Hoàng cho xe chạy theo đường William. Ngang qua toà soạn, Tường thấy đám bụi đời lảng vảng phía trước. Chắc thế nào cũng có vài thằng bạn của anh. Ðịnh bảo Hoàng ngừng lại nhưng không kịp. Ðèn xanh liên tục và xe chạy ngon lành qua những ngã tư. Con đường thật quen thuộc với Tường. Hai hàng cây hai bên, những dãy chung cư, những bar rượu, một rạp xi nê chuyên chiếu phim x. Tường đã sống gần một năm với con đường này. Từ bỡ ngỡ ban đầu khi gặp những thằng bụi đời say rựợu, những con điếm đủ màu da mời gọi cho đến bây giờ quen thuộc với từng đêm say khướt với bọn nó. Thứ tình thân giữa đám bụi đời và anh đến tự nhiên. Hệt như tình cảm đối với mọi người chung quanh.
Bụi đời không phải là người hay sao? Tường đã nghĩ thế khi tìm đến những thằng bạn dưới vỉa hè. Hơn kém nhau chẳng qua do hoàn cảnh, nơi chốn sinh ra. Ðâu có gì cách biệt giữa con người với con người khi dòng dời vẫn trôi bằng những nhu cầu sống bao quanh. Một chai rượu, một miếng hamburger, một gói chip, một lần làm tình... Ðám bụi đời và anh không sống hệt như mọi người đang sống hay sao? Còn sự khác biệt giữa một vỉa hè, một góc toà soạn và một căn phòng khánh tiết sang trọng, một giường ngủ hạng nhất của khách sạn Hilton có gì là quan trọng. Cuối cùng cũng dẫn đến cơn say hay lần thỏa mãn nhục dục. Ðiều quan trọng là có dám sống hay không. Có dám bước qua những điều bình thường để sống hay không. Nghe tưởng dễ nhưng không dễ làm. Những thói quen, tập tục đã ăn sâu vào đầu mọi người trong cách sống bình thường và mặc nhiên nghĩ đó là tiện nghi tối thiểu phải có. Tỷ như Hoàng, như Vĩnh làm sao sống kiểu đó được. Tường chợt thấy thương hai thằng bạn nhiều hơn. Bọn nó không thể có những điều anh đã có. Sự thiếu thốn một mặt của đời sống, nếu đặt đúng vào cái nhìn cần thiết, rõ ràng là một cuộc sống què quặt, thui chột. Từ dưới hè đường, với bọn bụi đời, Tường nhìn lên Hoàng và Vĩnh trong ý nghĩ thương hại.
Qua một cây cầu nhỏ, xe dừng lại tại ngã ba Brookwoods và William. Nhà Quán nằm giữa một khoảng vườn hẹp, đối diện với cái park bên kia đường. Căn nhà nhỏ, nép mình dưới những tàng cây cao. Bình yên và hiền lành giữa thành phố. Một hàng rào gỗ, thấp bao quanh căn nhà để làm dáng được sơn trắng làm khung cảnh dịu hơn. Lối đi dẫn vào nhà thẳng tắp, nằm ven hai dãy hoa đủ loại, cao thấp không đều gây cho cái nhìn một nét phóng túng. Hệt như cuộc sống của Quán. Phóng khoáng, thoải mái, tự nhiên nhập vào đời sống xứ người bằng sự lạc quan, tự tin. Lần nào đến thăm Quán, khi đi trên lối đi này Tường đều có ý nghĩ đó nhưng chưa lần nào nói với Quán. Chợt nhớ, chợt quên nên chưa đem niềm vui đến cho cô bạn cũ. Anh đưa tay bấm chuông.
Chừng phút sau, Quán mở cửa. Sau thoáng ngạc nhiên, Quán ôm choàng lấy Tường. Thân thể đàn bà qua lớp áo ngủ chạm vào da thịt gây cảm giác gai gai. Mùi da thịt trộn lẫn mỹ phẩm bay vào mũi. Tường đứng yên, khẽ gỡ tay Quán ra.
– Làm gì mà ôm kỹ vậy.
– Nhớ quá! Nhớ anh thấy mồ. Ði đâu mất mặt mấy tuần nay.
Quán hồn nhiên như một đứa trẻ rồi buông Tường ra, lùi lại sau ngắm nghía. Thế này thì bố bảo người ngoài cũng phải nghi kỵ. Cứ như là cặp vợ chồng vừa gặp lại, sau một thời gian xa cách. Bạn bè gì mà kỳ cục vậy? Nửa cảm động, nửa thích thú anh khẽ đẩy Quán ra.
– Khoác áo ngoài vào, có khách đấy.
Quán ngạc nhiên, nhón chân nhìn qua vai Tường. Nhận ra bóng Hoàng đang đi vào, Quán nói nhanh.
– A! Anh Hoàng, anh mời anh ấy vào hộ em, em đi thay áo.
Xong, bỏ mặc Tường và Hoàng, Quán chạy ào vào phòng trong. Dáng nhanh, khỏe như một con sóc chuyền cành. Ba mươi mấy tuổi mà như thời còn đi học. Từ nụ cười, ánh mắt, thái độ đều tinh quái và trẻ trung. Ở Quán là sức sống vươn lên, tràn ra ngoài, lấp kín người chung quanh. Kéo người chung quanh vào chung một không khí. Nhịp sống tưởng như không lúc nào chậm trong người đàn bà này. Mỗi lần gặp nhau, Tường đều nhận được niềm vui tràn đầy sức sống từ Quán truyền sang.
Tường bỏ đôi dép ngoài thềm, bước vào nhà khi Hoàng lui hui tháo giầy. Thằng bạn vẫn kỹ lưỡng trong từng hành động nhỏ. Bọc rượu được đặt ngay ngắn, dựa vào cạnh cửa và những mối giây giày được tháo cẩn thận. Giữa thái độ phóng khoáng của Quán và hành động tỉ mỉ của Hoàng bất giác Tường mỉm cười. Ðáng lẽ hai người phải thay đổi cách sống cho nhau mới đúng. Những điều không nên có từ một người đàn bà lại thiếu từ một người đàn ông. Và ngược lại. Ðời sống quả là rắc rối, qua cái nhìn về cách sống cho mỗi người, trong lề lối chung được đặt ra. Ðàn ông phải thế này, đàn bà phải thế nọ. Tại sao lại phải và không bỏ hết để thoải mái sống theo nếp suy nghĩ riêng của mình. Tại sao lại sợ hãi sự phán xét của người chung quanh. Hãy sống như mình muốn. Tường đã là một thằng bỏ đi trong ý nghĩ của Hoàng và Vĩnh. Hôm nay lại thêm hai đứa loại đó trong ý nghĩ của Tường. Quán và Hoàng.
Quán trở lại phòng khách với chiếc áo khoác ngoài màu hồng nhạt có thêu hai cánh hoa hướng dương to tướng, vàng óng trước ngực. Nhìn thấy chai rượu và ba chai soda đặt trên bàn, Quán có vẻ thích thú, kéo ghế ngồi đối diện Tường và Hoàng.
– Uống hả? Mừng gì đây?
– Chả mừng gì cả. Thích uống thì uống vậy thôi. Nhà còn gì ăn không Quán?
– Chả quế được chứ anh?
– Ðược quá đi chứ.
Tường đứng dậy, theo Quán vào ngăn bếp lấy đá và ly. Hoàng vẫn ngồi yên, thái độ không được tự nhiên. Hai chân xếp lại, tay trái tì vào gối dựa, tay phải cầm điếu thuốc và đưa mắt đảo quanh. Mỗi thứ vật dụng trong phòng của người đàn bà độc thân ngoài ba mươi này đều lạ lùng, Hoàng như lọt thỏm vào một khung cảnh chưa bao giờ được sống.
Quán đặt đĩa chả quế lên mặt bàn, đưa tay cầm chai rượu, mở nắp. Mọi cử chỉ đều thành thạo. Hoàng vẫn bằng cái nhìn chăm chú, đăm đăm vào Quán. Quen nhau đã lâu, nhưng sự giao thiệp giữa Quán và Hoàng vẫn còn khoảng cách chứ không thân mật như Vĩnh, Tường và Quán. Cuộc sống, ý hướng của nó đã thành lớp vỏ bọc ngoài con người. Che kín, cứng như lớp áo quan gỗ. Chỉ thò đầu thoải mái ra ngoài lúc ngồi với Tường và Vĩnh. Còn lại, lúc nào nó cũng có dáng điệu nghiêm nghị, hà khắc. Ðã nhiều lần Tường gặp nó đeo mặt nạ với người chung quanh. Vĩnh thì không để tâm đến điều đó bởi chính Vĩnh cũng đang đóng trò trong cuộc sống. Nhưng với Tường thì đó là điều kỳ quái, anh không thể mặc áo gỗ như hai đứa được.
Hoàng đón lấy ly rượu đã được pha từ tay Quán.
– Cám ơn, cô Quán khéo thật
– Cám ơn anh!
Suýt nữa Tường buột miệng chửi thề trước cung cách của hai người bạn cũ. Cứ như là hai tay quí tộc, thượng lưu trong một buổi tiếp tân. Lại còn đưa ly lên cụng vào nhau nữa chứ! Sao tụi nó không thể tự nhiên như Quán đã ôm lấy Tường hay Hoàng vung vít chửi thề lúc nói chuyện tại Mini Club. Kỳ cục thật! Y hệt hai con cắc kè. Lúc xanh, lúc đỏ. Hai con cắc kè? Tự nhiên Tường thấy Quán và Hoàng thật “hạp” với nhau, dù trước đó không lâu anh vừa nghĩ hai đứa là hai thái cực khác biệt. Cái dư của đứa này là cái thiếu của đứa kia, và ngược lại. Cũng hay chứ, nếu hai đứa này thành một cặp thì hẳn là lý tưởng lắm. Bổ khuyết, chan hòa cho nhau những điều thiếu và dư để thành một cuộc sống chung tròn trịa. Như núi cao sẽ lấp bằng vực thẳm. Như biển sẽ chứa cuồng lưu đổ xuống.
Vẫn với tiếng “cô” khách sáo của Hoàng, vẫn trong thái độ lịch sự, dịu dàng của Quán, câu chuyện giữa hai người càng lúc càng cởi mở. Tường ngồi yên theo dõi câu chuyện lan man và thích thú vì được bỏ quên. Hết vấn đề này sang vấn đề khác, Quán chăm chú để Hoàng dẫn đi. Và Hoàng, cũng từ lớp vỏ nghiêm nghị biến sang lớp vỏ lịch thiệp, biết ăn nói. Sự thích thú trong Tường mỗi lúc một lớn theo lượng rượu được uống và những khám phá về lớp vỏ mới của hai người bạn. Cho đến lúc chai rượu vơi hơn nửa, đầu anh bắt đầu nặng thì câu chuyện đã chuyển đến việc làm của Hoàng. Tường nằm dài trên ghế, loáng thoáng nghe những chữ “ba mươi tháng tư, lễ, đồng bào, đấu tranh...” lọt vào tai mơ hồ. Sau cùng anh nhắm mắt lúc bàn tay, theo thói quen, đặt lên ngực trái nơi có bức tượng cô bé bằng đồng thau.
*
Tường tỉnh giấc lúc tấm chăn đắp trên người tuột xuống thảm. Cái lành lạnh đến với vùng da thịt chợt hở làm cơn say đang vật vờ biến mất. Căn phòng vắng tênh, chìm vào khoảng tối. Anh đưa tay xem đồng hồ. Mặt số và đôi kim dạ quang rực lên sắc xanh biếc. 3 giờ 15 phút. Vậy là mình nằm đây được hơn năm tiếng đồng hồ. Bắt đầu bằng hai mí mắt trĩu nặng với những tiếng nói, tiếng cười của Quán và Hoàng nghe chập chờn, lui tới trong vùng âm thanh dập dờ. Hình như có bàn tay đàn bà chạm vào thân thể lúc tấm chăn được đắp ngang ngực anh. Hình như có tiếng gọi loáng thoáng của Hoàng và tiếng cười của Quán. Hình như Tường muốn nói gì đó với Hoàng nhưng không nói nổi. Và bây giờ là cái vắng vẻ của căn phòng bao quanh với phần đầu nặng trĩu.
Tay mò mẫm xuống mặt thảm, Tường lôi tấm chăn lên. Mùi nước hoa “Sweet Heart” của Quán thoảng qua mũi. Cảm giác trĩu nặng trong đầu nhẹ bớt và theo hơi thở, mùi nước hoa ngòn ngọt như tỏa rộng khắp thân thể. Những bắp thịt dịu đi cơn mệt mỏi, giãn ra và gây từng tia kích thích. Ðột nhiên Tường thèm một thân thể đàn bà bên cạnh. Trong trí anh hiện lên hình ảnh Quán. Liên tưởng đến những lần gần gũi thật thân mật nhưng không bao giờ đi quá mức bất giác Tường ngạc nhiên. Ôm kỹ, hôn bạo, đùa giỡn tự nhiên... Ðã bao lần nhưng anh chưa bao giờ thèm muốn. Sao hôm nay, chỉ có mùi nước hoa từ tấm chăn lại thế này. Cơn kích thích đến thật tự nhiên làm Tường khó chịu và ngỡ ngàng. Nếu những lần gần gũi trước như thế này thì... Mẹ kiếp! Anh hất tấm chăn sang một bên, ngồi bật dậy với tay bật công tắc của ngọn đèn đặt sát ghế sô pha.
Ánh vàng của ngọn đèn lóe lên, tỏa vừng sáng mờ trong phòng. Từ khoảng tối đen của cái nhìn, Tường nheo mắt, cố gắng làm quen với vầng sáng. Sắc chói chan dịu dần rồi mọi vật nằm trong tầm nhìn. Bàn rượu đã được dọn sạch sẽ. Mặt kính phủ bàn khô ran, chiếc gạt tàn thuốc để cạnh lọ hoa giấy có ba mẩu tàn của đầu lọc hiệu Marlboro Light's 100. Ðó là loại thuốc Hoàng thường hút. Nghĩa là sau khi tàn rượu, sau khi phụ Quán dọn dẹp, Hoàng còn ở lại một lúc lâu. Ba điếu thuốc cháy trong vòng ba mươi phút. Ba điếu thuốc được hút lúc nói chuyện kéo dài khoảng bốn mươi lăm phút. Thế nào cũng có màn uống trà, một thói quen của Quán. Vậy hai đứa, sau những câu chuyện trong bàn rượu, còn nấn ná được hơn tiếng trong khi Tường lăn ra ngủ như một con heo. Tìm thấy điều này anh đâm ra thích thú. Hoàng và Quán đã nói chuyện gì? Một thằng bạn lúc nào cũng hừng hực đấu tranh, căm thù đến độ thành quá khích và một cô bạn coi cuộc sống không lấy gì làm trọng, thoải mải rong chơi sẽ bắt đầu và dẫn dắt chuyện đến đâu? Ðấu tranh và các công việc Hoàng đang làm hẳn Quán đâu khoái. Và ngược lại những thú vui, cách sống của Quán hiện tại đâu làm Hoàng chịu nổi. Thế mà kéo dài câu chuyện mới là kỳ. Cuộc rượu và ba cái tàn thuốc kia làm bằng chứng rõ ràng.
Tường cầm một cái tàn thuốc lên ngắm nghía. Dưới ánh đèn, màu trắng của đầu lọc ngả vàng. Ðiếu thuốc đã được hút sát đầu lọc hoặc bỏ quên, cháy dần sát đầu lọc? Phía trong đầu lọc một chút sơ của miếng bông tóe ra, đượm nhựa thuốc vàng vàng. Thằng bạn nổi tiếng kỹ lưỡng của anh hôm nay chỉ còn kỹ trong các cử chỉ nhỏ, còn ăn nói đã tiến bộ. Ngay lúc đầu câu chuyện, dù với tiếng “cô” khách sáo, nó cũng tỏ ra khá hơn. Dẫn dắt và có duyên thấy rõ. Tự nhiên Tường đâm tiếc vì đã bỏ đi ngủ sớm. Phải chi còn thức thì hay biết mấy, anh sẽ biết rõ tụi nó thế nào.
Vất chiếc tàn thuốc vào gạt tàn, một thoáng vui chợt đến với Tường. Nếu Hoàng và Quán yêu nhau hẳn thú vị lắm. Hai đứa với hai cách sống trái ngược sẽ là đầu đề cho những câu chuyện của bạn bè. Từ lâu, trong mọi sinh hoạt chung, hai đứa đã tách ra bằng cách thế riêng biệt. Tưởng như chẳng bao giờ gần gũi được. Sợi giây liên hệ giữa hai đứa là bạn bè. Tường là một. Anh như cái móc xích nối lại. Ðôi lần chính Tường là người hòa giải những ý kiến khó chịu, dành cho nhau, có từ hai đứa. Vậy mà hôm nay như hai cục nam châm tự động hút. Ngon ơ và thoải mái. Chẳng cần đến một chất xúc tác nào cả. Cuộc sống rắc rối và khó hiểu thật. Những diễn biến tình cảm của con người không thể căn cứ vào một điều căn bản nào được. Tự do như không khí, bao bọc và đến riêng với từng người một.< i> Thấm nhiều hay ít tùy ở họ và không khí chung quanh. Và không khí tình cảm của Hoàng và Quán là đêm nay chăng? Kỳ thật! Kỳ thật! Không khí tình cảm mà lại là một bàn rượu ê chề bên cạnh một thằng bạn ngủ say như con heo chết. Kỳ thật là kỳ! Rồi từ cái không khí tình cảm quái đản này bọn nó sẽ tiến đâu? Tường lắc đầu, đứng dậy, tiến về phía gian bếp để tìm nước uống.
Cái khát đã có sau những suy nghĩ vẩn vơ về hai người bạn. Cổ họng khô và đầu lưỡi đắng ngét chạm vào răng gây những cảm giác dinh dính như có keo trong mồm. Anh le lưỡi liếm môi, vài lớp màng khô đóng ở môi trên tan trong nước bọt thành từng váng lầy nhầy. Mũi Tường ngửi thấy mùi hôi hám từ hơi thở. Cần phải có một ngụm nước thật lạnh để dịu đi cơn khó chịu này. Trong những bước ngắn, anh hình dung được cái ớn lạnh đầy khoái cảm từ ngụm nước đầu tiên được uống. Sẽ có cái rùng mình khi hớp nước đầu tiên thấm, trôi xuống cuống họng. Rồi cái mát dịu dàng tỏa trong thân thể. Ðầu lưỡi hết đắng, môi hết khô, hơi thở hết hôi hám... Tường ngây ngây trong cảm xúc từ ý nghĩ và thấy những bước chân đến gian bếp sao quá chậm.
Tủ lạnh trống trơn chẳng có gì chứng tỏ là một cái tủ lạnh đang ở Mỹ. Lác đác vài lon nước ngọt với ít trái cây. Một miếng chả quế vất chỏng chơ tại ngăn trên cùng. Chỉ thế và hiện nét buông thả như cuộc sống của Quán. Cơm hàng, cháo chợ. Nay cuộc vui này, mai đám hội khác. Căn nhà chỉ là nơi để trở về sau một ngày. Thỉnh thoảng bạn bè đến chơi, bày cuộc vui, bàn rượu. Mọi thứ trong nhà như chỉ dính vào cuộc sống Quán bằng lớp keo mong manh. Sẵn sàng tách lìa bởi một cái quẫy tay hay một hơi thở ngắn. Giữa đám bạn, chỉ Tường và Quán mới có điều giống nhau này. Ðiểm khác biệt giữa họ có chăng là tính ngăn nắp, sạch sẽ của một người đàn bà khác với sự bừa bộn, cẩu thả một người đàn ông độc thân. Cuộc sống của Quán ngược hẳn với mọi người. Nhất là Hoàng, sự kỹ lưỡng, cẩn thận đã thành nếp. Mỗi đồ vật của Hoàng được gắn với nó bằng hai chữ “cần thiết” và “chắc chắn.” Như hai thái cực, vậy mà gần nhau, trong đêm nay.
Không có một chai nước lạnh nào cả. Tường thất vọng đóng cửa tủ lạnh. Những lon nước ngọt thật là vô duyên lúc này. Anh thèm một ly nước thật lạnh, thật trong như ý nghĩ đã có. Một ly nước bình thường thôi, chứ không phải thứ nước đóng hộp, mua bằng tiền với đủ thứ sinh tố đang nằm trong tủ lạnh. Tiện nghi và văn minh đôi lúc cũng gây khó chịu cho con người. Như Tường, lúc này. Sự thèm khát giản dị, không đòi hỏi sự trao đổi bằng những đồng đô la xanh ngoét. Những đồng đô la tối cần thiết cho cuộc sống và con người đang sống tại đây.
Tường đến bồn rửa chén, rúc đầu vào. Miệng ghé sát vòi nước. Khóe môi chạm lớp kim khí, cảm giác lành lạnh lan vào da thịt. Tay đặt trên khóa nước, anh kéo dài phút chờ đợi giòng nước thêm một chút. Sẽ có những giọt nước như ý muốn trôi qua cuống họng, vào thân thể như ý muốn đã có. Trong trí Tường hiện lên cảnh sa mạc có từ những hình ảnh được xem qua phim ảnh và sách báo. Cảnh sa mạc Tường chưa từng sống, chỉ biết bằng kinh nghiệm trí óc. Terre des Hommes. Một cuốn sách đã đọc từ lâu lắm với hình ảnh của Saint Exupéry và người bạn của ông trong một tai nạn phi cơ. Giữa sa mạc mênh mông, khô cháy chỉ có hai con người chơ vơ trong ý tưởng tìm sống. Những ảo ảnh, những thèm khát, những cam chịu của con người trong cái khát tuyệt vọng. Ào ạt những giọt nước mơ ước trong sự trống rỗng tuyệt cùng của cái khát. Nhưng không chết, định mệnh giữ họ lại để những giọt nước bình thường sống mãi trong ý niệm yêu thương cuộc sống. Tường chợt hiểu sự khoái lạc của lần tìm lại cái tưởng mất của con người đó.
Tường vặn nhẹ khóa nước. Một giòng nước trôi qua cuống họng. Cảm giác đã tưởng tượng được biểu hiện rõ ràng. Môi hết khô, cổ họng hết khan, đầu lưỡi thôi đắng... Cái khát lùi lại. Bụng óc ách đầy nước, anh ọc một ít nước ra khỏi miệng. Sự đầy ứ làm thành ngán ngẩm. Tường trống rỗng. Không còn ý niệm thèm khát hay hiểu được những điều vừa hình dung từ cảnh sa mạc đã đọc trong sách. Chẳng hiểu Saint Exupéry sau lúc vục đầu vào giòng nước đầu tiên để gặp cái no ứ có thấy sự trống rỗng này không?
Quay lại chiếc ghế với cơn lạnh toàn thân, Tường kéo chiếc chăn, đắp ngang bụng. Lưng dựa vào thành ghế, anh nhìn quanh. Căn phòng khách quen thuộc này Tường đã đến đây, ngủ lăn lóc trên mặt thảm, cuộn mình trên sopha đã bao lần – như đêm nay – sao đột nhiên xa lạ. Tưởng đã thân quen lắm rồi chứ. Thân quen đến độ có thể thấy được vết nứt của cái khung ảnh treo trên tường, trong bóng tối. Hoặc có thể hình dung được độ lồi lõm của chiếc ghế sô pha và biết rõ ràng nằm thế nào được thoải mái... Vậy mà từ sự trống rỗng vừa có, anh đột nhiên thành người lạ mặt. Nơi chốn này đâu phải của Tường? Anh chỉ đến rồi sẽ đi như đã đến và đã đi. Có mà như không trong khung cảnh này. Tường đâu có về đây như Quán đã về. Anh hụt hẫng trong ý nghĩ vừa có. Như bị thúc đẩy bởi một điều gì trong lòng, Tường bước ra cửa. Xỏ chân vào đôi dép nhật, anh mở chốt cửa thật nhẹ, lách ra ngoài.
Ðêm yên tĩnh với từng cơn gió nhẹ. Tháng tư của San Jose thật hiền lành. Cây lá thay da đổi thịt làm thành phố không còn vẻ trơ trọi, mà trái lại mang nét đằm thắm, tròn trịa như một cô gái vừa tắm xong sau giấc ngủ no đủ. Mùa xuân nơi đây đúng nghĩa là xuân. Tường khép cổng nhà Quán lại, con đường William đang trước mặt với khúc quanh dẫn ngang chiếc cầu nhỏ. Hai bên đường những cây cột điện tỏa ánh sáng vàng vọt, hắt lên các tàng cây những đốm sáng rung rinh theo từng thoáng gió.
Tường dừng lại trên cây cầu nhỏ, nhìn xuống. Khe nước tối om lẫn vào màu đêm. Anh cố tìm con đường nhỏ từ cái park bên kia đường chui ngang gầm cầu, dẫn đến khoảng mát dưới các bóng cây. Con đường vòng quanh giòng suối nhỏ. Thật đẹp và nên thơ. Tường đã lang thang trên quãng đường này nhiều lần và cứ mỗi khoảng mát dưới một bóng cây đều dừng lại. Chẳng suy nghĩ hay làm một việc gì cả. Nhưng dừng lại, vẫn dừng lại để cuối cùng thấy sự khác biệt từ mỗi khoảng mát. Ðã có lần anh hứa đưa Nhu đi lang thang tại đây.
– Anh vừa tìm thấy một con đường đất nhỏ.
– Có gì lạ không anh?
– Ðẹp lắm. Dẫn từ một cái park, xuyên qua cây cầu nhỏ và uốn quanh con suối. Có những tàng cây cao ôm choàng lấy nhau làm con đường như chui qua các hang động. Và nắng rơi từng hạt xuống tay, xuống vai, xuống mặt đường. Nhấp nháy như mảnh thủy tinh vỡ.
– Anh làm thơ đó hả.
– Không. Anh chỉ muốn nói về con đường đất tình cờ tìm thấy ở đây. Và muốn đưa em đến, một dịp nào đó... Em sẽ thấy con đường còn thơ hơn cả thơ nữa.
Bây giờ con đường lẫn vào màu đêm. Cái vẻ thơ hơn là thơ mất tiêu. Chỉ còn bóng đen ôm choàng tất cả. Những bóng đen đậm kịt chen vào những bóng đen mờ nhạt. Không còn những hạt nắng rơi xuống như các mảnh thủy tinh, không còn những khúc quanh với các tàng cây ôm choàng lấy nhau, không còn màu đất đất đỏ nhạt nổi bật giữa sắc của lá... Như một cánh cửa đã đóng lại. Một cánh cửa sơn màu đen của đêm. Tường chợt thèm có Nhu bên cạnh để nói với nàng điều này. Hẳn nàng sẽ bảo “Bài thơ của anh đã thành hình ảnh của cánh cửa sơn đen kịt”.
Bằng những bước chân ngắn, Tường xuống cầu. Tiếng dép lê trên đường vang lên những tiếng “lép nhép” đục và buồn tẻ trong sự yên ắng của đêm. Tường nghe rõ ràng sự khác biệt từ lúc mũi chân đặt xuống đường bắt đầu âm thanh cho đến lúc nhấc gót lên để chấm dứt âm thanh. Dư âm kéo dài từ bước này nối liền sang bước kia. Ðôi dép nhật dưới chân như sống dậy. Mỗi bước là một nhịp thở khác biệt. Dài, ngắn không đều như nhịp thở con người. Nhanh chậm cũng thế thôi, mỗi phút như một ngăn của cuộc đời. Tường chợt nhớ câu thơ của ai đó, đã đăng trong một tạp chí văn chương hải ngoại. Có phải tác giả đã viết về nhịp thở của đôi dép không? Và có đúng là nhịp thở của đêm. Như Tường, đôi dép của Tường trong đêm nay. Nếu thế, đâu phải mình anh cô đơn.
Cơ đơn? Tường khựng lại khi hai tiếng này hiện trong trí. Cô đơn hay không cô đơn đây? Anh nhìn quanh, những căn nhà đã chìm trong giấc ngủ. Ở đó có hạnh phúc, có sự đầm ấm của những con người đang sống. Nếu không bằng một gia đình thì những con người này cũng có nơi để về. Còn Tường, Tường sẽ về đâu? Không một nơi nào để anh trở về. Ðã lâu lắm tiếng về mất dấu trong anh. Ðến và đi trong suốt thời gian tại Mỹ. Chưa bao giờ Tường thắc mắc về những điều này cả. Nhưng đêm nay, tại con đường này anh chợt có.
Về đâu chứ? Tòa soạn tờ báo với tấm đệm rách nát đâu phải là nhà của anh. Ðó chỉ nơi ngưng lại sau thời gian làm việc. Ðể ngủ, để ăn, để nhậu, để làm tình... Khung cảnh hiu quạnh với các bóng đèn néon trắng đục. Vài cái bàn bừa bãi sách, báo, giấy, bút. Hai cái máy computer, một cái máy typesetting nhô đầu lên trên ba cái bàn. Như ba cái đầu người không óc. Tiếng” e e” của chiếc máy in pha với tiếng nhạc trong đêm như tiếng con nít khóc trộn tiếng ru. Chấm hết! Chỉ máy và máy sống quanh anh. Không một con người để gần gũi. Không một hơi thở để làm ấm không khí. Vậy đó! Tường đã sống một thời gian dài tại khung cảnh như vậy. Ra, vào, ngêu ngao hát, ngâm thơ giữa máy móc. Bài thơ này hay chứ hỡi máy typesetting? Câu hát này tình tứ phải không máy computer? Bức tranh này đẹp quá, đúng không máy photo copy? Ðã bao lần Tường đối diện những cái máy, lảm nhảm nói chuyện để cố gắng tìm lại chính mình. Rồi sợ hãi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm. Lại ngắm nghía, rờ mó từng cái máy. Và tưởng tượng đến người chung quanh trong phút đó, để hiểu nơi chốn này không phải là điểm mình định đến.
Bỏ một nơi để đi là tìm một nơi để đến. Tường đã mất tất cả để đến nơi này hay sao? Một thế giới của máy và cô đơn. Nếu đây không phải là nơi mình tìm kiếm thì đây là nơi duy nhất mình tìm được. Tường tự an ủi như thế, nhưng vẫn có một điều gì đó bất ổn dấy lên trong lòng. Anh không thể tự mình đeo mặt nạ để đánh lừa chính mình như đã lẩn tránh mọi người chung quanh. Ðêm nay, điều đó lại về.
Tường dừng lại trước hàng rào của một căn nhà. Một ngọn đèn bóng tròn treo phía trước cánh cửa được sơn nước sơn xám đang khép kín, nằm cuối con đường nhỏ dẫn từ cổng vào. Ðầu lối đi là Tường. Cuối lối đi là cánh cửa đang đóng. Bên ngoài là thế giới yên lạnh và cô đơn. Bên trong là hạnh phúc và đầm ấm. Tường mới bắt đầu đứng nhìn lối vào từ bên ngoài mà cửa đã đóng kín bên trong. Không một ngõ nào cho anh tìm về hay sao? Tường thở dài bước đi khi điều mong ước đè nặng trong lòng.
– Mỗi buổi tối em lại nhớ và thương anh hơn.
– Sao lại buổi tối?
– Sau khi ăn cơm, cả nhà quây quần xem ti vi. Ðông đủ mọi người bao quanh em, em nhớ đến anh đang lủi thủi một mình tại tòa soạn.
– Anh quen rồi!
– Anh dối em làm gì. Một mình buồn lắm hả anh?
– Anh thèm một nơi để về.
– Em thương anh.
Phải! Tường thèm một nơi để về. Ðã có lần anh thú thật với Nhu khi nói chuyện. Thèm một nơi nào đó để về. Gia đình chẳng hạn. Nghe thật đơn giản nhưng với anh lại là mơ ước. Tường đã thấy mình lạc lõng giữa không khí gia đình của bạn bè. Những con người dù rất gần gũi, rất thân mật nhưng sao xa lạ. Luôn luôn có một lớp vỏ bọc quanh. Lớp vỏ hạnh phúc cho mọi người và lớp vỏ cô đơn cho Tường. Anh khát khao tình cảm gia đình. Một cử chỉ săn sóc, một thái độ âu yếm dành cho người thân đã lâu Tường không được làm. Và đã dành tất cả những điều mất đó cho bạn bè và đám bụi đời. San xẻ, đón nhận bằng những gì mình có và mọi người có. Ðể sau cùng, còn lại một mình, mơ ước đó lại lớn hơn trong anh. Như đêm nay Tường thấy lại mình giữa những căn nhà hạnh phúc chung quanh.
Có tiếng động cơ vang lên từ xa, rồi ánh đèn lóe lên. Một chiếc xe đang chạy về phía Tường. Tiếng động cơ mỗi lúc một lớn khi ánh đèn sáng dần, sáng dần và cuối cùng là một chùm sáng hắt vào mặt, chói chan. Anh nhắm mắt khi chiếc xe vụt qua. Tiếng động cơ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Ðêm bị khuấy động rồi lại lặng yên. Khung cảnh như chưa có gì xảy ra. Chỉ là một chiếc xe ngược chiều chạy vụt qua như trăm ngàn chiếc xe ngược chiều đã vụt qua trong đời. Mất tăm như hòn sỏi vất trên mặt hồ, không để lại dấu vết gì sau những vòng tròn bị khuấy động, tan loãng trong thời gian ngắn.
Còn ba khoảng đường nữa sẽ đến ngã tư William và Fifth. Có nghĩa là còn khoảng gần ba trăm bước nữa Tường sẽ đến trước cửa rạp chiếu phim X và cái bar rượu. Ở đó sẽ có những thằng bụi đời không nhà nằm lăn lóc trên thềm xi măng. Không chừng lại có vài thằng bạn của anh. Những thằng bạn kỳ quái trong mắt mọi người mà đến giờ này Tường cũng chưa biết tên và ngược lại. Chỉ vỏn vẹn những tiếng “Men, Guy” khi nói chuyện. Còn câu chuyện? Vẫn sẽ là thứ chuyện quái đản trong lỗ tai mọi người. Những chuyện tình kỳ cục, phi luân mà anh đã nghe một cách bình thường. Những lần đưa nhau từng lon bia, chai rượu với bọn này anh đã làm. Chẳng thấy một khoảng cách nào cả. Luôn luôn là sự thoải mái. Ngồi phệt dưới thềm xi măng, bưng lon bia, tu một hơi, chửi thề vung vít khi kể và nghe chuyện... Ðâu có gì khác biệt khi như đang ngồi trong một buổi tiếp tân hay một cuộc họp. Ranh giới không có trong anh khi nhìn những thằng bụi đời đủ sắc tộc hay những thằng người với một thứ bằng cấp, chức vụ nào đó trong bộ quần áo sang trọng. Bất bình thường hay từ bản chất Tường đã vậy? Cả hai câu trả lời đều không quan trọng đối với Tường từ cái nhìn tất cả đều là người.
– Anh không giữ gìn gì cả?
– Giữ cái gì?
– Chơi lăng nhăng, ai cũng chơi được, Mỹ đen, Mỹ trắng, Mễ, bụi đời... có ngày mang họa à.
– Nhằm nhò cái gì? Anh còn cái gì mà mang họa.
– Mấy người đó ghê thí mồ!
Ðó là Quán và Tường khi nhắc đến bọn bụi đời.
– Tao không hiểu nổi mày.
– Gì mà không hiểu?
– Tại sao mày có thể chịu nổi cái đám đó?
– Tao thấy chả có gì khác biệt.
– Khác chứ sao không? Bọn nó lang thang, mang đủ tật xấu, tội ác, mày coi chừng.
– Có đếch gì phải coi chừng. Tao thấy mấy thằng đó chơi với tao hệt như bọn mày...
Ðó là Vĩnh và Tường.
– Mày vừa vừa chứ.
– Sao?
– Ðổ đốn vừa vừa chứ, hết người chơi rồi hay sao lại giao thiệp với những thứ không ra gì, mất tư cách thấy rõ.
– Cái gì mà mất tư cách?
– Bọn homeless, đầu trộm đuôi cướp, du thủ du thực...
– Sao mày biết là đầu trộm đuôi cướp?
– !!!
– Bọn nó chỉ thua tụi mày và những người khác vì không ăn khớp với vòng quay của xã hội này do hoàn cảnh, do khả năng, hoặc do một điều gì đó. Những lần chơi với tụi nó, đôi lúc tao còn thấy thoải mái hơn là tại một buổi dạ vũ với đuôi cà vạt luạ...
– Mày cũng không khớp với cái vòng quay mà mày vừa nói!
– Tao không nói thế, nhưng tao thích làm vậy.
Ðó là với Hoàng. Còn Nhu? Lòng Tường dịu lại sau khi nhớ lại những mẩu đối thoại với ba người bạn. Chẳng bao giờ Nhu đặt vấn đề với anh cả. Sự thông cảm đã có giữa hai đứa. Dù với Tường, Nhu chỉ biết qua những đoạn quá khứ tình cờ được kể lại. Ðáng lẽ ba người bạn này phải hiểu anh nhiều hơn Nhu chứ? Ít nhất bọn nó cũng biết Tường là thằng bỏ nhà đi lang thang từ năm 14 tuổi và chuỗi ngày khôn lớn nằm ngoài gia đình. Như một thứ cỏ dại mọc trong vườn cuộc đời, anh lớn lên bằng đủ thứ tình thương. Từ một thằng đánh giầy cho đến một người con gái buôn hương tên Hoa. Tường sống, Tường đã sống bằng những tình thương đó. Và bây giờ, tại đây bằng tình thương của chính mình và mọi người chung quanh. Bất giác anh đưa tay lên túi áo trái. Cô bé bằng đồng thau của Nhu vẫn nằm ngoan ngoãn cạnh lồng ngực có trái tim đang đập.
Lại có tiếng xe phía sau lưng lúc Tường đến ngã tư đường Sixth và William. Bước chân đang đều đặn bỗng chậm lại. Ánh đèn phía sau hắt tới làm cái bóng của Tường dài ngoẵng rồi thu lại thật nhanh và khi chiếc xe vụt qua thì chụm dưới chân anh. Mắt Tường dõi theo cái bóng của mình. Dừng lại lúc cái bóng chui xuống phía dưới đôi dép, rồi mất biến. Anh đứng lại đúng lúc đó và tưởng như đang dẫm lên chiếc bóng của mình. Hình như dưới hai chiếc dép có vật gì đang cục cựa. Sự dấy động nhẹ nhưng truyền vào gan bàn chân. Tường cảm thấy vậy. Và có ý nghĩ nếu nhấc chân lên lúc này, chiếc bóng sẽ chui ra, dài ngoẵng trên đường. Cũng có thể nó ào ra bay mất vào đêm. Anh thích thú nhấc chân từ từ để chờ chiếc bóng ào ra. Bàn chân mở lên, mở lên rồi nhấc hẳn khỏi mặt đất. Chẳng có gì cả. Có thể chiếc bóng nằm dưới chân kia chăng? Tường lại cảm thấy có gì lúc nhúc dưới chân mình, và nhấc nhanh bàn chân còn lại. Vẫn chẳng có gì. Tường băng qua đường. Ðó chỉ là ý nghĩ trong đêm.
Không có thằng bụi đời nào nằm trên thềm rạp chiếu phim X cả. Cái bar rượu cũng đóng cửa im ỉm. Khung cảnh vắng tênh, khác hẳn mọi hôm. Mới buổi tối, khi ngồi trên xe của Hoàng chạy qua đây Tường còn thấy tụi nó mà? Có thể đêm nay cảnh sát bố ráp khu này chăng? Nếu thế thì bọn nó ngủ đâu và đứa nào đã bị bắt? Tường chợt âu lo khi nghĩ đến cái án giết người của thằng Mỹ đen cao và tình trạng cư trú bất hợp pháp của thằng Mễ. Dám có sự không may xảy đến cho tụi nó trong khi anh ngủ như con heo chết tại nhà Quán. Nếu điều này thật sự đã xảy ra thì lỗi cũng tại Tường một phần... Tòa soạn tờ báo, nơi Tường ở vẫn là nơi trú ẩn của bọn nó trong những đêm cần thiết. Ðiều bất ổn dâng lên thành nỗi ân hận, anh nhìn quanh quất cố tìm một con người đang nằm co quắp trên thềm nhà nào đó. Nhưng vẫn trống không. Những thềm nhà lạnh băng và phẳng phiu như chưa từng có chân người.
Bây giờ đã có vài chiếc xe chạy qua lại. Những ánh đèn hắt từ mọi phía khi Tường bước nhanh về tòa soạn. Chiếc bóng vẫn gắn liền với anh. Tỏa ra, thụt vào khắp mọi hướng theo bước chân. Hết những đoạn đường với cái đầu trống rỗng, không có một ý nghĩ nào ngoài tâm trạng bất an, Tường về đến tòa soạn.
Quay một vòng khóa, Tường đẩy cửa bước vào. Phía sau lưng anh trời đã mờ sáng.
*
Nhật ký tháng tư.
Thứ hai của tuần lễ thứ hai.
Tôi ghi lại những ý nghĩ trong đêm từ nhà Quán trở về. Ít nhất mình cũng gạn lọc được một số điều cho cuốn truyện đang viết. Ðêm thường làm cho người ta thông minh hơn. Nhưng đêm cũng làm cho con người dễ cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng. Nhân vật chính phải lạc quan để bước vào cuộc đời. Hắn không sống cuộc sống của tôi. Tôi vẫn nhớ điều này.
*
Thứ tư của tuần lễ thứ hai.
Sau khi nói chuyện, ông chủ biên của tờ báo có vẻ ngạc nhiên về cách viết này. Ðã có những câu hỏi được đặt ra về cuốn truyện khiến tôi khó trả lời. Quả tình lối viết này làm mọi người không tin tưởng. Nhưng biết sao? Tôi tin vào điều mình đang làm.
*
Thứ bảy của tuần lễ thứ hai.
Sự có mặt của nhân vật chính trong đời sống thật thú vị. Tôi tìm thấy mình sau khi tìm thấy hắn. Như vậy, sự có mặt của hai con người giống hệt nhau tại một nơi, cùng một thời điểm, nhưng khác vị trí trong xã hội thì sẽ lạ hơn cả người lạ. Nếu như tôi bỏ con đường đang đi để sống như hắn hẳn là thú vị và có nhiều điều bất ngờ. Bố Nhu chẳng hạn. Ông cụ sẽ không còn xía vào chuyện hai đứa. Ít nhất tôi cũng thoải mái khi nghĩ đến một chỗ dừng lại... Nhưng để làm gì? Sống như hắn, cũng được đi, nhưng bấy giờ tôi có còn là tôi không? Hay sẽ biến thành một trong những mẫu người chung của xã hội. Và Nhu, nàng sẽ thế nào, khi tôi không còn là một thằng bỏ đi.
Ðừng quên hắn chỉ là một con người do mình đẻ ra.
151 miles là khoảng cách giữa hai người. Nhu đón Tường tại bến xe bus Sacramento.
– Anh mệt?
– Không. Anh ngủ được một giấc ngắn trên xe. Em chờ lâu không?
– Em mới đến khoảng 15 phút.
– Bố mẹ biết em đi đón anh chứ?
– Không. Em bảo nhà là em đi bác sĩ và shopping.
Tường theo Nhu đến bãi đậu xe. Một thằng Mỹ đen ăn mặc bẩn thỉu đến trước mặt anh.
– Tao cần gọi phone về nhà. Mày có thể giúp tao 25 cents?
– Ðược.
Tường móc túi lấy hai đồng 25 xu đưa thằng Mỹ đen. Sau tiếng “cảm ơn” nó quay lưng bỏ đi. Một bên áo của nó dính dầu xe, lem luốc từ vai xuống quá lưng. Nhu đứng chờ, cửa xe đã mở sẵn.
– Gì thế anh?
– Một thằng đen cần tiền gọi điện thoại.
Nhu mỉm cười.
– Anh tin?
– Nó bảo thế...
Họ rời khỏi bến xe bus. Con đường dẫn vào trung tâm thành phố thật đẹp. Hàng cây hai bên đường xanh ngát, tàng ôm choàng lấy nhau làm dịu đi cơn nắng tháng tư. Những căn nhà khang trang nằm giữa khoảng sân sạch sẽ, đều đặn, ngăn nắp như món đồ chơi được sắp đặt bởi tay người có óc thẩm mỹ. Xe cộ chạy hiền lành theo tốc độ được giới hạn, chậm đến độ những cánh lá khô rơi xuống cũng được nhìn rõ ràng. Khung cảnh trông thích mắt.
– Con đường đẹp thật em ạ.
– Vâng.
– Hao hao đường Nguyễn Du ở Sài Gòn.
– Anh lại nhớ?
– Không nhớ, nhưng thấy giống.
Nhu mỉm cười, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước. Lúm đồng tiền trên má phải hũm xuống bởi bóng mát của con đường làm lòng xe tối hơn.
– Anh nhìn gì vậy?
– Ðồng tiền trên má em.
Mặt Nhu đỏ bừng, môi mím lại làm nụ cười biến mất.
– Mất rồi.
– Cái gì mất hả anh?
– Ðồng tiền trên má em.
– Kỳ cục.
Nhu bật cười, xoay sang Tường khi xe ngừng tại một ngọn đèn đường đang đỏ. Mắt nàng nheo nheo và cánh mũi phập phồng.
– Sao em không đeo kính?
– Trông... già lắm anh ạ.
– Ai bảo?
– Mẹ và Ðoan nói lúc em vừa lấy kính về.
– Ðeo thử anh xem sao...
– Thôi...
Ðèn bật xanh, Nhu đạp chân ga khi Tường nhìn qua khung cửa xe. Cảnh tượng trôi qua thật êm đềm làm những hỗn độn, rối rắm của cuộc sống San Jose như đã qua từ lâu lắm. 151 miles từ một thành phố đến một thành phố sao mà xa lắc. Ba tiếng đồng hồ cho một chuyến xe bus đến đây, như ba tiếng cho một lần tìm về sự an bình của tâm hồn.
– Chắc anh lên đây sống.
– Ở đây đâu có tờ báo nào.
Mắt Nhu có ánh tinh nghịch. Tường lắc đầu.
– Ðâu nhất thiết phải làm báo.
– Anh sẽ làm gì?
– Rửa chén, lau nhà, bỏ báo Mỹ, bồi... Thiếu gì cách sống cho một con người tại Mỹ, nếu quả tình muốn sống.
– Vậy thì buồn quá!
– Có gì mà buồn. Không làm cái này thì làm cái kia. Mỗi công việc đều có một vị trí riêng trong xã hội. Sự khác biệt chỉ nằm trong khả năng và trình độ, nhưng tất cả những điều này đều khởi đi từ hoàn cảnh của từng người... Cùng một thế hệ, một diễn biến lịch sử chung nhưng có người là lính, là thợ lại có người là bác sĩ, kỹ sư v.v... Bọn anh, những thằng lính tốt dỉn trong số gần một triệu thằng lính của cuộc chiến vừa qua chả bao giờ mang mặc cảm khi đứng trước những kẻ hãnh diện vì bằng cấp, khoa bảng, chức vụ. Ít nhất, bọn anh cũng thông minh hơn họ để hiểu được thế nào là chỗ đứng cần thiết hoặc bị ép buộc của mình. Thế này nhé! Nếu không có một triệu thằng lính thất học vì đủ mọi lý do thì làm sao đẻ ra hàng loạt trí thức tại thành phố? Cay đắng hơn nữa là một triệu thằng này bảo vệ những thằng – mà trong đó là đa số, anh không nói tất cả – sẵn sàng nhổ nước bọt hay bỉu môi trước những thằng bị thất học. Tội nghiệp cho thế hệ của anh đã bị cuốn vào cuộc chiến bằng đủ thứ hoàn cảnh. Bỏ trường, bỏ lớp để cầm súng, rồi sang đến đây lại chơ vơ, lạc lõng... Bằng cấp: không. Nghề nghiệp: không... Lại phải mò mẫm để bắt đầu lại, trong khi những thứ bọn anh bảo vệ thì họ đã có sẵn những thứ khả năng, trình độ mượn từ mồ hôi, máu xương của người khác để tiếp tục cách sống... Mẹ kiếp! Anh xin lỗi đã chửi thề. Anh không vơ đũa cả nắm, nhưng anh đã gặp những thằng tốt nghiệp đại học và hậu đại học huênh hoang tại một quán ăn San Jose mà quên hẳn với những thứ có từ đại học và hậu đại học bọn nó đã làm được điều gì cho mọi người chưa...
Nhu im lặng. Xe qua con đường ngập lá và đang lên khúc quanh dẫn vào xa lộ. Tường chợt thấy ngượng vì những lời vừa nói trong lúc phẫn kích. Tại sao lại để tâm đến những việc chỉ đáng là những thứ râu ria, những thứ lẻ tẻ của cuộc sống. Nhất là hôm nay, buổi sáng đẹp và thành phố hiền lành đang cho tâm trạng an lành.
– Anh xin lỗi em.
– Ðâu có gì anh.
– Ðúng ra anh không nên giận thế, nhưng nhớ lại buổi chiều đó... Hà! Bỏ qua là hơn hết.
– Em hiểu anh.
– Cảm ơn em.
*
Xe ngừng tại một quán ăn Việt Nam.
– Vào đây hả em?
– Vâng! Em sẽ bao anh ăn bánh bèo và chạo tôm.
Không khí trở lại tự nhiên. Tường theo Nhu vào quán. Người hầu bàn ra tận cửa đón và đưa họ đến một bàn gần cửa sổ. Sau tiếng “cám ơn” của Tường, anh ta bỏ đi. Nhu cầm tờ thực đơn in màu đỏ lên. Những ngón tay của nàng đã xanh lại càng xanh hơn. Sau một lúc, Nhu đặt thực đơn xuống bàn. Một tay chỉ vào hàng chữ in trong thực đơn, một tay đưa lên sát cằm với ngón áp út vỗ vỗ lên môi. Chiếc nhẫn vàng tây có khắc chữ “love” nằm trên ngón tay lấp lánh chút ánh sáng từ nắng bên ngoài. Tất cả đều nhỏ nhắn, phù hợp với vóc dáng Nhu. Tường chợt nhớ buổi tối Nhu bị “xét giấy” tại vũ trường Lido.
– Ði bên em, anh thấy mình già hẳn.
– Vậy em phải đeo kính vào.
– Ðeo vào anh xem sao...
Nhu lắc đầu khi người hầu bàn quay lại. Tường gọi thức ăn. Người hầu bàn hí hoáy ghi chép. Cây bút nguyên tử trong tay anh ta lia nhanh trên mặt giấy những hàng chữ và những con số. Cây bút màu đen hiệu “Pilot” giống hệt loại bút Tường dùng khi viết. Anh liên tưởng đến những giòng chữ của một truyện ngắn. Số mạng của mỗi cây bút khác nhau, tùy theo hoàn cảnh của người cầm bút. Nhưng mỗi cây bút đều có một vị trí riêng biệt khi được dùng. Như đời sống của từng con người trong xã hội. Bất giác hình ảnh của quán ăn tại San Jose hiện về trong trí với những con người đã gây cho Tường sự phẫn kích lúc nãy.
Quả tình lúc ngồi nhìn những con người đó, Tường hoàn toàn không thấy khó chịu hay nóng giận. Chỉ thương hại và tội nghiệp bọn họ. Những trí thức khoa bảng quên hẳn mình là ai trong lúc hùng hổ chứng minh mình là ai. Bia và đồ nhậu dĩ nhiên phải có trên bàn để các khuôn mặt đỏ hơn và lời nói lưu loát, nhiều nhạc điệu hơn. Vài ông văn thi sĩ, dăm ông học giả, nghệ sĩ chiếm một bàn gần cửa sổ. Vung tay, trợn mép bàn luận những điều không đáng bàn một cách say sưa. Bắt đầu từ một buổi ra mắt sách với những lần dành chụp micro để nói. Thêm tí rượu vào làm máu nóng hơn, phê bình bạo hơn. Tất nhiên sẽ thành hai phe: bênh và chống. Ào ào với đủ thứ lý luận căn cứ vào sách vở và những thứ nhồi nhét trong đầu, không tiêu hóa được. Như hai đường thẳng song song không thể gặp nhau, cuộc tranh cãi kéo dài cho đến khi chấm dứt buổi ra mắt sách vẫn chưa chịu dừng lại. Bèn lôi nhau đến quán ăn. Bấy giờ Tường vừa vào, định ăn chiều.
Tường đã ngồi im theo dõi câu chuyện một cách ngán ngẩm. Chỉ ngán ngẩm thôi chứ không muốn gì cả. Mọi thứ đã thành quen thuộc đến độ nhàm chán. Rập một khuôn khi rượu và bia đã được đổ vào mồm các đấng này. Trong thái độ được đúc sẵn, ông học giả lôi câu chuyện sang vấn đề bằng cấp để khỏa lấp những sai sót của mình. Rất thách thức, ông học giả nói về trường lớp và sức học. Tường hơi nhột. Mẹ kiếp! Ba năm lính, năm năm tù, vài năm lang thang ở Mỹ để theo đuổi con đường của mình, anh chỉ có mớ bằng không thể xài được ở đây. Thứ bằng cấp lấy từ các quân trường và không có con dấu của trường đại học nào cả. Ðã ngán, Tường lại càng ngán hơn khi ông nhà văn không chịu thua, đứng bật dậy, trợn mắt phun ra mảnh bằng tiến sĩ. Suýt nữa thì Tường bật cười. Từ một câu chuyện văn nghệ bị chuyển tông sang việc khoe khoang bằng cấp. Chả đâu vào đâu cả. Nhưng họ, bấy giờ, đang nghĩ là đã làm được điều gì lớn lao lắm. Họ đang quên vị trí của họ với những điều làm được.
Có vài cái nhìn khó chịu của đám thực khách chung quanh ném về. Ðó là những con người bình thường đang sống tại xã hội này, và hiểu được họ đang đứng ở đâu, làm gì. Có thể một vài người là thợ lao động tay chân, có thể là một vài anh kỹ sư, hay vài ông bà đang hưởng trợ cấp... Còn quá khứ, chắc cũng rối chung với cuốn chỉ bị vò viên của thế hệ. Như Tường, như những con người đang trợn mắt, to mồm tại bàn rượu. Anh cảm thấy ngượng khi bắt gặp những cái nhìn đó. Và đột nhiên tội nghiệp đám người đang vong thân trong vòng gai của chính họ dăng ra. Cục cựa, dãy dụa tuyệt vọng khi con đường trước mặt tối bưng, ngược hẳn với dĩ vãng rực rỡ. Họ chỉ biết ngoái cổ nhìn lại phía sau lưng khi đời vẫn trôi trước mặt.
Vậy đó, Tường đã có ý nghĩ nhìn xuống dưới khi chứng kiến cảnh đó. Tưởng thế, nhưng hôm nay, rất tình cờ những điều đó đã thành lần phẫn kích. Cơn nóng giận bùng lên thật nhanh, anh không thể kìm hãm được.
– Anh sao thế?
– Nghĩ lại lúc nãy, anh thực tình ngạc nhiên. Trong cuộc sống này, tưởng mình yêu đời và người hết lòng, ai ngờ còn những điều nhỏ nhặt khác chen vào nếp suy nghĩ. Vậy ra, mình vẫn còn lấn cấn trong lòng.
– Rất nhiều điều lấn cấn chứ không ít đâu anh.
– Em nói đúng. Giữa ý nghĩ và hành động còn rất nhiều điều gây nên khoảng cách.
– Hãy nghĩ đó là những cái lẻ tẻ, như anh vẫn nói nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ.
– Những cái lẻ tẻ làm bực mình.
Người hầu bàn quay lại với khay thức ăn. Cây viết nguyên tử đã được giắt lên túi áo trắng. Nếu không có khay thức ăn trên tay, anh ta giống hệt một thầy ký cần mẫn, tận tụy suốt đời không đổi nghề. Dáng ốm, cao và lưng hơi cong. Một cặp kính cận vuông làm khuôn mặt có vẻ trí thức. Lại trí thức, anh lại sắp sửa quay về với những cái lẻ tẻ đó rồi. Ngồi xe bus 151 miles đến đây, đâu phải để nghĩ đến điều đó khi trước mặt là Nhu. Tường đưa Nhu đôi đũa.
– Ăn đi em.
– Vâng. Mời anh.
– Em điệu quá!
– Con gái Bắc Kỳ phải lễ phép chứ anh.
Nhu nhắc lại một kỷ niệm chung của hai đứa. Tường gật đầu.
– Em thành một cô nhỏ Bắc Kỳ chuyên nghiệp rồi đó.
Có thoáng vui hiện trong mắt trước khi Nhu cúi xuống. Những ngón tay của nàng vụng về khi cuốn bánh tráng.
– Ðể anh cuốn cho.
Tường đỡ lấy chiếc đĩa từ tay Nhu, nàng cười.
– Em cuốn vụng lắm. Chả ra làm sao cả. Lần trước đi ăn cũng phải nhờ người khác cuốn hộ. Bây giờ là anh, anh là người thứ hai cuốn cho em khi ăn món chạo tôm.
Bàn tay đang cuốn bánh tráng của Tường khựng lại.
– Ai là người thứ nhất?
– Bố em!
Giọng Nhu như pha lẫn tiếng cười. Tường thấy tai mình nong nóng. Bàn tay đang khựng lại được tiếp tục khéo léo hơn. Xong chiếc cuốn, Tường đưa lên ngắm nghía.
– Ðược không em?
– Anh khéo tay quá, hơn cả... đàn bà. Anh cuốn cho bao nhiêu người rồi?
– Em là người thứ hai.
– Ai là người thứ nhất.
– Bà ngoại anh!
Nhu bật cười. Tường lắc đầu.
– Anh không giễu đâu. Thật đấy. Nguyên thời nhỏ, anh sống với bà ngoại tại Ban Mê Thuột. Bố mẹ ở xa, chỉ có hai bà cháu lủi thủi. Bà ngoại là người nấu ăn có tiếng tại Gia Lâm, Bắc Ninh. Anh “học nghề” từ hồi đó...
– Anh kể em nghe đi.
– Ăn đi đã.
Nhu đón lấy chiếc cuốn với tiếng “cám ơn anh” khi Tường bắt đầu từ những ngày thơ ấu tại Ban Mê Thuột. Câu chuyện lẫn vào bữa ăn. Có những con đường lầy lội dưới mưa từ nhà đến chùa Khải Ðoan. Có những đêm hai bà cháu rang bắp, ngồi trong chăn ăn, kể chuyện khi cái lạnh bên ngoài thật dữ dội. Có những món ăn cầu kỳ bà ngoại đã dạy Tường cách làm và cả hai bà cháu đều không ngờ đứa bé mười một tuổi đến bây giờ còn nhớ. Có những trò chơi với đám bạn cùng lớp người Radé... Và những lần chơi chồng vợ với cô bé nhà bên cạnh. Trí nhớ đang rực sáng bằng kỷ niệm đột nhiên tối om. Tường nhíu mày cố nhớ. Cô bé nhà bên cạnh, cách một hàng dâm bụt... Tên gì nhỉ? Tên của người bạn gái thủa ấu thời lọt thỏm vào vùng sâu thẳm của quên lãng. Tường vỗ lên trán, ngưng ngang câu chuyện đang kể.
– Sao thế anh?
– Không... tên cô bé đó là... là...
Hình ảnh người bạn gái cách đây gần ba mươi năm hiện rõ mồn một. Khuôn mặt trái soan, tóc búp bê, mắt to đen, má lúm đồng tiền, thân thể ốm o, bàn tay nhỏ nhắn... Từng nét nhỏ, ngay cả màu áo xanh cô bé hay mặc cũng rõ ràng trong trí Tường. Bây giờ anh lại thấy rõ vết bùn lấm trên vai cô bé lúc chơi chồng vợ ở sân sau nhà. Bàn tay có những ngón nhỏ nhắn thái, cuốn từng lá dâm bụt để bày cỗ. Màu xanh của lá, màu đỏ của hoa, chất nhờn của nhựa cây... tất cả rành rành trong trí. Nhưng tên cô bé đành chịu! Tường lẩm nhẩm đủ thứ tên con gái, cố tìm một âm quen thuộc để dẫn đến tên cô bé. Vẫn không được. Anh vỗ lên trán thêm mấy cái, ráng gợi lại những mẩu đối thoại ngày xưa, để tìm cái tên trong các câu nói. Nhưng lạ lùng thay, những câu nói trở về hoàn toàn thiếu chủ từ. Mất đầu, mất đuôi, ngược với hình ảnh nhận được thật đầy đủ trong trí.
– Chịu thôi! Anh không thể nhớ nổi cô ta tên gì.
– Có gì quan trọng không anh?
– Chả có gì, nhưng đột nhiên lại quên tên cô ta. Kỳ quái thật. Bọn anh thân với nhau lắm, mãi đến lúc anh về Nha Trang sống vẫn còn liên lạc với nhau. Như một người bạn thôi!
– Em đâu có nói gì?
Tường ngập ngừng sau câu nói của Nhu.
– Cho đến lúc cô ta lấy chồng anh vẫn nhận được thiệp cưới, dù bấy giờ đã đi lính và đóng quân tận Bồng Sơn, Tam Quan.
– Anh có buồn không?
– Buồn? Có em ạ! Anh thấy như vừa mất một cái gì quí lắm. Nhưng sau đó là mừng và lo. Mừng vì cô đã yên ổn, còn lo là không biết cô ta sẽ ra sao. Nhưng chỉ vài ngày rồi anh quên tuốt. Lính tráng mà. Gần gũi với cái chết và sự tàn nhẫn làm mọi thứ trở nên tầm thường... Thủa nhỏ, quả tình anh vô cùng lãng mạn, gần như yếu đuối nữa là khác. Chỉ cần một sự việc nhỏ nhoi nào xảy ra cũng đủ làm anh xúc động. Một con dế chết, một cảnh tung xe, hay cành hoa mai cắm trong nhà héo úa và bị vất bỏ sau mấy ngày tết cũng đủ làm anh buồn... Kỳ quá hả em?
– Ðâu có gì anh? Ðó là lòng nhân.
– Cảm ơn em đã nghĩ là lòng nhân mà không nghĩ đó là tính yếu đuối, bịnh hoạn của một đứa trẻ như mọi người hằng nghĩ.
– Mọi người nghĩ sai...
– Ừ thì sai như em... binh vực anh. Ðến bây giờ, anh vẫn nhớ hình ảnh của con dế bị chết trong hộp sữa bò. Cái bụng hóp lại, hai cọng râu cong queo và đôi cánh khô, xác xơ chứ không còn mềm mại óng ả như lúc còn sống. Anh buồn mất mấy ngày em ạ. Hệt như lúc anh thấy mẹ anh vất cành hoa vào thùng rác. Lá còn xanh và đang ra lá mới, hoa cũng thế, cũng có những nụ hoa mai vàng vừa hé. Nhưng pha vào đó là những cánh lá đang úa và những xác hoa héo, rụng. Nhất là thời gian. Ðã hết thời gian để chưng hoa mai, nghĩa là hết tết đó em. Phải vất bỏ. Anh ngơ ngẩn buồn khi nhìn thấy cành hoa mai bị bẻ gãy để nhét vào thùng rác... Buồn cười thật em nhỉ! Vậy mà chỉ sau mấy năm lính, mọi thứ thành tầm thường... Ngay cả người bạn gái thân nhất của ấu thời.
Nhu chia đôi đĩa bánh cuốn vào hai chiếc chén, đẩy một sang phía Tường. Ðó là phần nhiều chả. Những miếng chả được Nhu xắp trên các khoanh bánh thật khéo, dù đã chiết bánh vội vàng. Tường nhìn sang chén kia, chỉ một miếng chả nằm chỏng chơ trên giá và rau. Thoáng cảm động dấy lên, Tường đổi hai chiếc chén.
– Em ăn chén này đi.
– Không...
– Không cái gì. Anh ghét... chả luạ.
– Cảm ơn anh.
Nhu đón lấy chiếc chén từ tay Tường và xẻ nhanh những miếng chả vào chiếc chén trước mặt nàng. Tường ngồi yên, nhận sự săn sóc đầy nữ tính của Nhu.
– Ăn đi em.
– Vâng!
Tường cầm đũa nhìn hai chén bánh cuốn được chia đều. Hạnh phúc chia đồng đều cho hai đứa. Hạnh phúc không được đánh giá quan trọng và to lớn tại đây. Chỉ là những miếng chả độ vài xu một miếng. Hệt như sự chia xẻ từ hai chén nhựa làm đồ chơi được đựng đồng đều lá và hoa dâm bụt thái nhỏ trong trò chơi đám cưới với Phương! Tường vỗ trán la lên.
– Phương!
Nhu ngẩng lên.
– Cái gì phương hả anh?
– Cô ta tên Phương. Cô bạn của anh hồi nhỏ.
Bây giờ trong trí của Tường tên và hình ảnh người bạn gái năm xưa hiện về rõ ràng. Những kỷ niệm cũ trôi lại từng nét, từng thời gian, từng nơi chốn. Tường trôi nổi với kỷ niệm và đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ. Bên ngoài, nắng rực rỡ trên tàng cây xanh. Không gian của thành phố này đúng là an lành. Tâm trạng nhận được thật bình yên với người con gái trước mặt.
Tường quay vào bàn ăn. Người con gái trước mặt đang cúi xuống chén bánh cuốn. Bàn tay nhỏ nhắn với chiếc nhẫn có chữ “love” trên ngón tay áp út đang cầm đũa. Khuôn mặt thanh tú với lúm đồng tiền trên má phải khi cười. Ðôi môi nhỏ hồng, hài hòa với hai cánh mũi xinh xắn. Khuôn mặt thân quen và thân yêu của Tường. Anh nhìn chăm chăm vào nàng với lòng thương yêu dâng tràn. Trong tâm trạng bồi hồi Tường thèm gọi tên nàng. Tên nàng? Mẹ kiếp! Là gì nhỉ? Anh hốt hoảng nhìn người con gái trước mặt. Rõ ràng tình yêu có giữa hai đứa, rõ ràng đã trăm lần nói chuyện và gọi tên. Rõ ràng là thân quen như hơi thở, như ý nghĩ của mình... Nhưng tên gì nhỉ? Tường ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt nàng. Tất cả đều quen thuộc với nét dịu dàng. Nhưng tất cả cũng không nói lên một cái tên nào cả. Mồ hôi dấm dấp trong bàn tay, anh ngập ngừng.
– Em... em.
– Gì thế anh?
Người con gái ngước lên, ánh mắt vẫn hiền lành. Ngay cả ánh mắt này cũng không nói lên một cái tên nào cả.
– Em... đừng giận anh nhé!
– Giận gì anh... Cô ấy là bạn anh hồi nhỏ và chỉ là bạn như anh nói... mà có là người yêu cũ thì cũng đâu có gì.
Ánh mắt của nàng pha thêm nét bao dung. Tường quệt tay ngang trán. Những hạt mồ hôi đọng trên bắp tay kéo thành vệt dài làm những sợi lông bám sát trên da, trông bẩn thỉu.
– Không... không phải là Phương... mà là em...
– Em?
– Phải! Em tên gì?
Tường nói nhanh và chờ nét giận hờn của nàng. Nhưng không, sau thoáng ngạc nhiên nàng mỉm cười.
– Anh lại quên nữa?
Tường gật đầu, nàng tiếp vẫn trong nụ cười.
– Và lần này là tên em?
Tường lại gật đầu. Nàng gật gật cái đầu.
– Anh ráng nhớ xem sao.
Tường nhíu mày, cố nhớ. Nhưng đành chịu. Tên nàng cũng mất tăm, như tên của Phương lúc nãy, dù nàng đang ngồi trước mặt. Tường lắc đầu.
– Anh không nhớ nổi... em nói anh nghe đi...
Người con gái cũng lắc đầu, nụ cười trên môi biến mất.
– Anh không nhớ nổi thì ráng chịu. Chết thật! Ðến tên em, người ngồi trước mặt mà anh cũng quên.
– Anh xin lỗi em!
Tường bối rối vỗ vào trán mấy cái. Sự đụng chạm giữa bàn tay với gò xương trán vang lên những tiếng “lộp bộp” bên ngoài và trong đầu. Hình như có nước nằm trong óc Tường. Anh chăm chăm nhìn nàng, ráng lục lọi trí nhớ. Người con gái cũng chăm chăm nhìn anh. Mắt hai người chạm nhau.
– Anh gặp em ở đâu?
Nàng hỏi. Tường nói tên một người bạn của hai đứa và căn nhà tổ chức buổi tiệc sinh nhật nơi họ gặp nhau lần đầu. Nàng gật đầu.
– Ðúng rồi! Em của em là ai?
Tường nói tên Ðoan. Nàng lại gật.
– Ðúng rồi! Bạn của anh là ai?
Tường nói tên Quán, Vĩnh, Hoàng và Loan. Nàng tiếp.
– Còn ai nữa?
Tường nhắc đến thằng Mễ và hai thằng Mỹ đen.
– Còn ai nữa?
Nàng lại hỏi. Tường lắc đầu.
– Hết rồi em ạ!
– Anh tên gì?
Tường nói tên mình. Nàng mỉm cười.
– Vậy em tên gì?
Tường lắc đầu thiểu não. Không thể nhớ được điều cần nhớ lúc này, trong trí anh chỉ toàn là những cái tên, những con người không cần nhớ. Tường nhìn nàng thêm lần nữa. Lúm đồng tiền vẫn nằm trên má phải. Mắt lại chạm mắt nàng, anh ngượng ngịu cúi xuống. Trước mặt vẫn là chén bánh cuốn còn nguyên. Nàng đẩy chiếc chén đến gần Tường hơn.
– Ăn đi anh. Biết đâu sau khi ăn anh lại... nhớ em!
Tường sượng trân. Cầm đôi đũa cắm cúi ăn. Trong đầu rối tung những cái tên, những khuôn mặt của từng người nhưng tuyệt nhiên không có điều gì dính dấp đến tên nàng cả. Ðến miếng cuối cùng, Tường từ từ nhìn lên. Hình ảnh đầu tiên anh nhận được là chén bánh cuốn đã vơi của Nhu. Tường mừng rỡ nói lớn.
– Em là Nhu! Tên em là Nhu!
Nhu mỉm cười.
– Anh... giỏi lắm! Thấy không, sau khi ăn xong chén bánh cuốn là anh nhớ em liền.
– Ðó là nhờ chén bánh cuốn của em gợi lại.
– Thì cũng là bánh cuốn. Sau này, em phải mua sẵn vài ký bánh cuốn, để sẵn trong nhà, đề phòng lúc anh quên...
Hai người vui vẻ đứng dậy. Ðến quầy trả tiền, Nhu quay lại. Vai nàng chạm vào ngực Tường, như đêm họ đi bộ tại hè đường San Jose.
– Anh hư lắm! Có tên em mà cũng quên. Ðể phạt anh, hôm nay em... sẽ trả tiền.
Thảm cỏ nằm trong khuôn viên của một trường đại học. Bọc quanh là con sông nhỏ, lờ lững giòng nước đục. Một lối đi vòng theo con sông với hàng rào thấp làm thành hai thế giới riêng biệt, bên trong khuôn viên và cuộc sống bên ngoài. Họ ngồi dưới một khoảng mát. Mặt cỏ êm và mát rượi. Cơn nắng bao quanh như không hắt sức nóng đến. Nhu, tháo đôi giày đen đặt cạnh chiếc xách tay, ngồi hai tay ôm gối. Tường nằm cạnh nàng, ngước lên tàng cây bên trên. Một hạt nắng xuyên qua lá rớt xuống ngực Tường lấp lánh cạnh chiếc khuy áo. Khoảng cỏ như cắt một không gian riêng cho hai người.
– Bọn mình đang ở một thế giới khác.
– Anh lại mơ mộng nữa rồi.
– Gì mà mơ mộng, giữa hai đứa có gì ăn nhậu với người chung quanh.
– Ðiều đó thì đúng, nhưng đang ở thế giới khác như anh nói thì hơi ép.
– Anh cảm thấy thế và nghĩ thế.
– Ðó chỉ là ý nghĩ.
– Thỉnh thoảng em vẫn bướng bỉnh.
– Bướng bỉnh chứ không mơ mộng.
– Ðáng lẽ người mơ mộng phải em, em là con gái.
– Tại sao lại là anh ?
– Anh thua em.
– Em đâu dám. Và chẳng bao giờ em nghĩ và muốn hơn anh.
– Thế em nghĩ và muốn gì.
Mặt Nhu đỏ bừng. Tường tìm tay nàng. Sự đụng chạm trên nền cỏ xanh mát cho cảm giác âm ấm. Qua bàn tay Nhu, anh tìm thấy nhịp thở của nàng. Những cái đập của mạch máu truyền đi nhẹ nhưng rõ ràng. Tường nhận thấy nhịp đập của tim mình. “Bập, bập, bập” từ tay anh truyền ra và chạm vào nhịp “bập, bập, bập” từ tay Nhu truyền đến. Tường so sánh nhịp đập của hai bên và cuối cùng thấy đồng một nhịp. Rất khẽ, những nhịp đập từ tim truyền đến, qua thân, đến lòng bàn tay và hòa vào nhau. Dưới khoảng mát của tàng cây và bụi cỏ, Tường và Nhu đã tách mình ra cho nhau.
Ðốm nắng rơi trên ngực Tường đã chuyển lên mắt trái. Anh nheo mắt trái, nhìn bằng mắt phải lên tàng cây. Lẫn trong lùm xanh của lá là những khe hở, xuyên suốt lên cao. Bầu trời xanh có những đốm vàng bám trên lá, rung rinh theo gió làm hình ảnh nhận được thật lạ lùng. Như một thứ sinh vật có hình thù kỳ quái từ phía trên đang ôm lấy Tường. Anh nhắm mắt lại, bỏ cảnh vật chung quanh để tìm lại nhịp đập của tim Nhu.
Bàn tay Nhu vẫn trong tay Tường. Hơi ấm từ da thịt nàng đã tăng độ nóng. Anh cảm thấy có lớp mồ hôi dâm dấp, tại khe giữa hai lòng bàn tay. Nhơm nhớp, nhơm nhớp một cách khó chịu. Tường cố gắng đánh dạt cảm giác này bằng cách tìm lại nhịp đập chung trong thân thể của hai đứa. Nhưng vô ích, cảm xúc thật chỉ là những tia gai gai. Ý tưởng lãng mạn đã bị xua đuổi tàn nhẫn. Bàn tay Nhu cục cựa trong tay Tường, hẳn nàng cũng có ý nghĩ đó. Anh nới những ngón tay để Nhu rút tay ra. Một thoáng mát hắt vào lòng bàn tay khi tay hai người rời nhau. Thật dễ chịu khi cảm giác nhơm nhớp không còn.
Tường mở mắt. Bàn tay Nhu xoa xoa trên bắp chân. Hẳn nàng đang... lau mồ hôi. Bất giác anh cảm thấy buồn cười. Giữa hai đứa lớp vỏ màu mè bình thường từ lâu đã được tháo bỏ. Tường bật cười và nắm lấy tay nàng. Những hạt mồ hôi đã khô.
– Anh thương em.
– Anh giễu hoài.. Em...
– Thì thôi vậy, Ðoan thế nào?
– Ðoan và Hải dạo này thân lắm.
– Em không buồn?
– Anh nói chuyện dở thí mồ!
Tường lật người, nằm xấp xuống. Một vài cọng cỏ đâm vào khoảng da thịt hở phía dưới cổ áo, nhồn nhột. Hai tay anh lại nắm lấy bàn tay Nhu. Ngón tay có đeo nhẫn của nàng co lại, chữ “love” nổi trên da thịt. Tường xoa trên chữ “love”. Ngón tay trỏ lần mò theo từng đường chỉ trong lòng bàn tay Nhu. Ðường công danh và gia đạo thẳng băng, không một vệt cắt ngang. Những đường chỉ tay giản dị và dễ hiểu như đời sống của Nhu. Tường lần theo đường sinh mạng của Nhu, đưa xuống sát cườm tay. Nhu rụt lại thật nhanh.
– Nhột em...
Tường châm một điếu thuốc. Sợi khói từ đầu diêm tỏa nhanh trong không khí rồi biến nhanh, như chưa từng có. Nắng đã lên cao với độ gay gắt của ngày. Ðã quá buổi trưa.
– Mấy giờ em phải về?
– Anh về 5 giờ nhé! Em đưa anh ra bến xe để kịp chuyến đó, xong sẽ về nhà.
Tường nhìn đồng hồ. Còn hai tiếng mười ba phút nữa để ngồi với nhau. Ðoạn đường 151 miles với ba tiếng đi và ba tiếng về dài ngoẵng, chả bù với năm tiếng đồng hồ ngồi bên nhau sao mà ngắn. Thời gian cũng biết co giãn trong từng khoảng khắc. Anh cười vu vơ, búng điếu thuốc về phía trước.
Mẩu thuốc bay theo hình vòng cung, rơi xuống mặt con đường đang chói chan dưới nắng. Một sợi khói vương lên, tan nhanh khi đầu thuốc chạm vào lớp cát trải đường. Tường đưa tầm mắt xa hơn, qua khỏi những bụi cây, bên kia đường là giòng sông đang trôi. Màu nước bây giờ trong hơn lúc vừa đến, và nắng như xuyên sâu xuống lòng sông làm nét dịu mát của nước giảm đi. Sau một thời gian ngắn ngủi con sông đã thay đổi, nói chi là kiếp người. Tường lẩn vẩn thả ý nghĩ về một ngày nào đó, trong tương lai, khi không còn nhau. Bấy giờ liệu anh có quay lại đây với con sông, với thảm cỏ, với tàng cây này không ? Nếu có, bấy giờ anh sẽ nghĩ gì ? Chắc lại châm một điếu thuốc, hút rồi búng tàn về phía con đường khi ý nghĩ dật dờ những hình ảnh hôm nay. Chỉ thế! Và chỉ thế là quá đủ cho một lần đến. Tường cảm thấy an tâm khi ý tưởng lãng mạn vừa thoáng qua.
– Em có thấy giòng sông đã đổi màu không?
– Trong hơn hả anh?
– Giỏi! Anh tưởng em không để ý, hóa ra ý nghĩ của bọn mình trùng với nhau...
– Anh lại sắp sửa giễu phải không?
– Anh cảm thấy thế.
*
Nắng càng thêm gắt. Bây giờ cái nóng đã hắt vào khoảng râm của tàng cây. Mồ hôi anh dâm dấp sau gáy và sống lưng. Tường đứng dậy.
– Bắt đầu nóng rồi em ạ. Mình xuống mé sông tìm tí gió xem sao.
Nhu gật đầu, xỏ chân vào đôi giày, theo Tường về hướng sông. Con đường cắt ngang bãi cỏ một vệt nâu đỏ, nhỏ nhoi và bị lẫn vào những cọng cỏ mọc lan ra, như một con rắn uốn eó giữa thảm cỏ dẫn đến mé sông. Một cặp trai gái người ngoại quốc ngồi tại bụi cây, đang hôn nhau khi hai người đi ngang. Người con trai nghiêng đầu qua cô gái, mặt hướng về phía Tường, vừa hôn vừa nheo mắt với anh. Bàn tay anh ta rời lưng cô gái vẫy vẫy, mắt như có nụ cười. Tường đưa tay vẫy lại, bàn tay đưa lên với ngón cái và ngón trỏ vòng lại thành cái vòng tròn nhỏ. Bàn tay người con trai thôi vẫy và đưa lên ngón cái khi bốn ngón còn lại chụm vào lòng bàn tay. Dấu hiệu number one. Nhu theo dõi cử chỉ của Tường, mặt nàng dần dần đỏ.
– Anh như trẻ con vậy.
– Gì mà trẻ con? Anh... chia xẻ hạnh phúc với họ chứ bộ.
– Kỳ cục.
– Em không thích?
– Làm sao mà thích nổi?
Tường nhún vai.
– Nếu là Quán, Quán sẽ huýt gió một cách thoải mái.
Nhu dừng lại, nhìn Tường chăm chăm, hai bàn tay cầm chiếc bóp áp chặt vào bụng dưới.
– Sao anh không huýt gió?
Tường lắc đầu, khoác tay qua vai nàng. Nhu hất tay Tường ra.
– Kỳ cục!
Tường bật cười khi Nhu bỏ đi về hướng sông. Người con trai đã dứt cái hôn. Anh ta cười cười đưa ngón tay cái chỉ xuống đất, sau khi thấy cử chỉ hất tay của Nhu. Dấu hiệu number ten. Tường gật đầu với anh ta và làm hành động y hệt như vậy. Nhu và cô bạn gái của anh ta đều không thấy những điều đó. Vẫy thêm một bàn tay với người con trai bằng dấu hiệu từ giã, Tường bước theo con đường Nhu vừa đi qua. Người con trai lại bắt đầu một nụ hôn mới. Bàn tay anh ta bám chặt vào lưng cô gái, lôi mảnh robe vén lên và làm thành nhiều vết nhăn đồng tâm từ các đầu ngón tay.
Họ ngồi xuống một bờ đá sát mé sông. Nhu tháo giầy và vớ, chân thọc xuống nước. Bàn chân nhỏ lập lờ dưới mặt nước, lay động theo từng cái quẫy chân. Những bọt nước nổi lên rồi vỡ thật nhanh.
– Mát không em?
– Anh dạo này thế nào?
Nhu không trả lời mà hỏi lại, Tường ngạc nhiên không hiểu nàng muốn nói đến điều gì.
– Thế nào là thế nào hả em?
– Anh thấy trong người ra sao? Ăn, ngủ, làm việc...
Nhu hỏi với giọng thật nghiêm, mặt hướng về phía sông. Tường càng ngạc nhiên hơn.
– Thì vẫn vậy... anh chả hiểu em muốn nói gì.
Nhu im lặng một thoáng rồi thình lình xoay sang Tường. Mặt hai người sát nhau. Tường thấy rõ từng sợi gân li ti dưới lớp da má của nàng.
– Anh đừng giận em nghe.
– Giận em? Ðiều gì chứ?
– Anh phải đi bác sĩ.
– !!!
– Dạo này anh... lãng đãng quá! Quên và nhớ lẫn lộn, anh... anh... nên coi chừng... Hôm nọ mổ, bác sĩ có bảo gì không?
Tường khựng lại ý định sẽ cúi xuống hôn nàng khi Nhu vừa nói xong. Quả như lời Nhu nói, đầu óc Tường dạo này lộn xộn vô cùng. Lan man từ ý tưởng này sang ý tưởng khác một cách vô định. Sự suy nghĩ hoàn toàn hỗn độn, không nhắm vào một vấn đề chính nào cả. Ðang từ việc này nhảy sang việc khác. Chẳng vô tình hay cố ý trong khi nghĩ. Chỉ từ việc này nhảy sang việc khác một cách tự nhiên. Mới nghĩ điều này lại quên ngay để thay vào việc khác. Lại còn tật lãng đãng nữa chứ. Dễ quên và cũng dễ nhớ. Tường đập vào trán mấy cái, ngượng nghịu.
– Em nói đúng... Ðầu óc anh dạo này kỳ quá.
Nhu thở dài, vất một hòn sỏi vào mặt sông. Một vệt nước bắn lên sau tiếng tõm. Hòn sỏi mất tăm.
– Anh dạo này có thấy gì khác không?
Tường lắc đầu.
– Anh vẫn viết đều chứ?
Tường gật đầu.
– Anh đừng uống ruợu nữa nghe...
Giọng Nhu nhỏ dần và đứt quãng sau âm “nghe.. e.. e...” kéo dài. Bàn tay họ lại gặp nhau. Viên sỏi còn sót trong tay Nhu bây giờ nằm giữa lòng bàn tay của hai người. Mép sỏi cứng, nham nhám chạm vào da Tường. Viên sỏi như điều bất ổn chung cho cả hai.
– Anh sẽ đi bác sĩ.
– Bớt uống rượu nghe anh.
Tường gật đầu.
– Thuốc nữa. Hút ít đi nghe anh.
Tường gật đầu, cúi xuống. Cạnh môi Nhu trễ xuống, hơi thở rối hẳn khi mắt nhắm lại. Bàn tay họ vẫn trong nhau, nhưng viên sỏi đã rơi xuống mặt cỏ. Con sông, bờ đá và không gian ngập nắng tháng tư như rơi vào một thế giới nào xa lắm. Tường ngửi thấy mùi chạo tôm từ khóe răng Nhu.
Nắng dịu dần khi những thoáng gió từ mặt sông đưa lên mỗi lúc một nhiều. Chiều đã xuống khi những viên sỏi chung quanh Nhu được ném gần hết. Sau nụ hôn họ ngồi yên. Hơn một tiếng đồng hồ chỉ có những viên sỏi thỉnh thoảng được ném xuống mặt nước. Các vệt nước bắn lên và những tiếng “tõm” vang đến lúc từng viên sỏi chìm xuống đáy sông thành một nhịp đều đặn. Cả hai như nhỏ lại, lãng mạn giống những kẻ mới yêu lần đầu, im lặng bên nhau, giữa cuộc sống của một thành phố Mỹ. Cuối cùng Nhu đứng dậy, trong tay có viên sỏi cuối cùng của bờ đá.
– Mình về chứ anh.
– Em ném nốt viên sỏi đi.
Nhu lắc đầu, cất viên sỏi vào bóp. Tường mỉm cười.
– Ðừng kéo dài phút lãng mạn với cuộc sống ở đây.
– Chẳng phải lãng mạn đâu... Nhưng em thích cất viên sỏi này. Mai mốt em sẽ cho anh làm quà ngày cưới vợ.
Họ quay lại bãi đậu xe, trên đường đi đã có nhiều người rời công viên. Ðã sắp hết một ngày.
– Mau thật! Mới đây mà anh phải về... Năm tiếng đồng hồ như thoáng qua. ...
– Anh lại làm thơ?
– Ca cải lương thì đúng hơn! Em không buồn hả?
Nhu đóng cửa xe, mở công tắc. Tường xoay sang phía nàng. Có vài giọt mồ hôi đọng trên khóe mũi của Nhu.
– Em mệt?
– Sao tự nhiên em thấy hơi nhức đầu...
– Lái xe được chứ?
– Ðược anh ạ.
Suốt quãng đường đến bến xe bus, hai người nói chuyện rất ít. Cuối cùng cũng đến nơi. Lúc ấy mặt Nhu tái hơn, những giọt mồ hôi lại đọng thêm trên vừng trán. Một vài sợi tóc ép vào da.
– Em có sao không?
– Chỉ thấy buốt ở đầu thôi anh ạ.
– Chờ anh một tí.
Tường bước nhanh vào trạm xe bus, len qua hàng người, tiến vội về phía quán ăn. Một người đàn ông đứng chận trước mặt. Anh dừng lại. Ðó là thằng Mỹ đen ban sáng đã xin tiền gọi phone. Mẹ kiếp! Gì nữa đây? Suýt nữa Tường buột miệng chửi thề. Thằng Mỹ đen nhe răng cười, bàn tay bẩn thỉu gãi gãi lên đầu. Anh móc vội tờ giấy bạc một đồng, dúi vào tay nó mà không đợi lên tiếng. Thằng Mỹ đen hơi ngạc nhiên, lắp bắp tiếng cám ơn phía sau lưng.
Quay lại xe với ly Seven Up trên tay, Tường thấy Nhu có vẻ đỡ hơn. Những hạt mồ hôi trên trán và khóe mũi đã được lau và bờ tóc trước trán đã được vén lại.
– Uống tí nước đi em.
– Vâng, cảm ơn anh.
Tường mở cửa xe, ngồi cạnh Nhu. Uống xong ngụm nước, Nhu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói giọng hốt hoảng.
– Anh vào ngay đi, 5 giờ 5 phút rồi đó. Mau lên cho kịp chuyến xe... chuyến sau đến 8 giờ mới có lận...
Tường nhìn vào trạm xe bus, người xếp hàng để ra xe đã gần hết. Xoay sang Nhu, anh nói nhanh.
– Còn sớm mà em, thường thường gần 6 giờ xe mới chạy...
– Thật chứ anh, sao bảng ghi giờ là 5 giờ...
– Ghi vậy thôi... anh đi hoài mà... 6 giờ xe mới chạy. Dư sức ngồi với em thêm nửa tiếng nữa.
Nhu tỉnh táo hơn, chuyền ly nước sang Tường.
– Uống đi anh.
Tường đón lấy ly nước từ tay Nhu. Bàn tay họ chạm nhau, bất giác Tường nhớ đến Quán và Hoàng. Trong đêm uống rượu vừa rồi, lúc chuyền nhau ly rượu bọn nó có chạm tay và nghĩ gì không. Anh cười một mình, đưa ly nước lên môi. Vị Seven Up chua ngọt thật dễ chịu.
– Anh cười gì thế?
Tường kể lại buổi tối hôm đó, Nhu nghe thích thú. Khuôn mặt nàng tươi tỉnh và khoẻ hơn khi dứt chuyện. Nhu lại xem đồng hồ.
– Em khoẻ rồi, anh vào là vừa. Ðã 5 giờ 35 rồi đó...
– Em lái xe được chứ? Thật khoẻ chưa?
Nhu ngước lên, mắt long lanh tia cảm động.
– Khoẻ rồi mà, anh vào đi kẻo trễ...
– OK! Lái xe cẩn thận nhé!
– Vâng! Anh về vui...
Tường đóng mạnh cửa xe, Nhu gài số, bàn tay trái đặt trên vô lăng, bàn tay phải vẫy vẫy. Tường nhìn theo chiếc xe rời khỏi lề đường. Phía sau lưng anh, một chuyến xe bus vừa ra khỏi trạm. Hàng chữ “San Jose” của tấm bảng ghi nơi đến treo phía trên kính chắn gió lấp lánh sắc xanh trong nắng chiều.
Bước vào trạm xe bus, Tường làm một con tính trong đầu. Còn hơn hai tiếng nữa mới có chuyến kế về San Jose. Chọn một chiếc ghế sát góc tường, anh ngồi xuống. Thằng Mỹ đen lại đến trước mặt. Nó nhe hàm răng trắng ển ra làm một nụ cười.
– Mày chờ xe?
Tường gật đầu, chỉ chiếc ghế trống bên cạnh. Thằng Mỹ đen ngồi xuống.
– Mày có thuốc lá?
Tường đưa gói thuốc cho nó.
– Mày là thằng bạn tốt.
Suýt nữa thì Tường phì cười! Lại thêm một thằng Mỹ bụi đời ở thành phố này nhận anh là bạn. Lại là bạn tốt nữa chứ! Ðời chưa hẳn là rắc rối và khó hiểu. Chỉ cần hai đồng 25 cent buổi sáng, cộng thêm 1 đồng và điếu thuốc là thành một thứ bạn tốt. Quả là chơi với bọn bụi đời xứ Mỹ này thú và giản dị hơn chơi với đám thành đạt của cộng đồng.
– Mày ở San Jose?
– Sao mày biết?
– Tao thấy mày xuống xe lúc sáng.
Ra thế! Anh là người được nó chiếu cố trong đám khách từ lúc vừa xuống xe. Khuôn mặt Tường có gì đặc biệt? Hay tướng anh có vẻ thích hợp với những thằng bụi đời? Tường thích thú gật đầu.
– Tao lên đây thăm bạn.
– Bạn gái? Cô gái nhỏ ngồi trong xe?
Sự thích thú trong Tường càng lớn hơn. Thằng Mỹ đen này cũng không đến nỗi ngu lắm. Biết để ý từng chút. Anh vỗ vào lưng nó.
– Mày đói không?
Thằng Mỹ đen gật đầu. Tường xoa lên bụng mình.
– Tao muốn ăn. Mày đi với tao chứ?
– Tại sao không?
Cứ kể theo cách nói chuyện thì hai người rõ ràng là bạn thân từ lâu lắm. Và tất nhiên, quán ăn trong trạm xe bus là nơi để tình thân này thành thân hơn. Cuối bữa ăn, thằng Mỹ đen đột ngột hỏi.
– Mày còn tiền không?
Tường làm một con tính thật nhanh trong đầu. Trừ đi 15 đồng 95 xu cho một vé xe bus về San Jose, anh còn gần hai mươi đồng. Tường nói con số còn lại với thằng Mỹ đen. Nó có vẻ mừng ra mặt.
– Mày đưa tao 10 đồng và đi theo tao.
Họ đứng dậy sau khi thằng Mỹ đen nhét tờ giấy bạc 10 đồng vào túi quần. Nó khoác tay qua vai Tường, thân mật như hai thằng đồng tình luyến ái.
Qua khỏi đường L, con đường nằm gần trạm xe bus, thằng Mỹ đen dừng lại.
– Mày đứng đây chờ tao.
Dựa lưng vào tường, Tường nhìn nó đi vào một con hẻm. Dáng cao, đôi vai khoẻ mạnh trong bộ quần áo bẩn thỉu của thằng Mỹ đen làm anh thấy vui vui. Tự nhiên mình có một thằng bạn nữa. Không biết nó đi đâu đây? Tường ngó mông ra con đường L trước mặt. Những hàng xe vẫn chạy hiền lành với tốc độ được giới hạn. Một vài người ngồi trên xe nhìn ra ngoài. Ánh mắt họ tình cờ chạm vào ánh mắt Tường. Anh mỉm cười gật đầu chào. Thỉnh thoảng nhận được một cái gật đầu, hay một cái chào lại của vài người xa lạ ngồi trên xe. Thành phố này dễ thương lạ lùng. Dễ thương từ khung cảnh đến những con người. Quen, vừa quen và chưa quen. Nhu, thằng Mỹ đen và những con người ngồi trên xe. Ðâu đâu cũng là nét dịu dàng và cởi mở. Tường chủ quan trong ý nghĩ này chăng? Có gì quan trọng đâu? Hãy bình an mở mắt với cuộc đời thì sẽ nhận được sự an bình của cuộc đời đem đến. Trong ý nghĩ đó, Tường lại mỉm cười với một cô gái Mỹ đang lái chiếc xe thể thao ngưng tại đèn đỏ. Cô gái Mỹ không những mỉm cười lại mà còn vẫy tay. Bàn tay nhỏ có những móng đỏ nhấp nhô sau khung cửa kính, và cái cười rực lên khi đèn bật xanh. Anh đưa tay vẫy theo khi chiếc xe đã chạy xa.
Thằng Mỹ đen quay lại, vừa đi vừa huýt gió. Tường búng tàn thuốc xuống hè đường khi nó đến cạnh.
– Mày chờ tao lâu không?
– Không có gì.
– Ði theo tao.
Nó khoác vai Tường, băng qua vài con đường và đến công viên chính của thành phố. Chọn một bờ cỏ nó kéo Tường ngồi xuống, móc túi lấy ra một gói plastic nhỏ đưa đưa trước mặt. Ðó là một gói cần sa.
– Mày thích chứ.
Tường gật đầu. Thằng Mỹ đen gật gù quấn bằng bàn tay phải. Những ngón tay thô kệch trở nên khéo léo. Ðiếu thuốc được quấn giống hệt hình dạng một điếu thuốc rê của người dân quê miền Nam.
– Mày là thằng bạn tốt.
– Tại sao?
– Mày không sợ tao cầm tiền của mày đi luôn.
– Tại sao tao phải sợ?
Thằng Mỹ đen nhoẻn miệng cười. Hàm răng trắng ển đưa ra. Họ chuyền nhau điếu thuốc giữa công viên. Mùi khói khét bay phảng phất, những tiếng “lộp bộp” của hạt thuốc cần sa bị đốt cháy, nổ nghe thích thú. Ðầu Tường nhẹ tênh khi chiều đang tắt nắng. Bên cạnh, thằng Mỹ đen đã nằm xoãi người trên thảm cỏ. Hai tay buông thõng theo thân hình, miệng ư ử hát một bài ca. Tường nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ xe chạy. Khẽ lay nó, anh chống tay đứng dậy.
– Tao phải về, đã đến giờ.
– Ðược. Gặp sau!
– Gặp sau!
Tường quay lại trạm xe bus trong cảm giác bềnh bồng toàn thân. Ðầu nhẹ tênh và miệng khô ran. Tường thèm một ngụm nước. Cái khát rất lạ lùng. Không khó chịu như lần say rượu ở nhà Quán. Cái khát lúc này không nằm ở đầu lưỡi, trong mồm hay dọc theo cuống họng. Cái khát lan toàn thân. Rồi cảm giác tê tê lan trong thân thể, tụ lại tại các đầu ngón tay và đầu ngón chân. Tường bước đi dập dờ.
Ngang qua một vòi nước công cộng, Tường gục đầu vào, mở khoá nước. Giòng nước ào vào cuống họng mát rượi, nhưng cơn khát không dịu đi. Anh uống một hơi no căng bụng. Xong, tắt khóa nước, lảo đảo đứng dậy. Một cuộn hơi dâng lên trong lồng ngực, Tường ngồi thụp xuống đường và phun ra giòng thức ăn trộn nước. Miếng hamburger nát bét trộn chung với rau, chạo tôm và bánh cuốn bốc lên một mùi chua chua. Anh nhổ mạnh một ngụm nước bọt vào đống thức ăn lầy nhầy. Lại chúi đầu vào vòi nước. Ðộng tác xúc miệng được làm thật nhanh, Tường vuốt qua mái tóc đang xõa xuống trán và rảo bước về trạm xe bus. Hai bên đường giòng người và giòng xe vẫn trôi bình thản.
Bằng những bước chân cao, thấp, nặng, nhẹ không đều, Tường dật dờ tìm về trạm xe bus. Và sau sự cố gắng tột cùng để làm những hành động mua vé xe, xếp hàng trong khi thân thể đang đòi nằm xoãi trên đất, Tường cũng ngả người được vào nệm ghế của chiếc xe. Anh nhắm mắt lại. Trong đầu có một cái gì đó quay quay. Nặng bên phải, nhẹ bên trái, rồi nặng bên trái, nhẹ bên phải... Mi mắt Tường dật dật trong khi những vòng tròn xanh đỏ bay phất phơ trong óc. Những ảo giác tạo thành cảm giác khoái lạc cho thân thể. Anh vuốt khẽ lên hai mi mắt, lòng bàn tay chạm vào sống mũi dâm dấp mồ hôi. Bàn tay đè lên mặt như nặng không tưởng được. Như một trái núi đè lên mặt... Tường thiếp dần trong những xúc cảm đó.
Một bàn tay to lớn đặt lên vai Tường. Anh mở mắt. Ðó là thằng Mỹ đen. Nó nhe răng, vẫn nụ cười trắng ển.
– Tao xin lỗi.
– Gì?
– Tao tên Jack. Tao chưa biết tên mày.
Tường cười méo mó, nói tên mình. Thằng Mỹ đen đưa tay chào. Sau tiếng “bye” của nó, Tường lại thiếp trong cơn say.
*
Sau ba tiếng dật dờ giữa cơn say và giấc ngủ, Tường tỉnh dậy lúc xe về đến San Jose. Tường đi dọc theo đường Almaden. Hè phố vắng tanh người qua lại, đêm đã khuya nhưng quán cà phê Việt Nam nằm trên đường này còn mở cửa. Ngang qua khung cửa kính của quán cà phê, Tường tình cờ nhìn vào. Bên trong tối om với những ngọn đèn mờ nhạt. Không khí quán cà phê Việt Nam nào cũng như nhau. Bất giác Tường nhớ đến quán cà phê Cheo Leo và người nhạc sĩ ngồi rũ đầu trước chiếc đàn dương cầm.
Ðến ngã tư Almaden và Santa Clara, Tường ngưng lại trước quán ăn Ðắc Phúc. Cái quán cũ kỹ nhưng được các đấng văn nghệ sĩ lui tới thường xuyên. Ðột nhiên câu chuyện giữa ông học giả đại học và ông nhà văn tiến sĩ xảy ra một chiều tại quán này hiện về. Tường nhìn qua khung kính, ngọn đèn vàng hắt xuống những thân ghế chồng lên mặt bàn thấy buồn nản. Khung cảnh im ắng và như chưa bao giờ có người lui tới... Vậy mà là nơi chốn hấp dẫn cho những người làm văn nghệ San Jose. Một bữa ăn, một ly cà phê, một chỗ ngồi đủ để bắt đầu cho các câu chuyện râm ran tại đây. Không khí quán sống động từ 11 giờ đến hơn 6 giờ chiều với cái cười gần như khinh bạc của người chủ quán. Tường thọc tay vào túi quần, cười một mình khi nghĩ đến người chủ quán này. Lúc nào cũng một dáng vẻ bình thản và cởi mở với nụ cười nhênh nhếch dưới bộ râu mép. Ai vào cũng thấy thân tình và như quen biết từ lâu, bởi thái độ gần gũi của anh ta. Song song với nét thân mật đó là cử chỉ có vẻ như hờ hững làm khách thấy xa hơn. Sự pha trộn giữa hai tính chất cho người chủ quán một cá tính riêng biệt. Và với anh, luôn luôn là sự sòng phẳng để giữ tình thân... Tường tắc lưỡi bỏ đi khi một chiếc xe bus đậu sát lề.
Bên kia đường, quán ăn “To Go” của Mễ đã đóng cửa. Tường nhìn về cuối quãng đường. Một quán ăn của Mỹ còn đèn sáng. Anh ngạc nhiên nhìn đồng hồ. Ðã gần nửa đêm. Sao lại mở cửa trễ thế! Tường lẩm bẩm một mình và tiến về hàng chữ Sizzler bằng đèn néon đang nhấp nháy. Bụng thấy đói, anh định băng ngang đường để vào thì cửa quán được mở. Một cặp trai gái dìu nhau bước ra. Dưới ánh sáng trắng đục của những bóng đèn néon được sắp thành chữ Sizzler, Tường nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đôi trai gái. Ðó là Vĩnh và Quán.