Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 101 : Thân rắn mềm mại !
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Bối Bối cầm cây trâm, lật qua lật lại nhìn ngắm, càng xem càng thấy thích: “Cô Ngự · Hàn, cây trâm này rất giống ngươi nha, lúc ngươi biến thành xà hình dáng cũng hệt như thế này. “
Nàng ngẩng đầu tò mò nhìn vào mắt hắn: “Kỳ lạ… Con mắt của ngươi bây giờ tại sao không phải là màu đỏ, lúc ngươi biến thành xà ánh mắt hồng đỏ… Thật là xinh đẹp nha! A, ta nhớ ra rồi, lúc ta vừa mới rớt đến đây, đã đạp lên một con đại xà màu nâu, mắt nó cũng màu đỏ, cũng rất xinh đẹp a, khiến ta thiếu chút nữa thì bị ánh mắt của nó mê hoặc, gần như để nó ăn tươi. A… Cái kia xà cũng rất ấm áp, không giống Hắc Khi Dạ màu đen, người lại lạnh như băng.”
Nhớ lại lúc trước, nàng lại không nhịn được hơi run rẩy, không tự chủ được nhích gần vào hắn hơn một chút.
Nhìn thấy nàng đang run lên, Cô Ngự Hàn vừa thương xót lại vừa buồn bực, ôm nàng ngồi xuống chiếc ghế nằm sang quý, để nàng dựa vào người mình.
Gõ nhẹ lên cái trán của nàng, hắn buồn bực nói thẳng: “Ngươi đạp lên cái xà màu nâu kia là ta, xà màu đỏ ngủ trong động với ngươi cũng là ta ! Cho nên… Không phải sợ .”
Nghe vậy, sự sợ hãi còn sót lại trong lòng Bối Bối lập tức biến mất, nàng ngồi dậy, có chút hưng phấn: “A? Ta đạp lên cái kia xà cũng là ngươi? Ngươi còn có thể đổi màu sao?”
“Đúng a, hừ, chỉ một phép thuật nhỏ đổi màu cho phù với hoàn cảnh xung quanh mà xem ngươi cũng hưng phấn như vậy.” Cô Ngự · Hàn bĩu môi, nhưng trong con ngươi đen lại chứa đầy sự vui vẻ dạt dào. (th0 : hừ… đắc ý tận trời mà còn ra vẻ ! ==’)
“Oa, hình như rất thú vị nha. A, được rồi, lúc đó ta đạp lên người ngươi với lực mạnh như vậy, là đạp trúng chỗ nào a ? May là có thân rắn mềm mại của ngươi đỡ được ta, nếu không chắc ta sẽ ngã chết, hóa ra lúc ta té xỉu cũng là do ngươi cứu, ta còn tưởng rằng mình bị mộng du chạy rớt vào đó chứ.” Bối Bối nhanh chóng chuyển vấn đề, câu đố đến ngày hôm nay không biết tại sao bản thân mình thoát được cuối cùng cũng có đáp án.
Cô Ngự · Hàn vừa tức giận vừa buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của nàng: “Ngươi còn dám nhắc tới, lưng của ta suýt thì bị ngươi rơi xuống chặt đứt ! Mộng du chạy trốn, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, ngươi lúc tỉnh còn trốn không thoát, con mong mình mộng du chạy được a, nếu không phải ta có lòng tốt tìm ngươi về, ngươi đã sớm bị chết cóng ở đó rồi, ngươi lại lấy oán báo ơn, ta vừa mới nghỉ ngơi một chút, ngươi dám đặt bẫy ta nha, còn nhẫn tâm kẹp cái đuôi của ta.”
“Ha ha… Người không biết không có tội mà, khi đó ta không biết là ngươi, ha h a…Lưng của ngươi còn đau hay không, cái đuôi cũng tốt rồi chứ ?” Bối Bối vừa cười trừ, vừa rất sám hối lấy tay xoa bóp thắt lưng của hắn.
Cô Ngự · Hàn còn chưa kịp hưởng thụ một chút, nàng đã rất nhanh ngừng tay lại, bởi vì đột nhiên lại nhớ ra vấn đề của nàng, hắn vẫn chưa trả lời.
“Ngươi còn chưa nói tại sao mắt của ngươi lúc bình thường không phải màu đỏ nha?”
Thở dài một hơi, xem ra không trả lời dứt điểm vấn để của nàng, nàng sẽ không buông tha.
“Thực thân của ta là màu đỏ, ánh mắt đương nhiên cũng là màu đỏ, lúc ta biến trở về hình người, pháp lực luôn luôn trong trạng thái bị kiềm chế ẩn dấu, chỉ cần không có ý định phát ra pháp lực hoặc tâm tình không bị kích động quá mạnh, màu đỏ trong mắt ta tự nhiên cũng sẽ không lộ ra ngoài.”
“Tâm tình bị kích động quá mạnh là lúc nào? Ngươi giận dữ, đau lòng, hay lúc vui vẻ?” Bối Bối theo đuổi vấn đề cặn kẽ đến cùng, hỏi cho rõ ràng, nàng sau này còn biết khi nào tâm tình hắn sẽ kích động mạnh, nếu như hắn tức giận, nàng có thể kịp thời tránh khỏi khu vực bị sét đánh, hắc hắc.
Nhìn thấu suy nghĩ trẻ con của nàng, Cô Ngự · Hàn miễn cưỡng liếc nhìn nàng một cái: “Không nói cho ngươi biết.”(th0 : =__= ai mới là đồ trẻ con, bụng dạ hẹp hòi ở đây đây ?)
“A, sao ngươi có thể như thế chứ, có vậy cũng giận rồi.” Bối Bối bất mãn trừng hắn.
Dùng sức hơi kéo lưng nàng một chút, hắn cầm lấy cây trâm trong tay nàng, đánh trống lảng: “Rất thích cây cây trâm này sao?”
“Um, rất thích, bởi vì nó lớn lên rất giống ngươi.” Bối Bối không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.
Cô Ngự · Hàn cười gian xảo nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, ta có thể lý giải là do ngươi rất thích ta sao?”
Bối Bối lập tức đưa tay che miệng lại, con ngươi đen nhánh đảo qua đảo lại, xèo xèo ô ô: “Không… Không có, ta là nói… Ý ta là cầm nó trong tay sẽ ấm áp, mang theo lúc mùa đông rất thoải mái.”
Vẻ mặt hắn không chấp nhận lý do thoái thác giấu đầu hở đuôi của nàng, cười cực kỳ đắc ý: “Tiểu Bối Bối, ngươi không cần giải thích, ta biết lòng của ngươi là được, cũng khó trách mà, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như ta, có ngoại hình lại có tiền bạc – là vũ trụ siêu cấp vô địch đại soái ca, tiểu Bối Bối đương nhiên sẽ mê luyến ta mà.”(th0 : *nôn mửa*…đại soái ca = cực đẹp trai ! nhưng mà mặt dày cũng kinh điển !╭(╯_╰)╮)
Bối Bối vừa định mắng hắn bị bệnh tự yêu bản thân, lại đột nhiên cảm thấy những lời này thật quen tai, hình như…
A, nàng nhớ rồi, nhất định là trước đây do nàng vỗ mông ngựa (nịnh bợ) nói ra mà.
Nàng trợn to hai mắt, chỉ thấy Cô Ngự · Hàn cười đắc ý đến giống như một con hồ ly giảo hoạt, nàng muốn phản bác lại hắn nhưng lời nói bị nghẹn cứng trong cổ họng, nói cũng không được, không nói thì chẳng phải thừa nhận bản thân mình mê luyến hắn sao.
Ô, nàng bị gậy ông đập lưng ông!
“Ai nha, không nói chuyện buồn nôn với ngươi nữa, da gà đều nổi hết lên rồi.”
Vừa nói, nàng vừa cướp lại cây trâm trong tay hắn, lật trái lật phải nhìn ngắm: “Cô Ngự · Hàn, tại sao ta càng xem càng thấy cây trâm này giống bản thu nhỏ của ngươi a?”
“Không sai, cây trâm này là phân thân do ta trong lúc tu luyện pháp thuật cô đọng lại, bên trong chứa một bộ phận pháp lực của ta, cho nên mới có thể sinh nhiệt.” Hắn cười híp mắt giải đáp thắc mắc của nàng.
Có pháp lực của hắn?
Thần kinh Bối Bối rung lên, nàng đưa ánh mắt chờ mong nhìn hắn: “Ta có thể cầm cây trâm làm phép được không?”
Nhìn vẻ mặt kích động của nàng, Cô Ngự · Hàn đảo cặp mắt trắng dã, đưa tay xoa xoa cái trán trơn mềm của nàng: “Ngươi chỉ toàn nghĩ ra việc tốt đẹp không làm mà hưởng ! Đương nhiên không có khả năng để cho ngươi tùy ý khống chế cây trâm này, bởi vì… Ngươi còn không có năng lực làm việc ấy.”
“Sao, hóa ra không được à.” Bối Bối thất vọng buông thõng bả vai, giống như bong bóng cao su bị xịt hơi.
“Có điều…” khóe miệng Cô Ngự · Hàn mỉm cười tiếp tục nói, nhưng lại kéo dài hơi cố tình nói thật chậm.
Bối Bối có chút không đợi được vội hỏi: “Có điều gì?”
“Ngươi sau khi mang cây trâm này lên, lâu ngày, nó sẽ hấp thu hơi thở trên người ngươi, sau đó sẽ phụ thuộc vào ngươi, sẽ không bị rơi mất, hơn nữa, một khi nó đã phụ thuộc vào ngươi, nếu ngươi gặp kẻ bắt cóc, nó sẽ tự động phát ra pháp lực bảo vệ ngươi.”
“Oa, thần kỳ như thế sao, nguyên lai nó còn có thể nhận ra chủ a! Sau này mỗi ngày ta đều muốn mang nó.” Bối Bối đưa cây trâm cho hắn, ý bảo hắn giúp nàng cài.
Cô Ngự · Hàn đem cây trâm cài lên búi tóc của nàng, sau đó vừa lòng hôn lên mái tóc đen, nhìn nàng mang đồ do hắn tặng, cảm giác… Thật tốt!
Cô Ngự Hàn nháy mắt cực kỳ thiếu đứng đắn: “Đẹp lắm, khiến ta không nhịn được muốn …”
Lời của hắn, bị giữ lại giữa môi của hai người.
Bối Bối không kịp phản ứng để mặc cho hắn hôn: “Ô ô, ngươi…”
Trong lúc nàng mở miệng nói chuyện, hắn với động tác thuần thục nhanh chóng dùng cái lưỡi cực nóng cuốn lấy nàng, bừa bãi càn quét dây dưa, đem tất cả kháng nghị của nàng cuốn vào đầu lưỡi mình.
Nụ hôn của hắn đến rất bá đạo, mơ hồ mang theo nhiệt độ và sự mạnh mẽ chỉ thuộc về hắn, dựa sát vào hắn, nàng có thể cảm nhận được ý niệm cuồng dã của hắn đang nhanh chóng dấy lên bừng bừng, dây dưa nóng bỏng triền miên nhanh chóng cướp đi hết thảy mọi kháng cự của nàng, lưu luyến trong liếm hôn, nàng chỉ cảm thấy khắp nơi đều là mùi vị của hắn.
Dưới sự dẫn dắt của hắn…, thân thể nàng từ từ mềm nhũn vô lực dựa vào trong ngực hắn, ánh mắt mê man…
Nhìn dáng vẻ kiều mị mảnh mai của nàng, nhiệt khí trong ngực hắn càng bốc lên sôi trào.
Chậm rãi đặt nàng xuống ghế mềm, hắn nghiêng người trùm lên nàng, liếm nhẹ lên vành tai mẫn cảm của nàng: “Tiểu Bối Bối, chúng ta tiếp tục làm cái việc tốt bị cắt đứt ở thư phòng. Có được không?”
Hắn hỏi, con ngươi đen đầy tà khí dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đang mê loạn trong tình ý của nàng.
“A? Được… Được.” Bối Bối hé mở đôi mắt ăm ắp nước mơ mơ màng màng, vô thức đáp ứng lời nỉ non của hắn. (th0 : …haiz….z…chị em phải cẩn thận với zai đẹp a…=__= !)
Khóe môi cong lên cười một tiếng, hắn gục mặt xuống hai điểm mềm mại đang phập phồng lên xuống của nàng, miệng rên rỉ yêu thương: “Cô bé ngoan.”
“Ưm…” Bối Bối chỉ cảm thấy cả người nóng rực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng chỉ còn một mảnh rực rỡ.
Nhiệt nóng quanh quẩn trên thân thể của hai người, tình ý như từng đợt sóng lớn vỗ bờ ở nơi thân thể bọn họ đang tiếp xúc, chồm lên, chấn động…
…
Ánh trăng mới nhú, sương tuyết lóng lánh.
Trái ngược với băng giá lạnh lẽo ở ngoài, không khí ấp áp trong phòng dường như không hề giảm bớt.
Bối Bối thở dốc gắt gao nắm chặt chăn đệm, tiếng nói đứt quãng: “Cô Ngự · Hàn, không cần tiếp tục nữa, ta… Ta không được…”
Tuy nhiên, nam nhân đang cố gắng cày bừa kia hình như càng đánh càng hăng, nụ hôn nồng nhiệt tiếp tục không ngừng trải rộng ra toàn thân nàng: “Không được? Chúng ta mới làm có ba lần, thế mà ngươi đã bảo ta không được.” (th0 : =___= … anh giết luôn cả em đi !)
Hắn nghiêng người, hung hăng ôm nàng vào trong lòng, tiếp tục cọ sát vào cái gáy mềm mại của nàng, vừa gặm vừa cắn: “Ta còn muốn muốn!”
Bối Bối nheo lại đôi mắt mệt mỏi, miệng mơ hồ không ngừng cầu xin tha thứ : “Ta muốn ngủ, muốn ngủ, mệt mỏi quá, xương sống lẫn thắt lưng đều đau nhức.”
“Ta giúp ngươi xoa bóp một chút, chờ xương sống thắt lưng của ngươi đỡ hơn chúng ta lại tiếp tục, được không?” Hắn suy nghĩ thoáng cái rồi trơ mặt ra dụ dỗ. (th0 : *á khẩu*)
Không biết tại sao, chỉ cần chạm nhẹ vào nàng một cái, khát vọng của hắn lại bùng lên cuồn cuộn không dứt, hương thơm của nàng, cơ thể của nàng, đem xà dục trước kia hắn luôn thu phóng một cách tự nhiên câu dẫn đến không còn một mảnh, khiến hắn muốn ngừng mà không đươc. ( Th0 : _ _’’ ! ăn cướp còn la làng ! )
Bối Bối nửa tỉnh nửa mê đưa tay kéo kéo tay của hắn lại, hắn căn bản không phải đang giúp nàng xoa bóp, chính xác phải nói là đang sàm sỡ thì mới đúng.
“Ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ…” Nàng vừa tỏ vẻ đáng thương vừa như làm nũng không ngừng thì thầm.
Nghe tiếng nói ngây thơ của nàng, lời nỉ non đánh úp lại khiến hắn mềm lòng, trước dáng vẻ mảnh mai yểu điệu kia, mặc dù không cam lòng nhưng hắn cũng đành… buông ra.
Nặng nề hôn lên đôi môi như cánh hoa đỏ sẫm của nàng một cái, hắn ôn nhu cười một tiếng: “Được rồi, lần này tha cho ngươi, sau này nuôi ngươi tốt lên một chút ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
“Ưm…” Âm thanh của Bối Bối dần dần trở nên mơ hồ, chứng minh giờ phút này nàng đang trong trạng thái tiến vào giấc ngủ, chuyện sau này thì để sau này tính tiếp.
★
Ngày mới vừa tờ mờ sáng, Bối Bối đã cảm thấy cổ ngứa ngứa nóng nóng, ấm ấm, tê tê, hình như có ai đang liếm nàng.
Liếm?
Nàng bỗng chốc choàng tỉnh mở to hai mắt, thấy một gương mặt tuấn mỹ nghiêng nước nghiêng thành lại đang cười dụ dỗ, sau đó, tiếp tục cúi đầu tấn công cổ nàng.
“Cô Ngự · Hàn, ngươi… Ngươi tại sao lại dậy sớm như vậy.” Bối Bối vừa trốn tránh vừa hỏi.
Hắn dễ dàng đè chặt đôi tay đang lộn xộn của nàng, gian manh hôn hôn lên môi nàng : “Thức dậy thì mau vận động buổi sáng a, ngươi không cảm thấy bây giờ là lúc tinh thần tốt nhất, thích hợp nhất để vận động buổi sáng sao ?” (th0 : mọi người có ai nhớ chương ‘Vận động buổi sáng’ ko a ? >_< )
“Không, tỉnh, được!” Bối Bối cố sức chống trả.
Nhún nhún vai, hắn cười để lộ ra hàm răng trắng noãn, dáng tươi cười tà nịnh đến đáng hận: “Có điều ta cảm thấy vô cùng thích hợp mà…”
Vừa dứt lời, hắn liền quấn quít lấy nàng bắt đầu vận động buổi sáng.
Kháng nghị ban đầu của Bối Bối dần dần biến thành tiếng rên khẽ, ỡm ờ chìm đắm trong nhiệt tình của hắn.
Hồi lâu, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn nghiêng người chừa ra một khoảng trống, để nàng thở hổn hển, con ngươi nóng bỏng phóng túng nhìn ngắm cơ thể đẹp đẽ của nàng.
Bối Bối đỏ mặt kéo chăn quấn quanh người, nhưng lại vô tình nhìn thấy dấu vết to nhỏ khắp người mình, nàng trợn to mắt thét chói tai: “A… Cô Ngự · Hàn đáng chết, ngươi thích cắn người như vậy sao? Dĩ nhiên…”
Nàng vừa tức lại vừa thẹn, trên da thịt nàng, gần như không còn chỗ nào có màu nguyên thủy, tràn ngập các dấu đỏ chói nông sâu to nhỏ không đồng đều.
Đối với bộ dáng giận dỗi trừng mắt của nàng, Cô Ngự · Hàn không hề quan tâm, ngược lại còn cười phá lên, sau đó cúi đầu hôn lên má nàng một cái: “Không có biện pháp, ai bảo ngươi quá mê người a, khiến ta không nhịn được muốn ăn hết lần này đến lần khác.”
“Ngươi…” Bối Bối tức giận vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của hắn ra.
“Ngươi kiềm chế một chút có được không, ta không muốn để cho muội muội bảo bối của ngươi lại nói ta đang câu dẫn ngươi!”
Nói đến chuyện này, con ngươi nàng không khỏi u ám một chút, xoay mặt sang một bên không thèm nhìn hắn, trong ngực cảm thấy buồn bã, chán ghét vương cung, chán ghét luôn cả hắn.
Thấy nàng tránh né che dấu vẻ mất mát, Cô Ngự · Hàn đau lòng lại yêu thương vươn người qua, đưa tay ôm lấy nàng, dịu dàng thở dài: “Tiểu Bối Bối, ta biết ngươi phải chịu ấm ức, cho ta xin lỗi có được không, ngươi tha thứ Huyên Trữ đi, nha?”
Nghe vậy, Bối Bối có chút tức giận xoay người, ngón tay chỉ vào thẳng vào hắn: “Ta tại sao phải tha thứ nàng, dựa vào cái gì muốn ta chịu đựng nàng, kể cả nàng là muội muội của ngươi là công chúa thì thế nào, Cô Ngự · Hàn, ta nghiêm trọng cảnh cáo ngươi, không cần cố gắng bắt ta thay đổi thành cái loại nữ nhân biết nén giận chịu đựng, bởi vì, ta chết cũng sẽ không sửa!”
Đưa tay bắt lấy ngón tay đang chỉ loạn của nàng, hắn đầu hàng vỗ về nàng: “Được rồi được rồi, không có ai muốn thay đổi ngươi cả, ngươi chính là ngươi, chính là tiểu bảo bối của ta, đừng tức giận đừng tức giận, giận làm hại thân thể ta sẽ đau lòng.”
“Ngươi thật sự hiểu rồi sao? Không phải trốn đi cười trộm chứ?” Bối Bối có điểm châm chọc hỏi ngược lại.
Th0 : ~>’’<~ ……………………..Từ giờ…. Không ai được mắng Hàn ca ca mặt dày nữa … mặt anh này … vạn lý trường thành cũng phải ngả nón chào thua ! Chính thức hôm nay em đã hiểu được… sức tàn phá khủng khiếp của việc kết hợp giữa : Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong ( =__= ! tức trai đẹp !) + mặt dày vô sỉ, lưu manh ti bỉ ! Có câu đẹp trai không bằng ‘chai’ mặt ! Nhưng thế này thì … quả là … ‘lớn lên hại nước hại dân’ ‘Mỹ nữ là tai họa, nhưng mỹ nam là tội ác’ !
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 103 : Biểu lộ không tự nhiên !
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Cô Ngự · Hàn nhíu nhíu mày, khoát tay ôm nàng vào ngực, tiện tay vỗ xuống.
“Bốp.” Chiếc mông mềm mại của người nào đó gặp họa.
Không để nàng kịp kháng nghị, hắn hung hăng phủ lên đôi môi của nàng, khẽ cắn vài cái trừng phạt.
“A… đau…” Bối Bối theo bản năng kêu ra tiếng.
Nghe tiếng nàng kêu đau, hắn mới buông nàng ra, con ngươi đen nghiêm túc dừng lại trên dung nhan xinh đẹp của nàng: “Tiểu Bối Bối, sau này không được nghĩ về ta như vậy biết không, nếu không… Hừ hừ, ta sẽ cắn mạnh hơn!” (th0 : >_< cách trừng phạt này hay nha ! )
“Ngươi…” Bối Bối không phục muốn phản bác, nhưng hắn lại đặt ngón tay lên đôi môi nàng.
“Từ từ, hãy nghe ta nói…” Ngữ khí của hắn đột nhiên trở có chút bất đắc dĩ, cúi đầu hạ thấp con ngươi đen, khiến nàng không nhìn ra được suy nghĩ của hắn trong giờ phút này, nhưng lại càng cảm giác rõ ràng được sự nghiêm túc của hắn.
Nàng không khỏi trở nên yên tĩnh.
Tay của hắn vòng qua lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về chiếc lưng trơn nhẵn mềm mại của nàng, im lặng một hồi rồi thở dài: “Chân của Huyên Trữ từ nhỏ đã không tốt, lúc bệnh phát ngay cả đi lại cũng gặp khó khăn… Vì muốn chữa bệnh cho nàng, ta đã đưa nàng tới Thiên Sơn, cầu Dược tiên ở Thiên Sơn giúp nàng chữa bệnh… Cho nên, nàng ở lại Thiên sơn, Dược tiên ngoài giúp nàng chữa bệnh nhất định là chỉ chế thuốc, bởi vì Dược tiên không thích người ngoài, Huyên Trữ thường thường cô đơn một mình, đối với muội muội này, ta thiếu nợ quá nhiều, cho nên… Đối với nàng, ngay cả nói một câu nặng lời ta cũng không nỡ. “
Nghe xong lời của hắn, Bối Bối không lên tiếng, một cô gái trẻ phải cô đơn suốt một quãng thời gian dài, chắc chắn rất khó chịu, nếu đổi lại là nàng nói không chừng sẽ phát điên mất.
Nhưng mà… Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng tắp vào con ngươi đen của hắn, có phần không đồng ý: “Huyên Trữ công chúa mặc dù khiến cho người ta thấy cảm thông, nhưng mà khuôn mặt lạnh như tiền của nàng luôn nhằm vào ta, ngươi có thể thương yêu nàng, thậm chí cưng chiều nàng để đền bù việc ngươi làm huynh trưởng thiếu nợ nàng, nhưng mà ngươi không cảm thấy như vậy là mình đang dung túng cho thói điêu ngoa của nàng sao? “
Con ngươi đen sáng quắc của Cô Ngự · Hàn dừng lại ở trên mặt nàng, trong đáy mắt, những tia nóng bỏng không ngừng cuồn cuộn truyền về phía nàng, mị hoặc lòng người.
Bị ánh mắt như vậy của hắn nhìn có chút không được tự nhiên, sao tự nhiên hắn lại nhìn nàng phiến tình như vậy để làm gì chứ?
Đảo mắt sang trái rồi lại sang phải một chút, nàng có chút chột dạ: “Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Hắn khẽ cười một tiếng, lấy ngón tay gõ nhẹ lên chiếc mũi nhỏ xinh đẹp của nàng: “Tiểu Bối Bối, ta nhìn lầm sao, ngươi không phải là đang thẹn thùng đấy chứ?”
“Nào có.” Bối Bối phản bác thật sự nhanh.
Hắn cũng không lật tẩy vẻ cậy mạnh của nàng, bất đắc dĩ thở dài đúng là không hiểu được phong tình: “Tại sao ngươi còn không biết chứ, Huyên Trữ sở dĩ nhằm vào ngươi như vậy… Đương nhiên là bởi vì nàng sợ ngươi đoạt mất vị trí.”
“A? Ai muốn đoạn vị trí của nàng a, nàng cho là vị trí công chúa của nàng đủ để khiến cho người khác thèm thuồng sao, thật quá tự phụ, ta không thèm.” Bối Bối cong miệng, không ngừng hừ nhẹ.
Đáng chết, Cô Hgự · Hàn hoàn toàn không còn lời gì để nói, đành tự hỏi trời xanh, tại sao hắn lại có thể yêu thương cái tiểu nữ nhân không có một chút thông minh thậm chí còn có điểm ngu ngốc này chứ?
Tức khí hắn nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của nàng, thanh yết hầu, trên khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia không được tự nhiên tiếng nói cũng có chút lúng túng: “Ngu dốt, ý của ta là, khụ… Là Huyên Trữ sợ ngươi đoạt mất vị trí của nàng ở trong lòng ta, từ xưa tới nay, người ta yêu thương nhất chỉ có mình nàng, hiện tại đột nhiên thêm một người, hơn nữa so sánh còn càng thêm được thương yêu, luôn luôn dính lấy ta, tạm thời nàng không kịp thích ứng được với chuyển biến như vậy, hiểu chưa? Ngu ngốc!”
“Ai dính lấy ngươi … ai…”
Bối Bối vừa phản bác, đột nhiên mới hiểu hết lời của hắn, đôi mắt hạnh sáng ngời, rất nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng thấy lâng lâng.
“Cô Ngự · Hàn, ý ngươi là … Ta chiếm một vị trí rất quan trọng ở trong lòng ngươi? Cho nên, Huyên Trữ công chúa mới cảm thấy không thoải mái?” Nàng thử dò xét, tiếng nói mang theo nồng đậm hưng phấn.
“Đúng, hừ.” Hắn hừ nhẹ, không quá tình nguyện thừa nhận, mắt phượng hẹp dài có một tia không tự nhiên.
Thật sự là một tiểu nữ nhân trì độn, cả vương cung từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết trái tim hắn rơi vào tay tiểu nữ nhân này, hết lần này tới lần khác nàng nhất định không hiểu, còn nháy một đôi mắt tò mò đến hỏi ngược lại hắn, hắn đường đường là một đại nam nhân mà phải nói rõ ràng một chuyện như vậy, thật là xấu hổ! (th0: hắc hắc…ko nên… có chi ma xấu hổ ni! Hắc hắc…)
Nhìn bộ dáng ngại ngùng của hắn, Bối Bối như là phát hiện đại lục mới không bằng, hưng phấn mà rêu rao: “Cô Ngự · Hàn, hóa ra ngươi cũng biết thẹn thùng a, ha ha… Mặt ngươi đỏ kìa, ta còn tưởng ngươi cả đời sẽ không biết thế nào là đỏ mặt cơ, bộ dáng đỏ mặt của ngươi thật… đẹp mắt, ngươi xem xem giống hệt như mỹ nhân xinh đẹp đánh phấn hồng, thật xinh đẹp!”
Hắn đưa tay bịt miệng cái nữ nhân đang lải nhải kia lại, tức giận uy hiếp nàng: “Ta là nam nhân, không cho dùng những… hình dung từ của đàn bà này để miêu tả ta!”
Nàng đảo đảo con ngươi, tuyệt đối không hề sợ sự đe dọa của hắn, đưa tay đẩy ra tay của hắn, chuyển chuyển tiễn đồng, mặt gian như trộm liếc hắn: “Cô Ngự · Hàn, ta phát hiện ngươi cũng sẽ thẹn thùng nè, ngươi hiện tại có phải thấy rất ngượng ngùng đúng không? Không cần thẹn thùng a, ta sẽ rất đau ngươi.”
Grrừ, nữ nhân này đang làm cái gì? Sao hắn nghe như nàng đang là một nam nhân si tình, hơn nữa còn đang … Đùa giỡn hắn?
Tức chết người, khó khăn lắm hắn mới biểu lộ được như vậy mà dĩ nhiên nàng lại đem ra vui đùa!
Liếc mắt trừng nàng, hắn nghiêng người đẩy nàng từ trên người hắn xuống dưới, đặt qua một bên, sau đó tiếp tục nghiêng người đưa lưng về phía nàng, bạc môi mím chặt không nói lời nào, cũng không thèm để ý nàng nữa. (th0: hớ hớ hớ….*lăn lộn*)
Bối Bối nhất thời sững sờ, nhìn lưng hắn, môi nàng dần dần nở ra một nụ cười, cười tươi đến như một bông hoa.
Nguyên lai, nam nhân này lúc giận dỗi không chỉ có không được tự nhiên, mà còn giống… một tiểu hài tử!
Cố gắng nhịn xuống không để cười ra tiếng, nàng đưa tay chọc chọc vào bả vai hắn: “Nè, giận rồi sao?”
“…” Hắn không nói lời nào, cũng không xoay người.
“Được rồi, nể mặt ngươi, sau này ta sẽ cố hết sức tránh không cãi nhau với muội muội của ngươi, có điều… Ta nói trước, ta nói là cố hết sức, chứ không bảo nhất định sẽ chịu đựng nàng nha.” Nàng đáp ứng thật sự thận trọng, được rồi, nể hắn nói một đống lớn khiến nàng vui vẻ, nàng sẽ cố làm một người khoan dung độ lượng, tạm thời không ghi thù.
Nghe vậy, hắn rốt cục xoay người lại, một tay kéo lấy nàng ôm vào trong lồng ngực ấm áp: “Ta biết rồi, tính tình của ngươi không tốt mà!”
Trong con ngươi đen của hắn tràn ngập niềm vui, không ngừng trêu chọc nàng.
“Ai nói tính tình ta không tốt…”
Bối Bối phản bác có chút yếu ớt.
Nhìn đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười của hắn, nàng tự nhiên thật sự cảm thấy … có lẽ tính tình của nàng thực sự cũng không tốt lắm.
“Tính khí của ngươi cũng không vừa nha, bảo ngươi tính tình quái dị thì vẫn còn nhẹ chán. Chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân!” Nàng sống chết cũng không chịu thua.
Hắn búng vào cái trán của nàng, cười cực kỳ gian trá: “Chúng ta đúng thật là kẻ tám lạng người nửa cân, trời đất một đôi.”
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 104: Yêu cùng vị thế với nước chư hầu không liên quan!
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Trưởng lão cầm một quyển hoàng lịch trong tay đi vào ngự thư phòng.
“Vương, thuộc hạ đã tính toán được ngày lành tháng tốt để tiến hành việc phong hậu. “
Cô Ngự · Hàn ngẩng đầu rời mắt khỏi tấu chương, con ngươi đen lóe ra một tia mừng rỡ, hắn có chút nôn nóng: “Cụ thể là lúc nào?”
Thấy vương lộ ra ánh mắt không thể chờ đợi được như vậy, trưởng lão cười híp mắt thanh thanh yết hầu, sau đó mới trả lời: “Đầu tháng sau, chính là lúc linh khí của vương thịnh vượng nhất, chỉ cần vương cùng Bối Bối tiểu thư thành thân, có thể lợi dụng không khí vui mừng mở ra năng lượng của hắc tinh ngọc bội, sau đó tăng tu vi của vương lên, đến lúc đó, Xích Diễm quốc chúng ta sẽ càng cường đại hơn, bất luận gặp tai nạn gì cũng có thể hóa giải.”
“Hắc tinh ngọc bội?” Cô Ngự · Hàn liễm mi, đột nhiên nhớ ra trước đây trưởng lão cũng từng nói qua chuyện này.
“Việc đó thì liên quan gì đến chuyện ta cùng Bối Bối thành thân, trưởng lão, ngươi khẳng định chắc chắn hắc tinh ngọc bội có tồn tại? Bổn vương chỉ nghe qua về hắc linh thần châu, còn hắc tinh ngọc bội có tồn tại hay không thì vẫn là một điều bí ẩn…” Cô Ngự · Hàn không hứng thú nhún nhún vai.
Trưởng lão kinh ngạc trợn to hai mắt: “Vương, hắc tinh ngọc bội ở trên người Bối Bối tiểu thư a, người vẫn chưa biết sao? Người có duyên với hắc tinh ngọc bội chính là Bối Bối tiểu thư.”
“Bối Bối? Không có khả năng!” Cô Ngự · Hàn kinh ngạc cất cao giọng nói, hắn và Bối Bối thân mật như vậy, trên người nàng không có chỗ nào là hắn chưa âu yếm qua (th0: ak ak …! ), mà hắn chưa từng phát hiện trên người nàng mang theo khối ngọc bội đặc biệt nào. (Th0: lúc đó anh còn tinh thần nhìn chị ấy mặc gì ko ? Hay là ….hô hô hô …)
Trưởng lão ngây ngốc, vương dĩ nhiên không biết trên người Tô Bối Bối có hắc tinh ngọc bội?
“Vương, Bối Bối tiểu thư đích thực có hắc tinh ngọc bội, thuộc hạ đã nhìn thấy, không thể sai được. Hắc tinh ngọc bội thực sự tồn tại, cho nên hắc linh châu trong truyền thuyết cũng tồn tại!
Lần trước thái tử Hắc Phong quốc lẻn vào nước ta, chắc chắn là vì tìm kiếm hắc linh châu trong truyền thuyết, hắc linh châu là một viên thượng cổ thần châu, có được nó không những tăng cường lực lượng, còn có thể trường sinh bất tử. Hắc tinh ngọc bội và hắc linh châu có quan hệ nguồn gốc sâu xa, chỉ là… Thuộc hạ bất lực, tạm thời vẫn chưa hiểu được ảo diệu trong đó, chỉ có thể tiên đoán, hắc linh châu sẽ xuất hiện cùng với hắc tinh ngọc bội, hiện nay hắc tinh ngọc bội ở trong tay Bối Bối tiểu thư, chỉ cần sau khi vương cùng Bối Bối tiểu thư thành thân, Hắc Phong quốc sẽ thấy không có cơ hội tìm được hắc linh châu.”
Nghe vậy, Cô Ngự · Hàn cong lên bạc môi, hắn không hề tin tưởng truyền thuyết về hắc linh châu, bởi vì hắn thấy trong sử sách Xích Diễm quốc chưa hề khẳng định được sự tồn tại của hắc linh châu, phụ vương khi còn tại thế cũng đã nhiều lần phái người đi tìm kiếm nơi rơi xuống của hắc linh châu.
“Coi như Bối Bối thật sự có hắc tinh ngọc bội, cũng không có nghĩa là nàng có hắc linh châu! Trưởng lão, vì sự an toàn của Bối Bối, bắt đầu từ hôm nay, chuyện trên người Bối Bối có hắc tinh ngọc bội không được để truyền ra ngoài! Thêm nữa, cho dù không có hắc tinh ngọc bội, không có hắc linh châu, Bối Bối vẫn là vương hậu duy nhất mà ta muốn, đã hiểu chưa?”
Cô Ngự · Hàn yên lặng nhìn trưởng lão, nói rất nghiêm túc, không có ai có thể ngăn cản hắn lấy Bối Bối, kể cả nàng luôn nói không muốn, hắn cũng không cho phép nàng trốn, hắn nhất định phải lấy nàng!
Trưởng lão kinh sợ trước vẻ nhiêm túc đột ngột của vương, cúi đầu xác nhận.
Xem ra vương thật sự phi thường yêu thích Tô Bối Bối, may mà Tô Bối Bối có hắc tinh ngọc bội, nếu không hắn quả thật không biết phải làm sao bây giờ.
“Vương, khi nào chúng ta sẽ công bố tin tức này với các vị đại thần?” Trưởng lão tiếp tục hỏi.
Cô Ngự · Hàn nhếch lên tuấn mi, con ngươi đen xẹt qua một tia giảo hoạt, bạc môi đọng lại một nụ cười sáng tỏ: “Trưởng lão, ngươi không phải đã để các vị đại thần chờ ở bên ngoài sao?”
Cười khan một tiếng, trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, che dấu đi vẻ không tự nhiên khi bị người nhìn thấu ý đồ, quả thật không thể trách hắn quá nóng lòng, không phải là vì vương chần chừ không chịu lập cho Xích Diễm quốc một vị vương hậu, nên thần tử bọn họ mới phải lo lắng suông mà.
“Để cho bọn họ vào đi.”
Cô Ngự · Hàn nói với vẻ tùy ý, kỳ thật trong lòng tràn ngập chờ mong, hắn thật muốn nhanh lên một chút nhìn thấy bộ dáng tiểu Bối Bối vì hắn mặc vào giá y(1), chỉ cần cô gái nhỏ kia bình tĩnh lại, nàng sẽ từ từ coi nơi này trở thành nhà của nàng, mà sẽ không còn muốn trở về nhân gian.
Hắn vừa nói dứt lời, cửa ngự thư phòng lập tức bị mở ra các vị đại thần chen chúc đi vào, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ mừng rỡ, người nào người nấy đều cao hứng, Xích Diễm quốc bọn họ cuối cùng cũng có vương hậu, chắc chắn không lâu sau sẽ có tiểu vương tử, tiểu công chúa. (th0: không cần cưới mà cứ như Hàn ca ca thì sớm muộn gì cũng có ~LOL~ )
“Chúc mừng vương, chúc mừng vương…”
…
Trong ngự thư phòng một mảnh ồn ào náo nhiệt, không ai phát hiện Huyên Trữ công chúa trốn ở bên ngoài cửa sổ, nghe lén được cuộc đối thoại ở phía trong rất rõ ràng.
Nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra thanh âm chúc mừng, Huyên Trữ công chúa nắm chặt nắm tay, con mắt xinh đẹp híp lại, một cỗ cảm giác bài xích mạnh mẽ tràn ra trong lòng.
★
Mặt căng cứng, nàng tức giận vội vã chạy vọt tới hậu cung.
Các phi tử đang ngồi ở hoa viên trong hậu cung nói chuyện phiếm vừa nhìn Huyên Trữ công chúa sắc mặt khó coi đi tới, các nàng nhìn nhau, âm thầm cau mày, nàng… công chúa quen được nuông chiều này lại tới đây làm gì?
Vài ánh mắt nhìn nhau trao đổi, các nàng đều quyết tâm nhịn xuống sự khó chịu, sau đó giả vui cười đi qua.
“Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy?” Mã Giai Tuệ Nhàn là người đầu tiên nghênh đón Huyên Trữ công chúa ngồi xuống.
Nặng nề ngồi xuống ghế mềm, Huyên Trữ công chúa tức giận mắng: “Còn không phải Vương huynh, dĩ nhiên thật sự muốn lập Tô Bối Bối làm vương hậu, còn tuyên bố với các đại thần, càng làm cho người ta tức chết, Tô Bối Bối dĩ nhiên là con người, hừ! Nếu không phải trưởng lão nói nàng có cái ngọc bội gì có thể tăng cường lực lượng, Vương huynh chắc chắn sẽ có không lấy nàng cái đồ nhân loại đê tiện.”
“Tô Bối Bối là con người?” Chúng phi tần giật mình mở to hai mắt, vương dĩ nhiên lại lập một nữ nhân không phải người trong tộc làm vương hậu!
Mã Giai Tuệ Nhàn đảo mắt chuyển chuyển con ngươi, làm ra một bộ dáng rất căm phẫn: “Công chúa, chúng ta sao có thể hạ mình dưới chân một nữ nhân dị tộc….”
“Đúng vậy đúng vậy, để một nữ nhân dị tộc tới đứng đầu hậu cung, chúng ta làm sao có thể phục.” Một phi tử khác cũng phụ họa.
Huyên Trữ công chúa đập bàn dựng lên: “Ta tuyệt đối không muốn Tô Bối Bối trở thành Vương tẩu của ta, nàng không thể cướp được Vương huynh!”
“Chẳng lẽ… Công chúa có diệu kế gì khiến Tô Bối Bối không làm được vương hậu?” Một tên phi tử trong số đó hỏi.
Bĩu môi một cái, Huyên Trữ công chúa liếc mắt quét các nàng, có chút giận chó đánh mèo nói: “Đều là do các ngươi, có khuôn mặt xinh đẹp mà không bắt được trái tim của vương huynh, để hắn bị cái nhân loại thấp hơn Tô Bối Bối kia câu dẫn. Mã Giai quý phi, các ngươi cùng Tô Bối Bối đều là đến để tham gia tuyển vương hậu, tại sao lại thua kém như vậy..”
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 105: Xà màu tím!
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Lời nàng vừa nói ra, sắc mặt Mã Giai Tuệ Nhàn lập tức biến đổi, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, nàng áp chế cơn tức giận trong lòng, tâm tư xao động, lập tức bày ra một bộ dáng cam chịu.
“Công chúa mới vừa rồi cũng nói trên người Tô Bối Bối có bảo vật giúp gia tăng lực lượng, vương là nam nhân, tất nhiên sẽ muốn đạt được lực lượng cường đại hơn, trên người chúng ta cái gì cũng không có, sao có thể tranh giành với Tô Bối Bối.”
Không còn từ gì thể phản bác lại Huyên Trữ chu miệng, nàng có chút buồn bực trừng mắt, lại không nghĩ ra cách nào tốt để ngăn cản, nàng đã thử mọi cách để vương huynh thấy thái độ rất không thích Tô Bối Bối của nàng, chỉ là vương huynh cứ khăng khăng muốn Tô Bối Bối làm vương hậu.
“Công chúa, muốn ngăn cản Tô Bối Bối trở thành vương hậu không phải là không có cách, có điều phải ủy khuất công chúa một chút.” Mã Giai Tuệ Nhàn chớp động đôi mắt yêu mị, có mưu tính khác.
Mắt Huyên Trữ sáng lên, lập tức túm lấy Mã Giai Tuệ Nhàn: ” Ngươi có cách tốt gì? Chỉ cần có thể dẹp được Tô Bối Bối kia, đuổi nữ nhân đáng ghét đó đi, ta không quan tâm việc phải chịu bất cứ ủy khuất gì.”
Chỉ cần Tô Bối Bối không ở đây nữa, nàng sẽ không phải chịu ủy khuất!
” Công chúa chỉ cần làm bộ không hợp với Tô Bối Bối, tìm một cơ hội khiến Tô Bối Bối làm chân của công chúa bị thương, vương nhất định sẽ giận dữ, sau đó có thể sẽ đuổi cái ả Tô Bối Bối đáng ghét kia ra khỏi vương cung.” Con ngươi Mã Giai Tuệ Nhàn giảo hoạt lóe ra những tia toan tính, cúi đầu thoáng nhìn chân của công chúa Huyên Trữ.
Công chúa Huyên Trữ nghe xong, không nhịn được run run rụt chân lại, lùi bước một chút: ” Nhất định phải bị thương ở chân sao?”
Cho dù có làm bừa đến thế nào, nàng cũng không thể nào lấy chân của mình ra đùa a, nàng có chết cũng không muốn trở lại nơi Thiên Sơn buồn chán kia!
” Công chúa hiểu lầm ý tứ của ta rồi, ý ta là chỉ cần công chúa tùy theo tình hình thực tế giả vờ bị thương, để vương huynh nhìn thấy hành vi phạm tội của Tô Bối Bối là được.” Mã Giai Tuệ Nhàn giải thích.
” A, ta hiểu rồi! Hay, dùng cách này đi, vương huynh luôn luôn lo lắng đôi chân của ta, lúc đó…… Nhất định phải khiến cho Tô Bối Bối hết đường chối cãi!” Công chúa Huyên Trữ ngầm cân nhắc.
Tiếp đó, các nàng tụm lại một chỗ, cúi đầu bàn toàn bộ kế hoạch.
Rất nhanh chóng, Huyên Trữ công chúa đã bừng bừng ý chí chiến đấu hiên ngang chạy ra ngoài, bây giờ nàng phải tranh thủ khi việc phong hậu còn chưa được chiếu cáo thiên hạ, ghây rối Tô Bối Bối!
Đợi công chúa đi rồi, các phi tử khác có chút lo lắng: “ Mã Giai quý phi, chúng ta làm vậy sẽ xảy ra chuyện lớn? Ngộ nhỡ chân của công chúa thật sự bị thương, vương trách tội xuống dưới thì làm sao bây giờ?”
“ Hừ, cho dù bị thương, cũng chỉ là…… tội của Tô Bối Bối.” Mã Giai Tuệ Nhàn lộ ra nụ cười âm hiểm, sau đó đứng dậy rời đi, khinh thường đám nữ nhân nhát gan kia, chờ giải quyết xong Tô Bối Bối, kế tiếp sẽ chính là mấy nữ nhân đầu óc rỗng tuếch này.
★
Bối Bối ung dung nằm trên chiếc ghế mềm trong tẩm cung, một cái áo ngủ bằng gấm dày và lông chồn trắng noãn như tuyết bao lấy nàng, rất ấm áp.
Nàng tùy ý lật một quyển sách ra xem, ánh mắt chủ yếu chỉ tập trung trên tranh vẽ, nàng cúi đầu thì thào: “Không nghĩ rằng càng nhìn lâu, càng cảm thấy tranh thủy mặc cũng rất đẹp, xem ra ta càng ngày càng có phong vị cổ xưa a.”
Giữa lúc nàng yên tĩnh hưởng thụ cái đẹp, tiếng bước chân rất nặng rất vội vàng quấy rầy sự thanh tịnh của nàng, nàng còn chưa kịp nhíu mày vì sự quấy rầy đột ngột này, một đạo thanh âm chỉ trích không biết từ đâu đã truyền đến.
“ Tô Bối Bối, ngươi là đồ nhân loại không biết xấu hổ, không có tư cách làm vương hậu của Xích Diễm quốc chúng ta!” Công chúa Huyên Trữ chỉ vào mũi Tô Bối Bối, trực tiếp mắng.
Bối Bối giương mắt, nhìn bộ dáng kiêu ngạo hung hăng càn quấy của công chúa Huyên Trữ, nàng chậm rãi từ trên ghế mềm bước xuống, ngậm chặt miệng ngồi xuống bên kia, coi Huyên Trữ công chúa như không khí.
Nàng đã hứa với Cô Ngự · Hàn là sẽ nhường vị công chúa không thể nói lý lẽ này một chút, cho nên…… nàng nén giận để có thể tống nàng công chúa quái gở, thần kinh không bình thường này đi.
Thấy Tô Bối Bối chẳng nói chẳng rằng, cơn giận của công chúa Huyên Trữ càng bốc lên ngùn ngụt, bước hai, ba đến trước mặt Tô Bối Bối: “ Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi điếc hay sao! Ta lặp lại lần nữa, ngươi biết điều thì lập tức rời khỏi hoàng cung ngay, xà giới chúng ta không chào đón một nhân loại thấp hèn.”
Nhân loại thấp hèn?
Tâm mi Bối Bối nhíu lại, tận lực áp chế thanh âm không rống lên: “ Xin hỏi, nhân loại vì sao thấp hèn hơn?”
“ Nhân loại như ngươi chỉ toàn đùa giỡn, giở thủ đoạn để câu dẫn nam nhân chẳng lẽ lại còn ra vẻ thanh cao? Buồn cười chết được! Ta nói cho ngươi, đừng tưởng rằng vương huynh ta mê đắm ngươi, nếu trên người ngươi không có Hắc tinh ngọc bội có thể giúp vương huynh tăng cường sức mạnh, còn lâu vương huynh ta mới thành thân với kẻ ngoại tộc quái dị nhà ngươi.”
Hắc tinh ngọc bội?
Bối Bối sửng sốt một chút, theo bản năng nghĩ đến miếng ngọc bội mà nàng cất kỹ trong túi hương, nàng khó hiểu nhíu mày, thầm áp chế sự nghi ngờ đột nhiên nổi lên trong lòng: “ Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“ Ngươi cứ tiếp tục tự lừa dối bản thân đi, khối ngọc bội kia của ngươi chạm vào sẽ thấy ấm áp, đó là bởi vì bản thân nó có linh lực, cho nên ở trong mùa đông giá rét vẫn nóng lên, Vương huynh ta vì muốn nâng cao tu vi đành phải chịu ủy khuất.” Công chúa Huyên Trữ dương dương tự đắc thấy sắc mặt Tô Bối Bối cuối cùng cũng thay đổi.
Bối Bối âm thầm hít một hơi, để cho bản thân trấn định xuống, nàng lạnh lùng liếc công chúa Huyên Trữ một cái: “ Ta chưa từng nghĩ muốn gả cho vương huynh ngươi, ngươi không cần phải nhằm hết mọi chuyện vào ta.”
“ Ngươi chưa từng nghĩ? Ngươi cho ngươi là ai hả, vương huynh ta muốn lấy ngươi chính là vinh hạnh của ngươi!” Công chúa Huyên Trữ tức giận, Tô Bối Bối dám ghét bỏ vương huynh của nàng.
Cho dù nàng không thích Tô Bối Bối, nhưng mà cũng không cho phép Tô Bối Bối xem thường vương huynh nàng!
Bối Bối nhởn nhơ nhìn bộ dáng phát điên của công chúa Huyên Trữ, giống như một nữ nhân xấu tính đùa giỡn chỉ tay: “ Ta chính là chưa từng nghĩ a, ngươi muốn làm gì ta nào?”
“ Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không thể làm gì ngươi sao?” Huyên Trữ đột nhiên cười đến khiến người ta nổi từng trận da gà, con ngươi từ từ nhiễm một ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
Bối Bối nhìn ánh mắt nàng, nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt của công chúa Huyên Trữ đột nhiên đổi màu, giống như…… giống như khi Cô Ngự · Hàn hiện thực thân.
Không…… Không thể nào? Công chúa thật sự biến thành xà để ăn nàng?
“ Cứu mạng a……”
Không đợi công chúa Huyên Trữ biến thân, Bối Bối đã nổi hết cả da gà bỏ chạy.
Nàng không sợ Cô Ngự · Hàn, nhưng…… những con rắn khác nàng vẫn sợ, hơn nữa là vô cùng sợ!
Công chúa Huyên Trữ chậm rãi hiện ra một cái đuôi rắn, sau đó, ánh sáng tím lóe lên, trong phút chốc biến thành một con rắn không lớn cũng không nhỏ đuổi theo Tô Bối Bối.
“ Ngươi cứ việc chạy đi!” Con rắn màu tím đuổi sát phía sau Bối Bối, âm thanh sàn sạt vang lên, nàng sợ đến mức liên tục thét chói tai.