Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 26-04-2008, 07:15 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 6

Tay độc lòng độc

Lệ Tuyệt Linh nhìn Lâu Tá»­ Nghiên. Ai ở trong trưá»ng hợp đó, ít nhất cÅ©ng quát má»™t

tiếng hay mắng một câu. Song chàng nín lặng, lạnh lùng nhìn.

Chàng không nói thì Lâu Tư ûNghiên nói, bởi cần nói nên y mới quay trở lại ngay.

Y hừ má»™t tiếng há»i:

- Ngươi dấu số ngá»c đó ở đâu?

Lệ Tuyệt Linh há»i lại:

- Ngá»c không có ở trong rương à?

Lâu Tử Nghiên hét lên một tiếng to.

Qua lỗ hổng Lệ Tuyệt Linh thấy rõ gương mặt biến sắc của ỵ Y gầm lên như thú dữ:

- Ngá»c ở đâu mà ngươi nói trong rương, hỡi cái tên chó má kiả Ngói, gạch vụn mà ngươi dám nói là ngá»c à?

Lệ Tuyệt Linh nhếch môi cưá»i:

- Ngươi mới phát giác ra thôi sao?

Lâu Tử Nghiên lại gầm lên, đôi mắt đỠngầu:

- Ngươi định chiếm hưởng một mình phải không? Chết cũng đáng lắm rồi nghe tên súc sanh.

Lệ Tuyệt Linh bật cưá»i nói lá»›n:

- Lâu Tư ûNghiên Æ¡i là Lâu Tá»­ Nghiên, trong hai chúng ta, chưa biết kẻ nào muốn Ä‘oạt hưởng má»™t mình đây! Ngươi tưởng ngươi man trá nổi ta sao? Äừng có hòng mà đánh giá ta quá thấp. Lâu Tá»­ Nghiên, cái việc ngươi làm hôm nay, ta đã làm hÆ¡n mưá»i năm vá» trước rồi. Ta là sư tổ, ngươi chỉ đáng làm đồ đệ, ta chuyên nghiệp còn ngươi chi?

là kẻ má»›i tập sá»±, ngươi sao lừa nổi tả Äừng tưởng up hiếp ta là ngươi có ngá»c. Ngươi chẳng nên nuôi cái má»™ng ảo đó làm gì!

Lâu Tử Nghiên luôn luôn quát tháo:

- Ngươi là má»™t tên bại hoại nhất trên Ä‘á»i, đối phó vá»›i ngươi ta cần gì phải chá»n lá»±a thá»§ Ä‘oạn.

Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:

L - Ngươi đã thú nhận rồi đó hả. Xích Phù cùng sáu ngưá»i đó có phải do ngươi sai phái hành độâng không?

Lâu Tử Nghiên buông cộc lốc:

- Không sai!

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Tốt, cái chá»§ ý đó ngươi tính toán khá kỹ. Ngươi Ä‘inh ninh rằng sau khi ta đối phó vá»›i bá»n ngưá»i Mạnh Ngạn nhất định sẽ thá» thương, sức đã kiệt cho nên má»›i phái mấy tên thuá»™c hạ theo dõi ta, chá»±c dịp cướp ngá»c đồng thá»i sát nhân diệt khẩu. Má»™t việc ném đá hai con chim phải không?

Lâu Tử Nghiên căm hận vì thất bại nói:

- Ta quyết trừ diệt được ngươi má»›i cam tâm. Bảy tên thuá»™c hạ đó cầm đầu là đàn chá»§ Trung Quan đàn Äại Mãng Tiên Xích Phù, ba hương chá»§ trong Trung Quan đàn cùng ba hương chá»§ trong Anh Quan Äàn.... Tất cả mấy ngưá»i hiệp lá»±c đối phó ngươi...

Dừng lại một chút y tiếp:

- Ngoài ra còn có đàn chá»§ Äông Quan Äàn là Äá»— Quang Tài cùng má»™t vị hương chá»§ âm thầm theo dõi, phòng tiếp trợ Xích Phù! Tất cả Ä‘á»u bị ngươi sát hại, trừ má»™t mình Äá»— Quang Tài nhá» chạy trước mà thoát nạn.

Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:

- Song ta có giết Xích Phù đâu? Hắn bị bá»n các ngươi hạ sát diệt khẩu mà!

Lâu Tử Nghiên nạt :

- Vô luận làm sao, Xích Phù cũng chết tại nơi ngươi! Ngươi không trốn trách nhiệm được đâu.

Vịn tay vào thành ghế, Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Ngươi cho bá»n Xích Phù đón chận ta, phải chăng muốn Ä‘á»at rương ngá»c để tư.

hưởng một mình?

Lâu Tử Nghiên lại gầm lên:

- Phải, không sai, Ngươi nên biết là chúng ta đã mạo hiểm vào sinh ra tá»­ để Ä‘oạt cái rương ngá»c đó từ tay ngoại nhân mang vá», sá»± hy sinh đó đáng kể lắm chứ. Còn ngươi công lao gì mà đòi hưởng phân ná»­a số ngá»c trong đó. Ngươi không rÆ¡i má»™t giá»t máu mà đòi lấy phần quan trá»ng trong đó à? Sá»± Ä‘á»i đâu có chuyện nào dể dàng tiện nghi cho riêng ngươi thế vậy? Má»™t hạt cÅ©ng không chứ đừng nói đến ná»­a phần.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Thế sao ngươi thỉnh cầu tả Nào phải ta tìm đến ngươi thương lượng đâu?

Lâu Tá»­ Nghiên bật cưá»i cuồng dại:

- Ai cấm ta lợi dụng ngươi? Ngươi biết không, ta gá»i ngươi đến bất quá dùng ngươi như má»™t công cụ vậy thôi. Ngươi có chá»— hÆ¡n ngưá»i, ta phải chá»n ngươi. Ngươi là má»™t công cụ hữu hiệu nhất, tuy nhiên bá»n ta chẳng há» muốn tặng cho ngươi dù là má»™t hạt nhá».

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Ngươi đã khá biết rõ ta là hạng ngưá»i nào mà ngươi hòng lợi dụng. Ngươi hãy chá» mà xem. Ngươi chỉ vẽ lên cái bánh vẽ, rồi ở đó mà chia nhau mà xây má»™ng tưởng?

Lũ các ngươi tài cán gì mà hòng đòi lại vật đã mất, nhất là nó đang ở trong tay ta.

Lâu Tử Nghiên chấn chỉnh phần nào nhưng càng lộ vẻ bình tĩnh, y càng lộ ve?

hung ác:

- Äúng! Bởi ta tá»± lượng sức mình không cán đáng nổi việc đó nên má»›i phải du.

dẫm ngươi. Ngươi cÅ©ng đã biết Mạnh Ngạn nào phải tay vừa. Ta lại còn biết là hắn còn má»i thêm mấy tay viện thá»§ thượng thặng tiếp trợ thì khi nào ta dám huy động toàn lá»±c đánh vá»›i chúng. Giả như thất bại thì còn gì là môn phái cá»§a tả Thá»­ há»i, ai mà chẳng muốn ngồi nhàn hưởng lợi cÆ¡ chứ? Vì thế ta đã phải lợi dụng ngươi. Ta tin chắc ngươi sẽ thành công, mà dù ngươi có táng mạng thì ta cÅ©ng chẳng thiệt thòi gì. Bất quá ta chi?

đình hoãn lại má»™t thá»i gian, mưu đồ Ä‘oạt ngá»c. Muốn dụ ngươi, ta hứa chia phần! Hứa là má»™t việc, giữ lá»i hứa lại là má»™t việc khác. Ngươi không thấy ngươi Ä‘ang ở trong tay ta sao?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh:

- Ngươi Ä‘iá»m nhiên thú nhận cái ý đồ hèn hạ đó thì thật không thể nào tưởng tượng nổi. Ngưá»i ta thất tín là má»™t cái nhục, còn ngươi trái lại lấy làm hãnh diện.

Lâu Tá»­ Nghiên cưá»i rợn:

- Con ngưá»i cá»§a ngươi có xứng đáng cho ta phải thá»§ tín sao?

Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:

- Ngươi đã chá»n sai đối tượng rồi. Ta thuá»™c mẫu ngưá»i khó chÆ¡i nhất.

Lâu Tử Nghiên quát:

- Ngươi đã bị quản thúc rồi, sống chết do ta định Ä‘á»at, đừng hòng ở đó cuồng ngạo chỉ tổ hại thân thôi.

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Ngươi khoan đắc ý vội. Ngươi chưa làm gì được ta đâu? Trong hai chúng ta, chưa chắc ai phải chịu khổ. Nhớ gương trước để hành động sau, ta khuyên ngươi để sau khi chết xuống âm phủ sợ ngươi không nhìn được Xích Phù nổi đấy nhé.

Lâu Tử Nghiên lại nạt:

- Ngươi mong tưởng một phép màu sẽ xảy ra sao? Ngươi sẽ rủ xương trong căn nhà đó cho ngươi hay.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Dù sao ta cÅ©ng phục cái gan cá»§a ngươi. Cái gan cá»§a kẻ ngu si sai má»™t má»™t vô dụng Ä‘i chặn đưá»ng ta, ngu vì chưa thấy trước kết quả tai hại. Chúng chết mà mưu cá»§a ngươi cÅ©ng lá»™ ra luôn.

Lâu Tá»­ Nghiên căm há»n:

- Cái xui cá»§a ta là ngươi đã gặp may, ngươi không có bị thá» thương. Giả như ngươi thá» thương thì bá»n ta đã hoá kiếp cho ngươi lâu rồi.

Dừng lại một chút y tiếp:

- Ta công nhận sắp đặt kế hoạch đó bá»n ta đã phải khổ tâm rất nhiá»u. Ta liệu việc rất chu đáo cho nên dấu cả những khuôn mặt quen biết, sợ ngươi nhìn ra, ta lại còn cẩn thận hÆ¡n cho chúng bao mặt, nhưng ta vẫn thất bại. Bởi bá»n Mạnh Ngạn vô dụng quá không làm tổn thương được ngươi. Bây giá» ta tiếc hận, mất luôn má»™t lúc tám cao thá»§.

Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Phóng Äá»™c Lạc Tinh có phải là tác phẩm cá»§a Äá»— Quan Tài chăng?

Lâu Tử Nghiên rít lên:

- Phải! Nhưng y không thành công, trái lại một thuộc hạ khác lại chết vỠtay ngươi. Nếu y đừng phóng ra thì làm gì ngươi phát hiện ra y cùng Trần Tuyên.

Lệ Tuyệt Linh bỉu môi khinh miệt:

- Trần Tuyên dùng đạn sắt có cạnh, sát nhân diệt khẩu, hắn chết là đáng tội.

Lâu Tá»­ Nghiên trầm giá»ng:

- Ngươi phải chết, những kẻ đã chết vì ngươi phải được báo thù.

Lệ Tuyệt Linh khịt mũi:

- Ngươi đừng cứ mãi đắm mình trong mộng!

Lâu Tử Nghiên nghiến răng:

- Ngươi thoát chết lần trước, chứ chẳng thoát được lần này. Bá»n ta hành sá»± rất chu đáo, luôn luôn có kế hoạch dá»± phòng bổ khuyết những thất bại. Ta chá» ngươi đến thì quả nhiên ngươi đến. Tá»± ngươi dẫn xác chui vào lưới rập.

Lệ tuyệt Linh thản nhiên:

- Ta khuyên ngươi nên hồi đầu nhìn vào thực tế! Tài và trí của ngươi chưa đủ giúp ngươi đạt được những mục đích cao xa vậy đâu.

Chàng xoay mình đổi tư thế cho thoải mái hơn:

- Trước hết ta biết ngươi giảo quyệt, nên dấu ngá»c, lấy ngói gạch thay vào, gián tiếp cảnh cáo ngươi rằng mưu mô cá»§a ngươi càng Ä‘en tối thì ngươi sẽ tiếp nhận hậu qua?

càng thê thảm. Äành rằng hiện tại, các ngươi đắc thế, trói buá»™c được sá»± tá»± do cá»§a ta, song ta dám chắc, không má»™t kẻ nào trong các ngươi dám vào đây xúc phạm đến ta!

Bất quá ta chỉ mất má»™t thá»i gian ngắn, cuối cùng rồi ta cùng thoát ra được ngoài như không. Và chừng đó thì dù ngươi có cánh cÅ©ng không bay thoát khá»i tay ta.

Chàng cưá»i mỉa tiếp luôn:

- Huống chi, ngá»c chưa vá» tay, các ngươi đã đám quyết liệt cùng tả Ta bảo đảm khi chưa biết rõ số ngá»c được dấu nÆ¡i nào, ngươi chẳng bao giá» dám hạ độc thá»§ vá»›i ta.

Ta biết quá rõ tâm địa bá»n ngưá»i tham tài như các ngươi mà.

Lâu Tá»­ Nghiên gằn giá»ng:

- Ngươi hãy nhìn vào cục diện, thấy rõ thứ tự rồi hãy diễn tiến...

Lệ Tuyệt Linh khoát tay:

- Äừng dá»a ta, trong hai chúng ta nếu có má»™t kẻ nào đó hoảng sợ thì kẻ đó chẳng phải Lệ Tuyệt Linh này!

Lâu Tử Nghiên gắt:

- Ngươi muốn gì ?

Lệ Tuyệt Linh bình thản tiếp:

- Ta có muốn gì đâu? Ta chỉ khuyên ngươi nên thức thá»i má»™t chút. ÄÆ¡n Quan Môn cá»§a ngươi là má»™t lÅ© ô hợp như vậy, phá»ng làm nên trò trống gì trên giang hồ? Không biết tá»± lượng sức mình lại còn dám chống đối ta, má»™t tay hào kiệt mà hầu hết suốt mưá»i ba tỉnh hai vùng Nam Bắc Ä‘á»u phải kiêng sợ. Thiết tưởng không còn ai ngu hÆ¡n các ngươi. Giả sá»­ các ngươi cứ âm thầm kết tạo lượng gia ân, tiêu oán mà từ từ lập nghiệp trong âm thầm thì còn mong có má»™t ngày nào đó chiếm được má»™t Ä‘ia. vị giữa giang hồ.

Khôn chá»n lên, ngu chá»n xuống, không lo xây dá»±ng mà ngươi lại tá»± Ä‘i há»§y hoại! Có phải là ngươi hồ đồ chăng? Nếu thông minh hÆ¡n má»™t chút, thay vì chống đối ta, ngươi hợp tác cùng ta, chẳng những ngươi có liá»n ná»­a rương ngá»c này mà trong tương lai, ta còn giúp ngươi nâng thinh giá lên cao. Ngươi bá» mất má»™t cÆ¡ há»™i hợp tác tối quan trá»ng, tối hữu ích. Có phải là ngươi hồ đồ chăng? Vào giang hồ mà ngươi vấp phải hai cái hồ đồ đó, thì đừng mong cất đầu lên nổi, Lâu Tá»­ Nghiên.

Lâu Tử Nghiên hừ hừ luôn mấy tiếng:

- Thế ngươi cho rằng mình thông minh tuyệt thế?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa:

- Ãt nhất cÅ©ng hÆ¡n ngươi!

Lâu Tử Nghiên hừ thêm một tiếng nữa:

- Thông minh mà sao ngươi lại bị giam lá»ng như thế này? Thông minh để cuối cùng làm má»™t tên tù thì có ích chi chứ? Thật là mâu thuẫn, kẻ ngu được thong thả, ngưá»i khôn thì lại sa lưới.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Cái khổ cá»§a ngưá»i khôn là cái khổ tạm, cái khổ ngắn. Còn cái khổ cá»§a kẻ ngu là cái trưá»ng cá»­u, là vÄ©nh viá»…n. Huống chi chắc gì cái cảnh hiện tại là cái khổ cá»§a ta?

Ngươi khoan đắc ý vá»™i. Rồi ngươi sẽ thấy, chính ta má»›i là kẻ cưá»i sau cùng.

Khí uất dâng trào sôi sục, Lâu Tử Nghiên nghiến răng, quắc mắc bắn lửa.

- Äáng lẽ há» Xích Phù phải giết ngươi tại chá»—.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Nhưng chúng không làm nổi. Chúng lại còn ngu ngốc chẳng nhận thức được tình trạng cá»§a ta, bị thương như ngươi đà dá»± Ä‘oán. Dù cho ngươi lúc đó cÅ©ng khoanh tay, huống hồ bá»n vô dụng đó.

Lâu Tử Nghiên rít lên:

- Chẳng phải ta đoán sai, chính ngươi có may mắn đó thôi. Bây giỠthoát chết rồi, ngươi nói gì mà chẳng được. Tuy nhiên cũng tại Xích Phù tham công, gặp mồi là vồ, trách nhiệm không hoàn toàn do nơi ta, ngươi đừng ăn nói hàm hồ.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Cũng được, còn cái tên sát nhân diệt khẩu, ngươi giải thích làm sao? Chẳng lẽ cũng do nơi Xích Phù?

Chàng cưá»i mỉa:

- Muốn dấu má»™t cái mốc quá dài, chẳng phải là má»™t việc dá»… đâu há» Lâu kia. Ta có lá»i khuyên ngươi thế này. Muốn lập thành má»™t cÆ¡ nghiệp ngươi cần phải có má»™t số ngưá»i tâm phúc, phải có má»™t số ngưá»i sẵn sàng hy sinh cho mình. Ngươi luôn luôn lấy lòng lang sói đối xá»­ vá»›i thuá»™c hạ, thì còn ai dám chết cho ngươi nữa, còn ai dám hết lòng hết dạ vì ngươi. Cho nên Xích Phù chẳng ngại ngùng gì xưng tên xưng hiệu vá»›i ta.

Lâu Tá»­ Nghiên luôn luôn cao giá»ng:

- Ta nhìn hắn hy sinh cho ta, ta sẽ báo thù cho hắn.

Y quắc mắt nghiến răng tiếp:

- HỠLệ kia, ngươi hãy chỠmà xem Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ta chống mắt lên chỠđây này.

Một tiếng động vang lên bên ngoài. Bành Thiếu Sơn đã thốt lên:

- Những bằng hữu đến đây hôm qua hối thúc giao ngưá»i cho há» mang Ä‘i. Chúng ta hãy kết thúc nhanh chóng vụ này Ä‘i chưởng môn. Há» không chá» lâu được.

Lâu Tử Nghiên lộ vẻ không vui đáp:

- Kết thúc nhanh chóng, ngươi hãy nói cho ta nghe làm sao mà làm chóng được đây? Ngươi thá»­ nghÄ© xem chúng ta chưa được má»™t hạt ngá»c nào vào tay thì làm sao mà giao ngưá»i cho há» mang Ä‘i được. Há» có đảm bảo số ngá»c sẽ thu hồi vá» cho ta chăng?

Bảo há» chá» thêm vài ngày nữa, Bành đàn chá»§, ngươi hãy lá»±a lá»i nói cho khéo đấy nhé.

Bành Thiếu SÆ¡n thấp giá»ng:

- Khó lắm chưởng môn, há» gồm toàn những tay ghê gá»›m hÆ¡n chúng ta nhiá»u, không nên trêu vào. Nếu há» nổi giận thì ÄÆ¡n Quan Môn này cầm như há»§y diệt. Xin chưởng môn hãy nghÄ© ra má»™t biện pháp hoàn toàn.

Lâu Tử Nghiên nói gì một lúc với Bành Thiếu Sơn song Lệ Tuyệt Linh không thê?

nào còn nghe lá»t được, tuy nhiên chàng cÅ©ng đã Ä‘oán ra được má»™t phần nào.

Chàng giật mình quay vỠghế ngồi, trầm tư:

- Dù Lâu Tá»­ Nghiên không nói ra, ta cÅ©ng biết cái ngưá»i sẽ bị trao ra co bá»n ngưá»i nào đó mang Ä‘i chính là tạ Những ngưá»i đó là ai mà bá»n Lâu Tá»­ Nghiên hãi sợ đến như vậy? Mà tại sao há» lại đòi mang ta Ä‘i?

Bỗng chàng biến sắc nghiến răng:

- Hắc Lâu ..! Äúng là bá»n chúng rồi, chắc là như vậy rồi...

Chàng định tâm thần, tìm cách ứng phó. Tình thế càng diá»…n tiến, càng gây bất lợi cho chàng. Bây giá» thì nguy nan chồng chất, muốn thoát ra khá»i hiểm cảnh cÅ©ng không còn dá»… dàng như chàng vá»ng tưởng. Chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì nghe thấy giá»ng Lâu Tá»­ Nghiên thốt vào:

- Ta thấy cần phải cho ngươi biết má»™t cái tin, cái tin này ta xem như là kế hoạch thứ ba cá»§a ÄÆ¡n Quan Môn. Ta có má»™t số bằng hữu bên ngoài sẵn sàng tiếp trợ ta, mạng ngươi sẽ hết nếu như ta giao ngươi cho chúng.

Lệ Tuyệt Linh trầm tĩnh thốt:

- Ngươi cứ nói đi Lâu Tử Nghiên tiếp:

- Chiá»u hôm qua có mấy vị bằng hữu từ Hắc Lâu đến đây, há»i thăm ta vá» hành tung cá»§a ngươi. Ta muốn thu thập ngươi gấp nên cần nhỠđến há» vì ta sợ mình không đủ sức cáng đáng nổi má»™t việc trá»ng đại. Do đó ta nói thật tình cho há» biết vá» ngươi và bảo rằng sá»›m tối gì ngươi sẽ đến. Bá»n hỠđã ở đây chỠđợi ngươi.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Ngươi khẳng khái giúp hỠtoại nguyện?

Lâu Tá»­ Nghiên nở má»™t nụ cưá»i hiểm độc:

- Ngươi hành nghá» này mà còn há»i má»™t câu ngá»› ngẩn quá chừng. Bất cứ cuá»™c giao dịch nào cÅ©ng có Ä‘iá»u kiện cả. Äổi ngươi ta lấy má»™t ngàn lạng vàng đó.

Y chợt biến giá»ng, tiếng nói rít qua hai hàm răng khép chặt:

- Ngàn vàng, đáng giá thật song so vá»›i số ngá»c kia có thấm tháp gì? Lệ Tuyệt Linh, nếu ngươi giúp ta lấy lại số ngá»c đó tá»± nhiên ta sẽ bá» vàng và như vậy ta sẽ từ chối giao ngươi cho các cao thá»§ Hắc Lâu. Bằng ngược lại, ngươi hãy chuẩn bị tiếp nhận má»i khổ hình Ä‘ang chá» ngươi. Hắc Lâu chụp được ngươi rồi thì há» cao hứng không thê?

tưởng.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ngươi lòng Ä‘en, dạ Ä‘en, óc Ä‘en, cái gì từ nÆ¡i ngươi cÅ©ng Ä‘en cả! Nhân tánh cá»§a ngươi vì lợi mà Ä‘en mất rồi. Mưu toan hãm hại ta để chiếm hữu số ngá»c má»™t mình ngươi chưa cho là đủ sao lại còn kêu gá»i thêm má»™t lÅ© ác quá»· nữa. Ngươi muốn thế thì chứ làm thế Ä‘i, ta không chỉ chá»— chôn dấu ngá»c cho ngươi biết đâu! Cứ giao ta cho bá»n Hắc Lâu, ta sẵn sàng tiếp nhận má»i cá»±c hình do chúng dành cho tạ Ngươi cứ lấy ngàn lạng vàng mà hưởng dụng.

Lâu Tử Nghiên kêu lên:

- Ngươi thật không muốn tốt mà chỉ muốn xấu à. ÄÆ°á»£c, trước khi giao ngươi cho há», ta sẽ có cách khai khẩu ngươi. Há» cÅ©ng sẽ giúp ta bức ngươi cung khai. Äó là sá»± thoa? thuận giữa ta và há» từ trước. Êm không nghe, ngươi muốn cứng, ta sẽ cho ngươi thấy sá»± lợi hại cá»§a ta.

Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:

- Ta thương hại ngươi ấu trÄ© quá chừng. Trao đổi Ä‘iá»u kiện vá»›i Hắc Lâu thì cầm như ngươi mất trắng vì đối vá»›i chúng má»i thứ Ä‘á»u là vô giá trị, nếu chúng mà nổi giận lên thì ngươi cÅ©ng mất cả mạng đấy chứ đừng có mà ở đó nói Ä‘iá»u kiện. Há» chẳng bao giá» có đủ kiên nhẫn để chỠđợi ngươi đâu, còn ngươi thì có dám làm gì trái ý há» chăng?

HỠđòi ta ngươi nên đưa ra ngay đi, giao là có vàng, không giao là vừa mất mạng vừa mất vàng. Yên trí đi, ngươi hãy ở đó mà chỠxem hỠcó ra tay tiếp trợ ngươi bắt buộc ta cung khai hay không cho biết?

Chàng thở dài tiếp:

- Thá»±c ra, ta cÅ©ng biết là ngươi khổ tâm lắm chứ. Ta biết ngươi có tính toán ấy nếu thất bại lần này thì ngươi sẽ trông chá» vào sá»± tương trợ cá»§a bá»n Hắc Lâu để đối phó tạ Ta biết ngươi sợ bá»n đó rõ rệt. Cho nên ngươi không dám dấu diếm há», há» há»i đến ta thì ngươi nói ngaỵ Ngươi ngán cái hậu quả há» dành cho ngươi.

Lâu Tá»­ Nghiên giật mình xong vẫn gượng cưá»i:

- Ta không cần biết gì khác hơn là không muốn làm mất lòng bạn bè bằng hữu trên giang hồ, ai nhỠđến ta việc gì giúp đươc thì ta sẵn sàng giúp. Bất cứ ai chứ chẳng riêng gì Hắc Lâu. Ta giúp hỠlẽ nào hỠlại không giúp lại tạ Lẽ nào hỠlấy ân báo oán.

Tuy nhiên ta không muốn ngươi rÆ¡i vào tay há».

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Ta không cầu tình, cần gì ngươi phải vuốt vẹ Cho ngươi biết ta không bao giá» chỉ ra chổ dấu ngá»c khiến ngươi cứ đòi há»i thêm thá»i gian, há» không chỠđợi được sẽ nổi nóng lên, chừng đó ÄÆ¡n Quan môn cá»§a ngươi sẽ bị tiêu diệt. Ngá»c Long sÆ¡n trang cá»§a ngươi tan thành mây khói. Còn ngươi thì ôm má»™ng xuống tuyá»n đài luôn.

Rồi chàng bàn:

- Chỉ có cách này giải nguy cho ngươi được. Ta vá»›i ngươi hiệp lá»±c đánh Ä‘uổi bá»n đó, sau đó má»—i ngươi chia đôi số ngá»c. Ngươi nghÄ© sao?

Hơi do dự một lúc lâu, Lâu Tử Nghiên mắng lớn:

- Ngươi định dụ hoặc ta à? Ngươi ly gián bá»n bá»n ta cùng Hắc Lâu, cho ngươi biết chúng ta là bằng hữu. Mà ngươi biết không, ta là hạng ngưá»i gì lại Ä‘i bán đứng bằng hữu. Ta có thể hợp tác vá»›i quá»· sứ chứ ngươi thì không bao giá», thả ngươi ra ư? Äể ngươi có cÆ¡ há»™i đánh lại bá»n ta à? Hãy khai cho mau số ngá»c đó giỠở đâu? Nếu không ta sẽ áp dụng má»i biện pháp.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Hay cho cái bản sắc của con ngươi không bán rẻ bằng hữu. Thế trước kia ta là gì của ngươi, thế giỠđây ngươi đang làm gì ta ?

Lâu Tử Nghiên lỳ mặt:

- Ai nhận ngươi là bằng hữu! Quá»· cÅ©ng không dám giao tình vá»›i ngươi nói chi là ngưá»i.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Tùy ngươi muốn nói gì thì nói, hãy chỠxem cái gì sẽ đến với ngươi trong chốc lát.

Lâu Tử Nghiên nóng nảy:

- Ngươi thật không nói ra.

Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:

- Ta chưa bao giá» nói sai lá»i.

Bành Thiếu Sơn cất tiếng:

- Hắn cương quyết như vậy, chưởng môn cứ áp dụng má»i biện pháp cá»§a bằng hữu Hắc Lâu.

Lâu Tử Nghiên không màng đến hắn, hướng vào Lệ Tuyệt Linh thuyết phục:

- Ngươi nên suy nghĩ kỹ lại, ta chỠngươi.

Lệ tuyệt Linh lắc đầu:

- Äừng vá»ng tưởng.

Lâu Tá»­ Nghiên mắng to lên mấy tiếng, Ä‘á»an vừa rá»i lá»— hổng vừa hăm:

- ÄÆ°á»£c lắm, ngươi muốn khổ ta cho ngươi khổ.

Má»™t tiếng cạnh vang lên. Lá»— hổng được đóng lại liá»n.

Ở bên trong Lệ Tuyệt Linh Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, suy tư trầm trá»ng. Chàng biết chúng sẽ bắt đầu hành hạ chàng. Nhưng bằng cách nào đây? Biện pháp gì, biện pháp cá»§a Hắc Lâu chăng?

Thá»i gian từ từ trôi qua, trầm tịnh nhưng khiến Lệ Tuyệt Linh cÅ©ng phải lo âu.

Chàng nhìn quanh, chẳng thấy một điểm nào khả nghị Chẳng lẽ chúng dám mơ?

cửa vào đây. Bỗng chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt hoa lên hơi thở khó khăn, trong không khí có mùi lạ. Chàng nhận ra mùi lạ đó xuất phát từ chiếc lư đồng, một luồng khói mỠmàu tro bốc lên từ cái lư đồng.

Lập tức chàng bế tụ hô hấp, Ä‘á»an bước tá»›i chụp cái miệng lư kéo mạnh Băng!

Chiếc lư to, nặng ná» bị chàng lôi khá»i vị trí, cách độ thước, bên dưới lư có má»™t lá»— môi, nÆ¡i lá»— môi có má»™t đợt hÆ¡i xì ra, lá»— môi ăn thông ra ngoài, được chiếc lư che khuất, đợt hÆ¡i xì lên lư hương, xem như chính chiếc lư hương phát ra.

Thủ đoạn của Hắc Lâu.

Có lẽ chúng an bày lá»— môi và đưá»ng hầm thông ra ngoài trong đêm qua.

á»ng đó thụt tuốt ra ngoài.

Luôn cả đá chung quanh ống thông hơi cũng bể nát.

Dùng lá»±c quá nhiá»u, sức chạm quá mạnh, chấn dá»™i Lệ Tuyệt Linh chao chao ngưá»i. Chàng nghe đầu nặng hÆ¡n, đôi mắt như má» lại.

CÅ©ng may chàng phát hiện kịp thá»i, nên chất độc chưa ngấm vào nặng lắm.

Chàng cũng nhìn nhận là chất độc rất lợi hại, mới hít phải một ít mà đến cả chàng có công lực vững chắc cũng không chịu nổi nữa.
Tài sản của meongo75

  #7  
Old 26-04-2008, 07:17 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 7

Dịp may bằng vàng

Lệ Tuyệt Linh bước đến má»™t góc tưá»ng, ngồi xuống vận công Ä‘iá»u tức. Chàng cho

chân khí nÆ¡i Ä‘an Ä‘iá»n, lưu chuyển khắp thân thể, bức chất độc ra ngoài.

Làm cái việc đó chưa được được bao lâu, bá»—ng chàng giật mình nhìn lên lá»— thông hÆ¡i trên nóc nhà. Từ đó má»™t loạt tiếng nổ "bóc, bóc" vang lên rồi nhiá»u quả cầu màu xanh rÆ¡i xuống ào ào. Những quả cầu đó tập trung trên má»™t chiếc bàn duy nhất.

Lệ Tuyệt Linh càu nhàu:

- Trò đùa gì nữa đây.

Xong chàng kinh ngạc nhận ra những quả cầu màu xanh đó từ xanh biến đỠtừ nhỠlan lớn trên mặt bàn và chực bay lên có tiếng xoay vòng vòng nếu trúng chàng thì chàng tất bỠmạng.

Không chậm trễâ, chàng bật đứng dậy lướt nhanh tá»›i đưa chân hất ngã chiếc bàn, mặt bàn đè lên quả cầu sáng màu hồng. Äồng thá»i chàng chụp luôn chiếc lư đồng, ngá»­a miệng lư lên không tung bổng, miệng lư hứng những quảxanh còn lại. Trong khi đạp chiếc bàn ngã xuống, dập tắt vầng hồng, chân chàng chạm phải má»™t quả cầu.

Chàng nghe nhói lên, chiếc chân đó như cứng tê dại.

Chẳng những thế, chiếc chân bắt đầu sưng lên, bất giác chàng buột miệng mắng:

- Bá»n này tàn ác thật! Xuất thá»§ là dùng tuyệt độc.

Không dám ngồi xuống Ä‘iá»u tức như trước, Lệ Tuyệt Linh đứng tại chá»—, vận chân khí từ Ä‘an Ä‘iá»n, chuyển ngang qua huyệt mạch kiểm soát toàn thân, đồng thá»i chữa tri.

cho chiếc chân tê liệt.

Không có gì xảy ra kế tiếp sau đó một lúc lâu.

Lại có tiếng cách vang lên vá»ng cá»­a chánh, rồi lá»— hổng được mở ra. Lần này chính Bạch Thiếu SÆ¡n xuất hiện.

Lệ Tuyệt Linh không đợi y cất tiếng, giá»ng trầm thốt:

-Ta vẫn là ta, đâu có gì lạ đâu mà ngươi phải nhìn.

Bành Thiếu Sơn trừng mắt, một lúc sau y mới thốt:

- Mạng ngươi lớn lắm.

Lâu Tá»­ Nghiên tiếp theo liá»n:

- Sao? Y vẫn vô sự à?

Bành Thiếu SÆ¡n hằn há»c:

- Mạng hắn thiệt lá»›n, vẫn sống nhăn răng ngạo nghá»… như thưá»ng. Thất Äá»™c Yên cùng Quá»· Hoa? Cương CÆ¡ Phấp cá»§a Hắc Lâu không mảy may công hiệu đối vá»›i hắn.

Thật là một sự lạ không ai tin được.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Có nhiá»u việc không tin không được, chứ nào phải riêng việc này. Giá như cái việc ta thoát khá»i nÆ¡i đây trong chốc lát cÅ©ng là má»™t sá»± việc khó tin đối vá»›i bá»n ngươi.

Bành Thiếu Sơn đáp:

- Ngươi đừng hòng cuồng vá»ng. Bất quá chúng ta chỉ má»›i vừa biểu diá»…n hai thuật má»n, chứ thá»±c ra hãm hại ngươi thì thiếu gì biện pháp độc? Ngươi đãlà má»™t con chim trong lồng, con cá trong chậu, chá» cái chết đến vá»›i ngươi, đến sá»›m ngươi khổ sá»›m, có chi mà ngươi hòng khích ná»™ ta.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Thế thì ta đợi xem những trò trẻ con của các ngươi, xem qua cho biết.

Day qua Lâu Tử Nghiên, Bành thiếu Sơn phẫn nộ bừng bừng:

- Chưởng môn cứ thông báo cho các bằng hữu Hắc Lâu vỠsự việc qua, và bảo ho.

hạ thủ đoạn gấp.

Lâu Tử Nghiên lắc đầu:

- Ngươi đừng có đùa! Nếu há» làm cho hắn chết thì sao? Ngươi muốn ta bá» luôn chiếc rương ngá»c à?

Bành Thiếu SÆ¡n thấp giá»ng:

- Làm gì có việc đó, vị thá»§ lãnh cá»§a há» chỉ muốn bắt sống há» Lệ thôi nên má»›i ban ra Võng lịnh, thì có khi nào bá»n há» lại dám làm chết hắn. Vá» Ä‘iá»u nay thì chưởng môn có thể yên tâm.

Lâu Tử Nghiên hét to:

- Tại sao chúng ta không thể tá»± mình cán đáng mà lại kêu gá»i đến ngưá»i khác. Y?

lại là đẹp lắm sao? Dù cho há» không làm chết hắn Ä‘i nữa hắn cÅ©ng phải mê man bất tỉnh, chúng ta làm sao mà há»i hắn đây? Há» có cho chúng ta thư thả để mà bức cung hắn không? Giả như há» mang luôn hắn Ä‘i thì sao? Không lẽ chúng ta phải Ä‘i theo ho.

đến Hắc Lâu à?

Bành Thiếu Sơn do dự một chút:

- Thế bây giỠchúng ta phải làm sao đây? Phần chúng ta muốn áp dụng khổ hình ít nhất cũng phải chế phục được hắn, cho hắn không còn võ công để phản kháng.

Lâu Tá»­ Nghiên sững sá». Trước kia y chỉ có nói vá»›i bá»n Hắc Lâu là nhá» Lệ Tuyệt Linh đến gặp Mạnh Ngạn đòi lại má»™t số nợ lá»›n chứ không chịu nói rõ sá»± tình. Bây giá», nếu nhá» bá»n Hắc Lâu nhúng tay vào vụ há»i cung thì chẳng hoá ra tá»± ý tiết lá»™ vụ rương ngá»c. Mà rương ngá»c trị giá lá»›n lao mang cả sá»± nghiệp vương hầu. Nếu bá»n Hắc Lâu động tính tham thì y còn chi mà hòng mÆ¡ tưởng. Bằng má»i cách y phải dấu hết sá»± tình, mà dấu sá»± tình thì không nên để bá»n Hắc Lâu dá»± thính cuá»™c há»i cung.

Äiá»u mà Lâu Tá»­ Nghiên lo sợ là thá»i gian, bá»n kia cứ thúc giục giao ngưá»i mãi, y lại không dám dần dà trong khi Lệ Tuyệt Linh thì khăng khăng không chịu nói ra.

Bành Thiếu Sơn lại nghĩ thầm gì đó, một lúc sau y đóng kín cửa lỗ hổng lại.

Tuy không nghe rõ cuá»™c đàm luận cuối cùng giữ hai ngưá»i, Lệ Tuyệt Linh cÅ©ng Ä‘oán được phần nào những tính toán cá»§a há».

Chắn chắn là Bành Thiếu SÆ¡n khuyên Lâu Tá»­ Nghiên hãy để bá»n Hắc Lâu quật ngã chàng bởi vì há» chuyên dùng độc. Chàng không làm sao cá»± nổi má»—i khi bá»n Hắc Lâu giở ra thá»§ Ä‘oạn đó. Chỉ còn cách là thoát thân trước khi bá»n há» ra taỵ Thoát thân, má»™t vấn đỠnan giải, càng nan giải hÆ¡n là phải tranh thá»§ thá»i gian từng giây từng phút.

Trong khi chàng bị giam cầm giữ bốn bức tưá»ng đá dầy hÆ¡n mấy thước, làm sao thoát Ä‘i được trong má»™t vài giây phút ngắn ngá»§i? Cá»­a thì bằng sắt cÅ©ng dày, muốn thoát ra thì phải biến hình thành con muá»—i con ruồi.

Chàng làm sao mà có phép thần thông đó.

Chàng bối rối thực sự! Bình sanh chàng mới gặp chuyện này, và lần đầu tiên chàng thấy mình bối rối, tự thấy mình hoàn toàn bất lực.

Ra khá»i nÆ¡i đây là sống, bằng ngược lại là chết. Sa vào tay Lâu Tá»­ Nghiên, chàng xem thưá»ng song bị bá»n Hắc Lâu chế ngá»± thì đó là má»™t Ä‘iá»u rất đáng lo.

Giả như chàng có trao cho há» chiếc rương ngá»c thì số ngá»c đó cÅ©ng không Ä‘u?

chuá»™c mạng chàng được. Thì cái việc giao ngá»c không thành vấn đỠrồi.

Lệ Tuyệt Linh đảo mắt nhìn quanh gian nhà mấy lượt. Äôi mắt chàng dừng lại Æ¡?

má»™t chá»—...

Chá»— đó có chiếc lư đồng nằm che khuất má»™t phần lá»›n. Äôi mắt chàng lóe sáng.

Má»™t nụ cưá»i chá»›m hiện ở trên vành môi.

Cửa bằng sắt dùng sức lực bằng xương bằng thịt làm gì phá nỗi?

Mà chiếc lư đồng kia vừa nặng vừa bằng kim khí, lấy kim khí phá kim khí tư.

nhiên có hy vá»ng nhiá»u hÆ¡n, nhất là vật phá chắc chắn nặng ná» hÆ¡n vật bị phá.

Nhưng phá cá»­a thì phí công nhiá»u, sao bằng phá lá»— thông hÆ¡i. Lá»— thông hÆ¡i chỉ có mấy chắn song sắt làm sao mà chịu nổi sức phá cá»§a chiếc lư đồng.

Äành rằng lá»— thông hÆ¡i nhá» thó khó có thể vá»t ngưá»i qua lá»t, nhưng chắn song sắt rúng động đá chung quanh, đá tất mẻ rồi đập mãi cÅ©ng bị rÆ¡i, thế thì chàng đã có má»™t lá»— trống thừa chui qua.

Äá bằng nhiá»u tầng kết lại do má»™t chất hồ, mà chất hồ làm gì chịu đựng nổi vá»›i sức phá vạn cân. Chàng ức độ, chỉ có nÆ¡i đó là trúng hÆ¡n hết so vá»›i bốn bức tưá»ng.

Giả như chàng đứng bên dưới tung chiết lư đồng lên, đập mãi trăm lượt, vạn lượt, ngàn lượt chắc là chàng phải tạo được một kết quả mong muốn.

Không còn chần chỠđược nữa Lệ Tuyệt Linh Ä‘eo vÅ© khí cho gá»n ghẽ, chuẩn bi.

cái thế sẵn sàng vá»t Ä‘i nếu như kết quả hành động được như ý muốn, Ä‘oạn chàng vận công lá»±c chụp chiếc lư đồng tung lên.

Bình!

Tiếng vang lồng lộn trong gian nhà kín, kêu song song chiếc lư đồng rơi xuống.

chàng hứng bắt, tung lên trở lại. Chàng làm nhanh tay vô cùng, tiếng kêu bình bình vang lên liên tục. Trá»n nhà thạch thất bị chấn động mạnh như chao chao chá»±c đổ.

Lệ Tuyệt Linh đã xuất mồ hôi dầm dỠsong chàng không dám dừng tay, trái lại chàng càng gia tăng tốc độ tung hứng.

Má»™t thoáng sau lá»— hổng nÆ¡i cá»­a được mở ra. Bành Thiếu SÆ¡n ở bên ngoài dán mắt nhìn vào. Y vừa kinh hãi vừa phẫn ná»™ há»i gấp:

- Ngươi định làm gì?

Vừa há»i xong y tỉnh ngá»™ liá»n, biết ngay Lệ Tuyệt Linh Ä‘ang làm gì.

Y rối rít kêu lên:

- Không xong! Không xong! Các ngưá»i đâu hãy đến đây ngay! Há» Lê định phá lá»— thông hÆ¡i thoát Ä‘i đây này. Báo cáo nhanh vá»›i chưởng môn, cho các vị bằng hữu ở Hắc Lâu hay liá»n. Nhanh lên, nhanh lên...

Bật cưá»i ghê rợn, Lệ Tuyệt Linh tiếp tục thá»±c hiện mưu đồ.

Lá»— thông hÆ¡i bị phá vỡ. Cả chấn song đá viá»n xung quanh luôn cả chiếc lư đồng Ä‘á»u tan nát. Lệ Tuyệt Linh thở má»™t hÆ¡i dài lấy sức.

Bên ngoài Bành Thiếu Sơn lại nhìn qua khe hở mặt xám xanh kêu lên thất thanh:

- Nguy to, tiểu tá»­ há» Lệ sẽ theo lá»— thông hÆ¡i thoát Ä‘i. Chưởng môn đâu? Ngưá»i đâu? Các bằng hữu Hắc Lâu đâu? Sao không ai báo cáo gì hết vậy? Hắp sắp ra đó nhé.

Lệ Tuyệt Linh quay mình nhìn Bành Thiếu Sơn, bốn ánh mắt chạm nhau, Bành Thiếu Sơn rùng mình, hắn sợ quá, đóng ngay lỗ thông hơi lại.

Lệ Tuyệt Linh bật cưá»i ha hả:

- Chúng ta sẽ gặp nhau bên ngoài bằng hữu nhé, hãy đợi một chút.

Chàng thu hình tròn lại, khối tròn đó bay vút lên, vá»t qua lá»— hổng bên trên nóc nhà. Vừa ra khá»i lá»— trống, còn lÆ¡ lá»­ng trên không, chàng nghe tiếng gió rít từ bốn phía đổ lại.

Hàng ngàn vật sáng láng, tròn có, dài có, ngắn có, chá»›p chá»›p bay tá»›i, bá»c chàng vào giữa. Những vật đó hiển nhiên là ám khí từ dưới đất bắn ra, nếu Lệ Tuyệt Linh lên luôn là cầm chắc phải bị hạ.

Nhanh như chá»›p chàng trụ tấn Thiên Cân Trụy, chụp mình xuống xoay mình như con trốt lốc, đảo ngưá»i ra ngoài. Những ám khí bắn vào nhau, Ä‘an thành má»™t cái mắc cá»­i bay vào chồng chất lên nhau.

Ãm khí qua rồi, trong khi ngưá»i chàng thoát ra, Lệ Tuyệt Linh đã trông thấy má»™t bá»n hÆ¡n mưá»i đệ tá»­ ÄÆ¡n Quan môn bao quanh, có lẽ chúng vừa huy động đến đây nên tên nào tên nấy cÅ©ng Ä‘á»u có cái dáng vẻ hấp tấp vá»™i vàng, chưa ổn định thế đứng trên mái nhà.

Chàng đảo mạnh thanh Sanh Tá»­ Kiá»u, gió rít lên rào rào, Ä‘ao chá»›p đến đâu, đầu rÆ¡i đến đó, máu chảy thành vòi, thây ngưá»i ngã xuống máu vẫn chan hoà rÆ¡i, đẫm ướt mặt đất.

Hai đại hán vấn khăn đỠquanh đầu lướt tá»›i, Ä‘ao chá»›p lên vừa đúng lúc Lệ Tuyệt Linh buông mình đáp xuống. Chàng thở dài, Hai tên này đến đây làm chi, định ngăn bước chàng chăng? Chàng nghÄ© Lâu Tá»­ Nghiên phí mạng ngưá»i quá nhiá»u, huy động má»™t bá»n ngưá»i vô dụng ra làm ướt đẫm thêm máu cá»§a chúng chứ có ích chị Hắn đúng là làm má»™t việc hết sức là ngu xuẩn.

Nhưng biết cách nào hÆ¡n khi đối phương dùng xương thịt làm tưá»ng, chắn lối Ä‘i cá»§a chàng mà chàng thì lại phải thoát ra khá»i chá»— này bằng má»i giá. Sanh Tá»­ Kiá»u chá»›p sáng, hai chiếc đầu bắn Ä‘i rồi máu vá»t ra, hai xác ngưá»i trụi đầu ngã gục.

Bá»—ng má»™t xác ngưá»i từ xa lao tá»›i, khi Lệ Tuyệt Linh vừa nhận thấy thì bóng đó còn cách chàng độ má»™t trượng. Lâu Tá»­ Nghiên!

Lâu Tử Nghiên đã xuất hiện.

Phải chứ, ít nhất y cÅ©ng phải ra mặt trong trưá»ng hợp này để giúp cho chàng có tay chÆ¡i chứ, cứ đối phó hoài vá»›i bá»n bị thịt kia thì quả là chán khiếp Ä‘i được.

Äút Ä‘ao vào vá», thay vì thá»§ luôn nÆ¡i tay, gác vá» Ä‘ao lên vai, Lệ Tuyệt Linh nhìn Lâu Tá»­ Nghiên nở nụ cưá»i.

Äồng thá»i từ bốn phía hàng chục hàng trăm chiếc đầu đỠxuất hiện. Äệ tá»­ ÄÆ¡n Quan Môn dùng khăn đỠquấn đầu làm má»™t dấu hiệu đặc biệt. Chúng kéo đến, ai nhanh tá»›i trước, ai chậm tá»›i sau, không hàng không ngÅ©, ùn ùn há»—n tạp lố nhố đến buồn cưá»i. Chúng bao vây chàng vào giữa vòng vây nhưng còn ở ngoài xa hoặc sÆ¡.

không dám khép chặc vào hoặc đang chỠlệnh.

Bên tả Lâu Tá»­ Nghiên là Cầm Long Thá»§ Bành Thiếu SÆ¡n, bên hữu là Thánh Viên Äá»— Quang Tài. Phía sau là Phát Phong Côn Từ Cổn. Ngoài ra còn hai ngưá»i nữa, đứng hai bên cách xa má»™t chút.

Lệ Tuyệt Linh đoán là hai hương chủ còn lại.

Äối phương dàn thành cái thế trận cánh nhạn, khá vững chắc.

Lệ Tuyệt Linh từ từ gá»i:

- Lâu Tá»­ Nghiên, ngươi thấy không? Ta vẫn thoát ra được như thưá»ng.

Lâu Tá»­ Nghiên chá»›p luôn đôi mắt, thở mấy hÆ¡i dài, hÆ¡i thở lạnh lắm, bởi hiện tại thì Ä‘iện lạnh đã chuyá»n khắp ngưá»i y.

Tuy nhiên y phải gắng gượng làm dạn, để giữ vững tinh thần đồng đội. Giá»ng nói cá»§a y khàn khàn, chứng tá» má»™t cÆ¡n giao động mãnh liệt Ä‘ang khoáy động tâm tư y.

Y thốt:

- Dù ngươi ra được song khoan hãy đắc ý vá»™i. Ngươi ra được hay không ra được thì kết cuá»™c vẫn như nhau thôi. Vấn đỠchính là ngươi có ly khai được Ngá»c Long sÆ¡n trang cá»§a ta hay không đó thôi. Và Ä‘iá»u chính là ngươi đừng có hòng tưởng vá»ng.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Ngươi nói sai hết ý nghÄ©a mất rồi. Vấn đỠchính là ngươi có bảo toàn được Ngá»c Long sÆ¡n trang hay không? Và Ä‘iá»u đó thì may ra ngươi thá»±c hiện được trong miệng mà thôi.

Chàng tiếp luôn:

- Ta đã triệt hạ hÆ¡n ná»­a số cao thá»§ cá»§a ÄÆ¡n Quan Môn rồi thì số còn lại không là Ä‘iá»u quan trá»ng. Ngươi á»· trượng vào con số đó thì ngươi thiệt là quá ngu rồi đó Lâu Tư?

Nghiên à.

Lâu Tử Nghiên nghiến răng:

- Sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn ngông cuồng. Ta thương hại cho ngươi một ke?

quá ngông cuồng. Ngươi cho rằng trong vòng trá»i đất bao la này chỉ có ngươi là vòm sao mà thôi sao? Äem cái sức cá»§a má»™t ngưá»i mà hòng chống lại lá»±c lượng toàn môn phái ta, cái liá»u cá»§a ngươi quả nhiên là hy hữu. Từ cổ chí kim, chưa có má»™t ai ngu ngốc như ngươi.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Kẻ đáng thương hại, chính là ngươi má»›i phải bởi đụng đầu vào thá»±c tế, mà ngươi vẫn còn chập chá»n vá»›i ảo tượng mãi. Bá»n các ngươi sống toàn bằng bánh vẽ có khác.

Ta đã nói, kẻ cưá»i vang sau cùng phải là ta mà thôi. Ngươi sắp phải thấy sá»± thật định ra như vậy.

Bành Thiếu Sơn hét lớn:

- Äừng khoác lác, tên ngông cuồng! Cứ thá»­ thoát Ä‘i xem ngươi có lá»t khá»i nÆ¡i đây chăng?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ngươi muốn xem ta làm thá»­, thì hãy chống mắt ra mà chá» xem. Bành Thiếu SÆ¡n, ngươi có bao giá» nhìn ngưá»i ta giết lợn chăng? Như chưa thấy mà ngươi muốn thấy ta sẽ cho ngươi thấy ngay.

Y vốn có gương mặt hồng hào, gương mặt dó vụt biến xanh, rồi đôi mắt đỠngầu lên, y giận sôi đến âm thanh không còn thành tiến rõ rệt:

- Ta chá» xem lúc chết ngươi còn ngông cuồng như thế này không. Chết trong ngày nay, chết ngay bây giá». Thế mà vẫn còn chưa thức ngá»™, ngươi đúng là má»™t gã ngu ngốc.

Lệ Tuyệt Linh mỉa mai cưá»i:

- Chết trong hôm nay, chết ngay bây gi� Thật vậy sao? HỠBành kia, chết là sư.

thật nhưng kẻ chết không phải ta mà là ngươi đó.

Từ phía sau, má»™t tràng cưá»i có âm thanh tàn khốc vang lên và sau giá»ng đó, má»™t âm thanh phát ra không kém phần up hiếp:

- Lệ Tuyệt Linh, sá»± ương ngạnh cá»§a ngươi không làm cho bá»n ta thay đổi chá»§ ý.

Bởi bá»n ta chẳng bao giá» ngán ngươi. Hãy khóa bá»›t cái miệng ngươi lại cho ta nhá».

Lệ Tuyệt Linh khẽ quay đầu lại.

NÆ¡i hành lang cách đó ba trượng có bốn bóng ngưá»i, dáng dấp quái dị, và ngưá»i vừa phát thoạt có thân xác cao lá»›n, mặt Ä‘en không râu, thoáng nhìn qua ai cÅ©ng phải cho rằng con ngưá»i đó cá»±c kỳ tàn khốc. Bên cạnh ngưá»i đó là má»™t ngưá»i ốm gầy như que cÅ©i, mắt nhá» mà sâu. Hai ngưá»i còn lại thì giống nhau quá, như thể há» là anh em song sinh.

Cả bốn ngưá»i cÅ©ng trang phục như nhau, áo Ä‘en khăn Ä‘en, chỉ khác có má»™t Ä‘iểm là chữ thêu bằng tÆ¡ trắng trước ngá»±c. Hai ngưá»i chữ Thiên, hai ngưá»i chữ Huyá»n.

Hiển nhiên hỠlà những nhân vật trong Hắc lâu.

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Nghe nói Lâu chủ Tào Nghệ muốn gặp ta?

Ngưá»i cao lá»›n cất giá»ng trầm trầm:

- Không phải muốn gặp ngươi mà muốn bắt ngươi.

Lệ Tuyệt Linh a một tiếng ngạo nghễ:

- Chính các ngươi được sai phái đi thi hành công tác đó?

Ngưá»i cao lá»›n lạnh lùng:

- Không sai.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Ngươi tên hiệu là chi.

Ngưá»i đó từ từ thốt:

- HỠNhân Kiệt, ngoại hiệu Liệp Sát Thủ, bí hiệu Lãnh Diện Nhất Tôn trong Hắc Lâu Thiên tổ.

Rồi y giới thiệu:

- Vị kế ta đây tên là Thiên Lý Nhất Thuấn Bao Triá»u Cẩm thuá»™c Thiên tổ còn hai vị kia là má»™t đôi huynh đệ Song Há»a Ảnh Chương Minh và Chương Quan trong Huyá»n tổ.

HỠNhân Kiệt ngẩng mặt lên một chút rồi tiếp luôn:

- Bốn chúng ta thừa sức bắt ngươi, ta há»i ngươi, ngươi có thể động thá»§ chưa?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Dù ta chưa muốn động thá»§, vị tất các ngươi đã bằng lòng? Các ngươi động thá»§, vị tất ta phải nhượng bá»™, há»i thế là thừa. Còn như cái việc bắt ta các ngươi nghÄ© là thừa sức vị tất các ngươi làm nổi.

Chàng há»i:

- Tại sao Tào Nghệ lại muốn bắt ta?

HỠNhân Kiệt lắc đầu:

- Há»i làm gì? Lâu Chá»§ ra lệnh hành sá»± thì những kẻ làm thuá»™c hạ như chúng ta chỉ có chấp lệnh chứ chẳng bao giá» Ä‘i há»i lý dá» Giả như cần phải giải thích tại sao thì chỉ có Lâu Chá»§ có quyá»n há»i thôi. Ngươi muốn biết thì hãy tá»›i Hắc Lâu mà há»i Lâu Chá»§, có thể ngưá»i sẽ cho ngươi hay.

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Nếu Tào Nghệ không chịu nói?

Hà Nhân Kiệt trầm giá»ng:

- Thì phải có một đối xử khác thay vào sự từ chối đó. Ngươi yên trí không ai bo?

quên ngươi đâu?

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Như vậy là Tào Nghệ lập ý bất thiện với ta rồi.

HỠNhân Kiệt bước tới một bước:

- Bá»n ta đến đây không phải để biện luận vá»›i ngươi. Ngươi hãy chuẩn bị Ä‘i theo chúng ta vá» Hắc Lâu, đừng để mất thá»i giá» vô ích.

Lệ Tuyệt Linh vụt cao giá»ng:

- Các ngươi cho ta là hạng ngưá»i gì?

HỠNhân Kiệt bĩu môi:

- Hạng ngưá»i gì? Ngươi muốn thuá»™c hạng ngưá»i nào?

Y lắc đầu nói tiếp vá»›i giá»ng đầy khinh miệt:

- Äừng có quá tá»± thị, há» Lệ ngươi đối vá»›i Hắc Lâu không có má»™t giá trị nào cả.

Bất cứ ai khi đã tiếp xúc vá»›i Hắc Lâu thì chỉ có cúi đầu tuân lệnh. Từ lâu rồi, bá»n ta cÅ©ng muốn gặp má»™t kẻ quật cưá»ng để mượn cái nhiệt náo làm phương tiện giải sầu.

Song chán quá, chẳng một ai dám ngẩng mặt nhìn lên. Thật tình mà nói khi thấy ngươi ương ngạnh ta đây rất mừng, vì sắp có nhiệt náo để xem đến nơi, song ta lại thương hại ngươi bởi sau cái nhiệt náo đó thì ngươi chẳng còn là ngươi nữa.

Lệ Tuyệt Linh nhếch môi song không cưá»i:

- Tốt, tốt quá. Äúng như sá»± dá»± liệu cá»§a tạ Ngươi quả nhiên là má»™t kẻ thông minh.

Nói những câu thật là chí lý. Ta cũng muốn đi theo các ngươi tới Hắc Lâu một chuyến để xem coi cái cảnh trí nơi đó như thế nào. Song ta còn một điểm thắc mắc.

Chàng bĩu môi nói tiếp:

- Vừa rồi lúc ta còn ngồi suy tư trong gian thạch thất, các ngươi đã cho thấy vài ngón nghá» tuyệt diệu. Ta tưởng tuyệt kỹ cá»§a các ngươi chẳng phải là chỉ có bấy nhiêu đó. Vậy có gì hay các ngươi cứ biểu diá»…n cùng má»™t lượt cho ta xem thá»­. Vừa tiện cho các ngươi vừa tiện cho ta, bởi ta cần tranh thá»§ thá»i gian má»™t tí.

HỠNhân Kiệt không bực tức, hắn bình thản gật đầu:

- ÄÆ°á»£c, ta sẽ không làm ngươi thất vá»ng.

Lệ Tuyệt Linh quay mÅ©i Ä‘ao chỉ thẳng vào bá»n Hắc lâu há»i:

- Cùng vào hay từng ngưá»i má»™t? Nếu từng ngưá»i má»™t thì ai bước vào trước đây?

Há» Nhân Kiệt cao giá»ng:

- Bao hiá»n đệ hãy chịu khó má»™t tí, thanh toán hắn lẹ lên chúng ta còn phải đăng trình vá» gấp.

Bao Triá»u Cẩm ngưá»i gầy ốm có đôi mày thưa, mắt nhỠđỠvâng má»™t tiếng rồi nhích động thân hình.

Y lướt tá»›i mưá»ng tượng không bước, mà là đứng trên vần mây gió thổi đùa nâng y tá»›i.

Hà Nhân Kiệt nhắc:

- Äừng làm hắn chết nhé, Lâu chá»§ muốn vậy.

Bao Triá»u Cẩm gật đầu:

- Tứ ca yên chí, tiểu đệ nhớ mà.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Nhưng chính ngươi sẽ phải chết. Lệ Tuyệt Linh này là kẻ mà Diêm Vương tuyên bố chết đã từ lâu rồi.

Bao Triá»u Cẩm quan sát chàng má»™t lượt nữa từ đầu xuống chân, trầm giá»ng quát:

- ÄÆ°a tay cho ta trói dẫn vá» Hắc Lâu hay ngươi cứ ngông cuồng đợi bị ta đánh cho Ä‘au mình. Cương lý chỉ tổ rước thêm nhục nhã vào thân mà thôi. Cuối cùng gì rồi ngươi cÅ©ng chẳng thoát nổi ta đâu.
Tài sản của meongo75

  #8  
Old 26-04-2008, 07:19 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 8

Äao diệt quần ma

Lệ Tuyệt Linh cũng chăm chú nhìn đối tượng một lúc rồi lắc đầu:
- Ta không hiểu tại sao thiên hạ cho các ngươi là con lang con sói. Rồi ngươi cứ tưởng mình là lang sói thật nên làm ra vẻ hung hăng, chứ thật ra dưới con mắt ta, ngươi chỉ là một con gà trống thiến.

Bao Triá»u Cẩm sôi giận:

- Ngươi hãy giữ lấy mồm, vô lễ với ta thì ngươi sẽ bị cắt lưỡi đấy.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Gà trống thiến còn mong đá gì nữa mà gáy tí toẹ Tuy nhiên ngươi đã muốn thì cứ nhào vộ Ta đang ngứa tay chân đây.

Bao Triá»u Cẩm lắc mình má»™t cái đã đến trước mặt Lệ Tuyệt Linh rồi.

Tay hữu vươn ra năm ngón sẽ thành móng gà chụp vào mặt Lệä Tuyệt Linh, tay ta?

quạt ngang bụng chàng. Khí thế của địch vừa nhanh vừa độc, Lệ Tuyệt Linh không tưởng y khá đến mức độ đó.

Chàng xoay mình như cÆ¡n trốc lốc cuốn ra ngoài, song Bao Triá»u Cẩm lướt theo bám như hình vá»›i bóng. Má»™t xoay, má»™t lướt, cả hai quần nhau rất ngoạn mục. Chi?

trong má»™t phút Triá»u Cẩm đã đánh ra đúng chín mươi mốt chưởng.

Y đáng là cao thủ trong Hắc lâu.

Trước sau Lệ Tuyệt Linh chỉ xoay mình lách tránh, chưa hoàn thá»§. Khi chưởng thứ chín mươi mốt cá»§a Bao Triá»u Cẩm bay ra thì đột nhiên chàng trụ bá»™. Rồi quật khởi thế tấn công tiến tá»›i liá»n. Phản ứng cá»§a chàng còn nhanh hÆ¡n thế công cá»§a địch má»™t bá»±c, lướt tá»›i đánh luôn mấy chưởng cho địch thu hồi thế công lẫn thá»§, bất thần chàng lùi lại, rồi vung thanh Sanh Tá»­ Kiá»u tiến trở lại.

Äá»™ng tác cá»§a chàng rất nhanh, những ánh Ä‘ao màu lam vá»t tá»›i như ngàn mÅ©i tên lao, bắn và chá»— nhược cá»§a địch. Bao Cẩm Triá»u không hổ danh hiệu Thiên Tý Nhất Chiến vượt ngàn dặm trong nháy mắt, y tràn mình nhào lá»™n thoạt đông thoạt tây, trông như má»™t quả cầu Ä‘en lăn lông lóc vá»›i tốc độ hãi hùng.

Thuật kinh công luyện được như vậy cầm như y đãø luyện được tới mức thượng thừa, thế gian có mấy ai hơn.

Lệ Tuyệt Linh không Ä‘uổi theo, để tùy Bao Triá»u Cẩm lăn đến đâu thì lăn, cứ đứng im má»™t chá»— mà nhìn. Chàng không Ä‘uổi theo, thì địch lăn trở vào.

Äồng lúc đó má»™t vật Ä‘en sì bay tá»›i, như má»™t con rắn cuốn mình phăng Ä‘i. Lê.

Tuyệt Linh nhắm kỹ rồi, vung Ä‘ao nghênh đón vật Ä‘en thô bạo đó. Bao Triá»u Cẩm dù thá»§ pháp nhanh đến đâu cÅ©ng không thể nào thu nổi ngón Giao Lân Tiá»…n. Má»™t tiếng soạt vang lên, Sanh Tá»­ Kiá»u chạm Giao Long Tiá»…n, ngá»n tiá»…n dài tám thước, hai thước bị chặt đứt lìa, Bao Triá»u Cẩm còn lăn mình trên mặt đất. Ngá»n roi còn sáu thước, y phải lăn gần hÆ¡n, má»›i có thể quét trúng đối phương.

Lệ Tuyệt Linh lần này tiến lên chứ không đứng một chỗ như trước nữa, Sanh Tư?

Kiá»u chá»›p lên má»™t tiếng soạt tiếp theo, ngá»n roi lại bị tiện thêm má»™t Ä‘oạn nữa. Chiêu Ä‘ao đó, không thuá»™c vào Ä‘ao pháp Lục Sát mà đúng là má»™t chiêu trong Tam Thán Thu?

của chàng có cái tên là Hư Vô Trảm.

Bây giá» thì Bao Triá»u Cẩm phát sợ rồi nhưng cái bại nào cÅ©ng khiến cho ngưá»i ta quá thẹn mà sanh giận dẫn đến liá»u, không còn biết sợ là gì. Äang lăn đùng dưới đất, y vụt đứng lên, y quăng Ä‘oạn roi còn lại trong tay vá» hướng Lệ Tuyệt Linh rồi phóng mình theo. Äồng thá»i gian y sá»­ dụng luôn Hắc Äá»™c Trảo công, hét lên má»™t tiếng vá»t tá»›i chụp vào lưng đối phương.

Lệ Tuyệt Linh cầm đầu Ä‘ao cắm xuống đất, lùi má»™t bước kéo chuôi Ä‘ao lên, thân Ä‘ao cong mÅ©i bật lên. Theo đà bật Ä‘ao, Lệ Tuyệt Linh bay tá»›i, ngưá»i sát bên Ä‘ao, ngưá»i và Ä‘ao tung mạnh vào Bao Triá»u Cẩm.

Hồ Nhân Kiệt hấp tấp kêu lên:

- Lạng ngưá»i qua má»™t bên nhào xuống.

Bao Triá»u Cẩm làm y theo, vừa kịp lúc Lệ Tuyệt Linh vá»t ngang rít gió má»™t tiếng vù. Chàng hạ bá»™ nhanh chóng trong khi Bao Triá»u Cẩm phải nhoài mình ra hÆ¡n má»™t trượng.

Nhưng tiếp đến bụng cá»§a y đà hứng trá»ng mÅ©i Ä‘ao cá»§a Lệ Tuyệt Linh rá»c xuống.

Vết thương banh miệng thấy rõ.

Chiêu đao đó có cái tên là Lạc Trảm trong Lục Sát đao pháp.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u nín thở, con muá»—i bay qua cÅ©ng nghe cánh nó vo ve, Lệ Tuyệt Linh đúng là má»™t danh tá»­ tinh. Ai ai cÅ©ng biến sắc mặt trắng nhợt dù là ngưá»i trong Hắc Lâu hay ÄÆ¡n Quan môn.

Từ từ Lệ Tuyệt Linh nhấc chân lên chùi máu tươi từ thanh Ä‘ao vào đế giày, Ä‘oạn đưa mÅ©i Ä‘ao xuống đất lạnh lùng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i há»i:

- Äến phiên ai đây?

HỠNhân Kiệt trừng mắt:

- Ngươi đừng tự cao tự đại, ngông cuồng thái quá.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Äừng có mà ngá»› ngẩn, chính các ngươi đã buá»™c cho ta như thế, ta nói mà các ngươi không tin nên đành phải cho các ngươi mở mắt.

Ãnh mắt ngá»i niá»m oán hận, Há» Nhân Kiệt đáp:

- Hắc lâu không phải là nÆ¡i cho ngươi trêu vào đâu. Trong Hắc lâu không há» có cừu gia, bởi nếu cần thì bá»n ta giết ngay tại chá»— không bao giỠđể lãng phí thá»i gian.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Tốt, thế thì dứt khoát cho sòng phẳng, có thù trả thù, có oán trả oán lẹ lên đi. HỠNhân Kiệt, đừng tưởng ta sẽ van xin sự từ bi từ ngươi.

Chàng nhếch tới một bước.

Há» Nhân Kiệt cao giá»ng:

- Lâu chưởng môn, chúng ta như môi với răng, môi sứt thì răng lạnh, lợi hại liên quan tại hạ chúng ta hãy cùng nhau hiệp lực vây bắt con trâu điên này đi.

Lâu Tử Nghiên gật đầu gấp, nhưng ánh mắt láo liêng, biểu hiện sự bất an:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đương nhiên, tại hạ đồng ý vá»›i Há» huynh.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i hì hì:

- Há» Há» kia! Sao ngươi hèn thế. Nếu sợ hãi thì lui vá», không sợ thì tiến lên chứ sao lại làm cái trò van xin sá»± cứu trợ cá»§a kẻ khác. Ngươi làm mất thinh danh cá»§a Hắc lâu, ngươi không sợ Tào quá»· kia quở trách ngươi sao? Huống chi ngươi gá»i cả những tên vô dụng đó vô hợp tác vá»›i ngươi thì thiệt là thất sách.

HỠNhân Kiệt bỉu môi:

- Ngươi không khích ta nổi đâu, cuộc hợp tác này nhất định phải có. Nói cho ngươi lo trước hậu sự là vừa.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Thật ra thì đối vá»›i bá»n ngưá»i nÆ¡i đây như các ngươi, ta thì còn lạ gì những thá»§ Ä‘oạn hèn hạ. Nhưng các ngươi sẽ làm được việc gì khi sá»± hợp tác được chá»§ trương bởi những tên vô dụng như nhau, càng nhóm tụ nhiá»u, chết nhiá»u chá»› có ích lợi chi đâu. Vào má»™t lượt chết cùng má»™t lúc, còn nếu như muốn xa luân chiến thì cứ việc chết từ từ, từng tên từng tên má»™t. Äàng nào rồi cÅ©ng chết, ta tùy tiện cho các ngươi muốn chá»n chết cách nào thì chá»n. Nhưng dù sao thì ta cÅ©ng hiểu khá rành rẽ các ngươi. Các ngươi cứ việc dùng xa luân chiến dẫu rằng cách đó có làm cho ta tiêu hao sinh lá»±c nhưng các ngươi vẫn chẳng thoát khá»i tay ta.

HỠNhân Kiệt hừ một tiếng:

- Äối vá»›i hạng ngưá»i như ngươi, ta có quyá»n dùng má»i thá»§ Ä‘oạn mà không cần tuân theo quy cÅ© gì cả miá»…n sao ta hạ được ngươi là xong.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Ta sẵn sàng xem cái thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngươi. Nhá»› chá»n cách nào tàn khốc nhất ấy.

Lâu Tá»­ Nghiên sợ Há» Nhân Kiệt vào má»™t mình sẽ lâm nguy như Bao Triá»u Cẩm nên vá»™i vã gá»i:

- Muốn sao thì muốn, Há» huynh nên cẩn thận đấy nhé, tên tiểu tá»­ này khá lợi hại, đừng vì khinh thưá»ng mà lầm mưu độc cá»§a hắn.

HỠNhân Kiệt cao ngạo nói:

- Bá»n tại hạ không đến ná»—i quá bất tài. Lâu huynh đừng lo hảo.

Lệ Tuyệt Linh chế nhạo:

- Thôi Ä‘i há» Há» kia, cái chiêu bài Hắc Lâu gặp qua ta là phải bị má» luôn. Sở dÄ© các ngươi tạo được chút tiếng tăm trong mấy năm qua là nhá» ta lá» cho đấy thôi. Äừng tưởng là bất cứ ai cÅ©ng có thể là bá chá»§ võ lâm. Hôm nay ta sẽ chứng minh cho các ngươi biết là từ bao lâu nay các ngươi chỉ Ä‘ang nuôi má»™ng mà thôi, đêm nay má»™ng đó sẽ do ta phá vỡ.

Hà Nhân Kiệt hừ một tiếng:

- Thế còn ngươi, ngươi xứng đáng là bá chủ võ lâm chắc ?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Ta chẳng có nuôi má»™ng đó đâu. Tuy nhiên, ít nhất ta cÅ©ng độc lập giữa giòng Ä‘á»i, không thá»§ thắng nhá» vào số đông ngưá»i, không cần ai tiếp trợ tạ Ta đơn thân độc lá»±c song không há» nhút nhát khiếp sợ má»™t thế lá»±c nào. Ta chẳng dùng hư chiêu để cầu lấy danh. Chứ ai như các ngươi, má»—i lần Ä‘i công tác là rầm rầm rá»™ rá»™, đông thì hống hách, ít thì cuối mặt dấu đầu. Gặp nguy là kinh hoàng lạy lục khắp nÆ¡i xin há»— trÆ¡...

Chàng hạ nhục đối phương thậm tệ, bá»n Hắc lâu làm sao mà chịu nổi ?

Kỳ lạ thật, thế mà HỠNhân kiệt không hỠkhích nộ. Hơi thở của y có dồn dập hơn nhưng y vẫn chưa khởi động thế công.

Trái lại cứ với lối đối thoại cù nhây y tiếp:

- Lệ Tuyệt Linh, ngươi sẽ hối hận vá»›i những lá»i nói ngông cuồng đó. Ngươi không bao giá» tiên liệu cái hậu quả cá»§a sá»± ngạo nghá»… đó sẽ dẫn tá»›i thảm bại thế nào cho riêng ngươi. Ta thương hại ngươi là má»™t kẻ hÆ¡i có chút thá»±c tài và tuổi tác cá»§a ngươi hãy còn quá trẻ. Äá»i ngươi hẳn còn dài...

Lệ Tuyệt Linh không muốn đối phương có cơ hội bình tĩnh, chàng cố tình lôi hắn ta vỠhiện thực:

- Bây giỠngươi hối hận chăng? Sao ngươi còn đứng đó không xuất chiêu đi, chẳng lẽ ngươi tính năn nỉ gì ta sao?

Há» Nhân Kiệt nở má»™t nụ cưá»i thâm độc:

- Ngươi không còn đủ kiên nhẫn nữa sao, ngươi đừng lo, Diêm Vương đã điểm danh ngươi rồi, ngươi chẳng thoát nổi đâu, đừng quá nôn nóng.

Lệ Tuyệt Linh chợt thâm trầm nghĩ ngợi:

- Khá khen thay cho sá»± trầm tÄ©nh cá»§a ngươi, quả nhiên công phu hàm dưỡng cá»§a ngươi có chá»— hÆ¡n ngưá»i. Nếu như ta Ä‘oán không lầm thì ngươi Ä‘ang chá» thêm đồng bá»n.

HỠNhân Kiệt lạnh lùng mỉa mai:

- Thông minh, ngươi đúng là một kẻ khá thông minh.

Nghe đối phương trả lá»i, chàng có phần nào nao núng. Chàng biết bá»n Hắc Lâu gồm toàn những cao thá»§ thượng thặng, tổ chức lại chặt chẽ, không như ÄÆ¡n Quan Môn vốn là má»™t lÅ© ngưá»i ô hợp. Lá»±c lượng Hắc Lâu đáng kể lắm, chàng không nên xem thưá»ng. Nếu như há» kéo đến đông thì chàng mất cÆ¡ há»™i thá»§ thắng.

Dù sao thì chàng cÅ©ng đơn độc, nếu đấu song phương vá»›i nhau thôi thì chàng không sợ ai cả, ngay đến Tào Nghệ, nhưng lỡ như đối phương ngưá»i đông mà võ công lại xuýt soát chàng, nếu há» há»™i há»p thì chàng khó mà thoát thân. Nếu há» sá»­ dụng xa luân chiến hay má»™t đấu má»™t chàng cÅ©ng chẳng có được kết quả tốt gì.

Từ nãy giỠchàng nói cứng bất quá để doa. tinh thần đối phương thôi, hơn nữa đang ở trong cái thế chỉ có tiến không lùi thì chàng càng cần phải nói cứng dễ uy hiếp đối phương.

Không kể gì đến bá»n ÄÆ¡n Quan môn, Bao Triá»u Cẩm đã bị loại rồi, còn ba, Lê.

Tuyệt Linh có hy vá»ng đánh bại há». Nếu bây giá» thêm bốn hay tám ngưá»i nữa thì làm sao mà chàng xoay sở được thế cá»?

Chàng đâu phải là siêu nhân?

Chàng nghĩ, muốn thủ thắng, phải khai chiến trước khi địch nhân có viện thủ.

Äịch có cái lợi là chỠđợi, còn chàng có lợi gì đâu mà phải chá» theo chúng, dại gì mà làm chuyện có hại cho mình. Biện pháp duy nhất là động thá»§ trước khi trợ thu?

cá»§a chúng đến, cấp tốc dá»n bá»›t trở ngại rồi đối phó vá»›i viện thá»§ cÅ©ng chúng sau.

HỠNhân Kiệt tìm cách day dưa câu chuyện:

- Chúng ta nếu không là đồng đạo thì cÅ©ng là đồng nghiệp, thì dù sao cÅ©ng nên có sá»± nhân nhượng vá»›i nhau, không nhiá»u thì ít. Nhưng ngươi lại quen thói hành sá»± ngang ngược, đối vá»›i ai ngươi cÅ©ng bạo tàn hung ác đúng là hành động cá»§a má»™t kẻ quá ngu xuẩn, sao ngươi không nghÄ© đến việc tạo má»™t khoảng đất để lỡ sau này ngươi thất thế cÅ©ng có chá»— để cho ngươi an phận thu?

thưá»ng. Ngươi cứ Ä‘i gây chiến vá»›i tất cả má»i ngưá»i ngay cả Hắc Lâu. Ngươi liệu có thê?

thá»§ thắng được mãi hay không mà cứ ở đó quật cưá»ng ương ngạnh. Ta không ngá» ngươi mất lý trí đến độ đó.

Lệ Tuyệt Linh nạt:

- Ngươi nãy giá» nói nhảm đã quá nhiá»u rồi. Trong tình thế hiện tại ngươi còn nhiá»u thá»i giỠđể ba hoa sao? Thắng hay bại không phải là Ä‘iá»u có thể nói trước được, Ä‘ao thương vô tình, ai biết được cuối cùng sẽ ngã ngÅ© vỠđâu. Bá»n ngươi là lÅ© chồn lÅ© cáo, lÅ© nô tài chỉ có cái miệng ba hoa, được nói là nói miết chẳng thôi. Cái chiêu xài tá»›i hôm nay thì các ngươi nên bá» xó nó Ä‘i cho ta.

Há» Nhân Kiệt cưá»i lạnh:

- Ngươi lấy quyá»n lá»±c gì ép buá»™c được ta?

Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:

- Xuất chiêu Ä‘i. Há» Há» kia, ngươi nói nhiá»u quá rồi, hảo hán không đánh nhau bằng miệng.

Chàng đội trên đầu cái nón trúc màu xanh, bất thình lình chàng đưa tay hất chiếc nón. Nón bay qua phía hữu. Thánh viên Äá»— Quang Tài kêu lên má»™t tiếng lá»›n, không tránh kịp, má»™t tiếng bốp vang lên, đầu vai bị chíếc nón lướt qua, lôi Ä‘i má»™t mảng thịt nặng độ vài cân, máu đổ ròng ròng.

Hất chiếc nón bay Ä‘i, Lệ Tuyệt Linh không nhìn theo nó, nhún khẽ đôi chân, vá»t mình thẳng đến Há» Nhân Kiệt.

Rút thanh kiếm Sanh Tá»­ Kiá»u khá»i vá», chàng cầm chiếc vá» giáng xuống đầu Từ Cổn, tay hữu cầm Ä‘ao đánh qua Há» Nhân Kiệt cùng má»™t lúc đúng má»™t trăm chín mươi nhát.

Vừa xuất chiêu, chàng công má»™t lúc ba ngưá»i. Má»™t Äá»— Quang Tài thá» thương nÆ¡i vai, Từ Cổn lạng ngưá»i tránh né. Há» Nhân kiệt né kịp thá»i nhưng má»™t hương chá»§ hứng chiếc vỠđưa thế cho Từ Cổn, vá» Ä‘ao đâm lá»§ng ngá»±c hắn uy lá»±c mạnh quá hắt hắn bay ra ngoài bảy bước.

HỠNhân Kiệt lùi lại, rút chiếc đoản xà mâu nơi hông quét gió một vòng, bước tới.

Äồng thá»i y ra lệnh:

- Sóng vai nhau mà tiến!

Ngưá»i tá»›i trước là Từ Cổn, vÅ© lá»™ng chiếc thiết côn, rít gió ào ào, côn dài tám thước, to bằng há»™t vịt. Ngá»c côn chiếu đỉnh đầu Lệ Tuyệt Linh giáng mạnh.

Lệ Tuyệt Linh rùn chân, lệch ngưá»i qua má»™t bên, vá»t xéo ra ngoài năm bước, đạp đất lấy đà, tung mình lên không, Ä‘ao bay sang tả, vá» Ä‘ao trở qua hữu, Ä‘ao từ trên chồm xuống đầu Há» Nhân Kiệt.

HỠNhân Kiệt không tưởng là Lệ Tuyệt Linh đuổi theo nhanh chóng như vậy.

Äúng lúc đó Bành Thiếu SÆ¡n vào cuá»™c. Há» Nhân Kiệt lạng ngưá»i né tránh. Thanh Sanh Tá»­ Kiá»u tiện đà bay sang đầu vai Bành Thiếu SÆ¡n. Bành Thiếu SÆ¡n lách mình tránh khá»i. Giắt võ Ä‘ao vào hông, Lệ Tuyệt Linh vung tay đánh ra mưá»i hai chưởng, Bành Thiếu SÆ¡n giở Cầm Long thá»§ pháp nghinh đón liá»n.

Thá»§ pháp đó gồm chín chiêu, y đánh ra được bảy phần, Lệ Tuyệt Linh hả miệng cắn Ä‘ao, dùng cả hai tay đánh trả. Tám mươi hai chiêu chưởng bất đồng giác độ được xuất phát liên tục hàm súc Vi Äà Lá»±c mãnh liệt phi thưá»ng.

Bành Thiếu SÆ¡n sá»­ tròn chiêu thứ bảy tên Thừa Phong Ná»™ Long sang qua chiêu thứ tám, mang tên Bài Căn Phược Long, nhưng chưởng ảnh trùng trùng cá»§a Lệ Tuyệt Linh bao bá»c chặt chẽ không cho y tri triển thá»§ pháp đúng mức. HÆ¡n thế, y nghe mÅ©i thở khó khăn, chừng như không khí dồn ép mạnh, y há miệng thở tiếp vào mÅ©i, miệng cÅ©ng như mÅ©i chỉ hít vào chứ không làm sao thở ra nổi, vì áp lá»±c cá»§a không khí càng lúc càng tăng.

Tiếp nối toàn thân y như bị ká»m kẹp ép dần ép dần cá»­ động hết sức khó khăn.

Cảm thấy nguy y gá»i to:

- Chưởng môn, cứu thuộc hạ.

Lâu Tá»­ Nghiên đã đến nÆ¡i trước khi y gá»i, đứng cách Lệ Tuyệt Linh độ ba thước từ phía sau lưng chàng tiến tá»›i.

Từ Cổn và HỠNhân Kiện từ hai bên xông vào.

Vô ích hỠkhông làm sao cứu kịp Bành Thiếu Sơn. Lệ Tuyệt Linh vung tay đánh ào ào. Bành Thiếu Sơn cũng vung tay nghinh đón, nhưng vung loạn lên không còn qui cũ gì cả.

Bằng một thân pháp tuyệt diệu. Lệ Tuyệt Linh nhân đà xoay vòng theo Bành Thiếu Sơn, thừa một lúc thuận, xáp vào gần đầu hất nhẹ.

Thanh đao cắn nơi miệng, nằm ngang mũi đao chỉa thẳng vào mình Bành Thiếu Sơn theo cái đà hất đầu, mũi đao đâm vào yết hầu hỠBành.

Má»™t tiếng phập vang khẽ, máu vá»t ra, yết hầu khoét rá»™ng, khí quản và thá»±c quản bị đứt lòi trắng trắng giữa suối máu hồng. Không cần nhìn Lệ Tuyệt Linh cÅ©ng biết hai cái hất đầu có kết quả như thế nào, bởi chàng nhắm rất chuẩn.

Không cần nhìn bởi chàng cần dịch bá»™ tránh ngá»n côn sắt quét đến. Côn hụt ngưá»i đập mạnh xuống đất, tung đất đá lên mịt mù. Trong vầng bụi đó chàng nhả Ä‘ao cầm tay, đánh luôn muá»™t trăm nhát, Ä‘ao ảnh ngợp không gian cuốn tá»›i Lâu Tá»­ Nghiên.

Lâu Tử Nghiên kinh hãi vội lùi lại.

Äao ảnh chuyển hướng tấn công dồn sang Há» Nhân Kiệt. Há» Nhân Kiệt hét to:

- Súc sanh !

Y vung ngá»n Ä‘oản xà mâu nghinh đón. Má»™t tiếng coong vang lên, chấn dá»™i ca?

cục trưá»ng. Song phương không lùi, trái lại tiến đến, lướt ngang nhau thành cái thế đâu lưng vào nhau.

