Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 101: Ưu thế hai mươi năm
Dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Khi cả hai rời khỏi phòng 209 thì cũng đã đến giờ cơm trưa.
Tối hôm qua không sai biệt lắm là một đêm chiến đấu rất hăng hái, gần như không ngủ. Thời điểm mệt mỏi đến cực độ, hai người lại nghỉ một chút rồi lại chiến đấu tiếp. Cứ như thế, hai người nhìn qua thì dường như là tinh lực dư thừa nhưng thật ra là đã bắn hết đạn.
Tuổi trẻ thật là tốt!
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Vĩ Hồng lại đi rút tiền tiết kiệm của mình.
Việc trang hoàng cửa hàng thì không cần hắn phải bỏ tiền. Vũ Thường đã nói qua trong điện thoại là ông chủ Hongkong sẽ xử lý. Trang trí một cửa hàng bán quần áo tại một địa phương nhỏ thì có tốn bao nhiêu tiền đâu.
Ông chủ ở Hongkong sẽ lo liệu toàn bộ.
Nhưng trang hoàng cho phòng ở của mình thì phải bỏ tiền. Lưu Vĩ Hồng không dự định trang trí vách tường. Dù sao thì đây cũng chỉ là phòng thuê chứ không phải chính mình mua. Trang trí hoa văn trên vách tường, khung cửa, sàn nhà rồi đến phiên người khác đến ở thì chẳng phải là mình thiệt sao? Tuy nhiên, nồi niêu soong chảo, giường và những đồ dùng hàng ngày khác là phải mua. Và đó cũng là một khoản chi không nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng rút ra năm nghìn đồng, giao cho Đường Thu Diệp.
Nhìn thấy khoản tiền lớn như vậy, Đường Thu Diệp cảm thấy lạnh người, ánh mắt mở to.
- Vĩ Hồng, nhiều tiền quá vậy?
Đường Thu Diệp tuy là nhân viên trường Trung cấp Nông nghiệp nhưng tiền lương rất thấp. Lưu Vĩ Hồng cũng vậy. Ngoại trừ các khoản tiền trợ cấp, tiền thưởng thì mỗi tháng cũng chỉ được sáu, bảy chục đồng. Tham gia công tác bốn năm thu vào cũng chưa tới năm nghìn đồng. Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng lại giao cho cô một khoản tiền lớn như vậy.
Nguyên Đường Thu Diệp cũng muốn hỏi Lưu Vĩ Hồng tiền này ở đâu hắn có nhưng rồi cũng không hỏi.
Lưu Vĩ Hồng đã từng nói qua, nhà của hắn ở Bắc Kinh còn lớn hơn Phó chủ tịch tỉnh. Đường Thu Diệp nghĩ chức quan càng lớn thì tự nhiên tiền sẽ càng nhiều. Số tiền này nhất định là người nhà Lưu Vĩ Hồng đã cho hắn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Sống thoải mái là được rồi. Tiền bạc không quan trọng.
Đường Thu Diệp gật đầu.
Đúng là ý này!
Tưởng tượng ra dáng dấp mới lạ, xinh đẹp của căn phòng mới, trong lòng Đường Thu Diệp tràn đầy sự hạnh phúc.
Đây chính là tổ ấm mới của cô và Lưu Vĩ Hồng.
Kỳ thật thì Lưu Vĩ Hồng đánh giá cao trình độ cuộc sống ở thị xã Hạo Dương. Hai phòng ngủ và một phòng khách cũng không cần trang hoàng nhiều, chỉ mua một cái giường và đồ dùng linh tinh, tuyệt đối không tốn đến năm nghìn đồng.
Nhưng cũng không sao, số tiền còn lại cấp cho Đường Thu Diệp làm tiền tiêu phí.
Lưu Vĩ Hồng cũng không bạc đãi người đàn bà của mình. Kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng đối với bạn gái của mình cũng phóng khoáng đến như vậy. Chỉ cần chính mình có thể cho thì liền móc ra cho.
Tính cách này đúng là không thể sửa được.
Huống chi, Đường Thu Diệp cũng không phải là bạn gái kiếp trước của hắn. Hắn thật sự rất thích cô và muốn cô vui vẻ, hạnh phúc.
Tuy rằng không muốn mua quá nhiều đồ để trang trí nhưng muốn mua tất cả các đồ dùng kia thì trong một buổi chiều cũng hơi khó. Việc buôn bán ở thị xã Hạo Dương kết thúc rất sớm. Tất cả các cửa hàng, ngoại trừ cửa hàng thời trang và ẩm thực là kết thúc muộn, còn lại thì đến sáu giờ chiều là đóng cửa hết.
Lưu Vĩ Hồng thuê ba lượt xe máy, chở tất cả các đồ dùng đã mua về phòng mới. Còn những cái chưa cần thiết lắm thì Đường Thu Diệp dự định sẽ mua sau.
Toàn bộ buổi chiều, Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp đã cùng nhau trang trí cho căn phòng mới của hai người.
Đường Thu Diệp hết sức phấn chấn, cả người dường như sức mạnh tràn trề. Vốn cô kiên trì không chịu để Lưu Vĩ Hồng đụng tay vào, chỉ cần hắn ngồi yên xem cô làm là được rồi nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không chịu. Hắn không thể ngồi yên một chỗ nhìn Đường Thu Diệp bận rộn được. Như vậy thì kém quá. Cuối cùng, cả hai người đều cùng nhau trang trí cho căn phòng.
Tất cả những đồ dùng trong nhà đều là do Đường Thu Diệp bố trí, chỉ có giường là ngoại lệ. Lưu Vĩ Hồng đã mua một cái giường đôi rất chắc chắn và một cái nệm dày.
Nếu không như vậy thì sẽ không chịu nổi sức ép của hai người.
Đường Thu Diệp mặt đỏ bừng nhưng cũng không phản đối.
Cảm giác tối hôm qua thật là tuyệt. Đến bây giờ, Đường Thu Diệp lại ngóng trông màn đêm sớm buông xuống, để cô có thể cùng người đàn ông của mình tận hưởng khoái hoạt đến cực điểm này.
Sau khi trang trí xong, hai người đều mệt đến đổ đầy mồ hôi. Nhìn gian phòng bếp gọn gàng, Đường Thu Diệp bỗng nhiên phát hiện cô không có mua đồ ăn. Cô vốn định ở nhà sẽ nấu một bữa ăn ngon cho Lưu Vĩ Hồng.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:
- Hay là ra ngoài ăn đi?
- Lại ra ngoài ăn!
Đường Thu Diệp hơi do dự.
Cô cảm thấy xót tiền!
Một ngày ba bữa đều ăn ngoài cũng không phải là cách sống hay. Nếu cứ như vậy thì sẽ thiếu hụt mất.
Nhưng trong nhà không có đồ ăn và cũng không thể để bụng đói được. Cuối cùng thì y theo ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, đi ra ngoài ăn cơm rồi ghé một tiệm tạp hóa mua ít mì để dùng trong bất cứ tình huống nào.
Về đến nhà, Đường Thu Diệp ngồi xuống chiếc giường lớn, giơ tay vuốt ve tấm chăn nệm mới, vui mừng không thể tả.
Lưu Vĩ Hồng dựa lưng vào khung cửa nhìn cô.
Quyết định không bỏ lỡ Đường Thu Diệp quả thật là một quyết định chính xác.
Nhìn ánh mắt yêu thương của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp một lần nữa lại thấy ngây ngất, chân thành đứng dậy nói:
- Em đi nấu cho anh ít nước nóng.
Máy nước nóng khi ấy còn chưa có nên trong phòng tắm chỉ có nước lạnh.
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu:
- Anh tắm nước lạnh được rồi. Em nấu cho em tắm đi.
Thói quen này của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp cũng biết. Khi ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng vẫn thường tắm nước lạnh, cho dù thời tiết có vào mùa đông cũng không ngoại lệ.
Đường Thu Diệp ở trong phòng mới cảm thấy rất thỏa mãn.
Tắm rửa xong, hai người lại khẩn trương chui vào trong chăn. Đây là nhà của mình, chứ chẳng phải nhà khách. Cũng may là tối hôm qua bọn họ điên cuồng đã quá nhiều nhưng Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy chưa đủ. Hắm vẫn có hứng thú âu yếm cái thân hình đầy đặn của Đường Thu Diệp. Tối hôm qua, Đường Thu Diệp trên cơ bản là “nhẫn nhục chịu đựng”, không thể thả lỏng hoàn toàn nên lúc ấy có chút thẹn thùng. Tuy nhiên, khi Lưu Vĩ Hồng âu yếm thì Đường Thu Diệp lại không nằm im bất động nữa. Dưới sự dẫn dắt của Lưu Vĩ Hồng đã bắt đầu trở thành một người phụ nữ thành thục.
Lại là một buổi tối điên cuồng.
Hiệu suất làm việc của Vũ Thường quả là rất cao. Ngày thứ tư Đường Thu Diệp đến thị xã Hạo Dương, ông chủ Hongkong đã phái hai người, mang theo rất nhiều quần áo, giầy dép đến thị xã Hạo Dương.
Đương nhiên, hai người này không phải là người Hongkong mà là người đại lục. Ở thành phố Giang Khẩu, ông chủ Hongkong mở một cửa hàng thời trang rất lớn nên mời họ đến làm việc. Một người họ Chu, khoảng hai bảy, hai tám tuổi, là người tỉnh Sở Nam. Còn cô gái kia họ Ngô. Cách ăn mặc của hai người rất tân thời bởi vốn họ làm kinh doanh về thời trang mà.
Đường Thu Diệp lần đầu tiên hợp tác với bọn họ nên cũng rất khẩn trương.
Chu tiên sinh và Ngô tiểu thư nguyên tưởng rằng mình sẽ gặp gỡ một người làm ăn sành sỏi. Mang theo hàng hóa, bọn họ cũng là lần đầu tiên đến đây. Ông chủ đã dặn dò, nhất định bọn họ phải làm tốt công việc, khiến khách hàng vừa lòng. Dưới cảm nhận của bọn họ thì người mà ông chủ coi trọng như vậy thì chắc là một nhân vật khó lường.
Không ngờ người mà bọn họ gặp lại là một người chẳng có chút kinh nghiệm buôn bán kinh doanh gì cả.
Nhìn qua thì Đường Thu Diệp cũng chẳng giống như một người có bối cảnh lớn gì cả.
Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, Chu tiên sinh và Ngô tiểu thư cũng không rõ. Còn lo lắng là mình đã đến lầm, vội vã đến điện thoại công cộng, gọi về Giang Khẩu. Quả thật là có chuyện như vậy.
Đợi khi Lưu Vĩ Hồng đến, Chu tiên sinh mới xem như là mình tìm đúng đối tượng.
Một người được đào tạo ở thành phố Giang Khẩu đến đây thì khi làm việc rất nhanh gọn, quyết đoán và dứt khoát. Thấy Lưu Vĩ Hồng cũng là một người am hiểu nên Chu tiên sinh cũng không lãng phí thời gian, vội bày ra bản vẽ thiết kế, thảo luận cùng với Lưu Vĩ Hồng.
Đây quả thật là một bản thiết kế tốt. Lưu Vĩ Hồng ở trong điện thoại đã thông báo tỷ lệ chiều rộng, chiều dài. Bên đó chiếu theo tỷ lệ này mà cho ra bản thiết kế.
Tên của cửa hàng là “Thu Thủy Y Nhân”, phía dưới ghi nơi xuất xứ là từ Hongkong.
Điều này thì Lưu Vĩ Hồng không có ý kiến.
Khi đó, ở đại lục, chiêu bài này rất phổ biến, có thể thu hút người khác. Nhất là ở thị xã Hạo Dương, một vùng nội thành hẻo lánh thì lại không cần nói nữa. Hongkong nằm ở phía nam, phần lớn thị trường ở Giang Khẩu đều từ Hongkong đến. Nơi đó giống như là thiên đường. Dường như hàng hóa gì mà dán nhãn Hongkong vào thì đều là thứ tốt.
Đơn giản quần áo, giầy dép mà nói, thì hàng hóa từ Hongkong quả thật tốt hơn nhiều. Phương diện thiết kế cũng mới hơn. Xí nghiệp thời trang trong nước chỉ mới là bước khởi đầu, nếu muốn đuổi kịp thì cũng phải mất một khoảng thời gian.
Nhưng trang trí chi tiết thì Lưu Vĩ Hồng cũng không cùng suy nghĩ. Thiết kế của Chu tiên sinh ở lúc ấy có thể xem là hiện đại. Nhưng Lưu Vĩ Hồng xem ra thì lại cảm thấy quê mùa. Hắn yêu cầu trần nhà phải trang bị đèn huỳnh quang. Tất cả các giá áo đều phải bằng inox. Tóm lại một câu, toàn bộ mặt tiền của cửa hàng phải sáng ngời, mới kích thích mãnh liệt thần kinh thị giác của người mua.
Lưu Vĩ Hồng chưa kinh doanh qua mặt hàng thời trang. Nhưng đời sau họ trang hoàng các cửa hàng thời trang đều như vậy. Lưu Vĩ Hồng lại đem quan niệm thiết kế cửa hàng thời trang của mười mấy năm sau đem áp dụng cho mười mấy năm trước.
Nhưng Chu tiên sinh lại không cho là đúng. Khác thì không dám nói, nhưng bàn đến việc trang trí cho cửa hàng thời trang thì y là một người lành nghề. Y không ngờ bản thiết kế Lưu Vĩ Hồng đưa lại đã được thay đổi hoàn toàn. Cái gì có thể nhịn được chứ cái này thì không. Chu tiên sinh cố gắng thuyết phục Lưu Vĩ Hồng rằng, tổng cửa hàng của bọn họ ở Giang Khẩu cũng được trang hoàng như thế này. Đây được xem như là sang trọng nhất rồi.
Lưu Vĩ Hồng vẫn kiên trì ý kiến của mình.
Chu tiên sinh dù sao cũng là phụng mệnh làm việc. Lưu Vĩ Hồng xem như là khách hàng. Khách hàng đã kiên trì thì y cũng chỉ biết làm theo. Nhưng khi cửa hàng được trang trí đến một nửa thì Chu tiên sinh đang trong lòng không phục, bỗng nhiên cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Hóa ra, cửa hàng thời trang vẫn có thể trang trí như vậy sao.
Không cần xem quần áo, chỉ cần nhìn thấy mặt tiền cửa hàng thì cũng biết nơi này chỉ bán những mặt hàng xa hoa.
- Lưu tiên sinh, đây quả thật là một ý kiến hay. Tôi nhất định sẽ quay trở về báo cáo lại với ông chủ.
Chu tiên sinh vươn ngón tay cái lên, tự đáy lòng tán thường.
Một chiếc gắn máy ba bánh thình thịch tiến vào nhà máy sản xuất đinh. Ồ không, bây giờ phải gọi là trụ sở của cục Nông nghiệp địa khu. Từ trên chiếc xe máy nhảy xuống một người thanh niên trẻ tuổi, mặc thường phục.
Người thanh niên này ước chừng hai mươi tuổi, dáng người cao to, làn da màu đồng, biểu hiện cho một sức khỏe tốt. Diện mạo tuy chưa nói rằng là đẹp trai nhưng cũng được xem là dễ nhìn. Y nắm cái chìa khóa trong tay, đánh giá một chút cục Nông nghiệp, bĩu môi rồi lững thững đi vào.
Văn phòng của cục cơ quan cách đó không xa.
Chàng thanh niên nhìn vào tấm biển, thăm dò qua một chút.
Trong văn phòng có ba bàn làm việc. Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng và Trần Vĩ Nam, còn có một người tên là Tiểu Tất. Trần Vĩ Nam rất ít khi ở văn phòng, cũng không biết gã đã đi đâu. Bình thường, khi gã đi ra ngoài cũng không báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, càng không cần phải nói lại với Tiểu Tất và Vương Tú Phương. Tiểu Tất hay gọi gã là “du hiệp”.
Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm quan tâm đến gã.
Nhìn thấy khách đến, Tiểu Tất vội vàng đứng dậy, hỏi:
- Xin chào, xin hỏi anh có chuyện gì vậy?
- Tìm người!
Đúng là tính tình cà lơ phất phơ của người trẻ tuổi.
- Tìm ai?
- Lưu Vĩ Hồng!
Chàng thanh niên đối đáp với Tiểu Tất, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Lưu Vĩ Hồng. Nhìn cách bày trí trên bàn thì có thể biết được, Lưu Vĩ Hồng là người quản lý văn phòng này.
- Anh tìm Lưu Vĩ Hồng có chuyện gì sao?
Khách không rõ lai lịch thì không thể chỉ lãnh đạo mình ra. Chỉ có điều Tiểu Tất vẫn còn non, tuy miệng hỏi nhưng ánh mắt lại không tự chủ được, liếc nhìn sang phía Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đứng dậy nói:
- Xin chào, tôi chính là Lưu Vĩ Hồng.
Chàng thanh niên nhìn Lưu Vĩ Hồng trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới, trông điệu bộ rất là vô lễ.
Tiểu Tất không khỏi nhíu mày, có chút khẩn trương nhìn gã thanh niên, cảm thấy dường như gã không phải là người tốt. Tiểu Tất mới vừa tốt nghiệp, ra đời chưa bao lâu nên luôn có sự cảnh giác đối với những người có hơi hướm xã hội đen.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, không thèm để ý đến ánh mắt thiếu tôn trọng của gã thanh niên, cũng bắt đầu đánh giá gã.
- Tôi là Hạ Hàn, thuộc đại đội trị an của Cục công an thành phố.
Gã thanh niên tự giới thiệu mình nhưng giọng điệu lại tỏ ra khiêu khích.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, dường như không quen biết.
- Haha, ba của tôi là Hạ Thiên Hữu. Còn anh là con trai của bác Lưu?
Hạ Hàn nói ra một cái tên mà Lưu Vĩ Hồng rất quen thuộc.
Hạ Thiên Hữu!
Đây là đồng đội với Lưu Thành Gia, sư đoàn trưởng quân đoàn chủ lực đóng quân tại Hạo Dương. Lâm Mỹ Như đã từng nói qua cho Lưu Vĩ Hồng biết, là hắn có thể đi tìm Hạ Thiên Hữu để hỗ trợ. Giống như Mạnh Thiên Sơn, Hạ Thiên Hữu cũng là một đồng đội thân thiết của Lưu Thành Gia, thậm chí quan hệ còn tốt hơn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, tự nhủ tại sao Sư đoàn trưởng Hạ lại có một đứa con cà lơ phất phơ như vậy? Đây cũng chính là một hình ảnh của Lưu Vĩ Hồng trước kia.
- Haha, xin chào! Tôi đã muốn sớm đi thăm hỏi chú Hạ nhưng gần đây lại bận quá. Lại đây ngồi đi, Hạ Hàn.
Hạ Hàn khoát tay, nói:
- Không cần, tôi hôm nay đến đây chỉ để làm tài xế. Ba tôi nói muốn mời anh một bữa cơm rồi cùng nhau nói chuyện. Có rảnh không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cậu đã đến đây rồi, tôi dám không rảnh sao? Không sợ bị chú Hạ mắng cho à?
Hạ Hàn cũng cười. Gã cảm thấy Lưu Vĩ Hồng đối với gã cũng không tỏ ra vờ vịt. Nói thực ra thì Hạ Hàn cũng không cảm thấy hài lòng khi ba của mình bảo mình làm chuyện này.
Gã từng nghe ba của mình nhắc đến Lưu Thành Gia, bảo là người anh em thân thiết nhất của ông. Nhưng Hạ Hàn thì chỉ nghe qua chứ không có ấn tượng gì. Dù sao thì đó cũng là mối quan hệ của thế hệ trước, đối với gã cũng chẳng có liên quan.
Sau lại nghe nói, con trai của Lưu Thành Gia đến thị xã Hạo Dương làm việc, Hạ Hàn cũng không để ý.
Đời thứ nhất có giao tình thì không nhất thiết đời thứ hai cũng vậy.
Không ngờ hôm nay Hạ Thiên Hữu lại bắt gã đến cục Nông nghiệp địa khu đón Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn trong lòng cảm thấy không phục. Tại sao lại như vậy? Bộ loạn hết rồi sao? Theo lý thì Lưu Vĩ Hồng là con cháu, phải đến chào hỏi Hạ Thiên Hữu trước mới đúng.
Bây giờ lại vội vội vàng vàng đến trước cửa nói một tiếng”mời”. Thật là quá mất mặt.
Nhưng sau khi gặp mặt, suy nghĩ của Hạ Hàn đã thay đổi. Y cảm giác, từ bản chất, Lưu Vĩ Hồng cũng giống như y, cũng bất cần đời.
Ừ, cái tên này được đấy!
- Vậy chúng ta đi chưa?
- Đi!
Lưu Vĩ Hồng không nói hai lời, vội vàng theo y ra cửa, rồi nói với Tiểu Tất một câu.
Sau khi đi ra ngoài sân, nhìn thấy một chiếc xe gắn máy ba bánh đời cũ, Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hạ Hàn, thiết bị của cục công an các anh cũng không tồi nha.
Hạ Hàn lắc đầu:
- Đừng nói nữa, nghèo đến độ sắp không có cơm ăn rồi đây này. Vốn đang có hai chiếc xe ngon. Sau khi phòng công an địa khu thành lập thì điều động cho một cái. Bây giờ còn lại tất cả đều là đồ vật rách nát.
- Haha, nhưng vẫn còn tốt hơn so với cục Nông nghiệp chúng tôi. Tôi còn phải đi xe đạp đấy.
- Vậy à? Chà, sao anh lại chạy đến nơi này để làm? Muốn chơi trội à?
Hạ Hàn thuận miệng hỏi.
Điều này y cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Y nghe nói qua, ba của Lưu Thành Gia, ông nội của Lưu Vĩ Hồng là lãnh tụ của quốc gia. Với uy phong hiển hách như vậy thì cho dù Hạ Hàn là kẻ không sợ trời không sợ đất nghe xong cũng phải kính nể. Hạ Hàn nghĩ, một gia đình có bối cảnh như vậy, sao lại có khả năng đến vùng đất Hạo Dương nghèo nàn để làm việc ở cục Nông nghiệp?
Thật không thể tin nổi!
Chẳng lẽ bị đày sao?
- Không phải!
Lưu Vĩ Hồng cũng thuận miệng đáp.
- Vì sao!
- Tránh xa mặt trời một chút!
- Nói hay lắm!
Hạ Hàn bật cười ha hả.
Câu giải thích này là đủ rồi. Hạ Hàn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư của Lưu Vĩ Hồng.
Chiếc xe gắn máy ba bánh lại nổ máy ầm ầm chạy đi.
Cơ quan chỉ huy đóng quân không xa thị xã Hạo Dương bao nhiêu. Nghiêm khắc mà nói thì ngay tại thị xã Hạo Dương và giáp giới với phía nam, khu vực quân nhân này cũng là một khu vực độc lập rồi.
Hạ Thiên Hữu cũng là một chủ lực sư dã chiến, cũng không nhận nhiệm vụ bảo vệ địa phương, chỉ đóng quân tại đây thôi. Một khi có nhiệm vụ tác chiến thì bất cứ lúc nào cũng phải xuất động.
Sau khi xe máy chạy đến cổng sư bộ thì tự động giảm tốc độ. Hạ Hàn nhảy xuống xe, rồi tiến hành đăng ký.
Vệ binh canh gác cửa đều nhận ra Hạ Hàn, lại còn nói đùa với y vài câu.
- Quy cũ nghiêm ngặt nhỉ!
Lưu Vĩ Hồng nói.
- Ba tôi rất nghiêm khắc. Nếu hôm nay tôi không đăng ký, ba của tôi mà biết được, chẳng những tôi sẽ gặp họa mà vệ binh cũng vậy.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Là một chủ lực nên Hạ Thiên Hữu rất cần phải nghiêm khắc. Không không có kỷ luật thì sẽ không có sức chiến đấu.
Hạ Thiên Hữu có thể làm đến chức sư đoàn trưởng thì khẳng định là phải có lý do.
Điều kiện nhà ở ở đây dường như lại không được tốt bằng bên Mạnh Thanh Sơn. Điều này có thể lý giải. Dù sao thì Mạnh Thanh Sơn cũng đóng quân ở vùng ngoại thành thành phố Nam Phương. Ở đây hoàn toàn không thể sánh bằng.
Trụ sở của sư bộ không có nhà lầu. Tất cả đều là nhà trệt. Nhà của Hạ Thiên Hữu cũng là nhà trệt, một nơi hoàn toàn độc lập. Đương nhiên, ở đây trang hoàng không thể so sánh với một biệt thự được. Nó khá cũ.
- Mời vào!
Hạ Hàn dùng tay để mời.
Lưu Vĩ Hồng bước vào. Trong phòng khách đang có một vị quân nhân cao lớn, khoảng bốn mươi tuổi đang đứng chờ sẵn. Ánh mắt nhìn ra cửa, trang phục chỉnh tề, quân hàm đại tá sáng bóng, trông rất uy phong.
Hắn chưa từng gặp qua Hạ Thiên Hữu nhưng nhìn tư thế này thì không thể là người khác được.
- Haha, Lưu Vĩ Hồng?
- Dạ, đúng ạ! Cháu là Lưu Vĩ Hồng.
- Ừ, không cần giới thiệu. Cho dù ở trên đường có đụng cháu thì cũng có thể nhận ra. Cháu y như ba cháu lúc còn trẻ, nhưng trắng hơn. Khi đó, ba cháu cứ như người Châu Phi.
Hạ Thiên Hữu cười ha hả, nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, bộ dáng rất vui.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:
- Chú Hạ, chú và ba cháu khi vào quân ngũ, chịu sự quản lý của chỉ huy trưởng La. Ông ấy nổi tiếng là nghiêm khắc. Cho nên, các chú cũng nhờ vậy mà được rèn luyện tốt.
- Ồ, cháu cũng biết chỉ huy trưởng La trị quân nghiêm khắc sao?
Hạ Thiên Hữu vừa nghe lại cảm thấy rất cao hứng.
- Đúng vậy, chú Hạ. Cháu trước kia thường xuyên nghe ba cháu nhắc đến cái tên này.
Lời của Lưu Vĩ Hồng nói không sai. Lúc trước, Lưu Thành Gia đối với việc tiến hành quân sự hóa Lưu Vĩ Hồng, đã thường xuyên nói với hắn thời điểm mình còn là một tân binh gian khổ như thế nào. Có lẽ chính vì trước đây chịu sự quản lý nghiêm khắc của cha mà Lưu Vĩ Hồng mới tỏ ra phản nghịch như vậy.
Hạ Thiên Hữu liên tục gật đầu nói:
- Chú biết rất rõ ba của cháu. Không hổ danh là người của Lưu gia, đặc biệt yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình. Khi còn ở trong quân ngũ, chúng tôi rất khâm phục hắn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Cám ơn chú Hạ!
Người ta đã khen ba của hắn, hắn cũng phải biết đáp lễ lại chứ.
- Đến đây ngồi đi Vĩ Hồng.
Hạ Thiên Hữu vỗ vào chiếc ghế gỗ nói.
Lưu Vĩ Hồng theo lời ngồi xuống một bên, kéo lưng áo thẳng xuống.
Trước mặt một quân nhân điển hình, nếu muốn có được thiện cảm của ông ấy, biện pháp tốt nhất chính là biểu hiện ra khí chất của một người quân nhân.
Hạ Thiên Hữu gật đầu, dường như cảm thấy rất vừa lòng, nói:
- Vĩ Hồng à, cháu tới Hạo Dương được bao lâu rồi?
- Đúng vậy, chú Hạ, cũng được hai tháng rồi.
- Bận rộn đến vậy sao?
Hạ Thiên Hữu có điểm trách cứ. Tên tiểu tử này đến đây đã hai tháng nhưng lại không đến thăm hỏi một chút nào.
- Cháu thành thật xin lỗi chú Hạ, cháu thật là thất lễ. Trong khoảng thời gian này, cục Nông nghiệp công việc quả thật hơi nhiều. Hơn nữa, cháu lại phải thường xuyên xuống nông thôn, xem xét tiến độ công trình cung cấp rau xanh. Cho nên cũng không có thời gian thăm hỏi chú Hạ.
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn đáp.
- Haha, đặt công việc lên hàng đầu cũng là điều tốt. Nói thực ra thì công trình cung cấp rau xanh. của mọi người, chú cũng nghe nói. Không tồi đâu. Việc này phải làm cho tốt, bằng không thì việc cung ứng ray quả cho bộ đội chúng ta là một vấn đề.
Hạ Thiên Hữu khẳng định nói.
- Sau này có thời gian thì đến chơi nhiều hơn nhé!
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 103: Kết tình bằng hữu
Dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Bữa cơm chiều tại Hạ gia rất phong phú.
Nói phong phú, không phải là vì thức ăn nhiều mà là sự đa dạng của các món ăn thôn quê. Địa khu Hạo Dương của tỉnh Sơn Nam cũng được xem là miền núi. Tài nguyên khoáng sản tự nhiên cũng nhiều hơn.
Hạ Thiên Hữu cười ha hả, giới thiệu những món ăn thôn quê với Lưu Vĩ Hồng đều là do tự tay ông săn bắn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chú Hạ có thích săn thú hay không?
- Haha, thời kì hòa bình nên không có cơ hội động đến súng, đành phải giết vài con thú nhỏ cho đã ghiền. Cháu cũng biết chú thích săn thú à?
- Dạ, đúng ạ! Ba của cháu đã từng thưởng thức những món ăn thôn quê của chú, và với tài bắn súng của chú thì ba cháu cũng khen không dứt miệng. Nói chú chính là một trong những xạ thủ hạng nhất. Vào năm 79, chú thân là tiểu đoàn trưởng, còn tự tay xử lý bọn ngoại xâm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Kiếp trước, mối quan hệ giữa hai cha con hắn rất căng thẳng. Lưu Vĩ Hồng một chút cũng không thích nghe Lưu Thành Gia lải nhải về chuyện xưa. Hiện giờ, ngồi cùng một chỗ với Hạ Thiên Hữu, những đánh giá của Lưu Thành Gia về người chiến hữu này nhất thời lại hiện lên trong tâm trí hắn nên liền thuận miệng nói ra.
- Haha, chú biết là ba cháu khoác lác thôi. Tài bắn súng của chú có gì mà tài chứ? Ba của cháu mới đúng là thần xạ thủ đấy. Tài bắn súng của chú cũng là học được từ ba của cháu. Ông ấy là lớp trưởng của chú. Năm 79, ông ấy xử lý bọn ngoại xâm còn nhiều hơn chú. Tại doanh trại, ông ấy nổi tiếng là xương cốt cứng rắn, có thể xử lý một lúc vài trăm tên, được toàn quân đặc biệt phong tặng cho danh hiệu anh hùng chiến đấu.
Nói đến đây, Hạ Thiên Hữu lại kích động vỗ bàn.
Hạ Hàn ở một bên, cũng nhăn mặt, le lưỡi với Lưu Vĩ Hồng.
Chỉ cần nói đến đại chiến năm 79 thì mọi người lại kích động lên. Khi đến nhà làm khách, chỉ cần biết sự tích anh hùng của Hạ Thiên Hữu thì có thể khéo léo dẫn dắt đề tài này. Hạ Thiên Hữu sẽ mặt mày hớn hở, phấn khởi lạ thường. Người khác nếu có chuyện gì nhờ đỡ thì mở miệng lúc này, thường thường đều có thu hoạch.
Lưu Vĩ Hồng thì lại không có ý định gãi chỗ ngứa của Hạ Thiên Hữu.
Kế tiếp, Lưu Vĩ Hồng xem như hiểu được tại sao Hạ Hàn lại nhăn mặt.
- Vĩ Hồng, làm một ly nào!
Hạ Thiên Hữu rất hào sảng, rót rượu ngũ lương ra ly rồi mời Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng tửu lượng không cao. Chỉ cần một bình rượu ngũ lương thì hắn đã xỉn không biết gì rồi. Lúc này, hắn chỉ có thể cụng với Hạ Thiên Hữu bốn ly thôi. Còn về sau thì không chắc hắn trụ nổi hay không.
Tuy nhiên, đây là chén thứ nhất, về tình về lý thì không thể từ chối.
- Chú Hạ, cháu trước đây ít uống rượu. Một ly này, cháu thân là con cháu nên xin được kính chú. Nhưng ly tiếp theo thì cháu không thể.
Lưu Vĩ Hồng không thể không dự phòng được.
Việc uống rượu này không thể so sánh với các việc khác được.
Ánh mắt của Hạ Thiên Hữu trừng lên nhưng vợ của ông đã mở miệng trước:
- Lão Hạ à, Vĩ Hồng còn trẻ, ông lại cho rằng cậu ấy giống như ông sao, là một thùng rượu à?
Vợ của Hạ Thiên Hữu cũng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo rất đoan chính, nhìn qua là biết người có học thức.
Hạ Thiên Hữu dường như rất kính sợ vợ của mình, cười ha hả nói:
- Được, được, tôi không miễn cưỡng cháu nó uống rượu. Vĩ Hồng, uống một ly này thôi, uống được bao nhiêu thì uống. À, ăn nhiều đồ ăn vào.
Lưu Vĩ Hồng lại thở phào một hơi, chạm ly với Hạ Thiên Hữu rồi đưa lên miệng. Rượu ngũ lương từ miệng hắn trôi thẳng xuống bụng, nóng rực lên, cả người như muốn bốc cháy. Cũng may đây chỉ là rượu ngũ lương, chứ nếu là rượu Mao Đài thì chỉ sợ là người sẽ bị đốt mất thôi.
- Tốt, rất sảng khoái, không hổ danh là con của Lưu Thành Gia này.
Hạ Thiên Hữu vô cùng vui sướng, lại vỗ xuống bàn.
- Vĩ Hồng, ăn nhiều đồ ăn vào.
Cô Lưu liền gắp thức ăn vào bát của Lưu Vĩ Hồng.
- Vĩ Hồng, ba mẹ của cháu có khỏe không? Đến nơi ở mới, không biết Mỹ Như có quen không?
Nghe lời nói của cô Lưu thì biết mối quan hệ của cô và Lâm Mỹ Như rất thân thiết. Hẳn là hai nhà vẫn thường xuyên lui tới với nhau.
Kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ phản nghịch, kiếp sau thì lại luôn làm việc ở bên ngoài, nên với bạn bè của cha mẹ thì cũng không quen thuộc lắm. Hắn nghe vậy vội đáp:
- Cám ơn cô Lưu. Mẹ của cháu cũng là người lạc quan, đến nơi đâu rồi cũng quen được thôi.
- Ừ, đúng vậy. Mẹ của cháu quả thật rất thoải mái.
- Vĩ Hồng, ba của cháu trong điện thoại đã khen rằng cháu trong hai năm gần đây đã biết điều hơn, không nghịch ngợm nữa. Tốt, tốt, như vậy mới là con cháu của Lưu gia chứ.
Hạ Thiên Hữu cười ha hả.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy, cháu trước còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn khiến mọi người phải phiền lòng. Hiện tại, cháu đã đi làm, đương nhiên không thể càn quấy như lúc trước được.
- Nghe chưa, Hạ Hàn? Con còn phải học hỏi anh Vĩ Hồng nhiều lắm đấy. Hai mươi mốt tuổi rồi, lại là cảnh sát nhân dân, cả ngày cứ lăn lộn cùng với đán tiểu tử lưu manh, có gì tốt sao?
Hạ Thiên Hữu nghe xong những lời này, lập tức trừng mắt với Hạ Hàn.
Hạ Hàn vốn đang gặm một cái chân giò, không nghĩ đến mình bị trúng đạn như vậy, liền nhếch miệng cười, tiếp tục chăm chú vào cái chân giò. Y không sợ, dù sao thì cũng có người giúp y nói chuyện.
Quả nhiên, cô Lưu đã lên tiếng:
- Lão Hạ à, ăn cơm thì ăm cơm đi, không cần phải nói nhiều như vậy đâu? Cứ luôn thích giáo huấn con mình. Con trai chọc ông cái gì chắc? Đó có phải là thói quen giáo huấn người khác ở quân ngũ phải không?
Lưu Vĩ Hồng âm thầm cười.
Hạ Thiên Hữu và gia đình của ông có nhiều điểm rất giống gia đình của hắn. Dường như người cha nào cũng nghiêm khắc với con trai của mình, có cơ hội là sẽ lên lớp ngay. Cô Lưu và Lâm Mỹ Như là điển hình của những bà mẹ hiền, luôn mở rộng vòng tay bao che cho con của mình.
Khó trách Hạ Hàn lại không tỏ vẻ gì sợ hãi.
Hạ Thiên Hữu cũng không phải muốn giáo huấn gì con mình, chỉ là do thói quen thôi. Con trai của đồng đội mình đến làm khách, nhìn qua thì rất trầm ổn, kiên định. Hạ Thiên Hữu trong lòng cảm thấy rất cao hứng, cho dù bị bà xã quát lớn cũng không thèm để ý. Thỉnh thoảng lại chạm cốc với Lưu Vĩ Hồng, rồi kể lại sự tích anh hùng trên chiến trường như thế nào. Tuy nhiên, Hạ Thiên Hữu vẫn giữ lời hứa, tuy rằng chạm ly nhưng không ép Lưu Vĩ Hồng uống ít hay uống nhiều.
Bữa cơm này thật sự là rất vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Vĩ Hồng cũng không vội ra về, ở phòng khách tiếp tục nói chuyện với Hạ Thiên Hữu. Cho đến tám giờ tối mới xin phép ra về.
Hạ Hàn khẩn trương đứng dậy:
- Vừa vặn hôm nay con có việc phải về cục công an, hay là để con đưa anh Vĩ Hồng về?
Cách gọi “anh Vĩ Hồng” thật có chút không được tự nhiên. Tuy nhiên, trước mặt cha mình thì không thể không như vậy. Bằng không thì Hạ Thiên Hữu sẽ tức giận mất.
Hạ Thiên Hữu hiểu được cái tên tiểu tử này chỉ tìm cớ mà thôi. Nhưng đưa Vĩ Hồng về cũng phải là lễ tiết cần có. Hạ Thiên Hữu cũng không ngăn cản. Cô Lưu dặn dò một câu:
- Đi đường cẩn thận nhé, không cần lái nhanh quá đâu.
Hạ Hàn lại lái chiếc xe gắn máy ba bánh hướng về cục Nông nghiệp.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Hạ Hàn, đến khu chợ tổng hợp đi. Nhà tôi ở đó.
- Được!
Hạ Hàn cũng không hỏi vì sao, trực tiếp thẳng tiến đến khu chợ tổng hợp.
- Hạ Hàn, lên chơi chút nhé!
Tới khu chợ tổng hợp, Lưu Vĩ Hồng nói.
- Được!
Hạ Hàn dường như cũng muốn kết bạn với Lưu Vĩ Hồng, nên không từ chối, lập tức theo Lưu Vĩ Hồng lên lầu bốn. Không đợi Lưu Vĩ Hồng lấy chìa khóa, Đường Thu Diệp ở trong phòng cũng nghe được tiếng bước chân nên sớm mở cánh cửa ra.
Hạ Hàn không đề phòng trong nhà Lưu Vĩ Hồng lại có một cô gái đầy đặn, xinh đẹp ra mở cửa như vậy.
- Bạn của anh à? Mời anh vào trong nhà.
Đường Thu Diệp vội vàng cười nói. Nhìn chung thì Đường Thu Diệp cũng là người biết đối nhân xử thế.
- Haha, phòng này không tồi. Thuê hay mua vậy?
Vừa vào cửa, Hạ Hàn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, miệng chậc chậc tán thưởng.
- Thuê, một trăm năm mươi đồng một tháng.
- Một trăm năm mươi đồng?
Hạ Hàn giật mình kinh hãi, le lưỡi.
- Lại đây ngồi đi, Hạ Hàn.
Phòng khách bài trí rất đơn giản, một cái bàn vuông, mấy cái ghế dựa bằng nhựa. Chỉ ở tạm thời nên cũng không bài trí nhiều.
Lưu Vĩ Hồng mời Hạ Hàn ngồi xuống, thuận tay đưa cho y một điếu thuốc.
- Loại thuốc gì vậy? Trước đây chưa từng thấy qua.
Hạ Hàn thấy điếu thuốc có đầu lọc thật dài nên cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Thuốc đặc biệt đấy. Là do ông cụ cho. Nếu cậu thích thì tôi đưa cho cậu mấy bao.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
- Cái này thì ngại quá!
Hạ Hàn cảm thấy bất ngờ nên nhưng miệng lại nói như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả:
- Thôi đi, người như cậu mà cũng biết ngượng sao?
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, Hạ Hàn cũng cười ha hả, giơ ngón tay cái lên:
- Anh Vĩ Hồng, chỉ là đạt đến một trình độ nào đó thôi. Tôi thích cái tính cách này của anh.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hạ Hàn, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?
-Vừa tròn hai mươi mốt tuổi.
- Ừ, nhỏ hơn tôi một tuổi. Như vậy đi, có một vài người bạn ở thủ đô đều gọi tôi là anh hai. Nếu như cậu không ngại thì cũng gọi tôi như thế. Sau này, nếu có cơ hội thì tôi sẽ giới thiệu một số người cho cậu làm quen, đặc biệt đều là những người ham chơi. Nhất định sẽ rất hợp ý.
Hạ Hàn vui mừng nói:
- Tôi thì cái gì cũng không có, chỉ thích kết giao bạn bè. Anh hai, sau này, ở Hạo Dương này, nếu như anh cần chân chạy việc thì cứ mở miệng, đừng khách sáo nha.
Lời này không tính là lời nói khoa trương.
Hạ Hàn làm cảnh sát ở đại đội trị an cục công an thành phố Hạo Dương, quen biết không ít người. Phải nói là mạng lưới quan hệ rất rộng.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Đường Thu Diệp lại mang nước trà đến.
Hạ Hàn vội vàng đứng dậy, tiếp nhận tách trà nói:
- Đây là chị hai?
Đừng nhìn bộ dạng Hạ Hàn cà lơ phất phơ, bất cần đời nhưng đối với cấp bậc lễ nghĩa thì lại tuân thủ rất nghiêm.
- Ừ, cô ấy ở đây mở một cửa hàng bán quần áo, tên là Thu Thủy Y Nhân.
- Cái gì? Thu Thủy Y Nhân là do chị hai mở? Ôi chao, đúng là chân nhân giấu mặt nhé. Mấy ngày nay mọi người ở Hạo Dương này đều bàn tán về cửa hàng Thu Thủy Y Nhân. Mấy bà cô trong cục công an đều nhắc đến. Ai cũng muốn vào trong đó mua quần áo. Chị hai thật là lợi hại.
Hạ Hàn lại vươn ngón tay cái lên, miệng chậc chậc tán thường.
Chương 104: Cậu phải chú ý một chút về một số người
Dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Tổng thể mà nói, cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương thành lập hai tháng, công tác vẫn có hiệu quả rõ ràng, công trình cung cấp rau xanh đã bước đầu thấy hiệu quả. Chức vụ Phó chánh văn phòng của Lưu Vĩ Hồng cũng làm rất có bài bản, đa phần đồng sự trong cục đều có thể tán thành năng lực công tác của hắn
Nhưng cũng có người bất mãn
Một ngày này, Lưu Vĩ Hồng đến phòng tài vụ nộp ngân phiếu định mức, Trang Tê Phượng liền cáo trạng
- Ôi, Vĩ Hồng, căn tin của các anh là sao vậy? Thức ăn càng ngày càng kém?
Trang Tê Phượng không vội xét duyệt ngân phiếu định mức, thở hổn hển nói, khuôn mặt tròn tròn phụng phịu. Hai tháng nay, quan hệ giữa cô và Lưu Vĩ Hồng có vẻ như càng thân cận hơn, trước kia gọi “chủ nhiệm Vĩ Hồng”, nay dứt khoát không xưng vế sau nữa, trực tiếp gọi tên. Cô lớn hơn Lưu Vĩ Hồng bảy tám tuổi, gọi như vậy cũng không coi là đi quá giới hạn
Trang Tê Phượng trước mắt là một mình sống ở bên đây, chồng con đều ở lại thành phố Thanh Phong, quan hệ công tác nhất thời chưa điều qua. Cô chê một mình nấu cơm phiền toái liền ăn ở căn tin. Hơn nữa, nhà ngang của nhà máy đinh cũng quả thật không tiện nấu cơm, làm cho cả tòa lầu đều là khói dầu, người ở đây cũng không thoải mái
Nhìn hình thể của Trang Tê Phượng thì có thể biết, cô rất chú ý việc ăn có tốt hay không
Thức ăn của căn tin này mà kém, Trưởng phòng Trang tất nhiên sẽ không vui
Từ khi Đường Thu Diệp qua đây, Lưu Vĩ Hồng ít khi ăn ở căn tin. Đường Thu Diệp tuy rằng đã làm bà chủ, nhưng một ngày ba bữa đều làm xong cơm nước cho Lưu Vĩ Hồng. Dù gì trong tiệm đã mời hai người giúp đỡ, cũng phải quản việc cơm nước
- Vậy sao? Tôi cũng không cảm thấy
- Cậu đương nhiên không cảm thấy rồi, Đường Thu Diệp qua đây, hàng ngày rượu ngon thức ăn ngon hầu hạ cậu, cuộc sống gia đình tốt đẹp… Cậu như vậy là người đàn ông ăn no không biết người đàn ông đói
Đường Thu Diệp lại đây, cũng không có lộ diện ở trong cục, đồng nghiệp cũ không gặp một ai, sao Trang Tê Phượng biết? Lưu Vĩ Hồng không khỏi lại nghĩ tới một cảnh tượng ngày đó ở nhà khách Hạo Dương gặp Trần Vĩ Nam. Xem ra ngọn ngành từ đây
Thấy bộ dáng của Lưu Vĩ Hồng, Trang Tê Phượng hé miệng cười, hạ giọng nói:
- Hay đó, cậu cũng là biết hưởng phước, mới bao nhiêu tuổi thì học người ta kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp) rồi? Ôi, dự định che giấu đến bao giờ? Cũng không mời mọi người chúng tôi ăn mấy viên kẹo mừng sao?
Theo cô, Lưu Vĩ Hồng là đàn ông chưa kết hôn, Đường Thu Diệp là phụ nữ đã ly hôn, đều là đơn thân. Nếu đã công khai ở chung vậy chính là hai vợ chồng, ăn kẹo mừng là chuyện đương nhiên
Chuyện của Đường Thu Diệp và Vương Tiểu Vĩ, Trang Tê Phượng tất nhiên biết, cũng rất thông cảm cô. Nay thấy cô cuối cùng sống chung với Lưu Vĩ Hồng, trong lòng cũng vui cho cô
- Trang tỷ, thức ăn căn tin thật sự càng ngày càng kém sao?
Lưu Vĩ Hồng không muốn bàn luận nhiều về chuyện của hắn và Đường Thu Diệp, liền tránh đề tài này
- Đương nhiên, tôi lại nói dối với cậu sao? Tôi thấy, điều này có liên quan đến những người nào đó. Cả ngày từ sáng đến tối chạy tới căn tin, đòi cái này cái kia với ông chủ Ngô… tổng cộng chỉ hai ba chục người ăn cơm, có được bao nhiêu lợi ích? Gã rất độc, người ta đương nhiên phải ở trên người chúng ta kiếm lại rồi!
Nói đến chuyện này, Trang Tê Phượng lại thở phì phì
Cái gọi là những người nào đó, không hề nghi ngờ chính là chỉ Trần Vĩ Nam
Trần Vĩ Nam rất không được lòng người khác. Mới đến 2 tháng thì gây gỗ mấy lần với đồng nghiệp trong cục, cùng với người của phòng tài vụ Trang Tê Phượng bọn họ càng là không qua lại. Trần Vĩ Nam phân công quản lý công tác hậu cần ở văn phòng, thường xuyên phải xã giao với phòng tài vụ. Gã ỷ lại có Trần Sùng Tuệ chống lưng, không hề xem trọng Trưởng phòng Tài vụ Trang Tê Phượng, thái độ rất kiêu ngạo, căn bản là từ chối phòng Tài vụ xét duyệt ngân phiếu định mức mà gã cung cấp, theo gã, Trang Tê Phượng cũng chính là cộng những con số mà thôi
Xét duyệt?
Miễn đi!
Văn phòng và phòng Tài vụ là đơn vị cùng cấp, dựa vào cái gì xét duyệt công tác của văn phòng?
Trần Vĩ Nam còn thích tham tiện nghi. Như Trang Tê Phượng nói, căn tin cơ quan cục Nông Nghiệp, tổng cộng cũng chỉ có vài chục người ăn cơm, có được bao nhiêu lợi ích? Thỉnh thoảng gã lại giơ tay với nhà thầu là ông chủ Ngô, người ta đành phải nghĩ cách trên thức ăn thôi. Chẳng lẽ nhà thầu căn tin còn có thể làm lỗ vốn?
Lưu Vĩ Hồng vốn không tính ở lại trong phòng tài vụ. Hắn bận, Trang Tê Phượng cũng bận, nhưng nếu đã nói ra, mà là chuyện trên công việc, cũng không ngại ngồi xuống, nói thêm vài câu
Thấy Lưu Vĩ Hồng bày ra tư thế “nói dông dài”, Trang Tê Phượng rất vừa lòng, càng có hứng thú. Điều này nói rõ, đối với lời cô nói, Lưu Vĩ Hồng vẫn rất để tâm. Đây chính là tôn trọng!
Trang Tê Phượng thích loại cảm giác này.
Bất kể nam nữ, chỉ cần là lãnh đạo, thì không có ai không thích được người ta tôn trọng
- Vĩ Hồng, cậu phải chú ý một chút tên Trần Vĩ Nam này, tôi thấy, phẩm chất của gã có vấn đề
Hôm nay vừa đúng dịp, hai đồng nghiệp còn lại của phòng tài vụ cũng không ở đây, chỉ có một mình Trang Tê Phượng, Trang Tê Phượng nói chuyện cũng không úp úp mở mở, điểm danh nói rõ họ tên của Trần Vĩ Nam
Cô tự cảm thấy quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng, hai người là chiến hữu cùng một chiến hào, có nghĩa vụ nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt liền trịnh trọng, nói:
- Trang tỷ, đây là vấn đề rất nghiêm trọng
- Trời, tôi biết. Cậu cho rằng tôi là loại người không có nguyên tắc sao? Tôi thật không hiểu, Lúc đầu sao cậu lại đồng ý cho gã phân công quản lý công tác hậu cần. Tôi xét duyệt qua ngân phiếu định mức của gã, những thứ gã mua đều rất đắc, chất lượng thì bình thường, cậu phải chú ý. Cục chúng ta trong khoảng thời gian gần đây đã mua rất nhiều thứ, khoản tiền cũng khá lớn, chuyện này nếu có vấn đề thì không phải chuyện nhỏ!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, vẻ tươi cười theo miệng hắn chợt lóe mà qua
Lúc trước đồng ý cho Trần Vĩ Nam phân công quản lý công tác hậu cần, Lưu Vĩ Hồng liền biết sẽ có hôm nay. Hai kiếp làm người, Lưu Vĩ Hồng tự cảm thấy trên thuật coi tướng cũng rất có tâm đắc. Trước đây ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam, phó nghiên cứu viên Lưu nhàn rỗi vô vị, liền nghiên cứu thuật coi tướng, theo cách nói hiện đại, gọi là “tâm lý học”
Không nghĩ tới cũng thật sự có ngày có thể lấy ra sử dụng
Trần Vĩ Nam tâm thuật bất chính, trong tay chỉ cần có chút quyền nhỏ nhất định sẽ sinh ra thị phi
Trang Tê Phượng nói những điều này, trong lòng Lưu Vĩ Hồng đều biết, tuy nhiên nhiên từ người khác nói ra thì tốt hơn chút. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa rõ, Trần Vĩ Nam làm càn như vậy, có phải do ý định của Trần Sùng Tuệ hay không, nhưng Trần Sùng Tuệ nhất định không phải không hề biết gì. Ngân phiếu định mức qua tay của Trần Vĩ Nam, cuối cùng cần phải Trần Sùng Tuệ ký tên mới có thể đến phòng tài vụ thanh toán
Mấy ngày này, trọng điểm công tác của Chu Kiến Quốc rơi vào trên công trình cung cấp rau xanh, không có chuyện thì chạy đến xã, thị trấn thí điểm vùng ngoại thành, nếu không thì tới chỗ lãnh đạo ở Ủy ban nhân dân Địa khu, tranh thủ làm quen
Theo Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc đã bắt đầu dần dần “biết điều”
Ở trong quan trường lăn lộn, nếu muốn như cá gặp nước, chỉ dựa vào có một lão đại chiếu cố là không đủ. Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc là bạn học không sai, thời khắc quan trọng cũng sẽ chiếu cố ông, nhưng Lục Đại Dũng thân là Bí thư Địa ủy, nhân vật số 1, muốn đảm bảo chén nước không bị đổ, quá chiếu cố đơn vị liên quan chính mình, không khỏi làm cho những đồng chí khác lo lắng. Một địa khu Hạo Dương lớn thế này, muốn xây dựng lên cũng không phải đơn giản chỉ có vài thuộc hạ tâm phúc, còn phải dựa vào đại đa số cán bộ cùng nỗ lực
Cho nên có lúc, Lục Đại Dũng ngược lại không thể quá chiến cố Chu Kiến Quốc
Chu Kiến Quốc tranh thủ ấn tượng tốt ở những lãnh đạo địa khu khác thì có vẻ vô cùng cần thiết. Ví dụ như lúc tổng kết khen ngợi, do Tào Chấn Khởi đề xuất mở đầu, biểu dương Chu Kiến Quốc vài câu, Lục Đại Dũng liền có thể thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế), đem công lao ghi tạc trên đầu Chu Kiến Quốc
Đây đều là thủ pháp tốt hữu hiệu dùng trên quan trường
Chuyện bên ngoài nhiều hơn, chuyện trong cục, Chu Kiến Quốc liền buông tay nhiều hơn, giao vào tay Trần Sùng Tuệ. Công bằng nói, Trần Sùng Tuệ người này, làm quản lý nội bộ cũng là có chút biện pháp, trước kia ở trường nông nghiệp cũng có thể làm tốt trợ thủ của Chu Kiến Quốc, khiến Chu Kiến Quốc yên tâm rất nhiều
Nếu muốn người ta Trần Sùng Tuệ làm nhiều việc, Chu Kiến Quốc tất nhiên cũng phải thả chút quyền lực xuống dưới. Một đơn vị, quyền lực quan trọng chẳng qua chính là hai thứ, một là quyền nhân sự, hai là quyền tài chính. Quyền nhân sự càng quan trọng hơn so với quyền tài chính, nhưng không thấy rõ, Dù sao cục nông nghiệp là cơ quan trực thuộc địa khu, biên chế nhân viên là có hạn chế chức vụ số lượng, muốn đưa vào một người không phải là dễ, cần mấy cục lãnh đạo ngồi xuống cùng thương lượng mới quyết định. Tuy rằng cuối cùng là do Chu Kiến Quốc đánh nhịp, nhìn qua cũng là thể hiện tinh thần "chế độ tập trung dân chủ". Chu Kiến Quốc cũng sẽ thích đáng mà chiếu cố một chút những lãnh đạo cục khác, để họ cũng có thể sắp xếp một hai người vào. Dù sao bản thân Chu Kiến Quốc cũng tìm không ra nhiều bạn bè thân thích để sắp xếp. Ngoại trừ ông ta lấy thứ này làm giao dịch “bán quan bán tước”
Chu Kiến Quốc còn không có to gan đến thế
Quyền tài chính là thấy rõ hơn nhiều. Đơn vị đàng hoàng thông thường đều thực hiện chế độ do một người ký tên tài chính. Người này tất nhiên là nhân vật số 1. Mà chuyện này là khiến người ta ghen tỵ nhất. Người ta cho dù không phải cục trưởng, tốt xấu cũng lăn lộn tới cấp bậc phó cục trưởng, trong tay một chút quyền duyệt tiền cũng không có, quyền uy của phó cục trưởng này thể hiện thế nào?
Hơn nữa trong lòng ai cũng hiểu được, công tác trong đơn vị, chỉ cần có một chút dính đến tiền bạc, thủ pháp làm đúng chỗ thì luôn có thể hoặc ít hoặc nhiều giảm bớt một số lợi ích thực tế.
Chu Kiến Quốc liền đem quyền lực này cũng chia một ít cho Trần Sùng Tuệ, quy định khoản thanh toán lại trong vòng bao nhiêu tiền, Trần Sùng Tuệ ký tên có thể có hiệu lực. Vượt ra phạm vi này mới cần trình cho ông cục trưởng đại nhân phê duyệt
Về phần những phó chức khác lại không có đãi ngộ này
Điều này cũng bình thường, cho dù là ở địa khu, thật sự có quyền phê duyệt lấy tiền cũng chính là hai người Chủ tịch Địa khu và Phó chủ tịch thường trực Địa khu, những Phó chủ tịch Địa khu khác phê duyệt, bên phòng tài vụ không chấp nhận
- Trần Vĩ Nam cũng có chút thông minh, ngân phiếu định mức đều là tách ra mà báo, mỗi lần thanh toán đều dưới 3000 tệ
Trang Tê Phượng nói.
3000 tệ, cũng là nằm hạn mức cao nhất mà Trần Sùng Tuệ phê duyệt. Quá 3000 tệ thì phải được Chu Kiến Quốc gật đầu
Trần Vĩ Nam làm như vậy, rất rõ ràng là muốn tránh đi Chu Kiến Quốc, trong tay hai chú cháu bọn họ thì hoàn thành toàn bộ trình tự
- Trang tỷ, Trần Vĩ Nam báo ngân phiếu định mức này, chỗ tỷ có lưu trữ không?
Trang Tê Phượng liền mỉm cười. Cô biết Lưu Vĩ Hồng phải có hành động rồi, lập tức mở ra ngăn kéo, lấy ra một số tài liệu được sao chép, giao tới tay của Lưu Vĩ Hồng
Xem ra người phụ nữ này thật sự cũng có không ít ý kiến với Trần Vĩ Nam, sớm đã chuẩn bị xong
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 105: Lại có người cáo trạng
Dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lưu Vĩ Hồng mới từ phòng tài vụ đi ra, liền đi tới hành lang gặp phải sư phụ Ngô
Làm tài xế duy nhất trong cục, sư phụ Ngô kỳ thật khá cực khổ. Cục nông nghiệp chỉ một chiếc Santana second hand, ngoại trừ cục trưởng Chu Kiến Quốc, mấy vị phó cục trưởng khác, có lúc cũng phải dùng xe, sư phụ Ngô dường như không có lúc nhàn rỗi
Lưu Vĩ Hồng thông cảm cho y, liền đem nhà xe ban đầu của nhà máy đinh, hiện là một gian nhà trệt gần phòng họp dọn dẹp một chút, cho sư phụ Ngô làm phòng nghỉ. Tranh thủ lúc rảnh rỗi ở đó nghỉ một chút cũng tốt
Cách nhìn của sư phụ Ngô đối với Lưu Vĩ Hồng vì thế mà trở nên rất tốt
Một lãnh đạo có thể thông cảm cho cấp dưới luôn được người ta tôn trọng
- Chủ nhiệm Lưu…
Thấy Lưu Vĩ Hồng, sư phụ ngô tiến lên đón, chào hỏi
Ngay từ đầu Lưu Vĩ Hồng còn tưởng rằng là tình cờ gặp mặt, thấy tư thế này thì biết sư phụ Ngô có khả năng là cố tình ở đây đợi hắn, có lời muốn nói với hắn
- Sư phụ Ngô, có chuyện sao?
Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt ôn hoà nói.
Dựa theo danh sách quản lý, tài xế do văn phòng quản lý, sư phụ Ngô đứng đắn là cấp dưới của hắn. Thực chất sư phụ Ngô là cấp dưới trực thuộc của đám cục trưởng. Cục nông nghiệp khai trương đến nay, sư phụ Ngô cũng thật sự chưa từng chuyên phục vụ cho chủ nhiệm Lưu qua vài lần, nhiều nhất là đi xe nhờ khi cùng Chu Kiến Quốc xuống nông thôn
- Ặc, chủ nhiệm Lưu đêm nay có thời gian không? Tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm
Sư phụ Ngô dò xét trên hành lang không ai, đến sát Lưu Vĩ Hồng, khẽ giọng nói
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.
Hắn đương nhiên hiểu được ý của sư phụ Ngô
- Sư phụ Ngô, chúng ta đến phòng nghỉ của anh nói chuyện đi. Lâu rồi không cùng anh nói chuyện phiếm
Sư phụ Ngô nao nao, lập tức mừng rỡ, liên tục gật đầu
Văn phòng của Lưu Vĩ Hồng không chỉ mình hắn, rất nhiều chuyện không tiện nói. Phòng nghỉ của sư phụ Ngô lại là căn phòng biệt lập, thích hợp nói chuyện
Phòng nghỉ của sư phụ Ngô xem qua cũng khá sạch sẽ, thứ nhất sư phụ Ngô bình thường cũng không có nhiều thời gian đến đây nghỉ ngơi, thứ hai sư phụ Ngô bản thân cũng là một người thích sạch sẽ. Một chiếc Santana cho dù là second hand, hàng ngày sư phụ Ngô cũng lau đến sáng bóng. Điểm này, đám cục trưởng đều rất hài lòng. Xe là kém chút, làm cho tươi mới chút cũng có chút thể diện
Vừa vào cửa, sư phụ Ngô lập tức mời Lưu Vĩ Hồng ngồi, lại pha trà cho Lưu Vĩ Hồng
Gian nhà trệt này trước kia là phòng công cụ của nhà máy đinh, diện tích không tính, khoảng 20 m2, bên trong có một chiếc giường, một bàn đọc sách, đều là mới, vách tường cũng sơn lại màu trắng, rất có bài bản
- Sư phụ Ngô, có phải vì chuyện của căn tin hay không?
Lưu Vĩ Hồng đưa cho sư phụ Ngô một điếu thuốc trước, hắn cũng châm mồi lửa một điếu, hút hai hơi, liền đi thẳng vào đề mà hỏi
Sư phụ Ngô thấy Lưu Vĩ Hồng hỏi khá thẳng, liền thở dài, nói:
- Chủ nhiệm Lưu, cậu cũng biết, lúc đầu tôi đem anh em họ của tôi giới thiệu qua đây làm căn tin này, cũng không nghĩ tới muốn có lợi ích gì. Lúc đó cậu cũng nói, chính là cách tạm thời, sau này sẽ thay đổi, phải không?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Lúc đầu sáng lập, thời gian rất cấp bách, trong vòng 5 ngày phải làm xong mọi thứ, rất nhiều chuyện cũng không được kéo dài, phải giải quyết nhanh chóng. Lúc đó chỉ có sư phụ Ngô, quen biết tình hình, Lưu Vĩ Hồng liền khiến y giới thiệu ông chủ Ngô bây giờ tới làm căn tin. Đợi mọi thứ đi lên quỹ đạo mới căn cứ tình hình rồi biến đổi cũng không trễ
Ông chủ Ngô mang theo vợ cùng tới đây, hai vợ chồng cũng khá chịu khó, tay nghề cũng không có trở ngại, bắt đầu một khoảng thời gian, mọi người đều ăn rất hài lòng. Lưu Vĩ Hồng cũng nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu làm tốt, vậy thì để họ tiếp tục nhận thầu. Không ngờ Trần Vĩ Nam vừa tới, mọi thứ đều thay đổi
- Ôi, ban đầu anh em họ của tôi rất là cảm kích chủ nhiệm Lưu chiếu cố, vẫn muốn mời cậu ăn bữa cơm, chỉ là cậu quá bận, không có thời gian…
Sư phụ Ngô cằn nhằn nói
Lưu Vĩ Hồng phất tay, chặn y lại, nói:
- Sư phụ Ngô, những lời khác không cần nói nhiều, anh cứ nói thẳng đi, có phải có người làm khó dễ ông chủ Ngô ở căn tin hay không?
Sư phụ Ngô liền lộ ra vẻ mặt khó xử, ngập ngừng, không biết nên mở miệng như thế nào
Dù sao y muốn “cáo” là cháu ruột của cục trưởng Trần. Nếu Trần Vĩ Nam chỉ là cán bộ bình thường của văn phòng, sư phụ Ngô mới không sợ gã. Nói cho cùng gã cũng là con người, là ác bá mà thôi
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Sư phụ Ngô, nếu anh tin tôi, xin anh theo đúng sự thật mà phản ánh vấn đề là được, không cần phải băn khoăn
Sư phụ Ngô cũng không do dự bao lâu, cắn chặt răng, nói:
- Chuyện này, chủ nhiệm Lưu, không giấu cậu nói, chủ nhiệm Trần trong khoảng thời gian này đối với anh em họ của tôi yêu cầu quá nghiêm khắc, anh em họ của tôi có chút ăn không tiêu, ông ấy… ông ấy không muốn làm căn tin này
Cái gọi là chủ nhiệm Trần, tất nhiên là nói Trần Vĩ Nam. Sư phụ Ngô cũng là chiếu theo thường lệ xã hội, cho Trần Vĩ Nam "Quan thăng một bậc". Nói như vậy, đối với người trong cơ quan, luôn phải xưng hô một danh hiệu tươi sáng mới tốt, không thể luôn gọi “cán bộ Trần”, đó là trình độ của người nông thôn, không khỏi chẳng ra gì
Ở cơ quan hai tháng, trình độ nói chuyện của sư phụ Ngô cũng là tăng trưởng
Nghe xem, “yêu cầu quá nghiêm khắc”!
Quả nhiên là lời nói của người ở cơ quan lớn
- Sư phụ Ngô, rốt cuộc là chuyện gì, anh nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho tôi biết đi. Tôi sẽ cho anh một đáp án hài lòng
Lưu Vĩ Hồng nhìn sư phụ Ngô, rất khẳng định nói, vẻ mặt vô cùng chân thành. Nếu là một cán bộ trung niên, làm ra thần sắc chân thành như vậy, sư phụ Ngô sẽ không tin lắm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng trẻ như thế, sư phụ Ngô lập tức tin. Theo y, Lưu Vĩ Hồng ở tuổi này, cho dù giả bộ, cũng không làm được đến trình độ như vậy
Xem ra chuyện gì cũng phải xem xét hai mặt, tuổi trẻ có lúc lại càng có được tín nhiệm của người khác
- Là như vậy, chủ nhiệm Trần nói muốn anh em họ của tôi mỗi tháng cho anh ta 500 tệ, anh ta ăn cơm thì hoàn toàn miễn phí…
Sư phụ Ngô nói, trên mặt thoáng qua một chút giận dữ. Nếu Trần Vĩ Nam không phải cháu của Trần Sùng Tuệ, gã dám làm như vậy sao? Cho rằng ác bá ăn chay sao? Ỷ vào người chú là phó cục trưởng, sư phụ Ngô cũng là ném chuột sợ vỡ đồ. Ông chủ Ngô không nhận thầu căn tin không sao cả, cũng không thể liên lụy y đánh mất chén cơm sắt chăng?
- Anh ta thật sự nói như vậy?
Lưu Vĩ Hồng bất động thanh sắc hỏi ngược một câu
- Thật, anh em họ của tôi tháng trước đã cho anh ta 200 tệ, anh ta chê không đủ, tháng này tăng giá!
Sư phụ Ngô tiếp tục tuôn ra tin dữ
Bất kể là 500 hay 200 tệ, tuyệt đối trị số cũng không lớn, chí ít trong mắt Lưu Vĩ Hồng, đây là khoản tiền. Nhưng so với tiền lương lúc đó, và vật giá lúc đó, khoản tiền này không nhỏ. Tiền lương chính của Trần Vĩ Nam chỉ vài chục tệ, cộng thêm phúc lợi trợ cấp khác cũng chưa tới 100 tệ. Một tháng 500 tệ, coi như 5 tháng tiền lương của gã, nếu lấy đời sau để so sánh thì không phải một con số nhỏ
Như vậy cũng quá đáng, căn tin vài chục người ăn cơm, phí sinh hoạt của mỗi người cho mỗi bữa ăn chưa tới một tệ, Trần Vĩ Nam dám đòi tiền như vậy, còn độc hơn xã hội đen thu phí bảo hộ
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi:
- Tháng trước cho hai trăm? Có chứng cớ không?
- Có, anh ta đã đưa biên lai!
Lưu Vĩ Hồng vốn cũng là thuận miệng hỏi, không ngờ có một đáp án như vậy, nhất thời có chút không dám tin
Mở biên lai?
Trần Vĩ Nam không ngờ lại mở biên lai!
Người này nếu không phải quá độ kiêu ngạo, ngông cuồng, tin rằng chú gã có thể một tay che trời, nếu không chính là đầu óc ngâm nước, hoàn toàn hỏng rồi. Thu lợi ích của người ta, không ngờ dám mở biên lai cho người ta
Bệnh thần kinh!
- Biên lai đó, anh có mang đến không?
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi
- Có, đang trên người tôi
Sư phụ Ngô nói xong, quả thật từ trong túi áo lấy ra một tờ biên lai. Xem ra hôm nay y là cố ý cáo trạng, tất cả đều chuẩn bị đủ hết
Đó là một tờ giấy mỏng trong nhà hàng dùng để ghi chép thực đơn, vết tích bút bi, viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Có thể thấy, đây chính là khi ông chủ Ngô mời Trần Vĩ Nam ăn cơm ở nhà khách, Trần Vĩ Nam đã mở biên lai cho ông ta. Trên đó viết rõ ràng, nhận được 200 tệ của ông chủ Ngô
Nhìn tờ biên lai không hiểu ra sao cả, Lưu Vĩ Hồng cũng hơi hiểu rõ
- Tự tay anh ta viết sao?
Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng có thể nhận ra được, đây quả thật là Trần Vĩ Nam tự tay viết. Làm chung ở một văn phòng, Trần Vĩ Nam thường phải báo thanh toán lại những khoản tiền, cần phải viết bằng chứng thanh toán lại xin Lưu Vĩ Hồng ký tên, Lưu Vĩ Hồng đối với nét chữ của gã khá quen thuộc
- Tự tay viết. Lúc đó anh ta uống chút rượu, anh em họ của tôi nói phải có biên lai, anh ta liền viết
Sư phụ Ngô đáp
Quả nhiên giống y như Lưu Vĩ Hồng suy đoán, Trần Vĩ Nam lúc đó quả thật là đầu óc ngâm nước rồi – rượu!
Lưu Vĩ Hồng nhìn kỹ xem tờ biên lai đó, hỏi:
- Sư phụ Ngô, tờ biên lai này có thể cho tôi không?
Sư phụ Ngô hơi do dự một chút, liền gật đầu đồng ý. Đối với y mà nói, giữ lại tờ biên lai này có tác dụng không lớn, y lại không phải lãnh đạo cục nông nghiệp, không thể dựa vào cái này làm gì Trần Vĩ Nam. Giao đến tay của Lưu Vĩ Hồng, sư phụ Ngô cũng khá yên tâm. Y cảm thấy Lưu Vĩ Hồng là người chính phái đại khí, không tham tiện nghi.
- Chủ nhiệm Lưu, vậy cậu thấy, chuyện của căn tin… làm sao? Tôi còn phải trả lời anh em họ của tôi!
Sư phụ Ngô dò hỏi
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Sư phụ Ngô, yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý. Anh bảo anh em họ của anh tiếp tục làm, đừng để ý Trần Vĩ Nam dọa nạt. Tôi chỉ có một yêu cầu, thức ăn phải làm tốt, vừa phải rẻ vừa phải thực dụng. Chúng ta không thể ăn bớt từ miệng của đồng nghiệp trong cục, phải không? Làm cho người ta hận đó
- Đúng đúng, vẫn là chủ nhiệm Lưu nói chuyện có lý, nghe ra thì khiến người ta trong lòng thoải mái…
Sư phụ Ngô vội nịnh bợ Lưu Vĩ Hồng một cái
- Sư phụ Ngô, chuyện này, ngoại trừ tôi, anh còn báo cáo với lãnh đạo khác hay không?
- Không có, không có, tôi chỉ tin cậu!
Sư phụ Ngô vội nói, có chút ý thề thốt
Lẽ ra y là tài xế trong cục, có rất nhiều cơ hội ở chung một mình với cục trưởng Chu, Chu Kiến Quốc đối với y ấn tượng cũng rất tốt, y hoàn toàn có thể trực tiếp cáo trạng với Chu Kiến Quốc. Sở dĩ tìm tới Lưu Vĩ Hồng, một là bởi vì y giữ quy củ, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng là sếp quản lý y, cũng là sếp quản lý căn tin, báo cáo với hắn hợp lý hơn. Hai là sư phụ Ngô đối với quan hệ giữa cục trưởng Chu và cục trưởng Trần cũng có chút không nắm chắc, bề ngoài mà nhìn, cục trưởng Chu đối với cục trưởng Trần rất tín nhiệm, trực tiếp cáo trạng cháu trai của cục trưởng Trần với cục trưởng Chu, chỉ sợ không ổn
Mà Lưu Vĩ Hồng từng phát sinh xung đột với cục trưởng Trần, đó là mọi người đều có nghe nói