Quyển 9 Hoành hành Âm Dương! Tu đạo đỉnh! Khai thiên phách địa! Thuần Dương Chân Tiên!
Chương 45 : Tấn công Ngọc Huyền Thiên
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Huyền là cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn, trong Ngọc Huyền Thiên bản thân sáng tạo ra, càng là sáng thế chi chủ, thực lực cực mạnh, hơn xa trong vũ trụ phàm gian, Khâu và Nguyên cùng là cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn, đơn độc một người trong vũ trụ phàm gian có thể có thực lực tương đương với Huyền, thế nhưng nếu ở bên trong Ngọc Huyền Thiên, cho dù hai người cộng lại cũng không phải là đối thủ của Huyền.
Coi như là Hồng tiến vào trong Ngọc Huyền Thiên, lực lượng pháp tắc của hắn sẽ bị pháp tắc trong Ngọc Huyền Thiên ảnh hưởng, thực lực sẽ bị suy yếu nhất định, đương nhiên thực lực của Hồng vượt xa Huyền, cho dù suy yếu một chút, nhưng Huyền cũng không phải là đối thủ của Hồng.
Bất quá, đối với Cổ Thần và Côn Bằng nắm giữ lực lượng quy tắc vũ trụ mà nói, về bản chất lực lượng đã vượt qua lực lượng pháp tắc, căn bản không hề bị lực lượng pháp tắc trong Ngọc Huyền Thiên ảnh hưởng, thực lực của hai người, mặc kệ ở nơi nào cũng sẽ không phát sinh bất cứ thay đổi nào.
Huyền vừa mới xuất hiện, Côn Bằng hiếu chiến đã vọt lên, quát lớn:
- Là tổ sư gia Côn Bằng của ngươi!
Trong Ngọc Huyền Thiên, lúc sáng lúc tối, thay đổi trong nháy mắt, Huyền ẩn trong một đoàn quang mang, màu sắc của quang mang cũng biến hóa liên tục, ẩn chứa vũ trụ diễn hóa chi đạo, có quy tích vận hành của đại đạo, cùng với toàn bộ hư không Ngọc Huyền Thiên kết hợp một chỗ vô cùng hoàn mỹ.
- Cái gì là Côn Bằng tổ sư gia? Hạng người vô danh tiểu tốt? Muốn chết!
Huyền quát lạnh một tiếng, trong tay của hắn cầm một chiếc lệnh kỳ màu đen, bên trên có khắc một tự phù Tiên Thiên --- Huyền!
Tên của cây kỳ này là Huyền Diễn Kỳ, một kiện tiên thiên linh bảo thượng đẳng, hàng nghìn hàng vạn biến hóa của vũ trụ, vô tận diễn biến đều ở trong Huyền Diễn Kỳ này.
Huyền tu luyện chính là vũ trụ biến hóa chi đạo, vừa vặn có thể phát huy được trăm phần trăm lực lượng của Huyền Diễn Kỳ.
Huyền cầm trong tay Huyền Diễn Kỳ, chỉ về phía trước, trăm nghìn đạo thần quang đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ thành một đạo cương hoa, nổ bắn mạnh về phía Côn Bằng.
Đạo cương hoa này ẩn chứa biến hóa vũ trụ nghìn năm, vạn cổ thương tang, một cỗ đại thế biến hóa cuồn cuộn ập về phía Côn Bằng.
Côn Bằng cười nhạt một tiếng, nói:
- Chút tài mọn, nhìn Sinh Tử Luân của bản tọa!
Côn Bằng sinh ra trong vũ trụ chi tâm, tuyên cổ tới nay chưa từng tới vũ trụ phàm gian, tiên giới Cổ Hoang biến hóa như thế nào, vũ trụ chi tâm vẫn mãi mãi chỉ là một phiến hư không hỗn độn vô cùng vô tận, tuyên cổ bất biến, biến hóa đại đạo của Huyền đối với Côn Bằng căn bản không có tác dụng gì.
Tay trái Côn Bằng xuất hiện một tự phù tiên thiên “sinh”, tay phải một tự phù tiên thiên “tử”, đột nhiên đánh ra, hóa thành một viên luân sinh tử cực lớn, bạo kích thẳng về phía Huyền.
Từ chỗ Cổ Thần học được Sinh Tử Luân, Côn Bằng vừa mới ra tay lập tức thi triển ra đại sát thuật tuyệt thế này, vừa vặn có thể phát huy được tất cả các lực lượng quy tắc Côn Bằng nắm giữ.
Sinh Tử Luân kia nổ bắn ra, trắng đen giao nhau, nhìn qua so với cương hoa do vạn đạo thần quang của Huyền đánh ra ảm đảm hơn rất nhiều, thế nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó lại mãnh liệt hơn không chỉ mấy lần.
Cương hoa kia bị Sinh Tử Luân bổ trung, trong sát na nát bấy, Sinh Tử Luân trực tiếp oanh kích về phía Huyền, Huyền hũy vũ Huyền Diễn Kỳ trong tay để ngăn cản lại.
Phập…
Pháp tắc sinh tử cực hạn trong sát na kích thẳng vào bất tử bất diệt chi thân của Huyền, để thân ảnh của hắn bắn ngược về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Đồng thời trên người cũng xuất hiện không ít vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Một hiệp, Huyền lập tức bị bại trong tay Côn Bằng, đồng thời còn đang trong Ngọc Huyền Thiên, nếu như tại vũ trụ phàm gian, thương thế của Huyền còn nặng hơn.
Biết Huyền không có khả năng là đối thủ của Côn bằng, Cổ Thần phất tay, quát lớn nói:
- Các ngươi ngăn cản lại các cường giả đỉnh phong thiên địa vô lượng kiếp khác trong Ngọc Huyền Thiên, ta đi cứu giúp Chiến thần Hình và Long tổ.
Nói xong, thân thể Cổ Thần chợt lóe, liền biến mất không thấy.
Ngọc Huyền Thiên vô cùng rộng lớn, đồng thời chia thành ba tầng không gian phàm giới, tiên giới, thần giới, cao thủ bên trong rất nhiều, thậm chí còn có cường giả đỉnh phong thiên địa vô lượng nửa kiếp.
Bất quá, Cổ Thần không nhìn những cường giả này, lực cảm ứng của hắn cấp tốc tỏa ra, hầu như đã bao phủ toàn bộ Ngọc Huyền Thiên, rất nhanh liền phát hiện ra được chỗ Chiến thần Hình và Long tổ bị trấn áp, là một khỏa tinh cầu màu đen cực kỳ khổng lồ.
Khỏa tinh cầu này do một loại đất đen đặc thù ngưng tụ thành, nặng nề không gì sánh được, sở hữu lực lượng hấp thu vô cùng, cho dù cách xa hàng tỉ dặm, một số tinh cầu tiếp cận đều bị tinh cầu màu đen này hấp thu trong nháy mắt, sau đó đồng hóa, trở thành một bộ phận của tinh cầu màu đen kia.
Vì vậy, tinh cầu màu đen này to lớn không gì sánh được, phương viên không chỉ hàng trăm tỉ dặm.
Thân ảnh của Cổ Thần trực tiếp tiến tới khỏa tinh cầu màu đen này, cho dù lực lượng kinh khủng có thể hấp thu tinh cầu cách hàng tỉ dặm cũng không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với Cổ Thần.
Cước bộ của Cổ Thần đạp nhẹ, tiếng bạo tạc rắc rắc rắc vang lên liên tiếp, toàn bộ tinh cầu màu đen bị xé tung thành hai nửa, lộ ra Chiến thần Hình và Long tổ bị trấn áp chính giữa trung tâm.
Trên người cả hai đều bị xích sắt do pháp tắc ngưng tụ tạo thành trói buộc, là do Hồng đích thân bố trí.
Trong những sợi xích sắt pháp tắc này ẩn chứa pháp tắc sinh mệnh và pháp tắc tử vong cực hạn, so với quy tắc thần liên của Dương chi cổ thần trấn áp Âm Tôn Lăng Phong còn kiên cố hơn rất nhiều, như vậy mới có khả năng trói buộc được hai vị cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn như Chiến thần Hình và Long tổ.
Cổ Thần nhìn pháp tắc chi liên, bàn tay hợp lại, chém xuống dưới, một thanh phủ cương đột nhiên nổ bắn ra, chém vào pháp tắc chi liên trói buộc bên ngoài cơ thể hai người, trong sát na pháp tắc chi liên do Hồng bố trí đều bị tan vỡ.
Trong nháy mắt Chiến thần Hình và Long tổ đều thu được tự do, hai người tràn đầy kinh ngạc nhìn Cổ Thần, thét lên một tiếng kinh hãi:
- Cổ Thầm, dĩ nhiên là ngươi!
Theo tiếng kinh hô của hai người, còn có một đạo thanh âm vang lên:
- Là ai phá cấm chế của ta? Quả thực muốn chết?
Một thanh niên tóc bạc đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Cổ Thần, bàn tay tụ lại đánh ra một chưởng, một tay kia chém ra một đạo kiếm ảnh.
Trấn Cổ!
Trảm Sát Vị Lai!
Hai đại thần thông tuyệt thế.
Ý chí ảnh tượng của Hồng lưu lại triển khai đại diệt sát đối với Cổ Thần.
Bàn Cổ Luân!
Hai tay Cổ Thần khẽ động, hai chưởng chụp vào nhau, ngưng tụ thành một hình viên luân thật lớn, xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Hồng, giống như một ma bàn khổng lồ, trong sát na dung nhập đạo ý chí ảnh tượng của Hồng và trong đó, tiêu diệt sạch sẽ trong nháy mắt.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 9 Hoành hành Âm Dương! Tu đạo đỉnh! Khai thiên phách địa! Thuần Dương Chân Tiên!
Chương 46 : Hồng Cổ luận đạo
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hai đại thần thông tuyệt thế Trấn Cổ và Trảm Sát Vị Lai nhất tề công kích vào người Cổ Thần, thế nhưng thân thể của Cổ Thần không ở quá khứ, cũng không ở tương lai, mà ở hiện tại, đồng thời là hiện tại vô địch, một lồng khí vô hình xuất hiện bên ngoài cơ thể Cổ Thần, vô cùng dễ dàng ngăn cản được hai đại thần thông tuyệt thế.
Không để ý Chiến thần Hình và Long tổ kinh ngạc, Cổ Thần chợt lóe, liền xuất hiện trước mặt hai người, nói:
- Hai vị đạo hữu, cuộc chiến chinh phạt Chư Thiên đã bắt đầu rồi, các ngươi có nguyện ý theo ta đánh một trận?
Chiến thần Hình và Long tổ nhất tề gật đầu, tuy rằng trong mắt vô cùng kinh ngạc, nhưng không chút do dự, nói:
- Nguyện ý!
- Tốt, đi theo ta, trước tiên chúng ta diệt Ngọc Huyền Thiên, cự đầu trận doanh Chư Thiên, một người cũng không chạy được.
Cổ Thần cười ha ha, khí thế tận trời.
Nói xong, thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, liền xuất hiện ngay tại chỗ Huyền đại chiến, Chiến thần Hình và Long tổ cũng lập tức theo tới.
Huyền dưới công kích không ngừng của Côn Bằng, liên tiếp bại lui, đã bị lực lượng quy tắc vũ trụ tạo thành vô số vết thương.
Thế nhưng, Côn Băng nắm giữ quy tắc vũ trụ hiển nhiên không bằng được Cổ Thần, đánh bại Huyền dễ, giết chết Huyền rất khó khăn.
Diệt đạo ý chí ảnh tượng của Hồng, Cổ Thần biết Hồng sẽ chạy tới đây rất nhanh, trước khi hắn tới, giết chết Huyền là tốt nhất, tặng Hồng một phần đại lễ.
- Côn Bằng lui ra!
Cổ Thần hét lớn một tiếng:
- Bàn Cổ Luân!
Côn Bằng biết hắn không thể giết chết được Huyền, đánh tiếp thì cũng chỉ để thương thế của Huyền nặng hơn một chút mà thôi, lập tức lui về phía sau.
Huyền thấy công kích của Côn Bằng rút đi, nhất thời phi độn ra khỏi Ngọc Huyền Thiên, thế nhưng đột nhiên không gian bốn phía trở nên kiên cố không gì sánh được, một viên bàn cực lớn xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Huyền.
Là Bàn Cổ Luân.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, trong nháy mắt Huyền bị hút vào trong Bàn Cổ Luân, bất tử bất diệt chi thân bị hủy diệt tức khắc, phá tan thành vô số mảnh nhỏ, chỉ còn lại một đạo nguyên thần tàn dư tru lên cực kỳ thê thảm.
- A… Vì sao ta lại chết? Vì sao có khả năng chết?
Huyền liên tục rống to, thanh âm vô cùng the thé sắc bén:
- Cổ Thần, ngươi dám giết ta, sư tôn của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sư tôn của ta tìm hiểu quy tắc sinh mệnh, rất nhanh sẽ thành công, cho dù ta chết rồi sư tôn cũng có thể cứu sống lại ta, mà ngươi, sư tôn sẽ cướp đoạt sinh mệnh của ngươi, tất cả đám người dám đối nghịch với sư tôn, toàn bộ đều bị cướp đoạt sinh mệnh.
- Sinh mệnh cũng cần phải có thời gian mới có thể chứng minh lâu dài!
Thanh âm của Cổ Thần lạnh lùng vang lên:
- Huyền, ngươi yên diệt trước trong dòng chảy thời gian đi!
Đang khi nói chuyện, Cổ Thần bắt nhẹ một trảo, quy tắc thời gian ẩn chứa Bàn cổ đại đạo chộp Huyền vào trong tay, khẽ sờ một cái, trong sát na nguyên thần tàn dư của Huyền cấp tốc hao tổn toàn bộ thọ nguyên, bị nát thành vụn cám, hóa thành hư vô.
Mà lĩnh ngộ của Huyền đối với đại đạo vũ trụ diễn biến, trong nháy mắt khi Huyền bị vẫn lạc, bị Cổ Thần nắm giữ trong tay, rất nhanh liền lĩnh ngộ hoàn toàn.
Huyền vẫn lạc, lại một cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn vẫn lạc.
Nguyên và Khâu đã nhìn thấy Cổ Thần diệt sát cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn lần thứ hai rồi, tuy rằng trong mắt cũng có ý kinh hãi, nhưng coi như bình tĩnh rất nhiều, mà Chiến thần Hình, Long tổ đều khiếp sợ vô cùng.
Chiến thần Hình và Long tổ bị Hồng bắt giữ, Hồng cũng chỉ có thể trấn áp hai người, chậm rãi hao tổn thọ nguyên, phải qua đáng kể năm tháng mới có thể hoàn toàn hao tổn hết thọ nguyên của hai người.
Mà Cổ Thần, dĩ nhiên trong nháy mắt giết chết được cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn, lực lượng hai bên có sự chênh lệnh về bản chất, không phải chỉ một điểm nửa điểm.
Nếu không phải là tu sĩ đã từng nhìn thấy qua Cổ Thần giết chết Ma Tổ, vô luận là ai cũng không thể tưởng tượng được, Cổ Thần tấn công Ngọc Huyền Thiên, chỉ trong thời gian nhanh chóng như vậy đã giết chết được chủ nhân của Ngọc Huyền Thiên.
Cho dù là Hồng cũng không thể dự đoán.
Vì vậy, Hồng đã tới chậm.
Khi Cổ Thần dẫn theo cường giả trận doanh Vạn Giới cùng với Chiến thần Hình và Long tổ vừa mới gia nhập rời khỏi Ngọc Huyền Thiên, trở lại vũ trụ phàm gian, rốt cuộc Hồng cũng xuất hiện rồi, ngăn cản ngay phía trước chúng cường giả trận doanh Vạn Giới.
Hồng đã càng trở nên trẻ tuổi hơn. Thoạt nhìn chỉ giống như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đồng thời, một nghìn ba trăm năm trước, lúc Cổ Thần và Hồng đánh một trận, đầu tóc của Hồng vẫn là bạc trắng, chỉ có chân tóc là xuất hiện một chút màu đen.
Mà hiện tại, máu tóc bạc trắng của Hồng đã hoàn toàn hóa thành màu đen.
Toàn thân phảng phất như cải lão hoàn đồng chân chính.
Mặc kệ là thân thể, hay lông tóc, toàn bộ đều cải lão hoàn đồng, tình huống như vậy cho dù đã tinh thông pháp tắc sinh mệnh tới cực điểm cũng không thể làm được.
Sợ rằng, thực lực của Hồng trong một nghìn ba trăm năm vừa qua lại xảy ra sự biến hóa về chất, từ cực hạn pháp tắc sinh mệnh, bước vào điện phủ quy tắc sinh mệnh.
Hiện tại nhìn thấy Hồng, ánh mắt của Cổ Thần rõ ràng có chút ngẩn ra, nếu như không phải từ trên người Hồng cảm thụ được một cỗ khí tức cường đại quen thuộc, Cổ Thần nhất định sẽ cho rằng người thiếu niên đứng trước mặt là đại đệ tử Quân của hắn.
Bởi vì, lúc Hồng hoàn toàn cải lão hoàn đồng, tướng mạo do với Quân hầu như là giống nhau như đúc.
Thấy Hồng đến, cảm nhận được lực lượng kinh khủng tản mát ra trên người Hồng, Cổ Thần dừng lại, đứng giữa hư không.
Trong sát na Hồng xuất hiện phía trước đám người Cổ Thần chừng mấy tỉ dặm, cũng đình chỉ thân ảnh, ánh mắt của hắn đảo qua mọi người, lại đảo qua một chút trên người Côn bằng, hơi lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng, ánh mắt rơi vào người Cổ thần, vẻ kinh ngạc trong mắt lại tiếp tục nặng hơn vài phần.
- Cổ Thần, ngươi dĩ nhiên có thể trốn được từ trong vũ trụ chi tâm, thực sự vượt quá dự liệu của ta.
Hồng nhìn Cổ Thần, chân thành nói.
Đám người Cổ Thần rời khỏi Ngọc Huyền Thiên, mà hiện tại không nhìn thấy hình bóng của Huyền đâu, tùy tiện suy đoán cũng có thể nghĩ ra được, chỉ sợ là đã bị Cổ Thần trấn áp, thế nhưng tựa hồ Hồng không quan tâm tới kết quả của Huyền.
Bất quá, nếu như Hồng biết Huyền đã bị Cổ Thần giết chết, sợ rằng không thể bình tĩnh được như vậy.
Thực lực của Hồng cũng đã xảy ra biến hóa về chất, từ trên người hắn có thể cảm giác được lực lượng quy tắc sinh mệnh, Cổ Thần cũng kinh ngạc vô cùng, nguyên tưởng rằng hắn đánh bại Hồng hẳn là không thành vấn đề, thế nhưng lúc này lại biến thành ẩn số chưa biết đáp án.
Tuy rằng Cổ Thần nắm giữ rất nhiều lực lượng quy tắc vũ trụ, nhưng lực lượng chân chính có thể so sánh được với quy tắc sinh mệnh chỉ có quy tắc thời gian mà thôi.
Cổ Thần nắm giữ đối với quy tắc thời gian khó khăn lắm mới bước vào điện phủ quy tắc thời gian, chỉ đạt được hiện tại vô địch, quá khứ bất biến, tương lai bất diệt, chưa chân chính đạt tới trình độ luôn luôn vô địch.
Nếu như Hồng cũng đã nắm giữ được lực lượng quy tắc sinh mệnh, cho dù không hoàn toàn, cũng chỉ bước vào điện phủ quy tắc sinh mệnh, như vậy Hồng hoàn toàn có thực lực chống lại được quy tắc thời gian của Cổ Thần.
Ngay cả quy tắc thời gian đều có thể chống lại, những quy tắc vũ trụ khác tự nhiên càng không thể làm gì được Hồng.
Thực lực của Hồng tăng mạnh, khiến Cổ Thần đối với hắn càng thêm đề cao cảnh giác, không vội vọng động, chỉ đứng ngay bên cạnh cường giả trận doanh Vạn Giới, bảo hộ an toàn của mọi người.
Nếu thực lực của Hồng quả thực không thua kém gì so với Cổ Thần, như vậy xuất thủ đối với người khác, chỉ sợ sẽ cấp tốc giống như Cổ Thần giết chết Ma Tổ và Huyền, dù sao quy tắc sinh mệnh và quy tắc thời gian hoàn toàn tương tương nhau, đều là một trong hai loại quy tắc vũ trụ cường đại nhất, huyền ảo nhất.
Đương nhiên, Cổ Thần chỉ dừng lại ở mức cảnh giác mà thôi, đối với Hồng không hề có nửa phần ý sợ hãi, mỉm cười nói:
- Điều này còn nhờ vào ngươi ban tặng, nếu như không phải tiến vào vũ trụ chi tâm, thân ở trong hư không hỗn độn tràn ngập lực lượng quy tắc vũ trụ, cho dù là hơn trăm vạn năm, ta cũng không nhất định bước vào được điện phủ của quy tắc thời gian.
Ngay xong lời Cổ Thần nói, tất cả cường giả đỉnh phong, các cự đầu khác đều chấn động mãnh liệt trong lòng, quy tắc thời gian a, một trong hai loại quy tắc cao nhất, so với quy tắc thiên địa còn huyền ảo hơn nhiều, Cổ Thần dĩ nhiên đã bước vào điện phủ quy tắc thời gian rồi, trách không được sở hữu thực lực cường đại tới như vậy, thậm chí ngay cả cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn cũng có thể giết chết trong nháy mắt.
Hồng mỉm cười, thần tình rất đạm nhiên, nói:
- Ta cũng phải cảm tạ ngươi, nếu như không phải mạnh mẽ kéo ngươi vào trong vũ trụ chi tâm, để ta lần đầu tiên bị thương tổn nặng khi tiến vào vũ trụ chi tâm suốt mười vạn năm nay, ta cũng không có khả năng nguy cơ lâm đầu, càng tiến thêm một bước, nắm giữ lực lượng mới, từ pháp tắc sinh mệnh cực hạn tiến hóa thành quy tắc sinh mệnh.
Quy tắc sinh mệnh!
Quả nhiên Hồng đã nắm giữ được quy tắc sinh mệnh, nhưng mới chỉ hơn một nghìn năm, không có khả năng thu được tạo nghệ quá sâu, Cổ Thần cũng ở trong hư không hỗn độn hơn nghìn năm, nguyên bản đối với pháp tắc thời gian đạt tới trình độ đại viên mãn cực hạn, cũng khó khăn lắm mới bước vào được điện phủ quy tắc thời gian mà thôi, cách hoàn toàn nắm giữ còn kém rất nhiều.
Cổ Thần có kỳ ngộ, Hồng cũng có kỳ ngộ, sẽ không kém bao nhiêu.
Tuy rằng sớm có dự liệu, nhưng trong mắt Cổ Thần vẫn hiện lên một tia kinh ngạc và thất vọng.
Kinh ngạc là bởi vì Hồng đã khẳng định lực lượng, chứng minh Hồng đã có lực lượng nhất quyết cao thấp với Cổ Thần, thất vọng là bởi vì hi vọng đánh chết Hồng đã trở nên xa vời, nguyên tưởng rằng lần này có thể trực tiếp giết chết được Hồng, hoàn thành dứt điểm nguyện vọng của Côn Ngô Tiên Đế phân phó, kết quả không được như ý nguyện.
Những cường giả khác, lúc trước nghe được Cổ Thần nắm giữ quy tắc thời gian, hiện tại nghe được Hồng cũng đã nắm giữ quy tắc sinh mệnh, là hai loại lực lượng quy tắc cao nhất ngay cả cổ thần thiên địa cũng không thể nắm giữ, dĩ nhiên bị hai tu sĩ nhân loại lĩnh ngộ được rồi, cả đám khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
Chỉ có một mình một người Côn Bằng đối với lực lượng quy tắc không phải quá quan tâm, nhận ra được thiếu niên trước mắt chính là lão nhân tóc trắng xóa đã từng giao tiếp qua một lần với hắn trong vũ trụ chi tâm, đối với thực lực của Hồng tiến bộ tới trình độ như vậy quả thực có chút kinh ngạc.
Cổ Thần nói:
- Ngươi phản bội Côn Ngô Tiên Đế, cùng với việc tiến vào vũ trụ chi tâm, hẳn là có quan hệ nhân quả trong đó?
- Đương nhiên! Tiến vào vũ trụ chi tâm, ta có thể thu được vĩnh sinh, theo tên ngu ngốc Côn Ngô kia thì được cái gì? Vì một đám kiến hôi phản kháng lại cổ thần thiên địa, cho dù thu được thắng lợi, cuối cùng cũng chỉ có thể trấn áp được cổ thần thiên địa mà thôi? Một kỷ nguyên sau, vẫn tiêu hao hết thọ nguyên như trước, tiêu tán trong vũ trụ.
Hồng rất đạm nhiên gật đầu, nói:
- Cổ Thần, ta đã nắm giữ quy tắc sinh mệnh, vĩnh sinh bất tử, cho dù ngươi nắm giữ quy tắc thời gian thì đã sao? Vĩnh sinh đã không bị thời gian hạn chế, mà sinh mệnh của ngươi, ta lại có thể cướp đoạt, ta đã đứng ở thế bất bại, ngươi dựa vào cái gì đấu với ta?
Cổ Thần nói:
- Không bị thời gian hạn chết không nhất định là vĩnh sinh, cũng có thể là tử vong, tử vong và vĩnh sinh, cả hai đều là vĩnh hằng, kỳ thực không có khác biệt quá lớn, phản bội Côn Ngô, ta có thể xác định cho ngươi, ngươi đã sớm bước vào con đường đi tới tử vong.
Hồng tự tin tràn đầy, nói:
- Ngươi có thể thử xem, nhìn quy tắc thời gian của ngươi lợi hại hay là quy tắc sinh mệnh của ta lợi hại.
- Nhân Quả Luân!
Đại chiến là hiển nhiên, Cổ Thần không hề kéo dài, vừa ra tay chính là đại sát thuật tuyệt thế, hai tự phù tiên thiên nhân, quả thoáng hiện, hình thành một viên luân khổng lồ, tựa hồ muốn thôn phệ sơn hà, trói buộc thiên địa, oanh kích về phía Hồng.
- Vĩnh sinh chi ca --- Thiên địa vạn vật, duy ngô vĩnh hằng, duy ngô vĩnh sinh!
Đôi môi của Hồng nhếch lên, từng đám tự phù tiên thiên từ trong miệng hắn phun phun ra, nhưng không hề xuất hiện nửa điểm thanh âm.
Có tiếng, tức là thanh âm vô cùng, lực lượng vính sinh tụ tập xung quanh Hồng, Nhân Quả Ấn oanh kích vào người Hồng không thể tạo thành nửa điểm thương tổn đối với hắn.
Vĩnh sinh bất tử, vĩnh hằng bất diệt, Hồng nắm giữ quy tắc sinh mệnh, thần thông diễn hóa thành cũng là lực lượng vô địch.
Quy tắc thời gian là công kích vô địch, quy tắc sinh mệnh là phòng thủ vô địch.
Quy tắc thời gian có thể khiến tất cả bị mai một trong dòng sông dài thời gian, là công kích cường đại nhất, vô địch nhất.
Quy tắc sinh mệnh, có thể khiến tất cả thương tổn đều hóa thành vô hình, là phòng thủ vô địch nhất.
Trừ phi Cổ Thần lĩnh ngộ đối với quy tắc thời gian có thể vượt qua được Hồng, bằng không vĩnh sinh bất tử chi thân của Hồng hầu như không thể bị bất cứ thương tổn nào.
Bàn Cổ Luân!
Hồng đã nắm giữ lực lượng quy tắc sinh mệnh, Sinh Tử Luân đối với hắn căn bản không hề có tác dụng, Cổ Thần lập tức thi triển ra đại sát thuật chung cực.
Lực lượng hiện tại vô địch ngưng tụ thành một luân bàn cực kỳ khổng lồ, theo song chưởng của Cổ Thần bay ra, đột nhiên bành tướng, phủ xuống đỉnh đầu Hồng.
Đối mặt với công kích của Bàn Cổ Luân, thần sắc vẫn đạm nhiên của Hồng cũng xuất hiện một tia trịnh trọng.
Mặc dù nắm giữ lực lượng quy tắc sinh mệnh, thế nhưng từ luân bàn của Cổ Thần đánh ra, hắn vẫn cảm thụ được một điểm uy hiếp và áp lực.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 9 Hoành hành Âm Dương! Tu đạo đỉnh! Khai thiên phách địa! Thuần Dương Chân Tiên!
Chương 47 : Trận chiến nghìn năm
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Đại Sinh Mệnh Thuật!
Hồng hét lớn một tiếng, hai mắt trợn trừng, khí thế trong sát na tăng lên mãnh liệt, lực lượng đã phát huy tới trạng thái cực mạnh.
Theo thanh âm của Hồng vang lên, hai tay hắn kết xuất một đạo pháp ấn, đột nhiên, một đạo bạch quang đẹp mắt phóng lên cao.
Đạo quang mang này thần thánh mà khiết bạch, khiến người khác vừa nhìn liền sản sinh cảm giác cúng bái, không thể khinh nhờn, quang mang bao phủ để tất cả mọi người có một loại cảm giác thu được vĩnh sinh.
Đây chính là ánh sáng sinh mệnh, do quy tắc sinh mệnh diễn hóa ra, lực lượng cực mạnh, không hề kém hơn so với quy tắc thời gian của Cổ Thần.
Trong sát na, ánh sáng sinh mệnh do Đại Sinh Mệnh Thuật hình thành và luân bàn cực lớn do Bàn Cổ Luân hình thành va chạm cùng một chỗ.
Lực lượng bạo tạc thật lớn, thế nhưng bốn phía không một tiếng động, chỉ nhìn thấy khí lưu cuồng bạo, nhấc lên cơn lốc lực lượng vô cùng vô tận, trong sát na khuếch tán hàng tỉ dặm bốn phía, thế nhưng lại không nghe thấy nửa điểm thanh âm, tựa hồ hoàn toàn bình tĩnh.
Hình ảnh quỷ dị này, hiện tại xuất hiện một cách hài hòa không gì sánh được.
Ánh sáng sinh mệnh và đại luân bàn đan xen với nhau, ánh sáng sinh mệnh muốn yên diệt đại luân bàn, đại luân bàn muốn hủy diệt ánh sáng sinh mệnh, đang phá hủy kịch liệt lẫn nhau.
Một lần hô hấp! Hai lần hô hấp! Ba lần hô hấp!
Thời gian không một tiếng động, thời gian giằng co ba lần hô hấp, cơn lốc hủy diệt đã khuếch tán tới hàng trăm tỉ dặm xung quanh, giao phong giữa Bàn Cổ Luân và Đại Sinh Mệnh thuật rốt cuộc cũng có kết quả.
Bàn Cổ Luân có lực lượng hiện tại vô địch, tại giờ khắc này, không có công kích và phòng thủ nào có thể ngăn cản được công kích của Bàn Cổ Luân.
Luân bàn khổng lồ vô hạn kia hấp thu toàn bộ ánh sáng sinh mệnh vào bên trong, cắn nát toàn bộ, sau đó, thế đi của Bàn Cổ Luân không giảm, oanh kích trên người Hồng.
Oanh!
Một tiếng bạo tạc đột nhiên vang lên trong yên tĩnh cực độ, chấn động chúng cường giả đang quan sát trận chiến xung quanh run lên mạnh mẽ.
Thân thể của Hồng bị Bàn Cổ Luân đánh lui về phía sau, văng đi hàng tỉ dặm, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
Hiện tại vô địch, lực lượng của Bàn Cổ Luân cử thế vô địch, cho dù là Hồng cũng không thể đỡ được, đã bị một điểm thương thế nho nhỏ.
Hồng đã đủ kinh khủng rồi, Cổ Thần dĩ nhiên có thể đẩy lùi được Hồng văng đi hàng tỉ dặm, đồng thời để hắn phun máu tươi khỏi miệng, chúng cường giả đỉnh phong, cự đầu trận doanh Vạn Giới quan sát trận chiến đều khiếp sợ tới trừng mắt há mồm.
Bất quá, Hồng nắm giữ chính là quy tắc sinh mệnh, chỉ điểm thương thế như vậy đối với hắn mà nói căn bản không tính là cái gì, thương tổn trên thân thể chỉ chốc lát đã khôi phục như ban đầu, thế nhưng đả kích trên tâm hồn để Hồng giận dữ ngập trời.
- Đây là lực lượng gì? Dĩ nhiên có thể đả thương được ta? Bất quá, ta nắm giữ quy tắc sinh mệnh, vĩnh sinh bất tử, tất cả thương tổn đối với ta mà nói đều không phải là thương tổn!
Thời điểm Hồng đang nói chuyện, thương thế trên người trong nháy mắt biến mất không thấy, hoàn toàn phục nguyên, khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, quát lên:
- Cổ Thần, có đi có lại, ngươi cũng kiến thức lực lượng chung cực của ta một chút, Đại Sinh Mệnh Tuyền!
Nói xong, tốc độ của Hồng bạo tăng, đột nhiên xông thẳng về phía trước, trong sát na xẹt qua vô số tỉ dặm, quay về phía Cổ Thần đánh thẳng một quyền.
Quyền cương do quy tắc sinh mệnh ngưng tụ thành đột nhiên nổ bắn ra, xuất hiện ngay trước mặt Cổ Thần.
Một quyền này, đánh vỡ vô tận sinh cơ, cho dù là cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn bị đánh trúng, thọ nguyên dài một kỷ nguyên cũng sẽ bị oanh diệt hoàn toàn, kết cục hấp hối, không thể sống được bao lâu.
Cổ Thần không có lực lượng vĩnh sinh, thọ nguyên của hắn cùng với cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn giống nhau như đúc, Đại Sinh Mệnh Quyền của Hồng đối với Cổ Thần có tính uy hiếp không nhỏ.
- Bàn Cổ Luân!
Đối mặt với Đại Sinh Mệnh quyền của Hồng oanh kích tới, tuy rằng Cổ Thần rất trịnh trọng, thế nhưng không kinh không hoảng, thần tình đạm nhiên như trước, hai tay phách mạnh, đại sát thuật tuyệt thế Bàn Cổ Luân lại được thi triển ra.
Một luân bàn cực kỳ khổng lồ đột nhiên xuất hiện, chắn ngay phía trước Đại Sinh Mệnh quyền, Đại Sinh Mệnh quyền trực tiếp oanh kích vào Bàn Cổ Luân.
Luân bàn thật lớn đang xoay tròn, Đại Sinh Mệnh truyền giống như trâu đất xuống biển, trong sát na biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, bị Bàn Cổ Luân hút mạnh vào bên trong.
Ông!
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, Bàn Cổ Luân rắc rắc rắc, trong sát na bị va chạm tạo thành vô số vết rách, quang mang huyễn bạch từ chỗ nghiền nát lóe ra, đó chính là lực lượng của Đại Sinh Mệnh Quyền, thế nhưng Đại Sinh Mệnh quyền chung quy không thể lao ra khỏi Bàn Cổ Luân, lực lượng hiện tại vô địch đã hoàn toàn trấn áp được Đại Sinh Mệnh quyền bên trong.
Đại Sinh Mệnh quyền tan mất, tuy rằng Bàn Cổ Luân còn tồn tại, thế nhưng xuất hiện vô số vết nứt, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát, hai người giao phong lần này, thực lực tương đương với nhau, hoặc là nói, Cổ Thần hơi chiếm một chút thượng phong.
Đại Sinh Mệnh quyền!
Đại Sinh Mệnh quyền!
…
Thân ảnh của Hồng di chuyển cực nhanh, Đại Sinh Mệnh quyền giống như pháo nổ, điên cuồng oanh tạc về phía Cổ Thần.
Bàn Cổ Luân!
Bàn Cổ Luân!
…
Thân thể của Cổ Thần đứng trong hư không, đối mặt với công kích mưa rền gió dữ của Hồng, không hề lay động, liên tục thi triển ra Bàn Cổ Luân, lần lượt hóa giải Đại Sinh Mệnh quyền của Hồng.
Nhìn bên ngoài, tựa hồ như Cổ Thần hơi chiếm một chút thượng phong, bởi vì lực lượng hiện tại vô địch của Bàn Cổ Luân có thể ngăn cản được Đại Sinh Mệnh quyền, tại thời điểm ngăn cản được Đại Sinh Mệnh quyền, Cổ Thần còn có thể nắm chắc cơ hội, oanh kích Bàn Cổ Luân vào thân thể Hồng.
Thế nhưng, đối với Hồng sở hữu thân thể vĩnh sinh bất tử mà nói, chỉ chút thương tổn này đều không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn, vừa mới bị thương, nháy mắt đã khôi phục lại như lúc ban đầu, không hề có một chút dấu hiệu bị thụ thương.
Ngược lại Cổ Thần, tuy rằng chiếm thế thượng phong, thế nhưng đối mặt với công kích của Đại Sinh Mệnh quyền, hắn phải trịnh trọng và cẩn thận, Đại Sinh Mệnh Quyền đối với Cổ Thần có lực lượng thương tổn không nhỏ, nếu như bị bắn trúng một quyền, nhất định sẽ tạo thành thương tổn nhất định.
Vì vậy, thoạt nhìn giữa hai người Cổ Thần hơi chiếm chút thượng phong, nhưng trên thực tế, nếu đánh lâu dài, Cổ Thần tiêu hao nhiều hơn so với Hồng.
Hồng có thân thể vĩnh sinh bất tử, đã đứng ở thế bất bại, trừ phi tạo nghệ về mặt quy tắc thời gian của Cổ Thần tiếp tục tiến thêm một bước, vượt qua được quy tắc sinh mệnh do Hồng nắm giữ, như vậy mới có thể tạo thành thương tổn hữu hiệu đối với hắn.
Thực tế, tạo nghệ quy tắc thời gian của Cổ Thần hơi kém hơn một chút so với tạo nghệ quy tắc sinh mệnh của Hồng, nhưng do Cổ Thần dung hợp Bàn chi đại đạo, ngược lại chiếm chút thượng phong.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Thời gian non nửa khắc!
Một canh giờ!
…
Cuộc chiến đấu giữa Hồng và Cổ Thần liên tục tiến hành không ngừng nghỉ, tựa hồ giống như thời điểm bắt đầu, không chút thay đổi, tuy rằng Đại Sinh Mệnh quyền của Hồng lợi hại, thế nhưng không cách nào đánh tới thân thể Cổ Thần.
Cổ Thần thi triển Bàn Cổ Luân, hoàn toàn ngăn cản được công kích Đại Sinh Mệnh quyền, đồng thời mỗi lần ngăn cản được vài quyền còn có thể thừa cơ phản kích một lần, luôn luôn duy trì được thế thượng phong.
Một ngày đêm sau!
Hai ngày sau!
Ba ngày sau!
…
Thời gian mấy ngày liên đã trôi qua rồi, Cổ Thần và Hồng vẫn tiếp tục chiến đấu kịch liệt như cũ, cường giả đỉnh phong, cự đầu trận doanh Vạn Giới đều chỉ có thể đứng từ xa quan sát, không thể nhúng tay vào.
Mấy cự đầu trận doanh Chư Thiên như Thái, Thủy, Nhất cùng với không ít cường giả âm dương sinh tử kiếp trở lên đều chạy tới đây, đứng đối diện với chúng cường giả trận doanh Vạn Giới, cả hai bên đều ngây người quan sát trận chiến kinh thiên này.
Trừ phi Cổ Thần và Hồng phân ra thắng bại, bằng không trận doanh Chư Thiên và trận doanh Vạn Giới có chiến đấu mãnh liệt hơn nữa cũng không chút ảnh hưởng tới thắng bại cuối cùng, vì vậy, hai bên đều không xuất thủ, chỉ đứng cách xa quan sát.
Mười ngày trôi qua!
Hai mươi ngày trôi qua!
Ba mươi ngày trôi qua!
Một trận chiến này của Hồng và Cổ Thần, đủ giằng co một tháng.
Tình huống của hai người vẫn giống như lúc ban đầu, Cổ Thần hơi chút chiếm thế thượng phong, luôn luôn có thể dễ dàng đánh tan được công kích của Hồng, mà công kích của Hồng nhìn vô cùng mãnh liệt, có vẻ mười phần dễ dàng, tựa hồ nắm chắc quyết thắng.
Hồng đứng thế bất bại lại bị vây trong hạ phong, Cổ Thần nhìn như thượng phong, trên thực thế luôn luôn phải bảo trì cẩn thận, phòng ngừa công kích của Đại Sinh Mệnh quyền.
Vì vậy, Hồng một mực tấn công không ngừng nghỉ, mấy tháng, mấy năm, đối với Hồng có sinh mệnh vô cùng vô tận mà nói, bất quá chỉ là trong nháy mắt mà thôi, hắn đứng tại thế bất bại, vĩnh sinh bất tử, vô luận như thế nào Cổ Thần cũng không thể giết được hắn, vì vậy, tuy rằng bị vậy thế hạ phong, Hồng vẫn có vẻ vô cùng dễ dàng.
Hồng đang chờ đợi, chờ đợi trong nháy mắt Cổ Thần thư giãn, Cổ Thần luôn luôn duy trì cảnh giác, một ngày nào đó sẽ có một tia thư giãn.
Một tháng lại một tháng, trong nháy mắt một trăm trôi qua.
Một năm lại một năm, đảo mắt mười năm trôi qua.
Thời gian đi mau, quang âm như nước chảy.
Cuộc chiến của Cổ Thần và Hồng vẫn chưa kết thúc, vẫn duy trì tình thế ban đầu.
Tuy rằng Đại Sinh Mệnh quyền có uy hiếp đối với Cổ Thần, thế nhưng Cổ Thần vận chuyển Bàn Cổ Luân xuất thần nhập hóa, lúc nào cũng có thể đơn giản chống lại công kích của Đại Sinh Mệnh quyền.
Trận chiến này, đánh càng lúc càng lâu, cả trận doanh Chư Thiên và Vạn Giới càng lúc càng có nhiều cường giả chạy tới ngoài Ngọc Huyền Thiên, quan sát trận chiến kỷ nguyên.
Rất nhanh, vài chục năm, trên trăm năm trôi qua, Cổ Thần và Hồng vẫn chưa hề dừng tay.
Một trăm năm…
Hai trăm năm…
Ba trăm năm…
…
…
Trận chiến đấu này giằng co tròn nghìn năm!
Hồng thất vọng rồi, thời gian đối với Cổ Thần mà nói, căn bản không hề có một chút ảnh hưởng nào, vô luận là trăm năm hay nghìn năm, công kích của Hồng có bao nhiêu mãnh liệt, Cổ Thần vẫn có thể giống như thời điểm ban đầu, hoàn toàn hóa giải được công kích Đại Sinh Mệnh quyền.
Rốt cuộc, một nghìn năm sau, Hồng ngừng tay rồi, đứng bên ngoài hư không hàng tỉ dặm, không tiếp tục công kích.
Cổ Thần cũng biết, hiện tại không thể làm gì được đối phương, đối phương cũng không làm gì được chính mình, trận chiến này giằng co tròn một nghìn năm, đối với Cổ Thần mà nói, so với thời gian một lần nháy mắt không khác biệt nhiều, hiện tại không muốn tiếp tục trận chiến định trước không có kết quả như vậy.
Hồng chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng thắt lưng, nói:
- Cổ Thần, hai người chúng ta ai cũng không làm gì được ai, tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì, không bằng làm một ước định, thế nào?
Cổ Thần nói:
- Nói!
Hồng đáp:
- Chiến đấu vô tận sẽ không để chúng ta có bất cứ tiến bộ nào đối với lực lượng quy tắc, không bằng chúng ta ngưng chiến ba nghìn năm, trong ba nghìn năm này trận doanh Chư Thiên và Vạn Giới cùng tồn tại, nước sông không phạm vào nước giếng, đợi ba nghìn năm sau ta lại cùng với ngươi quyết đấu thắng thua.
Cổ Thần nói:
- Trước khi ngưng chiến, trước tiên giao đại đệ tử của ta ra đây, còn có, hạ lạc sinh tử của hai người Bảo Tháp Thiên Vương và Tiêu Diêu Tiên Tổ.
- Ha ha ha ha…
Hồng cười to một tiếng, nói:
- Cổ Thần, không phải ta thỉnh cầu ngươi ngưng chiến, nếu như ngươi vẫn muốn biết đáp án, có thể động thủ đánh với ta một trận, một vạn năm? Mười vạn năm? Một trăm vạn năm? Hay là một nghìn vạn năm? Thậm chí là một kỷ nguyên? Ta đều có thể tiếp ngươi, vô luận ngươi muốn chiến bao lâu, đối với ta vĩnh sinh bất tử mà nói, chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Hồng có sinh mệnh vĩnh sinh, mà Cổ Thần lại chỉ có một kỷ nguyên, tiếp tục chiến đấu như vậy đối với Hồng không có bất cứ ảnh hưởng nào, mà Cổ Thần lại dần dần tổn hao thọ nguyên.
“Thời gian, ta hiện tại cần chính là thời gian, Hồng đã tu luyện hơn mười vạn năm mới có được tu vi thực lực như bây giờ, mà ta, tổng cộng thời gian tu luyện ngay cả ba nghìn năm cũng không đủ, trong ba nghìn năm này, Hồng khẳng định sẽ tiếp tục bế quan tu luyện, đề cao thực lực, nếu như ba nghìn năm trước ta có thể đuổi theo được cước bộ của hắn, tiếp tục để ba nghìn năm vị tất ta không thẻ vượt qua được hắn, ngưng chiến ba nghìn năm lợi ích lớn nhất chính là ta, được, dù sao đi nữa không có khả năng thu được tin tức gì từ trong miệng Hồng, không bằng chờ đợi ba nghìn năm sau, một lần nữa nhất quyết thắng bại, đến lúc đó chỉ cần thắng được Hồng, tất cả sẽ kết thúc.
Trong lòng Cổ Thần nghĩ lại, gật đầu nói:
- Được, ta và ngươi ngưng chiến, trong ba nghìn năm này, trận doanh Vạn Giới và trận doanh Chư Thiên sẽ không có bất cứ tranh đấu nào, sau ba nghìn năm, ta và ngươi nhất quyết thắng bại.
Hai người đạt thành hiệp định, nghỉ chiến ba nghìn năm, trận doanh Chư Thiên và Vạn Giới chung sống hòa bình ba nghìn năm.
- Đi!
Cổ Thần ra lệnh một tiếng, Côn Bằng hóa thành một đầu chim bằng thật lớn, tu sĩ trận doanh Vạn Giới đều đứng trên lưng, đôi cánh Côn Bằng chấn động, trong nháy mắt liền xuyên toa qua vô cùng vô tận hư không, hướng thẳng về phía trận doanh Vạn Giới tại giải đất sát biên giới vũ trụ phàm gian.
Một ngày đêm sau liền về tới Tu Di Tinh.
Một trận chiến này, giằng co suốt một nghìn năm, có điểm nằm ngoài dự liệu của mọi người, thế nhưng không phải là không có thành quả, giết chết được một trong năm đại cự đầu trận doanh Chư Thiên, còn cứu được Chiến thần Hình và Long tổ, để cường giả trận doanh Vạn Giới đều vui sướng vô cùng, nhất là tu sĩ Cổ Vu Điện và Long tộc, càng hưng phấn không gì sánh được.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 9 Hoành hành Âm Dương! Tu đạo đỉnh! Khai thiên phách địa! Thuần Dương Chân Tiên!
Chương 48 : Ba nghìn đại đạo
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Từ nay tới ba nghìn năm sau, giữa Chư Thiên và Vạn Giới không có tranh đấu, về cơ bản yên bình cùng tồn tại, Cổ Thần trong trận doanh Vạn Giới đã không còn chuyện gì nữa rồi, ở lại Tu Di tinh ba ngày, sau đó dẫn Côn Bằng và Vân Tuyết về nơi chúng tu sĩ hậu bối Cổ gia ẩn cư.
Từ lần Cổ Thần rời đi lúc trước, ngây người hơn một nghìn ba trăm năm trong vũ trụ chi tâm, cùng với Hồng đại chiến một nghìn năm, tổng cộng trôi qua hơn hai nghìn năm.
Chúng tu sĩ ẩn cư phụng dụng quả non và nụ hoa Thiên địa đồng sinh quả, hoặc là quả đã thành thục, tu vi mỗi một người đều tăng lên cực nhanh.
Nhất là Cổ Thương Khung và năm vị thê tử của Cổ Thần được phân nhiều thiên địa đồng sinh quả nhất, tu vi càng tăng trưởng nhanh tới mức kinh khủng.
Tu vi của năm người Cổ Thương Khung, Mông Tiên Âm, Tiểu Bạch, Tự Ngọc, Vu Nguyệt đều đã đạt tới ngũ hành bốn kiếp đỉnh phong.
Hư Tử Uyên càng vượt qua mọi người, đạt tới cảnh giới ngũ hành năm kiếp đại viên mãn, hơn nữa nàng có thuần âm chi thể, hầu như có thể tương đương với cường giả âm dương sinh tử nửa kiếp.
Mặt khác, hai người Ngô Tinh và Phạm Âm đều đột phá tu vi bước vào ngũ hành ba kiếp.
Những người còn lại, có đột phá ngũ hành một kiếp, hai kiếp, kém cỏi nhất, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Hợp Đạo hậu kỳ đỉnh phong.
Khó có được thời gian ba nghìn năm bình tĩnh, Cổ Thần trở về nơi định cư của chúng tu sĩ hậu bối Cổ gia, liền ở lại một thời gian, cùng với năm vị thê tử vui sống hạnh phúc.
Thời gian bay nhanh.
Những ngày yên ổn rất nhanh trôi qua một trăm năm, rốt cuộc Hư Tử Uyên cũng có tin vui, nàng mang thai.
Bất quá thời gian mang thai của Hư Tử Uyên so với người bình thường dài hơn rất rất nhiều.
Mười năm trôi đi, bụng của nàng không hề có biến hóa gì rõ ràng, trăm năm trôi qua, cũng chỉ hơi nhô lên một chút, ánh mắt không thể nhìn ra được, nếu như không có Hư Tử Uyên dùng thần thức nội thị cơ bản khó có thể phát hiện, trong cơ thể nàng xác thực nhiều hơn một sinh mệnh nho nhỏ.
Thoáng qua, Cổ Thần trở về đã trôi qua thời gian ba trăm năm, thời gian Hư Tử Uyên mang thai đã lên tới hai trăm năm, nhưng bụng nàng vẫn không có biến hóa rõ ràng.
Ngày sinh của Hư Tử Uyên còn xa xa không hẹn, so sánh với dấu hiệu phát hiện hiện tại, nghìn năm sau cũng không có hi vọng sinh ra, tuy rằng nói kỳ sinh nở của tu sĩ thường dài lâu hơn người bình thường rất nhiều, thế nhưng trăm năm là đủ để sinh ra rồi, như tình huống của Hư Tử Uyên, nghìn năm cũng không biến háo, hoàn toàn là dị sổ.
Mắt thấy thời gian ước định với Hồng đã trôi qua một phần mười, Cổ Thần lĩnh ngộ đối với quy tắc thời gian vẫn chưa có nửa điểm tiến triển, Cổ Thần không khỏi buồn bực vì ước định chiến đấu ba nghìn năm sau.
Tuy nói ba nghìn năm này là thời kỳ hòa bình ngắn ngủi, thế nhưng Cổ Thần không có khả năng một mực sống ở đây, trải qua những ngày yên bình, hắn cần phải tiếp tục mạnh hơn, cần phải đánh bại Hồng tại ba nghìn năm sau, diệt sát Hồng, như vậy mới có thể có những ngày yên ổn chân chính.
Bằng không nói, nếu như ba nghìn năm sau bị Hồng đánh bại, không chỉ chính bản thân hắn thân tử đạo tiêu, cường giả trận doanh Vạn Giới, bằng hữu của hắn, hậu bối Cổ gia đều phải đối mặt với tai nạn hủy diệt.
Để Côn Bằng và Âm Tôn Lăng Phong tiếp tục lưu lại thủ hộ hậu nhân Cổ gia, Cổ Thần lại một lần nữa từ biệt mọi người, một mình bước vào con đường trùng kích thực lực càng mạnh mẽ hơn.
Hôm nay, Cổ Thần đã có tu vi tu đạo đỉnh, cảnh giới tuyệt cao, đã đứng ở đầu cùng tu đạo, phía trước mất đường đi, muốn tìm hiểu quy tắc thời gian, căn bản không biết đi theo phương hướng như thế nào.
- Con đường “phá đạo” ta từng đi từ trước tới nay không có người nào đi qua, nhưng ta vẫn tiếp tục đi tới, hiện tại ta đã là tu đạo đỉnh, nhìn như đã gần kề tuyệt đỉnh, thế nhưng còn có cảnh giới Thuần Dương Chân Tiên trong truyền thuyết hư vô mờ ảo, nói rõ tiếp tục đi xuống, thu được lực lượng càng cường đại hơn, cũng không phải là không có khả năng.
Tín niệm trong lòng Cổ Thần vô cùng kiên định, hắn tại vũ trụ phàm gian bước đi không mục đích, khi đi được mấy tháng dài, trong lòng rốt cuộc cũng xác định tiến vào vũ trụ chi tâm.
Chỉ có vũ trụ chi tâm mới sở hữu lực lượng quy tắc vũ trụ vô cùng vô tận, lần trước Cổ Thần tiến vào trong vũ trụ chi tâm, mặc dù ở lại hơn một nghìn ba trăm năm, thế nhưng Cổ Thần không hề thăm dò hoàn toàn vũ trụ chi tâm, có thể nói chỉ vừa mới tới một góc nhỏ nhất trong đó.
- Lần này đây, nhất định phải thăm dò minh bạch vũ trụ chi tâm, trong đó khẳng định có huyền bí cao nhất!
Cổ Thần về tới địa phương lần trước và Côn Bằng lao tới, nơi này có một điểm hư không nối thông với điểm yếu đuối của không gian vũ trụ chi tâm, lấy tu vi của Cổ Thần có thể mạnh mẽ tiến vào trong.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Cổ Thần, hắn vừa mới tiến vào vũ trụ chi tâm, bốn phía đều là hư không hỗn độn, tràn ngập các loại lực lượng quy tắc vũ trụ vô cùng vô tận.
Cổ Thần đối với đại bộ phận lực lượng quy tắc đều đã nắm giữ tới trình độ tám chín phần mười, duy nhất nắm giữ không trọn vẹn chỉ có lực lượng quy tắc cường đại nhất như quy tắc thiên địa, quy tắc thời gian và quy tắc sinh mệnh.
Lúc này đây, Cổ Thần không phải tìm kiếm điểm không gian yếu nhất, mà thăm dò toàn bộ vũ trụ chi tâm, nơi nào có không gian kiên cố, Cổ Thần liền di chuyển về phía đó.
Dần dần, Cổ Thần càng lúc càng tiến vào chỗ sâu trong vũ trụ chi tâm, không gian càng lúc càng kiên cố, lực lượng quy tắc vũ trụ ẩn chứa cũng càng lúc càng cường đại.
Lực lượng quy tắc Cổ Thần nắm giữ so với Hồng càng nhiều hơn, ngoại trừ quy tắc sinh mệnh, tạo nghệ đối với tất cả các loại quy tắc khác đều khắc sâu hơn Hồng rất nhiều, có thể tiến vào chỗ sâu trong vũ trụ chi tâm, nơi này ngay cả Hồng cũng không tới được.
Trong chỗ sâu vũ trụ chi tâm, tràn ngập các loại lực lượng nguyên thủy nhất, các loại bản nguyên lực lượng quy tắc, các loại đại đạo vận chuyển không ngừng.
Cuối cùng, Cổ Thần tại chỗ sâu trong vũ trụ chi tâm phát hiện ra một khối lục địa khổng lồ không gì sánh được, Cổ Thần cho rằng chính mình lại gặp gỡ một loại hoang thú sinh ra trong hỗn độn như Côn Bằng, dùng lực cảm ứng cẩn thận dò xét mới biết được, đây căn bản không phải là hoang thú gì đó, mà là một loại thực vật khổng lồ giống như thế giới chi thụ.
Đây là một cây thần liên, địa phương Cổ Thần đang đứng chính là một phiến lá của thần liên, rộng lớn vô biên, phương viên vô số tỉ dặm, mỗi một phiến lá đều có kích cỡ bằng với Côn Bằng khi mở rộng hai cánh.
Cây thần liên này tổng cộng sinh trưởng tròn ba nghìn phiến lá khổng lồ như vậy, mỗi một phiến đều trơn truột như ngọc, trắng noãn như tuyết, giống như một khối ngọc điệp khiết bạch.
Ngoại trừ ba nghìn phiến lá khổng lồ không gì sánh được ra, trung tâm còn có một tim sen hầu như không đo nổi diện tích, kiên cố vô cùng, vô luận là Cổ Thần dùng công kích mạnh mẽ như thế nào cũng không thể gây ra một chút tổn hao đối với tim sen.
Cổ Thần tại vũ trụ chi tâm cảm ngộ được đại đạo nhanh hơn nghìn vạn lần, có một số gần như vô cùng, thế nhưng, đại đạo bình thường không thể tu luyện được tới đỉnh phong con đường tu đạo, đại đạo có thể tu luyện tới đỉnh phong con đường tu đạo không nhiều lắm, chỉ có ba nghìn.
Ba nghìn đại đạo, ba nghìn lá sen!
Chờ khi tìm hiểu được ba nghìn đại đạo vô cùng trong vũ trụ chi tâm, trong đầu Cổ Thần khẽ động linh quang.
“Chẳng lẽ, ba nghìn lá sen và ba nghìn đại đạo có liên quang gì đó?”
Cổ Thần thầm nghĩ.
Ba nghìn lá sen kia đều cứng rắn vô cùng, không gì có thể tổn thương, thế nhưng so với tim sen tại trung tâm vẫn yếu đuối hơn không ít, Cổ Thần sử dụng Bàn Cổ Luân có thẻ lưu lại được một đạo vết thương sâu tới một trượng rưỡi trên lá sen.
Cổ Thần có thể cảm giác được, ba nghìn lá sen này, mỗi một phiến đều ẩn chứa lực lượng vô cùng, so với tiên thiên linh bảo thượng đẳng nhất còn cường đại hơn.
Cổ Thần cảm ngộ ba nghìn đại đạo vô thượng trong vũ trụ chi tâm, dùng Bàn Cổ Luân khắc vào ba nghìn phiến lá sen.
Mỗi một phiến lá sen đều khắc một loại đại đạo vô thượng, mỗi một lần khắc xong một loại đại đạo, trong lòng Cổ Thần đối với ba nghìn đại đạo vô thượng kia càng thêm cảm ngộ sâu sắc hơn.
Năm tháng không tiếng động, dần dần trôi qua!
Ba nghìn đại đạo vô thượng, ba nghìn lá sen bạch ngọc.
Cổ Thần ngày qua ngày, năm qua năm, lần lượt khắc ba nghìn đại đạo vô thượng trong vũ trụ chi tâm lên trên ba nghìn phiến lá sen bạch ngọc.
Mỗi một giây trôi qua, trong lòng Cổ Thần lại thêm một phần lĩnh ngộ, đợi khi hoàn toàn khắc hết toàn bộ ba nghìn đại đạo vô thượng, trong lòng Cổ Thần đột nhiên khẽ động linh quang, liền hoàn toàn nắm giữ được một lại lực lượng đại đạo vô thượng.
Thời gian trôi quanh, chỉ chớp mắt đã vượt qua nghìn năm.
Đại đạo vô thượng kia vô cùng huyền bí, ảo diệt, trong thời gian một năm Cổ Thần chỉ có thể khắc được ba loại đại đạo vô thượng.
Tròn nghìn năm Cổ Thần mới hoàn chỉnh khắc được hết ba nghìn đại đạo vô thượng vào ba nghìn lá sen bạch ngọc.
Nghìn năm trôi qua, Cổ Thần cũng đã hoàn chỉnh nắm giữ được lực lượng của ba nghìn đại đạo vô thượng.
Mỗi một loại đại đạo vô thượng đều sở hữu lực lượng vô cùng vô tận, ba nghìn đại đạo vô thượng tề tụ một thân, Cổ Thần cảm giác thân thể chính mình giống như một quả khí cầu, đã bị thổi đầy khí, thân thể của hắn hoàn toàn bị ba nghìn đại đạo vô thượng chiếm giữ, hầu như khiến hắn phải nổ tung.
Ba nghìn đại đạo vô thượng khắc ấn xong, thân thể Cổ Thần đã tới bờ vực sụp đổ, thế nhưng Cổ Thần không có thời gian để cảm nhận lực lượng của ba nghìn đại đạo vô thượng trong cơ thể.
Hắn khắc ấn ba nghìn đại đạo vô thượng vào ba nghìn phiến lá sen bạch ngọc, tựa hồ đã gây ra cấm chế nào đó, Cổ Thần nhìn hư không hỗn độn bốn phía, đột nhiên không gian bạo động xoay chuyển cực nhanh, hình thành một vòng xoáy vô cùng khổng lồ.
Vòng xoáy hỗn độn kia liên tục biến hóa, hình thành một đám tinh không, một phiến tinh hải, diễn hóa không gian, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận, cuối cùng dòng xoáy hỗn độn cực kỳ khổng lồ chậm rãi thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, một lần nữa thu nhỏ lại, xuất hiện ngay trên bầu trời ba nghìn phiến lá sen bạch ngọc.
Đương nhiên, dù thu nhỏ lại hơn nữa, phương viên bao phủ của dòng xoáy hỗn độn kia vẫn lên tới hàng tỉ dặm, so với diện tích của một phiến tinh hải còn lớn hơn nhiều.
Cổ Thần đứng trên một phiến lá sen bạch ngọc, kinh ngạc nhìn dòng xoáy hỗn độn khổng lồ trên cao, tuy rằng ánh mắt của hắn không thể nhìn thấy toàn bộ, nhưng lực cảm ứng có thể hoàn toàn nhìn thấu được vận chuyển trong nội bộ dòng xoáy hỗn độn.
Từ bề ngoài nhìn vào đây chỉ là một dòng xoáy hỗn độn khổng lồ, thế nhưng khi lực cảm ứng của Cổ Thần xuyên thấu qua dòng xoáy hỗn độn mới phát hiện ra, bên trong dĩ nhiên có tầng tầng không gian vô cùng vô tận, hàng vạn hàng nghìn đại thế giới.
Thân thể Cổ Thần chấn động mãnh liệt, hắn từ bên trong hàng nghìn hàng vạn thế giới nội bộ dòng xoáy hỗn độn khổng lồ thấy được rất nhiều địa phương quen thuộc, tiên giới Cổ Hoang, vũ trụ chi tâm, thế giới chi thụ, vũ trụ phàm gian…
Tất cả các địa phương Cổ Thần từng đến, từng nhìn thấy qua đều có mặt trong dòng xoáy hỗn độn khổng lồ, trong đó còn có rất nhiều địa phương Cổ Thần chưa bao giờ nhìn thấy qua.
- Đây là? Mô hình của vũ trụ bản nguyên?
Cổ Thần thất kinh.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát vũ trụ bản nguyên một cách trực quan như vậy.
Trước đây Cổ Thần ở bên trong vũ trụ bản nguyên, chỉ biết là vũ trụ bản nguyên khổng lồ không gì sánh được, không gian hàng nghìn hàng vạn, nhưng cũng không biết được vũ trụ bản nguyên đến tột cùng là hình dạng gì, mà lúc này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn nhìn được rồi, trong dòng xoáy hỗn độn khổng lồ có vũ trụ chi tâm, có một gốc xen ba nghìn lá bạch ngọc, trong đó có một mảnh là địa phương hắn từng ở.
Sau đó, khiến Cổ Thần khiếp sợ nhất chính là, trong mô hình vũ trụ bản nguyên kia, tại trung ương tim sen có một không gian vô cùng nhỏ bé so với tất cả vũ trụ bản nguyên, nơi này, dĩ nhiên chính là tiên giới Cổ Hoang.
Cổ Thần kinh ngạc nhìn tim sen thần liên khổng lồ vô hạn ngay phía trước kia, vô luận như thế nào cũng không ngờ được, tiên giới Cổ Hoang hắn sinh ra dĩ nhiên là không gian tim sen của gốc thần liên này, là toàn bộ trung ương của vũ trụ bản nguyên.
Trách không được, vòm trời của tiên giới Cổ Hoang lại kiên cố tới như vậy, nguyên lai là tim sen thần liên, ngay cả Cổ Thần hiện tại thi triển Bàn Cổ Luân cũng không thể lưu lại một chút ấn ký trên tim sen.
Trách không được, cho dù là cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn không thể vượt qua được vòm trời tiên giới cổ Hoang, muốn tới vũ trụ phàm gian chỉ có thể thông qua thông đạo tiên phàm.
Tiên giới Cổ Hoang là một không gian tương đối nhỏ trong tim sen thần liên, dưới đáy tim sen là một phiến không gian đen kịt, tựa hồ đối lập với tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng so với tiên giới Cổ Hoang lại rộng lớn hơn rất nhiều, tuy là lớn hơn, nhưng lại không kiên cố giống như không gian tại tiên giới Cổ Hoang, nơi này là Âm Giới.
Âm giới, trong đó có mấy chỗ không gian tương đối bạc nhược, kết nối với vũ trụ phàm gian.
Tiên giới Cổ Hoang và Âm giới là tim sen của thần liên, ngoài tim sen ra, còn có ba nghìn phiến lá sen, hình thành một gốc thần liên hoàn chỉnh, đây chính là trung ương của vũ trụ bản nguyên, trung tâm của dòng xoáy hỗn độn.
Bên ngoài thần liên là vũ trụ chi tâm, là một không gian cực kỳ to lớn giữa trung tâm vũ trụ bản nguyên, tại chỗ thần liên tràn ngập ba nghìn đại đạo vô thượng, toàn bộ vũ trụ chi tâm tràn ngập các loại lực lượng quy tắc vũ trụ bản nguyên.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 9 Hoành hành Âm Dương! Tu đạo đỉnh! Khai thiên phách địa! Thuần Dương Chân Tiên!
Chương 49 : Bàn Cổ vũ trụ
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Vũ trụ chi tâm, bền ngoài là một tầng tinh bích kiên cố không gì sánh được, đó là bản nguyên chi địa, một gốc cây thật lớn từ bản nguyên chi địa sinh trưởng ra, khổng lồ vô cùng vô hạn, xuyên thấu qua hàng vạn hàng nghìn không gian, trải dài vô số ức tỉ dặm.
Bên ngoài bản nguyên chi địa là vũ trụ phàm gian vô cùng vô tận, là không gian có thể tích lớn nhất toàn bộ vũ trụ bản nguyên, chiếm một phần chín toàn bộ vũ trụ bản nguyên.
Chính vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên:
- Trên dưới bốn phương là vũ, từ chổ chí kim là trụ, thời gian vi tôn, không gian vi vương, thời không hợp nhất, cực mạnh vũ nội, thiên hạ là công, Chân Tiên Thuần Dương!
Thanh âm này tựa hồ vang lên từ tận đáy lòng Cổ Thần, lại tựa hồ như xa vời.
- Người nào?
Cổ Thần kinh hãi hét lên một tiếng.
Thanh âm của Cổ Thần như thiên âm mênh mông cuồn cuộn, kéo dài ra đạt tới vô số ức tỉ dặm, đại âm hi thanh, kinh khủng tuyệt luân.
Thế nhưng, tại nơi này tựa hồ như tồn tại, lại tựa hồ như không tồn tại, tựa hồ không chỗ nào không có, tại tựa hồ như nơi nơi đều có trong thanh âm, như trước có vẻ nhỏ bé.
Thanh âm kia đủ vang vọng trong thời gian ba lần hô hấp mới biến mất, dòng xoáy hỗn độn khổng lồ trên bầu trời tim sen thần liên cũng dần dần biến mất.
- Trên dưới bốn phương là vũ, từ chổ chí kim là trụ, thời gian vi tôn, không gian vi vương, thời không hợp nhất, là vũ tối cường, thiên hạ là công, Chân Tiên Thuần Dương!
- Thời gian vi tôn, không gian vi vương, thời không hợp nhất, cực mạnh vũ nội, thời gian và không gian kết hợp chính là vũ trụ, thì ra là thế! Thì ra là thế! Ta trước đây vẫn cho rằng sinh mệnh và thời gian là hai loại quy tắc huyền ảo nhất, nắm giữ sinh mệnh và thời gian mới chân chính là đầu cùng, nguyên lai không phải, thời gian và không gian hợp nhất mới chân chính là cử thế vô địch. Bàn cổ đại đạo trước đây chỉ là dung hợp thời gian, tuy rằng có quá khứ bất biến, tương lai bất diệt, hiện tại vô địch, thế nhưng Bàn cổ đại đạo vẫn không đạt tới mức đại thành, nguyên lai là không có thời không hợp nhất.
- Ha ha, nguyên lai là ta đã tìm sai đường thời gian và sinh mệnh rồi, thời không hợp nhất mới chính là một vũ trụ mới chân chính, một vũ trụ thuộc về ta, thời không hợp nhất? Bàn cổ đai đạo? Trên dưới bốn phương là vũ, từ chổ chí tim là trụ, ta hiểu được, lực lượng chân chính của thời gian kết hợp với không gian, không ngừng diễn hóa, không phải là thời gian gia tốc giảm tốc gì đó, lại càng không phải là thời gian đảo thối, thời không hợp nhất là đại thế vũ trụ, không gì ngăn cản, cho dù là quy tắc sinh mệnh tước mặt vũ trụ thời không hợp nhất cũng không có hiệu quả, không có thời gian và không gian, sinh mệnh cũng không thể tồn tại.
Cổ Thần thì thào thì thầm, thần sắc đại hỉ.
Thanh âm thần bí đột nhiên vang lên kia đã chỉ ra điểm sai lầm trong con đường tu đạo của Cổ Thần, để Cổ Thần lại một lần nữa nhìn thấy được mục tiêu mới, thấy được con đường đi tiếp phía trước.
Bất quá, trong lòng Cổ Thần có chút giật mình, thầm nghĩ:
“Thiên hạ vi công, Chân Tiên Thuần Dương, điều này nói lên cái gì? Thanh âm này hẳn là rất lâu rất lâu trước đây đã tồn tại rồi, người lưu lại thanh âm này đến tột cùng lài? Dĩ nhiên đạt tới cảnh giới thời không hợp nhất, lẽ nào là Thuần Dương Chân Tiên trong truyền thuyết? Nếu như chưa từng có Thuần Dương Chân Tiên xuất hiện qua, như vậy truyền thuyết từ thời đại thái cổ là từ đâu tới? Nếu như thực sự có Thuần Dương Chân Tiên, như vậy những người đạt được Thuần Dương Chân Tiên đến tột cùng đi nơi nào? Vì sao không hề lưu lại ghi chép?”
Trái lo phải nghĩ, Cổ Thần không thể không suy nghĩ cẩn thận.
“Quên đi, vấn đề nghĩ không rõ, tạm thời không cần nghĩ, nếu như ta đã biết được phương hướng chính xác của Bàn cổ đại đạo, như vậy trước tiên tìm hiểu Bàn cổ đại đạo tới cảnh giới dại thành, nhất cử sáng tạo một thế giới thuộc về bản thân ta, một vũ trụ của bản thân.”
“Ta đã lĩnh ngộ được ba nghìn đại đạo vô thượng, hàng nghìn hàng vạn đại đạo bình thường, thời gian và không gian, thời gian và không gian kết hợp, ba nghìn đại đạo vô thượng dung nhập vào trong đó, cộng thêm Bàn cổ đại đạo, vũ trụ của ta tuyệt đối kiên cố hơn so với vũ trụ bản nguyên.
Một khi Cổ Thần tỉnh ngộ, ý nghĩ liền trở nên thông suốt không trở ngại, trong đầu liên tục xuất hiện mô hình vũ trụ bản nguyên do dòng xoáy hỗn độn kia ngưng tụ thành hình, bắt đầu tìm hiểu Bàn cổ đại đạo, sáng lập ra vũ trụ chi nguyên mới.
Thời gian thoáng qua, một năm lại một năm nữa chậm rãi trôi qua!
Cổ Thần tìm hiểu quy tắc thời gian và quy tắc không gian, bắt đầu dung hợp hai loại quy tắc, trong mệnh tuyền tại đan điền của hắn, Nhân Quả Luân, Sinh Tử Luân, Bàn Cổ Luân đều bắt đầu tiêu tán, dung hợp, cùng với tất cả lự lượng đại đạo trong mệnh tuyền ngưng tụ cùng một chỗ, chậm rãi hóa thành một mảnh hỗn độn, hình thành một vũ trụ chi nguyên mới.
Quá trình này, phi thường chậm rãi, trải qua hơn trăm năm, rốt cuộc Cổ Thần đã đạt tới trình độ dung hợp hoàn mỹ đối với thời gian và không gian, để hai kết hợp thành một.
Ba nghìn đại đạo vô thượng, Nhân Quả Luân, Sinh Tử Luân, Bàn Cổ Luân, hàng nghìn hàng vạn đại đạo bình thường, tất cả lực lượng đều dung hợp vào trong mệnh tuyền, hình thành một dòng xoáy hỗn độn.
Bàn cổ đại đạo rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới đại thành, không chỉ có lĩnh vực thời gian, bao trùm quá khứ, hiện tại, tương lai, trên lĩnh vực không gian cũng bao trùm trên dưới bốn phương, không chỗ nào không có.
Dòng xoáy hỗn độn trong mệnh truyền là thời gian và không gian hợp thành, là một vũ trụ mới, hiện tại chỉ có thể coi như vũ trụ chi nguyên, hay là mô hình vũ trụ ban đầu, Cổ Thần đặt tên cho nó là Bàn Cổ vũ trụ.
Trung tâm của Bàn Cổ vũ trụ không giống như trung tâm vũ trụ bản nguyên, trung tâm vũ trụ bản nguyên là một gốc thần liên, mà vũ trụ của Cổ Thần là một thanh cự phủ, Bàn Cổ vũ trụ Cổ Thần sáng tạo ra tuy rằng có tìm hiểu tham khảo mô hình vũ trụ bản nguyên, thế nhưng Bàn Cổ vũ trụ vừa mới sáng tạo ra hiển nhiên là một vũ trụ hoàn toàn mới, tuy rằng hiện tại chỉ mới là sơ thủy chi nguyên, thế nhưng bản chất lực lượng đã vượt qua được vũ trụ bản nguyên.
Rốt cuộc tìm hiểu Bàn cổ đại đạo tới cảnh giới đại thành rồi, là vũ trụ sáng tạo hoàn toàn mới, mà không phải là một không gian nằm lệ thuộc bên trong vũ trụ nguyên bản.
Khóe môi Cổ Thần nhếch lên để lộ tiếu ý, có một loại cảm giác công thành thân tựu.
Hiện tại, Cổ Thần tràn ngập tự tin có thể chắc chắn diệt sát được một số cổ thần thiên địa, cho dù là Hồng đã triệt để nắm giữ toàn bộ quy tắc sinh mệnh, Cổ Thần cũng không hề lo ngại, trước mặt thời không hợp nhất, cho dù là sinh mệnh cũng chỉ là vô dụng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden