 |
|

12-10-2008, 11:11 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 95
Kẻ Vô Æ n Thá» Nhục
Lại nói vá» trong nhà Tây Môn Khánh, sau khi Tây Môn Äại Thư tá»± ải chết, thì Ãt lâu sau, đại quản gia Lai Chiêu cÅ©ng bị bệnh mà qua Ä‘á»i. Vợ Lai Chiêu Ä‘em con là Thiết Côn Ä‘i lấy chồng khác. Lai Hưng thay thế Lai Chiêu, cai quản đám gia nhân và trông coi nhà cá»a.
A hoà n Tú Xuân lại xuất gia đầu Pháºt, theo Vương sư bà là m đồ đệ.
Lai Hưng từ khi vợ là Huệ Tú chết, vẫn ở má»™t mình. Vá» sau, nhÅ© mẫu Như à thưá»ng bồng Hiếu ca nhi tá»›i phòng Lai Hưng chÆ¡i. Lai Hưng thấy Như à không đẹp nhưng có duyên, thưá»ng má»i ăn thức nà y thức kia, dần dần hai ngưá»i quyến luyến, ăn nằm vá»›i nhau. Nguyệt nương biết chuyện, gá»i cả hai lên mắng cho má»™t tráºn, rồi chá»n ngà y tốt, cho Như à má»™t bá»™ quần áo má»›i và bốn cây trâm bạc, cho vá» là m vợ Lai Hưng. Từ đó ban ngà y, vợ chồng má»—i ngưá»i má»™t việc, nhưng ban Ä‘em thì sum há»p đầm ấm.
Thá»i gian qua mau, thấm thoát đã tá»›i rằm tháng tám, sinh nháºt cá»§a Nguyệt nương. Ngô Äại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu và ba vị sư bà cùng tá»›i đưa lá»… mừng và ở lại ăn tiệc sinh nháºt. Äến tối, má»i ngưá»i ngồi cả tại phòng cÅ© cá»§a Ngá»c Lâu uống trà trò chuyện. Lát sau thì ba vị sư bà thay nhau giảng Pháºt pháp và đá»c kệ.
Khoảng canh hai, Nguyệt nương gá»i Ä‘em trà , chẳng có a hoà n nà o thưa, Nguyệt nương phải trở lên thượng phòng tá»± mình lấy trà . Nhưng vừa đẩy cá»a bước và o, thì thấy ngá»n đèn trong phòng đượ vặn nhá» lại, Äại An và Tiểu Ngá»c Ä‘ang ôm nhau ngồi trên trà ng ká»· thầm thì trò chuyện. Hai đứa thấy chá»§ và o, vá»™i buông nhau ra. Nguyệt nương chỉ mắng:
- Äồ khốn, không coi trà nước gì cả, cứ ngồi đây mà là m yêu là m quá»· hay sao?
Tiểu Ngá»c vặn đèn lên rồi ngượng ngùng đáp:
- Äể tôi bảo Trung Thu nó pha trà đem lên.
Nói xong lá»§i ra ngoà i mất. Äại An cÅ©ng nhân dịp lẻn ra theo.
Hôm sau, khi khách khứa vá» hết, Nguyệt nương gá»i Lai Hưng lên, bảo dá»n nhà ra căn nhà Lai Chiêu ở trước để tiện cho Äại An. Nguyệt nương lại gá»i Äại An lên cho má»™t cái giưá»ng, má»™t bá»™ quần áo má»›i, má»™t cái mÅ© má»›i, má»™t đôi hà i má»›i, cÅ©ng gá»i Tiểu Ngá»c tá»›i cho hai cái trâm bạc, hai món nữ trang bằng và ng và hai bá»™ quần áo lụa, rồi chá»n ngà y tốt, cho hai ngưá»i thà nh vợ chồng. Ban ngà y má»—i ngưá»i má»™t việc, ban Ä‘em thì vợ chồng sum há»p đầm ấm.
Từ đó Tiểu Ngá»c thưá»ng lén lấy đồ ăn bánh trái trong phòng Nguyệt nương Ä‘em vá» phòng cho chồng ăn. Nguyệt nương biết nhưng cứ lá»i Ä‘i. Tháºt đúng như ngưá»i ta thưá»ng nói:
Qúa yêu không còn sáng suốt,
Tham lam không biết chán chê,
Là m chủ mà quá dễ dãi,
Gia nhân đâu biết nể vì.
Vá» phần Bình An, thấy Äại An được lấy Tiểu Ngá»c là m vợ, lại được Nguyệt nương cho áo quần đồ đạc, thì trong lòng không vui. Bình An năm nay hai mươi hai tuổi, nghÄ©a là lá»›n hÆ¡n Äại An hai tuổi, váºy mà chưa được chá»§ lo cho yên bá» gia thất.
Nguyên tiệm dược phẩm cá»§a Tây Môn Khánh cÅ©ng còn là tiá»m cầm đồ. Má»™t hôm có ngưá»i tá»›i cầm hai món nữ trang để lấy ba chục lạng bạc, hẹn là má»™t tháng sau sẽ trả cả vốn lẫn lá»i để chuá»™c đồ vá». Phó quản lý cất đồ và o tá»§ như thưá»ng lệ. Không ngá» Bình An thấy cá»§a tối mắt, lòng tham nổi dáºy, đánh cắp hai món nữ trang đó, bán lấy tiá»n, tá»›i nhà má»™t kỹ nữ, gá»i luôn má»™t lượt hai kỹ nữ ngá»§ đêm vá»›i mình và ở luôn đó hai đêm.
Chá»§ chứa thấy Bình An lạ mặt, lại tiêu tiá»n như rác thì nghi ngá», sợ liên luỵ, liá»n báo vá»›i lÃnh tuần. LÃnh tuần tá»›i đánh Bình An hai bạt tai, trói lại mà dẫn Ä‘i.
Lại nói vá» Ngô Äiển Ân, má»›i thăng chức Tuần kiểm, Ä‘ang cưỡi ngá»±a Ä‘i trên đưá»ng, tình cá» trông thấy đám lÃnh tuần Ä‘ang dẫn má»™t ngưá»i Ä‘i thì gá»i là há»i:
- Ngưá»i nà y là ai, phạm tá»™i gì váºy?
LÃnh tuần quỳ thưa:
- Tên nà y ở đâu tá»›i xóm kỹ nữ, ăn tiêu phung phÃ, trong ngưá»i nhiá»u tiá»n bạc, rất khả nghi, nên bắt lại tra há»i.
Ngô Äiển Ân bảo:
- Dẫn nó lại phủ cho ta thẩm vấn.
Nói xong cưỡi ngá»±a vá» trước. Bình An bị dẫn và o phá»§ Tuần kiểm. Ngô Äiển Ân ngồi và o án thư tại sảnh đưá»ng, quân hầu Ä‘eo cung tên cầm giáo mác đứng dá»c hai bên. Bình An quỳ trước án thư, nháºn ra Ngô Äiển Ân, nghÄ© bụng:
- Lúc trước ngưá»i nà y là quản lý cá»§a gia gia mình, nếu nháºn ra mình tất sẽ tha ngay.
Do đó thưa rằng:
- Tiểu nhân là Bình An, gia nhân trong nhà Tây Môn lão gia.
Ngô Äiển Ân há»i:
- Ngươi đã là gia nhân, sao lại lấy cắp nữ trang tiá»n bạc cá»§a chá»§?
Bình An đáp:
- Mấy món nữ trang đó là do Äại nương tôi cho má»™t ngưá»i thân thÃch ở ngá»ai thà nh mượn, hôm qua sai tôi Ä‘i đòi vá», nhưng đưá»ng xa vá» trá»…, cổng thà nh đã đóng, không và o thà nh được, nên tôi phải ngá»§ đỡ má»™t đêm ở ngà oi, không ngá» lại bị hiểu lầm mà phải tá»›i đây.
Ngô Äiển Ân quát:
- Äừng nói láo, chá»§ mà y nữ trang nhiá»u, tiá»n bạc lắm, đồ đạc váºt dụng bằng kim ngân trong nhà không thiếu, nhất định là mà y đã ăn cắp để tá»›i xóm yên hoa vui thú. Có gì thì khai tháºt hết ra, đừng để ta phải dùng tá»›i cá»±c hình.
Bình An nói:
- Quả là Äại nương tôi sai tôi đòi mấy món nữ trang đó, tôi không dám nói dối.
Ngô Äiển Ân Ä‘áºp bà n thét:
- Thằng nà y gá»›m tháºt, không đánh không được.
Nói xong quát tả hữu:
- Äem đại côn ra trị tên nà y cho ta.
Tức thì lÃnh tráng Ä‘em côn ra đè Bình An xuống mà đánh, Bình An Ä‘au quá kêu rống lên rồi nói lá»›n:
- Xin cho ngừng tay, tôi xin khai tháºt.
Ngô Äiển Ân ra lệnh ngưng đánh mà bảo:
- Ngươi khai tháºt thì khá»i bị đòn thêm.
Bình An nói:
- Tôi lấy cắp ngoà i tiệm cá»§a chá»§. Äó là mấy món nữ trang do ngưá»i ta Ä‘em đến cầm thế.
Ngô Äiển Ân há»i:
- Vì cớ gì mà y lại lấy cắp của chủ như thế?
Bình An nói:
- Chẳng giấu gì lão gia, năm nay tôi đã hai mưoi hai tuổi rồi mà Äại nương chưa lo gia thất cho tôi, váºy mà thằng Äại An cÅ©ng là gia nhân trong nhà , năm nay má»›i hai mươi tuổi, lại được Äại nương gả a hoà n cho nó, lại cho nó nÆ¡i ăn chốn ở, đồ đạc cá»§a cải, vì thế mà tôi uất ức, má»›i lấy trá»™m mấy món đó.
Ngô Äiển Ân ngẫm nghÄ© rồi bảo:
- Chắc là thằng Äại An và chá»§ mà y là Ngô thị có tình ý gì vá»›i nhau nên má»›i gả a hoà n cho nó để có ngưá»i liên lạc che mặt thế gian. Có tháºt như thế thì mà y cứ khai ra, mà y sẽ không liên can gì cả, ta thả mà y ra ngay.
Bình An nói:
- Chuyện đó có hay không thì quả tôi không được biết.
Ngô Äiển Ân bảo:
- Mà y không nói tháºt thì tao kẹp mà y.
Nói xong thét tả hữu lấy kẹp ra. Bình An hoảng lên:
- Xin đừng dùng cá»±c hình, để tôi nói váºy.
Ngô Äiển Ân bảo tả hữu cất kẹp Ä‘i rồi nói:
- Mà y nói tháºt thì được yên là nh, chá»› có cứng đầu mà khổ.
Bình An không biết nói sao, chỉ thưa:
- Quả là Äại nương tôi và thằng Äại An có tư tình. Äại An đòi lấy con a hoà n Tiểu Ngá»c, Äại nương bằng lòng ngay, lại còn cho nó quần áo nữ trang nữa.
Ngô Äiển Ân sai thư lại lấy khẩu cung cá»§a Bình An, ghi và o giấy đà ng hoà ng, rồi cho giam Bình An lại. Äoạn cho trát gá»i Nguyệt nương, Äại An và Tiểu Ngá»c tá»›i.
Lại nói vá» Phó Quản lý khi thấy mấy món nữ trang trong tá»§ biến mất thì hoảng lên, há»i Äại An. Äại An đáp:
- Äồ đạc cầm thế tôi có biết gì đâu.
Phó quản lý bảo:
- Ta để trong tủ nà y mà sao biến đi đâu mất.
Nói xong sai Äại An tìm Bình An, nhưng tìm mãi cÅ©ng không thấy. Phó quản lý cà ng hoảng. Ngưá»i cầm đồ lại tá»›i há»i chuá»™c lại, phó quản lý cứ hẹn lần hẹn lữa. Ngưá»i nà y tá»›i lui mấy lần không chuá»™c được, bèn không chịu vá», cứ đứng tại tiệm là m rầm lên:
- Tôi cầm thì tôi chuá»™c lại, món đồ cá»§a tôi trị giá bảy tám chục lạng chứ có Ãt đâu. Tiá»n vốn tiá»n lá»i tôi trả đủ, sao không cho tôi chuá»™c?
Phó quản lý phải năn nỉ hết lá»i, ngưá»i nà y má»›i chịu vá» và hẹn là hôm sau sẽ tá»›i.
Bình An Ä‘i cả mấy ngà y đêm không vá», Phó quản lý biết chắc là Bình An đã lấy cắp, bèn cho ngưá»i Ä‘i tìm kiếm khắp nÆ¡i trong huyện.
Hôm sau ngưá»i cầm đồ lại tá»›i là m rầm lên. Phó quản lý không biết là m sao, đà nh phải thưa tháºt vá»›i Nguyệt nương là Bình An ăn trá»™m đồ rồi trốn Ä‘i. Nguyệt nương bảo Phó quản lý lấy năm chục lạng bạc mà đá»n, nhưng ngưá»i cầm đồ không chịu, nói:
- Món đồ của tôi trị giá bảy tám chục lạng chứ đâu có rẻ như thế.
Phó quản lý đỠnghị thêm mưá»i lạng nữa nhưng ngưá»i nà y vẫn không chịu, đòi đúng bảy chục lạng. Äôi bên Ä‘ang lá»i qua tiếng lại thì có ngưá»i tá»›i báo:
- Thằng Bình An ăn cắp đồ nữ trang, Ä‘em tá»›i nhà kỹ nữ mua vui, hiện Ä‘ang bị giam tại ty Tuần kiểm, sao không cho ngưá»i tá»›i lãnh nó ra?
Phó quản lý vá»™i sai Äại An và o báo vá»›i chá»§. Nguyệt nương bảo:
- Ngô Tuần kiểm là quản lý cũ của nhà nà y, chuyện có gì đáng lo.
Nói xong sai má»i Ngô Äại cữu tá»›i bà n tÃnh. Ngô Äại cữu bảo là nên là m đơn xin lại những đồ váºt đã bị trá»™m.
Hôm sau Phó quản lý cầm đơn tá»›i ty Tuần kiểm, nghÄ© bụng là Ngô Äiển Ân nghÄ© tình cÅ©, công việc sẽ dá»… dà ng, nà o ngá» Ngô Äiển Ân quát mắng tháºm tệ, lại còn dá»a đánh đòn, sau thì bảo:
- Thằng gia nhân đó khai là Ngô thị và Äại An thông gian, ta Ä‘ang cho gá»i Ngô thị tá»›i để xét há»i, váºy mà mà y dám dẫn xác tá»›i đây đòi nỠđòi kia hay sao?
Phó quản lý đã không lấy lại được váºt bị trá»™m, lại còn bị má»™t phen hoảng vÃa, liá»n ba chân bốn cẳng chạy vá» thưa lại hết vá»›i Nguyệt nương, không dám giấu giếm. Nguyệt nương nghe xong lạnh tóat cả ngưá»i, chưa biết tÃnh sao. Trong khi đó, ngưá»i cầm đồ tìm tá»›i cổng la lối:
- Mấy ngưá»i tÃnh sao đây? đồ cá»§a tôi không trả mà cÅ©ng không chịu Ä‘á»n là thế nà o? cứ hẹn lần hẹn lữa dối gạt tôi, hôm nay nói là đi lấy lại đồ váºt, rút cục cÅ©ng không có cho tôi. Hôm nay mà tÃnh không xong thì biết.
Phó quản lý phải chạy ra dùng lá»i ngá»t ngà o nói:
- Xin cứ để cho chúng tôi thêm má»™t hai ngà y nữa, đồ váºt sẽ được trả lại, là m sao mà mất được, mà nếu không lấy lại đựoc thì chúng tôi xin bồi thưá»ng xứng đáng.
Ngưá»i nà y vùng vằng bá» vá».
Nguyệt nương trong lòng hết sức lo ngại, cho má»i ngay Ngô Äại cữu tá»›i để tìm ngưá»i tá»›i nói vá»›i Ngô Äiển Ân, cho dẹp vụ nà y Ä‘i.
Ngô Äại cữu bảo:
- Chỉ sợ là hắn cố tình từ chối, có lẽ mình nên cho hắn Ãt tiá»n bạc phẩm váºt.
Nguyệt nương bảo:
- Lúc hắn chưa là m quan thì hắn là quản lý cũ của nhà nà y, lúc đó gia gia tôi có cho hắn vay một trăm lạng, nhưng lại vị tình nên không là m giấy tỠgì cả, nay hắn nỡ lấy ân là m oán như thế nà y hay sao.
Ngô đại cữu nói:
- Hắn là kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a như váºy thì biết là m sao.
Nguyệt nương nói:
- Xin ca ca tÃnh giùm cho chuyện nà y, hay là mình cho hắn chục lạng bạc để hắn dẹp vụ nà y Ä‘i, cho mình lãnh lại váºt mất trá»™m mà còn trả lại cho ngừoi ta chứ.
Nói xong sai a hoà n dá»n cÆ¡m rượu má»i Ngô Äại cữu. Ä‚n xong, Ngô Äại cữu ra vá». Nguyệt nương tiá»…n anh ra cổng.
Tình cá» trông thấy Tiết tẩu dẫn má»™t a hoà n Ä‘i ngang. Nguyệt nương gá»i lại há»i:
- Tiết tẩu Ä‘i đâu mà ngang đây váºy? sao lâu quá không thấy lại chÆ¡i?
Tiết tẩu đáp:
- Äại nương trách cÅ©ng phải, nhưng hồi nà y quả là tôi báºn quá, chẳng có lúc nà o rảnh rang mà đi được tá»›i đâu.
Nguyệt nương há»i:
- Tiểu phu nhân Xuân Mai hồi nà y thế nà o?
Tiết tẩu đáp:
- Không còn là tiểu phu nhân nữa mà là đại phu nhân rồi.
Nguyệt nương ngạc nhiên:
- Là m sao mà trở thà nh đại phu nhân được?
Tiết tẩu đáp:
- Nếu váºy thì Äại nương chưa biết, Xuân Mai tháºt là tốt số lắm, sinh được con trai Ãt tháng thì vị đại phu nhân bị bệnh qua Ä‘á»i, Chu lão gia nâng ngay Xuân Mai lên hà ng chÃnh thất, rồi lại mua riêng cho Xuân Mai hai nhÅ© mẫu trông con, bốn a hoà n để hầu hạ, lại còn a hoà n thân tÃn biết đà n hát nữa. Ôi thôi, bây giá» thì đại phu nhân muốn đánh ai thì đánh, muốn Ä‘uổi ai thì Ä‘uổi. Chu lão gia chỉ nhất nhất theo lá»i, vì chỉ sợ đại phu nhân giáºn. Cách nay Ãt lâu, chằng hiểu vì sao đại phu nhân sai lôi Tuyết Nga ra, lá»™t áo đánh cho má»™t tráºn nhừ tá» rồi Ä‘ang đêm cÅ©ng cho gá»i tôi đến, bảo Ä‘em Tuyết Nga Ä‘i bán. Hôm nay cÅ©ng là vì chuyện đại phu nhân sai mà tôi phải tất tả thế nà y đây, váºy mà vá» chưa chắc đã khá»i bị mắng.
Nguyệt nương há»i:
- Mà sai Ä‘i chuyện gì váºy?
Tiết tẩu đáp:
- Thì đại phu nhân đưa tiá»n cho tôi, bảo là đặt là m mấy thứ nữ trang, hôm nay Ä‘i lấy vá».
Nguyệt nương bảo:
- Má»i Tiết tẩu và o trong nà y, cho ta xem qua mấy thứ đó được chăng?
Nói xong dẫn Tiết tẩu và o thượng phòng. Tiết tẩu mở chiếc khăn tay đưa ra mấy món nữ trang má»›i đặt là m cho Xuân Mai. Món nà o cÅ©ng hình phượng hình rồng, tháºp phần tinh xảo, lại nháºn hạt trân châu, rất sang trá»ng quý phái. Tiết tẩu cầm từng món, nói giá tiá»n và tiá»n công, khoe khoang hết lá»i.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì Äại An bước và o.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì Äại An bước và o.
Nguyệt nương bảo:
- Ngưá»i cầm đồ lại má»›i đến đây la lối om sòm, nhất định đòi đồ lại, còn đòi là m dữ nữa chứ. Phó quản lý phải hết lá»i năn nỉ má»›i tạm yên. Phó quản lý buồn rầu lắm, vá» tiệm rồi.
Äại An chưa kịp nói ghì thì Tiết tẩu đã há»i:
- Có chuyện gì rắc rối váºy?
Nguyệt nương thở dà i kể.
- Thằng khốn Bình An cạy tá»§ trá»™m mấy món nữ trang do ngưá»i ta Ä‘em cầm rồi Ä‘em ra ngoại thà nh ăn chÆ¡i vá»›i mấy con kỹ nữ, sau đó thì nó bị bắt giam tại ty Tuần kiểm. Ngưá»i cầm đồ tá»›i chuá»™c đồ không được, năm lần bảy lượt tá»›i tiệm rồi tá»›i cả đây là m dữ. Váºy mà Ngô Tuần kiểm lại là m khó, không cho Phó quản lý nháºn đồ vá» trả lại cho ngưá»i ta, hình như Ngô Tuần kiểm có ý là m tiá»n. Bây giá» tôi chưa biết tÃnh sao. Pháºn goá bụa tháºt khổ, chồng chết Ä‘i bị đủ má»i ngưá»i áp bức khinh bỉ.
Nói xong tủi thân mà khóc, hai hà ng nước mắt ròng ròng.
Tiết tẩu nói:
- Äại nương à , có chá»— để Äại nương nhá» cáºy, sao không tìm kiếm, lại buồn rầu khóc lóc là m gì. Phu nhân Xuân Mai bây giá» danh giá, lại là ngưá»i tốt, không quên tình xưa nghÄ©a cÅ©, sao Äại nương không cho viết má»™t tấm thiếp rồi tôi Ä‘em Ä‘i chá» Phu nhân sẽ nhá» Chu lão gia nói vá»›i Ngô Tuần kiểm má»™t câu thì chuyện gì cÅ©ng xong chứ đừng nói chuyện nhá» như thế nà y.
Nguyệt nương bảo:
- Chu Thủ bị là võ quan, đâu có cai quản ty Tuần kiểm.
Tiết tẩu đáp:
- Váºy là Äại nương không biết rồi, triá»u đình vừa má»›i gởi sắc thư vá», uá»· quyá»n rá»™ng rãi cho Chu lão gia, hiện lão gia có trách nhiệm vỠđủ má»i việc, từ việc sông ngòi, việc tiá»n gạo xe ngá»±a cho đến việc an ninh tại địa phương. Hôm ná» vụ trá»™m đạo ở mãi táºn Hà Äông mà cÅ©ng do tay lão gia xét xỠđó.
Nguyệt nương nghe xong bảo:
- Nếu váºy thì phiá»n tẩu tẩu tá»›i nói vá»›i đại phu nhân nhá» lão gia can thiệp gìum tôi. Nếu Ngô Tuần kiểm chịu cho nháºn lại những đồ đã bị trá»™m thì tôi sẽ tặng riêng tẩu tẩu năm lạng để Ä‘á»n Æ¡n.
Tiết tẩu bảo:
- Äại nương nói chuyện tiá»n bạc là m gì. Chẳng qua là tôi tình cá» biết được chuyện nà y thì góp ý kiến váºy thôi, chứ đâu trông hòng tiá»n bạc gì. Thấy Äại nương lo buồn như váºy tôi đâu đà nh lòng. Bây giá» Äại nương cho viết thiếp rồi tôi Ä‘em vá» nói vá»›i phu nhân chá» Có tin tức gì, thà nh hay không thà nh, tôi cÅ©ng trở lại báo cho Äại nương biết.
Nguyệt nương gá»i Tiểu Ngá»c Ä‘em trà thêm. Tiết tẩu xua tay:
- Thôi, tôi không uống nữa đâu, Äại nương bảo viết thiếp ngay Ä‘i, tôi báºn rá»™n nhiá»u việc lắm, Äại nương không biết.
Nguyệt nương bảo:
- Không uống trà thì tẩu tẩu dùng Ãt Ä‘iểm tâm váºy.
Nói xong bảo Tiểu Ngá»c dá»n bánh trái hoa quả ra má»i Tiết tẩu. Nguyệt nương cÅ©ng ăn. Tiết tẩu chá»n hai cái bánh cho Tiểu Ngá»c, bảo cùng ăn. Nguyệt nương cho gá»i a hoà n Ä‘i theo Tiết tẩu và o phòng, bảo ngồi ăn Ä‘iểm tâm rồi há»i:
- Con nhỠnà y bao nhiêu tuổi rồi?
Tiết tẩu ngừng ăn đáp:
- Nó má»›i mưá»i hai, còn nhá» lắm.
Trong khi Tiết tẩu ăn uống thì Nguyệt nương bảo Äại An viết thiếp. Viết xong và o đưa cho Tiết tẩu. Tiết tẩu bá» tấm thiếp và o tay áo, rồi đứng dáºy cáo từ, Ä‘em nữ trang và dắt a hoà n vá» phá»§ Chu Thá»§ bị.
Xuân Mai Ä‘ang nằm trên giưá»ng, đại a hoà n Nguyệt Quế và o thưa:
- Có Tiết tẩu lại.
Xuân Mai ngồi dáºy, bảo Nguyệt Quế gá»i Tiết tẩu và o, đồng thá»i sai Tiết tẩu a hoà n Thúy Hoa mở hết các cá»a trong phòng. Ãnh nắng trà n và o rá»±c rỡ.
Tiết tẩu bước và o tưoi cưá»i:
- Giá» nà y mà pu nhân chưa dáºy hay sao?
Nói xong giở gói nữ trang ra cung kÃnh đưa lên. Xuân Mai bảo:
- Tẩu tẩu cứ tá»± nhiên, đừng quá chấp lá»… như thế, hôm nay trong ngưá»i tôi hÆ¡i mệt má»i nên dáºy trá»… quá.
Äá»an há»i:
- Mấy món nữ trang là m xong rồi đấy à ?
Tiết tẩu đáp:
- Mãi tối hôm qua há» má»›i là m xong, tôi phải chỠở đó xem há» là m, rồi lấy vá», hôm nay Ä‘em tá»›i trình phu nhân. Chắc là phu nhân đợi lắm.
Xuân Mai há» hững liếc mắt ngó qua mấy món nữ trang, chê là là m chưa vừa ý, bảo Nguyệt Quế cất Ä‘i, và gá»i Ä‘em trà lên.
Tiết tẩu gá»i đứa a hoà n mưá»i hai tuổi và o, bảo lạy chà o.
Xuân Mai há»i:
- Ở đâu Ä‘em tá»›i váºy?
Tiết tẩu đáp:
- Nhị nương ở đây và tôi có bà n chuyện là a hoà n Hà Hoa thì chỉ lo việc cÆ¡m nước, cần thêm má»™t đứa nữa cho há»c may vá để sai bảo. Hôm nay tôi dẫn con nà y tá»›i, nó là con nhà tá» tế chất phát ở nhà quê, năm nay mưá»i hai tuổi, ngoan ngoãn chịu khó lắm, mà mặt mÅ©i cÅ©ng dá»… coi.
Xuân Mai bảo:
- Tìm cho nhị nương thì sao không tìm đứa nà o ở thà nh thị, lanh lợi thạo việc hơn, chứ thứ quê mùa như thế nà y thì biết gì.
Äoạn há»i:
- Bao nhiêu đây?
Tiết tẩu đáp:
- Nó quê mùa nên chỉ xin có bốn lạng thôi.
Xuân Mai bảo Hải ÄÆ°á»ng:
- Ngươi đưa nó qua phòng nhị nương. Tiá»n bạc ta sẽ trả sau.
Äoạn sai Nguyệt Quế dá»n Ãt đồ ăn và lấy rượu Kim hoa ra má»i, nhưng Tiết tẩu vá»™i bảo Nguyệt Quế:
- Xin Nguyệt thư đừng dá»n ra vá»™i, để tôi có chuyện nà y thưa vá»›i phu nhân đã. Vả lại hồi nãy tôi cÅ©ng có ăn rồi, bây giá» chưa đói.
Xuân Mai há»i:
- Má»›i sáng ra đã ăn ở đâu váºy?
Tiết tẩu đáp:
- Chằng giấu gì phu nhân, hồi nãy Tây Môn Äại nương có gá»i tôi và o má»i ăn Ä‘iểm tâm rồi. Tháºt đáng thương cho Äại nương, ngồi nói chuyện vá»›i tôi mà cứ khóc. Chẳng là thằng khốn Bình An ăn cắp cái gì không ăn cắp, lại nhè ngay đồ nữ trang ngưá»i ta Ä‘em tá»›i cầm mà ăn cắp, rồi Ä‘em ra ngoại thà nh vui chÆ¡i vá»›i mấy con kỹ nữ. Sau đó thì nó bị bắt giam tại ty Tuần kiểm, ngưá»i cầm đồ tá»›i đòi chuá»™c lại, không có đồ nên là m ầm cả lên. Äại nương có sai Phó quản lý là m đơn tá»›i ty xin lãnh đồ váºt đã mất, nhưng Ngô Tuần kiểm không cho, lại còn là m khó dá»… đủ Ä‘iá»u. Tháºt không biết sao mà nói, Ngô Tuần kiểm trước là quản lý cá»§a Tây Môn lão gia, nhá» lão gia giúp đỡ mà được như ngà y nay, váºy mà nỡ vô ân bá»™i nghÄ©a, đánh Ä‘áºp thằng Bình An, nạt ná»™ Phó quản lý và còn muốn đòi hối lá»™. Äại nương bây giá» góa bụa chằng biết cáºy nhá» ai, nên hồi sáng có khóc lóc nhá» tôi thưa lại vá»›i phu nhân, xin phu nhân nghÄ© tình, nói vá»›i lão gia để lão gia bảo Ngô Tuần kiểm trả lại đồ váºt cho Äại nương, hầu Äại nương trả lại cho ngưá»i tạ Xong việc, Äại nương sẽ tá»›i đây bái tạ phu nhân.
Xuân Mai bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, lão gia hôm nay Ä‘i khám xét ở ngoà i, chắc đến tối má»›i vá», để tôi nói cho, mà có thiếp gì không?
Tiết tẩu đáp:
- Äại nương có nhá» tôi trình phu nhân tấm thiếp nà y đây.
Nói xong lấy tấm thiếp trong tay áo ra. Xuân Mai Ä‘á»c xong tiện tay để lên bà n phấn ở đầu giưá»ng.
Lát sau a hoà n dá»n rượu thịt ra, rót rượu đầy chung má»i Tiết tẩu. Tiết tẩu nói:
- Tôi là m sao uống hết chỗ nà y?
Xuân Mai cưá»i:
- Không uống hết thì không xong với tôi đâu. Uống mà phải ăn nữa.
Äoạn bảo Nguyệt Quế:
- Tiết tẩu không uống hết thì ngươi cứ đổ rượu và o mũi Tiết tẩu cho ta.
Tiết tẩu nói:
- Phải để tôi ăn miếng gì lót lòng trước rồi mới uống rượu được.
Xuân Mai cưá»i:
- Con mụ nà y nói chuyện hay tháºt, vừa rồi nói là ăn Ä‘iểm tâm tại nhà Tây Môn Äại nương rồi, bây giá» lại đòi ăn lót lòng trước rồi má»›i uống rượu, thế là thế nà o?
Tiết tẩu đáp:
- CÅ©ng có ăn, nhưng không bao nhiêu, uống rượu phải ăn nhiá»u má»›i không say.
Nguyệt Quế nói:
- Tẩu tẩu phải uống hết chung lớn nà y đã, nếu không tôi sẽ đổ rượu vảo mũi cho mà xem. Phu nhân đã dặn, tôi không là m theo, phu nhân sai đánh đòn tôi rồi sao?
Tiết tẩu không biết sao đà nh nhắm mắt uống cạn chung rượu lớn. Uống xong thì mặt đỠrần lên, mắt hoa đầu váng, ngồi không vững.
Xuân Mai bÄ©u môi, rồi bảo Hải ÄÆ°á»ng:
- Rót đầy má»™t chung lá»›n như váºy để ta uống. Rồi rót má»™t chung nữa cho Tiết tẩu.
Tiết tẩu xua tay:
- Thôi thôi, thỉnh phu nhân dùng, tôi không uống được nữa đâu.
Hải ÄÆ°á»ng cưá»i:
- Chị Nguyệt Quế rót má»i thì tẩu tẩu uống, còn tôi rót thì tẩu tẩu chê hay sao? tôi má»i mà tẩu tẩu không chịu uống rồi phu nhân sai đánh đòn tôi là m sao?
Tiết tẩu hoảng lên vá»™i quỳ ngay xuống van xin, Xuân Mai báºt cưá»i:
- Thôi, ngồi dáºy ăn món gì Ä‘i váºy. Mà phải vừa ăn vừa uống rượu má»›i được.
Tiết tẩu ngồi dáºy ăn uống. Lát sau Nguyệt Quế bảo:
- Có ai quý tẩu tẩu như tôi không, tôi để dà nh cho tẩu tẩu Ãt bánh mai côi ngon lắm.
Nói xong bưng một đĩa bánh ra. Tiết tẩu chỉ ăn một cái. Xuân Mai bảo:
- Còn bao nhiêu đem vỠcho ông ấy ở nhà ăn.
Nguyệt Quế gói Ãt bánh cho Tiết tẩu. Hải ÄÆ°á»ng lại ép Tiết tẩu uống rượu, đến lúc Tiết tẩu ói ra má»›i thôi.
Hai a hoà n dá»n dẹp bát đĩa thì Tiết tẩu đứng dáºy cáo từ. Xuân Mai dặn:
- Sáng mai tá»›i đây sá»›m để biết chuyện thằng Bình An, rồi tôi trả tiá»n vá» con a hoà n luôn.
Tiết tẩu lạy chà o bước ra. Xuân Mai dặn theo:
- Mấy món nữ trang hôm nay là m chưa khéo, để rồi tôi bá» tiá»n ra là m mấy món khác cho tôi.
Tiết tẩu đáp:
- Thưa vâng.
Äoạn dừng lại nói:
- À, mà xin phu nhân cho ai đưa tôi ra kẻo chó cắn tôi.
Xuân Mai cưá»i:
- Chó phủ nà y có mắt lắm, chỉ cắn kẻ gian mà thôi.
Nói xong sai Lan Hoa đưa ra cổng.
Äến gần tối, Chu Thá»§ bị vá» tá»›i phá»§ là và o ngay háºu sảnh, và o thăm Xuân Mai. A hoà n xúm xÃt xung quanh cởi mÅ© áo.
Chu Thá»§ bị nhìn vợ nhìn con, vui vẻ ngồi xuống. Hải ÄÆ°á»ng Ä‘em trà tá»›i trong khi Nguyệt Quế dá»n cÆ¡m rượu.
Chu Thủ bị kể chuyện đi khám xét các nơi cho vợ nghe. Qua và i tuần trà thì ăn cơm. Xuân Mai ngồi bên cùng ăn và tiếp cho chồng.
CÆ¡m xong, trá»i vừa tối, a hoà n đốt đèn lên, Chu Thá»§ bị và Xuân Mai uống trà , sau đó lại bà y rượu, vừa uống rượu vừa trò chuyện. Chu Thá»§ bị há»i:
- Hôm nay ở nhà có chuyện gì lạ không?
Xuân Mai lấy tấm thiếp của Ngô Nguyệt nương ra đưa cho chồng mà nói:
- Tên gia nhân cá»§a Tây Môn Äại nương là thằng Bình An lấy trá»™m nữ trang, bị Ngô Tuần kiểm bắt giam và đánh Ä‘áºp. Äại nương sai ngưá»i là m đơn tá»›i xin lãnh váºt mất trá»™m vá», Ngô Tuần kiểm đã không chịu, lại còn đòi hối lá»™ rồi vu cáo cho Äại nương là thông gian vá»›i tên gia nhân Äại An, lại doa. là đem chuyện nà y lên phá»§ lên huyện.
Chu Thủ bị coi thiếp xong nói:
- Việc nà y là thuá»™c thẩm quyá»n cá»§a tôi, Ä‘em lên phá»§ lên huyện nà o? tên Ngô Tuần kiểm như váºy là gian ác, để mai tôi cho nắm đầu nó lại đây. Tôi biết tên Ngô Tuần kiểm nà y trước là quản lý cá»§a Tây Môn Khánh được chá»§ sai Ä‘em lá»… lên phá»§ Thái sư ở Äông Kinh rồi được chá»§ xin xá» cho mà có chức tước, sao bây giá» lại dám vu cáo cho vợ chá»§.
Xuân Mai bảo:
- ChÃnh vì váºy mà ngà y mai chà ng nên xá» vụ nà y cho Tây Môn Äại nương được nhá».
Uống rượu trò chuyện má»™t lát, vợ chồng và o giưá»ng an nghỉ.
Hôm sau, Chu Thủ bị cho là m công văn sai Trương Thắng và Lý An đòi Nguyệt nương và cả Ngô Tuần kiểm tới hầu.
Trương, Lý tá»›i nhà Nguyệt nương trước, được Nguyệt nương sai dá»n rượu thịt thết đãi. Má»—i ngưá»i lại được thưởng má»™t lạng bạc gá»i là đá»n công nhá»c mệt. Phó quản lý không khoẻ nên Ngô Nhị cữu Ä‘i thay.
Ngô Tuần kiểm thì mấy hôm liá»n, không thấy Nguyệt nương cho ngưá»i tá»›i hối lá»™, Ä‘ang định cho là m văn thư trình lên huyện và phá»§ thì nghe có hai ngưá»i công sai cá»§a phá»§ Thá»§ bị mang công văn tá»›i.
Ngô Tuần kiểm Ä‘á»c công văn, thấy triện son đỠchói, bút phê cá»§a Chu Thá»§ bị rà nh rà nh đòi lên hầu thì hoảng lên, biết là bị Nguyệt nương phản công, liá»n dúi cho Trương, Lý má»—i ngưá»i hai lạng bạc, rồi láºt Ä‘áºt tá»›i phá»§ Thá»§ bị đứng chá», không quên cho lÃnh dẫn Bình An Ä‘i theo.
Chu Thá»§ bị đăng đưá»ng, quan lại ngồi hai bên nghiêm chỉnh, quân lÃnh gươm giáo sáng quắc đứng hầu. Chu Thá»§ bị gá»i Ngô Tuần kiểm và o trình ná»™i vụ. Ngô Tuần kiểm khúm núm đưa hồ sÆ¡ lên. Chu Thá»§ bị coi xong cau mà y bảo:
- Chuyện nà y là thuá»™c thẩm quyá»n cá»§a ta, sao Tuần kiểm không trình sá»›m, mà cứ giam ngưá»i tại ty là thế nà o? tháºt là tệ.
Tuần kiểm khúm núm:
- Bẩm đại quan, tiện chức đang cho là m văn thư, đợi là m xong thì trình ngay.
Chu Thủ bị nạt:
- Ngươi là tên cẩu quan đáng ghét, dám lá»™ng quyá»n khinh mạn phép vuạ Ta nháºn sắc thư cá»§a triá»u đình lo má»i việc tại địa phương nà y, vừa coi quân vụ, vừa giữ gìn an ninh, trừng trị trá»™m cướp, vừa coi việc sông ngòi, chức chưởng cá»§a ta được ấn định rõ rà ng, ngươi cố tình không biết, dám tá»± động bắt giam ngưá»i, đánh Ä‘áºp ngưá»i, lại còn vu cáo cho ngưá»i nữa, rõ rà ng là ngươi hà nh động tác tệ, còn chối cãi gì?
Ngô Tuần kiểm láºt Ä‘áºt lá»™t mÅ© ra, quỳ xuống ráºp đầu thưa:
- Xin thượng quan minh xét chá».
Chu Thủ bị quát:
- Äáng lẽ là bản chức phải trừng trị ngươi, nhưng vì tình mà tha cho lần nà y, lần tá»›i tái phạm, bản chức quyết không dung.
Nói xong, cho gá»i Bình An tá»›i, Ä‘áºp án thư mà quát:
- Tên nô tà i kia, mà y đã trá»™m đồ váºt cá»§a chá»§ lại còn vu oan cho chá»§. Äứa nà o cÅ©ng như mà y, thế gian nà y còn ai dám nuôi kẻ ăn ngưá»i ở nữa?
Äoạn quay lại quát tả hữu:
- Lôi cổ nó ra đánh ba chục trượng cho tạ Bao nhiêu đồ váºt trá»™m được sẽ giao hoà n khổ chá»§, đồ váºt nà o lỡ bán Ä‘i cÅ©ng phải lấy lại.
Má»™t mặt gá»i Ngô Nhị cữu lên, trả lại lá đơn đã có lá»i phê, rồi sai cùng Trương Thắng Ä‘em thiếp cá»§a mình tá»›i báo cho Nguyệt nương biết.
Nguyệt nương dá»n rượu thịt khoản đãi Trương Thắng rồi thưởng thêm má»™t lạng bạc nữa. Trương Thắng ăn uống xong, nháºn bạc rồi cảm tạ, trở vá» thưa lại vá»›i Chu Thá»§ bị và Xuân Mai.
Tá»›i chiá»u, ngưá»i cầm đồ tá»›i đòi, Nguyệt nương trả đủ số váºt đã mất, ngưá»i nà y nháºn lại rồi Ä‘i, không nói má»™t lá»i.
Phó quản lý má»›i đầu cảm sốt rồi sau thà nh thương hà n, Ä‘iá»u trị không bá»›t, bảy ngà y sau thì từ trần. Nguyệt nương sai Nhị cữu và Äại An trông coi tiệm dược phẩm để kiếm lá»i sông qua ngà y.
Ãt hôm sau, Nguyệt nương cho gá»i Tiết tẩu tá»›i Ä‘á»n Æ¡n mấy lạng bạc, nhưng Tiết tẩu từ chối:
- Tôi không dám lấy đâu, lấy như váºy rồi ăn nói là m sao vá»›i phu nhân Chu lão gia.
Nguyệt nương bảo:
- Tẩu tẩu cÅ©ng có công lao mệt nhá»c, tôi còn phiá»n luỵ nhiá»u, cứ lấy Ä‘i, tôi không nói ra thì là m sao phu nhân biết được.
Nói xong lại nhá» Tiết tẩu Ä‘em lá»… váºt, gồm bốn món ăn, ná»a con lợn, ná»a con dê, má»™t vò rượu và má»™t xấp Ä‘oạn, Ä‘em tá»›i phá»§ Thá»§ bị tạ Æ n Xuân Mai. Äại An ăn mặc tá» tế cầm thiếp Ä‘i theo.
Hai ngưá»i Ä‘em lá»… váºt và o háºu đưá»ng, Xuân Mai bước ra, đầu đội mÅ© kim lương, mình mặc quần áo gấm thêu, a hoà n xúm xÃt xung quanh.
Äại An bước tá»›i sụp lạy mà đưa thiếp. Xuân Mai nháºn thiếp rồi sai a hoà n Ä‘em trà má»i uống. Äoạn bảo:
- Chuyện không đáng gì mà Äại nương ở nhà phải phà tâm, xin miá»…n Ä‘i cho má»›i phải. Äại nương cho quá nhiá»u như thế nà y, là m sao ta dám nháºn, sợ lão gia ta không bằng lòng.
Äại An thưa:
- Äại nương tôi nói rằng chuyện tên Bình An khiến cho lão gia và phu nhân đây phải phà tâm, chẳng biết lấy gì báo đáp, chỉ có chút lá»… má»n, xin phu nhân nháºn cho, để thưởng cho ngưá»i dưới.
Xuân Mai lắc đầu:
- Nháºn là m sao được.
Tiết tẩu ngồi bên nói:
- Nếu phu nhân không nháºn rồi tôi biết ăn nói là m sao vá»›i Äại nương?
Xuân Mai đà nh nháºn món ăn và rượu thịt, còn xấp Ä‘á»an thì trả vá», lại thưởng cho Äại An mấy cái khăn và ba tiá»n, Ä‘á»an há»i:
- Ca nhi ở nhà mạnh không?
Äại An đáp:
- Ca nhi chơi đùa mạnh khoẻ lắm.
Xuân Mai lại há»i:
- Ta nghe nói ngươi và Tiểu Ngá»c đã thà nh vợ chồng, từ bao giá» váºy?
Äại An đáp:
- Mới hồi tháng tám.
Xuân Mai bảo:
- Ngươi vá» thưa vá»›i Äại nương là lão gia và ta cám Æ¡n lắm, hôm nà o rảnh, thỉnh Äại nương sang đây chÆ¡i. Hồi nà y ta cÅ©ng rảnh, đợi ra giêng, ca nhi ở đây đầy năm xong là ta cÅ©ng tá»›i thăm Äại nương.
Äại An nói:
- Äể tôi vá» thưa lại, Äại nương tôi sẽ tá»›i thăm phu nhân.
Nói xong đứng dáºy cáo từ. Tiết tẩu bảo:
- Chú mà y cứ vỠtrước, ta còn ở lại hầu chuyện phu nhân đây.
Äại An ra vá». Tá»›i nhà thưa vá»›i chá»§:
- Phu nhân tiếp đãi tá» tế lắm, nói là hôm nà o thỉnh Äại nương quá bá»™ qua chÆ¡i. Phu nhân má»i tôi uống trà , há»i thăm ca nhi, cho tôi mấy chiếc khăn và ba tiá»n, lại dặn là cảm Æ¡n Äại nương nhiá»u lắm, ra giêng sẽ qua thăm Äại nương.
Nguyệt nương chưa kịp nói gì, Äại An đã kể tiếp:
- Phu nhân sang trá»ng lắm, má»™t mình ở nguyên má»™t toà háºu đưá»ng năm gian đồ sá»™, đầu đội mÅ© kim lương, mặc toà n quần áo gấm thêu, hồi nà y máºp mạp hÆ¡n trước, gia nhân a hoà n cháºt nhà .
Nguyệt nương há»i:
- Có tháºt Xuân Mai nói là ra giêng sẽ tá»›i thăm ta không?
Äại An đáp:
- Tháºt mà , phu nhân dặn tôi phải thưa lại như váºy.
Nguyệt nương bảo:
- Nếu váºy thì ta sẽ cho ngưá»i tá»›i rước.
Lại há»i:
- À, còn Tiết tẩu đâu, sao không thấy?
Äại An đáp:
- Lúc tôi vỠthì Tiết tẩu còn ngồi lại nói chuyện với phu nhân.
Từ đó hai nhà đi lại vá»›i nhau máºt thiết lắm.
Tháºt là :
Thế thái nhiá»u khi ấm lạnh,
Nhân tình có lúc nhạt nồng.
Nói cho cùng, trò Ä‘á»i là như váºy, ăn ở tiá»n khinh háºu trá»ng đâu phải chỉ có má»™t mình Nguyệt nương.
|

12-10-2008, 11:12 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 96
Má»™t Thá»i Lưu Lạc
Quang âm thấm thoắt, ngà y hai mươi mốt tháng giêng, Xuân Mai nói vá»›i chồng, soạn lá»… váºt rất háºu, gồm hoa quả báng trái rượu thịt, sai gia nhân là Chu Nhân Ä‘em tá»›i biếu Nguyệt nương, má»™t là để giá»— Tây Môn Khánh, Tây Môn Khánh mất đã ba năm, hai là để mừng sinh nháºt cá»§a Hiếu ca nhi.
Nguyệt nương nháºn lá»… váºt, thưởng cho Chu Nhân má»™t chiếc khăn và ba tiá»n mà cho vá». Lại viết thiếp, sai Äại An Ä‘em tá»›i phá»§ Thá»§ Bị. Thiếp viết rằng:
- KÃnh gá»i Chu phu nhân, cảm tạ phu nhân đã cho lá»… quá háºu, nên có chén rượu nhạt, kÃnh thỉnh phu nhân tá»›i để tạ Æ¡n, xin phu nhân dá»i gót quang lâm cho, chá»› nên phụ lòng, Tây Môn Ngô thị bái thỉnh.
Xuân Mai nháºn thiếp má»i, khoảng gần trưa thì tá»›i. Hôm đó Xuân Mai và ng Ä‘eo ngá»c giắt đầy ngưá»i, mình mặc áo đại hồng bằng gấm thêu hình kỳ lân, quần gấm thuý lam thêu bách hoa, ngồi cá»— kiệu lá»›n bốn ngưá»i khiêng, quân hầu Ä‘i trước hô hoán dẹp đưá»ng, gia nhân a hoà n xúm xÃt theo sau, lại cho Ä‘em thêm lá»… váºt tá»›i. Äoà n ngưá»i ngừng lại trước cổng. Gia nhân và o báo.
Trong nà y Nguyệt nươnng đã má»i Ngô Äại cữu mẫu tá»›i phụ mình tiếp khách, cÅ©ng cho gá»i hai ca nữ tá»›i để đà n hát trước tiệc. Má»i thứ chuẩn bị sẵn sà ng thì nghe gia nhân báo là Xuân Mai tá»›i, Nguyệt nương và Ngô Äại cữu mẫu ra táºn cổng trong nghênh tiếp. Hôm đó Nguyệt nương đội mÅ© ngÅ© lương, Ä‘eo nhiá»u trang sức quý, mặc áo Ä‘oạn bạch, quần Ä‘oạn thuý lam.
Äôi bên chá»§ khách cùng lên đại sảnh thi lá»… rồi ngồi trò chuyện. Nguyệt hương bảo:
- Lần trước thư thư phà tâm lo việc giùm tôi mà không chịu nháºn hết lá»… váºt tạ Æ¡n, hôm nay lại cho lá»… háºu quá, tôi tháºt muôn và n cảm kÃch.
Xuân Mai nói:
- Äại nương dạy quá lá»i, chẳng biết có gì Ä‘em tá»›i, chỉ có chút lá»… má»n để tá» cái tình mà thôi. Tôi muốn thỉnh Äại nương tá»›i chÆ¡i mà chưa thỉnh được.
Nguyệt nương há»i:
- Xin cho biết sinh nháºt cá»§a thư thư là và o ngà y nà o để tôi sẽ Ä‘em lá»… tá»›i mừng.
Xuân Mai đáp:
- Sinh nháºt cá»§a tôi là ngà y hai mươi lăm tháng tư.
Nguyệt nương nói:
- Tôi nhớ rồi, nhất định là ngà y đó tôi sẽ tới.
Xuân Mai lại xin Nguyệt nương ngồi để lạy hai lạy, sau đó lại lạy chà o Ngô Äại cữu mẩu, hai ngưá»i Ä‘á»u đáp lá»… cung kÃnh. Sau đó má»i ngưá»i an toạ.
Nguyệt nương gá»i hết gia nhân a hoà n tá»›i lạy chà o Xuân Mai. Xuân Mai thấy nhÅ© mẫu Như à bồng Hiếu ca nhi thì gá»i lại há»i han.
Nguyệt nương há»i:
- Äại ca không lạy chà o thư thư Ä‘i, hôm nay thư thư tá»›i đây là mừng sinh nháºt cá»§a đại ca đấy.
Hiếu ca nhi tụt xuống, chạy tới trước mặt Xuân Mai mà vái chà o. Nguyệt nương mắng yêu con:
- Thằng nà y sao không quỳ lạy tá» tế mà chỉ đứng vái váºy?
Nguyệt nương bắt con lạy tạ rồi nói:
- Tháºt là m thư thư phà tâm quá.
Tiếp đó Tiểu Ngá»c và Như à cùng đến lạy chà o. Xuân Mai cho Tiểu Ngá»c má»™t cặp trâm và ng, cho Như à hai bông hoa bạc. Nguyệt nương bảo:
- Chắc là thư thư chưa biết, Như à bây giỠlà vợ của Lai Hưng, vợ cũ của Lai Hưng chết rồi.
Xuân Mai nói:
- Như váºy cÅ©ng tốt. Hai vợ chồng chịu khó ở đây mà hầu hạ Äại nương.
Qua và i tuần trà , Nguyệt nương nói:
- Äể má»i thư thư và o háºu sảnh ngồi, ngoà i nà y hÆ¡i lạnh.
Xuân Mai và o trong, ngừng lại trước bà n thỠTây Môn Khánh thắp hương vái lạy rồi ứa nước mắt.
Thắp hương xong, Xuân Mai theo Nguyệt nương và o háºu sảnh, nÆ¡i đây bà n tiệc dá»n sẵn, nhưng Nguyệt nương má»i dùng thêm và i tuần trà nữa.
Lát sau, Nguyệt nương má»i Xuân Mai thay áo rồi nháºp tiệc. Xuân Mai thay áo tÆ¡ mà u tÃa Ä‘inh hương, quần Ä‘oạn bạch thêu kim tuyến cá»±c kỳ trang nhã.
Nguyệt nương há»i:
- Ca nhi ở nhà chơi ngoan không? Sao hôm nay không cho ca nhi đi theo?
Xuân Mai đáp:
- Äáng lẽ cÅ©ng cho cháu tá»›i lạy chà o Äại nương, nhưng lão gai tôi sợ là trá»i lạnh, ra ngoà i e gặp gió nên không cho Ä‘em Ä‘i. Mấy hôm nay không hiểu sao cháu chẳng chịu chÆ¡i mà chỉ khóc.
Nguyệt nương há»i:
- Thư thư đi thế nà y rồi ca nhi ở nhà không có mẹ, khóc đòi mẹ thì sao?
- Xuân Mai đáp:
- Ở nhà đã có hai nhũ mẫu thay phiên chăm sóc, lại có bốn a hoà n trông giữ rồi.
Nguyệt nương bảo:
- Chu lão gia cÅ©ng lá»›n tuổi, nay được thư thư cho má»™t đứa con trai như váºy quả là đại phúc. À mà nghe nói Tôn Nhị nương cÅ©ng có má»™t thư nhi, năm nay được mấy tuổi rồi?
Xuân Mai đáp:
- Thư nhi cá»§a nhị nương trong phá»§ chúng tôi tên là Ngá»c Thư, năm nay má»›i bốn tuổi.
Nguyệt nương há»i tiếp:
- Nghe nói là lão gia bên quý phủ còn có hai nà ng hầu phải không?
Xuân Mai đáp:
- Hai đứa đó là a hoà n, cho há»c đà n hát để mua vui trong nhà thôi.
Nguyệt nương lại há»i:
- Lão gia có hay gá»i chúng nó lên hầu không?
Xuân Mai đáp:
- Lão gia tôi là m gì có thá»i giỠở nhà nhiá»u mà nghÄ© chuyện nà y kia, thưá»ng là ở ngoà i nhiá»u hÆ¡n. Hồi nà y trá»™m đạo nổi lên nhiá»u nÆ¡i trong hạt mình, triá»u đình gá»i sắc thư vá» bắt lão gia tôi kiêm thêm nhiá»u việc nữa, nà o là trấn thá»§ địa phương, nà o là tuần lý sông ngòi, nà o là trị tá»™i trá»™m cướp, nà o là thao luyện nhân mã, nhá»c nhằn vất vả lắm, Ãt khi ở nhà .
Qua và i tuần rượu, Xuân Mai nói:
- Xin đại nương cho phép tôi được qua hoa viên để tới thăm lại phòng cũ của Ngũ nương tôi lúc trước.
Nguyệt nương đáp:
- Thư thư không biết, từ sau khi lão gia tôi tạ thế thì hoa viên phòng ốc không ai chăm sóc, cây cối trong vưá»n tà n héo cả mà phòng ốc thì dÆ¡ bẩn lạnh lẽo lắm.
Xuân Mai đáp:
- Không sao, Äại nương cứ cho phép tôi tá»›i thăm lại phòng cÅ© cá»§a NgÅ© nương tôi lúc trước má»™t chút thôi.
Nguyệt nương không từ chối được, phải sai Tiểu Ngá»c lầy chìa khoá mở cổng hoa viên, rồi cùng Ngô Äại cữu mẫu dẫn Xuân Mai và o.
Cảnh trong hoa viên ngà y nay tháºt tiêu Ä‘iá»u, tưá»ng hoa rêu phá»§, đình tạ ngả nghiêng, cá» dại má»c đầy những lối Ä‘i, che khuất cả những hà ng gạch quý lót đưá»ng. Những dà n hoa đẹp ngà y trước nay đã xác xÆ¡, ao hồ lúc trước đẹp biết bao, nay nước dÆ¡ đục, cây cá» rác rến nổi lá»u bá»u trên mặt nước, những toà nhà mát lúc xưa bây giá» là nÆ¡i ra và o cá»§a dÆ¡i và chuá»™t.
Xuân Mai cháºm bước, nhìn lại cảnh xưa, trong lòng không khá»i bâng khuâng xúc động.
Qua toà nhà Bình Nhi ở trước, xung quanh cá» cao tá»›i cá»a, mà i ngói rêu phong, quang cảnh u tịch tiêu Ä‘iá»u. Tá»›i toà nhà Kim Liên ở trước, thấy bên trong dÆ¡ dáy trống trÆ¡n, bèn quay lại há»i Tiểu Ngá»c:
- Cái giưá»ng cÅ© cá»§a NgÅ© nương lúc trước đâu rồi, sao không thấy?
Tiểu Ngá»c đáp:
- Lúc Tam nương lấy chồng thì Äại nương cho Tam nương chiếc giưá»ng đó Ä‘em theo.
Nguyệt nương giải thÃch thêm:
- Lúc sinh tiá»n, gia gia lấy cái giưá»ng đẹp cá»§a Tam nương mà cho Äại Thư, sau Äại Thư Ä‘em giưá»ng đó vá» bên chồng, nên lúc Tam nương ra Ä‘i, tôi phải lấy cái giưá»ng cá»§a NgÅ© nương để Tam nương Ä‘em theo.
Xuân Mai gáºt gáºt đầu không nói, nhưng xót xa nghÄ© thầm:
- Mình tá»›i đây mong nhìn lại váºt cÅ©, không ngá» lại vá» tay ngưá»i khác rồi.
Lát sau lại há»i:
- Còn cái giưá»ng quý mà lão gia mua cho Lục nương lúc trước bây giỠđâu?
- Chuyện dà i dòng lắm, nhưng nói tóm tắt là từ ngà y lão gia mất Ä‘i, trong nhà túng thiếu, nên đã phải nhá» ngưá»i Ä‘em bán Ä‘i rồi.
Xuân Mai há»i:
- Bán được bao nhiêu?
Nguyệt nương đáp:
- Chỉ bán được độ ba mươi lăm lạng.
Xuân Mai nói:
- Tiếc quá nhỉ, lúc trước tôi có nghe lão gia nói giưá»ng đó giá hÆ¡n sáu chục lạng. Nếu biết sá»›m thì tôi đã xin Äại nương để lại cho tôi rồi.
Nguyệt nương bảo:
- Thế thì tiếc tháºt, nhưng không biết thì là m thế nà o.
Äang chuyện trò thì gia nhân cá»§a Chu Thá»§ bị tìm đến thưa:
- Lão gia nói là phu nhân liệu vỠsớm một chút, ca nhi ở nhà nhớ phu nhân, cứ khóc hoà i.
Xuân Mai gáºt đầu rồi cùng má»i ngưá»i trở lại háºu đưá»ng, Nguyệt nương lại bảo Tiểu Ngá»c khoá cổng hoa viên lại, rồi và o tiệc tiếp tục má»i Xuân Mai.
Nguyệt nương và Ngô Äại cữu mẫu thay phiên nhau tá»± tay rót rượu mà má»i. Hai ca nữ, má»™t ngưá»i đà n tranh, má»™t ngưá»i đà n tỳ bà , đà n hát trước tiệc. Gia nhân tiếp tục Ä‘em thêm thức ăn lên, toà n những cao lương mỹ vị.
Bữa tiệc kéo dà i tá»›i gần tối. Má»™t đám gia nhân cá»§a phá»§ Thá»§ Bị Ä‘em đèn tá»›i rước chá»§ vá», nhưng Nguyệt nương lưu giữ Xuân Mai lại, Ä‘oạn gá»i hai ca nữ tá»›i bảo quỳ trước mặt Xuân Mai mà đà n hát, rồi dặn thêm:
- Hai ngươi lá»±a những khúc tháºt hay đà n hát hầu Chu phu nhân đây cho ta.
Äồng thá»i bảo Tiểu Ngá»c rót đầy má»™t chung rượu lá»›n, rồi tá»± mình nâng lên má»i Xuân Mai mà nói:
- Thư thư thÃch khúc hát gì, bảo hai đứa nà y nó đà n hát, cho thư thư uống chung rượu nà y.
Xuân Mai nói:
- Thưa Äại nương, quả là tôi không uống được nữa, vả lại cần vá» sá»›m không cháu ở nhà khóc.
Nguyệt nương nói:
- Thì ở nhà đã có hai nhũ mẫu và bốn a hoà n coi sóc ca nhi rồi. Vả lại cũng hãy còn sớm, đi đâu mà vội.
Xuân Mai quay há»i ca nữ:
- Các ngươi tên gì, ở nhà nà o?
Hai ca nữ quỳ xuống thưa:
- Chúng tôi má»™t ngưá»i là Hà n Ngá»c Xuyến em cá»§a Hà n Kim Xuyến, má»™t ngưá»i là Trịnh Kiá»u Nhi cháu cá»§a Trịnh Ãi Hương.
Xuân Mai há»i:
- Các ngươi có thuộc khúc "Biếng điểm trang" không?
Hai ca nữ đáp:
- Dạ chúng tôi thuộc.
Nguyệt nương bảo:
- Hai ngươi đã thuá»™c thì đà n hát cho tháºt hay để ta má»i rượu Chu phu nhân.
Tiểu Ngá»c rót má»™t chung rượu đầy để Nguyệt nương má»i Xuân Mai, trong khi hai ca nữ đà n hát, má»™t ngưá»i đà n tranh, má»™t ngưá»i đà n tỳ bà , hát rằng:
Tình oan sao cứ theo ta, Nà o hay xuân lại thu qua bao giá».
Ai kia thấu nỗi tương tư, Biết ta sầu muộn ngóng chỠvì ai.
Äể ta lệ thảm lăn dà i, Cho ta buồn khổ, cho ai hững há».
Nguyệt nương má»i rượu, Xuân Mai uống cạn thì khúc hát cÅ©ng dứt.
Nguyệt nương bảo Trịnh Kiá»u Nhi má»i rượu Xuân Mai. Xuân Mai nói:
- Xin để tôi má»i Äại nương má»™t chung.
Nói xong tá»± tay rót rượu mà má»i. Hai ca nữ lại hát:
Vì ai lệ chảy đêm mưa, Vì ai nhan sắc bơ phỠnhớ thương.
Vì ai lệ chảy canh trưá»ng, Vì ai phụ bạc cho vương vấn sầu.
Nguyệt nương uống cạn chung rượu. Xuân Mai lại nói:
- Äể tôi xin được rót má»i Äại cữu mẫu má»™t chung.
Nguyệt nương bảo:
- Äại cữu mẫu không uống được nữa đâu. Äể bảo Tiểu Ngá»c lấy chung nhá» rót má»i Äại cữu mẫu váºy .
Tiểu Ngá»c rót rượu, hai tay nâng má»i Ngô Äại cữu mẫu. Hai ca nữ tiếp tục hát:
Nhớ ai ngơ ngẩn canh thâu, Vì ai đứng thảm ngồi sầu ngà y đêm.
Thân gầy đứng tá»±a bên rèm, Gót sen há» hững bên thá»m cô đơn.
Xưa kia khăng khÃt nà o hÆ¡n, Ai Ä‘i để khổ để buồn cho ai.
Xuân Mai lại rót má»™t chung, bảo Tiểu Ngá»c uống. Nguyệt nương nói:
- Phiá»n thư thư quá, nó không biết uống rượu đâu.
Xuân Mai bảo:
- Không sao, Äại nương không biết chứ nó có thể uống được và i ba chung, hồi trước còn ở đây, tôi đã có lần uống rượu vá»›i nó.
Nói xong gá»i Tiểu Ngá»c lại bảo uống. Hai ca nữ lại hát:
Nhớ thương suốt tháng ngà y dà i, Buồn đau thà nh bệnh u hoà i trong tâm.
Giưá»ng cao tá»±a gối mà nằm, Má»™t giòng lệ chảy cả trăm ná»—i sầu.
Những khúc hát tháºt buồn, nhưng sở dÄ© Xuân Mai bắt ca nữ hát khúc nà y chỉ vì trong lòng lúc nà o cÅ©ng nhá»› đến KÃnh Tế. Nghe hai ca nữ hát xong, Xuân Mai có cảm tưởng đã được ngưá»i nói dùm ná»—i lòng mình, bèn gá»i gia nhân Chu Nhân tá»›i, thưởng cho má»—i ca nữ hai tiá»n. Hai ca nữ buông đà n sụp lạy tạ Æ¡n.
Xuân Mai lại thưởng cho nhà bếp ba tiá»n, cho các a hoà n ba tiá»n, rồi đứng dáºy cáo từ.
Nguyệt nương khẩn khoản lưu giữ không được, đà nh tiá»…n ra táºn cổng.
Xuân Mai lên kiệu mà vá», gia nhân cầm tám cái đèn lồng xúm quanh kiệu, quân hầu Ä‘i trước dẹp đưá»ng.
Tháºt là :
Hết thá»i, và ng cÅ©ng phai mà u, ÄÆ°á»£c thá»i, gang sắt là u là u huy quang.
Từ ngà y ăn tiệc ở nhà Nguyệt nương vá», Xuân Mai chỉ tÆ¡ tưởng đến KÃnh Tế, không biết giá» nà y KÃnh Tế lưu lạc nÆ¡i nà o, do đó cả ngà y chỉ nằm trên giưá»ng, âu sầu á»§ rÅ©. Chu Thá»§ bị Ä‘oán biết là Xuân Mai nhá»› tá»›i KÃnh Tế, nhưng vẫn yên trà rằng KÃnh Tế là em há» cá»§a Xuân Mai, bèn gá»i Trương Thắng, Lý An tá»›i há»i:
- Ta đã dặn hai ngươi là phải tìm ngưá»i em há» cá»§a phu nhân, má»i tá»›i đây cho phu nhân gặp mặt, sao hai ngươi không chịu nghe lá»i?
Trương Thắng đáp:
- Hai chúng tôi đã dụng công tìm kiếm, nhưng mãi không thấy, nên đã có trình lại với phu nhân rồi.
Chu Thủ bị bảo:
- Ta hẹn cho hai ngươi năm ngà y phải tìm cho ra.
Trương Lý xịu mặt xuống, lạy chà o cùng nhau lang thang khắp nÆ¡i dò há»i tông tÃch KÃnh Tế ...
Vá» phần KÃnh Tế, từ hôm được thả ra, tìm vá» miếu, nghe nói là sư phụ vì giáºn mình mà chết, thì sợ, không dám và o miếu, lại cÅ©ng mặt mÅ©i nà o tìm đến vá»›i Vương Hạnh An, nên lại trở lại cuá»™c sống như trước, ngà y ngà y lang thang kiếm ăn, đêm đêm ngá»§ váºt vạ đầu đưá»ng xó chợ.
Má»™t hôm KÃnh Tế Ä‘ang lang thang trên đưá»ng thì tình cá» trông thấy Dương Äại lang đầu đội mÅ© lụa, mình mặc áo Ä‘oạn, cưỡi lừa mà đi, theo sau lại có má»™t tên gia nhân. KÃnh Tế định thần nhìn kỹ lại rồi láºp tức chạy tá»›i nắm đầu ngá»±a mà bảo:
- Dương đại ca, sao lâu nay Ä‘i đâu mà tôi tìm không thấy. Từ ngà y đại ca Ä‘em thuyá»n hà ng cá»§a tôi từ bến Thanh Giang Ä‘i, tôi có tá»›i nhà đại ca tìm kiếm, nhưng lại bị Dương Nhị Phong chá»i mắng Ä‘uổi đánh, Ä‘uổi đến táºn nhà tôi. Chỉ vì đại ca mà bây giá» tôi phải nghèo khổ như thế nà y, bây giỠđại ca tÃnh sao?
Dương đại lang má»›i đầu giáºt mình sợ hãi, nhưng sau khi nhìn lại KÃnh Tế, thì cưá»i sằng sặc mà bảo:
- Hôm nay ta ra ngõ gặp gái hay sao mà đụng phải thằng du thá»§ du thá»±c nà y. Mà y đói quá hoa cả mắt rồi hay sao mà ăn nói báºy bạ Ä‘iên rồi váºy? Cỡ mà y mà có má»™t thuyá»n hà ng hay sao? Mà y có buông ra không, tao đánh cho má»™t tráºn bây giá»?
KÃnh Tế bảo:
- Bây giá» huynh có tiá»n, còn tôi thì cùng khốn, huynh phải cho tôi chút Ãt qua ngà y, nếu không má»i huynh tá»›i cá»a quan trả lá»i.
Dương Äại lang chẳng nói chẳng rằng, nhảy ngay xuống dùng roi ngá»±a quất KÃnh Tế mấy cái tháºt lá»±c rồi quát tên gia nhân:
- Ngươi đuổi nó đi cho ta, ai quen biết gì nó.
Tên gia nhân sấn tá»›i xô KÃnh Tế ra, Dương Äại lang lại nhảy theo đánh đá. Ngưá»i Ä‘i đưá»ng bu lại coi, rồi má»™t ngưá»i cao lá»›n, mÅ© áo chỉnh tá», mặt đỠnhư gấc vẹt đám đông bước và o, gạt Dương Äại lang ra má»™t bên mà bảo:
- Sao lại xá» sá»± như váºy? Ngưá»i ta nhá» tuổi, lại yếu Ä‘uối bần cùng, huynh đánh ngưá»i ta là m gì? Vả lại nãy giá» tôi theo dõi thì ngưá»i nà y chưa có lá»i gì xúc phạm tá»›i huynh cả. Lúc trước ngưá»i ta có tiá»n, huynh kết giao vá»›i ngưá»i ta, bây giá» ngưá»i ta nghèo khổ, huynh không thèm kết giao nữa thì thôi, sao lại đánh Ä‘áºp ngưá»i ta? Tôi Ä‘i ngang thấy chuyện bất bình nên không thể không nói.
Dương Äại lang bảo:
- Huynh không biết, nó vu oan là tôi cướp má»™t thuyá»n hà ng cá»§a nó. Huynh xem nó bần cùng như thế nà y mà là m sao có được má»™t thuyá»n hà ng?
Ngưá»i ná» nói:
- Chắc là trước đây hắn cũng khá giả, bây giỠmới cùng khốn mà thôi.
Theo tôi thì chẳng gì huynh cÅ©ng có kết giao vá»›i hắn lúc trước, bây giá» huynh có tiá»n, nên cho hắn chút Ãt là hÆ¡n.
Dương Äại lang nghe ngưá»i ná» nói váºy, lại không muốn lôi thôi, bèn lầy ra bốn năm tiá»n, đưa cho KÃnh Tế, rồi chà o ngưá»i ná», lên lừa mà đi.
KÃnh Tế bị đánh ngã xuống đất, bây giá» má»›i lồm cồm bò dáºy, ngẩng mặt nhìn ngưá»i ná», thì không ai xa lạ, chÃnh là má»™t tên đà n anh cá»§a KÃnh Tế trong thá»i gian lang thang lúc trước, tên là Hầu Lâm, có biệt hiệu là Phi Thiên Quá»·.
Hầu Lâm hiện có công ăn việc là m tá» tế, Ä‘ang chỉ huy năm chục nhân công, dá»±ng Ä‘iện Già Lam cho Hiểu Nguyệt Trưởng lão tại Thuá»· Nguyệt tá»± ở phÃa nam ngoại thà nh.
Hầu Lâm cÅ©ng nháºn ra KÃnh Tế, bèn cầm tay dắt dáºy mà bảo:
- Hiá»n đệ à , hồi nãy nếu không có tôi thì là m sao thằng đó chịu bá» tiá»n ra cho hiá»n đệ. Tôi nói mà nó không nghe, tất nó sẽ ăn đòn ngay. Bây giá» thì hiá»n đệ theo tôi, mình và o má»™t tá»u Ä‘iếm nói chuyện.
Hai ngưá»i và o má»™t tá»u Ä‘iếm gần đó. Hầu Lâm gá»i rượu rồi há»i:
- Hiá»n đệ ăn cÆ¡m hay ăn mì?
Tá»u bảo đứng bên nói:
- CÆ¡m hai mì ở tiệm nà y Ä‘á»u ngon cả.
KÃnh Tế đáp:
- Tôi ăn mì.
Tá»u bảo Ä‘em mì tá»›i, Hầu Lâm chỉ ăn má»™t bát, KÃnh Tế ăn liá»n hai bát.
Hầu Lâm lại gá»i thêm và i đĩa đồ ăn, hai ngưá»i uống rượu.
Hầu Lâm bảo:
- Hiá»n đệ à , tối nay hiá»n đệ vá» nghỉ vá»›i tôi, ngà y mai tôi dẫn hiá»n đệ tá»›i chùa Thuá»· Nguyệt, giá»›i thiệu vá»›i Hiểu Nguyệt Trưởng lão để giúp hiá»n đệ có việc là m. Hiện tôi Ä‘ang lãnh dá»±ng Ä‘iện Già Lam cho nhà chùa và xây hai tăng phòng. Tôi cai quản năm chục nhân công, hiá»n đệ tá»›i đó, chẳng phải là m gì nhiá»u, chỉ cần gánh và i gánh đất là tôi tÃnh cho hiá»n đệ má»™t công, được bốn năm phân tiá»n. Tôi cÅ©ng có căn phòng nhá», hiá»n đệ vỠở vá»›i tôi, có Ä‘i đâu thì cứ khoá cá»a lại, như váºy có phải hÆ¡n là lang thang như trước không, hiá»n đệ nghÄ© thế nà o?
KÃnh Tế đáp:
- ÄÆ°á»£c huynh thương mà giúp cho như váºy thì còn gì bằng, nhưng công việc hiện tại liệu có được lâu bá»n chăng?
Hầu Lâm đáp:
- Việc nà y là m Ãt ra là phải mưá»i tháng má»›i xong, mà má»›i chỉ là m được chừng má»™t tháng. Sau đó thì lại kiếm việc khác, tá»›i đâu hay đó, lo gì.
Hai ngưá»i chén chú chén anh thù tạc, chốc lát đã hết hai bình rượu lá»›n.
Tá»u bảo tÃnh tiá»n, cả thảy là má»™t tiá»n năm phân rưỡi. KÃnh Tế móc tiá»n ra trả, nhưng Hầu Lâm gạt Ä‘i mà bảo:
- Äồ ngốc, ai bảo trả tiá»n, tôi có tiá»n đầy rồi.
Nói xong, móc tiá»n ra trả rồi cùng KÃnh Tế rá»i khá»i tá»u Ä‘iếm.
Sáng hôm sau, Hầu Lâm đưa KÃnh Tế tá»›i chùa Thuá»· Nguyệt. NÆ¡i đây đám nhân công đã tá» tá»±u đông đủ. Thấy KÃnh Tế má»›i hai mươi lăm tuổi, mặt mà y lại thanh tú thì há» xúm cả lại mà chá»c ghẹo. Má»™t ngưá»i há»i:
- Thằng oắt con kia, mà y tên gì?
KÃnh Tế đáp:
- Tôi há» Trần, tên KÃnh Tế.
Má»™t ngưá»i bảo:
- Mà y đến tế ai ở đây mà phải kÃnh cẩn thế?
Cả bá»n cưá»i ồ lên. Má»™t ngưá»i khác nói:
- Bá»™ mà y yếu Ä‘uối quá, trói gà không chặt thế kia thì là m sao là m việc nặng nhá»c ở đây được.
Cả bá»n lại cưá»i. Hầu Lâm nạt ná»™:
- Chúng bay không lo là m Ä‘i, ở đó mà chá»c ghẹo ngưá»i ta hay sao?
Nói xong cắt đặt ngưá»i nà o việc nấy. Kẻ gánh đất, ngưá»i trá»™n hồ, kẻ cưa cây, ngưá»i xếp gạch.
Công việc nấu ăn cho đám thợ được Hiểu Nguyệt Trưởng lão giao cho má»™t vị đầu đà há» Diệp trông coi. Diệp đầu đà không biết kinh kệ, nhưng thà nh tâm má»™ Pháºt, lại có tà i ma y thần tướng.
Má»™t hôm, đám thợ vừa ăn xong, kẻ nằm ngưá»i ngồi, nghỉ ngÆ¡i chuyện gẫu thì KÃnh Tế tá»›i tìm Diệp đầu đà để há»i trà uống. Diệp đầu đà chỉ nhìn ngắm KÃnh Tế từ đầu tá»›i chân mà không nói gì. Má»™t ngưá»i bảo:
- Diệp lão à , thằng nà y mới tới là m ở đây, lão thỠcoi tướnng giùm nó xem sao.
Má»™t ngưá»i khác bảo:
- Lão xem nó có khá được không chứ bây giỠthấy nó có bộ bết lắm.
Cả đám cưá»i ồ lên. Diệp đầu đà gá»i KÃnh Tế tá»›i gần, nhìn kỹ má»™t lúc rồi bảo:
- Da dẻ mà y mịn mà ng thế kia là suốt Ä‘á»i được đà n bà yêu thÃch, mắt mà y sáng thế kia là mà y khôn ngoan xảo quyệt, nhưng năm tám tuổi, mưá»i tám tuổi và hai mươi tám tuổi là mà y gặp nạn, mà y là m việc gì cÅ©ng được ngưá»i ta tin dùng, nhưng kỳ thá»±c mà y lá»™ng giả thà nh chân, mà y đừng giáºn tao là nói thẳng, năm nay mà y bao nhiêu tuổi?
KÃnh Tế đáp:
- Tôi hai mươi bốn tuổi.
Diệp đầu đà bảo:
- Tra n mà y hôn ám thế kia là năm ngoái mà y có nạn lá»›n, vợ chết con chết, nhà cá»a tiá»n bạc tiêu tan, mÅ©i mà y như cái bếp lá»a là gia tư lụn bại, môi mà y không che kÃn răng là suốt Ä‘á»i gặp chuyện thị phi. Má»›i đây tất mà y gặp chuyện thưa kiện lôi thôi, táng gia bại ản, có phải váºy không?
KÃnh Tế đáp:
- Quả có váºy.
Diệp đầu đà gáºt gù bảo:
- Tướng mà y là tướng phá gia chi tá», tất lúc trước ông bà cha mẹ để lại cho mà y sản nghiệp lá»›n lao lắm, nhưng và o tay mà y tiêu tan như băng tuyết dưới mặt trá»i. Số mà y lại phải ba Ä‘á»i vợ, mà y đã goá vợ lần nà o chưa?
KÃnh Tế đáp:
- Äã có má»™t lần rồi.
Diệp đầu đà bảo:
- Tướng mà y coi váºy cÅ©ng không đến ná»—i nà o, ngoà i ba mươi có thể khá, nhưng mà y phải Ãt lui tá»›i những nÆ¡i liá»…u ngõ hoa tưá»ng, buông hương bán phấn má»›i được.
Má»™t ngưá»i bảo:
- Chắc là Diệp lão Ä‘oán sai rồi, thằng nà y sức lá»±c bao nhiêu mà những ba vợ láºn?
Má»i ngưá»i cưá»i ầm cả lên. Lát sau thì ngưá»i nà o việc nấy.
Từ đó KÃnh Tế là m việc tại chùa Thuá»· Nguyệt sông qua ngà y.
Má»™t hôm và o trung tuần tháng ba, KÃnh Tế gánh đất mệt má»i, Ä‘ang ngồi dá»±a và o tưá»ng mà nghỉ thì chợt thấy má»™t ngưá»i đội khăn chữ vạn, mặc áo lụa xanh, ngồi trên ngá»±a, tay cầm má»™t giá» hoa tươi. Ngưá»i nà y nhìn thấy KÃnh Tế thì vá»™i và ng xuống ngá»±a bước tá»›i vái chà o mà nói:
- Tôi tìm bao lâu nay không thấy, nà o ngỠTrần cừu lại ở nơi đây.
KÃnh Tế hoảng lên, láºt Ä‘áºt dáºy đáp lá»… rồi há»i:
- Chẳng hay huynh từ đâu tới?
Ngưá»i nỠđáp:
- Tôi là Trương Thắng, quản gia trong phá»§ Thá»§ Bị, gia nhân thân tÃn cá»§a Chu lão gia. Từ khi Trần cữu rá»i phá»§ mà đi thì phu nhân ngà y đêm không vui, lão gia sai tôi Ä‘i tìm Trần cữu khắp nÆ¡i cÅ©ng không thấy, ngỠđâu lại gặp tại nÆ¡i nà y. May là hôm nay phu nhân sai tôi ra ngoại thà nh tìm mua thảo thược dược tươi, Ä‘i ngang đây má»›i gặp Trần cữu, tháºt là phúc đức cho tôi quá. Bây giá» thì xin Trần cữu cảm phiá»n mà lên ngá»±a vá»›i tôi vá» phá»§, phu nhân Ä‘ang trông đợi Trần cữu lắm.
Äám thợ thấy chuyện lạ thì bu lại mà coi, nhưng không ai dám nói tiếng nà o.
KÃnh Tế trả chìa khoá phòng lại cho Hầu Lâm rồi lên ngá»±a cùng Trương Thắng vá» phá»§ Thá»§ bị.
Tháºt là :
Tuổi xanh đắc ý là đâu,
Äêm nay trăng sáng trên lầu nhà ai.
|

12-10-2008, 11:13 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 97
Vợ chồng tháºt, chị em há»
Tá»›i phá»§ Thá»§ Bị, hai ngưá»i xuống ngá»±a, Trương Thắng chạy và o thưa vá»›i Xuân Mai là đã tìm được KÃnh Tế má»i vá» phá»§. Xuân Mai bảo Trương Thắng dá»n cho KÃnh Tế má»™t phòng riêng để ở, sai a hoà n nấu nước thÆ¡m cho KÃnh Tế tắm gá»™i, lại lấy ra má»™t bá»™ quần áo, má»™t cái mÅ© má»›i, má»™t đôi già y má»›i, bảo a hoà n Ä‘em tá»›i cho KÃnh Tế thay.
Lúc đó Chu Thá»§ bị Ä‘ang là m việc tại công đưá»ng. Xuân Mai trang Ä‘iểm tháºt đẹp rồi cho má»i KÃnh Tế và o háºu đưá»ng.
KÃnh Tế tắm rá»a sạch sẽ, ăn mặc bảnh bao rồi và o lạy bốn lạy, vái tám vái mà chà o. Xuân mai má»i ngồi. Äôi bên rÆ¡i lệ kể lể ná»—i niá»m trong những ngà y ly biệt.
Chuyện trò má»™t lát, Xuân Mai đỠphòng chồng nghi ngá», bèn nhìn xung quanh, thấy vắng ngưá»i, thì thấp giá»ng dặn:
- Tôi dặn chà ng Ä‘iá»u nà y, nên nhá»› kỹ, lão gia có há»i thì phải nói chà ng là em cô cáºu cá»§a tôi, tôi lá»›n hÆ¡n chà ng má»™t tuổi, sinh ngà y hai mươi lăm tháng tư, giá» Ngá».
KÃnh Tế gáºt đầu:
- Tôi nhớ rồi.
A hoà n Ä‘em thêm trà ra, Xuân Mai má»i KÃnh Tế uống thêm rồi há»i:
- Tại sao có má»™t dạo lại xuất gia là m đạo sÄ© váºy?
KÃnh Tế còn Ä‘ang lúng túng, chưa biết trả lá»i sao thì Xuân Mai lại nói:
- Hồi đó biết cữu cữu là thân thÃch cá»§a tôi thì lão gia đây hối háºn lắm, tha ra ngay. Äáng lẽ hồi đó tôi muốn má»i cáºu và o gặp mặt, nhưng hiá»m vì Tuyết Nga Ä‘ang là gia nhân trong nhà nà y, sợ không tiện. Nay thì tôi đã Ä‘uổi Tuyết Nga Ä‘i rồi, nên má»›i sai Trương Thắng tìm cáºu. Tìm khắp nÆ¡i trong bao ngà y cÅ©ng không gặp, ngỠđâu cáºu lại là m công ở chùa Thuá»· Nguyệt. Tại sao lại đến nông nổi ấy?
KÃnh Tế buồn rầu đáp:
- Thư thư đã há»i thì tôi chẳng dám giấu, nhưng câu chuyện dà i lắm. Từ khi thư thư ra Ä‘i, tôi định cưới Kim Liên, nhưng lại gặp đúng lúc phụ thân tôi từ trần ở Äông Kinh, tôi vỠđây trá»… quá, vì Kim Liên đã bị tên Võ Tòng sát hại. Sau biết là Kim Liên được thư thư thương tình cho chôn cất tại chùa VÄ©nh Phúc, tôi có tá»›i thắp hương đốt và ng. Tiếp đó thì mẫu thân tôi cÅ©ng tạ thế, vừa tang ma xong thì bị tên bạn lừa hết vốn liếng. Sau đó thì Äại Thư chết, rồi bị con dâm phụ mẹ kết Äại Thư là m đơn tố cáo là tôi cố sát vợ, do đó má»›i bị Ä‘em tá»›i đây, bị giam, bị đánh khổ cá»±c trăm Ä‘iá»u. Nhà cá»a bán hết, cá»§a cải sạch trÆ¡n, may nhá» có ngưá»i bạn cÅ© cá»§a phụ thân tôi là Vương lão bá giúp đỡ, đưa tôi và o miếu cá»§a Nhiệm đạo sÄ© tu hà nh cho yên thân. Nà o ngá» tôi lại bị bá»n côn đồ hà nh hung rồi trói dẫn tá»›i phá»§ đây. Sau khi ở đây ra, tôi tìm đến ngưá»i thân thì ngưá»i thân lánh mặt, tìm vá» bằng hữu thì bằng hữu Ä‘uổi xô, không biết tá»±a nương nhá» vả và o đâu, phải tìm và o là m công cho nhà chùa. Không ngá» lại được thư thư Ä‘oái tưởng mà cho Trương Thắng Ä‘i tìm, hôm nay nhá» váºy mà má»›i được thấy mặt thư thư, tháºt là đúng như chết Ä‘i mà được cứu sống váºy.
Nói tới đây thì thương tâm, hai hà ng nước mắt ròng ròng.
Hai ngưá»i Ä‘ang hà n huyên trò chuyện thì gia nhân vén mà nh lên, Chu Thá»§ bị bước và o. KÃnh Tế vá»™i quỳ xuống sụp lạy. Chu Thá»§ bị hoảng lên, vá»™i bước tá»›i nâng dáºy chà o há»i rồi bảo:
- Lúc trước tôi không được biết cữu cữu nên bá»n thuá»™c hạ cá»§a tôi má»›i dám là m phiá»n, xin cữu cữu chá»› giáºn.
KÃnh Tế vòng tay đáp:
- Tôi bất tà i vô đức nên mới phải thỠnhục. Từ đó tới nay cũng không có lễ tới thăm, cúi xin tha thứ.
Nói xong lại sụp lạy. Chu Thá»§ bị lại láºt Ä‘áºt nâng dáºy má»i ngồi. KÃnh Tế không dám ngồi đối diện, chỉ kéo cái đôn ngồi ghé má»™t bên. Gia nhân Ä‘em trà lên. Chu Thá»§ bị má»i KÃnh Tế rồi há»i:
- Năm nay cữu cữu được bao nhiêu tuổi, sao tôi không được biết cữu cữu, mà tại sao lại xuất gia váºy?
KÃnh Tế đáp:
- Tiểu đệ năm nay hai mươi bốn tuổi, kém thư thư đây má»™t tuổi, thư thư sinh giá» Ngá» ngà y hai mươi lăm tháng tư. Nhân vì phụ mẫu qua Ä‘á»i sá»›m, gia sản tan tác, tiện ná»™i cÅ©ng từ trần, nên buồn mà xuất gia, do đó không biết là thư thư đây đã vá» quý phá»§, nên không tá»›i mừng được, tháºt là thất lá»….
Chu Thủ bị nói:
- Từ sau ngà y cữu cữu rá»i phá»§ nà y thì thư thư đây suốt ngà y buồn rầu. Tôi đã có cho gia nhân tìm cữu cữu khắp nÆ¡i mà không gặp, nà o ngá» hôm nay lại được há»™i diện như thế nà y, tháºt là tam sinh hữu hạnh.
Tháºt ra, trước đây Chu Thá»§ bị vá»›i Tây Môn Khánh là chá»— tương giao, thưá»ng hay lui tá»›i, nếu để ý, Chu Thá»§ bị có thể nháºn ra KÃnh Tế, nhưng Chu Thá»§ bị là ngưá»i tháºt thà hiá»n là nh, tuy tá»›i nhà Tây Môn Khánh luôn nhưng chẳng bao giỠđể ý tá»›i những ngưá»i trong nhà , do đó không nháºn ra được. Vả lại, lần đầu gặp KÃnh Tế thì thấy là đạo sÄ©, dù có gặp mặt, nhưng cách ăn mặc khác Ä‘i thì cÅ©ng khó nháºn ra. ChÃnh vì váºy mà bây giá» Chu Thá»§ bị má»›i bị hai ngưá»i toa ráºp lừa dối dá»… dà ng, là m sao Chu Thá»§ bị ngỠđược rằng KÃnh Tế chÃnh là con rể cá»§a Tây Môn Khánh, lại đã từng dan dÃu ăn nằm vá»›i vợ mình, mà chỉ yên trà KÃnh Tế là em con cô con cáºu cá»§a Xuân Mai.
Qua và i tuần trà , và i câu chuyện, Chu Thá»§ bị quát gia nhân a hoà n dá»n tiệc. Chỉ chốc lát, bà n tiệc thịnh soạn đã được bà y xong, cao lương mÅ© vị cháºt bà n, bình ngá»c chén và ng la liệt, Chu Thá»§ bị Ä‘Ãch thân rót rượu má»i KÃnh Tế. Ba ngưá»i vui vẻ ăn uống cho tá»›i chiá»u, khi trong nhà lên đèn má»›i dứt.
Chu Thá»§ bị sai đại quản gia Chu Nhân dá»n dẹp thư phòng ở phÃa tây cho KÃnh Tế nghỉ ngÆ¡i, nÆ¡i đây giưá»ng mà n chăn gối sẵn sà ng, tất cả Ä‘á»u do Xuân Mai Ä‘Ãch thân xem lại. Xuân Mai cÅ©ng chá»n má»™t bá»™ quần áo lụa để KÃnh Tế thay, lại sai má»™t tiểu gia nhân là Hy Nhi túc trá»±c hầu hạ.
Hà ng ngà y, cứ tá»›i giá» cÆ¡m, Xuân Mai lại sai a hoà n tá»›i má»i KÃnh Tế và o háºu đưá»ng cùng ăn.
Thế mới biết:
Má»™t sá»›m má»™t chiá»u thá»i váºn đến Chuyện nà y chuyện khác chẳng do ngưá»i.
Quang âm thấm thoắt, thá»i gian Ä‘i tá»±a tên bay. KÃnh Tế ở tại phá»§ Thá»§ Bị đã được hÆ¡n má»™t tháng.
Hôm đó là ngà y hai mươi lăm tháng tư, sinh nháºt cá»§a Xuân Mai, Nguyệt nương cho ngưá»i Ä‘em lá»… váºt tá»›i mừng, gồm hoa quả bánh trái mấy mâm, hai cặp gà , hai cặp vịt và má»™t vò rượu. Äại An Ä‘em lá»… váºt và thiếp tá»›i.
Chu Thủ bị ngồi trên đại sảnh thì gia nhân và o thưa:
- Tây Môn phu nhân cho ngưá»i Ä‘em lá»… tá»›i.
Rồi Äại An bước lên đưa thiếp mà lạy chà o. Chu Thá»§ bị Ä‘á»c thiếp rồi bảo:
- Cảm tạ phu nhân ngươi đã phà tâm.
Äoạn quay lại bảo gia nhân:
- Cất lá»… váºt Ä‘i, Ä‘em trà ra rồi cầm thiếp ngà y và o trình cho cữu cữu nhá» cữu cữu viết thiếp cảm tạ, nhá»› lấy má»™t cái khăn tay và ba tiá»n ra đây để ta thưởng cho gia nhân cá»§a Tây Môn phu nhân.
Nói xong dặn Äại An ngồi lại uống trà , rồi đứng dáºy mặc áo bước ra. Äại An đứng vÆ¡ vẩn trên đại sảnh, tay cầm chung trà , mắt nhìn lÆ¡ đãng ra ngoà i để chá» hồi thiếp. Bá»—ng Äại An thấy từ dãy nhà phÃa tây, má»™t thanh niên bước ra, đội mÅ© thư sinh, mặt áo sa xanh, đưa hồi thiếp và tiá»n thưởng cho má»™t gia nhân, sau đó quay và o ngay. Äại An giáºt mình nghÄ© thầm:
- Quái lạ, sao lại có chuyện nà y, ngưá»i vừa rồi sao giống cáºu KÃnh Tế quá.
Nhưng là m sao cáºu ta lại ở đây?
Äang nghÄ© ngợi thì gia nhân tá»›i đưa tiá»n thưởng, khăn thưởng và hồi thiếp cho Äại An để Ä‘em vá» cho chá»§. Tấm thiếp viết: "Chu môn Bà ng thị bái tạ".
Äại An Ä‘em thiếp vỠđưa cho chá»§. Nguyệt nương coi thiếp xong há»i:
- Ngươi không gặp phu nhân Xuân Mai sao?
Äại An đáp:
- Cô Xuân Mai thì không thấy, chỉ thấy cáºu ấy mà thôi.
Nguyệt nương cưá»i:
- Thằng khỉ ăn nói hay nhỉ, cáºu nà o và o đây, Chu lão gia là ngưá»i có tuổi rồi, dù là chồng Xuân Mai mà y cÅ©ng không được gá»i là cáºu má»›i phải.
Äại An vá»™i nói:
- Tôi đâu có nói là Chu lão gia, cáºu ấy là cáºu KÃnh Tế nhà mình cÆ¡ mà .
Lúc tôi tới thì chỉ có Chu lão gia ở đại sảnh. Tôi bước lên đưa thiếp rồi lạy chà o.
Lão gia coi xong nói là cảm tạ Äại nương đã phà tâm, rồi sai gia nhân Ä‘em trà cho tôi uống. Chu lão gai lại bảo gia nhân và o nói vá»›i "cữu cữu" viết hồi thiếp và lầy tiá»n thưởng cho tôi. Nói xong thì Chu lão gia mặc áo bước ra, không biết là có việc Ä‘i đâu. Tôi đứng trên đại sảnh mà chá», lát sau thấy từ háºu đưá»ng má»™t ngưá»i bước ra đưa thiếp và tiá»n thưởng cho má»™t gia nhân để tá»›i đưa lại cho tôi.
Tôi nhìn kỹ thì đúng là cáºu KÃnh Tế chứ không còn ai và o đó nữa.
Nguyệt nương cau mà y:
- Thằng khốn ăn nói hà m hồ thế nà o chứ là m gì có chuyện đó. Tên KÃnh Tế lưu lạc khổ cá»±c, không chết rét thì cÅ©ng chết đói lâu rồi, sao lại ở trong phá»§ Chu lão gia được, mà nó ở đó là m gì? Chẳng lẽ Chu lão gia hay Xuân Mai lại nuôi nó.
Äại An nói:
- Xin Äại nương đừng mắng oan tôi, tôi nhìn kỹ lắm, không thể nà o lầm lẫn được. Mà dù cáºu KÃnh Tế có thay hình đổi dạng thế nà o tôi cÅ©ng nhìn ra, chứ đừng nói là rõ rà ng ban ngà y ban mặt.
Nguyệt nương há»i:
- Nó ăn mặc thế nà o?
Äại An đáp:
- Äá»™i mÅ© thư sinh, mặc áo sa xanh, trông sang trá»ng lịch sá»± lắm.
Nguyệt nương bảo:
- Ngươi nói váºy chứ ta thì ta nhất định không tin. Ngưá»i giống ngưá»i là thưá»ng mà .
Hai chủ tớ cứ nói chuyện dây dưa.
Trong khi đó, KÃnh Tế viết hồi thiếp, sai đưa cho Äại An xong thì và o háºu đưá»ng thăm Xuân Mai. Xuân Mai Ä‘ang ngồi trước gương trang Ä‘iểm. KÃnh Tế đưa thiếp cá»§a Nguyệt nương cho Xuân Mai coi rồi há»i:
- Sao bên đó lại Ä‘em lá»… váºt tá»›i đây? tôi chẳng hiểu gì cả.
Xuân Mai kể lại đầu Ä‘uôi từ việc gặp Nguyệt nương ở ngoại thà nh trong chùa VÄ©nh Phúc, tá»›i chuyện Bình An ăn cắp đồ váºt, vu oan cho chá»§, rồi Ngô Tuần kiểm là m khó, Chu Thá»§ bị giúp đỡ, Nguyệt nương Ä‘em lá»… đến tạ Æ¡n, rồi nói thêm:
- Từ đó hai nhà thưá»ng thưá»ng Ä‘i lại thăm há»i nhau. Hồi tháng giêng vừa rồi tôi cÅ©ng có tá»›i thăm Tây Môn phu nân, vừa để giá»— Tây Môn lão gia, vừa để mừng sinh nháºt Hiếu ca nhi. Hôm đó Tây Môn phu nhân có hứa là ngà y sinh nháºt cá»§a tôi sẽ Ä‘Ãch thân tá»›i đây dá»± tiệc mừng.
KÃnh Tế nghe xong lưá»m Xuân Mai:
- Thư thư à , thư thư còn nghÄ© tá»›i con dâm phụ dó mà giao thiệp vá»›i nó là m gì. ChÃnh nó đã Ä‘uổi Kim Liên để nà ng phải chết oan, chÃnh nó khiến chúng mình phải xa nhau. Äáng lẽ ra là suốt Ä‘á»i không nên nhìn mặt, không nên tá»›i lui má»›i phải, đằng nà y thư thư lại còn giúp đỡ cho nó nữa. Sao không để cho Ngô Äiển Ân bắt thằng Äại An tá»›i đánh Ä‘áºp tra khảo cho nó khai hết chuyện gian dâm ra có hÆ¡n không. Nếu con dâm phụ Ä‘o không có tình ý gì vá»›i thằng Äại An thì tại sao lại gả a hoà n thân tÃn là Tiểu Ngá»c cho Äại An? Nếu lúc đó mà tôi có mặt ở đây, nhất định là tôi không chịu để thư thư giúp đỡ con dâm phụ đó. Nó là kẻ thù cá»§a thư thư lẫn Kinh Liên và tôi, lui tá»›i giao thiệp vá»›i nó là m gì?
KÃnh Tế nói má»™t thôi má»™t hồi, Xuân Mai im lặng, không nói được gì, sau má»›i bảo:
- Chuyện gì đã qua rồi thì cho qua đi là hơn. Vả lại tôi không còn nghĩ gì tới thù oán ngà y trước nữa.
KÃnh Tế nói:
- Vẫn biết thư thư là ngưá»i tốt, nhưng chẳng biết ngưá»i ta có tốt lại vá»›i thư thư không.
Xuân Mai đáp:
- Thì ngưá»i ta đã sai Ä‘em lá»… váºt lại đó. Vả lại ngưá»i ta Ä‘em biếu, mình không nháºn hay sao? Äại nương giá» nà y chắc là đang chá» tôi cho ngưá»i Ä‘em thiếp tá»›i má»i đó.
KÃnh Tế bá»±c bá»™i:
- Má»i là m gì má»›i được chứ? Từ nay đừng giao thiệp gì vá»›i con dâm phụ đó là hÆ¡n. Cứ mặc kệ nó.
Xuân Mai bảo:
- Không má»i coi sao được, cứ gá»i thiếp tá»›i, ngưá»i ta đến hay không đến là tuỳ ý ngưá»i ta chứ mình má»i thì vẫn phải má»i. Nếu ngưá»i ta đến thì cáºu cứ tạm lánh mặt ở trong là được rồi. Sau lần nà y, tôi không má»i má»c gì nữa.
KÃnh Tế vẫn còn giáºn, không nói gì, bá» vá» thư phòng viết thiếp. KÃnh Tế viết xong, Xuân Mai sai gia nhân Chu NghÄ©a Ä‘em thiếp tá»›i má»i Nguyệt nương.
ÄÆ°á»£c thiếp má»i, Nguyệt nương trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy, ăn mặc sang trá»ng, ngồi má»™t cá»— kiệu lá»›n, Như à bồng Hiếu ca nhi ngồi má»™t cá»— kiệu nhá», Äại An theo hầu, chá»§ tá»› đến phá»§ Chu Thá»§ bị.
Xuân Mai và Tôn Nhị nương khăn áo chỉnh tá» nghênh tiếp Nguyệt nương và o háºu đưá»ng. Chá»§ khách thi lá»… rồi an toạ. Äại An và Như à cÅ©ng lạy chà o, rồi Äại An thì đứng ngoà i thá»m, Như à bồng Hiếu ca nhi đứng trong phòng, phÃa sau Nguyệt nương.
KÃnh Tế nghe nói Nguyệt nương tá»›i thì nằm chết dà trong thư phòng, không dám ló mặt ra ngoà i.
Tại háºu đưá»ng, sau và i tuần trà , Xuân Mai cho lệnh dá»n tiệc lá»›n, gá»i hai ca nữ tá»›i đà n hát là Hà n Ngá»c Xuyến và Trịnh Kiá»u Nhi.
Äại An cÅ©ng được má»i xuống nhà dưới ăn uống. Thấy má»™t gia nhân từ thư phòng phÃa tây bước ra, Äại An gá»i lại há»i:
- Huynh Ä‘i đâu váºy?
Gia nhân nỠđáp:
- Tôi Ä‘i dá»n đồ ăn cho cữu cữu.
Äại An há»i:
- Cữu cữu đây quý tÃnh là gì váºy?
Gia nhân đáp:
- HỠTrần.
Nói xong và o trong lấy đồ ăn.
Lát sau bưng đồ ăn trở ra để Ä‘em tá»›i thư phòng cho KÃnh Tế. Äại An cÅ©ng đứng dáºy Ä‘i theo gia nhân đó. Tá»›i nÆ¡i, gia nhân vén mà n lên, bước và o. Äại An nép mình ngoà i thá»m nhìn và o, thấy rõ rà ng là Trần KÃnh Tế Ä‘ang nằm trên giưá»ng. Gia nhân dá»n đồ ăn lên bà n, KÃnh Tế ngồi dáºy, bước tá»›i bà n, bắt đầu ăn uống.
Äại An thấy hai năm rõ mưá»i thì không còn hồ nghi gì nữa, vá»™i nhẹ nhà ng trở vá» nhà dưới ngồi ăn uống như cÅ©.
Tá»›i lúc lên đèn, bữa tiệc trong háºu đưá»ng má»›i vãn. Nguyệt nương cáo từ lên kiệu mà vá».
Äến nhà , Äại An thuáºt lại tất cả sá»± tháºt cho chá»§ nghe.
Từ đó, Xuân Mai bị KÃnh Tế ngăn cản, không cho giao thiệp vá»›i Nguyệt nương nữa, hai nhà trở nên lạt lẽo, không lui tá»›i vá»›i nhau như trước.
CÅ©ng từ đó, KÃnh Tế và Xuân Mai lén lút thông gian, nhưng chưa má»™t ai hay biết. Những lúc Chu Thá»§ bị vì việc quan phải vắng nhà thì Xuân Mai ngang nhiên má»i KÃnh Tế và o phòng uống rượu đánh cá», nói cưá»i trò chuyện, bà y tiệc nguyệt hoa. Những ngà y Chu Thá»§ bị ở nhà , Xuân Mai vẫn Ä‘Ãch thân tá»›i thư phòng trò chuyện cả buổi vá»›i KÃnh Tế. Hai ngưá»i nối lại tình xưa, xem chừng còn tha thiết mặn nồng hÆ¡n trước. Xuân Mai thì chỉ cần lừa dối má»™t mình Chu Thá»§ bị, vì má»i ngưá»i trong nhà , dù biết cÅ©ng chẳng ai dám hé răng.
Má»™t hôm và o tiết Äoan ngá» tháng năm, Chu Thá»§ bị dẫn tùy tùng tá»›i các địa phương tra xét công việc. Xuân Mai cho dá»n tiệc rượu tại ngôi nhà mát trong hoa viên, cùng KÃnh Tế ăn uống vui chÆ¡i. Tôn Nhị nương cÅ©ng được má»i tá»›i chung vui. A hoà n gia nhân đứng dà i hai bên hầu tiệc. Thá»i gian nà y, hai a hoà n Hải ÄÆ°á»ng và Nguyệt Quế đã được nâng lên hà ng hầu thiếp cá»§a Chu Thá»§ bị.
Xuân Mai sai hai ngưá»i đà n hát trước tiệc là m vui.
Bữa tiệc kéo dà i tá»›i xế chiá»u, tráºn mưa nhẹ hạt khiến không khà mùa hè được mát mẻ, Xuân Mai nâng chén hà hoa mà má»i Tôn Nhị nương liên tiếp. Chỉ lát sau, Tôn Nhị nương say mèm, phải đứng dáºy cáo từ vá» phòng nằm nghỉ. Chỉ còn Xuân Mai và KÃnh Tế chén tạc chén thù.
Tá»›i lúc lên đèn thì hai nhÅ© mẫu Kim Quy và Ngá»c ÄÆ°á»ng bồng con Xuân Mai là Kim ca nhi Ä‘i ngá»§.
Lát sau thì KÃnh Tế lấy cá»› say rượu, vá» thư phòng mà nằm. Xuân Mai ngồi uống rượu mà chá», nhưng mãi không thấy KÃnh Tế trở ra, bèn sai Hải ÄÆ°á»ng và o má»i. KÃnh Tế không chịu ra, Xuân Mai bảo Nguyệt Quế:
- Ngươi và o má»i lần nữa xem sao, nếu cữu cữu không chịu ra thì ngươi lôi cữu cữu ra cho ta. Ngươi không lôi được cữu cữu ra đây thì ta cho đánh ngươi mừoi bà n vả.
Nguyệt Quế tá»›i thư phòng, đẩy cá»a bước và o, thấy KÃnh Tế nằm yên trên giưá»ng, bèn nói:
- Phu nhân sai tôi và o thỉnh cữu cữu ra, cữu cữu không ra thì tôi bị đòn.
KÃnh Tế cà u nhà u:
- Ngươi bị đòn thì có ăn thua gì đến ta, ta say quá rồi, không uống được nữa.
Nguyệt Quế sấn ngay lại lôi KÃnh Tế dáºy mà nói:
- Cữu cữu không dáºy thì tôi lôi dáºy xem cữu cữu có chịu Ä‘i hay không cho biết.
KÃnh Tế giả vá» ná»a say ná»a tỉnh, ná»a đùa ná»a tháºt giở tò trêu hoa ghẹo liá»…u. Nguyệt Quế nổi giáºn:
- Cữu cữu là m gì váºy? Tôi và o đây là vâng lệnh phu nhân thỉnh cữu cữu mà cữu cữu dám giở trò bất chÃnh đó hay sao?
KÃnh Tế giả lả:
- Nà ng Æ¡i, xin bá»›t giáºn, nếu nà ng chịu thì cà ng tốt đẹp chứ sao.
Nói xong dắt tay Nguyệt Quế, cùng trở ra hoa viên.
Tới trước tiệc, Nguyệt Quế nói:
- Phu nhân doạ dánh đòn nên tôi phải lôi bằng được cữu cữu ra đây.
Xuân Mai sai Hải ÄÆ°á»ng rót rượu má»i KÃnh Tế. Hai ngưá»i uống rượu mà mắt qua mà y lại.
Lát sau, trá»i gần khuya, Xuân Mai cho đám a hoà n Ä‘i ngá»§ hết, chỉ còn hai hầu thiếp Hải ÄÆ°á»ng và Nguyệt Quế. Xuân Mai lại sai hai ngưá»i và o trong nấu nước pha trà .
Ngoà i nà y, Xuân Mai và KÃnh Tế âu yếm lả lÆ¡i. Má»™t bên xuất thân nghèo hèn nay được già u sang, ham trò hưởng thụ, má»™t bên vốn là phưá»ng hiếu sắc giá»i chuyện nguyệt hoa. Má»™t bên quen vá»›i hà nh động lẳng lÆ¡ cá»§a chá»§ cÅ© là Kim Liên, má»™t bên bắt chước thói Ä‘a tình cá»§a cha vợ là Tây Môn Khánh. Thôi thì ý tình dà o dạt không sao kể xiết.
Äang lúc ká» sai áp má như váºy thì Hải ÄÆ°á»ng bước ra đằng hắng rồi thưa:
- Má»i phu nhân và o háºu phòng, ca nhi thức giấc Ä‘ang khóc đòi phu nhân.
Xuân Mai quyến luyến chưa nỡ rá»i, nên nán lại má»i KÃnh Tế và i chung nữa rồi má»›i chịu đứng dáºy và o háºu đưá»ng vá»›i con. KÃnh Tế cÅ©ng ngẩn ngÆ¡ trở lại thư phòng.
Ngà y tháng thoi đưa, Ãt hôm sau triá»u đình hạ sắc chỉ, sai Chu Thá»§ bị Ä‘em quân binh bản bá» hợp cùng Tri phá»§ Tế Châu là Trương Thúc Dạ chinh phục giặc Tống Giang ở Lương SÆ¡n. Việc binh gấp rút, chỉ và i ngà y sẽ lên đưá»ng. Chu Thá»§ bị dặn vợ:
- Nà ng ở nhà coi sóc ca nhi, rồi nhá» mai mối tÃnh chuyện hôn nhân cho cữu cữu. Phen nà y đánh giặc, tôi sẽ ghi tên cữu cữu trong quân, nếu mã đáo thà nh công, tâu lên thánh thượng thì cữu cữu cÅ©ng được má»™t chức quan, nà ng chắc cÅ©ng vui mừng.
Xuân Mai nhất nhất vâng dạ.
Chu Thủ bị kiểm điểm binh mã xong thì kéo quân đi, gia nhân Chu Nhân được đi theo hầu. Trương Thắng và Lý An ở lại coi soc việc phủ.
Ãt hôm sau, Xuân Mai cho gá»i Tiết tẩu đến bảo:
- Lúc lâm hà nh, lão gia có dặn ta phải lo việc hôn nhân cho cữu cữu, váºy nhá» tẩu tẩu tìm giùm cho má»™t nÆ¡i môn đăng há»™ đối, xinh đẹp hiá»n là nh, chừng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi là được. Nhá»› là phải xinh đẹp thông minh lanh lợi đấy.
Tiểu tẩu đáp:
- Tôi hiểu rồi, phu nhân không cần dặn nhiá»u. TÃnh nết cữu cữu thế nà o tôi đã biết, đến ngay Tây Môn Äại thư đẹp đẽ là thế mà cữu cữu còn chưa vừa bụng nữa là .
Xuân Mai cưá»i:
- Nếu tìm ngưá»i không đẹp thì không xứng đáng là m em dâu cá»§a ta đâu.
Nói xong gá»i a hoà n Ä‘em trà ra má»i. Lát sau thì KÃnh Tế bước và o. Tiết tẩu đứng dáºy và i chà o nói:
- Chà o cáºu, lâu quá không gặp cáºu, bây giá» biết cáºu ở đây, tôi mừng lắm.
Vừa rồi phu nhân có sai tôi tìm ngưá»i đẹp đẽ xứng đáng để lo chuyện hôn nhân cho cáºu đấy, cáºu định Ä‘á»n Æ¡n tôi thế nà o đây?
KÃnh Tế xịu mặt xuống không Ä‘a p. Tiết tẩu bảo:
- Lạ nhỉ, chuyện vui mừng mà sao cáºu chẳng nói chẳng rằng váºy?
Xuân Mai bảo:
- Tẩu tẩu đừng gá»i bằng cầu nữa, bây giá» không phải là ngà y trước, nên kêu bằng cữu cữu má»›i phải.
Tiết tẩu láºt Ä‘áºt đáp:
- Chết, tháºt tôi vụng vá» quá, cái miệng tôi tháºt đáng bị vả, vâng thì từ nay tôi xin gá»i là cữu gia.
KÃnh Tế báºt cưá»i:
- Váºy má»›i là hợp ý ta.
Tiết tẩu vừa tát và o miệng mình vừa nói:
- Cái miệng nà y tháºt không biết ăn nói giữ gìn hết, khiến cữu gia đây phiá»n hạ.
Xuân Mai và KÃnh Tế cưá»i nghiêng ngả. Xuân Mai sau đó sai Nguyệt Quế dá»n rượu thịt ra khoản đãi Tiết tẩu. Tiết tẩu ăn uống no say rồi nói:
- Äể tôi ráng tìm má»™t ngưá»i tháºt xinh đẹp xứng đáng vá»›i cữu gia đây rồi sẽ tá»›i trình phu nhân và cữu gia.
Xuân Mai dặn:
- Không cần già u có sang trá»ng gì hết, không cần đồ đạc cá»§a cải Ä‘em theo, chỉ cần tháºt đẹp là được, không đẹp thì không thể và o phá»§ nà y đâu.
Tiết tẩu đáp:
- Tôi hiểu rồi, xin phu nhân và cữu gia cứ tin cáºy nÆ¡i tôi.
KÃnh Tế bước ra, vá» thư phòng. Tiết tẩu há»i nhá» Xuân Mai:
- Cáºu KÃnh Tế tá»›i đây bao giá» váºy?
Xuân Mai kể hết đầu đuôi cho Tiết tẩu nghe, không giấu chuyện gì, đoạn nói:
- Bây giá» ta cho tìm vá», nháºn là em há» cá»§a ta.
Tiết tẩu nheo mắt cưá»i:
- Hay lắm hay lắm, phu nhân quả là có mắt tinh Ä‘á»i.
Äoạn há»i:
- Hôm trước, sinh nháºt phu nhân, nghe nói là Äại nương có tá»›i đây dá»± tiệc phải không?
Xuân Mai đáp:
- Äại nương cho ngưá»i Ä‘em lá»… váºt tá»›i nên ta má»i gá»i thiếp má»i đến dá»± tiệc.
Tiết tẩu nói:
- Hôm đó không phải là tôi dám quên sinh nháºt cá»§a phu nhân, nhưng vì báºn rá»™n quá, muốn lại lạy mừng mà không thể lại được.
Äoạn há»i:
- Hôm đó Trần cữu cữu có ra gặp mặt Äại nương không?
Xuân Mai đáp:
- là m gì có chuyện đó, đến việc má»i Äại nương tá»›i đây mà cáºu KÃnh Tế cÅ©ng không chịu nữa là , cÅ©ng vì chuyện đó mà tôi và cáºu ta lá»i qua tiếng lại đó.
Cáºu ta còn trách tôi là đã giúp đỡ Äại nương, đáng lẽ để mặc cho Ngô Äiển Ân là m khó Äại nương má»›i phải, vì trước kia Äại nương đối xá» vá»›i cáºu ta chẳng ra gì.
Tiết tẩu nói:
- Váºy đâu được, gì thì gì chứ chuyện thù oán cÅ© nên quên Ä‘i má»›i phải.
Hà nh động như phu nhân đây mới là cao quý.
Xuân Mai nói:
- Thì phải váºy chá»› sao, ngưá»i ta đã Ä‘em lá»… tá»›i, mình không má»i coi sao được. Ngưá»i ta đã mang tiếng là bất nhân, chẳng lẽ ta đây mang tiếng bất nghÄ©a hay sao?
Tiết tẩu bảo:
- Lòng dạ phu nhân quảng đại như váºy, hèn gì phu nhân được hưởng phúc lá»›n như thế nà y.
Chuyện trò thêm và i câu nữa thì Tiết tẩu cáo từ mà vá».
Hai hôm sau, Tiết tẩu tới nói:
- Nhà Chu Thiên há»™ trong thà nh nà y có má»™t vị tiểu thư, năm nay má»›i mưá»i lăm tuổi, cá»±c kỳ xinh đẹp, nhưng hiá»m là mất mẹ từ nhá».
Xuân Mai chê còn nhỠquá. Tiết tẩu lại nói:
- Nếu váºy thì đưa con gái thứ nhì cá»§a Ứng Bá Tước, năm nay hai mươi hai tuổi, cÅ©ng xinh đẹp lắm.
Nhưng lúc đó Bá Tước cÅ©ng đã chết rồi, Xuân Mai sợ rằng chẳng còn gì để lại cho con gái Ä‘em vá» nhà chồng, nên không thuáºn.
Mấy hôm sau, Tiết tẩu lại tìm đến, đưa ra má»™t vuông Ä‘oạn đại hồng, trên ghi: "Con gái Cát viên ngoại, sinh giá» Tý ngà y rằm tháng mưá»i má»™t năm Dáºu".
Äoạn nói:
- Ngưá»i nà y thì chẳng những rất xinh đẹp mà tÃnh tình ôn nhu hiá»n háºu, năm nay má»›i hai mươi tuổi, giá»i chuyện may vá thêu thùa, ngôn công dung hạnh tháºt hoà n toà n, cha mẹ lại còn đầy đủ, gia tư già u có, hiện Ä‘ang có má»™t cá»a tiệm buôn tÆ¡ lụa rất lá»›n tại huyện nà y, thưá»ng Ä‘i buôn hà ng từ Tô Châu, Hà ng Châu và Nam Kinh cá»§a cải Ä‘em vá» nhà chồng chắc là nhiá»u.
Xuân Mai bảo:
- Nếu quả như váºy thì nên lo đám nà y Ä‘i.
Tiết tẩu vội ba chân bốn cẳng tới thông báo cho gia đình Cát viên ngoại.
Tháºt là :
Dầu mong lá»±a được ngưá»i nhan sắc, CÅ©ng phải tùy theo sá»± mối manh.
Chuyện nhân duyên, dù là cách xa thiên ý, nhưng nếu thà nh tá»±u thì chỉ trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u. ÄÆ°á»£c Tiết tẩu tá»›i thông báo, Cát viên ngoại mừng lắm, nhá» thêm má»™t bà mai há» Trương, cho theo Tiết tẩu tá»›i phá»§ Chu Thá»§ bị để bà n tÃnh.
Sau đó Xuân Mai cho soạn lá»… váºt rất háºu, sai Tôn Nhị nương ngồi kiệu tá»›i nhà Cát viên ngoại xem mặt cô dâu.
Tôn Nhị nương trở vỠnói:
- Quả là trang tuyệt sắc, rõ rà ng là đoá hoa quỳ xinh tươi, xứng đáng lắm, gia đình bên đó cũng già u có nữa.
Xuân Mai liá»n chá»n ngà y tốt là m lá»… há»i, gồm mưá»i sáu mâm bánh trái phẩm váºt, bốn vò rượu, hai con dê, má»™t mâm nữ trang các loại, bốn bá»™ y phục bốn mùa cùng hai chục lạng bạc, cho Ä‘em đằng gái.
Thầy bói cho biết ngà y mồng tám tháng sáu là ngà y tốt, nên là m đám cưới. Xuân Mai lại há»i Tiết tẩu:
- Bên nhà gái có cho a hoà n theo không?
Tiết tẩu đáp:
- Cá»§a cải Ä‘em theo thì nhiá»u, nhưng không có a hoà n theo, vì nhà ngưá»i ta tuy già u có, nhưng là nhà buôn bán, không nuôi nhiá»u gia nhân đầy tá»›.
Xuân Mai bảo:
- Nếu váºy thì nhá» tẩu tẩu tìm mua cho ta má»™t đứa a hoà n chừng mưá»i ba mưá»i bốn tuổi để hầu hạ cữu cữu.
Tiết tẩu đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi, có ngay. Ngà y mai tôi sẽ dẫn tá»›i.
Nói xong cáo tự.
Hôm sau, Tiết tẩu dẫn một đứa a hoà n tới nói:
- Äây là đứa a hoà n lúc trước hầu hạ con trai cá»§a thương gia Hoà ng Tứ.
Chẳng hiểu Hoà ng Tứ là m ăn buôn bán ra sao, vì chuyện tiá»n bạc thế nà o mà bị bắt lên quan, giam giữ cả năm nay, bây giá» gia sản khánh táºn, nhà cá»a cÅ©ng bán hết, Lý Tam cÅ©ng bị tố cáo, nhưng đã chết, nên con trai là Lý Mạnh phải ở tù thay cha. Còn con Lai Bảo là Tăng Bảo hiện cÅ©ng lưu lạc, là m đà y tá»› cho ngưá»i ta, Lai Bảo thì bây giỠđổi tên là Thang Bảo rồi.
Xuân Mai gáºt đầu há»i:
- Thì ra con a hoà n nà y trước ở cho Hoà ng Tứ, bây giỠđòi bao nhiá»u đây?
Tiết tẩu đáp:
- Hoà ng Tứ trong nhà giam cầm tiá»n, nên chỉ bán vá»›i giá bốn lạng rưỡi mà thôi.
Xuân Mai bĩu môi:
- gì mà tới bốn lạng rưỡi, thôi để cho ta ba lạng rưỡi đi.
Nói xong sai lấy ba lạng rưỡi ra trả cho Tiết tẩu, lại sai là m giấy tỠđà ng hoà ng, đổi tên đứa a hoà n nà y là Kim Tiá»n.
Thấm thoát đã tá»›i ngà y mồng tám tháng sau, Xuân Mai đội mÅ© thuý phụng, mặc áo gấm đại hồng, Ä‘eo dây lưng kim nhưỡng bÃch ngá»c, ngồi trên đại kiệu, tá»›i nhà Cát viên ngoại đón dâu. KÃnh Tế cưỡi bạch mã theo sau. quân hầu tiá»n hô háºu á»§ng.
Hoà n cảnh KÃtnh Tế lúc đó tháºt là :
Hạn hán gặp mưa lớn Tha hương gặp cố tri.
Äêm động phòng hoa chúc, Thua gì lúc vinh quy.
Äám rước dâu trở vá» phá»§ Thá»§ Bị, tá»›i cổng thì hạ kiệu, cô dâu xinh đẹp tuyệt vá»i, ăn mặc sang trá»ng, trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy, bước xuống kiệu và được dẫn và o lá»… đưá»ng tế lạy trá»i đất, sau đó thì tiệc tùng, cuối cùng là giây phút động phòng.
Äêm đó KÃnh Tế và Cát tiểu thư vui vầy không sao kể xiết.
Liá»n trong ba hôm sau, Xuân Mai cho soạn tiệc lá»›n khoản đãi tất cả thân bằng quyến thuá»™c cá»§a hai há».
TỠđó, KÃnh Tế có vợ, Xuân Mai lại cà ng ngang nhiên thông gian mà không nể nang e dè gì. Ngà y ngà y, cả hai vợ chồng KÃnh Tế Ä‘á»u và o háºu đưá»ng cùng ăn cÆ¡m vá»›i Xuân Mai, riêng Cát tiểu thư và Xuân Mai thì thân thiết lắm.
Äám a hoà n đầy tá»› tuy phong phanh biết chuyện nhưng chẳng ai dám hé môi.
Vợ chồng KÃnh Tế được Xuân Mai cho ở gian nhà phÃa tây, sau thư phòng.
NÆ¡i đó đồ đạc sang trá»ng, trang hoà ng lá»™ng lẫy, mà KÃnh Tế ra thư phòng là m việc cÅ©ng tiện. KÃnh Tế từ đó chuyên lo việc ghi chép, viết lách và giao dịch cho phá»§ Thá»§ Bị.
Xuân Mai cÅ©ng hay lui tá»›i thư phòng trò chuyện cùng KÃnh Tế. Hai ngưá»i lả lÆ¡i âu yếm, rồi bà y chuyện gió trăng, lúc thì ở thư phòng, lúc thì ngay trong phòng Xuân Mai.
Cuá»™c sống cá»§a KÃnh Tế tháºt vô cùng sung sướng đầy đủ...
|

12-10-2008, 11:14 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 98
Gặp ngưá»i lá gió cà nh chim
Sau đó Ãt lâu, Chu Thá»§ bị cùng Tri phá»§ Tế Nam là Trương Thúc Dạ bắt được ba mươi sáu ngưá»i trong đám giặc Tống Giang ở Lương SÆ¡n, lại chiêu hà ng được hÆ¡n má»™t vạn giặc, địa phương được yên ổn, tin thắng tráºn được tâu vá» triá»u.
Tri phá»§ Trương Thứ Dạ được thăng chức Ngá»± sá» SÆ¡n đông An phá»§ Äại sứ, còn Chu Thá»§ bị được thăng chức Tế nam Bình mã Chế trÃ. Các bá»™ hạ tòng chinh má»—i ngưá»i được thăng má»™t cấp. Chu Thá»§ bị tâu công cho KÃnh Tế, KÃnh Tế được thá» chức Tham mưu, lương má»—i tháng là hai thạch gạo, sống Ä‘á»i vinh hoa phú quý.
Trung tuần tháng mưá»i, Chu Thá»§ bị dẫn binh mã vá», sai ngưá»i báo tin mừng cho Xuân Mai biết. Xuân Mai vui mừng vô táºn, sai KÃnh Tế cùng Trương Thắng, Lý An dẫn gia nhân ra ngoại thà nh nghênh tiếp.
Trong khi đó thì Xuân Mai cho dá»n tiệc lá»›n tại đại sảnh. Quan lại các cấp trong phá»§ huyện kéo nhau tá»›i đưa lá»… váºt tấp náºp.
Binh mã đưa Chu Thủ bị vỠtới phủ. Chu Thủ bị xuống ngựa và o phủ.
Xuân Mai và Tôn Nhị nương ra lạy chà o. KÃnh Tế mặc phẩm phục, mÅ© áo xênh xang, cùng vợ là Cát thị ra lạy chà o. Gia nhân lá»›n nhá» trong phá»§ cÅ©ng sắp hà ng ra ngoà i thêm mà lạy mừng. Chu Thá»§ bị thưởng cho vợ chồng KÃnh Tế má»—i ngưá»i má»™t bá»™ quần áo và mưá»i lạng bạc. Gia nhân lá»›n nhá» cÅ©ng được thưởng.
Tiếp đó là tiệc tẩy trần. Cả phá»§ nhá»™n nhà ng vui vẻ. Tối hôm đó, Chu Thá»§ bị cùng Xuân Mai uống rượu tại phòng riêng, hà n huyên sau Ãt ngà y xa cách.
Xuân Mai nói:
- Vì chuyện hôn nhân cá»§a em tôi mà phải tốn kém Ãt nhiá»u.
Chu Thủ bị bảo:
- Không sao, em nà ng tôi đây thì phải lo cho nó thà nh gia thất tá» tế, có tốn kém Ãt nhiá»u cÅ©ng không đáng ngại. Em nà ng chứ có phải ngưá»i ngoà i đâu.
Xuân Mai nói:
- Nay em tôi lại được chà ng lo bá» công danh cho như váºy thì quả là đầy đủ quá rồi, nó cÅ©ng sung sướng má»™t Ä‘á»i.
Chu Thủ bị nói:
- Sắc chỉ triá»u đình chỉ Ãt ngà y nữa là tá»›i, tôi sẽ phải tá»›i phá»§ Tế Nam nháºm chức má»›i, nà ng ở nhà coi sóc việc nhà , rồi bảo cữu cữu cùng vá»›i má»™t quản lý nà o đó lo việc buôn bán, nà ng bá» tiá»n ra mà kiếm lá»i. Bảo cữu cữu là m sổ sách cho phân minh, tiá»n vốn tiá»n lá»i cho rõ rà ng là được.
Xuân Mai nói:
- Chà ng dạy rất phải.
Trò chuyện một lúc thì hai vợ chồng đi nghỉ.
Thượng tuần tháng mưá»i má»™t, Chu Thá»§ bị cho sá»a soạn hà nh lý rồi Ä‘em Trương Thắng, Lý An theo tá»›i phá»§ Tế Nam nháºm chức má»›i. Chu Nhân, Chu NghÄ©a ở nhà coi nhà , KÃnh Tế tiá»…n Chu Thá»§ bị ra ngoà i thà nh rồi má»›i quay vá».
Xuân Mai bảo KÃnh Tế:
- Lão gia dặn là cáºu phải tìm má»™t ngưá»i quản lý để là m ăn buôn bán để kiếm thêm lợi tức mà chi dùng trong nhà .
KÃnh Tế mừng lắm, để ý tìm ngưá»i giúp mình buôn bán.
Má»™t hôm, Ä‘ang Ä‘i ngoà i đưá»ng, tình cá» KÃnh Tế gặp má»™t ngưá»i bạn cÅ© là Lục Bỉnh NghÄ©a. Bỉnh NghÄ©a thấy KÃnh Tế thì và i chà o nói:
- Lâu lắm không gặp huynh.
KÃnh Tế đứng lại chà o há»i rồi đáp:
- Tôi lúc trước vì vợ chết, gặp chuyện thưa kiện lên quan, lại bị tên Dương Quang Ngạn lừa hết vốn liếng, khiến tôi phải sống nghèo nà n cá»±c khổ, nhưng bây giá» thì khá rồi. Ấy cÅ©ng là nhá» chị tôi hiện là phu nhân cá»§a Chu Thá»§ bị lão gia, hiện tại tôi cÅ©ng tục huyá»n rồi. Lại có quan chức, hiện tôi là m chức Tham mưu. Nay tôi Ä‘ang định tìm má»™t ngưá»i quản lý, trông coi việc buôn bán, ngặt là giá» nà y tìm chưa ra.
Lục Bỉnh Nghĩa nói:
- Tên Dương Quang Ngạn sau khi lừa huynh thì là m quản lý cho má»™t ngưá»i há» Tạ, hiện mở tiệm rượu tại bến Lâm Thanh, lại là m thêm nghá» dắt mối cho các ca nhi kỹ nữ nên bây giá» cÅ©ng khá giả lắm. Hắn mặc áo tốt suốt ngà y rượu thịt, chừng năm ba ngà y thì cưỡi lừa tá»›i tiệm tÃnh toán tiá»n lá»i, bạn bè cÅ© bị gạt ra hết, hắn chẳng thèm ngó ngà ng tá»›i ai. Em hắn ở nhà thì mở sòng bạc, lại tổ chức đá gà đua chó không ai dám đụng chạm tá»›i.
KÃnh Tế nói:
- Năm ngoái tôi có tình cá» gặp hắn, nhưng hắn trở mặt đánh chá»i tôi. Lần đó may tôi nhá» má»™t ngưá»i bạn tá»›i can thiệp chứ không thì bị nó đánh chết rồi, bây giá» tôi háºn nó tá»›i xương tuá»·.
Nói xong KÃnh Tế kéo Lục Bỉnh NghÄ©a và o má»™t quán rượu, gá»i rượu thịt cùng ăn uống.
KÃnh Tế há»i:
- Bây giá» phải đối phó vá»›i thằng Quang Ngạn thế nà o để rá»a được mối háºn cá»§a tôi?
Lục Bỉnh Nghĩa nói:
- Ngưá»i ta thưá»ng bảo, không hạ độc thá»§ không phải trượng phu, nay nếu mình nói năng tá» tế thì không Ä‘á»i nà o hắn chịu nghe. Bây giá» huynh không phải lo gì, cứ là m má»™t lá đơn, bắt nó phải bồi thưá»ng tiá»n bạc hà ng hoá đã sang Ä‘oạt cá»§a huynh lúc trước, như váºy tức là huynh Ä‘oạt được tiệm rượu cá»§a nó hiện nay, rồi bá» thêm Ãt tiá»n sá»a sang thêm thắt cho lá»›n ra, rồi tôi tá»›i nói vá»›i Tạ Tam ca, cùng trông nom việc buôn bán cho huynh. Năm ba ngà y, huynh chỉ việc tá»›i đó má»™t lần để tÃnh toán sổ sách. Như váºy thì hà ng tháng xoà ng ra huynh cÅ©ng có cả trăm lạng bạc lợi tức. Buôn bán nà o cho bằng, huynh thá» nghÄ© xem.
KÃnh Tế nghe nói mừng lắm bảo:
- Nếu quả được như váºy thì để tôi vá» nói lại vá»›i thư thư tôi và thư phu tôi đã. Nếu việc nà y thà nh thì chắc chắn là huynh và Tạ Tam ca sẽ là quản lý cho tôi.
Bà n định xong, KÃnh Tế trả tiá»n rượu, cùng Bỉnh NghÄ©a bước ra.
Tá»›i đưá»ng, KÃnh Tế dặn:
- Lục huynh à , phải nên kÃn miệng má»›i được.
Lục nhị lang đáp:
- Tôi hiểu rồi, huynh cứ yên tâm.
Nói xong hai ngưá»i chia tay.
KÃnh Tế vá» phá»§ kể hết lại cho Xuân Mai nghe, Xuân Mai bảo:
- Nhưng bây giỠlão gia không có nhà thì là m sao?
Gia nhân già là Chu Trung đứng bên thưa:
- Không sao, cữu cữu là m đơn, ghi rõ số tiá»n tà i hoá váºt bị sang Ä‘oạt, rồi kèm tấm thiếp cá»§a lão gia, bá» hết và o phong bì, tôi sẽ Ä‘em tá»›i sở Äá» hình, nhá» bắt tên há» Dương đó, đánh cho má»™t tráºn mà tra há»i, nhất định nó phải bồi thưá»ng.
KÃnh Tế bảo:
- Váºy thì hay lắm.
Nói xong mừng rỡ viết đơn, kèm theo má»™t tấm thiếp cá»§a Chu Thá»§ bị, bá» tất cả và o phong bì tá» tế rồi sai Chu Trung Ä‘em tá»›i viện Äá» hình.
Tá»›i nÆ¡i thì hai vị quan trong viện cÅ©ng vừa đăng đưá»ng xét việc. LÃnh hầu thưa:
- Chu gia ở Soái phá»§ sai ngưá»i Ä‘em thư tá»›i.
Hà Thiên há»™ cùng Trương Nhị, lúc đó đã là Phó Thiên há»™, cho gá»i Chu Trung và o há»i thăm vá» việc thăng chức cá»§a Chu Thá»§ bị. Chu Trung thưa lại đầu Ä‘uôi. Sau đó hai ngưá»i mở phong bì ra coi, thấy đơn và thiếp, láºp tức hạ trát tìm bắt Dương Quang Ngạn, tức Dương đại lang. Äoạn viết thiếp hồi báo, đưa cho Chu Trung mà bảo:
- Ngưá»i vá» thưa lại vá»›i phu nhân là để chúng ta ở đây bắt tên há» Dương trả lại tiá»n bạc đầy đủ, rồi sẽ cho ngưá»i tá»›i lãnh vá».
Chu Trung cầm thiếp vỠthưa lại với Xuân Mai:
- Nhị vị Äá» hình cho trát truy tầm tên há» Dương ngay, lại nói rằng khi nà o nó bồi thưá»ng tiá»n bạc đầy đủ thì mình sẽ tá»›i lãnh vá».
KÃnh Tế cầm thiếp coi thấy ghi tên Hà Thiên há»™ và Trương Nhị thì mừng lắm. Hai ngà y sau, cả hai anh em Dương Quan Ngạn và Dương Nhị Phong Ä‘á»u bị bắt giải vá» viện Äá» hình. Hai quan Äá» hình cứ y theo đơn cá»§a KÃnh Tế mà thẩm tra. Anh em há» Dương bị đánh Ä‘áºp tra khảo chết Ä‘i sống lại, phải sai ngưá»i nhà vÆ¡ vét tiá»n bạc, bán đồ đạc cá»§a cải, được ba trăm năm chục lạng, lại có má»™t trăm xấp vải, đồ đạc trong tá»u Ä‘iếm đáng giá năm chục lạng, để lo bồi thưá»ng cho KÃnh Tế. Nhưng trong đơn, KÃnh Tế đòi chÃn trăm lạng, như váºy là vẫn còn thiếu nhiá»u. Anh em há» Dương phải bán cả nhà cá»a đất Ä‘ai, gia tà i khánh táºn, má»›i trả đủ cho KÃnh Tế.
KÃnh Tế sau khi Ä‘oạt được tá»u Ä‘iếm cá»§a Dương Quan Ngạn, lại có thêm nhiá»u tiá»n, liá»n cho Tạ Tam trông coi. Lại bá» ra thêm ngà n lạng, đưa cho Lục nhị lang để sá»a sang khuếch trương tá»u Ä‘iếm, tạo thà nh má»™t đại tá»u lầu nguy nga trăng lệ, đủ các món sÆ¡n hà o hải vị.
Trung tuần tháng giêng thì KÃnh Tế tá»›i là m lá»… khai trương. Từ đó má»—i ngà y có thể lá»i tá»›i năm chục lạng. Má»—i việc Ä‘á»u trong tay Tạ Tam và Lục Nhị lang. Hai ngưá»i dà nh riêng má»™t căn phòng trên lầu, trần thiết đẹp đẽ để dùng là m nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i vui thú. Ca nữ Trần Tam Nhi cÅ©ng thưá»ng lui tá»›i.
Má»™t hôm, và o thượng tuần tháng ba, tiết xuân êm đẹp, cảnh váºt xinh tươi, liá»…u rÅ© bên đưá»ng, hoa vương ngoà i ngá». KÃnh Tế ngồi trên tá»u lầu nhìn ngắm cảnh sinh hoạt tấp náºp nhá»™n nhịp bên dưới. Lát sau KÃnh Tế lại quay nhìn bến sông phÃa sau tá»u lầu, thấy hai chiếc thuyá»n lá»›n cáºp bến. Bốn năm ngưá»i lá»±c lưỡng chuyển những rương đồ đạc và o những căn phòng trong bên dưới tá»u lầu.
Trên thuyá»n lại có má»™t ngưá»i đà n bà trạc tuổi trung niên nhưng nhan sắc mặn mà , ăn mặc sang trá»ng, bên cạnh lại có má»™t thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, chỉ khoảng hai mươi tuổi, cả hai đứng trông coi việc váºn chuyển các rương đồ đạc, rồi sau cùng và o tá»u lầu.
KÃnh Tế quay há»i Tạ Tam:
- Ai váºy? Sao lại phải ghé đây?
Tạ Tam đáp:
- Hai ngưá»i nà y từ Äông Kinh tá»›i, hiện chưa có nÆ¡i trú ngụ, phải ở tạm tại đây và i ngà y. tôi cÅ©ng Ä‘ang định thưa vá»›i quan nhân thì quan nhân đã há»i.
KÃnh Tế Ä‘ang giáºn chưa biết nói gì thì thiếu nữ trẻ lúc nãy đã bước tá»›i vái chà o cung kÃnh mà nói:
- Xin quan nhân bá»›t giáºn, đó không phải là lá»—i cá»§a quản lý đây mà là lá»—i cá»§a chúng tôi. Chúng tôi tá»›i đây không kịp kiếm nÆ¡i ở nên phải tạm trú tại đây, lại vì má»›i tá»›i nên chưa kịp thông báo vá»›i quan nhân. Chúng tôi xin nạp tiá»n phòng đầy đủ, năm ba ngà y nữa sẽ dá»n Ä‘i.
KÃnh Tế chỉ nhìn thiếu nữ từ đầu đến chân mà không nói gì. Thiếu nữ cÅ©ng đưa mắt liếc lại KÃnh Tế, bốn mắt đưa tình, hai lòng xao xuyến.
KÃnh Tế nghÄ© thầm:
- Hình như mình đã gặp ngưá»i nà y ở đâu rồi, trông quen quá.
Ngưá»i đà n bà cÅ©ng bước tá»›i, rồi như nháºn ra KÃnh Tế, bèn bước tá»›i gần hÆ¡n mà há»i:
- chẳng hay quan nhân đây có phải là ngưá»i rể há» Trần cá»§a Tây Môn lão gia chăng?
KÃnh Tế giáºt nẩy mình há»i:
- Nương tá» là ai mà nháºn được tôi?
Ngưá»i đà n bà đáp:
- Chẳng giấu gì cáºu, tôi là vợ cá»§a Hà n Äạo Quốc, quản lý cÅ© cá»§a Tây Môn lão gia. Còn đây là con gái cá»§a tôi tên Ãi Thư.
KÃnh Tế nhá»› ra Vương thị, bèn há»i:
- Mấy ngưá»i ở cả Äông Kinh kia mà , sao bây giá» lại tá»›i đây? Còn Äạo Quốc đâu?
KÃnh Tế vá»™i sai tá»u bảo xuống thuyá»n má»i Äạo Quốc lên.
Lát sau, Äạo Quốc tá»›i vái chà o, trông già hẳn Ä‘i. Äạo Quốc nói:
- Má»›i đây sáu đại thần tại triá»u đình là Thái Thái sư, Äồng Thái uý, Lý Thừa tướng, Chu Thái uý, Cao Thái uý, và Lý Thái giám bị tên há»c sinh tại Quốc tá» giám là Trần Äông dâng biểu hạch tá»™i, sau lại bị các quan Ngá»± sỠđà n hặc, do đó Thánh thượng hạ chiếu bắt giam, giao cho Tam pháp ty luáºn tá»™i. Cả sáu ngưá»i bị đà y là m lÃnh thú ở xa cho đến suốt Ä‘á»i. Con trai Thái sư là Lá»… bá»™ Thái thượng thư thì bị xá» trảm, gia sản bị tịch thu, sung và o công quỹ. Vợ chồng chúng tôi và cháu Ãi Thư đây phải tìm vá» huyện Thanh Hà để tìm ngưá»i em chúng tôi là Hà n Nhị, nhưng nó đã bán hết nhà cá»a rồi bá» Ä‘i nÆ¡i nà o không biết nữa. Chúng tôi dùng thuyá»n tá»›i đây tìm chá»— tạm trú Ãt ngà y, không ngá» lại được gặp cáºu, tháºt là may mắn vô cùng.
Lại há»i:
- Cáºu bây giá» hiện vẫn ở tại nhà Tây Môn lão gia chứ?
KÃnh Tế lắc đầu:
- Ta đâu còn ở đó nữa, hiện ta là quan Tham mưu, ở chung vá»›i anh rể ta là Chu Thá»§ bị. Ta nay đã có chức tước vinh hiển, má»›i nhá» hai ngưá»i quản lý mở tá»u lầu tại bến Lâm Thanh nà y để kiếm thêm lợi tức. Nay vợ chồng con cái ngươi đã may mắn được gặp ta thì khá»i phải Ä‘i đâu nữa, cứ ở đây cho yên thân.
Vợ chồng Äạo Quốc nghe váºy thì nhất tá» sụp lạy tạ Æ¡n, rồi quay ra tiếp tục dá»n đồ đạc và o. KÃnh Tế thấy váºy liá»n sai mấy gia nhân ra dá»n đồ giúp. Vương thị nói:
- Tháºt không dám là m cáºu phải phà tâm nhiá»u quá.
KÃnh Tế bảo:
- vợ chồng ngươi và ta trước kia cùng ở một nhà , có gì mà phải ngại ngùng.
Lát sau KÃnh Tế lên ngá»±a ra vá», dặn các quản lý là đem trà bánh cho vợ chồng Äạo Quốc.
Äêm đó KÃnh Tế chỉ mÆ¡ tưởng đến Hà n Ãi Thư.
Hai ngà y sau, KÃnh Tế ăn mặc sang trá»ng, Ä‘em gia nhân tá»›i tá»u lầu ở bến Lâm Thanh. Äang tÃnh toán tiá»n bạc thì Äạo Quốc sai ngưá»i má»i tá»›i uống trà .
KÃnh Tế Ä‘ang muốn sang thăm vợ chồng Äạo Quốc, nay thấy má»i, thì đứng dáºy Ä‘i ngay.
Sang tá»›i phòng Äạo Quốc, đã thấy Ãi Thư tươi như hoa bước ra vái chà o rồi nói:
- Xin thỉnh quan nhân qua bộ và o chơi.
Vợ chồng Äạo Quốc cÅ©ng bước ra má»i và o ngồi dùng trà . Äôi bên kể lể chuyện mình trong thá»i gian qua. Trong khi trò chuyện, KÃnh Tế không rá»i mắt khá»i Ãi Thư. Ãi Thư cÅ©ng luôn luôn đưa mắt liếc lại, đúng là tình trong như đã mặt ngoà i còn e.
Sau và i tuần trà , Äạo Quốc xin phép ra ngoà i. Ãi Thư quay sang há»i KÃnh Tế:
- Chẳng hay quan nhân năm nay thanh xuân bao nhiêu?
KÃnh Tế được lá»i như cởi tấm lòng, vá»™i đáp:
- Tôi năm nay mới hai mươi sáu.
Lại há»i:
- Còn thư thư năm nay thanh xuân bao nhiêu?
Ãi Thư cưá»i:
- Tôi vá»›i quan nhân quả là nhất duyên nhất há»™i, thưa năm nay tôi cÅ©ng hai mươi sáu. Lúc trước tôi đã có hân hạnh được gặp quan nhân má»™t lần, nay không ngá» lại có may mắn được gặp lại, tháºt đúng như ngưá»i ta nói là "hữu duyên thiên lý năng tương ngá»™" đó thưa quan nhân.
Vương thị ngồi cạnh thấy KÃnh Tế và con gái mình đã bắt đầu trò chuyện thân máºt thì kiếm cá»› xin phép lui và o trong. Ngoà i nà y chỉ còn lại hai ngưá»i. Ãi Thư dùng lá»i ngon ngá»t khoé mắt tình mồi chà i KÃnh Tế, còn KÃnh Tế thì vì bản chất Ä‘a tình lẳng lÆ¡, cÅ©ng buông lá»i trêu hoa ghẹo nguyệt, có những cá» chỉ lả lÆ¡i.
Chỉ lát sau thì Ãi Thư đã xÃch lại ngồi sát cạnh KÃnh Tế, uốn éo nói:
- Quan nhân ơi, cho tôi coi cây trâm quan nhân đang cà i trên đầu một chút được không?
KÃnh Tế chưa kịp đưa tay lên lấy xuống thì Ãi Thư vừa nói xong, đã tá»± gỡ trâm trên đầu KÃnh Tế xuống coi. Coi xong rồi cưá»i khanh khách mà bảo:
- Xin má»i quan nhân lên lầu, tôi có chuyện nà y muốn thưa, chuyện hay lắm.
Nói xong đứng dáºy, vừa cưá»i vừa Ä‘i trước, KÃnh Tế vá»™i bảo bước theo sau.
Lên tá»›i trên lầu, KÃnh Tế há»i:
- Thư thư có chuyện gì muốn nói váºy?
Ãi Thư cưá»i tình tứ:
- Tôi vá»›i quan nhân quả là có nhân duyên từ kiếp trước, nay gặp nhau đây, xin được Ä‘Ãnh ước cùng nhau.
KÃnh Tế mở cá» trong bụng, nói:
- ÄÆ°á»£c, thư thư thương đến như váºy thì còn gì hÆ¡n. Nhưng xin há»i thư thư là thứ mấy trong nhà .
Ãi Thư đáp:
- Phụ mẫu tôi chỉ có mình tôi, vì tôi sinh đúng ngà y Äoan ngá» nên được đặt tên là Ãi Thư.
Nói xong vá»›i tay cà i trâm lại trên đầu cho KÃnh Tế, rồi thầm thì:
- Từ khi gia đình tôi từ Äông Kinh vỠđây, không nÆ¡i nương tá»±a, thiếu thốn đủ thứ, nếu chà ng có sẵn bạc thì xin cho phụ mẫu tôi vay tạm năm lạng, sẽ xin hoà n trả đủ vốn lãi, không dám là m chà ng phiá»n lòng đâu.
KÃnh Tế gáºt đầu:
- Nà ng đã cần tất là tôi phải có.
Nói xong ôm lấy Ãi Thư, kéo tá»›i chiếc giưá»ng cạnh đó mà bà y chuyện nguyệt hoa. Ãi Thư chẳng những không cá»± tuyệt mà còn hết sức hết lòng chiá»u chuá»™ng. Ân ái chan hoà , không sao nói hết.
Mưa tạnh mây tan, Ãi Thư má»i KÃnh Tế uống trà rồi ngỠý giữ KÃnh Tế ở lại ăn cÆ¡m trưa. Kinh Tế nói:
- Tôi còn nhiá»u việc lắm, không ăn cÆ¡m cùng nà ng được đâu, để lát nữa tôi cho Ä‘em tiá»n lại.
Ãi Thư nÃu tay nói:
- Nếu chà ng báºn thì chiá»u nay trở lại đây Ä‘i, tôi có chung rượu nhạt má»i chà ng, tưởng chà ng chẳng nên từ khước.
KÃnh Tế gáºt đầu trở xuống tÃnh toán tiá»n nong, ăn cÆ¡m trưa vá»›i hai ngưá»i quản lý. Sau đó tản bá»™ trên đưá»ng phố. Bá»—ng ngưá»i sư huynh cÅ© là Kim Tông Minh bước tá»›i vái chà o. KÃnh Tế cÅ©ng đứng lại chà o há»i. Tông Minh kể lại những chuyện trong miếu sau khi KÃnh Tế bị bắt, rồi nói:
- Quả tôi không được biết sá»›m là hiá»n đệ đã trở thà nh thân thÃch trong phá»§ Thá»§ Bị, lại tá»›i đây mở tá»u lầu, nên không có lá»… tá»›i mừng, tháºt là có lá»—i nhiá»u lắm. Äể sáng mai tôi sẽ cho ngưá»i Ä‘em lá»… tá»›i, hiá»n đệ nếu rảnh má»i quá bá»™ tá»›i miếu chÆ¡i, chúng mình nói chuyện.
Nói xong cáo từ mà đi. KÃnh Tế tản bá»™ má»™t lát rồi trở lại tá»u lầu. Lục Quản lý ra đón nói:
- Hà n đại gia cho ngưá»i thỉnh quan nhân tá»›i uống rượu mà tìm quan nhân chẳng thấy đâu.
Vá»a dứt lá»i thì gia nhân cá»§a Äạo Quốc đã tá»›i thưa:
- Thỉnh quan nhân tới dùng rượu, có cả hai vị quản lý đây, ngoà i ra không có ai khác.
KÃnh Tế gáºt đầu, cùng hai ngưá»i quản lý và o phòng Äạo Quốc. NÆ¡i đây tiệc rượu đã dá»n xong. KÃnh Tế được má»i ngồi giữa, má»™t bên là Äạo Quốc, má»™t bên là Lục Nhị lang và Tạ Tam lang. Vương thị và Ãi Thư ngồi cạnh Äạo Quốc.
Gia nhân Ä‘em trà lên trước. Sau tuần trà , Äạo Quốc thân rót rượu má»i KÃnh Tế và hai ngưá»i quản lý.
Rượu được và i tuần, hai ngưá»i quản lý đứng dáºy nói:
- Äể quan nhân ngồi dùng rượu, chúng tôi xin phép trở lại quầy để lo việc.
Nói xong cùng bước ra.
KÃnh Tế tuy tá»u lượng không cao, nhưng vì vui sướng trong lòng nên uống rượu hÆ¡i nhiá»u, chỉ lát sau là ngà ngà say.
Ãi Thư há»i:
- Hôm nay quan nhân có định vỠphủ không? thôi, hay là ở lại đây mà nghỉ cho khoẻ.
KÃnh Tế gáºt đầu:
- Bây giỠcó vỠcũng trễ rồi, nghỉ lại một đêm ở đây rồi mai vỠsớm cũng được.
Lát sau vợ chồng Äạo Quốc cáo lui, chỉ còn lại KÃnh Tế và Ãi Thư. KÃnh Tế lấy trong tay áo ra năm lạng đưa cho Ãi Thư, Ãi Thư cảm tạ rồi và o đưa cho mẹ, sau đó trở ra chuốc rượu cho KÃnh Tế.
Hai ngưá»i ká» vai áp má ăn uống tá»›i tối. Ãi Thư và o trong trang Ä‘iểm lại tháºt đẹp rồi má»i KÃnh Tế lên căn phòng trên lầu nằm nghỉ.
Hai ngưá»i sau cÆ¡n chăn gối xô lệch, cùng nhau thá» thốt đủ Ä‘iá»u.
Trong thá»i gian là m thiếp cá»§a Äịch Quản gia tại phá»§ Thái sư ở Äông Kinh, lại được hầu cáºn lão thái thái nên cÅ©ng được há»c đà n hát và chữ nghÄ©a Ãt nhiá»u.
KÃnh Tế biết được mừng lắm, thấy Ãi Thư quả không thua kém gì Kim Liên ngà y trước, trong lòng say mê khôn cùng. Má»™t đêm đó mấy lần ân ái.
Hôm sau KÃnh Tế mệt má»i ngá»§ quên, dáºy qua trá»…. Vương thị đã nấu sẵn cháo gà , sai ngưá»i dá»n lên cho KÃnh Tế và Ãi Thư ăn. Ãi Thư cÅ©ng rót rượu má»i KÃnh Tế.
Vừa ăn xong thì hai ngưá»i quản lý lại má»i ăn uống. KÃnh Tế rá»a mặt chải đầu, khăn áo chỉnh tá», ăn uống vá»›i hai quản lý rồi trở lại từ giã Ãi Thư. Ãi Thư nắm áo KÃnh Tế mà khóc, KÃnh Tế bảo:
- Tôi vỠrồi năm ba ngà y nữa lại đến với nà ng, nà ng đừng buồn.
Nói xong lên ngá»±a, cùng gia nhân vá» thà nh. Dá»c đưá»ng, KÃnh Tế hết lá»i dặn dò gia nhân là vá» phá»§ không được nói gì vá» chuyện Hà n Äạo Quốc tá»›i ngụ tại tá»u lầu. Gia nhân đáp:
- Chúng tôi hiểu rồi, cữu cữu không cần dặn nhiá»u.
Vá» tá»›i phá»§, KÃnh Té nói là công việc tại tá»u lầu báºn rá»™n, ngồi tÃnh toán tiá»n nong má»i việc, không ngá» trá»i muá»™n nên không thể vá» sá»›m được, phải nghỉ lại má»™t đêm. Nói xong giao tiá»n lá»i lại cho Xuân Mai, gồm hÆ¡n ba chục lạng.
Xuân Mai nháºn tiá»n nhưng còn cằn nhằn má»™t hồi. KÃnh Tế chẳng nói gì.
VỠtới phòng riêng lại bị vợ là Cát thị cằn nhằn:
- Sao đêm qua chà ng lại nghỉ ở ngoà i váºy? chắc là lại vui vá»›i loà i liá»…u ngõ hoa tưá»ng, bá» tôi ở nhà vò võ mà không thèm ngó ngà ng tá»›i.
KÃnh Tế cÅ©ng im lặng. Nhưng Cát thị lại nói vá»›i Xuân Mai. Xuân Mai giữ luôn KÃnh Tế ở nhà gần mưá»i ngà y, không cho Ä‘i đâu. Việc thu tiá»n lá»i tại tá»u lầu ở bến Lâm Thanh thì chỉ sai gia nhân Ä‘i. Hai viên quản lý tÃnh toán đà ng hoà ng, gió bạc lại cẩn tháºn, giao cho gia nhân Ä‘em vá» không sót mảy may.
Trong khi đó vợ chồng Hà n Äạo Quốc cạn tiá»n mà KÃnh Tế vẫn biệt tăm.
Äạo Quốc lại là kẻ chuyên sống bám và o vợ, bèn bà n tÃnh vá»›i vợ là tìm xem thương gia nà o già u có thì là m quen, má»i vá» nhà uống trà uống rượu, Vương thị và Ãi Thư ra tiếp, Ä‘em tấm thân mà kiếm tiá»n. Vương thị tuy ngoà i bốn mươi, nhưng nhan sắc còn mặn mà , lại thêm Ãi Thư trẻ trung hấp dẫn, thừa sức để quyến rá»§ bất cứ ngưá»i đà n ông hiếu sắc nà o.
Mấy hôm sau thì nhá» ngưá»i giá»›i thiệu, má»™t thương gia buôn bán tÆ¡ lụa ngưá»i Hồ Châu là Hà quan nhân tìm tá»›i. Ãi Thư ra tiếp đãi.
Hà quan nhân tuổi ngoại ngũ tuần, là tay đại thương gia, già u có vô cùng.
Ãi Thư tiếp Hà quan nhân được má»™t lần, nhưng thấy Hà quan nhân đã già , lại chỉ nhá»› mong KÃnh Tế nên không chịu tiếp đãi nữa. Hà quan nhân cho má»i năm lần bảy lượt, Ãi Thư vẫn không chịu, Äạo Quốc lo cuống lên, phải bảo vợ là Vương thị ra tiếp đãi.
Hà quan nhân thấy Vương thị tuy lá»›n tuổi nhưng có da có thịt, mắt nhìn như say, má đỠmôi hồng, lại ăn nói ngá»t ngà o cá» chỉ lão luyện thì chịu lắm, bá» ra má»™t lạng bạc gá»i tá»u bảo dá»n rượu thịt, cùng Vương thị sánh vai ăn uống.
Äêm đó Hà quan nhân nghỉ lại vá»›i Vương thị. Vương thị già dặn trưá»ng Ä‘á»i, chiá»u chuá»™ng Hà quan nhân tháºp phần chu đáo. Hà quan nhân cÅ©ng tháºp phần mãn nguyện.
Hà n Äạo Quốc ngá»§ ở dưới nhà . Ãi Thư ngá»§ ở phòng bên, mặc cho mẹ tiếp khách.
Từ đó Hà quan nhân bị Vương thị quyến rÅ© mê mệt, cứ và i ba hôm lại mò đến vá»›i Vương thị má»™t đêm. Äạo Quốc nhỠđó cÅ©ng có được khá tiá»n. Còn Ãi Thư thấy KÃnh Tế mãi không trở lại thì ngà y mong đêm nhá»›, má»™t ngà y dà i tá»±a ba thu. Äến lúc nóng lòng sốt ruá»™t quá, phải sai gia nhân và o thà nh, tìm đến phá»§ Thá»§ Bị dò la tin tức.
Ngưá»i nà y lảng vảng bên ngoà i, tình cá» gặp gia nhân vẫn theo KÃnh Tế ra bến Lâm Thà nh, vá»™i há»i:
- Sao hồi nà y chẳng thấy quan nhân ra tá»u lầu váºy?
Gia nhân phủ Thủ Bị đáp:
- Ãt hôm nay cữu cữu chúng tôi khó ở trong mình nên không Ä‘i tá»›i đâu.
Ngưá»i ấy trở vá» nói lại vá»›i Ãi Thư. Ãi Thư bà n tÃnh vá»›i mẹ, mua ná»a con lợn, hai cặp vịt quay, hai cặp cá lá»›n, Ãt bánh trái hoa quả, rồi viết thiếp, sai ngưá»i Ä‘em và o phá»§ Thá»§ Bị biếu KÃnh Tế. Lại dặn rằng:
- Ngươi và o phủ, phải xin gặp mặt Trần quan nhân cho bằng được để xin hồi thiếp nhé.
Ngưá»i nà y vâng lá»i, Ä‘em thiếp và lá»… váºt tá»›i phá»§ Thá»§ Bị. Gia nhân quen là Tiểu Cương Nhi chạy ra há»i:
- Huynh lại tá»›i đây có chuyện gì nữa váºy?
Ngưá»i nà y vá»™i nói nhá»:
- Tôi tá»›i đây là để xin được diện kiến cữu gia, má»™t là để biếu lá»… váºt, hai là cÅ©ng có chuyện cần muốn thưa riêng vá»›i cữu cữu, phiá»n huynh và o báo cho cữu gia biết, tôi chá» ngoà i nà y.
Tiểu Cương và o trong má»™t lúc thì KÃnh Tế tất tả bước ra. Lúc đó là và o khoảng tháng tư, trá»i bắt đầu nóng, KÃnh Tế mặc áo lụa má»ng Ä‘i hà i mát mà ra.
Gia nhân cá»§a Äạo Quốc vá»™i vái chà o mà thưa:
- ÄÆ°á»£c biết quan nhân quý thể bất an nên Ãi Thư chúng tôi có tấm thiếp và Ãt lá»… váºt tá»›i kÃnh biết quan nhân.
Nói xong đưa thiếp lên. KÃnh Tế cầm thiếp há»i:
- Ãi Thư mạnh không?
Ngưá»i nà y đáp:
- Thấy quan nhân mãi không trở lại thì Ãi Thư ngà y đêm sầu muá»™n chỉ mong sao quan nhân sá»›m trở lại.
KÃnh Tế im lặng mở thiếp ra coi, thấy viết:
- Trần Äại quan nhân tình lang nhã giám, từ khi xa cách chà ng, em những đêm nhá»› ngà y trông chẳng lúc nà o nguôi. Nhá»› lá»i hẹn ước, em chỉ biết tá»±a cá»a ngóng chá», nhưng chá» mãi chẳng thấy chà ng đến. Hôm qua nhân há»i thăm, biết được chà ng quý thể khiếm an, em những bồi hồi tấc dạ, ngồi đứng không yên, giáºn là không có đôi cách để bay tá»›i bên chà ng. Nhưng chà ng ở nhà đã có vợ đẹp thiếp yêu, có biết còn Ä‘oái tưởng đến pháºn bèo bá»t nà y hay không. Nay em có chút lá»… má»n, sai Ä‘em tá»›i thỉnh an vá»›i tất cả lòng thà nh. Dù chà ng có cưá»i cÅ©ng xin nháºn cho. Hà n Ãi Thư kÃnh bái.
Bên dưới lại ghi thêm:
"Em có chiếc túi gấm uyên ương, xin tặng chà ng để chà ng thấu rõ tấm lòng. Hà n Ãi Thư tái bái".
Ngưá»i nỠđưa chiếc túi gấm. KÃnh Tế cầm lên, thấy có thêu mấy chữ "tặng tình lang Trần quân", liá»n giấu ngay và o túi áo, rồi bảo Tiểu Cương:
- Ngươi dẫn ngưá»i nà y ra tá»u Ä‘iếm gần đây, chá» ta viết hồi thiếp. Còn lá»… váºt thì cho Ä‘em và o phòng riêng á»§a ta. Nương nương có há»i thì cứ nói là cá»§a Tạ Tam sai Ä‘em tá»›i biếu ta.
Tiểu Cương vá»™i gá»i thêm mấy gia nhân, Ä‘em lá»… váºt và o, rồi trở ra dẫn gia nhân cá»§a Äạo Quốc tá»›i tá»u Ä‘iếm uống rượu.
KÃnh Tế và o thư phòng viết thiếp trả lá»i, Ä‘oạn lấy năm lạng bạc, Ä‘em ra tá»u Ä‘iếm, há»i:
- Ngươi ăn uống xong chưa?
Ngưá»i nà y đáp:
- Äa tạ quan nhân, tôi uống rượu rồi, rượu ngon lắm, bây giá» tôi xin cáo từ.
KÃnh Tế đưa bạc và thiếp mà bảo:
- Vá» nhà nói lại rằng ta cảm tạ Ãi Thư nhiá»u lắm. Năm lạng bạc nà y để Ãi Thư tạm chi dùng, và i ba hôm nữa ta sẽ ra thăm.
Ngưá»i nà y nháºn thiếp và bạc rồi cáo từ Ä‘i ngay.
KÃnh Tế quay vá» phá»§. Vừa và o tá»›i phòng, Cát thị đã há»i:
- Ai sai Ä‘em lá»… váºt tá»›i váºy?
KÃnh Tế đáp:
- Tạ Tam ở ngoà i tá»u lầu nghe nói là tôi khó ở nên sai ngưá»i Ä‘em lá»… tá»›i vấn an đó mà .
Cát thị tin tháºt, bà n tÃnh vá»›i chồng, gá»i a hoà n Kim Tiá»n và o, sai Ä‘em má»™t cặp vịt, má»™t cặp cá và Ãt bánh trái hoa quả lên biếu Xuân Mai. Xuân Mai cÅ©ng không hạch há»i gì.
Vá» phần gia nhân cá»§a Hà n Äạo Quốc, gần tối hôm đó má»›i vá» tá»›i, đưa thiếp và bạc cá»§a KÃnh Tế cho Ãi Thư. Ãi Thư nháºn bạc rồi mở thiếp ra coi, thấy viết:
"KÃnh Tế trân trá»ng phúc đáp Ãi khanh Hà n Ãi Thư, Ä‘ang lúc mong đợi há»™i ngá»™ thì tôi được nà ng thương mà há»i thăm, lại cho lá»… háºu, tháºt muôn và n cảm kÃch. Nà ng còn cho tôi chiếc túi gấm quý giá, tháºt không biết lấy gì báo đáp.
Mấy hôm nay trong ngưá»i tôi khó ở nên má»›i lỡ hẹn để nà ng buồn giáºn. Nhưng chỉ và i ba hôm nữa, tôi sẽ tá»›i thăm nà ng. Tiện đây tôi xin gá»i năm lạng bạc và má»™t chiếc khăn tay tặng lại nà ng, mong nà ng nháºn cho. KÃnh Tế cẩn bái".
Ãi Thư lại mở chiếc khăn tay ra xem, thấy có mấy câu thÆ¡:
Lụa ngà thêu bức hồi văn, Rượu say múa bút muôn và n nhớ thương.
Ãi ân gá»i đến tình nương, Ước ao loan phụng vấn vương nghìn Ä‘á»i.
Xem xong, Ãi Thư và o kể lại vá»›i mẹ và đưa bạc cho mẹ. Vương thị mừng rỡ khôn xiết. Từ đó hai mẹ con chỉ đêm ngà y chá» mong KÃnh Tế.
Chuyện Ä‘á»i bướm cuồng say hoa đẹp đâu phải chỉ có riêng KÃnh Tế say đắm Ãi Thư...
|

12-10-2008, 11:14 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 99
Cáºu em há» táng mạng
Hai hôm sau, ngà y rằm tháng tư, sinh nháºt Xuân Mai, phá»§ Thá»§ Bị tiệc tùng tá»›i đêm má»›i vãn.
Sáng sá»›m hôm sau, KÃnh Tế gặp Xuân Mai nói:
- Lâu nay tôi không ra tá»u lầu để tÃnh toán tiá»n nong coi sóc má»i việc.
Hôm nay nhân rảnh rang, để tôi ra đó một ngà y, nhân tiện cũng nghỉ mát tránh nắng một thể.
Xuân Mai dặn:
- Cữu cữu đi thì ngồi kiệu cho khoẻ.
Nói xong gá»i quân hầu Ä‘em kiệu tá»›i. KÃnh Tế ngồi kiệu mà đi. Tiểu Cương Ä‘i theo. Gần trưa thì tá»›i nÆ¡i. Kiệu hạ xuống. KÃnh Tế bước và o tá»u lầu.
Hai viên quản lý chạy ra đón tiếp rồi há»i thăm:
- Quan nhân hôm nay quý thể đã khang an chưa?
KÃnh Tế đáp:
- Cảm tạ nhị vị có lòng, hôm nay tôi đã khá rồi.
Hai viên quản lý má»i uống trà , KÃnh Tế chỉ nghÄ© tá»›i Ãi Thư, uống xong chung trà thì đứng dáºy dặn:
- Hai vị tÃnh toán sổ sách Ä‘i, bây giỠđể tôi và o thăm Hà n đại gia má»™t chút đã.
Gia nhân và o báo cho vợ chồng Hà n Äạo Quốc và Ãi Thư biết. Ãi Thư Ä‘ang ngồi trên lầu buồn rầu lấy bút là m thÆ¡, nghe báo KÃnh Tế thì vá»™i quăng bút chạy xuống, cùng mẹ tươi cưá»i đón tiếp KÃnh Tế.
Gặp mặt nhau, Ãi Thư nói:
- Ngưá»i ta bảo quý nhân nan kiến diện quả là đúng, hôm nay sao chà ng lại tá»›i đây được váºy?
KÃnh Tế vái chà o rồi chỉ cưá»i. Hai mẹ con má»i và o ngồi dùng trà . Sau và i tuần trà và dăm câu chuyện, Ãi Thư nói:
- Má»i chà ng lên phòng thiếp trên lầu ngồi chÆ¡i.
Nói xong dẫn KÃnh Tế Ä‘i. Và o phòng riêng, hai ngưá»i mừng mừng tá»§i tá»§i hà n huyên, ká» vai áp má chuyện dứt không ra. Lát sau KÃnh Tế thấy trên bà n còn giấy bút ngổn ngang, thì vá»›i tay cầm tá» giấy lên coi. Ãi Thư bảo:
- Chà ng không tới, tôi ngồi buồn là m chơi một bà i thơ cho bớt nhớ mong, để chà ng coi chỉ sợ là m bẩn mắt chà ng thôi.
KÃnh Tế cưá»i, thấy bà i thÆ¡ như sau:
Giưá»ng má»™t chá» mong luống thẫn thá», Dung nhan sầu muá»™n hoá bÆ¡ phá».
Tình lang chá» mãi nà o đâu thấy, Biết mấy ngà y đêm vẫn ngóng chá».
KÃnh Tế Ä‘á»c xong, vui vẻ khen hay.
Lát sau Vương thị sai dá»n tiệc trên lầu để khoản đãi KÃnh Tế. Ãi Thư rót rượu, hai tay nâng lên mà nói:
- Bấy nay vắng bóng chà ng, ngà y đêm chẳng lúc nà o là tôi không mong nhá»›. Hôm nỠđược chà ng thương mà chu cấp Ãt nhiá»u, cả gia đình tôi cảm kÃch lắm.
KÃnh Tế đỡ chung rượu mà đáp:
- Giáºn là trong ngưá»i không khoẻ nên phải lỡ hẹn, xin nà ng đừng buồn.
Nói xong nâng chung uống cạn, rồi rót má»™t chung rượu má»i lại Ãi Thư.
Lát sau vợ chồng Äạo Quốc cÅ©ng lên ngồi cạnh thù tiếp. Nhưng chỉ sau và i tuần rượu, vợ chồng lại xin phép xuống lầu để hai ngưá»i được tá»± do.
Ká» vai áp má ăn uống no say, hai ngưá»i tìm cuá»™c giao hoan. Xa cách Ãt ngà y, ân ái trăm phần nồng nhiệt. Qua phút mây mưa, KÃnh Tế mệt má»i lăn ra ngá»§.
Trong khi đó thì Hà quan nhân tìm đến. Vương thị dá»n tiệc dưới lầu thết đãi. Äạo Quốc ra phố mua thêm rượu thịt. Lát sau, trở vá», ba ngưá»i cùng ăn uống.
Tá»›i xế chiá»u thì Lưu Nhị uống rượu say sưa, mặt mÅ©i đỠgay, phanh áo múa tay tá»›i tá»u lầu mà quát lá»›n:
- Dẫn tên hỠHà ra đây cho ta mau.
Hai viên quản lý giáºt mình, vá»™i bước ra vái chà o tươi cưá»i đáp:
- KÃnh chà o Lưu Nhị ca, Hà quan nhân không tá»›i đây.
Toạ Äịa Hổ Lưu Nhị chẳng nói chẳng rằng, xồng xá»™c bước và o phòng Äạo Quốc, tung mà nh xông và o, thấy Hà quan nhân Ä‘ang ká» vai Vương thị uống rượu thì nổi giáºn đùng đùng thét lá»›n:
- Thằng hỠHà khốn kiếp kia, tao tìm mà y mãi, không ngỠlại gặp ở đây.
Mà y bao hai con kỹ nữ tại tá»u lầu cá»§a tao, nằm vá»›i chúng nó mấy đêm mà không chịu thanh toán tiá»n bạc gì cả, lại còn thiếu ta hai tháng tiá»n phòng, váºy mà dám tá»›i đây hú hà vá»›i con mụ nà y hay sao?
Hà quan nhân đứng dáºy nói:
- Lưu nhị ca đừng giáºn, nếu nhị ca không bằng lòng thì để tôi ra khá»i nÆ¡i nà y.
Lưu nhị thét:
- Thằng chó chết, ăn nói váºy mà nghe được sao?
Vừa nói vừa cá» quyá»n đánh ngay và o mặt Hà quan nhân. Hà quan nhân nhịn Ä‘au cướp đưá»ng mà chạy. Lưu Nhị sấn tá»›i đạp tung bà n tiệc, Ä‘oạn mắng:
- Con dâm phụ kia, mà y ở đâu tá»›i đây, tên tuổi là gì, sao không tá»›i báo cho tao biết? Bây giá» thì mà y có đưá»ng có nẻo phải dá»n Ä‘i láºp tức, cháºm trá»… là ta cho ăn đòn.
Vương thị nói:
- Ngươi là tên côn đồ ở đâu tá»›i mà dám là m nhục ta như váºy? Tháºt tức chết mất thôi, nhục thế nà y thì sông sao được nữa.
Nói xong báºt khóc. Lưu Nhị mắng:
- Con dâm phụ khốn nạn, mà y tới đây mà không biết tao là ai hay sao?
Vì chuyện ồn à o, khách qua đưá»ng xúm lại coi đông đảo. Má»™t ngưá»i bảo:
- Vương tẩu à , Vương tẩu má»›i tá»›i đây nên chưa biết đó thôi. Lưu Nhị ca đây là tiểu cữu cá»§a Trương Äại gia, quản gia cá»§a Chu Thá»§ bị lão gia đó. Lưu Nhị gia đây có hiệu là Toạ Äịa Hổ, cai quản đám ca nhi kỹ nữ trong các tá»u lầu nÆ¡i đây. Vương tẩu nên nhị Ä‘i là hÆ¡n, dân ở đây không ai dám là m pháºt lòng Toạ Äịa Hổ đâu.
Hai quả lý Lục, Tạ cÅ©ng hết lá»i ngon ngá»t khuyên can Lưu Nhị.
KÃnh Tế Ä‘ang ngá»§ trên lầu, nghe bên dưới ồn à o, thấy trá»i bên ngoà i đã chạng vạng liá»n há»i:
- Cái gì ồn à o dưới đó váºy?
Äạo Quốc chẳng biết đã trốn đâu mất, chỉ thấy Vương thị tóc tai rÅ© rượi chạy lên nói:
- Tá»± nhiên có má»™t tên côn đồ hung ác, xưng là Toạ Äịa Hổ Lưu Nhị, Tiểu cữu cá»§a Truong Thăng trong phá»§ Chu Thá»§ bị, nó đến đây gây chuyện vá»›i khách uống rượu rồi Ä‘áºp phá đồ đạc và hà nh hung tôi, lại còn hạ nhục đủ Ä‘iá»u.
Nói xong thì khóc lá»›n. KÃnh Tế cho gá»i hai viên quản lý lên há»i. Hai ngưá»i đáp:
- Lưu Nhị tá»›i đây tìm Hà quan nhân để đòi tiá»n, gặp Hà quan nhân Ä‘ang uống rượu thì hà nh hung Ä‘áºp phá. Hà quan nhân chạy rồi, Lưu Nhị quay sang hạ nhục và hà nh hung Hà n nương tỠđây. Ngưá»i qua đưá»ng xúm lại coi, tháºt chẳng ra gì cả.
KÃnh Tế nhá»› lại là chÃnh tên Lưu Nhị nà y đã hà nh hung mình lúc trước, nên tuy muốn can thiệp nhưng lại sợ Lưu Nhị dữ dằn hung ác, lại thấy trá»i đã muá»™n bèn há»i:
- Tên Lưu Nhị đó hiện giỠở đâu?
Hai viên quản lý đáp:
- Nhá» ngưá»i can gián nên hắn đã bá» Ä‘i rồi.
KÃnh Tế quay lại an á»§i Vương thị và Ãi Thư.
- Hai mẹ con nà ng cứ an tâm, không sao đâu, còn có tôi đây, để tôi vỠphủ sẽ có cách.
Nói xong bảo hai viên quản lý đưa tiá»n lá»i rồi lên kiệu mà vá».
Vá» tá»›i phá»§ thì đã gần khuya, KÃnh Tế giao tiá»n bạc cho Xuân Mai rồi vá» phòng ngá»§ vá»›i vợ.
Sáng hôm sau, KÃnh Tế định tìm gặp Xuân Mai nói rõ má»i chuyện, nhưng lại nghÄ© rằng:
- Thôi, hay là hãy cứ tạm gác lại đã, để mình để ý tìm lá»—i lầm cá»§a tên Trương Thắng, rồi nói vá»›i Xuân Mai, để cho Trương Thăng mất mạng vì tay Chu Thá»§ bị má»›i được. Thằng nà y nó biết rõ gốc gác mình, lại á»· có công tìm đưa mình vỠđây, nên coi thưá»ng mình lắm. Äể rồi coi nó có thoát khá»i tay mình không.
NghÄ© váºy, KÃnh Tế tạm gác chuyện báo thù Trương Thắng và Lưu Nhị lại để chá» dịp tốt.
Má»™t hôm, KÃnh Tế đến tá»u lầu ở bến lâm Thanh, bảo mẹ con Vương thị rằng:
- Hôm nỠđể hai mẹ con phải buồn giáºn, tháºt tôi khổ tâm lắm.
Lại há»i hai vị quản lý:
- Từ hôm đó thằng Lưu Nhị còn tìm tới đây gây chuyện nữa không?
Lục quản lý đáp:
- Từ hôm đó tới nay không thấy hắn tới nữa.
KÃnh Tế lại há»i Ãi Thư:
- Còn ông Hà quan nhân nà o đó có đến đây nữa không?
Ãi Thư đáp:
- Cũng không thấy tới.
KÃnh Tế ăn cÆ¡m uống rượu xong tÃnh toán tiá»n bạc xong, trở lên lầu vui vầy vá»›i Ãi Thư, sau đó cho gá»i gia nhân Trần Tam nhi tá»›i há»i vá» những hà nh động lầm lá»—i cá»§a Trương Thắng. Trần Tam nhi nói:
- Sau khi Tuyết Nga bị Ä‘uổi ra khá»i phá»§ thì trở thà nh ca nữ ở bến Lâm Thanh nà y, Trương Thắng tìm đến bao bá»c Tuyết Nga, lại thêm Lưu Nhị dá»±a hÆ¡i là m báºy, tháºt thanh danh cá»§a lão gia chẳng còn gì.
KÃnh Tế nghe xong mừng lắm, ghi nhá»› trong lòng. Lát sau, cho Ãi Thư ba lạng bạc, bảo hai quản lý tÃnh toán tiá»n lá»i, mang tiá»n lên ngá»±a mà vá».
Trong thá»i gian đó, giặc Kim xâm lấn ná»™i địa, thanh thế rất mạnh, tin tức báo vá» tháºp phần nguy cấp. Vua Huy Tông hoảng lên, bà n tÃnh vá»›i các đại thần.
Các đại thần bà n là nên cá» ngưá»i tá»›i nước Kim ở phương Bắc xin giảng hoà . Huy Tôn ưng thuáºn, lại bằng lòng theo Ä‘iá»u kiện cá»§a nước Kim là hà ng năm phải nạp kim ngân lụa gấm.
Sau đó, Huy Tông truyá»n ngôi cho Thái tá» Äăng CÆ¡. Thái tá» lên ngôi, đổi niên hiệu Tuyên Hoà thứ bảy thà nh TÄ©nh Khang nguyên niên, lấy đế hiệu là Khâm Tông Hoà ng đế. Huy Tông thì tá»± xưng là Thái Thượng Äạo quân Hoà ng đế, trở vá» ngụ trong cung Long Äức. Äại thần Lý Cương được thăng Binh bá»™ Thượng thư, cho Chá»§ng Sư đạo là m Äại tướng, cai quản hết quân vụ trong ngoà i.
Ãt hôm sau, Binh bá»™ ban sắc thư, thăng Chu Thá»§ bị là m SÆ¡n Äông Äô Thống chế, sai Ä‘em má»™t vạn binh mã há»™i vá»›i Trần phá»§ Äô Ngá»± sá» Trương Thúc Dạ phòng ngá»± địa phương, chống giữ vá»›i kinh Kim.
Chu Thá»§ bị nháºn sắc thư, không dám cháºm trá»…, liá»n gá»i hai gia nhân thân tÃn là Trương Thắng và Lý An tá»›i dặn:
- Hai ngươi lo thu xếp hà nh lý, sá»a soạn rương hòm để chở đồ quý vá» nhà .
Nguyên Chu Thủ bị là m quan ở Tế Nam mới chừng một năm nhưng đã kiếm chác được một số kim ngân đáng kể.
Chu Thủ bị dặn thêm:
- Äồ đạc mang vá» nhà giao cho phu nhân cẩn tháºn, lúc Ä‘i đưá»ng phải coi chừng. Chỉ Ãt hôm nữa ta và Tuần phá»§ Trương lão gia sẽ dẫn binh mã bốn lá»™ vá» qua Thanh Hà đó. Vá» tá»›i phá»§ cÅ©ng phải ngà y đêm canh giữ trong ngoà i.
Hai ngưá»i vâng lá»i, chở má»™t xe kim ngân, dưới hình thức những rương hà nh lý. Vá» tá»›i phá»§, giao lại cho Xuân Mai minh bạch.
Sau đó Trương, Lý hai ngưá»i chia nhau canh phòng trong ngoà i rất cẩn tháºn.
KÃnh Tế nghe tin Chu Thá»§ bị thăng Äô Thống chế, tất sẽ vá» qua phá»§, lúc đó sẽ kể tá»™i Trương Thắng.
Má»™t hôm, vợ là Cát thị Ä‘au, vá» nhà cha mẹ dưỡng bệnh, KÃnh Tế ngồi má»™t mình tại thư phòng cho đèn nghÄ© ngợi. Bá»—ng Xuân Mai má»™t mình đẩy cá»a bước và o. KÃnh Tế thấy không có a hoà n Ä‘i theo, biết là Xuân Mai tá»›i ngá»§ vá»›i mình, bèn đóng cá»a lại, cùng Xuân Mai vui vầy chăn gối. Sau phút hoan lạc, KÃnh Tế kể hết chuyện Trương Thằng là m báºy ở ngoà i cho Xuân Mai nghe.
Nà o ngá» trước đó, Trương Thắng Ä‘i tuần phòng khắp nÆ¡i trong phá»§, khi tá»›i gần thư phòng, nghe như có tiếng đà n bà cưá»i khúc khÃch trong thư phòng, liá»n rón rén tá»›i áp tai nghe. Sau khi biết chắc là Xuân Mai thông gian vá»›i KÃnh Tế, Trương Thắng cố gắng nghe xem hai ngưá»i nói những chuyện gì, do đó biết được KÃnh Tế định hại mình. Trương Thắng nÃn thở nghe tiếp. Bên trong, KÃnh Tế nói:
- Thằng Trương Thắng đó dám khinh khi tôi, cáºy có công tìm Ä‘em tôi vỠđây, nên mấy lần sai thuá»™c hạ là m nhục tôi. Nó thấy tôi mở tá»u lầu tại bến Lâm Thanh liá»n sai đứa cáºu nó là thằng Toạ Äịa Hổ Lưu Nhị tá»›i giở thói côn đồ đạp phá đồ đạc trong tá»u lầu. Trương Thắng lại á»· thế lão gia, là m nhiá»u chuyện tổn thương danh giá lão gia. Nó ăn bá»›t tiá»n bạc, dám bao con Tuyết Nga để ngà y đêm hú hÃ. Nó lừa dối lão gia và thư thư nhiá»u chuyện lắm, nhưng tôi không dám nói. Bây giá» chuyện chẳng đừng má»›i phải nói ra. Hôm nà o lão gia vá», thư thư phải nói để lão gia trừng trị nó, chứ như thế nà y thì tôi không dám tiếp tục là m ăn buôn bán ở bến Lâm Thanh nữa đâu.
Xuân Mai cau mà y:
- Thằng đó gá»›m tháºt, tôi đã cho bán con Tuyết Nga Ä‘i rồi, sao nó còn dám bao bá»c con đó ở ngoà i như váºy?
KÃnh Tế nói:
- Thế má»›i đáng nói, nó khinh thưá»ng tôi chẳng nói là m gì, đằng nà y nó dám khinh thưá»ng cả thư thư nữa chứ.
Xuân Mai gáºt đầu:
- Äể lão gia vỠđây, tôi phải nói để lão gia trị tá»™i nó má»›i được.
Trong nà y hai ngưá»i nói những gì, Trương Thắng núp bên ngoà i nghe được rõ rà ng đầy đủ hết. Trương Thắng nghÄ© thầm:
- Thì ra đôi gian phu dâm phụ nà y Ä‘ang tÃnh kế hại mình, như váºy là m sao mình thoát, chi bằng ra tay trước thì hÆ¡n, giết phăng cả hai đứa Ä‘i là yên chuyện.
Nghĩ xong vội trở vỠphòng riêng, lấy cây đao sáng quắc, bướca ra tảng đá giữa sân liếc lại cho sắc rồi xăm xăm bước tới thư phòng.
Cho hay tỠsinh hữu mạng, số Xuân Mai chưa chết vỠtay Trương Thắng, nên ngay sau khi Trương Thắng bỠđi thì tiểu a hoà n Lan Hoa hớt hải tới thưa:
- Xin phu nhân vỠphòng mau, không hiểu Kim ca nhi bị gió hay sao mà đang là m kinh trong kia kìa.
Xuân Mai hoảng lên, láºt Ä‘áºt theo Lan Hoa vá» háºu phòng.
Xuân Mai vừa ra khá»i thì Trương Thắng rón rén tá»›i cá»a thư phòng, nghe ngóng má»™t chút rồi đẩy cá»a xông và o. KÃnh Tế Ä‘ang nằm trên giưá»ng, thấy Trương Thắng cầm Ä‘ao xông và o, mặt mà y hung dữ thì thất kinh nhá»m dáºy há»i:
- Ngươi và o đây là m gì váºy?
Trương Thắng rÃt qua hà i hà m răng:
- Tao đến để giết mà y. Mà y vừa nói gì với con dâm phụ thì mà y biết đấy.
Chằng phải là tao đã tìm Ä‘em mà y vá» phá»§ nà y sống Ä‘á»i sung sướng hay sao, váºy mà mà y lấy oán Ä‘á»n Æ¡n để ám hại tao. Thứ vô Æ¡n bạc nghÄ©a như mà y không thể để sống.
KÃnh Tế định đứng dáºy thoát thân, nhưng Trương Thắng đã hoa Ä‘ao lên:
- Äừng hòng chạy, mà y phải chết vì lưỡi Ä‘ao nà y, hôm nay là ngà y giá»— cá»§a mà y đó.
KÃnh Tế sau cÆ¡n ái ân má»i mệt Ä‘ang nằm nghỉ ngÆ¡i quần áo cÅ©ng chưa kịp mặc, chỉ biết quấn cái khăn má»ng quanh ngưá»i, thấy nguy, vụt đứng dáºy định chạy. Nhưng lưỡi dao vung lên như má»™t lằn chá»›p chém xả xuống vai KÃnh Tế.
KÃnh Tế kêu lên Ä‘au đớn, gục xuống giưá»ng, máu đỠtuôn ra. Trương Thắng nhảy tá»›i đâm má»™t Ä‘ao và o bụng. KÃnh Tế không cá»±a quáºy gì nữa. Trương Thắng cúi xuống cắt đầu KÃnh Tế.
Tháºt là :
Sống còn muôn sự chan chan Một khi nằm xuống muôn và n cũng không.
Thương cho KÃnh Tế, vì không cẩn tháºn mà phải chết thảm thương.
Trương Thắng giết xong KÃnh Tế, tìm quanh phòng không thấy Xuân Mai đâu thì trở ra định và o háºu đưá»ng tìm giết nốt Xuân Mai. Nhưng vừa bước ra thì gặp Lý An Ä‘ang Ä‘i tuần tá»›i đó, Lý An thấy Trương Thắng cầm lưỡi Ä‘ao đẫm máu, dáng Ä‘iệu chằng khác hung thần thì thất kinh há»i:
- Huynh Ä‘i đâu váºy?
Trương Thắng chằng nói chẳng rằng, rảo bước mà đi. Lý An bước theo nắm lại. Trương Thắng thình lình quay lại vung đao chém, nhưng Lý An đã lẹ là ng nhảy tránh được. Lý An tránh xong lưỡi đao thì quát lớn:
- Mà y không biết chú tao là SÆ¡n Äông Dạ Xoa Lý Quý hay sao? Mà y đã váºy thì tao nhất định không tha.
Nói xong nhảy tới phòng cước đá rơi cây đao trong tay Trương Thắng.
Trương Thắng luống cuống bị Lý An xông tá»›i váºt ngã, đè xuống cởi dây lưng trói nghiến lại. Lý An trói xong Trương Thắng, chạy và o thưa vá»›i Xuân Mai:
- Bẩm phu nhân, Trương Thắng xách Ä‘ao định xâm nháºp háºu đưá»ng, bị tôi bắt trói ngoà i kia.
Xuân Mai vừa cứu con tỉnh dáºy, nghe Lý An nói váºy, thì thất sắc chạy ngay tá»›i thư phòng, thấy KÃnh Tế bị giết thêm thảm, máy chảy đầy đất, thì ôm mặt khóc lá»›n, rồi sai ngưá»i thông báo cho nhà vợ KÃnh Tế là Cát viên ngoại biết.
Lát sau Cát thị hốt hoảng chạy tá»›i, thấy chồng bị giết thì ngã lăn ra đất bất tỉnh. Xuân Mai vá»™i cứu tỉnh, rồi sai phái gia nhân lo má»i việc, mua quan tà i tẩm liệm cho KÃnh Tế, sai giam Trương Thắng và o ngục để đợi Chu Thống chế vá» xét xá». Cả phá»§ loạn lên suốt mấy ngà y.
Mấy hôm sau, quân vỠbáo là Thống chế dẫn binh mã các lộ vỠtới. Các quan bản hạt đang nghênh tiếp, Thống chế sắp vỠphủ.
Tá»›i gần trưa thì Chu Thống chế vá» phá»§, và o thẳng háºu đưá»ng thăm vợ.
Xuân Mai kể lại việc Trương Thắng hạ sát KÃnh Tế. Lý An Ä‘em cây Ä‘ao dÃnh máu tá»›i trình má»i việc. Chu Thống chế nổi giáºn hầm hầm bước ra đại sảnh cho dẫn Trương Thắng lên, rồi không há»i han gì, sai ngay quân hầu đánh Trương Thắng má»™t trăm trượng. Thương cho Trương Thắng, không chịu nổi đòn mà chết.
Chu Thống chế hạ trát truy nã Toạ Äịa Hổ Lưu Nhị.
Tôn Tuyết Nga thấy Lưu Nhị bị bắt, sợ tá»™i bèn và o nhà thắt cổ tá»± tá».
Lưu Nhị bị dẫn tới phủ. Chu Thống chế cũng sai đánh trăm trượng, đánh xong thì Lưu Nhị chết.
Cả một huyện Thanh Hà , cả một bến Lâm Thanh náo động.
Thế mới biết:
Má»™t Ä‘á»i là m ác hại ngưá»i, Nay gặp trá»i xanh báo ứng.
Sau khi đánh chết Trương Thắng và Lưu Nhị, trừ hại cho dân địa phương, Chu Thống chế sai Lý An bán ngôi tá»u lầu tại bến Lâm Thanh, Ä‘em tiá»n bạc vá» giao cho Xuân Mai, lại dặn Xuân Mai lo tang ma cho KÃnh Tế và cho chôn tại đất chùa VÄ©nh Phúc.
Sau đó mấy ngà y, Chu ThÆ¡ng chế sai Lý An và Chu NghÄ©a coi nhà , còn mình thì dẫn quân binh lên đưá»ng phòng thá»§, hai gia nhân Chu Nhân và Chu Trung Ä‘i theo để hầu hạ trong quân.
Lúc ra đi, Xuân Mai và Tôn Nhị nương bà y tiệc rượu tiễn đưa. Xuân Mai rót rượu cho chồng, nước mắt lã chã mà nói:
- Lần nà y tướng công ra Ä‘i vì việc vua việc nước, chưa biết ngà y nà o má»›i vá». Äá»i chinh chiến xin tướng công bảo trá»ng thân mình. Giặc kia hung ác, tướg công chằng nên khinh suất.
Chu Thống chế dặn:
- Hai nà ng ở nhà nên giữ lòng trong sạch, bá»›t Ä‘iá»u ham muốn, lo lắng cho ca nhi đầy đủ, đừng quá buồn rầu mà hại đến sức khoẻ. Còn ta thì hưởng tước lá»™c triá»u đình nên phải táºn trung báo quốc. Chuyện cát hung ở nÆ¡i chiến địa thì phó mặc cho trá»i.
Dặn xong, uống cạn rượu mà đi. Quân binh các lá»™ đã tá» chỉnh ở ngoại thà nh. Chu Thống chế tiá»n hô háºu á»§ng, giương cá» gióng trống dẫn quân Ä‘i.
Quân binh tá»›i phá»§ Äông Xương thì Chu Thống chế sai Ä‘em cá» lệnh và o thà nh thông báo. Tuần phá»§ Trương Thúc Dạ cùng Äông Xương Tri phu Äạt Thiên Äạo ra ngoại thà nh rước và o.
Má»i ngưá»i lên đại sảnh cá»§a Tri phá»§ mà thi lá»…, sau đó cùng ngồi bà n chuyện quân cÆ¡.
Hôm sau, vì việc binh cấp bách, Chu Thống chế dẫn binh lên đưá»ng ra quan ải phòng giặc...
Lại nói vá» mẹ con Vương thị, vẫn ở lại ngôi tá»u lầu cÅ©, nay được bán lại cho Tạ Tam, nghe tin KÃnh Tế bị thảm sát thì buồn rầu lo lắng. Riêng Ãi Thư thì ngà y đêm khóc lóc, bá» cả ăn uống, nhất định đòi được và o phá»§ Thống Chế nhìn mặt KÃnh Tế lần cuối, có chết cÅ©ng cam lòng. Cha mẹ và ngưá»i xung quanh khuyên giải thế nà o cÅ©ng không được. Hà n Äạo Quốc đà nh phải sai gia nhân và o thà nh dò há»i tin tức trước, thì được biết KÃnh Tế đã được chôn cất tại đất chùa VÄ©nh Phúc. Gia nhân vá» nói lại, Ãi Thư lại nhất định đòi tá»›i má»™ KÃnh Tế để thắp hương đốt và ng. Vợ chồng Hà n Äạo Quốc đà nh chiá»u theo, gá»i má»™t chiếc kiệu đưa Ãi Thư tá»›i chùa VÄ©nh Phúc.
Tá»›i nÆ¡i, Ãi Thư há»i vị trưá»ng lão là KÃnh Tế được chôn ở đâu. Trưởng lão sai má»™t sa di đưa Ãi Thư ra má»™ KÃnh Tế ở sau chùa. Tá»›i nÆ¡i, Ãi Thư bà y đồ lá»… ra, thắp hương khóc mà khấn:
- Tình lang ơi, em những mong được cùng chà ng se tơ kết tóc tới già , nà o ngỠnhất đán chà ng đang tâm bỠđi như thế nà y...
Khấn tá»›i đây thì nghẹn lá»i, khóc nấc lên, khóc đến lăn lá»™n trước má»™. Vợ chồng Hà n Äạo Quốc Ä‘i theo, thấy váºy phải tá»›i nâng dáºy khuyên giải, nhưng Ãi Thư bị thảm quá mà ngất Ä‘i. Vợ chồng Hà n Äạo Quốc lay gá»i không tỉnh thì hoảng cả lên.
Hôm đó lại đúng tuần tam nháºt cá»§a KÃnh Tế, Xuân Mai và Cát thị ngồi kiệu Ä‘em gia nhân và lá»… váºt tá»›i má»™ KÃnh Tế. Tá»›i nÆ¡i, thấy má»™t thiếu phụ trẻ đẹp mặc đồ tang khóc ngất trước mồ, lại có má»™t ngưá»i đà n ông và má»™t ngưá»i đà n bà trung niên Ä‘ang lay gá»i, Xuân Mai bước tá»›i há»i:
- Mấy ngưá»i ở đâu tá»›i thế nà y?
Äạo Quốc đứng dáºy vái chà o, kể sÆ¡ mối liên hệ vá»›i KÃnh Tế rồi nói:
- Còn đây là con gái chúng tôi, tên là Ãi Thư.
Xuân Mai nghe nhắc tá»›i tên Ãi Thư, thì nhá»› lại má»i chuyện ngà y trước, và hiểu rằng đây là vợ chồng Äạo Quốc, nhìn kỹ lại thì nháºn đúng Vương thị, vì lúc trước Xuân Mai có gặp Vương thị má»™t hai lần tại nhà Tây Môn Khánh.
Äạo Quốc kể sÆ¡ qua vụ Thái Thái sư ở Äông Kinh bị tá»™i, rồi nói tiếp:
- Con gai tôi vá»›i Trần quan nhân là chá»— thâm giao, nay quan nhân chẳng may mất Ä‘i nên nó cứ đòi tá»›i thắp hương trước má»™ cho trá»n nghÄ©a nà o ngá» bị cảm quá độ mà khóc đến ngất Ä‘i.
Nói xong lại cùng vợ lay gá»i Ãi Thư, lát sau Ãi Thư má»›i tỉnh, tỉnh dáºy lại khóc, nhưng cổ đã khan, khóc không thà nh tiếng nữa. Thấy Xuân Mai và Cát thị đứng cạnh, Ãi Thư vá»™i sụp lạy bốn lạy mà nói:
- Tuy tôi và Trần lang không chÃnh thức là vợ chồng, nhưng chúng tôi đã thá» nguyá»n là suốt Ä‘á»i bên nhau, nà o ngá» trá»i xanh không chút xót thương, chà ng chết Ä‘i để tôi Ä‘au đớn vô cùng. Tôi Ä‘ang định xin vá» là m bé là m má»n trong phá»§ thì chà ng không còn nữa. Sinh thá»i, chà ng có tặng tôi má»™t chiếc khăn có đỠmấy câu thÆ¡, phu nhân và thư thư không tin, tôi xin trình để phu nhân và thư thư coi.
Nói xong đưa ra má»™t chiếc khăn lụa. Xuân Mai và Cát thị cầm xem, thấy bốn câu thÆ¡ rõ rà ng là nét chữ KÃnh Tế.
Ãi Thư lại nói:
- Tôi cũng có tặng chà ng một chiếc túi gấm, hai bên có năm bông sen, trên mỗi bông sen có thêu một chữ, cộng lại năm chữ là "Tặng tình lang Trần quân". Chà ng vẫn đem theo chiếc túi gấm đó bên mình.
Xuân Mai há»i Cát thị:
- Có thấy cái túi gấm đó không?
Cát thị đáp:
- Có thấy, nhưng tôi đã cho và o quan tà i trong lúc tẩm niệm rồi.
Xuân Mai và Cát thị bà y lá»… váºt, thắp hương đốt và ng, rồi má»i vợ chồng Äạo Quốc và Ãi Thư và o chùa dùng cÆ¡m chay. Xuân Mai khuyên Ãi Thư ăn uống cho khoẻ.
Ä‚n uống xong, Vương thị giục chồng con vá». Nhưng Ãi Thư tá»›i quỳ trước mặt Xuân Mai và Cát thị khóc mà nói:
- Tôi nguyện xin được theo phu nhân và thư thư vá» phá»§ trông nom bà i vị cho Trần lang, không vá» nhà cha mẹ nữa. Nay mai tôi có chết thì cÅ©ng được coi như vợ bé cá»§a chà ng, như váºy cho trá»n ân tình.
Nói xong lại khóc như mưa như gió. Cát thị im lặng, Xuân Mai bảo:
- Chỉ sợ thư thư còn trẻ quá, chủ tiết không được mà lại là m uổng phà tuổi thanh xuân của thư thư mà thôi.
Ãi Thư nói:
- Sau phu nhân lại dạy như váºy, tôi đã vì chà ng thá»§ tiết thì quyết thá»§ tiết trá»n Ä‘á»i, nhất định không lấy ai.
Nói xong quay lại thưa vá»›i vợ chồng Äạo Quốc:
- Thôi, xin phụ thân và mẫu thân vỠđi, con ở lại theo phu nhân và thư thư đây vỠphủ.
Vương thị nước mắt ròng ròng:
- Tưởng đâu con ở lại nuôi cha mẹ tới lúc cha mẹ già chết, nà o ngỠcon lại nghĩ quẩn như thế. Con vỠvới cha mẹ đi.
Ãi Thư đáp:
- Con không vỠđâu, nếu cha mẹ buộc con vỠthì con cũng đến tự tỠmất thôi.
Vợ chồng Hà n Quốc Äạo thấy con gái cương quyết như váºy thì không biết là m sao, đà nh khóc lóc dắt nhau trở vá» ngôi tá»u lầu ở bến Lâm Thanh.
Ãi Thư cùng Xuân Mai và Cát thị ngồi kiệu vá» phá»§ Thống chế.
Vá» phần Vương thị, vè tá»›i tá»u lầu thì cứ than khóc không thôi. Äạo Quốc bảo:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói nữ nhi ngoại tá»™c quả là không sai chút nà o, nó đã muốn váºy thì mặc kệ nó, việc gì phải khóc lóc buồn thương...
|
 |
|
| |