|
|
15-10-2008, 01:41 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 96
Lạn Tương Như hai lần khuất vua Tần
Mã Phục quân một mình giải vây Triệu
Lại nói Huệ Văn vÆ°Æ¡ng nÆ°á»›c Triệu yêu dùng má»™t ná»™i thị là Mục Hiá»n, cho là m chức hoạn giả lệnh, được dá»± việc chÃnh. Má»™t hôm có ngÆ°á»i Ä‘em bán má»™t viên bạch bÃch. Mục Hiá»n thấy hòn ngá»c sáng nhoáng mà không có dấu vết, thì Æ°a lắm liá»n bá» năm trăm và ng mua được, Ä‘em phô vá»›i ngÆ°á»i thợ ngá»c. Thợ ngá»c kinh ngạc nói rằng:
- Äây thá»±c là viên ngá»c bÃch há» Hoà . TÆ°á»›ng Sở là Chiêu DÆ°Æ¡ng trong lúc ăn yến bá»—ng mất viên Ngá»c nà y, ngá» cho TÆ°Æ¡ng Nghi lấy trá»™m, tra đánh gần chết, TrÆ°Æ¡ng Nghi vì thế má»›i bá» sang Tần. Sau Chiêu DÆ°Æ¡ng treo thưởng nghìn và ng để mua lại ngá»c bÃch nà y, kẻ lấy trá»™m không dám Ä‘em ra, nên chịu không sao thấy được. Ngà y nay không ngá» lại lá»t và o tay ngà i. Viên ngá»c nà y thá»±c là má»™t váºt quà vô giá, nên cất kỹ, chá»› nên khinh thÆ°á»ng Ä‘em phô vá»›i má»i ngÆ°á»i.
Mục Hiá»n nói:
- Äà nh thế, nhÆ°ng viên ngá»c nà y quà ở chá»— nà o?
Thợ ngá»c nói:
- Viên ngá»c nà y để ở chá»— tối tá»± nhiên có ánh sang, có thể trừ được trần ai, Ä‘uổi được ma quỉ, nên gá»i là viên ngá»c dạ quang; để chá»— ngồi, mùa đông thì ấm, có thể thay cho lò sưởi; mùa hạ thì mát, trong trăm bÆ°á»›c ruồi nhặng không dám và o. Viên ngá»c có những đức tÃnh lạ lùng nhÆ° váºy mà các ngá»c khác không có, cho nên là váºt chà bảo.
Mục Hiá»n thá» xem, quả đúng nhÆ° thế, bèn là m má»™t cái há»™p để Ä‘á»±ng, cất kỹ trong hòm. Không ngá» có kẻ Ä‘em việc ấy nói vá»›i vua Triệu. Vua Triệu há»i Mục Hiá»n, có ý muốn lấy, nhÆ°ng Hiá»n không chịu Ä‘em dâng; vua Triệu giáºn, nhân lúc Ä‘i săn, và o nhà Hiá»n, sục tìm bắt được rồi lấy Ä‘em vá». Mục Hiá»n sợ vua Triệu trị tá»™i giết chết, muốn bá» trốn Ä‘i. Xa nhân là Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° túm áo há»i rằng:
- Ngà i đi đâu bây gi�
Mục Hiá»n nói muốn chạy sang Yên.
Tương Như nói:
- Ngà i được vua Yên biết đến nhÆ° thế nà o mà vá»™i vã đến nÆ°Æ¡ng nhá» váºy?
Mục Hiá»n nói:
- Năm trÆ°á»›c ta có Ä‘i theo đại vÆ°Æ¡ng há»™i diện cùng vua Yên ở ngoà i cõi, nhân khi vắng ngÆ°á»i vua Yên nắm tay ta mà nói rằng: “Xin cùng ngà i kết giaoâ€. Thế là vua Yên biết ta, cho nên ta muốn sang đấy.
Tương Như can rằng:
- Ngà i lầm rồi, Triệu mạnh mà Yên yếu, ngà i được vua Triệu yêu. Vua Yên muốn cùng ngà i kết giao, đó không phải là vua Yên có háºu tình vá»›i ngà i đâu, mà muốn nhân ngà i để háºu giao vá»›i vua Triệu váºy. Nay ngà i bị tá»™i vá»›i vua ta, mà lại chạy sang Yên, Yên sợ Triệu đánh, tất sẽ bắt trói ngà i Ä‘em ná»™p để cầu thân vá»›i Triệu, nhÆ° váºy thì ngà i nguy lắm.
Mục Hiá»n nói:
- Thế thì biết là m thế nà o?
Tương Như nói:
- Ngà i có tá»™i gì to, chỉ là không sá»›m dâng ngá»c bÃch đó thôi. Nay nếu tá»± và o dáºp đầu xin chịu tá»™i, vua tất tha cho ngà i!
Mục Hiá»n theo lá»i mà là m. Quả nhiên vua Triệu không bắt tá»™i. Hiá»n trá»ng trà sang suốt của TÆ°Æ¡ng NhÆ°, cho là m thượng khách.
Lại nói ngÆ°á»i thợ ngá»c bá»—ng Ä‘i sang nÆ°á»›c Tần, vua Tần sai sá»a ngá»c, thợ ngá»c nhân nói đến viên ngá»c bÃch há» Hòa nay lại vá» nÆ°á»›c Triệu. Vua Tần há»i viên ngá»c ấy có những cái gì quý, thợ ngá»c lại nói nhÆ° trÆ°á»›c. Vua Tần liá»n Ä‘em lòng ham mến, muốn được thấy viên ngá»c bÃch ngay. Bấy giá» cáºu vua Tần là Ngụy Nhiá»…m là m thừa tÆ°á»›ng, nói rằng:
- Äại vÆ°Æ¡ng muốn được thấy viên ngá»c ấy, sao không Ä‘em mÆ°á»i lăm thà nh Äáºu dÆ°Æ¡ng mà đổi cho nÆ°á»›c Triệu?
Vua Tần lấy là m lạ, nói rằng:
- MÆ°á»i lăm thà nh là đất nÆ°á»›c của quả nhân, khi nà o ta lại Ä‘em đổi lấy má»™t viên ngá»c.
Ngụy Nhiễm nói:
- Äã lâu Triệu vẫn sợ Tần, nếu đại vÆ°Æ¡ng Ä‘em thà nh đổi ngá»c, thì Triệu tất phải Ä‘em ngá»c đến, há» Ä‘em đến thì ta giữ lấy, nhÆ° váºy đổi thà nh chỉ là cái tiếng, mà được ngá»c là sá»± thá»±c váºy.
Vua Tần cả mừng, liá»n Ä‘Æ°a thÆ° cho vua Triệu, sai khách khanh là Hồ ThÆ°Æ¡ng là m sứ. Trong thÆ° đại ý nói:
“Äã lâu nay quả nhân vẫn hâm má»™ ngá»c bÃch há» Hòa, mà chÆ°a được thấy bao giá». Nghe nói quân vÆ°Æ¡ng hiện có viên ngá»c ấy ở trong tay, quả nhân không dám xin không, muốn Ä‘em mÆ°á»i lăm thà nh Äáºu dÆ°Æ¡ng để tạ Æ¡n, mong rằng quân vÆ°Æ¡ng sẽ vui lòng cho đổi.â€
Vua Triệu được thÆ°, liá»n triệu bá»n đại thần là Liêm Pha đến bà n. Muốn Ä‘em cho Tần thì e bị Tần lừa, ngá»c mất mà thà nh không được; muốn không cho thì lại sợ Tần giáºn. Các đại thần ngÆ°á»i nói nên cho, ngÆ°á»i nói không nên, bối rối không biết quyết định thế nà o. Lý Khắc nói:
- Nên kén má»™t ngÆ°á»i trà dÅ©ng, dắt ngá»c bÃch Ä‘em Ä‘i, được thà nh thì trao ngá»c cho Tần, nếu không được thà nh thì lại Ä‘em ngá»c vá» Triệu, nhÆ° thế má»›i là lưỡng toà n.
Vua Triệu nhìn Liêm Pha, Pha cuối đầu không nói.
Hoạn giả lệnh là Mục Hiá»n nói:
- Tôi có má»™t xá nhân tên là Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ°, ngÆ°á»i ấy có sức khá»e lại có mÆ°u trÃ, nếu cần ngÆ°á»i Ä‘i sứ Tần thì không ai hÆ¡n ngÆ°á»i ấy.
Vua Triệu liá»n sai Mục Hiá»n đòi Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° đến.
TÆ°Æ¡ng NhÆ° bái yết xong, vua Triệu há»i rằng:
- Vua Tần xin Ä‘em mÆ°á»i lăm thà nh đổi lấy ngá»c bÃch của quả nhân, tiên sinh nghÄ© có nên cho không?
Tương Như nói:
- Tần mạnh Triệu yếu, không thể không cho được.
Vua Triệu nói:
- Nếu Ä‘em ngá»c Ä‘i mà không lấy được thà nh thì là m thế nà o?
Tương Nhu nói:
- Tần Ä‘em mÆ°á»i lăm thà nh mà đổi lấy ngá»c bÃch, giá ấy đã háºu lắm, váºy mà Triệu không cho ngá»c, thì lá»—i ở Triệu; nay Triệu không đợi giao thà nh mà dâng ngá»c ngay, theo lá»… nhÆ° thế là cung kÃnh lắm, Tần lại còn không cho thà nh thì đó là cái lá»—i ở Tần.
Vua Triệu nói:
- Quả nhân muốn kén má»™t ngÆ°á»i Ä‘i sứ Tần để bảo há»™ viên ngá»c ấy, tiên sinh có thể vì quả nhân mà đi được không?
Tương Như nói:
- Nếu đại vÆ°Æ¡ng quả không có ngÆ°á»i nà o sai được, thì tôi xin Ä‘em ngá»c bÃch Ä‘i. Nếu Triệu được thà nh thì tôi để ngá»c bÃch ở Tần; bằng không tôi xin giữ vẹn được ngá»c Ä‘em vá» Triệu.
Vua Triệu cả mừng, liá»n phong cho TÆ°Æ¡ng NhÆ° là m đại phu, giao ngá»c cho. TÆ°Æ¡ng NhÆ° Ä‘em ngá»c bÃch Ä‘i sang Hà m dÆ°Æ¡ng.
Vua Tần nghe báo ngá»c bÃch đã đến, cả mừng, ngồi trên ChÆ°Æ¡ng Ä‘Ã i, há»p cả quần thần lại, đòi TÆ°Æ¡ng NhÆ° và o. TÆ°Æ¡ng NhÆ° để cái há»™p lại chỉ dùng bao gấm, hai tay nâng ngá»c bÃch, vái hai vái. Vua Tần mở bao gấm lấy ngá»c ra xem, quả thấy ngá»c trắng nõn không có dấu vết gì, ánh sáng lấp lánh, những chá»— trạm khắc tinh xảo lạ thÆ°á»ng, thá»±c là của quý Ãt có trên Ä‘á»i. Vua Tần xem ngắm hồi lâu, nức nở khen ngợi, rồi giao cho quần thần chuyá»n tay nhau xem. Quần thần xem xong Ä‘á»u vái lạy hô vạn tuế. Vua Tần lại để viên ngá»c và o bao gấm, sai ná»™i thị mang và o cho các mỹ nhân ở trong cung xem, hồi lâu má»›i Ä‘Æ°a ra, để trên ngá»± ấn. Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° đứng cạnh chỠđợi hồi lâu, không nghe nói đến chuyện đổi thà nh, liá»n nghÄ© ra má»™t kế, chạy đến trÆ°á»›c mặt vua Tần tâu rằng:
- Viên ngá»c ấy có tì vết, tôi xin chỉ cho đại vÆ°Æ¡ng xem.
Vua Tần sai tả hữu Ä‘em ngá»c bÃch giao cho TÆ°Æ¡ng NhÆ°, TÆ°Æ¡ng NhÆ° lấy lại được ngá»c bÃch rồi, lùi ra mấy bÆ°á»›c, đứng tá»±a và o cá»™t Ä‘iện, giÆ°Æ¡ng to hai mắt, hầm hầm nổi giáºn bảo vua Tần rằng:
- Ngá»c bÃch há» Hòa là của quà trong thiên hạ; đại vÆ°Æ¡ng muốn được ngá»c bÃch gá»i thÆ° đến Triệu, vua nÆ°á»›c tôi triệu hết quần thần đến để bà n, quần thần Ä‘á»u nói Tần tá»± cáºy sức mạnh Ä‘em lá»i nói không để cầu ngá»c bÃch, sợ ngá»c mất mà thà nh không được, chi bằng không cho. Riêng tôi nói rằng bá»n áo vải chÆ¡i vá»›i nhau còn không nở lừa nhau, phÆ°Æ¡ng chi là ông vua má»™t nÆ°á»›c, cá»› sao lại Ä‘em lòng bất tiếu đãi ngÆ°á»i để được tá»™i vá»›i đại vÆ°Æ¡ng? Quân vÆ°Æ¡ng tôi bèn trai giá»›i năm ngà y, rồi má»›i say tôi Ä‘em ngá»c bÃch sang dâng, là tỠý kÃnh cẩn lắm. Nay đại vÆ°Æ¡ng tiếp tôi rất là ngạo mạn, ngồi mà nháºn ngá»c, Ä‘Æ°a cho tả hữu xem chán rồi lại Ä‘Æ°a và o cho các mỹ nhân ở háºu cung xem, khinh nhá»n quá lắm, coi đó đủ biết đại vÆ°Æ¡ng không có thá»±c ý đổi thà nh, cho nên tôi phải lấy lại ngá»c bÃch váºy. Nếu đại vÆ°Æ¡ng muốn bách tôi, thì cái đầu tôi đây xin cùng vá»›i ngá»c bÃch mà tan nát ở nÆ¡i cá»™t nà y, tôi thá» chết chứ không để cho Tần được ngá»c!
Nói xong, cầm ngá»c bÃch phăm phăm chá»±c Ä‘áºp và o cá»™t. Vua Tần tiếc ngá»c bÃch, sợ TÆ°Æ¡ng NhÆ° Ä‘áºp nát mất, bèn xin lá»—i rằng:
- Äại phu chá»› là m thế, quả nhân khi nà o dám thất tÃn vá»›i Triệu!
Láºp tức sai bách quan Ä‘em địa đồ ra, vua Tần chỉ và o và nói từ chá»— nà y đến chá»— nà y cá»™ng mÆ°á»i lăm thà nh sẽ cắt cho Triệu. TÆ°Æ¡ng NhÆ° nghÄ© thầm đó là vua Tần nói dối chứ không phải thá»±c tình, bèn nói rằng:
- Quân vÆ°Æ¡ng tôi không dám tiếc của rất quý nà y để có tá»™i vá»›i đại vÆ°Æ¡ng, cho nên khi sắp sai tôi Ä‘i, phải trai giá»›i năm ngà y, rồi đòi khắp quần thần cùng vái rồi má»›i cho Ä‘i; váºy đại vÆ°Æ¡ng cÅ©ng nên trai giá»›i năm ngà y, bà y đặt nghi lá»… để tiếp rÆ°á»›c, bấy giá» tôi má»›i dám dâng ngá»c bÃch.
Vua Tần xin vâng, bèn sai sá»a soạn tai giá»›i năm ngà y, Ä‘Æ°a TÆ°Æ¡ng NhÆ° ra nghỉ ở công quán. TÆ°Æ¡ng NhÆ° mang ngá»c bÃch ra đó, lại nghÄ© thầm ta từng nói khoe trÆ°á»›c mặt vua Triệu rằng nếu Tần không đổi thà nh thì xin Ä‘em ngá»c bÃch vá» Triệu; nay vua Tần dẫu trai giá»›i, nhÆ°ng nếu sau khi được ngá»c mà vẫn không chịu đổi thà nh thì ta còn mặt nà o vá» thấy vua Triệu nữa. bèn sai tên hầu than cáºn mặc áo vải xấu, giả là m ngÆ°á»i nghèo, bá» ngá»c bÃch và o cái túi vải buá»™t chặt và o sau lÆ°ng, theo Ä‘Æ°á»ng tắt trốn vá» tâu vá»›i vua Triệu rằng xét ra Tần quả không có ý đổi thà nh, quan đại phu sợ bị lừa nên sai mang ngá»c bÃch vá» trả lại, còn mình xin ở đó để đợi Tần là m tá»™i, thá» chết chứ không chịu nhục mệnh.
Vua Triệu nói:
- TÆ°Æ¡ng NhÆ° quả không phụ lá»i nói vá»›i ta!
Lại nói vua Tần nói dối là trai giá»›i, qua năm ngà y, lên Ä‘iện sai bà y lá»… nghi, triệu các sứ giả chÆ° hầu đến dá»± há»™i, để cùng xem nháºn ngá»c bÃch, ý muốn khoe khoang vá»›i các nÆ°á»›c. Viên tán lá»… dẫn sứ thần nÆ°á»›c Triệu lên Ä‘iện. Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° ung dung bÆ°á»›c và o. Khi đã bái yết xong, vua Tần trông tay TÆ°Æ¡ng NhÆ° không thấy có ngá»c bÃch bèn há»i rằng:
- Quả nhân đã trai giá»›i năm ngà y xin nháºn ngá»c bÃch, nay sứ giả lại không cầm ngá»c và o là cá»› là m sao?
Tương Như nói:
- NÆ°á»›c Tần từ Ä‘á»i Mục công đến bây giá», cá»™ng hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i vua, Ä‘á»u lấy trá thuáºt là m việc, kể xa thì Ká»· Tá» lừa Trịnh, Mạnh Minh lừa Tấn, kể gần thì ThÆ°Æ¡ng Ưởng lừa Ngụy, TrÆ°Æ¡ng Nghi lừa Sở, việc trÆ°á»›c đó còn rà nh rà nh, Ä‘á»u là không có tÃn nghÄ©a. Tôi nay lại sợ bị lừa vá»›i đại vÆ°Æ¡ng để đến nổi phụ long quân vÆ°Æ¡ng tôi, nên sai kẻ theo hầu mang ngá»c bÃch theo Ä‘Æ°á»ng tắt vá» Triệu rồi, váºy tôi xin chịu tá»™i chết!
Vua Tần nổi giáºn, nói rằng:
- Sứ giả bảo quả nhân bất kÃnh, nên quả nhân đã trai giá»›i để nháºn ngá»c bÃch; sứ giả lại cho ngÆ°á»i lẻn Ä‘em ngá»c vá» Triệu, rõ rà ng là muốn đánh lừa quả nhân.
Nói rồi bèn sai tả hữu trói Tương Như lại. Tương Như không hỠsợ hãi tâu rằng:
- Xin đại vÆ°Æ¡ng nguôi giáºn, tôi xin bà y tá» má»™t lá»i. Cái thế ngà y nay, chỉ có Tần phụ Triệu chứ không khi nà o Triệu dám phụ Tần; nếu đại vÆ°Æ¡ng thá»±c muốn ngá»c bÃch thì xin trÆ°á»›c cắt mÆ°á»i lăm thà nh cho Triệu rồi sai sứ giả cùng tôi sang Triệu để lấy ngá»c bÃch. Khi nà o Triệu dám lấy thà nh mà giữ ngá»c, chịu cái tiếng bất tÃn để có tá»™i vá»›i đại vÆ°Æ¡ng! Tôi tá»± biết cái tá»™i đánh lừa đại vÆ°Æ¡ng thá»±c đáng muôn chết, nên tôi đã gởi lá»i vá» tâu vá»›i quốc vÆ°Æ¡ng là không mong được sống mà vá». Váºy xin đại vÆ°Æ¡ng cứ việc bá» tôi và o vạc dầu, để chÆ° hầu Ä‘á»u biết rằng vì muốn được ngá»c bÃch mà tần giết sứ Triệu, phải trái ở đâu má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết.
Vua Tần và các quần thần nhìn nhau, không ai nói được câu nà o. Các sứ giả chÆ° hầu đứng bên xem, Ä‘á»u lấy là m nguy cho TÆ°Æ¡ng NhÆ° lắm. Những ngÆ°á»i tả hữu chá»±c dắt TÆ°Æ¡ng NhÆ° Ä‘i. Vua Tần thét bảo thôi, rồi nói vá»›i quần thần rằng:
- Nếu giết TÆ°Æ¡ng NhÆ°, cÅ©ng chÆ°a thể lấy được ngá»c bÃch, chỉ mang cái tiếng bất nghÄ©a mà tuyệt tình giao hiếu của hai nÆ°á»›c Tần, Triệu mà thôi!
Rồi háºu đãi TÆ°Æ¡ng NhÆ°, theo nhÆ° lá»… các sứ thần, và cho trở vá» nÆ°á»›c Triệu.
Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° vỠđến Triệu, vua Triệu khen ngợi cho thăng là m quan thượng đại phu. Vá» sau Tần quả chẳng cắt mÆ°á»i lăm thà nh cho Triệu, mà Triệu cÅ©ng chẳng dâng ngá»c bÃch cho Tần. Vua Tần trong long vẫn e Triệu lắm, lại sai sứ Æ°á»›c vá»›i vua Triệu cùng đến há»p ở Thằng trì, vua Triệu nói:
- Tần dùng lối há»™i kiến đánh lừa Sở Hoà i vÆ°Æ¡ng rồi giam lại ở Hà m dÆ°Æ¡ng, nên nay ngÆ°á»i Sở vẫn Ä‘au long; nay lại há»™i Æ°á»›c vá»›i quả nhân, có lẽ cÅ©ng muốn đãi quả nhân nhÆ° Hoà i vÆ°Æ¡ng chăng?
Liêm Pha và Lạn Tương Như cùng bà n rằng nếu nhà vua không đi tức là tỠra cho Tần biết mình yếu, rồi cùng tâu rằng:
- Hạ thần là Tương Như xin đi theo để bảo hộ xa giá, hạ thần là Liêm Pha xin ở lại giúp thái tỠgiữ nước.
Vua Triệu mừng rằng:
- TÆ°Æ¡ng NhÆ° còn giữ toà n được ngá»c bÃch Ä‘em vá», phÆ°Æ¡ng chi là quả nhân.
Bình Nguyên quân tâu rằng:
- Xưa kia Tống Tương công vì dùng một cổ xe đến hội, bị nước Sở cướp; vua Lỗ cùng TỠhội ở Giáp cốc phải mang cả tả hũu tư mã đi theo. Nay bảo giá dẫu có Tương Như nhưng cũng nên kén năm nghìn quân tinh nhuệ theo đi để phòng có sự bất trắc, lại nên cỠđại quân đóng cách xa ba mươi dặm, mới được vẹn toà n.
Vua Triệu há»i:
- Ai có thể là m tướng đốc suất năm nghìn quân tinh nhuệ ấy được?
Triệu Thắng thưa rằng:
- Tôi có biết viên Ä‘iá»n bá»™ tên là Lý Mục, thá»±c là ngÆ°á»i có tà i là m tÆ°á»›ng.
Vua Triệu há»i sao biết là có thể là m tÆ°á»›ng được?
Bình Nguyên quân nói:
- Lý Mục là m chức Ä‘iá»n bá»™, bá»n lại thu thuế ruá»™ng nhà tôi quá kỳ không ná»™p, Mục cứ theo phép mà trị giết mất chÃn ngÆ°á»i coi việc của tôi, tôi giáºn và quở trách. Mục bảo tôi rằng: “NÆ°á»›c trị được là nhá» có phép, nay dung túng cho ngÆ°á»i nhà ngà i mà không theo phép công thì há»ng, phép há»ng thì nÆ°á»›c yếu, chÆ° hầu sẽ đến lấn nÆ°á»›c ngay, nhÆ° váºy Triệu còn không chắc giữ được nÆ°á»›c, ngà i chắc gì giữ được nhà ? Ở địa vị tôn quà của ngà i mà biết giữ phép công, phép vững thì nÆ°á»›c mạnh, có thể giữ bá»n được phú quý, há chẳng hay lắm ru?†Kiến thức ấy thá»±c là khác thÆ°á»ng, nên tôi má»›i biết là có thể là m tÆ°á»›ng được.
Vua Triệu liá»n dung Lý Mục là m trung quân đại phu, sai đốc suất năm nghìn quân tinh nhuệ Ä‘i theo sang Tần, Bình Nuyên quân Ä‘em đại quân Ä‘i theo sau. Liêm Pha Ä‘Æ°a tiá»…n đến biên giá»›i, nói vá»›i vua Triệu rằng:
- Äại vÆ°Æ¡ng Ä‘i và o cái nÆ°á»›c hổ lang ấy, thá»±c là nguy hiểm; váºy xin Æ°á»›c cùng đại vÆ°Æ¡ng: cứ tÃnh Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lại và khi há»™i kiến xong, không quá ba mÆ°Æ¡i ngà y; nếu quá ngà y không vá», thì tôi xin theo nhÆ° việc cÅ© nÆ°á»›c Sở, láºp thái tá» là m vua để tuyệt long trông ngóng của ngÆ°á»i Tần.
Vua Triệu bằng long, bèn Ä‘i đến Thằng trì, vua Tần cÅ©ng đến, Ä‘á»u vỠở quán dịch.
Äến kỳ, hai vua theo lá»… chà o nhau và đặt tiệc rượu là m vui. Uống rượu đến ná»a chừng, vua Tần nói:
- Quả nhân nghe nói vua Triệu giá»i âm nhạc lắm, quả nhân có mang theo Ä‘Ã n bảo sắt đến đây, dám xin đại vÆ°Æ¡ng gảy cho nghe má»™t khúc!
Vua Triệu mặt Ä‘á», nhÆ°ng không dám chối. NgÆ°á»i thị vệ nÆ°á»›c Tần Ä‘em Ä‘Ã n bảo sắt đặt trÆ°á»›c mặt vua Triệu. Vua Triệu gảy má»™t khúc TÆ°Æ¡ng linh, vua Tần khen mãi không thôi. Gảy xong, vua Tần nói:
- Quả nhân thÆ°á»ng nghe nói thủy tổ nÆ°á»›c Triệu là liệt hầu, thÃch âm nhạc lắm, đại vÆ°Æ¡ng thá»±c được nghá» gia truyá»n váºy.
Nói xong, ngoảng lại bảo tả hữu đòi quan ngá»± sá» sai ghi chép việc ấy; quan ngá»± sá» cầm bút lấy thẻ viết rằng: “Năm tháng ngà y má»—, vua Tần cùng vua Triệu há»p ở Thằng trì, sai vua Triệu gảy Ä‘Ã n sắtâ€. Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° tiến lên nói rằng:
- Vua Triệu nghe nói vua Tần giá»i âm nhạc Tần, váºy xin kÃnh dâng cái phẫu sà nh, mong vua Tần đánh lên để cùng vui.
Vua Tần giáºn tái mặt Ä‘i, nhÆ°ng không nói gì. TÆ°Æ¡ng NhÆ° liá»n lấy cái phẫu sà nh Ä‘á»±ng rượu, quỳ dâng ở trÆ°á»›c mặt vua Tần. Vua Tần không chịu đánh. TÆ°Æ¡ng NhÆ° nói:
- Äại vÆ°Æ¡ng cáºy nÆ°á»›c Tần mạnh chăng? Ngay bây giá» trong khoảng năm bÆ°á»›c chân, TÆ°Æ¡ng NhÆ° nà y được Ä‘em máu cổ vây và o mình đại vÆ°Æ¡ng đó!
Tả hữu Ä‘á»u mắng TÆ°Æ¡ng NhÆ° là vô lá»…, muốn sấn và o bắt, TÆ°Æ¡ng NhÆ° trợn mắt mắng lại, râu tóc Ä‘á»u dá»±ng cả lên, tả hữu sợ quá Ä‘á»u phải lùi lại và i bÆ°á»›c. Vua Tần ý không vui, nhÆ°ng trong long sợ TÆ°Æ¡ng NhÆ°, miá»…n cưỡng đánh và o phẫu má»™t cái. TÆ°Æ¡ng NhÆ° má»›i đứng váºy, đòi ngá»± sá» nÆ°á»›c Triệu đến bảo cÅ©ng biên và o thẻ rằng: “Năm, tháng, ngà y má»—, vua Triệu cùng vua Tần há»p ở Thằng trì, sai vua Tần đánh cái phẫuâ€. Quần thần nÆ°á»›c Tần Ä‘á»u bất bình, cùng đứng lên xin vá»›i vua Triệu rằng:
- Hôm nay vua Triệu hạ cố đến đây, xin nhà vua cắt mÆ°á»i lăm thà nh để mừng thá» vua Tần.
Tương Như cũng tâu vua Tần rằng:
- Có Ä‘i phải có lại, nếu Triệu đã dâng mÆ°á»i lăm thà nh cho Tần, Tần không thể không đáp lại. Váºy xin lấy đất Hà m dÆ°Æ¡ng của Tần để mừng thá» vua Triệu!
Vua Tần nói:
- Hai vua chúng ta là m lá»… hòa hiếu, các ngÆ°Æ¡i chá»› nói nhiá»u lá»i!
Nói xong sai tả hữu lại dâng rượu má»i vua Triệu cùng uống, giả ý tháºt vui say bãi há»™i. Khách khanh Tần là bá»n Hồ ThÆ°Æ¡ng máºt xui vua Tần giữ vua Triệu và Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° lại. Vua Tần nói:
- Tin thám mã báo là nÆ°á»›c Triệu phòng bị rất chu đáo vạn nhất việc là m không thà nh lại bị thiên hạ chê cÆ°á»i.
Rồi tá» long kÃnh trá»ng vua Triệu, Æ°á»›c là m anh em, không bao giỠđánh lẫn nhau; sai con trai của thái tá» An Quốc quân tên là Dị Nhân sang là m con tin ở Triệu. Quần thần Ä‘á»u nói giao hiếu là đủ, cần gì phải Ä‘Æ°a con tin nữa.
Vua Tần cÆ°á»i mà nói rằng:
- NÆ°á»›c Triệu Ä‘ang mạnh, chÆ°a có thể là m gì được, nếu không Ä‘Æ°a con tin sang thì Triệu không tin; Triệu tin ta thì tình giao hiếu cà ng bá»n, ta má»›i được chuyên việc mÆ°u lấy nÆ°á»›c Hà n váºy.
Quần thần Ä‘á»u phục.
Vua Triệu tạ vua Tần vỠnước, thì vừa đúng ba mươi ngà y. Vua Triệu nói:
- Quả nhân được Lạn Tương Như, thân yên như Thái sơn, nước vững như chin đỉnh. Tương Như công rất cao quần thần không ai bằng.
Liêm Pha giáºn nói rằng:
- Ta có công đánh thà nh cÆ°á»›p đất, TÆ°Æ¡ng NhÆ° thì chỉ có chút công miệng lưỡi mà vị thứ lại ở trên ta. Vả lại hắn là xá nhân của kẻ hoạn giả, xuất than hèn má»n, ta há lại ở dÆ°á»›i hắn Æ°? Nếu gặp TÆ°Æ¡ng NhÆ°, ta tất phải giết chết.
TÆ°Æ¡ng NhÆ° nghe biết váºy, má»—i khi gặp buổi công triá»u, bèn thác bệnh không Ä‘i, không chịu cùng Liêm Pha gặp mặt. Xá nhân Ä‘á»u cho TÆ°Æ¡ng NhÆ° là nhát, cùng chê bai ngấm ngầm. Bá»—ng má»™t hôm TÆ°Æ¡ng NhÆ° Ä‘i ra ngoà i, Liêm Pha cÅ©ng Ä‘i, TÆ°Æ¡ng NhÆ° trông thấy toán lÃnh tiá»n đạo của Liêm Pha, vá»™i sai ngá»± giả (1) đánh xe Ä‘i tránh và o trong ngõ, đợi cho Liêm Pha Ä‘i rồi má»›i ra. Bá»n xá nhân thấy thế lại cà ng giáºn, rủ nhau đến nói vá»›i TÆ°Æ¡ng NhÆ° rằng:
- Chúng tôi bá» là ng xóm, xa thân thÃch đến nÆ°Æ¡ng cá»a ngà i, vì coi ngà i báºc trượng phu, cho nên yêu mến mà theo. Nay ngà i cùng Liêm tÆ°á»›ng quân cùng hang mà ban thứ lại còn ở trên. Liêm tÆ°á»›ng quân nói dá»a, ngà i không báo lại, đã tránh ở trong triá»u, lại tránh ở ngoà i Ä‘Æ°á»ng, sao ngà i lại sợ quá nhÆ° thế? Chúng tôi lấy là m xấu hổ thay cho ngà i, không muốn ở đây nữa. Xin ngà i cho chúng tôi Ä‘i!
Tương Như ngăn lại nói rằng:
- Ta sở dĩ tránh Liêm tướng quân là có cớ, các ngươi chưa xét biết đó thôi!
Bá»n xá nhân nói:
- Chúng tôi ngu dốt không biết, xin ngà i nói rõ cớ gì cho nghe.
TÆ°Æ¡ng NhÆ° há»i:
- Các ngươi xem Liêm tướng quân có hơn vua Tần không?
Bá»n xá nhân Ä‘á»u nói:
- Không hơn được.
Tương Như nói:
- Thá» xem cái oai của vua Tần, thiên hạ không ai dám chống, mà TÆ°Æ¡ng NhÆ° nà y dám mắng vua ở giữa triá»u đình, lại là m nhục cả quần thần nÆ°á»›c Tần nữa. TÆ°Æ¡ng NhÆ° dẫu hèn, há lại sợ má»™t Liêm tÆ°á»›ng quân hay sao? NhÆ°ng ta nghÄ© lại, nÆ°á»›c Tần sở dÄ© không dám đánh Triệu, là vì e có hai ngÆ°á»i chúng ta; nay hai con hổ đánh nhau, thế không cùng sống, ngÆ°á»i Tần nghe tin, tất sẽ thừa cÆ¡ mà đánhTriệu. Ta sở dÄ© chịu nhục mà tránh Liêm tÆ°á»›ng quân, là coi việc nÆ°á»›c là m trá»ng mà thù riêng là m khinh váºy.
Bá»n xá nhân Ä‘á»u kÃnh phục. Không bao lâu, xá nhân há» Lạn cùng khách há» Liêm, má»™t hôm gặp nhau ở trong hang rượu, hai bên tranh nhau chá»— ngồi; xá nhân há» Lạn nói:
- Chủ quân ta vì việc nÆ°á»›c mà phải nhÆ°á»ng Liêm tÆ°á»›ng quân, chúng ta cÅ©ng nên theo ý chủ nhân mà nhÆ°á»ng khách há» Liêm.
Bởi váºy Liêm Pha cà ng kiêu. ngÆ°á»i Hà đông là Ngu Khanh đến chÆ¡i Triệu, nghe bá»n xá nhân thuáºt lá»i nói của TÆ°Æ¡ng NhÆ°, bèn bảo vua Triệu rằng:
- Trá»ng thần của vua ngà y nay, có phải Liêm Pha và Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° không?
Vua nói phải.
Ngu Khanh nói:
- Tôi nghe các ngÆ°á»i bà y tôi Ä‘á»i trÆ°á»›c, Ä‘á»u má»™t long má»™t đức cùng yêu kÃnh nhau để trị nÆ°á»›c, nay đại vÆ°Æ¡ng cáºy có hai trá»ng thần mà để hai ngÆ°á»i thù ghét nhau, thá»±c không phải là phúc cho xã tắc váºy. Há» Lạn cà ng nhÆ°á»ng, mà há» Liêm thì không biết lượng tình; Há» Liêm cà ng kiêu mà há» Lạn thì không dám đánh gãy cái kiêu khà ấy; ở triá»u có việc mà không bà n vá»›i nhau, là m tÆ°á»›ng có nguy mà không cứu nhau, tôi lấy là m lo cho đại vÆ°Æ¡ng lắm. Váºy tôi xin nối cái giao tìnhcủa Liêm, Lạn để giúp đại vÆ°Æ¡ng.
Vua Triệu khen phải. Ngu Khanh bèn đến yết kiến Liêm Pha, trước hết hãy ca tụng công lớn của Liêm Pha, Liêm Pha mừng lắm, Ngu Khanh nói:
- Kể công thì không ai bằng tÆ°á»›ng quân tháºt, nhÆ°ng kể đến lượng thì chỉ có Lạn quân má»›i có.
Liêm Pha cau mặt nói rằng:
- Nó là đứa hèn nhát, nhỠmiệng lưỡi mà được công danh, có gì là lượng!
Ngu Khanh nói:
- Lạn quân không phải là ngÆ°á»i hèn nhát đâu. Lạn quân chỉ nghÄ© đến việc lá»›n đó thôi!
Rồi thuáºt lại lá»i của TÆ°Æ¡ng NhÆ° bảo bá»n xá nhân cho Liêm Pha nghe và nói:
- TÆ°á»›ng quân không gởi thân ở nÆ°á»›c Triệu thì thôi, nếu muốn gởi thân ở nÆ°á»›c Triệu, mà hai vị đại thần, má»™t ngÆ°á»i nhÆ°á»ng, má»™t ngÆ°á»i kiêu, tôi e cái tiếng tốt kia sẽ không vá» phần tÆ°á»›ng quân váºy.
Liêm Pha cả thẹn nói rằng:
- Nếu tiên sinh không nói, thì tôi không bao giỠđược nghe Ä‘iá»u lá»—i của tôi. Tôi thá»±c ké Lạn quân xa lắm!
Rồi nhá» Ngu Khanh đến nói ý trÆ°á»›c vá»›i TÆ°Æ¡ng NhÆ°, lại tá»± để trần tay áo và cầm roi Ä‘i đến cá»a há» Lạn, tạ rằng:
- Bỉ nhân chà lượng hẹp hòi, không biết rằng tÆ°á»›ng quốc khoan dung đến thế, dù chết cÅ©ng không đủ chuá»™c tá»™i váºy.
Rồi cứ quì mãi ở giữa sân, TÆ°Æ¡ng NhÆ° chạy ra dắt dáºy nói rằng:
- Hai ta sánh vai thỠchúa, là m tôi xã tắc, tướng quân biết long cho nhau đã là may mắn, còn tạ là m chi.
Liêm Pha nói:
- Tôi tÃnh thô bạo, Ä‘á»™i Æ¡n tÆ°á»›ng quốc bao dung, nghÄ© lại lấy là m hổ thẹn quá!
Nói rồi nắm tay Tương Như mà khóc, Tương Như cũng khóc. Liêm pha nói:
- Từ nay xin kết là m bạn sống chết, dù có cắt cổ cũng không dám đổi lòng!
Pha sụp xuống lạy trÆ°á»›c, TÆ°Æ¡ng NhÆ° lạy đáp lại, rồi đặt tiệc khoản đãi, cùng uống đến sáng má»›i thôi. Vua Triệu nghÄ© công Ngu Khanh, ban cho trăm dáºt hoà ng kim, cá» là m chức thượng khanh.
Bấy giỠđại tÆ°á»›ng quân nÆ°á»›c Tần là Bạch khởi, đánh phá quân Sở, lấy SÃnh đô, đặt là m Nam quáºn, va Sở thua chạy. Äại tÆ°á»›ng Tần là Ngụy Nhiá»…m lại đánh lấy Kiá»m trung, đặt ra quáºn Kiá»m trung. Sở cà ng suy kém, bèn sai thái phó Hoà ng Yết Ä‘Æ°a thái tá» Hùng Hoà n và o là m con tin ở Tần để cầu hòa. Bá»n Bạch Khởi lại đánh Ngụy, Ngụy thua to, phải dâng ba thà nh để cầu hòa. Tần phong Bạch Khởi là m Võ An quân. Không bao lâu Tần lại đánh Ngụy, lấy được đất Nam dÆ°Æ¡ng, đặt ra quáºn Nam dÆ°Æ¡ng, vua Tần lấy Ngụy Nhiá»…m gá»i là NhÆ°Æ¡ng hầu. Tần lại đánh Hà n, vây thà nh Ô dÆ°, vua Hà n sai sứ sang Triệu cầu cứu, vua Triệu há»i quần thần có nên cứu Hà n không, Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ°, Liêm Pha, Nhạc Thừa Ä‘á»u nói thà nh Ô dÆ° Ä‘Æ°á»ng hiểm và hẹp, e cứu không tiện. Bình Nguyên quân nói:
- Hà n, Triệu như môi răng che giữ nhau, không cứu thì khi quân Tần quay vỠsẽ đánh Triệu ngay.
Triệu Xa lặng yên không nói gì. Vua Triệu há»i, Xa thÆ°a rằng:
- ÄÆ°á»ng hiểm và hẹp, và nhÆ° hai con chuá»™t đánh nhau ở trong hang, bên nà o tÆ°á»›ng mạnh là được.
Vua Triệu bèn kén năm vạn quân, sai Triệu Xa đốc suất Ä‘i cứu Hà n. Quân ra Khá»i cá»a đông Hà m Ä‘an ba mÆ°Æ¡i dặm, Triệu Xa sai đóng dinh trại lại, xếp đặt đã xong ra lệnh rằng:
- Kẻ nà o nói đến việc quân thì chém.
Quân Triệu đóng cá»a nằm yên, trong quân im lặng nhÆ° tá». Quân Tần reo hò tiến binh, tiếng nhÆ° sấm sét, trong thà nh Ô dÆ° ngói trên nóc nhà đá»u rung Ä‘á»™ng, má»™t tên quân đến báo khà thế quân Tần nhÆ° thế, Triệu Xa cho là phạm lệnh, láºp tức Ä‘em chém để rao quân, rồi lÆ°u lại đó hai mÆ°Æ¡i tám ngà y không Ä‘i, ngà y ngà y sai đắp thêm hà o lÅ©y để là m kế giữ vững. TÆ°á»›ng Tần là Hồ ThÆ°Æ¡ng nghe có quân Triệu đến cứu Hà n mà không thấy đến, sai ngÆ°á»i dò thám, thám mã vá» báo rằng: Triệu quả có Ä‘em quân cứu nhÆ°ng đại tÆ°á»›ng là Triệu Xa ra khá»i Hà m Ä‘an ba mÆ°Æ¡i dặm liá»n đóng trại không tiến nữa. Hồ ThÆ°Æ¡ng sai sứ bảo Triệu Xa rằng:
- Tần đánh Ô dư,sắp hạ thà nh đến nơi, tướng quân có đánh thì lại ngay.
Triệu Xa nói:
- Quốc vÆ°Æ¡ng tôi gì thấy nÆ°á»›c láng giá»ng cáo cấp, sai tôi phòng bị, khi nà o tôi lại dám đánh nhau vá»›i Tần.
Nói xong sai dá»n cÆ¡m rượu háºu đãi sứ giả rồi cho Ä‘i xem các đồn lÅ©y. Sứ giả vá» báo, Hồ ThÆ°Æ¡ng cả mừng nói rằng:
- Quân Triệu cách nước mới ba mươi dặm mà đã đắp thêm lũy để giữ, không có ý đánh nhau, thà nh Ô dư tất vỠtay ta.
Vì váºy không để ý phòng Triệu, chỉ má»™t mặt chuyên đánh Hà n. Triệu Xa đã cho sứ Tần vá», liệu chừng ba ngà y sứ má»›i vỠđến dinh quân Tần, bèn hạ lệnh kéo má»™t vạn quân kỵ bắn giá»i, quen đánh tráºn, là m tiên phong, đại quân theo sau, ngáºm tăm cuốn giáp Ä‘i luôn ngà y đêm, vừa má»™t ngà y má»™t đêm thì đến cõi đất Hà n, cách thà nh Ô dÆ° mÆ°á»i lăm dặm, lại láºp quân lÅ©y. Hồ ThÆ°Æ¡ng cả giáºn, lÆ°u má»™t nữa vây thà nh, còn Ä‘em hết Ä‘i dón đánh. Dinh Triệu có má»™t ngÆ°á»i tên là Hứa Lịch, viết má»™t cái thẻ, trên có hai chữ “Xin can†quỳ dâng trÆ°á»›c dinh. Triệu Xa lấy là m lạ, sai bá» cái lệnh cấm nói việc binh trÆ°á»›c kia, đòi và o há»i rằng*
- Mà y muốn nói gì?
Hứa Lịch nói:
- NgÆ°á»i Tần không ngá» quân Triệu đến cho nên hăng máu muốn đánh, nguyên súy tất phải láºp thế tráºn cho vững để phòng xung Ä‘á»™t, không thì tất thua.
Triệu Xa theo lá»i, liá»n truyá»n lệnh bà y tráºn để đợi. Hứa Lịch lại nói:
- Binh pháp nói ai được địa lợi thì thắng. Hình thế Ô dÆ° chỉ có Bắc sÆ¡n là rất cao mà tÆ°á»›ng Tần không biết chiếm giữ, còn để đó chá» nguyên súy, nguyên súy nên chiếm ngay lấy. Triệu Xa lại theo lá»i, liá»n sai Hứa Lịch dẫn má»™t vạn quân, đóng giữ trên đỉnh Bắc sÆ¡n, phà m quân Tần hà nh Ä‘á»™ng gì, chỉ trông thoáng là biết hết. Quân Hồ ThÆ°Æ¡ng đến, chá»±c tranh lấy núi, nhÆ°ng htế núi chênh vênh, quân Tần có mấy tên to gan dám trèo lên, Ä‘á»u bị quân Triệu lăn đá xuống đánh bị thÆ°Æ¡ng. Hồ ThÆ°Æ¡ng gầm thét cả giáºn, chỉ huy quân tÆ°á»›ng tìm Ä‘Æ°á»ng lên, bá»—ng nghe tiếng trống đánh vang, Triệu Xa dẫn quân xông đến, Hồ ThÆ°Æ¡ng chia quân chống cá»±, Triệu Xa Ä‘em quân bắn giá»i chia là m hai Ä‘á»™i, tả hữu Ä‘á»u năm nghìn ngÆ°á»i, nhằm quân Tần bắn trà n và o; Hứa Lịch lại dồn vạn quân từ trên đỉnh núi thừa thế kéo xuống, tiếng reo hò nhÆ° sấm, trÆ°á»›c sau giáp đánh, chém giết quân Tần nhÆ° trá»i long đất lở. Quân Tần không nÆ¡i trốn tránh, bá» chạy tán loạn. Hồ ThÆ°Æ¡ng vì ngá»±a què suýt bị quân Triệu bắt được, may gặp binh húy là TÆ° Ly dẫn quân chợt đến, liá»u chết cứu ra. Triệu Xa duổi theo đến năm mÆ°Æ¡i dặm, quân Tần đóng lại không được, phải bá» chạy vá» phÃa tây, bèn giải được vây cho thà nh Ô dÆ°. Vua Hà n thân hà nh đến khao quân, Ä‘Æ°a thÆ° tạ ân vua Triệu. Vua Triệu phong Xa là m Mã Phục quân, ngang hang vá»›i Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° và Liêm Pha. Triệu Xa tiến cá» Hứa Lịch, vua Triệu cho là m quốc úy. Con trai Triệu Xa là Triệu Quát, từ bé thÃch nói binh pháp, những sách lục thao tam lược gia truyá»n Ä‘á»u xem má»™t lần là thuá»™c hết, thÆ°á»ng cùng cha bà n việc binh, chỉ trá»i vạch đất, có ý không coi ai ra gì, dẫu Triệu Xa cÅ©ng không vặn bẻ được Ä‘iá»u nà o. NgÆ°á»i mẹ mừng rằng:
- Có con nhÆ° thế có thể nói là cá» tÆ°á»›ng lại xuất tÆ°á»›ng váºy.
Triệu Xa cau mặt không vui nói rằng:
- Quát không thể là m tướng được, nước Triệu không dung Quát là phúc cho xã tắc.
NgÆ°á»i mẹ nói:
- Quát há»c hết sách của cha, khi nghị luáºn quân sá»± thì cho thiên hạ không ai bằng mình, nay ông lại bảo nó không là m tÆ°á»›ng được là cá»› gì?
Triệu Xa nói:
- Quát tá»± nói là thiên hạ không ai bằng mình, chÃnh vì thế mà không thể dùng là m tÆ°á»›ng được. Việc binh là việc chết sống, phải lo lắng sợ hãi, rá»™ng há»i má»i ngÆ°á»i, còn e có Ä‘iá»u sai sót, mà Quát cho là dá»… dà ng; nếu giữ được binh quyá»n, thì chắc cứ tá»± ý là m, Ä‘iá»u phải kế hay không sao lá»t và o tay được, nhÆ° váºy thì chắc là há»ng việc.
NgÆ°á»i mẹ Ä‘em những lá»i nói ấy bảo Quát.
Quát nói:
- Cha tuổi già sinh nhút nhát nên mới nói thế!
Hai năm sau, Triệu Xa đau nặng, dặn Quát rằng:
- “Binh chiến nguyâ€, ngÆ°á»i xÆ°a vẫn răn nhÆ° thế. Cha mà y là m tÆ°á»›ng mấy năm trá»i, ngà y nay má»›i mừng khá»i cái nhục thua tráºn, chết cÅ©ng được nhắm mắt. Mà y không có tà i là m tÆ°á»›ng, chá»› nên nháºn cà ng chức ấy, là m hại cá»a nhà .
Lại dặn ngÆ°á»i mẹ Quát rằng:
- Sau nà y nếu vua Triệu có vá»i Quát là m tÆ°á»›ng, bà nên kể lại lá»i nói của tôi mà từ chối. Mất quân nhục nÆ°á»›c, tá»™i ấy to lắm đấy!
Nói xong thì mất. Vua Triệu nghĩ công của Xa, cho Quát được nối chức Mã Phục quân.
Chú thÃch
(1)NgÆ°á»i cầm cÆ°Æ¡ng xe.
|
15-10-2008, 01:42 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 97
Phạm Chuy gỉa chết trốn sang Tần
Tu Giả thoát tội bỠvỠNguỵ
Phạm Chuy tên tá»± là Thúc, quê ở Äại LÆ°Æ¡ng, có tà i bà n trá»i nói đất, có chà định nÆ°á»›c yên dân, muốn là m quan vá»›i vua Nguỵ, nhÆ°ng vì nhà nghèo không có ai tiến dẫn, bèn trÆ°á»›c đến xin theo hầu quan trung đại phu là Tu Giả, được là m xá nhân. TrÆ°á»›c kia vì Tá» Mân vÆ°Æ¡ng vô đạo. Nhạc Nghị há»p bốn nÆ°á»›c cùng đánh Tá», Nguỵ cÅ©ng phái quân gÃup Yên; đến khi Äiá»n Äan phá được quân Yên mà khôi phục nÆ°á»›c Tá», TÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng lên ngôi, vua Nguỵ sợ Tá» báo thù, bèn cùng nÆ°á»›c Tá», TÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng lên ngôi, vua Nguỵ sợ Tá» báo thù, bèn cùng tÆ°á»›ng quốc là Nguỵ Tá» bà n kế, sai Tu Gỉa sang Tá» thông hiếu. Giả Ä‘em Phạm Chuy Ä‘i theo. TÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng há»i Tu Giả rằng :
- XÆ°a kia tiên vÆ°Æ¡ng ta cùng Nguỵ hợp quân đánh Tống thá»±c là đồng thanh đồng khÃ, váºy mà khi ngÆ°á»i Yên tuyệt diệt nÆ°á»›c Tá», Nguỵ thá»±c có dá»± và o, quả nhân nghÄ© cái thù của tiên vÆ°Æ¡ng, Ä‘ang còn nghiến răng Ä‘au ruá»™t. Nay Nguỵ lại Ä‘em lá»i nói suông đến dụ quả nhân, Nguỵ thá»±c là phản phúc vô thÆ°á»ng, là m sao quả nhân dám tin ?
Tu Giả không biết đáp thế nà o, Phạm Chuy đứng bên thay lá»i mà nói rằng :
- Äại vÆ°Æ¡ng nói sai rồi. TrÆ°á»›c kia quả nhân theo TỠđánh Tống là vâng mệnh quý quốc đó. Vốn hẹn vá»›i nhau chia ba nÆ°á»›c Tống, thế mà quý quốc bá»™i Æ°á»›c, má»™t mình lấy cả đất Ä‘ai nÆ°á»›c Tống. Không những thế, mà lại còn Ä‘em quân đánh phá nÆ°á»›c chúng tôi. Äó là má»™t Ä‘iá»u thất tÃn của nÆ°á»›c Tá». ChÆ° hầu sợ Tá» kiêu bạo, nên phải thân cáºn vá»›i Yên; tráºn đánh ở Tế Tây, cả năm nÆ°á»›c cùng chung má»™t kẻ thù, có má»™t mình gì nÆ°á»›c chúng tôi ? NÆ°á»›c chúng tôi không nỡ là m quá, nên không dám theo quân Yên đến Lâm Tri, đó là tệ ấp có lá»… vá»›i nÆ°á»›c Tá» váºy. Nay đại vÆ°Æ¡ng anh võ hÆ¡n Ä‘á»i, báo thù rá»a hổ, rạng mở ná»n vua, quả nhân cho là cái công nghiệp to tát của Hoà n, Uy tất lại láºp nên, có thể che được cái lá»—i của Mãn vÆ°Æ¡ng mà để phúc lại đến vô cùng, cho nên sai hạ thần là Gỉa nà y đến nối lại tình giao hiếu ngà y trÆ°á»›c, e rằng cái dấu xe đổ của Mãn vÆ°Æ¡ng lại thấy ở ngà y nay váºy!
Vua TỠra ý sợ, đứng lên tạ rằng :
- Äó là lá»—i của quả nhân !
Liá»n há»i Tu Giả ngÆ°á»i ấy là ai.
Tu Giả nói :
- Äó là xá nhân của hạ thần tên là Phạm Chuy.
Vua Tá» ngoảnh nhìn hồi lâu, rồi sai Ä‘Æ°a Tu Giả ra ngoà i công quán, cung đãi rất háºu; lại sai ngÆ°á»i ngầm bảo Phạm Chuy rằng :
- Quả nhân mến đại tà i của tiên sinh, muốn lưu tiên sinh ở TỠdùng là m khách khanh, mong rằng tiên sinh chớ từ chối.
Phạm Chuy từ rằng :
- Hạ thần vá»›i sứ giả cùng Ä‘i mà không cùng vá» là bất tÃn vô nghÄ©a, thì còn là m ngÆ°á»i thế nà o được nữa !
Vua Tá» lại cà ng yêu trá»ng, sai ngÆ°á»i Ä‘em cho Phạm Chuy mÆ°á»i cân hoà ng kim và trâu, rượu. Chuy cố từ chối không nháºn, sứ giả hai ba lần tá» bà y cái ý kÃnh mến của vua Tá», nhất định không chịu trở vá», Chuy bất đắc dÄ© phải nháºn trâu, rượu mà trả lại và ng. Sứ giả lấy là m kÃnh phục rồi ra vá».
Nà o ngá» có ngÆ°á»i đã Ä‘em việc ấy nói vá»›i Tu Giả, Tu Giả đòi Phạm Chuy đến há»i rằng :
- Sứ TỠđến là m gì thế ?
Phạm Chuy nói :
- Vua Tá» Ä‘em mÆ°á»i cân và ng và trâu, rượu cho tôi, tôi không dám nháºn, nà i ép mãi, tôi chỉ lấy có trâu, rượu mà thôi.
Tu Gỉa nói :
- Vì cớ gì mà vua TỠlại cho nhà ngươi ?
Chuy nói :
- Tôi không biết, hoặc giả thấy tôi là ngÆ°á»i tả hữu của đại phu, nên kÃnh đại phu mà đoái đến tôi chăng !
Tu Giả nói :
- Lá»… váºt không Ä‘em cho sứ giả mà lại chỉ cho riêng nhà ngÆ°Æ¡i, tất là nhà ngÆ°Æ¡i có tÆ° thông gì vá»›i Tá» ?
Phạm Chuy nói :
- Vua Tá» trÆ°á»›c có sai sứ má»i tôi ở lại là m khách khanh, tôi cá»± tuyệt, lấy Ä‘iá»u tÃn nghÄ©a tá»± thá», khi nà o tôi lại dám tÆ° thông !
Tu Gỉa cà ng Ä‘em lòng ngá». Sứ mệnh đã xong, Tu Giả cùng Phạm Chuy trở vá» Nguỵ. Giả bèn nói vá»›i tÆ°á»›ng quốc Nguỵ Tá» rằng :
- Vua Tá» muốn lÆ°u xá nhân của tôi là Phạm Chuy là m khách khanh, lại tặng và ng và trâu, rượu, tôi ngá» là Chuy có Ä‘em việc kÃn trong nÆ°á»›c bảo cho Tá» biết, nên má»›i được vua Tá» ban cho háºu nhÆ° thế !
Nguỵ Tá» cả giáºn, bèn há»p tân Khách, sai ngÆ°á»i bắt Phạm Chuy để tra há»i .
Chuy đến phủ phục ở dÆ°á»›i thá»m. Nguỵ Tá» thét há»i rằng :
- Mà y Ä‘em việc máºt mà nói vá»›i nÆ°á»›c Tá» phải không ?
Phạm nói :
- Khi nà o tôi dám thế!
Nguỵ Tá» há»i :
- Nếu mà y không tÆ° thông gì vá»›i Tá», sao vua Tá» lại muốn lÆ°u mà y lại ?
Chuy nói :
- Việc lưu lại quả có, nhưng Chuy nà y không theo.
Nguỵ TỠnói :
- Váºy thế và ng và trâu, rượu, sao mà y lại nháºn ?
Chuy nói :
- Sứ giả cứ ép mãi, sợ phất ý vua Tá», bất đắc dÄ© tôi chỉ nháºn có trâu, rượu, còn mÆ°á»i cân và ng thá»±c sá»± tôi không lấy .
Nguỵ TỠhầm hừ rồi hét to rằng :
- Thằng giặc bán nước lại còn già mồm cãi, dù vua TỠchỉ cho trâu, rượu cũng không phải là không có cớ !
Bèn gá»i ngục tốt trói Phạm Chuy lại, bảo đánh đủ má»™t trăm roi, bắt phải cung nháºn tá»™i thông Tá».
Phạm Chuy nói :
- Tôi thá»±c không có sá»± tÆ° thông, thì biết cung xứng Ä‘iá»u gì ?
Nguỵ Tá» cà ng giáºn nói rằng :
- Äánh chết thằng nà y cho ta, chá»› để lại cái mầm tai hoạ !
Ngục tốt cứ lệnh truyá»n, đánh lấy đánh để. Chuy bị đánh gãy cả răng, máu chảy đầy mặt, Ä‘au quá không chịu được, gà o khóc kêu oan. Các tân khách thấy tÆ°á»›ng quốc Ä‘ang cÆ¡n cả giáºn, không dám khuyên can. Nguỵ Tá» sai lÃnh hầu má»™t mặt dùng chén lá»›n rót rượu uống, má»™t mặt sai ngục tốt giÆ¡ roi đánh mãi từ giá» thìn đến giá» mùi. Phạm Chuy bị đánh, khắp mình thâm tÃm, máu thịt dây cả ra đất; xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n cÅ©ng bị gãy, đánh “cắc†má»™t tiếng. Chuy kêu rú lên rồi chết ngất Ä‘i. LÃnh hầu bẩm là Phạm Chuy chết rồi. Nguỵ Tá» chạy xuống nhìn xem, thấy Chuy gãy răng và xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n, khắp mình không còn chá»— nà o không có vết roi, nằm thẳng trong vÅ©ng máu, không cá»±a quáºy, thì chỉ mặt mà mắng rằng :
- Thằng giặc bán nÆ°á»›c, chết thá»±c đáng kiếp nhé! Äáng để là m gÆ°Æ¡ng cho kẻ sau !
Rồi sai ngục tốt lấy mê cói cuốn chặt cái thây lại, khiêng để trong chuồng xÃ, bảo tân khách đại tiện, tiểu tiện lên trên, chá»› để cho nó được là m con ma trong sạch. Chẳng mấy chốc trá»i đã tối. Phạm Chuy mạng còn chÆ°a tuyệt, đã chết mà lại sống lại, từ trong mê cói giÆ°Æ¡ng mắt nhìn trá»™m, chỉ thấy má»™t tên lÃnh đứng canh giữ bên cạnh. Phạm Chuy thở dà i má»™t tiếng. Tên lÃnh nghe thấy vá»™i chạy lại xem, Phạm Chuy bảo rằng :
- Tôi bị thương nặng thế nà y, dẫu có tạm tỉnh cũng không sao sống được, nếu anh có cách nà o khiến cho tôi được chết ở nhà tôi, để được khâm liệm, thì nhà tôi có và i lạng và ng xin biếu cả anh để tạ ơn.
Tên lÃnh canh tham lợi, bảo rằng :
- Váºy thì nhà ngÆ°Æ¡i lại cứ là m nhÆ° chết rồi, ta sẽ và o bẩm.
Nguỵ Tá» và tân khách lúc ấy Ä‘á»u đã say quá, tên lÃnh và o bẩm rằng :
- NgÆ°á»i chết ở chuồng xà đã có mùi hôi thối khó chịu, xin cho khiêng bá» Ä‘i.
Tân khách Ä‘á»u nói :
- Phạm Chuy dẫu có tội, tướng quốc xỠtrị như thế cũng đã đủ rồi.
Nguỵ TỠnói :
- Quẳng bá» nó ra ngoà i bãi, để cho diá»u ăn hết thịt nó Ä‘i !
Äoạn tân khách Ä‘á»u tan vá». Nguỵ Tá» cÅ©ng trở và o nhà trong. Tên lÃnh canh chỠđến lúc hoà ng hôn, ngÆ°á»i vắng, bèn cõng Phạm Chuy vá» nhà , vợ con Chuy trông thấy xiết bao Ä‘au xót! Phạm Chuy sai lấy và ng tạ Æ¡n ngÆ°á»i lÃnh, lại sai bá» cái mê cói ra, giao cho y, bảo Ä‘em quăng ra ngoà i bãi, để che mắt má»i ngÆ°á»i. Tên lÃnh canh Ä‘i rồi, vợ con Chuy rá»a bá» máu và thịt nát ra, rịt bá»c những vết thÆ°Æ¡ng lại, rồi Ä‘em cÆ¡m rượu cho Chuy ăn uống.
Phạm Chuy bảo vợ rằng :
- Nguỵ Tá» căm giáºn ta lắm, dẫu biết ta chết, nhÆ°ng còn có lòng ngá», ta vỠđược là nhân lúc nó say. Ngà y mai nó tìm thây ta không thấy, tất đến nhà tìm, nhÆ° váºy thì ta sẽ không sống được. Ta có ngÆ°á»i anh em kêt nghÄ©a là Trịnh An Bình, nhà ở ngõ hẹp trong cá»a tây, nà ng nên nhân lúc ban đêm Ä‘Æ°a ta đến đó, chá»› nên tiết lá»™, đợi hÆ¡n má»™t tháng ta khá»i Ä‘au rồi, sẽ trốn Ä‘i nÆ¡i khác. Sau khi đã Ä‘em ta Ä‘i rồi, trong nhà nên phát tang coi nhÆ° là ta đã chết tháºt, để tuyệt cái lòng ngá» của Nguỵ Tá».
NgÆ°á»i vợ theo lá»i, sai tên đầy tá»› đến trÆ°á»›c báo cho Trịnh An Bình. Trịnh An Bình Ä‘i đến ngay nhà Chuy thăm xem, rồi cùng ngÆ°á»i nhà cõng Chuy Ä‘em vá» nhà . Hôm sau Nguỵ Tá» quả nhiên còn sợ Phạm Chuy sống lại, sai ngÆ°á»i đến xem chá»— quãng thây, tên lÃnh canh vá» báo là cái thây quăng ở bãi vắng, giá» chỉ còn có cái mê cói không, chắc là bị chó tha Ä‘i hết rồi. Nguỵ Tá» lại sai ngÆ°á»i đến nhà xem, thấy cả nhà Chuy Ä‘á»u để trở, bấy giá»› má»›i yên lòng.
Lại nói Phạm Chuy ở nhà Trịnh An Bình rịt thuốc dần dần bình phục. An Bình lại cùng Pha5m Chuy đến ở giấu trong núi Cụ Thứ. Phạm Chuy đổi há» tên là TrÆ°á»ng Lá»™c, ngÆ°á»i trong núi không ai biết. Quá ná»a năm có quan yết giả nÆ°á»›c Tần là VÆ°Æ¡ng Kê vâng mệnh vua Tần sang sứ nÆ°á»›c Nguỵ, ở trong công quán, Trịnh An Bình giả là m tên dịch tốt và o hầu VÆ°Æ¡ng Kê, ứng đối nhanh nhẹn, VÆ°Æ¡ng Kê yêu lắm, có há»i riêng nÆ°á»›c Nguỵ còn có ai là hiá»n tà i mà chÆ°a ra là m quan không. An Bình nói :
- NgÆ°oì hiá»n tà i thá»±c hiếm có lắm, trÆ°á»›c có Phạm Chuy là ngÆ°á»i có nhiá»u mÆ°u trÃ, nhÆ°ng bị tÆ°á»›ng quốc đánh đến chết…
Nghe nói chưa xong, Vương Kê đã than rằng :
- Tiếc thay, con ngÆ°á»i ấy không đến nÆ°á»›c Tần, không được tá» cái tà i lá»›n ra vá»›i Ä‘á»i !
An Bình nói :
- Nay trong xóm tôi có TrÆ°Æ¡ng Lá»™c tiên sinh, tà i chẳng kém gì Phạm Chuy, ngà i có muốn được thấy ngÆ°á»i ấy không ?
Vương kê nói :
- Äã có ngÆ°á»i ấy, sao không má»i đến đây há»p mặt cùng ta ?
An Bình nói :
- NgÆ°á»i ấy có kẻ thù trong nÆ°á»›c, không dám Ä‘i ban ngà y. Nếu không thì ngÆ°á»i ấy đã là m quan nÆ°á»›c Nguỵ từ lâu rồi, không phải đợi đến ngà y nay.
Vương Kê nói :
- Äêm đến cÅ©ng được, ta xin sẵn lòng chỠđợi.
An Bình bèn trở vá», bảo TrÆ°Æ¡ng Lá»™c cÅ©ng cải trang là m tên dịch tốt, đêm khuya đến công quán yết kiến VÆ°Æ¡ng Kê. VÆ°Æ¡ng kê há»i qua vỠđại thế thiên hạ, Phạm Chuy bà y tá» rõ rà ng nhÆ° ở trÆ°á»›c mắt.
Vương Kê mừng rằng :
- Tôi biết tiên sinh không phải là ngÆ°á»i thÆ°á»ng, tiên sinh có thể cùng tôi qua chÆ¡i nÆ°á»›c Tần không ?
Phạm Chuy nói :
- Tôi có kẻ thù, không thể ở yên trong nÆ°á»›c được, nếu ngà i có thể Ä‘em tôi Ä‘i theo, thá»±c là điá»u tôi rất mong.
VÆ°Æ¡ng Kê tÃnh đốt ngón tay nói rằng :
- Tôi còn năm ngà y nữa thì việc Ä‘i sứ xong. Äến kỳ, tiên sinh nên đợi tôi ở gò Tam Äình và o chá»— vắng ngÆ°á»i, tôi sẽ Ä‘Æ°a tiên sinh lên xe cùng Ä‘i.
Qúa năm ngà y, VÆ°Æ¡ng Kê từ biệt vua Nguỵ, quần thần Ä‘á»u Ä‘i tiá»…n ra ngoà i thà nh rồi má»›i trở vá». VÆ°Æ¡ng Kê ruổi xe đến gò Tam Äình, bá»—ng thấy trong rừng có hai ngÆ°á»i chạy ra, tức là TrÆ°Æ¡ng Lá»™c và Trịnh An Bình. VÆ°Æ¡ng Kê mừng quá, nhÆ° bắt được của quÃ, má»i TrÆ°Æ¡ng Lá»™c và An Bình lên xe cùng Ä‘i, dá»c Ä‘Æ°á»ng trò chuyện rất hợp ý nhau, nên thân yêu nhau lắm. Không mấy ngà y đã đến địa giá»›i nÆ°á»›c Tần. Khi và o đến Hồ Quan, bá»—ng thấy đằng trÆ°á»›c có bụi bay mù, má»™t Ä‘oà n xe ngá»±a từ phÃa tây Ä‘i đến. Phạm Chuy há»i đó là ai. VÆ°Æ¡ng Kê nháºn ra được Ä‘á»™i tiá»n khu, nói đó là thừa tÆ°á»›ng NhÆ°Æ¡ng Hầu Ä‘i kinh lý các quáºn ấp ở phÃa đông. Nguyên NhÆ°Æ¡ng Hầu tên là Nguỵ Nhiá»…m, là em trai Tuyên Thái háºu, mà thái háºu lại là con gái há» Thiên nÆ°á»›c Sở và là mẹ Chiêu TÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng. Khi Chiêu TÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng lên ngôi, vì còn bé nên thái háºu ra triá»u quyết định má»i việc chÃnh, dùng em trai là Nguỵ Nhiá»…m là m thừa tÆ°á»›ng, phong là m NhÆ°Æ¡ng hầu, em thứ là Thiên Nhung cÅ©ng phong là Hoa DÆ°Æ¡ng quân, Ä‘á»u coi việc nÆ°á»›c. Äến sau Chiêu TÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng đã lá»›n tuổi, lòng sợ thái háºu, liá»n phong em trai là công tá» Khôi là m Kinh DÆ°Æ¡ng quân, công tá» Thị là m Cao DÆ°Æ¡ng quân, muốn để chia quyá»n của há» Thiên, trong nÆ°á»›c gá»i là Tứ Qúi, nhÆ°ng tôn quà nhất là thừa tÆ°á»›ng. Má»—i năm thừa tÆ°á»›ng lại thay vua Ä‘i khắp quáºn quốc, Ä‘iá»u tra quan lại, xem xét thà nh trì, Ä‘iểm duyệt xe ngá»±a, yên vá»— nhân dân, đó là theo lệ thÆ°á»ng, nên lúc ấy VÆ°Æ¡ng Kê trông thấy Ä‘á»™i tiá»n khu liá»n nháºn ra ngay được.
Phạm Chuy nói :
- Tôi nghe NhÆ°Æ¡ng hầu chuyên quyá»n ở nÆ°á»›c Tần, ghen ngÆ°á»i hiá»n, ghét kẻ tà i, không muốn dung tân khách các nÆ°á»›c, cho nên tôi sợ bị nhục, váºy xin hãy ẩn và o trong hòm để lánh mặt.
Một lát Nhương hầu đến, Vương Kê xuống xe đón chà o, Nhương hầu cũng xuống xe đáp lễ và yên ủi rằng :
- Ngà i thá»±c đã khó nhá»c vì việc nÆ°á»›c !
Rồi cùng đứng ở trÆ°á»›c xe nói chuyện. NhÆ°Æ¡ng hầu há»i Quan Äông gần đây có việc gì .
VÆ°Æ¡ng Kê đáp không có, NhÆ°Æ¡ng hầu mắt nhìn và o trong xe há»i rằng :
- Ngà i có Ä‘em ngÆ°á»i khách chÆ° hầu nà o cùng vỠđấy chăng ?
Bá»n ấy chỉ lấy miệng lưỡi du thuyết nÆ°á»›c ngÆ°á»i, để cầu già u sang, Ä‘á»u không có thá»±c dụng đâu.
Vương Kê đáp rằng :
- Tôi đâu dám Ä‘eo theo bá»n ấy vá» !
Khi Nhương hầu từ biệt đi rồi, Phạm Chuy ở trong hòm xe chui ra, toan xuống xe chạy.
Vương Kê nói :
- Thừa tướng đi rồi, tiên sinh có thể yên lòng cùng đi với tôi.
Phạm Chuy nói :
- Tôi có nhìn trá»™m mặt NhÆ°Æ¡ng hầu, thấy mắt trắng dã mà trông không thẳng, con ngÆ°á»i nhÆ° váºy thì tÃnh hay Ä‘a nghi mà hiểu việc cháºm. Lúc nãy NhÆ°Æ¡ng hầu nhìn và o trong xe là đã có ý nghi rồi, nhất thá»i chÆ°a sục tìm ngay, nhÆ°ng lâu tất lấy là m hối, hối tất sẽ trở lại để tìm, chi bằng tôi tránh trÆ°á»›c là hÆ¡n.
Rồi bảo Trịnh An Bình cùng chạy lên trÆ°á»›c, xe của VÆ°Æ¡ng Kê Ä‘i sau. Äược chừng mÆ°á»i dặm, sau lÆ°ng thấy có tiếng ngá»±a chạy, nhìn xem thì thấy có hai mÆ°Æ¡i tên kỵ binh Ä‘Æ°Æ¡ng từ phÃa đông phi ngá»±a đến, Ä‘uổi theo xe VÆ°Æ¡ng Kê, nói vâng mệnh thừa tÆ°á»›ng, sợ quan đại phu có mang kẻ du khách nà o vá» theo, nên phải trở lại để khám xét.
Rồi cùng khám xét khắp xe của VÆ°Æ¡ng Kê, thấy quả không có ngÆ°á»i ngoại quốc nà o, má»›i quay Ä‘i. VÆ°Æ¡ng Kê than rằng :
- TrÆ°Æ¡ng tiên sinh quả là ngÆ°á»i có trÃ, ta tháºt không bằng !
Liá»n giục xe Ä‘i mau, chừng năm sáu dặm, thì gặp TrÆ°Æ¡ng Lá»™c và Trịnh An Bình, má»i lên xe cùng Ä‘i và o Hà m DÆ°Æ¡ng. VÆ°Æ¡ng Kê và o triá»u tiến vua Tần, phục mệnh xong, liá»n nói :
- NÆ°á»›c Nguỵ có má»™t ngÆ°á»i tên là TrÆ°Æ¡ng Lá»™c, trà mÆ°u hÆ¡n ngÆ°á»i, thá»±c chất là báºc kỳ tà i trong thiên hạ; ngÆ°á»i ấy có nói vá»›i hạ thần vá» cái nguy cÆ¡ của nÆ°á»›c Tần, và bảo có thuáºt là m cho yên được; nhÆ°ng tất phải đến đây mà giải bà y ở trÆ°á»›c mặt đại vÆ°Æ¡ng má»›i được, cho nên hạ thần Ä‘em theo cùng vá».
Vua Tần nói :
- Các khách chÆ° hầu thÆ°á»ng hay nói quá cao; nhÆ°ng mà ngÆ°Æ¡i đã mang vá», thì hãy để cho ở trong khách xá.
Vương Kê vâng mệnh đưa Trương Lộc đến ở khách xá, ròng rã hơn một năm không thấy vua Tần cho triệu và o. Một hôm Phạm Chuy bỗng ra chơi ngoà i chợ, thấy Nhương hầu đương trưng binh đi đánh.
Phạm Chuy há»i riêng rằng :
- Thừa tướng định đi đánh nước nà o ?
Có má»™t ông già nói rằng đó là muốn đánh đất CÆ°Æ¡ng Thá» của Tá». Phạm Chuy há»i quân Tá» có phạm và o đất Tần chăng ?
Ông già nói :
- Không.
Phạm Chuy nói :
- Tần cùng TỠđông tây cách xa nhau, khoảng giữa có Hà n, Nguỵ ngăn cách. TỠkhông phạm Tần, sao Tần lại vượt xa để đánh TỠ?
Ông già dẫn Phạm Chuy đến chỗ vắng nói rằng :
- Äánh Tá» không phải là ý vua Tần. Chỉ vì Äà o SÆ¡n ở trong phong ấp của thừa tÆ°á»›ng, mà CÆ°Æ¡ng ThỠở gần Äà o SÆ¡n, cho nên thừa tÆ°á»›ng muốn sai Võ An quân Ä‘em quân Ä‘i đánh lấy, để mở rá»™ng phong ấp của mình đó thôi !
Phạm Chuy trở vỠkhách xá, thảo một bức thư dâng lên vua Tần, đại ý nói :
“Kẻ bá» tôi gá»i trá» (ngÆ°á»i ngoại quốc đến ở nhá» nÆ°á»›c Tần) là TrÆ°Æ¡ng Lá»™c dám dâng lá»i tâu nà y, tá»™i tháºt đáng giết. Tôi nghe nói rằng minh quân trị nÆ°á»›c, ngÆ°á»i có công thì thưởng, kẻ có tà i thì cho là m quan, công to thì lá»™c háºu, tà i cao thì chức trá»ng, cho nên kẻ bất tà i không dám lạm chức mà ngÆ°á»i có tà i không đến bị bá» sót. Tôi nay đợi mệnh ở hạ xá đã hÆ¡n má»™t năm; nếu nhà vua cho tôi là có thể dùng được, xin cho tôi được chút thì giỠđể giải bà y những Ä‘iá»u tôi muốn nói; nhược bằng nhà vua cho tôi là vô dụng thì lÆ°u tôi lại là m gì ? Quyá»n nói là ở tôi, quyá»n nghe là ở nhà vua, nếu tôi nói mà không đúng, thì bấy giá» sẽ xin chịu tá»™i. Váºy chá»› nên vì cá»› khinh tôi mà khinh cả ngÆ°á»i tiến cá» tôi váºy !â€
Vua Tần đã quên TrÆ°Æ¡ng Lá»™c, khi thấy bức thÆ°, liá»n cho đòi đến ly cung (cung là m riêng ở má»™t nÆ¡i) triá»u kiến. Vua Tần chÆ°a đến. Phạm Chuy đến trÆ°á»›c, trông thấy xe ngá»±a vua Tần Ä‘ang Ä‘i đến, giả ý không biết, cố ý Ä‘i và o trong má»™t cái ngõ. Kẻ hoạn giả Ä‘i trÆ°á»›c thét Ä‘uổi nói :
- Có vua đến.
Phạm Chuy cố ý nói :
- Tần chỉ có thái háºu và NhÆ°Æ¡ng hầu, là m gì có vua !
Nói rồi Ä‘i thẳng, không kể đến lá»i kẻ hoạn giả. Äang lúc cãi nhau, vua Tần đã Ä‘i đến, há»i kẻ hoạn giả vì cá»› gì lại cãi nhau vá»›i khách, kẻ hoạn giả thuáºt lại lá»i nói của Phạm Chuy. Vua Tần cÅ©ng không giáºn bèn đón và o ná»™i cung, đãi là m thượng khách. Phạm Chuy nhún nhÆ°á»ng. Vua Tần Ä‘uổi bá» các ngÆ°á»i tả hữu ra ngoà i, quì xuống mà nói rằng :
- Tiên sinh có Ä‘iá»u gì dạy bảo quả nhân ?
Phạm Chuy nói :
- Dạ, dạ !
Một lát, vua Tần lại quì xuống mà nói như trước. Phạm Chuy lại “dạ, dạ†như thế đến ba lần.
Vua Tần nói :
- Tiên sinh không dạy bảo quả nhân, có lẽ cho quả nhân là không đủ cùng nói chăng ?
Phạm Chuy nói :
- Không dám thế, xÆ°a kia Lã Thượng câu ở sông Vị, khi gặp Văn vÆ°Æ¡ng chỉ nói má»™t lá»i mà Văn vÆ°Æ¡ng tôn là Thượng phụ, tin dùng mÆ°u kế, nhỠđó diệt nhà ThÆ°Æ¡ng mà có thiên hạ; còn CÆ¡ Tá», Tỉ Can, là thân thÃch của vua Trụ, hết lá»i can ngăn mà vua Trụ không nghe, rồi ngÆ°á»i bị tù, ngÆ°á»i bị chết, vua Trụ thì mất nÆ°á»›c, vì đó mà nhà ThÆ°Æ¡ng diệt vong. Äiá»u đó không có gì lạ, chỉ là tin vá»›i không tin mà thôi. Lã Thượng dẫu là ngÆ°á»i xa mà Văn vÆ°Æ¡ng tin dùng, nên vÆ°Æ¡ng nghiệp nhà Chu, mà Lã Thượng cÅ©ng được phong hầu truyá»n mãi Ä‘á»i Ä‘á»i; CÆ¡ Tá», Tỉ Can dẫu là thân thÃch mà không được vua Trụ tin, cho nên thân không khá»i cái chết, cái nhục mà lại không cứu được nÆ°á»›c. Nay tôi là kẻ gá»i trá», ở và o địa vị ngÆ°á»i dÆ°ng, mà những Ä‘iá»u muốn nói thì lại là quốc gia đại kế, hoặc quan hệ đến tình cốt nhục của ngÆ°á»i ta, không nói thắm thiết thì không bổ cứu gì cho Tần, mà muốn nói thâm thiết, thì cái hoạ CÆ¡ Tá», Tỉ Can e sẽ theo sau, cho nên nhà vua ba lần há»i mà tôi không dám đáp, là vì tôi chÆ°a xét được lòng vua có tin hay không tin.
Vua Tần lại quì xuống mà nói rằng :
- Tiên sinh nói gì thế ? Qủa nhân hâm má»™ đại tà i của tiên sinh, cho nên Ä‘uổi bá» những kẻ tả hữu ra ngoà i, để được chuyên nghe lá»i dạy. Phà m việc đáng nói thì trên từ thái háºu, dÆ°á»›i đến đại thần, xin tiến sinh cứ nói hết, không can gì mà phải giấu giếm.
Vua Tần sở dÄ© nói câu ấy, là vì lúc Ä‘i và o lối ngõ, nghe tên hoạn giả thuáºt lá»i Phạm Chuy nói “Tần chỉ có thái háºu và NhÆ°Æ¡ng hầu chứ không nghe có vuaâ€, nên trong lòng nghi hoặc, vì thế má»›i nóng lòng xin Phạm Chuy dạy bảo cho. Mà Phạm Chuy thì lại e buổi đầu và o yết kiết vua Tần, nếu vạn nhất có nói câu nà o không hợp ý vua Tần thì sẽ tuyệt Ä‘Æ°á»ng tiến ngôn vá» sau. PhÆ°Æ¡ng chi tả hữu tất có nhiá»u kẻ nghe trá»™m, e há» truyá»n nói Ä‘i, tất sẽ gây vạ cho mình, nên má»›i Ä‘em sá»± tình bên ngoà i nói qua má»™t lượt để mở đầu câu chuyện, rồi má»›i thÆ°a rằng :
- Nay đại vÆ°Æ¡ng cho thần được nói hết, đó chÃnh là ý muốn của thần.
Nói rồi, sụp xuống lạy, vua Tần cÅ©ng lạy đáp lại. Äoạn ai ngồi và o chá»— nấy. Phạm Chuy nói :
- Äất Tần hiểm trở không nÆ°á»›c nà o bằng, giáp binh cÆ°á»ng tráng cÅ©ng không nÆ°á»›c nà o địch nổi, váºy mà Tần muốn kiêm tÃnh các nÆ°á»›c không xong, nghiệp bá vÆ°Æ¡ng không thà nh được, há chẳng phải là đại thần nÆ°á»›c Tần có mÆ°u tÃnh sai lầm Ä‘iá»u gì chăng ?
Vua Tần cung kÃnh há»i :
- Xin nói cho biết chỗ sai lầm ?
Phạm Chuy nói :
- Tôi nghe NhÆ°Æ¡ng hầu sắp vượtHà n, Nguỵ mà đánh Tá», việc ấy sai lầm. Tá» cách Tần rất xa, lại có Hà n, Nguỵ ngăn cách, Ä‘em Ãt quân Ä‘i thì không có đủ là m hại Tá», Ä‘em nhiá»u quân Ä‘i thì là m hại Tần trÆ°á»›c. TrÆ°á»›c khi Nguỵ vượt qua Triệu mà đánh Trung SÆ¡n, lấy được ngay đất ấy nhÆ°ng liá»n đó lại bị Triệu chiếm mất. Là cá»› sao ? Là vì Trung SÆ¡n gần Triệu mà xa Nguỵ váºy. Nay đánh Tá» mà không được là cái nhục lá»›n cho Tần, mà cho dù có đánh được thì cÅ©ng chỉ lợi cho Hà n, Ngụy chứ Tần chẳng có lợi gì ! Chi bằng ngà y nay nên kết giao nÆ°á»›c xa mà chuyên đánh nÆ°á»›c gần. Kết giao nÆ°á»›c xa để lìa tình thân của ngÆ°á»i, chuyên đánh nÆ°á»›c gần để rá»™ng đất cõi của ta; từ gần đến xa, nhÆ° tầm ăn lá, lấy hết được cả thiên hạ cÅ©ng chẳng khó gì .
Vua Tần lại há»i :
- Cách kết giao nước xa, chuyên đánh nước gần như thế nà o ?
Phạm Chuy nói :
- Kết giao nÆ°á»›c xa thì không nÆ°á»›c nà o bằng Tá», Sở; đánh lấy nÆ°á»›c gần thì không nÆ°á»›c nà o bằng Hà n, Nguỵ. Äã lấy được Hà n, Nguỵ thì Tá», Sở , cÅ©ng không thể còn được.
Vua Tần vá»— tay khen phải, liá»n bái Phạm Chuy là m khách khanh, gá»i là TrÆ°Æ¡ng khanh, tin dùng mÆ°u kế, đông đánh Hà n, Nguỵ, bãi đạo quân Bạch Khởi Ä‘i đánh Tá», Nguỵ Nhiá»…m cùnng Bạch Khởi, má»™t tÆ°á»›ng văn, má»™t tÆ°á»›ng võ, cầm quyá»n đã lâu, thấy TrÆ°Æ¡ng Lá»™c mau được vua yêu, Ä‘á»u có ý không bằng lòng. NhÆ°ng vua Tần cà ng tin Phạm Chuy, cách đối đãi cà ng ngà y cà ng háºu, thÆ°á»ng thÆ°á»ng đêm khuya cho đòi riêng và o để bà n việc, Phạm Chuy nói gì cÅ©ng noi theo. Phạm Chuy biết vua Tần thá»±c đã tin dùng mình, nhân lúc chầu riêng, xin Ä‘uổi các ngÆ°á»i tả hữu ra ngoà i rồi nói rằng :
- Tôi Ä‘á»™i Æ¡n đại vÆ°Æ¡ng quá nghe, cho được cùng bà n việc, tôi dù tan xÆ°Æ¡ng nát thịt cÅ©ng không đủ báo Ä‘á»n. Tuy nhiên tôi có cái kế yên nÆ°á»›c Tần, còn chÆ°a dám nói hết vá»›i đại vÆ°Æ¡ng.
Vua Tần quì há»i rằng :
- Quả nhân Ä‘em nÆ°á»›c nhá» cáºy tiên sinh, tiên sinh đã có kế yên Tần, sao không nói ngay cho biết, còn đợi đến bao giá» ?
Phạm Chuy nói :
- TrÆ°á»›c kia tôi ở SÆ¡n Äông, nghe nói ở Tá» chỉ có Mạnh thÆ°á»ng quân chứ không có vua Tá». Nay ở nÆ°á»›c Tần cÅ©ng chỉ nghe nói có thái háºu, NhÆ°Æ¡ng hầu, Hoa DÆ°Æ¡ng quân, Cao Lăng quân, Kinh DÆ°Æ¡ng quân, chứ không nghe nói có vua Tần. Äại phà m giữ quyá»n trị nÆ°á»›c, ấy là vua, cho nên các quyá»n sinh sát, dữ, Ä‘oạt, ngÆ°á»i khác không được chuyên dùng. Nay thái háºu cáºy mình là quốc mẫu, chuyên quyá»n không nể đã bốn mÆ°Æ¡i năm rồi; NhÆ°Æ¡ng hầu má»™t mình là m tÆ°á»›ng Tần, Hoa DÆ°Æ¡ng giúp sức, Kinh DÆ°Æ¡ng, Cao Lăng Ä‘á»u có vây cánh, sinh sát tá»± do, tà i sản của tÆ° gia gấp mÆ°á»i nhà nÆ°á»›c, đại vÆ°Æ¡ng chỉ chắp tay mà giữ cái tiếng là vua không, chẳng cÅ©ng nguy lắm ru ? TrÆ°á»›c kia Thôi Trữ chuyên quyá»n ở Tá» rồi giết Trang công. Lý Äoái chuyên quyá»n ở Triệu rồi giết chủ phụ, nay NhÆ°Æ¡ng hầu trong thì cáºy thế thái háºu, ngoà i thì trá»™m oai đại vÆ°Æ¡ng, dụng binh thì chÆ° hầu sợ, giải giáp thì chÆ° hầu mừng, đặt kẻ tai mắt là m tả hữu vua, tôi thấy đại vÆ°Æ¡ng đứng má»™t mình ở trong triá»u đã bao nhiêu lâu rồi, e rằng sau khi đại vÆ°Æ¡ng trăm tuổi Ä‘i thì kẻ là m vua nÆ°á»›c Tần không còn phải là con cháu đại vÆ°Æ¡ng nữa !
Vua Tần nghe nói, bất giác buốt xÆ°Æ¡ng, rợn lòng, liá»n vái hai cái mà nói rằng :
- Những Ä‘iá»u tiên sinh nói đó Ä‘á»u là lá»i nói tim gan, quả nhân tiếc là không nghe được từ trÆ°á»›c !
Hôm sau láºp tức cho thu tÆ°á»›ng ấn của NhÆ°Æ¡ng hầu, Nguỵ Nhiá»…m, bắt phải vá» ngay ấp phong. NhÆ°Æ¡ng hầu lấy xe bò nhà nÆ°á»›c để chở gia tà i đến hÆ¡n má»™t nghìn cá»—, còn kỳ trân dị bảo không biết bao nhiêu mà kể, Ä‘á»u là những thứ mà trong kho nÆ°á»›c Tần không có. Ngà y hôm sau vua Tần lại Ä‘uổi Hoa DÆ°Æ¡ng, Cao Lăng, Kinh DÆ°Æ¡ng ra ngoà i cá»a quan, an trà thái háºu ở thâm cung, không cho tham dá»± chÃnh sá»±. Rồi cá» Phạm Chuy là m thừa tÆ°á»›ng, cho phong ấp ở Ứng Thà nh, gá»i là Ứng hầu. NgÆ°á»i Tần Ä‘á»u bảo là TrÆ°Æ¡ng Lá»™c là m thừa tÆ°á»›ng, không ai biết đó là Phạm Chuy, chỉ riêng có Trịnh An Bình biết. Chuy dặn phải giữ kién chá»› nên tiết lá»™. An Bình cÅ©ng không dám nói há»› ra.
Bấy giá» vua Nguỵ là Chiêu vÆ°Æ¡ng đã mất mấy năm nay, con là An Ly vÆ°Æ¡ng lên ngôi, nghe vua Tần má»›i dùng mÆ°u của thừa tÆ°á»›ng TrÆ°Æ¡ng Lá»™c muốn đánh Nguỵ, thì há»™i há»p quần thần để bà n. TÃn Lăng quân Vô Kỵ nói :
- Quân Tần không đến đánh Nguỵ đã mấy năm nay, nay vô cá»› khởi binh, rõ rà ng là khinh ta không có sức giữ nÆ°á»›c váºy nên phòng bị nghiêm ngặt để đợi quân Tần đến.
Tướng quốc Nguỵ TỠnói :
- Không được, Tần mạnh, Nguỵ yếu, đánh tất không lợi. Nghe nói thừa tÆ°á»›ng TrÆ°Æ¡ng Lá»™c là ngÆ°á»i Nguỵ, há lại không có chút tình vá»›i nÆ°á»›c cÅ© hay sao ? Nếu sai sứ Ä‘em nhiá»u lá»… váºt, trÆ°á»›c thông vá»›i TrÆ°Æ¡ng thừa tÆ°á»›ng, sau yết vua Tần, xin cho được ná»™p con tin để cầu hoà , thì có thể giữ được vẹn toà n.
An Ly vÆ°Æ¡ng má»›i lên ngôi, chÆ°a từng trải sá»± chiến tranh, bèn dùng kế của Nguỵ Tá», sai trung đại phụ là Tu Giả sang sứ Tần.
Tu Giả vâng mệnh, khi đến Hà m Dương, ở trong quán dịch. Phạm Chuy mừng nói rằng :
- Ngà y nay Tu Gỉa đến đây tức là ngà y ta báo được thù xưa đó.
Bèn cởi bỠáo sang, cải trang là m ngÆ°á»i nghèo khổ rách rÆ°á»›i, ngầm Ä‘i ra ngoà i tÆ°á»›ng phủ, đến thẳng quán dịch, thong thả Ä‘i và o, xin được yết kiến Tu Gỉa.
Tu Gỉa trong thấy, cả sợ nói rằng :
- Ồ! Phạm Chuy còn sống đấy à ? Ta cứ yên chà nhà ngươi bị Nguỵ tướng đánh chết, là m sao lại còn sống mà sang được đến đây ?
Phạm Chuy nói :
- Khi ấy, há» Ä‘em thi thể tôi quăng ra ngoà i bãi, hôm sau má»›i hồi lại, may gặp ngÆ°á»i lái buôn Ä‘i qua, nghe tiếng kêu rên, thÆ°Æ¡ng mà cứu cho, nên còn được sống. NhÆ°ng tôi không dám vá» nhà , từ đó lÆ°u lạc sang nÆ°á»›c Tần, không ngá» lại được gặp đại phu ở đây.
Tu Giả há»i :
- Có lẽ Phạm thúc muốn sang du thuyết nước Tần chăng ?
Phạm Chuy nói :
- Ngà y trước tôi có tội với nước Nguỵ, nay trốn sang đến đây, được sống là may, còn dám mở mồm nói gì nữa !
Tu Giả há»i :
- Phạm thúc ở Tần, là m gì để mưu sinh ?
Chuy nói :
- Là m thuê, là m mướn để kiếm miếng ăn.
Tu Giả nghe nói bỗng động lòng thương, giữ lại cùng ngồi, bảo lấy rượu cơm ra cho ăn uống. Bấy giỠlà mùa đông, Phạm Chuy mặc áo rách, tay chân run rẩy, coi bộ rét lắm.
Tu Giả than rằng :
- Phạm thúc rét đến thế ư ?
Rồi sai lấy một cái áo bà o cho mặc.
Phạm Chuy nói :
- Ão của đại phu, khi nà o tôi dám mặc !
Tu Giả nói :
- Cố nhân cần chi mà phải quá nhũn như thế!
Phạm Chuy mặc áo và o, hai ba lần tá» lá»i cảm tạ, rồi há»i Tu Giả sang có việc gì ?
Tu Giả nói :
- Nay quan thừa tÆ°á»›ng nÆ°á»›c Tần là TrÆ°Æ¡ng quân má»›i là m việc, ta muốn và o bái yết riêng, nhÆ°ng hiá»m không có ngÆ°á»i tiến dẫn. Phạm Thúc ở đây đã lâu, có biết ngÆ°á»i nà o có thể nói trÆ°á»›c vá»›i TrÆ°Æ¡ng thừa tÆ°á»›ng cho ta được không ?
Phạm Chuy nói :
- Chủ nhân tôi có quen thân vá»›i thừa tÆ°á»›ng, nên tôi thÆ°á»ng Ä‘i và o tÆ°á»›ng phủ. Thừa tÆ°á»›ng hay Ä‘Ã m luáºn, trong khi bà n Ä‘i nói lại việc gì, chủ nhân tôi có câu nà o chÆ°a trả lá»i kịp, tôi thÆ°á»ng giúp và o má»™t lá»i. Thừa tÆ°á»›ng cho tôi là ngÆ°á»i có tà i nói, đôi lúc cho ăn uống, nên được thân cáºn. Nếu đại phu muốn và o yết kiến thừa tÆ°á»›ng, tôi xin cùng Ä‘i.
Tu Giả nói :
- Äược thếthì còn gì hay bằng ! Váºy Phạm thúc định hôm nà o Ä‘Æ°a tôi và o hầu thừa tÆ°á»›ng ?
Phạm Chuy nói :
- Thừa tÆ°á»›ng thÆ°á»ng báºn việc lắm, hôm nay may ngà i được nhà n rá»—i, sao không Ä‘i ngay ?
Tu Giả nói :
- Tôi đi xe tứ mã đến, nhưng hiện ngựa đau chân, xe gãy trục, chưa thể đi được.
Phạm Chuy nói :
- Chủ nhân tôi cũng có xe, có thể mượn được.
Phạm Chuy nói rồi, đi vỠphủ, lấy cỗ xe lớn thắng bốn ngựa, thân đánh xe đến trước quán dịch, rồi và o báo với Tu Giả rằng :
- Có xe rồi, tôi xin đánh xe để ngà i đi.
Tu Gỉa há»›n hở lên xe, Phạm Chuy cầm cÆ°Æ¡ng, má»i ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, trông thấy thừa tÆ°á»›ng đánh xe Ä‘i, hoặc chắp tay đứng ra bên Ä‘Æ°á»ng, hoặc chạy tránh xa. Tu Giả cứ ngỡ là há» kÃnh trá»ng mình, có biết đâu là há» vì Phạm Chuy. Khi xe đến trÆ°á»›c tÆ°á»›ng phủ. Phạm Chuy nói :
- Äại phu hãy đợi má»™t lát ở đây, tôi xin và o bẩm trÆ°á»›c, nếu thừa tÆ°á»›ng cho phép, thì có thể và o được.
Phạm Chuy theo cá»a phủ Ä‘i và o. Tu Giả xuống xe đứng ở ngoà i cá»a, đợi rất lâu, nghe trong phủ nổi hiệu trống, lÃnh hầu hô vang lên rằng thừa tÆ°á»›ng đã ra công Ä‘Æ°á»ng. Thuá»™c lại, xá nhân, Ä‘i lại tấp náºp, mà không thấy bóng Phạm Chuy đâu. Tu Gỉa liá»n há»i tên lÃnh canh cá»a rằng :
- Lúc nãy có ngÆ°á»i bạn tôi là Phạm thúc và o bẩm trÆ°á»›c vá»›i thừa tÆ°á»›ng đã lâu không thấy ra, nhà ngÆ°Æ¡i có thể và o giúp tôi được không ?
Tên canh cá»a há»i :
- Phạm thúc và o lúc nà o ?
Tu Giả nói :
- Äó là ngÆ°á»i đánh xe cho tôi lúc đến đây !
Tên canh cá»a nói :
- NgÆ°á»i đánh xe ấy tức là TrÆ°Æ¡ng thừa tÆ°á»›ng, thừa tÆ°á»›ng Ä‘i lẻn qua ngoà i quán dịch thăm bạn, cho nên giả là m ngÆ°á»i thÆ°á»ng mà đi, sao lại bảo là Phạm thúc ?
Tu Giả nghe nói nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘ang ngủ bá»—ng nghe tiếng sét dữ dá»™i, trống ngá»±c đánh thình thình, nói rằng :
- Ta bị Phạm thúc đánh lừa, chết đến nơi rồi !
Cà ng nghÄ© cà ng sợ, Ä‘Ã nh phải lá»™t áo cởi Ä‘ai, trút mÅ©, Ä‘i chân không, quì ở ngoà i cá»a, nhá» lÃnh canh cá»a và o nói giúp rằng kẻ có tá»™i nÆ°á»›c Nguỵ là Tu Giả ở ngoà i xin chịu tá»™i chết. Hồi lâu nữa, có lệnh thừa tÆ°á»›ng cho đòi và o. Tu Giả lại cà ng sợ, cúi đầu, quì gối mà đi, theo cá»a bên Ä‘i và o, thẳng đến trÆ°á»›c thá»m, dáºp đầu, luôn miệng nói tá»™i đáng chết. Phạm Chuy uy phong lẫm liệt, ngồi trên công Ä‘Æ°á»ng há»i rằng :
- Mà y biết tội chưa ?
Tu Gỉa phủ phục thưa rằng :
- Tôi biết tội rồi.
Phạm Chuy nói :
- Mà y có bao nhiêu tội ?
Tu Gỉa nói :
- Dù nhổ hết tóc tôi để kể , tội tôi cũng chưa hết.
Phạm Chuy nói :
- Mà y có ba tá»™i. Vì má»— mã tiên nhân ta ở Nguỵ, nên ta không muốn là m quan ở Tá», váºy mà mà y lại nghÄ© ta tÆ° thông vá»›i Tá», nói báºy vá»›i Nguỵ TỠđể nó căm giáºn ta, đó là má»™t tá»™i. Äang khi Nguỵ Tá» nổi cÆ¡n giáºn, đánh ta đến gãy răng, gãy xÆ°Æ¡ng, mà y không há» can ngăn đó là hai tá»™i. Äến khi ta Ä‘au quá ngất Ä‘i, bị bá» và o chuồng xÃ, mà y lại Ä‘em tân khách ra mà đái và o tao; xÆ°a kia đức Trá»ng Ni không là m Ä‘iá»u thái quá, sao mà y lại quá nhẫn tâm báo cái thù trÆ°á»›c, nhÆ°ng thấy mà y thÆ°Æ¡ngta rét mà cho áo, còn có lòng yêu đến ngÆ°á»i cÅ©, nên ta rá»™ng dong cho được toà n tÃnh mệnh, mà y phải nên biết Æ¡n ta !
Tu Giả dáºp đầu lạy tạ mãi không thôi. Phạm Chuy xua tay Ä‘uổi Ä‘i. Tu Giả khúm núm Ä‘i ra, từ đó ngÆ°á»i Tần má»›i biết thừa tÆ°á»›ng TrÆ°Æ¡ng Lá»™c tức là Phạm Chuy ngÆ°á»i Nguỵ, trá hình đến nÆ°á»›c Tần. Hôm sau Phạm Chuy và o chầu vua Tần, nói nÆ°á»›c Nguỵ sợ hãi, sai sứ xin hoà , không dám đánh nhau, đó Ä‘á»u do oai đức của vua Tần mà được. Vua Tần cả mừng, Phạm Chuy lại tâu rằng :
- Hạ thần có cái tội khi quân, xin đại vương tha thứ cho mới dám nói.
Vua Tần nói :
- Khanh có Ä‘iá»u gì cứ nói, quả nhân không bắt tá»™i.
Phạm Chuy tâu rằng :
- Hạ thần thá»±c không phải TrÆ°Æ¡ng Lá»™c, chÃnh là Phạm Chuy ngÆ°á»i Nguỵ đó. Từ bé thần mồ côi, nhà nghèo, phải theo quan trung đại phu nÆ°á»›c Nguỵ là Tu Giả là m xá nhân, rồi cùng Giả sang sứ Tá». Vua Tá» có Ä‘em và ng cho riêng hạ thần, hạ thần từ chối không nháºn, không ngá» Tu Giả vá» nói vá»›i tÆ°á»›ng quốc Nguỵ Tá», Ä‘em hạ thần ra đánh đến chết. May mà hạ thần sống lại, đổi tên là TrÆ°Æ¡ng Lá»™c, chạy trốn sang Tần, mong Æ¡n đại vÆ°Æ¡ng cho được là m thừa tÆ°á»›ng. Nay Tu Giả đã phụng sứ đến đây, há» tên thá»±c của hạ thần đã lá»™ ra, cần phải lại theo nhÆ° cÅ©, cúi mong đại vÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng mà xá tá»™i cho !
Vua Tần nói :
- Quả nhân không biết khanh bị oan nhÆ° thế ! Nay Tu Giả đã đến, thì nên chém đầu để thoả lòng căm giáºn của khanh.
Phạm Chuy nói :
- Tu Gỉa vì việc công mà đến; từ xÆ°a hai nÆ°á»›c giao binh, không chém sứ gỉa của nhau, phÆ°Æ¡ng chi lại là đến để cầu hoà . Hạ thần há dám vì thù riêng mà là m hại nghÄ©a công! Vả lại, kẻ nhẫn tâm giết hạ thần chÃnh là Nguỵ Tá», chứ không phải Tu Giả.
Vua Tần nói :
- Khanh trÆ°á»›c nghÄ© đến việc công rồi sau má»›i nghÄ© đến việc tÆ°, có thể nói là ngÆ°á»i đại trung. Cái thù Nguỵ Tá», quả nhân sẽ báo cho khanh nghÄ© xá».
Phạm Chuy tạ Æ¡n lui ra. Vua Tần chuẩn lá»i cầu hoà của Nguỵ. Tu Giả và o từ biệt Phạm Chuy, Chuy nói :
- NgÆ°á»i cÅ© đến đâ, nên phải kÃnh đãi má»™t bữa cÆ¡m .
Rồi truyá»n xá nhân lÆ°u Tu Giả ở trong phủ, sai bà y tiệc rượu to thết đãi. Tu Gỉa nghÄ© thầm Phạm Chuy rá»™ng lòng tha tá»™i cho đã là may lắm, không ngá» lại còn cho sá»a tiệc để háºu đãi nữa. Phạm Chuy lui và o nhà trong, Tu Giả má»™t mình ngồi ở phòng ngoà i, có lÃnh canh giữ, không rá»i Ä‘i đâu, từ giá» thìn đến giá» ngá», bụng đã đói, nghÄ© thầm hôm trÆ°á»›c Phạm Chuy ra ngoà i quán dịch, mình gá»i Ä‘em cÆ¡m rượu sẵn có ra đãi. Hôm nay Phạm Chuy đãi giả lại, chá»— bạn cÅ©, tưởng nên cứ xoà ng xoà ng là được, cần chi phải bà y vẽ quá. Má»™t lát, trên nhà bà y tiệc đã xong, thấy trong phủ phát ra má»™t cái Ä‘Æ¡n, má»i khắp sứ thần các nÆ°á»›c và những tân khách có tiếng ở trong phủ. Tu Giả lại nghÄ© thầm, đó là những ngÆ°á»i Phạm Chuy má»i đến để tiếp mình, nhÆ°ng không rõ đó là những ai. Lát nữa và o ngồi, mình cÅ©ng phải biết pháºn, không nên ngồi leo, ngồi cà n má»›i được. Tu Gỉa còn Ä‘ang nghÄ© vẩn vÆ¡, đã thấy sứ thần các nÆ°á»›c và tân khách tấp náºp kéo đến. NgÆ°á»i coi tiệc và o báo khách đến đã đủ. Phạm Chuy ở nhà trong bÆ°á»›c ra, chà o há»i khắp lượt, rồi cứ theo vị thứ, ai nấy cùng ngồi dá»± tiệc, dÆ°á»›i tả hữu vu bắt đầu tấu nhạc, mà không thấy má»i đến Tu Gỉa. Tu Gỉa bấy giá» vừa đói, vừa khát, vừa khổ, vừa buồn, vừa thẹn vừa tức, nổi bá»±c dá»c không sao tả được. Khi rượu đã được ba tuần, Phạm Chuy má»›i nói :
- À, còn một cố nhân ở đây, vừa rồi tôi quên mất !
Các khách Ä‘á»u đứng dáºy nói :
- Thừa tướng đã có vị bạn cũ, chúng tôi theo lễ phải hầu tiếp.
Phạm Chuy nói :
- Dẫu là ngÆ°á»i cÅ©, nhÆ°ng không dám để cùng ngồi vá»›i các ngà i !
Rồi sai đặt má»™t bà n nhỠở dÆ°á»›i nhà , gá»i Tu Giả đến, sai hai tên tù bị tá»™i thÃch chữ ngồi kèm hai bên. Trên bà n không có cÆ¡m rượu, chỉ có thứ Ä‘áºu đã rang kỹ, hai tên tù bÆ°ng mà đút và o mồm cho Tu Giả, nhÆ° là cho ngá»±a ăn váºy. Quan khách Ä‘á»u lấy là m ngượng và há»i rằng :
- Thừa tÆ°á»›ng có Ä‘iá»u gì mà lại căm giáºn ngÆ°á»i ấy quá nhÆ° thế ?
Phạm Chuy thuáºt lại đầu Ä‘uôi việc cÅ©, các khách Ä‘á»u nói :
- NhÆ° thế, không trách được thừa tÆ°á»›ng căm giáºn !
Tu Giả dẫu bị nhục, nhÆ°ng không dám chống lại, Ä‘Ã nh cứ phải nhá Ä‘áºu rang cho khá»i đói. Ä‚n xong, lại phải tạ Æ¡n. Phạm Chuy trừng mắt nói rằng :
- Vua Tần dẫu cho Nguỵ hoà , nhÆ°ng cái thù Ngụy Tá» ta cần phải báo, nay tha chết cho mà y, vá» ngay bảo vua Nguỵ, mau mau chém đầu Nguỵ Tá» mang đến ná»™p ta, và đưa gia quyến ta sang Tần rồi hai nÆ°á»›c kết tình giao hiếu cùng nhau. Không thế, ta sẽ tá»± Ä‘em quân đến là m cá» thà nh Äại LÆ°Æ¡ng. Bấy giá» dù hối cÅ©ng không kịp.
Tu Giả sợ quá, chẳng còn hồn vÃa nà o, dạ dạ luôn mấy tiếng rồi lui ra
|
15-10-2008, 01:45 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 98
Vua Tần đòi thủ cấp Nguỵ Tá»
Bạch Khởi chôn mấy vạn quân Triệu
Lại nói Tu Giả được tha, luôn đêm chạy vá» Äại LÆ°Æ¡ng, và o yết kiến vua Nguỵ, thuáºt lá»i nói của Phạm Chuy. Việc Ä‘Æ°a gia quyến của Phạm Chuy là việc nhá» có thể là m được, còn việc đòi chém đầu tÆ°á»›ng quốc Nguỵ Tá» thì có quan hệ đến thể diện, khó nói ra được. Vua Nguỵ trù trừ chÆ°a quyết. Nguỵ Tá» nghe biết tin ấy, bá» lại tÆ°á»›ng ấn, luôn đêm trốn sang nÆ°á»›c Triệu, ở nhá» Bình Nguyên quân Triệu Thắng. Vua Nguỵ bèn sắp xe ngá»±a, má»™t trăm cân và ng, má»™t nghìn tấm lụa, Ä‘Æ°a gia quyến Phạm Chuy đến Hà m DÆ°Æ¡ng, và nói thá»±c là Nguỵ Tá» nghe tin đã bá» trốn từ trÆ°á»›c rồi, hiện nay ở nhá» Bình Nguyên quân nÆ°á»›c Triệu, không dá»± gì đến việc nÆ°á»›c Nguỵ nữa. Phạm Chuy tâu vá»›i vua Tần, vua Tần nói :
- Triệu vốn cùng Tần kết hiếu, Tần lại Ä‘em vÆ°Æ¡ng tôn Dị Nhân là m con tin ở Triệu, muốn để giữ bá»n tình giao hiếu. TrÆ°á»›c đây quân Tần đánh Hà n, vây thà nh Ô Dữ, Triệu sai Lý Mục cứu Hà n, là m cho quân Tần phải thua to, quả nhân còn chÆ°a há»i tá»™i, nay lại tá»± tiện dung ngÆ°á»i thù của thừa tÆ°á»›ng, kẻ thù của thừa tÆ°á»›ng, tức là kẻ thù của quả nhân. Quả nhân quyết ý đánh Triệu, má»™t là báo cái thù Ô Dữ, hai là đòi bắt Nguỵ Tá».
Bèn thân Ä‘em hai mÆ°Æ¡i vạn quân, sai VÆ°Æ¡ng Tiá»…n là m đại tÆ°á»›ng, đánh Triệu lấy ba thà nh. Bấy giá» Huệ Văn vÆ°Æ¡ng nÆ°á»›c Triệu má»›i mất, con là Hiếu Thà nh vÆ°Æ¡ng lên ngôi, tuổi còn bé, Huệ Văn thái háºu coi việc, nghe quân Tần đã kéo và o sâu, sợ quá. Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° vì có bệnh đã cáo lão; Ngu Khanh lên là m tÆ°á»›ng quốc, sai đại tÆ°á»›ng Liêm Pha mang quân cá»± địch, hai bên giữ nhau mãi không phân được thua. Ngu Khanh nói vá»›i Huệ Văn thái háºu rằng:
- Việc gấp lắm rồi, tôi xin Ä‘em TrÆ°á»ng An Quân sang Tá» là m tin để cầu cứu.
Thái háºu bằng lòng. Nguyên Triệu thái háºu là con gái Mân vÆ°Æ¡ng nÆ°á»›c Tá», năm ấy Tá» vÆ°Æ¡ng má»›i mất, con là thái tá» Kiến lên ngôi cÅ©ng còn bé, Tá» thái háºu cÅ©ng phải coi việc. Triệu thái háºu vá»›i Tá» thái háºu má»™t bên là em chồng, má»™t bên chị dâu, tình nghÄ©a rất thân; TrÆ°á»ng An quân lại là con út rất yêu quà của Triệu thái háºu, nay sang là m con tin ở Tá», Tá» thái háºu là m sao chẳng Ä‘á»™ng lòng, bèn sai Äiá»n Äan là m đại tÆ°á»›ng Ä‘em mÆ°á»i vạn quân Ä‘i cứu Triệu. TÆ°á»›ng Tần là VÆ°Æ¡ng Tiá»…n nói vá»›i vua Tần rằng :
- NÆ°á»›c Triệu có nhiá»u tÆ°á»›ng giá»i, lại có Bình Nguyên quân là ngÆ°á»i tà i chÆ°a dá»… đánh được, huống chi quân cứu nÆ°á»›c Tá» lại sắp đến, chi bằng ta quay quân trở vá».
Vua Tần nói :
- Không bắt được Nguỵ Tá», quả nhân còn mặt nà o trông thấy Ứng hầu nữa.
Vua Tần bèn sai sứ sang bảo Bình Nguyên quân rằng :
- Tần đánh Triệu là chỉ cốt bắt Nguỵ Tá», nếu Triệu bắt Nguỵ Tá» Ä‘em ná»™p, thì láºp tức Tần sẽ lui quân.
Bình Nguyên quân đáp lại rằng :
- Nguỵ Tá» không có ở nhà tôi, đại vÆ°Æ¡ng chá»› nên nghe lá»i ngÆ°á»i ta nói.
Sứ giả ba lần Ä‘i, Bình Nguyên quân vẫn không chịu nháºn. Vua Tần buồn bá»±c không vui, muốn tiến đánh, lại sợ Tá» Triệu hợp binh, được thua khó Ä‘oán; muốn kéo quân vá», thì là m sao bắt được Nguỵ Tá»; nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, liá»n sinh má»™t kế, gá»i bức thÆ° tạ vua Triệu, đại ý nói rằng :
“Quả nhân cùng quân vÆ°Æ¡ng là chá»— anh em. Qủa nhân trót nghe lầm ngÆ°á»i ta nói, mà tưởng rằng Nguỵ TỠở nhà Bình Nguyên quân, cho nên Ä‘em quân đến đòi há»i. Nếu không, thì khi nà o dám lấn và o đất Triệu? Ba thà nh đã lấy được, xin trả lại Triệu. Quả nhân lại xin nối lại tình giao hiếu, Ä‘i lại nhÆ° thÆ°á»ngâ€.
Vua Triệu cÅ©ng sai sứ đáp thÆ°, cảm tạ cái ý lui quân và trả lại thà nh. Äiá»n Äan nghe quân Tần đã lui cÅ©ng trở vá» Tá». Vua Tần vỠđến Hà m Cốc, lại sai ngÆ°á»i gá»i má»™t phong thÆ° cho Bình Nguyên quân, đại ý nói :
- “Quả nhân rất mến tấm òng cao nghÄ©a của ngà i, xin cùng ngà i kết giao là m bạn áo vải. Qủa nhân mong ngà i sang chÆ¡i, quả nhân xin cùng uống rượu trong mÆ°á»i ngà y để tá» tình kÃnh mến.â€
Bình Nguyên quân xem thÆ° xong, và o tâu vua Triệu. Vua há»p quần thần lại để bà n. TÆ°á»›ng quốc Ngu Khanh nói rằng :
- Tần là nÆ°á»›c hổ lang, trÆ°á»›c kia Mạnh ThÆ°á»ng quân và o Tần xuýt không được vá», huống chi nay Tần Ä‘ang chá» Nguỵ TỠở Triệu. Váºy Bình Nguyên quân không nên Ä‘i.
Liêm Pha nói :
- TrÆ°á»›c kia Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ° mang ngá»c bÃch má»™t mình sang Tần, còn giữ trá»n được ngá»c bÃch mang vá» Triệu. Tần không có ý lừa Triệu; nếu không Ä‘i, thì lại cà ng là m cho Tần sinh nghi.
Vua Triệu cÅ©ng cho đó là ý tốt của vua Tần, không thể trái được, bèn sai Bình Nguyên quân cùng sứ Tần Ä‘i sang Hà m DÆ°Æ¡ng. Vua Tần má»›i thấy, đã tỠý vui mừng, ngà y ngà y đặc tiệc khoản đãi. Äược và i ngà y, vua Tần nhân lúc vui, cất chén má»i Bình Nguyên quân mà nói rằng :
- Quả nhân muốn phiá»n ngà i má»™t việc, nếu ngà i bằng lòng, xin uống chén rượu nà y!
Bình Nguyên quân nói :
- Äại vÆ°Æ¡ng có Ä‘iá»u gì sai bảo đến, khi nà o Thắng nà y lại dám không vâng lá»i ?
Rồi đón lấy chén rượu, uống một hơi hết ngay. Vua Tần nói :
- XÆ°a kia Chu Văn vÆ°Æ¡ng được Lã Vá»ng, phong cho là m Thái công. Tá» Hoà n công được Quản Trá»ng, phong cho là m Trá»ng phu, nay Phạm quân tức là Lã Vá»ng, Qủan Trá»ng của quả nhân nà y đó! Kẻ thù của Phạm quân là Nguỵ Tá» hiện nay ở nhà ngà i, ngà i nên sai ngÆ°á»i vá» chặt lấy đầu Ä‘em sang đây để rá»a thù cho Phạm quân, nhÆ° váºy thì quả nhân chịu Æ¡n ngà i nhiá»u lắm !
Bình Nguyên quân nói :
- Tôi nghe, sang mà còn nhớ bạn cũ là nghĩ đến khi mình còn hèn; già u mà còn nhớ bạn cũ là nghĩ đến lúc mình còn nghèo. Nguỵ TỠlà bạn cũ của tôi, nếu thực có ở nhà tôi, tôi cũng không nỡ lòng nà o mà đem ra được, huống chi là không có.
Vua Tần biến sắc nói rằng :
- Nếu ngà i không bắt Nguỵ Tá» Ä‘em đến đây, thì quả nhân cÅ©ng không để ngà i ra khá»i cá»a quan được.
Bình Nguyên quân nói :
- Cho ra hay không, đó là cái quyá»n của đại vÆ°Æ¡ng. Nhung đại vÆ°Æ¡ng lấy rượu má»i tôi đến, nay lại lấy uy mà giữ tôi lại, phải trái đã có thiên hạ phẩm bình.
Vua Tần biết là Bình Nguyên quân không chịu phụ Nguỵ Tá», bèn Ä‘em vá» Hà m DÆ°Æ¡ng, lÆ°u ở trong quán xá, sai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a thÆ° cho vua Triệu, đại ý nói :
- “Nay em của đại vÆ°Æ¡ng là Bình Nguyên quân thì ở Tần, mà kẻ thù của Phạm quân là Nguỵ Tá» thì lại ở nhà Bình Nguyên quân. Váºy cái đầu của Nguỵ Tá» buổi sáng Ä‘em đến Tần, thì Bình Nguyên quân buổi chiá»u sẽ được vá» Triệu. Nếu không thì quả nhân sẽ tá»± Ä‘em quân đến Triệu, đánh bắt Nguỵ Tá», mà sẽ không tha cho Bình Nguyên quân vá» nữa. Äiá»u đó xin đại vÆ°Æ¡ng biết cho.â€
Vua Triệu được thư sợ quá, bảo quần thần rằng :
- Quả nhân há vì một kẻ vong thần nước khác mà đổi vị công tỠtrấn quốc của nước ta hay sao!
Rồi láºp tức phái quân đến vây nhà Bình Nguyên quân để bắt Nguỵ Tá». Tân kh1ch trong nhà Bình Nguyên quân có nhiá»u ngÆ°á»i chÆ¡i thân vá»›i Nguỵ Tá», nhân ban đêm thả cho Nguỵ Tá» trốn Ä‘i, đến ở nhà tÆ°á»›ng quốc Ngu Khanh.
Ngu Khanh nói :
- Vua Triệu sợ nÆ°á»›c Tần hÆ¡n hổ lang, không thể nói được, chi bằng ngà i lại chạy vá» Nguỵ. TÃn Lăng quân chiêu hiá»n nạp sÄ©, những kẻ vong mệnh trong thiên hạ Ä‘á»u theo vá», và ngà i lại là bạn thân của TÃn Lăng quân, tất nhiên TÃn Lăng quân sẽ che chở cho ngà i. Tuy váºy, ngà i là ngÆ°á»i có tá»™i không nên Ä‘i má»™t mình, tôi xin Ä‘i cùng vá»›i ngà i.
Rồi láºp tức bá» giá tÆ°á»›ng ấn, là m má»™t bức thÆ° để lại tạ vua Triệu, cùng Nguỵ Tá» Ä‘i sang Nguỵ. Khi Ä‘i đến ngoà i thà nh, Ngu Khanh bảo Nguỵ Tá» rằng :
- TÃn Lăng quân là má»™t đấng trượng phu, khẳng khái, hai ta đến đây chắc là ông ta láºp tức tiếp đón, không phải chá» lâu.
Ngu Khanh Ä‘i chân không đến cá»a nhà TÃn Lăng quân, Ä‘Æ°a danh thiếp và o. TÃn Lăng quân Ä‘ang xoã tóc sắp gá»™i đầu, thấy danh thiếp thì cả sợ mà nói rằng :
- Ông nà y là tướng quốc nước Triệu, sao vô cớ lại đến đây ?
Rồi sai ngÆ°á»i nhà ra nói là chủ nhân Ä‘ang gá»™i đầu, tạm thá»i và o ngồi đợi, và há»i đến việc gì. Ngu Khanh nóng ruá»™t, Ä‘em đầu Ä‘uôi việc Nguỵ TỠđắc tá»™i vá»›i Tần, và tá»± mình bá» tÆ°á»›ng ấn cùng Ä‘i sang đây. NgÆ°á»i nhà và o nói, TÃn Lăng quân trong lòng sợ Tần, không muốn dung Nguỵ Tá», lại nghÄ© đến Ngu Khanh vì lòng mến mình, chẳng quản xa xôi mà đến theo mình, nếu cá»± tuyệt thì không phải, trong lòng do dá»± không biết tÃnh thế nà o. Ngu Khanh nghe TÃn Lăng quân có ý khó khăn, không ra tiếp kiến ngay, thì giáºn quá bá» Ä‘i ngay. TÃn Lăng quân há»i tân khách rằng :
- Ngu Khanh là ngÆ°á»i thế nà o ?
Bấy giá» Hầu Sinh ở bên cạnh, cả cÆ°á»i nói rằng :
- Sao công tá» lại tối tăm việc Ä‘á»i đến thế ? Ngu Khanh Ä‘em ba tấc lưỡi lấy được tÆ°á»›ng ấn nÆ°á»›c Triệu, phong vạn há»™ hầu, nay Nguỵ Tá» cùng khốn mà đến theo Ngu Khanh. Ngu Khanh không ham tÆ°á»›c lá»™c, bá» chức cùng theo, thiên hạ đã mấy ngÆ°á»i được nhÆ° thế ? Thế mà công tá» còn chÆ°a biết được là ngÆ°á»i giá»i hay không Æ° ?
TÃn Lăng quân cả thẹn, vá»™i quấn tóc Ä‘á»™i mÅ©, sai ngÆ°á»i đóng xe, kÃp ruổi ra ngoà i thà nh Ä‘uổi theo.
Lại nói Nguỵ TỠđứng chỠbên ngoà i, mãi chẳng thấy tin tức, thì chắc là việc không xong. Một lát thấy Ngu Khanh đi đến, rơm rớm nước mắt nói rằng :
- TÃn Lăng quân không phải là kẻ trượng phu, sợ Tần mà từ chối ta, tôi xin cùng ngà i lẻn Ä‘Æ°á»ng sang Sở.
Nguỵ TỠnói :
- Tôi vì nhất thá»i không biết suy xét mà đắc tá»™i vá»›i Phạm thúc, đã luỵ Bình Nguyên quân rồi, nay lại luỵ đến ngà i, thế mà còn để ngà i phải vì tôi mà lặn lá»™i, sang cầu chút sống tà n ở nÆ°á»›c Sở, không chắc ra thế nà o, nhÆ° váºy còn sống là m gì nữa ?
Nói xong liá»n cởi gÆ°Æ¡m tá»± đâm cổ mà chết. Ngu Khanh vá»™i chạy lại giáºt ra, nhÆ°ng cuống há»ng đã đứt rồi. Äang lúc Ngu Khanh thÆ°Æ¡ng xót, thì TÃn Lăng quân đã Ä‘i xe đến. Ngu Khanh trông thấy vá»™i chạy tránh Ä‘i, không muốn giáp mặt. TÃn Lăng quân trông thấy thi thể Nguỵ Tá», bèn vá»— vá» và khóc mà nói rằng :
- Thực là cái lỗi của Vô Kỵ nà y !
Bấy giá» vua Triệu không bắt được Nguỵ Tá». Ngu Khanh lại bá» Ä‘i mất. Vua Triệu biết hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a nhau Ä‘i, không ở Hà n thì tất ở Nguỵ, má»›i biết Nguỵ TỠđã tá»± vẫn, liá»n tâu vua Nguỵ muốn xin cái đầu Nguỵ TỠđể chuá»™c Bình Nguyên quân vá» nÆ°á»›c. TÃn Lăng quân sai khâm liệm thi thể Nguỵ Tá», không nỡ Ä‘em cho. Sứ giả nói :
- Bình Nguyên quân với ngà i cũng là một. Bình Nguyên quân yêu Nguỵ TỠcùng một lòng như ngà i. Nếu Nguỵ TỠcòn thì tôi không dám nói. Nhưng nay ngà i tiếc cái nấm xương đã chết, mà để Bình Nguyên quân phải tù ở nước Tần, liệu ngà i có yên lòng được chăng ?
TÃn Lăng quân không dừng được, bèn lấy cái đầu Nguỵ Tá» Ä‘á»±ng và o má»™t cái hòm, trao cho sứ Triệu, còn thây thì chôn ở ngoà i bãi. Ngu Khanh đã bá» tÆ°á»›ng ấn, cảm khái tình Ä‘á»i, không muốn là m quan nữa, bèn ẩn ở trong núi Bạch Vân, là m sách chế giá»…u việc Ä‘á»i, gá»i là “Ngu thị xuân thuâ€.
Vua Triệu Ä‘em đầu Nguỵ Tá» gá»i đến Hà m DÆ°Æ¡ng . Vua Tần Ä‘Æ°a cho Phạm Chuy. Phạm Chuy sai Ä‘em sÆ¡n là m máng đái, chỉ mà nói rằng :
- Mà y cho tân khách say rượu đái và o ta, nay ta bắt mà y ở dưới suối và ng phải uống nước đái ta!
Vua Tần theo nhÆ° lá»… thÆ°á»ng Ä‘Æ°a Bình Nguyên quân vá» Triệu. Triệu dùng là m tÆ°á»›ng quốc thay Ngu Khanh. Phạm Chuy lại nói vá»›i vua Tần rằng :
- Hạ thần là kẻ hèn hạ, may được đại vÆ°Æ¡ng biết đến, cho là m khanh tÆ°á»›ng, lại báo thù cho hạ thần, thá»±c là má»™t cái ân lá»›n không gì sánh ná»—i. NhÆ°ng hạ thần không có Trịnh An Bình thì không còn được sống ở Nguỵ, không có VÆ°Æ¡ng Kê thì không được tiến cỠở Tần. Váºy xin đại vÆ°Æ¡ng biếm tưóoc tráºt của hạ thần để trả cho hai ngÆ°á»i ấy, để được trá»n cái lòng báo Æ¡n của hạ thần, thần có chết cÅ©ng không còn hối háºn gì nữa.
Vua Tần nói :
- Thừa tướng không nói ra, xuýt nữa quả nhân quên mất đấy !
Láºp tức dùng VÆ°Æ¡ng Kê là m quan trấn thủ Hà Äông, Trịnh An Bình là m thiên tÆ°á»›ng quân; từ đó chuyên dùng mÆ°u của Phạm Chuy, trÆ°á»›c đánh Hà n, Nguỵ, mà sai sứ thông hiếu vá»›i Tá», Sở.
Bấy giá» thái tá» nÆ°á»›c Sở là Hùng Hoà n là m con tin ở Tần, Tần giữ đã mÆ°á»i sáu năm không cho vá», gặp lúc sứ Tần sang Sở giao hiếu, Sở cÅ©ng sai sứ là Chu Anh cùng đến Hà m DÆ°Æ¡ng đáp lá»…. Chu Anh nhân nói vua Sở Ä‘au nặng, e không sống được. Thái phó là Hoà ng yết nói vá»›i Hùng Hoà n rằng :
- Vua Ä‘au nặng mà thái tá» lại ở Tần, vạn nhất vua mất Ä‘i, thái tá» không có ở đó, các công tá» tất có ngÆ°á»i lên nối ngôi, nÆ°á»›c Sở e không phải là của thái tá» nữa. Tôi xin vì thái tá» và o yết kiến Ứng hầu để xin cho thái tá» vá».
Hùng Hoà n bằng lòng. Hoà ng Yết bèn đi đến tướng phủ nói với Phạm Chuy rằng :
- Thừa tướng có biết vua Sợ bị đau không ?
Chuy nói :
- Sứ giả đã có nói chuyện .
Hoà ng Yết nói :
- Thái tá» Sở ở Tần đã lâu, chÆ¡i thân vá»›i các tÆ°á»›ng văn, tÆ°á»›ng võ nÆ°á»›c Tần. Nếu vua Sở mất mà thái tỠđược là m vua, thì tất phải má»™t lòng theo Tần. Nếu thừa tÆ°á»›ng nhân lúc nà y mà cho thái tá» vá» Sở, thái tá» tất cảm Æ¡n thừa tÆ°á»›ng vô cùng; nếu giữ lại không vá», Sở láºp vị công tá» khác lên là m vua, thì thái tỠở Tần chẳng qua chỉ là má»™t ngÆ°á»i áo vải ở thà nh Hà m DÆ°Æ¡ng, mà Sở sẽ vì việc thái tá» không được vá» mà căm giáºn chẳng chịu theo Tần nữa. Giữ lại má»™t ngÆ°á»i áo vải, mà dứt tình giao hiếu của hai nÆ°á»›c, tôi trá»™m lấy là m không nên.
Phạm Chuy bằng lòng và o nói với vua Tần. Vua Tần nói :
- Nên cho thái phó Hoà ng Yết vá» trÆ°á»›c thăm bệnh vua Sở, nếu quả vua Sở Ä‘au nặng tháºt, bấy giá» sẽ cho thái tá» vá».
Hoà ng Yết nghe thái tá» không được cùng vá», thì bà n riêng vá»›i thái tá» :
- Vua Tần giữ thái tá» không cho vá», có ý lại muốn là m nhÆ° việc giữ Hoà i vÆ°Æ¡ng ngà y xÆ°a, nhân lúc nguy cấp để cầu cắt đất. Nếu Sở đến đón thì mắc kế Tần, mà không đến đón thì thái tá» trá»n Ä‘á»i là m tỠở Tần váºy.
Thái tá» quì há»i rằng :
- Váºy thái phó tÃnh thế nà o ?
Hoà ng Yết nói :
- Cứ nhÆ° ý ngu của tôi, chi bằng thái tá» hãy cải trang là m ngÆ°á»i thÆ°á»ng mà trốn vá». Nay nhân sứ nÆ°á»›c Sở Ä‘ang đáp lá»… sắp vá», đó là dịp tốt chá»› nên để lỡ. Tôi xin má»™t mình ở lại lấy cái chết mà đối chá»i vá»›i Tần.
Thái tỠmừng nói rằng :
- Nếu việc thà nh, sẽ xin cùng thái phó cùng hưởng chung phú quý ở nước Sở!
Hoà ng Yết liá»n đến yết kiến riêng Chu Anh, cùng Chu Anh thông mÆ°u. Chu Anh bằng lòng, thái tá» Hùng Hoà n bèn đổi mặc quần áo ngÆ°á»i thÆ°á»ng, giả là m tên đánh xe, cùng sứ nÆ°á»›c Sở là Chu Anh ra khá»i Hà m Cốc, không ai biết cả. Hoà ng yết ở lại lữ xá, vua Tần sai ngÆ°á»i đến há»i thăm .
Hoà ng Yết nói :
- Thái tá» vừa bị bệnh, không có ngÆ°á»i trông nom. Äợi thái tá» khá»i, tôi sẽ xin và o bái từ rồi vá» Sở.
HÆ¡n ná»a tháng, Hoà ng yết Ä‘oán chắc thái tá» ra khá»i cá»a quan đã lâu, bèn và o yết vua Tần, Ä‘áºp đầu tạ tá»™i rằng :
- Tôi sợ vua Sở mất Ä‘i, thái tá» không được nối ngôi, nên đã tá»± tiện cho thái tá» vá». Nay thái tỠđã ra khá»i cá»a quan rồi, Yết nà y có tá»™i khi quân, xin chịu tá»™i chết.
Vua Tần cả giáºn nói rằng :
- NgÆ°á»i Sở lại hay lừa dối nhÆ° thế à ?
Bèn thét tả hữu bắt Hoà ng Yết giam lại, sắp đem giết. Thừa tướng Phạm Chuy can rằng :
- Giết Hoà ng Yết không thể bắt lại được thái tá» nÆ°á»›c Sở nữa, lại chỉ thêm mất lòng Sở. Chi bằng khen ngợi lòng trung của hắn, mà cho hắn vá». Vua Sở mất, thái tá» nối ngôi, Hoà ng Yết tất là m tÆ°á»›ng. Vua tôi Sở Ä‘á»u cảm Æ¡n Tần, tất phải má»™t lòng theo Tần.
Vua Tần lấy là m phải, bèn háºu đãi Hoà ng Yết rồi cho vá».
Hoà ng Yết vá» Sở được ba tháng, vua Sở mất. Thái tá» Hùng Hoà n lên ngôi, ấy là Khảo Liệt vÆ°Æ¡ng, cá» thái phó Hoà ng Yết là m thừa tÆ°á»›ng, phong là m Xuân Thân quân. Bấy giá» Mạnh ThÆ°á»ng quân dẫu mất rồi, nhÆ°ng Triệu có Bình Nguyên quân, Nguỵ có TÃn Lăng quân, Ä‘á»u Ä‘ua nhau nuôi kẻ sÄ©. Hoà ng Yết lấy là m hâm má»™, cÅ©ng thu dùng tân khách, trong nhà khách ăn thÆ°á»ng đến và i nghìn ngÆ°á»i. Bình Nguyên quân thÆ°á»ng sai sứ đến nhà Xuân Thân quân, Xuân Thân quân đãi và o báºc thượng xá. Sứ Triệu muốn khoe khoang vá»›i ngÆ°á»i Sở dùng đồi mồi là m trâm, dùng ngá»c châu nạm vá» gÆ°Æ¡m và vá» Ä‘ao. Khi thấy Xuân Thân quân có ba nghìn khách, thượng khách nhà Xuân Thân quân Ä‘á»u dùng minh châu là m già y Ä‘i, thì sứ Triệu cả thẹn. Xuân Thân quân dùng mÆ°u của tân khách, phÃa bắc kiêm tÃnh đất hai nÆ°á»›c Trâu, Lá»—, dùng vị hiá»n sÄ© là Tuân Khanh là m lệnh ở Lan Lãng, sá»a lại chÃnh sá»±, luyện táºp quân sÄ©, nÆ°á»›c Sở lại cÆ°á»ng thịnh.
Lại nói vua Tần đã kết giao vá»›i Tá», Sở, bèn sai đại tÆ°á»›ng VÆ°Æ¡ng Hạt Ä‘em quân đánh Hà n, lấy được thà nh Gỉa VÆ°Æ¡ng, tÆ°á»›ng giữ thà nh Thượng Äảng là Phùng Äinh liệu thế không giữ được, bèn Ä‘em thà nh Thượng Äảng dâng vua Triệu, để là m cho Tần giáºn Triệu, tất dá»i quân đánh Triệu, bấy giá» Triệu phải cùng Hà n hợp sức để chống Tần. Vua Triệu đêm nằm chiêm bao, thấy mình mặc áo má»›i hai sắc, có con rồng từ trên trá»i xuống, liá»n cỡi lên lÆ°ng, rồng láºp tức bay Ä‘i, chÆ°a đến trá»i thì ngã xuống, thấy hai bên có hai toà núi và ng, núi ngá»c, ánh sáng loà cả mắt, tỉnh dáºy, đòi quan đại phu là Triệu VÅ© nói cho biết. Triệu VÅ© thÆ°a rằng :
- Ão hai sắc là tà n tệ, cưỡi rồng lên trá»i, chÆ°a đến nÆ¡i mà ngã xuống là công việc giữa chừng sinh biến, có danh không thá»±c; và ng ngá»c thà nh núi chỉ trông thấy mà không dùng được, đó là giấc chiêm bao không tốt, nhà vua nên cẩn tháºn má»›i được.
Vua Triệu vì quá tin lá»i Triệu VÅ©, nên không cho lá»i Cảm là phải. Sau đó ba ngà y, bá»—ng thấy thái thú Thượng Äảng là Phùng Äinh, sai sứ đến dâng thÆ°, đại ý nói Tần đánh Hà n gấp quá, thà nh Thượng Äảng sắp và o tay Tần, nhÆ°ng quan và dân chẳng muốn theo Tần mà muốn theo Triệu. Äinh không dám trái lòng quan và dân, xin Ä‘em mÆ°á»i bảy thà nh thuá»™c hạt, dâng lên vua Triệu, xin vua Triệu nháºn cho. Vua Triệu cả mừng nói :
- Triệu Vũ nói ta có sự mừng rộng đất thêm của, ngà y nay đã nghiệm rồi.
Bình Dương quân Triệu Bảo can rằng :
- Vô cá»› mà được lợi, đó là cái hoạ xin nhà vua chá»› nên nháºn.
Vua Triệu nói :
- NgÆ°á»i ta sợ Tần mà mến Triệu, cho nên theo vá», sao lại bảo là vô cá»› ?
Triệu Báo thưa rằng :
- Tần đánh đất Hà n, lấy thà nh Giã VÆ°Æ¡g, tuyệt Ä‘Æ°á»ng Thượng Äảng, không cho thông nha7, tá»± cho Thượng Äảng là váºt ở trong tay, ngồi mà lấy được; nay đất ấy lại vá» Triệu, khi nà o Tần chịu thôi. Tần thì ra sức cà y mà Triệu được gặt lúa, vì thế nên tôi bảo là cái lợi vô cá»› váºy. Vả Phùng Äinh không ná»™p đất cho Tần mà lại Ä‘em ná»™p cho Triệu, đó là gieo hoạ cho Triệu, để là m cháºm sá»± nguy khốn cho Hà n, mÆ°u ấy sao nhà vua lại không xét đến ?
Vua Triệu không cho là phải, lại đòi Bình Nguyên quân quyết đón xem nên thế nà o. Bình Nguyên quân nói :
- Äem trăm vạn quân đến đánh nÆ°á»›c ngÆ°á»i, qua năm nỠđến năm kia, chÆ°a lấy được má»™t thà nh, nay không phà má»™t tên quân, má»™t đấu lÆ°Æ¡ng mà được mÆ°á»i bảy thà nh, đó là mối lợi không gì bằng, đại vÆ°Æ¡ng chá»› nên bá» lỡ !
Vua Triệu cho là phải, bèn sai Bình Nguyên quân Ä‘em năm vạn quân Ä‘i đến Thượng Äảng nháºn đất, phong cho Phùng Äinh ba vạn há»™, gá»i là Hoa Lăng quân, vẫn giữ chức thái thú, mÆ°á»i bảy viên huyện lệnh Ä‘á»u phong ba nghìn há»™. Phùng Äinh đóng cá»a mà khóc, không cùng Bình Nguyên quân giáp mặt. Bình Nguyên quân cố xin. Phùng Äinh nói :
- Tôi có ba Ä‘iá»u bất nghÄ©a không thể tiếp kiến sứ giả được. Giữ đất cho chủ mà không giữ được, là má»™t Ä‘iá»u bất nghÄ©a; không do mệnh chủ mà tá»± tiện Ä‘em đất cho Triệu là hai Ä‘iá»u bất nghÄ©a; bán đất của chủ mà được phú quÃ, là ba Ä‘iá»u bất nghÄ©a.
Bình Nguyên quân khen là trung thần, đứng đợi ngoà i cá»a ba ngà y không Ä‘i. Phùng Äinh cảm Ä‘á»™ng bèn ra tiếp kiến, nhÆ°ng vẫn khóc không thôi, xin giao đất mà chá»n dùng quan thái thú khác. Bình Nguyên quân hai ba lần an ủi rằng :
- Tâm sự ngà i, Thắng nà y đã biết rõ. Nếu ngà i không là m thái thú thì không phục được lòng dân.
Phùng Äinh bèn lại nháºn chức thái thú nhÆ° cÅ©, nhÆ°ng không chịu phong. Bình Nguyên quân sắp từ biệt, Phùng Äinh nói rằng :
- Tôi sở dÄ© dâng thà nh Thượng Äảng cho Triệu là vì Ä‘á»™c lá»±c không thể chống được Tần, mong công tá» vá» tâu vua Triệu, kÃp cá» danh tÆ°á»›ng Ä‘em đại quân để chống Tần.
Bình Nguyên quân vá». Vua Triệu đặt tiệc rượu mừng được đất, bà n việc ra quân, chÆ°a quyết định. Äại tÆ°á»›ng Tần là VÆ°Æ¡ng Hạt tiến quân vây thà nh Thượng Äảng, Phùng Äinh cố giữ trong hai tháng mà viện binh Triệu vẫn chÆ°a đến, bèn Ä‘em dân chạy sang Triệu. Bấy giá» vua Triệu cữ Liêm Pha là m thượng tÆ°á»›ng Ä‘em hai vạn quân Ä‘i cứu Thượng Äảng, Ä‘i đến cá»a ải TrÆ°Æ¡ng Bình thì gặp Phùng Äinh, má»›i biết là Thượng Äảng đã mất rồi, và quân Tần má»—i ngà y má»™t kéo đến gần. Liêm Pha liá»n dá»±ng dinh đắp luỹ ở dÆ°á»›i núi Kim Môn, chia má»™t vạn quân cho Phùng Äinh giữ thà nh Quang Lang. Hai vạn quân cho đô uý Cáp Phụ, Cáp Äông chia nhau thống suất, giữ hai mặt đông tây ChÆ°Æ¡ng Thà nh; lại sai tì tÆ°á»›ng Triệu Giã Ä‘i dò quân Tần. Triệu Giả lÄ©nh năm nghìn quân bá»™ tiến ra ngoà i cá»a TrÆ°á»ng Bình chừng hai mÆ°Æ¡i dặm, thì gặp tÆ°á»›ng Tần là TÆ° Mã Ngạnh cÅ©ng vừa dẫn quân đến dá» thám. Triệu Gỉa khinh TÆ° Mã Ngạnh có Ãt quân, liá»n xông và o đánh, Ä‘ang lúc đánh nhau, toán quân há»™ tiá»…u thứ hai của Tần do TrÆ°Æ¡ng ÄÆ°á»ng thống suất lại kéo đến, Triệu Giả sợ hãi luống cuống, bị TÆ° Mã Ngạnh chém má»™t Ä‘ao chết ngay. Quân Triệu tan vỡ, bị giết rất nhiá»u. Liêm Pha nghe quân tuần tiá»…u bị thua, hạ lệnh cho các luỹ phải dụng tâm cố giữ, chá»› đánh nhau vá»›i quân Tần, lại khiến quân lÃnh Ä‘Ã o đất sâu và i trượng để lấy nÆ°á»›c, trong quân Ä‘á»u không hiểu ý ra thế nà o. Äại quân VÆ°Æ¡ng Hạt đã đến, cách núi Kim Môn mÆ°á»i dặm hạ trại, trÆ°á»›c chia quân đánh ChÆ°Æ¡ng Thà nh, Cáp Phụ, Cáp Äông ra đánh Ä‘á»u bị thua vỡ. VÆ°Æ¡ng Hạt thừa thắng đánh thà nh Quang Lang. TÆ° Mã Ngạnh hăng hái tranh lên trÆ°á»›c, đại quân theo sau, Phùng Äinh lại thua chạy, chạy đến đại doanh núi Kim Môn, Liêm Pha cho và o. Quân Tần lại đến đánh luỹ. Liêm Pha truyá»n lệnh, há»… ai đánh, nếu được cÅ©ng chém. VÆ°Æ¡ng Hạt đánh không được, bèn dá»i dinh trại đến gần, cách quân Triệu chỉ có năm dặm, khiêu chiến mấy lần, quân Triệu cÅ©ng không ra.
Vương Hạt nói :
- Liêm Pha là má»™t vị lão tÆ°á»›ng , hà nh quân trì trá»ng, chÆ°a có thể đánh được.
Tì Tướng là Vương Lăng hiến kế rằng :
- DÆ°á»›i núi Kim Môn có cái suối chảy gá»i là DÆ°Æ¡ng Cốc, quân Tần, Triệu Ä‘á»u phải lấy nÆ°á»›ctừ tây chảy vỠđông nam, nếu Ä‘oạn tuyệt suối ấy, khiến nÆ°á»›c không chảy vá» phÃa đông, thì quân Triệu không có nÆ°á»›c uống, chỉ và i ngà y tất sinh loạn. Nhân lúc quân há» loạn mà đánh thì thế nà o cÅ©ng được. VÆ°Æ¡ng Hạt cho là phải, sai quân lÃnh đắp ngăn nÆ°á»›c suối, không ngá» Liêm Pha đã cho Ä‘Ã o hố lấy nÆ°á»›c mạch từ trÆ°á»›c, quân Triệu thừa nÆ°á»›c uống. Tần, Triệu giữ nhau trong bốn tháng. VÆ°Æ¡ng Hạt không được đánh má»™t tráºn, không biết là m thế nà o, sai ngÆ°á»i vá» tâu vua Tần. Vua Tần đòi Phạm Chuy và o bà n kế, Chuy nói :
- Liêm Pha là ngÆ°á»i từng trải, biết quân Tần thế mạnh nên không dám vá»™i đánh, ý hắn cho rằng quân Tần Ä‘Æ°á»ng xa không thể giữ lâu, muốn là m cho quân ta chán nản rồi má»›i thừa cÆ¡ ra đánh. Nếu không trừ được ngÆ°á»i ấy Ä‘i, thì không thể và o nÆ°á»›c Triệu được.
Vua Tần há»i :
- Thừa tướng có kế gì trừ bỠLiêm Pha đi được không ?
Chuy đuổi tả hữu ra ngoà i rồi nói rằng :
- Muốn trừ Liêm Pha, phải dùng kế phản gián, như thế, như thế…nhưng không bỠra nghìn và ng thì không xong.
Vua Tần cả mừng, bèn lấy nghìn và ng giao cho Phạm Chuy sai má»™t môn khách tâm phúc theo Ä‘Æ°á»ng tắt Ä‘i sang Hà m Äan, dùng nghìn và ng lá»… đút các ngÆ°á»i tả hữu vua Triệu, lại nói rêu rao khắp nÆ¡i rằng tÆ°á»›ng Triệu chỉ có Mã Phục quân là giá»i nhất, nghe đâu con trai là Triệu Quát lại giá»i hÆ¡n cha, nếu cho là m tÆ°á»›ng thì không ai địch được. Liêm Pha già mà nhút nhát, đánh luôn Ä‘á»u thua, hại mất ba bốn vạn quân Triệu, nay bị quân Tần bức bách, chẳng bao lâu sẽ ra hà ng.
Vua Triệu trÆ°á»›c kia thấy bá»n Triệu GÄ©a bị giết, mất luôn ba thà nh, sai ngÆ°á»i đến TrÆ°á»ng Binh giục Liêm Pha ra đánh, Liêm Pha cứ giữ cái mÆ°u giữ vững đồn luỹ, không chịu ra đánh, vua Triệu đã ngá» là ngÆ°á»i nhút nhát, đến khi nghe lá»i phản gián ấy, tin ngay là m thá»±c, bèn cho đòi Triệu Qúat và o há»i rằng :
- Nhà ngươi có thể đánh được quân Tần không ?
Triệu Qúat nói :
- Nếu Tần sai Võ An quân là m tướng, tôi còn phải tốn công lo liệu, chứ như Vương Hạt thì không bỠnói.
Vua Triệu há»i :
- Sao lại nói thế ?
Triệu Quát nói :
- Võ An quân thÆ°á»ng là m tÆ°á»›ng quân Tần, trÆ°á»›c đánh Hà n, Nguỵ ở Y Khuyết, chém hai mÆ°Æ¡i bốn vạn thủ cấp; sau lại đánh Nguỵ, lấy sáu mÆ°Æ¡i mốt thà nh lá»›n nhá»; lại nam đánh Sở, lấy được Yên Dinh, định được Vu, Kiá»m, rồi lại đánh Nguỵ, Ä‘uổi được Mang Mão, chém mÆ°á»i ba vạn thủ cấp; lại đánh Hà n, lấy năm thà nh chám năm vạn thủ cấp; lại chém tÆ°á»›ng Triệu là Giả yến, đánh chìm hai vạn quân xuống sông, đánh đâu được đấy, uy danh lừng lẫy, quân lÃnh Ä‘á»u khiếp sợ. Nếu tôi cùng hắn giao chiến, thì khó định được thua, cho nên còn phải tốn công lo liệu. Còn nhÆ° VÆ°Æ¡ng Hạt má»›i là m tÆ°á»›ng Tần, nhân Liêm Pha nhất sợ, cho nên má»›i dám và o sâu. Nếu gặp hạ thần, thì sẽ nhÆ° mùa thu gặp gió phải tan tác ngay.
Vua Triệu bằng lòng lắm, liá»n cá» Triệu Quát là m thượng tÆ°á»›ng, ban cho và ng lụa, sai cầm cá» tiết đến thay Liêm Pha, lại cấp thêm cho hai mÆ°Æ¡i vạn tinh binh nữa.
Triệu Qúat duyệt quân xong, chở và ng lụa vỠchà o bà mẹ. Bà mẹ nói :
- Cha mà y khi sắp mất, có dặn mà y chớ nên là m tướng nước Triệu, sao mà y không từ chối đi ?
Quát nói :
- Không phải là con không muốn từ chối, hiá»m ná»—i trong triá»u không có ai bằng Quát nà y cả.
Bà mẹ Quát liá»n dâng thÆ° can vua Triệu rằng :
- Quát chỉ biết Ä‘á»c sách của cha, không biết thông biến, đó không phải cái tà i là m tÆ°á»›ng, xin nhà vua chá»› sai Ä‘i.
Vua Triệu cho đòi bà mẹ Qúat và o há»i lại, bà thÆ°a rằng :
- Cha Qúat là Triệu Xa là m tÆ°á»›ng, được ban thưởng gì Ä‘á»u Ä‘em cho hết quân lÃnh; ngà y thụ mệnh liá»n ngủ ngay ở trong quân, không há»i đến việc nhà ; cùng quân lÃnh đồng cam cá»™ng khổ, má»—i việc Ä‘á»u há»i ý má»i ngÆ°á»i, không dám tá»± chuyên. Nay Qúat má»›i được là m tÆ°á»›ng, đã cáºy mình mà ra uy, quân lÃnh không dám trông mặt; và ng lụa vua cho, Ä‘á»u mang vá» nhà , là m tÆ°á»›ng há nên nhÆ° thế ? Khi cha Quát sắp mất có dặn tôi rằng : “Nếu Quát là m tÆ°á»›ng thì tất có hại cho nÆ°á»›c Triệu.†Lá»i dặn ấy, tôi vẫn ghi nhá»› trong lòng, xin nhà vua chá»n vị lÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng khác, chá»› nên dùng Quát.
Vua Triệu nói :
- à quả nhân đã quyết rồi !
Bà mẹ Quát nói :
- Äại vÆ°Æ¡ng không nghe lá»i thần thiếp, nếu quân thua thì xin chá»› bắt tá»™i lây đến cả nhà thần thiếp !
Vua Triệu bằng lòng, Triệu Quát bèn dẫn quân đi.
Lại nói ngÆ°á»i môn khách của Phạm Chuy sai Ä‘i, bấy giá» vẫn ở Hà m Äan, dò biết những lá»i Triệu Quát nói vá»›i vua Triệu, và vua Triệu đã cá» Quát là m đại tÆ°á»›ng thay Liêm Pha, bèn luôn đêm chạy vá» Hà m DÆ°Æ¡ng báo tin. Vua Tần nói vá»›i Phạm Chuy rằng :
- Nếu không phải là Võ An quân thì không là m xong việc nà y được.
Láºp tức lại cá» Bạch Khởi là m thượng tÆ°á»›ng. VÆ°Æ¡ng Hạt là m phó, truyá»n cho trong quân phải giữ bà máºt việc ấy, nếu ai nói há»› ra ngoà i thì bị chém ngay.
Lại nói Triệu Quát dẫn quân đến cá»a TrÆ°á»ng Bình, Liêm Pha xét nghiệm binh phù rồi Ä‘em số quân trao cho Quát, má»™t mình dẫn má»™t Ä‘á»™i quân hÆ¡n trăm ngÆ°á»iÄ‘i vá» Hà m Äan. Triệu Quát đổi hết các Ä‘iá»u Æ°á»›c thúc của Liêm Pha, mà hợp các quân luỹ thà nh má»™t đại binh. Phùng Äinh cố can nhÆ°ng Quát không nghe. Quát lại Ä‘em các tÆ°á»›ng của mình thay cho các tÆ°á»›ng cÅ©, truyá»n lệnh nếu quân Tần đến thì Ä‘á»u phải phấn dÅ©ng tranh Ä‘i trÆ°á»›c, há»… đánh được thì phải láºp tức Ä‘uổi theo, cốt khiến cho Tần không còn má»™t tên quân nà o trở vá». Bạch Khởi đã và o trong quân Tần, nghe Triệu Quát thay đổi hết quân lệnh của Liêm Pha thì trÆ°á»›c tiên sai ba nghìn quân ra khiêu chiến. Triệu Qúat Ä‘em vạn quân ra nghinh địch, quân Tần đại bại chạy vá». Bạch Khởi lên trên cao đứng nhìn xem quân Triệu, bảo VÆ°Æ¡ng Hạt rằng :
- Tôi đã có cách đánh được nó rồi !
Triệu Quát đánh được má»™t tráºn, thì múa tay hoa chân, sai ngÆ°á»i đến dinh Tần hạ chiến thÆ°. Bạch Khởi bảo VÆ°Æ¡ng Hạt phê hôm sau quyết chiến, rồi lui quân mÆ°á»i dặm. Quát mừng rằng:
- Quân Tần sợ rồi !
Rồi mổ trâu cho quân lÃnh ăn, truyá»n lệnh hôm sau đại chiến, định bắt sống VÆ°Æ¡ng Hạt để cùng chÆ° hầu là m câu chuyện buồn cÆ°á»i. Bạch Khởi đóng dinh xong rồi, há»p cả chÆ° tÆ°á»›ng lại để nghe lệnh, sai VÆ°Æ¡ng BÃ, VÆ°Æ¡ng Lăng đốc suất má»™t vạn quân bà y tráºn, lần lượt cùng Triệu Quát đánh nhau, chỉ cần thua không cần được, cốt dẫn quân Triệu đến đánh đồn Tần, đó tức là công. Lại sai TÆ° Mã Thác, TÆ° Mã Ngạnh má»—i ngÆ°á»i dẫn má»™t vạn năm nghìn quân, theo Ä‘Æ°á»ng tắt quanh đánh sau lÆ°ng quân Triệu, để tuyệt Ä‘Æ°á»ng chở lÆ°Æ¡ng. Lại sai đại tÆ°á»›ng Hồ ThÆ°Æ¡ng đóng đô nÆ¡i gần phÃa tả, chá» lúc quân Triệu mở đồn ra Ä‘uổi, quân Tần láºp tức xông ra, cốt chặt quân Triệu là m hai Ä‘oạn. Lại sai đại tÆ°á»›ng Mông Vụ, VÆ°Æ¡ng Tiá»…n Ä‘á»u mang năm nghìn quân khinh kị, chá»±c sẵn tiếp ứng. Bạch Khởi cùng VÆ°Æ¡ng Hạt giữ vững đại dinh. Triệu Quát phân phó trong quân, canh tÆ° thổi cÆ¡m, canh năm nai nịt, sáng rõ bà y tráºn tiến lên. Äi chÆ°a được năm dặm, thì gặp quân Tần, hai bên đối tráºn. Triệu Qúat sai tiên phong Phó Bảo ra đánh, tÆ°á»›ng Tần là VÆ°Æ¡ng Bà ứng chiến, chừng hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i hiệp, VÆ°Æ¡ng Bà thua chạy, Phó Bảo Ä‘uổi theo. Triệu Quát lại sai VÆ°Æ¡ng Dung Ä‘em quân giúp sức, lại gặp tÆ°á»›ng Tần là VÆ°Æ¡ng Lăng, đánh qua và i hiệp. VÆ°Æ¡ng Lăng lại thua chạy. Triệu Quát thấy quân Triệu được luôn, tá»± Ä‘em đại quân Ä‘uổi theo, Phùng Äinh lại can rằng :
- Quân Tần hay lừa dối, hỠthua nhưng không thể tin được, nguyên soái chớ nên đuổi theo.
Triệu Qúat không nghe, Ä‘uổi theo hÆ¡n mÆ°á»i dặm, đến táºn đồn Tần. VÆ°Æ¡ng BÃ, VÆ°Æ¡ng Lăng quà nh dinh mà chạy. Äồn Tần không mở, Triệu Qúat truyá»n lệnh nhất tỠđánh phá. Äánh luôn mấy ngà y, quân Tần giữ vững không thể và o được. Triệu Quát sai ngÆ°á»i giục háºu quân dá»i dinh Ä‘á»u tiến, bá»—ng thấy tÆ°á»›ng Triệu là Tô Kỵ phi ngá»±a đến báo rằng háºu doạnh đã bị tÆ°á»›ng Tần là Hồ ThÆ°Æ¡ng dẫn quân xông ra ngăn cháºn không Ä‘i được. Triệu Quát cả giáºn nói rằng :
- Hồ Thương vô lễ như thế, ta phải thân đi !
Rồi sai ngÆ°á»i dò hà nh Ä‘á»™ng của quân Tần, tin vá» báo rằng “phÃa tây quân mã rất đông, phÃa đông không có aiâ€. Triệu Qúat hạ lệnh các quân theo Ä‘Æ°á»ng phÃa đông mà đi, chÆ°a được hai ba dặm, đại tÆ°á»›ng Tần là Mông Vụ dẫn má»™t đạo quân ở Ä‘Æ°á»ng ngách xông ra, nói to lên rằng:
- Triệu Qúat ! Mà y trúng kế của Võ An quân ta rồi, còn chưa chịu đầu hà ng à ?
Triệu Quát cả giáºn giÆ¡ dáo chá»±c đánh, tì tÆ°á»›ng của Qúat là VÆ°Æ¡ng Dung chạy ra nói rằng :
- Không phải nhá»c đến nguyên soái, để tôi láºp công !
Nói rồi ra đánh. Má»™t đạo quân VÆ°Æ¡ng Tiá»…n lại đến, quân Triệu chết hại rất nhiá»u, Triệu Quát liệu khó đánh được, bèn đánh chiêng thu quân, chá»n chá»— có nÆ°á»›c đóng dinh. Phùng Äinh lại can rằng :
- Quân khà cần phải hăng hái. Quân ta dẫu thua nhÆ°ng nếu cố đánhcòn có thể thoát vá» bản doanh, hợp sức cá»± địch, còn nhÆ° an dinh ở đây, thì mặt trÆ°á»›c mặt sau Ä‘á»u bị khốn, sau nà y không thể lại ra được.
Triệu Quát lại không nghe, sai quân đắp luỹ Ä‘Ã i để cố giữ, má»™t mặt phi tấu vua Triệu cầu viện, má»™t mặt giục lấy lÆ°Æ¡ng thá»±c háºu Ä‘á»™i. Không ngá» Ä‘Æ°á»ng chở lÆ°Æ¡ng đã bị TÆ° Mã Ngạnh dẫn quân chẹn giữ, đại quân Bạch Khởi chắn đằng trÆ°á»›c, đại quân của Hồ ThÆ°Æ¡ng, Mông Vụ chẹn phÃa sau. Quân Tần má»—i ngà y lại truyá»n Ä‘i cái tin Võ An quân là m tÆ°á»›ng, chiêu Triệu Quát đầu hà ng. Triệu Qúat bấy giá» má»›i biết Bạch Khởi thá»±c ở trong quân, sợ quá chẳng còn hồn vÃa nà o.
Lại nói vua Tần được Võ An quân báo tiệp, biết quân Triệu Quát bị khốn ở TrÆ°á»ng Bình, liá»n thân đến Hà Ná»™i, bắt những tráng Ä‘inh ở dân gian tuổi từ mÆ°á»i lăm, Ä‘á»u phải tòng quân, chia Ä‘Æ°á»ng cÆ°á»›p lấy lÆ°Æ¡ng thảo của ngÆ°á»i Triệu, ngăn tuyệt quân cứu. Triệu Quát bị Tần vây khốn bốn mÆ°Æ¡i sáu ngà y, trong quân không lÆ°Æ¡ng, quân lÃnh giết nhau để ăn. Triệu Qúat bèn Ä‘em quân tÆ°á»›ng chia là m bốn Ä‘á»™i. Phó Báo dẫn má»™t Ä‘á»™i theo phÃa đông, Tô Xạ dẫn má»™t Ä‘á»™i theo phÃa tây, Phùng Äinh dẫn má»™t Ä‘á»™i theo phÃa nam, VÆ°Æ¡ng Dung theo phÃa bắc, Ä‘á»u đánh trống xông ra, nếu má»™t Ä‘á»™i đánh thủng được ,thì Triệu Quát mang quân ba Ä‘á»™i kia Ä‘á»u chạy. Không ngá» Võ An quân Bạch Khởi lại tuyển sẵn những quân bắn giá»i mai phục chung quanh luỹ quân Triệu, phà m gặp quân Triệu ở trong luỹ Ä‘i ra, bất cứ quân tÆ°á»›ng Ä‘á»u bắn chết. Quân mã bốn Ä‘á»™i xông ra bốn lần Ä‘á»u bị bắn riết, phải quay lại cả. Lại hÆ¡n má»™t tháng, Triệu Qúat căm giáºn quá, chá»n kỹ năm nghìn tinh binh, Ä‘á»u mặc giáp nặng, cưỡi ngá»±a khoẻ, Triệu Quát cầm kÃch Ä‘i trÆ°á»›c, Phó Báo, VÆ°Æ¡ng Dung theo riết ở phÃa sau, liá»n xông vòng vây để ra. VÆ°Æ¡ng Tiá»…n, Mông Vụ Ä‘á»u Ä‘em quân xông đến. Triệu Quát cố đánh và i hiệp không sao lá»t ra được, lại muốn quay vá» TrÆ°á»ng Bình, nhÆ°ng ngá»±a quỵ chân ngã xuống đất, trúng tên mà chết, Tô Xạ dẫn Phùng Äinh cùng chạy, Phùng Äinh nói :
- Tôi ba lần can mà Triệu Qúat không nghe, nay đến thế nà y, thá»±c là trá»i bắt thế, còn trốn Ä‘i đâu !
Nói xong, tá»± đâm cổ mà chết. Còn Tô Xạ chạy thoát Ä‘i sang đất Hồ. Bạch Khởi sai dá»±ng cá» chiêu hà ng, quân Triệu Ä‘á»u bỠđồ binh, cởi áo giáp hô vạn tuế. Bạch Khởi sai ngÆ°á»i giÆ¡ cao đầu Triệu Quát, Ä‘i đến dinh Triệu chiêu hà ng, trong dinh còn hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i vạn quân, nghe chủ soái bị giết, không ai dám ra đánh cả, cùng Ä‘á»u xin đầu hà ng, giáp trụ khà giá»›i chồng chất nhÆ° núi, các xe ngá»±a ở trong dinh Ä‘á»u vá» tay quân Tần cả. Bạch Khởi tâu vá»›i VÆ°Æ¡ng Hạt rằng :
- TrÆ°á»›c đây quân Tần đã lấy được hai thà nh Gỉa VÆ°Æ¡ng, ThÆ°Æ¡ng Äảng, dân ở đó không chịu theo Tần mà theo Triệu. Nay quân Triệu đầu hà ng, trưóoc sau tổng cá»™ng gần bốn mÆ°Æ¡i vạn ngÆ°á»i, nếu lỡ ra chúng nó lại sinh biến, thì phòng giữ là m sao được ?
Rồi Ä‘em hà ng tốt chia là m mÆ°á»i doanh, sai mÆ°Æ¡i viên tÆ°á»›ng thống suất, hợp vá»›i hai mÆ°Æ¡i vạn quân Tần, Ä‘á»u cho trâu rượu, ăn uống và nói rằng ngà y mai Võ An quân sẽ lá»±a chá»n quân Triệu, ngÆ°á»i nà o khoẻ mạnh đánh tráºn được, thì cấp cho khà giá»›i và đem vá» nÆ°á»›c Tần sai dụng, còn ngÆ°á»i già yếu hay nhát sợ Ä‘á»u cho vá» Triệu. Quân Triệu cả mừng. Äêm ấy, Võ An quân truyá»n máºt lệnh cho mÆ°á»i viên tÆ°á»›ng rằng : “Quân Tần Ä‘á»u dùng vải trắng phủ đầu, nếu đầu không có vải trắng, thì tức là quân Triệu, Ä‘á»u phải giết Ä‘iâ€. Quân Tần theo lệnh, cùng ra tay má»™t lúc. Hà ng tốt nÆ°á»›c Triệu vì không biết có lệnh ấy, lại không có khà giá»›i, nên Ä‘á»u bó tay chịu chết; có những ngÆ°á»i trốn ra khá»i cá»a dinh, lại bị Mông Vụ, VÆ°Æ¡ng Tiá»…n dẫn quân Ä‘i tuần bắt được giết ngay. Bốn mÆ°Æ¡i vạn quân Triệu trong má»™t đêm Ä‘á»u bị chém chết cả. Võ An quân thu nhặt những đầu lâu quân Triệu, chất đống ở trong luỹ Tần, gá»i là núi Äầu Lâu. TÃnh ra trong tráºn TrÆ°Æ¡ng Bình, trÆ°á»›c sau quân Tần hoặc chém hoặc bắt cá»™ng bốn mÆ°Æ¡i nhăm vạn quân Triệu, kể cả những quân Triệu đầu hà ng VÆ°Æ¡ng Hạt trÆ°á»›c, Ä‘á»u bị giết sạch cả, chỉ còn hai trăm bốn mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i Ãt tuổi được thả vá» Hà m Äan để tuyên dÆ°Æ¡ng cái oai của nÆ°á»›c Tần.
|
15-10-2008, 01:49 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 99
Võ An Quân có công bị chết oan
Lã Bất Vi láºp kế buôn ngôi báu
Lại nói vua Triệu lúc đầu tiếp được tin Triệu Quát báo tiệp, trong lòng cả mừng; rồi sau nghe tin quân Triệu bị khốn ở TrÆ°á»ng Bình, Ä‘ang tÃnh việc phát binh đến cứu; bá»—ng lại được tin Triệu Qúat đã chết, hÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i vạn quân Triệu Ä‘á»u đầu hà ng nÆ°á»›c Tần, bị Võ An quân má»™t đêm giết hết, chỉ còn lại hai trăm bốn mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i được tha vá». Vua Triệu cả sợ, quần thần Ä‘á»u thất đảm kinh hồn. Trong nÆ°á»›c kẻ khóc cha, ngÆ°á»i khóc con, anh khóc em, em khóc anh, ông khóc cháu, vợ khóc chồng, khắp chợ đầy Ä‘Æ°á»ng, chá»— nà o cÅ©ng có tiếng ngÆ°á»i kêu khóc. Chỉ có bà mẹ Triệu Qúat không khóc mà nói rằng :
- Từ lúc Qúat được là m tÆ°á»›ng, già nà y đã coi nó không phải là ngÆ°á»i sống nữa !
Vua Triệu nghÄ© bà mẹ Quát đã có lá»i nói từ trÆ°á»›c, bèn không bắt tá»™i, lại cho thóc lúa để yên ủi. Lại sai ngÆ°á»i tạ lá»—i vá»›i Liêm Pha. Äang lúc kinh hoà ng, lại có tin báo rằng quân Tần đánh hạ được Thượng Äảng, mÆ°á»i bảy thà nh Ä‘á»u đã hà ng Tần, nay Võ An quân lại thân suất đại quân tiến lên, rao lên rằng muốn vây Hà m Äan. Vua Triệu há»™i quần thần có ai ngăn được quân Tần, quần thần không ai đáp. Bình Nguyên quân vá» nhà há»i khắp tân khách, cÅ©ng chẳng ai đáp lại là m sao. Lúc ấy xảy có Tô Äại ở trong nhà Bình Nguyên quân. Äại nói :
- Nếu tôi đến được Hà m Dương thì chắc ngăn được quân Tần không đánh Triệu.
Bình Nguyên quân nói vá»›i vua Triệu, vua Triệu bèn cấp cho Tô Äại nhiá»u tiá»n bạc để Ä‘i sang Tần. Tô Äại và o yết kiến Ứng hầu Phạm Chuy. Chuy má»i ngồi lên trên, há»i rằng :
- Tiên sinh vì cớ gì mà lại đây ?
Tô Äại nói :
- Tôi vì ngà i mà lại đây.
Chuy há»i :
- Tiên sinh có Ä‘iá»u gì chỉ giáo ?
Tô Äại nói :
- Võ An quân đã giết Triệu Quát rồi phải không ?
Chuy đáp :
- Phải.
Äại lại há»i :
- Nay lại vây Hà m Äan phải không ?
Chuy lại đáp :
- Phải.
Äại há»i :
- Võ An quân dụng binh nhÆ° thần, thân là m tÆ°á»›ng Tần, đánh lấy được hÆ¡n bay mÆ°Æ¡i thà nh, chém đầu gần trăm vạn, dẫu công của Y Doãn, Lã Vá»ng ngà y xÆ°a, cÅ©ng chẳng hÆ¡n được; nay lại Ä‘em quân vây Hà m Äan, Triệu tất bị diệt; Triệu bị diệt thì Tần thà nh đế nghiệp. Tần thà nh đế nghiệp thì Võ An quân sẽ là công thần báºc nhất, nhÆ° Y Doãn vá»›i nhà ThÆ°Æ¡ng. Lã Vá»ng vá»›i nhà Chu. Ngà i vốn đã có quyá»n cao chức trá»ng, nhÆ°ng đến lúc ấy thì cÅ©ng không thể không ở báºc dÆ°á»›i ông ta được.
Phạm Chuy kinh ngạc há»i rằng :
- NhÆ° váºy biết là m thế nà o ?
Tô Äại nói :
- Chi bằng ngà i cho Hà n, Triệu cắt đất để cầu hoà vá»›i Tần. NhÆ° váºy thì cắt đất là công việc của ngà i, mà lại nhân đó cắt được binh quyá»n của Võ An quân. Äịa vị của ngà i sẽ vững hÆ¡n núi Thái SÆ¡n váºy.
Phạm Chuy cả mừng; hôm sau liá»n nói vá»›i vua Tần rằng :
- Quân Tần ở ngoà i lâu ngà y đã khó nhá»c lắm, nên cho nghÄ© ngÆ¡i, chi bằng sai ngÆ°á»i dụ Hà n, Triệu, bắt cắt đất để cầu hoà .
Vua Tần nói :
- Tuỳ thừa tướng liệu định.
Phạm Chuy lại Ä‘em và ng lụa tặng Tô Äại, sai Ä‘i thuyết Hà n, Triệu. Hai vua Hà n, Triệu Ä‘á»u sợ Tần, cho nên nghe kế của Äại. Hà n cắt má»™t thà nh Viên Ung. Triệu cắt sáu thà nh, Ä‘á»u sai sứ sang Tần cầu hoà . Thoạt tiên, vua Tần hiá»n rằng Hà n chỉ dâng má»™t thà nh thì Ãt quá. Sứ Hà n nói mÆ°á»i bảy huyện Thượng Äảng mà Tần đã lấy được Ä‘á»u của Hà n; vua Tần má»›i cÆ°á»i mà nháºn cho, rồi triệu Võ An quân rút quân vá». Bạch Khởi đánh luôn Ä‘á»u được, Ä‘ang muốn tiến vây Hà m Äan, bá»—ng nghe có chiếu ban sÆ°, thì biết rằng đó là mÆ°u của Phạm Chuy, giáºn lắm. Từ đó Bạch Khởi cùng Phạm Chuy sinh ra hiá»m khÃch. Bạch Khởi nói vá»›i má»i ngÆ°á»i rằng:
- Từ tráºn thua ở TrÆ°á»ng Bình, trong thà nh Hà m Äan, má»™t đêm mÆ°á»i lần sợ; nêu thừa thắng tiến đánh, thì không đầy má»™t tháng có thể lấy được. Tiếc thay Ứng hầu không biết thá»i thế, chủ trÆ°Æ¡ng việc rút quân vá», là m mất cÆ¡ há»™i ấy !
Vua Tần nghe nói, lấy là m hối lắm, nói rằng :
- Bạch Khởi đã biết Hà m Äan có thể lấy được, sao không lấy sá»›m ?
Bèn lại dùng Khởi là m tÆ°á»›ng, muốn sai đánh Triệu, nhÆ°ng gặp lúc Khởi có bệnh không Ä‘i được, bèn sai đại tÆ°á»›ng VÆ°Æ¡ng Lăng Ä‘em mÆ°á»i vạn quân đánh Triệu, vây thà nh Hà m Äan. Vua Triệu sai Liêm Pha cá»± địch; Pha đặt quân phòng ngá»± rất nghiêm, lại Ä‘em gia tà i má»™ quân quyết tá», thÆ°á»ng thÆ°á»ng ban đêm cho trèo và o thà nh, đánh phá dinh Tần. Quân của VÆ°Æ¡ng Lăng bị thua to. Bấy giá» Võ An quân bệnh đã khá»i, vua Tần muốn sai ra thay VÆ°Æ¡ng Lăng. Võ An quân tâu rằng :
- Tháºt ra thà nh Hà m Äan không phải dá»… đánh đâu ! TrÆ°á»›c kia, sau khi đại bại, trăm há» sợ hãi không yên, nếu nhân đó mà đánh, thì há» giữ không được vững, đánh không đủ sức, ta có thể đánh lấy ngay được. Nay đã hÆ¡n hai năm rồi, vết thÆ°Æ¡ng đã hà n, há» lại được Liêm Pha là tay lão tÆ°á»›ng, không nhÆ° Triệu Quát. ChÆ° hầu thấy Tần Ä‘ang hoà vá»›i Triệu mà lại đánh, thì cho Tần là không thể tin được, tất sẽ hợp tung mà đến cứu. Tôi chắc là Tần không thể được váºy !
Vua Tần ép nà i mãi, nhÆ°ng Bạch Khởi cố từ. Vua Tần lại sai Phạm Chuy đến khuyên bảo, Bạch Khởi căm giáºn Phạm Chuy trÆ°á»›c kia ngăn trở sá»± thà nh công của mình, bèn xÆ°ng bệnh không tiếp.
Vua Tần há»i Phạm Chuy rằng :
- Võ An quân thực có bệnh ư ?
Phạm Chuy nói :
- á»m thá»±c hay không thì chÆ°a biết, nhÆ°ng không chịu là m tÆ°á»›ng, thì đủ biết cái chà đã quyết rồi.
Vua Tần giáºn nói rằng :
- Bạch Khởi cho là nÆ°á»›c Tần không có tÆ°á»›ng tà i nà o khác, cứ phải cần đến hắn chăng ? Tráºn chiến thắng ở TrÆ°á»ng Bình ngà y trÆ°á»›c, lúc đầu là VÆ°Æ¡ng Hạt cầm quân, váºy Hạt có kém gì Khởi!
Bèn thêm quân mÆ°á»i vạn, sai VÆ°Æ¡ng Hạt Ä‘i thay VÆ°Æ¡ng Lăng. VÆ°Æ¡ng Lăng vá» nÆ°á»›c bị bãi quan. VÆ°Æ¡ng Hạt vây thà nh Hà m Äan trong năm tháng không thể đánh phá được. Võ An quân nghe chuyện nói vá»›i khách rằng :
- Tôi đã nói là Hà m Äan đánh không dá»…, mà vua không nghe lá»i tôi, nay thế nà y đây !
Trong bá»n khách có ngÆ°á»i quen Ứng hầu Phạm Chuy tiết lá»™ lá»i nói ấy. Chuy nói vá»›i vua Tần, thế nà o cÅ©ng phải cá» Võ An quân là m tÆ°á»›ng. Võ An quân lại xÆ°ng ốm nặng. Vua Tần cả giáºn, thu hết chức tÆ°á»›c và phong ấp của Võ An quân, giáng xuống là m lÃnh, Ä‘Ã y ra Âm Máºt, bắt phải láºp tức ra khá»i thà nh Hà m DÆ°Æ¡ng. Võ An quân than rằng :
- Phạm Lãi có nói : “Con thỠkhôn đã chết, con chó săn tất bị mổ.†Ta vì Tần đánh hạ được hơn bảy mươi thà nh của chư hầu, cái thế tất phải bị mổ.
Rồi Ä‘i ra cá»a tây Hà m DÆ°Æ¡ng, đến Äá»— BÆ°u tạm nghỉ để đợi hà nh lý. Phạm Chuy nói vá»›i vua Tần rằng :
- Bạch Khởi ra Ä‘i, trong lòng tấm tức không phục, thốt ra nhiá»u lá»i oán giáºn, nói có bệnh, không phải là tháºt, sợ rằng sẽ Ä‘i sang nÆ°á»›c khác để là m hại Tần !
Vua Tần bèn sai sứ Ä‘Æ°a cho Bạch Khởi má»™t thanh gÆ°Æ¡m sắc, bắt phải tá»± tá». Bạch Khởi cầm thanh gÆ°Æ¡m ở tay, than rằng :
- Ta có tá»™i gì vá»›i trá»i mà đến nông ná»—i nà y !
Hồi lâu lại nói rằng :
- À, ta thá»±c đáng chết! Tráºn đánh ở TrÆ°á»ng Bình, hÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i vạn quân Triệu đã đầu hà ng, ta đánh lừa chúng, trong má»™t đêm giết chết hết cả, chúng có tá»™i gì, váºy nay ta chết là phải lắm!
Bèn tá»± đâm cổ chết. NgÆ°á»i Tần nghÄ© Bạch Khởi không có tá»™i mà phải chết, Ä‘á»u Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng, có láºp Ä‘á»n thá». Vá» sau và o khoảng cuối Ä‘á»i nhà ÄÆ°á»ng, sấm sét đánh chết má»™t con trâu, dÆ°á»›i bụng trâu có hai chữ “Bạch Khởiâ€. NgÆ°á»i ta nói Bạch Khởi vì giết ngÆ°á»i nhiá»u quá, nên mấy trăm năm sau vẫn còn phải chịu cái quả báo là m kiếp trâu bị sét đánh.
Vua Tần đã giết Bạch Khởi lại phái năm vạn tinh binh, sai Trịnh An Bình là m tÆ°á»›ng Ä‘i giúp VÆ°Æ¡ng Hạt, bảo tất phải đánh hạ được Hà m Äan má»›i thôi. Vua Triệu nghe Tần Ä‘em quân đến đánh, sợ quá, sai sứ chia Ä‘Æ°á»ng Ä‘i cầu cứu chÆ° hầu. Bình Nguyên quân nói :
- Nguỵ là chá»— thông gia vá»›i tôi, thế nà o rồi cÅ©ng cho quân đến cứu. Còn Sở là nÆ°á»›c to mà xa, cần phải Ä‘em thuyết hợp tung ra mà dụ má»›i được. Váºy tá»± tôi phải Ä‘i.
Rồi há»i các môn khách, muốn chá»n lấy hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i đủ tà i văn vÅ©, để cùng Ä‘i. Trong hÆ¡n ba nghìn ngÆ°á»i, kẻ có văn thì không võ, kẻ có võ thì không văn, chá»n Ä‘i chá»n lại, chỉ được mÆ°á»i chÃn ngÆ°á»i, không đủ được số hai chục. Bình Nguyên quân than rằng :
- Thắng nà y nuôi kẻ sÄ© đã mấy năm nay, ngỠđâu tìm ngÆ°á»i đủ tà i lại khó đến thế!
Trong đám hạ khách có ngÆ°á»i chạy ra nói rằng :
- Như tôi đây không biết có thể sung và o cho đủ số được không ?
Bình Nguyên quân há»i há» tên, ngÆ°á»i ấy thÆ°a rằng :
- Tôi há» Mao, tên Toại, ngÆ°á»i ở Äại LÆ°Æ¡ng, là m khách ở nhà ngà i đã ba năm nay.
Bình Nguyên quân cÆ°á»i nói rằng :
- Phà m ở Ä‘á»i kẻ sÄ© có tà i cÅ©ng và nhÆ° cái dùi ở trong má»™t cái túi, mÅ©i nhá»n tất phải lá»™ ra ngay. Nay tiên sinh ở nhà Thắng đã ba năm, mà Thắng chÆ°a được Ä‘iá»u gì ở tiên sinh, thế là tiên sinh văn võ Ä‘á»u chẳng có môn gì giá»i cả.
Mao Toại nói :
-Tôi đến ngà y hôm nay má»›i xin ngà i cho được và o ở trong túi đấy! Nếu tôi được ở trong túi từ trÆ°á»›c, thì đã Ä‘á»™t nhiên đâm hết ra ngoà i rồi, há chỉ lá»™ có cái mÅ©i nhá»n mà thôi Æ° ?
Bình Nguyên quân nghe nói lấy là m lạ, bèn cho Mao Toại sung và o số hai mÆ°Æ¡i, rồi từ biệt vua Triệu Ä‘i sang Sở, và o yết kiến Xuân Thân quân Hoà ng Yết. Hoà ng Yết vốn có giao du vá»›i Bình Nguyên quân, bèn truyá»n tâu lên vua Sở. Sáng hôm sau và o triá»u, vua Sở cùng Bình Nguyên quân ngồi trên Ä‘iện. Mao Toại cùng mÆ°á»i chÃn ngÆ°á»i Ä‘á»u đứng ở dÆ°á»›i. Bình Nguyên quân thong thả nói đến việc “hợp tung†chống Tần.
Vua Sở nói :
- XÆ°á»›ng ra Æ°á»›c “hợp tung†đầu tiên là Triệu, sau nghe lá»i TrÆ°Æ¡ng Nghi du thuyết, tung Æ°á»›c bèn giải; đầu tiên Hoà i vÆ°Æ¡ng là m tung Æ°á»›c trưởng, thì đánh Tần không được; rồi đến Tá» Mân vÆ°Æ¡ng lại là m tung Æ°á»›c trưởng thì chÆ° hầu Ä‘á»u bá»; đến nay các nÆ°á»›c Ä‘á»u lấy việc hợp tung là m kiêng. Việc ấy nhÆ° đống cát, dá»… hợp mà dá»… tan.
Bình Nguyên quân nói :
- Từ Tô Tần xÆ°á»›ng ra nghị hợp tung, sáu nÆ°á»›c kết là m anh em, trong mÆ°á»i lăm năm quân Tần không dám ra khá»i Hà m Cốc. Vá» sau Tá», Nguỵ bị công tôn Diá»…n lừa muốn cùng đánh Triệu. Hoà i vÆ°Æ¡ng bị TrÆ°Æ¡ng Nghi lừa muốn cùng đánh Tá», cho nên tung Æ°á»›c má»›i tan dần. Nếu ba nÆ°á»›c ấy cứ giữ chặt lá»i thỠở Hằng Thuá»·, không để cho Tần lừa, thì Tần là m gì được ? Tá» Môn vÆ°Æ¡ng tiếng là hợp tung, thá»±c muốn kiêm tÃnh, cho nên chÆ° hầu má»›i bá», nà o có phải là hợp tung không hay ?
Vua Sở nói :
- Cái thế ngà y nay, Tần mạnh mà các nÆ°á»›c Ä‘á»u yếu, chỉ có thể nÆ°á»›c nà o lo giữ nÆ°á»›c ấy, còn giúp nhau sao được ?
Bình Nguyên quân nói :
- Tần dẫu mạnh, nhÆ°ng chia sức mà đánh sáu nÆ°á»›c thì không đủ; sáu nÆ°á»›c dẫu yếu, nhÆ°ng hợp sức lại mà chống Tần thì có thừa. Nếu nÆ°á»›c nà o giữ nÆ°á»›c ấy, không cứu nhau, thì má»™t mạnh má»™t yếu, được thua đã rõ, e rằng quân Tần sẽ cứ lần lượt mà đánh dần váºy.
Vua Sở nói :
- Quân Tần má»›i đánh má»™t tráºn mà đã lấy được mÆ°á»i bảy thà nh Thượng Äảng, chôn hÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i vạn quân Triệu. Hợp cả hai nÆ°á»›c Hà n, Triệu, không thể địch được má»™t Võ An quân, nay lại tiến bức Hà m Äan, nÆ°á»›c Sở ở nÆ¡i xa xôi hẻo lánh thì là m thế nà o được ?
Bình Nguyên quân nói :
- Vua nÆ°á»›c tôi dùng lầm phải viên tÆ°á»›ng bất tà i, nên má»›i có tráºn thua ở TrÆ°á»ng Bình. Nay hai mÆ°Æ¡i vạn quân Tần đóng ở dÆ°á»›i thà nh Hà m Äan, trÆ°á»›c sau đã hÆ¡n má»™t năm mà không là m gì được Triệu, váºy nếu có quân cứu viện, thì quân Tần sẽ phải tan ngay.
Vua Sở nói :
- Tần má»›i thông hiếu vá»›i Sở, nay ngà i muốn quả nhân hợp tung cứu Triệu, Tần tất giáºn lây đến Sở, nhÆ° váºy là Sở sẽ phải thay Triệu mà chịu oán.
Bình Nguyên quân nói :
- Tần mà thông hiếu với Sở, là muốn chuyện đánh Hà n, Triệu, Nguỵ. Ba nước ấy đã mất thì Sở còn đứng sao được ?
Vua Sở vẫn có lòng sợ Tần, dùng dằng chÆ°a quyết. Mao Toại đứng dÆ°á»›i thá»m, xem bóng mặt trá»i đã đúng trÆ°a, bèn cấp gÆ°Æ¡m, bÆ°á»›c từng báºc mà lên Ä‘iện, bảo Bình Nguyên quân rằng :
- Việc hợp tung lá»i hay hại, chỉ nói hai tiếng là xong. Hôm nay và o triá»u từ sáng sá»›m, nói Ä‘i nói lại đã ná»a ngà y mà chÆ°a xong là cá»› là m sao ?
Vua Sở giáºn há»i rằng :
- Kẻ kia là ngÆ°á»i nà o ?
Bình Nguyên quân nói :
- Äó là ngÆ°á»i khách của tôi tên là Mao Toại.
Vua Sở nói :
- Quả nhân cùng chủ ngươi bà n việc, sao ngươi lại được nói chen và o ?
Nói rồi thét bảo xuống, nhưng Mao Toại lại đi lên mấy bước nữa, vỗ gươm mà nói rằng :
- Hợp tung là việc lá»›n thiên hạ, ai nấy Ä‘á»u được bà n. Chủ tôi ngồi đấy, sao lại mắng tôi ?
Vua Sở mặt hơi dịu, nói rằng :
- Khách có Ä‘iá»u gì muốn nói ?
Mao Toại nói :
- Äất Sở có hÆ¡n năm nghìn dặm; từ VÅ©, Văn xÆ°ng vÆ°Æ¡ng đến nay vẫn hùng cứ trong thiên hạ, là m chủ các nÆ°á»›c đồng minh. NgÆ°á»i Tần bá»—ng đâu quáºt khởi, nhiá»u lần đánh được quân Sở. Hoà i vÆ°Æ¡ng bị tù mà chết; Bạch Khởi là thằng trẻ con, chỉ đánh má»™t và i tráºn, mà Sở mất hai thà nh Yên, SÃnh, bị bức phải thiên đô. Äó là cái thù trăm Ä‘á»i, đến đứa trẻ cÅ©ng còn biết xấu hổ. Váºy mà đại vÆ°Æ¡ng lại không nghÄ© đến ru ? Cái nghị hợp tung ngà y nay là vì Sở chứ không phải vì Triệu ?
Vua Sở nghe nói liá»n “vâng vâng†luôn mấy tiếng. Mao Toại nói :
- Thế ý đại vương đã quyết chưa ?
Vua Sở nói :
- à quả nhân đã quyết rồi !
Mao Toại bèn gá»i tả hữu bÆ°ng cháºu huyết đến, quỳ dâng trÆ°á»›c mặt vua Sở, nói rằng :
- Äại vÆ°Æ¡ng là m tung Æ°á»›c trưởng, nên quệt trÆ°á»›c, thứ đến chủ tôi, rồi thứ nữa đến Toại nà y!
Thế là tung Æ°á»›c định xong. Mao Toại tay tả cầm cháºu máu, tay hữu vẫy mÆ°á»i chÃn ngÆ°á»i đến bảo rằng :
- Các ông nên cùng quệt máu ở dÆ°á»›i thá»m.
Vua Sở đã bằng lòng hợp tung liá»n sai Xuân Thân quân mang tám vạn quân sang cứu Triệu. Bình Nguyên quân trở vá» nÆ°á»›c, nói rằng :
- Ba tấc lưỡi của Mao tiên sinh, mạnh hÆ¡n trăm vạn quân. Thắng nà y xem xét ngÆ°á»i đã nhiá»u, chỉ riêng có Mao tiên sinh xuýt nữa thì Thắng nà y không biết đến. Từ nay Thắng nà y không dám xem tÆ°á»›ng kẻ sÄ© trong thiên hạ nữa.
Từ đó đưa Mao Toại lên là m thượng khách.
Bấy giá» vua Nguỵ cÅ©ng sai đại tÆ°á»›ng là Tấn Bỉ Ä‘em mÆ°á»i vạn quân Ä‘i cứu Triệu, vua Tần nghe chÆ° hầu Ä‘á»u Ä‘em quân đến cứu, bèn thân đến Hà m Äan đốc chiến, rồi sai ngÆ°á»i bảo vua Nguỵ rằng :
- Tần sắp hạ Hà m Äan đến nÆ¡i, chÆ° hầu nÆ°á»›c nà o dám cứu Triệu, Tần sẽ mang quân đến đánh nÆ°á»›c ấy trÆ°á»›c.
Vua Nguỵ cả sợ, sai sứ đuổi theo kịp quân Tấn Bỉ, bảo chớ tiến nữa. Tấn Bỉ bèn đóng quân ở Nghiệp Hạ. Xuân Thân quân cũng đóng quân lại ở Vũ Quan, chỉ trông chỠmà không tiến.
Lại nói vÆ°Æ¡ng tôn nÆ°á»›c Tần tên là Dị Nhân, từ sau khi Tần, Triệu há»™i ở Thằng Tri, sang là m con tin ở Triệu. Dị Nhân là con thứ An Quốc quân. An Quốc quân có tên tá»± là Tá» Há», là thái tá» của Chiêu TÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng. An Quốc quân có hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i con trai, Ä‘á»u là con các nà ng hầu, không phải con Ä‘Ãch. Sở phi, gá»i là Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân là ngÆ°á»i được yêu nhất, nhÆ°ng lại chÆ°a có con trai. Mẹ Dị Nhân là Hạ CÆ¡, không được yêu lại chết sá»›m, cho nên Dị Nhân là m con tin ở Triệu. Vua Triệu giáºn lây đến con tin, muốn giết Dị Nhân. Bình Nguyên quân can ngăn, vua Triệu bèn an trà Dị Nhân ở Tùng Äà i, ra và o canh giữ, lại rút bá»›t lÆ°Æ¡ng Ä‘i. Dị Nhân suốt ngà y uất ức không biết là m thế nà o. Bấy giá» có ngÆ°á»i ở DÆ°Æ¡ng Dịch, há» Lã, tên là Bất Vi, cha con Ä‘á»u là m lái buôn, vẫn Ä‘i lại các nÆ°á»›c, mua rẻ bán đắt, nên có vốn to, khi đến Hà m Äan gặp Dịn Nhân ở giữa Ä‘Æ°á»ng, thấy Dị Nhân mặt trắng, môi Ä‘á», dẫu trong lúc phong trần mà vẫn có vẻ tôn quÃ, bèn lấy là m lạ, há»i ngÆ°á»i bên cạnh xem là ai. NgÆ°á»i kia đáp đó là con trai An Quốc quân nÆ°á»›c Tần sang Triệu là m con tin, vì quân Tần hay đến đánh Triệu, nên vua Triệu xuýt Ä‘em giết Ä‘i, nay dù khá»i chết, nhÆ°ng bị Ä‘Ã y ở Tùng Äà i, cấp dụng không đủ nên lại cà ng khổ lắm. Bất Vi nghe nói nghÄ© thầm đó là má»™t món hà ng buôn có lợi to, bèn vá» há»i cha rằng :
- Cà y ruộng lợi gấp mấy ?
NgÆ°á»i cha nói :
- Lợi gấp mÆ°á»i.
Lại há»i :
- Buôn châu ngá»c lợi gấp mấy ?
- Lợi gấp trăm.
Lại há»i :
- Nếu giúp cho má»™t ngÆ°á»i được lên là m vua, thống trị sÆ¡n hà , thì lợi gấp mấy ?
NgÆ°á»i cha cÆ°á»i nói rằng :
- Là m sao giúp cho má»™t ngÆ°á»i là m vua được ! Nếu giúp được thì lợi đến gấp nghìn gấp muôn, biết thế nà o mà tÃnh ?
Lã Bất Vi liá»n Ä‘em trăm nén và ng kết giao vá»›i công tôn Kiên là ngÆ°á»i vua Triệu sai giám sát Dị Nhân, Ä‘i lại dần dần, rồi được tiếp kiến Dị Nhân, giả cách không biết là ai, há»i lai lịch, công tôn Kiên nói thá»±c cho biết. Má»™t hôm công tôn Kiên đặt tiệc rượu má»i Bất Vi. Bất Vi nói :
- Trong tiệc chẳng có ngÆ°á»i khách nà o khác, có vÆ°Æ¡ng tôn nÆ°á»›c Tần ở đây sao chẳng má»i đến cùng uống rượu cho vui. Công tôn Kiên nghe lá»i, liá»n cho má»i Dị Nhân đến tiếp Bất Vi, cùng ngồi uống. Tiệc đến giữa chừng, công tôn Kiên đứng dáºy Ä‘i ra nhà xÃ, Bất Vi há»i thầm Dị Nhân rằng :
- Vua Tần nay đã già , thái tá» yêu nhất Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân nhÆ°ng phu nhân lại không con; anh em Ä‘iện hạ có hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i mà chÆ°a có ai được yêu lắm, Ä‘iện hạ sao không nhân lúc nà y xin vá» nÆ°á»›c Tần, thá» Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân, xin là m con, mai sau sẽ có hy vá»ng được là m thái tá».
Dị Nhân ứa nước mắt nói rằng :
- Tôi khi nà o dám mong Ä‘iá»u đó, nhÆ°ng má»—i khi nói đến nÆ°á»›c cÅ©, lòng nhÆ° dao cắt, chỉ giáºn chÆ°a có kế gì thoát thân được mà thôi.
Bất Vi nói :
- Nhà tôi dẫu nghèo, xin đem nghìn và ng, vì điện hạ sang Tần nói với thái tỠvà phu nhân để cứu điện hạ vỠnước, ý điện hạ nghĩ thế nà o ?
Dị Nhân nói :
- Nếu được nhÆ° lá»i ngà i nói, thì mai sau được phú quý xin cùng ngà i hưởng chung.
Nói vừa xong thì công tôn Kiên và o, há»i rằng :
- Lã quân nói chuyện gì thế ?
Bất Vi nói :
- Tôi há»i thăm vÆ°Æ¡ng tôn vá» giá ngá»c ở nÆ°á»›c Tần, vÆ°Æ¡ng tôn từ chối nói là không biết.
Công tôn Kiên không ngá», lại sai rót rượu uống, đến lúc tháºt vui say má»›i tan.
Từ đó Bất Vi thá»i thÆ°á»ng Ä‘i lại vá»›i Dị Nhân, má»™t mặt Ä‘Æ°a cho Dị Nhân năm trăm lạng và ng, dặn nên mua chuá»™c những ngÆ°á»i tả hữu và tiếp đãi tân khách. NgÆ°á»i nhà công tôn Kiên đã được Dị Nhân cho tiá»n, Ä‘á»u coi Dị Nhân nhÆ° ngÆ°á»i má»™t nhà , không còn nghi kỵ gì nữa. Lã Bất Vi lại Ä‘em năm trăm và ng mua các đồ quý, từ biệt công tôn Kiá»n Ä‘i sang Hà m DÆ°Æ¡ng, dò biết Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân có ngÆ°á»i chị gái cÅ©ng lấy chồng ở Tần, bèn trÆ°á»›c hết mua chuá»™c ngÆ°á»i nhà , nhá» và o nói vá»›i bà chị rằng vÆ°Æ¡ng tôn Dị Nhân ở Triệu lúc nà o cÅ©ng tưởng nhá»› thái tá» và phu nhân, có lá»… Ä‘Æ°a vá» kÃnh biếu, nhá» Bất Vi chuyển giúp, còn chút lá»… má»n nà y là riêng để kÃnh dâng bà . Rồi Ä‘Æ°a ra má»™t cái tráp Ä‘á»±ng nhiá»u món và ng ngá»c nhá» dâng lên. Bà chị mừng quá, tá»± ra nhà ngoà i để tiếp khách, bảo Lã Bất Vi rằng :
- VÆ°Æ¡ng tôn tháºt là có lòng tốt, nhÆ°ng cÅ©ng là m phiá»n quà khách phải Ä‘i xa! Ngà y nay vÆ°Æ¡ng tôn ở Triệu, có còn nhá»› đến nÆ°á»›c cÅ© không ?
Bất Vi nói :
- Nhà tôi ở đối diện vá»›i công quán của vÆ°Æ¡ng tôn. Có việc gì vÆ°Æ¡ng tôn vẫn nói chuyện vá»›i tôi, nên tôi biết rõ tâm sá»±. VÆ°Æ¡ng tôn ngà y đêm lúc nà o cÅ©ng tưởng nhá»› thái tá» và phu nhân, nói từ bé mồ côi mẹ, phu nhân tức là đÃch mẫu, muốn vá» nÆ°á»›c phụng dưỡng để hết đạo hiếu.
Bà chị há»i :
- Vương tôn bấy lâu có được bình yên không ?
Bất Vi nói :
- Vì Tần cứ đến đánh Triệu luôn, nên vua Triệu thÆ°á»ng muốn Ä‘em vÆ°Æ¡ngtôn ra chém, nay may được thần dân hợp sức bảo tấu, nên má»›i còn sống, vì thế nên lại cà ng nóng nảy mong vá».
Bà chị há»i :
- Thần dân Triệu vì cớ gì lại chịu bảo tấu cho vương tôn ?
Bất Vi nói :
- VÆ°Æ¡ng tôn là ngÆ°á»i hiá»n hiếu, má»—i khi gặp sinh nháºt của vua Tần, thái tá» và phu nhân, và các ngà y nguyên đán, sóc vá»ng Ä‘á»u tắm gá»™i chay sạch, đốt hÆ°Æ¡ng trông vá» phÃa tây mà bái chúc, ngÆ°á»i Triệu không ai là không biết. Vả lại vÆ°Æ¡ng tôn hiếu há»c, trá»ng hiá»n, giao kết khắp bá»±c hiá»n sÄ© các nÆ°á»›c. Thiên hạ Ä‘á»u khen là ngÆ°á»i hiá»n hiếu. Vì thế thần dân nÆ°á»›c Triệu má»›i bảo tấu cho.
Bất Vi nói xong, lại lấy mấy món đồ quÃ, giá đáng chừng năm trăm và ng, dâng lên nói rằng :
- VÆ°Æ¡ng tôn vì không thể vá» chầu hầu thái tá» và phu nhân được, nên có lá»… má»n nà y để tá» lòng hiếu thuáºn, dám phiá»n vÆ°Æ¡ng thân chuyển đệ cho.
Bà chị sai ngÆ°á»i nhà là m cÆ¡m rượu đãi Lã Bất Vi, rồi Ä‘i ngay và o nói chuyện vá»›i Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân. Phu nhân thấy các đồ quÃ, cho là vÆ°Æ¡ng tôn thá»±c có lòng yêu mình, trong lòng mừng quá. Bà chị vá» nói chuyện cho Bất Vi biết. Bất Vi giả cách há»i rằng :
- Phu nhân có mấy ngÆ°á»i con trai?
Bà chị đáp là chẳng được ngÆ°á»i nà o. Bất Vi nói :
- Tôi nghe Ä‘em sắc đẹp thá» ngÆ°á»i, há»… sắc suy thì tình yêu cÅ©ng hết. Nay phu nhân được thái tá» rất yêu mà không có con, thì nên nhân lúc nà y chá»n trong các con chồng, ngÆ°á»i nà o hiá»n hiếu lấy là m con mình, mai sau ngÆ°á»i con ấy được lên là m vua, thế lá»±c phu nhân há chẳng cà ng được vững và ng lắm ru! Nếu không thì sau nà y sắc đẹp đã kém, lòng yêu chẳng còn, có hối cÅ©ng không kịp nữa. Nay Dị Nhân là ngÆ°á»i hiá»n hiếu lại hết lòng yêu quý phu nhân, nếu phu nhân cất nhắc lên là m Ä‘Ãch tá», nhÆ° váºy sẽ được tôn quà đá»i Ä‘á»i ở nÆ°á»›c Tần nà y.
Bà chị lại Ä‘em lá»i nói ấy và o nói vá»›i Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân. Phu nhân cho lá»i Bất Vi nói là phải, nhân má»™t đêm cùng An Quốc quân uống rượu Ä‘ang vui, bá»—ng ứa nÆ°á»›c mắt. Thái tá» lấy là m lạ, há»i cá»› gì. Phu nhân nói :
- Thiếp nay được sung và o háºu cung, chẳng may không con. Thiếp xem trong các con của thái tá» chỉ có Dị Nhân là ngÆ°á»i có hiá»n đức, tân khách chÆ° hầu Ä‘i lại, ai nấy Ä‘á»u khen. Nếu được Dị Nhân là m con kế tá»± thì thân thiếp sau nà y có chá»— cáºy nhá».
Thái tỠbằng lòng cho. Phu nhân nói :
- Thái tá» hôm nay Æ°ng cho thiếp Ä‘iá»u ấy, ngà y mai lại nghe lá»i má»™t cung nhân nà o khác, rồi quên Ä‘i thì sao ?
Thái tỠnói :
- Nếu phu nhân không tin, xin khắc thẻ là m chứng.
Nói Ä‘oạn bèn lấy má»™t cái thẻ khắc bốn chữ “ÄÃch tá» Dị Nhân†rồi Ä‘em chẻ đôi, má»—i ngÆ°á»i giữ má»™t ná»a để là m tin.
Phu nhân nói :
- Thái tỠđương ở Triệu, là m thế nà o mà đem vỠđược ?
Thái tỠnói :
- Äể ta sẽ nhân dịp nà o đó mà nói vá»›i vua cho.
Bấy giá» vua Tần Ä‘ang giáºn Triệu, thái tá» nói việc ấy, nhÆ°ng vua Tần không nghe. Bất Vi biết em trai vÆ°Æ¡ng háºu là DÆ°Æ¡ng Toà n quân Ä‘ang được vua yêu, lại đút lót các ngÆ°á»i môn hạ cầu và o yết kiến DÆ°Æ¡ng Toà n quân, nói rằng :
- Tội ngà i đến chết, ngà i có biết không ?
Dương Toà n quân cả sợ nói rằng :
- Tôi có tội gì?
Bất Vi nói :
- Môn hạ của ngà i ai cÅ©ng Ä‘á»u ở ngôi cao, bá»—ng lá»™c nhiá»u, hầu non vợ đẹp,mà môn hạ của thái tá» thì không ai có quyá»n thế cả. Äại vÆ°Æ¡ng ngà y nay tuổi đã già , má»™t mai mất Ä‘i, thái tá» lên nối ngôi, bá»n môn hạ của thái tá» tất oán ngà i lắm, nguy cÆ¡ của ngà i đã đến sau lÆ°ng rồi đó.
Dương Toà n quân nói :
- Bây giỠbiết là m thế nà o ?
Bất Vi nói :
- Tôi có kế nà y, có thể khiến ngà i thỠđược trăm tuổi, vững và ng như Thái Sơn, ngà i có muốn nghe không ?
DÆ°Æ¡ng Toà n quân quì xuống há»i kế.
Bất Vi nói :
- Äại vÆ°Æ¡ng tuổi đã già mà thái tá» lại không có con Ä‘Ãch, nay vÆ°Æ¡ng tôn Dị Nhân có tiếng là ngÆ°á»i hiá»n hiếu mà lại bị bỠở nÆ°á»›c Triệu, ngà y đêm mong má»i được vá», nếu ngà i xin được vÆ°Æ¡ng háºu nói vá»›i vua Tần cho đón Dị Nhân vá», khiến thái tá» láºp là m Ä‘Ãch tá», nhÆ° váºy Dị Nhân không nÆ°á»›c mà có nÆ°á»›c. Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân không con mà có con, thái tá» và vÆ°Æ¡ng tôn Ä‘á»u cảm Æ¡n vÆ°Æ¡ng háºu Ä‘á»i Ä‘á»i, tÆ°á»›c vị của ngà i có thể giữ vững được.
DÆ°Æ¡ng Toà n quân sụp lạy xin theo nhÆ° lá»i, rồi Ä‘em lá»i Bất Vi nói vá»›i vÆ°Æ¡ng háºu. VÆ°Æ¡ng háºu nói vá»›i vua Tần.
Vua Tần nói :
- Äợi ngÆ°á»i Triệu xin hoà , ta sẽ đón Dị Nhân vá» nÆ°á»›c.
Thái tá» cho triệu Bất Vi và o há»i rằng :
- Ta muốn đón Dị Nhân vỠnước, phụ vương chưa chuẩn cho, tiên sinh có diệu kế gì không ?
Bất Vi dáºp đầu nói rằng :
- Nếu thái tá» quả định láºp vÆ°Æ¡ng tôn là m kế tá»±, thì tiểu nhân chẳng dám tiếc gia sản nghìn và ng, đút lót cho các nhà quyá»n thế nÆ°á»›c Triệu, tất có thể mang Dị Nhân vỠđược.
Thái tá» và phu nhân Ä‘á»u cả mừng, Ä‘em hai trăm lạng và ng giao cho Lã Bất Vi, nhá» chuyển giao cho Dị Nhân để chi tiêu vá» việc kết khách. VÆ°Æ¡ng háºu cÅ©ng lấy má»™t trăm lạng và ng giao cho Bất Vi. Phu nhân lại sắm cho Dị Nhân má»™t hòm quần áo và tặng riêng Bất Vi má»™t trăm lạng và ng, phong sẵn cho Bất Vi là m thái phó của Dị Nhân, dặn nói cho Dị Nhân biết chẳng mấy ngà y nữa sẽ gặp nhau, chá»› nên lo nghÄ©.
Bất Vi từ biệt ra vá». Äến Hà m Äan, trÆ°á»›c hết nói cho cha biết ngÆ°á»i cha cả mừng. Hôm sau mang lá»… và o yết kiến công tôn Kiên, rồi và o chà o Dị Nhân, Ä‘em lá»i nói của vÆ°Æ¡ng háºu, thái tá» và phu nhân nói hết cho nghe, lại Ä‘em năm trăm lạng và ng và hòm quần áo giao lại cho Dị Nhân. Dị Nhân cả mừng nói rằng :
- Hòm quần áo tôi xin nháºn, còn số và ng tiên sinh cứ cầm lấy, nếu có việc gì dùng đến xin tuỳ ý tiên sinh, cốt là m sao cứu được tôi vá» nÆ°á»›c, tôi xin cảm Æ¡n vô cùng.
Lại nói Lã Bất Vi có lấy má»™t ngÆ°á»i gái đẹp ở Hà m Äan tên là Triệu CÆ¡, giá»i Ä‘Ã n hát và múa. Biết là ả đã có mang được hai tháng. Bất Vi nghÄ© rằng Dị Nhân vá» nÆ°á»›c tất số pháºn được nối ngôi vua, nếu Ä‘em ả nà y dâng cho hắn, may mà sinh được con trai, đó tức là hòn máu của mình, đứa con trai ấy mà lên là m vua, thì thiên hạ của nhà há» Doanh sẽ vá» há» Lã, nhÆ° váºy cái việc mình phá của nhà đi để là m đây má»›i không uổng. Kế ấy đã định rồi, bèn má»i Dị Nhân và công tôn Kiên đến nhà uống rượu, bà n tiệc đủ các đồ ngon váºt lạ, và có Ä‘Ã n hát là m vui. Rượu đến ná»a chừng, Bất Vi nói :
- Bỉ nhân má»›i lấy được đứa hầu non, có biết hát múa, muốn cho nó ra má»i rượu, xin các ngà i chá»› hiá»m là đưá»ng Ä‘á»™t.
Nói xong, sai hai con hầu và o gá»i Triệu CÆ¡ ra, Bất Vi nói :
- Nà ng nên vái chà o hai vị quà nhân đây !
Triệu CÆ¡ thoăn thoắt gót sen, đứng trên thảm nhung cúi đầu hai lần. Dị Nhân và công tôn Kiên vá»™i và ng đáp lá»… lại. Bất Vi sai Triệu CÆ¡ tay nâng chén và ng má»i Dị Nhân, Dị Nhân ngá»a mặt nhìn Triệu CÆ¡ thấy rõ rà ng là má»™t vị giai nhân, mà y ngà i mắt phượng, da tuyết tóc mây, cái vẻ mỹ lệ yêu kiá»u không bút má»±c nà o tả hết cho được. Triệu CÆ¡ má»i rượu xong, liá»n xóng tay áo đứng trên thảm nhung mà múa, chân tay má»m mại, Ä‘iệu bá»™ dịu dà ng, là m cho công tôn Kiên và Dị Nhân hoa mắt mê lòng, thần hồn Ä‘iên đảo, cùng nhau khen ngợi mãi không thôi. Triệu CÆ¡ múa xong. Bất Vi lại sai rót chén lá»›n dâng má»i. Hai ngÆ°á»i Ä‘á»u uống má»™t hÆ¡i hết ngay. Triệu CÆ¡ má»i rượu xong, trở và o trong nhà , chủ khách lại cùng nhau thù tạc rất vui. Công tôn Kiên say quá nằm lăn ra, Dị Nhân trong lòng nghÄ© đến Triệu CÆ¡, mượn rượu giả say, nói vá»›i Bất Vi rằng :
- NghÄ© nhÆ° tôi má»™t mình chÆ¡ vÆ¡ ở đất khách, quạnh hiu vắng vẻ, váºy muốn xin ngà i cho tôi ngÆ°á»i nà ng hầu ấy là m vợ, để được thoả lòng Æ°á»›c ao, không rõ thân giá bao nhiêu, xin ngà i dạy cho, tôi xin kÃnh ná»™p.
Bất Vi giả cách giáºn mà nói rằng :
- Tôi lấy lòng tốt má»i Ä‘iện hạ đến dá»± tiệc, Ä‘em thê thiếp ra má»i để tỠý kÃnh mến, nay Ä‘iện hạ lại muốn cÆ°á»›p ngÆ°á»i yêu của tôi, còn ra nghÄ©a lý gì ?
Dị Nhân hổ thẹn quá, liá»n quì xuống nói rằng :
- Tôi vì ở nÆ¡i đất khách buồn bã, nghÄ© lầm ra thế đó cÅ©ng là lá»i nói rồ dại trong khi say rượu, xin ngà i rá»™ng lòng tha thứ cho.
Lã Bất Vi vá»™i và ng đỡ dáºy nói rằng :
- Tôi mÆ°u tÃnh Ä‘Æ°á»ng vá» cho Ä‘iện hạ, cái gia sản nghìn và ng phá hết còn không tiếc, lẽ nà o tôi lại tiếc má»™t đứa con gái là m gì. NhÆ°ng con bé ấy còn Ãt tuổi lại hay thẹn, sợ nó không nghe. Nếu nó bằng lòng tôi xin kÃnh dâng Ä‘iện hạ để là m kẻ sá»a túi nâng khăn.
Dị Nhân lạy hai lạy tạ Æ¡n, rồi đợi công tôn Kiên tỉnh rượu cùng lên xe trở vá». Äêm ấy Bất Vi bảo Triệu CÆ¡ rằng :
- Vương tôn nước Tần có lòng yêu nà ng lắm, xin lấy nà ng là m vợ, ý nà ng thế nà o ?
Triệu Cơ nói :
- Thiếp đã Ä‘em thân thá» chà ng, vả lại đã có thai, nỡ nà o chà ng lại bá», bắt phải thá» ngÆ°á»i khác ?
Bất Vi máºt bảo rằng :
- Nà ng lấy tôi suốt Ä‘á»i, chẳng qua chỉ là vợ má»™t anh lái buôn. Vị vÆ°Æ¡ng tôn ấy sau nà y sẽ có pháºn được là m vua Tần, nà ng mà được yêu, tất là m vÆ°Æ¡ng háºu. May ra sinh con, tức là thái tá», thì tôi vá»›i nà ng sẽ là cha mẹ vua Tần, Ä‘á»u được phú quà vô cùng. Váºy nà ng nên nghÄ© tình vợ chồng, nén lòng theo kế tôi, chá»› nên tiết lá»™.
Triệu Cơ nói :
- Việc chà ng mÆ°u tÃnh là việc lá»›n, thiếp cÅ©ng xin theo, nhÆ°ng mối tình ân ái vợ chồng, lòng nà o mà nỡ dứt cho đặng !
Nói xong ứa nước mắt khóc.
Bất Vi an ủi rằng :
- Nếu nà ng không quên chút tình cÅ©, thì mai sau chiếm được thiên hạ nhà Tần, ta vẫn là m vợ chồng không bao giá» rá»i nhau, há chẳng hay lắm ru!
Hai ngÆ°á»i bèn chỉ trá»i mà thá» vá»›i nhau rồi cùng Ä‘i ngủ, mối tình ân ái lại mặn nồng hÆ¡n những đêm xÆ°a. Hôm sau Bất Vi đến công quán, bảo Dị Nhân rằng :
- Äá»™i Æ¡n Ä‘iện hạ không hiá»m đứa tiểu thiếp quê mùa, dùng là m kẻ hầu khăn lược, tôi phải dá»— mãi nó má»›i nghe, hôm nay tốt nà y, xin Ä‘Æ°a đến ngá»± sở để hầu hạ.
Dị Nhân nói ;
- Tấm lòng cao nghÄ©a của tiên sinh, tôi dù nát xÆ°Æ¡ng cÅ©ng không thể báo Ä‘á»n !
Công tôn Kiên nói :
- Äã có cái lÆ°Æ¡ng duyên ấy tôi xin đứng ra là m mối !
Bèn sai ngÆ°á»i nhà là m tiệc mừng. Bất Vi từ tạ vá», đến chiá»u dùng xe Ä‘Æ°a Triệu CÆ¡ đến cùng Dị Nhân thà nh thân.
Dị Nhân lấy được Triệu CÆ¡ nhÆ° cá gặp nÆ°á»›c, yêu mến lạ thÆ°á»ng, được hÆ¡n má»™t tháng, Triệu CÆ¡ nói vá»›i Dị Nhân rằng :
- Thiếp hầu được hầu Ä‘iện hạ, trá»i cho nay đã có thai rồi.
Dị Nhân không biết chuyện, ngỡ là giá»t máu của mình, vui mừng khôn xiết. Triệu CÆ¡ đã có mang hai tháng rồi má»›i lấy Dị Nhân, sau đó tám tháng thì vừa được mÆ°á»i tháng, đáng lẽ đến kỳ sinh nở thì phải, váºy mà vẫn không thấy chuyển Ä‘á»™ng. Có lẽ trá»i sinh ra má»™t vị chân mệnh đế vÆ°Æ¡ng, không giống ngÆ°á»i thÆ°á»ng, nên mãi đến lúc đúng mÆ°á»i hai tháng má»›i sinh má»™t đứa con trai. Khi sinh ra có ánh sáng Ä‘á» rá»±c nhà , trăm thứ chim bay đến lượn múa. Äứa bé mÅ©i to, mắt dà i, trán rá»™ng, má»—i mắt có hai con ngÆ°Æ¡i, trong miệng đã có và i cái răng, khóc rất to, Ä‘i ngoà i Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng nghe tiếng. Dị Nhân cả mừng nói rằng :
- Ta nghe các chân chúa sinh ra, tất có Ä‘iá»m lạ. Thằng bé nà y cốt tÆ°á»›ng khác thÆ°á»ng, lại đẻ và o ngà y mồng má»™t tháng giêng, ngà y sau tất cầm quyá»n ngá»± trị thiên hạ.
Bèn dùng há» Triệu CÆ¡ gá»i là Triệu ChÃnh. (Vá» sau ChÃnh nối ngôi là m vua Tần, kiêm tÃnh sáu nÆ°á»›c, tức là Tần Thuá»· Hoà ng). Lã Bất Vi nghe tin Triệu CÆ¡ sinh con trai, trong lòng mừng thầm rằng mÆ°u kế của mình đã có kết quả. Năm Triệu ChÃnh đã lên ba tuổi, quân Tần lại vây đánh thà nh Hà m Äan rất gấp. Bất Vi bảo Dị Nhân rằng :
- Vua Triệu nếu lại giáºn lây đến Ä‘iện hạ, thì là m thế nà o? Chi bằng Ä‘iện hạ phải trốn vá» Tần má»›i có thể thoát được.
Dị Nhân nói :
- Việc nà y Ä‘á»u nhá» tiên sinh trù tÃnh giúp.
Lã Bất Vi bá» ra sáu trăm cân và ng, lấy ba trăm đút lót các quân tÆ°á»›ng giữ thà nh ở cá»a nam, nói rằng :
- Tôi từ DÆ°Æ¡ng Dịch Ä‘em cả nhà đến đây buôn bán, không may gặp quân Tần kéo đến vây thà nh lâu ngà y quá, tôi nhá»› nhà lắm, nên Ä‘em hết vốn chia cả cho các ngà i, chỉ xin rá»™ng lòng thả cho cả nhà tôi ra khá»i thà nh để vá» DÆ°Æ¡ng Dịch, thì tôi và toà n gia được Ä‘á»™i Æ¡n vô cùng.
Các quân tÆ°á»›ng giữ cá»a thà nh bằng lòng cho, lại Ä‘em trăm cân và ng dâng công tôn Kiên, tỠý muốn trở vá» DÆ°Æ¡ng Dịch, nhá» công tôn Kiên nói vá»›i tÆ°á»›ng giữ cá»a nam há»™. Nói lót đã êm cả rồi. Bất Vi bèn bảo Dị Nhân Ä‘em con Triệu CÆ¡ máºt gá»i ở nhà ngÆ°á»i mẹ. Hôm ấy Bất Vi là m rượu má»i công tôn Kiên, nói rằng :
- Chỉ trong ba ngà y nữa tôi sẽ ra khá»i thà nh, gá»i là có chén rượu để từ biệt.
Khi uống rượu, Bất Vi cố ép để cho công tôn Kiên uống tháºt say. Các ngÆ°á»i tả hữu và quân lÃnh Ä‘á»u được đãi nhiá»u rượu thịt, ăn uống tha hồ no say rồi ai nấy Ä‘á»u Ä‘i nghÄ©, đến ná»a đêm, Dị Nhân cải trang, lần và o trong đám đầy tá»›, theo cha con Bất Vi Ä‘i ra cá»a nam. TÆ°á»›ng giữ thà nh không biết thá»±c giả, mở khoá để cho cả bá»n ra khá»i cá»a thà nh.
Äại doanh VÆ°Æ¡ng Hạt vốn ở ngoà i cá»a tây. Vì cá»a nam là đưá»ng lá»›n Ä‘i vá» DÆ°Æ¡ng Dịch. Bất Vi đã nói là đi vá» là ng, cho nên phải Ä‘i ra cá»a nam. Ba ngÆ°á»i cùng bá»n đầy tá»› luôn ban đêm ra Ä‘i, ngoặt má»™t vòng dà i Ä‘i vá» hÆ°á»›ng quân Tần. Äến lúc trá»i sáng, bị quân Tần Ä‘i tuần bắt được. Bất Vi chỉ và o Dị Nhân nói rằng :
- Äây là vÆ°Æ¡ng tôn nÆ°á»›c Tần, bấy lâu là m con tin ở Triệu, nay trốn ra khá»i Hà m Äan để vá» nÆ°á»›c đó, các ngÆ°Æ¡i nên mau mau dẫn Ä‘Æ°á»ng !
Bá»n lÃnh tuần nhÆ°á»ng ngá»±a cho ba ngÆ°á»i cưỡi, dẫn đến đại dinh VÆ°Æ¡ng Hạt. VÆ°Æ¡ng Hạt biết rõ lai lịch rồi cho má»i và o, lấy mÅ© áo cho Dị Nhân thay, đặt tiệc khoản đãi. VÆ°Æ¡ng Hạt nói :
- Äại vÆ°Æ¡ng thân đến đây đốc chiến, hà nh cung ở cách đây không đầy mÆ°á»i dặm.
Tiệc xong, Vương Hạt sai lấy xe ngựa đưa Dị Nhân đến hà nh cung. Vua Tần thấy Dị Nhân mừng quá, nói rằng :
- Thái tá» ngà y đêm nhá»› cháu, nay trá»i xui cháu ta được thoát khá»i miệng hùm, váºy cháu nên vá» Hà m DÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c, để cho cha mẹ cháu mừng !
Dị Nhân từ biệt vua Tần, cùng cha con Bất Vi lên xe vỠHà m Dương.
|
15-10-2008, 01:51 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 100
Lỗ Trong Liên quyết không chịu tôn Tần
TÃn Lăng quân trá»™m binh phù cứu Triệu
Lã Bất Vi cùng Dị Nhân vỠđến Hà m dÆ°Æ¡ng, đã có ngÆ°á»i báo trÆ°á»›c cho thái tá» An Quốc biết. An Quốc quân bảo Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân rằng:
- Con ta đã vỠđến nơi!
Rồi cùng phu nhân ngồi trong nhà giữa để đợi. Bất Vi bảo Dị Nhân rằng:
- Hoa DÆ°Æ¡ng phu nhân là con gái nÆ°á»›c Sở, Ä‘iện hạ đã là m con, nên dùng y phục ngÆ°á»i Sở và o chà o để tá» lòng quyến luyến.
Dị nhân theo lá»i, thay áo xong, Ä‘i và o đông cung, trÆ°á»›c lạy An Quốc quân, rồi lạy phu nhân, khóc mà nói rằng:
- Äứa con bất hiếu nà y, lâu ngà y cách mặt song thân, không được chầu hầu, cúi xin hai thân tha cho tá»™i bất hiếu!
Phu nhân thấy Dị Nhân đầu Ä‘á»™i mÅ© phÆ°Æ¡ng nam, chân Ä‘i già y da báo, áo ngắn, Ä‘ai da, lấy là m lạ há»i:
- Con ở Hà m Ä‘an, sao lại bắt chÆ°á»›c cách ăn mặt của ngÆ°á»i Sở?
Dị Nhân lạy nói rằng:
- Äứa con bất hiếu nà y ngà y đêm tưởng nhá»› mẹ hiá»n, cho nên chế riêng quần áo nÆ°á»›c Sở mà mặc để tá» lòng nhá»› thÆ°Æ¡ng.
Phu nhân cả mừng nói rằng:
- Thiếp là ngÆ°á»i Sở, xin lấy nó là m con.
An Quốc quân nói:
- Từ nay con nên đổi tên hỠlà TỠSở.
Dị Nhân lạy dạ, An Quốc quân há»i Tá» Sở là m sao trốn vỠđược, Tá» Sở Ä‘em việc vua Triệu mÆ°u hại và việc Bất Vi phá cá»a nhà để đút lót, kể hết má»™t lượt. An Quốc quân liá»n cho má»i Bất Vi và o, yên ủi rằng:
- Không có tiên sinh, thì tôi mất đứa con hiá»n hiếu. Nay lấy hai trăm vạt ruá»™ng bổng Äông cung và má»™t tòa nhà , năm chục cân và ng, tạm để tiên sinh tiêu dùng, đợi phụ vÆ°Æ¡ng vá» nÆ°á»›c sẽ gia tặng quan chức sau.
Bất Vi tạ ơn lui ra, còn TỠSở ở lại trong cung Hoa Dương phu nhân.
Lại nói Công tôn Kiá»n đêm ấy mãi đến gần sáng má»›i tỉnh rượu, các ngÆ°á»i tả hữu đến báo là cả nhà vÆ°Æ¡ng tôn nÆ°á»›c Tần không biết Ä‘i đâu, bèn sai ngÆ°á»i Ä‘i há»i Lã Bất Vi thì Bất Vi cÅ©ng Ä‘i rồi. Công Tôn Kiá»n cả sợ nói rằng:
- Bất Vi nói trong ba ngà y nữa mới đi, là m sao nữa đêm đã đi ngay?
Rồi đến cá»a nam tra há»i, tÆ°á»›ng giữ cá»a đáp rằng gia quyến Bất Vi ra khá»i thà nh đã lâu, và đó là há» dâng theo lệnh Kiá»n. Công tôn Kiá»n nói:
- Có thấy vương tôn Dị Nhân không?
TÆ°á»›ng giữ cá»a nói:
- Chỉ thấy cha con há» Lã và mấy ngÆ°á»i đầy tá»›, chứ không thấy có Dị Nhân.
Công tôn Kiá»n dáºm chân than rằng:
- Trong bá»n đầy tá»› ấy tất có Dị Nhân, thôi ta mắc mÆ°u thằng lái buôn rồi!
Láºp tức dâng biểu lên vua Triệu, thú tá»™i canh giữ không cẩn tháºn, để con tin nÆ°á»›c Tần là Dị Nhân trốn mất, tá»™i thá»±c khôn tránh. Rồi cầm gÆ°Æ¡m đâm cổ mà chết.
Vua Tần từ khi vương tôn Dị Nhân trốn vỠđược, lại cà ng ra sức đánh Triệu. Vua Triệu sai sứ cầu Ngụy tiến binh. Khách tướng quân là Tân Viên Diễn hiến lế rằng:
- Tần sở dÄ© gấp vây Triệu là có cá»›. TrÆ°á»›c đây Tần cùng Mân vÆ°Æ¡ng nÆ°á»›c Tá» tranh nhau xÆ°ng đế rồi lại thôi; nay Mân vÆ°Æ¡ng đã chết, Tá» cà ng yếu, chỉ còn má»™t mình Tần là hùng cÆ°á»ng, mà chÆ°a xÆ°ng đế, thì chÆ°a được hà i lòng. Ngà y nay cứ Ä‘em quân đánh lấn mãi không thôi, ý riêng vua Tần là chỉ muốn cầu được xÆ°ng đế mà thôi. Váºy ta nên nói vá»›i nÆ°á»›c Triệu sai sứ đến xin vua Tần là m đế, vua Tần tất mừng mà bãi binh, đó là lấy hÆ° danh mà tránh khá»i thá»±c há»a váºy.
Vua Ngụy vốn sợ việc cứu Triệu, nên cho kế ấy là rất phải, sai ngay Tân Viên Diá»…n theo sứ Triệu Ä‘i sang Hà m Ä‘an, Ä‘em kế ấy nói vá»›i vua Triệu. Vua Triệu cùng quần thần bà n xem nên chăng thế nà o, má»—i ngÆ°á»i má»™t ý, mãi không quyết định được. Bình Nguyên quân trong lòng bối rối, cÅ©ng không quyết định ra thế nà o. Bấy giá», có ngÆ°á»i nÆ°á»›c Tá» là Lá»— Trá»ng Liên năm mÆ°á»i hai tuổi đã khuất phục được tay biện sÄ© Äiá»n Ba, ngÆ°á»i bấy giá» khen là “Thiên ký câuâ€(1). Äiá»n Ba nói:
- NgÆ°á»i ấy là con thá» bay, há chỉ là con ngá»±a Ä‘i được ngà n dặm thôi Æ°?
Khi lá»›n lên, Lá»— Trá»ng Liên không thÃch là m quan, chỉ thÃch Ä‘i chÆ¡i xa, giải quyết những sá»± khó khăn, bối rối cho ngÆ°á»i. Bấy giá» Lá»— Trá»ng Liên cÅ©ng Ä‘ang ở trong thà nh Hà m Ä‘an nÆ°á»›c Triệu, nghe nói sứ Ngụy đến tôn Tần là m đế, thì giáºn lắm, bèn đến yết kiến Bình Nguyên quân, nói rằng:
- NgÆ°á»i ngoà i Ä‘Æ°á»ng nói ngà y sắp mÆ°u tôn Tần là m đế, việc ấy có không?
Bình Nguyên quân nói:
- Thắng nà y như con chim sợ cung, hồn phách đã lạc rồi, còn dám nói gì nữa. Việc ấy là do vua Ngụy sai tướng quân Tân Viên Diễn sang nói đó thôi.
Lá»— Trá»ng Liên nói:
- Ngà i là má»™t vị hiá»n công tá» trong thiên hạ mà lại ủy thác sinh mệnh cho ngÆ°á»i khách nÆ°á»›c Ngụy Æ°? Bây giá» Tân Viên Diá»…n ở đâu, tôi xin lấy lẽ phải trái nói vá»›i ông ta để ông ta vá» Ä‘i thôi.
Bình Nguyên quân bèn nói vá»›i Tân Viên Diá»…n. Tân Viên Diá»…n vốn đã nghe tiếng Lá»— Trá»ng Liên, biết Lá»— trá»ng Liên là ngÆ°á»i hùng biện, sợ quấy rối cái kế của mình, bèn từ chối không muốn tiếp kiến. Bình Nuyên quân cố nà i ép, Tân Viên Diá»…n bèn chịu má»i Lá»— Trá»ng Liên cùng đến công quán, để há»™i kiến. Tân Viên Diá»…n nhìn Lá»— Trá»ng Liên, thấy thần thanh cốt sảng, có cái phong Ä‘á»™ thần tiên, thì Ä‘em long kÃnh trá»ng, nói rằng:
- Tôi xem vẽ thanh cao của tiên sinh, chắc không phải muốn cầu xin Bình Nguyên quân Ä‘iá»u gì. Váºy sao cứ ở mãi trong cái thà nh bị vây nà y mà không Ä‘i?
Lá»— Trá»ng Liên nói:
- Liên nà y không có xin gì Bình Nguyên quân cả, nhÆ°ng có Ä‘iá»u muốn xin vá»›i tÆ°á»›ng quân.
Diễn nói:
- Tiên sinh xin Ä‘iá»u gì?
Liên nói:
- Xin giúp Triệu và chớ tôn Tần là m đế.
Diễn nói:
- Tiên sinh lấy gì giúp Triệu?
Liên nói:
- Tôi sẽ khiến nÆ°á»›c Ngụy cùng nÆ°á»›c Yên giúp sức, còn Tá», Sở thì đã giúp rồi.
Diá»…n cÆ°á»i rồi nói rằng:
- Yên thì tôi không biết, còn Ngụy thì tôi đây là ngÆ°á»i Äại lÆ°Æ¡ng, tiên sinh là m gì mà có thể bắt tôi giúp Triệu?
Liên nói:
- Ngụy chưa thấy cái hại Tần xưng đé thế nà o, nếu thấy rõ cái hại, thì tất là phải giúp Triệu.
Diễn nói:
- Tần xưng đế thì hại thế nà o?
Liên nói:
- Tần là má»™t nÆ°á»›c bá» lá»… nghÄ©a mà chuá»™ng công lợi, cáºy sức mạnh, quen lừa dối, tà n hại sinh linh, nay nó Ä‘ang là m chủ hầu mà còn nhÆ° thế, nếu nó lại xÆ°ng đế thì tất lại cà ng tà n nhẫn. Liên nà y thà nhảy xuống bể đông mà chết, chứ không chịu là m dân nÆ°á»›c ấy. Váºy mà Ngụy lại cam tâm là m kẻ dÆ°á»›i nó Æ°?
Diễn nói:
- Nà o phải Ngụy cam tâm là m kẻ dÆ°á»›i! Vì nhÆ° mÆ°á»i tên đầy tá»› mà theo má»™t ngÆ°á»i, há phải trà lá»±c không bằng chủ nhân đâu, chỉ là sợ đó thôi.
Liên nói:
- Ngụy lại coi mình như kẻ đầy tớ ư? Tôi sẽ khiến vua Tần mổ và ướp thịt vua Ngụy!
Diá»…n pháºt ý, nói rằng:
- Tiên sinh có cách gì khiến được vua Tần mổ và ướp thịt vua Ngụy?
Liên nói:
- XÆ°a kia, Quà hầu, Ngạc hầu, Văn vÆ°Æ¡ng là ba vị đại thần của vua Trụ; Quà hầu có ngÆ°á»i con gai đẹp Ä‘em dâng vua Trụ, ngÆ°á»i con gái không hiếu dâm, nên bị Trụ giáºn, giết Ä‘i và ướp thịt Quà hầu. Ngạc hầu can, Trụ lại mổ luôn cả Ngạc hầu, Văn vÆ°Æ¡ng nghe tin chỉ than ngầm mà cÅ©ng bị Trụ giam và o Dữu lý, xuýt mữa bị giết. Nà o phải hai vị đại thần ấy trà lá»±c không bằng vua Trụ đâu? NhÆ°ng thiên tỠđối xá» vá»›i chÆ° hầu, vốn là nhÆ° thế. Tần đã xÆ°ng đế tất bắt Ngụy phải và o triá»u. Nếu Tần là m cai việc giết Quà hầu, Ngạc hầu, thì ai có thể cấm được?
Tân Viên Diễn nghĩ ngợi chưa đáp ra sao.
Liên lại nói:
- Không những thế mà thôi, Tần mà xÆ°ng đế, tất lại thay đổi các đại thần của chÆ° hầu, Ä‘uổi ngÆ°á»i ghét Ä‘i mà dá»±ng ngÆ°á»i yêu lên, lại sẽ xem con gái và thiếp là m vợ các vua chÆ° hầu, vua Ngụy chắc có được yên ổn mà ở ngôi không?
Tân Viên Diá»…n bèn đứng váºy, vái hai vái mà nói rằng:
- Tiên sinh thá»±c là bá»±c thiên hạ sÄ© váºy. Diá»…n xin vá» tâu vá»›i quốc vÆ°Æ¡ng từ nay không dám lại nói đến việc tôn Tần nữa.
Vua Tần nghe tin sứ Ngụy đến bà n việc tôn Tần thì mừng lắm, hoãn việc đánh thà nh để đợi xem; đến khi nghe cái nghị ấy không thà nh sứ Ngụy đã đi, bèn than rằng:
- Trong cái thà nh bị vây nà y còn có ngÆ°á»i giá»i, không nên khinh thÆ°á»ng.
Bèn lui quân đóng ở Phần thủy, dặn Vương Hạt phải lưu tâm phòng giữ.
Lại noi sau khi Tân Viên Diá»…n Ä‘i rồi, Bình Nguyên quân lại sai ngÆ°á»i đến Hạ nghiệp, cầu cứu vá»›i Tấn Bỉ, Bỉ lấy cá»› là có mệnh vua mà từ chối. Bình Nguyên quân bèn gởi thÆ° cho TÃn Lăng quân Vô Kỵ, nói rằng:
“Thắng nà y sở dÄ© kết nghÄ©a hôn nhân vá»›i công tá», là nghÄ© công tá» có lòng cao nghÄ©a hay cứu giúp sá»± khốn ách cho ngÆ°á»i, nay thà nh Hà m Ä‘an sắp phải hà ng Tần, mà quân cứu viện của Ngụy không đến, nhÆ° váºy Thắng nà y còn trông cáºy ngÆ°á»i than vá» nổi gì? Bà chị của công tá» lo thà nh phá, ngà y đêm thÆ°Æ¡ng khóc, công tá» dù chẳng nghÄ© đến Thắng thì chá»›, nhÆ°ng lại không nghÄ©a đến chị Æ°?â€
TÃn Lăng quân sau khi được bức thÆ° ấy, nói luôn vá»›i vua Ngụy xin truyá»n cho Tấn Bỉ tiến binh. Vua Ngụy nói:
- NÆ°á»›c Triệu không chịu tôn Tần là m đế, lại muốn nhá» sức ngÆ°á»i khác để lui Tần Æ°?
Vua Ngụy quyết ý không cho, TÃn Lăng quân lại sai tân khách biện sÄ©, dung trăm cách nói khéo, vua Ngụy vẫn khăng khăng không nghe. TÃn Lăng quân nói:
- Cái nghĩa ta không thể phụ Bình Nguyên quân được, ta thà một mình sang Triệu cùng Bình Nguyên quân cùng chết!
Rồi sắp hÆ¡n trăm cổ xe, Æ°á»›c vá»›i các tân khách muốn xông thẳng và o quân Tần, để chết theo Bình Nguyên quân. Tân khách xin Ä‘i theo hÆ¡n nghìn ngÆ°á»i. Khi Ä‘i qua Di môn, đến từ biệt Hầu sinh. Hầu sinh nói:
- Công tỠcố lên, tôi già rồi không thể đi theo được, xin trớ trách!
TÃn Lăng quân luôn luôn nhìn Hầu sinh. Hầu sinh không nói gì cả. TÃn Lăng quân buồn bá»±c mà đi, chừng được hÆ¡n mÆ°á»i dặm nghÄ© thầm ta đãi Hầu sinh có thể nói là hết lá»…, nay ta Ä‘i sang Tần là đi và chá»— chết, mà Hầu sinh tuyệt không nói được má»™t câu hay ná»a lá»i để mÆ°u tÃnh cho ta, lại không ngăn trở ta Ä‘i, nhÆ° thế tháºt đáng lấy là m lạ quá! NghÄ© váºy rồi bảo tân khách hãy dừng lại, má»™t mình quay xe trở lại yết kiến Hầu sinh. Tân khách Ä‘á»u nói:
- Cái lão già gần chết ấy, đã tỠra là đồ vô dụng, công tỠcòn đến là m gì nữa?
TÃn Lăng quân không nghe. Äến nÆ¡i đã thấy Hầu sinh đứng ở ngoà i cá»a, cÆ°á»i mà nói rằng:
- Doanh nà y chắc thế nà o công tỠcũng trở lại.
TÃn Lăng quân nói:
- Sao tiên sinh lại biết là tôi tất trở lại?
Hầu sinh nói:
- Công tỠđãi tôi háºu, nay công tá» Ä‘i và o nÆ¡i nguy hiểm mà tôi không Ä‘i tiá»…n, tất là giáºn tôi, cho nên tôi biết là công tá» tất trở lại.
TÃn Lăng quân vái hai vái nói rằng:
- Lúc đầu Vô Kỵ nà y ngỡ là có Ä‘iá»u lá»—i vá»›i tiên sinh, mà bị ghét bá», cho nên phải trở lại để xin cho biết là vì cá»› gì?
Hầu sinh nói:
- Công tá» nuôi khách đã và i mÆ°Æ¡i năm nay, chÆ°a nghe má»™t ngÆ°á»i khách nà o nghÄ© ra má»™t kế gì, mà chỉ biết cùng công tá» xông và o quân Tần, khác gì Ä‘em thịt đến cho hổ đói, phá»ng có Ãch gì không?
TÃn Lăng quân nói:
- Vô Kỵ nà y cÅ©ng biết là vô Ãch, nhÆ°ng nghÄ© cùng Bình Nguyên quân là chá»— than, không thể sống má»™t mình, nay tiên sinh có kế gì giúp cho được không?
Hầu sinh nói:
- Má»i công tá» hãy và o nhà , để lão thần nghÄ© kế đã.
Bèn Ä‘uổi các ngÆ°á»i theo hầu ra ngoà i rồi há»i rằng:
- Nghe nói nà ng Như Cơ được vua Ngụy yêu lắm phải không?
TÃn Lăng quân nói:
- Phải.
Hầu sinh nói:
- Doanh nà y lại nghe ngÆ°á»i cha nà ng NhÆ° CÆ¡ năm xÆ°a bị ngÆ°á»i ta giết, NhÆ° CÆ¡ nói vá»›i vua muốn báo thù cha, nhÆ°ng tìm kẻ thù ba năm mà không được. Vá» sau công tá» có sai khách chém đầu kẻ ấy để dâng NhÆ° CÆ¡. Việc ấy có quả thế không?
TÃn Lăng quân nói:
- Quả có việc ấy.
Hầu sinh nói:
- NhÆ° CÆ¡ cảm cái Æ¡n công tá», muốn vì công tá» mà chết, không phải má»›i má»™t ngà y. Nay cái binh phù của Tấn Bỉ ở trong chá»— vua nằm, chỉ có NhÆ° CÆ¡ có thể lấy trá»™m được. Công tá» nếu chịu khó xin vá»›i NhÆ° CÆ¡, NhÆ° CÆ¡ tất là nghe theo, công tỠđược cái binh phù ấy, có thể cÆ°á»›p được binh quyá»n của Tấn Bỉ, để cứu Triệu mà lui được quân Tần, đó là cái công của ngÅ© bá váºy.
TÃn Lăng quân nghe nói nhÆ° ngÆ°á»i ngủ mê má»›i tỉnh, lạy hai lạy tạ Æ¡n, rồi bảo tân khách hãy đợi cả ngoà i thà nh, má»™t mình quay xe vá» nhà , nhá» má»™t ngÆ°á»i ná»™i thị quen than, tên là Nhan An Ä‘em việc lấy trá»™m binh phù xin riêng vá»›i NhÆ° CÆ¡. NhÆ° CÆ¡ nói:
- Công tỠđã xin đến, dù nguy hiểm thế nà o thiếp cũng không dám từ!
Äêm ấy vua ngụy uống rượu say, NhÆ° CÆ¡ liá»n lấy trá»™m hổ phù giao cho Nhan An, chuyển Ä‘Æ°a cho TÃn Lăng quân. TÃn Lăng quân được binh phù, lại đến há»i Hầu sinh.
Hầu sinh nói:
- Là m đại tÆ°á»›ng ở bên ngoà i, có khi không tuân mệnh vua cÅ©ng dược. Công tá» khi đã hợp binh phù rồi mà Tấn Bỉ không tin, còn muốn tâu lại vá»›i vua Ngụy má»™t lần nữa, thì việc há»ng mất. Tôi có ngÆ°á»i khách là Chu Hợi, là tay lá»±c sÄ©, công tá» nên Ä‘em hắn cùng Ä‘i. Tấn Bỉ nghe thì hay lắm, nếu không nghw thì sai Chu Hợi đánh chết Ä‘i!
TÃn Lăng quân bá»—ng chảy nÆ°á»›c mắt khóc.
Hầu sinh nói:
- Công tỠsợ chăng?
TÃn Lăng quân nói:
- Tấn Bỉ là một lão tướng vốn không có tội rgì, nếu vì không nghe mà ta phải giết đi, tôi nghĩ mà thương tâm, chứ không có sợ gì cả!
Nói rồi cùng Hầu sinh đi đến nhà Chu Hợi, nói rõ sự tình.
Chu Hợi nói:
- Tôi là má»™t đứa hà ng thịt hèn mạt, Ä‘á»™i Æ¡n công tá» thá»i nhÆ°á»ng hạ cố, sở dÄ© không báo Æ¡n lại, vì cho rằng cái lá»… nhá» chẳng là m gì. Nay công tá» có việc khẩn cấp, chÃnh là cái ngà y Hợi nà y phải hiến thân.
Hầu sinh nói:
- Äáng lẽ tôi phải Ä‘i theo, nhÆ°ng vì tuổi già không thể Ä‘i xa được, xin lấy hồn tiá»…n công tá». Dứt lá»i liá»n đâm cổ chết trÆ°á»›c xe.
TÃn Lăng quân thÆ°Æ¡ng xót Hầu sinh, háºu cấp cho gia quyến, rồi láºp tức cùng Chu Hợi lên xe Ä‘i.
Lại nói vua Ngụy mất binh phù ở trong chá»— nằm ngủ, sau ba ngà y má»›i biết, lấy là m lạ quá, há»i NhÆ° CÆ¡, NhÆ° CÆ¡ chỉ nói là không biết. Vua Ngụy sai Ä‘i tìm khắp trong cung chẳng thấy đâu cả, sai Nhan An Ä‘em cung nga, ná»™i thị xem những đứa nà o hầu ở ná»™i tẩm đánh tra từng đứa. Nhan An chỉ giả vá» tra há»i qua loa. Lại qua má»™t ngà y nữa, vua ngụy má»›i sá»±c nhá»› ra công tá» Vô Kỵ thÆ°á»ng hết lá»i khuyên mình hạ lệnh cho Tấn Bỉ tiến binh, khách khứa ở nhà hắn, có nhiá»u kẻ giá»i nghá» trá»™m cắp, việc nà y tất là hắn là m, chứ không còn ai nữa. Rồi láºp tức cho triệu TÃn Lăng quân thì ngÆ°á»i Ä‘i triệu vá» báo là bốn năm ngà y trÆ°á»›c, TÃn Lăng quân đã cùng hÆ¡n nghìn tân khách và trăm cổ xe Ä‘i ra ngoà i thà nh, nghe nói là đi cứu Triệu. Vua Ngụy giáºn quá, láºp tức sai tÆ°á»›ng là Vệ Khánh mang ba nghìn quân luôn đêm Ä‘uổi theo TÃn Lăng quân.
Lại nói trong thà nh Hà m Ä‘an mong má»i quân cứu, mãi chẳng thấy quân nÆ°á»›c nà o đến cả. Dân chúng sức đã kiệt rồi, lao nhao bà n muốn ra hang. Vua Triệu lo quá. Có ngÆ°á»i trưởng trạm tên là Lý Äồng bảo Bình Nguyên quân rằng:
- Dan chúng ngà y ngà y phải ở trên mặt thà nh canh giữ, mà ngà i yên hưởng già u sang, thì còn ai chịu vì ngà i mà ra sức mữa. Nếu ngà i có thể bắt từ phu nhân trở xuống, Ä‘em ghép và o các hà ng ngÅ©, chia việc mà là m, trong nhà có bao nhiêu tiá»n lụa, Ä‘em hết cho các tÆ°á»›ng sÄ©, tÆ°á»›ng sÄ© Ä‘ang ở trong cÆ¡n nguy khổ, dá»… biết cảm Æ¡n, tất lại cà ng ra sức chống cá»± quân Tần.
Bình Nguyên quân nghe theo nhÆ° lá»i, lại má»™ được hÆ¡n ba nghìn quân cảm tá», sai Lý Äồng thống suất, dòng dây qua thà nh mà ra, nhân lúc đêm đến cÆ°á»›p dinh, giết được hÆ¡n nghìn quân Tần. VÆ°Æ¡ng Hạt sợ quá, phải lui ra ngoà i ba mÆ°Æ¡i dặm hạ trại. Bấy giá» ngÆ°á»i trong thà nh má»›i hÆ¡i được yen tâm. Lý Äồng mình bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, vỠđến thà nh thì chết, Bình Nguyên quân thÆ°Æ¡ng khóc, sai chon cất tá» tế.
Lại nói TÃn Lăng quân Ä‘i đến Nghiệp hạ, và o yết kiến Tấn Bỉ, nói rằng:
- Äại vÆ°Æ¡ng nghÄ© tÆ°á»›ng quân dầu dãi ở bên ngoà i đã lâu ngà y, nên sai Vô Kỵ đến đây để chịu thay sá»± khó nhá»c.
Nói xong bảo Chu Hợi Ä‘em binh phù cho Tấn Bỉ xét nghiệm. Tấn Bỉ cầm binh phù ở tay, nghÄ© thầm vua Ngụy Ä‘em mÆ°á»i vạn quân giao cho mình, mình dù hèn, nhÆ°ng chÆ°a mắc tá»™i phải thua tráºn, nay vua Ngụy chẳng có thÆ° từ gì, mà công tá» chỉ tay không mang cái binh phù đến đòi thay mình, việc nà y không thể vá»™i tin được. NghÄ© váºy bèn bảo TÃn Lăng quân rằng:
- Công tá» hãy tạm nghÄ© và i ngà y, đợi tôi Ä‘em quân ngÅ© láºp thà nh sổ sách, bà n giao rõ rà ng, có được không?
Tà Lăng quân nói:
- Thà nh Hà m Ä‘an tình thế rất nguy, phải láºp tức đến cứu, lẽ nà o lại còn đợi được.
Tấn Bỉ nói:
- Thực không dám nói dối, vì việc nà y là quân cơ đại sự, để tôi còn phải tâu xin đại vương, rồi mới dám ra quân.
Tấn Bỉ nói chÆ°a dứt lá»i, Chu Hợi thét lên rằng:
- Nguyên súy không vâng lệnh vua là có ý là m phản!
Tấn Bỉ vừa há»i được má»™t câu “Mà y là đứa nà o?†thì Chu Hợi đã lấy trong tay áo ra má»™t cái vùi sắt nặng bốn mÆ°Æ¡i cân, nhằm đánh má»™t cái và o đầu Tấn Bỉ, vỡ sá», vá»t óc ra, chết ngay láºp tức. TÃn Lăng quân cầm binh phù bảo chÆ° tÆ°á»›ng rằng:
- Vua Ngụy có mệnh, sai tat hay Tấn Bỉ đem quân cứu Triệu. Tấn Bỉ không vâng mệnh, nay đã giết chết. Ba quân phải yên long nghe lệnh không được dao động!
Trong din him lặng. Äến khi Vệ Khánh theo đến Nghiệp hạ, thì TÃn Lăng quân đã giết chết Tấn Bỉ giữ lấy binh quyá»n rồi. Vệ Khánh biết là TÃn Lăng quân đã quyết cứu Triệu, muốn từ ra vá», TÃn Lăng quân nói:
- Nhà ngươi đã đến đây, chỠsau khi ta phá được quân Tần, hãy trở vỠtâu với đại vương!
Vệ Khánh phải nghe lá»i, sai ngÆ°á»i vá» trÆ°á»›c, máºt báo vá»›i vua Ngụy, còn mình thì ở lại trong quân. TÃn Lăng quân đại khao ba quân, lại hạ lệnh rằng cha con cùng ở trong quân thì cha vá», an hem cùng ở trong quân thì anh vá», con má»™t không có an hem thì cho vá» nuôi cha mẹ, có táºt bệnh thì được ở lại trong dinh chữa thuốc. Theo nhÆ° lệnh ấy, số ngÆ°á»i cáo vá» chừng hai phần mÆ°á»i, còn được tám vạn tinh binh chỉnh tá» bá»™ ngÅ©, định rõ quân pháp. TÃn Lăng quân tá»± mình Ä‘em các tân khách Ä‘i trÆ°á»›c sÄ© tốt, tiến đánh dinh Tần. VÆ°Æ¡ng Hạt không ngá» quân Ngụy chợt đến, thảng thốt chống đánh. Quân Ngụy hăng hái tiến lên. Bình Nguyên quân cÅ©ng mở cá»a thà nh tiếp ứng, hai bên đại chiến, dáºy đất vang trá»i. VÆ°Æ¡ng Hạt tổn hại quân lÃnh đến má»™t nữa, chạy đến đại doanh Phần thủy. Vua Tần truyá»n lệnh giải vây mà đi. Trịnh An Bình đốc suất hai vạn quân dà n đóng ở cá»a đông, bị quân Ngụy ngăn lối không vỠđược, nghÄ© mình vốn là ngÆ°á»i Ngụy, bèn ra hang quân Ngụy. Xuân Thân quân nghe quân Tần đã giải vây, cÅ©ng rút quân vá». vua Hà n thừa cÆ¡ lấy lại thà nh Thượng đảng. Vua Triệu than hà nh Ä‘em trâu rượu ra khao quân, lạy tạ TÃn Lăng quân và nói rằng:
- NÆ°á»›c Triệu mất mà lại còn là nhỠở sức công tá».
Bình Nguyên quân cắp ná» là m quân tiá»n khu cho TÃn Lăng quân. TÃn Lăng quân hÆ¡i có vẽ cáºy công, Chu Hợi nói:
- NgÆ°á»i có Æ¡n vá»›i công tá», công tá» chá»› nên quên; công tá» có Æ¡n vá»›i ngÆ°á»i, thì công tá» phải quên Ä‘i. Công tá» giả mệnh vua, cÆ°á»›p quân của Tấn Bỉ để cứu Triệu, đối vá»›i Triệu dẫu có công, nhÆ°ng đối vá»›i Ngụy lại là có tá»™i, công tá» lại tá»± lấy là m công Æ°?
TÃn Lăng quân cả thẹn nói rằng:
- Vô Kỵ nà y kÃnh xin vâng lá»i dạy.
Khi TÃn Lăng quân và o thà h Hà m Ä‘an, vua Triệu tá»± tay quét dá»n cung thất để đón, giữ lá»… chủ nhân rất là cung kÃnh, rót rượu chúc mừng, ca tụng cái công cứu vá»›t nÆ°á»›c Triệu, rồi Ä‘em đất Hoắc phong cho Vô Kỵ là m đất ăn lá»™c. Vô Kỵ nghÄ© mình có tá»™i vá»›i vua Ngụy, không dám vá» nÆ°á»›c, bèn Ä‘em binh phù giao cho Vệ Khánh đốc quân vá» Ngụy, còn mình ở lại nÆ°á»›c Triệu. Vua Triệu lại lấy ấp lá»›n phong cho Lá»— Trá»ng Liên, Lá»— Trá»ng Liên cố từ. Vua Triệu biếu nghìn cân và ng Liên cÅ©ng không nháºn, nói rằng:
- Äược già u sang mà chịu khuất vá»›i ngÆ°á»i, thà cam bần tiện mà được tá»± do!
TÃn Lăng quân và Bình Nguyên quân Ä‘á»u cố giữ kại, nhÆ°ng Lá»— Trá»ng Liên không nghe, rồi bá» Ä‘i.
Bấy giá» nÆ°á»›c Triệu có ngÆ°á»i xá» sÄ© là Mao công, ẩn thân trong bá»n đánh bạc; lại có Tiết công ẩn than trong nhà bán rượu. TÃn Lăng quân vốn nghe tiếng, sai Chu Hợi đến há»i thăm, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u tránh mặt không tiếp. Bá»—ng má»™t hôm TÃn Lăng quân theo dõi hai ngÆ°á»i, biết Mao công ở nhà Tiết công, thì không dung xe ngá»±a, chỉ Ä‘em theo má»™t mình Chu Hợi, vi phục(2), Ä‘i chân, giả là m ngÆ°á»i bán rượu, Ä‘i thẳng đến nÆ¡i, cùng hai ngÆ°á»i giáp mặt. Hai ngÆ°á»i Ä‘ang cùng ngồi uống rượu. TÃn Lăng quân Ä‘i thẳng và o, tá»± nói há» tên và tỠý hâm má»™ bấy lâu. Hay ngÆ°á»i chạy tránh không kịp, Ä‘Ã nh phải tiếp kiến, rồi bốn ngÆ°á»i cùng uống rượu, hết sức vui say má»›i tan. Từ đó, TÃn Lăng quân thÆ°á»ng cung Tiết công, Mao công cùng chÆ¡i. Bình Nguyên quân nghe nói bảo phu nhân rằng:
- Tôi nghe lệnh đệ là báºc hà o kiệt, trong đám công tá» không ai bằng; thế mà nay lại chÆ¡i bá»i vá»›i thằng đánh bạc và thằng bán rượu, không phải cùng báºc vá»›i mình, e có hại cho danh dá»±!
Phu nhân Ä‘em lá»i ấy bảo TÃn Lăng quân.
TÃn Lăng quân nói:
- Tôi vẫn cho Bình Nguyên quân là má»™t ngÆ°á»i hiá»n, nên cam phụ vua Ngụy, mang quân đến cứu. Nay xem ra Bình Nguyên quân giao tiếp tân khách, chỉ chuá»™ng những ngÆ°á»i hà o hoa, không cần hiá»n sÄ©. Vô Kỵ nà y khi ở Ngụy, vẫn nghe Triệu có Mao công, Tiết công, tiếc không được giao du. Ngà y nay được gặp mặt, dù nhún mình theo sau ngÆ°á»i ta, chÆ°a chắc hỠđã thèm chÆ¡i vá»›i mình, mà Bình Nguyên quân lại lấy đó là m xấu hổ, sao gá»i là biết yêu kẻ sÄ© được. Bình Nguyên quân không phải là kẻ hiá»n, ta không nên ở đây nữa.
Ngay ngà y hôm ấy, TÃn Lăng quân bảo các tân khách sắp sá»a hà nh trang Ä‘i sang nÆ°á»›c khác. Bình Nguyên quân nghe tin và há»i rõ nguồn cÆ¡n, tá»± trách mình không biết, thá»±c mình kém. TÃn Lăng quân lại ở lại nÆ°á»›c Triệu.
Lại nói vua Ngụy tiếp được máºt báo của Vệ khánh, nói công tá» Vô Kỵ lấy trá»™m binh phù, giết chết Tấn Bỉ, tá»± cầm quân Ä‘i cứu Triệu và Giữ Vệ Khánh ở trong quân không cho vá» nÆ°á»›c. Ngụy vÆ°Æ¡ng giáºn quá, muốn bắt hết cả gia quyến TÃn Lăng quân và giết hết những tân khách của TÃn Lăng quân còn ở lại trong nÆ°á»›c. NhÆ° CÆ¡ bèn quì xin rằng:
- Äó không phải là tá»™i công tá», chÃnh là tá»™i tiện thiếp nà y, tá»™i thiếp thá»±c đáng chết.
Vua Ngụy gầm thét cả giáºn há»i rằng:
- Kẻ lấy trá»™m binh phù lại chÃnh là mà y Æ°?
Như Cơ nói:
- Cha thiếp bị ngÆ°á»i giết chết. Äại vÆ°Æ¡ng là m vua má»™t nÆ°á»›c, không thể báo thù cho thiếp mà công tá» báo được, thiếp cảm cái ân sâu ấy, giáºn không có dịp gì để báo Ä‘á»n. Nay thấy công tá» vì cá»› thÆ°Æ¡ng chị, ngà y đêm lo buồn, tiện thiếp không nỡ, cho nên cả gan lấy trá»™m binh phù giao cho công tỠđể được thay Tấn Bỉ cầm quân Ä‘i cứu Triệu. Ngụy vá»›i Triệu cÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i trong má»™t nhà , hoạn nạn nên cứu giúp nhau. Äại vÆ°Æ¡ng quên cái nghÄ©a ngà y xÆ°a, mà công tá» biết cứu nạn ngÆ°á»i cùng nhà . May mà đánh được quân Tần, giữ gìn được nÆ°á»›c Triệu, uy danh của đại vÆ°Æ¡ng lừng lẫy khắp má»i nÆ¡i, thiếp đây dù phải phân thây là m muôn mảnh cÅ©ng được vui long. Nay nếu bắt hết gia quyến và giết hết tân khách của TÃn Lăng quân Ä‘i, nếu TÃn Lăng quân mà thua tráºn thì cam chịu tá»™i, nhÆ°ng ngá»™ mà TÃn Lăng quân thắng tráºn thì lúc ấy đại vÆ°Æ¡ng sẽ xá» trà nhÆ° thế nà o?
Vua Ngụy ngẫm nghÄ© hồi lâu, hÆ¡i nguôi cÆ¡n giáºn, há»i rằng:
- Mà y lấy trộm binh phù, nhưng tất phải có kẻ mang binh phù đi?
Như Cơ nói:
- Kẻ đem đi là Nhan An.
Vua Ngụy sai tả hữu trói Nhan An giải đến, há»i rằng:
- Sao mà y dám mang binh phù Ä‘Æ°a cho TÃn Lăng quân?
Nhan An nói:
- Kẻ nô tì nà y chẳng biết cái gì là binh phù cả.
Như Cơ nhìn Nhan An nói rằng:
- Hôm trÆ°á»›c ta sai mà y Ä‘em chiếc há»™p hoa thêu ra cho TÃn Lăng phu nhân, trong há»™p Ä‘á»±ng binh phù đấy!
Nhan an hiểu ý liá»n khóc oà lên, nói rằng:
- Phu nhân sai bảo gì, khi nà o tôi dám không tuân, tôi thấy cái há»™p gói bá»c mấy lần rất kỹ, vẫn tưởng là há»™p hoa, ai ngá» trong lại Ä‘á»±ng cái ấy, thá»±c phu nhân là m tôi chết oan!
Như Cơ cũng khóc nói rằng:
- Thiếp có tá»™i xin má»™t mìinh cam chịu, không muốn để lụy đến ngÆ°á»i khác!
Vua Ngụy thét cở trói cho Nhan An, Ä‘em giam và o ngục, NhÆ° CÆ¡ thì bị Ä‘Ã y và o lãnh cung; má»™t mặt sai dò tin TÃn Lăng quân xem được thua thế nà o rồi sẽ định Ä‘oạt sau. Äược hÆ¡n hai tháng, Vệ Khánh Ä‘em quân vá» triá»u, dâng ná»™p binh phù tâu rằng:
- TÃn Lăng quân đại thắng quân Tần, không dám vá» nÆ°á»›c, nên ở lại Triệu, gá»i lá»i vá» tâu đại vÆ°Æ¡ng, ngà y khác sẽ vá» nháºn tá»™i!
Vua Ngụy há»i tình hình giao binh. Vệ Khánh thuáºt hết má»™t lượt. Quần thần Ä‘á»u la bái hô vạn tuế. Vua Ngụy cả mừng, liá»n truyá»n gá»i NhÆ° CÆ¡ ở lãnh cung ra, cho Nhan An ra khá»i ngục, Ä‘á»u được miá»…n tá»™i. NhÆ° CÆ¡ tạ ân xong tâu rằng:
- Cứu Triệu thà nh công, khiến nÆ°á»›c Tần sợ oai đại vÆ°Æ¡ng, vua Triệu phải mang ân đại vÆ°Æ¡ng, Ä‘á»u là công của TÃn Lăng quân. TÃn Lăng quân là trÆ°á»ng thà nh của nÆ°á»›c, là tôn khà của nhà , há nên bỠở nÆ°á»›c ngoà i, xin đại vÆ°Æ¡ng sai sứ triệu vá» nÆ°á»›c, má»™t là để tá» tình yêu ngÆ°á»i thân thÃch, hai là tá» nghÄ©a tôn ngÆ°á»i tà i.
Vua Ngụy nói:
- Hắn được miễn tội đã đủ, lại còn dám kể công ư?
Rồi truyá»n những bổng lá»™c ở ấp phong của TÃn Lăng quân lại trao trả cho gia quyến chi dung, chứ không cho đón vá» nÆ°á»›c.
Lại nói vua Tần thua tráºn vá» nÆ°á»›c, thái tá» An Quốc quân Ä‘em vÆ°Æ¡ng tôn Tá» Sở ra đón ở ngoà i thà nh, Ä‘á»u tâu Lã Bất Vi là ngÆ°á»i giá»i, vua Tần phong là m khách khanh, cấp cho ấp ăn lá»™c nghìn nốc nhà . Vua Tần nghe Trịnh An Bình hà ng Ngụy, thì cả giáºn, bắt giết cả há». Trịnh An Bình là ngÆ°á»i của thừa tÆ°á»›ng Phạm Chuy tiến cá». Theo phép nÆ°á»›c Tần há»… ai tiến cá» ngÆ°á»i không ra gì, thì cÅ©ng phải chịu tá»™i nhÆ° ngÆ°á»i được tiến cá». Nay Trịnh An Bình phản Tần hà ng Ngụy, đã phải giết cả há» rồi, theo nhÆ° phép trên, Phạm Chuy tất phải chịu cùng tá»™i, Phạm Chuy bèn nằm trên cá» khô để đợi tá»™i.
Chú thÃch:
(1)Ngựa non đi được nghìn dặm
(2)Ăn mặc như dân nghèo
|
|
|
| |