17-05-2009, 07:55 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 6
SIDOPHRÊNIA (1) – NHƯ ÄÃ NÓI TRƯỚC
Khi ngưá»i đà n ông vá»›i bá»™ râu nhá»n hoắt mặc áo choà ng trắng bước và o phòng khám cá»§a bệnh viện tâm thần nổi tiếng vừa má»›i xây dá»±ng xong cách đây không lâu trên bá» sông ở ngoại ô Moskva, đồng hồ đã chỉ má»™t giá» rưỡi đêm. Ba há»™ lý không rá»i mắt khá»i ngưá»i Ivan Nikolaievich lúc nà y Ä‘ang ngồi trên Ä‘i văng. Nhà thÆ¡ Riukhin vô cùng xúc động cÅ©ng có mặt tại đây. Những chiếc khăn vừa má»›i đây dùng để trói Ivan Nikolaievich, giỠđược xếp thà nh má»™t đống cÅ©ng nằm trên chiếc Ä‘i văng đó. Tay và chân Ivan Nikolaievich Ä‘á»u được tá»± do.
Trông thấy ngưá»i vừa bước và o, Riukhin tái mặt, khẽ ho má»™t tiếng và rụt rè nói:
- Chà o bác sĩ.
Bác sÄ© nghiêng ngưá»i đáp lại Riukhin, nhưng trong lúc đó mắt ông không nhìn Riukhin, mà nhìn Ivan Nikolaievich.
Ivan ngồi hoà n toà n bất động, vá»›i vẻ dữ tợn, cặp lông mà y cau lại, và anh không há» nhúc nhÃch cả khi thấy bác sÄ© bước và o.
- Äây là , thưa bác sÄ©, - không hiểu sao Riukhin bắt đầu nói bằng giá»ng thì thà o đầy vẻ bà máºt, mắt sợ sệt liếc nhìn Ivan Nikolaievich, - đây là nhà thÆ¡ nổi tiếng Ivan Bezdomnưi…Sá»± thể là …bác sÄ© thấy đấy…chúng tôi sợ, không biết có phải chứng sốt trắng không…
- Uống nhiá»u không ? – bác sÄ© há»i qua kẻ răng.
- Không, có uống, nhưng không đến mức…
- Có bắt gián, chuột, mèo hay chó hoang không ?
- Không, - Riukhin rùng mình, đáp, - Tôi gặp anh ấy chiá»u qua và sáng nay. Anh ấy hoà n toà n khá»e mạnh.
- Thế tại sao lại mặc quần lót ? ÄÆ°a thẳng từ giưá»ng ngá»§ đến đấy à ?
- Thưa bác sĩ, anh ấy đến tiệm ăn như thế nà y đấy ạ…
- Ra thế, ra thế, - bác sÄ© nói vá»›i vẻ rất thá»a mãn, - còn tại sao có vết xước ? Äánh lá»™n vá»›i ai à ?
- Anh ấy ngã từ hà ng rà o xuống, rồi sau, ở trong tiệm ăn đánh má»™t anh …và má»™t và i ngưá»i khác nữa…
- Thế, thế, thế,.. – bác sĩ nói, và quay sang Ivan, tiếp: - Chà o anh !
- Chà o, đồ phá hoại ! – Ivan đáp to và giáºn dữ.
Riukhin ngượng đến mức không dám ngước mắt lên nhìn ngưá»i bác sÄ© lịch thiệp. Nhưng ông ta hoà n toà n không tá» vẻ gì là tức giáºn, bằng má»™t động tác quen thuá»™c, khéo léo gỡ cặp kÃnh xuống, nhấc vạt áo choà ng ngoà i lên, nhét kÃnh và o túi sau cá»§a quần dà i, rồi há»i Ivan:
- Anh bao nhiêu tuổi ?
- Cút mẹ các ngươi Ä‘i, tháºt đấy ! – Ivan cục cằn hét lên và ngoảnh mặt Ä‘i.
- Tại sao anh lại cáu như váºy ? Chẳng lẽ tôi có nói cái gì khó chịu vá»›i anh sao ?
- Tôi hai mươi ba tuổi, - Ivan kÃch động nói, - tôi sẽ viết giấy kiện tất cả các ngưá»i. Mà đặc biệt là cái thằng khốn nạn nà y ! – Ivan nhấn mạnh chỉ vá» phÃa Riukhin.
- Thế anh định kiện vỠchuyện gì ?
Äến đây Riukhin nhìn kỹ và o mặt Ivan và lạnh toát ngưá»i: trong mắt cá»§a anh hoà n toà n không có má»™t biểu hiện mất trà nà o. Cặp mắt khi ở nhà Griboedov đục ngầu giá» trở nên trong sáng như trước kia.
“ Cha Æ¡i ! – Riukhin sợ hãi thầm thốt lên, - anh ta quả là khá»e mạnh sao ? Äúng là ngá»› ngẩn thế nà o ấy ! Tháºt ra tại sao chúng ta lại lôi anh ấy đến đây ? Khá»e mạnh, bình thưá»ng, chỉ có da mặt bị xước.. .â€
- Hiện nay anh Ä‘ang ở, - viên bác sÄ© ngồi xuống chiếc ghế đẩu trắng, chân bằng thép mạ sáng loáng, bình tÄ©nh nói, - không phải trong nhà điên mà tại bệnh viện; và sẽ không ai giữ anh lại đây cả, nếu như Ä‘iá»u đó là không cần thiết.
Ivan Nikolaievich liếc nhìn sang với vẻ nghi hoặc, nhưng rồi vẫn cất tiếng lẩm bẩm:
- Æ n Chúa, cuối cùng rồi cÅ©ng tìm ra được má»™t ngưá»i bình thưá»ng ở giữa lÅ© ngốc, mà số má»™t trong lÅ© ngốc đó là cái thằng đần độn và bất tà i Saska !
- Cái tay Saska bất tà i ấy là ai thế ?- viên bác sÄ© há»i.
- Thì hắn kia, cái thằng cha Riukhin nà y đây ! – Ivan đáp và trỠngón tay cáu bẩn vỠhướng Riukhin.
Anh nà y đỠbừng mặt lên vì phẫn nộ.
“ Hắn ta trả Æ¡n mình như thế đấy ! – Riukhin cay đắng nghÄ©, - vì mình đã tá» ra thông cảm vá»›i hắn ta ! Thế má»›i đúng là khốn nạn !â€
- Má»™t gã culắc(2) Ä‘iển hình vá» mặt tâm lý, - Ivan Nikolaievich lại cất tiếng nói tiếp; anh có vẻ như rất muốn phÆ¡i trần bản chất cá»§a Riukhin, - hÆ¡n nữa, má»™t tên culắc ngụy trang rất kỹ dưới cái vá» vô sản. Cứ thá» nhìn xem cái bá»™ mặt đạo đức giả cá»§a hắn và đem đối chiếu vá»›i những câu thÆ¡ ồn Ä© hắn sáng tác được để ká»· niệm các ngà y lá»… ! Ha-ha-ha !.. nà o là “ Hãy bay lên !†rồi “ Hãy vút cao !†… Còn nếu thá» nhìn sâu và o gan ruá»™t xem hắn ta nghÄ© gì … thì anh sẽ hắt hÆ¡i không kịp ! – và Ivan Nikolaievich phá ra cưá»i dữ tợn.
Riukhin thở nặng nhá»c, mặt tÃm bầm và chỉ nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u, rằng mình đã nuôi ong tay áo, rằng đã dại dá»™t giÆ¡ tay là m phúc cho cái thằng hóa ra là má»™t kẻ thù độc địa. Và cái chÃnh là không thể là m gì được cả: chẳng lẽ lại Ä‘i chá»i nhau vá»›i má»™t ngưá»i bị bệnh tâm thần ?!
- Thế thá»±c ra tại sao ngưá»i ta lại đưa anh đến chá»— chúng tôi đây ? – sau khi chăm chú nghe những lá»›i vạch tá»™i cá»§a Bezdomnưi, viên bác sÄ© há»i.
- Mong sau cho quỷ tha ma bắt cái lũ đần độn ấy đi ! Chúng túm lấy tôi, trói bằng những mảnh vải kia rồi nhét lên xe tải !
- Xin phép được há»i anh câu nà y, tại sao anh lại mặc quần lót đến tiệm ăn ?
- Äiá»u đó chẳng có gì là lạ lùng cả, - Ivan đáp, - Tôi ra tắm ở sông Moskva, chúng nó cuá»—m mất áo quần cá»§a tôi, để lại cái cá»§a nợ nà y ! Chẳng lẽ lại trần truồng Ä‘i trong thà nh phố Moskva à ? Tôi đà nh có gì mặc nấy, vì Ä‘ang vá»™i phải đến Griboedov.
Viên bác sÄ© nhìn sang Riukhin tỠý há»i, anh ta cau có lẩm bẩm:
- Äó là tên cá»§a má»™t tiệm ăn.
- Ra thế, - viên bác sÄ© nói, - nhưng tại sao anh lại phải vá»™i ? Có cuá»™c gặp bà n công việc quan trá»ng à ?
- Tôi đi tìm bắt tay chuyên gia ! – Ivan Nikolaievich đáp và lo lắng quay đầu nhìn quanh.
- Chuyên gia nà o ?
- Ông có biết Berlioz không ? – Ivan há»i má»™t cách đầy ngụ ý.
- Là một …nhạc sĩ à ?
Ivan tá» vẻ thất vá»ng :
- Nhạc sÄ© nhạc siếc nà o ở đây ! À, phải, phải ! Ông nhạc sÄ© đó(3) chỉ là má»™t ngưá»i cùng há» vá»›i Mikhail Berlioz thôi !
Riukhin vốn không muốn nói gì, nhưng đến đây buá»™c phải lên tiếng giải thÃch:
- Chá»§ tịch há»™i MASSOLIT là Berlioz chiá»u hôm nay vừa bị tà u Ä‘iện cán chết ở cạnh hồ Pat’riarsi.
- Äừng có nói bừa những Ä‘iá»u mà mình không biết, - Ivan nổi cáu vá»›i Riukhin. – Hôm nay, tôi đã có mặt ở đó lúc xảy ra sá»± việc chứ không phải anh ! Hắn ta cố ý là m cho Berlioz rÆ¡i xuống dưới tà u Ä‘iện.
- Äẩy xuống đấy à ?
- Sao lại “đẩy†ở đây ! – cáu kỉnh trước sá»± cháºm hiểu cá»§a má»i ngưá»i, Ivan quát lên, - má»™t thằng như hắn thì không cần phải đẩy ! Hắn có thể là m được những trò còn ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»u. Hắn biết trước rằng Berlioz sẽ rÆ¡i xuống dưới bánh tà u Ä‘iện !
- Thế còn có ai ngoà i anh trông thấy tay chuyên gia đó nữa không ?
- Thì tai há»a là ở chá»— chỉ có tôi và Berlioz.
- Thế đấy. Anh đã áp dụng những biện pháp nà o để bắt tay giết ngưá»i đó ? – Nói đến đây, viên bác sÄ© quay đầu ném má»™t ánh mắt cho ngưá»i đà n bà mặc áo choà ng trắng ngồi sau chiếc bà n đặt cách đấy má»™t quãng. Chị ta rút ra má»™t tá» giấy và bắt đầu Ä‘iá»n và o chá»— trống trong các mục đã ghi sẵn.
- Những biện pháp là …Tôi lấy một cây nến ở bếp…
- Cái nà y phải không ? – bác sÄ© há»i và chỉ cây nến gẫy nằm cạnh bức ảnh thánh trên chiếc bà n trước mặt ngưá»i đà n bà .
- ChÃnh cái nà y, và …
- Nhưng bức ảnh thánh để là m gì ?
- À, vâng, ảnh thánh… - Ivan đỠmặt, - ảnh thánh trước hết chỉ để mà dá»a, - anh lại đưa ngón tay chỉ vá» phÃa Riukhin, - nhưng sá»± thể là hắn, cái tay chuyên gia ấy, chúng tôi sẽ nói thẳng ra …hắn có quan hệ vá»›i lÅ© tà ma… tay không thì đừng hòng bắt được hắn.
Mấy ngưá»i há»™ lý không hiểu sao đặt thẳng tay dá»c theo đưá»ng nẹp quần và không rá»i mắt khá»i ngưá»i Ivan.
- Vâng, đúng thế, - Ivan vẫn nói tiếp, - hắn có quan hệ vá»›i lÅ© ma quá»·. Ở đây có những sá»± kiện không thể chối cãi được. Hắn đã trá»±c tiếp nói chuyện vá»›i Ponti Pilat ! Mà sao lại nhìn tôi như thế hả ? Tôi nói tháºt đấy mà ! Hắn đã thấy tất cả - nà o là ban công, nà o những cây cá». Tóm lại, hắn ta đã ở chá»— Ponti Pilat, tôi dám cam Ä‘oan Ä‘iá»u đó.
- Thế đấy, thế đấy…
- Và thế là tôi đeo bức ảnh thánh lên ngực và chạy đi…
Vừa lúc đó chuông đồng hồ Ä‘iểm hai giá».
- Ãi chà chà ! – Ivan kêu lên và vụt nhổm dáºy khá»i Ä‘i văng. – Äã hai giá» rồi, mà tôi cứ mất thá»i gian vá»›i các anh ! Xin lá»—i, Ä‘iện thoại ở đâu ?
- Äể anh ta đến Ä‘iện thoại, - viên bác sÄ© ra lệnh cho mấy ngưá»i há»™ lý.
Ivan tóm lấy ống nghe, còn trong lúc đó ngưá»i đà n bà khẽ há»i Riukhin:
- Anh ta có vợ chưa?
- Chưa, - Riukhin hốt hoảng đáp.
- Äoà n viên Công Ä‘oà n à ?
- Vâng.
- Công an đấy à ? – Ivan hét và o ống nghe, - công an phải không ? Äồng chà trá»±c ban, hãy phái ngay năm ngưá»i dùng môtô và súng máy Ä‘i tìm bắt tên chuyên gia ngưá»i nước ngoà i. Cái gì ? Hãy đến đón tôi, tôi sẽ Ä‘i cùng các anh… Tôi là nhà thÆ¡ Bezdomnưi, hiện Ä‘ang ở bệnh viện tâm thần… Äịa chỉ cá»§a anh như thế nà o ? – Bezdomnưi quay lại thì thầm há»i viên bác sÄ©, lấy bà n tay che ống nghe, rồi lại hét và o máy: - Anh nghe đấy à ? Alô ! … Tháºt tệ hại ! – Ivan bá»—ng rÃt lên và hất ống nghe và o tưá»ng. Rồi anh quay vá» phÃa viên bác sÄ©, chìa tay ra cho ông ta và lạnh nhạt nói: “ Chà o ông !†rồi chá»±c bước Ä‘i.
- Xin lỗi, nhưng anh định đi đâu bây giỠ? – viên bác sĩ nói, nhìn sâu và o mắt Ivan, - đêm khuya, lại chỉ mặc quần áo lót… Anh không được khoẻ đâu, ở lại chỗ chúng tôi đi !
- Tránh ra nà o, - Ivan nói vá»›i mấy ngưá»i há»™ lý Ä‘ang đứng chẹn ở lối ra và o. – Có tránh ra không hả ? – nhà thÆ¡ hét lên bằng má»™t giá»ng đáng sợ.
Riukhin run lẩy bẩy, còn ngưá»i đà n bà ấn má»™t cái nút nhỠở bà n, và trên mặt kÃnh cá»§a nó nảy báºt ra chiếc há»™p sáng loáng và ống thuốc được hà n kÃn.
- À, ra thế ?! – Ivan thốt lên, nhìn quanh man dại và sợ sệt. – Thôi được ! Chà o các ngưá»i… - và anh lao đầu bay thẳng và o tấm mà n cá»a sổ. Má»™t tiếng ầm vang lên, nhưng lá»›p kÃnh không vỡ ở phÃa ngoà i tấm mà n đã giữ anh lại, và má»™t thoáng sau Ivan đã váºt vã trong tay các há»™ lý. Anh vừa thở phì phò, tìm cách cắn xé, vừa hét tướng lên:
- Thì ra các ngưá»i chắn cá»a sổ bằng cái thứ kÃnh như thế!..Bá» ra ! Bá» ra, nghe không!
á»ng xÆ¡ranh lấp loáng trong tay viên bác sÄ©, ngưá»i đà n bà bằng má»™t động tác dứt khoát cắt toạt ống tay chiếc áo khoác cÅ© cá»§a nhà thÆ¡ và nÃu chặt tay Ivan bằng má»™t sức mạnh không đà n bà chút nà o
Mùi ête bốc lên, Ivan yếu dần trong những cánh tay của bốn ngừơi, vỉên bác sĩ nhanh nhẹn lợi dụng cái khoảnh khắc đó cắm mũi tiêm và o cánh tay Ivan. Anh bị giữ chặt thêm mấy giây rồi được thả xuống đi văng.
- Quân kẻ cướp ! – Ivan hét lên và nhảy báºt dáºy khá»i Ä‘ivăng, nhưng lại bị ấn xuống. Vừa được bá» ra, anh lại chồm dáºy, nhưng lần nà y thì tá»± mình ngồi xuống. Anh im lặng má»™t lát, nhìn quanh vá»›i má»™t vẻ hÆ¡i hoang dại, rồi bất ngá» ngáp dà i, mỉm cưá»i dữ tợn.
- Thế là các ngưá»i cÅ©ng giam được ta, - anh nói, ngáp má»™t lần nữa, bất ngá» nằm xuống, đầu đặt lên gối, hai tay nắm lại để dưới má như trẻ con, lẩm bẩm bằng má»™t giá»ng đã ngái ngá»§, không còn vẻ giáºn dữ: - Thôi được rồi…chÃnh các ngưá»i rồi sẽ phải trả giá tất cả. Tôi đã báo trước, còn sau đó tùy các ngưá»i ! Bây giá», cái là m ta quan tâm nhất là Ponti Pilat…Pilat… - nói đến đó, anh nhắm mắt lại.
- Trị liệu ngâm tắm, phòng má»™t ngưá»i số má»™t trăm mưá»i bảy, đặt gác, - viên bác sÄ© Ä‘eo kÃnh lên, cắt đặt. Riukhin lại giáºt mình, những cánh cá»a trắng mở ra không tiếng động, trông rõ phÃa ngoà i dãy hà nh lang được chiếu sáng bằng những ngá»n đèn đêm mà u xanh. Má»™t chiếc Ä‘i văng có gối đầu bằng cao su từ ngoà i hà nh lang lăn và o, má»i ngưá»i đặt Ivan giỠđã nằm yên trên đó, đẩy ra hà nh lang, và cánh cá»a đóng lại.
- Thưa bác sÄ©, - Riukhin, sá»ng sốt trước sá»± việc vừa rồi, thì thầm há»i, - anh ta bị bệnh tháºt đấy ạ ?
- Ồ, vâng, - viên bác sĩ đáp.
- Anh ta bị sao thế ạ ? – Riukhin rụt rè há»i.
Viên bác sÄ© mệt má»i liếc nhìn Riukhin và uể oải đáp:
- KÃch động hoạt động ngôn ngữ và váºn động…những câu diá»…n giải hoang tưởng…má»™t trưá»ng hợp có lẽ là phức tạp…Có thể là sidophrênia. Mà ở đây lại còn rượu…
Riukhin không hiểu gì từ những lá»i cá»§a viên bác sÄ©, ngoà i má»™t Ä‘iá»u: tình hình cá»§a Ivan Nikolaievich có lẽ là gay go; anh ta thở dà i và há»i:
- Thế anh ta cứ nói mãi vỠmột tay chuyên gia nà o đó là vì sao ?
- Có lẽ anh ta gặp má»™t ngưá»i nà o đó đã kÃch động trà tưởng tượng đã bị chấn thương cá»§a anh ta. Mà cÅ©ng có thể là ảo giác…
Mấy phút sau, chiếc ô tô tải lại chở Riukhin và o Moskva. Trá»i đã rạng, và ánh sáng cá»§a những ngá»n đèn còn chưa tắt trên đưá»ng Ä‘i trở nên không cần thiết và khó chịu. Ngưá»i lái xe nổi cáu vì đã mất toi Ä‘i má»™t đêm và ra sức phóng xe, ở những chá»— cua ngoặt nó cứ trượt bánh trên mặt đưá»ng.
Rừng đã hết, đã ở lại đâu đó sau lưng, con sông cÅ©ng rẽ ngoặt Ä‘i đâu đó, và chạy ngược lại đón cá»— xe là những cảnh váºt tháºt khác nhau: những hà ng rà o có bốt gác, những đống gá»—, những cá»™t cao ngất trá»i, còn phÃa trên cá»™t là những ống tròn xâu và o nhau, những đống đá, sá»i, mặt đất bị những chiếc rãnh cắt ngang dá»c, - nói tóm lại là đã cảm thấy Moskva ở rất gần, sau chá»— rẽ ngoặt kia, và ngay bây giá» nó sẽ vụt xông đến, ôm và o lòng…
Riukhin bị xóc dữ dá»™i, hết hất sang phải lại sang trái, và cái khúc gá»— mà Riukhin ngồi lên chỉ chá»±c chuá»™i Ä‘i mất. Những chiếc khăn mặt cá»§a tiệm ăn, mà viên công an và Pantelei đã ném lại khi vá» trước bằng ô tô buýt chạy Ä‘iện, giá» Ä‘ang vương vãi khắp sà n xe. Riukhin đã toan tìm cách nhặt gom chúng lại, nhưng không hiểu sao anh ta lại rÃt lên giáºn dữ: “Mà mặc kệ mẹ chúng mà y ! Sao mình cứ loay hoay như thằng ngu thế nà y nhỉ ?...†– và lấy chân hất chúng ra xa rồi quay mặt Ä‘i không ngó đến nữa.
Tâm trạng cá»§a nhà thÆ¡ ngồi trên xe đúng là rất kinh khá»§ng. Rõ rà ng chuyến Ä‘i đến nhà thương Ä‘iên đã để lại trong lòng anh ta má»™t ấn tượng cá»±c kỳ nặng ná». Riukhin cố hiểu xem cái gì Ä‘ang hà nh hạ mình. Dãy hà nh lang vá»›i những ngá»n đèn xanh cứ bám riết lấy lấy đầu óc ư ? Hay cái ý nghÄ© rằng trên Ä‘á»i không có bất hạnh nà o khá»§ng khiếp hÆ¡n việc bị mất trà khôn ? Vâng, vâng, tất nhiên có cả những Ä‘iá»u đó. Nhưng đấy chỉ là những ý nghÄ© chung chung. Còn phải có má»™t cái gì khác nữa. Nhưng là cái gì ? – ChÃnh thế ! Vâng, vâng, những lá»i xúc phạm mà Bezdomnưi đã ném thẳng và o mặt. Và cái là m anh Ä‘au khổ không phải vì chúng là những lá»i xúc phạm, mà vì chúng chứa đựng sá»± tháºt.
Nhà thÆ¡ không còn nhìn sang hai bên nữa; anh ta cắm ánh mắt xuống mặt sà n xe cáu bẩn xóc dữ dá»™i, miệng lẩm bẩm, rên rỉ Ä‘iá»u gì đó, già y vò chÃnh bản thân mình.
Äúng, những bà i thơ…Anh ta đã ba mươi hai tuổi rồi ! Quả thá»±c, rồi cái gì sẽ tiếp theo đây ? - Tiếp theo anh ta sẽ viết má»™t năm và i bà i thÆ¡. – Cho đến già ? – Vâng, cho đến già . - Những bà i thÆ¡ nà y sẽ mang lại cái gì cho anh ta ? Vinh quang à ? “ Tháºt vá»› vẩn ! Ãt ra là đừng có lừa dối chÃnh bản thân mình. Không bao giá» vinh quang lại đến vá»›i những kẻ viết những câu thÆ¡ tồi. Tại sao chúng lại tồi ? Anh ta nói đúng, anh ta đã nói ra sá»± tháºt ?! – Riukhin nói vá»›i bản thân mình má»™t cách nghiêm khắc, tà n nhẫn. – Mình không tin và o tất cả những gì mình viết ra !...â€
Kiệt quệ, sá»ng sá» sau cÆ¡n chấn động tinh thần, nhà thÆ¡ lảo đảo, ngưá»i như hẫng Ä‘i, sà n xe ở dưới chân thôi không lắc nữa. Riukhin ngẩng đầu lên và thấy rằng xe đã và o Moskva từ lâu; hÆ¡n nữa, trên bầu trá»i Moskva bình minh đã á»ng hồng; những đám mây như được mạ và ng lấp lánh, chiếc xe tải Ä‘ang đứng kẹt trong dãy dà i xe cá»™ trước chá»— rẽ ngoặt ra đại lá»™, và sát ngay bên cạnh là má»™t con ngưá»i bằng kim loại đứng trên bệ cao, đầu hÆ¡i cúi nghiêng há» hững nhìn xuôi xuống đại lá»™.
Những ý nghÄ© kỳ quặc vụt dồn lên trong đầu nhà thÆ¡ đã nhuốm bệnh. “ Äây là má»™t thà dụ cá»§a sá»± may mắn thá»±c sự… - nghÄ© đến đấy, Riukhin đứng vươn thẳng ngưá»i trên thùng xe, đưa tay chỉ và o cái con ngưá»i bằng gang không hỠđộng chạm đến ai đứng bên đưá»ng kia, - bất kỳ bước Ä‘i nà o trong Ä‘á»i ông ta, bất kỳ chuyện gì có xảy ra vá»›i ông ta, tất cả Ä‘á»u mang lợi cho ông ta, tất cả Ä‘á»u góp là m nên vinh quang cá»§a ông ta ! Nhưng ông ta đã là m được cái gì ? Ta tháºt không hiểu nổi ! ..Có cái gì đây đặc biệt trong những lá»i nà y: “ CÆ¡n bảo tuyết che nghịt bầu trá»i…†(4) ? Ta không hiểu ! …Tháºt gặp may, tháºt may mắn ! – Riukhin đột nhiên kết luáºn má»™t cách độc địa và cảm thấy chiếc xe tải đã lại bắt đầu chuyển bánh. – Cái tay bạch vệ kia đã bắn, đã bắn và o ông ta, là m nát đùi ông ta và đưa ông ta và o bất tá»â€¦"
Äoà n xe chuyển bánh. Sau chưa đầy hai phút, nhà thÆ¡ hoà n toà n nhuốm bệnh và tháºm chà già rá»™c Ä‘i đã bước lên hà ng hiên cá»§a ngôi nhà Griboedov giá» trở nên trống vắng. Chỉ trong má»™t góc nhà còn lại má»™t nhóm nà o đó, xăng xái ở giữa đám nà y là tay dẫn chương trình các buổi biểu diá»…n quen biết, đầu đội chiếc mÅ© chá»m, tay cầm cốc rượu vang “Ãprauâ€.
Riukhin tay ôm đống khăn mặt, được Artribald Artribaldovich đón tiếp rất niá»m nở và ngay láºp tức được giải phóng khá»i đống giẻ đáng nguyá»n rá»§a ná». Giá như Riukhin không bị hà nh hạ khổ sở như váºy ở bệnh viện và trên xe tải, chắc anh ta đã được hưởng sá»± khoan khoái khi kể vá» những gì đã diá»…n ra ở phòng khám, Ä‘iểm xuyết cho câu chuyện những chi tiết tá»± mình bịa ra. Nhưng bây giá» anh ta không còn bụng dạ và hÆ¡i sức đâu để nghÄ© đến chuyện đó; hÆ¡n nữa, dù cho Riukhin có kém quan sát đến mấy, thì bây giá», sau những khốn khổ trên chiếc xe tải, anh ta lần đầu tiên nhìn sâu và o đôi mắt cá»§a tên cướp biển và hiểu rằng, mặc dù gã vẫn há»i thăm vá» Bezdomnưi và tháºm chà còn xuýt xoa: “ Ôi, ôi, ôi !†nhưng thá»±c chất thì gã hoà n toà n há» hững đối vá»›i số pháºn cá»§a nhà thÆ¡ và không thương xót ngưá»i bị bệnh tà nà o. “ Tay nà y khá tháºt ! Mà thế là đúng !†– trong cÆ¡n giáºn dữ, độc địa và trắng trợn, Riukhin nghÄ© thầm, rồi, cắt ngang câu chuyện Ä‘ang kể vá» bệnh sidophrênia, há»i:
- Artribald Artribaldovich, giá mang cho tôi được má»™t Ãt vodka…
Tên cướp biển là m ra vẻ thông cảm, nói thầm và o tai:
- Tôi hiểu…có ngay bây giá»â€¦ - và vẫy tay ra hiệu cho má»™t nhân viên phục vụ.
Mưá»i lăm phút sau, Riukhin đã ngồi trong sá»± cô đơn tuyệt đối, cúi gầm mặt trên đĩa cá chép, uống hết cốc nà y đến cốc khác, tá»± mình hiểu ra và tá»± mình thú nháºn rằng không có thể còn sá»a chữa được gì trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình nữa, mà chỉ có thể quên Ä‘i…
Nhà thÆ¡ đã để mất má»™t đêm trong khi những ngưá»i khác tiệc tùng say sưa, và bây giá» anh ta hiểu rằng không thể lấy lại nó được nữa. Chỉ cần ngẩng đầu rá»i khá»i những ngá»n đèn nhìn lên bầu trá»i là có thể hiểu ngay rằng đêm đã qua Ä‘i không bao giá» trở lại. Những nhân viên phục vụ Ä‘ang vá»™i vã thu dá»n khăn trải bà n. Những con mèo chạy Ä‘i chạy lại cạnh hà ng hiên cÅ©ng mang dáng vẻ cá»§a buổi sáng mai. Má»™t ngà y má»›i áºp đến trùm lên nhà thÆ¡ không gì cưỡng nổi.
-----------------
CHÚ THÃCH
(1) Sidophrênia: bệnh tâm thần phân liệt
(2) Culắc : tầng lá»›p trung nông. Thá»i đó khi thù ghét nhau, ngưá»i ta thưá»ng gá»i nhau là “culắcâ€, tương tá»± như nói “phản độngâ€, “phá hoạiâ€..
(3) Chỉ nhạc sÄ© Berlioz H.L, nhạc sÄ© lá»›n ngưá»i Pháp.
(4) Má»™t câu thÆ¡ trong bà i “Buổi tối mùa Äông†cá»§a nhà thÆ¡ Nga A.S.Puskin. Ngưá»i bằng gang (bằng kim loại ) là tượng cá»§a Puskin.
Tà i sản của leminhchau
Chữ ký của leminhchau
23-05-2009, 07:30 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 7
CĂN HỘ CÓ MA
Nếu như và o sáng hôm sau có ai đó nói vá»›i Stepan Likhodeev má»™t câu như sau : “ Stepan! Anh sẽ bị bắn chết nếu không trở dáºy ngay láºp tức !†– thì chắc Stepan sẽ trả lá»i bằng má»™t giá»ng uể oải, khó khăn lắm má»›i nghe được: “ Các ngưá»i cứ bắn Ä‘i, muốn là m gì vá»›i tôi thì cứ là m, nhưng tôi không dáºy đâuâ€.
Äừng nói gì đến chuyện trở dáºy, mà ông ta còn cảm thấy rằng không thể nà o mở mắt ra được nữa, vì rằng chỉ cần ông ta là m Ä‘iá»u đó, chá»›p sẽ láºp tức lóe lên và phá tung đầu ông ta ra thà nh từng mảnh vụn. Trong cái đầu đó nghe có tiếng chuông nặng ná» khua liên hồi, giữa con ngươi và hai mà mắt khép kÃn lượn lá» những quầng nâu vá»›i đưá»ng viá»n mà u lá»a xanh lè, và thêm và o đấy lại còn buồn nôn, mà cảm giác buồn nôn đó gắn liá»n vá»›i những âm thanh nà o đấy cá»§a má»™t chiếc máy hát cứ vang lên dai dẳng. Stepan cố hết sức để nhá»› lại những gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhá»› được có má»™t Ä‘iá»u – hình như hôm qua (nhưng không hiểu ở đâu) ông ta đứng, tay cầm tấm khăn ăn cố tìm cách hôn má»™t ngưá»i đà n bà nà o đó, đồng thá»i hứa vá»›i chị ta là ngà y hôm sau, đúng giữa trưa, sẽ đến nhà chị ta. Ngưá»i đà n bà từ chối, nói: “ Không, không, em sẽ không có nhà đâu !†còn Stepan vẫn kiên trì giữ vững ý kiến cá»§a mình: “ Nhưng anh cứ đến !â€
Nhưng ngưá»i đà n bà đó là ai, và bây giá» là mấy giá» rồi, và ngà y hôm nay là ngà y mấy, tháng mấy – Stepan tuyệt đối không biết gì, và , còn tồi tệ hÆ¡n, ông ta không thể hiểu là bây giá» mình Ä‘ang ở đâu. Ông ta cố gắng giải đáp cho mình dù chỉ là điá»u cuối cùng nà y, và hé mở cặp mi dÃnh chặt lại vá»›i nhau cá»§a con mắt bên trái. Má»™t cái gì đó phản chiếu đùng đục trong là n ánh sáng lá» má». Rốt cuá»™c, Stepan đã nháºn ra đấy là chiếc gương đứng và hiểu rằng ông ta Ä‘ang nằm ngá»a trên giưá»ng, tức là trên cái giưá»ng cá»§a bà góa chá»§ hiệu kim hoà n cÅ© ở trong phòng ngá»§ nhà mình. Vừa lúc đó, trong đầu ông ta nghe có má»™t cái gì đấy nhói lên, là m Stepan vá»™i nhắm chặt mắt lại và báºt ra tiếng rên.
Chúng tôi xin giải thÃch, trước mặt chúng ta là Stepan Likhodeev, giám đốc nhà hát Tạp Kỹ, buổi sáng tỉnh dáºy tại nhà riêng cá»§a mình, ngay trong chÃnh căn há»™ mà ông ta thuê chung vá»›i nhà văn quá cố Berlioz ở má»™t ngôi nhà lá»›n sáu tầng đứng thà nh hình chữ U trên phố Sadovaia.
Cần phải nói rằng căn há»™ nà y – mang biển số 50 – đã từ lâu nổi tiếng nếu không phải là xấu thì Ãt ra cÅ©ng là kỳ quặc. Hai năm trước đây, chá»§ căn há»™ nà y là bà góa chá»§ hiệu kim hoà n De Phugir - Anna Phrantsevna de Phugier - má»™t ngưá»i đà n bà năm mươi tuổi đáng kÃnh và rất tháo vát, có ba trong số năm gian buồng Ä‘em cho thuê, má»™t ngưá»i thuê nhà hình như có há» là Belomút, và ngưá»i khác thì không có há».
Và thế rồi hai năm trước đây trong căn há»™ bắt đầu những sá»± cố kỳ lạ không giải thÃch được: ngưá»i trong căn há»™ nà y bắt đầu biến mất không để lại dấu vết.
Và o má»™t ngà y chá»§ nháºt ná», má»™t ngưá»i công an đến căn há»™, gá»i ngưá»i thuê nhà thứ hai (anh ta không còn há» nữa) ra phòng ngoà i và nói rằng công an má»i anh ta đến đồn để ký má»™t giấy tá» gì đấy. Ngưá»i ở trá» ra lệnh cho Amphisa, bà là m công lâu năm và trung thà nh cá»§a Anna Phrantsevna, là nếu có ai gá»i Ä‘iện đến thì trả lá»i rằng anh ta sẽ quay vá» sau mưá»i phút, rồi ra khá»i nhà cùng ngưá»i công an lịch sá»± tay Ä‘i găng trắng. Nhưng rồi chẳng thấy anh ta trở vá» không chỉ sau mưá»i phút, mà nói chung, không bao giá» trở vá» nữa. Äiá»u lạ lùng nhất là cùng vá»›i anh ta hình như cả ngưá»i công an cÅ©ng biến mất.
Là má»™t ngưá»i sùng đạo, hay nói trắng ra là rất mê tÃn, Amphisa đã tuyên bố thẳng thừng vá»›i Anna Phratsevna Ä‘ang vô cùng bối rối, rằng đấy chÃnh là phép phù thá»§y, và bà ta biết rất rõ ai đã bắt mất cả ngưá»i thuê nhà lẫn anh công an, chỉ có Ä‘iá»u vì sắp tối rồi nên không nói ra mà thôi.
Còn phép phù thá»§y, như ta đã biết, má»™t khi đã bắt đầu rồi thì không gì có thể buá»™c nó dừng lại được. Ngưá»i thuê nhà thứ hai biến mất và o ngà y thứ hai; còn thứ tư thì Belomut hệt như độn thổ không để lại má»™t dấu vết nà o, tuy nhiên, lần nà y trong những tình huống hoà n toà n khác. Buổi sáng hôm đó có má»™t chiếc xe như thưá»ng lệ đến đón anh ta Ä‘i là m, nhưng rồi không thấy nó chở ai vá» cả, và chÃnh chiếc xe cÅ©ng không thấy trở vá».
Ná»—i kinh hoà ng và đau khổ cá»§a chị vợ Belomut là không thể tả nổi. Nhưng than ôi, Ä‘iá»u đó kéo dà i không lâu. Ngay trong đêm hôm đó, khi cùng vá»›i Amphisa trở vá» từ nhà nghỉ (không hiểu Anna Phrantsevna vá»™i và ng đến đó để là m gì), bà chá»§ nhà không còn gặp nữ công dân Belomut ở trong căn há»™ nữa. Nhưng chưa hết, cá»a cá»§a hai gian buồng mà vợ chồng Belomut thuê đã bị đóng dấu niêm phong.
Lại thêm hai ngà y nữa lần lữa trôi qua. Sang ngà y thứ ba, Anna Phrantsevna – trong suốt mấy đêm đó bà ta liên tục bị mất ngủ - lại vội và ng đi đến nhà nghỉ… Liệu có cần phải nói là lần nà y thì bà ta không trở vỠnữa chăng ?!
Amphisa còn lại má»™t mình, than khóc chán chê rồi Ä‘i nằm và o lúc hai giỠđêm. Việc gì xảy ra tiếp vá»›i bà ta – không biết, nhưng những ngưá»i ở các căn há»™ khác kể rằng hình như trong căn há»™ số 50 suốt đêm hôm đó nghe vang lên những tiếng gõ gì đó và hình như ánh đèn trong cá»a sổ vẫn sáng cho đến táºn ngà y hôm sau. Sáng ra má»›i biết là Amphisa không còn ở đây nữa !
Những ngưá»i sống trong ngôi nhà rất lâu còn kể đủ thứ chuyện kỳ quặc hoang đưá»ng vá» những ngưá»i bị biến mất và vá» căn há»™ ma quái, đại loại dưá»ng như cái bà Amphisa má»™ đạo ngưá»i gà y đét nà y thưá»ng mang trên bá»™ ngá»±c héo hon cá»§a mình hai mươi lăm viên kim cương lá»›n cá»§a Anna Phrantsevna đựng trong chiếc túi bằng da thuá»™c. Hoặc dưá»ng như trong gian lá»u để cá»§i ở khu nhà nghỉ (nÆ¡i Anna Phrantsevna thưá»ng vá»™i vá»™i và ng và ng Ä‘i tá»›i) bá»—ng phát hiện được những kho báu nhiá»u vô kể dưới dạng những viên kim cương như đã nói ở trên cùng vá»›i những đồng tiá»n và ng đúc dưới thá»i Nga hoà ng… Và rất nhiá»u những chuyện tương tá»± như váºy. Nhưng cái gì không được biết rõ thì cái đó chúng tôi xin không dám bảo đảm.
Nhưng dù cho chuyện gì xảy ra Ä‘i nữa, thì căn há»™ cÅ©ng chỉ để trống và bị niêm phong vẻn vẹn má»—i má»™t tuần lá»…, sau đó có ngay những ngưá»i khác đến ở: ông Berlioz giỠđây đã quá cố cùng phu nhân, vá»›i chÃnh cái ông Stepan mà ta vừa nói đến trên, cÅ©ng cùng phu nhân. Hoà n toà n rất hợp tá»± nhiên thôi, há» chỉ vừa má»›i đến ở trong cái căn há»™ khốn nạn đó là bắt đầu xảy ra có quá»· ma má»›i biết những chuyện gì vá»›i há». Quả tháºt váºy, trong vòng má»™t tháng cả hai bà vợ Ä‘á»u biến mất, nhưng lần nà y thì còn để lại Ãt nhiá»u dấu vết. Vá» vợ cá»§a Berlioz, ngưá»i ta kể lại rằng dưá»ng như có ai đó trông thấy chị ta ở Kharkov vá»›i má»™t tay đạo diá»…n balê nà o đó; còn vợ cá»§a Stepan thì dưá»ng như lại xuất hiện ở phố Bogiedomka, theo lá»i thiên hạ bà n tán thì giám đốc nhà hát tạo kỹ nhá» và o vô số những mối quen biết cá»§a mình đã khôn khéo chạy đước cho chị ta má»™t căn phòng ở đó nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện là chị ta không bao giỠđược ló mặt đến phố Sadovaia nữa.
Tóm lại, Stepan báºt lên má»™t tiếng rên. Ông ta muốn gá»i chị là m công Grunha mang đến má»™t viên paramidon, nhưng rồi tá»± mình cÅ©ng luáºn ra rằng đó chỉ là má»™t Ä‘iá»u ngu ngốc…Tất nhiên Grunha chẳng lấy đâu ra được piramidon. Ông ta tìm cách gá»i Berlioz đến giúp, hai lần rên lên khe khẽ: “Mikhail…Mikhail…†nhưng như các anh cÅ©ng hiểu đấy, không có ai lên tiếng trả lá»i cả. Trong căn há»™ ngá»± trị má»™t sá»± im lặng tuyệt đối.
Sau khi khẽ ngá» nguáºy ngón chân, Stepan hiểu rằng mình Ä‘ang Ä‘i tất, rồi ông ta đưa bà n tay run rẩy sá» dá»c theo đùi để tìm hiểu xem mình có mặc quần ngoà i hay không, nhưng việc nà y thì ông ta không thể nà o xác định nổi.
Cuối cùng khi đã thấy rằng mình Ä‘ang ở trong trạng thái đơn độc bị bá» rÆ¡i, không có ai giúp đỡ, ông ta bèn quyết định tá»± mình nhấc ngưá»i dáºy, dù cho có phải váºn dụng đến những nổ lá»±c ghê gá»›m nà o.
Stepan hé mở cặp mi dÃnh chặt và o nhau và trông thấy trong chiếc gương đứng phản chiếu hình má»™t ngưá»i vá»›i má»› tóc bá»m xá»m chÄ©a vá» má»i phÃa, bá»™ mặt phá»§ đầy râu Ä‘en và cặp mắt sưng húp hÃp, trên ngưá»i mặc chiếc áo sÆ¡ mi cáu bẩn cổ hồ cứng, thắt cà vạt, quần xà lá»n, Ä‘i tất.
Stepan thấy mình trong gương vá»›i dáng vẻ như váºy, và bên cạnh giưá»ng là má»™t ngưá»i báºn đồ Ä‘en, đội mÅ© bêrê Ä‘en.
Stepan ngồi dáºy trên mép giưá»ng và trố hết cặp mắt đỠngầu máu lên nhìn ngưá»i lạ.
Ngưá»i lạ mặt ná» phá tan sá»± im lặng, bằng má»™t giá»ng trầm nặng vá»›i ngữ Ä‘iệu cá»§a ngưá»i nước ngoà i phát ra những lá»i như sau:
- Xin chà o ông Stepan Bogdanovich dá»… mến nhất trần Ä‘á»i !
Sau má»™t phút im lặng, cố dồn thu hết má»i sức lá»±c, Stepan há»i:
- Anh cần gì ? – và tá»± mình sá»ng sốt không nháºn ra tiếng nói cá»§a chÃnh mình. Tiếng “anh†được ông ta nói bằng giá»ng trẻ con cao vút, tiếng “cần†bằng giá»ng nam trầm, còn tiếng “gì†nói chung không nghe ra gì cả.
Ngưá»i lạ mặt mỉm cưới thân thiện, rút từ trong túi ra chiếc đồng hồ lá»›n mạ và ng vá»›i hình tam giác bằng kim cương trên vá» nắp, cho kêu mưá»i má»™t tiếng chuông và nói:
- Mưá»i má»™t giá» ! Äã tròn má»™t tiếng tôi ngồi đợi ông thức dáºy, vì ông hẹn tôi đến đây và o đúng mưá»i giá». Và tôi đã đến đây !
Stepan sá» soạng chiếc quần dà i vắt trên ghế cạnh giưá»ng, thì thà o:
- Xin lá»—i… - rồi mặc xong quần, há»i: - Xin ông cho biết quý danh.
Ông ta nói má»™t cách vất vả. Cứ má»—i lá»i lại như có ai đó đâm má»™t mÅ©i kim và o óc Ä‘au nhói.
- Sao, ông lại quên mất há» tên cá»§a tôi rồi ư ? - vừa nói, ngưá»i lạ mặt vừa mỉm cưá»i.
- Xin lá»—i… - Stepan nói bằng giá»ng khà n khà n, cảm thấy cÆ¡n say lại mang đến cho ông ta má»™t triệu chứng má»›i: mặt sà n nhà cạnh giưá»ng như trôi Ä‘i đâu đó và ông ta ngay trong giây phút nà y sẽ lao đầu thẳng xuống địa ngục.
- Anh Stepan Bogdanovich thân mến, - ngưá»i khách nói và mỉm cưá»i vá»›i vẻ hiểu biết hết má»i chuyện, - không có paramidon nà o giúp được anh đâu. Anh hãy nên là m theo cái nguyên tắc cổ xưa và thông thái: lấy độc trị độc. Cái duy nhất có thể giúp anh trở lại vá»›i cuá»™c Ä‘á»i, đó là hai ly vôtka vá»›i và i miếng nhắm nóng sốt.
Stepan là má»™t con ngưá»i khôn ngoan, và dù cho có ốm Ä‘au đến mấy, ông ta cÅ©ng hiểu được rằng: má»™t khi đã bị ngưá»i khác bắt gặp trong cái bá»™ dạng như thế nà y, thì tốt nhất là phải thú nháºn tất cả.
- Thà nh tháºt mà nói, - ông ta lên tiếng, cỠđộng lưỡi má»™t cách khó khăn, - hôm qua tôi có Ãt nhiá»u …
- Äừng nói thêm nữa ! - ngưá»i khách đáp lá»i và dịch sang má»™t bên cùng vá»›i chiếc ghế bà nh.
Stepan trố mắt nhìn: trên mặt bà n con, má»™t chiếc khay nhỠđã được bà y biện sẳn, trên khay đựng bánh mì trắng cắt lát, bát trứng cá Ä‘en, đĩa nấm thông ngâm dấm, má»™t món gì đó trong chảo, và cuối cùng là chiếc bình cá»§a ngưá»i chá»§ hiệu kim hoà n cÅ© đựng đầy votka. Cái là m cho Stepan đặc biệt kinh ngạc là bình rượu còn lấm tấm hÆ¡i nước Ä‘á»ng lại vì lạnh. Thá»±c ra Ä‘iá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu thôi: nó được đặt trong má»™t cháºu con chất đầy nước đá. Tóm lại, má»i thứ bà y biện tháºt khéo, tháºt ngon là nh.
Ngưá»i lạ mặt không để cho sá»± ngạc nhiên cá»§a Stepan phát triển lên đến mức bệnh hoạn, ông ta khéo léo rót ra ná»a ly nhá» votka.
- Thế còn anh ? – Stepan thốt lên the thé.
- Sẳn lòng !
Bằng bà n tay run rẩy, Stepan đưa chiếc ly lên miệng; còn ngưá»i lạ mặt nuốt má»™t hÆ¡i đánh á»±c phần đựng trong ly cá»§a mình. Vừa nhai món trứng cá, Stepan vừa nặn ra được mấy lá»i.
- Thế anh cũng nhắm đi chứ…nhắm đi chứ ?
- Xin Ä‘a tạ, tôi không bao giá» nhắm cả, - ngưá»i lạ mặt đáp và lại rót rượu ra hai ly, rồi mở vung chiếc chảo, để lá»™ ra những miếng xúc xÃch đẫm nước xốt cà chua.
Và thế rồi cái mà n xanh đáng nguyá»n rá»§a trước mắt đã tan biến Ä‘i, lưỡi bắt đầu hoạt động được phát ra thà nh lá»i, và cái chÃnh là Stepan dần dần trở lại được má»™t số việc. Äúng là sá»± việc đã xảy ra hôm qua ở vùng Skhodnhia tại nhà nghỉ cá»§a Khustov, má»™t tác giả cá»§a những vở ca kịch ngắn. Cái anh chà ng Khustov đã chở Stepan đến đấy bằng taxi. Tháºm chà ông ta còn nhá»› là hỠđã thuê chiếc taxi đó ở khách sạn Met’ropol, cùng bá»n còn có má»™t tay diá»…n viên ná»a mùa nà o đấy…vá»›i chiếc máy hát đặt trong vali. Äúng, đúng , đúng, sá»± việc đã xảy ra ở nhà nghỉ. Stepan còn nhá»› bầy chó đã sá»§a rá»™ lên vì cái máy hát đó như thế nà o. Chỉ có Ä‘iá»u Stepam không nhá»› ra được ngưá»i đà n bà mà ông ta muốn hôn là ai…hình như chị ta là m ở đà i phát thanh…mà cÅ©ng có thể không phải…
Ngà y hôm qua như váºy là cÅ©ng đã dần dần được sáng tá», nhưng bây giá» cái là m Stepan quan tâm hÆ¡n nhiá»u là chuyện cá»§a ngà y hôm nay, cụ thể là sá»± xuất hiện cá»§a ngưá»i lạ mặt trong phòng ngá»§ cá»§a ông ta, mà lại còn vá»›i cả rượu votka và thức nhắm nữa. Giá biết được Ä‘iá»u đó thì tốt !
- Thế nà o, tôi hy vá»ng là bây giá» anh đã nhá»› ra há» tên tôi rồi chứ?
Nhưng Stepan chỉ mỉm cưá»i ngượng nghịu và khoát tay vá»›i vẻ bất lá»±c.
- Thế đấy ! Tôi cảm thấy là sau votka anh lại còn uống cả poocvây nữa! Xin lỗi, nhưng chẳng lẽ lại có thể như thế được sao?
- Tôi muốn đỠnghị anh giữ kÃn Ä‘iá»u đó giữa hai chúng ta vá»›i nhau, - Stepan lắp bắp nói.
- á», tất nhiên, tất nhiên ! Nhưng còn lão Khustov thì hiển nhiên là tôi không dám đảm bảo đâu.
- Chẳng lẽ là anh cũng biết Khustov à ?
- Hôm qua trong phòng là m việc cá»§a anh, tôi có thoáng thấy cái thằng cha đó, nhưng chỉ cần má»™t cái nhìn giây lát qua bá»™ mặt cá»§a hắn ta cÅ©ng đủ để hiểu rằng đấy là má»™t thằng đểu giả, hay gây hiá»m khÃch, cÆ¡ há»™i và nịnh hót.
“ Tuyệt đối đúng !†– Stepan nghÄ© thầm, ngạc nhiên trước lá»i nháºn xét ngắn gá»n mà chÃnh xác như váºy vá» Khustov cá»§a ngưá»i lạ mặt
Dần dần từng mẩu cá»§a ngà y hôm qua được chắp nối lại, nhưng ná»—i lo lắng vẫn chưa chịu rá»i bá» giám đốc nhà hát Tạp Kỹ. Nguyên do là trong cái ngà y hôm qua ấy còn há hoác má»™t lổ hổng Ä‘en cá»±c kỳ lá»›n. Cụ thể là ai muốn nói gì thì nói, Stepan chưa há» bao giá» trông thấy cái tay lạ mặt đội mÅ© bêrê nà y ở trong phòng là m việc cá»§a mình.
- Tôi là giáo sư hắc ảo thuáºt Voland, - ngưá»i khách nói má»™t cách trịnh trá»ng khi thấy Stepan lá»™ vẻ lúng túng, rồi ông ta kể lại tất cả theo trình tá»±.
Hôm qua ông ta má»›i từ nước ngoà i tá»›i Moskva và không cháºm trá»… đến gặp Stepan ngay để đỠnghị được biểu diá»…n ở nhà hát Tạp Kỹ. Stepan đã gá»i Ä‘iện vỠỦy ban biểu diá»…n tỉnh Moskva giải quyết xong vấn đỠđó (Stepan tái mặt và hấp háy cặp mắt), đã ký vá»›i giáo sư Voland má»™t hợp đồng biểu diá»…n bảy buổi (Stepan há miệng ), đã thá»a thuáºn là mưá»i giá» sáng hôm nay Voland sẽ đến nhà để cụ thể hóa thêm má»™t số chi tiết…Và đây, Voland đã có mặt !
Khi đến đây, ông ta đã gặp chị giúp việc Grunha, chị ta nói rằng mình cÅ©ng vừa má»›i đến xong, rằng chị ta sáng đến là m, tối vá», chứ không ở lại đây, rằng Berlioz không có ở nhà , còn nếu như khách muốn gặp Stepan Bogdanovich thì cứ việc tá»± mình Ä‘i thẳng và o phòng ngá»§. Stepan Bogdanovich ngá»§ say đến ná»—i chị ta không dám đánh thức dáºy. Trông thấy tình trạng sức khá»e cá»§a Stepan Bogdanovich, giáo sư nghệ sÄ© liá»n sai Grunha Ä‘i đến hiệu thá»±c phẩm gần nhất mua votka và thức nhắm, đến hiệu thuốc mua đá và …
- Tôi xin được hoà n lại số tiá»n cho anh, - Stepan rên rỉ như ngưá»i chết rồi bắt đầu lục tìm và tiá»n.
- á» vặt vảnh thôi mà ! – nhà ảo thuáºt thốt lên và không chịu nghe nói gì thêm nữa.
Như váºy là votka và thức nhắm má»i chuyện đã rõ, tuy thế trông ông Giám đốc vẫn tháºt tá»™i nghiệp – ông ta hoà n toà n không nhá»› tà gì vá» bản hợp đồng và dù có bị váºt chết tươi Ä‘i chăng nữa, Stepan vẫn không nhá»› là hôm qua đã gặp cái tay Voland nà y ở đâu. Vâng, có Khustov, nhưng Voland thì không.
- Xin ông cho xem qua bản hợp đồng, - Stepan khẽ đỠnghị.
- á»’, xin má»i, xin má»i…
Stepan liếc nhìn và o tá» giấy và sá»ng lặng ngưá»i. Tất cả Ä‘á»u đúng. Thứ nhất, là chữ ký ngoằn ngoèo cá»§a chÃnh tay Stepan ! Bên cạnh là chữ ký nghiêng nghiêng cá»§a phó giám đốc phụ trách tà i chÃnh Rimski đồng ý giải quyết cho nghệ sÄ© Voland tạm ứng mưá»i nghìn rúp trong khoảng ba mươi lăm nghìn thanh toán cho bảy buổi diá»…n. Chưa hết: ngay ở dưới còn có chữ ký chứng thá»±c cá»§a Voland là đã nháºn đủ số mưá»i nghìn rúp tạm ứng đó !
“ Cái gì thế nà y ?†– Stepan khốn khổ nghÄ©, và đầu óc ông ta quay cuồng. Phải chăng đã bắt đầu những hiện tượng mất trà nhá»› đáng sợ ?! Nhưng, lẽ dÄ© nhiên, sau khi bản hợp đồng đã được đưa ra trình, nếu còn tá» ra ngạc nhiên thì sẽ là rất không lịch sá»±. Stepan xin phép khách vắng mặt má»™t phút và cứ Ä‘i nguyên tất như thế chạy ra phòng ngoà i đến chá»— để Ä‘iện thoại. Trên đưá»ng, ông ta gá»i vá» phÃa bếp:
- Grunha !
Nhưng không có ai thưa. Liếc nhìn sang phòng cá»§a Berlioz ở sát bên phòng ngoà i, Stepan như ngưá»i ta vẫn nói, đứng sá»ng lại như trá»i trồng. Trên nắm đấm cá»a, ông giám đốc trông thấy má»™t mảng dấu xi cá»±c lá»›n dÃnh và o sợi dây. “Xin chà o ! – có má»™t ngưá»i nà o đó hét lên trong đầu Stepan. - Lại còn như thế nữa đấy !†Và những ý nghÄ© cá»§a Stepan bắt đầu bay trên đưá»ng ray kép, nhưng như thưá»ng vẫn váºy má»—i khi có tai nạn, cùng vá» má»™t hướng và có ma quá»· má»›i biết là đi đâu. Tháºt khó mà có thể truyá»n đạt được cái má»› há»—n độn ở trong đầu Stepan. Trong đó vừa có cái tay quá»· quái đội mÅ© bêrê nà y vá»›i bình votka lạnh buốt và bản hợp đồng khó tin là có tháºt kia, rồi ở đây lại còn con dấu niêm phong trên cánh cá»a ! Tức là nếu nói vá»›i bất kỳ má»™t ai các anh muốn, rằng Berlioz đã là m má»™t Ä‘iá»u gì đó báºy bạ, thì ngưá»i ta sẽ không tin, ôi, ôi, nhất định sẽ không tìn ! Nhưng kia, tấm dấu gắn xi lù lù ra đó ! Thế đấy…
Liá»n ngay đó, trong đầu Stepan ngá» ngoạy những ý nghÄ© tá»§n má»§n khó chịu vá» má»™t bà i báo mà vừa cách đây không lâu, ông ta đút cho Mikhail Alekxandrovich Berlioz đăng trong tá» tạp chÃ. Bà i báo kia, nói nhá» giữa chúng ta vá»›i nhau, rất ngá»› ngẩn. Và vô tÃch sá»±, mà tiá»n thì cÅ©ng chẳng đáng bao nhiêu.
Tiếp liá»n sau ý nghÄ© vá» bà i báo, Stepan nhá»› đến má»™t câu chuyện đáng ngá» nà o đó đã diá»…n ra, nếu không lầm, và o buổi chiá»u ngà y hai mươi bốn tháng Tư ngay tại đây, trong phòng ăn nà y, khi Stepan cùng dùng bữa tối vá»›i Mikhail Alekxandrovich. Tức là , tất nhiên, cái câu chuyện đó không thể gá»i là đáng ngá» trong ý nghÄ©a đầy đủ cá»§a từ nà y (chẳng bao giở Stepan dám là m như váºy), nhưng lần đó há» nói vá» má»™t đỠtà i gì đó không cần thiết. Hoà n toà n có thể, thưa các công dân, hoà n toà n có thể không ba hoa vá» những đỠtà i đó. Trước khi xuất hiện dấu niêm phong nà y thì câu chuyện kia có thể được coi là vặt vảnh, nhưng bây giá», sau khi có tấm dấu gắn xi kia…
“ Ôi, Berlioz, Berlioz ! – trong đầu Stepan như sôi lên. - Äiá»u nà y tháºt không thể nà o tưởng được !â€
Nhưng không có thì giỠđể Ä‘au khổ lâu, và Stepan vá»™i quay số Ä‘iện thoại, gá»i đến phòng là m việc cá»§a Rimski, phó giám đốc tà i chÃnh nhà hát Tạp Kỹ. Hoà n cảnh cá»§a Stepan khá tế nhị, thứ nhất, tay khách nước ngoà i có thể tá»± ái vì Stepan còn kiểm tra ông ta sau khi bản hợp đồng đã được xuất trình; sau nữa, nói như thế nà o đây vá»›i phó giám đốc tà i chÃnh cÅ©ng là má»™t việc cá»±c kỳ khó. Thá»±c váºy, không thể há»i thẳng là : “ Anh hãy nói tôi nghe, hôm qua tôi có ký hợp đồng ba mươi lăm nghìn rúp vá»›i má»™t giáo sư hắc ảo thuáºt không nhỉ ?†Không thể nà o há»i như thế được !
- Vâng, tôi đây ! – trong ống nghe vang lên giá»ng nói gay gắt khó nghe cá»§a Rimski.
- Chà o anh Grigori Daminovich, - Stepan nói khẽ, - Likhodeev đây. Có má»™t việc là …hừm, hừm…ở nhà tôi Ä‘ang có…nghệ sÄ© Voland…Tôi…tôi muốn há»i…vá» buổi biểu diá»…n tối nay sẽ ra sao ?...
- À, cái tay hắc ảo thuáºt ấy à ? – Rimski đáp lại trong ống nghe, - bây giá» sẽ có ngay áp phÃch
- Thế à ? – Stepan thốt lên bằng má»™t giá»ng yếu á»›t, - váºy thôi nhé…
- Còn anh bao giỠđến ? – Rimski há»i.
- Sau ná»a tiếng nữa, - Stepan đáp và treo ống nghe lên, đưa hai tay ôm lấy mái đầu như bốc lá»a. Ôi, sao lại có cái chuyện tồi tệ như thế nà y nhỉ ? Trà nhá»› nó bị sao thế, hở các ông các bà ?
Nhưng đứng nán lại lâu hÆ¡n ở phòng ngoà i là không tiện, và Stepan vạch ngay ra má»™t kế hoạch: bằng má»i cách giấu kÃn sá»± đãng trà khác thưá»ng cá»§a mình, và việc đầu tiên lúc nà y là khéo léo há»i dò tay khách nước ngoà i kia xem tối nay ông ta dá»± định biểu diá»…n những gì ở cái nhà hát Tạp Kỹ được giao phó cho Stepan nà y ?
Liá»n đó, Stepan quay ngưá»i rá»i khá»i máy Ä‘iện thoại và ông ta chợt trông thấy rất rõ trong tấm gương lá»›n đặt ở phòng ngoà i đã từ lâu Grunha lưá»i biếng không chịu lau, má»™t bóng ngưá»i kỳ quái dà i ngoẵng như cây sà o, Ä‘eo kÃnh cặp mÅ©i (Ôi, giá như có Ivan Nikolaievich ở đây ! Anh sẽ nháºn ra hắn ta ngay tức thì !) cái bóng kỳ quái đó thoáng qua rồi biến mất. Stepan kinh dị nhìn sâu hÆ¡n và o phòng ngoà i, và lại giáºt mình lần thứ hai, bởi vì trong gương có má»™t con mèo Ä‘en cá»±c to chạy ngang qua rồi cÅ©ng biến mất.
Tim Stepan như ngừng Ä‘áºp, ông ta lảo đảo.
“ Cái gì thế nà y ? – Stepan nghÄ©, - Chẳng lẽ mình đã mất trà rồi ư ? Những cái bóng kia ở đâu ra !†– Ông ta lại nhìn sâu và o gian phòng ngoà i và hốt hoảng gá»i:
- Grunha ! Con mèo nà o chạy ở đây thế nà y ? Nó ở đâu ra ? Lại còn ai đi với nó nữa ?
- Anh đừng báºn tâm, Stepan Bogdanovich, - có tiếng đáp lại, nhưng đó không phải tiếng cá»§a Grunha, mà là cá»§a ngưá»i khách từ trong phòng ngá»§. – Mèo cá»§a tôi đấy. Anh đừng lo. Còn Grunha không có ở nhà đâu, tôi đã gá»i chị ta vá» quê ở Voronez rồi, vì chị ta than thở là đã lâu anh không cho chị ta nghỉ phép.
Những lá»i đó bất ngá» và vô nghÄ©a đến ná»—i Stepan cho rằng mình nghe nhầm. Bụng đầy kinh hãi, ông ta chạy vá»™i vá» buồng ngá»§ và sững ngưá»i lại nÆ¡i ngưỡng cá»a. Tóc ông giám đốc dá»±ng đứng lên, trên trán rịn ra những giá»t mồ hôi lấm tấm.
Bây giá», ở trong buồng ngá»§ không phải chỉ có má»™t ông khách, mà những ba. Trong chiếc ghế bà nh thứ hai chÃnh là kẻ mà Stepan vừa thoáng thấy bóng ở ngoà i. Bây giá» mặt hắn ta trông rất rõ: ria vểnh như lông gà , má»™t mắt kÃnh ánh lên lấp lánh, còn mắt bên kia thì không có mắt kÃnh. Nhưng trong buồng ngá»§ còn có những cái kỳ quái hÆ¡n: trên chiếc ghế đẩu thấp cá»§a ngưá»i chá»§ hiệu kim hoà n cÅ© là má»™t kẻ thứ ba ngồi trong tư thế hết sức suồng sã – đó chÃnh là con mèo Ä‘en có kÃch thước đáng sợ vá»›i ly votka cầm trong má»™t chân trước, còn chân kia dùng nÄ©a đã chá»c lên được má»™t cây nấm ướp dấm !
Là n ánh sáng, vốn đã yếu á»›t trong buồng ngá»§, bắt đầu má» hẳn Ä‘i trước mắt Stepan. “ Thì ra khi ngưá»i ta mất trà là như thế đấy !†– ông ta nghÄ© thầm và vá»™i nÃu lấy thanh dầm cá»a.
- Stepan Bogdanovich quý mến, tôi thấy hình như anh hÆ¡i ngạc nhiên? – Voland cất tiếng há»i Stepan lúc đó Ä‘ang va răng và o nhau cầm cáºp. – Mà thá»±c ra chẳng có gì để ngạc nhiên cả. Äây là đoà n phụ tá cá»§a tôi.
Vừa lúc đó con mèo uống cạn ly votka, và cánh tay cá»§a Stepan từ từ trượt theo thanh dầm cá»a xuống dưới.
- Và đoà n phụ tá nà y cần phải có chá»—, - Voland nói tiếp, – vì váºy má»™t trong số chúng ta đây là thừa trong căn há»™ nà y. Và theo tôi, ngưá»i thừa đó là anh !
- ChÃnh bá»n chúng, bá»n chúng ! – tay áo kẻ ô dà i ngoẵng be be lên như giá»ng dê đực, dùng đại từ số nhiá»u để nói vá» Stepan. – Nói chung, trong thá»i gian gần đây, bá»n chúng là m nhiá»u chuyện bẩn thỉu chó má lắm. Rượu chè be bét, lợi dụng quyá»n thế địa vị cá»§a mình để quan hệ bất chÃnh vá»›i đà n bà , không là m má»™t cái gì hết, mà thá»±c ra cÅ©ng không thể là m được việc gì, vì rằng không hiểu gì vá» công việc chúng được giao. Chỉ giá»i bịp cấp trên !
- Và chạy nhởn nhơ phà xe nhà nước ! – con mèo cũng chen và o kể tội, miệng vẫn nhai nấm.
Và lúc đó, khi Stepan đã xoà i gục hẳn xuống sà n, cánh tay yếu á»›t trượt theo thanh dầm cá»a, liá»n xảy ra hiện tượng kỳ lạ thứ tư – và cÅ©ng là cuối cùng - trong căn há»™.
Từ trong tấm gương cá»§a chiếc tá»§ đứng bước ra má»™t ngưá»i nhá» thó nhưng cặp vai rá»™ng đến mức phi thưá»ng, đầu đội mÅ© nồi cứng, má»™t chiếc răng nanh thòi ra ở miệng là m cho bá»™ mặt vốn đã xấu xà cà ng kinh tởm. Thêm và o đó, tóc ngưá»i nà y lại đỠnhư lá»a.
- Tôi, - kẻ má»›i xuất hiện tham gia và o câu chuyện, - nói chung, không hiểu là m sao hắn ta lại rÆ¡i và o cái ghế giám đốc ? – Tay tóc đỠnói bằng giá»ng mÅ©i má»—i lúc má»™t khó nghe hÆ¡n. - Hắn là giám đốc cÅ©ng như tôi là đại gÃáo chá»§ ấy.
- Cáºu không giống đại giáo chá»§ đâu, Azazello(1) ạ, - con mèo vừa đặt khoanh xúc xÃch và o chiếc đĩa cá»§a mình, vừa nháºn xét.
- Thì tá»› cÅ©ng nói thế, - tay tóc đỠlè nhè bằng giá»ng mÅ©i, rồi hướng vá» Voland, nói tiếp má»™t cách kÃnh cẩn: - Xin ngà i cho phép tống khứ hắn Ä‘i khá»i Moskva ?
- Gừ ! – con mèo bỗng xù lông dựng ngược, gà o lên một tiếng.
Láºp tức buồng ngá»§ quay cuồng xung quanh Stepan, ông ta Ä‘áºp đầu và o thanh dầm cá»a; và ngất Ä‘i, ông ta còn kịp nghÄ©: “ Ta chết rồi…â€
Nhưng ông ta không chết. Hé mắt nhìn, Stepan thấy mình Ä‘ang ngồi trên má»™t cái gì đó bằng đá. Xung quanh có tiếng ì ầm. Khi mở hẳn mắt ra, ông giám đốc thấy rằng đó là biển Ä‘ang sôi động, tháºm chà những con sóng còn lăn đến ngay dưới chân ông ta , và rằng, nói tóm lại, ông ta Ä‘ang ngồi ngay ngoà i mép Ä‘áºp chắn sóng, dưới chân ông ta mặt biển xanh lấp loáng nắng, còn phÃa sau lưng là má»™t thà nh phố xinh đẹp trải rá»™ng trên những sưá»n núi.
Không biết phải hà nh động như thế nà o trong những trưá»ng hợp tương tá»±, Stepan gượng đứng dáºy trên đôi chân run lẩy bẩy và đi dá»c theo con Ä‘áºp chắn sóng và o bá».
Trên Ä‘áºp, má»™t ngưá»i nà o đó đứng hút thuốc và nhổ nước bá»t xuống biển. Anh ta nhìn Stepan bằng cặp mắt đỠdại và thôi không nhổ nữa. Lúc đó, ông giám đốc nhà hát liá»n trình diá»…n má»™t tiết mục như sau: ông ta quỳ xuống trước mặt ngưá»i hút thuốc lá không quen biết và cất tiếng:
- Tôi xin anh là m ơn nói cho biết, đây là thà nh phố nà o ạ ?
- Vá»› vẩn ! - Ngưá»i hút thuốc lá đáp má»™t cách vô cảm.
- Tôi không say đâu, - Stepan khà n khà n nói. – Tôi ốm, có má»™t chuyện gì đó xảy ra vá»›i tôi, tôi ốm…Tôi Ä‘ang ở đâu thế nà y ? Äây là thà nh phố nà o ?...
- Hừm, đây là Italia…
Stepan khẽ thở hắt ra, ngã nghiêng ngưá»i xuống đất, đầu Ä‘áºp và o tảng đá được nắng sưởi nóng cá»§a con Ä‘áºp chắn sóng.
-----------------------
CHÚ THÃCH
(1) Azazello: tiếng Italia, gốc từ chữ Azazzel của châu Âu, nghĩa là Dê Thần, đồng hà nh của chúa quỷ Satan.
Tà i sản của leminhchau
24-05-2009, 09:20 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 8
CUỘC ÄẤU GIá»®A GIÃO SƯ VÀ NHÀ THÆ
Äúng và o lúc cái ý thức tỉnh táo rá»i bá» Stepan ở Italia, tức là và o khoảng mưá»i má»™t giá» rưỡi trưa, nó - tức cái ý thức tỉnh táo ấy – đã quay lại vá»›i Ivan Nikolaievich Bezdomnưi vừa tỉnh dáºy sau má»™t giấc ngá»§ dà i và sâu. Phải mất má»™t lúc lâu, anh nằm và ngẫm nghÄ© nhá»› lại xem bằng cách nà o anh lại rÆ¡i và o cái gian phòng xa lạ vá»›i những bức tưá»ng trắng toát, chiếc bà n đêm lạ lùng là m bằng má»™t thứ kim loại nà o đó sáng loáng và tấm mà n che cá»a sổ cÅ©ng mà u trắng lung linh ánh mặt trá»i rá»±c rỡ rá»i bên ngoà i.
Ivan lắc đầu, xác định chắc chắn rằng đầu không Ä‘au, và nhá»› ra rằng anh Ä‘ang nằm ở bệnh viện. à nghÄ© đó là m anh nhá»› lại cái chết cá»§a Berlioz, nhưng hôm nay nó không còn gây cho anh sá»± chấn động mạnh như hôm qua nữa. Sau giấc ngá»§ đẫy, Ivan Nikolaievich trở nên bình tÄ©nh và bắt đầu suy ngẫm vá» má»i chuyện má»™t cách rõ rà ng, tỉnh táo hÆ¡n. Nằm má»™t lúc bất động trên chiếc giưá»ng lò xo rất tiện lợi, má»m mại và sạch sẽ, Ivan trông thấy có má»™t nút bấm ở bên cạnh mình. Theo thói quen sá» mó má»i váºt cả những khi không cần thiết, Ivan ấn nút. Anh chá» nghe thấy má»™t tiếng chuông hay thấy má»™t ngưá»i nà o xuất hiện sau cú bấm đó, nhưng lại xảy ra má»™t việc hoà n toà n khác hẳn. PhÃa dưới chân giưá»ng cá»§a Ivan hiện lên má»™t ống trụ xám cháy sáng vá»›i dòng chữ “Uống nướcâ€. Äứng yên má»™t lúc, cái ống hình trụ bắt đầu quay cho đến khi hiện lên dòng chữ “Há»™ lýâ€. Lẽ dÄ© nhiên là cái ống thông minh đó đã là m cho Ivan ngạc nhiên. Rồi dòng chữ “ Há»™ lý†được thay bằng dóng chữ “ Gá»i bác sÄ©â€.
- Hừ… - Ivan thốt lên, không biết phải là m gì tiếp vá»›i cái ống hình trụ nà y. Nhưng liá»n đó, anh tình cá» gặp may, Ivan ấn nút lần thứ hai khi trên ống trụ hiện lên dòng chữ “ Y sÄ©â€; đáp lại nó khẽ run lên, dừng lại, tắt sáng, rồi má»™t ngưá»i đà n bà duyên dáng đẫy đà , mặc áo choà ng trắng sạch tinh bước và o phòng và nói vá»›i Ivan:
- Chà o anh !
Ivan không đáp, vì anh coi câu chà o đó trong hoà n cảnh hiện thá»i là không hợp lúc. Tháºt váºy, Ä‘em giam má»™t con ngưá»i khá»e mạnh và o nhà thương Ä‘iên, rồi lại còn là m ra vẻ như váºy là cần thiết!
Trong lúc đó ngưá»i đà n bà , vẫn giữ vẻ mặt hồn háºu, bằng má»™t động tác bấm nút đã kéo tấm mà n che sang má»™t bên, và ánh nắng ùa và o phòng qua tấm lưới sắt nhẹ Ä‘an thưa chắn suốt từ trần phòng đến táºn sà n nhà . PhÃa sau tấm lưới là ban công, ngoà i ban công là dải bá» cá»§a má»™t con sông chạy uốn khúc, và bên kia bá» sông là cánh rừng thông tươi tốt.
- Má»i anh Ä‘i tắm, - ngưá»i đà n bà nói, và dưới bà n tay chị ta bức tưá»ng ngăn mở dịch ra, phÃa sau đó là phòng tắm và phòng vệ sinh được trang bị tuyệt vá»i.
Mặc dù đã quyết định là sẽ không nói chuyện vá»›i ngưá»i đà n bà , nhưng Ivan không kìm được; khi trông thấy dòng nước chảy xối xả thà nh luồng rá»™ng từ chiếc vòi sáng loáng và o bể tắm, anh nói vá»›i vẻ giá»…u cợt:
- Ghê chưa! Cứ như ở khách sạn “Met’ropol†ấy !
- á»’ không, - ngưá»i đà n bà đáp vá»›i vẻ tá»± hà o, - tốt hÆ¡n nhiá»u ấy chứ. Cả ở nước ngoà i cÅ©ng không nÆ¡i nà o có được má»™t thiết bị như váºy đâu. Các nhà bác há»c và bác sÄ© Ä‘á»u chÃnh thức đến bệnh viện chúng tôi để tham quan đấy. Ở đây ngà y nà o cÅ©ng có khách du lịch nước ngoà i.
Nghe đến từ “khách du lịch nước ngoà iâ€, Ivan láºp tức nhá»› tá»›i cái tay chuyên gia ngà y hôm qua. Äầu óc anh như má» Ä‘i, anh trợn mắt nhìn ngưá»i đà n bà và nói:
- Khách du lịch nước ngoà i…Tại sao tất cả các ngưá»i lại say sưa vá»›i các loại khách du lịch nước ngoà i như váºy nhỉ ! Thế mà trong bá»n há» có đủ loại ngưá»i. Chẳng hạn; hôm qua tôi được là m quen vá»›i má»™t tay du lịch đây. Quý hoá lắm !
Và suýt nÅ©a thì anh bắt đầu kể vá» Ponti Pilat, nhưng kịp kìm lại, vì biết rằng ngưá»i đà n bà nà y không thể nà o hiểu nổi những câu chuyện đó, cÅ©ng như chị ta chẳng thể giúp gì được cho anh.
Tắm xong, Ivan Nikolaievich láºp tức được phát tất cả những gì cần thiết cho má»™t ngưá»i đà n ông sau khi tắm: chiếc áo sÆ¡ mi là phẳng, quần lót, tất chân. Nhưng chừng ấy chưa phải là đã hết, mở cánh cá»a cá»§a má»™t chiếc tá»§ đứng nhá», ngưá»i đà n bà chỉ và o trong và nói:
- Anh muốn mặc gì, áo choà ng hay áo pyjama ?
Bị cưỡng bức phải sống trong má»™t chá»— ở má»›i, Ivan suýt nữa thì vung tay lên kinh ngạc trước thái độ tá»± nhiên cá»§a ngưá»i đà n bà , im lặng chá»c ngón tay và o má»™t chiếc áo pyjama bằng vải bông mà u đỠthẫm.
Sau đó Ivan được dẫn theo dãy hà nh lang vắng và được cách âm tá»›i má»™t căn phòng là m việc có kÃch thước cá»±c kỳ đồ sá»™, Ivan, quyết định sẽ tá» má»™t thái độ hà i hước, giá»…u cợt đối vá»›i tất cả má»i thứ trong ngôi nhà được trang bị tối tân nà y, liá»n thầm gá»i cái căn phòng là m việc anh vừa bước và o là “xà nghiệp-bếpâ€,
Mà cÅ©ng có cÆ¡ sở. Ở đây anh thấy những chiếc tá»§ lá»›n, tá»§ bé lắp kÃnh vá»›i vô số các dụng cụ mạ ká»n sáng loáng, những ghế bà nh có cấu trúc phức tạp khác thưá»ng, những ngá»n đèn phình ra ở khoảng giữa vá»›i nắp chụp sáng loáng, rất nhiá»u những chai lá», rồi còn những đèn khÃ, dây Ä‘iện, những máy móc gì đấy hoà n toà n không ai hiểu được.
Trong phòng là m việc, đón Ivan có ba ngưá»i, hai đà n bà và má»™t đà n ông, cả ba Ä‘á»u mặc áo choà ng trắng. Việc đầu tiên, há» dẫn Ivan đến bên chiếc bà n nhá» trong góc, rõ rà ng là vá»›i ý định há»i Ivan những Ä‘iá»u gì đó. Ivan thầm cân nhắc hoà n cảnh cá»§a mình. Trước mắt anh có ba phương án. Äặc biệt quyến rÅ© là phương án thứ nhất: nhảy xổ và o mấy ngá»n đèn và các thứ rối rắm khó chịu kia mà đáºp phá cho tan tà nh má»™t mẻ và bằng cách đó thể hiện sá»± phản đối cá»§a mình vá» việc bị bắt giữ lại ở đây. Nhưng Ivan ngà y hôm nay đã khác nhiá»u so vá»›i Ivan ngà y hôm qua, và anh thấy phương án thứ nhất là không ổn: hay hóm gì lại để há» cà ng thêm tin chắc rằng anh là má»™t thằng Ä‘iên phá phách. Vì váºy Ivan loại bá» phương án thứ nhất. Còn phương án thứ hai là : láºp tức kể ngay cái câu chuyện vá» tay chuyên gia và vá» Ponti Pilat. Nhưng kinh nghiệm cá»§a ngà y hôm qua cho thấy rằng má»i ngưá»i không tin câu chuyện đó hoặc hiểu má»™t cách rất sai lệch. Vì váºy Ivan cÅ©ng bá» nốt phương án nà y và quyết định sá» dụng phương án thứ ba: giữ má»™t sá»± im lặng kiêu hãnh.
Nhưng anh không thá»±c hiện được Ä‘iá»u đó má»™t cách hoà n toà n; muốn hay không muốn, anh vẫn phải trả lá»i má»™t loạt câu há»i, dù cho đó là những câu trả lá»i cụt lá»§n và cau có.
Ngưá»i ta há»i Ivan toà n bá»™ những gì liên quan đến cuá»™c sống quá khứ cá»§a anh, cho đến chuyện anh đã bị bệnh sốt phát ban như thế nà o mưá»i lăm năm trước. Sau khi viết đầy má»™t trang vá» Ivan, há» láºt sang trang sau và ngưá»i đà n bà mặc áo choà ng trắng chuyển sang há»i Ivan vá» há» hà ng cá»§a anh. Bắt đầu cuá»™c cáºt vấn trà ng giang đại hải: ai chết, chết bao giá», vì sao mà chết, có uống rượu không, và cứ thế. Cuối cùng, há» yêu cầu anh kể lại sá»± kiện xảy ra hôm qua ở hồ Pat’riarsi, nhưng không tháºt căn vặn lắm và cÅ©ng không tá» vẻ ngạc nhiên khi nghe câu chuyện vá» Ponti Pilat.
Äến đây ngưá»i đà n bà nhưá»ng Ivan cho ngưá»i đà n ông và anh ta bắt đầu vá»›i Ivan hoà n toà n khác, không há»i han Ä‘iá»u gì, chỉ im lặng Ä‘o thân nhiệt cá»§a anh, chiếu đèn nhìn kỹ và o mắt anh. Tiếp đó, má»™t ngưá»i đà n bà khác đến giúp ngưá»i đà n ông, hai ngưá»i dùng má»™t cái gì đó châm và o lưng Ivan nhưng không Ä‘au lắm, lấy cán búa vẽ những ký hiệu gì đó lên da ngá»±c anh, gõ búa và o hai đầu gối là m chân Ivan giáºt nảy lên, châm ngón tay lấy máu, châm và o hai khuá»·u tay, Ä‘eo lên tay anh những chiếc vòng nà o đó bằng cao su…
Ivan chỉ cay đắng cưá»i thầm và nghÄ© rằng tất cả những chuyện nà y tháºt ngu ngốc và kỳ quái. Quả là lạ lùng! Äịnh báo trước cho tất cả má»i ngưá»i vá» mối nguy hiểm do tay chuyên gia lạ mặt ná» gây ra, tìm cách bắt hắn ta, mà rốt cuá»™c lại rÆ¡i và o má»™t căn phòng là m việc bà ẩn nà o đó để kể đủ thứ vá»› vẩn vỠông chú Phedor say sưa chè chén ở Vologda. Ngu xuẩn không thể chịu được !
Cuối cùng thì Ivan được buông tha. Ngưá»i ta đưa anh vá» phòng mình, mang đến cho anh má»™t cốc cà phê, hai quả trứng lacoóc và má»™t mẩu bánh mì trắng phết bÆ¡
Ä‚n uống xong những thứ đó, Ivan quyết định chá» cái con ngưá»i chá»§ yếu nhất trong bệnh viện nà y và sẽ đòi há»i ở ông ta cả sá»± công bằng lẫn thái độ quan tâm chú ý tá»›i mình.
Ivan đã gặp được ông ta rất nhanh chóng ngay sau bữa ăn sáng cá»§a anh. Cá»a và o phòng Ivan bất ngá» mở, và vô số ngưá»i mặc áo choà ng trắng bước và o. Äi trước là má»™t ngưá»i chừng bốn mươi lăm tuổi, râu ria cạo cá»±c kỳ cẩn tháºn như ở má»™t diá»…n viên, vá»›i cặp mắt dá»… chịu nhưng hết sức sắc sảo, cá» chỉ rất lịch sá»±. Thái độ cá»§a Ä‘oà n tùy tùng đối vá»›i ông ta là vô cùng quan tâm và kÃnh trá»ng, cuá»™c viếng thăm cá»§a ông ta và o phòng Ivan vì váºy có vẻ rất trang trá»ng. “ Hệt như Ponti Pilat ấy!†Ivan bất giác nghÄ© thầm.
Äúng, không phải nghi ngá» gì nữa, đây chÃnh là con ngưá»i chá»§ chốt ở bệnh viện nà y. Ông ta ngồi xuống má»™t chiếc ghế đẩu, còn tất cả những ngưá»i khác vẫn tiếp tục đứng.
- Tôi là bác sÄ© St’ravinski, - ngưá»i vừa ngồi xuống tá»± giá»›i thiệu vá»›i Ivan và nhìn anh thân máºt.
- Anh Alekxandr Nikolaievich, đây ạ, - má»™t ngưá»i nà o đó mang bá»™ râu gá»n ghẽ nói khẽ và đưa cho ông bác sÄ© chá»§ chốt tá» bệnh án cá»§a Ivan viết dầy đặc chữ.
“ Há» láºp nên cả má»™t táºp hồ sÆ¡!†– Ivan nghÄ© thầm. Viên bác sÄ© chá»§ chốt bằng con mắt thà nh thục lướt qua tá» bệnh án, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm: “ À-hà , à -hà …†và trao đổi vá»›i những ngưá»i xung quanh và i câu bằng má»™t thứ tiếng lạ.
“ Ông ta nói bằng tiếng La Tinh hệt như Pilat…†– Ivan rầu rÄ© nghÄ©. Và lúc ấy có má»™t từ là m anh giáºt bắn ngưá»i, đó là “sidophrêniaâ€, than ôi, từ đó ngà y hôm qua đã được tay nước ngoà i đáng nguyển rá»§a kia nói ra ở công viên hồ Pat’riarsi, còn hôm nay giáo sư St’raviski nhắc lại ở đây.
“ Hắn ta đã biết trước cả Ä‘iá»u nà y !†- Ivan lo lắng nghÄ©.
Viên bác sÄ© chá»§ chốt nà y hình như tá»± đặt ra cho mình nguyên tắc là đồng ý vá»›i tất cả và vui mừng vá»›i tất cả những gì mà má»i ngưá»i xung quanh nói ra vá»›i ông, và ông thể hiện Ä‘iá»u đó bằng mấy chữ “tốt lắm, tốt lắm…â€
- Tốt lắm ! – St’raviski nói, trả lại cho má»™t ngưá»i nà o đó tá» giấy vừa Ä‘á»c xong, rồi quay sang phÃa Ivan: - Anh là nhà thÆ¡ à ?
- Vâng, nhà thÆ¡, - Ivan cau có đáp, và lần đầu tiên bất ngá» cảm thấy má»™t sá»± kinh tởm không giải thÃch được đối vá»›i thÆ¡ ca, và những câu thÆ¡ cá»§a chÃnh anh chợt hiện lên trong óc cÅ©ng gợi nên ở anh má»™t sá»± khó chịu.
Nhăn mặt, đến lượt Ivan cÅ©ng há»i St’ravinski:
- Anh là giáo sư ?
Äáp lại, St’ravinski khẽ lịch thiệp nghiêng đầu.
- Thế anh là bác sÄ© phụ trách chÃnh ở đây phải không ? – Ivan tiếp tục.
St’ravinski lại khẽ nghiêng đầu.
- Tôi cần nói chuyện với anh, - Ivan Nikolaievich nói đầy hà m ý.
- ChÃnh vì thế mà tôi đến đây, - St’ravinski đáp.
- Sá»± thể là , - Ivan bắt đầu câu chuyện, trong lòng thầm cảm thấy thá»i khắc cá»§a mình đã đến, - ngưá»i ta cứ gán riết cho tôi là thằng Ä‘iên, không má»™t ai chịu nghe tôi cả !...
- á»’ không, chúng tôi nghe anh rất chăm chú đấy, - St’ravinski nói nghiêm trang và khÃch lệ, - và chúng tôi không bao giá» cho phép ai coi anh là ngưá»i Ä‘iên cả.
- Thế thì các anh hãy nghe đây, chiá»u hôm qua ở công viên hồ Pat’riarsi, tôi đã gặp má»™t nhân váºt bà ẩn, ngưá»i nước ngoà i cÅ©ng không hẳn là ngưá»i nước ngoà i, hắn ta biết trước vá» cái chết cá»§a Berlioz và chÃnh mắt mình đã trông thấy Ponti Pilat.
Cả đoà n tùy tùng đứng bất động im lặng nghe nhà thơ nói.
- Pilat? Có phải cái ông Pilat sống dưới thá»i Giesu Christ không ? – St’raviski nheo nheo mắt nhìn Ivan há»i.
- Äúng ông ta.
- Thế đấy, - St’ravinski nói – còn ông Berlioz thì đã chết dưới bánh tà u điện ?
- CÅ©ng chÃnh chiá»u qua anh ấy bị tà u Ä‘iện nghiến chết ở công viên hồ Pat’riarsi ngay trước mặt tôi, và chÃnh cái tay bà ẩn kia…
- Ngưá»i quen cá»§a Ponti Pilat ấy à ? – St’ravinski há»i, ông ta tá» ra là ngưá»i rất chóng hiểu.
- Äúng hắn ta, - Ivan khẳng định, mắt nhìn St’ravinski dò xét. – chÃnh hắn đã nói trước, rằng Annuska sẽ là m đỗ dầu hướng dương…Và Berlioz đã trượt chân ngã chÃnh ở chá»— ấy ! Thế nà o, anh có thÃch Ä‘iá»u đó không ? – Ivan há»i bằng giá»ng đầy hà m ý và hy vá»ng rằng những từ đó sẽ tạo ra má»™t hiệu quả lá»›n.
Nhưng không có má»™t hiệu quả nà o cả, St’ravinski há»i tiếp má»™t cách hết sức đơn giản:
- Thế Annuska là ai ?
Câu há»i đó Ãt nhiá»u là m cho Ivan bị hẫng, cÆ¡ mặt cá»§a anh khẽ giáºt nhẹ.
- Annuska ở đây hoà n toà n không có gì là quan trá»ng cả, - anh cáu kỉnh nói, - có ma quá»· má»›i biết được ả ta là ai. Chỉ là má»™t con mụ đần độn nà o đó ở phố Sadovaia. Mà cái quan trá»ng là hắn ta biết trước, anh hiểu không, hắn ta biết trước vá» dầu hướng dương ! Anh có hiểu tôi không đấy ?
- Tôi rất hiểu, - St’ravinski nghiêm trang đáp, và chạm tay và o đầu gối nhà thơ, nói tiếp: - anh đừng xúc động, kể tiếp đi.
- Tôi kể tiếp đây, - Ivan nói, cố bắt đúng giá»ng Ä‘iệu cá»§a St’ravinski vì đã biết qua kinh nghiệm cay đắng rằng chỉ có sá»± bình tÄ©nh má»›i giúp anh được, - thế nà y, cái tay khá»§ng khiếp ấy, mà hắn nói láo rằng hắn là giáo sư chuyên gia, có má»™t sức mạnh khác thưá»ng nà o đó…Chẳng hạn, tôi Ä‘uổi theo hắn mà không thể nà o Ä‘uổi kịp được. Rồi cùng vá»›i hắn còn má»™t cặp nữa, cÅ©ng tháºt là kỳ quái: má»™t ngưá»i dà i ngoẵng Ä‘eo kÃnh vỡ mắt, rồi lại thêm con mèo to không tưởng tượng được biết tá»± mình Ä‘i xe Ä‘iện. Cá»™ng và o đó, - không bị ai ngắt lá»i, Ivan nói má»—i lúc má»™t sôi ná»—i và đầy thuyết phục hÆ¡n, - hắn ta đã từng Ä‘Ãch thân đứng trên ban công cá»§a Ponti Pilat, Ä‘iá»u nà y không có gì phải nghi ngá» nữa. Như thế có nghÄ©a là gì ? Phải láºp tức truy bắt ngay hắn ta, nếu không, hắn sẽ gây ra những tai há»a khá»§ng khiếp.
- Thế nghÄ©a là anh đòi há»i phải bắt hắn ta ? Tôi hiểu anh như thế có đúng không ? – St’ravinski há»i.
“ Ông ta thông minh lắm, - Ivan nghÄ©, - cần phải công nháºn rằng trong số bá»n trà thức cÅ©ng có những tay cá»±c kỳ thông minh. Không thể phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó được !†– và anh ta đáp:
- Tuyệt đối đúng! Mà là m sao lại không đòi há»i kia chứ, anh thá» nghÄ© xem ! Thế mà ngưá»i ta lại cưỡng bức tôi và o đây, chá»c đèn và o mắt, xua và o buồng tắm, cáºt vấn vá» cái ông chú Phedor nà o đó !...Mà ông ta đã chết từ Ä‘á»i tám hoánh nà o còn đâu ! Tôi yêu cầu phải thả tôi ra ngay láºp tức !
- Thôi được, tốt lắm, tốt lắm ! – St’ravinski đáp. - Thế là đã rõ tất cả. Quả tháºt giữ má»™t con ngưá»i khá»e mạnh lại ở trong bệnh viện thì há»i được Ãch gì ? ÄÆ°á»£c rồi…Tôi sẽ láºp tức để cho anh xuất viện, nếu như anh nói vá»›i tôi rằng anh là ngưá»i hoà n toà n tÄ©nh táo. Không cần phải chứng minh gì cả, mà chỉ nói thôi. Váºy nhé, anh là ngưá»i tÄ©nh táo chứ ?
Trong phòng bắt đầu má»™t sá»± im lặng tuyệt đối, và ngưá»i đà n bà đẫy đà sáng nay săn sóc Ivan đứng nhìn giáo sư vá»›i má»™t vẻ sùng kÃnh, còn Ivan lại nghÄ© thêm má»™t lần nữa: “ Ông ta quả là thông minhâ€.
Câu há»i cá»§a giáo sư là m anh hết sức hà i lòng, nhưng trước khi trả lá»i, anh suy nghÄ© rất lung, trán nhăn lại, và cuối cùng quả quyết đáp:
- Tôi hoà n toà n tĩnh táo.
- Thế thì tốt lắm, - St’ravinski thốt ra nhẹ nhà ng, - và thế thì chúng ta hãy suy luáºn má»™t cách lôgich nhé. Cứ lấy ngà y hôm qua cá»§a anh mà xét, - nói đến đây ông ta quay ra phÃa sau, và có ngưá»i láºp tức đưa cho ông tá» bệnh án cá»§a Ivan. – Trong khi Ä‘i tìm bắt cái kẻ lạ mặt tá»± xưng vá»›i anh là ngưá»i quen cá»§a Ponti Pilat, hôm qua anh đã là m những việc sau… – Nói đến đây, St’ravinski bắt đầu lần lượt gáºp những ngón tay dà i cá»§a mình lại, hết nhìn và o tá» giấy lại nhìn Ivan. – Anh đã treo lên ngá»±c má»™t bức ảnh thánh. Äúng không ?
- Äúng, - Ivan cau có công nháºn.
- Nhảy qua rà o là m xước mặt. Äúng không ? Äến tiệm ăn vá»›i cây nến cháy trong tay, chỉ mặc áo quần lót, và đánh má»™t ngưá»i nà o đó ở trong phòng ăn. Ngưá»i ta trói anh và chở đến đây. Sau khi đến đây, anh đã gá»i Ä‘iện cho công an và yêu cầu gá»i súng máy tá»›i. Sau đó anh định nhảy qua cá»a sổ. Äúng thế không ? Váºy thá» há»i: Bằng cách đó liệu có thể bắt được ai hay không ? Nếu anh là ngưá»i tỉnh táo, thì tá»± anh cÅ©ng sẽ trả lá»i: hoà n toà n không. Anh muốn Ä‘i khá»i đây chứ gì ? Xin má»i. Nhưng cho phép tôi được há»i anh: từ đây ra anh định Ä‘i đâu ?
- Tất nhiên, tôi sẽ đến đồn công an, - Ivan trả lá»i không còn tháºt quả quyết lắm và hÆ¡i bối rối dưới cái nhìn cá»§a viên giáo sư.
- Thẳng ngay từ đây ?
- Äúng thế.
- Anh không ghé qua nhà mình à ? – St’ravinski há»i nhanh.
- Không còn lúc nà o để ghé nữa ! Trong khi tôi loay hoay ở nhà , hắn sẽ lủi mất !
- Thế. Nhưng đầu tiên anh sẽ nói gì với công an?
- Kể vá» Ponti Pilat, - Ivan Nikolaievich đáp, và mắt anh như có má»™t là n sương má»ng kéo che phá»§.
- Thế, tốt lắm ! – St’ravinski đã bị chinh phục thốt lên, rồi ông quay sang phÃa ngưá»i có bá»™ râu lịch sá»± ra lệnh: - Phedor Vasilievich, anh hãy là m thá»§ tục xuất viện cho công dân Bezdomnưi và o thà nh phố. Nhưng phòng nà y cứ để nguyên, chăn giưá»ng có thể không thay. Sau hai giá» nữa, công dân Bezdomnưi sẽ lại vỠđây. Còn bây giá», - ông quay sang nói vá»›i nhà thÆ¡, - tôi sẽ không chúc anh thà nh công đâu, bởi vì tôi không tin và o sá»± thà nh công đó má»™t mảy mai nà o. Tạm biệt ! – và ông đứng dáºy, cả Ä‘oà n tùy tùng cÅ©ng rục rịch chuẩn bị Ä‘i.
- Trên cÆ¡ sở nà o mà tôi sẽ lại đến đây ? – Ivan lo lắng há»i.
St’ravinski dưá»ng như chá» sẳn câu há»i đó, láºp tức lại ngồi xuống và nói:
- Trên cÆ¡ sở là anh chỉ vừa đến đồn công an vá»›i bá»™ quần áo lót nà y và nói rằng anh đã gặp gỡ vá»›i ngưá»i chÃnh mắt mình nhìn thấy Ponti Pilat, thì ngay láºp tức ngưá»i ta sẽ lại đưa anh tá»›i đây, và anh sẽ ở lại trong căn phòng nà y.
- Ão quần lót thì có quan hệ gì ở đây ? – Ivan ngÆ¡ ngác nhìn quanh há»i.
- Nguyên nhân chÃnh là Ponti Pilat. Nhưng cả bá»™ quần áo lót nữa. Bởi vì chúng tôi sẽ thu áo quần bệnh viện và trả lại cho anh áo quần cá»§a anh. Anh được chở đến đây trong bá»™ quần áo lót, mà anh thì hoà n toà n không há» có ý định ghé vá» nhà , mặc dù tôi đã gợi ý vá»›i anh vá» Ä‘iá»u đó. Rồi tiếp theo đấy là Ponti Pilat…và thế là xong việc !
Có má»™t Ä‘iá»u gì đó kỳ lạ xảy ra vá»›i Ivan Nikolaievich. Toà n bá»™ nghị lá»±c cá»§a anh như bị tan biến, và anh cảm thấy mình tháºt yếu Ä‘uối, cần phải tìm má»™t lá»i khuyên.
- Thế tôi phải là m gì ? – Ivan há»i, lần nà y vá»›i giá»ng rụt rè.
- Tốt lắm ! – St’ravinski reo lên. - Äấy là câu há»i hợp lý nhất. Bây giá» tôi sẽ nói cho anh rõ thá»±c chất chuyện gì đã xảy ra vá»›i anh. Hôm qua có má»™t ngưá»i nà o đó là m anh hoảng hốt và rối trà bằng câu chuyện vá» Ponti Pilat và đủ thứ quái quá»· khác. Thế rồi anh, lo lắng và nóng nảy, Ä‘i khắp thà nh phố kể vá» Ponti Pilat. Như váºy, ngưá»i ta coi anh là điên cÅ©ng là điá»u tất nhiên thôi. Bây giá» anh chỉ còn má»™t cách - phải yên tÄ©nh hoà n toà n, yên tÄ©nh tuyệt đối. Và anh nhất thiết phải ở lại đây.
- Nhưng cần phải bắt giữ hắn ta ! – Ivan thốt lên với vẻ cầu khẩn.
- ÄÆ°á»£c rồi, nhưng việc gì anh phải Ä‘Ãch thân chạy Ä‘i bắt? Anh hãy viết ra giấy tất cả những Ä‘iá»u nghi ngá» và buá»™c tá»™i cá»§a anh đối vá»›i cái ngưá»i kia. Không có gì đơn giản hÆ¡n là gá»i lá đơn cá»§a anh đến nÆ¡i cần thiết, và nếu quả hắn ta là má»™t tá»™i phạm đúng như anh nói, thì Ä‘iá»u đó sẽ được là m sáng tá» rất nhanh chóng. Nhưng chỉ vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện: Äừng là m đầu óc quá căng thẳng và cố bá»›t nghÄ© vá» Ponti Pilat. Thiếu gì chuyện có thể kể được ! Không phải tất cả Ä‘á»u đáng tin…
- Tôi hiểu rồi ! – Ivan quả quyết tuyên bố. - Äá» nghị cho tôi giấy bút.
- Phát má»™t tá» giấy và má»™t mẩu bút chì ngắn, - St’ravinski ra lệnh cho ngưá»i đà n bà đẫy đà , rồi quay sang nói vá»›i Ivan: - Nhưng tôi khuyên chưa nên viết ngay hôm nay.
- Không, không, phải hôm nay, nhất định phải ngay hôm nay ! – Ivan lo lắng kêu lên.
- Thôi được. Nhưng đừng là m đầu óc quá căng thẳng. Hôm nay không viết được thì ngà y mai.
- Hắn trốn mất !
- á»’, không đâu, - St’ravinski tá»± tin nói, - hắn không trốn mất được đâu, tôi xin bảo đảm vá»›i anh như váºy. Và anh hãy tin rằng ở đây má»i ngưá»i sẽ giúp đỡ anh trong má»i chuyện, còn không thì anh chẳng là m được việc gì cả đâu. Anh có nghe tôi nói không ? – St’ravinski bá»—ng nhiên há»i đầy ý nghÄ©a và nắm lấy tay Ivan Nikolaievich, rồi nhìn rất lâu thẳng sâu và o đôi mắt cá»§a anh, nhắc lại: Ở đây má»i ngưá»i sẽ giúp đỡ anh…Anh có nghe tôi nói không?...Ở đây má»i ngưá»i sẽ giúp đỡ anh…Ở đây má»i ngưá»i sẽ giúp đỡ anh…Anh sẽ được dá»… chịu. Ở đây yên tÄ©nh, thoải mái…Ở đây má»i ngưá»i sẽ giúp đỡ anh…
Ivan bất chợt ngáp dà i, vẻ mặt anh đã dịu đi.
- Vâng, vâng, – anh thì thầm nói.
- Thế là tốt lắm! – St’ravinski kết thúc câu chuyện bằng má»™t câu quen thuá»™c và đứng dáºy. - Tạm biệt anh ! – ông bắt tay Ivan, và khi đã Ä‘i ra khá»i phòng, ông quay lại vá»›i ngưá»i có bá»™ râu lịch sá»± nói: - Và cÅ©ng cứ thá» dưỡng khà xem…và cả trị liệu ngâm tắm nữa…
Mấy giây sau, trước mặt Ivan chẳng còn cả St’ravinski lẫn Ä‘oà n tùy tùng. PhÃa ngoà i tấm lưới chắn cá»a sổ, trong là n ánh nắng giữa trưa, cánh rừng thông mùa xuân tươi sáng đứng khoe vẻ đẹp trên bá» bên kia, còn gần hÆ¡n là con sông lấp loáng ánh nắng mặt trá»i.
Tà i sản của leminhchau
24-05-2009, 08:49 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 9
NHỮNG TRÒ ẢO THUẬT CỦA KOROVIEV
Nikanor Ivanovich Bosoi, chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a cá»§a ngôi nhà số 302-bis trên đưá»ng Sadovaia thuá»™c thà nh phố Moskva, nÆ¡i ở trước đây cá»§a ông Berlioz giỠđã trở thà nh quá cố, bắt đầu từ đêm hôm thứ tư sang ngà y thứ năm ở và o má»™t tâm trạng vô cùng khá»§ng khiếp.
Và o nữa đêm, như chúng ta đã biết, má»™t tiểu ban, trong đó có Giedưbin tham gia, đã má»i Nikanor Ivanovich đến, thông báo cho ông ta biết vá» cái chết cá»§a Berlioz và cùng vá»›i ông ta Ä‘i đến căn há»™ số 50.
Ở đấy, há» bắt tay và o niêm phong bản thảo và các đồ đạc cá»§a ngưá»i vừa chết. Trong thá»i gian đó, không thấy có mặt ở nhà cả chị là m công Grunha lẫn ông Stepan Bogdanovich nhẹ dạ. Tiểu ban tuyên bố vá»›i Nikanor Ivanovich rằng há» sẽ mang các bản thảo cá»§a nhà văn quá cố Ä‘i để xem xét, còn diện tÃch nhà ở cá»§a ngưá»i đã chết, tức là ba căn phòng (trước đây là phòng là m việc, phòng khách, phòng ăn cá»§a bà chá»§ hiệu kim hoà n) sẽ được chuyển giao cho Há»™i đồng nhà cá»a, còn đồ đạc cá»§a ngưá»i quá cố sẽ bà n giao bảo quản tại căn há»™ nói trên cho đến khi tìm được ngưá»i thừa kế.
Tin vá» cái chết cá»§a Berlioz được loan Ä‘i khắp ngôi nhà vá»›i má»™t tốc độ siêu thưá»ng, và tá» bảy giá» sáng thứ Năm ngưá»i ta bắt đầu gá»i Ä‘iện cho Bosai, còn sau đó là đổ xô đến vá»›i những lá đơn đòi được phân đến ở trên diện tÃch cá»§a ngưá»i chết. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, Nikanor Ivanovich đã phải nháºn ba mươi hai lá đơn như váºy.
Trong những lá đơn đó có đủ giá»ng: cầu khẩn, Ä‘e dá»a, vu khống, tố giác, hứa hẹn sẽ bá» tiá»n riêng ra sá»a chữa, trình bà y sá»± cháºt chá»™i không chịu nổi và hoà n cảnh không thể sống chung vá»›i má»™t lÅ© kẻ cướp. Có cả má»™t tác phẩm đạt đến mức chấn động vá» mặt nghệ thuáºt mô tả vụ ăn cắp món mằn thắn bá» trá»±c tiếp và o túi áo vét ở căn há»™ số 31, hai lá»i cảnh cáo sẽ tá»± tá» và má»™t lá»i thú nháºn chá»a hoang.
Ngưá»i ta gá»i Nikanor Ivanovich ra phòng ngoà i, thân máºt nắm lấy tay áo, thì thầm những Ä‘iá»u gì đó, nháy mắt, hứa hẹn sẽ không quên Æ¡n, vân vân..
Tình trạng khốn khổ đó kéo dà i cho đến táºn má»™t giở chiá»u, khi Nikanor Ivanovich buá»™c phải bá» nhà chạy đến văn phòng ban quản lý ở cạnh cổng; nhưng khi thấy ở đấy cÅ©ng Ä‘ang có những ngưá»i rình đợi mình, thì ông ta lại chạy trốn tiếp. Sau khi tìm cách thoát khá»i những ngưá»i Ä‘ang Ä‘uổi theo ông ta sát gót qua khu sân trải nhá»±a đưá»ng, Nikanor Ivanovich lẩn và o cổng cầu thang số sáu, leo lên tầng năm, nÆ¡i có căn há»™ ma quái số 50.
Dừng lại nghỉ lấy hÆ¡i má»™t lát ở đầu cầu thang, ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a Nikanor Ivanovich to béo bắt đầu ấn chuông, nhưng không ai ra mở cá»a cả. Ông gá»i lần nữa, thêm lần thứ ba, rồi bắt đầu cà u nhà u và lẩm bẩm chá»i rá»§a. Nhưng cá»a vẫn đóng chặt. Nikanor Ivanovich mất hết kiên nhẫn, rút từ túi quần ra chùm chìa khóa thứ hai cá»§a phòng quản lý nhà cá»a, bằng bà n tay đầy quyá»n lá»±c mở cá»a ra và bước và o.
- Ê, ngưá»i trông nhà đâu ! - đứng ở phòng ngoà i tối mò mò, Nikanor Ivanovich há»i to. – Grunha ở đây phải không ? Grunha đâu rồi ?
Không ai đáp lại.
Lúc đó Nikanor Ivanovich liá»n gỡ dấu niêm phong ở cá»a, rút chiếc thước gấp từ cặp ra và bước và o phòng là m việc.
Bước và o thì ông ta có bước và o tháºt, nhưng rồi láºp tức đứng sững kinh ngạc lại ở nÆ¡i cá»a, tháºm chà còn giáºt bắn cả ngưá»i lên.
Ngồi sau bà n cá»§a Berlioz quá cố là má»™t ngưá»i đà n ông lạ mặt gà y gò và dà i ngoẵng mặc áo vét kẻ ô, đội mÅ© Ä‘ua ngá»±a, Ä‘eo kÃnh…tóm lại, chÃnh thị anh ta !
- Anh là ai ? – Nikanor Ivanovich hoảng hốt há»i.
- Chà ! Nikanor Ivanovich ! - ngưá»i đà n ông lạ lùng hét lên bằng giá»ng têno lanh lảnh và nhảy chồm dáºy đón chà o chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a bằng má»™t cái bắt tay cưỡng bức bất ngá». Cái bắt tay đó không là m cho Nikanor Ivanovich vui mừng chút nà o.
- Tôi xin lỗi, - ông chủ tịch cất tiếng đầy ngỠvực, - anh là ai? Anh là nhà chức trách à ?
- Ôi, Nikanor Ivanovich ! - ngưá»i lạ mặt thốt lên thân máºt. - Thế nà o là chức trách vá»›i không chức trách? Äiá»u đó phụ thuá»™c và o việc ta nhìn sá»± váºt dưới góc độ nà o. Nikanor Ivanovich ạ. Hôm nay tôi không phải nhà chức trách, nhưng coi đấy, ngà y mai lại là chức trách rồi ! Mà cÅ©ng có thể là ngược lại, anh Nikanor Ivanovich ạ, rất có thể nữa ấy chứ !
Những lá»i bà n luáºn đó không là m cho chá»§ tịch Há»™i đồng quản trị nhà cá»a thá»a mãn chút nà o. Vốn bản chất là má»™t ngưá»i Ä‘a nghi, ông ta kết luáºn rằng tay đà n ông Ä‘ang ba hoa trước mặt mình không phải nhà chức trách nà o cả, mà có lẽ chỉ là má»™t kẻ ăn không ngồi rồi vô tÃch sá»±.
- Nhưng anh là ai má»›i được chứ ? Há» tên cá»§a anh là gì ?- Chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a há»i má»—i lúc má»™t nghiêm khắc hÆ¡n, và tháºm chà ông ta còn tiến đến sát bên ngưá»i lạ.
- Há» cá»§a tôi là , - hoà n toà n không bối rối trước sá»± nghiêm khắc cá»§a Nikanor Ivanovich, ngưá»i đà n ông đáp, - cứ cho là Koroviev chẳng hạn. Mà anh có ưng là m má»™t tà tá»u không, hả Nikanor Ivanovich? Xin cứ tá»± nhiên ! Thế nà o?
- Tôi xin lá»—i, - Nikanor Ivanovich đã bắt đầu nổi cáu, nói, - tá»u vá»›i tiếc gì ở đây hả ! Ngồi trong phòng ngưá»i má»›i chết là không được phép! Anh là m gì ở đây ?
- Mà anh ngồi xuống Ä‘i, Nikanor Ivanovich ! – Không há» bối rối chút nà o, ngưá»i đà n ông hét to và bắt đầu múa may đẩy chiếc ghế bà nh đến má»i chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a ngồi xuống.
Nổi khùng lên tháºt sá»±, Nikanor Ivanovich gạt chiếc ghế ra và quát:
- Anh là ai, hả?
- Tôi, xin được trình bà y vá»›i anh, là phiên dịch cá»§a má»™t ngà i nước ngoà i đặt công thá»± trong căn há»™ nà y, - ngưá»i tá»± xưng là Koroviev tá»± giá»›i thiệu và đáºp gót chiếc già y mà u hung không lau chùi.
Nikanor Ivanovich há hốc miệng. Việc có mặt má»™t ngưá»i nước ngoà i nà o đó ở trong căn nhà nà y, mà lại kèm thêm cả phiên dịch, đối vá»›i ông ta là má»™t Ä‘iá»u hoà n toà n bất ngá», và ông ta đòi phải giải thÃch rõ.
Tay phiên dịch sẵn sà ng giải thÃch ngay. Nhà nghệ sÄ© nước ngoà i, ngà i Voland, được giám đốc nhà hát Tạp Kỹ, Stepan Bogdanovich Likhodeev, lịch thiệp má»i đến ở trong căn há»™ cá»§a ông ta trong thá»i gian biểu diá»…n chừng má»™t tuần ở Moskva. Vá» Ä‘iá»u đó, Stepan Bogdanovich ngay từ hôm qua đã viết cho Nikanor Ivanovich, xin phép ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a đăng ký cho ngà i khách nước ngoà i tạm trú tại nhà ông giám đốc trong khi bản thân Likhodeev báºn Ä‘i Italia.
- Anh ta chẳng hỠviết gì cho tôi cả, - Nikanor Ivanovich kinh ngạc nói.
- Thì anh thá» tìm trong cặp cá»§a mình xem, Nikanor Ivanovich ạ, - Koroviev ngá»t ngà o khuyên.
Nikanor Ivanovich nhún vai, mở cặp, và thấy ngay trong đó lá thư của Likhodeev.
- Là m sao mà tôi có thể quên được nó nhỉ ? – ngơ ngác nhìn chiếc phong bì đã mở, Nikanor Ivanovich lẩm bẩm.
- Chuyện cÅ©ng thưá»ng thôi, cÅ©ng thưá»ng gặp thôi, anh Nikanor Ivanovich ạ ! – Koroviev liến láu, - tÃnh đãng trÃ, lÆ¡ đễnh, rồi quá mệt má»i, rồi huyết áp cao, anh bạn Nikanor Ivanovich quý mến ạ ! ChÃnh tôi cÅ©ng đãng trà kinh khá»§ng. Ngồi xuống ta là m má»™t chén rồi tôi sẽ kể cho anh nghe đôi Ä‘iá»u trong tiểu sá» cá»§a tôi, anh sẽ tha hồ mà cưá»i !
- Thế Likhodeev đi Italia bao giỠ?
- Anh ấy Ä‘i rồi, Ä‘i rồi ! – tay phiên dịch hét to, - anh ấy, anh biết không, Ä‘ang lăn! Có quá»· má»›i biết hiện giá» anh ấy Ä‘ang ở đâu ! – nói đến đây ngưá»i tá»± xưng là phiên dịch vung vẩy hai tay như những chiếc cánh cối xay gió.
Nikanor Ivanovich tuyên bố rằng ông ta cần phải gặp Ä‘Ãch thân vị khách nước ngoà i, nhưng yêu cầu đó bị tay phiên dịch từ chối: tuyệt đối không thể được. Ngà i nghệ sÄ© Ä‘ang báºn. Báºn huấn luyện mèo.
- Nếu như anh ưng, tôi có thể chỉ mèo cho anh xem, - Koroviev nói.
Äến lượt mình, Nikanor Ivanovich cÅ©ng từ chối Ä‘iá»u đó, và tay phiên dịch liá»n đưa ra vá»›i chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a má»™t đỠnghị bất ngá» nhưng khá thú vị.
Vì rằng ngà i giáo sư Voland dứt khoát không muốn sống tại khách sạn, mà ông ta lại quen ở rá»™ng rãi, nên không hiểu Há»™i đồng nhà cá»a có thể cho thuê toà n bá»™ căn há»™, tức là cả mấy phòng cá»§a Berlioz quá cố, trong má»™t tuần lá»… khi Voland tiếp tục biểu diá»…n ở Moskva, được không ?
- Bởi vì đối vá»›i ngưá»i chết thì thế nà o mà chả được, - Koroviev thì thầm bằng giá»ng khà n khà n, - chắc anh cÅ©ng đồng ý là căn há»™ nà y đối vá»›i ông ta chẳng để là m gì.
Nikanor Ivanovich Ãt nhiá»u băn khoăn bác lại, - Ấy, khách nước ngoà i thì phải ở khách sạn “Met’ropolâ€, chứ không thể ở nhà tư được…
- Tôi nói vá»›i anh là ông ta trái tÃnh trái nết, cứ như quá»· ấy ! – Koroviev thì thầm, - ông ta không chịu ! Ông ta không thÃch khách sạn! Bá»n há», cái đám dân du lịch nước ngoà i ấy, cứ ngồi lên cổ tôi đây nà y ! – Koroviev phà n nà n bằng má»™t giá»ng tin cẩn và chá»c ngón tay và o chiếc cổ nổi gân cá»§a mình. – Anh biết không, há» là m tôi hết cả hÆ¡i! Há»… đến đây…hoặc là rình mò do thám như má»™t thằng chó đẻ mạt hạng, hoặc là đòi há»i yêu sách đủ thứ: thế nà y không ưng, thế kia không được ! …Còn Há»™i đồng cá»§a các anh sẽ được lợi rất nhiá»u, Nikanor Ivanovich ạ. Ông ta không tiếc tiá»n đâu, - Koroviev nhìn quanh, rồi nói thầm và o tai chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a: - triệu phú đấy!
Lá»i đỠnghị cá»§a tay phiên dịch có má»™t ý nghÄ©a thá»±c tế rất rõ rà ng; lá»i đỠnghị ấy nghiêm chỉnh, nhưng lại có má»™t cái gì đó rất không nghiêm chỉnh đến kinh ngạc, cả trong cách nói cá»§a tay phiên dịch, cả trong cách ăn mặc, cả trong chiếc kÃnh quái dị và vô tÃch sá»± cá»§a gã ta. Có má»™t cái gì đó không rõ rà ng khiến Nikanor Ivanovich cảm thấy ray rứt, nhưng dù sao ông ta vẫn quyết định chấp nháºn yêu cầu cá»§a Koroviev. Nguyên do là hiện nay Há»™i đồng nhà cá»a cá»§a Nikanor Ivanovich, than ôi, Ä‘ang thiếu hụt kinh phà quá lá»›n. Mùa thu đến cần phải mua dầu cho trạm đốt lò sưởi bằng hÆ¡i nước, mà chưa biết lấy đâu ra. Còn vá»›i số tiá»n nháºn được cá»§a tay nước ngoà i kia thì có thể xoay xở được. Nhưng vốn là ngưá»i tháo vác và tháºn trá»ng, Nikanor Ivanovich tuyên bố rằng trước hết ông ta cần phải thá»a thuáºn vấn đỠnà y vá»›i Cục phục vụ khách nước ngoà i đã.
- Tôi hiểu! – Koroviev hét lên. - Nhất định rồi, không thá»a thuáºn là m sao được. Äiện thoại kia, Nikanor Ivanovich, và xin anh thá»a thuáºn ngay cho. Còn vá» chuyện tiá»n nong, anh đừng ngại, - vừa kéo chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a đến chá»— đặt Ä‘iện thoại ở phòng ngoà i, Koroviev vừa thì thầm: - Còn lấy ở đâu được nữa, nếu không là lấy cá»§a ông ta ! Giá như anh trông thấy cái biệt thá»± cá»§a ông ta ở Nice như thế nà o! Mà đến hè năm sau, khi anh được Ä‘i ra nước ngoà i, anh hãy cố đến đó mà xem – tha hồ kinh ngạc !
Việc thá»a thuáºn vá»›i Cục phục vụ khách nước ngoà i được giải quyết qua Ä‘iện thoại mau chóng khác thưá»ng, là m cho chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a phải kinh ngạc. Hoá ra ở đấy ngưá»i ta đã biết vá» dá»± định cá»§a ngà i Voland muốn sống ở căn há»™ riêng cá»§a Likhodeev và hoà n toà n không phản đối Ä‘iá»u đó.
- Thế là tuyệt rồi! – Koroviev hét toáng lên.
Ãt nhiá»u sá»ng sốt trước những câu huyên thuyên cá»§a Koroviev, ông chá»§ tịch tuyên bố rằng Há»™i đồng nhà cá»a đồng ý cho nghệ sÄ© Voland thuê căn há»™ số 50 trong thá»i hạn má»™t tuần vá»›i giá… - Nikanor Ivanovich hÆ¡i ngáºp ngừng, rồi tiếp: - năm trăm rúp má»™t ngà y.
Äến đây thì Koroviev là m cho chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a sá»ng sốt hoà n toà n. Nháy mắt má»™t cách vụng lén vá» phÃa phòng ngá»§ - từ đó nghe vẳng ra những bước nhảy má»m mại cá»§a con mèo lá»›n, - tay phiên dịch thì thầm the thé: - Thế nghÄ©a là má»™t tuần ba nghìn rưỡi rúp ?
Nikanor Ivanovich đã nghĩ rằng tiếp theo đó sẽ là câu: “ Chà , anh Nikanor Ivanovich, máu anh cũng tham đấy!†nhưng Koroviev đã nói một câu khác hẳn:
- Chẳng lẽ chỉ chừng ấy thôi ư? Anh hãy đòi năm nghìn đi, ông ta sẽ trả ngay.
Mỉm cưá»i bối rối, Nikanor Ivanovich không nháºn thấy mình đã từ lúc nà o ngồi sau bà n viết cá»§a Berlioz quá cố, nÆ¡i Koroviev vá»›i má»™t sá»± nhanh nhẹn và khéo léo cá»±c kỳ đã viết xong hợp đồng thà nh hai bản. Sau đó gã vụt chạy và o phòng ngá»§ rồi quay trở ra, cả hai hợp đồng đã có chữ ký rất bay bướm cá»§a ngưá»i khách nước ngoà i. Chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a cÅ©ng đặt chữ ký cá»§a mình và o dưới bản hợp đồng. Xong đâu đấy, Koroviev há»i xin má»™t tá» giấy biên nháºn năm nghìn…
- Viết bằng chữ, Nikanor Ivanovich, bằng chữ !... năm nghìn rúp… - và vừa phát ra những từ hoà n toà n không thÃch hợp vá»›i công việc nghiêm túc Ä‘ang diá»…n ra “Ây, svây, Ä‘rây !â€(1) vừa trải ra trước mặt chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a năm gói giấy bạc má»›i tinh.
Tiếp đó là việc đếm tiá»n diá»…n ra cùng vá»›i những câu đùa vui cá»§a Koroviev, đại loại như; “tiá»n bạc thÃch được đếm tÃnhâ€, “trăm thấy không bằng má»™t sá»â€, v.v..
Äếm xong, chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a nháºn từ tay Koroviev tấm há»™ chiếu cá»§a ông khách nước ngoà i để đăng ký tạm trú, bá» tất cả - há»™ chiếu, tá» hợp đồng, tiá»n – và o cặp; rồi như không kìm được, ông ta ngượng nghịu há»i xin má»™t chiếc vé má»i…
- á»’ có ngay ! – Koroviev thét lên. – Anh cần bao nhiêu vé, Nikanor Ivanovich ? Mưá»i hai? Mưá»i lăm?
Sá»ng sá», chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a giải thÃch rằng ông ta chỉ cần má»™t đôi vé – cho mình và bà vợ Pelageia Antonovna cá»§a ông ta.
Koroviev liá»n túm ngay lấy cuốn sổ và trong nháy mắt viết cho Nikanor Ivanovich má»™t tá» vé má»i hai chá»— ngồi ở hà ng thứ nhất. Rồi tay phiên dịch khéo léo dùng tay trái dúi tấm vé má»i cho Nikanor Ivanovich, còn tay phải đặt và o bà n tay ông ta má»™t gói tiá»n dà y kêu sá»™t soạt. Liếc mắt nhìn qua, Nikanor Ivanovich đỠbừng mặt và đẩy nó ra.
- Äiá»u nà y không được phép… - ông ta lẩm bẩm.
- Tôi không chịu nghe anh đâu, - Koroviev thì thầm và o táºn tay ông ta, - đối vá»›i chúng ta không được phép, nhưng đối vá»›i ngưá»i nước ngoà i thì được. Anh là m ông ta pháºt ý đấy, Nikanor Ivanovich ạ, Ä‘iá»u đó không tốt đâu. Anh đã vất vả …
- Chuyện nà y sẽ bị nghiêm trị, - chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a thì thà o nho nhá» và nhìn quanh.
- Nhưng nhân chứng ở đâu ? – Koroviev thì thà o đáp và o tai bên kia, - tôi há»i anh, lấy đâu ra nhân chứng? Anh sao thế ?
Và lúc đó đã xảy ra, như sau nà y chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a khẳng định, má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ: gói tiá»n tá»± nó bò và o cặp cá»§a ông ta. Rồi sau đó, Nikanor Ivanovich, ngưá»i như bị kiệt sức, mệt má»i, đã đứng ở ngoà i cầu thang. Äầu óc ông ta như sắp nổ ra bởi bao ý nghÄ©. Trong đó có cả ngôi biệt thá»± ở Nice, cả con mèo đã được huấn luyện, cả ý nghÄ© rằng quả là không có má»™t nhân chứng nà o hết, và Pelageia Atonovna sẽ rất vui vì tấm vé má»i. Äó chỉ là ý nghÄ© rá»i rạc, nhưng nói chung là dá»… chịu. Tuy váºy, ở má»™t nÆ¡i rất sâu táºn trong đáy lòng vẫn có má»™t mÅ©i kim nà o đó là m Nikanor Ivanovich nhức nhối. Äó là sá»± lo lắng. Ngoà i ra, khi đã ở trên cầu thang, má»™t ý nghÄ© thoáng qua đầu ông ta như má»™t tia chá»›p: “ Mà là m sao tay phiên dịch kia có thể và o phòng là m việc được má»™t khi cá»a đã bị niêm phong ?! Tại sao mình lại quên không há»i vá» Ä‘iá»u đó kia chứ ?†Phải mất má»™t lúc ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a đứng như má»c rá»…, thẩn thá» nhìn cắm xuống báºc cầu thang, nhưng rồi ông ta quyết tâm nhổ toẹt và o tất cả, không hà nh hạ mình bằng những Ä‘iá»u rối rắm đó nữa.
Ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a vừa rút khá»i căn há»™, thì từ trong phòng ngá»§ vẳng ra má»™t giá»ng nói rất trầm:
- Ta không thÃch cái gã Nikanor Ivanovich nà y. Hắn keo bẩn và ranh ma lắm. Có thể là m thế nà o để hắn không đến đây được nữa không?
- Thưa messir(2), chỉ cần ngà i ra lệnh !... - từ đâu đó có tiếng Koroviev đáp lại, nhưng không phải bằng giá»ng the thé như trước nữa, mà rất trong trẻo ngân vang.
Và ngay lúc đó đã thấy tay phiên dịch đáng nguyá»n rá»§a kia có mặt ở phòng ngoà i quay số Ä‘iện thoại và nói bằng má»™t giá»ng hết sức lè nhè và o ống nghe:
- A lô! Tôi thấy mình có trách nhiệm phải báo cáo là chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a cá»§a ngôi nhà 302-bis ở phố Sadovaia, Nikanor Ivanovich Bosoi, Ä‘ang đầu cÆ¡ ngoại tệ. Hiện nay trong căn há»™ số 35 cá»§a anh ta có bốn trăm đôla gói trong tá» giấy báo dấu trên ống thông gió cá»§a phòng vệ sinh. Tôi là Timophei Kvatsov ở căn há»™ số 11 cùng ngôi nhà trên, nhưng xin được giữ bà máºt tên cá»§a tôi, vì sợ ông chá»§ tịch sẽ trả thù.
Và tay phiên dịch đểu cáng treo ống nghe lên.
Việc gì đã diá»…n ra tiếp theo ở căn há»™ số 50, không ai rõ, nhưng chúng tôi biết rõ những gì đã xảy ra trong căn há»™ cá»§a Nikanor Ivanovich. Khóa trái cánh cá»a phòng vệ sinh lại, ông ta lôi từ trong cặp ra gói tiá»n được tay phiên dịch dúi cho, và tin chắc là trong đó có bốn trăm rúp, Nikanor Ivanovich gói số tiá»n đó và o má»™t mảnh giấy báo và nhét lên ống thông gió.
Sau năm phút, chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a đã ngồi và o bà n trong căn phòng ăn xinh xắn cá»§a mình. Bà vợ ông ta bưng từ bếp lên má»™t đĩa cá trÃch bà y ngay ngắn phá»§ lá»›p hà nh tươi rất dà y. Nikanor Ivanovich rót ra má»™t ly rượu lá»›n, uống cạn, rót ly thứ hai, uống cạn, dùng nÄ©a xóc lên má»™t mẩu cá trÃch và …đúng lúc đó có tiếng chuông gá»i cá»a, còn Pelageia Antonovna cÅ©ng vừa đúng lúc đó mang lên má»™t xoong nhôm bốc khói nghi ngút, chỉ cần liếc qua má»™t cái cÅ©ng đã có thể Ä‘oán ngay được rằng trong xoong, ở giữa đáy sâu cá»§a món súp mà u hung đỠnhư lá»a, là thứ mà trên Ä‘á»i nà y không gì có thể sánh kịp: tá»§y não.
Nuốt nước miếng, Nikanor Ivanovich gầm gừ như một con sói:
- Chết rấp chúng mà y Ä‘i. Không để cho ngưá»i ta ăn má»™t miếng nữa. Äừng để cho ai và o cả, tôi không có nhà , Ä‘i vắng ! Bảo hỠđừng có chạy chá»t chuyện nhà cá»a nữa. Sau má»™t tuần sẽ có cuá»™c há»p…
Bà vợ chạy ra phòng ngoà i, còn Nikanor Ivanovich dùng môi vá»›t từ mặt nồi súp bốc khói lên má»™t bá»™ tá»§y não bị nứt là m đôi. Äúng và o khoảnh khắc đó, hai ngưá»i đà n ông bước và o phòng ăn, và cùng vá»›i há» là Pelageia Antonovna không hiểu sao mặt tái ngoét. Nhìn thấy hai ngưá»i đà n ông, Nikanor Ivanovich cÅ©ng tái mặt và đứng báºt dáºy.
- Phòng vệ sinh ở đâu ? - ngưá»i đà n ông thứ nhất, mặc áo cánh trắng, cà i cúc má»™t bên há»i vá»›i giá»ng cau có.
Trên mặt bà n ăn vang lên một tiếng kêu đánh cách (đó là do Nikanor Ivanovich đánh rơi chiếc thìa lên tấm khăn phủ bà n bằng vải sơn).
- Ở đây, ở đây, - Pelageia Antonovna lắp bắp đáp.
Hai ngưá»i đà n ông láºp tức rá»i phòng ăn bước ra hà nh lang.
- Mà có chuyện gì thế - Nikanor Ivanovich cÅ©ng bước theo há», há»i khe khẽ. – Trong nhà chúng tôi không có gì cả đâu.. Mà xin lá»—i, các anh cho xem giấy tá»â€¦
Ngưá»i đà n ông thứ nhất vừa Ä‘i vừa chìa giấy cho Nikanor Ivanovich xem, còn ngưá»i thứ hai, cÅ©ng và o đúng giây đồng hồ đó, đã đứng trên chiếc ghế đẩu đặt trong buồng vệ sinh, thò tay và o ống thông gió. Mắt Nikanor Ivanovich tối sầm lại. Mảnh giấy báo được mở ra, nhưng trong gói không phải tiá»n rúp, mà là những tá» giấy bạc lạ, không hẳn là xanh biếc, cÅ©ng không hẳn là xanh lục, có in hình má»™t ông già nà o đó. Tháºt ra, Nikanor Ivanovich không trông thấy rõ má»™t cái gì cả, trước mắt ông ta chỉ có những vệt Ä‘en cháºp chá»n rối loạn.
- Tiá»n đôla ở ống thông gió, - ngưá»i đà n ông thứ nhất nói, dáng nghÄ© ngợi, rồi há»i Nikanor Ivanovich nhẹ nhà ng và lịch sá»±: - Gói cá»§a anh phải không ?
- Không ! – Nikanor Ivanovich đáp lại bằng má»™t giá»ng kinh hoà ng. - Bá»n thù tôi nó vứt và o đấy !
- Äiá»u đó cÅ©ng thưá»ng xảy ra tháºt, - ngưá»i đà n ông thứ nhất đồng ý, và lại nhẹ nhà ng há»i: - Nhưng mà còn lại bao nhiêu phải Ä‘em ná»™p hết.
- Không có ! Tôi không có, thá» vá»›i Chúa là tôi chưa bao giá» cầm chúng trong tay ! – ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a tuyệt vá»ng hét lên.
Ông ta chạy đến bên tá»§ ngăn, giáºt mạnh ngăn kéo, rút từ trong đó ra chiếc cặp, đồng thá»i miệng lẩm bẩm rá»i rạc:
- Äây là bản hợp đồng… tay phiên dịch đểu cáng nhét cho…Hắn tên là Koroviev, Ä‘eo kÃnh !
Ông ta mở cặp, nhìn và o, rồi cho tay và o lục lá»i, mặt biến sắc, xanh mét, và đánh rÆ¡i chiếc cặp lên xoong súp. Trong cặp không có gì hết, cả bức thư cá»§a Stepan, cả bản hợp đồng, cả tấm há»™ chiếu nước ngoà i, cả tiá»n lẫn tấm vé má»i. Tóm lại, không có gì cả ngoà i má»™t chiếc thước gấp.
- Các đồng chà ! – ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a hét lên Ä‘iên loạn. - Bắt lấy chúng ! Trong ngôi nhà chúng ta có ma !
Vừa lúc đó không biết có một cái gì đó vụt thoáng qua đầu Pelageia Antonovna, chỉ thấy bà ta vung hai tay, kêu lên:
- Thú tháºt Ä‘i, Nikanor Ivanovich, ngưá»i ta sẽ tha cho ông !
Mắt đỠngầu máu, Nikanor Ivanovich vung nắm tay phÃa trên đầu vợ, rÃt lên:
- Ôi, đồ ngu như lợn !
Rồi ông ta cảm thấy kiệt sức, buông ngưá»i xuống ghế, có lẽ là quyết định phó mặc tất cả cho số pháºn.
Trong lúc đó, Timophei Kondratievich Kvatsov Ä‘ang quỳ chân trên khoảng trống đầu cầu thang, khi thì ghé mắt, khi thì ghé tai và o lá»— khóa trên cánh cá»a cá»§a căn há»™ ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a, ngưá»i nóng ran vì tò mò.
Năm phút sau, những ngưá»i đứng trong khoảng sân cá»§a ngôi nhà trông thấy ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a cùng vá»›i hai ngưá»i đà n ông lạ mặt Ä‘i thẳng ra cổng. Má»i ngưá»i kể lại rằng, Nikanor Ivanovich trông hệt ngưá»i mất hồn, bước Ä‘i lảo đảo như say rượu, luôn miệng lẩm bẩm má»™t Ä‘iá»u gì đó.
Còn sau má»™t giá» nữa, má»™t ngưá»i đà n ông lạ mặt bước và o căn há»™ số 11 đúng và o lúc Timophei Kondratievich Ä‘ang say sưa kể cho những ngưá»i cùng nhà nghe chuyện ông chá»§ tịch Há»™i đồng nhà cá»a bị bắt như thế nà o. Ngưá»i lạ giÆ¡ ngón tay ra hiệu má»i Timophei Kondratievich ra phòng ngoà i, nói má»™t câu gì đó rồi cùng ông ta biến mất.
---------------------
CHÚ THÃCH
(1) Ây, svây, drây: Phiên âm tiếng Äức. NghÄ©a là :má»™t, hai, ba.
(2) Messir: tiếng tôn xưng đối vá»›i các chúa đất cÅ©, vá» sau dùng trước tên riêng các tư tế, luáºt sư, thầy thuốc. Có thể dịch là “thầyâ€.
Tà i sản của leminhchau
26-05-2009, 05:36 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 10
NHỮNG TIN TỨC TỪ ITALIA
Trong cùng thá»i gian xảy ra Ä‘iá»u bất hạnh vá»›i Nikanor Ivanovich, ở cách ngôi nhà số 302-bis không xa, trên cùng má»™t đưá»ng phố Sadovia, trong phòng là m việc cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh nhà hát Tạp Kỹ Rimski có hai ngưá»i, Ä‘Ãch thân Rimski và trưởng phòng quản trị nhà hát Varenukha.
Căn phòng là m việc rá»™ng rãi trên tầng hai cá»§a nhà hát có hai cá»a sổ hướng ra phố Sadovaia, còn má»™t cá»a sổ - nằm ngay sau lưng phó giám đốc tà i chÃnh Ä‘ang ngồi bên bà n là m việc cá»§a mình - lại hướng xuống khuôn viên cá»§a nhà hát, nÆ¡i đặt quầy giải khát, phòng bán bia và sân khấu ngoà i trá»i. Trang bị cá»§a căn phòng, ngoà i chiếc bà n viết, còn có má»™t bó áp phÃch cÅ© treo trên tưá»ng, má»™t chiếc bà n con vá»›i bình nước đặt trên, bốn ghế bà nh và má»™t giá đỡ cùng makét trang trà sân khấu cá»§a má»™t buổi biểu diá»…n nà o đó đã từ lâu đứng trên giá phá»§ đầy bụi báºm. Và đương nhiên là ngoà i ra trong phòng còn má»™t két sắt đã cÅ©, tróc hết sÆ¡n, có kÃch thước khá lá»›n, nằm ở phÃa tay trái Rimski, cạnh bà n viết.
Ngồi sau bà n, từ sáng sá»›m đến giá» Rimski ở trong má»™t trạng thái không hưng phấn, còn Varenukha thì ngược lại, rất sôi nổi và không hiểu sao có vẻ đặc biệt kÃch động, đứng ngồi không yên. Thêm và o đó, nguồn năng lượng hoạt động cá»§a anh ta lại không có lối thoát ra ngoà i.
GiỠđây, Varenukha phải ngồi trong phòng là m việc cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh để trốn những ngưá»i xin vé má»i thưá»ng xuyên hà nh hạ anh ta, đặc biệt là và o những ngà y thay đổi chương trình. Mà hôm nay lại đúng là má»™t ngà y như váºy.
Mỗi lần có tiếng chuông điện thoại réo, Varenukha túm lấy ống nghe và nói dối:
- Anh gặp ai? Varenukha ấy à ? Không có đây. Vừa Ä‘i khá»i nhà hát.
- Cáºu gá»i cho Likhadeev má»™t lần nữa Ä‘i, - Rimski cau có nói.
- Lão ta không có nhà ! Tôi đã bảo Karpov đi đến đấy rồi. Trong cả căn hộ không có ai.
- Có quá»· má»›i biết cái gì thế nà y, - Rimski rÃt lên, tay gẩy con tÃnh.
Cá»a mở, má»™t nhân viên soát vé mang và o má»™t bó dà y những tấm áp phÃch bổ sung vừa má»›i in xong. Trên các tá» giấy xanh là những dòng chữ đỠto tướng:
TẠI NHÀ HÃT TẠP KỸ HÔM NAY VÀ HÀNG NGÀY
GIÃO SƯ VOLAND
BIỂU DIỄN NGOÀI CHÆ¯Æ NG TRÃŒNH
CÃC TIẾT MỤC HẮC ẢO THUẬT VÀ Sá»° LẬT TẨY
TOÀN BỘ CHÂN TƯỚNG CỦA NÓ.
Varenukha bước ra xa tỠáp phÃch trải trên giá makét, ngắm nghÃa má»™t lúc rồi ra lệnh cho ngưá»i nhân viên soát vé Ä‘em tất cả Ä‘i dán.
- Tốt lắm, rất gây chú ý, - Varenukha nháºn xét khi ngưá»i soát vé Ä‘i khá»i.
- Tá»› hoà n toà n không thÃch cái trò nà y chút nà o, - cáu kỉnh nhìn tỠáp phÃch qua cặp kÃnh gá»ng sừng, Rimski cà u nhà u. – Và nói chung, tá»› lấy là m ngạc nhiên là tại sao ngưá»i ta lại cho phép ông ta biểu diá»…n !
- Không phải thế đâu, Grigori Danilovich ạ, đừng nói thế, đây là một bước đi rất tinh tế. Toà n bộ thực chất thú vị là ở sự vạch trần.
- Tá»› không biết, không biết, ở đây chẳng có gì là thá»±c chất thú vị cả, mà cái lão Likhodeev bao giá» cÅ©ng nghÄ© ra những chuyện như thế ! Ãt ra thì cÅ©ng cho gặp mặt cái tay ảo thuáºt kia. Cáºu đã thấy ông ta chưa ? Likhodeev đà o ông ta ở đâu ra, có quá»· má»›i biết được !
Hóa ra Varenukha lẫn Rimski cÅ©ng Ä‘á»u chưa được gặp nhà ảo thuáºt ná». Hôm qua, Stepan (theo lá»i diá»…n đạt cá»§a Rimski, “như má»™t thằng Ä‘iênâ€) chạy đến gặp phó giám đốc tà i chÃnh vá»›i bản hợp đồng đã được thảo tay, ra lệnh ngay tức khắc phải đánh máy và phát tạm ứng. Còn cái tay ảo thuáºt kia biến mất tăm, và không có ai trông thấy ông ta cả, chỉ trừ má»™t mình Stepan.
Rimski rút đồng hồ ra xem, thấy nó đã chỉ hai giá» năm phút, và ông ta nổi Ä‘iên lên tháºt sá»±. Mà cÅ©ng chẳng có gì là lạ hết. Likhodeev gá»i Ä‘iện đến lúc mưá»i má»™t giá», nói rằng sau ná»a tiếng nữa sẽ tá»›i, nhưng rồi chẳng những không thấy đến, mà còn biến Ä‘i đâu mất tăm dạng khá»i căn há»™ cá»§a mình nữa !
- Mà tá»› thì việc dồn lại cả đống ! – Rimski cao giá»ng gầm gừ, chá»c chá»c ngón tay và o núi giấy tá» chưa có chữ ký.
- Hay là anh ta lại chui xuống dưới tà u Ä‘iện như Berlioz rồi ? – Varenukha nói, tay vẫn cầm áp và o tai chiếc ống nghe, từ đó vẳng ra những tÃn hiệu kéo dà i liên tục và hoà n toà n vô vá»ng.
- Giá mà được như thế… - Rimski rÃt gần như không thà nh tiếng qua kẻ răng.
Và o đúng cái thá»i Ä‘iểm đó, má»™t ngưá»i đà n bà mặc đồng phục, đội mÅ© lưỡi trai, váºn váy Ä‘en và đi già y vải bước và o phòng. Chị ta rút từ chiếc túi nhá» Ä‘eo bên hông ra má»™t phong bì trắng cùng má»™t quyển vở và há»i:
- Ở đây ai là Tạp Kỹ? Có Ä‘iện khẩn. Anh ký nháºn Ä‘i !
Varenukha vạch má»™t đưá»ng ngoằn ngoèo và o cuốn sổ cá»§a ngưá»i đưa thư, và chỉ khi cánh cá»a đã đóng sáºp lại sau lưng ngưá»i đà n bà , anh ta má»›i mở phong bì ra xem.
Äá»c xong bức Ä‘iện, Varenukha nhấp nháy mắt và đưa nó cho Rimski.
Trên bức điện có những dòng sau:
“ Italia. Gá»i nhà hát Tạp Kỹ Moskva. Hôm nay và o mưá»i má»™t giá» rưỡi có má»™t ngưá»i tóc hung sẫm mặc quần áo ngá»§, chân không Ä‘i giầy, đến Sở Äiá»u tra hình sá»± Italia. Ngưá»i bị bệnh tâm thần tá»± xưng mình là Likhodeev, giám đốc nhà hát Tạp Kỹ. Hãy Ä‘iện cho Sở Ä‘iá»u tra hình sá»± Italia biết giám đốc Likhodeev hiện ở đâu ?â€
- Ôi, quỷ tha ma bắt ! – Rimski thốt lên rồi tiếp thêm: - lại một chuyện bất ngỠnữa!
- Má»™t kẻ giả danh, - Varenukha nói và hét và o ống nghe: - Trạm bưu Ä‘iện đấy à ? Nhà hát Tạp Kỹ thanh toán. Äiện khẩn…các chị có nghe không đấy ?... “ Gá»i Ä‘i Italia, Sở Ä‘iá»u tra hình sự… Giám đốc Likhodeev hiện ở Moskva. Phó giám đốc tà i chÃnh Rimskiâ€â€¦
Không báºn tâm đến thông báo vá» kẻ mạo danh ở Italia, Varenukha lại gá»i Ä‘iện Ä‘i khắp các nÆ¡i để tìm Stepan, và đương nhiên là không tìm thấy ở đâu cả. Äúng và o lúc Varenukha vẫn Ä‘ang cầm ống nghe trên tay và suy nghÄ© xem nên gá»i Ä‘iện đến đâu nữa, thì ngưá»i đà n bà mang bức Ä‘iện khẩn lúc nãy lại bước và o và trao cho Varenukha chiếc phong bì má»›i. Vá»™i và ng mở nó ra, trưởng phòng quản trị Ä‘á»c những dòng chữ in trên đó và huýt sáo.
- Cái gì đó nữa ? – Rimski nóng nảy nhá»m ngưá»i lên, há»i.
Varenukha im lặng trao cho ông ta bức Ä‘iện, và phó giám đốc tà i chÃnh Ä‘á»c thấy trên đó những chữ: “ Tôi xin hãy tin tôi. Tôi bị Voland dùng phép thôi miên ném đến Italia. Hãy Ä‘iện cho Sở Ä‘iá»u tra hình sá»± chứng thá»±c vá» cá nhân tôi. Likhodeevâ€.
Rimski và Varenukha chụm sát đầu và o nhau Ä‘á»c lại bức Ä‘iện lần nữa, còn Ä‘á»c xong, im lặng nhìn nhau.
- Nà y các ông - ngưá»i đà n bà đưa thư bá»—ng nổi cáu, - hãy ký nháºn và o đây đã rồi sau đó muốn im lặng bao nhiêu lâu cÅ©ng được. Tôi còn phải Ä‘i chuyển Ä‘iện khẩn.
Varenukha, mắt vẫn không rá»i bức Ä‘iện, ngoằn ngoèo vạch bút và o cuốn sổ, và ngưá»i đà n bà biến khá»i cá»a.
- Anh vừa trao đổi vá»›i anh ta lúc hÆ¡n mưá»i má»™t giá» phải không ? - Trưởng phòng quản trị hoà n toà n ngÆ¡ ngác há»i.
- Nói cái chuyện buồn cưá»i ! – Rimski hét lên chát chúa. – Trao đổi hay không trao đổi, thì bây giá» anh ta cÅ©ng không thể ở Italia được! Äiá»u đó là buồn cưá»i !
- Anh ta say… - Varenukha nói.
- Ai say ? – Rimski há»i, và cả hai lại im lặng nhìn nhau chằm chằm.
Vá» việc từ Italia đánh Ä‘iện đến là má»™t kẻ mạo danh hay Ä‘iên rồ thì không còn gì phải nghi ngá» nữa; nhưng cái Ä‘iá»u lạ lùng là từ đâu mà cái tay bịp bợm ở Italia nà y biết vá» nghệ sÄ© Voland má»›i tá»›i Moskva chiá»u qua? Từ đâu mà hắn ta biết vá» mối quan hệ giữa Likhodeev và Voland ?
- “ Thôi miên…†– Varenukha nhắc lại một từ trong bức điện, - là m sao mà hắn biết được Voland? – anh ta hấp háy mắt, rồi bỗng hét lên quả quyết – Mà thôi, vớ vẩn, vớ vẩn, vớ vẩn !
- Thế cái tay Voland nà y giỠở đâu, quá»· tha ma bắt ông ta Ä‘i ? – Rimski há»i.
Varenukha láºp tức liên lạc vá»›i Cục phục vụ khách nước ngoà i, và Rimski vô cùng kinh ngạc khi nghe thông báo là Voland hiện Ä‘ang trú tại căn há»™ cá»§a Likhodeev. Quay số Ä‘iện thoại nhà Likhodeev, Varenukha má»™t lúc lâu lắng nghe những tiếng tút tút trong ống nghe. Giữa những tiếng tút tút đó xen và o má»™t giá»ng hát cau có, rất nặng, vẳng từ nÆ¡i nà o đấy rất xa đến : “ Những mõm đá, nÆ¡i trú thân cá»§a ta…†– và Varenukha cho rằng đó là giá»ng hát từ má»™t vở kịch truyá»n thanh nà o đó lẫn và o hệ thống Ä‘iện thoại.
- Nhà không có ai trả lá»i, - Varenukha nói, đặt ống nghe lên giá, - để tà nữa gá»i lại…
Anh ta không kịp nói hết câu. Ở cá»a lại xuất hiện ngưá»i đà n bà đưa thư, và cả hai, Rimski cùng Varenukha, đứng báºt dáºy bước ra đón. Chị ta rút từ túi ra lần nà y không phải chiếc phong bì con mà u trắng nữa, mà là má»™t tá» giấy Ä‘en thẫm.
- Chuyện nà y đã trở nên tháºt thú vị, - Varenukha rÃt qua kẽ răng, mắt nhìn theo ngưá»i đà n bà đang vá»™i vả Ä‘i khá»i. Rimski túm lấy tá» giấy.
Trên ná»n sẫm mà u cá»§a tá» giấy ảnh hiện lên rất rõ những dòng chữ viết bằng tay:
“ Äể chứng minh, đây là nét chữ và chữ ký cá»§a tôi. Hãy gá»i Ä‘iện chứng thá»±c đến đây, và hãy tổ chức bà máºt theo dõi Voland. Likhodeev.â€
Trong suốt hÆ¡n hai mươi năm hoạt động ở các nhà hát, Varenukha đã gặp đủ thứ chuyện lạ Ä‘á»i, nhưng giỠđây anh ta cảm thấy đầu óc mình bị má»™t lá»›p mà n đục bao phá»§, và anh ta không thể thốt lên được má»™t Ä‘iá»u gì khác ngoà i câu nói hết sức thưá»ng tình và hết sức vô nghÄ©a sau đây:
- Äiá»u đó là không thể có được !
Rimski không hà nh động như váºy. Ông ta đứng dáºy, mở cá»a, quát vá»ng ra phÃa bà văn thư thưá»ng trá»±c Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế đẩu:
- Ngoà i bưu tá, không cho ai và o hết ! – Và Rimski dùng chìa khóa khoá trái phòng là m việc lại.
Rồi ông ta lấy từ bà n viết ra má»™t táºp giấy tá», bắt đầu kỹ lưỡng so những chữ cái Ä‘áºm nét hÆ¡i nằm xiên vá» bên trái trên tá» giấy ảnh vá»›i những chữ cái trong các lá»i phê và chữ ký có móc ngoằn ngoèo cá»§a Stepan. Varenukha cúi gáºp ngưá»i trên bà n, phả hÆ¡i thở nóng hổi và o má Rimski.
- Äây đúng là nét chữ cá»§a Likhodeev, - cuối cùng phó giám đốc tà i chÃnh nói má»™t cách quả quyết, và Varenukha lặp lại như tiếng vá»ng:
- Cá»§a Likhodeev !
Nhìn kỹ và o mặt Rimski, trưởng phòng quản trị kinh ngạc trước sá»± thay đổi trên đó. Vốn đã gầy, phó giám đốc tà i chÃnh dưá»ng như cà ng trở nên gầy hÆ¡n và già thêm, còn cặp mắt sau cặp kÃnh gá»ng sừng đã mất Ä‘i ánh sắc sảo thưá»ng ngà y, thay và o đó xuất hiện không hẳn chỉ vẻ lo lắng, mà còn cả ná»—i u buồn.
Varenukha đã là m tất cả những gì mà con ngưá»i vẫn là m trong những phút tá»™t cùng kinh ngạc: nà o chạy Ä‘i chạy lại quanh phòng, nà o dang hai tay ra như bị đóng Ä‘inh trên cây tháºp giá, nà o uống hết cả má»™t cốc đầy thứ nước mà u và ng nhá» nhợ đựng trong bình, nà o chốc chốc lại thốt lên:
- Không hiểu nổi ! Tôi tháºt không hiểu nổi !
Còn Rimski thì nhìn ra cá»a sổ và căng thẳng suy nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó. Tình cảnh cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh quả là rất khó xá». Cần phải láºp tức, ngay tại chá»—, tìm ra những lá»i giải thÃch bình thưá»ng cho những hiện tượng không bình thưá»ng nà y.
Nheo mắt lại, phó giám đốc tà i chÃnh hình dung ra cảnh Stepan mặc áo ngá»§, chân không Ä‘i giầy, khoảng mưá»i má»™t giá» rưỡi trưa ngà y hôm nay leo lên chiếc máy bay siêu thanh nà o đấy, rồi lại vẫn Stepan đó chân Ä‘i tất, cÅ©ng vẫn và o mưá»i má»™t giá» rưỡi trưa, đứng ở sân bay Italia…Có quá»· má»›i biết như thế là thế nà o!
Có thể, không phải Stepan hôm nay nói chuyện vá»›i ông ta từ căn há»™ riêng cá»§a mình? Không, đó là Stepan ! Chẳng lẽ Rimski không nháºn ra giá»ng nói cá»§a Stepan sao ? Mà nếu như không phải hôm nay Stepan nói chuyện vá»›i ông ta, thì Ãt nhất việc đó xảy ra cÅ©ng không thể sá»›m hÆ¡n chiá»u qua lúc gần hết giá» là m việc. ChÃnh Stepan đã từ phòng giám đốc cá»§a mình cầm tá» hợp đồng ngá»› ngẩn kia chạy sang căn phòng là m việc nà y và là m cho phó giám đốc tà i chÃnh phải nổi cáu vì sá»± nông nổi nhẹ dạ cá»§a mình. Là m sao ông ta có thể Ä‘i, bằng xe, tà u, hay bằng máy bay, mà không nói gì vá»›i ai trong nhà hát cả ? Mà nếu như chiá»u qua có bay Ä‘i tháºt, thì đến trưa hôm nay cÅ©ng chưa thể bay đến Italia được. Hay có thể đến ?
- Từ đây đến Italia bao nhiêu cây số ? – Rimski há»i.
Varenukha cắt ngang bước chạy trong phòng và hét to:
- Tôi đã nghÄ© đến rồi ! Äã nghÄ© rồi ! Từ đây đến Sevastopol theo đưá»ng tà u gần má»™t nghìn rưởi cây số. Äến Italia cá»™ng thêm chừng tám mươi cây số nữa. Còn theo đưá»ng không thì tất nhiên ngắn hÆ¡n.
Hừ… Thế đấy… Không thể nói tá»›i loại tà u xe nà o ở đây được. Nhưng nếu váºy thì là cái gì? Máy bay tiêm kÃch? Nhưng ai cho Stepan chân không Ä‘i giầy lên máy bay tiêm kÃch? Äể là m gì ? Hay là ông ta tháo giầy khi đã bay đến Italia? Nhưng lại vẫn thế: để là m gì? Mà có giầy Ä‘i nữa thì cÅ©ng chẳng ai cho ông ta leo lên máy bay tiêm kÃch ! Ở đây chẳng có gì liên quan đến tiêm kÃch tiêm cong nà o cả ! Trong Ä‘iện đã viết rõ rà ng là Stepan đến Sở Ä‘iá»u tra hình sá»± và o mưá»i má»™t giá» rưỡi trưa, còn ông ta nói chuyện qua Ä‘iện thoại ở Moskva và o lúc …hượm đã nà o… Trước mắt Rimski hiện lên mặt chữ số đồng hồ lúc đó… Ông ta nhá»› lại vị trà cá»§a hai cái kim. Kỳ quái ! Lúc đó là mưá»i má»™t giá» hai mươi phút. Váºy thì chuyện gì đã xảy ra? Nếu giả thá» là tức thá»i sau khi treo ống nghe lên, Stepan phóng ra sân bay ngay và đến nÆ¡i cứ cho là mất năm phút (mặc dù Ä‘iá»u đó là không thể tưởng tượng nổi), thì hoá ra máy bay cất cánh ngay tức khắc, trong năm phút bay hết hÆ¡n má»™t nghìn cây số? Như váºy có nghÄ©a là má»™t giá» nó bay được hÆ¡n mưá»i hai nghìn cây số ! Chuyện đó là không thể có được, và như váºy nghÄ©a là Stepan không có ở Italia!
Váºy thì còn lại cái gì nữa ?! Thôi miên ? Là m gì có thôi miên nà o có thể ném con ngưá»i Ä‘i xa hà ng nghìn cây số, trên thế giá»›i nà y không thể có ! Như váºy nghÄ©a là ông ta tưởng tượng ra là mình Ä‘ang ở Italia ! Nhưng ông ta thì còn có thể tưởng tượng ra , chứ chẳng lẽ Sở Ä‘iá»u tra hình sá»± Italia cÅ©ng tưởng sao ?! á»’, không đâu, xin lá»—i các ngà i, Ä‘iá»u đó là không thể có !... Nhưng những bức Ä‘iện thì từ đó gá»i đến chứ ?
Vẻ mặt cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh trông đúng là đáng sợ. Vừa lúc đó phÃa ngoà i có ngưá»i quay và kéo tay cầm nắm đấm cá»a, và tiếng bà thưá»ng trá»±c tuyệt vá»ng hét lên:
- Không được ! Tôi không cho và o được ! Dù có giết tôi cÅ©ng váºy! Äang há»p !
Rimski, trong chừng mực có thể, đã trấn tĩnh lại và cầm lấy ống nghe điện thoại, hét và o máy:
- A lô ! Cho nói chuyện khẩn với Italia !
“ Khá lắm !†– Varenukha thầm thốt lên.
Nhưng cuộc nói chuyện với Italia không thà nh, Rimski ném ống nghe xuống và nói:
- Tháºt như trêu ngưá»i, đưá»ng dây há»ng.
Rõ rà ng là cái sá»± há»ng đưá»ng dây không hiểu sao là m cho Rimski đặc biệt thất vá»ng, tháºm chà buá»™c ông ta phải ngẫm nghÄ©. Ngồi nghÄ© má»™t lúc, ông ta lại má»™t tay cầm ống nghe, tay kia chép lại những gì mình Ä‘á»c và o máy:
- A lô, Ä‘iện siêu khẩn. Nhà hát Tạp Kỹ đây. Vâng, Gá»i Ä‘i Italia. Sở Ä‘iá»u tra hình sá»±. Vâng.
“ Hôm nay, và o lúc mưá»i má»™t giá» rưỡi, Likhodeev nói chuyện vá»›i tôi qua Ä‘iện thoại ở Moskva,chấm. Sau đó không thấy đến cÆ¡ quan và chúng tôi gá»i Ä‘iện tìm không được, chấm. Tôi chứng thá»±c nét chữ cá»§a Likhodeev, chấm. Sẽ tổ chức biện pháp theo dõi ngưá»i diá»…n viên được nhắc đến. Phó giám đốc tà i chÃnh Rimski.â€
“Tháºt thông minh!†– Varenukha nghÄ©, nhưng chưa kịp nghÄ© cho đến đầu đến đũa thì trong đầu lại vụt thoáng qua những từ: “ Ngá»› ngẩn ! Anh ta không thể ở Italia được !â€
Trong lúc đó Rimski đã kịp là m những việc sau: cẩn tháºn xếp tất cả những bức Ä‘iện nháºn được và bản sao bức Ä‘iện mình vừa gá»i Ä‘i thà nh má»™t táºp, bá» và o phong bì, dán lại, viết lên đó mấy chữ, rồi trao cho Varenukha, bảo:
- Ivan Savelievich, cáºu Ä‘Ãch thân mang Ä‘i. Cứ để cho há» xem xét.
“ Cái nà y thì tháºt sá»± thông minh !†– Varenukha nghÄ© và giấu chiếc phong bì và o cặp cá»§a mình. Rồi anh ta thêm má»™t lần nữa quay hú há»a số Ä‘iện thoại nhà Stepan, lắng nghe má»™t lúc và nháy mắt, nhăn mặt là m Ä‘iệu bá»™ má»™t cách vui mừng và bà ẩn. Rimski cÅ©ng vươn dà i cổ ra.
- Có thể gặp nghệ sÄ© Voland được không ạ ? – Varenukha nói giá»ng ngá»t lịm.
- Ông ấy Ä‘ang báºn, - ống nghe đáp bằng má»™t giá»ng rè rè, - ai há»i đấy ?
- Trưởng phòng quản trị nhà hát Tạp Kỹ Varenukha.
- Anh Ivan Savelievich đấy ạ - ống nghe hét lên mừng rỡ. - Rất hân hạnh được nghe giá»ng nói cá»§a anh! Sức khá»e anh thế nà o ?
- Merci, - Varenukha sá»ng sốt đáp. – Tôi Ä‘ang nói vá»›i ai thế nà y ạ?
- Trợ lý, trợ lý cá»§a nghệ sÄ©, kiêm phiên dịch Koroviev, - ống nghe lại rè lên, - tôi hoà n toà n sẵn sà ng phục vụ anh đấy, thưa anh Ivan Savelievich vô cùng quý mến ! Hãy ra lệnh cho tôi những gì anh cần. Váºy là ?
- Xin lá»—i, tôi muốn há»i anh Stepan Bogdanovich Likhodeev hiện giá» có nhà không ạ ?
- Than ôi, không có ! Không có ! - ống nghe gà o lên. – Äi vắng rồi.
- Äi đâu ?
- Ra ngoại ô, đi bằng xe.
- Sa-ao ? Äi bằ-ằng xe ?... Thế bao giá» anh ấy vá» ?
- Anh ấy bảo, thở chút không khà thoáng đãng rồi trở vỠ!
- Thế… - Varenukha bối rối nói, - merci,… NhỠanh là m ơn nói hộ với ngà i Voland là tiết mục của ngà i ấy hôm nay sẽ ở phần ba của chương trình.
- Tuân lệnh. Nhất định rồi. Dứt khoát thế. Ngay láºp tức. Không thể khác được. Tôi sẽ truyá»n đạt lại, - ống nghe ném ra ngắt quãng.
- Cám ơn, - ngạc nhiên, Varenukha nói.
- Xin anh hãy tiếp nháºn, - ống nghe vẫn tiếp tục ném lá»i ra, - những lá»i chà o và những lá»i chúc mừng tốt đẹp và nồng nhiệt nhất cá»§a tôi ! Chúc anh nhiá»u may mắn, lắm thà nh công ! Hạnh phúc vẹn toà n ! Vạn Ä‘iá»u như ý !
- Hừ, tất nhiên rồi ! - trưởng phòng quản trị kÃch động hét, - không có Italia nà o hết ! Lão ta Ä‘i ra ngoại ô !
- Hừm, nếu quả như thế, - tái mặt vì tức giáºn, phó giám đốc tà i chÃnh cất tiếng, - thì đây đúng là má»™t chuyện chó má chưa từng có tên gá»i !
Ngay lúc đó trưởng phòng quản trị nhảy cẫng lên và hét to đến ná»—i Rimski giáºt bắn ngưá»i.
- Nhớ ra rồi ! Nhớ ra rồi ! Ở thị trấn Puskino vừa mở một hiệu bánh nướng nhân cừu Kavkaz có tên là “Italia†! Hiểu ra rồi ! Lão ta đi đến đấy, nốc say rồi đánh điện từ đấy vỠ!
- Hừ, nếu thế thì quá đáng lắm ! – Rimski đáp, đôi má ông ta giáºt giáºt, trong cặp mắt cháy rá»±c má»™t tia lá»a cá»§a cÆ¡n cáu giáºn tháºt sá»± nặng ná». - ÄÆ°á»£c rồi, anh ta sẽ phải trả giá đắt cho chuyến dạo chÆ¡i nà y, - nhưng Rimski chợt sá»ng lại và ngáºp ngừng nói thêm – Nhưng còn Sở Ä‘iá»u tra hình sá»± thì sao?...
- Äó là chuyện vặt ! Äó cÅ©ng là những trò cá»§a lão ta, - trưởng phòng quản trị kÃch động cắt ngang và há»i - Thế cái gói nà y có mang Ä‘i không ?
- Nhất thiết phải mang đi, - Rimski đáp.
Cánh cá»a lại báºt mở, và ngưá»i bước và o vẫn lại là chị đưa thư ná»â€¦â€Lại chị ta!†– Không hiểu sao Rimski rầu rÄ© nghÄ© thầm. Và cả hai ngưá»i Ä‘á»u đứng dáºy đón ngưá»i đà n bà đưa thư.
Lần nà y trên bức Ä‘iện là những lá»i như sau:
“ Cảm Æ¡n lá»i chứng thá»±c. Gá»i gấp năm trăm đến Sở Ä‘iá»u tra hình sá»± cho tôi. Ngà y mai tôi bay vá» Moskva. Likhodeev.â€
- Lão ta hóa điên rồi… - Varenukha yếu ớt nói.
Còn Rimski thì vung chùm chìa khóa loảng xoảng, lấy tiá»n từ trong két sắt ra, đếm đủ năm trăm rúp, bấm chuông gá»i văn thư và trao cho số tiá»n đó, ra lệnh mang tá»›i bưu Ä‘iện.
- Anh là m gì thế, Grigori Danilovich ? – Không tin và o mắt mình nữa, Varenukha kêu lên. – Theo tôi, anh gá»i tiá»n Ä‘i vô Ãch đấy.
- Nó sẽ được gá»i trả lại, - Rimski đáp khẽ, - còn anh ta thì sẽ phải trả giá đắt cho cái chuyến Ä‘i picnic nà y. - Rồi ông ta chỉ và o chiếc cặp cá»§a Varenukha, nói tiếp. – Äi ngay Ä‘i, Ivan Savelievich, đừng chần chừ nữa.
Varenukha ôm cặp chạy khá»i phòng là m việc.
Xuống đến tầng dưới, anh ta trông thấy má»™t dãy ngưá»i xếp hà ng cá»±c kỳ dà i cạnh cá»a bán vé; qua ngưá»i bán vé anh hiểu rằng sau má»™t giá» nữa sẽ hết vé, vì chỉ vừa trông thấy tỠáp phÃch bổ sung là khán giả đổ xô đến chen lấn tranh nhau mua vé. Varenukha ra lệnh cho ngưá»i bán vé giữ lại không bán ba mươi chá»— tốt nhất ở các dãy ghế lô và tầng dưới, rồi chạy ra khá»i phòng bán vé, vừa Ä‘i vừa xua những ngưá»i dai dẳng bu đến xin vé má»i, lẩn và o phòng là m việc riêng cá»§a mình để lấy chiếc mÅ© cát két. Vừa lúc đó có tiếng chuông Ä‘iện thoại réo:
- Alô ! – Varenukha đáp.
- Ivan Savelievich đấy à ? - ống nghe há»i bằng má»™t giá»ng mÅ©i cá»±c kỳ khó nghe.
- Anh ấy không có ở đây ! – Varenukha hét và o máy, nhưng ống nghe đã cắt ngang:
- Äừng giả vá» nữa, Ivan Savelievich, mà hãy nghe đây. Những bức Ä‘iện kia anh không được mang Ä‘i đâu và cÅ©ng đừng đưa cho ai xem cả.
- Ai nói đấy ?! – Varenukha hét to, - Hãy chấm dứt ngay cái trò nà y Ä‘i ! Ngay bây giá» ngưá»i ta sẽ tìm ra anh ! Số máy cá»§a anh bao nhiêu ?
- Varenukha, - vẫn cái giá»ng khó nghe ấy đáp lại, - anh có hiểu tiếng Nga không đấy ? Không mang những bức Ä‘iện kia Ä‘i đâu cả !
- À, anh vẫn không chịu thôi à ? - Trưởng phòng quản trị Ä‘iên tiết quát, - ÄÆ°á»£c rồi, cứ đợi đấy ! Anh sẽ phải chịu trách nhiệm vá» chuyện nà y, - anh ta còn hét lên những lá»i Ä‘e dá»a nà o đó nữa, nhưng rồi im lặng, vì cảm thấy đầu dây đà ng kia không còn ai nghe nữa.
Trong phòng không hiểu sao bá»—ng tối Ä‘i rất nhanh. Varenukha chạy ra khá»i phòng, sáºp mạnh cánh cá»a và theo lối ngách vá»™i vả chạy xuống công viên mùa hè.
Trưởng phòng quản trị Ä‘ang trong cÆ¡n kÃch động và đầy cương quyết, Sau cú Ä‘iện thoại trÆ¡ tráo kia, anh ta không còn nghi ngá» gì nữa vá» chuyện có má»™t bá»n du côn nà o đó Ä‘ang bà y ra những trò tồi tệ, và những trò nà y gắn liá»n vá»›i sá»± biến mất cá»§a Likhodeev. Cái ý muốn vạch mặt bá»n gian trá là m cho trưởng phòng quản trị như nghẹn thở, và kể cÅ©ng tháºt lạ lùng, trong ngá»±c anh ta dâng lên má»™t cảm giác sắp được nếm trải má»™t cái gì đó dá»… chịu. Nó vẫn thưá»ng váºy khi con ngưá»i gắng sức muốn được trở thà nh trung tâm cá»§a sá»± chú ý, mang đến đâu đó má»™t thông báo tháºt giáºt gân.
Trong vưá»n, gió thổi thẳng và o mặt trưởng phòng quản trị, tung cát và o mắt, dưá»ng như muốn ngăn đưá»ng, muốn giữ anh ta lại. Má»™t cánh cá»a trên tầng hai Ä‘áºp mạnh đến ná»—i suýt nÅ©a thì là m vỡ tung cả mặt kÃnh, những ngá»n cây phong, cây lipa xạc xà o lo lắng. Trá»i sáºp tối và trở nên mát lạnh. Varenukha dụi mắt và trông thấy má»™t đám mây giông bụng và ng ệch trôi rất thấp trên Moskva. PhÃa xa ì ầm vẳng lại tiếng sấm trầm trầm.
Dù cho Varenukha có vá»™i đến mấy, má»™t ý muốn không cưỡng nổi vẫn kéo anh ta chạy ghé qua mấy giây và o phòng vệ sinh mùa hè để kiểm tra xem thợ Ä‘iện đã mắc lưới bảo vệ lên ngá»n đèn ở đó chưa.
Chạy qua phòng bán bia, Varenukha lách và o má»™t đám tá» Ä‘inh hương ráºm rạp, nÆ¡i có bức tưá»ng mà u xanh nhạt cá»§a phòng vệ sinh. Thợ Ä‘iện hóa ra là má»™t ngưá»i cẩn tháºn, ngá»n đèn dưới trần phòng vệ sinh nam đã được bá»c trong tấm lưới thép, nhưng Ä‘iá»u là m cho trưởng phòng quản trị không vừa lòng là tháºm chà trong là n ánh sáng tối má» trước khi cÆ¡n giông áºp đến vẫn có thể trông thấy các bức tưá»ng đã bị vẽ viết chằng chịt bằng than và bút chì.
- Hừ, tháºt là quân… - trưởng phòng quản trị dằn giá»ng, và anh ta bá»—ng nghe có tiếng gừ gừ như tiếng mèo:
- Anh đấy à , Ivan Savelievich ?
Varenukha giáºt mình quay lại, trông thấy phÃa sau lưng má»™t ngưá»i thấp béo không to lắm và giưá»ng như có bá»™ mặt mèo.
- Tôi đây, có gì hả ? – Varenukha khó chịu đáp.
- Rất, rất hân hạnh, - ngưá»i thấp béo có bá»™ mặt mèo nói bằng giá»ng rin rÃt và bá»—ng nhiên vung tay đánh mạnh và o má»™t bên tai Varenukha là m chiếc mÅ© cát két bắn ra khá»i đầu trưởng phòng quản trị và mất dạng trong hố ngồi vệ sinh.
Cú tát cá»§a ngưá»i thấp béo là m cả phòng vệ sinh vụt sáng lòa lên trong má»™t thoáng, trên không trung vá»ng đáp lại má»™t tiếng sấm vang rá»n. Rồi trong phòng lại vụt lóa lên lần nữa, và trước mặt trưởng phòng quản trị xuất hiện má»™t nhân váºt thứ hai - ngưá»i nhá» bé nhưng có đôi vai lá»±c sÄ©, tóc đỠnhư lá»a, má»™t mắt kéo vẩy mại, miệng có răng nanh. Tên thứ hai nà y, có lẽ là thuáºn tay trái, vung tay nện và o tai phải cá»§a trưởng phòng quản trị. Äáp lại, trên trá»i tiếng sấm vang rá»n má»™t lần nữa, và tráºn mưa rà o đổ áºp xuống mái gá»— cá»§a phòng vệ sinh.
- Tại sao các đồng… - trưởng phòng quản trị sá»ng sốt đến ngây dại thì thà o, nhưng láºp tức anh ta hiểu rằng từ “đồng chÆlà không thể nà o thÃch hợp vá»›i lÅ© du côn xông và o hà nh hung ngưá»i trong nhà vệ sinh công cá»™ng nà y, nên rÃt lên: - các công dâ… - anh ta lại thoáng nghÄ© rằng bá»n nà y không xứng đáng vá»›i danh hiệu công dân, và vừa lúc đó lại tiếp nháºn cú đòn thứ ba khá»§ng khiếp không hiểu là cá»§a ai trong số hai tên, là m máu từ mÅ©i bắn ra cả ngá»±c áo,
- Cái gì ở trong cặp cá»§a mà y thế, đồ ăn hại ? – tên có bá»™ mặt giống mèo hét lên the thé. - Äiện báo à ? Thế ngưá»i ta có báo trước cho mà y qua Ä‘iện thoại là không được mang những bức Ä‘iện nà y Ä‘i không ? Ngưá»i ta đã báo trước cho mà y chưa, tao há»i ?
- Có bá…có báo… - thở hổn hển, trưởng phòng quản trị đáp.
- Thế mà mà y vẫn chạy Ä‘i ? ÄÆ°a cặp đây, đồ tởm ! – Tên thứ hai hét lên bằng đúng cái giá»ng mÅ©i lúc nãy Varenukha nghe trong Ä‘iện thoại, và giáºt chiếc cặp từ đôi tay run lẩy bẩy cá»§a trưởng phòng quản trị.
Rồi cả hai tên túm lấy hai bên tay Varenukha, kéo anh ta từ trong vưá»n ra và lôi chạy dá»c theo phố Sadovaia. CÆ¡n giông Ä‘ang lúc mãnh liệt nhất, nước gầm rÃt đỗ xuống các rãnh cống, nổi sóng, sá»§i bá»t khắp nÆ¡i, nước từ trên mái nhà chảy trà n ra cả ngoà i ống dẫn nước, từng dòng thác chảy từ các sân ngõ ra. Tất cả má»i sinh váºt Ä‘á»u biến mất khá»i đưá»ng phố Sadovaia, và không còn ai để cứu Ivan Savelievich nữa cả. Nhảy qua những con sông nước đục ngầu, được chiếu sáng bởi những tia chá»›p chói lòa, hai tên cướp sau má»™t giây đã lôi trưởng phòng quản trị dở sống dở chết đến ngôi nhà số 302-bis, bay vụt và o cổng, nÆ¡i có hai ngưá»i đà n bà đi chân không Ä‘ang đứng nép sát và o tưá»ng; đôi già y và tất dà i khư khư cầm trong tay. Rồi cả bá»n chạy vụt và o cổng cầu thang số sáu, và Varenukha gần như mất trà bị ném lên tầng năm, vứt xuống sà n căn phòng ngoà i tối má» má» cá»§a căn há»™ Stepan Likhodeev quen thuá»™c đối vá»›i anh ta.
Äến đây cả hai tên cướp biến mất, và thay và o đó trong phòng ngoải xuất hiện má»™t cô gái hoà n toà n khá»a thân – tóc hung, đôi mắt lân tinh sáng rá»±c.
Varenukha hiểu rằng đây chÃnh là cái khá»§ng khiếp nhất trong số những gì vừa xảy ra vá»›i anh ta. Rên lên má»™t tiếng, trưởng phòng quản trị lùi lại áp ngưá»i và o tưá»ng. Còn cô gái bước sát kỠđến bên Varenukha và đặt hai bà n tay lên vai anh ta. Tóc cá»§a Varenukha dá»±ng ngược vì tháºm chà qua lần vải ướt sÅ©ng lạnh buốt nước cá»§a chiếc áo khoác, anh ta vẫn cảm thấy rằng đôi bà n tay kia còn lạnh hÆ¡n, rằng chúng lạnh má»™t cái lạnh giá băng
- Äể em hôn anh nhé, - cô gái nói rất dịu dà ng, và đôi mắt lấp lánh sáng đã ở ngay sát ká» mắt Varenukha.
Trưởng phòng quản trị ngất đi và không còn cảm thấy cái hôn nữa
.
Tà i sản của leminhchau