Cũng trong tòa biệt viện đó, trong một căn phòng nằm sâu dưới lòng đất có một người thanh niên đang nằm bất tỉnh trên giường. Người thanh niên với làn da trắng bệch không còn chút máu, cả cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng, tay, chân lẫn vùng bụng bị băng kín. Tuy nhiên dù đang bị thương đến vậy, khí chất của người thanh niên vẫn không hề mất đi. Gương mặt tái nhợt vẫn để lộ ra vẻ khí khái, anh tuấn bất phàm, đôi mày kiếm lãnh khốc, sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi mỏng đang mím chặt lại, thật sự là một sản phẩm hoàn hảo của tạo hóa.
Một người đàn ông nhìn qua khoảng 60 tuổi, mái tóc đã bạc hoàn toàn, bước lại gần nơi chàng trai đang nằm, đôi mày ông ta nhíu chặt lại, đôi mắt đen nhìn thoáng qua thể trạng của người thanh niên rồi môi ông ta khẽ thở ra. Lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng rồi ông ta nhanh chóng bước ra ngoài.
Người đàn ông rời đi không lâu, chàng thanh niên nằm trên giường bỗng nhiên tỉnh lại.
Theo bản năng vốn có của mình, cơ thể hắn bật dậy, thế nhưng không hiểu sao vừa đứng vững trên mặt đất một lát, chân hắn lại trở nên mềm nhũn, vô lực, hoàn toàn không còn khả năng chống đỡ lại sức nặng của thân thể nên “phịch” một tiếng, hắn lại nặng nề sụp xuống.
Đưa tay nắm chặt lấy thành giường, hắn cố gắng bò lên giường một lần nữa.
Nhìn vết thương trên cơ thể mình, hắn nhíu mày lại, theo như những gì hắn nhận biết được thì có vẻ như hắn bị thương hoàn toàn không nhẹ chút nào.
- Ta đang ở đâu đây...?
Giọng nói của hắn vang lên khiến bản thân hắn giật cả mình. Từ bao giờ giọng hắn lại trở nên như thế này, hắn biết giọng hắn do một lần bị thương đã bị tổn hại nghiêm trọng, khi nói chỉ phát ra những tiếng khàn khàn trầm đục không trong trẻo và thanh thoát như lúc này. Không lẽ chỉ qua một lần bị thương nặng, giọng hắn đã hoàn toàn được chữa khỏi?
Sự nghi ngờ bắt đầu nổi lên trong đầu hắn, hắn nhớ rõ tại sao mình bị thương, một tia sét chí mạng đâm xuyên qua cơ thể hắn, tia sét bất ngờ đến từ nơi không ai ngờ tới.
Hắn nhếch mép cười buồn bã, tay hắn nắm chặt lại khiến cho vết thương trên tay bắt đầu rỉ máu, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên những tia sắc lạnh.
“ Khương! Anh là người mà em tin tưởng nhất trên đời này.”
“Khương, em yêu anh, sẽ mãi yêu anh, dẫu sau này cả thế giới ruồng bỏ anh nhưng riêng em thì sẽ không bao giờ buông bỏ anh...”
Trong đầu hắn bất chợt vang lên giọng nói của người con gái đó, người con gái mà hắn đã tin tưởng hết lòng, dùng cả sinh mạng mình để yêu, vậy mà không ngờ tới một ngày, hắn lại bị chính tay người mà mình yêu thương nhất ám sát.
Khi hắn cảm nhận được tia sét ấy đánh xuyên qua cơ thể, nhìn thấy gương mặt trào phúng của người con gái hắn yêu, trái tim hắn tưởng chừng như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào, đau đến mức không thở nổi.
Trong sáng như pha lê, thánh thiện như thiên thần, Nguyệt Nga của hắn hóa ra chỉ dùng nó để làm vỏ bọc khoác bên ngoài tâm hồn ghê tởm và xấu xí.
Được rèn dũa từ khi được sinh ra để trở thành người kế vị của gia tộc, cảnh giác với tất cả loại người, thế nhưng lại không thể cảnh giác trước cô gái đó. Chỉ trách sao hắn chưa đủ vô tình, chưa đủ lãnh khốc, trái tim hắn chỉ làm bằng gỗ chứ chưa sắt đá như hắn vẫn tưởng cho nên chỉ cần một lần “vô tình”, Nguyệt Nga đã nhanh chóng chiếm giữ nó.
Hắn đưa tay lên nắm chặt vạt áo trên ngực, cảm nhận được nhịp tim của chính mình, hắn muốn cười lớn lên.
- Cứ tưởng trái tim ta đã ngừng đập, không ngờ bây giờ nó vẫn mạnh mẽ như vậy.
Trái tim bằng gỗ dành cho nàng thật sự đã bị vỡ vụn, giờ đây chỉ còn lại trái tim sắt đá không bao giờ biết động lòng trước một ai nữa.
Hắn nhẹ nhàng nằm xuống giường, đôi mắt mệt mỏi bắt đầu khép lại.
Quá khứ hãy cho qua đi thôi, từ bây giờ ta sống chỉ vì hiện tại, vì sự hận thù, ta sẽ đòi lại tất cả những thứ thuộc về ta, giết những kẻ đã đẩy ta đến bước đường này, Hoàng Thiên Khương ta bây giờ mới thật sự là Hoàng Thiên Khương.
...
Lần thứ hai hắn tỉnh dậy, bên cạnh hắn đã xuất hiện một người khác.
Người đàn ông nhìn qua khoảng 60 tuổi, mái tóc đã bạc hết dài đến vai, ông ta có gương mặt khá đôn hậu tuy nhiên hắn biết rõ vẻ ngoài đôn hậu ấy chỉ là một cái vỏ ngoài che dấu tâm ngoan, hắn có thể nhìn thấy được sâu trong đôi mắt đen kia là một người có tâm cơ hơn người.
Hắn biết rõ con người này, vị Tộc Trưởng của gia tộc Hoàng Thiên – Hoàng Thiên Kì.
- Ngươi đã tỉnh rồi.
Hoàng Thiên Kì nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói của ông ta toát ra hơi thở gần gũi và thân thiện, nếu như hắn chưa bao giờ được tiếp xúc với con người này thì có lẽ hắn đã bị bộ mặt này của ông ta đánh lừa mất rồi.
- Vết thương của ngươi khá nặng, ta cứ nghĩ ngươi sẽ không bao giờ tỉnh dậy nhưng không ngờ ... Sức sống của ngươi thực sự là ngoài dự kiến của ta.
Hắn im lặng không trả lời Hoàng Thiên Kì, đối với những câu hỏi thăm đầy sao rỗng hắn không mấy hứng thú.
Vị tộc trưởng khẽ nhíu mày lại nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại dãn ra, ông ta tiếp tục lên tiếng dù biết rõ chàng thanh niên trước mặt này hoàn toàn làm lơ trước những câu nói “đầy quan tâm” của ông.
- Ngươi ... dường như rất khác với trước đây.
Câu nói này của ông ta khiến cho hắn cảm thấy không đúng. Trước đây hắn vẫn thường có thái độ như thế này với ông ta và ông ta không hề có ý kiến vậy tại sao bây giờ lại nói hắn rất khác với trước đây?
Không lẽ trong mắt của ông ta, Hoàng Thiên Khương – hắn lại là một người như thế nào?
- Ông nói vậy là sao, Tộc trưởng?
Vừa nghe thấy giọng nói mình phát ra, hắn liền lập tức không hài lòng, giọng nói của hắn tại sao lại
trở nên như thế này.
- Ngươi... – Vị Tộc trưởng thở dài một tiếng. – Thiên Minh, ta biết ngươi bất mãn với sự đối đãi của gia tộc đối với ngươi, nhưng đó là một điều tất yếu. Nếu chúng ta không làm vậy, giới quý tộc sẽ quay lại với cả gia tộc Hoàng Thiên vì đã đánh mất cân bằng giữa hai tầng lớp.
Đợi đã.
Hắn có nghe nhầm không vậy?
Thiên Minh?
Ai là Thiên Minh?
Ông ta đang gọi hắn sao?
Từ bao giờ Hoàng Thiên Khương hắn lại biến thành Thiên Minh vậy?
- Ngài gọi tôi là gì, thưa Tộc trưởng?
Hoàng Thiên Kì nhíu mày càng sâu, cảm thấy khó hiểu khi hắn đột nhiên hỏi ông một câu như vậy.
- Thiên Minh?Ngươi sao vậy? Trước đây ta vẫn thường gọi ngươi như thế mà?
Thiên Minh?
Thiên Minh?
Hắn là Thiên Minh?
- Thiên Minh, ta biết ngươi đã chịu những tủi nhục như thế nào. Nhưng bây giờ gia tộc chúng ta đang lâm vào hiểm cảnh. Anh trai ngươi – Hoàng Thiên Khương đã bị ám sát. Nếu như tin này được truyền ra ngoài thì gia tộc Hoàng Thiên sẽ sụp đổ. Bây giờ chúng ta chỉ có thể nhờ cậy đến ngươi.
Cái gì? Anh trai?
Thiên Minh? Hoàng Thiên Minh?
Hoàng Thiên Khương bị ám sát?
Hoàng Thiên Khương không phải chính là hắn sao? Đúng là hắn bị ám sát nhưng ... nhưng...
Cơ thể hắn run lên, trong đôi mắt đen lãnh khốc lộ ra chút sợ hãi hiếm hoi, bỗng chốc kí ức cuối cùng trong trí nhớ chợt ùa về.
Tử thần.
Hắn nhìn thấy hình ảnh Tử Thần với đôi đồng tử màu đỏ đầy chết chóc, thân hình gầy gò trắng bệch, mái tóc đen dài đến tận thắt lưng, khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen dài chấm đất, trên tay cầm chiếc lưỡi hãi nhìn xoáy sâu vào hắn, cổ họng phát ra những tiếng cười khùng khục đến ghê rợn.
Điệu cười của gã xen lẫn với giọng nói trầm đục như Quỷ dữ vừa mới ngoi lên từ địa ngục.
“Khế ước Tử thần sẽ được kí kết. Từ bây giờ linh hồn của ngươi không còn là của ngươi nữa, nó là của ta. Ngươi cũng không còn là “con người” nữa, “con người” của người đã chết rồi, ngươi bây giờ là “kẻ Hủy diệt”. Ngươi làm việc cho ta... chấp thuận theo mọi yêu cầu của ta...”
“Ngươi từ bây giờ trở đi sẽ trở thành “kẻ Hủy diệt”. Hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Khục... khục....”
“Khế ước của Tử Thần đã bắt đầu”
...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Vũ
Lúc này ở đại sảnh, các thành viên trong gia tộc Hoàng Thiên đang rất kinh hách khi nghe được thông tin Hoàng Thiên Khương đã bị ám sát từ miệng của chính “cánh tay phải đắc lực” của Tộc Trưởng.
- Con trai ta – Hoàng Thiên Khương thật sự đã bị ám sát. – Hoàng Thiên Vân lặp lại một lần nữa và lấn này ông chăm chú quét qua từng biểu cảm trên gương mặt của những vị quý tộc thường ngày vẫn dựa vào địa vị của mình để “làm mưa làm gió”. Hoàng Thiên Vân nhếch mép cười lạnh. Những kẻ chỉ chăm chăm dựa vào danh tiếng mà chưa một lần đóng góp cho gia tộc như thế này tại sao lại có thể bước chân được vào tầng lớp quý tộc? – Tuy nhiên... bị ám sát là một chuyện, còn sống chết...
Hoàng Thiên Vân đưa ánh mắt sắc lạnh về phía đám người đang hồi hộp chờ đợi.
- Hoàng Thiên Khương – con trai ta không phải là đồ bỏ đi, dù bị tập kích nhưng mạng sống của nó vẫn còn giữ được, duy chỉ có điều vết thương khá nặng, trong khoảng thời gian tới nó sẽ không thể xuất hiện trước các vị được.
Đám đông lại bắt đầu ồn ào, có người thở phào nhẹ nhõm, có người bộc lộ rõ sự khinh ghét rõ ràng khi biết được “niềm hi vọng” của gia tộc vẫn còn sống, ngoại trừ mấy “lỗ hổng” trên thân thể.
- Hoàng Thiên Vân, ngươi nói con trai ngươi Hoàng Thiên Khương vẫn còn sống, chứng cứ đâu? Không biết chừng nó đã chết rồi, các ngươi chỉ đang cố gắng dấu diếm để che mắt người đời thôi.
Một người đàn ông với thân hình béo mập khoảng 50 tuổi, mặc comple màu đỏ sẫm, đầu hói, khuôn mặt không quá xấu nhưng đôi mày xếch và đôi mắt một mí khiến người đối diện có cảm giác như đang đối mặt với một “con hồ ly” lắm mưu mô, xảo quyệt, ông ta đứng ra chất vấn Hoàng Thiên Vân, trong giọng nói không hề che dấu ý đối địch. Người đàn ông này là Hoàng Thiên Vĩnh, địa vị của ông ta trong gia tộc không đáng để nhắc đến nhưng lúc nào cũng mang ý đối địch với Hoàng Thiên Vân, trong mắt ông ta Hoàng Thiên Vân chỉ là một cái gai trong mắt và đáng bị loại bỏ.
Hoàng Thiên Vân vẫn bình tĩnh, không tức giận cũng không nhanh chóng phản bác câu nói vừa rồi của Hoàng Thiên Vĩnh, hành động này của ông ta quả thật không ngoài dự kiến của ông.
- Hoàng Thiên Vĩnh. – Hoàng Thiên Vân lên tiếng. – Dường như ngài không hề tin ta? Không tin ta cũng được thôi nhưng ngay đến cả Tộc Trưởng ngài cũng không hề tin tưởng sao? Nói như vậy thì hóa ra Tộc Trưởng cũng là một kẻ dối trá như ta sao?
Một câu “ Tộc Trưởng cũng là một kẻ dối trá như ta sao?” của Hoàng Thiên Vân khiến cho Hoàng Thiên Vĩnh như hít phải một luồng hơi lạnh, bàn tay ông ta nắm chặt lại, khuôn mặt vì giận dữ mà biến dạng.
- Nếu như ngài không tin ta, Hoàng Thiên Vĩnh, vậy thì ta sẽ để đích thân Tộc Trưởng đứng ra đính chính với mọi người. Ta thật sự không gánh nổi cái danh “kẻ dối trá” mà ngài đã đặt ra cho ta đâu.
Đám đông lại bắt đầu náo loạn, họ biết rõ nghi ngờ Tộc Trưởng sẽ có hậu quả gì, nhất là sỉ nhục danh tiếng lẫn phẩm chất của ngài ấy, Hoàng Thiên Vĩnh đúng là ắn gan hùm, dám cả gan nghi ngờ lời nói của Tộc Trưởng.
Biết rõ bây giờ có nói gì cũng chỉ gây bất lợi cho chính mình, Hoàng Thiên Vĩnh dù đang ôm một cục tức trong bụng cũng cắn chặt răng nuốt những lời muốn nói vào.
- Hừ! Nếu như ngài đã nói như vậy thì ta sẽ tin tưởng, còn sự thật như thế nào thì cứ để thời gian trả lời vậy.
Hoàng Thiên Vĩnh nghiến răng kèn kẹt nói.
- Đúng vậy. Sự thật hãy cứ đế thời gian trả lời vậy.
Hoàng Thiên Vân mặt không đổi sắc đáp lại lời của Hoàng Thiên Vĩnh.
...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Vũ
Có sáng tạo, nhưng ngòi bút chưa đủ cứng Ủng hộ bạn viết tiếp
cám ơn bạn. vì mình trước kia toàn viết truyện tình cảm, đây là tác phẩm đầu tiên mình viết theo thể loại này nên mình rất mong chờ những lời phản hồi từ bạn đọc. hi vọng bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình và cho mình những lời nhận xét bổ ích nhé!!!
Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh người con trai trong gương.
Là hắn.
Đúng. Đây chính là hắn.
Dung mạo trong gương kia chính là hắn.
Vậy mà không phải hắn.
Chuyện này có bao nhiêu khôi hài chính hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Hoàng Thiên Minh, hiện tại hắn là Hoàng Thiên Minh, nhưng Hoàng Thiên Minh là hắn đây phải đóng giả làm Hoàng Thiên Khương – chính là hắn trước đây.
Dù có nằm mơ hắn cũng không tượng tưởng ra nổi hóa ra bản thân mình lại có một đứa em trai, một đứa em trai sinh đôi bị cả gia tộc ruồng bỏ chỉ vì bản thân nó không mang “tiềm năng” mà họ mong đợi. Nếu như lúc trước hắn không giao dịch với Tử Thần, bán linh hồn mình cho gã, để đổi lấy năng lực thì biết đâu chừng, người đáng lý ra bị vứt bỏ lại chính là hắn?
Hắn vẫn nhớ như in ngày ấy, ngày hắn biết được sự thật về năng lực của mình phải đánh đổi lấy cái gì để có nó. Mẹ hắn – người đàn bà đầy tham vọng hiến dâng cả linh hồn con trai mình cho Qủy dữ chỉ mong sao hắn có được lực lượng khiến cho gia tộc thừa nhận bà – người phụ nữ có xuất thân hèn kém được một bước lên trời.
Cho đến khi hắn nhận ra được sự thật khốc liệt đó, cũng là lúc linh hồn hắn đã bị nhiễm bẩn bởi tham vọng của chính những người thân xung quanh mình, quay đầu lại cũng đã quá muộn rồi.
Hắn bất chấp cái giá phải trả rằng, một ngày nào đó Tử thần sẽ đến để cướp đi linh hồn mình, cái hắn cần chỉ là sức mạnh đứng trên vạn người.
Nhưng hiện tại...
Khương bật ra tiếng cười lạnh lẽo.
Hiện tại, thời hạn Tử thần đến để lấy linh hồn hắn đã đến nhưng hắn lại không chết. Không chết?
Khương nắm chặt quyền, cảm nhận được đau đớn từ thể xác, rồi lại liếc mắt nhìn về phía gương.
Không chết nhưng cũng chẳng hơn gì cái chết.
Dẫu cho từng đường nét trên gương mặt có giống như thế nào, hình dáng cũng tựa như từ một khuôn đúc mà ra thế nhưng...
Thế nhưng Khương biết... , giống là một chuyện nhưng thân xác này hoàn toàn không phải là của hắn.
Hóa ra đây là điều mà Tử Thần đã nói với hắn.
Linh hồn của hắn – Hoàng Thiên Khương bây giờ đã không còn là của Hoàng Thiên Khương nữa, nó thuộc về Tử Thần, còn thân xác hắn thì có lẽ giờ này đã tan thành mây khói rồi.
Bây giờ thì hắn hoàn toàn hiểu rõ, Hoàng Thiên Khương là hắn thực sự đã chết rồi.
...
- Chấp nhận sự thật còn nhanh hơn cả mong đợi của ta đấy.
Một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu hắn kèm theo cả điệu cười ghê rợn như quỷ dữ vừa mới ngoi lên từ địa ngục khiến cho Khương không khỏi giật mình. Quay ngoắt ra phía sau, đôi mắt hắn cảnh giác nhìn xung quanh để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó, thế nhưng đập vào mắt hắn chỉ là một gian phòng trống không.
- Tìm kiếm ta cũng vô ích. – Chủ nhân của giọng nói đó lên tiếng. – Bản thể của ta không ở đây, vì giữa ta và ngươi có khế ước cho nên ngươi mới có thể nghe thấy giọng nói của ta.
- Ngươi... – Giọng Khương run rẩy phát ra đầy kinh ngạc. – Ngươi chính là Tử thần?
- Nhận ra ta cũng không quá khó nhỉ? – Tử Thần phát ra những tiếng cười khùng khục đầy thích thú trước phản ứng của “con mồi”. – Thấy ngạc nhiên trước thân xác này chứ? Vốn dĩ ta dự định tìm cho ngươi một thân xác tốt hơn, thế nhưng mà... - Nói đến đây gã thở dài. – Nói thế nào nhỉ? Bởi vì linh hồn của ngươi “đòi hỏi” quá cao, các thân xác khác đều bị linh hồn ngươi từ chối “nhập”, đúng là khiến ta đau đầu, may thay mà có “hắn”.
- Hắn?
Khương nhướn mày hiếu kì hỏi, “hắn”? chẳng lẽ chính là chủ nhân của thân xác này? Hoàng Thiên Minh?
- Đúng. Là “hắn”. Hoàng Thiên Minh. Đúng lúc ta cần một thân xác khác thì “hắn” lại xuất hiện. Một con người kì lạ. Ta chưa bao giờ gặp kẻ nào mà lại “tham” chết đến vậy. Tên đó nguyện ý kí khế ước với ta chỉ vì muốn được có một linh hồn tự do, cho dù ta đã cảnh báo “hắn” rằng làm một linh hồn tự do thì khả năng bị những Quỷ hồn khác thâu tóm là không thể nào tránh khỏi. Nhưng mà “hắn” lại cương quyết đồng ý. Giữa “hắn” và ngươi đều có một điểm chung đó là vô cùng cứng đầu. “Hắn” cứng đầu muốn chết, con ngươi thì cứng đầu muốn sống. Thật là khôi hài.
Nói đến đây, Tử Thần bắt đầu cười lớn, có lẽ vì giữa hắn và Hoàng Thiên Minh vừa có điểm giống nhau lại vừa mâu thuẫn nhau, sống hơn mấy vạn năm, bây giờ gã mới bắt gặp hai linh hồn kì lạ đến như vậy
- Nhưng cũng thật kì lạ, để linh hồn và thân xác dung hợp hoàn toàn với nhau phải trải qua một thời gian khá dài, ta cứ nghĩ ngươi phải bất tỉnh hơn 3 tháng mới tỉnh dậy được. Không ngờ mới chỉ mấy tuần...
Hoàng Thiên Khương mím chặt môi, nếu như hắn đoán không nhầm thì có lẽ là bởi vì giữa hắn và Hoàng Thiên Minh đều chảy chung một dòng máu, mà quan trọng hơn lại là anh em sinh đôi cùng trứng.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc Hoàng Thiên Khương mới lên tiếng.
- Vậy... ngươi có thể nói cho ta biết tại sao Hoàng..., ah, chủ nhân của cái xác này lại mong muốn được chết đến như vậy không?
Tử Thần dường như cũng không mấy kinh ngạc khi nghe hắn hỏi một câu như vậy, gã bật ra tiếng cười trầm đục, tiếng cười đó làm cho giọng nói của hắn càng trở nên quỷ dị.
- Tại sao ư? Ngươi chưa bao giờ tự đặt ra câu hỏi con người vì cái gì lại có thể dễ dàng buông tha cho sự sống của mình sao? Vậy tại sao ngươi lại mong muốn được sống bất chấp tất cả mọi thứ như thế?
Tại sao hắn lại bất chấp tất cả mọi thứ chỉ để được sống?
Không phải để trả thù sao?
Không phải cũng bởi vì muốn đòi lại những thứ thuộc về hắn?
Lực lượng?
Quyền lực?
TẤT CẢ HẮN ĐỀU CẦN.
- Ngươi đã biết câu trả lời rồi đúng không?
Khi nghe câu hỏi đó của Tử Thần, đôi mắt Hoàng Thiên Khương bỗng nhiên tối sầm lại.
Muốn chết... chỉ bởi vì không có mục tiêu sao? Không có gì luyến tiếc cũng không có gì lưu luyến. Chỉ đơn giản như vậy mà muốn chết sao? Vậy thì trên thế gian này không phải chẳng còn kẻ nào nữa sao?
- Ngươi vẫn chưa hiểu được.
Tử Thần trào phúng mở miệng.
- Đằng nào thì với một kẻ như ngươi thì còn lâu mới có thể hiểu rõ. Dù sao cái đó cũng chẳng quan trọng.
Quan trọng là hiện tại ngươi chính là “hắn” mà “hắn” chính là ngươi. “Hắn” từ bỏ mạng sống mới đến lượt ngươi sống sót, không phải sao?
- Nhưng nếu vì “được sống” mà cướp đi sinh mạng của người khác thì ta không cần.
Hơn nữa đó lại là em trai ta. Trong lòng hắn bổ sung một câu.
- Ngươi. Đã bị người ta phản bội, bị người ta giết chết, vậy mà vẫn còn ý nghĩ ngây thơ đó sao? Bất cứ lúc nào, bất cứ hoàn cảnh nào, nếu có cơ hội được sống, dù là tình thân cũng phải bất chấp. Vả lại “ý nghĩ quá con người” đó nên nhanh chóng vứt ra khỏi đầu đi thôi. Hiện tại ngươi cũng đâu còn là “ người” nữa.
- Không còn là “ người”?
Tim Hoàng Thiên Khương dường như lỡ mất một nhịp. Không phải là “người” thì hắn là “cái gì”?
- Đúng, không phải trước khi kí kết khế ước ta đã nói rồi sao. “con người” của ngươi đã “chết” rồi mà bây giờ ngươi chính là “ Kẻ Hủy Diệt”. Ngươi làm việc cho ta. Ngươi đã “bán” cả linh hồn và mạng sống cho ta.
...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Huyết Vũ