Ngay trong lúc đó, người đàn bà đó vội đưa ánh mắt ra chỗ khác. Cô gái đó tầm hai lăm, hai sáu tuổi, để tóc ngắn, mặc một chiếc áo ngoài màu trắng, bên dưới là một chiếc váy dài màu trắng. Cô gái đó không cao lắm, không thể nói là có một thân thể bốc lửa, nhưng cô ta lại cho người ta cảm giác gợi mở, nhất là gương mặt trắng lạnh lùng, làm người ta nghĩ rằng đây là một cô gái đẹp rất khó gần.
Người đàn ông bên cạnh cô gái tầm trên dưới bao mươi tuổi, khuôn mặt tròn, hình thức bình thường. Người đàn ông nhìn thấy Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt về phía mình, nhanh tay kéo người con gái, hai người nhanh chóng trà trộn vào đám đông.
Diệp Lăng Phi thu ánh mắt lại, gọi Dã Lang lại bên cạnh, nói nhỏ:
- Dã Lang, đi theo cặp nam nữ đó, xem xem bọn họ là ai, xem họ theo dõi chúng ta có mục đích gì?
Dã Lang đã nhìn thấy người đàn ông đó, bèn gật đầu, hắn ta theo sát sau. Chỉ còn mỗi mình Diệp Lăng Phi và Angel ở lại đây, Angel ôm cổ Diệp Lăng Phi nói:
- Xem ra ở đây loạn quá, hay là chúng ta cẩn thận một chút vẫn hơn!
- Anh hiểu!
Diệp Lăng Phi nói nhỏ:
- Chúng ta rời khỏi đây trước đã, về xem tin tức của Trần Tam xem có hẹn được với Kim Quảng hay không. Nếu thật sự không hẹn được, đành nghĩ cách khác vậy!
Diệp Lăng Phi và Angel đi về phía cửa sòng bạc, vẫn có một ánh mắt đang ngầm theo dõi Diệp Lăng Phi. Chỉ là Diệp Lăng Phi không biết, có một số chuyện đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không phải thần tiên, hắn không thể biết được mọi chuyện.
Trong phòng khách quý của sòng bạc, người đàn ông lúc nãy vừa theo dõi Diệp Lăng Phi qua cửa kính xanh đang ngồi giữa đại sảnh của phòng khách trên một chiếc ghế sô pha da xịn nhập khẩu từ Italia, hắn ngồi vắt chân, tay kẹp một điếu xì gà.
Mary mở cửa phòng, dẫn người đàn ông mặt đằng đằng sát khí đó đi vào.
- Ông chủ! Chu tiên sinh đã tới!
Mary tôn kính nói.
Người đàn ông đó đưa tay chỉ ngay chiếc ghế sô pha nói:
- Ông chủ Chu, mời ngồi!
Người đàn ông này thái độ có vẻ rất tùy tiện, không hề coi người đàn ông mặt sắt kia ra gì.
Cái người đàn ông mặt sắt đó chính là Chu Hùng, cũng là đại diện của một tập đoàn buôn lậu lớn ở Châu Á. Lúc đầu Chu Hùng đầu tư rất nhiều tiền bạc vào Vọng Hải muốn biến nơi đây thành thị trường hàng đầu, từ nơi này có thể nhập khẩu những sản phẩm của Châu Âu vào lục địa với giá rẻ. Chỉ đáng tiếc, dự tính này cuối cùng bị Diệp Lăng Phi đánh bại, hơn nữa thủ hạ của Chu Hùng còn chết bao nhiêu người.
Chu Hùng đích thân tới Vọng Hải, loại bỏ Dương Tử, nhưng hắn lại không nhẫn tâm loại trừ Mễ Tuyết, để Mễ Tuyết rời khỏi Vọng Hải trở về Hồng Kông. Lần này, Chu Hùng theo mệnh lệnh của tổ chức tới Ma Cao bàn chuyện làm ăn với Kim Quảng, thái độ của đối phương kiêu ngạo như vậy làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Hắn không thay đổi sắc mặt, mà ngồi ngay xuống ghế sô pha bên cạnh Kim Quảng, hắn và Kim Quảng giống nhau cùng vắt hai chân lên nhau. Mặc dù vẻ mặt của Chu Hùng không tỏ ra tức giận nhưng hành động của hắn cũng thể hiện ra sự bất mãn trong lòng hắn.
Kim Quảng nhìn thấy, miệng cười nhạt. Hắn vẫy tay gọi Mary vào bên tai, nói nhỏ:
- Mary, đi theo dõi cái người đàn bà của gã này ở trong sòng bạc đó, à còn động tĩnh của hai tên cảnh sát Hồng Kông đó, có gì báo cho tôi!
Mary gật đầu và đi ra ngoài.
Mary vừa đi, Kim Quảng mới cười nói:
- Ông chủ Chu, ông tới muộn đó tôi cứ nghĩ hôm qua ông sẽ tới gặp tôi, lại không ngờ rằng hôm nay ông tới gặp tôi. Hôm qua tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục chào đón ông chủ Chu, nhưng hôm nay thì không có rồi. Thật đáng tiếc!
Chu Hùng cười mà như không cười, nụ cười đó là giả tạo, nói:
- Lần này tôi tới Ma Cao là để bàn chuyện kinh doanh, không phải tới chơi, những tiết mục chào mừng này có thể miễn đi!
Kim Quảng hút xì gà nhưng hắn không có ý định mời Chu Hùng, hắn ngậm điếu xì gà trong mồm, bàn tay lau lau đôi giày da của mình. Đôi giày đó đã được đánh sáng bóng, nhưng Kim Quảng vẫn cứ lau lau. Chu Hùng ngồi đối diện thấy thái độ khinh người của Kim Quảng, cảm thấy khó chịu nói:
- Ông chủ Kim, lần này tôi tới là để bàn chuyện làm ăn với ông. Nếu ông không có thành ý, tôi nghĩ giữa chúng ta cũng chẳng có gì để nói nữa, tôi nghĩ ở Ma Cao này có rất nhiều chỗ muốn bàn chuyện làm ăn với tôi, chứ không phải chỉ có một mình ông đâu, ông chủ Kim!
Kim Quảng bỏ điếu xì gà ra khỏi mồm, cười nói:
- Ông chủ Chu, theo như ông nói, làm sao mà tôi có thể không có thành ý cơ chứ. Tôi phải lao tâm khổ tứ lắm mới liên lạc được với phía các ông. Tôi à tổ chức các ông hợp tác là đôi bên cùng có lợi, tôi cũng tiếp đãi ông rất chu đáo, chỉ là vừa rồi tôi nghĩ tới một chuyện. Nhất thời xuất thần, mong ông chủ Chu đừng trách!
- Làm sao có thể thế được!
Chu Hùng nghe Kim Quảng nói như vậy, bèn cố nén tức giận, cười nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta tập trung bàn việc đi, trước khi tôi tới, đã biết ông chủ Kim có sự nghiệp lớn ở nội địa, có thể nói ông có quan hệ rộng với đại lục, đây chính là chuyện chúng tôi muốn bàn, chúng tôi muốn thông qua quan hệ của ông chủ Kim, giúp chúng tôi mở ra một mối buôn lậu!
- Chuyện này dễ thôi! không vấn đề gì!
Kim Quảng cười đáp:
- Tôi mấy năm nay làm ăn ở lục địa rất tốt, quan hệ rộng, những mối quan hệ này cũng đủ giúp tôi và tổ chức của các anh tha hồ kiếm tiền!
- Đã như vậy thì tốt quá!
Chu Hùng hoàn toàn không biết con người Kim Quảng rất nham hiểm, hắn cười đáp:
- Vậy chúng ta phối hợp như thế nào?
- Đơn giản thôi, chúng ta chia hoa hồng 50:50, không vấn đề gì chứ!
- Hoa hồng là 50:50?
Chu Hùng nghe xong, bất mãn nói:
- Ông chủ Kim, ông không cảm thấy như vậy quá nhiều sao, làm gì mà chia tỉ lệ 50:50, cùng lắm ông cũng chỉ là đưa cho chúng tôi các mối quan hệ, thật ra, kể cả không có các mối quan hệ của ông, chúng tôi cũng có thể tự tạo cho mình các mối quan hệ trong lục địa, trước đây tôi đã thiết lập được một hệ thống ở Vọng Hải!
- Nhưng mà, cái đầu mối đó của các ông cũng bị cảnh sát địa phương dập rồi còn gì!
Kim Quảng lạnh lùng cười nói:
- Ông quá không hiểu gì về đại lục, ông nghĩ mấy tên lãnh đạo ở đại lục đó đáng tin cậy sao. Nếu như không có sự bảo vệ của tôi, sớm muộn gì cái tổ chức của ông ở đại lục cũng bị dập tắt!
Chu Hùng không muốn nghe Kim Quảng nói như vậy, bèn lạnh lùng nói:
- Cứ như ông nói, thì ông có bản lĩnh lớn quá nhỉ!
- Bản lĩnh cũng chẳng có mấy, chỉ là sòng bạc tôi mở ra ở đại lục không ai dám động tới, làm việc cần phải động não, chứ không phải vừa nghĩ ra là phải làm ngay như vậy!
Kim Quảng đưa tay chỉ vào đầu nói:
- Ông nên hiểu rằng, kiếm tiền là phải dựa vào cái này!
Chu Hùng bị câu nói đó của Kim Quảng làm cho tức điên lên, lập tức hắn đứng ngay dậy, lạnh lùng nói:
- Ông chủ Kim, tôi thấy ông không có thành ý muốn bàn chuyện làm ăn với chúng tôi, đã như vậy thì tôi xin cáo từ!
Chu Hùng vừa định đi, thì lại nghe thấy tiếng cười của Kim Quảng:
- Ông chủ Chu, ông không cần tức giận, vừa nãy tôi chỉ là đùa với ông thôi, còn về việc hợp tác giữa chúng ta, tôi phải suy nghĩ kĩ đã. Như vậy đi, đợi tôi suy nghĩ xong sẽ gọi điện cho ông tới lúc đó chúng ta lại nói chuyện tiếp!
Chu Hùng lạnh nhạt nói:
- Tôi cũng phải xem xét lại thành ý của ông chủ Kim, xem chúng ta có cần phải bàn bạc tiếp nữa hay không!
Kim Quảng cười, coi như đã trả lời Chu Hùng rồi. Chu Hùng tức giận rời khỏi phòng khách, trên miệng Kim Quảng luôn mang một nụ cười nhếch mép. Chu Hùng đi khỏi không lâu, Mary liền bước vào phòng, cô ta ngồi bên cạnh Kim Quảng, nói:
- Hai tên cảnh sát Hồng Kông đã rời khỏi!
- Ừm, tôi hiểu rồi!
Kim Quảng đưa tay ôm lấy Mary vào lòng, hắn nhíu nhíu mày, nói:
- Gọi điện cho ông Davis, tôi có chuyện muốn nói với ông ta!
- Dạ!
Mary lấy điện thoại, bấm số, đợi sau khi điện thoại kết nối, Mary đưa điện thoại cho Kim Quảng. Lời nói của hắn lần này khác hoàn toàn so với vừa nãy khi hắn nói chuyện với Chu Hùng. Lần này hắn tỏ ra vô cùng tôn kính, nói:
- Ngài Davis, thật ngại quá làm phiền ngài, vừa nãy tôi vừa tiếp xúc với Chu Hùng người của tổ chức các ngài. Vốn dĩ, tôi định nói chuyện làm ăn với ông ta nhưng vì một số chuyện làm gián đoạn chúng tôi nói chuyện.....Không....không! Ngài hiểu lầm rồi. Tôi không hề có ý đó. Tôi nhất định sẽ làm theo ước định từ trước giữa chúng ta mà hợp tác với tổ chức của ngài. Nhưng mà, bên tôi có một vấn đề nhỏ....đúng....đúng thưa ngài Davis, đúng là như vậy, tôi nghĩ ông chủ Chu không hợp để nói chuyện tiếp với tôi, bởi vì ông ta đã bị cảnh sát Hồng Kông theo dõi rồi. Theo như tình báo nội bộ của chúng tôi, cảnh sát Hồng Kông đã nắm bắt được tài liệu về ông chủ Chu. Nếu tôi và ông chủ Chu tiếp tục hợp tác, thì quá nguy hiểm.....!
Kim Quảng và Davis nói chuyện xong, Kim Quảng đưa điện thoại cho Mary. Lưng hắn dựa vào ghế sô pha.
- Ông chủ, sao vậy?
Mary nằm trong lòng Kim Quảng, cô ta giúp Kim Quảng lau nhẫn.
- Sự việc rất phức tạp!
Kim Quảng thở dài:
- Không thể tiếp xúc với Chu Hùng nữa, ngày mai Davis sẽ đích thân tới đây. Tới lúc đó, tôi và Davis sẽ đích thân bàn bạc. À! Suýt nữa thì quên, mau cử người đi theo tên cảnh sát Tôn đó, bảo hắn phối hợp với chúng ta, tạo ra màn kịch này, tiêu diệt tên cảnh sát nữ kia đi! Tôi không muốn cô ta về nói với cảnh sát Hồng Kông tôi và Chu Hùng đã từng gặp nhau. Nhớ rõ, hành động phải bí mật!
- Ông chủ, tôi rõ rồi. Bây giờ tôi sẽ đi ngay!
Mary nói rồi đứng lên, đang định đi, Mary vừa đi được vài bước. Kim Quảng gọi Mary lại, nói:
- Đừng quên nói với ông Hawkins, con mồi đã sập bẫy, chuẩn bị đi săn thôi!
Mary nhìn Kim Quảng nói:
- Ông chủ, ông Madoff vừa nhìn thấy con mồi rồi!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Diệp Lăng phi và Angel về khách sạn Grand Lisboa, Angel không về phòng của cô mà cùng với Diệp Lăng phi vào phòng của Diệp Lăng phi. Diệp Lăng phi cởi quần áo ngoài ra, chỉ mặc áo sơ mi, ngồi trên ghế sô pha, tay trái xoa mặt, tay phải gõ mặt bàn. Những chuyện xảy ra tối hôm nay khiến Diệp Lăng phi cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Dường như bên trong còn rất nhiều uẩn khúc, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Angel rót ra hai ly rượu, từ giá đựng rượu lấy ra một chai rượu đỏ. Sau khi mở chai rượu, cô vừa rót rượu vừa nói:
- Satan, anh có cảm giác bị người khác theo dõi hay không. Khi em ở trong sòng bạc, thì có cảm giác mình bị theo dõi, hình như có người không ngừng theo dõi chúng ta!
Diệp Lăng phi gật đầu, hắn cũng có cảm giác như vậy. Bên trong sòng bạc có gắn rất nhiều camera. Theo như tình hình ở bên trong sòng bạc, cảm giác của Diệp Lăng phi đích thật là bị camera theo dõi, hơn nữa còn có người luôn quan sát hắn.
Angel cầm hai ly rượu tới bên cạnh Diệp Lăng phi, lần này cô không ngồi vào lòng Diệp Lăng phi như thường lệ, mà ngồi bên cạnh Diệp Lăng phi. Đặt ly rượu đỏ lên bàn và đẩy vào tay Diệp Lăng phi. Angel hớp một cốc rượu, cô nâng ly lên, nói:
- Satan, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Có thể nói ra nghe xem?
- Chẳng nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy có chút cổ quái!
Diệp Lăng phi cầm ly rượu trên tay, lưng dựa vào ghế sô pha nói:
- Angel em có cảm thấy người đàn bà trong sòng bạc đó rất cổ quái không?
- Người đàn bà nào? Lẽ nào là cái cô Mễ Tuyết mà anh nói?
Diệp Lăng phi lắc đầu, nói:
- Không phải cô ta, anh nói là cái cô gái mà suýt ngã vào anh ở trong sòng bạc ý, lúc đó anh đã biết cô ta là cô ý làm như vậy, mục đích chính của cô ta là thử anh!
- Thử anh?
Angel giật mình, cô nhìn Diệp Lăng phi, không hiểu bèn hỏi:
- Tại sao phải thử anh?
- Chuyện này anh cũng không rõ nữa, anh nghi ngờ là có người bảo cô ta làm như vậy!
Diệp Lăng phi nhíu nhíu lông mày, trong lòng hắn càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
- Lẽ nào là Kim Quảng!
- Làm sao mà có chuyện đó được, tên Kim Quảng đó làm sao mà biết chúng ta đi tìm hắn ta được. Nếu như hắn biết mục đích chúng ta tới đó là để tìm hắn tại sao hắn không xuất hiện chứ, tất cả mọi chuyện chẳng phải khó giải thích hay sao!
Angel nói.
Angel nói giống hệt những gì Diệp Lăng phi đang nghĩ. Có một số chuyện không hề đơn giản mà có thể nghĩ thông được. Diệp Lăng phi càng nghĩ càng đau đầu. Vì vậy hắn không nghĩ tiếp nữa, đợi Dã Thú và Dã Lang hai người đó trở lại rồi tính tiếp.
Diệp Lăng phi một hơi tu sạch ly rượu đỏ, rồi quay ra nói với Angel:
- Bây giờ anh cần đi tắm! Em có thể về được chưa?
Angel cười nói:
- Em vốn không định đi, nhưng em biết nhất định anh không để em và anh cùng tắm chung được, nên em nghĩ là em đi sẽ tốt hơn!
Angel uống nốt ly rượu, đặt cái ly xuống bàn, rồi bước ra khỏi phòng. Diệp Lăng phi đóng cửa phòng lại, chắc chắn lần này đã đóng chặt. Nếu mình không mở cửa, Angel sẽ không thể vào trong được. Hắn cởi hết quần áo, cầm điện thoại đi vào nhà tắm.
Ba ngày nữa sẽ là tết Nguyên Đán, Diệp Lăng phi vốn định sẽ ăn tết ở Vọng Hải, nhưng xem ra bây giờ không thể nữa. Chuyện này đã vượt qua cả sức tưởng tượng của hắn, trong thời gian ngắn chuyện không thể kết thúc nhanh như vậy được. Diệp Lăng phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình tỏ ra rất không vui, vừa hỏi thì được biết Bạch Tình Đình cãi nhau với Hân Mính, Trương Lộ Tuyết thì đang ăn cơm ở bên ngoài.
Gần đây ở Vọng Hải có một nhà hàng Pháp mới mở, đúng trong ngày khai trương, Bạch Tình Đình mới dẫn Hân Mính, Trương Lộ Tuyết cùng đi ăn. Trong thời gian Diệp Lăng phi không ở Vọng Hải, quan hệ của Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết ngày càng thân thiết, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, mà cứ giống như là bạn tốt vậy. Những chuyện bên ngoài như vậy làm sao mà có thể không lôi bạn tốt đi cùng đây!
- Bà xã à, như vậy thật không công bằng, ông xã em thì đang liều mạng ở Ma Cao, các em ở nhà lại đi ăn đồ ăn Pháp và nói chuyện phiếm!
Diệp Lăng phi làm ra vẻ oan ức nói:
- Lẽ nào em không lo lắng cho anh sao? Em không sợ anh ở Ma Cao sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng phi nói như vậy thì vội vàng nói:
- Ông xã! Anh đừng có nói bậy, bây giờ mỗi ngày em đều lo lắng cho anh, ông xã, anh mau về đi, em thật sự rất nhớ anh!
Câu nói này của Bạch Tình Đình vừa nói ra, liền nghe thấy đầu dây bên đó vọng lại tiếng của Bạch Tình Đình:
- Lộ Tuyết, cậu làm gì vậy? Tớ đang nói chuyện chính sự với ông xã tớ, sao vậy? Lẽ nào cậu muốn nghe vợ chồng người ta nói chuyện hả, được thôi! dọn tới nhà tớ ở, tớ cho cậu ngày nào cũng nghe chuyện tình lãng mạn của tớ và ông xã tớ!
Diệp Lăng phi có thể nghe thấy tiếng của Trương Lộ Tuyết :
- Tớ không thèm!
- Bà xã! Em đang làm gì vậy?
Diệp Lăng phi hỏi.
- Không có gì, là Lộ Tuyết đố kỵ với em! Ông xã, anh có muốn nhà chúng ta lại thêm một đại mỹ nhân nữa không?
- Không dám đâu!
Diệp Lăng phi thành thật nói:
- Anh có hai em là đủ rồi, ai mà dám muốn có thêm người đẹp nữa!
- Ông xã, em nói thật đấy!
Bạch Tình Đình không giống như đang nói đùa, cô tỏ ra rất nghiêm chỉnh nói:
- Hay anh cưới thêm Lộ Tuyết đi, sau này em làm cả, cô ấy làm thiếp, việc gì cô ấy cũng phải nghe theo em!
Không đợi cho Diệp Lăng phi nói gì, Trương Lộ Tuyết vội cướp lấy điện thoại, nói:
- Diệp Lăng phi, em nói cho anh biết, anh nghĩ cũng đừng có mơ đi!
- Anh muốn cái gì chứ!
Diệp Lăng phi cười, hỏi.
- A ..., ý em là anh không nghĩ linh tinh gì là được rồi, bây giờ em mới phát hiện ra con gái độc thân thật là tuyệt,em không giống một số người gả đi rồi, nào là chỉ biết có chồng, tới chết cũng chỉ biết có một người đàn ông, em có cả một hàng dài đang xếp hàng đợi em kìa. Trong khu rừng đó em phải chịu khó tìm biết đâu tìm được một cây gỗ ngàn năm chất lượng quý giá!
- Ừm. Nói cũng đúng! Tìm thấy một cây cổ thụ nghìn năm rồi thì em cũng trở thành yêu tinh bà bà rồi, tên đó cũng hay đấy chứ!
Diệp Lăng phi cười nói:
- Trương Lộ Tuyết, anh nghĩ em thích hợp nhất vẫn là vào vườn thú mà tìm. Không biết chừng em còn tìm thấy con vật nghìn năm, có khi may mắn tìm được con vạn năm. Như vậy thì em mãn nguyện rồi, kể cả người ta không gọi em là cô rùa thì cũng gọi em là cô tám!
Diệp Lăng phi vừa nói xong câu này, thì nghe thấy Trương Lộ Tuyết đang hầm hầm tức giận ở đầu giây bên kia nói:
- Diệp Lăng phi, anh nghe cho rõ đây, đừng có về Vọng Hải nữa, nếu anh quay lại, em sẽ cho anh biết hậu quả của việc đắc tội em !
Diệp Lăng phi chỉ cười, hắn biết Trương Lộ Tuyết cũng chỉ là dọa mình thôi, chứ không thể tìm mình đánh nhau thật được. Trương Lộ Tuyết đó có đánh cũng không thắng được Diệp Lăng phi, mắng cũng không mắng nổi. Diệp Lăng phi không để những lời Trương Lộ Tuyết vừa nói trong lòng.
Điện thoại bị Bạch Tình Đình giành được, cô tỏ ra rất vui vẻ nói:
- Ông xã, anh có nghe thấy không, em thấy anh mà về khối chuyện vui đấy. Em và Trương Lộ Tuyết là bạn tốt, em không thể trọng sắc khinh bạn được, ai bảo anh bắt nạt Lộ Tuyết!
- Tình Đình, xem em kìa câu nào cũng Lộ Tuyết Lộ Tuyết, cứ như hai người đã là một rồi ý. Thôi đi, đó là chuyện của phụ nữ các em, anh chẳng thèm quan tâm!
Diệp Lăng phi nói tới đây bèn nói nhỏ:
- Tình Đình, em đoán xem bây giờ anh đang làm gì?
- Tắm!
Bạch Tình Đình không nghĩ mà trả lời luôn.
- Bà xã! Sao em biết vậy?
Diệp Lăng phi cảm thấy kì lạ bèn hỏi.
- Mỗi lần anh tắm, đều nói chuyện với em như thế này, ông xã em còn đoán được đoạn sau anh định nói cái gì. Nhưng em đang ăn cơm bên ngoài, nên em mới không nói cho anh nghe!
Diệp Lăng phi cười rồi cúp máy, xem ra lần này nói chuyện với Bạch Tình Đình cần thay đổi ngữ điệu rồi. Nếu không, hắn chưa nói thì Bạch Tình Đình đã biết hắn định nói gì rồi. Sau khi Diệp Lăng phi và Bạch Tình Đình nói chuyện xong, thì tâm trạng tốt hơn nhiều, Đột nhiên nhớ ra mình chưa gọi điện lại cho Vu Đình Đình, cũng không biết a đầu này gần đây thế nào rồi. Diệp Lăng phi gọi thử cho Vu Đình Đình thì không có ai nghe máy. Gọi hai lần, mới có một cô gái nghe.
- A lô! Ông tìm ai?
- Đây không phải điện thoại của Vu Đình Đình sao?
Diệp Lăng phi thấy lạ hỏi.
- À ! Ông tìm Vu Đình Đình hả? Vừa nãy cô ấy xuống lầu gặp người yêu cô ấy rồi. Đợi cô ấy quay lại, cô ấy gọi lại cho ông!
- Người yêu?
Diệp Lăng phi giật mình, trong lòng không nghĩ Vu Đình Đình có người yêu từ khi nào. Diệp Lăng phi nhớ có lần Đường Hiểu Uyển đã nói với mình, Vu Đình Đình bị người cùng quê làm phiền. Diệp Lăng phi nghĩ lại, hay là Vu Đình Đình mới quen bạn trai. Như vậy cũng không đúng, Vu Đình Đình mới hơn 20 tuổi, ở trong trường có thể tiếp xúc với bao nhiêu nam sinh xuất sắc, nói không chừng đã tìm được ý trung nhân cho mình rồi cũng nên.
- Thôi vậy! Tôi cũng không có chuyện gì!
Diệp Lăng phi nghĩ tới đây thì cũng không nghĩ nữa, tiện mồm nói câu đó rồi tắt máy.
Tắm xong, Diệp Lăng phi mặc quần áo ngủ nằm trên giường. Dã Thú và Dã Lang hai người vẫn chưa về. Diệp Lăng phi lo lắng Dã Thú và Dã Lang xảy ra chuyện. Hắn nằm trên giường một lúc, bèn lật người, định gọi điện cho Dã Thú để tìm hiểu tình hình. Đúng lúc Diệp Lăng phi định gọi điện cho Dã Thú thì bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.
- Ai?
Diệp Lăng phi hỏi. Lúc này, hắn không thể không cẩn thận, ở đây dù sao cũng là Ma Cao, chứ không phải Vọng Hải.
- Lão đại! Là em!
Bên ngoài vọng lại tiếng Dã Thú, vừa nghe thấy giọng của Dã Thú, Diệp Lăng phi mới bước tới mở cửa phòng. Dã Thú đứng ngoài phòng mồ hôi nhễ nhại, bước vào phòng. Dã Thú là đi theo dõi Mễ Tuyết, mãi tới tận bây giờ mới quay lại, nói:
- Lão đại, anh đoán xem cô ta sống ở đâu?
- Khách sạn Grand Lisboa!
Dã Thú vừa nghe thì há hốc mồm kinh ngạc hỏi:
- Lão đại! Sao anh biết vậy?
- Anh đoán đấy!
Diệp Lăng phi quay người tới bên ghế sô pha, ngồi xuống. Diệp Lăng phi đưa cho Dã Thú một điếu thuốc, sau khi châm thuốc xong nói:
- Đừng quên, hôm nay chúng ta gặp Mễ Tuyết lên xe từ đây, lúc đó anh đã nghi ngờ cô ta sống ở đây!
- Lão đại! Thật là anh lại đoán đúng rồi! Con đàn bà đó và gã kia đúng là đang ở tại khách sạn Grand Lisboa, lại là phòng vip đấy!
Dã Thú hút một hơi dài thở ra một làn khói, khói bay lên không trung rồi tan biến. Diệp Lăng phi không quan tâm có phải Mễ Tuyết ở đây hay không, hắn chỉ quan tâm Mễ Tuyết tới đây làm gì. Diệp Lăng phi không ngắt lời Dã Thú, sau khi rít vài hơi thuốc mới nói:
- Lão đại! Em thei dõi con ả đó từ khi nó còn đang chơi trong sòng bạc, sau khi anh và Angel rời khỏi khoảng hơn hai mươi phút. Tên đàn ông kia lúc đầu đi cùng con ả đó cũng xuống lầu. Em thấy hắn thở hồng hộc hình như ở bên trên vừa bị chọc tức vậy. Hai người bọn họ rời khỏi sòng bạc, em mới về đây.
- Ồ! Thì ra là như vậy!
Diệp Lăng phi gật đầu, hắn gật đầu, dập tắt điếu thuốc trong chiếc gạt tàn, ngẩng đầu lên nói:
- Vậy cậu đã thấy Dã Lang chưa?
- Em nhìn thấy rồi! Cậu ta theo dõi một nam, một nữ.
Dã Thú nói:
- Lão đại, em thấy lạ quá. Hình như hai người nam nữ đó là theo dõi Mễ Tuyết đó, con ả Mễ Tuyết đó vừa đi khỏi, hai người đó cũng đi theo. Nhưng mà, em chỉ lo theo dõi con ả Mễ Tuyết, chứ không để ý hai người đó có theo sau hay không, em nghĩ chuyện này phải hỏi Dã Lang!
- Ừm. Anh biết rồi!
Diệp Lăng phi nói với Dã Thú:
- Cậu cũng mệt rồi! Về tắm nước nóng, nghỉ ngơi đi!
- Lão đại! Vậy em đi trước, anh cũng ngủ sớm đi!
Dã Thú đứng dậy, bước tới cửa phòng, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Angel mặc bộ đồ ngủ sexy đứng ngoài cửa. Dã Thú cố ý hích hích mũi, lạnh nhạt nói:
- Angel, cô làm gì mà sắc nước hoa thơm thế, có phải tới mê hoặc lão đại!
- Không liên quan tới anh!
Angel đẩy Dã Thú đang đứng ở cửa ra, Dã Thú bĩu môi, nói:
- Đây vốn là sự thật, đừng có nghĩ tôi không nhìn ra, tôi nghĩ cô đừng có mơ nữa...!
Nói rồi Dã Thú bước ra khỏi phòng Diệp Lăng phi.
Hai cặp đùi trắng của Angel lộ ra ngoài, cô ta mặc váy rất ngắn. Angel vừa tắm xong, lại còn sức nước hoa lên người. Trên người mặc chiếc áo ngắn mỏng tang, dường như có thể nhìn thấy hai nhũ hoa đen đen của cô.
Diệp Lăng phi nhìn thấy Angel như vậy, bèn đứng dậy, làm ra vẻ buồn ngủ lắm, nói:
- Anh muốn đi ngủ rồi! Angel, em cũng đi ngủ sớm đi!
- Tại sao em vừa sang thì anh lại đòi ngủ!
Angel bước tới ghế sô pha, rút trong bao thuốc trên mặt bàn ra một điếu thuốc, châm thuốc xong. Angel nhả ra một làn khói, nói:
- Tối nay em không ngủ được, em chỉ muốn nói chuyện với anh, anh đừng có nghĩ lung tung, em không phải muốn quyến rũ anh đâu!
Diệp Lăng phi vốn đã đi tới bên giường, nghe thấy câu nói đó của Angel, hắn lại bước tới trước ghế sô pha, hỏi:
- Uống gì không?
- Nước hoa quả có không?
- Không có! Để anh gọi điện bảo người ta mang lên!
Đúng lúc Diệp Lăng phi định gọi điện thoại thì chuông reo. Angel cầm lên xem, vừa nhìn cuộc gọi tới là của Dã Lang bèn ném điện thoại cho Diệp Lăng phi, nói:
- Điện thoại của Dã Lang!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Angel vừa nhìn thấy là điện thoại của Dã Lang gọi tới, bèn vung tay ném ngay điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, hỏi:
- Dã Lang, cậu ở đâu vậy?
- Satan, xảy ra chuyện rồi!
Giọng nói của Dã Lang rất lạnh lùng, dựa vào ngữ khí của Dã Lang thì không thể biết bên Dã Lang xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng Phi có chút căng thẳng, hối hận vì đã để cho một mình Dã Lang đi theo dõi cặp nam nữ đó. Đây là Ma Cao là nơi rất hỗn loạn, một mình Dã Lang hành động thật quá nguy hiểm.
- Dã Lang! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi bắt đầu căng thẳng, bèn nói:
- Nhất định phải chú ý an toàn, nếu nguy hiểm có thể nổ súng, nếu thật sự giết chết người, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!
- Satan! Không phải em xảy ra chuyện! Ý em nói là cặp nam, nữ đó xảy ra chuyện rồi!
Giọng nói của Dã Lang rất bình tĩnh:
- Em nhìn thấy người con gái bị người đàn ông đó đánh ngất, sau đó người con gái bị hai người đàn ông nữa khiêng lên xe, em đang phân vân không biết nên theo dõi ai đây?
Diệp Lăng Phi nghe xong thì mê mê hồ hồ, chẳng hiểu là chuyện gì. Theo như Diệp Lăng Phi thì đôi nam nữ đó là một bọn, tại sao tên đàn ông đó lại đánh ngất người đàn bà?
Diệp Lăng Phi trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đi theo người đàn bà đó! Nếu cần thiết có thể đem người đàn bà đó về đây!
- Em biết rồi!
Dã Lang nói xong cúp máy.
- Satan! Xảy ra chuyện gì vậy?
Angel nghe thấy cuộc đối thoại vừa nãy giữa Dã Lang và Diệp Lăng Phi. Khi Angel nghe được, hình như là bên Dã Lang xảy ra chuyện gì đó, chỉ là Angel nghe tới nỗi chóng hết cả mặt, không thể biết được bên Dã Lang rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đợi Diệp Lăng Phi dập máy, Angel mới hỏi.
- Em còn nhớ lần trước trong sòng bạc chúng ta gặp một đôi nam nữ không, chính là đôi nam nữ theo dõi Mễ Tuyết đó!
Angel gật đầu, nói:
- Có chút ấn tượng, thế có chuyện gì vậy!
- Anh bảo Dã Lang đi theo dõi hai người đó. Vừa nãy Dã Lang gọi điện nói cho anh một chuyện rất kì lạ, cái người đàn ông đó lại đánh ngất người phụ nữ!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Angel bèn bật cười:
- Em còn tưởng có chuyện gì, không phải là chuyện quan hệ nam nữ sao. Theo như em nghĩ, nhất định là người đàn ông đó muốn cô gái đó, nhưng cô gái đó không đồng ý, người đàn ông mới định cưỡng hiếp cô ta, vì vậy mới đánh ngất cô ta! Đơn giản vậy thôi!
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Angel, em nghĩ đây là thời kỳ đồ đá hay sao, xem em nói như mấy kẻ bệnh hoạn của thời kỳ đồ đá thèm được quan hệ vậy, giống như cầm thú vậy, cầm gậy đánh ngất rồi lôi vào trong động rồi như vậy có thể phát sinh quan hệ hả!
- Không phải chứ! Thật quá tàn nhẫn!
Đây là lần đầu tiên Angel được nghe có chuyện như vậy, cô không tự chủ đặt tay lên đầu, nhìn Diệp Lăng Phi cô tỏ ra rất tội nghiệp nói:
- Satan, nếu anh thật sự có ý định như vậy, cứ nói thẳng với em, đừng có đánh ngất em!
- Bây giờ đã là lúc nào rồi, em còn tâm trạng mà đùa nữa!
Diệp Lăng Phi không có tâm trạng đùa với Angel, hắn cầm điện thoại trong tay đi đi lại lại trong phòng, nói:
- Cặp nam nữ đó rốt cuộc là làm trò gì? tại sao lại phải theo dõi Mễ Tuyết. Nếu nói bọn họ là đồng đảng, tại sao người đàn ông đó lại đánh cô gái ngất xỉu?
Angel gác chân phải lên chân trái, cặp đùi căng tròn đặt trên đó, làm cho không người đàn ông nào cầm lòng được. Tay cô kẹp điếu thuốc lá, mắt chớp chớp, đôi mắt đẹp mê hồn đó đã gây mê hoặc Diệp Lăng Phi. Angel không nhịn được nữa bèn nói:
- Satan, anh đừng đi lại nữa có được không? Em chóng hết cả mặt rồi!
Diệp Lăng Phi dừng lại đang định nói chuyện, thì điện thoại hắn cầm trên tay rung lên. Diệp Lăng Phi nhìn, là do Vu Đình Đình gọi tới. Diệp Lăng Phi nghĩ, nhưng cũng không nghe máy mà cứ nắm lấy điện thoại trong tay, mặc kệ chuông điện thoại cứ reo.
- Dã Lang, anh vừa nghĩ ra một chuyện!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cái người mà Mễ Tuyết đi theo chắc chắn không phải một nhân vật tầm thường, nói không chừng cặp nam nữ đó chính là cảnh sát, hoặc là người của tổ chức tình báo nào đó, tóm lại, họ đang đi theo dõi Mễ Tuyết.
- Angel, đừng ngắt lời anh! Nghe anh nói hết, trước đây khi Mễ Tuyết ở Vọng Hải hành tung thần bí, nếu đã không chết thì chỉ có thể là được ông chủ của cô ta tha cho. Lần này, sự xuất hiện thần bí của Mễ Tuyết tại Ma Cao nhất định là đi theo người đàn ông đó tới đây gặp ai đó. sòng bạc đó là địa bàn của Kim Quảng, cũng có nghĩa là người đàn ông của Mễ Tuyết rất có khả năng có quan hệ làm ăn với Kim Quảng. Nói như vậy, hai người nam nữ đó nhất định là có tin tình báo gì đó nên được cử tới để theo dõi......!
Diệp Lăng Phi giải thích, phân tích cho Angel nghe một hồi, chiếc điện thoại trong tay hắn mới chịu im lặng. Kết quả, vài giây sau, chuông điện thoại lại kêu. Lần này Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng nhấc máy.
- Diệp đại ca, là anh à?
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng gấp gáp của Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi nhìn Angel đang ngồi trên ghế sô pha, bèn cầm điện thoại tới bên giường ngồi, đáp:
- Có chuyện gì vậy em?
Vừa nãy Diệp Lăng Phi chỉ lo phân tích nguyên nhân không để ý tới điện thoại của Vu Đình Đình, đầu dây bên kia Vu Đình Đình có vẻ sốt ruột lắm, vừa nãy cô bị Phantom gọi xuống lầu, tên Phantom này không phải sinh viên ngoại quốc, vì muốn gặp Vu Đình Đình mà tới tận kí túc xá của học viện ngoại ngữ tìm Vu Đình Đình. Trên sân của kí túc xá hắn bày một vòng hoa bằng pháo hoa, gọi Vu Đình Đình xuống lầu, chính là xếp thành hình trái tim cho Vu Đình Đình xem.
Đứng trước mặt Vu Đình Đình, Phantom châm pháo hoa lên. Cách tỏ tình đặc biệt này làm cho biết bao cô gái phải ghen tị. Phantom đã phải chuẩn bị trong thời gian dài, hắn muốn gặp mặt Vu Đình Đình. Vì muốn tỏ tình, Phantom xem không biết bao nhiêu bộ phim lãng mạn. Thông qua ti vi mà hắn học được cách bày tỏ tình yêu này.
Phantom là con trai đồng nghiệp của bố Vu Đình Đình, nên cô không có cách nào từ chối trực tiếp cả. Cô cũng không phải là loại con gái thích từ chối thẳng thừng. Hơn nữa trước đây Vu Đình Đình đã ngầm ra ám hiệu cho Phantom. Mặc dù biết Vu Đình Đình đã có bạn trai nhưng hắn vẫn quyết theo đuổi Vu Đình Đình cho bằng được. Hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy Vu Đình Đình, Phantom đã phải lòng ngay, hơn nữa hắn còn coi Vu Đình Đình là mục tiêu phấn đấu của cuộc đời hắn.
Loại đàn ông này là khó từ chối nhất vì rất gan lì, gan lì tới nỗi bạn không có cách nào từ chối, và Vu Đình Đình cũng không muốn từ chối, tới nỗi bạn học của Vu Đình Đình đều nghĩ Phantom là bạn trai của Vu Đình Đình.
Sau khi đợi Phantom châm pháo hoa xong, cô ta mới nói với Phantom mình còn có việc, muốn hắn ta về sớm một chút. Nhưng không đợi Vu Đình Đình nói xong, Phantom liền cướp lời nói trước, bộc lộ tình cảm. Sau kho tỏ tình xong, Phantom còn nhìn mắt của Vu Đình Đình, đợi Vu Đình Đình gật đầu đồng ý. Nhưng hắn đợi một hồi, bèn nghe thấy Vu Đình Đình nói:
- Anh mau về đi! Quản lý ký túc tới rồi!
Phantom quay lại quả thật thấy nữ quản lý ký túc xá quát:
- Ai đốt pháo hoa?
Phantom tỏ ra không sợ sệt gì, nói:
- Vu Đình Đình, anh không sợ, anh nhất định nghe tận tai em nói em muốn làm bạn gái anh!
- Nhưng em đã có người yêu rồi! Em không thể nhận lời anh được! Hai người chúng ta không thích hợp đâu, anh thích một cái nhưng em lại thích cái khác, cái em thích anh lại không thích !
- Anh có thể sửa mà! Chỉ cần là thứ em thích anh đều thích!
Phantom chỉ cần Vu Đình Đình nói ra bất kỳ điều kiện gì hắn cũng đồng ý.
- Em thích người đàn ông cho em cảm giác an toàn, nhưng anh lại không phải người đàn ông như vậy!
Vu Đình Đình bị bức tới đường cùng thì mơ mơ hồ hồ nói ra những câu như vậy khiến cho Phantom ngớ ngẩn.
Vu Đình Đình đỏ bừng mặt, chạy về kí túc xá, vừa nãy đứng trước bao nhiêu người nói ra câu đó làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khi về tới kí túc xá, Vu Đình Đình thấy điện thoại hiện cuộc gọi tới của Diệp Lăng Phi. Cô hỏi bạn cùng phòng, người đó mới nói những gì Satan vừa nói cho Vu Đình Đình nghe. Vu Đình Đình vừa nghe liền vội vàng, bèn gọi lại cho Diệp Lăng Phi. Lần đầu tiên không có ai nghe, Vu Đình Đình sợ Diệp Lăng Phi giận dữ, không thèm nhận điện thoại của cô, lại gọi lại lần thứ hai.
Khi bên kia vừa bắt máy, Vu Đình Đình không đợi Diệp Lăng Phi nói, bèn vội vàng giải thích. Cô không hề biết trong phòng Diệp Lăng Phi còn có cả Angel, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói chuyện có vẻ lạnh nhạt, Vu Đình Đình cho rằng Diệp Lăng Phi đang giận. Chứ hoàn toàn không biết là Diệp Lăng Phi cố ý không để cho Angel biết chuyện giữa hắn và Vu Đình Đình, mới cố ý làm cho giọng mình lạnh lùng đi.
Diệp Lăng Phi nghe xong Vu Đình Đình giải thích, hắn bèn nói nhỏ:
- Anh biết rồi, bây giờ anh đang có việc, tối gọi lại cho em!
Diệp Lăng Phi nói xong nhanh chóng cúp điện thoại. Angel là người con gái như thế nào chứ, vừa nhìn thấy phản ứng như vậy của Diệp Lăng Phi, biết ngay vừa nãy là đàn bà gọi tới.
- Satan, tình nhân gọi tới hả, có phải là do em ở đây cản trở, không tiện nói phải không? Yên tâm, em không phải loại con gái thích nói năng tùy tiện đâu, mặc kệ anh ở bên ngoài có bao bao nhiêu tình nhân em cũng không nói với vợ anh đâu!
- Chỉ là một người bạn!
Diệp Lăng Phi vẫn còn sợ bị Angel phát hiện, nếu thế thì sẽ chết mất, hắn bèn cầm điện thoại gọi cho Dã Lang.
Dã Lang đang trên đường về, quá trình cụ thể Dã Lang không nói cho Diệp Lăng Phi nghe, chỉ nói cho Diệp Lăng Phi biết hắn đã cứu cô gái đó lại rồi. Tình hình cụ thể về sẽ nói.
- Dã Lang sắp về rồi! Anh ta đã cứu được một cô gái!
Dã Lang ném điện thoại lên giường, ngồi xuống ghế sô pha, hắn có chút phiền não bèn hút thuốc. Angel không cười nữa mà hỏi rất nghiêm túc:
- Satan, có phải xảy ra chuyện rồi không?
- Dã Lang nói, cô gái đó là cảnh sát Hồng Kông, nếu không phải do Dã Lang cứu kịp lúc, thì cô gái đó đã bị thủ tiêu rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Angel, anh thấy chuyện này phức tạp lên rồi! Em nghĩ qua chưa? Tại sao người cảnh sát nam kia lại định giết cô ta?
Angel lắc đầu, Diệp Lăng Phi thở ra một hơi khói, nói:
- Bởi vì cô gái đó đã xem phải một thứ không nên xem!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đối với Diệp Lăng Phi, hắn luôn cho rằng cô cảnh sát Hồng Kông đó nhất định là đã nhìn thấy vật gì đó không nên nhìn nên mới bị giết người diệt khẩu như vậy. Những sự việc như vậy hắn đã từng chứng kiến nhiều nên cũng không cảm thấy có gì khác lạ. Trong thời gian Dã Lang chưa về tới nơi, Diệp Lăng Phi tránh ánh mắt hoang dã của Angel, trốn vào phòng riêng gọi điện thoại cho Vu Đình Đình. Vừa nãy trước mặt Angel, Diệp Lăng Phi không tiện nói chuyện với Vu Đình Đình, mãi tới bây giờ hắn mới có thể gọi điện cho Vu Đình Đình.
Vu Đình Đình cứ đợi điện thoại của Diệp Lăng Phi mãi, tâm trạng không yên, không rõ là Diệp Lăng Phi có phải đang giận hay không. Mãi tới khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Diệp Lăng Phi, tâm trạng lo lắng đó của Vu Đình Đình mới khá lên một chút.
- Diệp đại ca, khi nào anh mới về?
Vu Đình Đình mặc bộ nội y màu trắng, trốn vào trong nhà vệ sinh, nói chuyện trộm với Diệp Lăng Phi. Qua thời gian kí túc xá tắt đèn mà nhận điện thoại, Vu Đình Đình sợ ảnh hưởng tới các bạn cùng phòng nghỉ ngơi. Mặc dù sau khi tắt đèn, các bạn trong phòng cũng chưa ngủ ngay mà vẫn nằm trên giường, bàn luận những chuyện linh tinh, thậm chí còn thảo luận rôm rả xem ai là anh chàng đẹp trai nhất. Nhưng Vu Đình Đình không muốn bạn cùng phòng nghe thấy Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi nói chuyện yêu đương ngọt ngào. Vu Đình Đình là một cô gái rất hay xấu hổ, bị người ta nhìn vài cái thì xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Không ai có thể nghĩ rằng người con gái như Vu Đình Đình lại có biết bao lần kinh nghiệm lên giường.
- Phải vài ngày nữa, thời gian cụ thể anh cũng không chắc!
Bản thân Diệp Lăng Phi cũng không chắc tới khi nào hắn mới giải quyết xong chuyện ở đây, căn cứ theo tình hình này phải trước tết Nguyên Đán mới về được. Không gặp Vu Đình Đình trong hơn hai tháng, Diệp Lăng Phi nhớ Vu Đình Đình da diết.
- Đình Đình, đợi anh về rồi nói tiếp, Ừm....nói nhiều hơn một chút đấy là anh rất nhớ em!
Vu Đình Đình chính là muốn nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một nụ cười hạnh phúc, cô đứng trước cửa nhà vệ sinh, lắc lắc nhẹ cái mông của mình, nói nhỏ:
- Diệp đại ca! em cũng rất nhớ anh....Chụt!
Vu Đình Đình hôn vào chiếc máy điện thoại, sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy thì cười nói:
- Đình Đình đợi anh về, anh sẽ ôm em ngủ một ngày một đêm!
Khuôn mặt của Vu Đình Đình đỏ bừng lên. Cô nói nhỏ:
- Diệp đại ca! em đợi anh!
Vu Đình Đình nói xong câu này, không thể nói thêm được nữa, tim cô bắt đầu đập nhanh, mãi không ngừng.
Diệp Lăng Phi cười rồi cúp máy, mở cửa phòng và đi ra ngoài thì nhìn thấy Angel đứng ngay ngoài cửa. Vừa rồi những gì Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi nói với nhau đều bị Angel nghe thấy hết. Giống như nắm được điểm yếu của Diệp Lăng Phi, Angel lạnh lùng nói:
- Satan, lần này thì anh tiêu rồi, để em xem anh còn dám ghét em nữa không. Nếu còn tiếp tục, em sẽ nói chuyện này cho Bạch Tình Đình, nghĩ mà xem đây đúng là một chuyện tốt, Satan bên ngoài còn có người phụ nữ khác, lại còn đòi ôm....!
Angel còn chưa nói xong, cằm của Angel đã bị Diệp Lăng Phi nắm lấy. Nhân cơ hội đó, Angel ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi. Hai cặp đùi trắng ngần cọ sát vào người Diệp Lăng Phi. Giống như lửa đốt, toàn cơ thể của Diệp Lăng Phi nóng bừng lên.
Diệp Lăng Phi hai tay ôm lấy mông Angel, đi vài bước tới bên giường. Hắn và Angel đều ngã ra giường. Hai bàn tay Angel không ngừng sờ mó cái đó của Diệp Lăng Phi. Trong lúc Diệp Lăng Phi chưa có phản ứng gì, đầu Angel đã cúi xuống phía dưới. Cảm giác này khiến Diệp Lăng Phi bừng tỉnh, hắn dùng sức đẩy Angel trên người mình ra, lật người ngồi dậy. Angel thè lưỡi liếm liếm môi, cười nói:
- Satan, sao anh lại giống con gái thế!
- Bởi vì anh có nhiều hổ cái quá!
Diệp Lăng Phi bước xuống giường, đi tới ghế sô pha, cầm điếu thuốc lên, quay lưng về phía Angel, nói:
- Bây giờ quan hệ giữa anh và Tình Đìng còn chưa ổn định. Cũng bởi vì anh quá yêu cô ấy, mới lo lắng cô ấy sẽ rời xa anh. Angel, còn về những gì em vừa nghe được, anh thật sự có quan hệ ở bên ngoài. Anh luôn nghĩ phải giải quyết những quan hệ đó như thế nào mới được. Chỉ tiếc là anh không nghĩ ra cách gì, ngược lại bây giờ tội của anh với Bạch Tình Đình quá lớn, anh cần phải làm sao?
Angel bĩu môi, ngồi trên giường nói:
- Satan, theo em thấy anh đúng là một gã đàn ông lăng nhăng, thế lại còn muốn tìm cớ cho mình. Thôi đi! Tranh luận với người đàn ông như anh cũng chẳng có kết quả gì!
Angel nói rồi bước xuống giường, áp sát vào người Diệp Lăng Phi từ đằng sau lưng. Tới sau lưng Diệp Lăng Phi, cô dùng lưỡi liếm liếm sau tai của Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:
- Anh là người đầu tiên em làm như vậy, Satan, em chẳng quan tâm gì cả, em sẽ không bao giờ rời xa anh!
Lúc Dã Lang mang cô nữ cảnh sát đó về, có vẻ cô gái đó không rõ chuyện gì đã xảy ra nữa. Cô ta chỉ nhớ mình bị đồng sự đánh ngất, về sau xảy ra chuyện gì cũng không rõ nữa. Đợi khi cô ta tỉnh lại, thì phát hiện mình nằm trên bờ biển. Nằm bên cạnh là hai gã đàn ông lạ.
Dã Lang kể lại từ đầu tới cuối mọi chuyện cho cô cảnh sát đó nghe. Lúc cô ta nghe nói mình suýt nữa thì bị giết rồi quẳng xuống biển, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch đi. Bị đồng đội hạ độc thủ, sự thật này khiến cho cô cảnh sát nhất thời khó có thể chấp nhận.
Bởi vì sự việc chưa rõ ràng, khách sạn nơi Lương Ngọc ở còn chưa thể về được, Dã Lang bèn đưa Lương Ngọc tới một khách sạn khác. Dã Lang kể lại mọi chuyện tỉ mỉ cho Diệp Lăng Phi nghe. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, mới quay ra hỏi Lương Ngọc:
- Cô là cảnh sát Hồng Kông hả?
- Vâng! Tôi là người của tổ trọng án Hồng Kông, lần này đối tượng theo dõi của chúng tôi chính là một nhân vật đầu não của tổ chức buôn lậu vũ khí quốc tế khu vực Châu Á Chu Hùng. Chúng tôi đã nắm được những bằng chứng quan trọng nhất chứng minh Chu Hùng là người quan trọng lãnh đạo tập đoàn buôn lậu vũ khí đó.
Lương Ngọc vẫn chưa bình tĩnh lại sau chuyện vừa rồi, săc mặt vẫn trắng nhợt. Angel ngồi bên cạnh Lương Ngọc đưa cho Lương Ngọc cốc nước. Lương Ngọc cảm ơn, uống hết cốc nước đó.
- Hút thuốc không?
Angel hỏi.
- Cảm ơn! Tôi không biết hút!
Lương Ngọc trả lời.
Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày nói:
- Theo như cô nói, người đàn ông đi cùng Mễ Tuyết đó chính là Chu Hùng!
- Đúng vậy!
Lương Ngọc nói:
- Cảnh sát chúng tôi nghi ngờ lần này Chu Hùng tới Ma Cao là để bàn chuyện làm ăn hợp tác với bên Ma Cao, gần đây từ tổ chức cảnh sát quốc tế INTERPOOL đồn rằng, có khả năng tập đoàn buôn lậu vũ khí đó lần này định hợp tác với bọn xã hội đen ở Ma Cao.
- Những chuyện đó tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm tới tên Chu Hùng đó!
Diệp Lăng Phi xua xua tay nói với Lương Ngọc:
- Đối với việc các cô định phá vỡ tổ chức tội phạm nào, đó là chuyện cuả cảnh sát các cô, không liên quan tới tôi. Tôi chỉ quan tâm Chu Hùng có phải ông chủ của Mễ Tuyết?
- Chuyện này tôi cũng không thể chứng minh!
Lương Ngọc nói thật, cô ta không thể có cách chứng minh Chu Hùng là ông chủ của Mễ Tuyết. Ngay cả tới chuyện Chu Hùng là một thành viên quan trọng của tổ chức buôn lậu vũ khí đó cũng là do cảnh sát dựa vào các tài liệu mà đoán ra được. Nếu thật sự có thể chứng minh thân phận củaChu Hùng, thì ngay khi Chu Hùng còn ở Hồng Kông, thì cảnh sát Hồng Kông đã có thể vây bắt. Lần này, mục đích của cảnh sát Hồng Kông chính là muốn theo dõi Chu Hùng, xem xem Chu Hùng rốt cuộc có quan hệ với ai, như thế cũng có nghĩa là thả con săn sắt bắt con cá rô.
Diệp Lăng Phi đi đi lại trong phòng hai vòng, đột nhiên dừng lại hỏi;
- Tại sao đồng sự của cô lại muốn giết cô, có phải các người phát hiện ra người quan trọng đã tiếp xúc với Chu Hùng không, hơn nữa người này lại có móc ngoặc với đồng sự của cô trước rồi, như vậy mới ra lệnh cho đồng sự của cô giết chết cô!
- Tôi không biết!
Lương Ngọc lắc đầu, nói:
- Lần này tôi và cảnh sát Tôn cùng được phái tới theo dõi Chu Hùng, chúng tôi cũng vừa mới tới đây hôm qua, chúng tôi mới theo dõi Chu Hùng tới sòng bạc đó, Chu Hùng gặp ai chúng tôi hoàn toàn không rõ!
- Ồ! Thì ra là như vậy!
Bây giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu tại sao lúc đó người nữ cảnh sát lại theo dõi mình, vì khi đó hắn có nói chuyện vài câu với Mễ Tuyết, vì vậy cô cảnh sát này mới cho rằng giữa hắn và Chu Hùng có quan hệ. Diệp Lăng Phi nghĩ tới Kim Quảng, nếu như nói là Chu Hùng đại diện cho tập đoàn buôn lậu quốc tế đó tới bàn chuyện làm ăn, thì đối tác làm ăn nhất định là Kim Quảng. Kim Quảng vốn là người Đài Loan, sau ở Đài Loan phạm tội, mới chạy tới Ma Cao. Bây giờ đứng vững ở Ma Cao. Trước đây sau lưng Kim Quảng là xã hội đen, có quan hệ mật thiết với bên cảnh sát. Có thể Kim Quảng thông qua các mối quan hệ mà mua chuộc được người cảnh sát nam đó. Lần này Chu Hùng bị cảnh sát theo dõi, Kim Quảng không muốn bị lộ tung tích, như vậy nhất định phải giết chết nữ cảnh sát đó. Còn về tên cảnh sát nam đó, chỉ cần về Hồng Kông mượn cái cớ gì đó, nói là nữ đồng sự của mình ở Ma Cao đã bị ám hại. Dù sao cũng không tìm được thi thể. Nếu mà như vậy, kể cả cảnh sát Hồng Kông muốn điều tra cũng không thể điều tra ra là do tên cảnh sát đó đã đồng mưu với tổ chức xã hội đen ở Ma Cao giết chết nữ cảnh sát.
Vừa nghĩ tới điểm này, Diệp Lăng Phi liền nghĩ ngay tới điểm khác, đó chính là Kim Quảng vẫn ở Ma Cao, hơn nữa tối nay vẫn còn ở bên trong sòng bạc.
- Có phải Kim Quảng đã biết thân phận của mình rồi không?
Diệp Lăng Phi trầm ngâm suy nghĩ, lập tức nói với Lương Ngọc:
- Cảnh sát Lương, tôi nghĩ tình hình trước mắt đối với cô mà nói rất nguy hiểm, nếu bọn họ biết cô vẫn chưa bị giết, nhất định sẽ nghĩ cách diệt khẩu cô. Tôi nghĩ cô lên mau chóng rời khỏi Ma Cao, trở về Hồng Kông!
- Nhưng bây giờ không có chuyến tàu nào về Hồng Kông!
Lương Ngọc cũng đã nhận ra, mình cứ ở lại đây thì vô cùng nguy hiểm, cô cũng muốn mau chóng về Hồng Kông.
- Chuyện này dễ thôi! cảnh sát Lương, tối nay cô cứ ở đây, Angel, em chăm sóc cho cảnh sát Lương. Sáng sớm ngày mai, tôi bảo Dã Lang đưa cô về Hồng Kông!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cô mau rời khỏi đây! Còn về những việc khác, là chuyện của cô, những việc tôi làm giúp cô cũng chỉ có vậy mà thôi!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Ngọc đã bị Dã Lang đưa tới bến tàu, từ đây có thể ngồi thuyền về tới Hồng Kông. Trước khi ra đi, Lương Ngọc đã cảm ơn Dã Lang rất sâu sắc. Lương Ngọc vốn dĩ rất muốn tìm cách liên lạc với Dã Lang, dùng cách nói của Lương Ngọc chính là cô muốn có cơ hội cảm ơn cứu mạng của Dã Lang, chỉ tiếc là Dã Lang không cho Lương Ngọc cách thức làm sao liên lạc được với anh, mà lạnh lùng nói:
- Tôi cứu cô là một việc ngoài ý muốn, cô có thể quên chuyện này đi!
Bên trong một căn phòng của kháh sạn Grand Lisboa, Diệp Lăng Phi đang đợi điện thoại của Trần Tam. Sáng sớm ngày hôm nay, Diệp Lăng Phi đã gọi điện cho Trần Tam muốn biết là hắn đã liên lạc hẹn được với Kim Quảng chưa, nhưng gọi hai lần, bên Trần Tam cũng không có người nhấc máy. Diệp Lăng Phi trong lòng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc tên Trần Tam đó làm sao mà lại không nghe điện thoại.
- Lão đại, hay là để em đi tìm hắn ta?
Dã Thú ngồi không yên, bèn hỏi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Bây giờ đừng quá nóng vội, cứ đợi thêm đã!
Đợi mãi tới hơn 10h sáng, vẫn không thể liên lạc được với Trần Tam. Diệp Lăng Phi cũng đứng ngồi không yên, ở bên Ma Cao này thì chỉ có Trần Tam mới có thể giúp. Bây giờ không liên lạc được với Trần Tam, lẽ nào đích thân mình phải đi tìm Kim Quảng?
- Dã Thú cùng tôi ra ngoài!
Diệp Lăng Phi nói.
Dã Thú nghe theo, Angel và Dã Lang vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi định ra ngoài, bọn họ cũng đứng lên, nói:
- Satan, vậy chúng em thì sao?
- Các em cứ ở trong khách sạn, nếu có chuyện gì, hai người còn có thể viện trợ cho anh và Dã Thú!
Diệp Lăng Phi cảm thấy có điều gì đó không đúng, từ trước hắn đã có cảm giác này rồi, bây giờ ngày càng mãnh liệt. Diệp Lăng Phi làm vậy cũng là đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì lại không có cách nào cứu được.
Sau khi Angel và Dã Lang nghe xong những câu nói đó của Diệp Lăng Phi, mới ngoan ngoãn ở trong khách sạn. Diệp Lăng Phi và Dã Thú rời khỏi khách sạn Grand Lisboa. Lúc trước khi bọn họ tới chỗ của Trần Tam, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đã gọi một chiếc xe, đi thẳng tới chỗ Trần Tam.
Khi tới con ngõ nhỏ đó, thì thấy bên ngoài ngõ đỗ mấy chiếc xe cảnh sát, có cảnh sác đang lục tìm gì đó. Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người giật mình. Rốt cuộc chuyện này là sao, Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú, bốn mắt nhìn nhau, hai người không dừng xe ở đó mà lãi thêm hơn 10m nữa, mới cho xe dừng lại.
Xuống xe Diệp Lăng Phi và Dã Thú mỗi người châm một điếu thuốc, đi chầm chậm vào trong ngõ. Trong đó đã có một đám đông người đang vây quanh. Có người còn tranh luận bằng cả tiếng địa phương. Mặc dù Dã Thú và Diệp Lăng Phi không quá thành thạo với ngôn ngữ địa phương của người Ma Cao nhưng ít ra hai người đó cũng nghe được đại ý. Diệp Lăng Phi kéo Dã Thú ra một góc, hai người nhẹ nhàng rời khỏi, đi cách khoảng 7, 8m Diệp Lăng Phi mới nói với Dã Thú:
- Dã Thú, xảy ra chuyện rồi!
- Lão đại, chuyện này là sao vậy, tên Trần Tam đó hình như bị thủ tiêu rồi, nhưng em vừa nãy không nhìn thấy thi thể của Trần Tam bị lôi ra ngoài, lẽ nào hắn không ở đây?
Dã Thú hỏi.
- Cái này tạm thời đừng nói đã, bây giờ chúng ta về ngay khách sạn. Nhớ kỹ, sau này không được tự ý ra ngoài!
Diệp Lăng Phi ý thức được rằng cục diện ngày càng xấu đi, hắn không nghĩ chuyện Trần Tam bị thủ tiêu lại đơn giản như vậy. Diệp Lăng Phi và Dã Thú đang định lái xe đi về thì điện thoại của Dã Thú reo lên, đó là một cô gái gọi đến.
- Ông là Dã Thú à?
Nghe giọng nói thì có thể đoán cô gái tầm 25, 26 tuổi gì đó, khẩu âm không giống người Ma Cao mà hơi giống người Quảng Châu. Dã Thú cảnh giác, hỏi nhỏ:
- Cô là ai?
- Cái này anh không cần phải hỏi, chỉ cần anh biết tôi không hề có ý làm hại anh là được! Anh Tam bảo tôi gọi điện cho anh, anh ấy xảy ra chuyện rồi!
- Trần.....!
Dã Thú đang định nói ra tên Trần Tam thì bị Diệp Lăng Phi kéo một cái, Dã Thú mới nhớ ra là mình đang trên xe đi thuê, ai mà biết người lái xe là người như thế nào. Rất nhiều tài xế đều có quan hệ với xã hội đen, rất nhiều chuyện đều là từ các tài xế này mà biết chuyện. Có rất nhiều bang hội vì muốn lấy được tin tức của mình mà cố ý cử người vào làm tài xế. Những tài xế này không phải vì kiếm tiền mà là giúp cho bang hội thu thập tin tức, làm tình báo. Thậm chí những người lái xe này còn từ việc làm tình báo mà bán cho các cò, các cò lại bán lại cho bên cảnh sát hoặc xã hội đen. Dã Thú chỉ hét lên một tiếng “Trần” rồi không nói gì tiếp nữa, hắn nói nhỏ:
- Bây giờ tôi đang trên xe, có chuyện gì cô cứ nói đi!
Sau khi cô gái đó nói một mạch, Dã Thú tắt điện thoại, nói thầm vào tai Diệp Lăng Phi vài câu, sắc mặt Diệp Lăng Phi không hề thay đổi, gật gật đầu.
Dã Thú nói với lái xe lái tới trước tòa nghị sự, Dã Thú và Diệp Lăng Phi xuống xe tại đó. Hai người đi một mạch thì nhìn thấy trước mặt là một cô gái tầm 25, 26 tuổi, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, cô gái đó đứng bên cạnh hồ nước, nhìn ngang nhìn dọc.
Dã Thú và Diệp Lăng Phi tới trước mặt cô gái đó, cô gái đó nhìn Dã Thú một hồi rất lâu, rồi cầm điện thoại ra, đang định nháy vào máy Dã Thú, thì nghe thấy Dã Thú nói:
- Cô không cần nháy máy đâu! Tôi chính là Dã Thú!
- Ồ! Vậy mời đi theo tôi!
Cô gái mặc áo đỏ tỏ ra rất thận trọng, dẫn Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi hai vòng gần đó, xác định không có ai theo dõi, mới dẫn Dã Thú và Diệp Lăng Phi vào một cái ngõ nhỏ. Đi bộ trong ngõ tầm 70, 80m thì tới một căn nhà lầu cũ nát. Cô gái mặc áo đỏ cẩn thận nhìn bốn phía rồi mới dẫn Diệp Lăng Phi và Dã Thú vào trong. Cầu thang quá tồi tàn, trên tường thì dán toàn những thứ linh tinh. Diệp Lăng Phi bám chặt vào cầu thang và đi cẩn thận, hắn sợ cầu thang bỗng dưng sập. Bên trong tòa lầu rất tối tăm, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn thấy rất âm u. Không thể tưởng tượng nổi giữa lòng Ma Cao với bao nhiêu tòa nhà cao tầng lại ẩn tàng những loại nhà lầu cổ của Trung Quốc những năm 50, 60 nữa. Cô gái mặc áo đỏ dẫn Diệp Lăng Phi và Dã Thú tới thẳng căn lầu phía tây, từ trên người cô lấy chìa khóa ra mở cửa. Đúng lúc Diệp Lăng Phi và Dã Thú bước vào phòng thì thấy Trần Tam tay cầm súng bước từ trong ra. Trên đầu Trần Tam có băng, từ băng đầu đó máu thấm cả ra ngoài, Trần Tam đã bị thương. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Trần Tam mới thở nhẹ nhõm, thả súng ra, vội vàng chạy lại nói:
- Xin lỗi, tôi không có cách nào!
- Anh Tam, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!
Cô gái đó nhìn thấy đầu Trần Tam chảy máu thấm ra cả mảnh vải buộc đầu, vội vàng dìu Trần Tam ngồi vào chiếc ghế gần đó, để Trần Tam ngồi xuống. Cô gái đi vào phòng ngủ lấy ra một mảnh vải bó khác quay ra. Trần Tam ngồi trên ghế, thở dài nói:
- Tôi không ngờ lại xảy ra việc này!
- Trần Tam, anh đừng vội, cứ nói từ từ thôi, cứ xử lý vết thương xong hãy nói!
Diệp Lăng Phi thúc Dã Thú một cái, hai người tự lấy ghế và ngồi xuống. Căn phòng này là căn phòng có kết cấu cổ. Mặc dù từ ngoài nhìn vào căn nhà có vẻ rất cũ, nhưng trong căn phòng này bố trí lại có nét hiện đại, giáp với phòng khách và nhà nếp là một cái tủ lạnh. Mặc dù bếp rất nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ. Cô gái mặc áo đỏ giúp Trần Tam thay băng ra, Diệp Lăng Phi nhìn thấy đầu của Trần Tam bị thương không nhẹ, hình như là bị đập vào cái gì đó. Trần Tam nhíu nhíu lông mày, cô gái mặc áo đỏ thay băng mới cho Trần Tam.
- Tiểu Hồng, em xuống dưới xem có ai không? Anh có chuyện ở đây!
Trần Tam nói.
Cô gái áo đỏ không nói thêm lời nào, để cái khăn cũ dính đầy máu vào một cái chậu, bên trong chậu đựng đầy những tấm băng thấm đẫm máu. Cô ta không mang cái chậu đó đi mà để ở góc phòng. Nhìn có vẻ là chuẩn bị đem xử lý hết. Nhìn việc này có thể thấy cô gái này trải qua chuyện này không phải chỉ một, hai lần. Dọn dẹp xong, cô cầm túi sách đi ra ngoài, nhìn như có vẻ muốn ra ngoài thật vậy. Đợi cô gái đó đi ra ngoài, Trần Tam mới nói:
- Đó là vợ của tôi, tôi chỉ sợ họ gây bất lợi cho người nhà tôi, tôi không dám để cô ấy cùng sống với tôi, đây là căn phòng của tôi ở bên ngoài, mặc dù ở đây cũ nát, nhưng lại an toàn nhất, không ai ngờ rằng nhà tôi lại ở một nơi tồi tàn thế này.
Cứ nói xã hội đen thì sợ gì, nhưng họ cũng như ai, cũng sợ có kẻ thù tìm tới cửa. Trần Tam này đã ở Ma Cao này bao lâu, có bao nhiêu kẻ thù, hắn cũng sợ sẽ có ngày kẻ thù tìm tới nơi. Những kẻ đó nhằm vào hắn thì không sao, hắn chỉ sợ những kẻ đó nhằm vào người nhà mình hạ thủ. Vì vậy Trần Tam mới để vợ mình ở đây, còn về căn nhà mới trong thành phố, Trần Tam và vợ hắn rất ít lui tới, đó chỉ là nơi hắn nói chuyện với người ngoài. Thực tế, đây mới chính là nhà của Trần Tam. Bề ngoài xấu xí, sẽ không có ai nghĩ nhà của Trần Tam lại ở nơi như thế này.
Dã Thú nhìn bộ dạng của Trần Tam, không hiểu hỏi:
- Anh bị sao vậy? Hôm qua tôi nhìn thấy anh vẫn khỏe lắm mà. Tại sao hôm nay lại biến thành như thế này. À điện thoại của anh đâu, hôm nay tôi gọi mãi, không ai nghe. Lẽ nào không có trên người anh?
- Đừng nhắc nữa!
Trần Tam thở dài thườn thượt nói:
- Tôi cũng chẳng biết điện thoại của tôi rơi ở đâu nữa, tóm lại lần này xảy ra chuyện tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải tôi chạy nhanh, thì đã sớm đi rồi. Chỉ tiếc là tôi trốn thoát được, nhưng anh em của tôi không may mắn như tôi. Lại còn cái tên Hoắc Chấn đó nữa. Tóm lại lần này tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa!
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tối qua có người muốn giết tôi!
Trần Tam ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, tay hắn nắm thành nắm đấm, hận thù mà nói:
- Mẹ nó chứ, nếu mà để tôi biết hai tên đó là do ai phái tới, nhất định tôi sẽ giết hết lũ khốn đó!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào