Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 998: Tôi cũng là một anh chàng đẹp trai
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Dương Thần lằng lặng bước đi đến trước mặt hai người. Giống như là một đao phủ, hoàn toàn không có chút thương cảm nào khi nhìn thấy hai người đã chết
Hách Trường Đỉnh buông thanh trường kiếm một cách tuyệt vọng. Hắn đã biết dù bản thân hắn có giãy dụa như thế nào thì đêm nay chắc chắn cũng sẽ chết không còn nghi ngờ nữa.
- Có thể nói cho ta biết tại sao không? Dù đúng là chúng ta có lòng tham nhưng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ làm hại ngươi.
- Nếu người khác muốn giết tôi thì tôi mới đi giết chúng. Để tránh các ngươi cho ta là quá lương thiện thì đối với ta mà nói, chỉ cần làm trái với ý muốn của ta, khiến ta mất hứng thì muốn giết ra sẽ giết. Các ngươi có thể cho ta là ma quỷ, là kẻ tàn bạo nhưng đó đã là thói quen của ta rồi.
- Đó chính là tam chỉ cần có thể để ta và người ta đã để ý có thể vượt qua tốt đẹp, các ngươi chết thì ta hoàn toàn cũng không quan tâm.
- Ngươi cho rằng nếu ngươi như vậy thì có điểm gì tốt chứ. Cứ coi như ngươi cướp bảo pháp và đan dược trên người chúng ta thì hội Hồng Mông cũng sẽ sớm tìm ra ngươi. Tới lúc đó ngươi cho rằng có thể ngăn cản được sự bao vây của những trưởng lão Địa Giới và Thiên Giới kia ư?
Lục Hoa Đình phẫn uất nói.
Dương Thần cười khẩy
- Thì ta sẽ giả bộ những người các ngươi tới gây phiền phức cho ta, so với việc ngồi chờ chết thì ra đành phải động thủ trước thôi.
- Ngươi … Ngươi sẽ phải hối hận!
- Cảm ơn đã quan tâm nhưng tôi không cần… Còn nữa, các người cũng không cần lo bên kia cô đơn đâu bởi vì không lâu nữa ta sẽ gửi những tên không phục tùng ta xuống đó, giết sạch tất cả.
Dương Thần vừa nói dứt lời thì thanh Nam Minh Ly Hỏa trên tay chém ầm ầm tạo thành những trường kiếm.
- Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình căn bản không thể né tránh. Dưới áp lực của Nam Minh Ly Hỏa quay xung quanhm chỉ trong nháy mắt đã bị lửa nuốt chửng.
Hai người dù sao cũng chỉ là những tu sĩ bình thường của kỳ Hóa Thần, cũng không thể bằng thân thể mạnh mẽ của Dương Thần, chỉ là một cơ thể nhỏ yếu cho pháp bảo.
Sau khi giết chết hai người, Dương Thần đem Huyền Thủy Phi Kiếm và Phượng Linh Cầm cùng với chiếc nhẫn của Lục Hoa Đình mang đi.
- Sau khi xem xét cái nhẫn thì thấy nó đúng là một vật tốt. Ở phía trong của một không gian nhỏ nhưng bên trong là một thể tích hơn 10m2
Cái Dương Thần cảm thấy vui vẻ chính là biên trong có một cái cặp có cất giấu tài liệu tu luyện và đan dược. Bản thân mình có lẽ cũng sẽ được cất giấu ở đây, tìm thời điểm sẽ đến hỏi Tiêu Chỉ Tình, người phụ nữ này tự xưng là cuốn bách khoa của giới tu hành, sẽ phải tự nói với hắn về tác dụng của những thứ này.
Một trận chiến thắng lợi, Dương Thần chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, chắc chắn lại quanh đây mấy trăm dặm không có người nào phát hiện ra chuyện này thì Dương Thần mới vui vẻ trở về Trung Hải.
Tiếp sau đó, Hồng Mông mau chóng biết hai gã đặc sứ đã chết, sau đó phái ra sứ giả mới cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đến lúc đó, nếu không tìm thấy những thứ tốt tự nhiên đến với mình thì có thể tranh thủ thời gian tăng cường sức mạnh của mình. Nếu tìm thấy thì cùng lắm cũng sẽ nghĩ cách vứt bỏ.
Còn đối với mục tiêu là vứt bỏ những ảo ảnh và để Hồng Mông và các gia tộc ẩn thế của Dương Thần mà nói thì đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Sau khi trở về Trung Hải, Dương Thần thoải mái ngủ một giấc ngon lành. Không ai phát hiện ra đêm nay người đàn ông này đã làm gì.
Sáng sớm hôm sau, bữa sáng trong nhà có vẻ náo nhiệt hơn trước đây.
Không chỉ là vù Tuệ Lâm sẽ ở đây trong hai ngày, lại có thêm cả Lam Lam và Mẫn Quyên. Chỉ một chốc mà có bảy người phụ nữ đầy đủ già trẻ lớn bé .
Chỉ vì một tiếng là “ Bà nội” nhưng Quách Tuyết Hoa đã thực sụ cảm thấy mình chìm đắm trong hạnh phúc của người bà nội hờ. Nhưng khi nhìn thấy con bé này ăn miếng bánh bao nóng hổi, lại uống nước cháo loãng, Quách Tuyết Hoa lại cười nghiêng ngả.
Được Lâm Nhược Khê giải thích, Quách Tuyết Hoa mới hiểu hóa ra là Lam Lam vốn là “Thiên phú dị bẩm” chẳng trách, Quách Tuyết Hoa nhìn con mình một cách kỳ dị.
- Dương Thần, chẳng phải là con thấy Lam Lam giống con một cách đặc biệt thế nên mới đồng ý nhận nó làm con gái đấy chứ.
Quách Tuyết Hoa hỏi.
Dương Thần đang tranh cùng con bé gọi đồ chiên cuối cùng, cái dĩa ăn của hai người, một lớn một nhỏ đã bày sẵn trên bàn.
- Con chắc chắn rằng nếu là một đứa trẻ bình thường thì ít nhất cũng sẽ không tranh miếng ăn của con như vậy.
Sáng nay Lam Lam buộc hai bím tóc nhỏ, cũng là Lâm Nhược Khê giúp cpn bé mặc một chiếc váy màu lam trông rất là đáng yêu. Nhưng bây giờ mặt đã sưng lên, giọng nũng nịu nói:
- Đại thúc xấu xa mới không phải là bố! Bố của Lam Lam sẽ không cướp đồ ăn của Lam Lam như vậy!
Lâm Nhược Khê liền đánh nhẹ vào tay của Dương Thần , nghiêm mặt nói:
- Không được cướp của Lam Lam. Trẻ con còn phải cao nữa, còn anh thì đã già rồi, không cần ăn nhiều như vậy, ăn ít một chút cũng sẽ không chết đâu!
- Dương Thần giả bộ khóc, thế này thì có để cho tôi sống hay không chứ. Bản thân bây giớ ngay cả cơm ăn cũng phải nhịn.
Nhưng tận sâu trong lòng sợ tính khí của vợ nên Dương Thần vẫn từ từ buông tay.
Trinh Tú và Tuệ Lâm đều hé miệng cười thầm.
- Dương đại ca, bây giờ trong lòng của chị Nhược Khê anh lại bị giảm đi một bậc rồi.
Trinh Tú nháy mắt nói.
Dương Thần được một phen đau đầu, trợn mắt nhìn cô gái một cái:
- Đúng có nói mát anh nhé … chẳng phải là anh đã cùng nói với em rồi sao, chờ tói lúc nữa anh đưa em đi đến trường sẽ tra hỏi một chút những thứ xung quanh em.
Trinh Tú vừa nghe thấy đã không thể nào vui vẻ được nữa, nói:
- Tra hỏi xung quanh cái gì chứ, em không phải là đang đi tập huấn đâu nha.
- Anh nhớ là hình như đầu cấp ba chuyện au đó bị lừa. Điều quan trọng hơn là anh cũng từng làm huấn luyện quân sự đấy. Liện có nên ăn đậu phụ của em không nhỉ?
Dương Thần chân thành hỏi.
Trinh Tú đỏ bừng mặt
- Dương đại ca, sao anh có thể nghĩ những thứ như thế? Tất cả mọi người đều nhìn thì sao huấn luyện viên có thể làm những chuyện đó được ạ.
Một bên Lâm Nhược Khê lấy cái khăn lau miệng cho Lam Lam không quay đầu lại, mặt không thể hiện chút cảm xúc, nhẹ nhàng nói:
- Ngoài điều này ra cũng sẽ không nghĩ tới những điều khác.
- Dương Thần sờ sờ cái mũi nhằm che dấu sự xấu hổ. Thực ra đi đại học Trung Hải còn có một nguyên nhân khác. Chính là việc tìm ra Tiêu Chỉ Tình để kiểm định những đồ vật tối hôm qua. Nhưng chuyện này không nên để Lâm Nhược Khê biết.
Ai ngờ rằng, vừa nghĩ tới việc này, Lâm Nhược Khê bèn thản nhiên nói mấy câu:
- Anh muốn hỏi về cái gì em không cần biết nhưng tốt nhất là không nên để xảy ra những chuyện khác.
Dương Thần cảm thấy cột sống mình ớn lạnh, quay về phía Lâm Nhược Khê một cách gượng gạo, cười nói:
- Bà xã, sao em có thể đọc được tâm trạng của người khác vậy?
Lâm Nhược Khê cũng không nhìn sang phía hắn
- Đọc được chưa chắc đã làm gì được.
Dương Thần không phản bác được, Lâm Nhược Khê nói những lời thật chua chát. Rõ ràng là việc mình đi gặp Tiêu Chỉ Tình cũng khiến cho người phụ nữ này không vui nhưng Tiêu Chỉ Tình thực sự có thể giúp đỡ được nên cũng không ngăn cản.
Tuy nói chiều hôm qua hai người đầy nhiệt huyết. Chuyện phòng the đã hơn một năm rưỡi, tình cảm cũng được mài giũa rất nhiều nhưng Lâm Nhược Khê bây giờ cũng đã phải miễn cưỡng chấp nhận những tình nhân này rồi. Nếu còn thêm nữa, cô sợ rằng sẽ đánh mất sự thăng bằng trong mình.
Sau bữa sáng, Tuệ Lâm phải đi giải quyết một số vấn đề về kịch bản với đạo diễn, còn Lâm Nhược Khê vừa mới trở lại Trung Hải nên có không ít chuyện bận rộn.
Lam Lam chỉ có thể giao cho Mẫn Quyên chăm sóc. Cũng may là có Quách Tuyết Hoa và Vú Vương chơi cùng con bé, Lam Lam cũng sẽ không thấy nhàm chán lắm. Trong nhà còn có phim hoạt hình trên ti vi kỹ thuật số nữa, một ngày cũng sẽ mau qua thôi.
Dương Thần thì đưa Trinh Tú tới trường đại học Trung Hải.
Ở trên xe nói chuyện, Dương Thần đột nhiên nghĩ tới đã lâu lắm rồi không gặp Đường Đường, là một người đàn ông của mẹ cô bé, Dương Thần vẫn quan tâm tói một quan hệ anh em tương đối phức tạp này.
- Trinh Tú, em có gặp Đường Đường ở trường không?
Trinh Tú lắc đầu:
- Hình như Đường Đường không tham gia huấn luyện quân sự, như cô ấy thì dù không tham gia huấn luyện quân sự thì trường học cũng không dám nói gì.
- Dương Thần khẽ lắc đầu. Chỉ sợ là Viên Dã quá nuông chiều, giúp Đường Đường trốn tham gia huấn luyện quân sự. Nhưng cũng có thể là Đường Đường có chuyện gì đó, không chừng là có chuyện khác.
Sau khi đi vào phía sân tập của đại học Trung Hải, Dương Thần để Trinh Tú xuống xe rồi nhanh chóng chú ý xung quanh.
Cũng không phải cái khác, chỉ là Dương Thần mở chiếc BMW X6 là loại có số lượng có hạn. Bây giờ ở Trung Quốc nó có giá bán là hơn hai triệu.
Một người đàn ông trẻ tuổi đi xuống một chiếc xe như vậy và một đại mỹ nhân. Nơi mà đầy những tin đồn này thì đó là việc đầu tiên mà mọi người nghĩ đến. Ngoài việc bên ngoài ra cũng nghĩ đến những khả năng khác rồi.
Bởi vì đợt huấn luyện quân sự còn chưa bắt đầu. Vài nữ sinh mới mấy ngày đầu khai giảng đã quen biết Trinh Tú trên khuôn mặt cười đầy cổ quái, cùng vây quanh Trinh Tú đồng thời ánh mắt nhìn về phía Dương Thần và chiếc xe sang trọng đầy ao ước.
- Trinh Tú, cậu còn giả bộ gì nữa chứ. Còn nói cái gì mà nghỉ hè đi làm thêm chứ. Bạn trai của cậu còn đi BMW nữa kia mà.
- Đúng vậy. Rút cuộc thì nhà bạn làm cái gì chứ? Còn có anh nào đẹp trai thì giới thiệu cho bọn mình với chứ.
- Các nữ sinh cứ truy hỏi to nhỏ đều lọt vào tai Dương Thần, khiến Dương Thần thấy có chút lâng lâng.
Mình vốn cũng đẹp trai đấy chứ nhỉ?
Thực ra Dương Thần và các nữ sinh nhỏ này có nhiều thứ khác nhau. Hôm nay ai mà lái một chiếc xe hơn hai triệu đưa một cô gái đi học thì dù là Trứ Bát Giới cũng được coi là anh chàng đẹp trai.
Trinh Tú mặt đỏ bừng, khuôn mặt hình trái xoan xinh xắn thẹn thùng nhìn Dương Thần một cái rồi vội giải thích ngay:
- Các cậu chớ hiểu lầm, đấy là chồng của chị mình đấy. Vì là ở cũng chỗ nên hôm nay anh ấy đưa mình tới buổi huấn luyện quân sự thôi…
- Anh rể ư? Ai mà tin được chứ. Nhìn trông như mới hai mươi tuổi vậy. Mình thấy chỉ bằng tuổi bọn mình thôi…
- Từ Trinh Tú , cậu không phải suy nghĩ gì hết, có tiền thì cứ nói ra, cần gì phải giả nghèo giả khổ chứ?
- Mấy nữ sinh hoàn toàn không tin. Đúng là Dương Thần còn rất trẻ. Rất nhiều nam sinh cũng ở cáu tuổi này. Hay là một anh chàng nghiên cứu sinh, sao có thể là anh rể được chứ?
- Đúng lúc này, mấy người nam sinh mặc quân phục, dáng người cao ráo đã đi tới.
Các nữ sinh nhìn thấy những nam sinh này đều có chút sợ hãi và yên lặng. Ngược lại, họ hơi lo lắng nhìn về phía Dương Thần.
Đầu tiên là một gã tóc dài ngang tai, đeo một chiếc khuyên tai bằng bạc, bề ngoài trông rất gọc cạnh, thêm vào chút lạnh lùng, liếc mắt nhìn Dương Thần đầy coi thường rồi mới cười và nhìn Trinh Tú hỏi:
- Trinh Tú, tên này chính là nguyên nhân mà em cự tuyệt tôi đúng không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 999: Phải trả.
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Trinh Tú nhìn thấy đám nam sinh ấy, không rụt rè như những nữ sinh khác, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia bất lực.
- Nhạc Tử Bằng, tôi đã nói với bạn bao nhiêu lần rồi, tôi không thích bạn, không liên quan đến người khác.
Gã nam sinh tên Nhạc
Tử Bằng tất nhiên là không tin, cười nham hiểm:
- Không có chuyện vô duyên vô cớ mà thích được, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ không thích, bạn chắc chắn phải có một nguyên nhân gì đấy mới không đồng ý làm bạn gái của tôi, bạn càng không thừa nhận, thì càng chứng minh bạn càng để ý.
Trinh Tú đau đầu sờ trán, khẽ vuốt mái tóc mềm mại, quay đầu nói với Dương Thần:
- Anh Dương, chẳng phải anh lo lắng em bị người ta ức hiếp sao, vậy em bị làm phiền thì có tính hay không.
Dương Thần nghe có phần hơi hứng thú, nghe đến đây, không kìm được cười một cách hòa khí với Nhạc Tử Bằng nói:
- Tiểu tử, cậu là bạn học với Trinh Tú?
Đám học sinh nghe thấy Dương Thần dùng khẩu khí của trưởng bối hỏi Nhạc Tử Bằng, không kìm được há mồm có chút sững sờ.
Nhạc Tử Bằng rất không vui chau mày:
- Hừ, thật sự coi đây là chuyện của mình, sao nào, anh muốn làm trưởng bối dạy dỗ tôi phải rời bỏ Trinh Tú? Có phải đầu óc anh có vấn đề không vậy? Không đúng sao, Trinh Tú không phải người thích những kẻ thiểu năng trí tuệ.
Vừa nói như vậy, đám học sinh đứng bên đều cười phá lên.
Dương Thần chỉ muốn đến gần hơn với đám bạn học của Trinh Tú, không ngờ câu nói này lại bị hiểu lầm đến mức không thiện cảm như vậy.
- Nhạc Tử Bằng, không cho phép bạn nói bừa về anh Dương Thần của tôi.
Trinh Tú rất bất mãn với sự chê cười đối với Dương Thần, lập tức nhíu đôi mày liễu đáp trả.
Nhạc Tử Bằng trong lòng có chút tức giận:
- Còn nói là không có quan hệ gì với người đàn ông này, lòi đuôi ra rồi.
- Anh ấy là người nhà của tôi, đương nhiên là bạn không được chửi như thế.
- Người nhà? Là người nhà mà bạn tập làm người lớn đúng không.
Nhạc Tử Bằng khinh thường nói:
- Vẫn luôn nghĩ rằng Từ Trinh Tú bạn không giống người khác, thì ra là giống như đám bạn gái trước kia của tôi, coi trọng bọn đàn ông có tiền, bất kể có xấu xí đến đâu, cũng giống như là nhặt được bảo bối vậy.
- Bạn còn nói lung tung, cẩn thận tôi đánh bạn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tú đã tối sầm lại.
Dương Thần đứng một bên đang vui trong lòng, cô nàng này đúng là một học sinh trung thực, nhưng đối với tên nhãi ranh bất lương này lại rất hung hăng như vậy, xem tình hình này thì sắp xảy ra đánh nhau đến nơi rồi.
Đương nhiên, Dương Thần cứ đứng bên cạnh như vậy, khiến cho Trinh Tú thấy vô cùng mất thể diện, một cô gái bất lương lâu rồi không bùng phát lại có khuynh hướng sống lại.
Dương Thần lúc này mới giơ tay vỗ vỗ lên vai, vỗ về một lúc:
- Đừng có suốt ngày như gà chọi thế, vừa mới vào đại học, đánh nhau gì chứ...Đây...Đây là Nhạc Tử Bằng đúng không, cậu hiểu lầm rồi, tôi đúng là anh rể của Trinh Tú, hôm nay đưa đi học quân sự xem tình hình học tập ra sao.
Nhạc Tử Bằng hoài nghi nhìn Dương Thần:
- Anh nói thật?
- Cậu đúng là hay đa nghi.
Dương Thần bất giác cười nói:
- Có cần tôi lấy giấy kết hôn cho cậu xem? Vợ tôi vô cùng xinh đẹp đấy, con nha đầu Trinh Tú này còn chưa trưởng thành hết thì tôi sao lại có thể thích nổi cơ chứ?
- Anh Dương, không được đùa.
Trinh Tú phẫn nộ, quay đầu nghiến răng, mặt đỏ ửng.
Đám nữ sinh đứng vây quanh cười khinh khích, lần này mọi người mới tin hai người này không giống như là tình nhân, nếu không cũng không diễn kịch đến mức này.
Nhạc Tử Bằng lúc này mới buông lỏng sự cảnh giác, đắc ý cười một cái:
- Nếu anh không phải là người đàn ông của Trinh Tú, vậy thì hôm nay tôi tha cho anh, nhưng anh tốt nhất nên phụ đạo tâm lý cho Trinh Tú, người con gái mà Nhạc Tử Bằng tôi thích không ai là có thể thoát khỏi bàn tay.
Trinh Tú nhìn hắn ta chán ghét:
- Đúng thật ghê tởm, cậu thực sự nghĩ rằng tôi không dám đánh cậu?
- Đến đi.
Nhạc Tử Bằng vẫn tự cho rằng tóc mái cắt ngang trán của mình rất tự nhiên anh tuấn, quay đầu, buông tay nói:
- Tớ thích sự hung hăng này của cậu, như vậy lúc lên giường chắc chắn cũng sẽ rất ác liệt, đúng rồi Trinh Tú cậu còn là gái trinh chứ? Nhìn hai chân của cậu khá là khép, ha ha.
Mấy tên nam sinh cao lớn cười phá lên, bọn nữ sinh xung quanh cũng đỏ mặt.
Trinh Tú nắm chặt hai nắm đấm, giận đến phát run, quay đầu nhìn Dương Thần nói:
- Anh Dương, em có thể đánh gã hay không?
Dương Thần gãi cằm, lắc đầu:
- Em không được đánh, con gái sao lại có thể tùy tiện đánh người chứ, sau này người ta biết em bạo lực như vậy, còn nam sinh nào dám theo đuổi em nữa.
Trinh Tú không nghĩ Dương Thần sẽ nói như vậy, có chút không phải cắn môi, trong lòng đắng nghẹn.
Nhạc Tử Bằng nghe không rõ hai người kia đang nói gì, chỉ nhìn thấy Trinh Tú bị làm cho tức giận, nhưng lại kiềm chế, lại càng có chút mê mẩn.
Thì ra Trinh Tú trông mặt nóng bừng thì các đường nét trên khuôn mặt lại rõ ràng như vậy, làn da trắng ngần, dáng người tuyệt mỹ, đúng là rất phù hợp với thẩm mỹ quan của các nam sinh vừa mới vào đại học, nếu như cho lên mạng thì chắc chắn sẽ trở thành nữ thần trong lòng các chàng trai.
Hơn nữa, Trinh Tú ăn mặc trông cũng rất bình thường, vừa nhìn là đã biết không phải con gái của một gia đình giàu có quyền thế gì, chắc chắn sẽ không làm khó dễ.
Cho nên vừa mới vào đại học, đã không ít nam sinh chú ý đến Trinh Tú, Nhạc Tử Bằng đương nhiên là một trong những kẻ mạnh trong cuộc tranh đoạt này.
- Trinh Tú, hôm nay cậu cùng tớ đi chơi đi, tớ dẫn cậu đi mua túi Chanel, cậu thích cái nào thì lấy cái đấy tùy cậu chọn, túi của cậu cũng rất cũ rồi.
Nhạc Tử Bằng tự nhiên phóng khoáng nói.
Bọn con gái xung quanh vừa nghe đến chuyện mua túi hàng hiệu cho Trinh Tú, đều ánh mắt ngưỡng mộ.
Xét cho cùng có rất nhiều nữ sinh, dự định trong lúc còn trẻ kiếm chút gì đó từ bạn trai, Nhạc Tử Bằng vừa nhìn là biết tên khốn nạn, nhưng có tiền hơn nữa trông cũng không khá bảnh trai.
- Giữ tiền của cậu mà đi lừa bọn con gái khác đi, tớ phải đi tập quân sự.
Trinh Tú đã không muốn để ý đến gã nữa.
Nhạc Tử Bằng nhíu mày:
- Tập quân sự là cái thá gì chứ? Chỉ cần tớ nói với bố tớ một tiếng, thì các đám trưởng giám thị kia đều ngoan ngoãn mà phải lau đế giày cho tớ.
Dương Thần đứng bên cạnh nghe xong câu nói bất giác hiếu kì nói:
- Bố cậu là ai?
Nhạc Tử Bằng không tụ mình trả lời mà ra hiệu cho đám đệ tử ở đằng sau.
Một nam sinh giọng ồm ồm lập tức nói một cách hùng dũng:
- Bố của anh Tử Bằng là hiệu trưởng của trường đại học này.
Cái giọng điệu nói như là hiệu trưởng chính là bố của gã vậy.
Không ít đám học sinh đứng xung quanh ngạc nhiên, có một số người sớm đã biết, có người ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Trường đại học Trung Hải là một trong những trường đại học mũi nhọn của Hoa Hạ, có thể leo lên làm chức hiệu trưởng của một trường đại học có mấy chục nghìn người, đương nhiên nếu không phải là đã xuất chúng từ rất sớm, thì thông thường sẽ là quan chức được chính phủ cắt xuống bổ nhiệm.
Vừa là hiệu trưởng trường đại học, vừa là quan chức chính phủ.
Dương Thần quay đầu hỏi Trinh Tú:
- Gã nói là sự thật?
Trinh Tú chán nản gật đầu:
- Hiệu trưởng trường chúng em tên là Nhạc Vĩ Binh, lần đầu tiên thấy em gã đã nói với em gã chính là con trai hiệu trưởng, các bạn học trong lớp cũng nói vậy, chắc là đúng.
Dương Thần nghe xong, sắc mặt liền rất khó coi:
- Vậy thì làm sao được, phải thay hiệu trưởng rồi.
Mọi người xung quanh nghe xong, như là vừa nghe xong một câu chuyện cười vậy.
Nhạc Tử Bằng ánh mắt có tia tàn khốc, cười nham hiểm nói:
- Anh vừa nãy…Nói gì?
Giọng có vài phần uy hiếp.
Dương Thần vốn không để ý tới, rất không vui nói:
- Con trai hiệu trưởng mà bá đạo như vậy, thì làm sao còn có thể dạy học sinh nữa, không được, bây giờ anh phải đem gã đi gặp bố của gã, sau đó đổi một khuôn dạng mới cho hiệu trưởng.
Dương Thần không nghĩ nhiều những chuyện khác, chỉ cảm thấy Trinh Tú mất nhiều tâm huyết để thi đại học, dù thế nào thì môi trường cũng phải cực tốt, suốt ngày bị đám nhãi ranh này làm phiền, vậy chẳng phải là công cốc sao?
Nhưng ngôn ngữ của hắn khiến cho những người bên cạnh cảm thấy quả thực là không biết thế nào là chết.
Quả nhiên, Nhạc Tử Bằng đã rất thịnh nộ, nhìn về phía đám người cùng lớp hét to:
- Còn đợi gì nữa, xông lên đánh chết tên khốn nạn này đi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 1000: Vô đề.
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Vừa nghe thấy có thể động thủ, đám đệ tử luôn lẽo đẽo luôn bám ăn theo Nhạc Tử Bằng còn có thể đứng khoanh tay được.
Một đám người tầm bảy tám người, xông lên về phía Dương Thần.
Trinh Tú không có chút lo lắng gì cho sự an nguy của Dương Thần, mà chỉ cảm thấy đáng thương cho đám nhãi ranh này.
Dương Thần lúc này rõ ràng đã chuyển sang thế “ Cơ bắp”, hắn đã nói phải đổi hiệu trưởng trường này, thì ai cũng không ngăn cản nổi.
Mấy tên nhãi ranh xông lên, chưa đợi nắm đấm giáng được vào mặt Dương Thần, Dương Thần không thèm nhìn lấy một ai, nghiêng người dẫm chân ngay tại chỗ, xoay người mũi chân đảo qua đầu bối bọn nam sinh.
Đám người này dựa vào mối quan hệ với Nhạc Tử Bằng cho nên mới vào được học trong trường này, tuy rằng học hành chẳng ra gì, nhưng đánh nhau thì vào loại xuất chúng, bọn chúng dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, ngay cả nhìn cũng chưa được rõ, thì hai chân đã khụy xuống quỳ dưới đất.
Dương Thần tất nhiên là không thực sự ra tay với bọn nhóc, trước mặt nhiều học sinh như vậy mà đánh cho sứt đầu chảy máu, cứ cho bản thân không thèm quan tâm, thì sau này Trinh Tú sẽ bị mọi người nhìn một cách dị nghị.
Cho nên chỉ cần một cái xoay người linh hoạt, cho bọn nhóc này tê liệt mà phải quỳ xuống trước mặt mọi người, đối với bọn coi trọng sĩ diện này mà nói, tuyệt đối là một nỗi nhục tâm lý cực lớn.
Nhạc Tử Bằng nhìn hai đến nỗi dại cả hai mắt, gã dựa vào bố là Nhạc Vĩ Binh cho nên cũng đã được chiêm ngưỡng sự dũng mãnh của quân đặc chủng, nhưng chưa từng thấy có một thân thủ nào bất phàm như Dương Thần ngay cả nhìn cũng không thèm.
Chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thì đám đệ tử đã quỳ hết xuống.
Tuy rằng trong lòng đã phục sát đất, muốn quỳ xuống bái làm sư phụ, nhưng Nhạc Tử Bằng tự mình biết rằng chuyện này là không thể nào.
Nhìn thấy Dương Thần đang bước về phía gã, Nhạc Tử Bằng theo bản năng lùi lại về phía sau, nhưng nghĩ như thế thì càng không được, nếu như vậy thì bản thân há chẳng phải quá yếu đuối sao, sau này sao có thể ngẩng mặt lên được nữa.
Thế là ngẩng cao đầu ưỡn ngực, nói to:
- Đánh cũng giỏi đấy chứ, có tài thì đợi bố tôi phái người đến đánh cho anh đến tàn phế thì thôi.
Dương Thần mặt nghiêm túc, hỏi:
- Bố ngươi ở đâu, dẫn tôi đi gặp lão ta.
Nhạc Tử Bằng sửng sốt, nghĩ trong lòng chắc tên này bị thần kinh, lẽ nào lại muốn đi gặp bố của gã để nói là nên thay hiệu trưởng đi.
- Bố tôi sao có thể muốn gặp là gặp.
Nhạc Tử Bằng khinh thường nói.
Dương Thần không nói lời nào, giáng cho Nhạc Tử Bằng một cái bạt tai.
“Bốp.”
Một tiếng giòn giã vang lên, nếu như Dương Thần không cố ý cho nhẹ tay thì ít nhất tên Nhạc Tử Bằng này cũng bị đánh ngất đi.
Đám học sinh xung quanh nhìn mà sửng sốt, cũng có chút thán phục, cũng có chút thương hại, cảm thấy Dương Thần lần này xong đời rồi.
Nhưng Trinh Tú lại đứng đó nhìn có chút bất lực, cô không hề lo lắng cho Dương Thần, chỉ cảm thấy thái độ lúc nãy của Dương Thần khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, sao lại đi xen vào chuyện tình cảm của con gái.
Bên này, mấy tên theo đuôi thất điên bát đảo lùi lại mấy bước, Nhạc Tử Bằng sờ lên mặt, nóng bừng, rõ ràng là đã sưng lên.
- Anh đánh tôi? Anh...bố tôi còn chưa đánh tôi lần nào, anh lại dám đánh tôi?
Dương Thần nhíu mày nói:
- Bố cậu ở đâu, nói nhiều thế làm gì.
Nhạc Tử Bằng nóng thật sự, tên nhãi này đúng là không biết điều, đánh thì đánh, liền vội vàng móc trong túi ra chiếc Iphone, bên ngoài chiếc điện thoại vỏ bọc hình một bộ xương khô sành điệu.
Vừa gọi điện thoại, vừa dùng hết khả năng đứng xa Dương Thần ra, chỉ vào mặt nói:
- Anh...Anh đợi đấy, tôi gọi điện thoại cho bố, hôm nay tôi không cho anh biến thành cái đầu lợn, rơi mấy lít máu thì đừng hòng rời khỏi đây.
Trên sân trường, học sinh đã xếp thành vòng reo hò, các giám thị vì biết Nhạc Tử Bằng là con trai hiệu trưởng nên cũng không dám ra lệnh bắt đầu tập quân sự.
Bên kia, tòa nhà cao tầng hiện đại nằm xung quanh là cây xanh bao quanh nằm ở vị trí trung tâm trường đại học Trung Hải, trong phòng làm việc của hiệu trưởng lại là một quanh cảnh khác.
Trong phòng làm việc rộng lớn, trang hoàng xa hoa, với các thứ đồ vật trang trí trị giá hàng trăm nghìn tệ, không gian phảng phất mùi hương gỗ thiên nhiên.
Trên tủ trưng bày bày một loạt cúp không sao đếm được, toàn bộ đều được lau chùi sạch sẽ đến phát sáng.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục màu đen, thắt chiếc cà vạt màu đỏ, tướng mạo đường hoàng, ánh mắt sáng ngời cương nghị ngồi trên chiếc ghế tựa da thật, đang nở nụ cười rất thân thiện với vị khách đến thăm.
Trong phòng làm việc có duy nhất một người khách, cũng mặc một bộ âu phục, một người đàn ông trung niên tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt trông có vẻ hòa hảo.
- Lão Phương, là chuyện con gái của anh đúng không, sao lại cần phải anh đích thân đến đây một chuyến thế chứ, dựa vào mối giao tình của anh và tôi thì chỉ cầm một cuộc điện thoại là được.
Người đàn ông họ Phương này chính là Phương Trung Bình, thân sinh của Đường Đường.
Phương Trung Bình cười hòa khí nói:
- Lão Nhạc, anh không biết đấy thôi, đứa con gái đấy của tôi rất bướng bỉnh, từ nhỏ đã rất đáng thương, có bố có mẹ, nhưng lại không có mấy lần ăn cơm mà có đủ cả ba người, cho nên tôi và mẹ nó đều rất là chiều chuộng, muốn gì là mua cho thứ ấy, một chút cũng không chịu nhượng bộ.
Nếu như không phải sinh ra đã thông minh, thì việc thi đỗ hay trượt đại học cũng là một vấn đề. Trong trường đại học Trung Hải này có rất nhiều đứa được nuông chiều từ bé, ai chẳng phải là con ngọc con ngà, ngộ nhỡ đứa con gái đấy của tôi mà gây ra họa không cẩn thận là bị đuổi ra khỏi trường, tốt nhất là tôi đến gặp anh trước để thông đường.
Nhạc Vĩ Binh cười quái dị nói:
- Anh và đại tiểu thư nhà họ Đường ấy cuối cùng vẫn không đến được với nhau?
Phương Trung Bình sắc mặt có chút xấu hổ nói:
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tôi cũng không mong gì chuyện đó nữa, có thể cùng cô ấy sinh một đứa con cũng coi là đáng lắm rồi.
- Hừ, đúng là không tiến bộ, năm đó khi tham gia huấn luyện bộ đội, đi ra ngoài tìm con gái cũng là anh nhát gan nhất, đến bây giờ cũng vậy, con gái cũng đã lớn nhường này rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu.
Nhạc Vĩ Binh lắc đầu.
Phương Trung Bình khaon thai cười:
- Đúng là chỉ có chiến hữu là hiểu tôi nhất.
Nhạc Vĩ Binh thở dài:
- Nghe nói Đường gia có biến lớn, trung ương có phong tỏa tin tức, Nhạc gia chúng tôi cũng ở xa Yến Kinh nên cũng không rõ, con gái anh theo mẹ, chắc bây giờ đang bận bịu chuyện Đường gia.
Phương Trung Bình lúc này mặt cũng đã biến sắc:
- Lão Nhạc, chuyện này...Chỉ nhắc đến đây thôi, đừng tìm hiểu kĩ làm gì, biết nhiều không tốt cho anh.
Nhạc Vĩ Binh hừ nhẹ một tiếng:
- Sợ gì chứ, tứ đại gia tộc Yến Kinh cải triều thay chính, thì có liên quan gì tới chúng tôi, không thể tham dự thì lẽ nào lại không được nói?
Phương Trung Bình cười phụ họa, cũng không nói nhiều nữa.
- Chuyện của Đường gia, tôi không có hứng thú tìm hiểu, nhưng nghe nói... tư Lệnh Dương Phá Quân hiện giờ đã tạm thời bị cách chức, quản lý quân khu Giang Nam hiện thời là Phó tư lệnh, chuyện này... là có thật?
Ánh mắt Phương Trung Bình có vài tia cổ quái, nhưng vẫn gật đầu:
- Đúng vậy, sao anh lại nhắc tới chuyện này.
- Tôi nghe nói, Dương gia đã tìm lại được con cháu, một người thanh niên tên là Dương Thần, bây giờ đang ở Trung Hải, chuyện này, anh là Bí thư thành ủy, lại thân cận với Viên gia, chắc anh sớm đã biết chuyện này?
Phương Trung Bình chau mày:
- Lão Nhạc, không phải anh vẫn muốn về Yến Kinh đấy chứ?
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, anh nôn nóng gì chứ.
Nhạc Vĩ Binh cười nhạt.
- Là bạn chiến hữu, tôi khuyên anh một câu.
Phương Trung Bình nói:
- Nếu anh muốn thông qua chuyện Dương Thần nắm quyền Dương gia mà muốn quay lại Yến Kinh, vậy thì anh chỉ có thể tự mình chuốc lấy cái khổ mà thôi, Dương Thần tuyệt đối không phải là đám con cái nhà đại gia kia như anh nghĩ, hắn đặc biệt khác người.
Nhạc Vĩ Binh không thể phủ định cười cười, đang định rút bao thuốc lá ra hút cho đỡ cơn thèm thì tiếng điện thoại rung lên.
Nghe máy chưa được mấy giây sắc mặt liền tối sầm lại.
- Hừ, đúng là không được tích sự gì, được rồi, ta sẽ gọi Nhạc Ca ra đó, đứng đợi đấy cho ta.
Phương Trung Bình nghi hoặc nhìn, đợi Nhạc Vĩ Bình nghe xong điện thoại, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy, có cần tôi giúp không?
- Không cần, có một tên nhãi nào đó không biết điều dám đánh thằng nhóc nhà tôi.
Nhạc Vĩ Bình nói.
- Chỉ có chuyện này? Anh giao cho cảnh sát xử lý là xong, còn phái A Nhạc đi làm gì?
Phương Trung Bình dở khóc dở cười.
- Mặc dù tên nhóc này chẳng được tích sự gì, nhưng lại là thằng con trai duy nhất của tôi, bị người ta đánh dễ dàng như vậy há chẳng phải nói là con trai Nhạc Vĩ Bình dễ bị ức hiếp hay sao?
Phương Trung Bình cười nhăn nhó:
- Anh làm như vậy liệu có làm hư Tử Bằng, dù sao nó cũng là nam nhi.
Nhạc Vĩ Binh thở một hơi nặng nề:
- Tôi biết thằng nhóc này ở bên ngoài làm một số chuyện hơi quá, nhưng còn trẻ động chân động tay chút cũng có gì đâu, con trai tôi tính nết vốn không phải là xấu.
Phương Trung Bình trong lòng có chút khinh thường nhưng mặt vẫn rất tươi cười gật đầu, bản thân không có lý do gì mà phải trêu ngươi hai cha con họ, con gái yêu quý của mình không gây ra họa là được.
- Đúng rồi, tôi cũng lâu lắm rồi không gặp Tử Bằng nhà tôi, hay là trưa nay cùng đi ăn bữa cơm, dẫu sao sau này Tử Bằng và con gái tôi cũng là bạn học.
Nhạc Tử Bằng đứng dậy nói.
Phương Trung Bình lập tức cảnh giác cười nói:
- Đường Đường nhà chúng tôi đã có hẹn ước với Viên Dã nhà họ Viên rồi, anh đừng có suy nghĩ nữa.
Nhạc Vĩ Binh không vui nói:
- Anh mới là người suy nghĩ, tôi không muốn tìm một cô con dâu không biết nghe lời như vậy, chỉ có nhà họ Viên là muốn thôi, đi đi đi, tôi muốn đi xem, ai mà lại dám đánh con trai Nhạc Vĩ Binh tôi.
Phương Trung Bình trong lòng có chút bi ai, gã này tuy rằng bình thường bộ dạng tao nhã ôn hòa, nhưng khi có chuyện lại tính tình bộc phát.
Si tình với vợ, sau khi vợ sinh đứa con này xong liền qua đời, mười mấy năm trời vẫn ở vậy không đi bước nữa, yêu đứa con trai duy nhất hết mức.
Không biết hôm nay ai lại đen đủi, không đánh ai lại đi đánh con trai của chiến hữu xưa, đúng là đen đủi.
Vừa nghĩ tới thân thủ khí lực của đám vệ sĩ A Nhạc, trong lòng Phương Trung Bình phát run.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 1001: Đập vỡ bát cơm.
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Trên sân trường, Dương Thần đợi Nhạc Tử Bằng gọi điện thoại xong, cũng không vội, gã đã gọi điện cho tên hiệu trưởng thì mình đành chờ vậy.
Trong lúc chờ đợi, Dương Thần bắt Trinh Tú giới thiệu những bạn đã quen trên lớp cho hắn.
Trinh Tú duyên cũng không tồi, trông cũng xinh, hơn nữa lại không giống như bọn con gái xinh đẹp kia hay nhõng nhẽo, lại biết nói chuyện, cho nên không ít nữ sinh cũng lân la làm bạn với cô.
Chỉ có điều, vai “Anh rể” của Dương Thần làm cho mọi người có vẻ hơi sợ, cho nên khi các học sinh chào hỏi Dương Thần đều cố tình đứng xa ra.
Nhưng Dương Thần cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần xác nhận Trinh Tú cũng giống như các học sinh bình thường khác, cùng học tập vui vẻ với các bạn học, vậy là mục đích đến đây đã đạt được rồi.
Chưa đến năm phút sau, có tiếng ồn ào từ trong đám người truyền đến, giống như là thảo luận có ai đến gần, nhưng lại không dám lớn tiếng nói ra.
Đám học sinh tự nhiên nhường một đường đi, một người khuôn mặt tuấn tú bước ra từ trong đám người.
Và Nhạc Tử Bằng căng thẳng chờ đợi từ nãy đến giờ, bỗng vui mừng gọi to một tiếng:
- Anh Nhạc, ở đây.
Giống như là tất cả áp lực đã được giải tỏa, Nhạc Tử Bằng lại thần khí trở lại.
Tên đàn ông được gọi là” “ Anh Nhạc” có chiều cao ít nhất hơn mét chín, ngũ quan đoan chính, nhưng giữa hai hàng lông mày lại đằng đằng sát khí.
Mặc bộ âu phục màu đen, cũng rất chỉnh chu, dưới chân là đôi giày bóng loáng, bước đến với tư thế hùng dũng như vũ bão.
Nhìn thấy Nhạc Tử Bằng, người đàn ông vẻ mặt không biểu cảm, chỉ gật đầu như tượng trưng.
- Thiếu gia, là tên nào?
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng lại rất rõ ràng.
Nhạc Tử Bằng hình như là đã quen với cách nói chuyện của người đàn ông này, vênh mặt hất hàm chỉ vào Dương Thần đang theo mấy nữ sinh kia.
- Chính là hắn, tên đó đã đánh luôn cả anh em của tôi.
Dương Thần bị chỉ như vậy, lúc này nới có chút tiếc rẻ vẫy tay chào mấy bạn học của Trinh Tú, chầm chậm bước vào trong đám người.
Người đàn ông cũng bước lên phía trước, ánh mắt như chim ưng, lướt qua Dương Thần, điều làm cho gã ngạc nhiên là hắn không có dấu hiệu của việc học võ công nhưng lại làm gã có cảm giác là vụ này khó giải quyết.
Đương nhiên, người đàn ông không có chút cảm giác là mình sẽ thua.
Dương Thần vừa nhìn là đã nhìn ra bản lĩnh của gã, điều khiến cho Dương Thần ngạc nhiên là tên này còn luyện cả nội công, tuy rằng chỉ là trình độ Hậu thiên bình thường, nhưng nếu như cho vào trong quân đội, e rằng sẽ là một tiểu vương bài, sao lại đến trường này làm tay đấm cho hiệu trưởng trường này?
- A Nhạc. Họ gì?
Người đàn ông hỏi.
Dương Thần cười hòa khí:
- Đánh nhau thì cần gì phải hỏi họ tên chứ, dẫu sao sau này cũng không là bạn.
A Nhạc nhíu mày, trong ánh mắt có chút thú vị:
- Tôi không cần thấy phải đánh nhau, nếu như biết điều chỉ cần quỳ xuống khấu đầu trước mặt thiếu gia nhà chúng tôi là được, nếu không thì tôi chỉ có thể phế hai tay chân của ngươi.
Dương Thần có chút sửng sốt, hôm nay hắn lại có thể gặp một tên còn có thể giả bộ hơn cả hắn.
Không còn cách nào khác, Dương Thần không nỡ ra tay trước với một tên vừa luyện võ nên đành phải ngoắc đầu ngón tay ra hiệu cho gã ra tay trước.
- Ngươi ra tay trước đi, ta không nỡ đánh ngươi trước.
Dương Thần buồn rầu nói.
A Nhạc hơi ngạc nhiên, sau đó có chút phẫn nộ, tên này quả thực không coi gã ra gì, cho hắn một con đường sống hắn lại không cần, đây đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
- Anh Nhạc, anh Nhạc, xông lên đi, đánh chết hắn, hắn đã không cần như vậy, thì cho hắn chảy mấy lít máu.
Nhạc Tử Bằng đứng bên cạnh kêu gào, trong mắt gã, A Nhạc chưa bao giờ thất bại.
A Nhạc háy mắt hắn một cái, trong ánh mắt xen lẫn lửa giận và sát khí, khiến cho Nhạc Tử Bằng ngoan ngoãn câm miệng.
Bước lên trên hai bước, khởi động hai nắm đấm, xương cốt kêu “ Răng rắc”.
- Ngươi hôm nay không tốt số rồi, dây vào người không nên dây, ta sẽ không lấy mạng ngươi, nhưng tốt nhất là cho người nhà ngươi gọi xe cấp cứu trước đi.
Dương Thần không nhịn được cười:
- Ngươi đánh người luôn nói nhiều như vậy sao?
Ánh mắt A Nhạc có sự tàn khốc, không nhiều lời nữa, vọt lên trên nhanh như một tia chớp.
Vung quả đấm như bao cát, vẫn chưa phải vận hành nội lực, chỉ thuần túy là sức mạnh bình thường hướng về phía bụng của Dương Thần.
Lực độ kích độ mạnh yếu của quả đấm này, Dương Thần chỉ cần nhìn một cái là đã biết khoảng một nghìn cân, tên A Nhạc này quả là cao thủ, nhưng chỉ tiếc rằng gặp phải hắn.
A Nhạc vốn cho rằng quả đấm này sẽ làm cho Dương Thần phải bay đi khoảng ba bốn mét, nhưng không ngờ, quả đấm vừa hạ xuống bụng của Dương Thần giống như là đấm vào một tấm bê tông dày độn thép vậy.
Người xung quanh đều không nhẫn tâm nhìn, Trinh Tú tuy rằng không lo lắng, nhưng lại nhắm mắt theo bản năng.
Đợi khi mọi người phát hiện, nắm đấm của A Nhạc rơi xuống bụng Dương Thần lại không có chút gợn sóng nào, đều há miệng ngạc nhiên.
Bản thân A Nhạc cũng há hốc mồm, thậm chí còn nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
- Sao lại…có thể.
Dương Thần ngáp một cái, độ mạnh của thân thể hắn loại công phu này sao có thể tưởng tượng đến được.
Trước đây thuần túy chỉ là đá Thần, bây giờ đã là sức mạnh Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, không lúc nào là không đang tinh luyện cơ thể, sức mạnh cơ thể của hắn bây giờ đã mạnh gấp vô số lần là chỉ dựa vào gien Clone(nhân bản) trước kia.
A Nhạc sau khi được phen kinh ngạc, bản năng chiến đấu là khiến hắn vận công nội lực, tập trung tất cả sức mạnh nội lực vào trong nắm đấm tay trái, lần này là nhằm vào cằm của Dương Thần.
Nhưng, không đợi cú đấm ấy đấm nát cằm dưới của Dương Thần, tay phải của Dương Thần đã lặng lẽ giơ một ngón tay, che cằm dưới của hắn.
Cú đấm tập trung hết sức mạnh của A Nhạc, bị ngăn lại dừng ngay giữa không gian.
Dương Thần không vui nói:
- Đang yên đang lành sao lại đi đánh vào mặt, nếu như ngươi đánh vào chỗ khác thì còn đánh được vài cái, đánh mặt chẳng phải là đập vỡ bát cơm của ta sao? Có biết là ta đây còn biết bao nhiêu đàn bà đang cần đến không?
Một lí do thoái thác vô lại khiến cho người ta phải trợn mắt lên nhìn, khiến không ít học sinh đều sắp nổ tung.
Trinh Tú cũng phải đỏ mặt theo, bây giờ cũng hiểu phần nào tại sao Lâm Nhược Khê lúc nào cũng bị làm cho tức giận.
Còn Nhạc Tử Bằng thì chân cũng mềm nhũn sắp khụy xuống đất.
A Nhạc cảm thấy một nỗi nhục ê chề, toàn thân giận đến phát run.
- Ngươi trêu ngươi ta.
- Nói ít thôi, ta không có hứng thú với đàn ông.
- Rõ ràng ngươi mạnh hơn ta gấp nhiều lần, sao lại phải giả vờ?
- Bởi vì chính chủ vẫn chưa đến.
Dương Thần chán nán nói, đột nhiên lại cảm thấy gì đó, nhếch miệng cười:
- Tốt rồi, đã ra mặt.
Dương Thần cũng không muốn tiếp tục chờ tiếp nữa, nắm lấy cổ tay A Nhạc gập lên trên.
- Á.
A Nhạc thảm thiết kêu lên một tiếng, rõ ràng là cổ tay hắn đã bị bẻ gãy.
- Những lời cay độc lúc nãy ta cũng không truy cứu thêm nữa, bẻ một tay là được.
Dương Thần nói xong, nhẹ nhàng khéo léo xoay một vòng giống như là đang luyện ném tạ xích vậy, ném một tên cao hơn mét chín ra xa.
A Nhạc căn bản không thể khống chế cơ thể của mình, một thân thể cường tráng cuồn cuồn cơ bắp nặng gần một trăm cân lại giống như là một bị thịt bay ra xa mười mấy mét theo đường pa-ra-bôn.
Khi A Nhạc đáp xuống đất , chỗ đó ngay vừa vặn đáp xuống ngay dưới chân hai người đàn ông trung niên.
- Lão gia cẩn thận.
A Nhạc nhìn thấy mình sắp rơi xuống ai đó, vội từ trên không trong nói hét xuống.
Nhạc Vĩ Binh đang đi cùng với Phương Trung Bình cũng bị giật mình nhảy lên một cái, nhưng may trước đây có luyện qua một chút võ công, cho nên cũng dễ dàng nhấc chân lên tránh được sự oanh tạc này.
- Đã xảy ra chuyện gì như thế này?
Nhạc Vĩ Binh thịnh nộ hỏi.
A Nhạc ngã nhào, may mà da thịt gã dày, lại luyện qua nội lực, ngoài trừ cái tay bị gãy thì không có gì là nghiêm trọng, vội vàng đứng dậy trả lời:
- Lão gia, tên đó là một cao thủ, tôi không phải là đối thủ của hắn.
Nhạc Vĩ Binh vừa nghe xong, lập tức trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, đi qua đám người, nhìn Dương Thần đang đứng đó cười hả hê.
Phương Trung Bình đi theo gã cũng giật mình không kém, theo như ông ta biết, A Nhạc trước kia là vương bài của đặc chủng binh quân khu Giang Nam, nếu như không phạm phải một chút sai sót bị kỉ luật thì cũng không phải làm việc bán mạng cho Nhạc Vĩ Binh.
Nhưng cùng lúc Phương Trung Bình nhìn thấy Dương Thần thì biểu cảm khuôn mặt trở nên phức tạp, dở khóc dở cười.
- Bố, cuối cùng bố cũng đã đến, tên này nó dám đánh con.
Nhạc Tử Bằng lại tìm được người cứu mạng, nhanh chóng bổ nhào về phía ông bố, chỉ vào khuôn mặt bị đánh cho sưng húp kể lể.
Nhạc Tử Bằng lông mày cử động, một tay đẩy đứa con không ra gì sang một bên, một bên bước từng bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén, kèm theo sự nghiệm nghị của kẻ có địa vị, trầm giọng nói:
- Anh có biết, ở cái thiên hạ Giang Nam này, ai mà đối nghịch với Nhạc Vĩ Binh ta thì sẽ có hậu quả gì không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 1002: Chứng giám cho sự trung thành.
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Phương Trung Bình lúc này nhìn thấy Nhạc Vĩ Binh lại trực tiếp đối đầu với Dương Thần như vậy, vội vàng tiến lên phía trước khuyên can.
- Lão Nhạc, đừng nói nữa.
- Sao nào, anh cảm thấy tôi sẽ sợ hắn?
Nhạc Vĩ Binh sầm mặt nói.
- Không phải ý đó.
- Vậy thì đừng nhiều lời với tôi nữa.
Lúc này Phương Trung Bình không nhịn được nữa đẩy Nhạc Vĩ Binh về đằng sau, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Đừng có làm to chuyện, đây là Dương Thần.
- Tôi không cần biết Dương Thần nào hết, Vương Thần…Đợi đã…Anh…Anh nói gì?
Nhạc Vĩ Binh lúc nãy còn nổi trận lôi đình bỗng có chút hạ hỏa nói:
- Anh …Anh gọi hắn là gì…Dương.
- Dương Thần.
Phương Trung Bình buồn bực cười nói:
- Lúc nãy chẳng phải anh nói muốn gặp hắn sao, bây giờ người ở trước mặt anh rồi đấy, sao nào, anh còn muốn đối nghịch với hắn?
Nhạc Vĩ Binh lúc này cứ như đang mơ hồ vậy, nhất thời khó lòng mà thích ứng được, ông ta không thể nào ngờ được rằng cái tên trẻ tuổi đang cười một cách vô liêm sỉ ngay trước mặt lại chính là Dương Thần- con cháu mà nhà họ Dương ở Yến Kinh mới tìm lại được.
A Nhạc và Nhạc Tử Bằng đều đang không hiểu nhìn hai người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần ánh mắt có chút nghi hoặc, hỏi:
- Bí thư Phương, sao ông lại ở đây.
Phương Trung Bình lúc này mới quay người lại, chỉnh đốn trang phục, cười nói:
- Tôi đến đây là xin nghỉ phép cho Đường Đường, đây là hiệu trưởng Nhạc Vĩ Binh, bạn chiến đấu năm xưa khi tôi còn đi bộ đội, cũng là bạn cũ, tiện thể đến đây ôn lại chuyện cũ.
Dương Thần ngạc nhiên gật đầu, nói với Nhạc Vĩ Binh:
- Ông là bố của tên tiểu tử này?
Nhạc Vĩ Binh cáu giận nhìn thằng con trai một cái, sau đó rất nhanh thay đổi biểu cảm, sắc mặt ôn hòa gật đầu nói:
- Đúng là một sự hiểu lầm, thì ra mọi người đều quen biết, Dương thiếu gia đến trường chúng tôi, sao lại không nói trước một tiếng, để chúng tôi chuẩn bị tiếp đón.
Lúc nói chuyện, Nhạc Vĩ Binh cũng ánh mắt ra ý cho A Nhạc.
A Nhạc biết ý, cho đám học sinh xung quanh giải tán, dẫu sao cũng phải tập quân sự, đám học sinh cũng không dám ở lại.
Trinh Tú vì có Dương Thần có mặt ở đây cho nên cũng không vội bỏ đi.
- Tiếp đón thì không cần, con trai ông đã giúp ông làm việc này rồi, hơn nữa còn rất đặc biệt.
Dương Thần nói:
- Nhưng ông đến cũng rất đúng lúc, tôi đỡ phải đi tìm ông.
Nhạc Vĩ Binh cười nói:
- E rằng Dương thiếu gia vẫn còn đang tức giận với con trai tôi, xem như là vì đứa con trai này của tôi chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện, uống trà hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có chuyện gì, dẫu sao Dương thiếu gia cũng không có tổn thất gì.
- Bố, hắn nói là phải thay hiệu trưởng.
Nhạc Tử Bằng ở bên cạnh nói nhỏ.
Nhạc Vĩ Binh mặt biến sắc, nhìn sắc mặt Dương Thần, quả nhiên là có chuyện này, vội nhíu mày.
- Dương thiếu gia, tuy rằng tôi rất tôn trọng người của Dương gia, nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa, chức hiệu trưởng của tôi là do chính phủ trung ương bổ nhiệm, hiệu trưởng đại học Trung Hải không phải muốn đổi là đổi được.
Nhạc Vĩ Binh nói.
Phương Trung Bình khuyên giải nói:
- Đúng vậy, Dương Thần, lão Nhạc nói cũng có chỗ đúng, con trai bị đánh đương nhiên là tức giận, anh cũng nên mở một con đường.
Dương Thần lắc đầu:
- Nếu như hôm nay không phải là tôi, thì Trinh Tú nhà chúng tôi đã bị đám người này ức hiếp rồi, nếu như không phải Trinh Tú nhà chúng tôi bị ức hiếp, thì tôi cũng không biết chuyện này.
Nếu như không phải tôi thực sự có tài, thì sớm đã bị bọn đệ tử của con trai ông đánh cho đến răng cũng không còn, nếu là con gái của những gia đình bình thường mà đụng phải con trai ông th́ chẳng phải sẽ phải ngoan ngoăn mà bị cho chà đạp?
Ông cũng đừng có giả vờ không biết gì, chỉ xem vào tính nết của con trai ông bây giờ, trước đây chắc chắn đã không làm ít chuyện, mà hơn nửa trong đó có sự che giấu của ông, không đúng sao?
Nhạc Vĩ Binh mặt càng lúc càng biến sắc trở nên trắng bệch, có chút khó mở miệng.
Nếu như người khác mà dám nói một câu không phải với ông ta thì sớm đã bị A Nhạc đánh cho sưng cả mặt mũi, cho dù có ra tòa thì cũng chỉ là đối phương tự chuốc lấy cực khổ.
Nhưng hiện tại đứng trước mặt là Dương Thần, ngay cả ông ta cũng phải lấy lòng Dương Thần, huống hồ người của Dương gia không phải là dễ dàng có thể đối phó.
- Một người như ông mà làm hiệu trưởng, thì đúng là một ví dụ của sự phản diện, nếu như ông là ông trùm xã hội đen thì tôi còn lờ đi không để ý đến, chỉ không cần ông không đụng vào những người bên cạnh tôi là được.
Nhưng đằng này ông lại là hiệu trưởng của trường này, vậy thì không phải chỉ ảnh hưởng đến một hai người, tôi không muốn ngôi trường đại học mà Trinh Tú nhà chúng tôi phải vất vả lắm mới vào được lại có một lão chuột chũi như ông làm hiệu trưởng, cho nên hôm nay ông nhất định phải rời khỏi trường này.
Dương Thần thản nhiên nói, nhưng thái độ lại rất cương nghị.
Phương Trung Bình lúc này mặt cũng tái xanh, gã Dương Thần này cũng qúa tuyệt tình, ngay cả lão chuột chũi cũng chửi ra được.
Nhạc Vĩ Binh khuôn mặt sớm đã u ám trở lại:
- Dương thiếu gia, chắc cậu không biết quan hệ của Nhạc gia chúng tôi với Dương gia.
Dương Thần có chút nghi hoặc hỏi:
- Quan hệ gì?
Nhạc Vĩ Binh trong lòng đã có sự chuẩn bị nói:
- Bố tôi là Nhạc Trung, là dòng chính tướng lĩnh của lão Nguyên soái Dương Diệp- cụ cố của anh, đời trước họ Nhạc chúng tôi đều là tướng lĩnh cho Dương gia, khi lão Nguyên soái Dương Diệp qua đời thì mới chuyển vào giới chính trị Giang Nam.
Dương Thần cười to nói:
- Việc này thì có can hệ gì đến việc đổi chức hiệu trưởng của ông chứ.
Nhạc Vĩ Binh sửng sốt, không ngờ Dương Thần lại không nể mặt như vậy, do dự một lát nói:
- Thực ra gần đây tôi cũng đang luôn tìm cơ hội để gặp cậu, tôi có chút chuyện…Muốn bàn riêng với cậu, đợi khi nói xong, có thể cậu sẽ không nghĩ đến chuyện đổi hiệu trưởng nữa.
Nói xong, Nhạc Vĩ Binh đưa tay làm dấu mời Dương Thần cùng ông ta đến một bãi cỏ trống không xa để nói chuyện.
Dương Thần trong lòng có chút dự cảm kì lạ, cho Trinh Tú đứng bên chờ, và đi cùng Nhạc Vĩ Binh.
Phương Trung Bình cũng rất lấy làm lạ, nhưng cũng không dám tới gần để nghe.
Đợi đến bãi cỏ, xác định là không có người ở xung quanh, Nhạc Vĩ Binh mới cười thần bí nói:
- Dương thiếu gia, cậu biết là tại sao Nhạc gia đang yên ổn ở Yến Kinh lại vốn là dòng chính với Dương gia, mà lại đột nhiên chuyển đến khu Giang Nam, rời bỏ địa vị trong quân đội, bắt đầu con đường chính trị, mà đến lượt tôi chỉ là một hiệu trưởng quèn.
Dương Thần chau mày nói:
- Chức vụ hiệu trưởng này của ông cũng đâu phải là thấp bé gì, hiệu trưởng của trường đại học Trung Hải, như vậy cũng là có sự cách biệt với các cán bộ cấp sở rồi.
- Như thế thì được coi là gì chứ? Cũng chỉ là một quan văn, nghĩ đến chuyện lúc đầu bố tôi đường đường là một Phó tư lệnh cấp thiếu tướng quân khu Yến Kinh.
Nhạc Vĩ Binh tự hào nói.
Dương Thần có chút ngạc nhiên, xem ra lời nói của ông ta là thật, nhưng khi hắn về Dương gia sao lại thấy Dương Công Minh ít nói đến, về đấy gặp cũng họ hàng thân thích Dương gia, nhưng sao lại không thấy nghe nói Nhạc gia gì kia nhỉ?
Phó tư lệnh quân khu Yến Kinh, vậy thì phải là một gia tộc được Dương gia coi trọng mới đúng.
- Chắc không phải ông năm đó cũng như con trai ông bây giờ, nên người ta trông ngứa mắt rồi trục xuất đến Giang Nam này đấy chứ.
Dương Thần không nhịn được cười nói.
Nhạc Vĩ Binh khuôn mặt nghiêm túc:
- Dương thiếu gia, khi bố tôi còn sống, tôi theo lời ông ấy chưa bao giờ dám tiết lộ bí mật bên trong chuyện này, tuy rằng chúng tôi rời bỏ Yến Kinh, nhưng dựa vào ân huệ của lão Nguyên soái cuộc sống cũng tạm ổn.
Nhưng bây giờ bố tôi đã qua đời, địa vị của Nhạc gia của chúng tôi ở khu Giang Nam này cũng giảm đi đáng kể, tôi không thể để gia tộc ngày một đi xuống như thế này được, cho nên...Tôi cần có sự ủng hộ của cậu.
Dương Thần nheo mắt:
- Không phải ông muốn quay trở lại Yến Kinh đấy chứ.
- Cũng không phải nhất thiết về Yến Kinh, nhưng tôi hi vọng, Dương gia ủng hộ Nhạc gia chúng tôi phục hưng, khiến tôi có thể trở về đỉnh cao như bố tôi trước kia, để cho con cháu tôi không phải lo lắng sau này.
Nhạc Vĩ Binh cười tự tin nói.
Dương Thần nhìn ông ta một lát:
- Đỉnh cao của bố ông? Ông muốn làm thiếu tướng? Nắm binh quyền?
- Lẽ nào không thể.
- Ông đùa kiểu gì vậy.
Dương Thần cười to:
- Tuy rằng tôi không có hứng thú đi quản việc Dương gia, càng không có hứng thú với việc quản quân sự, nhưng dựa vào đạo đức của ông và con trai ông, quân đội giao vào tay các người há chẳng phải có tội với dân chúng sao?
Nhạc Vĩ Binh lắc đầu:
- Dương thiếu gia, anh đừng có lý tưởng hóa vậy, anh cho rằng mấy tên tướng lĩnh quân sự bây giờ tốt đẹp lắm hay sao? Nhạc Vĩ Binh ta quả thực có làm một số chuyện không ra gì, nhưng ít nhất là tôi cũng dựa vào thực lực của mình mà có địa vị ngày hôm nay.
Huống hồ, theo như tôi được biết, Dương Phá Quân tư lệnh của khu Giang Nam bây giờ cũng không còn tại chức, Dương gia muốn nắm trong tay quân khu Giang Nam thì bắt buộc phải đặt gia tộc tâm phúc của mình vào đó, Nhạc gia chúng tôi nhiều thế hệ đã vì Dương gia phục vụ, cho nên lòng trung thành có thể chứng giám.
Ánh mắt Dương Thần dần dần cô đọng trở lại:
- Tôi vốn đã không muốn nghe tiếp, nếu như ông muốn nói chỉ có như thế thôi, vậy thì tôi nghĩ, ông hãy tự cuốn gói mà cút đi, cái vị trí hiệu trưởng này nên giành cho hiền tài.
Nhạc Vĩ Binh cũng không lấy làm không vui, cười bí hiểm nói:
- Dương thiếu gia, bố tôi trước lúc lâm chung, có nói cho tôi, nguyên nhân chủ yếu mà Nhạc gia chúng tôi phải rời khỏi Yến Kinh, anh có thể nghe rồi sau đó hãy quyết định.
Nói xong, Nhạc Vĩ Binh bước đến nói thầm thì bên tai Dương Thần rì rầm vài câu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™