Há» Nhân Kiệt thì không có cái gì đáng lo, nhưng Lệ Tuyệt Linh nào được yên bởi vì Từ Cổn đã rút ngá»c côn đánh ngang qua hông khi chàng chưa kịp trụ bá»™.

Co chân lên rồi đạp xuống, Lệ Tuyệt Linh lấy đà tung mình bổng lên, xoay tròn má»™t vòng, thanh Sanh Tá»­ Kiá»u rít gió bắn lam quang bay ra tứ phía.

Lại má»™t tiếng coong vang lên, ngá»n côn bị dá»™i trở lại đồng thá»i mÅ©i Ä‘ao chá»c thá»§ng má»™t lá»— nÆ¡i ngá»±c Từ Cổn bắn lệch vá» phía tả, lá»— hổng to bằng nắm taỵ Má»™t mảnh gan phổi theo đà thoái cá»§a mÅ©i Ä‘ao tuôn theo máu vá»t ra ngoài.

Từ Cổn kêu oái lên má»™t tiếng buông côn, ôm ngá»±c nhào xuống lăn lá»™n mấy vòng rồi bất động. Chiêu Ä‘ao đó là chiêu Ä‘ao thứ ba tên Äầu Thế trong Lục Sát Ä‘ao cá»§a Lê.

Tuyệt Linh.

Lâu Tá»­ Nghiên xám mặt, lướt tá»›i giở ngay tuyệt ká»· Thiết Tý Công thi triển liá»n.

Mưá»i sáu thức cùng má»™t lúc được sá»­ dụng, mưá»i sáu cánh tay đồng thá»i chia ra bất đồng phương hướng, nếu y đánh thêm hai thức nữa thì giống như y vẽ Phật chân tô?

vá»›i mưá»i tám cánh tay.

Lệ Tuyệt Linh rùn mình xuống thấp quét nhanh đao ngang qua chân Lâu Tư?

Nghiên. Hắn xuất phát mưá»i sáu thức vá»›i môn công Thiết Tý nên đã bá» phần dưới hết, Lâu Tá»­ Nghiên sức kinh hoàng, như má»™t chiếc cầu vồng từ bên dưới uốn vòng cung bay lá»™n lên quay vá».

Thu Ä‘ao rồi Lệ Tuyệt Linh đứng lại nhận định tình thế, trong thoáng chốc lại đánh ra má»™t nhát Ä‘ao. Äao rít gió kêu vang má»™t tiếng rồi đôït nhiên mÅ©i Ä‘ao vung theo, Ä‘ao chạm vào ngá»n Ä‘oản xà mâu vừa bay tá»›i. Há» Nhân Kiệt kêu ối lên má»™t tiếng, há»™ khẩu tay tét ra, máu chảy dầm dá».

Không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, Lệ Tuyệt Linh lại tiến sát vào Há» Nhân Kiệt, Sanh Tá»­ Kiá»u lại chá»›p lên.

Nhưng hai bóng ngưá»i chợt xuất hiện, ngăn chặn chàng. Không rõ hai ngưá»i đó dùng võ khí gì đón đỡ thanh Ä‘ao, giả dÄ© hai cái chạm cá»§a song phương, Lệ Tuyệt Linh cảm thấy chấn động mạnh, cánh tay dá»™i khá mạnh. Chàng nổi giận, hoành Ä‘ao ra sau lưng, lá»™n qua tay tả, từ phía dưới phóng vụt ngược lên. Thanh Ä‘ao bay Ä‘i.

Hai ngưá»i đó cấp tốc dạt qua hai bên, nhưng hai vầng hào quang thanh sa từ tay hai ngưá»i đó bay ra hiệp làm má»™t, rÆ¡i ào ào trên đầu Lệ Tuyệt Linh.

Hai ngưá»i đó là Chương Minh và Chương Quang, anh em đồng bào song sinh, đồng hiệu là Song Hoa? Ảnh, cao thá»§ thuá»™c Huyá»n tổ trong Hắc Lâu, từ đầu cuá»™c chiến chỉ đứng ngoài âm thầm quan sát, đến khi thấy Há» Nhân Kiệt gặp nguy má»›i ra tay.

Lệ Tuyệt Linh lạng ngưá»i sát mặt đất, vá»t ra ngoài tung mình lên cao, vừa tung vừa loang Ä‘ao bao bá»c quanh mình, hất văng Ä‘i những hạt thanh sa tiếp theo. Vậy mà chàng cÅ©ng không tránh khá»i má»™t vài hạt bắn vào chân và vai.

Song con cá đã thoát ra ngoài rồi. Lá»­a càng lúc càng bốc lên cao, ngá»n lá»­a trong lưới lá»­a bốc bừng cao thấp, có tiếng nổ vang lên. Thanh sa đó được chế luyện bằng lân tinh và huỳnh hoàng, phương pháp chế luyện rất tinh vi, tuy hạt sa nhá» nhưng phát há»a rất nhanh.

Lân tinh gặp gió là phát cháy, chá»— nào có không khí là phát cháy, trong Thanh sa lại có chất độc, cháy nÆ¡i nào là không gian nÆ¡i đó nhiá»…m độc liá»n. Ngá»­i phải hÆ¡i độc cÅ©ng chết, chạm phải thanh sa là bị chất độc ngấm vào ngưá»i Ä‘au đớn mà chết.

Má»™t loại ám khí cá»±c độc không tiá»n khoáng hậu.

Lệ Tuyệt Linh còn đảo lộn trên không chưa đáp xuống được, bởi bên dưới anh em hỠChương tung tiếp thanh sa, mở rộng màn lưới lửa như để hứng chàng. Mấy hạt thanh sa chấm vào vai và chân chàng, bắt đầu nhiễm độc hành hạ chàng vô cùng đau đớn. Vừa mắng oang oang, Lệ Tuyệt Linh vừa cắn răng hớt đi phần thịt nơi đầu vai và chân, ngăn chặn chất độc ngấm sâu vào cơ thể.

Phải có gan lỳ mới dám làm như vậy, dù biết rằng phải làm, không làm là chết.

Äoạn chàng thu tròn mình đạp mạnh vào không khí, lấy đà vá»t xéo lên cao hÆ¡n má»™t chút nữa, uốn cầu vòng đáp xuống ngoài bảy trượng xa.

Chàng chưa xuống đất, Lâu Tá»­ Nghiên và Há» Nhân Kiệt đã lướt tá»›i nÆ¡i, má»™t chạân tiá»n, má»™t ngăn hậu, hai phía dồn dập đánh vào.

Còn lưng chừng trên không mà bị đón nhận như vậy, Lệ Tuyệt Linh thấy cÆ¡ nguy lá»›n. Äoản xà mâu cá»§a Há» Nhân Kiệt chá»›p chá»›p, đôi cánh tay sắt cá»§a há» Lâu rít gió vụt tá»›i, cả hai cÅ©ng xuất toàn lá»±c quyết hạ cho được chàng.

Trong trưá»ng hợp đó Lệ Tuyệt Linh phải liá»u. Không còn trở lại trên không được, chàng cắn răng giữ nguyên đà xuống, vừa vá»t tá»›i, song cố lách mình nhích qua má»™t bên tránh ngá»n côn cá»§a Há» Nhân Kiệt.

Má»™t tiếng soạt vang lên, hông áo cá»§a chàng bị ngá»n mâu rá»c tét má»™t đưá»ng.

Nhưng chẳng phải chàng không tránh được mà chàng chỉ liá»u, nên đành làm má»™t cuá»™c đánh đổi nguy hiểm.

Mạo hiểm để cho ngá»n Ä‘oản xà mâu rá»c tét hông áo, chàng vươn tay tả đâm ngón tay vào rún Há» Nhân Kiệt, trong khi đó, tay hữu hoành vá» phía sau, ánh lam quang cá»§a thanh Sanh Tá»­ Kiá»u chá»›p lên.
Tài sản của meongo75

  #9  
Old 26-04-2008, 07:21 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 9

Vượt cả hung thần

Äao chá»›p lên rít gió má»™t tiếng vù, đồng thá»i gian vá»›i đôi cánh tay vươn dài, chụp vào

lưng Lệ Tuyệt Linh. Äao chạm tay, cứng chạm má»m, cứng khó gẫy, má»m dá»… đứt.

Má»™t tiếng soạt vang lên, tiếp theo là mấy tiếng oai oái. Lâu Tá»­ Nghiên mất bình tÄ©nh thế nào, kêu la không kịp rút lưỡi vào, hàm răng dưới chạm lên trên, cắn đứt má»™t đầu lưỡi. Y nhào xuống đất lăn lá»™n, vết thương nÆ¡i bụng theo đà lăn lá»™n mở rá»™ng ra, ruá»™t lòi thòng lòng, ruá»™t kéo dài theo đưá»ng lăn cá»§a y, ruá»™t vấy máu đỠngá»i. Ruá»™t lòi ra từng hai tiếng rá»™t rạt phát, tiếng hÆ¡i cá»§a máu thoát hay tiếng hÆ¡i cá»§a ruá»™t bị xáo trá»™n?

Má»™t thảm cảnh không thưá»ng thấy trên giang hồ. Dù hoành Ä‘ao hạ được Lâu Tư?

Nghiên, Lệ Tuyệt Linh cũng bị y chụp trúng vào lưng rồi, song chạm cũng không nhe.

lắm. Chàng bị đẩy tới hai bước, tâm mạch sôi động.

Lập tức chàng thở mấy hÆ¡i dài, lấy lại Ä‘iá»u hòa rồi rút bàn tay Ä‘ang nằm trong bụng cá»§a Há» Nhân Kiệt, bàn tay vừa rút ra thì phần ruá»™t cá»§a Há» Nhân Kiệt lòi theo.

Lúc đầu HỠNhân Kiệt còn gượng nổi, bị móc ruột ra ngoài đau quá hắn phải tiến lên ba bước để giảm cơn đau. Y rú lên một tiếng buông đoản xà mâu, vươn hai tay chụp lấy Lệ Tuyệt Linh trong cơn cuồng loạn.

Khi ấy Lệ Tuyệt Linh nắm chùm ruột trong tay giật mạnh một cái rồi nhảy qua một bên, chàng buông tay cầm ruột HỠNhân Kiệt phóng ngoài xa mấy bước.

Tình thế biến chuyển hết sức hãi hùng và nhanh chóng, theo dõi còn không kịp, nói gì ức Ä‘oán trước. Tuy nhiên không còn ai bá» cuá»™c được, vá»›i lại những ngưá»i chưa bị loại, phá»ng có bao nhiêu? Bất quá má»™t bên lệ Tuyệt Linh duy nhất, bên kia là anh em há» Chương vừa vào cuá»™c, còn thì lá»›p thá» thương, lá»›p chết. Dù ai muốn thoát chạy cÅ©ng không thể chạy công khai.

Chương Minh, Chương Quang nhận định phương hướng xong cùng lướt tới.

Lệ Tuyệt Linh không há» quay đầu lại , bàn tay tả đập vào cánh chá» hữu, thanh Sanh Tá»­ Kiá»u nÆ¡i tay hữu thoát bay Ä‘i, vẽ thành má»™t cái mống màu lam, cái mống đó lượn quanh chiếc đầu cá»§a Chương Minh, mống bay lên cao, đầu Chương Minh lìa cô?

bay theo, máu đỠtừ cổ vá»t ra tống chiếc đầu đẫm máu lệch đà, rÆ¡i xuống cách chiếc xác mấy thước.

Thanh đao cuốn tròn cầu vồng, rồi trở vỠđáp Chương Quang kêu lên một tiếng lớn, quăng chiếc bình vào lưng Lệ Tuyệt Linh.

Sanh Tá»­ Kiá»u chá»›p lên theo thế Äầu Thai, bay tá»›i vào ngá»±c Chương Quang, đâm thá»§ng đến sau lưng lá»t ra ngoài uốn cầu vòng lá»™n trở vá».

Chiếc bình của Chương Quang trúng lưng chàng, vỡ ra, từ trong đó một đoàn lúc nhúc những vật trùng, lểnh nghểnh khắp lưng chàng. Chàng nghiêng đầu nhìn ra sau lưng. Một vài vật rơi xuống đất. Những con nhện mà lại là thứ nhện có lông.

Có đến trên mấy trăm chứ không ít.

Lệ Tuyệt Linh biết rõ giống nhện đó sanh xuất từ vùng Nam Hải , trên U Tuyá»n đảo, là má»™t trong các loài vật độc nhất trên Ä‘á»i.

Loài nhện này bò rất nhanh, ai bị nó cắn là cầm như sắp vỠchầu với tiên tổ dưới suối vàng.

Không chậm trá»…, Lệ Tuyệt Linh hoành Ä‘ao ra sau lưng gạt mạnh từ bả vai xuống tận đôi chân cho những con nhện rÆ¡i xuống đất, đồng thá»i chàng lướt Ä‘i mấy bước tránh chúng bổ theo.

Äoạn chàng xoay mình dùng chưởng đánh xuống vị trí cÅ©, nÆ¡i những con nhện bi.

gạt, rơi xuống nằm một đống, nhúc nhúc như vòi.

Chưởng kình hàm súc Vi Äà Lá»±c giáng xuống như màng nhện, nhện nào chịu nổi?

Chúng nát như tương, biến thành má»™t bãi nhầy nhụa vá»›i nước xanh nhá»n nhá»n.

Mùi tanh bốc lên không ngửi nổi.

Chàng lùi lại xa hÆ¡n. Äoạn chàng đảo mắt quan sát chiến trưá»ng. Äấu thá»§ đã bi.

loại hết rồi. Chỉ còn đứng ngoài xa độ hai trăm đệ tá»­ ÄÆ¡n Quan môn.

Hai trăm ngưá»i đó, đứng im như những pho tượng bao quanh chàng, nhưng lại là má»™t vòng vây chết. Chừng như chúng nín thở luôn.

Lệ Tuyệt Linh nhìn chúng, với ánh mắt lạnh lùng, chúng nhìn chàng với ánh mắt kinh hãi.

Một lúc lâu bỗng chàng thốt lên:

- Giết.

Tiếng phát làm chúng giật mình, như bừng tĩnh sau một cơn ác mộng.

Mãi đến bây giá» chúng má»›i nghÄ© đến việc bá» chạy. Trước đó chúng không dám chạy, vì chưởng môn còn, chấp pháp còn. Äàn chá»§, Hương chá»§ còn. Và đến khi các cấp chỉ huy chết hết, thì chúng không còn chạy được nữa, bởi quá khiếp đến sững ngưá»i.

Trong thoáng mắt hÆ¡n hai trăm ngưá»i ly khai cục trưá»ng, chẳng còn má»™t ai.

Lệ Tuyệt Linh thở ra. Theo hÆ¡i thở ra, má»i căng thẳng Ä‘á»u tháo trút, kháng lá»±c duy trì mà chàng ká»m giữ từ lúc khởi đầu cuá»™c chiến tiêu tan mất, sá»± mệt nhá»c hiện lên tạo cái phá» phạc xác xÆ¡ cho chàng, hùng khí lắng động, đưa chán nản lên ánh mắt.

Chàng lắc đầu lẩm nhẩm:

- Cạnh tranh ! Tại sao con ngưá»i cứ mãi cạnh tranh dù biết rằng vô lý ! ÄÆ°á»£c thì giữ bao lâu ? Không được lại lôi cuốn nhiá»u sanh mạng vào vòng chết chóc. Nếu Lâu Tư?

Nghiên xá»­ sá»± hợp đạo lý má»™t chút, thì làm gì có cái cảnh máu đổ như hiện naỵ Cái ngu cá»§a y gây lên, bao ngưá»i uổng mạng.

Nhìn qua các xác chết chàng lại lắc đầu, chốc chốc buột miệng thở dài.

Chàng bước lại cạnh xác Lâu Tử Nghiên.

Trước khi chết Lâu Tá»­ Nghiên cố thu được ruá»™t vá», nhét vá»™i vào bụng, nhưng y không làm xong được việc đó đã tắt thở ná»­a chừng, má»™t phần ruá»™t còn lòng thòng bên ngoài, máu nÆ¡i phần ruá»™t đông đặc lại.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa mai:

- Tiá»n tài, ai không ham. Song phải ham cho hợp lý, hợp tình, chứ ham bằng cách tham tàn bạo ác, thì chung qui cÅ©ng chẳng giữ được lâu dài. Giả như ngươi có trá»n số ngá»c trong tay, lúc buông xuôi như thế này ngươi mang vá» tuyá»n đài được bao nhiêu hạt?

Chàng lắc đầu đảo mắt nhìn chiến trưá»ng má»™t lượt nữa Ä‘oạn thất thểu bước Ä‘i.

Bây giá» chàng muốn Ä‘i. Muốn tá»›i nÆ¡i này gấp, nhưng toàn thân chàng rá»i rã qua cuá»™c chiến hãi hùng, chàng không làm sao bước nhanh được.

Chàng không cất bước nhanh như ý muốn, thì còn con ngựa đó chi ? Nó sẽ mang chàng đi xa tận nơi nào mà không gian không còn tanh mùi máu.

Äến chá»— cá»™t ngá»±a chàng lên lưng nó, gối chàng thúc tróc tróc mấy tiếng, con ngưa. cất võ sải Ä‘á»u.

Ngựa chạy làm thân chàng xóc xách mạnh, khích động các vết thương, do chàng tự gây ra cho chàng đau đớn vô cùng. Chàng từ từ xé vạt áo ghịt lại.

Chàng soát lại các huyệt mạch trên toàn thân, vận chân khí chu hành cảm thấy hơi thở khó khăn.

Chàng nhếch má»™t nụ cưá»i nghÄ© rằng ná»™i thương này do Thiết Tý Công cá»§a Lâu Tư?

Nghiên gây cho.

Ná»™i thương không nặng lắm, thá»±c ra chẳng đáng lo chút nào, có Ä‘iá»u trong lúc này mà mang thương thì thật là phiá»n phức. Bởi thể chàng cần có má»™t cÆ¡ thể cưá»ng kiện, khối óc sáng suốt để đối phó vá»›i bao nhiêu cưá»ng địch Ä‘ang theo dấu chân chàng.

Bằng má»i giá, chàng không muốn làm “khách quí †cá»§a Hắc Lâu, cá»§a Ưng Bảo hay bất cứ ai ?

Chàng không muốn mất cái tá»± do mà chàng nắm giữ từ ngày xuất đạo đến giá». Vì bảo vệ cái tá»± do đó, chàng từ chối bao nhiêu lá»i má»i má»c hiệp tác, chàng không há» nuôi cái chí á»· lại vào ngưá»i.

Bình sanh chàng không há» mở miệng van xin ai vá» bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì.

Sống cái kiếp phiêu bồng đơn thần độc lực, không thân nhân, bất quá có vài bằng hữu. Nhưng có bằng hữu là do thanh khí tương đồng mà có chứ không phải có đê?

dành sẵn đó, khi cần lại kêu gá»i sá»± trợ giúp.

Chẳng hạn trong trưá»ng hợp này chàng cÅ©ng có quyá»n kêu gá»i đến bằng hữu chứ?

Song chàng không làm. Nếu không đến nương tá»±a bằng hữu thì con đưá»ng đã vạch, chàng cứ tiến tá»›i.

Phía trước cách độ năm sáu dặm đưá»ng, có má»™t thị trấn là Sa Hán trấn.

Chàng định đến đó tìm khách sạn lưu trú lại vài hôm, chữa trị nội ngoại thương.

Nhưng ngá»±a vượt vài dặm đưá»ng, chàng nhận thấy vào thị trấn lúc này, trá» tại khách sạn rất bất tiện. Bởi nÆ¡i đó là nÆ¡i thập mục sở thị. Chàng đến đó, rất dá»… bị lô.

hành tung. Má»™t con ngưá»i như chàng, có khác nào phải lá»™ chân tướng. Äịch không phải khó khăn lắm cÅ©ng tìm ra chàng ngay.

NghÄ© vậy rồi, chàng rẽ ngá»±a qua bên đưá»ng, băng đồng hoang chạy thẳng đến má»™t tòa núi.

Núi đó có một thung lũng, bên trong thung lũng là một gành đá khá cao, che khuất dưới tạo thành một cái động. Có mái song không có vách trước hai bên.

Quan sát địa hình rồi, Lệ Tuyệt Linh rất hài lòng, chá»n nÆ¡i này tạm trú qua đêm.

Cột ngựa xong, chàng lấy chiếc chăn cuộn tròn quanh hông ngựa, trải dựa vách đá trong, ngồi xuống đó, mở bao lấy nước và bánh khô ra ăn.

Cái kiếp giang hồ là vậy đó, lấy trá»i làm nhà, lấy đất làm giưá»ng, trăng sao mây gió đá cây làm bạn, gặp cái gì, bằng lòng vá»›i cái đó không đòi chi hÆ¡n.

Nhưng, tại sao lại có số ngưá»i thích sống kiếp giang hồ?

Lý tưởng chăng? Nghiệp dĩ chăng?

Dù là vì lý tưởng, dù là cho nghiệp dÄ©, chung quy khách giang hồ vẫn có má»™t hoài bão như thưá»ng.

Bởi muốn thực hiện hoài bão, khách giang hồ mới có đủ nghị lực chấp nhận một lối sống mà ngày mai không bảo đảm, song hỠtin tưởng phải có ngày mai.

Tuy nhiên, chẳng phải má»™t khách giang hồ nào cÅ©ng thá»±c hiện được hoài bão cá»§a há».

Soát lại các việc, từ nghìn xưa, Lệ Tuyệt Linh nhận thức ra, có lắm vị tiá»n bối bo?

cuá»™c dở dang, và mang theo hoài bão xuống tuyá»n đài, thì cuá»™c sống giang hồ không sán lạn lắm. DÄ© vãng ảm đạm, hiện tại cam go, tương lai má» mịt!

Lệ Tuyệt Linh hy vá»ng má»™t ngày nào đó, chàng thá»±c hiện được hoài bão, từ bá» cái nghiệp phiêu bồng, gác Ä‘ao, rá»­a tay ẩn dật ở má»™t nÆ¡i thanh tịnh, đếm chuá»—i ngày trôi qua.

Hiện tại, đêm đã xuống rồi, cùng vá»›i gió mát cuố n vá», sao trá»i chá»›p sáng, gành đá che khuất ná»­a bấu trá»i bên trên, chàng chỉ trông thấy má»™t khoảng trá»i viá»n quanh, trong khoảng trá»i thu hẹp đó, sao má»c giăng giăng.

Ăn uống xong, chàng tháo băng các vết thương, lấy nước trong bình rửa sạch máu, trét thuốc kim san vào, cuốn lại.

Äặt thanh Sanh Tá»­ Kiá»u làm gối, chàng nằm xuống, lắng động tâm tư, ngá»§ má»™t lúc.

Không rõ ngá»§ được bao lâu, bá»—ng chàng giật mình tỉnh giấc. Chẳng má»™t tiếng động nào làm chàng giật mình, mà chính là linh giác gá»i tỉnh chàng.

Từng vào nguy ra tá»­, cảnh giác luôn luôn đỠcao, lâu rồi thành tập quán, linh cảm do đó rất nhạy, và má»—i khi linh cảm xúc động là phải có má»™t sá»± bất tưá»ng đối vá»›i chàng.

Sá»± bất tưá»ng còn quanh quẩn đâu đó chưa đến vá»›i chàng là linh cảm báo động rồi.

Chàng mở mắt ra, cầm thanh Sanh Tá»­ Kiá»u, ngồi dậy, tá»±a mình vào vách đá, bình tÄ©nh chá».

Không lâu lắm.

Từ xa xa, má»™t bóng ngưá»i xuất hiện. Bóng đó tiến tá»›i từ từ.

Bóng đó đến gần, hiện ra là má»™t ngưá»i to lá»›n, to hÆ¡n ngưá»i thưá»ng hÆ¡n ná»­a tầm vóc, vận áo Ä‘en, trước ngá»±c có má»™t chữ thêu bằng chỉ trắng.

Chữ Thiên !

Lệ Tuyệt Linh suýt kêu lên ! Ngưá»i xuất hiện đúng là má»™t cao thá»§ cá»§a Hắc Lâu, thuá»™c tổ chữ Thiên!

Chẳng những thế chàng còn biết rõ ngưá»i đó là ai! Äừng nói là trong Hắc Lâu, ngay khắp trong thiên hạ, vị tất có má»™t ngưá»i thứ hai to lá»›n như vậy !

Cho nên khi thấy ngưá»i, dù chưa há» gặp lần nào, Lệ Tuyệt Linh cÅ©ng Ä‘oán được là ai rồi.

Ngưá»i đó là Qúy Ca, ngoại hiệu Cá»± Linh Sát !

Qúy Ca dừng chân bên ngoài gành đá, nhìn chàng. Chàng ngồi bên trong nhìn ra y.

Song phương cùng trầm tĩnh như nhau.

Lệ Tuyệt Linh vừa nhìn, vừa quan sát, nhìn để chống trả lại ánh mắt đối phương, còn cái ý thì làm một cuộc nhận định tổng quát.

Thần thái đó, nói nên cái gì hiên ngang, tàn khốc, quật cưá»ng, cương nghi, thà gãy chứ không chịu cong, đồng thá»i cÅ©ng thâm trầm không tưởng nổi. Äó là mẫu ngưá»i cá»§a chàng, nếu là bằng hữu thì chắc hẳn là má»™t hảo hữu, nếu là cừu nhân thì không còn cừu nhân nào đáng sợ hÆ¡n.

HỠnhìn nhau một lúc rất lâu. Cuối cùng, Qúy Ca cất tiếng trước:

- Các hạ là Lệ Tuyệt Linh phải không ?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Phải ! Chính là ta !

Qúy Ca Ä‘iá»m nhiên:

- Kỳ quái ! Tại sao ta tìm ra ngươi nhanh chóng quá!

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Không có gì kỳ quái cả. Ta đã biết, phương pháp truy tầm của các ngươi rất có hiệu quả, sớm muộn gì các ngươi cũng phát hiện ra ta ! Thì gặp càng sớm càng hay, sớm hay muộn gì cũng thế thôi, chỉ có hay chứ không kỳ quái.

Qúy Ca lạnh lùng:

- Chừng như ngươi hài lòng lắm ?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i :

- Không lẽ ta chết sầu ? Biết thế nào cÅ©ng chết thì tại sao con ngưá»i ta không vui mà chết ? Ai dại gì Ä‘i đầu độc trá»n linh hồn để kéo dài thêm má»™t kiếp khổ nữa !

Qúy Ca tiếp:

- Từ lâu, ta đã có ý ngưỡng mộ ngươi.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ta cÅ©ng thế ! Äặc biệt đối vá»›i ngươi !

Chừng như không ngá» Lệ Tuyệt Linh nói câu đó, Qúy Ca há»i:

- Ngươi nhận biết ta?

Lệ Tuyệt Linh tặt lưỡi :

- Không ! Song ta nghe nói đến ngươi nhiá»u, ngươi cÅ©ng hiểu, má»—i đồng đạo trên giang hồ Ä‘á»u có bổn sắc riêng biệt. Nhìn bổn sắc là biết ngưá»i. Mà ngươi lại có nhiá»u đặc Ä‘iểm hÆ¡n ai hết, nên nhìn qua là ta biết ngay!

Qúy Ca há»i nhếch má»™t nụ cưá»i :

- Ta là Qúy Ca !

Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:

- Với ngoại hiệu là Cự Linh Sát !

Qúy Ca bước tới một bước:

- Ngươi nên biết! Trên phương diện cá nhân, ta rất ngưỡng mộ ngươi, ta có phần nào thông cảm hoà n cảnh hiện tại của ngươi.

Lệ Tuyệt Linh lại cưá»i :

- Ngươi khen làm cho ta ngộp thở đấy!

Qúy Ca nghiêm sắc mặt:

- Ta không châm chích chế nhạo ngươi đâu ! Ta chỉ nói ra những cảm nghÄ© cá»§a ta! Trên giang hồ phá»ng có mấy tay như ngươi !

Lệ Tuyệt Linh hoặc vô tình, hoặc cố ý phun ra má»™t bãi nước bá»t thốt:

- Ta chỉ nói được mấy tiếng này:

“ Ä‘a tạ ngươi đưa ta lên quá cao !â€.

Qúy Ca trầm giá»ng:

- Äối vá»›i cá nhân ta, cần gì phải che giấu ! Ta có thể nói sá»± việc do ta cảm nghÄ©, trúng hay sai cÅ©ng chẳng liên quan đến ai, mà cÅ©ng chẳng ai trách cứ ta được, bởi ta chỉ đại biểu cho má»—i má»™t mình ta thôi. Ta thẹn khi chúng ta gặp nhau trong trưá»ng hợp cá»§a hai kẻ đối lập ! Cái đó làm ta bối rối, tiết hận, thẹn buồn ! Äá»i rá»™ng bao la, sao chúng ta lại gặp nhau trong con đưá»ng hẹp ? Tại sao chứ ?

Lệ Tuyệt Linh mơ màng:

- Con đưá»ng oan gia ! ÄÆ°á»ng oan gia thì khi nào lại rá»™ng ?

Qúy ca tiếp:

- Äáng lẽ, ngươi không nên gây thù vá»›i Hắc Lâu! Bởi má»™t chân chính võ sÄ©, má»™t hảo hán quật cưá»ng, phải thức thá»i , biết cân phân lợi hại biết cái cÆ¡ tiến thoái.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i :

- Ngươi nói phải đấy ! Song Qúy Ca ạ, có má»™t nguyên tắc mà ngươi sÆ¡ sót. Äó là cốt khí cá»§a con ngưá»i . Má»™t chân võ sÄ© má»™t hảo hán quật cưá»ng nhưng bình tÄ©nh dù bi.

đại thế bức bách, trong hoàn cảnh bất lợi, ta chẳng bao giá» cúi đầu trước nghịch cảnh, ngươi biết chưa ? Có như vậy má»›i là chân chính võ sÄ©, má»›i là hảo hán quật cưá»ng !

Bằng ngược lại, chỉ là phưá»ng giá áo túi cÆ¡m, xu thá»i phụ thế, thấy lợi là vâng dạ, thấy bạo lá»±c lắc đầu! Má»™t lÅ© ký sinh trùng, không hÆ¡n không kém.

Qúy Ca trầm giá»ng má»™t lúc:

- Ta thừa nhận cái đạo lý của ngươi !

Rồi y lắc đầu tiếp:

- Rất tiếc ta chỉ thừa nhận mà không thể thá»±c hành. Äó là Ä‘iá»u bi thảm nhất cá»§a khách giang hồ.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Bi thảm là vì ngươi đầu thân vào Hắc Lâu?

Qúy Ca gật đầu:

- Cho nên, ta mong ngươi thông cảm cho ta và làm vơi bớt gánh nặng đang đè nặng tâm tư ta !

Lệ Tuyệt Linh mỉa mai:

- Äừng khách sáo! Ngươi cứ làm theo sá»± ràng buá»™c, ta có cái tư thế tá»± bảo vệ an toàn !

Qúy Ca tặc lưỡi :

- Thá»±c ra, có há»i cÅ©ng như thừa. Song phải há»i cho có chiếu lệ ! Ngươi nên nhá»› là chiếu lệ đấy nhé! Thảm án tại Ngá»c Long sÆ¡n trang cá»§a ÄÆ¡n Quan Môn là do ngươi gây ra ?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Phải !

Äôi mắt cá»§a Qúy Ca chá»›p lên, y gật gù:

- Khá ! Má»™t mình mà tạo được thành tích đó, phải cho là phi thưá»ng ! Hạ sát cao thá»§ ÄÆ¡n Quan Môn, cá»™ng vá»›i bốn nhân vật Hắc Lâu !

Y dựng lại một chút, rồi tiếp:

- Ta biết ngươi có tài, song ta không tưởng tài của ngươi đến mức độ đó ! Thành thật khen ngươi vậy ! Ta rất thẹn vì xem nhẹ giá trị của ngươi !

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Dù phục, dù thẹn, ngươi cũng không cải biến cái chủ ý ! Phải vậy chăng?

Qúy Ca cưá»i khổ :

- Äúng !

Lệ Tuyệt Linh đặt thanh Sanh Tá»­ Kiá»u lên đầu gối , khẽ nhếch thân mình, như soát lại công lá»±c.

Chàng lạnh lùng tiếp:

- Có lúc rất chán giết ngưá»i, song con ngưá»i cứ lăn xả vào ta, mắng ta, giục ta giết mau, ta miá»…n cưá»ng thành toàn cho há» ! Cái số mà ! Cái số giết ngưá»i ! Ta đã biết là số ta phải như vậy, từ lúc xuất đạo.

Qúy Ca gật đầu:

- Ta đồng ý ! Äó là cái số !

Y thấp giá»ng, tiếp:

- Trong thâm tâm ta không muốn phải dùng vũ khí mà giải quyết sự việc ! Nhưng xem tình hình này thì cái việc đó khó tránh rồi ! Ngươi nghĩ có phải không?

Tuyệt Linh gật đầu:

- Chỉ sợ phải như vậy !

Qúy Ca lại há»i :

- Ngươi còn giao đấu nổi chăng?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh:

- Ta tưởng ngươi cũng nổ lực như ta ! Ngươi không sung sướng chi cho lắm!

Qúy Ca lại thở dài:

- Ta nghĩ ngươi không nên gây sự với Hắc Lâu mà ta lẽ ra cũng không nên gia nhập với Hắc Lâu ! Thì có lẽ chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh đẹp hơn, làm gì có cái khổ như đêm nay ?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ngươi nói phải ! Rất tiếc thá»i gian không trở lại cho ngươi sá»­a chữa thế cá» !

Qúy Ca há»i :

- Ngươi đừng chống cự được chăng?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Ngươi cứ đùa mãi !

Qúy Ca từ từ tiếp:

- Ta nói thá»±c đấy ! Bởi ta không muốn động thá»§ vá»›i ngươi, bởi ở trong hoàn cảnh đó ngươi không hy vá»ng gì thá»§ thắng, thì đừng làm má»™t việc gượng gạo vô ích.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Ta nhận xét khác ngươi !

Qúy Ca lộ vẻ lo ngại :

- Quật cưá»ng trong lúc này vô ích. Tuyệt Linh, ta không dám nói là có thể buông tha ngươi, chắc ngươi hiểu tại sao rồi ! Ngoài ra, ta cho ngươi biết rằng, đến đây chẳng phải chỉ có má»—i má»™t mình ta!

Lệ Tuyệt Linh bình tịnh đáp:

- Ta không lạ chi Ä‘iá»u đó! Từ lâu lắm rồi ta đã tập thói quen chấp nhận những cuá»™c thi đấu bất công, do đó ta luôn luôn đơn thân độc lá»±c ngược Bắc xuôi Nam. Mãi rồi ta nghÄ© ta có cái số phải chấp nhận những cuá»™c chiến chênh lệch như vậy !

Qúy Ca lắc đầu:

- Và luôn luôn ngươi được may mắn ? Không ! Hôm nay thì khác, cái may đó không còn bám theo ngươi nữa ! Äừng mong có cÆ¡ há»™i như ngày nào.

Lệ Tuyệt Linh thở dài:

- Ta bắt buộc phải nói với ngươi một câu ngắn ngủi mà ta không muốn nói! Câu đó là ngươi cứ thực nghiệm xem !

Qúy Ca tiếp:

- Bá»n ta tất cả là tám ngưá»i. Bốn trong Thiên tổ, bốn trong Huyá»n tổ. Ngươi nên châm chước lại Ä‘i!

Lệ Tuyệt Linh thở ra:

- Äó là má»™t vấn đỠcho ta vậy !

Qúy Ca gấp giá»ng:

- Nếu thế tại sao ngươi còn làm khổ lấy mình chi cho vô ích ?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i :

- Nhưng cÅ©ng là má»™t vấn đỠcho ngươi. Nào phải riêng cho ta ? Ngưá»i lại quên Ä‘iá»u đó.

Qúy Ca giật mình:

- A ?

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Äồng quy ư tận ! Hay lưỡng bại câu thương. Cái kết quả đó sẽ chỠđợi chúng ta, ta dù có bá» gì, các ngươi cÅ©ng không thể nào nguyên vẹn được.

Qúy Ca tặc lưỡi :

- Thì ta cũng nghĩ vậy !

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Dù nghĩ vậy, mà ngươi cũng không thể rút lui?

Qúy Ca thở dài:

- Không thể nào!

Y tiếp luôn:

- Ta muốn ngươi bỠcuộc, chịu trói được chăng ?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Làm gì có việc đó ?

Qúy Ca lộ vẻ khó khăn:

- Bi ai ! Bi ai cho cả hai chúng ta.

Lệ Tuyệt Linh từ từ đứng lên:

- Chúng ta nên bắt đầu đi là vừa!

Qúy Ca còn tiếc rẻ:

- Ngươi nên nghĩ lại đi.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Ta đã nghĩ từ ngày ta bước chân vào cái giới giang hồ này nên ta có cái quy cu?

của ta đối với các sự việc, như sự việc đêm nay, cho nên gặp việc là ta áp dụng quy cu?

ngay,khá»i cần phải suy nghÄ© ! Qúy Ca, ta hiểu ta phải làm gì trong hiện tại, và sẽ làm gì cho ngày mai trong tương lai ! Ta không cần suy nghÄ© nhiá»u.

Qúy Ca thở dài:

- Thôi được.

Y vá»— tay ba lượt. Bảy bóng ngưá»i hiện ra, ba gần, bốn xa cùng vận y phục Ä‘en, đầu quấn khăn Ä‘en, ngá»±c thêu chữ bằng chỉ trắng. Ba gần mang chữ Thiên. Bốn xa mang chữ Huyá»n.

Trong lúc ba ngưá»i gần, mang chữ Thiên có má»™t ngưá»i vóc ốm, ôm nÆ¡i tay má»™t con thú, lông trắng má»›i trông thì tưởng là má»™t con chó con, nhưng nhìn kỹ lại chẳng phải chó. Con vật có đôi mắt rất xanh, móng nhá»n, thân mình trước ngắn, sau dài. Cái má» cá»§a nó rất nhá»n. Lệ Tuyệt Linh biết ngay là má»™t con vật dữ, dù chàng chưa hiểu nó là con vật gì.

Qúy Ca cưá»i nhẹ:

- Con vật trong tay Tăng Phàm đó, có cái tên là Hạo Thiên Hồ, ngươi biết được nó kể ra kiến thức ngươi khá rộng.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Một hậu thuẫn giúp các ngươi thêm can đảm khi tìm được ta.

Qúy Ca lắc đầu:

- Nó không tham gia cuộc đấu, trừ khi bắt buộc. Nó chỉ được dùng đánh hơi, theo dấu kẻ ta muốn truy tìm.

Y tiếp:

- Ta không hèn đến độ ỷ trượng vào một con vật để thủ thắng với ngươi.

Lệ Tuyệt Linh từng nghe nói đến loài vật đó. Nó sản sinh tại vùng biên giới Tây Tạng. Loài Tuyết Hổ và Khôi Lang giao cấu sanh ra nó.

Má»™t loại vật rất hiếm trên Ä‘á»i. Nó đánh được hÆ¡i ngưá»i trong vòng mưá»i dặm, bá»n thợ săn nếu có má»™t con như vậy là cầm như phát tài.

Lệ Tuyệt Linh nhìn vật song lại nhìn ngưá»i.

Tăng Phàm có vẻ ổn định, trầm tÄ©nh vô cùng. Äôi mắt rất sáng, chứng tá» ná»™i lá»±c rất thâm hậu. Y chỉ còn má»™t vành tai.

Ngưá»i kế đó có thân sắc nhá» thó, mặt đầy râu, nhưng râu lưa thưa, ngã màu trắng, gương mặt lại hÆ¡i màu hồng. Äôi mắt rất tròn, ánh mắt nhu hòa, chính đôi mắt đó tạo cho y cái vẻ am tưá»ng tá»± tại.

Qúy Ca cưá»i hì hì thốt:

- Tăng Phàm là ngưá»i ương ngạnh nhất trong Thiên tổ đó, Tuyệt Linh ! ngoại hiệu y là Äá»™c NhÄ© Phán Quan, ngươi có nghe đến chứ.

Y giới thiệu tiếp:

- Ngưá»i đứng gần ta, là Hắc Chùy Kim Ngang còn cái lão tiên sanh có dáng dấp từ hòa đó là Trát tam ca Trát Thái, có ngưá»i gá»i lão là Trại Lão Lai ! Ngươi xem có đúng không !

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Toàn là những nhân vật ta ngưỡng mộ từ lâu.

Chàng hướng qua Trát Thái, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i tiếp:

- Nếu ngươi nhổ hết hàm râu đó, thì gương mặt của ngươi càng trẻ hơn ! Bởi cái thuật ngữ dung nhan trẻ mãi không chấp nhận sự nuôi râu.

Trát Thái cưá»i :

- Dù ngươi đùa cợt vá»›i ý khiêu khích, ta vẫn xem thưá»ng. Nếu ngươi lanh lợi thì dùng lanh lợi đó là giải tá»a má»i khó khăn cho ngươi, còn hÆ¡n là Ä‘em ra châm chích ngưá»i.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ta đã có biện pháp rồi, đâu cần đợi ngươi phải nhắc!

Trát Thái chớp mắt:

- Ngươi nhất định cứng đầu.

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Tập quán của ta là thế !

Trát Thái tặt lưỡi :

- Cứng đầu, không phải là thượng sách. Cứng đầu là tự đưa mình vào chỗ diệt vong.

Tuyệt Linh đáp:

- Chống trả, bao giá» cÅ©ng có hy vá»ng lá»›n hÆ¡n, bó tay cÅ©ng không thoát chết hÆ¡n thế lại chết nhục. Ngươi có tâm địa hèn, nên luôn luôn chá»§ trương hèn yếu.

Trát Thái lắc đầu:

- Chưa hẳn bó tay là phải chết. Ngươi cùng bá»n ta vá» Hắc Lâu, bá»n ta sẽ van xin vá»›i Lâu chá»§ cho ngươi, có nhiá»u hy vá»ng được ngưá»i tha thứ.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Cất kỹ cái thịnh tình của ngươi, chỠgặp kẻ khác mang ra dùng. Bây giỠchúng ta tính đến việc kia là vừa.

Äá»™c NhÄ© Phán Quan cất giá»ng lanh lảnh:

- Bốn đồng bá»n cá»§a ta thảm tá»­ tại Ngá»c Long sÆ¡n trang có phải do ngươi chăng ?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ta có nói với Qúy Ca rồi !

Äá»™c NhÄ© Phán Quan Tăng Phàm quắc mắt:

- Ta sẽ lột da ngươi, báo thù cho bằng hữu.

Lệ Tuyệt Linh quan sát Tăng Phàm một lúc:

- Ngươi quát tháo với ai ? Ta cứ tưởng ngươi là một anh hùng, không ngỠngươi chi?

là một tên lỗ mãng.

Tăng Phàm gầm lên như hổ:

- Nhị ca ? Có thể vào được chưa ?

Qúy Ca trầm giá»ng:

- Thư thả một chút.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh:

- Qúy Ca! Chúng ta không thể là bằng hữu! Chúng ta chỉ là kẻ thù! Ta cÅ©ng như ngươi, thẹn và tiếc, nhưng tình thế hiển nhiên, ta vá»›i ngươi không còn lá»±a chá»n được nữa. Bây giá» ta chỉ nói hai tiếng thôi đó là:

đắc tội !

Qúy Ca hét lên:

- Các vị chú ý hắn !

Ãnh sáng màu lam chá»›p lên. Má»™t tiếng rẹt vang lên, ánh sáng chiếu thẳng đến đầu Tăng Phàm.

Tăng Phàm vừa sợ vừa giận, toan phản công, song không kịp, bắt buá»™c phải vá»t ngược vá» phía hậu.

Hạo Thiên Hồ chá»›p lên má»™t tiếng, phóng ngưá»i tính ngoạn Lệ Tuyệt Linh.

Äồng thá»i gian, Qúy Ca vung thanh kim nhẫn kiếm dài ba thước lướt tá»›i.
Tài sản của meongo75

  #10  
Old 26-04-2008, 07:23 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 10

Anh hùng mạt lộ


Lách mình chuyển bước vung đao là những động tác của đối thủ các động tác đó.
Lệ Tuyệt Linh phải làm hết sức nhanh chóng, bởi đối phương đông ngưá»i lại gồm toàn những tay lợi hại. Ngoài ra còn có má»™t con vật quái dị, nó hung hăng thành tánh, nó á»· trượng vào chá»§ nhân lại càng hung hăng hÆ¡n. Tuy nó chẳng đáng kể gì, song vẫn là má»™t chướng ngại, có thể làm chậm trá»… hành động cá»§a chàng.

Má»™t chậm trá»… ná»­a giây thôi, trong lúc này cÅ©ng là má»™t tai há»a lá»›n cho chàng, cho nên chàng phải hạ nó trước hết.

Sanh tử kiếm chớp lên, rít gió lên một tiếng vút, chàng vừa lách mình, xoay thân mình một phần tư vòng, vung đao chém xuống đúng con Hạo thiên hồ vừa lướt tới.

Một tiếng phập vang lên, con vật bị tiện ra làm hai đoạn. Máu từ hai đoạn phân tách ra, bắn ngược vào nhau, vừa chạm nhau bắn thành tia, vừa nhuộm đỠtrước thân sau của nó.

Äồng thá»i gian, thuận đà Ä‘ao chàng quét ngược lên trên, nghinh đón Kim nhẫn kiếm cá»§a Qúy Ca.

Một tiếng coong vang dội, lửa bắn tung tóe.

QuýCa buột miệng tán:

- ÄÆ°á»£c lắm.

Vốn vóc to song di động rất nhanh kiếm chạm đao bắn dội trở lại y hoành tay, xuất phát chiêu thứ hai.

Kiếm quang loang loáng chụp phá»§ xuống ngưá»i Lệ Tuyệt Linh.

Lệ Tuyệt Linh lùi lại má»™t chút lấy tư thế rồi vung Ä‘ao đánh luôn ra chín mưá»i đưá»ng không nhượng má»™t nhát kiếm nào. Qúy Ca khi nào chịu kém, đưá»ng kiếm luôn luôn chá»›p nhoáng. Tiếng thép chạm nhau soang soảng.

Song phương đang xoắn tít vào nhau, Trại lão lai Trát Thái vung chiếc Tiêu nhân chưởng xông vào.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ, hoành Ä‘ao theo chiêu phải chiếu trong Lục sát Ä‘ao pháp đánh ra.

Vá»›i chiêu phản chiếu này y vung Ä‘ao thành má»™t chiết trụ sáng màu lam, trông cá»±c kỳ ngoạn mục, chiếc trụ đó chận trước mặt Trát Thái. Chiếc trụ vững chắc như Thái sÆ¡n Trát Thái đánh luôn mấy nhát liá»n nhân chưởng, nhưng không xuyên thá»§ng, y vốn tính quật cưá»ng, càng đánh không thá»§ng, lại càng nổ lá»±c đánh.

VÅ© khí chạm vÅ© khí tiếng kêu coong coong, soang soảng nghe rợn ngưá»i.

Trong khi đó Lệ Tuyệt Linh còn phải chống trả vá»›i Qúy Ca, y vẫn vung kiếm vá»›i nhịp độ Ä‘á»u Ä‘á»u.

Chưa hết, ngưá»i đứng ngoài như ngứa ngáy, vung vÅ© khí vào luôn.

Thoạt tiên là Hắc chùy quang, y vung quả chùy sáu gai, lướt tá»›i, nhưng gai lại quăn queo, trông lởm chởm đáng sợ. Chùy là loại vÅ© khí thô hình, rít gió vu vu, nghe lạnh mình. Nếu ngá»n giả sÆ¡n hứng má»™t chùy thôi cÅ©ng đủ vỡ ra từng mảnh vụn, huống hồ con ngưá»i bằng xương bằng thịt.

Lại thêm một đấu thủ nữa.

Lệ Tuyệt Linh phải chẻ ba cái hiệu lá»±c cá»§a thanh Sanh tá»­ kiá»u nghinh đón ba ngưá»i. Hiệu lá»±c đó tá»± nhiên phải kém giảm bởi chàng Ä‘ang ở trong tư thế má»™t chống ba, muốn giữ nguyên hiệu lá»±c đó, chàng phải gia tăng công lá»±c, mà làm như vậy là chân khí phải tiêu hao gấp.

Äó là cái nguy cá»§a chàng hiện tại.

Huống chi chàng thá» thưong ! Huống chi còn đến năm ngưá»i, ở bên ngoài có thê?

vào cuộc bất thần.

Nhưng khi ở trong cái thế chẳng đặng đừng, chàng phải liá»u, bất quá chàng không thể để mất bình tÄ©nh vậy thôi. Có sáng suốt má»›i ứng phó hữu hiệu, giả như có bại thì đối phương cÅ©ng sức mẻ ít nhiá»u.

Bằng má»i giá, chàng không thể cho há» toàn thắng, há» phải trả má»™t cái giá thật đắt.

Bá»—ng chàng bật cưá»i ghê rợn. Sanh tá»­ kiá»u vá»— thành má»™t vệt sáng dài màu lam, đầu vệt sáng chiếu xuống bả vai Hắc chùy kim quang. Má»™t tiếng soạt tiếp theo. Äầu vai bị chém tét má»™t đưá»ng dài ná»­a thước.

Äau quá Kim Ngang rú lên má»™t tiếng thảm, ngã nhào xuống, đà Ä‘ao làm chấn động, y đẩy thân hình y thành mấy vòng, ra ngoài vị trí mấy bước. Cá»± Linh sát Qúy Ca nổi giận, đánh luôn mưá»i chín nhát kiếm.

Lệ Tuyệt Linh tràn mình lách ra ngoài, song chậm má»™t chút, tiếng quét qua soạt soạt, chàng trúng hai nhát nÆ¡i lưng máu cuá»™n ra đẫm ướt áo. Chàng không đợi trá»n đà lách mình đó, lập tức cắm Ä‘ao xuống đất, gặt chuôi Ä‘ao, thân Ä‘ao cong bật bật lên bắn Ä‘i, chàng vá»t mình theo liá»n. Äao và ngưá»i hợp nhất, Ä‘ao chá»›p đến đâu, ngưá»i đến nÆ¡i đó. Qúy Ca có thân pháp cá»±c kỳ nhanh nhẹn, cÅ©ng không tránh Ä‘i nÆ¡i khác kịp. Má»™t mảnh lưng có da lẫn thịt bị Ä‘ao phạt băng Ä‘i vút lên không.

Tăng Phàm trở vào cuá»™c đúng lúc quét đôi Phấn thá»§y thích qua vút vút, trong khi Lệ Tuyệt Linh tung bổng ngưá»i lên không. Lệ Tuyệt Linh, lên không liá»n lá»™n ngưá»i lùi lại, cứ vá»t tá»›i. Hai mươi ngá»n cước bay ra, liên tục đá bật hai phân thá»§y thích ra hai bên. Thừa dịp đó chàng tiến luôn sát Trại lão lai Trát.

Trát Thái kêu to:

- Các vị tránh mau.

Nhưng Lệ Tuyệt Linh vỠcông Thát Thái, song chuyển đao đâm qua Tăng Phàm.

Tiếng quát cá»§a Trát Thái còn rá»n vang trong không gian Sanh tá»­ kiá»u đã xuyên thá»§ng ngá»±c Tăng Phàm rồi.

Chàng vung tay, chiếc xác của Tăng Phàm rơi và lao vút lên không uốn cầu vồng, rơi xuống ngoài xa mấy trượng.

Hắc chùy Kim Ngang rống lên như hổ dữ, lao mình tá»›i, quả chùy sáu gai xoay tít trong không gian, gió dây như ngàn vó ngá»±a nên dập dồn. Lệ Tuyệt Linh liếc thoáng qua, nhận định mục tiêu rất chuẩn rồi vung Ä‘ao liá»n.

Má»™t tiếng keng vang lên, chấn động cả không gian, đạo chạm chùy, chùy dá»™i lại, lôi luôn Kim Ngang thoái hậu ba bước. Kim Ngang lại hét lên như sấm vang vừa vung chùy vá»t tá»›i, trong cái thế liá»u rõ ràng.

Lệ Tuyệt Linh hạ mÅ©i Ä‘ao dùng bàn chân hất mạnh vào mÅ©i Ä‘ao đồng thá»i tay buông chuôi. Äao bay Ä‘i, đâm trúng bụng Kim Ngang vá»t ra phía sau lá»™n trở lại tay chàng, đúng lúc Trát Thái đánh Tiên nhân chưởng sang.

Có Ä‘ao trong tay rồi, Lệ Tuyệt Linh đâu còn ngán địch? Bảy mươi chín chưởng cá»§a Trát Thái phát xuât Ä‘á»u bị chàng hóa giải dá»… dàng. Trát Thái vừa thở vừa hừ hừ, vừa lùi lại trước áp lá»±c cá»§a Sanh tá»­ kiá»u.

Y lùi lại thì Qúy Ca tiến lên thay thế. Qúy Ca cắn răng cố gượng đau, không nói năng gì, vừa vung kiếm lăn xả vào, chém loạn, ngăn chận Lệ Tuyệt Linh đuổi theo sát hại luôn Trát Thái.

NhỠthế mà Trát Thái mới vững tâm, lão mắng to:

- Khốn nạn thật ! Bá»n các ngươi trong Huyá»n tổ đến đây để xem ngưá»i ta đánh nhau cho sướng thôi à! Äây có phải là hí trưá»ng đâu? Ngưá»i ta Ä‘ang thất Ä‘iên bát đảo đây mà các ngươi lại đóng vai trò chá»§ nhân ông, thản nhiên trước cảnh diệt vong cá»§a ngưá»i trong Thiên tổ! Bá»n ta có phải là thuá»™c hạ cá»§a các ngươi đâu.

Nghe tiếng mắng bá»n bốn ngưá»i thuá»™c Huyá»n tổ má»›i nhích động thân hình tiến tá»›i cục trưá»ng.

Trong số, có má»™t ngưá»i có gương mặt choắt cheo, mÅ©i nhá»n cao giá»ng nói:

- Qúy nhị ca lùi lại Ä‘i bá»n tại hạ định dùng Lôi há»a võng tấn công để hạ hắn đây.

Qúy Ca đã đánh đúng má»™t trăm mưá»i ba kiếm. Lệ Tuyệt Linh trả đủ má»™t trăm mưá»i ba Ä‘ao.

Äến lúc đó Qúy Ca má»›i nhảy ra ngoài vòng chiến, không chậm trá»… bón ngưá»i trong Huyá»n tổ cùng má»™t lúc phát động thế công, hỠước lượng thá»i cÆ¡ rất chuẩn. Qúy Ca vừa thoát thân là má»—i ngưá»i vung hai tay liá»n. Tám quả cầu sáng bay vào trung tâm, trên bốn dưới bốn, quả này cách quả kia chừng độ ba thước. Rồi tám quả cùng nổ lên, lá»­a bốc nhanh, lá»­a giáp mí nhau tạo thành má»™t màn lưới, lá»­a trên lá»­a dưới bao bá»c lấy Lệ Tuyệt Linh vào giữa.

Nhưng Lệ Tuyệt Linh có dại gì đem thân vóc thịt xương chống trả với lửa độc.

Äối phương vừa cảnh cáo. Qúy Ca vừa rút lui, là chàng cÅ©ng lùi nhanh đến vách núi bá» trống vị trí.

Lưng mang hai vết kiếm, chàng bất chấp thương thế, dùng ngay Bích Hổ công, thêm thanh đao trợ lực theo vách đá lên cao dần dần, lưng chạm vách kêu lên soạt soạt.

Chàng lên cao được hai trượng, lùi chiếc vòng lửa thành hình.

Má»™t tay cầm Ä‘ao chòi vào vách, tay kia lại lấy chiếc nón trúc xanh, quăng xuống má»™t trong bốn ngưá»i Huyá»n tổ.

Nhìn Lệ Tuyệt Linh ở trên cao xa khá»i ngá»n lá»­a, Trát Thái thét lên:

- Cái bá»n vô dụng kia. Ngưá»i ta ở trên cao mà các ngươi đốt cái gì nữa ! Có bức hắn xuống má»›i được chứ. Không lẽ các ngươi quá ngu như vậy.

Ngưá»i mặt choắt mÅ©i nhá»n hiển nhiên là kẻ chỉ huy đám Huyá»n tổ, chưa kịp nói gì chiếc nón trúc xanh lao vút xuống, đánh nát chiếc đầu cá»§a má»™t đồng bá»n.

Y nổi giận phừng phừng hét to:

- Dùng ngay Mê hồn tiễn.

Chính y vẫy tay trước hai ngưá»i còn lại. Từ tay y bay ra mưá»i hai mÅ©i tên nhá», không lông chuôi màu trắng như bạc. Hai ngưá»i kia lập tức phóng tiá»…n theo. Ba mươi sáu mÅ©i tên bạc rít gió cuốn tá»›i chá»›p loang loáng trong không gian, sáng hÆ¡n những vi.

sao trá»i. Ba mươi sáu mÅ©i phần lệch đích vào vách đá cÅ©ng bị Lệ Tuyệt Linh vung Ä‘ao chém đứt, từng Ä‘oạn nhá» bay ra rẹt rẹt. Những mÅ©i tên cắm vào vách đá, cÅ©ng bị Lệ Tuyệt Linh chém gẫy hết.

Nhưng, những mÅ©i tên đó có chứa phấn hồng, bên trong tên gẫy phấn bay ra, tản mác trong không gian. DÄ© nhiên đó là loại phấn độc, có lẽ là thứ phấn mê hồn như cái tên cá»§a các phi tiá»…n đã rõ. Lệ Tuyệt Linh đã biết trước nên bế trụ hô hấp, đồng thá»i chàng buông mình, xuyên qua phần phấn độc đáp xuống bên dưới. Ba ngưá»i trong Huyá»n tổ thấy chàng qua vùng phấn độc lại không việc gì, hết sức kinh hãi, cấp tốc lùi lại, cả ba cùng lính quýnh thấy rõ.

Qúy Ca hừ lạnh tiến lên càu nhàu:

- Một lũ vô dụng ! Chẳng làm nên cái tích sự gì, lại còn sợ chết.

Trát Thái cũng mắng theo:

- Hèn thật ! Các ngươi đúng là một lũ không mặt không mày. Các ngươi làm bại hoại thanh danh của Hắc Lâu.

Y hét:

- Sao chưa tiến lên, bao vây tiểu tử? ChỠgì nữa ?

Há» do dá»±. Nhìn há» Lệ Tuyệt Linh buồn cưá»i quá. Cuối cùng há» cÅ©ng tản ra. Má»—i ngưá»i tiến lên má»™t phương hướng, tạo thành má»™t vòng vây quanh chàng. Chàng lấy Ä‘ao, chỉ thẳng từng ngưá»i từ từ thốt:

- Các ngươi nên nhớ ! Ta xuất thủ thì trước hết sẽ nhắm vào các ngươi đó! Ta không ghét kẻ dùng độc hại ta, ta chỉ hại kẻ bắn tên thôi.

Qúy Ca Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i cất giá»ng trầm trầm:

- Lệ Tuyệt Linh ! Ngươi gồm đủ các hung, độc và ác.

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:

- Bởi vì ta muốn sống! Các ngươi muốn cho ta chết thì ta phải mở má»™t lối thoát, ta phải bước qua xác chết, bởi xác chết cố ý biến thành chướng ngại vật. Dẫm chân lên xác chết tìm cái sống là hung, là độc, là ác hay sao? Qúy Ca, kẻ hung kẻ ác kẻ độc chính là kẻ bắt buá»™c ta phải mở con đưá»ng máu.

Qúy Ca nghiêm giá»ng:

- Hừ, ngươi cũng có lý phần nào! Song dù sao ngươi cũng không thể chối cãi là ngươi đã quá nặng taỵ Ngưoi còn lại đi trách ta, ta đã nói với ngươi là ta không thể tư.

chá»§ được nữa rồi kia mà, ngươi không nên oán hận tạ Ta không còn tá»± chá»§ thì ngươi có quyá»n tá»± vệ.

Chừng như Qúy Ca muốn ám chỉ má»™t Ä‘iá»u gì? Lệ Tuyệt Linh nghi hoặc. Äiá»u đó làm đôi mắt cá»§a Qúy Ca ương ướt, mưá»ng tượng y có khóc. Nhưng y không khóc thành tiếng, và lệ buồn cá»§a y cÅ©ng không trào trên mi.

Chàng đảo mắt nhìn quanh mấy ngưá»i còn lại. Ai ai cÅ©ng đồng tình trạng vá»›i Qúy Cạ Lạ lùng.

Qúy Ca thong thả gật đầu rồi tiếp:

- Phàm ai thông minh đến đâu cÅ©ng có má»™t ngày ngu muá»™i, làm má»™t Ä‘iá»u sÆ¡ thất, như ngươi hôm naỵ Ngươi đã xem nhẹ giá trị Mê hồn tiá»…n cá»§a chúng ta, ngươi tưởng bế trụ hô hấp là tránh khá»i oai lá»±c cá»§a nó! Ngươi lầm rồi! Ngươi nín thở, cố nhiên là khá»i bị mê mà ngã liá»n.

Dừng lại một chút y tiếp:

- Nhưng con mắt cá»§a ngươi đã trúng độc. Cái lá»›p sa mù cá»§a phấn hồng không theo lá»— mÅ©i vào cÆ¡ thể, nó đã nhiá»…m vào mắt ngươi rồi. Trong khoảnh khắc nữa đây, mắt ngươi sẽ má» mà bá»n chúng ta thì chỉ mong có kết quả đó thôi. Mắt ngươi má» tạm thá»i, cái tạm thá»i rất đủ cho chúng ta.

Y bước tá»›i má»™t bước giá»ng âm trầm hÆ¡n:

- Bất cứ loại ám khí nào miá»…n là ngưá»i ta không Ä‘oán được cái công hiệu cá»§a nó, miá»…n là nó Ä‘a hiệu, Ä‘a dụng là má»™t loại tốt. Lệ Tuyệt Linh! Ta cÅ©ng thẹn mà dùng đến má»™t phương tiện không quang minh lắm khi đối phó vá»›i ngươi. Song biết làm sao hÆ¡n, khi ta bắt buá»™c phải làm thế? Ngươi mạnh mẽ quá, vÅ© công lại cao hÆ¡n sá»± tưởng tượng cá»§a chúng ta, bá»n ta không thể dùng bạo lá»±c để uy hiếp ngươi được.

Khi Qúy Ca dứt câu, Lệ Tuyệt Linh cảm thấy mắt nhưng nhức, như có kim chích vào. Và niá»m Ä‘au càng phút giây càng tăng gia, chàng chá»›p mắt mãi nhưng càng chá»›p lại càng Ä‘au hÆ¡n, nhãn lá»±c yếu dần yếu dần sá»± việc trước mắt lá» má». Má»™t màn sương che trước mắt, màn sương má»—i phút má»—i dầy hÆ¡n, đục hÆ¡n.

Chàng hầu như không còn trông thấy rõ hình hài cao lá»›n cá»§a Qúy Ca nữa. Chẳng những cái nhìn mông lung, mà trí óc cÅ©ng mông lung lắm. Chàng có cảm tưởng là mình chập chá»n trong ảo ảnh.

Cuối cùng chàng không thấy gì, không nghĩ gì rõ rệt nữa. Chàng còn một điểm lý trí, vùng điểm nhỠcòn đó. Chống lại hiện tượng lạ lùng, chàng mở mắt to ra, song vô ích đôi mắt cầm như không ngươi, chẳng một hình bóng nào được tiếp thu vào đó cả!

Nghe Qúy Ca thốt rất gần, song Lệ Tuyệt Linh chẳng thấy y đâu cả.

- Hiện tại ngươi không thấy gì cả. Phải không? Ta khuyên ngươi quăng Ä‘ao, đưa tay cho bá»n ta trói lại! Äừng phản kháng là ngươi sẽ có thuốc giải ngaỵ Ngươi thấy rõ trước khi má» mắt, là chúng ta có nhá» vào mắt má»™t thứ nước làm cho đôi mắt long lanh như khóc ! Chẳng những thế, chúng ta còn dùng dược thá»§y đó xoa quanh lá»— mÅ©i, nên chúng ta được vô sá»±. Nếu ngươi có thuốc giải sá»›m, đôi mắt cá»§a ngươi sẽ không việc gì, nếu để lâu thì sau này nhãn lá»±c cá»§a ngươi sẽ bị ảnh hưởng nặng.

Khi nào chàng lại chịu khuất phục dá»… dàng như vậy! Lập tức chàng sà ngưá»i lạng Ä‘i má»™t vòng, thanh Ä‘ao theo chiêu Äầu thế chá»›p lên. Qúy Ca chỉ kịp hét lên má»™t tiếng, má»™t trong ba cao thá»§ cá»§a Huyá»n tổ đã bị Ä‘ao chém bay đầu.

Máu vá»t sang bên cạnh, làm cho má»™t cao thá»§ thứ hai bay hồn lạc phách, không bi.

kích mà nhào xuống đất, lạng Ä‘i, kêu la như chính mình bị chém. Ngưá»i mặt choắt mÅ©i nhá»n trầm tịnh hÆ¡n, tuy rung sợ như vậy, song không đến ná»—i nhào Ä‘iên, y lách ngưá»i lấy thế trả lại má»™t nhát Äại Cương Ä‘ao.

Chẳng rõ Lệ Tuyệt Linh có định chém y không, hai thanh Ä‘ao chạm vào nhau, má»™t tiếng coong vang lên rợn rùng lá»­a bắn tứ tung, ngưá»i mặt choắt phải gượng lắm mói khá»i ngã ngồi xuống, hổ khẩu tay rách bét.

Qúy Ca không còn chậm trá»… được nữa, vung Kim nhân kiếm vào liá»n.

Mắt không thấy, tai vẫn còn nghe, nghe tiếng gió kiếm là nhận định được phương hướng, Lệ Tuyệt Linh quật đao nghinh đón đánh bật thanh kiếm của Qúy Ca trở lại.

Trại lão Lai vÅ© lá»™ng Tiên nhân chưởng tiếp trợ Qúy Ca, chưởng kình cuốn Ä‘i ào ào như sống biển tràn bá». Lệ Tuyệt Linh khoa Ä‘ao đón nhận, Ä‘ao lao vừa nhanh lại nhắm rất chuẩn.

Trát Thái đánh ra đúng má»™t trăm chưởng, vẫn không làm Lệ Tuyệt Linh há» hững chút nào. Äã thế lão ta còn bị làn Ä‘ao phá»›t qua, há»›t mất má»™t phần râu dài, độ tấc.

Ngưá»i mặt choắt mÅ©i nhá»n lấy lại bình tÄ©nh, vung chiếc Äại cương Ä‘ao từ bên trên giáng xuống, bị bạt qua má»™t phía. Trong khi Lệ Tuyệt Linh bận ngăn đón ngưá»i mặt choắt, Qúy Ca vung Kim nhân kiếm phát xuất má»™t trăm chín mươi chính nhát, tạo thành má»™t trăm chín mươi chín mÅ©i tên, bắn vào ngưá»i chàng.

Lệ Tuyệt Linh bật cưá»i cuồng dại, hú vá»ng má»™t tiếng dài hoành Ä‘ao nghinh đón.

Äao và kiếm chạm nhau kêu coong coong, soang soảng, tiếng vang liên tục như lạc ngá»±a leo trên dặm dài.

Trát Thái và ngưá»i mặt choắt lại trở vào cuá»™c. Qúy Ca bá»—ng quăng kiếm tràn mình lách tá»›i đưa hai tay vung mưá»i ngón Ä‘iểm qua mặt Lệ Tuyệt Linh. Tiếng vÅ© khí cá»§a Trát Thái, cá»§a ngưá»i mặt choắt chạm vào Ä‘ao chàng, khuất lấp thính giác cá»§a chàng, lợi dụng trưá»ng hợp đó y tiến gần mà không sợ Lệ Tuyệt Linh phát hiện.

Cho nên y Ä‘iểm trúng huyệt hôn mê và huyệt tê nhÅ©n cá»§a Lệ Tuyệt Linh ! Ngã xuống rồi chàng còn lao Ä‘ao ngăn chận được Tiên nhân chưởng cá»§a Trát Thái. Nhá» thế chàng thoát chết. Chàng còn bức thoái luôn ngưá»i mặt choắt đánh bật thanh Äại cương Ä‘ao cá»§a y lá»™n lại. Äến lúc đó, chàng má»›i chịu hôn mê luôn.

Chẳng rõ chàng hôn mê được bao lâu, bá»—ng chàng cảm giác có kẻ Ä‘ang cứu tỉnh chàng. Chàng nghe thân mình lắc lư vá»›i má»™t nhịp độ Ä‘á»u Ä‘á»u, rồi những tiếng lá»c cá»c, lét két vang nÆ¡i tai cùng vá»›i má»™t nhịp độ Ä‘á»u Ä‘á»u.

Nhá» vậy chàng khôi phục trí nhá»› dần dần. Kế đó chàng cảm thấy lành lạnh nÆ¡i mặt, có kẻ nào đó dùng má»™t vật má»m mại, trá»›t át, chà xát trên mặt chàng. Má»™t lúc sau chàng tỉnh hẳn. Mở mắt ra chàng chỉ thấy lá» má». Thì ra chung quanh tối tăm quá, chứ chẳng phải mắt chàng còn má». Sá»± nhận xét đầu tiên, là chàng Ä‘ang nằm trong má»™t cá»— xe, cá»­a đóng bịt bùng. Khi đôi mắt quen dần vá»›i bóng tối, chàng bắt gặp má»™t thân hình to lá»›n ở cạnh chàng. Ngưá»i đó chính là Cư linh sát Qúy Cạ Chính Qúy Ca cứu tỉnh chàng. Thấy chàng tỉnh lại, y cưá»i nhẹ há»i:

- Khoan khoái rồi chứ ?

Nụ cưá»i cá»§a y vừa bình hòa, vừa thân thiện. Lệ Tuyệt Linh cất giá»ng khàn khàn:

- Dá»… chịu hÆ¡n trước nhiá»u !

Qúy Ca tiếp:

- Ta nghÄ©, cÅ©ng đáng thẹn cho ta khi bắt buá»™c phải dùng đến biện pháp hạ tiện này! Song biết làm sao hÆ¡n, ngươi là má»™t tay khó trêu nhất trần Ä‘á»i, mà chúng ta thì không thể để mất ngươi được ! Vì ngươi, bá»n ta hao hụt biết bao nhiêu là sinh mạng!

Máu đã chảy quá nhiá»u rồi.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Không có biện pháp này, các ngươi còn phải hy sinh hơn số đó nữa.

Phải ! Nêu chúng không làm cho chàng má» mắt trước để bắt chàng thì chúng còn hao thêm rấât nhiá»u nhân mạng.

Và giỠđây chúng trói chàng, bằng giây da trâu với giây sắt.

Qúy Ca gật đầu:

- Ta đồng ý với ngươi vỠnhận xét đó !

Rồi y thở dài tiếp:

- Nói thá»±c nhé, ngươi xứng đáng cho ta thán phục, phục đến má»p đầu sát đất đó!

Luyện Ä‘ao như ngươi, là xuất thần nhập quá»· rồi ! Bất cứ bá»™ phận nào trong mình ngươi cÅ©ng phát xuất chiêu thức được hết, đầu, cánh chá», đầu gối, bàn chân, cả những thá»› thịt đưá»ng gân! Má»i cái nhích động là Ä‘ao bay ra liá»n. Xem ngươi vung Ä‘ao, ta cÅ©ng phải lắc đầu!

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Ngươi quá khen.

Qúy Ca tỠvẻ cảm khái:

- Thảo nào mà ngươi chẳng tung hoành trên giang hồ! ÄÆ¡n thân độc lá»±c, dá»c ngang nào ngán, trên đầu nào có ai! Vá»›i tài đó, chẳng trách ngươi cao ngạo là phải.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Nếu không có sự thành tựu đó, thì giỠđây ta không ở nơi đây!

Qúy Ca thành khẩn:

- Không sao cả! Bất quá ngươi mất chút tự do hành động mà thôi. Ngoài ra, ngươi sẽ được sung sướng hơn bao giỠhết! Ta bảo đảm ngươi không thiếu thốn thứ gì!

Lệ Tuyệt Linh chép miệng:

- Chúng ta quả thật là hai kẻ thanh khí tương đồng! Má»›i gặp nhau mà tưởng như đã quen nhau từ nhiá»u kiếp trước! Rất tiếc chúng ta gặp nhau trong tình thế và cục diện nghịch thưá»ng! NghÄ© đến Ä‘iá»u đó, ai mà không xót xa cho cái kiếp số quá não nùng!

Qúy Ca cũng tặc lưỡi:

- Ta cũng đồng quan điểm với ngươi!

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Chúng ta hầu như có chung cá tính, tư tưởng, tác phong, rất tiếc là chúng ta đứng trong tư thế đối lập, ngươi có hoàn cảnh cá»§a ngươi, ta có tôn chỉ cá»§a ta, vÄ©nh viá»…n chúng ta không thành má»™t đôi được. Thật là hoàng thiên an bày mâu thuẫn, cay độc như vậy là cùng! Äồng quan niệm lại là tá»­ đối đầu, khác tư tưởng mà lại kết hợp vá»›i nhau!

Cỗ xe vấp phải vật gì đó, vồng lên, Lệ Tuyệt Linh đang nằm bị hất qua một bên.

Chàng cau mày, như nén má»™t cÆ¡n Ä‘au, Ä‘oạn há»i:

- Tại làm sao má»™t con ngưá»i như ngươi lại phải gia nhập Hắc Lâu ?

Qúy Ca giật mình trầm ngâm một lúc lâu đoạn thốt:

- Má»™t Ä‘oạn cố sá»±! Nói ra dài dòng lắm! … Chẳng có chi lạ lunøg cả! Ta là con ngưá»i mà- - Con ngưá»i không thể biệt lập, là con ngưá»i tất phải hợp quần, có cả gia đình bằng hữu và địch nhân, cho dù ngươi thích độc lập, ngươi vẫn không thể sống biệt lập! CÅ©ng như con chim thích trá»i cao gió lá»™ng, chung quy cÅ©ng trở vá» tổ ấm! Con ngưá»i cÅ©ng phải có má»™t chá»— nương tá»±a tinh thần.

Y dừng lại một chút:

- Huống chi muốn sống kiếp giang hồ, hẳn phải hiệp thành Bang há»™i, nương tá»±a lẫn nhau.... Do đó ta gia nhập Hắc Lâu. Ngươi cÅ©ng biết chứ, má»™t ngưá»i dù là siêu nhân cÅ©ng vẫn là má»™t ngưá»i không làm sao áp đảo được quần chúng! Sức mạnh có hạn, muốn được trưá»ng tồn, phải tổ chức thành má»™t Ä‘oàn thể!

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nữa:

- Nhưng Ä‘oàn thể đó phải biết trá»ng đạo nghÄ©a, biết nói theo chính khí, chứ nếu ngươi chá»n má»™t Ä‘oàn thể gồm toàn những tay bại hoại, xấu xa hung dữ, thì dù ngươi là con ngưá»i tốt, ngươi vẫn phải chịu tai tiếng lây!

Qúy Ca chừng như không hài lòng khi nghe Lệ Tuyệt Linh phê bình nghiêm khắc Hắc Lâu.

Y trầm giá»ng thốt:

- Ta theo vá» vá»›i Hắc Lâu, ta có cái lợi cho ta, mà ta không thể ly khai Hắc Lâu, là vì ân tình. Trong con mắt ta, Hắc Lâu có đủ Ä‘iá»u kiện trở thành bá chá»§ võ lâm, có chân trong tổ chúc đó ta hy vá»ng lên cao giữ chốn giang hồ. Từ bao lâu nay Tào đại Lâu chu?

vẫn má»™t má»±c ưu đãi ta, cái ân tình đóù sâu đậm lắm rồi! Dù Lâu chá»§ có là ngưá»i gì Ä‘i nữa, ta cÅ©ng không phản bá»™i được! NghÄ©a khí bắt buá»™c phải báo ân! Mà báo ân là hy sinh rồi, cho nên ta không tiếc mạng sống. Nếu Tào đại Lâu chá»§ cần đến mạng sống cá»§a ta.


Lệ Tuyệt Linh lẩm nhẩm:

- Ngươi nhiễm độc nặng quá rồi!

Qúy Ca dửng cao đôi mày:

- Ngươi nói thế là sai ! Xuất thân cá»§a má»—i ngưá»i má»—i khác, tao ngá»™ cÅ©ng khác luôn. Do đó nhận xét cá»§a má»—i ngưá»i cÅ©ng phải khác nốt. Cuá»™c sống đã khác rồi, thì bảo hoài giống thế nào được. Chúng ta trá»ng nhau vì tư cách, vì khí độ, nhưng chúng ta không giống nhau ở chá»— lập thân, lập chí. Ngươi đừng đánh giá ta qua cách xá»­ cảnh hiện tại! Nếu ngươi cho rằng ta trúng độc nặng, thì ta cÅ©ng có thể bao rằng ngươi quá cố chấp.

Lệ Tuyệt Linh rùn vai:

- Thôi Ä‘i, ta đừng bao giá» bàn đến việc đó nữa, chúng ta chẳng bao giá» gặp nhau bởi lập luận dị đồng. Tuy nhiên, má»™t ngày nào đó, hoặc gần hoặc xa, chúng ta sẽ thức ngá»™ là ai sẽ Ä‘i đúng con đưá»ng lẽ phải.

Qúy Ca bình tĩnh thốt:

- CÅ©ng có thể chúng ta đồng Ä‘i sai đưá»ng, bởi lúc khởi hành chúng ta cùng lấy máu đổi cÆ¡m mà! Linh ý nảy sinh nghiệp dÄ©, nghiệp dÄ© duy trì sinh ý, máu có chảy, chúng ta má»›i ấm no!

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ta nhìn nhận chúng ta cùng Ä‘i má»™t con đưá»ng, nhưng ta không tin là sai đưá»ng.

Bởi lúc khởi hành thì cùng chá»n má»™t con đưá»ng, song càng Ä‘i sâu dài hÆ¡n, có ngưá»i Ä‘i thẳng đến Ä‘oạn cuối, có kẻ lại lối rẻ ná»­a chừng, cho nên cùng Ä‘i lúc ban đầu nhưng không cùng đến đích vậy. Chẳng hạn không phải bất cứ là bạn đồnghành là Ä‘á»u biết trá»ng tín nghÄ©a giang hồ? Ta nói cái tín nghÄ©a dạo nghÄ©a cá»§a giang hồ chứ không suy luận qua cái khía cạnh riêng tư trong ná»™i bá»™ má»™t tổ chức.

Qúy Ca trầm giá»ng:

- Những kẻ khác trong Hắc Lâu, ta không cần tìm hiểu, ta chỉ cần biết là ta luôn luôn hành động đúng theo đạo lý giang hồ, ta luôn luôn giữ đúng tín nghĩa với đồng đạo võ lâm.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ta tin ngươi.

Qúy Ca thấp giá»ng tiếp:

- Ngươi nên hiểu, ta rất tiếc cho ngươi! Ta không muốn đối xử với ngươi như thế này, ta cũng không muốn đưa ngươi vỠHắc Lâu. Nhưng không biết làm sao khác được.

Lệ Tuyệt Linh cất giá»ng âm trầm:

- Äa tạ ngươi, cứ yên trí Ä‘i, ta không dám trách chi ngươi đâu! Bất quá ta cảnh cáo ngươi là dá»c đưá»ng tùy thá»i, tùy khắc ta có thể thoát Ä‘i được.

Qúy Ca gật đầu:

- Ta có nghÄ© đến Ä‘iá»u đó! Bởi nếu là ngươi, ta cÅ©ng có ý đó! Nhưng ta khuyên ngươi không nên mạo hiểm! Äến việc rồi ta cÅ©ng khó mà nương tay đối vá»›i ngươi! Và ta không muốn ngươi bắt buá»™c ta phải làm như vậy.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Ta cố trốn thoát, ngươi cố ngăn chận! Äó là phận sá»± cá»§a ngươi mà. Ngươi có thê?

dùng má»i phương pháp, má»i phá»§ Ä‘oạn, ta thà chiến mà chết hÆ¡n là tạm thá»i sống làm kẻ tù chỠđợi Hắc Lâu hành quyết.

Qúy Ca lộ vẻ khó khăn:

- Ta bắt đầu hối hận vì đã đảm trách công tác này.

Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Nếu ta đến Hắc Lâu, Tào Nghệ sẽ không để ta sống mà thoát đi, phải vậy không?

Do dự một chút, Qúy Ca thành thật:

- Phải !

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Hơn thế, lão sẽ dành cho ta những hình phạt cực kỳ tàn độc.

Xoa xoa hai tay vào nhau, Qúy Ca gật đầu:

- Phải luôn ! Lâu chá»§ cá»§a ta hận ngươi thấu xương tá»§y. Ngươi biết chứ, ngươi hành hạ anh vợ ngưá»i ta, huống chi vừa đây ngươi lại giết má»™t số anh em cá»§a chúng ta nữa!

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Tại chúng tự tìm cái khổ! Chúng ta không cần phải đặt vấn đỠai khổ hay không phải, song ngươi nên nhìn nhận điểm này là các ngươi động thủ trước. Chẳng lẽ ta đưa xác ra hứng chịu? Ta có là con thịt của Hắc Lâu đâu.

Qúy Ca trầm giá»ng:

- Ta đâu dám cho rằng bá»n ta phải ? Mà cÅ©ng chẳng thể lên án há» quấy! Ngươi hiểu chứ?

Lệ Tuyệt Linh trầm trâm một chút:

- HỠTào muốn bắt sống ta ?

Qúy Ca gật đầu:

- Bắt sống! Cùng lắm, nếu phải bắt buá»™c chúng ta dùng thá»§ Ä‘oạn độc, thì cÅ©ng phải dè dặt gây trá»ng thương cho ngươi, chính Lâu chá»§ muốn ngươi còn nguyên vẹn đê?

thỠhình.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh:

- Một kẻ vừa nham hiểm vừa độc ác phải không?

Qúy Ca cưá»i khổ:

- Ta không có quyá»n nó xấu chá»§ cá»§a ta, song đại khái theo truyá»n thống, tập quán trong Hắc Lâu là vậy. Thiết tưởng cÅ©ng là sá»± thưá»ng.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa:

- Bởi ngươi chưa nếm cái truyá»n thống, tập quán đó, chá»› ngươi đã nếm qua rồi thì hẳn không dám nói đến tiếng thưá»ng.

Qúy Ca nghiêm sắc mặt:

- Ta đã nói, ta không có quyá»n phê bình thá»§ lãnh cá»§a ta!

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Äạo lý là vậy.

Rồi chàng tiếp:

- Nhưng chưa chắc gì ta sẽ bất động ? Ta không phải là hạng ngưá»i bất động.

Ngươi nên biết Ä‘iá»u đó.

Qúy Ca cưá»i lạnh:

- Ở trong tay ta dù là chúa sÆ¡n sÆ¡m cÅ©ng bất động. Ta khuyên ngươi đừng nuôi ảo vá»ng, dù sao sống thêm vài hôm vẫn hÆ¡n là chết gấp!

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Ta không phải ảo vá»ng đâu! Ta nói thật đấy. Ta luôn luôn là kẻ cưá»i sau cùng.

Cưá»i sau cùng má»›i được cưá»i dài, cưá»i bằng thích. Từ đây vỠđến Hắc Lâu đưá»ng còn dài lắm.

Qúy Ca chớp mắt:

- Ngươi muốn nói … Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ta rất lấy làm tiếc ngươi không nghe lá»i ta khuyên. Nếu có phải nặng tay vá»›i ngươi thì đó là Ä‘iá»u bất đắc dÄ© vá»›i ta vậy.

Chàng thản nhiên nói tiếp:

- Thế nào rồi cũng phải đùa cợt với nhau một lần nữa! Ta vui tánh quá, lúc đó ngươi sẽ miễn thứ cho ta.

Qúy Ca nghiêm giá»ng:

- Ngươi nên nghÄ© kỹ lại Ä‘i nhé! Ta cho ngươi biết áp giải ngươi hiện tại vá» Hắc Lâu, có ta, Trát Thái và hai huynh đệ cá»§a Huyá»n tổ đỠphòng bất trắc, ngươi sợ bốn ngưá»i bá»n ta không đủ sức đối phó vá»›i biến cố sao? Ta còn nhá» má»™t vị bằng hữu trên giang hồ Ä‘i đến phá»§ Äại Xương thông báo vá»›i tiểu tổ cÅ©ng gồm bốn ngưá»i hảo hữu tá»›i gấp, tăng cưá»ng lá»±c lượng cho tạ Phá»§ Äại Xương cách đây độ má»™t trăm dặm, song phương đó ngược chiá»u, sẽ gặp nhau tại chặng giữa đưá»ng ngoài năm mươi dặm.

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Thiên tổ còn khá, chứ Huyá»n tổ mà nói làm gì! Ta có lãnh giáo chúng rồi. Trong tám ngưá»i bá»n bây, nên kể có bốn mà thôi. Mà bốn thì làm sao ngăn chận nổi ta.
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn sanh tu kieu, àâòîøêîëà, ðîëèêè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™