- Chúng ta phải làm sao đây? - Thần sắc Qua Long nghiêm trọng, còn đám người Hàn gia thì ai nấy cũng khẩn trương.
- Nếu tránh không được thì tích cực chuẩn bị thôi!
Hàn Thạc cười cười, vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng nói:
- Ta đã có thương nghị với Chủ thần của ba đại thần vực Hủy diệt, Hắc ám, Tử vong. Chúng thần chi chiến lần này thì Vùng đất hỗn loạn chúng ta sẽ kết thành đồng minh với bọn họ!
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Hàn gia vẫn còn chưa rõ chân tướng đều giật mình, không biết từ khi nào Hàn Thạc đã đạt được quan hệ với ba đại thần vực Hủy diệt, Hắc ám và Tử vong.
- Bọn họ đồng ý à? - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ chấn động lên tiếng.
Hàn Thạc gật đầu giải thích:
- Ta tự mình đi Hắc ám thần vực, cùng với ba Thần cách Chủ thần Nội Tư Đặc, Cổ Lạp Đa, Ám Mông thương lượng. Một khi Chúng thần chi chiến phát hỏa toàn diện thì Vùng đất hỗn loạn chúng ta sẽ cùng bọn họ tạo thành liên quân, cùng nhau đối phó thế lực của phe Quang minh thần!
Mọi người đều không biết hắn rời Vùng đất hỗn loạn đi tạo hiệp nghị với ba người Nội Tư Đặc, Cổ Lạp Đa, Ám Mông khi nào, vẻ mặt ai nấy lại càng thêm kinh ngạc.
Chỉ có quá nửa số người ngồi đó là biết tên thật của ba đại Thần cách Chủ thần, nhưng bọn họ đều tin tưởng vào lực lượng của Hàn Thạc, nghe hắn thề thốt nói đã đạt được hiệp nghị với ba đại Chủ thần, ai cũng ngấm ngầm thấy hưng phấn.
Đối với bọn họ mà nói, Thần cách Chủ thần quả là đẳng cấp vô địch, cho dù là ngươi cao cao tại thượng ngồi chót vót trên đỉnh núi, nhưng tại vũ trụ này không có thần linh nào dám đối địch với Thần cách Chủ thần. Trước mặt của mười hai nhân vật khủng bố này, bọn họ chỉ là tôi tớ, chỉ có thể nghe lệnh mà làm thôi.
Ngoại trừ thành trì của mười hai đại thần vực và một số ít cường giả ra, chẳng có bao người đã từng thấy qua Thần cách Chủ thần, và cũng không biết uy thế bọn họ. Nghe Hàn Thạc không ngờ lại có thể bàn luận chuyện Chúng Thần đại lục với ba đại Thần cách Chủ thần, đám người Ma Ẩn cốc đều ngẩn ngơ kinh ngạc.
Ý gì đây?
Bọn Qua Long, La Mông ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn. Bọn họ vốn chẳng phải là kẻ lương thiện gì, cũng chẳng sợ cái gọi là Chúng Thần đại lục. Sinh hoạt tại Vùng đất hỗn loạn lâu vậy, cuộc sống thái bình êm đềm lại gây ra áp lực với bọn họ.
- Trước tiên, chúng ta cần phải tập trung lại mọi lực lượng ở Vùng đất hỗn loạn.
Hàn Thạc nhìn mấy người chuyên bày mưu nghĩ kế A Nhĩ Mai Lý Khắc, Tư Tháp Tác Mỗ nói:
- Ta đã liên hệ với Tát Lạp Tư, Ngoã Tây Tư để tập trung lực lượng trong tay bọn họ. Các ngươi tới đó để liên lạc với bọn họ, xác định kỹ càng bước đi...
Hàn Thạc nhờ có lực lượng thần thức cường đại, nên có thể liên hệ với hai người có lực lượng thần hồn cường đại là Ngoã Tây Tư, Tát Lạp Tư, cùng bọn họ giao lưu thần hồn rồi cũng dễ dàng dùng thần hồn để xác định phương án tổng thể.
Sau khi mang tình huống thuật lại, Hàn Thạc mới cười nói:
- Cuộc chiến này có thể khiến Vùng đất hỗn loạn bộc lộ tiềm năng. Mấy món đồ tốt Thiên Cơ dược tề cùng với cửa hàng Kim thạch đều lấy ra hết cho người chúng ta dùng.
Vùng đất hỗn loạn hiện giờ đều do Hàn Thạc làm chủ, ý kiến của hắn chính là mệnh lệnh. Tát Lạp Tư, Ngoã Tây Tư cũng sẽ theo ý hắn mà hành động. Nhưng Hàn Thạc đối với hai người này không tệ, trận chiến này sẽ không đưa hai người bọn họ làm vật hy sinh. Trước đó đã luyện chế đầy đủ Thiên Cơ dược tề, thần giáp thần khí, để khi bọn họ tham chiến thì trang bị đều được nâng cao.
Dưới sự phân phó của Hàn Thạc, người trong cốc chia nhau đi làm việc. Toàn bộ Ngũ hành giáp thi được phái đi Hỗn loạn ma đô để chuẩn bị tạo hàng phòng ngự nghiêm mật tại nơi này. Có An Đức Lệ Na, Hàn Kim ở đó, tin rằng chỉ trong thời gian ngắn, Hỗn loạn ma đô sẽ được tăng phòng ngự thêm một nấc cao.
Còn về chính sách ứng phó đối với Chúng Thần đại lục, mọi người sau khi bàn tán đầy đủ, đề xuất ra rất nhiều việc.
Qua một thời gian, kế hoạch hành động sơ bộ đã được xác định, dưới sự phân phó của Hàn Thạc, mọi người lần lượt rời khỏi, chỉ còn lại Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, Bác Lan Tư, lại còn có cả mấy nàng Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny, Khiết Bích ở lại. Ba người Huyết Linh hỏi Hàn Thạc một số điều không hiểu về ma công, mấy cô gái đám Phỉ Bích thì thuần tuý là vì nhung nhớ hắn mà muốn nói những chuyện thân mật.
La Ti nhìn thấy bọn họ vây lấy Hàn Thạc vào giữa không buông, nàng vốn định nói vài lời với Hàn Thạc, giờ thì lại cảm thấy lạc lõng, nghĩ lại thì thấy khoảng cách với hắn càng lúc càng xa, trong lòng La Ti cảm thấy có chút chua xót đau khổ. Nàng do dự một hồi rồi đột nhiên bước tới trước một bước, vẻ mặt lãnh đạm nói với Hàn Thạc:
- Bố Lai Ân, ta muốn rời khỏi Vùng đất hỗn loạn một khoảng thời gian.
Hàn Thạc đang nhíu mày giải thích ma công cho Bác Lan Tư, nghe La Ti nói vậy thì hơi ngạc nhiên không hiểu, quay sang hỏi:
- Làm sao vậy? Ở đây không được vui sao?
Mấy cô nàng Phỉ Bích đang vây quanh Hàn Thạc hỏi chuyện huyên thuyên, nhìn thấy La Ti cáo từ Hàn Thạc, vẻ mặt ai nấy đều ngạc nhiên. Họ nhìn La Ti một hồi, rồi lại nhìn thấy vẻ không hiểu trên mặt Hàn Thạc, mấy cô nàng đưa mắt nhìn nhau ai nấy đều lộ vẻ quái dị.
- Cao thủ trong cốc như mây, lại thêm có ngươi tọa trấn, chắng ai dám có ý gì với Ma Ẩn cốc. Tác dụng của ta ở trong cốc cũng chẳng có gì lớn, gần đây tu luyện dường như có chướng ngại, chuẩn bị đi tới mười hai đại thần vực thôi, nói không chừng có thể tìm hiểu thêm về Hắc ám lực lượng. - Thần tình La Ti tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt soi mói của đám Phỉ Bích thì chợt trở nên lấp loé.
- Lực lượng nguyên tố trong cốc so với nơi khác gấp nhiều lần, hơn nữa cao thủ trong cốc cũng nhiều lắm. Giao lưu thêm đi, ta nghĩ nàng ở trong cốc sẽ dễ dàng tiến bộ hơn đó.
Hàn Thạc nhíu mày rồi tiếp tục nói:
- Huống chi gần đây tình hình ở Chúng thần đại lục không được thái bình lắm. Cho dù là dựa vào thực lực của nàng thì cũng không có gì nguy hiểm, nhưng sao lại phải vội vàng rời bỏ nơi này vậy?
Ngải Mễ Lệ ở bên cạnh chỉ mỉm cười, đột nhiên tới bên cạnh La Ti rồi đường đột nắm lấy bàn tay trái của nàng chân thành nói:
- Nè, vì sao lại phải bỏ đi lúc này chứ, bọn ta ai nấy đều cảm kích ngươi. Khi ở Hắc ám thần vực trước đây, nếu không phải ngươi giúp đỡ bọn ta thì đã khó đặt chân ở đó rồi. Gần đây mọi người đều bận rộn tu luyện, có thể không có nhiều thời gian để giao lưu, đừng trách bọn ta nha. Sau này chúng ta sẽ thân cận nhiều hơn chút...
La Ti có vẻ không quen khi bị Ngải Mễ Lệ nắm tay thân mật như vậy, trong nhất thời không biết vì sao Ngải Mễ Lệ lại nhiệt tình như vậy, chỉ sửng sốt ở đó không biết phải làm gì.
Mấy nàng Phỉ Bích, Phạm Ny nhìn thấy tư thái của Ngải Mễ Lệ ai cũng lấy làm kinh ngạc. Nhưng chỉ một lúc sau bọn họ đột nhiên có phản ứng, ai nấy đều cười tít mắt kéo tới bên cạnh La Ti, cùng mở lời với Ngải Mễ Lệ lôi kéo La Ti ở lại.
Không biết có phải vì bị mấy nàng này thuyết phục hay không, La Ti trong lúc bối rối ngượng ngập đành đáp ứng không đề cập tới chuyện bỏ đi nữa.
Hàn Thạc nghe được mấy lời đối thoại này trong đầu suy nghĩ gì đó còn ngoài mặt chỉ cười cười.
Last edited by Tiểu Hổ; 03-02-2011 at 01:31 AM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đừng chỉ coi Ngải Mễ Lệ là người hiểu chuyện nhất, tóm lại nàng ra sức vì giữ cho gia cảnh được hoà thuận vui vẻ, giải quyết hậu hoạn cho Hàn Thạc.
Mấy năm nay có Phỉ Bích chủ trì đại cuộc về mặt Thiên Cơ dược tề, khiến cho sức ảnh hưởng của Thiên Cơ dược tề tại đại lục càng lúc càng lớn. Còn Ngải Mễ Lệ thì lo lắng quản lý chuyện nội bộ của Hàn gia. Một khi phát hiện manh mối không thuận lợi là lập tức chặt bỏ ngay không hề lơ là khi giải quyết.
Hàn Thạc có thể bình thản tĩnh tu trong cốc, trong đó công lao của Ngải Mễ Lệ quả thật không nhỏ.
Lần này Ngải Mễ Lệ dường như nhìn ra được vẻ kỳ lạ của La Ti, không đợi đến khi Hàn Thạc phải lo nghĩ là đã dẹp yên chuyện này, tránh ảnh hưởng đến sự tu luyện của hắn.
Dưới lời khuyên bảo cùng hòa khí tươi cười từ nhóm Phỉ Bích, La Ti có phần ngượng ngùng, trong lúc còn chưa rõ ràng đã đáp ứng lời khuyên giải của Ngải Mễ Lệ, bỏ đi ý niệm rời cốc.
Sao nàng lại muốn đi chứ?
Trong cốc không những có Hắc Ám nguyên tố đậm đặc, lại có tài nguyên dồi dào của Hàn gia, có thể khiến nàng tĩnh tâm ở đây tu luyện. Ngoài ra trong cốc còn có người mà nàng dứt bỏ không được, nếu không phải vì trong lòng chán nản thì nàng khẳng định là sẽ không bỏ đi.
Từ trước tới giờ, Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích đối với các nữ nhân trong cốc đều giữ khoảng cách, không quá xa lánh cũng không thật sự kết giao. Theo La Ti thấy, Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny là mấy nàng đã theo Hàn Thạc từ Kỳ Áo đại lục, chính là những nhân vật hắn quan tâm nhất.
Nhóm này rõ ràng là bài ngoại. Nàng ở trong cốc lâu vậy vẫn chưa hề thấy bọn Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích chủ động giao lưu với nàng, điều này càng giải thích rõ thêm với La Ti vì bất luận thế nào, bọn họ đều sẽ không thật sự đối mặt với nàng.
Trước đây khi còn ở Hắc Ám thần vực, vì thực lực của nàng cao hơn quá xa so với mấy người Ngải Mễ Lệ, cho nên không để chuyện này trong lòng, chỉ cảm thấy là mình hữu dụng cho Hàn Thạc hơn so với bọn họ. Nhưng từ sau khi bọn họ tới Vùng đất hỗn loạn, dưới sự hỗ trợ tài nguyên khổng lồ của Hàn gia, cộng thêm Áo Nghĩa chi cầu của Hàn Thạc, và cả thần lực dược tề, những kẻ thực lực kém cỏi như Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ đều nhanh chóng tiến bộ, đã gắng sức đuổi theo nàng.
Còn nữa, từ khi Hàn Thạc có được thần hồn của La Cách, A Sắt Nhĩ Tư Đặc trong tay để luyện chế thành Áo Nghĩa chi cầu cho Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny, thực lực hai người đã vược xa sự tưởng tượng của nàng. Chiếu theo đà này, hai người họ sẽ sớm đạt tới cảnh giới Chủ thần, vượt xa bà lão như nàng.
Phạm Ny thì không rành kinh doanh, quản lý, nhìn thì thấy thực lực so với các nàng kia cũng thua thiệt, càng lúc càng mất tự tin, cho nên dần dần cũng tâm ý nguội lạnh, bỏ luôn ý định tranh đua một phen với các nàng, chỉ đành né các nàng ấy cũng như né luôn Hàn Thạc.
Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích đột nhiên nhiệt tình như vậy lại khiến La Ti nhìn ra được niềm hy vọng, cho nên mới đáp ứng ở lại.
La Ti trước giờ lạnh nhạt, dưới sự nhiệt tình của các nàng kia đồng ý ở lại, không bỏ đi. Nàng quay sang liếc mắt nhìn Hàn Thạc thì chỉ thấy trên mặt hắn lộ vẻ cười cười kỳ dị, không khỏi khiến nàng giật mình, sắc mặt đỏ ửng lên.
- Ha ha, trước giờ chưa thấy bộ dạng cô như vậy.
Ngải Mễ Lệ cười duyên không thôi, kéo La Ti đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài hàn huyên tâm sự chứ.
Phía bên kia, Phỉ Bích, Phạm Ny lườm Hàn Thạc một cái rồi cũng chẳng ở lại, theo Ngải Mễ Lệ bỏ đi.
Chỉ trong nháy mắt, mấy nàng đều biến mất hết, chỉ còn lại Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc sững sờ đứng đó.
- Wow, wow, Ngải Mễ Lệ quả là hào phóng a. Rõ ràng biết mụ bạch phát lãnh huỳết kia có tà ý với chủ nhân, mà không ngờ vẫn giữ mụ lại. Chậc chậc, xem ra chủ nhân về mặt ngự nữ chi đạo còn lợi hại hơn so với ma công nữa! - Cát Nhĩ Bá Đặc lắc lắc đầu, vẻ mặt kính phục nhìn Hàn Thạc.
Huyết Linh cũng lộ vẻ nham nhở như Cát Nhĩ Bá Đặc, quay sang sùng bái mở lời cảm thán với Hàn Thạc:
- Xem ra sư phụ còn có nhiều món chưa dạy con nhá. Con muốn học thêm nhiều về môn này đó.
Hàn Thạc ngạc nhiên, nhịn không được gõ cho Huyết Linh một phát rồi quay sang trừng mắt mắng Cát Nhĩ Bá Đặc:
- Hai tên các ngươi chung ổ với nhau, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chẳng học được cái gì tốt đẹp cả!
Hắn lại quay sang phía Bác Lan Tư với bản mặt lạnh lùng rồi nói:
- Ngươi sau này cần bỏ thời giờ quản lý cho khá hai cái tên hỗn đản này, để cho bọn chúng bỏ sức ra tu luyện đi.
- Sư huynh, Ngải Mễ Lệ quả thật là một cô gái biết đại thể. - Bác Lan Tư trước tiên gật đầu rồi cũng như Hàn Thạc trừng mắt với đám Cát Nhĩ Bá Đặc và Huyết Linh, sau đó mới mở lời bình phẩm về Ngải Mễ Lệ.
Theo như lực lượng thần thức hiện giờ của Hàn Thạc, ai nấy có ý nghĩ gì, cho dù là hắn không cố sức thăm dò thần hồn của người đó thì cũng cảm ứng được đại khái thế nào.
Trước giờ Hàn Thạc chưa hề để thần niệm nhập vào thần hồn của La Ti. Đến khi nàng ta tới đây thì hắn lập tức cảm nhận được rung động mãnh liệt từ trong thần hồn của La Ti, trong lòng hắn chỉ cần nghĩ sơ qua một chút là đã hiểu rõ tâm ý của nàng.
Nhiều năm nay, qua lại giữa hắn và La Ti mặc dù ít, nhưng hắn cùng La Ti đã bên nhau một đoạn thời gian trước đây, khi đó đã đoán được tâm tư của nàng, huống chi là hiện giờ.
Nghe Bác Lan Tư nói như vậy, Hàn Thạc chỉ cười cười không biểu lộ điều gì, sau đó lại tiếp tục nghiêm chỉnh giảng giải ma công của lực lượng Áo Nghĩa cho ba người.
Đợi sau khi các vấn đề liên quan đến ma công của cả ba đã giải quyết xong, hắn mới cười nói:
- Cảnh giới của các ngươi chưa đủ thì ta có thể chỉnh lý một lượt cho mọi người, nhưng lực lượng yếu thì lại không có cách chi bổ khuyết được.
Hàn Thạc ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Vì sự đặc biệt của lực lượng Áo Nghĩa của các ngươi, cho nên thần lực dược tề đối với các ngươi không có tác dụng, nếu muốn đề cao lực lượng, chỉ có cách giống ta là lợi dụng linh khí thiên địa khổng lồ của Cửu Địa Huyền Âm tụ linh trận. Chỉ có điều là thực lực các ngươi yếu quá. Nếu hiện giờ đi vào mật thất ta đang tu luyện, không chừng sẽ bị lực lượng khổng lồ kia ép chết. Ta đã nghĩ rồi, định tìm một mật thất khác, đem nguyên khí phát ra từ mật thất của ta giao cho ba người sử dụng. Đối với các ngươi mà nói, Huyền Âm khí kia cũng đủ để các ngươi tiến bộ nhanh chóng.
Hàn Thạc hiện giờ lợi dụng thiên địa linh khí của Cửu Địa Huyền Âm tụ linh trận giống như thịt thà vậy, chia cho ba người một miếng nhỏ, đối với hắn thì chẳng có ảnh hưởng gì bởi vì thiên địa linh khí tại Chúng Thần đại lục thật nhiều hơn trong tưởng tượng của Hàn Thạc. Huyền Âm khí tụ tập mấy năm nay đã vượt qua nhiều so với bao năm tụ tập được tại Kỳ Áo đại lục.
- Thật hả sư phụ, chuyện này thật không? Bọn con có thể được à? - Huyết Linh vui mừng quá, hưng phấn không biết bao nhiêu.
- Vốn đã có phần của các ngươi, nhưng trước đây cảnh giới các ngươi chưa tới, với cảnh giới của ta cũng còn chưa ổn định nên mới không dễ dàng thực hiện được. Hiện giờ vấn đề các ngươi hỏi ta cho thấy các ngươi đã có cơ sở rồi, vậy thì việc đó hoàn toàn không có vấn đề nữa. - Hàn Thạc cười nói.
Last edited by Tiểu Hổ; 03-02-2011 at 01:32 AM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc vốn đã có cơ sở rất tốt, nhất là Bác Lan Tư chuyên tu luyện ma công. Chỉ cần chỉ dẫn chút chút là có thể lợi dụng Huyền Âm khí để gia tăng lực lượng. Cát Nhĩ Bá Đặc thì hơi có chút đặc biệt. Hắn tu luyện ma công chủ yếu về mặt thần hồn. Lực lượng sử dụng trên người vẫn là Hắc Ám chi lực.
Về phần Cát Nhĩ Bá Đặc thì Hàn Thạc đã định ra tay ngay trên người hắn. Năm đó khi thân thể Hắc Long bị hủy, hắn đã sử dụng rất nhiều tài liệu trân quý để tái tạo lại thân thể cho Cát Nhĩ Bá Đặc. Thân thể mới này hoàn toàn là do phương pháp chế tạo ma khí mà ra. Lúc này đây, hắn định sẽ lại ra tay trên người Hắc Long, dẫn truyền Huyền Âm khí để làm đổi mới thân thể Cát Nhĩ Bá Đặc một phen.
Cho dù là Huyết Linh, Bác Lan Tư hay cả Cát Nhĩ Bá Đặc, vì sự yếu kém của bọn họ nên không thể nào so với Hàn Thạc được. So với ma công chính thống của lực lượng Áo Nghĩa mà Hàn Thạc có được từ Vạn Ma Đỉnh thì ba người bọn họ chỉ coi là một phân chi của ma môn, bàng môn tả đạo mà thôi.
Cửu Địa Huyền Âm tụ linh trận có Huyền Âm khí vô cùng dầy đặc, lực lượng này chỉ để cho một mình Hàn Thạc tu luyện nhục thân thì hơi xa xỉ. Nhìn thấy Chúng Thần chi chiến sắp khai mở, người bên cạnh được nâng cao trình độ lên tới mức cao nhất chính là mục đích của hắn.
Ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc thấp thỏm đi theo Hàn Thạc tới khu vực sâu ngàn trượng trong cốc, trên đường đi đều nhịn không được nét hưng phấn trong lòng, luôn miệng hỏi hắn đủ chuyện.
Thân là những nhân vật trọng yếu bên cạnh Hàn Thạc, lại thêm bọn họ tu luyện ma công Áo Nghĩa, những thủ đoạn nghiêng trời lệch đất tại Ma Ẩn cốc của Hàn Thạc đã khiến bọn họ vô cùng sùng bái rồi. Mấy năm nay hắn thâm nhập vào vùng sâu trong lòng đất, lại sử dụng thần thức liên lạc với người Hàn gia trong cốc càng khiến bọn họ thêm ngạc nhiên.
Bọn họ cho dù tu luyện ma công, nhưng vẫn không hiểu vì sao Hàn Thạc có thể dùng cảnh giới linh hồn để đạt tới mức không rời khỏi lòng đất một bước mà không bỏ lỡ chút tình huống nào tại Vùng đất hỗn loạn, hơn nữa còn có thể giao lưu với bất kỳ sinh mạng nào để truyền đạt tâm ý.
Lực lượng như thế, cho dù là Thần cách Chủ thần cũng làm không được!
Thần cách Chủ thần của mười hai đại thần vực chỉ có thể giao lưu với những thần linh có lực lượng vô cùng cường đại, tu luyện lực lượng đồng hệ thì mới được. Ám Mông sở dĩ có thể liên hệ với các thành chủ Hoa Lai Sĩ, Phỉ Nhĩ Đức là vì bọn họ tín ngưỡng hắn. Hơn nữa trong thần hồn còn có một đạo thần ấn do Ám Mông lưu lại mới có thể thực hiện giao lưu thần hồn với bọn họ.
Nhưng Ám Mông vẫn không thể biết mọi chuyện tại Hắc Ám thần vực như lòng bàn tay được. Hắn không thể liên hệ với đám tu luyện Hắc Ám lực lượng mà thực lực lại không phải thuộc hàng cường giả, lại càng chịu giới hạn không thể giao lưu với các thần linh tu luyện hệ phái khác.
Hàn Thạc thì không giống vậy.
Chỉ cần là người của Vùng đất hỗn loạn, bất kể là lực lượng loại gì, chỉ cần Hàn Thạc muốn là có thể lập tức liên hệ với người đó, truyền đạt mệnh lệnh cho người đó.
Biểu hiện về phương diện này cho thấy Hàn Thạc đã cao siêu hơn Chủ thần rồi.
Ba người Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đi theo Hàn Thạc, trong lòng càng lúc càng kích động. Mặc dù chưa tiếp cận khu mật thất huyền bí kỳ diệu ở vùng thâm sâu kia, nhưng một số ít Huyền Âm khí truyền ra ngoài từ đó đủ khiến cho bọn họ có một cảm giác kỳ diệu, cả người đều thấy thoải mái vui vẻ.
Hàn Thạc quét mắt nhìn cả ba rồi nói:
- Lực lượng của các ngươi không đủ để hấp thu được bao nhiêu Huyền Âm khí, hay là để ta dẫn dắt một phen đi.
Nói xong hắn huy động tâm thần, Vạn Ma Đỉnh đã hiện ra giữa hư không, hoá thành từng luồng ô quang nhạt, tạo ra một không gian ngay dưới một vách đá.
Vạn Ma Đỉnh là thần khí trấn áp Cửu Địa Huyền Âm tụ linh trận. Tác dụng của Vạn Ma Đỉnh lên Cửu Địa Huyền Âm tụ linh trận so với Hàn Thạc còn mạnh mẽ hơn. Dưới tác dụng của ô quang từ Vạn Ma Đỉnh, dưới vách đá bỗng mở ra một lỗ hổng lớn.
Hàn Thạc phất tay, một giọt tiên huyết từ ngón cái tay phải bắn ra. Giọt máu đỏ tươi này mang theo ánh quang mang ma quái, dường như tự nó có sinh mạng. Nó xoay từ từ rồi lọt vào bên trong lỗ hổng đang nứt ra kia. Đột nhiên bên dưới vách vọng ra âm vang “lốp bốp” trong trẻo, từng luồng huyết quang từ bên trong phóng ra ngoài.
Huyết Linh đứng cạnh Hàn Thạc lúc này vô cùng kinh hãi, cặp mắt ngó chằm chằm động khẩu dưới vách đá đang phóng ra huyết quang. Hắn cảm ứng được bên trong vách đá có một cỗ lực lượng cuồng đại đang trợ giúp Vạn Ma Đỉnh tạo thành một không gian cỡ nhỏ, không ngừng cứng rắn phân tách vách đá, trên hư không lại còn hình thành những hoa văn vô cùng rườm rà. Số hoa văn đó như những thiết bị vô cùng tinh vi, quyện lấy phần lớn Huyền Âm khí nơi này rồi dần dần hội tụ lại vào không gian bên trong.
Chỉ là một giọt tiên huyết, không ngờ có được lực lượng như vậy. Huyết Linh tu luyện Huyết Thần Kinh quả thật đã bị sự cường đại của Hàn Thạc làm hắn sợ choáng váng, chỉ sững sờ đứng đó không nói một lời.
Hàn Thạc mỉm cười nhìn Huyết Linh đang đứng đấy như phỗng nói:
- Ta đã thấy qua Huyết Thần Kinh, đúng là pháp môn độc đáo. Ta mặc dù không tu luyện Huyết Thần Kinh, nhưng lợi dụng tiên huyết trong người làm một số việc thì không thành vấn đề. À à, một giọt tiên huyết này là một sinh mạng mới, cũng là một không gian cỡ nhỏ. Chỉ cần cảnh giới đạt tới được thì chuyện gì cũng đều có thể làm được cả.
Hàn Thạc ngày nay đã có tâm cảnh Ma Chủ, nhận thức về bản nguyên ma công của mình rất sâu sắc, bằng không hiện giờ ma thể chưa đại thành, hắn vẫn không thể lợi dụng ma thể để cấu tạo ra vật chất không gian gì. Một cọng tóc, một móng tay, thậm chí một bãi nước miếng cũng đều có thể phát huy ra được lực lượng quá mức bình thường.
Huyền Âm khí khổng lồ sau khi khiến Hàn Thạc thoát thai hoán cốt, đã đưa lực lượng người ngoài không thể tưởng tượng được ẩn giấu bên trong mỗi tế bào. Một khi ma cảnh cùng ma thể cùng đạt đến cảnh giới Ma Chủ thì bất cứ thứ gì trên thân thể Hàn Thạc đều là bảo bối cả.
Vẻ mặt Huyết Linh đầy nét sùng bái, nhìn Hàn Thạc cảm thán nói:
- Sư phụ, ‘Tích huyết bất diệt’ là chỉ cảnh giới này phải không?
Hàn Thạc lắc đầu cười nói:
- Tích huyết bất diệt là chỉ tới việc một giọt tiên huyết có thể hóa thành sinh mạng. Sinh mạng này vẫn là ngươi, cũng chính nói rằng chỉ cần ngươi còn một giọt tiên huyết, là có thể lợi dụng nó để sống lại. Chỉ cần tiên huyết chưa khô là sẽ vĩnh viễn bất tử. Dựa theo thực lực của ngươi, muốn đạt tới cảnh giới này thật không gì khó. Cái gọi là Huyết ma cảnh giới chính là Tích huyết bất diệt. Cho dù thân thể ngươi bị hủy đi, có được một giọt tiên huyết thì sẽ không phải chết.
- Ta không tu luyện Huyết Thần Kinh, chỉ dùng lực lượng thuần tuý của bổn mạng tiên huyết tương hợp với Vạn Ma Đỉnh, không có phức tạp như ngươi nghĩ.
- Sư phụ, nếu như người có thể chỉ có một giọt tiên huyết thì có thể sống lại không? - Huyết Linh sửng sốt hỏi.
- Hà hà, ta không cần dựa vào tiên huyết để sống lại, mà dựa vào thần thức. - Hàn Thạc cười nói. Thần thức của hắn chỉ cần phân tán ra một luồng là có thể trùng tụ sống lại. Thần thức vô hình so với tiên huyết hữu hình càng thêm quỷ dị khó hiểu. Trong vũ trụ này, hắn tin chắc sợ rằng chỉ có Sáng thế thần đang tĩnh mịch tại Thiên Không thành mới có thể tiêu diệt hết mọi ý thức của hắn.
Last edited by Tiểu Hổ; 03-02-2011 at 01:32 AM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Vừa nói xong thì giọt tiên huyết kia đã hoà với lực lượng của Vạn Ma Đỉnh tại không gian thu nhỏ dưới vách đá. Lực lượng của tiên huyết tràn ngập trong Vạn Ma Đỉnh, dường như là từ trường thu hút lấy Huyền Âm khí đang trôi khắp nơi. Chỉ trong chốc lát, trên vách đá đã bị Huyền Âm khí dầy đặc quyện lấy.
Hàn Thạc đưa một ngón tay ra, “rắc rắc rắc” vách đá nứt ra một vết lớn, kỳ lạ thay lực lượng của một giọt tiên huyết đã tiêu hao sạch sẽ. Hắn thu tay quay sang ba người Huyết Linh nói:
- Ba người các ngươi đi vào tu luyện đi. Cái này so với các ngươi tự mình tụ tập lực lượng còn nhanh hơn. Cát Nhĩ Bá Đặc, ngươi khá đặc biệt, chỉ cần lợi dụng thân thể hấp thu lấy những lực lượng đó tụ vào trong thân thể là được.
- Đa tạ chủ nhân. - Sắc mặt Bác Lan Tư bình tĩnh, ánh mắt lấp loáng quang mang, tâm tình hẳn đang rất hưng phấn.
Hai người Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc có phần vội vã, vừa nghe Hàn Thạc nói vậy là lập tức cười ha hả chui vào trong. Hai người vừa bước vào lập tức biến sắc, chỉ hít một hơi thật mạnh rồi nhắm mắt nhằm để thích ứng với Huyền Âm khí trong đó.
- Ngươi cũng tiến vào đi. Yên tĩnh ở trong đó tu luyện, đối với cả ba đều có lợi cả. - Hàn Thạc cười cười ra dấu cho Bác Lan Tư cũng vào cả.
Bác Lan Tư cúi người rồi mới bước vào trong. Vừa liếc nhìn hai người Huyết Linh với Cát Nhĩ Bá Đặc thì vẻ mặt đã hơi thay đổi, lập tức yên lặng nhắm mắt để thể hội Huyền Âm khí quyện bên trong.
Hàn Thạc cũng không vội vã bỏ đi, chỉ đứng bên ngoài quan sát ba người, hơn nữa còn sử dụng thần thức để thám thính năng lượng dao động trên người bọn họ. Qua một hồi hắn thấy tâm tình kích động của cả ba đã bình phục lại thì mới bắt đầu dùng Huyền Âm khí để tự hỗ trợ mình. Hàn Thạc lúc này mới âm thầm gật đầu quay người đi tới vùng đất sâu hơn dưới lòng đất.
Thời gian qua mau, nháy mắt mấy năm đã trôi qua.
Cục thế của Chúng Thần đại lục hỗn loạn. Cuộc chiến giữa sáu đại thần vực Quang Minh, Vận Mệnh, Thủy, Hắc Ám, Hủy Diệt, Tử Vong đang từ tranh đấu quy mô nhỏ đã nâng cấp. Một số thành trì đã bắt đầu khai chiến với nhau.
Sáu đại thần vực còn chưa tham chiến như Thời Không, Lôi Điện, Phong, Hoả, Đại Địa, Vận Mệnh, độ tụ tập tại thành thị không ngừng tăng. Bọn họ mặc dù chưa bị cuốn vào cuộc chiến đại lục, nhưng đã bắt đầu tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, cùng nhau liên lạc, lui tới rộn ràng.
Chỉ cần là người có chút hiểu biết về Chúng Thần đại lục thì từ các động tác của sáu đại thần vực đã có thể đánh hơi ra mùi vị bất bình thường. Ngay cả Vận Mệnh thần vực đóng vai trọng tài trước giờ không quản tới chiến đấu đại lục, không ngờ cũng tích cực thành lập thần vệ đoàn.
Động tác của Vận Mệnh thần vực khiến tất cả người và thần trên đại lục đều bất an. Ngoại trừ mười hai đại Thần cách Chủ thần ra, tất cả thần nhân trên Chúng Thần đại lục đều phỏng đoán là lần này ngay cả Vận Mệnh nữ thần cũng không thể khống chế cuộc diện được. Vì thế cuộc thế của đại lục càng trở nên phức tạp. Các thần vực vẫn còn chưa tham chiến tự biết là sẽ không tránh khỏi được cuộc chiến này, không những bắt đầu tích cực tập trung lực lượng trong tay mà thậm chí còn bắt đầu hành động khống chế những kẻ ngoại lai trong phạm vi quản hạt của mình, vì đó có thể là phần tử có mưu đồ bất chính.
Cuộc thế của đại lục trở nên nghiêm trọng trước giờ chưa từng có.
Ngay tại lúc này, thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc đã bước vào Thời Không thần vực.
Mấy năm nay, Hàn Thạc cùng Đường Na cơ hồ đã đi du ngoạn tất cả các đại thần vực một vòng. Một mặt là vì thân ngoại hóa thân có trở về Ma Ẩn cốc cũng không thể dung hợp với lực lượng trong thân thể. Mặt khác là muốn hiểu rõ thêm tình cảnh của các khu vực trên Chúng Thần đại lục.
Hai người bọn họ quanh quẩn một vòng, lần này lại dùng con đường qua Ảo Không thành đi vào Thời Không thần vực mà không phải là qua Không Linh thành.
Ảo Không thành, Thánh Linh thành, Không Linh thành chính là ba thành trì của Thời Không thần vực mà đi từ đây về Vùng đất hỗn loạn thì tất phải qua Ảo Không thành. Đây cũng là mục đích của Hàn Thạc.
Hàn Thạc hiện nay là một nhân vật siêu cấp nhưng lại nhìn lấy cuộc diện của cả đại lục như người nhìn từ xa. Bản thể ở Vùng đất hỗn loạn thường hay có tin tức do ba người Nội Tư Đặc, Ám Mông, Cổ Lạp Đa truyền đến. Thân ngoại hóa thân và bản thể tương thông về linh hồn. Đừng nói là thân ngoại hóa thân vẫn còn ở Chúng Thần đại lục, cho dù là thân ngoại hóa thân vẫn còn ở Kỳ Áo đại lục thì vẫn có thể biết được bất kỳ tin tức do bản thể truyền đến.
Tâm cảnh của Hàn Thạc đã đạt tới cảnh giới Ma Chủ. Liên hệ giữa bản thể với thân ngoại hóa thân đã không còn bị cách trở bởi không gian. Chỉ cần là còn ở vũ trụ này là vĩnh viễn sẽ tương thông.
Thông qua tin tức của ba người Nội Tư Đặc, hắn hiểu thêm ít nhiều về các nhân vật tối cao. Hắn biết được Vận Mệnh nữ thần với Quang minh thần có quan hệ, và cũng biết những Thần cách Chủ thần hiện còn đang giữ trung lập đều đã âm thầm liên lạc với nhau. Duy nhất có mỗi Thời Không Chủ thần là không có tin tức gì.
Không những bọn Nội Tư Đặc, nghe nói khi Vận Mệnh nữ thần bắt đầu đề xuất Chúng Thần chi chiến, Thời Không Chủ thần cũng không tham dự. Đến cả giờ khắc quan trọng này mà Thời Không Chủ thần vẫn chưa trở về Chúng Thần đại lục, chẳng ai biết hắn ta đang ở nơi nào.
Ở Vùng đất hỗn loạn, bản thể của Hàn Thạc đã sớm liên hệ với Mạch Kim Lợi. Mạch Kim Lợi cũng nói là không có chỉ thị gì của Thời Không Chủ thần, dường như Thời Không Chủ thần vô cớ biến mất.
Chúng Thần chi chiến nhiều năm trước, Thời Không Chủ thần đã từng cùng liên minh với ba người Nội Tư Đặc, Ám Mông, Cổ Lạp Đa. Lần này ba người cũng định tạo thành liên minh với Thời Không Chủ thần. Hàn Thạc tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì. Nhưng bọn người Nội Tư Đặc không liên lạc được với Thời Không Chủ thần thì đã có chút lo lắng, cho nên mới nhờ Hàn Thạc đi tới Thời Không thần vực một chuyến, xem xem có thể thông thương được với Thời Không Chủ thần hay không.
Còn vị trí của Thời Không Chủ thần điện lại ở Ảo Không thành, nên đây mới chính là mục đích tới của Hàn Thạc.
Hàn Thạc thấy tình thế đại cuộc phức tạp nên không đi du sơn ngoạn thủy ở Ảo Không thành mà muốn vội vã liên lạc với Thời Không Chủ thần. Đến Ảo Không thành chưa bao lâu, hắn để Đường Na đơn độc về Vùng đất hỗn loạn trước.
Theo lời ủy thác của ba người Nội Tư Đặc, Hàn Thạc bắt đầu truyền tin liên lạc với Thời Không Chủ thần. Bản thể của Hàn Thạc đang ở Vùng đất hỗn loạn thử đem thần thức đột phá đến Thời Không thần vực nhưng lại không phát hiện ra tung tích của Thời Không Chủ thần. Thần thức đến Thời Không Chủ thần điện thì bị một cỗ lực lượng không gian cản trở nên thần thức không cách nào tiến vào được.
Bản thể thì đang cần dùng tốc độ nhanh nhất để khiến ma thể thoát thai hoán cốt, còn thân ngoại hữu thân thì lại xảo hợp là đang ở nơi đây, cho nên đành do thân ngoại hóa thân tìm tới thôi.
Thần cách Chủ thần ai nấy đều cao ngạo. Nhân vật không đủ tư cách thì bọn họ cũng chẳng thèm gặp. Cho nên Hàn Thạc chỉ có thể đành để Đường Na đi về Vùng đất hỗn loạn trước. Có thần thức cường đại của bản thể phối hợp, Hàn Thạc cũng không sợ Đường Na sẽ bị nguy hiểm gì.
Đến được Vùng biển mê mang thì Hàn Thạc không chút do dự gì tiến vào thẳng vùng biển cả. Thân thể vừa tiến vào thì hắn phát hiện ra bản thân bị một cỗ lực lượng thần kỳ bao lấy, cả người dường như đột nhiên rơi vào một không gian khác.
- Ngươi rốt cuộc đã tới rồi. - Một thanh âm già cả tang thương truyền vào trong cả hai linh hồn của Hàn Thạc. Cả hai thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc vốn đang lợi dụng lực lượng không gian để ép quyện vào nhau, lúc này chợt phân ra làm hai.
Last edited by Tiểu Hổ; 03-02-2011 at 01:32 AM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Tại thế giới xanh thẳm này, nước của Vùng biển mê mang vô cùng trong trẻo trôi bềnh bồng khắp nơi, màu nước biển xanh biếc chứa chan biết bao sinh cơ.
Hàn Thạc vẫn còn chưa kịp dọ thám khắp nơi tại Vùng biển mê mang thì một thanh âm già nua đầy áp lực đã vang lên trong linh hồn hắn. Chỉ một khắc sau, nước biển trước mặt Hàn Thạc đã loé lên một ánh u quang lam sắc. Không đợi cho hắn kịp phản ứng, ánh u quang lam sắc kia đã phóng to kéo theo cả hai thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc về phía trước.
Trời cao mênh mông, sương khói xám xịt dầy đặc khắp nơi, đưa mắt nhìn trời chỉ thấy một màn vô biên vô hạn, không có lực lượng nguyên tố, cũng không có các điểm dị thường của pháp tắc. Đây là một không gian không tên tuổi.
Cả hai linh hồn đều thử cảm nhận lấy mọi thứ chung quanh thì phát hiện linh hồn dường như không chịu quản thúc. Vừa có tâm niệm là như có chút không dằn được tỏa ra khắp nơi. Lạ ở chỗ là chẳng phát hiện được gì, chỉ như một mình tại mộng cảnh âm thầm phiêu lãng.
- Ngươi cuối cùng cũng tới rồi...
Thanh âm già nua lại phát lên, vang vọng cả không gian. Trong chốc lát, không gian chợt phát sinh dị biến. Thế giới mênh mông xám xịt đột nhiên có thêm sắc thái muôn màu. Từng dãy sông núi đột ngột từ mặt đất mọc lên. Sương mù dầy đặc bị thổi tan, ao hồ, cổ thụ, dã thú, gió, lửa tất cả những thứ trong một thế giới bình thường xuất hiện.
Mộng cảnh thâm trầm dường như đã đột nhiên biến thành hiện thực...
Hai linh hồn đang phiêu lãng tại vùng trời vô biên vô tận thoáng cái đã trở về thân thể. Hàn Thạc nhìn chung quanh, vẻ mặt đầy nét quái dị. Thì ra chỉ trong nháy mắt, cả cái thế giới trống trải đã biến thành sinh cơ tràn trề. Vạn vật thế gian, dã thú, phi điểu, phong hỏa lôi điện, mọi thứ đều hiện ra trước mặt hắn.
Đây là một thế giới không thật!
- Thời Không Chủ thần! - Cả hai hóa thân của Hàn Thạc đều hô nhỏ, một ngẩng đầu nhìn trời, một ngẩng đầu nhìn đất.
Trên trời dần dần xuất hiện một hình ảnh do sương mù tụ lại mà thành, mặt đất nứt ra, lửa từ trong lòng đất phụt lên trời cao hóa thành mưa hỏa rơi xuống khiến thế giới sinh cơ tràn trề này thêm phần ánh sáng rực rỡ.
Hình ảnh do sương mù tụ lại dần dà trở nên rõ ràng, sau một hồi hiện ra một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nheo. Chỉ là bóng hình khổng lồ kia lại như ẩn ẩn hiện hiện, dường như cặp mắt trống rỗng không có chút sắc thái, lãnh đạm vô thần kia không cách nào thoát khỏi được vùng sương mù mênh mông xám xịt.
Đây là thế giới của hắn ta, là một thế giới mới do lực lượng Thời Không của hắn ta tạo thành. Ở thế giới này chỉ có một mình hắn ta là thần linh, bất kỳ ai đi vào thế giới này sợ rằng đều phải chịu sự trói của lực lượng từ hắn ta.
Năm đó tại Vùng đất hỗn loạn, thống lãnh Liệp thần giả đến từ Thời Không thần vực đã từng tạo ra một thế giới thuộc về mình. Đáng tiếc là thế giới này không hoàn chỉnh, chỉ có tử khí thâm trầm mà không có một điểm sinh cơ. Vì thiếu đi tiến hóa của sinh mạng cho nên hắn không thể thoát khỏi âm mưu của Hàn Thạc.
Nhưng Hàn Thạc hiện đang ở trong thế giới này, lại có thể cảm giác được sinh cơ tràn trề, không thiếu thứ nào của một đại lục. Hắn dùng thần hồn cảm nhận một chút thì hiểu ngay thế giới do Thời Không Chủ thần tạo ra thật sự là một thế giới hoàn chỉnh - ẩn chứa vạn vật.
Hàn Thạc đột nhiên chấn động trong lòng, ý thức được ở thế giới này, lực lượng của Thời Không Chủ thần có thể phát huy tới tột bậc. Các Thần cách Chủ thần khác mà quyết chiến với hắn ta tại thế giới này, sợ rằng không ai là đối thủ của hắn ta.
- Không sai, đúng như ngươi tưởng tượng. Trong thế giới này, cho dù là Vận Mệnh nữ thần cũng sẽ chịu lực lượng quản thúc của ta. Cho nên cho dù có chuyện gì thương nghị đi nữa, cũng không có Thần cách Chủ thần nào dám đàm luận trực tiếp với ta tại Vùng biển mê mang, mà chỉ chọn một nơi khác.
Vẻ mặt già lão trên không trung chợt hé một nụ cười quái dị rồi nói:
- Ba người Nội Tư Đặc kêu ngươi tới liên hệ với ta vì biết ta khẳng định sẽ không bắt ngươi làm gì. Ba người bọn họ cho dù biết ta ở đây, cũng không dám tới thế giới của ta để đàm luận.
- Ông biết ta nghĩ gì à? - Cả hai khuôn mặt của Hàn Thạc đều giật mình la lớn.
- Ta đã nói rồi, trong thế giới này chỉ có một vị thần duy nhất. Bất kỳ sinh mạng bên ngoài nào đến thế giới của ta, đều sẽ chịu sự ràng buộc của ta, cả ngươi cũng vậy, cho dù là Vận Mệnh nữ thần có đến đây thì ta cũng biết trong lòng kẻ ấy nghĩ gì. Ở nơi này, ta không có gì không làm được. - Thời Không Chủ thần ngạo nghễ nói.
Chẳng trách ba người Nôi Tư Đặc cho dù biết rõ tên Thần cách Chủ thần kỳ quái kia ở Vùng biển mê mang nhưng vẫn không dám tới thám thính. Hàn Thạc nhìn Thời Không Chủ thần rồi cười nói:
- Nếu như vị kia từ Thiên Không thành xuất hiện, đi tới thế giới của ngươi, vậy ngươi có thể không gì không làm được không?
Hàn Thạc vừa nói lời này, vẻ mặt ngạo nghễ của Thời Không Chủ thần liền hiện lên nét cay đắng, than thở nói:
- Cái thế giới này vẫn còn cần sự duy trì của thần cách. Nếu bà ta thu lại thần cách thì thế giới này cũng sẽ không còn tồn tại. Cho nên cũng giống như bọn Nội Tư Đặc vậy, ta không thể không tự vệ, nếu không một khi bà ta xuất hiện, mười hai người bọn ta và kể cả ngươi, không ai còn đường sống cả.
- Điều này là thật. Sáng Thế thần sẽ không bỏ qua cho đám người có thần cách bọn họ, càng sẽ không tu luyện ma công của mình.
Hàn Thạc gật đầu nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi nói ta rốt cuộc đã tới rồi, xem kiểu này thì ngươi tựa hồ đợi ta đã lâu rồi hả?
- Không sai, cũng không khác tưởng tượng của ngươi bao nhiêu. - Thời Không Chủ thần mỉm cười, con mắt trống hốc đột nhiên loé lên ánh dị quang, hình ảnh con người thấp thoáng bên trong, rất nhiều hình ảnh hiện ra từng cái một.
Hình ảnh thứ nhất: đại dương bao la tĩnh lặng, chợt có một đạo dị quang loé lên, không gian tê liệt rồi một thiếu niên từ dưới mộ địa dần dần tỉnh dậy...
Hình ảnh kế tiếp xuất hiện trong mắt Thời Không Chủ thần: từ lúc linh hồn Hàn Thạc bắt đầu ký thác lên mình thiếu niên Bố Lai Ân, mọi việc hắn từng trải qua tại Ba Bỉ Luân ma võ học viện với tốc độ nhanh nhất.
Mãi cho đến khi tâm cảnh của Hàn Thạc đột phá cảnh giới Ma Chủ tại Vùng đất hỗn loạn thì hình ảnh đang chạy mới ngừng hẳn.
Vẻ mặt Hàn Thạc nghiêm trọng, không ngờ từ khi bản thân bắt đầu tới thế giới này đã có người ngấm ngầm quan sát mình. Nhất cử nhất động của mình không ngờ không thoát khỏi vòng chưởng quản của hắn. Nghĩ tới chuyện này, hắn không khỏi sởn tóc gáy nhịn không được chửi:
- Ngươi có bệnh hả, ngấm ngầm dòm lén ta bao nhiêu năm như vậy?
Bị Hàn Thạc chửi như vậy khiến sắc mặt Thời Không Chủ thần trở nên quái dị, hình ảnh trong mắt cũng biến mất trong nháy mắt rồi chỉ cười khổ nói:
- Ngươi là hy vọng duy nhất của chúng ta, nên ta đương nhiên cần phải theo dõi ngươi cho sát, không để ngươi có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chỉ có ta mới có thể không ngừng vượt thời không, để ý từng cử động của ngươi. Ta cũng chẳng phải là lúc nào cũng theo dõi ngươi, lúc sinh mạng ngươi không có gặp nguy hiểm thì ta cũng mặc kệ.
Nghe hắn nói vậy Hàn Thạc bèn suy nghĩ một hồi rồi mới phát hiện hình ảnh vừa rồi không hề có lúc hắn với Phỉ Bích ‘vui vẻ', lúc này hắn mới vui được một chút rồi hừ một tiếng nói:
- Ta tới rồi, ngươi nói đi, muốn ta làm chuyện gì? Khai mở Thiên Không thành có quan hệ đến lợi ích của ta, không cần ngươi nhắc nhở ta cũng biết phải làm thế nào. Chúng Thần chi chiến ta biết cũng tránh không được. Vậy ngươi đợi ta còn có chuyện gì thêm nữa?
Cặp mắt trống hốc của Thời Không Chủ thần nhìn chăm chú Hàn Thạc, trầm mặc một hồi rồi mới nhẹ giọng nói:
- Ta muốn tới vũ trụ của ngươi!
Lời vừa nói ra, Hàn Thạc lập tức biến sắc, kinh hãi nhìn cặp mắt của Thời Không Chủ thần quát:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
- Ta muốn tới vũ trụ của ngươi!
Thời Không Chủ thần lặp lại lời nói, thanh âm trầm trầm:
- Bao nhiêu năm qua, ta đã thử rất nhiều việc, nhưng luôn bị trói buộc ở cái vũ trụ này, không cách nào được như người kia làm tê liệt lực cản trở của vũ trụ, nên không cách nào rời khỏi vũ trụ này.
Giọng nói của Thời Không Chủ thần có chút cô đơn, mở miệng than thở rồi tiếp lời:
- Ngay cả ta cũng không thể rời khỏi vũ trụ này, ta nghĩ chỉ có ngươi mới có thể cho ta hy vọng này mà thôi.
Thân là Thời Không Chủ thần, hiểu biết của hắn ta về lực lượng Áo Nghĩa của không gian tại vũ trụ này sợ rằng không có ai theo kịp. Ngay cả hắn vẫn không thể lợi dụng lực lượng không gian để rời khỏi vũ trụ này, việc này đủ chứng minh Ma tôn Cổ Thiên Tà rốt cuộc là đáng sợ cỡ nào. Thân là người kế thừa của ma công chính thống tại vũ trụ này, cũng chỉ có Hàn Thạc mới có hy vọng có thể dựa vào lực lượng ma công để làm tê liệt lực trở ngại vô cùng trong vũ trụ. Hắn ta đặt kỳ vọng trên người Hàn Thạc cũng là chuyện đương nhiên.
- Vì sao vậy? - Hàn Thạc ngạc nhiên.
- Ngoại trừ không thể phá vỡ trở ngại trong không gian vũ trụ ra, tại vũ trụ này ta chỉ cần nghĩ tới đâu là có thể đến ngay đó. Sinh mệnh dài như vậy, bất kỳ khu vực nào trong vũ trụ này ta đều đã từng đi qua. Đối với ta mà nói vũ trụ này đã chẳng còn gì hấp dẫn. Thân ở tại vũ trụ này, ta giống như bị giam cầm trong nhà tù. Cảm giác này ngươi không hiểu đâu. - Giọng nói của Thời Không Chủ thần tràn đầy cảm thán vô hạn.
Đối với Hàn Thạc mà nói, vũ trụ này rộng lớn vô cùng, có rất nhiều nơi hắn vẫn còn chưa đi qua, nhưng đối với Thời Không Chủ thần mà nói, không gian của vũ trụ này căn bản không có khoảng cách với hắn ta. Chỉ cần nghĩ tới là có thể đến ngay bất kỳ khu vực nào. Hơn nữa hắn ta lại có sinh mạng vô tận, tự nhiên là có thể đi một vòng khắp tất cả mọi nơi.
Hàn Thạc suy nghĩ một hồi rồi cũng ngấm ngầm hiểu rõ vì sao Thời Không Chủ thần lại muốn rời khỏi vũ trụ này, nhưng hắn vẫn không cách nào đáp ứng được bèn cười khổ nói:
- Lực lượng của ta căn bản không cách nào giúp ngươi rời khỏi vũ trụ này cả. Năm đó người kia sở dĩ có thể vượt qua trở ngại vũ trụ để đến nơi này là vì cảnh giới của hắn đã đến đỉnh điểm, còn ta thì vẫn còn cách đỉnh điểm một cự ly lớn. Huống chi vị kia tại Thiên Không thành có thể sắp ra rồi. Bà ta mà ra được, ngươi và ta sợ rằng chạy không khỏi cái chết, đừng nói đến chuyện mang theo ngươi rời khỏi vũ trụ này.
- Cho nên bọn ta mới muốn bà ta vĩnh viễn nằm đó!
Nghe Hàn Thạc nhắc tới Sáng Thế thần, sắc mặt Thời Không Chủ thần hơi biến đổi, hắn ta trầm mặc một hồi rồi mới nói với Hàn Thạc bằng giọng nói không hề có cảm tình. Hắn ta lại ngưng một lúc rồi mới tiếp lời:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng khi ngươi có năng lực sẽ phá gông xiềng vũ trụ tiễn ta lên đường, thì ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi! Bất luận là ai muốn làm tổn hại ngươi, ta đều sẽ đứng bên phía của ngươi!
- Hiện giờ ta đáp ứng thì ngươi có tin tưởng không? - Hàn Thạc cười ngất, cảm thấy đề nghị này của Thời Không Chủ thần mặc dù không tệ, nhưng bản thân mình thì chẳng có gì có thể bảo đảm được.
Không ngờ vượt khỏi dự liệu của Hàn Thạc, Thời Không Chủ thần nghiêm trang gật đầu nói:
- Đương nhiên là tin tưởng. Ta đã lẳng lặng quan sát ngươi bao nhiêu năm rồi, rất hiểu về ngươi so với bất kỳ ai khác. Chỉ cần ngươi thật sự hứa hẹn thì ngươi sẽ nhất định tuân thủ giữ lời!
Hàn Thạc ngạc nhiên, không ngờ hắn ta lại hiểu mình như vậy. Sau đó Hàn Thạc suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy đề nghị của Thời Không Chủ thần với mình trăm lợi mà vô hại liền sảng khoái đáp ứng:
- Được, ta đáp ứng.
Last edited by Vô Tình; 03-02-2011 at 01:07 AM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình