Màn đêm dần buông xuống, ánh trăng khuyết bắt đầu hé ra, Hierro Mogadishu, đại điện hoàng cung.
"Theo Fageruisi báo cáo, Arthur hẳn đã đến rồi mới đúng." Rex đại đế nhìn đội trưởng cấm vệ đội Wuerse: "Tại sao còn chưa thấy hắn?"
"Fageruisi tướng quân đi long kỵ binh quân đoàn." Wuerse vội trả lời: "Còn Arthur điện hạ quả thật đã vào hoàng cung nhưng là hắn đi Tử Uyên cung?"
"Tử Uyên cung?" Chân mày Rex đại đế khẽ cau lại, lộ vẻ kỳ quái.
Đừng nói là Rex đại đế, đến cả Wuerse cũng cảm thấy không tin nổi - từ tin Fageruisi mang về, Arthur hoàng tử hôm nay lệnh Samuel giết thống lĩnh cao nhất của đế đô trên lãnh địa của mình. Dù cho Antonio bị trưởng lão Stan Will của Long tộc giết mà Samuel cùng Antonio quyết đấu công bằng, nhưng đường tuyến sự kiện rất rõ ràng, đây là cơ hội để hoàng tử Arthur đưa ra tín hiệu với đế đô. Sự kiện lần này tính chất không bình thường, hôm nay hoàng tử một mình theo Fageruisi vào đế đô là để giải thích với Rex đại đế nhưng vị tam hoàng tử này không ngò không trực tiếp bái kiến Rex đại đế mà đặt vị đại đế này qua một bên, công khai đi gặp "người tình cũ". Vị "người tình cũ" này còn có một danh nghĩa chính là chính thê của thúc thúc tam hoàng tử!
"Bệ hạ." Wuerse thử dò xét một câu: "Tam hoàng tử sau khi tiến vào Tử Uyên cung hình như dùng đạo cụ che dấu nào đó, người ngoài không nghe được động tĩnh bên trong, có cần thuộc hạ dẫn người vào Tử Uyên cung không?"
"Không!" Rex đại đế lập tức lắc đầu: "Không nên tới gần Tử Uyên cung, ta muốn nhìn một chút xem hắn có thể làm gì."
"Dạ vâng." Wuerse dù có nghi ngờ trong lòng cũng không dám hỏi nhiều, vội khom người lui ra.
Trong Tử Uyên cung, ánh trăng nhu hòa kéo dài cái bóng của hai người trong vườn.
Veronika khẽ vuốt mái tóc vàng của mình, rót đầy chén trà cho hắn rồi nói: "Ta pha theo phương pháp ngươi dạy, không biết thế nào?"
"Mùi vị không tệ." Trần Duệ phẩm trà rồi cười nói: "Nhưng là nói thật còn kém Isa chút, lão sư còn phải cố gắng mới được."
"Isa không chỉ xinh đẹp thông minh lại còn khéo tay, lão sư sao có thể so với nàng chứ." Veronika khẽ lắc đầu lộ vẻ bi thương: "Chỉ tiếc Lola.."
"Lola chưa chết, chỉ là bị trọng thương phải đi nghỉ ngơi thôi." Trần Duệ thần bí nói: "Đây là bí mật, mong lão sư giữ kín giúp."
"Vậy thì tốt." Veronika thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm, ta không phải người lắm mồm."
"Nhưng là lần này ta gặp nguy hiểm là thật, còn suýt bỏ mình." Trần Duệ nhún nhún vai: "Lão sư không định an ủi ta sao?"
Veronika chăm chú nhìn hắn, chợt thở dài: "Ta không biết phải an ủi ngươi như nào, hay là người phải an ủi nhất phải là công chúa Lanbisi mới đúng. Ta nhớ, khi nàng còn ở học viện rất đơn thuần khả ái, ngươi sao phải làm tổn thương nàng như vậy?"
"Không phải ta muốn tổn thương nàng ta mà đây là yêu cầu của nàng ta a." Trần Duệ chỉ tim mình nói: "Ta chỉ là mượn cơ hội này đem những lời tiểu Arthur muốn nói, nói ra với mọi người mà thôi."
"Ngươi nói là chính Lanbisi…" Veronika kinh hãi nói, lại không biết vô tình hay cố ý bỏ quên câu nói tiếp theo của hắn.
"Người sẽ thay đổi." Trần Duệ đón lấy ánh mắt của nàng: "Giống như ta, ngài vậy."
Con ngươi màu lam của Veronika bỗng mông lung nhàn nhạt: "Đúng vậy, chúng ta đã thay đổi."
"Hoàn cảnh, nhất là thời gian có thể thay đổi một người. Nhưng dù cho thay đổi như nào, có những thứ không nên bị thay đổi, đúng không lão sư?"
"Ta không biết…" Veronika nhẹ nhàng dời đi ánh mắt: "Ta chỉ biết có những thứ đã thay đổi không thể trở lại ban đầu."
"Đầu tiên chúng ta phải xác định nó có thật sự thay đổi không đã."
Trần Duệ đã uống hết chén trà nhưng Veronika không rót thêm cho hắn nữa mà hỏi: "Hôm nay đã muộn thế này rồi sao còn đến gặp ta?"
"Chợt muốn gặp lão sư, thuận tiện gặp vị bệ hạ kia một chút."
"Thuận tiện gặp bệ hạ?" Veronika nhẹ nhàng chỉnh lại khăn che mặt cười nói: "Hóa ra là ngươi muốn gặp bệ hạ, thuận tiện gặp ta a. Vậy còn không mau đi đại điện, thời gian không còn sớm nữa, đừng để bệ hạ chờ lâu."
"Lão sư, ngài sai rồi, ta cố ý tới gặp ngài, về phần bệ hạ, thật sự chỉ là thuận tiện gặp mà thôi." Trong giọng nói của Trần Duệ hết sức chân thành: "Hơn nữa, sau lần này, ta cũng không biết có thể gặp lại lão sư hay không."
Veronika hơi chấn động nói: "Sao lại nói như vậy?"
"Vị đại đế kia càng lúc càng phòng bị ta, không ngừng dùng thủ đoạn chèn ép. Lần này ta không nhịn được nữa, nhổ đi một con cờ hắn bày xuống Kim Diệu lãnh địa, cũng tương đương cho hắn lý do làm gì đó. Nếu như vận may không tốt… ta có thể không gặp được lão sư nữa."
"Hắn sao có thể làm vậy chứ?" Veronika run giọng nói: "Dù cho thế nào, các ngươi cũng là cha con, ngươi còn từng là đứa con hắn yêu thương nhất nữa."
"Yêu thương nhất thì sao chứ, vì cái vương tọa kia, vì quyền thế, tay chân tương tàn, cha con phản bội… những thứ này trong lịch sử ghi lại không ít. Chỉ tiếc…" Thần sắc Trần Duệ có chút ảm đạm, không phải vì "Trần Duệ" mà là vì "Arthur".
"Chỉ tiếc bệ hạ không biết thứ tiểu Arthur muốn là gì?" Veronika khẽ thở dài: "Ngươi mặc dù thay đổi rất nhiều, nhưng ta ta thấy được thứ ngươi quan tâm không phải thứ bệ hạ cố chấp."
Chân mày Trần Duệ khẽ nhướng lên: "Lão sư ngài biết ta muốn thứ gì sao?"
"Có thể chỉ là một chén trà này, một cái sân an tĩnh, một nơi có thể buông xuống tất cả mặt nạ." Trong mắt Veronika khẽ hiện tia ôn nhật: "Cũng giống tiểu Arthur năm xưa…"
"Xem ra ta hình như cũng không thay đổi nhiều lắm." Trần Duệ nói: "Tiểu Arthur cũng tốt, Arthur cũng tốt, luôn có chút trùng hợp giống nhau, có lẽ không chỉ là tình cờ. Tóm lại ta rất vui khi có một ly trà, một mảnh sân an tĩnh, còn có một…"
"Được rồi, tiểu Arthur." Veronika vội ngắt lời hắn: "Mở rộng lòng mình tâm sự với bệ hạ một chút. Hắn dù sao cũng là phụ thân ngươi, chỉ cần hiểu chí hướng của ngươi, hắn sẽ không làm khó ngươi nữa."
"Không, bây giờ còn chưa phải lúc." Trần Duệ nhìn thật sâu Veronika nói: "Lão sư nếu muốn ta mở rộng lòng, sao bản thân lại khóa thật chặt lại?"
"Ngươi nên đi đi!" Veronika vội tránh khỏi vấn đề này, như là đã đưa ra quyết tâm: "Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Ta sẽ không gặp lại ngươi nữa, ngươi cũng không cần tới tìm ta nữa, chúng ta, là người của hai thế giới khác nhau."
Lúc này ở một nơi khác… hay là nói một thế giới khác.
Hoàng Lăng vương quốc Mias, thế giới lòng đất. Đây là một tòa tế đàn, dù cho chỉ cao có ba tầng nhưng khí thế từ nó tỏa ra làm người khác âm trầm cùng sợ hãi, một một mảnh kiến trúc xây lên nó đều từ xương trắng, máu thịt mà thành. Không biết phải hy sinh bao nhiêu sinh mạng mới có thể hoàn thành nơi "kỳ tích", "địa ngục nhân gian" này.
Trên tế đàn, hai người mặt đấu bồng đỏ thẫm và mặt nạ thần bí, Gianlrci và Luotesi đương nhiên là hai tên giả nhưng từ trang phục có thể đại biểu thân phận của họ - tông chủ giáo hắc tử đồ! Ở đây ngoài hai tông chủ giáo ra còn có mấy đại chủ giáo phụ trách các khu vực, và thế lực đại biểu võ lực của giáo hội, hủy diệt sứ giả!
Cao cấp nhất hủy diệt sứ giả chính là đại hủy diệt sứ giả, chỉ có hai người, thực lực đều là Bán Thần mà hủy diệt sứ giả thông thường có sáu người, thấp nhất là Quốc Độ Sơ Đoạn, trong đó bao gồm vị hủy diệt sứ giả mạnh nhất kia, Tu La!
Đây là một lần chủ tế trăm năm một lần, ngoài vị giáo tông chỉ nghe danh không thấy người ra thì gần như tất cả tinh anh của giáo hội thần bí đều tập trung ở đây.
So với Sợ Hãi chủ tế đàn ở Kim Huy địa cung, Căm Ghét chủ tế đàn này tương đối đầy đủ, từ bề ngoài nhìn thì lịch sử lâu dài hơn nhiều. Tham gia chủ tế này đều là hắc tử đồ cốt lõi nhất, những người này muốn tiến vào phải trải qua nghiệm chứng tín ngưỡng, không có tín ngưỡng hủy diệt là không thể tiến vào.
Bởi vì có vết xe đổ Sợ Hãi chủ tế đàn bị phá hủy nên lần này Căm Ghét chủ tế đàn được tăng cường phòng bị, vòng ngoài ngưng tụ vô số oán hồn, thêm vào những hủy diệt sứ giả mạnh nhất, bản thân lực lượng chủ tế đàn, cho dù là cường giả Ngụy Thần cấp, nếu muốn mạnh mẽ đột phá phòng ngự cũng là tương đối khó.
Chỉ là, thường thường pháo đài chắc chắn lại bị công phá từ bên trong, cái gọi là kiểm nghiệm tín ngưỡng cũng không phải không chút sai lầm. Đối với Tu La bản thân là hủy diệt, chỉ cần vận dụng bản năng ý chí là có thể dễ dàng thông qua kiểm tra hủy diệt tín ngưỡng. Mà khí tức hủy diệt càng tinh thuần, còn được coi là nhân tuyển có thể lấy được chúa tể chú trọng.
Khi bắt đầu tế tự, vô số huyết dịnh và sinh mệnh tinh hoa bị hút vào tế đàn, sau khi hoàn thành nghi thức phức tạp nhất, toàn thân Cốt Tháp lóng lánh khí tức hủy diệt mãnh liệt, vô số huyết sắc hòa hợp vẩn vương thân tháp, từng cỗ nguyên lực đặc thù mang theo tín ngưỡng vọt tới chủ tế đàn.
Ước chừng nửa giờ sau, ánh máu nơi Cốt Tháp dần mỏng manh mà chủ tế đàn màu đỏ sậm biến thành đỏ tương, không gian trung ương tế đàn bắt đầu ba động, xuất hiện một vòng xoáy, ánh sáng màu đỏ xuất hiện.
Dưới ánh sáng màu đỏ chiếu, những tinh hoa kia dần ngưng tụ thành một viên châu màu đỏ, mơ hồ có tia màu đen chớp lóe.
Tu La thủ hộ trên tế đàn khi thấy viên huyết châu này, ánh mắt hiện vẻ kỳ quái, một cái tên quen thuộc hiện ra.
"Huyết Yên châu!" Gianlrci lộ vẻ vui mừng khẽ nhìn Luotesi, xem ra lần này lực lượng chúa tể phủ xuống hơn xa những lần trước, mới chỉ là cảm nhiễm khí tức đã ngưng tụ thành bảo vật cường đại bình thường phải hiến tế vô số sinh mệnh mới có thể có được.
Huyết khí nơi Cốt Thảm ảm đạm, lực tinh hoa cũng tập trung vào chủ tế đàn, lực lượng bản thân dần hạ thấp. Chủ tế đàn run rẩy, vòng xoáy màu đỏ biến thành cột sáng đỏ, ánh sáng đỏ mang theo khí tức hủy diệt mãnh liệt tản ra. Hắc tử đồ bên cạnh cảm nhận uy năng thần linh rõ rệt, rối rít lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt.
Hoàng cung Long Hoàng đế quốc, Tử Uyên cung. Veronika tựa như cảm ứng được gì đó, thân thể khẽ run.
"Lão sư, ngài làm sao vậy?" Trần Duệ ân cần hỏi.
"Ta không sao." Trong thanh âm Veronika bỗng mang theo tia nóng nảy: "Ngươi mau đi, đi xa nơi này, rời khỏi Long Hoàng đế quốc!"
"Được! Veronika." Trần Duệ lần này không gọi là lão sư nữa mà đứng dậy nói: "Để ta dẫn người cùng rời khỏi nơi này, tới một nơi hoàn toàn mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Dù người muốn lấy thân phận gì, tỷ tỷ, lão sư hay là… nếu như người không muốn ta làm bạn cũng có thể lựa chọn tự do tuyệt đối. Đây là tâm nguyện lớn nhất của tiểu Arthur."
Nhìn ánh mắt chân thành kia, bàn tay Veronika run rẩy mãnh liệt tựa như liều mạng đè nén thứ gì đó.
"Không đáng giá." Veronika lắc đầu một cái: "Thật không đáng giá, ngươi căn bản không biết."
"Veronika, ta biết nàng đã phải trải qua rất nhiều thống khổ." Trần Duệ đi tới trước người nàng, nắm chặt lấy tay nàng: "Tiểu Arthur ban đầu không có năng lực giúp nàng thoát khỏi khổ đau nhưng giờ ta có!"
"Không!" Veronika cúi đầu, tay run rẩy dữ dội hơn, "Ngươi không biết! Ngươi không biết gì cả!"
Trần Duệ khẽ thở dài một tiếng nói: "Nàng sai rồi, thật ra thì ta biết."
"Không…" Veronika nắm chặt tay lại, đốt ngón tay vì dùng sức quá độ mà trắng bệch rồi chợt ngẩng đầu lên, ra sức tránh thoát đồng thời thét to: "Ngươi có biết là ai làm hại ngươi lưu lạc bên ngoài bảy năm, đánh mất phần lớn trí nhớ không?"
Trần Duệ chăm chú nhìn nàng: "Đó chỉ là ngoài ý muốn, dù nguyên nhân như nào, tiểu Arthur vĩnh viễn không trách nàng."
Sắc mặt Veronika không khỏi biến đổi: "Ngươi… Ngươi biết!"
"Nếu như coi mất trí nhớ là đã chết thì hắn đã chết, ta là người một lần nữa tạo nên trí nhớ hoặc là một người khác sống lại nhưng vẫn có một phần ý thức của tiểu Arthur." Đây là lần đầu tiên Trần Duệ nói bí mật của mình ra, dù cho có chút một lời hai ý, hắn chỉ đầu mình nói: "Nhưng là ở nơi này, cố chấp lớn nhất của hắn luôn tồn tại. Bất kể quá khứ xảy ra chuyện gì, nàng đều là tiểu Arthur trong lòng người kia, nàng có thể không thích hắn thậm chí có thể từng tổn thương hắn nhưng là, nàng không thể ngăn cản trái tim một lòng muốn nàng hạnh phúc của hắn, cho dù chỉ có thể đứng từ xa nhìn."
Veronika cả ngươi ngơ ngẩn, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rất nhanh hòa tan trong khăn che mặt.
"Đi theo ta đi, Veronika, rời khỏi đây đi. Rời đi tất cả thống khổ và căm ghét, một lần nữa lựa chọn cuộc sống của mình, thật sự tự do."
Lúc này trong lòng đất, chủ tế đàn bộc phát ánh đỏ tươi nóng bỏng, toàn bộ thế giới lòng đất bị ánh sáng này chiếu đến, tất cả thi thể trên cốt tháp y như sống lại, phát ra thanh âm rên rỉ quỷ dị. Phảng phất vô số oan hồn điên cuồng nhào hướng cột sáng. Ánh đỏ của cốt tháp đã bị cột sáng hút sạch, cả xương trắng cũng dần biến thành trắng xám, lực lượng tích góp không biết bao nhiêu năm cuối cùng truyền vào chủ tế đàn.
Cột sáng ngưng tụ thành một bóng mờ lơ lửng trên chủ tể đàn. Tất cả hắc tử đồ cùng thành kính quỳ xuống, giang ra hai tay tụng niệm - Tu La cũng nằm trong số này nhưng trên mặt là nụ cười đầy thâm sâu.
Trong Tử Uyên cung.
Ánh mắt ướt của nàng bỗng thay đổi, hóa thành tia hờ hững: "Những lời kịch vô cùng xúc động a tiểu Arthur hay nên gọi là Arthur đây." Tay nàng đưa tới khăn che mặt, từ từ kéo xuống: "Đáng tiếc, ngươi không hiểu quá nhiều thứ, ví như bộ dáng này của ta."
Từ khi Trần Duệ gặp Veronika, nàng một mực đeo khăn che mặt. Ngoài thấy rõ cặp mắt ra thì không chút nào thấy được ngũ quan, đây là lần đầu tiên nàng kéo khăn che mặt xuống.
Gương mặt trắng nõn, xinh đẹp trong trí nhớ giờ biến thành thật đáng sợ, trải khắp mặt nàng là những phù chú như dấu ấn, mà chúng còn không ngừng vặn vẹo như còn sống làm gương mặt nàng vô cùng dữ tợn. Những dấu ấn này lan tràn xuống tận phần cổ áo vẫn chưa thấy hết, có thể tưởng tượng được, phần thân thể còn lại của nàng cũng có những phù chú này.
Trần Duệ cẩn thận quan sát những phù chú kia, hắn rõ ràng cảm giác được khí tức sinh mệnh quỷ dị nồng nặc của nó, loại sinh vật kí sinh này sống nhờ sinh vật chủ thể, hút lấy lực lượng và dinh dưỡng của chủ thể cho đến khi chủ thể tử vong.
Cùng là hồn biến thể, Veronika cho Trần Duệ cảm giác khác xa Ải Nhân vương, trên người nàng tỏa ra khí tức run sợ thật sự, y như là một phân thân của vực sâu chúa tể, khí thế không phải cường giả cấp Quốc Độ có thể sánh bằng. Suolanli từng nói một số cực ít người được "thần linh" công nhận, ban cho chúa tể tâm, thực lực và tiềm lực tăng mạnh, thời khắc nguy cấp có thể gọi ý chí thần linh, cùng dung hợp với lực lượng thần linh ban xuống, phát ra lực lượng lớn đến khó tin!
Căm ghét tâm! Nhất định là vì nguyên nhân này!
Veronika thấy Trần Duệ kinh ngạc, như là sợ ngây người nên lạnh lùng cười giơ tay lên. Bàn tay trắng nõn bỗng mọc thêm móng vuốt, móng tay dài đến một mét sắc bén như lưỡi đao, còn thi thoảng ánh lên màu máu dưới ánh trăng.
Từng tia băng khí nhộn nhạo, hoa cỏ xung quanh nháy mắt khô héo, nàng nở nụ cười âm trầm dữ tợn, móng vuốt giơ hướng Trần Duệ: "Bộ dáng của ta như này, ngươi còn muốn kéo ta ra khỏi vực sâu sao?"
Để Veronika kinh ngạc là Arthur cũng không lộ vẻ sợ hãi như tưởng tượng của nàng mà ngược lại tiến lên trước mấy bước, nhàn nhạt nói: "Nàng đang sợ gì vậy?"
Veronika khẽ run, động tác nhất thời cứng ngắc.
"Con mắt của nàng tràn đầy khí tức làm người ta sợ hãi." Trần Duệ nhìn thẳng vào cặp mắt lam nhạt kia: "Nhưng ở sâu trong nó cũng là sợ hãi, nàng đang sợ."
"Nàng sợ ta đến gần, sợ ta chạm vào trái tim bị hủy diệt và căm ghét bao phủ, sợ bản thân mình không khống chế được ý chí nào đó làm tổn thương ta." Trần Duệ lau một mảnh nóng bừng trên má, "Thấy không, đây là đau thương của tiểu Arthur… bởi vì hắn thấy người hắn yêu giẫy giụa trong vô tận địa ngục, chỉ có thể ngước mắt hy vọng nhìn lên bầu trời. Hắn… đang khóc."
Khí tức hủy diệt trong mắt Veronika run rẩy, hốc mắt bị sương mù bao phủ, dù cho nàng cố gắng như nào cũng không thể ức chế nước mắt đang trào ra.
"Nàng từng hỏi ta, nếu như nàng rơi vào vực sâu không ánh mặt trời… câu trả lời của ta là sẽ dùng đôi tay này kéo nàng ra. Tin tưởng ta!" Trần Duệ một lần nữa đưa tay ra: "Bây giờ, đưa tay của nàng… cho ta!"
Veronika nhìn bàn tay kia, hô hấp trở nên có chút dồn dập. Nhìn một chút bàn tay mọc vuốt của mình, chần chờ một lúc cuối cùng đưa tay về hướng Trần Duệ.
Đột nhiên, người nàng run lên, trên mặt lộ vẻ thống khổ, móng vuốt nhanh chóng thu lại, bắt chặt lấy bả vai mình.
"Tiểu Arthur, mau rời khỏi đây!"
Trần Duệ kinh hãi: "Veronika!"
"Đừng tới đây!" Thân thể Veronika cũng run rẩy, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy thân thể Trần Duệ ra xa mấy chục mét.
"Giết! Giết! Giết!" Âm thanh của nàng biến thành từng tiếng gầm nhẹ, cả người nàng tiêu đốt ngọn lửa đáng sợ, cặp mắt lóe lên ánh sáng run rẩy, toàn bộ mặt đất Tử Uyên cung bỗng nứt ra, từ kẽ nứt tuôn lên vô số dung nham nóng bỏng.
Tâm tình Căm Ghét mãnh liệt trào dâng. Chỉ khi ở Ngân Nguyệt Tiên Đô, tự nhiên thụ hắn mới từng cảm nhận khí tức này.
Trần Duệ bản năng cảm giác nguy hiểm, đang cảnh giác thì ánh mắt ngưng chú.
Chỉ thấy móng vuốt đáng sợ của Veronika đâm xuyên trái tim chính nàng! Không phải đâm xuyên bình thường mà đòn này ẩn chứa tất cả lực lượng hủy diệt, thậm chí sương mù không ngừng bốc ra từ móng vuốt, huyết dịch nàng đang nhanh chóng bốc hơi.
Thân thể nàng từ từ mềm nhũn, con ngươi thâm thúy như đại dương dần mất đi tia căm ghét và hủy diệt, thứ mất đi còn có cả sinh cơ nữa… Nhưng là nàng vẫn muốn liếc mắt nhìn hắn lần cuối rồi mới vô lực nhắm mắt lại.
Trong tích tắc này, thế giới trước mắt Trần Duệ chỉ còn hai màu đen trắng, khung hình đọng lại ở thân thể nhu nhược kia. Cảm giác đau thấu tâm truyền tới, một đòn này của nàng làm hắn đau hơn cả nàng đâm mình! Đau thương không chỉ đến từ tiểu Arthur mà còn đến từ chính hắn!
Trên tế đàn vương quốc lòng đất, hư ảnh khổng lồ chậm rãi mở mắt nhìn hắc tử đồ.
Hư ảnh đó khi liếc nhìn hết hắc tử đồ liền bắt đầu phát ra thanh âm, thanh âm này như một ngôn ngữ kỳ quái, thông qua bốn phương tám hướng chấn động cốt tháp, hội tụ thành ngôn ngữ mọi người có thể nghe hiểu, vang vọng khắp thế giới lòng đất.
"Nhân tính bản ác, căm ghét là bản nguyên vạn ác…"
"Tín ngưỡng hủy diệt giả, có thể vĩnh sinh trong hủy diệt…"
"Phá hủy tất cả, lần nữa khai sáng thế giới có thể tùy ý phá hoại và hủy diệt…"
Hắc tử đồ cũng đồng loạt niệm, thanh âm hư ảnh không chỉ mang theo lực xuyên thấu cực mạnh mà còn có dị lực khó tin, mang theo sương mù màu đỏ lượn lờ qua hắc tử đồ.
Nơi sương mù đi qua, trên thân hắc tử đồ lóe lên tia sáng đỏ, mỗi người đều cảm giác trong thân thể có thêm một cỗ lực lượng đặc thù, biết là "thần ân" ban tặng lực lượng nên rối rít mừng rỡ, thanh âm tụng niệm cũng cao hơn.
Trong hoàng cung, Trần Duệ đè xuống tâm tình mãnh liệt trong lòng đang định tiến lên thì thân thể Veronika bỗng lơ lửng, hai mắt nhắm nghiền từ từ mở ra. Đôi mắt kia không có bi thương hay tức giận thậm chí không có chút tâm tình nào, chỉ có bình tĩnh lãnh khốc.
Móng nhọn từ từ rút ra khỏi thân thể, biểu tình trên mặt không chút dao động, như thể thân thể này không phải của nàng vậy.
"Sinh mệnh ngu xuẩn, ngu xuẩn cố chấp!" Thanh âm này dù là của Veronika nhưng lại cho Trần Duệ một cảm giác quen thuộc khác: "Trong tích tắc vượt qua ý chí ta giao phó, cũng vượt qua sinh tử… Nhưng là loại cố chấp này đúng lúc ta cần." Ánh mắt lãnh khốc rơi trên người Trần Duệ: "Con kiến hôi vô tri, ngươi chính là điểm yếu duy nhất của nàng, ngay cả sợ hãi cũng quên biểu hiện sao? Chỉ cần hoàn toàn chôn vùi ngươi thì hàng lâm thể này đạt tới hoàn mỹ a."
Ánh mắt kia chợt lóe, uy áp kinh khủng ùn ùn kéo tới Trần Duệ, dọc đường mặt đất rối rít nứt ra, không chút lưu tình hay do dự nào.
Nếu như là người bình thường thì đã sớm tan tành mây khói dưới uy áp này rồi, vậy mà khi vết rách đến trước người Trần Duệ thì ngừng lại.
Ánh mắt màu lam hiện vẻ bất ngờ, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, khí tức bất ngờ mãnh liệt gấp trăm lần. Không gian quanh người Trần Duệ bắt đầu vặn vẹo, ẩn hiện vết rách hư không, vết rách tăng lên nhanh chóng nuốt lấy toàn bộ thân thể Trần Duệ. Ánh mắt lam hiện lên tia khinh miệt, dù cho kẻ kia thực lực Quốc Độ cấp thì cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi!
Đối với nàng hàng lâm thì có thể phát huy ra lực lượng gần như hoàn mỹ, có thể gọi thứ lực lượng này là uy năng!
Vừa lúc đó, ánh sao màu đỏ thắm quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm nhìn cặp mắt lam. Ánh sao trong nháy mắt khuếch tán, cặp mắt lam vội co rút lại.
Vết rách không gian dưới tinh thần hư ảnh nhanh chóng trùng hợp, ánh sao sáng chói chiếu khắp Tử Uyên cung, khí tức hủy diệt phảng phát bị ánh sao đọng lại.
Dưới ánh sao chói mặt, một bóng người mặt áo giáp trong suốt xuất hiện, sau lưng là đôi cánh chim sang trọng duyên dáng, đồng thời thanh âm quen thuộc vang lên: "Kuiliannuo! Cút ra khỏi thân thể nàng!"
"Là ngươi!" Cặp mắt lam gào lên, trong thanh âm đầy căm ghét cùng lửa giận.
Trong Tử Uyên cung, đất nứt thành tửng mảng, vô số ánh sáng đỏ lóe lên, giao chiến cùng ánh sao, hai cỗ lực lượng kinh người dây dưa lẫn nhau nhất thời khó phân cao thấp.
Veronika, không, giờ là Kuiliannuo đôi mắt từ xanh thẳm biến thành đỏ, móng nhọn tràn đầy khí tức hỏa diễm, chém vỡ từng vòng ánh sao nhưng là khí lửa sau khi qua ánh sao đã nỏ mạnh hết đà, bị Phá Nguyên đao khẽ đảo qua, nhanh chóng tan vỡ.
Phá Nguyên đao thế đi không giảm, chém đến Kuiliannuo. Móng nhọn Kuiliannuo vung lên, tia lửa văng tung tóe, thanh âm kim loại va chạm vang lên chói tai.
Cánh tay Kuiliannuo bốc lên vô số hởi lửa, đan xen ánh sáng xuất hiện bên người Trần Duệ, phảng phất như vô số lưỡi đao nhỏ mịn tạo thành lưới đan hắn vào giữa. Trần Duệ vội vã né tránh, trong không gian đầy lực lượng kinh khủng này, nếu hắn tùy tiện dùng thuấn di né tránh thì không khác tự đưa cổ vào lưỡi đao là bao cho nên chỉ có thể dùng động tác thân thể né tránh, chỉ hơi chậm nửa nhịp là trên mặt đã có thêm mất vết máu.
Những "móng nhọn" đó thậm chí không cần chạm đến thân thể hắn, chỉ riêng khí tức sắc bén tỏa ra đã có thể cắt hết thảy.
Phong cách chiến đấu của Kuiliannuo đi theo đường "sắc bén", lực lượng công kích tương đối tập trung, lấy điểm tuyến tấn công, công kích có nét giống Phá Nguyên đao nhưng sắc bén hơn nhiều.
Về lý thuyết thì Trần Duệ dùng Xích. Cực tinh biến thì có thể đánh chết cả Bán Thần nhưng khi đối mặt với Kuiliannuo thực lực mới chỉ lướt qua Bán Thần lại có cảm giác nơi nơi bị áp chết. Đây là vì thực lực Kuiliannuo đã sớm vượt qua Ngụy Thần thông thường, chiến pháp xuất quỷ nhập thần làm người khó lòng phòng bị, thêm vào vận dụng pháp tắc hơn xa Trần Duệ, cho dù là dùng thân thể này thi triển thì cũng mơ hồ đến gần uy năng. Giống như tuyệt thế cao thủ vậy, dù cho áp chế công lực bằng cao thủ bình thường thì cao thủ bình thường cũng không phải đối thủ.
Vô số lưỡi đao bỗng hợp lại thành một lưỡi khổng lồ, thề chém ngang Trần Duệ, Trần Duệ đã không kịp né tránh, đôi cánh chim sau lưng hắn hiện lên ánh sao, nháy mắt bao bọc lấy hắn.
Trong tích tắc ánh lửa va chạm với ánh sao, toàn bộ không gian rung động kịch liệt, từng thanh âm bén nhọn xuyên thấu linh hồn rít lên. Trong vô số tia lửa lóng lánh, không ít mảnh vụn ánh sao văng tung tóe, có thể thấy được áp lực lớn đến nhường nào.
Lúc này động tác Kuiliannuo bỗng ngưng trệ, tốc độ những lưỡi đao nhất thời giảm xuống, uy lực cũng giảm nhiều. Trên mặt lộ vẻ thống khổ tựa như đang liều mạng đấu tranh gì đó. Đây không phải lần đầu xảy ra hiện tượng này, mỗi khi Trần Duệ gặp nguy hiểm, lực lượng Kuiliannuo bỗng đầy khó hiểu ngưng trệ, dù cho Kuiliannuo một mực thắng áp đảo nhưng Veronika vẫn liều mạng thiêu đốt linh hồn đối kháng. Vì tia sáng mặt trời trong lòng nàng, dù bản thân đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Mượn cơ hội này, một cái chén phát ra ánh trắng nhũ xuất hiện, sau đó hóa thành từng dòng nhỏ mịn dung hợp vào Trần Duệ. Thánh Hữu thuật của Chén Thánh!
Thánh Hữu thuật có thể trong thời gian ngắn gia tăng vận may, loại vận may này có thể giảm bớt tổn thương bởi vật lý và ma pháp, giảm thời gian chịu các loại trạng thái suy yếu, tăng thêm thời gian các trạng thái chúc phúc.
Dưới Thánh Hữu thuật chúc phúc, ánh sao sáng ngời, bốn đôi tinh dực mở rộng, vô số ánh lửa bị bắn ngược trở lại phản hướng Kuiliannuo - tinh dực thủ hộ! Kuiliannuo không kịp đề phòng bị sát chiêu của chính mình khóa chặt, nhất thời máu tươi tung tóe. Cả thân thể giăng vô số vết thương đáng sợ, da thịt cũng bay nát.
"Ngu xuẩn mà ti tiện, dám phản kháng ý chí chúa tể vĩ đại nhất." Kuiliannuo nở nụ cười âm trầm: "Đừng tưởng rằng thiêu đốt linh hồn có thể ngăn cản ta, hôm nay coi như phải hi sinh biến hồn thể cấp cao nhất này cũng phải chôn vùi tên ghê tởm kia."
Nói xong, ngọn lửa quanh người Kuiliannuo bột phát, thiêu đốt toàn bộ quần áo lộ ra thân thể.
Đúng như dự liệu lúc trước, vốn thân thể hòa mỹ trước kia giờ đầy những hoa văn quỷ dị. Những hoa văn kia nhanh chóng vặn vẹo bành trướng, bao bọc hoàn toàn lấy thân "người", phảng phất như một món giáp, móng tay sắc bén cũng dài ra gấp đôi, lập lóe ánh sáng lạnh lùng. Sau khi dị biến, ý chí Veronika nhất thời bị áp chế hoàn toàn, Kuiliannuo gầm nhẹ một tiếng, quốc độ màu máu bùng cháy mạnh mẽ, chậm chí vượt quá ánh sao!
Trần Duệ nhanh chóng cảm giác được áp lực tăng lên gấp bội, càng đáng sợ là lực lượng Kuiliannuo còn không ngừng tăng cường, như là thông qua bí thuật nào đó cuồng cuộn không ngừng đưa lực lượng bản thể vào hồn biến thể này.
Nếu như là kẻ khác thực lực Bán Thần thì đã sớm sụp đổ dưới áp lực kinh khủng này rồi nhưng Trần Duệ có siêu cấp hệ thống cùng đủ loại thủ đoạn, mặc dù một mực bị áp chế ở hạ phong nhưng vẫn có thể chống lại Kuiliannuo. Đối với điều này Kuiliannuo cũng cảm thấy bất ngờ, nàng đã từng lãnh giáo đối phương bất phàm ở Ngân Nguyệt Tiên Đô, đối phương thậm chí có thể có quốc độ chỉ thần linh mới có. Cho nên lần này Kuiliannuo không dám lãng phí chút tinh lực nào định khống chế hay hàng phục Trần Duệ nữa mà dùng phương pháp trực tiếp nhất - hủy diệt!
Bởi vì lực tế tự nơi chủ tế đàn, hồn biến thể Veronika có thể tiếp nhận tối đa ý chí, Kuiliannuo một mực quyết tâm tiêu diệt Trần Duệ, không tiếc hy sinh hồn biến thể khó gặp này, nàng cũng hoàn toàn có lòng tin hoàn toàn tiêu diệt được tên địch nhân dây dưa mãi không thôi này.
Trong vương quốc lòng đất, chủ tế đàn "Căm Ghét", theo thanh âm tụng niệm của các tế tự, hư ảnh không trung càng lúc càng chân thật.
Tu La một một tụng niệm theo cũng phát hiện những pho tượng "thần linh" ở trên cùng dần sáng lên. Đây cũng là nhờ được hư ảnh "ban ơn", những hắc tử đồ có thể nhìn thấy.
Ở giữa nhất rõ ràng là một sinh vật đặc thù giống cái, thân hình yểu điệu, sau lưng có một cái đuôi, trên tay móng tay dài sắc bén như đao, xương cốt trên người cũng nổi lên bao quanh thân thể như giáp trụ, Tu La trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác "căm ghét" mãnh liệt.
Hình tượng này mơ hồ giống với hư ảnh không trung, Trần Duệ cũng từng thấy qua ở Ngân Nguyệt Tiên Đô, chính là căm ghét chúa tể Kuiliannuo.
Bên người "Căm Ghét" là hai sinh vật giống đực, một vóc dáng cường tráng có sáu cánh tay là "Sợ Hãi", một thân hình khổng lồ giống với bọ cạp là "Tuyệt Vọng". Vực sâu tam chúa tể! Căm Ghét chúa tể Kuiliannuo, Sợ Hãi chúa tể Southworth Bach, còn có Tuyệt Vọng chúa tể chưa rõ tên. Có thể khẳng định là còn có một chủ tế đàn tuyệt vọng nữa, chỉ là còn chưa biết ở nơi nào.
Sương mù màu máu lượn lờ xung quanh hắc tử đồ, không ngừng tản mát ra năng lượng rót vào hắc tử đồ. Trên thực tế, đây chẳng qua là "tạp chất" hư ảnh khổng lồ hấp thu huyết tế lực bài xuất ra mà thôi, dù cho như vậy cũng đủ cho những cuồng tín đồ này lấy được lực lượng tương ứng.
Tốc độ sương mù màu đỏ dần chậm lại, cuối cùng ngưng tự bên người Tu La. Cảnh tượng này để cho những hắc tử đồ rối rít hâm mộ, dù là hai vị tông chủ giáo cũng không ngoại lệ, bởi vì điều này đại biểu Tu La sẽ trở thành người được chiếu cố nhất lần này. Có thể thu được chỗ tốt từ "thần linh" nhiều nhất.
"Ngươi có tín ngưỡng hủy diệt vượt qua tất cả mọi người, ta sẽ ban cho ngươi lực lượng linh hồn mạnh mẽ nhất và chúa tể tâm." Hư ảnh của Kuiliannuo phát ra thanh âm chấn động toàn bộ chủ tế đàn.
Thanh âm này đồng thời mang theo quyết định không thể nghi ngờ, mọi người tâm lý cũng sinh ra cảm giác đây là "chuyện đương nhiên", không ai có bất cứ dị nghị gì. Nhất là Suolanli, trong lòng âm thầm tính toán không ngờ Tu La lại được thần linh coi trọng như vậy, tương lai nhất định có thể tiến vào tầng cao nhất giáo hội thần bí, cho nên nhất định phải lợi dụng quan hệ thể xác hiện tại, tiến hành lung lạc hắn để hắn thật sự trở thành trụ cột hệ phái Vân Đằng đế quốc.
Kế tiếp, chỉ cần dâng lên một tia linh hồn, Tu La có thể trở thành hồn biến thể mạnh nhất, cũng thu được căm ghét tâm.
Tu La đi lên mấy bước, huyết vụ từ từ bao quanh hắn. Vừa lúc đó, hư ảnh Căm Ghét chúa tể thanh âm bỗng đổi: "Ngươi… không ngờ ngươi không có linh hồn!"
Những lời này vừa nói ra, tất cả hắc tử đồ đều kinh hãi, một người sao có thể không có linh hồn chứ?"
"Ngươi là ai!" Thanh âm hư ảnh mang thêm tia uy hiếp.
Mặt nạ Tu La nhất thời chia năm xẻ bảy, không chỉ có mặt nạ mà toàn bộ thân thể hắn dưới câu hỏi kia bắt đầu xuất hiện các vết rách nhưng kỳ dị là không có chút máu nào trào ra.
Tu La ngẩng đầu lên, nhìn hư ảnh trên không, nở nụ cười quỷ dị, khi cười thì da mặt cũng đang bắt đầu nứt ra làm nụ cười kia đầy đáng sợ.
"Kỹ nữ, ở một nơi khác, ngươi không phải đang chiến đấu với ta sao?"
Ý của lời này vô cùng rõ ràng, đám hắc tử đồ không khỏi rung động, Tu La được ký thác không ngờ lại là nội gian!
"Đáng chết!" Kuiliannuo rốt cuộc hiểu ra, không ngờ tên kia để một tia phân thân lẻn vào tế đàn thành công, trong mắt lệ quang chợt lóe, uy năng tản ra xé nát Tu La.
Vậy mà khi thân thể đó chia năm xẻ bảy lại lộ ra một vật hình tròn kỳ dị. Quả cầu này màu trắng, tuyên khắc vô số dấu ấn thượng cổ phù ngữ, xung quanh còn lấp lánh ánh sáng sáu màu, vật này mang cho Kuiliannuo cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Sát khí Ngụy Thần cấp Raphael tự tay chế tao: Quang chi hoàng lôi! Không chỉ như vậy, Trần Duệ còn lợi dụng nguyên lực lục đại nguyên tố thêm vào "cực trụ yên diệt" bên trên, có thể tăng phúc uy lực quang chi hoàng lôi thêm nhiều!
Ánh mắt Kuiliannuo co rút, ánh sáng sáu mà từ quả cầu đã lóe lên, một giây sau, ánh sáng trắng tràn ngập!
Ánh sáng trắng chói lòa mang theo lực lượng khó diễn tả nháy mắt tràn ngập thế giới dưới lòng đất. Tu La một mực chờ thời cơ tốt nhất, khi Kuiliannuo chuẩn bị thi triển thần ân cũng là lúc phòng bị cốt tháp xuống đến mức thấp nhất. Ở thời điểm bại lộ thân phận, một đòn ngậm đầy căm phẫn của Kuiliannuo đánh vào Tu La tương đương với giúp kích hoạt quang chi hoàng lôi rồi.
Nếu như bản thể của Kuiliannuo ở đây thì dù là quang chi hoàng lôi cộng thêm cực trụ yên diệt có lợi hại thế nào cũng không tạo thành thương tổn quá lớn được, nhưng thứ xuất hiện ở đây chỉ là một hình chiếu của nàng mà thôi.
Vốn là cốt tháp ngưng tụ lực tín ngưỡng cường đại cùng lực huyết tế đủ khả năng thừa nhận tổn thương nhưng là vì tiến hành chủ tế, kêu gọi Kuiliannuo, lực lượng trong cốt tháp bị chủ tế đàn hấp thụ hết, dù cho bên ngoài thế giới ngầm bày đầy phòng vệ nhưng khu vực trong chủ tế đàn lại yếu ớt nhất, căn bản không ngăn cản được lực tàn phá đáng sợ này.
Trên thực tế, viên quang chi hoàng lôi bản tăng cường này Trần Duệ vốn định dùng cho chuyến đi Quang Minh thánh sơn, rất có thể còn tặng trả cho Raphael nhưng hắn đi Quang Minh thánh sơn và vì Tiffany cùng căn nguyên sáng tạo, dù sao cũng là được mất cá nhân còn vực sâu hàng lâm là tai nạn cho tất cả sinh linh. Vì vậy sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn quyết định đưa phần "đại lễ" này cho Kuiliannuo.
Ánh sáng trắng vô cùng rực rỡ, tất cả hắc tử đồ, cổ tháp, thi đường… nháy mắt hóa thành hạt tiêu tan. Về phần phân thân của Kuiliannuo chẳng qua chỉ kiên trì được mấy giây liền không chịu được uy lực đáng sợ, kêu lên thê lương rồi cũng hóa thành hư vô. Toàn bộ vương quốc Mias đều rung chuyển, cả vùng đất dồn dập nứt ra, nước biển xung quanh cũng bị lực lượng kinh khủng ảnh hưởng tạo thành từng cơn sóng thần. Dân chúng không rõ chuyện còn tưởng xảy ra động đất, vội vã trốn khỏi nhà. Ước chừng một lúc lâu, động đất mới trở lại bình thường, nơi hoàng lăng đã toàn bộ bị vùi, nếu như không phải vòng ngoài chủ tế đàn bày phòng ngự mạnh mẽ thì Đảo Quốc này có lẽ chìm trong biển rồi.
Trong tích tắc chủ tế đàn tan thành mây khói, thân thể Kuiliannuo ở Tử Uyên cung khẽ run, lực lượng chợt dừng lại ôm chặt đầu phát ra tiếng kêu thống khổ chói tai: "Tên đáng chết! Dù cho ngươi phá hủy chủ tế đàn thì vực sâu ý chí là bất diệt! Không lâu sau chúng ta còn gặp lại! Đến khi đó…"
Lời còn chưa kịp nói hết thì con ngươi đỏ máu dần hóa lam, lớp giáp và lưỡi đao sắc bén lấy mắt thường có thể thấy rõ dần biến mất, khôi phục thân thể phái nữ trần trụi. Thân thể này đã trở về hoàn mỹ, những hoa văn dữ tợn đã biến mất nhưng nàng như mất đi tất cả lực lượng, lảo đảo ngã về phía trước.
Thân hình Trần Duệ chợt lóe, vội ôm lấy nàng. Ánh mắt Veronika lộ vẻ mệt mỏi vô cùng nhưng sâu trong đó là bình thản chưa từng có.
"Ngươi làm được rồi, tiểu Arthur, không phải gọi là Arthur chứ… Ngươi đã dùng hai tay mình kéo ta ra khỏi vực sâu tuyệt vọng."
Veronika có thể so xinh đẹp với Katharine, Lola, thân thể trần truồng hoàn mỹ thành thục càng đầy lực hấp dẫn nhưng là lúc này trong lòng Trần Duệ chỉ có bi thương nhàn nhạt.
Dù là lúc trước vượt qua căm ghét tâm hay đấu tranh với Kuiliannuo, nàng một mực dùng thiêu đốt linh hồn, hơn nữa Kuiliannuo vì muốn giết chết Trần Duệ đã lấy sạch lực lượng biến hồn thể rồi. Bây giờ Veronika cả thân thể và linh hồn đều đã là đèn cạn dầu, dù là sống lại dược tề cũng không chút hiệu quả.
Veronika giơ tay lên, từ từ vuốt ve gương mặt hắn: "Tiểu Arthur, ngươi đã trưởng thành, sau này nhớ phải tự chăm sóc thật tốt, tâm ta sẽ luôn bên cạnh bầu bạn ngươi."
Trần Duệ khẽ mỉm cười, nước mắt vô thức rơi xuống, nhỏ xuống mặt Veronika. Trong ý thức, bi thương vô cùng trào dâng, nhất thời hắn cũng không biết đây vốn thuộc về "Arthur" hay là hắn nữa.
"Thật xin lỗi, ta không phải Arthur trước kia."
"Nước mắt của các ngươi đều ấm áp như thái dương vậy." Veronika nhìn một chút bầu trời, dù cho chỉ có ánh trăng nhưng nàng có thể tưởng tượng thấy đó là ánh mặt trời ấm áp: "Ta dù sao không cần phải hy vọng nữa rồi, bởi vì ta đã được ngập tràn ánh mặt trời…"
Nàng bỗng khẽ nhổm lên, nụ cười xinh đẹp vẫn lặng yên nhưng nhẹ nhàng lướt trên môi Trần Duệ.
Trần Duệ khẽ run lên, còn chưa kịp cảm thụ ôn nhu kia thì thân thể trong ngực chợt nhẹ, hóa thành từng điểm sáng tiêu tán, y như vô số con bướm vỗ cánh rời xa hắn vậy. Hắn ngẩng đầu lên nhìn những điểm sáng tiêu tán, khẽ đưa tay ra, những điểm sáng kia quyến luyến vòng quanh tay hắn một vòng rồi đi xa.
Trong không khí, một vật màu trắng xuất hiện, phát ra ánh sáng nhu hòa, nhanh chóng hút hết những điểm sáng vào.
Chén Thánh!
Ngoài Thánh Hữu thuật phụ trợ chiến đấu ra, Chén Thánh còn có một chức năng chính là Thánh Hồn. Vốn trong tính toán của Trần Duệ chỉ là lợi dụng kỹ năng Thánh Hồn để uy hiếp Bí Hoăng, không ngờ lại có thể cứu vãn Veronika.
Thánh Hồn có thể thu linh hồn thể bị tổn thương vào trong Chén Thánh ân cần săn sóc cho đến khi phục hồi như cũ, có thể thông qua hiến tế tăng lực lượng quang minh, tăng cường hiệu quả "Thánh Hồn". Nhưng là Thánh Hồn không phải gì cũng làm được, thời gian khôi phục phải xem mức độ tổn thương của linh hồn thể, linh hồn Veronika đã gần như hoàn toàn phẩn giải, khác với thương tổn của Bí Hoăng, cũng không biết có thể phục hồi không, khi nào có thể phục hồi.
Trần Duệ nhắm mắt lại, cảm thụ chút ấm áp còn sót lại, toàn bộ lực lượng tinh thần hắn cũng đang phát sinh biến hóa, vốn là nội tâm tiềm thức của Arthur còn sót lại dần dung hợp vào linh hồn hắn, lực lượng linh hồn hắn dưới tinh luyện không ngừng lớn mạnh. Hồi lâu sau, hắn rốt cuộc mở mắt sải bước ra ngoài.
Trước khi Trần Duệ tiến vào Tử Uyên cung đã sớm bố trí thượng cổ phù ngữ trận pháp, che giấu động tĩnh và lực lượng trong Tử Uyên cung. Dù cho chiến đấu vừa rồi hết sức kịch liệt nhưng bên ngoài không nghe được chút thanh âm nào.
Trận pháp này dung hợp tín ngưỡng lực và bản thể Trần Duệ, nếu như Kuiliannuo đánh bại hắn thì trận thế sẽ nhanh chóng tự tan vỡ. Khi Trần Duệ rời đi cũng không trực tiếp tắt trận pháp mà mở ra chức năng thời gian của phù ngữ, qua một thời gian nữa nó mới dần biến mất để lộ Tử Uyên cung đã bị san thành bình địa.
Trần Duệ một đường không chút dừng lại đi tới đại điện hoàng cung. Hắn lần này tới Hierro Mogadishu trên danh nghĩa là để bái kiến vị phụ hoàng này. Không ngoài dự liệu, dù đã là đêm khuya, Rex đại đế vẫn đang chờ hắn, dọc đường không ai ngăn cản hắn.
"Làm phiền bệ hạ chờ lâu." Trần Duệ đi tới nấc thang lên vương tọa thì dừng lại hành lễ.
"Ngươi cũng biết để cho ta chờ lâu rồi?" Rex đại đế hừ lạnh một tiếng: "Ngươi ở trong Tử Uyên cung thật thoải mái a."
Nghe thấy hai chữ thoải mái, Trần Duệ không nói gì chỉ khẽ nhún vai.
"Ngươi và thê tử của thúc thúc đã chết Sophie của ngươi…" Rex đại đế cố ý gọi ra danh xưng càng thêm cấm kỵ.
Trần Duệ lắc đầu nói: "Trên thế giới này đã không còn thê tử của Sopjhie nữa."
"Ngươi đã hạ quyết tâm không tiếc tất cả mang nàng đi?"
"Không, lời của ta cũng chưa hết, trên thế giới này cũng không còn Veronika nữa."
Rex đại đế nghe hiểu những lời này, lần đầu tiên ông khẽ chấn động như nhận biết "đứa con" trước mặt mình: "Ta thật coi thường ngươi, Arthur, không ngờ ngươi có thể hạ quyết tâm này… Ta không thể không thừa nhận, ngươi đã có tố chất quan trọng nhất của bậc đế vương."
"Tố chất quan trọng nhất là lòng dạ độc ác?" Trần Duệ lạnh nhạt nói: "Những chướng ngại vật ngăn cản trước đường đều bị diệt trừ không chút do dự, ý ngài là vậy sao bệ hạ?"
Rex đại đế hai mắt hơi híp lại: "Ngươi không phải biết rõ rồi sao?"
"Phải không?" Trần Duệ lộ ra biểu tình không sao cả, "Xem ra ta hỏi vấn đề ngu xuẩn rồi."
"Không phải vấn đề kia ngu xuẩn mà là." Trong tay Rex đại đế xuất hiện một trang giấy, chính là trang giấy Trần Duệ đưa cho hắn: "Đến giờ ta vẫn không rõ, đây quả thật rất ngu xuẩn."
"Bệ hạ không phải đang làm như vậy sao? Hay là vẫn còn lo sợ đây là cạm bẫy." Trần Duệ lộ ra dáng tươi cười: "Không cần nói cho ta bệ hạ chưa từng có ý nghĩ này. Dù cho ta không chủ động nói ra, những chuyện này cũng là sớm hay muộn."
Hóa ra việc Kim Diệu lãnh địa gặp xa lánh, áp chế thậm chí vội vã phản kháng chính là ý muốn của Arthur!
"Ngươi cam tâm buông bỏ tất cả? Hoắc là nói ngươi đã sớm chuẩn bị bỏ qua tất cả?" Rex đại đế khẽ lắc đầu: "Chỉ là vì Thánh Quang Pháp Bào? Vật kia chỉ là đồ tượng trưng mà thôi, dù cho có ý nghĩa đặc thù với giáo hội, cũng sẽ không mang lại lợi ích thực tế cho ngươi. Ngươi rõ ràng có giáo hội ủng hộ, có năng lực thậm chí có thủ đoạn và khả năng quyết tuyệt tâm chí, coi như là lật đổ ta ngồi lên Hoàng Vị cũng không phải không thể. Sao ngươi lại làm vậy?"
"Bệ hạ không phải đang cảm thấy vui vẻ sao? Hôm nay ta tự đưa tới cửa, gián tiếp giết chết quan đoàn trưởng đế đô phái đến, tư thông với di dương của thúc phụ, không phải cho bệ hạ cơ hội tốt nhất sao?" Trần Duệ nhìn một chút đại điện bốn phía an tĩnh: "Chỉ là, ngài thật sự biết ta muốn gì sao?"
"Ta không biết." Ngón tay Rex đại đế khẽ nhịp gõ tay vịn vương tọa: "Ta chỉ biết hôm nay không nên một mình đến đây."
Trần Duệ trên mặt chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Mưu hại quân đoàn trưởng đế đô, tư thông và sát hại di sương của thúc phụ… những điều này còn chưa đủ sao? Hay thêm tội danh mưu sát đế vương nữa đi?"
Khi nghe hắn nói đến câu sau cùng, ánh mắt Rex đại đế đầy lặng lệ, nhìn thẳng vào mắt Trần Duệ, nhưng ở nơi đó, ông chỉ thấy hờ hững lạnh nhạt, không có chút gì khác cả.
"Bệ hạ không định làm vậy sao?" Trần Duệ nhìn thẳng lại: "Như vậy không phải là mượn nước đẩy thuần, một phát chết luôn, phù hợp tố chất quan trọng nhất của đế vương sao?"
Tiếu tấu hô hấp của Rex đại đế nhanh hơn mấy phần, ông hít sâu một hơi dần bình tĩnh lại: "Như vậy ngươi cả thủ hộ giả cũng không mang đến, một mình đến gặp ta có phải là đã có giác ngộ rồi không?"
"Từ khi ta tới hoàng cung này… không, từ khi Arthur sinh ra trong hoàng cung này, đã phải có giác ngộ này rồi." Trần Duệ lạnh nhạt khẽ lắc đầu: "Nhà đế vương vốn vô tình, vì quyền thế, sinh tồn, càng là người thân càng đấu đá mãnh liệt. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng, muốn đứng ngoài cũng không được. Cho dù là nhi tử từng được sủng ái nhất thì sao chứ, đến ngày có thể dao động vương tọa của ngươi, trở thành chướng ngại của ngươi thì ngươi cũng không chút do dự diệt trừ."
"Nếu như vậy, tại sao ngươi lại trở lại? Tại sao sau khi trở lại lại biểu hiện năng lực kinh người vậy? Chẳng lẽ vì nữ nhân kia, vì nữ nhân bị tự tay ngươi giết chết? Ngươi làm tất cả là vì kết cục như này sao… là vì tư tình sao?"
"Đây là chuyện của chính ta, ta không muốn nói nhiều." Trần Duệ không trực tiếp trả lời mà đổi đề tài: "Nhưng là, nếu nói đến Veronika, nàng đã hoàn toàn chấm dứt, như vậy hiệp nghị của chúng ta cũng nên thực hiện rồi."
"Hoàn toàn diệt trừ thế lực còn sót của Vân Đằng đế quốc, dù ngươi không nói ta cũng sẽ làm vậy." Rex đại đế cười rất lạnh: "Nhưng ta rất hiếu kỳ, vì sao dưới tình cảnh này ngươi còn quan tâm chuyện này, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Nếu như câu hỏi là ta muốn mang cái gì đi thì câu trả lời là Thánh Quang Pháp Bào." Trần Duệ chỉ chỉ đầu nói: "Nhưng đối với Arthur, thứ hắn thật sự mong muốn không phải thứ này. Bởi vì hắn ngây thơ và ngu xuẩn hơn ta… nhưng nói những thứ này đã vô dụng rồi. Bệ hạ, mấu chốt không phải ta muốn gì mà là ngài muốn gì?"
Bậc đế vương kia lại trầm mặc, ngón trỏ khẽ nhịp biểu lộ suy tư. Không khí nhất thời ngưng đọng, qua một đoạn thời gian dài, Rex như đưa ra quyết định, vung tay lên, không gian giới chỉ rời tay bay đến trước người Trần Duệ.
"Đây là thứ ngươi muốn."
Trần Duệ dùng ý thức tìm tòi, thấy bên trong chỉ có một vật, một trường bào máu trắng mỏng như cánh ve, tỏa ánh sáng trắng nhàn nhạt. Chỉ vừa tiếp xúc, hắn đã có thể cảm giác được khí tức quang minh thuần khiết, tuyệt không kém gì Kinh Cức quan hay Chén Thánh. Thánh vật cao nhất Long Hoàng đế cuốc, cũng là món cuối cùng trong Tam Thánh Vật - Thánh Quang Pháp Bào!
Trần Duệ khẽ ngớ người, hắn không ngờ dễ như vậy đã thu được Thánh Quang Pháp Bào.
Biểu tình đó rơi vào mắt Rex đại đế, hắn không khỏi có cảm giác vui sướng, lạnh lùng nói: "Thế nào? Đây không phải thứ ngươi muốn sao?"
"Đương nhiên phải, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi." Dù cho kinh ngạc nhưng Trần Duệ chắc chắn không cự tuyệt thứ tốt đưa tới cửa này, hắn thu không gian giới chỉ vào trữ vật thương khố rồi nói: "Như vậy, bệ hạ… Tiếp theo, hoàng tử ta đây nên làm gì?"
"Ngươi không phải đã lên kế hoạch rồi sao?" Rex cười lạnh nói: "Ta bây giờ đã có thể xác định, ngươi từ khi trở về đã không định ở lại đây. Kim Diệu lãnh địa, trò chơi ma pháp, Hoàng Long rượu chẳng qua chỉ là thẻ cược mà thôi."
"A?" Lông mày Trần Duệ khẽ nhướng: "Bệ hạ xác định trong này không có âm mưu gì sao?"
"Không nên coi người khác là kẻ ngu, dù cho ta không biết ngươi muốn làm gì nhưng ta đã biết ngươi không muốn thứ gì." Rex nhìn thật sâu Trần Duệ: "Ta không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay thở dài nuối tiếc đây. Ta thừa nhận ta từng do dự ai là người thừa kế nhưng dù là đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử cũng từng có loại do dự này. Đúng như nhiều người nghĩ, ngươi mới là người kế nhiệm xứng đáng nhất, tại sao ngươi lại không cần nó?"
"Mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau, ta dĩ nhiên có cố chấp của mình nhưng là vương vị và quyền thế không nằm trong đó. Hơn nữa ta tự tin có năng lực siêu thoát một ít vật chất, theo đuổi thứ mình muốn thật sự."
Rex im lặng trong chốc lát: "Ngươi còn có nguyện vọng gì?"
Nguyện vọng? Khóe miệng Trần Duệ khẽ nở nụ cười: "Mayfair, dù nàng một mực không nói gì nhưng có thể thấy, nàng cũng không tình nguyện với hôn nhân chính trị ngươi sắp xếp. Ta hy vọng, tương lai nàng có thể tự mình lựa chọn hạnh phúc của mình."
"Buồn cười!" Rex khinh miệt nói: "Thân là công chúa phải chuẩn bị hy sinh vì đế quốc, huống chi chỉ là hôn nhân?"
"Chỉ có quốc gia yếu kém mới cần hy sinh hạnh phúc nữ nhân duy trì an ổn. Ta không cho rằng Long Hoàng đế quốc cùng bệ hạ ngài cần làm như vậy, nhất là nếu như ngài thật sự yêu thương Mayfair như vẻ ngoài."
Rex không trả lời, chợt hỏi: "Chén Thánh có phải ở trong tay ngươi không?"
Trần Duệ nhìn thật sâu Rex rồi chậm rãi gật đầu.
"Hóa ra là vậy…" Rex chậm rãi vuốt cằm, như hiểu ra nhiều điều: "Cự hôn với Lam Diệu đế quốc là giao dịch với Lanbisi đúng không?"
"Đó là giao dịch nàng ta đưa ra."
"Giống như chúng ta bây giờ đúng không?"
"Bệ hạ có thể coi như vậy." Trần Duệ đưa mắt nhìn Rex, nhún nhún vai: "Nếu không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước."
"Ngươi định cứ vậy nói lời tạm biệt sao?" Rex dùng từ tạm biệt chứ không phải cáo từ.
"Đúng vậy." Trần Duệ hít sâu một hơi: "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Ngươi có lựa chọn của mình, ta không thể ngăn cản ngươi." Rex im lặng hồi lâu: "Ta chỉ nói một câu, ngươi bây giờ thay đổi chủ ý còn kịp, đây không phải là lời xã giao, ngươi hiểu đấy."
"Ta nghĩ Arthur đã không còn bất cứ nuối tiếc nào nữa, dù hắn muốn làm gì, thủy chung có một phụ thân trong lòng." Trần Duệ khẽ khom người thật sâu với Rex rồi xoay người rời đi.
Ở sau lưng, thanh âm Rex vẫn vang lên: "Ngươi một mực cố gắng chia bản thân và Arthur ra làm đôi nhưng bất kể ngươi thay đổi như nào, bất kể ngươi có thân phận và năng lực gì, thân thể ngươi vĩnh viễn chảy dòng máu gia tộc Roland. Bất kể ngươi muốn làm gì, ngươi cũng không thể phủ định điều này."
"Cho nên đây mới là lý do vì sao ta phải chọn lựa phương thức cáo từ." Trần Duệ không giải thích gì, cũng không quay đầu lại, nhìn cái bóng đổ dài của người trên vương tọa, bỗng nảy sinh cảm giác quen thuộc, như là trùng hợp với cảnh tượng nào đó trong trí nhớ: "Như vậy, hẹn gặp lại, phụ thân."
Trong tích tắc này, Trần Duệ cảm giác được ý thức của Arthur cuối cùng tiêu tán, đúng hơn là hòa vào linh hồn hắn, không chút phân chia, không có bất kỳ chỗ sơ hở nào, lực lượng linh hồn hắn thuần khiết chưa từng có, dù là chất hay lượng đều được tăng mạnh. Y như lúc tiến cấp lên Xích. Cực tinh biến vậy, tăng lên này là để tạo tốt cơ sở đột phá cảnh giới sau, tiếp theo chỉ cần một cơ hội là có thể dẫn đến chất biến.
Cơ hội này chính là căn nguyên sáng tạo!
Câu cuối cùng của Trần Duệ dù thanh âm không lớn nhưng Rex vẫn nghe được, thân thể khẽ run nhìn chằm chằm bóng lưng một mình đó, bỗng tầm nhìn hơi mơ hồ. Rex dù sao cũng là đại đế chưởng khống cả đế quốc, trước vì một mực kiêng kỵ Arthur, có thể nói là người trong cuộc hồ đồ nhưng giờ đã nhảy ra khỏi cuộc, hắn đã thấy rõ rất nhiều điều.
Arthur dùng tài năng trác tuyệt phát triển lãnh địa sau đó thông qua phương thức này đưa lợi ích cho hắn. Kim Diệu lãnh địa, trò chơi ma pháp, Hoàng Long rượu… cũng không phải thẻ cược mà là lễ vật. Lễ vật đưa cho người phụ thân là hắn.
Tiếp theo, Arthur nhất định sẽ làm chuyện cực kỳ nguy hiểm. Từ Chén Thánh, Thánh Quang Pháp Bào mà đoán thì rất có thể dính đến con quái vật khổng lồ Quang Minh giáo hội, cho nên trước đó, hắn cần vạch rõ giới tuyến với Long Hoàng đế quốc. Cho nên Arthur lúc đó mới đưa hắn một tờ giấy, những chuyện tiếp theo phải diễn tiếp, đây là phương thức nói lời từ biệt "cao nhất" của Arthur.
Rex chợt cảm thấy may mắn, may mắn vì lựa chọn cuối của mình. Dù cho Arthur sắp cáo biệt, đi lên con đường hắn không biết nhưng dù thế nào, hắn cũng không mất đi đứa con trai này.
"Thấy không, Lena, con trai của chúng ta…"
Hồi lâu, tầm mắt mơ hồ cũng dần rõ ràng, vốn bóng lưng khẽ còng lại khôi phục cao ngất, dần ngồi xuống vương tọa.
"Wuerse!"
Đội trưởng cấm vệ đội Wuerse lập tức xuất hiện ở đại điện: "Bệ hạ."
"Arthur đã đi rồi sao?"
"Đúng vậy bệ hạ. Arthur điện hạ đã rời khỏi hoàng cung nhưng kỳ quái là ngài ấy như biến mất vậy, không thể cảm ứng được lực lượng hay hướng đi của Arthur điện hạ."
Rex không chút biểu tình gật đầu nói: "Lập tức thông báo khắp thành, tam hoàng tử Arthur sát hại di sương Veronika, ngầm giết quân đoàn trưởng đế đô Antonio. Mệnh Hỏa Dực quân đoàn truy kích suốt đêm, nhất định phải bắt được Arthur về đế đô! Mệnh lệnh long kỵ sĩ quân đoàn xuất động, liên hiệp Thiết Lân quân đoàn khống chế toàn bộ Kim Diệu lãnh địa, ai chống lại giết không tha!"
"Dạ!" Wuerse không chút nghĩ ngợi lĩnh mệnh rời đi.