26-04-2009, 07:53 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 79
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chapter V: A decision made.
Im lặng.
Chắc khoảng và i phút.
_ Anh sẽ giúp anh Allen chứ?
_ Rốt cuá»™c thì cô là cái gì váºy?
Mỹ Xuân nhăn mặt:
_ Anh nói chuyện vá»›i em mà nhát gừng cứ như cục sắt váºy? Anh …
Cô bé không nói hết câu nhưng nó nghe ra ý là đang giáºn dá»—i đây. Nó cÅ©ng chẳng biết nói cái gì, tá»± dưng Jenny và Allen biến đâu mất.
_ Em rất cần anh giúp!
_ Là m gì?
_ Giúp anh Allen hoà n thà nh dự án nà y.
_ Cô được lợi gì từ việc nà y?
_ ÄÆ°á»£c chết.
Im lặng. Bầu không khà đặc quánh lại, đen hù.
_ Em … mắc phải má»™t chứng bệnh lạ. Chẳng biết vì sao mà chứng bệnh nà y là m cho em … không thể chết được. Thá»i gian, bệnh táºt … cho dù cả Ä‘ao kiếm, độc dược … cả súng ống … cÅ©ng không thể là m gì được. – Mỹ Xuân bối rối. – Giống như là má»™t liá»u thuốc trưá»ng sinh không mong đợi …
_ Tại sao cô lại mắc chứng bệnh nà y?
_ Em cÅ©ng không biết. Cả gia đình em Ä‘á»u bị bệnh nà y. Bệnh phát ra và o má»™t lúc nà o đó trong Ä‘á»i, và từ đó … anh biết đấy – cô bé cưá»i gượng - … không chết được.
Thì ra là thế. Cái vị máu kia đã cho nó biết Ä‘iá»u gì đó …
Lại im lặng bao trùm.
_ Là m sao tôi có thể giúp được? – nó mở lá»i.
_ Anh Allen bảo anh có thể giúp được anh ấy! – cô quả quyết – Anh Allen bảo vỠcơ bản thì căn bệnh của em giống như việc anh trở thà nh vampire, cho nên nghiên cứu vỠviệc hóa vampire cũng là một hướng đi giúp tìm ra cách chữa căn bệnh của em!
_ Cô tin tưởng Allen quá nhỉ? – nó cưá»i – Má»™t Ä‘iá»u “Allenâ€, hai Ä‘iá»u “Allenâ€, chắc tá»›i Ä‘iá»u thứ 100 cÅ©ng phải là “Allen†hen?
Cô bé bất giác đỠmặt quay đi:
_ Em … em quen anh Allen lâu rồi nên em hiểu và tin tưởng anh ấy sẽ giúp được em, thế thôi! – cô quay sang nhìn nó – Còn anh? Anh có giúp anh ấy không?
Ãnh mắt van nà i cá»§a Mỹ Xuân khiến nó áy náy quá. Äà nh rằng ấn tượng ban đầu vá» Allen không được tốt lắm, nhưng, nó nghÄ©, đâu phải vì thế mà khẳng định anh ta không có tà i năng gì đó? Vả lại “ngưá»i ta†đã xin tá»›i xin lui, chẳng lẽ cứ mặt lạnh là m ngÆ¡. Chưa kể là ban đầu nó từng có ý định tham gia dá»± án vô Ä‘iá»u kiện.
_ Cô bé tháºt tin rằng Allen sẽ thà nh công?
_ Còn anh không tin và o Ä‘iá»u đó?
Thiệt tình, tá»± dưng cắc cá»› há»i nó như thế nó trả lá»i sao?
_ Anh hãy thỠtin tưởng một lần xem? Cứ xem như là đang cho bản thân mình một cơ hội?
…
_ Phù … – nó thở dà i – Tôi tham gia váºy …
_ YAY!!!!!!!!! – Mỹ Xuân nhảy cẫng lên vui sướng. – cảm Æ¡n anh! Cảm Æ¡n anh nhiá»u lắm! – cô bé vui mừng chá»™p lấy mặt nó hôn lấy hôn để (ẹ!).
Chapter V: A decision made.
_ … nhưng vá»›i 1 Ä‘iá»u kiện.
Mỹ Xuân Ä‘ang hà há»ng nhảy tưng tưng thì khá»±ng lại.
_ Nếu ở đây thì tôi không thể đi kiếm đồ ăn được, cho nên cô là m đồ ăn cho tôi hen?
_ Ã! – Cô bé mếu – kì trước anh cắn em còn Ä‘au quá trá»i!
Nó báºt cưá»i. Không ngỠđã bấy lâu mà nó vẫn còn óc hà i hước. Tháºt may mắn cho nó …
Tà i sản của lanhtamkhach
Chữ ký của lanhtamkhach
26-04-2009, 07:54 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 79
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chapter VI: A new time has come
Hơn 1 tuần trôi qua …
Thế là từ đây Ä‘á»i nó đổi khác. Không còn cảnh sống vất vưởng ngoà i hè phố, chá»™p lấy những ngưá»i thiếu may mắn. Không còn cái cảm giác buồn rầu á»§ dá»™t khi ở cái gác trú nắng xưa cÅ©. Ãt ra bây giá» nó cÅ©ng thấy thoải mái hÆ¡n.
Từ nay Ä‘á»i nó bước sang má»™t trang … tẻ nhạt hÆ¡n. Má»—i ngà y cho Allen lấy mẫu máu 3 lần, tiêm 2 mÅ©i vaccine, uống 3 cá» thuốc, thá» phản ứng 2 lần, Ä‘á»u đặn như cái đồng hồ dây cót, không thiên tai bão lÅ© thì vẫn phây phây chạy như thưá»ng. Nhưng nó cÅ©ng không lấy đó là m nghiêm trá»ng lắm, Ãt ra thì nó cÅ©ng đã bá»›t nguy hiểm hÆ¡n cho xã há»™i bên ngoà i.
Chapter VI: A new time has come.
Tháºt tình thì mấy thứ thuốc cá»§a Allen cÅ©ng có cái hay, bây giá» thì nó lâu cảm thấy đói hÆ¡n, cảm thấy tá»± chá»§ hÆ¡n má»™t chút má»—i khi cÆ¡n đói gần đến. Khi đói thì nó có thể đánh chén thá»a thÃch phần máu động váºt mua từ mấy lò giết mổ gia súc gia cầm mà vẫn không là m hại ai. Như thế cÅ©ng hay, nhưng xem ra vẫn còn xa lắm cái ngà y nó hoà n toà n là m ngưá»i bình thưá»ng.
Jenny gắn cho nó má»™t cái vòng tay có phép, để khi nà o nó trở chứng thì bất kì ai cÅ©ng có thể dá»… dà ng niệm phép khống chế nó lại. Thế là ngưá»i ta tháo cái lồng cá»§a nó ra, hình như để nhốt mấy con kì lân má»›i nháºp vá» tạo thu nháºp phụ sung và o công quỹ. CÅ©ng tốt, bây giá» có cái vòng tay rồi thì nó cÅ©ng không phải ở trong cái lồng song sắt cháºt chá»™i khó chịu đó nữa, thay và o đó là má»™t cái giưá»ng đặt trong phòng thà nghiệm cá»§a Allen cho tiện việc nghiên cứu.
Nó gặp nhiá»u nhất là tiểu thư Mỹ Xuân. Nó không hiểu vì sao phải gá»i cô là “tiểu thư†nên cÅ©ng chẳng buồn gá»i, Mỹ Xuân cÅ©ng không lấy là m quan trá»ng lắm. Cô bé hình như không có việc gì là m nên cứ tÃu ta tÃu tÃt quanh nó và Allen suốt cả ngà y. Có cô bé nó cÅ©ng thấy vui vui, Ãt ra nhá» cô mà nhìn Allen tươi tỉnh ra và là m việc hăng hái hÆ¡n. Duy chỉ có căn bệnh cá»§a cô bé là nó không hiểu lắm, là m sao má»™t căn bệnh như váºy lại có liên quan gì đến vampire chứ? Mà sao lại có ai đó mắc phải mà lại muốn chữa khá»i căn bệnh nà y?
Allen thì khá»i nói, mừng ra mặt, chắc vì lâu lắm rồi má»›i có má»™t con chuá»™t thà nghiệm má»›i. Dần dần nó thấy anh ta cÅ©ng không đến ná»—i kì quặc lắm, chỉ là bị ám ảnh hÆ¡i quá mức bởi công việc nghiên cứu cá»§a mình. Nếu không là m việc thì anh ta cÅ©ng chỉ chÆ¡i vá»›i Mỹ Xuân, cứ như là chẳng biết là m cái gì khác. Có khi những lúc ngồi suy nghÄ©, ghi ghi chép chép lại là những lúc nó thấy Allen giống ngưá»i bình thưá»ng nhất. Riết rồi nó cÅ©ng không thể hình dung ra khi không là m việc và không có tiểu thư bên cạnh thì anh ta sẽ là m gì nữa, chắc đứng lại như tượng đá chỠđến giá» lại tiếp tục là m việc? Có thể lắm.
Chỉ cần khoảng 1 tuần là nó đã gặp gần hết má»i ngưá»i trong VKG, phần lá»›n còn tỠý e dè, nhưng má»™t số đã bắt chuyện vá»›i nó khá cởi mở. Chắc há» thấy cái vòng Jenny gắn cho nó nên cÅ©ng phần nà o yên tâm. Chắc há» chưa quen cảm giác nói chuyện vá»›i má»™t sinh váºt trước đây há» toà n phải săn Ä‘uổi.
Nhắc Jenny má»›i nhá»›, nó không cách nà o thân được vá»›i cô, nó còn Ãt khi gặp cô ở vòng quanh VKG Headquarters. Äôi khi nó thấy cô chạy xẹt qua xẹt lại, tìm giúp Allen mấy món biệt dược rồi Ä‘i đâu mất, chắc vì công việc ở VKG báºn rá»™n quá.
Nhưng có đôi khi nó thấy Jenny ngồi đâu đó quanh khu nhà , thưá»ng là những đêm nó khó ngá»§. Cô thưá»ng ngồi má»™t mình suy nghÄ© Ä‘iá»u gì đó, đăm đăm nhìn ra cá»a sổ vá»›i vẻ mặt như muốn nhìn thấu cả khu ổ chuá»™t cá»§a cái thà nh phố nà y. Có khi nó định đến bắt chuyện vá»›i cô, nhưng chẳng hiểu sao lại dừng lại và để cô tiếp tục ngồi đó má»™t mình.
Có Ä‘iá»u gì đó Ä‘ang diá»…n ra trong đầu cô mà nó không tà i nà o Ä‘oán ra được …
Có Ä‘iá»u gì đó Ä‘ang diá»…n ra tại nÆ¡i nà y mà nó không thể nà o giải thÃch được …
Tà i sản của lanhtamkhach
26-04-2009, 07:57 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 79
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Extra Feature: Darkside rising.
Gần ná»a đêm.
Má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n dần tách ra khá»i bóng tối xung quanh và đi cháºm rãi dá»c hà nh lang. Ngá»n đèn tù mù quét ngang qua ngưá»i gã, phản chiếu lên khuôn mặt còn khá trẻ và điển trai má»™t thứ ánh sáng và ng vá»t cá»§a loại đèn kiểu cÅ©. “Rõ rà ng nÆ¡i nà y cÅ©ng cần phải trùng tu chút đỉnh nhỉ? Tòa nhà nà y cÅ©ng có tuổi rồi đấy!†– gã thầm nghÄ©.
KENG – KENG.
Hai mũi dao phóng thẳng và o mặt! Ai mà dám cả gan thế!
Vụt.
Lưỡi dao thứ ba kỠngay cổ gã, nhanh đến mức gã không kịp phản ứng.
Extra Feature: Darkside rising.
_ Ây da! – gã hơi mất bình tĩnh – có gì thì từ từ đã nà o!
_ Tôi không thÃch đà n ông lượn lá» quanh nhà mình lúc đêm hôm khuya khoắt thế nà y.
– cô gái liếc ngang gã.
_ Tôi đến đây vì công việc – Gã đà n ông phân trần. – tôi có giấy giới thiệu từ sở cảnh sát thà nh phố, cô có thể kiểm tra!
Cô gái giáºt lấy tá» giấy gã moi ra trong túi, Ä‘á»c lướt qua mấy dòng rồi cất dao Ä‘i.
_ Thì ra anh là cái tay dở hÆ¡i cá»§a chÃnh phá»§. Anh đến đây là m gì?
Gã trai nhÃu mà y tá» vẻ khó chịu:
_ Cô có cần mỉa mai tôi thế không? Còn cô là ai?
_ Chủ nhà .
_ À, nói thế thì cô là lady Terosa. – gã cúi chà o ra vẻ kÃnh cẩn – tháºt hân hạnh.
_ Tôi ghét nghi lá»… kiểu cách – Terosa mở cá»a và o má»™t căn phòng nhá» ngay kế bên – anh và o đây.
Äó là má»™t gian phòng nhá» và ấm cúng, trưng bà y nhiá»u hình ảnh và váºt dụng đủ thứ. Ở góc phòng có cả má»™t cái lò sưởi than kiểu cổ Ä‘ang cháy báºp bùng. NhỠánh lá»a ấm áp mà má»i thứ ở đây trông sáng sá»§a hÆ¡n hẳn, nhỠđó gã có thể thấy được nét đẹp măn mà cá»§a cô gái có biệt danh là The Rose.
Cô gái Ä‘i đến chiếc tá»§ gá»— kế bà n là m việc ở cuối phòng, lấy ra má»™t cái chai thá»§y tinh và hai cái ly nhá», rót rượu má»i gã:
_ Cứ tự nhiên, có salon nà y, anh muốn ngồi thì tùy, đừng khách sáo.
Gã nhấp má»™t ngụm rượu rồi hÃt hà :
_ Ừm … Kourvoisier, vừa nồng vừa êm – gã tán thưởng – coi bộ cô cũng sà nh uống rượu đấy nhỉ.
_ Anh tà i tháºt đấy – Terosa cưá»i – tôi thì chẳng biết gì cả, chỉ là mua dăm ba chai rẻ tiá»n dưới phố để đãi khách ấy mà .
Câu nói nhẹ nhà ng nhưng gã nghe sao chói tai quá. Chẳng lẽ cô ta không thể nói chuyện vá»›i gã đà ng hoà ng được chỉ mươi phút thôi hay sao, mà cứ dăm ba câu lại thêm má»™t câu mỉa mai gã! Cô gái nà y tháºt là …
_ Thôi được rồi. – Terosa tiếp – ngoà i việc nịnh ná»t ra thì anh đến đây là m gì?
Gã giáºn đến tÃm cả mặt, nhưng vá»›i bản lÄ©nh tà i tình cá»§a má»™t nhân viên cấp cao cá»§a chÃnh phá»§, gã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tÄ©nh và tá»± tin. Là m việc cho nhà nước bao nhiêu năm, chịu đựng được biết bao ông sếp gà n dở để có vị trà ngà y hôm nay, chẳng lẽ đến giá» gã không thể nhịn được má»™t cô gái?
_ Tôi tá»›i đây vì món hà ng má»›i đến chá»— cô mấy ngà y gần đây. – gã là m mặt lạnh nói liá»n má»™t mạch. – lá thư hôm qua gá»i tá»›i đây là cá»§a tôi. – gã nói thêm.
_ Thì ra là thế - cô gái báºt cưá»i – tai mắt chÃnh phá»§ ở khắp nÆ¡i nhỉ? Nhưng anh có thấy mình … vô duyên quá không?
_ Vô duyên?
_ “Nó†tá»± dẫn xác đến nhà tôi thì bây giá» thuá»™c quyá»n quản là cá»§a tôi chứ! Bây giá» anh tá»± dưng và o nhà tôi đòi đồ đòi ngưá»i, buá»™c tôi phải đưa vô Ä‘iá»u kiện, anh có thấy mình đúng vô duyên không?
_ Cô … cô … - gã lắp bắp.
_ Nếu tôi đến nhà anh lấy đồ lấy đạc như thế, anh có chịu không?
_ Cô phải hiểu cho – gã cầm cái ly rượu xoay xoay trong lòng bà n tay – cÅ©ng phải vì lợi Ãch cá»§a nhà nước chứ!
_ Váºy nhà nước có quan tâm đến quyá»n lợi cá»§a tôi chăng?
Äối đáp hay lắm! Nhưng gã đến đây không phải để khen đối thá»§, mục tiêu chÃnh cá»§a gã là thứ quyá»n năng đầy cám dá»— kia mà ! Thứ quyá»n năng khiến cho má»i lá»±c lượng quânsá»± trở nên vô địch! Thứ quyá»n năng … tháºt trá»› trêu thay, lại nằm trong tay má»™t cô gái tháºm chà chẳng biết mình Ä‘ang sở hữu má»™t món há»i.
_ Cô thá» tưởng tượng xem – gã tiếp tục – nếu lá»±c lượng chÃnh phá»§ có khả năng đặc biệt đó thì má»i thứ sẽ dá»… dà ng hÆ¡n. Chúng tôi sẽ là m việc hiệu quả hÆ¡n, góp phần thanh tẩy những thà nh phố như thế nà y. Chỉ cần má»™t ngưá»i nhà há» Lee cÅ©ng có thể viết nên má»™t trang sá» má»›i …
_ Tôi không thể tưởng tượng được trang sỠmới sẽ như thế nà o nếu thiếu những dòng viết vỠcông lao của VKG!
_ Cô định dùng quyá»n năng đó cho riêng há»™i mình à ? – gã nhÃu mà y – vì lợi Ãch lá»›n hÆ¡n mà cống hiến chứ!
Terosa cưá»i bảo:
_ Rất tiếc phải nói vá»›i anh rằng tôi không hà o phóng như ngưá»i ta đồn đãi.
Khỉ tháºt! Gã không nghÄ© việc tiếp cáºn và thu “hà ng†vá» lại rắc rối như thế nà y. Có vẻ như Terosa là má»™t cô gái khó đối phó đây, Ä‘iá»u nà y khiến gã phải suy tÃnh lại khá nhiá»u. Nhưng thôi kệ, cái gì tá»›i sẽ tá»›i, Ä‘i đưá»ng nà o cÅ©ng vá» Rome cả mà .
_ Thế … tình hình của món hà ng thế nà o rồi?
_ Äồ bệnh hoạn! – cô tá» vẻ khinh bỉ - suốt ngà y cứ “món†vá»›i chả “hà ngâ€, đó cÅ©ng là má»™t con ngưá»i đấy!
_ Thì thôi váºy – gã tiu nghỉu – cô gái đó thế nà o rồi?
_ Cô ta Ä‘i chung vá»›i má»™t nhóm ngưá»i, dạo gần đây má»›i thêm má»™t ngưá»i, nhưng xem ra há» sẽ không phải là trở ngại chÃnh cá»§a anh.
_ Váºy trở ngại chÃnh cá»§a tôi là gì?
_ Tôi. – cô thẳng thắng nói.
_ ÄÆ°á»£c rồi – gã tìm cách dà n hòa – trước mắt thì cô cứ giữ an toà n cho cô ta, tránh má»i ánh mắt nhòm ngó, còn việc giữa chúng ta thì sẽ từ từ thương lượng lại. Tôi mong cô sẽ xem xét lại đỠnghị cá»§a tôi.
_ Anh phải tÃnh đến cách khác Ä‘i, những đỠnghị má»™t chiá»u như thế thì cÅ©ng khó lắm.
_ CÅ©ng phải vì lợi Ãch quốc gia thôi. – gã nâng ly.
Tà i sản của lanhtamkhach
27-04-2009, 03:56 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 79
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chapter VII: A day in life.
Những mảng kà ức nhạt mà u thỉnh thoảng lại thoáng lướt qua đầu nó, trong những đêm nó ngá»§ má»™t mình ở VKG Headquarters. Cứ giống như má»™t bá»™ phim trắng Ä‘en cÅ© mục gần hết, chỉ thấy được những đưá»ng nét lá» má», mỠđến mức nó chẳng thể thấy được cả gia đình nó.
Äà nh chịu, cÅ©ng hÆ¡n mưá»i năm rồi đấy chứ, kể từ khi nó bị bá» rÆ¡i ở cái xó nà y.
Nó cÅ©ng chẳng phiá»n lòng vá» Ä‘iá»u đó. Từ bây giá», nó quyết định rằng quá khứ cá»§a nó sẽ là quá khứ cá»§a nó, sẽ không biến thà nh bất kì bóng ma cháºp chá»n nà o ám nó trong thá»±c tại, hay cản trở nó trong tương lai. Bây giá» thì đó chỉ còn là quá khứ cá»§a nó, chỉ là quá khứ thôi.
Những mảng nhạt mà u.
Chapter VII: A day in life.
_ Äẹp rồi á! – Mỹ Xuân há»›n hở.
Tháºt tình thì nó không nghÄ© đây là đẹp nữa, nhưng sợ cô bé pháºt ý nhưng nó gáºt đầu cho qua lệ. Gì chứ bắt nó mặc má»™t đống quần áo dà y cá»™m, trùm thêm cái má»n trên đầu trông y như thầy tu, rồi còn bắt nó khen đẹp nữa, nó cÅ©ng chẳng biết phải khen kiểu gì.
_ Anh không vừa ý à ? – cô bé nhăn mặt, chắc là thấy cái mặt bà xị cá»§a nó Ä‘ang cố nở má»™t nụ cưá»i nhăn nhở chẳng ăn nháºp và o đâu.
_ Ờ … như thế nà y chắc cũng được rồi chứ nhỉ?
Tháºt tình thì đây là bá»™ quần áo duy nhất có thể giúp nó Ä‘i lại thoải mái trong khu nhà nà y, vì ngoà i phòng thà nghiệm đả che kÃn cá»a sổ để cho nó ở, còn lại thì hầu như căn phòng nà o trong tổng hà nh dinh cÅ©ng có và i ba cái cá»a sổ để ngá», chiếu ánh nắng và o trong đỡ cho mấy ngá»n đèn tù mù cÅ© kÄ©. Vampire thì kị nhất là ánh nắng, có thể gây ra mấy vết bá»ng loét rất Ä‘au, có khi còn bị cháy da cháy thịt, nó rất á»›n.
_ Äi chÆ¡i vá»›i em Ä‘i! – Mỹ Xuân rá»§ - Ä‘i kiếm anh Allen bà y mấy trò vui vui!
_ Allen còn phải là m việc, là m sao chơi với em được?
_ Em sẽ bảo anh ấy ngưng là m việc một buổi.
_ Bá»™ cô bé không muốn mình mau khá»i bệnh à ? Nếu muốn mau có thuốc chữa bệnh thì phải để cho Allen là m việc chứ!
_ Ừ hén, - cô bé hÆ¡i xìu xuống, nhưng lại mau chóng tươi tỉnh ngay – nhưng cÅ©ng không sao đâu! Mình há»i chừng nà o ảnh nghỉ giải lao Ã!
_ Ờ … cũng được.
Nói là ở đây được hÆ¡n tuần chứ tháºt ra nó chỉ ra khá»i cái lồng sắt được khoảng ba bốn ngà y nay thôi, chưa kể là phải ở trong phòng thà nghiệm vá»›i Allen suốt hai ngà y nữa, nên nó chỉ má»›i tham quan được khoảng má»™t ná»a căn nhà nà y. Nhắc má»›i nhá»›, từ sáng đến giá» nó cÅ©ng không thấy Allen đâu, y như hôm trước lúc “ông già †đó ngá»§ quên ở dưới quầy bar.
Tòa nhà trụ sở cá»§a VKG quả là má»™t tòa nhà đẹp, đẹp hÆ¡n hẳn cái chá»— ở tạm cá»§a nó hồi đó. Cái nét đẹp cổ kÃnh toát ra từ những mảng tưá»ng kiểu cách xưa cÅ©, những hà nh lang dà i đầy nắng, những ban công lá»™ng gió trải ra dưới bầu trá»i xanh ngắt. Nó cÅ©ng thÃch trá»i, thÃch mây, thÃch ánh nắng. Ãnh nắng có thể giết nó, nhưng cÅ©ng phải đồng ý rằng ánh nắng cÅ©ng là m má»i thứ trở nên đẹp đẽ hÆ¡n khi được chiếu và o.
Mỹ Xuân cứ phải dắt tay nó chạy lạch bạch suốt vì không thể chá» nó Ä‘i tà tà theo sau được. Cô bé có vẻ sốt ruá»™t muốn được gặp Allen. Nhìn là biết, khi vừa tá»›i cá»a phòng “ông già †(nó Ä‘oán thế), cô bé ôm chầm lấy tay cá»§a Allen nÅ©ng nịu:
_ Anh Allen đi chơi với em …
_ Cô bé nhầm rồi, anh không phải Allen.
Nó cÅ©ng nhầm đó là Allen tháºt, bây giá» nhìn lại má»›i thấy là ngưá»i khác, má»™t thanh niên cao lá»›n khá là … đẹp trai (hừm, tháºt tình thì nó không ấn tượng mấy vá»›i mấy chà ng đẹp trai), và khá là ấn tượng vá»›i mái tóc dà i lãng tá». Nó nhá»› nó cÅ©ng từng để cái tóc dà i tá»›i ngang lưng giống váºy, nhưng cÅ©ng tại vì không có dao kéo gì để cắt ngắn bá»›t Ä‘i, chứ để như váºy vừa nóng vừa ngứa nó cÅ©ng chẳng thÃch.
_ Allen … đâu rồi anh? – Mỹ Xuân giáºt lùi lại, ngượng chÃn cả mặt.
_ Anh cũng không biết nữa. Anh cũng đang tìm anh ta …
Ãnh mắt cá»§a anh thanh niên bắt gặp bá»™ đồ thùng thình nó Ä‘ang mặc. Chỉ cần nhìn vẻ mặt anh ta, nó cÅ©ng hiểu anh Ä‘ang nghÄ© gì. Chịu, nó mà thấy ngưá»i nà o đó mặc má»™t bá»™ y chang bá»™ nà y thì nó cÅ©ng phải bò ra mà cưá»i thôi.
_ Nếu gặp Allen thì nhắn rằng có anh Randall đến tìm nhé. – anh ta cưá»i chà o bá»n nó.
Chắc là ngưá»i quen cá»§a Allen, nó cÅ©ng không để ý. Trong lúc nó Ä‘ang suy nghÄ© lung tung thì Mỹ Xuân đẩy cá»a phòng Allen chui và o từ Ä‘á»i nà o.
_ Anh Allen? Anh có ở đây không?
Tất nhiên là chẳng ai trả lá»i cô.
_ Anh ấy đi đâu thế nhỉ ...? – lại xịu mặt xuống.
Äây là lần đầu tiên nó và o phòng Allen. Nó từng nghÄ© phòng cá»§a anh ta chắc phải bá» bá»™n lắm, sách vở, tà i liệu nghiên cứu để khắp nÆ¡i. Nhưng trái vá»›i những gì nó tưởng tượng, gian phòng trông đơn giản hÆ¡n rất nhiá»u, chỉ có 1 cái giưá»ng con ở má»™t góc phòng, má»™t cái bà n là m việc ở góc đối diện và má»™t cây đà n dương cầm ở góc còn lại.
Bắt mắt nó nhất là cây đà n dương cầm. Nó không nghÄ© là sẽ gặp má»™t cây đà n ở đây, nhất là đối vá»›i nó, Allen là má»™t ngưá»i hÆ¡i quái dị và … đáng chán.
_ Allen biết chơi piano à ? – nó ngạc nhiên.
_ Em chỉ cho ảnh chơi đó. – Mỹ Xuân ra vẻ tự hà o.
_ Hay nhỉ … anh cứ nghÄ© phòng cá»§a Allen phải nhiá»u sách vở tà i liệu lắm …
_ Anh ấy chỉ là m việc ở phòng thà nghiệm thôi, còn ở đây thì để nghỉ ngơi.
Nó nhìn quanh. Căn phòng nà y đúng là đơn giản, ngoà i và i ba cuốn tạp chà khoa há»c và sách vở thì còn lại không há» có bất kì thứ gì khác liên quan đến công việc.
_ Chắc em đánh đà n hay lắm nhỉ - nó tò mò – nên mới chỉ Allen được?
_ Em cũng biết chơi chút chút thôi, nhưng em còn biết hát nữa!
_ Em chơi thỠmột bản xem?
Cô bé liến láu:
_ Anh muốn nghe bà i gì nà o?
_ … hôm trước anh có nghe một bà i hát nói gì đó … có đoạn “Bless with the … immortality†thì phải. Em biết bà i đó không?
Cô bé nghÄ© ngợi má»™t chút rồi gáºt đầu.
Tà i sản của lanhtamkhach
27-04-2009, 03:59 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 79
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chapter VIII: Song of the Phoenix origin.
Âm nhạc kết nối tâm hồn?
Nó không biết.
This is the story of maiden Marianne
A famous beauty lived among the sands.
One day, she met sir Reaty.
A mighty warrior with a sacred duty.
A pure heart warmed up the cold blood,
Like the two flows flowed into one.
Nó … chưa từng nghe bà i hát nà o giống như váºy. Nó sá»±c nhá»› ra rằng đã từ lâu rồi nó chưa nghe ngưá»i ta hát má»™t cách đà ng hoà ng như thế nà y. Những bà i hát duy nhất nó nghe được là những mảnh chắp vá rè rè từ chiếc máy radio cÅ© kÄ© cá»§a nhà ông thợ Ä‘iện, hoặc từ những cái tivi bể mà n hình chỉ còn lại tiếng, những thứ đồ duy nhất ngưá»i dân nghèo nÆ¡i đây có thể bổ sung cho cuá»™c sống tinh thần vốn đã nghèo hÆ¡n cả mấy lần.
He was a knight, he had a fight
To finish it as his goal of life.
But victory was never easy
And sir Reaty had never win.
Chapter VIII: Song of the Phoenix origin.
Tiếng đà n piano … nghe tháºt lạ, những thanh âm trầm bổng nhịp nhà ng hòa và o bản nhạc … chưa hẳn là hoà n hảo … nhưng có thể gá»i là hoà n chỉnh. Bây giá» nói Mỹ Xuân dạy cho Allen chÆ¡i đà n thì nó tin lấy tin để.
All in the end, the battle settled
Sphinx got its claws on the unlucky knight
Finished a hope for justice and rights
Finished a love of a bleeding soul.
In time of sorrow, crying for her love
Marianne heard a voice from above
“Do you want the power of reviving
From the endless hell, from the far heaven?â€
Bà i hát nà y tạo cho nó má»™t cảm giác gì đó rất lạ … cảm giác bÆ¡ vÆ¡, khắc khoải mà nó không giải thÃch được … giá»ng hát cá»§a Mỹ Xuân còn hÆ¡i non, nhưng đã thể hiện được cái sá»± luyến tiếc cá»§a con ngưá»i đối vá»›i quá khứ tươi đẹp.
Blinded by her heart, the girl got a curse
To make a deal with the King of God
Blessed with the immortality
But suffered from the eternity.
Thì ra giá»ng hát hôm trước là Mỹ Xuân … nó nghe rất quen nhưng đã không nháºn ra …
The Godly Power engraved in her blood
To bring lives back to the depressing world.
But the poor girl shed tears in sadness
Now her own life could not be completed.
Có nước rÆ¡i lên những phÃm đà n … nước?
Getting older, older and older
Old in the soul, old in the heart
Experience the endless lifestream
Phoenixs appeared like that, since then.
Nó không thể hiểu hết cả bà i, nhưng tiếng đà n … giá»ng hát … tạo cho nó má»™t cảm giác buồn mÆ¡ hồ, khó giải thÃch được … giống như nói vá» sá»± chia ly, xa cách.
_ Bà i hát nà y nghe … lạ quá – nó nhÃu mà y – nó mang ý nghÄ©a gì váºy?
Không có tiếng trả lá»i.
_ Mỹ Xuân?
_ Hơ … dạ?
_ Em sao thế?
_ Dạ … không! Anh há»i gì cÆ¡?
_ à nghĩa của bà i hát nà y ấy?
_ À … - Mỹ Xuân trầm ngâm – bà i hát nà y kể vá» má»™t cô gái phải hi sinh bản thân mình để cứu sống ngưá»i yêu bị giết trong cuá»™c đỠsức vá»›i Sphinx. Cô ấy chấp nháºn biến thà nh phượng hoà ng để đổi lấy sức mạnh hồi sinh cá»§a Chúa trá»i để có thể Ä‘em ngưá»i yêu cá»§a mình trở vá».
_ Biến thà nh phượng hoà ng? Là sao? – nó hơi khó hiểu.
_ Äây là Bà i ca Phụng Nguồn, giống như má»™t câu chuyện dân gian ngưá»i Ä‘á»i truyá»n nhau để giải thÃch vá» nguồn gốc Phượng hoà ng ấy mà . Cô ấy có được sức mạnh, nhưng – cô bé hÃt má»™t hÆ¡i – bù lại, cô phải sống cuá»™c Ä‘á»i bất tá». Anh biết đấy, loà i phượng hoà ng khi chết thì sẽ tá»± hồi sinh, cứ thế, không có Ä‘iểm dừng. Chúng không thể chết, vì nếu chết Ä‘i thì chúng không thể hoà n thà nh sứ mệnh cá»§a mình …
_ …
_ … má»™t sứ mệnh dà i bất táºn.
Cô bé ngồi lặng thinh một hồi, rồi khẽ đóng nắp đà n lại.
_ Còn em? – nó há»i – Em cÅ©ng Ä‘ang sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i bất tỠđấy thôi?
_ Vì váºy em hiểu được những gì cô ấy phải chịu đựng. Con ngưá»i luôn mong muốn được sống lâu hÆ¡n, dà i hÆ¡n, nhưng … - cô ngáºp ngừng – mấy ai hiểu được rằng sống như thế là má»™t cá»±c hình …
_ Vì sao?
_ Giống như cô gái ấy, ngưá»i yêu cá»§a cô cuối cùng cÅ©ng vẫn phải chết vì tuổi tác, bệnh táºt, còn cô thì phải … sống Ä‘á»i bất tá». Sá»± hiện hữu cá»§a thần chết khiến cuá»™c sống có ý nghÄ©a hÆ¡n, anh biết chứ? – cô bé là nhà - Cứ nghÄ© đến cảnh phải tiếp tục sống, chứng kiến má»i thứ mình quan tâm thay đổi từng ngà y … những ngưá»i thân yêu lần lượt ra Ä‘i … má»i thứ Ä‘á»u thay đổi … chỉ có mình …
Mỹ Xuân bá» lá»ng câu nói, nhưng nó cÅ©ng phần nà o hiểu được tâm trạng cá»§a cô. Tháºt là khó nếu như con ngưá»i ta phải sống mãi mà không có lúc yên nghỉ, nhất là có khi ngưá»i ta còn mong rằng mình không há» có mặt trên cõi Ä‘á»i nà y nữa, giống như những suy nghÄ© cá»§a nó và i tuần trước đây thôi.
Nó không thể hiểu hết những nổi khổ tâm cá»§a Mỹ Xuân, nhưng chỉ bấy nhiêu cÅ©ng đủ hiểu vá» cái quyá»n “được chết†cá»§a cô bé, cÅ©ng như giải đáp phần nà o “chứng sợ sá»± bất tá»â€ mà nó vẫn còn thắc mắc bữa giá».
Sá»± Ä‘á»i tháºt nhiá»u Ä‘iá»u trá»› trêu. Ngưá»i muốn sống thì không được sống, kẻ muốn chết lại chẳng chết nổi.
Những hà ng nước mắt lăn dà i nhẹ nhằng trên cặp má bầu bÄ©nh cá»§a cô bé, rÆ¡i tà tách xuống đôi bà n tay nhá» xÃu còn hÆ¡i run run.
_ Em khóc đấy à ?
_ Hở? Không! Em có khóc đâu, chỉ là … bụi và o mắt ấy mà . – Mỹ Xuân quay đi, lộ vẻ bối rối – Anh … em muốn ngồi đây một mình … một lúc thôi …
Chắc cô bé đang buồn lắm, nó nghĩ thế nên nhẹ nhà ng đi ra, để cô ngồi lại một mình với cây đà n dương cầm.
Không có tiếng khóc, chỉ có tiếng thở dà i.
Tà i sản của lanhtamkhach