Dịch giả: KieuPhong
Nguồn dịch: Qdian
Nguồn: metruyen
Mắt Tô Minh lóe sát khí, lắc người, từ ẩn núp lộ ra mặt. Hắn xuất hiện không khiến cây to trăm mét kinh ngạc, hiển nhiên trước đó cái cây này đã nhận ra Tô Minh, dù sao lúc hắn mới vào không gian thì không che giấu thân hình.
Nhưng Hỏa Khôi lão tổ căn bản không đoán được cỗ này còn có Tô Minh ẩn núp.
Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, mặc dù hiện tại Hỏa Khôi lão tổ đã chạy ra nhưng toàn thân tu vi nhanh chóng giảm thất. Khoảnh khắc Hỏa Khôi lão tổ cảm nhận sát khí thì lão trông thấy Tô Minh lao nhanh đến..
Trong khoảnh khắc, Tô Minh đã đuổi kịp, đây không phải là tốc độ của hắn, là Oán Ngụy triển khai tốc độ cực hạn. Giây phút đến gần, Tô Minh giơ lên tay phải, lực lượng Ách Thương trong người toàn bộ ngưng tụ, bốn người Huyền Thương căn bản không thể khống chế, bị Tô Minh rút đi tu vi, ngưng tụ ở một chưởng này cách không ấn hướng Hỏa Khôi lão tổ.
Thiên địa chấn động, bàn tay Tô Minh biến thành gió lốc lao hướng Hỏa Khôi lão tổ. Ánh mắt của Hỏa Khôi lão tổ lộ ra điên cuồng, hét chói tai chất chứa thê lương. Mắt thấy Hỏa Khôi lão tổ sắp bị lão tố nhấn chìm, biểu tình của lão lộ ra bất cần, hai tay ấn ngực mạnh xé ra ngoài.
Cái xé này lão... Xé thân thể ra hai nửa, một nửa xoay người lao hướng Tô Minh, nửa khác tự bạo.
Hỏa Khôi lão tổ đó đường đường là chưởng cảnh đại năng lại bị buộc tự bạo, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn Tô Minh nổi tiếng như cồn.
Sự thật đây không phải công bao của mình hắn, trọng điểm là cây to trăm mét tồn tại tổn hại nặng Hỏa Khôi, cộng thêm thân hình chí bảo của hắn có Oán Ngụy nên mới như vậy.
Nhưng Tô Minh ẩn giấu đến nay, nếu chỉ có thể hủy một nửa thân hình của Hỏa Khôi lão tổ thì sau này Tô Minh vẫn bị uy hiếp, hắn làm sao bằng lòng? Nếu đã ra tay thì Tô Minh phải cố gắng hết sức tiêu diệt Hỏa Khôi lão tổ.
Nửa thân hình của Hỏa Khôi lão tổ tự bạo, tiếng nổ ngập trời, sóng gợn hủy diệt khuếch tán. Oán Ngụy dưới thân Tô Minh mắt chợt lóe, hai cái đầu rồng rít gào vọt hướng sóng gợn tự bạo.
Oán khí hóa thành biển lửa, lửa hóa thành màu đen, càn quét tám hướng, chướp mắt bao phủ trùng kích sinh ra từ Hỏa Khôi lão tổ tự bạo, khiến lực lượng tan vỡ này chỉ trong chướp mắt chứ không thể khuếch tán. Cùng lúc đó, chỗ Tô Minh phát ra tiếng hú dài, tu vi trong người toàn diện bùng phát, dẫn động Ách Thương phân thân đến, khiến sức chiến đấu trong phút chốc đạt đến đỉnh điểm, Tô Minh đạp một bước trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lực lượng tự bạo nửa người của Hỏa Khôi lão tổ bị Oán Ngụy bao phủ không thể tỏa ra ngoài, trong thời gian một chớp mắt này bước chân Tô Minh đạp xuống, vượt qua phạm vi tự bạo, xuất hiện hướng càng xa hơn. Hỏa Khôi lão tổ hiện tại chỉ có nửa người, đã chạy tới chỗ lối ra, sắp nhấc chân bước vào sau lưng lão.
"Ở lại cho ta!"
Mắt Tô Minh lộ sát khí, khi nói chuyện thì giơ lên tay phải, mạnh kéo hướng Hỏa Khôi lão tổ đã tới lối ra.
Cái chộp này khiến Hỏa Khôi lão tổ người chấn động, mạnh ngoái đầu, ánh mắt nhìn Tô Minh chất chứa oán hận và kiêng dè rất sâu. Hỏa Khôi lão tổ biết nếu lão còn do dự nên lấy hay bỏ thì hôm nay chắc chắn không thể rời khỏi đây. So với mạng sống thì thứ khác chẳng là gì.
Hỏa Khôi lão tổ không chút do dự, lão còn có nửa mình ngửa đầu phát ra tiếng gào, trán xuất hiện một điểm đỏ. Điểm đỏ thẫm nhanh chóng xoay tròn, xuyên thấu đầu Hỏa Khôi lão tổ bay ra khỏi sau gáy lão, đó là một viên ngọc thạch màu đỏ.
Hình dạng ngọc thạch vừa hiện ra liền hóa thành bóng ảo bán trong suốt, bộ dạng chính là Hỏa Khôi lão tổ, hiển nhiên đó là nguyên thần của lão.
Nguyên thần rời khỏi thân thể.
Cùng lúc đó, nửa người của Hỏa Khôi lão tổ tự bạo, đó là lão không tiếc nguyên thần bị tổn thương, muốn mượn lực lượng tự bạo ngăn cản Tô Minh. Cùng lúc đó, Hỏa Khôi lão tổ muốn dùng nguyên thần mượn tự bạo trùng kích đẩy mình tới lối ra. Loại quyết đoán dứt khoát này khiến con ngươi Tô Minh co rút, cùng với tiếng nổ ngập trời, tay phải của hắn chộp vào nửa người tự bạo.
Trong tiếng nổ, thân thể Tô Minh thụt lùi mấy bước, ngẩng đầu, hắn thấy nguyên thần của Hỏa Khôi lão tổ gần như tan vỡ, biến mất trong lối ra không gian vặn vẹo.
Nghênh đón Hỏa Khôi lão tổ sẽ là ngàn năm trôi qua trong không gian, lão chỉ còn lại nguyên thần tất nhiên sẽ bị thời gian làm tổn hại nặng. Bởi vì Hỏa Khôi lão tổ không còn thân hình, không thể hút bị đi tuổi thọ sự sống, thế thì cái bị hút chắc chắn là tinh hoa nguyên thần của lão. Nếu Hỏa Khôi lão tổ may mắn còn sống thì chắc chắn sẽ không là Hỏa Khôi lão tổ lúc trước nữa, lão sẽ vô cùng suy yếu.
Không gian khoảng cách vô biên vô hạn, hư vô mờ ảo, khi bước vào không nhất định là một khu vực. Trong đầu Tô Minh lóe lên ý nghĩ truy đuổi nhưng rồi từ bỏ.
Tô Minh vung tay áo, thấy sau khi nửa người Hỏa Khôi lão tổ tự bạo, trong trùng kích tứ tán có một túi da thú màu đỏ. Tay phải của Tô Minh hư không chộp, túi da thú lao tới chỗ hắn, bị hắn bắt lấy. Tô Minh ngáoi đầu nhìn phía xa cây to trăm mét và Oán Ngụy.
Tự bạo ở chỗ Oán Ngụy đã kết thúc, nó lắc người xuất hiện bên cạnh Tô Minh, biểu tình hơi mệt mỏi nhưng không bị thương.
Hiện tại Tô Minh đứng bên cạnh lối ra không gian, có thể nói hiện nay hắn đã chiếm quyền chủ động, dù lùi hay tiến tới đều ra khỏi đây được.
Tô Minh nhìn cây to trăm mét phía xa, cái cây cách sương đỏ dần tan biến nhìn Tô Minh, bên cạnh nó còn có Long Hải lão tổ.
Khi ánh mắt Tô Minh và cây to giao nhau lại chuyển hướng Long Hải lão tổ thì bỗng nhiên trong óc hắn có thanh âm yếu ớt, thanh âm mông lung mơ hồ, có sốt ruột và khao khát mãnh liệt.
'Đạo hữu cứu ta! Ta là Long Hải, đến từ Đạo Thần chân giới, bị yêu thụ này đoạt hồn, đánh mất chính mình... Hiện giờ có huyết vụ của Hỏa Khôi lão tổ, liên hệ giữa ta và cây này tạm thời cắt đứt, ta mới tỉnh táo lại, cứu ta với...'
'Long Hải ta lấy tu vi chưởng duyên sinh diệt thề tại đây, mặc kệ đạo hữu có cứu được ta hay không, đời này nếu ta tự do sẽ phụng đạo hữu là chủ nhân, nếu làm trái thì khiến nguyên thần của ta tán cùng khung trời, để tộc nhân Long thị ta đời đời chết!'
Cùng với thanh âm của Long Hải, sâu trong lòng Tô Minh bỗng tăng lên một sự liên hệ kỳ lạ. Liên hệ như ẩn như hiện, mơ hồ giống như lời nói.
'Lời thề chưởng duyên!' Hứa Tuệ sốt ruột kêu lên.
Thanh âm của Long Hải vang trong lòng Tô Minh cũng bị Hứa Tuệ và bốn người Huyền Thương nghe thấy, đặc biệt là Hứa Tuệ rõ ràng biến nôn nóng hơn.
'Lời thề này không phải hứa suông, lão chẳng những thề mà còn tác động duyên hư vô. Thề đã khắc vào khung trời, thành ước. Không ngờ Long Hải lão tổ này có quyết đoán như vậy!'
Tô Minh nghe lời Hứa Tuệ nói, nheo mắt thành một khe hở, bên trong lóe tia sáng. Tựa như Hứa Tuệ đã nói, Long Hải lão tổ đúng là có quyết đoán, chắc lão hiếm khi tỉnh táo, vì bắt chặt cơ hội này, không đợi Tô Minh đồng ý đã đưa ra tất cả của mình, thề thốt như vậy.
Long Hải lão tổ dùng thời gian nhanh nhất, ngắn nhất nói ra để biểu đạt thành ý chân thành nhất, hiển nhiên sợ Tô Minh không tin lời lão nói, do đó bỏ lỡ cơ hội lần này, vì vậy lão không tiếc tất cả.
Cứ như vậy Long Hải lão tổ lập tức sẽ lấy được lòng tin của Tô Minh, chuyện này từ ban đầu cầu cứu biến thành dụ dỗ, đó là từ nay hắn có một chưởng duyên sinh diệt hộ vệ, cũng khiến việc cứu viện Long Hải đối với lão rất quan trọng biến thành với Tô Minh cũng quan trọng không kém.
Loại suy nghĩ biến đổi này đến từ lời nói, lời thề phát ra, có thể thấy Long Hải lão tổ không uổng là chưởng cảnh đại năng, nếu đổi thành người khác sợ là sẽ lãng phí nhiều thời gian về mặt đạt được niềm tin. Việc này không liên quan gì Tô Minh, hắn rất có thể xoay người bỏ đi, dù ra tay cũng là cảm giác làm việc giúp người, một khi thấy nguy hiểm lập tức từ bỏ. Nhưng lúc này thì hoàn toàn khác.
Tô Minh trầm ngâm, khóe môi cong lên cười lạnh, bỗng cất bước hướng cây to trăm mét. Tô Minh chưa đến gần thì ý thức của Long Hải biến mất. Cây to trăm mét lắc người, từ trên cây có đôi mắt lóe tia sáng âm u nhìn chằm chằm Tô Minh.
“Không lựa chọn rời đi? Vậy ngươi hãy ở lại đi!"
Tiếng vù vù quanh quẩn, cây to trăm mét lắc lư kịch liệt, thật nhiều lá cây bay lên, đó là ba ngàn lá cây ngưng tụ hình thành một thanh trường kiếm, rít gào vòng quanh sương đỏ sắp tan biến, lao hướng Tô Minh.
“Ba ngàn lá cây đại biểu ba ngàn đại đạo, ba ngàn đại đạo có ba ngàn duyên, duyên này diệu không thể tả, duyên này là thụ ta tổ duyên khởi duyên lạc!"
Tiếng ồm ồm phát ra từ cây to trăm mét vang vọng bốn phía, ba ngàn lá cây tổ thành trường kiếm như rạch phá hư vô xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Mắt Tô Minh lóe tia lạnh băng.
“Thứ giả duyên cững xứng tự xưng là duyên khởi duyên lạc?” Tô Minh hừ lạnh.
Khi kiếm lá cây đến thì hắn giơ tay phải chém tới trước.
Trảm tam sát!
Trời đất vào khoảnh khắc này như bị đao nhẫn sắc bén chặt đứt trước mặt Tô Minh, rơi vào kiếm lá cây. Tiếng nổ ngập trời, kiếm lá cây lập tức tan vỡ.
Cây to trăm mét con ngươi co rút, cùng lúc đó, thanh âm của Tô Minh đầy kiêu ngạo nhìn xuống thiên hạ vang vọng trong trời đất.
“Chồi non nho nhỏ nhà ngươi cũng dám ở trước mặt ta xưng tổ!"
Cùng với giọng Tô Minh vang vọng, hơi thở Ách Thương bùng phát từ thân hình Tô Minh chí bảo, không chút giữ lại toàn bộ bùng phát. Khí thế Ách Thương xuất hiện cuốn động khung trời, cuốn bát hoang, khiến thế giới này nghiêng trời lệch đất.
Khí thế này tràn ngập kiêu ngạo, huênh hoang, bá đạo, điên cuồng xem thường chúng sinh, tà ác không thể tả.
Cây to trăm mét lập tức biến sắc mặt.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Dịch giả: KieuPhong
Nguồn dịch: Qdian
Nguồn: metruyen
Tô Minh khống chế thân hình chí bảo, đám Huyền Thương ở trong thân hình hắn cảm nhận là giật mình, họ phát hiện từ người hắn có khí thế làm họ nghẹt thở, khí thế này khiến mấy người cảm giác tinh thần bị áp chế cực lớn, như là vạn núi đè đầu, như là suy nghĩ cũng không thể. Loại cảm giác này không phải lần đầu tiên họ cảm nhận được, lúc trước bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lô, biển lửa bùng phát, Tô Minh ở trong thế giới vòng xoáy thu phục Oán Ngụy thì cũng cho họ cảm giác như vậy.
Nhưng cảm nhận lần trước kém xa hiện tại, khí thế phát ra từ người Tô Minh ẩn chứa điên cuồng, bá đạo, kiệt ngạo cùng vô tận tà ác, khiến bốn người Huyền Thương tinh thần run rẩy, ngay cả linh hồn cũng bị áp chế mãnh liệt. Họ có cảm giác không thể xóa nhòa là nếu Tô Minh muốn hủy diệt họ thì giờ phút này họ không có chút sức phản kích, sẽ bị cắn nuốt ngay.
Cảm giác như đối mặt thiên địch, không thể phản kháng. Dường như ở trước mặt hắn thì bọn họ biến thành con kiến, mà Tô Minh thì thành khung trời nuốt con kiến.
Cảm nhận của Hứa Tuệ yếu hơn bốn người Huyền Thương một chút nhưng cũng bị rung động. Khác biệt là trong lòng Hứa Tuệ hiện ra không phải sợ hãi mà là vô cùng khâm phục.
Thần phục cường giả, khiến người không thể sinh ra lòng đối kháng, đây là nội tâm hiện tại của Hứa Tuệ.
Nhưng những điều này chỉ có trong thân hình Tô Minh chí bảo họ mới cảm nhận được, thật ra phía bên ngoài nếu có ai khác thì trong mắt họ Tô Minh tóc dài phất phơ, chân đạp hư không, toát ra khí thế cùng uy áp, hình thành không gian bên người vặn vẹo, làn tràn khắp cõi trời đất, tràn ngập cả không gian.
Nhưng tất cả rơi vào mắt cây to trăm mét thì có rung động mãnh liệt, khác biệt một trời một vật. Cây to trăm mét chưa từng giật mình và khó tin như vậy.
Ở trong mắt nó bây giờ bên trong vô tận vặn vẹo quanh người Tô Minh tồn tại một ảo ảnh to lớn, bộ dạng ảo ảnh là một cái cây, mang theo kiêu ngạo, huênh hoang, bá đạo, điên cuồng xem thường chúng sinh, trên trời dưới đất chỉ ta là nhất. Tà ác tràn ngập không gian, mắt cây to trăm mét thấy vô biên vô hạn nhánh cây và trời đất chướp mắt hoàn toàn bị cây to mênh mông thay thế.
Tất cả đều này khiến người cây to trăm mét run lẩy bẩy, tinh thần dậy sóng, như sóng cuộn biển gầm, khiến nó không thể tin, tinh thần gần tan vỡ.
Trong ký ức của cây to trăm mét, nó vẫn cho rằng chính mình là tổ của các cây trong khung trời, điều này nó vô cùng tin tưởng. Nhưng bây giờ sâu trong đáy lòng, cây to trăm mét biết dưới vòm trời nếu nói có cây nào hoàn toàn vượt qua nó, thậm chí là mục tiêu nó khát vọng đạt tới, vậy chắc chắn là...
Trong truyền thuyết, chân chính thụ tổ... Cũng là duy nhất một cây có thể gọi nó là cây giống.
"Ách Thương!!!” Tiếng kêu rung động của cây to trăm mét khoảnh khắc vang vọng thiên địa bát hoang
Người cây to trăm mét lắc lư, lá cây trên nhánh cây rơi rụng, nó hoảng sợ nhìn tình hình trước mắt.
"Một chồi non nho nhỏ, ngươi dám ở trước mặt ta tự xưng thụ tổ!"
Mắt Tô Minh lóe sát khí, tiến lên một bước. Bước chân đạp xuống, trời đất chấn động, khí thế như hồng đè ép hướng cây to trăm mét. Chỉ đơn giản một bước nhưng cây to trăm mét thấy là cây to hùng hồn chiếm cả trời đất đang gầm hướng nó, bên trong chất chứa thứ khiến linh hồn nó bị áp chế, thấy kinh khủng.
“Ngươi dám càn rỡ?"
Tô Minh lại bước ra một bước, giơ lên tay phải, chặt hướng cây to trăm mét. Cú chặt này lực tam sát bỗng tràn ngập. Cú chém này khiến mặt đất bên dưới cây to trăm mét run rẩy tan vỡ, hóa thành hư vô.
Mặt đất này là do cây duyên pháp ngưng tụ, mà Tô Minh chặt tam sát có thể chém đứt duyên của Hoành Thiên lão tổ, là khắc tinh của tất cả duyên. Cho nên khi tay Tô Minh chặt xuống thì mặt đất do chồi non nho nhỏ ngưng tụ từ duyên pháp sao chịu đựng nổi?
“Ngươi dám không bái!"
Tô Minh bước ra bước thứ ba, Trảm Tam Sát chặt xuống, xung quanh cây giống cây to trăm mét trở thành không khí, đây là Tô Minh chém đi tất cả duyên pháp của cây, khiến nó phân cách khỏi không gian, khiến năng lực duyên cảnh của nó không thể vận chuyển nữa.
*Ầm!* một tiếng.
Cây to trăm mét run bần bật, lá cây gần như rụng hết, thân hình như sắp nổ tung, là bởi vì nó bị chém duyên, là bởi vì nó bị Tô Minh áp chế.
Đây không phải tu vi áp chế, này là linh hồn, này là khí thế, này cũng là áp chế đẳng cấp sinh mệnh của cây to.
Nếu đổi làm tu sĩ khác thì trừ phi tu vi cao thâm hơn cây này mới dùng cách như vậy áp chế nó. Nhưng nếu không có tu vi cao thâm hơn nó, dù hai bên ngang bằng nhau cũng tuyệt đối không có khả năng áp chế cái cây run rẩy như vậy.
Nhưng Tô Minh thì khác, hắn áp chế cây này không phải tu vi mà là hơi thở của Ách Thương phân thân, là đẳng cấp sinh mệnh Ách Thương phân thân, là một loại uy nghiêm thụ tổ khiến tất cả cây trong khung trời đều run rẩy, phải tuân theo.
So sánh với Ách Thương phân thân của Tô Minh thì cây to trăm mét chỉ là một chồi non nho nhỏ.
Cây to trăm mét run rẩy, Tô Minh cất bước tới gần, nó từ bỏ tất cả chống cự. Cây to trăm mét không thể không từ bỏ, duyên pháp xung quanh đã bị chém, khiến nó không thể giãy dụa, trong tinh thần nó tồn tại truyền thuyết Ách Thương, ẩn chứa ý kinh sợ khiến tinh thần nó sắp tan vỡ.
Nó không hề nghĩ rằng sẽ gặp được thụ tổ chân chính, gặp tồn tại đời này nó khao khát trở thành... Ách Thương!
Tựa như một con mèo tự cho rằng mình trở thành hổ, nhưng có ngày gặp con cọp thật sự thì nó sẽ vô cùng chấn động, mất đi tất cả ý phản kháng.
“Thụ nhân Tháp La, kính bái Ách Thương lão tổ!"
Lá cây của cây to trăm mét đều rụng hết, chỉ ở phần chóp cây còn ba chiếc lá tỏa ánh sáng xanh. Cây to trăm mét vặn vẹo thân cây nghiêng một bên, từ thân cây nhanh chóng chui ra một nhánh cây đỏ. Nhánh cây lan tràn, trên cành mau chóng mọc ra lá cây đỏ, đây là lễ sùng bái cao nhất của tộc thụ nhân.
Lá cây rụng đại biểu ở trước mặt đối phương quỳ rạp, đại biểu hoàn toàn thần phục. Thân cây gấp khúc, đại biểu vô thượng tôn kính, lan tràn cành đỏ là do hồn thụ biến thành, lá đỏ trên cành đó là hồn nhánh cây.
Lấy hồn gặp người, lá cây đỏ nâng Tô Minh lên. Từ xa nhìn lại nếu so sánh cây to này là con người thì tình hình này như có một người cung kính quỳ lạy trước mặt Tô Minh, cúi đầu nâng lên tay phải, bàn tay chĩa lên trời, dùng lễ nghi kỳ lạ như đang chờ điều gì.
Tô Minh biểu tình bình thản, hắn cảm nhận được cây to trăm mét thần phục, là biểu hiện bị Ách Thương áp chế. Tô Minh đi tới gần, ý chí Ách Thương phân thân, ký ức cổ xưa trong hồn Ách Thương khiến hắn hiểu ngay lễ nghi của cây to trăm mét. Tô Minh giơ lên tay phải, nhẹ chạm vào lá cây đỏ.
Khoảnh khắc chạm vào, Tô Minh cảm nhận được hồn cây to trăm mét, hồn thụ cũng nhận ra hơi thở Ách Thương tinh thuần từ người hắn. Nó nhận ra dao động ẩn giấu dưới hơi thở khiến nó biến sắc mặt. Chính là dao động này khiến cây to trăm mét lại run lên, bỗng nhiên nâng lên thân cây, ánh mắt nhìn Tô Minh sợ hãi và rung động hơn cả lúc trước.
“Ngươi... Ngươi..."
Cây to trăm mét run rẩy, thân hình nhanh chóng vặn vẹo, không ngừng biến ảo trước mặt Tô Minh, chớp mắt biến thành một gã đàn ông, cúi đầu sát đất dưới chân hắn, hai tay giơ lên ba chiếc lá cung kính đưa cho hắn.
“Thụ nhân Tháp La thủ hộ báu vật này vạn cổ, rột cuộc chờ người đến. Tuân theo ý chí chủ nhân đời trước của Đệ Ngũ Hỏa Lô, ý chí của người hướng về chính là chúng ta tùy tùng!
Tô Minh mắt chợt lóe, lạnh lùng nhìn gã đàn ông do cây to trăm mét biến thành.
“Ngươi nhận ra cái gì?” Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
“Người là Ách Thương lão tổ nhưng cũng không phải, người là... Chủ Đệ Ngũ Hỏa Lô!” Trong biểu tình của gã đàn ông có sợ hãi và cuồng nhiệt, ánh mắt nóng cháy như là mỗi câu Tô Minh sẽ khiến gã điên cuồng.
Lời gã nói khiến mắt Tô Minh lóe tia sáng mãnh liệt. Mặc dù hắn sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn im lặng ngẩng đầu, trong óc quanh quẩn giọng của Trần Phần lão tổ.
Tô Hiên Y là chủ nhân đời trước của Đệ Ngũ Hỏa Lô, chỉ có con cháu bị hạ nguyền rủa của y mới có tư cách trở thành chủ nhân mới của Đệ Ngũ Hỏa Lô.
Tô Minh im lặng nhìn hư vô, thật lâu sau thành tiếng thở dài. Nhưng rất nhanh con ngươi Tô Minh co rút, cẩn thận nghiền ngẫm lời gã đàn ông nói, mắt lóe tia sắc bén.
"Mới nãy ngươi nói rốt cuộc đợi ta đến?"
“Không chỉ là ta, tất cả sinh linh trong Đệ Ngũ Hỏa Lô đều đang đợi người đến, chờ đợi người thừa kế của chủ nhân đời trước tiến đến, trở thành chủ nhân mới của Đệ Ngũ Hỏa Lô.” Gã đàn ông ngẩng đầu, cuồng nhiệt nhìn Tô Minh.
“Là ai nói với ngươi ta sẽ đến?” Tô Minh bình tĩnh hỏi, nhưng trong thanh âm ẩn chứa một ý nghĩ chưa từng có trong đầu hắn, suy nghĩ làm hắn hít thở dồn dập, trong chốc lát như hiểu ra tất cả.
“Là khi lão chủ nhân tới hỏa lô lần cuối mang theo mệt mỏi đưa vào ý chí cho tất cả sinh sinh trong hỏa lô, báo cho chúng ta chờ đợi, con cháu của người nhiều năm sau sẽ đến Đệ Ngũ Hỏa Lô!"
Đầu óc Tô Minh ù vang, người khẽ run, mắt chợt lóe.
'Y... Không chết...'
Trong tinh thần Tô Minh xuất hiện ý nghĩ khiến hắn hít thở dồn dập, nổ tung, ngưng tụ ra ba chữ kia không ngừng vang vọng trong óc của hắn
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Dịch giả: KieuPhong
Nguồn dịch: Qdian
Nguồn: metruyen
Tô Minh yên lặng nhìn gã đàn ông trước mặt, giơ lên tay phải đón lấy ba chiếc lá tỏa ánh sáng xanh đậm đặc, không có xúc động muốn xem xét báu vật. Tô Minh mặt lạnh như tiền cất ba chiếc lá.
“Thả hồn Long Hải ra.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Cây to trăm mét biến thành gã đàn ông không chút do dự nhắm mắt lại, khi mở ra thì trên trán xuất hiện một khe hở, trong khe tối đen, từ bên trong có đoàn sáng đen bay nhanh ra, đó là một nguyên thần. Nguyên thần rời khỏi khe hở trên trán gã đàn ông, lập tức biến thành một ông lão. Ông lão biểu tình kích động, nguyên thần run rẩy, trong đầu suy nghĩ cuồn cuộn, các loại quá khứ vạn năm qua đều hiển hiện.
Ông lão cho rằng cuộc đời lão cứ trôi qua như vậy, mãi đến lúc chết, thậm chí không tự do sống, muốn chết cũng bị cây khống chế, chỉ đành chậm rãi chờ đợi. Nỗi thống khổ này đủ khiến một người tan vỡ, đây không phải là mấy người ở dị địa Ách Thương có thể đồng cảm. Dù sao bọn họ có hình ảnh ký ức làm bạn, còn có hy vọng ở phía trước. Nhưng ông lão không có gì hết, cứ thế qua vạn năm, nếu không phải lão là chưởng duyên sinh diệt đại năng, có ý chí người thường không thể bằng thì đã sớm lạc mất.
“Thề xong lời thề lúc trước của ngươi.” Giọng Tô Minh đánh gãy suy nghĩ trong lòng ông lão.
Thể nguyên thần của lão bềnh bồng trước mặt Tô Minh, nghe hắn nói vậy im lặng hai giây sau chắp tay, thật sâu cúi đầu hướng hắn.
“Lão phu Long Hải, nguyện thủ hộ đạo hữu vạn năm, để báo đáp ơn cứu mạng của đạo hữu, lời này thành thề, nói là làm!"
Cùng với ông lão cúi đầu, trong tinh thần Tô Minh, một tia liên kết lúc ẩn lúc hiện giờ biến rõ ràng, dung nhập vào tinh thần hắn.
Mặc dù liên hệ này không thể khống chế Long Hải lão tổ nhưng nếu đã thành lời thề, Long Hải lão tổ phải tuân theo, nếu như lão trái lời sẽ bị cả khung trời áp chế. Đây là lời thề của lão, là lão dùng tu vi thề độc.
Sự thật thì lý do Tô Minh chọn cứu Long Hải lão tổ trọng điểm là người này đến từ... Đạo Thần chân giới. Phải biết rằng Tô Minh đoạt xá Đạo không, cũng là gián tiếp có được trên người gã khí vận Đạo Thần chân giới, cùng với lúc trước hắn phá hư khí vận của dv, khiến hắn thành người duy nhất sở hữu khí vận. Như vậy là nếu tu vi chân giới khác có lẽ còn tồn tại biến số, nhưng người Đạo Thần chân giới thề với kẻ được toàn chân giới sủng quyến khí vận thì sẽ không dễ dàng sửa đổi được.
Tô Minh liếc Long Hải lão tổ, vung ống tay áo, nguyên thần của lão lao hướng hắn. Long Hải lão tổ không phản kháng, mặc kệ mình bị Tô Minh dẫn động. Khoảnh khắc đụng vào người Tô Minh, Long Hải lão tổ dung nhập vào thân thể hắn, bước vào thân hình chí bảo, trở thành hồn thứ bảy trong chí bảo.
"Huyền gia chí bảo...” Long Hải lão tổ hai mắt bỗng nhiên chớp một cái.
Ở trong thân hình chí bảo Long Hải lão tổ nhận ra ngay hồn của mấy người khác.
'Người biết vật đó?’ Tô Minh truyền thần niệm.
'Lúc trước lão phu có đi Huyền Thương gia một chuyến, có chút giao tình với lão tổ của Huyền Thương gia cho nên mới biết báu vật này.'
Trong khi Long Hải lão tổ nói chuyện thì Tô Minh khống chế thân hình chí bảo ánh mắt nhìn hướng gã đàn ông do cây to trăm mét biến thành.
Gã đàn ông luôn cung kính quỳ rạp tại đó, biểu tình cực kỳ cuồng nhiệt.
“Ngươi có thể rời khỏi không gian nơi đây không?” Tô Minh im lặng nửa ngày sau, bình tĩnh hỏi.
“Không thể rời đi, trừ phi người bước vào trung tâm Đệ Ngũ Hỏa Lô, thành chủ nhân thật sự của Đệ Ngũ Hỏa Lô, tu sửa Đệ Ngũ Hỏa Lô hoàn chỉnh thì chúng ta mới ra ngoài được.” Gã đàn ông nói ngay.
Tô Minh im lặng giây lát sau gật đầu với gã đàn ông, trong ánh mắt cung kính của gã, hắn xoay người đi ra xa. Một bước đạp xuống, Tô Minh đi tới mép lối ra không gian, khựng lại. Nhưng Tô Minh không ngoái đầu, lại nhấc chân cất bước vào khe hở lối ra, biến mất trong không gian.
Lần này trong không gian khe hở tuổi thọ ngàn năm trôi không khiến Tô Minh chú ý, sau khi hắn bước vào khe hở không gian thì nhắm mắt lại.
Khi Tô Minh nhắm mắt thì đâu óc quanh quẩn lời của Trần Phần lão tổ.
[Trẻ sơ sinh còn trong bụng thê tử của y bị nguyền rủa...]
[Tô Hiên Y dùng hết thần thông chỉ có thể khiến nguyền rủa không ác hóa, nhưng không cách nào loại trừ nó...]
[Cho đến ngày kia y mang theo thê tử của mình rời khỏi chốn này, không biết đa hành hạ, nhìn vợ mình từ từ gầy guộc, đau thương nhập tâm, nhưng y không có cách nào. Tô Hiên Y dùng hết cách, dùng hết thần thông của mình vẫn không thể xua tan nguyền rủa trong người con mình.
Nhiều năm sau, Tô Hiên Y mang vợ mình rời đi, chắc y đi tim cách nào đó đánh tan nguyền rủa trên thân thể trẻ sơ sinh. Tô Hiên Y mang theo kích động, hy vọng đi ra thần nguyên tinh hải.
Quá trình gập ghềnh, khi họ đi qua Đạo Thần chân giới thì xảy ra biến đổi to lớn. Đạo Thần tham lam, toàn Đạo Thần Tông truy sát làm Tô Hiên Y mấy năm nay vì vợ mình, vì con mình không ngừng trả giá tu vi đã mệt mỏi không chịu nổi, cộng thêm phải bảo vệ vợ con mình, y không cách nào phát ra tu vi thật sự.
Trận chiến ấy vợ của Tô Hiên Y đã chết, y đau thương đột đỉnh, đã điên cuồng. Tô Hiên Y ngửa đầu cười thê lương, trong tiếng cười kia chất chứa nước mắt, chất chứa điên cuồng hủy diệt thiên địa, tan vỡ khung trời.
Tô Hiên Y nói câu giới này Tố Minh xong thì... Biến mất.
Có lẽ lúc đó Tô Hiên Y từ bỏ cách xua tan nguyền ủa trong người trẻ sơ sinh, y chọn một con đường khác.
Có lẽ Tô Hiên Y đã thành công, nếu không thì tại sao y ôm mệt mỏi trở lại Đệ Ngũ Hỏa Lô, nói với sinh linh trong Đệ Ngũ Hỏa Lô câu kia. Câu nói rõ ràng biểu đạt Tô Hiên Y và con mình chia cách, nhưng chắc chắn có một ngày con trai Tô Hiên Y sẽ đi tới Đệ Ngũ Hỏa Lô, tại đây tìm ra dấu vết của y.
Biểu tình Tô Minh bi thương, phức tạp và mờ mịt. Đối với xưng hô phụ thân, Tô Minh cảm thấy xa lạ. Lúc nhỏ trong bộ lạc Tô Minh nhìn bạn bè đều có cha mà hắn không có, hắn từng khổ sở, truy hỏi A Công, nhưng không nhận được đáp án.
Tô Minh vẫn cảm thấy mình là đứa trẻ được nhặt về, mặc dù đây là cách nghĩ thuở con nít nhưng đã cùng với hắn mấy ngàn năm, giờ nghĩ lại còn cảm nhận được lúc ấy trong lòng hâm mộ cùng cay đắng.
Tô Minh hâm mộ người khác có cha, có mẹ, nhưng hắn thì không có.
'Y... Năm đó chiến đấu với Đạo Thần chân giới xong thê tử chết, y điên cuồng, nhưng tại sao phải quay về Đệ Ngũ Hỏa Lô? Chỉ vì trở về nói ra câu kia sao? Hay là y chọn... Trị thương tại đây?'
Tô Minh nhìn khe hở không gian xung quanh, nhìn sức sống tuổi thọ của mình biến mất, im lặng.
'Nếu là trị thương vậy phải chăng chứng minh hiện tại y... ở trong Đệ Ngũ Hỏa Lô?'
Mắt Tô Minh chợt lóe tia sáng kỳ lạ, suy nghĩ này khiến hắn không thể kiềm chế nghĩ lung tung.
'Hay hoặc là...'
Người Tô Minh run lên, hắn có một suy đoán, là căn cứ vào khe hở không gian hút đi sức sống và tuổi thọ.
'Lúc trước y trở về không phải một mình mà còn ôm một cái xác, cái xác nữ, là thê tử của quay về Đệ Ngũ Hỏa Lô, đặt thê tử ở trung tâm, thay đổi kết cấu bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lô, khiến Trần Phần tộc phát triển kế hoạch năm tháng vô tận, khiến Đệ Ngũ Hỏa Lô thường hay mở ra, lấy chí bảo nơi này hấp dẫn vô số cường giả tiến đến, khiến họ tranh giành chí bảo, khi xuyên qua không gian thì đưa tặng nhiều tuổi thọ, để... Cứu sống thê tử của y!'
Người Tô Minh run rẩy, suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn, chiếm toàn bộ đầu óc.
'Hai suy đoán này cái nào là thật?’ Tô Minh nhắm mắt lại.
Thật lâu sau, khi Tô Minh bước ra khỏi khe hở không gian, tiến vào một không gian khác thì hắn mở mắt ra, biểu tình còn sót lại phức tạp, trong mắt mờ mịt, cùng với tinh thần... Căng thẳng.
Loại căng thẳng này không phải kích động, không phải sợ hãi, mà vì hắn nhớ tới ở cây to trăm mét, trong ảo cảnh sâu trong ký ức cảm nhận lúc mình còn là sơ sinh được một người phụ nữ ôm trong lòng, cảm giác xa lạ mà ấm áp, cố chấp dù chết cũng phải bảo vệ con của mình, khắc trong sinh minh Tô Minh, thành dấu vết không thể xóa nhòa.
Xa lạ này, ấm áp này biến thành giờ phút này bên tai Tô Minh vang tiếng thì thào.
“Tô...” Người Tô Minh run run, hắn ngẩng đầu, không nhìn thế giới không gian mà ngước lên trời.
“Là người sao?” Tô Minh thì thào.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Dịch giả: KieuPhong
Nguồn dịch: Qdian
Nguồn: metruyen
Trong Đệ Ngũ Hỏa Lô có rất nhiều không gian, tồn tại ở biên duyên ba tầng như là giới hạn, phân chi Đệ Ngũ Hỏa Lô thành bốn khu vực. Những giới hạn biên duyên này do nhiều bình đài bềnh bồng tổ thành, mỗi bình đài được gọi là Bộ Linh đài.
Hiện tại trong một vòng Bộ Linh đài có sáu bình đài tỏa ra ánh sáng yếu ớt nối liền nhau, từ xa thấy được. Bình đài khác thì bị sương khói mông lung xung quanh che phủ, khiến người không thấy rõ ràng.
Sáu Bộ Linh đài tỏa ánh sáng đại biểu lần này bước vào Đệ Ngũ Hỏa Lô có tổng cộng số người, nếu thêm nhiều người thì sẽ có càng nhiều Bộ Linh đài lộ ra từ mơ hồ. Đây là điểm kỳ lạ của Đệ Ngũ Hỏa Lô, nó như có sinh mệnh có thể phát hiện số lượng người bước vào, mượn biên duyên ba tầng Bộ Linh đài lộ ra số lượng, nếu có người chết thì Bộ Linh đài sẽ biến mất theo.
Hiện tại trên sáu bình đài có hai bình đài đã có người khoanh chân tĩnh tọa, hai người này chính là Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng.
Tu vi của họ cao nhất nên có thể nhanh nhất xuyên qua các ngoại tầng không gian, đi tới chỗ giới hạn biên duyên tầng thứ nhất, họ chờ ở đây đã rất lâu. Hai người không lập tức tiến lên mà chờ đợi người khác đến. Bọn họ nghĩ rằng không gian biên duyên tầng thứ nhất mặc dù hỗn độn nhưng chỉ cần không phải rất xui thì tu vi của đám người sẽ không ai chết, tối đa là thời gian đến đây dài ngắn khác nhau.
Dựa theo bọn họ dự tính, khoảng một ngày nữa là những người khác sẽ lục tục đến đây.
Nhưng khi Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng nhắm mắt tĩnh tọa, không ai nói chuyện khiến không khí trầm lặng thì bình đài thứ ba trừ hai bình đài hai người ngồi trong số sáu bình đài chợt chớp lóe ánh sáng.
Ánh sáng lóe lên, khiến hư vô xung quanh lúc sáng lúc tối, làm Tử Long chân nhân mở mắt ra, lóe tia kỳ lạ.
Gã đàn ông chân mày vàng ngồi ở bình đài khác cũng mở mắt, ánh mắt rơi vào bình đài đang chớp lóe, dù biểu tình như thường nhưng lòng rất tò mò. Người thứ ba trừ gã và Tử Long chân nhân đến, thời gian nhanh hơn người khác, rốt cuộc đó là ai?
Khi hai người nhìn qua thì bình đài thứ ba tỏa ánh sáng chói mắt nhất, dường như bình đài biến hỗn loạn, không ngừng di chuyển giữa hư ảo và chân thật.
Một lát sau, một bóng người mơ hồ xuất hiện, chậm rãi ngưng tụ. Từ đường nét người đó Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng có thể phán đoán ra không phải Chu Hữu Tài, cũng không là Hỏa Khôi lão tổ. Đây chỉ có thể là thiếu niên áo trắng do con rết biến thành, hoặc là Tô Minh, người có tu vi yếu nhất trong đám người nhưng hình như ẩn chứa bí mật.
Khi bóng dáng ấy sau vài giây hoàn toàn ngưng tụ, Tô Minh đứng trên bình đài, khuôn mặt chết lặng không chút biểu tình, im lặng nhìn xung quanh rồi khoanh chân ngồi.
Tô Minh xuất hiện khiến gã đàn ông chân mày vàng mắt chợt lóe, đây là lần thứ hai gã chú trọng người nói không nhiều này. Lần đầu tiên là đánh cuộc, nhưng đánh cược đó so với lần thứ hai này thì bé nhỏ không đáng kể. Gã đàn ông chân mày vàng nhìn chằm chằm Tô Minh, gã biết nếu là trước đó đánh cược bảo nó là may mắn thì bây giờ người này có thể là người thứ ba đi ra đủ nói lên thực lực của hắn. Đối với người có thực lực, ở bất cứ đâu đều được tôn trọng. Gã đàn ông chân mày vàng hơi trầm ngâm, ánh mắt quét qua người Tô Minh, lòng suy tư.
Bên Tử Long chân nhân, khi thấy người đi ra là Tô Minh thì con ngươi co rút, nhưng không nói nhiều, lại nhắm mắt tĩnh tọa.
Xung quanh rất yên lặng, ba người Tô Minh đều ngồi xếp bằng, không ai nói chuyện. Tô Minh ngẩng đầu nhìn hư vô, nhìn mông lung cuồn cuộn trong hư vô, nghĩ đến hai điều suy đoán của mình.
Dù là suy đoán nào, đối với Tô Minh thì chuyến đi Đệ Ngũ Hỏa Lô này trở này dấu ấn không thể xóa nhòa trong đời hắn.
Tô Minh nhắm mắt lại, chuyện này bây giờ không có đáp án, nhưng hắn biết rõ tùy theo hắn không ngừng tới gần khu vực trung tâm Đệ Ngũ Hỏa Lô, mọi thứ sẽ càng lúc càng rõ ràng bày ra trước mặt hắn. Cho đến khi hắn nhìn rõ tất cả, nhìn thấy hai điều suy đoán cái nào là thật.
Trong khi Tô Minh tĩnh tọa, thời gian chậm rãi trôi qua. Khoảng gần một ngày sau, bình đài thứ bốn chớp lóe ánh sáng, giống như lúc trước Tô Minh xuất hiện, khi ánh sáng ở bình đài thứ bốn chói lòa vô cùng thì bên trong hiện ra bóng dáng mơ hồ.
Không đợi bóng dáng ấy rõ ràng thì bình đài thứ năm cũng lóe ánh sáng, có bóng người mơ hồ hiện ra.
Hai bình đài cùng chớp lóe khiến hư vô biến lúc sáng lúc tối. Vài giây sau, ở bình đài thứ bốn, Chu Hữu Tài đạp bước đi ra, thân hình khổng lồ. Bước chân Chu Hữu Tài đạp xuống khiến bình đài gã đứng rung lên.
Sau khi xuất hiện Chu Hữu Tài liền nhìn hướng bình đài thứ năm đang chớp lóe, đôi mắt lộ ra sửng sốt. Trên bình đài thứ năm, thiếu niên áo trắng do con rết biến thành hoàn toàn lộ ra.
Khi Chu Hữu Tài nhìn sang thì thiếu niên áo trắng cũng ngước mắt nhìn, hai người ánh mắt giao nhau, không lên tiếng, cùng quan sát xung quanh. Thấy gã đàn ông chân mày vàng, Tử Long chân nhân không khiến biểu tình hai người biến đổi, nhưng lúc họ trông thấy Tô Minh thì con ngươi co rút.
Tô Minh ngồi trên bình đài thứ ba, không vì hai người xuất hiện mà mở mắt ra. Nhưng khi Chu Hữu Tài, thiếu niên áo trắng nhìn qua thì dường như hắn phát hiện, mở mắt ra, không chút khách sáo trừng lại, mắt chất chứa lạnh lùng.
Chu Hữu Tài mắt chợt lóe, né tránh không nhìn thẳng vào Tô Minh, gã khoanh chân ngồi, mắt nhìn hướng bình đài thứ sáu trống rỗng. Chu Hữu Tài lòng sững sốt, khó hiểu Hỏa Khôi lão tổ rốt cuộc gặp chuyện gì mà không đến.
Còn thiếu niên áo trắng thì cười thân thiện với Tô Minh, chắp tay, ngồi một bên. Thiếu niên áo trắng giơ lên tay phải hư không chộp, thân hình Miêu Nữ hiện ra, mặt tiều tụy, cần cổ có dấu răng giờ đen thui, mắt ả chết lặng như mất đi linh hồn.
Thiếu niên áo trắng lại cắn cổ Miêu Nữ, Tô Minh lạnh lùng nhìn tình cảnh này, biểu tình không chút thay đổi. Nhưng đám người trong thân hình chí bảo của hắn vào giây phút này cảm nhận được sát ý đến từ linh hồn Tô Minh.
Sát ý này khiến linh hồn khác lạnh run, chỉ có Long Hải lão tổ nhìn Miêu Nữ thì lòng máy động. Trước đó lúc Long Hải lão tổ dung nhập vào thân hình chí bảo, phát hiện Hứa Tuệ thì lòng nổi lên suy đoán. Mặc dù Long Hải lão tổ chưa từng thấy Hứa Tuệ nhưng từ hơi thở trên người cô, công pháp đặc biệt của Phượng Môn không thể gạt được mắt lão.
'Phượng Môn thánh nữ, chí bảo Huyền gia, còn có Miêu Nữ rõ ràng là trong Phượng Môn biến chủ, cộng với thụ nhân chết tiệt sùng bái, người này... Đến cùng là ai?' Long Hải lão tổ mặt không biểu tình nhưng trong lòng suy đoán thân phận Tô Minh.
Tô Minh nhìn thiếu niên áo trắng nuốt tinh hoa máu của Miêu Nữ, mặc dù ả không có liên quan gì nhiều với hắn nhưng nếu đã gọi hắn là chủ nhân, nếu hắn đã thay thế Đạo không thì tính cách bao che của hắn nhìn thấy tình cảnh này tất nhiên nổi lên sát ý.
Nếu không phải thiếu niên áo trắng rõ ràng cùng nhóm với Tử Long chân nhân, nếu Tô Minh tùy tiện xuống tay thì chẳng những không thể đạt được mục đích, bản thân sẽ gặp nguy hiểm, nếu không phải vậy thì hắn sớm đã tay.
Hiện tại ánh mắt Tô Minh lướt qua người thiếu niên áo trắng, biểu tình như thường, người ngoài không nhìn ra Tô Minh nổi lên sát ý. Nếu Tô Minh có thể tính kế Hỏa Khôi lão tổ có ác ý với hắn thì dĩ nhiên dùng cách tương tự tiêu diệt một người khác.
Chưởng duyên sinh diệt thì sao?
Nếu bây giờ Tô Minh bùng phát hết tu vi, khiến Long Hải lão tổ hết sức thi triển thì thân hình này của hắn phát ra lực lượng sẽ không còn là gần như chưởng duyên sinh diệt mà là chân chính chưởng duyên sinh diệt, đây cũng là một trong số nguyên nhân Tô Minh cứu Long Hải lão tổ.
Tô Minh thu lại tầm mắt, khép mi mắt, phủ lên sát ý che giấu dưới sự bình tĩnh không người phát hiện. Nhưng khoảnh khắc Tô Minh khép mắt thì bỗng nhiên lại mở mắt ra. Ánh mắt của hắn rơi vào người Miêu Nữ, hồi lâu sau lần nữa nhắm mắt tĩnh tọa, lòng dầy sóng.
Mới nãy trong một giây Tô Minh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó là hắn thay thế Đạo không, nắm giữ tất cả của gã nguyên nhân chủ yếu bởi vì hắn là tộc nhân Tố Minh, có được thiên phú đoạt xá của Tố Minh tộc.
Vậy thì tu vi của Tô Hiên Y cao đến thế, thiên phú đoạt xá của y sẽ mạnh tới cỡ nào?
Tô Minh có thể đoạt xá Ách Thương, vậy phải chăng Tô Hiên Y chiến đấu với Đạo Thần sẽ...
Cách nghĩ đột ngột này khiến hơi thở Tô Minh dồn dập, hắn nghĩ đến Đạo Thần bế quan, nghĩ tới sau khi hắn đến thần nguyên tinh hải thì gặp Đạo không.
'Nếu nói đây thật sự là thể hiện ý chí của y thì phải chăng Đạo không xuất hiện là do y sắp xếp? Bởi vì trong trí nhớ của Đạo không là đột nhiên được sắp xếp tiến vào thần nguyên tinh hải, Hứa Tuệ cũng là bị chỉ định cùng tiến vào.'
Trong lòng Tô Minh trăm ngàn suy nghĩ, phía xa Bộ Linh đài thứ sáu bỗng chớp lóe mãnh liệt.
Có thể xuất hiện ở Bộ Linh đài thứ sáu chắc chắn la Hỏa Khôi lão tổ, đã mất đi thân thể chỉ còn lại nguyên thần!
Mắt Tô Minh ngước nhìn lộ ý lạnh lùng, hắn muốn xem Hỏa Khôi lão tổ mất đi thể xác sau khi xuất hiện, trông thấy hắn thì sẽ nói ra lời gì, có biểu tình gì.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Dịch giả: KieuPhong
Nguồn dịch: Qdian
Nguồn: metruyen
Không chỉ mình Tô Minh đưa mắt nhìn bình đài thứ sáu, bốn người khác cũng nhìn sang. Đặc biệt là Chu Hữu Tài, biểu do dự. Chu Hữu Tài rất khó hiểu, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Hỏa Khôi lão tổ là người cuối cùng đến?
Còn thiếu niên áo trắng do con rết biến thành thì mắt chợt lóe tia sáng âm u, nhìn hướng bình đài thứ sáu, biểu tình suy tư.
Có thể nói trong đám người chỉ Tô Minh là biểu tình bình thường nhất. Hắn nhìn hướng bình đài thứ sáu chớp lóe, chờ đợi Hỏa Khôi lão tổ xuất hiện. Tô Minh rất muốn biết Hỏa Khôi lão tổ có dám nói ra sự thật hay không.
Bình đài thứ sáu chớp lóe càng mãnh liệt, chốc lát sau một cái bóng mơ hồ hiện ra trên bình đài. Khoảnh khắc bóng dáng ấy xuất hiện thì Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng khẽ kêu.
Tử Long chân nhân con ngươi co rút, nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ trên bình đài thứ sáu, chậm rãi đứng dậy, mắt chợt lóe tia sáng kỳ lạ nhìn hướng thiếu niên áo trắng.
Tử Long chân nhân đứng dậy, ánh mắt khiến thiếu niên áo trắng ngẩn ra. Đặc biệt là tia sáng kỳ lạ trong mắt Tử Long chân nhân khiến thiếu niên áo trắng thấy khó hiểu, gã nhìn không ra tại sao lão như vậy, bởi vì gã thấy bình đài thứ sáu không có gì khác lạ.
Tử Long chân nhân thấy thiếu niên áo trắng biểu tình ngơ ngác thì nhíu mày, lại nhìn hướng Chu Hữu Tài rồi dời mắt sang Tô Minh, do dự một lúc, lại nhìn gã đàn ông chân mày vàng.
Hiện tại gã đàn ông chân mày vàng cũng đã đứng dậy, biểu tình cực kỳ trầm trọng nhìn chằm chằm bình đài thứ sáu, mắt chớp lóe nhanh, cũng liếc hướng thiếu niên áo trắng do con rết biến thành, lại liếc hướng Chu Hữu Tài và Tô Minh, cuối cùng nhìn Tử Long chân nhân. Ánh mắt Tử Long chân nhân và gã đàn ông chân mày vàng giao nhau.
Tô Minh ở bình đài phía xa thấy hình ảnh này thì biểu tình bình tĩnh nhưng lòng nổi cảnh giác. Lúc trước Tô Minh nhìn ra Tử Long chân nhân và gã đàn ông chân mày vàng có tu vi cao nhất trong đám người, giờ xem ra tu vi cao đẳng không thể hiện ở chưởng cảnh mà liên quan đến duyên pháp, hơn nữa hai người có lẽ không xuyên thấu qua tia chớp bình đài thứ sáu, nhìn thiếu niên áo trắng và Chu Hữu Tài, thậm chí là Tô Minh đều nhìn không ra Hỏa Khôi lão tổ mơ hồ xuất hiện ở bình đài thứ sáu tu vi của lão biến đổi thế nào.
'Hai người họ trước tiên nghi ngờ thiếu niên áo trắng âm thầm ra tay, cho thấy tu vi của người này có lẽ không như mặt ngoài thể hiện. Hoặc nên nói người này có đòn sát thủ đủ khiến Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng chú trọng. Sau đó là Chu Hữu Tài, cuối cùng mới là mình. Nhưng dù là hai người kia cũng không đoán được rốt cuộc là ai, còn nghi ngờ nhau.'
Tô Minh thấy rõ, vẻ mặt không lạnh băng mà nhìn bình đài thứ sáu có vẻ giật mình. Đương nhiên giật mình là Tô Minh cố ý tạo ra, nếu không thì quá lạc quẻ.
Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng khác lạ khiến Chu Hữu Tài đứng dậy, gã có cảm giác bất an. Khi trực giác này mới xuất hiện thì Chu Hữu Tài bỗng biến sắc mặt, bởi vì giờ phút này gã rốt cuộc cảm nhận được đến từ bình đài thứ sáu, thân hình thiếu niên áo trắng có chỗ kỳ lạ.
Thiếu niên áo trắng ở bình đài khác cũng phát hiện, biến sắc mặt. Thiếu niên áo trắng đã rõ tại sao mới nãy Tử Long chân nhân nghiêm túc nhìn gã, tại sao lại nhìn gã, thậm chí gã đàn ông chân mày vàng cũng trước tiên liếc gã.
Nên biết rằng dù Đệ Ngũ Hỏa Lô nguy hiểm nhưng đối với bọn họ thì phạm vi bên ngoài biên duyên tầng thứ ba không phải không có thứ uy hiếp sinh mệnh, tuy nhiên rất thưa thớt, nguy hiểm thật sự bình thường càng vào sâu trung tâm càng thường xuyên xuất hiện.
Dù trong ký ức của họ thì tu sĩ biến mất hoặc chết ở phạm vi bên ngoài biên duyên tầng thứ ba không phải không có, nhưng tu vi đến chưởng cảnh đại nang, ở phạm vi bên ngoài biên duyên tầng thứ ba chỉ có một, hai người chết. Tại sao một, hai người này chết thì không ai biết, có lẽ là bị ai đánh lén, cũng có thể là gặp một số không gian nguy hiểm, chết bên trong.
Thế nên khi lần này họ phát hiện Hỏa Khôi lão tổ không còn thân thể thì phản ứng đầu tiên chính là người này bị tập kích, nhưng cũng có thể là gặp không gian nguy hiểm hiếm thấy nên mới chật vật như vậy. Họ tưởng tượng nếu Hỏa Khôi lão tổ không có quyết đoán buông bỏ thân thể, như vậy nhất định sẽ là kết quả hình thần đều diệt.
'Rốt cuộc là bị người đánh lén hay gặp vùng đất nguy hiểm gì, buộc Hỏa Khôi lão tổ thành như vậy?'
Đây là suy đoán hiện ra trong lòng mọi người trừ Tô Minh.
Vài giây sau, ánh sáng bình đài thứ sáu chướp lóe đến cực độ chói mắt thì bỗng tối đi. Nguyên thần Hỏa Khôi lão tổ mang theo mệt mỏi xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hỏa Khôi lão tổ.
Còn thiếu niên áo trắng thì nheo mắt, chợt lóe tia sáng, nhìn như bình thường nhưng người hiểu gã sẽ thấy đáy mắt gã lóe tia sáng âm u chất chứa tham lam.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, mọi người nhìn chăm chú vào Hỏa Khôi lão tổ. Tô Minh hơi nhíu mày, nhưng trong mắt bình tĩnh cùng lạnh lùng khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Tương đối tĩnh mịch là uy nhiếp như có như không, uy nhiếp bao phủ Hỏa Khôi lão tổ nhưng không khiến lão biến sắc mặt, hiển nhiên từ khi lão quyết định đi ra thì nghĩ đến những chuyện mình sẽ gặp, nghĩ tới mất đi thân thể, tu vi giảm thấp thì đối diện nguy hiểm và đồng bạn tham lam.
Dù sao Hỏa Khôi lão tổ chẳng những tu vi đã giảm mà chỉ còn lại nguyên thần, nguyên thần chưởng cảnh địa năng đối với một số tu sĩ là thứ siêu bổ, cũng là khí linh tốt nhất để luyện chế chí bảo. Hoặc là có ý khác, ví dụ như luyện chế con rối, tạo thành đan dược, có đủ các loại dùng, mức độ thê thảm đủ khiến người hối hận tại sao trước đó không chết đi.
Mọi người im lặng, Hỏa Khôi lão tổ cũng im lặng, lão đứng ở bình đài thứ sáu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn xung quanh. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, ánh mắt đầu tiên Hỏa Khôi lão tổ hướng về không phải Tô Minh mà là... Thiếu niên áo trắng!
Khi nhìn hướng thiếu niên áo trắng, ánh mắt Hỏa Khôi lão tổ đầy oán độc, mãnh liệt và rõ ràng khiến mọi người nhận ra.
Thiếu niên áo trắng ngây ra rồi lập tức biến sắc mặt, bởi vì chẳng những Tử Long chân nhân nhìn hướng gã mà gã đàn ông chân mày vàng, Chu Hữu Tài cũng đưa mắt nhìn sang.
“Không phải ta!” Thiếu niên áo trắng lập tức nói, nhìn chằm chằm vào Hỏa Khôi lão tổ.
'Hay cho Hỏa Khôi lão tổ độc ác gian trá.’ Nụ cười của Tô Minh lạnh băng.
'Lão biết bản thân là thể nguyên thần chắc chắn sẽ bị người khác rình ngó, nhưng không muốn chết, nếu nói thẳng là ta trọng thương lão thì không có ích lợi gì cho lão, chỉ khiến người khác kiêng dè. Dù sao ít có ai kiêng dè mà chịu đứng ra làm khó ta. Hiện tại lão đối với ngươi khác giá trị ngang ngửa chí bảo, cho nên lão kiềm nén oán độc với ta, không kể ra mà chờ người khác cũng có kết cuộc như lão. Chỉ mũi dùi khiến người ta nghi ngờ thiếu niên áo trắng chắc là một phần kế hoạch của lão. Nếu như ta là lão thì bước tiếp theo sẽ là...'
Tô Minh nhìn hướng Hỏa Khôi lão tổ, thấy lão lắc người, cực nhanh dựa vào thể nguyên thần lao ra khỏi bình đài thứ sáu, chớp mắt đã xuất hiện trên bình đài của Tô Minh.
Tình hình này khiến mọi người chú ý.
“Nếu như đạo hữu che chở lão phu an toàn, lão phu nguyện tặng tinh cầu của tộc quần làm trao đổi, lão phu hiểu biết rất rõ về Đệ Ngũ Hỏa Lô, có thể giúp đạo hữu bớt đi đường vòng, không biết ý của đạo hữu thế nào?” Hỏa Khôi lão tổ đứng trên bình đài của Tô Minh, chắp tay cúi đầu hướng hắn.
Người ngoài không biết nhưng Tô Minh rõ ràng lòng lão tràn đầy cay đắng cùng bực tức.
'Họa thủy đông di.’ Tô Minh biểu tình như thường, thầm cười lạnh.
Chắc là Hỏa Khôi lão tổ có quan hệ khá thân với Chu Hữu Tài nên không muốn liên lụy gã, lão hận hắn nhất nên mới làm vậy. Chỉ cần ở bên cạnh Tô Minh thì có thể dẫn mầm họa đến, tất cả chính là mồi dụ người tham lam hướng đến. Trước khi Hỏa Khôi lão tổ đến đầu tiên là chọc vào thiếu niên áo trắng, có thể nói người thứ nhất không tha cho lão chắc chắn là thiếu niên áo trắng này. Hơn nữa hành động của lão nhìn như đột ngột nhưng nghĩ kỹ thì rất hợp lý. Dù sao Tô Minh có tu vi kém nhất trong cả đám, cùng Hỏa Khôi lão tổ tu vi hiện yếu đi nhìn như ngang ngửa nhau, lão lựa chọn phù hợp ý nghĩ của mọi người. Nếu lão chọn người khác che chở thì rất có thể tự tìm đường chết.
Hỏa Khôi lão tổ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Minh, trong mắt chứa điên cuồng chỉ mình hắn thấy, hiểu được tại sao.
Nước cờ này nếu Tô Minh từ chối thì Hỏa Khôi lão tổ sẽ không tiếc trả giá, thậm chí lựa chọn ai tiêu diệt hắn thì lão sẽ cam tâm tình nguyện trở thành khí linh của đối phương, đây là trả giá chết chóc đồng quy vu tận với Tô Minh.
Nhưng dù gì Hỏa Khôi lão tổ không muốn chết, nên ý định của lão rất rõ ràng.
Hỏa Khôi lão tổ đang đánh cược, cược Tô Minh không thể chớp mắt tiêu diệt lão, cược sẽ có người sau khi bọn họ bước vào đệ nhất không gian thì đi theo.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư