Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #96  
Old 28-06-2008, 05:32 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 118
Khóc miếu tổ, Lưu Thầm tự tử;
Vào Tây Xuyên, Chung, Äặng tranh công


Lại nói, Hậu chá»§ ở Thành Äô, nghe tin Äặng Ngải đã lấy được Miên Trúc, mà cha con Gia Cát Chiêm Ä‘á»u chết trận cả rồi, sợ hãi không biết ngần nào, kíp vá»i văn võ vào bàn bạc. Cận thần tâu rằng:

- Nhân dân ở ngoài thành, già trẻ dắt díu nhau chạy loạn, tiếng khóc vang động xa gần.

Hậu chủ kinh hoảng.

Sực lại có tiểu mã chạy đến báo rằng:

- Quân Ngụy sắp đến dưới thành rồi!

Các quan bàn rằng:

- Ở đây quân đơn tướng ít, địch sao nổi quân Ngụy, không bằng bá» Thành Äô chạy sang bảy quận xứ Nam Trung; đất đó hiểm trở, có thể giữ được, nhân thể mượn quân Man vá» mà khôi phục cÅ©ng chưa muá»™n.

Quang lộc đại phu Tiêu Chu nói:

- Không nên! Nam Man vốn là quân phản trắc, xưa nay không ân huệ gì vá»›i ta, nếu ra nhá» há», tất sinh vạ to.

Các quan lại tâu rằng:

- Thục, Ngô đã đồng minh vá»›i nhau, nay việc kíp lắm nên sang ở nhá» Äông Ngô cÅ©ng được.

Chu lại can rằng:

- Từ xưa đến nay, không có thiên tá»­ nào Ä‘i ở nhá» nước khác bao giá». Tôi chắc rằng Ngụy lấn được Ngô, chá»› Ngô không lấn được Ngụy. Nay xưng thần vá»›i Ngô, là nhục má»™t lần; nếu Ngô bị Ngụy lấn nốt, lại Ä‘i xưng thần vá»›i Ngụy, là nhục hai lần; chi bằng hàng ngay Ngụy Ä‘i. Ngụy tất cắt đất phong cho bệ hạ. Như thế, trên giữ được tôn miếu, dưới yên được muôn dân.Xin bệ hạ ngÄ© cho kỹ mà xem.

Hậu chủ phân vẫn chưa quyết, lui vào trong cung.

Hôm sau các quan lại bàn bạc. Tiêu Chu thấy việc đã cấp đến nơi rồi, lại dâng sớ cố khuyên hàng. Hậu chủ nghe dịu tai, sắp toan ra hàng.

Chợt ở sau cánh bình phong có má»™t ngưá»i quát to lên mắng Tiêu Chu rằng:

- Quân hủ nho sợ chết kia! Sao dám nói càn đến việc to xã tắc. Từ xưa có thiên tử hàng bao giỠmà mày dám nói láo làm vậy.

Hậu chá»§ nhìn lại xem ai, té ra con thứ năm cá»§a mình là Bắc Äịa vương Lưu Thầm rằng:

- Äại thần cùng bàn bạc nên hàng, mày cậy sức lá»±c khá»e mạnh, muốn để cho máu chảy khắp cả thành trì ư?

Thầm thưa rằng:

- Khi xưa tiên đế còn sống, Tiêu Chu chưa từng được dá»± đến quốc chính; nay dám bàn đến việc to, mở mồm nói láo, rất là vô lý. Tôi đồ rằng quân trong Thành Äô, còn có vài vạn; toàn quân cá»§a Khương Duy còn đóng ở Kiếm Các, nếu hắn biết quân Ngụy phạm vào kinh thành, tất phải vào cứu. Bấy giá» trong ngoài hợp vào đánh, thì làm gì chẳng phá nổi giặc. Lẽ đâu nghe lá»i há»§ nho mà coi thưá»ng cả cÆ¡ nghiệp cá»§a tiên đế cho được?

Hậu chủ mắng rằng:

- Mày còn trẻ con, biết đâu số trá»i!

Thầm rập đầu xuống đất khóc rằng:

- Nhược bằng thế cùng sức kiệt, vạ đến trước mắt, thì nên cha, con, vua, tôi dựa lưng vào thành mà đánh một trận. Thà rằng cùng chết cả với xã tắc, để xuống suối vàng ra mắt tiên đế, chớ có đâu lại chịu hàng?

Hậu chủ nhất định không nghe.

Thầm khóc vang lên nói rằng:

- Tiên đế gầy dựng nên cơ nghiệp không phải dễ dàng, nay một chốc đem quẳng đi, ta thà chết, chớ không chịu nhục thế này!

Hậu chá»§ sai cận thần dắt Thầm ra ngoài cá»­a cung rồi bảo Tiêu Chu viết hàng thư; sai thị trung Trương Thiệu phò mã đô úy Äặng Lương và Tiêu Chu mang ngá»c tỉ đến Lạc Thành xin hàng.

Bấy giá» Äặng Ngải má»—i ngày sai má»™t trăm thiết kỵ lại dò thám trong Thành Äô. Khi trông thấy trong thành dá»±ng má»™t lá cá» hàng. Ngải mừng lắm. Má»™t lát bá»n Trương Thiệu đến, Ngải cho ngưá»i ra đón vào. Ba ngưá»i lạy dưới thá»m, dâng trình ngá»c tỉ và hàng thư. Ngải mở thư ra xem, mừng rỡ không biết ngần nào, rồi nhận lấy ngá»c tỉ, trá»ng đãi bá»n Trương Thiệu, Tiêu Chu, Äặng Lương. Ngải lại viết thư trả lá»i, cho ba ngưá»i cầm vá» Thành Äô để yên bụng chúng. Ba ngưá»i lÄ©nh thư, từ vá» trình Hậu chá»§, và thuật lại chuyện Äặng Ngải đối đãi tá»­ tế. Hậu chá»§ mở thư ra xem mừng lắm. Liá»n sai thái bá»™c Tưởng Hiá»n cầm đạo sắc ra Kiếm Các bảo Khương Duy phải ra hàng quân Ngụy cho sá»›m. Lại sai thượng thư lang Lý Hổ giao sổ sách cho Äặng Ngải: Cả thảy 28 vạn há»™, số trai gái 93 vạn, tướng sÄ© 10 vạn 2 nghìn, quan lại 4 vạn, lương trong kho hÆ¡n 40 vạn, vàng bạc 2 nghìn cân, gấm vóc tÆ¡ lụa má»—i thứ 20 vạn tấm, còn cá»§a khác trong kho không kể; định ngày mùng má»™t tháng chạp, cả vua tôi ra hàng.

Bác Äịa vương là Lưu Thầm nghe chuyện, khí uất bốc lên ngùn ngụt, Ä‘eo gươm vào cung.

Vợ là Thôi phu nhân há»i rằng:

- Äại vương hôm nay sao trông sắc mặt khác lắm thế?

Thầm nói:

- Quân Ngụy sắp đến, phụ hoàng đã đầu hàng rồi, ngày mai thì vua tôi ra hàng, xã tắc đỗ mất từ đây. Ta muốn chết trước Ä‘i, xuống đất theo vá»›i tiên đế, chá»› không chịu khuất vá»›i ngưá»i khác.

Thôi phu nhân khen rằng:

- Phải lắm! Phải lắm! Chết thế mới đáng chết! Thiếp xin chết trước, rồi đại vương hãy chết cũng vừa!

Thầm nói:

- Phu nhân việc gì mà chết?

Thôi phu nhân nói:

- Vương chết vì cha, thiếp chết vì chồng, nghÄ©a cÅ©ng giống nhau, can gì phải há»i?

Nói đoạn, đập đầu vào cột mà chết.

Thầm giết cả ba con, cắt lấy đầu vợ, đem đến miếu Chiêu Liệt, lạy phục xuống đất khóc rằng:

- Cháu thấy cÆ¡ nghiệp vá» tay ngưá»i khác, nghÄ© mà xấu hổ, cho nên giết cả vợ con để khá»i vướng vít. Rồi cháu cÅ©ng xin Ä‘em má»™t mạng để báo cái công đức cá»§a ông. Ômg có khôn thiêng, xin soi xét lòng này cho cháu.

Thầm khóc lóc thê thảm má»™t hồi, nước mắt đỠnhư huyết, rồi tá»± vẫn chết. Ngưá»i Thục nghe chuyện, ai cÅ©ng thương xót.

Có thơ khen rằng:

Vua tôi đành phận uốn lưng rồi!
Chua xót lòng ngưá»i, thế sá»± ôi!
BỠcõi Tây Xuyên tan tự ngói,
Ruá»™t gan Bắc Äịa đứt từng hồi.
Giãi niá»m cay đắng kêu cùng tổ,
Äem ná»—i sầu bi tá» vá»›i trá»i,
Lẫm liệt anh linh còn sống mãi,
Ai hay vận Hán sẽ suy đồi?

Hậu chá»§ nghe Bắc Äịa vương tá»± vẫn rồi, sai ngưá»i ma chay tống táng. Hôm ấy quân Ngụy kéo đến. Hậu chá»§ Ä‘em thái tá»­, các vương hầu và các quần thần hÆ¡n sáu mươi ngưá»i, tá»± trói mình lại, xé áo quan ra khá»i ngoài mươi dặm cá»­a Bắc đầu hàng. Äặng Ngải đỡ Hậu chá»§ đứng dậy, thân cởi trói cho, sai đốt áo quan Ä‘i, rồi cùng vá»›i Hậu chá»§ ngồi chung má»™t xe vào thành.

Có thơ than rằng:

Ào ào quân Ngụy tá»›i Thành Äô,
Khuất tất bao nhiêu nỗi thẹn thò?
Hoàng Hạo gian tà, hư việc nước;
Khương Duy tinh tế, uổng tài to.
Trung thành nghĩa sĩ lòng đau đớn,
Tiết liệt Vương tôn chí kém thua,
Tiên tổ đắp xây công khó nhá»c,
Thương thay một phút hóa ra tro!

Nhân dân Thành Äô bày đồ hương hoa, nghênh tiếp Äặng Ngải. Ngải phong Hậu chá»§ làm phiêu kỵ tướng quân; còn văn võ các quan, cÅ©ng tùy ngưá»i cao thấp cho làm quan cả. Ngải má»i Hậu chá»§ vá» cung, rồi treo bảng yên dân, thu nhận kho tàng. Lại sai thái thưá»ng Trương Tuấn, Ãch Châu biệt giá Trương Triệu, Ä‘i ra chiêu an quân dân các quận; má»™t mặt sai ngưá»i vá» Lạc Dương báo tin mừng.

Äặng Ngải nghe tiếng Hoàng Hạo là ngưá»i gian hiểm, muốn bắt Ä‘em chém. Hạo Ä‘em vàng bạc đút lót cho tả hữu Äặng Ngải, vì thế được thoát.

Nhà Hán mất từ đấy.

Ngưá»i Ä‘á»i sau nhân chuyện nhà Hán mất má»›i làm thÆ¡ truy Ä‘iệu nhá»› tá»›i Võ Hầu như sau:

Chim cá còn ngỠsợ sứ xanh,
Gió mưa rong ruổi báo tin lành.
Tượng tướng trên xe vung thần bút,
Hàng vương lÆ¡ láo chạy liá»u quanh.
Quán Nhạc có tài mà xấu số,
Quan Trương yếu mệnh dạ chưa đành.
ThuỠấy miếu Ä‘á»n toan phá»§ gấm,
Ngâm câu Lương phủ hận bao năm.


Nói vá» thái bá»™c là Tưởng Hiển đến Kiếm Các vào ra mắt Khương Duy, truyá»n sắc mệnh cá»§a Hậu chá»§, dụ Khương Duy hàng Ngụy. Duy giật mình, ngồi lặng Ä‘i không nói được câu gì. Các tướng nghe thấy vậy, ai nấy Ä‘á»u trợn mắt nghiến răng, râu tóc dá»±ng ngược, rút gươm ra chặt xuống đá, gầm lên rằng:

- Chúng ta còn đương cố chết đánh nhau, làm sao đã hàng trước như thế?

Các tướng khóc um cả lên, tiếng vang xa ngoài mưá»i dặm.

Khương Duy thấy nhân tâm còn nhá»› nhà Hán, bèn lấy lá»i dá»— bảo các tướng rằng:

- Các tướng chớ lo, tôi có một mẹo này, có thể khôi phục lại nhà Hán.

Chúng há»i xem mẹo làm sao. Duy ghé vào tai các tướng nói nhá» mẹo má»±c, rồi dá»±ng ngay cá» hàng khắp trên cá»­a ải, cho ngưá»i xuống trại Chung Há»™i báo tin trước rằng: Khương Duy dẫn bá»n Trương Dá»±c, Liêu Hóa, Äổng Quyết đến xin hàng.

Há»™i mừng lắm, sai ngưá»i đón Khương Duy vào trướng rồi há»i rằng:

- Bá Ước sao mà chậm chạp thế?

Duy nghiêm sắc mặt, ứa nước mắt mà rằng:

- Toàn thể quân sĩ nhà nước ở cả trong tay tôi, thế mà nay tôi phải hàng, đó cũng là sớm lắm đấy chớ!

Hội lấy làm lạ, bước xuống vái Khương Duy, rồi đãi làm thượng khách.

Duy nói với Chung Hội rằng:

- Tôi nghe tướng quân từ khi đánh ở Hoài Nam đến giá», tính không xót mẹo gì, há» Tư Mã được cưá»ng thịnh cÅ©ng do sức tướng quân cả. Cho nên tôi má»›i cam tâm cúi đầu mà hàng, chá»› như Äặng SÄ© Tái thì tôi quyết đánh đến chết thì thôi, đâu có chịu hàng!

Há»™i liá»n bẻ mÅ©i tên ăn thá», kết vá»›i Khương Duy làm anh em, thân thiết nhau lắm, rồi lại cho lÄ©nh binh như cÅ©.

Duy trong bụng mừng thầm, cho Tưởng Hiển trở vá» Thành Äô.

Äây nói Äặng Ngải phong cho Sư Toản làm thứ sá»­ Ãch Châu; bá»n Khiêng Hoằng, Vương Kỳ cùng được coi châu quận. Lại lập má»™t tòa Ä‘á»n ở Miên Trúc để nêu chiến công cá»§a mình; mở tiệc to, há»™i các quan nước Thục lại văn yến. Khi uống rượu được ná»­a chừng, Ngải trá» vào các quan bảo rằng:

- Các ngươi may mắn gặp ta mới được thế này. Nếu gặp tay tướng khác, thì tất chết cả.

Các quan đứng dậy lạy tạ.

Chợt có Tưởng Hiển đến báo tin Khương Duy đã đầu hàng Chung trấn tây rồi, Ngải vì thế căm tức Chung Há»™i, má»›i sai ngưá»i ÄÆ°a thư vá» Lạc Dương, tâu vá»›i Tấn Công Tư Mã Chiêu.

Chiêu mở thư xem, thư rằng:

"Thần là Ngải thiết nghÄ© rằng: Việc quân trước hết phải hư trương thanh thế rồi sau má»›i đến việc thá»±c. Nay thừa thế má»›i bình xong Thục, nên cất quân sang đánh Ngô Ä‘i, chính là má»™t dịp tận thu dó, nhưng sau việc to má»›i xong, tướng sÄ© còn má»i mệt, không nên dùng ngay; nên để hai vạn quân LÅ©ng Hữu, cùng hai vạn quân Thục ở lại nấu muối, nung gạch, đóng tàu bè, dá»± bị kế xuôi dòng Trưá»ng Giang; rồi hãy cho sứ sang dụ đưá»ng lợi hại, thì Ngô không phải đánh cÅ©ng bình xong. Vả lại nên hậu đãi Lưu Thiá»n, để dá»­ cho Tôn Hưu đến hàng; nếu đưa ngay Lưu Thiá»n vá» kinh, thì không khuyến khích được lòng hàng cá»§a ngưá»i Ngô: Vậy hãy cho ở lại Thục, đợi sang tháng đông năm sau đến kinh cÅ©ng vừa. Nay nên phong Lưu Thiá»n làm Phù phong vương và cho cá»§a cải mà nuôi đầy tá»›, phong cho con cái làm công khanh để tá» sá»± quan tâm đến kẻ hàng thuận. Như thế ngưá»i Ngô sợ oai mến đức, tất phải theo nhau mà hàng cả".

Tư Mã Chiêu xem xong, nghi Äặng Ngải có ý chuyển quyá»n, má»›i viết má»™t phong thư giao cho Vệ Quán, rồi giáng ngay chiếu phong Äặng Ngải.

Chiếu rằng:

"Chinh tây tướng quân là Äặng Ngải diá»…u võ giương oai, xông pha vào sâu đất giặc, khiến cho chúa tiếm hiệu phải trói cổ chịu hàng. Quân không đầy đủ, đánh chẳng trá»n ngày, thế mà quét sạch được Ba Thục, như cuốn mảnh chiếu, quét đám mây; dẫu Bạch Khởi phá nước Sở, Hàn Tín đánh được Triệu, cÅ©ng chưa sánh được công ấy. Vậy phong cho Ngải làm thái úy, hưởng lá»™c hai vạn há»™ nữa, phong cho hai con làm đình hầu, má»—i ngưá»i ăn lá»™c má»™t ấp có nghìn há»™".

Äặng Ngải nhận chiếu xong Vệ Quán má»›i đưa phong thư tay cá»§a Tư Mã Chiêu ra. Trong thư dặn Ngải phàm việc phải đợi tấu báo, chá»› tá»± tiện làm ngay.

Ngải nói rằng:

- Tướng ở ngoài, vua sai cÅ©ng có Ä‘iá»u không chịu. Nay ta đã phụng chiếu chuyên việc đánh dẹp, sao còn ngăn trở ta?

Liá»n lại viết thư sai sứ đưa vá» Lạc Dương. Bấy giá» trong triá»u nhiá»u ngưá»i nói Äặng Ngải có ý muốn làm phản. Tư Mã Chiêu lại càng nghi lắm. Chợt có sứ đưa thư cá»§a Äặng Ngải đến. Chiêu mở ra xem trong thư nói rằng:

"Ngải phụng mệnh chinh tây, đã dẹp được tên giặc cầm đầu, nên cho quyá»n xá»­ việc, để yên tâm những kẻ má»›i theo vá». Nếu đợi lệnh triá»u đình thì đưá»ng xá Ä‘i lại xa xôi, dây dưa ngày tháng. Sách Xuân thu có câu: "Quan đại phu ra ngoài cõi, nếu có tài yên xã tắc, lợi nước nhà, thì chuyên quyá»n cÅ©ng được". Nay Ngô chưa quy phục thế tất kết liên vá»›i Thục, không nên câu chấp lệ thưá»ng để lỡ công việc. Theo binh pháp thì tiến không cầu danh, lui không tránh tá»™i. Ngải tôi tuy không giá»i bằng ngưá»i xưa, nhưng không thể nhún mình để thiệt cho nước. Nay xin gá»­i cáo trạng bày tá» trước, chá» lệnh thi hành".

Chiêu xem thư xong giật mình, há»i Giả Sá»§ng rằng:

- Äặng Ngải cậy có công, sinh ra kiêu ngạo, tá»± ý xá»­ việc. Tình hình làm phản đã rõ rồi, làm thế nào bây giá»?

Giả Sủng nói:

- Chúa công sao không phong ngay cho Chung Há»™i để đè nén Äặng Ngải Ä‘i?

Chiêu nghe lá»i, sai sứ mang chiếu ra phong cho Chung Há»™i là tư đồ; sai Vệ Mã giám đốc hai đạo quân mã, trao má»™t phong thư cho Quán để đưa Há»™i, sai Há»™i dò xét Ngải, phòng có việc bất trắc gì chăng.

Há»™i tiếp nhận tá» chiếu mở ra Ä‘á»c, chiếu rằng:

"Trấn tây tướng quân Chung Há»™i: Tài năng vô địch, tiết chế các thành trì, bá»§a vây màng lưới; tướng Thục nổi danh phải trói mình hàng phục. Mưu kế không thiếu xót Ä‘iá»u gì, sai đâu được đấy. Nay cá»­ Há»™i làm tư đồ, tiến phong huyện hầu, phong hai con làm đình hầu, hưởng má»—i ngưá»i má»™t ấp nghìn há»™".

Chung Hội chịu phong, nhận chức đâu đấy, bàn với Khương Duy rằng:

- Äặng Ngải công ở trên ta, lại được phong làm chức thái úy. Nay Tư Mã Công nghi Ngải có ý làm phản, nên cho Vệ Quán làm giám quân, lại xuống chiếu sai ta kiá»m chế bá»›t Ä‘i. Bá Ước có cao kiến gì chăng?

Duy nói:

- Tôi nghe Äặng Ngải xuất thân hèn hạ, thuở nhá» Ä‘i chăn bò. Nay cầu may từ đưá»ng tắt Âm Bình, vịn cây vượt núi, lập được công to. Äó không phải giá»i giang gì đâu, chẳng qua nhá» hồng phúc nhà nước đấy thôi. Nếu không có tướng quân giữ nhau vá»›i tôi ở cá»­a Kiếm Các, thì Ngải thành công sao được? Nay Ngải định phong Thục chúa làm Phù phong vương là có ý muốn kết lấy nhân tâm nước Thục, tình hình làm phản chẳng nói cÅ©ng đã rõ ràng. Tấn Công sinh nghi, thật là phải!

Há»™i nghe lá»t tai mừng lắm.

Duy lại nói:

- Xin cho tả hữu ra ngoài, tôi xin thưa một việc cơ mật.

Hội bèn đuổi tả hữu đi hết. Duy thò vào trong tay áo, lấy ra một bức địa đồ đưa cho Hội, và nói rằng:

- Khi xưa Võ Hầu ra khá»i lá»u tranh, Ä‘em bản đồ này dâng cho tiên đế, và thưa rằng: "Äất Ãch Châu đồng lầy ngàn dặm, dân nhiá»u, nước giàu, có thể làm dược bá nghiệp". Tiên đế nhân đó má»›i mở Thành Äô, Äặng Ngải thấy vậy, trách nào mà chẳng cuống ngưá»i lên.

Há»™i trá» há»i tình thế sông núi, Duy nói rành rá»t từng tý.

Há»™i lại há»i rằng:

- Nay nên dùng chước gì mà trừ được Ngải cho được?

Duy nói:

- Nên nhân lúc Tấn Công Ä‘ang nghi ngá», kíp dâng biểu vá» mà kể cái tình hình làm phản cá»§a Äặng Ngải ra. Tấn Công tất sai tướng quân đánh hắn, thì chỉ má»™t trận là bắt được.

Há»™i nghe lá»i, lập tức sai ngưá»i mang biểu vá» Lạc Dương, nói Äặng Ngải chuyên quyá»n rông rỡ, kết hiếu vá»›i ngưá»i Thục, nay mai tất làm phản. Bởi thế văn quan trong triá»u ai cÅ©ng kinh hãi. Há»™i lại sai ngưá»i đón đưá»ng bắt lấy biểu văn cá»§a Äặng Ngải, rồi theo lối chữ cá»§a hắn mà viết lại thành các lá»i kiêu ngạo, để chứng thá»±c lá»i cá»§a mình.

Tư Mã Chiêu thấy văn biểu cá»§a Äặng Ngải bèn nổi giận, sai ngưá»i ra truyá»n cho Chung Há»™i phải bắt Äặng Ngải. Lại sai Giả Sung dẫn ba vạn quân vào Tà Cốc, rồi Chiêu cùng vá»›i Ngụy chá»§ Tào Hoán ngá»± giá thân chinh.

Tây tào duyện Thiệu Äá»… can rằng:

- Quân cá»§a Chung Há»™i, nhiá»u gấp sáu cá»§a Äặng Ngải. Sai Há»™i bắt Ngải cÅ©ng nổi, mình không can gì phải Ä‘i?

Chiêu cưá»i rằng:

- Thế ra ngươi quên mất lá»i ngày trước rồi à? Trước ngươi nói Chung Há»™i vá» sau tất làm phản. Ta Ä‘i chuyến này không phải vì Äặng Ngải đâu, thá»±c là vì Chung Há»™i đó.

Äá»… cưá»i rằng:

- Tôi sợ minh công quên rồi, cho nên há»i ướm thế thôi. Nay minh công đã có bụng ấy, xin hãy giữ bí mật, không nên nói lá»™ cho ai biết.

Chiêu cho làm phải, liá»n cất đại quân lên đưá»ng.

Bấy giỠGiả Sung nghi Chung Hội sinh biến, bèn nói nhỠvới Tư Mã Chiêu.

Chiêu nói:

- Nếu ta sai ngươi Ä‘i, ta cÅ©ng nghi ngươi hay sao? Hãy để đến Trưá»ng An, tá»± khắc minh bạch cả.

Có quân tế tác báo vá»›i Chung Há»™i là Tư Mã Chiêu đã đến Trưá»ng An. Há»™i vá»™i vàng má»i Khương Duy vào bàn bạc việc bắt Äặng Ngải.

Ấy là:

Vừa xem Tây Thục thu hàng tướng,
Lại thấy Trưá»ng An cất đại quân.

Chưa biết Khương Duy dùng mẹo gì bắt Äặng Ngải, xem hồi sau phân giải.

Hết hồi 118.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #97  
Old 28-06-2008, 05:32 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 118
Khóc miếu tổ, Lưu Thầm tự tử;
Vào Tây Xuyên, Chung, Äặng tranh công


Lại nói, Hậu chá»§ ở Thành Äô, nghe tin Äặng Ngải đã lấy được Miên Trúc, mà cha con Gia Cát Chiêm Ä‘á»u chết trận cả rồi, sợ hãi không biết ngần nào, kíp vá»i văn võ vào bàn bạc. Cận thần tâu rằng:

- Nhân dân ở ngoài thành, già trẻ dắt díu nhau chạy loạn, tiếng khóc vang động xa gần.

Hậu chủ kinh hoảng.

Sực lại có tiểu mã chạy đến báo rằng:

- Quân Ngụy sắp đến dưới thành rồi!

Các quan bàn rằng:

- Ở đây quân đơn tướng ít, địch sao nổi quân Ngụy, không bằng bá» Thành Äô chạy sang bảy quận xứ Nam Trung; đất đó hiểm trở, có thể giữ được, nhân thể mượn quân Man vá» mà khôi phục cÅ©ng chưa muá»™n.

Quang lộc đại phu Tiêu Chu nói:

- Không nên! Nam Man vốn là quân phản trắc, xưa nay không ân huệ gì vá»›i ta, nếu ra nhá» há», tất sinh vạ to.

Các quan lại tâu rằng:

- Thục, Ngô đã đồng minh vá»›i nhau, nay việc kíp lắm nên sang ở nhá» Äông Ngô cÅ©ng được.

Chu lại can rằng:

- Từ xưa đến nay, không có thiên tá»­ nào Ä‘i ở nhá» nước khác bao giá». Tôi chắc rằng Ngụy lấn được Ngô, chá»› Ngô không lấn được Ngụy. Nay xưng thần vá»›i Ngô, là nhục má»™t lần; nếu Ngô bị Ngụy lấn nốt, lại Ä‘i xưng thần vá»›i Ngụy, là nhục hai lần; chi bằng hàng ngay Ngụy Ä‘i. Ngụy tất cắt đất phong cho bệ hạ. Như thế, trên giữ được tôn miếu, dưới yên được muôn dân.Xin bệ hạ ngÄ© cho kỹ mà xem.

Hậu chủ phân vẫn chưa quyết, lui vào trong cung.

Hôm sau các quan lại bàn bạc. Tiêu Chu thấy việc đã cấp đến nơi rồi, lại dâng sớ cố khuyên hàng. Hậu chủ nghe dịu tai, sắp toan ra hàng.

Chợt ở sau cánh bình phong có má»™t ngưá»i quát to lên mắng Tiêu Chu rằng:

- Quân hủ nho sợ chết kia! Sao dám nói càn đến việc to xã tắc. Từ xưa có thiên tử hàng bao giỠmà mày dám nói láo làm vậy.

Hậu chá»§ nhìn lại xem ai, té ra con thứ năm cá»§a mình là Bắc Äịa vương Lưu Thầm rằng:

- Äại thần cùng bàn bạc nên hàng, mày cậy sức lá»±c khá»e mạnh, muốn để cho máu chảy khắp cả thành trì ư?

Thầm thưa rằng:

- Khi xưa tiên đế còn sống, Tiêu Chu chưa từng được dá»± đến quốc chính; nay dám bàn đến việc to, mở mồm nói láo, rất là vô lý. Tôi đồ rằng quân trong Thành Äô, còn có vài vạn; toàn quân cá»§a Khương Duy còn đóng ở Kiếm Các, nếu hắn biết quân Ngụy phạm vào kinh thành, tất phải vào cứu. Bấy giá» trong ngoài hợp vào đánh, thì làm gì chẳng phá nổi giặc. Lẽ đâu nghe lá»i há»§ nho mà coi thưá»ng cả cÆ¡ nghiệp cá»§a tiên đế cho được?

Hậu chủ mắng rằng:

- Mày còn trẻ con, biết đâu số trá»i!

Thầm rập đầu xuống đất khóc rằng:

- Nhược bằng thế cùng sức kiệt, vạ đến trước mắt, thì nên cha, con, vua, tôi dựa lưng vào thành mà đánh một trận. Thà rằng cùng chết cả với xã tắc, để xuống suối vàng ra mắt tiên đế, chớ có đâu lại chịu hàng?

Hậu chủ nhất định không nghe.

Thầm khóc vang lên nói rằng:

- Tiên đế gầy dựng nên cơ nghiệp không phải dễ dàng, nay một chốc đem quẳng đi, ta thà chết, chớ không chịu nhục thế này!

Hậu chá»§ sai cận thần dắt Thầm ra ngoài cá»­a cung rồi bảo Tiêu Chu viết hàng thư; sai thị trung Trương Thiệu phò mã đô úy Äặng Lương và Tiêu Chu mang ngá»c tỉ đến Lạc Thành xin hàng.

Bấy giá» Äặng Ngải má»—i ngày sai má»™t trăm thiết kỵ lại dò thám trong Thành Äô. Khi trông thấy trong thành dá»±ng má»™t lá cá» hàng. Ngải mừng lắm. Má»™t lát bá»n Trương Thiệu đến, Ngải cho ngưá»i ra đón vào. Ba ngưá»i lạy dưới thá»m, dâng trình ngá»c tỉ và hàng thư. Ngải mở thư ra xem, mừng rỡ không biết ngần nào, rồi nhận lấy ngá»c tỉ, trá»ng đãi bá»n Trương Thiệu, Tiêu Chu, Äặng Lương. Ngải lại viết thư trả lá»i, cho ba ngưá»i cầm vá» Thành Äô để yên bụng chúng. Ba ngưá»i lÄ©nh thư, từ vá» trình Hậu chá»§, và thuật lại chuyện Äặng Ngải đối đãi tá»­ tế. Hậu chá»§ mở thư ra xem mừng lắm. Liá»n sai thái bá»™c Tưởng Hiá»n cầm đạo sắc ra Kiếm Các bảo Khương Duy phải ra hàng quân Ngụy cho sá»›m. Lại sai thượng thư lang Lý Hổ giao sổ sách cho Äặng Ngải: Cả thảy 28 vạn há»™, số trai gái 93 vạn, tướng sÄ© 10 vạn 2 nghìn, quan lại 4 vạn, lương trong kho hÆ¡n 40 vạn, vàng bạc 2 nghìn cân, gấm vóc tÆ¡ lụa má»—i thứ 20 vạn tấm, còn cá»§a khác trong kho không kể; định ngày mùng má»™t tháng chạp, cả vua tôi ra hàng.

Bác Äịa vương là Lưu Thầm nghe chuyện, khí uất bốc lên ngùn ngụt, Ä‘eo gươm vào cung.

Vợ là Thôi phu nhân há»i rằng:

- Äại vương hôm nay sao trông sắc mặt khác lắm thế?

Thầm nói:

- Quân Ngụy sắp đến, phụ hoàng đã đầu hàng rồi, ngày mai thì vua tôi ra hàng, xã tắc đỗ mất từ đây. Ta muốn chết trước Ä‘i, xuống đất theo vá»›i tiên đế, chá»› không chịu khuất vá»›i ngưá»i khác.

Thôi phu nhân khen rằng:

- Phải lắm! Phải lắm! Chết thế mới đáng chết! Thiếp xin chết trước, rồi đại vương hãy chết cũng vừa!

Thầm nói:

- Phu nhân việc gì mà chết?

Thôi phu nhân nói:

- Vương chết vì cha, thiếp chết vì chồng, nghÄ©a cÅ©ng giống nhau, can gì phải há»i?

Nói đoạn, đập đầu vào cột mà chết.

Thầm giết cả ba con, cắt lấy đầu vợ, đem đến miếu Chiêu Liệt, lạy phục xuống đất khóc rằng:

- Cháu thấy cÆ¡ nghiệp vá» tay ngưá»i khác, nghÄ© mà xấu hổ, cho nên giết cả vợ con để khá»i vướng vít. Rồi cháu cÅ©ng xin Ä‘em má»™t mạng để báo cái công đức cá»§a ông. Ômg có khôn thiêng, xin soi xét lòng này cho cháu.

Thầm khóc lóc thê thảm má»™t hồi, nước mắt đỠnhư huyết, rồi tá»± vẫn chết. Ngưá»i Thục nghe chuyện, ai cÅ©ng thương xót.

Có thơ khen rằng:

Vua tôi đành phận uốn lưng rồi!
Chua xót lòng ngưá»i, thế sá»± ôi!
BỠcõi Tây Xuyên tan tự ngói,
Ruá»™t gan Bắc Äịa đứt từng hồi.
Giãi niá»m cay đắng kêu cùng tổ,
Äem ná»—i sầu bi tá» vá»›i trá»i,
Lẫm liệt anh linh còn sống mãi,
Ai hay vận Hán sẽ suy đồi?

Hậu chá»§ nghe Bắc Äịa vương tá»± vẫn rồi, sai ngưá»i ma chay tống táng. Hôm ấy quân Ngụy kéo đến. Hậu chá»§ Ä‘em thái tá»­, các vương hầu và các quần thần hÆ¡n sáu mươi ngưá»i, tá»± trói mình lại, xé áo quan ra khá»i ngoài mươi dặm cá»­a Bắc đầu hàng. Äặng Ngải đỡ Hậu chá»§ đứng dậy, thân cởi trói cho, sai đốt áo quan Ä‘i, rồi cùng vá»›i Hậu chá»§ ngồi chung má»™t xe vào thành.

Có thơ than rằng:

Ào ào quân Ngụy tá»›i Thành Äô,
Khuất tất bao nhiêu nỗi thẹn thò?
Hoàng Hạo gian tà, hư việc nước;
Khương Duy tinh tế, uổng tài to.
Trung thành nghĩa sĩ lòng đau đớn,
Tiết liệt Vương tôn chí kém thua,
Tiên tổ đắp xây công khó nhá»c,
Thương thay một phút hóa ra tro!

Nhân dân Thành Äô bày đồ hương hoa, nghênh tiếp Äặng Ngải. Ngải phong Hậu chá»§ làm phiêu kỵ tướng quân; còn văn võ các quan, cÅ©ng tùy ngưá»i cao thấp cho làm quan cả. Ngải má»i Hậu chá»§ vá» cung, rồi treo bảng yên dân, thu nhận kho tàng. Lại sai thái thưá»ng Trương Tuấn, Ãch Châu biệt giá Trương Triệu, Ä‘i ra chiêu an quân dân các quận; má»™t mặt sai ngưá»i vá» Lạc Dương báo tin mừng.

Äặng Ngải nghe tiếng Hoàng Hạo là ngưá»i gian hiểm, muốn bắt Ä‘em chém. Hạo Ä‘em vàng bạc đút lót cho tả hữu Äặng Ngải, vì thế được thoát.

Nhà Hán mất từ đấy.

Ngưá»i Ä‘á»i sau nhân chuyện nhà Hán mất má»›i làm thÆ¡ truy Ä‘iệu nhá»› tá»›i Võ Hầu như sau:

Chim cá còn ngỠsợ sứ xanh,
Gió mưa rong ruổi báo tin lành.
Tượng tướng trên xe vung thần bút,
Hàng vương lÆ¡ láo chạy liá»u quanh.
Quán Nhạc có tài mà xấu số,
Quan Trương yếu mệnh dạ chưa đành.
ThuỠấy miếu Ä‘á»n toan phá»§ gấm,
Ngâm câu Lương phủ hận bao năm.


Nói vá» thái bá»™c là Tưởng Hiển đến Kiếm Các vào ra mắt Khương Duy, truyá»n sắc mệnh cá»§a Hậu chá»§, dụ Khương Duy hàng Ngụy. Duy giật mình, ngồi lặng Ä‘i không nói được câu gì. Các tướng nghe thấy vậy, ai nấy Ä‘á»u trợn mắt nghiến răng, râu tóc dá»±ng ngược, rút gươm ra chặt xuống đá, gầm lên rằng:

- Chúng ta còn đương cố chết đánh nhau, làm sao đã hàng trước như thế?

Các tướng khóc um cả lên, tiếng vang xa ngoài mưá»i dặm.

Khương Duy thấy nhân tâm còn nhá»› nhà Hán, bèn lấy lá»i dá»— bảo các tướng rằng:

- Các tướng chớ lo, tôi có một mẹo này, có thể khôi phục lại nhà Hán.

Chúng há»i xem mẹo làm sao. Duy ghé vào tai các tướng nói nhá» mẹo má»±c, rồi dá»±ng ngay cá» hàng khắp trên cá»­a ải, cho ngưá»i xuống trại Chung Há»™i báo tin trước rằng: Khương Duy dẫn bá»n Trương Dá»±c, Liêu Hóa, Äổng Quyết đến xin hàng.

Há»™i mừng lắm, sai ngưá»i đón Khương Duy vào trướng rồi há»i rằng:

- Bá Ước sao mà chậm chạp thế?

Duy nghiêm sắc mặt, ứa nước mắt mà rằng:

- Toàn thể quân sĩ nhà nước ở cả trong tay tôi, thế mà nay tôi phải hàng, đó cũng là sớm lắm đấy chớ!

Hội lấy làm lạ, bước xuống vái Khương Duy, rồi đãi làm thượng khách.

Duy nói với Chung Hội rằng:

- Tôi nghe tướng quân từ khi đánh ở Hoài Nam đến giá», tính không xót mẹo gì, há» Tư Mã được cưá»ng thịnh cÅ©ng do sức tướng quân cả. Cho nên tôi má»›i cam tâm cúi đầu mà hàng, chá»› như Äặng SÄ© Tái thì tôi quyết đánh đến chết thì thôi, đâu có chịu hàng!

Há»™i liá»n bẻ mÅ©i tên ăn thá», kết vá»›i Khương Duy làm anh em, thân thiết nhau lắm, rồi lại cho lÄ©nh binh như cÅ©.

Duy trong bụng mừng thầm, cho Tưởng Hiển trở vá» Thành Äô.

Äây nói Äặng Ngải phong cho Sư Toản làm thứ sá»­ Ãch Châu; bá»n Khiêng Hoằng, Vương Kỳ cùng được coi châu quận. Lại lập má»™t tòa Ä‘á»n ở Miên Trúc để nêu chiến công cá»§a mình; mở tiệc to, há»™i các quan nước Thục lại văn yến. Khi uống rượu được ná»­a chừng, Ngải trá» vào các quan bảo rằng:

- Các ngươi may mắn gặp ta mới được thế này. Nếu gặp tay tướng khác, thì tất chết cả.

Các quan đứng dậy lạy tạ.

Chợt có Tưởng Hiển đến báo tin Khương Duy đã đầu hàng Chung trấn tây rồi, Ngải vì thế căm tức Chung Há»™i, má»›i sai ngưá»i ÄÆ°a thư vá» Lạc Dương, tâu vá»›i Tấn Công Tư Mã Chiêu.

Chiêu mở thư xem, thư rằng:

"Thần là Ngải thiết nghÄ© rằng: Việc quân trước hết phải hư trương thanh thế rồi sau má»›i đến việc thá»±c. Nay thừa thế má»›i bình xong Thục, nên cất quân sang đánh Ngô Ä‘i, chính là má»™t dịp tận thu dó, nhưng sau việc to má»›i xong, tướng sÄ© còn má»i mệt, không nên dùng ngay; nên để hai vạn quân LÅ©ng Hữu, cùng hai vạn quân Thục ở lại nấu muối, nung gạch, đóng tàu bè, dá»± bị kế xuôi dòng Trưá»ng Giang; rồi hãy cho sứ sang dụ đưá»ng lợi hại, thì Ngô không phải đánh cÅ©ng bình xong. Vả lại nên hậu đãi Lưu Thiá»n, để dá»­ cho Tôn Hưu đến hàng; nếu đưa ngay Lưu Thiá»n vá» kinh, thì không khuyến khích được lòng hàng cá»§a ngưá»i Ngô: Vậy hãy cho ở lại Thục, đợi sang tháng đông năm sau đến kinh cÅ©ng vừa. Nay nên phong Lưu Thiá»n làm Phù phong vương và cho cá»§a cải mà nuôi đầy tá»›, phong cho con cái làm công khanh để tá» sá»± quan tâm đến kẻ hàng thuận. Như thế ngưá»i Ngô sợ oai mến đức, tất phải theo nhau mà hàng cả".

Tư Mã Chiêu xem xong, nghi Äặng Ngải có ý chuyển quyá»n, má»›i viết má»™t phong thư giao cho Vệ Quán, rồi giáng ngay chiếu phong Äặng Ngải.

Chiếu rằng:

"Chinh tây tướng quân là Äặng Ngải diá»…u võ giương oai, xông pha vào sâu đất giặc, khiến cho chúa tiếm hiệu phải trói cổ chịu hàng. Quân không đầy đủ, đánh chẳng trá»n ngày, thế mà quét sạch được Ba Thục, như cuốn mảnh chiếu, quét đám mây; dẫu Bạch Khởi phá nước Sở, Hàn Tín đánh được Triệu, cÅ©ng chưa sánh được công ấy. Vậy phong cho Ngải làm thái úy, hưởng lá»™c hai vạn há»™ nữa, phong cho hai con làm đình hầu, má»—i ngưá»i ăn lá»™c má»™t ấp có nghìn há»™".

Äặng Ngải nhận chiếu xong Vệ Quán má»›i đưa phong thư tay cá»§a Tư Mã Chiêu ra. Trong thư dặn Ngải phàm việc phải đợi tấu báo, chá»› tá»± tiện làm ngay.

Ngải nói rằng:

- Tướng ở ngoài, vua sai cÅ©ng có Ä‘iá»u không chịu. Nay ta đã phụng chiếu chuyên việc đánh dẹp, sao còn ngăn trở ta?

Liá»n lại viết thư sai sứ đưa vá» Lạc Dương. Bấy giá» trong triá»u nhiá»u ngưá»i nói Äặng Ngải có ý muốn làm phản. Tư Mã Chiêu lại càng nghi lắm. Chợt có sứ đưa thư cá»§a Äặng Ngải đến. Chiêu mở ra xem trong thư nói rằng:

"Ngải phụng mệnh chinh tây, đã dẹp được tên giặc cầm đầu, nên cho quyá»n xá»­ việc, để yên tâm những kẻ má»›i theo vá». Nếu đợi lệnh triá»u đình thì đưá»ng xá Ä‘i lại xa xôi, dây dưa ngày tháng. Sách Xuân thu có câu: "Quan đại phu ra ngoài cõi, nếu có tài yên xã tắc, lợi nước nhà, thì chuyên quyá»n cÅ©ng được". Nay Ngô chưa quy phục thế tất kết liên vá»›i Thục, không nên câu chấp lệ thưá»ng để lỡ công việc. Theo binh pháp thì tiến không cầu danh, lui không tránh tá»™i. Ngải tôi tuy không giá»i bằng ngưá»i xưa, nhưng không thể nhún mình để thiệt cho nước. Nay xin gá»­i cáo trạng bày tá» trước, chá» lệnh thi hành".

Chiêu xem thư xong giật mình, há»i Giả Sá»§ng rằng:

- Äặng Ngải cậy có công, sinh ra kiêu ngạo, tá»± ý xá»­ việc. Tình hình làm phản đã rõ rồi, làm thế nào bây giá»?

Giả Sủng nói:

- Chúa công sao không phong ngay cho Chung Há»™i để đè nén Äặng Ngải Ä‘i?

Chiêu nghe lá»i, sai sứ mang chiếu ra phong cho Chung Há»™i là tư đồ; sai Vệ Mã giám đốc hai đạo quân mã, trao má»™t phong thư cho Quán để đưa Há»™i, sai Há»™i dò xét Ngải, phòng có việc bất trắc gì chăng.

Há»™i tiếp nhận tá» chiếu mở ra Ä‘á»c, chiếu rằng:

"Trấn tây tướng quân Chung Há»™i: Tài năng vô địch, tiết chế các thành trì, bá»§a vây màng lưới; tướng Thục nổi danh phải trói mình hàng phục. Mưu kế không thiếu xót Ä‘iá»u gì, sai đâu được đấy. Nay cá»­ Há»™i làm tư đồ, tiến phong huyện hầu, phong hai con làm đình hầu, hưởng má»—i ngưá»i má»™t ấp nghìn há»™".

Chung Hội chịu phong, nhận chức đâu đấy, bàn với Khương Duy rằng:

- Äặng Ngải công ở trên ta, lại được phong làm chức thái úy. Nay Tư Mã Công nghi Ngải có ý làm phản, nên cho Vệ Quán làm giám quân, lại xuống chiếu sai ta kiá»m chế bá»›t Ä‘i. Bá Ước có cao kiến gì chăng?

Duy nói:

- Tôi nghe Äặng Ngải xuất thân hèn hạ, thuở nhá» Ä‘i chăn bò. Nay cầu may từ đưá»ng tắt Âm Bình, vịn cây vượt núi, lập được công to. Äó không phải giá»i giang gì đâu, chẳng qua nhá» hồng phúc nhà nước đấy thôi. Nếu không có tướng quân giữ nhau vá»›i tôi ở cá»­a Kiếm Các, thì Ngải thành công sao được? Nay Ngải định phong Thục chúa làm Phù phong vương là có ý muốn kết lấy nhân tâm nước Thục, tình hình làm phản chẳng nói cÅ©ng đã rõ ràng. Tấn Công sinh nghi, thật là phải!

Há»™i nghe lá»t tai mừng lắm.

Duy lại nói:

- Xin cho tả hữu ra ngoài, tôi xin thưa một việc cơ mật.

Hội bèn đuổi tả hữu đi hết. Duy thò vào trong tay áo, lấy ra một bức địa đồ đưa cho Hội, và nói rằng:

- Khi xưa Võ Hầu ra khá»i lá»u tranh, Ä‘em bản đồ này dâng cho tiên đế, và thưa rằng: "Äất Ãch Châu đồng lầy ngàn dặm, dân nhiá»u, nước giàu, có thể làm dược bá nghiệp". Tiên đế nhân đó má»›i mở Thành Äô, Äặng Ngải thấy vậy, trách nào mà chẳng cuống ngưá»i lên.

Há»™i trá» há»i tình thế sông núi, Duy nói rành rá»t từng tý.

Há»™i lại há»i rằng:

- Nay nên dùng chước gì mà trừ được Ngải cho được?

Duy nói:

- Nên nhân lúc Tấn Công Ä‘ang nghi ngá», kíp dâng biểu vá» mà kể cái tình hình làm phản cá»§a Äặng Ngải ra. Tấn Công tất sai tướng quân đánh hắn, thì chỉ má»™t trận là bắt được.

Há»™i nghe lá»i, lập tức sai ngưá»i mang biểu vá» Lạc Dương, nói Äặng Ngải chuyên quyá»n rông rỡ, kết hiếu vá»›i ngưá»i Thục, nay mai tất làm phản. Bởi thế văn quan trong triá»u ai cÅ©ng kinh hãi. Há»™i lại sai ngưá»i đón đưá»ng bắt lấy biểu văn cá»§a Äặng Ngải, rồi theo lối chữ cá»§a hắn mà viết lại thành các lá»i kiêu ngạo, để chứng thá»±c lá»i cá»§a mình.

Tư Mã Chiêu thấy văn biểu cá»§a Äặng Ngải bèn nổi giận, sai ngưá»i ra truyá»n cho Chung Há»™i phải bắt Äặng Ngải. Lại sai Giả Sung dẫn ba vạn quân vào Tà Cốc, rồi Chiêu cùng vá»›i Ngụy chá»§ Tào Hoán ngá»± giá thân chinh.

Tây tào duyện Thiệu Äá»… can rằng:

- Quân cá»§a Chung Há»™i, nhiá»u gấp sáu cá»§a Äặng Ngải. Sai Há»™i bắt Ngải cÅ©ng nổi, mình không can gì phải Ä‘i?

Chiêu cưá»i rằng:

- Thế ra ngươi quên mất lá»i ngày trước rồi à? Trước ngươi nói Chung Há»™i vá» sau tất làm phản. Ta Ä‘i chuyến này không phải vì Äặng Ngải đâu, thá»±c là vì Chung Há»™i đó.

Äá»… cưá»i rằng:

- Tôi sợ minh công quên rồi, cho nên há»i ướm thế thôi. Nay minh công đã có bụng ấy, xin hãy giữ bí mật, không nên nói lá»™ cho ai biết.

Chiêu cho làm phải, liá»n cất đại quân lên đưá»ng.

Bấy giỠGiả Sung nghi Chung Hội sinh biến, bèn nói nhỠvới Tư Mã Chiêu.

Chiêu nói:

- Nếu ta sai ngươi Ä‘i, ta cÅ©ng nghi ngươi hay sao? Hãy để đến Trưá»ng An, tá»± khắc minh bạch cả.

Có quân tế tác báo vá»›i Chung Há»™i là Tư Mã Chiêu đã đến Trưá»ng An. Há»™i vá»™i vàng má»i Khương Duy vào bàn bạc việc bắt Äặng Ngải.

Ấy là:

Vừa xem Tây Thục thu hàng tướng,
Lại thấy Trưá»ng An cất đại quân.

Chưa biết Khương Duy dùng mẹo gì bắt Äặng Ngải, xem hồi sau phân giải.

Hết hồi 118.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #98  
Old 28-06-2008, 05:33 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 119
Giả đầu hàng, kế hay thành chuyện hão;
Nhưá»ng ngôi báu, ngưá»i sau há»c lối xưa


Chung Há»™i má»i Khương Duy bàn việc bắt Äặng Ngải. Duy nói:

- Nên sai giám quân Vệ Quán bắt Ngải. Nếu Ngải giết Vệ Quán, thì quả thực là làm phản. Tướng quân sẽ cất quân đánh thì hơn.

Há»™i mừng lắm, sai Vệ Quán dẫn vài mươi ngưá»i vào Thành Äô bắt cha con Äặng Ngải.

Bộ tốt của Vệ Quán can rằng:

Việc này là Chung tư đồ muốn cho Äặng chinh tây giết tướng quân Ä‘i để lá»™ rõ sá»± làm phản ra đấy thôi. Tướng quân chá»› nên Ä‘i.

Quán nói:

- Ta khắc có mẹo không sợ!

Liá»n viết hai ba mươi đạo hịch cho đưa Ä‘i trước. Trong hịch nói rằng: "Phụng chiếu bắt Äặng Ngải, không can gì đến ngưá»i khác. Các tướng sÄ© ai quy phục trước, thì giữ nguyên chức tước cÅ©, nếu không ra, sẽ phải giết cả ba há»". Lại Ä‘em theo sẵn hai cá»— xe cá»§i, ngày đêm Ä‘i đến Thành Äô. Äến độ gà gáy sáng, các bá»™ tướng cá»§a đặng trông thấy văn hịch, Ä‘á»u đến lạy trước ngá»±a Vệ Quán. Bấy giá», Äặng Ngải còn ngá»§ ở trong phá»§ chưa dậy. Quán dẫn vài mươi ngưá»i xông thẳng vào tận giưá»ng nằm, gá»i to lên rằng:

- Ta phụng chiếu đến bắt cha con Äặng Ngải đây!

Ngải giật mình, choàng dậy nhảy xuống đất. Quán quát võ sÄ© trói lại, bá» vào xe cá»§i. Con là Äặng Trung chạy ra há»i, cÅ©ng bị trói nhốt vào cá»§i nốt.

Các tướng trong phá»§ hoảng sợ, muốn ra cướp lại, thì đã thấy bụi bay mù mịt. Chung Há»™i kéo đại quân đến nÆ¡i. Chúng thấy vậy, tan Ä‘i má»—i ngưá»i má»™t ngả.

Chung Há»™i, Khương Duy xuống ngá»±a vào phá»§, thấy cha con cá»§a Äặng Ngải bị trói cả rồi. Há»™i cầm roi quật vào đầu Äặng Ngải, mắng rằng:

- Thằng bé chăn bò kia, sao dám hổn thế?

Khương Duy cũng mắng rằng:

- Äồ sất phu liá»u lÄ©nh cầu may, nay đã biết thân chưa?

Ngải cũng mắng trả ầm cả lên.

Há»™i sai giải hai cha con Äặng Ngải vá» Lạc Dương, rồi vào Thành Äô thu hết quân mã cá»§a Äặng Ngải, oai lừng lẫy xa gần.

Hội bảo với Khương Duy rằng:

- Nay ta má»›i thá»a được lòng mong ước bấy lâu!

Duy nói:

- Ngày xưa Hàn Tín không nghe lá»i Khoái Thông, đến ná»—i bị tai vạ cung Vị Ương; đại phu Văn Chá»§ng không theo Phạm Lãi dạo chÆ¡i năm hồ, đến ná»—i phải đâm cổ mà chết. Hai ngưá»i ấy há chẳng hiển hách ư? Chỉ vì không rõ đưá»ng lợi hại, liệu cÆ¡ cho sá»›m đấy thôi. Nay công lá»›n cá»§a ông đã thành rồi, oai lấn cả chá»§, sao không chÆ¡i thuyá»n chu du đây đó cho rảnh thân, hoặc là lên núi Nga Mi theo ông Xích tùng tá»­ mà tiêu dao ngày tháng có hÆ¡n không?

Há»™i cưá»i rằng:

- Ông nói sai mất rồi. Tuổi tôi chưa đến bốn tuần, còn mong làm nên thế này thế khác, đâu lại bắt chước những chuyện lui vỠan nhàn như thế được?

Duy nói:

- Nếu không lui vỠcho nhàn, thì phải toan ngay việc lớn. Tài sức minh công làm thừa đi rồi, không cần đợi đến lão phu phải nói nữa.

Há»™i vá»— tay cưá»i ầm lên rằng:

- Bá Ước biết đến ruột gan ta lắm!

Hai ngưá»i từ đấy ngày nào cÅ©ng bàn bạc vá»›i nhau.

Khương Duy mật sai ngưá»i đưa thư tâu vá»›i Hậu chá»§ rằng:

- Xin bệ hạ hãy chịu nhục vài ngày. Duy sẽ khiến được xã tắc nguy rồi mà yên lại, mặt trăng mặt trá»i tối rồi mà lại sáng lại, không đến ná»—i để cho nhà Hán diệt vong đâu.

Äây nói Chung Há»™i Ä‘ang khi bàn mưu vá»›i Khương Duy phản nhà Ngụy. Chợt có thư cá»§a Tư Mã Chiêu đưa đến. Trong thư nói rằng: "Ta sợ tư đồ bắt Ngải không nổi, cho nên đóng quân ở Trưá»ng An, mong tư đồ đến đây tương kiến, vì thế báo trước cho biết". Há»™i thất kinh, nói:

- Quân cá»§a ta nhiá»u gấp mấy cá»§a Äặng Ngải, muốn cho ta bắt Ngải, Tấn Công biết sức ta làm thừa Ä‘i rồi. Nay lại dẫn quân đến đây, thế là có bụng nghi ta đấy, làm thế nào bây giá»?

Duy nói:

- Vua đã nghi cho bầy tôi, tất bầy tôi phải chết. Ông không thấy gương Äặng Ngải đấy ư?

Hội nói:

- à tôi đã quyết, việc mà thành công thì được cả thiên hạ; dù không xong nữa, lui vỠgiữ một góc Tây Thục, cũng đủ làm được Lưu Bị rồi.

Duy nói:

- Tôi nghe bà Quách Thái Hậu mới mất, nên trá xưng bà ấy có di chiếu sai đánh tư Mã Chiêu, để trị cái tội giết vua. Cứ như tài minh công, thì Trung Nguyên có thể bình định dễ như cuốn chiếu vậy.

Hội nói:

- Bá Ước hãy làm tiên phong. Sau khi thành sự, anh em ta cùng hưởng phú quý với nhau.

Duy nói:

- Tôi xin hết sức khuyển mã giúp đỡ công minh, nhưng chỉ sợ các tướng không phục mà thôi.

Hội nói:

- Ngày mai là tết nguyên tiêu, nên đốt nhiá»u đèn Ä‘uốc trong cung, má»i các tướng vào ăn yến. Nếu ai không nghe thì giết chết hết cả Ä‘i.

Duy mừng thầm. Hôm sau, Há»™i và Duy má»i các tướng vào ăn yến. Uống rượu, được vài tuần, Há»™i cầm chén rượu khóc hu hu lên. Các tướng ngạc nhiên há»i cá»› làm sao, Há»™i nói:

- Quách Thái Hậu khi gần chết, có viết tỠchiếu để lại đây. Vì Tư Mã Chiêu giết vua ở cửa Nam, đại nghịch vô đạo, nay mai tất cướp nhôi nhà Ngụy, cho nên sai ta đánh dẹp. Các ngươi hãy ký cả tên vào giấy, để cùng làm việc đó.

Chúng giật mình, ngơ ngác nhìn nhau.

Hội rút gươm, quát rằng:

- Ai trái lệnh thì chém đầu!

Chúng sợ hãi, đành phải nghe theo. Các tướng ký tên xong, Hội bèn giam cả lại trong cung, sai quân sĩ canh giữ rất nghiêm ngặt.

Duy nói:

- Tôi coi các tướng có ý không chịu, chi bằng đem chôn sống quách cả đi.

Hội nói:

- Ta đã sai đào một hố to ở trong cung, để sẵn vài nghìn vồ to, nếu ai không nghe, đập chết quăng xuống hố.


Bấy giá» có má»™t tướng tâm phúc cá»§a Chung Há»™i là Kỳ Kiến đứng cạnh. Kiến nguyên là bá»™ hạ cÅ© cá»§a há»™ quân Hồ Liệt, Hồ Liệt cÅ©ng bị giam ở trong cung. Kiến mật Ä‘em lá»i Chung Há»™i vào nói cho Hồ Liệt biết.

Hồ Liệt rất kinh hãi, khóc lóc bảo rằng:

- Con ta là Hồ Uyển lĩnh binh ở ngoài, biết đâu được Chung Hội mang lòng như thế? Ngươi nên nghĩ tình xưa, đưa tin tức ra cho y một chút, dù ta chết cũng can tâm.

Kiến nói:

- Ân chủ đừng lo, để tôi liệu giúp.

Bèn ra nói với Chung Hội rằng:

- Chúa công giam các tướng ở trong cung, việc cÆ¡m nước không tiện; nên cho má»™t ngưá»i ra vào bưng rót má»›i được.

Há»™i xưa nay vốn hay nghe lá»i Kỳ Kiến, má»›i sai Kiến coi xét việc ấy và dặn rằng:

- Ta á»§y thác việc quan trá»ng ấy cho ngươi, chá»› được lá»™ chuyện ra ngoài.

Kiến nói:

- Chúa công cứ yên tâm, tôi khắc có phép nghiêm ngặt.

Kiến cho má»™t ngưá»i thân tín cá»§a Hồ Liệt lẻn vào thăm. Liệt viết má»™t phong mật thư, giao cho ngưá»i đó cầm ra đưa cho con là Hồ Uyển bàn luận rằng:

- Chúng ta có chết chăng nữa, há lại theo quân phản thần ấy ư?

Uyển nói:

- Äể đến ngày 18 tháng giêng này, ta kéo ùa cả vào trong cung mà đánh.

Giám quân là Vệ Quán thích mưu của Hồ Uyển lắm, lập tức sửa soạn quân mã, sai Kỳ Kiến đưa tin vào cho Hồ Liệt, Liệt báo cho các tướng bị giam biết.


Má»™t bữa Chung Há»™i má»i Khương Duy vào há»i rằng:

- Äêm qua tôi mÆ¡ thấy vài nghìn con rắn to xúm vào cắn, không biết Ä‘iá»m lành dữ ra sao?

Duy nói:

- MÆ¡ thấy rồng rắn Ä‘á»u là Ä‘iá»m hay cả.

Há»™i mừng rỡ tin lá»i ấy và bảo Duy rằng:

- Khi trượng đủ cả rồi, gá»i các tướng ra há»i xem thế nào?

Duy nói:

- Bá»n ấy vẫn có ý không bằng lòng, để lâu tất sinh biến, không bằng giết quách Ä‘i cho sá»›m.

Há»™i nghe lá»i, sai Khương Duy lÄ©nh võ sÄ© vào cung, giết các tướng Ngụy. Duy lÄ©nh mệnh, toan Ä‘i, bá»—ng đâu nổi má»™t cÆ¡n Ä‘au bụng ngất Ä‘i ngã gục xuống đất. Tả hữu vá»±c dậy, ná»­a giá» má»›i tỉnh. Chợt thấy ở ngoài cung, có tiếng ngưá»i xôn xao, Há»™i sai ngưá»i ra xem việc gì, thì tiếng reo ở bốn mặt đã nổi lên như sấm, rồi quân sÄ© kéo đến không biết bao nhiêu mà kể.

Duy nói:

- Äây là các tướng gây vạ đây, nên chém trước Ä‘i.

Có tin báo quân ngoài đã vào đến trong cung rồi.

Há»™i sai đóng cá»­a Ä‘iện lại, cho quân sÄ© trèo lên nóc Ä‘iện, lấy ngói ném xuống, xô xát nhau chết vài mươi ngưá»i. Bá»—ng lại thấy ngoài cung bốn mặt lá»­a cháy, rồi quân ngoài phá tung cá»­a Ä‘iện kéo vào. Há»™i tuốt gươm giết luôn vài ngưá»i, rồi bị tên loạn xạ bắn chết. Các tướng chặt lấy đầu.

Duy rút gươm lên điện, xông pha đánh giết, chẳng may cơn đau bụng càng dữ dội. Duy ngửa mặt kêu to lên rằng:

- Mẹo cá»§a ta không thành, thật là số trá»i vậy!

Nói Ä‘oạn, tá»± vẫn chết, bấy giá» má»›i có 59 tuổi. Trong cung chết mất vài trăm ngưá»i.

Vệ Quán ra lệnh cho quân sĩ đâu vỠtrại ấy, để đợi lệnh nhà vua. Quân Ngụy tranh nhau báo thù, mổ bụng Duy ra, thấy cái mật to vừa bằng quả trứng gà. Các tướng lại bắt cả gia thuộc Khương Duy giết sạch.

Bấy giá» bá»™ hạ Äặng Ngải thấy Chung Há»™i, Khương Duy bị giết cả rồi, vá»™i vả chạy theo bá»n giải Äặng Ngải, để cướp lại. Có ngưá»i báo vá»›i Vệ Quán. Quán nói:

- Bắt Äặng Ngải là tá»± ta; nếu để hắn sống thì ta tất chết không có đất mà chôn thôi.

Há»™ quân là Äiá»n Tục thưa rằng:

- Khi xưa Äặng Ngải lấy thành Giang Du, toan giết tôi Ä‘i, may nhá» các tướng kêu xin được khá»i. Nay tôi xin phép được báo thù ấy.

Quán mừng lắm, sai Diá»n Tục dẫn năm trăm quân Ä‘uổi theo đến Miên Trúc, vừa gặp cha con Äặng Ngải ở trong cÅ©i ra, định trở vá» Thành Äô. Ngải thấy Äiá»n Tục là thuá»™c hạ cÅ© cá»§a mình nên không đỠphòng gì cả. Khi Tục đến nÆ¡i. Ngải toan há»i chuyện thì bị Tục chém má»™t dao chết tươi. Äặng Trung cÅ©ng chết trong đám loạn quân.

Có thÆ¡ than Äặng Ngải rằng:

Khôn ngoan từ thuở nhá»,
Mưu mẹo như quý thần,
Ngước mắt hay địa lý;
Ngẩng đầu biết thiên văn,
Mây tan đưá»ng ruá»—i ngá»±a,
Äá rẽ lối hành quân.
Ngán nỗi công thành tội,
Hồn quanh bến Hán Tân.

Có thơ than Chung Hội rằng:

Tuổi trẻ nhiá»u mưu trí,
Thưá»ng làm bí thư lương,
Mẹo giả đè Tư Mã,
Tiếng to sánh Tử Phòng,
ThỠXuân nhỠsức giúp
Kiếm Các có tài năng,
Chỉ vì tham danh lợi,
Du hồn luống xót thương!

Lại có thơ than Khương Duy rằng:

Anh tài ngưá»i Ký Huyện,
Hào kiệt sứ Lương Châu,
Con cháu dòng Khương Thượng,
Há»c theo lối Võ Hầu,
Mật lớn, gan ai địch?
Lòng trung, vững một màu,
Thương thay khi tự vẫn,
Xiết bao nỗi thám sầu!

Lại nói, Khương Duy, Chung Há»™i, Äặng Ngải chết cả rồi, bá»n Trương Dá»±c cÅ©ng chết trong đám loạn quân; Thái Tá»­ là Lưu Tuấn, cùng vá»›i Hán thỠđình hầu Quan di, cÅ©ng bị quân Ngụy giết mất. Quân dân nhá»™n nhạo, giết hại lẫn nhau, chết không biết bao nhiêu mà kể.

ÄÆ°á»£c mươi hôm, Giả Sung đến trước, treo bảng yên dân, bấy giá» má»›i yên. Sung để Vệ Quán ở lại giữ Thành Äô; Ä‘em Hậu chá»§ vá» Lạc Dương, chỉ có Phàn Kiến, Trương Thiệu, Tiêu Chu, Khước Chính Ä‘i theo; còn bá»n Liêu Hóa, Äổng Quyết thác xưng có bệnh không ra đến ngoài, sau cÅ©ng lo lắng mà chết. Bấy giá» niên hiệu Cảnh Nguyên nhà Ngụy năm thứ năm, đổi làm Hàm Hy năm đầu, mùa xuân tháng ba, tướng Ngô là Äinh Phụng sang cứu Thục, thấy Thục mất rồi, bèn rút quân vá».

Trung thư thừa là Hoa Hạch tâu với Ngô chủ Tôn Hưu rằng:

- Ngô Thục ví như môi răng; môi hở thì răng phải lạnh. Tôi tính rằng Tư Mã Chiêu thế nào nay mai cũng đánh Ngô, xin bệ hạ phải phòng ngự trước cho kỹ mới được.

Tôn Hưu nghe lá»i, sai con Lục Tốn là Lục Kháng làm Trấn đông tướng quân, lÄ©nh chức Kính Châu mục, giữ ở cá»­a sông; sai Tôn Dị giữ các cá»­a ải xú Nam Từ; lại sai lão tướng Äinh Phụng lập vài trăm đồn ải dá»c sông, để phòng quân Ngụy.

Thái thú quận Kiến Ninh là Hoắc Qua, nghe tin Thành Äô thất thá»§, bèn mặc đồ trắng trông vá» phía tây khóc lóc ba ngày.

Các tướng khuyên rằng:

- Hán chủ đã mất ngôi rồi, sao không hàng đi cho sớm?

Qua khóc mà rằng:

- ÄÆ°á»ng xa cách trở, chưa biết chúa ta yên nguy thế nào. Nếu Ngụy chá»§ đối đãi tá»­ tế, ta sẽ Ä‘em cả thành mà hàng cÅ©ng chưa muá»™n; vạn nhất có Ä‘iá»u gì nguy nhục chúa ta, chúa nhục thì bầy tôi nên chết, ta đâu có chịu hàng?

Chúng cho là phải, má»›i sai ngưá»i vào Lạc Dương thăm dò tin tức Hậu chá»§.

Nói vá» Hậu chá»§ khi đến Lạc Dương, thì Tư Mã Chiêu cÅ©ng đã vá» triá»u. Chiêu trách Hậu chá»§ rằng:

- Ông hoang dâm vô đạo, bá» ngưá»i hiá»n, há»ng chính sá»±, lẽ nên giết Ä‘i má»›i phải.

Hậu chủ mặt xám như đất, không biết nói năng ra sao. Các quan tâu rằng:

- Thục chủ tuy bỠmất cương kỷ, nhưng còn biết hàng sớm, xin khoan thứ cho.

Chiêu má»›i phong Hậu chá»§ làm An lạc công, cho nhà ở, thưởng má»™t vạn tấm lụa, cấp cho kẻ hầu hạ vừa trai vừa gái má»™t trăm ngưá»i, và lương lá»™c hàng tháng. Con là Lưu Dao và bá»n quân thần Phàn Kiến, Tiêu Chu, Khước Chính Ä‘á»u được phong tước hầu.

Hậu chủ tạ ân trở ra.

Chiêu thấy Hoàng Hạo là đứa má»t nước hại dân, sai võ sÄ© Ä‘iệu ra ngoài chợ, xá»­ tá»™i lăng trì, xẻo từng miếng thịt.

Hoắc Qua sai ngưá»i dò biết Hậu chá»§ chịu phong rồi, má»›i dắt cả quân sÄ© bá»™ hạ lại hàng.

Hôm sau, Hậu chá»§ thân đến phá»§ Tư Mã Chiêu lạy tạ. Chiêu mở tiệc khoản đãi, sai phưá»ng tuồng hát múa tuồng Ngụy ở trước sân. Các quan Thục trông thấy, ai cÅ©ng Ä‘au xót, chỉ riêng Hậu chá»§ có dáng vui mừng. Chiêu lại sai ngưá»i Thục hòa âm nhạc Thục. Các quan Thục Ä‘á»u ứa nước mắt, Hậu chá»§ thì vui cưá»i như không.

Rượu được nửa chầu, Chiêu bảo với Giả Sung rằng:

- Ngưá»i đâu mà vô tình quá như thế nhỉ? Dù cho Khổng Minh còn sống, cÅ©ng không sao giúp được y, huống chi là Khương Duy?

Má»›i há»i Hậu chá»§ rằng:

- Có nhớ nước Thục không?

Hậu chủ thưa:

- Ở đây vui lắm, tôi còn nhớ gì đến Thục nữa!

Một lát, Hậu chủ đứng dậy ra ngoài. Khước Chính theo ra đến dưới trại, bảo rằng:

- Bệ hạ sao lại nói là không nhá»› Thục? Nếu hắn có há»i nữa, thì nên khóc mà nói rằng: Phần má»™ tiên nhân tôi ở cả nước Thục, lòng tôi thương xót không lúc nào quên; như thế thì Tấn Công tất tha cho bệ hạ vá» Thục.

Hậu chá»§ nhá»› thật kỹ câu ấy rồi trở vào tiệc. Rượu gần say, Chiêu lại há»i rằng:

- Có nhớ gì đến Thục không?

Hậu chá»§ cứ theo lá»i Khước Chính dặn làm sao thì nói làm vậy, muốn khóc nhưng không có nước mắt, má»›i nhắm nghiá»n mắt lại.

Chiêu há»i:

- Sao mà giống hệt lá»i Khước Chính thế?

Hậu chủ mở bừng mắt ra, hoảng sợ nhìn Tư Mã Chiêu rồi nói rằng:

- Quả có thế!

Chiêu cùng tả hữu cưá»i ầm cả lên.

Chiêu vì thế thích Hậu chá»§ là ngưá»i thá»±c thà, không nghi ngá» gì nữa.

Có thơ than rằng:

Há»›n hở coi tuồng mở mặt cưá»i,
Giang sÆ¡n nào quản tá»›i tay ngưá»i,
Mải vui quên hết niá»m chua xót,
Hậu chá»§ ngưá»i đâu má»›i lạ Ä‘á»i!

Äây nói, các đại thần trong triá»u nhân Tư Mã Chiêu có công lấy được nước Thục, muốn tôn làm vương, má»›i vào tâu vá»›i Ngụy chá»§ Tào Hoán. Hoán bấy giá» tuy làm thiên tá»­, kỳ thá»±c không được chá»§ trong việc gì, quyá»n chính Ä‘á»u do há» Tư Mã cả. Bởi thế phải nghe theo và phong cho Tư Mã Chiêu làm Tấn Vương. Chiêu bèn đặt tên thụy cha là Tư Mã à làm Tuyên Vương, anh là Tư Mã Sư làm Cảnh Vương. Vợ Chiêu là con gái Vương Túc, sinh được hai con: Con cả là Tư Mã Viêm, mặt mÅ©i khôi ngô, tóc dài chấm đất, hai tay dài quá đầu gối, thông minh, cứng cá»i, can đảm hÆ¡n ngưá»i. Con thứ là Tư Mã Du, tính khí hòa nhã, kính cẩn thảo hiá»n. Chiêu có lòng yêu mến hÆ¡n con cả, nhân Tư Mã Sư không con, má»›i cho Du làm con nuôi anh, để kế tá»±.

Chiêu thưá»ng nói rằng:

- Thiên hạ nguyên là thiên hạ của anh ta. Bởi thế muốn lập Tư Mã Du lên làm thế tử.

SÆ¡n Äào can rằng:

- BỠcon cả lập con thứ, trái lễ không hay.

Giả Sung, Hà Tằng, Bùi Tú cũng can rằng:

- Con cả thông minh thần võ, có tài hÆ¡n Ä‘á»i. Uy vá»ng lẫy lừng, mà mặt mÅ©i lại khôi ngô như thế, không phải là tướng làm tôi ngưá»i khác.

Chiêu dùng dằng chưa quyết.

Thái úy là Vương Tưá»ng, tư không là Tuân Khải lại can rằng:

- Äá»i trước bá» con lá»›n, lập con bé, thưá»ng hay sinh loạn, xin đại vương xét cho.

Chiêu mới lập con cả là Tư Mã Viêm làm thế tử.

Äại thần lại tâu rằng:

- Năm nay ở huyện Tương Võ, có má»™t ngưá»i từ trên trá»i sa xuống, mình dài hÆ¡n hai trượng, vết chân dài ba thước hai tấc, tóc bạc râu xanh, mặc áo má»ng, đậu khăn vàng, chống gậy gá»— lê, tá»± xưng rằng: "Ta là vua dân đây, lại bảo cho chúng mày biết rằng thiên hạ có đổi chúa, má»›i được trông thấy thái bình". Ngưá»i ấy cứ Ä‘i rong ngoài đưá»ng nói như thế ba ngày, rồi bá»—ng nhiên biến mất. Äó là cái Ä‘iá»m ứng vào Ä‘iện hạ đấy. Äiện hạ nên đội mÅ© miện mưá»i hai tua, dá»±ng cá» thiên tá»­, ra hàng cảnh, vào hàng tất, ngồi xe khảm vàng đủ sáu ngá»±a kéo, tiến vương phi lên làm vương hậu, lập thế tá»­ làm thái tá»­.

Chiêu hởi dạ mừng thầm. VỠđến cung, Chiêu sắp sá»­a ăn cÆ¡m, bá»—ng nhiên phải bệnh trúng phong, cấm khẩu không nói được. Qua hôm sau, bệnh tình nguy lắm. Các đại thần Ä‘á»u vào vấn an. Chiêu không nói được, chỉ lấy tay trá» vào thế tá»­ Tư Mã Viêm rồi chết. Bấy giá» là ngày Tân mão tháng tám.

Hà Tằng nói:

- Công việc thiên hạ ở cả tay Tấn Vương, nay nên lập thế tử nối vào chức ấy, rồi sẽ làm ma táng tế.


Ngay hôm ấy Tư Mã Viêm lên ngôi Tấn Vương, phong cho Hà Tằng làm thừa tướng, Tư Mã Vá»ng làm tư đồ, Thạch Bào làm phiêu kỵ tướng quân, tôn tên thụy cha làm Văn Vương.

An táng cha đâu đấy, Viêm vá»i Giả Sung, Bùi Tú vào cung há»i rằng:

- Ngày xưa Tào Tháo có nói: "Nếu mệnh trá»i cho ta, thì ta cÅ©ng chỉ làm như vua Văn Vương nhà Chu mà thôi". Quả có như thế không?

Sung thưa rằng:

- Tào Tháo Ä‘á»i Ä‘á»i ăn lá»™c nhà Hán, sợ ngưá»i ta mai mỉa cái tiếng thoán nghịch, cho nên nói câu ấy là có ý để nhưá»ng ngôi thiên tá»­ cho Tào Phi đấy thôi.

Viêm nói:

- Cha ta sánh với Tào Tháo thế nào?

Sung thưa rằng:

- Tào Tháo tuy có công to trùm thiên hạ, nhưng nhân dân chỉ sợ oai mà chưa mến đức. Äá»i con là Tào Phi nối nghiệp, việc sai dịch nặng ná», nhân dân hết phục dịch xứ đông, lại kéo đến xứ Ä‘oài, không được năm nào yên ổn. Sau đến Tuyên Vương, Cảnh Vương triá»u ta, lập được nhiá»u công to, ân đức tá»a khắp nÆ¡i, được lòng thiên hạ đã lâu. Äến Văn Vương, lại lấy được Tây Thục, công trùm bá» cõi, Tào Tháo bì thế nào được?

Viêm nói:

- Tào Tháo còn biết nối ngôi nhà Hán, ta há lại không biết nối ngôi nhà Ngụy hay sao?

Giả Sung, Bùi Tú hai ngưá»i cùng lạy mà thưa rằng:

- Äiện hạ chính nên bắt chước việc Tào Phi nối nhà Hán khi xưa cho đắp đàn thụ thiện, lên ngôi Hoàng Äế.

Viêm mừng lắm, hôm sau Ä‘eo gươm vào cung. Bấy giá» Ngụy chá»§ Tào Hoán tâm thần hoảng hốt, ngồi đứng không yên, luôn mấy hôm không ra coi chầu. Viêm vào thẳng hậu cung, Hoán vá»™i vàng trụt xuống sập rồng đón vào. Viêm ngồi tá»­ tế rồi há»i rằng:

- Thiên hạ nhà Ngụy, do sức ai mà có?

Hoán nói:

- Äó là nhá» Æ¡n cá»§a tổ phụ Tấn Vương để lại cả đấy.

Viêm cưá»i rằng:

- Tôi coi bệ hạ, văn không bàn được đạo lý, võ không sá»­a sang được việc nước. Sao không nhưá»ng cho ngưá»i tài đức làm chá»§ có được không?

Hoán giật mình, lặng đi không biết nói lại làm sao.

Có hoàng môn thị lang là Trương Tiết đứng hầu cạnh, quát lên rằng:

- Tấn Vương nói thế không được! Ngày xưa Võ tổ Hoàng Äế, đánh đông dẹp bắc, trải bao nhiêu công lao khó nhá»c má»›i có được thiên hạ. Nay thiên tá»­ nhân đức, không tá»™i lá»—i gì, can chi phải nhưá»ng ngôi cho ai?

Viêm nổi giận mà rằng:

- Xã tắc này là xã tắc nhà Äại Hán. Tào Tháo mượn tiếng thiên tá»­, sai khiến chư hầu, tá»± lập làm Ngụy Vương, cướp ngôi nhà Hán. Cha ông ta ba Ä‘á»i giúp nhà Ngụy, nhà Ngụy được thiên hạ, không phải tài cán gì cá»§a há» Tào, thá»±c là bởi sức há» Tư Mã ta cả, bốn bể Ä‘iá»u biết cả. Ta nay há lại không nối được thiên hạ cá»§a nhà Ngụy hay sao?

Tiết lại nói rằng:

- Nếu làm thế, thì thật là bá»n giặc cướp nước rồi!

Viêm giận mà rằng:

- Ta báo thù cho nhà Hán, có gì mà chẳng được.

Liá»n quát võ sÄ© lôi Trương Tiết ra đánh chết ngay tại dưới Ä‘iện.

Tào Hoán quỳ xuống khóc lóc kêu van. Viêm đứng xuống điện đi ra.

Hoán bảo với Giả Sung, Bùi Tú rằng:

- Việc gấp mất rồi, làm thế nào bây gi�

Sung nói:

- Số trá»i hết mất rồi, bệ hạ không nên cưỡng lại, hãy bắt chước việc vua Hiến Äế khi trước, sá»­a sang lại Ä‘á»n thụ thiện, nhưá»ng ngôi cho Tấn Vương. Như thế thì trên hợp lẽ trá»i, dưới thuận tình dân, mà bệ hạ cÅ©ng được an toàn, không ngại gì nữa.

Hoán nghe lá»i ấy, sai Giả Sung đắp đàn thụ thiện, kén ngày Giáp tý tháng chạp năm ấy, Hoán thân bưng ngá»c tỉ truyá»n quốc đứng ở trên đài, đại há»™i trăm quan văn võ, má»i Tấn Vương lên đàn, làm lá»… trao nhưá»ng, rồi xuống đàn mặc áo chầu đứng hàng đầu các quan.

Có thơ than rằng:

Ngụy cướp Viêm Lưu, Tấn cướp Tào,
Số trá»i qua lại tránh làm sao?
Thương thay Trương Tiết trung vì nước,
Nắm đấm khôn che núi Thái cao!

Tư Mã Viêm ngồi cao chỉnh chện trên đàn. Giả Sung, Bùi Tú cắp gươm đứng đầu hai bên, bắt Tào Hoán ra lạy phục xuống đất nghe chiếu.

Giả Sung truyá»n rằng:

- Từ năm Kiếm An nhà Hán thứ 25, nhà Ngụy chịu ngôi nhưá»ng cá»§a nhà Hán, trải qua bốn mươi lăm năm. Nay nhà Ngụy hết lá»™c, mệnh trá»i lại trả vá» nhà Tấn. Công đức há» Tư Mã trùm khắp trá»i đất, nên lên ngôi Hoàng Äế, nối vào nhà Ngụy. Vậy phong ngươi làm Trần lưu vương, cho ra ngoại thành Kim Dung, hạn phải Ä‘i ngay lập tức, nếu không có chiếu đòi, không được vào hầu.

Tào Hoán khóc, lạy tạ trở ra.

Thái phó là Tư Mã Thu khóc lạy trước mặt Tào Hoán nói rằng:

- Thần là tôi nhà Ngụy, thế nào cũng không bỠnhà Ngụy đâu.

Viêm thấy thế, phong cho Tư Mã Phu làm An bình vương. Phu không nhận, lui ra. Văn võ trăm quan lạy ở dưới đàn, cùng reo vạn tuế. Viêm đổi quốc hiệu là Äại Tấn, cải nguyên là Thái Thá»§y năm đầu, đại xá thiên hạ.

Từ bấy giỠnhà Ngụy mất.

Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:

Nước Tấn sánh tầy với Ngụy Vương,
Công tích Trần Vương tựa Sơn dương,
Phép tắc phong vương theo nghiệp cũ,
Ngoảnh đầu trông lại vẫn còn thương.

Tấn đế Tư Mã Viêm truy tôn Tư Mã Ãlà Tuyên Äế, bác là Tư Mã Sư làm Cảnh Äế; cha là Tư Mã Chiêu làm Văn Äế. Lập ra bảy miếu thá» tổ tiên. Bảy miếu ấy thá» từ quan chinh tây tướng quân nhà Hán là Tư Mã Quân trở Ä‘i, Quân sinh ra thái thú Dá»± Chương là Tư Mã Lượng, Lượng sinh ra thái thú DÄ©nh Châu là Tư Mã Tuấn, Tuấn sinh ra Kinh Triệu Doãn là Tư Mã Phưá»ng, Phưá»ng sinh ra Tuyên Äế Tư Mã Ã, à sinh ra Cảnh Äế Tư Mã Sư và Văn Äế Tư Mã Chiêu.

Việc lá»›n xếp đặt đâu đấy rồi, Viêm ngày ngày khai triá»u, bàn định kế đánh Ngô.

Äó là:

Giang sơn nhà Hán vừa khi đo,
Thành quách bên Ngô cũng sắp tan,

Chưa biết đánh Ngô ra làm sao, xem hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 119.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #99  
Old 28-06-2008, 05:34 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 119
Giả đầu hàng, kế hay thành chuyện hão;
Nhưá»ng ngôi báu, ngưá»i sau há»c lối xưa


Chung Há»™i má»i Khương Duy bàn việc bắt Äặng Ngải. Duy nói:

- Nên sai giám quân Vệ Quán bắt Ngải. Nếu Ngải giết Vệ Quán, thì quả thực là làm phản. Tướng quân sẽ cất quân đánh thì hơn.

Há»™i mừng lắm, sai Vệ Quán dẫn vài mươi ngưá»i vào Thành Äô bắt cha con Äặng Ngải.

Bộ tốt của Vệ Quán can rằng:

Việc này là Chung tư đồ muốn cho Äặng chinh tây giết tướng quân Ä‘i để lá»™ rõ sá»± làm phản ra đấy thôi. Tướng quân chá»› nên Ä‘i.

Quán nói:

- Ta khắc có mẹo không sợ!

Liá»n viết hai ba mươi đạo hịch cho đưa Ä‘i trước. Trong hịch nói rằng: "Phụng chiếu bắt Äặng Ngải, không can gì đến ngưá»i khác. Các tướng sÄ© ai quy phục trước, thì giữ nguyên chức tước cÅ©, nếu không ra, sẽ phải giết cả ba há»". Lại Ä‘em theo sẵn hai cá»— xe cá»§i, ngày đêm Ä‘i đến Thành Äô. Äến độ gà gáy sáng, các bá»™ tướng cá»§a đặng trông thấy văn hịch, Ä‘á»u đến lạy trước ngá»±a Vệ Quán. Bấy giá», Äặng Ngải còn ngá»§ ở trong phá»§ chưa dậy. Quán dẫn vài mươi ngưá»i xông thẳng vào tận giưá»ng nằm, gá»i to lên rằng:

- Ta phụng chiếu đến bắt cha con Äặng Ngải đây!

Ngải giật mình, choàng dậy nhảy xuống đất. Quán quát võ sÄ© trói lại, bá» vào xe cá»§i. Con là Äặng Trung chạy ra há»i, cÅ©ng bị trói nhốt vào cá»§i nốt.

Các tướng trong phá»§ hoảng sợ, muốn ra cướp lại, thì đã thấy bụi bay mù mịt. Chung Há»™i kéo đại quân đến nÆ¡i. Chúng thấy vậy, tan Ä‘i má»—i ngưá»i má»™t ngả.

Chung Há»™i, Khương Duy xuống ngá»±a vào phá»§, thấy cha con cá»§a Äặng Ngải bị trói cả rồi. Há»™i cầm roi quật vào đầu Äặng Ngải, mắng rằng:

- Thằng bé chăn bò kia, sao dám hổn thế?

Khương Duy cũng mắng rằng:

- Äồ sất phu liá»u lÄ©nh cầu may, nay đã biết thân chưa?

Ngải cũng mắng trả ầm cả lên.

Há»™i sai giải hai cha con Äặng Ngải vá» Lạc Dương, rồi vào Thành Äô thu hết quân mã cá»§a Äặng Ngải, oai lừng lẫy xa gần.

Hội bảo với Khương Duy rằng:

- Nay ta má»›i thá»a được lòng mong ước bấy lâu!

Duy nói:

- Ngày xưa Hàn Tín không nghe lá»i Khoái Thông, đến ná»—i bị tai vạ cung Vị Ương; đại phu Văn Chá»§ng không theo Phạm Lãi dạo chÆ¡i năm hồ, đến ná»—i phải đâm cổ mà chết. Hai ngưá»i ấy há chẳng hiển hách ư? Chỉ vì không rõ đưá»ng lợi hại, liệu cÆ¡ cho sá»›m đấy thôi. Nay công lá»›n cá»§a ông đã thành rồi, oai lấn cả chá»§, sao không chÆ¡i thuyá»n chu du đây đó cho rảnh thân, hoặc là lên núi Nga Mi theo ông Xích tùng tá»­ mà tiêu dao ngày tháng có hÆ¡n không?

Há»™i cưá»i rằng:

- Ông nói sai mất rồi. Tuổi tôi chưa đến bốn tuần, còn mong làm nên thế này thế khác, đâu lại bắt chước những chuyện lui vỠan nhàn như thế được?

Duy nói:

- Nếu không lui vỠcho nhàn, thì phải toan ngay việc lớn. Tài sức minh công làm thừa đi rồi, không cần đợi đến lão phu phải nói nữa.

Há»™i vá»— tay cưá»i ầm lên rằng:

- Bá Ước biết đến ruột gan ta lắm!

Hai ngưá»i từ đấy ngày nào cÅ©ng bàn bạc vá»›i nhau.

Khương Duy mật sai ngưá»i đưa thư tâu vá»›i Hậu chá»§ rằng:

- Xin bệ hạ hãy chịu nhục vài ngày. Duy sẽ khiến được xã tắc nguy rồi mà yên lại, mặt trăng mặt trá»i tối rồi mà lại sáng lại, không đến ná»—i để cho nhà Hán diệt vong đâu.

Äây nói Chung Há»™i Ä‘ang khi bàn mưu vá»›i Khương Duy phản nhà Ngụy. Chợt có thư cá»§a Tư Mã Chiêu đưa đến. Trong thư nói rằng: "Ta sợ tư đồ bắt Ngải không nổi, cho nên đóng quân ở Trưá»ng An, mong tư đồ đến đây tương kiến, vì thế báo trước cho biết". Há»™i thất kinh, nói:

- Quân cá»§a ta nhiá»u gấp mấy cá»§a Äặng Ngải, muốn cho ta bắt Ngải, Tấn Công biết sức ta làm thừa Ä‘i rồi. Nay lại dẫn quân đến đây, thế là có bụng nghi ta đấy, làm thế nào bây giá»?

Duy nói:

- Vua đã nghi cho bầy tôi, tất bầy tôi phải chết. Ông không thấy gương Äặng Ngải đấy ư?

Hội nói:

- à tôi đã quyết, việc mà thành công thì được cả thiên hạ; dù không xong nữa, lui vỠgiữ một góc Tây Thục, cũng đủ làm được Lưu Bị rồi.

Duy nói:

- Tôi nghe bà Quách Thái Hậu mới mất, nên trá xưng bà ấy có di chiếu sai đánh tư Mã Chiêu, để trị cái tội giết vua. Cứ như tài minh công, thì Trung Nguyên có thể bình định dễ như cuốn chiếu vậy.

Hội nói:

- Bá Ước hãy làm tiên phong. Sau khi thành sự, anh em ta cùng hưởng phú quý với nhau.

Duy nói:

- Tôi xin hết sức khuyển mã giúp đỡ công minh, nhưng chỉ sợ các tướng không phục mà thôi.

Hội nói:

- Ngày mai là tết nguyên tiêu, nên đốt nhiá»u đèn Ä‘uốc trong cung, má»i các tướng vào ăn yến. Nếu ai không nghe thì giết chết hết cả Ä‘i.

Duy mừng thầm. Hôm sau, Há»™i và Duy má»i các tướng vào ăn yến. Uống rượu, được vài tuần, Há»™i cầm chén rượu khóc hu hu lên. Các tướng ngạc nhiên há»i cá»› làm sao, Há»™i nói:

- Quách Thái Hậu khi gần chết, có viết tỠchiếu để lại đây. Vì Tư Mã Chiêu giết vua ở cửa Nam, đại nghịch vô đạo, nay mai tất cướp nhôi nhà Ngụy, cho nên sai ta đánh dẹp. Các ngươi hãy ký cả tên vào giấy, để cùng làm việc đó.

Chúng giật mình, ngơ ngác nhìn nhau.

Hội rút gươm, quát rằng:

- Ai trái lệnh thì chém đầu!

Chúng sợ hãi, đành phải nghe theo. Các tướng ký tên xong, Hội bèn giam cả lại trong cung, sai quân sĩ canh giữ rất nghiêm ngặt.

Duy nói:

- Tôi coi các tướng có ý không chịu, chi bằng đem chôn sống quách cả đi.

Hội nói:

- Ta đã sai đào một hố to ở trong cung, để sẵn vài nghìn vồ to, nếu ai không nghe, đập chết quăng xuống hố.


Bấy giá» có má»™t tướng tâm phúc cá»§a Chung Há»™i là Kỳ Kiến đứng cạnh. Kiến nguyên là bá»™ hạ cÅ© cá»§a há»™ quân Hồ Liệt, Hồ Liệt cÅ©ng bị giam ở trong cung. Kiến mật Ä‘em lá»i Chung Há»™i vào nói cho Hồ Liệt biết.

Hồ Liệt rất kinh hãi, khóc lóc bảo rằng:

- Con ta là Hồ Uyển lĩnh binh ở ngoài, biết đâu được Chung Hội mang lòng như thế? Ngươi nên nghĩ tình xưa, đưa tin tức ra cho y một chút, dù ta chết cũng can tâm.

Kiến nói:

- Ân chủ đừng lo, để tôi liệu giúp.

Bèn ra nói với Chung Hội rằng:

- Chúa công giam các tướng ở trong cung, việc cÆ¡m nước không tiện; nên cho má»™t ngưá»i ra vào bưng rót má»›i được.

Há»™i xưa nay vốn hay nghe lá»i Kỳ Kiến, má»›i sai Kiến coi xét việc ấy và dặn rằng:

- Ta á»§y thác việc quan trá»ng ấy cho ngươi, chá»› được lá»™ chuyện ra ngoài.

Kiến nói:

- Chúa công cứ yên tâm, tôi khắc có phép nghiêm ngặt.

Kiến cho má»™t ngưá»i thân tín cá»§a Hồ Liệt lẻn vào thăm. Liệt viết má»™t phong mật thư, giao cho ngưá»i đó cầm ra đưa cho con là Hồ Uyển bàn luận rằng:

- Chúng ta có chết chăng nữa, há lại theo quân phản thần ấy ư?

Uyển nói:

- Äể đến ngày 18 tháng giêng này, ta kéo ùa cả vào trong cung mà đánh.

Giám quân là Vệ Quán thích mưu của Hồ Uyển lắm, lập tức sửa soạn quân mã, sai Kỳ Kiến đưa tin vào cho Hồ Liệt, Liệt báo cho các tướng bị giam biết.


Má»™t bữa Chung Há»™i má»i Khương Duy vào há»i rằng:

- Äêm qua tôi mÆ¡ thấy vài nghìn con rắn to xúm vào cắn, không biết Ä‘iá»m lành dữ ra sao?

Duy nói:

- MÆ¡ thấy rồng rắn Ä‘á»u là Ä‘iá»m hay cả.

Há»™i mừng rỡ tin lá»i ấy và bảo Duy rằng:

- Khi trượng đủ cả rồi, gá»i các tướng ra há»i xem thế nào?

Duy nói:

- Bá»n ấy vẫn có ý không bằng lòng, để lâu tất sinh biến, không bằng giết quách Ä‘i cho sá»›m.

Há»™i nghe lá»i, sai Khương Duy lÄ©nh võ sÄ© vào cung, giết các tướng Ngụy. Duy lÄ©nh mệnh, toan Ä‘i, bá»—ng đâu nổi má»™t cÆ¡n Ä‘au bụng ngất Ä‘i ngã gục xuống đất. Tả hữu vá»±c dậy, ná»­a giá» má»›i tỉnh. Chợt thấy ở ngoài cung, có tiếng ngưá»i xôn xao, Há»™i sai ngưá»i ra xem việc gì, thì tiếng reo ở bốn mặt đã nổi lên như sấm, rồi quân sÄ© kéo đến không biết bao nhiêu mà kể.

Duy nói:

- Äây là các tướng gây vạ đây, nên chém trước Ä‘i.

Có tin báo quân ngoài đã vào đến trong cung rồi.

Há»™i sai đóng cá»­a Ä‘iện lại, cho quân sÄ© trèo lên nóc Ä‘iện, lấy ngói ném xuống, xô xát nhau chết vài mươi ngưá»i. Bá»—ng lại thấy ngoài cung bốn mặt lá»­a cháy, rồi quân ngoài phá tung cá»­a Ä‘iện kéo vào. Há»™i tuốt gươm giết luôn vài ngưá»i, rồi bị tên loạn xạ bắn chết. Các tướng chặt lấy đầu.

Duy rút gươm lên điện, xông pha đánh giết, chẳng may cơn đau bụng càng dữ dội. Duy ngửa mặt kêu to lên rằng:

- Mẹo cá»§a ta không thành, thật là số trá»i vậy!

Nói Ä‘oạn, tá»± vẫn chết, bấy giá» má»›i có 59 tuổi. Trong cung chết mất vài trăm ngưá»i.

Vệ Quán ra lệnh cho quân sĩ đâu vỠtrại ấy, để đợi lệnh nhà vua. Quân Ngụy tranh nhau báo thù, mổ bụng Duy ra, thấy cái mật to vừa bằng quả trứng gà. Các tướng lại bắt cả gia thuộc Khương Duy giết sạch.

Bấy giá» bá»™ hạ Äặng Ngải thấy Chung Há»™i, Khương Duy bị giết cả rồi, vá»™i vả chạy theo bá»n giải Äặng Ngải, để cướp lại. Có ngưá»i báo vá»›i Vệ Quán. Quán nói:

- Bắt Äặng Ngải là tá»± ta; nếu để hắn sống thì ta tất chết không có đất mà chôn thôi.

Há»™ quân là Äiá»n Tục thưa rằng:

- Khi xưa Äặng Ngải lấy thành Giang Du, toan giết tôi Ä‘i, may nhá» các tướng kêu xin được khá»i. Nay tôi xin phép được báo thù ấy.

Quán mừng lắm, sai Diá»n Tục dẫn năm trăm quân Ä‘uổi theo đến Miên Trúc, vừa gặp cha con Äặng Ngải ở trong cÅ©i ra, định trở vá» Thành Äô. Ngải thấy Äiá»n Tục là thuá»™c hạ cÅ© cá»§a mình nên không đỠphòng gì cả. Khi Tục đến nÆ¡i. Ngải toan há»i chuyện thì bị Tục chém má»™t dao chết tươi. Äặng Trung cÅ©ng chết trong đám loạn quân.

Có thÆ¡ than Äặng Ngải rằng:

Khôn ngoan từ thuở nhá»,
Mưu mẹo như quý thần,
Ngước mắt hay địa lý;
Ngẩng đầu biết thiên văn,
Mây tan đưá»ng ruá»—i ngá»±a,
Äá rẽ lối hành quân.
Ngán nỗi công thành tội,
Hồn quanh bến Hán Tân.

Có thơ than Chung Hội rằng:

Tuổi trẻ nhiá»u mưu trí,
Thưá»ng làm bí thư lương,
Mẹo giả đè Tư Mã,
Tiếng to sánh Tử Phòng,
ThỠXuân nhỠsức giúp
Kiếm Các có tài năng,
Chỉ vì tham danh lợi,
Du hồn luống xót thương!

Lại có thơ than Khương Duy rằng:

Anh tài ngưá»i Ký Huyện,
Hào kiệt sứ Lương Châu,
Con cháu dòng Khương Thượng,
Há»c theo lối Võ Hầu,
Mật lớn, gan ai địch?
Lòng trung, vững một màu,
Thương thay khi tự vẫn,
Xiết bao nỗi thám sầu!

Lại nói, Khương Duy, Chung Há»™i, Äặng Ngải chết cả rồi, bá»n Trương Dá»±c cÅ©ng chết trong đám loạn quân; Thái Tá»­ là Lưu Tuấn, cùng vá»›i Hán thỠđình hầu Quan di, cÅ©ng bị quân Ngụy giết mất. Quân dân nhá»™n nhạo, giết hại lẫn nhau, chết không biết bao nhiêu mà kể.

ÄÆ°á»£c mươi hôm, Giả Sung đến trước, treo bảng yên dân, bấy giá» má»›i yên. Sung để Vệ Quán ở lại giữ Thành Äô; Ä‘em Hậu chá»§ vá» Lạc Dương, chỉ có Phàn Kiến, Trương Thiệu, Tiêu Chu, Khước Chính Ä‘i theo; còn bá»n Liêu Hóa, Äổng Quyết thác xưng có bệnh không ra đến ngoài, sau cÅ©ng lo lắng mà chết. Bấy giá» niên hiệu Cảnh Nguyên nhà Ngụy năm thứ năm, đổi làm Hàm Hy năm đầu, mùa xuân tháng ba, tướng Ngô là Äinh Phụng sang cứu Thục, thấy Thục mất rồi, bèn rút quân vá».

Trung thư thừa là Hoa Hạch tâu với Ngô chủ Tôn Hưu rằng:

- Ngô Thục ví như môi răng; môi hở thì răng phải lạnh. Tôi tính rằng Tư Mã Chiêu thế nào nay mai cũng đánh Ngô, xin bệ hạ phải phòng ngự trước cho kỹ mới được.

Tôn Hưu nghe lá»i, sai con Lục Tốn là Lục Kháng làm Trấn đông tướng quân, lÄ©nh chức Kính Châu mục, giữ ở cá»­a sông; sai Tôn Dị giữ các cá»­a ải xú Nam Từ; lại sai lão tướng Äinh Phụng lập vài trăm đồn ải dá»c sông, để phòng quân Ngụy.

Thái thú quận Kiến Ninh là Hoắc Qua, nghe tin Thành Äô thất thá»§, bèn mặc đồ trắng trông vá» phía tây khóc lóc ba ngày.

Các tướng khuyên rằng:

- Hán chủ đã mất ngôi rồi, sao không hàng đi cho sớm?

Qua khóc mà rằng:

- ÄÆ°á»ng xa cách trở, chưa biết chúa ta yên nguy thế nào. Nếu Ngụy chá»§ đối đãi tá»­ tế, ta sẽ Ä‘em cả thành mà hàng cÅ©ng chưa muá»™n; vạn nhất có Ä‘iá»u gì nguy nhục chúa ta, chúa nhục thì bầy tôi nên chết, ta đâu có chịu hàng?

Chúng cho là phải, má»›i sai ngưá»i vào Lạc Dương thăm dò tin tức Hậu chá»§.

Nói vá» Hậu chá»§ khi đến Lạc Dương, thì Tư Mã Chiêu cÅ©ng đã vá» triá»u. Chiêu trách Hậu chá»§ rằng:

- Ông hoang dâm vô đạo, bá» ngưá»i hiá»n, há»ng chính sá»±, lẽ nên giết Ä‘i má»›i phải.

Hậu chủ mặt xám như đất, không biết nói năng ra sao. Các quan tâu rằng:

- Thục chủ tuy bỠmất cương kỷ, nhưng còn biết hàng sớm, xin khoan thứ cho.

Chiêu má»›i phong Hậu chá»§ làm An lạc công, cho nhà ở, thưởng má»™t vạn tấm lụa, cấp cho kẻ hầu hạ vừa trai vừa gái má»™t trăm ngưá»i, và lương lá»™c hàng tháng. Con là Lưu Dao và bá»n quân thần Phàn Kiến, Tiêu Chu, Khước Chính Ä‘á»u được phong tước hầu.

Hậu chủ tạ ân trở ra.

Chiêu thấy Hoàng Hạo là đứa má»t nước hại dân, sai võ sÄ© Ä‘iệu ra ngoài chợ, xá»­ tá»™i lăng trì, xẻo từng miếng thịt.

Hoắc Qua sai ngưá»i dò biết Hậu chá»§ chịu phong rồi, má»›i dắt cả quân sÄ© bá»™ hạ lại hàng.

Hôm sau, Hậu chá»§ thân đến phá»§ Tư Mã Chiêu lạy tạ. Chiêu mở tiệc khoản đãi, sai phưá»ng tuồng hát múa tuồng Ngụy ở trước sân. Các quan Thục trông thấy, ai cÅ©ng Ä‘au xót, chỉ riêng Hậu chá»§ có dáng vui mừng. Chiêu lại sai ngưá»i Thục hòa âm nhạc Thục. Các quan Thục Ä‘á»u ứa nước mắt, Hậu chá»§ thì vui cưá»i như không.

Rượu được nửa chầu, Chiêu bảo với Giả Sung rằng:

- Ngưá»i đâu mà vô tình quá như thế nhỉ? Dù cho Khổng Minh còn sống, cÅ©ng không sao giúp được y, huống chi là Khương Duy?

Má»›i há»i Hậu chá»§ rằng:

- Có nhớ nước Thục không?

Hậu chủ thưa:

- Ở đây vui lắm, tôi còn nhớ gì đến Thục nữa!

Một lát, Hậu chủ đứng dậy ra ngoài. Khước Chính theo ra đến dưới trại, bảo rằng:

- Bệ hạ sao lại nói là không nhá»› Thục? Nếu hắn có há»i nữa, thì nên khóc mà nói rằng: Phần má»™ tiên nhân tôi ở cả nước Thục, lòng tôi thương xót không lúc nào quên; như thế thì Tấn Công tất tha cho bệ hạ vá» Thục.

Hậu chá»§ nhá»› thật kỹ câu ấy rồi trở vào tiệc. Rượu gần say, Chiêu lại há»i rằng:

- Có nhớ gì đến Thục không?

Hậu chá»§ cứ theo lá»i Khước Chính dặn làm sao thì nói làm vậy, muốn khóc nhưng không có nước mắt, má»›i nhắm nghiá»n mắt lại.

Chiêu há»i:

- Sao mà giống hệt lá»i Khước Chính thế?

Hậu chủ mở bừng mắt ra, hoảng sợ nhìn Tư Mã Chiêu rồi nói rằng:

- Quả có thế!

Chiêu cùng tả hữu cưá»i ầm cả lên.

Chiêu vì thế thích Hậu chá»§ là ngưá»i thá»±c thà, không nghi ngá» gì nữa.

Có thơ than rằng:

Há»›n hở coi tuồng mở mặt cưá»i,
Giang sÆ¡n nào quản tá»›i tay ngưá»i,
Mải vui quên hết niá»m chua xót,
Hậu chá»§ ngưá»i đâu má»›i lạ Ä‘á»i!

Äây nói, các đại thần trong triá»u nhân Tư Mã Chiêu có công lấy được nước Thục, muốn tôn làm vương, má»›i vào tâu vá»›i Ngụy chá»§ Tào Hoán. Hoán bấy giá» tuy làm thiên tá»­, kỳ thá»±c không được chá»§ trong việc gì, quyá»n chính Ä‘á»u do há» Tư Mã cả. Bởi thế phải nghe theo và phong cho Tư Mã Chiêu làm Tấn Vương. Chiêu bèn đặt tên thụy cha là Tư Mã à làm Tuyên Vương, anh là Tư Mã Sư làm Cảnh Vương. Vợ Chiêu là con gái Vương Túc, sinh được hai con: Con cả là Tư Mã Viêm, mặt mÅ©i khôi ngô, tóc dài chấm đất, hai tay dài quá đầu gối, thông minh, cứng cá»i, can đảm hÆ¡n ngưá»i. Con thứ là Tư Mã Du, tính khí hòa nhã, kính cẩn thảo hiá»n. Chiêu có lòng yêu mến hÆ¡n con cả, nhân Tư Mã Sư không con, má»›i cho Du làm con nuôi anh, để kế tá»±.

Chiêu thưá»ng nói rằng:

- Thiên hạ nguyên là thiên hạ của anh ta. Bởi thế muốn lập Tư Mã Du lên làm thế tử.

SÆ¡n Äào can rằng:

- BỠcon cả lập con thứ, trái lễ không hay.

Giả Sung, Hà Tằng, Bùi Tú cũng can rằng:

- Con cả thông minh thần võ, có tài hÆ¡n Ä‘á»i. Uy vá»ng lẫy lừng, mà mặt mÅ©i lại khôi ngô như thế, không phải là tướng làm tôi ngưá»i khác.

Chiêu dùng dằng chưa quyết.

Thái úy là Vương Tưá»ng, tư không là Tuân Khải lại can rằng:

- Äá»i trước bá» con lá»›n, lập con bé, thưá»ng hay sinh loạn, xin đại vương xét cho.

Chiêu mới lập con cả là Tư Mã Viêm làm thế tử.

Äại thần lại tâu rằng:

- Năm nay ở huyện Tương Võ, có má»™t ngưá»i từ trên trá»i sa xuống, mình dài hÆ¡n hai trượng, vết chân dài ba thước hai tấc, tóc bạc râu xanh, mặc áo má»ng, đậu khăn vàng, chống gậy gá»— lê, tá»± xưng rằng: "Ta là vua dân đây, lại bảo cho chúng mày biết rằng thiên hạ có đổi chúa, má»›i được trông thấy thái bình". Ngưá»i ấy cứ Ä‘i rong ngoài đưá»ng nói như thế ba ngày, rồi bá»—ng nhiên biến mất. Äó là cái Ä‘iá»m ứng vào Ä‘iện hạ đấy. Äiện hạ nên đội mÅ© miện mưá»i hai tua, dá»±ng cá» thiên tá»­, ra hàng cảnh, vào hàng tất, ngồi xe khảm vàng đủ sáu ngá»±a kéo, tiến vương phi lên làm vương hậu, lập thế tá»­ làm thái tá»­.

Chiêu hởi dạ mừng thầm. VỠđến cung, Chiêu sắp sá»­a ăn cÆ¡m, bá»—ng nhiên phải bệnh trúng phong, cấm khẩu không nói được. Qua hôm sau, bệnh tình nguy lắm. Các đại thần Ä‘á»u vào vấn an. Chiêu không nói được, chỉ lấy tay trá» vào thế tá»­ Tư Mã Viêm rồi chết. Bấy giá» là ngày Tân mão tháng tám.

Hà Tằng nói:

- Công việc thiên hạ ở cả tay Tấn Vương, nay nên lập thế tử nối vào chức ấy, rồi sẽ làm ma táng tế.


Ngay hôm ấy Tư Mã Viêm lên ngôi Tấn Vương, phong cho Hà Tằng làm thừa tướng, Tư Mã Vá»ng làm tư đồ, Thạch Bào làm phiêu kỵ tướng quân, tôn tên thụy cha làm Văn Vương.

An táng cha đâu đấy, Viêm vá»i Giả Sung, Bùi Tú vào cung há»i rằng:

- Ngày xưa Tào Tháo có nói: "Nếu mệnh trá»i cho ta, thì ta cÅ©ng chỉ làm như vua Văn Vương nhà Chu mà thôi". Quả có như thế không?

Sung thưa rằng:

- Tào Tháo Ä‘á»i Ä‘á»i ăn lá»™c nhà Hán, sợ ngưá»i ta mai mỉa cái tiếng thoán nghịch, cho nên nói câu ấy là có ý để nhưá»ng ngôi thiên tá»­ cho Tào Phi đấy thôi.

Viêm nói:

- Cha ta sánh với Tào Tháo thế nào?

Sung thưa rằng:

- Tào Tháo tuy có công to trùm thiên hạ, nhưng nhân dân chỉ sợ oai mà chưa mến đức. Äá»i con là Tào Phi nối nghiệp, việc sai dịch nặng ná», nhân dân hết phục dịch xứ đông, lại kéo đến xứ Ä‘oài, không được năm nào yên ổn. Sau đến Tuyên Vương, Cảnh Vương triá»u ta, lập được nhiá»u công to, ân đức tá»a khắp nÆ¡i, được lòng thiên hạ đã lâu. Äến Văn Vương, lại lấy được Tây Thục, công trùm bá» cõi, Tào Tháo bì thế nào được?

Viêm nói:

- Tào Tháo còn biết nối ngôi nhà Hán, ta há lại không biết nối ngôi nhà Ngụy hay sao?

Giả Sung, Bùi Tú hai ngưá»i cùng lạy mà thưa rằng:

- Äiện hạ chính nên bắt chước việc Tào Phi nối nhà Hán khi xưa cho đắp đàn thụ thiện, lên ngôi Hoàng Äế.

Viêm mừng lắm, hôm sau Ä‘eo gươm vào cung. Bấy giá» Ngụy chá»§ Tào Hoán tâm thần hoảng hốt, ngồi đứng không yên, luôn mấy hôm không ra coi chầu. Viêm vào thẳng hậu cung, Hoán vá»™i vàng trụt xuống sập rồng đón vào. Viêm ngồi tá»­ tế rồi há»i rằng:

- Thiên hạ nhà Ngụy, do sức ai mà có?

Hoán nói:

- Äó là nhá» Æ¡n cá»§a tổ phụ Tấn Vương để lại cả đấy.

Viêm cưá»i rằng:

- Tôi coi bệ hạ, văn không bàn được đạo lý, võ không sá»­a sang được việc nước. Sao không nhưá»ng cho ngưá»i tài đức làm chá»§ có được không?

Hoán giật mình, lặng đi không biết nói lại làm sao.

Có hoàng môn thị lang là Trương Tiết đứng hầu cạnh, quát lên rằng:

- Tấn Vương nói thế không được! Ngày xưa Võ tổ Hoàng Äế, đánh đông dẹp bắc, trải bao nhiêu công lao khó nhá»c má»›i có được thiên hạ. Nay thiên tá»­ nhân đức, không tá»™i lá»—i gì, can chi phải nhưá»ng ngôi cho ai?

Viêm nổi giận mà rằng:

- Xã tắc này là xã tắc nhà Äại Hán. Tào Tháo mượn tiếng thiên tá»­, sai khiến chư hầu, tá»± lập làm Ngụy Vương, cướp ngôi nhà Hán. Cha ông ta ba Ä‘á»i giúp nhà Ngụy, nhà Ngụy được thiên hạ, không phải tài cán gì cá»§a há» Tào, thá»±c là bởi sức há» Tư Mã ta cả, bốn bể Ä‘iá»u biết cả. Ta nay há lại không nối được thiên hạ cá»§a nhà Ngụy hay sao?

Tiết lại nói rằng:

- Nếu làm thế, thì thật là bá»n giặc cướp nước rồi!

Viêm giận mà rằng:

- Ta báo thù cho nhà Hán, có gì mà chẳng được.

Liá»n quát võ sÄ© lôi Trương Tiết ra đánh chết ngay tại dưới Ä‘iện.

Tào Hoán quỳ xuống khóc lóc kêu van. Viêm đứng xuống điện đi ra.

Hoán bảo với Giả Sung, Bùi Tú rằng:

- Việc gấp mất rồi, làm thế nào bây gi�

Sung nói:

- Số trá»i hết mất rồi, bệ hạ không nên cưỡng lại, hãy bắt chước việc vua Hiến Äế khi trước, sá»­a sang lại Ä‘á»n thụ thiện, nhưá»ng ngôi cho Tấn Vương. Như thế thì trên hợp lẽ trá»i, dưới thuận tình dân, mà bệ hạ cÅ©ng được an toàn, không ngại gì nữa.

Hoán nghe lá»i ấy, sai Giả Sung đắp đàn thụ thiện, kén ngày Giáp tý tháng chạp năm ấy, Hoán thân bưng ngá»c tỉ truyá»n quốc đứng ở trên đài, đại há»™i trăm quan văn võ, má»i Tấn Vương lên đàn, làm lá»… trao nhưá»ng, rồi xuống đàn mặc áo chầu đứng hàng đầu các quan.

Có thơ than rằng:

Ngụy cướp Viêm Lưu, Tấn cướp Tào,
Số trá»i qua lại tránh làm sao?
Thương thay Trương Tiết trung vì nước,
Nắm đấm khôn che núi Thái cao!

Tư Mã Viêm ngồi cao chỉnh chện trên đàn. Giả Sung, Bùi Tú cắp gươm đứng đầu hai bên, bắt Tào Hoán ra lạy phục xuống đất nghe chiếu.

Giả Sung truyá»n rằng:

- Từ năm Kiếm An nhà Hán thứ 25, nhà Ngụy chịu ngôi nhưá»ng cá»§a nhà Hán, trải qua bốn mươi lăm năm. Nay nhà Ngụy hết lá»™c, mệnh trá»i lại trả vá» nhà Tấn. Công đức há» Tư Mã trùm khắp trá»i đất, nên lên ngôi Hoàng Äế, nối vào nhà Ngụy. Vậy phong ngươi làm Trần lưu vương, cho ra ngoại thành Kim Dung, hạn phải Ä‘i ngay lập tức, nếu không có chiếu đòi, không được vào hầu.

Tào Hoán khóc, lạy tạ trở ra.

Thái phó là Tư Mã Thu khóc lạy trước mặt Tào Hoán nói rằng:

- Thần là tôi nhà Ngụy, thế nào cũng không bỠnhà Ngụy đâu.

Viêm thấy thế, phong cho Tư Mã Phu làm An bình vương. Phu không nhận, lui ra. Văn võ trăm quan lạy ở dưới đàn, cùng reo vạn tuế. Viêm đổi quốc hiệu là Äại Tấn, cải nguyên là Thái Thá»§y năm đầu, đại xá thiên hạ.

Từ bấy giỠnhà Ngụy mất.

Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:

Nước Tấn sánh tầy với Ngụy Vương,
Công tích Trần Vương tựa Sơn dương,
Phép tắc phong vương theo nghiệp cũ,
Ngoảnh đầu trông lại vẫn còn thương.

Tấn đế Tư Mã Viêm truy tôn Tư Mã Ãlà Tuyên Äế, bác là Tư Mã Sư làm Cảnh Äế; cha là Tư Mã Chiêu làm Văn Äế. Lập ra bảy miếu thá» tổ tiên. Bảy miếu ấy thá» từ quan chinh tây tướng quân nhà Hán là Tư Mã Quân trở Ä‘i, Quân sinh ra thái thú Dá»± Chương là Tư Mã Lượng, Lượng sinh ra thái thú DÄ©nh Châu là Tư Mã Tuấn, Tuấn sinh ra Kinh Triệu Doãn là Tư Mã Phưá»ng, Phưá»ng sinh ra Tuyên Äế Tư Mã Ã, à sinh ra Cảnh Äế Tư Mã Sư và Văn Äế Tư Mã Chiêu.

Việc lá»›n xếp đặt đâu đấy rồi, Viêm ngày ngày khai triá»u, bàn định kế đánh Ngô.

Äó là:

Giang sơn nhà Hán vừa khi đo,
Thành quách bên Ngô cũng sắp tan,

Chưa biết đánh Ngô ra làm sao, xem hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 119.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #100  
Old 28-06-2008, 05:35 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 120
Tiến Äá»— Dá»±, lão tướng dâng mẹo hay;
Bắt Tôn Hạo, tam phân lại hợp nhất


Lại nói Ngô chá»§ là Tôn Hưu nghe tin Tư Mã Viêm đã cướp ngôi nhà Ngụy, biết cÆ¡ sắp đánh Ngô, lo lắng thành bệnh, nằm liệt má»™t chá»— không dậy được. Hưu cho vá»i thừa tướng Bá»™c Dương Hưng vào cung, sai thái tá»­ Tôn Quân ra lạy. Ngô chá»§ cần tay Bá»™c Dương Hưng trá» vào thái tá»­ rồi mất. Hưng bàn vá»›i quần thần, muốn lập thái tá»­ lên nối ngôi. Tả Ä‘iển quân Vạn Úc can rằng:

- Thái tử còn thơ ấu lắm, không coi nổi việc nước, không bằng đón Ô trình hầu Tôn Hạo vỠmà lập lên thì hơn.

Tả tướng quân Trương Bố cũng nói:

- Tôn Hạo kiến thức cao mà xử đoán minh, có tài làm nổi được đế vương.

Bộc Dương Hưng không quyết bỠnào, vào cung tâu với Chu Thái Hậu.

Thái Hậu nói:

- Ta là đàn bà, biết đâu được việc xã tắc! Các ngươi liệu châm chước, lập ai thì lập.

Hưng má»›i đón Tôn Hạo vá» lập làm vua. Hạo tá»± là Nguyên Tôn, con cá»§a thái tá»­ Tôn Hòa tức là cháu Äại đế Tôn Quyá»n. Tháng bảy năm ấy, Hạo lên ngôi Hoàng Äế, cải niên hiệu là Nguyên Hưng năm đầu, phong cho thái tá»­ Tôn Quân làm Dá»± Chương Vương: Truy tôn cha là Tôn Hòa làm Văn Hoàng Äế, tôn mẹ là Hà thị làm Thái Hậu, gia phong cho Äinh Phụng làm tả hữu đại tư mã.

Năm sau cải niên hiệu là Cam Lá»™ năm đầu. Hạo ngày càng hung bạo, say mê tá»­u sắc, tin yêu má»™t tên trung thưá»ng thị là Sầm Hôn. Bá»™c Dương Hưng, Trương Bố hai ngưá»i can ngăn. Hạo tức giận, giết cả hai ngưá»i và ba há». Bởi thế quần thần buá»™c miệng, không ai dám hé răng nữa.

Hạo lại cải niên hiệu là năm Bảo Äinh, cất Lục Khải, Vạn Úc làm tả hữu thừa tướng! Hạo đóng ở thành Võ Xương, nhân dân trong xứ Dương Châu phải ngược thuyá»n cung cấp, khổ ải trăm bá»; tính Hạo lại xa xỉ không có chừng má»±c, cá»§a công cá»§a tư khan cạn. Lục Khải dâng sá»› can ngăn rằng:

"Nay không gặp tai nạn gì mà tính mạng cá»§a dân nguy khốn; không xây dá»±ng gì mà tiá»n cá»§a nhà nước sạch trÆ¡n, thần nghÄ© Ä‘au lòng lắm.

"Trước kia nhà Hán suy vi, ba nhà đứng lên thành hình chân vạc. Nay Tào, Lưu vô đạo, cơ nghiệp vỠcả nhà Tấn: đó là tấm gương tầy liếp trước mắt vậy.

"Thần vì bệ hạ mà lo lắng nước nhà. Ở Vũ Xương, ruộng đất cằn cỗi, không phải là chỗ vua chúa đóng đô. Lại có ca dao rằng:

"Nên uống nước Kiến Nghiệp, không nên ăn cá VÅ© Xương. Nên vá» Kiến Nghiệp mà chết, không nên ở lỳ VÅ© Xương". Như thế đủ rõ lòng ngưá»i cÅ©ng hợp vá»›i ý trá»i đó. Nay nước không đủ lương thá»±c má»™t năm, có cÆ¡ suy yếu dần mòn; quan lại quấy nhiá»…u nhân dân mà không há» thương xót, giúp đỡ. Thá»i Äại đế, cung nữ không đầy trăm ngưá»i, từ Cảnh đế đến nay, hàng nghìn có lẻ, hao công tốn cá»§a vô cùng. Tả hữu lại toàn những ngưá»i chẳng ra gì, bè kia đảng ná» lấn áp nhau, hại kẻ trung diá»m ngưá»i hiá»n, Ä‘á»u là má»t nước sâu dân cả.

"Xin bệ hạ giảm những việc vô ích, bá» những món quyên góp nặng ná», bá»›t bá» cung nữ; lá»±a chá»n trăm quan. Như thế trá»i đẹp ý, dân quy thuận, mà nước sẽ thái bình vậy".

Hạo không bằng lòng, lại càng bày nhiá»u công việc thổ má»™c, xây cung Chiêu Minh, sai cả các quan văn võ vào rừng tìm gá»—. Lại sai má»™t ngưá»i thuật sÄ© là Thượng Quảng, bói xem việc lấy thiên hạ thế nào.

Quảng thưa rằng:

- Bệ hạ bói được quẻ này hay lắm; đến năm Canh tý, lá»ng xanh vào được Lạc Dương.

Hạo mừng lắm, bảo với trung hư thừa là Hoa Hạch rằng:

- Tiên đế nghe lá»i ngươi, sai tướng chia ra giữ mạn bá» sông, lập vài trăm đồn, sai lão tướng Äinh Phụng thống lÄ©nh. Trẫm nay muốn đáng chiếm lấy đất nhà Hán, để báo thù cho Thục chá»§, thì nên lấy xứ nào trước bây giá»?

Hoa Hạch can rằng:

- Nay Thành Äô thất thá»§, xã tắc nhà Thục đổ rồi, Tư Mã Viêm tất có ý muốn nuốt Ngô, bệ hạ nên sá»­a đức yên dân là hÆ¡n cả. Nếu miá»…n cưỡng dấy động việc binh, thì chẳng khác gì mặc áo xô nhảy vào cứu lá»­a, hóa ra mình lại đốt mình, xin bệ hạ xét cho.

Hạo giận lắm, nói:

- Trẫm muốn nhân dịp này mở mang bỠcõi, ngươi sao dám nói gở miệng ra thế? Nếu không nể ngươi là mặt cựu thần, thì quyết chém đầu hiệu lệnh.

Liá»n quát võ sÄ© đẩy ra ngoài cá»­a Ä‘iện, Hoa Hạch ra khá»i triá»u than rằng:

- Tiếc thay! Giang sÆ¡n gấm vóc thế này, chẳng bao lâu sẽ vá» tay ngưá»i khác!

Từ bấy giỠẩn dật một nơi, không ra làm quan nữa.

Hạo sai trấn đông tướng quân là Lục Kháng đóng quân ở cửa sông, chực lấy Tương Dương.


Có ngưá»i báo tin vá» Lạc Dương, Tấn đế Tư Mã Viêm nghe tin Lục Kháng muốn cướp Tương Dương liá»n há»™i các quan lại bàn bạc.

Giả Sung ra ban tâu rằng:

- Tôi nghe Tôn Hạo ở Ngô, không sá»­a việc nhân đức, mà chuyên má»™t mặt làm những sá»± vô đạo. Bệ hạ nên sai đô đốc Dương Há»±u Ä‘em quân ra chống cá»± đợi khi nào trong nước sinh biến, sẽ thừa thế mà đánh, thì chỉ giở bàn tay là lấy xong Äông Ngô.

Viêm mừng lắm, liá»n giáng chiếu sai sứ Ä‘em đến Tương Dương sai Dương Há»±u cất quân ra đánh giặc. Dương Há»±u phụng chiếu, chỉnh đốn quân mã, chuẩn bị đánh giặc.

Từ đó, Dương Há»±u trấn thá»§ ở Tương Dương, được lòng quân dân lắm. Ngưá»i Ngô nào đến hàng mà lại muốn vá» cÅ©ng cho vá» ngay; Há»±u lại giảm bá»›t quân tuần phòng đồn thú, cho phá ruá»™ng cày cấy, khẩn được hÆ¡n tám trăm khoảnh ruá»™ng, (má»™t trăm mảnh gá»i là má»™t khoảnh). Khi má»›i đến nhận chức, quân không có lương trữ sẵn trăm ngày. Äến cuối năm đã có thóc chứa đủ dùng được mưá»i năm. Há»±u ở trong quân, thưá»ng chỉ mặc áo cừu nhẹ nhàng, đóng bá»™ Ä‘ai rá»™ng rãi, không mặc đến áo giáp bao giá». Quân hầu dưới trướng chỉ vẻn vẹn vài mươi ngưá»i.

Một hôm, Bộ tướng vào bẩm rằng:

- Quân đi tiễu vỠbáo quân Ngô trễ nải cả, nên nhân lúc không phòng bị mà đánh bừa đi thì được.

Há»±u cưá»i rằng:

- Các anh khinh Lục Kháng ư? Ngưá»i ấy lắm trí nhiá»u mưu. Khi trước Ngô chá»§ sai hắn đánh Tây Lăng, chém chết Bá»™ Xiển và vài chục tướng sÄ©, ta đến cứu không kịp. Ngưá»i ấy làm tướng, ta chỉ nên giữ kỹ là hÆ¡n; đợi khi trong nước hắn có biến, thì má»›i đồ được. Nếu không biết thá»i thế mà khinh tiến, thì chỉ rước lấy thua mà thôi.

Chúng phục lá»i ấy, và chăm chú giữ vững bá» cõi cá»§a mình.

Má»™t hôm, Dương Há»±u dẫn các tướng sÄ© Ä‘i săn, gặp ngay Lục Kháng cÅ©ng Ä‘i săn. Há»±u truyá»n lệnh cho quân không được lấn sang cõi Ngô. Bởi thế các tướng sÄ© bổ vây săn bắn ở bên cõi Tấn.

Lục Kháng trông thấy than rằng:

- Quân của Dương tướng quân có phép tắc thế này, không thể phạm được.

Äến chiá»u tối, quân tướng bên nào vá» bên ấy. Há»±u vá» trại, xét há»i những giống cầm thú nào mà ngưá»i Ngô bắn bị thương trước thì cho mang giả hết. Quân Ngô mừng rỡ, vào trình vá»›i Lục Kháng.

Kháng gá»i ngưá»i ấy vào bảo rằng:

- Chủ soái mày có biết uống rượu không?

Ngưá»i ấy bẩm:

- Chủ soái tôi có rượu ngon thì mới uống.

Kháng cưá»i rằng:

- Ta có má»™t bình rượu, lâu nay vẫn để dành. Nay đưa cho mày cầm vá» biếu đô đốc. Rượu này là ta tá»± nấu ra để uống; nay gá»i là có chén rượu dâng đô đốc, để giả Æ¡n tình nghÄ©a Ä‘i săn hôm qua đấy.

Ngưá»i ấy vâng lá»i cầm rượu vá».

Tả hữu há»i Kháng rằng:

- Tướng quân đem rượu cho bên địch, là ý làm sao?

Kháng nói:

- Kẻ kia có bụng tử tế với ta, chẳng lẽ ta không đáp lại hay sao?

Chúng Ä‘á»u ngạc nhiên.


Äây nói ngưá»i ấy vá» ra mắt Dương Há»±u, thuật lại việc Lục Kháng há»i han và biếu bình rượu.

Há»±u cưá»i rằng:

- Hắn cũng biết tính ta hay rượu à?

Liá»n sai mở rượu ra uống.

Bộ tướng là Trần Nguyên nói rằng:

- Äô đốc chá»› nên uống vá»™i, ngá»™ có thuốc độc thì sao?

Há»±u cưá»i rằng:

- Lục Kháng không phải là ngưá»i đánh thuốc độc, bất tất phải nghi làm gì.

Nói Ä‘oạn, cứ việc rót rượu uống. Tá»± đấy, hai bên thưá»ng cho ngưá»i Ä‘i lại há»i han nhau.

Má»™t bữa Kháng cho ngưá»i lại thăm Dương Há»±u, Há»±u há»i rằng:

- Lục tướng quân dạo này có khá»e không?

Sứ giả bẩm:

- Chủ soái tôi mấy nay yếu không ra ngoài được.

Hựu nói:

Bệnh hắn tất như bệnh ta. Nay ta có thuốc đã bào chế sẵn, nên Ä‘em vá» cho chá»§ soái uống thì khắc khá»i.

Sứ giả mang thuốc vỠbẩm với Lục Kháng.

Các tướng thưa rằng:

- Dương Hựu là kẻ địch nhau với ta, thuốc này tất không phải là thuốc tốt.

Lục Kháng nói:

- Dương Thúc Tá»­ có đâu lại đánh thuốc độc ngưá»i ta bao giá»? Các ngươi chá»› nghi.

Nói Ä‘oạn, cứ việc Ä‘em uống, hôm sau quả nhiên khá»i bệnh. Các tướng Ä‘á»u lạy mừng.

Kháng nói:

- Bên há» dùng nhân đức, bên ta thì hay làm sá»± bạo ngược, thế là há» không cần đánh mà ta sắp phải chịu rồi đấy. Từ rày, ta cÅ©ng nên cứ giữ bá» cõi cá»§a mình, chá»› nên tham lợi nhá».

Các tướng vâng lệnh. Chợt có sứ giả Ngô chủ sai đến. Kháng ra tiếp vào. Sứ giả nói:

- Thiên tá»­ truyá»n cho tướng quân phải tiến binh kíp ngay Ä‘i, chá»› để ngưá»i Tấn vào cõi ta trước.

Kháng nói rằng:

- Ngươi cứ vỠtrước đi, ta sẽ có biểu chương tâu lên vua.

Sứ giả trở vá». Kháng cho ngay ngưá»i mang sá»› đến Kiến Nghiệp tâu vá»›i Ngô chá»§ rằng Tấn chưa nên đánh và khuyên Ngô chá»§ sá»­a đức, thận trá»ng việc hình phạt, cốt cho dân được yên, chá»› không nên dùng binh thái quá.

Ngô chủ Tôn Hạo xem xong, nổi giận mà rằng:

- Trẫm nghe Kháng ở ngoài biên cảnh tư thông với giặc, nay quả nhiên như thế thực.

Bèn sai sứ ra tước binh quyá»n, giáng xuống làm tư mã, rồi sai tả tướng quân là Tôn Ký thay lÄ©nh chức ấy.

Quần thần không dám can ngăn gì cả.

Tôn Hạo lại đổi niên hiệu là Kiến Hành, đến năm Phượng Hoàng thứ nhất, lại càng rông rỡ làm càn, hết đánh chá»— ná» lại Ä‘i thú chá»— kia, trên dưới ai cÅ©ng ta thán. Thừa tướng Vạn Úc, tướng quân Lưu Bình, đại tư nông Lâu Huyá»n thấy Hạo vô đạo, lấy lá»i thẳng can ngăn, cÅ©ng Ä‘á»u bị giết. Trước sau mưá»i năm trá»i, giết mất hÆ¡n bốn mươi ngưá»i trung thần. Hạo ra vào thưá»ng Ä‘em năm vạn quân thiết kỵ hầu hạ, quần thần sợ hãi, không ai dám nói gì cả.

Äây nói, Dương Há»±u nghe tin Lục Kháng bị bãi chức, mà Tôn Hạo thì thất đức lắm, biết là Ngô có cÆ¡ lấy được, má»›i dâng biểu vá» Lạc Dương xin đánh Ngô.

Biểu rằng:

"Ôi! Thá»i vận tuy trá»i cho, nhưng công nghiệp tất phải do ngưá»i má»›i nên được. Nay Giang Hoài không hiểm bằng Kiếm Các, mà Tôn Hạo bạo ngược tệ hÆ¡n Lưu Thiá»n. Ngưá»i Ngô khổ hÆ¡n ngưá»i Ba Thục, mà sức binh Äại Tấn lại thịnh hÆ¡n trước kia; không nhân dịp này nhất thống cả bốn bể, mà cứ đóng quân giữ nhau, để cho thiên hạ khổ ải vá» việc chinh chiến, trải hết Ä‘á»i thịnh sang Ä‘á»i suy, như thế thi lâu bá»n sao được".

Tư Mã Viêm xem biểu mừng lắm, bàn việc cất quân, Giả Sung, Tuân Húc, Phùng Thẩm, ba ngưá»i cố sức can ngăn không nên đánh vá»™i, nên việc ấy lại thôi.

Há»±u thấy vua không nghe lá»i mình, than rằng:

- Việc thiên hạ mưá»i phần thì thưá»ng tám chín phần không được như ý. Nay trá»i cho mà không lấy, khá tiếc lắm thay!

Äến năm Hàm Ninh thứ tư, Dương Hậu vào chầu, tâu xin từ chức vá» quê dưỡng bệnh.

Viêm há»i rằng:

- Ngươi có mẹo gì yên được nước, dạy cho trẫm không?

Hựu tâu rằng:

- Tôn Hạo bạo ngược tham quá, có thể không đánh cÅ©ng phá được. Nếu Hạo bất hạnh mất Ä‘i, há» lập được vua hiá»n khác lên, thì đất Äông Ngô không bao giá» vá» tay bệ hạ nữa.

Viêm nghĩ ra, nói rằng:

- Nay ngươi cất quân sang đánh, thế nào?

Há»±u thua:

- Tôi năm nay đã già yếu lắm bệnh, không kham nổi được. Xin bệ hạ kén ngưá»i trí dÅ©ng khác thì hÆ¡n.

Bèn từ trở vá». Tháng chạp năm ấy, Dương Há»±u mệt nặng gần mất. Tư Mã Viêm thân đến tận nhà há»i thăm, Há»±u ứa nước mắt khóc nói rằng:

- Tôi tuy muốn chết, cũng chưa báo được ơn bệ hạ!

Viêm cũng khóc rằng:

- Trẫm tiếc vì không dùng kế đánh Ngô của ngươi, nay có ai nối được chí của ngươi không?

Hựu thưa rằng:

- Thần chết đến nÆ¡i rồi đấy, còn chút lòng thành nào, xin bày tá» hết: Có hữu tướng quân là Äá»— Dá»± đương nổi việc đánh Ngô, bệ hạ nên dùng ngay Ä‘i.

Viêm lại nói:

Cá»­ kẻ thiện, tiến ngưá»i hiá»n, cÅ©ng là má»™t việc rất hay. Ngươi tiến ngưá»i trong triá»u, liá»n đốt ngay bản tâu Ä‘i, không để cho há» biết, là cá»› làm sao?

Hựu thưa rằng:

- Cá»­ ngưá»i trong triá»u, mà để cho hỠđến tận nhà riêng cá»§a mình tạ ân, tôi thiết nghÄ© không muốn như thế.

Nói xong thì mất.

Viêm khóc ầm lên, trở vá» cung, sắc tặng cho làm thái phó Cá»± Bình hầu. Trăm há» nghe tin Dương Há»±u mất, thương khóc bá» cả chợ búa không há»p. Các tướng sÄ© giữ ngoài biên cảnh cÅ©ng Ä‘au xót. Ngưá»i Tương Dương thấy Há»±u khi còn sống, thưá»ng hay ra chÆ¡i núi Nghiá»…n SÆ¡n, má»›i lập miếu tạc bia bốn mùa cúng tế. Kẻ qua mhưá»i lại, trông thấy văn bia, Ä‘á»u phải ứa nước mắt, cho nên thành tên là bia "Sa nước mắt".

Có thơ than rằng:

Trèo non ngắm cảnh nhá»› ngưá»i xưa
Bia tạc nghìn thu mảnh đá trơ
Lác đác ngá»n thông sa giá»t nước,
Còn nghi nước mắt tá»± bao giá»!

Tấn chá»§ vì có lá»i Dương Há»±u, bèn cất Äá»— Dá»± lên làm trấn nam đại tướng quân, đô đốc cả việc Kinh Châu.

Dá»— Dá»± vào bậc lão thành, từng trải việc Ä‘á»i đã nhiá»u, tính lại ham há»c không biết má»i. Thưá»ng hay xem truyện Xuân Thu cá»§a ông Tả Kỳ Minh, ngồi đứng không rá»i quyển sách lúc nào, Ä‘i đâu thì treo quyển Tả truyện trên đầu ngá»±a, ngưá»i bấy giá» gá»i là "Bệnh Tả truyện".

Khi ấy Äá»— Dá»± phụng mệnh Tấn chá»§ ra trấn thá»§ Tương Dương, yên dân nuôi lính, sá»­a soạn đánh Ngô. Bấy giá» Äinh Phụng, Lục Kháng bên Ngô đã mất. Tôn Hạo má»—i khi há»™i quần thần ăn yến, bắt uống rượu thật say lả ra má»›i thôi. Lại sai mưá»i ngưá»i hoàng môn thị lang làm quan dò xét trong đám uống rượu. Khi tan tiệc, phải tâu các Ä‘iá»u nhầm lá»—i cá»§a các quan, ai phạm phải Ä‘iá»u gì, hoặc lá»™t da mặt, hoặc khoét mắt. Bởi thế cả nước ai cÅ©ng sợ hãi.

Thứ sá»­ Ãch Châu bên Tấn là Vương Tuấn dâng sá»› xin đánh Ngô. Trong sá»› nói rằng:

"Tôn Hạo hoang dâm hung ác, nên đánh ngay Ä‘i; nếu má»™t mai Hạo mất mà lập vua hiá»n khác, thì giặc sẽ mạnh mất. Thần đóng thuyá»n bảy năm nay rồi, má»—i ngày để mục nát dần. Thần nay đã bảy mươi tuổi, chưa biết sống chết dưá»ng nào, trong ba việc ấy mà há»ng má»™t Ä‘iá»u, thì khó lòng mà đồ được Ngô nữa; vậy xin bệ hạ đừng để lỡ mất cÆ¡ há»™i hay này".

Tấn chủ xem sớ, bàn với quần thần rằng:

- Lá»i Vương Tuấn, hợp vá»›i ý Dương đô đốc, trẫm quyết ý đánh Ngô.

Thị trung Vương Hồn tâu rằng:

- Tôi nghe Tôn Hạo muốn cướp Trung Nguyên, quân ngÅ© chỉnh tá», thanh thế Ä‘ang thịnh, khó lòng đánh nổi. Nên hoãn lại má»™t năm nữa, đợi cho quân kia mệt má»i, rồi ta sẽ đánh thì má»›i thành công được.

Tấn chá»§ nghe lá»i tâu, giáng chiếu, hoãn việc cất quân. Rồi lui vào hậu cung, cùng bí thư thừa là Trương Hoa đánh cá» tiêu khiển.

Cận thần vào tâu ngoài biên đình có biểu gá»­i vá».

Tấn chá»§ mở ra xem, thì là biểu cá»§a Äá»— Dá»±. Trong biểu viết đại ý rằng:

"Trước kia, Dương Há»±u không nói cho triá»u thần biết mưu kế ấy, mà chỉ tâu kín vá»›i bệ hạ, khiến cho triá»u thần dị nghị linh tinh. Phàm việc gì cÅ©ng phải so sánh lợi hại. Cứ xem phen này có tám chín phần lợi, mà cái hại ở chá»— là không gắng công mà thôi. Từ mùa thu đến nay, tình hình đánh giặc đã gần lá»™ ra rồi; nếu ná»­a chừng hoãn lại, thì Tôn Hạo dá»i đô VÅ© Xương, sá»­a sang các thành trì Giang Nam, di chuyển dân cư; khi ấy thành trì không thể phá vỡ, đồng ruá»™ng không còn gì đáng chiếm. Như vậy, việc định sang năm cÅ©ng không làm kịp được nữa".

Tấn chủ xem biểu vừa xong, Trương Hoa đứng phắt dậy, đẩy bàn cỠra một bên, rồi chắp tay tâu rằng:

- Bệ hạ thánh võ, nước giàu dân mạnh. Bên Ngô chá»§ thì hoang dâm bạo ngược, nước suy dân khốn. Nếu đánh ngay Ä‘i, thì cÅ©ng không khó nhá»c mà cÅ©ng bình định được. Xin bệ hạ đừng nghi ngại nữa.

Tấn chủ nói:

- Ngươi bày rõ đưá»ng lợi hại như thế, trẫm còn nghi ngại gì!

Lập tức lên Ä‘iện, sai trấn nam đại tướng quân Äá»— Dá»± làm đại đô đốc, dẫn mưá»i vạn quân ra mặt Giang Lăng; sai trấn đông đại tướng quân lang nha vương Tư Mã Du ra mặt Từ Trung; yên đông đại tướng quân Vương Hồn ra mặt Hoành Giang; kiến oai tướng quân Vương Nhung ra mặt VÅ© Xương; bình nam tướng quân Hồ Phấn ra mặt Hạ Khẩu; má»—i ngưá»i dẫn năm vạn quân tuân theo hiệu lệnh cá»§a Äá»— Dá»±. Lại sai Long Nhương tướng quân Vương Tuấn, quảng võ tướng quân ÄÆ°á»ng Bân xuôi thuyá»n xuống phía đông. Quân mã thá»§y bá»™ cả thảy hÆ¡n hai mươi vạn, chiến thuyá»n vài vạn. Lại sai quán quân tướng quân là Dương Tế ra đóng ở Tương Dương để coi xét các mặt.

Có ngưá»i báo tin ấy vá» Äông Ngô, Ngô chá»§ Tôn Hạo giật mình, kíp vá»i thừa tướng Trương Äể, tư đồ Hà Thá»±c, tư không Äặng Tu vào bàn bạc việc đánh giặc.

Äể tâu rằng:

- Nên sai sa kỵ tướng quân NgÅ© Diên làm đô đốc, tiến ra Giang Lăng, địch nhau vá»›i Äá»— Dá»±, phiêu kỵ tướng quân Tôn Hâm tiến binh đánh mặt Hạ Khẩu; tôi thì xin làm quân sư, lÄ©nh tả tướng quân Thẩm Oánh, hữu tướng quân Gia Cát Nghiá»…n, dẫn mưá»i vạn quân đóng ở bến Ngá»±u Chá»­, để tiếp ứng các mặt quân mã.

Hạo nghe lá»i, sai Trương Äể dẫn quân Ä‘i.

Hạo lui vào hậu cung, có dáng lo lắng, hạnh thần là Sầm Hôn há»i cá»› làm sao, Hạo nói:

- Quân Tấn kéo sang, các mặt đã có các quân ra chống cá»± hết cả. Duy còn mặt Vương Tuấn dẫn vài vạn chiến thuyá»n, thuận dòng kéo đến, thanh thế to lắm, nên trẫm lo ngại.

Hôn tâu rằng:

- Tôi có má»™t mẹo này, khiến cho thuyá»n cá»§a Vương Tuấn tan vụn ra như cám.

Hạo mừng, há»i kế gì.

Sầm Hôn tâu rằng:

- Giang Nam ta nhiá»u sắt, nên đánh ra hÆ¡n má»™t trăm cuá»™n dây xúc xích, má»—i cuá»™n dài vài trăm trượng, má»—i vòng xúc xích nặng hai ba mươi cân. Dá»c theo bá» sông, ná»™i chá»— nào khẩn yếu, thì giăng dây xích ra mà chắn lối thuyá»n Ä‘i. Lại đúc vài vạn cá»c sắt, má»—i cái dài hÆ¡n má»™t trượng, cắm ngầm ở dưới đáy nước, nếu thuyá»n cá»§a Tuấn nhá» gió lướt sang, chạm phải cá»c thì vỡ tan cả, còn sang làm sao được?

Hạo mừng lắm, truyá»n sai thợ rèn ra bá» sông, ngày đêm đúc cá»c sắt và xúc xích sắt, Ä‘em dàn cắm các nÆ¡i hiểm yếu.

Nói vỠđô đốc Tấn là Äá»— Dá»± kéo quân đến Giang Lăng, sai nha tướng Chu Chỉ dẫn tám trăm thá»§y thá»§ chở thuyá»n nhá» sang ngầm sông Trưá»ng Giang, đêm úp lấy Lạc Dương, cắm nhiá»u cá» quạt trong rừng rậm, ban ngày thì phóng pháo khua trống, đêm đốt lá»­a làm hiệu. Chỉ vâng lệnh, dẫn quân qua sông, phục ở Ba SÆ¡n. Hôm sau, Äá»— Dá»± tiến quân cả hai mặt thá»§y bá»™.

Tiá»n tiêu báo rằng:

- Ngô chá»§ sai NgÅ© Diện ra mặt bá»™, Lục Cảnh ra mặt thá»§y, Tôn Hâm làm tiên phong, tất cả ba đưá»ng đến nghênh địch.

Äá»— Dá»± dẫn quân tiến Ä‘i, gặp ngay thuyá»n Tôn Hâm tá»›i. Hai bên vừa má»›i giao chiến, Äá»— Dá»± đã rút lui ngay, Tôn Hâm mang quân lên bá» Ä‘uổi theo, chưa đầy hai mươi dặm, pháo hiệu nổ vang, quân Tấn kéo tràn cả đến; quân Ngô vá»™i vàng rút vá». Äá»— Dá»± thừa thế đánh bừa sang, quân Ngô tổn hại rất nhiá»u. Tôn Hâm chạy vỠđến thành, thì tám trăm quân cá»§a Chu Chỉ nhân lúc xốn xáo, cÅ©ng chạy lẫn cả vào trong thành, rồi đốt lá»­a lên.

Hâm giật mình mà rằng:

Quân bắc dá»… thưá»ng bay qua sông chắc?

Bèn vội vàng kéo quân chạy, thì đã bị Chu Chỉ quát to một tiếng, chém nhào xuống ngựa.

Lục Cảnh ở dưới thuyá»n, trông vá» nam ngạn, má»™t dải lá»­a đỠrá»±c; trên núi Ba SÆ¡n lá cá» to gió bay phấp phá»›i, trông rõ hàng chữ "Tấn trấn nam đại tướng quân Äá»— Dá»±c". Lục Cảnh giật mình, toan chạy lên bá» Ä‘i trốn, bị tướng Tấn là Trương Thượng tế ngá»±a xốc tá»›i chém chết.

NgÅ© Diên thấy quân các mặt thua cả, bá» thành chạy trốn, bị quân phục tóm được, trói ná»™p Äá»— Dá»±. Dá»± sai võ sÄ© chém nốt; liá»n hạ được thành Giang Lăng.

Thế là suốt má»™t dải sông Ngoan Tương đến mãi Quảng Châu, các quận thú tấp nập mang ấn ra hàng. Dá»± sai ngưá»i cầm cá» tiết Ä‘i phá»§ dụ nhân dân, không xâm phạm má»™t ly má»™t tí cá»§a dân. Rồi tiến binh xuống hạ thành VÅ© Xương. VÅ© Xương cÅ©ng hàng. Từ bấy giá», quân oai cá»§a Äá»— Dá»± lừng lẫy, Dá»± má»›i há»™i các tướng lại bàn kế lấy Kiến Nghiệp.

Hồ Phấn thưa rằng:

- Giặc trăm năm nay, chưa dá»… mà trừ cho hết được. Äang lúc nước xuân tràn ngập, khó ở lâu được, nên đợi sang năm, sẽ kéo đại quân sang đánh.

Dự nói:

- Ngày xưa Nhạc Nghị đánh má»™t trận ở Tế Tây, mà lấy được nước Tá» hùng mạnh. Nay quân oai cá»§a ta lừng lẫy; ví như chẻ nứa, chẻ được vài đóng rồi, thì lia mÅ©i dao cÅ©ng phải toác, không phải khó nhá»c gì nữa!

Bèn đưa hịch ước hẹn với các tướng, nhất tỠtiến binh đến đánh Kiến Nghiệp.

Bấy giá» long nhương tướng quân Vương Tuấn, dẫn quân thá»§y thuận dòng xuôi xuống. Quân tiá»n tiêu báo rằng:

- Ngưá»i Ngô đúc dây xúc xích bằng sắt, chắn ngang khắp dá»c bá» sông, lại dùng cá»c sắt cắm ngầm dưới nước để phòng làm ngưá»i giả, cÅ©ng mặc áo giáp cầm khí giá»›i, đứng chung quanh bè, thuận dòng thả xuống. Quân Ngô trông thấy tưởng là ngưá»i thá»±c, chạy trốn mất cả. Những cá»c sắt vướng và bè, Ä‘á»u bị kéo bật cả Ä‘i. Trên bè lại có cây đình liệu to, dài vài trượng, to hÆ¡n mưá»i ôm, trong vẫy dầu mở, phàm chá»— nào có dây xúc xích, thì đốt cây đình liệu lên, hun vào vòng xích, chỉ má»™t lát xúc xích đứt gẫy tả tÆ¡i. Hai đạo quân kéo sang, Ä‘i đến đâu dánh được đến đấy.

Äây nói, thừa tướng Äông Ngô là Trương Äể sai tả tướng quân Thẩm Oánh, hữu tướng quân Gia Cát Nghiá»…n dẫn quân lại chống cá»± vá»›i quân Tấn.


Oánh bảo với Nghiễn rằng:

- Các quan trên phía thượng lưu, không phòng bị gì, tôi chắc quân Tấn tất đến đây. Ta nên cố sức mà đánh, may ra đánh được thì Giang Nam lại được yên ổn. Nếu ta sang sông đánh nhau, bất hạnh mà thua thì việc to há»ng cả.

Nghiễn nói:

- Ông nói phải lắm.

Äang bàn chuyện thì có ngưá»i báo tin quân Tấn thuận dòng xuôi xuống, thế mạnh lắm không sao địch nổi.

Hai ngưá»i giật mình, vá»™i vàng vào bàn vá»›i Trương Äể. Nghiá»…n bảo Äể rằng:

- Äông Ngô nguy đến nÆ¡i rồi, sao không trốn Ä‘i cho rảnh?

Äể khóc rằng:

- Nước Ngô sắp mất, kẻ ngu ngưá»i hiá»n ai cÅ©ng biết. Nay nếu vua tôi hàng cả, không có má»™t ngưá»i nào chết vì nước, chẳng phải nhục lắm ru?

Gia Cát Nghiễn cũng ứa nước mắt khóc rồi đi mất.

Trương Äể cùng vá»›i Thẩm Oánh thúc quân vào đánh. Quân Tấn vây kín cả chung quanh. Chu Chỉ xông thẳng vào trại Ngô. Trương Äể cố sức cầm cá»±, nhưng bị chết trong đám loạn quân. Thẩm Oánh cÅ©ng bị Chu Chỉ chém nốt. Quân Ngô chạy tán lạc mất cả.

Có thơ khen rằng:

Ba SÆ¡n phất phá»›i cá» Äá»— Dá»±,
Trương Äể lừng danh được chết trung.
Dẫ biết miá»n nam vương khí hết,
Lẽ nào tham sống phụ Giang Äông!

Lại nói quân Tấn lấy được bến Ngưu Tá»­, liá»n tiến sâu vào đất Ngô. Vương Tuấn sai ngưá»i vá» triá»u báo tin thắng trận.

Tấn chủ Tư Mã Viêm nghe tin mừng lắm.

Giả Sung tâu rằng:

- Quân ta má»i mệt ở ngoài đã lâu, không quen thá»§y thổ, tất sinh bệnh tật, nên cho đòi vá», rồi sẽ liệu kế khác.

Trương Hoa tâu rằng:

- Nay quân ta đã vào đến sào huyệt cá»§a giặc, ngưá»i Ngô sợ hết vía, không đầy má»™t tháng nữa, tất bắt sống được Tôn Hạo. Nếu đòi vá» công trước uổng cả, thá»±c đáng tiếc lắm.

Tấn chủ chưa kịp nói, Giả Sung đã mắng Hoa rằng:

- Ngươi không biết xét đến thiên thá»i địa lợi, lại muốn tâng công, làm khổ ải quân sÄ©, dẫu chém đầu ngươi cÅ©ng chưa đủ tạ được thiên hạ đâu!

Tấn chủ nói:

- à trẫm cũng hợp ý với Trương Hoa, can gì phải cãi nhau làm vậy?

Chợt lại có biểu Äá»— Dá»± đưa vá». Tấn chá»§ mở xem, ý trong biểu cÅ©ng xin kíp tiến binh. Tấn chá»§ bấy giá» má»›i cương quyết, bèn hạ lệnh tiến quân.

Bá»n Vương Tuấn vâng mệnh Tấn chá»§, tiến cả hai mặt thá»§y bá»™, thế như vÅ© bão, ngưá»i Ngô tá»›i tấp ra hàng. Ngô chá»§ Tôn Hạo thấy vậy, sợ tái mặt lại. Quần thần tâu rằng:

- Quân miá»n bắc kéo tá»›i nÆ¡i, quân dân Giang Nam không đánh mà hàng, làm thế nào bây giá»?

Hạo há»i:

- Tại sao không đánh?

Chúng thưa rằng:

- Tai vạ hôm nay Ä‘á»u do Sầm Hôn gây ra, xin bệ hạ chém chết hắn Ä‘i. Bá»n tôi xin ra thành liá»u má»™t trận sống mái.

Hạo nói:

- Một tên thị thần làm lỡ thế nào được việc nước?

Chúng hét to lên rằng:

- Bệ hạ không nhớ chuyện Hoàng Hạo ở Thục ư?

Bèn không đợi lệnh Ngô chá»§, má»i ngưá»i kéo ùa vào cung, cắt thịt Sầm Hôn, ăn như ăn gá»i. Äào Tuấn tâu rằng:

- Chiến thuyá»n phát cho tôi Ä‘á»u nhá» quá, xin cho thêm hai vạn quân cỡi thuyá»n lá»›n mà đánh thì có thể phá được giặc.

Hạo nghe theo, cấp quân ngá»± lâm cho Tuấn dẫn lên thượng lưu nghênh địch; tiá»n tướng quân Trương Tượng dẫn thá»§y quân xuống hạ lưu chống giặc. Hai đạo quân Ä‘ang Ä‘i, chẳng dè gió tây bắc cuốn đến, cá» quạt quân Ngô không cắm lên được, đổ rạp cả trong thuyá»n, quân sÄ© không chịu xuống, chạy toán loạn hết, chỉ còn trÆ¡ Trương Tượng và vài chục tên quân chống nhau vá»›i giặc.

Lại nói, tướng Tấn Vương Tuấn, giương buồm kéo đi, qua Tam Sơn, thủy thủ bẩm rằng:

- Thành Thạch Äầu ở ngay trước mắt rồi, còn nghỉ lại làm gì?

Bèn đánh trống thúc quân kéo đi.

Ngô tướng Trương Tượng dẫn quân đến xin hàng.

Tuấn nói:

- Nếu ngươi có bụng hàng thá»±c, thì phải dẫn binh làm tiá»n bá»™ mà lập công.

Trương Tượng trở vá» thuyá»n mình, kéo đến thành Thạch Äầu, gá»i mở cá»­a thành, đón quân Tấn vào.

Tôn Hạo nghe quân Tấn đã vào thành, muốn tự vẫn.

Trung thư lệnh Hồ Sung, quang lộc huân Tiết Oánh tâu rằng:

- Bệ hạ sao không bắt chước như An lạc công Lưu Thiá»n có được không?

Hạo nghe lá»i, cÅ©ng xe má»™t cá»— áo quan và tá»± trói mình lại, dẫn các quan đến dinh Vương Tuấn xin hàng.

Ngưá»i nhà ÄÆ°á»ng có thÆ¡ than rằng:

Thuyá»n đâu mặt nước cuá»™n mênh mông?
Vượng khí Kim Lăng hết sạch sanh.
Khóa sắt nghìn tầm chìm đáy nước,
CỠhàng một lá rủ đầu thành.
Cuá»™c Ä‘á»i dâu bể bao chìm nổi,
Cảng sắc non sông vẫn biết xanh.
Qua kại ngắm xem thành lũy trước,
Gió thu hiu hắt cánh buồn tênh!


Thế là từ đấy Äông Ngô 4 châu, 83 quận, 313 huyện, há»™ khẩu 52 vạn 3 nghìn, quan lại 3 vạn 2 nghìn, quân 23 vạn, trai gái già trẻ cả thảy 230 vạn, thóc gạo 280 vạn há»™c, thuyá»n hÆ¡n 5 nghìn chiếc, cung nữ hÆ¡n 5 nghìn ngưá»i Ä‘á»u vá» cả nhà Äại Tấn.

Việc lá»›n yên định đâu vào đấy, Tuấn sai treo bảng yên dân, rồi niêm phong các kho tàng lại. Hôm sau, quân Äào Tuấn cÅ©ng tan vỡ hết.


Bấy giá», lương gia vương là Tư Mã Chu và Vương Nhung dẫn đại quân đến, thấy Vương Tuấn thành công rồi, ai nấy mừng rỡ. Hôm sau, Äá»— Dá»± cÅ©ng đến nÆ¡i, mở tiệc to khao thưởng ba quân, rồi mở kho lấy thóc gạo phát chẩn cho dân. Bởi thế dân Ngô yên cư lạc nghiệp cả. Duy có thái thú ở Kiến Binh là Ngô Ngạn cố sức giữ thành, sau nghe tin Ngô mất má»›i chịu hàng.

Vương Tuấn dâng biểu vá» triá»u đình báo tin thắng trận. Quần thần thấy đã bình xong Ngô rồi, cùng mừng dâng rượu thá». Tấn chá»§ cầm chén rượu, rá» nước mắt khóc rằng:

- Äây là công cá»§a Dương thái phó; tiếc thay, ông ấy không được trông thấy!

Phiên kỵ tướng quân bên Ngô là Tôn Tú, lui chầu vỠnhà, ngoảnh mặt vỠhướng nam khóc rằng:

- Ngày xưa Thảo nghịch tướng quân xuất thân là má»™t chức hiệu úy mà gầy dá»±ng nên cÆ¡ nghiệp. Nay Tôn Hạo Ä‘em vứt cả Giang Nam Ä‘i, vì đâu mà ra nông nổi này, trá»i hỡi trá»i?

Lại nói, Vương Tuấn rút quân, đem Ngô chủ vỠLạc Dương chầu Tấn chủ. Hạo lên điện rập đầu bái kiến.

Tấn chủ cho ngồi, nói rằng:

- Trẫm kê chỗ ngồi này để đợi ngươi đến đã lâu rồi!

Hạo tâu rằng:

- Tôi ở nam phương, cũng kê chỗ ngồi như thế để đợi bệ hạ.

Tấn chá»§ cưá»i ầm lên.

Giả Sung nói rằng:

- Ngưá»i ở phương nam, thưá»ng hay khoét mắt và lá»™t da mặt ngưá»i ta, đó là hình pháp gì thế?

Hạo đáp rằng:

- BỠtôi mà giết vua, cùng làm những kẻ gian tà bất trung, thì xử tội ấy.

Sung nín lặng, có ý thổ thẹn.

Tấn chá»§ phong Tôn Hạo là Quy mệnh hầu, con cháu làm trung lang, quan lại theo sang, Ä‘á»u được phong tước hầu cả. Thừa tướng Trương Äể chết trận, cÅ©ng phong cho con cháu làm quan; lại phong cho Vương Tuấn làm phụ quốc đại tướng quân; các quan khác Ä‘á»u được thưởng cả.

Tự đấy ba nước thuộc vỠnhà Tấn cả. Tư Mã Viêm nhất thống thiên hạ.

Äó là "đại thế thiên hạ, hợp lâu phải chia, chia lâu phải hợp" là thế đấy.

Vá» sau, Hán đế Lưu Thiá»n mất vào năm Thái Thá»§y thứ bảy nhà Tấn. Ngụy chá»§ Tào Hoán mất vào năm Thái An thứ nhất. Ngô chá»§ Tôn Hạo mất vào năm Thái Khang thứ tư, ba vị cùng được trá»n vẹn cả.

Ngưá»i sau có bài ca tóm tắt đầu Ä‘uôi truyện Tam Quốc như sau này:

Gươm Cao Tổ Hàm Dương thuở ná»,
Vầng phù tang soi đỠgóc trá»i.
Chân nhân Bạch thủy nối ngôi.
Quạ vàng bay bổng tuyệt vá»i mây xanh.
Vận suy bÄ© thương tình Hiến Äế,
Mảnh kim ô đã xế non đoài,
Tiếc thay Hà Tiến vô tài,
Gian thần Äổng Trác giữ ngôi triá»u đưá»ng,
Vương tư đồ mưu toan quật khởi,
Äảng dÄ©, Thôi lại nổi đùng đùng,
Bốn phương trộm giặc như ong,
Ầm ầm sáu cõi anh hùng kéo ra:
Chi Tôn Sách đánh qua Giang Tả,
Cánh hỠViên giữ ngả Hà Lương
Ba Tây có gã Lưu Chương;
Cảnh Thăng chiếm giữ Kinh Tương xưng hùng;
Yên với Lỗ đóng vùng Nam Trịnh,
Toại cùng Äăng giữ tỉnh Lương Châu;
Công Tôn Toản, Lã Ôn Hầu,
NỠthành Tương Tú, Kia lầu Khổng Dung!
Tào Tháo mới gian hùng quỷ quyệt,
Khéo dùng ngưá»i, thu hết anh hào.
ÄÆ°á»ng đưá»ng tướng phá»§ ngôi cao,
Uy quyá»n hống hách ai nào dám đương?
Huyá»n Äức gặp Quan, Trương kết ngãi,
ThỠcùng nhau đem lại sơn hà,
Chỉ thương bốn bể không nhà,
Nay đông, mai bắc, lân la cõi trần.
Cầu Gia Cát ân cần quyến cố,
Giãi tấm lòng gắn bó nhỠto,
Rồng bay, hổ nhảy, tranh đua,
Tây Xuyên gây dựng cơ đồ một nơi.
Thành Bạch Äế mấy lá»i thấm thót,
Tình thác cô chua xót nhưá»ng bao!
Kỳ SÆ¡n trá» ngá»n cỠđào,
Má»™t tay mong chống trá»i cao nghìn trùng!
NgỠđâu vận đã cùng khôn gượng,
Nửa đêm gò Ngũ Trượng sao sa!
Khương Duy cậy sức làm già,
Chín phen đánh Ngụy kể đà uổng công!
ÄÆ°á»ng vào Thục, Äặng, Chung kéo đến,
Vận Viêm Lưu phút biến thành Tào!
Tào kia cũng chẳng được bao,
Lại Ä‘em thiên hạ mà trao tay ngưá»i!
Äá»n Thu Thiện ngất trá»i mây phá»§,
Sông Tam Giang sóng gió êm dòng,
Hàng vương xiết nỗi thẹn thùng,
Công hầu may cÅ©ng thong dong trá»n Ä‘á»i.
Ngẫm thế sá»± bá»i bá»i ngán ná»—i,
Cuá»™c tang thương biến đổi khôn lưá»ng,
Tam phân một giấc mơ màng,
Viếng Ä‘á»i gá»i có mấy hàng nôm nay...

Hết
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âåëèêàÿ, áèëüÿðä, áîóëèíã, ãîðÿùèõ, çàðàáîòîê, êîíäèöèîíåð, ïåñíÿ, ìàðêåòèíã, la quán trung, tam quốc diá»…n nghÄ©a, tam quoc dien nghia, tam quoc dien nghia 4vn, tamq uoc dien ngia 4vn, tamquoc dien nghia 4vn, tamquocdien nghia 4vn, tamquocdiennghia 4vn, tướng quá»· u, æèâîòíûìè, ðåìîíòà, ðîëüô



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™