Âu Dương vung tay, nghịch thiên hoàn vù một tiếng, bay đến trước mặt nam tử hắc y, nam tử hắc y đưa tay bắt lấy nghịch thiên hoàn ngân sắc bay tới! Nghịch thiên hoàn ngân sắc! Trong nháy mắt hắn bắt lấy nghịch thiên hoàn, hắn đã vững tin đây tuyệt đối là nghịch thiên hoàn! Bởi vì trong đan dược này mang theo một loại uy nghiêm của Tiên Tôn, tên gia hỏa này thậm chí hoài nghi, nếu như hiện tại mình ăn viên đan dược này vào, lập tức có thể trở thành Tiên Tôn hay không!
- Thế nào? Cái giá của ta thoả mãn chứ?
Âu Dương mỉm cười nhìn nam tử hắc y.
Lúc này, không riêng gì nam tử hắc y, cho dù là Hồng Doanh cũng dùng một loại nhãn thần khó tin nhìn Âu Dương.
Hồng Doanh cũng xuất thân danh môn, chỉ có điều sau này thiên đình phá phương bắc, nàng mới lưu lạc đến nông nỗi này. Đương nhiên nàng cũng từng nghe nói về nghịch thiên hoàn, lúc này lại xuất hiện một nam nhân nguyện ý dùng nghịch thiên hoàn chuộc thân cho nàng, có thể nói, lúc này Hồng Doanh rất cảm động! Hồng Doanh cũng không ngốc đến mức cho rằng giá trị của mình bằng một viên nghịch thiên hoàn, nhưng hiện giờ chuyện này không trọng yếu, bởi vì Hồng Doanh cảm thấy, chỉ cần trong lòng nam nhân này mình đáng giá là đủ rồi.
- Xin hỏi quý tính của tiên sinh?
Nam tử hắc y nhìn Âu Dương, hắn đã nhìn ra, Âu Dương xuất ra nghịch thiên hoàn, trên mặt hoàn toàn không có vẻ luyến tiếc, chuyện này theo hắn thấy là không thể tưởng tượng.
- Ta? Ta họ Âu!
Âu Dương kéo tay Hồng Doanh, sau đó cười ha ha, bước ra khỏi Dục Tiên lâu! Ngụy Bỉnh Dập cầm lấy một bầu rượu trên bàn, lảo đảo đi theo phía sau Âu Dương...
- Ta họ Âu. . .
Nam tử hắc y nhớ đến lời nói của Âu Dương, mặt hắn biến sắc ! Mặc dù họ Âu không phải thế gia vọng tộc, nhưng tại tiên giới tìm ra hơn mười mấy vạn người họ này hoàn toàn không có áp lực. Nhưng có thể xuất ra nghịch thiên hoàn mà không thèm quan tâm, còn là họ Âu, trên đời này chỉ có một người! Đó chính là Thần Tiễn Âu Dương!
Thần Tiễn! Nam tử hắc y hoàn toàn ngây người, mặc dù Dục Tiên lâu có quan hệ với thiên đình, nhưng hắn thề, Dục Tiên lâu tuyệt đối không dám để lộ chuyện hôm nay, bởi vì việc này quan hệ quá lớn. Nếu như bởi vì Dục Tiên bọn họ lắm miệng để thiên đình đuổi theo, nam tử hắc y hoàn toàn không chút nghi ngờ, mũi mũi tên của Âu Dương sẽ tiêu diệt tổng bộ của Dục Tiên lâu, sau đó để Dục Tiên lâu biến mất khỏi tiên giới!
Tú bà nhìn sắc mặt âm tình bất định của nam tử hắc y, vừa rồi câu nói cuối cùng của Âu Dương chỉ truyền âm cho nam tử hắc y, cho nên ở đây chỉ có nam tử hắc y biết thân phận của Âu Dương.
- Tổng quản. . . Chuyện này có chút không hợp quy củ. . .
Mặc dù tú bà nói như vậy, nhưng trong mắt bà ta vẫn có vẻ tham lam với nghịch thiên hoàn.
- Bớt nói nhảm đi, chuyện xảy ra hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được phép nói ra, bằng không đừng trách ta vô tình!
Nam tử hắc y nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi!
- Chuyện này. . .
Tú bà còn muốn nói cái gì, nhưng nam tử hắc y đã quay đầu lại nói:
- Quy củ? Ngươi nhớ kỹ, quy củ là chế định của cường giả cho người yếu, để người yếu tuân thủ, toàn bộ tiên giới tuyệt đối không có người nào có thể khiến vị tiên sinh vừa rồi tuân thủ quy củ! Ngươi đừng nghĩ ta sẽ độc chiếm đan dược này, ta sẽ báo cáo chuyện này lên trên.
Nam tử hắc ý đương nhiên biết suy nghĩ của tú bà.
Những lời này của hắn không chỉ cảnh cáo tú bà, đồng thời cũng nói cho những người có mặt ở đây, người đó không phải người các ngươi có thể chọc vào, đừng đa sự. .
Bóng đêm trong ánh sáng đèn dầu thành thị không có vẻ mỹ lệ như thôn quê, nhưng đi trong tiếng người ồn ào, phố xá sầm uất, Âu Dương lại có một loại cảm thụ khác.
- Tiên sinh. . . Hồng Doanh đa tạ tiên sinh. . .
Từ khi Hồng Doanh đi theo Âu Dương đến bây giờ, đây là câu đầu tiên mở miệng, lúc này Hồng Doanh đã hoàn toàn xem Âu Dương là ân nhân cứu mạng. Mặc dù Hồng Doanh nghĩ Âu Dương có thể cũng coi trọng dung mạo của nàng, thế nhưng Hồng Doanh nghĩ, đi theo Âu Dương dù sao cũng tốt hơn nhiều đám nam nhân trong thanh lâu. . .
- Không cần cảm tạ ta, ta làm việc cũng không quản chuyện tốt hay chuyện xấu, đều là tùy tính làm mà thôi!
Âu Dương mua hai xiên mứt quả, một xiên mình cầm ăn, một xiên đưa cho Hồng Doanh. Hồng Doanh cầm xiên mứt quả trong tay, trong mắt có vẻ ngạc nhiên.
- Chạy nhanh như vậy cũng không chờ ta một chút!
Ngụy Bỉnh Dập đã từ phía sau đi lên, hắn đi tới bên cạnh Âu Dương nói:
- Lão đệ, thực sự có ý tứ với cô nương này sao?
Những lời này Ngụy Bỉnh Dập nhìn như là đùa giỡn Âu Dương, trên thực tế hắn đang đùa giỡn Hồng Doanh.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói của Ngụy Bỉnh Dập, Hồng Doanh thoáng chốc đỏ mặt, nhưng Hồng Doanh cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không thích hợp. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhưng từ trên người Âu Dương nàng không nhận ra vẻ yêu thích nàng, biểu hiện của Âu Dương giống như một loại thương hại! Đúng, chính là thương hại.
- Câu này của ngươi để cho Vệ Thi biết được, ta coi như xong đời!
Âu Dương trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập. Mình cứu Hồng Doanh chính là vì tiếng đàn tỳ bà của nàng khiến mình cảm động mà thôi, hoàn toàn không quan hệ đến tình yêu nam nữ!
- Vệ Thi!
Nghe thấy cái tên này Hồng Doanh biến sắc ! Toàn bộ tiên giới ai chẳng biết Vệ Thi? Từ trong lời nói của Âu Dương, Hồng Doanh phảng phất như đọc ra cái gì!
- Ngươi. . . Ngươi là. . .
Hồng Doanh nhìn nam tử toàn thân mặc trường bào nguyệt sắc, nàng có chút không thể tin được phán đoán của mình.
- Không sai, tên gia hỏa này chính là kẻ chơi lửa giỏi nhất, chơi tên cũng giỏi nhất.
Những lời này của Ngụy Bỉnh Dập hoàn toàn khiến Hồng Doanh chấn kinh!
Người gây náo loạn thiên đình long trời lở đất, trong một ngày một đêm liên tục giết chết tam đại cường giả thiên đình, xuống địa ngục chém Minh Hậu, ung dung thoát khỏi sự truy sát của mấy vạn cường giả thiên đình. Sau đó ở Liên Thiên Giang giết chết tiên vương Nghi Quân, ở Hạo Thiên thành giết chết Vu Tổ Trịnh Tú Nhi, Thần Tiễn Âu Dương. . . Đây là một nhân vật gần như thần thoại, nhưng lúc này nhân vật đó lại đứng trước mặt mình, hơn nữa còn ma xui quỷ khiến cứu mình? Hồng Doanh cho dù rất thông minh, lúc này đầu óc cũng cảm thấy mê muội!
- Ngươi. . . Ngươi thật sự là. . .
Hồng Doanh bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình, dáng vẻ động nhân như vậy khiến rất nhiều người trong chợ đêm dừng chân ngắm nhìn.
- Ta là ai không quan trọng, kỳ thực ngươi nên nghĩ là, nơi này là Thiên Nam, nếu ta không phải còn tốt, như vậy ngươi còn có thể an toàn, nếu ta phải, vậy ngươi thực sự phiền phức !
Âu Dương ăn xong viên mứt quả cuối cùng, cầm que tre tiện tay ném đi, que tre giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, vù một tiếng cắm vào trong bức tường.
Sau đó Âu Dương chỉ vào phủ đệ cực lớn phía trước nói:
- Lần trước còn không chú ý, không ngờ nơi ở của Tiểu Thiên lại náo nhiệt như vậy!
Không sai, vị trí Âu Dương vừa ném que tre vừa vặn chính là Ngụy gia, nhưng lúc này Âu Dương còn đang suy nghĩ có nên tiến vào hay không. Lần này không giống với lần trước, lần trước thiên đình không dám làm gì bọn họ, bọn họ có thể nghênh ngang đi đến bất cứ nơi nào, nhưng hiện tại bọn họ đang bị truy sát, nếu tiến vào Ngụy gia, có thể sẽ mang đến họa diệt tộc cho Ngụy gia!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Ngụy Bỉnh Dập hiển nhiên cũng biết Âu Dương lo lắng chuyện gì, cho nên hắn cũng do dự.
- Được rồi, Tiểu Thiên và Mộng Hi đang sống tốt, chúng ta hà tất để bọn họ dính dáng vào, chúng ta ở bên cạnh!
Âu Dương lắc đầu, cuối cùng hắn vẫn quyết định không tiến vào Ngụy gia. Việc này dính dáng quá lớn, hai người bọn họ không sợ thiên đình, bởi vì thiên đình muốn giết chết bọn họ, chí ít phải có hai cường giả đồng thời phủ xuống mới có thể. Nhưng Ngụy gia thì khác, không cần đám người Khâu Vân Bình, chỉ cần phái ra vài tên Tiên Tôn đủ để triệt để hủy diệt Ngụy gia, cho nên để không mang tai họa đến cho Ngụy gia, bọn họ lựa chọn tránh lui.
- Ở đây đi, lão già Khâu Vân Bình khẳng định không nghĩ ra chúng ta lại tới nơi này! Cho nên kế tiếp chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất an toàn!
Âu Dương duỗi lưng, thời gian không còn nhiều, còn hơn hai mươi ngày nữa hắn sẽ hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó sẽ là ngày hủy diệt toàn bộ thiên đình.
Hơn nữa Âu Dương cũng có một loại dự cảm, đó chính là Thiên Vương cũng sắp thức tỉnh, thời gian của bọn họ thực sự không còn nhiều.
Hồng Doanh đi theo phía sau Âu Dương, lúc này nàng rất nhu thuận, lựa chọn không nói lời nào, nhưng lời nói của Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương vẫn khiến nàng sửng sốt.
Nói cái gì vậy? Thiên đình, Thiên Vương! Những người này đều là nhân vật người thường vĩnh viễn không có khả năng tiếp xúc, còn truyền kỳ trên người Âu Dương rất nhiều, đứng cạnh một nhân vật truyền kỳ như vậy, rất nhiều người sẽ phát hiện, kỳ thực Âu Dương hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ của bọn họ.
Dù sao, đối với một nhân vật giống như thần linh, theo phần lớn mọi người nhìn nhận, có lẽ thuộc về loại cường giả chỉ cần nói một tiếng là khiến người khác không dám nói lời nào mới đúng, nhưng trên thực tế Hồng Doanh lại hoàn toàn không có cảm giác như vậy.
Hồng Doanh không ngừng quan sát Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập. Thần Tiễn vốn là một thanh niên nhìn qua rất bình thường, hắn không có vẻ soái khí cao to như trong tưởng tượng, cũng không có loại khí khái hùng bá thiên hạ, mà cảm giác giống như một người ca ca hàng xóm.
Còn Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập trong tin đồn lẽ ra là một quái vật giết người không chớp mắt, nghe nói bất cứ người nào nhìn thấy hắn đều bị hắn giét chết, nhưng hiện tại Hồng Doanh phát hiện cũng không phải như vậy. Lúc này Ngụy Bỉnh Dập đứng ở đó lại mang một vẻ như vô lại!
Kỳ thực Hồng Doanh đã sai lầm, bởi vì chỉ có lúc này Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập mới có biểu hiện như vậy, bởi vì hai người bọn họ có thân phận bình đẳng, không cần biểu hiện ra loại khí phách thượng vị giả đối với hạ vị giả. Khi hai người bọn họ ở cùng nhau đều biển hiện ra bản thân chân thật nhất của mình, có thể cũng chỉ có lúc này Hồng Doanh mới có thể nhìn thấy Thần Tiễn và Ma Vương khác biệt....
Ba người không tìm nhà trọ, mà trực tiếp tới bên cạnh Ngụy gia mua một căn nhà nhỏ. Ngụy Bỉnh Dập vốn định làm thịt cả nhà này, sau đó chiếm lấy, nhưng Âu Dương cũng không để Ngụy Bỉnh Dập xuất thủ, tùy tiện đi quanh Ngụy gia một vòng kiếm mấy vạn tiên thạch đối phó.
Âu Dương cũng không tính là trộm cắp, dù sao cho dù hắn tới cửa trực tiếp lấy cũng được. Âu Dương nhiều lắm chỉ xem như tiết kiệm một số mắt xích bên trong mà thôi. . .
Viện này cũng không lớn, kỳ thực căn nhà này vốn không đáng tiền như vậy, nhưng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng không phải loại người tính toán chi li, hơn nữa tiền vật gì đó đối với hai người bọn họ thật sự không có ý nghĩa, cho nên Âu Dương trực tiếp lấy ra toàn bộ tiên thạch, nhà này ngay lập tức chuyển đi trong đêm. . .
Tất cả thiết bị trong nhà cũng rất an toàn, Âu Dương cũng sa thải tất cả người làm, dù sao theo Âu Dương thấy, bọn họ tới đây là chạy nạn chứ không phải hưởng thụ.
- Chủ nhân, ta đã thu dọn xong phòng ốc của ngươi. . .
Hai ngày gần đây, Hồng Doanh luôn xưng hô với Âu Dương như vậy. Âu Dương đã cải chính cho Hồng Doanh rất nhiều lần, cuối cùng Hồng Doanh nói, bất luận như thế nào Âu Dương cũng là người cứu nàng ra khỏi thanh lâu, mặc dù bản thân Hồng Doanh cũng biết, cũng có một ngày nàng nhất định sẽ rời khỏi, nhưng nàng hi vọng những ngày ở bên cạnh Âu Dương, có thể xưng hô với Âu Dương như vậy!
- Hồng Doanh, ta có một đệ đệ tên là Âu Minh, tuổi tác không sai biệt với ngươi nhiều lắm, ngươi cứ gọi ta là chủ nhân, ta có chút không chịu nổi, ngươi cứ gọi ta là đại ca như đệ đệ của ta đi!
Âu Dương cuối cùng chỉ có thể thối lui một bước để được yên thân, muốn để Hồng Doanh xem nàng là tồn tại bình đẳng với hắn, bản thân Âu Dương cũng biết chuyện này hiển nhiên không có khả năng, dù sao với thân phận địa vị của hai người, hắn không thể kêu Hồng Doanh bày ra tâm tính như Ngụy Bỉnh Dập được.
- Âu Dương!
Ngụy Bỉnh Dập đẩy cửa ra từ bên ngoài bước vào, đặt mông ngồi xuống ghế nói:
- Thiên đình hình như nhận được tin tức gì đó, đã bắt đầu thu nhỏ phạm vi, hiện nay thiên đình đã hoàn toàn kéo đến Thiên Nam rồi, đang triển khai tìm kiếm ở Thiên Nam.
- Vậy thì thế nào, với Quan Tâm Chiến Ý của ta, chỉ cần bất cứ người nào trong số bốn người bọn họ xuất hiện, ta đều có thể nhận biết, cũng có thể rời đi trước khi bọn họ tới bắt chúng ta!
Âu Dương rất tự tin, Quan Tâm Chiến Ý đủ để Âu Dương nhận biết tất cả trong vòng trăm dặm, dưới loại tình huống này đám người Khâu Vân Bình muốn tìm được Âu Dương, giết chết Âu Dương căn bản không có khả năng.
Mà chỉ phái ra Tiên Tôn là vô ích, mặc dù Âu Dương còn hơn hai mươi ngày nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng hiện nay dù thế nào thực lực của Âu Dương cũng có tam tứ thành, cộng thêm Ngụy Bỉnh Dập, Tiên Tôn thiên đình tuyệt đối tới bao nhiêu chết bấy nhiêu
Trừ phi tất cả Tiên Tôn thiên đình có thể cấu thành đại trận, tập kết lực lượng đến một điểm trực tiếp miễu sát Âu Dương, nhưng Âu Dương sẽ cho bọn hắn cơ hội sao?
Hơn mười vạn cường giả tập trung đến một điểm, tiếp theo bày binh bố trận, sau đó xuất thủ, phỏng chừng đã là chuyện nửa năm sau. Trong lúc đó cho dù Âu Dương không làm thịt tất cả bọn họ, cũng đã sớm chạy về phương bắc.
Cho nên kết trận công kích này chỉ có thể làm một loại thủ đoạn phòng thủ, muốn dùng để tấn công còn quá khó khăn. Hơn nữa tiên giới tụ tập lực lượng quá mạnh mẽ sẽ phá nát hư không. Nơi này không phải ngoại vực, làm sao có thể chịu đựng được lực lượng cường đại như vậy.
- Khâu Vân Bình phóng xuất tin tức, nói muốn hẹn đánh với ngươi một trận!
Ngụy Bỉnh Dập nói đến đây cũng mỉm cười.
Ngoại giới đều nghe đồn Âu Dương cường đại vô cùng, chưa bao giờ e ngại bất cứ khiêu chiến gì, vì vậy Khâu Vân Bình muốn lấy loại thủ đoạn này bức bách Âu Dương, nhưng bọn hắn lại nhìn lầm, Âu Dương đúng là rất cường đại, cũng không e ngại cái gì, nhưng Âu Dương không ngốc, biết rõ xông ra nhất định sẽ chết, hắn còn xông ra làm gì. . .
- Cứ để hắn gọi, hắn không còn sống mấy ngày nữa đâu!
Âu Dương không thể vì Khâu Vân Bình kêu gào mà đi ra, hiện tại hắn đang trốn rất tốt, cần gì phải ra ngoài.
- Tên gia hoả này cũng là được ăn cả ngã về không, hắn nói chỉ cần trong nửa tháng ngươi không xuất hiện, hắn sẽ dốc hết toàn bộ thiên đình công kích phương bắc. . . Nếu như vậy, tiểu tử Bạch Tinh có thể không chống đỡ được!
Ngụy Bỉnh Dập nói ra lo lắng của hắn.
- Vậy nửa tháng nữa chúng ta sẽ ra ngoài.
Âu Dương biết, lúc này hắn cần kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài qua hai mươi ngày, hắn có thể nghịch chuyển tất cả, hắn sẽ một lần nữa biến thành thần, đến lúc đó đừng nói là Khâu Vân Bình, cho dù là tứ đại cường giả thiên đình cùng xuất hiện cũng chỉ có đường chết.
Tổ hợp của Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh đủ để quét ngang toàn bộ thiên đình, trước mặt lực lượng tuyệt đối, thiên đình sẽ trực tiếp tan vỡ, đến lúc đó cho dù thiên đình sở hữu nhiều cường giả hơn nữa, dưới tình huống rắn mất đầu tuyệt đối không có người nào dám phản kháng.
- Cũng chỉ có thể như vậy !
Ngụy Bỉnh Dập cũng gật đầu đáp ứng, dù sao còn có thời gian nửa tháng, không ai không nửa tháng sau rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, lúc này người sốt ruột không phải là bọn hắn, mà là thiên đình.
Phương bắc, chuyện Khâu Vân Bình ước chiến Âu Dương đã lan truyền sôi sùng sục, rất nhiều người suy đoán Âu Dương có lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không với dáng vẻ kêu gào ầm ĩ của Khâu Vân Bình, Âu Dương đã sớm tát bay hắn!
- Tiểu tử này gần đây rất điên cuồng, trước trảm Nghi Quân, sau sát Trịnh Tú Nhi!
Bạch Hủ Minh mỉm cười, gần đây mặc dù Âu Dương một mực ở bên ngoài không có tin tức, nhưng trên thực tế hắn vẫn rất điên cuồng. Hai đại cường giả tổ cấp đều bị hắn làm thịt, đương nhiên, người ngoài khẳng định không thể minh bạch Nghi Quân và Trịnh Tú Nhi bị Âu Dương giết chết, kỳ thực xem như một loại giải thoát.
- Hiện nay Khâu Vân Bình ước chiến Âu Dương, ta nghĩ Âu Dương khả năng muốn xuất thủ !
Bạch Tinh nói ra suy nghĩ của mình, Âu Dương không phải một người thích ẩn giấu, hắn không xuất thủ thì thôi, đã xuất thủ thì đều vô cùng kinh thiên!
- Chưa chắc, lần này tại Hạo Thiên thành chém giết Trịnh Tú Nhi kỳ thực chủ yếu vẫn là Ngụy Bỉnh Dập xuất lực, ngươi tỉ mĩ ngẫm lại chuyện đã xảy ra đi. Minh Hậu là người cấp bậc gì, cái giá mà Âu Dương phải trả khi chém giết Minh Hậu, mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Sau đó bị vây công, cường thế Âu Dương biểu hiện, theo người ngoài thấy không có gì, nhưng chúng ta đều hiểu Âu Dương nên minh bạch, loại cường thế này có chút quá mức, nếu như Âu Dương thực sự cường đại như vậy, sợ rằng hắn đã sớm trở về, hoàn toàn không cần phải chờ đợi ở Thiên Nam, hắn làm như vậy, nói trắng ra chính là một loại thủ đoạn mê hoặc người khác mà thôi.
Vẫn là Vệ Thi hiểu Âu Dương nhất, nàng minh bạch, nếu như Âu Dương thực sự cường thế như vậy, như vậy hắn đã sớm trở về, phát động tổng tiến công !
- Không sai, ta cũng cho rằng như vậy!
Yên Hồng cũng gật đầu, nàng cũng cho rằng Vệ Thi phân tích rất có căn cứ.
- Nhưng lý luận này không thông, nếu như Âu Dương thực sự không được, vậy hắn làm sao giết chết Nghi Quân! Giết Trịnh Tú Nhi ta có thể lý giải là gia hoả Ngụy Bỉnh Dập xuất thủ, dù sao Ngụy Bỉnh Dập vốn mạnh hơn Trịnh Tú Nhi...
Khi Bạch Tinh nói đến đây liền mỉm cười, kỳ thực trong chuyện này có một chỗ không thông, đó chính là cuộc chiến giết chết Trịnh Tú Nhi, từ đầu tới cuối chỉ không đến nửa tiếng đồng hồ, thời gian này quá quỷ dị.
Trịnh Tú Nhi không phải rau cải, không phải loại người muốn giết là giết. Trịnh Tú Nhi là cường giả tổ cấp, cho dù Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều ở trạng thái toàn thịnh, muốn giết chết Trịnh Tú Nhi cũng thể nhanh như vậy.
Bọn họ đương nhiên không nghĩ ra, trận chiến này hoàn toàn là Thứ Kiêu Cung lập công, nếu như Trịnh Tú Nhi không sử dụng kim giáp võ thần, như vậy dựa vào vu thuật quỷ dị của nàng, nàng có thể có cơ hội đánh một trận. Nhưng nàng trực tiếp lôi kim giáp võ thần khôi lỗi ra, chuyển biến tất cả vu thuật của mình thành loại chiến lực không gì địch nổi của kim giáp võ thần, như vậy nhìn qua rất mạnh, trên thực tế khi đụng phải phòng ngự tuyệt đối của Thứ Kiêu Cung đã định trước thất bại của nàng.
Bạch Tinh đương nhiên cũng nghĩ tới những chuyện này, chỉ có điều không tận mắt nhìn thấy, tất cả đều chỉ có thể dựa vào suy đoán, hắn dứt khoát nhảy sang chỗ khác nói:
- Nhưng Nghi Quân thì sao? Ngụy Bỉnh Dập không mạnh hơn ta bao nhiêu, nhưng ta thề, nếu đơn đả độc đấu với Nghi Quân, ta tuyệt đối là thủ hạ bại tướng, cho dù Ngụy Bỉnh Dập có thể thắng Nghi Quân tuyệt đối cũng bị thương nặng, thậm chí còn có thể bị Nghi Quân giết chết. Chuyện này giải thích như thế nào?
- Nếu là đánh lén thì sao?
Vệ Thi mỉm cười nhìn Bạch Tinh, Vệ Thi là một nữ nhân thông minh, chí ít trước mặt người khác, trí tuệ của nàng tuyệt đối là cực cao, chỉ khi đối mặt với Âu Dương, Vệ Thi mới có thể biểu hiện ra dáng vẻ ngốc nghếch. Chỗ này vừa vặn là chỗ thông minh của Vệ Thi, nàng minh bạch, đôi khi không nên khoa tay múa chân trước mặt nam nhân của mình, việc nàng phải làm là lẳng lặng nhìn Âu Dương nghịch chuyển Càn Khôn!
- Đánh lén? Lẽ nào Nghi Quân là kẻ ngu ngốc?
Tiểu Nhạc trợn trừng mắt, hắn không nghĩ ra, cường giả tổ cấp làm thế nào bị đánh lén ?
- Báo. . .
Bỗng nhiên, một đại yêu từ bên ngoài tiến đến nhìn Bạch Tinh nói:
- Bẩm báo, nên ngoài có một nữ hài nói là đệ tử của Thần Tiễn!
- Cái gì?
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn nhau, người nào cũng có vẻ mê man. Cuối cùng Bạch Hủ Minh mở miệng nói:
- Âu Dương có nữ đệ tử sao?
- Không có! Nếu có tại sao ta không biết!
Vệ Thi cũng ngây người, nàng cũng không nhớ rõ Âu Dương từng thu nhận nữ đệ tử.
- Khẳng định không có, đệ tử chân chính của đại ca chỉ có người cao to đó thôi!
Người cao to mà Âu Minh nói đương nhiên chính là tử thần Trát Khắc. Khi hắn ở địa cầu vẫn tỏ ra kiêu ngạo, chờ chân chính tới tiên giới, nhìn thấy loại khí phách phất tay xé trời của người khác, hắn mới biết được, chút lực lượng của hắn thực sự không đáng là gì.
Nhưng Trát Khắc cũng là một người rất ham học hỏi, lúc này hắn biết mình lưu lại nơi này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, cho nên một mình bước vào cánh đồng băng tinh của phương bắc, bước vào con đường cường giả nguy hiểm nhất!
Cánh đồng băng tinh, đó là nơi nguy hiểm nhất của phương bắc, ở nơi đó không chỉ phải chiến đấu với yêu thú, mà bất cứ lúc nào cũng phải chiến đấu với trời xanh.
Tử thần nhớ kỹ những lời Âu Dương từng nói với hắn:
- Chỉ có không ngừng chiến đấu với trời, ngươi mới có thể trưởng thành nhanh hơn! Đối mặt với trời xanh cường đại, rất nhiều người đều lựa chọn nhắm mắt lại thuận theo tự nhiên, cái ta muốn dạy ngươi chính là nghịch thiên mà đi, vĩnh viễn không nên thuận theo nó!
Chính vì vậy, tử thần mới bước vào con đường của cánh đồng băng tinh, hắn có thể bước ra được không, không ai biết, nhưng mọi người đều biết, một khi hắn bước ra, hắn sẽ trở thành một Trát Khắc mới, sẽ trở thành một cường giả.
- Dẫn vào xem!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bạch Tinh mỉm cười, hắn cũng không cho rằng đây là quỷ kế của thiên đình, nếu như thiên đình đã bại não đến mức nghĩ ra quỷ kế kêu một nữ hài đến đây đùa giỡn, vậy còn có gì đáng sợ?
Liên Thanh Nhi nhìn tiên giới liên quân trùng trùng điệp điệp trong mấy vạn dặm, nàng thật sự chấn kinh, đừng thấy nàng đã bái Âu Dương làm thầy, nhưng tràng diện như vậy thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đối với Liên Thanh Nhi mà nói, trước kia trên Liên Thiên Giang, Ngụy Bỉnh Dập dùng một chiêu giết chết Nghi Quân đã là đáng sợ nhất. Thực tế lần đó Liên Thanh Nhi căn bản không nhìn rõ. Dù sao đánh lén và chính diện chiến đấu hoàn toàn không giống nhau.
- Sư phụ ta trở về chưa?
Khi Liên Thanh Nhi hỏi vấn đề này không ai trả lời nàng, dù sao lúc này thân phận của hắn nàng vẫn chưa được xác định.
- Này! Các ngươi không có miệng sao...
Những lời này của Liên Thanh Nhi vừa xuất khẩu, nàng liền phát hiện đại yêu phía trước bỗng nhiên xoay người lại, một luồng khí thế cường đại từ trên người hắn bạo phát ra, Liên Thanh Nhi kêu lên một tiếng đã ngã ngồi xuống đất! Mặc dù nói Liên Thanh Nhi là đệ tử của Âu Dương, nhưng bản thân nàng vẫn không có bất cứ tu vi gì cả!
Khí thế của đại yêu giống như một thanh đao, kỳ thực hắn cũng không ngờ đệ tử của Thần Tiễn lại yếu ớt như vậy, lúc này hắn muốn thu lại khí thế đã không còn kịp nữa!
Khí thế của đại yêu đã vọt tới trước mặt Liên Thanh Nhi, Liên Thanh Nhi sợ hãi nhìn tất cả, nàng hoài nghi sau một khắc nàng sẽ chết ở chỗ này...
Cũng đúng lúc này, trên trán Liên Thanh Nhi bỗng nhiên huyết quang chợt lóe, một mũi tên huyết sắc từ trên trán phá không mà ra. Mũi tên này mang theo lực lượng hủy diệt tất cả, trực tiếp xé nát đao phong do khí thế của đại yêu ngưng tụ, sau đó triệt để phá vỡ không gian thành mảnh nhỏ, hai tay đại yêu che chắn trước người mình, nhưng mũi tên này quá mạnh mẽ ! Đây là mũi tên bảo mệnh Âu Dương cố ý lưu lại cho Thanh Nhi, khi ngưng tụ mũi tên này, Âu Dương đã dùng một phần ba linh hồn hỏa diễm toàn thân!
Dùng một phần ba linh hồn hỏa diễm làm lực lượng chiến đấu, sợ rằng trong thiên hạ chỉ có cường giả tổ cấp mới có thể tiếp được!
Đại yêu trực tiếp bị mũi tên đốt thành mảnh nhỏ, nhưng khí thế của mũi tên vẫn không hoàn toàn giảm bớt, trực tiếp nhảy vào trong trận doanh liên quân. Nơi nào mũi tên đi qua, bất luận là ma hay yêu toàn bộ đều hóa thành tro tàn, linh hồn hỏa diễm đã thiêu đốt ngút trời, biến toàn bộ khu vực của liên quân thành huyết sắc!
- Âu Dương!
Bạch Tinh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tay hắn cầm yêu thần thương phóng lên cao, khi nhìn thấy mũi tên huyết sắc của Âu Dương đang tàn phá bừa bãi toàn bộ doanh địa của tiên giới liên quân, Bạch Tinh cũng sửng sốt, hắn không rõ vì sao Âu Dương lại ra tay? Hơn nữa còn là xuất thủ với người nhà, nhưng linh hồn hỏa diễm và mũi tên kia đều nói rõ một việc, đây tuyệt đối là người của Âu Dương.
- Ngăn chặn trước rồi nói!
Trường thương của Bạch Tinh chuyển động, cả người giống như một đạo lưu tinh, vù một tiếng đã bay đến trận doanh liên quân đang hỗn loạn. Đối mặt với mũi tên bay tới, rất nhiều yêu ma đều sợ hãi, theo bọn họ thấy mũi tên này tựa hồ là mũi tên hủy diệt!
Bạch Tinh nhìn mũi tên này, hắn khẽ nhướng mày, mũi tên này không quá nhanh, nhưng uy lực của nó tuyệt đối là kinh khủng. Hai tay Bạch Tinh mạnh mẽ túm lấy Yêu Thần Thương, trong nháy mắt mũi tên bay đến, Yêu Thần Thương rung động, mũi thương đinh một tiếng đụng vào mũi tên. Khi tên và thương đụng độ nhau, mũi tên bỗng nhiên bạo khai, biến thành một bàn tay cực lớn chộp tới bắt Bạch Tinh.
Mũi tên này kỳ thực chính là bản mạng chi hỏa của Âu Dương, đương nhiên không phải dễ dàng phá giải như vậy. Trước kia Âu Dương để Thanh Nhi rời khỏi, bất luận như thế nào cũng lo lắng một tiểu cô nương bình thường phải một mình đi vạn dặm đường. Cho nên Âu Dương lén giấu bản mạng chi hỏa trong thân thể Thanh Nhi, một khi Thanh Nhi gặp nguy hiểm, bản mệnh chi hỏa sẽ bộc phát ra.
Bản mạng chi hỏa chỉ cần không gặp phải cường giả tổ cấp, tuyệt đối là ai đụng vào cũng chết, nếu gặp phải cường giả tổ cấp, cho dù bị ngăn cản, Âu Dương vẫn giữ được cái mạng của Thanh Nhi.
Phải biết rằng, trên người một tiểu cô nương có thể bộc phát ra bản mạng chi hỏa của Âu Dương, cho dù Khâu Vân Bình bắt được tuyệt đối cũng không giết chết, bởi vì chỉ cần không phải kẻ ngu si đều có thể minh bạch, tiểu cô nương này có quan hệ không bình thường với Âu Dương, một quân cờ như vậy chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ lưu lại lợi dụng chứ không hủy diệt.
Không phải người nào cũng giống như Âu Dương, Âu Dương chưa bao giờ đi uy hiếp người khác, việc Âu Dương sẽ làm chính là hủy diệt tất cả ngăn cản, còn tuyệt đại đa số người khác muốn không lãng phí sức lực hủy diệt người khác. . .
Khi mũi thương đụng độ với mũi tên huyết sắc, Bạch Tinh cũng đối mặt với bàn tay hỏa diễm chộp tới, yêu khí trên người hắn bộc phát, toàn thân giống như một mãnh thú hình người, hét lớn một tiếng, một cơn lốc cực lớn từ trên người bạo phát ra.
Hỏa diễm đối mặt với cơn lốc này hoàn toàn không có biến hóa, còn linh hồn chi hỏa mỗi lần cháy trên người Bạch Tinh, đều khiến trên cơ thể Bạch Tinh xuất hiện thêm một lỗ hổng!
- Mẹ nó, rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
Bạch Tinh cũng có chút phát mộng, làm thế nào lại bay ra một mũi tên, còn cấu thành hỏa diễm như vậy chiến đấu với mình!
- Phá cho ta!
Trường thương trong tay Bạch Tinh bỗng nhiên nhảy lên, trong thiêu dốt của hỏa diễm điên cuồng, chân thân của Bạch Tinh yêu tổ cuối cùng cũng hiện ra, đánh tan hoàn toàn một vùng hỏa diễm huyết sắc!
Nhưng lúc này trong vòng mấy dặm xung quanh, hỏa diễm huyết sắc chí ít đã tạo thành tử vong cho hơn trăm yêu ma.
- Cái này. . .
Thanh Nhi vẫn ngơ ngác đứng ở đó, mũi tên huyết sắc này là từ trán nàng lao ra, nàng đương nhiên biết, nhưng nàng thật sự không ngờ mũi tên huyết sắc này lại mạnh như vậy. Nam tử cầm trường thương kia càng mạnh hơn, dĩ nhiên có thể chiến thắng mũi tên huyết sắc.
Trong nháy mắt Thanh Nhi đoán được thân phận của nam tử cầm trường thương trong tay, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người này có lẽ chính là yêu tổ Bạch Tinh trong truyền thuyết! Bởi vì trong tất cả cường giả chỉ có Yêu Thần Thương của yêu tổ Bạch Tinh mới có thể đối chọi với mũi tên huyết sắc của Âu Dương mà không lo lắng bị nghiền nát.
Hỏa diễm tán đi, mặc dù vết thương trên người Bạch Tinh đã phục hồi, nhưng toàn thân hắn lại dính đầy bụi đất, y phục trên người bị hoàn toàn đốt sạch. Bạch Tinh lấy ra một bộ y phục mặc vào, sau đó đưa mắt nhìn về phía Thanh Nhi.
- Con người!
Khi nhìn thấy Thanh Nhi, trong nháy mắt Bạch Tinh xác định Thanh Nhi tuyệt đối là một phàm nhân, thông qua mũi tên huyết sắc vừa rồi, Bạch Tinh cũng minh bạch toàn bộ sự tình đại khái.
Mũi tên huyết sắc tên kỳ thực là bản mạng chi hỏa của Âu Dương bị kích hoạt cấu thành, Bạch Tinh suy đoán, nhất định là có người uy hiếp tới an toàn sinh mệnh của tiểu cô nương này, cho nên bản mệnh chi hỏa được Âu Dương cắm trên người tiểu cô nương mới có thể bị kích hoạt, sau đó trong nháy mắt sản sinh phản kích!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 1069-1070: Hai đường thẳng song song tương giao
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Bạch Tinh lắc đầu cười khổ, những yêu ma này cũng là không có việc gì để làm, thấy người ta là một tiểu cô nương bình thường, khi dễ người ta, kết quả không những không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo. . .
Bạch Tinh tiến tới bên cạnh Thanh Nhi, lúc này hắn đã thu hồi Yêu Thần Thương, nhìn nữ hài cầm một cây săn cung đơn giản, Bạch Tinh đang suy nghĩ một vấn đề, nữ hài này rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn Âu Dương, có thể để Âu Dương thu làm đệ tử, thậm chí dùng bản mạng hỏa diễm thủ hộ nàng?
- Lẽ nào Âu Dương để ý nữ hài này?
Bạch Tinh quét sạch những suy nghĩ xấu xa sang một bên, dù sao Âu Dương không có bất cứ tiền lệ như vậy, trong mắt Bạch Tinh Âu Dương tuyệt đối không phải một kẻ lưu manh...
Bỗng nhiên, Bạch Tinh nhìn thấy trong mắt của nữ hài có một tia quang điểm không sai biệt lắm với Âu Dương!
- Con mắt đặc thù!
Bạch Tinh minh bạch, hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Âu Dương lại coi trọng nữ hài này như vậy, thì ra nữ hài này có hai mắt đặc thù không khác biệt lắm với Âu Dương, cũng chính vì điều này mới khiến Âu Dương thu nàng làm đệ tử!
- Ngươi tên là gì?
Bạch Tinh nhìn Thanh Nhi, lúc này thanh âm của hắn rất nhu hòa. Nhưng Thanh Nhi nhìn Bạch Tinh trước mắt, trong mắt đã có vẻ sợ hãi, dù sao mũi tên vừa rồi là từ trán mình bay ra, giết người của người ta nhiều như vậy, người ta có thể không giết mình hay không?
Thanh Nhi còn quá nhỏ, nàng căn bản không rõ, những người chết đi trong mắt người bình thường có thể đều là cường giả, nhưng trong mắt Bạch Tinh, toàn bộ liên quân đều không bằng một mình Âu Dương.
Tiên giới không phải thế gian, trong tiểu thế giới ngươi có thể tổ chức mấy trăm vạn đại quân quét ngang tất cả, nhưng tiên giới thì không. Đây là một thế giới là lực lượng tuyệt đối quyết định tất cả, ở đây, cho dù số lượng tiên giới liên quân có nhiều hơn nữa cũng không quyết định được vận mệnh.
- Ta. . . Ta là Thanh Nhi. . . Là sư phụ kêu ta tới!
Lúc này Thanh Nhi vẫn rất sợ hãi, một phàm nhân đột nhiên thấy yêu ma bay đầy trời, cảm giác đầu tiên không phải là kinh hỉ, mà là sợ hãi, đây mới là phản ứng chính xác.
- Ta biết, sư phụ ngươi là Âu Dương đúng không!
Vệ Thi từ xa bay đến, mũi tên vừa rồi tuyệt đối hữu hiệu hơn thiên ngôn vạn ngữ của Thanh Nhi. Mũi tên đó tuyệt đối thuộc về Âu Dương, nếu như Thanh Nhi là giả, khẳng định không thể bắt chước ra một mũi tên như vậy.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Thanh Nhi vội vã gật đầu, nàng hiếu kỳ nhìn một đám người từ phía xa bay đến, những người này khẳng định đều là những nhân vật trước kia nàng không thể tiếp xúc. Đồng dạng Thanh Nhi cũng biết, đây là tiên giới liên quân, một trong hai đại thế lực ở tiên giới hiện tại.
Những người này có lẽ chính là cường giả khống chế tiên giới liên quân, bất cứ người nào trong bọn họ tựa hồ đều là nhân vật trong truyền thuyết.
- Sư phụ nói muốn truyền cho ta tiễn thuật cực mạnh!
Thanh Nhi nói không sai, Âu Dương xác thực từng nói như thế, cũng thật sự dự định truyền cho nàng tiễn thuật cực, bởi vì tiễn thuật của Âu Dương quá đặc thù, sợ rằng trong thiên hạ người có thể học tập rất ít, mà Thanh Nhi chính là một người may mắn.
- Ha ha. . .
Mọi người đều mỉm cười, bọn họ đều đã nhìn ra, đây tuyệt đối là một tiểu cô nương rất bình thường. Bọn họ đều suy nghĩ, Âu Dương rốt cuộc nhìn thấy điểm nào kỳ lạ trên người nàng mà nhận nàng làm đệ tử?
- Sư phụ ngươi đâu?
Bạch Tinh hiện tại muốn biết nhất chính là tình hình của Âu Dương!
- Sau khi sư phụ ta và Ngụy bá bá giết chết Nghi Quân trên Liên Thiên Giang, nói thiên đình sẽ truy sát hắn, nói ta đi theo sẽ không an toàn, kêu ta một mình tới phương bắc tìm các ngươi, sau đó hắn đi đến tổng bộ thiên đình!
Khi Thanh Nhi nói đến đây, mọi người đều hít một ngụm lãnh khí!
Biết rõ thiên đình truy sát còn chạy đến tổng bộ thiên đình...Tên gia hỏa này cũng quá điên cuồng, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả điên cuồng như Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương mới dám làm như vậy, hơn nữa hai người này không chỉ chạy đi, còn làm thịt Trịnh Tú Nhi. . . !
- Hai người bọn họ thật sự điên cuồng, nhưng ta thực sự không rõ tại sao bọn họ không trở lại?
Bạch Tinh không nói gì lắc đầu.
- Bởi vì lực lượng bọn họ tổn thất sợ rằng vượt quá tưởng tượng của chúng ta, nếu như bọn họ trở về đó mới là tử lộ!
Bạch Hủ Minh là người rất thông minh, chỉ vừa nghĩ đã minh bạch tất cả. Trước kia khi Âu Dương ở Mê Hồn Hải bị Đạm Thai gia truy đuổi, lên trời không đường xuống đất không cửa, suy nghĩ của hắn chính là chạy về nhà. Nhưng ngươi càng như vậy, đối phương lại càng đoán chắc lộ tuyến, bày ra trọng trọng bẫy rập, lúc đó nếu không phải sư đệ mình cứu Âu Dương, sợ rằng Âu Dương cũng đã sớm bỏ mạng.
Trải qua lần đó, Âu Dương bắt đầu nhận ra phương hướng, hắn cũng không ngốc nghếch chạy về nhà nữa.
- Như vậy là sao?
Bạch Tinh vẫn không giải thích được lời nói của vương giả Bạch Hủ Minh.
- Rất đơn giản, nếu như Âu Dương trốn trở về, thiên đình khẳng định sẽ không cho chúng ta cơ hội tu, sẽ chắc chắn tấn công phương bắc, liều chết với chúng ta. Nếu lực lượng của Âu Dương tổn thất, tam đại cường giả chúng ta chỉ còn lại hai người, căn bản không thể đánh thắng thiên đình, hạ tràng cuối cùng chỉ là hủy diệt mà thôi.
Bạch Hủ Minh giải thích đơn giản.
Vệ Thi tiếp lời nói:
- Lúc này Âu Dương thâm nhập Thiên Nam lại khác. Thiên đình biết Âu Dương ở Thiên Nam, bọn họ sẽ có điều cố kỵ, khiến bọn họ tấn công cũng không được, phòng thủ cũng không xong. Nếu như bọn họ tấn công chúng ta, như vậy trong khoảng thời gian ngắn muốn tiêu diệt chúng ta là không có khả năng, như vậy chắc chắn là cho Âu Dương cơ hội nghỉ ngơi hồi phục, đợi đến lúc Âu Dương khôi phục lại, cuối cùng bọn họ vẫn bị hủy diệt! Cho nên Khâu Vân Bình chỉ cần không phải kẻ ngu si, việc hắn cần làm hiện tại là truy sát Âu Dương, điên cuồng truy sát, chỉ cần giết chết Âu Dương, cho dù lực lượng của thiên đình tổn thất phân nửa vẫn có thể thắng chúng ta!
Thì ra là vậy. . .
Nghe thấy Vệ Thi nói, Bạch Tinh mới hiểu được Âu Dương mưu tính sâu xa như thế nào, có thể nói nước cờ này đi nhìn như hung hiểm tới cực điểm, nhưng cũng là nước cờ có thần vận nhất, cũng chỉ có nước cờ như vậy mới có thể giành thắng lợi trong nguy hiểm.
- Âu Dương là muốn kéo dài thời gian, trước kia ở hải ngoại, hắn có lẽ đã dùng bí pháp gì đó, nếu không tuyệt đối không thể cường đại như vậy!
Vệ Thi đã sớm minh bạch điểm này.
- Trận chiến hải ngoại chưa nói đến, Thanh Nhi, lúc đó ngươi cũng ở Liên Thiên Giang, Nghi Quân làm sao chết, ngươi có thấy không?
Bạch Tinh nhìn Thanh Nhi, kỳ thực hắn vẫn muốn biết, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập làm thế nào giết chết Nghi Quân.
Nghe thấy câu hỏi của Bạch Tinh, trong mắt Thanh Nhi hiện lên vẻ buồn bã. Thanh Nhi rất đơn thuần, có thể trong mắt rất nhiều người Nghi Quân là người xấu, nhưng trong mắt Thanh Nhi, hắn là một bá bá rất bình thường. Hắn đã từng vỗ đầu mình cười ha ha, bắt cá cho mình ăn, giảng giải kiến thức cho mình...
- Lúc đó chúng ta ở trên Liên Thiên Giang, Ngụy bá bá thừa dịp một khắc Nghi Quân bá bá không đề phòng, trong nháy mắt xuất kiếm giết chết Nghi Quân bá bá. . .
Thanh Nhi nhớ lại tất cả, những chuyện đó đối với Thanh Nhi mà nói chẳng khác nào ác mộng. Ba người vốn đang chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt bỗng nhiên từ bằng hữu biến thành địch nhân, sau đó Ngụy Bỉnh Dập bỗng nhiên xuất thủ một kích khiến Nghi Quân bị thương nặng, Âu Dương lại dùng linh hồn hỏa diễm triệt để phong kín đường lui của Nghi Quân. Nhân vật một đời kiêu hùng cuối cùng chết trên Liên Thiên Giang.
Nghe tiểu nha đầu Liên Thanh Nhi kể lại, mọi người đều yên lặng cúi đầu, bọn họ cũng không phải vì chuyện Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đánh lén mà cảm thấy nhục nhã. Ở thời đại này, không ai quan tâm ngươi thắng như thế nào, chỉ cần ngươi thắng vậy ngươi chính là người thắng. Được làm vua thua làm giặc, đạo lý này ai cũng hiểu.
Mọi người cảm xúc chính là vào thời khắc cuối cùng, Nghi Quân có thể từ bỏ tất cả cừu hận với Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, biến chiến tranh thành hòa bình. Tiên vương cả đời gây họa thì ra cũng có quá khứ như vậy, khi sắp chết hắn cũng có khúc mắc, hắn cũng có luyến tiếc.
- Một bước đi sai cũng có thể dẫn đến sai đến tận cùng, kỳ thực phía sau những kẻ đáng hận đều có một câu chuyện buồn!
Bạch Tinh cảm thấy xúc động, nhưng hắn cũng thấy may mắn thay cho Nghi Quân, có thể chết trước mặt Thần Tiễn và Ma Vương, cũng không hủy hoại danh tiếng của hắn. Cuối cùng trước khi sắp chết lại lĩnh ngộ được tất cả, quát hỏi trời xanh, khiến trời xanh phải tấu lên lôi điện bi ca, cuộc đời này của Nghi Quân cũng xem như không uổng phí....
- Kỳ thực Nghi Quân bá bá là người rất tốt!
Thanh Nhi nhìn thấy mọi người cúi đầu, nàng cho rằng tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống như nàng, nhưng nàng quá đơn thuần, nếu như nàng thực sự tự mình trải qua mọi chuyện Nghi Quân đã làm, có lẽ nàng sẽ không còn nói như vậy.
- Không sai, Nghi Quân trước kia như thế nào, chúng ta cũng không nói nữa, chí ít vào thời khắc cuối cùng hắn không phải mang theo oán hận rời khỏi, hắn giải thoát rồi, hắn thực sự giải thoát rồi!
Bạch Tinh ha ha cười nói:
- Ta càng lúc càng bội phục Âu Dương, trước kia chính là hắn đã cứu ta một mạng, nếu như không có hắn cứu ta, ta có thể đã chết. Ta nhất định sẽ mang theo cừu hận chết đi, cho dù có thể chuyển thế luân hồi, nhất định cũng sẽ một lần nữa tiến nhập ma đạo! Còn Âu Dương có thể khiến Nghi Quân buông ra tất cả, để một cường giả cuối cùng mang theo tôn nghiêm rời đi, chuyện này thật sự quá khó khăn!
- Đúng vậy, cường giả không sợ chết, nhưng cường giả đều hi vọng có thể chết tôn nghiêm!
Bạch Hủ Minh đã từng là cường giả tuyệt thế, hắn đương nhiên có thể minh bạch ý nghĩ trong lòng Bạch Tinh.
Đúng như hắn nói, cường giả từ trước đến nay không bao giờ sợ chết, nhưng cường giả sợ nhất chính là khuất nhục chết đi. Vào thời khắc cuối cùng Âu Dương có thể khiến Nghi Quân mang theo tôn nghiêm rời đi, có thể lúc đó trong lòng Nghị Quân thật sự cảm tạ Âu Dương!
- Thanh Nhi, chuyện này không nên nói ra, cho dù sau này có người hỏi ngươi, Nghi Quân chết như thế nào, cũng nói cho bọn họ, Tiên Vương là đường đường chính chính đánh một trận cuối cùng với Ma Vương, mang theo tôn nghiêm chết đi!
Vệ Thi vỗ vai Liên Thanh Nhi, việc này coi như lưu danh cho Nghi Quân.
Một cường giả bị đánh lén chết, nói ra còn có chút thật mất mặt, còn một cường giả đường đường chính chính chiến đấu, cuối cùng trong tay cường giả đồng dạng, mang theo tôn nghiêm rời đi, rất đáng được tôn kính.
Thanh Nhi mặc dù không rõ ý tứ, nhưng vẫn gật đầu. Vệ Thi thấy Thanh Nhi nhu thuận như vậy cũng cười cười.
- Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta mau vào trong, Thốc Lỗ.
Bạch Tinh quay sang nói với một đại yêu bên cạnh:
- Thu dọn nơi này một chút.
- Vâng!
Thốc Lỗ cũng không nói thêm gì, bắt đầu phân phó người xử lý chuyện ở đây. Đối với những đại yêu này mà nói, chết mấy trăm căn bản không là gì, dù sao đại chiến phía trước, bình thường với va chạm như vậy sẽ có rất nhiều cường giả bỏ mạng. Sau khi nhìn thấy nhiều người chết, bọn họ cũng trở nên vô cùng chết lặng.
Trong Minh Khê thành, trong thời gian gần đây Minh Khê thành cũng không thể nào an bình, bởi vì gần đây khắp thiên hạ đều đã biết chuyện của Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập và Thần Tiễn Âu Dương. Hiện tại thiên đình liên tục truy sát Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập. Ở Thiên Nam, bất cứ người nào có quan hệ với hai người đều bị lôi đi, nhưng thiên đình tạm thời vẫn không có bất cứ tin tức hữu dụng nào. . .
Trong phủ đệ Ngụy gia, Tiểu Thiên nhìn Mộng Hi nói:
- Nàng đã nghĩ được cách gì chưa?
- Đây căn bản là một cục diệ khó giải, lúc này thiên đình không tiếc tất cả, nhất định muốn bắt được Âu Dương, chàng ngẫm lại xem, Âu Dương đã từng đến Minh Khê thành, lẽ nào thiên đình có thể không biết hắn đã từng tới Ngụy gia chúng ta? Cho nên cuối cùng khẳng định thiên đình sẽ đến đây.
- Ta lo lắng chính là chuyện này!
Tiểu Thiên cũng mặt ủ mày chau, hai người đã vô cùng vất vả thành lập Ngụy gia. Nhưng trước mặt quái vật lớn như thiên đình, bọn họ lại vô lực và nhỏ yếu, thiên đình muốn bóp chết Ngụy gia giống như bóp chết một con kiến.
- Nếu không chúng ta đến phương bắc?
Tiểu Thiên bỗng nhiên nghĩ ra một kiến nghị. Mộng Hi nghe thấy suy nghĩ này trực tiếp trợn tròn mắt, đầu óc của gia hỏa này nghĩ thế nào vậy?
- Đến phương bắc? Chúng ta làm sao đi? Nếu như chỉ có hai chúng ta, xé không mà đi đương nhiên không có gì, nhưng những người khác thì sao? Lẽ nào chúng ta vứt bỏ mọi người, một mình chạy trốn? Chuyện này có thể sao? Hơn nữa, chàng xác định hiện tại chúng ta không bị thiên đình theo dõi? Chúng ta không chạy trốn còn không sao, thiên đình không chiếm được thứ gì hữu dụng từ chỗ chúng ta, cuối cùng có lẽ sẽ từ bỏ. Dù sao trong mắt bọn họ, chúng ta cũng quá yếu, đến mức không đáng nhắc tới. Nhưng nếu như hiện tại chúng ta chạy trốn, ta dám cam đoan cuối cùng tuyệt đối là hạ tràng diệt tộc.
Mộng Hi suy nghĩ vẫn toàn diện hơn Tiểu Thiên.
Chạy trốn chỉ hữu dụng với cường giả, đối với kẻ yếu mà nói, chạy trốn chính là một loại lựa chọn nhanh hơn tử vong.
- Đánh cũng không đánh lại, trốn cũng trốn không thoát, ha ha ha ha. . .
Tiểu Thiên cười rất thê thảm, trong mắt hắn có một tia tuyệt vọng. Rơi vào tay thiên đình còn có thể sống được sao? Sợ rằng không phải kẻ ngu si cũng có thể minh bạch, khả năng này chỉ sợ không tồn tại.
- Hà tất quan tâm nhiều như vậy làm gì, mấy nghìn năm đối với chúng ta mà nói kỳ thực cũng đủ rồi. Âu Dương là bằng hữu của chúng ta, cũng là ân nhân của chúng ta, nếu như không có hắn, chúng ta cũng sẽ không quen biết, cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Tiểu Thiên trước kia là một tiểu nhân vật, còn Mộng Hi là một đại tiên tri. Hai người bọn họ vốn là hai đường thẳng song song không thể nào gặp nhau, nhưng người đó lại giống như một chiếc cầu nối hai đường thẳng song song, để hai đường thẳng này hội tụ thành một.
Mộng Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Thiên, trong mắt nàng mang theo nhu tình vô hạn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tiểu Thiên nhìn Mộng Hi, hắn cũng mỉm cười. Mộng Hi nói không sai, nếu như không có Âu Dương, có thể bọn họ cũng sẽ không gặp nhau, quen biết, hiểu nhau sau đó cùng nhau đi tới ngày hôm nay.
- Bất luận sau này như thế nào đó cũng là chuyện sau này, chí ít chúng ta vĩnh viễn không thể quên được những ngày tháng đã trải qua. Mấy nghìn năm này với ta mà nói đã thoải mãn rồi, hơn nữa, cho dù bỏ mạng ta cũng có chàng bên cạnh, mà chàng cũng có ta bên cạnh, chúng ta sẽ không cô đơn!
Mộng Hi đặt tay Tiểu Thiên lên ngực mình, để Tiểu Thiên có thể cảm thụ được nhịp đập của trái tim mình.
Tiểu Thiên nhu tình vô hạn nhìn nữ tử đã đi cùng mình mấy nghìn năm qua, câu chuyện của bọn họ có thể được xem là câu chuyện của tên ăn mày và công chúa.
- Mộng Hi, nàng có hối hận không? Nếu như không phải theo ta, có lẽ nàng đã không...
Khi Tiểu Thiên nói đến đây, Mộng Hi lấy tay nhẹ nhàng bịt kín miệng Tiểu Thiên.
- Ta đương nhiên hối hận, ta hối hận không thể mãi mãi sống cùng với nàng.
Nhu tình trong mắt Mộng Hi đã nói cho Tiểu Thiên tất cả. Lúc này Tiểu Thiên không còn hoảng loạn như vừa rồi, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, cho dù một khắc sau chính là tử vong cũng đủ rồi, chí ít với hắn mà nói vậy là đủ rồi. Cuộc đời này của hắn không thể truyền kỳ như Âu Dương, nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy tràn ngập thỏa mãn với cuộc đời này!
Tất cả mọi người đang suy đoán Ngụy gia gặp rủi ro, nhưng Ngụy gia lại gió êm sóng lặng, chí ít biểu hiện từ bên ngoài Ngụy gia là như vậy. Trên thực tế thì không phải. Đệ tử Ngụy gia còn xa mới bình tĩnh bằng Tiểu Thiên và Mộng Hi, bọn họ đã bắt đầu sợ hãi, đã bắt đầu lo nghĩ. Ngụy Trung Hưng ngồi trên chiếc ghế đá trong luyện võ trường, trong mắt hắn mang theo mấy phần lo nghĩ nồng đậm. Mấy ngày nay hắn đã nhiều lần cầu kiến gia gia, nhưng gia gia vẫn né tránh không gặp, chỉ nói với hắn một câu: Những gì nên đến cuối cùng sẽ đến, lo lắng và sợ hãi chỉ có thể bộc phát sự thiếu tự tin và không ổn định của chúng ta.
Những lời này Ngụy Trung Hưng không rõ có ý tứ gì, lúc đầu Ngụy Trung Hưng nghĩ Ngụy gia còn có thủ đoạn gì, nhưng sau khi tự hỏi hồi lâu, Ngụy Trung Hưng buông tha suy nghĩ này, ngay cả Thần Tiễn Âu Dương cũng bị truy đuổi chạy trốn khắp nơi, Ngụy gia bọn họ còn có chỗ dựa nào mạnh hơn Thần Tiễn Âu Dương sao? Chuyện này hiển nhiên không có khả năng. . .
- Ca ca, chúng ta sẽ chết sao?
Muội muội của Ngụy Trung Hưng, Ngụy Linh nhìn ca ca của mình, so với ca ca nàng ngược lại trầm ổn hơn một ít.
- Chết? Ha ha, sinh tử của chúng ta không phải nắm giữ trong tay chúng ta, trong đại thời đại này, sinh tử của chúng ta nắm giữ trong tay các cường giả.
Ngụy Trung Hưng nói không sai. Vào thời kì hòa bình, thực lực của Ngụy gia tuyệt đối rất mạnh, cho dù là tứ đại tông phái trước đây có thể cũng không thể đối địch với Ngụy gia.
Nhưng lúc này không phải thời kì hòa bình, đây là thời đại Tiên Tôn khắp nơi, Tiên Đế nhiều như cẩu, trong thời đại này này Ngụy gia quá yếu!
Nghe ca ca nói, Ngụy Linh lẳng lặng cúi đầu, trong mắt nàng phảng phất có cái gì luyến tiếc, nhưng nàng cũng không nói ra, cho nên cũng không có ai minh bạch. Trong một tiểu viện rất sạch sẽ bên cạnh Ngụy gia, Hồng Doanh toàn thân hồng y đang quét dọn trong sân, đừng thấy Hồng Doanh nhìn qua da thịt mịn màng, giống như người quen nuông chiều từ bé, nhưng tất cả công việc lặt vặt ở đây đều một tay nàng đảm nhiệm. Hồng Doanh cũng không oán giận cái gì, Âu Dương chẳng khác nào ban tặng cho nàng một cuộc sống mới, đối với một nữ hài mà nói, cho dù chết cũng tuyệt đối hạnh phúc hơn lưu lạc làm kỹ nữ rất nhiều.
Hồng Doanh rất thích cuộc sống hiện tại, mặc dù cuộc sống này không thể so sánh với cuộc sống của vị tiểu thư được nuông chiều từ bé trước khi gia tộc bị tiêu diệt, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
- Ca ca!
Hồng Doanh thấy Âu Dương đi tới, buông chiếc chổi trong tay, kêu một tiếng ca ca, còn Âu Dương quay lại nhìn Hồng Doanh mỉm cười.
Nhưng lúc này, một cái bóng từ ngoài cửa lóe vào, người này chính là Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập nhíu mày nói:
- Âu Dương, thiên đình thật sự âm độc!
- Có phải bọn họ bắt đầu bắt người quen của ta ở Thiên Nam không?
Âu Dương kỳ thực sớm đã dự đoán tới chuyện này, cho nên hắn cũng không giật mình, việc bọn họ vẫn ở đây không đi kỳ thực còn có một nguyên nhân, chính là Âu Dương không yên lòng về Ngụy gia!
- Lão đệ, ngươi cũng biết rõ, nếu như hiện tại không đi, chúng ta có thể sẽ bị làm vằn thắn !
Ngụy Bỉnh Dập nhắc nhở, mặc dù nói Ngụy gia đối với hắn cũng rất quan trọng, nhưng Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không thể vì một Ngụy gia mà ở lại nơi này.
Đây chính là chỗ khác biệt giữa hắn và Âu Dương, bằng hữu chết đi của Âu Dương đã quá nhiều, Âu Dương không muốn nhìn thấy bằng hữu của mình chết đi nữa, cho nên hắn nhìn Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Hiện giờ cách thời hạn hẹn ước còn có ba ngày, ngươi đi đi, ta sẽ ở lại chỗ này, ngươi tới phương bắc chờ ta, sau khi ta khôi phục lực lượng sẽ trở về!
- Ngươi nói đùa gì vậy! Lão tử cùng đi với ngươi, bây giờ ngươi lại kêu lão tử bỏ ngươi lại, chạy một mình! Ngươi xem lão tử là cái gì!
Ngụy Bỉnh Dập cũng nổi giận, không sai, hắn đôi khi có sợ hãi, nhưng Ngụy Bỉnh Dập cũng không phải một tiểu nhân sợ chết. Hắn đã đồng hành với Âu Dương thời gian dài như vậy, hiện giờ cũng đã trở thành giao tình sống chết với Âu Dương. Bây giờ kêu hắn bỏ Âu Dương lại, một mình đào tẩu, hắn tuyệt đối không làm như vậy!
- Ha ha. . .
Âu Dương mỉm cười nhìn Ngụy Bỉnh Dập, kỳ thực bản tính của Ngụy Bỉnh Dập rất xấu, bằng không hắn cũng không thể trở thành Ma Vương, thế nhưng Ma Vương có xấu đến đâu, cũng không phải không có nhân tính.
Hắn không có một bằng hữu, bởi vì trong mắt hắn, trong thiên hạ không ai có thể có tư cách làm bằng hữu của hắn, nhiều năm qua hắn cùng Âu Dương trải qua mấy lần sinh tử biến thiên, hắn phát hiện Âu Dương đã bất giác trở thành người bằng hữu đầu tiên của hắn, là loại bằng hữu thật tình tương đãi.
Ngụy Bỉnh Dập là như thế, nếu như hắn không xem ngươi là bằng hữu, đâm dao sau lưng, phóng ám tiễn gì đó đều là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng một khi hắn nhận định ngươi trở thành bằng hữu của hắn, đó chính là sóng vai chiến đấu, cho dù chết cũng phải chết trước!
Không hề nghi ngờ, hiện tại Âu Dương chính là bằng hữu của Ngụy Bỉnh Dập, bằng hữu duy nhất! Lúc này kêu Ngụy Bỉnh Dập bỏ lại bằng hữu một mình rời đi, Ngụy Bỉnh Dập thà rằng sát lên thiên đình, quyết một trận tử chiến với thiên đình cho thống khoái!
- Lão Ngụy, chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm rồi?
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập, lúc đầu khi bọn họ quen biết cũng tính toán lẫn nhau, Âu Dương còn muốn kéo Ngụy Bỉnh Dập ngã ngực, nhưng cuối cùng cũng không thành công.
- Mấy nghìn năm rồi!
Ngụy Bỉnh Dập suy nghĩ một chút, không sai, trong thời gian biểu của hắn đã mấy nghìn năm, mặc dù thời gian ở bên nhau không nhiều lắm, nhưng hắn xác thực đã quen biết Âu Dương mấy nghìn năm.
- Lão Ngụy, năm đó ngươi giết ta, bây giờ trả lại ta một cái mạng, thế nào hả!
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập hỏi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart