má»™t khi cô không còn ở đây để che chở há» nữa.
- Bác Tom, bác có biết không, chúng ta sắp bị đem bán rồi đấy. - Adolphe, một trong các nô lệ nói với bác Tom.
Bác Tom cố cầm những giá»t nước mắt cay đắng và cầu nguyện. Bác khao khát tá»± do mãnh liệt, không sao cưỡng nổi nên bác hết sức tuyệt vá»ng.
Bác đi tìm cô Ophélia.
- Thưa cô, - bác nói, - ông Saint-Clare đã hứa cho tôi tá»± do. Tháºm chà ông đã bắt đầu là m các thá»§.tục. Lẽ ra chỉ cần ký các văn bản là tôi được tá»± do. Xin cô nói việc ấy vá»›i bà chá»§ được không ạ? - Tôi sẽ nói cho bác, bác Tom. Nhưng việc nà y phụ thuá»™c và o bà Saint-Clare. - Cô Ophélia trả lá»i.
Nhưng cô biết rằng có rất Ãt hy vá»ng.
Suy nghÄ© má»™t cách nghiêm túc, cô quyết định cố thá»a hiệp hết mức có thể và đi và o phòng Marie, quyết tá» ra tháºt dá»… thương và trao đổi vá» việc cá»§a bác Tom vá»›i tà i ngoại giao khéo léo nhất.
- Tôi chả có gì để mặc hết và tuần sau là tôi đi... - Marie nói.
- Mợ Ä‘i sá»›m thế sao? - Vâng, em trai anh Saint-Clare viết thư cho tôi, cáºu ấy cho rằng đã đến lúc bán tất cả Ä‘i, cả đồ đạc và bá»n nô lệ.
- Tôi muốn nói vá»›i mợ má»™t việc. - Cô Ophélia nói. - Augustin đã hứa cho bác Tom tá»± do, cáºu ấy tháºm chà đã bắt đầu là m các thá»§ tục... Tôi mong rằng mợ sẽ hoà n tất những thá»§ tục ấy! - Chắc chắn là không! Tom là ngưá»i tốt nhất và đắt giá nhất trong số nô lệ cá»§a chúng tôi! Và tại sao bác ta lại cần được tá»± do kia chứ? - Bác ấy mong ước được tá»± do lắm, và chá»§ cá»§a bác ấy đã hứa vá»›i bác ấy rồi.
- Cả lÅ© há» Ä‘á»u muốn được tá»± do! Bác ta sẽ có má»™t ngưá»i chá»§ má»›i, và há» sẽ đối xá» rất tá» tế vá»›i các nô lệ cá»§a há».
- Dầu váºy, tôi biết đó là điá»u mong muốn cuối cùng cá»§a chồng mợ. Äó là má»™t trong những lá»i hứa cuối cùng mà cáºu Augustin đã nói vá»›i Eva bé bá»ng thân yêu cá»§a chúng ta trên giưá»ng lâm chung cá»§a cháu. Tôi cứ tưởng mợ sẽ tôn trá»ng những ý nguyện cuối cùng cá»§a cáºu ấy.
Thế là Marie lấy khăn tay che mặt và thổn thức.
- Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u chống lại tôi. Tôi không tin được là chị lại có thể nhắc tôi nhá»› lại những chuyện Ä‘au đớn đến thế... Tôi chỉ gặp toà n bất hạnh! Marie cứ khóc lóc đến đứt cả hÆ¡i và gá»i bác Mammy.
Cô Ophélia nhân lúc ấy rút vá» phòng mình. Cô hiểu rằng tất cả Ä‘á»u vô Ãch. Cô quyết định là m Ä‘iá»u duy nhất còn có thể là m: cô viết thư cho bà Shelby để trình bà y cho bà rõ những ná»—i bất hạnh cá»§a bác Tom.
Ngà y hôm sau, bác Tom và chừng năm, sáu ngưá»i da Ä‘en khác bị dẫn đến má»™t kho hà ng bán nô lệ để đợi quyết định cá»§a ngưá»i lái buôn..Má»™t cái kho hà ng nô lệ! Bạn có hình dung được nó là gì không? Ngưá»i ta nuôi ăn nô lệ cẩn tháºn, cho mặc tá» tế để tống khứ món hà ng được nhanh chóng! Bác Tom và những ngưá»i nô lệ khác được giao cho má»™t ngưá»i lái buôn nô lệ tên là Skeggs. ông ta xếp há» và o má»™t căn phòng dà i để qua đêm.
Sambo, má»™t ngưá»i da Ä‘en to lá»›n, pha trò để là m các bạn cưá»i.
- A! Tốt lắm, cứ tiếp tục Ä‘i, cưá»i sẽ giữ cho các ngưá»i khá»e khoắn! - Ngưá»i lái buôn nói.
Bác Tom không có lòng dạ nà o chia sẻ sự vui nhộn ấy. Bác đặt cái hòm của mình và o một góc, xa đám đông rồi ngồi lên trên.
Bác được để ý ngay.
- Mà y là m gì ở đấy? - Sambo há»i bác.
- Ngà y mai tôi bị bán đấu giá. - Bác Tom nói.
- Thế còn ngưá»i kia? - Anh ta há»i và chỉ Adol-phe.
- Äể tao yên! - Adolphe đáp.
- Quà ông mùi thÆ¡m quá nhỉ, ngà i đến từ má»™t gia đình già u có đây! - Äúng, ông chá»§ cá»§a tao là ông Saint-Clare, ông ấy rất già u. - Adolphe hãnh diện đáp.
- ông ấy hẳn phải sung sướng tống cổ được mà y đi! Adolphe lao và o địch thủ, đấm đá tứ tung.
Tiếng ồn à o khiến ngưá»i chá»§ chạy đến.
- Thưa ông chá»§, không phải chúng tôi đâu! Bá»n má»›i đến đã khởi đầu đấy ạ! - Những ngưá»i nô lệ kêu lên.
Ngưá»i chá»§ quay vá» phÃa bác Tom và Adolphe, đá và i cái hú há»a rồi ra lệnh cho tất cả má»i ngưá»i Ä‘i ngá»§.
Tình hình chẳng hay ho gì hÆ¡n trong nÆ¡i ngá»§ dà nh cho phụ nữ. ở đó có những bà mẹ, những cô thiếu nữ, những em gái nhá». Trong số há», có má»™t bà lai da trắng chừng bốn mươi lăm tuổi và con gái cá»§a bà . Há» tên là Suzanne và Emmeline.
Cho đến lúc ấy, hai mẹ con đã gặp may. Bà chá»§ cá»§a hai mẹ con đối xá» tốt vá»›i há», đã là m tất cả để dạy dá»— bảo ban há». Bà chá»§ đã truyá»n cho hỠđạo Thiên chúa. Nhưng bà đã mất tất cả gia sản và buá»™c phải bán há». Ngưá»i mẹ và cô con gái cùng khóc.
- Emmeline, con Æ¡i, đây chắc chắn là lần cuối cùng mẹ con mình được ở bên nhau. Ngưá»i ta sắp chia lìa chúng ta.
- Dù sao ta hãy hy vá»ng sẽ được ở cùng nhau, mẹ ạ. Mẹ có thể là m ngưá»i nấu bếp, còn con thì hầu phòng trong cùng má»™t gia đình. Biết đâu đấy..Nhưng bà mẹ không tin. Bà lo sợ cho con mình.
Cuộc mua bán nô lệ diễn ra ngay hôm ấy.
Dưới má»™t cái vòm lá»™ng lẫy, trên sà n lát đá cẩm thạch, những ngưá»i đà n ông thuá»™c má»i dân tá»™c Ä‘i Ä‘i lại lại. Trong má»™t khoảnh có rà o hình tròn, ngưá»i ta đặt mấy cái quầy dà nh cho ngưá»i rao hà ng và những ngưá»i bán đấu giá. Những ngưá»i định mua xúm xÃt quanh các nô lệ, sá» nắn "món hà ng", xem xét, bình phẩm... như thể là má»™t cuá»™c bán gia súc! Bác Tom tư lá»±, vừa nhìn những bá»™ mặt quanh mình vừa tá»± há»i ai sắp là ngưá»i chá»§ cá»§a mình đây.
Bác thấy trước hết những con ngưá»i cá»™c cằn và thô bỉ, không ngần ngại bán mua đồng loại...
Trước lúc bán má»™t lát, má»™t ngưá»i thấp lùn và rất to béo, mặc áo sÆ¡ mi bẩn thỉu và rách bươm lại gần đám đông. Ngay láºp tức bác Tom cảm thấy tháºt sá»± ghê sợ hắn. Hắn có lá»— mÅ©i to tướng và những bà n tay nhếch nhác. Hắn tóm lấy cằm bác Tom, xem răng bác, bắt bác nhảy cao, nhảy xa để xem sức lá»±c cá»§a đôi chân bác.
Sau đó ngưá»i ta bắt bác Tom trèo lên má»™t cái bục. Ngưá»i rao hà ng nâng giá hà ng lên. Cuối cùng, búa gõ xuống. Thế là xong, bác Tom đã được định giá, bác có má»™t ngưá»i chá»§.
Gã ngưá»i thấp lùn đẩy bác và o má»™t góc. Hắn tên là Legree và có má»™t đồn Ä‘iá»n trên bá» con sông Ä‘á».
Suzanne, ngưá»i mẹ, được bán cho má»™t ngưá»i có vẻ đứng đắn và đáng kÃnh. Nhưng, vì không đủ tiá»n, ông không thể mua cô bé Emmeline được. Em-meline trở thà nh váºt sở hữu cá»§a gã chá»§ bác Tom.
Bác Tom lại má»™t lần nữa bị xÃch và bị quẳng xuống đáy má»™t con tà u nhá» Ä‘ang ngược dòng sông Äá».
Trong cái nhìn cá»§a bác Tom, những giấc mÆ¡ đã vÄ©nh viá»…n biến mất. Và ở chốn quá khứ, bác còn lại cái gì? Simon Legree, chá»§ má»›i cá»§a bác Tom, còn mua tám ngưá»i nô lệ nữa và con tà u khởi hà nh. Hắn muốn duyệt các nô lệ cá»§a hắn. Hắn dừng lại trước mặt bác Tom.
- Anh nhìn thấy quả đấm nà y chứ? - Hắn vừa há»i vừa là m cho nắm đấm to tướng cá»§a mình lá»›n hÆ¡n lên.
Và hắn giáng nắm đấm xuống tay bác Tom.
- Nắm đấm nà y đáng giá như má»™t cái búa sắt đối vá»›i bá»n má»i Ä‘en. Và ta không ngần ngại sá» dụng nó đâu! Hắn vung nắm đấm gần mặt bác Tom.
- Ta là ngưá»i giám sát cho chÃnh ta, và ta thấy tất cả má»i Ä‘iá»u. ở đồn Ä‘iá»n cá»§a ta, ngưá»i ta không hát, không nhảy, không vui đùa, ngưá»i ta chỉ là m việc! Ta không thương hại đâu!.Những ngưá»i đà n bà không dám thở nữa. Gã chá»§ quay gót, để lại những ngưá»i nô lệ sợ hãi khá»§ng khiếp.
- Äó là phương pháp cá»§a tôi. - Legree nói vá»›i má»™t hà nh khách, ngưá»i đã quan sát toà n bá»™ cảnh tượng ấy. - Và nó thá»±c là hiệu nghiệm! - Trái tim ông chắc chắn là cÅ©ng rắn Ä‘anh như những nắm đấm cá»§a ông! - Ngưá»i khách lạ đáp.
- Phải, và tôi tá»± hà o vá» Ä‘iá»u đó! Äám nô lệ, tôi vắt kiệt chúng rồi tôi lại mua những đứa khác, như váºy tôi đỡ tốn hÆ¡n! - Nói chung thì, há» trụ được bao lâu? - Còn tùy, đứa yếu nhất từ hai đến ba năm, những đứa to khá»e hÆ¡n từ sáu đến bảy năm. Chúng nó ốm hay không tôi cÅ©ng đối xá» vá»›i chúng theo cùng má»™t cách. Khi má»™t đứa da Ä‘en chết Ä‘i, tôi lại mua má»™t đứa khác, như váºy rất tiết kiệm! Ngưá»i khách lạ quay lại vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông trẻ, ngưá»i đã nghe cuá»™c nói chuyện vá»›i má»™t vẻ kinh tởm rõ rà ng.
- Anh đừng tin, - ngưá»i khách nói, - là ở miá»n Nam ai cÅ©ng như váºy cả.
- Nếu thế thì tháºt quái gở! - Gã buôn nô lệ nà y là loại súc sinh! - ừ, nhưng luáºt pháp lại đứng vá» phÃa hắn, và hắn có quyá»n hà nh động như thế! ChÃnh Ä‘iá»u ấy má»›i khá»§ng khiếp! Và chẳng có luáºt nà o bảo vệ những ngưá»i da Ä‘en! - Vâng, và đó là má»™t ná»—i nhục nhã cho nước Mỹ, tôi cÅ©ng nghÄ© như thế. Nhưng tôi đảm bảo vá»›i anh rằng nhiá»u chá»§ đồn Ä‘iá»n cÅ©ng tá» tế và nhân đạo.
- Thế thì may, nhưng Ä‘iá»u đó không là m gương cho những tên gian ác như gã kia.
- Suỵt! Nói khẽ thôi, ngưá»i ta có thể nghe thấy và anh sẽ gặp phiá»n toái ghê gá»›m đấy. Khi nà o anh đến nhà tôi, anh có thể nói tất cả má»i Ä‘iá»u anh mang nặng trong lòng.
Bác Tom nói chuyện vá»›i bà lai da trắng mà bác bị xÃch ở gần.
- Bác thuộc vỠai? - ông chủ tôi tên là Ellis.
- ông ấy có tá» tế vá»›i bác không? - Có, cho đến khi ông ấy bị ngã bệnh. Từ đó ông ấy trở nên rất khó tÃnh. ông ấy không cho tôi ngá»§ nữa, tôi phải trông chừng ông ấy cả ban đêm, và tôi đâm kiệt sức. Má»™t buổi sáng, ông ấy bắt gặp tôi ngá»§ gáºt và ông ấy nổi cÆ¡n thịnh ná»™ ghê gá»›m đến ná»—i đã quyết định bán tôi cho ngưá»i chá»§ nà o khắc nghiệt nhất mà ông ấy có thể tìm thấy. ấy thế mà , ông ấy đã từng hứa cho tôi tá»± do!.- Bác có chồng không? - Có, ông ấy là má»™t thợ rèn, nhưng tôi phải ra Ä‘i quá gấp đến ná»—i không kịp gặp lại ông ấy. Tôi cÅ©ng có bốn đứa con... ôi! Lạy Chúa! Và ngưá»i đà n bà lấy hai tay che mặt.
Con tà u vẫn tiến vá» phÃa trước, mang theo những kẻ bất hạnh. Con tà u tiến lên giữa hai bên bỠđá khô cằn. Cuối cùng, tà u dừng lại ở má»™t thà nh phố nhá» và Legree xuống tà u cùng vá»›i Ä‘oà n nô lệ cá»§a hắn.
Bác Tom và những ngưá»i đồng hà nh đứng xếp hà ng sau má»™t chiếc xe chở nặng. Legree leo lên ghế ngồi và há» khởi hà nh theo má»™t con đưá»ng gồ ghá».
Hai ngưá»i đà n bà bị xiá»ng, bị ném xuống cuối xe cùng vá»›i đống hà nh lý. Äó là má»™t con đưá»ng bá» hoang và vắng ngắt Ä‘i qua má»™t rừng tùng. Gió rÃt trong các cà nh cây. Má»™t và i con rắn trưá»n Ä‘i chá»— nà y chá»— kia, giữa những gốc cây báºt ngá»a và cà nh cây rải rác. Äây quả thá»±c là má»™t con đưá»ng khá»§ng khiếp! Những ngưá»i nô lệ đã mệt lá».
Chỉ mình Legree có vẻ hân hoan. Hắn mở nút một chai rượu mạnh và uống một cốc vại đầy.
- Nà o, - hắn vừa nói vừa quay vá» phÃa những ngưá»i nô lệ, - giá» thì hát lên nà o! Há» nhìn nhau rồi bắt đầu hát má»™t bà i hát ngá»› ngẩn. Nhưng hát mà chả có lòng dạ nà o, và chẳng ai vui vẻ gì! HỠđã bắt đầu thấy cảnh đồn Ä‘iá»n.
Äất Ä‘ai nà y từng thuá»™c vá» má»™t ngưá»i chá»§ đã chăm chút giữ gìn nó rất cẩn tháºn, nhưng Legree đã bá» mặc cho cây cối hoang dại trà n ngáºp trong vưá»n và các bãi cá». Tất cả Ä‘á»u lá»™n xá»™n. Tất cả Ä‘á»u đổ nát. Gá»— ván, bi đông, mảnh chai lá» vỡ và rÆ¡m rác vương vãi khắp nÆ¡i.
Các nhà kÃnh không còn cá»a kÃnh, hoa đã héo tà n.
Ngôi nhà rất lớn và đã từng rất đẹp. Nhà được bao quanh bằng một hà ng hiên hai tầng. Nhưng nó có một vẻ u buồn sâu sắc.
Những cá»a sổ bị bịt kÃn bằng các tấm ván, má»™t số cá»a không còn cả cánh.
Ba, bốn con chó hung dữ chạy tới, sẵn sà ng cắn xé tất cả.
- Các anh đã thấy Ä‘iá»u chỠđợi các anh đấy, -Legree vừa nói vừa vuốt ve mấy con chó vá»›i vẻ hà i lòng. - Những con chó nà y đã được rèn luyện để rượt Ä‘uổi những ngưá»i da Ä‘en.
Hai ngưá»i hầu da Ä‘en lại gần. Quần áo há» rách bươm..- Má»i việc ổn cả chứ, Sambo, Quimbo? - Legree há»i há».
- Rất tốt, thưa ông chá»§! Hai ngưá»i da Ä‘en nà y quả thá»±c đã được ông chá»§ huấn luyện để trở nên cá»™c cằn và tà n ác hết mức có thể. Sambo và Quimbo rất ghét nhau, và tất cả má»i ngưá»i trong đồn Ä‘iá»n cÅ©ng rất căm ghét chúng.
- Sambo, dẫn há» vá» chá»— ở! Những khu dà nh cho ngưá»i da Ä‘en láºp thà nh má»™t kiểu phố viá»n bằng các căn lá»u thô láºu, u tối, buồn thảm và bẩn thỉu kinh khá»§ng. - Bác Tom thấy mệt thỉu Ä‘i. Bác đã mừng khi nghÄ© đến má»™t túp lá»u nhá» nÆ¡i bác có thể nghỉ ngÆ¡i và suy nghÄ© sau má»™t ngà y là m việc dà i. Nhưng giỠđây chỉ có những nÆ¡i náu tạm, những cái lá»u thảm hại đầy những má»n rÆ¡m ẩm ướt nhÆ¡ nhá»›p - Cái lá»u nà o là dà nh cho tôi? - Bác há»i Sambo vá»›i giá»ng phục tòng.
- Tôi không biết, có thể là cái nà y, tôi chắc là vẫn còn chá»— đấy. Trong các nhà ổ chuá»™t kia Ä‘á»u đông ngưá»i lắm, bác cứ tá»± xoay sở lấy! Khi những ngưá»i lao công trở vá» lá»u cá»§a há» và o buổi tối, há» tá» ra không vui vẻ gì khi thấy những ngưá»i má»›i đến. HỠđã ở ngoà i đồng từ sáng, cúi khom trên mặt đất, dưới sá»± Ä‘e dá»a bị đánh đòn cá»§a những ngưá»i canh gác. Có cả má»™t đống công việc khổng lồ, và những ngưá»i nô lệ không có thá»i gian để nghỉ ngÆ¡i buổi tối. Cần phải chuẩn bị bữa chiá»u...
Bác Tom đưa mắt tìm xem có thấy má»™t khuôn mặt nà o cởi mở hÆ¡n không. Những ngưá»i đà n ông thì rầu rÄ© khốn khổ và còm cõi, những ngưá»i đà n bà buồn bã và chán nản. Những ngưá»i khá»e hÆ¡n áp chế những ngưá»i yếu hÆ¡n. Cần phải xay ngÅ© cốc để là m má»™t cái bánh còm cho bữa tối, và cái cối xay kẽo kẹt cho đến táºn đêm khuya.
Bác Ton kiệt sức vì đói lả.
- Cầm lấy nà y! - Sambo vừa kêu vừa ném cho bác Tom má»™t túi ngô. - Äây là tất cả những gì để bác ăn trong tuần nà y. Váºy thì, hãy cẩn tháºn nhé.
Bác Tom đợi rất lâu để đến lượt mình ở chá»— cối xay. Thấy hai ngưá»i phụ nữ khốn khổ không còn đủ sức để quay bánh xe cối xay, bác bèn xay há»™ há». Bác nhen lá»a và nấu bữa tối đạm bạc cá»§a mình. Bác chỉ là m giúp được những ngưá»i phụ nữ khốn khổ nà y rất Ãt, nhưng Ä‘iá»u đó má»›i khác thưá»ng là m sao! Rồi bác Tom lấy cuốn Kinh Thánh và bắt đầu Ä‘á»c. Bác tìm thấy ở đó và i Ä‘iá»u an á»§i..- Hãy lắng nghe Ä‘oạn nà y. - Bác nói vá»›i hai ngưá»i đà n bà .
HỠlắng nghe, rồi ngủ thiếp đi và bác Tom còn lại một mình trầm ngâm.
Tôi đã là m gì để bị trừng phạt đến thế nà y? -Bác tá»± há»i. Là m thế nà o để thoát ra khá»i chốn địa ngục nà y? Bác Ä‘i vá» phÃa căn lá»u mà ngưá»i ta phân cho bác. Có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang ngá»§. Mùi hôi thối là m bác lùi lại. Bác sụp xuống vì mệt trên tấm nệm rÆ¡m, cuá»™n mình được chăng hay chá»› trong tấm chăn rách lá»— chá»— và ngá»§ thiếp Ä‘i. Trong mÆ¡, bác gặp lại bé Eva.
Rất nhanh, bác Tom biết Ä‘iá»u bác có thể chỠđợi ở cuá»™c sống má»›i cá»§a mình.
Xunh quanh bác, chỉ có sá»± tà n bạo, bất công, giáºn dữ và độc ác. Bác Tom vẫn kiên nhẫn cưỡng lại cái ác, cố gắng là m việc, nêu gương, giúp đỡ những ngưá»i yếu và những ngưá»i ốm Ä‘au...
Legree để ý thấy những phẩm chất sâu sắc cá»§a ngưá»i nô lệ nà y và nghÄ©: - Chưa bao giỠở đây ta có má»™t ngưá»i biết Ä‘iá»u đến thế, má»™t ngưá»i lao công khéo tay đến thế... Ta sẽ đà o tạo anh ta thà nh má»™t ngưá»i quản lý... Gã Tom nà y hoà n toà n có khả năng cai quản các công việc cá»§a ta, nhưng gã thiếu sá»± cứng rắn. Má»™t ngưá»i quản lý mà không cứng rắn thì không phải má»™t ngưá»i quản lý tốt. Gã cần phải biết ra lệnh cho lÅ© da Ä‘en là m việc và chỉ có má»™t cách để là m Ä‘iá»u đó: đánh đòn, luôn luôn đòn roi! Ta sẽ dạy gã biết đánh Ä‘áºp, và hẳn gã sẽ chai dạn lên....
Tà i sản của quykiemtu
16-10-2008, 05:16 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 9
Những nỗi thống khổ của bác Tom
Má»™t buổi sáng, lúc Ä‘i ra đồng, bác Tom để ý thấy má»™t ngưá»i má»›i đến, má»™t ngưá»i đà n bà cao lá»›n, còn khá trẻ, Ä‘i vá»›i vẻ kiêu hãnh. Chị ném ra xung quanh chị những cái nhìn thách thức. Ngưá»i ta thấy qua những nếp nhăn sâu in dấu trên mặt chị, rằng chị đã từng bất hạnh. Những ngưá»i nô lệ quan sát chị vá»›i vẻ tò mò, nhưng chẳng ai bá»™c lá»™ thiện cảm vá»›i chị.
Ngưá»i đà n bà không nói vá»›i bác Tom và không nhìn bác, mặc dù chị cùng Ä‘i vá»›i bác trên con đưá»ng dẫn ra các cánh đồng.
Bác Tom bắt đầu tÃch cá»±c là m việc. Bác nhìn ngưá»i má»›i đến và thấy chị khéo léo hÆ¡n những ngưá»i khác. Chị là m rất nhanh và có vẻ khinh bỉ công việc mà ngưá»i ta giao cho chị.
Ngà y hôm ấy, bác Tom là m việc cạnh má»™t phụ nữ lai da trắng. Chị run rẩy và ngưá»i ta thấy rõ chị rất Ä‘au đớn. Bác lại gần chị chẳng nói chẳng rằng và kéo từ giá» bông cá»§a mình những nắm bông đổ sang giá» cá»§a chị để giảm bá»›t công việc cho chị.
- Không, đừng là m thế, bác sẽ gặp rắc rối đấy.
- Chị nói với bác.
Äúng lúc đó, Sambo đến. Hắn căm ghét ngưá»i đà n bà nà y và vung roi lên.
- Tôi tóm được rồi nhé! Cô ăn gian! Và hắn đá chị một cái.
Còn vá»›i bác Tom, hắn quáºt má»™t roi và o mặt bác.
Chẳng nói má»™t lá»i, bác Tom vẫn tiếp tục là m việc.
Khi hắn đã đi xa, bác Tom trút tất cả bông ở giỠcủa bác sang giỠcủa chị lai da trắng.
Rồi bác quay vỠchỗ của mình.
Ngưá»i khách lạ ngước đôi mắt to Ä‘en láy nhìn bác và đưa cho bác và i búi bông.
- Bác không biết bác Ä‘ang ở đâu ư, - chị bảo bác, - trong và i tuần nữa, bác sẽ không nghÄ© đến việc giúp đỡ những ngưá»i khác nữa, tá»± bác đã có quá đủ việc để là m rồi! Và chị trở lại là m việc. Chị là m vá»›i má»™t tốc độ phi thưá»ng. Bác Tom lóa mắt. Trước khi ngà y kết thúc, chị đã chất đến táºn miệng giá» cá»§a mình.
Chị đến giúp bác Tom nhiá»u lần. Khi mặt trá»i lặn.đã lâu, những ngưá»i nô lệ đầu đội giá» chất đầy bông má»›i rá»i cánh đồng.
Legree chuyện trò hăng hái vá»›i những ngưá»i giám sát. Sambo kể cho hắn nghe những việc xảy ra trong ngà y.
Khi Lucie, cô gái lai xuất hiện, Legree vá» như trá»ng lượng bông không đủ và điá»u đó đáng bị phạt đòn. Hắn gá»i bác Tom.
- Tom, tôi muốn là m cho anh trở thà nh má»™t ngưá»i quản lý. Ngà y hôm nay anh sẽ bắt đầu ngay những chức pháºn má»›i cá»§a mình bằng việc đánh đòn kẻ lưá»i biếng nà y! - Tôi không đánh Lucie đâu, cô ấy không đáng bị trừng phạt. - Bác Tom nói.
- Thế nà o! - Legree hét lên, tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm. - Anh dám cãi lệnh ta sao! Cái nà y sẽ dạy cho anh biết tá» ra cung kÃnh hÆ¡n! Và hắn tà n nhẫn đánh và o mặt bác Tom.
- Anh vẫn không là m ư? - Không, tôi không thể là m má»™t việc như thế. -Bác Tom vừa nói vừa lấy tay chùi máu Ä‘ang chảy ròng ròng trên mặt bác. - ông muốn tôi là m việc bao nhiêu tôi sẽ là m, nhưng tôi không thể là m Ä‘iá»u đó.
- Má»™t kẻ khốn cùng như anh mà biết Ä‘iá»u gì là tốt à ? Anh tưởng mình là ai? Má»™t quà ông chắc? - ông chá»§, ngưá»i phụ nữ nà y không có tá»™i, cô ấy ốm yếu quá. Và tôi thà chết còn hÆ¡n đánh cô ấy.
Bác Tom nói bằng má»™t giá»ng nhẹ nhà ng nhưng cương quyết.
Legree run lên vì tức tối.
- Anh không biết Kinh Thánh dạy rằng: "Hỡi những ngưá»i hầu, các ngươi sẽ nghe lá»i chá»§ cá»§a các ngươi" chứ? Ta đã trả má»™t nghìn hai trăm đô la cho cái xác Ä‘en khốn kiếp cá»§a mi và mi thuá»™c vá» ta.
Và hắn đá bác Tom má»™t cú trá»i giáng.
Bác Tom cúi khom xuống vì Ä‘au đớn. Rồi bác đứng thẳng dáºy và trả lá»i: - Linh hồn cá»§a tôi không thuá»™c vỠông. ông không thể trả tiá»n cho nó được.
- Không à ? Rồi mi sẽ biết. Quimbo, Sambo hãy cho nó má»™t bà i há»c tốt! Hai gã da Ä‘en tóm lấy bác Tom và đưa bác Ä‘i dưới ánh mắt sợ hãi cá»§a những ngưá»i nô lệ.
Bác Tom, dở sống dở chết, ngưá»i đầy những vết đòn roi, bị bá» mặc trong má»™t căn phòng bá» hoang.
Trong bóng tối thăm thẳm, ngưá»i ta nghe thấy tiếng hà ng đà n muá»—i vo ve. Nhưng đối vá»›i bác Tom cÆ¡n khát dữ dá»™i má»›i là sá»± hà nh hạ lá»›n nhất..Bác trông thấy má»™t cái bóng mang má»™t cái đèn lồng thắp sáng tiến lại.
- Cho tôi uống với! Cho tôi uống với! - Bác rên rỉ xin.
Ngưá»i lạ ấy, chị Cassi, đặt cái đèn xuống đất, rót nước và o má»™t cái chai. Chị nâng đầu bác Tom cho bác uống nước.
Khi uống xong, bác cảm ơn chị.
- Cảm Æ¡n bà ! - Äừng gá»i tôi là bà , tôi cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i nô lệ khốn khổ như bác thôi. Tại sao bác lại là m tất cả những Ä‘iá»u nà y cho những kẻ độc ác vá»›i nhau! Chúng chẳng đáng để bác nhá»c công! - Tôi đã mất tất cả, thưa bà , chỉ có lương tâm cá»§a má»™t con ngưá»i trung thá»±c còn lại trong tôi, tôi không muốn đánh mất nó, và trở thà nh như Sambo.
- Tôi có thể là m Ä‘iá»u gì cho bác đây? Bác còn muốn uống nữa không? Và chị đặt nước gần bác, xếp đặt để bác ngá»§ qua đêm.
- Bác sẽ thấy, rồi sẽ khá hÆ¡n. Tôi tin rằng chúng ta chả đạt được Ä‘iá»u gì bằng cách phản kháng, bác Tom ạ.
- Äiá»u phải là m là cùng nhau kháng cá»± để má»™t ngà y kia, không giống như những Ä‘ao phá»§ cá»§a chúng ta. Nếu giống chúng thì tháºt là kinh khá»§ng.
Cassi bèn ngồi xuống và kể cho bác nghe chút Ãt vá» cuá»™c Ä‘á»i chị. Chị đã được hưởng má»™t sá»± giáo dục hoà n hảo và đã được phục vụ trong những gia đình quyá»n quý, nhưng kết cục chị đã rÆ¡i và o tay Legree. Những đứa con xinh đẹp mà chị tôn thá», đã bị cướp Ä‘i. Chị chẳng bao giá» nháºn được tin tức cá»§a các con. Cassi chia tay bác Tom và khuyên bác ngá»§ Ä‘i để lấy lại sức. Khi có thể, chị sẽ lại đến chăm sóc bác.
Phòng khách cá»§a Simon Legree là má»™t căn phòng dà i và rá»™ng, có má»™t lò sưởi cá»±c lá»›n. Giấy sÆ¡n mốc meo, rách tươm, lá»§ng lẳng từng mảnh trên tưá»ng. Ngưá»i ta ngá»i thấy mùi phát nôn má»a cá»§a những nÆ¡i chốn bá» hoang. Trong ánh sáng lá» má» cá»§a than Ä‘ang đốt trong lò sưởi, ngưá»i ta trông thấy nà o yên ngá»±a, nà o dây cương, những cái roi để lá»™n xá»™n cả đống trên mặt đất.
Legree vừa pha má»™t cốc rượu chanh nóng vừa lầu bầu: - Cái thằng ngốc Sambo, thế là giỠđây Tom không thể là m việc trong vòng má»™t tuần nữa! Cá»a bá»—ng mở.
- Lại còn gì nữa đấy? - Tôi tìm thấy má»™t cái bùa, thứ mà bá»n da Ä‘en Ä‘eo quanh cổ để không cảm thấy Ä‘au khi bị đánh.
- Äó là cái gì? Legree rất mê tÃn và cầm lấy cái gói Sambo đưa cho hắn.
Hắn lấy ra đồng một đô la bằng bạc và một búp tóc dà i và ng óng ánh.
- Quá»· tha ma bắt! - Legree kêu lên. - Ném cái nà y và o lá»a, nhanh lên! Äừng bao giá» Ä‘em cho ta những thứ quỉ quái nà y nữa! Sambo rất vui được rút lui.
- Nà o, - Legree vừa lấy chân đẩy bác Tom vừa nói, - ta đã chả bảo anh là ta sẽ dạy cho anh và i Ä‘iá»u nho nhá» là gì? Hãy đứng dáºy Ä‘i! Bây giá» quỳ xuống và xin lá»—i ta vá» chuyện chiá»u hôm qua! - Tôi không thể là m má»™t việc như thế được, ông Legree, - Bác Tom nói. - ông muốn tôi là m việc bao nhiêu tôi sẽ là m, tôi sẽ chẳng bao giá» là m gì xấu, nhưng tôi chỉ có thể là m Ä‘iá»u mà tôi cho là đúng.
- Ta có thể là m cho anh nói khác đi đấy...
- Có thể, nhưng ngay cả nếu ông chiếm được thể xác tôi, là cái vá», ông cÅ©ng chả có gì hÆ¡n. Và sau đó sẽ là vÄ©nh cá»u! Linh hồn tôi thuá»™c vá» Chúa! Tôi không sợ cái chết, tôi đợi nó như má»™t sá»± giải thoát! - Sá»›m muá»™n gì ta cÅ©ng sẽ bẻ gãy anh, ta thá» vá»›i anh đó! - Legree đáp.
Trong khi bác Tom đối mặt vá»›i kẻ ngược đãi bác, bác thấy tim mình Ä‘áºp trong lồng ngá»±c, và bác nghÄ© rằng bác có thể chịu được tất cả. Khi tên Ä‘ao phá»§ đã Ä‘i khá»i, cảm xúc vá» ná»—i thống khổ cá»§a bác lại trở lại. Bác hiểu là chân tay bác bị gãy, rằng bác bị bá» rÆ¡i và chẳng còn hy vá»ng gì nữa.
Äó là má»™t ngà y dà i đằng đẵng và khổ nhục.
Khi bác Tom chưa khá»i hẳn, Legree đã bắt bác trở lại công việc ở đồn Ä‘iá»n. Chá»§ cá»§a bác không miá»…n cho bác má»™t hình phạt nà o, những cách đối xá» tà n tệ hà nh hạ ngưá»i nô lệ bất hạnh. Bị đấm đá, chá»i rá»§a, bác Tom dÅ©ng cảm chịu đựng tất cả. Bác không ngạc nhiên vá» ná»—i buồn rầu cá»§a những ngưá»i đồng hà nh cá»§a bác nữa. Äã nhiá»u tuần, nhiá»u tháng linh hồn bác trà n đầy cay đắng. Rồi bác nhá»› đến lá thư mà cô Ophélia đã viết cho những ngưá»i bạn cá»§a bác ở Kentucky, và bác cầu Chúa gá»i ngưá»i nà o đến để giải thoát cho bác.
Nhưng chẳng có ai đến và sá»± thất vá»ng là m bác chìm xuống thấp hÆ¡n trước trong ná»—i Ä‘au buồn.
Mặc dù váºy, trên cánh đồng, trong những giá» là m việc, bác vẫn giúp đỡ và an á»§i những ngưá»i yếu hÆ¡n và những ngưá»i quá nản lòng nà y. Bác luôn sẵn lòng mang há»™ gánh nặng cá»§a ai đó. Bác hÆ¡i tách ra má»™t chút: Những đêm lạnh giá, bác đưa tấm má»n cá»§a bác cho những ngưá»i yếu nhất. Không ngừng bị.ngược đãi nhưng bác chẳng bao giỠđáp lại bằng má»™t câu chá»i. Và dần dần bác có má»™t quyá»n lá»±c khác thưá»ng vá»›i những ngưá»i nô lệ.
Má»™t buổi chiá»u sau bữa ăn tối, bác ngồi bên đống lá»a, bã ngưá»i vì mệt, thì Legree xuất hiện trước mặt bác.
- Anh đã ngốc nghếch, lão già , ta có những dá»± định lá»›n cho anh. Thay vì bị đòn, chÃnh anh sẽ có thể phạt đòn những ngưá»i khác. Anh sẽ được Ä‘i lại má»i chá»—, và thỉnh thoảng ta sẽ cho anh uống rượu whisky. Như thế có phải là biết Ä‘iá»u hÆ¡n không? Nà o, hãy đứng vá» phÃa bá»n ta.
- Không, thưa ông chá»§, tôi đứng vá» phÃa Chúa, và tôi sẽ như thế cho đến cùng.
- Anh tháºt là ngu xuẩn. Ta sẽ đánh anh, sẽ tiêu diệt anh, rồi anh sẽ thấy.
Và Legree bỠđi.
Má»™t đêm, má»i ngưá»i trong căn lá»u bác Tom ở Ä‘á»u Ä‘ang ngá»§. Äá»™t nnhiên, bác tỉnh giấc. Bác trông thấy khuôn mặt cá»§a Cassi ở cá»a sổ và thấy má»™t tia sáng trong đôi mắt Ä‘en và man dại cá»§a chị.
- Lại đây, bác Tom! - Chuyện gì thế? - Bác Tom, bác có muốn được tá»± do không? Tôi đã chuẩn bị tất cả, tôi đã bá» thuốc mê và o rượu cá»§a Legree. Tôi có má»™t cái rìu, chúng ta có thể giết hắn và chạy trốn... lại đây Ä‘i! - Không, thưa bà , có cho và ng cá»§a cả thế giá»›i tôi cÅ©ng không là m Ä‘iá»u đó đâu! - Bác Tom vừa nói vừa lùi lại, mặc cho chị Cassi cố gắng đẩy bác vá» phÃa trước.
- Hãy nghÄ© đến tất cả những ngưá»i bất hạnh nà y, chúng ta có thể giải phóng cho tất cả bá»n há»! Chúng ta sẽ trốn và o rừng hoặc trên má»™t hòn đảo, ở đó chúng ta sẽ sống độc láºp. Có những ngưá»i khác đã là m như thế! Cuá»™c sống có thế nà o Ä‘i nữa thì cÅ©ng còn hÆ¡n là sống ở đây.
- Không, - bác Tom nói, - Ä‘iá»u thiện không thể đến từ Ä‘iá»u ác. Cần phải kiên nhẫn chỠđợi.
- ChỠđợi ư? - Cassi nói. - ChỠđợi! Tôi đã Ä‘au khổ quá nhiá»u rồi! GiỠđây tôi muốn trả thù! - Không, - bác Tom nói và nắm lấy đôi bà n tay chị, - không nên đổ máu! Hãy tìm má»™t cách ra Ä‘i khác, và mang Lucie theo chị.
- Thế bác có Ä‘i vá»›i chúng tôi không? - Tôi, tôi ở lại, tôi có Ãch ở đây, giữa những ngưá»i bất hạnh nà y mà tôi cố an á»§i há» hết sức mình. Cầu Chúa phù há»™ cho chị! Nhưng Cassi có thể tỵ nạn ở đâu? Chẳng có chá»— ẩn náu nà o là chắc chắn cả. Cần phải mưu mẹo, và Cassi trù liệu má»™t kế hoạch táo bạo. Chị đã.khám phá ra, ở dưới mái ngôi nhà lá»›n, có má»™t gian phòng dùng là m kho. Äã từ nhiá»u năm nay chẳng có ai lên đó. Chị sắp xếp trong đó má»™t chá»— để ẩn nấp vá»›i má»™t cái giưá»ng, những tấm trải giưá»ng và lương thá»±c gói ghém cẩn tháºn, để có thể sống được trong nhiá»u tuần.
Chị sẽ giả vá» bá» trốn cùng Lucie. Há» sẽ cho má»i ngưá»i Ä‘uổi theo trong đầm lầy, rồi, bằng má»™t lối mòn mà há» biết rất rõ, trở vá» nhà bằng lối sau và trốn lên nhà kho.
Cuá»™c chạy trốn là m Legree tức giáºn Ä‘iên cuồng.
Hắn đã hoà i công cá» những ngưá»i nô lệ, bạn hắn và những ngưá»i chá»§ đồn Ä‘iá»n lân cáºn và đà n chó để theo dấu vết cá»§a những ngưá»i chạy trốn nhưng hắn chẳng tìm thấy há». Chiá»u chiá»u hắn trở vá», ngưá»i đầy bùn, quần áo rách bươm, sau khi đã sục sạo má»™t cách vô hiệu những xó xỉnh hẻo lánh xa xôi nhất cá»§a các thảo nguyên và các đầm lầy. Cassi và Lucie nghe thấy hắn gà o lên chá»i rá»§a và trông thấy những ngưá»i Ä‘i tìm kiệt sức trở vá».
Legree để ý thấy bác Tom không tham gia tÃch cá»±c cho hắn và o việc tìm kiếm.
- Äi tìm cho ta lão già vô lại ấy! - Hắn ra lệnh cho Quimbo. - Ta chắc gã biết gì đó vá» vụ nà y.
Quimbo vá»™i vã Ä‘i tìm bác Tom, ngưá»i mà y căm ghét.
- Nghe đây, lão già da Ä‘en! - Y nói vá»›i bác Tom và đẩy bác lên phÃa trước. - Mà y sẽ thấy ông chá»§ sắp là m gì vá»›i mà y! Äiá»u đó sẽ dạy mà y giúp đỡ lÅ© đà n bà da Ä‘en! Legree Ä‘i vá» phÃa bác Tom và hung dữ tóm lấy cổ áo vét cá»§a bác.
- Ta sẽ giết anh! - Hắn căm giáºn nói vá»›i bác.
- Anh có nghe ta nói đấy chứ? - Vâng, thưa ông chủ.
- Hãy nói cho ta Ä‘iá»u anh biết vá» hai ngưá»i phụ nữ đó! - Tôi chả có gì để nói vá»›i ông cả, ông chá»§ ạ.
- Bác Tom kiên quyết trả lá»i.
- Anh biết Ä‘iá»u gì phải không? - Vâng, nhưng tôi sẽ không nói gì cả đâu.
Legree Ä‘iên cuồng vì giáºn dữ, nhảy bổ và o nạn nhân cá»§a hắn. Hắn đánh bác vá»›i sá»± hung bạo đến mức bác Tom gục xuống.
- Anh ta gần chết rồi, - Sambo nói, - sự dũng cảm của bác Tom và lòng nhân từ lớn lao của bác đã là m cho gã xúc động.
- Thoát được của nợ! - Legree nói.
Khi hắn đã Ä‘i khá»i, Quimbo và Sambo nhấc bác Tom tá»™i nghiệp lên và cố gắng là m cho bác tỉnh lại..Hai ngưá»i lau rá»a các vết thương cá»§a bác và là m cho bác má»™t cái giưá»ng bằng bông. Há» cho bác uống nước.
Cảm thấy hối háºn, há» nói vá»›i bác: - Chúng tôi đã độc ác quá, bác Tom à .
- Từ đáy lòng tôi, tôi tha thứ cho các anh. -Bác Tom trả lá»i bằng má»™t giá»ng ngắc ngoải.
Tà i sản của quykiemtu
16-10-2008, 05:17 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 10
Vĩnh biệt
Hai ngà y sau đó, má»™t ngưá»i trẻ tuổi cưỡi ngá»±a há»i thăm đến đồn Ä‘iá»n.
Äó là George Shelby.
Là m sao cáºu lại tìm được dấu vết cá»§a bác Tom? Chúng ta biết là cô Ophélia đã gá»i má»™t lá thư cho bà Shelby, kể cho bà nghe là ông Saint-Clare đã chết và bác Tom sắp bị bán.
Bức thư đó đã không may bị bá» quên má»™t, hai tháng ở má»™t bưu trạm. Trong thá»i gian ấy, bác Tom đã bị bán và bị dẫn đến, như chúng ta đã thấy, má»™t đồn Ä‘iá»n ven bá» sông Äá».
Tin nà y khiến bà Shelby buồn bã. Nhưng lúc đó bà không thể là m gì cho ngưá»i nô lệ trước đây cá»§a bà . Bà đang trông nom chồng bà , bị ốm tháºp tá» nhất sinh và mê sảng vì sốt. George đã trở thà nh má»™t chà ng thanh niên cao lá»›n. Cáºu giúp đỡ mẹ và giám sát quản lý việc là m ăn cá»§a gia đình. Cô Ophélia đã nói trong thư địa chỉ cá»§a ngưá»i giúp.việc kinh doanh cho ông Augustin Saint-Clare. Gia đình Shelby đã viết thư cho ngưá»i nà y để xin chỉ dẫn. Bất hạnh thay, há» chẳng thể là m gì hÆ¡n.
Rồi ông Shelby mất.
ạng để lại cho vợ toà n quyá»n định Ä‘oạt công việc. Vá»›i sá»± cương nghị quen thuá»™c cá»§a bà , bà bảo con trai George cho bà biết vá» công việc. Hai mẹ con bắt đầu kiểm tra sổ sách, bán Ä‘i và trả nợ được nhiá»u khoản.
Và o thá»i kỳ đó, bà Shelby nháºn được thư hồi âm cá»§a ngưá»i giúp việc kinh doanh cho Saint-Clare.
Ngưá»i đó chẳng biết được Ä‘iá»u gì có thể giúp đỡ há». Ngưá»i đó đã bán bác Tom ở chợ đấu giá và đã nháºn tiá»n cho bà Saint-Clare.
Cả George lẫn bà Shelby Ä‘á»u không thể hà i lòng vá»›i má»™t sá»± trả lá»i như thế.
Sáu tháng sau, công việc cá»§a George Shelby đưa anh đến miá»n Nam và anh quyết định Ä‘i Nouvelle Orléans để há»i thăm vá» bác Tom tá»™i nghiệp.
Sau khi tìm kiếm rất lâu, anh đã gặp má»™t ngưá»i có thể cho anh biết tất cả những chi tiết mà anh mong muốn. George lên đưá»ng đến sông Äá», mang theo tiá»n trong túi, quyết tâm chuá»™c lại ngưá»i bạn già cá»§a anh.
Legree đang ở trong phòng khách và tiếp George vói vẻ cộc cằn.
- Tôi được biết là ông đã mua ở Nouvelle Or-léans má»™t ngưá»i nô lệ tên là Tom. Bác ấy là sở hữu cá»§a cha tôi, ngưá»i đã mất rồi, và tôi muốn chuá»™c lại bác ấy.
- Äúng tôi đã mua anh ta, nhưng đó là má»™t thằng tồi, má»™t kẻ nổi loạn... Nó đã giúp cho hai nô lệ đáng giá gần má»™t ngà n đô la má»—i đứa cá»§a tôi bá» trốn! Và khi tôi bảo nó nói cho tôi biết chúng ở đâu, nó từ chối trả lá»i. Thế là , tôi đã nện nó nhiá»u lần rồi đấy! Tôi có cảm giác là giá» nó sắp chết rồi! - Bác ấy đâu? Bác ấy đâu? Tôi muốn gặp bác ấy! - George kêu lên.
- Bác ấy ở trong kho hà ng nà y. - Một đứa trẻ đang giữ ngựa cho George, nói.
Legree mắng vá»›i theo đứa trẻ và đá cho nó má»™t cái. George lao vá» phÃa kho hà ng...
Bác Tom đã nằm liệt từ hai ngà y nay, bác không thấy Ä‘au nữa. Các giây thần kinh cá»§a bác đã bị phá há»§y. Thỉnh thoảng, ban đêm, những ngưá»i nô lệ lại đến săn sóc bác đôi chút.
Khi George nhìn thấy bác, anh suýt nữa xỉu đi.
- Bác Tom! Ngưá»i bạn già cá»§a tôi! Là m sao có thể đến thế nà y? Anh cúi xuống bên ngưá»i nô lệ và để cho nước mắt tuôn rÆ¡i..- Hãy nói vá»›i cháu Ä‘i, bác Tom, nhìn cháu nà y, George đây! - Cáºu George! - Bác Tom nói bằng má»™t giá»ng lịm tắt.
ánh mắt vẩn vơ của bác trở lại chăm chú và sáng lên. Cả khuôn mặt bác rạng rỡ, bác chắp hai tay lại và nước mắt chảy dà i trên đôi má.
- Äây là tất cả những gì tôi mong ước, gặp lại cáºu trước khi chết! - Bác sẽ không chết, cháu đến để Ä‘em bác vá» nhà ! - ôi, cáºu George, cáºu đến quá muá»™n rồi! Äừng kể vá»›i bà Chloé nhà tôi rằng cáºu đã gặp tôi trong tình trạng thế nà o. Hãy bảo bà ấy là tôi không bao giá» quên nghÄ© đến các con tôi... Mong chúng trung thá»±c và nhân háºu như tôi đã từng cố như thế... Hãy hôn tất cả má»i ngưá»i ở nÆ¡i đó cho tôi.
Một sự suy nhược bất thần choán lấy bác, và bác nhắm mắt, mãi mãi...
George đứng lặng.
Rồi, thấy Legree ở đằng sau, anh há»i hắn anh phải trả bao nhiêu để mang thi hà i bác Tom Ä‘i.
- Tôi không bán thây ngưá»i. - Legree trả lá»i giá»ng khà n đặc.
George nhìn thẳng và o gã chá»§ đồn Ä‘iá»n và bảo hắn: - Quả là ông đã lấy Ä‘i tất cả cá»§a bác ấy! Hãy giúp tôi mang bác ấy Ä‘i. - Anh bảo ba ngưá»i nô lệ Ä‘ang ở đó.
HỠđặt bác Tom và o trong xe cá»§a George. Anh há»i mượn há» má»™t cái mai.
Rồi anh quay vá» phÃa Legree và cố giữ bình tÄ©nh nói vá»›i hắn: - Tôi còn chưa nói cho ông biết tôi nghÄ© gì vá» vụ việc tà n bạo nà y. Không phải chá»— nà y và cÅ©ng không phải lúc nà y. Nhưng bạn tôi sẽ được báo thù. Tôi sẽ tìm má»™t quan tòa và tôi sẽ kiện anh.
- Có gì mà phải là m ầm Ä© vá» má»™t tên má»i cÆ¡ chứ! - Legree trả lá»i.
Từ nà y là tia lá»a trên thùng thuốc súng. George quay lại và giáng cho hắn má»™t cúi đấm trá»i giáng và o giữa mặt. Legree ngã xuống.
Rồi hắn nhá»m dáºy, phá»§i quần áo lấm đầy bụi và đưa mắt nhìn theo chiếc xe Ä‘ang Ä‘i xa dần...
Ngưá»i ta thấy là hắn kÃnh nể George.
Ra khá»i ranh giá»›i cá»§a đồn Ä‘iá»n, George thấy má»™t đồi cát nhá» và có và i cây cao tá»a bóng mát.
Anh đà o má»™ ở nÆ¡i đó. Anh mặc cho bác Tom chiếc áo khoác cá»§a anh và đặt bác nằm xuống má»™. Những ngưá»i nô lệ lặng lẽ lấp đất.
- GiỠđây các con cá»§a ta, Ä‘i thôi! - George vừa nói vừa đặt và o tay há» mấy đồng tiá»n..Và anh quỳ xuống, bên nấm má»™ ngưá»i bạn nghèo khổ cá»§a anh.
- Tôi xin thá» kể từ hôm nay tôi sẽ là m tất cả những gì có thể để chế độ nô lệ mãi mãi biến mất! Sau những biến cố nà y, Legree cà ng uống rượu nhiá»u hÆ¡n và đâm mất trÃ. Ãt lâu sau, hắn chết.
Từ nÆ¡i ẩn náu, Cassi đã trông thấy tất cả. Chị để ý thấy vẻ dá»… thương cá»§a George Shelby và nháºn thấy sá»± kiểm soát Ä‘ang hÆ¡i lá»ng... Äã đến lúc chạy trốn! Lúc rạng đông, Cassi ăn váºn như những ngưá»i da trắng sinh tại thuá»™c địa và ra khá»i nhà có Lucie Ä‘i cùng, giả vá» như cô hầu cá»§a chị. Chẳng ai trông thấy há». Há» Ä‘i không dừng nghỉ cho đến đầu thà nh phố. ở đó, há» tiến vá» phÃa cảng và và o má»™t quán ăn. George Shelby Ä‘ang ở đó và há» là m quen vá»›i nhau.
Há» cùng lên má»™t chiếc tà u ngược dòng sông Äá». Trong suốt hà nh trình, Cassi không để ai nhìn thấy. Chị giả vá» Ä‘ang bị ốm.
George, lúc nà o cũng khả ái, giữ cho chị và cô hầu của chị một khoang trên con tà u Cincinati đi xuôi dòng Mississipi.
Lên tá»›i bá», Cassi xuất hiện và ăn cùng bà n vá»›i há».
George để ý thấy phong thái thanh lịch và vẻ đẹp của chị.
Má»™t hôm, Cassi tin cáºy và o lòng tốt cá»§a chà ng thanh niên, thà nh tháºt kể cho anh nghe câu chuyện cá»§a há».
- Tôi sẽ bảo vệ các chị, các chị có thể tin ở tôi. - Anh nói vá»›i há».
Trên những con tà u, có Ãt thú tiêu khiển và ngưá»i ta kết thân rất nhanh. Thế nên George thưá»ng trò chuyện vá»›i má»™t phụ nữ Pháp, bà Thoux. Bà đang Ä‘i vá» Kentucky, nÆ¡i bà đã trải qua thá»i thanh xuân.
- Anh có tình cá» biết má»™t ngưá»i lai da trắng tên là George Harris không? - Má»™t hôm bà há»i anh.
- Có chứ, biết rất rõ, - George trả lá»i. - Anh ấy đã lấy má»™t cô hầu trẻ cá»§a mẹ tôi và há» có má»™t con trai nhá», bé Henry.
Tôi không biết rõ anh ấy giỠra sao. Anh ấy và gia đình đã trốn đi. Có lẽ hỠđã sang Canada?...
- Äó là em trai tôi! - Bà Thoux vừa nói vừa khóc. - Tôi đã mất liên lạc vá»›i nó khi tôi còn trẻ.
Chúng tôi đã bị chia cắt khi tôi bị bán cho má»™t Ä‘iá»n chá»§ già u có ở miá»n Nam. Äó là má»™t ngưá»i rất hà o hiệp và rất tốt, và chúng tôi đã cưới nhau.
Chúng tôi đã sang ấn Äá»™ sống, và bây giá» tôi vá» nước... Tôi rất muốn gặp lại em trai tôi! - George đã nói rất nhiá»u vá»›i tôi vá» má»™t ngưá»i chị, hình như chị Emilie thì phải..- Äó là tôi đấy. - Bà nói. - Thế vợ cá»§a em tôi tên là gì? - Chị ấy tên là Elisa. Äó là má»™t phụ nữ có há»c vấn, đáng nể trá»ng và rất dÅ©ng cảm. Cha tôi đã mua chị ấy từ má»™t ông Simon nà o đó.
Cassi không ngăn nổi mình nghe tất cả đầu đuôi câu chuyện. Khi nghe đến tên Simon, chị ngất đi.
George và bà Thoux vội vã chạy chữa cho chị hồi tỉnh.
Khi tỉnh lại, chị khóc vì vui mừng.
- Nhưng chị là m sao thế? - George há»i.
- Elisa mà anh nói đến chÃnh là con gái cá»§a tôi! Trá»i Æ¡i! Trá»i Æ¡i! Äứa con mà tôi đã bị mất...
GiỠđây tôi có thể gặp lại nó! George, Elisa và bé Henry giỠđây ra sao? Sau cuá»™c trốn chạy cá»§a hỠở nhà những ngưá»i quâycÆ¡ và cuá»™c chiến đấu trong núi đá chống lại lÅ© buôn ngưá»i, hỠđược an toà n ở nhà cá»§a những ngưá»i trung háºu.
Locker được mẹ Dorcas chăm sóc. Hắn báo cho há» biết rằng những thông báo vá» Elisa đã được loan tin khắp nÆ¡i và khuyên chị hãy cải trang. Thế là Elisa hi sinh những bÃm tóc đẹp cá»§a chị và ăn váºn theo kiểu nam giá»›i.
HỠtới được thà nh phố chẳng gặp khó khăn gì.
- George, trong hai mươi tư giá» nữa, chúng ta sẽ được tá»± do! Chúng ta đã đến gần Canada rồi! Henry được cải trang thà nh má»™t cô bé và ngưá»i ta gá»i nó là Henriette. HỠđóng rất đạt vai cá»§a mình và há» lên con tà u đưa há» sang Canada.
Tim há» Ä‘áºp thình thịch khi há» nghe nói rằng những ngưá»i bá» trốn Ä‘ang bị truy tìm.
Ngà y hôm ấy trá»i đẹp và con tà u tiến nhanh.
Chẳng bao lâu, má»™t bến bá» má»›i xuất hiện trước mắt há»: đó là Nouvelle Angleterre, đất cá»§a tá»± do! Elisa và George che giấu sá»± bối rối cho đến táºn lúc há» cáºp bến. Lên bá» rồi, há» lao và o vòng tay nhau và khóc vì xúc động.
Tá»± do! HỠđã được tá»± do! Há» Ä‘i đến nhà má»™t vị truyá»n giáo dÅ©ng cảm, ông niá»m nở đón tiếp há». Con ngưá»i nhân ái nà y đã quen đón tiếp những ngưá»i tỵ nạn vượt qua được hồ. Tất cả những ngưá»i đó đã tá»›i, không má»™t xu dÃnh túi, và dẫu thế, há» vô cùng hạnh phúc vì được tá»± do! George được má»™t ngưá»i thợ cÆ¡ khà thuê. Anh kiếm khá và Elisa không buá»™c phải Ä‘i là m nữa.
Gia đình hỠđã thêm ngưá»i: Henry giỠđã có má»™t em gái nhá» tên là Elisa. Cô bé rất láu lỉnh..Há» sống trong má»™t ngôi nhà xinh xắn ở ngoại ô Montréal. George có má»™t phòng là m việc, anh há»c Ä‘á»c và há»c viết ở đó.
Elisa không còn trẻ nữa, chị đã máºp ra và tóc chị giỠđây được búi lên cẩn tháºn. Chị có vẻ là ngưá»i đà n bà hạnh phúc nhất.
Bé Henry Ä‘i há»c, và ngưá»i cha rất hà i lòng là em có má»™t tuổi thÆ¡ êm Ä‘á»m hÆ¡n tuổi thÆ¡ cá»§a bố.
Bà Thoux đi tìm em trai George của bà , còn Cassi đi tìm con gái Elisa của chị.
Há» quyết định liên kết sức mạnh cá»§a há» và đi Canada. Nhưng nước Canada rá»™ng mênh mông, và các cÆ¡ sở đón nháºn ngưá»i Ä‘i trốn lại nhiá»u.
Bà Thoux và Cassi kiên trì đi thăm tất cả những cơ sở ấy. Cuộc tìm kiếm của hỠkéo dà i hà ng năm, nhưng ý chà của hỠchưa bao giỠsuy giảm.
Má»™t mục sư quan tâm đến hai ngưá»i đà n bà và cố gắng giúp đỡ há» trong việc tìm kiếm.
Má»™t hôm, ông gá»i Ä‘iện cho há»: - Tôi muốn các vị Ä‘i Montréal vá»›i tôi.
HÆ¡i ngạc nhiên, hai ngưá»i Ä‘i vá»›i ông và o thà nh phố. Chắc hẳn con ngưá»i trung háºu nà y có những lý do cá»§a ông! Tại nhà George và Elisa, má»™t ngá»n lá»a hồng đẹp đẽ Ä‘ang lấp lánh trong lò sưởi và Elisa Ä‘ang chuẩn bị khăn trải bà n sáng ánh lên mà u trắng như tuyết. George Ä‘ang há»c.
Äá»™t nhiên, chuông reo. Äó là ông mục sư. ông muốn nói, nhưng chẳng kịp nói má»™t lá»i.
Bà Thoux nhảy đến ôm lấy cổ George: - Chị Emilie cá»§a em đây, em có nháºn ra chị không? Còn Cassi ôm cô bé Elisa và o lòng, nhìn và o mắt con gái, chị nói: - Cô bé nà y chÃnh là hình ảnh cô con gái bé bá»ng cá»§a mẹ khi ngưá»i ta cướp con Ä‘i khá»i mẹ! Mẹ là mẹ cá»§a con, bà là bà cá»§a cháu đây, các con cá»§a tôi! Tối hôm ấy, hạnh phúc trá»n vẹn ngá»± trị trong căn nhà xinh xắn. Má»™t ngưá»i em trai và má»™t ngưá»i chị gái, má»™t bà mẹ và con gái đã tìm thấy nhau sau những năm dà i ly biệt và đau khổ! Má»i ngưá»i nhìn nhau, ôm hôn nhau dưới cái nhìn cảm động cá»§a ông mục sư, ông cảm Æ¡n Thượng đế đã cho há» Ä‘oà n tụ.
Bà Thoux, ngưá»i rất già u có, đưa tất cả sang Pháp trong và i năm. George có thể hoà n tất việc há»c táºp cá»§a anh ở đó.
Còn ở gia đình Shelby? Tất cả má»i ngưá»i nóng lòng chỠđợi George trở vá»..Bà Shelby Ä‘ang ngồi trong phòng khách.
Bác gái Chloé bà y biện bà n ăn rất kỹ lưỡng.
Bác mặc một cái váy mới và rất sốt ruột được gặp lại ông chủ trẻ của bác.
- Bà có nháºn được tin tức cá»§a cáºu George không ạ? - Có, chỉ má»—i má»™t dòng nói là nó sắp vá».
- Chẳng có lá»i nà o vỠông chồng tá»™i nghiệp cá»§a cháu ư? - Không, chẳng có gì bác Chloé ạ. Khi vỠđến nhà nó sẽ kể tất cả má»i chuyện cho chúng ta.
- Cháu tin rằng ông lão tá»™i nghiệp cá»§a cháu sẽ không nháºn ra lÅ© trẻ đâu! Cháu đã là m cho ông ấy má»™t cái bánh gatô mà ông ấy ưa thÃch...
Bà Shelby thở dà i. Bà cảm thấy sự im lặng của con trai bà che giấu một tin dữ.
- Bà có giữ tiá»n ở đó không? - Bác Chloé há»i vẻ băn khoăn.
- Có, bác Chloé ạ.
- Cháu rất vui cho ông lão nhà cháu thấy những đồng tiá»n mà cháu đã kiếm được ở nhà ông chá»§ hiệu bánh. ông ấy muốn giữ cháu lại lâu hÆ¡n, nhưng cháu bảo ông ấy là chồng cháu Ä‘ang vá», còn bà thì không thể thiếu cháu lâu hÆ¡n được. Äó quả là má»™t ngưá»i rất trung háºu, cái nhà ông Jones ấy! Bác Chloé đã nà i nỉ để ngưá»i ta giữ những đồng tiá»n mà bác được trả, và bà Shelby rất vui lòng được là m Ä‘iá»u đó cho bác.
- ông nhà cháu, ông lão tội nghiệp, còn chưa biết Polly, đã năm năm rồi từ khi ông ấy ra đi, Polly khi ấy còn là một đứa bé. Nó đứng còn chưa vững! Bà chủ còn nhớ không, ông ấy đã sợ nó ngã như thế nà o.
HỠnghe thấy tiếng bánh xe lăn.
- Cáºu George! Và bác Chloé chạy ra cá»a sổ. Bà Shelby chạy ra cá»a phòng khách. Bà ôm xiết con trai và o lòng.
Bác Chloé cố nhìn xuyên qua bóng đêm.
- Mẹ Chloé tội nghiệp! - George đầy xúc động nói.
Và anh nắm lấy bà n tay đen bóng trong đôi bà n tay mình.
- Cháu có thể hiến tất cả tà i sản của cháu để đưa bác ấy vỠvới cháu, nhưng bác ấy đã ra đi vỠmột thế giới khác rồi.
Bà Shelby thốt lên một tiếng kêu đau đớn.
Bác Chloé lặng đi không nói.
Há» Ä‘i và o phòng ăn. Tiá»n cá»§a bác Chloé vẫn nằm trên bà n.
- GiỠđây cái nà y chả còn dùng và o việc gì nữa.
- Bác nói giá»ng run rẩy. - Tôi biết Ä‘iá»u đó rồi sẽ.xảy ra... bị bán Ä‘i và bị giết chết ở những cái đồn Ä‘iá»n già nua cÅ© kỹ ấy! Bác Chloé Ä‘i ra khá»i phòng. Bà Shelby theo sau bác, nắm lấy má»™t bà n tay cá»§a bác, giúp bác ngồi xuống má»™t cái ghế và ngồi bên cạnh bác.
- Bác Chloé tội nghiệp của tôi! Bác Chloé gục đầu và o vai bà chủ và khóc nức nở.
- ôi, bà ơi, tha lỗi cho cháu, tim cháu tan nát...
- Tôi hiểu, bác Chloé, tôi không thể an ủi bác được... - Bà Shelby nói.
HỠlặng lẽ khóc một lúc.
Rồi George đến ngồi bên cạnh bác Chloé tội nghiệp và nhắc lại cho bác nghe những câu nói đầy tình thương yêu của bác trai.
Má»™t tháng sau, tất cả những ngưá»i nô lệ trong nhà ông Shelby táºp hợp trong phòng khách lá»›n để nghe má»™t thông báo cá»§a ông chá»§ trẻ tuổi cá»§a há».
HỠđã ngạc nhiên đến thế nà o khi anh đến vá»›i má»™t chồng văn bản. Äó là những chứng thư giải phóng cho há». George Ä‘á»c chăm chú tất cả những giấy tỠấy và đưa cho từng ngưá»i má»™t. Những ngưá»i da Ä‘en khóc, hoan hô George! Trong khi đó, rất nhiá»u ngưá»i van nà i anh đừng Ä‘uổi há» Ä‘i.
- Chúng tôi không muốn rá»i bá» ngôi nhà cÅ© kỹ thân thương cá»§a chúng ta, rá»i bá» cáºu chá»§, bà chá»§ và tất cả...
- Các bạn cá»§a tôi, - George nói khi anh đã lấy lại được sá»± im lặng. - Các bạn không bị buá»™c phải ra Ä‘i, tôi vẫn cần nhiá»u nhân công như trước đây.
Nhưng tất cả các bạn Ä‘á»u là những ngưá»i tá»± do.
Nếu các bạn ở lại, các bạn sẽ được trả lương cho công việc cá»§a các bạn. Như váºy, nếu có chuyện gì xảy ra vá»›i tôi hoặc công việc là m ăn không suôn sẻ, các bạn sẽ không bị bắt để trừ nợ mà cÅ©ng không bị bán. Tôi sẽ ở lại trang trại và tôi sẽ dạy các bạn những quyá»n cá»§a ngưá»i tá»± do. Còn má»™t Ä‘iá»u nữa. Các bạn có nhá»› bác Tom tốt bụng cá»§a chúng ta không? Trên má»™ bác, tôi đã hứa là tôi sẽ không bao giá» sở hữu nô lệ nữa. Sẽ không còn ai bị chết vì tôi, bị lôi Ä‘i khá»i tổ ấm, khá»i gia đình để bị chết má»™t cách đơn độc ở má»™t đồn Ä‘iá»n nữa...
Má»—i lần các bạn vui sướng vì được tá»± do, hãy nghÄ© rằng các bạn nhá» bác Tom mà có Ä‘iá»u đó và hãy thương yêu chăm sóc vợ và các con cá»§a bác. Hãy Ä‘i theo bước chân cá»§a bác và hãy sống lương thiện, thá»§y chung và hà o hiệp như bác Tom..
Tà i sản của quykiemtu