 |
|

07-07-2009, 12:56 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 6
Khi tôi xoay ngưá»i lại, Lisa đã nhà o vá» hướng tôi. Cô bé ngả và o vòng tay tôi, run rẩy toà n thân và chỉ vá» phÃa cá»a.
– Kìa kìa! – Cô bé nói. – Nó dừng ở đằng kia!
– Ai? – Cái đầu cô bé xoay rất nhanh, đôi mắt mở rất lá»›n nhìn tôi trân trối. – Chú còn há»i ai nữa? Con quá»·! Cháu vừa nhìn thấy quá»· Satan!
Äa số con ngưá»i ta trong hoà n cảnh nà y chắc sẽ cưá»i to lên hoặc sẽ nhún vai giá»…u cợt cô bé. Nhưng tôi không thể cư xá» như váºy. Rất có thể cô bé nói đúng, bởi tôi biết hÆ¡n ai hết quá»· Satan là có tháºt. ChÃnh bản thân tôi đã không Ãt lần va phải hắn, má»™t con quá»· biết sá» dụng má»i mánh khóe tinh quái nhất trên Ä‘á»i.
Tôi gạt cô bé sang bên, nhắc cô bé đứng yên, rồi chạy vá» hướng cánh cá»a đã báºt trở lại ổ khóa.
Tôi giáºt toang nó ra.
Có má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt tôi.
Không phải là quá»· Satan, mà là má»™t ngưá»i đà n bà !
Tôi ngạc nhiên tá»›i mức thoạt đầu không nói nổi nên lá»i. Thay và o đó, tôi nghe thấy giá»ng cá»§a Lisa.
– Mẹ! – Cô bé gá»i lá»›n. – Trá»i đất Æ¡i, mẹ! – Cô bé lao vút qua ngưá»i tôi, nhà o và o vòng tay ngưá»i mẹ.
– Thì đây chÃnh là Fedora Golon.
Má»™t ngưá»i đà n bà đẹp, tôi nháºn ra như váºy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong má»™t phương diện nà o đó, chị ta có ngoại hình giống vá»›i bà Tanith đã qua Ä‘á»i, mặc dù những đưá»ng nét trên gương mặt không tinh tế bằng. Fedora và Lisa có cùng má»™t mà u tóc. Mái tóc dà i, óng ánh mà u nâu phá»§ xuống đôi vai. Cả mà u mắt cá»§a mẹ và con gái cÅ©ng rất giống nhau.
Ngưá»i đà n bà ôm con và o lòng, giÆ¡ tay vuốt ve tôi mà mắt không rá»i khá»i tôi lấy má»™t giây.
Tôi nhìn thẳng lại. Trong con mắt của bà chủ nhà không hỠánh lên một chút thiện cảm nà o, mà là một thứ khác.
Ãc cảm, tháºm chà cả lòng căm thù.
– Mẹ, con ... con ... - Lisa bắt đầu lắp bắp. Vừa lắp bắp vừa rùng mình.
– Con sao váºy?
– Cô bé vừa nhìn thấy quá»· Satan, cô bé nói như váºy! – Tôi chen và o.
Trong má»™t phần giây, má»™t ngá»n lá»a lạ kỳ bùng lên trong đôi mắt cá»§a ngưá»i đà n bà . Phản ứng nà y cho tôi biết chị ta Ä‘ang đứng trong vòng ảnh hưởng cá»§a kẻ khác và có lẽ câu nói cá»§a tôi đã Ä‘iểm trúng hồng tâm.
Quá»· Satan Ä‘ang thò bà n tay khuấy đảo cá»§a nó và o đây. Chắc chắn là như váºy!
Ngay láºp tức, Fedora Golon và o vai kịch. Äôi môi chị ta cong lên trong má»™t nụ cưá»i.
– Là m sao mà con có thể nói ra má»™t câu ngu ngốc như váºy, con gái cá»§a mẹ?
Chắc con đang nằm mơ!
– Con không nằm mÆ¡! – Lisa hầu như hét và o mặt mẹ mình, rồi vùng vằng giáºt ra khá»i vòng tay cá»§a Fedora. Cô bé chỉ ngón tay trá» vá» phÃa cánh cá»a. “Khi con mở nó ra, con đã nhìn thấy quá»· Satan. Con đã thét lên, thế rồi đột ngá»™t mẹ đứng ở đây, và con quá»· Satan tan biến Ä‘i. Sá»± việc đã xảy ra đúng như thế!
Fedora Golon lắc đầu.
– Mẹ không tin, con gái bé bá»ng ạ. Tháºt sá»± không tin! Chắc là con nhìn lầm.
Là m gì có quỷ, lại cà ng không có trong nhà nà y.
– ChÃnh ở đây! – Cô con gái gà o lên. – Con nói là con nhìn thấy, đúng là con đã nhìn thấy, chắc chắn như thế. – Giáºn dữ, cô bé giáºm chân xuống ná»n đất, xù lông lên như má»™t con mèo hoang dữ tợn.
Nữ há»a sÄ© đổi nét mặt.
– Ngoan nà o, Lisa, và đi xuống dưới đi!
– Con xuống dưới là m gì?
– Mẹ phải nói chuyện vá»›i ngưá»i đà n ông nà y.
– Vá»›i John hả? – Lisa cưá»i. – Chú John tin con. Chú ấy là bạn con.
– Äi ngay Ä‘i! – Giá»ng nói cá»§a ngưá»i đà n bà vang lên sắc lạnh. Bây giá» chị ta không chấp nháºn má»™t lá»i phản khánh nà o nữa. Chẳng phải chỉ tôi má»›i nháºn ra như váºy mà cả Lisa cÅ©ng có cùng suy nghÄ© ấy, cô bé ném cho tôi má»™t cái nhìn cuối, thầm nháºn nụ cưá»i cá»§a tôi rồi xoay ngưá»i Ä‘i và cất bước.
Chúng tôi nghe tiếng chân trần cá»§a cô bé giẫm lên những báºc thang gá»—.
Ngưá»i nữ há»a sÄ© chá» cho tiếng chân cá»§a con gái khuất hẳn, rôi khoanh tay nghiêm nghị trước ngá»±c và quay lại nhìn tôi.
– Ông là ai?
– Tên tôi là John Singlair.
– Tôi ngưá»i London.
– Thế thì ông vỠlại nơi đó đi!
– Xin bà để tôi nói đã. – Tôi yêu cầu. – Tôi là ngưá»i London, nhưng trước khi tá»›i đây tôi đã Ä‘i qua Paris, bởi ở đó có má»™t ngưá»i bạn đã nhá» tôi giúp đỡ.
Má»™t ngưá»i bạn gái, thưa bà , và có lẽ bà cÅ©ng biết tên chị ấy.
– Nói ra Ä‘i! – Ngưá»i đà n bà yêu cầu tôi bằng giá»ng lạnh lùng.
– Tanith!
Tôi đã biết chắc chị ta sẽ phản ứng ra sao và quả tháºt không lầm. Fedora trả lá»i:
– Xin lá»—i ông Singlair. Tôi chưa bao giỠđược nghe vá» má»™t ngưá»i tên là Tanith.
– Nhưng bà đã tới Paris phải không?
– Äiá»u đó tôi không chối cãi.
– Bao gi�
Ngưá»i đà n bà mỉm cưá»i chế giá»…u.
– Tôi biết rõ ý định cá»§a ông, ông Singlair. Chắc chắn ông đã nói chuyện vá»›i con gái tôi, và biết má»i chuyện qua nó. Tối hôm qua tôi má»›i quay trở vá» từ Paris. Chuyến bay cá»§a tôi đã thà nh công.
– Thà nh công tại nhà Tanith, phải không?
– Tôi đã nói cho ông nghe rằng tôi không quen con ngưá»i đó. Chuyến Ä‘i cá»§a tôi là má»™t nguyên nhân khác. Thà nh phố Paris là thà nh phố thần thánh đối vá»›i các nghệ sÄ©. Không ở đâu trên thế giá»›i ngưá»i ta gặt hái được nhiá»u ấn tượng như ở đó. Paris là nguồn nước mát cho trà sáng tạo cá»§a các nghệ sÄ©. Kể cả đối vá»›i má»™t nghệ sÄ© sống ở miá»n quê như tôi.
– Vâng bà vẽ rất tốt. – Tôi nói. – Chỉ có Ä‘iá»u tôi rất ngạc nhiên, tranh cá»§a bà miêu tả lại tâm trạng hết sức bi quan. Những mà u sắc u ám, hoà n toà n không có má»™t nét vui vẻ thân thiện, không có ánh sáng mặt trá»i. Tại sao lại như váºy? Bà đang mắc bệnh trầm cảm sao?
– Không bao giá»!
– Thế thì là m Æ¡n giải thÃch cho tôi nguyên nhân Ä‘i!
– Tôi thấy không cần, ông Singlair. Ông nghÄ© ông là ai váºy? Ông bước và o nhà tôi, là má»™t ngưá»i xa lạ hoà n toà n, và đặt câu há»i cho tôi. Ngừơi ta có thể nghÄ© rằng ông là má»™t ngưá»i cá»§a giá»›i cảnh sát.
– Có lẽ tôi là cảnh sát tháºt.
– Cảnh sát Pháp hả?
– Không! Chắc bà đã nghe rồi đó, tên tôi là tên Anh. Tôi là ngưá»i London.
– Ở đó có Scotland Yard.
– ChÃnh xác, thưa bà . Tôi là nhân viên cá»§a Scotland Yard.
– Thế thì ông chẳng dÃnh dáng gì vá»›i ngôi nhà nà y cả.
– Vá» mặt nguyên tắc thì bà có lý. Nhưng má»™t khi mạng sống cá»§a con ngưá»i bị sa và o nguy hiểm, thì tôi thấy mình bắt buá»™c phải can thiệp. Äó là nghÄ©a vụ cá»§a má»™t công dân.
– Äiá»u đó không sai! – Chị ta đáp lá»i. – Nhưng tôi tá»± há»i, ông Ä‘ang nói tá»›i mạng sống cá»§a ai?
– Có lẽ mạng sống của cô con gái bà .
Fedora báºt tiếng cưá»i chát chúa.
– Ông tin và o cái chuyện vớ vẩn mà nó vừa kể hả?
– Bà hãy chứng minh rằng nó là chuyện vớ vẩn đi!
Fedora Golon đưa tay đặt lên trán.
– Rõ là chuyện vá»› vẩn! Là m gì có quá»· Satan, cÅ©ng vì thế mà nó không thể nhìn thấy được. ÄÆ¡n giản như váºy thôi!
– Tôi không tin!
– Chuyện đó không liên quan gì tá»›i tôi. – Ngưá»i đà n bà xoay ngưá»i , chỉ vá» hướng cá»a. –Và bây giỠông hãy là m Æ¡n rá»i khá»i nhà tôi! Sá»± xuất hiện cá»§a ông đã gây ra không Ãt chuyện khó chịu. Tôi không cần những thứ đó. Tôi muốn được im lặng để tiếp tục vẽ tranh. Ông là m Æ¡n Ä‘i Ä‘i!
Lá»i yêu cầu được nói rất rõ rà ng. Vá» má»™t nguyên tắc thì chị ta có lý, nhưng tôi không muốn để ngưá»i khác tống cổ mình dể dà ng như váºy.
Vì thế tôi là m ra vẻ như chưa nghe thấy lá»i yêu cầu đó.
– Chúng tôi đã đi tìm bà , thưa bà Golon, nhưng không tìm ra. Con gái bà muốn nói chuyện với bà .
– Nó đã nói rồi.
– Ban nãy bà đã ở đâu váºy? – Tôi há»i.
Nụ cưá»i cá»§a ngưá»i đà n bà bây giá» lá»™ rõ vẻ kiêu căng.
– Chả lẽ ông tin là tôi sẽ trả lá»i ông sao, ông Singlair? Äây là nhà cá»§a tôi, tôi thÃch là m gì thì tôi là m, không cần phải xin phép và báo cáo ai cả.
– VỠchuyện đó thì bà có lý.
– Thế thì ông hãy chấp nháºn Ä‘i, và rá»i khá»i ngôi nhà nà y. Ông không có quyá»n lai vãng ở đây!
Tôi Ä‘i thẳng vá» hướng bà ta. Ngưá»i nữ há»a sÄ© lùi sang bên má»™t bước để nhưá»ng đưá»ng cho tôi ra phÃa cá»a.
– Tôi muốn cảnh báo bà , thưa bà Golon – Tôi nói bằng giá»ng nhá» nhẹ, nhưng sắc lạnh. – Rất có thể bà đã sa và o má»™t tình huống nà o đó mà bà không hiểu nổi.
Hãy là m Æ¡n nghÄ© tá»›i bản thân bà cÅ©ng như gia đình bà và dừng lại Ä‘i! Má»™t ngưá»i bình thưá»ng không thể bắt tay vá»›i những thế lá»±c u ám. Tất cả những kẻ thá» nghiệm Ä‘iá»u đó Ä‘á»u phải bá» mạng. Hãy nghe lởi tôi khuyên!
– Ông đang nói chuyện ngu ngốc!
– Không đâu, thưa bà , không phải chuyện ngu ngốc. Bởi vì bà bạn Tanith cá»§a tôi đã bị giết. Có kẻ đã đâm dao găm xuyên qua cổ há»ng bà ấy. Và cÅ©ng có kẻ đã dùng dao găm tấn công tôi tại chÃnh nÆ¡i đó. Tôi đã thoát được cú sát hại.
Hiện chúng tôi chưa tìm được kẻ đã giết chết bạn tôi. Rất có thể kẻ đó không ở trong thà nh phố Paris.
– Thì đã sao?
– Tôi chỉ kể chuyện thôi.
– Chắc ông cho tôi là thủ phạm, phải không?
Tôi nhún vai.
– ChÃnh bà nói ra Ä‘iá»u đó. Nhưng liệu tôi có thể gạt bá» khả năng nà y không?
– Sau câu há»i nà y, tôi nhìn tháºt sâu và o mắt ngưá»i đối diện, muốn biết phản ứng cá»§a chị ta.
– Có. – Ngưá»i đà n bà quả quyết khẳng định. – Ông có thể là m Ä‘iá»u đó, ông có thể gạt bá» khả năng đó. Tôi không giết bạn ông.
– Nhưng bà có quen Tanith?
– Cả Ä‘iá»u đó cÅ©ng không!
Câu trả lá»i thứ nhất có lẽ còn đúng vá»›i sá»± tháºt, nhưng câu há»i thứ hai rõ rà ng là má»™t lá»i nói dối.
– Tôi không tin, thưa bà Golon. Äiá»u đó có nguyên nhân, bởi tôi tìm thấy trong cuốn nháºt ký cá»§a ngưá»i chết chÃnh xác tên và địa chỉ cá»§a bà . Dấu vết dẫn vỠđây là má»™t dấu vết nóng, tháºm chà rất nóng. Bà cứ nghÄ© lại, cố mà tìm cách thoát ra khá»i cái vòng quá»· quái đó.
– Ông Ä‘i ngay Ä‘i! – Ngưá»i đà n bà rit lên. – Ra ngay khá»i nhà tôi, ông Singlair! – Khuôn mặt chị ta méo mó và giáºn dữ. –Nếu không ...
– Bà cứ nói tiếp đi, thưa bà !. – Tôi giễu cợt thách thức.
Ngưá»i đà n bà quay phắt Ä‘i.
– Không!
– Giá»ng nói mang tÃnh chung cuá»™c, và tôi tuân thá»§. Tôi cÅ©ng xoay ngưá»i, rá»i khá»i căn phòng. Theo những báºc thang bằng gá»—. Tôi lại Ä‘i xuống dưới. Khi tin rằng mình đã khuất ra khá»i tầm nhìn cá»§a ngừơi đà n bà , tôi xoay ngưá»i lại má»™t lần nữa và nhìn ngược vá» những báºc thang lên.
Chị ta quả tháºt không Ä‘i theo tôi. Thay và o đó chị ta đã đóng kÃn cánh cá»a phòng vẽ lại. Tôi đã biết con đưá»ng Ä‘i xuyên qua căn bếp. Ra đến hà ng hiên, tôi đứng lại và nhìn ra bãi cát, ra hướng biển.
Những con sóng hiá»n hòa nối Ä‘uôi nhau vá»— và o bá». Tháºt khó tưởng tượng rằng má»™t cảnh thanh bình như thế nà y lại chứa đựng trong nó những Ä‘iá»u tà n nhẫn, ác độc. Nhưng quả là cái Ãc Ä‘ang dấu mặt rình mò nÆ¡i đây, có không biết bao nhiêu dấu hiệu khẳng định vá»›i tôi Ä‘iá»u đó, tôi chỉ cần dụ nó ra khá»i chá»— nấp mà thôi.
Ngưá»i ta đã Ä‘uổi tôi ra khá»i nhà . Thôi được, đó là chuyện không thay đổi được và tôi phải tuân thá»§ luáºt pháp nÆ¡i đây, nhưng tôi đã nhá»§ lòng nhất định sẽ quay trở lại. Ngôi nhà nà y cÅ©ng như những con ngưá»i trong đó cần phải được bảo vệ, tôi tá»± thá» vá»›i mình. Và chắc chắn tôi sẽ tìm được má»™t phương cách để chặn ngang trò chÆ¡i cá»§a quá»· Satan.
Vừa thong thả bước qua bãi cát má»m mại, tôi vừa nhìn quanh tìm cô bé. Linh cảm cho tôi biết Lisa Ä‘ang trôi trong hiểm há»a. Cô bé không biết mẹ cô Ä‘ang chÆ¡i trò gì, tôi quyết định sẽ cảnh báo cô thêm má»™t lần nữa, cÅ©ng có thể sẽ đưa cô Ä‘i cùng, mang cô vá» vùng an toà n nếu cô muốn.
Không có dấu vết nà o cá»§a Lisa. Chắc chắn, như bất kỳ má»™t cô thiếu nữ nà o trong tuổi nà y, hiện thá»i cô bé Ä‘ang cáu kỉnh lui vá» phòng riêng và đóng chặt cá»a lại.
Những bước chân giẫm lên đúng con đưá»ng đã dẫn tôi tá»›i đây. Tôi sẽ ngồi và o xe và chá» cho tá»›i khi hoà ng hôn phá»§ xuống. Còn má»™t và i tiếng đồng hồ nữa.
Là một cảnh sát viên, nghỠnghiệp đã dạy tôi cần phải biết nhẫn nại và ... nhẫn nại.
Tôi bước dá»c theo bá» ngang cá»§a ngôi nhà . Những dấu chân khi tôi bước tá»›i đây vẫn còn in rất rõ rà ng trên cát.
Tiếng rì rà o cá»§a sóng biển Ä‘i kèm. Từ phÃa xa vang tiếng Ä‘áºp rất mạnh và gắt gao cá»§a sóng lá»›n va và o vách đá ngoà i khÆ¡i. Má»™t ná»n âm thanh quen thuá»™c cá»§a biển cả.
Thê nhưng tiếng huýt gió nhè nhẹ vừa vang đến tai tôi sao gây ấn tượng lạc lõng. Nó không phải là tiếng huýt chói chang của một con hải âu mà là tiếng huýt gió của một cô bé.
Lisa!
Tôi nhìn thấy cô bé Ä‘ang ngồi xổm phÃa sau má»™t đống gá»— và giÆ¡ tay vẫy.
Lisa bây giỠđã Ä‘i già y thể thao, mà u xanh cá»§a đôi già y nổi báºt trên ná»n cát.
Tôi dừng chân lại, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh, Không có ai theo dõi, tôi vội lướt đến chổ cô bé.
– Chú cứ ngưá»i xuống!
Tôi tuân lệnh.
– Có chuyện gì váºy? – Tôi há»i.
Cô bé cưá»i.
– Mẹ cháu đã đuổi chú đi phải không?
– Bà ấy là chủ nhà mà !
– DÄ© nhiên rồi, chú John, dÄ© nhiên. Nhưng má»™t khi cháu không thÃch chuyện gì thì cháu sẽ chống đối tá»›i cùng. Chú cứ yên tâm như thế. Ngoà i ra, cháu biết là mẹ cháu lúc đó Ä‘ang ở dưới tầng hầm. – Vừa nói câu cuối cùng, cô thiếu nữ nhìn tôi đầy thách thức, cứ như thể Ä‘ang chá» tôi trả lá»i.
– Thì đã sao?
Khuôn mặt non trẻ của cô thoáng hiện vẻ tinh ranh.
– Nếu biết Ä‘iá»u gì xảy ra ở dưới tầng hầm thì sẽ rất hay.
– Chẳng có gì cả, chÃnh cháu đã nói như váºy.
Kể ra thì cÅ©ng đúng, chú John, nhưng chú biết không, cháu có cảm giác rất kỳ quặc. – Lisa hÆ¡i ngả vá» phÃa sau, áp lưng sát và o tưá»ng nhà , giÆ¡ hai cánh tay ôm vòng lấy đầu gối.
– Cảm giác thế nà o?
Cô bé hạ giá»ng xuống.
– Tầng hầm đó có từ lâu lắm rồi, rất cÅ© và có vẻ bà hiểm nhưng nó không đến ná»—i là m ngưá»i ta sợ, chú hiểu không?
– Dĩ nhiên.
– Cháu sẽ nói cho chú biết, chú John, ở đó Ä‘ang có má»™t chuyện bà máºt. Cụ thể là má»™t cánh cá»a, nó dẫn và o má»™t căn phòng, ngưá»i ta nói căn phòng đó có thể sụp xuống bất kỳ lúc nà o. Nhưng cháu không tin như váºy.
– Tại sao không?
– Cháu không nói được. Có lẽ nó dÃnh dáng đến những sá»± kiện vừa xảy ra.
– Có thể!
Trong khi tôi đưa mắt vá» phÃa trước, nhìn theo má»™t lá»›p mây cát má» má» Ä‘ang được gió bốc lên cao, trôi là là như má»™t lá cá» dà i, Lisa quyết định nói thẳng.
– Hai chú cháu mình có thể cùng nhau xuống tầng hầm xem sao!
Tôi để thá»i gian cân nhắc. Lá»i đỠnghị nà y tháºt tốt, tôi rất quan tâm tá»›i tầng hầm kia. Nhưng nếu nó Ä‘ang che giấu chuyện trầm trá»ng, độc ác, thì tôi muốn Ä‘i má»™t mình, không muốn mang Lisa theo và o vòng nguy hiểm.
Tôi nói cho cô bé nghe Ä‘iá»u đó.
Cô bé chỉ cưá»i rồi đáp:
– Nhưng không có cháu thì là m sao chú và o được, chú John. Chú quên mất là mẹ cháu vừa ném chú ra ngoà i rồi sao?
– Nhưng mẹ cháu rồi sẽ nhìn thấy hai chú cháu mình.
– Nhầm rồi, chú ngưá»i London à , mẹ cháu sẽ không nhìn thấy nữa đâu. Còn má»™t đưá»ng thứ hai nữa.
– Cháu có vẻ thông thạo má»i việc đấy.
– Äúng thế, cháu thuá»™c đưá»ng lối ở nÆ¡i nà y. Ta Ä‘i chứ? – Cô bé tá» ra muốn đứng lên.
– Lối đi đó ở đâu?
Lisa đã nhổm lên nhưng vẫn khom lưng.
– Cách đây chỉ và i bước chân thôi. – Cô bé giải thÃch.
– Tốt, chúng ta đi!
– Nhưng khẽ thôi đấy. – Lisa đưa ngón tay trỠđặt lên môi.
Tôi gáºt đầu.
Cô bé Ä‘i trước. Hai chúng tôi nép sát và o tưá»ng nhà và tôi không khá»i mang cảm giác hiện thá»i mình chẳng khác mấy má»™t tên trá»™m. Lúc tá»›i đây, tôi đã không nháºn ra cánh cá»a bằng gá»— nà y, bởi nó hầu như chìm lấp và o trong tưá»ng.
Chỉ tá»›i khi Lisa dừng đứng trước cá»a, tôi má»›i nhìn ra. Cô bé thá»c tay và o túi phải cá»§a quần Jean, lôi ra má»™t chiếc chìa khóa trong rất đơn giản.
– Cháu lấy trá»™m đấy! – Cô bé vừa cưá»i tinh quái vừa giải thÃch.
– Không nghe thấy tiếng mẹ, Lisa đút chìa khóa và o ổ, xoay.
Cánh cá»a kêu lên khe khẽ khi bị kéo ra, nhưng chỉ có hai chúng tôi nghe được nhưng âm thanh đó.
Lisa Ä‘i trước. Trước khi cất bước, cô bé xoay má»™t ná»a ngưá»i lại, ra hiệu cho tôi cuối ngưá»i xuống.
Tôi là m theo.
Tôi phải cúi tháºt thấp lưng. Cả hai chúng tôi chìm và o bóng tối bên trong và nhìn thấy trước mặt mình má»™t khoảng cầu thang rất hẹp, dẫn xuống dưới sâu.
Trong cả quảng Ä‘á»i nghá» nghiệp cho tá»›i nay, tôi chỉ nhìn thấy những báºc thang hẹp như thế nà y ở đất Hà Lan. Những báºc cầu thang tháºm chà rá»™ng chưa bằng hai bà n chân đặt cạnh nhau. Vì đã đóng cá»a lại và Lisa không báºt đèn nên tôi rút trong túi ra má»™t chiếc đèn pin. Vệt sáng má»ng manh cá»§a nó chiếu thẳng và o bóng tối. cho tôi nháºn ra má»™t tay vịn bằng gá»— và bám chắc và o nó. Cà ng xuống phÃa tầng hầm, cầu thang cà ng hẹp hÆ¡n.
– Äã lâu lắm cháu cÅ©ng không xuống chá»— nà y. – Lisa thì thà o – Ta sẽ xuống đâu đây?
Cô bé dừng chân.
– Nó dẫn xuống chỗ chứa rượu vang.
Lisa nói đúng. Chúng tôi phải ép ngưá»i chui qua má»™t lá»— tưá»ng hở, để rồi đứng trong má»™t hốc tưá»ng tối Ä‘en như má»±c. Tôi đã tắt đèn bin Ä‘i và nháºn thấy bà n tay Lisa Ä‘ang sá» lên cánh tay mình.
– Chú cứ ở đây, chú John. Cháu Ä‘i trước để báºt đèn lên.
– Như thế có nguy hiểm quá không?
Ngưá»i ta sẽ nhìn thấy chúng ta.
– Vá»› vẩn! – Cô bé khẽ cưá»i. – Mẹ cháu bây giá» tưởng cháu Ä‘ang tắm biển, mà chú đã ra khá»i nhà từ lâu rồi.
– Nếu không có cháu thì chắc chú cÅ©ng Ä‘i tháºt rồi!
Lisa rá»i chổ tôi đứng rồi biến và o trong bóng tối cá»§a tầng hầm. Không khà bốc mùi ẩm thấp. Mùi cá»§a rêu và mùi cá»§a những bức tưá»ng rất cÅ©. Bên cạnh đó, tôi cÅ©ng ngá»i thấy mùi rượu vang, có vẻ như cá»§a má»™t chai rượu vỡ đã lâu.
Chỉ má»™t chút sau đó, không gian sáng lên. Tôi nhìn thấy Lisa đứng bên cạnh công tắc Ä‘iện và đưa mắt xem xét quang cảnh xung quanh. Tầng hầm quả tháºt chứa má»™t kho rượu vang rất lá»›n. Những chai rượu vang Ä‘á»u được chứa trong ống sà nh, những ống sà nh nà y lại được đút và o những lá»— khoan trên tưá»ng. Äây là cách trữ rượu vang tốt nhất. Thế nhưng cánh cá»a thứ hai, bình thưá»ng vẫn bị khóa, nó nằm ở đâu?
Lisa chỉ vỠhướng đó. GiỠthì tôi cũng đã nhìn thấy. Nó nằm chếch với hướng chiếc cầu thang đó dẫn lên trên.
– Lúc nà o nó cÅ©ng bị khóa cả sao? – Tôi khẽ giá»ng há»i.
Cô bé gáºt đầu.
– Thế thì ta thá» xem. – Tôi nói, Ä‘i vá» phÃa trước, dừng lại bên cánh cá»a đó và chăm chú quan sát ổ khóa.
Äoán mình có thể dùng công cụ đặc biệt mang theo trong ngưá»i để mở cá»a, tôi nói Ä‘iá»u đó vá»›i Lisa rồi thêm và o:
– Chuyện hai chú cháu mình Ä‘ang là m tháºt ra là trò đột nháºp.
– Khống sao? Cháu cho phép chú mà !
Tôi báºt cưá»i.
– Cháu nói cũng đúng.
Sau một và i phut căng thẳng, tôi mở được khóa ra. Một tiếng “cách†nho nhỠcho biết chúng tôi đã thà nh công.
– GiỠta thỠvà o xem sao! – Lisa thì thà o và muốn bước đi trước. Tôi giơ tay giữ vai cô bé lại.
– Không, đi sau chú. – Tôi nói – Chẳng lẽ chú nghĩ ...
– Suỵt! – Tôi đưa tay lên môi và bước lên phÃa trước. Chỉ nghe thấy những bước chân cá»§a tôi vang lên trong tÄ©nh lặng. Có tiếng kêu sà o sạo dưới gót già y khi tôi bước sâu hÆ¡n và o căn phòng tối.
Tôi tìm công tắc Ä‘iện nhưng không thấy. Váºy là chúng tôi để cá»a mở, cho má»™t chút ánh sáng từ căn phòng chứa rượu vang hắt sang, giúp chúng tôi có thể xem xét căn phòng.
Má»™t ngóc ngách kỳ lạ. Tôi cứ ngỡ sẽ gặp những bất ngỠđộc ác, nhưng rồi chỉ nhìn thấy căn phòng trần thấp duy nhất má»™t giá vẽ tháºt lá»›n.
Giá vẽ trống không!
Äiá»u đó có nghÄ©a là không có bức tranh nà o hiện lên trên ná»n toan mỠánh xám.CÅ©ng chẳng có những công việc chuẩn bị, những nét phác thảo đầu tiên cho má»™t bức tranh. Tôi chỉ phát hiện ra trước giá vẽ má»™t chiếc khăn phá»§. Chắc chắn ngưá»i ta thưá»ng dùng nó để phá»§ lên khung tranh.
– Cháu tháºt không hiểu! – Lisa dừng lại bên tôi và thì thà o. – Tại sao mẹ cháu lại là m ra vẽ bà máºt vá» cái căn phòng nà y như váºy?
Äó là câu há»i tôi cÅ©ng Ä‘ang tá»± đặt ra cho mình.
Lisa nhún vai.
– Cháu cứ nghÄ© mẹ cháu Ä‘ang bắt đầu má»™t bức tranh má»›i. – Cô bé giÆ¡ tay chỉ vô số những há»™p mà u và bút để bên cạnh giá vẽ. – Má»i thứ đã sẵn sà ng rồi.
– Có lẽ cháu có lý.
Tôi nghe má»™t giá»ng cưá»i nhẹ.
– Váºy là má»i cố gắng Ä‘á»u uổng công, đúng không?
– Có lẽ.
Vì ánh sáng nháºp nhoạng trong căn phòng, tôi bước đến tháºt sát giá vẽ, rồi giÆ¡ những ngón tay vuốt lên trên mặt ná»n. Tôi muốn cảm nháºn nó, và nhanh chóng nháºn ra rằng chất liệu được căng trên giá vẽ không phải vải hay giấy. Bá» mặt tại sao rất má»m mại, mà lạ rất căng, cứ như bá» mặt cá»§a má»™t chiếc trống lá»›n.
Mà lại cÅ©ng không hẳn như váºy.
– Chú sao váºy? – Lisa há»i.
– Tháºt ra thì không sao cả. – Tôi lẩm bẩm.
– Chú không thÃch giá vẽ nà y hay sao?
– Äúng!
– Không sao đâu! Nó rất bình thưá»ng mà , cháu biết như váºy.
Câu trả lá»i cá»§a cô bé khiến tôi đột nghÄ© ra má»™t sáng kiến.
– Cháu thá» giÆ¡ tay sá» xem. Có thể cháu sẽ phát hiện ra Ä‘iá»u gì đó. Cháu quen thuá»™c vá»›i nó mà , Lisa.
– Chú định đùa cháu sao?
– Không!
Lisa lặp lại động tác cá»§a tôi. Những ngón tay vừa lướt trên ná»n vải, cô đã giáºt lại.
– Ãi chà , chú có lý! Sao nó khác quá!
– Khác là m sao?
– Cháu cÅ©ng không biết rõ. – Cô bé nhìn tôi, khóe miệng nhếch sang bên. – Nó tháºt kỳ quặc, nhưng mà giống như là ...như là ...
– Cháu nói đi!
– Äúng thế, như là da!
Cô bé vừa nói ra chÃnh những gì tôi nghÄ©. Quả tháºt, sau má»™t hồi đưa tay sá», tôi cÅ©ng đã nghÄ© ngay là da. Nếu như thế, quả tháºt khá»§ng khiếp.
Lisa cũng đã bị con sốc đánh trúng. Chắc chắn cô bé vừa sợ hãi vì lòng dũng cảm của mình, bởi cô lùi lại một bước, rùng mình.
– Cháu không tin được đâu! – Cô thở hắt ra. – Mẹ cháu không là m Ä‘iá»u đó!
Tôi im lặng, há»i thay cho lá»i nháºn xét:
– Những bức tranh ở tầng trên ra sao?
– Nó bằng vải bố bình thưá»ng.
– Cháu chắc chứ?
– DÄ© nhiên rồi! Nó sần sùi, chứ không má»m và trÆ¡n như ở đây. Cháu có cảm giác như lá»›p da nà y được bôi dầu. – Ngưng má»™t Ä‘oạn, rôi cô bé thốt ra má»™t câu khiến tôi rởn da gà . – Tháºm chà có thể là da ngưá»i!
– Lisa! – Tôi chỉnh cô bé. – Trá»i đất Æ¡i, cháu bình tÄ©nh lại Ä‘i! Không đâu! – Tôi xoay ngưá»i lại giá vẽ. - Ở đây có má»™t số việc ...
– Chú John kìa!
Tiếng kêu cá»§a cô bé khiến tôi xoay phắt lại. Lisa Ä‘ang căng ngưá»i lên như má»™t sợi dây đà n. Cô bé duá»—i dà i má»™t cánh tay, chỉ vá» hướng cầu thang bằng đá.
Tôi cÅ©ng nhìn ra phÃa đó, nhưng chẳng phát hiện được Ä‘iá»u gì cả.
– Có gì đâu! – Tôi mỉm cưá»i, nhưng cô bé lắc đầu.
– Cháu ...cháu vừa nhìn thấy nó, chú John!
– Lại con quỷ phải không?
– Không, lần nà y không phải. Nó là ...nó là ... - Cô bé lấy hÆ¡i má»™t và i lần tháºt sâu. – Má»™t con ngưá»i kỳ quặc mặc áo choà ng vải. Trông như má»™t thấy tu!
Sau câu trả lá»i đó, má»i váºt chìm và o má»™t mà n tÄ©nh lặng ghê hồn. Cả hai chúng tôi cùng câm nÃn. Thế rồi đột ngá»™t, mà n tÄ©nh lặng bị xé rách bởi âm thanh rách vỡ và tiếng huýt gió.
Tôi nhìn lên cao.
Trên đâu chúng tôi, trên trần phòng, có ánh thép.
Một lưỡi rìu!
|

07-07-2009, 12:57 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 7
à định rất rõ rà ng. Có kẻ muốn giết chúng tôi!
Chỉ cần tôi nhìn lên trên cháºm ná»a giây đồng hồ, má»i việc có lẽ đã quá muá»™n. Nhưng trong trưá»ng hợp nà y, tôi vẫn còn cÆ¡ há»™i phản ứng.
Tôi lao ngưá»i vá» phÃa Lisa, tóm lấy cô bé và ném cô sang bên. Cả hai chú cháu tôi Ä‘áºp ngưá»i xuống đất, tôi lấy thân mình che chở cho cô bé.
Cây rìu phóng thẳng xuống dưới!
Tôi lại nghe thấy tiếng huýt gió, và trong tÃch tắc sau đó, có má»™t váºt nặng Ä‘áºp xuống khoảng đất đằng sau lưng tôi.
Tôi không nằm im nữa, mà nhảy báºt dáºy gạt Lisa sang bên.
Cô bé nhìn thấy hắn trước tôi và bắt đầu run rẩy.
– Kia hắn ở kia. – Cô bé hoảng hốt thì thà o. –Tên thầy tu!
Cô bé nói đúng. Chẳng phải chỉ một cây rìu đã rơi từ trên xuống, không, có kẻ đang cầm nó trên tay.
Một tên thầy tu.
Gã đã rình mò trên trần nhà . Gã rình mò bằng cách nà o, tôi chẳng quan tâm.
Má»i giác quan cá»§a tôi dồn và o sá»± hiện hữu cá»§a gã lúc nà y và ná»—i hung hăng giết chóc bà hiểm cá»§a gã.
Má»™t ngưá»i bình thưá»ng chắc chắn sẽ không vượt qua được cú nhảy đó mà không bị gãy xương. Thế nhưng tên thầy tu Ä‘ang chìm trong má»™t chiếc áo dà i bằng vải phá»§ đầu và đang từ từ đứng dáºy kia tá» ra không há» hấn gì.
Trong cái nhìn đầu tiên, ngưá»i ta có thể coi hắn là má»™t con ngưá»i, nhưng khi nhìn kỹ tôi phát hiện thấy khuôn mặt dưới là n vải trùm Ä‘ang ánh lên mà u nâu, như có ai đó đã xát đất lên trên là n da gã. Lần mÅ© vãi cá»§a chiếc áo dà i che khuất hai con mắt, phá»§ bóng tối xuống táºn sống mÅ©i.
Cả trong lúc nhảy xuống đây, tên thầy tu cũng không buông rơi cây rìu. Bà n tay phải của gã đang cầm chặt cán.
à định của gã rất rõ rà ng.
Gã muốn giết tôi!
DÄ© nhiên tôi có thể sá» dụng khẩu Beretta. Chắc chắn nó cÅ©ng là thứ vÅ© khà tốt nhất lúc nà y, nhưng cÅ©ng còn má»™t Ä‘iá»u khác khiến tôi suy nghÄ©. Cho tá»›i lúc nà y tôi vẫn quá» quạng trong vụ án như má»™t ngưá»i mù. Tôi không biết đối thá»§ cá»§a mình là ai, ai muốn nói vá»›i tôi Ä‘iá»u gì hoặc là phải nói Ä‘iá»u gì. Nếu khóa tay và tóm được tên thầy tu kia, có thể tôi sẽ bắt gã nói ra được Ä‘iá»u đó.
Lẽ ra tôi phải nhá»› ra rằng Lisa vừa ban nãy đã nhìn thấy gã trước. Và ở má»™t địa Ä‘iểm khác chứ không phải chứ không phải trên trần phòng. Rồi chỉ má»™t tÃch tắc sau đó, gã đã nhảy từ chá»— đó xuống đất. Cả hai chúng tôi cùng không muốn biết tại sao gã có thể dịch chuyển nhanh tá»›i như váºy, nhưng đáng tiếc là tôi lại quên yếu tố đó Ä‘i.
Váºy là tôi chuẩn bị tinh thần cho má»™t cuá»™c đụng đầu tay đôi tương đối bình thưá»ng. Việc đầu tiên phải chú ý là đưa Lisa ra khá»i khu vá»±c nguy hiểm. Có bé Ä‘ang đứng bên cạnh cánh cá»a mở toang. Chỉ có ná»a mặt trên lá»™ ra, miệng và mÅ©i đã được cô lấy hai bà n tay áp chặt, che kÃn, để đè nén nổi sợ hãi chắc chắn lúc nà y Ä‘ang bò từ cổ há»ng lên.
– Äi Ä‘i! – Tôi rÃt vá» hướng cô bé. – Äi ra khá»i căn phòng nà y sang phòng bên!
Cô bé hiểu lá»i, xoay ngưá»i lại và chạy Ä‘i. Tiếng cánh cá»a dáºp và o ổ khóa cÅ©ng đồng thá»i là tÃn hiệu xuất phát cho tên thầy tu.
Gã lao tá»›i nhanh như má»™t cÆ¡n gió xoáy, không bổ rìu từ trên xuống dưới, mà chém chêch chếch và o ngưá»i tôi.
Lưỡi rìu cắt không khÃ, vang má»™t tiếng gừ nhẹ, tiếng gừ có thể trở thà nh giai Ä‘iệu tá» thần, nhưng tay thám tá» dà y dặn kinh nghiệm trong tôi đã phản ứng không kém phần nhanh chóng.
Lưỡi rìu bay sướt ngang mặt tôi như má»™t cái bóng má» sáng, Nó vá»t qua và tên thầy tu trong chiếc áo vải dà i trùm sát gót bị chÃnh đà chém tá»›i cá»§a gã kéo vá» phÃa trước, nhà o thẳng vá» hướng giá vẽ.
Và rÆ¡i đúng và o ngá»n đòn cá»§a tôi.
Cánh tay tôi chặt thẳng xuống cổ gã. Tôi cảm nháºn má»™t lá»±c cản tháºt cứng, cứng đến gần như băng thép, tôi nhảy ngay đến bên gã thầy tu trong khi gã té Ä‘áºp ngưá»i xuống đất.
Ngay láºp tức tôi rút con dao găm ra.
Mục tiêu bây giá» không phải là trái tim gã, mà là cánh tay. Tên thầy tu nà y là má»™t đối thá»§ tháºt sá»± nguy hiểm, má»™t sản phẩm cá»§a địa ngục, gã Ä‘ang cầm trong tay má»™t món vÅ© khà khá»§ng khiếp và tôi muốn gạt nó ra khá»i tay hắn.
Äúng lúc đó, gã xoay ngưá»i nằm ngá»a lên. Gã nhìn thấy tôi đồng thá»i vá»›i con dao găm, ánh mắt gã từ bên dưới hướng thẳng và o mÅ©i nhá»n cá»§a lưỡi dao, chỉ má»™t ná»a tÃch tắc sau, gã nháºn thấy lưỡi dao Ä‘ang lao xuống phÃa mình.
Tên thầy tu biến mất!
Chỉ trong vòng má»™t phần giây, gã tan ra trước mắt tôi. Mảnh đất mà gã vừa nằm đột ngá»™t trở thà nh trống rá»—ng, tôi không nhìn thấy mục tiêu nữa và phải nhanh như chá»›p vừa nhảy vừa xoay ngưá»i lại để không đâm mÅ©i dao bằng bạc xuống ná»n hầm.
Cánh tay tôi còn xoay được sang hướng khác, nhưng bá» vai tôi không kịp chuyển động theo. Cảm giác Ä‘au buốt bùng cháy suốt dá»c chiá»u dà i cánh tay, tá»›i táºn cổ tay, khi tôi Ä‘áºp ngưá»i xuống và lá»™n má»™t vòng.
Má»™t tiếng cưá»i giá»…u cợt vang lên từ góc phòng đối diện. Tôi nhìn vá» hướng đó và thấy hình dạng khá»§ng khiếp cá»§a tên thầy tu. Gã đã bò đến gần tưá»ng. Tôi nháºn ra rất rõ hình dáng cây rìu và dÄ© nhiên cả lưỡi rìu sáng choáng.
Vá»›i món vÅ© khà nà y, tên thầy tu có thể má»™t nhát tiện đứt đầu con hổ. Äối vá»›i má»™t con ngưá»i lại cà ng dể dà ng hÆ¡n.
à thức được tình hình cuá»™c đấu, tôi trở nên tháºn trá»ng tối Ä‘a và giÆ¡ tay rút súng lục ra. Giá» thì tôi không thể kiêng nể ai được nữa, kể cả những ngưá»i sống trong ngôi nhà nà y, những ngưá»i rất có thể sẽ nghe thấy tiếng súng nổ. Nhưng đối phương không cho tôi cÆ¡ há»™i bóp cò.
Má»™t ánh lá»a kỳ lạ lóe lên bên tưá»ng, thế rồi tên thầy tu lại biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại mình tôi.
Má»™t con quá»· bà hiểm, nguy hại tá»™t cùng, vừa ra tay giá»…u cợt tôi. Cuối cùng thì tôi đã nháºn được mặt cá»§a đối thá»§. Ãt ra là má»™t tên.
Tên thầy tu đó khiến tôi phải suy nghĩ.
Trong lần đầu tiên tiếp xúc vá»›i chiếc đế đựng cá»§a Thần Lá»a, tôi đã chiến đấu chóng lại những tên thầy tu thá» phụng quá»· Satan. Chuyện đó xảy ra nhiá»u năm vá» trước và vụ án đó dẫn tôi má»™t mảnh đất khác cÅ©ng cá»§a nước Pháp, đến miá»n Elsass. Nhưng tên thầy tu thá» phụng quá»· sứ ở đó đã tỉnh dáºy, và để chống lại chúng, tôi phải quay trở vá» Scoland tìm chiếc đế đựng cá»§a Thần Lá»a. Chiếc đế cao cổ đã đóng má»™t vai trò quyết định trong vụ án.
Váºt báu đó đã ở má»™t thá»i gian dà i trong căn há»™ cá»§a tôi. Trước hay sau, nó vẫn là má»™t câu há»i bà hiểm. Tôi không biết cần phải là m gì vá»› nó, cho tá»›i khi tôi là m quen vá»›i bà thầy bói Tanith cùng quả cầu pha lê bà hiểm.
Quả cầu nà y, chắc chắn là cá»§a nhà tiên tri vÄ© đại Nostradamus thá»i trung cổ, tá» ra vừa khÃt vá»›i phần mở ra phÃa bên trên cá»§a chiếc đế. Cứ như thế quả cầu pha lê đã được tạo ra cho riêng nó. Tôi không biết giữa chúng có mối liên quan nà o không. Tanith đã nói vá»›i tôi bà sẽ cố gắng tìm ra Ä‘iá»u đó. Äáng tiếc là bà không thà nh công, đối thá»§ cá»§a bà đã ra tay trước.
Giá» thì tôi đến đây và đối mặt vá»›i tên thầy tu. Gã có vẻ ngoà i giống tương tá»± mấy tên thầy tu cương thi trong vụ án kia. Nhưng hiện thá»i tôi vẫn không tìm ra mối dây liên kết giữa các chi tiết, cÅ©ng chưa biết chiếc đế đựng và quả cầu pha lê hiện ở đầu. Nhưng tôi tin chắc hai váºt thể đó được giấu trong chÃnh ngôi nhà nà y.
Chắc chắn Fedora biết nhiá»u hÆ¡n!
Ngưá»i đà n bà đó đã táºn dụng quyá»n lá»±c cá»§a mình và ném tôi ra khá»i nhà . Tôi đã chấp nháºn hà nh động đó, nhưng tôi không còn chấp nháºn nổi cảnh bị má»™t gã cương thi tấn công bằng rìu. Không thể để cho chuyện nà y tiếp diá»…n.
Phải há»i ngưá»i đà n bà đó và i câu!
Tháºn trá»ng, tôi dịch chuyển vá» cánh cá»a trong hướng Ä‘i chênh chếch để luôn giữ được phần lá»›n căn phòng trong tầm nhìn cá»§a mình. Äến gần cánh cá»a, tôi má»›i sá»±c nhá»› tá»›i cô bé. Trá»i đất, cầu mong cô chưa gặp chuyện gì!
Mở cánh cá»a dẫn sang căn phòng chứa rượu, nhìn thấy quần sáng đèn và trong ná»a tÃch tắc sau đó, tôi nháºn ra toà n bá»™ sá»± tháºt khá»§ng khiếp.
Lisa Golon Ä‘ang nằm trên ná»n đất.
Cắm trên đầu cô là một cây rìu!
|

07-07-2009, 12:57 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 8
Fedora nằm trên ghế sofa thì đúng hÆ¡n là ngồi. Ngưá»i đà n bà ngã đầu ra lưng ghế, trên đôi môi phảng phất nụ cưá»i kỳ quặc. Âm nhạc thoát ra nhè nhẹ từ radio, nhắc ngưá»i ta nhá»› tá»›i tiếng rì rà o cá»§a sóng biển bằng vô và n những cây đà n violon.
Fedora đang hà i lòng.
Tháºm chà rất hà i lòng, bởi bây giá» má»i việc đã được hoà n tất. Bức tranh đã được vẽ xong, nó đã sống động và hoà n hảo đúng như ý chị ta muốn.
Năm thầy tu, nắm tay nhau nhảy quanh má»™t chiếc bà n hình oval, trên có để má»™t chiếc đế đựng vá»›i quả cầu pha lê Ä‘á».
Fedora Golon vẫn chưa được biết ý nghÄ©a tháºt sá»± cá»§a quả cầu pha lê và chiếc đế đựng đó có ý nghÄ©a gì. Ngưá»i đà n ông lạ mặt cho tá»›i nay chỉ ra lệnh cho chị ta Ä‘i vá» Paris ăn cắp hai đồ váºt đó. Là m quen vá»›i bà thầy bói là má»™t chuyện dá»… dà ng. Fedora đã đóng giả khách hà ng, và ngay từ lần gặp đầu tiên, chị ta đã chiếm trá»n lòng tin tưởng cá»§a Tanith. Ãt nhất thì Fedora cÅ©ng tin như váºy. Má»™t khoảng thá»i gian sau, sau khi đã má»™t lần gặp gỡ Tanith tại Bretagne, Fedora hẹn quay trở lại Paris lần thứ hai. Sá» dụng má»™t loại thuốc ngá»§, ngưá»i đà n bà đã dá»… dà ng qua mặt được Tanith. BÄ©nh tÄ©nh, chị ta lấy hai thứ đồ váºt đã được chỉ định rồi Ä‘i khá»i căn nhà , hoà n toà n không quan tâm đến những gì xảy ra sau đó.
Giá» thì chị ta biết rằng Tanith không còn sống nữa. Liệu chị ta có tiếc nuối không? Không đâu, ngưá»i đà n bà đang suy nghÄ© vá» chuyện đó, nhưng kỳ lạ là m sao, chị ta không thấy sá»± thương tiếc dâng lên trong lòng mình. Cái chết cá»§a bà thầy bói Tanith là má»™t bước cần thiết để hoà n tất những Ä‘iá»u kỳ diệu và lá»›n lao.
ÄÆ¡n giản như váºy thôi.
Lại má»™t nụ cưá»i thoáng qua đôi môi Fedora khi ngưá»i đà n bà nhá»› lại sá»± việc đó. Cả cái gã ngưá»i Anh kia cÅ©ng không thể là m gì được chị ta, Fedora tin chắc như váºy. Chị ta đã thẳng tay Ä‘uổi gã ra khá»i nhà , và chắc gã đã bá» Ä‘i. Trong ngôi nhà nà y, chị là nữ chúa.
Nhưng việc che Ä‘áºy những hà nh động vụng trá»™m nà y trước mặt chồng con lại là má»™t việc khó khăn. Lisa đã nháºn ra má»™t Ä‘iá»u gì đó rồi, mà Raymond, chồng chị, cÅ©ng không phải ngưá»i câm Ä‘iếc. Mặc dù không hiếm buổi tối anh vẫn còn phải cặm cụi vá»›i những đống giấy tá» mà ban ngà y anh chưa xá» lý hết.
Ngưá»i đà n bà lấy là m tiếc rằng Raymond sẽ vá» nhà tối nay. Nếu anh ngá»§ đêm ở nÆ¡i khác, có lẽ Fedora sẽ thấy dá»… chịu hÆ¡n.
Những giá» khắc buổi trưa đã qua Ä‘i từ lâu rồi. Nhưng ngưá»i đà n bà tháºm chà chẳng thèm nghÄ© đến bữa ăn cho cô con gái, mà chỉ chìm đắm và o những sá»± kiện vừa xảy ra. Má»™t yếu tố then chốt đã tá»›i, và những sá»± kiện quyết định sẽ còn tiếp nối, chị ta tin chắc như váºy.
Việc duy nhất chị ta phải là m là tách xa Lisa ra khá»i trò chÆ¡i chết chóc nà y.
Câu há»i chỉ là có thể thá»±c hiện chuyện đó ra sao. Liệu ngưá»i đà n ông đến giá» chị vẫn không biết tên có biết được ý định nà y không?
Ngưá»i đà n bà không tìm được câu trả lá»i rõ rà ng. Chị ta thoải mái duá»—i dà i ngưá»i ra và không khá»i giáºt mình khi nghe thấy tiếng cưá»i nhè nhẹ vang lên sau lưng mình.
Anh ta đã tới!
Vá»›i những bước chân bình thản, ngưá»i đà n ông Ä‘i xuyên qua căn phòng, đôi mắt ném xuống ngưá»i đà n bà đà ng ná»a nằm ná»a ngồi, tỠý muốn thẳng ngưá»i dáºy nhưng lại ngay láºp tức bỠý định khi nghe ngưá»i đà n ông nói:
– Cứ nằm thế đi ...
Fedora lại thả ngưá»i xuống.
Ngưá»i đà n ông bước đến sát chiếc ghế sofa, dừng chân và nhìn xuống dưới thân hình chị ta. Gã giấu hai cánh tay ra sau lưng khiến Fedora không nhìn thấy bà n tay gã.
– Má»i việc Ä‘á»u ổn cả. - Fedora nói Gã râu xồm lắc đầu.
– Tại sao lại lắc đầu? – Nữ há»a sÄ© ngạc nhiên. – Nhưng gã đó đã biến mất rồi, cái gã ngưá»i Anh đó.
– Hắn có đi đâu!
Giá» thì ngưá»i đà n bà không thể tiếp tục cái tư thế ná»a ngồi ná»a nằm cá»§a mình được nữa. Chị ta thẳng ngưá»i dáºy. Cả khuôn mặt bây giá» là má»™t dấu há»i lá»›n:
– Em đã đuổi hắn đi, và đã nhìn thấy hắn bước đi mà .
– Äến táºn xe cá»§a hắn hả?
– Không!
– Em đã thấy chưa, ngưá»i tình cá»§a ta. Hắn đã nghe theo lá»i khuyên cá»§a cô con gái Lisa cá»§a em, và con bé đã dẫn hắn xuống tầng hầm, dẫn đến nÆ¡i có bức tranh cá»§a em.
– Không thể như thế được!
– Äúng thế đấy! Lisa là má»™t đứa trẻ rất tò mò, và cả hai đứa đó đã gắn chặt và o vá»›i nhau.
– Äể em xem thế nà o! – Fedora muốn đứng khá»i ghế sofa, nhưng gã đà n ông phản đối.
– Äừng nên vá»™i, chúng ta sẽ cùng nhau cân nhắc xem phải là m gì.
– Nhưng đừng là m gì chống lại Lisa Gã đà n ông chỉ nhún vai, không nói một tiếng.
– Có phải cả hai đứa chúng nó vẫn còn ở dưới tầng hầm. – Gã đà n ông giải thÃch. – Äi ngay bây giá»!
– Em xuống đó là m gì? Tiếp tục vẽ à ?
– Không, xuống đó giết ngưá»i!
Trong má»™t thoáng, mà mắt ngưá»i đà n bà giáºt lên.
– Giết ngưá»i ư? – Chị nhắc lại. – Giết ai?
– Một tên sát nhân!
Fedora mỉm cưá»i.
– Em không hiểu anh. Chẳng lẽ anh muốn nói rằng trong tầng hầm của em hiện đang có một tên sát nhân?
– Äúng anh muốn nói váºy!
Fedora cân nhắc. Trán chị ta nhăn lại.
– Khoan đã. – Ngưá»i đà n bà lẩm bẩm. – Nếu trong tầng hầm có má»™t kẻ sát nhân, mà đó không phải là con gái em, thì nó chỉ có thể là gã John Singlair, cái gã ngưá»i Anh khốn khiếp đó. Em nói có đúng không?
– ChÃnh xác và em cần phải giết hắn!
Ngưá»i đà n bà cưá»i gay gắt.
– Rất sẵn lòng, nếu anh yêu cầu. Nhưng giết bằng cách nà o đây?
– Bằng cái nà y. – Gã đà n ông đáp lá»i. Lúc bây giá» gã má»›i buông hai bà n tay ra khá»i lưng, đưa vá» phÃa trước. Fedora nhìn thấy cái váºt mà gã đã giữ sau lưng suốt từ đầu đến giá».
Äó là má»™t cây rìu, lưỡi còn dÃnh máu ...
Äầu tiên là Tanith, bây giỠđến Lisa. Cô bé hầu như vẫn còn là má»™t đứa trẻ, nhưng lÅ© ma quá»· và bá»n máu Ä‘en có bao giá» chùn tay trước việc gì. Sá»± tà n nhẫn cá»§a chúng là vô hạn. Chúng đã và đang còn tiếp tục chứng minh Ä‘iá»u đó.
Cổ há»ng tôi thắt lại. Kể cả nhưng suy nghÄ© cá»§a tôi cÅ©ng bị chặn ngang. Tôi nhìn trân trối và o khung cảnh ghê rợn trước mắt mà không khá»i rùng mình.
Trong giây phút nà y, cảm giác căm thù đối thá»§ trà o dâng lên. Tôi tháºt sá»± đã đứng bên bá» vá»±c cá»§a trạng thái phát Ä‘iên, bởi rõ rà ng má»™t là n sóng máu đỠđang dâng lên trước hai con mắt tôi.
Lisa nằm ngá»a, nằm như thể cô bé Ä‘ang ngá»§. Nếu như không có cái lưỡi rìu khốn khiếp kia.
Cô bé đã muốn giúp đỡ tôi, bây giỠphải trả giá cho những hà nh động đó bằng mạng sống. Tôi thầm trách mình. Lẽ ra tôi không được phép nương tay với tên thầy tu đó, mà phải trao ngay cho gã những gì gã xứng đáng được hưởng:
Cái chết chung cuộc.
Tôi không biết tôi đứng như váºy trước xác Lisa bao lâu. Thá»i gian đã trở thà nh vô nghÄ©a. Má»™t lúc sau tôi cúi ngưá»i xuống và bế cô bé lên.
Tôi không thể để cô bé nằm ở dưới tầng hầm nà y, phải đưa cô lên gặp mẹ.
Fedora Golon cần phải mở mắt nhìn xem chị ta đã gây ra chuyện gì. Tôi tin chắc bà mẹ quạ đó có má»™t phần tá»™i lá»—i. Ngưá»i đà n bà đó đã tạo Ä‘iá»u kiện cho vòng tròn ma quá»· nà y khởi phát, và chị ta bây giá» vẫn là chiếc chìa khóa mở đến má»i bà hiểm.
Thêm má»™t lần nữa, tôi cay đắng nháºn thấy phụ nữ dá»… bị ma quá»· hút hồn biết nhưá»ng nà o. Chẳng cần phải nghÄ© đến những phù thá»§y xa xưa, hiện tôi Ä‘ang phải Ä‘au đớn trải qua chuyện đó trong chÃnh ngôi nhà nà y.
Lisa rất nhẹ.
Cô bé nằm trên hai cánh tay tôi . – Äôi chân thõng xuống phÃa bên phải, gáy tá»±a trên há»m khuá»·u tay tôi. Không dám nhìn thẳng và o mặt cô bé, tôi đưa ánh mắt hướng vá» phÃa trước, thẳng vá» những báºc thang bằng đá.
Tôi hy vá»ng Fedora chưa rá»i khá»i căn nhà cá»§a chị ta, và hồi há»™p chá» xem chị ta sẽ phản ứng ra sao.
Hai chân đạp lên trên những báºc cầu thang bằng đá mòn vẹt, mắt tôi đỠđẩn hướng vá» phÃa trước. Nó đã mất hết sá»± sống và tá»±a như má»™t chiếc mặt nạ. Hai con mắt tôi cay xè. Má»i xúc cảm bay Ä‘i, chỉ còn sá»± trống vắng khá»§ng khiếp, đó chÃnh là cái cảm giác vẫn thưá»ng dâng lên má»—i lần tôi phải đối mặt vá»›i Tá» Thần.
Mặt đất bên trên không còn xa nữa. Chỉ khoảng mưá»i báºc thang nữa là tá»›i.
Khi leo được ná»a cầu thang và ánh mắt đã chạm tá»›i cánh cá»a dẫn xuống tầng hầm, đột ngá»™t tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên phia bên kia cánh cá»a. Chỉ má»™t giây sau đó, cánh cá»a bằng gá»— bị giáºt tung ra ngoà i, xuất hiện má»™t khoảng sáng hình chữ nháºt và chị ta đứng giữa khoảng sáng đó.
Fedora Golon!
Ngưá»i đà n bà đứng đó như má»™t chiến binh đòi trả thù. Bà n tay phải cầm má»™t cây rìu, lưỡi rìu còn đẫm máu.
Chị ta nhìn tôi trừng trừng.
Ãnh mắt tôi nhìn qua thân hình cá»§a cô bé đã chết, muốn nói, nhưng tôi không sao cất nên lá»i.
Thay và o đó ngưá»i mẹ mở mồm ra.
Má»™t tiếng kêu chói chang thoát ra cổ há»ng chị ta, vang lên rùng rợn trong căn tầng hầm.
– Quân giết ngưá»i! – Tiếng thét kéo dà i và đáºp thẳng và o mặt tôi. Rồi lại má»™t lần nữa. – Quân giết ngưá»i! – Thế rồi Fedora nhấc cánh tay phải lên.
Chỉ trong má»™t giây đồng hồ, tôi thấy mình trôi bồng bá»nh trong hiểm nguy đến tÃnh mạng. Chị ta muốn ném cây rìu vá» phÃa tôi. Trong khu cầu thang quá hẹp nà y, tôi hoà n toà n không có né tránh.
HÆ¡n nữa, xác Lisa cÅ©ng là má»™t trở ngại lá»›n. Tôi còn chưa tìm ra đưá»ng thoát thì Fedora Golon đã phóng cây rìu ra khá»i tầm tay.
Món vÅ© khà nguy hiểm xoay xoay, lao vá» phÃa tôi.
Không thể tránh sang bên. Cây rìu giáng trúng và o ngưá»i tôi ..
|

07-07-2009, 12:58 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 9
Raymond Golon nở nụ cưá»i hà i lòng. Hôm nay anh vừa thá»±c hiện trá»n vẹn má»™t phi vụ rất tốt, má»™t chuyến Ä‘i chẳng phải dá»… dà ng trong thá»i kỳ khá»§ng hoảng thị trưá»ng bất động sản. Anh đã gặp may và đã bán được má»™t khuôn viên lá»›n.
Sau bữa ăn trưa thì má»i việc cÅ©ng được giải quyết xong và anh lên đưá»ng vá» nhà . Buổi tối hôm nay, Raymond dá»± định sẽ ghi lại chi tiết má»i việc và việc báo cáo.
Äáng tiếc là con đưá»ng vá» nhà không dẫn anh Ä‘i qua những thà nh phố lá»›n hÆ¡n. Nếu không chắc chắn anh đã mua quà vá» cho vợ và con gái. Raymond dá»± định sẽ má»i cả nhà cùng anh Ä‘i chÆ¡i xa và dùng bữa trong má»™t tiệm tháºt sang.
Äặc biệt vì Fedora. Thuở há» má»›i chuyển vá» sống ở đây, Fedora đã rất yêu quang cảnh cô đơn và tÄ©nh lặng nÆ¡i nà y. Nhưng và o thá»i gian gần đây, có những lúc chị gây ấn tượng như sắp nổi Ä‘iên vì vẻ vắng lặng trong nhà , chỉ muốn thoát ra ngoà i, muốn Ä‘i đâu đó tháºt xa. Chuyến Ä‘i Paris vừa rồi là má»™t và dụ. Má»™t chuyến Ä‘i được thá»±c hiện đột ngá»™t và vá»™i và ng như má»™t cuá»™c chạy trốn.
Raymond Golon vặn radio tháºt to và chúm miệng huýt sáo theo má»™t giai Ä‘iệu quen thuá»™c Ä‘ang được phát trên đà i. Má»—i lúc anh má»™t trở nên vui vẻ hÆ¡n. Sá»± căng thẳng trong những giỠđồng hồ thương thuyết dần dần trôi Ä‘i, anh thấy mình tá»± do, khá»e mạnh, và vui mừng vì sắp vá» tá»›i nhà .
Chiếc xe đã từ lâu Ä‘i trong cô độc. Äây là má»™t mảnh đất tháºt sá»± hoang vắng, chẳng mấy khi có ngưá»i lạc tá»›i.
Ngưá»i đà n ông Ä‘ang ở trong cái tuổi nở hoa cá»§a mình, giống như cách Raymond thưá»ng nói. Trước đây ba tuần, anh đã tròn bốn mươi tuổi. Mái tóc đã loáng thoáng bạc bên thái dương, nhưng hầu như không gây chú ý trên ná»n tóc vốn đã và ng. Ngưá»i ta phải nhìn rất kỹ má»›i phát hiện ra những dấu hiệu đầu tiên và thoáng qua đó cá»§a tuổi tác. Là n da anh rám nắng, khá»e mạnh.
Raymond có má»™t vẻ ngoà i tương đối bụi bặm, phong sương. Anh để tóc khá dà i, nhưng bản chất cá»§a anh là ngưá»i dá»… gây thiện cảm, là má»™t ngưá»i có tÃnh cách thu hút như đại Ä‘a số những chà ng trai quyết định theo nghiệp kinh doanh.
Con đưá»ng giỠđây đã hẹp lại, bắt đầu xuất hiện những đụn cát dà i và ngưá»i đà n ông thấy mình còn vui hÆ¡n nữa. Những đụn cát đó là dấu hiệu đầu tiên cho biết anh Ä‘ang vỠđến sát nhà mình.
Nhiá»u nhất là chỉ mưá»i lăm phút nữa thôi, chuyến Ä‘i sẽ kết thúc.
Raymond đã muốn lái xe thẳng tá»›i nhà , nhưng rồi anh bá» ngay ý định khi phát hiện thấy chiếc Renault thẫm mà u Ä‘áºu ngay bên ngã ba có con đưá»ng dẫn tá»›i nhà anh.
Raymond Golon tạm dừng xe.
Có hai khả năng. Má»™t là ai đó Ä‘i nhầm đưá»ng, hoặc có ngưá»i muốn sá» dụng con vịnh nhá» là m nÆ¡i tắm biển, đó là điá»u mà gia đình Golon cho phép. HỠđã mua toà n bá»™ khuôn viên nà y vì muốn có má»™t không gian yên tÄ©nh riêng tư. Há» không thÃch có ngưá»i lạ và o đây.
Raymond không nghÄ© đến chuyện có khách. Bạn bè hay ngưá»i quen cá»§a gia đình chắc chắn sẽ lái xe tá»›i sát nhà rồi má»›i dừng lại.
Dù chẳng há» băn khoăn, anh vẫn tăng tốc và chỉ má»™t thoáng sau xe cá»§a anh lăn bánh và o chÃnh Ä‘oạn đưá»ng mà bà n tay anh đã tạo nên. Chiếc Peugeot Ä‘i má»™t Ä‘oạn ngắn nữa, Raymond Golon nhìn được ra bãi biển và ngạc nhiên khi thấy không có ai Ä‘ang tắm.
Chả lẽ ngưá»i lái chiếc Renault hoà n toà n không muốn tắm? Thế thì anh ta tá»›i đây là m gì? Rất có thể có nhiá»u ngưá»i cùng tá»›i. Dù sao chăng nữa, ná»—i nghi ngá» từ từ len lách trong lòng ngưá»i đà n ông.
Anh cầm lấy chiếc túi du lịch, vắt áo bà nh tô mùa thu lên trên cánh tay, dáºp cá»a xe lại.
Là n gió thổi tá»›i, mang theo vô và n những hạt cát nhá» li li phá»§ xuống bá»™ complé sáng mà u cá»§a Raymond. Anh không quan tâm tá»›i Ä‘iá»u đó. Anh đã qua quen vá»›i cảnh nà y. Kể cả bây giá», đứng ở vị thế khác, anh vẫn không nhìn thấy ai bên bá» biển.
Trống vắng không má»™t bóng ngưá»i.
Raymond Golon nhún vai, bước vá» hướng hà ng hiên, bước qua ba báºc thá»m rồi thấy cánh cá»a rất rá»™ng Ä‘ang mở toang. Anh không Ä‘i bằng con đưá»ng bình thưá»ng và o nhà , mà đi qua ngăn bếp, nghe không gian vẫn còn phảng phất má»™t chút mùi súp cá.
Raymond nhìn thấy một chiếc nồi còn đặt trên bếp, anh mở nắp ra nhìn và o trong.
Món súp cá đã đông lại thà nh má»™t lá»›p mỡ dà y và lạnh phÃa bên trên. Thì ra vợ và con gái anh vẫn chưa dùng bữa trưa.
Ngưá»i đà n ông cảm thấy kỳ lạ. Chỉ sau và i bước chân, anh đã bước và o phòng khách, đặt chiếc túi và áo bà nh tô xuống, nhưng cả ở đây anh cÅ©ng chẳng tìm thấy má»™t dấu vết nà o cá»§a gia đình mình.
Tâm khảm ngưá»i đà n ông bắt đầu thấp thá»m. Nhất là vì anh đã nhìn thấy chiếc xe lạ.
– Fedora! – Anh gá»i lá»›n tên vợ mình. Không có câu trả lá»i, kể cả khi anh gá»i tên con gái.
Vì ngôi nhà được xây dá»±ng tương đối thoáng, nên giá»ng anh chắc chắn sẽ vang lên rất rõ ở tầng trên, kể cả và o phòng vẽ, nếu vợ anh Ä‘ang là m việc ở trong đó và đang mãi mê là m việc.
Äó đây chỉ có sá»± tÄ©nh lặng đáp lá»i. Sau khi gá»i lá»›n má»™t và i lần nữa, Raymond thấy mệt má»i, và đi tìm vợ con. Anh nhanh chân bước dá»c những báºc cầu thang lên trên, mở cánh cá»a phòng vẽ, nhìn thấy những bức tranh, nhưng không thấy má»™t dấu vết nà o cá»§a Fedora. Cứ như thể vợ anh đã tan thà nh không khÃ. Raymond Golon lắc đầu.
– Không thể như thế được. – Anh lầm bầm. – HỠở đâu nhỉ? – Ngưá»i đà n ông cân nhắc xem anh còn phải Ä‘i tìm ở những nÆ¡i nà o, rồi anh nghÄ© tá»›i tầng hầm.
Có lẽ vợ anh ở bên dưới, và đang là m việc gì đó.
Raymond Golon lại theo những báºc cầu thang xuống tầng trệt. Anh nhìn thoáng và o phòng khách, phát hiện ra má»™t chuyển động, nhanh chân bước và o trong đó và vừa lúc muốn lên tiếng thì những ngôn từ chưa thoát ra thà nh lá»i đã Ä‘á»ng lạ trong cổ há»ng anh.
Bên cạnh sofa có một gã đà n ông đang đứng.
Má»™t ngưá»i lạ!
Raymond dừng sững lại, như thể anh vừa va phải má»™t chướng ngại váºt. Ngay láºp tức, anh nghÄ© tá»›i chiếc Renault. Ngưá»i lạ mặt kia chắc chắn đã đến đây bằng chiếc xe đó và bây giá» Ä‘i lại nhởn nhÆ¡ trong nhà anh.
Gương mặt bình thưá»ng rất hiá»n là nh và dá»… gây thiện cảm cá»§a ngưá»i đà n ông là m nghá» buôn bán bất động sản dần dần đóng băng lại khi nhìn thấy gã đà n ông râu ria xồm xoà m đó. Ãnh mắt săm soi cá»§a anh kéo dà i và i giây đồng hồ, thế rồi Golon lên tiếng:
– Ông là ai? Ông là m gì trong nhà cá»§a tôi váºy?
Gã râu xòm mỉm cưá»i.
– Ông không biết tôi sao?
– Không!
– Vợ ông cũng không bao giỠkể cho ông nghe vỠtôi cả sao?
– Không, cô ấy không kể!
– Thôi được, ông có quyá»n khi nói rằng căn nhà nà y là cá»§a ông. Nó là tà i sản cá»§a ông. Ông đã xây lên nó, nhưng ông đã quên má»™t Ä‘iá»u, ông Golon ạ.
– Äiá»u gì?
– Rằng ông phải chia sẻ ngôi nhà nà y vá»›i ngưá»i khác.
Raymond đột ngá»™t nhếch mép cưá»i chế giá»…u.
– Ông muốn nói đùa tôi hay sao, ngưá»i lạ mặt? Tôi không cần phải chia sẻ ngôi nhà nà y cho ai cả, bởi vì, chÃnh như ông nói, nó là cá»§a tôi.
– Nhưng ông phải chấp nháºn sá»± tháºt kia.
– Äừng có nói chuyện vá»› vẩn! – Raymond dần dần nổi giáºn. – Ông là ai?
– Cứ gá»i tôi là René.
– Tốt. René. Còn gì nữa? Ông muốn gì ở đây?
– Tôi đã nói vá»›i ông rồi, Ãt nhất thì tôi cÅ©ng là má»™t phần trong gia đình cá»§a ông. Tôi quen biết gia đình ông, rất thân và rất tốt, nhất là tôi rất thân vá»›i vợ ông, ông Golon.
– Fedora liên quan gì đến chuyện nà y?
Tên râu xồm lắc đầu.
– Lạ tháºt, lạ tháºt. – Gã lẩm bẩm. – Chẵng lẽ cô nà ng hiá»n dịu chưa bao giá» kể cho ông nghe chuyện gì. Vâng, ông Golon, ông hay Ä‘i đây Ä‘i đó, ngưá»i đà n ông không bao giỠđược phép để vợ mình ở nhà lâu thế. Ông hiểu Ä‘iá»u đó phải không?
Dần dần, Raymond hiểu ra. Mặt anh tái nhợt như vôi. Là n da tháºm chà như Ä‘ang xám và há»m lại. Anh hiểu cái ám chỉ đểu giả cá»§a gã kia, rằng anh phải coi cái gã René nà y là ngưá»i tình cá»§a vợ anh. Lần nà y anh đã vô tình vá» nhà sá»›m hÆ¡n má»i ngà y, và đã gây bất ngá» cho gã. Má»™t cảnh tượng như trong má»™t chuyện tiếu lâm ngu ngốc:
Ông chồng bị cắm sừng đột ngột phải đối mặt với tình địch.
Hầu như không thể tin được ...
Raymond Golon hắng giá»ng và i lần. Vẽ bình thản tá»± tin cá»§a gã kia khiến anh mất bình tÄ©nh. Những dòng suy nghÄ© tỉnh táo cá»§a anh đã bị đẩy lùi ra sau, nhưng ngưá»i đà n ông vẫn nghÄ© ngay đến con gái mình.
Thưá»ng thì cô bé hay ở trong nhà . Nếu Lisa ở đây, là m sao Fedora có thể tiếp ngưá»i tình.
Nhưng mà đúng, Lisa cÅ©ng có lúc phải tá»›i trưá»ng ...
– Tôi muốn nói chuyện với vợ tôi! – Raymond yêu cầu. – Cô ấy đang ở đâu?
– Trong nhà !
Golon xoay ngưá»i Ä‘i.
– Äể tôi Ä‘i tìm cô ấy!
– Không, chỠđã! – Giá»ng nói cá»§a gã đà n ông đột ngá»™t nhuốm mà u ra lệnh và Golon ngạc nhiên thấy anh tháºm chà lại còn tuân theo lá»i gã.
Tên râu xồm mỉm cưá»i.
– Nếu bây giỠông gây chuyện khó dá»… và nổi Ä‘iên lên thì sẽ không tốt cho vợ ông đâu. Vợ ông hiện thá»i Ä‘ang bị dồn ép vá» mặt tình cảm.
– Tôi không quan tâm.
– Ông đừng có ngu ngốc. Äiá»u đó cÅ©ng sẽ không tốt đối vá»›i cả Lisa!
Raymond giáºt nảy ngưá»i lên.
– Lisa? – Ngưá»i đà n ông thì thà o Váºy nó có dÃnh dáng tá»›i chuyện nà y? Ông biết cả con gái tôi sao?
– Là m sao mà không biết được. – Gã đà n ông kia mỉm cưá»i.
Raymond nhìn gã trân trân. Dần dần, ná»—i giáºn dữ há»n căm bốc lên cao. Vẻ tá»± tin cá»§a kẻ kia khiến anh muốn nổi Ä‘iên. Gã đà n ông kia cứ cư xá» như thể căn nhà nà y là cá»§a gã. Golon có cảm giác như mình bị đẩy và o vai trò cá»§a má»™t cáºu bé ngu ngốc.
– Ông có Ä‘iên không hả? – Anh thì thà o. – Äây là nhà tôi. Ở đây tôi có thể là m những gì mà tôi muốn! – Thế rồi, cÆ¡n giáºn dữ nổ bùng ra. Chỉ và i hai bước chân anh đã vượt qua khoảng cách giữa hai ngưá»i, tiến đến sát tình địch, tóm lấy cổ gã và giÆ¡ tay lấy đà tung má»™t cú đấm và o mặt gã.
– Tên kia không là m gì cả. Gã cứ đứng trÆ¡ ra đó mỉm cưá»i, khiến Raymond cà ng Ä‘iên hÆ¡n.
Gã không thèm ngăn quả đấm của anh.
Thay và o đó, gã ngăn cản cả con ngưá»i anh. Trước khi nắm đấm cá»§a anh chạm và o mặt gã tình địch, Raymond bị nháºn ngay má»™t cú đấm thốc từ dưới lên.
Máu cá»§a anh chuyển thà nh má»™t khối chất lá»ng sôi sục và bắn lên đầu óc anh như muôn và n mÅ©i tên nho nhá», má»™t sức mạnh ngoà i sức tưởng tượng báºt ngưá»i anh bay trở lại phÃa sau.
Raymond Golon vung vẩy tay muốn lấy lại thăng bằng, nhưng không được.
Ngưá»i anh bay khá»i ná»n phòng, rồi Ä‘áºp xuống chiếc ghế sofa khiến cả cái ghế trÄ©u xuống.
Hai bà n chân anh theo đà hất lên cao. Má»™t chút xÃu nữa thôi là chiếc ghế sofa nặng ná» sẽ báºt ngá»a nhưng Raymond Golon đã kịp thá»i giữ lại thăng bằng.
Anh không muốn đầu hà ng. Gã đà n ông kia má»›i chỉ thà nh công vá»›i má»™t ngón đòn bất ngá». Ở lần tá»›i đây anh sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hÆ¡n, anh tá»± nhá»§.
Raymond tìm cách báºt ngưá»i dáºy.
Nhưng anh không là m nổi.
Má»™t mảnh lá»±c vô hình đè anh xuống chiếc ghế sofa và khiến cả thân hình anh tê liệt, tháºm chà không động đẩy nổi má»™t ngón tay.
Ngưá»i đà n ông ngồi im.
Cứng Ä‘á», bất động, tê liệt.
Mặc dù váºy, Raymond vẫn cảm nháºn được những gì Ä‘ang xảy ra quanh mình. Anh nháºn ra đôi phương, nhìn thấy nụ cưá»i cá»§a gã, má»™t nụ cưá»i mà anh chỉ có thể miêu ta bằng tÃnh từ quá»· quái.
Äúng, má»™t nụ cưá»i cá»§a quá»· Satan, nụ cưá»i thâm hiểm tá»›i tá»™t cùng Ä‘ang tách bá» môi cá»§a tên đà n ông kia và đôi mắt cá»§a Raymond Golon đột ngá»™t nở lá»›n khi anh nháºn ra những gì Ä‘ang xảy ra vá»›i mình.
Hai bà n tay anh đang nhỠmáu!
Có vẻ như lòng bà n tay đã mở da thịt ra. Như từ những nguồn nước nhá», máu đỠtrao lên cao, tạo thà nh má»™t cái ao nho nhá» trong long bà n tay trÅ©ng xuống.
René đứng đó và mỉm cưá»i. Gã vừa cho ngưá»i đà n ông kia nếm mùi sức mạnh và gã đột ngá»™t chỉ ra bá»™ mặt tháºt cá»§a mình.
Raymond Golon nhìn thấy tên đà n ông thay đổi. Äầu tiên, xuất hiện má»™t là n sương mù má»ng mảnh trùm kÃn toà n thân gã, là n sương mù nhảy nhót xung quanh thân hình đó như má»™t lá»›p bông trong suốt.
Äằng sau là n sương đó, quá trình thay đổi hiện ra. Hai con mắt trở thà nh hai hòn than đỠrá»±c, khuôn mặt mang má»™t hình dạng khác. Cái trán kéo dà i rá»™ng ra, biến khuôn mặt thà nh má»™t hình tam giác, vuốt xuống nhá»n hoắt ở chót cằm.
Khuôn miệng gã đà n ông tá»± xưng là René cÅ©ng được kéo rá»™ng ra, biến thà nh má»™t hình chữ nháºt nằm ngang. Những là n khói mang má»™t mùi thối kỳ quái thoát ra từ hình chữ nháºt đó, và đôi bà n tay cá»§a gã đà n ông biến thà nh những móng vuốt thẫm mà u cá»§a loà i thú dữ.
Raymond chứng kiến tất cả những Ä‘iá»u đó trong má»™t trạng thái kỳ lạ, như thể anh Ä‘ang trải qua má»™t cÆ¡n ác má»™ng bà hiểm.
Nhưng dòng máu kia rõ rà ng là có tháºt, dáng ngưá»i ghê tởm kia cÅ©ng váºy.
Thế rồi quá trình biến hóa kết thúc. René còn đứng lại một thoáng, thế rồi gã chuyển động.
Gã bước Ä‘i kháºp khiá»…ng, như có má»™t chân ngắn, má»™t chân dà i.
Má»™t ná»—i nghi ngá» khá»§ng khiếp bốc lên trong tâm trà Raymond. Má»™t mối nghi ngá» Ä‘iên khùng, quái đản, mà anh hầu như không thể nói được thà nh lá»i. Mặc dù váºy, ngưá»i đà n ông vẫn cố gắng xác nháºn sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a mình, Và anh lại ngạc nhiên lại thấy những từ ngữ lại trôi bình thưá»ng qua bá» môi mình, mặc dù cÆ¡ thể anh vẫn còn trong trạng thái cứng đỠbà hiểm.
– Mi là ai?
Gã kia đứng lại, gã cất giá»ng khà n khà n trả lá»i anh.
– Ta là quá»· Satan, Raymond Golon. ChÃnh quá»· Satan đây và ta đã là m khách trong nhà mi từ lâu rồi. Cả vợ mà y cÅ©ng không thoát khá»i tay ta. Nó đã trao thân cho tao ...
|

07-07-2009, 12:59 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 10
Raymond Golon hầu như không nghe thấy tiếng cưá»i chói chang Ä‘i đằng sau câu nói đó. Váºy là Fedora đã sa và o tay quá»· sứ. Chị ta đã bị gã chúa tể cá»§a địa ngục quyến rÅ©.
Không thể như thế được, váºy là ...
Anh chỉ cần nhìn dáng ngưá»i cá»§a gã kia là hiểu Ä‘iá»u đó đúng là sá»± tháºt. Quá»· Satan Ä‘ang đứng trước mặt anh, và vợ anh bây giá» Ä‘ang tuân phục tên chúa tể địa ngục.
Là m tình với quỷ dữ!
Äá»™t ngá»™t, Raymond nhá»› lại những câu chuyện xa xưa vá» loà i phù thá»§y mà anh đã há»c qua.
Lần nà y, quá»· Satan lại cưá»i lên khà n khà n. Hầu như gã đã Ä‘á»c được những dòng suy nghÄ© cá»§a ngưá»i đà n ông, bởi gã lên tiếng:
– Chị ta là m sao là m khác được. Satan là bất khả kháng. Nếu ta muốn, ta sẽ là m được tất cả. Và dụ tốt nhất chÃnh là vợ mi.
– Chị ta bị ta thu hồn, thá» phụng, tuân lá»i ta. Chị ta cứ muốn gặp ta, từ ngà y nà y qua ngà y khác ...
– Im Ä‘i, tháºt khốn khiếp! – Raymond gà o lá»›n và ngạc nhiên thấy giá»ng mình vẫn còn được ngần ấy sức mạnh. – Ta không muốn nghe nữa. Ta ... - Anh ngừng lại giữa câu và nhìn trân trối xuống hai lòng bà n tay bây giá» không còn chảy máu nữa.
Ma quá»·, đúng là như váºy. Là m sao có thể khác được má»™t khi quá»· Satan Ä‘ang đứng trước mặt anh?
Raymond kiệt sức. Anh nuốt khan. Bất chấp tình huống tồi tệ cá»§a mình, ngưá»i đà n ông vẫn nghÄ© tá»›i vợ. Nếu quả tháºt cô ấy đã sa và o móng vuốt cá»§a tên chúa tể địa ngục, thì chẳng ai có thể trách móc cô được Ä‘iá»u gì, bởi quá»· Satan nắm trong tay khả năng Ä‘iá»u khiển con ngưá»i. Ngà y trước gã đã là m được như váºy, và má»i việc vẫn cứ sẽ tiếp tục như thế .
Äáng tiếc là cái Ãc quá mạnh ...
– Ta muốn nhìn cô ấy. – Raymond khà n khà n nói. – Ta muốn gặp vợ ta! – Anh muốn đứng dáºy khá»i chiếc ghế bà nh, nhưng quá»· Satan không cho phép.
Pháp thuáºt vô hình cá»§a hắn vẫn biến Raymond thà nh má»™t ngưá»i tê liệt, không khả năng chuyển động.
– Mi muốn gặp vợ mi hả? – Tên chúa tể địa ngục chế giá»…u. – Không đâu, anh bạn thân mến. Mi không gặp được cô ấy nữa đâu. Fedora bây giá» là cá»§a ta. Cô ấy đã chứng minh là cô ấy đứng vá» phÃa ta, cô ấy thá»±c hiện tất cả những mệnh lệnh mà ta ban ra. Cô ấy đã thay ta Ä‘i vá» Paris,và thá»±c hiện nhiệm vụ tao ấn định. Cô ấy đã vẽ má»™t bức tranh theo sá»± tưởng tượng cá»§a ta, cô ấy muốn thuá»™c vá» ta, và cô ấy cÅ©ng đã tháºt sá»± thuá»™c vá» ta rồi, Raymond. Mi sẽ không bao giá» còn ảnh hưởng gì vá»›i ngưá»i đà n bà đó, bởi những gì mà má»™t lần ta chiếm lấy, ta sẽ không bao giá» chịu nhả ra. Nhưng ta cÅ©ng thấy rồi, mi chống lại ta. CÅ©ng như con gái cá»§a mi ...
– Lisa?
– Äúng. – Con quá»· đáp lại. –Lisạ. – Mi đã là m gì vá»›i nó?- Raymond gà o lên. – Nói Ä‘i, trả lá»i Ä‘i! Trả lá»i ta Ä‘i!
– Bản thân ta chẳng là m gì vá»›i nó cả, cứ yên tâm. Äối vá»›i những việc nà y, đã có tay chân cá»§a ta. Chúng nó tá»›i đây ngay bây giá», và sẽ tá»›i lượt mi lãnh đủ.
Hãy vui mừng, cuối cùng thì mi cũng được là m quen với những kẻ đã sống chung với mi trong nhà nà y.
– Kẻ nà o sống chung với ta?
– Năm thầy tu!
Raymond mở to cả mồm lẫn mắt. Anh không hiểu gì cả. Trong nhà anh có năm tên thầy tu? Không bao giá», nếu thế thì anh đã nhìn thấy há». Gia đình anh và anh là những ngưá»i duy nhất sống trong ngôi nhà nà y. Không thể có thầy tu nà o và o đây cả!
Mặc dù váºy, Satan đâu có lý do gì để nói dối? Không có lý do nà o cả! Váºy là nó phải đúng ở má»™t phương diện nà o đó. Váºy là những tên thầy tu đó thá»±c sá»± tồn tại!
– Ta sẽ cho mi thấy chúng nó. – Satan giải thÃch. – Và chúng nó sẽ là m vá»›i mi đúng những gì mà ta muốn. Vợ mi đã vẽ nên chúng nó, và linh hồn đã quay trở lại vá»›i những cÆ¡ thể cá»§a chúng nó. Những hình vẽ trên tranh thà nh những thá»±c thể sống. Quay lại mà nhìn kìa!
– Satan chưa nói hết câu thì bà n tay vô hình Ä‘ang đè lên ngưá»i Raymond Golon cÅ©ng biến mất. Anh lại có thể chuyển động và táºn dụng ngay cÆ¡ há»™i.
Như má»™t quả tên lá»a vá»t ra khá»i bệ phóng, Raymond nhảy dá»±ng lên cao, rồi đứng lại bên cạnh ghế sofa và xoay đầu lại.
Sự khủng khiếp đang bò ra từ góc phòng!
Quá»· Satan đã nói đến năm tên thầy tu. Và năm cái dáng ngưá»i rùng rợn đó Ä‘ang rá»i chá»—. Chúng đột ngá»™t hiện ra như từ cõi vô hình và tá»a ra má»™t bầu không khà kinh hoà ng bao trùm lên cả Raymond Golon.
Thêm và o đó, anh có cảm giác rằng trá»i đất tá»± nhiên tối sầm lại. Má»™t luồng ánh sáng quái đản xám xịt vừa như Ä‘ang phá»§ xuống căn phòng vừa như trôi lên từ dưới đất lên. Chúng bao trùm lên ngưá»i năm tên thấy tu, mặc dù váºy vẫn cho anh nhìn rõ đưá»ng nét.
Năm dáng ngưá»i ghê rợn khát máu tạo thà nh má»™t vòng tròn vây lấy Raymond Golon. Trong những bà n tay cá»§a chúng, những bà n tay có là n da nâu mà u đất, là những món vÅ© khÃ.
Năm cây rìu!
Những dáng ngưá»i kỳ quái kia đã gáºp cánh tay lại, giÆ¡ chênh chếch lên cao, chÄ©a cả năm lưỡi rìu thẳng vá» hướng Raymond Golon. Bất kỳ cây rìu nà o cÅ©ng có thể lấy mạng anh.
à thức vỠtình thế cực kỳ nguy hiểm là m bùng lên trong lòng anh nỗi sợ hãi.
Ngưá»i đà n ông đứng trong căn phòng cá»§a mình và hốt hoảng nhìn quanh. Cả năm tên thầy tu trông Ä‘á»u rất giống nhau. Những khuôn mặt cứng đỠnhư mặt nạ, những hốc mắt tối tăm, những khoang miệng mở nhưng không thoát ra má»™t âm thanh nà o, má»—i tên thầy tu mặc má»™t chiếc áo vải mà u xám, chạm gần sát đất.
Phần mÅ© Ä‘á»u được chúng kéo trùm lấy đầu. Rìa vải đằng trước phá»§ xuống rất thấp, che trán và toà n bá»™ hai con mắt.
Năm con quá»· nhất loạt tiến tá»›i nạn nhân. Chúng cỠđộng tháºt Ä‘á»u đặn, khoảng cách từ Raymond đối vá»›i má»—i tên thầy tu bao giá» cÅ©ng bằng nhau, và sau khi quá»· Satan rÃt lên má»™t hiệu lệnh nhá», cả năm tên đột ngá»™t dừng phắt lại.
Chúng đã tạo thà nh một vòng tròn quanh nạn nhân, và bây giỠchúng giơ những bà n tay còn rỗi ra.
Những bà n tay đó tìm lấy nhau. Những ngón tay dà i ngoẵng phá»§ má»™t là n da má»ng quấn lấy nhau, tạo thà nh những móc khóa mà chỉ chÃnh bản thân những tên thầy tu ấy má»›i có thể mở ra.
Cho tá»›i lúc nà y, mà n kịch ghê rợn diá»…n ra hầu như trong câm nÃn. Tình huống thay đổi trong và i giây đồng hồ sau đó, khi năm tên thầy tu nháºn được lệnh khiêu vÅ©.
Mệnh lệnh do quỷ Satan gà o lên.
Năm tên thầy tu bắt đầu nhảy múa!
Äầu tiên, chúng chỉ chuyển động những cánh tay, nhưng những bà n tay vẫn Ä‘an chặt và o nhau. Má»™t Ä‘iệu giÆ¡ lên rồi hạ xuống Ä‘á»u đặn, trông rõ rà ng như má»™t loại âm nhạc mà ngưá»i thưá»ng không nghe được. Từ năm cái mõm không vang lên má»™t âm thanh nà o, cả năm tên thầy tu tiến hà nh Ä‘iệu nhảy trong vẻ câm lặng ma quái.
Sau một và i giây đồng hồ, cơ thể của chúng cũng bắt đầu chuyển động.
Những thân hình gầy gộc hòa và o nhịp điệu, mép vải của những chiếc áo trùm bay lên cao rồi lại rơi xuống, những thanh gỗ nhỠtạo thà nh hà ng cúc chạy giữa áo chuyển động qua lại như những con lắc.
Không một âm thanh xuất hiện, khi năm tên thầy tu tiếp tục điệu nhảy vòng tròn quỷ quái.
Chúng hầu như không chạm chân xuống mặt đất. Từ khung hở dưới mép vải mÅ© chùm đầu hiện ra những khuôn mặt tởm lợm trÆ¡ trÆ¡ vô cảm và Raymond Golon cảm nháºn rõ luồng không khà do những tà áo tạo nên Ä‘ang thổi qua mặt anh.
Chúng nhảy mỗi lúc một nhanh hơn.
Chẳng bao lâu, thân hình năm tên thầy tu hòa và o nhau. Chúng Ä‘ang tan chảy ra, đến mức độ Raymond chỉ còn nháºn ra những vệt Ä‘en bao quanh mình.
Äằng sau những vệt Ä‘en đó là quá»· Satan. Khuôn mặt hình tam giác tởm lợm cá»§a hắn bây giá» nhăn ra trong má»™t nụ cưá»i hiểm độc. Chỉ còn thiếu cây gáºy chỉ huy trong những móng vuốt mà u Ä‘en là gã sẽ biến thà nh má»™t nhạc trưởng thá»±c thụ cá»§a địa ngục.
Gã đã lôi được năm tên thầy tu quay trở lại cuá»™c Ä‘á»i nà y, gã táºn hưởng Ä‘iệu nhảy cá»§a chúng, và tháºm chà còn vá»— tay tán thưởng.
Những móng vuốt chạm và o nhau là m tiếng vá»— tay báºt lên âm thanh nghe trầm đục má»™t cách quái đản. Ẩn trong âm thanh đó là những tiếng lép nhép nho nhá», nghe như thể hai bà n tay sẽ dÃnh chặt và o nhau bất cứ lúc nà o sau đó.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng. Raymond biết như váºy. Con quá»· vẫn tiếp tục vá»— tay. Nó thúc cho nhịp nhạc nhanh lên. Satan vá»— tay má»—i lúc má»™t dồn dáºp và những tên thầy tu tuân theo nhịp Ä‘iệu đó. Äiệu nhảy cá»§a chúng cà ng lúc cà ng nhanh hÆ¡n, hốt hoảng hÆ¡n, thà nh má»™t vòng gió xoáy câm nÃn khá»§ng khiếp, khiến Raymond Golon như mất trÃ.
Anh không hiểu được, không chấp nháºn được bức tranh ma quái trước mặt mình. Anh Ä‘ang chứng kiến má»™t địa ngục tháºt sá»±, nÆ¡i anh bị đẩy và o vị trà cá»§a ngưá»i khán giả duy nhất. Anh không còn nháºn ra hình dáng năm tên thầy tu nữa. Những thân hình đã tạo thà nh má»™t đơn vị thống nhất, trông như má»™t con rắn, khoanh mình lại thà nh vòng tròn và vòng tròn ấy má»—i lúc má»™t siết chặc hÆ¡n.
Khủng khiếp ...
Äiệu nhảy tiếp tục.
Nhanh hơn nữa, dữ tợn hơn nữa ...
Trong khi nhảy, không má»™t tên thầy tu ma quá»· nà o buông lÆ¡i vÅ© khÃ. Không má»™t giây phút nà o mà những lưỡi rìu thôi không chÄ©a thắng và o con ngưá»i khốn khổ Ä‘ang đứng giữa vòng tròn.
Raymond Golon phải chịu đựng đòn tra tấn rùng rợn có má»™t không hai, và anh hoà n toà n không có khả năng chống chá»i. Vòng gió xoáy quanh khiến anh muốn phát Ä‘iên. Raymond có cảm giác bị cuốn và o vòng xoáy nguy hiểm đó và thấy thân thể mình bá»—ng trở nên nhẹ nhà ng đến khó hiểu ...
Vòng gió xoáy kỳ quặc tiếp tục nhanh hÆ¡n. Má»™t cuá»™c hà nh hạ khá»§ng khiếp mà Raymond Golon chưa bao giá» nằm mÆ¡ tá»›i. Duá»—i hai cánh tay ra, anh cố tìm má»™t chá»— hở. Má»™t cố gắng tuyệt vá»ng, bởi khi cảm giác đâu đớn dá»™i lên ở bà n tay phải, anh chợt ý thức được rằng anh vừa chạm phải má»™t lưỡi rìu.
Ngay láºp tức, anh rút tay vá».
Và năm tên thầy tu vẫn nhảy tiếp.
Vòng tròn khép từng chút, từng chút má»™t. Thỉnh thoảng, chuyển động cá»§a chúng tá» ra đột ngá»™t hoang dại, dữ tợn, những tà áo trùm và dây thắt lưng bay lên tháºt cao, chạm cả và o ngưá»i Raymond.
– Äánh!
– Äó là tiếng gà o mà quá»· Satan vừa phát. Raymond vất vả lắm má»›i hiểu được lá»i hắn nói, nhưng khi anh hiểu ra thì đã muá»™n rồi.
Năm tên thầy tu tấn công.
Cả năm tên đột ngột nhảy à o và o anh.
Chúng tháºm chà vẫn nắm tay nhau. Trong khi thân thể Raymond rÆ¡i trở lại chiếc ghế sofa thì cả năm tên thầy tu cùng giÆ¡ cao cánh tay cầm vÅ© khÃ.
Raymond nhìn thấy trên đầu mình có năm lần TỠThần đang bay, đang lóe sáng.
Và anh biết những giây phút cuối cùng cá»§a Ä‘á»i anh đã Ä‘iểm.
Anh không lầm.
Năm lưỡi rìu đồng thá»i bổ xuống, tạo thà nh má»™t món vÅ© khà khổng lồ, và chỉ má»™t tÃch tắc sau, thế giá»›i trong mắt Raymond bị che phá»§ trong là n sương mù mà u máu ...
Quá»· Satan lại thêm má»™t lần nữa đạt được Ä‘iá»u gã muốn. Giá» thì tất cả má»i việc ở đây đã nằm trong tay gã cùng năm tên thầy tu!
Äó là những giây phút hiếm hoi trong cuá»™c Ä‘á»i mà ngưá»i ta chỉ có thể gá»i bằng từ khá»§ng khiếp.
Tôi biết, tôi không còn khả năng để tránh lưỡi rìu kia nữa, nhưng tôi vẫn cố.
Bằng má»™t cách nà o đó, tôi dịch được đầu sang má»™t bên, thế rồi ngá»n đòn Ä‘áºp tôi báºt lùi trở lại.
Thi thể Lisa văng Ä‘i nhưng tôi không nháºn thấy. Tôi cÅ©ng không thấy mình đã đánh mất thăng bằng, bay loạng choạng theo những báºc thang rồi cả thân mình Ä‘áºp xuống ná»n đất bên dưới.
Ngá»n đòn chà tỠđã khiến tôi đỠđẫn Ä‘i, nhưng chưa chết! Khi má»™t con ngưá»i lần đầu tiên trong Ä‘á»i cầm má»™t cây rìu ném vá» phÃa kẻ khác, tức là má»™t động tác chưa được luyện táºp kỹ cà ng, rất có thể gã ta sẽ không giáng trúng đối phương bằng lưỡi rìu như ý định, mà chỉ bằng Ä‘oạn cán cá»§a món vÅ© khà đó.
Tôi đã gặp may, cây rìu giáng trúng tôi, nhưng không phải bằng lưỡi.
Mặc dù váºy, ngá»n đòn cÅ©ng đã đủ mạnh.
Nó đẩy nạn nhân cá»§a mình ngã ngá»a ra. Tôi nằm đó, tay chân dang rá»™ng.
Cảm giác đau đớn gà o rống trong đầu, dạ dà y muốn trồi lên cao, và dù cố gắng bằng cách nà o đi chăng nữa, tôi cũng không nhấc nổi mình lên.
May mà thị giác tôi vẫn còn hoạt động.
Tôi nhìn vá» phÃa trước.
Cả khu cầu thang bây giỠnằm trong tầm nhìn. Fedora vẫn chưa dịch chuyển.
Ngưá»i đà n bà đứng trên báºc cầu thang cao nhất, nhìn xuống chá»— tôi.
Gương mặt chị ta không má»™t nét chuyển động. Ãnh sáng chiếu xuống là n da và tạo nên má»™t vẻ má» má» kỳ quặc. Mái tóc thẫm mà u trong như má»™t và nh khăn quấn, mở ra ở phÃa dưới.
Chị ta tưởng là tôi đã chết?
Không, chắc là không. Ngay trong và i giây đồng hồ sau đó, ngưá»i đà n bà chứng minh là chị ta phán Ä‘oán tình huống rất chÃnh xác. Chị ta cất bước.
– Quân giết ngưá»i! – Chị ta nhảy vá» phÃa tôi. – Quân giết ngưá»i khốn kiếp!
Những gì mà đã gây ra cho tao và con gái tao, tao sẽ trả lại cho mà y. Mà y sẽ chết dưới tay tao, dưới chÃnh hai bà n tay nà y, tao đã định như thế và nhất quyết sẽ là m bằng được!
– Vừa nói những câu đó, ngưá»i đà n bà vừa bước theo những báºc thang Ä‘i xuống.
Tôi muốn đáp lá»i, muốn giải thÃch vá»›i chị ta rằng tất cả những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u sai, rằng tôi không phải là ngưá»i giết cô con gái cá»§a chị, mà là má»™t kẻ khác, nhưng tôi không nói nên lá»i.
Mặc dù khuôn miệng tôi vẫn cỠđộng được, nhưng chẳng có lấy một âm thanh nà o thoát qua được bỠmôi.
Tôi nằm câm lặng.
Ngưá»i đà n bà bước xuống tiếp.
Như má»™t nữ thần độc ác đòi trả thù, Fedora Golon theo cầu thang xuống dưới. Thỉnh thoảng, tà áo dà i cá»§a chị ta lại kêu lên sá»™t soạt theo những chuyển động hấp tấp. NÃn thở, tôi nhìn tháºt rõ hai đầu gối hiện lên dưới lần vải theo từng nhịp bước.
Hiện tôi vẫn chưa thể là m gì.
Má»™t tình huống tháºt khó khăn, hầu như không có đưá»ng thoát. Tôi phải táºp trung và o hai yếu tố.
Äầu tiên, tôi phải táºp trung và o Fedora, rồi sau đó phải táºp trung và o chÃnh mình bản thân mình, bởi tôi muốn vượt ra khá»i trạng thái tê liệt hiện thá»i. Nếu cứ đỠđẫn lâu thêm chút nữa, tôi quả tháºt sẽ nằm gá»n trong bà n tay ngưá»i đà n bà đang lên cÆ¡n giáºn dữ kia.
Còn ba báºc thang.
Fedora dừng lại ở báºc cầu thang thứ ba kể từ dưới lên, đứng ở đó má»™t thoáng và xoay đầu vá» hướng phải.
Tôi không biết ngưá»i đà n bà đó Ä‘ang tìm cái gì, nhưng cÅ©ng hé mắt nhìn theo cùng hướng.
Rồi tôi nháºn ra.
Ãnh mắt cá»§a Fedora chiếu chÃnh xác và o cây rìu Ä‘ang nằm trên mặt đất, cây rìu mà chÃnh bà n tay chị ta đã ném xuống đây.
Ra ngưá»i đà n bà muốn dùng nó má»™t lần thứ hai, rõ rà ng là má»i tư thế Ä‘á»u ngả vá» hướng chị ta.
Có phải má»™t nụ cưá»i run giáºt, thấu hiểu, Ä‘ang cháºp chá»n lướt qua khóe miệng chị ta?
Äúng, tôi đã không nhìn lầm. Chị ta Ä‘ang mỉm cưá»i. Nụ cưá»i thể hiện rõ vẻ vênh vang cá»§a kẻ chiến thắng và niá»m vui trước những gì sắp xảy ra.
Niá»m vui trước động tác giết ngưá»i!
Ngưá»i đà n bà giáºt nảy ngưá»i lên, quả quyết bước qua hai báºc thang cầu thang, đặt chân xuống báºc cuối cùng. Thế rồi vá»›i bước Ä‘i sau đó, chị ta xuống dưới ná»n cá»§a tầng hầm.
GiỠthì chị ta cách tôi chẳng bao xa!
Fedora xoay ngưá»i. Chị ta phải là m Ä‘iá»u đó để đến vá»›i cây rìu giết chóc.
Ngưá»i đà n bà tá» ra thong thả. Lần nà y không vá»™i vã nữa, chị ta muốn thá»±c hiện má»i việc cho chắc chắn.
Tôi tuyệt vá»ng thầm lặng gá»i năng lượng cá»§a mình quay lại. Cuá»™c dá»i nghá» nghiệp đã biết bao lần bắt tôi phải ngáºm đòn, đối thá»§ đâu có bao giá» cho tôi tiến bước dá»… dà ng, tháºt ra cÆ¡ thể tôi luôn trong má»™t trạng thái luyện táºp kỹ lưỡng và có khả năng xá» lý đòn không Ãt. Thế nhưng cây rìu quái quá»· cá»§a Fedora đã Ä‘áºp và o má»™t yếu Ä‘iểm nà o đó khiến thân hình tôi tê liệt, má»i khả năng phản ứng Ä‘á»u bị đóng băng.
DÄ© nhiên, chỉ má»™t lúc nữa thôi má»i thứ sẽ trở lại bình thưá»ng, nhưng tá»›i thá»i Ä‘iểm đó má»i sá»± chắc sẽ là qua muá»™n. Lúc bấy giá», ngưá»i há»a sÄ© vá»›i ná»—i căm há»n cá»§a chị ta đã dùng rìu xẻ được xương sá» tôi ra thà nh hai mảnh.
Khốn nạn, việc nà y rồi sẽ kết thúc thế nà o?
Một tiếng va chạm rùng rợn vang lên.
Âm thanh lách qua mà n sương cá»§a cảm giác Ä‘au đớn, giáng thẳng và o đầu óc tôi. Nó xuất hiện khi Fedora Golon kéo cây rìu vá» phÃa mình và để lưỡi cá»§a nó chạm má»™t Ä‘oạn ngắn và o ná»n hầm đổ bêtông.
Tôi lại liếc sang bên. Vì gáy chạm sát đất nên tầm nhìn hiện không được rá»™ng cho lắm, tôi phải đảo tháºt mạnh hai con ngươi .
Fedora nhìn xéo sang tôi. Trong tư thế ngồi xổm, ngưá»i đà n bà như tạo thà nh má»™t hình tam giác, từ đó chÄ©a thẳng ra má»™t bà n tay vá»›i những ngón tay nắm chặt lấy cán cây rìu.
Vừa kéo vÅ© khà gần vá» phÃa mình hÆ¡n, ngưá»i đà n bà vừa đứng dáºy. Chị ta táºn hưởng từng giây phút cái thế cá»§a kẻ chiến thắng đòi trả thù trước má»™t đối thá»§ vô phương khánh cá»±. Chị ta đứng dáºy tháºt cháºm rãi, rồi cÅ©ng xoay ngưá»i từ từ như váºy.
Äứng chênh chếch, chị ta nhìn vá» phÃa kẻ thua cuá»™c.
Tôi can đảm đáp lại ánh măt đó.
Và i giây đồng hồ trôi qua. Ãnh mắt cá»§a chúng tôi như đã gắn chặt và o nhau, cho tá»›i khi Fedora ngẩng đầu lên, mở mồm ra. Chỉ má»™t từ duy nhất vá»t qua đôi là n môi nhợt nhạt cá»§a ngưá»i đà n bà .
– Giết ngưá»i!
– Cảm giác Ä‘au buốt dá»™i lên trong lòng tôi. Chị ta gá»i tôi là má»™t kể giết ngưá»i, mặc dù tôi hoà n toà n vô tá»™i. Khốn nạn, là m cách nà o để có thể thuyết phục ngưá»i đà n bà nà y rằng chị ta Ä‘ang lầm vô cùng.
Cuối cùng, tôi đã thốt lên nổi má»™t âm thanh. Nhưng thứ đó chưa phải là lá»i nói.
Chỉ má»™t tiếng khà n khà n yếu á»›t bay ra khá»i miệng tôi ...
Sau đó, khuôn mặt ngưá»i đà n bà thoắt biến thà nh băng giá. Tháºt khá»§ng khiếp khi phải chứng kiến cảnh chị ta già hẳn Ä‘i chỉ trong má»™t giây đồng hồ. Mà u da đổ mà u xám và thÅ©ng xuống, tạo thà nh vô và n nếp nhăn chạy tua tá»§a quanh hai hố mắt.
Fedora đã quyết định.
Chẳng gì có thể thuyết phục được chị ta nữa. Tuyệt vá»ng, tôi cố gắng dồn sá»± chú ý và o cÆ¡ thể cùng khả năng phản ứng cá»§a mình. Chỉ cần xoay ngưá»i được thôi là tôi đã có thêm má»™t chút hy vá»ng.
Không thà nh công.
Tôi vẫn nằm như má»™t ngưá»i bại liệt trên ná»n đất và cảm giác Ä‘au buốt chốc chốc lại giáºt nảy lên trong đầu, xóa Ä‘i má»i suy nghÄ©.
Một địa ngục!
Tôi bây giỠcũng không thể với tới vũ khà của mình. Khẩu Beretta vẫn nằm trong bao súng, con dao găm bằng bạc đã được tôi cắm trở lại thắt lưng, chỉ còn duy nhất cây thánh giá thần đang treo trước ngực.
– Äến lúc rồi! – Ngưá»i đà n bà thì thà o.
Nói chưa hết câu, Fedora đã khuỵu gối quỳ xuống.
Trong má»™t thoáng, tôi thấy mình chìm và o má»™t cÆ¡n sợ hãi khÅ©ng khiếp, sợ bà n tay chị ta sẽ cùng cây rìu bổ xuống trong động tác quỳ kia. Nhưng việc đó không xảy ra. Cánh tay phải vẫn giÆ¡ lên cao, cây rìu cÅ©ng thế, cú Ä‘áºp ngá»a và o đầu gối xuống đất chắc chắn phải khiến Fedora rung động toà n thân và đau đớn, váºy mà khuôn mặt kia không có lấy duy nhất má»™t thá»› thịt nà o chuyển động.
Một chiếc mặt nạ!
Ngưá»i đà n bà nhìn tôi trân trân.
GiỠchị ta chỉ còn cách tôi khoảng một cánh tay.
– Mà y không thoát khá»i số pháºn cá»§a mà y đâu, tên giết ngưá»i! – Chị ta thì thà o và giÆ¡ rìu lên cao hÆ¡n má»™t chút.
– Không! – Tôi khà n khà n kêu lên, cả cơ thể và tâm hồn chìm trong nỗi sợ hãi chết chóc.
Ngưá»i đà n bà lắc đầu, nhìn tôi tháºt kỹ, thoáng má»™t ánh lá»a lóe lên trong hai con mắt, thế rồi chị ta ra đòn ...
|
 |
|
| |