Tiếng nổ mạnh vẫn thỉnh thoảng truyền đến từ trên không trung. Cuộc chiến đấu của mười người có thực lực kinh khủng như thế này đã sinh ra những trận gió lốc, giống như những lưỡi dao sắc bén điên cuồng phóng ra, đem cây cối trong phạm vi mấy ngàn thước hoá thành bụi phấn.
Lúc này, cuộc chiến đã trở thành giằng co, bởi vì các đối thủ cũng đều có thực lực tương đương nhau, cho dù nếu dùng toàn lực để chiến đấu thì cũng không thể trong thời gian ngắn có thể phân ra thắng bại được. Ít nhất, tại lúc song phương đang bận giao chiến như thế này, sẽ không còn có thời gian để chú ý đến Quân Vũ Hiên được nữa.
Song, Quân Vũ Hiên nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, chẳng biết đến bây giờ hắn còn sống hay đã chết ? Hay là hắn sử dụng lực lượng quá mạnh mà bị phản phệ dẫn tới hôn mê chăng ?
Đáp án này cũng không ai có thể xác định...
Thân là người có thực lực đạt tới thần cấp, mặc dù thân pháp Chỉ Thước Nhai , vào cuối cùng để thay đổi phương hướng di chuyển đích xác là cũng bị cắn trả rất lớn, nhưng điều đó còn lâu mới đạt đến mức làm cho Quân Vũ Hiên bị hôn mê. Còn về chuyện lúc trước rơi từ trên cao xuống......Nhìn qua thì khi bị rơi từ vài trăm thước độ cao xuống đến mặt đất thì nhất định sẽ làm tổn thương rất lớn đến thân thể, nhưng cái động tác này lại xảy ra đối với một người có thực lực thần cấp, đặc biệt là lại còn dùng chân khí đỡ lấy bản thân, tạo ra một lớp đệm khi thân thể va chạm với mặt đất, chuyện thương tổn thân thể này không thể nghi ngờ là đã bị áp chế tới mức thấp nhất rồi, ít nhất là sẽ không đạt tới mức hôn mê như vậy.
Vậy, Quân Vũ Hiên tại sao vẫn cứ bị hôn mê như vậy chứ?
Hoá ra là Quân Vũ Hiên đang giả vờ….
Tạp Tây Đức thật sự là quá mạnh, Cường đại đến mức, cho dù là Quân Vũ Hiên, có cố hết sức , cũng hoàn toàn không có khả năng chống lại - ít nhất là tại lúc này, Quân Vũ Hiên vẫn chưa thực sự phát huy hết được khả năng của thanh kiếm Thập Năm mang lại…
Không cần nói đến Tạp Tây Đức. Chỉ cần nói đến mấy cái hư ảnh đang đứng phía sau hắn, mấy người này, thưck lực cơ hồ cũng không kém Quân Vũ Hiên nhiều lắm, nếu bọn họ đồng thời cùng tiến lên, tuyệt đối là Quân Vũ Hiên sẽ không có cách nào ngăn cản , thời gian có thể trụ được chắc cũng không quá thời gian một giây………..
Sự thật đúng là thời gian vừa rồi Quân Vũ Hiên đã lâm vào tình trạng rất nguy hiểm. Quân Vũ Hiên căn bản toàn không có đủ thực lực để chống cự. Mặc dù là có thể bộc phát ra kiếm ý ở mức Địa kiếm sơ cấp , thì kết quả cũng sẽ không thể thay đổi, nhiều lắm, cũng bất quá chỉ có thể tranh thủ thêm một , hai giây thời gian mà thôi.
Cho nên hắn lựa chọn phương pháp chạy trốn. Cái mà hắn dựa vào, đúng là võ học của Trung Hoa cổ đại - Chỉ Thước Nhai.
Song, Quân Vũ Hiên vẫn còn có tính toán sai lầm , chính là, động tác của mấy cái hư ảnh kia thật sự là quá nhanh - mặc dù tốc độ của Chỉ Thước Nhai nhanh như vậy, thế mà cũng không có biện pháp chạy thoát - ít nhất. Tại lúc cuối cùng, khi chưa thi triển hết mức của thân pháp khinh công Chỉ Thước Nhai, tốc độ của Quân Vũ Hiên vẫn không bằng tốc độ của bọn họ.
Vì vậy, Quân Vũ Hiên đã bị giữ lại.
Chuyện sai lầm thứ hai của Quân Vũ Hiên, đó chính là ước đoán nhầm thực lực của Tạp Tây Đức.
Tốc độ của Tạp Tây Đức hơn xa tốc độ của Quân Vũ Hiên, đến mức hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, về thực lực của hắn , lại càng hơn xa Quân Vũ Hiên, cho dù là Quân Vũ Hiên đã cơ hồ là đã đạt tới thực lực của Địa kiếm đỉnh phong.
Nếu đổi lại là Vân Dật của kiếp trước, có lẽ công kích của hắn đối với Quân Vũ Hiên xem ra cũng không có một chút lực uy hiếp nào. Nhưng bây giờ Quân Vũ Hiên chính là Quân Vũ Hiên. Hắn cũng không có được lực lượng cường đại trước kia của Vân Dật. Cho nên. Hắn đã bại. Do lúc cuối cùng muốn thay đổi phương hướng , trong khi đang triển khai thân pháp Chỉ Thước Nhai, hắn đã bị cắn trả.
Song, vậy tại sao hắn lại cứ như thế lại rơi xuống mặt đất chứ?
Đáp án, tự nhiên là nằm ở trên người của đám người Pháp Khắc Đặc.
Rất hiển nhiên. Đám người Pháp Khắc Đặc đã ẩn náu vô cùng tốt. Mặc dù là Tạp Tây Đức, lúc trước cũng không thể phát hiện. .Mặc dù hắn cũng đã lường đến tình huống đám người Pháp Khắc Đặc sẽ không dễ dàng cho bọn hắn mang thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư đi, nhưng thời điểm bọn chúng xuất hiện vẫn còn làm cho hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
Song, cho dù bí mật có được giấu kỹ đến đâu đi chăng nữa, sự quan tâm khi thấy bảo vật sắp rơi vào tay người khác bao giờ cũng lộ ra một tia sơ hở. Mà Quân Vũ Hiên, trong lúc đó lại kịp thời nhìn thấy sự sơ hở đó......
Kiếp trước của Quân Vũ Hiên là sát thủ. Hắn từng tại nơi được gọi là rừng rậm Á Mã Tốn – nơi mà khắp nơi đều có đầy rẫy những sự nguy hiểm, sinh sống suốt 3 năm. Ý nghĩ của tánh mạng,có thể nói hắn so với bất luận kẻ nào cúng đều hơn rất nhiều. Trong cuộc đấu tranh sinh tồn. Hắn làm người luôn thực hiện đúng nguyên tắc tồn tại đầu tiên, đương nhiên, không thể phủ nhận chính là, khi thể tử của hắn ,kể cả con của hắn bị người ta lấy một phương thức cực kỳ tàn nhẫn sát hại, cái loại nguyên tắc này, đích thật là thời gian đó hắn đã không thực hiện đúng nguyên tắc này. Nhưng là, tất cả các sát thủ đều có bản năng giống nhau, 3 năm tàn khốc đó, cũng đã tạo ra cho hắn một bản năng sinh tồn. Trong lúc tính mạng bị uy hiếp, cái bản năng này. Tự nhiên lại trỗi dậy trên người hắn…..
Cơ hồ chỉ là một cái phản ứng rất nhanh, hầu như không cần phải tính toán gì nhiều, tất cả đều rất nhanh chóng xảy ra….
Phún huyết, rơi xuống đất, một lần nữa phún huyết, hôn mê, hết thảy đều diễn ra giống như một việc rất bình thường. Không có chút nào sơ hở. Kể cả là lúc Tạp Tây Đức phóng người đến cướp thanh kiếm, sau đó là quang mang ngăn cản của Pháp Khắc Đặc. Một lúc sau lài cuộc đại chiến của song phương, thậm chí là hắn còn tính toán đến cả lúc song phương đại chiến bộc phát ra năng lượng có thể hay không thương đả thương bản thân mình, hết thảy đều nằm trong vòng tính toán của hắn.
Mà lúc này, đúng là hắn đang muốn từng bước, từng bước thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch, chính là muốn chạy thoát đi!
Mặc dù nghe có vẻ không được quang minh chính đại, không được tốt cho lắm, nhưng hắn biết. Sinh tồn, đó mới là vấn đề trọng yếu.
Cuộc chiến trên không trung, năng lượng bộc phát ra, không có một chút nào ảnh hưởng tới Quân Vũ Hiên, đại não của hắn giờ phút này , tựa hồ lại tỉnh táo giống như lúc làm sát thủ của kiếp trước - một loại tỉnh táo cơ hồ đến mức biến thái
Thực lực của Tạp Tây Đức và Pháp Khắc Đặc không thể nghi ngờ được, chính là cực mạnh đích. Thực lực của bọn họ, cơ hồ đã đến gần mức cường độ của Địa kiếm đỉnh phong. Nếu so sánh với trạng thái của bản thân mình, căn bản ngay cả một cơ hội chạy trốn cũng không có!
Mà tám hư ảnh đi theo bọn hắn, thực lực cơ hồ cũng ở mức Nhân kiếm đỉnh phong, với thể lực của mình bây giờ, chống lại bọn họ, cũng chỉ là một con đường chết mà thôi.
Mà vị trí của chính mình bây giờ , khu rừng gần nhất cungc cong cách khoảng ngoài 300 thước. Bằng trạng thái bây giờ , muốn bỗng nhảy vào trong đó, chỉ sợ cũng phải mất hơn một giây thời gian, hơn nữa, cây trong rừng cây cối dày đặc, cực độ không dễ đi. Tốc độ của chính mình không thể nghi ngờ là đã bị một ít ảnh hưởng, mặc dù có lẽ rất nhỏ. Nhưng chắc chắn là có ảnh hưởng. Mặc dù không biết những người có thực lực kinh khủng kia, không biết khi thấy mình biến mất sẽ phản ứng ra như thế nào, nhưng có thể chắc chắn khẳng định là : bọn hắn sẽ rất nhanh chóng phát hiện ra mình sau khi biến mất chỉ trong thời gian rất ngắn, có lẽ cungc chỉ vài giây mà thôi. Vậy một khi đã bị phát hiện ra mình biến mất, khẳng định là sẽ truy tìm . Lấy cảm ứng của bọn họ, trong nháy mắt bao trùm phạm vi hơn mười dặm, hẳn là không phải một việc gì khó khăn, mà với thực lực của mình bây giờ, muốn trong vòng vài giây đồng hồ mà phải vượt qua khoảng cách hơn mười dặm, chuyện này thực sự là quá khó khăn.Vì Vậy,chuyện trốn vào trong rừng, không cần suy nghĩ, chắc chắn là vô dụng.
Vậy......Chính mình bây giờ nên làm cái gì đây ?
Đại não của Quân Vũ Hiên nhanh chóng vận chuyển, một cái phương án tại trong đầu chợt hình thành, sau đó được xem xét kỹ lưỡng, sau đó lại hình thành một phương án khác, cuối cùng, Quân Vũ Hiên đã tính toán ra được một cái phương án tương đối là hoàn thiện và có khả năng thực hiện, sau khi đã bỏ qua 64 phương án khác.
Bây giờ, chính là chờ đợi thời cơ mà thôi......
Trận chiến trong không trung vẫn tiếp tục. Trong sự va chạm kịch liệt, xuất hiện liên tục các đạo kình khí nhằm bốn phương tám hướng mà bắn ra, quang hoa chói mắt lien tục được tạo ra giống như là một màn pháo hoa đang trình diễn. Từng mảng năng lượng , giống như là lựu đạn, thỉnh thoảng từ trong không trung văng ra, rơi xuống, tạo thành từng chuỗi tiếng nổ ầm ầm.....
Bỗng nhiên, một đạo năng lượng rơi xuống , mà vị trí của nó, lại là rất gần vị trí mà Quân Vũ Hiên đang nằm ….
"Băng! "
Tiếng nổ thật lớn là cho mặt đất cũng không tránh được rung lên, theo dau tiếng nổ, khói bụi bốc lên mù mịt.
Song, khi khói bụi lắng xuống. Mặt đất đã hoàn toàn trống rỗng, thân thể của Quân Vũ Hiên cư nhiên đã biến mất không thấy , không lẽ cứ như vậy mà trống rỗng biến mất sao ?
Một lúc sau đó, trong lúc kích động , ánh mắt của Tạp Tây Đức trong lúc vô tình đảo qua bãi đất trống, lại một lần cùng với đối thủ Pháp Khắc Đặc phát chiêu, nhưng hắn lại không khỏi cả người chấn động!
"Dừng lại! ! "
Tạp Tây Đức bỗng hét lớn!
Pháp Khắc Đặc nghe thấy vậy. Mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không khỏi nhanh chóng dừng lại. Quang mang màu vàng bao phủ thân thể của hắn nhanh chóng thu lại, lộ ra một thân thể thon dài.
"Như thế nào? Ngươi định nhận thua chăng ? "
Khoé miệng của Pháp Khắc Đặc lộ ra nụ cười châm chọc...
"Đáng chết, tên tiểu tử kia sao lại không thấy đâu cả..? "
Pháp Khắc Đặc nghe vậy sửng sốt,sau khi cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi , Chỉ thấy vị trí trên mặt đất bằn phẳng, vốn có Quân Vũ Hiên đang nằm, đã trở nên trống trơn , làm gì có chút tung tích nào của Quân Vũ Hiên đâu ?
"Đáng chết! "
Hắn không khỏi mắng lên một tiếng , Sau đó cùng với Tạp Tây Đức nhất thời hướng về phía những kẻ dưới tay mình, đồng thời hô to : "Dừng tay! "
Mấy cái thân ảnh kia, hiển nhiên rất tuân thủ mệnh lện, nghe thấy hai người cùng hô to, lập tức đều ngừng lại, sau đó chuyển thân, di động đứng về phía đằng sau của hai người. Trong làn khói mù mịt, không thể thấy rõ thần sắc của bọn họ.....
Pháp Khắc Đặc cùng với Tạp Tây Đức cơ hồ đều đồng thời đem cảm ứng lực của chính bản thân phát tán ra ngoài, với tốc độ của tiểu tử nọ, hẳn là không có thể nhanh như vậy thoát khỏi phạm vi cảm ứng của bọn họ.
Mười dặm......Không có! Hai mươi dặm......Không có! Ba mươi dặm......Cũng vẫn không có…
Hai người này không khỏi có chút lo lắng . Không có khả năng,với tốc độ của hắn , không thể nào có thể nhanh như vậy? Chẳng lẻ là mình đã quên kiểm tra một địa phương nào đó sao ?
Không cam lòng như vậy , hai người lại một lần nữa phóng xuất ra cảm ứng lực để tìm kiếm,rất cẩn thận kiểm tra từng ly từng tí, bất kể vị trí nào có thể ẩn náu được đều bị kiểm tra. Thậm chí kể cả là những gốc cây hay là trong các sơn động bí ẩn có thể giấu người ......Nhưng kết quả vẫn là như vây : không thể tìm thấy.
Hàm răng của Tạp Tây Đức cơ hồ muốn nghiến vỡ ra, thật đáng chết, mắt thấy thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư có thể tới tay, chính là......Nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu hướng Pháp Khắc Đặc với gương mặt ảo não phía đối diện nhìn lại......Nếu không phải bị đám người quần điểu này làm vướng tay vướng chân . Nhiệm vụ của mình đã sớm đã hoàn thành nhiệm vụ rồi…
"Pháp Khắc Đặc! ! ! "
Thanh âm phẫn nộ của Tạp Tây Đức vang lên. Vẻ mặt ảo não của Pháp Khắc Đặc hiển nhiên đã đem cơn tức giận của Tạp Tây Đức nổi lên. Pháp Khắc Đặc nghe vậy , ngẩng đầu căm tức nhìn đối phương, hai người cứ như vậy nhìn nhau căm tức .....Nhưng với thực lực ngang nhau của bọn họ, cũng không có cách nào mang đối phương ra trút giận được.
Một lúc lâu, cuối cùng Tạp Tây Đức mới miễn cưỡng ngăn chặn được lửa giận trong long. Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn khó coi như cũ : "Ngươi là một tên đáng chết ......Chúng ta đi! "
Nói xong những lời này, hiển nhiên là sợ hãi mình sẽ không kiềm chế được cơn tức giận mà cùng đối phương động thủ, thân hình nhất thời hóa thành một đạo tử mang, chỉ một thoáng xẹt qua phía chân trời. Mà bốn đạo hư ảnh phía sau hắn, sau khi Tạp Tây Đức rời đi, đã biến ảo trở thành một đạo hư không. Giống như là đã trốn vào trong không khí , biến mất không thấy......
Sắc mặt của Pháp Khắc Đặc cực kỳ khó coi, đối phương biến mất một lúc lâu,hắn mới ngăn chận đươc cơn tức giận của chính mình.
"Lục soát cẩn thận cho ta .Ta không tin hắn còn có thể trống rỗng biến mất như vậy "
Thanh âm của Pháp Khắc Đặc giống như là ở địa ngục vang lên, khô khốc mà phẫn nộ. Lập tức, chính mình hóa thành một đạo kim mang, bắn vào bên trong khu rừng.
Bốn đạo hư ảnh,cũng biến mất nagy sau đó......
Vậy Quân Vũ Hiên đã biến đi đâu chứ ? Hắn thật sự biến mất sao ?
Đương nhiên không phải.
Khi đạo năng lượng rơi xuống cách không xa vị trí của Quân Vũ Hiên nằm, tạo ra một cơn địa chấn nhỏ, khói bụi bay mù mịt. Quân Vũ Hiên lúc này vẫn luôn luôn chú ý đến động tĩnh của bốn phía, liền lập tức đứng dậy hành động.Chân khí trong người hắn xoay trong, sau đó hướng về phía dưới chân phóng ra, với lực lượng cường đại của Thần cấp, chân khí xuất ra xoay tròn, nhất thời tạo thành một cái động lớn, mà Quân Vũ Hiên tự nhiên là trong nháy mắt hướng cái động lớn này chui vào.
Sau khi phóng người xuống cái động này, hắn hít sau một hơi, nhanh chóng vận dụng lực lượng cường đại của chính mình, làm cho thân thể trầm xuống, sau khi đã sinh ra một cái chấn động nhỏ. Cái động hắn tạo ra, mặc dù cũng không nhỏ, tự nhiên dưới chấn động này lập tức đổ sụp xuống, hơn nữa lúc rơi xuống hắn lại còn trầm mình xuống sâu hơn, do vậy khi động sụp xuống , đã hoàn toàn che dấu thân thể của hắn, xoá sạch đi các dấu vết do hắn gây ra. Mà hắn , cứ như vậy đã biến mất trước mắt của mười người có thực lực kinh khủng này.
Mà lúc Tạp Tây Đức cùng Pháp Khắc Đặc dùng cảm ứng để tìm tòi, cũng đều là lấy chính mình làm trung tâm hướng bốn phía mặt đất và không trung để tìm tòi , tự nhiên là không có cách nào cảm ứng được vị trí của Quân Vũ Hiên đang đứng tại dưới chân mình.
Pháp Khắc Đặc tại không trung cẩn thận kiểm tra khắp các ngõ ngách. Cảm ứng cường đại giống như một cơn lốc lớn với tốc độ cao xoay tròn ra bốn phía......Song, trừ bỏ đám ma thú ở phía ngoài rừng rậm,hơi thở của Quân Vũ Hiên, hoàn toàn cũng không có tìm thấy......
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi vẫn ở trong không trung tìm tòi lại 3 – 4 lần vẫn không thấy, lúc đó mới buông bỏ ý định tìm kiếm.
Khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo, mặc dù là đang là ban ngày, hắn cũng chưa bao giờ tức giận giống như hôm nay. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng biết, đúng là bởi vì chính mình đột nhiên xuất hiện, mới làm cho Quân Vũ Hiên kia chạy thoát, Hắn có cảm giác đang bị người đùa giỡn, cơn giận ở sâu trong nội tâm chợt lại bùng phát, bao phủ toàn thân hắn…..
"Quân Vũ Hiên! ! ! ! "
Hắn nghiến răng rít lên, Quân Vũ Hiên cũng không biết, một hồi kiếp nạn, đã từ giờ khắc này bắt đầu.
"Thật đáng chết a… Vẫn không tìm được gã tiểu tử kia sao ? ! "
Bên trong rừng rậm, phía bên trong của toà cổ bảo
Lần đầu tiên vẻ mặt của Tạp Tây Đức biến thành dữ tợn, hung ác.
Bóng người quỳ rạp xuống đất, trong tư thế quỳ, có thể thấy hắn ta đang run run , phát ra thanh âm nói : "Tiểu, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đã vận dụng tất cả lực lượng có thể, tuy nhiên vẫn không hề thấy bất kỳ một thông tin nào liên quan đến nơi ở cuả Quân Vũ Hiên xuất hiện......Hắn, hắn tựa hồ giống như đã biến mất .... "
Ca sát. Một tiếng, tay vịn của ghế đượclàm từ vàng ròng đã bị Tạp Tây Đức bẻ gẫy......
Vặn vẹo nghiêm mặt, Tạp Tây Đức nhắm hai mắt lại, cố gắng ngăn chặn cơn tức giận trong lòng. Một lúc lâu sau, hắn mới mở mắt ra,quang mang âm trầm từ hắn trong mắt hiện lên.
"Đây đều là do ngươi bức ta ......" Khoé miệng hắn chợt nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
"Tìm không được ngươi......Vậy thì chỉ có thể làm cho ngươi tới tìm ta thôi! ......"
Một tia âm trầm, chợt hiện lên trong con ngươi vốn màu vàng kim của hắn......
Khu vực rừng rậm, bên trong
Phía bên ngoài sơn cốc, có một khu vực trống rỗng cây cối , khu rừng gần đó nhất cũng cách đó khoảng 3000 – 4000 thước. Cây cối xung quanh khu vực này, giống như vừa trải qua một cơn bão lớn, cây cối nghiêng ngả khắp nơi, thậm chí một vài gốc cây cổ thụ còn bị nhổ đến tận gốc…..
Nơi này, đúng là nơi ba tháng trước đây đã xảy ra cuộc chiến thánh cấp ..
Mấy vị thánh cấp ngày đó, đã từng bị hôn mê, nhưng bây giờ đã sớm không biết tung tích ở đâu. Chắc là, tất cả đều đã tự rời đi.Mảnh đất bằng phẳng mà Quân Vũ Hiên ngày đó đã nằm, lúc này đang phát sinh biến hoá kinh người ......Tất cả mọi người đều biết, đất đai là vật cố định, không thể tự nhiên thay đổi, nhưng đã có ai gặp phải chuyện mặt đất giống như được một bàn tay vô hình nâng lên một cách từ từ chưa ?
Lúc này, có một khu vực đang giống như một dòng suối bình thường nhưng bằng đất đang phun trào, chậm rãi nâng cao dần lên , cho tới một độ cao nhất định thì mới dừng lại, sau đó rồi rơi xuống trên mặt đất......Ước chừng mấy phút thời gian đồng hồ, chỗ đất rơi xuống đã trở thành một đống đất nho nhỏ. Mà tại trung tâm của đống đất, lại xuất hiện một cái lổ nhỏ......
Một đạo bóng xám bỗng từ nhỏ trong động chợt lóe ra! Sauk hi vọt ra ngoài cách đó mấy chục thược mới dừng lại trên mặt đất. Tập trung nhìn vào, đúng là Quân Vũ Hiên!
Quân Vũ Hiên lúc này hiển nhiên không duy trì được thần thái như lúc trứơc. Bộ quần áo bên ngoài đã sớm bị bùn đất bám vào biến thành nhàu nát, mái tóc vốn dài và mềm mại bây giờ do bùn đất bám vào mà trở nên rối loạn và cáu bẩn. Một đôi mắt vốn luôn mang theo nhàn nhạt ý cười , sang lấp lánh, lúc này. Cũng là mang theo một tia lãnh ý, cực kỳ uể oải, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú dính đầy đất cát đã làm mất đi vẻ đẹp trai thường ngày. Lúc này nhìn Quân Vũ Hiên không thể nghi ngờ là rất chật vật. Nhưng duy nhất ở hắn không có thay đổi chính là, hắn vẫn đứng thẳng, vẫn toả ra một khí chất cao ngạo, không hề có một chút cúi người......
Cảnh giác nhìn xung quanh một hồi, sau một lúc suy nghĩ, thân hình của hắn nhất thời hướng khu rừng rậm phía bên cạnh vọt tới......
Lúc miếng thịt cuối cùng của một con ma thú không biết tên chui vào trong bụng, Quân Vũ Hiên mới cảm giác trong bụng hơi chút có một ấm lên...
Thời gian ba tháng vừa qua, Quân Vũ Hiên hoàn toàn ở trong trạng thái ngủ đông giống như loài gấu. Hắn sử dụng môn võ học cổ truyền của Trung hoa : Quy Tức Công- là một phương pháp hô hấp đặc biệt, từ hô hấp bên ngoài chuyển đổi thành hô hấp bên trong. Trong lúc này, tất cả tiêu hao năng lượng của hắn đều được đưa đến mức thấp nhất. Có thể hình dung phương pháp này nếu là dùng vào mục đích chết giả vờ thì thật là một môn kỹ nghệ phi thường có tác dụng. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có tỳ vết, chẳng hạn như -mỗi một lần bế khí, ít nhất 3tháng sau mới có thể tự nhiên tỉnh lại. Hơn nữa lúc tỉnh lại , người sử dụng phương pháp này, nếu không có gì để ăn sau đó, rất có thể sẽ lâm vào tình trạng chết đói.
Như lúc vừa rồi, một mình Quân Vũ Hiên đã ăn hết một con ma thú không biết tên dài trên 2thước. Nếu đổi lại lúc bình thường. Không thể nghi ngờ đây là chuyện không thể tưởng tượng được. Hơn nữa mà bây giờ, lúc vừa ăn xong , cũng chỉ là cảm giác được có chút hơi no mà thôi. Có thể thấy được , cảm giác thiếu ăn này mãnh liệt như thế nào ......
Xoa xoa cái bụng vẫn có cảm giác thèm ăn, mặc dù vậy, lúc này Quân Vũ Hiên cũng đã không còn có tâm tư liệp sát một đầu ma thú nào nữa.
Đầu óc hắn bắt đầu nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, tựa hồ trải qua một trận đánh nhau suýt chết cách đây 3 tháng trước, bản năng sát thủ của hắn đã trỗi dậy. Hắn bắt đầu cảnh giác quan sát khắp nơi. Đại não sau một thời gian dài không có hoạt động, lúc này đã bắt đầu hoạt động trở lại, có thể đoán được. Loại hoạt động này, nếu một thời gian nữa mà vẫn không hoạt động, có khả năng sẽ mãi mãi dừng lại......
Người thần bí có thực lực mạnh mẽ đó là ai ? Bằng cảm ứng của bản thân, vẫn không thể nào phát hiện ra. Hơn nữa từ thực lực xem ra, hẳn là hắn đã đạt tới thực lực Địa kiếm đỉnh phong, nhưng cái người mạnh nhất đại lục này, không lẽ vẫn đang ở mức thần cấp sao ? Nhưng bọn hắn rất rõ ràng đã ở mức này rồi ......Rất hiển nhiên, mục đích của bọn họ là thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư . Bất quá thanh kiếm nầy đến tột cùng có chỗ nào đáng giá cao thủ như vậy ra tay? Bon họ đã đạt tới mức độ cao thủ như thế này, mặc dù thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư đích thật là một thanh bảo kiếm, nhưng trong lúc chiến đấu, đối với bọn họ cũng sẽ không mang lại tác dụng to lớn gì cả ? Vậy bọn họ ra tay cướp đoạt và lý do gì ? ......Hơn nữa, từ trong lời nói của Tạp Tây Đức có thể suy đoán ... Mục tiêu của hắn không chỉ có là thanh kiếm, chắc chắn còn lý do gì đó mà Quân Vũ Hiên vãn không có phát hiện ra! Nếu không, lúc ấy, nếu hắn trực tiếp ra tay đoạt kiếm , chắc chắn là được ngay, căn bản cũng không có cần phải yêu cầu Quân Vũ Hiên đi cùng hắn một chuyến, rõ ràng là việc này là đã có tính toán từ trước......Nhưng đến tột cùng là mình có cái gì vật đáng giá để cường giả như vậy mơ ước ?
Quân Vũ Hiên cau mày......Tất cả các hành động của bản thân đều đã bị bọn họ nắm chặt trong tay, nhưng chính mình có chỗ nào đáng giá để bọn họ chú ý đây ? Bọn họ bắt đầu chú ý đến mình là bắt đầu từ lúc nào ?
Còn có......Cha con Liễu Thanh ......Liễu Thanh bất quá chỉ là một thủ lĩnh đạo tặc bình thường mà thôi, Liễu Phán Nhi thậm chí cũng chỉ là một ma pháp sư cao cấp. Như vậy cường giả này, có cái lý do gì bắt bọn họ? ? Mục đích bắt bọn họ là cái gì? ? Hơn nữa, hắn như thế nào biết được mối quan hệ giữa mình và cha con Liễu Thanh đây ?
Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu của Quân Vũ Hiên, nhưng không có một chút manh mối nào ......
Liễu Thanh......Liễu Phán Nhi......Lúc chính mình lần đầu tiên hiển lộ thực lực ......không phải là vì cha con Liễu Thanh sao ? Tạp Tây Đức biết quan hệ của mình và cha con Liễu Thanh , hẳn là cũng là từ chuyện này mà suy đoán ra .....Mà Liễu Thanh cũng chỉ là một tên thủ lĩnh đạo tặc bình thường, dựa vào cái gì mà làm cho gã cường giả kia để ý ? Thậm chí còn bắt nhốt lại ? Nếu vẫn còn đang nhốt, thì chắc chắn Tạp Tây Đức hẳn là còn có việc gì đó vẫn cần phải sử dụng Liễu Thanh. Nhưng đến tột cùng là chuyện gì đây ? ......Bắt cha con Liễu Thanh nhốt lại để uy hiếp chính mình, khiến cho chính bản thân mình mặc dù chưa biết một chuyện gì cũng cũng phải tuân thủ hoàn toàn điều kiện mà Tạp Tây Đức đưa ra ?
Cái này ý nghĩ vừa xuất hiện, liền nhất thời được Quân Vũ Hiên bác bỏ......Không có khả năng. Nếu chỉ là vì uy hiếp mình, bắt được người nhà của mình , không thể nghi ngờ là sẽ hữu hiệu hơn rất nhiều so với cha con Liễu Thanh. Với thực lực của bọn họ, chỉ sợ cũng không phải phụ thân có thể chống lại......Mặc dù sau lưng Cha còn có Hoàng Đế của Hạ Hoa đế quốc chống lưng. Nhưng đối với những cường giả này mà nói, đế vương bình thường ,chắc chắn cũng không có ảnh hưởng gì tới bọn họ ?
Vậy......Có thể suy đoán ra, phỏng chừng là Liễu Thanh có giữ một vật gì đó mà cho Tạp Tây Đức muốn cướp đoạt, song Tạp Tây Đức vẫn chưa đạt được mục đích. Do vậy, mới đem Liễu Thanh nhốt lại......Nhưng cũng không đúng a......tại sao hắn lại yêu cầu mình phải đi theo hắn một chuyến? ? Chính mình cũng không có cầm một vật gì của Liễu Thanh a......
Nhíu mày nghĩ, bỗng, Quân Vũ Hiên sửng sốt. Tay phải vừa lộn, một vật tròn tròn, bộ dáng rất bình thườn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn…
Đây là một viên thuỷ tinh dạng tinh thể to ước chừng khoảng hai ngón tay, viên thuỷ tinh thể này có màu đỏ thẫm nhưng hơi lờ mờ, rõ ràng cũng chỉ là một viên thuỷ tinh cực kỳ bình thường mà thôi......Mà nó… nghĩ lại, đúng là ngày ấy Liễu Thanh đã rất thận trọng khi giao cho mình , vốn nó lúc trước nằm trong dây chuyền trên cổ của Liễu Phán Nhi......Chẳng lẻ là bởi vì nó? ? ......Quân Vũ Hiên cau mày suy nghĩ......
Song, lúc này,thanh kiếm Thập Năm vốn đang nằm yên lặng bên cạnh bỗng xảy ra chấn động nhè nhẹ. Nhất thời kinh động đến Quân Vũ Hiên.
Quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy hồng quang nhàn nhạt bỗng từ trên thân thanh kiếm Thập Năm tản mát ra , thanh kiếm bắt đầu chấn động mạnh hơn, tiếng động tạo ra càng lúc càng lớn, một tiếng động thanh thuý bỗng vang lên…
Lúc Quân Vũ Hiên chuẩn bị nhảy lên cao để quan sát bốn phía , khóe mắt của hắn chợt phát hiện ra bàn tay của hắn trong nháy mắt cũng đang phát ra quang mang màu đỏ. Kinh hãi quay đầu lại, nhìn kỹ , chỉ thấy nơi phát ra quang mang màu đỏ đó chính là khỏa thủy tinh kia!
"Cái gì ? ! "
Quân Vũ Hiên có chút không thể tin khi nhìn khoả thuỷ tinh màu đỏ , vốn là một tinh thể lờ mờ, lúc này hồng quang đại thịnh, hắn cảm giác thấy một trận nóng rực lan ra, nhiệt độ đang từ từ tăng lên. Quân Vũ Hiên thậm chí có thể cảm giác được cái khoả thủy tinh này tựa hồ như đang sở hữu được một cỗ lực lượng thần bí mà cường đại hơn bình thường rất nhiều…
Trước hiện tượng quái dị như thế,phản ứng của Quân Vũ Hiên cơ hồ cũng giống như những người bình thường, tự nhiên bật người lên, chỉ muốn hô to lên một tiếng…
Tựa hồ như thanh kiếm Thập Năm cùng với khoả tinh thể thuỷ tinh không biết tên này có một mối quan hệ gì, với một khoảng cách nhất định, nếu cả hai thứ này đều đồng thời xuất hiện, sẽ phát sinh ra cảm giác tương hỗ lẫn nhau. Rốt cuộc là chuyện gì sẽ xảy ra ?
Quân Vũ Hiên cảm nhận được khoả thuỷ tinh trong tay tựa hồ càng ngày càng nóng, nhướng mày suy nghĩ một lúc, trong nháy mắt liền đem khoả thủy tinh này thu hồi vào bên trong không gian giới chỉ .
Làm cho người ta kinh ngạc chính là, khoả thủy tinh mới vừa mới biến mất khỏi tay của Quân Vũ Hiên. Sự kích động của thanh kiếm Thập Năm cũng lập tức yên ắng trở lại......Việc này càng làm cho Quân Vũ Hiên khẳng định sự suy đoán của chính mình là đúng......
Vậy quan hệ của bọn chúng đến tột cùng sẽ xảy ra cái gì đây ?
Quân Vũ Hiên cầm lấy thanh kiếm Thập Năm, sau đó từ từ đứng lên…
Đây là một thanh kiếm bản rộng. Vỏ kiếm màu xám trắng trên đó có vô số hoa văn phức tạp được khắc lên, mà ở phía trên, từ chỗ chuôi kiếm tới vỏ kiếm , chợt xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ, cẩn thận kiểm tra, phát hiện ra có tổng cộng 7 cái lỗ nhỏ..
Mỗi một cái lỗ nhỏ có hình dạng đều không giống nhau, cái thì có hình tru, cái thì có hình tam giác, cái thì có hình lục giác, cái thì có hình tròn....từng cái lỗ nhỏ đều có các hình tương xứng….
Quân Vũ Hiên bỗng lại nghĩ tới cái thanh âm thần bí già nua tại không gian kia đã nói......trên thân của thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư có bị thiếu đi một ít đồ vật ......Chẳng lẻ, khỏa tinh thể màu đỏ kia, chính là một vật trong số các vật bị thiếu đó ? Sẽ không trùng hợp như vậy chức ?
Quân Vũ Hiên vì muốn kiểm tra suy đoán của mình, tay phải vừa lộn ..., tinh thể màu đỏ nhất thời lại xuất hiện tại bàn tay phải hắn ...
Lần này , phản ứng lại có phần kịch liệt hơn. Cơ hồ tinh thể màu đỏ mới xuất hiện, tinh thể cùng với thanh kiếm Thập Năm trên tay, nhất thời đều tản mát ra hồng quang chói mắt …
Lúc này Quân Vũ Hiên đã thấy rất rõ ràng. Nguyên lai, hồng quang trên thân kiếm , cư nhiên là từ một lỗ hổng hình trụ tản mát ra , mà vị trí của nó , đúng là từ chuôi kiếm đi xuống, nằm tại vị trí thứ ba …
Mà làm cho Quân Vũ Hiên kinh ngạc chính là, một cái lỗ nhỏ như thế, làm như thế nào mà sáng lên được ?
Tò mò nhìn một hồi lâu, nhưng cũng là không phát hiện ra thêm được cái gì. Mà tinh thể trong tay càng ngày càng nóng, cơ hồ muốn bỏng tay.
Quân Vũ Hiên nhìn xung quanh một chút, tay phải cầm tinh thể hướng về cái lỗ nhỏ đang tản ra hồng quang nhét vào. Lúc tinh thể nằm lọt vào bên trong lỗ nhỏ, Quân Vũ Hiên có chút chờ mong nhìn xem. Không biết sẽ phát sinh ra cái biến hóa gì đây ?
Tinh thể màu đỏ tinh thể vừa được lắp vào , hồng quang nhất thời biến mất----bất luận là trên thân kiếm vẫn đang còn hồng quang của tinh thể, cũng lập tức biến mất. Quân Vũ Hiên đợi hồi lâu, nhưng phát hiện ra tựa hồ không có một cái gì khác lạ xảy ra. Không khỏi có chút ngạc nhiên......Song trong lúc hắn đang ngạc nhiên, thanh kiếm Thập Năm tự dưng bỗng bắn lên. Ngẩng đầu nhìn,thanh kiếm đó như là có cánh , cứ như vậy lơ lửng ở trên không trung ? Hắn vẫn đang sững sờ nhìn, lúc này hồng quang bỗng mãnh liệt bạo phát ra! Cơ hồ làm cho con mắt của Quân Vũ Hiên xảy ra đau đớn…
Quân Vũ Hiên kinh ngạc lấy tay che mắt, sau đó lại lập tức điều chỉnh cho tốt hai mắt của mình, hướng về thanh kiếm đang lơ lửng trên không trung nhìn lại…
Hồng quang kinh người do thanh kiếm Thập Năm đang lơ lửng trên không trung tản ra, dần dần ,không khí bốn phía tựa hồ như đã biến mất, một cổ song nhiệt kinh người bỗng từ trên thân thanh kiếm Thập Năm truyền ra,như là thoả mãn long mong đợi và công sức của Quân Vũ Hiên, hắn đã thấy được những biến hóa hấp dẫn kinh người của thanh kiếm......
Quân Vũ Hiên chau mày nhìn, lúc này thanh kiếm Thập Năm đã biến đổi thành một thanh kiếm bằng lưả, nhiệt độ bốn phía tăng lên, làm cho thị giác của người ta cũng không cấm sinh ra mờ ảo,không thể nhìn rõ trạng thái bên trong của thanh kiếm, quang mang màu đỏ phóng lên trên cao, cơ hồ như muốn mang cả bầu trời biến thành một màu đỏ, không khí trở nên nóng rực, cây cối ở xung quanh bỗng nhiên khô héo và bừng bừng bốc cháy......
Chân khí của Quân Vũ Hiên nhất thời vận chuyển bao bọc xung quanh hắn, làm cho hắn cách ly hoàn toàn với bầu trời đầy lửa và nóng rực này, nhưng hắn có thể cảm giác được biển lửa xung quanh , hiển nhiên là có nhiệt độ không thấp…..
Quân Vũ Hiên cứ như vậy đứng nhìn, mà thanh kiếm Thập Năm trong không trung giống như một cái hoả cầu bình thường liên tục phát tán ra nhiệt lượng , liên tục bốc cháy.....
Lửa cháy liên tục, lúc này đã cháy suốt hơn một giờ thời gian. Quân Vũ Hiên cũng đã đứng ở bên cạnh suốt một giờ......
Hào quang dần dần yếu đi. Tuy rằng nhiệt độ vẫn cao như cũ, nhưng ngọn lửa màu trắng đã biến mất, Quân Vũ Hiên lúc này đã có thể thấy rõ thân kiếm bên trong ..
Một lúc lâu sau đó, hào quang đột nhiên tắt hẳn,thanh kiếm Thập Năm nhất thời từ trên không trung rơi xuống phía dưới.
Quân Vũ Hiên vẫn rất tập trung quan sát, thấy vậy , liền khẽ lắc mình một cái, bàn tay sau đó vươn ra, nắm chặt lấy chuôi của thanh kiếm Thập Năm...
Không kịp nghi hoặc vì sao trên thanh kiếm Thập Năm vẫn không có vẻ nóng lên, mà vẫn lạnh lẽo như cũ , sự chú ý của Quân Vũ Hiên , đã bị những biến hoá hấp dẫn của thanh kiếm thu hút.
Lúc này thanh kiếm Thập Năm đã không còn mang theo màu xám trắng như lúc trước, mà bây giờ đã biến thành một màu đỏ sậm rất tự nhiên, tất cả thanh kiếm đều biến thành một vật màu đỏ sậm. Những ký hiệu vốn rất phức tạp phía trên vỏ kiếm cũng xuất hiện một ít biến hóa. Nhìn kỹ, động khẩu dài hình thoi vốn được trang trí hoa văn màu đỏ của tinh thể cũng đã biến thành một màu đỏ sậm. Mà những thứ hoa văn khác , lại vẫn là một loại xám trắng .
Đem thanh kiếm Thập Năm lật đi lật lại, xem kỹ, một lúc sau, Quân Vũ Hiên mới phát hiện. Nguyên lai những ký hiệu phức tạp đến cực điểm trên vỏ kiếm, lại đều là từ những lỗ nhỏ có hình dạng khác nhau trên thân kiếm này lan ra…
Giống như những sợi tơ bình thường, đã đem vỏ kiếm khỏa đầy. Có thể đoán được, thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư trước kia, tuyệt đối là một thanh kiếm phi thường đẹp đẽ quý giá.
Mà nếu không để ý đến bên ngoài, Quân Vũ Hiên càng chú ý hơn chính là cảm giác mà từ thân kiếm Thập Năm truyền tới. Nếu nói là lúc trước cảm giác mà thanh kiếm Thập Năm mang lại cho hắn là trầm mặc, cô tịch, suy sút trong lời nói. Nhưng hiện tại, cảm giác mà thanh kiếm Thập Năm truyền lại, không thể nghi ngờ chính là một chút tình cảm tốt đẹp,gần như là nhiệt tình , hưng phấn......
Đây là một loại phương thức hình dung kỳ quái . Một thanh kiếm mà thôi, như thế nào lại có thể biểu hiện ra kiểu tình cảm như thế này ? Nhưng sự thật là, Quân Vũ Hiên cảm nhận được từ bên trong thanh kiếm Thập Năm phát ra chính là một cảm giác ôn hoà, rất tự nhiên, cảm giác nhiệt tình, cả hai loại cảm giác này đều rất tự nhiên cùng xuất hiện ở trong đầu của hắn. Nhưng cụ thể là cảm giác nhiệt tình như thế nào ...... Thật đúng là không thể nói nên lời......
Vừa cẩn thận quan sát thanh kiếm Thập Năm trong chốc lát, Quân Vũ Hiên đột nhiên nhớ tới từ lúc nắm được thanh kiếm này đến giờ, hắn vẫn chưa từng rút thanh kiếm này ra…..
Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên không khỏi có chút chờ mong , một thanh kiếm đã có thể tản mát ra kiếm ý rõ ràng như thế , đến tột cùng sẽ là một thanh kiếm như thế nào đây ?
Nghĩ xong. Tay phải tự nhiên cầm lấy chuôi kiếm,dùng sức rút mạnh ra.
“ Hả ?” Dưới lực tác động mạnh như thế, vẫn không thể rút ra được…
Quân Vũ Hiên có chút ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ , không biết là trên thân kiếm còn có loại cơ quan gì đó không ? Một số thanh kiếm , ở phía chuôi kiếm thường có lắp một cái cơ quan nhỏ, cố định. Mục đích chính là vì phòng ngừa trong quá trình vận động, có thể vô tình làm cho thanh kiếm rơi ra khỏi vỏ.
Vì thế Quân Vũ Hiên cẩn thận tìm kiếm kỹ càng trên thân , tìm tới tìm lui ...... Nhưng sau khi tìm cả nửa ngày, vẫn không thể tìm thấy một chỗ nào khả nghi có thể là nút của cái cơ quan nhỏ. Hắn không khỏi có chút không tin, liền gia tăng thêm vài phần sức lực lên chuôi kiếm rồi rút mạnh…
Nhưng thanh kiếm và vỏ kiếm lại giống như là liền một khối, không thể rút ra. Mặc dù lúc này, lực lượng mà Quân Vũ Hiên phát ra cũng đã tương đương lực lượng có thể mang một khối đá lớn nặng hơn trăm ngàn cân nhấc lên. Nhưng thanh kiếm Thập Năm lại không hề suy chuyển.
Hắn ngạc nhiên ,gãi gãi đầu, không thể nào tin được ? Liều sống liều chết để có thể lấy được thanh kiếm ,bây giờ lại không thể rút ra ? Vậy thì có cái tác dụng gì đây ? Ánh mắt bất đắc dĩ nhìn qua thanh kiếm, bỗng mấy lỗ hổng trên thân kiếm đập vào mắt….
Chẳng lẽ...... Phải được thu thập đủ các đồ vật bị thiếu này mới có thể rút được thanh kiếm ra ?
Ý tưởng này bỗng xuất hiện ở trong đầu của Quân Vũ Hiên. Càng nghĩ càng cảm giác khả năng như vậy là rất cao. Quân Vũ Hiên không khỏi có chút buồn rầu , tinh thể màu đỏ này cũng là ở trong lúc vô tình mà có được , một chút manh mối để truy tìm cũng không có. Không biết làm cách nào có thể tìm được 6 khoả tinh thể còn lại đây ?
Lắc đầu thở dài một tiếng, xem ra, là không có biện pháp gì rồi.
Bỗng, Quân Vũ Hiên chợt sửng sốt - những đồ vật nhỏ bé này ? Thanh kiếm Thập Năm ?...... Tạp Tây Đức chẳng lẽ chính là vì hai thứ đồ vật này nọ nên mới bắt mình phải đi theo hắn một chuyến ? Xem ra phỏng đoán của mình hẳn là không sai. Nhất định là bởi vì phải thu thập được đủ 7 khỏa tinh thể , mới có thể đem thanh kiếm Thập Năm rút ra! Cho nên Tạp Tây Đức ngày đó mới có thể nói ra những lời nói đó!
Nghĩ đến đây. Một số nghi hoặc lúc trước liền hiểu được rõ ràng… .
Liễu Thanh không biết đã chiếm được khỏa tinh thể này ở địa phương nào, có lẽ hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của những thứ này, cho nên thời điểm ngày đó khi giao cho mình đã phải rất cẩn thận như vậy, mà mình lúc đó lại không rõ tác dụng của cái vật này. Do vậy, đã cất nó đi rồi quên mất . Sau đó, Tạp Tây Đức không biết bằng cách nào lại biết được Liễu Thánh đã chiếm được khỏa tinh thể này,hắn cũng đã sớm tập trung vào thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư, chắc là hắn đã hiểu được một ít bí mật của thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư này . Cho nên hắn muốn cướp đoạt bằng được các đồ vật còn thiếu của thanh kiếm, cho nên hắn đã bắt giữ cha con Liễu Thanh.
Khi Tạp Tây Đức tra hỏi cha con Liễu Thanh, chắc chắn Liễu Thanh cũng không có đem chuyện đồ vật này hắn đã đưa cho mình nói lại cho Tạp Tây Đức, nếu như hắn mà đã nói ra ...... Quân Vũ Hiên cũng không tin tưởng Tạp Tây Đức còn có thể lưu giữ tính mạng cha con hắn nữa….
Chắc là việc xuất hiện của mình, là do Tạp Tây Đức suy đoán ra mà thôi. Hắn nhất định là tìm tất cả các địa phương có khả năng Liếu Thanh đã cất giấu, nhưng cuối cùng cũng không tìm được. Sau đó hắn mới nhớ đến mình….
Nhưng là...... Nếu vẻn vẹn chỉ là vì khoả tinh thể màu đỏ này , hắn lúc ấy trực tiếp đòi lấy không được sao ? Tại sao còn muốn mình phải đi theo hắn một chuyến??
Suy nghĩ nửa ngày, vẫn không thể tìm ra manh mối nào ….
Cha con Liễu Thanh cũng không biết thế nào ......
Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên cũng không phải cấm nhớ tới cô bé kiên cường nhưng có chút hơi điêu ngoa, cô bé Liễu Phán Nhi...
Nhưng nghĩ một lát. Quân Vũ Hiên rồi lại không khỏi lắc lắc đầu. Không chỉ là hắn không biết gì vể Tạp Tây Đức. mà cứ cho là hắn biết đi thì làm sao đây ?Quân Vũ Hiên cũng không có tự tin vào thực lực của bản thân , có thể cứu được cha con Liễu Thanh từ trong tay Tạp Tây Đức ...... Lần trước ra tay. Là bởi vì là còn nắm chắc …. Mà lần này cũng thật là mình không có gì biện pháp gì...... Mà bên cạnh đó, nghiêm khắc mà nói, mình và cha con Liễu Thanh cũng không phải là có giao tình sâu sắc. Cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa, mình cũng không có lý do gì để dấn thân vào vòng nguy hiểm này….
.
Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên liền không hề nghĩ đến chuyện sống chết của cha con Liếu Thanh nữa .
Lần này, sự trốn thoát của mình , khẳng định sẽ làm hai thế lực kinh khủng kia nhất định rất tức giận? Việc cấp bách bây giờ, chính là khôi phục lực lượng của chính mình! lúc mà mình có thể khôi phục được thực lực như trước kia, lúc đó chính là lúc rửa mối nhục này ..…
Nghĩ đến đây, đôi lông mày của Quân Vũ Hiên không khỏi có nhíu lại, mình đã đạt được mức đỉnh phong của Thương Minh Quyết tầng thứ ba đã rất lâu rồi . Lẽ ra đã phải sớm đột phá rồi, tại sao chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ như vậy mà vẫn không thể đột phá được? Đến tột cùng......là đã xảy ra vấn đề gì đây ?
Nhíu mày suy tư ,thật lâu sau, cuối cùng thở dài một hơi, công lực không thể tăng tiến thêm. Đây chính là sự thực . Chỉ có thể dựa vào sự chuyên cần khổ luyện của chính mình mà thôi......
Quân Vũ Hiên bỗng sửng sốt, lập tức sắc mặt đại biến!
Nhân mã song phương nếu không tìm thấy mình, khẳng định là rất giận dữ! Đến lúc đó...... Bọn họ có thể hay không giận chó đánh mèo ? người thân của mình ? Hiện giờ đã là ba tháng trôi qua! Người thân của mình không biết có xảy ra chuyện gì không ......
Nghĩ đến đây, Quân Vũ Hiên rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, thân hình khẽ nhún, nhất thời hướng không trung bay đi.
Ồn ào. Các loại thanh âm đua nhau vang lên. Cảnh người đua nhau nhập thành tại cổng thành làm cho không khí nơi này trở nên náo nhiệt phi thường.
Tại cửa thành phía Bắc, một gã thiếu niên dáng người gầy yếu, bộ dạng có chút thanh tú thông qua cửa Bắc của thành , tiến vào trong thành.
Sau khi đi vào trong thành, hắn quay đầu nhìn xung quanh vài lần. Nhận thức chuẩn một hướng, chậm rãi đi tới.
Trong rừng trúc, nơi cửa sau của Duy Nạp hoàng gia học viện, một đạo nhân ảnh đang luyện kiếm ở trong khu đất trống bên trong rừng trúc.
Xoát!! Ca!
Chỉ thấy một đạo quang mang hiện lên, một cây trúc xanh nhất thời bị chặt đứt ngang thân, nửa thân trên nhất thời rơi xuống dưới…
Theo âm thanh của cây trúc rơi xuống đất. Thân ảnh đang múa kiếm cũng ngừng lại.
Vẻ mặt lạnh lùng ,khuôn mặt tuấn tú , tuy rằng trông hắn có một mái đầu với kiểu tóc cứng nhắc thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng bằng vào khí chất có chút lạnh lùng của hắn toát ra, lại vẫn như cũ làm cho người ta không dám khi dễ…
Người này, đúng là Lâm Phong.
Lâm phong khẽ cau mày, ánh mắt như có điều suy nghĩ , nhìn đoạn trúc trên mặt đất. Sau đó, nhưng không khỏi có chút nhụt chí lắc lắc đầu. Hiệu quả của một kiếm này vẫn không có đạt tới hắn mục đích mong muốn của hắn .
Phía bề mặt của thân trúc bị chặt ngang, vết cắt có chút hơi thô ráp, quan sát kỹ còn có một vài chỗ bị dập nát. Mà lúc này, Lâm Phong lại đem thanh kiếm trong tay nâng lên ngắm nghía , cẩn thận xem xét. Nguyên lai. Thanh kiếm hắn cầm trong tay cũng không phải là một thanh thiết kiếm, mà lại là một thanh trúc kiếm!
Ngày đó Quân Vũ Hiên tùy tay bẻ gãy một cây nhánh cây làm kiếm, dễ dàng đánh chết một đầu ma thú cấp A, hình ảnh đó lại không khỏi hiện lên ở trong óc của hắn ...... Mà chính mình...... Lúc này lấy một thanh trúc làm kiếm, ngay cả một cây trúc bình thường cũng không dễ dàng chặt đứt...... Sự chênh lệch này, thật không thể dùng một lời có thể nói hết…
Lại lắc lắc đầu. Lúc này mới lấy lại tinh thần, thân hình nhoáng lên một cái. Liền lại tiếp tục luyện tập. Xem ra, hắn cũng không có từ bỏ mục đích......
Mà lúc này, một đạo bóng đen lấy mắt thường khó phân biệt được , với tốc độ cực nhanh từ phía sau cửa tiến vào, nháy mắt lướt qua. Lâm Phong trong lúc đang múa kiếm, cảm thấy có gì khang khác, lập tức dừng lại, ánh mắt đảo qua nhìn khắp bốn phía, nhưng không có phát hiện một nơi nào có vẻ khả nghi ….
“Kỳ quái......”.
Tại biệt viện – nơi ở của Quân Linh nhi ...
Kết giới màu đỏ nhạt vẫn như cũ lưu chuyển liên tục. Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong, giống như một không gian bình thường với màu đỏ mộng ảo , thật là rất đẹp.
Mạn Ny tựa đầu vào cửa sổ có chút nhàm chán...... Sư phụ, ba tháng trước sau khi trở về, liền không còn có xuất hiện. Mà một tháng trước, Linh nhi đột nhiên nhận được tin tức của người nhà truyền đến, lập tức trở về. Hiện tại toàn bộ khu vực sân này cũng chỉ có một mình nàng mà thôi. Nàng thật sự là không có cách nào mà ngồi yên minh tưởng hoặc huấn luyện ma lực. Vì thế, cũng chỉ có thể ngồi nhàm chán nhìn xem bên ngoài cửa sổ, hoặc là nhàm chán vận động một chút .
“Ai...... Thật nhàm chán a......”.
Rốt cục, không biết là chịu đựng không nổi, hay là Mạn Ny trong lúc không để ý, đã bực mình phát ra thanh âm ….
“Thật sự là nhàm chán sao?”.
Một thanh âm của nam nhân không có chút nào dấu hiệu báo trước, đột nhiên vang lên ở phía sau lưng nàng. Làm cho nàng nhất thời kinh ngạc, mạnh mẽ xoay người, đối mặt với người vừa đến.
Đến khi nhìn rõ người vừa tới, Mạn Ny cũng không khỏi há to miệng ...
“Quân Vũ Hiên?? Ngươi không phải đã rời đi rồi sao?? Ngươi vào bằng cách nào vậy ?”.
Lúc này Quân Vũ Hiên đã khôi phục khuôn mặt tuấn tú như trước kia.Nụ cười lạnh nhạt mà ôn hòa lại xuất hiện trên khoé miệng của hắn. Điều duy nhất không giống với trước kia, chính là đôi mắt của hắn, lúc này, lại có hơn vài phần lãnh ý......
“Ta cứ như vậy mà vào thôi, ngươi mở cửa phòng lớn như vậy, chẳng lẽ không tiến vào hay sao? Ha hả, ta trở về tìm Tam tỷ của ta . Đúng rồi, Nàng có ở đây không ?”.
Quân Vũ Hiên cười cười, sau đó nhìn xung quanh, nhưng không có phát hiện bóng dáng của Quân Linh Nhi...
“Ngươi không biết sao? Một tháng trước đây, người nhà của ngươi đã mang một phong thơ đến, kêu Linh nhi trở về.”.
Quân vũ hiên nghe vậy khẽ chau mày, sau đó cười cười nói:“Nga, ta đã biết. Cám ơn. Ta đi đây.”.
“A?”.
Không đợi Mạn Ny kịp nói thêm câu nào, thân hình của Quân Vũ Hiên đã biến mất.
“Tên Xú gia hỏa này ….!”.
Mạn ny nhất thời ức chế. Nhưng cũng không biết làm thế nào…..
Từ cửa sau, thân hình của Quân Vũ Hiên xuất hiện một cách nhanh chóng. Tự nhiên là không có kẻ nào phát hiện ra.
Sau khi nhìn hai bên một lúc, Quân Vũ Hiên đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Một màn kinh người xuất hiện ! Chỉ thấy thân hình thon dài của Quân Vũ Hiên nhất thời bắt đầu ngắn lại, trở nên gầy gò, khuôn mặt vốn rất tuấn tú chỉ khoảng nửa khắc sau cũng bắt đầu vặn vẹo, trong chốc lát, cả người của Quân Vũ Hiên đã hoàn toàn thay đổi , kể cả về bộ dáng. Đây là bộ dạng một thiếu niên gầy yếu có chút thanh tú. Nhưng không ai có thể phát hiện ra mối liên quan giữa bộ dáng của Quân Vũ Hiên trước đây......
Đến khi mở mắt ra , con ngươi nguyên bản vốn ôn hòa , lúc này lại thay đổi thành có chút lạnh lùng. Tựa hồ bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể đả động đến hắn
Đưa tay sờ sờ mặt mình, lạnh lùng thiếu niên lại là lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, hắn chợt nhớ lại… đúng vậy, đây mới là bộ dáng nguyên bản của hắn - Vân Dật . Chính là bộ dáng này, chính là khuôn mặt này, hắn đã quen biết Hân nhi......
Quân Vũ Hiên có chút hồi tưởng lại, thật lâu sau sau mới bừng tỉnh. Cười khổ một tiếng,“Vẫn là không thể quên được......” Lúc sau, nhìn quanh bốn phía , liền rời đi ...... Phương hướng chính là Cửa Nam.
Quân Vũ Hiên lấy thuật dịch dung biến thành bộ dáng của Vân Dật lúc ra đi, mục đích , tự nhiên là vì che dấu tai mắt mọi người. Dù sao đám người Tạp Tây Đức thế lực quá lớn, mà hành động của Quân Vũ Hiên nếu chỉ để ý một chút là có thể nhìn ra, ở cái chỗ này, tai mắt của hắn tuyệt đối không ít. Mà lúc này Quân Vũ Hiên hắn lại đang nắm giữ thanh kiếm Áo Lợi Khoa Tư , nói một cách khác, chính là tất cả mọi người đều có khả năng đang tìm kiếm tung tích của hắn, nếu như hắn vẫn giữ dung mạo như trước xuất phát , tự nhiên sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Hiện tại, thực lực của Quân Vũ Hiên cũng không đủ để chống lại Tạp Tây Đức, tự nhiên là phải cẩn thận một chút.
Tr ên con đường quan đạo đi đến Hạ Hoa đế quốc, một đội nhân mã đang chậm rãi mà đi.
Nhìn bộ dáng , chỉ là một chi tiểu thương đội. Chắc là do một số ít tiểu thương buôn bán tập hợp lại mà thành, các tiểu thương này chuyên buôn bán một số đặc sản của Hạ Hoa đế quốc ra các nước khác
Chi thương đội này ước chừng có khoảng mười chiếc xe ngựa, trên xe ngựa, trừ bỏ vị trí trung gian có ba cung thủ đang bảo vệ, thì toàn bộ các xe ngựa đều chất đầy những thùng lớn, thùng nhỏ chứa đựng hàng hoá.
Ở mặt trước đội ngũ, là một đội dong binh đang cưỡi ngựa. Nhân số ước chừng khoảng trên dưới 20 người, xem ra bọn họ cũng chỉ là một cái đoàn thể dong binh nho nhỏ, theo thanh âm cười đùa của bọn họ vang lên trên suốt chặng đường đi, có thể thấy được, những người này rất quen thuộc nhau .
Mà ở phía sau đội ngũ, cũng có một số dong binh đi theo, tuy nhiên số lượng cũng không nhiều. Nhìn ra được, những người này cũng không phải là những thành viên cùng nhóm với đám dong binh đoàn đằng trước, đây là một số ít dong binh tụ tập thành một cái đội ngũ nhỏ . hoàn toàn làm theo ý mình trên suốt dọc đường đi, không hề có chút cười đùa, làm cho không khí có vẻ có chút nặng nề.
Suốt cả chặng đường không nói gì, mãi tới khi đến trưa, mặt trời chói chan nhô lên cao, toàn bộ mặt đất bởi vì do nhiệt độ cao, không khí thậm chí sinh ra một ít vặn vẹo, tất cả mọi người đều mồ hôi đầm đìa...
“Hán tư, nghỉ ngơi trong chốc lát đi chứ, cái thời tiết chết tiệt này thật là khó chịu…”.
Trong nhóm dong binh đang cưỡi ngựa đi phía trước, một gã dong binh đứng tuổi thật sự không thể chịu đựng được ánh mặt trời chói chang này, thúc ngựa đi tới bên cạnh gã dong binh đang dẫn đầu, lau mồ hôi trên trán, cố gắng kìm nén sự khó chịu , nói .
Gã dong binh đang dẫn đầu này cũng là một gã donh binh khoảng 50 tuổi. Từ dáng người khôi ngô của hắn làm cho người ta vừa nhìn thấy cũng biết là một chiến sĩ rất lợi hại, khuôn mặt vuông văn, hình chữ điền, hơi có chút nghiêm túc làm cho hắn có vẻ uy nghiêm. Hắn nghe vậy hướng phía sau nhìn lại. Chỉ thấy các dong binh lúc trước còn có nói có cười, lúc này đều là một bộ dáng uể oải. Hiển nhiên do thời tiết quá nóng, đã làm cho tinh thần những người này xuống thấp.
Hán Tư quay đầu, hướng phía trước nhìn kỹ. Ở phía trước, khoản trên dưới một cây số, phía ven đường, vừa vặn có một rừng cây nhỏ. Tuy rằng nói gặp rừng chớ vào, nhưng nếu chỉ là nghỉ ngơi ở bên cạnh một chút, nghĩ đến hẳn là không có vấn đề gì.
“Ta phải đi hỏi ông chủ một chút ”
Hán Tư nói. Sau đó quay ngựa trở lại. Trước lúc quay lại, hắn vẫn quay lại nói với đám dong binh đang đi phía trước, sau đó mới nhằm xe ngựa đang chở chủ nhân của những hàng hoá này đi đến.
“Tiên sinh, phía trước có một cánh rừng nhỏ , chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút có được không? Thời tiết thật sự quá nóng, các huynh đệ hiện tại đều mỏi mệt phi thường. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, lấy trạng thái hiện tại của các huynh đệ , chỉ sợ là không được tốt ”.
Hán Tư phóng ngựa đến bên cạnh xe ngựa thứ nhất nói.
Chẳng bao lâu sau đó, rèm cửa của xe ngựa bị mở ra, một lão giả từ bên trong thò đầu ra. Sauk hi nhìn thấy Hán Tư liền cười, nói:“Tất cả đều do đội trưởng Hán Tư ngươi an bài đi...”.
Hán Tư nghe vậy cười cười, sau đó gật đầu nói:“dạ. Như vậy ta sẽ bảo các huynh đệ ở nơi nào đó nghỉ ngơi một chút . Sau đó cho anh em ăn trưa luôn .”.
Lão giả gật đầu, sau đó cười cười, lại chui vào bên trong xe.
Hán Tư lúc này mới quay ngựa trở lại, lại lần nữa đi tới phía trước.
“Các huynh đệ, cố gắng kiên trì trong chốc lát, có nhìn thấy cái cánh rừng nhỏ kia không ? Tới chỗ đó, chúng ta sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát!”.
Nghe được những lời nói này của Hán Tư , tinh thần của các dong binh rõ ràng đã khá hơn nhiều. Một số người đã lộ ra nét tươi cười. Thời tiết chết tiệt này, thật sự làm cho bọn họ thật sự có chút không chịu được .
Tốc độ của đoàn xe tiến lên vẫn tương đối nhanh . Vài phút đồng hồ sau. Tất cả cũng đã tới phía bên ngoài của cánh rừng nhỏ.
“Mọi người hãy nghỉ ngơi một chút. Các huynh đệ phụ trách lương thực hãy chịu khó vất vả thêm một chút, hôm nay hãy ăn cơm trưa ngay tại nơi này đi. Ngoài ra, không cần xâm nhập sâu vào bên trong cánh rừng.”.
Hán Tư hô to. Sau đó xuống ngựa đầu tiên. Mà bọn xa phu của đoàn xe , lập tức đưa xe ngựa tiến thêm một chút, rồi dừng lại, sau đó tháo ngựa ra , buộc dây cương vào càng xe, để cho ngựa có thể nghỉ ngơi.Sau khi hoàn tất công việc, mới quay lại nghỉ ngơi cùng với mọi người.
Ngay sau khi các dong binh tiến được vào bên trong rừng cây râm mát này, tất cả đều không khỏi cảm thấy thoải mái hơn. Sau đó cũng không quản chuyện bẩn hay không bẩn. Tất cả ngồi bệt xuống mặt đất.
Mà các dong binh phụ trách thức ăn, hành động rất nhanh chóng. Ở bên cạnh cánh rừng, chọn vị trí và bắt đầu nhóm lửa. Chỉ chốc lát sau, một ít khói đen đã bốc lên….
Bên này, các dong binh cũng đã bắt đầu nói chuyện với nhau lên. Câu chuyện của các dong binh này, tất cả đều xoay quanh vấn đề nữ nhân , vĩnh viễn đều là chuyện chiến đấu cùng nữ nhân. Thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng cười sang sảng , cảm giác có vài phần rất hài hòa.
Mà đối lập với các dong binh này, đám dong binh đi phía sau đội ngũ, tất cả đều im lặng ngồi một bên, đều tự mình làm chuyện riêng, không ai nói chuyện với ai cả, không khí vẫn nặng nề như trước.
Trong đám dong binh ngồi tại đây, một gã thiếu niên thanh tú đang ngồi ở một gốc cây to, một tay vô ý thức gấp lại, tay kia thì tuỳ ý nhỏ một ngọn cỏ , ánh mắt nhìn thẳng không có nhìn một mục tiêu chính xác, không biết là hắn đang suy nghĩ gì….
Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc chính là,mặt trời chói chang như thế, nhiệt độ cao như thế, mọi người cơ hồ đều là mồ hôi đầm đìa . Duy nhất một mình thanh tú thiếu niên này là trên người không hề có một chút dấu vết mồ hôi nào, làm cho người ta không thể không kinh ngạc.
Mà lúc này, ở giữa đám dong binh kia, một nữ dong binh nữ đang bị một đám nam dong binh vây quanh, tựa hồ rất là náo nhiệt. Nhưng nàng vẫn chú ý đến thiếu niên kia, lại tựa hồ như không có nhìn thấy đám dong binh đang vây quanh mình, sau một lúc do dự , nữ dong binh kia đứng lên, không để ý tới đám năm dong binh đang tiếp tụcn xun xoe vây quanh nàng, cầm một cái túi nước da trâu, hướng về phía thiếu niên kia đang ngồi đi đến.“Vân Dật...... , uống nước chút nước đi...”.
Cô gái đi tới bên người thiếu niên , sau đó sắc mặt hơi hơi đỏ một chút. Cuối cùng chắc là lấy hết dũng khí đem túi nước da trâu đưa tới.
Thiếu niên được gọi là Vân Dật ngước mắt lên nhìn nàng một cái, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nhất thời làm cho nàng không khỏi luống cuống ,trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mất tự nhiên .
Vân Dật nhíu nhíu mày, sau đó nói:“Cám ơn, ta không cần.” sau đó, không hề để ý tới cô gái.
Cô gái có chút xấu hổ đem túi nước thu trở về, sau đó cắn cắn môi dưới, cuối cùng ngồi xuống đám cỏ bên cạnh Vân Dật. Vân Dật nhất thời ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày. Nhưng lập tức lại cúi đầu, tiếp tục tiếp tục đùa nghịch ngọn cỏ nhỏ trong tay , tựa hồ đang muốn tìm kiếm cái gì đó...
“Ừ...... Cái kia...... Cám ơn ngươi đã cứu ta......”.
Cô gái bị Vân Dật nhìn, có chút xấu hổ, lập tức bắt đầu tìm cách nói chuyện. Nhưng tìm tới tìm lui, ngoại trừ chuyện này, rốt cuộc tìm không ra một chuyện nào khác ---- tuy rằng cách bắt đầu câu chuyện này đã bị nàng dùng vô số lần......
Vân Dật nghe nói nhíu mày, sau đó ngẩng đầu thẳng tắp nhìn cô gái.
Cô gái nhất thời bị nhìn như một con nai con hoảng loạn. Lập tức, cúi đầu.
Nói thật. Cô gái này, tính tính rất tốt. Khuôn mặt trái xoan,dáng người khoẻ mạnh, nhìn từ phía bên ngoài, thật là một cô gái tràn đầy sức sống.