Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu Chương 96: Phần thưởng.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 96: Phần thưởng
Phùng Hướng Thiên nhìn Dược Thiên Sầu mỉm cười, lại nói tuyệt đại đa số tiểu đệ tử của Phù Tiên Đảo hắn căn bản không nhận ra, duy nhất tên tiểu tử Dược Thiên Sầu có gương mặt không gì nối bật này hôm nay đã là lần thứ ba gặp mặt, hai lần trước nhiều ít làm cho hắn có chút đau đầu, lần này lại cho hắn một sự vui mừng thật lớn.
Nhìn thấy trên lưng Dược Thiên Sầu đeo trường kiếm, Phùng Hướng Thiên nhíu mày, tựa hồ nhớ tới việc gì, nhìn về phía Quan Uy Vũ hỏi: "Dược Thiên Sầu không phải không có Trúc Cơ Đan sao? Thế nào lại trúc cơ thành công?" Chư vị trưởng lão đại khái cũng không biết chuyện này, nghe chưởng môn nói như thế, cũng đều lộ ra ánh mắt dò hỏi.
Quan Uy Vũ cười khổ nói: "Cũng không biết tiểu từ này gặp phải vận khí *** chó gì, ở Tang Thảo Viên ngây người vài ngày, không ngờ lọt vào mắt xanh của Cửu Cô lão nhân gia, tự mình giúp hắn trúc cơ thành công."
Lời này vừa nói ra, nghi hoặc của mọi người được giải, ai cũng không dám hoài nghi năng lực của Ma Cửu Cô, chỉ hiếu kỳ Dược Thiên Sầu thế nào lọt được vào mắt xanh lão nhân gia, tỉ mỉ kiếm tra, phát hiện không nhìn ra tu vi của hắn, chỉ sợ Ma Cửu Cô cũng đã nhìn trúng thể chất thiên phú dị bầm của hắn.
Phùng Hướng Thiên gật đầu nói: "Nguyên lai là như vậy." Sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện, phất tay nói: "Được rồi, không nói những việc này nữa. Uy Vũ, mọi người tới nơi này không phải nói chuyện phiếm, xuất ra thứ mà mọi người muốn nhìn xem đi."
Quan Uy Vũ gật đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra một phần linh thảo đưa cho Dược Thiên Sầu, cười nói: "Luyện Hồi Khí Đan, sư phụ này còn không bằng ngươi, không cần làm mất mặt nữa, do ngươi tới luyện một lò đi!"
Mọi người nghe xong thất kinh, ngay cả Quan Uy Vũ mà cũng cảm thấy không bằng, điều này sao có thể? Họ thật khó tin nhìn về phía Dược Thiên Sầu, người sau thầm than một tiếng, sư phụ a! Lão nhân gia đang phủng ta hay hủy ta a! Chẳng lẽ không biết cây cao đón gió sao? Danh tiếng này dễ dàng có được như vậy?
Lời nói ra giống như nước đổ ra ngoài, nào có đạo lý thu hồi. Dược Thiên Sầu chỉ đành lặng lẽ lĩnh mệnh, đan lô vẫn đang tỏa nhiệt sẵn sàng, bỏ linh thảo vào trong lô, bắt đầu luyện đan.
Thần thức mới vừa nhấp vào trong đan lô, liền hoảng sợ, linh thảo hoảng động thiếu chút nữa rơi luôn xuống đáy lô làm hỏng, bốn phía vách đan lô có hơn mười lũ thần thức, không cần phải nói, dù bắt chuyện cũng không nói lại dám làm như vậy, cũng chỉ có mấy lão vương bát đản bất tử trong đan phòng.
Thần thức Phùng Hướng Thiên cũng ở bên trong, nghiêng đầu liếc mắt nhìn mọi người đứng bốn phía, hơi nhíu mày, hướng Dược Thiên Sầu truyền âm nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi không cần phải xen vào bọn họ, an tâm luyện đan." Hắn cũng không ngẫm lại mình cũng đang làm cùng một chuyện như những người khác, đại khái đây là chỗ không biết xấu hổ của một thượng vị giả đi thôi!
Ai! Ta muốn lén lút, thế nhưng mắt lại đông đảo. Dược Thiên Sầu gật đầu, cũng lười quản nhiều như vậy, toàn bộ xem như thối *** chó thôi! Mắt không gặp tâm không phiền, một đám lão vương bát đản.
Bên trong lô lại bắt đầu một buổi biểu diễn đặc sắc tuyệt luân. Biểu tình trên mặt mọi người kinh ngạc, khó có thể tin, chợt như mộng, say mê, lưu luyến quên đường về nhất nhất hiện ra. Trên mặt Nghiêm Thù đang đứng cùng Dương Thiên, lộ ra vẻ đố kỵ và căm hận, hai người họ còn chưa có tư cách cùng những nhân vật cấp trưởng lão cùng chung hoạt động lớn.
"Phanh." Một tiếng qua đi, đan thành, ánh mắt mọi người rơi vào Hồi Khí Đan trên tay Quan Uy Vũ.
Mặc dù Quan Uy Vũ không phải lần đầu tiên nhìn thấy được đan dược do Dược Thiên Sầu luyện ra, nhưng nhìn lại vẫn không thể không toát ra vẻ kinh diễm, than thở đưa tới trước mặt chưởng môn. Phùng Hướng Thiên cầm lên một viên, nhìn bạch quang lất phất trên Hồi Khí Đan, hít sâu một hơi nói: "Hào quang!" vẻ mặt không thể tin được.
Mọi người đều cầm lên một viên trên tay Quan Uy Vũ quan sát, trong nháy mắt trong tay Quan Uy Vũ chỉ còn lại vài viên, trong lúc nhất thời trong phòng vang lên tiếng than sợ hãi.
Phùng Hướng Thiên cầm Hồi Khí Đan giám định và thưởng thức xong, liền nuốt vào bụng, phun ra một hơi thở khen: "Chỉ sợ Đan Tông nổi danh thiên hạ mấy ngàn năm trước cũng cực nhỏ luyện ra được cực phẩm linh đan như vầy a!"
Các trưởng lão cũng có dạng học dạng, Hồi Khí Đan trong tay đều bỏ vào trong bụng. Dược Thiên Sầu nhìn thấy tê răng không ngớt, quả nhiên là ăn không phải trả tiền nha! Bất quá ăn xong cũng để lại một mảnh ca ngợi không ngừng.
"Uy Vũ, thủ pháp luyện đan này có thể mở rộng trong Luyện Đan Các?" Phùng Hướng Thiên không hổ là chưởng môn chấp chưởng đại môn phái, xác thực có chỗ hơn người, liếc mắt liền nhìn ra lợi hại trong thủ pháp luyện chế của Dược Thiên Sầu.
Các trưởng lão tuy rằng không tinh thông luyện đan, nhưng không đến mức dốt đặc cán mai, đối với thủ pháp luyện đan của Dược Thiên Sầu quả thực chưa từng thấy, đều có nghi vấn giống như chưởng môn.
Quan Uy Vũ cười khổ nói: "Nói đến cũng là ý trời, thuần túy là ta thấy tiểu đồ nhất thời buồn chán, cho hắn vài phần linh thảo, bảo hắn tự mình đi suy nghĩ, cho tới bây giờ hắn chưa từng luyện đan, ai biết đánh bậy đánh bạ, lại cho hắn làm ra thủ pháp luyện đan trước nay chưa từng có. Ta cũng thử dùng qua loại thủ pháp này, có lẽ do ta thiên tư ngu dốt, chỉ sợ trong đoạn thời gian ngắn rất khó mô phỏng theo, nhưng phương pháp luyện đan này có thể mở rộng trong Luyện Đan Các, ta đã thử qua, chưa từng xuất hiện tình huống phế đan, chỉ là không thể luyện ra cực phẩm đan dược như vậy mà thôi."
Một đám người nhất thời ồ lên, Dược Thiên Sầu lần đầu tiên luyện đan đã làm Đan Si Quan Uy Vũ cũng cảm thấy không bằng. Còn sáng tạo ra thủ pháp luyện đan trước nay chưa từng có, đây không phải thiên phú dị bấm thì là gì? Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Dược Thiên Sầu, khiến cho hắn thật sự ngượng ngùng.
Phùng Hướng Thiên hơi có điểm tiếc hận nói: "Như vậy xem như không tệ rồi, Uy Vũ ngươi mau nhanh đem việc này nhanh chóng an bài xuống dưới." Ánh mắt hắn rơi vào trên người Dược Thiên Sầu, lại hỏi: "Đồ đệ lập đại công này của ngươi hiện nay đang làm gì trong Luyện Đan Các?"
"Hiện nay phụ trách giao linh thảo lui tới giữa Vạn Phân Viên và Luyện Đan Các." Quan Uy Vũ trả lời.
Phùng Hướng Thiên chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới nghe câu trả lời này, không khỏi nhướng mày, giọng nói có chút không hài lòng: "Đã có thiên phú như vậy, lại đi làm chuyện đó có phải có điểm lãng phí hay không, lẽ nào trong Luyện Đan Các không tìm ra một đệ tử thứ hai đi lấy linh thảo hay sao. Uy Vũ a! Không phải ta nói ngươi, đệ tử thiên phú như vậy sao không mang theo bên người kế thừa y bát, đối với ngươi hay Phù Tiên Đảo đều là chuyện tốt nha."
Quan Uy Vũ còn chưa mở miệng, chỉ thấy Phí Đức Nam bước tới, la lên: "Chưởng môn, Dược Thiên Sầu là người mà ta chọn đến lấy linh thảo, huống hồ vừa mới nói không lâu, hắn còn chưa đi một lần, thể nào có thể nhanh như vậy liền thay đổi."
Nữ nhi là khúc ruột của hắn, quýnh quáng nói ra đủ loại chỗ hở, lý do cũng thật quá gò ép. Các trưởng lão nhìn hắn như nhìn quái vật.
Phùng Hướng Thiên quan sát hắn một phen, kỳ quái nói: "Phí trưởng lão, Luyện Đan Các điều phối đệ tử ngươi gấp cái gì? Lẽ nào đổi người đến Vạn Phân Viên lấy linh thảo thì sẽ giảm sản lượng linh thảo của ngươi sao? Hay là còn có nguyên nhân gì khác, ngươi nói một lý do cho thuyết phục được ta thử xem."
Gương mặt Phí Đức Nam co quặp, chính xác bởi vì nữ nhi nên hắn nóng ruột nói sai, dù nói không sai, lý do chân chính làm sao có thể nói ra miệng, không thể làm gì khác hơn là sửa lời: "Ta chỉ là nói một chút mà thôi, không có ý gì khác." Nói xong lui trở lại. Phùng Hướng Thiên liếc mắt nhìn hắn, chưa nói gì, nhưng trong ngực đã nghi hoặc.
Quan Uy Vũ bị chưởng môn trách một câu không nặng cũng không nhẹ, kết quả bị Phí Đức Nam nháo lời, không chỉ không tức giận, trái lại vụng trộm cười, lúc đầu khi Phí Đức Nam tìm hắn, muốn hắn cấp chức vụ đi lấy linh thảo cho Dược Thiên Sầu, thậm chí còn dùng số lượng linh thảo đến uy hiếp, thực sự tức giận, lần này đụng tới người cứng hơn, không còn cách nào khác đi a!
""Nghiêm Thù, an bài người đến lấy linh thảo. Dương Thiên, tìm một đan phòng tốt cho Dược Thiên Sầu đơn độc sử dụng." Quan Uy Vũ lưu loát chứng thực ý kiến của chưởng môn xuống dưới.
Lúc này Phùng Hướng Thiên quét mắt nhìn mọi người, nói thêm: "Chuyện quan hệ trọng đại, hôm nay không ai được tiết lộ chuyện ở đây ra ngoài, nếu như không trừng phạt nghiêm khắc không tha, mặc kệ là kẻ nào. Mặt khác, Phù Tiên Đảo đối với đệ tử luôn thưởng phạt phân mình, có công tất có phần thưởng, có tội phải phạt, Dược Thiên Sầu lập đại công, nên trọng thưởng. Hải trưởng lão, ngươi chủ quản thưởng phạt, xem nên thưởng gì mới tốt?"
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 07:26 PM.
Đã có 76 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu Chương 97: Bị xảo trá.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 97: Bị xảo trá.
Nghiêm Thù đưa nhóm người chưởng môn rời đi, Quan Uy Vũ và Dương Thiên cấp tốc đưa tới những tu sĩ luyện đan Nguyên Anh kỳ của Luyện Đan Các, suy tính chuyện luyện chế Hồi Khí Đan, về phần dưới Nguyên Anh kỳ, không ở trong vòng triệu kiến. Dược Thiên Sầu cũng không muốn tiếp tục giúp vui nữa, trong túi trữ vật đựng một ngàn thượng phẩm linh thạch do Hải trưởng lão ban thưởng ngay trước mặt mọi người, hắn mang theo tâm tình sung sướng đi về đan phòng thuộc mình sử dụng.
Khi tiếp nhận một ngàn thượng phẩm linh thạch lóe sáng màu hổ phách, đôi mắt các vị trưởng lão đều phát xanh, xác thực là bút tiền không ít, đoạn thời gian trước học tập luyện đan đã dùng mất hơn hai ngàn thượng phẩm linh thạch, nhanh như vậy liền kiếm trở về không ít. Vuốt đan lô, Dược Thiên Sầu cảm khái không ngớt, trách không được kiếp trước có nói, có một nghề phòng thân có thể đi khắp thiên hạ, lời này xem ra đặt ở tu chân giới cũng rất dùng được, đáng giá suy nghĩ sâu xa a!
Không bao lâu, Quan Uy Vũ cùng Dương Thiên cùng nhau đi tới. Quan Uy Vũ không nói hai lời, lấy ra một khối ngọc điệp giao vào tay Dược Thiên Sầu nói: "Bên trong có ba phương pháp luyện đan, ngươi có thể lấy thử luyện, toàn bộ linh thảo cần dùng cứ tìm Dương Thiên." Dương Thiên ở một bên tán thành gật đầu.
Dược Thiên Sầu ha ha cười đáp ứng, tiễn bước sư phụ và Dương Thiên, cầm ngọc điệp trong tay kiểm tra một phen, chẳng đáng cười nhạo một tiếng, bỏ vào túi trữ vật, ba phương pháp luyện đan này đều dùng tăng nguyên khí và đề thăng tu vi. Nếu không phải vì nghiệm chóng phương pháp luyện đan trong ngọc điệp, chính mình còn cần phải xuất thủ luyện Hồi Khí Đan sao? Nếu đã chứng minh hữu dụng, còn cần làm cống hiến cho Phù Tiên Đảo? Cửa cũng không có. Lão tử còn đang chuần bị lộng ra một thiên hạ đệ nhất đại phái ngoạn ngoạn, thứ tốt đều cho các ngươi, sau này ta dùng cái gì? Muốn làm cống hiến cũng tự mình làm, chỉ một ngàn thượng phẩm linh thạch lão tử còn chưa để vào mắt.
Nhớ tới ánh mắt lúc gần đi của Phí Đức Nam, trong ngực Dược Thiên Sầu có chút chột dạ, ở chung với nữ nhi người ta một thời gian dài, cứ như vậy bỏ đi thật có điểm không thể nào nói nổi, bớt thời giờ thôi! Rút thời gian tận lực đi thăm xú nha đầu. (nha đầu xấu xí)
Trọng yếu nhất hiện nay chính là đề thăng tu vi, ngự kiếm phi hành của ta a! Hôm nay có nhiều thời gian, nên toàn tâm giải quyết chính tu vi của mình.
Nhìn những thân ảnh bận rộn tại đan phòng, Dược Thiên Sầu lắc đầu, vì ai khổ cực? Vì ai bận rộn? Mình không thể rơi vào hạ tràng như họ. Hắn hoảng hoảng đi ra khỏi không gian ngầm, đi ra đại điện, những đệ tử chưa đạt tu vi Trúc Cơ kỳ đi ngang người không ngừng hành lễ hô "Dược sư thúc", hắn hướng dưới núi đi xuống.
Nghiêm Thù đứng ở Luyện Đan Các, mắt nhìn theo thân ảnh hắn xuống núi, trên mặt không dằn được vẻ giận dữ, nhớ tới lúc phụ thân rời khỏi cùng các trưởng lão, đã dặn hắn: "Đối với Dược Thiên Sầu, hiện tại con không thể xằng bậy, hiện tại hắn đã lọt vào pháp nhãn của chưởng môn và các trưởng lão, chí ít hiện nay không thể lộn xộn, sau này thời gian còn dài, chậm rãi dự định, luôn luôn sẽ có cơ hội." Nghiêm Thù thở mạnh một hơi, lại xoay người bỏ đi.
Trên đường đến Tu Chân Các, Dược Thiên Sầu rất muốn tìm một chiếc gương nhìn chính bản thân ăn mặc cổ trang, lưng đeo trường kiếm có hình dạng gì, có phải có vài phần phong phạm đại hiệp hay không, đáng tiếc không được như nguyện.
Dựa vào ngọc điệp chính danh thu được trong tay, lần thứ hai đi qua thủ hộ đại trận của Tu Chân Các, nhìn những thân ảnh phi thiên độn địa trước mắt, Dược Thiên Sầu nhiệt huyết sôi trào, bước nhanh tìm kiếm Tàng Kinh Các trong mộng tưởng đã lâu.
Núi xanh ngăn ngắt, ẩn sâu không ít dãy kiến trúc, nhưng rốt cục nơi nào mới là Tàng Kinh Các? Nhất nhất thăm viếng không ít, đều bị thủ vệ dùng ánh mắt nhìn thái điểu ngăn trở ngoài cửa. Lại kéo không ít người qua đường, đối phương nếu không phải lạnh như băng coi thường, thì không để ý mặc kệ, rốt cục hắn đã lĩnh giáo sự bạc tình bạc nghĩa của tu chân giới. Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi, vì tu chân đại nghiệp, ta nhịn!
Hắn triệt để phát triền tinh thần kiếm khách siêng năng của kỹ nữ Di Hồng Viện, tựa ngay gốc cây bên đường nhỏ, chưa từ bỏ ý định giương mắt nhìn chung quanh. Rốt
Cục ngay trước mặt đi tới một vị thanh niên tuấn lãng bất phàm. Dược Thiên Sầu chấn chấn tinh thần, mẹ nó! Không thể lúc nào cũng bày ra tư thái thấp kém cầu người, đưa tay nói: "Vị sư đệ này, qua đây một chút."
Thanh niên tuấn lãng dừng chân lại, nhìn về phía Dược Thiên Sầu ngây ra, tỉ mỉ kiểm tra một chút, nhìn không ra tu vi của đối phương, đi đến hành lễ nói: "Không biết sư huynh gọi có chuyện gì?"
Mẹ nó! Con người luôn vậy! Quả nhiên là có hiệu quả. Dược Thiên Sầu lười biếng đứng thẳng lên, mặt không biểu tình nói: "Sư đệ, hỏi ngươi chuyện này, Tàng Kinh Các ở nơi nào? Nếu không phiền phức, dẫn ta đi một chuyến."
Thanh niên sửng sốt, lập tức cười khúc khích, lắc đầu nói: "Ngươi là đệ tử của nơi nào, ngay Tàng Kinh Các cũng không biết, rõ ràng chỉ là thái điểu mới bước vào Trúc Cơ kỳ, ta có Kết Đan trung kỳ, ngươi không ngờ dám giả mạo sư huynh ta, lá gan không nhỏ."
Dược Thiên Sầu không nghĩ tới chỉ một câu nói tùy tiện đã bị người nhìn xem thấu, thầm mắng bản thân ăn nói vụng về, thế nào lại phạm phải lệch lạc cấp thấp như thế. Bất quá hắn tự nhận mình cũng không phải dễ qua mặt như thế, xem tuổi đối phương còn trẻ như vậy, căn bản không giống người có tu vi Kết Đan trung kỳ, hắn vẫn mặt lạnh nói: "Vị sư đệ này, ngươi nói vậy có ý tứ gì?"
Thanh niên tuấn lãng lười nói thêm lời vô ích với hắn, hai ngón tay chỉ ra, thanh trường kiếm sau lưng "sang" một tiếng bắn ra, phiêu trên không trung, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, thanh niên mỉm cười nói: "Không có ý tứ gì, nếu dám giả mạo sư huynh ta, ta thật muốn gặp sư huynh lĩnh giáo, nhìn xem giả sư huynh ngươi có thể đánh thắng sư đệ ta hay không."
Ta kháo! Làm thật! Lão tử chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ không hiểu gì lại cùng ngươi có tu vi Kết Đan trung kỳ đánh nhau không phải là muốn chết sao? Biểu tinh trên mặt Dược Thiên Sầu trong nháy mắt thay đổi, cười ha hả khen tặng nói: "Sư thúc pháp nhãn như đuốc, chút tiểu xiếc của ta không gạt được ngài, đệ tử chỉ là nói giỡn, lão nhân gia đừng nóng giận, đừng nóng giận." Nói xong còn cần thận nhìn thanh kiếm đang trôi nổi chỉ thẳng vào hắn.
Thanh niên tuấn lãng thoáng do dự một lát, vươn hai ngón tay kháp kiếm quyết, trường kiếm tự động trở vào bao, lộ ra hình dáng ít một chuyện còn hơn thêm một chuyện, cười nói: "Ngươi thật có chút ý tứ, vì hỏi đường cũng làm ra nhiều trò như vậy, ngươi là đệ tử ở đâu? Tên gọi là gì?"
Bị người nhìn xuyên tiểu xiếc, Dược Thiên Sầu thành thật trả lời: "Đệ tử Dược Thiên Sầu, thuộc mạch Luyện Đan Các."
Thanh niên tuấn lãng "nga" một tiếng hỏi: "Nguyên lai là đệ tử Luyện Đan Các, ngươi vừa mới trúc cơ thành công, muốn đi Tàng Kinh Các phải không?"
"Rất đúng, rất đúng, sư thúc anh minh, vừa đoán liền đúng." Dược Thiên Sầu cung kính nói.
"Đều là đệ tử Phù Tiên Đảo, ta cũng không làm khó dễ ngươi, chỉ đường cho ngươi đi Tàng Kinh Các cũng được! Như vậy, ngươi đưa ta một khối thượng phẩm linh thạch, ta nói cho ngươi." Thanh niên tuấn lãng cười tủm tỉm theo dõi túi trữ vật của hắn nói.
"Ách..." Khuôn mặt Dược Thiên Sầu co quặp, hận không thể tát mình hai cái, gạt người không được còn bị người xảo trá, không công phải đưa người một khối thượng phẩm linh thạch, nhưng tình thế không mạnh bằng người a! Trong lòng không cam tâm lấy ra một thượng phẩm linh thạch, làm vẻ cung kính đưa qua.
Thanh niên kia cầm linh thạch tới tay, liếc mắt nhìn túi trữ vật của hắn, nhìn linh thạch trong tay nói: "Ta xem ngươi đưa linh thạch không chút tình nguyện a! Truyền ra ngoài còn nói ta xảo trá linh thạch của vãn bối, vì một viên linh thạch dơ danh tiếng thật sự không đáng, ta xem như vậy đi! Nếu không ngươi đưa thêm một viên, như vậy ta có nhận ác danh cũng đáng, nếu như ngươi không muốn, ta trả linh thạch này cho ngươi, chúng ta đánh một hồi thống khoái, ngược lại tự tại, ngươi xem coi thế nào?" Nói xong ngón tay liền rục rịch, như muốn bắn ra kiếm quyết, ý tứ uy hiếp thật đậm.
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 07:26 PM.
Đã có 80 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu Chương 98: Tàng Kinh Các.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 98: Tàng Kinh Các
Ta kháo! Mặt trắng nhỏ, con mẹ nó ngươi cũng quá đen, nếu như nói vừa rồi là ta tự tìm, vậy hiện tại nói rõ ngươi quang mình chính đại xảo trá a! Ngươi có gan! Ngay hôm nay coi như lão tử dùng tiền tiêu tai. Dược Thiên Sầu không chút phản ứng thống khoái lấy ra một viên thượng phẩm linh thạch, hắn biết nếu còn tiếp tục dây dưa càng buồn nôn, liền nhanh đưa qua.
"Xem ngươi thức thời." Thanh niên tiếp nhận linh thạch hừ lạnh một tiếng, chỉ vào con đường nhỏ đối diện xa xa nói: "Tiểu tử, đi theo con đường kia, đầu cùng chính là Tàng Kinh Các. Nhớ kỹ lần sau đừng làm chuyện không tự lượng sức mình."
"Đệ tử biết sai rồi, xin hỏi tôn tính đại danh của sư thúc, cũng tốt cho đệ tử ghi khắc giáo huấn." Dược Thiên Sầu cũng là một người co được giãn được.
"Thế nào? Nghe khẩu khí của ngươi còn ghi nhớ thù này?" Thanh niên mắt lạnh nói, hai ngón tay bắn ra, trường kiểm ra khỏi vỏ, một đạo tinh mang xẹt qua ngang trán Dược Thiên Sầu, người sau bị dọa bật lui ra sau một bước. Thanh niên nhảy lên, phiêu nhiên đạp trên thân kiếm, cười lạnh nói: "Muốn báo thù thì nhớ cho kỹ, đệ tử Tu Chân Các Cổ Thanh Vân." Một trận gió khởi, lưu quang bay hướng viễn phương.
""Người này có điểm ý tứ, có cỗ tử tà khí, cổ Thanh Vân, ta nhớ kỹ ngươi." Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi, nhìn bóng người ngự kiếm bay đi, không tức giận ngược lại nở nụ cười. Hắn xoay người đi về phương hướng cổ Thanh Vân đã chỉ.
Tàng Kinh Các, địa phương có thể được Tu Chân Các thủ hộ, tự nhiên không phải địa phương bình thường, bên trong cất giữ các loại điển tịch của Phù Tiên Đảo đã thu thập mấy ngàn năm qua, đối với ở đây, Dược Thiên Sầu sớm có nghe thấy, được xưng là địa phương có nhiều thư tịch nhất tu chân giới. Từng có lời nói, chỉ cần tàng thư của Tu Chân Các Phù Tiên Đảo không ngừng, Phù Tiên Đảo vẫn có thể sừng sững tại tu chân giới không suy.
Dược Thiên Sầu đối với cách nói này thầm chấp nhận, dường như giống ở kiếp trước, chỉ cần văn hóa của quốc gia truyền thừa không dứt, bất luận ngoại lực nào phá hủy cũng vô dụng, trái lại bởi vì chịu đựng càng nhiều đau khố, dân tộc càng có thể tỏa sáng rực rỡ. Văn hóa truyền thừa không dứt, quốc gia cho dù có tan vỡ suy bại, nhưng vẫn mãi mãi có kế thừa, trọng chỉnh sơn hà, đây là mị lực riêng của văn hóa truyền thừa, có thể bắt nguồn chảy mãi trong lịch sử! Dược Thiên Sầu đã từng yêu mảnh đất kia, tuy rằng từng xảy ra chuyện cuối cùng hắn phải chết, nhưng hắn vẫn không oán không hối, phần tình yêu quê hương kia vẫn khắc sâu trong linh hồn hắn, dù cho chuyển thế đến kiếp này hắn vẫn thật khó quên!
Dãy núi quay chung quanh mảnh đất, một tòa kiến trúc cao hai mươi trượng tản ra phong cách cổ xưa hồn hậu chiếm diện tích không biết lớn đến bao nhiêu, đang lẳng lặng sừng sững, kể rõ những tang thương mà nó đã từng trải qua.
Đi tới trước cửa tòa kiến trúc, ngẩng đầu nhìn lên, trên địa phương cao hơn mười thước có một tấm biển đá thật lớn, lưu lại ba chữ vàng kim Tàng Kinh Các. Dược Thiên Sầu theo bậc thang đi lên tới, ngay cửa xuất hiện một đại hán trung niên thân thể cường tráng, thần tình lạnh lùng ngăn cản lối đi, chỉ chỉ vào thùng gỗ nằm ngay cạnh cửa.
Đối với quy củ ở đây, Dược Thiên Sầu đã sớm hỏi thăm qua, không được mang theo túi trữ vật đi vào, đã bị hắn thu vào Kim Châu, gật đầu cầm một viên thượng phấm linh thạch bỏ vào thùng, đại hán trung niên lập tức tránh đường.
Phàm là người tiến đến Tàng Kinh Các xem điển tịch, mỗi người mỗi lần trả một viên thượng phẩm linh thạch, đối với người tu chân binh thường mà nói, giá cả thật sự quá đắt. Đãi ngộ của đệ tử Phù Tiên Đảo rốt cục không tệ, nhưng cũng đã tương đương với tiền lệ của một đệ tử Trúc Cơ kỳ được nhận nửa năm, thường thường những đệ tử vừa đạt Trúc Cơ kỳ phải mượn linh thạch mới đến được đây.
Dược Thiên Sầu cũng biết mục đích của Phù Tiên Đảo không phải muốn lấy tiền của đệ tử, đắt một chút trái lại là một biện pháp bảo hộ điển tịch bên trong Tàng Kinh Các, tránh cho việc bình thường có đệ tử không có việc gì lại chạy đi vào. Đương nhiên, cấp bậc trưởng lão thì miễn phí tiến nhấp.
Vào trong cửa, đi chưa được mấy bước lại bị một tầng quang mạc che trước người, đệ tử không có tu vi Trúc Cơ kỳ không thể vào trong. Dược Thiên Sầu vận chuyển chân nguyên, đi vào cũng không quá dễ dàng. Ngay cửa thang lầu tầng thứ nhất lại có một tầng quang mạc, đó là địa phương chỉ có đệ từ có tu vi Kết Đan kỳ mới có thể đi vào, hắn còn chưa có được năng lực đó.
Xoay người hướng đại đường thứ nhất đi đến, vượt qua một cánh cửa, một không gian không nhỏ hiện ra, trên các giá giắt rất nhiều hộp gỗ, bên trong chính là điển tịch trân quý, đã có không ít người đến trước hắn.
Vài bước trước mặt, có một tấm ván gỗ, bên trên viết những quy củ phải tuân thủ, Dược Thiên Sầu xem qua, trước tiên đi một vòng, phát hiện ở các địa phương đều có người khoanh chân ngồi, xem tuổi tác không giống đệ tử Trúc Cơ kỳ, chỉ sợ là người xem điển tịch trong Tàng Kinh Các, bởi vì phải phòng ngừa có người trộm điển tịch đi ra ngoài. Dược Thiên Sầu thật đúng có tồn tâm tư này, thấy phòng thủ nghiêm mật đành thôi, xem sau này có cơ hội hay không, hắn bắt đầu lật tìm trong hộp gỗ những gì mình mong muốn.
Trên hộp gỗ đều ghi rõ bên trong là vật gì, rất nhanh hắn đã tìm được Ngự Kiếm Pháp Quyết ở khu vực Trúc Cơ sơ kỳ. Mở hộp gỗ, bên trong có một khối ngọc điệp, lúc này hắn hưng phấn rót thần thức vào kiểm tra, phát hiện bên trong ghi chép không giống như thấy trong những ngọc điệp trước kia, đều chỉ dùng thủ pháp đặc thù cố định, căn bản không thể hủy hoại hoặc sửa đổi nội dung bên trong.
Điều này cũng không là chuyện hắn quan tâm, chủ yếu là nội dung bên trong, lưu loát nhìn xem gần vạn chữ, Dược Thiên Sầu có điểm đau đầu, thứ này không thể mang ra, lại không thể ở nơi này tu luyện, chẳng lẽ lại ghi chép xuống tới, gần vạn chữ a! Hiện tại hắn mới phát hiện mỗi người đi vào Tàng Kinh Các phải nộp một thượng phẩm linh thạch thật là quá đắt, xem ra nếu không lập tức ghi nhớ ở nơi này thì không được. Hắn lại không biết chỗ cao mình của Phù Tiên Đảo, sợ đệ tử tham lam mà hại mình.
Trách không được trong Phù Tiên Đảo có bối phận rối loạn, hầu như sẽ không người nào thu đồ đệ, toàn bộ pháp quyết tu chân đều là công khai, không có bào lưu, bất luận kẻ nào cũng có thể tu luyện, chỉ cần ngươi có thiên phú, ngươi có thể mạnh hơn người khác, có thể trở thành sư phụ, sư thúc hay sư tổ. Đương nhiên, loại người có tay nghề đặc thù như Quan Uy Vũ thì ngoại trừ. Cũng có chút người có thiên phú cực cao tự nghĩ pháp thuật riêng mình không muốn công khai, cũng sẽ thu đồ đệ truyền thừa.
Khi Dược Thiên Sầu đem Ngự Kiếm Pháp Quyết học thuộc lòng, đã qua hai ngày. Ngoại trừ thầm mắng hai tiếng hắn cũng không còn biện pháp khác, muốn trộm đi nhưng lại phát hiện có ánh mắt nhìn đăm đăm như có như không, vốn mấy ngày mới ăn xong đồ vật, lại qua hai ngày bụng đã rất đói, dù sao còn chưa đạt được Kết Đan kỳ là có thể ích cốc (nhịn ăn). Dưới ánh mắt canh chừng hắn bỏ ngọc điệp trở lại chỗ cũ, trực tiếp vỗ mông rời đi.
Đi ra Tàng Kinh Các lại rời Tu Chân Các, cũng không dừng lại, trực tiếp quay về tiểu viện trong Luyện Đan Các, đóng cửa trốn vào gian phòng của mình, thần thức tập trung Kim Châu định trở về ô Thác Châu, bỗng nhiên cả người chấn động.
Thu hồi thần thức xoa xoa mắt, có phải mình vừa ảo giác hay không? Vừa rồi thần thức tập trung Kim Châu lại nhìn thấy được toàn bộ tình cảnh trong Ô Thác Châu. Dược Thiên Sầu lần thứ hai tập trung Kim Châu, tình cảnh trong Ô Thác Châu rõ ràng trước mắt, thật giống nhU Minh đang ở trên cao bao quát toàn bộ đại địa, ngoại trừ Tử Sắc Hỗn Độn vô biên vô hạn bốn phía, tất cả không gian bên trong rõ ràng ngay trước mắt, tòa núi cao mới xuất hiện, còn có khe núi ngay giữa sâu thẳm, đây đều là lần trước lúc hắn ở trên không trung từng nhìn thấy qua.
Lẽ nào đây là nguyên nhân đã đạt tới Trúc Cơ kỳ? Dược Thiên Sầu kinh ngạc, vì muốn chứng thực suy đoán, thần thức thoáng khẽ động, nguyên rừng cây vốn đã tổn hại bây giờ lại vờn quanh trúc xá, rực rỡ hẳn lên, gần gũi xuất hiện ngay trước mắt. Điều...điều này sao có thể?
Thần thức lần thứ hai di động, Quan Vũ và Trần Phong đang chỉnh sửa biền hoa, tỷ tỷ cùng tiểu Xích Thố đang đứng chung một chỗ, thần tình ôn nhu động lòng người nhìn về viễn phương, chọc người yêu thương. Dược Thiên Sầu nhịn không được đưa thần thức tới gần, trong lòng khẽ niệm: "Tỷ tỷ!"
Bạch Tố Trinh bỗng nhiên quay đầu lại, nhưng không phát hiện điều gì, nhìn xung quanh nói: "Đệ đệ, là ngươi trở về sao?"
"A!" Dược Thiên Sầu hoảng hốt hét lên, thần thức mạnh mẽ thu trở về, người ở trong phòng bật lui mấy bước, nói lắp: "Tỷ...tỷ tỷ có thể nghe được ta nói chuyện! Điều này sao có thể?"
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 07:27 PM.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chương 99: Tẩu hạ
Sau thoáng khiếp sợ, Dược Thiên Sầu bình phục tâm tình, thần thức lại lần nữa tập trung Kim Châu, thuận lợi tiến nhấp vào trong không gian, rất nhanh càn quét, những nơi thần thức lướt tới tràng cảnh không nơi nào không rõ ràng, giống như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, rất rõ ràng không phải là ảo giác, chỉ là tu vi tiến nhấp Trúc Cơ kỳ, quan hệ giữa hắn và Kim Châu lại có biển hóa tiến thêm một bước.
Thần thức Dược Thiên Sầu giống như chủ tể của không gian này, dò xét chính giang sơn đẹp đẽ của mình. Qua đi, thần thức trong tích tắc định vị bên người Bạch Tố Trinh, chỉ thấy trên dung nhan tuyệt thế của nàng lại mang theo vẻ nghi hoặc thật sâu, thỉnh thoảng còn quan sát bốn phía.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Quan Vũ và Trần Phong phía xa xa, lâm vào trầm tư, một lát sau ở bên tai Bạch Tố Trinh kêu một tiếng: "Tỷ tỷ." Người sau cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
I"tỷ tỷ, ta là Dược Thiên Sầu, tỷ không cần lo lắng, cũng đừng nói chuyện, ta có lời muốn nói với tỷ..." Dược Thiên Sầu dùng thần thức đem diệu dụng vừa phát hiện nói ra từ đầu chí cuối.
Bạch Tố Trinh giải được nghi hoặc, thần tình trên mặt lại khôi phục bình tĩnh.
"Tỷ tỷ, tỷ biết không? Tại tu chân giới ta chỉ có thể hoàn toàn xác định có hai người thật lòng đối xử tốt với ta. Khi ta lần đầu tiên bước vào tu chân giới, gặp người thứ nhất tốt với ta, đó chính là sư phụ Hắc Tam Tư, đáng tiếc thẳng đến sau khi lão nhân gia qua đời ta mới hiểu được. Mà người thứ hai chính là tỷ tỷ, sư phụ đã chết, tỷ tỷ là người duy nhất trong tu chân giới mà ta có thể giao phó tất cả, bao quát tính mạng của ta bên trong. Cuồn cuộn hồng trần, vô tình tu chân, ta khó nhịn tịch mịch, một bước tranh tiến vào. Nếu đã đi con đường này, ta không muốn nhanh như vậy dừng lại, thỉnh tỷ tỷ cho phép ta đi tiếp, có tỷ tỷ bên người là nỗi vui mừng suốt đời của ta, ta chỉ mong muốn ngày nào đó ta đi không nổi nữa, hoặc mệt mỏi, có thể ôm tỷ tỷ yên lặng ngủ một giấc, tỷ tỷ có hiểu được cảm thụ của ta sao?" Dược Thiên Sầu chầm chậm nói, tình ý nhè nhẹ trong lời nói làm ấm áp lòng người.
Bạch Tố Trinh lặng lẽ, nhẹ gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ yên nhiên chưa từng ai nhìn thấy, vẻ yên nhiên không có bất luận điều gì ràng buộc! Ngàn năm khổ tu đại đạo, chỉ vì trong cuộc sống đi qua một lần, tu yêu thành người, một đạo tâm ma thủy chung như bóng với hình, thoát không khỏi chữ "yêu" ràng buộc, uyên trơng hồ điệp mộng của hơn hai trăm năm trước, làm trái tim nàng bị trói chặt, từng oán tội gì mình lại đến thế gian, hôm nay nghe được câu nói của Dược Thiên Sầu, ác mộng tiêu tan thành mây khói, trong lòng đã có sở hữu, làm người làm yêu thì đã sao? Ngàn năm một tri kỷ, còn có gì không bỏ xuống được? Cùng hắn!
Dược Thiên Sầu nói xong lời này với Bạch Tố Trinh, trong đầu hiện lên Khúc Bình Nhi, thầm than một tiếng, mong muốn nàng cũng đáng giá là một người ta có thể giao phó tất cả. Nhưng trái tim bị bóng tối kiếp trước ăn mòn, rất khó hoàn toàn tin tưởng một người.
"Tỷ tỷ, như thế này, ta sẽ cầu tỷ trả lại bổn mạng nguyên thần cho Trần Phong và Quan Vũ." Trong trầm mặc đột nhiên Dược Thiên Sầu lại nói.
Bạch Tố Trinh đạm nhiên gật đầu.
"Nhưng mong muốn tỷ tỷ không đáp ứng." Dược Thiên Sầu còn nói thêm.
Bạch Tố Trinh ngần rạ, lập tức trên mặt hiện lên một tia oán giận, nàng huệ chất lan tâm, sao không rõ tâm tư của đệ đệ, vừa mới nói những lời dễ nghe, quay đầu lại thì muốn tỷ tỷ làm kẻ ác, chính hắn đi làm người tốt, có người ghê tởm như vậy sao? Nhưng nàng vẫn đang gật đầu.
"Ta còn muốn cầu tỷ tỷ một việc." Dược Thiên Sầu lạnh lùng nói: "Phàm là sau này có ai đi tới không gian của chúng ta, chỉ cần ta không dặn tỷ tỷ, phiền phức tỷ tỷ thu thập bổn mạng nguyên thần bọn họ."
Bạch Tố Trinh gật đầu ứng đối, thở dài, xem ra đệ đệ sở đồ không nhỏ a!
"Lão đại tới." Trần Phong đang trồng hoa bỗng nhiên mừng rỡ kêu lên, Quan Vũ cũng đứng dậy.
Dược Thiên Sầu cười hì hì xuất hiện bên người Bạch Tố Trinh, người sau nhịn không được trợn mắt nhìn hắn, hắn làm như không có việc gì hướng hai thủ hạ vẫy vẫy tay, Quan Vũ và Trần Phong nhanh chóng chạy tới.
"Hai ngày qua không uống được một giọt nước, đã ghi nhớ Ngự Kiếm Pháp Quyết gần vạn chữ, toàn bộ chứa ở chỗ này." Dược Thiên Sầu chỉ vào đầU Minh, nhìn hai người nói: "Đi lấy cho ta chút gì ăn, ta ghi lại cho các ngươi." Nói xong từ trong túi trữ vật lấy ra hai ngọc điệp còn trống, nhìn hai người lắc lắc.
Quan Vũ và Trần Phong hưng phấn gật đầu, liền chạy đi săn thú.
"Ta muốn ăn gà rừng nướng." Dược Thiên Sầu không quên căn dặn một câu. Lập tức hai tay cầm hai ngọc điệp, tập trung tinh thần đem Ngự Kiếm Pháp Quyết ghi nhớ trong đầu ghi lại bên trên. Pháp môn ghi lại này lúc còn ở Thanh Quang Tông hắn đã biết, đáng tiếc chưa tới Trúc Cơ kỳ nên thần thức thiếu cường đại, ngày hôm nay là lần đầu tiên sử dụng, cũng không biết hiệu quả thế nào? Sau khi chép lại rót thần thức vào điều tra, quả nhiên không phải là việc gì khó.
Trong quá trình đợi thức ăn, Bạch Tố Trinh bào đưa ngọc điệp luyện đan, cởi hết ba tầng cấm chế còn lại, lại cầm ngọc điệp đem cảm ngộ và hiểu biết về trận pháp ghi chép lại, cùng đưa cho hắn.
Quan Vũ và Trần Phong mỗi người ôm một vò rượu và một con gà nướng đưa cho lão đại, người sau hồi báo bằng hai ngọc điệp ghi chép Ngự Kiếm Pháp Quyết. Dược Thiên Sầu điền rượu thịt đầy bụng, ba người liền khẩn cấp tu luyện.
Đối với người tu chân đạt tu vi Trúc Cơ kỳ mà nói, ngự kiếm phi hành cũng không phải là chuyện khó khăn, ba người tìm nửa ngày thời gian đã nắm giữ được, nhưng muốn dùng phi kiếm ngăn địch, không khổ luyện một phen không dễ dàng thành công như vậy.
Thấy không thể tu luyện thành công trong thời gian ngắn, Dược Thiên Sầu làm trò ngay trước mặt Quan Vũ và Trần Phong, hướng Bạch Tố Trinh xin trả bổn mạng nguyên thần của hai người, Bạch Tố Trinh không chút biểu tình nói: "Ta tự có chủ trương, không cần ngươi dông dài." Nói xong liền phiêu nhiên rời đi.
Dược Thiên Sầu vẻ mặt cười khổ, ngược lại đến Quan Vũ và Trần Phong an ủi hắn, khuyên hắn không cần quá lo lắng, Bạch tỷ tuyệt đối không có tâm tư muốn hại bọn họ. Hắn không thể làm gì khác hơn là lắc đầu thôi, hướng hai người liên tục biểu thị áy náy. Hai người vừa được kiếm quyết, còn đang cao hứng, lại thêm ngày hôm nay có được thành tựu như vậy là do hắn ban tặng, hai người còn liên tục khuyên giải an ủi hắn.
Sau một phen diễn xuất, Dược Thiên Sầu cũng không ở lâu, trở lại phòng vừa mở cửa liền gặp được ba người Lăng Phong, ba người cũng không nghĩ tới Dược Thiên Sầu đang ở trong phòng, ấn tượng trong lòng họ hắn là một người đã lâu không thường trở về, cũng không biết suốt ngày hắn luôn bận rộn chuyện gì?
Trong lòng Dược Thiên Sầu chứa tâm sự, vô tâm tình nói chuyện với họ, chỉ hướng họ khoát khoát tay như chào hỏi, dẫn kiếm quyết xuất trường kiếm ra khỏi vỏ, hướng không trung đạp kiếm bay đi. Lưu lại ba người trợn tròn mắt nhìn theo, nhớ năm xưa bốn người đều là Luyện Khí thấp cấp, hiện hôm nay đã như trời với đất, dù ba người có thanh cao bao nhiêu, cũng tránh không được miệng đầy khổ sáp.
Dược Thiên Sầu ngự kiếm tiến thẳng Tàng Kinh Các, đối với những loại điển tịch khác không có hứng thú, chuyên tìm các loại pháp quyết mở ra tìm đọc, hắn đã thương lượng cùng Bạch Tố Trinh, hắn ở trong Tàng Kinh Các vừa nhìn vừa dùng thần thức nói cho nàng, mà Bạch Tố Trinh lại ở trong trúc xá ghi chép lại. Không quản hữu dụng hay vô dụng, chỉ cần lo pháp quyết tu chân hết thảy đều lấy.
Biểu hiện khác hẳn người khác của hắn khiến cho người trông coi Tàng Kinh Các chú ý, những đệ tử khác tìm được pháp quyết đều phải ghi nhớ một thời gian dài, mà hắn lại tìm đọc rất nhanh, xem xong quyển này liền đổi quyển khác, cũng không làm gì hơn, cũng không có hành động phạm quy. Người trông coi cũng chỉ đành nghĩ có lẽ hắn đang tìm kiếm pháp quyết nào đó.
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 07:27 PM.
Đã có 80 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu Chương 100: Còn thoải mái hơn so với chưởng môn.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 100: Còn thoải mái hơn so với chưởng môn
Trong khe sâu hôn ám tối tăm sâu không thấy đáy, một đạo lưu quang xuất hiện, Dược Thiên Sầu bay xuống núi, trường kiếm nhiễu một vòng bay trở vào bao, miệng hắn hiện tia mỉm cười, lấm bầm nói: "Nghĩ không ra bên dưới cũng có địa hỏa, nhưng thật ra là một địa phương luyện đan thật tốt." Ánh mắt hắn dừng lại trên một khối đá lớn ở vách núi đối diện, gật đầu, song chưởng hợp thành chữ thấp giao nhau, dựng thẳng bốn ngón tay thành hai đôi, đều đưa lên mi tâm, tâm thần khẽ động, theo một tiếng "sang" trường kiếm ra khỏi vỏ, trong túi trữ vật bay ra hai đạo hàn quang, trong nháy mắt ba thanh trường kiếm nhiễu quanh thân.
"Đi." Dược Thiên Sầu khẽ quát một tiếng, bốn ngón tay ngang nhau chỉ lên khối đá lớn ở vách núi đối diện, ba thanh trường kiếm nhiễu quanh thân hóa thành ba đạo mũi nhọn bắn ra ngoài.
"Băng, băng, băng..." Tiếng vang liên tiếp, khối đá lớn bị bụi mù bao phủ, ba đạo tinh mang giống như ngọc nữ xuyên toa, thay phiên vụt sáng hốt hiện trong bụi mù không thôi, đá vụn của khối đá hi lý rầm bắn xuống dưới đáy cốc sâu không thấy đáy.
"Thu." Hai tay ác thành nắm tay, ba đạo tinh mang như đuổi mây lướt trăng từ trong bụi mù thoát ra quay về chỗ cũ. Đợi khi bụi mù bị gió cuốn thổi sạch, Dược Thiên Sầu ngưng mắt nhìn lại, cơ mặt chợt co quặp thật hiếm thấy. Chỉ thấy trên tảng đá khắc ba chữ lớn ô Thác Châu, tuy có khí thế, nhưng loại khí thế chữ thật lớn kia, đã có vẻ cong vẹo không quá tinh tế.
"Ai! Pháp khí đúng là pháp khí, giả như có ba thanh trường kiếm cấp pháp bảo, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của ta như vậy." Dược Thiên Sầu nhìn ba chữ lớn đối diện lắc đầu nói. Một năm trước, hắn từ trong đông đảo pháp quyết lấy được trong Tàng Kinh Các, chọn ra bộ Quy Nguyên Kiếm Quyết, nguyên nhân nhìn trúng nó là vì sau khi luyện thành có thể đồng thời điều khiển nhiều thanh kiếm ngăn địch, hơn nữa theo tu vi cao thâm, con số điều khiển cũng càng ngày càng nhiều.
Bạch Tố Trinh xem xong pháp quyết từng khuyên hắn: "Loại kiếm quyết này chưa từng thấy qua, nhưng tựa hồ có chút yếu, uy lực không đủ khó thể ngăn địch, không thích họp tu luyện khi hành tẩu trong tu chân giới, đổi pháp quyết có uy lực lớn hơn mới tốt."
Dược Thiên Sầu không cho là đúng, kiếp trước khi hắn kéo bè kéo lũ đánh nhau, tổng kết ra một kinh nghiệm, nhiều nắm đấm có thể đánh chết lão sư phụ, cho nên vừa nhìn bộ kiếm quyết hắn cảm thấy phi thường hữu duyên. Hắn cự tuyệt nói: "Tỷ, tỷ không thấy trong kiếm quyết có nói sao? Người ngự kiếm tu vi càng sâu, phẩm cấp ngự kiếm càng cao, uy lực sẽ càng lớn."
"Đạo lý này áp dụng cho bất luận kiếm quyết nào." Bạch Tố Trinh tức giận nói. Thấy đệ đệ vẫn ngoan cố, nàng cũng lười nói thêm, có chút người phải nếm khổ mới chịu quay đầu lại.
Thấy Bạch Tố Trinh có vẻ tức giận, Dược Thiên Sầu cũng có chút do dự, trở lại Phù Tiên Đảo hỏi thăm chung quanh, thật đúng chưa nghe nói qua có người tu luyện, cũng không biết đệ tử đời nào từ ngoài vơ vét tới, bỏ vào Tàng Kinh Các cũng không còn ai luyện qua, truy hỏi nguyên nhân đúng như lời tỷ tỷ, thiếu uy lực. Đại đa số đệ tử Phù Tiên Đảo tu luyện đều là Phù Kiếm Tiên bí quyết do bổn phái truyền xuống tới, uy lực không tầm thường, Quan Vũ từng ở Phù Tiên Đảo, thuyết phục Trần Phong xong, hai người tu luyện bộ kiếm quyết này. Cũng không biết do nguyên nhân gì, Dược Thiên Sầu vẫn không bỏ được, có lẽ là duyên phận đi! Khẽ cắn mồi liền quyết định tu luyện xuống dưới.
Một năm thời gian, ba người đột phá Trúc Cơ trung kỳ, loại tốc độ tu hành này thật sự làm người hoảng sợ, nhưng phải quy công cho Dược Thiên Sầu. Ngày xưa lúc mới đạt được Trúc Cơ sơ kỳ thì ba người rốt cục thoát khỏi Luyện Khí thấp cấp cũng không tiếp tục chịu đựng thống khổ có linh khí mà không thể hấp thu, linh thạch chất đống tự nhiên trở thành mục tiêu hấp thụ của bọn họ, nhưng một khối thượng phẩm linh thạch luyện hóa xong nhấp đan điền, đều có điểm dở khóc dở cười, tuy không khoa trương như câu nói lấy muối bỏ biển, nhưng cũng là ý tứ không khác biệt lắm, linh thạch có bang trợ, nhưng không lớn, cũng không biết cần bao nhiêu năm nữa mới đề thăng tu vi.
Tiếp kính (đường ngắn nhất) chính là đan dược, biện pháp giải quyết vấn đề này đương nhiên rơi xuống trên người Dược Thiên Sầu. Lấy linh thảo trong Luyện Đan Các luyện chế ra vài viên Nguyên Khí Đan dùng xong, hiệu quả thực sự phi thường không tệ, nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài, ngươi luôn dùng linh thảo của Luyện Đan Các lại không luyện ra được gì cho họ cũng thật không có lý do gì chính đáng để giải thích.
Cuối cùng hắn đem chủ ý đánh lên người Phù Dung, không có việc gì đi ra Vạn Phân Viên dạo quanh, tìm Phù Dung tâm sự, làm Phù Dung ngày ngày vui vẻ, sau đó xui khiến Phù Dung tìm Phí Đức Nam xin hạt giống linh thảo, ngày hôm nay đòi hạt giống này, ngày mai lại hạt giống kia, cứ như vậy không ngừng.
Chuyện như vậy tự nhiên không gạt được Phí Đức Nam, tuy rằng chuyện này trái môn quy, nhưng hắn vẫn mắt nhắm mắt mở, chi cần nữ nhi có thể vui vẻ là được.
Đem hạt giống linh thảo đưa tới ô Thác Châu, làm Quan Vũ và Trần Phong sùng bái không ngớt, đây chính là hạt giống bảo bối của tu chân giới, không phải hạt giống cỏ dại, lão đại cứ hai ba ngày lại đều tìm ra, không bội phục cũng không được, ít nhất bọn họ cũng không có bản lĩnh này.
Khi trồng lại có Tử sắc Hỗn Độn, linh thảo tự nhiên không thành vấn đề. Sau đó Dược Thiên Sầu rất có quy luật bình thường đến đan phòng thỉnh an sư phụ, sau đó lại về đan phòng của mình ở mãi bên trong.
Vòng đi vòng lại trải qua đoạn thời gian sinh hoạt như vậy, kết quả đã lấy hết hạt giống các linh thảo trong Vạn Phân Viên, cuối cùng Phù Dung không tìm ra loại hạt giống nào khác, Dược Thiên Sầu rất vô lương tâm chui đầu chuyên tâm tu luyện, làm Phí Đức Nam tức giận đến oa oa kêu to, tìm lý do chạy tới Luyện Đan Các nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Dược Thiên Sầu.
"Đông..." Một tiếng nổ, Dược Thiên Sầu đứng trên sườn núi mơ hồ cảm giác được dưới chân có chút rung động, vùng chân mày hơi lộ ra sắc mặt vui mừng, xoay người nhìn về phía một bóng người dưới chân núi, ngự kiếm bay tới.
Trần Phong đứng dưới chân núi đang giờ tay cười ha hạ, thấy Dược Thiên Sầu tới, ngoắc cười nói: "Lão đại, thành công rồi."
Dược Thiên Sầu rơi xuống đất quan sát, chỉ thấy ở đây nguyên lai nằm mấy khối đá lớn, lúc này bế thành một đống, xem vết tích rõ ràng bị ngoại lực phá hủy. Lúc này Quan Vũ từ đầu núi bên kia bay tới, rơi xuống đất nhìn đống đá vụn, vui mừng nói: "Trần Phong, Phá Cương Phù của ngươi chế thành."
Trần Phong đắc ý nói: "Tay nghề chế phù tổ truyền của Trần gia ta không phải hư danh, nếu không bị hạn chế bởi tu vi, nhất định phải khiến các ngươi kiến thức cái gì gọi là uy lực của phù..." Đang khoe khoang, bỗng nhiên thấy Dược Thiên Sầu không mặn không nhạt nhìn chằm chằm chính mình, giọng nói nhất thời ách xuống dưới, đối với vị lão đại này hắn có vài phần sợ hãi.
Dược Thiên Sầu chỉ là hiếu kỳ, trong khoảng thời gian này do hắn đốc xúc, Trần Phong bắt đầu luyện lại chế phù gia truyền, từ ngày đó thường nghe được hắn hay mèo khen mèo dài đuôi, nói tay nghề tổ truyền của Trần gia thế nào, nhìn hắn không giống như đang nói bậy, rồi lại vì sao trong tu chân giới cho tới bây giờ không có nghe nói qua có gia tộc họ Trần tinh thông chế phù?
Thấy trương phù có uy lực lớn như vậy, dùng đề phòng thân hẳn là không tệ, Dược Thiên Sầu thuận miệng nói: "Trần Phong, ngươi làm mười trương Phá Cương Phù cho ta."
"Ách. Vẻ mặt Trần Phong như gặp nạn sờ sờ túi trữ vật, túi này do chính lão đại tặng cho, xuất ra hơn mười lá bùa còn trống, lại từ bên trong rút ra một tấm màu sắc hơi tối nói: "Lão đại, lá bùa để chế Phá Cương Phù là thứ này, thật không có biện pháp làm ra mười tấm đâu." Nói xong còn có điểm ngại ngùng, túi trữ vật, Trúc Cơ Đan, Nguyên Khí Đan còn có các loại pháp quyết lão đại đều cấp cho, kết quả hắn chỉ nhờ mình làm mấy trương phù cũng làm không được.
"Nga, có mấy tấm thì mấy tấm, vẫn tốt hơn là không có. Mặt khác, ngươi đem tài liệu cần chế phù viết ra, ta xem có thể tìm được hay không." Dược Thiên Sầu ngẫm lại nói.
Trần Phong gật đầu: "Lão đại, ta đã biết."
Dược Thiên Sầu không nói gì nữa, biến mất ngay trước mắt hai người, trở lại gian phòng đẩy cửa ra, thấy ba người Lăng Phong đang ở trong viện ăn gì đó. Ba người thấy hắn cùng đứng lên hành lễ: "Dược sư thúc." Tuy rằng bình thường Dược Thiên Sầu hay gọi bọn họ đừng kêu như vậy, nhưng hắn cấp cho ba người cảm giác càng ngày càng xa, mà ba người vẫn mãi giẫm chân tại chỗ.
Người trước khoát khoát tay, ý bào bọn họ tiếp tục ăn, không cần phải xen vào hắn, tự hắn đi ra khỏi viện. Lăng Phong ở phía sau mở miệng nói: "Dược sư thúc, hôm qua Phí trưởng lão của Vạn Phân Viên lại tới tìm ngươi, lại dặn ta thấy ngươi thì thông tri ngươi đến Vạn Phân Viên."
"Ta đã biết." Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu đáp, ngực lại thầm nghĩ, vừa vặn bao tử có chút đói, đến Vạn Phân Viên vừa họp, trường kiếm bắn ra lại bay đi.
IBa người trong viện nhìn theo Dược Thiên Sầu bay đi rất ước ao, bọn họ ở lại Phù Tiên Đảo nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy qua có ai sống được thoải mái như hắn. Một đệ tử Trúc Cơ kỳ hầu như không cần làm gì, suốt ngày chạy mất không thấy bóng người, làm Luyện Đan Các có rất nhiều người đều có ý kiến, kỳ quái chính là nhân vật cấp nguyên lão Luyện Đan Các không ai can thiệp qua, dù là Nghiêm Thù cũng mắt nhắm mắt mở. Còn có chủ sự Vạn Phân Viên, ba ngày hai ngày chạy tới thỉnh mời, người ta còn luôn xa cách, thực sự là kỳ quái!
"A..." Bắc Tử gào khan một tiếng, hai tay ôm mặt bi thiết nói: "Lúc nào ta có thể được như hắn a! Con mẹ nó, còn thoải mái hơn cả chưởng môn nhân!"
Last edited by Goncopius; 19-02-2012 at 07:28 PM.
Đã có 81 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc