 |
|

29-12-2009, 05:35 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Cô Ão Lụa Hồng
Tác giả: Thạch Lam
Hiệp Ä‘i thong thả trong phố, mÅ© đội lệch, miệng ngáºm thuốc lá. Chà ng vừa Ä‘i vừa nhìn đám ngưá»i qua lại tấp náºp dưới bóng nắng ấm cá»§a sáng mùa thu. Thỉnh thoảng, Hiệp đứng dừng lại trước má»™t cá»a hiệu bán đồ trang sức, anh ta sung sướng ngắm nghÃa những cái mÅ© phá»›t má»m mại, những dây lưng đẹp đẽ và những cà vát lụa nhiá»u mà u rá»±c rỡ. Tuy không có tiá»n để mua những thứ đó, nhưng trông ngắm không cÅ©ng đủ cho Hiệp hưởng mấy cái vui thú cá»§a những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i phiếm.
Nhất là những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i cá»§a Hiệp lại còn có má»™t mục Ä‘Ãch khác nữa. Cứ má»—i buổi sáng chá»§ nháºt, anh ta thắng bá»™, nói là đi chÆ¡i mát, nhưng chÃnh thá»±c ra chỉ cố để trông ngắm các thiếu nữ Hà thà nh. Sá»± kinh nghiệm đã bảo cho chà ng biết rằng chá»§ nháºt là cái buổi ở trong phố có lắm các tiểu thư nhất. Giá» các cô Ä‘i sắm sá»a quần áo và phấn sáp, nước hoa, má»™t công việc mà Hiệp cho là hợp vá»›i tÃnh cách ngưá»i thiếu nữ hÆ¡n cả. ChÃnh cái sung sướng cá»§a Hiệp là được trông thấy má»™t cô thiếu nữ xinh xắn đứng chá»n các hà ng mẫu để may áo kiểu má»›i, hay là chá»n các thứ phấn và nước hoa đựng trong những cái há»™p đẹp đẽ.
Có khi chà ng đứng lặng hà ng giá», hay suốt cả buổi sáng trước má»™t cá»a hiệu bán tÆ¡ lụa để nhìn các cô thiếu nữ mua hà ng. Chà ng nhìn những mái tóc Ä‘en nhánh che lấp và nh tai hồng hồng và xinh xắn, những sợ tóc mai lÆ¡ thÆ¡ trên má phÆ¡n phá»›t, những tấm thân má»m mại hay những tà áo mà u tha thướt. Nếu có má»™t cô nà o tươi đẹp Ä‘i ra là Hiệp Ä‘i theo liá»n...Äi theo xa xa thôi, mà đi theo má»™t cách kÃn đáo, không cho thiếu nữ biết. Có khi cứ như thế Ä‘i hết phố ná» sang phố kia, rồi đến khi thiếu nữ và o nhà , Hiệp ta còn đứng tẩn ngẩn ở ngoà i hè... Nhưng rồi anh ta cÅ©ng thấy cái vô vị cá»§a sá»± đứng như thế không có lợi gì. Vì thiếu nữ có biết anh ta theo đâu, mà dầu có biết nữa, chắc cô ta cÅ©ng không để ý.
Nhiá»u lần, theo sau má»™t co âthiếu nữ xinh xắn má»™t thôi đưá»ng cÅ©ng khá má»i chân, Hiệp chỉ muốn tiến lên tìm cách là m quen hay nói chuyện vá»›i thiếu nữ. Nhưng cái tÃnh rụt rè là m cho Hiệp, khi sắp sá»a nói, lại ngượng nghịu, tá»± thấy câu mình sắp nói không có ý nghÄ©a gì hết. Thà nh thá», dưới đôi con mắt ngạc nhiên cá»§a thiếu nữ, Hiệp lúng túng rồi lại lùi xuống giữ cái địa vị Ä‘i theo như cÅ©.
Äã nhiá»u lần Hiệp tá»± tức mình vá» cái tÃnh rụt rè ấy. Chà ng thấy những anh bạn tá»± nhiên gợi chuyện vá»›i má»™t thiếu nữ chưa từng quen biết ở ngoà i phố má»™t cách rất dá»… dà ng: chà ng lẩm bẩm tá»± cho mình là hèn, nhát, và nhất định lần sau thì sẽ can đảm và mạnh bạo hÆ¡n nữa.
NghÄ© như váºy, Hiệp thổi sáo ở giữa phố để lấy cái vẻ dung dị, không cần gì ai, mà chà ng thấy các anh em bạn vẫn có, rồi rảo bước Ä‘i mạnh vá» phÃa bá» hồ. Chợt chà ng đứng dừng ngay lại: má»™t thiếu nữ rẽ đầu xuống phố hà ng Gai ra, vừa gặp Hiệp đưa mắt lên nhìn. Má»™t luồng Ä‘iện như truyá»n khắp từ đầu đến chân, Hiệp không nhìn thấy gì nữa, chỉ thấy đôi mắt Ä‘en nhánh cá»§a thiếu nữ và cái mà u hồng cá»§a tấm áo. Tháºt chưa bao giá» Hiệp thấy má»™t cô thiếu nữ xinh đẹp như thế! Anh ta cứ bà ng hoà ng đứng ngẩn ngưá»i ra như phá»—ng, quên mất cả cái lá»… phép tránh sang má»™t bên để nhưá»ng lối cho thiếu nữ Ä‘i. Äến khi cô kia đưa cặp mắt ngạc nhiên nhìn anh ta lần nữa, mỉm cưá»i như có ý chế nhạo rồi quay Ä‘i, Hiệp má»›i hoà n hồn, bước theo sau thiếu nữ.
Tấm áo lụa hồng phấp phá»›i bay theo chiá»u gió, thiếu nữ có má»™t cái dáng Ä‘iệu má»m mại, khiến Hiệp lấy là m sung sướng rằng đã được gặp má»™t ngưá»i đẹp. Chà ng nhất Ä‘inh lần nà y không để lỡ mất dịp tốt, vừa theo vừa nghÄ© kế là m quen vá»›i thiếu nữ.
Có lẽ thiếu nữ cÅ©ng biết anh ta theo, nên thỉnh thá»ang nà ng quay lại nhìn Hiệp mỉm cưá»i. Qua phố hà ng Ngang, hà ng ÄÆ°á»ng, chợ Äồng Xuân... thiếu nữ rẽ qua hà ng Lược, rồi đứng dừng lại trên hè, ngÆ¡ ngác nhìn hai dãy phố như ngưá»i tìm số nhà .
Cố thu hết can đảm trong ngưá»i, Hiệp bước rảo đến trước mặt thiếu nữ. Chà ng ngả mÅ© chà o rất lá»… phép:
- Thưa cô... thưa cô...
Thiếu nữ ngẩng lên nhìn Hiệp, lặng yên đứng đợi.
- Thưa cô... thưa cô...
Tự nhiên cái can đảm của Hiệp đi đâu mất ca, Hiệp thấy bối rối, mặt nóng bừng, quên mất không nói câu gì nữa...
Thấy cái vẻ lúng túng cá»§a Hiệp, thiếu nữ như có ý thương hại. Äá»™t ngá»™t nà ng há»i :
- Anh Tân đấy à ?
Hiệp đứng ngây ngưá»i ra má»™t lát. Nhưng má»™t ý nghÄ© thoáng qua trong óc Hiệp, má»™t cách có thể thoát khá»i cái thá»i khắc ngượng nghịu, Hiệp liá»n liá»u trả lá»i :
- Vâng... chÃnh tôi...
Thiếu nữ bỗng có vẻ vồn vã, ân cần, bước lại gần Hiệp, nói :
- Chết chá»a! Thế mà tôi không nháºn ra đấy. Trông bây giá» anh khác hẳn trước kia, nhá»›n hÆ¡n nhiá»u...
Rồi nà ng chúm chÃm đôi môi đỠ:
- Mà từ độ ấy đến bây giá», là m gì anh chẳng nhá»›n...thưa anh, hai cụ nhà ta vẫn được mạnh giá»i đấy chứ?
Äã chót thì phải chét, Hiệp ngáºp ngừng trả lá»i:
- Vâng cám Æ¡n cô, thầy mẹ tôi vẫn được bình thưá»ng...
Hiệp hÆ¡i lo, chỉ sợ cô ta biết là nhầm không phải, thì tháºt là bẽn. Nhưng thiếu nữ như không để ý đến cái vẻ lúng túng cá»§a Hiệp, cứ Ä‘iá»m nhiên nói tiếp :
- Từ độ anh thôi há»c trở vá», bà tôi vẫn có ý nhá»›, thưá»ng nhắc đến anh luôn và cứ mong anh ra chÆ¡i. Chắc anh ở nhà quê cÅ©ng báºn lắm đấy nhỉ?
Lần nà y Hiệp không còn lo nữa. Anh Ä‘oán già rằng chắc cáºu Tân nà o đó trước có ở trá» há»c nhà cô nà y, rồi vá» quê nghỉ, mà nghỉ cÅ©ng lâu nên bây giá» cô ta má»›i nháºn nhầm được. Chà ng vững dạ, mỉm má»™t nụ cưá»i rất xinh rồi nói :
- Vâng, khi ở nhà quê tôi cÅ©ng báºn công việc lắm, chẳng Ä‘i đến đâu được. Nhá»› bà và nhá»›... cô quá, lắm lúc muốn ra há»i thăm nhưng không sao mà rứt ra được...
Thiếu nữ đưa đôi mắt Ä‘en lánh nhìn Hiệp rồi thân máºt trách :
- Anh tháºt tệ quá! Lên Hà Ná»™i mà cÅ©ng không đến thăm em. Anh không nhá»› đến em sao? Hay anh quên em rồi?
Thiếu nữ cúi xuống mỉm cưá»i. Hiệp cảm động trong lòng, âu yếm và lấy giá»ng dịu dà ng :
- Không, tôi không quên em...à , quên cô đâu... không bao giỠtôi quên được...
Chà ng cảm động tháºt, cảm động vì đôi mắt trong cá»§a thiếu nữ, đôi mắt tình tứ ngây thÆ¡. Cà ng trông Hiệp cà ng thấy thiếu nữ đẹp, nhất là cái miệng xinh xắn, có duyên, chúm chÃm như tinh nghịch.
Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện. Câu chuyện má»—i lúc thêm thân máºt, như hai ngưá»i bạn cÅ© gặp nhau. Hiệp đóng vai anh Tân nà o đó tháºt là hoà n toà n, trả lá»i má»™t cách kÃn đáo... Có khi Hiệp cÅ©ng ngáºp ngừng vá» má»™t câu nói, nhưng thiếu nữ hình như vui mừng gặp ngưá»i cÅ©, không để ý đến gì cả.
Äến lúc chia tay, anh ta đã biết rõ thiếu nữ là Lan, lưu há»c sinh trưá»ng nữ sư phạm. Anh ta lại biết cả số nhà ở hà ng Lược và lại được cô hẹn đến chá»§ nháºt sau đến cá»a trưá»ng há»c đón cô Ä‘i chÆ¡i.
Lúc trở vá», Hiệp thấy bước chân nhẹ nhà ng như ngưá»i bay. Anh sung sướng tá»± khen mình đã bỠđược cái tÃnh rụt rè và cảm Æ¡n thầm cái anh Tân nà o đó đã cho anh cái dịp là m quen vá»›i má»™t thiếu nữ xinh đẹp như thế.
Nhưng Hiệp vẫn có má»™t Ä‘iá»u lo: chà ng chỉ sợ Lan biết chà ng không phải là Tân thì tháºt rầy rà , chà ng lo sợ nghÄ© đến lúc Lan má»i đến nhà chÆ¡i, tuy trong những lúc nói chuyện, Hiệp không thấy Lan đả động gì đến việc ấy cả.
Tuy váºy, Hiệp cÅ©ng nhất định nói tháºt cho Lan biết, má»™t phần vì chà ng biết trước không giấu được mãi, má»™t phần vì chà ng chắc rằng Lan đối vá»›i chà ng cÅ©ng sẽ tha thứ cho cái sá»± giả dối bất đắc dÄ© ấy.
Hôm ấy gặp Lan, Hiệp cảm động, hồi hộp, cầm tay Lan rồi lưỡng lự nói:
- Em Lan, anh có câu chuyện muốn nói với em...
Lan nhìn Hiệp, chá»›p mắt nhanh, như nghÄ© ngợi má»™t chút, rồi mỉm cưá»i cÅ©ng nói:
- Anh Tân, em cũng có câu chuyên muốn nói với anh...
- Chuyện gì, em cứ nói đi.
- Không, anh nói trước.
Hiệp lại ngáºp ngừng:
- Câu chuyện của anh... em tha thứ cho nhé. Hôm ấy, anh đã nói dối em, vì anh...không phải là Tân!
Lan cưá»i ròn vui vẻ, đáp:
- Em cũng không phải là Lan!
Thấy Hiệp mở to đôi mắt, ra dáng không hiểu, nà ng tiếp thêm:
- Em không phải là Lan của anh Tân, mà của anh cơ! Nghĩa là ... em biết anh không phải là Tân.
- Em biết?
- Vâng.
Hiệp ngÆ¡ ngác; chà ng há»i :
- Thế là là m sao? Anh không hiểu.
Lan lấy tay che miệng, giảng :
- Có gì đâu. Hôm ấy em thấy anh cứ lúng túng mãi, nên em má»›i giả vá» há»i thế cho anh đỡ ngượng, chứ có anh Tân, anh Tiếc nà o đâu. Hiệp chợt hiểu, vui vẻ cưá»i.
Má»™t lát, Hiệp sung sướng há»i :
- Thế em biết anh? Em yêu anh?
- Lan đưa đôi mắt đen láy, ngây thơ nhìn Hiệp :
- Không, em chỉ biết anh theo em, chứ không quen biết anh bao giá», nhưng em thấy anh cứ ấp úng mãi không nói được câu gì, em thương hại.
|

29-12-2009, 05:36 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Cô Hà ng Xén
Tác giả: Thạch Lam
Cô Tâm bớt mệt hẳn đi khi nhìn thấy cây đa và cái quán gạch lộ ra trong sương mù. Cùng một lúc, dãy tre đầu là ng gần hẳn lại, cà nh tre nghiêng ngả dưới gió thổi và nghe thấy tiếng lá rà o rà o và tiếng thân tre cót két. Cô sắp vỠđến nhà rồi, gánh hà ng trên vai nhẹ đi, và những cái uốn cong của đòn gánh bây giỠnhịp với chân cô bước mau. Cô thấy chắc dạ và ấm cúng trong lòng, bỠhẳn nỗi lo sợ từ nãy vẫn quanh quẩn trong trà khi cô qua quãng đồng rộng, trơ gốc rạ dưới gió bấc vi vút từng cơn.
Qua cái cổng gạch cÅ©, cô và o hẳn trong là ng. Ngõ tối hÆ¡n, đất mấp mô vì trâu bước, nhưng cô thuá»™c đưá»ng lối lắm. Chân cô dẫm lên lá tre khô và tai nghe tiếng xao xác đã quen; mùi bèo ở dưới ao và mùi rạ ướt đưa lên ẩm ướt. Ãi ngang các nhà quen, cô thấy ánh sáng đèn chiếu qua rà o, và tiếng những ngưá»i quen thuá»™c ở trong đưa ra.
-- "À, bác cả SÄ© đã vá» rồi". Lần nà o hà ng bác cÅ©ng bán hết sá»›m, bác cÅ©ng ra vá» trước vì nhà có con má»n. Còn cô, cô cÅ©ng có thể vá» sá»›m được vì chợ chiá»u cÅ©ng vắng ngưá»i mua. Nhưng cô còn cứ vui chị vui em, lần khần ở lại. "Chỉ tại con Liên nó cứ giữ mình để vá» má»™t thể. Bây giá» nó đã vỠđến nhà chưa ?"
Cô Tâm lại nghÄ© đến mình, mẹ già đang mong đợi và các em Ä‘ang nóng ruá»™t vì quà . Gói kẹo bá»ng cô đã gói cẩn tháºn để ở dưới thúng, má»—i đứa sẽ được hai cái. Chắc hẳn chúng sẽ vui mừng lắm.
Tâm vá»™i vã bước mau. Trước đình, sân gạch rá»™ng đầy bóng tối và yên lặng; con sấu đá vẫn phục yên trên bệ ở ngoà i, hình dáng quen thuôc quá. Bá»—ng cô dừng lại; cô suýt va phải má»™t ngưá»i ở ngõ rẽ ra. Ngưá»i kia cÅ©ng tránh sang bên, sát và o hà ng rà o. Nhưng Tâm nháºn ra ngay:
-- Bác Mỹ đấy ư ? Ãi đâu mà tối thế ?
Ngưá»i kia tiến má»™t bước, nhìn táºn mặt: "Ai ? A, cô Tâm, cô Ä‘i chợ vá»."
Tâm đã bước xa rồi, hà ng tre vi vút thêm, trá»i lại lấm tấm mưa lạnh rÆ¡i xuống mặt. Cô Ä‘i qua nhà bà cụ Nhiêu rồi vỠđến ngõ. Cánh cá»a gá»— chưa đóng. Cô xoay đầu đòn gánh đẩy cá»a rồi bước và o. Tất cả cái tối tăm rét mướt, và cánh đồng hoang vắng cô để lại ở ngoà i. Ãây là nhà rồi. Mùi phân trâu nồng ấm sặc ngay và o cổ; thoáng qua, cô nghe tiếng chân trâu Ä‘áºp trong chuồng. Con vá thấy động sá»§a lên, rồi chạy lại vấp và o chân quấn quÃt. Trong nhà mấy đứa em reo:
-- A, á. Chị Tâm đã vá».
Tâm đặt gánh ở trên thá»m. Ãnh đèn chiếu ra, cô thấy quần áo lấm tấm ướt vì mưa bụi. Thằng Lân chạy ra trước nhất, xuýt nữa vấp và o cá»a bá»±c bà n. Rồi thằng Ãi, con Bé cÅ©ng theo ra.
-- Quà của chúng em đâu, chị ?
Nó cúi xuống định lục và o gánh hà ng, Tâm vội bảo em:
-- Ấy chá»›, để chị lấy cho, không khéo vỡ cả kÃnh.
Cô nhìn xuống ô hà ng; mưa chỉ hÆ¡i phá»›t trên kÃnh, chưa việc gì. Hà ng không có cái gì ướt.
-- Kẹo đây, mỗi đứa hai chiếc.
Chúng nó xúm cả chung quanh chị.
-- Em bé ngoan ngoãn quá, đây phần riêng chị dà nh em đây nà y.
Bỗng tiếng dịu dà ng của bà Tú ở dưới nhà đưa lên:
-- Tâm con đã vỠđấy ư ?
-- Thưa u, vâng ạ.
Bà Tú đến dắt lũ con, khẽ bảo:
-- Chúng mà y háu ăn quá, không để cho chị và o đến nhà nữạ Rồi quay lại Tâm:
-- Con rá»a chân tay rồi Ä‘i ăn cÆ¡m kẻo đói. Sao vá» muá»™n thế, con ?
-- Thưa u, hôm nay con ngồi chợ Son ạ. Con Gái từ nãy ở dưới bếp lên cứ đứng mải góp chuyện ở trên thá»m. Bà Tú quay ra bảo:
-- Kia không cất hà ng và o cho cô, còn đứng là m gì ở đấy ?
Trong nhà ấm cúng, khác hẳn ở ngoà i. Ngá»n đèn thân máºt chiếu trên án thư, những nét và ng đã cÅ© cá»§a câu đối hoà nh phi lá» mỠánh trong bóng tối. Mâm cÆ¡m Ä‘áºy lồng bà n còn để ở giữa phản.
-- Con ngồi đây rồi ăn cÆ¡m. Trá»i rét thế nà y thì mai nghỉ chá» thôi con ạ. Di là m gì cho nó khổ ?
Em bé nói theo:
-- Chị ở nhà vá»›i chúng em chị ạ. Mai chá»§ nháºt chúng em được nghỉ.
Tâm mỉm cưá»i xoa đầu em. Cô sung sướng vì thấy mẹ săn sóc, các em mến yêu. Bao nhiêu ná»—i mệt nhá»c cô thấy tiêu tán cả. Những lúc nà y khiến cô quên hết cả bao nhiêu ná»—i e ngại khó khăn. Cô thấy vui vẻ và nẩy nở trong thâm tâm những ý muốn tốt đẹp cho gia đình. Bà Tú lại âu yếm giục:
-- Con ăn cơm đi, không đói. Thôi, hãy để đấy rồi bảo con sen nó cất cho có được không.
Tâm đáp: "vâng"; nhưng cô vẫn chưa lại ngồi ăn ngay. Cô còn thu xếp hà ng đã; hai cái há»™p gá»— vuông đựng các thức hà ng, và những gói buá»™c kỹ trong thúng. Tất cả vốn liếng quý báu, bởi nhá» nó, cô kiếm lá»i nuôi các em, giúp đỡ cha mẹ từ ngà y trong nhà sút Ä‘i và ông Tú ở trên tỉnh dá»n vỠđã ba bốn năm nay rồi. Ruá»™ng nương chỉ còn hÆ¡n mẫu, cấy đủ thóc ăn, và căn nhà gạch cÅ© nà y là nhà thá», chung cả há». Ông Tú độ mắt kém cÅ©ng thôi không dạy há»c nữa. Tâm há»i mẹ:
-- Thầy con chưa vỠcơ, u ?
Bà Tú cháºm rãi đáp lá»i con, an pháºn:
-Thầy sang chÆ¡i bên ông chánh từ hôm qua, dá»… thưá»ng còn ở và i ngà y má»›i vá».
Hai mẹ con biết rằng, có vá» nhà ông Tú cÅ©ng buồn chả biết là m gì, rồi lại đến Ä‘i chÆ¡i quanh quẩn các ngưá»i trong là ng.
Bữa cÆ¡m ngon là nh quá, Tâm ngồi ăn dưới con mắt hiá»n từ và thương mến cá»§a mẹ. Các em cô quây quần cả chung quanh, há»i chuyện chợ búa cá»§a chị. Tâm ngắm nghÃa các nét mặt xinh xẻo, những con mắt ngây thÆ¡ lóng lánh dưới mái tóc tÆ¡ cá»§a các em: cô thấy lòng đầm ấm và tá»± kiêu, lòng ngưá»i chị chịu khó nhá»c để kiếm tiá»n nuôi các em ăn há»c. Cô há»i han sách vở cá»§a thằng Lân và thằng Ãi, há»c lá»›p ba ở trưá»ng là ng. Ngà y trước, thá»i còn sung túc, cô cÅ©ng đã cắp sách Ä‘i há»c và vá» nhà lại được ông Tú dạy thêm chữ nho. Nhưng đã lâu, cô rá»i bá» quyển sách, để bước chân và o cuá»™c Ä‘á»i rá»™ng rãi hÆ¡n, khó khăn và chặt chẽ. Buôn bán bây giá» má»—i ngà y má»™t cháºt váºt, bởi cô vốn Ãt. Tất cả gánh hà ng cá»§a Tâm chỉ đáng giá hai chục bạc. Giá nà ng có nhiá»u tiá»n để buôn vải bán các chợ như Liên.
-- Thôi, các em Ä‘i ngá»§ Ä‘i, mai còn dáºy sá»›m mà đi há»c chứ.
Lân cưá»i, trả lá»i chị:
-- Mai chá»§ nháºt cÆ¡ mà , chị quên rồi à ? Tối nay em thức rõ khuya để nói chuyện vá»›i chị.
Nhưng má»™t lát sau, trong căn nhà yên tÄ©nh, chỉ còn Tâm và bà Tú ngồi trên phản: cô kiểm Ä‘iểm và xếp đặt lại các thức hà ng để mai Ä‘i phiên chợ Bằng chÃnh. Những thứ hà ng nho nhá», khác nhau và xinh xắn: cuá»™n chỉ, bao kim, há»™p bút, cúc áo, giấy lÆ¡, má»™t trăm thức lặt vặt qua lại trên ngón tay nhá» cá»§a thiếu nữ, vừa quý báu lại vừa Ãt á»i. Má»—i thứ đối vá»›i Tâm có má»™t linh hồn riêng, và cô hà ng lá» má» Ä‘oán hiểu trong thâm tâm những khó nhá»c và công cá»§a đã là m thà nh chúng. Tâm đã thêm và o và i thức hà ng má»›i bắt đầu bán được ở chợ: phấn xoa mặt, dầu bôi tóc và son thoa môi. Cô ngắm nghÃa trên tay cái ống sáp con bằng đồng, hà o rưỡi má»™t cái -- đựng má»™t chất đỠthÆ¡m là m thắm tươi môi các thiếu nữ ở trên tỉnh. Ãôi khi trong buổi chợ Tâm đã được thấy má»™t và i cô gái tỉnh vá» quê, da trắng, môi Ä‘á», lịch sá»± và sang trá»ng. Có lần, má»™t đêm khuya, Tâm đã lấy sáp bôi lên môi mình và ngắm trá»™m bóng trong chiếc gương tròn nhá». Cô Ba. Cô hÆ¡i thẹn thấy bóng mình trong đó, vá»›i đôi môi đỠnhư sẫm máu...
-- Ãá»™ nà y, hà ng có bán được không con ?
-- Thưa u, cũng khá ạ.
Chị Liên bán vải cÅ©ng chẳng đẹp bằng. Tâm biết mình xinh nhất chợ. Bá»n con trai cứ hay quanh quẩn chá»— cô ngồi và buông lá»i tròng ghẹo. Nhưng cô không để ý: Tâm thấy vững và ng ở giá trị và lòng cao quý cá»§a mình.
Nà ng đã đảm Ä‘ang nuôi cả má»™t nhà , vá»›i lại, trừ phi là cô gái hư không kể, còn ai ở địa vị nà ng cÅ©ng phải tảo tần buôn bán như thế. Là m việc, đối vá»›i Tâm, là lệ chung cá»§a ngưá»i ta. Cô thấy chung quanh toà n những đà n bà chịu khó là m ăn vất vả để nuôi chồng, nuôi con. Không bao giá» Tâm nghÄ© cho mình, cho cuá»™c Ä‘á»i riêng cá»§a cô.
Nhưng Tâm cÅ©ng không khá»i thắc mắc vẩn vÆ¡ cho thân thế; Tâm ngá»ng lên nhìn nét mặt hiá»n từ cá»§a bà Tú, rồi quay Ä‘i, hÆ¡i e thẹn. Vì nà ng có tâm sá»± kÃn riêng. Hình ảnh má»™t ngưá»i con trai lanh lợi, miệng tươi như hoa, ăn nói má»m má»ng dá»… nghe. Những ngà y phiên chợ Bằng, Tâm thưá»ng thấy ngưá»i ấy ra hà ng Tâm mua kim chỉ. Nà ng mặt xuống hà ng thấy cái nhìn âu yếm cá»§a ngưá»i con trai ấy đè nặng trên ngưá»i. Má Tâm phÆ¡n phá»›t Ä‘á». Câu chuyện ngượng nghịu và gióng má»™t nhưng nà ng thấy tâm hồn say sưa như nhấp rượu.
Ngưá»i ta bảo đó là cáºu giáo trưá»ng là ng. Vẻ ngưá»i đúng đắn, có tư cách, chứ không chá»›t nhả như những anh trai là ng khác. Nhưng nhìn cái áo lương cÅ©, Tâm cÅ©ng Ä‘oán là cáºu giáo nghèo thì phải. CÅ©ng như nà ng.
Lúc lên giưá»ng nằm, dưới tấm chăn má»ng và lạnh. Tâm còn tÆ¡ tưởng mãi đến con ngưá»i xinh trai ấy. Trong nhà đã ngá»§ yên tÄ©nh cả rồi. Trên án thư, bên ngá»n đèn hoa kỳ, chồng sách và cái ống bút cá»§a Lân, Ãi che khuất ánh sáng. Các em nà ng -- những đứa em thông minh và ngoan ngoãn quá -- không biết nà ng có tảo tần mãi được để kiếm tiá»n mua giấy bút cho chúng ăn há»c không ? Tâm mÆ¡ mà ng nghÄ© đến sá»± thà nh công cá»§a các em sau nà y: đỗ đạt rồi là m trên tỉnh giúp thầy mẹ. Nhà nà ng lại sung túc và mát mặt như xưa.
Ngưá»i chị má»™c mạc và âu yếm ấy nghÄ© ngợi trong đêm yên lặng. Tiếng trống cầm canh đã qua ná»a đêm, nà ng má»›i khẽ thở dà i, nhắm mắt ngá»§.
Tất cả những nỗi lo lắng lui đi và tâm hồn giản dị của thiếu nữ được nghỉ yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, trong gió bấc lạnh, Tâm đã mở cổng gánh hà ng lên chợ. Sương trắng còn đầy ở các ngõ trong là ng; mùi rơm rác và cỠướt thoang thoảng bốc lên, mùi quen của quê hương và của đất mầu khiến Tâm thấy dễ chịu và thêm can đảm. Nà ng rảo bước cho mau chóng đến chợ.
Cái đòn gánh cong xuống vì hà ng nặng, kÄ©u kịt trên mảnh vai nhá» bé theo nhịp Ä‘iệu cá»§a bước Ä‘i. Chịu khó, chịu khó từng tà má»™t, hết bước ná» sang bước kia, cứ thế mà đi không nghÄ© ngợi. Tâm thấy ngà y nay cÅ©ng như má»i ngà y, ngà y mai cÅ©ng thế nữa; tất cả cuá»™c Ä‘á»i nà ng lúc nà o cÅ©ng chịu khó và hết sức, như tấm vải thô dệt Ä‘á»u nhau. Có phải đâu chỉ má»™t mình cô; trong những lÅ©y tre xanh kia, bao nhiêu ngưá»i cÅ©ng như cô, cÅ©ng phải chịu khó và nhá»c nhằn, để kiếm tiá»n nuôi chồng, nuôi con, nuôi các em. Tâm không chán nản cÅ©ng không tá»± kiêu, chỉ thấy yên tâm chắc chắn, như nhiá»u ngưá»i khác cÅ©ng là m việc, cÅ©ng sống như nà ng.
Tâm cứ bước Ä‘á»u chân và đến chợ vẫn còn sá»›m. Nà ng bà y hà ng trên khoảng đất nà ng vẫn ngồi xưa nay. Ãnh sáng đầu tiên cá»§a mặt trá»i lấp lánh trên mặt kÃnh các ô hà ng. Các mà u Ä‘ua nhau thắm tươi dưới ngón tay xinh xắn cá»§a Tâm: những cuá»™n chỉ mượt, những cái cúc xà cừ, những gương lược sáng loáng. Cái gì cÅ©ng sạch sẽ ngăn nắp, nhá» nhắn như công việc, như ý nghÄ© cá»§a cô hà ng xén.
Không khà giá và trong cá»§a buổi sáng là m hồng da dẻ và khiến máu chạy mạnh. Tâm thấy vui vẻ nhanh nhẹn trong ngưá»i. Chị Liên vá»›i thằng nhá» gánh vải cÅ©ng đã đến rồi. Hai chị em cưá»i nói chuyện trò như đôi chim sẻ:
-- Hôm qua mà y bán được bao nhiêu ? Tao ngồi mãi chỉ bán cho bà lý có một tấm lụa.
Tâm đáp:
-- Thế còn gì nữa; bằng cả ngà y lãi của tao kiếm.
Chợ má»—i lúc má»™t ồn à o. Ngưòi đến há»p đã đông. Cái đông đúc và ồn à o ấy khiến cho Tâm như lịm Ä‘i. Tiếng nói, tiếng cưá»i đùa, chá»i rá»§a trà n đầy cả mấy gian hà ng. Sá»± hoạt động rá»±c rỡ và nhiá»u mà u. Các hà ng quà bánh, các thức hà ng rẻ tiá»n và vụn vặt ở thôn quê, những hoa quả chua chát hái xanh trong vưá»n nhà , và bên kia đưá»ng, mùi thÆ¡m nồi cháo nóng cá»§a chị Tư bay ra ngà o ngạt.
Tâm không nghÄ© ngợi, lo lắng gì nữa. Sá»± buôn bán, mặc cả bao bá»c lấy nà ng như má»™t hÆ¡i gió nóng.
Tất cả hà ng tổng trong buổi phiên nà y. Từ những ngưá»i đà n bà nghèo ăn mặc rách rưới, cho đến các bà tổng, bà lý, váy sồi, thắt lưng đũi và áo bông má»m, túi nặng những tiá»n. Má»™t hai cô trên tỉnh, chừng con gái ông thừa hay ông chá»§ ty ở huyện, vui đùa Ä‘i lại trong chợ, răng trắng và môi Ä‘á». Tâm thấy há» hình như vô tâm và sung sướng lắm thì phải: các cô bá vai nhau mua hết thức nà y, thức ná» không tiếc tiá»n, ngây thÆ¡ như con trẻ. Tâm và Liên nhìn nhau mỉm cưá»i.
Gần trưa, cáºu giáo ra. Vẫn con ngưá»i mảnh rẻ và nho nhã trong chiếc áo lương cÅ©. Bốn mắt nhìn nhau: Tâm má đỠbừng, tay không biết là m gì. Cáºu giáo ngượng nghịu, ná»a muốn ngồi xuống bên hà ng, ná»a không dám. Chỉ có Liên là tinh nghịch, sống sượng lại hay nói đùa:
-- Kìa ông giáo, má»i ông mua hà ng cá»§a em nó Ä‘i.
Rồi cô ngả đầu ra sau cưá»i ngặt nghẽo, trong lúc Tâm đưa mắt trách và cáºu giáo khẽ mỉm cưá»i.
Vụ gặt hái xong, cáºu giáo Bà i nhá» ngưá»i mối lái đến há»i Tâm. Bà mối là ngưá»i cô trong há» như bà Tú. Sai khi khen ngợi cáºu giáo là ngưá»i chà thú nết na, bà mối bảo:
-- Tôi cÅ©ng vì tình chị em nói giúp cho cháu nó nên vợ chồng. Cáºu giáo tuy nghèo nhưng là con nhà thế gia, ông cụ trước cÅ©ng có Ä‘i dạy há»c. Cháu Tâm nó mà vá» là m dâu nhà ấy thì không còn phải quản ngại Ä‘iá»u gì nữa.
Bà Tú cảm ơn và đáp:
-- Vâng, bà để cho rồi tôi há»i cháu xem thế nà o đã.
Bà mối cưá»i, vừa đứng dáºy vừa trả lá»i:
- ÃÆ°á»£c nÆ¡i xứng đáng, mình bằng lòng thì gả, chứ còn cần gì phải há»i nó nữa.
Sau khi bà mối vá», bà Tú Ä‘em câu chuyện há»i ông Tú; ông bảo:
-- Bà xem chá»— nà o nên gả thì gả, không phải há»i tôi là m gì.
Rồi ông lại xách ô Ä‘i chÆ¡i sang là ng khác. Bà nhìn theo ông, thở dà i. Từ ngà y trong nhà kém sút đến giá», ông Tú như ngưá»i mất hồn, chẳng còn để ý đến công việc gì nữa. Việc trong nhà ông để bà trông nom. Bà nghÄ© đến Tâm âu yếm, Nếu không có nó sá»›m hôm buôn bán thì bà cÅ©ng không biết xoay sở và o đâu. Nhà năm, sáu miệng ăn, lại hai con Ä‘i há»c, hÆ¡n mẫu ruá»™ng cấy chỉ đủ thóc dùng. Bà lại chợt nghÄ©: nếu Tâm Ä‘i lấy chồng thì là m thế nà o ?
Tuy váºy, buổi chiá»u hôm ấy bà gá»i Tâm và o buồng và nói cho Tâm biết. Tâm yên lặng nghe, rồi thưa:
-- Con mà đi lấy chồng thì ai kiếm tiá»n cho các em ăn há»c ? Thôi u cứ để con ở nhà buôn bán và trông nom nhà cá»a cho thầy u.
Bà Tú nhìn con, thương mến:
-- Không được, con gái đến tuổi phải đi lấy chồng, chứ con ở nhà mãi hay sao ? U sẽ là m hà ng sáo để kiếm thêm chi tiêu trong nhà . Con cứ nghe u đi.
Bà thêm:
-- Vá»›i lại không đám nà o hÆ¡n đám nà y nữa. Bà cụ đằng ấy cÅ©ng hiá»n là nh và cáºu Bà i là ngưá»i nết hạnh đứng đắn. Con vá» nhà ấy thì u mừng lắm.
Tâm cúi mặt thẹn đỠhai gò má; nà ng tưởng đến cáºu giáo, con ngưá»i xinh trai và nhã nhặn, mà má»›i buổi gặp lần đầu, nà ng đã mến yêu ngay. Nhưng bá» nhà đi lấy chồng ? Thằng Lân và thằng Ãi lấy tiá»n đâu mà mua sách vở há»c ? NghÄ© đến mẹ già phải là m lụng vất vả lòng Tâm lại không nỡ. Nà ng khóc nói:
-- Thôi, u cứ để con ở nhà hầu hạ thầy và săn sóc các em. Chúng nó còn bé dại cả, nếu con Ä‘i thì ai là ngưá»i trông nom nhà cá»a.
Nhưng thương con, bà Tú không ngần ngại chút nà o. Bà bằng lòng cho Tâm và nhắn tin cho bà mối biết. Bên nhà trai xin cưới ngay trước Tết.
Ngà y vá» nhà chồng, Tâm buồn rầu không thiết gì trang Ä‘iểm. Nà ng gá»i các em và o trong buồng để từ biệt: Lân và Ãi nÃu lấy cổ Tâm quấn quÃt, không muốn rá»i ra. Nà ng âu yếm dặn dò:
-- Các em ở nhà chịu khó ăn, há»c nhé đừng để cho thầy u phải phiá»n lòng. Rồi tháng tháng chị sẽ gá»i tiá»n vá» cho các em tiêu.
Tâm ngừng lại, ứa nước mắt không nói được nữa. Nà ng xốc em bé lên hôn rồi ra ngoà i lễ tạ cha mẹ.
Ãám rước dâu theo con đưá»ng nhá» trong là ng Ä‘i ra cánh đồng. Hai bên ngõ, ngưá»i trong là ng đứng xem cô dâu và chú rể má»›i.
Buổi chiá»u hôm ấy, trong nhà bà Tú trở nên lạnh lẽo và vắng không. Bữa cÆ¡m chỉ có mấy mẹ con ngồi ăn. Lúc thắp đèn, bà tú gá»i con sen lên bà n nói chuyện vá» Tâm cho đỡ buồn. Thằng Lân và Ãi cÅ©ng ngẩn ngÆ¡ nhá»› chị. Không còn những buổi tối chỠđợi chị Tâm gánh hà ng vá», nghe tiếng cưá»i nói vui vẻ cá»§a chị và mong đợi chia quà nữa. Chúng ngồi nghe chuyện bà tú mãi tá»›i khuya rồi gục trên sách ngá»§.
Vá» nhà chồng được và i hôm, Tâm lại phải Ä‘i bán hà ng ngay để khá»i mất mấy phiên chợ Tết. Nhà chồng nà ng cÅ©ng nghèo, nhà cá»a không có gì. Cáºu Bà i dạy há»c trong là ng được dăm bẩy bồng bạc lương. Bao nhiêu việc chi tiêu trong nhà lại trông cả và o mình nà ng.
Bây giá» gánh hà ng trở nên nặng quá trên đôi vai nhá» bé. Chiếc đòn gánh cà ng cong xuống và rên rỉ. Ngoà i giang sÆ¡n nhà chồng nà ng phải gánh vác, Tâm lại còn lo sao kiếm được đủ tiá»n để thêm cho cho các em ăn há»c. Trong sương muối sá»›m rét và giá lạnh, nà ng đã phải bước ra ngõ để Ä‘i chợ rồi. Trên con đưá»ng mấp mô và đất rắn, Tâm bước những bước nhá» và mau. Ãá»i nà ng lại khó nhá»c và cố sức kế tiếp nhau. Có khi Tâm tưởng nà ng vẫn còn ở nhà , vẫn còn con gái và buổi chiá»u nà ng sẽ gánh hà ng vá» căn nhà cÅ©, thấy các em ra đón và nghe tiếng mẹ nà ng dịu dà ng săn há»i. Nhưng không, bây giá» nà ng không được vá» nhà mẹ luôn nữa. Gia đình cá»§a chồng là gia đình cá»§a nà ng: nà ng phải lo tiá»n cho chồng vụ thuế. Những lúc giá»— Tết, phải may vá cho Bà i: chiếc áo lương má»›i chà ng sắm ngà y cưới bây giỠđã bắt đầu bạc và rách rồi.
Ngà y phiên chợ đối vá»›i nà ng cÅ©ng kém vui. Má nà ng hồng hÆ¡n, môi nà ng thắm thêm, ngưá»i ta bảo nà ng bây giỠđẹp ra hÆ¡n trước. Nhưng nà ng cần gì những cái đó nữa. Bá»n trai là ng không còn chòng ghẹo nà ng, và trong lòng nà ng cÅ©ng không còn cái thá»i con gái duyên thắm và chá» mong đã hết rồi. Nà ng chỉ còn là má»™t ngưá»i đà n bà tảo tần hôm sá»›m để nuôi chồng. Buổi phiên chợ Bằng, Liên ngồi cạnh nà ng nhà nhảnh khoe:
-- Nà y Tâm xem, tôi mới sắm được cái nà y đẹp lắm.
Liên đưa ra má»™t đôi khuyên và ng cô má»›i gá»i đánh ở trên tỉnh. Tâm cầm lấy ngắm nghÃa trên tay. Mắt nà ng sáng lên, Tâm nghÄ© đến những buổi nói chuyện vá»›i Liên khi nà ng chưa lấy chồng. Hai chị em bà n vá» những đồ trang sức, và đôi khuyên là cái ước vá»ng tuyệt Ä‘Ãch cá»§a hai cô gái quê. Hai ngưá»i buổi và o cÅ©ng nhắc đến, và cùng hẹn nhau dà nh dụm để sắm má»™t đôi Ä‘eo Tết.
-- Ãẹp quá nhỉ. Chị mua hết bao nhiêu ?
Nà ng ngẩn ngÆ¡ đưa trả lại Liên, yên lặng nhìn bạn mắc và o tai. Tâm nghÄ© không bao giá» nà ng có thứ ấy nữa. Là m sao dà nh dụm được chừng ấy tiá»n, mà nếu có số tiá»n ấy nữa nà ng cÅ©ng còn phải để tiêu việc nhà , hay gá»i cho các em. Lân đã lên há»c trưá»ng tỉnh, sá»± tốn kém lại tăng thêm. Dạo hè năm ngoái nó đã lấy cá»§a nà ng hÆ¡n chục bạc. Hôm qua, bà Tú lại nhắn ngưá»i bảo gá»i thêm cho nó để ná»™p giấy Ä‘i thi. Nà ng lo quá. Những số tiá»n nà ng cho em là tiá»n dà nh dụm riêng cá»§a nà ng; Tâm phải đưa giấu, sợ mẹ chồng và chồng nà ng biết. Nhiá»u lần Bà i đã gắt vá»›i nà ng, vì Tâm không còn tiá»n đưa. Và những lá»i cá»§a mẹ chồng nà ng đã bắt đầu có vẻ Ä‘ay nghiến và nghi ngá».
Hai năm sau, Tâm đẻ đứa con trai. Ở cữ được ná»a tháng, nà ng phải để con cho mẹ chồng trông nom, rồi lại gánh hà ng Ä‘i chợ. Mấy năm khó nhá»c đã thay hẳn ngưá»i nà ng. Tâm bây giá» không còn là cô gái xinh xắn hồi trước. Nà ng già đi nhiá»u lắm. Ãã lâu nà ng không còn chú ý đến sắc đẹp cá»§a mình và cÅ©ng không biết nó tà n lúc nà o. Sắc đẹp cÅ©ng vô Ãch cho nà ng khi đã có chồng rồi. Tâm thấy mình già và yên tâm trong sá»± đứng tuổi. Những ngà y chợ phiên, nà ng nhìn các cô gái vá»›i ý nghÄ© an pháºn cá»§a ngưá»i đã qua tuổi trẻ rồi. Bây giá» nà ng còn thì giỠđâu trang Ä‘iểm nữa. Cái cô hà ng xén xinh đẹp trước kia nổi tiếng cả má»™t vùng, bây giá» không còn ai nhá»› đến nữa. Ãã có những cô con gái khác má»›i lá»›n lên, rá»±c rỡ và tươi tắn, cưá»i nói có duyên vá»›i những cáºu con trai khác. Nhiá»u khi nhìn vẻ hân hoan sung sướng cá»§a há», Tâm lại nghÄ© đến ngà y trước kia, hình như đã lâu lắm, nà ng còn là cô hà ng xén má hồng môi Ä‘á», e lệ cúi mặt dưới cái nhìn âu yếm cá»§a cáºu giáo Bà i nho nhã và đứng đắn trong tấm áo lương. Thá»i ấy bây giỠđâu ? Chị Liên may mắn đã lấy được chồng già u, lên buôn trên tỉnh, chị ấy vẫn trẻ đẹp chư xưa. Tâm khẽ thở dà i, bây giá» các chị em bạn cÅ© không còn ai ở lại để cùng chia sẻ những ná»—i khó nhá»c vá»›i nà ng.
Tâm rảo bước Ä‘i qua cánh đồng nghÄ© ngợi. Ãã lâu, nà ng không có dịp sang thăm nhà vì báºn con má»n và buôn bán. Chiá»u nay Lân ở trên tỉnh vá», nên nà ng đến để gặp em và há»i thăm ông tú, mệt đã mấy tháng nay.
Cây Ä‘a cá»—i và cái quán gạch vẫn đứng đợi nà ng ở đầu là ng. ÃÆ°á»ng ngõ vẫn lồi lõm vì trâu Ä‘i, hai bên vệ vẫn mùi bèo và mùi rạ ướt. Trong là ng chẳng có gì thay đổi.
Khi nghe thấy tiếng bà Tú âu yếm đón há»i trên thá»m, tiếng thằng Ãi và em bé reo mừng chị, lòng Tâm dịu lại như ngà y nà ng còn gánh hà ng vá». Tâm bước và o ngồi trên phản bên cạnh mẹ; căn nhà đối vá»›i nà ng hình như rá»™ng rãi và lặng lẽ hÆ¡n trước nhiá»u.
-- Em Lân đâu ?
Nó vừa má»›i chạy đâu sang hà ng xóm. Chả biết cần gì mà nó còn đợi con để xin tiá»n.
Tâm thở dà i:
-- Con chả có đồng nà o để ra cả.
Bà Tú nhìn con ái ngại:
-- Cáºu giáo lại thôi dạy há»c, thì nhà con túng thiếu tháºt.
Hai mẹ con yên lặng không nói nữa. Tâm thấy mẹ già đi quá, hai mái tóc đã bạc phơ. Bỗng nhiên, nà ng đau xót trong lòng, thương mẹ và buồn cho cảnh nhà nghèo.
-- Kia, chị đã đến. Em chá» chị mãi từ sáng đến giá».
Lân ở ngoà i bước và o, nhanh nhẹn. Cáºu lá»›n hẳn lên, dáng Ä‘iệu mạnh mẻ và hÆ¡i xấc lấc, rõ ra má»™t cáºu há»c trò lanh lợi trên trưá»ng tỉnh. Tâm nhìn em mừng rỡ. Mắt nà ng sáng lên vì kiêu hãnh có ngưá»i em như thế:
-- Em chÆ¡i đâu vá» ? Bao giá» lại lên tỉnh há»c ?
Nà ng ân cần săn sóc, há»i em. Lân trả lá»i chị qua loa, hÆ¡i bá»±c mình vá» những câu há»i lẩn thẩn cá»§a chị. Cáºu nói ngay đến chuyện cần:
-- Em xin chị má»™t chục bạc để mua sách há»c.
Tâm hoảng sợ:
-Sao nhiá»u thế, chị lấy đâu ra. Ãá»™ nà y buôn bán khó khău lắm, má»™t ngà y và i hà o chỉ lãi, em bảo chị là m thế nà o được ?
Thấy Lân có vẻ không bằng lòng, Tâm vội đáp:
-- Hãy để thong thả chị lo rồi gá»i chị Liên cho em.
-- Thế thì lấy tiá»n đâu mà ná»™p đơn và mua sách bây giá» ? Không có thà rằng ở nhà cho xong.
Lân vùng vằng đứng gáºy bước ra ngoà i thá»m. Bà Tú ngước mắt trông theo, rồi vá»™i vã bước ra gá»i em lại. Nà ng dịu giá»ng ngá»t ngà o:
-- Gá»›m, chưa chi em đã giáºn. Có phải chị tiếc em đâu, vì chị chưa có tháºt.
Lân yên lặng rồi không nói gì, quay mặt đi chỗ khác. Lòng chị lại không nỡ thấy em buồn:
-Thì đây, chị có chục bạc nà y là tiá»n lấy há»™ cho anh ấy đây. Em cầm lấy rồi chị liệu vay sau cÅ©ng được.
Tâm lần ruá»™t tượng lấy ra gói bạc giấy cuá»™n tròn. Số tiá»n nà ng vừa lấy định trang trải các công nợ và lo sưu thuế cho Bà i. Nhưng thấy vẻ mặt vui mừng cá»§a em, nà ng quên mất cả những ná»—i lo sợ Ä‘ang chá» nà ng.
Lúc Tâm ra vá», trá»i đã tối. Nà ng vá»™i vã bước mau để vá» cho con bú. Sương mù xuống phá»§ cả cánh đồng, và gió lạnh nổi lên: Tâm thu vạt áo lại cho đỡ rét, lần theo bá» cá» Ä‘i. Lòng nà ng mệt nhá»c và e ngại: lấy đâu mà bù và o chá»— tiá»n đưa cho em ? Tâm nhá»› lại những lá»i dằn cá»§a mẹ chồng và những câu giáºn dữ cá»§a Bà i má»—i khi há»i nà ng không có tiá»n. Nà ng nghÄ© đến những ngà y buôn bán được, ngà y không, Tâm dấn bước. Cái vòng Ä‘en cá»§a rặng tre là ng Bà ng bá»—ng vụt hiện lên trước mặt, tối tăm và dầy đặc. Tâm buồn rầu nhìn thấu cả cuá»™c Ä‘á»i nà ng, cuá»™c Ä‘á»i cô hà ng xén từ tuổi trẻ đến tuổi già toà n khó nhá»c và lo sợ, ngà y kia như tấm vải thô sÆ¡. Nà ng cúi đầu Ä‘i mau nà o trong ngõ tối.
|

29-12-2009, 05:37 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Cuốn Sách BỠQuên
Tác giả: Thạch Lam
Thà nh Ä‘i lại trên sân ga, thong thả và lÆ¡ đãng. Gió mạnh dán chặt quần áo và o ngưá»i chà ng, khiến cái lạnh thêm thấm thÃa và ẩm ướt. Tuy trá»i không mưa, nhưng Thà nh tá»±a như thấy trong lòng mưa bụi, buồn rầu và chán nản, má»™t mối buồn không sâu sắc, nhưng êm êm là m tê liệt cả tâm hồn.
Chà ng không muốn nhá»› lại, hình như muốn để quên Ä‘i vá»›i ná»—i thất vá»ng ấy. Câu trả lá»i cá»§a ông Xuân, nhà xuất bản, vẫn nhắc lại bên tai Thà nh má»™t nhịp trầm và khó chịu:
- Sách của ông không được ai hoan nghênh cả.
Thà nh mÃm môi lại, giữ vẻ tá»± nhiên, Ä‘iá»m đạm như ngưá»i đã thưá»ng nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy rồi. Chà ng để tay lên bản thảo cuốn "MÆ¡ xưa", vuốt cong đầu giấy lại, không trả lá»i. Ông Xuân nói tiếp:
- Tháºt váºy. Hai nghìn cuốn "Ngưá»i bạn" in ra mà bây giá» chưa bán được hai trăm. ấy là không kể gá»i Ä‘i biếu các báo đã mất non dăm chục rồi. Tôi chưa in ra cuốn sách nà o khó bán như thế.
Ông chép miệng nhìn Thà nh, có ý bảo chà ng hiểu rằng cái vốn hai trăm bạc ông bá» ra chưa thâu được hết. Tuy váºy, Thà nh cứ cố; chà ng run run tay cầm bản thảo cuốn "MÆ¡ xưa" lên; xốc lại hai đầu định sắp sá»a cho và o cặp, khẽ há»i:
- Thế còn cuốn nà y, ông...
Câu trả lá»i đón trước đến ngay, quả quyết không có gì lay chuyển nổi:
- ồ, ông còn định xuất bản quyển nà y nữa hay sao? Tôi xin chịu, ông có các và ng tôi cũng không dám in ra nữa.
Thà nh không hiểu tại sao chà ng lại mỉm cưá»i tuy chà ng không muốn. ChÃnh chà ng cÅ©ng khó mà nói rõ được cái ý nghÄ©a cá»§a cái cưá»i đó. Chà ng cầm mÅ© vá»›i cặp, đứng dáºy, nắm cái bà n tay má»m và uể oải cá»§a ông chá»§ rồi Ä‘i ra.
Äến ngoà i đưá»ng, lúc bấy giá» Thà nh má»›i nháºn thấy ná»—i thất vá»ng cá»§a mình, và để nó trà n lên cả tâm hồn, không chống cá»±. Chà ng có cái cảm giác bị hụt chân chết ngáºp trong mối buồn và thấy má»™t ná»—i thương thấm thÃa vô hạn cho chÃnh mình.
Trong những đêm không ngá»§ ở nhà quê, chà ng vẫn mÆ¡ tưởng má»™t sá»± thà nh công rá»±c rỡ xứng đáng vá»›i tà i năng. Những lúc đó, Thà nh sung sướng như nhấp chén rượu mạnh mà hÆ¡i men là m say sưa dần dần. Chà ng tưởng sách cá»§a chà ng đã được thiên hạ hoan nghênh nhiệt liệt, các báo Ä‘ua nhau tán thưởng, và bán chạy hết ngay trong tháng xuất bản. Ông Xuân sẽ để má»™t táºp bạc trên bà n, tiếp chà ng niá»m nở và nói nịnh:
- Sách cá»§a ông bán chạy quá. Tháºt, tôi chưa từng thấy nhà văn nà o được hoan nghênh như ông.
Thà nh sẽ cưá»i nhã nhặn và kÃn đáo, nháºn lá»i khen ấy như má»™t ngưá»i không quan tâm đến sá»± nhá» má»n vá» danh vá»ng ấy. Chà ng sẽ đưa trình cuốn "MÆ¡ xưa", sẽ được ông Xuân trân trá»ng đỡ lấy và vui vẻ nháºn xuất bản ngay.
Nhưng sá»± thá»±c... Môi Thà nh sẽ nhếch hÆ¡i chua chát, và chà ng tá»± há»i không biết có nên chế giá»…u mình không. Chà ng không nghÄ© đến Ä‘i chÆ¡i trong Hà Ná»™i nữa, thuê ngay xe ra ga lấy vé. Thà nh muốn rá»i bá» ngay cái tỉnh lãnh đạm nà y, mong lại thấy căn phòng nhỠấm áp cá»§a chà ng, cái bà n viết có bóng cây trong vưá»n lung lay trên mặt, má»—i khi ánh nắng chiếu ngang.
Thà nh ngá»ng nhìn đồng hồ: ba giá»... chuyến tà u dá»… không bao giỠđến chắc! Con đưá»ng sắt vá» Nam song song thẳng tắp dưới trá»i u ám, như là m xa vắng rá»™ng rãi thêm ná»—i buồn. Tất cả những mÆ¡ ước tha thiết cá»§a tuổi trẻ, cá»§a tâm hồn nghệ sÄ©, những má»™ng đẹp xây lên trong lúc say văn, tất cả Ä‘á»u theo gió lạnh tan dần. Tâm hồn Thà nh trÆ¡ trá»i như má»™t cánh đồng thấp mà lúa đã gặt rồi.
Khi tà u đến, chà ng chỉ còn là má»™t kẻ chán nản bước lên xe. Chà ng Ä‘i xuống hạng ba, mở cá»a toa bước và o. Thà nh dá»… chịu khi thấy trong toa vắng không có ai, ngoà i má»™t ngưá»i gác tà u ngồi thu hình trong má»™t xó, không buồn ngá»ng lên trong khi chà ng Ä‘i qua. Thà nh cÅ©ng gieo mình trên chiếc ghế, kéo cổ áo lên che gáy - cái lạnh thấm thÃa quá! - rồi lặng yên để cho tiếng rá»™n rịp cá»§a chuyến tà u ru mình.
*
* *
Ngoà i xa, cánh đồng chuyển lần sau là ng mạc. Dòng tư tưởng cá»§a Thà nh cÅ©ng chảy xuôi, má»™t sá»± yên tÄ©nh đến thay chá»— cho ná»—i buồn, Thà nh lại thấy mình thiết tha và hy vá»ng. Tháºt ra, sách không bán chạy chưa phải chứng tá» rằng chà ng không có tà i; nhiá»u nhà văn nổi tiếng khắp hoà n cầu lúc má»›i đầu chẳng bị thiên hạ bá» quên và hững há» là gì. Sá»± lãnh đạm cá»§a công chúng nhiá»u khi là cái dấu hiệu cá»§a má»™t tà i năng xuất chúng, không được ngưá»i ta hiểu, vì vượt ra ngoà i khuôn sáo thưá»ng. Thà nh tá»± an á»§i khi nghÄ© mình có thể là má»™t tà i năng ấy. Chà ng ôn lại những quãng sách đã Ä‘á»c qua, trong đó nhiá»u nhà văn lão luyện đã khuyên nhá»§: ngưá»i nghệ sÄ© phải không cần đến sá»± hoan nghênh cá»§a công chúng, bởi tá»± mình đã được hưởng cái thú thần tiên cá»§a sá»± sáng tác; được hoan nghênh nhiá»u khi chỉ là m hại cho nghệ sÄ©, vì khiến cho nghệ sÄ© tá»± mãn và nô lệ cái sở thÃch cá»§a ngưá»i Ä‘á»c.
Thà nh thấy những tư tưởng ấy đúng là thâm thúy. Không có thứ nà o say sưa và chìm đắm bằng cái thú cá»§a chà ng cảm thấy má»—i khi cầm bút diá»…n tả lòng mình, thấy các nhân váºt chà ng đặt ra trở nên linh hoạt trên trang giấy. Chà ng đã có sá»± rung cảm ấy, đã có trá»i mây, ánh nắng và hoa cá», tất cả vạn váºt Ä‘ang sống chung quanh. Những đám mây thấp bay trên cánh đồng lúa xanh kia là má»™t bà i thÆ¡ bất tuyệt và đằm thắm. Thà nh cúi nhìn ra ngoà i xe, mê mải ngắm phong cảnh qua là n khói trắng mà gió đánh tạt vá» bên đưá»ng. Lòng chà ng dịu dần, và cảnh váºt trước mắt lại thấy tươi vui, tuy lúc đó trá»i bắt đầu mưa bụi. Thà nh đứng hẳn dáºy, cúi mình nhìn qua cá»a kÃnh, để gió lạnh lùa và o mái tóc và táp và o da.
*
* *
Xe đỗ. Má»™t cái ga nhá», bên mấy nếp nhà tranh chÆ¡ vÆ¡. Tiếng ngưá»i lên xuống ồn à o vang động. Thà nh thoáng thấy bóng má»™t thiếu nữ bước lên xe. Tá»± nhiên chà ng quay lại: ngưá»i thiếu nữ vừa lách cá»a toa, má»™t luồng gió ùa và o, manh áo dà i bay lên để lá»™ cái áo len mà u Ä‘á». Thiếu nữ đưa mắt nhìn khắp lượt, thấy trong xe chá»— nà o cÅ©ng đã cháºt, hÆ¡i lưỡng lá»± má»™t chút, rồi đến ngay chiếc ghế trước mặt Thà nh để hà nh lý xuống: mấy gói bá»c giấy và má»™t cái va li nhá» bằng nan mây. Thà nh mỉm cưá»i vì có sá»± gần gÅ©i ấy; chà ng chăm chú nhìn thiếu nữ: má»™t khuôn mặt trái xoan, má»™t vẻ đẹp thưá»ng thưá»ng. Quần áo ra lối ná»a tỉnh, ná»a quê. Há»c sinh? Buôn bán? Thà nh không thể Ä‘oán rõ được.
Thiếu nữ cÅ©ng ngá»ng mặt lên nhìn chà ng, rồi cúi đầu xuống, hai bà n tay xinh xẻo lần mở va li vá»›i má»™t chiếc khóa con ká»n sáng. Thà nh không rá»i mắt, chà ng có cái cảm giác thú vị sắp được Ä‘i và o trong Ä‘á»i thân máºt cá»§a thiếu nữ. Nắp va li hé mở. Thà nh thoáng thấy mấy nếp quần áo xếp gá»n ghẽ, cái khăn mặt bông trắng và bánh xà phòng thÆ¡m má»›i nguyên. Bá»—ng chà ng rung động từ đầu đến chân như có luồng Ä‘iện chạy; thiếu nữ vừa má»›i lấy ra má»™t cuốn sách, chÃnh là cuốn "Ngưá»i bạn" cá»§a chà ng. Quyển sách còn má»›i nguyên, hình như vừa mua chưa xem đến. Thà nh thấy mà u xanh cá»§a bìa sách, dòng chữ tên sách và tên tác giả - chÃnh là tên chà ng - nhảy múa trước mắt khi thiếu nữ để sách trên đùi, lấy con dao con cẩn tháºn rá»c từng trang má»™t.
Thà nh không thể nói rõ cái cảm giác cá»§a chà ng lúc ấy thế nà o. Chà ng bà ng hoà ng, ná»a như e sợ, ná»a như sung sướng. Thiếu nữ đã giÆ¡ sách lên trước mặt, dá»±a ngưá»i và o thà nh ghế chăm chú xem. Thà nh ngắm nhìn cái bà n tay xinh xắn cầm lấy sách, chà ng chăm chú nghe tiếng giấy má»›i sá»™t soạt má»—i lần má»™t trang giấy giở. Thà nh thấy như thiếu nữ má»™t lần giở trang giấy cá»§a tâm hồn mình, gần gÅ©i và thân máºt hÆ¡n. Chà ng hồi há»™p nháºn xét trên nét mặt ngưá»i Ä‘á»c, ảnh hưởng cá»§a văn chà ng, tá»±a như thiếu nữ Ä‘ang Ä‘á»c những ý nghÄ© sâu xa cá»§a chà ng váºy. Mà chà ng không có cách nà o giảng giải nói thêm! Thà nh muốn kêu lên chÃnh chà ng là Văn SÆ¡n, là tác giả. Chà ng ước ao giá bây giá» có ngưá»i bạn nà o đến gặp chà ng, ngưá»i bạn vá»— vai há»i: "Kìa anh Văn SÆ¡n? Thế nà o, cuốn "Ngưá»i bạn" cá»§a anh có bán chạy không?". Thà nh tưởng tượng sẽ nhÅ©n nhặn trả lá»i: cÅ©ng khá, và thiếu nữ, ngạc nhiên, sẽ hạ quyển truyện xuống, mở to mắt nhìn chà ng kÃnh phục và sung sướng. Chà ng sẽ thấy thiếu nữ ấp úng, má hÆ¡i Ä‘á», kiá»u mị, khẽ thưa: "Em xin lá»—i vì sá»± đưá»ng đột, nhưng có phải ông là Văn SÆ¡n không ạ?".
ồ may quá! Rồi nà ng xin chữ ký của chà ng đỠtrên cuốn sách, sẽ vụng vỠlúng túng một cách đáng yêu, khen chà ng là nhà văn... có tà i.
Nhưng mà ... không có ngưá»i bạn nà o cả, ngoà i thiếu nữ vá»›i chà ng; thiếu nữ vẫn chăm chú xem, và chà ng thì nóng nảy, bứt rứt, xoay xá»a trên ghế. Chỉ má»™t ngưá»i Ä‘á»c văn mình cÅ©ng đủ là m cho chà ng cảm động thế ư? Thiếu nữ bá»—ng trở nên có duyên lạ, môi đỠthắm, đôi mắt dưới là n mi cong và dà i, theo từng dòng chữ, êm nhẹ như nhung, như vuốt ve trên lòng chà ng. Bao nhiêu ná»—i buồn bá»±c thất vá»ng cá»§a Thà nh vì những lá»i nói cá»§a ông chá»§ nhà xuất bản Ä‘á»u tiêu tan mất cả. Trong cái lạnh lẽo cá»§a tâm hồn chà ng, thiếu nữ kia đã Ä‘em lại sá»± đầm ấm, nâng niu, Ãt ra cÅ©ng đã có má»™t ngưá»i hiểu chà ng. Thà nh Ä‘oán chắc thiếu nữ nà y, khi ở thôn quê, dưới bóng đèn, hay buổi chiá»u dưới rặng hoa lý, đã từng mÆ¡ mà ng những chuyện nà ng Ä‘á»c, và trái tim nà ng đã từng rung động vì thân thế cá»§a ngưá»i trong truyện.
*
* *
Thiếu nữ hạ quyển sách xuống, hÆ¡i nhếch mắt nhìn ra ngoà i. Dãy nhà ngoại ô tỉnh Nam đã trông thấy đằng xa. Thiếu nữ lại hé mở va li thá» lại ổ khóa và sá»a soạn hà nh lý khác. Chà ng thở dà i: chà ng biết thiếu nữ sẽ xuống ga nà y, còn chà ng, chà ng phải Ä‘i và i ga nữa má»›i vá» tá»›i nhà . Hồi há»™p, Thà nh thấy từ nãy đến giá» chà ng chưa tìm được cách nà o cho thiếu nữ biết tên, hay là m quen vá»›i nà ng. Nhiá»u lúc, chà ng muốn gợi chuyện vá»›i thiếu nữ, nhưng không hiểu tại sao, má»—i lần chà ng ngượng nghịu lại thôi. Những câu nói định sẵn không muốn nói ra khá»i miệng khiến chà ng bá»±c tức cho mình. Thà nh đứng lên, ngồi xuống, băn khoăn; thiếu nữ đưa mắt nhìn Thà nh, má»™t tay để trên va li, má»™t tay vén lại tà áo cho gá»n ghẽ.
Tầu bắt đầu Ä‘i cháºm, và o ga. Thà nh luống cuống đứng dáºy ra đầu toa tá»±a và o bên cá»a nhìn xuống, như chú ý lắm đến cảnh tấp náºp ở dưới đưá»ng. Khi thiếu nữ khệ nệ xách va li Ä‘i qua trước mặt, Thà nh nép ngưá»i và o bên. Mái tóc ngưá»i thiếu nữ khẽ phá»›t qua ngá»±c chà ng, mái tóc Ä‘en che và nh tai hồng và cái cổ tròn xinh. Chà ng cúi xuống nữa, ra hẳn ngoà i tầu, nhìn theo thiếu nữ Ä‘i lẫn và o đám đông ngưá»i. Lâu chà ng còn nháºn thấy đôi vai mảnh và thon cá»§a thiếu nữ trong đám hà nh khách cho đến khi thiếu nữ khuất và o ga.
Thà nh có cảm tưởng như đã mất má»™t ngưá»i bạn thân yêu quá.
Chà ng buồn nản thong thả trở vá» chá»— cÅ©. Bá»—ng nhiên Thà nh đứng lại, và mắt chà ng mở to ra: trên ghế, chá»— thiếu nữ ngồi, cuốn "Ngưá»i bạn" cá»§a nà ng vừa mở nằm yên. Thà nh cầm vá»™i lấy, cúi nhìn ra ngoà i. Chà ng tưởng còn kịp gá»i trả ngưá»i thiếu nữ. Nhưng tầu đã chạy rồi. Gió lạnh bắt đầu thổi mạnh lên. Thà nh gieo mình xuống ghế, tay mân mê cuốn sách, giở Ä‘i giở lại các trang: hình như còn má»™t chút đầm ấm gì cá»§a ngưá»i thiếu nữ ấy vương lại trong trang giấy. Nhưng đột nhiên, như có mÅ©i kim xuyên thẳng và o tim chà ng: ngá»™ không phải là thiếu nữ bá» quên chăng? Biết đâu nà ng chẳng bá» lại vì cuốn truyện tồi khiến nà ng không vừa lòng? Biết đâu nà ng không rõ chÃnh chà ng là tác giả và cố ý bá» sách lại để tá» sá»± nhạt nhẽo cá»§a nà ng?
Thà nh khẽ thở dà i. Những ý nghÄ© ngá» vá»±c đó xôn xao trong óc chà ng. Thà nh mân mê cuốn sách tá»±a như có thể tìm được trong ấy câu trả lá»i. Rồi thẫn thá», chà ng để sách xuống lòng, áp trán và o cá»a kÃnh nhìn ra ngoà i. Mưa bụi đã tạnh từ lâu và ná»n mây xám tách ra, để lá»t má»™t tia nắng và ng dịu lướt nhẹ trên ruá»™ng mạ xanh non, trong trẻo và mong manh quá như sắp tắt. Thà nh thấy cái vui trong lòng chà ng cÅ©ng trong sáng và mong manh như thế, chỉ má»™t chút nghi ngá», má»™t chút lạnh lẽo cÅ©ng đủ là m cho tan Ä‘i. Thà nh không muốn nghÄ© nữa; chà ng khe khẽ khép cuốn sách lại, và ngồi yên lặng như mÆ¡ mà ng.
Rút từ táºp truyện ngắn Nắng trong vưá»n,
Nxb Äá»i nay, Hà Ná»™i 1938.
|

29-12-2009, 05:39 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Äêm Sáng Trăng
Tác giả: Thạch Lam
Ngà y chưa tắt hẳn, mặt trăng đã lên rồi. Mặt trăng tròn, to và đỠtừ từ lên ở chân trá»i, sau rặng tre Ä‘en cá»§a là ng xa. Mấy sợi mây còn vắt ngang qua, má»—i lúc má»™t mảnh dần, rồi đứt hẳn. Trên quãng đồng rá»™ng, cÆ¡n gió nhẹ hiu hiu đưa lại, thoang thoảng dâng hương thÆ¡m ngát.
Sau tiếng chuông cá»§a ngôi chùa độ má»™t giá», thì tháºt là sáng trăng hẳn: trá»i bấy giá» trong thăm thẳm và cao; mặt trăng đã nhá» lại, sáng vằng vặc, du như sáo diá»u; ánh trăng trong chảy khắp cả trên ngà nh cây, kẽ lá, trà n ngáºp trên con đưá»ng trắng xóa.
Trong cái vưá»n nhá» bên bá» ao, Tuân nằm trên chiếc chõng kê và o bóng tối, ngá»a mặt lên trá»i. Chà ng nhìn trăng qua cà nh lá tre, cà nh lá sắc và đen như má»±c vắt qua mặt trăng, như má»™t bức tranh Tà u. Rêu ở tấm đá bá» ao gần đó bốc lên hÆ¡i lạnh. Bức tưá»ng hoa giữa vưá»n sáng trắng lên, và lá lá»±u dà y và nhá» lấp lánh như thá»§y tinh.
Bóng cây râm mát quá, thân máºt và kÃn đáo. Tim chà ng Ä‘áºp mạnh lên. Tuân vá»›i tay, và lắng tai nghe: như có tiếng lá động, tiếng chân Ä‘i nhẹ nhà ng và nhá» nhắn. Má»™t cà nh cây cong xuống rồi vụt lên, lá rung động lấp lánh ánh trăng như ánh nước.
Khóm hoa đơn rẽ ra, một bóng trắng mơ hồ tiến lại. Tuân giơ tay ôm lấy, cảm động thì thầm:
- Em...
Nà ng không trả lá»i, yên lặng ngả và o lòng chà ng.
Tuân cúi mặt và o đống tóc thÆ¡m, ngạt ngà o má»™t mùi hương quen mến. Tay ôm chặt lấy nhau, quấn quÃt. Chà ng tìm đôi môi xinh đẹp cá»§a nà ng, hé ra, hai hà m răng chạm và o nhau trong má»™t cái hôn say mê và đau đớn.
Hồi lâu, hai ngưá»i buông nhau ra. Mai gỡ tay vuốt lại mái tóc rối, những sợi tóc tung ra vuốt buồn trên da mặt chà ng, vì hai ngưá»i vẫn gần nhau quá. Há» nhìn nhau không chán. Tuân thấy trong bóng tối cá»§a và nh khăn, hai con mắt Mai long lanh yêu mến. Chà ng lại đỡ lấy nà ng, ưỡn xuống để ánh trăng soi tá» mắt. Không còn bóng tối bà máºt và thân yêu nữa; mặt nà ng Ä‘á»u đặn, cái cằm nhá», cái cổ tròn và trắng như sữa: đẹp quá, xinh quá, khiến chà ng say sưa ngây ngất cả ngưá»i. Mai nằm yên trên tay chà ng; Tuân cúi xuống như cúi gần má»™t bông hoa quÃ.
*
* *
Hai ngưá»i gặp nhau trong căn vưá»n nhá» nà y má»›i từ độ có trăng. Những ngà y đầu, còn là cuá»™c gặp gỡ ngắn ngá»§i, từ cháºp tối có bóng trăng đến lúc trăng lặn. Dần dần trăng ở trên trá»i cà ng lâu, cuá»™c gặp gỡ cà ng dà i, và ái tình đôi bên cà ng đằm thắm, mạnh mẽ. Tuân và Mai yêu nhau vá»›i tất cả hăng hái say mê cá»§a tuổi trẻ, chà ng mưá»i tám, nà ng mưá»i sáu, như hai cái mầm non mạnh má»›i lên.
Hai nhà , vốn ở cạnh nhau. Thá»§a nhá», Mai và Tuân vẫn cùng nhau chÆ¡i đùa trước cổng; buổi tối, Mai lách rà o chui sang vưá»n nhà Tuân, rá»§ nhau ngồi thầm thì trong bóng tối như hai đứa trẻ phạm tá»™i. Äến khi tiếng mẹ nà ng gá»i vá»ng bên kia, Mai má»›i bá» tay Tuân lách hà ng rà o chạy vá».
Năm mưá»i ba tuổi - nà ng mưá»i má»™t -, Tuân theo bác lên tỉnh há»c. Chà ng quên dần cô bạn bé bên láng giá»ng, và Mai có quên chà ng không, cái đó Tuân không biết. Thỉnh thoảng vá» thăm nhà , Tuân đứng trong vưá»n bên nà y, thấy thấp thoáng bóng Mai bên kia. Có khi nghe tiếng nà ng nói lanh lảnh, hay tiếng cưá»i trong khuya lắm, những lúc nà ng nói chuyện vá»›i các ngưá»i là m công Ä‘áºp thóc ngà y mùa.
Má»™t hôm, Tuân ra cánh đồng trở vá» gặp Mai trước cổng nhà . Thấy Tuân, Mai e lệ, má đỠbừng, nghiêng chiếc nón che ngang mặt. Tuân dừng lại, không biết nói gì. Má»™t lát yên lặng. Rồi Mai quay Ä‘i. Tuân nhìn theo nà ng bước trong ánh nắng, trong lòng xúc động bao nhiêu ká»· niệm ngà y xưa. Chiá»u ấy Tuân ra vưá»n ngồi trên bá»±c đá bên bá» ao, nhìn cái lối Ä‘i cÅ© cá»§a Mai qua hà ng rà o, bây giá» cây đã lấp cao rồi.
*
* *
Hết nghỉ, Tuân lại ra tỉnh há»c, lần nà y chà ng không có dịp vá» thăm nhà luôn nữa. Má»™t năm, hai năm, rồi ba năm, Tuân không biết Mai bây giá» trở nên thế nà o. Ngưá»i con gái nghiêng nón che cái miệng cưá»i chỉ còn để trong tâm trà Tuân má»™t hình ảnh má» má», xa xôi như là ng mạc thôn quê ở chân trá»i sau sương chiá»u.
Gần qua kỳ nghỉ hè, Tuân sá»a soạn và o Sầm SÆ¡n tắm bể vá»›i và i ngưá»i bạn, cả mấy cô bạn gái xinh đẹp và táo bạo cùng há»c má»™t trưá»ng vá»›i chà ng. Hôm sắp Ä‘i, mẹ Tuân ra tỉnh thăm con. Bà cụ kể lể việc nhà :
- Cô Mai bên hà ng xóm, con có nhớ không? Năm nay sắp vỠnhà chồng.
Tuân dừng tay thu xếp đồ đạc, lặng ngưá»i như nghÄ© ngợi sá»± gì. Lúc sắp vá», bà cụ há»i:
- Con không đi Sầm Sơn nữa?
- Không; con vỠquê với mẹ.
Chiá»u hôm ấy, Tuân ra vưá»n. Ngà y đầu tháng, trăng má»›i lên, mảnh trăng còn khuyết lặng lẽ Ä‘i ở góc trá»i. Nhìn sang bên kia, Tuân thấy bóng Mai mặc áo trắng thấp thoáng ngoà i sân. Lòng chà ng tá»± nhiên cảm động và hồi há»™p, như đợi chá» má»™t sá»± sung sướng không bá» bến. Äêm ấy, Tuân chưa dám lên tiếng; chà ng tha thẩn ngoà i vưá»n mãi tá»›i khi sương lạnh xuống.
*
* *
Trăng má»—i đêm má»—i tá», má»—i khuya hÆ¡n. Từ chiá»u gió thÆ¡m nhẹ đã thoang thoảng tá»›i: bông hồng nhung thẫm tan và o đêm tối, còn bông hồng trắng cà ng trắng mát thêm. Tuân ngồi trên bức tưá»ng hoa trong vưá»n, lòng đầy má»™t sá»± hân hoan má»›i lạ. Không biết từ đâu, chà ng chắc rằng đêm nay, chỉ đêm nay, Mai sẽ yêu chà ng. Hình như Mai, cÅ©ng như chà ng, Ä‘ang đợi chá» cái giá» yêu mến say sưa mà hai ngưá»i ao ước bao lâu.
Tuân cúi xuống vá»›i má»™t bông hồng thÆ¡m ngát đưa lên miệng. Cánh hồng nhung Ä‘en sẫm như đêm tối lấm tấm nhị và ng, Ä‘áºm má»™t mùi hương nồng và ân ái. Khi trăng lên qua ngá»n cây, Tuân Ä‘i ra cổng; trong bóng tối, Mai đã chá» sẵn đấy rồi. Chà ng giÆ¡ tay đón nà ng và o lòng: Tuân thấy trên ngá»±c chà ng tiếng Ä‘áºp mạnh cá»§a quả tim bé nhá», hÆ¡i thở ấm cá»§a nà ng bên mái tóc. Lá»i nói đầu cá»§a đôi trẻ là má»™t cái hôn đằm thắm và yên lặng.
Khi nà ng gỡ tay ra, Tuân thấy trên má chà ng ướt những giá»t lệ nóng cá»§a nà ng. Ngá»t ngà o, chà ng há»i:
- Em khóc đấy ư?
Mai không đủ sức trả lá»i, gục đầu và o vai chà ng. Tiếng khóc nức nở là m rung động tấm thân nhá» bé cá»§a nà ng. Tuân thấy trong lòng bá»—ng cảm thương Mai vô hạn.
ái tình cá»§a hai ngưá»i lẫn đắng cay và nước mắt. Há» yêu nhau tha thiết và say mê. Trong bóng tối, nà ng nói cho Tuân nghe những ná»—i nhá»› mong cá»§a nà ng. Tuy Tuân không biết, nhưng Mai đã yêu từ thuở nhá», nhá»› mong chà ng những ngà y Tuân lên tỉnh. Chà ng sung sướng khi biết cái tình yêu ấy; nhưng sao bây giá» má»›i biết? nay mai nà ng đã sắp phải Ä‘i lấy chồng.
Từ đó, khi trăng lên, hai ngưá»i lại gặp nhau trong vưá»n, ngồi trên bục đá nói chuyện ái ân, và yêu nhau như thá»i khắc không bao giá» hết.
*
* *
Tối hôm nay là tối cuối cùng.
Tuân và Mai ngồi chá» trên bục đá; mãi tá»›i khuya trăng má»›i lên, lạnh lẽo và có sương mù. Yên lặng, hai ngưá»i nghe tiếng lá khô rÆ¡i trên cà nh cây; dưới ao, má»™t con cá đớp động chân bèo, là m mặt nước vòng ra ánh trăng lấp lánh. Mai tá»±a ngưá»i và o Tuân, nghẹn ngà o há»i má»™t câu mà nà ng đã nhắc không biết bao nhiêu lần:
- Mai anh Ä‘i tháºt ư?
Nà ng ứa nước mắt không nói được nữa. Tuân nắm chặt lấy tay ngưá»i yêu, không biết trả lá»i thế nà o. Chà ng muốn nói an á»§i Mai, nhưng lại thôi. Lòng chà ng còn trẻ quá, chà ng không tưởng được có sá»± tuyệt vá»ng không cùng. Chà ng không tưởng được rồi sẽ phải cùng vá»›i Mai xa nhau mãi mãi.
Ná»—i buồn không xua Ä‘uổi được tình yêu. Mai và Tuân bà ng hoà ng như ngưá»i trong má»™ng. Nà ng vòng tay qua cổ Tuân kéo chà ng cúi xuống nà ng hòa hợp trong má»™t cái hôn lặng lẽ. Äôi môi nà ng chảy máu và đau đớn; Mai sung sướng chịu Ä‘au, gá»i thác trong cánh tay Tuân tất cả thân thể và tâm hồn trong sạch cá»§a nà ng.
*
* *
Tuân đi đã ba ngà y rồi.
Trong những ngà y ấy, Mai không nhá»› gì nữa. Hình như bao nhiêu tâm trà cá»§a nà ng đã Ä‘i theo Tuân táºn đâu đâu. Nà ng thẫn thá» ngồi lặng hà ng giá», mắt khô vì nà ng đã khóc nhiá»u quá rồi.
Sáng nay, há» nhà trai mang đồ lá»… đến. Mẹ nà ng vui vẻ ra tiếp chuyện. Ngưá»i chồng sắp cưới cá»§a nà ng xúng xÃnh trong bá»™ quần áo má»›i, ngượng nghịu và hoan há»·. Mai ngồi yên trong buồng nghe tiếng cưá»i nói ở nhà ngoà i.
Tối đến, lúc cả nhà yên nghỉ, Mai lặng lẽ lách rà o sang bên vưá»n. Nà ng đến ngồi trên bục đá bên bá» ao, chá»— vẫn ngồi vá»›i Tuân. Nhưng đêm nay trăng lên muá»™n. Nà ng ngồi mãi, sương xuống lạnh thấm và o da nà ng. Bóng tối thêm dà y cả góc vưá»n. Trong cụm hồng phảng phất có bông hoa nở, hương thÆ¡m dịu thoang thoảng bốc lên khiến Mai lại nhá»› lại lần đầu ngả mình trong tay chà ng.
Khuya lắm, gần vá» sáng trăng má»›i lên: má»™t mảnh trăng buồn rầu ảm đạm, má» má» sau rặng cây cuối vưá»n. Khi ánh trăng lên tá»›i mình nà ng, Mai gục đầu trên tay khóc nức nở: lòng tan nát nà ng khóc cho tình yêu và cho cuá»™c Ä‘á»i nà ng.
Sáng hôm sau cha mẹ Tuân thấy nà ng nằm chết dưới vệ ao, mái tóc xổ ra vương lẫn với cánh bèo.
Báo Ngà y nay số 120, 24 tháng 7-1938.
|

29-12-2009, 05:41 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Äói
Tác giả: Thạch Lam
Má»™t cÆ¡n gió lá»t và o là m Sinh tỉnh giấc. Anh ta thấy cái hÆ¡i lạnh cá»§a mùa đông thấm qua lần chăn má»ng, và thấy ngưá»i mệt má»i vì suốt đêm đã co quắp trên chiếc phản gá»— cứng.
Sinh cuốn chăn ngồi dáºy. Thế là , cÅ©ng như những buổi sáng khác, má»™t cái buồn rầu chán nản, nặng nỠở đâu đến đè nén lấy tâm hồn.
Những đồ váºt quanh mình ẩn hiện trong bóng tối lá» má» khiến Sinh lại nghÄ© đến cái cảnh nghèo nà n khốn khó cá»§a chà ng. Má»™t cái bà n con xiêu vẹo bên góc tưá»ng, má»™t cái chõng tre đã gẫy dăm ba nan, má»™t cái ấm tÃch mất bông và mấy cái chén mẻ, nước cáu và ng... Trong cùng, má»™t cái hòm da, dấu vết còn lại, cá»§a cái Ä‘á»i phong lưu độ trước...
Tất cả đồ đạc trong căn phòng chỉ có thế. Mà đã lâu lắm, quanh mình Sinh vẫn chỉ có những thứ đồ tồi tà n ấy, đã lâu lắm chà ng đến ở cái căn phòng tối tăm, ẩm thấp nà y. Những ngà y đói rét không thể đếm được nữa. Tiếng gió vi vút qua khe cá»a ban đêm chà ng nghe đã quen, cả đến cái mệt má»i lả Ä‘i vì đói, chà ng cÅ©ng đã chịu qua nhiá»u lần rồi.
Sinh thở dà i. Chà ng nhá»› lại cái ngà y bị thải ở sở chà ng là m, cái giá»ng nói quả quyết và lạnh lùng cá»§a ông chá»§, cái nét mặt chán nản, thất vá»ng cá»§a mấy ngưá»i anh em cùng má»™t cảnh ngá»™ vá»›i chà ng... Từ lúc đó, bắt đầu những sá»± thiếu thốn, khổ sở, cho đến bây giá»...
Má»™t tiếng guốc ngoà i hè là m cho Sinh ngẩn lên trông ra phÃa cá»a: vợ chà ng vá». Nà ng vén cái mà n đỠtreo ở cá»a bước và o. Sinh thoáng trông cái thân hình cá»§a vợ in rõ trên ná»n sáng, má»™t cái thân thể mảnh giẻ, gầy gò trong chiếc áo the má»ng phong phanh. Cảnh tượng ấy là m cho chà ng xót thương...
Vợ chà ng Ä‘i lại cạnh giưá»ng, yên lặnh nhìn Sinh không nói gì.
Sinh vÆ¡i lấy tay nà ng kéo xuống bên mình, âu yếm há»i :
- Em đi đâu mà sớm thế?
- Em lại đằng bà Ba ở cuối phố vay tiá»n.
Thế có được không?
Vơ Sinh nhìn chồng, thở dà i lắc đầu :
- Ai cho chúng mình vay bây giá». Bà ấy còn nhá»› đâu đến khi trước vẫn nhá» vả mình.
Sinh buồn rầu, nói một cách chán nản:
- Thói Ä‘á»i vẫn thế, trách là m gì. Nhưng bây giá» là m thế nà o?
Chà ng nghÄ© đến cái thạp gạo đã hết, mà trong túi không còn được má»™t đồng xu nhá»... Äã hai hôm nay, chà ng và vợ chà ng thổi ăn bữa gạo cuối cùng, đã hai hôm, cái đói là m cho chà ng khốn khổ...
- Là m thế nà o?
Vợ chà ng nhắc lại câu há»i ấy, rồi cúi mặt khóc. Má»™t mối tình thương trà n ngáºp và o trái tim chà ng như má»™t là n sóng mạnh. Sinh nắm chặt lấy tay vợ ôm và o lòng, đắm Ä‘uối, thiết tha. Chà ng chỉ muốn chết ngay lúc bấy giỠđể tránh khá»i cái nghèo khốn khó, nặng ná» quá, đè ở trên vai...
Buổi chiá»u đến Ä‘em theo những cÆ¡n gió lạnh lùng. Sinh bắc ghế ra cái hiên nhá» trước cá»a phòng, tá»±a và o bao lÆ¡n nhìn xuống nhà ... Chá»— chà ng thuê ở là má»™t căn nhà hẹp và dà i, chia là m nhiá»u phòng. Má»—i gian phòng là má»™t gia đình che chúc ở, toà n là những ngưá»i nghèo buôn bán ở các nÆ¡i.
Giá» nà y là giá» há» là m cÆ¡m. Trong thấy há» tấp náºp là m lụng, Sinh lại nghÄ© đến cái bếp nhà mình bây giá» vẫn còn tro lạnh, chà ng lại lo không biết vợ Ä‘i từ sáng đến giá» sao mãi không thấy vá», mà vá» không biết có Ä‘em cái gì không, hay lại chỉ má»™t mối thất vá»ng như nhiá»u lần...
NghÄ© đến, Sinh lại Ä‘em long thương, thương ngưá»i đà n bà xưa nay vẫn quen thói đà i Ä‘iếm phong lưu, mà bây giá» phải chịu khổ vì chà ng... Hai bên gặp gỡ nhau trong má»™t tiệc rượu dưới xóm cô đầu. Hồi ấy, chà ng còn là má»™t ngưá»i có việc là m, còn là má»™t ngưá»i có lắm tiá»n. Quen biết nhau, rồi yêu mến nhau, chà ng đã chẳng quản sá»± ngăn trở cá»§a nhà lấy nà ng vá». Äôi vợ chồng đã cùng nhau sống những ngà y sung sướng, ái ân, những ngà y còn để lại trong trà chà ng má»™t ká»· niệm êm Ä‘á»m, mà má»—i khi nghÄ© tá»›i, chà ng không khá»i bồi hồi. Rồi sá»± nghèo nà n đến, Ä‘em theo những cái nhá»c nhằn, khổ sở, Ä‘em theo những ngà y đói rét.
Tuy váºy, sá»± khổ sở chà ng nháºn thấy không là m cho vợ chà ng bá»›t tình yêu đối vá»›i chà ng. CÅ©ng vẫn nồng nà n, đằm thắm như xưa, cái ái tình cá»§a đôi bên chỉ có thêm mà u cay đắng vì xót thương nhau.
Cái hình ảnh má»™t thân thể yếu Ä‘uối, mảnh giẻ in trên ná»n trá»i sáng buổi sá»›m mai lại thoáng hiện ra trước mắt Sinh. Chà ng nhá»› lại cái thất vá»ng không vay được tiá»n, đôi con mắt buồn rầu, đắm Ä‘uối nhìn chà ng như ngụ biết bao nhiêu âu yếm, bao nhiêu hy sinh.
Má»™t cÆ¡n gió đến là m cho Sinh thấy lạnh buốt tá»›i xương. Chà ng thấy đói, má»™t sá»± đói vô cùng như trong Ä‘á»i chà ng chưa thấy bao giá». Äói như cà o ruá»™t, là m ngưá»i chà ng mệt lả Ä‘i, mắt hoa lên, trong váºt gì cÅ©ng lá» má» như lay động.
Khi còn đủ ăn, đủ mặc, chà ng không hỠđể ý đến cái đói, không bao giá» nghÄ© đến. Bây giá» chà ng má»›i được hiểu biết cái đói như thế nà o. Chà ng rùng mình khi nghÄ© đến trước cái mãnh liệt cá»§a sá»± đói, chà ng cảm thấy sá»± cần dùng cá»§a thân thể trà n áp Ä‘uợc hết cả những lệ luáºt cá»§a tinh thần.
Mùi xà o nấu đồ ăn ở dưới sân nhà đưa lên là m cho chà ng khó chịu vô cùng. Sinh cúi đầu trên bao lÆ¡n nhìn xuống xem há» là m bữa cÆ¡m chiá»u. Các thức ăn tuy tầm thưá»ng, nhưng Sinh lấy là m lạ rằng chà ng chưa bao giá» thèm muốn những cái đó như chà ng thèm muốn bây giá». Mấy miếng Ä‘áºu và ng trong chảo mỡ phồng dần trên ngá»n lá»a, mấy con cá rán bắt đầu cong lại là m cho chà ng ao ước đến rung động cả ngưá»i...
Không bao giỠchà ng thèm muốn như bây giỠcái miếng ăn kia.
Trước kia, khi nghe chuyện ngưá»i ta tranh già nh nhau vì miếng ăn, chà ng vẫn mỉm cưá»i khinh bỉ. Chà ng cho rằng miếng ăn là má»™t sá»± không đáng kể, chỉ có cái thanh cao trong sạch cá»§a linh hồn má»›i là cần. Nhưng bây giá», trong cái phút đói nà y, chà ng má»›i thấy rõ cái cần mạnh mẽ cá»§a miếng ăn là thế nà o.
Và chà ng, trước kia phong lưu trưởng giả, trước kia khi Ä‘i qua đám bình dân bẩn thỉu và nghèo nà n nà y, chà ng vẫn khinh và tá»± há»i không biết há» sống để là m gì, sống để mà khổ sở, để mà đói rét, không biết sống đối vÆ¡i há» có ý nghÄ©a gì mà còn ham mê quyến luyến. Bây giá» chà ng lại ao ước được má»™t miếng ăn như hỠđể sống qua cái rét mướt bây giá»...
Má»™t bà n tay nhẹ nhà ng để lên trên vai Sinh quay lại, vợ chà ng tươi cưá»i, giÆ¡ ra trước mặt mấy cái gói giấy bóng, gá»n gà ng, sạch sẽ, mà chà ng thoáng trông, Sinh cÅ©ng nháºn biết ngay là những thức ăn được, mà rất ngon, ở các hiệu tây má»›i có. Mùi thịt ướp và mùi giò thoang thoảng đưa qua. Sinh rung động cả tay khi lần cởi những giây buá»™c chung quanh. Chà ng sung sướng há»i:
- á»’! Ở đâu thế nà y? Em Mai lấy tiá»n đâu mà mua thế?
Mai nghe Sinh há»i:
- Anh cứ ăn Ä‘i đã! Ä‚n cho đỡ đói, rồi em kể chuyện cho anh nghe. Tháºt là may quá, mà cái bà ấy thá»±c phúc đức quá, anh ạ...
- Ai thế? Kể đi cho anh nghe.
Mai âu yếm nhìn chồng:
- Không, anh cứ ăn đi đã kia. Vừa ăn, em sẽ vừa nói chuyện...
Rồi nà ng nhanh nhẹn đặt mấy cái gói giấy lên bà n, mở những tá» giấy bá»c ngoà i. Sinh nhìn thấy mấy miếng thịt ướp hồng hà o, mỡ trắng và trong như thá»§y tinh, mấy khoanh giò nạc mịn mà ng, mấy cái bánh tây và ng Ä‘á»...
Mai cất tiếng vui vẻ:
- Thế nà y nhé, em ở nhà đi cÅ©ng là đi liá»u chứ tháºt không biết đến nhá» vả ai được. Anh còn lạ gì các bạn hữu bây giá»: há» thấy mình nghèo khổ, thì ai ngưá»i ta giúp, vì có mong gì mình trả lại ngưá»i ta được. Vì thế em má»›i lang thang ngoà i phố, nghÄ© lúc bấy giá» cá»±c thân quá, anh ạ, chỉ muốn đâm đầu xuống sông cho rảnh...May quá, vừa lúc ấy, lại gặp ngay bà Hiếu, má»™t ngưá»i quen biết từ trước. Bà trông thấy em, vồn vã há»i han như ngưá»i bắt được cá»§a...
Mai nói nhanh, liếng thoắng:
- Bà tá» tế quá... Cho em vay tiá»n, lại còn hứa giúp vốn để em buôn bán nữa. Rồi nay mai, em Ä‘i buôn cau, anh nhé. Tháºt không ngá» có bà biết thương ngưá»i đến như thế...
Sinh sung sướng:
- Nếu không thì chúng ta đà nh nhịn đói ngà y hôm nay. Nhưng sao em mua hoang thế nà y?
Mai cúi đầu cưá»i, hai má đỠhồng, mấy sợ tóc rối tung trên trán cà ng tăng thêm vẻ kiá»u mỵ cá»§a nà ng.
Nà ng thò tay và o trong túi áo, rút ra má»™t táºp giấy bạc, vứt ra trước mặt Sinh rồi nhanh nhẹn vui vẻ bước và o trong nhà .
- Anh đợi em một lát, em đi lấy dao cắt bánh.
Nà ng quay lưng Ä‘i, Sinh chợt trông thấy trên mặt đất má»™t mảnh giấy gấp rÆ¡i xuống đất. Chà ng vô tình cúi xuống nhặt lên mở ra Ä‘á»c:
Em Mai,
Äây, anh đưa em số tiá»n anh đã hẹn. Em muốn lấy nữa, anh sẽ cho em nốt, nhưng thế nà o tối nay em cÅ©ng phải đúng hẹn đến đấy, anh đợi...
Tá» giấy trên tay Sinh rÆ¡i lúc nà o chà ng cÅ©ng không biết. Má»™t cái sức nặng ná» như đè nén lấy quả tim, là m cho chà ng ngừng thở. Hình như má»™t giây phút, bao nhiêu cái hy vá»ng sung sướng cá»§a Ä‘á»i chà ng tan Ä‘i mất.
Sinh tưởng có thể chết ngay trong lúc ấy. Cái Ä‘au đớn chà ng cảm thấy thấm thÃa, và sâu xa quá.
Còn mong gì đó là má»™t sá»± không tháºt, má»™t giấc má»™ng nữa. Không còn phải ngá» vá»±c gì, cái số tiá»n kia chÃnh là cái số tiá»n bên trong thư nà y. Ai cho vay má»›i được chứ! Sinh nhá»› lại những ngà y Ä‘i há»i tiá»n, những buổi trở vá» thất vá»ng và buồn rầu, những lá»i tha thiết và oán há»n cá»§a vợ chà ng kể lại, vá» cái lãnh đạm, hững há» cá»§a những ngưá»i nà ng quen biết. Bà Hiếu là bà nà o! Chẳng qua là má»™t sá»± bịa đặt ra để che mắt chà ng.
Sinh thấy cÆ¡n giáºn dữ nổi lên mãnh liệt trong lòng; đôi môi chà ng tá»± nhiên nhách lên má»™t cách khinh bỉ, chà ng run ngưá»i lên, khẽ rằn từng tiếng:
- Äồ khốn nạn.
Quả tim buốt như có kim đâm. Sinh nắm chặt lấy thà nh ghế, nhìn cuốn bạc giấy để trên bà n, nhìn gói đồ ăn đang mở dở rồi cúi mình xuống nhặt tỠgiấy gấp lên.
Má»™t lát, yên lặng. Rồi Sinh nghe rõ tiếng tấm mà n vải ở cá»a vắt lên trước gió, tiếng dép Ä‘i nhẹ nhà ng, gần đến bên chà ng... Sinh cố hết sức cắn môi để đè nén cÆ¡n giáºn dữ Ä‘ang sôi nổi trong lòng, nắm chặt tay hÆ¡n nữa cho khá»i rung động cả ngưá»i.
Tay vuốt nhẹ trên tóc Sinh, vợ chà ng đưng sát hẳn ngay bên ngưá»i. Nà ng giở giấy ra, lấy dao cắt bánh, vui vẻ:
- Anh xem bánh nà y có ngon không? Em mua ở hà ng Trống kia đấy. Miếng thịt ướp nà y là hạng ngon nhất, em đã phải trả đến năm hà o đấy, anh ạ. Äể em cắt cho anh nhé. Hinh như anh đói lắm thì phải. Em cÅ©ng thế. Thôi chúng ta hãy ăn cho no đã, rồi sẽ liệu sau...
Nà ng cắt xong miếng thịt ướp, xếp lên đĩa, tươi cưá»i nói tiếp:
- Kìa, anh ăn Ä‘i chứ? Tháºt là may cho chúng mình quá. Nếu hôm nay em không gặp bà Hiếu thì không biết chúng ta là m thế nà o nhỉ?
Nà ng vỗ và o vai Sinh, lay chồng:
- Là m thế nà o? Lại nhịn như má»i hôm, chứ còn là m thế nà o nữa, anh Sinh nhỉ! Anh nên cám Æ¡n bà ta Ä‘i. Bà tháºt là má»™t ngưá»i tốt, hiá»n háºu biết thương ngưá»i. Em vừa mở miệng há»i, thì bà đã lần ruá»™t tượng đưa ngay cho em 15 đồng tất cả đấy, anh ạ...Cuốn giấy bạc anh chưa đếm à ? Em không nói dối anh đâu.
Cái giáºn cá»§a Sinh lên đến cá»±c Ä‘iểm: chà ng không nén nổi nữa. Cái tên bà Hiếu là m chà ng uất ức, vì chà ng rõ những nhá»i giả dối cá»§a vợ chà ng, giả dối má»™t cách khôn khéo, tá»± nhiên như tháºt váºy...Mai lại đến ná»—i như thế ư? Äôi mắt trong, cái khuôn mặt hiá»n háºu như thế kia không ngá» lạicó thể giấu được những sá»± tối tăm như bây giá»...
Vùng mạnh cánh tay, Sinh hất Mai ra xa như ngưá»i ta hất má»™t con váºt đáng ghê sợ. Mai lảo đảo lùi lại sau ngã dúi và o tưá»ng, và nh khăn tung, tóc xổ. Nà ng giương to con mắt ngạc nhiên nhìn chồng:
- Ô hay! Anh là m sao thế?
Sinh cất tiếng cưá»i, hai hà m răng rÃt lên, cái tiếng cưá»i ghê gá»›m như tiếng cưá»i cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘iên:
- Là m sao à ? Cô lại còn há»i tôi tại là m sao nữa...Thôi, đừng vá» Ä‘i, đừng giả dối nữa...
Sinh mở bà n tay giơ ra tỠgiấy gấp đã nát nhà u:
- Thế cái giấy gì đây mới được chứ?
Mai trông thấy mặt xám Ä‘i, hai tay ôm lấy đầu, ngưá»i run lẩy bẩy. Giá»ng nói cá»§a Sinh cà ng thêm vẻ chế riá»…u, mỉa mai, chua chát:
- Bà Hiếu tá» tế đấy! Úi chà ! Nà o là bà ấy tá» tế, nà o là thương ngưá»i, nà o là hiá»n háºu... Sao không nói, bà ấy hẹn đến đêm nay lại đến nữa.
Mai cúi đầu ôm mặt khóc nức nở. Cái tiếng khóc ấy không là m cho Sinh bá»›t giáºn, lại chỉ là m tăng thêm lên như ngá»n lá»a đổ thêm dầu. Cà ng nói Sinh lại cà ng thấy cái giáºn như sôi nổi, bồng bá»™t trong lòng. Mai sợ hãi nép và o tưá»ng, thổn thức, ngáºp ngừng, khẽ gá»i:
- Anh Sinh...Anh...
Sinh như không nghe thấy tiếng, nói luôn:
- Cô còn khóc là m gì nữa... Cô Ä‘i ngay Ä‘i, Ä‘i ra khá»i cái nhà nà y, tôi không muốn thấy mặt cô má»™t phút nà o nữa. Cô cầm lấy cái nà y...
Sinh giÆ¡ tay vÆ¡ cuốn giấy bạc trên bà n ném mạnh và o ngưá»i Mai; giấy bạc tung ra rÆ¡i lả tả trên thá»m. Chà ng hất cả mấy gói đồ ăn xuống đất, những mẫu bánh, miếng thịt bắn tung tóe dưới bà n...
- Không ai thèm ăn những thứ khốn nạn nà y!
Rồi chà ng mệt nhá»c ngả ngưá»i trên ghế, hai tay dây mỡ ôm lấy trán, không để ý đến Mai Ä‘ang sợ hãi giÆ¡ tay vá» phÃa chà ng cầu khẩn, van xin. Rồi nà ng nấc lên khóc, kéo vạt áo che mặt, Ä‘i ra phÃa ngoà i.
Sinh cúi đầu ngẫm nghÄ©; cái giáºn dữ đã tan Ä‘i, đểlại má»™t ná»—i buồn rầu chán nản vô cùng. Sinh thấy trong lòng nguá»™i lạnh, má»™t cảm giác lạnh lùng như thắt lấy ruá»™t gan. NghÄ© đến những ngà y đói rét khổ sở đã qua, đến mấy năm sống trong cảnh nghèo nà n, Sinh uất ức căm giáºn cho cái số pháºn cá»§a mình. Nhưng tại sao lại có thêm má»™t sá»± Ä‘au đớn nữa? Tại sao Mai trước kia đã từng bao phen khổ sở cùng chà ng, đến bây giá» Ä‘em thân bán Ä‘i lấy má»™t và i đồng bạc, tại sao Mai lại là m sá»± khốn nạn như giá»...
Bao nhiêu đau đớn trong tâm can là m Sinh thổ thức, nghẹn ngà o. Quả tim không đủ chứa nổi nỗi đau thương, Sinh gục xuống bà n.
Má»™t cÆ¡n gió hắt hiu thổi đến là m cho chà ng rùng mình. Bá»—ng nhiên tất cả ngưá»i chà ng chuyển động: chà ng vừa thoáng ngá»i thấy cái mùi thÆ¡m và béo cá»§a những miếng thịt ướp mỡ còn dÃnh ở tay.
CÆ¡n đói lại sôi nổi dáºy như cà o ruá»™t, xé gan, mãnh liệt, ác hẳn cả ná»—i buồn. Chà ng muốn chống cá»± lại, muốn quên Ä‘i, nhưng không được, cái cảm giác đói đã lan ra cả khắp ngưá»i như nước triá»u trà n lên bãi cát. Má»—i lần cÆ¡n gió, má»—i lần chà ng ngá»i thấy mùi ngáºy béo cá»§a miếng thịt ướp, mùi thÆ¡m cá»§a chiếc bánh và ng, mÅ©i Sinh tá»± nhiên nở ra, hÃt mạnh và o, cái mùi thÆ¡m thấu táºn ruá»™t, gan, như thấm nhuần và o xương tá»§y.
Sinh cúi xuống nhìn gói đồ ăn tung tóe dưới bà n, chà ng lắm lét đưa mắt nhìn quanh, không thấy Mai đứng đấy nữa... Khẽ đưa tay như ngáºp ngừng, sợ hãi, Sinh vá»› lấy miếng thịt hồng hà o.
Sinh ăn vội và ng, không kịp nhai, kịp nuốt. Chà ng nắm chặt miéng thịt trong tay, nhây nhớp mỡ, không nghĩ ngợi gì, luôn luôn đưa và o miệng...
Trong gói giấy, đồ ăn đã hết, chỉ còn những cái vụn nhá» dÃnh trên mặt giấy bóng mỡ. Sinh thấy nóng ran trong bụng. Chà ng ưỡn ngưá»i ra đằng sau khoan khoái thở dà i. Nhưng chà ng nhá»› lại bức thư, cuốn giấy bạc, nhá»› lại tiếng khóc thổn thức cá»§a Mai nép bên tưá»ng, nhá»› lại những lá»i khinh bỉ, mỉa mai, chua xót. Chà ng nhá»› lại ná»—i uất ức, Ä‘au đớn cá»§a mình...
Má»™t cái chán nản mênh mông trà n ngáºp cả ngưá»i. Sinh lấy hai tay ôm mặt, cúi đầu khóc nức nở.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
1 so tac pham thach lam, 3 tac pham cua thach lam, 4vn.eu, áèëàí, Ä‘oc tac pham thach lam, bach luyen thanh tien, cac sach cua thach lam, cac tac pham thạh lam, cac truyen cua thach lam, cactacpham cua thach lam, cactpcuathachlam, chuyen cua thach lam, chuyen cua thach lam., chuyen ngan thach lam, chuyen thach lam, doc chuyen cua thach lam, doc truyen cua thach lam, doc truyen thach lam, doc truywn thach lam, ïèùåâûõ, ìèýëü, îòåëè, nhà mẹ lê, tac pham cua thach lam, tac pham cua thach lam., tac pham cuathach lam, tac pham thach lam, tacc pham cua thach lam, tai truyen cua thach lam, taÌc pham cua thach lam, tap truyen cua thach lam, tác pham cua thach lam, tác phẩm thạch lam, thac lam, thach lam, thạch lam, tieuthuyetthachlam, tp cua thach lam, truen ngan cua tahch lam, truen ngan cua thach lam, trujen cua thach lam, truyên cá»§a thach lam, truyên ngăn thach lam, truyện thạch lam, truyện thạch lam pdf, truyen cá»§a thạch lam, truyen cua thach lam, truyen cuathach lam, truyen gan cua thach lam, truyen hay cua thac lam, truyen hay cua thach lam, truyen hay thach lam, truyen ngan cua thachlam, truyen ngan thach lam, truyen ngan thanh lam, truyen ngan thạch lam, truyen nhan thạch lam, truyen thach lam, truyen.ngan.thach.lam., truyencuathachlam, truyenngancuathachlam, truyennganthachlam, truywn ngan, tryen ngan thach lam, tu luc van doan, vu dong can khon, www.truyen thach lam, xem truyen cua thach lam  |
| |