Thình lình u Chân Chân Quân bổ nhào vào người Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành phát ra vài đạo băng kiếm ngăn cản, y không thèm để ý, cứ mặc cho băng kiếm chém vào thân mình. Rốt cục y tới cách Dư Tắc Thành chừng mười trượng, nháy mắt hóa thành một lỗ đen thật lớn.
Lỗ đen này to chừng ba trượng, thình lình xuất hiện giữa không trung. Nhìn vào trong đó chỉ thấy u tối sâu thẳm, không thể thấy gì khác, giống như vực sâu âm u.
Lỗ đen này phát ra một lực hấp dẫn vô cùng đáng sợ, hút lấy tất cả vật chất, cây cối hoa cỏ, phòng ốc nhà cửa. Thậm chí một ít đệ tử Động Chân đạo cũng bị hút bay về phía đó, chỉ kịp kêu lên vài tiếng kinh hoàng, sau đó bị lỗ đen kia nuốt chửng, nháy mắt đã biến mất.
Dư Tắc Thành liều mạng phóng xuất hàn khí để chống lại sức hút này, nhưng vô ích, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã bị hút vào lỗ đen này. Nháy mắt lỗ đen phát ra một đạo hào quang chói mắt, sau đó lỗ đen biến mất, u Chân Chân Quân biến mất. Dư Tắc Thành biến mất, chỉ còn lại một viên bảo châu nơi đó, phát ra khí lạnh dày đặc.
Nháy mắt một Dư Tắc Thành khác na di tới nơi này, kinh ngạc nhìn tình huống vừa xảy ra. Không ngờ Nhất Nguyên Thủy pháp thân của mình hoàn toàn biến mất một cách vô cùng khó hiểu, chỉ để lại một viên Tuyết Hồn Châu lơ lửng giữa không trung.
Dư Tắc Thành giơ tay ra thu lấy Tuyết Hồn Châu, lặng lẽ cảm ứng, biết được mọi chuyện xảy ra vừa rồi, u Chân Chân Quân sử dụng phương pháp đồng quy ư tận, hóa thành lỗ đen kỳ dị, hút lấy phân thân Nhất Nguyên Thủy pháp thân vào trong đó, hoàn toàn tiêu tan.
u Chân Chân Quân này vô cùng kích động, chưa phân biệt rõ ràng đó chỉ là phân thân của mình, đã cùng phân thân đồng quy ư tận, thật sự là hết sức ngạc nhiên.
Lỗ đen khi nãy xem ra chính là lai lịch của Động Chân đạo này, dưới pháp thuật hùng mạnh nhất của môn phái này, thân hóa lỗ đen, hết thảy đều phải chết. Dư Tắc Thành gật gật đầu, chưởng môn Tha Tâm tông tử trận, Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch cốt Huyền Ma tông, mỗi phái mỗi vẻ, ai nấy đều có bí pháp đáng sợ của riêng mình.
u Chân Chân Quân vừa chết, lập tức đệ tử Động Chân đạo tan tác, bỏ chạy tứ xứ. Cả sơn môn trở nên trống trải, cuộc chiến này xem như chấm dứt.
Đại chiến chấm dứt, nơi nơi toàn là gạch vụn ngói vỡ, cả Động Chân đạo chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành.
Đệ tử Động Chân đạo nếu không chạy trốn cũng đã tử trận, cả sơn môn đổ nát hoang tàn.
Dư Tắc Thành chậm rãi dạo quanh, quan sát cảnh tượng hoang tàn trước mặt. Mình chỉ với một người một kiếm đã hủy Động Chân đạo, thật ra còn một tên Nguyên Anh Chân Quân nữa không biết trốn đi đâu, nhưng Động Chân đạo này coi như đã hủy.
Bởi vì sau khi mình rời khỏi nơi này, những môn phái khác ở Huyền châu sẽ không để cho Động Chân đạo này có khả năng sống lại. Tha Tâm tông, Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch Cốt Huyền Ma tông như hổ rình mồi, sau khi mình đi rồi, bọn chúng sẽ lập tức chiếm cứ nơi này.
Không lâu sau, những phân thân và thủ hạ của Dư Tắc Thành đã quay trở lại. Dù sao mình cũng đã hủy diệt Động Chân đạo này, cũng không để đánh không công một trận. Hắn bèn lệnh cho các phân thân tiến hành lục soát thu gom bảo vật, linh thạch, tiên thảo, vét sạch không còn.
Hết thảy thu vào thế giới Bàn cổ, thứ mà Dư Tắc Thành thích nhất trong đó chính là một số trúc giản thu được trên người một tu sĩ Trúc Cơ, trong đó có phương pháp hóa thân thành lỗ đen.
Tên tu sĩ Trúc Cơ này dường như là người làm trong Tàng Kinh các của Động Chân đạo. Môn phái có biến, trước khi chạy trốn y đã thu gom bí tịch trong Tàng Kinh các, không ngờ chết ở cửa, không biết bị ai giết. Tuy rằng Dư Tắc Thành tìm được số bí tịch này trên người y, nhưng những bí tịch còn lại của Tàng Kinh các đều biến mất, xem ra đã bị các đệ tử khác của Động Chân đạo vơ vét hết.
Nơi này không còn ai chống cự, Dư Tắc Thành kêu lên một tiếng, xoay người ngự kiếm bay lên, rời khỏi sơn môn Động Chân đạo.
Tuy rằng mình đã hủy diệt Động Chân đạo, nhưng chuyện này cũng chưa thể kết thúc. Mình muốn ngăn cản hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần, chứ không phải muốn hủy diệt cả môn phái người khác. Hiện tại thứ nhất trừ phi diệt sạch mười hai phái Huyền châu, khiến cho bọn chúng không còn khả năng tiến hành hoạt động luyện hồn. Nhưng chuyện này vô cùng khó khăn, dù là phá hủy sơn môn tất cả, đằng nào cũng sẽ có đệ tử chạy trốn, nhiều năm sau sẽ lại quật khởi, khi đó có lẽ hoạt động luyện hồn này sẽ được tiếp tục.
Chỉ có nước dùng biện pháp thứ hai, chính là bắt một môn phái nào đó lập lời thề, sau đó nhờ Bất Ngôn tông giám sát. Như vậy hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần này sẽ không tái diễn, mình mới có thể đạt được mục đích.
Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành hạ quyết tâm, bay ra khỏi sơn môn Động Chân đạo, phát ra cảm ứng tìm kiếm. Nháy mắt hắn đã tìm được vị trí của hai Nguyên Anh Chân Quân Bạch Cốt Huyền Ma tông, bèn thi triển Súc Địa Thành Thốn xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Hai Nguyên Anh Chân Quân kia nhìn thấy Dư Tắc Thành thình lình xuất hiện, một tên tỏ ra kinh hãi, nhưng Khấp Huyết Ma Quân mặt không đổi sắc, chỉ mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành.
Y chậm rãi nói:
- Diệt Độ Chân Quân, quả nhiên là diệt độ ngay trước mắt, không ngờ có thể một mình một kiếm đánh cho tan tác Động Chân đạo, giết chết cả Phản Hư Chân Nhất, khâm phục, khâm phục.
Thì ra y đã dự liệu trước tính toán trong lòng Dư Tắc Thành, cho nên mới tỏ ra bình thản như vậy. Hơn nữa khi nãy Dư Tắc Thành sử dụng Bàn Cổ Phủ, giết chết không ít đệ tử tinh anh của Bạch cốt Huyền Ma tông, chuyện này y cũng không thèm để trong lòng, quả thật đáng mặt kiêu hùng.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Khách sáo, khách sáo, vừa rồi ngươi nói tuyệt không tiến hành hoạt động luyện hồn, không biết đây có phải là lời thật hay không?
Khấp Huyết Ma Quân đáp:
- Trước nay ta nói chưa từng giữ lời, bất quá lần này ắt phải tuân thủ, bằng không có lẽ tương lai Bạch cốt Huyền Ma tông ta sẽ đi theo vết xe đổ của Động Chân đạo.
- Được, từ nay trở đi, Bạch cốt Huyền Ma tông ta sẽ không bao giờ tiến hành hoạt động luyện hồn, xin thề trước thiên địa. Cũng có thể mời môn phái khác giám sát, tỷ như Bất Ngôn tông, ngươi thấy có được chăng?
Dư Tắc Thành cười:
- Được, chỉ cần ngươi giữ lời, không hề tiến hành hoạt động luyện hồn khiến cho ngàn dặm không sợi khói, ta sẽ không xem các ngươi là địch.
Hai bên định ra lời thề như vậy, nếu Dư Tắc Thành không có thần uy hủy diệt sơn môn Động Chân đạo, e rằng Bạch cốt Huyền Ma tông cũng không chịu lập thệ.
Thu phục xong Bạch cốt Huyền Ma tông, Dư Tắc Thành mời Khấp Huyết Ma Quân gia nhập hàng ngũ, ba người bay về phía Bát Bộ Thần Ma tông, Chuyển Luân Tha Tâm tông.
Trước tiên tới sơn môn Bát Bộ Thần Ma tông, không ngờ đại môn đóng chặt. Thám tử phát hiện Động Chân đạo diệt vong, từ trên xuống dưới Bát Bộ Thần Ma tông tỏ ra hết sức khẩn trương, nghĩ rằng Dư Tắc Thành muốn tới đây để hủy diệt phái mình.
Dư Tắc Thành đi tới trước sơn môn, cao giọng nói rõ ý định tới đây của mình.
Lập tức Tông chủ Bát Bộ Thần Ma tông mở cửa nghênh đón, lúc nãy y chạy trốn đã lập thệ, lần này có thể mượn cơ hội rửa sạch nỗi nhục.
Sau đó mọi người cùng xuất phát, đi tới Chuyển Luân Tha Tâm tông, ba tông đủ mặt định ra lời thề, phàm là kẻ nào dám tiến hành hoạt động luyện hồn ở Huyền châu, gây tốn thương cho bá tánh, tất cả sẽ cùng nhau trừ diệt.
Cũng mời đệ tử Bất Ngôn tông làm chứng, về sau bọn họ sẽ tiến hành giám sát. Nếu có ai dám làm trái, sẽ là công địch.
Đây gọi là lời thề Huyền châu, mọi chuyện xong xuôi, Dư Tắc Thành phất áo ra đi, chuyện này coi như kết thúc.
Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng rời khỏi Huyền châu, lòng thầm vui sướng. Giữa đường gặp chuyện bất bình, rút kiếm trừ hại, như vậy coi như mình tu tiên cũng không uổng phí.
Năm xưa vào thời Hiên Viên Hoàng đế, vì chấn hưng Nhân tộc đã khởi binh trăm lần, rốt cục bình định Đại Liên Minh, đoạt được thế giới Thương Khung cho Nhân tộc.
Từ đó trở đi, người tu tiên phụ trách sứ mệnh bảo vệ và chấn hưng Nhân tộc, giết chết dã thú Hồng Hoang, đại phá Dị tộc quay về, bảo vệ thế giới Thương Khung.
Nhưng thời gian trôi qua, có những người tu tiên thấy mình nắm trong tay lực lượng hùng mạnh, quên đi xuất thân của mình, xem người khác như trùng kiến, thoải mái tàn sát dân chúng. Những người tu tiên như vậy đã hoàn toàn quên đi nguồn cội, bước sai đường.
Bọn chúng đã lầm đường, vậy mình bình định, mình nói cho chúng biết chúng đã sai lầm. Có người sẽ hỏi mình dựa vào cái gì mà làm như vậy, câu trả lời của mình là, mình hùng mạnh hơn bọn chúng, cũng có thể coi chúng là trùng kiến. Ý tốt không nghe, vậy phải giết, một kiếm mà thôi.
Ta có Hiên Viên Kiếm, phải đi theo con đường của Hiên Viên Hoàng đế năm xưa, bảo vệ Nhân tộc. Dư Tắc Thành lặng lẽ xác định phương hướng tương lai của mình, lý tưởng trong lòng dần dần trở nên kiên định.
Côn Bằng phi hành trong thiên địa, bay trên núi cao sông lớn. Dư Tắc Thành quan sát cảnh đẹp non sông, trong lòng không khỏi bồi hồi cảm thán.
Bay qua núi cao, bay qua sông hồ, bay qua đại địa. Phía trước dần dần tiến vào một vùng biển, qua một đại lục sẽ là cửa ải địa vực.
Đột nhiên phía trước có một tiêu ký Hiên Viên Kiếm vắt ngang giữa không trung, đây là tín hiệu cầu viện của đệ tử Hiên Viên kiếm phái, từ xa vạn dặm đã có thể nhìn thấy.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Có đồng môn đang đại chiến, tình huống đang nguy cấp, còn cách chừng sáu ngàn dặm. Dư Tắc Thành lập tức điều khiển Côn Bằng đổi hướng, nhanh chóng bay về phía đó, tăng hết tốc độ. Đồng thời hắn phóng xuất tiêu ký kiếm khí của mình báo cho đồng môn biết, viện quân của Hiên Viên kiếm phái đã tới.
Khoảng cách sáu ngàn dặm. Côn Bằng phi hành hết tốc độ, nhanh như điện chớp, tới gần rất nhanh.
Từ xa Dư Tắc Thành đã cảm ứng được nơi đó bạo phát dao động nhiều loại kiếm khí. Có người đang chiến đấu ở đó, hơn nữa vô cùng kịch liệt. Một đạo kiếm khí trong đó rõ ràng là Hiên Viên kiếm khí, dường như đã sử dụng Hiên Viên chiến ca, đang trong cơn nguy khốn.
Hắn đã sắp tới nơi, bèn phóng xuất kiếm khí của mình lần nữa, báo cho đồng môn mình sắp sửa tới.
Rốt cục bay tới cách chiến trường còn trăm dặm, dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, rõ ràng là bốn nữ nhân và một cẩm y khách đang chiến đấu.
Bốn nữ nhân kia đều là Kim Đan Chân Nhân, có một nữ nhân trong đó đúng là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, mà tên cẩm y khách kia rõ ràng là Nguyên Anh Chân Quân.
Bốn nữ nhân vất vả nghênh chiến, dốc hết toàn lực mới giằng co bất phân thắng bại cùng đối phương. Từ xa Dư Tắc Thành đã cảm ứng được, bèn thi triển Súc Địa Thành Thốn, phát động công kích cẩm y khách.
Đòn công kích này của Dư Tắc Thành phát ra trong cơn giận bừng bừng, bởi vì nữ Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái kia rõ ràng là Phong Linh Tĩnh. Nhiều năm không gặp, hôm nay mới thấy mặt nàng ở xa xa, rõ ràng là Phong Linh Tĩnh năm xưa mình từng vung kiếm trảm tình, hiện tại có vẻ nàng đã bị thương. Dám làm nữ nhân của ta bị thương... Dư Tắc Thành lửa giận sôi trào, đánh ra một đòn mãnh liệt.
Là nàng, chính là nàng.
Nàng chẳng khác năm xưa, vẫn trẻ đẹp như ngày nào. Bất quá dường như nàng đã bị thương, máu vương trên pháp bào, hơn nữa đã bắt đầu hát vang Hiên Viên chiến ca, tiến vào trạng thái bạo phát sau cùng.
Chuyện năm xưa giống như mới hôm qua...
“Nếu ta đạt thành Kim Đan, ắt sẽ dùng tám cỗ kiệu lớn rước muội về nhà. Dù muội không muốn, ta cũng sẽ cướp muội, ta sẽ không phụ muội, đây là lời thề của ta. Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ. Dư Tắc Thành xin lập thệ!
Nhưng hiện tại ta phải cắt đứt cùng muội, vung kiếm trảm tình!”
Lời thề năm xưa. Dư Tắc Thành vẫn còn nhớ từng chữ một nhưng hắn vẫn không thể làm đúng lời thề, bởi vì sau khi hắn thành Kim Đan. Phong Linh Tĩnh hoàn toàn biến mất. Dù hắn tìm nàng khắp chốn, vẫn không thấy tung tích nàng đâu. Nơi nào có mặt hắn, chắc chắn không có Phong Linh Tĩnh.
Hôm nay nàng bị thương, có người làm cho nàng bị thương, Dư Tắc Thành lập tức nổi giận đùng đùng, phát động công kích mãnh liệt về phía kẻ thù.
Lực Sát Ma bạo phát, Dư Tắc Thành điên cuồng xông tới, chém mạnh về phía đối phương.
Đối phương là một tên cẩm y khách, mặt trắng cẩm bào, từ khí tức của y có thể biết được là một Nguyên Anh Chân Quân. Y ngự khí như cầu vồng, vô cùng linh hoạt, bay lượn tới lui, lộ ra vẻ vô cùng lão luyện.
Trong tay y phát ra từng đạo thanh quang rực rỡ, hoặc thẳng hoặc cong, bao trùm khắp không trung, giống như một mạng nhện khổng lồ lan tràn trăm dặm, phát động công kích từ bốn phương tám hướng về phía địch nhân đang nằm trong mạng nhện.
Thanh quang này không mãnh liệt như Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến của Dư Tắc Thành, có thể nói không có lực hủy diệt cứng rắn hùng mạnh, thuộc loại thần quang âm nhu đến cực độ, có thể lúc sinh lúc diệt, trong tay người này điều khiển quả thật vô cùng vô tận.
Đặc điểm thanh quang này chính là giam cầm. Hết thảy sự vật chìm vào trạng thái kỳ dị, chỉ cần bị thanh quang này đánh trúng sẽ ngưng đọng lại, bị nó phong ấn. Giống như côn trùng rơi vào mạng nhện bị trói chặt một chỗ.
Thanh quang này có thể hút dính tất cả phi kiếm pháp bảo, có thể làm tiêu tan hết thảy chân nguyên, có thể hóa giải hết thảy công kích.
Thanh quang này ngăn trở phi kiếm Dư Tắc Thành công kích, nó là do chân nguyên hóa thành, có vẻ hết sức kỳ dị, có thể tương dung cùng khí huyết địch nhân, kết nối với thiên địa, vô cùng vô tận. Lại thêm kết nối vận chuyển chu thiên, khó lòng phân biệt, cho dù phi kiếm cửu giai của Dư Tắc Thành cũng không thể chặt đứt thanh quang này được.
Thật ra cũng không phải chặt đứt, chỉ cần đánh trúng thanh quang này, nó sẽ vỡ tan, nhưng sau đó lập tức sinh ra vô cùng tận.
Hơn nữa thanh quang này chính mà không tà, sáng mà không chói, chính là thanh quang huyền môn tinh túy nhất. Không biết đối phương dùng pháp quyết gì điều khiển thanh quang này, sử dụng tự nhiên như vậy.
Sau khi Dư Tắc Thành giao thủ một đòn, lập tức phát hiện ra địch nhân vô cùng dũng mãnh, chẳng trách Phong Linh Tĩnh phải hát lên Hiên Viên chiến ca. Pháp thuật tên này vô cùng mạnh mẽ, thanh quang sinh diệt được y điều khiên, khiến cho trong vòng trăm dặm xung quanh nơi này đầy cả thanh quang, tràn ngập một tầng hào quang xanh biếc mờ mịt.
Có thể nói y đã dung hợp cùng thiên địa thành một thể, kết nối Nguyên Anh của mình với thần thông thiên địa, sử dụng tới cực hạn. Thanh quang lóe lên liên miên không dứt, vô cùng linh hoạt, hoàn toàn ngăn chặn công kích của Dư Tắc Thành.
Giao thủ trăm chiêu, dần dần Dư Tắc Thành có cảm giác kỳ lạ, thanh quang mà đối phương sử dụng rõ ràng có cảm giác tự nhiên như không. Không hiểu vì sao, Dư Tắc Thành lại nhớ tới Không Dung Chân Quân. Tông chủ của Chư Nhược Không Vô tông.
Dường như mình không phải đối mặt với một người, mà là một con rối, nhưng làm sao một con rối lại có thể sử dụng thanh quang tới mức thần diệu như vậy?
Không, đúng hơn là thanh quang này mới là chủ thể, thân thể Nguyên Anh Chân Quân kia bất quá chỉ là con rối. Thanh quang này là sống, người lại là con rối, bằng không không thể nào vận dụng thanh quang tới mức thần kỳ như vậy.
Nghĩ tới đây, kiếm quang Dư Tắc Thành lập tức biến hóa, một đạo kiếm quang màu bạch kim xuất ra nhanh như điện chớp, cắt ngang không trung. Dưới ánh thanh quang nổi bật, đạo kiếm quang màu bạch kim trở nên chói mắt vô cùng, huy hoàng rực rỡ.
Nháy mắt kiếm quang đã tới, xuyên qua hư không va chạm cùng thanh quang. Lập tức kiếm quang diệt mất, không còn lực lượng, bị thanh quang bắt làm tù binh.
Nhưng vừa bị bắt, kiếm quang kia một lần nữa lóe sáng, một luồng kiếm quang màu trắng tinh thuần lấp lánh giữa không trung, nhìn bề ngoài vô cùng xinh đẹp, nhưng lại toát ra khí tức tử vong vô cùng đáng sợ.
Kiếm quang màu trắng này dung hợp cùng thanh quang thành một thể, đúng vào khoảnh khắc bị thanh quang kia bắt làm tù binh.
Thình lình Khống Tử tiên nhãn trên trán Dư Tắc Thành bừng mở, phóng xuất một đạo tử quang, dung nhập vào trong kiếm quang của mình. Kiếm quang lập tức hóa thành tử quang, cho nên nhìn bề ngoài xinh đẹp nhưng lại toát ra khí tức tử vong đáng sợ. Tử quang này nhanh chóng lan truyền, bắt đầu lan tràn khắp thanh quang.
Thanh quang không mạnh nhưng liên miên bất tuyệt, có thể sinh ra vô hạn. Dư Tắc Thành xem nó là địch nhân, vì đặc điểm của loại sinh mạng liên miên bất tuyệt, vô cùng vô tận này là không mạnh. Chúng dựa vào số đông liên kết lại với nhau, hình thành sinh mạng, Khống Tử tiên nhãn của mình chính là lợi khí thích hợp để khắc chế chúng.
Nháy mắt thanh quang trong phạm vi trăm dặm lãnh trọn tử quang mang theo khí tức tử vong. Bất chợt giữa không trung vang lên một tiếng thét chói tai, lập tức tất cả thanh quang nổ ầm một tiếng, sau đó hoàn toàn tan biến. Chỉ còn lại một ít tàn dư bay bay theo gió, nhưng chúng đã không còn khả năng có thể sinh ra vô hạn như trước nữa.
Sau khi thanh quang tan biến, tên Nguyên Anh Chân Quân kia lập tức trở nên mềm nhũn vô lực, chẳng khác con rối không người điều khiển, hoàn toàn bất động, giống như đã chết, không còn chút khí tức Nguyên Anh Chân Quân nào, từ trên không rơi xuống.
Đây chính là Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, hóa tử quang thành kiếm quang, một kiếm hủy diệt. Không cần biết ngươi là tiên thuật pháp quyết gì, không cần biết ngươi là yêu ma hay thần tiên, bất kể ngươi hùng mạnh tới mức nào, bất kể ngươi có năng lực hủy thiên diệt địa, giết ngươi cũng chỉ cần một kiếm mà thôi.
Kiếm này không có tâm cảnh khám phá hư ảo, không có tuyệt sát lấy đầu vạn người, không có linh cơ giác ngộ chân ngã, không có khống chế tinh diệu tỉ mỉ, chỉ là một kiếm mà thôi, giết chết cường địch, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp.
Dư Tắc Thành giơ tay chộp hờ một cái, lập tức bắt lấy thân thể Nguyên Anh Chân Quân kia thu vào thế giới Bàn cổ của mình. Đồng thời thi triển Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã, thâu lấy hết tất cả thanh quang còn sót lại.
Những đạo thanh quang tàn dư tụ tập lại trong tay Dư Tắc Thành, có cảm giác chúng mềm mại như tơ liễu, bất quá thể tích đang không ngừng thu nhỏ lại, bị thiên địa đồng hóa. Lúc chúng vào tay Dư Tắc Thành còn dài chừng một trượng, chỉ trong thoáng chốc đã còn chừng một thước, sắp sửa hoàn toàn tiêu tan.
Dư Tắc Thành đột ngột mở Chưởng Sinh tiên nhãn. Khống Tử tiên nhãn của mình đã làm nó chết, vậy Chưởng Sinh tiên nhãn có thể làm cho thanh quang này sống lại.
Tức thì dưới ánh sáng của Chưởng Sinh tiên nhãn, thanh quang dần dần trở nên sống động, khôi phục lại hoàn toàn.
Thanh quang này quả thật hết sức thần kỳ, dường như có sinh mạng. Dư Tắc Thành thu nó vào chân nguyên của mình, nó dần dần hóa lớn, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Dư Tắc Thành. Đây là nhờ năng lực của Chưởng Sinh tiên nhãn, bởi vì sinh mạng của nó là do Dư Tắc Thành ban cho.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, thu thanh quang này vào trong thế giới Bàn cổ. Thanh quang này cùng tên Nguyên Anh Chân Quân có vẻ vô cùng quái dị, phải nghiên cứu cẩn thận một phen.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhờ có Dư Tắc Thành tới, bốn người Phong Linh Tĩnh mới có thể nghỉ lấy hơi. Thật ra ngoại trừ bốn người các nàng còn có một người nữa cũng là Kim Đan Chân Nhân, chính là đệ tử Vạn Kiếm Ma Tông, vừa giao thủ đã dung nhập thiên địa, kết quả là người đầu tiên bị thanh quang vây khốn.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã trừ hết thanh quang, nhờ vậy nàng mới có thể thoát thân, năm người bắt đầu vận công chữa thương.
Dư Tắc Thành bắt lấy cường địch, quay đầu lại nhìn các nàng, chợt có cảm giác nhân sinh hà xứ bất tương phùng.
Năm nữ nhân này toàn là Kim Đan Chân Nhân, một người là Phong Linh Tĩnh, một người là Bạch Tố của Liệt Thiên Kiếm Tông, còn một người quen nữa, không ngờ là Hứa Tiểu Nhã của Hỗn Nguyên Kiếm Tông, không ngờ có thể gặp được các nàng cùng một chỗ.
Thấy Dư Tắc Thành. Bạch Tố không khách sáo, lên tiếng nói:
- Cảm tạ. Tắc Thành, à không, hiện tại phải gọi là Diệt Độ Chân Quân.
Phong Linh Tĩnh và Hứa Tiểu Nhã không nói nửa lời, Dư Tắc Thành nói:
- Đừng khách sáo, cứ gọi ta Tắc Thành là được.
Bạch Tố nói:
- Hay gọi huynh là lão Dư vậy, nhiều năm không gặp, ôi...
- Thật sự là buồn bực, trước kia ta Trúc Cơ, huynh bất quá chỉ mới Luyện Khí kỳ, còn là một tiểu tử chưa ráo máu đầu.
- Sau ta vẫn Trúc Cơ, huynh đạt tới Kim Đan kỳ, giao thiệp ngang hàng cùng sư phụ, khi đó ta tức tối vô cùng, bất quá vẫn còn khả năng đuổi kịp. Hiện tại ta đạt tới Kim Đan, không ngờ huynh đã là Diệt Độ Chân Quân vang danh thiên hạ, hoàn toàn không còn cơ hội đuổi kịp nữa, thật sự là tức chết đi thôi.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Đại Đạo có trước sau, bất quá ta chỉ đi trước một bước. Chỉ cần tin tưởng ở mình, nhất định sẽ có cơ hội.
Bạch Tố nói:
- Đúng vậy, tin ở bản thân mình sẽ có cơ hội, ta sẽ đuổi kịp huynh, huynh cứ chờ xem.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Các nàng làm gì ở đây?
Bạch Tố nói:
- Năm người chúng ta kết thành tỷ muội khác phái, mở ra một Bạch Liên biệt phủ ở nơi này, không biết vì sao tên Nguyên Anh Chân Quân biến thái này đột nhiên tập kích chúng ta. Tên này đạo pháp thông huyền, chắc chắn không phải là tán tu, không biết là sư tổ của phái nào mặt dày không biết xấu hổ, tới đây tập kích chúng ta như vậy. Chỉ chiêu đầu tiên đã phá được Dung Kiếm Thiên Địa của Ngũ muội, khiến cho Bạch Liên Ngũ Diệp trận của chúng ta không thể hình thành, bằng không chúng ta cũng không tới nỗi thảm hại như vậy.
Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát, năm nàng này gồm có Phong Linh Tĩnh của Hiên Viên kiếm phái, Bạch Tố của Liệt Thiên Kiếm Tông, Hứa Tiêu Nhã của Hỗn Nguyên Kiếm Tông, còn hai nữ nhân kia thuộc hai phái còn lại của năm đại kiếm phái. Các nàng đều đạt tới cảnh giới Long Hổ, đều xinh đẹp như thiên tiên, toàn là mỹ nữ số một, số hai trong năm đại kiếm phái.
Năm người các nàng vì nhiệm vụ thí luyện của môn phái cho nên tụ tập lại với nhau, cảm thấy tâm đầu ý hợp bèn kết bái cùng nhau. Mỗi người đều có nguyên nhân riêng của mình, không muốn trở về môn phái, cho nên nhất quyết ở lại bên ngoài mở một động phủ tu luyện, cùng nhau tu luyện, cổ vũ cho nhau.
Cách đây chừng trăm dặm có một sơn mạch, các nàng tìm được một ngọn linh tuyền, mở động phủ, ở đó tiềm tu, gọi là Bạch Liên động phủ.
Không biết vì sao hôm nay có một tên Nguyên Anh Chân Quân tới đây, không nói nửa lời đã xuất thủ muốn bắt các nàng, cho nên mới diễn ra một trường đại chiến.
Năm nàng đã luyện tập một trận pháp, không hề e ngại Nguyên Anh Chân Quân bình thường. Nhưng pháp lực tên này vô cùng quái dị, không thể phá được thanh quang của y, cho nên vất vả vô cùng, muôn phần nguy cấp, ai nấy đều phát ra tín hiệu cầu viện môn phái của mình.
Cũng may Dư Tắc Thành đi ngang nhìn thấy, chạy tới cứu viện, bằng không hậu quả thật khó lòng tưởng tượng.
Trong lúc nói chuyện, nữ Kim Đan Chân Nhân của Vạn Kiếm Ma Tông rốt cục được cứu tỉnh, sau khi tỉnh lại lập tức cất tiếng thóa mạ ầm ĩ:
- Tên tiểu nhân đê tiện, là Nguyên Anh Chân Quân lại tập kích sau lưng, quả thật không biết xấu hổ...
Mắng chừng mười mấy câu, phát hiện ra Dư Tắc Thành ở đây, biết là nhờ hắn cứu viện, lúc này nàng mới im tiếng, thi lễ tạ ân Dư Tắc Thành cứu mạng.
Nữ tu sĩ của Vạn Kiếm Ma Tông này tên là Thủy Lam Chân Nhân, còn Kim Đan Chân Nhân của Ma Kiếm Yêu tông tên là Thiên Bạch Chân Nhân.
Mọi người bắt đầu hàn huyên cùng nhau, thật ra chủ yếu là Bạch Tố và Thủy Lam nói chuyện với Dư Tắc Thành không ngừng. Tính tình Bạch Tố vốn hào phóng tự nhiên, Thủy Lam chất phác, hai nàng tán gẫu cùng Dư Tắc Thành vô cùng hợp ý.
Phong Linh Tĩnh và Hứa Tiểu Nhã lặng yên không nói, Thiên Bạch Chân Nhân cũng không nói nửa lời, tính nàng là như vậy, lạnh lùng như băng giá.
Hàn huyên một lúc, Bạch Tố mời Dư Tắc Thành tới Bạch Liên biệt phủ của các nàng ở chơi vài ngày, Dư Tắc Thành lập tức bằng lòng. Thật ra trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn Phong Linh Tĩnh, rốt cục hôm nay gặp lại nhau, chuyện năm xưa cũng nên kết thúc.
Thật ra trong lòng Dư Tắc Thành đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều lần, Phong Linh Tĩnh khác với các nàng khác. Tỷ như các Phản Hư Chân Nhất Già Lam hay Lạc Tĩnh Sơ, Dư Tắc Thành kết giao với các nàng xem nhau như bằng hữu, trong lòng không hề có chút áp lực nào. Vui thì hợp, không vui thì tan, các nàng cũng không thèm để ý Dư Tắc Thành có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, hai bên hết sức tự nhiên vui vẻ, hoàn toàn có thể khống chế bản thân mình.
Nhưng Phong Linh Tĩnh lại khác, Dư Tắc Thành có cảm giác nếu mình thích nàng, vậy phải chung sống với nàng, phải làm cho nàng vui vẻ, phải cho nàng hết thảy, không được làm nàng thương tổn.
Nhưng giữa hai người còn có một ngọn núi lớn vô hình, chính là Lưu Thi Vận.
Đối với hai nàng này, Dư Tắc Thành không thể đối xử giống như bọn Già Lam, Lạc Tĩnh Sơ, có thể nói cười vui vẻ, phong hoa tuyết nguyệt.
Dư Tắc Thành biết giữa hai nàng, mình phải chọn ra một người, nhưng nếu chọn một người, sẽ làm thương tổn người còn lại, đây là lựa chọn khó khăn nhất.
Dư Tắc Thành lấy cớ đề phòng đối phương còn có viện quân để nhận lời mời của bọn Bạch Tố, theo các nàng tới Bạch Liên biệt phủ. Mọi người ngự kiếm bay lên, bay ra hơn trăm dặm.
Lúc đầu các nàng nói về Bạch Liên biệt phủ gì đó, Dư Tắc Thành cũng không để ý, hắn cho rằng bất quá chỉ là một nơi tu luyện bình thường, mở vài cái hang trong lòng núi. Nhưng khi đến nơi Dư Tắc Thành không khỏi khen thầm, quả nhiên là một địa phương thật tốt.
Ngoài trăm dặm có một hồ nước rộng chừng ba mươi dặm, nước trong yên tĩnh, cảnh đẹp như tranh.
Trên mặt hồ toàn là hoa sen trắng, có rất nhiều đóa đang nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Bay đến trên hồ, Bạch Tố bấm quyết niệm chú, nháy mắt sáu người được truyền tống vào một hòn đảo nhỏ.
Đảo này nằm trong hồ, xung quanh là pháp trận nghiêm ngặt, người bình thường không tinh thông trận pháp rất khó lòng tìm được nơi này.
Dưới ánh nắng rực rỡ, một hòn đảo xinh như trong mộng hiện ra trước mắt mọi người. Đảo này rộng chừng bảy, tám dặm, có một ngọn núi thế núi không quá hiểm trở nằm ở giữa đảo. Trên núi có một ngọn linh tuyền, linh khí vô cùng sung túc, được pháp trận tụ tập lại, mắt thường có thể nhìn thấy, chẳng kém gì linh tuyền trên Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong của Hiên Viên kiếm phái.
Nước linh tuyền theo núi chảy xuống, hội tụ ở trung tâm đảo thành một cái đầm, trong đầm toàn là hoa sen cực phẩm.
Tả hữu đầm này chính là Bạch Liên biệt phủ, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, rõ ràng là một tòa biệt viện của tiên gia.
Bạch Liên biệt phủ này có mười ba gian cung thất, đều nằm ở ven đầm, tường bằng bạch ngọc, ngói bằng lưu ly, trông vô cùng xa hoa mỹ lệ.
Mùi thơm lan tỏa trong không khí, khiến cho người ta ngửi thấy tâm thần sảng khoái. Tu luyện ở đây sẽ có tiến triến cực nhanh, quả là một nơi rất tốt.
Tới nơi này, Dư Tắc Thành khen ngợi hết lời. Sáu người tiến vào trong động, lại có đệ tử của các nàng tu luyện trong này, còn có một ít người làm bận rộn tới lui, không khí cũng không tới nỗi lạnh lùng hoang vắng.
Dư Tắc Thành thấy kết cấu của động phủ này không khỏi hết lời tán thán, đình đài lầu các nơi này thật sự khéo léo tinh xảo, sơn thủy dung hợp thành một thể, hoàn toàn có thể xưng là đạo pháp tự nhiên.
Dư Tắc Thành khen ngợi các nàng xây dựng nơi này tinh xảo, lập tức trên mặt các nàng lộ vẻ khác thường. Bạch Tố nhìn thoáng qua đồng bạn, sau đó mới nói:
- Thật ra nơi này không phải do chúng ta xây dựng, vốn là động phủ tiền kiếp của Thiên Bạch Đại tỷ, là do Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử xây dựng cho tỷ ấy.
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, tiền kiếp của Thiên Bạch Chân Nhân?
Thủy Lam vốn nhanh mồm nhanh miệng, bắt đầu kể lại ngọn nguồn, Thiên Bạch Chân Nhân cũng không ngăn cản.
Thì ra tiền kiếp của Thiên Bạch Chân Nhân vào ngàn năm trước chính là ái thiếp của Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử, nơi này là động phủ của nàng. Sau Tàng Tinh Tử xung kích cảnh giới Phản Hư kỳ thất bại, buộc phải binh giải chuyển thế, cuối cùng Thiên Bạch Chân Nhân cũng đoạt xá chuyển thế.
Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử của Thanh Hải phái, cũng xưng là Bất Diệt lão tổ, trải qua mấy đại kiếp nạn vẫn không bị diệt. Từng ba lần binh giải, hai lần lôi kiếp bị đánh trở lại nguyên hình, đầu thai chuyển thế, nhưng lần nào cũng quật khởi, đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Tàng Tinh Tử có thể khống chế chín mươi chín thanh Thiên Tân kiếm, tạo thành Thiên Tân kiếm trận vang danh thiên hạ. Thiên Tân kiếm do lão luyện chế chính là một trong vài loại phi kiếm hệ Kim tốt nhất Tu Tiên Giới.
Mẫu kiếm Kiếm Phi Dực của Dư Tắc Thành năm xưa chính là Thiên Tân kiếm của Tàng Tinh Tử, cũng coi như có chút uyên nguyên. Bất quá lần trước Tàng Tinh Tử bị đệ tử phản bội cho nên độ kiếp thất bại, tới nay còn chưa rõ tung tích.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tiền kiếp Thiên Bạch Chân Nhân bất quá chỉ đạt cảnh giới Kim Đan, miễn cưỡng chuyển thế. Sau khi trải qua luân hồi đã mất đi trí nhớ, rốt cục cũng nhờ Linh Căn tốt cho nên gia nhập Ma Kiếm Yêu tông, luyện tập Yêu Kiếm thuật.
Theo thời gian tu luyện, dần dần trí nhớ của nàng hồi phục, nhớ lại chuyện quá khứ, nhớ lại mối tình ân ân ái ái với Tàng Tinh Tử. Lúc này Tàng Tinh Tử đã chuyển thế thành công, lại trở thành Thiên Cam lão tổ.
Hai trăm năm trước Thiên Bạch Chân Nhân đi tìm lão, muốn nối lại lương duyên tiền kiếp. Nhưng đời này nàng lại tu luyện Yêu Kiếm thuật, tu vi Trúc Cơ đã luyện hóa phi kiếm dung nhập vào thân thể, người là kiếm, kiếm cũng là người, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hơn nữa không thích nói chuyện, tính tình quái gở khó gần.
Mà sau khi Thiên Cam lão tổ Tàng Tinh Tử chuyển thế, không biết vì sao tính tình trở nên thô bạo, thay đổi hoàn toàn. Lúc này gặp lại Thiên Bạch Chân Nhân thấy nàng như vậy, lập tức giữa hai người xảy ra vô số chuyện mâu thuẫn, từ tình lữ dần dần trở nên thù địch. Rốt cục Tàng Tinh Tử đuổi nàng đi, cắt đứt quan hệ.
Thiên Bạch Chân Nhân trải qua chuyện này bị kích thích nặng nề, trở mặt là địch. Sau tới lúc Tàng Tinh Tử độ kiếp, lúc ấy Thiên Bạch Chân Nhân đã trở thành Kim Đan Chân Nhân, nàng bèn dẫn theo kẻ thù của Tàng Tinh Tử thông qua mật đạo xông vào chỗ Tàng Tinh Tử độ kiếp, khiến cho lão phải chuyển thế lần nữa.
Trước khi Tàng Tinh Tử chuyển thế, thần trí hồi phục, hai người lại chuyển từ cừu địch sang tình lữ, tình cũ bộc phát. Nhưng Tàng Tinh Tử không thể không chuyển thế mà đi, để Thiên Bạch Chân Nhân ở lại đây đợi chờ lão trở về.
Bọn Bạch Tố, Phong Linh Tĩnh quen biết với nhau trong thí luyện năm đại kiếm phái, tính tình hợp nhau. Mỗi người lại có lý do riêng của mình không muốn tu luyện trong môn phái, cho nên năm người bèn kết nghĩa kim lan, tới Bạch Liên biệt phủ này chung sống, cùng nhau tu luyện, tình cảm thân thiết.
Ngoài ra năm người còn có một ý nguyện, là muốn dùng kiếm thuật mà mình tu luyện hợp nhất lại, nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp của riêng mình, không kém gì kiếm pháp trong môn phái.
Nghe ý nguyện của các nàng như vậy, Dư Tắc Thành sửng sốt, vẻ mặt ngây dại tỏ ra không tin, trong lòng cười thầm năm người các nàng không biết tự lượng sức mình. Kiếm pháp của năm đại kiếm phái lưu truyền đã vạn năm qua, há có thể dễ dàng vượt qua.
Bạch Tố nói:
- Ta biết huynh sẽ có thái độ như vậy, sở dĩ chúng ta đến đây cũng vì như vậy. Mỗi tu sĩ nghe tới chí nguyện của chúng ta đều có thái độ này.
Dư Tắc Thành ấp úng nói:
- Không phải là ta không tin, nhưng... nhưng...
Bạch Tố lại nói:
- Bằng vào cái gì chúng ta lại không làm được, hiện tại kiếm thuật của chúng ta là do Kiếm Lão Nhân sáng chế, nói cách khác những kiếm thuật này vốn là đồng một thể. Chúng ta chỉ cần khổ công nghiên cứu, nhất định có thể dựa trên cơ sở đó nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp thuộc về mình.
Phong Linh Tĩnh bên cạnh từ đầu tới cuối vẫn im lặng, chợt lên tiếng nói:
- Ông ấy làm được, vì sao chúng ta không làm được?
Hứa Tiểu Nhã cũng nói:
- Chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ thành công.
Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra, vẻ mặt của cả năm người tỏ ra hết sức cuồng nhiệt. Nghiên cứu ra kiếm thuật hợp nhất năm đại kiếm phái, đây là mục tiêu hiện tại mà các nàng theo đuổi.
Nếu đã như vậy, Dư Tắc Thành cũng khó mà nói gì. Bất quá trong lòng hắn vẫn cảm thấy khinh thường kiếm thuật của các nàng, nếu nó thật sự lợi hại, cần gì ta phải tới cứu các nàng?
Thấy Dư Tắc Thành ngầm tỏ vẻ khinh thường, năm nàng tự nhiên không cam lòng để thành quả vất vả của mình bị người khác coi thường như vậy, bắt đầu diễn luyện mô hình kiếm thuật mà mình mới nghiên cứu được, gọi là Bạch Liên Ngũ Diệp trận.
Không biết thì thôi, sau khi nhìn thấy các nàng diễn luyện qua một lượt, Dư Tắc Thành bị dọa nhảy dựng. Bạch Liên Ngũ Diệp trận này quả nhiên có chỗ lợi hại, nếu không phải khi nãy vừa động thủ, Thủy Lam Chân Nhân đã bị giam cầm, với năm người hoàn toàn có thể đánh thắng tên Nguyên Anh Chân Quân kia.
Lúc này Dư Tắc Thành mới cảm thấy, kiếm thuật mà năm nàng nghiên cứu ở một mức độ nào đó quả thật rất cao minh. Bởi vì con đường các nàng đang đi đã dần dần tới gần kiếm thuật được ghi trong Tâm Ma Tàn Ảnh.
Vì thế Dư Tắc Thành ở lại đây, thứ nhất là vì Phong Linh Tĩnh, thứ hai là vì thuật ngũ kiếm hợp nhất của các nàng.
Các nàng an bày cho Dư Tắc Thành ở trong một cung điện phía sau, chính là cung điện tốt nhất ở nơi này. Thật ra các nàng có giao tình rất tốt với nhau, ai ai cũng biết quan hệ giữa Dư Tắc Thành và Phong Linh Tĩnh. Cho nên tuy rằng không nói ra ngoài, nhưng bên cạnh cung điện của Dư Tắc Thành là chỗ ở của Phong Linh Tĩnh.
Dư Tắc Thành vào ở chỗ mình, đối với chuyện mình sẽ nói với Phong Linh Tĩnh thế nào, thật ra hiện tại trong lòng hắn vẫn chưa quyết định.
Vào cung điện, Dư Tắc Thành quyết định kiểm tra thành quả đạt được trong trận chiến Động Chân đạo xem sao.
Dư Tắc Thành thu được ngàn viên linh thạch thượng phẩm, tài nguyên vô số. Trong đó có một món pháp bảo, hẳn là cửu giai, chính là pháp ấn mà tên Nguyên Anh Chân Quân kia sử dụng.
Phi kiếm mà u Chân Chân Quân sử dụng nhất định là phi kiếm cửu giai, đáng tiếc sau này không thấy đâu nữa. Hết tám chín phần y đã giao lại cho đồ đệ của mình, nhằm sau này quật khởi.
Ngoại trừ những thứ này ra, thần công hóa thành lỗ đen của Động Chân đạo chính là thu hoạch lớn nhất lần này. Thần công này hung ác vô cùng, không kém gì Hỗn Độn Lô của mình, nếu sử dụng thích hợp, chắc chắn vô địch thiên hạ.
Ngoại trừ thuật hóa thân lỗ đen của Động Chân đạo, còn có hai thu hoạch khác cũng không nhỏ. Chính là lấy được Nguyên Anh của tên Nguyên Anh Chân Quân Chuyển Luân Tha Tâm tông. Tâm pháp phục chế mà y sử dụng cũng là một loại thần công đáng để học tập, thậm chí có thể phục chế lực Thiên Đạo, thật sự không thể coi thường.
Một thu hoạch nữa là tên Nguyên Anh Chân Quân mới vừa đối chiến khi nãy, cùng thanh quang kỳ lạ có sinh mạng kia, có thể sinh sôi không dứt. Đây cũng là một thu hoạch lớn, cần phải khổ tâm nghiên cứu, không thể coi thường.
Thật ra không phải là mình không có tổn thất, Nhất Nguyên Thủy pháp thân đã bị tổn hại, bị hút vào trong lỗ đen, cuối cùng chỉ còn giữ lại được Tuyết Hồn Châu. Tiên Thiên Linh Bảo này quả thật là bảo bối, cho dù bị lỗ đen hấp thu cũng có thể tồn tại mà không hư hại chút nào, quả nhiên nỗ lực của mình không hề uổng phí.
Đối với chuyện phân thân bị hủy, Dư Tắc Thành cũng không quan tâm mấy. Phân thân cũng như đao kiếm của chủ nhân, hủy thì hủy, triệu tập một phân thân khác là xong.
Dư Tắc Thành bắt đầu triệu tập, muốn triệu tập lại Nhất Nguyên Thủy pháp thân trở lại. Nhưng hắn niệm pháp quyết mấy lần liên tiếp, không ngờ không thể triệu tập được Nhất Nguyên Thủy pháp thân.
Có chuyện gì vậy... vốn Dư Tắc Thành định triệu tập một pháp thân hệ Thủy khác, kết hợp cùng Tuyết Hồn Châu tạo ra phân thân mới. Nhưng suy nghĩ này đã tan thành mây khói, không thể triệu tập pháp thân hệ Thủy được nữa, cũng không thể khôi phục lại phân thân.
Dư Tắc Thành bắt đầu kiểm tra xem vấn đề ở chỗ nào. Hắn lấy Tuyết Hồn Châu ra, dần dần phát hiện vấn đề. Thì ra dù phân thân mình đã bị hủy, nhưng Tuyết Hồn Châu còn đó, chuyện này tương đương với Nhất Nguyên Thủy pháp thân đã bị tan nát thân thể, nhưng linh hồn vẫn còn. Bởi vì như vậy, Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp cho rằng pháp thân hệ Thủy vẫn còn đó, cho nên mình không thể triệu tập một Nhất Nguyên Thủy pháp thân khác.
Mà thật ra phân thân của mình đã hủy, chỉ cần còn sót lại một tia Thủy khí là có thể tái sinh dễ dàng. Nhưng vì lỗ đen kia quá sức hùng mạnh, không có tia Thủy khí nào trốn thoát, rốt cục làm cho pháp thân hệ Thủy này tiêu tan, coi như phân thân này hoàn toàn phế bỏ.
Tuy rằng phân thân Nhất Nguyên Thủy pháp thân của mình hoàn toàn phế bỏ, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không cảm thấy đau lòng. Nhìn Tuyết Hồn Châu trước mắt, hắn mơ hồ cảm nhận được có một con đường sáng sủa trước mắt mình, có điều sở ngộ. Nhưng hắn lại có cảm giác không thể nào diễn tả, giống như có thứ gì che khuất, làm cho mình không thể thấy rõ phương hướng.
Tuy rằng không thấy rõ phương hướng, nhưng Dư Tắc Thành có thể biết được thứ gì che lấp, chính là nữ nhân Phong Linh Tĩnh trong cung điện cách đó không xa. Bao nhiêu năm không gặp, hôm nay gặp lại, mỗi lần liếc nhìn nàng, Dư Tắc Thành đều cảm thấy tim mình đập rộn, dường như nàng đang kêu gọi mình, tâm tư của mình hoàn toàn đặt trên người nàng.
Lúc này sắc trời đã tối, thái dương gác núi, trăng đã bắt đầu lên. Nhìn ngôi tiểu lâu bên cạnh đã lên đèn. Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, đi về phía tiểu lâu ấy.
Đến ngoài cung điện, Dư Tắc Thành nhờ người báo với Phong Linh Tĩnh rằng mình đã tới, sau đó đứng ngoài cửa chờ đợi.
Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện tim mình đập thình thịch, giống như lúc còn mười mấy tuổi, đi gặp nữ nhân mà mình thích, cảm giác này đã nhiều năm qua không xuất hiện.
Rất nhanh Phong Linh Tĩnh đã cho mời hắn. Dư Tắc Thành bèn tiến vào trong, đi vào một đại sảnh đã thấy Phong Linh Tĩnh nơi đó. Nàng vẫn như xưa, phong tư tao nhã, thần thái tự nhiên, ung dung tự tại, gương mặt xinh đẹp rạng ngời.
Gặp mặt Phong Linh Tĩnh, tự dưng bao lời nói mà Dư Tắc Thành chuẩn bị từ trước bay biến đi đâu mất, chỉ có thể ấp úng:
- Muội có khỏe không?
Phong Linh Tĩnh trầm ngâm một lúc, sau đó khẽ đáp:
- Khỏe.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Dư Tắc Thành cũng không nói gì nữa, hai người đứng ở đó một lúc lâu, đưa mắt nhìn nhau không nói, có chừng một khắc.
Dư Tắc Thành chậm rãi lên tiếng nói:
- Thật là có lỗi, năm xưa ta...
Phong Linh Tĩnh nói:
- Năm xưa chúng ta còn trẻ, không đù hiểu biết, chuyện qua rồi cứ để cho nó qua đi, không nên nhắc lại.
Dư Tắc Thành nói:
- Lời thề khi đó của ta, ta nhất định phải...
Phong Linh Tĩnh ngắt lời hắn:
- Lời thề niên thiếu sao có thể cho là thật được, sau này muội tránh mặt huynh, huynh không tìm thấy muội, cũng không phải tại huynh, không cần cho là thật.
Hai người từ khách sáo, dần dần nói chuyện nhiều hơn, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cũng giống như bằng hữu năm nào.
Nhưng nhìn bề ngoài thân mặt, thật ra có một bức tường ngăn cách vô hình giữa hai người, khiến Dư Tắc Thành có cảm giác hết sức đau buồn.
Hai người nói chuyện chừng nửa canh giờ, Phong Linh Tĩnh làm ra vẻ mệt nhọc, Dư Tắc Thành cáo từ rời khỏi. Hai người hẹn nhau tái kiến, nói toàn những lời khách sáo, tươi cười rạng rỡ.
Dư Tắc Thành chậm rãi rời khỏi cung điện, trở về nơi ở của mình, nhưng hắn tới trước cửa lại không đi nổi nữa. Tình cảnh vừa rồi, cả hai người dường như mang mặt nạ diễn trò với nhau, đây là tình huống mà mình muốn đó sao? Vì sao mình lại cảm thấy lòng đau như cắt, chẳng lẽ sự thật là như vậy... Dư Tắc Thành không ngừng tự hỏi lòng mình.
Hắn đứng ngây người ra trước cửa, dường như không muốn đi vào, đứng yên không nhúc nhích, bộ dạng thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Lúc này thình lình trên không nổ vang một tiếng sấm, sau đó một cơn mưa to như trút ào xuống. Hiện tại đang là mùa mưa, có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
Dư Tắc Thành đứng giữa cơn mưa tầm tã, toàn thân ướt như chuột lột nhưng hắn hoàn toàn không có ý tránh mưa. Hắn còn đang mải nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cảm giác đau lòng khôn xiết như dùi đục đâm sâu vào lòng hắn.
Không, không thể, lúc nãy không phải là Dư Tắc Thành ta, cũng không phải là Phong Linh Tĩnh muội, đó hoàn toàn không phải là tiếng lòng chân thật của cả hai ta...
Nhưng rốt cục tiếng lòng chân thật của mình là gì... Mỗi khi Dư Tắc Thành nhớ tới Phong Linh Tĩnh, lời nói đùa của Lưu Thi Vận lại vang lên bên tai hắn:
- Huynh chọn nàng ấy hay chọn muội?
Rốt cục mình nên lựa chọn thế nào, giữa hai người, rốt cục nên chọn ai đây...
Dư Tắc Thành vẫn đứng giữa cơn mưa, bất động rất lâu, vẫn đang tự hỏi lòng mình.
Rốt cục mình nên lựa chọn thế nào... Trong lúc không hay không biết, mặt trời đã lên, đã sang ngày hôm sau, ánh nắng sớm mai chiếu lên người Dư Tắc Thành.
Giờ phút này Dư Tắc Thành đã có quyết định, chuyện năm xưa do mình khởi xướng, nam nhân phải gánh vác trách nhiệm. Phong Linh Tĩnh, ta thích muội, năm xưa ta thích muội, hiện tại ta vẫn thích muội. Nhìn thấy muội tim ta đập mạnh, cũng giống như năm xưa. Vì ta thích muội, cho nên ta không thể để mất muội, tuyệt đối không thể...
Còn Lưu Thi Vận, ta cũng thích, cũng không thể để mất được. Ta là nam nhân, đã là nữ nhân của ta, không ai có thể đoạt được, không ai trong các muội có thể thoát khỏi ta, các muội là của ta...
Ta thích Phong Linh Tĩnh, ta muốn muội ở cạnh ta. Ta cũng thích Lưu Thi Vận, ta cũng muốn muội ở cạnh ta, ta đều muốn cả hai người, không ai có thể bỏ ta mà đi.
Chỉ trong nháy mắt, ý nghĩ này dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành, lập trường của hắn đã hoàn toàn kiên định, bèn xoay người đi về phía cung điện của Phong Linh Tĩnh.
Đại môn đóng chặt, Dư Tắc Thành ra sức vỗ mạnh một cái, đại môn vỡ nát, hắn bước nhanh vào.
Không ngờ Phong Linh Tĩnh cũng giống như hắn, cả một đêm nàng vẫn đứng đó không nhúc nhích. Xem ra nàng cũng như mình, cũng có cảm giác tương tự.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới nói:
- Linh Tĩnh, ta đã nghĩ thông suốt. Lời thề năm xưa của ta, nếu ta đạt thành Kim Đan, ắt sẽ dùng tám cỗ kiệu lớn cưới muội về. Cho dù muội không muốn, ta cũng sẽ đoạt muội về, ta sẽ không phụ muội. Đây là lời thề của ta, hiện tại đã đến lúc ta thực hiện, ta muốn cưới muội về!
Phong Linh Tĩnh cười lạnh như băng:
- Hiện tại huynh là Nguyên Anh Chân Quân, không phải Kim Đan Chân Nhân nữa. Lời thề này nói lúc huynh thành Kim Đan Chân Nhân sẽ tới tìm muội, vậy huynh có tới không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta tìm nhưng không thấy muội...
Phong Linh Tĩnh cười khẩy:
- Huynh thật sự tìm sao, không thấy muội, huynh có đi tìm khắp nơi không, hay chỉ thở phào một cái rồi quay đầu bỏ đi? Lúc ấy muội đang ở cạnh huynh, sao huynh không tìm thấy?
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Thật là có lỗi, quả thật lúc ấy ta không cố tâm tìm muội, vì ta vẫn chưa hiểu rõ lòng mình. Nhưng hiện tại ta đã hiểu rõ ràng, ta thích muội, muốn cưới muội.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Huynh thật sự muốn cưới mình muội thôi sao, vậy Hoa Thần của huynh phải giải quyết ra sao, Thi Vận muội muội của huynh sẽ ra sao, Thiên Ma tỷ tỷ của huynh xử lý thế nào? Huynh gặp ai cũng yêu, thật ra huynh không yêu ai cả, huynh chỉ yêu bản thân mình!
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta cũng không biết, nhưng ta biết ta muốn cưới muội, ta muốn đem lại hạnh phúc cho muội, ta muốn làm cho muội cười. Đây là lời thề năm xưa của ta, hiện tại ta phải thực hiện.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Không cần, năm xưa muội thích huynh, bây giờ muội không thích huynh nữa, muội ghét huynh lắm, huynh đi đi...
Dư Tắc Thành nói:
- Muội không lừa được ta đâu, vì sao muội lại ghét ta? Nghe thấy giọng nói của ta, tim muội đập rộn ràng, vì sao muội lại đứng đây cả đêm như vậy? Chúng ta đừng làm tổn thương nhau nữa, lời thề năm xưa ta đã nói, cho dù muội không muốn, ta cũng sẽ đoạt muội về, ta sẽ không phụ muội. Muội không muốn ta cũng không cần biết, ta nhất định phải cưới muội về.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Huynh nằm mơ sao, Phong Linh Tĩnh ta là ai, muội sẽ không gả cho huynh!
Hai người lớn tiếng cãi nhau. Phong Linh Tĩnh nổi giận đùng đùng, giống như núi lửa phun trào. Như vậy không được, Dư Tắc Thành đảo mắt vài vòng, sau đó đổi giọng đau buồn:
- Thật ra đúng như lời muội nói, ta chỉ yêu bản thân mình, ta vô cùng ích kỷ, ta xin lỗi, ta đã sai... Thật ra nếu ta cưới muội cũng là hại muội, bởi vì ta chỉ còn mười năm dương thọ mà thôi.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Huynh muốn lừa ai vậy, huynh là Nguyên Anh Chân Quân, làm sao có chuyện chỉ còn mười năm dương thọ...
Dư Tắc Thành vội nói:
- Là thật đó, năm xưa ta đại chiến Kim Tuyến Tôn Giả của Minh Ma tông, sử dụng trăm lần Chuyên Sinh Minh Vương Quyết. Không ngờ pháp quyết này phải trả giá bằng thọ mệnh của mình, cho nên dương thọ của ta chỉ còn lại mười năm.
Phong Linh Tĩnh lại nói:
- Không thể nào, không thể nào, huynh đừng gạt muội, Thủy Lam Tam tỷ có pháp bảo có thể xem được dương thọ của người, huynh đừng tưởng rằng có thể gạt được muội...
Dư Tắc Thành nói:
- Thật đó, ta chỉ còn sống được ba ngàn năm trăm sáu mươi bảy ngày, không, đã mất đi ba ngày nữa, chỉ còn ba ngàn năm trăm sáu mươi bốn ngày, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay...
Phong Linh Tĩnh kinh ngạc ngẩn người nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, không thể tin lời Dư Tắc Thành vừa nói. Nhưng trực giác của Kim Đan Chân Nhân cho nàng biết, nam tử mà mình yêu thương không có lừa mình, thật sự huynh ấy chỉ còn sống được mười năm sao?
Dư Tắc Thành than dài một tiếng, giọng buồn bã:
- Hơn nữa không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu vậy mà thôi...
- Thật ra còn có một khả năng cứu vãn, chính là trong vòng mười năm trở thành Phản Hư Chân Nhất, nhưng chuyện này có thể sao? Mười năm thành Phản Hư Chân Nhất, nghe thật buồn cười.
- Còn một biện pháp khác là thay đổi hình thái, trở thành ma đầu ác quỷ, nhưng thà chết ta cũng không làm như vậy.
- Còn một khả năng cuối cùng, chính là uống tiên dược kéo dài thọ mệnh...
Lúc này thái độ của Phong Linh Tĩnh đã hoàn toàn thay đổi, bị chuyện của Dư Tắc Thành thu hút, vội vàng nói:
- Đúng, đúng, muội nhớ trong môn còn có linh dược, có thể gia tăng ba trăm năm thọ mệnh...
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Vô ích, phải là linh dược gia tăng ngàn năm trở lên mới có tác dụng với ta, ôi, mạng ta còn đâu...
Hắn buông tiếng than dài, làm ra vẻ hết sức đau buồn, sau đó nhìn trộm Phong Linh Tĩnh. Chỉ thấy mắt Phong Linh Tĩnh lúc này rưng rưng lệ, Dư Tắc Thành bèn thầm nói trong lòng:
- Ta không có nói dối, đây chính là lời nói dối chân thật...
Làm như vô tình, hắn cầm lấy tay Phong Linh Tĩnh.
Hắn vuốt ve bàn tay mềm mại trắng trẻo của Phong Linh Tĩnh, có cảm giác hết sức mê hồn.
Miệng hắn bắt đầu ba hoa đủ chuyện:
- Cả đời này của ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, mỗi khi tới đêm trăng tròn, ta đều nhớ tới nàng, nhớ tới tao ngộ của hai ta ở Hải Thị Thận Thành, nàng có nhớ Chu Câu tử tiền bối không? Sau đó ta gặp lại ông ta, khi đó ông đã gần như hồn phi phách tán, nhưng vẫn còn nhớ nữ nhân áo trắng kia...
Theo những câu tình tứ khéo léo của Dư Tắc Thành, đầu Phong Linh Tĩnh dần dần cúi thấp, dường như dần dần đã bị nhu tình của Dư Tắc Thành làm cho động lòng.
Du Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng, xem ra công phu bao nhiêu năm qua không dùng tới vẫn còn hữu dụng, quả thật là trời giúp ta rồi...
Đầu Phong Linh Tĩnh cúi xuống càng ngày càng thấp, thình lình nàng ngẩng đầu lên, trợn mắt căm tức nhìn Dư Tắc Thành:
Dứt lời nàng giật mạnh tay mình ra khỏi tay Dư Tắc Thành, thình lình rút ra một thanh bội kiếm, đâm mạnh về phía Dư Tắc Thành.
Kiếm của nàng đâm ra hết sức điên cuồng, nhưng Dư Tắc Thành nhìn ra trong mắt Phong Linh Tĩnh vẫn còn do dự. Hắn bèn nghiến răng một cái, đứng yên bất động, đợi cho một kiếm của nàng đâm vào ngực mình.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina