07-04-2008, 03:09 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 26 – Hồi 3
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Lục Tiệm thấy Tiên BÃch đầy vẻ hoảng hốt thì vô cùng nghi hoặc, nhìn mấy câu khắc trên cây rồi há»i:
- Cốc Thần Thông lợi hại lắm sao?
Nhưng y chẳng thấy ai trả lá»i cả, liá»n quay đầu lại thì ba ngưá»i kia Ä‘á»u Ä‘ang trừng trừng nhìn mình, mặt hÆ¡i trắng nhợt ra.
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Ất má»›i nhÃu mà y thở dà i nói:
- Chá»§ cá»§a Tây Thà nh, vua cá»§a Äông Äảo. Sau khi Vạn Quy Tà ng thà nh chá»§ mất Ä‘i thì thiên hạ đệ nhất cao thá»§ chÃnh là “Cốc Thần Bất Tá»â€ Cốc Chẩn đó.
- Cốc Thần Bất Tá»? – Lục Tiệm ngạc nhiên nói – Là có ý gì váºy?
Tiết NhÄ© tiếp lá»i, nói:
- Cái đó ta biết, chÃnh là vì lão đã ba lần thoát khá»i sá»± truy sát cá»§a Vạn thà nh chá»§.
Lục Tiệm hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh, thầm nghÄ©: “Ngư hòa thượng tiếp Vạn Quy Tà ng ba chiêu đã bị thương không trị nổi, cha Cốc Chẩn lại có thể ba lần thoát khá»i sá»± truy sát cá»§a Vạn Quy Tà ng, váºy thì là loại nhân váºt gì đây?â€
- “Cốc thần bất tá», huyá»n tẫn chi môn†(Thần hang bất tá», cánh cá»a cá»§a âm dương) vốn là câu nói trong “Äạo Äức kinh†– Mạc Ất nói – Năm xưa Vạn thà nh chá»§ trong lần thứ hai truy sát Cốc Thần Thông không được đã từng nói má»™t câu: “Cốc thần bất tá», Äông Äảo bất vong†(Cốc thần mà không chết thì Äông Äảo cÅ©ng không mất được). Câu nà y lan truyá»n ra nên Cốc Thần Thông liá»n có danh hiệu đó. Chá»§ nhân cÅ©ng đã từng nói, Äông Äảo nếu không có Cốc Thần Thông thì sá»›m đã mất rồi, may mà có ông ta nên Äông Äảo má»›i từ chá»— chết sống lại được. Vốn sau khi Vạn thà nh chá»§ chết má»i ngưá»i Ä‘á»u cho rằng ông ta sẽ phản công Tây Thà nh, nhưng không biết vì sao hÆ¡n mưá»i năm nay ông ta không rá»i khá»i Äông Äảo lấy ná»a bước. Lần nà y bá»—ng nhiên đến Trung Nguyên đúng là vô cùng đáng sợ.
[ngưá»i dịch: câu đầy đủ trong Äạo Äức kinh là : “Cốc thần bất tá» , thị vị huyá»n tẫn . Huyá»n tẫn chi môn , thị vị thiên địa căn . Miên miên nhược tồn , dụng chi bất cần†(Thần hang bất tá», đó là Huyá»n Tẫn; cá»a Huyá»n Tẫn là gốc cá»§a trá»i đất, Miên man trưá»ng tồn, dùng không bao giá» hết). Thần hang tượng trưng cho đạo; thể cá»§a nó là hư vô nên gá»i là hang, dụng cá»§a nó vô cùng nên gá»i là thần. Huyá»n là dương, tẫn là âm, Huyá»n Tẫn là Thái cá»±c.]
Lục Tiệm biết rõ lần nà y Cốc Thần Thông đến Trung Nguyên tất có liên quan đến Cốc Chẩn. NghÄ© đến hai ngưá»i là cha con nhưng lại có cừu háºn, tạo thà nh bi kịch trên Ä‘á»i thì bất giác lắc đầu thở dà i. Ninh Ngưng nghÄ© ngợi giây lát rồi bá»—ng nói:
- Mạc Ất, Cốc Thần Thông sẽ gây bất lợi cho chủ nhân phải không?
Mạc Ất vẻ mặt khổ sở, nói:
- Còn cần phải há»i nữa ư? Ông ta và chá»§ nhân có cừu háºn rất lá»›n đấy.
Ninh Ngưng cả kinh nói:
- Cừu háºn gì váºy?
Mạc Ất ngáºp ngừng nói:
- Cái đó ư, chủ nhân không cho ta nói đâu.
- Không nói thì thôi – Ninh Ngưng hừ lạnh má»™t tiếng, nói – Äã là kẻ đối đầu vá»›i chá»§ nhân thì chúng ta phải báo vá»›i chá»§ nhân để ông ấy có phòng bị.
Mạc Ất nói:
- Tuy nói là như váºy nhưng có gánh nặng, chúng ta có ngá»±a không dừng vó cÅ©ng không Ä‘uổi kịp chá»§ nhân đâu…
Nói rồi bÄ©u bÄ©u môi vá» phÃa Lục Tiệm.
Ninh Ngưng thấy vẻ mặt cá»§a Mạc Ất thì hÆ¡i tức giáºn, nói:
- Con má»t sách, ai là gánh nặng chứ, ông hãy nói rõ ra.
Mạc Ất nói:
- Còn có ai nữa, chÃnh là tên há» Lục đó rồi. Hắn bản lÄ©nh thấp kém, kẻ thù lại nhiá»u, vừa rồi gần như đã hại chết chúng ta. Còn nữa, Tiết NhÄ© ngươi nói xem, chá»§ nhân nói vá» y thế nà o?
Tiết NhÄ© tÃnh tình ngây thÆ¡, không biết Mạc Ất Ä‘ang muốn đổ vạ nên ngoác miệng ra nói:
- Chủ nhân nói y là một phế nhân, chẳng còn sống được mấy ngà y.
Mạc Ất nói:
- Äúng váºy, Ä‘em theo má»™t kẻ dở sống dở chết Ä‘i đưá»ng chẳng phải là má»™t gánh nặng sao?
Những câu nà y vẫn nằm trong dá»± liệu cá»§a Lục Tiệm, sau khi y nghe được thì tá»± thương xót chÃnh mình chứ cÅ©ng không cảm thấy quá Ä‘au khổ. Ninh Ngưng thì lại lòng như dao cắt, nước mắt trà o ra rưng rưng trên khóe mắt rồi đột nhiên vung quyá»n ra sức đánh Tiết NhÄ© và mắng:
- Ông nói lăng nhăng, ông mới không còn sống mấy ngà y nữa đấy.
Tiết Nhĩ bị đánh mấy cái và o đầu thì kêu lên oa oa, trốn và o sau lưng Mạc Ất xoa đầu kêu lên:
- Ngưng nhi, đó Ä‘á»u là chá»§ nhân nói ra, sao cô lại đánh ta…
Bá»—ng thấy Ninh Ngưng ngây ngốc đứng đó, dải lông mà y dà i khe khẽ rung lên, hai giá»t nước mắt theo gò má chảy xuống.
Tiết NhÄ© thấy váºy thì vô cùng hối háºn, vá»™i nói:
- Ngưng nhi, cô đừng khóc mà , coi như ta nói nhảm là được chứ gì? Cô muốn đánh thì cứ đánh, ta quyết không tránh né đâu.
Nói rồi quả tháºt bước ra, nhắm chặt hai mắt.
Lục Tiệm thấy Ninh Ngưng lại vì mình mà rÆ¡i lệ thì vừa cảm động lại thấy khó hiểu, thầm nghÄ© cô gái nà y kết bạn vá»›i mình không sâu, nói chuyện chưa tá»›i hai chục câu, vì sao lại đối xá» tốt vá»›i mình như váºy, liá»n nói:
- Ninh cô nương, Lục má»— hèn kém, không đáng để cô quan tâm như váºy. Các vị sao không báo tin cho chá»§ nhân trước, tôi sẽ ở nhà dân nà y từ từ dưỡng thương đợi Tiên BÃch tá»· tá»·.
Ninh Ngưng nhìn y, hai má đỠbừng lên, lông mà y hÆ¡i rung lên rồi chợt cao giá»ng nói:
- Ai quan tâm đến anh chứ? Anh sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi.
Rồi phất mạnh tay áo quay ngưá»i bá» Ä‘i. Mạc Ất cưá»i hi hi nói vá»›i Lục Tiệm:
- Ngươi dưỡng thương ở đây cho tốt, đợi bá»n ta là m xong việc rồi quay lại gặp ngươi.
Nói xong cùng Tiết Nhĩ theo Ninh Ngưng đi mất.
Lục Tiệm nhìn ba ngưá»i Ä‘i xa thì hÆ¡i cảm thấy thẫn thá», nghÄ© ngợi giây lát rồi quay lại há»i chá»§ nhà , biết được đưá»ng đến Thiên Trụ sÆ¡n không chỉ có má»™t lối. ÄÆ°á»ng mà ba ngưá»i Ninh Ngưng Ä‘i là đưá»ng gần nhất, ngoà i ra còn hai lối khác đất Ä‘ai hoang dã lại xa hÆ¡n nhiá»u. Y láºp tức há»i rõ đưá»ng Ä‘i rồi cảm Æ¡n chá»§ nhân, thầm nghÄ©: “Ta có ở lại chá»— nà y thì cÅ©ng là chá» chết mà thôi. A Tình đến Thiên Trụ sÆ¡n chÃnh là mong ta đến gặp gỡ. Ta sắp chết đến nÆ¡i, không dám hy vá»ng có thể ká» vai nắm tay, nhưng trước khi chết có thể thấy cô ấy được bình yên thì quả thá»±c có chết cÅ©ng không hối háºn.†NghÄ© đến đó liá»n phấn chấn tinh thần, rảo bước tiến vá» phÃa Thiên Trụ sÆ¡n.
Y yếu á»›t vô cùng, cứ Ä‘i được và i dặm lại phải nghỉ ngÆ¡i hồi lâu. Cứ Ä‘i Ä‘i nghỉ nghỉ như váºy, mặt trá»i đã lặn vá» tây, sắc trá»i tối dần, bóng cây lay động như yêu ma ẩn nấp, núi non trung Ä‘iệp nhấp nhô như có vô số hung thú rình mò, dưới ánh trăng chiếu thà nh những hình bóng quá»· dị. Trong rừng tiếng kêu quái lạ không ngừng vang lên, giống như chim cú mà cÅ©ng như chim quạ, còn có nhiá»u âm thanh không mô tả được, âm trầm khá»§ng bố khiến ngưá»i ta dá»±ng cả tóc gáy. Sâu trong rừng tùng có vô số vệt lá»a xanh cháºp chá»n vô định, như có vô số quái váºt Ä‘ang dòm ngó nÆ¡i nà y.
Lục Tiệm vừa mệt vừa đói, xung quanh lại cà ng lúc cà ng tối dần, dà y đặc che cả ánh trăng đến mức không nhìn thấy đầu ngón tay đâu cả. Y lần sá» cây cối đến bên má»™t tảng đá lá»›n ngồi xuống, không kìm được lại ho lên, trong cổ há»ng trà o lên má»™t luồng chất lá»ng tanh nóng.
“Chắc là không tá»›i được Thiên Trụ sÆ¡n rồi? – Lục Tiệm tá»± nghÄ© “Tạo hóa tháºt trêu ngưá»i, không ngá» ta lại chết ở đây.†NghÄ© váºy liá»n tá»± cưá»i khổ chÃnh mình, ngả xuống má»™t viên đá thở khò khè má»™t lúc rồi sá»± mệt má»i bùng lên, bất giác ngá»§ Ä‘i mất.
Trong lúc hôn mê thì bá»—ng cả ngưá»i phát run như phát hiện ra Ä‘iá»u gì. Lục Tiệm cố gắng mở mắt nhìn ra thì không xa có hÆ¡n mưá»i Ä‘iểm sáng xanh Ä‘ung đưa không ngá»›t. Lục Tiệm dá»±ng cả tóc gay, hai tay sá» loạn trên mặt đất, chỉ sỠđược má»™t cà nh cây nhá» má»m.
Ãnh sáng xanh đó cà ng lúc cà ng gần, mùi tanh hôi tạt và o mÅ©i, trong đêm tối bóng Ä‘en cháºp trùng, chÃnh là mấy con sói hung ác. Lục Tiệm nÃn thở nắm chặt cà nh cây nhá», vừa định vung lên thì bá»—ng cảm thấy tay châm yếu á»›t không có lá»±c, không cách nà o nhấc lên được. Mắt thấy con sói Ä‘i đầu chân trước cà o mặt đất, gầm gừ u u. Nó thấy Lục Tiệm yếu Ä‘uối thì co mình vừa định nhảy tá»›i, nhưng trong bóng tối bá»—ng ánh lá»a chá»›p lên rồi lông con sói đó bá»—ng nhiên bốc cháy. Nó hoảng hốt không nhịn được kêu thảm u u rồi lăn lá»™n mấy cái dáºp tắt lá»a, quay ngưá»i bá» chạy. Bầy sói cả kinh lùi lại, trong chốc lát ánh lá»a lóe lên, lại có hai con sói thân thể bốc lá»a, tức thì má»™t tráºn u u ngà o ngà o rồi bầy sói rống lên cụp Ä‘uôi chạy mất và o trong rừng.
- Ninh cô nương?
Lục Tiệm bất giác thở dà i. Trong bóng tối có tiếng hừ khẽ, rồi tiếng bước chân nhẹ nhà ng đến bên ngưá»i y, má»™t đôi tay má»m mại nhá» nhắn đỡ y dáºy. Lục Tiệm cưá»i khổ nói:
- Tôi lại nợ cô má»™t mạng nữa rồi, tháºt không biết báo đáp thế nà o.
Ninh Ngưng im lặng không nói, đỡ y xuyên rừng vượt đá, Ä‘i lại quanh co như Ä‘i giữa ban ngà y váºy. Hồi lâu má»›i dừng lại, Lục Tiệm chỉ nghe má»™t trà ng tiếng động nhá» rồi chợt ánh lá»a bùng lên, đốt cháy má»™t đống lá»a chiếu sáng bốn phÃa, chÃnh là má»™t cái động. Ninh Ngưng ngồi xuống, cúi đầu cá»i lá»a không nói lấy má»™t tiếng.
Lục Tiệm ngượng ngáºp nói:
- Ninh cô nương, cô không đi cùng với Mạc huynh, Tiết huynh sao? Vì sao lại đến nơi nà y?
Tiếng nói còn chưa dứt, Ninh Ngưng đã cầm cà nh cây trong tay Ä‘áºp mạnh má»™t cái là m cho tà n lá»a bay tứ tung. Lục Tiệm cho dù có ngu ngốc thêm chục lần thì cÅ©ng nháºn ra sá»± giáºn dữ trong lòng cô, láºp tức ngáºm tăm không nói gì nữa.
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:34 PM .
07-04-2008, 04:39 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: us
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 1
Thanked 11 Times in 4 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 26 – Hồi 4
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Hai ngưá»i ngồi đối diện qua đống lá»a hồi lâu, Lục Tiệm lại bắt đầu mệt má»i ngá»§ thiếp Ä‘i. Trong lúc mÆ¡ hồ bá»—ng nghe tiếng rên rỉ, Lục Tiệm giáºt mình mở mắt nhìn ra thì chỉ thấy Ninh Ngưng Ä‘ang cuá»™n tròn trên mặt đất, hai tay ôm mắt, cả ngưá»i run rẩy như Ä‘ang rất Ä‘au đớn.
Lục Tiệm vô cùng kinh hãi, lần theo bá» tưá»ng đến bên cạnh Ninh Ngưng há»i:
- Ninh cô nương, cô sao váºy?
Ninh Ngưng run giá»ng nói:
- Anh, anh đừng qua đây.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Cô bị đau ở chỗ nà o ư?
Ninh Ngưng không nói tiếng nà o, thân thể cà ng lúc cà ng run mạnh nhưng lại cô gắng chịu đựng chứ không chịu rên rỉ tiếng nà o nữa.
Lục Tiệm cúi ngưá»i nhìn cô Ä‘au đớn nhưng bó tay không có cách nà o. Còn Ä‘ang lo lắng không yên thì Ninh Ngưng đã dần bình phục trở lại, những giá»t mồ hôi to bằng hạt Ä‘áºu từ trên trán chảy xuống, đầu tóc quần áo Ä‘á»u ướt sÅ©ng, hồi lâu má»›i ngá»ng đầu lên thì hai mắt vừa đỠvừa sung vù như hai quả hồ đà o.
Lục Tiệm cả kinh nói:
- Mắt, mắt của cô.
Ninh Ngưng dá»±a và o vách động, cưá»i thê thảm nói:
- Tôi xấu xà lắm phải không?
Lục Tiệm ngẩn ra rồi bất giác báºt cưá»i, thầm nghÄ© cô cuối cùng vẫn là má»™t thiếu nữ, tình cảnh thế nà y mà lo đến đầu tiên vẫn là dung mạo cá»§a mình, liá»n láºp tức nói:
- Là m gì có chuyện đó, cô đẹp lắm mà , có chỗ nà o xấu xà đâu.
Ninh Ngưng mÃm môi, hừ khẽ nói:
- Anh nói dối, mắt tôi vừa đỠvừa sưng, nhất định là rất xấu xà rồi.
Lục Tiệm nói:
- Äúng là có hÆ¡i bị sưng, chắc là bị bệnh mắt Ä‘á», dùng nước sạch rá»a Ä‘i là được mà .
Nói rồi đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i động, bá»—ng nghe Ninh Ngưng kêu lên:
- Anh, anh đi đâu?
Giá»ng nói vô cùng hoảng hốt. Lục Tiệm nói:
- Tôi Ä‘i tìm nước sạch để cô rá»a mắt.
Ninh Ngưng vội nói:
- Anh đừng đi, bên ngoà i tối đen, anh có nhìn thấy gì không?
Lục Tiệm nói:
- Cô vừa đau mắt nên cũng không nhìn thấy rồi, để tôi lần mò đi cũng được.
- Anh ngốc thế? – Ninh Ngưng khẽ thở dà i, nói – Kiếp lực của tôi ở hai mắt, có thể nhìn trong bóng đêm, dù ban ngà y hay ban đêm đối với tôi có gì khác nhau.
Lục Tiệm bừng tỉnh, thầm nghÄ©: “Thảo nà o vừa rồi cô ta Ä‘i trong bóng tối như bình thưá»ng.†Liá»n nói:
- Không sao đâu, tôi đi một chút là vỠngay.
Vừa định cất bước thì Ninh Ngưng nóng ruột, thất thanh kêu lên:
- Anh, anh đừng đi, tôi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Lục Tiệm lúc nà y má»›i sững sá», dừng bước quay đầu lại nhìn đôi mắt đỠá»ng cá»§a cô, nghi hoặc nói:
- Mắt cá»§a cô rốt cuá»™c bị gì váºy?
Ninh Ngưng thở gấp má»™t hồi rồi cưá»i khổ nói:
- Äau lắm, má»—i tháng nói chung có khoảng hai ba lần thế nà y, qua má»™t lúc là lại bình thưá»ng.
Lục Tiệm nói:
- Tại sao như váºy?
Ninh Ngưng mÃm môi, yếu á»›t nói:
- Sau khi luyện thà nh “Äồng Trung kiếm†thưá»ng thưá»ng bị như váºy, có lẽ không quá mấy năm nữa tôi sẽ biến thà nh bị mù.
Lục Tiệm cả kinh, vội nói:
- Cô đừng nói lá»i thất vá»ng như váºy.
- Cái đó chẳng phải là thất vá»ng. – Ninh Ngưng lắc đầu nói – Kiếp nô tu luyện “Äồng Trung kiếm†đá»u biến thà nh kẻ mù, không có ngoại lệ.
Lục Tiệm thất thanh nói:
- Vì sao như váºy?
Ninh Ngưng lắc đầu cưá»i khổ, khẽ nói:
- “Äồng Trung kiếm†tuyệt không phải là kiếp thuáºt cá»§a bản thân tôi mà là năm xưa má»™t vị cao thá»§ cá»§a Thiên bá»™ nghÄ© ra, uy lá»±c rất lá»›n. Có má»™t số kiếp nô độc ác sau khi luyện thà nh có thể má»™t chiêu là đốt cháy hai mắt cá»§a đối thá»§.
- Không phải váºy đâu. – Lục Tiệm tiếp lá»i, nói – Tôi đã thấy cô dùng ra mấy lần, đâu có đốt cháy mắt ngưá»i khác.
Ninh Ngưng lắc đầu nói:
- Má»—i lần tôi Ä‘au mắt, không nhìn thấy gì thì trong lòng rất khó chịu. Huồng gì tôi cÅ©ng sẽ sá»›m biến thà nh kẻ mù, chá»§ mẫu thưá»ng nói: “Cái gì mình không muốn thì đừng đổ lên ngưá»i khácâ€, cá»› gì tôi lại dùng để hại ngưá»i đây. Hôm nay tôi vốn muốn đốt cháy mắt cá»§a Diệp Phạm, chỉ là đến lúc đó lại không hạ thá»§ nổi.
Lục Tiệm chăm chú nhìn Ninh Ngưng, khuôn mặt cô xinh đẹp tuyệt trần, ánh lá»a chiếu rá»i và o hiện lên dáng vẻ nhu hòa Ä‘iá»m đạm, vô số sợi tóc mây cÅ©ng bị ánh lá»a chiếu và o phảng phất như được phá»§ lên má»™t lá»›p sáng và ng rá»±c rỡ. Qua hồi lâu, Lục Tiệm thở ra má»™t hÆ¡i dà i, nói:
- Ninh cô nương, chẳng lẽ cô không có kiếp thuáºt nà o khác, nhất định phải dùng chiêu “Äồng Trung kiếm†đó.
Ninh Ngưng lắc đầu nói:
- Chẳng phải đã nói rồi ư, “Äồng Trung kiếm†không phải là kiếp thuáºt cá»§a bản thân tôi, những kiếp nô thuá»™c “NgÅ© thần thôngâ€, kiếp lá»±c tụ ở mắt Ä‘á»u có thể tu luyện. Kiếp lá»±c cá»§a bản thân tôi vốn gá»i là “Sắc Không Huyá»n Äồngâ€, có thể nhìn trong bóng đêm, phân biệt mà u sắc, nháºn ra đồ váºt, nhưng không có khả năng là m bị thương ngưá»i khác, không có cách nà o tá»± bảo vệ mình, vì váºy chá»§ nhân liá»n bảo tôi tu luyện “Äồng Trung kiếmâ€. Môn nà y rất bá đạo, bị phản ngược lại cÅ©ng rất nặng ná», có thể khiến ngưá»i ta Ä‘au đớn đến chết Ä‘i sống lại cho đến khi mù hẳn má»›i dừng.
Lục Tiệm đầy giáºn dữ nói:
- Äã nguy hiểm như váºy thì tại sao còn luyện.
Ninh Ngưng khẽ cưá»i thảm, nói:
- Chủ nhân bảo tôi luyện thì còn có cách nà o khác.
Lục Tiệm tức giáºn nhảy chồm chồm, không kìm được lại ho sù sụ, hồi lâu hÆ¡i thở má»›i bình thưá»ng lại, buá»™t miệng nói:
- Lão Trầm Chu Hư đó… khục khục… đúng là … khục… đúng là đồ vô lại khốn kiếp.
Ninh Ngưng cả kinh nói:
- Anh, sao anh lại mắng chá»i chá»§ nhân cá»§a tôi?
Lục Tiệm nói:
- Cho dù… khục khục… cho dù mắng chá»i lão… lão đáng ghét cá»±c độ… rõ rà ng… khục khục… rõ rà ng không coi cô là con ngưá»i.
Ninh Ngưng tim Ä‘áºp thình thịch má»™t lúc rồi lắc đầu nói:
- Tôi do chá»§ nhân nuôi lá»›n, chá»§ mẫu lại đối xá» vá»›i tôi như con đẻ. Cho dù mắt tôi có mù thì cÅ©ng tốt thôi, coi như tôi đã báo đáp ân tình cá»§a há».
Lục Tiệm tức giáºn nói:
- Cô, cô… tháºt là kẻ hồ đồ. Bá»n há» nuôi cô dạy cô chÃnh vì muốn lợi dụng cô.
Ninh Ngưng nghe váºy thì trong lòng tức giáºn, lá»›n tiếng nói:
- Anh chẳng phải cÅ©ng là kẻ hồ đồ hay sao? Bệnh đến mức nà y mà còn muốn đến Thiên Trụ sÆ¡n, nghỉ lại giữa chốn hoang dã đã không tốt rồi, lại không thèm đốt lá»a, suýt nữa đã bị sói ăn thịt. Anh nói tôi hồ đồ, anh, anh còn hồ đồ hÆ¡n tôi nhiá»u.
Lục Tiệm thấy vẻ mặt cô phẫn ná»— nhưng lại không có chút hung dữ nà o mà ngược lại còn có chút khả ái thì bất giác cưá»i phá lên. Ninh Ngưng tuy không nhìn thấy gì nhưng tâm tư vẫn linh hoạt, liá»n nghi hoặc nói:
- Anh, anh lại cưá»i gì thế?
Lục Tiệm không muốn dối trá, liá»n nói:
- Không có gì, nhìn cô thì muốn cưá»i.
Ninh Ngưng im lặng hồi lâu rồi háºm há»±c nói:
- Tôi biết rồi, anh cưá»i mắt tôi xấu xà phải không?
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
- Là m gì có chuyện đó?
Ninh Ngưng bá»—ng quay mặt và o vách động, tức giáºn nói:
- Anh ngồi xa ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Lục Tiệm khẽ cưá»i khổ rồi lùi ra ná»a thước. Ninh Ngưng biết liá»n kêu lên:
- Ngồi xa ra chút nữa, cà ng xa cà ng tốt.
Lục Tiệm ừm một tiếng lại lùi mấy phân, nhưng vẫn không cách xa Ninh Ngưng.
Lá»a cháy bùng bùng vang lên tiếng lốp đốp, nhưng hai ngưá»i trước đống lá»a thì lại im lặng chẳng nói tiếng nà o. Thá»i gian chầm cháºm trôi Ä‘i, bóng đêm cÅ©ng dần biến mất, trá»i sáng dần. Lục Tiệm chợp mắt má»™t lúc, khi tỉnh ra thì trá»i đã sáng tá», từ ngoà i động rá»i và o chiếu lên má»™t đống tro tà n. Lục Tiệm quay đầu không thấy Ninh Ngưng thì láºp tức cả kinh, loạng choạng chạy ra ngoà i động kêu gá»i:
- Ninh cô nương, Ninh cô nương…
Tiếng gá»i chưa dứt bá»—ng nghe tiếng loạt xoạt, Lục Tiệm giáºt mình quay đầu nhìn thì thấy Ninh Ngưng dắt theo má»™t con trâu nước lá»›n ung dung tiến lại. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ thì thấy hai mắt Ninh Ngưng đã bá»›t đỠbá»›t sưng, nhưng lòng trắng vẫn đầu tia máu liá»n láºp tức trách móc:
- Ninh cô nương, mắt cô còn chưa là nh, sao đã chạy loạn lên thế?
Ninh Ngưng trừng mắt nhìn y, nói:
- Chẳng phải anh muốn đến Thiên Trụ sơn sao?
Lục Tiệm nói:
- Äúng váºy.
Ninh Ngưng nói:
- Anh đi bộ đến?
Lục Tiệm nói:
- Äúng thế.
Ninh Ngưng cưá»i nhạt, nói:
- Anh có đi bộ được không chứ?
Lục Tiệm giáºt mình, bất giác im lặng, lại nghe Ninh Ngưng lạnh nhạt nói:
- Anh cưỡi con trâu nà y mà đi.
Lục Tiệm ngần ngừ nói:
- Con trâu nà y…
Ninh Ngưng nói:
- Là tôi mua vỠtừ một nhà nông.
Rồi lại lấy từ trên lưng con trâu má»™t cái bao bằng vải bông, lúc mở ra thì mùi lúa mì tạt và o mÅ©i, chÃnh là mấy cái bánh bao trắng. Ninh Ngưng đưa cho Lục Tiệm rồi lại từ trên cổ trâu lấy xuống má»™t vại tương gạo, Ä‘á»u là mua từ nhà nông vá».
Lục Tiệm đón lấy bánh bao, tương gạo, ngẩn ra má»™t hồi rồi đột nhiên nhai nuốt ngấu nghiến. Ninh Ngưng thấy y ăn rất ngon miệng thì bất giác cưá»i nói:
- Ngon thế cơ à ?
Lục Tiệm mắt đỠhoe, miệng đầy thức ăn, ấp úng nói:
- Äây, đây là món ngon nhất mà tôi đã từng ăn, sÆ¡n hà o hải vị gì gì cÅ©ng không bằng được.
Ninh Ngưng ngẩn ra, mắt chợt đỠlên, thở dà i má»™t tiếng rồi quay đầu Ä‘i, chỉ thấy xa xa núi cao xanh mướt chá»c thẳng lên trá»i, rừng núi rá»™ng rãi hoang sÆ¡ như gắn liá»n vá»›i bầu trá»i, mấy đám mây trắng như được vẽ lên bầu trá»i trong xanh sâu thẳm.
Tà i sản của biga05
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:35 PM .
07-04-2008, 06:00 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 26 – Hồi 5
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Äang nhìn đến xuất thần thì chợt nghe Lục Tiệm nói:
- Ninh cô nương, cô không ăn ư?
Ninh Ngưng lắc đầu nói:
- Tôi đã ăn lúc trên đưá»ng rồi.
Lục Tiệm cưá»i nói:
- Tôi cũng ăn no rồi.
Ninh Ngưng nhìn y chăm chú rồi cưá»i nói:
- Äã ăn no rồi thì ngồi lên lưng trâu, tôi sẽ dắt cho anh Ä‘i.
Lục Tiệm lắc lắc đầu, thẳng ngưá»i lên nói:
- Không được. Tôi là nam tỠhán, sao có thể để cô dắt đi được.
Ninh Ngưng phì một tiếng, nói:
- Bị bệnh rồi thì không tÃnh là nam tá» hán nữa.
Lục Tiệm a a cưá»i nói:
- Chẳng phải thơ cổ đã nói, sống là nam tỠhán, chết cũng là nam tỠhán hay sao, nói gì đến bị bệnh.
Ninh Ngưng nói:
- Anh lừa ngưá»i ta đấy à , ở đâu có loại thÆ¡ như thế?
Lục Tiệm nói:
- Nhất định là có, chỉ là nguyên gốc chưa chắc đã như váºy thôi:
Ninh Ngưng nghÄ© ngợi rồi báºt cưá»i nói:
- Có phải là “Sinh là m ngưá»i kiệt xuất, chết quá»· anh hùng†không?
Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:
- Äúng, đúng rồi, chÃnh là câu đó, nghe giông giống nhưng tôi mãi không nhá»› ra.
Ninh Ngưng phì cưá»i nói:
- Lần nà y anh tÃnh sai rồi, câu thÆ¡ đó là do nữ tá» bá»n tôi là m ra đấy.
Lục Tiệm cả kinh, nói:
- Tháºt chứ?
Rồi bất giác nghẹn lá»i, hồi lâu má»›i nói:
- Váºy thì thế nà y Ä‘i, chúng ta thay nhau ngồi trên lưng trâu, chứ má»™t mình tôi ngồi thì khó mà chấp nháºn được.
Y khăng khăng giữ ý, Ninh Ngưng không biết là m thế nà o cÅ©ng phải miá»…n cưỡng chấp nháºn. Lục Tiệm lại kiên quyết đòi cô ngồi lên trước, Ninh Ngưng không tranh được vá»›i y, đà nh leo lên lưng trâu, tháºt là dở khóc dở cưá»i, thầm nghÄ©: “Trăm mưu nghìn kế tìm váºt cưỡi cho y để rồi lại bắt mình ngồi.†Có Ä‘iá»u không biết vì sao mà cô ngồi trên lưng trâu, nhìn Lục Tiệm phÃa trước thì sâu thẳm trong lòng lại có má»™t cảm giác ngá»t ngà o không thể nói rõ, cà ng ngà y cà ng nhiá»u.
Lục Tiệm thân thể yếu ớt, đi chưa bao lâu đã lại bắt đầu ho. Ninh Ngưng vội nhảy xuống đỡ y lên lưng trâu, còn mình thì dắt trâu đi. Lục Tiệm hơi thở ổn định lại thì rất hổ thẹn áy náy, nói:
- Ninh cô nương, tháºt có lá»—i vá»›i cô.
Ninh Ngưng nói:
- Anh ngoan ngoãn ngồi đó là tốt với tôi lắm rồi.
Lục Tiệm nói:
- Tôi cứ ngồi thế nà y tháºt không thoải mái. Cô cho tôi việc gì để là m Ä‘i, nếu không tôi tháºt biến thà nh phế nhân mất.
Ninh Ngưng bất giác báºt cưá»i, nói:
- Anh đã không hiá»n là nh như váºy thì kể lại mấy câu truyện để tôi tiêu khiển đỡ buồn Ä‘i.
Lục Tiệm mừng rỡ nói:
- Kể truyện ư, tôi có sở trưá»ng rồi.
Liá»n thao thao bất tuyệt Ä‘em những việc kỳ lạ ở hải ngoại mà Lục Äại Hải từng kể cho mình để kể cho Ninh Ngưng nghe. Äáng tiếc là miệng lưỡi y bình thưá»ng, không biết thổi phồng như Lục Äại Hải nên những truyện kỳ quái ảo dị đó được y kể ra thì lại biến thà nh nhạt nhẽo vô vị, chẳng cảm thấy chá»— nà o thần kỳ cả.
Ninh Ngưng nghe mấy truyện thì nói:
- Những cái đó có gì hay đâu? Sao không kể những việc anh đã trải qua đi?
Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:
- Những việc tôi đã trải qua lại cà ng không hay đâu.
Ninh Ngưng nói:
- Anh chưa nói thì là m sao biết được không hay?
Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:
- Những ngà y tháng khi tôi còn nhá» rất bình thưá»ng, chỉ đánh nhau vá»›i ngưá»i khác có hai lần, đáng tiếc là đá»u thua cả.
Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:
- Vì sao anh lại đánh nhau vá»›i ngưá»i ta?
Lục Tiệm nói:
- Lần thứ nhất là lên thị trấn mua cá, có mấy tên vô lại nhá» tuổi cướp cá cá»§a tôi, tôi tức giáºn nên đánh nhau vá»›i bá»n chúng. Bá»n chúng ngưá»i nhiá»u, ấn tôi và o vÅ©ng bùn là m tôi gần sặc chết.
Ninh Ngưng ồ một tiếng, căm phẫn nói:
- Những kẻ đó tháºt đáng ghét, sau đó thì sao?
Lục Tiệm nói:
- Sau đó ông ná»™i tôi ra mặt, đánh má»™t đứa trong đó bị thương nên bị giam trong nha môn mấy ngà y liá»n.
Ninh Ngưng trầm mặc hồi lâu rồi lại há»i:
- Còn lần thứ hai?
Lục Tiệm nói:
- Lần thứ hai cÅ©ng là vì mua cá. Lúc đó ở thị trấn có má»™t tên ác bá há» Hoà ng ức hiếp ngư dân, má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i hắn là Äại Hoà ng ngư. Hắn thấy con cá cá»§a tôi thì muốn ép mua, trả giá rất thấp. Tôi không chịu bán, hắn liá»n đánh tôi má»™t cái bạt tai. Lúc đó tôi vừa khéo Ä‘ang cầm đòn gánh, máu nóng bốc lên liá»n đánh mạnh, khiến cho Äại Hoà ng ngư vỡ đầu chảy máu. Có Ä‘iá»u tay chân cá»§a hắn đông đảo, chúng rống lên rồi nhảy tá»›i đấm đá, nếu không phải ông ná»™i tôi đến kịp thì tôi chắc đã bị đánh chết rồi. Sau đó ông ná»™i tôi phải bồi thưá»ng rất nhiá»u, mở tiệc rượu, lại má»i những há»™ có máu mặt ra nói khéo thì má»›i là m việc đó lắng xuống được, nhưng từ đó vá» sau ông ná»™i không cho tôi Ä‘i mua cá nữa mà mắng tôi là giống hòn đá trong nhà xÃ, vừa cứng đầu vừa thối, chỉ biết gây rắc rồi phiá»n phức cho ông.
- Ông ná»™i anh tháºt không biết lý lẽ. – Ninh Ngưng hừ má»™t tiếng, nói – Rõ rà ng là bá»n kia không đúng, vì sao lại cứ mắng anh chứ?
Lục Tiệm nói:
- Ông ná»™i tôi nói là ngưá»i nghèo trên Ä‘á»i rất nhá» bé, không nhẫn nại thì không thể sống được. Có Ä‘iá»u tôi cứ không nhẫn nại được, bị bắt nạt liá»n cảm thấy trong lòng bất bình, đã cảm thấy bất bình liá»n muốn đối chá»i vá»›i ngưá»i ta, sống cÅ©ng được mà chết cÅ©ng xong, nói tóm lại không chịu dá»… dà ng khuất phục. Ông tôi nói tÃnh cách đó cá»§a tôi nếu không sưẳ thì chắc sẽ không sống được lâu. Ôi, tháºt không ngỠông nói đúng.
Rồi ngá»a mặt lên trá»i từ từ thở dà i má»™t tiếng.
Ninh Ngưng trong lòng Ä‘au đớn, im lặng Ä‘i trước. Qua má»™t lúc lâu, Lục Tiệm lại cháºm rãi nói:
- Sau nà y tôi gặp A Tình, liá»n phát sinh nhiá»u việc rất kỳ quái mà ngưá»i thưá»ng cả Ä‘á»i cÅ©ng chẳng gặp được.
Ninh Ngưng thân thể run lên, bước chân không tá»± khống chế được trở thà nh cháºm dần.
Lục Tiệm phảng phất như tá»± nói vá»›i chÃnh mình, liên miên kể lại gặp Diêu Tình thế nà o, luyện kiếm thế nà o, trừ gian thế nà o… không chỉ nói việc cÅ© mà còn kể lại cả những mừng vui sướng khổ lúc luyện kiếm vá»›i Diêu Tình, Ä‘au khổ lúc phải chia tay vá»›i cô, những khốn khó lúc lưu lạc Äông Doanh sau khi biến thà nh kiếp nô, lằng nhằng vá»›i A Thị, còn cả sá»± thương tâm tuyệt vá»ng lúc Ngư hòa thượng chết, vui mừng khi thoát khá»i Ngục đảo cùng vá»›i Cốc Chẩn,… Những loại tâm tình đó tuyệt không phải bịa đặt kể ra mà đá»u là bản thân y đã phải trải qua nên lúc nà y rá»§ rỉ nói ra Ä‘á»u rất tá»± nhiên, cảm động lòng ngưá»i. Có lẽ tá»± biết không còn sống lâu nên Lục Tiệm nói đến những việc đó trong lòng bá»—ng sinh ra cảm giác kỳ diệu, phảng phất như những việc đã gặp phải Ä‘ang trải qua trước mắt, chẳng khác gì ngưá»i khi hấp hối nhá»› lại cuá»™c Ä‘á»i.
Cứ như váºy má»™t ngưá»i nói, má»™t ngưá»i nghe, hai ngưá»i má»™t trâu lẻ loi xuyên qua con đưá»ng nhá» ruá»™t dê, Ä‘i và o đồng bằng mênh mông. Mây trắng xa xa, truyá»n tá»›i tiếng mục đồng thổi sao, vi vi vu vu du dương uyển chuyển. Ninh Ngưng lắng nghe, không biết vì sao nước mắt bá»—ng chảy ra.
Mưa bụi ở Giang Nam có thể đến bất kỳ lúc nà o, lúc trá»i sắp tối thì mưa đến bất ngá», nhá» như tÆ¡, nhẹ như khói, bao phá»§ cả trá»i đất, dãy núi cánh đồng Ä‘á»u như thêm mấy phần sắc thái thương tâm.
Xung quanh không có nhà ở, Ninh Ngưng đà nh phải kiếm má»™t chá»— má»m đá tránh mưa. Mưa gió trong đêm má» mịt, tiếng sấm lâm râm. Ná»™i thương cá»§a Lục Tiệm nặng ná», lại gặp phải gió lạnh nên láºp tức không kìm được ho, mấy lần ngất Ä‘i, sắc mặt cà ng lúc cà ng tiá»u tụy, mi mắt hiện lên má»™t luồng khà tÃm Ä‘en. Ninh Ngưng cá»±c kỳ buồn bã, mấy lần muốn khuyên y đừng đến Thiên Trụ sÆ¡n, có Ä‘iá»u nghÄ© đến tình ý khắc cốt cá»§a y vá»›i Diêu Tình thì Ä‘á»u không khá»i im bặt, trong lòng ngổn ngang trăm mối khó nói ra được có tư vị gì.
Ngà y hôm sau mưa tạnh gió ngừng, hai ngưá»i lại lên đưá»ng. Lục Tiệm không Ä‘i bá»™ nổi, có muốn khoe khà khái nam tá» cÅ©ng thà nh có lòng mà không có sức, chỉ còn cách nằm trên lưng trâu ho không ngừng, thỉnh thoảng lại ho ra máu.
Äi chưa bao lâu, bá»—ng nghe Ninh Ngưng kinh hãi kêu lên. Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy con đưá»ng trước mắt má»t dải xám ngoen ngoét, mượt như nhung, định thần nhìn kỹ thì bất giác kinh hãi. Thì ra lá»›n lá»›n nhá» nhá» toà n là chuá»™t, như sông như suối Ä‘á»u chạy cả vá» phÃa nà y. Từ đồng ruá»™ng hai bên đưá»ng thỉnh thoảng còn có chuá»™t nhảy ra thêm, nháºp và o đám nà y.
Lục Tiệm sững sỠđưa mắt nhìn, thấy Ninh Ngưng nắm chặt thừng trâu, hai má trắng bệch, đôi mắt mở to thì biết cô dù sao cÅ©ng là cô gái nhá» tuổi, sợ những động váºt nhá» bé nên vá»™i gá»i:
- Lên lưng trâu đi.
Câu đó như đánh thức ngưá»i trong má»™ng, Ninh Ngưng trong lúc vá»™i vã cÅ©ng không để ý đến thẹn thùng nữa, tung ngưá»i nhảy lên lưng trâu nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, cả ngưá»i run lên.
Lục Tiệm nói:
- Nghe nói chuá»™t Ä‘á»u là quá»· vỠđịa lý, có thể dá»± báo thiên tai, tránh há»a tìm chá»— tốt. Quanh đây có lẽ đã sinh ra tai há»a gì rồi.
Nói đến tai há»a, Ninh Ngưng bất giác nghÄ© đến bệnh tình cá»§a Lục Tiệm, nhìn y không giấu nổi ưu phiá»n, há»i:
- Váºy phải là m thế nà o?
Lục Tiệm nói:
- Chuá»™t đã tránh tai há»a thì chúng ta Ä‘i theo chúng, có thể được bình yên.
Ninh Ngưng hÆ¡i ngần ngừ má»™t chút rồi gáºt đầu nói:
- Cũng được.
Hai ngưá»i cùng cưỡi má»™t con trâu, có thể nghe được tiếng hô hấp cá»§a nhau, tim Ä‘á»u Ä‘áºp thình thịch, láºp tức Ä‘i theo đà n chuá»™t xa xa, chầm cháºm tiến tá»›i.
Äi được khoảng ná»a giá» thì bá»—ng nghe sÆ¡n cốc phÃa trước truyá»n tá»›i tiếng kêu ồ ồ quái dị. Hai ngưá»i nghe mà trong lòng buồn bá»±c, xa xa nhìn lại chỉ thấy ngá»n núi đó đá nhiá»u cây Ãt, lởm chởm đá trá»c. Ninh Ngưng trong lòng cảm thấy quái dị, đỡ Lục Tiệm xuống lưng trâu rồi giấu kỹ con trâu nước, vượt qua sưá»n núi lên đến đỉnh núi, cúi mình nhìn xuống.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì cả hai ngưá»i Ä‘á»u kinh hãi. Chỉ thấy trong sÆ¡n cốc Ä‘en Ä‘en và ng và n Ä‘á»u là chuá»™t, đầu Ä‘uôi dÃnh liá»n vá»›i nhau chen chúc đến giá»t nước cÅ©ng không lá»t. Có vẻ như chuá»™t trong vòng mưá»i dặm đã không hẹn mà gặp, cùng táºp trung vỠđây.
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:37 PM .
08-04-2008, 12:06 AM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 26 – Hồi 6
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Ninh Ngưng chán ghét vô cùng, quay đầu Ä‘i không nhìn nữa. Lục Tiệm gan dạ có thừa, định thần nhìn kỹ thì giữa bầy chuá»™t có má»™t quái nhân áo và ng vừa gầy vừa nhá», lông và ng tóc và ng Ä‘ang kêu ồ ồ quái dị không ngá»›t. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Thì ra là hắn.
Ninh Ngưng nói:
- Anh biết hắn ư?
Lục Tiệm nói:
- Ngưá»i ta gá»i hắn là “Thá» Äại Thánhâ€, cÅ©ng là má»™t kiếp nô.
Ninh Ngưng ồ lên một tiếng, nói:
- Váºy thì chẳng trách, xem hắn có thể phát âm thanh quái dị để Ä‘iá»u khiển chuá»™t thì chắc là “Ngá»± Thú nô†trong “NgÅ© thần thông†rồi.
Bá»—ng nghe Thá» Äại Thánh ngừng tiếng kêu rồi cưá»i há»nh hệch nói:
- Bà ng Giải Quái, ngươi có phục hay không? Còn chống cự là ngươi phải đổi tên đấy.
Chỉ nghe có ngưá»i phì má»™t tiếng rồi bá»±c bá»™i nói:
- Äổi tên cái rắm con mẹ ngươi, đổi thà nh tên gì?
Lục, Ninh hai ngưá»i theo tiếng nói nhìn đến nhưng không thấy ai, trong lòng rất kinh ngạc.
Thá» Äại Thánh cưá»i hi hi nói:
- Äổi thà nh Bà ng Giải Xác (vá» con cua). Còn thịt ư, Ä‘á»u bị các con ngoan cá»§a ta ăn sạch rồi.
Ngưá»i kia im lặng má»™t lúc rồi bá»—ng tức giáºn nói:
- Con mẹ nó, coi như tiểu tá» ngươi có khà phách, lão tá» nháºn thua. Nhưng có là m lão đại được không thì không phải ta nói là được.
Thá» Äại Thánh cưá»i nói:
- Ngươi nháºn thua là được.
Rồi lại kêu lên ồ ồ mấy tiếng, bầy chuá»™t lùi lại má»™t góc, lá»™ ra má»™t ngưá»i khắp mình đầy vết thương, tung mình đứng dáºy, thì ra là má»™t hán tá» cưá»ng tráng, hai tay vừa dà i vừa to chạm tá»›i mặt đất, vẻ mặt vô cùng chán nản. Lục Tiệm biết ngưá»i nà y chÃnh là Bà ng Giải Quái, bất giác thầm nghÄ©: “Hai ngưá»i nà y đã ở đây thì Ninh Bất Không tất nhiên cÅ©ng không xa.
Bá»—ng thấy Thá» Äại Thánh ngẩng đầu kêu lên quái dị:
- Thạch Thủ Cung, ngươi nói sao nà o.
Chỉ nghe một âm thanh trầm trầm nói:
- Ngươi là m gì được ta nà o? Äám con ngoan cá»§a ngươi biết leo tưá»ng không?
Lục Tiệm theo tiếng nói nhìn qua thì chỉ thấy má»™t bức tưá»ng đá nhẵn bóng má»™t dải, còn Ä‘ang ngạc nhiên thì má»™t chá»— trên vách đã đột ngá»™t động Ä‘áºy. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ, bất giác cả kinh, thì ra khối đá đó không phải là đá mà là má»™t quái nhân cả ngưá»i áo xám, hình dạng như con thằn lằn bám trên vách đá.
Thạch Thá»§ Cung lắc đầu rồi bá»—ng vươn tay chân, nhanh như Ä‘iện chá»›p lúc phải lúc trái, lúc trên lúc dưới trên vách đá đó, bò Ä‘i như bay. Äôi mắt nhá» như hạt Ä‘áºu xanh cá»§a Thá» Äại Thánh hiện lên vẻ khẩn trương, chằm chằm nhìn hắn không chá»›p, tránh né theo sá»± di chuyển cá»§a hắn.
Thạch Thá»§ Cung bò hết ba vòng quanh sÆ¡n cốc thì tốc độ cà ng nhanh, tốc độ thay đổi vị trà khiến ngưá»i ta hoa cả mắt. Äá»™t nhiên hắn há miệng phụt ra má»™t váºt dà i như sợi dây đến mưá»i trượng, bay Ä‘i như sao băng ráng chiá»u, trúng và o mông Thá» Äại Thánh. Thá» Äại Thánh kêu lên the thé, ôm mông ngã lăn ra đất. Váºt nhá» dà i đó rút lại nhanh như Ä‘iện chá»›p, vù má»™t tiếng đã rút lại và o trong miệng Thạch Thá»§ Cung. Thạch Thá»§ Cung thò đầu lưỡi dà i nhá» ra, liá»n máu bên mép miệng cưá»i hi hi nói:
- Ngươi biết đấy, “Linh Thiệt phiêu†[ngưá»i dịch: “thiệt†là cái lưỡi, “phiêu†là cái phi tiêu] cá»§a ta có độc, kẻ trúng phải chỉ sống được má»™t khắc. Ngươi nếu không phục ta thì hết cách cứu thôi.
Thá» Äại Thánh cả ngưá»i cứng lạnh, lên tiếng không được, muốn gáºt đầu thì cổ lại cứng như đá. Thạch Thá»§ Cung cưá»i nói:
- Nếu ngươi phục thì nháy mắt ba cái.
Thá» Äại Thánh mạng sống là quan trá»ng nhất, vá»™i chá»›p đôi mắt nhá» xÃu ba cái. Trần Tá» Äan má»›i lấy trong tay áo ra má»™t cái bình nhá», dốc ra má»™t viên thuốc. Hai tay hắn lấy thuốc nhưng hai chân và bụng vẫn dán trên vách đá chẳng chút động Ä‘áºy, quát lá»›n:
- Há miệng ra.
Thá» Äại Thánh cô gắng há miệng ra má»™t chút, Thạch Thá»§ Cung bá» viên thuốc và o trong miệng rồi quai hà m há ra, viên thuốc biến thà nh má»™t vệt sáng biến mất trong miệng Thá» Äại Thánh.
Cái phun đó lực đạo rất mạnh, độ chuẩn xác lại cà ng ghê gớm, Lục Tiệm trông thấy bất giác lạnh mình.
Thá» Äại Thánh uống xong thuốc giải thì bò dáºy, háºm há»±c nói:
- Thạch Thủ Cung, ngươi bất quá chiếm được lợi thế vỠđịa hình thôi.
Thạch Thủ Cung âm trầm nói:
- Äằng nà o ngươi cÅ©ng thua rồi.
Thá» Äại Thánh hừ má»™t tiếng rồi cao giá»ng nói:
- XÃch Anh Tá», sao ngươi không lên tiếng?
Chỉ nghe từ vách núi phÃa đông truyá»n tá»›i má»™t giá»ng nói nhá» xÃu:
- Ta nhá», yếu thế nà y, sao có thể tranh đấu vá»›i các ngươi được?
Thá» Äại Thánh sốt ruá»™t nói:
- Cút con mẹ ngươi Ä‘i, ngươi nhá» cái gì, chỉ thÃch chÆ¡i trò lợn ăn thịt hổ. Còn không ra nữa là ta nháºn Thạch Thá»§ Cung là m ngưá»i đứng đầu đấy.
Ngưá»i kia im lặng giây lát rồi cưá»i nói:
- Äã như váºy thì ta cÅ©ng thá» xem.
Rồi chợt nghe tiếng vá»— cánh, đỉnh núi có má»™t con hạc lá»›n bay lên, thân hình to lá»›n, so vá»›i con hạc thưá»ng thì lá»›n gấp đôi, bay lượn trên trá»i như má»™t đám mây.
Thạch Thá»§ Cung chợt biến sắc mặt rồi há miệng, “Linh Thiệt phiêu†bắn vù tá»›i con hạc lá»›n đó. Lưỡi cá»§a hắn rất có sức mạnh, cái phi tiêu đó bay rất nhanh rất mạnh. Con hạc kia như có linh tÃnh, dang rá»™ng cánh lượn qua phi tiêu, đôi cánh chợt rút lại rÆ¡i xuông má»™t cây tùng trên vách đá. Lúc nà y Lục Tiệm má»›i nhìn rõ trên lưng con hạc đó có má»™t ngưá»i nhá» bé, ngồi cao không tá»›i hai thước, thân thể nhá» gầy là m tôn lên cái đầu cá»±c lá»›n, tuy giống trẻ con nhưng khuôn mặt lại nhăn nheo có vẻ không còn nhá» tuổi. Chỉ thấy hắn trừng mắt nhìn Thạch Thá»§ Cung cưá»i cưá»i, Lục Tiệm vừa tiếp xúc vá»›i ánh mắt hắn thì liá»n cảm thấy hÆ¡i chóng mặt.
Thạch Thá»§ Cung ngoác hai hà m ra, vừa định phát tiếp “Linh Thiệt phiêu†thì bá»—ng bốn chân má»m nhÅ©n ra, bá»™p má»™t tiếng rá»i khá»i vách đá rÆ¡i xuống đất, há miệng nhăn trán, hai tay khua loạn như Ä‘ang chiến đấu vá»›i má»™t váºt vô hình nà o đó. Con hạc trắng kia kêu lên má»™t tiếng cao vút rồi phá»§ phục hạ xuống, hai móng túm chặt lấy Thạch Thá»§ Cung. Thạch Thá»§ Cung Ä‘au đớn như từ trong má»™ng tỉnh ra vá»™i và ng vùng vẫy, nhưng con hạc trắng đó duá»—i cái má» dà i mổ nhanh như chá»›p xuống vai hắn. Thạch Thá»§ Cung láºp tức kêu thảm rồi vá»™i nói:
- Ta phục rồi, phục rồi.
XÃch Anh TỠđáng vẻ trẻ con đó cưá»i hi hi nói:
- Ta nhỠthế nà y, yếu thế nà y mà ngươi cũng phục ta ư?
Thạch Thủ Cung phì một tiếng, nói:
- Thắng thì thắng rồi, còn nói cố là m gì. Nói cho cùng thì ngươi chẳng phải chỉ biết dựa và o con súc sinh lông dẹt nà y hay sao.
XÃch Anh Tá» biến sắt mặt, con hạc đó chợt đưa má» ra lại mổ cho Thạch Thá»§ Cung má»™t cái. Thạch Thá»§ Cung kêu thảm:
- Ta nháºn thua rồi, còn muốn gì nữa?
XÃch Anh Tá» lạnh nhạt nói:
- Ngươi chá»i Hạc nhi cá»§a ta thế nà o?
Thạch Thủ Cung vội nói:
- Äúng đúng, nó không phải là súc sinh lông dẹt, nó là Hạc ông ná»™i, Hạc tổ tông.
XÃch Anh Tá» lúc đó má»›i lá»™ vẻ tươi cưá»i, nói:
- Nói như váºy, các ngươi tháºt sá»± phục ta ư?
Ãnh mắt hắn quét qua, Bà ng Giải Quái và Thá» Äại Thánh Ä‘á»u biến sắc, đưa mắt ra chá»— khác không dám đối mặt vá»›i hắn rồi thi nhau nói:
- Nguyện đánh cuộc, nói trước rõ rà ng, ai thắng thì kẻ đó đứng đầu.
XÃch Anh Tá» cưá»i nói:
- Nói như váºy thì từ giá» vá» sau ta chÃnh là thá»§ lÄ©nh kiếp nô cá»§a Ngục đảo rồi?
Ba ngưá»i còn lại đồng thanh nói:
- Không sai, không sai.
XÃch Anh Tá» cưá»i nói:
- Váºy thì từ giá» vá» sau, ta là lão đại, Thạch Thá»§ Cung là lão nhị, Thá» Äại Thánh là lão tam, Bà ng Giải Quái là lão tứ. Vì rắn không đầu không Ä‘i được nên đợi lúc đối phó vá»›i sáu đại kiếp nô cá»§a Thiên bá»™, các vị phải nghe ta chỉ huy, đồng tâm hiệp lá»±c má»™t mẻ lưới quét sạch bá»n chúng.
Lúc bốn ngưá»i đối đáp thì con hạc lá»›n đó đã không ngừng chúc cổ xuống ăn chuá»™t trên mặt đất, khoảng khắc đã chén hÆ¡n mưá»i con chuá»™t. Bầy chuá»™t ồn à o hẳn lên, lại không có ngưá»i khống chế, tức thì thi nhau bá» chạy. XÃch Anh Tá» bất giác cưá»i nói:
- Hạc nhi, mấy thứ đó không sạch sẽ, ăn Ãt Ä‘i má»™t chút.
Nói rồi vuốt ve cổ con hạc lá»›n đó, ai ngá» con hạc đó bá»—ng quay đầu đưa má» mổ tá»›i. XÃch Anh Tá» không chá» nó mổ đến mắt đã hiện ra ánh sáng kỳ dị, con hạc đó vừa nhìn thấy ánh mắt cá»§a hắn thì láºp tức uốn cái cổ dà i khe khẽ kêu lên. XÃch Anh Tá» bèn vuốt ve cổ nó, cưá»i nói:
- Äúng rồi, thế má»›i là Hạc nhi ngoan.
Thì ra con hạc lá»›n nà y bị XÃch Anh Tá» thuần phục chưa lâu, tÃnh hung dữ hoang dã vẫn còn chưa hết nên thỉnh thoảng lại giở chứng, nếu không phải XÃch Anh Tá» có năng lá»±c dị thưá»ng thì khó mà khống chế được.
Lục Tiệm thấy váºy thì âm thầm phát sầu, tá»± nghÄ©: “Những quái nhân nà y lại là kiếp nô từ Ngục đảo luyện ra, không chỉ lợi hại mà còn ác độc. Nghe vừa rồi thì bá»n chúng muốn đối phó vá»›i kiếp nô cá»§a Thiên bá»™. Kiếp nô cá»§a Thiên bá»™ trừ Yến Vị Quy thì Ä‘á»u là “NgÅ© thần thôngâ€, không giá»i đánh nhau, là m sao chống đỡ được đám quái nhân nà y? Lại không biết A Tình có thể thoát được sá»± truy lùng cá»§a đám ngưá»i nà y không…†Y cà ng nghÄ© cà ng buồn rầu, đưa mắt nhìn qua thì lại thấy Ninh Ngưng vẻ mặt thản nhiên như chẳng có chút gì lo lắng.
Bá»—ng nghe má»™t tiếng rÃt dà i từ xa truyá»n lại. Bốn ngưá»i kia nhất tá» im bặt rồi thi nhau nói:
- Chá»§ nhân gá»i rồi, mau Ä‘i, mau Ä‘i thôi.
XÃch Anh Tá» kéo hạc bay lên, từ từ bay Ä‘i trước. Ba ngưá»i còn lại nhìn theo than thở rồi cÅ©ng tiếp bước luôn.
Lục Tiệm nói:
- Ninh cô nương, tình thế cấp bách, chúng ta phải đuổi theo.
Ninh Ngưng lưá»m y, lạnh nhạt nói:
- Bộ dạng của anh như thế, cho dù đuổi kịp thì có thể là m gì được?
Lục Tiệm cưá»i khổ nói:
- Dù không là m được gì thì cÅ©ng biết được tung tÃch cá»§a A Tình.
Ninh Ngưng thở dà i, hồi lâu mới nói:
- Váºy thì Ä‘uổi theo, nhưng nhá»› phải cẩn tháºn, không để bá»n chúng phát hiện ra, nếu không thì mấy ngưá»i đó không dá»… đối phó đâu.
Lục Tiệm ưng thuáºn, hai ngưá»i liá»n xuống núi dắt con trâu nước ra. Chỉ vì trên mặt đất có chuá»™t lúc ẩn lúc hiện nên Ninh Ngưng lo sợ, cÅ©ng đà nh cưỡi trên lưng trâu. Hai ngưá»i dấu kÃn hà nh tung, Ä‘i vá» phÃa phát ra tiếng kêu kia, vượt qua má»™t triá»n núi thì bá»—ng trước mắt rá»™ng mở, chỉ thấy gió thổi vù vù, tùng đá chen chúc, nhìn lướt qua thì như ngà n núi vạn khe, ngút ngà n hết tầm mắt, hiện ra vẻ cổ xưa mênh mang như từ thá»§a hồng hoang không dá»… gì thay đổi được. Trong đó có má»™t ngá»n núi cao vòi vá»i xuyên thẳng và o mây xanh, cứ như má»™t cây cá»™t chống giữa trá»i đất.
Lục Tiệm nhìn mà trong lòng thư thái, Ä‘au đớn cÅ©ng giảm Ä‘i mấy phần, thầm nghÄ©: “Äây chẳng phải là Thiên Trụ sÆ¡n ư? Cảnh tượng tháºt hùng vÄ©.†Lúc nà y lại nghe má»™t tiếng kêu cao vút gấp gáp. Lục, Ninh hai ngưá»i má»™t mạch tìm tá»›i, tiếng kêu đó từ trong núi phát ra, xuyên qua má»™t cái sÆ¡n cốc thì cảnh váºt trước mắt lại biến đổi, chỉ thấy mây trắng dầy đặc, thấp thoáng mái chùa xanh tốt um um, con đưá»ng quanh co, khắp núi là cây cổ tùng đã cả vạn năm rì rà o trong gió, cuá»™n sóng từng tráºn như biển lá»›n nhấp nhô.
Tà i sản của ZORO_NDK
Chữ ký của ZORO_NDK Võ Lâm Chà Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ :00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong :00 (14):
Tháºp Bá»™ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hà nh :33:
Thần Thú tá»a kỵ:Há»a Phượng Hoà ng
Lúc bé , nghỉ há»c là chuyện lạ. Lá»›n lên má»›i biết, chuyện lạ là đi há»c...
Lúc bé, tưởng đến trưá»ng là phải há»c. Lá»›n lên má»›i biết, đến trưá»ng còn được ... ngá»§
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng Ä‘iểm 10 má»›i là giá»i. Lá»›n lên má»›i biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngà n là dư,giỠcho 10 triệu cũng ko đủ!
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:40 PM .
08-04-2008, 12:18 AM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 26 – Hồi 7
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Äi được khoảng ba khắc thì bá»—ng thấy xa xa trên đỉnh núi trải ra má»™t khoảng đất bằng, trong đó có hÆ¡n mưá»i ngưá»i đứng lố nhố.
Ninh Ngưng kéo tay áo Lục Tiệm, đỡ y xuống khá»i lưng trâu rồi chui và o má»™t bụi cá», khẽ giá»ng nói:
- Äịch mạnh ta yếu, chúng ta từ xa nhìn thôi.
Hai ngưá»i nhìn trá»™m xuống khoảng đất bằng kia, Lục Tiệm liếc qua đã nháºn ra Ninh Bất Không áo trắng nổi báºt, Ä‘ang cầm trượng ngồi đó, Thương Binh Vệ đứng bên tay trái hắn, còn bên phải là Sa Thiên Hoà n, trước mặt Sa Thiên Hoà n có XÃch Anh Tá», Thạch Thá»§ Cung, Bà ng Giải Quái và Thá» Äại Thánh đứng thà nh hà ng chữ nhất. Sa Thiên Hoà n mặt đầy tức giáºn Ä‘ang lá»›n tiếng cãi cá».
Lục Tiệm thấy trong đám ngưá»i không có Diêu Tình thì hÆ¡i cảm thấy vui mưng, nhưng khổ vì không có cách nà o nghe được tiếng nói chuyện nên lá»™ ra vẻ nóng nảy. Ninh Ngưng mắt rất tốt, không chỉ nhìn được xa mà còn có thể dá»±a và o cách miệng Sa Thiên Hoà n mấp máy để Ä‘á»c ra lá»i hắn nói rồi nhất nhất kể lại. Thì ra Sa Thiên Hoà n Ä‘ang mắng bốn tên kiếp nô không tuân theo Ä‘iá»u khiển, tá»± tiện bá» Ä‘i. Bốn tên kiếp nô không dám nói ra việc tranh Ä‘oạt vị trà thá»§ lÄ©nh, vì váºy dù bị mắng xối xả vẫn không dám lên tiếng. Sa Thiên Hoà n lại cà ng cáu kỉnh, chá»i kiếp nô má»™t tráºn rồi lại chá»i Diêu Tình, thì ra mấy tên kiếp chá»§ kiếp nô hắn mang từ Äông Äảo tá»›i Ä‘á»u bị thuáºt “Hóa sinh†cá»§a Diêu Tình là m bị thương nên không cách nà o đến gặp mặt như ước hẹn.
Ninh Bất Không im lặng hồi lâu, bá»—ng liên tục nói “xấu hổâ€, rồi nói:
- Sa sư huynh, ngươi tuy không phục nhưng con bé đó đúng là kỳ tà i. Tráºn đấu đó cà ng lúc nó cà ng mạnh, lúc đầu nó chỉ dùng được “Trưá»ng Sinh đằng†để trói ngưá»i, không ngá» sau hai trăm dặm lại có thể dùng ra “Xà Nha kinhâ€. Các Äịa Mẫu từ xưa đến nay từ “Trưá»ng Sinh đằng†lên được “Xà Nha kinh†nếu không mất năm năm khổ công thì không là m được. Rồi sau đó chưa đầy má»™t nà y nó lại dùng tiếp ra “Ãc Quá»· thứâ€, cái đó Ninh má»— cÅ©ng tÃnh sai nên bị giáºt mình. Theo ta thấy thì con bé đó tất gặp may mắn thần kỳ nà o đó, nếu không là m sao chỉ có mấy ngà y ngắn ngá»§i mà liên tiếp khám phá ra huyá»n cÆ¡ cá»§a “Hóa sinh†để tiến bá»™ nhanh chóng được.
Sa Thiên Hoà n vẫn không giảm tức giáºn, tiếp theo lại chá»i mắng Ôn Äại, Trầm Chu Hư, Ngu Chiếu, Tả Phi Khanh, Sa Thiên Hà , Thôi Nhạc, Cừu Thạch,… Ở Tây Thà nh hắn cá»±c kỳ không hà i lòng nên bị bức bách phải trốn sang Äông Äảo, vì váºy trừ Há»a bá»™ ra, còn thì Ä‘em chá»§ nhân bảy bá»™ còn lại nhất nhất chá»i mắng, những lá»i bẩn thỉu nói mãi không hết.
Còn Ä‘ang chá»i loạn lên thì bá»—ng nghe phÃa đông có má»™t tiếng cưá»i vang, Trầm Chu Hư đẩy xe lăn dẫn theo bốn kiếp nô vượt qua khe núi nhẹ nhà ng Ä‘i đến, khẽ cưá»i nói:
- Sa sư huynh vì sao lại tức giáºn như váºy? Tiểu đệ tá»± nghÄ© vá»›i huynh không có cừu háºn, cá»› gì cả tiểu đệ cÅ©ng bị chá»i chứ?
Sa Thiên Hoà n nhổ nước bá»t, tức giáºn nói:
- Tây Thà nh bát bá»™, táng táºn lương tâm, chẳng kẻ nà o ngay thẳng chÃnh trá»±c cả. Kẻ nà o cÅ©ng đáng chá»i, tên nà o cÅ©ng đáng chết.
Trầm Chu Hư khẽ cưá»i, thản nhiên nói:
- Ngươi là huynh trưởng, Sa Thiên Hà là đệ đệ, nếu theo thứ tá»± lá»›n nhá» thì Trạch bá»™ đúng là phải do ngươi là m chá»§ nhân. Nhưng ngươi tham lam độc ác, sinh ra lưá»i biếng, không chịu chăm chỉ tu luyện thần thông mà chỉ tụ táºp kẻ dưới là m việc xấu xa. Cho đến lúc bầu chá»§ nhân trong bá»™ thì chẳng có ai bầu cho ngưá»i, sau đó đấu thần thông cÅ©ng thảm bại dưới tay Sa Thiên Hà . Ngưá»i xưa nói rằng: “Ngưá»i biết hổ thẹn thì cÅ©ng coi như dÅ©ng cảmâ€, đã thua rồi ngươi phải ná»— lá»±c để mạnh hÆ¡n, ra sức sá»a đổi lá»—i lầm. Ai ngá» ngươi không trách mình bản lÄ©nh không đủ mÃ
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:41 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå