Chương 984: Thỏ tử không cam lòng làm con mồi (Thượng,hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Y lão nhìn hắc động đến thất thần, hiển nhiên lôi điện xuất hiện cũng không nằm trong dự liệu của ông ta, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
- Ghi chép trong tấm da thú nói rằng có thể khiến cho người khác biến mất, nhưng thật không ngờ loại phương thức biến mất chính là như vậy.
Điệp Y Tiên Tử rơi lệ, không tự chủ được mà rơi lệ, trong lòng đau đớn không thôi. Sau đó, Điệp Y Tiên Tử lại giống như nghe thấy tiếng hô hoán, vùng ra khỏi tay Y lão, ở trên không nhảy một khúc Vũ Nghê Thường.
Y lão trầm mặc, lẩm bẩm:
- Điệp nhi, cha cũng là vì con, Sở Nam thật sự không thích hợp với con, hắn quá cường đại, đồng thời, hắn cũng rất dễ gây chuyện, đi theo hắn thì con sẽ gặp tai nạn không ngừng, tình huống ở Huyền Băng Sơn cũng không biết sẽ xảy ra bao nhiêu lần nữa, cha không muốn làm con bị thương tổn! Sẽ có người thích hợp hơn Sở Nam, người đó sẽ khiến con hạnh phúc.
Điệp Y Tiên Tử vẫn nhảy múa không ngừng.
o0o
Trong khoảnh khắc hắc động xuất hiện, tại Thần Khí Sơn đã trở thành mảnh phí tích, ở bên dưới vực sâu động Cương Phong, tại khe nứt mà Sở Nam đã dùng cương phong kịch nổ xuất hiện một vết nứt có một thân ảnh đang đứng, cùng mọi người trên đại lục Thiên Vũ không khác biệt lắm, thế nhưng con mắt của người này lại là màu hồng, chính xác là huyết hồng.
Người này đứng tại khe nứt, lâm vào vui mừng điên cuồng, sau khi nhảy loạn và kêu oa oa một hồi, người này lại xoay người phóng đi, âm thanh không khác biệt ngôn ngữ đại lục Thiên Vũ là bao, mơ hồ có thể nghe thấy:
- Thông đạo, thông đạo, chúng ta tìm được thông đạo hướng ra ngoại giới rồi…
o0o
Chuyện phát sinh ở động Cương Phong, hiển nhiên không ai tại đại lục Thiên Vũ biết được.
Lại có một người đạp trên thân kiếm, nhằm hướng “cực Tây chi địa” mà đến.
Trên phế tích tại Thập Vạn Đại Sơn, hắc động biến mất.
Quan tài thủy tinh mang theo Sở Nam và tiểu Hắc xuyên qua hư không mênh mông, xuyên qua trong quần tinh…
Tiểu Lam cũng không biết đã đi đâu, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Tuế nguyệt trôi qua như thoi đưa.
Không biết bao lâu sau, quan tài thủy tinh đột nhiên rơi xuống, giống như lưu tinh lạc địa.
o0o
- Tiểu Tinh, mau trở lại, không được xông loạn, bên trong Cửu U luyện cảnh nguy cơ trùng trùng, không cẩn thận sẽ dẫn đến họa sát thân!
Một gương mặt trung niên hiền hòa, ngữ khí có phần lo lắng nhắc nhở.
Người được gọi là Tiểu Tinh chính là một nữ hài khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hình dáng như tiểu thỏ tử, đang nhảy nhót bỗng nhiên nghe thấy trung niên nhân nói vậy, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nói:
- Sơn thúc, chúng ta tại sao phải để ý nhiều như vậy chứ, chúng ta đến đây để thí luyện, nếu như cứ cẩn thận từng chút một thì còn gì là thí luyện nữa? Đây là đại thí luyện hai mươi năm mới có một lần, chúng ta nếu cứ chần chờ mãi như vậy thì khẳng định sẽ không chiếm được gì!
Vẻ mặt Sơn thúc thoáng nghiêm lại, nói:
- Tiểu Tinh, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đối với tộc của chúng ta, ở bên trong Cửu U luyện cảnh này, nguy hiểm lớn nhất không phải đến từ Huyền thú, mà là tới từ những kẻ đi săn của tộc khác. Càng có nhiều tộc nhân của chúng ta đi ra được khỏi Cửu U luyện cảnh thì đã là thu hoạch lớn nhất rồi!
Mười bảy mười tám người sau lưng Sơn thúc liên tiếp gật đầu, hiển nhiên rất đồng ý với lời nói của Sơn thúc, chỉ có một nam tử trẻ chừng hai mươi tuổi, trong mắt lóe lên, dường như có chút đồng ý với đề nghị của Tiểu Tinh, nhưng hắn cũng không dám nói ra, ánh mắt hắn nhìn Tiểu Tinh tràn đầy vẻ hâm mộ.
Tiểu Tinh lại càng không phục, dựng hai cái tai lên, nói:
- Dựa vào cái gì mà tộc chúng ta chỉ có thể run rẩy, lo sợ mà sống, còn những tộc khác thì lại muốn thế nào cũng được? Chúng ta phải lợi dụng Cửu U luyện cảnh để chứng minh mình càng cường đại hơn, cường đại đến mức người khác không dám khi dễ chúng ta!
- Tiểu Tinh, không được tùy hứng, Sơn thúc chẳng lẽ có thể hại ngươi sao?
Ngữ khí của Sơn thúc càng lúc càng nghiêm khắc, đột nhiên tiến lên vài bước, bắt Tiểu Tinh vào tay, đề phòng Tiểu Tinh làm ra những chuyện hồ đồ, Tiểu Tinh cố gắng giãy thoát, nhưng căn bản không thể giãy ra được, chỉ có thể luôn miệng nói:
- Sơn thúc, tộc khác có thể tùy ý săn giết tộc chúng ta, vì sao tộc chúng ta không thể săn giết bọn chúng?
Nghe thấy lời của Tiểu Tinh, sắc mặt Sơn thúc thoáng thay đổi, dâng lên sợ hãi dày đặc, Sơn thúc đang muốn nói gì đó, nhưng lời đến cổ họng còn chưa kịp phát ra thì xung quanh đột nhiên vang lên một tràng cuồng tiếu.
Tiếng cuồng tiếu không chỉ khiến vẻ sợ hãi trên mặt Sơn thúc đậm hơn mà thân thể của những người khác cũng bắt đầu run rẩy, chỉ có Tiểu Tinh khẽ kêu lên:
- Ai? Đi ra, đừng dọa chúng ta!
- Ha ha ha, một tiểu thỏ tử cũng dám phóng ra lời cuồng ngôn như thế, thật nực cười, nực cười đến cực điểm!
Tiếng cười vang lên không ngừng.
Sơn thúc hốt hoảng quát:
- Chạy mau, mọi người phân tán chạy trốn, nhanh!
Sơn thúc bắt lấy Tiểu Tinh, xông về phía trước, nhưng đột nhiên một thân ảnh cao lớn lại rơi xuống trước mặt bọn họ, cười nói:
- Trốn? Trốn ở đâu? Các ngươi đã bị bao vây, cho dù có chắp cánh cũng không thể thoát, huống chi các ngươi chỉ là thỏ tử mà thôi, không có cánh, các ngươi làm sao bay được?
Lúc nói những lời này, từ bốn phương tám hướng cũng xuất hiện chín người, mỗi người đều không ngừng cuồng tiếu, đem mười tám người phân tán bỏ chạy ép trở về, Tiểu Tinh khẽ quát:
- Các ngươi đến cùng muốn gì?
- Muốn gì? Các ngươi chính là con mồi của chúng ta, tiểu bạch thỏ, ngươi nói xem chúng ta muốn thế nào?
Tên vạm vỡ đứng trước mặt Tiểu Tinh đánh giá thân hình uyển chuyển của Tiểu Tinh, đặc biệt là phần ngực, trong ánh mắt tràn đầy dâm quang, chỉ hận không thể lập tức đem Tiểu Tinh chà đạp.
- Ta liều mạng với ngươi!
Thân hình Tiểu Tinh đột nhiên nhảy lên không, nhằm về phía người vạm vỡ, lúc hai chân đá ra, hai cái thỏ thối hiện ra. Người vạm vỡ thấy vậy cũng không né tránh, chỉ bình thản nói:
- Không ngờ rằng tiểu bạch thỏ đã là tam phẩm Đồ Đằng sư rồi, trong thỏ tộc các ngươi, ngươi cũng có thể xem là thiên tài tiểu bạch thỏ rồi, chỉ tiếc là ngươi gặp phải ta, cho dù ngươi có là ngũ phẩm Đồ Đằng sư, ở trước mặt Thương Lang tộc chúng ta cũng chỉ có thể trở thành đối tượng bị săn giết mà thôi. Tiểu bạch thỏ, ngoan ngoãn phục thụ đại gia ngươi, nếu như khiến đại gia cáo hứng thì sẽ tha cho ngươi một con đường sống, bằng không thì tộc nhân của ngươi ở đây đều phải chết trước mặt ngươi.
- Thương Lang Mãnh Thuật, ngươi có phải bị bệnh không, không ngờ lại uy hiếp một thỏ tử, ngươi muốn làm gì thì cứ bắt nó lại, không phải là xong rồi sao?
- Độc Giác, như vậy mới là chơi, làm như ngươi thì còn gì thú vị nữa.
Thương Lang Mãnh Thuật dứt lời, hai chân của Tiểu Tinh đã đá đến trước mặt Thương Lang Mãnh Thuật, thế nhưng Thương Lang Mãnh Thuật vẫn cuồng tiếu:
- Tiểu bạch thỏ, nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ thì đừng trách đại gia ta ra tay độc ác, động thủ!
Thương Lang Mãnh Thuật vừa hét ra hai chữ “động thủ”, chín người lập tức “á” một tiếng, đồng loạt ngã rạp xuống, Sơn thúc thấy chuyện không thể tránh khỏi, cũng lạnh lùng quát:
- Liều chết phá vòng vây.
- Phá vòng vây? Phá hướng nào?
Trên tay tộc nhân Thương Lang tộc đột nhiên lóe lên tàn ảnh lợi trảo, tàn ảnh đó chính là lang trảo sắc bén, tàn ảnh lang trảo lướt qua đám người, trên người bọn hắn liền xuất hiện những vết thương sâu tận xương, máu tươi bắn ra. Phía bên kia, Thương Lang Mãnh Thuật cũng ra tay, đưa tay hướng về phía hai chân của Tiểu Tinh mà chộp tới, miệng nói:
- Bất luận thỏ tộc các ngươi có bao nhiêu lực lượng, trước mặt Thương Lang tộc cường đại cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Thanh âm vừa dứt, Thương Lang Mãnh Thuật liền bắt được hai chân của Tiểu Tinh, Tiểu Tinh không chút lo lắng đến lang trảo, ngược lại trong mắt lóe tinh quang, hai cánh tay của Tiểu Tinh cũng xuất hiện tàn ảnh, nhảy lên như thỏ tử, nặng nề nện lên hai mắt Thương Lang Mãnh Thuật một đòn.
- A….
Thương Lang Mãnh Thuật bị đòn đau, không khỏi buông lỏng tay, Tiểu Tinh lăn ngược trên đất, quát:
- Ai nói thỏ tộc chúng ta chỉ có thể là mồi cho tộc khác? Cho dù Đồ Đằng của tộc ngươi là Thương Lang thì ta cũng có thể đả thương ngươi!
Lời nói của Tiểu Tinh đả kích Thương Lang Mãnh Thuật nghiêm trọng, Thương Lang Mãnh Thuật điên cuồng gào thét:
- Tiểu bạch thỏ, đại gia ta nhất thời chủ quan, để ngươi đánh lén, ngươi liền không coi ai ra gì, ngươi cho rằng lực lượng của Thương Lang, chỉ một con thỏ như ngươi là có thể kháng cự được sao? Nếu ngươi đã cuồng vọng như thế thì đại gia ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, tìm thêm vài chục người, hung hăng chà đạp ngươi!
Dứt lời, trên đỉnh đầu Thương Lang Mãnh Thuật hiện lên tàn ảnh Thương Lang, nhảy thẳng đến trước mặt Tiểu Tinh, sắc mặt Tiểu Tinh đại biến, nàng cảm giác được uy áp của Thương Lang Mãnh Thuật, ép đến mức nàng không thở nổi, lại nghĩ đến kết cục bi thảm nếu rơi vào tay Thương Lang Mãnh Thuật, thân thể Tiểu Tinh khẽ run rẩy, nhưng trong lúc run rẩy, hai chân nàng lại lần nữa đá ra, hai chân giao nhau, hiện lên hình cái kéo, cắt về phía Thương Lang Mãnh Thuật.
Đúng lúc này, Sơn thúc đã hóa thành một hư ảnh thỏ tử chắn trước mặt Tiểu Tinh, nghênh đón Thương Lang Mãnh Thuật, miệng quát lạnh:
- Tiểu Tinh, chạy mau, chạy khỏi đây…
- Sơn thúc…
- Chạy… nhanh!
Lúc Sơn thúc thốt ra hai chữ này thì hai cánh tay của Thương Lang Mãnh Thuật đã cắm vào bụng Sơn thúc, Thương Lang Mãnh Thuật lại tách song thủ sang hai bên, khiến ngực Sơn thúc vỡ ra, máu tươi bắn thẳng vào mặt Tiểu Tinh, Tiểu Tinh hét lớn một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.
- Tiểu bạch thỏ, ngươi trốn không thoát đâu.
Lời của Thương Lang Mãnh Thuật vừa dứt, đột nhiên một đạo ánh sáng vạch phá bầu trời rơi vào bên trong Cửu U luyện cảnh.
Ngay trong sát na đó, Cửu U luyện cảnh chấn động không ngừng.
Một màn này rơi vào trong mắt vô số người, phần lớn đều hiện lên nghi vấn:
- Đạo ánh sáng kia là gì? Chẳng lẽ là dị bảo trên trời hàng lâm?
Lập tức, bên trong Cửu U luyện cảnh, gần như tất cả mọi người đều phóng về phía đạo ánh sáng rơi xuống.
Ngay cả Tiểu Tinh cũng phóng về hướng đó.
Bên trong Cửu U luyện cảnh sôi trào.
Tất cả các đạo nhân mã đều nhằm về phía nơi đạo ánh sáng rơi xuống mà tập trung, bất kể là chạy trên đất hay là bay trên trời, mỗi người đều thi triển ra tốc độ nhanh nhất của bản thân, hi vọng đến nơi đó đầu tiên sẽ đạt được cơ duyên lớn nhất.
Tiểu Tinh, chính là một trong số những người lao đến nhanh nhất.
Chỉ có điều, Tiểu Tinh không phải bởi vì muốn đạt được chỗ tốt, mà là vì mạng sống, bởi vì nơi càng có nhiều người thì nàng mới càng có cơ hội đào thoát, nếu như lựa chọn nơi vắng vẻ thì nàng chắc chắn không thể chạy thoát khỏi Thương Lang Mãnh Thuật, hơn nữa, vừa rồi thi triển những công kích kia đã hao tổn phần lớn lực lượng Đồ Đằng của nàng.
Trong đầu Tiểu Tinh không ngừng lướt qua hình ảnh Sơn thúc bị Thương Lang Mãnh Thuật xé làm đổi, còn cả những tộc nhân bị hành hạ tàn nhẫn đến chết, trong lòng đau đớn vô cùng, Tiểu Tinh vừa chạy vừa âm thầm hạ quyết tâm:
- Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải vì Sơn thúc mà báo thù, nhất định! Cho dù ta là thỏ tử cũng phải làm một thỏ tử không để bất kỳ kẻ nào dám khi dễ!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Mười người Thương Lang Mãnh Thuật đuổi sát phía sau, Thương Lang Mãnh Thuật đương nhiên cũng chú ý đến đạo ánh sáng kia, giờ phút này, trong lòng hắn, việc quan trọng nhất chính là chạy đến nơi đó trước tiên, đương nhiên bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua Tiểu Tinh, Thương Lang Mãnh Thuật cho rằng, bắt Tiểu Tinh căn bản không cần tốn sức, chuyện ngoài ý muốn chắc chắn sẽ không xuất hiện lần nữa…
- Thỏ tộc nhân, một thỏ tộc nhân cũng dám đi tham gia náo nhiệt? Thế đạo đúng là biến đổi rồi? Chỉ có điều thỏ tộc nhân này quả là không tệ, mùi vị chắc chắn không tệ…
Một người nói xong, đang muốn tiện tay bắt Tiểu Tinh lại, nhưng đột nhiên sau lưng lại có tiếng quát lớn:
- Thỏ tử kia là con mồi của Thương Lang tộc chúng ta, ai dám đoạt con mồi của Thương Lang tộc thì chính là đối đầu với toàn bộ Thương Lang tộc!
Lời này vừa xuất ra, người kia lập tức rút tay trở về, trên mặt lộ vẻ lo lắng, hắn là một Ngưu tộc nhân, mặc dù lực lượng không tệ, thế nhưng, Thương Lang tộc nổi tiếng là bao che, đoàn kết lẫn nhau. Nếu như có tộc nhân Thương Lang tộc bị khi dễ thì Thương Lang tộc nhất định sẽ chiến đấu tới cùng, thề nhất định phải giết đối phương, thậm chí còn có thể giết tộc của hắn.
Tên Ngưu tộc nhân này cũng không muốn mang đến tai họa cho tộc của mình, cho nên hắn không chỉ dừng tay mà còn tránh sang một bên, tận lực tránh khỏi những thành viên Thương Lang tộc. Không những Ngưu tộc nhân này tránh qua một bên mà còn có không ít người của những tộc khác cũng tránh qua.
Thương Lang Mãnh Thuật nhìn thấy đám người kia nhường lối cho Thương Lang tộc, ánh mắt khẽ xoay chuyển, chợt nảy ra ý hay, cũng không vội vã bắt Tiểu Tinh lại, ngược lại chăm chăm đuổi sát phía sau Tiểu Tinh, để cho Tiểu Tinh nhanh chóng chạy về phía trước, Thương Lang Mãnh Thuật còn rống lớn một tiếng, cứ như vậy, tốc độ của đám người Thương Lang Mãnh Thuật liền tăng lên rất nhiều.
Tại nơi đạo ánh sáng rơi xuống, khoảng chừng phạm vi 50 mét đều bị vầng sáng bao phủ. Ngoài 50 mét đó có không ít người đứng tại đó, trên không trung không ngừng có thân ảnh đáp xuống, những người này tập trung nhìn về phía hào quang, thế nhưng cũng không nhìn ra bên trong hào quang rốt cuộc là thứ gì.
Đột nhiên một thân ảnh gấp gáp chạy về phía vầng hào quang, một người động, tất cả mọi người đều động, trong không trung xuất hiện không ít hư ảnh phóng đi. Thế nhưng lúc bọn hắn đụng vào vầng sáng, tất cả đều bị bắn ngược trở về, ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều không tin có tà, lại một lần nữa cố chấp xông về phía trước, nhưng kết cục là lại bị bắn ngược trở về, phản lực ngày càng mạnh, không ít người bị chính lực lượng của mình phản ngược lại mà thổ huyết.
Sự thật bày ra trước mắt mọi người, vầng ánh sáng kia không phải tầm thường, không phải muốn tiến là có thể tiến. Nhưng thần sắc trên mặt mọi người lại càng hưng phấn hơn, thứ càng khó có được thì càng nói lên dị bảo này càng trân quý, uy lực càng lớn.
- Không biết đây đến cùng là dị bảo gì.
Tất cả mọi người đều chờ mong không thôi, lại vắt óc suy nghĩ cách làm thế nào để xông vào bên trong vầng sáng.
Chỉ chốc lát sau liền có người lục tục đuổi tới, những người đến sau thấy xung quanh vầng sáng đã có không ít người thì trong lòng đều kinh ngạc không thôi, trực giác cảm thấy không đơn giản, nhưng bọn hắn vẫn ôm tâm lý cầu may, muốn xông vào bên trong quầng sáng, nhưng cuối cũng vẫn tiếp bước theo những người kia.
Những người kia cũng không đề tỉnh bọn họ, lại đem bọn họ ra thí nghiệm, đồng thời xem như có kịch hay để nhìn, trong lòng khinh thường nghĩ:
- Ngay cả chúng ta cũng không thể vào được, huống chỉ những Đồ Đằng tộc thấp kém các ngươi.
Vầng sáng kinh thiên chấn động toàn bộ Cửu U luyện cảnh tất nhiên chính là Sở Nam.
Sở Nam dần dần tỉnh lại, ánh mắt mở ra, thân hình Sở Nam giật mạnh một cái, vội hô lên:
- Tiểu Hắc…
- Phụ thân.
Trong ý thức truyền đến tiếng hồi đáp, tiểu Hắc cũng đã tỉnh lại.
Sở Nam vội nhìn trong ngực mình, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nói:
- Thật tốt quá, chúng ta vẫn còn sống…
Mới nói đến đây, vẻ mặt Sở Nam lại trở nên ảm đạm, hắn chợt nghĩ đến Tiểu Lam, không khỏi lẩm bẩm:
- Tiểu Lam đâu? Tiểu Lam đâu rồi?
Sở Nam nghĩ lại, chợt nghĩ đến hắc động khiến cho nội tâm dấy lên kinh đào hải lãng, nghĩ đến khoảnh khắc mình hôn mê thì Tiểu Lam vẫn còn cách mình trăm mét, hắn không khỏi lẩm bẩm:
- Tiểu Lam, ngươi nhất định phải sống, bất luận ở đâu, ta nhất định sẽ tìm cho bằng được ngươi!
- Ta đang ở đâu đây?
Lúc này Sở Nam cuối cùng cũng nhớ đến một vấn đền nghiêm trọng, hắn cẩn thận dò xét, không khỏi kinh hô:
- Quan tài thủy tinh!
Nhìn thấy “quan tài thủy tinh”, trong đầu Sở Nam lập tức hiện lên rất nhiều nghi vấn, đồng thời cũng hiểu ra mình tại sao có thể sống sót bên trong hắc động cường đại đó, tất cả đều nhờ diệu dụng của “quan tài thủy tinh”
- Vốn còn cho rằng có thể diệt sát được "Pháp tắc" đơn giản mà Huyền Vô Kỳ lĩnh ngộ được đã có thể xem là một cường giả, thế nhưng trước mặt hắc động đó, ta không ngờ lại nhỏ bé, không có ý nghĩa gì như vậy!
Sở Nam khắc sâu hắc động đó vào đầu, sau đó lại nghĩ đến việc tìm cha mẹ, tìm Tử Mộng Nhân, Sở Linh Vân, đang nghĩ thì tiếng ồn ào bên ngoài đã cắt đứt suy nghĩ của hắn, Sở Nam theo bản năng muốn phóng xuất thần niệm ra ngoài để thăm dò, thế nhưng lúc phóng thích thần niệm thì hắn mới phát hiện thần niệm lúc có lúc không.
Là do lúc ở trong hắc động, thần niệm đã bị thôn phệ toàn bộ rồi.
Mặc dù không có thần niệm, thế nhưng ánh mắt Sở Nam vẫn còn có thể nhìn, tai còn có thể nghe. Sở Nam nhìn thấy một đám nam nhân cao lớn thô kệch đang khi phụ một nữ tử yếu ớt, bên cạnh cũng có không ít người, nhưng đều giống như xem kịch hoặc nhìn thấy mồi ngon, không có ai xuất thủ tương trợ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
- Tiểu bạch thỏ, đừng chạy nữa, ngươi không còn đường trốn nữa đâu, ngoan ngoãn nhận mệnh cho đại gia đi.
Những lời này tất nhiên là do Thương Lang Mãnh Thuật nói rồi.
Chỉ có điều, ánh mắt Thương Lang Mãnh Thuật lại quét khắp bốn phía, quan sát phản ứng của mọi người, hắn và mười người cùng tộc đem Tiểu Tinh bao vây. Thế nhưng, vẫn lưu lại một lỗ hổng, lỗ hổng đó chính là vầng ánh sáng.
Tiểu Tinh thấy không có người xuất thủ tương trợ thì cũng không cầu khẩn, nhìn đám người Thương Lang Mãnh Thuật từ từ bước đến gần, trong lòng hạ quyết tâm, xoay người chạy vào bên trong vầng ánh sáng.
Thương Lang Mãnh Thuật đuổi sát phía sau, thế nhưng lại không chú ý đến vẻ mặt không ít người lộ vẻ khinh thường, Thương Lang Mãnh Thuật đang diễn kịch, nhưng không ngờ đã có không ít người đã nhìn ra màn kịch của hắn, chỉ là không ai vạch trần mà thôi.
Mọi người xung quanh đều cho rằng bọn hắn không thể xông vào nổi, người của Thương Lang tộc không vào được.
Thỏ tử kia lại càng không vào được…
Hành động của Thương Lang Mãnh Thuật không phải quá tinh xảo, đương nhiên bị rất nhiều người nhìn ra.
Những người nhìn ra màn kịch của Thương Lang Mãnh Thuật thấy Thương Lang Mãnh Thuật đang phóng về phía quầng sáng thì đều không kìm được nở nụ cười trào phúng.
Đột nhiên, tiếng cười nhạo im bặt.
Lúc Tiểu Tinh sắp va chạm vào quầng sát thì tất cả mọi người đều thất kinh.
Bởi vì, Tiểu Tinh mà bọn hắn cho rằng không thể xuyên qua vầng sáng đó lại thật sự xông vào, thân ảnh biến mất trước tầm mắt bọn hắn.
- Ồ? Thỏ tử kia có thể tiến vào?
- Chẳng lẽ vì tiểu nữu kia xinh đẹp sao?
Một nữ tử cũng dễ nhìn chợt nghĩ vậy, cũng vội vàng phóng về phía quầng sáng, tốc độ cực nhanh, nhanh hơn cả đám người Thương Lang Mãnh Thuật. Chỉ tiếc rằng phóng đi càng nhanh thì bay ngược lại cũng càng nhanh hơn, ngã trên đất cả buổi vẫn không đứng dậy nổi.
- Ha ha ha, tiểu kê, ngươi cũng gọi là dễ nhìn sao?
Mọi người không khỏi cười vang, nhưng sau khi cười, mọi người đều nghĩ đến những nguyên nhân khác, bên cạnh đó nhìn chằm chằm đám người Thương Lang Mãnh Thuật, xem bọn hắn có thể xông vào được hay không.
Thương Lang Mãnh Thuật nhìn thấy Tiểu Tinh xông vào, trong lòng hưng phấn vạn phần, không khỏi thầm nghĩ:
- Ngay cả tiểu bạch thỏ kia còn có thể tiến vào, đại gia ta thân là dũng sĩ Thương Lang Mãnh Thuật, há có thể không tiến vào được?
Giờ khắc này, đám người Thương Lang Mãnh Thuật đã quên mất xung quanh càng có nhiều Đồ Đằng tộc so với Thương Lang tộc Đồ Đằng của bọn hắn còn cường đại hơn đều không tiến vào.
Thương Lang Mãnh Thuật đã chuẩn bị xong tất cả, chuẩn bị xông vào cướp dị bảo, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc này, đám người Thương Lang Mãnh Thuật đâm vào vầng sáng.
Nhưng bọn hắn lại không xuyên vào giống như Tiểu Tinh, ngược lại bị một cỗ lực lớn phản ngược lại, so với phản lực của những người trước còn mãnh liệt hơn, cỗ phản lực này trực tiếp đảy Thương Lang Mãnh Thuật dội ngược lại, lún sâu xuống đất hơn 10 mét, trong không trung bắn tung tóe máu tươi của Thương Lang tộc bọn hắn.
Nhìn thấy một màn này, mọi người ở đây càng thêm nghi vấn, còn có người lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ chỉ có Đồ Đằng tộc ti tiện mới có thể tiến vào?
Âm thanh truyền đi, ánh mắt bọn người sáng lên, nhao nhao quay người, đi tìm bắt những Đồ Đằng tộc nhỏ yếu.
o0o
Lại nói Tiểu Tinh cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy nhiều người như vậy ở bên ngoài còn không tiến vào được liền biết vầng sáng quỷ dị này khẳng định không đơn giản, nhưng ngoài dự liệu là lúc xông lên, nàng lại tiến vào được.
Tiểu Tinh trong lúc khiếp sợ, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một cái quan tài, quan tài trong suốt, bên trong quan tài có một người đang nằm, trong ngực người nọ đang ôm một thứ gì đó không rõ.
Tiểu Tinh há hốc mồm, nàng một đường chạy đến đây nghe thấy tiếng nghị luận, tất cả đều nói rằng bên trong vầng sáng này nhất định là một kiện dị bảo siêu lợi hại, thế mà thật không ngờ, thứ mà vầng sáng bao phủ không phải là dị bảo, mà là một người.
- Vầng sáng này từ trên trời giáng xuống, vậy người này cũng là từ trên trời rơi xuống, có thể tạo ra được quang quyển lợi hại như vậy, thiên ngoại lai khách (*) này khẳng định không đơn giản.
(*) như người ngoài hành tinh
Trong đầu Tiểu Tinh chợt hiện lên một suy nghĩ, sau đó lóe lên một suy nghĩ:
- Người này có thể cứu ta? Có thể khiến ta trở nên mạnh mẽ?
Đang lúc nghĩ ngợi không biết nên mở miệng thế nào thì thân hình Tiểu Tinh chợt bay lên, bay thẳng đến quan tài thủy tinh, Tiểu Tinh kinh hoàng, nhưng không dám giãy dụa, trong lằng càng cho rằng vị thiên nhân này cực kỳ cường đại.
Tiểu Tinh có thể bay trên không trung, tất nhiên là bởi vì Sở Nam.
thần niệm của Sở Nam mặc dù đã bị hắc động thôn phệ gần sạch, thế nhưng lực lượng của hắn, Ngũ Hành nguyên dịch trong cơ thể hắn, sinh tử nhị khí, lôi điện,… đều vẫn tồn tại, mà uy năng lại không nhỏ, đặc biệt là cỗ năng lượng thần bí kia, Sở Nam lại phát hiện uy thế phát ra tinh khiết hơn không ít, cũng càng dày đặc hơn, thân thể Sở Nam ở bên trong quan tài thủy tinh khe nứt đã khép lại hoàn toàn, sau đó trở nên tinh tiến, cụ thể cường hãn đến độ nào thì hắn cũng không biết, bởi vì Sở Nam không có thứ để tham chiếu.
Ngoài ra, còn một điều đáng ăn mừng nữa đó chính là Hỗn Nguyên Ban Chỉ và nhẫn trữ vật của Sở Nam đều không bị hư hại, vẫn có thể sử dụng.
Trong nháy mắt, Tiểu Tinh đã đến trước quan tài thủy tinh, trong tai truyền đến một thanh âm không chút tình cảm:
- Đây là đâu?
- Đây là Cửu U luyện cảnh.
Tuy rằng Tiểu Tinh cảm giác giác những điều trước mắt không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nằm mộng, thế nhưng nàng vẫn đáp lời.
Sở Nam lại tiếp tục hỏi:
- Cửu U luyện cảnh là thuộc nơi nào? Hoặc có thể nói, phiến đại lục này tên gì?
- Nơi này là đại lục Đồ Đằng.
- Đại lục Đồ Đằng?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ánh mắt Sở Nam thoáng run, mặc dù hắn sớm đã dự cảm bản thân mình không còn ở đại lục Thiên Vũ nữa, thế nhưng lúc sự thật bày ra trước mắt thì trong lòng vẫn có chút kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Đại lục Thiên Vũ? Đại lục Đồ Đằng?
Trong lòng Sở Nam mơ hồ có một loại cảm giác nào đó, nhưng lại không thể lý giải, hắn lại hỏi:
- Giới thiệu qua một chút về đại lục Đồ Đằng.
Tiểu Tinh đem hi vọng sống, thậm chí cả hi vọng biến cường đều đặt lên người Sở Nam, tất nhiên sẽ không lãnh đạm, lập tức giải thích:
- Đại lục Đồ Đằng, tất cả đều do các bộ tộc tạo thành, những bộ tộc đều có Đồ Đằng thuộc về riêng mình, ví dụ như ta, chính là thuộc Thỏ tộc…
- Thỏ tộc?
Sở Nam lẩm bẩm, sau đó lại đánh giá Tiểu Tinh từ trên xuống dưới một phen, Tiểu Tinh cảm nhận được ánh mắt của Sở Nam, không khỏi thẹn thùng, theo điều kiện muốn né tránh, thế nhưng lời thề bất chợt hiện ra trong đầu, nàng lập tức mạnh mẽ ngăn lại xúc động muốn né tránh.
Thế là, Tiểu Tinh dùng hết dũng khí nhìn Sở Nam, còn học hỏi Hồ tộc, ném về phía hắn một cái mị nhãn, thế nhưng Tiểu Tinh lại nhìn thấy ánh mắt Sở Nam thanh tịnh như nước, không hề có chút dục sắc nào.
Tiểu Tinh không khỏi cảm thấy thất vọng, lại tiếp tục giới thiệu cho Sở Nam về đại lục Đồ Đằng:
- Trên đại lục Đồ Đằng này, Đồ Đằng của mỗi tộc chính là lực lượng của tộc đó, chúng ta tín tưởng Đồ Đằng thì sẽ có được lực lượng của Đồ Đằng, mà có thể kích phát lực lượng Đồ Đằng thì được xưng là Đồ Đằng sư, Đồ Đằng sư tổng cộng chia làm chín phẩm…
- Tín ngưỡng Đồ Đằng? Đồ Đằng chi lực?
Sở Nam nghe thấy một đám từ ngữ chưa từng nghe qua, nghi vấn trong lòng càng nhiều, nghi vấn lớn nhất chính là ngôn ngữ đại lục Đồ Đằng cũng giống y hệt ngôn ngữ mà hắn tiếp xúc từ nhỏ.
-DG-: người ngoài hành tinh cũng sử dụng tiếng anh vậy.
- Hai đại lục này liệu có quan hệ gì chăng?
Sở Nam đang nghĩ ngợi thì Tiểu Tinh đã nói xong.
o0o
Bên ngoài, những người kia đã quay trở về, trong tay mỗi người bọn hắn đều cầm một tộc nhân của những Đồ Đằng tộc nhỏ yếu, ví dụ như Dương tộc, Trư tộc. Bọn hắn còn muốn bắt cả Thỏ tộc, thế nhưng, Thỏ tộc bên trong Cửu U luyện cảnh này, ngoại trừ Tiểu Tinh ra thì không còn ai khác, cho nên bọn hắn chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Bọn hắn cầm những người trong tay ném về phía vầng sáng trước mắt, sau đó hi vọng những Dương tộc, Trư tộc có thể lóe lên rồi biến mất. Đáng tiếc, hi vọng trong mắt bọn hắn chỉ trong thoáng chốc lại ảm đạm.
Những người bị ném ra ngoài đều bị bắn ngược trở về.
Mọi người đều gãi gãi đầu, có người chợt nghĩ:
- Chẳng lẽ, chỉ có người có duyên mới được?
Cũng đúng lúc này, đám người Thương Lang Mãnh Thuật cuối cùng cũng từ dưới lòng đất bò lên, Thương Lang Mãnh Thuật hướng về phía vầng sáng, câu đầu tiên chính là:
- Mặc kệ ngươi là ai, dám chọc vào Thương Lang tộc chúng ta, ngươi chịu không nổi đâu!
Nghe Tiểu Tinh giải thích một phen, Sở Nam đối với đại lục Đồ Đằng đã có nhận thức đại khái, đại lục Đồ Đằng có vô số bộ tộc, trong đó, phần lớn bộ tộc đều lấy thú làm Đồ Đằng.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, một số ít bộ tộc cũng lấy thực vực làm Đồ Đằng.
Thậm chí còn lấy những vật thần bí làm Đồ Đằng, những Đồ Đằng tộc thần bí này, từ trước đến nay đều không dễ xuất hiện trước mặt người khác, về phần có những Đồ Đằng thần bí nào thì cũng không phải là điều mà thỏ tử có thể giải thích được.
Mà trong thú Đồ Đằng, bốn Đồ Đằng cường đại nhất trong đại lục Đồ Đằng theo thứ tự chính là Thần Long tộc, Phượng Hoàng tộc, Kỳ Lân tộc, Cửu Sư tộc, gần như tất cả thú Đồ Đằng đều phụ thuộc vào bốn đại Đồ Đằng tộc này.
Thỏ tộc của Tiểu Tinh chính là phụ thuộc vào Cửu Sư tộc, nhưng nói là phụ thuộc còn không bằng nói là Đồ Đằng tộc bị nô dịch, Thỏ tộc ở trong đại lục Đồ Đằng này là ở tầng dưới cùng, bất kỳ ai cũng có thể khi dễ Thỏ tộc.
Về phần cái gọi là Đồ Đằng sư, tổng cộng chia làm chín phẩm, đạt đến tam phẩm la có lực lượng Đồ Đằng trong thể nội, có thể sử dụng một số lực lượng Đồ Đằng. Tứ đến lục phẩm thì có thể mượn lực lượng Đồ Đằng ngưng tụ thành tàn ảnh, hư ảnh, thực ảnh của thú Đồ Đằng, tăng cường lực công kích. Thất đến cửu phẩm thì Đồ Đằng hóa, đạt được năng lượng càng lớn.
Chỉ có điều, khác biệt lớn nhất của Đồ Đằng sư không phải là chênh lệch mấy phẩm, mà là chênh lệch Đồ Đằng, có Đồ Đằng tộc là cửu phẩm Đồ Đằng sư, nhưng rất có thể ngay cả ngũ phẩm Đồ Đằng sư của Đồ Đằng tộc cường đại cũng đánh không lại.
Điểm này, ngược lại có vài phần tương tự võ quyết vũ kỹ của đại lục Thiên Vũ.
Trên cửu phẩm là gì?
Hoặc có thể nói, trên Đồ Đằng sư còn có tồn tại cao hơn, lấy hoàn cảnh của Tiểu Tinh thì hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc, đối với Tiểu Tinh mà nói thì đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Ngoại trừ Đồ Đằng sư ra, còn có Luyện Dược Sư, Luyện Dược Sư của đại lục Đồ Đằng cùng với Luyện Đan Sư của đại lục Thiên Vũ cũng không khác biệt lắm.
Nghe xong lời này, Sở Nam liền lâm vào trầm mặc, thế giới này và thế giới của hắn lúc trước, có phần giống, cũng có phần không. Ví dụ như nguyên lực và lực lượng Đồ Đằng, ví dụ như Đồ Đằng quyết, Đồ Đằng chiến kỹ và võ quyết, vũ kỹ…
- Làm thế nào mới có thể từ đại lục Đồ Đằng trở lại đại lục Thiên Vũ? Hẳn là phải thông qua hắc động? Cho dù là đi qua hắc động, thế nhưng đại lục Đồ Đằng liệu có tồn tại như cái ao ở Thập Vạn Đại Sơn hay không? Còn cả mảnh toái phiến nữa…
Sở Nam nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời của đại lục Đồ Đằng, bầu trời này cũng không khác gì ở đại lục Thiên Vũ, trong lòng bất giác nghĩ đến một vấn đề:
- Đây cùng là một bầu trời sao? Nếu như không phải thì bầu trời đại lục Đồ Đằng và bầu trời đại lục Thiên Vũ rốt cuộc có gì khác biệt? Võ Thần của Đại lục Thiên Vũ có thể phá toái hư không, đại lục Đồ Đằng này liệu có thể phá toái hư không chăng? Nếu như có thể phá toái hư không thì liệu có thể trở về đại lục Thiên Vũ hay không?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chương 988: Không có đầu óc, thật đáng sợ (Thượng,hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Đối với Sở Nam mà nói, tại đại lục Đồ Đằng này, vấn đề quan trọng nhất không phải là vấn đề sinh tồn, bởi vì với thực lực của hắn bây giờ, còn ai dám khi dễ hắn?
Cho nên, vấn đề trọng yếu nhất đó chính là hắn có thể trở lại đại lục Thiên Vũ hay không, trở về như thế nào. Đại lục Thiên Vũ còn có cha mẹ, thân nhân, còn cả huynh đệ sinh tử…
Bọn họ đều đang đợi hắn trở về, sống sót trở về.
Sở Nam âm thầm hạ quyết tâm, thầm nghĩ:
- Bất luận phải trả cái giá đắt như thế nào thì ta đều phải trở về, ta đã có thể từ đại lục Thiên Vũ đến đại lục Đồ Đằng, như vậy thì ta nhất định có thể từ đại lục Đồ Đằng trở lại đại lục Thiên Vũ!
Quyết tâm là vậy, nhưng thực tế thì không phải muốn là có thể trở về.
Có kinh nghiệm ở đại lục Thiên Vũ, Sở Nam biết rõ, một người có cường đại đến mức nào thì cũng chỉ có một người, hắn muốn nhanh chóng trở về thì phải tìm một cái ao như ở Thập Vạn Đại Sơn, mà như vậy thì cần phải có vô số người đi tìm thay hắn, hắn chỉ cần hạ lệnh là được. Giống như Sở gia, hắn muốn gì thì chỉ cần phân phó một tiếng, lúc đó sẽ có người đi chuẩn bị, sau đó đặt những thứ đấy trước mặt hắn.
Hơn nữa, Sở Nam cũng muốn xem xem đại lục Đồ Đằng này liệu có thiên tài địa bảo hay linh đan diệu dược gì để kiếm đủ ba vị dược cuối cùng để điều chế "Trường Thọ Đan". Hắn còn muốn tu luyện, tu luyện cũng cần tài nguyên, hơn nữa còn phải luyện chế lại trọng kiếm…
Càng cần nhiều tài nguyên thì càng cần nhiều nhân thủ. Bởi vì vậy, Sở Nam quyết định chinh phục đại lục Đồ Đằng này, không phải bởi vì dã tâm của hắn cực lớn, mà chỉ vì có thể trở về nhà mà thôi,
Suy nghĩ trong lòng Sở Nam không ngừng xoay chuyển, lúc này Tiểu Tinh cũng đã quỳ gối xuống trước mặt Tiểu Tinh, nói:
- Cầu xin đại nhân cứu ta, cứu Thỏ tộc chúng ta, nếu đại nhân muốn Tiểu Tinh làm gì, Tiểu Tinh tuyệt đối không nhíu mày.
- Chinh phục, bắt đầu từ bây giờ? Bắt đầu từ Thỏ tộc?
Hai đầu lông mày của Sở Nam nhíu chặt, lựa chọn Thỏ tộc quả thật cũng không phải là một lựa chọn tốt. Giống như tu luyện võ quyết vũ kỹ kém cỏi nhất, muốn đạt được mục đích, bò lên cao thì phải trả cái giá rất lớn, nỗ lực rất nhiều, thậm chí gấp ngàn gấp vạn lần võ quyết vũ kỹ cao cấp.
Sở Nam có lòng cảm thông, nhưng cũng không phải là người tốt gì, hắn có thể cứu Tiểu Tinh, nhưng không muốn vô duyên vô cớ gánh vác hi vọng cứu vớt toàn bộ Thỏ tộc. Lúc đang nghĩ thì trong ý thức chợt truyền đến âm thanh của tiểu Hắc:
- Phụ thân, nàng ta đáng thương quá, cứu nàng đi…
- Sự đồng cảm của nữ nhân? Ngay cả cường đại như tiểu Hắc cũng không ngoại lệ!
Sở Nam thầm nghĩ, lại nhìn tiểu Hắc trong lòng đã biến thành một con thỏ, nằm cuộn trong ngực hắn, Sở Nam không khỏi kinh ngạc, vội hỏi:
- Tiểu Hắc? Ngươi biết biến hình?
- Ừm, trong trí nhớ của ta vừa xuất hiện, cho nên thoáng học một chút là có thể thay đổi.
Tiểu Hắc nói rất bình thản, nhưng Sở Nam thì lại im lặng không biết phải nói gì, con đường tu luyện của hắn đã đủ yêu nghiệt lắm rồi, chỉ cần có thể đả thông kinh mạch là có thể học được võ quyết vũ kỹ, nhưng không ngờ tiểu Hắc lại càng dọa người hơn, chỉ một thoáng liền học được.
- Đây chính là thiên phú dị bẩm trong truyền thuyết?
Trong đầu lại tiếp tục truyền đến âm thanh của tiểu Hắc:
- Phụ thân, người nói ta cải trang thành con thỏ tung hoành thiên hạ, nuốt lão hổ, hành hạ voi, đùa giỡn phượng hoàng, liệu có phải rất thú vị không? Nói không chừng đến lúc đó đại lục Đồ Đằng sẽ lập một bức tượng thỏ thần, tất cả mọi người sẽ cúng bái ta, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ thấy đây là một chuyện ra phong quang rồi.
Nghe thấy thanh âm của tiểu Hắc, Sở Nam lại nghĩ đến lúc ở Thập Vạn Đại Sơn nó hoàn toàn có thể rời đi bình an vô sự, nhưng tiểu Hắc không rời đi mà lại lựa chọn sống chết theo hắn.
Lúc này, tình phụ ái của Sở Nam càng trỗi dậy, giống như cuồng phong hồng thủy quét đến.
- Nếu tiểu Hắc đã thích, vậy thì ta cứ bắt đầu từ Thỏ tộc vậy, có thể sẽ phiền phức một chút, nhưng tiểu Hắc thích, có thể khiến tiểu Hắc cảm thấy vui vẻ là được rồi. Nói không chừng, lúc bắt đầu từ Thỏ tộc thì sẽ có được thu hoạch không tưởng!
Sở Nam đồng ý, tiểu Hắc rất cao hứng, lại nói:
- Phụ thân thật tốt, phụ thân thật tốt…
Trong lúc đang nói, vầng sáng vây quanh tiểu Hắc tán đi, lộ ra thân hình một con thỏ.
Tiểu Tinh nhìn thấy con thỏ trong ngực Sở Nam, hoàn toàn sợ đến ngây người, trong mắt càng thêm thành kính…
Mà bên ngoài vầng sáng, đám người Thương Lang Mãnh Thuật lại càng thêm càn rỡ.
- Làm thương hại tộc nhân Thương Lang tộc, mặc kệ ngươi là ai, đều phải tiếp nhận sự tàn sát, hành hạ của Thương Lang tộc.
Thương Lang Mãnh Thuật hung hăng càn rỡ cuồng khiếu, biểu hiện giống như một tên ngốc, ngu xuẩn nực cười đến cực điểm. Thế nhưng, cả mười người Thương Lang Mãnh Thuật lại đứng ở phía trước nhất, chiếm lấy vị trí có lợi nhất.
Mọi người xung quanh mặc dù thấy rõ, nhưng phần lớn đều không để ý đến sự càn rỡ của đám người Thương Lang Mãnh Thuật, bọn hắn vẫn đang khổ tư làm thế nào mới có thể phá vỡ được vầng sáng để nhìn xem bên trong đến cùng là thứ gì.
Chỉ có điều, thực sự có một số người nhìn không hợp nhãn, cho nên âm thầm ra tay.
Thế là, một thành viên của Thương Lang tộc không chút báo hiệu đột nhiên bay về phía vầng sáng. Trong đám người, có người cười trộm, chờ chế giễu, nhưng khiến bọn hắn giật mình chính là tên thành viên Thương Lang tộc bị đụng phải vầng sáng lại không bắn ngược ra, ngược lại tiến vào bên trong.
Nụ cười trộm cứng lại, mọi người đều khiếp sợ.
Thương Lang Mãnh Thuật phản ứng trước tiên, hắn hét lớn một tiếng, chín tên Thương Lang tộc còn đều xông về phía vầng sáng, càng khiến mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đó chính là tất cả bọn hắn đều xuyên qua vầng sáng.
Thấy vậy, mọi người không chần chờ nữa, không phải phi thân thì cũng phóng người đến. Bọn hắn cho rằng phản lực của vầng sáng đã tiêu tán, đám người Thương Lang Mãnh Thuật có thể tiến vào thì bọn hắn cũng có thể tiến vào.
Đáng tiếc là bọn hắn lại lần nữa phán đoán sai lầm, thân ảnh bắn ngược lại, nặng nề rơi xuống, tất cả mọi người khóe miệng đều rướm máu, càng nghiêm trọng hơn là tạng phủ hao tổn.
Lục bị bắn ngược ra, trong mắt mọi người không khỏi xuất hiện vẻ bối rối, Thương Lang tộc không tệ, tộc nhân cũng không ít, nếu như để Thương Lang tộc có được dị bảo, vậy thì thực lực của Thương Lang tộc sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần, gây chuyện với những bộ tộc xung quanh, thậm chí là hủy diệt.
Không ít người đều tranh thủ báo cho trưởng lão hoặc tộc trưởng của bộ tộc mình chuyện này, thế nhưng, bên trong Cửu U luyện cảnh này, thí luyện chưa kết thúc, bọn hắn căn bản không thể đi ra ngoài, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Cũng không nói gì thêm, mọi người chỉ trao đổi ánh mắt, sau đó liền bao vây vầng sáng lại, mỗi người đều nghiêm trận sẵn sàng đón địch ,chờ thời khắc chuẩn bị thi triển công kích uy lực lớn nhất, chỉ cần người của Thương Lang tộc từ trong vầng sáng đi ra thì bọn hắn sẽ trảm sát toàn bộ, đem uy hiếp tiềm ẩn đó bóp chết ngay tại đây, sau đó, bọn hắn sẽ đùng tận thủ đoạn để đoạt dị bảo.
o0o
Thế nhưng, đám người Thương Lang tộc lại không suy đoán giống đám người bên ngoài, sau khi đám người Thương Lang tộc xông vào, bọn hắn liền nhìn thấy “tiểu bạch thỏ” của bọn hắn đang quỳ trên mặt đất, mà ở trước mặt nàng có một thân ảnh đứng thẳng, vầng sáng chính là từ trên thân người này phóng xuất ra, khiến người khác chú ý nhất là trên ngực người này còn ôm một con thỏ.
Nhìn thấy con thỏ kia, trong Thương Lang Mãnh Thuật không tự chủ được mà thoáng run rẩy, dâng lên cảm giác bất diệu vô cùng, lẩm bẩm:
- Đây là dị bảo sao? Nhưng đây là một người, hơn nữa trong ngực hắn còn có một con thỏ, chẳng lẽ hắn là người của Thỏ tộc?
Trong lòng những người khác cũng nghĩ vậy, bọn hắn cũng nghĩ đến sự lợi hại của vầng sáng, chỉ riêng phản lực cũng đã khiến bọn hắn thổ huyết không ngừng, lún sâu dưới đất hơn 10 mét.
Quan tài thủy tinh lại lần nữa biến mất trong cơ thể Sở Nam vô tung vô ảnh, Sở Nam không từ bỏ ý định, dùng lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch, thậm chí cả lôi điện và năng lượng thần bí, kiểm tra một lượt, nhưng vẫn không cảm thấy điều gì dị thường, quan tài thủy tinh kia phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy.
Trong đầu Sở Nam hiện lên hình ảnh nữ hài trong băng điêu, không khỏi nghĩ:
- Quan tài thủy tinh đến cùng là tồn tại như thế nào?
Sau khi nghĩ xong, Sở Nam áp chế suy nghĩ này xuống, lại nhìn chằm chằm Tiểu Tinh, nói:
- Cho ngươi một cơ hội, giết bọn chúng đi, ta sẽ cứu Thỏ tộc các ngươi! cho Thỏ tộc các ngươi cơ hội áp đảo chúng tộc, có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình!
Nghe nói vậy, ánh mắt Tiểu Tinh đột nhiên lóe lên thần thái khát vọng vô cùng, trong đầu nghĩ đến câu nói vừa rồi:
- Cho Thỏ tộc các ngươi có cơ hội áp đảo chúng tộc, nắm giữ vận mệnh của mình…
Vừa lẩm bẩm, trong cơ thể Tiểu Tinh đột nhiên dâng lên một cỗ lực lượng cường đại chưa từng có, cỗ lực lượng này đỡ nàng đứng dậy, phóng thẳng về phía đám người Thương Lang Mãnh Thuật, mỗi bước chân đều kiên định vô cùng.
Thương Lang Mãnh Thuật từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại, lại nhìn Tiểu Tinh, đồng thời nghĩ đến những lời mà Sở Nam vừa nói, không khỏi cười như điên dại:
- Giết chết chúng ta? Ngươi để một thỏ tử đến giết chúng ta? Thật là quá nực cười, đại gia cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe chuyện gì nực cười như vậy…
- Nực cười lắm sao?
- Đương nhiên là nực cười!
Thương Lang Mãnh Thuật trả lời, trực tiếp bỏ qua Tiểu Tinh, nhìn chằm chằm Sở Nam rồi nói:
- Đại gia mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi từ đâu đến, làm thương hại tộc nhân Thương Lang tộc chúng ta, ngươi phải trả giá đắt, nếu ngươi thức thời thì nhanh thần phục Thương Lang tộc chúng ta, chịu sự nô dịch của Thương Lang tộc, nói không chừng đại gia sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Người không có đầu óc thật là đáng sợ.
Sở Nam lắc đầu thở dài.
Đúng lúc này, Tiểu Tinh đang xông về phía Độc Giác, hai cánh tay Độc Giác xuất hiện tàn ảnh Thương Lang sắc bén, vồ thẳng đến Tiểu Tinh, lúc này bọn hắn đã không muốn bắt Tiểu Tinh để đùa giỡn nữa, bọn hắn chỉ muốn đem Tiểu Tinh giết, cũng là để hạ mã uy thần bí nhân một phen.
Thương Lang Độc Giác nghĩ đến đây, song thủ nhằm thẳng về phía ngực Tiểu Tinh chộp đến, sau đó hai tay tách ra hai bên, đem Tiểu Tinh xé thành hai nửa, nhưng ngay lúc song thủ Thương Lang Độc Giác sắp cắm vào ngực Tiểu Tinh thì son thủ Tiểu Tinh đột nhiên tung ra, sử xuất ra Đồ Đằng chiến kỹ “rực rỡ”.
Thấy vậy, Thương Lang Độc Giác hừ một tiếng xem thường, nói:
- Thỏ tử, còn dám không biết lượng sức, hôm nay lão tử sẽ xé ngươi thành bảy khối.
Đám người Thương Lang Mãnh Thuật nghe vậy, phảng phất như đã nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Tinh bị xé thành mảnh vụn bay đầy trời.
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm đã cắt ngang tất cả tưởng tượng của hắn.
Máu tươi bắn ra, thịt cũng bay tứ tung.
Chỉ có điều đối tượng không phải Tiểu Tinh, mà là Thương Lang Độc Giác.
Chỉ thấy song thủ của Tiểu Tinh trực tiếp đâm vào cặp mắt của Thương Lang Độc Giác, mà song thủ của Thương Lang Độc Giác thì chỉ còn cách Tiểu Tinh chỉ vài thước, thế nhưng vài thước này là một lằn ranh vĩnh viễn không thể vượt qua.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden