Kị Sĩ Thứ Chín Tác giả: Từng Là Người Trong Giang Hồ -----oo0oo-----
Quyển 1: Chỉ lấy thành bại luận anh hùng.
Chương 95: Đêm trăng sáng thâu hương.
Dịch: Losedow
Nguồn:TTV
Khi tai ương vong linh đã lui bước, lúc đêm tới, mặt trăng Simani chói lọi lại quay về với bầu trời đêm, bao phủ hết thảy mọi thứ trên mặt đất trong ánh sáng dịu dàng của mình, không gian tĩnh mịch và an bình.
Trong rừng cây đã dựng lên rất nhiều mái lều bạt, những thứ này đều là trang bị cần có của những nhà mạo hiểm. Mặc dù một số lều bạt đã bị cháy trong trận hỏa hoạn tại thị trấn, nhưng bây giờ nếu chịu khó chật chội một chút thì vẫn đủ chỗ.
Trong chiếc lều lớn nhất ở phía đông rừng cây, Nại Hà đang nổi cáu, nguồn gốc gây ra tất cả đều là câu cuối cùng của Scialla. Đối mặt với sự quyến rũ của người đẹp, hiển nhiên Geriferry là một người không hề có sức đề kháng. Bây giờ đêm khuya yên tĩnh, chính là thời cơ tốt đẹp để cô nam quả nữ tình chàng ý thiếp, đương nhiên Geriferry phải đi tìm chiếc lều màu lục đó.
Nhưng vấn đề lại đến, Nại Hà nhất định đòi đi theo. Nghĩ đến chuyện sắp làm thuộc loại 18+, Geriferry kiên quyết không cho phép Nại Hà đi theo.
Nói đến chiếc lều Geriferry đang ở bây giờ lại phải cảm ơn Khô Hồn. Buổi tối lúc hạ trại, Geriferry lục lọi trong chiếc nhẫn không gian của Khô Hồn, không ngờ lại tìm được một chiếc lều bạt thật. So với những chiếc lều chật hẹp của những nhà mạo hiểm, chiếc lều của hắn đủ rộng, đủ lớn, mấu chốt là trên lều còn khắc mấy pháp trận, vừa bảo đảm đông ấm hè mát, lại tránh bị muỗi đốt, hơn nữa hết thảy đồ dùng cuộc sống hàng ngày, bao gồm cả giấy vệ sinh đều là hàng đỉnh cấp.
Đương nhiên, đối với Nại Hà đã quen với cuộc sống màn trời chiếu đất khi đi theo Geriferry thì những thứ này đều là có cũng được không có cũng được. Thứ nàng hi vọng có nhất thì lại không có, chẳng hạn như đồ ăn. Điều này làm cho Nại Hà, người đã tốn rất nhiều sức mạnh khi giết Khô Hồn làm sao có thể không tức giận? Bây giờ Geriferry lại đòi bỏ Nại Hà lại ra ngoài lêu lổng, vì vậy Nại Hà giận càng thêm giận.
Lại một lần nữa nhắc lại cam kết sơn hào hải vị, bào ngư tay gấu trước kia, Nại Hà mới ấm ức nằm xuống chiếc thảm len. Rốt cục Geriferry cũng thoát thân đi được. Nhìn những mái lều trong bóng tối của rừng cây dưới ánh trăng, Geriferry lập lức liên tưởng đến cặp núi đôi mê người trước ngực Scialla. Tim đập càng ngày càng nhanh, hắn cẩn thận tránh né những nhà mạo hiểm gác đêm bên ngoài, dễ dàng tìm được chiếc lều màu lục ở giữa những mái lều khác.
Trong lều có ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn ma pháp, hình như có bóng người đang cởi quần áo... Tất cả đều hoàn mỹ hơn cả tưởng tượng của Geriferry, vậy hắn còn chờ cái gì? Hắn nhẹ nhàng vén cửa lều ra...
"Đồ háo sắc!" Nghênh đón hắn là một tiếng kêu khẽ và một cú đấm. Thân thủ đã khác hẳn trước kia, Geriferry ngửa người về phía sau tránh được cú tấn công. Tay phải hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy nắm đấm của đối phương, thuận thế kéo về phía sau. Thế là, sau khi người hắn ngửa ra sau rồi ngã xuống đất, trên ngực lại có thêm một thân thể nhu mì.
"Gerry, ngươi là đồ biến thái..."
"Là ngươi?"
Hai người đồng thời lên tiếng là Geriferry và Alizée. Đương nhiên, Geriferry thì cực kì thất vọng. Hắn không biết Alizée về từ bao giờ, càng không rõ tại sao Alizée lại xuất hiện trong lều của Scialla.
"A, hai người thân mật quá nhỉ, có cần ta nhường chỗ cho hai người không?" Liền sau đó, Scialla từ trong lều thò đầu ra chế nhạo.
Khuôn mặt Alizée lập tức đỏ bừng, trước khi vào lều còn véo mạnh vào người Geriferry. Chẳng lẽ nàng muốn cho Geriferry một ám chỉ gì đó sao? Đương nhiên đầu óc ảo não của Geriferry không rảnh để liên tưởng đến vấn đề này. Trong lúc hắn vô cùng tiếc nuối chuẩn bị quay về, giọng nói của Alizée lại vang lên trong lều: "Đồ tồi, không cho nhìn lén, xong ngay bây giờ đây".
Geriferry đành phải dừng lại. Thực ra hắn cũng có chuyện cần hỏi Alizée, điều đó quan hệ trực tiếp đến việc ngày mai bọn họ có thể xuống thành phố ngầm hay không.
Cho dù là ở vùng rừng núi hoang vu, những gì trong mái lều của phụ nữ cũng có thể làm mọi người cảm thấy dễ chịu và sạch sẽ. Đương nhiên, trả có cả mùi thơm thoang thoảng của thiếu nữ. Đã cởi giáp da và áo dày, Scialla chỉ mặc một chiếc áo mỏng bẳng vải đay, khiến dáng người cô ta càng thêm bốc lửa. Ngồi đối diện với cô ta, Geriferry lén nuốt nước bọt, sau đó nhìn về phía Alizée quần áo chỉnh tề bên cạnh Scialla: "Ngươi về bao giờ tại sao không đến nói một tiếng?"
"Vừa về". Khuôn mặt Alizée vẫn còn chưa hết ửng hồng vì xấu hổ. Cả ngày bôn ba đón gió mạnh trên trời cao, vốn nàng muốn rửa mặt, trang điểm lại một chút rồi đi gặp Geriferry, không ngờ hắn lại chủ động tìm tới nhà.
"Tình hình bên ngoài miệng núi bây giờ thế nào? Có hay người đi vào không?" Geriferry đi thẳng vào vấn đề.
"Đoàn kị sĩ thẩm phán vừa rút về". Alizée dựa vào Scialla, vẻ uể oải lộ ra trên gương mặt.
"Rút rồi? Tại sao lại rút? Cho dù bọn chúng được biết những cao thủ liệp thực giả đã chết hết thì cũng phải phái thêm nhân thủ mới đúng, sao lại rút chứ?" Geriferry kinh ngạc nói.
"Ta đã hạ xuống hỏi người gần đó, được biết đây là kết quả sau khi đế quốc Callan phái quân đoàn ma pháp đến giao thiệp với đoàn kị sĩ thẩm phán. Cụ thể ta cũng không rõ, có điều ta nhìn thấy không ít nhà mạo hiểm và tư quân quý tộc đã vượt qua miệng núi đi về phía này. Còn có cả một đội tế tự của Giáo đình, sợ rằng một vài hôm nữa đều sẽ đến đây". Nói xong Alizée nhìn Geriferry, tỏ ý chờ quyết định của hắn.
Đế quốc Callan phái quân đoàn ma pháp đến giao thiệp với đoàn kị sĩ thẩm phán, điểm này lại không ngoài dự liệu của Geriferry. Dù sao thì sức hấp dẫn của thành phố ngầm cũng rất to lớn, các quý tộc của đế quốc Callan đều muốn kiếm một miếng bánh. Sau khi quân đoàn ma pháp xua đuổi đoàn kị sĩ thẩm phán đi, bọn họ sẽ tổ chức tư quân hoặc phái nhà mạo hiểm tiến vào. Còn vong linh? Đối mặt với cả một quân đoàn ma pháp, cho dù có mười Khô Hồn cũng chỉ có những chạy trốn. Còn một đội tế tự Giáo đình thì chẳng qua chỉ là hành động che giấu chân tướng của Giáo đình. Nếu như không ngoài dự liệu, bọn chúng nhất định sẽ đến đây tìm được thi thể của mấy thánh võ sĩ, sau đó đổ lỗi cho đám tử linh pháp sư, qua đó cho thấy các thế lực tà ác rất mạnh mẽ, từ đó tạo thế cho việc tuyên dương giáo lí chủ thần của Giáo đình.
"Chúng ta có cần vào khe núi thăm dò trước hay không?" Hiển nhiên còn không yên tâm.
"Không cần, đoàn kị sĩ thẩm phán đã rút đi, điều này nói rõ Giáo đình còn không biết tình hình bên này, bằng không chúng cũng sẽ không chỉ phái một đội tế tự lại đây. Mọi người nghỉ ngơi một đêm cho tốt, sáng mai chúng ta đi vào". Nói xong Geriferry đứng dậy, trước khi rời lều còn chưa từ bỏ ý định: "Alizée, buổi tối ngươi ngủ ở đâu?"
"Đương nhiên là ngủ cùng với chị Scialla rồi". Alizée lườm hắn.
Trong tiếng cười trộm của Scialla, thâu hương thất bại, Geriferry chỉ có thể cụt hứng quay về.
Một đêm trôi qua rất nhanh, khi ánh bình minh xuất hiện ở chân trời phương đông, các nhà mạo hiểm đã thu thập xong hành trang, đứng thẳng trước mặt Geriferry.
Scialla tiến lên đi đến bên tai Geriferry, nhỏ giọng nói: "Nói với bọn họ mấy lời cổ vũ sĩ khí!"
Geriferry lập tức tóm Scialla lại: "Ta muốn hỏi, lời hôm qua ngươi nói có còn hiệu lực không?"
"Đợi khi nào ngươi nói tên thật với ta thì ta sẽ suy nghĩ lại". Scialla thổi một hơi bên tai Geriferry, nói xong lui về hàng ngũ nhà mạo hiểm.
"Các ngươi..." Geriferry nhìn những nhà mạo hiểm, kêu một tiếng, sau đó phát hiện trong đầu mình lại không có lời gì nữa. Vẻ mặt khó xử của hắn lập tức làm những nhà mạo hiểm cười vang, ngay cả Nại Hà bên cạnh cũng liếc hắn, thật là mất mặt.
"Các ngươi, nói với ta, các ngươi còn lại thứ gì? Đugns thế, các ngươi không có rượu ngon, không có mỹ thực, hỏa hoạn đã đốt cháy hết số đồ ăn cuối cùng của các ngươi, thậm chí ngay cả giấy lau mông cũng không còn. Chúng ta đã không còn gì cả, vậy chúng ta còn sợ cái gì?" Geriferry vừa nói vừa chỉ về phía khe núi: "Chỗ đó có ước mơ của chúng ta, của cải ở đó sẽ mang đến tất cả cho chúng ta. Được rồi, ý ta là, các ngươi còn đợi gì nữa?"
Geriferry vừa nói xong, đám nhà mạo hiểm lập tức chạy về phía khe núi như núi hú biển gào. Bây giờ bọn họ không sợ bị tử linh pháp sư có thể vẫn ở trong đó phát hiện. Có thể dẫn bọn chúng ra, chiến đấu ở bên ngoài đương nhiên là tốt hơn chiến đấu dưới đất. Tất nhiên, nếu có thể dọa bọn chúng bỏ chạy thì vẫn là tốt nhất.
Có pháp sư, bọn họ không còn phải lo lắng với những chiếc bẫy ma pháp trên những mỏm núi xung quanh khe núi. Mấy pháp sư liên thủ dùng cầu lửa đốt thành một con đường trên một ngọn núi. Khi bọn họ xông lên đến đỉnh núi thì mặt trời cũng vừa mới mọc lên.
Giống như Geriferry đã dự liệu, trong khe núi quả thật không có bao nhiêu liệp thực giả. Mười mấy thánh võ sĩ liệp thực giả trung giai đang trông nom nơi đóng quân, sau khi nghe thấy tiếng hò hét, chúng hoảng loạn lùi về phái đống đá núi đã sập xuống. Từ bên kia khe núi bò lên, Neo lập tức tung một quả cầu lửa chôn vùi chúng trong biển lửa. Sau khi các chiến sĩ chạy tới bồi thêm vài kiếm, cuộc chiến đấu ở nơi đóng quân đã chấm dứt nhẹ nhàng.
"Mang đồ ăn, nước uống đi, cả công cụ nữa". Geriferry hô lên.
Thực ra không cần Geriferry dặn dò, những nhà mạo hiểm cũng biết nên làm thế nào. Amie tìm được mấy chiếc bánh mì và mấy miếng pho mát cứng đờ, chuẩn bị đưa cho Nại Hà lại bị Geriferry cướp mất. Hắn đưa cho Nại Hà, sau đó giải thích với Amie: "Em gái ta chỉ ăn đồ ăn ta đưa".
Amie chun mũi, hiển nhiên không tin. Lúc ở quán rượu, cô ta đã đi tìm đồ ăn cho Nại Hà, có điều khi đó cô ta đặt xuống giường để Nại Hà tự đến lấy.
Lúc này Jack kéo một cây trường thương chạy tới: "Đại nhân, ngài xem, đây là thứ tôi tìm được. Xem chất lượng chắc chắn tốt hơn cây trước kia nhiều".
Geriferry cười tít mắt nhận lấy trường thương, hắn cảm thấy tên Jack này quá tri tâm tri kỉ. Nếu sau này mình lập phủ an gia, nhất định phải cho hắn làm chức quản gia.
Cửa hang được tìm thấy sau đống đá núi sập xuống đó, bị đám liệp thực giả dùng cành cây và dây leo che giấu rất kín, vì vậy cũng khó trách đêm hôm kia Geriferry không nhìn thấy.
Sau khi những nhà mạo hiểm kéo đống cành cây lấp trước cửa hang ra, một cửa hang vừa bằng chiều cao một người, rộng không quá nửa mét hiện ra trước mặt mọi người. Một cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra làm cho những nhà mạo hiểm đứng ngoài cửa hang đầu cảm thấy rét lạnh nổi da gà.
Đương nhiên, người không muốn nhìn thấy tình hình này nhất chính là Alizée, điều này đồng nghĩa với việc con rồng bạc cái tham lam của nàng không vào được. Lúc này Laura đang gào thét ở trên trời, tỏ ra cực độ giận dữ.
Laura đã sắp xếp đội ngũ, những mạo hiểm đi đầu đều đã đốt đuốc lên, chỉ đợi Geriferry ra lệnh một tiếng là bắt đầu vào động.
"Đại nhân Gerry, ngài đi ở chính giữa hay là phía sau?" Scialla đã bước một chân vào cửa hang chợt quay lại hỏi.
"Không phải ở giữa, cũng không phải cuối cùng!" Geriferry lớn tiếng trả lời Scialla, sau đó quay lại nói với Jack và Amie bên cạnh: "Các ngươi đi theo phía sau đội ngũ, Jack, ngươi bảo vệ Amie cho tốt". Nói xong hắn lại kêu lên với Scialla vẫn đang chờ hắn trả lời: "Ta sẽ ở phía trước ngươi!"
Scialla đỏ mặt, trong lòng mắng một câu: "Hạ lưu!"
Geriferry tiến lên kéo Scialla đi, nói với Nại Hà đã học được cách dùng bánh mì kẹp pho mát ăn: "Ngươi đi vào trước!"
Lần này, đám nhà mạo hiểm vừa mới cảm động khi thấy đại nhân Gerry xung phong đi đầu toàn bộ đều khinh bỉ trong lòng, làm sao có thể để Nại Hà thoạt nhìn rất yếu đuối đi đầu chứ?
Geriferry cũng không có biện pháp khác. Nếu Nại Hà đi cùng một chỗ với bọn họ, thì trong hang động chật hẹp này sẽ không thể tránh khỏi va chạm, như vậy thân phận của Nại Hà sẽ bị lộ, mọi người sẽ coi nàng là một sinh vật tà ác.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kị Sĩ Thứ Chín Tác giả: Từng Là Người Trong Giang Hồ -----oo0oo-----
Quyển 1: Chỉ lấy thành bại luận anh hùng.
Chương 96: Từ bây giờ, hãy theo ta lăn lộn.
Dịch: Losedow
Nguồn:TTV
Vạn năm trước, đại lục Thương Mang nằm ở một thời đại có văn minh ma pháp rất cao. Bởi vì chúng thần liên tiếp thi triển thần tích chăm sóc thế nhân, cho nên thời đó mọi người gọi đại lục Thương Mang là đại lục kì tích. Sau đó người phát ngôn của chúng thần ở phàm thế như các giáo hội, Thần miếu cùng với Thần điện, để tranh đoạt thêm tín đồ hơn, lấy lòng thần linh mà mình thờ phụng, đã phát động các cuộc chiến tranh tín ngưỡng với nhau. Sau đó chiến tranh tín ngưỡng càng ngày càng khốc liệt, ngay cả chúng thần cũng không thể không tham dự cuộc chiến này. Đây chính là cuộc chiến được gọi là cuộc chiến của các vị thần.
Trong giai đoạn đầu của cuộc chiến của các vị thần, để bảo vệ tính mạng và tài sản của mình không bị cuộc chiến của các vị thần hầu như lan rộng toàn bộ đại lục hủy diệt, những cường giả và quân chủ trong nhân loại tới tấp di chuyển xuống dưới đất, rất nhiều cung điện và pháo đài được xây dựng dưới đất ở độ sâu lên đến cả ngàn mét. Nhưng thần lực của các thần quá mạnh mẽ, dẫn tới vô số lần đất rung núi lở, trăm họ lầm than, rất nhiều thành phố ngầm và cả của cải bên trong lúc đó đều bị chôn vùi trong tro bụi của lịch sử.
Đây là thông tin Nại Hà truyền tới trong đầu Geriferry lúc Geriferry hỏi Nại Hà đang đi trước mặt về trí nhớ của Khô Hồn có liên quan đến thành phố ngầm này. Đương nhiên, đối với Geriferry mà nói, thông tin này cũng chẳng mang lại lợi ích gì.
Lúc này bọn họ đã xâm nhập vào hang động hơn nửa canh giờ rồi. Họ vẫn đi xuống dưới, bởi vì hang núi này ăn chéo xuống dưới đất. Tại những chỗ rẽ hoặc những chỗ quá hẹp, thậm chí mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết đào bới của loài người. Hiển nhiên đây là chuyện tốt đám liệp thực giả đã làm cho bọn họ.
Ngoài ra, trong hang núi hầu như vẫn duy trì được diện mạo nguyên thủy nhất: Vách hang màu nâu tối đầy những vân đá hình nước chảy, thỉnh thoảng họ lại nhìn thấy rêu xanh hoặc một số loại dương xỉ không cần ánh sáng điểm xuyết giữa nước vân đá này.
Trên đường đi xuống, bầu không khí tỏ ra rất nặng nề. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, khuôn mặt yếu ớt của loài người và vách đá rắn chắc hình thành sự đối lập rõ ràng. Có điều tiếng bước chân lộn xộn đã át đi tiếng hít thở nặng nề của bọn họ. Nói đơn giản một chút, chính là trong sự căng thẳng cực độ của mỗi một người còn mang theo sự phấn khởi khó hiểu.
"Phía trước..."
"Chết tiệt, ta nói bao nhiêu lần rồi, ngươi nói nhỏ một chút!"
Cho dù Nại Hà chỉ nói hai chữ, nhưng tiếng tiếng vang vang vọng xa xa cũng làm Geriferry giật nảy. Khi hắn phát hiện mình sơ ý một chút lại mạo phạm thần uy của Nại Hà, lập tức lại tiến lên dỗ dành vài câu, sau đó hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Trong tình hình này, bình thường Nại Hà sẽ không cáu gắt với Geriferry, cũng là nói, Nại Hà đã biết bao giờ nên làm nũng, bao giờ cần để ý đến thể diện của Geriferry. Đương nhiên, bây giờ không có ai cười nhạo đại nhân Gerry, ở nơi chật hẹp và kín như thế này, bất cứ âm thanh nào cũng vang vọng rất lâu, thực sự là sự tra tấn đối với màng nhĩ của bọn họ.
"Phía trước có người". Nại Hà ghé sát bên tai Geriferry nói, đương nhiên, cuối cùng nàng còn thêm một tiếng hừ, để đang sự bất mãn của nàng đối với thái độ của Geriferry lúc trước.
Vội giơ tay lên. Ngay sau đó, những người phía sau hắn cũng lần lượt giơ tay len. Trước khi xuống hang, Scialla đã sắp xếp chu đáo, cứ mười người làm một đội, giữa mỗi đội đều phải cách nhau một khoảng cách. Như vậy lúc gặp phải tình hình bất ngờ những người phía sau cũng có thể kịp thời quay lại.
Geriferry mang Scialla cùng với Nại Hà đi lên trước. Sau khi đi về phía trước được ba mươi mét, không gian phía bên phải bọn họ từ từ rộng dần về phía dưới, đồng thời kéo dài thành một khe sâu không thấy đáy. Mà bây giờ bọn họ đang đứng trên vách đá phía bên trái đỉnh khe sâu này, một sạn đạo (đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực) rộng nửa mét từ dưới chân bọn họ kéo dài xuống khe sâu tối om phía dưới. Geriferry đá một hòn đá xuống dưới, một hồi lâu sau mới nghe thấy một tiếng tõm khi hòn đá rơi xuống nước.
Tại nơi cách Geriferry hai mươi mấy mét về phái trước, mấy ngọn lửa linh hồn đang bay tới chỗ bọn họ.
"Vong linh!" Hình như Scialla không hề bất ngờ một chút nào.
"Là võ sĩ đen!" Tầm mắt u ám của Geriferry rõ ràng có ưu thế người ngoài khó có thể với tới khi ở dưới nền đất tối tăm. Scialla kinh ngạc thoáng nhìn Geriferry, phải biết ở chỗ này, kể cả ánh sáng của đuốc cũng không thể chiếu ra xa hơn tám mét, còn Geriferry lại có thể phân biệt được thể loại vong linh từ hai mươi mấy mét.
"Đám tử linh pháp sư rất biết chọn địa điểm!" Geriferry lẩm bẩm. Nếu như xông tới, chỉ sơ ý một chút là trượt chân rơi xuống khe sâu. Nếu như tử thủ ở đây, các tử linh pháp sư thay phiên triệu tập vong linh cản đường ở phía trước, ngươi cũng đừng hòng tiến lên. Đương nhiên, nếu như ma pháp sư đứng ở đây làm phép thì lại là khả thi, vấn đề là tử linh pháp sư cũng là pháp sư, hiển nhiên bọn họ biết bất cứ một đội mạo hiểm nào đều sẽ không đưa các pháp sư với thân thể yếu ớt lên phía trước. Cho dù một hai pháp sư lách đi lên, nhưng không gian tránh né ở đây quá nhỏ, họ sẽ không khác gì những tấm bia cố định.
"Có cần gọi Neo chen lên đây không?" Hiển nhiên Scialla cũng đã thấy rõ tình hình.
"Không cần!" Geriferry lắc đầu, vuốt mặt Scialla: "Đừng quên, ta là sát thủ của tử linh!"
Điều này Scialla lại không nghi ngờ, bất kể thế nào thì ngay cả Khô Hồn cũng đã chết trên tay hắn. Trong lúc Scialla kỳ vọng Geriferry sẽ bày ra thần kỹ gì đó để cô ta được đại khai nhãn giới, Geriferry lấy một cái bánh hắn giấu Nại Hà từ trong nhẫn ra đưa cho Nại Hà phía trước: "Nại Hà, khống chế linh hồn!"
Sức mạnh của bánh ngọt không thể nghi ngờ là rất lớn, Nại Hà tay trái cầm bánh cắn một miếng, sau đó tay phải đưa lên chỉ vào võ sĩ đen cách bọn họ gần nhất: "Linh hồn khống chế!" Nhưng Geriferry cảm thấy mắt Nại Hà không hề sáng màu bạc, gã võ sĩ đen này không hề bị Nại Hà khống chế. Lập tức hiểu rõ ý Nại Hà, hắn vội móc ra thêm một cái bánh, cầu khẩn: "Bà cô, đừng đùa nữa, chỉ còn mỗi cái này thôi. Ta thề không lừa ngươi".
Scialla dở khóc dở cười nhìn bọn họ lúc này vẫn còn mặc cả với nhau, thấy sau khi Nại Hà cầm chiếc bánh, mắt bạc lóe lên, ngón tay chỉ tới, mở miệng, vụn bánh bay tung tóe: "Linh hồn khống chế!"
Võ sĩ đen đi đầu tiên đột nhiên dừng lại, ngọn lửa linh hồn trong mắt không ngừng chớp tắt. Sau khi lắc lư đầu ngỡ ngàng mới đi tới chỗ Nại Hà. Không cần Geriferry nói, Scialla cũng biết Nại Hà đã tiếp nhận quyền khống chế võ sĩ đen từ trong tay tử linh pháp sư, điều này làm cho cô ta há miệng khó tin.
"Đây chính là cái gọi là tử linh của ngươi?" Đã sơ bộ hiểu được chân tướng, Scialla hỏi.
"Đúng, Nại Hà khống chế vong linh bọn chúng triệu tập, ta đánh chết tử linh pháp sư, chỉ đơn giản như vậy". Geriferry trả lời rất rõ ràng. Scialla kỳ vọng vô hạn vào Geriferry tức giận đến mức chỉ hận không thể một cước đá hắn xuống khe sâu. Đương nhiên, cô ta vẫn rất vui mừng khi thấy Nại Hà có thể khống chế võ sĩ đen dễ dàng.
Trong nháy mắt, Nại Hà lại khống chế được võ sĩ đen thứ hai. Hầu như đồng thời, trong bóng tối phía trước vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Đây là kết quả khi linh hồn tử linh pháp sư bị cắn trả khi mất quyền khống chế võ sĩ đen.
Không cần Geriferry phân phó, Nại Hà đã điều khiển hai võ sĩ đen xoay người ôm ba võ sĩ đen khác cản đường lao xuống dưới khe sâu, chiến đấu thoải mái vượt quá tưởng tượng của Scialla.
Geriferry thương lượng với Scialla một chút, cảm thấy để ba người bọn họ đi trước dò đường sẽ tốt hơn. Nếu không tử linh pháp sư triệu tập mấy vong linh gì đó từ vách đá dưới khe sâu bò lên thì thương vong sẽ rất nặng nề.
Nhưng đoạn đường tiếp theo thoải mái quá mức tưởng tượng của bọn họ, nhận được một bài học, tử linh pháp sư không dám hiện thân nữa, còn các sinh vật dưới nền đất trong dự liệu ban đầu thì không biết là bị đám liệp thực giả giết sạch rồi hay là vốn dĩ dã không có, chỉ biết không hề thấy con nào xuất hiện.
Bọn họ càng đi xuống dưới, khe sâu càng ngày càng rộng. Không gian xung quanh trở nên rộng rãi, đỉnh hang dần dần cao quá tầm mắt bọn họ. Từng cơn gió lạnh buốt từ dưới khe sâu thổi lên, thỉnh thoảng họ còn có thể nghe thấy âm thanh những hòn đá trên đỉnh hang rơi xuống nước. Cảm giác này giống như đi trên vách núi ở lưng chừng núi.
Lần nữa đi qua một chỗ ngoặt, thậm chí bọn họ có thể nghe thấy tiếng những chảy rõ ràng dưới chân. Khi bọn họ nhìn xuống dưới, không ngờ lại nhìn thấy sóng nước dập dờn, đó là bởi vì dưới nước có ánh sáng, như ánh sao lấp lánh.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Bọn họ phát hiện đỉnh hang vừa rồi còn hoàn toàn tối om lúc này đã có thể thấy lờ mờ, từng cây nhũ đá treo trên đỉnh hang mấy chục mét trên đỉnh đầu bọn họ, trên mỗi nhũ đá đều lấp lánh ánh huỳnh quang dìu dịu, tựa như trời sao đã hậ thấp xuống ngay trên đầu bọn họ.
"Quá thần kỳ, những thứ đó đều là huỳnh thạch (CaF2), đẹp quá!" Lần này cảnh đẹp khiến Scialla luôn luôn tỉnh táo cũng không khỏi trở nên háo hức.
Lại đi về phía trước mấy chục mét, sạn đạo rốt cục cũng đến cuối. Giờ khắc này, trong lòng Geriferry đang chấn động không thể hình dung bằng lời, tựa như một người từ đỉnh núi đi xuống đến chân núi, vén mây gạt sương, trước mắt hắn hiện ra một biển sao lung linh.
Đây là một hang động to lớn diện tích vượt qua năm km2, vô số cột đá tạo thành một rừng đá mọc lên trước mặt hắn. Ánh huỳnh quang trên rừng đá này và ánh huỳnh quang trên đỉnh hang tôn nhau lên, mấy dòng suối ngầm chảy xen qua rừng đá giống như những dòng sông sao lấp lánh. Các loại dây leo và các loài nấm dưới nền đất điểm xuyết trong khe hở giữa các cột đá, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng kêu của những sinh vật dưới nền đất. Ở phía sau rừng đá này, có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của những công trình xây dựng.
Geriferry đi xuống sạn đạo, đi tới ven rừng đá. Ở chỗ này, hắn phát hiện mấy mái lều đã sụp gãy, cùng một đống thi thể động vật còn chưa hoàn toàn thối rữa.
"Đây là thằn lằn dưới nền đất!" Scialla trầm giọng nói. Loại sinh vật dưới nền đất có ngoại hình tương tự cá sấu nhưng lại linh hoạt hơn cá sấu nhiều phần lớn sinh sống thành đàn. Bọn chúng có sự hung hãn của cá sấu, sử dụng móng vuốt sắc bén có kịch độc hoặc dịch a xít phun ra từ miệng để tấn công kẻ thù. Có lúc chúng cũng bò lên những cây cột đá rồi nhảy lên lao về phía kẻ thù. Có thể nói thằn lằn dưới nền đất là một loại sinh vật dưới nền đất tương đối khó chơi.
"Chúng ta nên cảm ơn. Đám thằn lằn chết tiệt này đều bị đám liệp thực giả giết gần hết rồi". Geriferry vận thuật tinh tường, có điều ở đây chỗ nào cũng có huỳnh thạch nên hiệu quả của thuật tinh tường của hắn bị quấy nhiễu. Trong thế giới màu vàng tối trong mắt phải hắn có vô số điểm đen, những điểm đen này đều là kết quả ánh huỳnh quang phản xạ tạo thành.
"Có cần gọi những người bên trên xuống không?" Scialla cũng bất ngờ trước tình hình này. Trước kia bọn họ cũng từng thám hiểm vài thành phố ngầm, phần lớn chỉ đụng vào một số skeleton hoặc u hồn cấp thấp gì đó, nếu không thì chính là một vài con rối đã sắp hỏng, đâu có nơi nào kỳ lạ như ở đây.
Geriferry gật đầu: "Các ngươi hạ trại nghỉ ngơi ở đây một chút đã. Ta có dự cảm đây không phải vấn đề có thể giải quyết trong một giờ nửa khắc".
Trong lúc Scialla quay lại chuẩn bị huýt sáo gọi những nhà mạo hiểm bên trên đi xuống, trên một cột đá cách năm mét sau lưng Geriferry đột nhiên xuất hiện một bóng đen bay về phía hắn. Scialla hoảng sợ hô lên: "Cẩn thận!" Có điều bóng đen đó quá nhanh, cô ta muốn rút kiếm cứu hắn nhưng cũng không kịp. Thậm chí cô ta còn ngửi được mùi tanh do bóng đen mang đến. Đây là một con thằn lằn dưới nền đất dài hai mét.
Dường như Geriferry vẫn không hề hay biết. Hắn không nhúc nhích, khi con thằn lằn dưới nền đất vung móng vuốt vào vào lưng hắn, đồng thời há mồm chuẩn bị phun ra dịch a xít, Scialla nhìn thấy Geriferry như có mắt sau lưng, cây thương thép trong tay như một tia chớp màu đen chính xác đâm về phía sau, đâm trúng cái miệng thằn lằn vừa mới mở ra rồi xuyên ra sau gáy nó. Con thằn lằn chưa kịp kêu lên đã chết thẳng cẳng.
Đến lúc này, Geriferry vẫn chưa thèm nhìn về phía sau, cổ tay khẽ rung rút múi thương ra khỏi cái xác thằn lằn. Bây giờ Scialla mới thừa nhận đại nhân Gerry quả nhiên là có tố chất đẻ làm sát thủ tử linh. Ít nhất cô ta cũng cho rằng một đòn chính xác khi không thèm nhìn về phía sau của Geriferry là hoàn toàn dựa vào cảm ứng tinh thần mạnh mẽ. Cô ta đâu biết, đối với Geriferry có cảm ứng ba chiều, phía trước và phía sau hầu như không có bất cứ khác biệt gì.
"Ngươi gọi bọn họ xuống đi. Chú ý phải giữ cảnh giác, đám thằn lằn này quả thật rất phiền phức". Nói xong Geriferry đã bước về phía góc bên phải hang.
"Ngươi đi đâu?" Scialla hỏi, có chút không yên tâm.
"Ta đi tìm các tử linh pháp sư đàm phán!" Geriferry giơ giơ tay lên, dáng vẻ như tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay. Hắn chắc chắn những tử linh pháp sư chỉ dám trốn xa xa trong bóng đêm sai khiến vong linh này rõ ràng là loại nhát gan sợ chết. Để sống sót, bọn chúng còn chịu gia nhập Giáo đình thần thánh tử thù của mình, vậy có lí do gì để bọn chúng không thể đầu hàng hắn, hoặc hợp tác với hắn một lần?
Mặc dù Geriferry không nhìn thấy các tử linh pháp sư trốn ở đâu, nhưng Nại Hà lại cảm ứng được. Năm tử linh pháp sư chen chúc nhau trốn ở trong góc do hai cột đá tạo thành phía bên phải hang, lại đang đưa lưng về phía Geriferry. Bọn chúng thay phiên triệu tập mấy võ sĩ đen ngăn chặn trước mặt, cứ một thời gian lại còn thi triển phép thuật sương mù chết chóc để xua đuổi đám thằn lằn đang tìm cách tấn công xung quanh.
Geriferry và Nại Hà đi tới bên cạnh các tử linh pháp sư mà bọn chúng mới nhìn thấy bọn họ, nhìn thấy chứ không phải cảm ứng được bằng tinh thần lực mạnh mẽ. Đối mặt với hai vị khách không mời đến bên cạnh không một tiếng động này, mặc dù nội tâm cực độ hoang mang, nhưng các tử linh pháp sư vẫn chỉ huy hai võ sĩ đen lao tới tấn công, đồng thời trên tay cũng bắt đầu chuẩn bị phép thuật tấn công.
Tất cả đều được các tử linh pháp sư chấm dứt rất tự giác sau khi Nại Hà khống chế hai võ sĩ đen của bọn chúng trong nháy mắt, hai tử linh pháp sư hộc máu ngã xuống đất. Bọn chúng nhìn Nại Hà với ánh mắt ngơ ngẩn, qua lời của đồng bọn, bọn chúng đã biết người phụ nữ mảnh mai trước mặt này là một tồn tại khiến bọn chúng cảm thấy sợ hãi và bất lực như thế nào.
Geriferry tiến lên vài bước, gạt mái tóc dài bên trái ra sau tai, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc hoa tai đeo trên tai, hỏi các tử linh pháp sư: "Các ngươi biết cái này không?"
"Hoa tai hư ảo?" Một tử linh pháp sư buột miệng kêu lên. Mặc dù hắn cũng thấy khó tin, nhưng vừa rồi tên chiến sĩ này im hơi lặng tiếng đi tới bên cạnh còn bọn chúng không hề phát hiện, điều này lại là sự thật.
"Khô Hồn đã game over rồi". Geriferry nói, lại lắc lư chiếc nhẫn không gian của Khô Hồn trên tay, sau đó lấy một quyển bút ký ma pháp viết tay của Khô Hồn từ trong nhẫn ra ném cho bọn chúng.
Lần này không có người nào hoài nghi việc Khô Hồn đã chết. Phải biết bút ký của một tử linh pháp sư ghi lại đều là những tâm đắc độc đáo của chính mình. Kể cả là học trò của chính mình, bọn chúng cũng không dễ dàng cho xem. Rốt cục bọn chúng cũng thể hiện sự hoảng sợ trong lòng ra ngoài nét mặt và nhìn về phía Geriferry, ý là, ngươi muốn làm thế nào?
"Liệp thực giả đã trở thành quá khứ, Khô Hồn đã trở thành lịch sử", Geriferry nói, trong mắt lộ vẻ hung dữ, giọng nói đông cứng: "Nếu như các ngươi còn muốn sống như giun dế trong bóng đêm, thì, từ bây giờ, theo ta lăn lộn!"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kị Sĩ Thứ Chín Tác giả: Từng Là Người Trong Giang Hồ -----oo0oo-----
Quyển 1: Chỉ lấy thành bại luận anh hùng.
Chương 97: Tòa thành chết.
Dịch: Losedow
Nguồn:TTV
Khi Geriferry và Nại Hà mang năm tử linh pháp sư đi tới cuối sạn đạo dưới sự bảo vệ của hai mươi mấy võ sĩ đen, đám nhà mạo hiểm đã lần lượt xuống đến nơi và ăn uống, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Từ rất xa, đám nhà mạo hiểm đã phát hiện tình hình phía bên phải. Các chiến sĩ cảnh giác tổ chức phòng tuyến, các pháp sư thì đã bắt đầu niệm chú ngữ.
"Tất cả dừng tay, là đại nhân Gerry". Scialla nhìn thấy Geriferry đang đi đầu tiên cùng với mấy võ sĩ đen, kịp thời vẫy tay ngăn cản đám nhà mạo hiểm đang chuẩn bị tấn công bất ngờ.
Các nhà mạo hiểm thật sự khó có thể hiểu được thánh võ sĩ ghét ác như thù, đại nhân Gerry tại sao lại đi cùng một chỗ với tử linh pháp sư. Có điều Alizée hiển nhiên là người muốn biết nguyên nhân này nhất, nàng vội vàng nghênh đón, hỏi: "Gerry, tại sao ngươi lại đi cùng bọn chúng?"
Geriferry nhún vai, tiến đến bên tai Alizée, nhỏ giọng nói: "Ta lừa đến giúp chúng ta mở đường". Hơi thở nóng ướt mang mùi đàn ông đậm đặc khiến khuôn mặt Alizée đỏ thấu. Không biết tại sao, lần này nàng rất tin tưởng lời nói của Geriferry. Ngược lại, nàng không có hứng thú với chuyện tên khốn Geriferry này dụ dỗ đám tử linh pháp sư kiểu gì.
Nhưng những nhà mạo hiểm thì có. Những tử linh pháp sư này đã cướp đi tính mạng đa số đồng đội của bọn họ và thiêu hủy trấn nhỏ. Bọn họ làm sao có thể để cho những gã đầu sỏ này nghênh ngang trước mắt? Vẫn là câu nói kia, nhà mạo hiểm của liên minh Diack là một đoàn thể rất có sức ngưng tụ, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ nghĩa khí vì lợi ích.
Hiển nhiên Geriferry cũng đã nghĩ đến điểm này, hắn bảo các tử linh pháp sư đứng ở chỗ cũ, chính mình thì đi đến chỗ đám nhà mạo hiểm: "Ta biết các ngươi không thể quên cái chết của đồng đội, ta hiểu chính nghĩa và nghĩa khí trong lòng các ngươi. Nhưng, bây giờ giết bọn chúng có thể làm được gì? Vẻn vẹn là vì trút giận sao? Nếu như các ngươi trở về với hai tay trống trơn, các ngươi sẽ đối mặt với vợ con của những đồng đội đã chết?" Thấy rất nhiều người cúi đầu khi nghe lời nói cưỡng từ đoạt lý của mình, Geriferry vội chớp thời cơ nói tiếp: "Các ngươi có thù sâu như biển với bọn chúng, ta cũng có thù với bọn chúng. Nếu như giải quyết này thù hận này ở đây, dự tính ban đầu khi chúng ta đến đây sẽ thất bại. Không có sự trợ giúp của bọn chúng, chúng ta sẽ phải tiến lên rất chậm, không có gì phải nghi ngờ, chúng ta sẽ bị người Callan phía sau chạy tới nuốt mất. Cho nên..." Thấy đa số người đều chán nản cúi đầu, trong lòng Geriferry rất hài lòng với hiệu quả này: "Cho nên, ta sẽ hợp tác với bọn chúng cùng nhau tiến nhanh về thành phố ngầm phía trước, sau khi thu hoạch được thứ chúng ta cần, rời khỏi cái hang động chó má này, mọi người có thù báo thù, ta tuyệt không nói một lời. Bây giờ, những ai sẵn lòng đi cùng bọn ta thì lên đường".
Geriferry nói xong, không để ý tới những nhà mạo hiểm với nội tâm cực độ mâu thuẫn, hắn đưa tay vẫy mấy tử linh pháp sư xuất phát theo vách đá bên phải hướng về phương xa dưới sự giám sát của Nại Hà. Như vậy mặc dù phải đi không ít đường vòng, nhưng lại giảm bớt được góc độ tấn công của các sinh vật dưới nền đất, sẽ an toàn hơn nhiều.
Alizée chạy đến bên cạnh Scialla, lắc lắc cánh tay cô ta, van nài: "Chị Scialla..."
Scialla cười cười đắng chát, ngẩng đầu nói với những nhà mạo hiểm phía sau: "Ta biết trong lòng mọi người đều rất phẫn hận, nhưng giống như những gì đại nhân Gerry nói, vì gia đình những đồng đội đã mất, chúng ta chỉ có thể mang của cải về an ủi gia đình họ, mà không phải trở về chỉ để nói với họ, chúng ta đã báo thù cho chồng, cha hoặc con bọn họ. Bây giờ, mọi người lấy lại tinh thần đuổi theo đại nhân Gerry, được không?"
Một mối nguy cơ đã được hóa giải như vậy, cho tới bây giờ Geriferry vẫn cho rằng, muốn sinh tồn trên thế giới này, trí tuệ còn quan trọng hơn sức mạnh. Đương nhiên, phải có đủ sức mạnh để uy hiếp đối thủ trở lại bàn đàm phán cũng là điều không thể thiếu.
Theo lwoif của các tử linh pháp sư, bọn chúng vẫn chỉ ở trên mặt đất tấn công những nhà mạo hiểm ở thị trấn và xung quanh khe núi, không hề biết đám liệp thực giả đã thăm dò đến đâu, cũng không rõ thành phố ngầm phía trước như thế nào. Ít nhất xương cốt các loại sinh vật dưới nền đất xuất hiện rải rác trên đường cũng nói rõ phương hướng bọn họ tiến lên cũng trùng với phương hướng thăm dò của đám liệp thực giả.
Lúc đầu những nhà mạo hiểm còn duy trì một khoảng cách với các tử linh pháp sư phía trước, có điều sau khi bọn họ vượt qua một con sông ngầm, liên tiếp bị mười mấy con thằn lằn dưới nền đất tấn công, bọn họ không thể không đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp đám người Geriferry phía trước. Còn các tử linh pháp sư thì rất tự giác chia ra mười mấy võ sĩ đen đến bảo vệ bên cạnh đội ngũ của bọn họ để làm tốt thí. Dù sao thì lũ thằn lằn dưới nền đất cũng không phân biệt được loài người và vong linh, chúng luôn ưu tiên tấn công những kẻ ở bên ngoài cùng.
Lộ trình tiếp theo ngày càng gian nan, vô số dây leo đã khiến tốc độ của bọn họ giảm rất nhiều. Còn có một số thực vật như loài nấm, khi họ tới gần chúng, chúng sẽ nổ thành một đám phấn hoa. Nếu như không cẩn thận hít phải một chút, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi sẽ từ từ suy yếu trong mệt mỏi, ít nhất dã có hai nhà mạo hiểm sơ ý hít vào và mất sức chiến đấu. Đương nhiên ngã một lần, khôn hơn một chút, mỗi lúc nghe thấy tiếng nổ vang, các pháp sư lập tức thi triển phép thuật tạo gió thổi đám phấn hoa sang bên cạnh.
Sau khi bọn họ vượt qua một khe nứt dưới đất rộng gần hai mét, trên vách hang phía trước bên phải xuất hiện rất nhiều hang nhỏ chi chít. Cảm thấy không đúng, Geriferry hô lên: "Đi vào giữa!" Nhưng vẫn chậm một bước, một đám sinh vật giống như vượn với số lượng hơn trăm con từ những chiếc hang nhỏ này nhảy xuống. Tứ chi dài và mạnh mẽ của chúng giúp chúng có khả năng nhảy bật xuất sắc, thoải mái mượn khe hở giữa những cột đá tránh thoát mũi tên và ma pháp của những nhà mạo hiểm, trực tiếp lướt qua những vong linh phía trước, lao vào đội ngũ nhà mạo hiểm.
"Là quái bốn chân!" Scialla với kiến văn rộng rãi lập tức kêu lên.
Những nhà mạo hiểm liên minh Diack này có thể chém giết ngang tay với đám người thú mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với quái bốn chân linh hoạt lại trở tay không kịp, ngay từ đầu bọn họ đã rơi vào khốn cảnh. Bọn họ luống cuống tay chân vung kiếm chém lung tung vào đám vượn nhảy loạn, mồ hôi chảy như tắm mà rất khó chém trúng đích.
Các tử linh pháp sư nhanh chóng thi triển gọi ra một đám sương chết chóc phạm vi lớn ở bên cạnh, bất cứ con quái bốn chân nào nhảy vào đám sương xám này thì lúc chui ra độ linh hoạt đều hạ thấp rõ ràng. Tiếp theo chính là việc của những nhà mạo hiểm, ít nhất bây giờ kiếm của bọn họ đã có thể theo kịp đám vượn đáng nguyền rủa này.
Sau khi trải qua trận chiến này, được thấy lợi ích của tử linh pháp sư, những nhà mạo hiểm đã rất tự giác bảo vệ mấy tử linh pháp sư ở chính giữa. Dù sao thì năng lực phản ứng của loài người cũng mạnh hơn đám võ sĩ đen cứng nhắc rất nhiều. Điều này làm cho mấy tử linh pháp sư vừa lo sợ bất an lại vừa được coi trọng quá mà sợ.
Đương nhiên, điều này cũng giải phóng cho Geriferry vẫn phải bảo vệ tử linh pháp sư. Chỉ trong nháy mắt vừa rồi đã có mười mấy con quái bốn chân chết dưới mũi thương của hắn. Hắn hài lòng nhìn đội hình một chút, đến lúc này, cả đội ngũ mới hòa hợp thành một thể.
Tiếp theo bọn họ đi dịch vào giữa hang, cẩn thận xuyên qua rừng đá, còn phải chú ý đến những khe nứt được dây leo che giấu dưới chân. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn bị thằn lằn dưới nền đất và quái bốn chân tấn công như cũ, nhưng đây là một không gian gần như phong bế, rất nhiều sinh vật dưới nền đất đã bị đám liệp thực giả đi trước giải quyết, cho nên những nhà mạo hiểm có kinh nghiệm phong phú vẫn có thể ứng phó với những đợt tấn công ở mức độ này.
Đại khái sau khi bôn ba hơn hai canh giờ, rốt cục bọn họ đã đi tới điểm cuối của rừng đá. Một khe sâu rộng khoảng ba mươi mét có tiếng nước chảy róc rách bên dưới xuất hiện trước mặt bọn họ, còn phía bên kia khe sâu thì là điểm đến của bọn họ: "Một thành phố chôn sâu cả vạn năm ở dưới đất.
Nơi này không thể không thể được gọi là một thành phố, nếu gọi là đống hoang tàn sẽ thích hợp hơn. Có lẽ bị ảnh hưởng của cuộc chiến giữa các vị thần, khắp nơi trong thành phố có thể thấy những khe nứt rộng không quá một mét, mặc dù không lớn nhưng lại quá đủ để làm sụp đổ tất cả nhà cửa ở đây. Quảng trường rộng rãi và bức tượng đã sụp đổ hình như vẫn đang chứng minh cho sự huy hoàng vạn năm trước của thành phố này.
Mà bây giờ, bạn chỉ có thể nhìn thấy mấy vong linh thỉnh thoảng lắc lư đi ra từ những chỗ khuất của đống đổ nát. Phía bên kia khe sâu, loài nấm nổ và đám dây leo vẫn vướng chân bọn họ đã biến mất như kì tích.
Một chiếc cầu đá rộng ba mét kéo dài qua khe sâu nối liền hai bờ. Thân cầu và thành cầu đều được xây bằng huỳnh thạch, tựa như một cây cầu sao mộng ảo kéo dài qua vực sâu. Làm người ta cảm thấy kỳ lạ là cây cầu đá toàn thân khắc đầy ký hiệu ma pháp thần bí này lại không có một cây trụ cầu nào chống đỡ, vậy mà vẫn đứng vững để nối liền khoảng cách xa như vậy.
"Đó là thần văn của thời đại kì tích, đây là một cây cầu được chống đỡ bằng ma lực, đây là thần tích!" Neo đã kích động tách khỏi đội ngũ, chạy dọc theo khe sâu về phía cầu đá, vừa chạy vừa hô: "Ta có thể khẳng định, ở đây nhất định có một tòa Thần điện. Chỉ có thần lực của các thần mới có thể làm cho một cây cầu đá không có trụ cầu tồn tại vạn năm không sụp".
Đột nhiên một con thằn lằn từ cột đá bên cạnh lao về phía Neo, không hề phòng bị, đúng lúc Neo sắp bị nó đánh bay xuống khe sâu, không biết từ khi nào Geriferry đã xuất hiện bên cạnh Neo, một thương trực tiếp xuyên qua đầu thằn lằn.
"Đại pháp sư Neo, không được đánh mất lý trí vì kích động. Ở nơi này, ngay cả một con thằn lằn cũng có thể giết chết một thánh ma đạo sư".
Neo lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt. Cắn răng không nói gì, bởi vì có Alizée ở đây, hắn cực kì không muốn nợ ân tình gì của Geriferry.
"Cho dù ở đây có một thần linh..." Nói tới đây, Geriferry quay lại kêu lên với những nhà mạo hiểm phía sau: "Chúng ta cũng phải lấy đủ dũng khí để khinh nhờn thần linh đó".
Không có ai chần chừ, bọn họ hoan hô chạy về phía cầu đá. Mấy pháp sư trong những nhà mạo hiểm, thậm chí bao gồm cả Amie và mấy tử linh pháp sư, vừa bước lên cầu đá đã nằm sấp xuống mặt cầu, ánh mắt nhìn chằm chằm thần văn trên cầu, hình như muốn lĩnh ngộ ra thứ gì đó trong thời gian ngắn. Đây chính là bệnh chung của pháp sư, bọn họ tin tưởng vào sự tồn tại của thần hơn những người khác, cũng kính sợ sức mạnh của thần hơn những người khác.
Khi Geriferry dẫn Nại Hà đi qua cầu đá cuối cùng, Nại Hà đột nhiên truyền đến một ý thức cho hắn: "Nơi này có thứ ta quen thuộc".
Geriferry lập tức vui vẻ trong lòng. Thứ Nại Hà quen thuộc, chẳng lẽ là thần khí? Mặc dù đống hoang tàn này đã không còn rừng đá lấp lánh ánh huỳnh quang cản trở tấm mắt u ám của hắn, nhưng ánh sáng trên vòm hang lại quá yếu, ngoài năm trăm mét mọi thứ đều mờ ảo. Hắn vội vận thuật tinh tường nhìn về phía trước, có điều khoảng cách ngàn mét này vẫn chưa tới điểm cuối của đống hoang tàn.
"Ở đâu?" Geriferry hỏi.
Nại Hà đưa tay chỉ về phía trước, lại không nói gì nữa.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kị Sĩ Thứ Chín Tác giả: Từng Là Người Trong Giang Hồ -----oo0oo-----
Quyển 1: Chỉ lấy thành bại luận anh hùng.
Chương 98: Người phụ nữ thần bí.
Dịch: Losedow
Nguồn:TTV
Sau khi vượt qua cây cầu đá lấp lánh ánh huỳnh quang, những nhà mạo hiểm bắt đầu hết sức thận trọng. Sau khi bọn họ vượt qua tường thành đổ nát bên ngoài, nhìn mấy chục thi thể liệp thực giả và từng đống bộ phận con rối máy móc bị tách rời bừa bộn, lập tức cảm thấy sự cẩn thận của mình có chút dư thừa, đồng thời còn có ý nghĩ cười trên nỗi đau của người khác. Ít nhất bây giờ nhìn thi thể những thánh đồ Giáo đình này, ánh mắt bọn họ không còn căm hận như vậy.
Đám nhà mạo hiểm không hề lập tức đi sâu vào, môi trường tuyệt đối tĩnh lặng dưới ánh huỳnh quang lờ mờ này làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng. Dưới sự chỉ huy của Scialla, bọn họ bắt đầu dọn dẹp từ ngoài vào trong dọc theo tường thành, bất luận là dụng cụ vàng bạc, những bộ đèn bằng đồng vẫn bảo tồn hoàn hảo, hay những cuốn tranh da dê phủ đầy tro bụi, đều là vật báu vô giá đối với những quý tộc có sở thích cố chấp đối với phong cách cổ đại, huống hồ còn là đồ cổ vạn năm trước.
Các pháp sư bắt đầu thi triển phép thuật tìm kiếm, hi vọng có thể tìm được một hai món vật phẩm ma pháp vẫn chưa mất hiệu lực. Có điều thoạt nhìn hiện nay vận may của bọn họ vẫn chẳng ra gì. Các tử linh pháp sư thì vẫn còn bò trên cầu đá nghiên cứu những ký hiệu có khả năng đến từ bàn tay thần linh, có lẽ bọn họ cho rằng sau khi nghiền ngẫm hiểu rõ ý nghĩa thật sự của những ký hiệu này là mình chỉ còn cách trường sinh có một bước ngắn nữa thôi.
Alizée còn khoa trương hơn, trên tay nàng cầm một hạt châu màu lam bằng pha lê, mỗi khi hạt châu phát ra ánh vàng, Scialla liền có thể tìm được vài thứ vật phẩm bằng kim loại trong đống gạch đá dưới chân nàng. Điều này làm cho các nhà mạo hiểm khác đều toát mồ hôi, vừa ghen ghét lại vừa bất đắc dĩ. Tuy nói sau khi mang các vật phẩm khai quật tại thành phố ngầm ra ngoài bán đều sẽ phân phối thống nhất, nhưng Alizée vốn có tiếng tham tiền, ngươi đừng trông chờ nàng không nuốt riêng. Chẳng hạn như, trong ánh mắt của bao nhiêu người, nàng vẫn bỏ thẳng một túi tiền vàng cổ có khắc hình thần linh vào nhẫn của mình, còn tỏ ra hết sức đường hoàng.
Geriferry đang làm gì?
Nhìn vẻ mặt mừng như điên lộ ra trên gương mặt những nhà mạo hiểm sau khi tìm được đồ vật đáng giá, Geriferry thầm nuốt nước miếng, hoặc nói, hắn đang trông mơ giải khát. Cảm ứng ba chiều cộng thêm tầm mắt u ám của hắn mà dùng để tầm bảo ở nơi như thế này thì có thể nói ngay cả hạt châu trong tay Alizée cũng không cách nào so được. Nhưng Nại Hà không cho, nàng vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại bên tai Geriferry: "Phía trước có hơi thở ta quen thuộc".
Làm sao Geriferry không biết càng đi vào trong thì đồ đạc có giá lại càng nhiều, nhưng điều này cũng có nghĩa mạo hiểm càng lớn. Thi thể đám liệp thực giả và những bộ phận con rối máy tản mát trên đường đi đã nói rất rõ, tòa thành đổ nát này không phải không có phòng ngự.
Cũng không phải hắn không thể từ chối yêu cầu vô lí của Nại Hà. Vấn đề là từ trước đến giờ, hắn đã quen với mạo hiểm, hắn phát hiện chính mình càng ngày càng hưởng thụ loại kích thích vùng vẫy tìm đường sống trong cái chết này. Không còn nao núng, không còn trốn tránh, đại khái đây chính là sự thay đổi rõ ràng nhất sau khi sức mạnh của sức mạnh tăng lên. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra sự thay đổi tế nhị này.
Cuối cùng, trước khi nước mắt của Nại Hà rơi xuống, Geriferry đã thoả hiệp với Nại Hà lần thứ n. Sau khi nói với Scialla, hắn đi dọc theo con đường chính ở giữa tòa thành, cẩn thận đi vào sâu hơn. Hắn vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Nhất định là mình sống đủ rồi, đúng thế, mình sợ mạng mình dài quá đây".
Càng đi sâu vào trong, đống đổ nát của các công trình xây dựng cũng càng cao, ddieuf này nói rõ Geriferry đã tiến vào khu phố phồn hoa của những người có tiền. Những bộ xương khô và các vũ khí có phụ trợ ma pháp trải qua vạn năm không phong hoá có thể thấy khắp nơi dưới chân hắn, trên đường đi thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài thi thể liệp thực giả, điều này nói rõ có khả năng bọn chúng đã đi vào đến chỗ sâu nhất.
Nại Hà lại cau mày rơi vào trầm tư theo thói quen, có lẽ nàng còn đang nhớ lại xem hơi thở khiến nàng cảm thấy quen thuộc đó là cái gì.
Đi thẳng qua khu vực đổ nát này tới quảng trường phía trước vẫn không gặp phải tấn công, Geriferry bỏ Nại Hà lại, bò lên một tòa nhà sụp đổ và huýt một tiếng sáo với những nhà mạo hiểm phía sau. Đây là việc hắn và Scialla đã ước định. Nếu như phía trước không có nguy hiểm, hắn sẽ thông báo cho bọn họ để bọn họ có thể đi vào, khiến thu hoạch của mình trở nên thịnh soạn hơn một chút.
Đi qua quảng trường dài đến hai ngàn mét này, Geriferry vận thuật tinh tường, rốt cục nhìn thấy điểm cuối của tòa thành đổ nát này. Đó là một vách đá liền khối lấp lánh ánh huỳnh quang. Phía dưới vách đá có một cánh cổng có thể nói là công trình sánh ngang với tạo hóa. Trên cổng có khắc một ma pháp trận cổ hình sao sáu cánh, chính giữa ma pháp trận được khảm một viên đá quý đen lấp lánh. Bạn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả ánh huỳnh quang đều tụ tập về phá ma pháp trận, mà những ánh huỳnh quang được tụ tập lại này lại bị ma pháp trận truyền đến viên đá quý ở chính giữa, cuối cùng hóa thành một tia màu đen cô đọng giống như thực chất bắn chéo xuống phía dưới.
Phía trước cánh cổng, một khe sâu vắt ngang chặn đường. Trên khe sâu có ba cây cầu đá hình vòm nối liền cánh cổng với hai bên thành phố. Trên cây cầu đá ở giữa có một đám sương đen không ngừng lay động, phía dưới mây đen thì là một chiếc đèn bằng bạc xinh xắn. Tia màu đen bắn ra từ ma pháp trận trên cổng chiếu đúng vào chiếc đèn này và bị ma pháp trận vẫn nhấp nháy trên chiếc đèn hấp thu.
Tất cả những cảnh tượng này thoạt nhìn có chút khó tin như mộng ảo. Mà còn kỳ lạ hơn là, tại nơi cách cầu khoảng trăm mét còn đứng một người. Geriferry lập tức phán đoán được đây là một người phụ nữ có dáng người tương đối chuẩn qua vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông rất vểnh của cô ta.
Mà xung quanh thân thể người phụ nữ này thì toàn là những mảnh thi thể bừa bộn và thịt nát, mức độ thảm thiết nhìn thấy mà giật mình, giống như là bị thứ gì đó cắn xé, nhai nát sau đó lại nhổ ra. Nhưng người phụ nữ này vẫn bình tĩnh đứng giữa một đống máu thịt, vẫn bình chân như vại.
Người phụ nữ này không động, tự nhiên Geriferry cũng không tiện tìm lý do kéo Nại Hà lui lại. Không còn chỗ ẩn thân, đương nhiên Geriferry sẽ không cho rằng người phụ nữ này không phát hiện bọn họ. Một người phụ nữ có thể đứng đơn độc ở đây, tối thiểu cũng là người cùng cấp bậc với Eugene. Nghĩ tới đây, hắn vội hỏi Nại Hà: "Người phụ nữ này so với Khô Hồn thì thế nào?"
Hình như Nại Hà rất không hài lòng đối với việc Geriferry cắt ngang sự trầm tư của nàng, nàng chép miệng rồi mới nói: "Khô Hồn không thể so sánh được. Và nếu như Khô Hồn không dùng linh hồn tấn công ta thì ta cũng không làm gì được hắn".
"Cũng là nói chúng ta không phải đối thủ?" Hỏi như vậy, Geriferry đã chuẩn bị tư thế chạy trốn.
Nại Hà gật đầu rất thành thật.
"Vậy ngươi còn để cho ta tới?" Geriferry cảm thấy tức giận vì sự vô trách nhiệm này của Nại Hà.
"Không phải ngươi luôn nói trí tuệ có thể giải quyết hết thảy sao?" Nại Hà hỏi vặn lại Geriferry, sao đó lại chụp cho hắn một chiếc mũ rất rộng: "Ta cho rằng ngươi có thể giải quyết khó khăn ở mức độ này". Nói xong Nại Hà còn thể hiện một loại vẻ mặt "ngươi không được làm cho ta thất vọng".
Còn kết quả như thế nào... Nhìn Geriferry cầm thương ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên là biết.
Khi bọn họ cách người phụ nữ phía trước không đủ ba mươi mét, người phụ nữ này mới quay đầu lại. Geriferry lập tức dùng hai tay nắm thương giơ quá đỉnh đầu, chỉ còn thiếu nước kêu len: "Ta đầu hàng!"
Hiển nhiên người phụ nữ không rõ hàm nghĩa hành động này của Geriferry, cô ta thành thạo dùng ngôn ngữ thông dụng hỏi: "Muốn hợp tác với ta, hay là giống con đàn bà đầu đất này, sau khi đánh một trận với ta mới chịu ngoan ngoãn hợp tác?"
Geriferry nhìn theo người phụ nữ, nằm giữa một đống máu thịt không phải kỵ sĩ vịnh quang Eugene từng ngạo mạn không ai bì được thì là ai? Geriferry vội đặt trường thương trong tay xuống, nở nụ cười tự nhận là rất thanh nhã: "Bất luận xem thế nào, ta cũng không giống như là một thằng đầu đất!"
"Ta thích người thông minh!" Người phụ nữ bật cười khanh khách, tiếng cười của cô ta không lanh lảnh vang vọng thẳng vào linh hồn như Nại Hà mà là một loại có thể làm cho ngươi vui vẻ đến mức xương cốt cũng tê dại.
Cô ta có một gương mặt mê chết người không đền mạng, nhìn chỉ muốn cắn một miếng. Trong điều kiện ánh sáng yếu ớt ở đây, nước da trắng hơn tuyết của cô ta tỏ ra lộng lẫy như tinh thể băng. Đôi mắt lớn dưới hàng lông mi thật dài luôn luôn chưa đầy xuân tình dập dờn đắm say lòng người. Nếu như không phải cô ta có một mái tóc dài màu vàng kim và cái cằm tròn trịa thì Geriferry suýt nữa cho rằng cô ta là một tinh linh (Elf) vì đôi tai nhọn nhọn của cô ta.
Người phụ nữ như tinh linh này mặc một bộ đồ kẻ bó sát người hiếm thấy trên đại lục khiến dáng người vốn đã nóng bỏng của cô ta càng thêm bốc lửa. Khí chất của cô ta không quyến rũ trần trụi như Scialla mà là một loại dễ thương tự nhiên tỏa ra làm mọi người không thể ngăn cản.
Ấn tượng đầu tiên cho Geriferry là: Cô ta đã một con hồ ly tinh.
"Ta tên là Jasmine. Trong bộ lạc của ta, Jasmine có nghĩa là chuông bạc. Các ngươi cứ gọi ta là Chuông Bạc là được!" Thấy Geriferry nhìn mình gần như ngây dại, Chuông Bạc không hề tỏ ra phản cảm mà ngược lại giới thiệu tên mình rất ngay thẳng.
Bừng tỉnh lại, Geriferry rất xấu hổ chọc thương xuống đất: "Chuông Bạc, tên rất hay. Cũng giống như tiếng cười của ngươi, luôn có thể làm mọi người như si như cuồng!" Hắn không che giấu sự mất khống chế của mình. Geriferry luôn luôn cho rằng, giao thiệp với người thẳng thắn, muốn giành được thiện cảm của người ta, mình cũng cần nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng mình.
"Ta tên là Gerry, cô bé bên cạnh này là em gái ta. Chúng ta đi theo những nhà mạo hiểm cùng tiến vào. Nhìn có vẻ ngươi đang gặp một số phiền phức. Bây giờ, nói xem chúng ta phải hợp tác thế nào mới có thể mở được cánh cổng này?" Thực ra Geriferry còn muốn hỏi, nếu bên trong có thứ tốt thì cần chia chác kiểu gì?
"Ngươi không có ý định lại đây đứng chung một chỗ với ta sao?" Chuông Bạc chỉ hời hợt liếc mắt nhìn Geriferry mà đã có sức hấp dẫn trí mạng Geriferry suýt nữa không khống chế được cứ thế đi tới.
"Người kia..." Geriferry chỉ chỉ Eugene: "Ta nghĩ cô ta rất không thích nhìn thấy ta".
"Ta nghĩ điều này đã không thành vấn đề. Chính là cô ta đã nói với ta đấu khí của ngươi có thể phá vỡ kết giới thần lực trên cánh cổng này". Chuông Bạc đột nhiên bùng nổ một luồng áp bức tinh thần mạnh mẽ về phía Geriferry khiến hắn liên tiếp lui lại ba bước, suýt nữa phun máu ra: "Đây chính là lý do ngươi có thể đi đến đây mà ta không giết ngươi".
Nghe Chuông Bạc nói như vậy, Geriferry lại không còn sợ nữa, bởi vì chỉ cần hắn không ra tay thì bọn họ đừng hòng đi qua cánh cổng này. Điều này làm cho Geriferry ngày càng tin tưởng lời Khô Hồn nói, sức mạnh bản nguyên trong cơ thể mình chính là thần lực. Bởi vì linh hồn Eugene là do thần lực hóa thành, đấu khí hộ thể của cô ta hiển nhiên cũng mang theo một chút thần lực ở bên trong, nhưng Geriferry lại có thể dễ dàng phá vỡ đấu khí hộ thể của cô ta. Điều này đã cho thấy cũng chỉ có thần lực mới có thể phá vỡ phòng ngự do thần lực hóa thành.
Nhưng vì sao Eugene lại nói với Chuông Bạc những điều này? Rất hiển nhiên, Eugene đi tới mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này không đơn giản là đến giết Esra, cô ta cũng muốn nhận được thứ gì đó trong cổng, như vậy mới có thể hoàn thành sứ mạng của mình.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kị Sĩ Thứ Chín Tác giả: Từng Là Người Trong Giang Hồ -----oo0oo-----
Quyển 1: Chỉ lấy thành bại luận anh hùng.
Chương 99: Phòng ngự hoàn mỹ.
Dịch: Losedow
Nguồn:TTV
Vẫn là câu nói kia, đứng trước mặt lợi ích, không có kẻ thù vĩnh viễn.
Geriferry hào phóng đi tới trước mặt Chuông Bạc, thoáng nhìn Eugene nằm trên mặt đất, quay lại nói: "Chuông Bạc, nói thật ta rất hoài nghi nhân phẩm của vị đại nhân kỵ sĩ vịnh quang này. Phải biết ngay cả chuyện bắt con tin ép người khác bẻ cánh cô ta cũng làm được, lát nữa không thể đảm bảo cô ta sẽ không đâm dao sau lưng chúng ta!"
"Không đâu. Ta rất hiểu đám hạt giống có cánh chim này. Đối với bọn họ, sứ mạng của thần chí cao là cao hơn hết thảy!" Chuông Bạc vừa nói vừa cho Eugene một ánh mắt cảnh cáo: "Hơn nữa, ta sẽ để ý cô ta".
"Hừ, nếu không phải ta đã bị thương từ trước thì ta lại sợ con cáo con nhà ngươi hay sao?" Eugene bất mãn chống người dậy, xem ra còn muốn đại chiến một trận nữa. Còn Chuông Bạc chỉ khẽ đong đưa những chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay, Eugene lập tức không dám làm bừa nữa. Hoặc nói, cô ta đã nhớ ra sứ mạng của mình quan trọng hơn nhiều so với tạm thời phát tiết cơn giận.
"Ta phải tìm hiểu tình hình một chút". Geriferry nhìn những mảnh xác và máu thịt bốc mùi tanh hôi bên cạnh, hơi bồn chồn hỏi Chuông Bạc: "Những người này là ngươi giết à?"
Chuông Bạc lắc đầu: "Ta đi vào cùng cô ta".
"Vậy những người này là ai giết?" Geriferry không phát hiện con rối hay xác sinh vật dưới nền đất nào xung quanh những thi thể này.
"Ngươi thử một lần là biết". Chuông Bạc chỉ đám sương mù màu đen trên cây cầu, sau đó lập tức lùi đến ven quảng trường. Ngay cả Eugene cũng cố chạy ra xa bất chấp vết thương trên người.
Chỉ có điều hiển nhiên bọn họ đã đánh giá quá cao lòng can đảm của Geriferry. Geriferry hầu như là chạy ngay theo phía sau bọn họ, hắn vừa chạy còn vừa hỏi Nại Hà: "Ngươi có phát hiện gì không?"
Nại Hà đi theo bên cạnh Geriferry, nói: "Căn cứ trí nhớ của Khô Hồn, phía dưới đám sương mù đó có thể là một chiếc đèn phong ấn, bình thường trong đó sẽ phong ấn sinh vật mạnh mẽ".
Geriferry lập tức dừng lại: "Ngươi nói cái đèn kia là thứ giống như túi phong ấn Golem?" Nếu như trong đó phong ấn quái vật cùng cấp bậc với gấu điên hay cá sấu nước sâu thì với sức mạnh của hắn hiện nay và cộng thêm Nại Hà, hắn còn phải sợ quái gì nữa?
"Không phải, bình thường đèn được dùng để phong ấn sinh vật nguyên tố mạnh mẽ hoặc rồng khổng lồ". Nại Hà vừa nói xong, Geriferry nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Chuông Bạc. Nếu không phải lúc trước Chuông Bạc đã đe dọa thì thậm chí hắn đã chạy thẳng ra ngoài hang.
Bất chấp ánh mắt khinh thường của hai người đẹp siêu cấp, Geriferry hỏi: "Các ngươi nói thẳng đi, rốt cục tình hình là thế nào. Ta cũng nói thạt với các ngươi, quân đoàn ma pháp của đế quốc Callan sẽ tới đây trong một vài ngày nữa. Nếu như không nắm chắc thì chúng ta sớm ra ngoài rồi giản tán là hơn".
Vừa nghe thấy đế quốc Callan đưa quân đoàn ma pháp đến, vẻ mặt hai người phụ nữ lập tức biến đổi. Chuông Bạc lên tiếng nói: "Bên trong đèn phong ấn một con rồng bóng tối (Shadow Dragon), chỉ cần chúng ta đến cách cầu một trăm mét là rồng bóng tối sẽ đi ra. Sau khi chúng ta rời khỏi cầu năm trăm mét thì nó lại tự trở về!"
Vừa nghe thấy rồng bóng tối, Geriferry trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, trong đầu thầm mắng Nại Hà, con điên này, lần này bố bị hại chết rồi. Bây giờ cơ bản hắn đã rõ ràng, thi thể đầy đất đó đều là kiệt tác của rồng bóng tối. Rồng bóng tối không cần đồ ăn, nó xé nát những người này sau đó lại nhổ ra.
Rồng bóng tối, nghe nói do long tinh ở mộ rồng rữa nát hóa thành, không có thân thể thực chất, dựa vào cắn nuốt năng lượng bóng tối mà sống. Bóng tối ở đây không phải bóng mát dưới ánh mặt trời, mà là dạng bóng dáng ngôi nhà hay lùm cây trong đêm tối mờ sao. Vì vậy khó giải thích tại sao nơi này lại Này một con rồng bóng tối. Ma pháp trận trên cổng hấp thu ánh huỳnh quang, chuyển hóa thành xạ tuyến bóng tối, bị rồng bóng tối trong đèn hấp thu. Chỉ cần có năng lượng bóng tối cuồn cuộn không ngừng cung ứng, có thể nói thế này, rồng bóng tối hầu như là tồn tại bất bại ở đây. Phòng ngự trên cổng hoàn toàn là một thiết kế hoàn mỹ phù hợp tuyệt đối với tình hình ở đây.
"Vậy các ngươi còn chờ cái gì, chạy mau thôi!" Geriferry đứng lên đưa tay chuẩn bị kéo Nại Hà.
"Không được!" Lần này không phải hai người phụ nữ cùng nhau phản đối mà cộng thêm cả Nại Hà là ba.
"Nếu ngươi dám rời khỏi quảng trường một bước, ta nhất định sẽ giết ngươi!" Chuông Bạc trực tiếp làm rõ thái độ.
"Ta sẽ giết sạch toàn bộ đám giun dế phía sau kia để làm bồi táng cho ngươi". Eugene bổ sung thêm.
"Mặc dù bọn họ không giết nổi ta, nhưng nhất định bọn họ sẽ làm cho linh hồn ngươi tiêu tan. Ta cũng không giúp được ngươi!" Nại Hà bóp chết hi vọng cuối cùng của Geriferry.
Geriferry ngơ ngác nhìn bọn họ, trong lòng thầm mắng, ba con thần kinh. Sau đó hắn đi thẳng đến chỗ Chuông Bạc đứng lúc trước. Hắn đã nhạn ra một điểm, vị trí đó cách đám sương đen trên chiếc đèn vừa vặn một trăm mét.
"Vừa rồi các ngươi đã thử mấy lần?" Geriferry hỏi.
"Hai lần". Chuông Bạc nói: "Lần đầu tiên Eugene thu hút rồng bóng tối, ta đi phá vỡ kết giới. Kết quả là không có một chút hiệu quả nào. Lần thứ hai ta dẫn rồng bóng tối đi, Eugene tấn công, quả thật có thể tạo thành một chút tổn hại cho kết giới trên cổng, nhưng kết giới vừa bị tấn công là rồng bóng tối đã quay lại".
Geriferry thông cảm thoáng nhìn Eugene, sau lưng cô ta cháy đen một mảng, hiển nhiên là bị âm viêm rồng bóng tối phun ra bắn trúng. Hắn nghĩ thầm, xem ra Chuông Bạc nói không sai, cô ta chính là đồ đầu đất, thương thế chưa khỏi mà còn muốn cậy mạnh.
"Nại Hà!" Sau khi gọi một tiếng, Geriferry chạy về phía sau rất nhanh, dừng lại cách cầu ngoài năm trăm mét.
Nại Hà lập tức hiểu rõ ý của Geriferry. Trong tình hình này không cần phải giữ bí mật nữa, nàng lập tức vượt qua tuyến canh giữ của rồng bóng tối. Sau phút chốc, sương mù đen trên chiếc đèn đột nhiên hóa thành một con rồng bóng tối dài hơn ba mươi mét lượn vòng phía trên cổng. Không có thực thể, nó chỉ có một bóng rồng hư ảo, hoàn toàn miễn dịch đối với tấn công vật lý. Mặc dù tấn công ma pháp có thể tạo thành tổn thương cho nó, nhưng ở đây có thể hấp thụ năng lượng bóng tối vô cùng vô tận, hầu như nó có thể tu bổ thân thể tổn hại bất cứ lúc nào.
Sau khi nó mở miệng ra, trong đầu mỗi người ở đây đều vang lên tiếng gầm giận dữ của rồng khổng lồ: "Đám người hèn mọn như giun dế kia, dám mấy lần quấy rầy mộng đẹp của đại nhân Durex vĩ đại, ta phải trừng phạt các ngươi!"
"Đây là một con rồng có trí tuệ!" Chuông Bạc giải thích cho Geriferry còn đang khó hiểu.
Sau phút chốc, rồng bóng tối Durex lập tức bay qua khoảng cách hơn hai trăm mét, vung móng vuốt bẩm sinh đã mang theo ma pháp "bóng tối cắt xé" vồ tới Nại Hà. Trong ánh mắt kinh ngạc của Chuông Bạc và ánh mắt đã đoán trước của Eugene và Geriferry, móng vuốt sắc bén của rồng bóng tối xuyên thẳng qua thân thể Nại Hà. Trước khi âm viêm trong miệng nó chạm vào thân thể, bóng dáng Nại Hà đã biến mất tại chỗ, sau đó lại lập tức chui ra từ mắt phải của Geriferry.
Thân thể to lớn của Durex đuổi theo đến lúc hầu như chạm vào mũi Geriferry rồi mới không cam lòng lùi về. Thân hình nó vặn vẹo vùng vẫy phía trên cây đèn: "Đám giun dế đáng chết. Lần sau, lần sau rồng bóng tối Durex vĩ đại tuyệt đối lần sau cho các ngươi". Sau đó lại hóa thành một đám mây đen bay lơ lửng phía trên cây đèn.
Chuông Bạc và Eugene đã quen với khẩu khí tự đại của rồng bóng tối Durex, hai người hầu như đồng thời ngẩn ngơ nhìn mắt phải Geriferry. Bọn họ hiểu rõ, nếu như có con mắt phải của hắn, rất có khả năng họ sẽ có được người phụ nữ thần bí không có thực thể Nại Hà này.
Nói thật, Geriferry vẫn rất sợ hãi bọn họ đột nhiên quay sang dòm ngó con mắt phải của hắn, nên lúc này đương nhiên hắn phải phân tán sức chú ý của bọn họ. Hắn lập tức lên tiếng nói: "Hình như ta đã tìm được biện pháp phá giải".
Câu này của hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của Nại Hà, còn hai người phụ nữ khác, sức chú ý của họ vốn vẫn tập trung vào trên người hắn. Bây giờ chẳng qua bọn họ chỉ chuyển ánh mắt từ mắt phải hắn xuống khuôn mặt hắn mà thôi.
"Các ngươi đã nghĩ tới việc phá hỏng chiếc đèn trước không?" Geriferry vừa nói xong, Chuông Bạc và Eugene đều lườm hắn xem thường, sau đó ánh mắt lần nữa di chuyển đến mắt phải hắn. Đây là một loại đe dọa không tiếng động, hình như đang nói, mau đưa ra chủ ý cho ta!
"Phương pháp này bọn ta đã thử qua đã rồi. Một khi tấn công cây đèn, rồng bóng tối sẽ thi triển bóng tối hóa thân". Khiến Geriferry rất bất ngờ là người trả lời lần này lại là Eugene.
Eugene nói rồi nhìn đám thi thể đầy đất, hình như trong đôi mắt lạnh như băng của cô ta xuất hiện một thoáng đau buồn: "Bọn họ đã hi sinh vì phép thuật bóng tối hóa thân của rồng bóng tối, một lần hai trăm người, không có ai còn sống, bao gồm hai thánh võ sĩ cấp mười!"
Bọn họ trong lời Eugene đương nhiên là chỉ đám liệp thực giả. Geriferry thầm chửi trong lòng: Đáng đời!
"Em gái Nại Hà, chúng ta làm lại lần nữa, để cho hắn ta thấy cái gì gọi là hóa thân". Chuông Bạc nói rồi đi tới tuyến canh gác của rồng bóng tối sát bên khe sâu, Geriferry gật đầu với Nại Hà, Nại Hà lập tức bay qua tuyến canh gác.
Lúc đầu mọi việc hầu như lặp lại tình cảnh rồng bóng tối xuất hiện lần trước, khi rồng bóng tối khởi xướng tấn công Nại Hà, Chuông Bạc liền chạy đến chỗ cây đèn với tốc độ Geriferry khó có thể nhìn thấy bằng mắt trái, vung cánh tay phải đeo vòng bạc lên hung ác đập xuống cây đèn. Cánh tay cô ta vừa chạm vào cây đèn đã bị một luồng sức mạnh thần bí đẩy văng ra, hiển nhiên bên trên cây đèn cũng có kết giới loại phòng ngự.
Cùng lúc đó, vừa phun ra một ngọn âm viêm, Durex đột nhiên khựng lại, hóa thân thành vô số lưỡi đao bóng tối lượn vòng bao trùm phạm vi năm trăm mét lấy cây đèn làm trung tâm. Những lưỡi đao này lượn vòng chạm vào vách đá và mặt đất, phát ra tiếng ma sát chói tai cùng với tia lửa.
Còn Chuông Bạc thì tung bay né tránh từng lưỡi đao bóng tối nhẹ nhàng như một con chim nhỏ, khi không thể tránh được thì cô ta sẽ dùng cánh tay phải ngăn cản, đồng thời nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Khi cô ta về đến bên cạnh Geriferry, hai cánh tay trái phải của cô ta đều có một vết thương sâu thấy xương. Cô ta lại không hề để tâm, lập tức dùng cái lưỡi đỏ tươi liếm vết thương. Trong ánh mắt kinh ngạc của Geriferry, cô ta cứ liếm một chút, vết thương trên cánh tay cô ta lại khép lại với tốc độ mắt thường thấy được. Chỉ chốc lát, hai cánh tay bị thương của cô ta đã hoàn hảo như lúc ban đầu, đồng thời vẻ lộng lẫy trên mặt cô ta lại ảm đạm hơn không ít. Vì vậy Geriferry biết, kiểu chữa thương không thể tưởng tượng nổi của cô ta cũng phải dùng đến rất nhiều tinh thần lực.
"Thấy rõ chưa?" Giọng nói của Chuông Bạc tỏ ra hơi suy yếu.
Geriferry gật đầu, sau đó nói: "Ta phải xem lại một lần", trong ánh mắt giận dữ của Chuông Bạc và Eugene, Geriferry nhìn về phía Eugene: "Trước đó, ngươi phải nói thật với ta một vấn đề".
"Ngươi nói đi". Eugene cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
"Sức mạnh của phàm thế thật sự không thể phá vỡ kết giới thần lực sao? Geriferry hỏi một vấn đề rất nhạy cảm.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế