Hắc Lâm cười khổ. Tên này đã ngoài ba mươi, đạt đến Nhị cấp đỉnh phong không phải là tệ, nhưng cũng chẳng phải cao siêu gì, rõ ràng chỉ thuộc một tông môn bậc trung, lại có thể kiêu ngạo như vậy. Thật đúng là nắm đấm ai to người ấy có quyền mà. Trận chiến này, tâm tư Hắc Lâm cũng phát triển một phần. Tuy nhiên, lòng hắn vẫn đau đớn vô cùng.
“Vì sao, vì cớ gì mà ngay cả nguyện vọng cuối cùng của bản thân, cơ hội cuối cùng để phục thù ông trời cũng đoạt mất cả ta chứ?”
Hắc Lâm thở dài chán nản, chẳng còn để tâm đến nguy hiểm trước mắt. Hình ảnh phụ thân, đại ca oan khuất mà chết lại hiện lên làm thân thể hắn run rẩy. Đôi tay vỗ chát vào mặt, Hắc Lâm bình tĩnh tâm can.
“Ta không thể chết được, dù có chết cũng phải kéo người Bắc Băng Tông chết cùng, nếu không mặt mũi nào nhìn phụ thân dưới cửu tuyền”
Hắc Lâm nhủ thầm với bản thân rồi bắt đầu tìm cách sống sót. Hoàn cảnh hiện tại thực đúng là quá trêu người. Hắn một thân tu vi chẳng có, làm cách nào thoát khỏi ma trảo của hơn mười tu luyện giả. Lòng lại cầu nguyện, một lần nữa, Hắc Lâm lại vận chuyển Hấp Hồn công.
Lúc này, ba người Đại Hùng đã không còn một hột máu song người có thể chết, không thể nhục. Cả ba cắn răng, nắm chặt trường thương, lao thẳng về phía người trung niên nhân, mong tìm được cơ hội giải cứu Mai Vân Nhi.
Đối mặt với thế công ba mặt, người nọ càng thêm khinh thường. Vận lực một chút, ba luồng chưởng phong tanh tưởi mùi máu xuất ra, đánh bay cả ba người đội trưởng. Ba người bị chưởng lực đánh bay ra ngoài hơn cả trượng, ngã lăn ra đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đau đớn nhìn về phía Mai Vân Nhi.
Cùng lúc đó, chín người mặc huyết bào đã chém giết gần hết binh tốt của Ô Vân quốc. Họ càng giết càng hăng, người tắm đầy máu tươi, tưởng chừng như khao khát được nếm máu nhiều hơn nữa.
Hàng ngàn âm hồn u oán từ từ giãy giụa thoát li thể xác binh lính, gào thét ghê người. Tất nhiên, một màn này cũng chỉ có Hắc Lâm – người đã tu luyện qua tầng một Thấu Hồn mới có thể nhìn thấy. Vận công pháp một hồi, vẫn là như cũ, linh hồn cứ như vậy tiêu thất, không hề quán nhập vào Hắc Lâm.
Trong đan điền hắn, lúc này đã có một vài tia khí mỏng manh màu đen, ngay ngắn xếp thành một chữ “VÔ” ngay giữa. Bình thường, người trong Hắc Tông Môn tu luyện Hấp Hồn công, đan điền cũng có tia khí hồn này, nhưng sẽ xếp thành những hình lục giác, mỗi hình lục giác tượng trung năm âm hồn có thể hấp thu. Ví như đại ca hắn, có tổng cộng bảy hình lục giác, tượng trưng tam thập ngũ hồn. Xưa nay, người năng lực hấp hồn cao nhất của Hấp Hồn Tông là sư tổ trăm năm trước, hấp thu được năm mươi âm hồn. Vì việc hấp thu có giới hạn, nên những người có vai vế cao sẽ được trợ giúp giết những kẻ thù mạnh, từ đó thu hồn càng cường đại, năng lực lại càng cao.
Cũng chỉ có Hắc Lâm hắn, chẳng có một hình lục giác nào, lại có một chữ “VÔ” quái dị.
- Đó…ii …quá! Âm hồn…ta muốn âm hồn…!
Sâu trong nội tâm, một tiếng nói trầm thấp, đáng sợ vang vong. Hắc Lâm cả kinh, lông tóc dựng ngược.
“Mẹ kiếp, cái gì vậy. Ai mà chả muốn hấp hồn, ta cũng muốn vậy”
Hắc Lâm cau mày suy tư. Một lần nữa, lại vận công. Sinh thời, muốn hấp hồn cứ dựa vào tâm hình lục giác vận chuyển công pháp, tạo ra ma lực hấp thụ linh hồn, nếu không dù có hấp thụ được sẽ bạo thể mà chết, vì vậy nên không thể vượt qua giới hạn của bản thân. Lần này cũng không còn gì để mất, lấy tâm chữ “VÔ” mà người trong tộc gọi là vô năng hấp hồn, Hắc Lâm điên cuồng vận chuyển công pháp.
Thân hình rung động dữ dội, mồ hôi tuôn đầy sau lưng, hắn tay năm chặt, vẫn một mặt Hấp Hồn.
“Bằng mọi giá… Cha, đại ca… hai người có linh thiêng hãy phù hộ cho ta”
Từ trong đan điền, một luồng hắc khi mang theo hấp lực vĩ đại, nương theo kinh mạch từ từ di chuyển xuống đôi tay đang quấn chặt băng của Hắc Lâm, quán trú tại vòng tròn màu đen kì dị. Từ đó, một hấp lực kinh người tỏa ra tứ phía.
Hàng ngàn âm hồn binh lính vừa tử vong bị luồng hấp lực này quấn lấy, điên cuồng gào khóc, gương mặt chúng thê lương tột độ, như gặp phải kẻ thù. Không thể nào chống cự nổi, hơn ngàn âm hồn bị hút lấy, điên cuồng bay về bàn tay Hắc Lâm, nhanh chóng bị vòng tròn kì dị kia phôn thệ.
Âm hồn nhanh chóng bị chuyển hóa, từng đạo năng lượng xoay chuyển khắp kinh mạch hắn, điên cuồng truyền vào đan điền. Hắc Lâm sắc mặt trắng bệch, miệng phun một ngụm máu tươi.
Cũng may cho hắn, âm hồn những kẻ lính tốt bình thường quá yếu kém, nên dù số lượng cả ngàn nên hắn vẫn chưa bạo thể. Nếu là âm hồn võ giả, hắn đã diệt vong tự bao giờ.
Hắc Lâm vốn đâu thể biết được, “VÔ” của hắn không phải là “Vô hồn” như gia tộc hắn nghĩ, mà là “Vô hạn”, hấp thu vô hạn hồn.
Chiến trận lúc này chẳng mấy chốc đã sắp tàn. Chưa tới trăm binh lính còn lại của Ô Vân đế quốc mặt mày đau đớn, vô lực khả thi. Mấy ai chấp nhận được, chiến trận vốn đã thắng nay lại bại vong nhanh chỉ vì mười người.
Chín tên mặc huyết bào lần lượt tề tụ sau lưng trung niên nhân. Bất giác, người này cau mày, chuyển mắt về phía Hắc Lâm. Mai Vân Nhi cũng giật mình, mang theo ánh mắt nghi hoặc dán trên người hắn.
“Điều này…sao có thể! Hắn là một người bình thường, sao ta lại cảm thấy hắn tồn tại đấu khí, mà hơn nữa…..lại đang từ từ tăng lên..”
Mai Vân Nhi cả kinh, dù có vắt óc suy nghĩ cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra trên người Hắc Lâm.
Thực sự, Hắc Lâm lúc này cũng chẳng tốt lành gì. Hàng ngàn âm hồn chuyển hóa thành đấu khí xâm nhập đan điền, dù là đấu khí nhỏ đến không gì nhỏ hơn, nhưng cũng làm thân thể hắn đau đớn tột cùng. Bất tri bất giác, toàn bộ linh hồn đã bị hấp thụ, khí lực của hắn lúc này đã tương đương với tu luyện giả Nhất cấp đỉnh phong.
Trung niên nhân lòng đầy nghi hoặc dán mắt vào Hắc Lâm. Thời gian chưa tới một chung trà, lại có thể tăng cường từ một kẻ không có gì thành Nhất cấp đỉnh phong, đủ để hắn kinh hãi. Tuy nhiên, khi nhận ra Hắc Lâm không thể gia tăng tu vi hơn nữa, hắn đã có phần bình tĩnh lại. Tu vi bậc này, đối với hắn không có quá nhiều uy hiếp. Còn đối với bí mật của kẻ này, nhất định phải điều tra kĩ lưỡng.
Mang theo ánh mắt tham lam, người này lao thẳng về phía Hắc Lâm, một tay vung ra chưởng phong tanh tưởi.
- Tiểu Hắc, cẩn thận! – Mai Vân Nhi sợ hãi hét lớn. Sức mạnh kẻ này, không ai ngoài hắn hiểu rõ bằng.
Năng lượng quán nhật vào người Hắc Lâm, còn hắn thì đang phi thường cao hứng. Mặc kệ chuyện gì, hắn đã có thể hấp hồn, đã có hi vọng cho mục tiêu. Một người sau bao lần tuyệt vọng tìm lại được niềm tin, hạnh phúc khó có gì bằng.
Đối với hiểm nguy trước mặt, Hắc Lâm chuyển thế, đưa một chân ra trước, chuyển đao ra sau lưng, không nhanh không chậm vận chuyển đấu khí Nhất kì đỉnh phong của mình vào đoản đao. Năng lượng âm ám tỏa ra, làm cho mọi người hô hấp dồn dập, cảm giác như đối mặt với tử thần đòi mạng.
Trung niên nhân mặt lại càng tham lam, chượng lực lại càng đi nhanh hơn vài phần, lao đến hạ thân của Hắc Lâm. Người này không muốn lấy mạng hắn, đơn giản còn muốn khám phá bí mật gia tăng tu vi của Hắc Lâm là gì.
Đấu khí quán nhập đến cực hạn, Hắc Lâm vung đao trảm xuống toàn lực, thế đao đơn giản tột đỉnh nhưng mang theo kình lực ghê người, xé gió va chạm với chưởng phong.
Ầm…..Ầm….
Âm khí theo đao kình tỏa ra xé toạc chưởng lực của trung niên nhân nọ, dư khí xoáy mạnh cực độ, cuốn tuyết trắng xung quanh bay lên tán loạn, tạo ra một màn mưa tuyết chê khuất thân thể Hắc Lâm.
Trung niên nhân lòng thầm bất ngờ, như nhớ ra chuyện gì, xoay ngược về sau lưng, nhưng mảy may không có chuyện gì xảy ra.
Một màn này, Hắc Lâm hiển nhiên học tập từ Mai Vân Nhi lúc trước. Tuy nhiên, dù không phải thông minh tuyệt đỉnh gì, hắn cũng thừa biết đạo lí một chiêu không thể dùng hai lần.
Từ trong mưa tuyết trắng xóa, hai luồng đao phong hình bán nguyệt đen đúa, hắc ám vô thường xé đất mà đi, cuốn phăng tuyết đọng bên đường lao thẳng đến trung niên nhân nọ.
Tiếng đao phong va trên nền đất “Ken két”, mang theo hơi thở hung tợn. Với thế công của đối phương, trung niên nhân vận đấu khí màu máu lên đón đỡ, chưa dốc toàn lực, hiển nhiên đang đợi chờ điều gì.
Ầm!
Đao phong và đấu khí va vào nhau, tiếng nổ một lần nữa lại vang lên như sấm động. Từ phía sau hai luồng đao phong, một bóng đen nhanh chóng lao ra. Trung niên nhân nhếch mép cười, hiển nhiên lại vận pháp kĩ Huyết Thể. Toàn bộ chiến lược của Hắc Lâm, đã bị hắn nhìn rõ.
Một màn bất ngờ xảy đến. Hắc Lâm không hề lao vào tấn công hắn mà lại lao về phía Mai Vân Nhi, tóm hắn lên vai, chân đạp mặt đất điên cuồng chạy trốn. Nội tâm hắn đã tính toán kĩ, thời điểm này có ngu mới liều mạng với tên này. Mai Vân Nhi dù hắn không ưa, nhưng đã cứu mạng hắn và cho hắn nương tựa ba năm. Dù không phải người tốt, Hắc Lâm cũng không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Trung niên nhân ngu ngơ một hồi, khôn mặt nhăn nhó đến tột cùng. Hắn vội vàng tán công, khuôn mặt trắng bệch hét lớn:
- Con bà nó, dám chơi lão tử.Đuổi theo, bắt sống bọn chúng về cho ta.
Sau lần tấn công với Mai Vân Nhi và Hắc Lâm, lại hai lần vận chuyển Huyết Thể là cực hạn của hắn. Tưởng chừng có thể bắt sông Hắc Lâm, ai ngờ tên này nhìn mặt hào hùng tưởng như tấn công không chết không thôi; lại cư nhiên bỏ chạy, tổn thất đấu khí cho một lần Huyết Thể oan uổng. Nếu không, muốn lưu lại Hắc Lâm, vốn cũng không quá khó.
Chín người mặc huyết bào đang ngẩn ra, nghe lệnh vội vàng chuyển thân đuổi theo Hắc Lâm và Mai Vân Nhi.
Tiết trời vẫn vậy, dù có chuyện gì xảy ra, vẫn mãi trắng xóa một màu. Trong một cánh rừng phủ đầy tuyết trắng, ẩn hiện thân ảnh một người thân đầy máu tươi, vai ghim tên bén, tay đầy vải trắng, mang theo một người có phần còn thảm thương hơn.
Hắc Lâm thở hồng hộc, mệt mỏi vô cùng. Mai Vân Nhi trên vai hắn cũng đã đến cực hạn, thấy một màn vừa rồi cũng kinh hãi vô biên; song hiện tại cũng không phải lúc hỏi thăm vớ vẩn. Khẽ thở dài một hơi, Mai Vân Nhi nói:
- Hài iii. Chúng ta đều cạn lực rồi, lại còn địch nhân sau lưng. Ngươi hãy thả ta xuống, như vậy cơ hội đào thoát sẽ cao hơn.
- Ý tưởng không tồi đâu, nếu ngươi quả thực muốn vậy, ta cũng không ngại bỏ ngươi ra để đào thoát. – Hắc Lâm thở không ra hơi, thành thật đáp.
Mai Vân Nhi trợn mắt há mồm. Làm người ai mà chả muốn sống, chẳng qua theo đạo lí thì vốn nên nói như vậy. Mà chiếu theo đạo lí, rõ ràng tên này phải nói mấy câu đại loại như “đã giúp thì giúp đến cùng” hay cao siêu hơn thì “cùng sống cùng chết” chứ. Thiệt là, có thẳng thì cũng không cần thẳng quá như vậy chứ.
Khẽ bĩu môi, Mai thống lĩnh cũng đành im lặng không nói gì nữa. Hắn đã quá đuối sức rồi.
“Vút…………”
Sau lưng, một luồng kình phong tanh tưởi lại bay đến phía hai người. Hắc Lâm vốn đã bị thương, học tập đôi chút mưu mẹo của kẻ khác mà thoát thân đã mệt rã rời. Thử vận chuyển đấu khí một chút, quả nhiên vô phương. Hắn vội vàng né tránh nhưng kình phong đã ập tới, đánh thẳng vào lưng.
“Phụt….”
Miệng lại phun máu. Hắc Lâm oán trời không thôi. Dư lực đẩy hắn văng xa hơn hai trượng, xoay tròn dưới đất, vật vã lồm cồm bò dậy. Mai Vân Nhi đã ngất xỉu từ lúc nào.
Trước mặt, một cái thác lớn đang chảy nước về cuối nguồn, nước đổ ầm ầm, bọt tung trắng xóa, tung bay khắp nơi. Khẽ quay đầu về phía sau, chín kẻ mặc huyết phục đã sắp đuổi tới. Miệng cười đau khổ, lại đưa mắt nhìn về thác nữa kia. Lắc đầu than vãn, Hắc Lâm ôm lấy thân thể Mai Vân Nhi, lao thẳng xuống thác.
Dòng nước vô tình, lạnh buốt vẫn chảy xiết không thôi, mang theo thân thể hai người cuốn phăng đi, tiêu thất mất dạng.
Chín người cùng nhau đuổi tới thấy được sự việc, lại lạnh sống lưng. Không thể hoàn thành công việc được giao, ai nấy đều thấp thỏm lo sợ. Hiển nhiên, trừng phạt của tông môn này không hề đơn giản. Cả chín người nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi lại chia về hạ nguồn tìm kiếm.
………………..
Gió đông vi vu thổi. Đâu đó, mùi cháo nóng thơm phức lan tỏa, đủ làm lòng người giữa thời tiết khắc nghiệt này thêm phần ấm áp.
- Cha, đại ca……!
Hắc Lâm rên rỉ, đột nhiên mở mắt, bật dậy. Mồ hôi trên trán hắn nhễ nhại, quấy lấy tóc hắn, rối tung , nhìn lôi thôi hết cỡ. Thở hồng hộc vài hơi, Hắc Lâm mới dần dà nhớ lại những việc đã qua.
Ài, ta vẫn còn sống. Nếu mà ta chết, chắc sẽ oán hận lão thiên điên cuồng. Cuộc đời đã quá đen đủi rồi, nếu một chút vận khí cũng không có thì cũng chẳng còn gì để nói.
Lại đưa mắt một vòng nhìn xung quanh. Nơi đây là một căn phòng, tuy đơn sơ giản dị, nhưng vẫn thập phần sạch sẽ, gọn gàng. Bốn phía tường xanh phủ đều, đôi chút mùi thơm thoang thoảng làm lòng hắn thoải mái. Giữa phòng là một bàn nhỏ, trên có bình hoa, hoa không quý hiếm nhưng cắm nghệ lại khá tinh xỏa. Rõ ràng, chủ nhân của nơi đây là một người khéo tay, lại kĩ lưỡng.
Hắc Lâm đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đã mở ra. Một thiếu nữ duyên dáng, tay cầm khay thức ăn, nhẹ nhàng bước vào.
Nàng rất trẻ, tầm mười bảy mười tám tuổi, một thân vận áo trắng như tuyết, tóc nàng đen dài, bồng bềnh, óng ả như mây, ngũ quan đoan chính; đôi mắt to, long lanh như làn nước. Là da trắng hồng đẹp đẽ, lại đang độ tuổi thanh xuân, nơi lõm nơi lồi ẩn hiện trong tà áo, xinh đẹp mê người. Toàn thân nàng toát ra cốt cách thánh thiết vô cùng, phi thường hiển nhiên là một tuyệt sắc giai nhân.
Thấy Hắc Lâm đã tỉnh, nàng dịu dàng cười, nói:
- Quan gia, người đã tỉnh?
Nếu là một người bình thường, đối mặt với nhan sắc “hại nước hại dân” này, chắc chắn sẽ bối rối không thôi, lại càng thêm yêu mến. Tuy nhiên, Hắc Lâm chỉ cảm thấy khó chịu, đâu đó còn có tư vị khó xử. Phải, người con gái càng xinh đẹp, hắn lại càng thêm chán ghét. Vân Nhạc bề ngoài xinh đẹp như thế nào, dịu dàng ra sao, lại âm hiểm như thế nào, hắn đã trải qua một lần, đồng thời cũng là nỗi ám ảnh lớn nhất. Đồng thời, hắn lại thêm khó xử, vì người ta ít nhìu cũng cứu mạng hắn.
Suy tư một hồi, Hắc Lâm lạnh nhạt đáp:
- Phải.
Thiếu nữ nọ chỉ mỉm cười, lại cất lên giọng nói trong trẻo, đáng yêu
- Tiện thiếp vừa nấu xong một phần cháo nóng, quan gia bị thương, hãy ăn vào cho lại sức.
Hắc Lâm lãnh đạm trả lời:
- Đa tạ cô nương ra sức cứu mạng, ta vô cùng cảm kích. Phải rồi, lúc ta rơi xuống thác cũng có một đồng hành đi cùng, không biết ngươi có gặp không?
- Một người đồng hành? Quan gia, lúc ta tản bộ ngoài sông, chi thấy người trôi theo dòng nước, tuyệt nhiên không có ai khác. – Thiếu nữ thành thật trả lời.
Hắc Lâm cau mày một hồi. Quả thật, rơi vào thác nước chảy xiết như vậy, sống chết khó nói, nếu như còn trôi đi cùng nhau, ấy mới là chuyện lạ.
Đoạn, Hắc Lâm đứng dậy, nói với giọng lạnh lẽo:
- Đa ta cô nương, ta mang quân vụ trong người, cần quay về bẩm báo, không tiện làm phiền. Ngày sau sẽ báo đáp.
- Quan gia, người…
Nói rồi, không đợi thiếu nữ nói thêm điều gì, Hắc Lâm đi thẳng ra ngoài. Nơi đây là một trang viên nhỏ, phòng ốc không nhiều nhưng bày trí rất đẹp. Ngạc nhiên nhất là nơi đây lại không một bóng người. Hắn ko muốn tiếp tục ở lại, người thiếu nữ xinh đẹp nọ thật sự làm hắn khó chịu, bèn phóng ra ngoài trang viên, mất hút.
Hắn bị thương chủ yếu do đao kiếm người thường, lúc này đã khỏe hẳn, chọn đại một đường mà phóng đi.
Nếu ai mà nhìn thấy cư xử của hắn, sẽ oán tránh không thôi. Một thiếu nữ xinh đẹp cứu mạng, lại ăn nói lạnh lùng, đến nỗi danh tự của người ta còn chưa hay đã vội vã bỏ đi. Quả là một kẻ lỗ mãng mà.
Hiện tại, Hắc Lâm rất vui vẻ. Dù trong lòng còn nhiều nghi hoặc, nhưng hắn đã có thể hấp hồn, đã có cơ hội trả thù, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Mặc kệ như thế nào, chuyện mai sau thì mai sau tính. Còn về Mai Vân Nhi, hắn cũng chẳng buồn để tâm đến, những gì có thể làm, hắn đã làm. Sống chết đành theo ý trời mà thôi.
Nương theo đường cái nữa ngày đường, hỏi thăm đôi chút, mới vỡ lẽ ra hắn đã hôn mê ba ngày. Hiện trời đã xế chiều, Hắc Lâm tìm ra ven sông, bắt vài con cá, nướng lên ăn để phục hồi thể lực. Xong xuôi, hắn lại nằm ra nền đất lạnh giá, ngửa mặt lên trời, miên man suy nghĩ.
Bầu trời u ám một màu đen, tuy nhiên đã bắt đầu nhe nhóm lên sức sống. Lúc này cũng đã cuối đông, chuẩn bị bước vào ngày xuân tươi thắm, là thời điểm sinh sôi của vạn vật. Nhớ đến lúc trước, thời điểm này là lúc Hắc Lâm yêu thích nhất, có thể cùng người thân bên nhau đợi chờ năm mới, vui vẻ, hạnh phúc biết bao.
Hài..i
Bất tri bất giác thở dài, Hắc Lâm lại chìm vào trăm mối âu lo.
Hiện tại ta sẽ đi về đâu, tương lai sẽ như thế nào đây?
Học viện, tông môn ta không muốn nương tựa, lang thang mãi cũng không phải là cách, hơn nữa cũng không ổn định để tu luyện công pháp. Ta phải nhanh chóng tu luyện đến tầng ba, học hai loại pháp kĩ, có như vậy mới có chút thực lực phòng thân. Nếu không, cuộc sống quá nguy hiểm, quá nhiều cường giả tồn tại, sợ rằng ta chưa kịp trả thù, đã bị kẻ khác giết.
Hay là… ta trở về quân doanh. Ở đó chỉ có người thường, hiếm ai gây ra an nguy cho ta với tu vi lúc này. Chuyện lần trước là quá hi hữu rồi. Ít nhất, ta cũng nên quay về bẩm báo về chiến cuộc, tạm thời cũng có chỗ nương thân.
Giải quyết âu lo trong lòng. Hắc Lâm gạt bỏ tạp niệm, bắt đầu củng cố tầng hai Hấp Hồn công pháp của bản thân để có thể nhanh chóng bước vào tầng ba.
Thời gian qua đi, khi Hắc Lâm mở mắt ra, trời đã hừng sáng. Nương theo đường chính, Hắc Lâm tiếp tục đi ba ngày, bên đêm thì tu luyện. Ba ngày sau, hắn đã đứng trước một tòa thành nhỏ. Cổng thành làm bằng đá xanh, trông có phần vững chai, nhưng theo năm tháng đã bám nhiều rêu phong, trở nên cũ kĩ. Bên trên có ba chữ “Hiên Viên Thành” màu đen, uốn lượn đẹp mắt. Trước cổng thành nhiều người xếp hàng tiến nhập, nhiều lính gác đang tiến hành kiểm tra.
Hắc Lâm tiến vào hàng. Ba ngày qua, sau nhiều lần hỏi thăm, hắn biết được mình đã trôi đi khá xa, đến tận gần đến phía đông Ô Vân đế quốc, cách Lâm Đô thành hơn hai ngàn dặm. Vì vậy, hắn tìm đến một thành thị gần nhất, hi vọng có thể tìm xe ngựa trở về. Với thực lực hiện tại, đi bộ hai ngàn dạm đường, Hắc Lâm thà chết còn hơn.
Không lâu sau, Hắc Lâm đã tiến vào trong thành.
Hiên Viên là một thành trì không lớn, không thể xa hoa bằng Tâm Hoa thành lúc trước. Tuy nhiên, nơi đây lại nổi tiếng về rèn binh khí. Rất nhiều lợi khí cũng từ nơi này mà ra, dù không xếp hàng thần binh lợi khí, nhưng cũng được nhiều tu luyện giả thuộc tầng lớp hạ tầng ghé đến. Đối với tầng lớp thấp, binh khí Hiên Viên thành hiển nhiên là tốt nhất. Mọi loại vật phẩm như đan dược, binh khí, pháp bảo đều chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm 4 cấp. Ở thành trì này, tối đa số là hạ phẩm binh khí, nhưng đôi khi cũng xuất hiện vài kiện trung phẩm binh khí. Còn về phần thượng phẩm binh khí, đều chủ yếu xuất hiện ở các tông môn lớn nhỏ, cực phẩm binh khí thì quá khan hiếm, luôn luôn vẫn là câu “chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu”
Hắc Lâm dùng tiền ba năm làm việc ở quân doanh mua tạm một kiện trang phục màu đen rồi tìm một khách điếm ăn uống, nghỉ ngơi.
Thân vận hắc bào, tay phải quấn băng, nhìn qua có phần độc đáo, cũng có phần tiêu sái, Hắc Lâm chậm rãi tiến vào một tửu lâu. Đảo mắt nhìn quanh, Hắc Lâm được thêm một phen cảm khái. Trước đây hắn không có đấu khí, không thể nhận biết được tu vi của các võ giả khác. Hiện nay hắn đã đạt Nhất cấp đỉnh phong, dù là tế luyện hồn phách người khác mà thành, nhưng đã có thể nhận biết thông qua khí tức những người nay.
Trong tửu lâu đại đa phần là Nhất cấp đạt tầm ba, bốn thành đấu khí; một vài người cũng đạt đến đỉnh phong như hắn, nhưng bọn họ có lẽ cũng đã có những pháp kĩ riêng, Hắc Lâm chưa chắc là đối thủ. Bọn họ đều là những tán tu, giống như bản thân hắn hiện tại. Đảo mắt về phía bàn nọ, thân mình Hắc Lâm khẽ run rẩy.
Đây là một nhóm gồm năm người, bàn cạnh cửa sổ. Toàn thân vận lam bào, viền trắng, chất liệu cao quý. Trên ngực áo mỗi người đều điểm một bông tuyết, đặc trưng cho tông môn của mình. Phải, năm người này đều là môn hạ của Bắc Băng Tông.
Bao nhiêu oán hận tuôn về làm mặt mày Hắc Lâm biến sắc, ngay sau đó, hắn cúi thấp đầu, tiến về một bàn trống trong góc ngồi xuống.
“Hắc Lâm…. Ngươi phải bình tĩnh, tuyệt đối không được làm điều dại dột”
Hắn lẩm bẩm một mình hòng lấy lại bình tĩnh. Không lâu sau, hắn gọi một phần rượu thịt. Đây là lần đầu tiên Hắc Lâm uống rượu, tất nhiên là muốn mượn rượu để tĩnh tâm lại. Uống được một chén, mùi rượu cay xè xâm nhập huyết quản, làm Hắc Lâm phi thường khó chịu, nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy khoan khoái, sung sướng lạ kì.
Uống tiếp thêm hai chén, Hắc Lâm bắt đầu quan sát nhóm người Bắc Bang Tông. Họ gồm hai trung niên mặt vuông, mũi cao thẳng tắp, có nhiều điểm tương tự nhau, hẳn là hai huynh đệ ruột, tu vi nhìn không thấu. Trên ngực áo đều là bông tuyết màu tím. Ba người còn lại trên ngực đều là bông tuyết trắng; hai người thiếu niên trạc tuổi Hắc Lâm, một nam một nữ, tu vi đều đạt Nhất cấp đỉnh phong. Còn lại là một tiểu thiếu niên tầm mười tuổi, mái tóc trắng xóa, gương mặt lạnh như băng, đôi mắt lạnh lùng, ẩn hiện vài tia sát khí, đôi môi hắn trắng bệch. Điều kinh khủng hơn là, Hắc Lâm không nhìn ra tu vi của hắn.
Sau khi tĩnh tâm, Hắc Lâm vã mồ hôi ướt đầy vạt áo. Quả không hổ danh là một trong tám đại tông môn lớn mạnh nhất của đại lục. Một đứa trẻ chỉ mười tuổi mà tu vi như vậy, thiên tư tuyệt không thua kém đại ca Hắc Ưu của hắn ngày trước, hẳn cũng là một trong những kì tài của Bắc Băng Tông.
Không lâu sau, từ cửa ngoài tửu điếm, hai thanh niên tầm hai mươi tuổi bước vào. Hắc Lâm lại được thêm một phen lạnh gáy. Hai kẻ này đều gầy gò ốm yếu; một kẻ mặt mày hung ác, cặp mắt dài và hẹp, ánh lên vẻ gian xảo vô bờ; kẻ còn lại mặt mũi bình thường, mang theo một phần mệt mỏi. Cả hai đều đạt đến Nhị cấp chuẩn, cùng mặc huyết bào đỏ như máu, hệt như nhóm người có mặt trong trận chiến lần trước.
“Oan gia, đúng là oan gia mà”
Hắc Lâm than thở không thôi. Người ta nói kẻ làm việc xấu đi đâu cũng sợ hãi gặp kẻ thù. Hắc Lâm ta chưa đủ năng lực làm điều gì tệ hại, sao bước một bước lại gặp toàn cừu nhân thế này.
Hai người nọ vừa bước vào, anh mắt đoàn người Bắc Băng Tông chợt lóe lên một tia sát khí. Cả hai nhìn thấy, mặt mũi liền biến dạng, trắng bệch không còn hột máu nào, vội vàng chuyển thân chạy trốn.
- Muốn chạy?
Một trung niên nhân Bắc Băng Tông khinh bỉ kêu lên. Ngay lập tức, người này đứng phắt dậy, hàn khí băng lãnh tỏa ra, hai người nọ di chuyển lập tức chậm lại, khó khăn vô cùng. Những người xung quanh gặp phải hàn khí, hô hấp dồn dập, kẻ yếu hơn thì trực tiếp ngã lăn ra nền đất.
Bàn tay trung niên nhân đập mạnh lên bàn, hũ rượu liền vỡ nát, rượu bay thẳng lên, gặp hàn khí lập tức hóa thành hai khối băng trụ dài nửa thước, sắc bén vỗ cùng. Phát tay một cái, hai khối băng xé gió bay đi, xuyển thẳng ngực hai huyết bào thanh niên.
“Aaaaaaaa”
Tiếng thét đau đớn vang lên, máu phún xối xả khắp cửa tửu lâu, hai kẻ này phủ phục dưới đất, miệng còn đang rên rỉ từng tiếng đau thương.
- Mau đi thu lấy Hấp Huyết Kiếm – Trung niên nhân Bắc Bang Tông ra lệnh.
Hai người thiếu niên nam nữ tiến lên lục soát. Một lúc sau, cả hai đều trở về tay không.
Người trung niên sắc mặt giận giữ, mắt tóe ra lửa, nghiến răng ken ket, như không cam tâm, cuối cùng đành hạ lệnh:
- Chúng ta đi thôi, nơi này không nên ở lâu.
Nói rồi, đoàn người Bắc Bang Tông kéo nhau ra cửa rồi biến mất.
Mọi người trong tửu lâu bị một phen vừa rồi dọa cho vỡ mật. Không ít người nhận ra y phục của Bắc Băng Tông, nên dĩ nhiên không ai ngu dại mà xen vào. Chỉ có điều người nọ ra tay thật quá nhanh, quá mạnh. Một trong bát đại tông môn quả nhiên đáng sợ.
Hắc Lâm lúc này chỉ biết lắc đầu. Hắn từ lúc sinh ra vận khí có thể nói đen không còn gì bằng, nhưng mà phải công nhận rằng bản thân mình có duyên thấy cảnh người khác gặp họa. Ba năm trước cũng tại một tửu lâu, hắn tận mắt chứng kiến một kẻ giải nai ăn thịt cọp, phối hợp với một đại hán liên kế trả thù. Ba năm sau cũng tại tửu lâu hắn thấy người Bắc Băng Tông giết người đoạt bảo không thành.
Cảm khái đã đủ, Hắc Lâm cũng chẳng rảnh rỗi. Đây là âm hồn hai tu luyện giả Nhị cấp, không dễ dàng gì có được, coi như là thu lại một chút vận khí thời thơ ấu vậy. Hắn liền vận công nạp hồn.
“Quái!”
Hắc Lâm giật bắn mình. Chỉ có một âm hồn.
“Hắc hắc, thủ đoạn quả nhiên đáng sợ. Nếu ta không tu luyện Hấp Hồn công, sợ rằng khó ai biết được tên kia vẫn còn sống sót. Đúng là đi một ngày đàng, học một sang khôn”
Thời gian gần đây, mỗi lúc Hắc Lâm lại thêm trưởng thành. Luyện hóa âm hồn người có tu vi Nhị cấp cần có thời gian không ít, vì vậy hắn đành lưu lại âm hồn trong nội thể, rồi chuyển mắt cẩn thận quan sát tên gian xảo kia.
Quả nhiên, khi đoàn người Bắc Băng Tông rồi đi được một lúc, thân thể tên thanh niên còn sống liền hóa thành một đoàn huyết vụ, chậm rãi hóa thành hình thể. Mọi người trong tửu lâu bị một màn này làm cho sợ hãi, giật bắn cả mình. Tên thanh niên mặt mày tái nhợt như sắp chết, nhân lúc mọi người đang kinh hãi, hắn liền nhanh chân bỏ trốn. Hắc Lâm lúc này cũng không còn thấy ở bàn mình nữa.
Tên thanh niên nhân khó nhọc phi thân ra ngoại thành, đến nửa đêm, hắn mới chạy lại bên ngoai một phiến rừng, nằm xuống thở dốc. Hắc Lâm vẫn theo sát sau lưng, nhưng vẫn không có nửa điểm manh động.
Một khắc sau, huyết bào thanh niên mới khó khăn bò dậy, đảo mắt nhìn khắp nơi, một lúc sao mới đào bới đất. Sau đó, tay hắn lôi ra một thanh kiếm. Thanh kiếm tỏa ra sát khi và mùi khí huyết tanh tưởi, toàn thân đỏ tươi màu máu. Dù chưa rút ra khỏi vỏ, chỉ nhìn qua cũng biết đây là một lợi kiếm.
- Con mẹ nó, bọn Bắc Băng chó chết. Cũng may mà ta thông minh, không mang bảo kiếm trong người, còn liều mạng tu luyện Huyết Thể trước khi đạt đên đỉnh phong để bảo mạng, chứ nếu không cũng lìa đời vì bọn súc sinh này. Con bà nó chứ!
Thanh niên nhân tức khí chửi bới không ngừng, nước bọt văng tứ tung, tựa như thiếu phụ ủy khuất khi bị lừa gạt vậy. Hắc Lâm cười thầm sung sướng. Hôm nay quả là một ngày đại may mắn mà, may mắn nhất từ khi sinh ra cũng không nói quá.
Ánh mắt Hắc Lâm ánh lên một tia tàn nhẫn. Âm thầm rút đao khỏi vỏ, Hắc Lâm bắt đầu vận chuyển đấu khí vào. Thời điểm mấu chốt đã đến, đao phong trảm ra, một luồng hắc khí hung tợn bay về phía trung niên nhân.
Tên này đã phát hiện ra biến cố, đảo thân qua thì đã thấy đao phong đến trước mặt. Hắn liền rút kiếm, một mùi máu tanh kinh thiên động địa không gì sánh bằng tuôn trào, ánh lên giữa đêm khuya màu đỏ chói lọi của bảo kiếm. Tiếp đó, hắn vung tay chém ra một đoàn kiếm khí dày đặc huyết vụ đối kháng với đao mang.
“Rầm…..”
Đao mang và kiếm khí va nhau vang vọng khắp cánh rừng. Vô số chim chóc thú vật sợ hãi kêu gào thất thanh, chạy tán loạn khắp nơi.
Quả là một thanh kiếm lợi hại, chỉ bằng một đường kiếm đơn giản đã hóa giải đao khí toàn lực của Hắc Lâm. Hắc Lâm không có kinh nghiệm chiến đấu, mới chỉ là lần thứ hai giao tranh với địch, vẫn chỉ biết dùng phương pháp cũ học được từ Mai Vân Nhi.
Từ phía sau lưng tên huyết bào thanh niên, Hắc Lâm vung liên tiếp sáu bảy đao, khí thế mạnh mẽ. Tên kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, mặc dù một lần sử dụng Huyết Thể gần như đã hút sạch đấu khí của bản thân song chênh lệch một cấp giữa hắn và Hắc Lâm cũng không phải nhỏ, hơn nữa tay hắn lại cầm một thượng phẩm binh khí. Tay hắn vung lên, từng đợt kiếm quang đối kháng với Hắc Lâm.
Tiếng đao kiếm va nhau ầm ỹ, dữ dội liên tục hơn cả một canh giờ.
Lúc này, tên thanh niên đã quá mỏi mệt, khuôn mặt giận giữ vô cùng, điên cuồng tấn công hòng sớm tiêu diệt Hắc Lâm. Thật là khốn nạn mà, tiêu hao hết đấu khí mới may mắn thoát được bọn Bắc Băng Tông, không ngờ lại xuất hiện một tên ngư ông đắc lợi.
Hắc Lâm nội tâm cũng chửi bới không ngừng, nếu không phải biết sử dụng Huyết Thể tiêu hao đấu khí cực lớn, hắn cũng chưa đủ liều mạng ra tay giết người đoạt bảo. Nhưng có ai ngờ được chênh lệnh một cấp lại lớn như vậy, chưa nói đến thanh kiếm kia thật quá kinh người. Tuy nhiên, điều này lại làm Hắc Lâm càng điên cuồng tấn công hơn, cơ hội đoạt bảo nếu như để mất, sau này có ao ước cũng chưa chắc có được.
Không còn đường lui, tên thanh niên liền lui về sau nửa thước, toàn thân vận chuyển đấu khí còn sót lại, toan tính một chiêu cuối cùng.
Nhìn thấy ánh mắt giết người của tên kia, Hắc Lâm cũng âm thầm cảnh giác.
Hai tay tên kia nắm chặt chuôi kiếm, chỉa thẳng ra phía Hắc Lâm, đấu khí máu tanh điên cuồng quán nhật vào, ngay sau đó hắn la lên:
- Huyết Lệ Nhất Kích.
Một đoàn huyết vụ tụ thân Hấp Huyết Kiếm, rồi từ hóa thành một đạo huyết khí đó xé gió bay đi, mang theo hơi thở tanh tưởi, lao thẳng về phía Hắc Lâm như đoạt mạng.
Hắc Lâm đã sớm có chuẩn bị, đao mang lóe lên, toàn tâm toàn lực chống lại đòn đánh của kẻ thù. Dù sao đối phương cũng đã sức cùng lực kiệt, uy lực cũng không quá lớn.
“Rầm….”
Huyết khí va vào đao mang, vang lên nổ trầm thấp rồi từ từ tiêu thất. Hắc Lâm mừng rỡ trong lòng, quả nhiên một kích này của tên kia đã không còn bao nhiêu uy lực.
Đúng lúc này, sắc mặt Hắc Lâm đại biến. Một đoàn huyết khí khác từ ban đầu đã theo sau huyết khí lúc trước, kích thước bằng nhau, nương vào đó ẩn đi đánh lừa con mắt Hắc Lâm.
“Xoẹt”
Hắc Lâm đến khi nhận ra chỉ kịp chuyển thân né tránh. Huyết khí xuyên thẳng vào vai phải làm máu huyết hắn lộn nhào, theo miệng vết thương mà trao ra như suối.
-Aaaaa
Hắc Lâm kêu gào đau đớn, thân thể bay ra xa mặt đất nửa trượng.
- Ahahaha…Hahaha. Thằng não tàn, muốn chơi ta, nằm mơ đi.
Tên thanh niên cười lớn, khoái trá vô cùng, cuối cùng cũng vô lực mà ngã xuống, trên mặt vẫn không sao xóa được vẻ thỏa mãn vô độ.
Huyết khí của hắn làm Hắc Lâm bị thương không nhẹ, tiêu thất gần hết đấu khi; từng tia máu trên vai len lỏi chạy ra, thấm đẫm y phục.
Hắc Lâm phi thường tức tối , kinh nghiệm không có, quả nhiên ăn thiệt thòi không nhẹ.
Con mẹ nó chứ, cái gì mà “nhất kích” với chả “nhị kích”, rõ ràng là đánh lạc hướng ta mà, khốn nạn thật. Một tên chỉ hơn hắn vài tuổi, khí lực gần tàn lại làm cho hắn ra nông nỗi này, nếu đụng phải những lão già thành tinh lâu năm thì ôi thôi.
“Hai…ii. May mắn, quả thật là may mắn!”
Tên thanh niên này đã vui mừng quá sớm. Hấp Hồn công pháp tầng hai có đến hai năng lực, một là chuyển hóa âm hồn kẻ địch thành tu vi bản thân, nhanh chóng gia cường cảnh giới; hai là luyện hóa âm hồn thành đấu khí, phục hồi lại đấu khí hao thất của bản thân. Nếu không, một khi hấp hồn đến cực hạn, Hấp Hồn công pháp chẳng phải đã gần như vô dụng, nó cũng ko có khả năng trở thành công pháp độc môn, Hắc Ma Tông cũng không có khả năng trở thành tà tông kinh khủng nhất Long Đế đại lục này.
Có trách thì phải trách tên thanh niên này quá xui xẻo khi bạn đồng môn của hắn mới chết cách đây không lâu, hay nói đúng hơn là hắn đã xui xẻo gặp phải người cuối cùng còn sống sót của Hắc Ma Tông.
Thanh niên nhân lúc này đã gượng bò dậy, bắt đầu phục hồi nguyên khí, miệng vẫn không quên chửi lớn:
- Thằng oắt con, chỉ cần phục hồi một phần đấu khí, ta sẽ hút sạch máu huyết của tên khốn nạn ngươi.
Hắc Lâm không nói gì, ráng sức bò dậy, tĩnh tâm luyện hóa âm hồn Nhị cấp của tên lúc nãy. Hấp Hồn công pháp vận chuyển, bao bọc lấy âm hồn trong đan điền Hắc Lâm, xé toạc ra làm hai, nhanh chóng chuyển hóa thành đấu khí, phục hồi lại. Chưa đầy thời gian uống hết một chén trà, Hắc Lâm đã phục hồi ba thành đấu khí, liền đứng dậy, tay nắm chặt đơn đao, ánh mắt băng lãnh nhìm chằm chằm vào tên thanh niên huyết bào.
- Điều này…. Điều này làm sao có thể.
Tên này thật sự không thể tin được, miệng lắp bắp run rẩy, đối mặt với đôi mắt đầy sát khí của Hắc Lâm, hắn đến chết vẫn không thể nào hiểu được vì sao tính toán của bản thân lại thất bại.
Xoẹt….
Ánh đao vô tình, chặt phăng đầu của tên thanh niên, văng ra xa, đôi mắt hắn vẫn mở to, ngập tràn nghi hoặc, chết không nhắm mắt.
- Thằng khốn kiếp, ta đã vô phương tu luyện, âm hồn võ giả Nhị cấp đâu dễ gì thu được, nay lại tổn thất uổng phí. Con mẹ ngươi, chết mà cũng cố gắng làm người khác căm phẫn.
Bây giờ, lại đến lượt Hắc Lâm….chửi bới cho hả giận. Phát tiết xong xuôi, Hắc Lâm thở hồng hộc như trâu, tiện tay thu lại Hấp Huyết Kiếm, sau đó ngồi xuống tĩnh tâm, hấp thu hồn phách tên khốn vừa lìa đời.
Âm hồn tu luyện giả Nhị cấp quả nhiên hấp thu không đơn giản như binh tốt ngày trước, Hắc Lâm phải tốn hơn một ngày mới luyện hóa xong, tu vi cũng đột phá lên Nhị cấp chuẩn.
Đôi mắt hắn mở ra, mang theo một tia quang mang sáng lạn, hiển nhiên là tiến bộ không ít. Sau khi giặt lại y phục, Hắc Lâm ném Hấp Huyết Kiếm vào trong tay nải, tránh để kẻ khác nhìn ra, rồi tiến về Hiên Viên thành.
Hắn không có hứng thú với kiếm, mục tiêu hiện tại tất nhiên là tìm cách tiêu thụ món hàng bỏng tay này, sau đó sẽ có vốn liếng thu thập vài thứ cần dùng. Tuy nhiên, để bán được cũng không đơn giản, rất dễ xảy ra một màn giết người đoạt bảo khác, mà Hắc Lâm thì không muốn một chút nào.
Mất hơn nửa ngày tìm hiểu, đến tận quá trưa, Hắc Lâm cuối cùng cũng tìm ra điểm bán, đó là phường đấu giá Hiên Viên Bảo, nơi đây nổi tiếng bán đấu giá các mặt hàng cao cấp, đồng thời cũng nổi tiếng uy tín rất cao. Vừa thanh lí được bảo vật, lại vừa có thể xem xét thu mua đồ vât phù hợp cho bản thân, quả nhiên hợp ý Hắc Lâm.
Phường đấu giá Hiên Viên Bảo quả thật to lớn, tường cao vách kín, từ xa nhìn lại mang đầy cốt cách cao quý. Phía trước có hai thiếu nữ chỉ tầm mười tám, mười chín, hai nàng không tính là mĩ nhân, song được tô son điểm phấn kĩ lưỡng, gương mặt lại càng tăng thêm mị lực. Thân mình lồi lõm, hấp dẫn mê người, lại mặc y phục màu hồng thiếu thốn vải, hở ra phần bụng không một tì vết và đôi chân dài thon thả. Phối hợp với từng cử chỉ, động tác đã qua tập huấn, đủ để làm những người không đủ nghị lực tình nguyện bị các nàng “hấp hồn”.
Thấy Hắc Lâm tới, một người cười duyên, nhẹ nhàng hỏi:
- Thiếu gia, không biết người đến đây để tham gia đấu giá hay đấu giá vật phẩm?
Nhìn thấy thân thể uốn lượn đầy ma mị này, Hắc Lâm lại thấp phần chán ghét.
- Ở đây có quy củ gì không?
- Nếu người đến đây tham gia đấu giá, tài sản mang theo tối thiểu phải là mười vạn lượng. Còn nếu đấu giá vật phẩm thì cần kiểm tra chất lượng trước. – Thiếu nữ vẫn nhẹ nhàng, từ tốn trả lời.
“Ặc, quả nhiên là nơi dành cho kẻ lắm tiền nhiều của. Ta vất vả ba năm mới có được chưa tới một vạn lượng, vậy mà tối thiểu phải là mười vạn…”
- Ừm, ta đến để đấu giá binh khí.
- Vậy mời thiếu gia theo tiện thiếp.
Thiếu nữ liền dẫn Hắc Lâm đi qua một hành lang, đến cuối là một phòng lớn cò mười tu luyện giả vệ cẩn thận chia ra canh gác. Tất cả tu vi đều trên Nhị cấp, quả nhiên đáng sợ. Sau khi được thiếu nữ nói thầm vài câu, một võ giả vào trong thông báo. Tiếp đó, thiếu nữ lại trở ra tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Không lâu sau, Hắc Lâm được mời vào trong. Trong phòng bày biện đủ các loại binh khí, pháp bảo, đồ vật kì quái khác nhau. Bên cạnh đó, một lão già đã ngoài năm mươi, cũng là một tu luyện giả, tu vi nông sâu không rõ đang mỉm cười. Nhìn thấy Hắc Lâm, lão liền vui vẻ chắp tay nói:
- Xin chào. Ta gọi là Lục lão. Không biết ngươi muốn đấu giá kiện binh khí gì?
Đánh giá lão già qua một lượt, Hắc Lâm hỏi:
- Lục lão, không biết một kiện thượng phẩm binh khí thì có giá như thế nào?
Câu hỏi này làm cho lão già hơi biến sắc, ngay sau đó liền trở nên vui vẻ vô cùng, giọng điệu phi thường niềm nở, thay đổi hoàn toàn:
- Ồ, chẳng hay phải xưng hô với thiếu gia đây như thế nào? Theo lão một kiện thượng phẩm binh khí giá tối thiểu phải là một trăm vạn lượng.
Gãi cằm một lúc, Hắc Lâm lấy Hấp Huyết Kiếm ra. Nhìn thấy bảo kiếm, hai mắt Lục lão trở nên sáng ngời, lấp lạnh như sao, không gì sánh kịp. Cái này phải ví như “thấy tiền là sáng mắt, thấy bảo vật là lóa mắt” mới hợp.
- Thiếu gia, đây quả là thượng phẩm binh khí. Lão đảm bảo giá phải trên trăm vạn lượng. Sau khi đấu giá, Hiên Viên Bảo sẽ thu phí mười phần trăm.
“Con mẹ nó chứ, ta liều mạng mới cướp được bảo vật, các người ngồi uống trà, ăn trái cây mà thu vào lợi tức mười phần trăm, thật chẳng khác gì phường ăn cướp mà” – Hắc Lâm mắng thầm
Mắng thì mắng vậy song Hắc Lâm vẫn gật đầu đồng ý. Lục lão cười vui hớn hở, nói chuyện thân mật một hồi, hệt như hảo hữu lâu năm gặp lại. Hắc Lâm cũng đành lắc đầu chịu thua, quả là có tiên mua được cả quỷ thần.
Nói đoạn, Lục lão rút ra một khối ngọc màu vàng, trên đó khắc hai chữ Hiên Viên, mặt sau là số bảy, trang trí hình rồng uốn lượt, tinh xảo vô cùng.
- Đây là ghế ngồi của người, vị trí của thượng khách.
Xong xuôi, hắn vui vẻ đưa cho Hắc Lâm một áo khoài ngoài đen, phủ kín mặt mũi, nói là để đảm bảo an toàn. Sau đó, một thiếu nữ khác nhanh chóng đưa Hắc Lâm vào mật thất đấu giá.
Phía trước mật thất là tràng đấu giá, được phủ vải đỏ cao quý, tôn thêm vẻ hoa lệ của khu vực. Đằng xa, hàng trăm ghế ngồi hiện hữu, mỗi chiếc đều là gỗ cao cấp. Lúc này, số lượng khách đã hơn một nữa. Hắc Lâm được đưa về hàng ghế đầu tiên, xung quanh đã có ba người, xem ra là cùng một “đẳng cấp”.
Đâu đó vang vọng vài tiếng thảo luận của người quen, còn lại tất cả đều trầm mặc, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.
Một canh giờ sau, toàn bộ khu vực đã phủ kín người. Lúc này, hơn hai mươi tu luyện giả mặc hồng y tiến vào, chia ra canh gác tứ phía trong khu đấu giá. Một lão già khác, tuổi cũng ngoài năm mươi, thân mặc lục y, vẻ mặt tươi cười niềm nở bước vào tràng đấu giá. Khuôn mặt lão già này tràn đầy phúc hậu, tai to và dài, đôi mắt hiền từ nhưng lại sáng như gươm.
Bất giác, từ trên người lão tỏa ra một cỗ khí thế phô thiên cái địa, làm cho tất cả mọi người hoàn toàn ngưng trệ hô hấp, không sao thở được.
Hắc Lâm một phen sợ hãi, quả nhiên là cẩn thận, cái này là đề phòng kẻ có âm mưu bất chính đây mà. Một đội ngũ phòng vệ như thế này, không phải muốn cướp là cướp được, có khi còn mất luôn cái mạng nhỏ.
Thu hồi áp lực, lão già tươi cười nói:
- Xin chào các quan khách. Ta là nhị lão. Hôm nay ta là chưởng quỹ của sàn đấu giá này.
Ngừng một lúc, Nhị lão lại nói tiếp:
- Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ. Chiếu theo quy củ, một khi bắt đầu đấu giá không ai được phép di chuyển khỏi chỗ ngồi. Hi vọng mọi người ở đây nghiêm chỉnh chấp hành. Ừm, được rồi, lão xin tuyên bố tràng đấu giá hôm nay bắt đầu.
- Đầu tiên là Thăng Thiên đan, một loại đan dược giúp người phục dụng gia tăng công lực một năm tu luyện. Chỉ có thể dùng một lần. Giá khởi điểm năm vạn lượng, mỗi lần tăng giá thấp nhấn một ngàn lượng.
Đan dược gia tăng một năm công lực không tồi chút nào, đặc biệt những kẻ ở tầng lớp thấp, chênh nhau đấu khí một chút cũng có khả năng thay đổi cục diện trong thời khắc sinh tử.
- Năm vạn năm ngàn lượng.
- Sáu vạn.
- Bảy vạn
- Mười vạn.
Tiếng đấu giá nhao nhao vang lên, rất nhiều kẻ muốn đoạt được Thăng Thiên đan. Cuối cùng đan dược cũng thuộc về một người ở ghế mười bảy với giá mười bốn vạn lượng.
- Thủy Thể Kiếm, hạ phẩm binh khí.
- Bá Vương Đao, hạ phẩm binh khí.
- Đế Đô Chỉ, pháp kĩ.
- Hỏa Đạn, pháp kĩ.
Tiếp đó, các loại đan dược, binh khí, pháp bảo hạ phẩm lần lượt được mang ra đấu giá. Tiếng thảo luận, ra giá, ganh đua lẫn nhau náo loạn một hồi, tạo nên một tràng vô cùng sống động. Tuy nhiên, mỗi lần Nhị lão lên tiếng nhắc nhở, ai nấy cũng đành im lặng.
Hai canh giờ qua, rất nhiều các mặt hàng khiến nhiều kẻ ở đây đỏ mắt, nhưng Hắc Lâm không có một chút hứng thú nào. Sinh ra là con trai của tông chủ một trong chín tông môn lớn nhất đại lục ngày trước, phẩm chất vật phẩm tệ nhất mà hắn thấy cũng là trung phẩm. Vì vậy, những kiện hạ phẩm, trung phẩm nêu ra ở đây không đáng đế Hắc Lâm ta để vào mắt. Hiện tại, hắn chỉ nóng lòng thanh lí cho xong Hấp Huyết Kiếm, tâm tư mua một vài mặt hàng phù hợp cho bản thân đã tiêu tan từ lâu.
Cũng có một lần, Hắc Lâm cũng hơi động tâm, đó là một thanh đơn đao trung phẩm, thân đao hơi cong, sắc bén, toàn đao lộ ra quang mang màu lam rất bắt mắt. Chuôi đao chạm khắc hình rồng, trên đao có khảm một viên Lam Bảo Thạch, gia cường băng sát, tấn công kẻ địch sẽ mang lại hiệu quả làm chậm, tu vi cao có thể đông cứng kẻ địch. Sau một hồi động tâm, Hắc Lâm cũng đành từ bỏ, dù sao tiền cũng chưa đến tay, không thể đấu giá bậy bạ, nếu không sẽ mất mặt mà chết.
- Hà hà. Sau đây là một kiện binh khí, cũng là mặt hàng đấu giá cuối cùng của hôm nay.
Nhĩ lão cười ha hả, vẻ mặt rất hạnh phúc. Xem ra tràng đấu giá này lão thu được không ít. Tuy nhiên, cuối cùng cũng đến lúc Hắc Lâm chờ đợi, hắn cũng hồi hộp không kém.
Quả nhiên không sai, thượng phẩm binh khí ở nơi này trờ thành mặt hàng cao cấp nhất rồi.
Nhưng….
Nhị lão tiếp nhận một cây trường thương từ thiếu nữ nọ. Thân thương dài hơn một trượng, trắng ngà như bạch cốt, mũi thương nhọn hoắt, dài và uốn lượn như rắn, ánh lên sát khí, hẳn là đã qua không ít chiến trận.
- Đây là Tú Cốt Thương, một kiện trung phẩm binh khí, trải qua vô số chiến trận nay tỏa ra sát khí như hủy thiên diệt địa….Giá khởi điểm là hai mươi vạn lượng, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một vạn lượng.
Đây quả là một cây thương không tồi, nhưng quái lạ, tại sao đến lúc này rồi Hấp Huyết Kiếm của ta vẫn chưa được mang ra đấu giá?
Hắc Lâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn không hiểu được phường đấu giá Hiên Viên Bảo này rốt cuộc tính toán cái gì. Chợt, chân mày hắn co lại, anh mắt lóe lên quang mang kì dị. Hắc Lâm đưa mắt nhìn thẳng vào Nhị lão. Quả nhiên, lão hồ li này cũng đang nhìn hắn.
“Nguy!”
Đến lúc này, Hắc Lâm mới nhận ra, mình đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm. Hiên Viên thành này, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua thượng phẩm binh khí, nay chúng lại may mắn có được từ một tên vô danh tu vi chỉ đạt Nhị cấp chuẩn, nếu không nổi lên lòng tham thì cũng khó. Chỉ là một tên tu vi thấp, không đáng để họ đặt vào mắt. Chúng để Hắc Lâm ngồi vị trí thượng khách, một mặt để Hắc Lâm không nghi ngờ, một mặt để tên hồ li Nhị lão kia tiện quan sát, đợi đến khi tràng đấu giá kết thúc, cũng là lúc Hắc Lâm mang họa sát thân.
“Khốn nạn, lòng người thật không thể nào lường được. Lần này, ta ăn quá nhiều quả đắng rồi”
Hắc Lâm lúc này đã hoảng sợ, thật sự hoảng sợ. Lực lượng của bọn người Hiên Viên Bảo không hề đơn giản chút nào. Hôm nay, thật khó để hắn tìm được đường sống. Cũng không thể trách Hắc Lâm trẻ người non dạ, hắn ra giang hồ chưa được bao lâu, kinh nghiệm quá non kém. Hắn đã suy nghĩ quá thiếu cẩn thận khi mang Hấp Huyết Kiếm ra đấu giá tại đây, lại vô âu vô lo, vui vẻ chui vào bẫy của kẻ khác. Bây giờ Hắc Lâm cũng nhận ra, ánh mắt Nhị lão chưa bao giờ rời khỏi thân ảnh hắn.
“Khốn nạn, con mẹ nó chứ, ta đành phải từ bỏ Hấp Huyết Kiếm, phải nhanh chóng tìm cơ hội thoát thân thôi”
Mồ hôi nhễ nhại trên trán Hắc Lâm. Hắn đau khổ quyết định từ bỏ bảo vật mà mình suýt vong mạng mới đoạt được. Quan trọng là mạng nhỏ, nếu không giữ được thì còn tâm tư đâu mà bảo với chả vật.
Mọi người vẫn nhao lên đấu giá Tú Cốt Thương, trong thời gian này, không ai có thể rời khỏi tràng đấu giá, đồng thời cũng là cạm bẩy chết người. Ánh mắt Nhị lão lúc nãy đã không còn vẻ chân thành, thay vào đó là quang mang tàn nhẫn, âm hiểm, chằm chằm đặt vào ghế ngồi số bảy. Quả là một lão già chân chính thành tinh.
Nhị lão nhìn ra mặt trắng bệch của Hắc Lâm, chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười. Xem ra tiểu tử này cũng nhận ra rồi. Mà chuyện này cũng bình thường, nếu đến bây giờ còn chưa nhận ra mình sắp chết thì không phải ngu ngốc bình thường, mà là quá đỗi đần độn.
Dù sao cũng không cần tiếp tục che giấu, lão liếc Hắc Lâm với ánh mắt sát nhân, đáng sợ vô cùng.
- Hà hà. Như vậy là vị khách ở ghế số 2 đã ra gia năm mươi vạn lượng. Còn có ai ra giá cao hơn không.
Không còn ai ra giá cao hơn, năm mươi vạn là cực hạn dành cho một kiện trung phẩm binh khí rồi. Một vài kẻ không mua được vật cần dùng, chỉ đành căm tức, đỏ mặt tía tai chửi bới trong lòng.
- Như vậy ta tuyên bố Tú Cốt Thương đã có chủ, đồng thời tràng đấu giá hôm nay kết thúc, mọi người có thể rời khỏi.
Thời khắc sinh tử đã điểm. Hắc Lâm mồ hôi như mưa, trống ngực đập inh ỏi, nhanh chóng hòa cùng dòng người, len lỏi đi ra khu vực đấu giá.
Nhị lão cười khinh bỉ, lão liếc mắt nhìn những tên võ giả bảo vệ xung quanh, ngầm hạ lệnh. Năm tên võ giả mặc trường bào hồng nhuận, tu vi đều đặt Nhị cấp năm thành đấu khí; có lẽ đã biết nhiệm vụ từ trước, nhẹ gật đầu rồi bắt đầu hướng theo dòng người đuổi tới.
Hắc Lâm hoảng sợ kinh khủng, di chuyển khó khăn. May mắn thay, một lúc sau hắn cũng tĩnh tâm lại, bình tĩnh hòa vào dòng người tìm cách cắt đuôi bọn truy đuổi.
“Con mẹ nó, lũ khốn kiếp, tất của chung quy cũng vì thực lực ta quá yếu kém, lại một thân một mình không nơi nương tựa. Được lắm, hôm nay thoát được đại họa này, các ngươi hãy đợi Hắc Lâm ta trả lại đầy đủ”
Lòng căm hận vẫn căm hận, nhưng Hắc Lâm cũng không rảnh để dây dưa với bọn này.
Hắn hết lách trái, lách phải, di chuyển lung tung, dùng thân ảnh người phía trước để che đi mình.
Năm tên phía sau cười thầm trong lòng, tên này cũng thật quá xem nhẹ bọn chúng rồi. Sử dụng thủ đoạn đơn thuần như vậy, muốn thoát khỏi truy binh, quả thực là nằm mộng giữa ban ngày.
Hắc Lâm vẫn không hề đình chỉ, liên tục cúi thấp đầu, luồn lách liên tục, dùng thân ảnh người phía trước che đậy bản thân. Phía sau, năm tên võ giả vẫn bám theo đuôi.
Số người hiện tại có mặt ở khu đấu giá rất đông, hơn nữa mỗi người lại mang tâm trạng khác nhau rời khỏi khu đấu giá, tốc độ cũng khá chậm. Ngoài ra, năm tên thuộc hạ của Hiên Viên Bảo cũng không dám manh động bậy bạ, nếu không sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến uy tín phường đấu giá này. Vì vậy, chúng phải đứng phía sau cùng toàn bộ quan khách, nói là bảo hộ mọi người rời khỏi tràng, tùy thời quan sát Hắc Lâm chui lủi phía trước. Đợi đến khi Hắc Lâm ra khỏi khu vực đấu giá, cả đám sẽ truy theo giết người diệt khẩu. Một tên tiểu tử trẻ, tu vi Nhị cấp chuẩn cũng không làm chúng âu nhiều.
Dòng người cứ đi, kẻ chạy vẫn chạy, kẻ truy đuổi vẫn báo riết theo sau. Cửa ngoài Hiên Viên Bảo đã hiện ra, mọi người vẫn bình thả vô cùng, không hề nghĩ tới có kẻ vừa bị đoạt mất bảo vật vô duyên vô cớ, vừa phải chạy trốn trối chết như “chó nhà có tang”. Bóng của Hiên Viên Bảo hiện ra, trống ngực Hắc Lâm lại đập thình thịch, Quỷ Môn Quan ngày càng rộng mở chào đón hắn.