Chương 922: Lên Ngũ Sắc Tế Đàn đánh trận cuối cùng (thượng)
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Nguồn: Sưu tầm by Acquyden
Hắn ngay đầu nhìn lại, thiếu nữ áo tím kia đứng đó dùng sức phất tay , lớn tiếng hô, gượng nở nụ cười nhưng trên khuôn mặt trăng muốt lại treo dòng lệ trong suốt.
Diệp Phàm dứt một cái ngọc trụy xuống, hóa thành một vệt sáng rơi vào trong tay Cơ Tử Nguyệt.
Ở bên kia tinh không, đây là một viên dương chi mỹ ngọc không tì vết, trong suốt xinh đẹp, Diệp Phàm đã đeo bên người nhiều năm.
Sắp sửa đi xa, không muốn nói nhiều, không cần để lại càng nhiều thương cảm, chỉ có vật ấy có thể lưu lại làm kỷ niệm. Diệp Phàm cất bước, từ đây bước lên đường về.
Hầu tử, Đoạn Đức, Đông Phương Dã đang chú mắt tiễn hắn đi xa.
-Diệp Phàm…
Cơ Tử Nguyệt khóc lớn.
Đám người Đông Phương Dã cũng thấy mắt cay cay, từng cùng nhau kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, từng cùng nhau tung hoành thiên hạ ngày nay không thể không phân ly, kẻ trời nam người đất bắc, kiếp này khó thể gặp lại.
-Gặp lại, bằng hữu của ta!
Đây là lời nói cuối cùng của Diệp Phàm, biến mất trên truyền tống trận cổ xưa.
Thiên hạ quần hùng đều lặng yên nhìn vào, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ đã nhìn ra, Diệp Phàm sắp sửa đi xa từ đây, rời khỏi thế giới này.
-Thánh thể Nhân tộc sắp đi!
-Từ biệt mười hai năm trở về, hôm nay chỉ sợ thật sự rời đi vĩnh viễn, không bao giờ trở lại. Trong thiên địa này thiếu đi một người tranh hùng trên con đường thành Đế.
Đây hiển nhiên là một đại sự, gây nên một cơn chấn động. Tổ miếu một mảnh ồn ào, rất nhiều người đều nghị luận.
Không hề nghi ngờ, thiên hạ tương lại lại thiếu một vị cường giả cái thể, đây là đại sự mọi người đều có thể đoán được. Thánh thể Nhân tộc sắp biến mất khỏi thế giời này, con người thành Đế thiếu hắn tham dự.
-Trên đường tranh phong Đại đế thiếu Thánh thể đại thành tham dự, thật sự có chút không đủ vẹn toàn.
-Có mấy vị Cổ Hoàng tử xuất thế cũng đủ rồi, bằng không một ngày kia Thánh thể đại thành, không chừng sẽ có bao nhiêu anh hùng ngã xuống, có lẽ bớt đi vô tận xương trắng và máu.
Rất nhiều nhân vật lớp trước của Nhân tộc thầm than đáng tiếc. Diệp Phàm đi xa, từ một ý nghĩa nào đó mà nói là một tổn thất lớn lao của Nhân tộc.
Mà Cổ tộc thì có không ít người may mắn, thiếu Thánh thể Nhân tộc, tương lai thiên hạ dường như sáng ngời không ít. Anh kiệt có thể chém giết đệ bát đại tôn của Nguyên Hoàng, ép thế hệ tuổi trẻ bọn họ không thể thở nổi.
-Miếng ngọc trụy này…
Đoạn Đức nhìn chằm chằm miếng ngọc trên tay Cơ Tử Nguyệt. Nó là thuần thiên nhiên hình thành, không có vết đao, tơ hồng quấn phía trên. Hắn không kìm nổi tự nói:
-Giống như miếng ngọc trụy ném trên Vô Thủy đạo thai, sẽ không phải là một cái Luân Hồi chứ?
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn thoáng qua Cơ Tử Nguyệt, nghĩ tới vị nữ thánh kia, đánh giật mình một cái. Hắn hằng năm trăm mộ, căn bản không tin thuyết Luân Hồi và số mệnh, bằng không hắn cũng không đi đào mộ.
Nhưng miếng ngọc trụy này dường như thật sự rất giống ngọc trụy cạnh đầu lâu nữ thánh trên Vô Thủy đạo thai.
-Thánh thể Nhân tộc chưa già cả, đang chữa trị Ngũ Sắc Tế Đàn.
Rất nhiều người của Cổ tộc cả kinh kêu lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Xuyên qua cánh cửa hoàng kim có thể thấy được, Tế Đàn to lớn phía trên vực
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chương 922: Lên Ngũ Sắc Tế Đàn đánh trận cuối cùng (hạ)
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Nguồn: Sưu tầm by Acquyden
Sâu đang được Diệp Phàm chữa trị hoàn chỉnh, một góc bị thiếu hạ xuống, vừa khít, cùng chủ thể hợp nhất hóa thành một thể.
Càng có một cái cột đã ngũ sắc gắn vào trung tâm Ngũ Sắc Tế Đàn, khiến nó lập tức trọn vẹn không hề khuyết thiếu, biến thành một thể hoàn chỉnh không sứt mẻ.
Diệp Phàm nuốt một giọt tiên phượng tinh huyết rồi sau đó uống một ngụm lớn Thần Tuyền trong Ngọc Tịnh Bình. Dung nhan không già, thân thể bất hủ, huyết khí tràn đầy, cả người sinh long hoạt hổ. Mọi người kinh sợ trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này rất nhiều chủng tộc có cánh của Cổ tộc đều phân biệt điều ra nhiều cao thủ hạ xuống trên Tế Đàn, muốn vượt qua vách núi bên kia ngắt lấy Cửu Diệu thần dược.
Đúng lúc này, biến cố đột nhiên nảy sinh. Một vị Vương Trảm đạo của Đọa Vũ tộc ôm lấy một tảng đá nền mấu chốt, liên tục cười lạnh đập cánh bay về phía vách núi đối diện.
-Thánh thể Nhân tộc, ngươi đi không được, chết dần chết mòn ở trên Ngũ Sắc Tế Đàn đi
Hắn cười lạnh lẽo.
Đây không thể gọi là không độc. Nếu NGũ Sắc Tế Đàn không thể khởi động, tương đương với một nơi tuyệt địa, khoảng cách vách đá quá xa, không có đạo hạnh và pháp lực căn bản không thể nhảy lên Thánh sơn, sẽ vây chết Diệp Phàm ở đó.
-Hay , nguyên lai giết chết Thánh thể Nhân tộc đơn giản như vậy. Chỉ cần lấy đi một khối đá, hắn liền chết không có chỗ chôn.
Một ít sinh linh Cổ tộc hiểu ra.
Cơ Tử Nguyệt, hầu tử nhìn mà mắt như nứt ra. Hành động này thật quá độc, cướp đi một khối đá khiến cho cả tòa Tế Đàn trở thành một hòn đảo cô độc, làm cho Diệp Phàm tiến không thể tiến lui không thể lui, sống sờ sờ bị vây chết.
-Quá ác độc!
Đại hắc cẩu nổi giận nhưng không giúp được gì, xông vào cũng vô dụng.
-Diệp Phàm!
Cơ Tử Nguyệt mày liễu dựng ngược, đôi mắt linh động nhìn trừng trừng vào đám Cổ tộc kia.
-Chết tiệt!
Ngay cả Tề La đều sát khí um tùm, nhưng lại không giúp được gì.
Một số người của Cổ tộc cười lớn, kết quả này vượt qua dự đoán của bọ họ. Thánh thể Nhân tộc tuy sắp rời đi nhưng chung quy không thể bảo hiểm, có lẽ chỉ có người chết mới không có uy hiếp nhất.
-Người giết ngươi – Lục Đông Lai!
Tên vương giả trảm đạo của Đọa Vũ tộc lấy đi một khối đá nền sớm nhất liên tục cười lạnh, tràn ngập vẻ châm chọc.
Đệ đệ hắn Lục Đông Pháp chết dưới tay Diệp Phàm, hôm nay tự nhiên là vì báo thù. Xuất kỳ bất ý nảy sinh ra kế sách như vậy, muốn đem Diệp Phàm tuyệt sát.
Vào giờ khắc này, lại có một bộ phận sinh linh cổ tộc có cánh hành động, thuộc vào chủng tộc bất đồng, muốn phá hỏng Ngũ Sắc Tế Đàn không để cho Thánh thể Nhân tộc có một tia cơ hội.
Gần trăm bóng người nhào xuống, hồn nhiên không để ý bản thân sống không còn lâu, muốn lật đổ Tế Đàn. Hoặc âm hiểm cười, hoặc cười lạnh, tràn ngập vẻ sảng khoái, vô cùng ác độc.
-Các ngươi không coi ta ra gì sao? Cho dù trong Cấm địa Sinh Mệnh này, cũng không phải các ngươi có thể bôi nhọ. Cho dù Bán Thánh đến đây làm nhục ta cũng phải chết!
Diệp Phàm lạnh giọng nói, tóc đen bay múa, ánh mắt như điện lạnh.
Hắn rống to một tiếng, chín ngọn Thánh sơn đều nổ vang, đem mười mấy người chấn rơi xuống vực sâu Thái cổ, kinh sợ tất cả Cổ tộc đều biến sắc. Tại nơi này, mặc dù Diệp Phàm không có đạo hạnh và pháp lực nhưng thân thể trời sinh thần lực vẫn còn, rung tay chấn ra hàng trăm khối Nguyên, như sao chổi ngang trời.
Phốc! Phốc! Phốc!
Tiếng kêu thảm thiết gần như vang lên cùng một lúc, tất cả mọi người xông vào Ngũ Sắc Tế Đàn đều bị đánh trúng. Lực đạo của Thánh thể lớn biết bao, bọn họ trực tiếp bị Nguyên thạch đâm xuyên, máu tươi đầm đìa rơi xuống vực sâu, đều bị một kích mất mạng.
Cùng lúc Diệp Phàm nhảy lên cao, không ngờ một nhát vượt qua vực sâu hạ xuống phía trên Thánh sơn.
Mọi người đều há hốc mồm. Đây là thân thể cường đại cỡ nào? Dưới tình huống mất đạo hạnh và pháp lực không ngờ chỉ dùng thể lực đơn thuần nhảy xa như vậy, quả thật là vượt qua hiểu biết của mọi người. Đây là cực hạn của thân thể sao?Mọi người đều bị kinh sợ.
Ầm!
Diệp Phàm chỉ dựa vào lực lượng thân thể nhảy một cái vọt qua vực sâu đi tới bên này, lăng không một cước đá xuống, đạp trên người Lục Đông Lai, đạp hắn hạ xuống trên Thánh sơn.
Phốc!
Lực lượng của một cước này lớn biết bao, đương trường giậm gẫy xương đứt gân, lồng ngực vỡ ra, tứ chi gãy vụn, máu tươi chảy đầy đất.
-Không cần thiết nói với ta tên của ngươi, bởi vì ta không cần biết!
Diệp Phàm đạp trên người hắn, lời nói lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống.
-Ngươi…còn là người sao?
Lục Đông Lai đã trảm đạo, là một kỳ tài thiên tư trác tuyệt nhất của Đọa Vũ tộc, là hy vọng tranh hùng cùng hoàng tộc trong tương lai, không nghĩ tới lại nuốt hạn ở nơi này.
Lời nói của hắn rất rõ ràng, tràn ngập khiếp sợ và không cam lòng. Một nhân loại không có cánh, dưới tình huống không thể vận dụng đạo hạnh lại nhảy dựng lên giống như là bay vượt qua vực sâu, đây gần như là vượt qua cực hạn của thân thể.
-Không thể giả được, ta là Nhân tộc.
-Ngươi…
Lục Đông Lai mang theo không cam long, mang theo rung động, chết oan chết uổng.
Bên phía Trung Châu, mọi người kinh sợ. Thánh thể Nhân tộc quá cường đại, khí lực như vậy thật sự là vô địch, ngay cả vực sâu Thái cổ đều có thể nhảy vượt qua, tuyệt đối là đại địch cái thế của con ruột Cổ Hoàng.
-May mắn hắn sắp rời đi, bằng không tương lai có lẽ sẽ có Cổ Hoàng tử ngã xuống.
Cường giả đời trước cả Cổ tộc thở dài.
Diệp Phàm không vội vàng ra đi, lập tức đi tới bên cạnh Thần Tuyền. Đầu tiên là uống nô nê một trận, sau đó lấy ra vài chiếc Ngọc Tịnh Bình, nhanh chóng lấy nước. Mặc dù ở nơi này tác dụng của pháp khí không gian cực kỳ bé nhỏ nhưng vẫn có thể chứa được cả trăm cân.
Tiếp theo, hắn ngắt lấy cành lá của một ít Cửu Diệu thần dược, lấy một ít rễ cây rồi mới ôm hòn đá nền kia nhảy lên cao, như một con Kim Sí Đại Bằng nhảy qua hạ xuống trên Tế Đàn.
Bên phía Trung Châu, rất nhiều người cặp mắt đỏ bừng.Đó chính là Thần Tuyền và cành lá Bất Tử Thần Dược, là thần vật vô giá. Đồng thời mọi người cũng càng thêm kinh hãi. Mang theo hòn đá nền đều có thể nhảy lên, thể chất Diệp Phàm quá kinh người.
Hạ xuống Tế Đàn, đồng tử Diệp Phàm co rút một trận, bởi vì từ cánh cửa hoàng kim bước ra mấy người, từ trên trời giáng xuống.
Không chỉ một người, nhưng là hắn chỉ nhìn thẳng trong đó một người mà coi nhẹ những người khác. Đó là một nữ nhân áo trắng đứng ở phía trước, sát khí lưu động – Chính là Lý Tiểu Mạn.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lý Tiểu Mạn tới, xuất hiện với thời khắc mấu chốt Diệp Phàm sắp rời đi, sát khí lạnh băng không che giấu trong mắt, thong thả đi tới từng bước, trong tay nâng một tượng phất nứt nẻ, phật quang bảo vệ cơ thể.
-Lý Tiểu Mạn!
Diệp Phàm hét lớn, toàn thân huyết khí tràn đầy, mặc dù không thể tràn ra nhưng cũng cực kỳ cường thịnh, trong Cấm địa Sinh Mệnh này có thể nói là mộ loại kỳ tích.
Keng!
Giữa ngón tay Lý Tiểu Mạn thần mang chợt hiện, đó là thể hiện của đạo hạnh, là chuyện vô cùng khủng bố. Trong cấm địa Thái cổ này, Vương trảm đạo tiến vào đều biến thành phàm thể, mà đạo hạnh của nàng vẫn được giữ lại.
Lý Tiểu Mạn sát khí khiếp người, phi tới như điện xẹt. Tuyết y bay múa, nàng như một tia sáng trắng mau tới tận cùng, ra tay vô tình chưởng chỉ cắt về phía cổ Diệp Phàm, muốn cắt rơi đầu hắn.
Đương!
Diệp Phàm không có pháp lực , mất đi đạo hạnh chỉ có thể dựa vào thân thể đối kháng, cùng oánh quang va chạm cùng một chỗ phát ra tiếng vang rung trời.
-Làm sao có thể, nàng không bị tước thành phàm thai?
Bên Trung Châu, mọi người đều ngây dại, khó tin nhìn hết thảy.
Trong Cấm địa Sinh Mệnh ngay cả Thánh nhân viễn cổ xông vào đều chỉ có thể nuốt hận, mấy năm gần đây có mấy nhóm Tổ Vương xâm nhập muốn hái Cửu Diệu thần dược đều thất bại.
Lý Tiểu Mạn cho dù cường đại tới đâu cũng không có khả năng sánh vai cùng Thánh nhân. Nàng có thể không việc gì lại còn vận dụng đạo hạnh, chẳng lẽ nàng lại có thể sánh ngang thần Tàm Công chúa và Đấu Chiến Thánh Phật sao?
-Là tượng phật trong tay nàng tạo nên tác dụng, bảo vệ nàng mà thêm vào đạo hành và pháp lực.
Hắc Hoàng dán mắt nhìn vào nữ nhân áo trắng trên Ngũ Sắc Tế Đàn
-Đó là…Cấm khí tuyệt thế do Chuẩn Đế tế luyện ra.
Đoạn Đức ra mắt vô số một táng kỳ trần nhưng vẫn bị kinh sợ, đó tuyệt đối là siêu cấp bảo bối.
Trong tay trái Lý Tiểu Mạn nâng một tượng phật nhỏ, dùng đồng thau đúc thành, cao không quá nắm tay, mặt có vẻ đau khổ, trông rất sống động, nhìn rất cổ xưa, giống như rỉ sét.
Thích Ca Mâu Ni!
Người của Phật Giáo Tây Mạc cũng tới, có Thần tăng mắt tỏa điện mang, nhận ra tượng phật kia, hít sâu một ngụm khí lạnh. Đó là ma xác trong mắt bọn họ.
-Đây là cấm khí của Chuẩn Đế
Nó tạm thời chống đỡ được lực lượng của Hoang, tràn ra khí cơ thần bí, mà phật quang thêm vào trên người Lý Tiểu Mạn khiến cho đạo hạnh nàng vẫn còn mà thân thể chắc chắn bất hủ.
-May mắn tượng phật kia toàn thân rạng nứt, gần như sắp hỏng, bằng không Diệp Phàm nguy hiểm!
Tề La nói
Mặc dù như vậy, tượng phật trong tay Lý Tiểu Mạn vẫn rất khủng bố, chậm rãi bay lên trời, treo ở phía trên đỉnh đầu, phong cách cổ xưa mà tự nhiên, gia trì thân thể và đạo hạnh cho nàng
Keng!
Nàng có thể cùng thân thể Diệp Phàm đối kháng phát ra từng tràng âm rung kim loại, trải qua pháp tắc của cấm khi Chuẩn Đế gia trì, toàn thân nàng có một tia đặc tính bất hủ, có thể so với huyết mạch Cổ Hoàng chuyển thế.
Đây là một loại quyết đấu nguy hiểm, động tác hai người như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn tràn ngập vẻ đẹp, nhưng từng bước sát khí, các loại sát thức như linh hoạt kỳ ảo không thể tìm ra dấu vết.
Diệp Phàm không thể không kinh. Thân thể hắn cường đại biết bao, nhưng ở nơi này, Lý Tiểu Mạn lại có thể cùng hắn cứng đối cứng, vượt qua lẽ thường. Hai người không có gì đáng nói, đi lên chính là sinh tử quyết đấu.
Duy nhất may mắn chính là tượng phật đồng thau kia sắp hỏng mất, vết rạn như mạng nhện, theo thời gian trôi qua càng thêm nhiều, bị lực lượng của Hoang ăn mòn, hiển nhiên khó thể lâu dài.
Bởi vì bản thân cấm khí cũng chỉ có thể sử dụng vài lần mà thồi, huống chi là loại địa phương này. Tuy có quỷ dị ảo diệu nhưng lâu dài tất bị hủy diệt.
Cùng lúc đám người Cơ Tử Nguyệt, Đông Phương Dã cũng đều nghĩ tới chuyện mười hai năm trước Lý Tiểu Mạn diễn biễn ra một con đại ngạc màu vàng dài vạn trượng đuổi theo chín con rồng kéo quan tài, khẳng định cũng là mượn dùng cấm khí Phật Giáo này.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Bởi vì, đây là một kích của Thánh thể Nhân tộc, mặc dù chỉ có lực lượng thuần thân thể cũng có thể tuyệt sát cường giả cái thế. Đây cũng là một trong những nguyên nhân căn bản loại thể chất này có thể tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Lý Tiểu Mạn như một gốc liễu mềm mại, nửa người dưới không động, nửa người trên ngửa ra sau như không xương, tránh né một kích sắc bén này.
Nguyên khí cấp tốc sôi trào phát ra một tràng tiếng gầm rú đáng sợ. Chân của Diệp Phàm so với roi chém tiên còn khủng bố hơn, dán sát phía trên đầu Lý Tiểu Mạn, vụt nát hư không.
- Một khối kim cương lớn như vậy, có thể điêu trác ra bao nhiêu viên kim cương? Loại hắc đạo thành yêu này, khó trách có thần khu bất hủ.
Diệp Phàm rống to, đứng trên Ngũ Sắc Tế Đàn, không có pháp lực cũng không có đạo hạnh nhưng lại thần uy lẫm liệt giống như một vị Chiến Thần.
- Ngươi không tin ta thì thôi, dù sao ta đã nói cho ngươi.
Lý Tiểu Mạn lau vết máu nơi khóe miệng.
Diệp Phàm cười lớn nói:
- Một người từng vài lần muốn giết ta, một người khác cùng ta vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ, người nói để ta như thế nào tin ngươi? Muốn ly gián ta cùng Bàng Bác, thủ đoạn của ngươi không khỏi hơi kém rồi.
Ầm!
Lý Tiểu Mạn ra tay, giống như Vũ Hóa Phi Tiên, toàn thân có quang vũ thành vùng bay lên, cả người tiên khí mờ mịt. Nàng lăng không phi độ, bàn tay nhỏ nhắn ngự long, cắt xé thiên địa, muốn lật thiên linh cái Diệp Phàm lên.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm. Năm đó khi đi Thái Sơn, Bàng Bác cũng không có mặt, sau khi mọi người rơi vào trong quan tài một lúc mới thấy hắn, lúc ấy dọa sợ không ít người. Tuy nhiên, lúc ấy Bàng Bác giải thích, ai cũng không hoài nghi.
- Ta đã thăm dò rõ ràng, dưới vực sâu có một đường thành tiên, không bằng ta đem ngươi đánh xuống, giúp ngươi thành tiên nha!
Lý Tiểu Mạn quát nhẹ, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh vô tình.
Ầm!
Nàng thúc giục pho tượng đồng thau, không thể nghi ngờ đây là mang tử Huỳnh Hoặc Cổ Tinh tới, nguyên bản là thần vật của Thích Ca Mâu Ni trấn áp mười tám tầng Địa Ngục, ngày nay ngược lại thành binh khí của nó.
Tượng phật đồng thau giống như có sinh mệnh, có thần uy vô thượng trấn áp mười tám tầng Địa ngục. Lúc này Diệp Phàm lộn ra ngoài, tự động tránh dưới Ngũ Sắc Tế Đàn, hai tay cầm lấy phía dưới đáy từ một nơi khác nhảy lên.
Cầm khí của Chuẩn Đế.
Một khi nói chính thức phát huy, ai cũng không thể tranh phong, mặc dù là ở đây bị lực lượng của Hoang áp chế cũng gần như không thể địch lại.