Dịch giả: _Thanh Long_ Biên Tập: Tiểu Mùi Nguồn: 4vn.eu
Boom nho nhỏ mừng truyện dịch được 100 chương và mừng ngày giỗ tổ nhé:0 (144):
“Huynh đừng có nằm mơ, Tiểu Chu Thiên Mai Hoa Dịch Số này yêu cầu cực cao, ngoại trừ thiên phú ra, huynh còn phải thông minh tuyệt đỉnh, đã gặp qua là không quên, hơn nữa lại phải có năng lực tính toán cực mạnh, nói chung là gần như một thần đồng, ngàn năm khó gặp.” Hồng Ảnh buồn bực nói “ Kỳ thật khi muội còn nhỏ, cha mẹ muội cũng đã tiến cử với sư phụ của Thủy Tĩnh tỷ tỷ, đáng tiếc đầu óc muội quá ngu ngốc, thấy loại số học này phức tạp liền chán nản, kết quả là mất đi duyên phận tu luyện Tiểu Chu Thiên Mai Hoa Dịch Số.”
“ Bỏ qua đi.” Tiểu Bàn nguyên bản còn muốn tìm cách tự mình tu luyện Tiểu Chu Thiên Mai Hoa Dịch Số, nhưng vừa nghe Hồng Ảnh nói như vậy, liền vô cùng thất vọng, sau đó hắn bỏ qua việc này, cười hỏi “ Sư muội, muội đến tìm ta có chuyện gì a?”
“Ai nha, huynh mà không nhắc thì muội tí nữa đã quên rồi.” Hồng Ảnh một bên ngịch nghịch góc áo, có chút ngượng ngùng nói “ Là người ta lại muốn ăn cá nướng”
Nguyên lai, trước kia Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh ở chung một thời gian, bởi vì vụng trộm nướng cá, kết quả bị nàng phát hiện, Linh Cô cùng Vô Nhãn Ngư không hổ là mỹ vị, cuối cùng khiến cho nàng ghiền lúc nào cũng không biết.
Mặc dù Tiểu Bàn đối với mỹ thực vô cùng coi trọng, bất quá đối với Hồng Ảnh mà nói thì hắn lại không hề tính toán, hơn nữa vợ chồng chưởng viện có ơn với hắn, vì thế hắn chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của nàng, lần này cũng vậy, vừa thấy Hồng Ảnh có chút cầu xin, hắn nhịn không được mỉm cười, sau đó nói “ Ăn ở đây, hay là đến nơi khác?”
“ Đi đến hậu sơn, phía sau núi” Hồng Ảnh vừa nghe Tiểu Bàn đáp ứng, vui vẻ, nhảy nhót nói “ Muội hôm trước có qua đó chơi, phát hiện một nơi rất tốt, tại nơi đó còn có một loại dã kê( gà rừng), thoạt nhìn có vẻ rất ngon, lần này chúng ta bắt nướng thử ”
Nói xong nàng liền gọi ra Đạp Vân Sáp Sí Hổ của mình, sau đó nhảy lên, hô to “ Mau đến đây a” Nói xong liền nhanh chóng bay đi.
Tiểu Bàn thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ cưỡi Đạp Vân Sáp Sí Hổ của mình đuổi theo.
------------------
Thời gian trôi qua như gió, nháy mắt đã qua ba ngày, hôm này lại đến Đại Bỉ.
Buổi sáng, ở hậu sơn của Huyền Thiên Biệt Viện, Mộc Tử Dung cùng một tên Kim Đan tu sĩ khác đứng ở trên một khoảnh đất trống, lẳng lặng đợi Tiểu Bàn đi tới.
Lúc này, các nơi khác cũng có rất nhiều người lục tục kéo đến xem cuộc chiến. Chỉ riêng chỗ này, chỉ có hai người bọn họ. Toàn bộ đám người muốn xem trận chiến đều bị ánh mắt tràn đầy sát khí của Mộc Tử Dung dọa cho chạy mất.
Tên Kim Đan tu sĩ kia đối với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Mộc Tử Dung cũngcó chút bất đắc dĩ, hắn nguyên bản lấy thân phận của mình, hẳn là không phải đến đây, nhưng hôm nay lại bị Mộc Tử Dung vì nôn nóng muốn giáo huấn Tiểu Bàn mới kéo hắn đi, bằng không làm sao hắn lại có thể đứng đây để chờ một gã cấp thấp đệ tử, nếu không phải là Hỏa Long đạo nhân kia lạm quyền, uy hiếp hắn, thì chuyện này hắn làm sao chịu nổi?
Ngay khi hai người đã mất hết kiên nhẫn thì ở phía chân trời rốt cục cũng đã xuất hiện một đạo kim quang, một dáng người cường tráng giống như một con Cự Hùng ( gấu lớn) vận thanh y liền xuất hiện trong sân, người này sắc mặt cương nghị, da thịt như cổ đồng, có vẻ phi thường mạnh khỏe. Bất quá bề ngoài của hắn nhìn lại vô cùng thật thà, phúc hậu, nhưng đôi mắt to lại luôn chớp động, có vẻ rất giảo hoạt. Không ai khác mà chính là Tiểu Bàn.
Nhìn thấy Tiểu Bàn đi vào, sát khí trong mắt Mộc Tử Dung càng đậm hơn,nàng trực tiếp nổi giận mắng “Tên mập chết tiệt, ngươi rốt cục cũng đến để tìm chết a.”
“Sai” Tiểu Bàn mỉm cười, lộn tay một cái, một cái Thiết Chung cao đến hai xích đã xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn, cùng lúc đó, hắn mỉm cười nói “ Kỳ thật bần đạo lần này tới đây là để đưa chung cho người nhà của tỷ, để khi ngươi chết liền có thể dùng nó để đưa tiễn.
Mộc Tử Dung nghe xong, thiếu chút nữa thì tức chết, nàng thẹn quá hóa giận, mắng to “ Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn lấy mạng của ta sao?”
Kim Đan tu sĩ thấy cách ăn nói của Tiểu Bàn cũng không nhịn được, nhíu mày ánh mắt mang vẻ cực kỳ bất mãn nhìn hắn.
Tiểu Bàn cũng không thèm để ý, cười nói “ Thân phận sư tỷ tôn quý, có cho ta một vạn lá gan ta cũng không dám lấy mạng của người a”
Tên Kim Đan tu sĩ kia nghe Tiểu Bàn nói như vậy, sắc mặt mới thoáng dịu đi.
Nhưng ngay sau đó Tiểu Bàn lại nói tiếp “ Bất quá, sư tỷ lần này thi đấu ở Đại Bỉ, lại chấm dứt tại đây, vậy hãy coi như hôm nay ta chăm sóc người thân trước lúc lâm chung đi?”
“ Trơ tráo” Mộc Tử Dung nhịn không được, cả giận nói “ Chỉ bằng một tên mập mạp như mi và một cái chung lại muốn thắng ta? Thật là nực cười”
“Hắc hắc, tại hạ thực lực quả thật thấp kém, người cũng không lớn, nhưng không chừng có khi sư tỷ lại yêu thích ta, cố ý để cho ta thắng cũng chưa biết chừng” Tiểu Bàn cười gian, trêu chọc.
“Thúi lắm, ta chỉ thích băm ngươi làm thịt vụn” Mộc Tử Dung thở hổn hển nói.
“Thật sao?” Tiểu Bàn mỉm cười nói: “ Một khi đã như vậy thì chúng ta liền đánh cuộc đi, ta dám khẳng định sư tỷ sẽ tuyệt đối không đành lòng tổn thương một sợi lông của ta, chỉ cần tỷ làm ta bị thương, ta liền lập tức nhận thua, sau đó tự vẫn để tạ tội.”
Mộc Tử Dung nghe Tiểu Bàn nói như vậy, thiếu chút nữa thì ngất đi, nàng lúc này sớm đã tức đến sùi bọt mép, thần chí hồ đồ, căn bản không suy nghĩ tại sao Tiểu Bàn lại dám nói thế, trực tiếp hô hớn “ tốt, tốt, tốt, tên mập mạp chết bằm, bà cô ngươi hôm nay đánh cuộc với ngươi, nếu một hồi mà ta không thể chém chết được ngươi, thì sau này nguyện sẽ làm nô tỳ của ngươi, một câu không oán hận.”
“Tốt, chúng ta nhất ngôn vi định.” Tiểu Bàn vẻ mặt gian xảo cười nói, đồng thời trong lòng vui sướng không thôi “Ha ha, quả nhiên là một kẻ không có đầu óc, bản thân ta lúc này đang muốn xem ngươi sau khi thua sẽ như thế nào? ”
Mộc Tử Dung sớm đã không nhịn được, chỉ muốn nhanh chóng được băm vằm tên hỗn đản kia cho bõ tức, căn bản không thèm chờ thời gian thi đấu bắt đầu, trực tiếp giận dữ hét lớn với tên Kim Đan tu sĩ làm trọng tài kia: “Còn không mau tuyên bố bắt đầu?”
Mặc dù còn chưa đến giờ, nhưng đối mặt với sự điên cuồng của Mộc Tử Dung, tên Kim Đan tu sĩ kia trong lòng cũng có chút sợ hãi, không dám quá phận trêu chọc, đành cười khổ nói: “Vậy các ngươi bắt đầu đi.”
Kim Đan tu sĩ vừa dứt lời, Mộc Tử Dung liền ngay lập tức tế khởi Thanh Ảnh Thần Kiếm, hàng trăm ngàn đạo kiếm ảnh trong nháy mắt đã bao trùm vài chục trượng, sau đó dưới sợ chỉ huy của Mộc Tử Dung, giống như vô số độc xà, hung tợn đánh về phía Tiểu Bàn, khí thế như muốn đem hắn băm thành vạn mảnh.
Đối mặt với công kích lăng lệ của đối phương, Tiểu Bàn không một chút hoang mang, nhẹ nhàng đưa tay ném Thiết Chung lên không trung, Thiết Chung tại không trung liền biến hình, to lớn đến ba bốn trượng, sau đó hướng thẳng về phía Tiểu Bàn, rơi xuống. Sau một tiếng nổi to, Đại Thiết Chung đã đeo Tiểu Bàn hoàn toàn bao bọc lại, thậm chí ngay cả đáy chung cũng đâm sâu vào lòng đất đến hai, ba thước.
Dịch giả: Thần Phong Biên Tập: Tiểu Mùi Nguồn: 4vn.eu
Boom nho nhỏ mừng truyện dịch được 100 chương và mừng ngày giỗ tổ nhé:0 (144):
Đại Thiết Chung vừa bao phủ Tiểu Bàn thì kiếm quang cũng đã phóng đến chém vào Thiết Chung. Thanh âm đinh đang vang lên cùng những đám lửa nhỏ bắn ra tung tóe, sau khi bóng kiếm mờ đi trên mặt thiết chung hằn lên vài vết kiếm sâu hai ba tấc.
Tuy Thanh Ảnh thần kiếm là pháp bảo nhưng lại không thiên về lực công kích mà lấy số lượng kiếm quang làm chủ, một lần nhẹ nhàng rung lên có thế bắn ra hơn trăm nghìn kiếm ảnh, nhưng uy lực của kiếm quang cũng có giới hạn nên chỉ có thể khảm lên chung vài vệt kiếm như thế.
Chẳng qua đây cũng chỉ là một kích tiện tay của Mộc Tử Dung, nhìn thấy vệt kiếm sâu như thế nàng không sợ mà mừng: “Một lần có thể đánh vào vài tấc, thiết chung này dầy khoảng vài thước, ta đánh một lần hơn mười kiếm xem có thu thập được ngươi hay không!”
Nghĩ xong Mộc Tử Dung tập trung tinh thần, bỏ qua phòng ngự dồn toàn bộ linh khí vào Thanh Ảnh thần kiếm, hai tay khua động pháp quyết điều khiển thần kiếm tạo thành một đợt sóng tấn công.
Từ xa nhìn lại hơn mười đạo kiếm ảnh hơn chục trượng đã hợp lại thành một cự long màu xanh, khí thế bài sơn đảo hải đánh vào thiết chung. Cứ mỗi một lần va chạm thiết chung lại bị mất đi vài tấc, qua vài lần công phu thiết chung mất hơn vài thước.
Nhưng không ngờ thiết chung kia rõ ràng không chỉ dầy vài thước, sau nhiều lần đánh tan lớp huyền thiết ở ngoài, không ngờ thiết chung vẫn có thể duy trì, nhìn vào tựa như chỉ bị tróc một lớp vảy nhỏ mà thôi, kết quả này khiến Mộc Tử Dung có chút không chịu nổi.
Mà thanh âm chán ghét của Tiểu Bàn bên trong lại truyền ra: “Sư tỉ cố lên nào, ta vẫn đang chờ được tỉ chà đạp đây!”
Mộc Tử Dung tức giận thở hổn hển: “Tên mập chết tiệt, ngươi dám kiêu ngạo sao, chờ một lát nữa bà cho mi khóc bằng tiếng Irag luôn!” Lúc nói chuyện nàng cũng không tiếc tiêu hao linh khí trút vào thần kiếm, một lát sao kiếm ảnh lại được tăng cường từ hơn mười trượng đến gần ba mươi trượng khiến cự long kia lại càng khổng lồ.
Nhưng bất luận Mộc Tử Dung làm thế nào, Thiết Chung kia vẫn vô cùng vững vàng như một đại sơn, cho dù phong ba bão táp cũng không thể lay chuyển được.
Lúc này Tiểu Bàn vẫn không ngừng trêu chọc: “Sư tỉ cố gắng lên nào, mau đến chém ta đi, ta ngứa quá rồi!” (Biên: không đỡ được lão nào dịch cái chương này …)
“Sao chậm trễ như thế, ta sắp chịu không nổi rồi!”
“Hay là sư tỉ để ý ta, muốn nhường đệ lần này! Ái dà dà, thật khiến cho tiểu đệ thụ sủng nhược kinh a, đệ thật là khó xử mà!”
Mộc Tử Dung bị Tiểu Bàn trêu chọc đến nỗi hơi nước trong người muốn bốc hết ra ngoài, thần kiếm trong tay dùng toàn lực công kích, nhưng dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể phá nổi thiết chung, từng lớp từng lớp huyền thiết không ngừng rơi xuống nhưng thiết chung vẫn vững vàng.
Quả đúng là cương thì không thể dùng lâu, Mộc Tử Dung sau một hồi điên cuồng công kích đã không thể duy trì, nửa khắc sau linh khí toàn thân đã mất hơn tám phần, mà lúc này Tiểu Bàn bên trong Thiết Chung lại đang ở trạng thái tốt nhất, lúc này có thể nói Tiểu Bàn chỉ cần ra khỏi Thiết Chung dùng Kim Ưng Kiếm là đủ để chiến thắng.
Nhưng Tiểu Bàn lại không định buông tha cho Mộc Tử Dung, hắn vẫn tiếp tục ở bên trong, vừa ăn thịt nướng uống rượu vừa không ngừng trêu chọc nàng. (Biên: Vô sỉ mà )
“Sư tỉ, sao khí lực bỗng nhiên yếu đi thế? Chẳng lẽ muốn chịu thua ta sao, dựa theo luật cược nếu thua là phải làm nô tì cho ta đó, lúc đệ tắm rửa phải hầu đệ chà lưng, lúc đệ đi nhà xí xong cũng phải…” Tiểu Bàn còn chưa nói xong, Mộc Tử Dung đã hoàn toàn bạo phát.
Lúc này nàng đã hiểu được bản thân đã bị tên chết tiệt kia tính kế, bị hắn khích tướng đánh cược rồi ỷ mạnh mà tiêu hao công lực, để mất đi ưu thế, cuối cùng phóng lao đành phải theo lao, thắng không được mà thua thì cũng không thể chịu nổi… Bị dồn vào đường cùng, Mộc Tử Dung cắn răng làm ra một hành động kinh người.
“Hỗn đản! Ta liều mạng với ngươi!” Mộc Tử Dung hét lớn, không hề do dự rút ra một viên đan dược nuốt đi.
Kim Đan tu sĩ vừa trông thấy lập tức kinh hô: “Không tốt! Là Thôi Nguyên Đan!”
Tiểu Bàn bên trong nghe đến tên Thôi Nguyên Đan cũng cả kinh, loại đan dược này có công dụng bộc phát tiềm năng cơ thể, sau khi ăn thực lực trong một thời gian ngắn sẽ tăng mạnh, nhưng sau đó nguyên khí bản thân sẽ bị tổn thương, muốn hoàn toàn hồi phục phải dùng linh đan và tu dưỡng lại nhiều năm. Vì thế nên cho dù Mộc Tử Dung có thắng trận này nhưng nàng cũng đã mất đi tư cách tranh đoạt Huyền Linh Quả. Dù sao đại sự này không thể chỉ vì một mình nàng mà phải dời lại đến vài năm.
Sau khi Mộc Tử Dung phục dụng Thôi Nguyên Đan, linh khí bản thân đại tăng, đã muốn siêu việt hơn Tiên Thiên, đạt đến xu thế Trúc Cơ tu sĩ. Tiểu Bàn lúc này vội vàng hét lớn: “Tiền bối, tiền bối! Bà cô này chơi xấu, dùng thuốc kích thích(Biên: này thì chém. ), Thôi Nguyên Đan cũng là pháp bảo tiêu hao chỉ sử dụng được một lần, nghiêm cấm sử dụng mà!”
“E hèm!” Kim Đan tu sĩ xấu hổ ho khan hai tiếng, vừa định tuyên bố Mộc Tử Dung bị loại.
Nhưng Mộc Tử Dung bất ngờ xoay lại trừng mắt: “Môn quy chỉ không cho dùng pháp bảo tiêu hao chỉ sử dụng một lần, Thần lôi, phù chú nhưng Thôi Nguyên đan này chính là đan dược, chẳng lẽ quy định không cho dùng đan dược sao?” ( Biên: láo, thế giới người ta cấm dùng thuốc kích thích kìa bà cô ơi)
“Việc này..!” Kim Đan tu sĩ vừa nghe liền thấy khó xử. Kì thật Mộc Tử Dung nói toàn bộ đều là giảo biện, quy định không cho sử dụng pháp bảo tiêu hao cùng với phù chú này nhằm mục đích cân bằng mức tài lực giữa các đệ tử, mà Thôi Nguyên Đan này cũng có tác dụng tương tự nhưng lại có tác dụng phụ, dù sao đây chỉ là một trận tỉ thí, hoàn toàn không cần thiết mà khiến nguyên khí đại thương vài năm.
Nếu là đệ tử bình thường, tên Kim Đan tu sĩ này sẽ không do dự tuyên bố kết quả, nhưng lúc này trước mặt hắn lại là Mộc Tử Dung, bối cảnh của nàng hắn thực không dám đắc tội, lúc này đối phương lại đang tức giận đến đỏ mắt, hắn làm sao dám cứng rắn ngăn cản!
Cũng trong thời gian này dược lực của Thôi Nguyên đan cũng đã hoàn toàn bộc phát, thực lực của Mộc Tử Dung đã lên đến Trúc Cơ, nếu còn tiếp tục dây dưa linh khí sẽ từ từ tiêu tán, đan dược sẽ mất đi tác dụng. Vì vậy lúc này Mộc Tử Dung cũng chẳng cần để ý đến tên Kim Đan tu sĩ kia, trực tiếp đem toàn bộ linh khí rót vào Thanh Ảnh Thần Kiếm.
Dịch giả: Thần Phong Biên Tập: Tiểu Mùi Nguồn: 4vn.eu
Boom nho nhỏ mừng truyện dịch được 100 chương và mừng ngày giỗ tổ nhé:0 (144):
Ngay sau đó, Thanh Ảnh thần kiếm hóa thành vô số kiếm quang phạm vi hơn mười trượng, cự long lúc này đã hơn vài chục trước hoàn toàn vây lấy Thiết Chung cùng Tiểu Bàn.
Lúc này mỗi một kích của kiếm quang đều đánh vỡ một lớp lớn huyền thiết, không chỉ thiết chung bị ảnh hưởng mà cả đất đá xung quanh cũng tan vỡ tung bay tám loạn. Tiểu Bàn bên trong Thiết chung cũng cảm thấy đất trời run rẩy, cảm giác như bản thân đang đứng trên một con thuyền giữa sóng lớn, chén rượu trên tay cầm cũng không vững.
Nhưng Tiểu Bàn không hề lo lắng mà lại cười lạnh một tiếng, sau đó đem Đại Thiết Chung phóng to hơn ba trượng, dưới sự tấn công điên cuồng của kiếm ảnh không ngừng lớn lơn, cuối cùng bạo phát cao hơn ba mươi trượng, đường kính cũng gần mười trượng. Lúc này Thiết Chung trông như một ngọn núi nhỏ trên mặt đất khiến người khác vừa nhìn vào đã khiếp sợ.
Mộc Tử Dung thấy thế lập tức mừng rỡ, nàng cho rằng Tiểu Bàn lúc này đã phải toàn lực ứng phó, lại càng thúc dục công kích, thanh sắc kiếm ảnh như sao băng lạc cửu thiên điên cuồng đánh lên Đại Thiết Chung.
Dưới công kích của nàng, từng mảnh Huyền Thiết không ngừng rơi xuống, tiếng vang đinh đang vang xa vài dặm.
Tiếp theo đó thể tích đại Thiết chung cũng nhỏ lại một ít, lúc này Mộc Tử Dung nghĩ rằng bản thân đã chiếm ưu thế, vừa tấn công vừa đắc ý cười: “Tên mập chết tiệt ngươi cảm thấy sao rồi? Ngươi cứ yên tâm mà chờ đợi, sau khi thiết chung bị đánh nát ta cũng sẽ khảm ngươi thành thịt vụn.”
“Ha ha, thật sao?” Tiểu Bàn nghe xong lại cười lớn: “Vậy tiểu đệ xin chúc mừng sư tỉ, chúc mừng sư tỉ nha. Nói thật cũng không sao, sư tỉ nãy giờ không ngừng cố gắng có lẽ cũng đã gỡ được gần một phần mười lớp huyền thiết của thiết chung rồi đó, cố gắng thêm nửa canh giờ nữa biết đâu có thể gỡ thêm bảy tám phần, tiểu đệ thật sự chờ sư tỉ đại giá quang lâm nha!”
Mộc Tử Dung nghe xong lập tức choáng váng! Phải biết rằng công hiệu của Thôi Nguyên Đan không vượt qua một khắc thời gian, hơn nữa lúc này linh khí đã không thể khôi phục, dùng bao nhiêu mất bấy nhiêu, dựa vào tình trạng Mộc Tử Dung lúc này đừng nói nửa canh giờ, chỉ sợ nửa khắc nữa cũng không thể kiên trì!
Thấy bản thân đã dùng hết vốn, thậm chí không tiếc hi sinh nguyên khí sử dụng Thôi Nguyên Đan cũng không thể chiến thắng, cảm giác tuyệt vọng, mất mát, thống khổ, phẫn nộ trong phút chốc tràn lên, nhất thời tâm trí Mộc Tử Dung hốt hoảng không thể khống chế linh khí bản thân, lúc này linh khí do Thôi Nguyên Đan không được điều khiển đã như ngựa hoang chạy loạn trong cơ thể nàng.
Tẩu hỏa nhập ma! Phải biết rằng Mộc Tử Dung chỉ là Tiên Thiên tu sĩ, kinh mạch của nàng ngoài linh khí bản thân cũng chỉ có thể mang thêm một ít linh khí bên ngoài. Nhưng chỉ trong một lúc linh khí lại tăng vọt đến trình độ Trúc Cơ tu sĩ, lại thêm tâm trí hỗn loạn khiến linh khí chạy loạn nên đã tạo thành thương tổn thật lớn cho kinh mạch.
Chỉ thấy Mộc Tử Dung đang lơ lửng trên không trung phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê, cả người rơi thẳng xuống đất. Lúc này nàng đang cách mặt đất hơn mười trượng, nếu thật sự rơi xuống, không chết cũng tàn phế. ( có 30 mét chứ nhiu =)) )
Sự việc xảy ra đột ngột khiến Kim Đan suýt bị hù chết, hắn sao dám để bản thân Mộc Tử Dung gặp phải chuyện gì, lúc này hắn vội vàng tiếp lấy thân thể nàng, thúc dục linh khí giúp nàng ổn định. Dưới sự trấn áp của Kim Đan tu sĩ, linh khí đang chạy loạn trong cơ thể Mộc Tử Dung đã ngừng lại rồi dần tiêu tán. Lúc này Mộc Tử Dung xem như đã qua được một cửa, bất quá kinh mạch của nàng cũng đã bị tổn thương khá lớn, hơn nữa dưới tác dụng phụ của Thôi Nguyên Đan thương thế lại càng trở nên nghiêm trọng, nếu không có gì thay đổi thì phải hơn mười năm nàng mới có thể khôi phục!
Tiểu Bàn thông qua thần thức cũng có thể biết được tình hình bên ngoài, chỉ một câu nói của mình khiến Mộc Tử Dung tức giận suýt chết khiến hắn vô cùng sảng khoái nhưng cũng có chút lo lắng, không biết bản thân ra sao.
Sau khi thu hồi lại Đại Thiết Chung, hắn lẳng lặng nhìn Mộc Tử Dung đang được Kim Đan tu sĩ cứu tỉnh. Sau khi tỉnh dậy nàng lập tức ý thức được tình huống bản thân nhưng lại không hề lên tiếng quát mắt, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Bàn: “Tên mập chết tiệt, hôm nay bà đã biết tài mi nhưng đừng quá đắc ý, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, bà còn sống thì sẽ không để mi được yên đâu.” Nói xong, nàng trực tiếp nhắm mắt, không để ý đến Tiểu Bàn nữa.
Kim Đan tu sĩ lúc này chỉ có thể cười khổ: “Tống Chung ơi là Tống Chung, đầu tiên ta chúc mừng ngươi thuận lợi đứng đầu tổ!”
Tiểu Bàn nghe ra giọng điệu đối phương có phần kì quái: “Còn chuyện tiếp theo?”
“Tiếp theo thì ta khuyên ngươi mau chuẩn bị hậu sự là vừa! Ngươi nhất định phải chết!” Kim Đan tu sĩ vừa nói xong lập tức mang Mộc Tử Dung rời đi.
Nhìn thấy hai người biến mất cuối chân trời Tiểu Bàn cười lạnh: “Hừ, đúng là vương bát đản! Lão tử còn chưa bắt ngươi phải thực hiện lời hứa ngươi lại uy hiếp ngược lại ta. Xem như ta không chấp nữ nhân, không tiếp tục so đo việc này nhưng nếu sau này các ngươi tìm ta gây phiền toái, ta cũng không ngại lấy hết cả vốn lẫn lời!” Nói xong Tiểu Bàn cũng mang phi kiếm rời đi.
………………….
Tiểu Bàn chiến thắng thống khoái rời đi nhưng lại không biết bản thân đã tạo nên một hồi phong ba!
Mộc Tử Dung là người thường sao? Đó là tuyển thủ hạt giống, là tinh anh của nội môn hơn nữa lại còn bài danh thứ ba.
Trong cuộc thi này mọi người hầu như đều có cùng một ý nghĩ, tuy các tuyển thủ đều có thể bị người khác vượt qua nhưng tại năm vị trí đầu chắc chắn sẽ rất khó bị đánh bại.
Tổ đầu tiên Thủy Tĩnh tiểu thư, là đệ nhất nhân trong lớp hậu bối, cơ hồ là Sở Hướng Vô Địch, căn bản không thể bị đánh bại.
Từ tổ hai đến tổ bốn tất cả đều là hậu nhân của các nội môn trưởng lão, mỗi người đều sở hữu pháp bảo lợi hại. Ở cảnh giới Tiên Thiên, thập chí là tu sĩ Trúc cơ bình thường cũng chưa chắc có thể khiến bọn họ rơi vào thế hạ phong nhưng cuối cùng lại thua một ngoại môn đệ tử!
Còn tổ năm chính là Hồng ảnh, pháp bảo trong tay không dưới bốn người, thực lực lại cực mạnh hoàn toàn có tư cách ngạo thị những người đồng hệ. Hơn nữa nàng lại là bảo bối của vợ chồng chưởng viện, chỉ với việc này cũng khiến không ai dám thắng nàng.
Vì thế nên năm người này đều cầm chắc một vé, tại Huyền Thiên biệt viện từ trên xuống dưới mọi người đều cho rằng như thế. Nhưng hôm nay Mộc Tử Dung bài danh đệ tam lại bị đánh bại, có thể nghĩ chuyện này gây chấn động thế nào.
Dịch giả: Thần Phong Biên Tập: Tiểu Mùi Nguồn: 4vn.eu
Boom nho nhỏ mừng truyện dịch được 100 chương và mừng ngày giỗ tổ nhé:0 (144):
Thông tin cứ thế truyền đi, Tiểu Bàn từ một đệ tử vô danh ở ngoại môn trong phút chốc trở thành người nổi tiếng, có thể đánh bại được Huyền Thiên tứ tú Mộc Tử Dung đủ chứng tỏ thực lực cường hãn của hắn. Nhất là khi đối phương đã tung ra toàn bộ tuyệt chiêu, sau đó còn dùng Thôi Nguyên Đan nhưng cũng không thể gây thương tổn cho hắn, chỉ việc này cũng đã chứng tỏ được chênh lệch về thực lực của hai người, lúc này nhiều người đã bắt đầu so sánh Tiểu Bàn với Thủy Tĩnh.
Mà cùng lúc đó Đại Thiết Chung kia cũng được mọi người xem trọng không kém, vô số người suy đoán lai lịch của Thiết Chung nhưng vô luận nghĩ thế nào cũng không thể đoán ra một tài liệu như Huyền Thiết lại có thể chống được bảo vật như pháp bảo phi kiếm.
Cũng may đám tu sĩ này còn kiêng kị nhiều thứ, bình thường ít khi cố ý tìm hiểu bí mật của người khác nên Tiểu Bàn tuy làm ra một hồi náo động nhưng cũng không ai tìm đến hắn dò hỏi.
Đương nhiên một nhà sung sướng mấy nhà lo, trong lúc Tiểu Bàn vô cùng nhàn nhả thì người của Hỏa Long Đạo Nhân đang vô cùng đau đầu.
Dù sao Mộc Tử Dung là thiên tài bọn họ đào tạo nên, được tặng cả pháp bảo Thanh Ảnh Thần Kiếm, bọn họ còn muốn trông cậy vào Mộc Tử Dung ở Đại Bỉ mà nổi tiếng chiếm lấy vài danh đầu! Nhưng không ngờ chỉ mới lại đợt thứ hai, tổ thi đấu còn chưa hoàn toàn kết thúc nàng đã bị người khác đánh hạ. Không chỉ mất đi tư cách cướp Huyền Linh Quả mà bản thân còn trọng thương, ít nhất mười năm mới có thể phục hồi. Mà mười năm sau tu vi của nàng không bị tụt lùi cũng xem như là may mắn, căn bản vô phương tiến bộ, nói cách khác nàng đã mất đi mười năm tu luyện.
Phải biết rằng thời kì đầu tu luyện mới là quan trọng nhất, ba mươi tuổi trúc cơ cùng bốn mươi tuổi trúc cơ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, cái này cũng do thiên phú mà thành. Mộc Tử Dung sở dĩ được xem là thiên tài cũng bởi vì nàng có khả năng Trúc cơ trước 30 tuổi nhưng bây giờ lại mất đi mười năm, cuối cùng so ra cũng như các đệ tử bình thường khác.
Mà việc này ảnh hưởng vô cùng lớn đến con đường tu luyện của nàng. Nguyên bản nàng có hi vọng tiến giai Nguyên Anh nhưng sau lần trọng thương này khả năng kết anh đã giảm xuống ba đến năm thành! Nói không chừng sự việc này đã hủy cả đời tu luyện của nàng.
Một gia tộc tu chân cho dù bồi dưỡng thế nào cũng không thể sinh ra nhiều thiên tài một lúc. Thiên phú như Mộc Tử Dung tại huyết mạch trực hệ của Hỏa Long đạo nhân cũng chỉ có vài ba người, hiện tại chỉ vì một hồi chiến đấu ở đại bỉ mà hủy đi sao có thể khiến bọn họ cam tâm.
Bất quá lần chiến đấu này là vô cùng công bình, Mộc Tử Dung cũng chỉ có thể tự oán bản thân dùng Thôi Nguyên Đan, cho dù thế nào cũng có thể xem là lách luật, về lí xem như Mộc Tử Dung đã thua nên bọn họ cũng không thể gây khó dễ cho Tiểu Bàn.
Vì cao giai tu sĩ vô cùng chú trọng mặt mũi nên dù thế nào bọn họ cũng sẽ không đi tìm một vãn bối gây phiền phức, chưa nói đến vấn đề danh dư khi sự việc bị truyền ra ngoài mà có thể còn bị cao giai tu sĩ khác ngăn cản. Có vợ chồng chưởng viện ở đây bọn họ cũng không thể quá mức uy hiếp Tiểu Bàn nên tất cả đều lựa chọn nhẫn nhịn, không chỉ bản thân nhẫn nhịn mà còn ước thúc không cho môn hạ tìm Tiểu Bàn gây phiền toái.
Bất quá chuyện này cũng không thể dễ dàng bỏ qua được, bọn họ cũng không phải người có thể chịu thiệt mà không báo đáp. Tiểu Bàn lúc này đã cảm nhận được mùi vị của giông tố sắp đến, chỉ sợ đám người Hỏa Long nhất mạch vừa động thủ là bản thân lập tức ra đi.
Cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, dù sao đối phương cũng không thể trắng trợn ra tay, càng không dám bỏ qua mặt mũi vợ chồng chưởng viện mà kêu gọi cao giai tu sĩ đối phó mình, bọn họ tối đa là ở trong tối gây một ít khó khăn, chỉ cần hắn cẩn thận tất nhiên sẽ không có việc gì.
Quả nhiên, hai ngày bình yên trôi qua, đến ngày thứ ba Tiểu Bàn đã gặp phản kích!
Sau khi ba lần tỉ thí kết thúc, mười người đứng đầu cũng đã được xác định, ngoài trừ Tiểu Bàn là ngựa chứng, còn lại đều là chín tinh anh đệ tử được dự đoán từ đầu.
Mà sau khi chia tổ cho mười người, Tiểu Bàn không biết là may mắn hay xui xẻo mà ngay vòng thứ nhất đã gặp phải Huyền Thiên biệt viện đệ nhất nhân: Thủy Tĩnh tiểu thư.
Sau khi nghe được tin ngày, Tiểu Bàn chỉ đành cười khổ: “Thật là một đám vương bát đản, đây rõ ràng là bọn chúng cố ý sắp xếp! Thật là muốn ta cùng Thủy Tĩnh một sống hai chết mà!”
Nếu Tiểu Bàn dốc toàn lực, dựa vào đại Thiết chung, Đạp Vân Sáp Sí Hổ cùng phong đồng khôi lỗi pháp khí quả thật vẫn còn cơ hội chiến thắng. Nhưng vấn đề Thủy Tĩnh là ai? Tại Huyền Thiên biệt viện Tiểu Bàn đã đắc tội với Hỏa Long nhất hệ, mà Mai Hoa Thần Nữ nếu vì việc này mà gây khó khăn thì Tiểu Bàn quả thật sẽ vô cùng bất lợi, thậm chí cả vợ chồng chưởng viện lúc đó cũng chưa chắc có thể bảo vệ được hắn.
Dù nhân số Mai Hoa Thần Nữ nhất hệ không nhiều nhưng người nào trong đấy thực lực cũng vô cùng mạnh, còn có người của Hỏa Long đạo nhân cũng đủ để đối kháng với vợ chồng chưởng viện.
Mà nếu Tiểu Bàn bại, cuối cùng lại thêm Hỏa Long gây khó dễ, đem mười người cắt giảm thành chính, như vậy một người chỉ có thức lực Tiên Thiên thập trọng như Tiểu Bàn chắc chắn sẽ là người bị loại.
Cho nên đối với lần tỉ thí này Tiểu Bàn vô cùng đau đầu.
Cuối cùng hắn đành tìm vợ chồng chưởng viện xin đối sách. Bất quả tính cách của hắn vô cùng cương nghị, đang ngượng ngùng bước đến cửa phòng đã thấy Hồng Ảnh đến, Tiểu Bàn nhất thời nảy ra chủ ý.
Sau đó Tiểu Bàn mang theo Hồng Ảnh đi dạo phong cảnh, sau đó lấy nguyên liệu nấu ăn cùng rượu trái cây mang ra. Tiểu bàn vừa nướng thịt nướng vừa dò hỏi: “Sư muội, muội nói xem ta tỉ thí với Thủy Tĩnh tỉ tỉ là thua tốt hay là thắng tốt?”
Dịch giả: Thần Phong Biên Tập: Tiểu Mùi Nguồn: 4vn.eu
Boom nho nhỏ mừng truyện dịch được 100 chương và mừng ngày giỗ tổ nhé:0 (144):
“Ha ha, Bàn ca ca có thể thắng Thủy Tĩnh tỷ tỷ sao?” Hồng Anh nghe xong liền bật cười.
“Chẳng lẽ không thể sao?” Tiểu Bàn không phục: “Thiết Chung của ta cũng không hề có nhược điểm, cho dù Mộc Tử Dung dùng Thôi Nguyên Đan với Thanh Ảnh Thần Kiếm cũng không làm gì được, muội nghĩ đạo thuật thủy hệ của Thủy Tĩnh có thể phá vỡ phòng ngự của ta sao? Chỉ cần nàng không phá được thiết chung ta đã ở vào thế bất bại!”
“Ha ha, sai lầm rồi!” Hồng Ảnh cười nói: “Đại Thiết chung của huynh quả thật khiến người ta bất ngờ nhưng dù sao nó cũng là tài liệu cấp thấp, lại không có thủ pháp luyện chế hoàn hảo, chẳng phải trong trận trước Mộc Tử Dung cũng đã gọt gần mười mấy vạn cân Huyền Thiết sao?”
“Muội nói không sai, tuy rằng mất đi không ít Huyền Thiết nhưng như thế thì sao, cho dù mất thêm mười mấy vạn cân nữa cũng không thành vấn đề. Hơn nữa huynh cũng không tin uy lực của thủy hệ đạo thuật lại mạnh hơn được Thanh Ảnh Thần Kiếm!” Tiểu Bàn không phục trả lời.
“Bàn ca ca nghĩ vậy là do huynh không biết rõ Thủy Tĩnh tỷ tỷ còn có nhiều ẩn giấu. Nói thật cho huynh biết, tài lực của Thủy Tĩnh tỉ tỉ quả thật rất lớn, thậm chí là cha mẹ muội cũng không so được!” Hồng Ảnh buồn bực đáp lời.
“Sao? Cả vợ chồng chưởng viện cũng….?” Tiểu Bàn chấn động: “Lẽ nào nàng có cực phẩm pháp bảo?”
“Không, Thủy Tĩnh tỉ tỉ không thích pháp bảo, người ta là dùng linh bảo kìa!” Hồng Ảnh cười khổ: “Phải biết là cả cha mẹ muội đều chỉ có cực phẩm pháp bảo hộ thân, một món linh bảo cũng không có!”
Nghe Hồng Ảnh nói Tiểu Bàn lập tức lạnh người! Hắn tuy là tu sĩ cấp thấp nhưng vẫn rõ ràng cách phân chia bảo vật tại tu chân giới. Bình thường nhất là pháp khí cho tu sĩ Tiên Thiên cùng Trúc Cơ sử dụng, pháp bảo dành cho Kim Đan cùng Nguyên Anh, mà linh bảo lại cực kì hiếm thấy, chỉ có cao thủ tài lực cực mạnh mới có thể sử dụng.
Linh bảo kì thực cũng từ pháp bảo biến ra, nhưng việc chế tạo linh bảo lại vô cùng gian nan. Đầu tiên phải chọn vật luyện chế hoàn mĩ, lại phải phù hợp với đặc tính pháp bảo bản thân, sau đó còn phải không ngừng tế luyện, mỗi một lần tế luyện tiêu tốn không ít thiên tài địa bảo, còn phải khắc vào vài trận pháp cường đại, tu sĩ sử dụng còn phải liên tục nhuận dưỡng. Trải qua hơn ngàn năm, sau vài lần tế luyện thành công mới có thể khiến một vật chết có linh trí rồi trở thành linh bảo.
Nói cách khác, để luyện chế thành công một linh bảo phải tốn ít nhất ngàn năm, nhưng cũng chỉ là “có thể” mà thôi, chỉ cần một ít sai lầm là lập tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hơn nữa cho dù tất cả quy trình đều hoàn mĩ cũng rất khó để khiến pháp bảo có linh trí. Cho nên một tu sĩ đã sống trên ngàn năm cơ hồ đều là cao thủ Phân Thần kì, một tu sĩ như thế trong cuộc đời nhuận dưỡng vài kiện pháp bảo, chỉ cần một trong đó sinh ra linh trí là đủ để hưng phấn rồi. Sinh ra hai kiện đủ khiến hắn vui mà chết đi! Thực tế có không ít tu sĩ cấp cao cả đời không luyện chế được một món linh bảo nào.
Mà linh bảo sau khi được luyện chế thành công, vì tâm ý tương thông với chủ nhân nên có thể tự tu luyện, uy lực tất nhiên lớn hơn nhiều so với pháp bảo đồng cấp.
Chẳng qua linh bảo cũng khó có thể lưu truyền đến đời sau vì đa số linh bảo đều tổn lạc theo chủ nhân. Cho nên truyền thừa linh bảo tồn tại trên thế gian vô cùng thưa thớt. Mặt khác linh bảo còn có thể tự lựa chọn chủ, chỉ cần được bọn chúng yêu thích thì dù là tu sĩ cấp thấp cũng có thể sở hữu.
Các tu sĩ khác muốn cướp lấy linh bảo cũng chỉ có hai biện pháp: Một là nhờ vào duyên phận, hai là dùng thần trí chế phục đối phương. Nhưng khi dùng cách thứ hai thành công thì đa số cũng gặp phải tình cảnh linh tính của linh bảo hao mòn, trực tiếp đem linh bảo hóa thành pháp bảo.
Vì nguyên nhân như trên nên trong môn phái, linh bảo cũng không phải tùy ý cho tu sĩ cao giai tế luyện mà để chúng tự nhận chủ.
Huyền Thiên Biệt Viện là một trong những môn phái tu chân lớn nhất thế gian, có linh bảo cũng không lạ. Nhưng linh bảo lại nằm trong tay Thủy Tĩnh lại khiến Tiểu Bàn vô cùng buồn bực.
Mặc dù chưa kiến thức qua nhưng từ điển tịch Tiểu Bàn cũng biết được sự lợi hại của linh bảo. Cho dù là linh bảo cấp thất nhất cũng hơn hẳn cao giai pháp bảo. Thanh Ảnh Thần Kiếm của Mộc Tử Dung cũng xem như là một pháp bảo không tồi nhưng nếu so sánh với linh bảo thì chỉ có thể dùng hai chữ bỏ đi để hình dung. ( Hàng này để phi shop nè )
Lúc này sắc mặt Tiểu Bàn biến hóa, nhịn không được hỏi: “Sư muội, linh bảo của sư tỉ Thủy Tĩnh là gì?”
“Huyền Linh Quy Giáp cùng Đại Thế Kim Tiền!”
“Những hai kiện?” Tiểu bàn suýt nữa ngất đi! Tu sĩ Tiên Thiên chỉ cần gặp phải pháp bảo cấp thấp cũng đủ điên cuồng nhưng nàng lại có những hai kiện linh bảo, chênh lệch này quả thật kinh người!
“Kì thật có thể nói tuy hai mà một vì chúng cùng thuộc một bộ!” Hồng Ảnh giải thích: “Quy Giáp, Kim Tiền đều dùng để bói toán, thiếu một trong hai đều không được!”
“Dùng để bói toán?” Tiểu Bàn vừa nghe xong hai mắt lập tức tỏa sáng: “Vậy tức là chúng không có tác dụng tấn công đúng không?”
“Ha ha, so với linh bảo đồng cấp thì uy lực của nó quả thật yếu hơn một ít, dù sao chiến đấu cũng không phải tác dụng chính của chúng. Nhưng dù sao đó cũng là linh bảo, uy lực chắc chắn mạnh mẽ hơn pháp bảo nhiều.” Hồng Ảnh giải thích: “Huyền Linh quy giáp chủ thủ, chắc chắn mạnh mẽ hơn Huyền Thiết Chung của huynh, Kim Tiền chủ công có thể tự tìm đến đối phương sau đó tự động công kích, trong lúc công kích còn có thể tạo thành một Kim Tiền Trận, uy lực không thể xem nhẹ!”
“Chuyện này còn phải bàn sao? Trừ khi huynh cũng có linh bảo, mà linh bảo phải mạnh hơn Huyền Linh Quy Giáp cùng Đại Thế Kim Tiền mới được!” Hồng Ảnh cười đáp.
“Việc này…” Tiểu Bàn nghe xong liền nhớ đến bổn mạng pháp bảo của mình. Đại Đồng Chung này không chừng cũng là linh bảo cấp cao.
Nhưng nếu để lộ tin tức Thiết chỉ sợ sau này Tiểu Bàn cũng không được yên ổn. Không thể vì nhỏ mà bỏ lớn, Tiểu Bàn đành nghĩ: “Đến lúc đó xem sao, nếu quả thật không thể chiến thắng thì buông tha, dù sao cũng đã trong mười hạng đầu, Hỏa Long nhất hệ cũng không thể một tay che trời mà loại mình ra."